con-mat-ao-thi

Ngao Ngao.

Bảo Nhi và Bối Nhi trốn vào trong lòng phụ thân, nhìn cỗ uy thế kia biến mất lúc này mới dám ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Trong đôi mắt nhỏ kia tràn ngập vẻ kinh ngạc và chấn động.

Sau khi tất cả khôi phục, thân ảnh Thiên Thủ Quỷ Vương càng lúc càng rõ ràng trong mắt mọi người.

Sau đó xuất hiện rõ ràng trong ánh mắt chăm chú của mọi người.

Thiên Thủ Quỷ Vương khoanh chân ngồi xuống, khí tức toàn thân vô hình trung mang theo một cỗ áp lực vô cùng lớn.

Trong lúc mơ hồ, gợn sóng trong không gian quanh thân không ngừng rung động.

Nếu không nhìn kỹ còn không thể nhìn ra được.

Vũ Vương và Vũ Tôn cách biệt quả thực một trời a.

Cảm nhận khí tức hiện tại trên người Thiên Thủ Quỷ Vương và khí tức khi còn là Vũ Vương, trong lòng Lục Thiếu Du không khỏi cảm thán.

Không biết sau khi hắn đột phá Vũ Tôn sẽ đạt tới tình trạng gì.

Có lẽ hiện tại nghĩ tới vẫn còn quá sớm.

Chỉ là hy vọng cũng không quá lâu.

Phù.

Chỉ trong chốc lát, hai con mắt nhắm chặt của Thiên Thủ Quỷ Vương mở ra, tinh quang trong mắt chợt lóe.

Cảm nhận cảm giác sảng khoái tràn ngập trong cơ thể lúc này, Thiên Thủ Quỷ Vương lập tức thở ra một ngụm trọc khí mang theo khí tức nóng bỏng.

Gợn sóng trong không gian phía trước lập tức khuếch tán về bốn phía.

Đây là cấp bậc Vũ Tôn sao? Thiên Thủ Quỷ Vương nhìn đôi tay mình, cảm nhận chân khí như biển trong đan điền, khóe miệng khẽ mỉm cười.

Rốt cuộc đã đột phá tới Vũ Tôn, hắn luôn mơ ước cấp bậc này, cấp bậc Vũ Tôn, chờ đợi vài thập niên rốt cuộc cũng đột phá.

Loại thực lực này so với thực lực của hắn khi trước hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.

Rốt cuộc hắn cũng được coi là một trong những siêu cấp cường giả của đại lục.

Chúc mừng Quỷ Vương, không, hiện tại có lẽ nên nói là chúc mừng Quỷ Tôn đột phá.

Lục Thiếu Du vuốt sống mũi, Thiên Thủ Quỷ Vương đột phá lên Vũ Tôn, cũng chân chính được coi là tôn sứ hộ môn.

Hơn nữa lại thêm Bàn Hủy và Bàn Vân, hiện tại Phi Linh môn đã có ba vị tôn sứ hộ môn Tôn cấp, mặt khác còn có Băng Mộc Tôn giả ở đó, thực lực đề thăng không ít.

Đa tạ chưởng môn.

Thiên Thủ Quỷ Tôn hành lễ với Lục Thiếu Du.

Nếu không phải khi trước chưởng môn cứu giúp thì mạng của hắn đã không còn, cũng không đột phá tới Vũ Tôn như hiện tại.

Quỷ Tôn không nên khách khí, chúng ta nhanh chóng xuất phát thôi.

Hiện tại chúng ta cần đến một nơi, Quỷ Tôn đột phá thì chúng ta cũng nắm chắc thêm một phần.

Lục Thiếu Du nói, đã chậm trễ mấy ngày cho nên phải lập tức xuât phát.

Chưởng môn, chúng ta đi đâu vậy? Thiên Thủ Quỷ Tôn hỏi.

Một địa phương vô cùng tốt, nói không chừng còn có bảo vật.

Khóe miệng Lục Thiếu Du nhếch lên, mỉm cười nói.

Bàn Hủy huynh, yêu thú dưới trướng của huynh có thể điều động được không? Lục Thiếu Du cười rồi lập tức quay đầu lại hỏi Bàn Hủy.

Bàn Hủy gia nhập Phi Linh môn, đám yêu thú kinh khủng phía dưới Lục Thiếu Du sao có thể bỏ qua được.

Cho dù là Bàn Hủy không gia nhập Phi Linh môn, vốn Lục Thiếu Du khi nhìn thấy đám yêu thú kia cũng đã có chủ ý.

Yêu đường của Phi Linh môn nếu như có thêm những yêu thú kinh khủng trong không gian này thì mới thực sự được gọi là đại quân yêu thú.

Coi như là so với đám thánh thú của Thánh Linh giáo tuyệt đối cũng không kém bao nhiêu.

Đương nhiên có thể điều động.

Bàn Hủy trả lời, chúng thú thủ hạ của hắn tuy rằng đều bị yêu hoàng khí trên người Tiểu Long áp chế, thế nhưng vẫn thuần phục với hắn.

Vậy là tốt rồi.

Trên khuôn mặt Lục Thiếu Du lần nữa hiện lên sự vui vẻ.

Được rồi, chưởng môn, mấy nghìn năm nay ở trong không gian này ta cất dấu không ít linh dược, người có muốn mang đi theo hay không? Bàn Hủy lập tức hỏi Lục Thiếu Du.

Linh dược cất dấu mấy nghìn năm sao? Đương nhiên phải thu rồi.

Lục Thiếu Du không có một chút do dự nào, nói giỡn sao, linh dược đương nhiên hắn phải muốn rồi.

Chưởng môn, số linh dược này cũng không có bao nhiêu.

Trước đây vốn nhiều một chút, thế nhưng Bàn Vân sinh nở, để tăng cường thể chất cho hài nhi cho nên mỗi ngày phải ăn không ít.

Có đôi khi ta cũng ăn một chút.

Tuy rằng không nhận được chỗ tốt nào, thế nhưng mùi vị cũng không tồi.

Bàn Hủy nói xong, lập tức đi tới một thạch bích, đem một phiến đá bí mật mở ra rồi đi vào bên trong.

Khi mọi người đi vào bên trong, cả đám lập tức ngây ra rồi nuốt nước bọt đồng thời hít sâu một hơi.

Trời ạ, ta hoa mắt rồi sao? Thiên Thủ Quỷ Tôn sửng sốt, gian nan nuốt một ngụm nước bọt, hai tay dụi mắt dường như còn tưởng rằng mình đang hoa mắt.

Ta kháo, phát tài rồi, đại phát tài a.

Lục Thiếu Du ngẩn ngơ một lúc, miệng không nhịn được mà hét to một tiếng.

Hắn hận không thể hung hăng hôn Bàn Hủy một cái.

Bởi vì bên trong cánh cửa đá này là một thạch thất rộng chừng hai trăm thước, bên trong thạch thất rộng hai trăm thước này có vô số thiên tài địa bảo cùng với linh dược cao giai, mỗi một thứ đều là vật vô giá.

Ngưng Huyết Chi vạn năm, Cửu Diệp Huyết Linh Chi vạn năm, Bạch Ô LInh căn vạn năm,.

Trong miệng Lục Tâm Đồng thì thào nhắc tới vài cái tên, khuôn mặt xinh đẹp đại biến, thân hình giống như hóa đá ở bên trong không gian chừng hai trăm thước này.

Chưởng môn, vốn còn có nhiều hơn một chút.

Thế nhưng sau khi bị ta và Bàn Vân dùng hơn phân nửa, những thứ này đối với đám yêu thú chúng ta dường như cũng không có tác dụng quá lớn.

Trừ linh quả trong thiên địa ra thì tác dụng lớn hơn không ít.

Bàn Hủy nói.

Được rồi, được rồi.

Nếu nhiều hơn nữa, Tam tông Tứ môn, Nhất tông Nhất giáo Nhất môn Nhất trang cùng Tức các Tứ đảo sẽ tới cướp đoạt.

Ánh mắt Lục Thiếu Du tỏa sáng nhìn vào đống bảo vật.

Số lượng trong không gian tuy rằng không ít, thế nhưng cũng không phải rất nhiều.

Nơi này mỗi một loại tài liệu đều là tài liệu luyện chế đan dược cao phẩm.

Kém cỏi nhất cũng đủ coi như vô giá.

Đều là tài liệu luyện chế đan dược thất phẩm trung giai.

Rất nhiều linh dược và thiên tài địa bảo ở bên ngoài rất khó tìm được.

Đột nhiên xuất hiện một đống như vậy tuy rằng không lớn như ở trong Huyền Thiên bí cảnh, thế nhưng luận giá trị mà nói, sợ rằng ngay cả linh dược bên trong Huyền Thiên bí cảnh và bí cảnh của Thánh Linh giáo giá trị còn chưa bằng một phần tư đống linh dược này.

Bàn Hủy, tất cả những thứ này là ngươi thu thập hay sao? Tiểu Long hỏi Bàn Hủy.

Đều ở bên ngoài thu vào.

Kém quá ta cũng không có hứng thú.

Linh dược cấp cao bên ngoài đều bị ta thu vào gần hết.

Bàn Hủy nói.

Hắc hắc, con mẹ nó, sau này xem ai dám so giàu có với ta? Lục Thiếu Du cười hắc hắc vô cùng đắc ý.

Lần này quả thực phát tài.

Hắn nghe nói yêu thú long tộc đều có một thói quen đó là thu thập bảo vật, mặc kệ là vật gì chỉ cần là bảo vật thì bọn chúng đều thu vào, xem ra không sai một chút nào.

Một lát sau, trên ngọn núi lớn kia, Thiên Sí Tuyết Sư hóa thành bản thể khổng lồ mang theo mấy đạo thân ảnh trên lưng rồi lập tức biến mất không thấy.

Trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư, hai người Bàn Hủy, Bàn Vân nhìn sơn động khổng lồ phía dưới, ánh mắt cực kỳ lưu luyến.

Khi trước bọn hắn phát hiện ra Diễn Linh thánh quả ở bên trong này đã đem động phủ rời tới đây.

Nếu tính toán ra sợ rằng đã có mấy ngàn năm.

Hiện tại phải rời đi đương nhiên có chút không nỡ.

Trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư, khóe miệng Lục Thiếu Du nhếch lên mang theo một chút tiếu ý.

Tâm thần hắn lúc này vẫn đang dò xét bên trong nhẫn trữ vật, cười ngốc nghếch tới mức nước bọt cũng chảy ra.

Lão đại, huynh đã cười nửa canh giờ rồi.

Còn chưa đủ sao? Tiểu Long trừng mắt nhìn lão đại, dường như đã không nhịn được nữa.

Ta cười cũng không được sao? Lục Thiếu Du trừng mắt nhìn Tiểu Long.

Trong nhẫn trữ vật là một khoản tài phú cực kỳ khổng lồ a.

Nếu như chuyện này bị Tứ các Tứ đảo, còn có tất cả các cường giả bên ngoài biết được trên tay hắn có nhiều thiên tài địa bảo như vậy, lại có hơn trăm khỏa Diễn Linh thánh quả mà nói, Lục Thiếu Du cũng không dám tưởng tượng ra khi đó sẽ thế nào.

Sợ rằng tất cả các cường giả sẽ xuất thủ với hắn a.

Ngao Ngao.

Bảo Nhi và Bối Nhi phân biệt ở trong lòng Tiểu Long và Lục tâm Đồng.

Hai đầu ấu long này hiện tại có quan hệ vô cùng tốt với Dương Quá, Lục Tâm Đồng, Tiểu Long.

Bảo Nhi nhìn thấy Lục Thiếu Du trừng mắt nhìn Tiểu Long lập tức rống lên một tiếng với Lục Thiếu Du.

Dường như tiểu gia hỏa này vẫn không thích Lục Thiếu Du vậy.

Tiểu tử kia, ta còn yêu linh đan, ngươi có muốn ăn hay không? Nhìn thấy Bảo Nhi trừng mắt nhìn mình, ánh mắt Lục Thiếu Du khẽ đổi, trong tay lập tức xuất hiện hai khỏa yêu linh đan.

Sưu Sưu.

Hai đạo quang mang chợt lóe, Bảo Nhi, Bối Nhi trong nháy mắt nhảy ra đem yêu linh đan trong tay Lục Thiếu Du ngậm vào trong miệng rồi lập tức lùi lại.

Chúng nó đã dùng qua một khỏa yêu linh đan, mỹ vị kia đối với chúng nó mà nói có tác dụng vô cùng lớn cho nên sẽ không bỏ qua.

Ngao Ngao.

Hai tiểu tử này cướp yêu linh đan trong tay Lục Thiếu Du xong còn quay đầu về phía Lục Thiếu Du rống lên một tiếng, ánh mắt có chút đắc ý.

Dường như đang thị uy Lục Thiếu Du vậy.

Khiến cho Hắc Vũ nhìn vào cảnh này cũng không khỏi mỉm cười, quả thực hắn đã bị hai tiểu tử này chọc cười.

Lục Thiếu Du cũng cười, dường như nhớ tới khi Tiểu Long còn bé, khi đó Tiểu Long cũng như vậy.

Cần mấy ngày mới có thể chạy tới cấm địa đó, mọi người cứ tu luyện đi.

Lục Thiếu Du nói, căn cứ theo lời Bàn Hủy nói, dùng tốc độ của hắn cần bảy ngày mới có thể đi tới cấm địa, mà trong thời gian mấy ngày này, hắn cũng có thể lĩnh ngộ thuộc tính phong.

Thiên Sí Tuyết Sư không ngừng xuyên qua những dãy núi liên miên.

Hai cánh trên thân thể to lớn rung động, không gian chung quanh mang theo gợn sóng nhè nhẹ vặn vẹo.

Không khí rít gào kéo theo thanh âm trầm thấp vang vọng không ngừng, phía dưới thi thoảng xuất hiện một mảnh rừng rậm.

Lục Thiếu Du khoanh chân ngồi trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư.

Không khí rít gào hai bên tai thế nhưng không tạo thành một chút ảnh hưởng nào với Lục Thiếu Du.

Y phục trên người hơi rung động, hai mắt nhắm chặt, tâm thần đều chìm đắm trong việc lĩnh ngộ thuộc tính phong.

Quanh thân có một cỗ quang mang vô hình tràn ngập.

Mà hiện tại tốc độ lĩnh ngộ thuộc tính khiến cho Lục Thiếu Du vô cùng kinh ngạc.

Tốc độ hiện tại so với trước đây nhanh hơn vô số lần, tiến bộ cũng vô cùng kinh người.

Cứ như vậy trong lúc lĩnh ngộ Lục Thiếu Du tiến vào một loại trạng thái huyền diệu, trong lúc lĩnh ngộ thời gian lần nữa lại trôi qua.

Trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư, mọi người đều nhắm mắt điều tức, bằng vào thực lực lúc này của mọi người cũng không sợ có kẻ nào nửa đường xuất thủ.

Nếu có kẻ nào đó đui mù động tới, sợ rằng sẽ ngay lập tức bỏ mạng.

Trong một dãy núi tràn ngập khí tức già cỗi, lúc này có mấy đạo thân ảnh nhanh như thiểm điện phi qua không trung.

Trong lúc mơ hồ nhận ra mấy đạo thân ảnh này có chút chật vật, tốc độ cực kỳ nhanh giống như đang đào thoát vậy.

Cốc chủ, người Ngũ độc môn và Phi Hạc môn vẫn tập trung vào chúng ta.

Chúng ta phải làm sao bây giờ? Giữa không trung, mấy đạo thân ảnh này xẹt qua.

Ngũ Độc môn, Phi Hạc môn đáng chết, đám người này quả thực quá to gan.

Trong đám người đang chạy chật vật có một thanh niên khí tức âm nhu, trên người mặc một bộ trường bào màu trắng gióng như tuyết, tuổi chừng hai bảy hai mươi tám, ngũ quan tinh xảo giống như điêu khắc.

Khuôn mặt trắng nõn trơn tuột, hai mắt thâm thúy, trong tay cầm một cái quạt trắng, thân ảnh nhanh chóng phi hành trên không trung.

Đây chính là Âm Dương Vương Dạ Vị Ương của Thánh Linh cốc, phía sau hắn là chúng trưởng lão của Thánh Linh cốc.

Không còn kịp rồi, bọn họ đã đuổi kịp.

Mọi người chú ý, có thể phân tán rời khỏi thì càng tốt.

Sắc mặt Hàn Ngọc Tôn giả bên người Âm Dương Vương Dạ Vị Ương trầm xuống nói với mọi người trong Thánh Linh cốc, vẻ mặt vô cùng ngưng trọng.

Khặc khặc, Hàn Ngọc tôn giả, ngươi còn có thể chạy trốn được nữa sao? Ngươi trốn không thoát đâu.

Sưu Sưu.

Lời còn chưa dứt, phía sau Hàn Ngọc Tôn giả và đám người Âm Dương Vương đột nhiên vang lên một tiếng xé gió, lập tức có ba mươi đạo thân ảnh nhanh chóng đạp không mà tới, cuối cùng xuất hiện trên không trung đám ngươi Âm Dương vương và Hàn Ngọc tôn giả.

Hàn Ngọc tôn giả, bản tôn đã từng nói qua, các ngươi trốn không thoát đâu.

Ba mươi đạo thân ảnh kia chậm rãi xuất hiện, đầu lĩnh của đám người này có hai người.

Bên trái là một vị lão giả chừng năm mươi tuổi, làn da tái nhợt, ánh mắt sắc bén, trên người mặc một bộ cẩm bào, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào trên người Hàn Ngọc tôn giả.

Mà bên người người này còn có một lão bà, tuổi tác hơn lục tuần, khuôn mặt già nua, thế nhưng ánh mắt kia lại khiến cho người khác không dám khinh thường.

Mà khí tức trên hai người đầu lĩnh này đều đã tới Tôn cấp, mà phía sau hai người này có chúng cường giả Vương cấp, và còn có mấy Suất cấp cao trọng, từ đội hình có thể thấy được dường như là hai cô thế lực khác nhau.

Trong hai cỗ thế lực này có thêm hai đầu lĩnh, một nam tử trung niên tuổi chừng bốn mươi, mặc một bộ hoa phục, sắc mặt âm trầm, một phụ nhân bốn mươi, thân hình đẫy đà, trên người mặc một bộ váy, trên váy còn có rất nhiều đồ án rắn rết, các loại độc vật, trông vô cùng sống động.

Đoạt Mệch độc tôn, Bạch Hạc tôn giả, Ngũ độc môn, Phi Hạc môn các ngươi thật to gan.

Hàn Ngọc tôn giả nhìn lão bà khuôn mặt già nua và lão giả mặc cẩm bào, làn da tái nhợt kia trong mắt hiện lên hàn ý và vẻ ngưng trọng.

Hàn Ngọc tôn giả, đây là các ngươi tự mình đưa tới cửa, thù năm đó hiện tại chúng ta sẽ trả thù.

Ánh mắt lão bà kia lạnh lùng, hiện lên sát ý.

Thánh Linh cốc sẽ không bỏ qua Ngũ Độc môn và Phi Hạc môn các ngươi.

Sau khi ra ngoài Thánh Linh cốc ta nhất định sẽ hủy diệt Ngũ Độc môn và Phi Hạc môn các ngươi.

Âm Dương Vương Dạ Vị Ương nắm chặt cái quạt trong tay, hàn ý trong mắt bắn ra.

Hắn cũng biết, thực lực của đối phương hiện tại gấp đôi Thánh Linh cốc, đâu phải là đối thủ của Ngũ Độc môn và Phi Hạc môn, thực lực bên người hắn hiện tại căn bản không thể chống lại.

Âm Dương Vương, ta há phải sợ tên bán nam bán nữ như ngươi sao? Dù sao hôm nay toàn bộ các ngươi đều chết, những lão gia hỏa trong Thánh Linh cốc sợ rằng cũng sẽ không biết thủ phạm là chúng ta.

Huống chi sau này Ngũ Độc môn và Phi Hạc môn chúng ta sẽ chậm rãi nhổ tận gốc Thánh Linh cốc.

Nam tử chừng bốn mươi tuổi phía sau lão giả mặc cẩm bào sắc mặt tái nhợt lên tiếng, vẻ mặt âm trầm nhìn về phía Âm Dương Vương Dạ Vị Ương.

Hừ, Âm Hạc Vương, chỉ bằng Phi Hạc môn và Ngũ Độc môn ngươi còn chưa có thực lực này.

Âm Dương Vương Dạ Vị Ương lạnh lùng quát lên một tiếng.

Có thực lực này hay không thì ngươi không cần phải biết.

Nghe nói lúc Âm Dương Vương ngươi lúc khôi phục nữ thân sẽ cực kỳ mê người, nếu như thu vào trong trướng tuyệt đối không tồi nha.

Nam tử trung niên kia âm trầm cười nói.

Hừ, Âm Hạc Vương, ngươi có thực lực này sao? Thánh Linh cốc ta nhất định sẽ san bằng Phi Hạc môn các ngươi.

Âm Dương Vương Dạ Vị Ương lạnh lùng, hàn ý trong mắt bắn ra.

Âm Hạc Vương, nhanh ra tay đi.

Nơi này có không ít người, nếu để chậm sẽ sinh biến.

Phụ nhân bốn mươi thân hình đãy đà kia lên tiếng, đồ án rắn rết các loại độc vật trên váy vô cùng sống động, thanh âm mang theo vẻ âm trầm lập tức nói với hai vị tôn giả trước người: Hai vị trưởng lão, Hàn Ngọc tôn giả kia làm phiền hai vị, những người còn lại chúng ta sẽ giải quyết.

Được, động thủ đi, một người cũng không để lại.

Lão giả mặc cẩm bào là da tái nhợt âm trầm nói, sát ý trong mắt bắn ra, trong nháy mắt tập trung trên người Hàn Ngọc tôn giả.

Nghe vậy, trong mắt lão bà kia cũng hiện lên sát ý, cánh tay vung lên rồi lạnh nhạt nói: Động thủ, một người cũng không để lại, bằng không hậu hoạn vô cùng.

Vâng.

Nghe lão bà này nói, cường giả trong Ngũ Độc môn lập tức lên tiếng, thân hình chớp động trực tiếp vây quanh đám người Thánh Linh cốc.

Một cỗ chân khí, linh lực bàng bạc trong cơ thể bạo pahst ra, không ngờ lại còn mang theo một cỗ khói độc nồng nặc.

Vị Ương, ngươi đi trước đi, lập tức rời đi.

Sau khi trở về báo cho cường giả trong cốc báo thù cho ta.

Hàn Ngọc tôn giả nhìn Dạ Vị Ương nhẹ giọng nói.

Hàn Ngọc trưởng lão, người đi trước đi.

Âm Dương Vương Dạ Vị Ương cắn môi, cái quạt trắng trong tay rung lên, chân khí quanh người bạo phát.

Ngày hôm nay các ngươi đừng mong rời khỏi đây.

Ngay khi Âm Dương Vương Dạ Vị Ương nói xong, Âm Hạc Vương kia lạnh lùng quát lên một tiếng.

Cường giả trong Phi Hạc môn đã chờ từ lâu cũng lập tức bạo phát chân khí, linh lực, toàn bộ không trung run rẩy, từng đạo thân ảnh nhanh như thiểm điện bắn về phía người của Thánh Linh cốc.

Uy thế, kình phong cường hãn đột nhiên khuếch tán.

Một người cũng không để lại, giết.

Cường giả Ngũ Độc môn cũng nhanh chóng phóng lên, kình khí kinh khủng xé rách gợn sóng trong không gian.

Phanh Phanh.

Đối mặt với cường giả Phi Hạc môn và Ngũ Độc môn vây công, sắc mặt đám trưởng lão Thánh Linh cốc ngưng trọng, chân khí, linh lực trong cơ thể thôi động tới cực hạn, tức thì va chạm với nhau.

Từng thanh âm bạo liệt kinh người vang vọng trên không trung.

Chỉ là dưới sự vây công của Ngũ Độc môn và Phi Hạc môn, hầu như trong nháy mắt người của Thánh Linh cốc bị rơi xuống thế hạ phong.

Phanh.

Quạt trong tay Âm DƯơng Vương thu lại, chân khí trong tay bạo phát, trên quạt có một đạo lưu quang lưu động, chân khí như biển bạo phát ra, trực tiếp đem một cường giả Vũ Vương ngũ trọng của Phi Hạc môn đánh cho phun máu.

Ngay sau đó lại có hai cường giả Vũ Vương đánh tới khiến cho nàng phải chống đỡ.

Quạt mở ra, một đạo quang nhận hình cung cắt vỡ không khí bắn về phía trước.

Hàn Ngọc tôn giả, lần này ngươi trốn không thoát đâu.

Trong bầu trời, chân khí trong tay lão giả có làn da tái nhợt dâng lên, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều mang theo năng lượng thiên địa hội tụ.

Kình phong gào thét tràn ngập không gian vây khốn Hàn Ngọc tôn giả vào bên trong, căn bản không thể thoát ra.

Hàn Ngọc, hôm nay chính là tử kỳ của ngươi.

Ánh mắt lão bà kia trầm xuống, linh lực ngập trời bạo phát mang theo độc khí ngập trời, trong tay đột nhiên bắn ra một con rắn nhỏ màu đen, sau đó có ngàn vạn con rắn nhỏ màu đen khác bắn về phía Hàn Ngọc tôn giả.

Phá.

Sắc mặt Hàn Ngọc tôn giả đại biến, chân khí trong tay bạo phát, không gian trước người lập tức co rút lại rồi hóa thành băng.

Vô số con rắn nhỏ kia bị đóng băng rồi lập tức bị nghiền nát hóa thành từng mảnh nhỏ tiêu tán.

Phanh.

Mà lúc này phía sau lưng Hàn Ngọc tôn giả đột nhiên vang lên một tiếng kỳ dị.

Một thân ảnh mặc cẩm bào đột nhiên xuất hiện phía sau hắn đem theo một đạo chưởng ấn hung hăng đánh vào trên cương tráo phòng ngự của Hàn Ngọc tôn giả.

Một quyền đập xuống, không gian trực tiếp xuất hiện một cái khe nứt, thân ảnh Hàn Ngọc tôn giả bị đánh bay thẳng về phía trước, miệng phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt lập tức tái nhợt.

Hàn Ngọc tôn giả, ngày hôm nay ngươi trốn không thoát đâu.

Đoạt Mệnh Độc Tôn quát lên một tiếng, độc khí ngập trời bạo phát, linh lực ngập trời tràn ra bao phủ không gian.

Ngũ Độc môn và Phi Hạc môn đã sớm vạch ra kế hoạch đánh chết người của Thánh Linh cốc, cho nên bọn hắn làm sao có thể để cho người của Thánh Linh cốc đào tẩu được.

Phanh Phanh.

Đoạt Mệnh Độc Tôn, Bạch Hạc tôn giả lần nữa liên thủ xuất kích.

Lực không gian phong tỏa không trung đem Hàn Ngọc tôn giả vây khốn vào bên trong.

Hàn Ngọc tôn giả muốn đối phó với một người đương nhiên không thành vấn đề, thế nhưng lúc này phải đối mặt với hai người thì là vấn đề lớn.

Huống chi hai người này một người là Linh Tôn và Vũ Tôn phối hợp, hơn nữa lại thêm độc khí quỷ dị cho nên hắn bị thương liên tục.

Âm Dương Vương, ăn một chưởng của ta.

Phía dưới, tiếng quát lạnh lẽo của Âm Hạc Vương vang lên bên tai Âm Dương Vương.

Sắc mặt Âm Dương Vương đại biến đột nhiên quay lại công kích.

Cái quạt màu trắng cắt vỡ không gian, hai đạo thân ảnh quỷ dị bắn ra phía sau, công kích của Âm Dương Vương ngăn cản người bên trái.

Phanh Phanh.

Hai đạo công kích va chạm, toàn bộ không trung run lên, dưới khói độc ngập trời, chiết phiến trong tay Âm Dương Vương bị nhuộm thành màu đen, Âm Dương Vương cả kinh vội vã thối lui.

Mà ngay khi Âm Dương Vương thối lui, một đạo chưởng ấn mạnh mẽ không chút khách khí từ bên phải đánh vào bả vai nàng, một cỗ lực lượng mạnh mẽ lập tức trút xuống.

Khục khục.

Dưới cỗ lực lượng mạnh mẽ này Âm Dương Vương lập tức phun ra một ngụm máu tươi.

Thân thể liên tiếp bị đẩy lùi về phía sau, cuối cùng nặng nề va vào một cây đại thụ che trời, trong yết hầu vang lên một tiếng rên rỉ.

Âm Dương Vương, ngươi không thể chống lại ta và Ngũ Độc la sát đâu.

Trường bào Âm Hạc Vương tung bay, khóe miệng nở nụ cười nhạt.

Ngay khi thân hình Âm Dương Vương bị đẩy lùi lập tức lao thẳng tới Âm Dương Vương, trong tay hóa chưởng thành trảo, cực kỳ tàn nhẫn giống như một đầu ác điểu vồ mồi, chụp thẳng về phía Âm DƯơng Vương Dạ Vị Vương.

Nhìn thấy Âm Hạc Vương đánh tới, Âm Dương Vương Dạ Vị Ương vừa mới ổn định thân thể, ngay cả vết máu ở khóe miệng còn chưa kịp lau, cắn răng một cái.

Lúc này nàng chỉ có thể liều mạng, thực lực Vũ Vương cửu trọng của nàng còn chưa tới đỉnh phong.

Mà Âm Hạc Vương và Ngũ Độc La Sát này đã sớm là cường giả thành danh đã lâu, thực lực đều là Vũ Vương cửu trọng, Linh Vương cửu trọng gần tới đỉnh phong.

Nếu như nàng chống lại một người đương nhiên còn có lực bảo vệ bản thân, thế nhưng chống lại hai người, quả thực vô cùng khó khăn.

Âm Hạc Vương đánh tới, một đạo trảo ấn hạ xuống, không gian trực tiếp vặn vẹo, lực lượng không gian đè xuống.

Âm Dương Vương Dạ Vị Ương lập tức cảm giác được có một cỗ lực lượng mạnh mẽ đè xuống.

Ánh mắt nàng trầm xuống, lập tức thôi động chân khí trong cơ thể.

Hai người vây công một người thì có bản lĩnh gì? Ngay khi Âm Dương Vương vừa muốn liều mạng thì trên bầu trời phía sau nàng vang lên một tiếng xé gió mạnh mẽ.

Một đạo lưu quang màu xanh giống như lưu tinh bắn xuống.

Trong nháy mắt lưu quang màu xanh kia đáp xuống trước người Âm Dương Vương Dạ Vị Ương, thuộc tính hỏa hội tụ trong tay, sau đó cánh tay mang theo năm đạo trảo ấn nóng bỏng xé rách không gian đánh về phía trước.

Nhanh như thiểm điện đánh vào trên trảo ấn của Âm Hạc Vương kia.

Sưu Sưu.

Hai đạo trảo ấn va chạm, không gian trực tiếp bị xé rách.

Dưới kinh khí kinh khủng này một thanh âm trầm muộn vang lên, thân thể Âm Hạc Vương kia trực tiếp lảo đảo lùi lại, huyết khí trong cơ thể cuộn trào, sắc mặt tái nhợt.

Cùng lúc đó, ánh mắt Âm Hạc Vương trở nên kinh ngạc.

Đám người đang chiến đấu kịch liệt chung quanh sau khi cảm giác được động tĩnh vừa rồi cũng dừng lại.

Trong nháy mắt trong không trung đột nhiên có mấy đạo thân ảnh xuất hiện.

Dạ cốc chủ, ngươi không sao chứ? Sau khi đẩy lùi một đạo trảo ấn của Âm Hạc Vương, lưu quang màu xanh thu liễm lại, lúc này mới xoay người nhìn Âm Dương Vương phía sau.

Âm Dương Vương sau khi nhìn rõ người vừa tới, trong dáng vẻ chật vật đột nhiên hiện lên sự vui mừng nói: Ta không sao, Lục chưởng môn, sao ngươi lại tới đây? Người tới chính là Lục Thiếu Du và Hắc Vũ cùng với Bàn Hủy và chúng cường giả.

Mọi người một đường chạy tới lúc này đã là ngày thứ năm.

Trên không trung Hắc Vũ cảm nhận được phía dưới có động tĩnh, Hắc Vũ lập tức nhìn thấy đám người Thánh Linh cốc.

Theo lời Hắc Vũ nói, Cường giả Thánh Linh cốc khi trước có giao tình không tệ với Thánh Thủ Linh tôn cho nên Lục Thiếu Du sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Huống chi hiện tại Phi Linh môn và Thánh Linh cốc lại là minh hữu tạm thời.

Ta vừa mới đi ngang qua nơi này, Dạ cốc chủ không có vấn đề gì là tốt rồi.

Lục Thiếu Du mỉm cười nói.

Lúc này đám người phía trước cũng đánh giá Lục Thiếu Du, sắc mặt Âm Hạc Vương ngày càng âm trầm, ánh mắt nhìn Lục Thiếu Du phía trước cùng với đám người Bàn Hủy, Bàn Vân, HẮc Vũ, THiên Thủ Quỷ Tôn nói: Các hạ là ai? Ngũ Độc môn và Phi Hạc môn làm việc, ta khuyên các hạ không nên xen vào việc của người khác.

Âm Hạc Vương vừa mở miệng, chân khí hùng hậu trong cơ thể cũng lặng lẽ vận chuyển.

Thanh niên áo xanh này vừa nhìn đã biết là không phải người thường, hắn phải cẩn thận, tuy rằng tu vi nhìn như chỉ là Vũ Vương bát trọng thế nhưng chỉ một đạo công kích kia cũng khiến cho hắn bị thương.

Ngũ Độc môn và Phi Hạc môn sao? Lục Thiếu Du nhìn chúng cường giả trước mặt, trong mắt hiện lên hàn ý, cúi đầu nói với Dạ Vị Ương: Dạ cốc chủ, Ngũ Độc môn và Phi Hạc môn có cừu oán với Thánh Linh cốc các ngươi sao? Là kẻ thù truyền kiếp, mấy trăm năm trước hai sơn môn này muốn động vào Thánh Linh cốc chúng ta, thế nhưng lại bị cường giả Thánh Linh cốc đánh cho bị thương nặng.

Không nghĩ tới hai sơn môn này vẫn đê tiện vô sỉ như vậy, lần này không ngờ lại liên thủ vây công chúng ta.

Âm Dương Vương Dạ Vị Ương nói với Lục Thiếu Du xong, tay móc ra một cái khăn lụa màu trắng đem vết máu ở khóe miệng lau sạch sẽ.

Không ngờ là như vậy, vậy thì giải quyết bọn họ đi.

Lục Thiếu Du mỉm cười nói, ánh mắt đảo qua trên người chúng cường giả Ngũ Độc môn và Phi Hạc môn, hoàn toàn không đặt ở trong mắt.

Lục chưởng môn, thực lực của bọn họ không kém còn có hai cường giả Vũ Tôn.

Dạ Vị Ương nhìn Lục Thiếu Du, đối phương có hai cường giả Vũ Tôn, vô cùng khó đối phó.

Vũ Tôn nhất trọng và Linh Tôn nhất trọng mà thôi, không cần quá để ý.

Lục Thiếu Du liếc mắt nhìn Đoạt Mệnh Độc Tôn và Bạch Hạc Tôn giả phía xa.

Vũ Tôn nhất trọng và Linh Tôn nhất trọng, Lục Thiếu Du hiện tại không đặt vào trong mắt.

Tiểu tử càn rỡ, nếu muốn đi tìm chết thì chúng ta cũng không ngại giết thêm vài người.

Trên khuôn mặt già nua của Đoạt Mệnh Độc Tôn hiện lên vẻ nghi hoặc.

Ánh mắt luôn đảo qua đám người Lục Thiếu Du, Thiên Thủ Quỷ Tôn, Bàn Hủy, Bàn Vân và Hắc Vũ.

Thế nhưng nàng chỉ có thể nhìn ra thực lực của Thiên Thủ Quỷ Tôn.

Bàn Hủy huynh, Bàn Vân tẩu, hai người kia giao cho hai người các ngươi.

Ánh mắt Lục Thiếu Du lạnh lùng nói.

Vâng, chưởng môn.

Hai người Bàn Vân, Bàn Hủy lập tức lắc mình nhảy ra.

Khí thế kinh người lan tràn, vô hình trung khiến cho không gian run rẩy.

Hai người trước đó có thương tích, khí tức suy yếu thế nhưng lúc này đã khôi phục toàn bộ.

Thực lực của hai người đủ để ngạnh kháng với Vũ Tôn tam trọng cũng không chịu thiệt thòi.

Lúc này đối phó với Vũ Tôn nhất trọng và Linh Tôn nhất trọng đương nhiên không thành vấn đề.

Chưởng môn, hai người này giao cho ta đi.

Ta muốn thử thực lực một chút.

Thiên Thủ Quỷ Tôn cười âm lãnh rồi lập tức bước ra.

Ánh mắt nhìn thẳng vào Âm Hạc Vương và Ngũ Độc La Sát, hai người này một là Vũ Vương cửu trọng, một là Linh Vương cứu trọng gần đỉnh phong, sau khi đột phá Vũ Tôn hắn đang muốn thử xem thực lực hiện tại của mình.

Thiên Thủ Quỷ Vương, không ngờ lại là ngươi? Ánh mắt Ngũ Độc la sát trầm xuống, dường như cũng nhận ra Thiên Thủ Quỷ Tôn.

Ngũ Độc La Sát, lão bà ngươi còn chưa chết sao? Lúc còn trẻ câu dẫn không biết bao nhiêu thanh niên tài tuấn a.

Hiện tại ta đã không là Thiên Thủ Quỷ Vương nữa mà chính là Thiên Thủ Quỷ Tôn.

Thiên Thủ Quỷ Tôn cười lạnh lẽo, khí tức quanh thân bắt đầu tràn ra, khí tức hùng hậu bạo phát.

Ngươi đột phá Vũ Tôn rồi? Ánh mắt Ngũ Độc La Sát cả kinh, cảm nhận khí tức trên người Thiên Thủ Quỷ Tôn lúc này trong lòng nàng vô cùng kinh hãi.

Trả lời đúng có thưởng, ta sẽ để ngươi chết thoải mái một chút.

Thiên Thủ Quỷ Vương cười lạnh nói.

Quỷ Tôn tiền bối, người này cũng tu luyện độc công, để cho ta tới thử xem một chút.

Ta cũng đang muốn thử xem thực lực của mình.

Lục Tâm Đồng nhìn Ngũ Độc La Sát, cảm nhận khói độc trên người Ngũ Độc La Sát lúc này khiến cho nàng vô cùng hứng thú.

Động thủ đi.

Lục Thiếu Du nhíu mày phất tay nói.

Vũ Tôn nhất trọng nho nhỏ, chịu chết đi.

Bàn Hủy mang theo khí thế bễ nghệ thiên hạ hét lớn một tiếng.

Thân thể to lớn trực tiếp đánh về phía trước.

Yêu nguyên kinh khủng trên người dâng trào.

Thân thể giống như một viên đạn hung hăng đánh về phía Bạch Hạc Tôn giả.

Yêu thú bát giai, là yêu thú bát giai.

Yêu nguyên trên người Bàn Hủy bạo phát khiến cho sắc mặt đám người Bạch Hạc tôn giả, Đoạt Mệnh độc tôn lập tức nhận ra thân phận của Bàn Hủy, sắc mặt lập tức đại biến.

Vũ Tôn nhất trọng và Linh Tôn nhất trọng như bọn họ mặc kệ là đụng phải yêu thú bát giai gì thì tuyệt đối không thể chống lại được.

Từ khí thế có thể nhận ra, hai yêu thú này không giống như yêu thú bát giai bình thường.

Linh Tôn nhất trọng, ngươi cũng chịu chết đi.

Đồng thời quanh thân thể Bàn Vân cũng có một cỗ yêu nguyên bạo phát, câu dẫn năng lượng trong thiên địa.

Cả không gian to lớn lập tức vặn vẹo, một đạo quyền ấn xuất hiện nhanh chóng đánh về phía Đoạt Mệnh Độc Tôn Linh Tôn nhất trọng kia.

Mau lùi lại, mọi người mau lùi lại.

Đoạt Mệnh Độc Tôn hét lớn một tiếng, trong lúc hoảng sợ lập tức thối lui.

Thủ ấn trong tay được kết, tiếng quát vừa dứt, linh lực và độc khí trong cơ thể lập tức bạo phát ra, sau đó ngưng tụ thành một đầu cự mãng màu đen.

Đầu cự mãng này giống như thực chất mang theo thanh thế cực kỳ mạnh mẽ cùng với một cỗ kình phong kinh khủng và linh hồn công kích hung hăng đánh về phía Bàn Vân.

Phanh Phanh.

Nhìn công kích của Đoạt Mệnh Độc Tôn, Bàn Vân chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt lạnh lẽo, long uy lan tràn ra khiến cho cự mãng màu đen có chút câu nệ.

Trên nắm tay nàng nhanh chóng có yêu nguyên bàng bạc ngưng tụ, một đạo quyền ấn giống như hoàng kim mang theo xu thế phá không đánh về phía trước.

Gợn sóng trong không gian chung quanh nắm tay văng tung tóe, từng cái khe không gian đen kịt hiện ra, uy thế chấn động nhân tâm.

Phanh Phanh.

Đạo quyền ấn này nhanh chóng va chạm với cự mãng màu đen.

Lực lượng đáng sợ giống như hồng thủy nhanh chóng tràn ra.

Yêu nguyên bạo phát, không gian rung chuyển giống như sắp nghiền nát.

Chỉ nghe đầu cự mãng màu đen kia rít lên vài tiếng rồi lập tức bị đánh nát.

Kình phong tàn dư kinh khủng còn lại trực tiếp xuyên qua không gian hóa thành gợn sóng dùng xu thế nghiền nát nặng nề đánh vào trên thân thể Đoạt Mệnh Độc Tôn.

Khục khục.

Cảm nhận lực lượng đáng sợ trước mặt, Đoạt Mệnh Độc Tôn nhanh chóng lùi lại, thế nhưng công kích của Bàn Vân quả thực quá mức đáng sợ, kình phong kinh khủng hóa thành một cơn lốc trực tiếp quét tới, thanh âm trầm thấp vang vọng rồi lập tức đánh vào trên thân thể nàng.

Phanh Phanh.

Khục khục.

Dưới công kích kinh khủng này, Đoạt Mệnh Độc Tôn trực tiếp bị đánh bay về phái sau, máu tươi trong miệng phun ra.

Thân thể đột nhiên từ không trung rơi xuống một đỉnh núi phía dưới.

Đỉnh núi đột nhiên bị san bằng.

Kình khí tàn dư kinh khủng trong sát na đem cả ngọn núi khổng lồ san bằn, từng cái khe chằng chịt lan tràn trên mặt đất.

Đi xuống cho ta.

Hầu như cùng lúc đó trong tay Bàn Hủy cũng đem theo một đạo quyền ấn giống như một viên đạn trực tiếp phá hủy quyền ấn của Bạch Hạc tôn giả, sau khi phá hủy quyền ấn lập tức ầm ầm đánh vào trên người Bạch Hạc tôn giả.

Phanh.

Thanh âm trầm thấp vang vọng trong không gian to lớn.

Gợn sóng trong không gian ở dưới thanh âm trầm thấp trực tiếp hóa thành mảnh nhỏ.

Kình khí giống như một cơn lốc hung hăng va chạm với thân thể của Bạch Hạc tôn giả.

Khục khục.

Bạch Hạc Tôn giả lập tức phun ra một ngụm máu tươi, thân thể nặng nề đập vào trên mặt đất.

Mặt đất tức thì nứt nẻ.

Thực lực thật mạnh mẽ.

Nhìn thấy Đoạt Mệnh tôn giả và Bạch Hạc tôn giả trong vòng một chiêu bị một nam một nữ kia đánh trọng thương, đám người Thánh Linh cốc phía dưới, còn có Ngũ Độc môn, Phi Hạc môn kinh hãi.

Bạch Hạc tôn giả và Đoạt Mệnh tôn giả đều là cường giả Vũ Tôn, đây đã được coi là siêu cấp cường giả, thế nhưng bọn họ không ngờ hai người này ngay cả một chiêu của một nam một nữ kia cũng không chống lại được.

Âm Dương Vương Dạ Vị Ương, Hàn Ngọc Tôn giả kinh hãi.

Đây chính là yêu thú bát giai, bên người Lục Thiếu Du còn mang theo yêu thú bát giai.

Thế nhưng khi vừa tiến vào bọn họ cũng không thấy hai yêu thú này.

Thảo nào khi trước Lục Thiếu Du đối mặt với vô số cường giả cũng không để ý, hóa ra là có con bài chưa lật bực này, hoàn toàn có thể chống lại với một đám đông a.

Âm Dương Vương Dạ Vị Ương và Hàn Ngọc tôn giả đương nhiên không biết Bàn Hủy và Bàn Vân gần đây mới đi theo bên người Lục Thiếu Du.

Mà kỳ thực hai người không phải là con bài mạnh mẽ nhất bên người Lục Thiếu Du.

Bởi vì người mạnh nhất bên người Lục Thiếu Du hiện tại chính là Hắc Vũ.

Hắc Vũ mới là người kinh khủng nhất.

Nhưng mà Lục Thiếu Du cũng không hy vọng thực lực của Hắc Vũ hiện ra ngoài ánh sáng nhanh như vậy, đây chính la con bài chưa lật hiện tại của hắn.

Đệ tử Thánh Linh cốc nghe lệnh, giết cho ta.

Đánh chết người của Ngũ Độc môn và Phi Hạc môn.

Trong lúc kinh ngạc đồng thời Âm Dương Vương Dạ Vị Ương lập tức ra lệnh.

Hàn ý trong mắt tràn ra, thân thể chợt lóe lên rồi đánh thẳng về phía người của Ngũ Độc môn và Phi Hạc môn.

Cơ hội phản công như vậy đương nhiên nàng sẽ không buông tha.

Điều này cũng chứng minh tuy rằng Âm Dương Vương Dạ Vị Ương tuy rằng là nữ nhân thế nhưng chuyện này cũng không bao giờ nương tay.

Giết.

Có cường giả Phi Linh môn tương trợ, một chiêu có thể đánh bại cường giả Vũ Tôn của Ngũ Độc môn và Phi Hạc môn khiến cho cường giả Thánh Linh cốc lập tức từ trong tuyệt vọng bộc phát ra khí thế kinh người.

Cảm đám từ trong tuyệt cảnh phản kích lại, khí thế đột nhiên bạo phát.

Chân khí và linh lực ngập trời tức thì phóng lên cao, trong nháy mắt đánh về phía người của Ngũ Độc môn và Phi Hạc môn.

Giết.

Có cơ hội phản kích, Hàn Ngọc Tôn giả sau khi liếc mắt nhìn hai người Bàn Hủy và bàn Vân lập tức lao tới cường giả Vương cấp của của Phi Hạc môn và Ngũ Độc môn, có yêu thú bát giai trợ trận, Đoạt Mệnh Độc Tôn và Bạch Hạc tôn giả hắn không cần xuất thủ.

Phanh Phanh.

Thanh âm bạo liệt trong nháy mắt truyền tới, dùng tu vi của Hàn Ngọc tôn giả đối phó với người có tu vi Vương cấp quả thực chính là tàn sát, trong khoảnh khắc có vô số Vương cấp bị đánh chết.

Âm Hạc Vương, ngươi là của ta.

Ta đã sớm nhớ thương ngươi từ lâu rồi.

Năm đó nếu như ta nhớ không nhầm thì chính ngươi là kẻ đánh lén bản tôn.

Hiện tại chịu chết đi.

Thân ảnh Thiên Thủ Quỷ Tôn chợt lóe lên, khí tức nóng bỏng bao phủ không trung rồi tập trung trên người Thiên Thủ Quỷ Tôn.

Hắn nhớ rõ ba mươi năm trước chính Âm Hạc Vương này còn liên thủ với người khác đánh lén hắn, thù này đương nhiên hắn phải báo.

Trên bầu trời, Lục Thiếu Du chắp tay mà đứng, cũng không có ý tứ xuất thủ.

Hắc Vũ lạnh nhạt nhìn về phía trước, ánh mắt nhìn vào trên người Bàn Vân và Bàn Hủy, hai tiểu tử Bối Nhi và Bảo Nhi dường như đối với một màn chiến đấu kịch liệt trước mắt cảm thấy vô cùng hứng thú, cả hai ở trên đầu Tiểu Long không ngừng chăm chú nhìn về phía trước.

Để ta xem thử độc công của ngươi thế nào.

Cùng lúc đó thân ảnh xinh đẹp của Lục Tâm Đồng biến ảo, thân hình mềm mại xuất hiện trước mặt Ngũ Độc La Sát, độc công của Ngũ Độc môn khiến cho Lục Tâm Đồng có chút hiếu kỳ.

Khí tức quanh thân bắt đầu chậm rãi run rẩy, y phục khẽ bay giống như một tiên tử.

Trước khi độc khí khuếch tán thì nàng quả thực chính là một tiên tử hạ phàm, thế nhưng không ai nghĩ tới nàng lại là một tiểu độc ma.

Linh Vương lục trọng, thực lực của ngươi còn chưa đủ.

Cảm nhận thực lực của Lục Tâm Đồng, trong mắt Ngũ Độc La Sát hiện lên hàn ý, dường như muốn tốc chiến tốc thắng vậy.

Nàng đã cảm giác được nguy cơ, y phục trên người tung bay, quanh thân được bao phủ bởi một vòng khói độc.

Đột nhiên cánh tay đánh ra từng đạo thủ ấn quỷ dị, quang mang trên năm đoàn độc vật đột nhiên chợt lóe, vô cùng qury dị hóa thành năm đạo hư ảnh, khói độc ngập trời mang theo công kích linh hồn trong nháy mắt bạo phát đánh về phái Lục Tâm Đồng.

Khắp bầu trời đều là khói độc, một cỗ mùi vị gay mũi khiến cho người khác hít vào lập tức cảm thấy khó chịu.

Thực lực như vậy, đủ để tương đương với Linh Vương cửu trọng đỉnh phong.

Hơn nữa lại thêm độc công khiến cho Ngũ Độc La Sát này cực kỳ khó dây vào.

Sợ rằng ngay cả Vũ Tôn nhất trọng bình thường tuyệt đối không dám sơ ý với nàng.

Ngay cả Âm Dương Vương Dạ Vị Ương khi gặp phải Ngũ Độc La Sát này cũng bị áp chế.

Độc công sao? Lúc này Lục Tâm Đồng mỉm cười, nhìn khói độc ngập trời kéo tới, cánh tay nhẹ nhàng vung lên về phía trước rồi há mồm hút một cái, trong cái miệng nhỏ nhắn kia lập tức xuất hiện một vòng xoáy, hấp lực ngập trời từ bên trong tràn ra, ngay khi khói độc ngập trời kia kéo tới thì lập tức bị Lục Tâm Đồng hút vào trong miệng.

Năm độc vật kinh khủng kia cũng bị Lục Tâm Đồng nhẹ nhàng hút vào trong bụng, không tốn bao nhiêu sức lực.

Phù.

Khi hư ảnh độc vật cuối cùng bị Lục Tâm Đồng hút vào bụng thì trong miệng lục Tâm Đồng lập tức thở ra một ngụm trọc khí mang theo khói độc màu đen.

Khói độc ngập trời trong không gian biến mất.

Một màn này khiến cho mọi người không khỏi hít sâu một ơi, ngay cả Lục Thiếu Du và Hắc Vũ cũng phải kinh ngạc.

Tiểu ny tử này ngày càng mạnh a.

Ánh mắt Lục Thiếu Du chấn động, không nghĩ tới tiểu ny tử này hiện tại lại cường hãn tới trình độ này.

Ngũ Độc La Sát cũng chấn kinh, khiếp sợ tới cực điểm, không thể tin vào mắt mình.

Đây quả thực là điều không thể tưởng tượng nổi, thiếu nữ trước mặt không ngờ lại có thể đem khói độc của nàng nuốt vào trong bụng mà không có chuyện gì xảy ra, điều này sao có thể? Chỉ bằng một chút độc ấy của ngươi đã được coi là độc sao? Còn chưa đủ, hiện tại tới phiên ta.

Lục Tâm Đồng mỉm cười, khuôn mặt xinh đẹp đột nhiên lạnh lẽo, ánh mắt lạnh lùng, thủ ấn nhanh chóng kết xuất, khí tức quanh người đột nhiên kéo lên.

Dĩ độc hóa công.

Lục Tâm Đồng yêu kiều quát lên một tiếng, tiên thiên độc thể thả ra, quanh thân có một cỗ khói độc ngập trời quanh quẩn khiến cho cả không trung bị nhuộm thành màu đen.

Mái tóc sau đầu tung bay, y phục trên người bay phấp phới giống như một ác ma lăng không đứng đó.

Độc công thật mạnh mẽ.

Ánh mắt Ngũ Độc La Sát đại biến, lúc này nàng mới phát hiện ra đối phương không ngờ cũng tu luyện độc công.

Độc công này so với của nàng thì mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.

Vẻ mặt Ngũ Độc La Sát trầm xuống, đột nhiên nói: Lẽ nào ngươi chính là Lục Tâm Đồng? Lục Tâm Đồng xếp thứ ba trong thập đại cường giả trẻ tuổi? Cái tên Lục Tâm Đồng này nàng cũng nghe nói qua, khi thi đấu trên Bình Nham đảo mọi người không ngừng bàn tán về người này.

Thân là người đứng đầu Ngũ Độc môn nàng cũng nghe nói, sau khi nghe thấy bên trong thập đại cường giả có một người thi triển độc công đương nhiên nàng phải chú ý hơn một chút, cho nên lập tức đoán ra Lục Tâm Đồng.

Lục Tâm Đồng không đáp lại, trong nháy mắt khí tức trên người nhanh chóng từ Linh Vương lục trọng đột phá tới Linh Vương thất trọng.

Khí tức lần nữa tăng lên một chút, đạt tới Linh Vương thất trọng trung kỳ mới dừng lại.

Thiên Linh hồn châm.

Đồng thời khói độc quanh người Lục Tâm Đồng lan tràn, trong khói độc ngập trời có một đạo lưu quang màu trắng bắn ra mang theo một cỗ uy áp kinh người.

Lưu quang màu trắng chợt lóe, trong khói độc ngập trời bỗng nhiên phát ra tiếng ong ong, mang theo tiếng xé gió vang vọng không trung.

Chỉ thấy đạo lưu quang màu trắng này lập tức hóa thánh một mảnh châm mang trong bầu trời, giống như là mưa xối xả, vô số châm mang màu trắng bao phủ về phía Ngũ Độc La Sát khiến cho linh hồn nàng cảm thấy đau đớn.

Bên trong châm mang này là công kích linh hồn trực tiếp, mỗi một đạo châm mang dường như đều có lực lượng xuyên thủng không gian.

Châm mang hội tụ cùng một chỗ tạo ra uy thế kinh khủng tới cực điểm.

Hồn khí Huyền cấp.

Ánh mắt Ngũ Độc La Sát trầm xuống, Lục Tâm Đồng trước mặt nàng không hổ là cường giả xếp thứ ba trong thập đại cường giả, độc công quỷ dị kia so với độc công của nàng còn mạnh hơn, lại có hồn khí trong người.

Ánh mắt nàng trầm xuống, dù sao trên phương diện thực lực thì Linh Vương cửu trọng hậu kỳ mạnh hơn không ít cho nên nàng cũng không sợ.

Thủ ấn trong tay đột nhiên biến đổi, tỏng mi tâm đột nhiên có một đạo lưu quang chói mắt bắn ra.

Lưu quang thu liễm, một thanh trường kiếm màu trắng mang theo khí thế kinh người bàng bạc tràn ra.

Bên trên tràn ngập linh hồn lực, tuyệt đối là linh khí Huyền cấp.

Trường kiếm hóa thành ngàn vạn kiếm quang trong nháy mắt bao phủ không gian trước người Ngũ Độc La Sát.

Sưu Sưu.

Công kích linh hồn lực bàng bạc đủ để xuyên thấu không gian bắn vào trong không gian tràn ngập kiếm quang, quang mang chói mắt bắn ra, không thể tiến thêm nửa bước.

Ngươi vẫn còn kém một chút.

Ngũ Độc La Sát quát lớn một tiếng, không gian kiếm quang đột nhiên vặn vẹo, sau đó không gian kiếm quang vỡ nát, từng đạo châm mang bị phá hủy.

Thật không? Lục Tâm Đồng cười lạnh một tiếng, thân ảnh xinh đẹp giống như ác ma trong nháy mắt xuất hiện trước người Ngũ Độc La Sát không xa.

Chi Chi.

Một đạo thủ ấn quỷ dị được kết, khói độc ngập trời tuôn ra, quanh thân Lục Tâm Đồng đột nhiên bị một cỗ khí tức cực kỳ quỷ dị bao phủ.

Cỗ khí tức này khiến cho tim đập nhanh.

Đồng thời Lục Tâm Đồng cũng ngẩng đầu lên, trong mi tâm có một đạo quang mang màu vàng bắn ra.

Tiếp theo trong không trung đột nhiên xuất hiện một con nhện màu vàng khổng lồ, lông mao toàn thân chậm rãi phiêu đãng trong gió, miệng không ngừng phát ra thanh âm sắc bén, răng nanh bén nhọn, bên trên thân thể toát ra độc khí nhè nhẹ.

Xích Kim Độc Chu xuất hiện, toàn bộ không gian chu vi chung quanh nó đột nhiên ba động.

Thân thể to lớn lúc này đã đạt tới một ngàn thước.

Chúng cường giả phía xa nhìn thấy một màn chấn động trên bầu trời lập tức hít sâu một hơi.

Thú hồn bát giai.

Hắc Vũ nhíu mày, khí tức của Xích Kim Độc Chu này cũng khiến cho ánh mắt hắn có chút ba động.

Thú hồn, là thú hồn bát giai.

Lúc này sắc mặt Ngũ Độc La Sát đột nhiên đại biến, khí tức lan tràn ra khến cho trong lòng nàng đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo.

Chết đi.

Một thanh âm lạnh lùng từ trong miệng Lục Tâm Đồng quanh quẩn trong không gian.

Lục Tâm Đồng đứng giữa trong không trung, khói độc quanh quẩn chung quanh cơ thể.

Tiếp theo đầu Xích Kim Độc Chu kia kêu lên vài tiếp chi chi quái dị rồi lập tức nhằm về phía Ngũ Độc La Sát mà phóng tới.

Lục Tâm Đồng dùng thực lực Linh Vương thất trọng trung kỳ thôi động Xích Kim Độc Chu so với khi trước hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.

Độc Hồn kiếm.

Trong lúc kinh hãi, linh lực trong người Ngũ Độc La Sát bạo phát, toàn bộ không gian như nát bấy, hồn khí hình kiếm hóa thành kiếm quang ngập trời ngăn cản Xích Kim Độc Chu.

Chi Chi.

Chỉ trong nháy mắt, trong ánh mắt kinh hãi của không ít người, trên người Xích Kim Độc Chu đột nhiên có một cỗ sương mù màu đỏ tràn ra, thân thể khổng lồ dữ tợn kia trong nháy mắt bắn ra thú hồn lực kinh khủng.

Sau đó trực tiếp đánh xuống kiếm quang ngập trời trước mặt.

Cạch cạch.

Trên kiếm quang ngập trời kia, không gian run rẩy, một thanh âm bạo liệt giống như sấm sét lập tức vang vọng ở phía chân trời.

Phanh.

Xích Kim Độc Chu đánh xuống, kiếm quang ngập trời trong nháy mắt nghiền nát, linh hồn lực bàng bạc khuếch tán.

Cùng lúc đó, Xích Kim Độc Chu khổng lồ trực tiếp bắn về phía Ngũ Độc La Sát, không gian vặn vẹo bao phủ chung quanh thân thể nàng.

Chưởng môn, cẩn thận.

Phia xa, Đoạt Mệnh Độc Tôn lớn tiếng nói.

Trước tiên nên tự lo cho bản thân mình thì hơn.

Cùng lúc đó, thân ảnh Bàn Van mang theo khí thế sấm sét cùng với một đạo trảo ấn trực tiếp đánh xuống.

Dưới trảo ấn, không gian đổ nát, trảo ấn nặng nề đánh vào trên người Đoạt Mệnh Độc Tôn.

Muốn chạy trốn sao? Ngươi chạy không thoát đâu.

Bàn Hủy hét lớn, nhìn thấy Bạch Hạc tôn giả muốn chạy trốn, không gian lập tức bị Bàn Hủy phong tỏa.

Một quyền đánh vào sau lưng Bạch hạc tôn giả.

Dưới một quyền này cả không gian giống như sắp sụp đổ.

Một quyền trực tiếp đập vào lưng Bạch Hạc tôn giả tạo thành một lỗ thủng trên lưng hắn.

Lục Tâm Đồng, ta sẽ nhớ kỹ chuyện này.

Dưới Xích Kim Độc Chu, thanh âm thê lương của Ngũ Độc La Sát truyền đến, một đạo lưu quang màu trắng phóng lên cao rồi lập tức chạy trốn.

Ngươi nghĩ ta sẽ để cho ngươi chạy trốn sao? Ngay khi Ngũ Độc La Sát dùng hồn anh chạy ra thì không ngờ Lục Tâm Đồng dường như đã sớm tính tới chuyện nàng dùng hồn anh bỏ chạy, thân hình đã sớm đứng chờ ở nơi này.

Tiếp đó trong tay Lục Tâm Đồng xuất hiện một cái tháp lớn màu đen.

Một cỗ linh hồn lực mang theo năng lượng thiên địa tràn ra, khí tức này khiến cho linh hồn hơi rung động.

Thu.

Lục Tâm Đồng khẽ quát một tiếng, Trấn Linh Diệt Hồn tháp trong tay tức thì hóa thành khổng lồ rồi bao phủ toàn bộ không gian.

Uy thế kinh người kia khiến cho những người phía dưới cảm thấy kinh hãi.

Hồn khí Địa cấp.

Mọi người sợ hãi than, cái tháp màu đen này không ngờ là hồn khí Địa cấp, tất các cường giả lúc này cũng không nhịn được mà nhìn lên.

Lục Tâm Đồng thôi động Trấn Linh Diệt Hồn tháp hóa thành một đạo lưu quang màu đen giống như là tương khắc trong nháy mắt đem hồn anh đang kinh hãi của Ngũ Độc La Sát thu vào bên trong.

Sưu Sưu.

Giờ phút này dưới công kích của Bàn Hủy, Bàn Vân cách đó không xa Đoạt Mệnh Độc Tôn và Bạch Hạc Tôn giả bị quyền ấn của hai người phá hủy.

Hồn anh nhanh chóng chạy trốn.

Bọn họ cũng thật không ngờ, đối phó với Thánh Linh cốc là chuyện vô cùng dễ dàng thế nhưng nửa đường lại chạy ra hai đầu yêu thú bát giai kinh khủng, dưới trạng thái nhân loại cũng khiến cho bọn họ không thể phản kháng được.

Bàn Hủy đại ca, Bàn Vân tẩu tử, hồn anh hai người này giao cho ta là được rồi.

Ngay khi hồn anh hai người chạy trốn Lục Tâm Đồng cũng đã nhìn thấy.

Những hồn anh này đối với Trấn Linh Diệt Hồn Tháp có không ít tác dụng.

Một khi thu hồn anh Tôn cấp, uy lực khi đó sẽ lại tăng lên, đương nhiên nàng sẽ không bỏ qua cơ hội khó cầu này.

Nếu như hai người này dưới trạng thái toàn thịnh thì nàng cũng không dám đi đối phó.

Thế nhưng một khi đã ở trạng thái hồn anh, thực lực đã sớm giảm đi.

Lại thêm Trấn Linh Diệt Hồn Tháp chuyên môn khắc chế hồn anh cho nên lúc này nàng không sợ hãi.

Nói xong, thủ ấn trong tay Lục Tâm Đồng được kết, Trấn Linh Diệt Hồn Tháp khổng lồ hóa thành lưu quang nhanh như thiểm điện đuổi về phía hồn anh của hai người Đoạt Mệnh Độc Tôn và Bạch Hạc tôn giả đang đào tẩu.

Bên trong Trấn Linh Diệt Hồn Tháp vang lên thanh âm kỳ dị khiến cho người khác nghe thấy mà sởn tóc gáy.

Dưới thanh âm này vô hình trung khiến cho hồn anh không có sức phản kháng.

Hồn anh của Đoạt Mệnh Độc Tôn và Bạch Hạc Tôn giả lập tức bị áp chế.

Tiếp theo không gian đột nhiên tối sầm lại, một đám quái vật lớn đột nhiên xuất hiện, cho dù hồn anh của hai người xuất ra đủ loại thủ đoạn, toàn lực liều mạng dãy dụa thế nhưng cũng không có kết quả.

Âm Hạc Vương, chơi với ngươi đủ rồi.

Hiện tại ta sẽ cho ngươi nếm thực lực của bản tôn.

Phía xa, Thiên Thủ Quỷ Tôn đang trà đạp Âm Hạc Vương kia.

Tâm thần luôn tỏa ra chung quanh, nhìn thấy Lục Tâm Đồng đã thu thập xong Ngũ Độc La Sát, ánh mắt hắn lập tức trầm xuống, một đạo khí tức nóng bỏng từ trên người hắn tràn ra.

Cuối cùng tạo thành một cái kén nhộng lớn đem toàn thân bao phủ.

Dưới cỗ khí tức bàng bạc kia toàn bộ không gian vặn vẹo đều bị phong tỏa.

Âm Hạc Vương lúc này toàn thân toàn là vết thương, chân khí trên người bạo phát.

Trong tay xuất hiện một binh khí hình thù kỳ quái, giống như là trường thương, lại giống như trường đao, bên trên có lưỡi sắc bén.

Dường như cũng là Vũ linh khí Huyền cấp, quang mang bắn ra, gợn sóng trong không gian trực tiếp vỡ nát, thế nhưng cũng không thể xé rách được không gian vặn vẹo kia.

Âm Hạc Vương, ngươi muốn chạy sao? Nằm mơ đi.

Chân khí nóng bỏng quanh người Thiên Thủ Quỷ Tôn bạo phát, mười ngón tay uốn lượn tạo thành hai đạo trảo ấn bắn ra, câu động năng lượng thuộc tính hỏa hội tụ tới.

Trảo ấn mang theo khí tức nóng bỏng tạo thành một đường vòng cung nóng bỏng trong không gian.

Trảo ấn sắc bén trực tiếp xuyên thấu qua sự trở ngại của không khí tạo thành một đường vòng cung chấn động nhân tâm, vô số chưởng ấn bằng hỏa diễm từ bên trong trảo ấn bắn ra, miệng hắn hét lớn một tiếng: Thiên Thủ Minh Hỏa Trảo.

Thanh âm vừa dứt, từng đạo trảo ấn hư ảo bằng năng lượng thoáng run rẩy, rồi đột nhiên xé rách không gian mang theo hỏa diễm ngập trời giống như lưu tinh từ trên trời giáng xuống.

Công kích kinh khủng như vậy khiến cho cả không gian run rẩy giống như sắp bị nghiền nát.

Trảo ấn dùng xu thế kinh khủng như chẻ tre đánh vào trên người Âm Hạc Vương.

Trảo ấn đánh xuống Vũ linh khí Huyền cấp kia trực tiếp khiến cho Vũ linh khí vỡ nát.

Tiếp đó trảo ấn hung hăng đánh vào trên người Âm Hạc Vương, toàn bộ không gian bỗng nhiên run rẩy.

Trên thân thể Âm Hạc Vương, hộ thân cương khí trực tiếp bị xé rách, gợn sóng trong không gian chung quanh Âm Hạc Vương đột nhiên vang lên vài tiếng cạch cạch rồi vỡ nát.

Cả không gian vặn vẹo, năng lượng kinh người khiến cho không gian xuất hiện một cái khe đen kịt.

Phanh Phanh.

Lúc này trong trảo ấn của Thiên Thủ Quỷ Tôn, cỗ khí tức nóng bỏng ngập trời trong nháy mắt cũng triệt để bạo phát.

Dưới cỗ lực lượng mạnh mẽ này, dùng mắt thường cũng có thể thấy được bên trong không gian sắp nghiền nát kia thân thể Âm Hạc Vương hóa thành từng mảnh nhỏ rơi xuống phía dưới.

Huyết vụ rơi xuống, Âm Hạc Vương thậm chí còn chưa kịp dùng hồn anh chạy trốn thì hồn anh đã theo thân thể hóa thành mảnh nhỏ biến mất trong không gian.

Đây là thực lực của Tôn cấp sao? Thiên Thủ Quỷ Vương nở nụ cười thỏa mãn, thực lực như vậy so với trước khi đột phá mạnh hơn không ít.

Phía xa, Lục Thiếu Du vẫn chắp tay mà đứng, ánh măt lạnh lùng nhìn toàn trường.

Thực lực của Thiên Thủ Quỷ Tôn quả thực không kém tuy rằng vừa mới đột phá Vũ Tôn không lâu, thế nhưng trong đám Vũ Tôn nhất trọng cũng coi như không kém.

Mà thực lực của Bàn Hủy và Bàn Vân thì càng không cần phải nói.

Nếu như bọn họ khôi phục bản thể, Vũ Tôn tam trọng cũng có thể chống lại.

Phi Linh môn hiện tại có ba người này thực lực đề thăng không ít.

Phanh Phanh.

Phía xa, từng thanh âm bạo liệt kinh người quanh quẩn trong không igan.

Tất cả người của Phi Hạc môn và Ngũ Độc môn vô cùng kinh hãi.

Ai cũng không ngờ được, vốn bọn họ đối phó với Thánh Linh cốc là việc trong tầm tay, thế nhưng lại đột nhiên xuất hiện mấy cường giả thần bí này.

Chỉ trong vòng mấy chiêu đã đánh chết cường giả đứng đầu của Ngũ Độc môn và Phi Hạc môn.

Chết đi.

Ánh mắt Âm Dương Vương Dạ Vị Ương lạnh lùng, cái quạt trắng trong tay tung bay, tạo thành một đường cung trong không gian trực tiếp cắt vỡ thân thể một Linh Vương tứ trọng.

Hồn anh của người này vừa mới thóat ra lập tức bị một cái tháp màu đen khổng lồ hút vào bên trong.

Sưu Sưu.

Ba người Bàn Hủy, Bàn Vân, Thiên Thủ Quỷ Tôn về tới sau người Lục Thiếu Du.

Chiến đấu phía trước cũng đã gần kết thúc, người của Phi Hạc môn và Ngũ Độc môn ngoại trừ một số ít người đào tẩu thành công ra.

Tổng cộng ba mươi mốt cường giả hiện tại đã đánh chết hai mươi mốt người, không có ai không được coi là cường giả.

Mà lần này Ngũ Độc môn và Phi Hạc môn coi như trộm gà không được mà còn mất nắm gạo.

Lục chưởng môn, lần này thực sự đa tạ.

Âm Dương Vương Dạ Vị Ương đi tới trước mặt Lục Thiếu Du ánh mắt hiện lên vẻ cảm kích.

Đồng thời cũng vô cùng chấn động đối với thực lực của hai người Bàn Hủy Bàn Vân.

Không đáng nhắc tới, chúng ta vừa vặn đi ngang qua, giúp đỡ là chuyện nên làm.

Lục Thiếu Du nói.

Lục chưởng môn, lão phu lần nữa phải cảm tạ chưởng môn.

Thánh Linh cốc nhất định sẽ đem ân tình lần này ghi nhớ trong lòng.

Hàn Ngọc Tôn giả đi tới trước người Lục Thiếu Du rồi nói lời cảm tạ.

Trưởng lão khách khí rồi.

Lục Thiếu Du nói.

Không biết vị lão tổ của Thánh Linh cốc các ngươi còn tại thế hay không? Lúc này ánh mắt Hắc Vũ nhìn vào Hàn Ngọc Tôn giả và Âm Dương VƯơng Dạ Vị Ương hỏi.

Sắc mặt hai người Hàn Ngọc Tôn giả và Âm Dương Vương có chút biến hóa, sau khi liếc mắt nhìn nhau, Âm Dương Vương Dạ Vị Ương lên tiếng hỏi: Không biết tiền bối muốn hỏi vị lão tổ nào của Thánh Linh cốc chúng ta? Thánh Linh lão tổ.

Hắc Vũ nói.

Nghe Hắc Vũ nói vậy, Âm Dương Vương Dạ Vị Ương, Hàn Ngọc Tôn giả lập tức biến sắc nói: Không biết tiền bối là ai? Quên đi, nếu như Thánh Linh lão tổ còn tại thế thì sau khi các ngươi trở về nói với hắn một tiếng, ta là Hắc Vũ là được.

Hắc Vũ nói xong không hề nói một câu nào nữa.

Sắc mặt Hàn Ngọc Tôn giả và Dạ Vị Ương không ngừng biến hóa.

Khanh Khách, lần này thu được không ít hồn anh, uy lực của Trấn Linh Diệt Hồn Tháp sẽ lại được tăng cường không ít.

Tiếng cười của Lục Tâm Đồng truyền tới, Trấn Linh Diệt Hồn Tháp đã về tới trong mi tâm nàng.

Thân ảnh xinh đẹp chợt lóe lập tức xuất hiện bên người Lục Thiếu Du.

Vừa rồi nàng thu được không ít hồn anh, đặc biệt là có hai hồn anh của Tôn cấp, sau khi luyện hóa sẽ khiến cho uy lực của Trấn Linh Diệt Hồn Tháp tăng lên không nhỏ cho nên tâm tình của nàng lúc này vô cùng tốt.

Nhìn Lục Tâm Đồng, sắc mặt đám người Dạ Vị Ương, Hàn Ngọc Tôn giả cùng chúng trưởng lão Thánh Linh cốc gần đó biến ảo bất định.

Vừa rồi bọn họ đều đã chứng kiện thực lực khủng bố giống nhưu ác ma của Lục Tâm Đồng.

Chỉ là Linh Vương lục trọng không ngờ lại trực tiếp đánh chết Linh Vương cửu trọng, thực lực như vậy đủ để khiến cho bọn họ kinh hãi.

Ngay cả Thiên Thủ Quỷ Tôn, Bàn Hủy, Bàn Vân cũng nhìn vào trên người Lục Tâm Đồng, ánh mắt cực kỳ chấn động, bọn họ chưa từng nghĩ tới thực lực của Lục Tâm Đồng lại mạnh như vậy.

Dạ cốc chủ, sao các ngươi lại gặp phải chuyện này vậy? Lục Thiếu Du hỏi Dạ Vị Ương.

Chuyện này nói tới thì dài.

Chúng ta ở bên trong này vừa vặn tìm được một ít linh dược không tồi.

Không ngờ lại gặp phải Phi Hạc môn và Ngũ Độc môn.

Hai sơn môn này mấy trăm năm trước đã muốn động vào Thánh Linh cốc húng ta.

Cuối cùng bị cường giả Thánh Linh cốc ta đánh trọng thương, trong lòng đám người này vẫn ghi hận, không ngờ lần này lại liên thủ ra tay với Thánh Linh cốc chúng ta.

Dạ Vị Ương oán hận nói.

Lần này không có việc gì là tốt rồi.

Sau này tìm Ngũ Độc môn và Phi Hạc môn tính sổ cũng không muộn.

Lục Thiếu Du lập tức nói: Việc này đã xong, Dạ cốc chủ, chúng ta đi trước một bước, các người phải cẩn thận một chút.

Lục Thiếu Du nói xong lập tức dẫn mọi người rời đi.

Lúc này hắn phải đi cấm địa tầm bảo, đương nhiên sẽ không muốn mang theo đám người Thánh Linh cốc này.

Nhìn thân ảnh đám người Lục Thiếu Du biến mất ở phía xa, hai người Dạ Vị Ương, Hàn Ngọc Tôn giả cùng chúng cường giả Thánh Linh cốc mới thu hồi ánh mắt, Dạ Vị Ương khẽ nói: Hàn Ngọc trưởng lão, thực lực Phi Linh môn này không ngờ lại mạnh mẽ như vậy.

Phi Linh môn hiện tại ở trong Cổ Vực có danh tiếng khá lớn.

Nhưng mà ta có cảm giác, Hắc Vũ vừa rồi kia mới là người kinh khủng nhất.

Người này dường như có quen với Thánh Linh lão tổ, vậy hẳn phải là cường giả đồng lứa với lão tổ, không ngờ người này vẫn còn sống, thực lực không cần nói cũng biết kinh khủng như thế nào a.

Hàn Ngọc tôn giả nói.

Ta có cảm giác Lục Thiếu Du này dường như cũng thâm bất khả trắc.

Dạ Vị Ương nói.

Mặc kệ như thế nào thì lần này Thánh Linh cốc chúng ta đã thiếu Phi Linh môn một nhân tìn.

Hàn Ngọc Tôn giả nói.

Giữa không trung, trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư, Lục Thiếu Du khoanh chân ngồi xuống.

Bàn Hủy huynh, còn cách cấm địa kia xa không? Lục Thiếu Du hỏi.

Hẳn là còn một ngày lộ trình nữa.

Bàn Hủy nhìn về phía trước rồi nói.

Gần đây có người, cấm địa kia liệu có bị người khác phát hiện không? Lục Thiếu Du có chút lo lắng, người Thánh Linh cốc xuất hiện ở gần đây, sợ rằng gần đây cũng có người khác.

Rất có thể, cấm địa kia cực kỳ khổng lồ.

Cũng vô cùng thu hút sự chú ý, nếu như phát hiện ra thì cũng là chuyện bình thường.

Bàn Hủy nói: Chỉ là nếu như người phát hiện cấm địa kia dám đi vào thì chỉ có một con đường chết mà thoi.

Tuyết Sư, dùng tốc độ nhanh nhất đi.

Lục Thiếu Du nhíu mày lập tức nói với Thiên Sí Tuyết Sư.

Vâng, chủ nhân.

Thiên Sí Tuyết Sư đáp, hai cánh rung động, gợn sóng trong không gian chung quanh đôi cánh vặn vẹo.

Không khí rít gào mang theo thanh âm trầm thấp.

Không khí hai bên tai rít gào, y phục trên người Lục Thiếu Du khẽ tung bay.

Một lát sau quanh thân được một vòng quang tráo vô hình bao phủ.

Đôi mắt nhắm chặt, tâm thần chìm đắm trong lĩnh ngộ thuộc tính phong.

Quanh thân tràn ngập khí tức thuộc tính phong.

Trong không gian, có một cỗ năng lượng thuộc tính phong quay chung quanh Lục Thiếu Du.

Hiện tại tốc độ lĩnh ngộ của Lục Thiếu Du tuy rằng không dám nói là tiến triển cực nhanh.

Thế nhưng chỉ trong nháy mắt Lục Thiếu Du lập tức tiến vào trong trạng thái lĩnh ngộ.

Hiện tại Lục Thiếu Du cũng không dám bỏ lơ một chút thời gian nào.

Chờ sau khi lĩnh ngộ thuộc tính phong tới một trình độ nhất định thì Hoàn Vũ Thất Toàn Trảm kia hắn cũng có thể tu luyện được rồi.

Còn một hai ngày nữa mới tới cấm địa, Lục Thiếu Du chìm đắm trong lĩnh ngộ lại không biết được trong lúc lĩnh ngộ thời gian trôi qua cực kỳ nhanh chóng.

Dọc đường đi, có Bàn Hủy và Bàn Vân ở đây không có một yêu thú nào gây phiền phức.

Cho dù có chút yêu thú lớn mật sau khi cảm nhận khí tức của Thiên Sí Tuyết Sư thì lập tức không dám tới trêu chọc.

Trong núi non phía dưới bắt đầu xuất hiện không ít thân ảnh.

Nhìn thấy Thiên Sí Tuyết Sư trên bầu tời cũng không có ai dám chặn lại.

Ở bên trong này tất cả mọi người đều vì tầm bảo mà tới cho nên sẽ không chủ động đi gây chuyện, người chủ động sợ rằng không có bao nhiêu.

Cứ như vậy một đường phi hành, tới ngày thứ hai Lục Thiếu Du từ trong lĩnh ngộ tỉnh lại, một ngụm trọc khí từ trong miệng Lục Thiếu Du được thở ra.

Khóe miệng khẽ nhếch lên mang theo nụ cười, dường như đối với việc lĩnh ngộ của mình Lục Thiếu Du cực kỳ thỏa mãn.

Chưởng môn phía trước không xa chính là cấm địa.

Thanh âm của Bàn Hủy truyền đến.

Lục Thiếu Du nghe vậy ngẩn đầu nhìn về phía trước, chỉ thấy lúc này trong không gian phía xa một mảnh mông lung.

Sương mù che trời, cả không gian phía trước mông lung, có một ngọn núi khổng lồ xuất hiện trước mặt mọi người, thế nhưng cũng không phải quá rõ ràng.

Lục Thiếu Du nhíu mày, phía trước là cấm địa như trong lời Bàn Hủy nói sao? Khí tức kia khiến cho trong lòng hắn chấn động, giống như phảng phất có một cỗ nguy hiểm kinh người tồn tại ở bên trong.

Thảo nào Bàn Hủy nói tất cả yêu thú và linh thú căn bản không dám tiến vào cấm địa này.

Chưởng môn, cấm địa này cực kỳ khổng lồ.

Phía trước có một điểm dừng chân, cũng có một cái động khẩu tiến vào.

Ta đã từng thử tiến vào ở những nơi khác thế nhưng không có một nơi đặt chân nào.

Trên toàn bộ cấm địa có một cấm chế vô cùng lợi hại, nếu không tiến vào từ nơi nhập khẩu thì căn bản không thể tiến vào được.

Bàn Hủy nói.

Vậy thì chúng ta đi vào từ nơi đó.

Lục Thiếu Du nhíu mày, nơi này còn có cấm địa, quả thực là không đơn giản.

Chúng ta đã chậm một bước, phía trước đã không có ít người ở đó.

Hắc Vũ đứng dậy, chắp tay mà đứng.

Ánh mắt chăm chú nhìn về phía trước, trong tâm thần của hắn ở bên trong dãy núi phía trước có không ít khí tức tồn tại.

Sắc mặt Lục Thiếu Du có chút bất đắc dĩ, hắn đã làm lỡ không ít thời gian.

Cho dù có Bàn Hủy dẫn đường đi tới cũng vẫn tới chậm một chút.

Không gian mông lung kia càng lúc càng gần, khí tức thê lương cũng càng lúc càng đậm.

Trong lúc mơ hồ Lục Thiếu Du thậm chí còn có thể cảm giác được một cỗ sát khí tiết ra ngoài, khiến cho tim đập nhanh hơn.

Để Thiên Sí Tuyết Sư thu hồi bản thể, mọi người sau khi tới gần lập tức đi theo Bàn Hủy đi tới lối vào.

Đám người Lục Thiếu Du ở trên không trung trực tiếp đi tới trước cấm địa.

Ngẩng đầu nhìn phía trước, Lục Thiếu Du chỉ thấy trước mặt là một mảnh không gian mông lung vô bờ.

Trong không gian này dường như có một ngọn núi vô cùng lớn, khí tức thê lương không ngừng tràn ra, chứng minh cấm địa này sợ rằng đã tồn tại chí ít mấy vạn năm.

Từ không trung hạ xuống, một cái sân rộng lớn xuất hiện trong ánh mắt của mọi người.

Cái sân này vô cùng lớn, trên mặt đất là đá phiến màu xanh, trong khe có không ít cỏ dại, mơ hồ còn có hài cốt yêu thú và linh thú càng khiến cho khí tức của cấm địa này thêm vài phần thê lương.

Mà khi thân ảnh còn chưa đáp xuống sắc mặt Lục Thiếu Du lập tức biến hóa.

Trên sân rộng lúc này không ngờ có rất nhiều thân ảnh, liếc mắt nhìn qua Lục Thiếu Du lập tức nhìn thấy không ít kẻ đối đầu với hắn.

Những người này không ngờ cũng tới cấm địa.

Cũng không biết vì sao đám người này lại tìm được nơi này.

Chắc cũng vì nơi này cũng không quá khó tìm, chỉ cần tới gần sợ rằng ai cũng có thể cảm nhận được khí tức thê lương bàng bạc trong không gian.

Tất cả cẩn thận một chút.

Lục Thiếu Du đáp xuống đất rồi nhẹ giọng nói với mọi người.

Tuy rằng hiện tại hắn không sợ một kẻ nào, thế nhưng mọi chuyện vẫn phải chú ý một chút thì tốt hơn.

Được.

Lục Thiếu Du nói xong đám người Dương Quá, Lục Tâm Đồng lập tức gật đầu đáp nhẹ một tiếng, cả đám đề phòng chung quanh.

Nhân số trên sân rộng hiện tại sợ rằng ít nhất cũng hơn một nghìn người.

Dựa theo nhân số ban đầu tiến vào đây trong tính toán của Lục Thiếu Du là gần vạn người.

Lúc này có hơn nghìn người tới đây quả thực cũng không ít.

Xem ra tốc độ cũng những người này cũng không chậm.

Nhìn thấy đám người Lục Thiếu Du tiến tới, vô số ánh mắt trên sân rộng lập tức nhìn lại rồi rời đi.

Dù sao chuyện có người tới cũng không phải là chuyện gì quá kinh ngạc.

Huống chi lúc này mọi người đều đang nhìn vào động khẩu kia.

Ngay cả Lục Thiếu Du cũng không ngoại lệ, sau khi đáp xuống sân rộng lập tức nhìn kỹ vào trong động khẩu.

Động khẩu này lớn không gì sánh được, hai bên cao vót, trong không gian mông lung có vẻ cực kỳ hùng vĩ, nguy nga, còn có một cỗ khí tức chấn động nhân tâm từ đó truyền ra.

Mà thứ khiến cho Lục Thiếu Du khiếp sợ chính là bên trong động khẩu kia có một cỗ khí tức thê lương, mang theo sát khí kinh người.

Từ động khẩu nhìn vào bằng mắt thường cũng có thể thấy được có vô số hài cốt yêu thú, linh thú, sát khí lan tràn, đại hồn anh trong đầu cũng có xung động muốn nhảy ra.

Cấm địa này thật kỳ dị.

Không biết bên trong có nguy hiểm gì nữa? Lục Thiếu Du nhìn động khẩu lớn rồi thầm nói.

Bên trong động khẩu vô cùng rộng lớn, hai bên mơ hồ xuất hiện đường viền lớn, từ xa nhìn lại trong không gian mông lung này dường như có một đầu mãnh thú viễn cổ tồn tại khiến cho người ta sởn tóc gá.

Từ đám hài cốt yêu thú, linh thú trong thông đạo cũng có thể hiểu được nơi này cũng không phải nơi tốt lành gì.

Lục Thiếu Du thầm nghĩ trong lòng, nếu không cẩn thận một chút, sợ rằng ngay cả cái mạng nhỏ của mình cũng phải bồi táng ở trong này, mặc kệ ra sao hắn vẫn phải đi vào, cẩn thận một chút là được.

Càng nhìn kỹ về phía trước, Lục Thiếu Du càng cảm thấy ở bên trong cấm địa này có một cỗ khí tức đáng sợ tồn tại.

Cỗ khí tức này thậm chí còn không tồn tại ở trong thế giới này khiến cho hắn có cảm giác bản thân mình nhỏ bé.

Thậm chí ở dưới cỗ khí tức này Lục Thiếu Du lần đầu tiên có cảm giác hoảng hốt.

Địa phương thật đáng sợ, nơi này rốt cuộc có cái gì? Vẻ mặt Lục Thiếu Du ngưng trọng, trong ánh mắt thất thần kia hiện lên vẻ chấn động, một lát sau mới hồi phục tinh thần lại.

Trên sân rộng lúc này còn có không ít người lục tục tiến tới.

Nhìn vào động khẩu lớn trước mắt cả đám lập tức thất thần.

Dường như mọi người cũng cảm giác được khí tức bên trong.

Có thể tới đây không có ai là người bình thường, có người thậm chí dường như còn đã tới đây trức đó.

Thế nhưng cũng chưa có ai dám tiến vào trong động khẩu lớn kia.

Không có ai dại đột cam nguyện làm người đầu tiên tiến vào trong động khẩu.

Nếu như không có nguy hiểm thì mọi người đã sớm đi vào trong thám hiểm, thế nhưng hiện tại ở trên sân rộng có nhiều người như vậy cũng không ai muốn làm kẻ mở đường cho người khác.

Lục Thiếu Du vốn rất nóng ruột, thế nhưng hiện tại có nhiều người như vậy đương nhiên Lục Thiếu Du cũng không gấp gáp.

Từ khí tức có thể thấy được nơi này không có nguy hiểm mới là lạ.

Ai đi vào trước đồng nghĩa với việc là người thứ nhất đối mặt với nguy hiểm không biết trước.

Mà coi như có bảo vật thì người đầu tiên đi vào tuyệt đối không phải là người đầu tiên nhận được.

Ngay trong lúc Lục Thiếu Du suy nghĩ, đột nhiên cảm nhận được vô số ánh mắt lạnh lẽo phóng tới.

Lục Thiếu Du nhíu mày, ngẩng đầu lên rồi lập tức nhìn về một đám người.

Đám người này không phải là ai khác mà là người của Khôn Dương đảo.

Mà lúc này ngoại trừ người của Khôn Dương Đảo ra còn có Nguyệt Long các, Địa Viêm đảo, Thần Kim các đều có mặt, không ngờ đám người này đều có mặt đông đủ.

Vận khí quả thực có chút kém.

Ánh mắt đảo qua đám người, Lục Thiếu Du lập tức gặp được một thân ảnh quen thuộc.

Đó chính là Huyền Minh tôn giả, Nam Thiên Nhị tôn của Linh Vũ giới, còn có đám người Không Linh Vương.

Thu Thủy Vương Bối Hải Linh, Địa Cương Vương Thần Bộ Tiêu, Thần Hảo VƯơng Dương Tề Thuyên, Không Linh Vương, Huyền Minh Tôn giả, Nam Thiên Nhị tôn.

Lục Thiếu Du đưa mắt đảo qua, những người này đều là kẻ đối đầu với hắn.

Nhất định phải chú ý một chút mới được.

Những người này một khi liên hợp lại thì thực lực tuyệt đối cường hãn.

Cũng tới rồi sao? Trong đoàn người Lục Thiếu Du lập tức gặp được người hắn muốn gặp nhất.

Đám Thánh Linh Thiên Tôn, Thánh Võ Thiên Tôn, còn có Viên Tự Thành, Quân Bất Phàm lúc này cũng đang đứng ở một góc.

Lục chưởng môn, các ngươi rốt cuộc cũng tới rồi.

Một thanh âm truyền tới.

Lập tức có hơn mười mười đi về phía đám người Lục Thiếu Du.

Người trước làm một nam tử tuổi chừng bốn mươi, phong độ, vóc người cao ngất, thân mặc một bộ hoa phục thoạt nhìn cực kỳ cao úy, đây chính là Thiên Ưng công tử của Thiên Ưng lâu Hàn Tử Khiêm.

Hàn lâu chủ, Quân bang chủ còn chưa tới sao? Lục Thiếu Du nhíu mày, trong đám người hắn cũng không nhìn thấy người của Tiêu Diêu bang cùng với Quân Lâm Hàn.

Về phần người Thánh Linh cốc thì đang ở phía sau hắn, đương nhiên còn chưa thể tới nơi được.

Còn chưa nhìn thấy đám người Tiêu Diêu Vương, ta chỉ mới thấy ngươi tới mà thôi.

Nơi này sợ rằng có chút bất phàm, bên trong có một cỗ khí tức cực kỳ nguy hiểm, hiện tại dường như không có ai dám đi vào.

Thiên Ưng công tử nói.

Vậy thì chúng ta ở đây chờ một chút xem.

Lục Thiếu Du nói, ánh mắt khẽ đảo qua đám người lần nữa, sắc mặt có chút biến hóa.

Trong đám người hắn lại lần nữa gặp được không ít thân ảnh quen thuộc.

Một thân ảnh màu cam linh lung, khí chất quyến rũ mê hoặc xuất hiện trong mắt hắn.

Thiên Vân đảo cũng tới.

Lục Thiếu Du thầm nghĩ trong lòng, Đạm Đài Tuyết Vi và Thiên Vân đảo đã có mặt.

Hỏa Đao Vương và đám người Kiếm Linh Vương đang nhìn vào trong động khẩu lớn kia.

Hai bên còn có cường giả của Tinh Ngục các và Kiền Hiên đảo.

Lão đại, dường như nơi này không đơn giản.

Tiểu Long vẫn luôn nhìn chăm chú vào trong động khẩu lúc này mới mở miệng nói.

Bên trong động khẩu có một cỗ khí tức khiến cho nó cảm thấy chấn động.

Cẩn thận một chút, tất cả phải chú ý.

Lục Thiếu Du nói xong ánh mắt lại nhìn về phía động khẩu trước mặt.

Tâm thần tỏa ra nhìn vào trên bề mặt đồ cổ trong nhẫn trữ vật.

Ánh mắt tỉ mỉ tìm lộ tuyến trên đồ cổ, hắn phát hiện ra động khẩu này quả thực có đánh dấu bên trên địa đồ, chỉ là nhìn địa đồ này dường như cũng là nơi tiến vào.

Chúng ta đi xem một chút.

Nhíu mày, Lục Thiếu Du xác định đồ cổ này có quan hệ nào đó với động khẩu cho nên hắn lập tức chậm rãi đi về phía trước, muốn đi vào quan sát động khẩu một phen.

Tiểu tử, dừng lại, người bên cạnh chúng ta không phải ai ngươi cũng động vào được.

Lúc này khi Lục Thiếu Du vừa mới tiến lên mấy bước thì đột nhiên có một tiếng quát lạnh lẽo truyền đến, một ánh mắt lạnh lùng mang theo hàn ý dán vào trên người Lục Thiếu Du.

Bỗng nhiên nghe thấy tiếng quát lạnh lẽo cùng với ánh mắt tràn ngập hàn ý này, bước chân Lục Thiếu Du lập tức dừng lại rồi quay đầu nhìn về phía thanh âm phát ra.

Nhìn về phía trước, khóe miệng Lục Thiếu Du lập tức nhếch lên mang theo hàn ý.

Thiên Dương Vương Tề Thuyên.

Ánh mắt Lục Thiếu Du khẽ trầm xuống, người vừa lên tiếng không phải là ai khác mà chính là đảo chủ Khôn Dương đảo, Thiên Dương Vương Tề Thuyên.

Tiếng quát lạnh lẽo của Thiên Dương Vương Tề Thuyên lập tức đưa tới không ít ánh mắt kinh ngạc trên sân rộng.

Ai cũng có thể nghe ra bên trong thanh âm này tràn ngập hàn ý.

Khi ánh mắt đám người Không Linh Vương của Linh Vũ giới nhìn về phía Lục Thiếu Du thì lập tức nở nụ cười nhạt.

Trong mắt có chút hả hê, chờ xem kịch vui.

Đám người Đạm Đài Tuyết Vi, Kiền Hiên đảo, Tinh Ngục các mang theo ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Thiên Dương Vương Dương Tề Thuyên và Lục Thiếu Du.

Mâu thuẫn của hai người này bọn họ cũng biết tới.

Về phần những người khác, ánh mắt phân biệt rơi vào trên người Lục Thiếu Du và Thiên Dương Vương Dương Tề Thuyên, trong mắt đại đa số tràn ngập vẻ nghi hoặc, còn một chút người không nhận ra Lục Thiếu Du, những người còn lại thì dùng ánh mắt khinh thường nhìn.

Xem tiếp...

con-mat-ao-thi

  • Linh vũ thiên hà

  • truyện tranh Linh vũ thiên hà

  • truyện Linh vũ thiên hà

  • Linh vũ thiên hà truyện chữ

  • đọc truyện Linh vũ thiên hà

  • Linh vũ thiên hà chap

  • truyenfull.vn

  • truyenfull.vip

  • truyenfull.vip

  • truyen.tangthuvien.vn/

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License