con-mat-ao-thi

Sưu Sưu.

Tuyệt Linh Vương hít sâu một hơi.

Trong nội tâm vô cùng tức giậ.

Hai mắt tràn ngập tơ máu, trong lòng cảm thán.

Hắn tung hoành trong thành Cự Giang này mấy chục năm, cảnh tượng gì cũng đã gặp phải.

Lần này chỉ là ngoài ý muốn mà thôi.

Cuối cùng thì cũng sẽ tìm được biện pháp giải quyết.

Nếu như trận tuyến của hắn rối loạn thì đây quả thực chính là kết quả mà đối phương muốn thấy a.

Từ hành động gần đây của Dương Quá kia xem ra, hắn chỉ muốn trận hình của Tuyệt Linh Tông rối loạn mà thôi.

Dương Quá, không cần biết ngươi là ai, bổn vương tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi.

Ánh mắt Tuyệt Linh Tông lạnh lẽo, một lần nữa hít sâu một hơi.

Trên chân trời bình tĩnh lúc này có một đầu yêu thú phi hành đỏ như máu nhanh chóng xuất hiện.

Đầu yêu thú phi hành này vô cùng khổng lồ, bộ dáng dữ tợn, khí tức cường hãn.

Quả thực không phải là yêu thú bình thường.

Đông cung phụng, có lẽ chúng ta sắp tới rồi a.

Trên lưng yêu thú phi hành, Hoa Mãn Lâu nhìn phía trước rồi lên tiếng hỏi.

Mọi người đã ngây ngốc trên lưng yêu thú phi hành cũng được một thời gian không ngắn rồi.

Tối đa hai hoặc ba ngày nữa.

Có lẽ hiện tại trong thành Cự Giang có rất nhiều cường giả.

Chúng ta nên tìm hiểu tin tức một phen rồi nói sau.

Đông Vô Mệnh chắp tay đứng lên, mắt nhìn phía trước rồi lẩm bẩm nói.

Trong sơn động, Lục Thiếu Du khoanh chân ngồi trên Linh Ngọc Sàng, quanh thân có một cỗ lực lượng vô hình trong suốt bao phủ.

Trên Linh Ngọc sàng lúc này cũng có một cỗ quang mang nhàn nhạt tiến vào trong cơ thể Lục Thiếu Du.

Mà lúc này trước người hắn có hai cỗ thây khô nằm trên mặt đất.

Sưu Sưu.

Sau một lát, quang mang thu liễm.

Thủ ấn trong tay Lục Thiếu Du được thu lại, miệng thở ra một ngụm trọc khí.

Linh lực trên người lúc này đã mạnh mẽ hơn một chút, tinh quang trong mắt chợt lóe.

Linh Suất thất trọng trung kỳ.

Sắp tới hậu kỳ.

Đêm nay có lẽ nên xuất phát sớm thôi.

Khóe miệng Lục Thiếu Du hiện lên hàn ý.

Có lẽ Vạn Tượng môn cùng Tuyệt Linh Tông hiện tại đang đứng ngồi không yên.

Vào đêm, vầng trăng treo lơ lửng trên bầu trời.

Trong thành Cự Giang lúc này vẫn vô cùng náo nhiệt.

Mãi đến rạng sáng mới gần yên ả trở lại.

Cả thành lúc này mới coi như yên tĩnh.

Lúc này có hai đạo thân ảnh một xanh một trắng một lần nữa xuất hiện trong thành Cự Giang.

Hai đạo thân ảnh này giống như quỷ mị hiện lên giữa không trung rồi lao thẳng về phía Tuyệt Linh Tông.

Trong một đình viện.

Mấy đệ tử Tuyệt Linh Tông vô thanh vô tức bị đánh chết.

Hai đạo thân ảnh này lặng yên không một tiếng động đáp xuống.

Nhưng lần này khi hai đạo thân ảnh vừa mới đáp xuống thì có một thanh âm lạnh lẽo lập tức truyền đến.

Dương Quá, lần này bổn vương xem ngươi chạy được chỗ nào.

Thanh âm vừa dứt, năm đạo thân ảnh nhanh chóng xuất hiện trong không trung.

Đi đầu là một người có khuôn mặt gầy gò.

Trong đôi mắt kia hiện lên vẻ âm trầm, mái tóc nửa trắng nửa đen.

Người thứ hai mặc một bộ y phục màu xanh, người thứ ba cầm trong tay một thanh trường kiếm.

Khí tức hai người khác cũng cực kỳ cường hãn.

Năm người lúc này lăng không đứng trên không trung.

Mơ hồ khiến cho gợn sóng trong không gian không ngừng khuếch tán.

Mà năm người này chính là Tuyệt Linh Vương, Bạch Vạn Tượng, còn có Khoái Kiếm Vương và Vọng Giang song hùng.

Mạc Sầu, chạy mau.

Ánh mắt thân ảnh màu xanh cả kinh rồi lập tức hét lớn một tiếng.

Lập tức hai người nhanh chóng chạy trốn.

Trong nháy mắt thân ảnh đã biến mất tại chỗ.

Lần này cho dù đuổi tới chân trời góc biển bổn vương cũng sẽ không tha cho các ngươi.

Tuyệt Linh Vương hét lớn một tiếng, năm người lập tức đuổi theo.

Lúc này tốc độ của năm người cũng nhanh như thiểm điện.

Sưu Sưu.

Bảy đạo thân ảnh như lưu tinh xẹt qua phía chân trời.

Bạch Linh kéo tay Lục Thiếu Du, nhanh chóng kéo hắn chạy trốn.

Nếu không dùng tốc độ của Lục Thiếu Du hiện tại, không thể cách nào so sánh được với đám người Tuyệt Linh Vương.

Mấy đạo thân ảnh phía sau nhanh chóng rời khỏi thành Cự Giang mà tiến vào trong sơn mạch mênh mông.

Năm người phía sau Lục Thiếu Du lúc này dường như không có ý tứ buông tha, vẫn đuổi theo không bỏ.

Dường như phải đuổi bằng được hai người mới thôi.

Lúc này ánh mắt Lục Thiếu Du cũng không có quá mức nghiêm trọng, thi thoảng trên đường ngẫu nhiên quay lại nhìn về phía sau, ánh mắt hiện lên nụ cười quỷ dị.

Nam người này đuổi theo Lục Thiếu Du cũng không quá mức lo lắng, bất quá cũng khó đối phó được.

Bạch Linh ngăn cả Tuyệt Linh Vương kia, khôi tứ ngăn cản Khoái Kiếm Vương.

Huyết mị cùng đại quân Thị Huyết Linh Phong có thể ngăn cả Bạch Vạn Tượng có chút khó khăn.

Hắn có thể thoát thân, thế nhưng tổn thương nhất định sẽ rất lớn.

Mà hắn đối phó với Vọng Giang song hùng Vũ Suất cửu trọng kia dường như có chút bất lực.

Đương nhiên là dưới tình huống hắn và Bạch Linh không bại lộ thân phận.

Nếu như bại lộ muốn đối phó với mấy người kia sẽ dễ dàng hơn nhiều, hoàn toàn không thành vấn đề.

Thế nhưng nếu không bại lộ thân phận mà nói, thì cũng phải cố hết sức.

Lần trước đó nếu không phải có linh hồn thể kia tương trợ thì hắn khó có thể thoát được.

Lần này thì không giống khi trước.

Không có linh hồn thể kia trợ giúp, hắn muốn đối phó với Vọng Giang song hùng kia cũng có chút khó khăn.

Huống chi Lục Thiếu Du biết rõ, hiện tại nếu như chỉ cần dừng lại một chút thì hắn sẽ bị thiệt lớn.

Có tốc độ của Bạch Linh, năm người sau lưng muốn đuổi kịp Bạch Linh quả thực có tâm mà không có lực.

Cho nên Lục Thiếu Du cũng cực kỳ yên tâm.

Trong năm người chỉ có tốc độ của Tuyệt Linh Vương là nhanh, còn Khoái Kiếm Vương mà Bạch Vạn Tượng kia thì chậm hơn nhiều.

Về phần Vọng Giang song hùng kia, tốc độ tuy rằng là nhanh thế nhưng so với ba người Bạch Vạn Tượng, Tuyệt Linh Vương cùng Khoái Kiếm Vương mà nói, chậm hơn rất nhiều.

Sau khi đuổi ra khỏi thành Cự Giang thì khoảnh cách của hai người đã xa hơn mấy người phía trước không ít.

Dương Quá, ta xem các ngươi có thể chạy được bao xa.

Tuyệt Linh Vương phẫn nộ quát lên một tiếng.

Trong sơn mạch tĩnh lặng lúc này thanh âm quanh quẩn.

Rống rống.

Tiếng quát lớn này lập tức khiến cho không ít dã thú bên trong sơn mạch rống lên một tiếng.

Trong thành Cự Giang, lúc này bên ngoài Tuyệt Linh Tông, một đám đệ tử của Tuyệt Linh Tông đang ở trên quảng trường.

Phía trước đám đệ tử chính là hơn mười trưởng lão Vũ Suất của Tuyệt Linh Tông.

Lần này tông chủ cùng Bạch Vạn Tượng của Vạn Tượng môn, còn có Khoái Kiếm Vương liên thủ, có lẽ có thể ngăn chặn được Dương Quá kia.

Hy vọng có thể ngăn được hắn, tốt nhất nên đánh chết người này.

Bằng không chúng ta sẽ không được bình an.

Từng tiếng nghị luận trong đám người vang lên.

Trong lòng mọi người lúc này hy vọng tông chủ có thể đánh chết cái ác mộng kia, bằng không bọn hắn cả ngày không được yên bình.

Chi Chi.

Thế nhưng lúc này trong không gian lập tức có biến hóa.

Bên trên không trung lúc này đột nhiên có tiếng quỷ dị vang lên.

Lập tức một đám huyết vụ nhanh chóng xuất hiện, trong nháy mắt cả không gian đột nhiên run rẩy.

Sưu Sưu.

Trong huyết vụ trong nháy mắt có một đạo huyết quang lao ra rồi lập tức hóa thành một tổ ong khổng lồ.

Ngay sau đó tổ ong này trực tiếp bành trướng tới chừng sáu trăm thước, trực tiếp lơ lửng trong không trung.

Chi Chi.

Từng thanh âm kỳ dị vang lên trong bầu trời đêm.

Lập tức bên trong tổ ong huyết sắc kia có ngàn vạn tia máu bắn ra.

Hơn hai vạn Thị Huyết Linh Phong xoay quanh người Mẫu Hoàng Phong.

Đám Thị Huyết Linh Phong rậm rạp, bao phủ phiến không gian này.

Chi Chi.

Lại có một tiếng quái dị vang lên.

Lúc này từ trong tổ ong lại có thêm mười đạo quyết quang bắn ra.

Khí tức hung hãn bạo ngược lập tức lan tràn trong không gian, khiến cho đám người ở dưới lúc này lạnh lẽo.

Đây là hơn ba mươi đầu Thị Huyết Linh Phong lục giai.

Thân hình giống như trẻ con vừa mới sinh ra.

Toàn thân đỏ tươi, bộ dáng dữ tợn.

Khí tức cường hãn, đi đầu còn có ba con đã đạt tới lục giai hậu kỳ.

Là Thị Huyết Linh Phong, là Thị Huyết Linh Phong của Dương Quá kia.

Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều khiếp sợ.

Ban đầu ở quảng trường tất cả mọi người đều đã nhìn thấy Thị Huyết Linh Phong này.

Lúc này đám người phía dưới không khỏi hít sâu một hơi.

Ngao.

Trong đám Thị Huyết Linh Phong rậm rạp đột nhiên vang lên một tiếng sói tru.

Lại có một đạo quang mang màu vàng đột nhiên tuôn ra.

Thân hình Khôi Tứ lập tức xuất hiện trong mắt tất cả mọi người mang theo một cỗ khí tức cực kỳ cường hãn.

Cái đầu sói dữ tợn lúc này giống như vật còn sống, miệng gầm lên một tiếng.

Trong lúc đám người Tuyệt Linh Tông còn đang kinh ngạc thì Thị Huyết Linh Phong ngập trời cùng với Khôi Tứ đã từ trên lao xuống.

Khí tức hung hãn bạo ngược kia khiến cho mấy người có thực lực thấp toàn thân run rẩy.

Trốn, chạy mau.

Tất cả mọi người hoảng hốt.

Mà ngay cả những trưởng lão Vũ Suất, Linh Suất cũng không dám chống lại.

Hiện tại trong tông cũng không có cường giả nào có thể chống lại Thị Huyết Linh Phong cùng khôi lỗi kia.

Sưu Sưu.

Trong chốc lát, đám Thị Huyết Linh Phong ngập trời đã đánh xuống phía dưới.

A.

Tốc độ của Thị Huyết Linh Phong cực kỳ nhanh chóng.

Huống chi còn có Thị Huyết Linh Phong lục giai.

Tức thì có đệ tử Tuyệt Linh Tông bị đánh chết, từng tiếng kêu thảm thiết quanh quẩn trong bầu trời đêm.

Sưu Sưu.

Khôi Tứ huy động cánh tay cực lớn kia mang theo một cỗ lực lượng bàng bạc xuyên thủng không gian.

Từng đạo trảo ấn xẹt qua, hàn mang bắn ra bốn phía, không gian vặn vẹo.

Lúc này nó trực tiếp là máy móc giết chóc, đám vũ giả tu vi Vũ Suất dưới tay nó căn bản không có một chút kháng cự nào.

Bốn phía, động tĩnh lúc này đã sớm khiến cho không ít người chú ý.

Trong đêm tối có vô số ánh mắt nhìn vào.

Thế nhưng cũng không có người phương nào tiến tới.

Người có thực lực thì cũng biết rõ trong thành Cự Giang này ngoại nhân không thể nhúng tay.

Người không có thực lực thì lại càng không dám nhúng tay.

Trong bầu trời tối đen lúc này có mấy đạo lưu quang nhanh chóng xẹt qua không trung.

Dương Quá.

Bổn vương nhất định phải băm vằm ngươi thành vạn đoạn.

Phía sau lưng Lục Thiếu Du, lúc này Tuyệt Linh Vương kia vẫn đuổi theo không bỏ, vẫn duy trì một khoảnh cách đuổi theo.

Tuyệt Linh Vương, ta thấy gọi ngươi là Tuyệt Linh Trư còn không sai đâu.

Quên nói cho ngươi một việc.

Ta đem Thị Huyết Linh Phong cùng khôi lỗi thất giai ở lại Tuyệt Linh Tông rồi.

Lục Thiếu Du quay đầu về phía sau rồi lớn tiếng nói.

Nghe Lục Thiếu Du nói vậy, Tuyệt Linh Vương lập tức ngây ngốc một lát.

Trong đôi mắt tràn ngập tơ máu kia lúc này dường như đã có chút lý trí.

Hỗn đản, chờ ta bắt được ngươi, nhất định sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.

Tuyệt Linh Vương quát to.

Một tia lý trí vừa mới khôi phục được lúc này lại một lần nữa giận dữ ngập trời.

Tuyệt Linh Trư.

Nếu như hiện tại ngươi không quay về.

Ta đoán Tuyệt Linh Tông ngươi hiện tại ngay cả chó gà cũng không còn rồi.

Ha ha.

Tiếng cười khàn khàn từ trong miệng Lục Thiếu Du vang vọng không trung.

Thân hình Tuyệt Linh Vương lúc này trực tiếp dừng lại giữa không trung.

Nếu như ánh mắt có thể giết người thì lúc này sợ rằng Lục Thiếu Du ít nhất cũng đã chết một trăm tám mươi lần rồi.

Mau trở lại thành Cự Giang, nhanh.

Tuyệt Linh Vương mang theo sự giận dữ ngập trời mà quay về.

Phía xa, đám người Khoái Kiếm Vương cùng Bạch Vạn Tượng còn chưa biết là chuyện gì đã xảy ra thế nhưng cũng nhanh chóng trở về thành Cự Giang.

Trong không trung, thân hình Bạch Linh dừng lại giữa không trung rồi nói: Lần này đoán chừng bọn hắn đã bị ngươi làm cho tức điên lên rồi.

Không sao, đây chính là hiệu quả mà ta muốn.

Chỉ sợ tới lúc đó, Tuyệt Linh Vương này tuyệt sẽ không từ một thủ đoạn nào mà đối phó với ngươi.

Bạch Linh nói.

Hắn định đối phó với ta như thế nào? Ngay cả ta là ai hắn cũng không biết nha.

Lục Thiếu Du khẽ cười.

Thân phận Dương Quá này quả thực vô cùng tốt a.

Nếu như đổi lại thân phận là Lục Thiếu Du mà nói, tới lúc này có lẽ Tuyệt Linh Vương kia tuyệt đối sẽ không từ một thủ đoạn nào mà đối phó với Phi Linh môn.

Trong thành Cự Giang, Tuyệt Linh Tông lúc này cơ hồ đã bị san thành bình địa, khắp nơi đều là lửa, thi thể tràn ngập trên mặt đất, ước chừng có hơn một ngàn thi thể.

Trong đó còn có vài Vũ Suất đều bị Thị Huyết Linh Phong vây công tới chết.

Còn có mấy người cũng trực tiếp bị mất mạng trong tay Khôi Tứ.

Đám người vây quanh xem xét lúc này cũng chỉ thầm than một tiếng.

Tuyệt Linh Tông đắc tội với Dương Quá kia quả thực là chuyện không hề sáng suốt chút nào.

Không ngờ lại bị hắn trả thù điên cuồng như vậy, thế nhưng hết lần này tới lần khác lại không thể làm gì.

Nhìn thấy một màn này, trong bốn tối có không ít cường giả âm thầm hít sâu một hơi.

Không ít người các thế lực khác cũng xen lẫn vào bên trong đám người.

Lúc này không ít người âm thầm quyết định, về sau dù thế nào cũng không nên đắc tội với Dương Quá kia.

Một khi đắc tội với người nọ thì chính là ác mộng.

Tuyệt Linh Tông lần này tổn thất thảm trọng rồi.

Tuyệt Linh Vương sợ rằng cũng sắp biến thành một kẻ cô độc, chỉ là một tên tướng không quân mà thôi.

Dương Quá này quả thực đủ ngoan độc.

Một người mà khiến cho Tuyệt Linh Vương thành như vậy.

Tuyệt Linh Vương có lẽ sắp phát điên rồi.

Ai bảo hắn muốn gây chuyện với Dương Quá kia.

Trong bóng tối, có một ít người khẽ nghị luận.

Trên không trung, mấy đạo thân ảnh trước sau rời đi.

Mà lúc này có một người nhìn thấy thi thể la liệt trong quảng trường, hai mắt như muốn nứt ra.

Phanh.

Hai mắt Tuyệt Linh Vương trợn lên, trong mắt tràn ngập tơ máu, một cước hung hăng đạp mạnh lên mặt đất.

Mặt đất trực tiếp bạo liệt.

Dương Quá.

Tuyệt Linh Vương ta thề không giết ngươi thì không làm người.

Thanh âm lạnh lùng quanh quẩn trong không trung.

Cả không gian lúc này bỗng nhiên cảm thấy lạnh lẽo.

Không tốt, Vạn Tượng môn của ta.

Nhìn thấy cảnh này trong nội tâm Bạch Vạn Tượng lập tức rét lạnh.

Thân thể nhanh chóng chạy về phía Vạn Tượng môn.

Hắn và Tuyệt Linh Vương đã từng thương nghị qua cho nên bọ nhắn mới chờ đợi Dương Quá kia xuất hiện.

Thế nhưng hiện tại không đánh mà lui, ngược lại còn bị người ta dùng kế điệu hổ ly sơn.

Tuyệt Linh Tông tổn thất thảm trọng, cơ hồ bị san thành bình địa.

Giờ phút này trong lòng hắn cảm thấy lạnh lẽo.

Tuyệt Linh Tông còn nhiều cường giả mà lại bị như vậy, Vạn Tượng môn hắn lúc này cũng không còn có cường giả nào khác a.

Trong một đình viện yên tĩnh.

Dưới ánh trăng nhu hòa đình viện như được bao phủ bởi ánh sáng mông lung.

Dưới bóng đêm lờ mờ chugn quanh còn có không ít lá cây như nhảy múa trong gió.

Hoàng Đan, ngươi còn nhận ra ta hay không? Trong đình viện, trước người Hoàng Đan có một nam tử trung niên vẻ mặt âm lệ, thân hình gầy gò, khí tức có chút hỗn loạn.

Ngươi là phó chưởng môn? Hoàng Đan nhìn chăm chú vào trung niên trước mặt này thân thể chậm rãi lui về phía sau.

Trong mắt mang theo hàn ý.

Trong đoạn thời gian này nàng một mực bị nhốt ở trong Vạn Tượng môn, căn bản không có cách nào rời đi.

Mà trong miệng đệ tử Vạn Tượng môn nàng cũng đã biết được chuyện xảy ra gần đây, biết được Vạn Tượng môn thương vong thảm trọng, mà ngay cả phó chưởng môn cũng phải dùng hồn anh đào tẩu.

Bộ dáng hiện tại dường như đang tìm người để đoạt xá.

Hừ! Không sai! Mau nói cho ta biết, chỗ ở của Dương Quá kia ở nơi nào, hắn hại ta thành như vậy ta nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn.

Nam tử trung niên nổi giận.

Hồn anh đoạt xá thành công, thế nhưng thực lực của hắn lúc này lại chỉ tới Linh Suất bát trọng đỉnh phong mà thôi.

So với Linh Vương nhất trọng khi trước hoàn toàn là cách biệt một trời một vực.

Quan trọng nhất chính là sau khi đoạt xá cũng coi như giữ lại được tính mạng, thế nhưng tu vi sau đó khó mà tiến thêm một bước.

Phó chưởng môn.

Ta cũng không quá quen biết với Dương Quá đại nhân, cũng không biết hắn ở đâu.

Hoàng Đan chậm rãi lui về phía sau rồi nói.

Lúc này biết người nọ không có việc gì, trong lòng nàng âm thầm thở ra một hơi.

Các ngươi không quen? Không quen thì sao ngươi lại đi mật báo cho hắn? Nếu như ngươi không nói thì đừng trách ta không khách khí.

Nam tử trung niên lạnh nhạt nói.

Chậm rãi ép Hoàng Đan sát vào tường.

Phó chưởng môn, ta thực sự không biết.

Người thả ta ra.

Dù sao ta cũng là người của Vạn Tượng môn.

Hoàng Đan lúc này đã dựa lưng vào tường, trong mắt hiện lên sự sợ hãi.

Từ trong mắt người này khiến cho nàng có dự cảm không tốt.

Khặc khặc.

Cái thân thể mới này của ta không biết có dùng được không.

Ngươi cũng coi như không tệ, trước tiên ta hảo hảo chơi đùa với ngươi một lát.

Nam tử kia dùng ánh mắt dâm tà nhìn vào đôi ngọc thỏ trước ngực Hoàng Đan, cánh tay lập tức đưa về phía trước.

Là ai? Ngay khi nam tử trung niên này vừa mới giơ hai tay về phía trước thì đột nhiên quay người về phía sau.

Tay áo nhanh chóng phất lên, một đạo linh hỏa từ trong tay áo hắn nhanh chóng được bắn ra.

Sưu Sưu.

Ngay khi đạo linh hỏa này bắn ra, một đạo quang trụ màu trắng cũng nhanh chóng xuất hiện rồi hung hăng va chạm với linh hỏa.

Đoạt xá thành Linh Suất bát trọng.

Thực lực của ngươi trước mặt ta chỉ là con sâu cái kiến mà thôi.

Thân thể mềm mại của Bạch Linh vô thanh vô thức xuất hiện.

Ngay cả một chút chấn động trong không khí cũng không có.

Lúc này trong không khí chỉ có một mùi hương nhàn nhạt mê người mà thôi.

Là ngươi.

Trong nháy mắt này đại hán trung niên này như gặp phải sát tinh, sắc mặt lập tức đại biến.

Trong nháy mắt này, cánh tay mềm mại cuỷa Bạch Linh duỗi ra.

Quang mang màu trắng trên người giống như một đầu mãng xà nhỏ cuốn quanh cánh tay nàng, thủ ấn trong tay nhanh chóng được kết.

Lập tức hóa thành mấy đạo chưởng ấn dùng tốc độ nhanh nhưu thiểm điện trực tiếp đánh vào trên người đại hán này.

Đại hán trung niên này nhanh chóng lùi lại.

Thế nhưng trong lúc vô hình không gian đã bị phong tỏa.

Căn bản không có cách nào nhúc nhích.

Nếu như là trước kia có lẽ hắn còn có sưc phản kháng một chút.

Mà lúc này bản thân hắn lại không có một chút sức lực phản kháng nào.

Nhanh chóng bị cấm chế.

Tất cả chỉ là chuyện xảy ra trong trước mắt.

Lúc này trước mặt Hoàng Đan xuất hiện hai đạo thân ảnh một trắng một xanh.

Dương Quá đại nhân, Mạc Sầu đại nhân.

Ánh mắt Hoàng Đan khẽ giật mình, còn tưởng rằng mình hoa mắt.

Khoảng cách giữa Tuyệt Linh Tông và Vạn Tượng môn khá xa.

Lúc này trong đêm tối đột nhiên có ánh lửa xuất hiện.

Sau mấy tiếng bạo liệt vang lên, lập tức mấy người chung quanh bị kinh động.

Dương Quá tới rồi.

Nhìn thấy cảnh tượng của Vạn Tượng môn, trong nội tâm mọi người đều thầm nghĩ.

Dương Quá, ta và ngươi thề không đội trời chung.

Bạch Vạn Tượng vội vàng đuổi về phía Vạn Tượng môn.

Lúc này Vạn Tượng môn đã hỗn loạn thành một đám.

Tình huống của Vạn Tượng môn hiện tại so với Tuyệt Linh Tông cũng không kém là bao.

Nhìn tâm huyết cả đời của mình lúc này, Vạn Tượng môn mà một đời hắn dốc sức xây dựng lúc này lại có kết cục như vậy, trong nội tâm Bạch Vạn Tượng vô cùng hối hận.

Hối hận vì sao mình lại trêu chọc tới sát tinh kia.

Lúc trước nếu như mình không trêu chọc tới Dương Quá và Mạc Sầu kia thì Vạn Tượng môn sẽ bình yên vô sự, sẽ không có hậu quả như vậy.

Thế nhưng trong sự hối hận này, Bạch Vạn Tượng lại càng giận dữ.

Không đối phó với tên Dương Quá kia trong lòng hắn khó mà yên được.

Trong sơn mạch ngoài thành Cự Giang lúc này có mấy đạo thân ảnh đáp xuống.

Mấy người này chính là Lục Thiếu Du, Bạch Linh cùng Hoàng Đan.

Còn có nam tử trung niên bị Lục Thiếu Du cấm chế.

Hoàng Đan tiểu thư, nàng nên trở lại Hoàng gia đi.

Khi đó cũng không ai dám làm phiền nàng.

Ánh mắt Lục Thiếu Du rơi vào trên người Hoàng Đan rồi nói.

Dương Quá đại nhân, ngươi tin ta không bán đứng các ngươi sao? Hoàng Đan nói.

Ta không hồ đồ như vậy, ta đi trước.

Thanh âm Lục Thiếu Du vừa dứt, hai người lập tức biến mất tại chỗ.

Nhìn hai đạo thân ảnh kia biến mất mãi cho tới khi không còn dấu vết thì ánh mắt Hoàng Đan khẽ đổi, hai hàng lông mi nhíu lại rồi lập tức biến mất trong rừng cây.

Sắc trời vừa sáng, trong một sơn động, lúc này Tụ Linh Vương sau khi đoạt xá đang dùng ánh mắt kinh hãi nhìn về bốn đạo thân ảnh phía trước.

Hắn vừa mới tận mắt nhìn thấy hai người Dương Quá cùng Mạc Sầu lột mặt nạ xuống.

Dương Quá kia cũng chỉ là một thanh niên hai mươi mốt tuổi mà thôi.

Mà trên khuôn mặt kiên nghị kia lại mang theo nụ cười tà dị khiến cho trong lòng hắn run rẩy.

Mà ba người còn lại, Mạc Sầu kia là yêu thú thất giai trung kỳ hóa thành hình người, không ngờ lại tuyệt mỹ vô cùng, yêu mị, lạnh lùng giống như tiên tử.

Một nữ tử khác thân thể vô cùng nóng bỏng, hắn cũng nhanh chóng nhận ra đó chính là do Thị Huyết Linh Phong biến thành.

Về phần một tiểu đồng tóc vàng cuối cùng kia, trong mắt mang theo hàn ý đang nhín về phía hắn chính là một con rắn nhỏ màu vàng biến thành.

Lúc này Tụ Linh Vương kinh ngạc tới mức ngây người.

Hóa ra Dương Quá khiến cho thành Cự Giang xôn xao gần đây chỉ là một thanh niên mà thôi.

Không ngờ lại là một người trẻ tuổi tới như vậy, chuyện này sợ rằng vượt quá sự đoán của tất cả mọi người.

Linh Suất bát trọng đỉnh phong, cũng tạm được.

Nhìn qua thân thể Tụ Linh Vương vừa mới đoạt xá Lục Thiếu Du vô cùng vui vẻ.

Tăng thêm tên Linh Suất bát trọng đỉnh phong này hắn muốn đột phá tới Linh Suất bát trọng có lẽ cũng đủ.

Tụ Linh Vương nhìn Lục Thiếu Du, dường như muốn nói cái gì đó, thế nhưng do cấm chế cho nên nói không nên lời.

Tới phiên ngươi.

Thủ ấn trong tay Lục Thiếu Du được kết, trong tay phải của Lục Thiếu Du có một vòng xoáy bằng chân khí trực tiếp hiện lên, Lục Thiếu Du nhanh chóng đặt tay lên đỉnh đầu của Tụ Linh Vương.

Dưỡi cỗ lực lượng thôn phệ mạnh mẽ này, một cỗ linh lực bàng bạc lúc này tràn vào trong lòng bàn tay Lục Thiếu Du.

Mà lúc này sắc mặt Lục Thiếu Du có chút ngưng trọng.

Giờ phút này tuy rằng Tụ Linh Vương kia chỉ có tu vi Linh Suất bát trọng đỉnh phong.

Thế nhưng bởi là vì người đoạt xá cho nên có hồn anh ở trong cơ thể.

Giờ phút này, Lục Thiếu Du cũng cảm giác được hồn anh ở trong đầu của Tụ Linh Vương.

Hồn anh kia đang không ngừng dãy dục.

Hồn anh này giãy dụa khiến cho hắn cũng không biết làm thế nào.

Dù sao đây chính là hồn anh của Linh Vương.

Hồn anh mà thôi.

Đáng tiếc ngươi không phải là Linh Vương.

Ánh mắt Lục Thiếu Du trầm xuống, thân thần được rót vào.

Một cỗ lực lượng mạnh mẽ nhanh chóng áp xuống.

A.

Tụ Linh Vương kêu lên một tiếng thê thảm.

Hồn anh trực tiếp bị lực lượng quỷ dị kia thôn phệ.

Hồn anh của hắn lúc đoạt xá cũng đã tiêu hao không ít.

Lúc này còn chưa có khôi phục.

Mà hồn anh đơn thuần lúc này thực lực cũng giảm lớn, căn bản không có cách nào chống lại được cỗ lực lượng thôn phệ này.

Đến lúc này Tụ Linh Vương cũng biết được một chuyện khiến cho hắn kinh hãi.

Dương Quá này không ngờ có thể thôn phệ linh lực cùng hồn anh của hắn.

Chỉ tiếc, chuyện này hắn đã không thể nói cho bất luận kẻ nào biết được.

Sau khi đem Tụ Linh Vương thôn phệ thành một cỗ thây khô.

Trong tay Lục Thiếu Du lập tức xuất hiện một cỗ linh hỏa đốt thi thể hắn thành tro bụi.

Mặc dù vận khí của hắn không tệ, hồn anh chạy trốn được, lại còn đoạt xá được Linh Suất khác.

Thế nhưng vẫn không thể tránh khỏi kết cục hồn phi phách tán.

Một lát sau Lục Thiếu Du khoanh chân ngồi trên Linh Ngọc Sàng, thủ ấn được kết, bắt đầu chậm rãi tru luyện.

Nhanh chóng luyện hóa đám linh lực được thôn phệ trong cơ thể.

Cỗ linh lực được hắn thôn phệ vào trong cơ thể cực kỳ khổng lồ, tu vi Linh Suất bát trọng đỉnh phong đương nhiên không hề tầm thường.

Điều khiến cho Lục Thiếu Du càng thêm mừng rỡ đó chính là hồn anh của Tụ Linh Vương này cũng được Âm Dương Linh Vũ Quyết thôn phệ.

Hồn anh này tuy rằng sau khi đoạt xá đã tiêu hao không ít.

Thế nhưng vẫn là hồn anh.

Hồn anh này sau khi bị cắn nuốt, linh hồn lực của hắn đã được tăng cường gấp mấy lần.

Linh hồn lực được tăng cường, Lục Thiếu Du cũng không dám hy vọng quá lớn.

Dù sao còn kim đao màu vàng trong đầu hắn.

Linh hồn lực của hắn muốn tăng cường còn phải xem kim đao màu vàng này nguyện ý bố thí cho hồn đan của hắn hấp thu bao nhiêu.

Cỗ linh lực được thôn phệ này cực kỳ bàng bạc, thế nhưng cũng không cuồng bạo.

Bởi vì bản thân của nó đã là linh lực, Lục Thiếu Du chỉ cần luyện hóa một chút bỏ đi tạp chất là có thể chuyển thành linh hồn lực của bản thân.

Trong thời gian mấy ngày này Lục Thiếu Du đã đột phá tới Linh Suất thất trọng.

Sau khi thôn phệ đột phá tới Linh Suất thất trọng trung kỳ, lần thôn phệ Tụ Linh Vương đã đoạt xá này Lục Thiếu Du phỏng chừng có lẽ đột phá tới Linh Suất bát trọng cũng không thành vấn đề.

Những linh lực được thôn phệ này chỉ cần luyện hóa một chút là tiến vào không gian trong đầu Lục Thiếu Du.

Sau một lát, Lục Thiếu Du tiến vào trong trạng thái tu luyện.

Quanh thân được bao phủ bởi một vòng quang mang vô hình trong suốt.

Khí tức trên người chậm rãi tăng lên.

Loại tốc độ tăng lên này cực kỳ nhanh, nhanh tới mức không thể tưởng tượng nổi.

Cỗ linh lực được thôn phệ đến kia chỉ cần luyện hóa một chút là trở thành linh lực của bản thân Lục Thiếu Du, tốc độ này quả thực là dọa người.

Huyết Mị nhìn qua vị chủ nhân này cũng không khỏi thầm than một tiếng.

Thôn phệ linh lực và chân khí để đột phá.

Chủ nhân lại là Linh Vũ song tu, trong trí nhớ của nàng, dường như trong nhân loại cũng không có loại người như vậy.

Trong thành Cự Giang, lúc Lục Thiếu Du tiếp tục luyện hóa, thành Cự Giang lại vô cùng náo nhiệt, hơn nữa lại còn náo nhiệt hơn trước.

Mà bây giờ trong thành Cự Giang to lớn này, chỉ cần là linh giả cùng vũ giả, không có người nào không biết Dương Quá và Mạc Sầu kia.

Tất cả các thế lực lớn trong thành Cự Giang không khỏi hít sâu một hơi, truyền lời xuống tất cả môn nhân.

Cho dù đắc tội ai cũng được thế nhưng không thể đắc tội với Dương Quá kia.

Thực lực của Dương Quá này tuy rằng là cực kỳ cường hãn, tuy cũng không phải đạt tới mức không ai đối phó được.

Thế nhưng mà Dương Quá này lại xuất phủ nhập thần, không có ai biết rõ thân phận của hắn.

Cũng không biết hắn từ đâu tới.

Chính điều này mới khiến mọi người không dám trêu trọc.

Đặc biệt là màn trả thù huyết tinh kia, ngay cả bọn họ cũng không có cách nào thừa nhận được.

Nói tới Dương Quá này tất cả các sơn môn không dám trêu chọc.

Thế nhưng trong lòng mọi người quả Dương Quá này chính là thần tượng của bọn họ.

Trực tiếp khiến cho Tuyệt Linh Tông cùng Vạn Tượng môn hao binh tổn tướng.

Gà chó không yên.

Quả thực không có ai dám làm điều này.

Mà trong mấy trăm năm qua, người có thể tạo ra động tĩnh lớn như vậy trong thành Cự Giang này cũng không có người nào khác.

Trong tửu điếm, trà lâu, hiện tại tất cả mọi người đều đang đàm luận về Dương Quá này.

Đang phỏng đoán xem Dương Quá này có còn trở lại thành Cự Giang đối phó với Tuyệt Linh Tông cùng Vạn Tượng môn hay không.

Thậm chí còn có không ít người dùng việc này để mở ra sòng đặt cược.

Trong ba ngày trở lại, bảy ngày trở lại, nửa tháng trở lại, tỷ lệ đặt cược không giống nhau.

Đông cung phụng, chúng ta tới rồi.

Ngoài thành Cự Giang.

Trên trăm đạo thân ảnh xuất hiện.

Mấy người đi đầu chính là Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh, Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh, Thiên Độc Yêu Long, còn có Lộc Sơn lão nhân, Thanh Hỏa lão quỷ, Lưu Tinh Hà, Thiểm Điện Báo, Hoa Mãn Lâu.

Một đường cưỡi Cửu Đầu Yêu Giao từ Phi Linh môn, rốt cuộc mọi người đã tới thành Cự Giang.

Trước tiên chúng ta tìm một chỗ đặt chân, sau đó nghe ngóng một chút tin tức của Huyền Thiên bí cảnh kia.

Nhìn dòng người hối hả chung quanh, Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh không khỏi kinh ngạc.

Thành Cự Giang này không ngờ lại to lớn tới như vậy, quả thực khiến cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn.

Khanh Khách.

Oánh tỷ, không nghĩ tới các người cũng tới.

Lúc này một tiếng cười ôn nhu truyền tới.

Lập tức mấy đạo thân ảnh xuất hiện trước mặt đám người Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh, Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh.

Mấy người xuất hiện không phải là ai khác mà chính là Khâu Mỹ Vi, Lữ Chính Cường, còn có mấy người Hàn Trưởng lão, Lưu trưởng lão, Vương trưởng lão của Linh Thiên môn.

Hóa ra là Mỹ Vi muội muội cùng Lữ chưởng môn.

Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh khẽ cười, bước chân nhẹ nhàng đi tới tước người Khâu Mỹ Vi.

Bái kiến Lữ chưởng môn.

Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh, Lộc Sơn lão nhân, Thanh Hỏa lão quỷ, Lưu Tinh Hà, Thiểm Điện Báo Ngô Dũng, Hoa Mãn Lâu lập tức thi lễ.

Sắc mặt mọi người hơi đổi, trước mặt Lữ Chính Cường này trong lúc vô hình mọi người cảm giác được một cỗ áp chế như có như không.

Lại thêm hiện tại tất cả mọi người đều biết rõ quan hệ giữa chưởng môn và Lữ Chính Cường này cho nên không dám thất lễ.

Cho dù là Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh cũng phải hành lễ.

Người không hành lễ chỉ có Thiên Độc Yêu Long kia mà thôi.

Chư vị chớ đa lễ.

Không nghĩ tới lần này Vô Mệnh huynh đã là Thôi Hồn Độc Vương rồi.

Chúc mừng.

Ánh mắt Lữ Chính Cường nhìn vào người Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh rồi đáp lễ nói.

Lữ chưởng môn quá khen.

Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh nói.

Sắc mặt khẽ biến đổi, trong nội tâm hắn vô cùng hiểu rõ.

Nếu như không phải mình ở Phi Linh môn, nếu như không phải bởi vì Lục Thiếu Du thì Lữ Chính Cường này chỉ sợ sẽ không khách khí với hắn như vậy.

Không nghĩ tới Phi Linh môn hiện tại nhân tài đông đúc a.

Quả thực khiến cho ta mở rộng tầm mắt, có lẽ Độc Vương cũng vì chuyện này mà hao tâm tổn trí không ít.

Ánh mắt Lữ Chính Cường đảo qua mọi người trong Phi Linh môn, lúc này ngay cả hắn cũng không khỏi than nhẹ một tiếng.

Nhìn vào cỗ thực lực của Phi Linh môn lúc này, Lộc Sơn lão nhân, Thanh Hỏa lão quỷ, đều là người thanh danh hiển hách trong Cổ Vực.

Đều là Vũ Suất cửu trọng.

Lại thêm Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh, Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh, còn có Băng Mộc Vương Giả cùng Linh Tôn thần bí kia, thực lực của Phi Linh môn hiện tại vô cùng cường hãn.

Lúc này sau người Lữ Chính Cường, Hàn Trưởng lão cùng mấy người của Linh Thiên môn nhìn thấy thực lực của Phi Linh môn sắc mặt cũng không khỏi biến hóa.

Trong Cổ Vực, những thế lực nhất lưu có thể xuất ra loại thực lực này quả thực còn chưa có.

Lữ chưởng môn nói đùa rồi, Phi Linh môn so sánh với Linh Thiên môn mà nói, quả thực là gặp tiền bối a.

Phi Linh môn có quy mô như ngày hôm nay cũng là do chưởng môn xuất lực, lão phu không dám kể công.

Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh khẽ mỉm cười nói.

Đúng rồi, tiểu tử Lục Thiếu Du kia đâu rồi? Chẳng lẽ nó không tới? Lữ Chính Cường đảo qua đám người Phi Linh môn, thế nhưng cũng không nhìn thấy Lục Thiếu Du.

Chưởng môn có chút việc cho nên không đi tới đây.

Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh nói.

Có một số việc hắn cũng không tiện nói, cũng không thể nói rõ là chưởng môn đã đi tới thành Cự Giang gia nhập Thiên Địa các rồi.

Ồ? Ánh mắt Lữ Chính Cường có chút ngoài ý muốn, lập tức nói: Chư vị Phi Linh môn đã tới thành Cự Giang, mọi người cũng đều là thế lực trong Cổ Vực.

Bảy ngày sau Nhất tông Nhất giáo Nhất môn Nhất trang còn có Song Đao môn, Ma Tâm cốc cùng mấy sơn môn khác có một lần tụ hội, thương nghị một ít chuyện.

Nếu như Phi Linh môn tới vậy thì nên tham dự một lần.

Tới lúc đó chúng ta nhất định sẽ tới.

Ánh mắt Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh khẽ biến đổi, không chút do dự đáp ứng.

Mỹ Vi muội muội, đến lúc đó gặp lại.

Lúc này, Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh cùng Khâu Mỹ Vi bên cạnh đã trò chuyện xong, mọi người tách nhau rời đi.

Thực lực Phi Linh môn quả thực không giống khi trước.

Lúc này Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh và Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh lại một lần nữa đột phá.

Tốc độ quả thực rất nhanh.

Nhìn bóng lưng mọi người tỏng Phi Linh môn, Hàn trưởng lão Vũ Vương tam trọng sau người Lữ Chính Cường khẽ nói.

Thực lực Phi Linh môn không tệ.

Bất quá quan trọng nhất chính là Băng Mộc Tôn Giả cùng với Linh Tôn thần bí kia.

Có hai người này tọa trấn, Phi Linh môn mới hoàn toàn không giống khi trước.

Lữ Chính Cường nói.

Chính Cường, có lẽ Phi Linh môn tới thành Cự Giang cũng là vì chuyện của Huyền Thiên bí cảnh kia.

Sự tình lớn như vậy tiểu tử Thiếu Du lại không tới, quả thực có chút kỳ quái.

Khâu Mỹ Vi nói.

Có lẽ tiểu tử kia tới trước cũng không nhất định.

Lữ Chính Cường nói.

Trong thành Cự Giang, tại một khách điếm, hơn trăm người Phi Linh môn lúc này cư ngụ ở chỗ này quả thực có chút phiền phức.

Bất quá trong thành Cự Giang này vốn thường có rất nhiều lui tới cho nên khách điếm cũng nhiều, quả thực cũng đủ chỗ đặt chân.

Hơn trăm người của Phi Linh môn trực tiếp được an bài trong hai tòa đình viện, giá cả cũng không rẻ.

Cũng may Phi Linh môn hiện tại cũng không thiếu tiền, chút tiền ấy vẫn không cần để ý.

Lão gia hỏa.

Xem ra Nhất tông Nhất giáo Nhất môn Nhất trang đều đã tới.

Còn có Ma Tâm cốc.

Song Đao môn cùng những sơn môn khác.

Tất cả các thế lực lớn trong Cổ Vực thương nghị, chẳng lẽ là vì chuyện Huyền Thiên bí cảnh kia? Trong phòng, Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh sau khi bố trí một đạo cấm chế rồi nói.

Trong thành Cự Giang này vô cùng hỗn tạp cho nên phải cẩn thận một chút miễn cho bị người khác nghe lén.

Có lẽ là vì việc này.

Vừa rồi trong thành Cự Giang này ta cũng đã quan sát một ít.

Có không ít cường giả tán tu cũng tới.

Xem ra tin tức Huyền Thiên bí cảnh đã tiết lộ ra ngoài.

Sự tình lớn như vậy có lẽ Tam tông Tứ môn cũng các sơn môn khác cũng đã nhận được tin tức.

Nhất tông Nhất giáo Nhất môn Nhất trang muốn thương nghị có lẽ sự tình không hề đơn giản một chút nào.

Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh nói.

Đó là đương nhiên, chúng ta đi dò xét tin tức một phen, cũng không biết có thêm tin tức về Huyền Thiên bí cảnh này hay không.

Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh nói.

Nếu như có tin tức cụ thể thì khi chúng ta vừa mới vào thành đã không gặp được đám người Linh Thiên môn.

Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh nói.

Ngoài thành Cự Giang, tại một sơn động ẩn giấu trong sơn mạch.

Không biết từ khi nào ở trong thiên địa có một cỗ năng lượng vô hình bắt đầu hội tụ tới đây.

Trong sơn động, trên Linh Ngọc sàng cũng có một cỗ năng lượng hội tụ.

Khí tức trong cơ thể Lục Thiếu Du tràn ra ngoài, từ từ được tăng cường.

Một cỗ linh lực mênh mông giống như gợn sóng từ trên cơ thể hắn khuếch tán ra.

Nếu như lúc này có linh giả ở đây không khó nhìn ra lúc này Lục Thiếu Du đang bắt đầu đột phá.

Từ động tĩnh đột phá có thể nhìn ra lúc này hắn đang đột phá từ Linh Suất thất trọng lên Linh Suất bát trọng.

Lúc này quang mang quanh người Lục Thiếu Du vô cùng chói mắt, khí tức kéo lên.

Hồn đan trong đầu nhanh chóng xoay tròn.

Kim đao màu vàng phía trên hồn đan cũng đẩy nhanh tốc độ hấp thu linh lực.

Cứ như vậy sau khi kéo dài một đoạn thời gian rất lâu thì tất cả mới yên tĩnh lại.

Một lát sau, một ngụm trọc khí từ trong miệng Lục Thiếu Du được thở ra.

Sưu Sưu.

Hắn chậm rãi mở mắt ra ánh mắt càng thêm sáng ngời, thâm thúy.

Khóe miệng Lục Thiếu Du khẽ mỉm cười.

Sau khi thôn phệ Tụ Linh vương đoạt xá, số linh lực vừa đủ để hắn từ Linh Suất thất trọng trung kỳ đột phá lên Linh Suất bát trọng.

Mà hồn anh của Tụ Linh vương kia đối với linh hồn lực của hắn cũng được tăng cường không ít.

Đương nhiên, đại bộ phận chỗ tốt đều bị kim đao màu vàng kia cướp đi.

Linh Suất bát trọng.

Hai tay nắm chặt, linh lực trong tay tuôn ra, gợn sóng trong không gian nhanh chóng khuếch tán.

Khóe miệng Lục Thiếu Du khẽ mỉm cười.

Gần đây có Tuyệt Linh Tông cùng Vạn Tượng môn cung cấp Linh Suất, tốc độ đột phá của hắn nhanh hơn nhiều.

Cảm giác linh khí tràn ngập trong cơ thể, so với Linh Suất thất trọng còn được tăng cường không ít.

Đặc biệt là phương diện linh hồn lực, Lục Thiếu Du phán đoán.

Linh hồn lực của hắn lúc này sợ rằng so với Linh Suất cửu trọng đỉnh phong cũng không kém bao nhiêu.

Muốn chống lại Linh Suất cửu trọng đỉnh phong tuyệt đối không thành vấn đề.

Mà hồn đan, trước kia dùng Linh Thần dịch cùng Hồn Linh quả, lại thêm Địa Linh dịch đều khiến cho linh hồn lực của hắn đạt được chỗ tốt vô cùng lớn.

Mà trên phương diện linh hồn lực này quan trọng nhất chính là kim đao màu vàng kia.

Thứ này giúp hắn không sợ bất luận linh hồn công kích nào.

Nếu một linh giả nào không biết mà dùng linh hồn công kích hắn thì hắn có thể khiến cho đối phương ôm hận.

Gần đây ngươi đột phá quá nhanh, coi chừng căn cơ bất ổn, phải chú ý một chút.

Bạch Linh đến bên người Lục Thiếu Du rồi nhìn hắn nói.

Đúng vậy.

Kế tiếp phải củng cố tu vi một đoạn thời gian.

Lục Thiếu Du nói.

Hắn từ Linh Suất lục trọng đột phá tới Linh Suất bát trọng, cũng nên củng cố một phen.

Trong thành Cự Giang này Tuyệt Linh Tông cùng Vạn Tượng môn trước mắt không phải thời điểm hắn đi đối phó.

Nên ngừng một thời gian rồi lại đối phó cũng tốt.

Hắn ở tối, bọn chúng ở ngoài sáng, không sợ bọn chúng chạy mất.

Huống chi nếu muốn đánh chết Tuyệt Linh Vương cùng Bạch Vạn Tượng kia cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Thế nhưng có thể đối phó được, không nhất định phải đánh chết.

Lão đại, chừng nào thì huynh mới có thể đột phá tới Vũ Vương? Thân thể nho nhỏ của Tiểu Long nhảy lên vai Lục Thiếu Du rồi nghênh cái đầu hỏi.

Sẽ nhanh thôi.

Cũng không biết ta có thể thuận lợi đột phá hay không.

Ánh mắt Lục Thiếu Du khẽ đổi rồi thở dài.

Đột phá Linh Suất cùng Vũ Suất, trong nội tâm Lục Thiếu Du không quá lo lắng.

Thế nhưng đột phá Vũ Vương cùng Linh Vương, Lục Thiếu Du lại cảm thấy rất lo lắng.

Đột phá Vũ Vương cùng Linh Vương, đây là một ranh giới vô cùng lớn của bất kỳ một vũ giả cùng linh giả nào.

Cái ranh giới này không dễ vượt qua.

Mà một khi vượt qua thì sau này hắn có thể chính thức bước vào hàng ngũ cường giả.

Cấp bậc hoàn toàn khác với Vũ Suất và Linh Suất.

Mà lúc đột phá Vũ Vương cùng Linh Vương bản thân hắn phải đồng thời đột phá.

Độ khó trong đó lúc này Lục Thiếu Du vẫn không biết được.

Bất quá Lục Thiếu Du không quên, lúc ở Vân Dương Tông, hắn đột phá Vũ Phách cùng Linh Phách gặp phải không ít khó khăn.

Có lẽ đột phá Vũ Vương cùng Linh Vương khó càng thêm khó.

Lão đại muốn đột phá nhất định không thành vấn đề.

Tiểu Long nói với giọng chắc nịch.

Tiểu gia hỏa, đệ cần phải cố gắng tu luyện.

Lục Thiếu Du vỗ cái đầu nhỏ của Tiểu Long, khẽ mỉm cười nói.

Đệ đã rất cố gắng rồi nha, thực lực cũng tiến bộ rất nhanh, là huynh không cho đệ ra tay đó chứ? Tiểu Long kháng nghị nhìn lão đại, đôi mắt nhỏ không ngừng chuyển động, dường như không phục.

Thiếu Du, hiện tại ngươi có tính toán gì không? Có lẽ trong thành Cự Giang này Tuyệt Linh Vương cùng Bạch Vạn Vật sợ rằng đã bị ngươi chọc tới điên rồi, nhất định sẽ đi khắp nơi tìm ngươi.

Bạch Linh nói.

Lục Thiếu Du có chút do dự rồi lập tức nói: Sự tình Huyền Thiên bí cảnh có lẽ Thiên Địa các đã có thêm tin tức, chúng ta phải đi nhìn xem một chút.

Ngươi vừa xuất hiện sợ rằng sẽ đưa tới không ít phiền toái.

Bạch Linh nói.

Yên tâm, lần này chúng ta quang minh chính đại đi vào thành Cự Giang.

Lục Thiếu Du mở miệng cười.

Ngươi định dùng thân phận thật đi vào thành Cự Giang sao? Nhưng mà Thiên Địa các này muốn biết tin tức thì phải có thân phận trưởng lão mới biết được.

Đôi mắt Bạch Linh không ngừng biến ảo, nói.

Sẽ có người biết được tin tức.

Lục Thiếu Du cười nói.

Linh Vũ song quái cùng Tả Thiên Khung có lẽ cũng đã khôi phục không kém rồi.

Mấy ngày sau, lúc này từng cơn gió thu thổi qua thành Cự Giang kéo theo không ít lá rụng.

Trong lúc bất tri bất giác lúc này đã tới cuối mùa thu.

Ở sơn mạch bên ngoài thành Cự Giang lá rụng trong sơn mạch theo gió thu tiến vào trong thành Cự Giang.

Đông công phụng, tin tức Huyền Thiên bí cảnh này chúng ta đã tìm hiểu mấy ngày, thế nhưng cũng không tìm được tin tức nào hữu dụng.

Trong phòng, Hoa Mãn Lâu nói với Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh.

Việc này cũng khôn phải là người bình thường có thể biết rõ.

Muốn tìm hiểu tin tức ở bên ngoài quả thực rất khó.

Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh nói.

Bằng không chúng ta tìm Thiên Địa các tìm hiểu tin tức? Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh do dự một chút rồi nói.

Tin tức Thiên Địa các không dễ dàng bán ra.

Tin tức của Huyền Thiên bí cảnh này ta đoán có lẽ trị giá một bộ vũ kỹ Địa cấp.

Quá đắt.

Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh cười khổ một tiếng.

Thiên Địa các này hắn cũng đã tìm hiểu qua.

Thế nhưng muốn mua tin tức Huyền Thiên bí cảnh quả thực không dễ.

Trừ phi là người trong Thiên Địa các, bằng không muốn tin tức của Thiên Địa các quả thực cái giá không hề rẻ.

Lưu Tinh Hà nói.

Cũng không biết tiểu tửu kia ở đâu, chúng ta ở đây buồn bực mấy ngày, thế nhưng một chút đầu mối cũng không có.

Thiên Độc Yêu Long lên tiếng nói.

Trong thành Cự Giang này mấy ngày khiến cho hắn vô cùng phiền muộn.

Bẩm chư vị cung phụng cùng trưởng lão, người của Linh Thiên môn đã đưa tới tin tức.

Ngoài sảnh, Hoàng Bác Nhiên mang theo cái đầu bóng lưỡng của mình đi tới rồi hành lễ với mọi người.

Linh Thiên môn không ngờ cũng biết chúng ta ở đâu, tin tức quả thực nhanh nhạy.

Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh nhướng mày nói.

Một đám người chúng ta đặt chân ở chỗ này, trong thành Cự Giang này Linh Thiên môn cũng có mạng lưới tin tức, đương nhiên không thể giấu được bọn hắn.

Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh nói.

Linh Thiên môn truyền tới tin tức gì.

Thiên Độc Yêu Long vuốt râu nói.

Bẩm Độc Long cung phụng, Linh Thiên môn mời Phi Linh môn chúng ta tới thương nghị với tất cả các thế lực lớn trong Cổ Vực.

Hoàng Bác Nhiên trả lời.

Đi thôi, nói không chừng còn đạt được một ít tin tức.

Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh nhíu mày nói.

Ngoài thành Cự Giang, lúc này có bảy đạo thân ảnh nhanh chóng tiến vào trong dòng người hối hả.

Bảy người tiến vào trong thành lập tức hấp dẫn không ít ánh mắt.

Bảy người bốn nam hai nữ một tiểu đồng.

Hai nữ nhân kia khiến cho người ta vô cùng chú ý, bởi vì dung mạo của hai nàng chỉ hình dung được bằng câu từ quốc sắc thiên hương.

Bất quá hai nữ nhân này ánh mắt vô cùng lạnh lẽo, khiến cho người khác không dám nhìn thẳng.

Mà mấy người bên cạnh hai nữ nhân này cũng không phải là ngời dễ trêu.

Chung quanh lúc này đã có không ít người đang bịt mũi cho máu khỏi chảy ra cho nên cũng không có ai dám tới gần.

Mà bảy người này chính là Lục Thiếu Du, Tiểu Long, Bạch Linh, Huyết Mị còn có Linh Vũ song quái, Thiên La Viêm Võng Tả Thiên Khung.

Linh Vũ song quái cùng Tả Thiên Khung sau khi có được giải dược của Huyết Mị lại thêm đan dược Lục Thiếu Du lưu lại, trong thời gian hai tháng này thương thế đã khôi phục khá tốt.

Chỉ là thương thế Tả Thiên Khung so với hai người kia nghiêm trọng hơn, thế nhưng lúc này cũng đã không còn đáng ngại.

Chưởng môn, chúng ta vào thành là có chuyện gì? Thiên La Viêm Võng Tả Thiên Khung thấp giọng hỏi.

Tả trưởng lão, ngươi hẳn là trưởng lão của Thiên Địa các đúng không? Lục Thiếu Du hỏi.

Đúng vậy, là trưởng lão cửu phẩm của Địa các.

Tả Thiên Khung đáp.

Vậy thì Tả trưởng lão nhanh chóng đi tới Thiên Địa các đi.

Lục Thiếu Du nói.

Tin tức về Huyền Thiên bí cảnh, dùng thân phận của hắn bây giờ vô pháp thu được.

Tả Thiên Khung cũng là người Thiên Địa các, tin tức này đương nhiên có thể lấy được.

Chưởng môn muốn ta đi Thiên Địa các, không biết là có chuyện gì? Tả Thiên Khung hỏi.

Mà khi âm thanh Tả Thiên Khung vừa dứt, phía trước lúc này có không ít người vây quanh.

Phanh.

Lúc này, phía trước có một âm thanh trầm thấp vang lên, dường như có người đang giao thủ, nơi này đã thu hút không ít người tại phụ cận tụ tập.

Chúng ta là người Phi Linh môn, các ngươi là người phương nào? Một tiếng hét lớn truyền đến.

Nghe thấy âm thanh này, Lục Thiếu Du, Bạch Linh, Tiểu Long lập tức nhìn nhau, sắc mặt đại biến.

Hừ, Phi Linh môn cái rắm.

Quỷ Đao môn chúng ta cũng không biết.

Dám trêu vào Quỷ Đao môn chúng ta, các ngươi muốn chết.

Một tiếng quát lạnh lẽo vang lên.

Lão đại, hình như là Trương Minh Đào kia.

Tiểu Long chớp mắt, nhanh chóng nói với Lục Thiếu Du.

Chúng ta đi nhìn xem.

Ánh mắt Lục Thiếu Du trầm xuống.

Âm thanh này Lục Thiếu Du cũng có thể nhận ra, đúng là của Trương Minh Đào.

Không ngờ Trương Minh Đào này lại có mặt ở đây, không biết là có chuyện gì đang xảy ra.

Âm thanh vừa dứt, Lục Thiếu Du lập tức nhảy về phía trước.

Lúc này ước chừng chỗ này có vạn người, trong thành Cự Giang này vốn đã vô cùng tấp nập.

Chỉ cần có chút náo nhiệt là lập tức có một đám đông vây chung quanh.

Trên vạn người ở thành Cự Giang này quả thực chỉ là con số nhỏ.

Trong đám người ở giữa đường cái lớn có hai mươi mấy thân ảnh.

Trong đó có mấy người đúng là Trương Minh Đào, Hoàng Bác Nhiên, còn có mấy hộ pháp cùng chấp sự của Phi Linh môn.

Sắc mặt mọi người lúc này vô cùng phẫn nộ, binh khí nắm trong tay, tùy thời động thủ.

Thế nhưng ánh mắt mọi người lại có chút ngưng trọng, bởi vì thực lực đối phương mạnh hơn đám người bọn họ.

Trương Minh Đào, Hoàng Bác Nhiên cùng hơn hai chục đệ tử Phi Linh môn đang bị hơn bốn chục người vây quanh.

Hơn bốn người này đều mặc một bộ trang phục xanh hồn, trên lưng có đồ án khô lâu.

Vả lại hơn bốn mươi người này đều có tu vi không kém.

Tất cả đều đạt tới Vũ Phách cùng Vũ Tướng.

Phía trước có hai đại hán tuổi chừng bốn người, từ khí tức trên người có thể nhận ra hai người này một người là Vũ Suất nhị trọng, một người là Vũ Suất tam trọng.

Thực lực hơn bốn mươi người này, có hai Vũ Suất so với đám người Trương Minh Đào cùng với đệ tử Phi Linh môn mà nói, quả thực mạnh hơn rất nhiều.

Trong đám người Trương Minh Đào hiện tại, người mạnh nhất chỉ là Vũ Tướng mà thôi, không những thế trong đội ngũ còn có Vũ Sư.

Khí tức quanh người hai đại hán kia tràn ra khiến cho không gian chung quanh lắc lư.

Trong ánh mắt hai người này mang theo vẻ âm lệ.

Mắt nhìn đám người Trương Minh Đào, Hoàng Bác Nhiên vô cùng lạnh lẽo.

Nhìn bốn mươi đạo thân ảnh trước mặt, sắc mặt Trương Minh Đào cùng Hoàng Bác Nhiên và đám đệ tử Phi Linh môn đều có chút biến hóa.

Trương Minh Đào, Hoàng Bác Nhiên lúc này tu vi chỉ có Vũ Tướng nhất trọng mà thôi.

Sau khi phục dụng Vũ Linh thánh quả, lại thêm đan dược trong môn cho nên mới có tu vi như hiện tại.

Lúc này hai người đã được thăng lên làm hộ pháp trong Phi Linh môn.

Tuy trong đám hộ pháp hai người có thể xem như là người yếu nhất.

Thế nhưng thân phận cùng địa vị lại cao nhất.

Bị đối phương vây khốn, Trương Minh Đào, Hoàng Bác nhiên cực kỳ lo lắng, bọn họ không nghĩ tới cung phụng không có ở đây lại xảy ra chuyện như thế này.

Nếu như trưởng lão cùng cung phụng có mặt, bọn họ hà tất phải sợ đám người Quỷ Đao môn này.

Hắc hắc, Tiểu tử, nơi này chính là thành Cự Giang, cũng không phải là nơi nào khác.

Ta không quản các ngươi là người nơi nào, đem tất cả nhẫn trữ vật của các ngươi tháo xuống thì ta sẽ tha cho các ngươi một mạng.

Đại hán mặc trang phục màu đỏ Vũ Suất tam trọng kia nhìn đám người Trương Minh Đào rồi nói: Nếu không thì muốn giết các ngươi chỉ một cái nhấc tay mà thôi.

Các hạ đừng quá đáng, bắt nạt đám người chúng ta không có trưởng lão cung phụng bên cạnh.

Nếu không há để cho các hạ hung hăng càn quấy như vậy.

Hôm nay nếu như ngươi dám đụng tới bọn ta.

Ta cam đoan Phi Linh môn ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho Quỷ Đao môn các ngươi.

Ánh mắt Hoàng Bác Nhiên lạnh lẽo, tuy rằng thực lực không bằng người, thế nhưng cái đầu trọc kia cùng với vẻ mặt dữ tợn cũng khiến cho khí thế trên người tăng lên không ít.

Thực lực của Phi Linh môn lúc này đệ tử Phi Linh cũng biết.

Cho nên cũng không đặt đám người trước mặt này vào trong mắt.

Điều này cũng khiến cho đệ tử Phi Linh môn ra ngoài ngẩng cao đầu.

Ta cho các ngươi một cơ hội cuối cùng.

Tự mình giao ra nhẫn trữ vật, không thì để ta động thủ tự mình lấy.

Đại hán mặc trang phục màu đỏ lạnh lẽo nói, sát ý bắt đầu tuôn ra.

Phi Linh môn ta không có người nhu nhược, nếu muốn động thủ thì chúng ta cũng khiến cho ngươi không được yên.

Cảm nhận được sát khí của đối phương, toàn thân Hoàng Bác Nhiên căng cứng, trầm giọng nói.

Mấy đệ tử Phi Linh môn phía sau lưng hắn cũng cắn răng.

Đệ tử Phi Linh môn từ trên xuống dưới đều như một, đều chiếm tiện nghi không bị thiệt thòi.

Nếu như hôm nay bị thiệt, cho dù là bị mất mạng thế nhưng bọn hắn cũng không làm mất mặt mũi môn phái.

Cho nên không bằng dốc sức liều mạng đáng cuộc một lần.

Quả thực là chán sống rồi.

Đám Phi Linh môn này không biết từ đâu tới, quả thực toàn là phế vật không sợ chết.

Nghe Hoàng Bác Nhiên nói vậy, đại hán Vũ Suất nhị trọng kia lúc này lạnh lẽo nói.

Bàn chân đạp mạnh mặt đất một cái, chân khí bùng lên, thân hình trực tiếp bắn về phía trước.

Giết cho ta.

Thanh âm vừa dứt, khóe miệng đại hán Vũ Suất nhị trọng này hiện lên sự khinh thường.

Thân hình lướt về phía trước, thủ ấn được kết.

Bàn tay đột nhiên run lên, chân khí cường hãn khiến cho không gian vặn vẹo, một đạo chưởng ấn trong tay nhanh chóng đánh về phía Hoàng Bác Nhiên.

Khí thế cùng tốc độ như vậy Hoàng Bác Nhiên căn bản không có sức phản kháng.

Vũ Tướng nhất trọng cùng với Vũ Suất nhị trọng, chênh lệch quá lớn.

Dưới uy áp về cấp bậc của đối phương sắc mặt Hoàng Bác Nhiên đã tái nhợt.

Sắc mặt đám Vũ Tướng sau lưng lúc này cũng đại biến.

Lúc này chúng đệ tử của Quỷ Đao Môn cũng đã nhào tới.

Mọi người đi mau, mau đi tìm cung phụng cùng trưởng lão.

Hoàng Bác Nhiên hét lớn một tiếng, thoát khỏi uy áp về cấp bậc.

Trường kiếm trong tay run lên, trực tiếp bổ ra một đạo kiếm quang về phía trước.

Sưu.

Dưới kiếm quang, Vũ Suất nhị trọng kia nở nụ cười lạnh.

Thủ ấn biến hóa, năm ngón tay cong lên giống như móng vuốt của chim ưng, sau đó năm ngón tay khẽ bóp lại, không ngờ lại đem kình khí ấn chứa trong một kiếm của Hoàng Bác Nhiên bóp nát.

Kiếm quang bị phong tỏa, sắc mặt Hoàng Bác Nhiên đại biến, chân khí toàn lực tuôn ra.

Thế nhưng kiếm quang lúc này lại không thể động đậy, căn bản không thể nào bứt ra.

Con sâu cái kiến mà cũng dám động thủ với bản Suất, quả thực là muốn chết.

Giờ phút này, đại hán Vũ Suất nhị trọng kia vô cùng hung hăng càn quấy cười lớn một tiếng.

Thân hình nhanh chóng tới gần.

Tay trái hắn lúc này mang theo một đạo chưởng ấn trực tiếp chụp về phía đầu Hoàng Bác Nhiên.

Kình khí cường hãn nhanh chóng bắn tới.

Lúc này hai mắt Hoàng Bác Nhiên mở lớn, ngoài việc nhắm mắt chờ chết ra hắn đã không còn biện pháp nào khác.

Ai bảo thực lực của hắn không đủ.

Đám đệ tử Phi Linh môn chung quanh lúc này cũng bị đệ tử Quỷ Đao môn vây quanh, ánh mắt cả đám vô cùng kinh hãi, thế nhưng căn bản cũng không giúp được gì.

Tất cả đám người vây xem chung quanh lúc này cũng đều dự định xem náo nhiệt.

Trong thành Cự Giang này không phải ngày nào cũng xuất hiện những chuyện như thế này.

Tất cả chỉ dựa vào thực lực mà nói chuyện.

Không có ai thương xót kẻ yếu.

Người thắng làm vua, người thua làm giặc.

Ở nơi này không bao giờ giảng đạo lý.

Sưu.

Chưởng ấn mang theo kình phong bắn tới, nhanh chóng đánh vào trên đầu Hoàng Bác Nhiên.

Vũ Suất nhị trọng nho nhỏ mà dám động tới người Phi Linh môn ta, ta thấy ngươi chán sống rồi.

Ngay trong ánh mắt kinh hãi của Hoàng Bác Nhiên cùng chúng đệ tử Phi Linh môn.

Lúc này tất cả mọi người đều cho rằng Hoàng Bác Nhiên đã phải chết không thể nghi ngờ, lúc này có một tiếng xé gió vang lên.

Một tiếng quát lạnh lẽo vang vọng phía chân trời.

Lời còn chưa dứt, có một thân ảnh màu xanh nhanh như chớp xẹt qua không gian lao tới.

Chưởng ấn đỏ rực trực tiếp bắn về phía trước.

Những nơi đạo chưởng ấn này đi qua không gian trực tiếp vặn vẹo.

Cuối cùng vô cùng chuẩn xác đánh về phía chưởng ấn của Vũ Suất nhị trọng kia.

Sưu.

Trong lúc nguy cấp này, đạo chưởng ấn của Vũ Suất nhị trọng đánh về phía Hoàng Bác Nhiên bị đạo chưởng ấn đỏ rực kia đánh nát.

A.

Một tiếng kêu thảm thiết từ trong miệng Vũ Suất nhị trọng kia truyền ra.

Ngay tại lúc đó, chưởng ấn của hắn tán loạn trước mắt Hoàng Bác Nhiên.

Hoàng Bác Nhiên trực tiếp nhìn thấy trên tay đối phương lúc này xuất hiện một lỗ máu.

Cả bàn tay bị xuyên thủng, máu tươi bắn ra.

Phun lên trên mặt Hoàng Bác Nhiên.

Khục khục.

Dưới kình khí cường hãn, thân hình Vũ Suất nhị trọng kia lảo đảo lui lại mấy bước, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Mặt đất dưới chân trực tiếp nát bấy, sau đó hắn đặt mông ngồi xuống dưới đất.

Biến cố đột nhiên xảy ra này khiến cho mọi người trợn mắt há mồm.

Đám đệ tử Quỷ Đao môn đang động thủ chung quanh lúc này cũng dừng công kích, cả đám dùng ánh mắt khó tin, líu lưỡi nhìn về phía trưởng lão bị đả thương kia.

Hoàng Bác Nhiên lúc này tìm được đường sống trong chỗ chết, nhanh chóng dùng cánh tay áo lau vết máu trên mặt, hắn chậm rãi mở mắt ra.

Ánh mắt vô cùng ngạc nhiên nhìn qua thân ảnh màu xanh xuất hiện trước mặt hắn.

Kinh ngạc qua đi, ánh mắt hắn lập tức ngẩn ngơ rồi xuất hiện vẻ vui mừng cùng kích động, hắn thực sự không ngờ tới ở chỗ này có thể gặp lại chưởng môn nhà mình: Chưởng môn.

Bái kiến chưởng môn.

Hoàng Bác Nhiên nhanh nhẹn quỳ xuống.

Đạo thân ảnh trước mặt này hắn đương nhiên vô cùng quen thuộc.

Ngoại trừ chưởng môn ra sao có thể là người khác được cơ chứ.

Thanh âm của Hoàng Bác Nhiên khiến cho đám đệ tử Phi Linh môn đang trợn mắt há mồm phục hồi tinh thần lại.

Lập tức vẻ vui mừng, kích động hiện lên trên mặt bọn hắn.

Lúc này trên mặt tất cả mọi người hiện lên sự vui mừng cùng kích động.

Là chưởng môn tới.

Chưởng môn đã tới thành Cự Giang.

Đệ tử bái kiến chưởng môn.

Lúc này cho dù có người Quỷ Đao môn gần trong gang tấc thì đệ tử Phi Linh môn cũng không có chút cố kỵ, trực tiêp quỳ xuống đất hành lễ.

Có chưởng môn xuất hiện bọn hắn cũng không cần tiếp tục lo lắng.

Thậm chí đại bộ phận đệ tử Phi Linh môn cũng biết, dùng tính cách chưởng môn, kế tiếp người của Quỷ Đao môn này thực sự sẽ rất thảm.

Gia hỏa vô dụng, không ngờ lại làm mất mặt mũi lão đại.

Một thanh âm non nớt vang lên, cái miệng nhỏ nhắn của Tiểu Long khẽ hừ một tiếng.

Lúc này sáu đạo thân ảnh còn lại cũng chậm rãi đi tới rồi dừng lại bên cạnh Lục Thiếu Du.

Tất cả đứng lên đi.

Lục Thiếu Du đưa mắt lạnh nhạt nhìn chung quanh.

Đệ tử Phi Linh môn xuất hiện ở thành Cự Giang này khiến cho Lục Thiếu Du cảm thấy ngoài ý muốn.

Đệ tử Phi Linh môn lập tức đứng dậy đi tới bên người chưởng môn.

Lúc này đệ tử Quỷ Đao môn còn chưa lấy lại được tinh thần, cảnh tượng vừa rồi khiến cho bọn hắn vô cùng cố kỵ cho nên hiện tại cũng không dám động tay chân ngăn cản.

Các hạ là người phương nào? Lúc này, đại hán Vũ Suất tam trọng của Quỷ Đao môn nhìn đám người Lục Thiếu Du, ánh mắt trầm xuống.

Lục Thiếu Du ra tay khiến cho hắn có cảm giác người này không hề dễ chọc.

Lỗ tai ngươi điếc hay sao? Không nghe thấy ta là chưởng môn Phi Linh môn sao? Ánh mắt Lục Thiếu Du lạnh lùng nhìn về phía người này rồi lập tức quay đầu nói với Trương Minh Đào cùng Hoàng Bác Nhiên.

Có chuyện gì xảy ra? Chưởng môn, chúng đệ tử vừa mới đi dạo ở chỗ này chờ chư vị cung phụng cùng chưởng lão, không nghĩ tới đám người này lại vô cớ đi trêu chọc chúng đệ tử.

Còn muốn cướp nhẫn trữ vật trên người chúng đệ tử.

Hoàng Bác Nhiên nói.

Đoạt sao? Lục Thiếu Du đưa mắt nhìn đám người Quỷ Đao môn nói: Các ngươi là người của Quỷ Đao môn? Đúng vậy, chúng ta là người của Quỷ Đao môn.

Ngươi làm trưởng lão Quỷ Đao môn chúng ta trọng thương, khoản sổ sách này sợ rằng phải tính toán với ngươi rồi.

Nói tới Quỷ Đao môn, Vũ Suất tam trọng kia lập tức cảm thấy có thêm sức mạnh.

Quỷ Đao môn ở trong thành Cự Giang này cũng làm một thế lực không kém.

Người bình thường cũng không dám trêu chọc, cũng khiến cho không ít người vừa nghe thấy tên đã sợ mất mật.

Bất quá hiện tại, Vũ Suất tam trọng này không biết hắn đã trêu phải ai.

Người mà hắn trêu chọc hiện tại chính là một sát tinh a.

Quỷ Đao môn, ta biết rồi.

Lục Thiếu Du nói.

Quỷ Đao môn này Lục Thiếu Du cũng đã từng nghe nói qua.

Là thế lực bên trong thành Cự Giang, thực lực tương đương với Vạn Tượng môn.

Chưởng môn cũng là Vũ Vương tam trọng.

Trong môn còn có một Linh Vương nhị trọng, thực lực so với Vạn Tượng môn dường như còn yếu hơn một chút.

Ba vị trưởng lão, những người này một người cũng không tha.

Giết hết đi.

Hai hàng lông mày Lục Thiếu Du nhíu lại, lạnh nhạt nhìn Thiên La Viêm Võng Tả Thiên Khung cùng với Linh Vũ song quái rồi nói.

Vâng, chưởng môn.

Ba người đáp, thanh âm vừa dứt, ba đạo thân ảnh lập tức phóng về phía trước.

Chân khí, linh lực cường hãn trên người tuôn ra khiến cho không khí trực tiếp bị xé mở, thanh âm xé gió sắc bén khiến cho màng tai đám người xung quanh đau đớn.

Thật mạnh.

Ba người đồng thời ra tay khiến cho không ít người có ánh mắt lập tức cảm giác được thực lực của ba người.

Ba Vũ Suất cửu trọng cùng Linh Suất, loại thực lực này mặc dù còn chưa bằng Vũ Vương cùng Linh Vương, bất quá cũng là cường giả bước một chân vào Vũ Vương, Linh Vương, ít nhất cũng là người nổi bật trong Vũ Suất cùng Linh Suất.

Chết đi.

Trong mắt Thiên La Viêm Võng Tả Thiên Khung hiện lên sát ý.

Bàn chân đạp mạnh về phía trước một bước.

Thủ ấn trong tay biến hóa, hóa chưởng thành trảo, mang theo kình phong sắc bén trực tiếp đánh về phía Vũ Suất tam trọng kia.

Các ngươi dám, các ngươi có biết Quỷ Đao môn của chúng ta.

Đại hán Vũ Suất tam trọng của Quỷ Đao môn cảm nhận được thực lực của Tả Thiên Khung ánh mắt lập tức hoảng hốt, nhanh chóng bố trí hộ thân cương khí rồi bổ ra một đao.

Thế nhưng trong lúc hắn còn hoảng sợ, âm thanh chưa dứt thì Tả Thiên Khung đã xuất hiện trước người hắn.

Chết đi.

Ánh mắt Tả Thiên Khung lạnh lẽo, chân khí bùng ra.

Trảo ấn giống như lưỡi đao chộp lên trên một đao của đại hán kia.

Phanh Phanh.

Âm thanh nghiền nát vang lên.

Trong nháy mắt đại đao của đại hán Vũ Suất tam trọng kia bị nghiền nát, ngay sau đó trảo ấn của Tả Thiên Khung trực tiếp đánh vào trên vai đại hán Vũ Suất tam trọng này, cả bả vai hắn bị xé nát, máu tươi bắn ra.

A.

Đại hán Vũ Suất tam trọng này kêu lên một tiếng thê thảm.

Tiếp theo đó một đạo quyền ấn của Tả Thiên Khung trực tiếp đánh vào trên đầu hắn, mỗi một chiêu đều là sát chiêu, không có chút lưu thủ nào.

Chết đi.

Trong Linh Vũ song quái kia, thân hình nhỏ bé của Vũ Quái mang theo chân khí cường hãn, chưởng ấn trong tay tung bay khiến cho không gian vặn vẹo, quả thực là một đường tàn sát.

Sưu Sưu.

Thủ ấn trong tay Linh quái được kết, linh lực tuôn ra.

Một đạo lợi tiễn được ngưng tụ rồi bắn về phía trước.

Âm thanh xé gió vang lên, lợi tiễn nhanh như thiểm điện đánh về phía người của Quỷ Đao môn.

A.

Trong chớp mắt, hơn mười người trực tiếp bị mất mạng, bọn họ căn bản không phải là đối thủ của người này.

Lão đại, đệ cũng đi hỗ trợ.

Lúc này Tiểu Long cũng không nhịn được.

Thân thể nhỏ bé nhanh chóng xông vào trong đám người, tốc độ như quỷ mị, nắm tay nhỏ bé đánh về phía một Vũ Tướng gần đó.

Tên Vũ Tướng của Quỷ Đao môn kia trong lúc bối rối lại nhìn thấy một đứa bé đánh tới, hắn không chút do dự bổ ra một đao.

Phanh.

Ngay trong lúc một đao chuẩn bị rơi vào trên đầu Tiểu Long, không ít người vây quanh xem thầm hít sâu một hơi.

Thế nhưng lập tức mọi người líu lưỡi, dưới một đao kia cũng không xuất hiện cảnh máu tươi bắn tung tóe như trong dự liệu mọi người, một đao đánh vào trên đầu tiểu đồng kia không ngờ lại không tiến thêm được một phần nào.

Đom đóm mà thôi, muốn chết.

Tiểu Long thấp giọng quát, một quyền được đánh ra, đập vào trên người Vũ Tướng.

Dưới một quyền này, thân thể Vũ Tướng kia bị đánh bay về phía sau mấy chục thước, miệng phun ra một ngụm máu, nhanh chóng mất đi sinh cơ.

Trời.

Nhìn vào Tiểu Long, đám người vây xem lúc này không khỏi hít sâu một hơi.

Nhìn cảnh này, tất cả đệ tử Phi Linh môn không khỏi hưng phấn.

Ba người bên cạnh chưởng môn không ngờ thực lực không dưới mấy vị trưởng lão cùng cung phụng.

Trương Minh Đào, Hoàng Bác Nhiên, sao các ngươi lại tới thành Cự Giang? Đến đây có những trưởng lão cùng cung phụng nào? Tràng giết chóc ngay bên cạnh nhưng Lục Thiếu Du cũng không để trong lòng.

Có Linh Vũ song quái cùng Tả Thiên Khung ra tay, những đệ tử Quỷ Đao môn này cũng chỉ có thể bị tàn sát mà thôi.

Ngược lại, việc đệ tử Phi Linh môn xuất hiện trong thành Cự Giang khiến cho Lục Thiếu Du có chút nghi hoặc.

Chưởng môn, năm vị cung phụng toàn bộ đều tới.

Còn có trưởng lão Lưu Tinh Hà, Vương trưởng lão còn có Hoa đường chủ.

Trương Minh Đào nói.

Năm vị cung phụng cùng mấy trưởng lão đâu? Lục Thiếu Du ngạc nhiên, không nghĩ tới tinh nhuệ của Phi Linh môn đều tới đây.

Cách đây không lâu Linh Thiên môn phái người mời Phi Linh môn ta tới thương nghị, cho nên tất cả cung phụng cùng trưởng lão đều đi hết.

Hoàng Bác Nhiên lập tức trả lời.

Chẳng lẽ là vì Huyền Thiên bí cảnh? Lục Thiếu Du suy đoán, lúc này hắn cũng đoán ra một ít.

Bằng không, Phi Linh môn sẽ không phái ra tinh nhuệ.

Linh Thiên môn cũng có trong đó, sợ rằng chỉ có chuyện của Huyền Thiên bí cảnh mới tạo thành động tĩnh như vậy.

Chưởng môn, tất cả đã chết.

Ba đạo thân ảnh đáp xuống, Linh vũ song quái cùng Tả Thiên Khung trở lại bên người Lục Thiếu Du.

Lúc này trên mặt đất đã có hơn bốn mươi cỗ thi thể, kể cả hai Vũ Suất kia không có một ai chạy thoát.

Dưới ba người này vây công, muốn chạy trốn, quả thực những đệ tử Quỷ Đao môn này không có đủ thực lực đó.

Lúc này, đệ tử Phi Linh môn đã tiến lên thu thập nhẫn trữ vật.

Loại chuyện này đối với đệ tủ Phi Linh môn mà nói, từ trưởng lão, cung phụng cho tới đệ tử bình thường đã khá quen việc.

Lão đại, những người này thực lực quá yếu, không đã nghiền.

Ánh mắt Tiểu Long lấp lánh, nó cũng chậm rãi đi tới.

Vừa rồi nó mới đánh chết có mấy người mà thôi, còn chưa đủ thỏa mãn.

Trương Minh Đào, mang ta đi tới chỗ cung phụng.

Lục Thiếu Du nhìn Trương Minh Đào rồi nói.

Chưởng môn Phi Linh môn, chẳng lẽ là Lục Thiếu Du kia? Vũ giả ngũ hệ, quả thực vô cùng hiếm thấy.

Trong đám người lúc này có một thân ảnh cao ngất nhìn bóng lưng Lục Thiếu Du, ánh mắt sáng ngờ, khuôn mặt tuấn tú bất phàm.

Trên người mặc một bộ trường bào, ước chừng hai lăm hai mươi sáu tuổi.

Cả người khí độ bất phàn, thế nhưng trong lúc vô hình lại khiến cho những người khác không dám liếc hắn lần thứ hai.

Nhìn bóng lưng Lục Thiếu Du rời đi, người này cũng nhanh chóng biến mất trong đám người.

Lục Thiếu Du, vũ giả ngũ hệ, chưởng môn Phi Linh môn, con rể của Linh Thiên môn, Vân Dương Tông.

Lúc này trong đám người quan sát cũng có một đạo thân ảnh khác đang lẩm bẩm nói.

Người này đầu đội một cái áo choàng màu trắng có tấm lụa che mặt.

Từ hình dáng bên ngoài có thể nhìn ra đây là một nữ tử.

Người này nhìn thấy Lục Thiếu Du rời đi cũng nhanh chóng biến mất trong đám người hỗn loạn.

Thành Cự Giang, bên trong đại sảnh của một đình viện lớn có không ít người đang ngồi đó.

Tính toán kỹ thì có gần hai trăm người.

Mà ngồi hai bên gần chủ vị nhất chính là Gia Cát Tây Phong, Lữ Chính Cường, Công Tôn Hóa Nhai, còn có bốn người Đồng Quy Tinh.

Sau lưng bọn họ còn có không ít cường giả trong môn, cả đám thực lực đều vô cùng cường hãn.

Trừ bọn họ ra, lúc này trong đại điện còn có Song Đao môn, Ma Tâm cốc, Thiên Âm môn, người của Bách Linh tông.

An Cát Tú Na của Song Đao môn, Đảng Vạn Lâm của Ma Tâm cốc và Cơ Vô Thường của Thiên Âm môn, Khấu Phi Yến của Bách Linh tông đều ngồi trong đại sảnh.

Đám người Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh, Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh, Thanh Hỏa lão quỷ, Thiên Độc Yêu Long, Lộc Sơn lão nhân cũng đều ngồi trong đó.

Được sắp xếp ở vị trí gần chủ vị.

Chư vị, sự tình Huyền Thiên bí cảnh này ta tin rằng chư vị cũng đã biết rõ.

Việc này quan hệ trọng đại, hiện tại không có chỉ có tất cả thế lực lớn trong Cổ Vực chúng ta đang tìm kiếm bí cảnh này.

Sợ rằng còn có thế lực trên đại lục Linh Vũ mà thành Ma Vân cũng đang âm thầm tìm kiếm.

Thậm chí còn các thế lực khác tham dự.

Cho nên, các thế lực bên trong Cổ Vực chúng ta tốt nhất vẫn lên đoàn kết một phen.

Bên trên, Gia Cát Tây Phong nhìn mọi người rồi vui vẻ nói, bộ dáng lúc này quả thực vô cùng gần gũi hòa ái.

Gia Cát trang chủ nói có lý.

Lần này trong thành Cự Giang rồng rắn lẫn lộn.

Có lẽ đều hướng về phía Huyền Thiên bí cảnh mà tới.

Các thế lực trong Cổ Vực chúng ta liên hợp lại một chỗ thì phần thắng sẽ càng lớn.

Ma Tâm cốc chúng ta là người đầu tiên đồng ý.

Tất cả các thế lực lớn trong Cổ Vực liên hợp lại một chỗ, Song Đao môn ta cũng không có ý kiến, đương nhiên là ủng hộ.

An Cát Tú Na của Song Đao môn nói.

Có thể cùng Nhất tông Nhất giáo Nhất môn Nhất trang liên thủ tầm bảo, đối với mấy thế lực bọn họ mà nói lợi nhiều hơn hại, chiếm tiện nghi nhiều hơn cho nên bọn họ đương nhiên sẽ không phản đối.

Ta cũng không có ý kiến.

Khấu Phi Yến của Bách Linh tông lúc này sau khi nhìn mấy vị trưởng lão sau lưng hội ý một phen rồi lên tiếng.

Nếu tất cả đã đồng ý thì Thiên Âm môn chúng ta cũng không có ý kiến.

Mái tóc dài của Cơ Vô Thường run lên, trong tay không biết từ lúc nào đã xuất hiện một bầu rượu.

Sau khi uống một ngụm rồi lên tiếng.

Tất cả các thế lực lớn đều đồng ý.

Lúc này Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh, Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh có chút do dự, chuyện này vừa có lợi vừa có hại, Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh cùng Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh sao lại không biết cơ chứ.

Chư vị Phi Linh môn, các ngươi cảm thấy thế nào.

Lúc này người của tất cả các thế lực lớn đều nhìn về phía mọi người Phi Linh môn.

Nhìn đám người Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh, Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh, Thiên Độc Yêu Long, Lưu Tinh Hà, Thanh Hỏa lão quỷ, người của Nhất tông Nhất giáo Nhất môn Nhất trang chỉ có chút kinh ngạc mà thôi.

Bất quá đối với thế lực khác, trong nội tâm lúc này vô cùng kinh ngạc, thực lực Phi Linh môn lúc này khiến cho bọn hắn kiêng kị.

Liên thủ tự nhiên không thành vấn đề, bất quá nếu như cùng chung mục đích về Huyền Thiên bí cảnh kia, có lẽ trước khi nói chuyện liên thủ thì chúng ta phải nói xem sau khi đoạt được bảo tàng thì phân phối thế nào.

Râu của Thiên Độc Yêu Long run lên rồi nói.

Quả thực yêu thú long tộc trời sinh đều là kẻ hám tài, đúng là bản tính khó dời.

Nghe Thiên Độc Yêu Long nói vậy, Song Đao môn cũng cực kỳ đồng ý.

Nếu như liên thủ thì tất nhiên cũng phải nói tới chuyện phân phối lợi ích ra sao.

Cái này.

Mí mắt Gia Cát Tây Phong giật giật, lập tức nhìn Lữ Chính Cường, Công Tôn Hóa Nhai.

Bảo tàng của Huyền Thiên môn lưu lại, ai sẽ dễ dàng giao cho người khác đây.

Ta có đề nghị thế này.

Bảo tàng bên trong Huyền Thiên bí cảnh Nhất tông Nhất giáo Nhất môn Nhất trang chúng ta chia đều.

Sau đó từ trong bốn phái chúng ta sẽ xuất ra một phần chia đều cho chư vị.

Thế nào? Khuôn mặt sẹo của Công Tôn Hóa Nhai run lên, dựa lưng vào ghế rồi nói với mọi người.

Đề nghị của Công Tôn tông chủ ta cũng không có ý kiến.

Đồng Quy Tinh của Hắc Sát Giáo nhìn mọi người rồi lạnh nhạt nói một tiếng.

Ta cũng không có ý kiến.

Bảo vật bên trong Huyền Thiên bí cảnh cũng không ít.

Bốn phái chúng ta xuất ra một phần cũng là số lượng không ít.

Gia Cát Tây Phong nhìn Lữ Chính Cường nói: Lữ chưởng môn, ý của ngươi thế nào? Nếu như ba vị đã đồng ý thì ta cũng không có ý kiến.

Ánh mắt Lữ Chính Cường nhìn về phía người của Phi Linh môn rồi mỉm cười nói.

Chư vị, các ngươi có thể nói ra ý kiến của mình.

Phải biết rằng Huyền Thiên môn khi trước là do Nhất tông Nhất giáo Nhất môn Nhất trang chúng ta tiêu diệt.

Bảo tàng này vốn nên thuộc về Nhất tông Nhất giáo Nhất môn Nhất trang sở hữu.

Các vị hiện tại cùng Nhất tông Nhất giáo Nhất môn Nhất trang chúng ta liên thủ, chúng ta cũng sẽ không bạc đãi chư vị.

Gia Cát Tây Phong nhìn mọi người trong đại sảnh rồi nói.

Cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người của cường giả Phi Linh môn.

Cái gì.

Mọi người phía dưới nhìn nhau.

Bốn đại sơn môn chia đều sau đó đều tự xuất ra một phần giao cho năm sơn môn chia đều.

Nếu như tính toán chi ly mà nói, thì là Song Đao môn, Ma Tâm cốc, Thiên Âm môn, tăng thêm Bách Lý tông cùng Phi Linh môn chỉ được bốn phần trăm.

Quả thực đây chính là bố thí.

Chỉ sợ có kẻ đần mới đồng ý.

Nhất tông Nhất giáo Nhất môn Nhất trang các ngươi không cảm thấy lấy hơi nhiều sao? Thiên Độc Yêu Long cũng không ngốc, đương nhiên sẽ không đồng ý cho nên hắn trừng mắt lập tức nói.

Hừ yêu thú thất giai mà thôi.

Các ngươi muốn còn kè mặc cả sao? Nếu như không muốn thì không cần Nhất tông Nhất giáo Nhất môn Nhất trang chúng ta liên thủ.

Sắc mặt Đồng Quy Tinh của Hắc Sát giáo lúc này trầm xuống, lạnh nhạt nói với Thiên Độc Yêu Long.

Trong lúc vô hình có một cỗ uy áp tỏa ra.

Thiên Độc Yêu Long cũng bị áp chết tuyệt đối.

Dưới khí tức áp chế của Đồng Quy Tinh, không gian quanh người hắn lúc này cũng có chút vặn vẹo.

Hừ, Đồng giáo chủ, Phi Linh môn cũng là thế lực trong Cổ Vực ta.

Lại là người Linh Thiên môn ta mời tới, ngươi làm thế là có ý gì? Trong Linh Thiên môn, sắc mặt Khâu Mỹ Vi trầm xuống, một cỗ chân khí bùng ra.

Trong lúc vô hình, trong không gian có một cỗ khí tức trực tiếp đánh vào không gian vặn vẹo quanh người Thiên Độc Yêu Long.

Sưu.

Hai cỗ khí tức va chạm vào nhau, trong nháy mắt đồng thời biến mất trong đại điện.

Không nghĩ tới thực của phu nhân lại tiến bộ không ít.

Nhìn Khâu Mỹ Vi, tay áo Đồng Quy Tinh run lên, sắc mặt có chút biến hóa.

Sao có thể so được với tu vi của Đồng giáo chủ, quá khen rồi.

Khâu Mỹ Vi nói.

Xem tiếp...

con-mat-ao-thi

  • Linh vũ thiên hà

  • truyện tranh Linh vũ thiên hà

  • truyện Linh vũ thiên hà

  • Linh vũ thiên hà truyện chữ

  • đọc truyện Linh vũ thiên hà

  • Linh vũ thiên hà chap

  • truyenfull.vn

  • truyenfull.vip

  • truyenfull.vip

  • truyen.tangthuvien.vn/

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License