Độc tôn tam giới
Chapter
0290
Hừ, vậy thì sao? Trên thiên tài luận kiếm, hắn không nên gặp phải ca ca, bằng không nhất định hắn sẽ phải nếm mùi đau khổ.
Hạ Hầu Anh hừ lạnh, oán hận nói một câu rồi lại hỏi tiếp: Ca ca, huynh nói xem có đúng hay không?Hạ Hầu Tông thản nhiên nói: Đương nhiên là đúng.
Tử Xa Mân đứng bên người Giang Trầη, tự nhiên biết Hạ Hầu Tông và Giang Trầη âm thầm đọ sức, trong lòng cũng âm thầm khiếp sợ.
Thiệu Uyên này không ngờ thực sự khiêu khích Hạ Hầu Tông, hơn nữa dường như khiêu khích còn không có thất bại, nhìn qua song phương so đấu một chút còn ngang tay.
Mặc dù chỉ là ngang tay, nhưng mà Tử Xa Mân lại khiếp sợ không hiểu.
Phải biết rằng cả Vĩnh Hằng thánh địa, trước khi Thiệu Uyên xuất hiện, chưa từng có ai có thể đấu ngang tay với Hạ Hầu Tông, kể cả trong Ngũ đại công tử kia, cũng không có người nào có biện pháp chặn phong mang của hắn.
Đây cũng là nỗi buồn của Vĩnh Hằng thánh địa, cũng là chỗ khó xử nhất.
Vĩnh Hằng thánh địa được xưng là chưởng khống giả của Vĩnh Hằng thần quốc, theo lý thuyết đại bộ phận thiên tài có lẽ đều xuất hiện từ Vĩnh Hằng thánh địa, thiên tài mạnh nhất tự nhiên cũng phải tới từ Vĩnh Hằng thánh địa.
Thế nhưng mà Hạ hầu gia tộc này hết lần này tới lần khác lại xuất hiện một yêu nghiệt như vậy, làm cho những thiên tài trẻ tuổi trong Vĩnh Hằng thánh địa thủy chung không ngóc đầu lên được.
Có thể nói bởi vì Hạ Hầu Tông này ánh sáng quá chói lọi, làm cho một đám thiên tài trong Vĩnh Hằng thánh địa đều ảm đạm thất sắc, làm cho quang mang vốn nên thuộc về bọn hắn bị che lấp.
Trên phương diện nhất định nào đó, đây cũng là một loại áp chế với thiên tài Vĩnh Hằng thánh địa.
Vĩnh Hằng thánh địa tự nhiên không hy vọng loại tình huống này tiếp tục kéo dài.
Cho nên Tam đại thánh chủ đối với Giang Trầη cũng có chỗ chờ mong.
Bọn họ tự nhiên cũng cảm nhận được Giang Trầη và Hạ Hầu Tông đọ đồng thuật, chỉ là đây là người trẻ tuổi tranh giành khí phách, những tiền bối như bọn họ tự nhiên sẽ không ngang nhiên nói toạc ra.
Hai người đọ đồng thuật, chỉ coi như là một trận phong ba nho nhỏ.
Giang Trầη giống như chuồn chuồn lướt qua mặt nước, sau khi thử nông sâu một chút, vẻ mặt thoải mái dời mắt đi, trực tiếp bỏ qua Hạ Hầu Tông như không khí.
Đồng thời ánh mắt của hắn lại nhìn về phía khu vực Yến gia cách đó không xa.
Bên Yến gia, tộc trưởng Yến gia, còn có Yến Vạn Quân, Yến Chân Hòe, Yến Thanh Hoàng, còn có Lăng Bích Nhi cùng với một trưởng lão phương diện đan đạo khác của Yến gia, tổng cộng có sáu danh ngạch.
Hoàng Nhi hôm nay mặc một thâm xiêm y màu xanh nhạt, khiến cho người ta có cảm giác lịch sự tao nhã, khí chất phiêu giật.
Ánh mát Giang Trầη dừng lại trên người Hoàng Nhi, lúc này mới hiện lên một tầng nhu tình nhàn nhạt.
Ánh mắt này người bình thường căn bản không chú ý tới được.
Thế nhưng mà đã có một người từ sau khi Giang Trầη xuất hiện vẫn chú ý tới hắn, người này chính là Hạ Hầu Anh.
Khi ánh mắt Giang Trầη chuyển dời tới trên người Hoàng Nhi, lúc trong mắt hiện lên đạo nhu tình kia, trực giác cường đại của nữ nhân thoáng cái bộc phát ra tiềm lực.
Trong lòng Hạ Hầu Anh kia khẽ động, trực giác nói cho nàng biết, ánh mắt Thiệu Uyên này có chút không đúng.
Chẳng lẽ Thiệu Uyên này ở Yến gia vừa ý nữ tử Yến gia kia?Nghĩ tới đây, Hạ Hầu Anh giống như phát hiện ra một việc trọng đại.
Nàng dùng cùi chỏ chọc Hạ Hầu Tông bên người: Ca ca, phiền phức của huynh tới rồi.
Hạ Hầu Tông nở nụ cười nhạt, nụ cười mang theo vài phần lười biếng: Phiền toái của ta? Anh nhi, muội không cần nói quá như vậy a.
Muội không lừa huynh đâu, muội vừa phát hiện ra một vấn đề, vấn đề này huynh rất quan tâm tới nha.
Ngữ khí của Hạ Hầu Anh có chút khoa trương.
Cái gì?Hạ Hầu Tông cười nhạt một tiếng: Muội nha, không nên nói khoa trương như vậy.
Chiêu này của muội từ nhỏ ca ca ta gặp nhiều rồi.
Lần này thực sự không phải như vậy a.
Chẳng lẽ huynh không có phát hiện ra sao?Nụ cười của Hạ Hầu Anh rất là quỷ dị: Có người muốn đoạt thức ăn trước miệng cọp của Hạ Hầu Tông huynh a.
Ồ? Sao lại nói vậy?Mí mắt Hạ Hầu Tông khẽ nhếch lên.
Chính là Thiệu Uyên kia, vừa rồi hắn nhìn lén Hoàng Nhi tiểu tỷ kia.
Hơn nữa ánh mắt rất không đúng.
Loại ánh mắt này muội biết rõ.
Hạ Hầu Anh chậc chậc nói: Khó trách tiểu tử rắm thí này lại có bộ dáng hững hờ với bổn tiểu thư, hóa ra tâm tư ở trên người cô gái nhỏ kia a.
Hừ, nữ tử kia có gì tốt chứ? Có thể so sánh với bổn tiểu thư ta sao?Ngữ khí của Hạ Hầu Anh có chút tức giận bất bình.
Hạ Hầu Tông khẽ cau mày: Anh nhi, không phải muội nhìn nhầm đó chứ? Ca ca à, chuyện khác muội có thể nói mò, nhưng chuyện này huynh cảm thấy muội sẽ nói mò sao?Hạ Hầu Anh dùng lời thề son sắt đảm bảo, muội thề, vừa rồi muội còn nhìn thấy hắn lén nhìn Yến THanh Hoàng kia, ánh mắt tràn ngập nhu tình nha.
LOại ánh mắt này tuyệt đối không giả vờ ra được.
Trong lòng Hạ Hầu Anh vẫn rất là ảo não, nàng cảm thấy Thiệu Uyên này quả thực không có mắt.
Mình là đại tiểu thư Hạ Hầu gia tộc, muốn dáng người có dáng người, có tướng mạo có tướng mạo, có địa vị là có địa vị, điểm nào mà không xuất sắc hơn nữ tử Yến gia kia cơ chứ?Yến Thanh Hoàng kia trừ việc giả bộ như điềm đạng đáng yêu kia, bộ dáng lạnh lùng như băng kia, còn có gì nữa chứ?Trong mắt Hạ Hầu Anh, Yến Thanh Hoàng chính là người dối trá, sở dĩ giả bộ ra bộ dáng trời sinh khó gần kia đơn giản là sợ đắc tội với Hạ Hầu gia tộc, sợ ca ca Hạ Hầu Tông của nàng mất hứng a.
Cho nên nhìn thấy Giang Trầη đối với Hoàng Nhi như vậy, Hạ Hầu Anh tức giận không có chỗ phát tiết, càng thêm mắm thêm muối nói với Hạ Hầu Tông.
Hạ Hầu Tông đối với Hoàng Nhi không có bất kỳ tình cảm nào.
Nhưng mà từ trước cho tới nay Hạ Hầu Tông đều coi Yến Thanh Hoàng là thứ hắn độc chiếm.
Người khác tuyệt đối không thể nhúng chàm, đừng nói là nhúng chàm, suy nghĩ cũng đừng mong suy nghĩ.
Ở Vĩnh Hằng thần quốc này nếu như để cho Hạ Hầu Tông hắn biết ai âm thầm có ý đồ với Yến Thanh Hoàng, Hạ Hầu Tông hắn nhất định sẽ khiến cho người nọ trả một cái giá thêm thảm, đau đớn.
Bởi vì trong mắt Hạ Hầu Tông, suy nghĩ về Yến Thanh Hoàng chính là bất kính cực lớn với Hạ Hầu Tông hắn.
Cho nên nghe được Hạ Hầu Anh nói lời này, lửa giận trong lòng vừa mới được lắng xuống của Hạ Hầu Tông lần nữa bị chọc giận.
Trước đó hắn bị ánh mắt của Giang Trầη khiêu khích, chọc giận, lúc này lại bị cái liếc mắt kia chọc giận.
Chỉ là ánh mắt lần này không phải trực tiếp khiêu khích Hạ Hầu Tông hắn, mà là khiêu khích thứ Hạ Hầu Tông hắn tự nhận là độc chiếm.
Súc sinh này.
Hạ Hầu Tông nghiến răng nghiến lợi, trong mắt nổi lên từng đạo sát ý lạnh lẽo: Một ngày nào đó ta sẽ khiến cho hắn hối hận khi tới thế giới này.
Hạ Hầu Anh cười hì hì nói: Ca ca à, huynh có cảm giác nguy cơ hay không vậy? Theo muội thấy nữ tử Yến gia kia tự do thời gian dài như vậy.
Qua mấy ngày nữa triệu hồi nàng tới Hạ Hầu gia tộc đi.
Bằng không mà nói, người ta làm quan hưởng lộc vua, ở chùa ăn lộc phật, đến lúc đó.
.
.
& Câm miệng.
Hạ Hầu Tông biết rõ Hạ Hầu Anh muốn nói gì, cho dù là thân muội muội của hắn thì loại chuyện này Hạ Hầu Tông cũng không cho phép nàng nói tiếp.
Chuyện này đối với Hạ Hầu Tông hắn mà nói tuyệt đối là một loại khinh nhờn lớn lao.
Hạ Hầu Anh thè lưỡi, cũng không có tiếp tục nói nữa, nàng biết rõ lửa giận của ca ca đã bị chọc giận.
bất kể là Yến Thanh Hoàng hay là tiểu tử Thiệu Uyên kia.
Đều chờ xui xẻo tới đi.
Những chuyện nhỏ xen vào giữa này cũng không có ảnh hưởng tới thịnh hội.
Khi Tam đại thánh chủ xuất hiện, khách mời khắp nơi đều nhao nhao đứng lên.
Đại thánh chủ cười nói: Hôm nay khách quý chật nhà, khiến cho Vĩnh Hằng thánh địa cảm thấy vẻ vang a.
Lần thịnh hội này, cự đầu đan đạo Vạn Uyên đảo cơ hồ tề tụ.
Bổn tọa trừ thịnh tình khoản đãi ra thì cũng chỉ có thể tận lực tranh thủ, làm cho mọi người cảm thấy chuyến đi này không tệ mà thôi.
Được rồi, chư vị, mời ngồi a.
Chiêu đãi có chỗ nào không được chu toàn, kính mong chư vị thông cảm nhiều hơn.
Về phần lần thịnh hội này, nội dung là lĩnh vực đan đạo, bổn tọa cũng không có ý định can thiệp.
Vẫn giao cho Tử Xa Mân trưởng lão tới chủ trì đi.
Đại thánh chủ lời ít mà ý nhiều, tùy tiện nói vài câu liền đem mọi chuyện giao cho Tử Xa Mân.
Tử Xa Mân vì lần thịnh hội này có thể nói đã chuẩn bị sung túc.
Hắn ở trên lĩnh vực đan đạo của thập đại thần quốc địa vị cũng không cao.
Nhưng mà lần này lào ở địa bàn của mình, hơn nữa có người trẻ tuổi Thiệu Uyên kia làm hậu thuẫn cho hắn, cũng khiến cho lực lượng của Tử Xa Mân trở nên sung túc hơn rất nhiều.
Hắng giọng, Tử Xa Mân cất cao giọng nói: Tin rằng đoạn thời gian trước tất cả thế lực lớn cũng nhìn thấy Thái Nhất bổ thiên đan, cho dù không thấy cũng có nghe thấy.
Lần thịnh hội này là vì Thái Nhất bổ thiên đan hiện thế mà tổ chức ra, mời chư vị tới đây cũng là vì muốn cùng chư vị chia sẻ sự vui sướng này, cùng nhau hoang nghênh thời khắc vui mừng này.
Tài ăn nói của Tử Xa Mân vẫn không tệ.
Vừa mở miệng là thao thao bất tuyệt, ngay cả Giang Trầη cũng bội phục tài ăn nói của Tử Xa Mân.
Nội tình đan đạo của Vĩnh Hằng thánh địa chúng ta gần đây không phải nằm trong top đầu của thập đại thần quốc, nhưng mà tin rằng sau khi Thái Nhất bổ thiên đan xuất hiện, đan đạo của Vĩnh Hằng thánh địa chúng ta sẽ trở thành một phương lực lượng không thể bỏ qua.
Tin tưởng rằng trình độ đan đạo của Vĩnh Hằng thánh địa ta được đề cao, đối với trình độ đan đạo tổng thể của Vạn Uyên đảo cũng có tác dụng xúc tiến cực lớn.
Chỉ có xúc tiến lẫn nhau, trình độ đan đạo của Vạn Uyên đảo mới có thể không ngừng tiến bộ, chư vị đồng liêu thấy có đúng hay không?Phía dưới truyền tới tiếng hưởng ứng kịch liệt.
Đương nhiên, hưởng ứng kịch liệt đại đa số là tới từ những thế lực trong nội bộ Vĩnh Hằng thánh địa, còn có một bộ phận thế lực có quan hệ không tệ với Vĩnh Hằng thánh địa.
Về phần những thế lực vốn bình thường, bọn họ chỉ cười cười tượng trưng, đối với lời nói hùng hồn của Tử Xa Mân cũng không quá để ý.
Có người bỗng nhiên mở miệng nói: Tử Xa trưởng lão đúng không? Tên tuổi của ngươi lão phu lần đầu tiên nghe nói, không biết ngươi và Tử Mục trưởng lão năm đó xưng hô thế nào?Ngữ khí của người này có chút ngạo mạn, là một lão tổ đan đạo tới từ Niết Bàn thần quốc, râu tóc bạc trắng, nhìn qua giống như là tuổi già sức yếu vậy.
Lời nói này kỳ thực rất là vô lễ.
Tử Xa Mân cười nhạt một tiếng: Tử Mục trưởng lão là người ta luôn kính nể trong thánh địa.
Ha ha, nói như vậy không có quan hệ huyết thống với ngươi sao?Không biết Tử Xa trưởng lão ngươi nhận được mấy phần chân truyền của Tử Mục trưởng lão?Vấn đề này vô cùng sắc bén, hơn nữa phương thức hỏi vấn đề này cũng rất vô lễ.
Nhưng mà những lão gia hỏa này đều là cự đầu giới đan đạo, hết lần này tới lần khác lại có chút cậy già lên mặt.
Trong lúc Tử Xa Mân đang khó xử thì Giang Trầη bên người lại lạnh nhạt nói: Tử Xa trưởng lão đã nói rất rõ, Tử Mục trưởng lão chỉ là danh nhân thánh địa, chỉ là đồng môn với Tử Xa trưởng lão, cũng không có quan hệ sư thừa.
Các hạ là cố ý giả bộ hồ đồ? Hay là đầu óc bản thân không đủ? Một chút chuyện như vậy cũng không có nghĩ ra được?Tử Xa Mân làm nhiều chuyện vì Giang Trầη như vậy, lúc này tự nhiên Giang Trầη phải đi ra trợ trận.
Dù sao Giang Trầη biết rõ hôm nay nhất định phải đắc tội với một ít người, hắn cũng không sợ đắc tội với người ta.
Quả nhiên hắn vừa mới nói ra, tên lão tổ của Niết Bàn thần quốc kia nổi giận lôi đình, nói: Tiểu tử nhà ngươi miệng còn hôi sữa, hiểu cái gì gọi là cấp bậc lễ nghĩa hay không? Ngươi có tư cách gì đứng ra nói chuyện? Cấp bậc lễ nghĩ là tương đối, ngươi tới làm khách, cậy già lên mặt, hỏi vấn đề không có trình độ như vậy, sao có thể khiến người khác tôn trọng ngươi được chứ? Tư cách? Ngươi trừ tóc trắng một chút, râu ria dài một chút thì có tư cách gì chứ?Ngữ khí Giang Trầη sắc bén không thôi.
Giang Trầη xem xét thời thế, âm thầm quan sát một chút, phát hiện ra lão nhân này dường như là bằng hữu tri kỷ với mấy cự đầu đan đạo của Bách Hoa thần quốc.
Có thể nhìn ra được hai nhóm người này có lẽ đã tạm thời trở thành minh hữu.
Quả nhiên bên Bách Hoa thần quốc đã có người quái khí cười rộ lên: Đầu năm nay quả thực có nhiều chuyện kỳ quái.
Lúc trước Tử Mục trưởng lão tuy rằng tính khí táo bạo một chút, nhưng dầu gì cũng là một quân tử lễ độ nho nhã.
Sao người trẻ tuổi đời sau lại không bằng đời trước như vậy a.
Người nói lời này là một gã trung niên bên người Thạch Huyền.
Có lẽ là truyền nhân Thạch Huyền, hoặc là tùy tùng của hắn.
Người này âm dương quái khí nói như vậy, lại làm cho bầu không khí ở hiện trường thoáng cái trở nên vô cùng quỷ dị.
Tam đại thánh chủ vẻ mặt thản nhiên, dường như quyết tâm không can thiệp vào lần thịnh hội đan đạo này.
Hơn nữa bọn họ cũng biết, lần thịnh hội đan đạo này vĩnh viễn không thiếu đánh võ mồm.
Đến cuối cùng nhất định cho dù là ai cũng không thể chiến thắng bằng mồm mép.
Muốn phân ra cao thấp, còn phải dựa vào thủ đoạn đan đạo.
Hiện tại bất quá chỉ là màn dạo đầu, loại đấu mồm mép này này tự nhiên Tam đại thánh chủ không quá để ý.
Ánh mắt Giang Trầη lạnh lùng, nhìn người trung niên của Bách Hoa thần quốc kia.
Bách Hoa thánh địa của các ngươi mới là một đời không bằng một đời.
Giang Trầη bỗng nhiên cười nói.
Đó là đương nhiên, ở thế giới đan đạo này, Bách Hoa thánh địa chúng ta vĩnh viễn phồn vinh hưng thịnh, phát triển không ngừng, lúc nào cũng có nhân tài xuất hiện.
Vậy sao? Tại sao ta lại cảm thấy là giang sơn thay đổi, phế tài xuất hiện? Mỗi một đời đều là phế tài, tự nhiên không tồn tại vấn đề một đời không bằng một đời.
Giang Trầη cười lạnh nói.
Tử Xa Mân ngạc nhiên, hắn không ngờ rằng ngôn từ của Thiệu Uyên này lại sắc bén như vậy.
Như vậy có thể giải vây cho hắn a.
Tài ăn nói của Tử Xa Mân không tệ, nhưng muốn nói tới nhanh trí đấu võ mồm, hắn vẫn thiếu một chút.
Đừng nói là Tử Xa Mân, cả Vĩnh Hằng thánh địa, ai mà không cảm thấy kỳ quái cơ chứ? Bọn họ vẫn cho rằng Thiệu Uyên là thiên tài lạnh lùng, là một thiên tài ít xuất hiện.
Thế nhưng lại không ngờ rằng lúc đấu mồm mép, Thiệu Uyên này lại có lời lẽ sắc bén như vậy.
Mà ý nghĩ của Giang Trầη cũng rất đơn thuần.
Mục tiêu của hắn chỉ có một, đó là trên thịnh hội này toàn lực biểu hiện mình, làm cho Vĩnh Hằng thánh địa hiểu rõ giá trị của hắn.
Chứng minh với Vĩnh Hằng thánh địa, Giang Trầη hắn vĩnh viễn xứng đáng được Vĩnh Hằng thánh địa ủng hộ toàn lực.
Người trung niên kia hiển nhiên không có ngờ tới, tiểu tử trong Vĩnh Hằng thánh địa này lại có gan dám can đảm tranh luận với mình.
Hơn nữa còn ngang nhiên châm chọc Bách Hoa thánh địa bọn họ đời sau không bằng đời trước, toàn là củi mục.
Người trẻ tuổi này phải ngu muội tới cỡ nào mới có thể nói ra những lời này cơ chứ?Người trẻ tuổi kia giận quá hóa cười lạnh lùng cười nói: Đúng là người không biết thì không sợ.
Nếu như Bách Hoa thánh địa ta đời sau không bằng đời trước, đều là củi mục mà nói, vậy loại bại tướng dưới tay như Vĩnh Hằng thánh địa các ngươi thì tính là thứ gì chứ? Nếu như nhớ không nhầm mà nói, năm đó người nào đó của Vĩnh Hằng thánh địa trong lúc so đấu đan đạo thua Thạch Huyền đại nhân nhà chúng ta.
Tức giận tới mức tâm map hát tác, bạo thể vẫn lạc, dường như cũng không qua bao nhiêu năm a.
Người này vừa nói vừa lắc đầu, mang theo ý tứ trào phúng nồng đậm: Nhưng mà cũng khó trách, người trẻ tuổi nha, chưa nhìn qua các mặt của xã hội, vô tri không biết sợ.
Chẳng khác nào là vạch mặt.
Bên Vĩnh Hằng thánh địa, tất cả mọi người sau khi nghe lời nói này đều cực kỳ không vui, đây rốt cuộc vẫn là thịnh hội mà Vĩnh Hằng thánh địa tổ chức, người Bách Hoa thánh địa này cũng quá kiêu ngạo a.
Giang Trầη vẫn ung dung, khoan than cười rộ lên: Chuyện Tử Mục trưởng lão, tự nhiên ta có nghe nói tới.
Bất quá phiên bản ta nghe nói là những người kia dùng âm mưu quỷ kế, dùng thủ đoạn người khác không nhận ra mới may mắn thắng được Tử Mục trưởng lão.
Về sau lại lợi dụng chuyện này mua danh chuộc tiếng, lừa gạt người trong thiên hạ vài thập niên a.
Lời này của Giang Trầη không có một chút sợ hãi nào, trực tiếp dội chậu nước bẩn lên trên người Thạch Huyền kia.
Thạch Huyền lúc trước so đấu đan đạo với Tử Mục trưởng lão, rốt cuộc có sử dụng thủ đoạn âm hiểm hay không Giang Trầη không biết, hắn cũng không muốn biết.
Mục tiêu của hắn khi làm như vậy chính là chọc giận người Bách Hoa thánh địa, chọc giận Thạch Huyền kia.
Quả nhiên lời này vừa nói ra, hai mắt vốn đang khép hờ của Thạch Huyền đột nhiên trợn lên, bắn ra một đạo hung quang lạnh lùng nhìn về phía Giang Trầη.
Giang Trầη ung dung cười cười, không chút né tránh nào, đó lấy ánh mắt của Thạch Huyền kia.
Thạch Huyền đại nhân, tiểu tử không có ngậm máu phun người a.
Những chuyện này chắc hẳn trong lòng ngươi hẳn cũng tự biết, đúng không?Giang Trầη như cười như không nói.
Thạch Huyền vốn cũng không phải là người lòng dạ rộng lượng, sắc mặt hắn trầm xuống, nhìn chằm chằm vào Tử Xa Mân nói: Tử Xa Mân, ngươi ở Vạn Uyên đảo tuy rằng cũng không tính là thượng đẳng, nhưng dầu gì cũng là một đại nhân vật.
Thịnh hội bực này, để cho một tiểu tử miệng còn hôi sữa ở chỗ này nói loạn.
Ngươi không sợ người trong thiên hạ chê cười hay sao?Tử Xa Mân mỉm cười, vẻ mặt lạnh nhạt lắc đầu nói: Người trong thiên hạ không cười được hắn.
Cũng không có ai có tư cách cười hắn.
Ồ?Thạch Huyền tùy ý cười ha hả: Vĩnh Hằng thánh địa các ngươi từ khi nào cao không thể chạm tới như vậy? Người trong thiên hạ cũng không có tư cách nói tới các ngươi?Tử Xa Mân lạnh nhạt nói: Thạch Huyền đạo hữu, nếu như ngươi có thể luyện chế ra được Thái Nhất bổ thiên đan này, ngươi cũng có tư cách kiêu ngạo.
Nhưng mà đáng tiếc ngươi lại không được.
Cái gì?Tất cả mọi người chấn động, nhao nhao quăng ánh mắt kinh ngạc về phía Giang Trầη.
Trước đó mọi người hoặc ít hoặc nhiều đều nghe nói Thái Nhất bổ thiên đan này là do một người trẻ tuổi phát minh ra.
Nhưng đối với loại tin đồn này, khắp nơi đều bán tín bán nghi, cảm thấy đây là sương mù do Vĩnh Hằng thánh địa ném ra.
Mặc dù mọi người cũng nói tới cái tên Thiệu Uyên này, nhưng mà rốt cuộc Thiệu Uyên này là ai, bộ dáng ra sao mọi người cũng không rõ ràng cho lắm.
Hiện tại nghe Tử Xa Mân nói như vậy mọi người mới bừng tỉnh đại ngộ.
Hóa ra Thiệu Uyên mà mấy hôm nay mọi người điên cuồng thảo luận chính là người trẻ tuổi nhanh mồm nhanh miệng này.
Trong lúc nhất thời, hiện trường yên lặng một mảnh.
Vô số ánh mắt đều nhao nhao tập trung lên trên người Giang Trầη, từng đạo ánh mắt đều tràn ngập hiếu kỳ, mọi người hiển nhiên đều muốn nhìn kỹ xem, người trẻ tuổi được xưng là luyện chế ra Thái Nhất bổ thiên đan rốt cuộc có chỗ đặc thù gì.
Chợt nhìn qua người trẻ tuổi kia cũng không có quá nhiều chỗ kinh người.
Nhưng cẩn thận quan sát, lại phát hiện ra người trẻ tuổi kia quả thực có rất nhiều chỗ khiến cho người ta kinh ngạc.
Không nói tới cái khác, chỉ bằng vào phần khí độ này của hắn cũng khiến cho rất nhiều người trẻ tuổi căn bản không kịp chuẩn bị.
Một người trẻ tuổi đối mặt với nhiều tiền bối đan đạo như vậy, không kiêu ngạo không siểm nịnh, trò chuyện vui vẻ, ngay cả Thạch Huyền cũng dám lên tiếng châm chọc, phần khí độ này, phần gan dạ sáng suốt và dũng khí này, đủ để cho người ta xem trọng.
Thạch Huyền lạnh lùng cười đánh giá Giang Trầη: Không thể tưởng tượng được, sau khi Tử Mục trưởng lão vẫn lạc, đan đạo của Vĩnh Hằng thánh địa các ngươi càng ngày càng không có tiền đồ.
Loại lời nói dối thấp kém này cũng dám nói ra.
Các ngươi coi đồng đạo trong Vạn Uyên đảo này đều là kẻ đần hay sao?Thạch Huyền tuyệt đối không tin, đan đạo có quy luật của đan đạo một người trẻ tuổi có thể luyện chế ra Thái Nhất bổ thiên đan, có thể luyện chế ra loại đan dược này.
Phẩm chất hoàn mỹ kia, kỹ thuật hoàn mỹ, kỹ thuật tràn ngập nội tình, những thứ này không phải là thứ mà người trẻ tuổi có thể khống chế.
Tử Xa Mân lạnh nhạt nói.
Thế giới đan đạo, thiên tài xuất hiện lớp lớp, năm đó Thạch Huyện đạo hữu tự xưng là thiên tài thiếu niên, chẳng lẽ không cảm thấy có thiên tài trẻ tuổi so với ngươi còn kiệt xuất hơn xuất hiện hay sao? Chuyện ngươi không làm được thì cảm thấy đồng đạo trong thiên hạ không ai làm được hay sao? Thạch Huyền đạo hữu cảm thấy thiên phú đan đạo của mình là chưa từng có, vô tiền khoáng hậu hay sao?Tử Xa Mân nói cũng có tính công kích rất mạnh.
Thạch Huyền nghe vậy cũng giận quá hóa cười: Tử Xa Mân, năm đó Tử Mục trưởng lão cũng không có tư cách nói những lời này với Thạch mỗ.
Tử Xa Mân ngươi còn kém xa lắm.
Một chút thủ đoạn ấy của ngươi muốn chọc giận Thạch mỗ sao? Còn non một chút.
Chọc giận ngươi?Giang Trầη nhịn không được cười rộ lên.
Thạch Huyền, không thể không nói, ngươi nghĩ quá nhiều rồi.
Nhưng mà có một việc ta lại biết rõ.
Thạch Huyền nhà ngươi năm đó đánh bại Tử Mục trưởng lão nhất định là có thủ đoạn không ai nhận ra.
Thị thị phi phi tất có công luận.
Làm càn.
Thạch Huyền vỗ bàn, hai tay chắp sau lưng, ngạo nghễ nói: Đừng nói là Tử Mục trưởng lão, Vĩnh Hằng thánh địa các ngươi cho dù thêm một vạn măm, mấy vạn năm cũng không có khả năng tìm được một người có thể ngang hàng nói chuyện với Thạch mỗ trên phương diện đan đạo.
Giang Trầη nghe vậy cười rộ lên.
Đúng vậy sao? Vậy ngươi luyện chế một khỏa Thái Nhất bổ thiên đan ta nhìn xem?Giang Trầη đối chọi gay gắt.
Thạch Huyền thản nhiên nói: Đan sư trong thiên hạ chẳng lẽ chỉ dùng một loại đan dược mà phân cao thấp sao? Không nói tới Thái Nhất bổ thiên đan kia liệu có phải thực sự do ngươi luyện chế ra hay không.
Coi như là vậy, nói không chừng cũng chỉ là vận khí tốt, trong lúc vô tình nhận được đan phương thượng cổ, khiến cho ngươi nhặt được chỗ tốt.
Chuyện này chỉ có thể nói vận khí ngươi không tệ, không chứng minh được thiên phú đan đạo của ngươi mạnh bao nhiêu.
Thạch Huyền cảm thấy, nếu như đan dược này thực sự là do tiểu tử này luyện chế ra, vậy nhất định là tiểu tử này nhận được đan phương thượng cổ, tuyệt đối không phải là tiểu tử này tự mình nghiên cứu ra.
Đạt được đan phương thượng cổ, chính là vận khí thuần túy, hoàn toàn không có quan hệ tới nội tình và thực lực đan đạo.
Trong lòng Giang Trầη ngược lại còn âm thầm mừng thầm.
Thạch Huyền nói như vậy kỳ thực đã từng bước tiến vào trong cạm bẫy mà hắn đặt ra từ trước.
Thạch Huyền, Thái Nhất bổ thiên đan này làm sao tới tay ngươi không cần phải quan tâm.
Ngươi không biết luyện chế lại là sự thực.
Hừ, cho dù ta không biết, vậy thì có thể nói rõ ra điều gì chứ? Ngươi biết tất cả các loại đan dược sao? Có lẽ ta chỉ có một loại đan dược này là không biết, nhưng mà Vĩnh Hằng thánh địa các ngươi cho dù kéo dài thêm mười thế hệ nữa thì cũng chưa hẳn.
Đây là chênh lệch, đây là nội tình, hiểu không?Ngữ khí của Thạch Huyền tràn ngập vẻ khinh miệt.
Kỳ thực cũng không phải hắn là người hoàn toàn thiếu kiên nhẫn, cũng cảm giác mình đấu võ mồm với một người trẻ tuổi dường như có chút mất thân phận.
Thế nhưng mà người trẻ tuổi ghê tởm này lại có một thứ khó hiểu, khiến cho nộ khí của Thạch Huyền hắn không áp chế được, luôn luôn áp chế không nổi, lửa giận không ngừng thiêu đốt hắn.
Nội tình?Giang Trầη cũng cười rộ lên: Thạch Huyền, có phải ngươi cảm thấy Vạn Uyên đảo này chỉ có Bách Hoa thánh địa các ngươi có nội tình đan đạo đúng không? Ngươi nói thứ ngươi hiểu trên dưới mười thế hệ Vĩnh Hằng thánh địa chúng ta chưa chắc đã hiểu đúng không? Thứ ngươi không biết chỉ có một mình Thái Nhất bổ thiên đan đúng không? Ngươi không biết sao?Thạch Huyền cười lạnh.
Giang Trầη nở nụ cười ngày càng sáng lạn: Nói người vô tri không biết sợ là có chút khen ngợi ngươi.
Ta nhìn Thạch Huyền nhà ngươi căn bản không giống như là người a.
Giang Trầη nhẹ nhàng cười, nói tiếp: Như vậy đi, Thạch Huyền ngươi đã tự tin như vậy, hơn nữa ngươi cũng đã mua danh chuộc tiếng vài thập niên, hôm nay không bằng dứt khoát làm một trận.
Hừ, bước tiếp theo có phải ngươi định nói Vĩnh Hằng thánh địa các ngươi muốn lật lại bản án? Muốn khiêu chiến Thạch Mỗ? Muốn lấy lại hổ thẹn trước đó của Tử Mục trưởng lão?Nụ cười của Thạch Huyền tràn ngập châm chọc: Nếu nói như vậy, phải khiến cho các ngươi thất vọng rồi.
Thạch mỗ ta khinh thường ra tay, các ngươi biết tại sao không? Bởi vì hiện tại đan đạo của Vĩnh Hằng thánh địa căn bản không xứng để Thạch mỗ động thủ.
Giang Trầη nhìn chằm chằm vào Thạch Huyền, ánh mắt mang theo một chút giễu cợt.
Thạch Huyền, không nên quá tự tin như vậy.
Người khác không nhìn ra, ta lại có thể nhìn ra sự yếu đuối trong lòng ngươi.
Ngươi nói ngươi hiểu, Vĩnh Hằng thánh địa ta mười thế hệ chưa chắc đã hiểu.
Nói miệng không bằng chứng, không bằng mượn cơ hội này, chứng minh ngựa chết hay là lừa chết a.
Bằng vào ngươi?Thạch Huyền khinh miệt lắc đầu: Thạch mỗ không có hứng thú giáo huấn trẻ con.
Giang Trầη cười nhạt một tiếng: Nếu như tăng thêm đan phương Thái Nhất bổ thiên đan thì sao? Có ý gì?Thạch Huyền rung động.
Đúng như suy đoná của Giang Trầη lúc trước, không có ai có thể cự tuyệt được sự hấp dẫn của Thái Nhất bổ thiên đan, Thạch Huyền này cũng không làm được.
Nghe nói tới năm chứ Thái Nhất bổ thiên đan này, trong lòng Thạch Huyền rung động.
Ngươi tỷ thí một trận với ta, lấy Thái Nhất bổ thiên đan làm tiền đặt cược.
Ngươi thắng thì lấy đi đan phương này, ngươi thua phải thừa nhận chuyện lúc trước khi đánh cuộc với Tử Mục trưởng lão, ngươi đã ăn gian.
Thạch Huyền lạnh lùng nói: Tiểu tử, ngươi xác định mình có thể đại biểu cho Vĩnh Hằng thánh địa?Giang Trầη nhún nhún vai: Thái Nhất bổ thiên đan này là của ta, tự nhiên ta có tư cách làm chủ.
Tử Xa trưởng lão, Tam đại thánh chủ đều ủng hộ quyết định của ta.
Thạch Huyền cười rộ lên, khoan thai nhìn chằm chằm qua Tử Xa Mân: Tử Xa Mân, người trẻ tuổi càn rỡ thô lỗ này có thể làm chủ hay sao?Tử Xa Mân thản nhiên nói: Cự đầu đan đạo trong thiên hạ tụ tập ở đây, tất cả mọi người đều rõ như ban ngày, Vĩnh Hằng thánh địa chúng ta dám nuốt lời sao? Ngươi sợ cái gì chứ?Thạch Huyền cười ha hả: Tốt, tốt, Thạch mỗ quả thực đã xem thường Vĩnh Hằng thánh địa các ngươi.
Tuy rằng các ngươi rất vô tri, nhưng mà vô tri cũng là vô tri có khí phách.
Khiến cho Thạch mỗ xem trọng Vĩnh Hằng thánh địa các ngươi một bậc.
Các ngươi đã gặp bức tường mà không biết quay đầu lại, vậy Thạch mỗ phá lệ, sẽ cho Vĩnh Hằng thánh địa các ngươi một bài học.
Thạch Huyền lần này tới tham dự Bổ Thiên thịnh hội này hoàn toàn là vì Thái Nhất bổ thiên đan mà tới.
Bằng không mà nói dùng thân phận hiện tại của Thạch Huyền, hắn căn bản khinh thường tới loại địa phương như Vĩnh Hằng thánh địa, trong mắt hắn đó là tự hạ thân phận.
Chính là bởi vì có sự hấp dẫn của Thái Nhất bổ thiên đan, làm cho hắn muốn tới nhìn tình hình một chút.
Nhìn xem có cơ hội nhân lúc cháy nhà đi hôi của, thế nhưng lại không nghĩ rằng Vĩnh Hằng thánh địa này không biết vì sao bỗng nhiên lại có dũng khí lớn tới như vậy, lại phái một người trẻ tuổi liên tục đi khiêu khích hắn.
Cuối cùng còn giống như điên đại, đưa ra ước định đánh cuộc.
Đánh cuộc đan đạo với Thạch Huyền hắn, quả thực là không biết tự lượng sức mình.
Bất luận một thiên tài nào đều có đặc điểm chung, đó chính là vô cùng tự tin.
Tuy rằng giờ phút này tình huống nhìn qua có chút quỷ dị, một người trẻ tuổi không ngừng khiêu khích Thạch Huyền hắn.
Chọc giận Thạch Huyền hắn, đưa ra ước định đánh cuộc.
Chuyện này trong mắt người thường mà nói rõ ràng là có vấn đề.
Thạch Huyền cũng biết trong này có lừa dối, thế nhưng mà cho dù biết rõ Thạch Huyền cũng không sợ hãi, bởi vì hắn có đầy đủ tự tin.
Đánh cuộc đan đạo, cuối cùng vẫn phải dựa vào nội tình đan đạo nói chuyện.
Đương nhiên ở địa bàn người khác, Thạch Huyền cũng không tự tin mù quáng, phớt lờ tất cả mà nhẹ nhàng cười, chắp tay nói với khách nhân bốn phía: Hôm nay cao nhân đan đạo của Vạn Uyên đảo tề tụ như mây ở đây.
Thạch mỗ vốn không muốn làm náo động, thế nhưng Vĩnh Hằng thánh địa không biết tự lượng sức mình, cũng mong chư vị chứng kiến, lần đánh cuộc này cũng đừng nói Thạch mỗ khi dễ tiểu bối.
Không đợi người khác mở miệng, Giang Trầη cười nhạt nói: Không cần phải nói vậy, cũng không cần nghi thần nghi quỷ sợ ta giở trò lừa gạt.
Thái Nhất bổ thiên đan là do ta nghiên cứu chế tạo ta, ta tự có thể làm chủ.
Nhưng mà nếu như ngươi thua, chuyện lúc trước ngươi sử dụng thủ đoạn thắng Tử Mục trưởng lão thì phải nói rõ, chỉ là không biết ngươi có làm được vậy hay không?Trê thực tế lúc trước Thạch Huyền dùng một chút thông minh nho nhỏ chọc giận Tử Mục trưởng lão, nhưng bản thân lúc đánh cuộc đan đạo cũng không có sử dụng thủ đoạn lường gạt nào.
Nhưng mà loại người kiêu ngạo như hắn căn bản khinh thường giải thích, hắn cười lạnh, nói: Thạch mỗ căn bản khinh thường nói rõ.
Nhưng mà Thái Nhất bổ thiên đan của ngươi, ngươi có dám thề không dùng đan phương giả tới lừa gạt người khác hay không? Tự nhiên là dám.
Giang Trầη thản nhiên nói.
Thạch Huyền gật đầu nói: Tốt, vậy ngươi thề đi.
Cái gì gọi là ta thề? Chẳng lẽ ngươi không cần thề sao?Giang Trầη cười lạnh: Ngươi cảm thấy mình thắng chắc, tuyệt đối không thể thua sao?Thạch Huyền ngửa mặt lên trời cười lớn: Hẳn ngươi cảm thấy mình còn có thể thắng ta hay sao? Đã đánh cuộc thì tự nhiên song phương phải công bằng, một chút nhân phẩm đánh cuộc như vậy Thạch Huyền ngươi cũng không có sao?Giang Trầη dầu muối không ăn.
Thạch Huyền khẽ giật mình, nhưng lại lạnh lùng nói: Lúc trước chiến một trận với Tử Mục trưởng lão, Thạch mỗ quang minh chính đại mà thắng, không có gì để thừa nhận.
Chỉ là ngươi lại coi đây là thứ để đánh cuộc, quá vớ vẩn.
Vậy ngươi lấy thứ gì ra đánh cuộc?Giang Trầη cười lạnh: Hừ, tiểu nhi vô tri, nếu như ngươi có thể thắng được Thạch mỗ, cái gì cũng dễ nói.
Cái gì cũng dễ nói sao?Giang Trầη khoan thai cười cười: Vậy ngươi trở thành mô hạ, làm đan nô của ta, đời đời kiếp kiếp không được đổi ý, được không? Lớn mật.
Sau lưng Thạch Huyền, người của Bách Hoa thánh địa đều trợn mắt quát.
Trong mắt Thạch Huyền cũng bắn ra một đạo ánh mắt lạnh lẽo, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Giang Trầη: Người trẻ tuổi, khẩu khí lớn như vậy, không sợ giảm thọ sao? Để Thạch mỗ làm đan nô của ngươi, ngươi không sợ thiên lôi đánh xuống hay sao?Sắc mặt Thạch Huyền trầm xuống: Tiểu tử, nếu như ngươi muốn chọc giận ta, Thạch mỗ không ngại nói cho ngươi biết, ngươi làm rất thành công.
Nhưng mà ở lĩnh vực đan đạo đắc tội với Thạch mỗ, những người này thường thường sẽ rất, rất thảm.
Vậy sao? Nói như vậy đánh cuộc lần này ngươi đồng ý hay sao?Thạch Huyền lạnh lùng nói: Đồng ý thì thế nào? Ngươi cho rằng ngươi có phần thắng sao? Vậy thì thề đi.
Giang Trầη lạnh lùng nói Chậm đã.
Tên trung niên bên cạnh Thạch Huyền lại nói: Ngươi đánh cuộc với đại sư nhà ta, muốn đánh cuộc tính mạng cả đời của đại sư nhà ta sao? Ngươi tính toán rất giỏi a.
Giang Trầη như cười như không, nói: Thạch Huyền, xem ra người dưới trướng ngươi không phải rất có lòng tin với ngươi a.
Nếu như ngươi thực sự tự tin chiến thắng mười phần, đây là mua bán một vốn bốn lời a.
Thạch Huyền thản nhiên nói: Ngươi lui ra.
Tiểu tử này gian trá, nhưng mà muốn chơi mánh khóe trước mặt Thạch mỗ, hắn còn non một chút.
Nói cho cùng Thạch Huyền vẫn có tự tin tuyệt đối.
Hắn không cảm thấy một tiểu tử trong Vĩnh Hằng thánh địa có thể khiêu chiến Thạch Huyền hắn.
Đan đạo, một người trẻ tuổi cho dù gặp được một chút kỳ ngộ cũng không có khả năng vô duyên vô cớ bỗng nhiên trở nên rất mạnh.
Cho dù có kỳ ngộ cũng cần phải có thời gian để tiêu hóa.
Cũng cần có thời gian để tích lũy.
Tiểu tử trẻ tuổi này thoạt nhìn cũng chỉ có ba mươi tuổi, có thể có bao nhiêu nội tình và tích lũy được chứ?Cho nên Thạch Huyền căn bản không tồn tại bất kỳ sự lo lắng nào.
Giang Trầη dẫn đầu thề, sau khi hoàn tất lời thề, hắn lạnh nhạt nhìn qua Thạch Huyền, vẻ mặt kia cũng là một loại bức bách với Thạch Huyền.
Lời nói tới nước này, nếu như Thạch Huyền đổi ý hoặc là sợ hãi, đều coi là một loại khiếp đảm.
Loại người có địa vị như Thạch Huyền, hắn tuyệt đối sẽ không biểu hiện ra một mặt này.
Hắn lãnh đạm, lập tức thề: Lần đánh cuộc này nếu như ta thua, cho dù làm đồng tử, đan nô cho ngươi cũng không oan.
nếu như có đổi ý, Thạch mỗ sẽ tự sát tại chỗ.
Nếu không thiên địa không dung.
Thệ ước này cũng coi như vô cùng ác độc.
Giang Trầη mỉm cười, nở nụ cười quỷ dị với Thạch Huyền, dường như đang tự nhủ nói với mình: Xem ra ta phải chúc mừng chính mình, nhận được một đan nô không tệ.
Thạch Huyền lạnh lùng cười, chuyện cho tới nước này, cứ như vậy tranh giành miệng lưỡi với tiểu tử này cũng không có ý nghĩa.
Một chút thủ đoạn nực cười như vậy tự nhiên Thạch Huyền sẽ không để vào trong lòng.
Tuy rằng hắn không biết tiểu tử trẻ tuổi này lấy dũng khí, lực lượng ở đâu mà làm như vậy.
Nhưng mà Thạch Huyền căn bản không cần biết.
Hắn chỉ biết, chỉ cần hắn phát huy ra trình độ vốn có của mình, tiểu tử này tuyệt đối sẽ không có cơ hội.
Tiểu tử, ngươi định đánh cuộc thế nào? Vậy thì giống như lúc trước, tùy ý để ngươi định đoạt phương thức đánh cuộc.
Sao nào? Ta định đoạt?Thạch Huyền khẽ giật mình.
Không phải ngươi nói ta chỉ biết Thái Nhất bổ thiên đan mà ngươi không biết hay sao? Thứ ngươi hiểu chưa chắc mười thế hệ Vĩnh Hằng thánh địa chúng ta đã hiểu.
Đã như vậy cứ dựa theo phương thức này mà đánh cuộc.
Chúng ta ra đề mục cho nhau, ta ra ba, ngươi a ba.
Sẽ nhìn thấy rõ nông sâu.
.
.
Nếu như những đề mục ngươi ra ta đều biết, mà đề mục ta ra ngươi biết ít hơn.
Như vậy chính là ngươi thua.
Trái lại thì là ta thua.
Sao nào, như vậy được không?Mọi người nghe xong đều cảm thấy thích thú.
Ván bài này độ khó có thể nói là vô cùng to lớn.
Dù sao mỗi đan sư đều có một ít tư nhân.
Cái gọi là tư nhân chính là bí mật độc nhất vô nhị, chính là thứ đồ vật chân chính thuộc về mình.
Thứ này mình hiểu chưa chắc người khác đã hiểu, đã có.
Mà loại đánh cuộc như vậy, nếu như mỗi người ra ba đề mục.
Nói không chừng cuối cùng sẽ định ra nông sâu thực sự.
Song phương nếu như đều trả lời được vấn đề của đối phương, tự nhiên sẽ được tính là hòa.
Thạch Huyền suy nghĩ một lát, trong lòng ngược lại có chút ngoài ý muốn.
Hắn vốn tưởng rằng tiểu tử này nhất định sẽ đưa ra một ít phương thức đánh cuộc kỳ lạ, cổ quái.
Trong lòng Thạch Huyền đang suy nghĩ xem nên cự tuyệt thế nào.
Nên dẫn dắt phương thức đánh cuộc đi vào quỹ đạo thế nào.
Dùng phương thức công khai nhất quyết cao thấp.
Nhưng mà phương pháp mà Giang Trầη nói ra kia lại hoàn toàn không có chỗ trục lợi nào, thứ liều hoàn toàn là nội tình của bản thân đan sư.
Như vậy Thạch Huyền không có cách nào cự tuyệt.
Cự tuyệt thế nào đây chứ? Nếu như ngay cả loại phương thức đánh cuộc như vậy cũng cự tueejt mà nói, chẳng phải là thừa nhận với bên ngoài Thạch Huyền hắn kiêng kỵ người trẻ tuổi này?Lại nói, Thạch Huyền cảm thấy, phương thức này đối với hắn mà nói kỳ thực có lợi.
Bởi vì phương thức đánh cuộc này là đấu nội tình, so đấu nội tình tri thức đan đạo.
Thạch Huyền ở phương diện này vô cùng tự tin.
Đối phương chỉ là một người trẻ tuổi.
Có thể có bao nhiêu nội tình đáng nói cơ chứ?Cho nên Thạch Huyền càng không có bất kỳ lý do nào cự tuyệt.
Hắn lập tức lạnh nhạt gật đầu: Phương thức đánh cuộc này có thể thực hiện được.
Nhưng mà ngươi có nghĩ tới hay không? Loại phương thức thi đấu này, hai người đều ra ba vấn đề, vạn nhất cùng không biết hoặc là cùng biết hết, chẳng lẽ bất phân thắng bại hay sao? Chuyện này không phải đơn giản hay sao? Nếu như ngang tay, vậy lại ra ba vấn đề, chỉ cần là ngang tay, không ngừng ra vấn đề, cho tới khi phân ra thắng bại, sao nào?Giang Trầη vô cùng phóng khoáng, phần phóng khoáng này trong mắt Thạch Huyền mà nói hiển nhiên không có đạo lý chút nào.
hắn thực sự có chút không rõ, tiểu tử này rốt cuộc dựa vào cái gì mà tự tin như vậy?Chẳng lẽ đại sư lâm đầu, hắn còn cảm thấy có cơ hội thủ thắng hay sao?Thạch Huyền cố gắng làm cho lòng mình bình tĩnh, không suy nghĩ tới đối thủ.
Có lẽ tiểu tử này đang giả thần giả quỷ, cố ý lừa gạt, làm cho hắn căn bản không có cách nào chuyên tâm được.
Nghĩ tới đây Thạch Huyền đem tâm trạng mình điều chỉnh tới trạng thái tốt nhất.
Hắn gật đầu: Vậy theo như phương thức của ngươi mà đánh cuộc đi.
Nhưng mà đây là quân tử đấu, Thái Nhất bổ thiên đan, Thạch Mỗ tự nhận không biết, không phải ngươi định lấy ra đó chứ?Giang Trầη cười ha hả: Yên tâm, Thái Nhất bổ thiên đan ta đã lấy ra làm tiền đặt cược, tự nhiên sẽ không lấy ra làm vấn đề để hỏi ngươi.
Ngươi có thể yên tâm.
Ta muốn thắng cũng phải thắng quang minh chính đại, thắng khiến cho ngươi không còn lời nào để nói.
Thạch Huyền nở nụ cười khinh miệt: Nói mạnh miệng cũng nên có chừng mực thôi.
Giang Trầη nhún nhún vai nói: Rất nhanh ngươi sẽ không cho là vậy.
Song phương nhìn nhau, đều không có nói thêm gì nữa.
Mà bắt đầu chuyên tâm suy nghĩ.
Đánh cuộc giờ phút này không ngờ đã bắt đầu.
Mà tâm trạng của khách mời bốn phương lúc này cũng nhảy lọa lên.
Nếu nói ngay từ đầu bọn họ đều cảm thấy Vĩnh Hằng thánh địa cố tình gây sự, miệng lưỡi lợi hại.
Là muốn phát tiết chuyện Tử Mục trưởng lão năm đó.
Như vậy giờ phút này bọn họ đã không còn cho là vậy.
Bọn họ đã ý thức được một việc.
Đây là một ván bài mà Vĩnh Hằng thánh địa tỷ mỉ sắp xếp.
Chỉ là trong lòng mọi người cũng rất là ngạc nhiên, rốt cuộc Vĩnh Hằng thánh địa này lấy sự tin tưởng từ đâu? Phái một người trẻ tuổi như vậy đi khiêu chiến Thạch Huyền?Lại cầm đan phương Thái Nhất bổ thiên đan đi làm tiền đặt cuộc? Bọn họ không sợ thua sao? Đan phương Thái Nhất bổ thiên đan thông qua loại phương thức này tới tay Thạch Huyền, quả thực là chuyện cười lớn lao a.
Đừng nói là khách mời khắp nơi, cho dù các thế lực lớn trong Vĩnh Hằng thần quốc cũng tràn ngập khó hiểu.
Bọn họ cũng lo lắng dị thường, không rõ Thiệu Uyên này tại sao lại xúc động đi khiêu chiến Thạch Huyền.
Trong thế giới đan đạo của Vạn Uyên đảo, trình độ của Thạch Huyền chính là đại biểu cho top mười.
Thậm chí là top năm, vô cùng cao cấp.
Thiệu Uyên này tuy rằng thiên phú không tồi, nhưng cũng chỉ là người trẻ tuổi vừa mới quật khởi mà thôi.
Cho nên dù là tất cả các thế lực lớn trong Vĩnh Hằng thần quốc, đối với trận chiến này bọn họ cũng không có cách nào hiểu được.
Trong đó kể cả là Hạ Hầu gia tộc kia cũng vậy.
Hạ Hầu Anh luôn bảo trì tâm tính xem náo nhiệt, nàng cảm thấy Thiệu Uyên này cố làm ra vẻ, lần này không biết sống chết đi khiêu chiến Thạch Huyền đại sư.
Thiệu Uyên này, Vĩnh Hằng thánh địa này thực sự quên Tử Mục trưởng lão lúc trước chết như thế nào rồi sao?Nàng bĩu môi, thấp giọng nói: Ca ca, tiểu tử này xem ra đã điên rồi.
Hạ Hầu Tông cười nhạt một tiếng: Người trẻ tuổi có chút thiên phú, chỉ là lại quá mức kiêu ngạo.
Nếu như hắn có đường ngang ngõ tắt, có lẽ còn có chút hy vọng thủ thắng.
Nhưng dùng loại phương thức đánh cuộc này quyết đấu với Thạch Huyền kia, ta chỉ có thể nói đầu óc hắn tuyệt đối có vấn đề, là một tên điên.
Hạ Hầu Tông cảm thấy Thiệu Uyên này tuyệt đối điên rồi.
Chỉ cần là người bình thường, cũng biết loại đánh cuộc này căn bản không có phần thắng.
Nực cười, cả Vĩnh Hằng thánh địa đều đi theo tiểu tử này điên loạn a.
Hạ Hầu Anh lắc đầu: Tử Xa lão sư cũng không biết tại sao lại bị tiểu tử này mê hoặc tới thần hồn điên đảo.
Được rồi, Anh nhi, không cần nhiều lời.
Tiểu tử này tự rước lấy nhục, chúng ta xem náo nhiệt là được rồi.
Nhưng mà tiểu tử này nhất định có năng lực tẩy não rất mạnh, bằng không mà nói Tam đại thánh chủ và Tử Xa Mân cũng không có khả năng hồ đồ theo hắn.
Hạ Hầu Tông vẫn nhìn vào mấu chốt của vấn đề.
Hừ, bọn họ đều bị ma quỷ ám ảnh.
Hạ Hầu Anh cũng không thấy gia hỏa Thiệu Uyên này có chút phần thắng nào.
Trong lúc lơ đãng, ánh mắt Hạ Hầu Anh bỗng nhiên nhìn về phía Yến Thanh Hoàng cách đó không xa.
Hạ Hầu Anh lập tức nhíu mày, lại nhẹ nhàng kéo kéo góc áo Hạ Hầu Tông, ngữ khí có chút châm ngòi thổi gió: Ca ca à, xem ra nữ tử Yến gia kia quả thực có một chân với tiểu tử kia a.
Huynh nhìn xem ánh mắt của nàng ta kìa.
Chậc chậc, có được coi là thâm tình, chân thành hay không?Ánh mắt Hạ Hầu Tông bỗng nhiên lạnh lẽo nhìn về phía Yến Thanh Hoàng.
Lúc này Yến Thanh Hoàng đang hết sức chăm chú, ánh mắt ân cần nhìn qua song phương đang đánh cuộc trong trường.
Ở chỗ sâu trong hai hàng lông mi, vẻ ân cần, thâm tình không thể nào che đấu được.
Loại ánh mắt này, loại vẻ mặt này, ngay cả người ngu cũng có thể nhìn ra được mấy thứ gì đó.
Trong đầu Hạ Hầu Tông như có tiếng nổ tung, một đạo lửa giận lập tức dấy lên.
Trong lúc đó hắn có cảm giác nhục nhã khó hiểu.
Có cảm giác như bị phản bội.
Hắn đối với Yến Thanh Hoàng không có bất kỳ tình cảm nào.
Nhưng lại coi Yến Thanh Hoàng là thứ hắn độc chiếm.
Chắc chắn là thế, cho nên hắn thấy Yến Thanh Hoàng này, toàn bộ con người, tâm tư nàng có lẽ đều thuộc sở hữu của hắn.
Giờ phút này nhìn thấy tâm tư của Hoàng Nhi không có đặt vào trên người Hạ Hầu Tông hắn, không ngờ lại có tình cảm thâm sâu với một nam nhân khác như vậy.
Chuyện này đối với Hạ Hầu Tông mà nói tự nhiên là nhục nhã lớn lao.
Không thể tha thứ, không thể tha thứ.
Tiểu tiện nhân này, đi tới cương vực nhân loại, xem ra đã đổi lòng.
Người Yến gia quả nhiên mỗi người đều là tiện chủng.
Lửa giận trong lòng Hạ Hầu Tông bốc lên.
Nếu như không phải đang trong lúc thịnh hội, có lẽ hắn sẽ trực tiếp đi tới chỗ Yến gia, trực tiếp mang Yến Thanh Hoàng đi, sau đó trở về tra tấn một phen.
Hạ Hầu Anh thêm mắm thêm muối: Ca ca à, xem ra huynh nên tranh thủ thời gian ra tay đi.
Muội cũng không hy vọng người mà huynh độc chiếm bị kẻ khác ăn mất.
Hạ Hầu Tông hừ lạnh một tiếng: Muội câm miệng cho ta.
Hạ Hầu Anh cười hì hì: Huynh chỉ biết hung dữ với muội, có bản lĩnh thì huynh hung dữ với tiểu nữu kia đi.
Hung dữ với tiểu tử kia đi? Bọn họ mắt đi mày lại, cũng không phải là do muội dựt dây a.
Hạ Hầu Tông thản nhiên nói: Muội nói đủ chưa?Hạ Hầu Anh nghe vậy đã biết rõ huynh trưởng mình triệt để giận dữ, nàng cũng không dám tiếp tục nói gì nữa, mà lè lưỡi, không nói gì thêm.
Trên đài, Giang Trầη và Thạch Huyền mỗi bên đứng ở một vị trí, thời gian hai người ra đề là nửa canh giờ.
Ra ba đề, đối với Giang Trầη mà nói không có chút khó khăn nào.
Nói thật Thạch Huyền này ở Vạn Uyên đảo quả thực là cự đầu đan đạo đỉnh cấp.
Thế nhưng mà đặt ở vị diện Chư Thiên, Thạch Huyền này có lẽ cũng chỉ là một nhân vật có tư chất đan đạo bình thường mà thôi.
Kiếp trước Giang Trầη ở trong lĩnh vực đan đạo, tùy tiện chọn ra một môn đồ không biết mạnh mẽ hơn Thạch Huyền này biết bao nhiêu lần.
Nếu như chỉ tính riêng tri thức đan đạo.
Kiếp trước Giang Trầη có trăm vạn năm quang âm, học vấn Chư Thiên, các loại tri thức đan đạo ở các vị diện, các loại lưu phái đan đạo, cơ hồ không có thứ gì là hắn không hiểu.
CHo nên đánh cuộc đan đạo, Giang Trầη từng lần lại từng lần, tuy rằng đối thủ không ngừng được đề thăng cấp bậc, nhưng mà đối với Giang Trầη mà nói, vẫn giống như người lớn giáo huấn tiểu hài tử vậy.
Trong đầu hắn tùy tiện nghĩ vài cái đã nghĩ ra được vô số đề mục.
Nhưng mà sau khi Giang Trầη lựa chọn kỹ, vẫn chọn ra ba loại.
Ba loại này hắn cơ hồ có thể xác định đối phương tuyệt đối không đáp lại nổi.
Sau khi Giang Trầη chọn ra ba đề tài này bất động thanh sắc, lẳng lặng chờ đợi.
Hắn biết rõ, Thạch Huyền kia giờ phút này còn tràn ngập tự tin.
Nhưng mà loại tự tin này Giang Trầη lập tức dùng hành động thực tế tới phá hủy đối phương.
Chỉ một lúc sau, Thạch Huyền kia cũng lựa chọn xong ba đạo đề mục.
Ba đạo đề mục này Thạch Huyền cũng trải qua quá trình chọn lựa kỹ càng.
Cảm thấy nhất định có thể làm khó đối phương, làm cho đối phương hoàn toàn không tìm thấy đầu mối.
Khóe miệng Thạch Huyền nở nụ cười quỷ dị, vô cùng tự tin.
Ba đạo nan đề này, tiểu tử kia chỉ sợ ngay cả đầu mối cũng không nhìn ra chứ đừng nói là hoàn thành.
Thạch mỗ đã chuẩn bị xong, tiểu tử, ngươi không cần gấp gáp.
Có thể chậm rãi chọn.
Đừng để cho người khác cảm thấy Thạch mỗ ta bắt nạt tiểu bối.
Thạch Huyền thấy bên Giang Trầη không có động tĩnh, cố ý lên tiếng nhắc nhở, trên thực tế là muốn làm nhiễu loạn tâm tư Giang Trầη.
Giang Trầη nghe vậy bỗng nhiên trợn mắt, khoan thai cười lớn: Rốt cuộc ngươi cũng chuẩn bị xong rồi sao? Ta đã ngủ được một giấc rồi a.
Giang Trầη biết rõ Thạch Huyền muốn kích thích tâm lý mình một phen, tự nhiên hắn sẽ không yếu thế, hời hợt một phen là phản kích tốt nhất.
Thạch Huyền kia khẽ nhíu mày.
Hắn thực sự nhìn không thấu, tiểu tử này đã sớm chọn xong? Chẳng lẽ tiểu tử này đến đây là có chuẩn bị từ trước? Nhưng mà cẩn thận ngẫm lại, điều đó không có khả năng a.
Tiểu tử kia căn cứ vào câu nói của Thạch Huyền hắn mà lựa chọn phương thức đánh cuộc.
Đây tuyệt đối là điều không thể đoán được trước đó.
Tiểu tử này cho dù có thần kỳ cũng không có khả năng sớm dự đoán được Thạch Huyền hắn sẽ nói gì a.
Thạch Huyền lập tức dứt khoát không nói lời nào, hắn phát hiện, nói nhiều tất nói hớ.
Nói càng nhiều, càng khiến cho tiểu tử này có cơ hội hung hăn càn quấy.
Dù sao không chiếm được ưu thế trên phương diện mồm mép, vậy thì dứt khoát dùng nội tình đan đạo chiếm ưu thế.
Loại đánh cuộc này cuối cùng vẫn phải nhờ nội tình đan đạo để hoàn thành.
Song phương đều nói đã chọn đề tài xong, như vậy, lần đánh cuộc này chẳng khác nào là chính thức được bắt đầu.
Giang Trầη nhẹ nhàng cười nói: Thạch Huyền, người ở xa tới là khách, ta cho ngươi ra đề trước, sao nào?Bọn họ ước định ngươi ra một đề, ta lại ra một đề, như vậy thay phiên nhau ra đề.
Thạch Huyền nghe lời này trong lòng khó tránh khỏi có một cỗ lửa giận xông lên não.
Phương thức nói chuyện của tiểu tử này quả thực rất hung hăng càn quấy.
Chung quy có thể đánh trúng điểm nộ khí của hắn.
Nhưng mà Thạch Huyền lập tức khuyên bảo mình không thể tức giận, không thể tức giận, nhất định phải vững vàng.
Từ xưa tới nay đều là trưởng bối nhường tiểu bối trước.
Tiểu tử, Thạch mỗ cũng không có bắt nạt ngươi.
Ngươi ra đề trước đi.
Kỳ thực ra đề trước sau thì độ khác nhau cũng không lớn.
Đã không khác nhau lớn, tự nhiên Thạch Huyền mừng rỡ để cho đối phương đi trước một bước, biểu hiện ra một chút khí độ của mình.
Ngươi xác định để ta ra đề trước?Giang Trầη cười nhạt, nói.
Đại trượng phu một lời đã nói ra tứ mã nan truy.
Cho ngươi đi trước thì có sao chứ?Thạch Huyền dứt khoát ra vẻ hào phóng, ngữ khí khinh thường nói: Nhưng mà tiểu tử miệng còn hôi sữa như ngươi có thể ra được đề mục tốt cỡ nào chứ? Thạch mỗ xin rửa tai lắng nghe a.
Giang Trầη nở nụ cười sáng lạn, gật đầu nói: Nếu như vậy ta cung kính không bằng tuân lệnh.
Đề mục thứ nhất của ta gọi là Tam Cửu quần anh cục.
Có hai mươi bảy loại linh dược liệu, có thể tổ hợp ra hai mươi bảy loại đan dược.
Thạch Huyền, ngươi tự xưng là cự đầu đan đạo top mười của Vạn Uyên đảo, ngươi có tổ hợp ra được không?Nghe thấy đề tài này của Giang Trầη, Tử Xa Mân thiếu chút nữa bật cười.
Tam Cửu Quần Anh cục này, Tử Xa Mân tự nhiên biết rõ.
Lúc trước hắn cũng tràn ngập hiếu kỳ, lãnh giáo qua vấn đề này với Giang Trầη.
Về sau Giang Trầη đã đem hai mươi bảy loại đan dược tổ hợp này đưa cho hắn.
Tử Xa Mân nhìn mà giật nảy mình.
Hiện tại nghe thấy vấn đề thứ nhất của Giang Trầη chính là Tam Cửu Quần Anh cục này, Tử Xa Mân cảm thấy rất là thú vị.
Hơn nữa hắn có thể xác định một cách chắc chắn, Thạch Huyền này chắc chắn sẽ không hoàn thành nổi.
Bởi vì trong lịch sử ghi lại của Vạn Uyên đảo, Tam Cửu Quần anh cục này, căn bản không có ai hoàn thành được toàn bộ.
Được một vài loại thì có, nhưng nhiều nhất chỉ tổ hợp được năm ba loại mà thôi.
Bên Thạch Huyền khẽ nhíu mày.
Tam Cửu Quần Anh cục? Hắn chưa từng nghe qua năm chữ này a.
Nhìn qua hai mươi bảy loại linh dược liệu của Giang Trầη, Thạch Huyền càng nhíu mày sâu hơn.
Dùng nội tình đan đạo của hắn, hắn lập tức có thể tổ hợp ra bốn năm loại đan phương.
Thế nhưng mà muốn nói tổ hợp ra được hai mươi bảy loại, vậy thì càng không có khả năng.
Thạch Huyền nghiên cứu chừng một phút đồng hồ, biểu lộ càng thêm ngưng trọng, nhịn không được mở miệng nói: Tiểu tử, ngươi xác định hai mươi bảy loại tài liệu này có thể tổ hợp ra hai mươi bảy loại đan dược sao? Trên thế giới này có chuyện thần kỳ như vậy sao?Giang Trầη cười rộ lên: Không phải ngươi nói thứ ta hiểu, ngươi chỉ không hiểu Thái Nhất bổ thiên đan thôi sao? Như vậy Tam Cửu Quần Anh cục này chắc hẳn ngươi nên biết mới đúng chứ?Thạch Huyền có chút bối rối, hừ lạnh nói: Ngươi xác định đề mục này không có vấn đề gì chứ?Giang Trầη cười nhạt một tiếng: Lập được thiên địa thệ ước, một khi đề mục có vấn đề thì cũng bị thiên địa phán quyết.
Đời tu sĩ Thiên Vị, lực cảm ứng thiên địa càng mạnh hơn nữa.
Một khi lập thệ ước, nếu như vi phạm, pháp tắc thiên địa tất sẽ hàng lâm.
Đạo lý kia tin rằng ta cũng không cần phải nhắc nhở ngươi chứ?Thạch Huyền kinh ngạc, lại vùi đầu vào trong nghiên cứu.
Chỉ là Tam Cửu Quần anh cục này nếu như trước đó xem qua thì không quá khó khăn.
Nếu như trước đó không có xem qua, muốn trong vòng nửa canh giờ trả lời ra được, hiển nhiên không có bất kỳ khả năng nào.
Hồi lâu sau Thạch Huyền kia mới phiền muộn thở dài: Bỏ đi, vấn đề thứ nhất này để ngươi may mắn đắc thủ, nhưng mà đáp án ngươi phải công bố.
Bằng không mà nói, ta làm sao biết ngươi có ra đề mục bừa hay không?Giang Trầη thuận tay ném ra một quyền trục, nói: Ta sớm biết ngươi sẽ nói như vậy, đây là đáp án, cầm lấy học tập một chút đi.
Giang Trầη hời hợt nói, nhưng mà thủ bút, khí độ như vậy trong lúc nhất thời khiến cho những người xem cuộc chiến há hốc mồm kinh ngạc.
Nếu như trước đó đại đa số người đều cảm thấy hắn khiêu chiến Thạch Huyền là lao đầu vào chỗ chết, như vậy giờ phút này rất nhiều người khinh thị hắn đều thu hồi phần khinh thị này, bắt đầu chăm chú đối đãi.
Người trẻ tuổi kia tuy rằng thoạt nhìn hung hăng càn quấy.
Nhưng dường như thực sự có tiền vốn hung hăng càn quấy a.
Nhìn thấy Thạch Huyền có chút ngưng trọng nhìn vào quyển trục.
Cơ hồ tất cả những người tham gia thịnh hội lần này đều dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn qua Giang Trầη, giờ phút này tâm tình đều trở nên phức tạp dị thường.
Bọn họ tuyệt đối không thể tưởng tượng nổi, ngay từ ván đầu tiên, người trẻ tuổi của Vĩnh Hằng thánh địa này lại chiếm được tiên cơ như vậy.
Tuy rằng nhìn qua Thạch Huyền đại sư còn không có bị ảnh hưởng là bao.
Nhưng mà loại đánh cuộc như vậy, chiếm được tiên cơ ít nhất nói rõ người trẻ tuổi kia không có dễ đối phó như vậy.
Ít nhất nói rõ người trẻ tuổi kia khiêu khích Thạch Huyền đại sư, cũng không phải là nóng đầu trong lúc nhất thời.
Nhìn qua là sớm có dự mưu từ trước.
Thạch Huyền tiếp nhận quyển trục đáp án, nhìn một hồi, lông mày nhíu lại.
Nói thật dùng kiến thức đan đạo của hắn, đối với Tam Cửu Quần Anh cục này cũng không có cách nào triệt để lĩnh ngộ.
Mặc dù cho hắn đáp án, có một bộ phận đan phương trong lúc nhất thời hắn cũng không có cách nào tìm hiểu.
Tiểu tử, quyển trục này không nói rõ được cái gì.
ai biết có phải là ngươi bịa đặt hay không? Nếu như ngươi muốn làm người thủ tín thì nhất định phải xuất ra thứ để chứng minh nữa.
Giang Trầη cười ha hả: Biết rõ ngươi sẽ nói như vậy mà.
Ngươi muốn chứng minh thế nào thì cứ ra tay.
Hừ, ngươi nói những đan phương này đều đúng, vậy bổn tọa tùy tiện chọn một loại đan phương, ngươi nhất định phải luyện chế ra được.
Ta sẽ lập tức chọn lựa ba loại, nếu như ngươi đều có thể luyện chế ra được.
Ván đầu tiên này coi như ngươi thông quan.
Thạch Huyền tự nhiên sẽ không dễ dàng tin Giang Trầη như vậy.
Bộ dáng của Giang Trầη hiện tại giống như đã sớm biết rõ Thạch Huyền sẽ làm vậy, hắn khoan thai cười nói: Ta biết rõ ngươi thua không chấp nhận được, nhưng mà ngươi làm khó dễ như vậy bất quá cũng chỉ là vùng vẫy giãy chết mà thôi.
Chủ theo khách vậy, ngươi tùy tiện chọn ba loại đi.
Ngươi có thể làm khó ta, vậy thì ván đầu tiên này cho ngươi thắng cũng không sao.
Thái độ không thèm quan tâm này ngược lại càng khiến cho người ta cảm thấy tin phục.
Trong lúc nhất thời Thạch Huyền kia cũng trầm ngâm, hồi lâu sau, hắn mới lựa chọn ra ba loại đan phương bên trong quyển trục.
Ba loại này, ngươi luyện chế tại chỗ, nếu như có thể thành đan thì có thể thông qua.
Giang Trầη cười ha hả: Thạch Huyền, xem ra ngươi thực sự thua không chấp nhận nổi rồi a.
Cũng được, ta sẽ khiến cho ngươi không có hy vọng.
Để cho ngươi biết ngươi vô tri, không có nghĩa là Tam Cửu Quần Anh cục này không tồn tại.
Chuẩn bị tài liệu, luyện chế tại chỗ.
Giang Trầη cũng có chút nghiêm túc, lần này hắn đánh cuộc là vì muốn nổi danh.
Cho nên hắn căn bản không cần phải che dấu thực lực đan đạo của mình.
Khi luyện chế, phương diện thủ pháp còn cố ý làm ra vẻ huyền ảo, đem quá trình nâng cao lên một đẳng cấp, tạo thành hiệu quả thị giác vô cùng hoa lệ.
Không thể không nói, thủ pháp hoa lệ của hắn khiến cho hắn được người ta ủng hộ rất nhiều.
Có một ít cự đầu đan đạo tuy rằng cảm thấy thế giới đan đạo không cần thủ pháp quá huyền ảo, nhưng mà thủ pháp của người trẻ tuổi này quả thực như mây trôi nước chảy, bọn họ muốn châm chọc, tìm kiếm sơ hở quả thực cũng không tìm thấy nơi đâm chọc.
Tam Cửu Quần Anh cục này chỉ là một trò chơi mà thôi, đan phương bên trong mặc dù là có thực, nhưng mà cũng không phải là đan dược khó luyện chế tới đâu.
Không tới một giờ, Giang Trầη đã phân biệt ra ba loại đan dược đưa tới trước mặt mọi người.
Chư vị, mời xem qua ba loại đan dược này.
Mọi người xem qua đi.
Giang Trầη nói xong thì Yến Thanh Tang kia đã mặt mày hớn hở đi lên.
Cầm khay, đem những đan dược luyện chế ra đi tới bốn phía, cho đại biểu các nơi xem qua.
Bản thân những đan dược này cũng không tính là đan dược cao cấp tới đâu, chỉ là thủ bút của Giang Trầη lại khiến cho những đan dược này có khí chất không giống bình thường.
Kỹ thuật của bản thân loại đan dược này hoàn hảo không tỳ vết, có thể nói là kiệt tác của tự nhiên.
Rất nhiều cự đầu đan đạo sau khi xem xong đều chậc chậc sợ hãi than.
Luyện đan dược tầm thường, thế nhưng lại thể hiện ra thủ bút của đại sư, không tệ, không tệ.
Người trẻ tuổi, đan dược này thực sự không tệ a.
Tiểu hữu, đan dược này liệu có thể tặng ta một khỏa làm kỷ niệm hay không?Thế giới đan đạo mặc dù ưa thích sắp xếp bối phận, tư lịch, nhưng mà bọn họ đối với thực lực chân chính vẫn tôn trọng, nhìn thấy trình độ đan dược thực sự của Giang Trầη.
Rất nhiều người đều thu hồi thành kiến.
Loại thành kiến này không đơn thuần là vì Giang Trầη tuổi còn trẻ, càng vì địa vị đan đạo của Vĩnh Hằng thánh địa không cao.
Hiện tại Giang Trầη biểu hiện ra kỹ xảo đan đạo tuyệt đối, nhận được sự tôn trọng đáng có.
Như vậy ý nghĩ của rất nhiều người trong lúc bất tri bất giác thay đổi.
Lúc này bọn họ không cảm thấy người trẻ tuổi kia khiêu chiến Thạch Huyền là không biết tự lượng sức mình.
Loại trình độ này mặc dù cuối cùng không địch lại Thạch Huyền, vậy tuyệt đối cũng khiến cho cả đời Thạch Huyền khó quên.
Vạn nhất phát huy tốt, nói không chừng kỳ tích thực sự xảy ra thì sao?Ba loại đan dược đưa tới trước mặt Thạch Huyền.
Thạch Huyền mặt không biểu tình, thản nhiên nói: Được rồi, coi như ngươi thông qua.
Nhưng mà hiệp này, đề mục ta còn chưa có ra, còn chưa tới lúc ngươi đắc ý.
Tổng cộng ba hiệp, mỗi hiệp song phương đều thay nhau ra đề mục.
Hiện tại Giang Trầη mới hoàn thành ra đề mà Thạch Huyền hắn chưa ra đề mục a.
Nếu như đề mục mà Thạch Huyền ra Giang Trầη cũng không đáp nổi, như vậy ván đầu tiên này xem như hòa, bất phân thắng bại.
Ai cũng không chiếm được một chút ưu thế nào nha.
Thạch Huyền vô cùng có lòng tin.
Tuy rằng hắn cảm thấy tiếc nuối, không có hoàn thành được đề mục thứ nhất của đối phương.
Nhưng mà hắn cũng kiên định tin tưởng rằng, đề mục thứ nhất của mình đối phương tuyệt đối không trả lời được.
Nghĩ tới đây, tâm tình Thạch Huyền cũng dần dần bình tĩnh trở lại.
Hắn lạnh nhạt vẫy tay một cái, trong tay xuất hiện một bộ quyển trục, tay phải run lên, quyển trục kia mở ra.
Đây cũng là đan phương.
Đây là một loại đan phương đã trải qua sửa chữa.
Bên trong có chín loại tài liệu.
Trong đó có vài loại tài liệu là giả.
Thứ ngươi cần làm là đem những tài liệu giả kia loại bỏ, chữa trị đan phương này.
Nói xong cánh tay Thạch Huyền nhẹ nhàng run lên, quyển trục kia liền bay tới trước mặt Giang Trầη.
Giang Trầη thuận tay thu lấy, tiếp lấy quyển trục kia.
Vẻ mặt Thạch Huyền lạnh nhạt, tràn ngập tự tin.
Đan phương thượng cổ này Thạch Huyền từ trong di điển thượng cổ tìm được.
Hơn nữa làm ột loại đan phương không trọn vẹn.
Thạch Huyền nghiên cứu hai ba mươi năm mới tu bổ đầy đủ đan phương này.
Cho nên hắn tin chắc rằng loạn đan phương trong di điển thượng cổ này tuyệt đối là độc nhất vô nhị.
Nói không chừng người truyền thừa cũng chưa hẳn có thể tu bổ đầy đủ đan phương này.
Cho nên Thạch Huyền căn bản không thấy người trẻ tuổi kia có thể làm được.
Giang Trầη không chút hoang mang, mở quyển trục kia ra.
Con mắt quét qua, Giang Trầη không nhịn được mà cười lớn.
Phương diện đan dược, Giang Trầη thực sự quá quen thuộc.
Các loại tài liệu, các loại đan phương, ở trong đầu hắn đều giống như là hình thành một công thức cố định vậy.
Chỉ cần hiện lên trước mặt hắn thoáng qua một cái thì rất nhiều hình ảnh tự nhiên hiện lên trong đầu hắn.
Những tài liệu này xuất hiện trước mắt Giang Trầη, trong đầu Giang Trầη tự động tổ hợp lại.
Thoáng cái xuất hiện hơn mười khả năng.
Nhưng mà trải qua công đoạn chậm rãi loại trừ, rất nhanh chỉ có ba loại đan phương coi như phù hợp.
Giang Trầη nghiên cứu một hồi, lại cười rộ lên: Thạch Huyền, đề mục này của ngươi muốn lừa dối ta sao?Trải qua Giang Trầη nghiên cứu, rất nhiều trí nhớ cũng chậm rãi thức tỉnh.
Đan phương này Giang Trầη cũng đã nhớ ra.
Đây cũng là một mê cục, nhưng mà thứ này trong Chư Thiên thế giới cũng không có nổi danh như Tam Cửu Quần Anh cục, nhưng mà mê cục này lại tràn ngập bẫy rập.
Bởi vì trong chín loại tài liệu, cũng có rất nhiều khả năng có thể xảy ra.
Nếu như thay đổi, thay thế hai loại tài liệu trong đó, có thể tổ hợp thành một loại đan phương.
Nếu như thay đổi, thay thế ba loại tài liệu trong đó cũng có thể tổ hợp thành một loại đan phương.
Nếu như thay đổi, thay thế bốn loại tài liệu trong đó thì cũng có thể tổ hợp thành một loại đan phương.
Cũng có thể nói là mê cục này tồn tại ba loại khả năng.
Chỉ là tổ hợp bất đồng, dùng tài liệu bất đồng, không thể nói tới là loại tài liệu nào sai sót được.
Thạch Huyền nhíu mày nói: Tiểu tử, nếu như ngươi không trả lời được thì cũng đừng cố làm ra vẻ.
Sao ta lại lừa dối ngươi chứ? Ngươi vô tri thì có nghĩa là ta lừa gạt ngươi sao?Giang Trầη lạnh lùng cười cười: Ngươi cũng đừng có lừa gạt ta, mê cục này ta may mắn cũng biết.
Đây là một mê cục vô cùng âm hiểm.
Ta muốn hỏi ngươi.
Ngươi có mấy đáp án?Mấy đáp án sao?Chẳng lẽ còn có nhiều đáp án sao?Nghe Giang Trầη nói như vậy, tất cả mọi người hào hứng, trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều rất là hiếu kỳ, rốt cuộc là mê cục gì lại làm cho người trẻ tuổi kia nói vậy?Thạch Huyền lạnh lùng nói: Ngươi có ý gì? Chẳng lẽ còn có rất nhiều đáp án hay sao? Hừ, theo ta được biết chí ít có ba loại đáp án.
Nếu như ta nói ra một loại đáp án trong đó thì nhất định ngươi sẽ nói ta trả lời không đúng.
KHông giống như đáp án của ngươi.
Cho nên ta hỏi rõ, ngươi có mấy loại đáp án? Là đáp án thay đổi hai loại tài liệu? Hay là thay đổi ba loại tài liệu? Hay là đáp án thay đổi bốn loại tài liệu?Giang Trầη chậm rãi nói, làm cho tất cả mọi người có mặt ở hiện trường trợn mắt há hốc mồm.
Người trẻ tuổi kia mới nhìn bao lâu chứ? Có thể nhìn ra nhiều trò trống như vậy sao? Chẳng lẽ Thạch Huyền này đen đủi như vậy, ra một đềm mục mà Thiệu Uyên biết rõ?Nếu như là như vậy, ván đầu tiên này Thạch Huyền gặp phiền phức lớn rồi.
Nhìn điệu bộ này, nói không chừng sẽ thực sự thua a.
Kỳ thực chính bản thân Thạch Huyền cũng mơ mơ màng màng.
Hắn nghiên cứu nhiều năm như vậy kỳ thực cũng chỉ nghiên cứu ra một loại đáp án.
Thay đổi là hai loại tài liệu trong đó.
Về phần ba loại tài liệu, bốn lọa tài liệu, hắn căn bản không biết, bảo hắn trả lời thế nào được chứ?Trong lúc nhất thời Thạch Huyền nghẹn họng.
Hồi lâu sau hắn mới cố gắng ngăn chặn được sự kích động trong lòng, hừ lạnh một tiếng: Ngươi phải trả lời đáp án, đáp án khi thay đổi hai loại tài liệu, đừng có cố làm ra vẻ.
Giang Trầη thản nhiên nói: Thay đổi, thay thế hai loại tài liệu sao? Vậy chỉ là trình độ cấp nhập môn.
Quá đơn giản.
Giang Trầη không chút khách khí, vung bút lên, bắt đầu sửa chữa.
Rất nhanh hắn đã đem hai loại tài liệu bên trên thay thế.
Sau khi thay thế, hắn còn cố ý tuyên bố một chút, là thay thế hai loại tài liệu nào.
Thuận tiện hắn còn đem đề mục này công bố ra, làm cho mọi người cùng nhau chứng kiến.
Nói thật Giang Trầη đối với nhân phẩm của Thạch Huyền cũng có chút lo lắng.
Hắn lo lắng Thạch Huyền này lại dùng âm mưu quỷ kế gì, cho nên trước tiên hắn công bố đề mục ra, để cho mọi người chứng kiến.
Bởi vậy Thạch Huyền kia cũng không có cách nào làm được chuyện dẫn lửa thiêu thân được nữa.
Thạch Huyền nghe thấy đáp án của Giang Trầη, thân thể lập tức ngây ra như phỗng.
Hắn tuyệt đối không thể tưởng tượng được, đan phương thượng cổ mà hắn tốn nhiều năm mới nghiên cứu ra, tu bổ toàn bộ đan phương, trong miệng đối phương lại chỉ là cấp độ nhập môn.
Đả kích lần này đối với Thạch Huyền quả thực là vô cùng to lớn.
Trong lòng Thạch Huyền vẫn còn có chút không cam lòng.
Ôm một chút tâm lý may mắn, nghĩ thầm nói không chừng tiểu tử này cố ý làm ra vẻ thì sao?Nhưng mà sau khi hắn nhận được đáp án, một chút tâm lý may mắn kia triệt để biến mất trên chín tầng mây.
Đúng vậy, đáp án hoàn toàn giống như đáp án hắn nghiên cứu ra, không có một chút sai lệch nào.
Tìm chỗ mềm đâm vào, thế nhưng lại giống như chó cắn gai nhím, tìm không thấy chỗ khép miệng lại được.
Trong lúc nhất thời thân thể Thạch Huyền giống như già đi hơn trăm tuổi.
Vẻ mặt đen lại, phiền muộn, tâm sự nặng nề.
Tổng cộng có ba đề mục, đề thứ nhất đã thua.
Đối với Thạch Huyền hắn mà nói, có thể nói là vô cùng phiền toái.
Hiện tại hắn đã có chút hối hận mình lỗ mãng.
Nếu như lúc ấy hắn không đáp ứng phương thức đánh cuộc này, có lẽ cũng không có bị động như vậy.
Mà lúc đó hắn đâu có để một tiểu tử miệng còn hôi sữa vào trong mắt chứ?Hắn cảm thấy mặc kệ hắn ở mặt nào cũng không có khả năng thua được.
Chính vì phần tự tin quá độ này làm cho hắn trong ván đầu tiên thoáng cái đã ném mình xuống hoàn cảnh cực kỳ bất lợi.
Ván đầu tiên này thua, nghĩa là những hiệp phía sau hắn nhất định phải thắng hết.
Bằng không mà nói, hai ván sau đó cho dù là ngang tay, Thạch Huyền hắn chẳng khác nào là thua triệt để.
Thạch Huyền hắn từ khi xuất đạo tới nay, luôn luôn là độc cô cầu bại, đã từng luận bàn qua với vô số đại sư đan đạo, không bại một lần nào.
Nếu như hiện tại, ở trước mắt nhiều đồng đạo đan đạo thua trận chiến này.
Cho dù không có tiền đặt cược đáng sợ kia, Thạch Huyền hắn cũng không còn mặt mũi nào nữa.
Chứ đừng nói là hắn còn đồng ý khoản đặt cược kia.
Hiện tại rốt cuộc Thạch Huyền cũng bình tĩnh lại, rốt cuộc hắn cũng hiểu rõ, từ đầu tới đuôi mình xem thường người trẻ tuổi này.
Thế nhưng không ngờ rằng đối phương từ đầu tới đuôi đều tính kế hắn.
Bất kể giá nào cũng chọc giận hắn, mục tiêu rất rõ ràng, chính là vì muốn bố trí bẫy rập này chờ hắn chui vào.
Thế nhưng mà vì Thạch Huyền hắn tự cao tự đại, cho nên không chút do dự chui vào.
Không sao, không sao, còn có hai ván, ta chỉ cần nắm được một ván thắng một ván hòa, có thể ngang tay với tiểu tử này.
Thạch Huyền rốt cuộc cũng là người từng gặp qua nhiều trận sóng gió.
Rất nhanh đã ổn định tâm thần.
Đan đạo đại sư, có thể đạt tới thành tựu như hắn, nhất định là có tâm chí kiên định.
Tuyệt đối không tới mức ván đầu tiên rơi xuống hạ phong mà bối rối không làm gì được.
Thạch Huyền này rất nhanh đã điều chỉnh tốt tâm tính của mình.
Lần này hắn quyết định không thể ưu tiên đối phương được nữa, nếu như lại ưu tiên cho đối phương.
Hắn còn chơi thế nào nữa?Cho nên hắn mở miệng đoạt trước: Ván đầu ưu tiên ngươi.
Ván hai này có lẽ nên tới phiên bổn tọa được ưu tiên.
Lời này vừa nói ra, trong lòng Thạch Huyền kỳ thực cũng có chút xấu hổ.
kể cả những cự đầu của Bách Hoa thánh địa cũng có chút xấu hổ.
Nói thật Bách Hoa thánh địa bọn họ trong lĩnh vực đan đạo chưa từng bao giờ mất mặt qua như vậy.
Làm chuyện dông dài, mất thể diện lớn tới như vậy.
Giang Trầη vô cùng thoải mái, cười nhạt một tiếng: Ngươi không cần tranh, hai ván kế tiếp đều cho ngươi đi trước.
Được không?Phụt.
Tử Xa Mân vì Giang Trầη chiếm được tiên cơ, trong lòng cao hứng, đang cầm ly nước uống, nghe thấy Giang Trầη nói lời này trực tiếp phụt nước ra ngoài miệng.
Tiểu tử này thực sự biết nói lời ác độc a.
Lời này nhìn qua cả người lẫn vật vô hại, rất là hào phóng, nhưng mà đối với Thạch Huyền mà nói không thể nghi ngờ là lời nhục nhã rất nặng.
Thử nghĩ một chút xem, một người trẻ tuổi lại nhường cho Thạch Huyền, cự đầu top mười đan đạo Vạn Uyên đảo ra đề mục trước.
Chuyện này đối với Thạch Huyền tuyệt đối là đánh vào mặt, tuyệt đối là nhục nhã.
Quả nhiên Thạch Huyền nghe lời này, trên trán lại xuất hiện một đạo hắc tuyến.
Trong lòng Thạch Huyền giận dữ, phổi cũng muốn tức điên lên.
Cũng may hắn không có đánh mất lý trí, hắn biết rõ tiểu tử kia muốn nắm bắt tất cả cơ hội làm nhục hắn.
Chọc giận hắn.
Cho nên tuy rằng Thạch Huyền căm giận, nhưng mà cũng không vì vậy mà đánh mất lý trí.
Ngược lại hắn càng thêm tỉnh táo, thản nhiên nói: Đánh cuộc công bằng, bổn tọa nhất định sẽ thắng ngươi.
Đừng tưởng rằng người trẻ tuổi có chút kỳ ngộ là cho rằng mình có thể ngạo thị thiên hạ.
Nói cho ngươi biết, ngươi còn kém xa lắm.
Những lời này chờ ngươi thắng ta rồi nói sau.
Khi đó không phải càng có sức thuyết phục hơn sao?Giang Trầη ung dung cười cười: Ta biết rõ động cơ kéo dài thời gian của ngươi.
Ván này ngươi ra đề mục trước, ta rửa tai lắng nghe a.
Muốn nói tới công phu mồm mép, Thạch Huyền nhất định kém hơn Giang Trầη.
Hắn dứt khoát không dong dài gì nữa mà hít sâu một hơi, làm cho mình bĩnh tĩnh trở lại, sau đó bắt đầu đưa ra vấn đề thứ hai.
Vấn đề thứ hai này là một trận pháp đan đạo.
Ở chỗ ta có khắc một trận đồ, trận đồ này ngươi nhìn xem vấn đề trong đó ở chỗ nào.
Trận pháp đan đạo, trận đồ vô cùng phức tạp.
Người bình thường liếc mắt nhìn qua đầu cũng bạo tạc, nổ tung, chứ đừng nói là phân tích trận đồ.
Xem ra vấn đề thứ hai của Thạch Huyền này quả nhiên đã thăng cấp độ khó lên một bậc.
Nụ cười trên mặt Giang Trầη thủy chung vẫn như nước chảy mây trôi,giống như đối với trận đồ này của Thạch Huyền cũng không có bao nhiêu kiêng kỵ.
Trong lòng hắn, giống như tất cả các ván đều nằm trong lòng bàn tay hắn vậy.
Không thể không nói loại khí độ tự tin này của hắn khiến cho hắn nhận được không ít ủng họ.
Nếu nói trong thập đại thần quốc của Vạn Uyên đảo, cũng không phải tất cả mọi người đều ưa thích Bách Hoa thánh địa.
Bách Hoa thánh địa ở lĩnh vực đan đạo bởi vì những năm này Thạch Huyền quật khởi, quả thực đã đắc tội với không ít người.
Cho nên hiện trường trừ số ít minh hữu của Bách Hoa thánh địa ra, mọi người kỳ thực cũng không để ý tới việc Bách Hoa thánh địa mất mặt.
Đương nhiên người không thích Bách Hoa thánh địa cũng chưa chắc đã thích Vĩnh Hằng thánh địa.
Giờ phút này người không hy vọng Giang Trầη thắng cũng có không ít.
Những thánh địa trong thập đại thần quốc thì không nói tới.
Chỉ tính bên trong Vĩnh Hằng thần quốc, rất nhiều thế lực cũng không hy vọng Thiệu Uyên gây náo động quá lớn.
Đứng đầu là Hạ Hầu gia tộc.
Giờ phút này tâm tình của Hạ Hầu Anh cực kỳ phức tạp, âm thầm không nhịn được nói thầm, ghen ghét không thôi.
Huynh trưởng Hạ Hầu Tông của nàng cũng rất là khó chịu.
Bởi vì các loại nguyên nhân, làm cho Hạ Hầu Tông đã coi Thiệu Uyên là đối thủ tiềm ẩn của hắn, coi là đối tượng hắn nhất định phải đả kích.
Cho nên nhìn thấy Giang Trầη gây náo động, trong lòng Hạ Hầu Tông cao hứng được mới là lạ.
Nhất là khi nhìn thấy tiểu tử này thắng một ván, nhìn thấy nụ cười phát ra từ tận đáy lòng của Yến Thanh Hoàng càng làm cho trong lòng Hạ Hầu Tông như có một đầu độc xà đang len lỏi di chuyển.
Khác với tâm tình của Hạ Hầu gia tộc chính là Yến gia.
Yến gia giờ phút này, kể cả tộc trưởng, Yến Vạn Quân, tất cả mọi người đều vui sướng hớn hở.
Yến gia hiện tại đang trong thời kỳ quan hệ cực kỳ tốt với Vĩnh Hằng thánh địa, mà thiên tài Thiệu Uyên này lại là Yến gia bọn họ cống hiến cho thánh địa.
Cho nên người Yến gia cũng có cảm giác cùng quang vinh.
Thiệu Uyên gây náo động, Yến gia cũng cảm thấy quang vinh theo.
Tộc trưởng Yến gia và thái thượng trưởng lão Yến Vạn Quân cười cười nói nói, chỉ trỏ, hào hứng cực cao.
Tính cách Yến Chân Hòe gần đây coi như nội liễm, cho nên trên mặt hắn tuy rằng nở nụ cười nhàn nhạt, thế nhưng cũng không quá rõ ràng như vậy.
Xem tiếp...Độc tôn tam giới
truyện tranh Độc tôn tam giới
truyện Độc tôn tam giới
Độc tôn tam giới truyện chữ
đọc truyện Độc tôn tam giới
yêu thần ký chap
truyenfull.vn
truyenfull.vip
truyenfull.vip
truyen.tangthuvien.vn/
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License