Linh vũ thiên hà
Chapter
0177
Lục Thiếu Du không ngờ lại muốn cùng đứng với đám người Thiên Dương Vương, đương nhiên Lục Thiếu Du không đủ tư cách, bởi vì bọn họ đều tự động đứng ở phía sau.
Phía trước đều là chỗ của cường giả.
Chúng ta tới chậm nhất, tiểu tử Lục Thiếu Du này dường như lại có chút phức rồi.
Ngoài đoàn người, ở phía xa trong không trung lúc này có hơn chục đạo thân ảnh hạ xuống.
Nhìn thấy một màn phía dưới, một đạo thân ảnh hạ xuống không tạo thành một chút ba động nào, dưới bộ trường bào bao phủ, khuôn mặt tuấn lãng kia đủ để khiến cho tất cả nữ nhân bị mê hoặc.
Khôn Dương Đảo sao? Thân ảnh xinh đẹp của Tử Yên đáp xuống bên cạnh Lam Thập Tam, đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía giữa sân rồi nhẹ giọng nói.
Chúng ta tới đó nhìn xem một chút, tiện thể xem thực lực của Lục Thiếu Du tới bước nào rồi.
Mấy đạo thân ảnh phía sau cũng nhẹ nhàng đáp xuống, người vừa lên tiếng chính là Phục Yêu Tôn giả.
Thực lực của Lục Thiếu Du này không biết đã tới một bước kia hay chưa? Còn có hắc y nhân bên cạnh hắn cũng thâm bất khả trắc.
Chúng ta không cần phải gấp, cứ nhìn xem một chút, không biết Lục Thiếu Du này sẽ xử lý phiền phức này thế nào.
Có dám động thủ hay không.
, Hỏa Vân Tôn giả mang theo ánh mắt hiếu kỳ nhìn về phía giữa sân.
Ta cũng muốn biết thực lực của hắn rốt cuộc đã tới tình trạng gì rồi.
Hai tay Lam Thập Tam nắm chặt, cực kỳ chờ mong nhìn Lục Thiếu Du, Tử Yên không nói thêm gì nữa, thế nhưng trong ánh mắt xinh đẹp kia đã xuất hiện ba động.
Vốn đại bộ phận mọi người đều nhìn vào động khẩu, thế nhưng tiếng quát của Thiên Dương Vương Dương Tề Thuyên vang lên cho nên lúc này có vô số ánh mắt nhìn về phía hai người.
Thiên Dương Vương, ngươi có ý gì? Cái sân này là của Khôn Dương đảo các ngươi sao? Nhìn Thiên Dương Vương Dương Tề Thuyên, vẻ mặt Lục Thiếu Du trầm xuống.
Hừ, ta ở chỗ này thì nơi này chính là của Khôn Dương đảo ta.
Một tiểu tử chỉ biết dựa vào sự bảo hộ của người khác nếu như không phục thì bản vương sẽ cho ngươi cơ hội ra tay.
Nếu như không dám thì cút ra xa một chút cho bản vương.
Ở Cổ Vực có Linh Thiên môn bảo vệ ngươi, trên đại lục Linh Vũ có Vân Dương Tông bảo vệ ngươi, thế nhưng ở Đông Hải này ngươi chẳng là cái gì cả.
Đứng đầu trong thập đại cường giả trẻ tuổi còn chưa có tư cách làm càn trước mặt ta.
Thiên Dương Vương Dương Tề Thuyên lạnh lùng nhìn Lục Thiếu Du, thanh âm quanh quẩn trên toàn bộ sân rộng.
Mượn cơ hội này hắn muốn chế ngự Lục Thiếu Du này một chút.
Ánh mắt Lục Thiếu Du khẽ đổi, hàn ý trong lòng ngày càng đậm, Dương Tề Thuyên này dường như đang muốn làm hắn mất mặt.
Trong đám người, trong mắt đám người Thánh Linh Thiên Tôn và Thánh Võ Thiên Tôn cùng đám người Thánh Linh giáo phía xa có chút nóng giận thế nhưng trong nháy mắt lại bị Lục Thiếu Du áp chế xuống.
Chưởng môn.
Bàn Hủy đi tới bên cạnh Lục Thiếu Du rồi nói.
Đối với chưởng môn hắn vẫn luôn mang theo sự cảm kích.
Nói thật hắn vốn không thích nhân loại, ngay từ đầu cũng không thích vị chưởng môn này.
Thế nhưng lúc bị ép thần phục vị chưởng môn này vẫn cực kỳ tôn kính, lễ độ với hắn.
Ở chung càng lâu thì hắn càng hiểu con người chưởng môn, cho nên lúc này thấy chưởng môn bị người ta làm nhục thì lập tức tiến lên, hàn ý trong mắt tràn ngập.
Bàn Hủy huynh.
Ánh mắt Lục Thiếu Du đảo qua rồi nhẹ nhàng phất tay ý bảo Bàn Hủy lui xuống.
Sau khi hít sâu một hơi, Lục Thiếu Du nhìn về phía Thiên Dương Vương Dương Tề Thuyên, khóe miệng mang theo một chút tiếu ý nói: Dương Tề Thuyên, một khi giao thủ tử thương là chuyện khó tránh khỏi.
Nếu như ngươi không sợ chết thì cứ tiến lên thử xem.
Thanh âm của Lục Thiếu Du cực lớn mang theo vẻ kiêu ngạo quanh quẩn trong khong trung, đủ để khiến cho tất cả mọi người nghe thấy rõ ràng.
Thanh âm kiêu ngạo kia vang lên khiến cho vô số người nhíu mày.
Khẩu khí của tiểu tử này quả thực quá lớn.
Trong đám người lập tức không ngừng có tiếng nghị luận vang lên.
Mọi người nhìn về phía Lục Thiếu Du có kinh ngạc, có kinh thường, còn có hiếu kỳ.
Ha ha.
Thiên Dương Vương Dương Tề Thuyên nghe Lục Thiếu Du nói vậy, ánh mắt nhìn Lục Thiếu Du không giận mà cười, tiếng cười vang vọng trên sân, vẻ mặt trầm xuống nói: Tiểu tử, khẩu khí thật lớn, những lời này phải là ta nói với ngươi mới đúng.
Nếu như ta chết thì là do thực lực của ta chưa đủ, không thể trách được người khác, cho dù chết cũng không có gì oán hận.
Thế nhưng không biết ngươi có dám động thủ hay không? Vạn nhất ngươi mà chết đi thì ta cũng không chịu trách nhiệm nha.
Lục Thiếu Du kiêu ngạo nói, trong thanh âm hiện lên sự kiêu ngạo và bá đạo.
Ngươi chết đương nhiên không trách được ngươi khác.
Tất cả mọi người ở đây có thể làm chứng, một khi ngươi chết Vân Dương Tông và Linh Thiên môn cũng không thể nói gì với ta.
Thiên Dương Vương Dương Tề Thuyên chậm rãi tiến lên, mỗi một bước của hắn đều khiến cho đá ở dưới đất nứt nẻ rồi lập tức hóa thành bột phấn, dường như Dương Tề Thuyên lúc này đang phát tiết sự tức giận trong lòng.
Vậy thì nếu như ngươi chết Khôn Dương đảo cũng không thể trách ta được.
Chính ngươi tự mình tìm chết thì ta cũng vui vẻ thành toàn cho ngươi.
Lục Thiếu Du nhíu mày rồi lập tức nhìn về phía đám người Khôn Dương đảo nói: Các ngươi muốn cùng tiến lên hay là từng người lên một? Kiêu ngạo, quá kiêu ngạo, hoàn toàn không đặt Khôn Dương đảo vào trong mắt.
Trên sân rộng, ánh mắt mọi người nhìn Lục Thiếu Du lúc này vô cùng phức tạp, Lục Thiếu Du này điên rồi sao? Hừ, tiểu tử không biết sống chết.
Trong Khôn Dương đảo, chúng cường giả hừ lạnh một tiếng rồi nói.
Tiểu tử, không thể không nói, ngươi là người càn rỡ nhất mà ta từng gặp.
Xem ra, thêm người bên cạnh ta tiến lên thì ngươi sẽ càng chết nhanh hơn.
Ta thành toàn cho ngươi, chỉ một mình ta là đủ rồi.
Dương Tề Thuyên lạnh nhạt nói, hàn ý trong mắt ngày càng đậm.
Đã như vậy coi như Khôn Dương đảo ngươi cũng không quá ngu, chết một mình ngươi cũng coi như không tệ.
Khóe miệng Lục Thiếu Du nhếch lên mang theo nụ cười nhàn nhạt sau đó khẽ phất tay một cái.
Tiểu Long, Lục Tâm Đồng sau lưng hắn lập tức lùi xuống.
Nếu như động thủ thì người có hại tuyệt đối là Khôn Dương đảo, chỉ tiếc người của Khôn Dương đảo còn chưa biết mà thôi.
Ha ha.
Tâm cảnh của Thiên Dương Vương dù tốt như thế nào thì lúc này cũng không nhịn được mà tức giận.
Lục Thiếu Du này hoàn toàn không đặt hắn vào trong mắt.
Vốn hắn định làm nhục Lục Thiếu Du này một phen, Nhật Sát các và Thiên Địa các không có mặt ở đây, không có ai là chỗ dựa cho tiểu tử Lục Thiếu Du này, không ngờ tiểu tử này so với trước đây còn kiêu ngạo hơn.
Trong nụ cười mang theo sự tức giận ngập trời.
Đường đường là đảo chủ Khôn Dương đảo, dậm chân một cái là rung trời lở đất thế nhưng lúc này lại bị Lục Thiếu Du hoàn toàn không đặt vào trong mắt, không ngờ lại bị tiểu tử này làm nhục lại.
Sự tức giận trong lòng hắn rốt cuộc không nhịn được nữa, hắn mở miệng cười lạnh một tiếng nói: Đây là tự ngươi muốn chết, vậy thì đừng có trách ta ra tay độc ác.
Nói xong, Thiên Dương Vương Dương Tề Thuyên đã giận dữ động thủ, trên khuôn mặt mang theo hàn ý, hai mắt cũng vô cùng lạnh lẽo.
Chân khí quanh người bạo phát, bàn chân mang theo một cỗ quang mang chợt lóe thân thể bắn về phía trước.
Cánh tay mạnh mẽ vung lên, một đạo quang mang giống như thiểm điện xé rách không gian mang theo thanh âm sắc bén hung hăng bắn về phía Lục Thiếu Du.
Vừa ra tay đã là sát chiêu đủ để chứng minh trong lòng Thiên Dương Vương này đã có sát khí.
Giờ phút này đám người trên sân rộng không khỏi vì Lục Thiếu Du mà đổ mồ hôi lạnh.
Đương nhiên cũng có không ít người hi vọng Lục Thiếu Du tốt nhất là bị đánh chết, tỷ như Kiếm Linh Vương của Thiên Vân đảo hiện tại đang nghĩ như vậy.
Đạm Đài Tuyết Vi, Tử Yên, Lam Thập Tam, Thiên Ưng công tử đều nhìn kỹ vào hai người.
Chỉ có Tiểu Long, Lục Tâm Đồng, Thiên Sí Tuyết Sư giống như đang chờ xem kịch, trên khóe miệng hiện lên tiếu ý nhàn nhạt.
Hoàn toàn không có chút lo lắng nào.
Sắc mặt Thiên Thủ Quỷ Tôn thì lại có chút khẩn trương nhìn về phía trước.
Thực lực của Thiên Dương Vương Dương Tề Thuyên đương nhiên cực kỳ cường hãn, khí thế lúc này rõ ràng đã là Vũ Vương cửu trọng đỉnh phong.
Bằng vào thân phận của Thiên Dương Vương, thực lực của người này cũng không giống như Vũ Vương cửu trọng đỉnh phong bình thường.
Đối mặt với công kích của Thiên Dương Vương Dương Tề Thuyên, trong mắt Lục Thiếu Du lúc này hiện lên tiếu ý nhàn nhat, cùng với hàn ý ngập tràn.
Quang mang dưới chân chớp động, Phù Quang Lược Ảnh được thi triển, thân thể nhanh chóng thối lui.
Ông ông.
Đồng thời quang mang quanh người chợt lóe, Thanh Linh Khải Giáp lập tức xuất hiện.
Đồng thời còn có thanh âm vang vọng, phía sau Thanh Linh Khải Giáp có một đôi cánh mở rộng mang theo thanh âm trầm thấp vang vọng không gian.
Một cỗ uy áp mạnh mẽ từ trên đôi cánh này truyền ra.
Ngay khi công kích của Thiên Dương Vương Dương Tề Thuyên bắn tới trước người Lục Thiếu Du thì đột nhiên Lục Thiếu Du thoát khỏi không gian, tiếng sấm nổ vang vọng không trung, thân ảnh trong nháy mắt xuất hiện cách đó ba trăm trượng.
Vũ Linh khí phi hnafh, Vũ linh khí phi hành Địa cấp.
Nhìn đôi cánh tràn ngập năng lượng kinh người phía sau Lục Thiếu Du, không ít người sắc mặt đại biến.
Huyễn Ảnh Thanh Vũ, không ngờ nó lại ở bên trong này, trời cũng giúp ta rồi.
Trong đám người, lúc này cũng không có ai chú ý tới có một đạo thân ảnh trong góc nhìn Huyễn Ảnh Thanh Vũ phía sau lưng Lục Thiếu Du, trong mắt hiện lên sự tham lam cùng với kích động, toàn thân không ngừng run rẩy.
Mà khi Lục Thiếu Du thối lui thì Thiên Dương Vương Dương Tề Thuyên vô cùng kinh ngạc, hắn không ngờ tốc độ của Lục Thiếu Du lại nhanh như vậy.
Trong nháy mắt Lục Thiếu Du thoát khỏi công kích của hắn khiến cho hắn không biết chui đầu vào đâu.
Vốn hắn định dùng một chiêu giáo huấn tiểu tử không biết trời cao đất rộng này, thế nhưng không ngờ công kích của hắn lại thất bại, hắn làm sao có thể chịu nổi được.
Thiên Dương Diệt Hồn chưởng.
Một tiếng quát từ trong miệng Thiên Dương Vương truyền ra.
Chân khí trong cơ thể bạo phát dẫn dắt năng lượng bàng bạc trong thiên địa, trong nháy mắt hội tụ tạo thành một đạo chưởng ấn khổng lồ trên không trung.
Trên chưởng ấn có một cỗ uy áp linh hồn vô cùng đáng sợ tràn ra.
Chưởng ấn xuât hiện, giống như mặt trời màu đỏ mọc lên từ phía đông, vô cùng chói mắt, soi sáng sân rộng.
Người thực lực thấp lúc này không dám nhìn thẳng vào chưởng ấn.
Thanh thế kinh khủng của nó khiến cho không ít cường giả biến sắc.
Vũ kỹ Địa cấp sơ giai Thiên Dương Diệt Hồn chưởng, tuyệt chiêu của Khôn Dương đảo a.
Xem ra Thiên Dương Vương này đã có sát khí, Lục Thiếu Du này thảm rồi.
Bản thân Lục Thiếu Du này cũng muốn chết a, trêu vào ai không trêu lại trêu vào Thiên Dương Vương, tuy rằng có chút bản lĩnh thế nhưng thiếu sự bảo hộ của Linh Thiên môn và Vân Dương Tông, ở trước mặt Thiên Dương Vương hắn không là cái gì cả.
Dù sao tuổi còn quá trẻ, cánh chim chưa cứng.
Ài, đáng tiếc.
Thiên phú vô cùng kinh khủng, thế nhưng lại quá kiêu ngạo, lần này chết chắc rồi.
Đồng thời chung quanh sân rộng lúc này không ngừng có tiếng nghị luạn vang lên.
Đối mặt với chưởng ấn nhu mặt trời đỏ rực khổng lồ kia, Lục Thiếu Du ngẩng đầu, hàn ý trong mắt ngày càng đậm.
Thiên Dương Vương đã động sát tâm, sao hắn lại không động sát tâm cơ chứ.
Ai chết ai sống còn không nhất định.
Dưới Vũ Tôn hắn đã không phải e ngại bất kỳ kẻ nào.
Lục Thiếu Du chịu chết đi.
Trước mặt bản vương ngươi không là cái gì cả.
Tất cả đều do tự bản thân ngươi muốn chết.
Thiên Dương Vương lạnh lùng quát lên một tiếng, thanh âm vang vọng khắp sân rộng.
Chưởng ấn khổng lồ giống như một mặt trời đỏ rực bao phủ không gian đánh xuống phía dưới.
Quang mang chung quanh giống như một vầng thài dương đột nhiên bạo phát.
Một ít cường giả ở gần đó lúc này cũng hoảng sợ thối lui, tránh cho bị lan tới.
Mà giờ phút này Lục Thiếu Du muốn lùi cũng không còn kịp rồi.
Đại bộ phận người lúc này cũng không khỏi thay Lục Thiếu Du hít sâu một hơi.
Lúc này Lục Thiếu Du mỉm cười, cũng không định lùi lại.
Nhìn chưởng ấn khổng lồ giống như mặt trời trên không trung hắn chậm rãi lắc đầu, cùng lúc đó trong hai tròng mắt đen kịt hiện lên sát ý.
Bằng mắt thường có thể thấy được, chưởng ấn khổng lồ kinh khủng này trong nháy mắt mang theo lực lượng bàng bạc hung hăng đánh vào không gian chung quanh Lục Thiếu Du.
Mọi người nhìn thấy một màn kinh ngạc, Lục Thiếu Du không ngờ lại không có hành động ngăn cản nào, cũng không né tránh, giống như là một kẻ ngây ngốc đang đứng đó vậy.
Oanh.
Chưởng ấn đánh xuống, không gian chung quanh chưởng ấn trực tiếp bị nghiền nát hiện ra một cái khe không gian đen kịt.
Toàn bộ không trung và sân rộng phía dưới hung hăng run rẩy một lát.
Một cỗ kình khí ba động kinh khủng hóa thành một cơn lốt trong nháy mắt khuếch tán.
Không ít cường giả chung quanh trực tiếp bị đẩy lùi, có vẻ vô cùng chật vật.
Lúc này không ai có thời gian đi nghiên cứu công kích của chưởng ấn này kinh khủng tới bao nhiêu, mọi người chỉ muốn biết rốt cuộc Lục Thiếu Du còn sống hay đã chết.
Tiểu tửu cuồng vọng kia chắc hẳn đã chết rồi.
Tất cả cường giả nhìn thấy cảnh này đều cảm thán không thôi.
Đối mặt với một kích của Thiên Dương Vương không ngờ tiểu tử kia vẫn dám đứng đó.
Không biết có thực là muốn chết hay không mà không né tránh, quả thực không khác tự sát là bao.
Hừ, tự mình gây nghiệt thì không thể sống.
Trong Thiên Vân đảo, Kiếm Linh Vương có chút vui vẻ, tiểu tử này không ngờ lại dám đứng tại chỗ, hẳn là chết chắc rồi.
Đồng thời Đạm Đài Tuyết Vi, Tử Yên, Lam Thập Tam cũng nhìn vào trong không gian hỗn loạn kia, trong mắt hiện lên sự khẩn trương cùng nghi hoặc.
Khẩn trương cái gì, một chút công kích đó có thể đánh chết được lão đại mới là lạ.
Ngay khi Thiên Thủ Quỷ Tôn nhìn thấy cảnh này lập tức hoảng hốt, Tiểu Long lập tức trừng mắt nhìn Thiên Thủ Quỷ Tôn, hoàn toàn không thèm để ý, bởi vì nó rất hiểu thực lực của lão đại ra sao.
Ngao Ngao.
Hai tiểu tử Bảo Nhi và Bối nhi nhìn thấy Lục Thiếu Du bị công kích kinh khủng bao phủ, trong đôi mắt nhỏ có chút khẩn trương.
Tiểu tử này quả thực là muốn chết, không ngờ lại đứng tại chỗ.
Trong chớp mắt Thiên Dương Vương cũng cười, tiểu tử này không ngờ lại dám đứng tại chỗ.
Hắn không biết Thiên Dương Diệt Hồn Chưởng của mình kinh khủng ra sao.
Cho dù là Vũ Tôn nhất trọng gặp phải công kích này cũng không dám sơ ý.
Phanh Phanh.
Ngay khi Thiên Dương Vương âm thầm cười nhạt thì không gian như nổ tung, gợn sóng trong không gian không ngừng lan tràn.
Một đạo thân ảnh màu xanh mang theo tiếng sấm ì ùng đột nhiên dùng một tốc độ kinh khủng bắn ra.
Cuối cùng trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, thân ảnh như qủy mị này xuất hiện ở trên bầu trời, mà người này tự nhiên chính là Lục Thiếu Du.
Sao có khả năng? Cùng lúc đó, bao gồm cả Thiên Dương Vương Dương Tề Thuyên, còn có đông đảo cường giả Tôn cấp có mặt đều kinh ngạc.
Công kích mang tính hủy diệt như vậy không ngờ Lục Thiếu Du đứng tại chỗ lại không tổn hao một chút nào.
Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
Dương Tề Thuyên, trước mặt bản công tử ngươi chỉ giống như một con côn trùng, bản công tử muốn giết ngươi vô cùng dễ dàng.
Lục Thiếu Du xuất hiện, một thanh âm lạnh lẽo đột nhiên từ trong miệng hắn vang vọng ở phía chân trời.
Tiếp theo, trong ánh mắt sợ hãi của mọi người, Huyễn Ảnh Thanh Vũ sau lưng Lục Thiếu Du run lên, thân hình trong nháy mắt nhảy ra, trong tay phải có một cỗ lưu quang màu tím hiện ra, một cỗ khí tức hủy diệt, mạnh mẽ từ trong cơ thể phô thiên cái địa bạo phát ra.
Trong lúc mơ hồ có tiếng sấm sét vang vọng trong thiên địa.
Ầm ầm.
Tay phải Lục Thiếu Du giơ lên cao rồi chụp xuống Thiên Dương Vương, tiếng sấm sét mơ hồ không ngừng vang vọng.
Trong tay hắn có một đạo sấm sét giống như một đầu cự mãng tuôn ra, cỗ khí thế mạnh mẽ kia khiến cho vô số người run rẩy.
Không tốt.
Giờ phút này Thiên Dương Vương Dương Tề Thuyên lập tức cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo từ trong đáy lòng đang không ngừng lan tràn ra.
Dưới cỗ năng lượng kinh người này, linh hồn của hắn đang run rẩy, đồng thời, vô số ánh mắt trên sân rộng cũng tức thì kinh ngạc.
Sưu.
Sấm sét màu tím xuất hiện, trong nháy mắt trên bầu trời có lôi vân kéo tới.
Một đạo sấm sét lớn bằng cánh tay giận dữ đánh xuống.
Nơi sấm sét đi qua, không gian tức thì vặn vẹo.
Ầm ầm.
Thanh âm ì ùng quanh quẩn trên không trung.
Đạo sấm sét khiến cho tim đập nhanh này lập tức phá không đánh vào trên đỉnh đầu Thiên Dương Vương.
Giờ phút này, Thiên Dương Vương ngẩng đầu, nhìn đạo sấm sét màu tím kia, con ngươi bắt đầu co rút lại.
Hắn có cảm giác trái tim đang đập nhanh của mình đột nhiên dừng lại, đạo sấm sét kia nhanh như thiểm điện đánh lên đỉnh đầu của hắn.
Đảo chủ, cẩn thận.
Trong Khôn Dương đảo, sắc mặt Không Nhận tôn giả cùng với một cường giả Tôn cấp khác lập tức đại biến.
Dưới đạo sấm sét kinh khủng kia ngay cả bọn họ cũng cảm thấy kinh hãi.
Sưu Sưu.
Hai đạo thân ảnh đồng thời lao thẳng về phía Lục Thiếu Du, sắc mặt mag theo sự hoảng hốt.
Đang đơn đả độc đấu, cút ngay cho ta.
Bàn Hủy thấy vậy, một cỗ khí thế bàng bạc trên người bạo phát, thân ảnh mang theo một cỗ uy thế đáng sợ hung hăng bắn về phía Không Nhận Tôn giả.
Thanh thế như vậy khiến cho sắc mặt không ít cường giả hơi đổi.
Mà đồng thời, trong tay Bàn Hủy lúc này mang theo một đạo yêu nguyên tinh luyện khiến cho không gian vặn vẹo đánh về phía Không Nhận Tôn giả.
Bàn Vân nhảy ra thế nhưng lại bị Thiên Thủ Quỷ Tôn nhanh chân tới trước, miệng Thiên Thủ Quỷ Tôn hét lớn một tiếng: Khôn Dương đảo thì tính là cái gì, khi trước truy sát bản tôn đã nghiền không? Hiện tại đến phiên bản tôn báo thù.
Tiếng quát vừa dứt, Thiên Thủ Quỷ Tôn đã đi tới trước mặt Vũ Tôn nhất trọng còn lại của Khôn Dương đảo.
Tuy rằng hắn biết mình không thể đánh chết được Vũ Tôn nhất trọng kia, thế nhưng loại chuyện xuất thủ ngăn cản này cũng giúp hắn phát tiết một chút oán khí trong lòng.
Mà lúc này, trong khi hai Vũ Tôn của Khôn Dương đảo xuất thủ bị Bàn Hủy và Thiên Thủ Quỷ Tôn ngăn cản thì dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người đạo sấm sét màu tìm kia trong nháy mắt đánh vào trên người Thiên Dương Vương.
Thiên Dương Vương trong lúc hoảng sợ bố trí một khải giáp hộ thân, trên khải giáp tràn ngập năng lượng thổ hệ, uy thế kinh người.
Thế nhưng dưới đạo sấm sét này, không gian xuất hiện một cái khe màu đen, bên trong cái khe tràn ra quang mang khiến cho tim mọi người đập nhanh.
Đồng thời lực lượng mạnh mẽ trên đạo sấm sét kia trực tiếp đem khải giáp quanh người Thiên Dương Vương đánh thành từng mảnh nhỏ.
Bằng mắt thường cũng có thể thấy được, thân thể Thiên Dương Vương ngay khi sấm sét đánh xuống trong nháy mắt hóa thành từng mảnh nhỏ.
Ngay cả hồn anh cũng không có cơ hội chạy thoát.
Sấm sét dư thừa đánh vào mặt đất khiến cho mặt đất nứt nẻ, một cái hố sâu chừng nghìn trượng xuất hiện trên sân rộng.
Toàn bộ sân rộng ở bên trong đạo công kích cường hãn này lay động kịch liệt.
Không gian nghiền nát, năng lượng kinh khủng tạo thành một cơn lốc khuếch tán ra cuhng quanh.
Khi cơn lốc này khuếch tán tới trình độ nhất định thì đột nhiên dừng lại rồi lặng lẽ biến mất.
Chung quan lại lâm vào tĩnh lặng.
Ầm ầm.
Giờ phút này Bàn Hủy và Thiên Thủ Quỷ Tôn cũng giao thủ với hai cường giả Tôn cấp của Khôn Dương đảo.
Thanh âm bạo liệt kinh người truyền ra, kình khí kinh khủng giống như một cơn lốc khuếch tán, bốn đạo thân ảnh đều tự đẩy lùi, dường như không ai chiếm được tiện nghi.
Ha ha, Khôn Dương đảo, hiện tại các ngươi có thể làm gì được ta? Sau này ta sẽ tìm Khôn Dương đảo các ngươi để tính sổ.
Thiên Thủ Quỷ Tôn cười ha hả một tiếng.
Hơn mười ngày trước hắn còn không thể chống lại được Vũ Tôn nhất trọng này, chỉ có thể chịu ngược đãi.
Thế nhưng này hôm nay đã có thể đánh ngang tay với người này trong lòng hắn hiện tại vô cùng hả giận.
Không ít người nhìn thấy Thiên Thủ Quỷ Tôn đột phá Vũ Tôn nhanh như vậy trong lòng không khỏi kinh hãi.
Nhưng mà chuyện lúc này khiến cho mọi người kinh ngạc nhất chính là Lục Thiếu Du dùng một chiêu đánh chết Thiên Dương Vương Dương Tề Thuyên.
Hít.
Chung quanh sân, vô số người nhìn vào cảnh tượng trước mặt không khỏi hung hăng nuốt một ngụm nước bọt rồi hít sâu một hơi.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ, Lục Thiếu Du có thể dùng một chiêu đánh chết Thiên Dương Vương Vũ Vương cửu trọng.
Thiên Dương Vương không phải là Vũ Vương cửu trọng bình thường.
Đồng thời dưới một kích toàn lực của Thiên Dương Vương Vũ Vương cửu trọng Lục Thiếu Du lại không có chút sứt mẻ nào.
Ngược lại còn bị Lục Thiếu Du ra tay dùng một kích đánh tan thành từng mảnh nhỏ.
Trời ạ, Thiên Dương Vương Dương Tề Thuyên đã chết.
Đảo chủ Khôn Dương đảo đã chết.
Một chiêu bị Lục Thiếu Du đánh chết.
Toàn bộ không gian bởi vì cảnh này mà khiến cho mọi người như ngây ngốc, ánh mắt nhìn vào thân ảnh áo xanh đã thu hồi Thanh Linh Khải Giáp và hai cánh kia, trong mắt tràn ngập sự khiếp sợ.
Trong nháy mắt này rốt cuộc mọi người đã hiểu rõ.
Lục Thiếu Du kiêu ngạo, vô cùng kiêu ngạo cũng không phải là không biêt trời cao đất rộng mà là có thực lực tuyệt đối để kiêu ngạo.
Dùng một chiêu đánh chết Thiên Dương Vương Dương Tề Thuyên, thực lực này quả thực có đủ tiền vốn để kiêu ngạo.
Thật mạnh mẽ, lẽ nào là Vũ Tôn sao? Ngàn vạn lần không thể trêu vào người này.
Trong lòng mọi người vô cùng khiếp sợ, một chiêu đánh chết Thiên Dương Vương Dương Tề Thuyên khiến cho mọi người suy đoán Lục Thiếu Du có phải đã đột phá tới cấp bậc Vũ Tôn rồi hay không.
Người này dùng một chiêu đã đánh chết Thiên Dương Vương Dương Tề Thuyên mà còn có vẻ nhẹ nhàng như vậy.
Xem ra người này tuyệt đối không thể tùy tiện trêu chọc.
Huống chi từ tình huống vừa rồi có thể thấy, bên người Lục Thiếu Du còn có yêu thú bát giai và Vũ Tôn.
Lục Thiếu Du này quả thực quá mạnh mẽ.
Đám người Thiên Địa các kinh hãi, thực lực của Lục Thiếu Du hoàn toàn vượt quá dự liệu của bọn họ.
Lục Thiếu Du xuất thủ trực tiếp đánh chết Thiên Dương Vương Dương Tề Thuyên khiến cho mọi người vô cùng bất ngờ.
Đám người Thiên Vân đảo khoanh tay đứng nhìn cùng với Địa Viêm đảo, Nguyệt Long các cùng cường giả trong các thế lực triệt để chấn động.
Không ngờ lại mạnh tới mức này, ta còn cần phải thử nữa sao.
Trong đám người toàn thân Lam Thập Tam run lên rồi lập tức cười khổ lắc đầu.
Giờ phút này hắn giống như dã bị đả kích.
Mà trong ánh mắt xinh đẹp của Tử Yên cũng hiện lên sự kinh hãi, không dưới Lam Thập Tam chút nào.
Đây nhất định là lực lượng của Tử Lôi Huyền Đỉnh.
Trong đám người Linh Vũ giới, ánh mắt Huyền Minh Tôn giả ngày càng lạnh lẽo, trong sự lạnh lẽo kia mang theo sự tham lam.
Đảo chủ bị đánh chết rồi.
Lục Thiếu Du giết chết đảo chủ.
Lúc này các trưởng lão Thiên Vân đảo mới khôi phục tinh thần lại, đảo chủ không ngờ cứ như vậy bị đánh chết, một chiêu đã bị đánh chết.
Lục Thiếu Du, Khôn Dương đảo ta từng hôm nay trở đi không chết không thôi với ngươi.
Không Nhận Ton giả lăng không mà đứng, trong mắt không rõ là oán hận, hàn ý, bi thống hay là giận dữ.
Ngũ quan vặn vẹo, ánh mắt mang theo hàn ý ngập trời nhìn về phía Lục Thiếu Du.
Khôn Dương đảo là cái rắm gì? Đừng ở trước mặt chưởng môn ta mà kêu gào, nếu không phục thì cứ động thủ.
Ta đảo bảo sẽ không cho một người nào của Khôn Dương đảo các ngươi rời khỏi đây.
Một tiếng hét lớn vang lên đồng thời có hai đạo thân ảnh nhảy tới bên người Lục Thiếu Du.
Hai đạo thân ảnh này một nam một nữ, nam thân hình cao ngất, vẻ mặt cương nghị, trên người mặc một bộ hoàng bào, lộ ra một cỗ khí thế bễ nghễ thiên hạ.
Đôi mắt kia chỉ liếc nhìn cũng cảm nhận được cảm giác cao quý uy nghiêm.
Nữ mặc một bộ y phục màu vàng, thân hình thướt tha, ngũ quan xinh xắn lại mang theo sự cao quý bẩm sinh.
Loại cao quý này tới từ huyết mạch khiến cho mọi người tự nhiên không bằng.
Mà khí tức của hai người này vô hình trung tạo thành một cỗ uy áp nặng nề.
Là yêu thú bát giai, hai yêu thú bát giai.
Bàn Hủy và Bàn Vân xuất hiện, một trái một phải đứng trước người Lục Thiếu Du.
Dưới cỗ uy thế kinh người kia lập tức có không ít cường giả cơ mặt co quắp, bởi vì vừa rồi bọn họ cũng nhìn thấy Bàn Hủy xuất thủ.
Không Nhận Tôn giả, đừng kêu gào ở trước mặt bản công tử.
Tất cả mọi người ở đây có thể làm chứng, Dương Tề Thuyên tự mình muốn chết không liên quan tới bản công tử.
Nếu như không phục thì tùy thời có thể tới tìm ta.
Bản công tử và hơn mười vạn đệ tử Phi Linh môn tùy thời đón tiếp.
Nếu như ngươi muốn động thủ ngay bây giờ thì cứ tự nhiên.
Ta đảm bảo Khôn Dương đảo các ngươi một người cũng không chạy thoát.
Còn không động thủ thì lập tức câm miệng cho bản công tử.
Y phục trên người Lục Thiếu Du tung bay, thân thể lăng không chắp tay mà đứng.
Ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía đám người trên sân rộng.
Đặc biệt là đám người Nguyệt Long các, Địa Viêm đảo, Thần Kim các còn có Linh Vũ giới.
Kiêu ngạo, tuyệt đối kiêu ngạo cùng bá đạo, quát tháo cường giả Vũ Tôn, lại là cường giả Vũ Tôn của Khôn Dương đảo, trên đời này sợ rằng không có mấy người dám làm như thế.
Thanh âm kiêu ngạo truyền ra, lúc này cả sân rộng vô cùng yên tĩnh, cũng chỉ có thanh âm bá đạo kiêu ngạo kia quanh quẩn trong không gian.
Không ai dám hoài nghi Lục Thiếu Du, bởi vì lúc này thanh niên áo xanh trên bầu trời kia hoàn toàn có thực lực để kiêu ngạo, bá đạo như vậy.
Không Nhận Tôn giả còn có Vũ Tôn nhất trọng của khôn Dương đảo cùng mười mấy trưởng lão Vương cấp đều nhìn nhau.
Thế nhưng nhìn vào thực lực của nhóm người Lục Thiếu Du, hai đầu yêu thú bát giai, hơn nữa lại thêm Thiên Thủ Quỷ Tôn, lại còn thực lực bản thân của Lục Thiếu Du, nếu như động thủ thì tuyệt đối Khôn Dương đảo sẽ thua.
Tiểu tử, đem giới chỉ của đảo chủ Khôn Dương đảo chúng ta giao ra đây.
Không Nhận Tôn giả giận dữ nhìn Lục Thiếu Du, hàn ý ngập trời lúc này cũng phải nghẹn lại.
Vừa rồi xuất thủ, Nguyệt Long các, Địa Viêm đảo cùng Thần Kim các không có một người nào xuất thủ cứu giúp đủ để chứng minh chuyện này ba sơn môn kia tuyệt đối sẽ không ra tay tương trợ, chỉ đang chờ đợi chế giễu Khôn Dương đảo mà thôi.
Bốn sơn môn liên thủ chỉ trên phương diện lợi ích chung mà thôi.
Những lúc khác không động thủ với nhau đã là không tồi rồi.
Nhẫn trữ vật sao? Ta giết người chung quy phải có chút thù lao cho nên cái nhẫn trữ vật này ta sẽ không khách khí.
Lục Thiếu Du cầm nhẫn trữ vật của Thiên Dương Vương Dương Tề Thuyên trong tay rồi lạnh nhạt nói với Không Nhận Tôn giả.
Dưới ánh mắt của Không Nhận Tôn giả Lục Thiếu Du đem chiếc nhẫn trữ vật trong tay trực tiếp thu vào trong nhẫn trữ vật của mình.
Đây là nhẫn trữ vật của Thiên Dương Vương, đảo chủ Khôn Dương đảo, trong nhẫn trữ vật sợ rằng có không ít thứ tốt, nói giỡn sao? Lục Thiếu Du sao có thể trả lại cơ chứ.
Việc đó không giống như phong cách thường ngày của Lục Thiếu Du.
Lục Thiếu Du, ngươi sẽ chờ Khôn Dương đảo chúng ta trả thù đi.
Ngươi không chịu nổi sự trả thù của chúng ta đâu.
Không Nhận Tôn giả tức giận nói.
Thiên Dương Vương bị đánh chết, là chuyện mà ai cũng không ngờ tới.
Thế nhưng đây cũng là chuyện của đôi bên.
Ngay từ đầu cũng đã nói qua, một khi có tử thương thì là do bản thân mình, ta thấy việc này cũng không ngoại lệ.
Không Nhận Tôn giả cũng không nên quá để ý.
Song phương một khi động thủ, có tử thương là chuyện khó tránh khỏi.
Huống chi người xuất thủ trước là Thiên Dương Vương a.
Một thanh âm lạnh nhạt vang lên trên sân rộng, đám người Hỏa Vân tôn giả chậm rãi xuất hiện.
Thiên Địa các luôn không nhúng tay vào bất kỳ một chuyện nào, lẽ nào lần này Thiên Địa các lại muốn giúp Lục Thiếu Du sao? Không Nhận Tôn giả đã biết Lục Thiếu Du hiện tại không dễ chọc cho nên tức giận lây sang Thiên Địa các, cũng coi như tìm chút mặt mũi mà xuống thang.
Thiên Địa các ta luôn ở giữa không giúp một ai, chỉ đứng ở lập trường người xem để nói mà thôi.
Huống chi trong chuyện này Thiên Địa các ta và Lục chưởng môn có giao tình không tồi, giúp đỡ nhau cũng là hợp tình hợp lý.
Nếu như Không Nhận Tôn giả cảm thấy Thiên Địa các chúng ta không vừa mắt thì có thể trực tiếp xuất thủ.
Thiên Địa các ta sẽ đón tiếp.
Tử Yên lạnh nhạt nói, ánh mắt nhìn thẳng về phía đám người Khôn Dương đảo.
Trên dung nhan tuyệt mỹ kia lúc này mơ hồ hiện lên vẻ lạnh lùng uy nghiêm.
Cho dù đứng ở trước mặt Không Nhận Tôn giả nhưng nàng không có chút sợ hãi, né tránh nào.
Lục Thiếu Du quay đầu lại, người của Thiên Địa các tới cũng đã sớm bị Lục Thiếu Du phát hiện ra.
Lục Thiếu Du nhìn người của Thiên Địa các rồi gật đầu, cũng coi như chào hỏi một phen.
Hay cho một Thiên Địa các.
Không Nhận Tôn giả nhìn mọi người, tuy rằng trong lòng tức giận ngập trời thế nhưng lý trí lại cho hắn biết, hiện tại hắn đã không thể làm gì được Lục Thiếu Du trước mặt.
Huống chi lại thêm đám người Thiên Địa các, nếu như động thủ thì người của Khôn Dương đảo sẽ tử thương vô số.
Mặt mũi ngày hôm nay đã mất, đảo chủ Khôn Dương đảo bị người khác dùng một chiêu đánh chết, mặt mũi của toàn bộ Khôn Dương đảo không còn một chút nào.
Xảy ra chuyện gì vậy? Không ngờ lại vô cùng náo nhiệt a.
Trên sân rộng có mấy đạo thân ảnh giống như lưu quang xuất hiện trên không trung.
Phía trước chính là Phiên Hải Vương Lạc Kiến Hồng, trên người tỏa ra một cỗ khí tức bức nhân, thân hình giống như một đầu ác điểu đáp xuống sân rộng.
Trong đôi mắt kia bắn ra tinh quang giống như lợi kiếm liếc nhìn đám người trong sân rộng.
Cuối cùng ánh mắt nhìn vào trên người Lục Thiếu Du.
Bên người Lạc Kiến Hồng còn có hai vị cường giả Tôn cấp là Vạn Linh Tôn giả và Thiên Kiếm Tôn giả.
Hừ.
Nhìn thấy Phiên Hải Vương Lạc Kiến Hồng xuất hiện, Không Nhận Tôn giả lập tức hừ lạnh một tiếng.
Hắn biết, quan hệ của Lục Thiếu Du và Nhật Sát các này không tồi, nếu như động thủ sợ rằng Nhật Sát các tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Lạc lão ca, cũng không có gì, chỉ đánh chết một Dương Tề Thuyên mà thôi.
Khôn Dương đảo đang định không bỏ qua chuyện này a.
Dương Tề Thuyên chết? Là ai giết? Lạc Kiến Hồng ngẩn người, từ phía xa nghe thấy động tĩnh kinh người này thế nhưng hắn thật không ngờ, Dương Tề Thuyên lại bị đánh chết.
Dương Tề Thuyên kia tự mình muốn chết cho nên tiểu đệ cũng chỉ đành xuất thủ đánh chết người này.
Lục Thiếu Du lạnh nhạt cười nói.
Thân thể từ bên trên không trung nhảy xuống sân rộng.
Lục lão đệ, ngươi đánh chết Dương Tề Thuyên sao? Lạc Kiến Hồng trợn mắt, thực lực của Dương Tề Thuyên hắn cũng biết, sợ rằng một khi chân chính động thủ thì ngay cả Vũ Tôn nhất trọng muốn đánh chết cũng không dễ.
Thế nhưng Lục Thiếu Du lại có thể đánh chết người này khiến cho Lạc Kiến Hồng vô cùng chấn động.
Quan trọng hơn là, tiểu tử Lục Thiếu Du này sợ rằng lần này đã chọc phải tổ kiến, đánh chết Dương Tề Thuyên, Khôn Dương đảo vì mặt mũi sợ rằng sẽ không chết không ngớt với Lục Thiếu Du.
Nghe Lục Thiếu Du nói vậy, Thiên Kiếm Tôn giả, Vạn Linh Tôn giả cũng trợn mắt nhìn vào Lục Thiếu Du.
Ánh mắt đã không giống với khi trước.
Sau đó ánh mắt lại nhìn vào hai người Bàn Hủy, Bàn Vân, khí tức trên người hai người này trong lúc vô hình khiến cho bọn họ có chút kiêng kỵ.
Yêu thú bát giai sơ kỳ.
Khí tức Bàn Vân, Bàn Hủy lộ ra ngoài, đám người Thiên Kiếm Tôn giả chỉ trong nháy mắt đã nhận ra thực lực cùng thân phận của hai người.
Hai đầu yêu thú bát giai sơ kỳ, thực lực không cần phải nói cũng biết.
Cỗ khí tức trên người hai đầu yêu thú này cũng không giống như yêu thú vừa mới đột phá.
Người của Thiên Địa các và Nhật Sát các lục tục đi tới.
Đám người vây xem chung quanh sân rộng lúc này cũng biết Khôn Dương đảo ngày hôm nay sợ rằng không thể lấy lại mặt mũi.
Đảo chủ bị người ta dùng một chiêu đánh chết, mặt mũi này sợ rằng muốn tìm lại cũng khó.
Không Nhận Tôn giả lui xuống, ánh mắt như bốc hỏa nhìn về phía Lục Thiếu Du.
Thế nhưng rõ ràng lúc này hắn đã bất lực, cơn tức giận trong người hóa thành hận ý, thế nhưng hắn cũng chỉ có thể nhịn xuống.
Thấy vẻ mặt Không Nhận Tôn giả, Lạc Kiến Hồng cũng biết lời của Lục Thiếu Du là sự thực.
Trong lòng không khỏi cảm thán rồi cười khổ một tiếng.
Huyễn Ảnh Thanh Vũ nhất định phải đoạt lấy.
Đến lúc đó hạ thủ cũng không muộn.
Trong góc, một đạo thân ảnh lẩm bẩm nói.
Khí tức của người này thu liễm cho nên ở bên trong đám người cũng không có ai chú ý tới hắn.
Sau khi hàn huyên vài câu với người của Thiên Địa các và Nhật Sát các, Lục Thiếu Du chậm rãi tiến tới trước mặt hạp cốc lớn phía trước.
Trong hạp cốc khổng lồ này không gian ngày càng mông lung.
Không gian mông lung này cũng không giống như là bị sương mù bao phủ, mà là không gian mông lung trước khi giông tố đến.
Một cỗ khí tức bàng bạc, thê lương mang theo sát khí từ trong đó tràn ra khiến cho từ sâu trong linh hồn chúng cường giả không khỏi lạnh lẽo, giống như ở bên trong có một đầu mãnh thú viễn cổ tồn tại vậy.
Đây rốt cuộc là nơi nào, sợ rằng nơi này không bình thường chút nào.
Lạc Kiến Hồng ngẩng đầu nhìn vào hạp cốc cực lớn trước mặt, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Đám người Tử Yên, Lam Thập Tam lúc này cũng không khỏi nhìn vào hạp cốc cực lớn kia, ánh mắt không ngừng lóe lên bất định.
Đây hình như là nơi tiến vào duy nhất.
Lục Thiếu Du nhíu mày, từ trên lộ tuyến của địa đồ mà suy đoán, hạp cốc này có lẽ là nơi tiến vào duy nhất.
Có nên đi vào hay không.
Lục Thiếu Du không ngừng phân vân, có lẽ hiện tại những người thông minh có mặt ở đây tuyệt đối sẽ không tùy ý xông loạn.
Thế nhưng nơi này chỉ có một lối đi vào, chắn chắn phải đi qua qua hạp cốc này.
Cứ chờ một chút vậy.
Lục Thiếu Du âm thầm suy nghĩ.
Từ khí tức bên trong hạp cốc mà đồ cổ, Lục Thiếu Du dám chắc nơi này tuyệt đối không đơn giản, nói không chừng còn không ít thứ tốt.
Mọi người đều cùng đợi, phong ba đánh chết Thiên Dương Vương khiến cho mọi người triệt để nhớ kỹ cái tên Lục Thiếu Du.
Cũng làm mọi người nhớ kỹ thực lực của Lục Thiếu Du, cũng không còn ai cho rằng Lục Thiếu Du là người dựa vào sự bảo vệ của Vân Dương Tông và Linh Thiên môn mới có thể lăn lộn được cho tới bây giờ.
Thực lực như vậy, đủ để chứng minh tất cả.
Phong ba lắng xuống, dù sao lúc này tất cả mọi người đều đang chú ý tới hạp cốc thần bí này.
Không ít người đều đang tính toán, cũng không có ai dám là kẻ đi vào trước tiên.
Đám người Lục Thiếu Du, Tử Yên, Lạc Kiến Hồng, Thiên Ưng công tử cũng chỉ có thể yên tĩnh chờ đợi.
Những người này ở cũng một chỗ cũng không có kẻ nào đui mù dám tiến tơi trêu chọc.
Ngược lại, những người ở giữa đội hình này sẽ tự động tách ra, rất sợ trêu vào Lục Thiếu Du.
Ngày thứ hai, Quân Lâm Hàn của Tiêu Dao Bang và Ngân Đao Tôn giả trong bang cũng đi tới sân rộng.
Trong Tiêu Dao bang có mấy người y phục chật vật, dường như dọc đường đi cũng không quá thuận lợi.
Mấy canh giờ sau, Âm Dương Vương Dạ Vị Ương cùng đám người Hàn Ngọc Tôn giả của Thánh Linh cốc lần nữa chạy tới, phía sau còn có không ít người.
Vốn nhân số trên sân rộng lúc đám người Lục Thiếu Du đi tới chỉ có gần ngàn người, lúc này đã tăng lên hơn ba nghìn, gần bốn nghìn người.
Theo thời gian trôi qua, người tới càng lúc càng nhiều.
Nhân số càng lúc càng nhiều, tiếng nghị luận trên sân rộng càng lúc càng lớn, bắt đầu có chút náo nhiệt.
Từng đạo ánh mắt nhìn chăm chú vào trong hạp cốc, tất cả đều chờ mong có một người nào đó xung phong đi đầu.
Dường như lúc này mọi người đang thi lực nhẫn nại vậy.
Một lúc sau, có một ít người không nhịn được nữa mà bắt đầu đứng lên.
Sưu Sưu.
Lúc này phía trước rốt cuộc có bóng người đứng lên, mọi người ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Không biết là người của sơn môn nào lúc này đã không nhịn được mà đi vào bên trong, mà những người này đi vào, lập tức có không ít người đi theo.
Mọi người đều như thế.
Bọn họ sợ đi đầu sẽ để cho kẻ khác chiếm tiện nghi, thế nhưng nhìn thấy người khác đi vào thì lại sợ người khác chiếm được chỗ tốt.
Lục Thiếu Du vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần, cảm nhận động tĩnh phía trước, sau khi vặn lưng một cái Lục Thiếu Du chậm rãi đứng lên.
Khóe miệng nhếch lên mang theo nụ cười, rốt cuộc đã có người không nhịn được nữa.
Lục chưởng môn, ngươi cũng chuẩn bị tiến vào sao? Tử Yên mở miệng nói.
Dung nhan tuyệt mỹ, quyến rũ động lòng người, sợ rằng đủ để khiến cho bất luận kẻ nào nhìn vào cũng khó mà dời mắt được.
Ánh mắt đảo qua người Tử Yên, Lục Thiếu Du nở nụ cười nhợt nhạt.
Tử Yên này quả thực là nữ tử tuyệt mỹ.
Người có thể so sánh với nàng ở đây cũng chỉ có Đạm Đài Tuyết Vi mà thôi.
Về phần Lục Tâm Đồng, tiểu ny tử này tuy rằng có dung nhan không kém hai người còn lại.
Thế nhưng trên người lại có vẻ ngây ngô, không cùng một loại khí chất.
Chúng ta cũng đi vào thôi, vạn nhất bảo vật bên trong bị người ta nhanh chân đến trước thì thảm rồi.
Lục Thiếu Du cười nói với đám người Lục Tâm Đồng, Tiểu Long phía sau rồi chậm rãi đi về phía trước.
Không sai, không thể để cho kẻ khác nhanh chân tới trước được.
Lạc Kiến Hồng cười ha hả cũng đứng dậy đi theo.
Chúng cường giả Thiên Địa các, Thiên Ưng lâu, Tiêu Dao bang, Thánh Linh cốc cùng hau đi.
Trước mặt mọi người lúc này đã có không ít người tiến vào hạp cốc.
Bên trong hạp cốc là một mảnh mông lung, Lục Thiếu Du vừa tiến vào trong hạp cốc lập tức cảm nhận được một cỗ uy áp khiến cho tim hắn đập nhanh hơn.
Uy áp thật mạnh mẽ.
Trên mặt Lục Thiếu Du trong nháy mắt có chút ngưng trọng, trong lòng không ngừng suy đoán, sợ rằng cho dù gặp phải cường giả Vũ Tôn bình thường cũng không có loại uy áp đáng sợ như thế này.
Dưới cỗ uy áp này, Lục Thiếu Du có cảm giác giống như thời gian hắn còn ở Vân Dương Tông.
Khi đó hắn chỉ có thực lực Vũ Sư, lần đầu tiên nhìn thấy Vân Khiếu Thiên và chúng cường giả cũng có loại cảm giác như hiện tại.
Loại uy áp này trực tiếp khiến cho linh hồn hắn run rẩy.
Lão đại, nơi này quá kinh khủng, linh hồn của đệ trực tiếp bị áp chế.
Tiểu Long quay đầu về phía Lục Thiếu Du rồi nói: Cỗ uy áp này quá mạnh mẽ, đệ nhìn không được bao xa.
Linh hồn uy áp, tất cả mọi người cẩn thận một chút.
Sắc mặt Lục Thiếu Du lập tức đại biến, Tiểu Long nhắc nhở thì hắn mới biết được, ở trong tâm thần của hắn lúc này bị uy áp ảnh hưởng.
Thậm chí trong vòng một trăm trượng chung quanh khó có thể cảm nhận được.
Điều này khiến cho Lục Thiếu Du kinh ngạc không ngớt, nơi này quả thực quá kỳ quái.
Chúng cường giả phía sau Lục Thiếu Du lúc này cũng cẩn thận tiến tới.
Bọn họ cũng cảm giác được linh hồn mình bị uy áp cho nên không dám tiến lên quá nhanh, cả đám tỉ mỉ quan sát cảnh vật cuhng quanh.
Dưới khí tức nguy hiểm như vậy, bọn họ làm sao có thể sơ ý được.
Nơi này quá kỳ lạ, ngay cả lực phi hành cũng bị ảnh hưởng, trọng lực bên dưới mặt đất càng lúc càng lớn.
Sắc mặt Tử Yên ngưng trọng, hai hàng lông mi nhíu lại.
Quang mang dưới chân chợt lóe, thế nhưng tốc độ của nàng lúc này đã bị ảnh hưởng không ít.
Giống như không gian thuộc tính thổ.
Lục Thiếu Du nghe vậy cũng lập tức cảm nhận biến hóa chung quanh hạp cốc.
Trong hạp cốc này mỗi một bước đi so với bình thường nặng hơn không ít.
Giống như là ở dưới mặt đất có hấp lực mạnh hơn bên ngoài mấy trăm lần, điều này khiến cho Lục Thiếu Du nghĩ tới không gian thuộc tính thổ.
Không gian thuộc tính thổ của hắn cũng như vậy.
Lúc này linh quang trong đầu Lục Thiếu Du chợt hiện, dường như trong nháy mắt xuất hiện không ít linh cảm.
Trong hạp cốc, mọi người chậm rãi đi vào.
Ai cũng không dám sơ ý, một khi sơ ý chỉ có chết mà thôi.
Toàn bộ hạp cốc càng đi sâu vào bên trong càng mông lung.
Mọi người cẩn thận, đi sát vào nhau.
Lục Thiếu Du truyền âm nói với mọi người.
Được.
Mọi người cùng đáp.
Thiếu chủ, nơi này sợ rằng không bình thường.
Người cũng phải cẩn thận một chút.
Hắc Vũ truyền âm nói với Lục Thiếu Du.
Ta biết rồi Hắc Vũ thúc.
Lục Thiếu Du đáp rồi cẩn thận đi về phía trước.
Một lát sau, mọi người chậm rãi tiến về phía trước, cũng không có nguy hiểm nào xảy ra trong dự đoán của mọi người.
Thế nhưng lúc này mọi người đã dừng lại, trong mắt hiện lên sự nghi hoặc.
Bởi vì cách đó không xa xuất hiện không ít hạp cốc nhỏ.
Lão đại, chúng ta nên đi bên nào? Tiểu Long nhìn bốn phía, trong lúc nhất thời cũng không biết chọn nơi nào.
Phiền phức tới rồi a.
Lam Thập Tam dừng lại, sắc mặt không ngừng biến đổi.
Lục lão đệ, chúng ta đi vào từ phía nào đây? Lạc Kiến Hồng suy nghĩ một chút rồi lập tức nhìn Lục Thiếu Du hỏi.
Nhất thời hắn cũng không biết đi như thế nào.
Nơi này quá quỷ dị.
Lục Thiếu Du cũng phát sầu, bốn phía mông lung, tầm nhìn của hắn chỉ có mấy chục thước mà thôi.
Tâm thần tỏa ra cũng chỉ dò xét được không đủ trăm mét.
Lục Thiếu Du đánh giá, trong đầu hồi tưởng tới lộ tuyến trên địa đồ.
Thế nhưng hồi tưởng hồi lâu thế nhưng lại không tìm thấy gì, dường như địa đồ không đánh dấu nơi này.
Cúi đầu suy nghĩ một chút, Lục Thiếu Du nói: Chư vị, chúng ta tản ra thôi.
Cơ hội cũng lớn hơn một chút.
Mọi người xem thế nào? Hoặc là chúng ta cùng nhau đi, có thể nguy hiểm sẽ nhỏ đi một chút.
Lục Thiếu Du nói.
Ta thấy nên tản ra thì hơn, cơ hội cũng lớn hơn một chút.
Có câu nói không vào hang cọp thì làm sao bắt được cọp con.
Lạc Kiến Hồng là người thứ nhất đồng ý biện pháp này.
Cũng tốt, phân ra vậy.
Lam Thập Tam nói.
Lập tức mọi người tán thành biện pháp này, sau đó cả đám phân tán ra.
Lục Thiếu Du lựa chọn một con đường bên trái rồi cẩn thận bước vào.
Phía sau có đám người Thánh Linh Thiên Tôn, Thánh Võ Thiên Tôn đi sau phía xa.
Không ai nói lời nào, dường như không muốn làm bại lộ quan hệ của hai người.
Chúng ta cũng đi bên này.
Trước chỗ phân nhánh, Đạm Đài Tuyết Vi sau khi quan sát một phen lập tức lựa chọn hạp cốc bên trái.
Nhìn thân ảnh màu xanh cao ngất phía xa trong lòng nàng đột nhiên có chút khác lạ, ngay cả bản thân nàng cũng không biết vì sao mình lại đi tới bên trái.
Lão đại, hình như phía trước là người của Linh Vũ giới.
Đám người Lục Thiếu Du tiến vào trong hạp cốc bên trái được một lúc thì Tiểu Long truyền âm nói.
Đám người Lục Thiếu Du và Tiểu Long lập tức dừng lại.
Lúc này trước mặt mọi người, trong không gian mông lung phía trước có chín đạo thân ảnh.
Chính là người Linh Vũ giới.
Chín người Linh Vũ giới dường như cũng cảm nhận được đám người Lục Thiếu Du.
Nhân mã song phương nhìn nhau, người Linh Vũ giới hừ lạnh một tiếng rồi lại tiếp tục đi về phía trước.
Cẩn thận người của Linh Vũ giới một chút.
Lục Thiếu Du truyền âm nói với mọi người.
Đối với Linh Vũ giới này đương nhiên Lục Thiếu Du lúc nào cũng phải đề phòng.
Chưởng môn, người xem.
Thanh âm Bàn Hủy vang lên.
Hai bên của hạp cốc lúc này xuất hiện không ít hài cốt yêu thú, linh thú.
Có hài cốt cực kỳ khổng lồ, toàn thân tỏa ra quang mang.
Những yêu thú này chết như thế nào.
Lục Thiếu Du nhíu mày, hài cốt của những yêu thú, linh thú này thoạt nhìn đã tới lục giai hậu kỳ, còn có thất giai.
Thế nhưng không ngờ lại bị đánh chết ở bên trong.
Sợ rằng nơi này có nguy hiểm.
Hơn nữa số hài cốt yêu thú, linh thú cũng không ít, thảo nào nơi này ngay cả yêu thú và linh thú không dám tiến vào.
Cạch Cạch.
Lúc này một tiếng cạch cạch truyền đến.
Trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, vô số hài cốt yêu thú, linh thú rung động, trong nháy mắt đứng lên.
Cẩn thận, thú cốt khôi lỗi.
Ánh mắt Lục Thiếu Du cả kinh, quanh thân lập tức xuất hiện Thanh Linh Khải Giáp.
Đồng thời, đám người Linh Vũ giới trước mặt đã giao thủ với thú cốt khôi lỗi.
Vô số cỗ khôi lỗi trong nháy mắt lao thẳng tới.
Phá.
Một trong Nam Thiên Nhị Tôn quát lên một tiếng, trong tay đột nhiên ngưng tụ công kích.
Một đạo chưởng ấn bay thẳng về một cỗ thú cốt khôi lỗi trước mặt.
Quanh chưởng ấn tràn ngập năng lượng thiên địa, cỗ khí thế này cực kỳ kinh người.
Phanh Phanh.
Chưởng ấn đánh xuống, thú cốt khôi lỗi kia lập tức phân liệt, hóa thành một đống xương cốt.
Lùi lại cho ta.
Vô số thú cốt khôi lỗi đánh tới, Tiểu Long quát lớn một tiếng.
Khí tức quanh người tràn ra.
Vô số thú cốt khôi lỗi kia giống như vật còn sống, cảm nhận khí tức trên người Tiểu Long không ngờ lại có chút sợ hãi, chậm rãi lùi lại mấy bước.
Vô số thú cốt khôi lỗi liên tục tránh khỏi đám người Lục Thiếu Du rồi công kích đám người phía sau Lục Thiếu Du.
Thú cốt khôi lỗi, cẩn thận.
Lục Thiếu Du quay đầu nhìn về phía sau.
Lúc này phía sau vang lên không ít tiếng quát kinh hãi, từng đạo công kích bắt đầu bắn ra.
Phanh Phanh Phanh.
Thanh âm bạo liệt vang lên, càng ngày càng có nhiều thú cốt khôi lỗi xuất hiện.
Toàn bộ hạp cốc vang lên tràn ngập thanh âm trầm thấp vang vọng.
Lão đại, đám thú cốt khôi lỗi này không dám xuất thủ với chúng ta.
Đi thôi.
Tiểu Long đắc ý nói.
Được.
Lục Thiếu Du đáp, trong thú cốt khôi lỗi ít nhiều cũng có tàn hồn yêu thú và tàn hồn linh thú.
Trên người Tiểu Long có khí tức yêu hoàng cùng linh hoàng, đối với đám thú cốt khôi lỗi này mà nói, tuyệt đối có tác dụng khắc chế mạnh mẽ.
Mọi người lần lượt tụ lại một chỗ, trực tiếp đi qua hạp cốc.
Chung quanh có không ít người nhìn thấy đám khôi lỗi không dám công kích đám người Lục Thiếu Du lập tức cảm thấy kỳ quái.
Thế nhưng bọn họ cũng không kỳ quái được bao lâu, cả đám đều nhanh chóng phải ứng phó với ngày càng nhiều thú cốt khôi lỗi.
Ánh mắt nhìn đám người Lục Thiếu Du mang theo sự ước ao, đố kị.
Khoảng chừng nửa canh giờ sau, thanh âm giao thủ trầm thấp phía sau ngày càng nhỏ.
Đám người Lục Thiếu Du cũng đi qua khu vực thú cốt khôi lỗi.
Phía trước dần dần trống trải, thế nhưng áp lực vô hình trong không gian này càng lúc càng lớn.
Chúng ta đi ra rồi sao? Tiểu Long nói.
Ngay khi thanh âm của Tiểu Long vừa dứt, đột nhiên có một tiếng xé gió vang lên.
Sưu.
Một đạo hỏa ảnh nóng bỏng từ phía trước đột nhiên phụt ra, tốc độ cực nhanh lưu lại một huyễn ảnh màu đỏ trên không trung.
Gợn sóng trong không gian khuếch tán, giống như là xuyên thủng không gian vậy.
Khi huyễn ảnh này tới gần, mọi người mới phát hiện ra đây là một đầu hỏa mãng chừng một thước mang theo năng lượng thuộc tính hỏa kinh người.
Tốc độ quá nhanh, khi đầu hỏa mãng này tới gần, mọi người muốn trốn cũng không còn kịp.
Cẩn thận.
Lục Thiếu Du đánh ra một đạo trảo ấn, thủ ấn trong tay được kết, trảo ấn mang theo không gian vặn vẹo bao phủ hỏa mãng.
Sưu.
Lúc này đầu hỏa mãng kia đột nhiên vặn vẹo vô cùng quỷ dị, sau đó trực tiếp từ trong không gian vặn vẹo nơi trảo ấn bao phủ chui ra.
Lập tức há miệng cắn về phía Tiểu Long bên người Lục Thiếu Du.
Trong nháy mắt cắn vào trên cổ Tiểu Long.
Cạch.
Một tiếng vang thanh thúy truyền ra.
Hỏa mãng này cắn thành công thế nhưng lại phát hiện ra bản thân căn bản không thể cắn xuyên qua da Tiểu Long, cái đầu nhấc lên, trong nháy mắt hóa thành hỏa diễm nóng bỏng chui vào trong cổ Tiểu Long.
Phá.
Một tiếng quát khẽ vang lên, Hắc Vũ đã xuất thủ.
Một đạo trảo ấn đánh vào trên hỏa mang, không gian trực tiếp bị phong tỏa.
Phanh.
Hỏa mãng bị trảo ấn chụp lấy, thanh âm trầm thấp vang lên, đầu hỏa mãng này lập tức tán loạn trong trảo ấn rồi biến mất không còn tung tích.
Đầu hỏa mãng này chính là do năng lượng thuộc tính hỏa ngưng tụ, mọi người cẩn thận một chút.
Vẻ mặt Hắc Vũ ngưng trọng nói với mọi người.
Thật là khủng khiếp, may mà lực phòng ngự của ta mạnh.
Tiểu Long càng hoảng sợ, nhíu mày nói: Nhân lúc ta không chú ý đánh lén, nếu lại xảy ra lần nữa thì ta sẽ diệt nó.
Được rồi, chúng ta tiếp tục đi thôi, cẩn thận một chút.
Ánh mắt Lục Thiếu Du biến ảo bất định, đầu hỏa mãng quỷ dị kia không ngờ lại có thể thoát khỏi trảo ấn của hắn.
Đủ để thấy thực lực của đầu hỏa mãng này ra sao.
Mà Lục Thiếu Du cũng bất ngờ về lực phòng ngự của Tiểu Long, không ngờ bị đầu hỏa mãng kia cắn một ngụm thế nhưng hỏa mãng không thể phá vỡ lớp da của nó.
Mọi người lần nữa cẩn thận đi về phía trước.
Chung quanh hạp cốc vô cùng haong vắng, cảnh tượng trước mặt ngày càng mông lung.
Lão đại, cẩn thận.
Thanh âm Tiểu Long vang lên.
Lúc này giữa không trung đột nhiên xuất hiện mấy đầu hỏa mãng trực tiếp xuyên thủng không gian bắn xuống phía dưới, tốc độ cực kỳ nhanh.
Sưu.
Mục tiêu của một đầu hỏa mãng trong số đó chính là Lục Thiếu Du.
Tiểu Long vừa mới mở miệng, tốc độ của hỏa mãng quá nhanh, chỉ là Lục Thiếu Du luôn luôn cảnh giác, sau khi phát hiện đầu hỏa mãng kia đánh tới, quang mang dưới chân chợt lóe, không chút do dự nào nhảy sang một bên.
Sưu.
Một kích của hỏa mãng không trúng, lập tức xoay người lần nữa đánh tới.
Tốc độ so với Lục Thiếu Du còn nhanh hơn.
Phá.
Ánh mắt Lục Thiếu Du lạnh lùng, Liệt Thiên xuất hiện trong tay.
Cùng lúc đó Liệt Thiên xé rách gợn sóng trong không gian, một đạo trảo ấn khiến cho không gian vặn vẹo trực tiếp bao vây đầu hỏa mãng kia, đầu hỏa mãng này trực tiếp hóa thành từng mảnh nhỏ.
Sưu.
Cùng lúc đó, mấy đầu hỏa mãng nóng bỏng cũng bị đám người Bàn Hủy, Bàn Vân Thiên Thủ Quỷ Tôn và Hắc Vũ trực tiếp phá hủy.
Ngoại trừ Hắc Vũ triệt để hủy diệt hỏa mãng ra, đám hỏa mãng bị Bàn Vân, Bàn Hủy, Thiên Thủ Quỷ Tôn hủy diệt trong nháy mắt ngưng tụ lại lần nữa đánh tới.
Đám hỏa mãng này vô cùng quỷ dị, bọn chúng chính là do năng lượng thuộc tính hỏa ngưng tụ ra.
Chỉ có phong tỏa không gian thì mới có thể tiêu diệt được nó, bằng không chỉ cần còn liên hệ với không gian này thì nó sẽ một lần nữa ngưng tụ, giết mãi không chết.
Thanh âm của Hắc Vũ vang lên.
Sưu.
Hắc Vũ nói xong, hỏa mãng bị Lục Thiếu Du đánh chết trong nháy mắt lại ngưng tụ ra.
Lập tức đánh tới, khí thế so với vừa rồi còn kinh người hơn.
Do năng lượng thuộc tính hỏa ngưng tụ sao? Lục Thiếu Du lùi mấy bước, ánh mắt trầm xuống, Liệt Thiên trong tay đột nhiên được tuh lại.
Đồng thời từ trong lòng bàn tay, một vòng xoáy chân khí xuất hiện, một cỗ hấp lực tuôn ra, trong nháy mắt đem đầu hỏa mãng kia thu vào trong tay.
Âm Dương Linh Vũ Quyết.
Đầu hỏa mãng này bị thu vào trong tay, Lục Thiếu Du âm thầm vận chuyển Âm Dương Linh Vũ Quyết, hỏa mãng này lập tức hóa thành năng lượng thuộc tính hỏa bàng bạc tiến vào tỏng cơ thể.
Năng lượng thuộc tính hỏa hùng hậu không thua chân khí của Vũ Vương nhất trọng.
Sưu Sưu.
Tiếp theo, trong không trung lần nữa có vô số hỏa mãng bắn ra.
Tới tốt.
Nhận được chỗ tốt, trên mặt Lục Thiếu Du tức thì hiện lên tiếu ý.
Đám năng lượng thuộc tính hỏa này đối với người khác mà nói là phiền phức cực lớn, thế nhưng đối với hắn mà nói lại là một liều thuốc bổ.
Cỗ năng lượng thuộc tính hỏa này dưới sự luyện hóa của Âm Dương Linh Vũ Quyết lập tức hóa thành chân khí tinh thuần tiến vào trong đan điền.
Sưu Sưu.
Thân ảnh Lục Thiếu Du nhanh như thiểm điện, song chưởng đánh ra, đồng thời từ trong lòng bàn tay xuất hiện một vòng xoáy chân khí đem từng đầu hỏa mãng do năng lượng thuộc tính hỏa ngưng tụ ra nhanh như thiểm điện thu vào trong lòng bàn tay.
Phanh Phanh.
Thiên Thủ Quỷ Tôn, Bàn Hủy, Bàn Vân lần thứ hai phí không ít khí lực mới đen đầu hỏa mãng trước người phá hủy triệt để.
Nhìn thấy Lục Thiếu Du không ngờ có thể dễ dàng hút hỏa mãng vào trong cơ thể mà không xảy ra chuyện gì khiến cho ba người vô cùng kinh ngạc.
Chúng ta đi thôi, cẩn thận một chút.
Lục Thiếu Du đi trước mở đường.
Từng đạo hỏa mãng phía trước không ngừng bắn tới, đại bộ phận đều bị Lục Thiếu Du trực tiếp hút vào trong cơ thể.
Mà một bộ phận nhỏ thì bị Hắc Vũ cùng đám người Bàn Vân trực tiếp phá hủy trên không trung.
Lục Thiếu Du thậm chí còn thôi động không gian thuộc tính thổ bao phủ không gian tám thước chung quanh.
Những hỏa mãng này một khi tiến vào bên trong không gian thuộc tính thổ thì tốc độ đột nhiên giảm đi, lập tức bị Lục Thiếu Du hút vào trong lòng bàn tay.
Hút đám hỏa mãng bằng năng lượng thuộc tính hỏa ngày càng nhiều, chỗ tốt Lục Thiếu Du thu được cũng càng lớn.
Nửa canh giờ sau mọi người rốt cuộc cũng đi ra khỏi đoạn hạp cốc này.
Lúc này không còn hỏa mãng xuất hiện, mà lúc này Lục Thiếu Du đã hấp thu hơn hai trăm đầu hỏa mãng vào trong cơ thể.
Trong cơ thể tức thì tràn ngập năng lượng thuộc tính hỏa.
Bị Âm Dương Linh Vũ Quyết luyện hóa, chỗ tốt nhận được không ít.
Tất cả chuyện này đám người Bàn Vân, Bàn Hủy, Thiên Thủ Quỷ Tôn nhìn thấy, cả ba người trên đường đi cực kỳ khiếp sợ.
Thủ đoạn quỷ dị như vậy đã vượt quá tưởng tượng của bọn họ.
Không có nữa sao? Đi ra khỏi đoạn hạp cốc này, phía trước lần nữa trở nên chật hẹp.
Thủ ấn trong tay Lục Thiếu Du thu lại, khóe miệng mang theo một chút tiếu ý.
Hắn không ngờ tới ở trong hạp cốc này lại còn có thu hoạch như vậy.
Chỗ tốt thu được cực lớn, sợ rằng so với năng lượng chân khí của Vũ Vương cửu trọng bình thường cũng không kém là bao.
Sau khi hoàn toàn luyện hóa có lẽ thực lực của hắn sẽ tăng lên một bước nữa, quả thực là niềm vui ngoài ý muốn.
Quay đầu lại phái sau, Lục Thiếu Du nhíu mày, đám người phía sau bọn họ đã sớm biến mất không thấy.
Có lẽ dọc đường gặp không ít cách trở cho nên cũng không có tốc độ nhanh như đám người Lục Thiếu Du.
Cẩn thận, nơi này so với hai nơi trước đó càng thêm quỷ dị.
Hắc Vũ nhíu mày dường như phát hiện ra thứ gì đó.
Sưu.
Hắc Vũ vừa mới nói xong, trong không trung đột nhiên có một đám quang mang màu trắng đậm đặc xuất hiện.
Toàn bộ không gian nhanh chóng bị quang mang màu trắng này bao phủ.
Sưu Sưu.
Cùng lúc đó trong quang mang màu trắng hiện ra quang mang chói mắt, một cỗ linh hồn lực bàng bạc bao phủ toàn bộ không gian.
Linh hồn công kích, tất cả mọi người cẩn thận.
Thanh âm của Hắc Vũ lần nữa vang lên.
Mọi người nhanh chóng nhìn thấy quanh người đột nhiên xuất hiện vô số điểm sáng màu trắng.
Vô số điểm sáng màu trắng này giống như là những sợi tóc màu trắng, nhỏ tới mức bằng mắt thường hầu như không thể nhìn thấy được.
Vô số điểm trắng này nhanh chóng phóng về phía mọi người.
Sưu Sưu.
Từng đạo quang tráo hộ thân lập tức xuất hiện.
Sắc mặt mọi người đột nhiên hoảng hốt, trong đám điểm sáng màu trắng này mang theo khí tức linh hồn cực kỳ kinh người.
Phá.
Sắc mặt Lục Thiếu Du trầm xuống, địa phương quỷ dị này nơi nào cũng có nguy hiểm, quả thực vô cùng quỷ dị.
Quang mang lóe lên, Lục Thiếu Du lần nữa bố trí không gian thuộc tính.
Sưu Sưu.
Trong không gian thuộc tính, điểm sáng màu trắng đột nhiên chậm lại.
Thế nhưng một màn ngoài dự liệu của Lục Thiếu Du lại xuất hiện.
Những điểm sáng mang theo công kích linh hồn này chỉ hơi chậm lại một chút rồi trực tiếp mang theo khí thế bàng bạc bắn về phía Lục Thiếu Du.
Ồ? Không có việc gì sao? Lục Thiếu Du kinh hãi, cự ly quá gần, Lục Thiếu Du không thể ngăn cản, lúc này chưởng ấn trong tay hắn vung lên, trực tiếp đánh ra một đạo chưởng ấn ngăn cản.
Mà lúc này vô số đạo bạch quang trực tiếp nhảy vào trong lòng bàn tay Lục Thiếu Du, sau đó yên lặng nằm trong lòng bàn tay hắn.
Dường như không mang theo lực công kích.
Lục Thiếu Du vô cùng kinh ngạc.
Chân khí bàng bạc mang theo năng lượng thuộc tính trong lòng bàn tay tức thì bạo phát.
Bàn tay nắm chặt, năng lượng đáng sợ tràn ra, trong nháy mắt đánh những quang mang màu trắng này thành những mảnh nhỏ.
Không tốt.
Lục Thiếu Du biến sắc.
Đám năng lượng màu trắng hóa thành mảnh nhỏ, Lục Thiếu Du lập tức cảm thấy tê dại.
Trong nháy mắt cảm giác tê dại này tràn ngập toàn thân hắn, những năng lượng quỷ dị kia trực tiếp chui vào trong không gian trong đầu hắn, dũng mãnh tiến vào trong không gian linh hồn.
Sưu.
Trong lúc nguy cấp, Lục Thiếu Du lập tức định xuất thủ ngăn cản.
Thế nhưng kim đao màu vàng trong đầu lập tức xuất hiện, kim quang tràn ra, trên thân đao có một cỗ hấp lực lớn lập tức đem cỗ linh hồn lực bàng bạc này thôn phệ sạch sẽ.
Sưu.
Hầu như cùng lúc đó, từng đạo năng lượng linh hồn giống như sợi tóc đột nhiên tiếp tục đánh về phía Lục Thiếu Du.
Kim đao màu vàng có phản ứng, Lục Thiếu Du nhướng mày lập tức mặc kệ, tùy ý để những năng lượng linh hồn quỷ dị này tiến vào trong cơ thể mình.
Chỉ cần đám năng lượng linhh hồn quỷ dị kia tiến vào trong đầu thì sẽ lập tức bị kim đao màu vàng thôn phệ.
Tất cả đi theo phía sau ta.
Lục Thiếu Du quay đầu nhìn về phía mọi người phía sau rồi trầm giọng nói.
Lúc này hắn hoàn toàn không có ý tứ ngăn cản những năng lượng linh hồn quỷ dị kia.
Sắc mặt Thiên Sí Tuyết Sư lúc này có chút trắng bệch, dường như đã bị một chút ảnh hưởng, cho nên Lục Thiếu Du lập tức đem Thiên Sí Tuyết Sư bảo hộ đằng sau.
Lúc này sắc mặt mọi người vô cùng kinh ngạc nhìn về phía Lục Thiếu Du.
Càng nhìn Lục Thiếu Du thì mọi người lại càng kinh ngạc, sau đó vội vã đi tới gần Lục Thiếu Du.
Từng đạo năng lượng linh hồn hùng hậu giống như sợi tóc không ngừng cuồn cuộn tiến vào trong cơ thể Lục Thiếu Du rồi lập tức bị kim đao màu vàng không ngừng hấp thu.
Tới cuối cùng không biết là đám năng lượng linh hồn này công kích Lục Thiếu Du hay là kim đao màu vàng chủ động hấp thu thôn phệ đám năng lượng linh hồn này.
Trước người Lục Thiếu Du lúc này không ngừng có năng lượng linh hồn như sợi tóc tiến vào trong cơ thể Lục Thiếu Du.
Năng lượng linh hồn kinh khủng hóa thành một vòng xoáy, uy áp từ bên trong vòng xoáy tràn ra khiến cho đám người Như Hoa, Lục Tâm Đồng, Thiên Thủ Quỷ Tôn cảm thấy chân động cùng với áp lực.
Thế nhưng vẻ mặt Lục Thiếu Du lại vô cùng tự nhiên, dường như hoàn toàn không bị ảnh hưởng một chút nào.
Chuyện này khiến cho Hắc Vũ vô cùng nghi hoặc, cực kỳ hiếu kỳ nhìn Lục Thiếu Du.
Có Lục Thiếu Du đi phía trước, đám năng lượng linh hồn kinh khủng này hoàn toàn bị Lục Thiếu Du dẫn dắt, mọi người ở phía sau lưng Lục Thiếu Du bình yên vô sự.
Lục Thiếu Du không tổn thương một sợi tóc nào, thế nhưng trong lòng hắn lúc này cũng vô cùng khiếp sợ.
Lực công kích của đám năng lượng linh hồn này tuyệt đối vô cùng kinh khủng.
Chỉ sợ cho dù là cường giả Vương cấp muốn thông qua được cửa này cũng phải trả một cái giá lớn.
Sưu.
Cứ như vậy kéo dài nửa canh giờ, hạp cốc chật hẹp dần dần trở nên rộng rãi.
Phía trước xuất hiện một sơn cốc trống trải.
Đám năng lượng linh hồn cuồn cuộn trong không gian đột nhiên biến mất vô cùng kỳ dị.
Sưu.
Trên kim đao màu vàng phát ra một tiếng nổ mạnh rồi lập tức trở về tiếp tục xoay quanh tiểu hồn anh.
Vừa rồi thôn phệ dường như nó cũng không quá thỏa mãn cho nên cũng không có bao nhiêu biến hóa.
Nhưng trong đám linh hồn lực kia cũng có một số lượng nhỏ bị tiểu hồn anh và đại hồn anh hấp thu.
Rốt cuộc cũng thoát khỏi.
Tiểu Long chớp mắt rồi hít sâu một hơi.
Nguy hiểm dọc đường đi khiến cho nó không dám sơ ý nữa.
Lục Thiếu Du ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Lúc này đám người Lục Thiếu Du vừa rời khỏi hạp cốc, mà phía trước là một sơn cốc càng thêm mông lung.
Phanh Phanh.
Khi thanh âm của Tiểu Long vừa dứt, một đám thanh âm trầm thấp bạo liệt từ sơn cốc phía trước truyền tới.
Hình như có người đang giao thủ.
Hắc Vũ nhíu mày.
Trong mọi người lúc này cũng chỉ có tâm thần Hắc Vũ cảm nhận được xa nhất.
Lẽ nào còn có người tới sớm hơn chút ta sao? Thiên Thủ Quỷ Tôn nhếch miệng nói.
Đi xem một chút.
Dù sao đi nữa chúng ta cũng phải tiến về phía trước.
Lục Thiếu Du nói xong mọi người chậm rãi tiến về phía trước.
Lúc này ở bên trước nơi nhập cốc không ngờ có không ít hạp cốc, dường như có liên quan tới hạp cốc ở bên ngoài.
Xem ra người ở bên trong sơn cốc chính là người từ bên trong hạp cốc đi ra.
Trong sơn cốc là một mảnh mông lung.
Đám người Lục Thiếu Du, Tiểu Long, Lục Tâm Đồng cũng không vội vã tiến vào trong sương mù mà ở bên ngoài tỉ mỉ nghe thanh âm phát ra từ bên trong.
Bảo Nhi và Bối Nhi dưới sự bảo hộ của phụ mẫu cũng không bị bất luận một chút thương tổn nào.
Hai tiểu tử này dùng tu vi của chúng nó đem chúng nó đi vào trong nơi hung hiểm như vậy cũng coi như để chúng nó kiến thức một chút.
Đôi mắt nhỏ đáng yêu kia không ngừng chuyển động, vẫn luôn nhìn chăm chú chung quanh.
Đúng là có người đang giao thủ.
Bàn Hủy nói.
Lúc chúng ta đi vào phải cẩn thận một chút.
Trong mắt Lục Thiếu Du hiện lên sự ngưng trọng, lập tức dẫn mọi người tiến vào trong sơn cốc.
Tiến vào trong sơn cốc, tầm nhìn càng thêm ngắn, chỉ có thể nhìn rõ phía trước cách đó ba mươi thước.
Tâm thần cũng không thể dò xét ra xa.
Điều này khiến cho trong lòng mọi người vô cùng ngưng trọng.
Dưới loại điều kiện này, nếu như bị người khác đánh lén thì nhất định sẽ phải chết.
Phanh Phanh.
Cách đó không xa vang lên thanh âm bạo liệt trầm thấp.
Tỉnh lại cho ta.
Một tiếng kêu vang lên, giống như là tiếng sấm nổ mạnh, thanh âm này rơi vào trong tay giống như là thanh âm của tự nhiên khiến cho mọi người nghe vào cực kỳ hưởng thụ, trong lòng yên tĩnh.
Tử Yên, người Thiên địa các.
Lục Thiếu Du nhìn về phía trước.
Lúc này ở trước mặt đám người Lục Thiếu Du xuất hiện hơn chục thân ảnh, chính là người của Thiên Địa các và Tử Yên.
Tử Yên cô nương, tốc độ của các người quả thực rất nhanh a.
Nhìn thấy người Thiên Địa các, trong lòng Lục Thiếu Du cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút, lập tức bước lên phía trước.
Lục chưởng môn, cẩn thận.
Tử Yên quát lớn một tiếng.
Trong nháy mắt Lục Thiếu Du nhíu mày, bởi vì trước người hắn đột nhiên có một đạo thân ảnh nhảy ra.
Một nắm tay cực lớn mang theo chân khí màu vàng ngưng tụ, hung hăng đánh về phía Lục Thiếu Du.
Nắm tay ẩn chứa kình phong cường hãn trực tiếp xé rách không khí mang theo một cỗ kình khí vô hình trực tiếp tạo thành một vết sâu trong không gian.
Trưởng lão Thiên Địa các sao? Lục Thiếu Du cả kinh, người này không ngờ lại là một trưởng lão Vũ Vương tứ trọng của Thiên Địa các.
Cảm nhận tiếng xé gió trước mặt, sắc mặt Lục Thiếu Du biến đổi, cánh tay đột nhiên vung lên, cuối cùng ngạnh kháng va chạm với quyền ấn giữa không trung.
Phanh Phanh.
Tiếng trầm muộn vang lên, kình khí mạnh mẽ trên quyền ấn khiến cho không gian trực tiếp vỡ nát.
Kình khí vô hình phô thiên cái địa bạo phát ra.
Phanh.
Trưởng lão của Thiên Địa các kia lập tức bị đánh bay về phía sau, thân thể nặng nề đập vào mặt đất cách đó mười thước.
Ánh mắt Lục Thiếu Du lập tức nhìn về phía trước.
Lúc này hắn mới nhìn thấy, hai mắt của trưởng lão Vũ Vương tứ trọng kia đỏ rực, khí tức trên người cực kỳ không bình thường.
Sưu.
Thân ảnh Diệu Linh Tôn giả trong nháy mắt đi tới bên người Vũ Vương tứ trọng kia.
Trong tay đánh ra mấy đạo chỉ ấn lên đỉnh đầu người này.
Hai mắt đỏ rực của Vũ Vương tứ trọng kia lúc này mới chậm rãi chuyển thành mơ hồ, dường như không biết chuyện gì vừa mới xảy ra.
Lục chưởng môn, trong không gian này có một loại tác dụng đặc thù, có thể trực tiếp áp chế linh hồn, vô thanh vô tức khiến cho linh hồn bị áp chế suy yếu.
Nếu như linh hồn mà yếu một chút thì sẽ rơi vào trong ảo cảnh, sau đó sẽ bị năng lượng quỷ dị trong này khống chế, đến lúc đó sẽ không phân biệt được địch ta, ra tay đánh chết đồng bạn.
Tử Yên đi tới bên người Lục Thiếu Du, vẻ mặt ngưng trọng nói.
Nghe Tử Yên nói vậy, mọi người cũng nhìn thấy dáng vẻ của trưởng lão Thiên Địa các kia, trong lòng mọi người run rẩy.
Lập tức kiểm tra linh hồn lực của mình.
Vô thanh vô tức khiến cho linh hồn suy yếu rồi áp chế, quả thực quá kinh khủng.
Ồ? Vì sao ta không bị ảnh hưởng? Lục Tâm Đồng nghi hoặc nói.
Ta cũng không bị ảnh hưởng một chút nào.
Thiên Sí Tuyết Sư nói, sau khi kiểm tra linh hồn một phen, nó cũng không nhận ra một chút ảnh hưởng nào.
Lục Thiếu Du kiểm tra linh hồn lực của mình.
Linh hồn lực của hắn cũng không có suy yếu và bị áp chế.
Điều này quả thực vô cùng kỳ quái, ngay cả Thiên Sí Tuyết Sư cũng không bị ảnh hưởng thì càng kỳ quái.
Các người không bị ảnh hưởng một chút nào sao? Tử Yên cực kỳ nghi hoặc nhìn đám người Lục Thiếu Du.
Nhìn thấy đám người Lục Thiếu Du không có ai bị ảnh hưởng, sắc mặt nàng vô cùng kinh ngạc.
Đám người bọn họ, bao gồm cả cường giả Tôn cấp đều đã bị ảnh hưởng.
Hình như không có một chút ảnh hưởng nào.
Thiên Thủ Quỷ Tôn cũng khẽ lắc đầu, một chút ảnh hưởng cũn kog có.
Chẳng lẽ là tác dụng của Diễn Linh thánh quả? Lục Thiếu Du nghi hoặc một lúc, mọi người cạnh hắn cũng không có ai bị ảnh hưởng.
Chuyện này vô cùng kỳ quái, thế nhưng nếu suy nghĩ kỹ, tất cả mọi người đều đã dùng qua Diễn Linh thánh quả, mà Diễn Linh thánh quả này có tác dụng đề cao tâm cảnh cực lớn.
Nơi quỷ dị này có thể khiến cho người khác rơi vào trong ảo cảnh sợ rằng cũng là bởi vì tác dụng Diễn Linh thánh quả cho nên mọi người bên cạnh Lục Thiếu Du mới không bị ảnh hưởng.
Nhìn thấy đám người Lục Thiếu Du không bị một chút ảnh hưởng nào, Diệu Linh Tôn giả, Hỏa Vân Tôn giả, Phục Yêu Tôn giả cùng với người của Thiên Địa các vô cùng nghi hoặc, dường như không giải thích được nguyên do chuyện này.
Tất cả trưởng lão phải cẩn thận, đi tới phạm vi chung quanh ta.
Đám người Diệu Linh Tôn giả nghi hoặc một lát rồi lập tức kết thủ ấn, một đạo quang tráo bằng linh hồn bàng bạc lập tức bao phủ phạm vi hơn mười thước.
Tất cả các trưởng lão Huyền cấp của Thiên Địa các lập tức tiến vào bên trong.
Dưới sự bảo hộ của Diệu Linh Tôn giả, những cường giả Vương cấp này cũng không bị ảnh hưởng lần nữa.
Thế nhưng dường như áp lực trên người Diệu Linh Tôn giả đã gia tăng không ít.
Lục chưởng môn, dọc đường đi các ngươi có gặp phải nguy hiểm gì không? Tử Yên nhìn Lục Thiếu Du rồi nói.
Mọi người tiếp tục đi về phía trước.
Một đường vô cùng cẩn thận, không dám sơ ý một chút nào.
Nơi này quả thực mỗi một bước đều có nguy hiểm.
Lục Thiếu Du đem nguy hiểm dọc đường đi kể lại đại khái cho mọi người một lần, sau đó từ trong miệng Tử Yên cũng biết được, dọc đường đi các nàng cũng gặp phải không ít nguy hiểm, vô cùng khó khăn mới tới được đây.
Càng tiến vào sâu, lực áp chế đám người Thiên Địa các dường như càng lớn.
Tử Yên, Lam Thập Tam còn có Phục Yêu Tôn giả, Hỏa Vân Tôn giả đều phải nhanh chóng bố trí hộ thân cương khí.
Trong không gian này mặt đất gồ ghề, mà lúc này Lục Thiếu Du cảm thấy đầu mình có chút mê muội, đồng thời Lục Thiếu Du cũng nhận thấy được có một cỗ lực lượng áp chế vô hình đang thẩm thấu vào trong đầu hắn, tiến về phía linh hồn của hắn.
Ồ? Lúc này Lục Thiếu Du lại kinh ngạc phát hiện ra một chuyện, ngay khi cỗ lực lượng vô hình này tiến vào trong đầu thì trên kim đao màu vàng trong nháy mát bắn ra một cỗ quang mang màu vàng nhàn nhạt.
Dưới cỗ quang mang màu vàng nhàn nhạt này, cỗ lực lượng vô hình bên ngoài kia lập tức giống như gặp quỷ, nhanh chóng thối lui, không dám kéo về phía trước.
Đối với tác dụng của kim đao màu vàng, Lục Thiếu Du kinh ngạc một lát rồi lập tức cảm thấy bình thường.
Kim đao màu vàng này không biết là vật gì, thế nhưng không gian trong đầu Lục Thiếu Du lại giống như lãnh địa tư nhân của nó.
Ngoại trừ linh hồn lực ra, tất cả những thứ có ảnh hưởng tới linh hồn lực của hắn tuyệt đối không thể tiến tới.
Chỉ tiếc hiện tại hắn chỉ có tu vi Linh Vương bát trọng, cũng không thể lay động tới kim đao màu vàng này.
Thế nhưng kim đao màu vàng này cũng đã cứu hắn mấy lần.
Đây rốt cuộc là địa phương quỷ dị gì? Lục Thiếu Du nhíu mày, cỗ lực lượng áp chế linh hồn quỷ dị này dường như càng ngày càng mạnh.
Ngao.
Một tiếng gầm gừ trong nháy mắt truyền tới.
Đồng thời một đầu yêu thú lớn từ trong không gian mông lung giống như một ngọn núi lớn bước ra rồi rống lên một tiếng.
Bàn chân giống như một thạch trụ trực tiếp đạp về phía mọi người.
Trong nháy mắt mặt đất rung chuyển.
Có yêu thú, cẩn thận.
Sắc mặt Hỏa Vân Tôn giả trầm xuống, chân khí thuộc tính hỏa trên người phô thiên cái địa bạo phát.
Thanh âm vừa dứt, cánh tay giương lên, một đạo quyền ấn hóa thành quang mang đỏ rực giống như thiểm điện bắn ra.
Quyền ấn ẩn chứa năng lượng cuồng bạo đáng sợ khiến cho toàn bộ không gian run rẩy nhanh chóng bắn về phía cái chân kia.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người đạo quyền ấn nóng bỏng này mang theo quang mang hỏa diễm giống như vẫn thạch ầm ầm đánh vào trên cái chân to lớn của yêu thú.
Cả không gian lập tức khẽ run rẩy, một cỗ quang mang chói mắt từ trong lòng bàn chân yêu thú bắn ra.
Ngao.
Yêu thú kia kêu lên một tiếng thảm thiết.
Ngay sau đó một thanh âm bạo liệt giống như tiếng sấm trực tiếp vang vọng, thanh âm bạo liệt giống như tiếng sấm vang vọng trong không trung.
Phanh.
Trong bầu trời, quyền ấn, chưởng ấn trong nháy mắt bạo phát.
Bàn chân to lớn của đầu yêu thú kia trong nháy mắt hóa thành huyết vụ rơi xuống.
Bị một quyền của Hỏa Vân Tôn giả đánh thành từng mảnh nhỏ, mà thân thể to lớn cũng ầm ầm rơi xuống mặt đất.
Rống.
Đồng thời, một đầu cự mãng màu trắng mang theo một cái miệng dữ tợn xuất hiện.
Cái miệng này đường kính chỉ sợ cũng rộng chừng năm sáu chục thước, trong nháy mắt từ phía sau đám người Lục Thiếu Du nhảy ra, tâm thần của mọi người bị áp chế cho nên không ngờ bị nó vô thanh vô tức tiếp cận ở phía sau.
Cự mãng màu trắng vừa mới xuất hiện, đang muốn cắn về phía Tiểu Long, Tiểu Long bỗng nhiên quay đầu lại, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước.
Dưới ánh mắt của Tiểu Long, trong ánh mắt đỏ rực của cự mãng kia hiện lên sự hoảng sợ sau đó lập tức chuyển hướng cắn về phía lục Tâm Đồng.
Cẩn thận.
Bàn Hủy hét lớn một tiếng, thân hình lập tức lao ra.
Lúc đầu cự mãng màu trắng này xuất hiện hắn cũng đã cảm nhận ra.
Yêu nguyên trên người bạo phát, một đạo quyền ấn mang theo năng lượng cực kỳ kinh khủng giống như một cơn lốc bắn ra.
Quyền ấn trong nháy mắt bao phủ không gian.
Phanh.
Một quyền này mang theo kình khí kinh khủng bắn tới trước người cự mãng màu trắng.
Thân hình đầu cự mãng màu trắng kia lập tức quay lại, dường như khí tức của Tiểu Long vừa rồi khiến cho nó khôi phục lại một chút lý trí.
Cái đuôi khổng lồ trong không gian mông lung rút ra, có thể thấy được trên lân phiến màu trắng của nó không ngừng tràn ra quang mang.
Cái đuôi lớn hung hăng quất về phía Bàn Hủy, dưới cỗ uy thế kinh người kia, cái đuôi trực tiếp xuyên thủng qua không gian.
Là khí tức linh thú bát giai.
Trong chớp mắt này mọi người lập tức cảm nhận được khí tức trên người cự mãng.
Cảm nhận cỗ khí tức trên người cự mãng, cả đám vô cùng khiêp sợ.
Nơi này không ngờ lại có linh thú bát giai tồn tại.
Xem tiếp...Linh vũ thiên hà
truyện tranh Linh vũ thiên hà
truyện Linh vũ thiên hà
Linh vũ thiên hà truyện chữ
đọc truyện Linh vũ thiên hà
Linh vũ thiên hà chap
truyenfull.vn
truyenfull.vip
truyenfull.vip
truyen.tangthuvien.vn/
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License