con-mat-ao-thi

̃ Tướng bát trọng.

(2)Nhịn xuống cảm giác mừng như điên trong lòng, Đới Cương Tử tiếp tục kêu thê thảm.

Cấm chế được buôn lỏng, thế nhưng loại đau đớn tận xương cốt này vẫn đang được duy trì, mà Đới Cương Tử vừa chịu đau đớn lại vừa đang nghĩ biến pháp giải cấm chế trong kinh mạch, huyệt đạo trên người.

Cách thạch thất không xa, mấy đạo thân ảnh khẽ mỉm cười, Âu Dương Lãnh Tật nói: Cấm chế của Lộc Sơn cung phụng bắt đầu buông lỏng, có lẽ mấy canh giờ sau Đới Cương Tử có thể thoát thân.

Đến lúc đó chúng ta lại diễn một tuồng kịch là được.

Chưởng môn quả thực là độc.

Chỉ sợ tới lúc đó Đới Cương Tử không tin cũng khó.

Hiện tại đối với vị chưởng môn này ta đã phục sát đất.

Hoàng Phủ Kỳ Tùng nói.

Vị chưởng môn này quả thực không đơn giản.

Diệp Mỹ bình thường ít nói lúc này cũng khẽ lên tiếng: Ai mà đắc tội với chưởng môn chỉ sợ sẽ phải hối hận.

Đêm khuya, giờ tý, trên trời cao bóng đêm bao phủ, thi thoảng có mấy ngôi sao hiện lên trong bầu trời, một cơn gió đêm nhẹ nhàng thổi qua.

Ngoài Phi Linh môn, vạn vật im lìm, hai nghìn đệ tử Quỷ Vũ Tông lúc này cũng bắt đầu tu luyện.

Đột nhiên trong lúc đó, không khí chung quanh dường như xuất hiện một loại khí tức quỷ dị, khí tức này lấy một tốc độ kinh khủng nhanh chóng khuếch tán.

SưuBỗng dưng không gian chung quanh mấy vị trưởng lão Quỷ Vũ Tông đột nhiên gấp khúc, một cỗ kình phong xuất hiện.

Có người đánh lén, mau chuẩn bị.

Mấy người trưởng lão liền quát lớn.

Thế nhưng còn chưa nói xong, một đạo bóng trắng đột nhiên chợt lóe trước mặt bọn họ, tốc độ quá nhanh khiến cho bọn họ không thể thấy rõ.

Không gian gấp khúc, tất cả chỉ trong nháy mắt mà thôi.

Ai đánh lén? Phi Linh môn đánh lén chúng ta.

Chạy mau.

Trong Quỷ Vũ Tông tức thì hoảng loạn.

Chờ sau khi mọi người bình tĩnh lại, tất cả lại vô cùng yên tĩnh, trong Phi Linh môn cũng không có ai lao ra.

Mọi người bình tĩnh, rối loạn cái gì.

Một trưởng lão Quỷ Vũ Tông tức thì lớn tiếng nói.

Hai nghìn đệ tử hỗn loạn một chút rồi mới yên tĩnh lại.

Không tốt, không thấy Lưu trưởng lão đâu.

Sao lại không thấy Lưu chưởng lão đâu? Vừa rồi hắn còn ở đây mà.

Tức thì, mấy trưởng lão và hộ pháp đột nhiên phát hiện ra một vị trưởng lão bên cạnh bọn họ đột nhiên vô thanh vô tức biến mất không thấy.

Đề phòng, có cường giả đánh lén.

Những trưởng lão còn lại nhanh chóng sợ hãi.

Một người trưởng lão đột nhiên biến mất khiến cho trong lòng mọi người lạnh lẽo.

Thế nhưng lúc này lại không có một động tĩnh nào khác nữa.

Phía sau núi, một thân ảnh tuyệt mỹ màu trắng xuất hiện.

Trong tay thân ảnh này là một trưởng lão Quỷ Vũ Tông.

Người này sắc mặt sợ hãi, hắn chưa kịp làm ra bất kỳ phản kháng nào trong nháy mắt đã bị đối phương bắt đi, loại thực lực này quả thực quá kinh khủng.

Khổ cực cho nàng rồi.

Thân ảnh Lục Thiếu Du xuất hiện trước người Bạch Linh, ánh mắt nhìn vào người trưởng lão Quỷ Vũ Tông, khóe miệng khẽ mỉm cười.

Giao cho ngươi, bộ dáng này của ta cũng chỉ có thể duy trì tới hiện tại, ta đi nghỉ ngơi.

Bạch Linh nói xong, thân ảnh xinh đẹp hóa thành một đạo bạch quang biến mất không thấy.

Lưu trưởng lão, đã lâu không gặp.

Trong mật thất phía sau núi, Lục Thiếu Du nói với trưởng lão Quỷ Vũ Tông trước mắt.

Thời điểm trên Quỷ Vũ Tông Lục Thiếu Du cũng có chút ấn tượng về người này, Vũ Tướng bát trọng, thực lực tuyệt đối không kém.

Lục chưởng môn, ngươi muốn làm gì? Ta là trưởng lão của Quỷ Vũ Tông.

Lão giả này nhìn về phía Lục Thiếu Du, trong mắt xuất hiện sự sợ hãi.

Trưởng lão Quỷ Vũ Tông sao? Ngươi cho rằng đáng giá sao?Lục Thiếu Du lạnh nhạt nói.

Nói xong, tức thì một đạo chưởng ấn chụp vào thiên linh cái của vị Lưu trưởng lão này.

Một tiếng hét thảm vang lên.

Chỉ trong chốc lát trong tay Lục Thiếu Du xuất hiện một cỗ thây khô, linh hỏa chợt lóe, cỗ thây khô này hóa thành tro tràn.

Tất cả chuyện này Lục Thiếu Du cũng không để ý tới.

Thế nhưng lúc này, khuôn mặt Lục Thiếu Du có chút đỏ ửng.

Thôn phệ một Vũ Tướng bát trọng khiến cho Lục Thiếu Du có cảm giác no nê.

Cũng may đây vẫn còn trong phạm vi hắn có thể thừa nhận được.

Trong lòng Lục Thiếu Du phỏng đoán, sau khi luyện hóa hết chân khí thôn phệ của Vũ Tướng bát trọng này đột phá tới Vũ Tướng thất trọng cũng không thành vấn đề.

Hai hàng lông mày nhíu lại, từ trong đầu vị Lưu trưởng lão này Lục Thiếu Du đã thu thập được không ít tin tức hữu dụng thông qua Sưu linh thuật.

Lập tức Lục Thiếu Du khoanh chân ngồi xuống, Âm Dương Linh Vũ quyết được vận chuyển, bắt đầu chậm rãi tu luyện.

Lúc này, bên ngoài Phi Linh môn, đám người Quỷ Vũ Tông đang kinh hoảng, đệ tử Quỷ Vũ Tông lo sợ.

Lưu trưởng lão có tu vi Vũ Tướng bát trọng thế nhưng trong nháy mắt đột nhiên biến mất khiến cho trong lòng đám người ở đây xuất hiện một bóng ma.

Mãi cho tới bình minh cũng không xảy ra chuyện gì.

Chỉ có vị Lưu trưởng lão kia đột ngột biến mất mà thôi.

Thực sự không thấy gì.

Mấy vị trưởng lão còn lại nhớ lại, không gian chung quanh bọn họ lúc nửa đêm dường như gấp khúc.

Một đạo bạch quang đột nhiên hiện lên, khẳng định là do cường giả gây nên.

Thực lực cường giả này có thể trong nháy mắt lấy tính mạng bọn họ.

Sáng sớm, trong sơn mạch Phi Linh, mọi thanh âm biến mất, trời tảng sáng, đêm tối đang dần biến mất.

Ánh sáng bắt đầu đánh thức các sinh linh đang ngủ say.

Không khí buổi sáng sảng khoái nhưng lạnh lẽo, thi thoảng có cơn gió khẽ thổi qua khiến cho người ta khoan khoái.

Hậu sơn Phi Linh môn, hồ nước ngày hôm qua bị một chưởng của Lục Thiếu Du đánh vào lúc này xuất hiện một mảnh sương mù, có thác nước ở trên chảy xuống, mặt nước đã khôi phục lại như lúc ban đầu.

Chung quanh có không ít sương đọng lại trên tầng lá nhìn qua vô cùng đẹp đẽ.

Phong cảnh Phi Linh sơn luôn giống như một bức tranh.

Sáng sớm lại càng mê người.

Thế nhưng lúc này người Quỷ Vũ Tông bên ngoài Phi Linh môn lại không có thời gian nhàn nhã ngắm phong cảnh.

Vượt qua một đêm kinh hoảng, lúc này cả đám chỉ cần nghe được động tĩnh gì cũng có thể dọa cho bọn họ chảy mồ hôi lạnh.

Phù.

Trong mật thất ở hậu sơn, Lục Thiếu Du thở ra một ngụm trọc khí.

Hai mắt mở ra, ngừng tu luyện.

Từ khí tức trên người hắn lúc này không khó để nhìn ra, một đêm luyện hóa chân khí tu vi của hắn có tiến bộ vô cùng lớn.

Cảm nhận chân khí trong cơ thể, Lục Thiếu Du cực kỳ thỏa mãn.

Thôn phệ Vũ Tướng bát trọng, từ hôm qua tới giờ hắn chỉ luyện hóa được rất ít.

Nếu như luyện hóa thêm thì hiệu quả sẽ tốt hơn nhiều.

Thế nhưng Lục Thiếu Du cũng không có thời gian, ngày hôm nay có không ít chuyện bận bịu.

Thời gian có lẽ cũng không sai lệch lắm.

Kế tiếp phải nhờ vào bản lĩnh kỳ lạ của Diệp Phi, bước then chốt cuối cùng này, nếu như có thể thành công thì sau này cũng bớt đi được không ít phiền phức.

Lục Thiếu Du lẩm bẩm nói xong lập tức thu thập một phen rồi rời khỏi mật thất trong sơn động.

Trong thạch thất ở phân đà Phi Linh môn, tiếng kêu thảm thiết vẫn như cũ không ngừng vang lên.

Tiếng kêu thảm thiết kia cũng không phải giả bộ, đau đớn từ sâu trong xương cốt tuyệt đối không phải bình thường.

̣t kế cuối cùng.

Chỉ là Đới Cương Tử trong mật thất lúc này vang lên tiếng kêu thảm thiết kia, nhưng trên khuôn mặt kinh khủng lại có một tia vui mừng.

Sưu.

Bỗng nhiên, tinh quang trong mắt Đới Cương Tử chợt lóe.

Trong nháy mắt một cỗ chân khí bàng bạc đột nhiên bạo phát.

Không gian chung quanh gợn sóng rồi rung động, móc sắt trên vai lập tức bị vỡ nát.

Sưu Sưu.

Một đám máu lớn trong cơ thể Đới Cương Tử lập tức phun ra từ da rẻ.

Trên thạch bích bốn phía lập tức xuất hiện một đám máu lớn, trong đó có thể nhìn thấy đám kiến đỏ như máu vô cùng rậm rạp.

Đám kiến lúc này đã nát bấy.

Đều chết đi cho ta.

Trong lòng Đới Cương Tử thầm nói một tiếng.

Trong thất khiếu của hắn có vô số Phệ Tủy Huyết Nghĩ cùng với máu tươi phun ra, hung hăng đập vào trên thạch bích.

Chân khí quanh thân run lên, một lát sau.

Trong miệng Đới Cương Tử có một ngụm máu phun ra, trong đó cũng có một đống lớn Phệ Tủy Huyết Nghĩ, thoạt nhìn vô cùng kinh khủng.

Lúc này nhìn qua người Đới Cương Tử vô cùng đáng sợ.

Toàn thân máu me loang lổ, thương tích đầy mình.

Da thịt bị tróc ra từng mảng.

Quanh thân còn có máu tươi đang không ngừng chảy.

Cảnh tượng này chỉ có thể nói là vô cùng thê thảm.

Điểm còn hoàn hảo duy nhất chính là mặt Đới Cương Tử.

Đới Cương Tử cũng không biết, khuôn mặt hắn còn hoàn hảo như vậy chính là do Âu Dương Lãnh Tật cố ý lưu lại.

Đới Đường, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Nhìn thi thể Phệ Tủy Huyết Nghĩ bốn phía, hận ý trong mắt Đới Cương Tử ngập trời.

Hai mắt bốn hỏa.

Cũng may nhẫn trữ vật trên người còn, hắn nhanh chóng lấy ra một kiện trường bào sạch sẽ mặc vào.

Tâm thần chậm rãi tỏa bên ngoài thạch thất, vẻ mặt trầm xuống rồi chậm rãi đi ra ngoài.

Bên ngoài thạch thất có một hành lang dài, nơi này Đới Cương Tử cũng không còn xa lạ, hắn nhanh chóng đi ra ngoài.

Lúc này Đới Cương Tử cũng không dám tạo thành một động tĩnh gì.

Ở đây không có ai có thực lực dưới hắn, vạn nhất bị phát hiện hắn sẽ không thể chạy trốn được nữa.

Đi ra khỏi hành lang, Đới Cương Tử âm thầm cảm thán vận khí của mình không tồi, cũng không bị phát hiện.

Có thể là không có một ai có thể nghĩ tới cấm chế trên người hắn bị buông lỏng, quả thực ông trời không diệt hắn.

Lúc này Đới Cương Tử lại càng không dám sơ ý.

Trước hành lang đã có một đám lớn kiến trúc.

Tâm thần Đới Cương Tử tỏa ra, trong nháy mắt phía trước xuất hiện hai người, hắn cũng không dám thả người rời đi.

Động tĩnh như vậy đủ để cho mọi người chú ý.

Sau khi đi qua một đình viện lớn, trong lòng Đới Cương Tử vô cùng vui vẻ, đi qua đình viện này chính là nơi đi ra.

Đến lúc đó hắn có thể chạy trốn.

Âu Dương đường chủ, quả thực là khổ cực rồi.

Đới Cương Tử kia cùng cha khác mẹ với ta.

Chỉ là một tạp chủng của cha ta sinh ra mà thôi.

Hắn vẫn luôn muốn tranh đoạt chức vị tông chủ với ta.

Lần này ta triệt để diệt bỏ hắn.

Sau này cũng không có ai tranh đoạt chức vị tông chủ với ta nữa.

Trong đình viện, một thanh âm truyền ra.

Đới Cương Tử lập tức thu liễm khí tức.

Ngừng thở, không dám có bất luận một ba động nào.

Mà nghe thấy thanh âm này, toàn thân Đới Cương Tử lập tức run rẩy, thanh âm này hắn vô cùng quen thuộc.

Chính là thanh âm của đại ca Đới Đường cùng cha khác mẹ với hắn.

Đới tông chủ, đây là chuyện ta phải làm, giết Đới Cương Tử ngươi sẽ đem địa bàn Cửu Hoa Sơn, Thiên Sơn Môn, Thiên Nhất môn giao cho chúng ta.

Đây chính là chuyện lớn, Phi Linh môn chúng ta và Quỷ Vũ Tông hợp tác nhất định thực lực có thể tăng mạnh.

Đến lúc đó chúng ta có thể chiếm đoạt các thế lực khác.

Khặc khặc.

Thanh âm của Âu Dương Lãnh Tật truyền ra.

Đương nhiên.

Chuyện ta đáp ứng nhất định sẽ làm được.

Những địa bàn này đã sớm là của Phi Linh môn các ngươi.

Đáng tiếc Đới Cương Tử kia còn tưởng rằng mấy cỗ thế lực này là bị Phi Linh môn tiêu diệt.

Trên thực tế đều là do chúng ta dùng thủ đoạn an bài, Đới Cương Tử lần này còn muốn tranh đoạt chức vị tông chủ của ta, ta sẽ đem thế lực của hắn một mẻ bắt gọn, để hắn thành quỷ cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.

Ha ha.

Thanh âm của Đới Đường truyền ra bên ngoài.

Đới Đường.

Nghe thấy vậy hai tay Đới Cương Tử nắm chặt, hai mắt phát hỏa.

Thế nhưng, Đới Cương Tử cũng không biết được.

Trong đình viện lúc này cũng không có thân ảnh của Đới Đường, thanh âm của Đới Đường phát ra từ trong miệng Quỷ Ảnh La Sát Diệp Phi.

Trong đại điện lúc này còn có đám người Âu Dương Lãnh Tật, Hoàng Phủ Kỳ Tùng, vẻ mặt đám người lúc này vô cùng hưng phấn.

Tốt rồi.

Đới Cương Tử kia ta đã dằn vặt hắn mấy ngày cũng có thể đánh chết được rồi.

Hay là Đới tông chủ đi theo ta một chuyến, tiện thể cho Đới tông chủ xả giận.

Âu Dương Lãnh Tật nói.

Trong đại điện, Quỷ Ảnh La Sát Diệp Phi khẽ mỉm cười, nói: Không cần, ta tin Phi Linh môn.

Lần này tới đây ta chỉ muốn biết tất cả có thuận lợi hay không mà thôi.

Đới Cương Tử không chết trong lòng ta vô cùng khó chịu.

Cáo từ.

Quỷ Ảnh La Sát Diệp Phi nói.

Lúc này thanh âm phát ra từ miệng nàng lại chính là của Đới Đường.

Một màn này khiến cho Lưu Nhất Thủ, Hoàng Phủ Kỳ Tùng cùng với Khang Tử Vân đều vô cùng giật mình.

Tốt, ta sẽ đi tiễn Đới tông chủ.

Thanh âm của Âu Dương Lãnh Tật lần thứ hai truyền tới.

Mời.

Mấy đạo thanh âm kia càng ngày càng xa, dường như đã rời khỏi đại điện.

Hận ý trong mắt Đới Cương Tử tới cực hạn.

Toàn thân run rẩy.

Nghe thấy thanh âm xa dần, do dự một chút rồi lập tức chạy xuống chân núi.

Trong đại điện lúc này cũng có một vài đệ tử Vũ Sư của Phi Linh môn, thế nhưng cũng không phát hiện ra thân ảnh của Đới Cương Tử.

Một lát sau, trong đại điện, Khang Tử Vân nhíu mày nhìn vào đám người trong đại điện rồi nói: Được rồi, Đới Cương Tử đã chạy xuống dưới chân núi.

Ha ha, Diệp đường chủ, kỹ năng biến đổi thanh âm này của đường chủ quả thực quá tuyệt.

Bội phục.

Hoàng Phủ Kỳ Tùng tức thì nói với Diệp Phi.

Hoàng Phủ đừng chủ quá khen.

Ta cũng chỉ nghe thấy thanh âm của Đới Đường trên đấu giá hội vài lần mà thôi.

Muốn làm tới trình độ giống như đúc vẫn còn kém xa.

Thế nhưng Đới Cương Tử này nổi giận và lo lắng quá mức cho nên có lẽ không nhận ra được.

Hẳn có thể tính là qua cửa.

Quỷ Ảnh La Sát Diệp Phi cười nói.

Đới Cương Tử này đã hạ sơn, chúng ta lại đóng trận pháp của Bạch cung phụng, liệu có thể khiến cho thực sự chạy thoát hay không?Tương Viễn Quan lo lắng nói.

Yên tâm đi, chưởng môn nói hắn chạy không thoát.

Khi trước Đới Cương Tử đã chạy không thoát.

Mấy hôm nay lại nhận không ít vị đắng, thực lực cũng giảm, muốn chạy thoát là điều không có khả năng.

Âu Dương Lãnh Tật nói.

Lần này chỉ sợ Đới Cương Tử không muốn tin cũng khó.

Lý Trì Chính mỉm cười nói.

Đới Đường, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Dưới chân núi, một thân ảnh vô cùng chật vật nhanh chóng chạy đi.

Hai mắt Đới Cương Tử đỏ tươi quay đầu lại nhìn địa phương vừa mới chạy thoát.

Hắn đang muốn thả người mà chạy bỗng dưng lại có một thanh âm truyền tới.

Đới Cương Tử, không nghĩ tới ngươi lại trốn được.

Đáng tiếc vận khí của ngươi quả thực không tốt cho lắm.

Nói xong, một yêu thú màu trắng xuất hiện trước mặt Đới Cương Tử.

là ngươi.

Ngẩng đầu nhìn vào yêu thú xuất hiện trong bầu trời, hận ý mang theo vẻ mừng thầm trong mắt Đới Cương Tử trong nháy mắt như bị dội một chậu nước lạnh, trong lòng đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo.

Ngươi trốn không thoát đâu.

Lục Thiếu Du nói, người trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư là Lục Thiếu Du.

Nhìn thấy Lục Thiếu Du, sắc mặt Đới Đường xám ngắt.

Lúc này hắn biết cơ hội đào tẩu đã rất xa vời, cũng không biết Thanh Hỏa lão quỷ và Lộc Sơn lão nhân có ở gần đây không.

Mau đuổi theo, đừng để cho Đới Cương Tử chạy thoát.

Sưu Sưu.

Phía xa, có mấy đạo thân ảnh trong nháy mắt lăng không mà tới.

Trong nháy mắt đã xuất hiện trong bầu trời, chính là Quỷ Ảnh La Sát Diệp Phi đang vô cùng sốt ruột.

Hoàng Phủ Kỳ Tùng, Lý Trì Chính, Âu Dương Lãnh Tật, Tương Viễn Quan, Khang Tử Vân.

Cũng chỉ có sáu người này hiện nay mới có thể lăng không mà đi.

Tham kiến chưởng môn.

Sáu người nhìn thấy Lục Thiếu Du tức thì kinh hoảng hành lễ, thế nhưng khóe miệng lại đang cười thầm.

Sáu người các ngươi trông coi không tới nơi tới trốn, lát nữa xử lý các ngươi.

May mà Đới Cương Tử bị ta phát hiện bằng không ta làm sao ăn nói với Đới Đường, mau đưa người đi bắn hắn trở về cho ta.

Lục Thiếu Du lạnh lùng nói với sáu người.

Vâng, chưởng môn.

Sáu người bối rối đáp.

Các ngươi thả ta ra, ta và các ngươi cũng không có thù oán quá lớn.

Nhìn thấy đám người Âu Dương Lãnh Tật chạy tới, sắc mặt Đới Cương Tử xám như tro tàn, toàn thân uể ỏa.

Những thứ mà hai ngày nay hắn phải chịu đựng khiến cho hắn sống không bằng chết, vô cùng thê thảm.

Nghĩ tới mà trong lòng phát lạnh.

Đới Cương Tử, so với Đới Đường ta càng thêm thưởng thức ngươi.

Chí ít ngươi không thâm độc như Đới Đường, ta cũng không muốn giết ngươi.

Thế nhưng Đới Đường cấp cho ta không ít chỗ tốt, ta lại không thể cự tuyệt.

Vì vậy ta cũng chỉ có thể giết ngươi.

Bằng không ta thực sự hi vọng có thể hợp tác với ngươi.

Lục Thiếu Du nói.

Một cỗ sát ý lập tức khuếch tán.

Lục Thiếu.

Không, Lục chưởng môn.

Ngươi thả ta.

Những thứ Đới Đường cho ngươi ta cũng có thể cho ngươi, chỉ cần ngươi không giết ta, ta đưa cho ngươi gấp bội.

Thứ Đới Đường đáp ứng ngươi ta cũng có thể đáp ứng ngươi.

Bằng không ta có chết cũng không rơi vào trong tay ngươi.

Ta hận, ta hận bản thân không thâm độc bằng Đới Đường, ta hận.

Đới Cương Tử lớn tiếng rít gào, toàn thân run rẩy.

Lúc này tâm tình của hắn vô cùng tuyệt vọng, như dựa lưng vào vách tường.

Lục Thiếu Du nhìn Đới Cương Tử dường như đang suy nghĩ điều gì, sát khí quanh người bắt đầu giảm bớt.

Cảm nhận được khí tức trên người Lục Thiếu Du, Đới Cương Tử như tìm được một cọng rơm cứu mạng trong tuyệt vọng, tức thì nói: Lục chưởng môn, nếu như người thả ta, sau khi ta đoạt chức vị tông chủ, những thứ Đới Đường cho ngươi ta cũng có thể cho gấp bội.

Nếu như ngươi muốn toàn bộ Quỷ Vũ Tông ta cũng có thể cho ngươi.

Chỉ cần ngươi không giết ta, cái gì ta cũng đáp ứng.

Đới Cương Tử, ta đối với Quỷ Vũ Tông ngươi cũng không có hứng thú.

Những thứ ngươi vừa nói đối với ta cũng có chút hấp dẫn.

Thế nhưng, ta làm sao có thể tin tưởng ngươi đây?Lục Thiếu Du đưa mắt nhìn vào Đới Cương Tử, ánh mắt nhìn thẳng vào hắn khiến cho trong lòng Đới Cương Tử lạnh lẽo.

Chuyện này.

Đới Cương Tử sửng sốt, hắn rất sợ Lục Thiếu Du sẽ thay đổi chủ ý, cho nên hoảng sợ nói: Lục chưởng môn, chỉ cần ngươi tin tưởng ta, ngươi muốn ta làm cái gì cũng được.

Ở đây có một viên độc đan, sau khi ăn vào nếu trong một năm không có giải dược tới lúc đó gân cốt cơ thể sẽ đứt thành từng khúc.

Không có giải dược ai cũng không thể cứu ngươi.

Nếu như ngươi ăn vào khỏa độc đan này, ta tạm thời tin tưởng ngươi.

Lục Thiếu Du nói xong, trong tay xuất hiện một khỏa Phệ Huyết Hóa Cốt Đan rồi vứt cho Đới Cương Tử.

Lúc này Đới Cương Tử không có chút do dự nào trực tiếp nuốt vào độc đan, vội vàng nói: Lục chưởng môn, hiện tại ngươi có thể tin tưởng ta được chưa? Được rồi, tạm thời tin tưởng ngươi.

Lục Thiếu Du nở nụ cười thỏa mãn.

Phía sau, đám người Quỷ Ảnh La Sát Diệp Phi âm thầm cười trộm, đối với tiểu chưởng môn trước mặt này cả đám vô cùng bội phục.

Một lát sau, trong đại điện phân đà, Đới Cương Tử chưa hoàn hồn lúc này đã ngồi trong đại điện, toàn thân vẫn còn run rẩy.

Đới phó tông chủ, những việc hai ngày qua mang Đới phó tông chủ thứ lỗi, chúng ta cũng chỉ vì bất đắc dĩ mà thôi.

Âu Dương Lãnh Tật lạnh lùng nói với Đới Đường, thanh âm vẫn luôn lạnh lùng như vậy.

Ta biết, chuyện này không liên quan tới chư vị, Đới Đường kia quả thực quá ác độc.

Đới Cương Tử vội vã nói.

Đới Cương Tử, những lời ngươi vừa mới nói có thật không? Điều kiện nào của ta ngươi cũng có thể đáp ứng?Trong đại điện, Lục Thiếu Du đưa mắt nhìn Đới Cương Tử rồi nói.

Không sai, bất luận là điều kiện gì của Lục chưởng môn ta cũng có thể đáp ứng.

Đới Cương Tử nói, vẻ mặt đối với Lục Thiếu Du lúc này vô cùng cung kính.

Thế nhưng ngươi chỉ là Phó tông chủ của Quỷ Vũ Tông, cho dù lần này ngươi trở về có lẽ Đới Đường kia cũng sẽ mau chóng nghĩ cách giết ngươi, ngươi dựa vào cái gì để đáp ứng điều kiện của ta?Lục Thiếu Du nói.

Đới Cương Tử lập tức sửng sốt, vừa rồi tuyệt vọng cầu sinh cho nên mấy vấn đề này hắn chưa từng nghĩ qua.

Lục chưởng môn, hắn bất nhân bất nghĩa với ta, lần này ta sống sót trở về ta sẽ trực tiếp giết hắn.

Mấy năm nay, thực lực của ta ở trong Quỷ Vũ Tông cũng không kém Đới Đường chút nào, muốn lật đổ hắn cũng không phải không có khả năng.

Đới Cương Tử cắn răng nói.

Lần trước một người trưởng lão Vũ Tướng cửu trọng là người của ngươi sao? Để suy yếu thực lực của ngươi Đới Đường đã phái hắn đi Thiên Nhất môn âm thầm loại bỏ.

Ngày hôm qua một Vũ Tướng bát trọng đi theo ngươi tên là Lưu trưởng lão cũng bị đánh chết.

Dựa theo ý tứ của Đới Đường những người ta đánh chết đều là thế lực tàn dư của ngươi.

Hiện tại xem ra thực lực của ngươi so với Đới Đường kia đã yếu hơn không ít.

Lục Thiếu Du đưa mắt nhìn Đới Cương Tử nói.

Sắc mặt Đới Cương Tử trầm xuống, lúc này mất đi sợ trợ giúp của hai vị trưởng lão, thế lực của hắn đã yếu đi non nửa.

Mà hai vị trưởng lão bị Phi Linh môn giết hại cũng là người nổi bật nhất trong thế lực của hắn.

Còn nữa, theo như lời Đới Đường nói, trước mặt cha ngươi hắn nói ngươi kết bè kéo phái có ý định chia rẽ Quỷ Vũ Tông, cha ngươi đối với ngươi cũng cực kỳ thất vọng.

Cho dù ngươi giết Đới Đường thì chức vị tông chủ Quỷ Vũ Tông chỉ sợ cha ngươi cũng không cho ngươi được như ý.

Lục Thiếu Du tiếp tục nói.

Đới Cương Tử lúc này không nói gì, cho dù hắn đánh chết Đới Đường thì cha hắn quả thực sẽ không bỏ qua cho hắn.

Đới Cương Tử, thật ra ta có một biện pháp, không biết ngươi có dám dùng hay không.

Thế nhưng vì tương lai của Phi Linh môn ta và Quỷ Vũ Tông, ta sẽ cùng ngươi đánh cược một phen.

Lục Thiếu Du mở miệng nói.

Lục chưởng môn có biện pháp gì, tới lúc này Đới Cương Tử ta dù chết ta cũng sẽ làm.

Đới Cương Tử lập tức nói với Lục Thiếu Du.

Thực lực của Phi Linh môn ta ngươi cũng thấy đó, bằng vào thực lực của ngươi là thế lực của ngươi muốn giết Đới Đường chỉ sợ rất khó.

Lục Thiếu Du nói xong rồi dừng lại một chút, tiếp tục nói: Nhưng chúng ta có thể giúp ngươi đánh chết Đới Đường, về phần cha ngươi chúng ta cũng có thể giúp ngươi liều mạng, giúp ngươi loại bỏ trở lại lớn nhất trên con đường trở thành tông chủ.

Đánh chết Đới Đường không thành vấn đề, thế nhưng cha ta.

Đới Cương Tử có chút do dự không quyết, dù sao người này cũng là phụ thân của hắn.

Đới Cương Tử, cha ngươi có đem ngươi đặt vào trong mắt không? Luận thực lực, luận tài trí, luận uy vọng tại trong tông, so với Đới Đường kia ngươi không thua kém chút nào.

Nếu như ngươi là tông chủ, mấy năm nay Quỷ Vũ Tông chỉ sợ đã phát triển thêm một bậc.

Thế nhưng ngươi lại không có cơ hội, ngươi vẫn chỉ là Phó tông chủ mà thôi.

Cha ngươi căn bản không đem ngươi đặt vào trong mắt.

Vì vậy Đới Đường mới dám giết ngươi, mới dám làm gì thì làm.

Nhìn Đới Cương Tử, Lục Thiếu Du lạnh nhạt nói.

Nam tử hán đại trượng phu há có thể quan tâm tới tiểu tiết.

Nhất tướng công thành vạn cốt khô, giết một là tội đồ, giết vạn là anh hùng.

Giết trăm vạn là anh hùng trong anh hùng.

Nói cách khác, muốn mưu đồ sự nghiệp thì đừng quan tâm tới ánh mắt người đời, đừng quan tâm tới người đời nói gì.

Phóng mắt nhìn xem trăm ngàn năm qua có bậc kiêu hùng nào không giết người hay không? Ngươi đừng để ta thất vọng.

Nghe Lục Thiếu Du nói vậy, Đới Cương Tử dường như có chút lĩnh ngộ, lúc này ngay cả Quỷ Ảnh La Sát Diệp Phi, Diệp Mỹ còn có Âu Dương Lãnh Tật, Hoàng Phủ Kỳ Tùng, Khang Tử Vân nghe Lục Thiếu Du nói vậy đều biến sắc.

Vô hình trung lúc này bọn hắn cảm nhận được một cỗ sát ý bàng bạc trên người Lục Thiếu Du.

Là bọn hắn bất nghĩa với ta trước vậy thì đừng trách ta vô tình.

Không quan tâm tới người đời nghĩ gì, nói gì.

Phóng mắt trăm ngàn năm qua có bậc kiêu hùng nào không giết người? Lục chưởng môn, ta nghe lời ngươi, giết, toàn bộ đều giết.

Đới Cương Tử cắn răng lạnh nhạt nói, một cỗ sát ý trong mắt bắn ra.

Ha ha, tốt.

Đới phó tông chủ quả nhiên là người thông minh.

Không, sau này chính là Đới tông chủ rồi, hi vọng sự hợp tác giữa chúng ta sẽ mang tới không ít lợi ít cho Quỷ Vũ Tông và Phi Linh môn.

Lục Thiếu Du thỏa mãn nói.

Tất cả phải nhờ vào Lục chưởng môn hỗ trợ, đến lúc đó những gì Lục chưởng môn muốn, Quỷ Vũ Tông ta tuyệt đối sẽ không nuốt lời.

Đới Cương Tử nói.

Lúc này đám người Quỷ Ảnh La Sát Diệp Phi trong đại điện đều không khỏi hít sâu một hơi sau đó khẽ mỉm cười.

Mấy canh giờ sau, trong đình viện phía sau hậu sơn Phi Linh môn, Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh nhìn Lục Thiếu Du nói: Tất cả mọi thứ ngươi đã sắp xếp xong chưa? Nắm chắc mấy thành? Chín thành, Đới Cương Tử hẳn không còn nghi ngờ, lùi lại một bước mà nói, coi như là Đới Cương Tử không quan tâm tới cái mạng nhỏ của mình mà phản chiến chúng ta cũng không quan tâm.

Thế nhưng ta lại lo lắng tới một chuyện khác.

Quỷ Vũ Tông ta đã sớm không đặt vào trong mắt, thế nhưng khối đá lót đường này lại phải có.

Lục Thiếu Du nói.

Nếu như Phi Linh môn bại lộ quá sớm quả thực không phải là một chuyện tốt.

Đông Vô Mệnh nói.

Ngoại trừ việc không muốn bại lộ thực lực hiện tại của Phi Linh môn ra, ta còn lo lắng Linh Thiên môn, hôm nay từ trong miệng Đới Cương Tử ta mới biết, thê tử của Đới Đường và thê tử của chưởng môn Linh Thiên môn là bà con, nếu như Phi Linh môn ta tiêu diệt Quỷ Vũ Tông, ta sợ rằng Linh Thiên môn sẽ có động tác.

Lục Thiếu Du nói.

Vì vậy ngươi mới muốn âm thầm khống chế Quỷ Vũ Tông, đồng thời thử Linh Thiên môn.

Cho dù Linh Thiên môn đến lúc đó có động tác thì Phi Linh môn cũng có thể thoát thân?Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh nhìn Lục Thiếu Du, hai hàng lông mày nhíu lại rồi thở dài nói: Tiểu tử, ta rất ít khi bội phục người khác, ngươi quả thực là khác ngươi, luận gian trá thâm độc, chỉ sợ không có mấy người có thể so được với ngươi.

Đông lão, ngươi khen ta hay chửi ta vậy?Lục Thiếu Du cười khổ nói.

Ngươi đoán xem.

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh như cười như không nói.

Vì Phi Linh môn ta phải suy nghĩ nhiều một chút, mỗi một đường đều phải tỷ mỉ suy nghĩ, sai một bước sẽ mang tới không ít phiền phức, không chỉ có riêng ta mà là toàn bộ Phi Linh môn.

Lục Thiếu Du chắp tay đứng đó, ánh mắt nhìn vào giữa không trung.

Ta không nhìn lầm người, bằng vào sự cơ trí, thâm hiểm của tiểu tử ngươi, lại thêm Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh và Diệp Phi Diệp Mỹ phụ trợ ngươi, trong Cổ Vực này chỉ sợ người có thể so sánh với ngươi chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Người có thể đấu với ngươi chỉ sợ càng không có.

Nhìn Lục Thiếu Du, Đông Vô Mệnh nói.

Đông lão, những lời đánh giá này của người ta không dám nhận nha.

Lục Thiếu Du cười khổ nói.

Tiểu tử, ngươi đừng giả bộ nữa.

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh trừng mắt nhìn Lục Thiếu Du nói: Lúc nào xuất phát, lẽ nào ngươi định để ta và nữ nhân hôm qua liên thủ đối phó với Đới lão quỷ kia sao? Có nàng tương trợ Đông lão, lại thêm Lộc Sơn lão nhân và Thanh Hỏa lão quỷ bên cạnh hỗ trợ, ta đoán có lẽ tuyệt đối không thành vấn đề.

Thế nhưng phải đợi sau khi xuất phát thì mới biết được.

Lục Thiếu Du nói.

Lão độc vật lại thêm Bạch Linh, trong suy nghĩ của Lục Thiếu Du.

Trong Vũ Suất, Linh Suất tuyệt đối khó có thể xuất hiện đối thủ.

Chỉ tính riêng thực lực của Bạch Linh chỉ sợ cũng có thể đánh chết Đới lão quỷ kia, dù sao Bạch Linh cũng là Cửu Vĩ Yêu Hồ.

Tiểu tử ngươi đã nắm chắc như vậy tự nhiên không thành vấn đề.

Đợi sau khi xuất phát rồi nói tiếp.

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh nói xong, ánh mắt mang theo sự hiếu kỳ hỏi: Nữ nhân kia rốt cuộc là cao nhân phương nào, ngay cả ta cũng không nhìn thấu, ngươi tiết lộ một chút được không? Đông lão, chuyện này qua vài ngày nữa người sẽ biết.

Ha ha.

Lục Thiếu Du cười nói.

Tiểu tử ngươi, ngay cả ta cũng dấu.

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh trừng mắt nhìn Lục Thiếu Du nói.

Ngoài Phi Linh môn, lúc này hai nghìn thiết kỵ đã hoảng loạn, vây quanh Phi Linh môn đã hơn hai ngày rồi thế nhưng bọn họ lại không biết làm gì.

Muốn đánh Phi Linh môn, cũng không ai có lá gan này, người của Phi Linh môn không dễ chọc như vậy.

Trưởng lão, chúng ta đi thôi.

Các đệ tử đã hoảng loạn, cho dù tiếp tục cũng không làm nên chuyện gì.

Phó tông chủ chỉ sợ đã xuất hiện chuyện gì đó ngoài ý muốn.

Trong Quỷ Vũ Tông, một hộ pháp nói với mấy vị trưởng lão.

̉ Vũ Tông.

(1)Mấy vị trưởng lão lúc này nhìn nhau, Phó tông chủ hai ngày chưa trở về, cho nên có tám phần đã xảy ra chuyện, thế nhưng hiện tại trở về thì có chút.

Trong lòng mấy vị trưởng lão đều hiểu rõ, nếu cứ như vậy trở về thì căn bản không thể ăn nói với trong tông.

Lẽ nào bọn họ lại nói cả đám người tới bên ngoài cửa Phi Linh môn, bảo vệ bên ngoài hai ngày rồi trở về sao? Có lẽ đến lúc đó toàn bộ bọn họ đều bị xử lý.

Thế nhưng nếu như không quay về, bọn họ cũng không dám hạ thủ với Phi Linh môn.

Trưởng lão, bằng không chúng ta trở về đi.

Phi Linh môn quá quỷ dị, mấy ngày nay ngay cả một bóng người chúng ta cũng không thấy.

Một người trưởng lão khác nói.

Được rồi, chúng ta.

Vị trưởng lão có tu vi Vũ Tướng thất trọng kia do dự một lát rồi cắn răng nói.

Sưu.

Lời còn chưa dứt, một đạo thân ảnh trong nháy mắt phá không mà tới.

Là Phó tông chủ, Phó tông chủ đã trở về.

Tham kiến Phó tông chủ.

Mọi người lập tức hành lễ, bộ dáng như trút được gánh nặng, mấy người trưởng lão cũng thở dài một hơi.

Sắc mặt Đới Cương Tử tái nhợt, làn da trên người tuy rằng đã bắt đầu khôi phục, thế nhưng dưới quần áo vẫn vô cùng thê thảm.

Nơi nơi đều có vết tích, lúc làn da khôi phục lại kéo theo đau đớn khó chịu, điều này khiến cho Đới Cương Tử đối với Đới Đường càng thêm hận.

Phó tông chủ, ngươi làm sao vậy? Hai ngày nay người đi nơi nào, Lưu trưởng lão hắn.

Phó tông chủ? Lẽ nào ta chỉ có thể là Phó tông chủ sao?Sắc mặt Đới Cương Tử trầm xuống, hiện tại nghe được ba chữ Phó tông chủ khiến cho hắn cực kỳ không vui.

Tông.

Chủ.

Một trưởng lão sắc mặt nghi hoặc nói: Hiện tại chúng ta nên làm sao bây giờ? Lưu trưởng lão tối hôm qua đã bị cường giả đánh lén, có lẽ đã lành ít dữ nhiều.

Ta biết rồi.

Sắc mặt Đới Cương Tử trầm xuống, hắn lập tức nhíu mày nói: Chư vị trưởng lão, hộ pháp.

Nếu như lần này trở về ta nhất định phải trở thành tông chủ, các ngươi sẽ ủng hộ ai? Chúng ta là người của tông chủ đương nhiên sẽ ủng hộ tông chủ.

Mấy vị trưởng lão, hộ pháp tức thì trả lời.

Tốt, chờ sau khi ta trở thành Tông chủ nhất định sẽ không bạc đãi chư vị.

Đới Cương Tử nói.

Mọi người chú ý, người Phi Linh môn xuất hiện.

Lúc này một người trưởng lão đột nhiên nhìn thấy mấy đạo thân ảnh trong Phi Linh môn xuất hiện tức thì sợ hãi nói.

Lập tức đám người Quỷ Vũ Tông hoảng loạn, chỉ có Đới Cương Tử không có biểu hiện gì.

Hoảng loạn cái gì, Phi Linh môn hiện tại chính là minh hữu của chúng ta.

Trước đây Quỷ Vũ Tông và Phi Linh chỉ hiểu lầm mà thôi.

Đới Cương Tử quát lớn.

Ngoài Phi Linh môn, lúc này bốn đạo thân ảnh xuất hiện, người đi trước chính là Lục Thiếu Du.

Bên cạnh hắn có một người mặc hắc bào, một người mặc tố y, một người mặc trường bào màu đỏ.

Có một điều kỳ quái chính là ba người này trên mặt đều đeo một tấm mạng che mặt, không nhìn thấy dung mạo.

Lục chưởng môn, chúng ta có thể xuất phát.

Đới Cương Tử nhìn thấy Lục Thiếu Du lập tức hành lễ rồi nói.

Đới tông chủ, chúng ta đi thôi.

Lục Thiếu Du mỉm cười nói.

Trên vai trái hắn có một con rắn nhỏ đang không ngừng phun ra nuốt vào cái lưỡi.

Đôi mắt nhỏ không ngừng đảo qua trên người hai nghìn đệ tử Quỷ Vũ Tông.

Trên vai phải hắn có một đầu yêu thú nhỏ như chuột đang lười biến ghé vào vai Lục Thiếu Du.

Mời.

Đới Cương Tử gọi đầu yêu thú phi hành trên bầu trời, mọi người lập tức nhảy lên lưng yêu thú phi hành.

Những trưởng lão và hộ pháp của Quỷ Vũ Tông lúc này nhìn thấy quan hệ của Lục Thiếu Du và Đới Cương Tử đều vô cùng nghi hoặc.

Vương hộ pháp, phân phó chúng đệ tử chạy về Quỷ Vũ Tông.

Chúng ta trở về trước.

Đới Cương Tử lập tức nói với một hộ pháp bên người.

Sau khi sắp xếp thỏa đáng, hai cánh yêu thú phi hành dựng lên rồi chậm rãi biến mất trong không trung.

Tất cả đệ tử Quỷ Vũ Tông đều mừng rỡ không ngớt.

Vốn bọn họ cũng không dám đối phó với Phi Linh môn, lúc này lại nghe Phó tông chủ bảo quay về trong lòng không khỏi thở ra một hơi.

Chúng đệ tử Quỷ Vũ Tông lập tức giục ngựa rời đi, tốc độ so với khi xuất phát còn nhanh hơn vài phần.

Có chuyện gì xảy ra? Vì sao chỉ có như vậy? Ta đợi hai ngày hai đêm để xem náo nhiệt cứ như vậy mà không xảy ra sao? Quỷ Vũ Tông và Phi Linh môn không biết có chuyện gì.

Phía xa, lúc này sau hai ngày hai đêm đã có mấy nghìn dong binh tụ tập xem náo nhiệt.

Những người không thể đi vào sơn mạch Vụ Đô cũng không muốn gia nhập những dong binh đoàn khác nghe thấy tin người Quỷ Vũ Tông sẽ đối phó với Phi Linh môn liền lập tức chạy tới.

Nếu như Phi Linh môn bị diệt, sau này sơn mạch Vụ Đô lại được ra vào tự tiện như cũ.

Thế nhưng cảnh tượng này khiến cho mọi người kinh ngạc, dở khóc dở cười.

Đợi hai ngày hai đêm, uống gió tây bắc đủ no.

Cuối cùng náo nhiệt không thấy, Phi Linh môn cũng không bị diệt, một màn này khiến cho không biết bao nhiêu người mắng to.

Ta kháo, đợi hai ngày hai đêm cuối cùng lại chỉ có như vậy.

Là ngươi gọi ta tới đúng không? Náo nhiệt cái rắm, ngươi ăn no rửng mỡ hả? Lão đại, là chính ngươi muốn tới xem náo nhiệt mà?Từng tiếng nghị luận cùng với tiếng mắng to vang lên.

Trên lưng yêu thú phi hành của Quỷ Vũ Tông, lúc này ánh mắt chúng trưởng lão và hộ pháp của Quỷ Vũ Tông đều nhìn vào Lục Thiếu Du và ba người đang ngồi khoanh chân phía sau hắn.

Khí tức trên người ba người này đều thu liễm lại, bọn họ không thể dò xét được khí tức của ba người này.

Tiểu tử, nữ cường giả kia đâu? Không có nàng ta, một mình ta muốn giết Đới lão quỷ quả thực có chút khó khăn.

Thanh âm của Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh vang lên trong tai Lục Thiếu Du.

Đông lão yên tâm đi, đến lúc đó người sẽ gặp được nàng.

Lục Thiếu Du nói, ánh mắt nhàn nhạt rơi vào Bạch Linh trên vai.

Quỷ Vũ Tông hẳn là phải có một đại trận hộ sơn, ngươi có cách nào phá không?Thanh âm của Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh lần thứ hai truyền vào trong tai Lục Thiếu Du.

Đại trận hộ sơn của Quỷ Vũ Tông do mấy Linh Tướng khống chế, mấy Linh Tướng kia đại đa số đều là người của Đới Đường.

Đến lúc đó Lộc Sơn lão nhân mang theo Đới Cương Tử đối phó với Đới Đường.

Thanh Hỏa lão quỷ và ta sẽ đối phó với mấy Linh Tướng kia.

Không để chúng khởi động đại trận hộ sơn.

Đông lão thì đối phó với Đới lão quỷ.

Chờ sau khi Đới lão quỷ phát hiện ra thì có lẽ đã muốn.

Đến lúc đó Thanh Hỏa lão quỷ và Lộc Sơn lão nhân sẽ giúp Đông lão lược trận.

Lục Thiếu Du nói.

Như vậy là tốt nhất, chỉ cần không phát sinh chuyện ngoài ý muốn thì có lẽ không thành vấn đề.

Thanh âm của Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh vang lên: Không nói nữa, miễn cho Đới Cương Tử âm thầm dò xét.

Tất cả theo như kế hoạch mà tiến hành.

Lục Thiếu Du đưa mắt nhìn về phía trước rồi khoanh chân ngồi xuống.

Âm Dương Linh Vũ quyết được vận chuyển, bắt đầu luyện hóa cỗ chân khí được thôn phệ khi trước.

̉ Vũ Tông.

(2)Theo sự luyện hóa, chân khí được thôn phệ vào trong cơ thể đang nhanh chóng bị luyện hóa, cuối cùng trở thành chân khí tinh thuần tiến vào trong đan điền của Lục Thiếu Du.

Trong đan điền của Lục Thiếu Du, vũ đan ngũ sắc lúc này xoay tròn.

Huyết Lục cùng với vũ đan kia cùng nhau hấp thu chân khí, màu sắc trên Huyết Lục ngày càng sáng bóng.

Một lát sau, quanh thân Lục Thiếu Du đã được bao phủ bởi một vòng quang mang nhàn nhạt, tiến vào trạng thái tu luyện.

Có Tiểu Long hộ pháp, tuy rằng bên cạnh hắn có không ít người của Quỷ Vũ Tông thế nhưng Lục Thiếu Du cũng có thể yên tâm tu luyện.

Đến Quỷ Vũ Tông cần thời gian ba ngày, trong lòng Lục Thiếu Du lúc này cũng không suy nghĩ nhiều.

Vốn hắn còn lo lắng một mình lão độc vật không thể đánh chết Đới lão quỷ, thế nhưng hiện tại đã không giống khi trước.

Bạch Linh đã xuất quan.

Có Bạch Linh và Đông lão xuất hủ muốn giết Đới lão quỷ tuyệt đối không thành vấn đề.

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Trên lưng yêu thú phi hành khổng lồ, lúc này chúng trưởng lão và hộ pháp cũng cảm giác được một cỗ áp lực vô hình mà quỷ dị.

Trong Phi Linh môn, tất cả đều giống như bình thường.

Không có biến hóa gì.

Thế nhưng trong trấn Hoa Môn, lúc này hoạt động kiến tạo thành trì đang được tiến hành.

Lưu lượng người trên trấn Hoa môn ngày càng nhiều, cũng bởi vì dược liệu mà tới.

Trấn Thiên Tinh phía xa lúc này đã không còn như xưa, không ít thương nhân đã di chuyển tới trấn Hoa môn, thương nhân tới trấn Hoa Môn càng nhiều, dòng người càng thêm đông đúc.

Đây vốn là phản ứng dây chuyền.

Dòng người càng ngày càng tăng, từng kiến trúc đột ngột xuất hiện trên trấn Hoa môn, trấn nhỏ ngày càng được mở rộng.

Lúc này cửa hàng của Phi Linh môn trên trấn Hoa môn chính là long đầu của những cửa hàng cung cấp dược liệu.

Giá cả trong cửa hàng Phi Linh môn cũng trực tiếp có ảnh hưởng tới giá cả dược liệu trong biên giới sát Cổ Vực.

Theo giá cả dược liệu trong cửa hàng Phi Linh môn giảm xuống đã hấp dẫn vô số thương nhân tới đây mua.

Giá này đã là cái giá thấp nhất trong vòng ba bốn năm trở lại đây.

Không ít người không biết từ đâu nghe được tin tức này, nói là dược liệu sẽ liên tục duy trì ở mức thấp, cả đám người tức thì nhanh chóng chạy tới cửa hàng của Phi Linh môn.

Thế nhưng lúc này cũng có không ít người đau đớn.

Đoạn thời gian trước bọn họ trắng trợn thu mua dược liệu, vốn định trữ hàng đợi lần tăng giá tiếp theo, sau đó đả kích cửa hàng Phi Linh môn, ai ngờ hiện tại lại gậy ông đập lưng ông.

Chỉ sau hai ngày giá dược liệu đã hạ hấp tới ba bốn lần khiến cho bọn họ thiếu chút nữa thổ huyết.

Nghe nói gần đây có người ở trấn Hoa môn âm thầm trắng trợn thu mua dược liệu, giá cả so với Phi Linh môn bán ra còn cao hơn một chút.

Nếu như bọn họ bán thì vẫn thiệt lớn.

Những thế lực này vẫn cắn răng chuẩn bị bán ra.

Hiện tại Phi Linh môn càng ngày càng hạ giá xuống, bọn họ không dám chờ đợi nữa.

Nói chung trong khoảng thời gian này bọn họ đã làm không công mà còn lỗ lớn.

Trên trấn Hoa môn, bên trong Linh Phi tông kia mỗi này đều có một hội đấu giá nho nhỏ, thỉnh thoảng xuất hiện một đấu giá hội lớn, cũng có không ít thứ tốt xuất hiện khiến cho nhân khí trong trấn cũng tốt hơn rất nhiều.

Phi Linh môn, lúc này vẫn đang không ngừng phát triển trong yên ổn, thời gian chậm rãi mà qua.

Ba ngày sau, trên lưng yêu thú phi hành, khí tức trên người Lục Thiếu Du đột nhiên kéo lên, quang mang quanh người càng ngày càng đậm.

Sưu Sưu.

Giữa không trung, một cỗ hơi thở ba động mãnh liệt, một cỗ quang mang từ trên người Lục Thiếu Du bắn ra, sau đó lượn lờ bên ngoài thân thể Lục Thiếu Du.

Đột phá.

Cảnh này những người trên yêu thú phi hành đều có thể nhìn được.

Mọi người đều vô cùng kinh ngạc, dường như không nghĩ tới có người ở trên lưng yêu thú phi hành mà cũng có thể đột phá được.

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh lại càng thêm kinh ngạc.

Hắn biết cách lần đột phá trước của Lục Thiếu Du không bao lâu.

Trước đấu giá hội lần trước mới đột phá, không ngờ lúc này lại tiếp đột phá, loại tốc độ này quả thực quá kinh khủng.

Mà lúc này Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh cũng không biết, lúc đấu giá hội Lục Thiếu Du đã đột phá Vũ Tướng lục trọng, đây đã là lần đột phá thứ hai tính từ khi đấu giá hội mở ra.

Chỉ trong chốc lát, quang mang quanh người Lục Thiếu Du càng ngày càng đậm.

Trên bề mặt da dẻ cũng toát ra quang mang.

Đột nhiên một cỗ năng lượng vô hình trong thiên địa bắt đầu hội tụ, lập tức tiến vào trong cơ thể Lục Thiếu Du.

Dát Dát.

Đầu yêu thú phi hành kia của Quỷ Vũ Tông đột nhiên kinh hoàng, lúc này dưới năng lượng khổng lồ trong thiên địa hội tụ tới khiến cho toàn thân nó run rẩy.

Chỉ trong nháy mắt, cùng với khí tức trên người Lục Thiếu Du càng ngày càng mạnh, năng lượng trong thiên địa càng lúc càng kịch liệt.

Cuối cùng một tiếng trầm muộn từ trong đan điền Lục Thiếu Du truyền ra, dưới cỗ hấp lực mạnh mẽ, năng lượng vô hình trong thiên địa lập tức bị thôn phệ vào cơ thể, khí tức của hắn lúc này đã tới Vũ Tướng thất trọng.

Chung quanh thân thể Lục Thiếu Du vô hình trung có một cỗ khí thế mạnh mẽ tràn ra.

Chỉ trong chốc lát cỗ khí thế này được thu liễm lại, không có bất kỳ khí tức nào bị tiết ra ngoài.

Vũ Tướng thất trọng, không phải là Vũ Tướng lục trọng sao?Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh tức thì kinh hãi, khuôn mặt giống như là gặp quỷ vậy.

Trước khi đấu giá hội khai mạc, Lục Thiếu Du đột phá rõ ràng là Vũ Tướng ngũ trọng.

Hiện tại đã là Vũ Tướng thất trọng.

Hắn thực sự không biết Lục Thiếu Du tu luyện thế nào, tốc độ này quả thực quá dọa người.

Trên lưng yêu thú phi hành cũng có thể đột phá khiến cho đám người Quỷ Vũ Tông, Thanh Hỏa lão quỷ, Lộc Sơn lão nhân đều vô cùng kinh ngạc.

Phù.

Lục Thiếu Du chậm rãi thở ra một ngụm trọc khí từ đan điền, hai mắt mở ra, ánh mắt càng thêm thâm thúy.

Vũ Tướng thất trọng, có lẽ cũng không tệ.

Cảm nhận chân khí bàng bạc trong cơ thể mình lúc này, khóe miệng Lục Thiếu Du không khỏi mỉm cười thỏa mãn.

Đúng như dự đoán của hắn, thôn phệ một Vũ Tướng bát trọng sau khi bỏ đi tạp chất cũng giúp hắn đột phá tới Vũ Tướng thất trọng, quả thực không sai chút nào.

Cảm nhận sự biến hóa trong cơ thể, Lục Thiếu Du cũng rất thỏa mãn.

Lần đột phá này, gân cốt, lục phủ ngũ tạng đều được rèn rũa qua, thân thể lại được tăng cường.

Diện tích trong đan điền lại lớn hơn không ít, lúc này thực lực của hắn lại được tăng trưởng một bước lớn.

Chúng mừng Lục chưởng môn đột phá.

Đới Cương Tử kinh ngạc nói.

Đới tông chủ, chúng ta sắp tới chưa?Lục Thiếu Du nhìn vào phía trước, hắn đoán có lẽ đã sắp tới Quỷ Vũ Tông.

Có lẽ phải mất một canh giờ nữa.

Nhìn vào phái trước, sắc mặt Đới Cương Tử càng thêm lạnh lẽo, một cỗ sát ý ngập tràn.

Lục Thiếu Du nhìn về phía trước, trong lòng cũng có chút ba động.

Hôm nay chỉ sợ khó tránh khỏi một trận đại chiến, chỉ hy vọng mọi thứ đều thuận lợi.

̉ Vũ Tông.

(3) Đới tông chủ, trên Quỷ Vũ Tông có một đại trận hộ sơn, thế nhưng nó lại nằm trong tay Đới Đường, ngươi cần phải nghĩ biện pháp nào đó, bằng không chút ta có thể sẽ phải thất bại.

Lục Thiếu Du nói.

Lần trước tới Quỷ Vũ Tông Lục Thiếu Du cũng phát hiện ra trên Quỷ Vũ Tông có một đại trận hộ sơn, uy lực hẳn là bất phàm.

Nếu như Quỷ Vũ Tông khởi động đại trận hộ sơn, đến lúc đó sẽ phiền phức lớn.

Lục chưởng môn yên tâm đi, đại trận hộ sơn của Quỷ Vũ Tông là đại trận địa sát, trận giác đều ở chung quanh, chúng ta trực tiếp tiến vào đại điện sau đó nhổ một trận giác, đại trận sẽ bị phá phân nửa, tới lúc đó đại trận sẽ không còn là vấn đề.

Đới Cương Tử nói.

Vậy là tốt rồi.

Đây là địa bàn của Đới tông chủ, tất cả do Đới tông chủ định đoạn, Phi Linh môn ta sẽ liều mình tiếp quân tử, cùng Đới tông chủ liều mạng một phen.

Lục Thiếu Du nói.

Đa tạ Lục chưởng môn.

Đới Cương Tử cảm kích nói.

Lúc này hắn đã biết thế lực của Lục Thiếu Du, cho nên hắn không dám xem thường Lục Thiếu Du nữa.

Lúc này phía sau Lục Thiếu Du có ba người, có hai người không cần đoán hắn cũng biết đó chính là Thanh Hỏa lão quỷ và Lộc Sơn lão nhân.

Bất luận một người nào cũng không phải là người mà hắn có thể chống lại.

Một canh giờ sau, trước mắt Lục Thiếu Du xuất hiện một mảnh kiến trúc liên miên, chính là thành Quỷ Vũ.

Nếu như bằng vào tốc độ của Thiên Sí Tuyết Sư muốn tới Quỷ Vũ Tông chỉ mất một ngày một đêm.

Thế nhưng cưỡi yêu thú phi hành của Quỷ Vũ Tông lại mất tới ba ngày.

Trong nháy mắt này, Bạch Linh và Tiểu Long trên vai Lục Thiếu Du không biết từ khi nào đã chui vào trong ống tay áo Lục Thiếu Du.

Nhìn thấy thành Quỷ Vũ, ánh mắt của Đới Cương Tử lúc này không khỏi run rẩy.

Thành Quỷ Vũ phồn hoa không gì sánh được.

Cư dân trong thành hơn một nghìn vạn, dòng người đông đúc, trong phương viên vạn dặm chung quanh đây chính là địa phương náo nhiệt nhất, cũng là nơi trọng yếu nhất của Quỷ Vũ Tông.

Sưu Sưu.

Tham kiến Phó tông chủ, tham kiến chư vị trưởng lão.

Ngoài cửa thành, đệ tử của Quỷ Vũ Tông lập tức hành lễ, mọi người lập tức áp chế yêu thú tọa kỵ chậm rãi đi vào thành.

Trên lưng yêu thú phi hành, Lục Thiếu Du nhìn vào Thành Quỷ Vũ trước mắt.

Liếc mắt nhìn một cái, kiến trúc liên miên không dứt.

Trên những con đường chung quanh có không ít thương nhân, vũ giả lui tới, vô cùng náo nhiệt.

Loại náo nhiệt này hơn xa trấn Hoa môn hiện tại.

Chúng trưởng lão và hộ pháp trên lưng yêu thú phi hành đã cảm nhận được áp lực, mà lúc này tiếng ồn ào trong thành Quỷ Vũ truyền tới, dòng người trên đường như nước chảy không ngừng di động, vô cùng náo nhiệt.

Yêu thú phi hành bay thẳng tới Quỷ Vũ Tông ở trung tâm Quỷ Vũ thành.

Ngọn núi khổng lồ kia đứng sừng sững trong Quỷ Vũ thành, diện tích vô cùng lớn, từ trên nhìn xuống, bốn phía đều là một mảnh kiến trúc liên miên.

Trên ngọn núi cũng có không ít kiến trúc được kiến tạo, vô cùng đồ sộ.

Lúc này toàn bộ người trên yêu thú phi hành đều không khỏi xao động, mấy người trưởng lão và hộ pháp của Quỷ Vũ Tông lúc này đã biết bọn họ trở lại Quỷ Vũ Tông để làm gì.

Đông Vô Mệnh, Thanh Hỏa lão quỷ, Lộc Sơn lão nhân cũng có chút ba động, Quỷ Vũ Tông bọn họ không đặt vào trong mắt, thế nhưng trên Quỷ Vũ Tông có một người bọn họ không thể không dè chưng, đó chính là Đới lão quỷ, thực lực của Đới lão quỷ không phải tầm thường chút nào.

Phù.

Trên Quỷ Vũ Tông, yêu thú phi hành đáp xuống một cái sân rộng, mọi người trên lưng yêu thú nhảy xuống.

Tham kiến Phó tông chủ.

Trên ngọn núi, không ít đệ tử nhìn thấy Đới Cương Tử lập tức hành lễ.

Vương hộ pháp, Tôn hộ pháp, các ngươi xuống phía dưới sắp xếp, điều động tất cả những đệ tử chúng ta có thể điều động.

Phong tỏa Quỷ Vũ Tông, bất luận một kẻ nào cũng không được lên núi, ai dám trái giết bất luận tội.

Đới Cương Tử nói.

Vâng, tông chủ.

Tức thì, hai hộ pháp lập tức xuống phía dưới sắp xếp.

Lục chưởng môn, chúng ta có thể đi.

Đới Cương Tử nói với Lục Thiếu Du.

Lục Thiếu Du gật đầu, ánh mắt quét về chung quanh rồi lập tức đi theo phía sau Đới Cương Tử.

Tiểu tử, tất cả phải cận thận, không thể sơ ý.

Đông Vô Mệnh truyền âm nói với Lục Thiếu Du.

Một lát sau, một tòa sơn môn to lớn xuất hiện trong mắt Lục Thiếu Du.

Trên sơn môn có treo một tấm hoành phi lớn, trên mặt khắc ba chữ Quỷ Vũ Tông vô cùng khí phách.

Nhìn vào tấm hoành phi này, Lục Thiếu Du cũng không xa lạ gì, khóe miệng hắn khẽ mỉm cười, ngày này rốt cuộc cũng tới.

Hôm nay tất cả phải dựa vào Lục chưởng môn tương trợ rồi.

Đới Cương Tử nói.

Đới tông chủ yên tâm, chỉ cần ngươi không xao động, hôm nay chính là ngày ngươi giành được chức vị Tông chủ.

Lục Thiếu Du nói.

Tham kiến Phó tông chủ, tham kiến chư vị trưởng lão.

Sau sơn môn là một thông đạo vô cùng dài hướng về phía trước.

Lúc này có không ít đệ tử hành lễ, thế nhưng một tiếng Phó tông chủ kia cũng khiến cho Đới Cương Tử vô cùng khó chịuNhững đệ tử Quỷ Vũ Tông bình thường này Lục Thiếu Du cũng không đặt vào trong mắt.

Chỉ cần giải quyết được Đới lão quỷ kia coi như đại thế của Quỷ Vũ Tông đã mất, hắn cũng có thể yên tâm không ít.

Tham kiến Phó tông chủ.

Lúc này lại có mấy đệ tử trong tông hành lễ, mấy người này so với mấy đệ tử khi trước mạnh hơn không ít.

Ba Vũ Phách tam trọng, một Vũ Phách ngũ trọng.

Các ngươi đi đi.

Đới Cương Tử nói với bốn người này.

Phó tông chủ, hôm nay là ngày chúng ta trông coi đại trận địa sát, nếu như rời khỏi đây tông chủ sẽ trách phạt.

Vũ Phách ngũ trọng kia nói.

Vậy thì chết đi.

Vẻ mặt Đới Cương Tử trầm xuống, nói xong đồng thời thân ảnh nhoáng lên, ba vị trưởng lão phía sau Đới Cương Tử cũng lập tức ra tay.

Sưu Sưu.

Bốn đạo công kích, bốn cỗ chân khí trong nháy mắt tràn ra, bốn đệ tử Vũ Phách của Quỷ Vũ Tông dường như không ngờ tới Phó tông chủ và chúng trưởng lão lại xuất thủ với bọn họ.

Bốn người còn chưa kịp phản ứng thì từng đạo công kích mạnh mẽ trong nháy mắt đánh vào cơ thể bọn họ, ngay cả hộ thân cương khí cũng không kịp bố trí, trong nháy mắt bị đánh chết mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Hừ.

Đới Cương Tử lạnh lùng hừ một tiếng, thủ ấn nhanh chóng được kết, mấy đạo lưu quang ầm ầm đánh về phía một tảng đá phía trước.

Phanh.

Chỉ trong nháy mắt, bề ngoài tảng đá kia đột nhiên nứt nẻ, một cỗ khói xanh toát ra, trong nháy mắt một ngọn giản nhỏ bằng bàn tay hiện lên trước mặt mọi người.

Trận giác.

Lục Thiếu Du nhíu mày, trên ngọc giản này có một cỗ năng lượng rất mạnh, đối với thứ này Lục Thiếu Du cũng không xa lạ, chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra đây chính là trận giác của một trận pháp.

Thu.

Vẻ mặt Đới Cương Tử trầm xuống, thủ ấn lần thứ hai biến đổi, một cỗ chân khí khổng lồ trong tay nhanh chóng bao phủ trận giác kia, trong nháy mắt từ xa hút lại.

Ầm ầm.

Trận giác này bị rút ra tức thì toàn bộ ngọn núi lay động một chút.

́n Quỷ Vũ Tông.

(1) Đại trận địa sát này bảo vệ toàn bộ ngọn núi, trận pháp đã bị phá hơn phân nửa.

Thế nhưng cường giả trên Quỷ Vũ Tông có lẽ hiện tại đã biết có chuyện xảy ra, phỏng chừng bọn chúng sẽ lập tức tới đây.

Đới Cương Tử nói.

Đông lão, trước tiên người tới hậu sơn đi, đằng này giao cho tiểu tử là được.

Lục Thiếu Du nghiêng người nói với Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh.

Cẩn thận một chút, ta đi tới hậu sơn trước.

Đông Vô Mệnh nói xong, thân ảnh khẽ nhảy lên, trong nháy mắt biến mất.

Cảm nhận khí tức quanh người Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh, sắc mặt Đới Cương Tử có chút biến hóa, sự ba động của khí tức kia cũng khiến cho hắn không khó nhìn ra thực lực của Đông Vô Mệnh, tuyệt đối rất mạnh mẽ, thế nhưng lúc này hắn cũng không biết người kia là ai mà thôi.

Sưu.

Cùng lúc đó, trong ống tay áo Lục Thiếu Du, một đạo bạch quang lóe lên rồi lập tức biến mất.

Ô.

Lúc này, một thanh âm sắc bén vang vọng trong không trung, quanh quẩn ở trên ngọn núi khổng lồ.

Lục chưởng môn, chúng ta đi thôi.

Đới Cương Tử nhìn về phía trước, ánh mắt trầm xuống nói.

Đi thôi.

Lục Thiếu Du nói, tay áo run lên, lập tức đi về phía trước.

Đi qua mấy hành lang, lúc này một cái sân rộng hiện lên trước mặt hắn.

Trước sân rộng lúc này có hơn một nghìn đệ tử Quỷ Vũ Tông đang chạy tới sân rộng, trong đại điện có hơn mười đạo thân ảnh bước ra đại điện.

Tham kiến phó tông chủ, tham kiến chư vị trưởng lão.

Lúc đoàn người Đới Cương Tử đi tới sân rộng có không ít đệ tử Quỷ Vũ Tông vội vã hành lễ.

Nhanh đi kiểm tra, bên ngoài xảy ra chuyện gì.

Trong đại điện, thanh âm của Đới Đường truyền ra, có vẻ vô cùng kinh hãi.

Phó tông chủ đã trở về.

Tham kiến Phó tông chủ, tham kiến chư vị trưởng lão.

Đám người Đới Cương Tử lập tức đi qua sân rộng, nhìn thấy Lục Thiếu Du vào Lộc Sơn lão nhân, Thanh Hỏa lão quái đeo áo choàng phía sau, mọi người vô cùng nghi hoặc.

Các đệ tử nghe đây, bên ngoài không xảy ra chuyện gì, tất cả lui đi.

Đới Cương Tử đi lên phía trước rồi khẽ quát lên một tiếng.

Nhị đệ, đệ trở về rồi sao?Trong đại điện, Đới Đường nhanh chóng đi ra bên ngoài.

Nhìn Đới Cương Tử rồi lại nhìn vào Lục Thiếu Du và hai người Lộc Sơn lão nhân, Thanh Hỏa lão quỷ phía sau.

Ngươi có phải đang cảm thấy rất kỳ lạ đúng không?Nhìn thấy Đới Đường, Đới Cương Tử không nhịn được mà nói, trong giọng nói tràn ngập hận ý.

Đới Đường sửng sốt, đương nhiên là hắn có thể nhìn thấy được hận ý trong mắt Đới Cương Tử, hắn biết sắc nói: Nhị đệ, lẽ nào ngươi không bắt được Lục Thiếu Du? Hừ, ngươi còn giả bộ tới khi nào? Lục chưởng môn đã nói tất cả cho ta biết.

Ta quả thực không nghĩ tới.

Đới Đường, không ngờ ngươi lại thâm độc như vậy.

Đới Cương Tử tức giận nói.

Nhị đệ, đệ nói cái gi vậy?Vẻ mặt Đới Đường trầm xuống.

Cha, có chuyện gì vậy?Trong đoàn người, có một thân ảnh mặc hoa phục chạy tới trước người Đới Cương Tử, chính là Đới Trường Vân, nhi tử của Đới Cương Tử.

Lúc này Đới Trường An cũng tới bên người Đới Đường.

Ánh mắt hai người này lập tức nhìn vào Lục Thiếu Du, những chuyện phát sinh khi trước trên đại hội tông môn bọn họ đương nhiên còn nhớ rõ, cho nên không quên Lục Thiếu Du.

Đới tông chủ, ngại quá.

Hiện tại ta lựa chọn hợp tác với Đới phó tông chủ.

Ngươi quả thực quá mức thâm độc, ta cũng không muốn hợp tác với người như vậy.

Lục Thiếu Du ngẩng đầu ánh mắt nhìn vào Đới Đường rồi nói.

Lúc này, ánh mắt Lục Thiếu Du đã sớm đảo qua đám trưởng lão, hộ pháp phía sau Đới Đường.

Lục Thiếu Du cũng không khỏi giật mình.

Gần đây tổn thất của Quỷ Vũ Tông cũng không ít, thế nhưng không ngờ lại còn hơn mươi Vũ Tướng, hơn nữa phía sau Đới Cương Tử còn có thêm bốn người, tức là có gần hai mươi Vũ Tướng, về phần hộ pháp và chúng Vũ Phách thì có gần hai trăm người, loại thực lực này có thể nói là rất mạnh.

Trong mắt Lục Thiếu Du lúc này cũng xuất hiện khá nhiều linh giả.

Trong đó không ngờ có bốn Linh Tướng, mười mấy Linh Phách, Linh Sư không ít.

Mà linh giả đầu lĩnh Lục Thiếu Du cũng không xa lạ gì, khi trước trên đại hội tông môn ở Quỷ Vũ Tông, Lục Thiếu Du đã từng găp qua, người này họ Đoàn chính là Linh Tướng cửu trọng, lúc này chỉ sợ tu vi của hắn cũng đã có tiến bộ.

Từ trong miệng Đới Cương Tử Lục Thiếu Du cũng nghe nói Đoạn trưởng lão này không giống bình thường.

Là một vị đại sư trận pháp.

Trận pháp của Quỷ Vũ Tông là do một tay hắn bố trí.

Trận pháp này đủ để vây khốn những Vũ Suất không hiểu trận pháp vào bên trong, khó có thể thoát ra ngoài được.

Vì vậy người này Lục Thiếu Du cũng không chú ý nhiều lắm.

Ba Linh Tướng còn lại một người là Linh Tướng lục trọng, một Linh Tướng tứ trọng, một Linh Tướng nhất trọng, chung quy thực lực cũng không yếu.

Muốn nhìn thực lực một sơn môn thì chỉ cần nhìn vào thực lực linh giả trong sơn môn là có thể nhìn ra được một chút.

Lục Thiếu Du đoán có lẽ đây là toàn bộ thực lực của Quỷ Vũ Tông.

Thực lực như vậy cũng đã là rất mạnh rồi.

Các ngươi có ý gì, muốn tạo phản sao?Đới Đường quát lớn một tiếng, trong đầu không hiểu ra sao, cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.

Tạo phản, Đới Đường, ta tạo phản cái gì? Ngươi đừng quên, ta cũng có thể làm tông chủ Quỷ Vũ Tông.

Đới Cương Tử lạnh nhạt nói một tiếng: Ngươi bất nhân vậy thì đừng trách ta bất nghĩa.

Sau này tông chủ Quỷ Vũ Tông cũng chỉ có ta.

Và ta với ngươi cũng không có quan hệ gì nữa.

Đới Cương Tử, ngươi biết ngươi đang nói gì không? Ngươi thực sự muốn tạo phản sao?Đới Đường phẫn nộ nói.

Ha ha.

Đới Cương Tử cười lớn, lập tức lớn giọng nói: Tất cả hộ pháp, trưởng lão, đệ tử nghe đây.

Đới Đường bất nhân muốn dồn ta vào chỗ chết, may mà lần này ta đại nạn không chết.

Đới Đường cũng không trở thành tông chủ Quỷ Vũ Tông ta được nữa.

Hôm nay những người ủng hộ ta thì sau này ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi.

Thế nhưng những người đối đầu với ta, ngày sau đừng trách ta vô tình.

Đới Cương Tử nói, quanh âm quanh quẩn trong tai mọi người.

Sắc mặt không ít người đại biến.

Đới Cương Tử, Đới Đường bất hòa, chuyện này trong Quỷ Vũ Tông có vô số trưởng lão và hộ pháp đều biết.

Lúc này nói ra dường như cũng không có ai kinh ngạc.

Đới Cương Tử vừa dứt lời, lúc này đã có không ít đệ tử lùi bước đi tới bên người Đới Cương Tử.

Lập tức lại có ba trưởng lão, mười hộ pháp, còn có hơn mười Vũ Phách không chút do dự đi tới bên người Đới Cương Tử.

Nhìn thấy tất cả những thứ này, Lục Thiếu Du nhíu mày, xem ra Đới Cương Tử này đã sớm có an bài, âm thầm phát triển thực lực của mình.

Thế nhưng cỗ thế lực này so với Đới Đường dường như vẫn còn yếu hơn một chút.

Đới Cương Tử, ngươi biết ngươi đang làm gì không?Sắc mặt Đới Đường đại biến, hắn biết Đới Cương Tử luôn mơ ước chức vị tông chủ, thế nhưng hắn thật không ngờ, Đới Cương Tử này ngày hôm nay lại lớn mật như vậy.

Đới tông chủ, việc đã tới nước này hà tất ngươi phải giả bộ.

Lục Thiếu Du mở miệng nói.

́n Quỷ Vũ Tông.

(2) Lục Thiếu Du, ngươi có ý gì? Phi Linh môn các ngươi càng lúc càng lớn mật, đừng tưởng rằng Quỷ Vũ Tông thực sự sợ các ngươi.

Đới Đường nhìn Lục Thiếu Du, một cỗ hàn ý trong mắt bắn ra.

Đới Đường, ngươi vô sỉ thâm độc, lại lợi dụng ta đối phó với Phó tông chủ.

Hừ.

Đáng tiếc kế hoạch của ngươi thất bại rồi.

Lục Thiếu Du cười lạnh nói.

Nực cười, ta cấu kết với Phi Linh môn các ngươi đối phó với Đới Cương Tử kia lúc nào? Phi Linh môn các ngươi có thực lực kia sao?Đới Đường cả kinh nói.

Đới Đường, ta chính tai nghe thấy, lẽ nào còn giả bộ sao? Ngươi không cần phải chối.

Đới Đường lạnh nhạt nói.

Đới Cương Tử, lẽ nào ngươi cho rằng chỉ bằng vào Phi Linh môn này có thể đối phó với ta được sao? Nói như vậy, đại trận địa sát bị tổn hại cũng là do ngươi cố ý gây nên?Đới Đường lạnh nhạt nói.

Hừ.

Đới Cương Tử hừ lạnh một tiếng, một cỗ hàn ý bắn ra, nói: Đới Đường, hôm nay không phải ngươi chết thì ta vong.

Tất cả trưởng lão hộ pháp Quỷ Vũ Tông nghe lệnh, Đới Cương Tử cấu kết ngoại nhân tạo phản, dựa theo tông quy nên xử trảm, giết không tha.

Đới Đường lạnh lùng quát một tiếng.

Chúng trưởng lão, hộ pháp phía sau hắn, còn có chúng đệ tử lập tức bày ra tư thế nghênh địch, sắc mặt cả đám vô cùng ngưng trọng.

Tất cả mọi người nghe lệnh, giết Đới Đường.

Phía sau Đới Cương Tử, chúng hộ pháp và trưởng lão cũng rút đao kiếm ra hưởng ứng.

Toàn bộ không gian lập tức chìm trong bầu không khí giương cung bạt kiếm.

Lục Thiếu Du nhíu mày, thực lực của Đới Cương Tử rõ ràng có chút không đủ.

Đới Đường, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Đới Cương Tử lạnh lùng quát lên một tiếng, chân khí quanh thân tức thì bùng ra, thân ảnh trong nháy mắt lao thẳng tới Đới Đường.

Giết toàn bộ cho ta.

Đoạn trưởng lão, nhanh đi khởi động đại trận địa sát.

Ta muốn cho bọn chúng không thể rời khỏi Quỷ Vũ Tông.

Thanh âm của Đới Đường vừa dứt, đồng thời chân khí quanh người khuếch tán, không gian chung quanh gấp khúc.

Một cỗ khí tức mơ hồ từ trong cơ thể hắn tràn ra, cỗ khí tức này cũng vô cùng kinh khủng.

Thân thể lập tức lao về phía Đới Cương Tử.

Giết.

Lúc này, theo sự xuất thủ của Đới Cương Tử và Đới Đường, trưởng lão, hộ pháp, đệ tử hai phái cũng biết lập trường của mình.

Quỷ Vũ Tông ngày hôm nay nhất định sẽ biến đổi, cho nên cả đám không có chút do dự, lập tức lao thẳng về phía trước, bắt đầu xuất thủ.

Sưu.

Trong đoàn người, một đạo thân ảnh lắc mình rời đi, trong nháy mắt biến mất.

Y theo kế hoạch tiến hành.

Lục Thiếu Du đưa mắt nhìn về phía trước rồi phất tay nói với Lộc Sơn lão nhân và Thanh Hỏa lão quỷ ở phía sau.

Nói xong, vòng xoáy dưới chân chợt lóe, thân thể trong nháy mắt biến mất tại chỗ.

Phanh Phanh.

Trong nháy mắt này, thanh âm đinh tai nhức óc vang lên phía chân trời.

Hai cường giả Vũ Suất tam trọng Đới Đường và Đới Cương Tử chỉ giao thủ một chiêu, kình khí kinh khủng giống như một cơn lốc quét qua khiến cho toàn bộ bầu trời đột nhiên lắc lư.

Những đệ tử Quỷ Vũ Tông chung quanh lập tức bị đánh bay.

Xung quanh khu vực giao chiến của hai người này, không phải là chỗ mà những người bình thường có thể tới gần.

Khục khục.

Trong kình khí cuồng bạo, hai đạo thân ảnh đồng thời bị đẩy lui.

Dường như thương thế trên người Đới Cương Tử vẫn chưa khỏi hẳn, cho nên lúc này hắn đã rơi vào thế hạ phong.

Ha ha, Đới Đường, chết đi cho ta.

Trong nháy mắt này, một tiếng cười âm lệ truyền ra, thân ảnh của Lộc Sơn lão nhân trong nháy mắt lao thẳng về phía Đới Đường, vừa rồi hắn vẫn thu liễm khí tức.

Lúc này khí tức tràn ra, Khí tức này khiến cho người ta kinh hãi.

Mỗi một lần thân thể di động khiến cho không gian trực tiếp gợn sóng.

Thực lực thật mạnh mẽ.

Các hạ là người phương nào?Đới Đường đã sớm để mắt tới Lộc Sơn lão nhân và Thanh Hỏa lão quái phía sau Lục Thiếu Du.

Thế nhưng có áo choàng che khuất cho nên Đới Đường căn bản không biết hai người này rốt cuộc là ai.

Lúc này cảm nhận được thực lực của Lộc Sơn lão nhân khiến cho hắn lập tức sắc.

Từ khí tức trên người đối phương, hắn đã nhận ra bản thân mình không phải đối thủ của đối phương.

Hừ, ta là ai ngươi còn chưa xứng biết.

Lộc Sơn lão nhân nở nụ cười quái dị, đồng thời bàn chân khẽ bước một bước, thân thể giống như quỷ mị đánh thẳng về phía Đới Đường, chân khí thổ hệ cường hãn bỗng nhiên từ trong cơ thể bạo phát ra.

Trong nháy mắt quang mang này khiến cho toàn bộ mặt đất run rẩy, không ngừng có những cái khe xuất hiện trên sân rộng.

Nhìn thấy thanh thế của đối phương như vậy, sắc mặt Đới Đường đại biến, thực lực của đối phương tuyệt đối mạnh hơn nhiều so với hắn.

Oanh.

Mà lúc này, Lộc Sơn lão nhân cũng không cho Đới Đường nhiều thơi gian, bàn tay nắm chặt, chân khí trên người ba động, một đạo chưởng ấn hơn nghìn thước đột nhiên hội tụ trong không trung, trong nháy mắt đánh về phía Đới Đường.

Thật mạnh mẽ.

Sắc mặt Đới Đường hoảng hốt, thế nhưng hắn cũng không quên xuất thủ.

Chân khí trong cơ thể bạo phát.

Sau đó hóa thành một vòng quang mang thổ hệ đánh về phía trước, đồng thời cũng nhanh chóng bố trí hộ thân cương khí quanh người.

Phanh Phanh.

Hai người đều là vũ giả thổ hệ, hai đạo công kích va chạm vào nhau tức thì nổ vang.

Kình khí cường hãn khuếch tán ra bốn phía, âm thanh bạo liệt vang vọng không gian, vô số tảng đá trên mặt đất bị nốc lên.

Khục khục.

Lực lượng cường hãn khuếch tán, cước bộ Đới Đường tức thì lảo đảo, trực tiếp lùi lại hơn mười bước, đồng thời miệng phun ra một ngụm máu, hộ thân cương khí quanh người trực tiếp nứt nẻ.

Một chiêu bị thương, sắc mặt Đới Đường lập tức đại biến.

Hắn quay đầu về phía sau nói: Bố trí Thất Tinh Thất Sát Trận.

Sưu Sưu.

Nghe thấy Đới Đường nói vậy tức thì sáu đạo thân ảnh trong nháy mắt đẩy lùi đối thủ rồi nhảy ra, sau đó nhanh chóng tới bên người Đới Đường.

Trong sáu người có thêm bốn trưởng lão Vũ Tướng, Đỗ Vân Sơn Vũ Tướng bát trọng cũng ở trong đó.

Mặt khác còn hai Vũ Tướng thất trọng.

Một Vũ Tướng lục trọng.

Một Linh Tướng lục trọng và một Linh Tướng tứ trọng.

Sáu người tới phía sau Đới Đường đều tự đánh ra thủ ấn, tức thì bảy người cùng tiến lùi, vô hình trung dựa theo một loại phương thức nào đó, thủ ấn được kết, trong không trung lập tức có một cỗ lực lượng quỷ dị hội tụ.

Thân ảnh bảy người lấy Đới Đường dẫn đầu, thân ảnh tạo thành một chuỗi tàn ảnh liên miên không dứt, quanh thân bảy người lập tức bạo phát ra chân khí và linh lực hùng hồn, dường như có liên kết với một loại năng lượng trong thiên địa, thôi động một loại lực lượng quỷ dị, tức thì uy thế bảy người tạo ra đã tới một mức độ vô cùng kinh khủng.

Tốc độ chuyển động của bảy người nhanh hơn, hư hư thực thực, mang theo một cỗ lực lượng quỷ dị, khí tức theo sự di chuyển của thân ảnh bảy người ngày càng kinh khủng.

Mà không gian xung quanh bảy người lúc này áp lực càng lúc càng lớn.

Bảy người lập tức tiến về phía trước bao vây Lộc Sơn lão nhân.

Một người phá trận.

Thân ảnh Thanh Hỏa lão quỷ đi tới bên người Lộc Sơn lão nhân, thanh âm nhàn nhạt vang lên.

́n Quỷ Vũ Tông.

(3) Là một tàn trận, thế nhưng muốn phá cũng có chút phiền phức.

Lộc Sơn lão nhân nhướng mày nói.

Sắc mặt Đới Đường lúc này vô cùng bình tĩnh.

Thất tinh sát trậ này đương nhiên hắn có chút hiểu rõ.

Tuy rằng bảy người Đới Đường thực lực không mạnh cho lắm, thế nhưng bảy người phối hợp thì thực lực đại tăng, chỉ sợ muốn phá trận cũng không phải chuyện dễ dàng.

Ngọn núi của Quỷ Vũ Tông vô cùng khổng lồ, khoảng cách từ đỉnh núi cho tới phía sau núi cũng không ngắn.

Phía sau núi, từng tảng đá kỳ lạ san sát, cây cối xum xuê, rặng trúc liên miên.

Sườn núi có mây mù lượn lờ, trên vách núi đột nhiên có một con đường nhỏ.

Lúc này trên một thạch bích, có một cái cửa đá lớn xuất hiện.

Một đạo thân ảnh đáp xuống mặt đất.

Trước tiên thân ảnh này đánh ra từng đạo thủ ấn, trong nháy mắt có một cỗ lưu quang màu đen khuếch tán, ầm ầm đánh vào bên ngoài cửa đá.

Là kẻ nào xông vào Quỷ Vũ Tông ta?Trong cửa đá lập tức có một thanh âm già nua truyền ra.

Cửa đá nổ tung, một đạo thân ảnh từ bên trong lao ra.

Ha ha, Đới lão quỷ, ngươi vẫn chậm một bước.

Có lẽ ngươi không nghĩ tới có người sẽ đánh tới cửa nhà ngươi chứ?Đông Vô Mệnh lớn tiếng cười.

Cuối cùng một đạo thủ ấn được kết, tức thì toàn bộ cửa đá trong khoảnh khắc xuất hiện khói độc màu đen.

Rồi nháy mắt, toàn bộ không gian được bao phủ bởi một làn khói đen.

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh, là ngươi, ngươi tới Quỷ Vũ Tông ta làm gì?Trong làn khói độc tức thì có một tiếng quát kinh hãi vang lên.

Không có gì, nhi tử ngươi nhờ ta tới giết ngươi, lấy Quỷ Vũ Tông của ngươi mà thôi.

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh cười nhạt một tiếng.

Đông Vô Mệnh, ta không để yên cho ngươi.

Nói xong, thanh âm bên trong làn khói đen nấc cụt, từng tiếng nổ kinh thiên vang lên trong bầu trời.

Người ở bên trong đã bắt đầu công kích.

Mỗi một đạo công kích đánh ra đều khiến cho không gian gấp khúc rồi bị tàn phá.

Lực lượng cuồng bạo tràn ngập.

Làn khó đen kia nhìn như yếu đuối thế nhưng lúc này không gì phá nổi.

Chỉ cần làn khói bị đánh tan một chút lập tức lại được ngưng tụ, trong làn khói có một mùi vô cùng gai mũi xuất hiện.

Hừ.

Đới lão quỷ, độc trận của ta bằng vào ngươi há có thể phá vỡ.

Ngươi chậm rãi phá đi.

Có lẽ trò vui trong sào huyệt của ngươi ngươi cũng không được nhìn thấy.

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh nở nụ cười lạnh lẽo.

Hỗn đản, Đông Vô Mệnh, lão phu nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Trong đám sương độc, tiếng rít gào vang lên, công kích cuồng bạo liên tục tuôn ra làm cho không gian cũng run rẩy theo.

Sưu Sưu.

Trong sân rộng, lúc này thân ảnh Lục Thiếu Du đang tiến về phía trước.

Trước sơn môn, tại một trận giác khi trước Đới Cương Tử thu đi, một thân ảnh màu xanh xuất hiện, ánh mắt nhìn vào trận giác không khỏi trầm xuống.

Người này chính là Linh Tướng cửu trọng của Quỷ Vũ Tông.

Địa vị ở Quỷ Vũ Tông chỉ thua Đới Cương Tử.

Thân là linh giả, lại hiểu bày binh bố trận, và có tu vi Linh Tướng cửu trọng, địa vị trong Quỷ Vũ Tông không cần nói cũng biết.

Đoạn trưởng lão, ngươi muốn chữa trị địa sát trận sao?Một thân ảnh lập tức xuất hiện phía sau.

Lục Thiếu Du, chỉ bằng ngươi cũng muốn ngăn cản ta sao?Sắc mặt vị đoạn trưởng lão này trầm xuống, ánh mắt nhìn về phía sau Lục Thiếu Du thấy không có ai tức thì trong mắt hắn bắn ra một cỗ hàn ý.

Vậy thì thử xem là biết.

Lục Thiếu Du lạnh nhạt nói một tiếng.

Thanh âm vừa dứt, bàn chân khẽ điểm một cái, vòng xoáy dưới chân chợt lóe, trực tiếp đánh về phía Linh Tướng cửu trọng kia.

Lục Thiếu Du cũng là linh giả, đương nhiên biết một ít nhược điểm của linh giả.

Nếu như cận chiến, thân thể linh giả không mạnh mẽ được như vũ giả rất dễ tổn hại.

Mà lúc này đối mặt với một Linh Tướng cửu trọng, Lục Thiếu Du cũng không dám có chút sơ ý nào, linh giả so với vũ giả đồng cấp thì khó dây vào hơn nhiều.

Muốn chết.

Nhìn thấy Lục Thiếu Du lao thẳng tới, Đoạn trưởng lão kia nhíu mày, dường như cảm giác được khí thế của Lục Thiếu Du cũng không kém.

Vẻ mặt hắn lạnh lùng, không có một chút do dự gì, linh lực trong cơ thể mạnh mẽ tuôn ra.

Linh lực hóa thành một tấm lưới lớn nhanh chóng đánh xuống, mang theo khí thế phô thiên cái địa tiến về phía Lục Thiếu Du.

Hừ, Ảm Nhiên Tiêu Linh chưởng.

Lục Thiếu Du lạnh lùng quát một tiếng.

Hắn đã sớm có phòng bị.

Từng đạo thủ ấn phức tạp trong tay bỗng nhiên được kết.

Chân khí bàng bạc trong kinh mạch tuôn ra rồi hội tụ trong lòng bàn tay, khí tức đột nhiên kéo lên.

Một chưởng ấn trong suốt đột nhiên xuất hiện trong tay Lục Thiếu Du.

Không dừng lại một chút nào, Lục Thiếu Du nhanh chóng đẩy tay về phía trước.

Chưởng ấn trong suốt như một khối ngọc kia bắn về phía trước, nhanh chóng bành trướng, không gian chung quanh rung động kịch liệt, từng gợn sóng khuếch tán ra bốn phía.

Tất cả chỉ trong nháy mắt.

Không gian chung quanh chưởng ấn rít gào.

Cuối cùng chưởng ấn khổng lồ va chạm với linh lực phô thiên cái địa kia.

Phanh phanh.

Hai đạo lực lượng va chạm, thanh âm bạo liệt vang lên giữa không trung.

Kình khí tán loạn, kình phong bắn ra tứ phía.

Lục quang lúc này trong nháy mắt tạo thành những đường vòng cung quỷ dị mang theo kình phong liên miên không dứt chồng chất lên nhau, giống như thiên la địa võng.

Hai đường vòng cung kinh người này trong chớp mắt chồng chéo lên nhau.

Không gian chung quanh gấp khúc, rung động liên tục, tản ra một cỗ khí tức vô hình lan tỏa ở chung quanh.

Ngay khi khí tức cuồng bạo này trong nháy mắt khuếch tán, cùng lúc đó trên tay trái Lục Thiếu Du đột nhiên có một đạo chưởng ấn khổng lồ chừng trăm thước hiện lên.

Mà khi chưởng ấn này xuất hiện, nhiệt độ trong không gian đột nhiên giảm xuống.

Hàn Băng Ấn.

Một tiếng quát nhẹ từ trong miệng Lục Thiếu Du truyền ra, chưởng ấn được đẩy đi.

Một cỗ hàn khí cuồng bạo tới cực hạn khuếch tán giống như một cơn sóng nhanh chóng lan tràn ra chung quanh.

Chưởng ấn mang theo khí tức lạnh lẽo cùng với năng lượng ba động hung hăng đánh về phía trưởng lão họ Đoạn kia.

Công kích hệ thủy.

Vừa rồi dưới đạo công kích thứ nhất, trưởng lão họ Đoạn cũng không chiếm được chút tiện nghi nào, linh lực dưới chưởng ấn quỷ dị kia tiêu hao không ít.

Lúc này đạo công kích thứ hai của đối phương nhanh như thiểm điện bắn tới, không cho hắn thời gian kịp thở, loại tốc độ cường hãn như vậy khiến cho hắn vô cùng giật mình.

Cũng may Linh Tướng cửu trọng như hắn cũng không phải là kẻ yếu, trong lúc bối rối linh lực trong tay lập tức hội tụ, một cỗ linh hỏa bắn về phía trước.

Linh hỏa này cũng vô cùng bất phàm, nhanh chóng đốt cháy sóng gợn không gian tạo thành một màu đỏ tươi.

Cạch Cạch.

Hàn Băng Ấn của Lục Thiếu Du đánh xuống, không gian dưới một loại trạng thái cực kỳ quỷ dị trong nháy mắt đóng băng.

Trong hàn khí đầy rẫy, một cỗ năng lượng như thực chất điên cuồng di chuyển, không gian dưới cỗ năng lượng bạo động này trở nên cuồng loạn.

Khí tức lạnh lẽo và nóng bỏng va chạm với nhau, hai cỗ công kích thuộc tính trái ngược va chạm khiến cho thanh âm bạo tạc vang vọng thiên địa.

Xem tiếp...

con-mat-ao-thi

  • Linh vũ thiên hà

  • truyện tranh Linh vũ thiên hà

  • truyện Linh vũ thiên hà

  • Linh vũ thiên hà truyện chữ

  • đọc truyện Linh vũ thiên hà

  • Linh vũ thiên hà chap

  • truyenfull.vn

  • truyenfull.vip

  • truyenfull.vip

  • truyen.tangthuvien.vn/

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License