Độc tôn tam giới
Chapter
0291
Mà Hoàng Nhi, tuy rằng trong lòng rất cao hứng, cao hứng nhất, nhưng mà nàng ở nơi này cũng không có cách nào công khai ủng hộ, nhưng mà nụ cười dạt dào trên mặt lại không có che dấu.
Thi thoảng lại thấp giọng nói chuyện với Lăng Bích Nhi vài câu.
Tâm tình của hai người nhìn qua đều vô cùng tốt.
Mà Yến Thang Tang trong lần thịnh hội này với tư cách là tùy tùng của Giang Trầη, cũng kiếm được một chút danh tiếng.
Chuyện này khiến cho cao thấp Yến gia cũng cảm thấy có chút quang vinh.
Giờ phút này trong lòng Tử Xa Mân hưng phấn nhất.
Nếu như không phải cân nhắc tới việc mình là người chủ trì lần thịnh hội này, hắn cơ hồ muốn vỗ đùi cười rộ lên.
Hắn thực sự rất cao hứng.
Hắn cũng không ngờ tới, tất cả không ngờ lại thuận lợi như vậy.
Càng không ngờ tới, Thiệu Uyên này thực sự có thể bức bách Thạch Huyền vào trong hoàn cảnh quẫn bách như vậy.
Từ việc Thạch Huyền tranh giành việc ra đề mục trước trong ván thứ hai Tử Xa Mân đã biết rõ, Thạch Huyền thực sự bối rối.
Đây là uy hiếp mà ngay cả Tử Mục trưởng lão năm đó cũng không thể mang lại cho Thạch Huyền này.
Tam đại thánh chủ thân phận cao, tuy rằng rụt rè, thế nhưng ánh mắt trao đổi ovwis nhau đều có thể nhìn thấy phần kinh hỉ trong mắt đối phương.
Cùng với sự thưởng thức phát ra từ tận đáy lòng đối với Thiệu Uyên này.
Lúc này bọn họ đều trở thành người ủng hộ trung thành của Giang Trầη.
Bọn họ đều hy vọng Thiệu Uyên trong ván thứ hai này cường thế xuất kích, cường thế chiến thắng.
Như vậy mà nói lần đánh cuộc này chẳng khác nào kết thúc sớm.
Như vậy khuất nhục vài thập niên trước chẳng khác nào triệt để hòa nhau.
Thiệu Uyên, cố gắng lên.
Tam đại thánh chủ của Vĩnh Hằng thánh địa lúc này trong lòng chỉ có một câu nói, đó là bảo thiên tài trẻ tuổi kia cố gắng lên.
Chiến thắng ván nữa, đánh bại Thạch Huyền, lấy lại hổ thẹn thay cho Tử Mục trưởng lão, làm cho Thạch Huyền trả giá thật nhiều.
Vì Vĩnh Hằng thánh địa lấy lại mặt mũi.
Giang Trầη nắm trận đồ của trận pháp đan đạo kia.
Trong cương vực nhân loại, trận pháp đan đạo rất ít, cơ hồ không có trận pháp đan đạo gì.
Thời kỳ thượng cổ, trận pháp đan đạo trong cương vực nhân loại vô số kể, nhưng mà sau cuộc chiến phong ma thượng cổ.
Thánh địa đan đạo bị phá hủy toàn bộ, hoặc là trở thành bí cảnh không người nào biết, không có mở ra.
Mà ở Vạn Uyên đảo, trận pháp đan đạo tuy rằng hi hữu, nhưng cũng không phải là ít gặp như vậy.
Nhưng mà trận pháp đan đạo cũng có học vấn rất sâu.
Các loại trận pháp, trận đồ không giống nhau, trận cơ cũng không giống.
Cấp độ trận pháp cũng hoàn toàn không giống nhau.
Giang Trầη tiếp nhận trận đồ, cũng không có vội vã nghiên cứu, mà nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, ung dung cười nói: Thạch Huyền, thừa dịp hiện tại có chút thời gian này, ngươi có thể suy nghĩ một chút, nên chuẩn bị tâm lý trước một chút.
Cái gì? Thạch Huyền lạnh lùng nói: Tiểu tử, đừng nói sang chuyện khác.
Ngươi chỉ có lãng phí thời gian của mình mà thôi.
Ha ha, ta lãng phí thời gian của mình, ngươi quản được sao? Ngược lại ngươi có nghĩ tới hay không, nếu như ván hai này ngươi lại thua, vậy thì lần đánh cược này sẽ chấm dứt sớm.
Từ nay về sau Thạch Huyền ngươi sẽ trở thành đan nô của ta.
Cả đời này không có cơ hội xoay mình.
Không thể không nói, khả năng này vô cùng tàn khốc, trong lòng Thạch Huyền không chấp nhận được.
Nhưng mà giờ phút này Thạch Huyền cũng không cảm thấy mình sẽ thất bại.
Hắn hung hăng trừng mắt nhìn Giang Trầη: Tiểu tử, nói mạnh miệng ai mà không biết, chờ ngươi thắng được ván hai này thì nói khoác cũng không muộn.
Giang Trầη cười ha hả: Ta có dự cảm, ta sẽ lập tức thắng.
Trận pháp đan đạo, đây là lĩnh vực ta am hiểu nhất a.
Ha ha ha.
.
.
Kỳ thực lĩnh vực đan đạo này sẽ không có thứ nào mà Giang Trầη không hiểu.
Hắn nói như vậy cũng chỉ vì cố ý chọc giận Thạch Huyền kia.
Làm cho trong lòng Thạch Huyền này bối rối, đả kích ý chí chiến đấu và lòng tin của Thạch Huyền.
Tuy rằng làm như vậy chưa hẳn đã có hiệu quả bao nhiêu.
Nhưng mà trên phương diện nhất định nào đó là nhục nhã đối với Thạch Huyền.
Giang Trầη biết rõ, hắn càng như vậy, Tam đại thánh chủ và Tử Xa Mân trong lòng càng cao hứng.
Cả Vĩnh Hằng thánh địa nhất định đều muốn báo thù Thạch Huyền, muốn nhìn thấy Thạch Huyền xấu mặt.
Cho nên Giang Trầη không buông tha bất kỳ một cơ hội nào.
Thạch Huyền biết rõ Giang Trầη muốn chọc giận hắn, biết rõ người trẻ tuổi kai đang thi triển chiến thuật, thế nhưng mà đứng ở góc độ của Thạch Huyền, bị một người trẻ tuổi nhục nhã như vậy, coi như hắn là bồ tát nặn bằng bùn cũng có vài phần giận dữ.
Chứ đừng nói Thạch Huyền hắn bản thân cũng không phải là thiện nam tín nữ gì.
Trong lòng Thạch Huyền âm thầm thề: Đợi chuyện lần này kết thúc, tiểu tử này nhất định phải nghĩ biện pháp diệt trừ.
Bằng không khó mà tiêu mối hận trong lòng ta.
Thạch Huyền thực sự giận dữ.
Trên thực tế hắn cũng biết người trẻ tuổi kia làm tất cả chuyện này cũng là vì lúc còn trẻ Thạch Huyền hắn đi khiêu chiến cự đầu đan đạo thế hệ trước của Vĩnh Hằng thánh địa.
Chỉ là thủ pháp của Thạch Huyền hắn càng thêm cực đoan, có đôi khi thậm chí còn càng thêm hèn hạ.
Mà người trẻ tuổi kia thủ đoạn chưa thể nói là cực đoan.
Chưa nói tới hèn hạ, nhưng mà hiệu quả lại vô cùng tốt.
Nhìn qua như không có gì, nhưng mà mỗi một câu, một hành động của người trẻ tuổi kia kỳ thực đều đang thi triển chiến thuật, đều là thứ mà trước đó hắn từng dùng.
Nếu như cần phải dùng một từ để hình dung, Thạch Huyền chỉ có thể nói là ác độc.
Thạch Huyền thậm chí lúc này trong đầu còn có suy nghĩ, chẳng lẽ đây là báo ứng? Hiện thế báo, tới cũng nhanh hay sao?Lúc trước hắn dùng thủ đoạn không người nào nhận ra, khiêu chiến rất nhiều cự đầu đan đạo, hôm nay mình thành cự đầu đan đạo, lại bị một thiên tài tuổi còn trẻ hơn khiêu khích?Trong lòng Thạch Huyền hiện lên suy nghĩ hung ác: Không được, tuyệt đối không được.
Thạch Huyền ta là nhân vật bực nào chứ? Há có thể để cho loại trò cười này khiêu khích? Việc này một khi qua đi, nhất định phải nghĩ trăm phương ngàn kế tiêu diệt tiểu tử này.
Thạch Huyền khiêu khích người khác là vì hắn thích, là thủ đoạn hắn thượng vị.
Thế nhưng mà người khác khiêu khích hắn như vậy, hắn tuyệt đối không cho phép, trong mắt hắn mà nói, đây là mạo phạm cực lớn, là hành động không thể tha thứ.
Trận đồ này của ta ngay cả đan đạo đại sư bài danh top mười trong Vạn Uyên đảo trong lúc nhất thời ba khắc cũng đừng mong tìm ra được đầu mối.
Trong thời gian quy định, tiểu tử này chỉ sợ cũng không nghĩ ra được đầu mối, chứ đừng nói là tìm ra sơ hở.
Thạch Huyền đối với trận đồ này của mình vô cùng có lòng tin.
Cho nên ván thứ hai này hắn luôn nghĩ mình ở thế bất bại.
Hiện tại hắn đang cân nhắc mình có thể trả lời vấn đề thứ hai của đối phương hay không.
Nhưng mà ngay khi Thạch Huyền đang ngạo nghễ trong lòng, Giang Trầη ở phía đối diện lại cười rộ lên, chậc chậc thở dài: Ta còn tưởng rằng là trận đồ đan đạo khó tới cỡ nào.
Loại trận đồ cấp bậc như vậy không phải là cấp bậc nhập môn, lấy ra để thêm xấu hổ sao? Loại trận đồ cấp bậc này có bao nhiêu giá trị cơ chứ? Có thể có bao nhiêu hàm lượng kỹ thuật cơ chứ? Thạch Huyền, không phải ngươi cầm nhầm rồi chứ?Yết hầu Thạch Huyền lập tức ngòn ngọt, thiếu chút nữa không nhịn được mà phun ra một ngụm máu tươi.
Cầm nhầm?Đây là trận đồ đan đạo mà Thạch Huyền hắn vẫn luôn cảm thấy tự ngạo.
Hắn tạm thời vẽ ra trận đồ, tuy rằng đơn sơ, nhưng mà lại ẩn chứa tinh hoa trận pháp, vô cùng thâm ảo, phức tạp.
Lúc hắn vẽ, một mặt vẽ, một mặt tràn ngập tự hào.
Thế nhưng mà trong miệng tiểu tử này không ngờ lại thành thứ bêu xấu? Hơn nữa lại là lấy trận pháp nhập môn ra bêu xấu? Đây không phải là nhục nhã người khác sao?Thạch Huyền không ngừng giận dữ, nếu như không phải cân nhắc tới tình hình hiện tại, hắn hận không thể xông lên, trực tiếp đấm vào mặt đối phương.
Thế nhưng mà lý trí đã chiến thắng xúc động của hắn.
Nếu như hắn thực sự làm như vậy mà nói, anh minh cả đời sẽ bị phá hủy triệt để.
Thạch Huyền cố gắng ngăn chặn lửa giận trong lòng, hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: Tiểu tử, nói mạnh miệng là tật xấu, chỉ là ta thấy ngươi không sửa được a.
Ngươi cũng đừng có mặt dày như vậy, ngươi nói đây là bêu xấu, ngươi nói trận đồ này đơn giản.
Không có chút kỹ thuật nào, ngươi nói nhiều như vậy đủ rồi đó.
Ngươi có thể nói cho ta biết, trận đồ đơn giản như vậy ngươi có nhìn ra vấn đề ở đâu không?Thạch Huyền không quen nhìn bộ dáng này của Giang Trầη.
Giang Trầη ung dung duỗi người, chậm rãi nói: Loại trận đồ đơn giản, thô thiển, thấp kém này thực sự là thất bại a.
Bản thân đã loạn rối tinh rối mù, muốn ta vạch trần vấn đề ở đâu quả thực là làm khó xử ta.
Trong mắt của ta khắp nơi đều là vấn đề a.
Nhưng mà nếu như là đánh cuộc, vậy ta cố gắng uốn nắn một chút vậy.
Tính ra ta cũng lười uấn nắn.
Ta sẽ vẽ ra một trận đồ hoàn mỹ, tất cả mọi người đều là người sáng suốt, chỉ cần so sánh một chút là có thể nhận ra.
Loại trận đồ này trong mắt Thạch Huyền có lẽ tương đối thâm ảo, nhưng mà trong mắt Giang Trầη quả thực quá thấp kém.
Như vậy xem ra trận đồ trên Thần Uyên đại lục này quả thực không phải tụt hậu bình thường.
Ít nhất trong mắt Giang Trầη xem ra, trận đồ này vô cùng thô thiển.
Pháp trận đao đạo cấp bậc Chư Thiên chính thức, loại cấu tạo phức tạp, mô hình thâm ảo, đường cong hoàn mỹ đủ để khiến cho tinh thần người ta sụp đổ.
So ra, pháp trận đồ đan đạo của Thạch Huyền này quả thực là cấp bậc như đồ chơi trẻ con.
Kiếp trước Giang Trầη dạy đồ đệ, đều khinh thường dùng loại trận đồ cấp thấp này làm ví dụ.
Cho nên cơ hồ Giang Trầη nhắm mắt lại, thoăn thoắt, tốc độ cực nhanh, quả thực giống như đi theo vẽ mặt không có gì khác nhau.
Không bao lâu sau Giang Trầη đã đem cả trận đồ khắc ra.
Được rồi.
So sánh một chút đi.
Những chỗ sơ hở trong trận đồ của ngươi ta đã ghi rõ ra toàn bộ.
Ngươi cũng đừng có ra vẻ.
Giang Trầη cười cười, lại nói với Yến Thanh Tang một tiếng: Yến huynh, đến đây, mang đồ đi qua, để cho mọi người xem qua một chút.
Không có trọng tài, tự nhiên phải để những cự đầu đan đạo ở đây tự giác chủ trì công đạo.
Đương nhiên thế giới đan đạo, công chính cơ bản nhất vẫn có.
Không có ai dám ngang nhiên thay đổi trắng đen ở nơi công cộng.
Đây là điểm mấu chốt trong giới đan đạo.
Sau khi mọi người xem xong, đối với nội tình trận đồ của Giang Trầη cũng tán thưởng không thôi.
Rất nhiều cự đầu đan đạo sau khi nhìn qua đều triệt để im lặng.
Đây còn gọi là người không a.
Tuổi còn trẻ như vậy mà trận đồ đan đạo đã vẽ tốt như vậy.
Thủ bút này, đường cong này, chỗ nào mà không giống như thủ bút của một đại sư cơ chứ?Trận pháp đồ kia rất nhanh đã tới trong tay Thạch Huyền.
Thạch Huyền sau khi xem xong, sắc mặt lập tức trắng bệch, ngực như gặp phải trọng kích.
Những đường cong này, trận đồ này giống như là một nụ cười nhạo, khiến cho Thạch Huyền hắn cơ hồ xấu hổ vô cùng, hận không thể tìm kẽ đất chui xuống dưới.
Đồng thời trong lòng Thạch Huyền còn có một loại cảm giác bối rối không hiểu.
Làm cho hắn cảm thấy như rớt xuống hầm băng vậy.
Đây chính là lúc hắn nên đắc ý a.
Thế nhưng không ngờ rằng lại bị đối phương nhẹ nhõm phá giải như vậy.
Mà thứ đáng giận nhất của tiểu tử này còn khiến cho trận đồ kia nhìn qua sơ hở đầy mình, không đáng một xu.
Cái gì mà làm xấu mặt? Cái gì mà pháp trận nhập môn.
.
.
Chuyện này đối với đại sư có địa vị cao trong đan đạo như Thạch Huyền mà nói, tuyệt đối là một lần đánh vào mặt mũi cực kỳ hung ác.
Vốn thứ Thạch Huyền hắn cho rằng là tự hào nhất, trong mắt đối phương chỉ là một thứ rác rưởi không đáng một xu sao?Giờ phút này những người khác trong Bách Hoa thánh địa nhìn thấy biểu lộ và phản ứng của Thạch Huyền, trong lòng đều hiện lên vẻ lo lắng nồng đậm.
Thế cục phát triển tới một bước này, người Bách Hoa thánh địa đều có cảm giác không ổn.
Ván hai mặc dù còn chưa chấm dứt, thế nhưng mà bọn họ cũng đã nhìn thấy một chút điềm báo không ổn.
Nếu như ván hai Thạch Huyền không có cách nào đáp được vấn đề của đối phương, vậy thì.
.
Hậu quả này quả thực bọn họ không chịu đựng nổi.
Ván này Thạch Huyền không thua nổi, một khi thua, có nghĩa là hắn thân bại danh liệt.
Hơn nữa từ nay về sau còn mất đi tự do, trở thành đan nô của đối phương.
Thạch Huyền đối với Bách Hoa thánh địa mà nói, tuyệt đối là trụ cột tương lai, là tồn tại mà Bách Hoa thánh địa căn bản không hi sinh nổi.
Dù hiện tại Thạch Huyền còn chưa triệt để lớn lên, trình độ hắn đã là tồn tại top ba trong Bách Hoa thánh địa, hơn nữa tốc độ phát triển của Thạch Huyền còn vô cùng tốt.
Thế nhưng mà lúc này Thạch Huyền quanh năm đánh ưng, lúc này lại bị ưng mổ mù mắt.
Lật thuyền trong mương.
Một gã cự đầu đan đạo trong Bách Hoa thánh địa truyền âm nói: Thạch lão đệ, có muốn chúng ta tìm cớ, bỏ lần đánh cuộc này, phá hỏng lần đánh cuộc này hay không? Đúng vậy, a không thể tiếp tục đánh cuộc được nữa.
Lúc này chuyện mất mặt xảy ra.
Hai người này vừa mới truyền âm, một pháp trận ở hiện trường bỗng nhiên xuất hiện từng đạo chấn động, vô cùng đột nhiên.
Thanh âm chấn động này chặn đứng toàn bộ truyền âm của hai người bọn họ.
Hơn nữa không hề giữ lại, vô cùng rõ ràng vang vọng.
Lần này toàn trường một mảnh xôn xao, tiếng cười vang vọng.
Hai cự đầu của Bách Hoa thánh địa mặt đỏ tía tai, chỉ hận không thể tìm khe hở dưới đất chui xuống.
Chuyện này không khách gì là cởi sạch y phục chạy trần truồng dưới bóng đêm.
Cho rằng không ai nhìn thấy, thế nhưng đột nhiên sắc trời sáng rõ, hơn nữa trên đường cái đầy người vậy.
Cái loại cảm giác này so với ăn phải con ruồi còn buồn nôn hơn.
Giang Trầη cười rộ lên: Thạch Huyền, ngươi nhìn đồng môn, đồng đạo của ngươi tri kỷ cỡ nào, nghĩ chu đáo cỡ nào a.
Bọn họ ngay cả đường lùi cho ngươi cũng đã nghĩ kỹ.
Ngươi nói ta có nên hữu hảo chờ một chút, để đồng bạn ngươi tìm được biện pháp phá hỏng lần đánh cuộc này, thuận thế cho ngươi xuống đài hay không?Mọi người nghe vậy càng cười rộ lên.
Thạch Huyền giờ phút này thực sự có cảm giác muốn sụp đổ.
Chuyện mất mặt như vậy không ngừng diễn ra, khiến cho sự tự tin trong lòng hắn cũng rơi mất từng chút một, chuyện bị nói toạc ra.
Nếu như hiện tại phá hỏng ván bài kia, vậy thì Bách Hoa thánh địa bọn họ chỉ sợ vĩnh viễn đều lưu lại chỗ bẩn này, vĩnh viễn đều trở thành chủ đề bàn ra tán vào của giới đan đạo Vạn Uyên đảo.
Tuy rằng Thạch Huyền rất muốn bỏ cuộc giữa chừng, nhưng giờ phút này hắn cũng biết rõ, mình đâm lao phải theo lao.
Cho dù là kiên trì, cũng phải tiếp tục tiến hành lần đánh cuộc này.
Đương nhiên nếu như kế tiếp hắn có biểu hiện tốt một chút.
Ít nhất còn có cơ hội tranh thủ ván hòa.
Chỉ cần ván hai này hắn trả lời được, mà ván ba lại thắng được, vậy một thắng một hòa.
Ba ván tương đương ngang tay, đến lúc đó lại mượn cơ hội rời khỏi lần đánh cuộc này.
Cho dù không quá tiêu sái, nhưng ít nhất có thể toàn thân trở ra.
Nhưng mà hiển nhiên Giang Trầη sao có thể cho Thạch Huyền có cơ hội làm vậy chứ?Lúc này hắn bắt đầu ra vấn đề thứ hai, vấn đề thứ hai này Giang Trầη cũng không có định khoe khoang học vấn, mà định đổi cách chơi.
Vấn đề thứ hai này của ta không chơi đan phương, không chơi pháp trận, cho ngươi cơ hội lật ngược thế cờ.
Dưới điều kiện ngang ngau, chúng ta khống hỏa, so thủ đoạn khống hỏa, được không?Khống hỏa, trong lĩnh vực luyện đan mà nói, là một kỹ thuật vô cùng quan trọng.
Trụ cột khống hỏa tốt, đối với nhiệt lượng, khống chế hỏa hầu đều vô cùng quan trọng.
Có thể nói năng lực khống hỏa, quan hệ tới tài nghệ chân chính của một đan sư cao thấp ra sao.
Nghe thấy Giang Trầη đưa ra vấn đề như vậy, tất cả mọi người đều ngẩn ngơ.
Tất cả mọi người đều cho rằng Giang Trầη sẽ đưa ra vấn đề rất khó khăn.
Thế nhưng không ngờ hắn lại đưa ra vấn đề như vậy.
Còn không phải chế tạo cơ hội cho Thạch Huyền này hay sao?Thạch Huyền dù sao cũng là đan đạo đại sư đã thành danh lâu năm.
Mà người trẻ tuổi kia bất quá chỉ là thiên tài trẻ tuổi, có lẽ thiên tài trẻ tuổi này trên phương diện lý luận thực sự có thiên phú mà người khác khó có thể tưởng tượng nổi.
Thế nhưng mà muốn nói tới động thủ, muốn nói tới kỹ thuật.
Người trẻ tuổi này và cự đầu đan đạo thành danh, hỏa hầu nhất định vẫn có chênh lệch a.
Thiệu Uyên này dùng sở đoản của mình nghênh tiếp sở trường của kẻ địch.
Như vậy chẳng lẽ không phải là hành động cực kỳ không thông minh hay sao?Trong lúc nhất thời, ngay cả người Vĩnh Hằng thánh địa cũng cảm thấy Giang Trầη quá vô lễ.
Theo bọn họ thấy, Thiệu Uyên hoàn toàn có thể tế ra Đỉnh Thiên đan, làm cho Thạch Huyền trực tiếp nhận thua.
Dù sao, Đỉnh Thiên đan này Thạch Huyền tuyệt đối không luyện chế ra được.
Chỉ cần không luyện chế ra được Đỉnh Thiên đan, Thạch Huyền này coi như hai ván đã thua.
Cả lần đánh cuộc này cũng chẳng khác nào đã thua.
Tử Xa Mân nắm tay thổn thức, cảm thấy vô cùng đau lòng vì quyết định của Giang Trầη.
Tam đại thánh chủ cũng âm thầm cảm thấy đáng tiếc, nhưng mà bọn họ suy đoán, người trẻ tuổi kia lựa chọn như vậy, nhất định là có đạo lý của nó.
Có lẽ người trẻ tuổi này đối với việc chiến thắng Thạch Huyền đã có tính trước.
Tuy rằng Thạch Huyền không biết trong hồ lô của Giang Trầη bán thuốc gì, nhưng hắn nghe vấn đề này của Giang Trầη, trong lòng vẫn hiện lên vẻ kinh hỉ.
Nói thật hắn còn lo lắng Giang Trầη sẽ ra vấn đề cổ quái gì đó.
Giống như vấn đề thứ nhất vậy, khi đó Thạch Huyền hắn thực sự sẽ không chống đỡ được.
Thế nhưng mà so khống hỏa, đây là kỹ thuật khi động thủ a.
Thạch Huyền tự hỏi, dùng thực lực cự đầu đan đạo của hắn, sao lại không có hy vọng thắng một tiểu gia hỏa trẻ tuổi như vậy cơ chứ?Nghĩ tới đây, Thạch Huyền cũng cười thầm trong lòng: Tiểu tử này rốt cuộc vẫn là tuổi trẻ, tuổi trẻ khí thịnh.
Muốn dùng kỹ thuật áp đảo Thạch mỗ ta, quả nhiên là nực cười.
Thạch Huyền vốn đã rất tuyệt vọng, giống như trong đêm tối vô tận không nhìn thấy ánh sáng.
Thế nhưng mà giờ phút này hắn lại nhìn thấy một tia ánh sáng.
Đối phương đã cho cơ hội này Thạch Huyền không nắm bắt thì là kẻ ngu.
Hắn lập tức cười hắc hắc, quái dị nói: Tốt, tốt, Thạch mỗ cũng muốn lãnh ngộ một chút, thủ đoạn khống hỏa của ngươi cao minh tới đâu.
Giang Trầη cũng không để ý tới ánh mắt kỳ quái của mọi người, ánh mắt bĩnh tĩnh mang theo nụ cười thần bí: Ta nghe nói Tử Mục trưởng lão lúc trước trong lúc khống hỏa bị ngươi đánh bại.
Ta chỉ hiếu kỳ thủ đoạn khống hỏa của ngươi rốt cuộc mạnh mẽ thế nào, hay là lúc trước ngươi thắng chỉ dựa vào ăn gian?Thạch Huyền hiện tại không thèm để ý tới lời châm chọc của Giang Trầη.
Cũng đã thua tới mức này, mặt mũi hoàn toàn không quan trọng bằng thắng thua.
Giai đoạn hiện tại là phải nhanh chóng vãi hồi cục diện khó xử này.
Cho nên Thạch Huyền dứt khoát im lặng, chờ Giang Trầη ra đề mục.
Hắn tin chắc rằng, chỉ cần là so khống hỏa, hắn vẫn có hy vọng lật ngược thế cờ.
Giang Trầη lại không chút hoang mang, thản nhiên nói: Ta ở đây chuẩn bị hai đan đỉnh tiêu chuẩn, tính chất hoàn toàn giống nhau như đúc.
Trước hết mời mọi người nhìn qua một chút.
Chúng ta cùng dùng thủ đoạn khống hỏa, xem xem ai có thể hoàn thành làm nóng dược đỉnh trước, làm cho đan đỉnh sinh ra cộng minh, sao nào?Đây là phương pháp tỷ thí khống hỏa bình thường.
Nhưng mà Thạch Huyền lại do dự, đây là đan đỉnh Giang Trầη đưa ra, tự nhiên hắn có chút lo lắng, lo lắng đan đỉnh này nguy cơ ăn gian.
Hắn lập tức nói: Ta cảm thấy không cần phải dùng hai đan đỉnh, chỉ dùng một đỉnh là được rồi.
Hơn nữa đỉnh kia phải dùng đan đỉnh của thế lực trung lập.
Như vậy mới công bằng nhất.
Mọi người nghe lời này của Thạch Huyền đều lắc đầu im lặng, đây còn là Thạch Huyền không ai bì nổi lúc trước sao? Đây là Thạch Huyền kiêu ngạo không thể nói lý kia sao?Tại sao đột nhiên trở nên tính toán chi ly như vậy? Chân tay co cóng, lại quan tâm tới tiểu tiết như vậy?Nhưng mà mọi người cẩn thận ngẫm lại cũng hiểu rõ.
Dùng tình cảnh trước mắt của Thạch Huyền này, nếu như một khi tiểu tiết xuất hiện chuyện sơ sẩy, chỉ sợ sẽ thua còn thảm hại hơn.
Ngược lại, người trẻ tuổi của Vĩnh Hằng thánh địa lại hào phóng vô cùng.
Thạch Huyền, ta là chủ theo khách.
Dùng một đỉnh thì một đỉnh, ta không có ý kiến.
Không biết vị bằng hữu đan đạo này nguyện ý cống hiến đan đỉnh một chúT?Vì xem náo nhiệt, những cự đầu đan đạo của thập đại thần quốc tự nhiên cũng không keo kiệt, nhao nhao tỏ vẻ, nguyện ý hiến ra đan đỉnh bản thân.
Song phương trải qua chọn lựa nhất trí mới chọn ra một đan đỉnh, lại là đan đỉnh tới từ Đa Văn thần quốc.
Bởi vì Đa Văn thần quốc đối với Bách Hoa thần quốc và Vĩnh Hằng thần quốc cũng không có nhiều giao tình.
Đa Văn thần quốc xuất ra đan đỉnh, đây hoàn toàn là bên trung lập đưa ra.
Tuyệt đối không tồn tại bất kỳ sự thiên vị nào, cũng không có khả năng trợ giúp ăn gian.
Huống chi đan đỉnh này cũng được song phương nghiệm chứng, cộng đồng thông qua, như vậy mới có thể được trưng dụng.
Giang Trầη và Thạch Huyền đều nhìn qua, đan đỉnh này quả thực không có vấn đề gì.
Dùng một cái đan đỉnh luậ bàn, như vậy tỷ thí này không thể đồng thời tiến hành.
Phải là một trước một sau.
Đợi sau khi hoàn thành, làm cho đan đỉnh kia triệt để nguội lạnh, lại mới tới người thứ hai.
Phương thức tính giờ có thể dùng đồng hồ cát, cũng có thể dùng phương thức đốt hương.
Giang Trầη ung dung cười nói: Thạch HUyền, ta dứt khoát hào phóng tới cùng.
Cho ngươi tới trước, được chứ?Thạch Huyền lần này lại không giành tới trước mà ra vẻ hào phóng nói: Hay là ngươi tới trước đi.
Giang Trầη cười cười: Nếu như là ta tới trước, ngươi sẽ không có cơ hội.
Ta sẽ phá hủy lòng tin của ngươi, khiến cho ngươi ngay cả dũng khí tiếp tục cũng không còn nữa.
Thạch Huyền hừ lạnh một tiếng: Nếu như ngươi thực sự có thể phá vỡ lòng tin của Thạch mỗ, vậy ta thua cũng không oan.
Thạch Huyền cũng không muốn tới trước.
Loại tỷ thí này tự nhiên xuất thủ sau sẽ tốt hơn một chút.
Ít nhất trước tiên có thể nhìn xem quá trình làm nóng dược đỉnh của đối phương, quan sát xem đan đỉnh này có đặc điểm gì.
Đối với người thứ hai đứng xem mà nói, đây là một cơ hội làm quen.
Nói trắng ra người xuất thủ sau trong thi đấu chiếm ưu thế tuyệt đối.
Giang Trầη cười cười, đâu không biết tâm tư của Thạch Huyền cơ chứ, hắn lập tức gật gật đầu: Ngươi đã muốn khách khí như vậy, vậy ta sẽ lên trước.
Tử Xa Mân lại nói: Chậm đã, loại thi đấu này ta cảm thấy vẫn có ưu khuyết trước sau.
Người đi sau có cơ hội quan sát, có cơ hội quen thuộc, biết đường đi nước bước của người đi trước, sẽ chiếm ưu thế rất lớn.
Ta đề nghị khi thiệu Uyên khống hỏa, Thạch Huyền không thể nhìn.
Đề nghị này vô cùng hợp tình hợp lý.
Ngay cả người đứng ngoài xem cũng gật đầu.
Hiển nhiên mọi người cũng biết Tử Xa Mân nói có lý.
Loại làm nóng dược đỉnh này, người xuất hiện sau nếu như có thể đứng ngoài quan sát, đối với việc quen thuộc đặc tính đan đỉnh quả thực có trợ giúp.
Nói một cách khác, đây là một loại ưu thế vô cùng rõ ràng.
Thạch Huyền vốn muốn im lặng mà phát tài, kết quả Tử Xa Mân lại nói toạc ra.
Trước mặt nhiều người như vậy, tự nhiên hắn khó mà nói mình muốn chiếm cái tiện nghi này.
Hắn hừ lạnh một tiếng: Thạch mỗ há có thể chiếm loại tiện nghi này chứ?Lời này rõ ràng có chút ra vẻ kiên cường.
Thạch Huyền không được nhìn, người Bách Hoa thánh địa tự nhiên sẽ giúp đỡ hắn nhìn chằm chằm vào Giang Trầη.
Thạch Huyền đi ra khỏi khu thi đấu, sắc mặt âm trầm ngồi trong khu vực của mình, đưa lưng về phía thi đấu, không có mất đi phong độ mà nhìn lén.
Giang Trầη đi tới trước mặt đan đỉnh kia, miệng nói một tiếng: Được rồi, bắt đầu tính thời gian đi.
Lần này thi đấu dùng phương thức đốt hương để tính toán thời gian.
Hai tay Giang Trầη chà xát, đan hỏa trong cơ thể hắn lập tức hiện lên trong lòng bàn tay hắn.
Giang Trầη vui vẻ thỏa mái, ở kiếp này, hắn có thể dùng nội đan chi hỏa của mình để khống hỏa, thực sự quá thoải mái.
Kiếp trước bản thân Giang Trầη không có cách nào tu luyện, thao túng, khống hỏa đều dựa vào người khác.
Dù vậy, thủ đoạn khống hỏa của Giang Trầη cũng vô cùng kỳ diệu.
Huống chi hiệu tại khống hỏa hắn dùng đan hỏa của bản thân.
Đan hỏa kia trong tay Giang Trầη, giống như tinh linh nhảy lên, tràn ngập vẻ thần ký.
Giang Trầη nhẹ nhàng kéo một cái, hỏa nguyên kia lập tức tạo thành từng đạo tàn ảnh.
Mà những tàn ảnh kia giống như không ngừng được phục chế ra, trong chốc lát đã xuất hiện vài đạo.
Thần kỳ nhất là thứ được mệnh danh là tàn ảnh kia, thế nhưng dưới thủ quyết của Giang Trầη dẫn động, không ngờ lại sáng lên toàn bộ.
Từ mơ hồ biến thành thực, triệt để sống dậy.
Tầng một, tầng hai, tầng ba.
.
.
Đây không phải lần đầu tiên Giang Trầη thi triển thần thông khống hỏa, trên thực tế, lúc trước hắn cũng từng dùng qua rất nhiều lần.
Nhưng chưa có lần nào hoa lệ như lần này.
Bởi vì hiện tại cảnh giới của Giang Trầη chính là Thiên Vị, khí thế Thiên Vị khống hỏa khiến cho trận thịnh yến khống hỏa này càng thêm hoa lệ, càng thêm đặc sắc.
Tổng cộng chín tầng, mỗi một tầng đều có chín đoàn hỏa diễm, dùng phương thức chằng chịt, bảo vệ đan đỉnh chung quanh, hừng hực bốc cháy lên.
Thủ đoạn khống hỏa này có một cái tên gọi là Cửu Cửu Quy Chân hỏa.
Lúc trước Giang Trầη cũng từng dùng qua rất nhiều lần, nhưng mà sau khi tiến vào Thiên Vị, thủ đoạn khống hỏa này là lần đầu tiên hắn thi triển.
Cảm giác hoa lệ này quả thực khiến cho người xem hít thở không thông.
Giờ phút này toàn trường một mảnh im lặng, không có ai nói chuyện, không có ai làm ra chuyện mờ ám gì, thậm chí hô hấp của mọi người đều không nhịn được mà trở nên nhẹ nhàng.
Giống như sợ phá hỏng một màn đẹp đẽ này.
Tất cả mọi người đều có chung một suy nghĩ trong lòng, là hy vọng giây phút này ngừng lại ở chỗ này, trở thành vĩnh hằng.
Quá đặc sắc, quá hoa lệ, rất có lực trùng kích thị giác.
Tám mươi mốt đoàn hỏa diễm, tựa như tám mươi mốt đóa hoa sen màu đỏ nở rộ, thánh khiết, kiêu ngạo, hoa lệ, tản ra quang mang khiến cho mắt người ta không thể di động.
Đan đỉnh này cũng không phải là đan đỉnh bình thường.
Chính là đan đỉnh cao cấp nhất Vạn Uyên đảo, muốn làm nóng đan đỉnh, tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng.
Thế nhưng mà dưới sự thúc dục của Cửu Cửu Quy Chân Hỏa, khi nén nhang kia còn chưa cháy được hai phần mười thì đan đỉnh kia đã phát ra tiếng đỉnh minh có chút vui sướng.
Loại thanh âm này nghe qua có thể cảm nhận được vô cùng phấn khởi, giống như đan đỉnh này cũng bị hỏa diễm thần kỳ này chinh phục.
Tiếng đỉnh minh còn to hơn bình thường rất nhiều.
Trong lúc nhất thời tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm.
Lúc này mới bao lâu chứ, một nén nhang vừa mới đốt được một chút, đã hoàn thành?Ngay cả cự đầu đan đạo cho Giang Trầη mượn đan đỉnh cũng sửng sốt.
Hắn tuyệt đối không thể tưởng tượng được đan đỉnh mình cho mượn lại nhanh chóng bị người ta làm nóng đan đỉnh nhanh như vậy.
Loại tiếng đỉnh minh to và vui sướng này, có ý nghĩa ra sao mọi người đều hiểu.
/Khi tiếng đỉnh minh vang vọng, thân thể Thạch Huyền nhịn không được khẽ run lên.
Thần kinh của hắn cơ hồ sụp đổ ở giờ phút này.
Tại sao lại nhanh như vậy? Trong lòng Thạch Huyền cũng không có cách nào tiếp nhận.
Vốn Thạch Huyền còn muốn ra tay sau là bởi vì hắn cảm thấy người xuất hiện trước có lẽ sẽ không thích ứng với đan đỉnh này.
Hắn tính toán kết quả sẽ là hòa.
Thế nhưng không ngờ rằng tốc độ làm nóng đan đỉnh của đối phương lại nhanh như vậy.
Tuy rằng vừa rồi hắn đưa lưng về phía hiện trường, nhưng mà trong nháy mắt vừa rồi, sự im lặng trong hiện trường có chút quỷ dị, tĩnh lặng tới thần kỳ.
Chuyện này khiến cho Thạch Huyền cảm thấy có chút bất an.
Quả nhiên hắn có đạo lý để bất an, đó là dự cảm tốt, khi đan đỉnh này phát ra tiếng đỉnh minh, thanh âm này triệt để trở thành trớ chú, khiến cho tinh thần Thạch Huyền gần như sụp đổ.
Loại tốc độ làm nóng đan đỉnh này, dù Thạch Huyền tự tin cỡ nào cũng biết mình căn bản không có cách nào siêu việt.
Giờ phút này đầu óc hắn trống rỗng, căn bản không có cách nào tiếp nhận một màn này.
Điều này sao có thể? Tiểu tử miệng còn hôi sữa, rốt cuộc sao có thể làm được tất cả chuyện này?Giang Trầη ung dung cười cười: Thạch Huyền, ngươi có thể quay người lại rồi.
Toàn thân Thạch Huyền co lại, biểu lộ trên mặt thoáng cái trở nên hết sức khó coi.
Hắn so với ai khác còn rõ ràng hơn, mình thua, thực sự thua rồi.
Hơn nữa thua có mặt mũi một chút cũng không có.
Bây giờ đầu óc của hắn vẫn giống như một đoàn bột nhão, sao lại thua được chứ? Vĩnh Hằng thánh địa này làm sao lại xuất hiện một yêu nghiệt như vậy?Trước mắt bao nhiêu người, Thạch Huyền hắn trở mặt không nhận nợ, thế nhưng vừa nghĩ tới lời thề độc kia, trong lòng Thạch Huyền run rẩy một hồi.
Hắn rốt cuộc cũng hiểu rõ, tên tuổi cả đời hắn rốt cuộc ngày hôm nay cũng bị hủy.
Giang Trầη cũng không thúc dục, đợi khi đan đỉnh kia chậm rãi nguội lạnh.
Quá trình này không có dễ dàng như vậy, Giang Trầη cũng không vội mà kiên nhẫn chờ đợi.
Biểu lộ của tất cả người trong hiện trường đều vô cùng cổ quái, trừ Vĩnh Hằng thánh địa cố đè nén sự vui sướng trong lòng ra.
Thế lực khác, đại đa số đều kinh ngạc không thôi.
HIển nhiên bọn họ đối với chuyện Thạch Huyền thua lần đánh cuộc này cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Nếu như không phải bọn họ tận mắt chứng kiến, cảnh tượng trước mắt này nếu như là người khác nói cho bọn họ nghe, vô luận thế nào bọn họ cũng sẽ không tin.
Thạch Huyền lúc trước thành danh là dựa vào loại phương thức đánh bại cự đầu đan đạo lúc còn trẻ như vậy, từng bước một mà lên đỉnh.
Ai mà đoán được một ngày kia hắn cũng sẽ giẫm lên vết xe đổ.
Người khác dùng phương thức mà hắn am hiểu nhất, hung hăng nhục nhã hắn, hung hăng dẫm một cước lên mặt hắn.
Chuyện không thể tưởng tượng nổi đã xảy ra như vậy.
Đan đỉnh cũng chậm rãi được làm lạnh, Giang Trầη nhìn đan đỉnh, đã làm lạnh không sai biệt lắm.
Giang Trầη lạnh nhạt: Thạch Huyền, thắng cũng phải thắng minh bạch, thua cũng phải thua dứt khoát.
Hiện tại tới phiên ngươi.
Ngươi định giả chết? Hay là vẫn định trở mặt không nhận nợ?Sắc mặt Thạch Huyền tái nhợt, nếu như có kẽ đất, thực sự hắn hận không thể chui vào.
Từ nay về sau rời khỏi Vạn Uyên đảo, từ nay về sau rời khỏi địa phương mà hắn đã bị làm nhục nhã này.
Thế nhưng mà hắn không có cách nào đi được.
Ở đây không có kẽ đất cho hắn chui vào.
Thiên địa thệ ước cũng không cho phép hắn đổi ý, chống chế.
Mặc kệ như thế nào, hiện tại hắn còn chưa làm nóng đan đỉnh.
Chỉ là nếu như chưa làm nóng đan đỉnh, thì chưa được tính là thua.
Ít nhất, hắn còn có cơ hội.
Thạch Huyền quyết định, đi lên thử xem.
Có lẽ trời sinh đan đỉnh này dễ dàng bị làm nóng thì sao?Chỉ tiếc ý nghĩ may mắn này của Thạch Huyền cũng không phù hợp với thực tế.
Thủ đoạn khống hỏa của hắn coi như phi thường cao minh.
Nhưng mà chờ tới khi hắn hoàn thành làm nóng đan đỉnh, đợi tiếng đỉnh minh kia truyền ra, một nén nhang đã thiêu đốt quá một phần ba.
Thời gian này cơ hồ nhiều gấp đôi Giang Trầη.
Mấu chốt nhất chính là, hắn hoàn thành làm nóng đan đỉnh, tiếng đỉnh minh kia tuy rằng cũng coi như to rõ, thế nhưng còn xa không có bằng vẻ cuồng nhiệt, phấn khởi khi Giang Trầη làm nóng.
Điểm này cho dù là một người không có nội tình đan đạo cũng có thể cảm nhận được.
Hơn kém từ tiếng đỉnh minh cũng biểu hiện cao thấp của hai người trong việc làm nóng đan đỉnh.
Cũng biểu hiện độ dung hợp và điều khiển của một đan sư đối với đan đỉnh.
Không thể không nói, Giang Trầη áp đảo Thạch Huyền ở toàn bộ các mặt.
Thạch Huyền lảo đảo đi lên, hắn hận không thể đánh nát đan đỉnh này thành phấn vụn.
Hận không thể trực tiếp phá hủy Vĩnh Hằng thánh địa.
Chỉ tiếc những điều này hắn không thể làm được.
Đến tận đây, lần đánh cuộc này cũng coi như chấm dứt.
Mỗi người ra ba vấn đề, còn chưa đấu tới ván ba, Thạch Huyền này đã thua liền hai ván, bại hoàn toàn bởi Giang Trầη.
Trước đó Thạch Huyền này tự xưng trừ Thái Nhất bổ thiên đan ra hắn không hiểu, thứ gì của Vĩnh Hằng thánh địa hắn đều biết.
Hiện tại xem ra, câu này nói quá sớm.
Hơn nữa chính bởi vì câu nói khoác lác này, từ nay về sau Thạch Huyền thân bại danh liệt, mất đi sự tự do của bản thân.
Không biết là ai vỗ tay một tiếng, rõ ràng là cố ý vỗ tay.
Mặc dù không có tạo thành tiếng vỗ tay như tiếng sấm ở hiện trường, thế nhưng cũng có rất nhiều người đều vỗ tay theo.
Tiếng vỗ tay như nước thủy triều, làm cho Thạch Huyền kia đứng ở giữa giống như nhảy nhót làm trò hề vậy.
Người trung niên của Bách Hoa thánh địa bỗng nhiêu kêu lên: Không đúng.
Đúng rồi, ta cảm thấy ở đây nhất định có lừa dối, nhất định là vậy.
Mọi người tĩnh tâm suy nghĩ một chút đi, Thạch Huyền đại nhân nhà ta có thiên phú đan đạo cao siêu thế nào chứ? Tiểu tử này mới bao nhiêu tuổi chứ? Hắn làm sao có thể đánh bại Thạch Huyền đại nhân nhà ta? Ta hoài nghi đây là một bẫy rập, là bẫy rập từ đầu tới cuối.
Đây là Vĩnh Hằng thánh địa ám toán Thạch Huyền đại nhân nhà ta.
Tên này là tùy tùng của Thạch Huyền, giờ phút này hắn giống như tôm tép, nhãi nhép, hiện tại còn nhảy nhót, nhìn qua hiển nhiên muốn hủy lần đánh cuộc này.
Yến Thanh Tang nghe lời này lập tức không vui: Nghe khẩu khí của ngươi là muốn đổi ý sao? Cho dù ngươi có muốn, thì cũng nên nhìn xem ông trời có mở mắt hay không, có chấp nhận lời này của các ngươi hay không? Bẫy rập? Ta thực sự hoài nghi, đầu trên cổ ngươi có phải là đầu của nhân loại hay không? Ngươi nói Thiệu Uyên ám toán chủ tử ngươi thế nào? CHẳng lẽ Thiệu Uyên biết rõ chủ tử ngươi muốn thổi gia trâu? Chẳng lẽ Thiệu Uyên biết rõ, biết trước chủ tử nhà ngươi muốn nói gì, cho nên mới có thể từ miệng gia chủ các ngươi bố trí lần đánh cuộc này hay sao? Ngươi cảm thấy điều này có thể hay sao?Yến Thanh Tang cũng không phải là đèn cạn dầu.
Hắn cũng đã nghe nói năm đó Thạch Huyền này đánh bại Tử Mục trưởng lão, làm cho Tử Mục trưởng lão tâm ma phát tác, vẫn lạc mà chết.
Yến Thanh Tang kỳ thực trong lòng lúc này cũng rất muốn Giang Trầη có thể thay mọi người thở ngụm ác khí, đánh bại đối thủ.
&HIện tại Giang Trầη không phụ sự mong đợi của mọi người, quả nhiên đánh bại Thạch Huyền, quả nhiên hoàn thành nhiệm vụ lửa giận báo thù này, quan trọng nhất còn làm cho Thạch Huyền thua tới mức cái khố cũng không còn.
Ván này thua, Thạch Huyền sẽ trở thành đan nô của Giang Trầη.
Chuyện này đối với một cự đầu đan đạo mà nói, nhất là loại người tâm khí cao ngạo như Thạch Huyền mà nói, tuyệt đối là một tai nạn.
Hắn có thể tiếp nhận được sao?Tên trung niên kia liên tục quái dị kêu lên: Ta mặc kệ ngươi lải nhải dông dài.
Ta chỉ biết là Vạn Uyên đảo này không có người trẻ tuổi nào có khả năng đánh bại Thạch Huyền đại nhân nhà ta ở lĩnh vực đan đạo.
lần đánh cuộc này Bách Hoa thánh địa chúng ta không ủng hộ.
Thạch HUyền không có cách nào mở miệng đổi ý, như vậy những người khác tự nhiên phải đứng ra đổi ý thay cho Thạch Huyền.
Như vậy nhìn qua có chút hèn mọn, bỉ ổi, không đủ tiêu sái.
Thậm chí là xấu hổ, bọn họ cũng sẽ không tiếc.
Bách Hoa thánh địa căn bản không chịu nổi tổn thất khi mất đi Thạch Huyền.
Loại tổn thất này một khi xuất hiện, Bách Hoa thánh địa tuy rằng không tới mức chịu ảnh hưởng, nhưng mà bố cục ở phương diện đan đạo, nhất định sẽ xuất hiện ảnh hưởng cực lớn.
Dường như Giang Trầη không chút ngoài ý muốn nào với chuyện này, thậm chí còn trong dự liệu của hắn.
Hắn mỉm cười, nói: Thạch Huyền, thiên địa thệ ước ngươi cũng biết rồi đó.
Cho dù ngươi để cho bọn chúng làm náo loạn, Thiên đạo sáng tỏ, ngươi đừng mong có tâm lý may mắn nào.
Thạch Huyền tức giận tới mức toàn thân run rẩy, những năm gần đây, hắn quả thực không có bị đối thủ nhục nhã qua như vậy.
Từ trước cho tới nay, đều là hắn đi nhục nhã người khác, thỏa thích hưởng thụ bộ dáng đối thủ bị mình làm cho sụp đổ.
Nhưng mà hôm nay báo ứng tới quá nhanh.
Loại đãi ngộ trước kia thuộc về địch nhân của hắn, hiện tại lại mang tới cho hắn nhấm nháp.
Loại đắng chát, loại tuyệt vọng, giờ phút này Thạch Huyền hoàn toàn cảm nhận được.
Ánh mắt của tất cả mọi người ở hiện trường đều có chút ý vị thâm trường nhìn qua Thạch Huyền.
Những ánh mắt này cũng đều tràn ngập thâm ý.
Có người hả hê, có người bồi hồi thở dài, cũng có người cảm thấy tiếc hận thay cho Thạch Huyền.
Đương nhiên cũng có người bỏ đá xuống giếng.
Thạch Huyền đạo hữu, nguyện đánh cuộc thì nên nguyện chịu thua.
Đây là quy củ bất thành văn bao nhiêu năm qua trong giới đan đạo chúng ta.
CHứ đừng nói là ngươi có thiên địa thệ ước ước thúc.
Đúng vậy, đạo hữu đừng có nghĩ không thông như vậy.
Vạn nhất thiên địa pháp tắc cảm ứng được, đánh xuống lôi phật, vậy sẽ phiền phức lớn.
Vi phạm thiên địa thệ ước, bị thiên địa cân nhắc phán quyết cũng không phải là chưa từng có qua.
Loại tình huống này, hiển nhiên Thạch Huyền không dám tùy nếm thử.
Mà người trung niên của Bách Hoa thánh địa kia lúc này nước bọt tung bay.
Tử Xa Mân cau mày nói: Đủ rồi.
Thạch Huyền, nếu như ngơi thua không nổi thì trực tiếp nói rõ, loại tiểu nhân nhảy nhót này nên bảo hắn sớm câm miệng đi.
Các ngươi không thấy mất mặt.
Chúng ta cũng cảm thấy mất mặt, xấu hổ thay cho Bách Hoa thánh địa các ngươi.
Lúc trước Tử Mục trưởng lão thua bởi Thạch Huyền, tuy rằng cũng giận tới mức cơ hồ nổi giận, nhưng không có bất kỳ ý định đổi ý nào.
Mà bây giờ Thạch Huyền thua, lại không chịu sảng khoái thừa nhận.
Người xem náo nhiệt khắp thiên hạ này sao có thể chấp nhận được.
Dù sao tất cả mọi người vẫn cảm thấy lần đánh cuộc này quang minh chính đại, không tồn tại bất kỳ hiện tượng ăn gian nào.
Cho nên bọn họ đối với việc giữ gìn sự công bằng trong thi đấu vô cùng nguyện ý đi làm.
Trong lúc nhất thời có vô số người khiển trách Thạch Huyền.
Cũng có một ít người khuyên giải.
Nhưng mà tâm lý mọi người đều rất rõ ràng, đây là đối thủ truyền kiếp.
Lúc trước Tử Mục trưởng lão thua trong tay Thạch Huyền, mà bây giờ cục diện hiển nhiên rất rõ ràng.
Nếu như Thạch Huyền quịt nợ, vậy chẳng khác nào là vũ nhục chỉ số thông minh của mọi người.
Thậm chí là đối với quy tắc của thế giới đan đạo cũng không tôn trojgn.
Nguyện đánh cuộc thì nguyện chịu thua.
Đây là tinh thần đan đạo cơ bản nhất.
Trong lòng Thạch Huyền cũng vô cùng hối hận, hắn hối hận vì sao mình không khống chế được tham niệm.
Tại sao phải ham Thái Nhất bổ thiên đan kia, bị đối phương từng bước một dẫn vào vũng bùn?Hắn hối hận, hối hận vì sao mình lại đồng ý tiền đặt cược khoa trương của hắn.
Hi sinh tự do cả đời mình, đi làm đan nô cho đối phương.
Nếu như trước đó hắn đổi ý, hoàn toàn có thể nói đây là một khoản tiền đặt cược khoa trương.
Tiền đặt cược của song phương không ngang hàng.
Thế nhưng mà lúc ấy hắn hết lần này tới lần khác kiêu ngạo, hết lần này tới lần khác tự tin, cái gì cũng không nói.
Hiện tại hắn muốn nói thì đã muộn rồi.
Lúc này nếu như mở miệng hủy bỏ kết quả, hiển nhiên không có bất kỳ tính khả thi nào.
Trong lúc nhất thời trong lòng Thạch Huyền tràn ngập hối hận.
Nếu như lúc trước hắn đồng ý với điều kiện đầu tiên của đối phương, để cho mình thừa nhận lúc trước thi đấu với Tử Mục trưởng lão là ăn gian.
Tiền đặt cược này không ngờ lại so với trước đó còn lớn hơn rất nhiều.
Hiện tại Thạch Huyền đã không cân nhắc tới vấn đề mặt mũi, mà ngay cả tự do cũng bị mất đi.
Sớm biết có hiện tại thì cần gì lúc trước phải làm vậy.
Nghĩ tới đây, Thạch Huyền cũng vô cùng cô đơn, biểu lộ trên mặt có chút dữ tợn, có chút phẫn nộ, thêm nữa là vẻ tuyệt vọng không thể nào cứu vãn được.
Bỏ đi, bỏ đi.
Thạch mỗ ta tung hoành đan đạo, không thể tưởng tượng được hôm nay lại thất thủ ở chỗ này.
Đáng tiếc, đáng tiếc.
.
.
Thanh âm của Thạch Huyền vô cùng đắng chát, tràn ngập vẻ tuyệt vọng.
Mặc kệ hắn xảo trá tới cỡ nào, mặc kệ hắn khí phách tới cỡ nào, mặc kệ lúc trước hắn làm ra bao nhiêu tên tuổi, giờ phút này hắn không thể không cúi đầu nhận thua.
Thạch Huyền cũng là người kiên nhẫn, đã đi tới một bước này, hắn cũng biết mình không thể đổi ý được.
Trừ phi hắn nguyện ý tự sát, cho dù chết cũng không chịu nhục.
Thế nhưng mà Thạch Huyền cũng không phải là loại người cho dù chết cũng không chịu nhục.
Hắn càng tin chuyện núi xanh còn đó, không sợ không có củi đốt.
Suy nghĩ trong đầu Thạch Huyền lưu chuyển, không ngờ lại thông suốt chuyện này.
Mặt không chút biểu tình đi tới trước mặt Giang Trầη, quỳ một chân xuống đất: Chúa công ở trên, Thạch Huyền từ nay về sau sẽ trở thành một đan nô dưới trướng của người.
Cảnh này lực trùng kích thị giác không thể nghi ngờ so với lúc Giang Trầη thi triển Cửu Cửu Quy chân hỏa còn càng mãnh liệt hơn.
Thạch Huyền thua? Thạch Huyền nhận thua?Bên Vĩnh Hằng thánh địa, rất nhiều tu sĩ đan đạo nhìn thấy một màn này lệ rơi đầy mặt.
Hơn sáu mươi năm, anh linh của Tử Mục trưởng lão rốt cuộc cũng có thể không lo lắng gì nữa mà được giải thoát.
Phần sỉ nhục năm đó, Vĩnh Hằng thánh địa rốt cuộc cũng rửa sạch.
Tuy rằng Thạch Huyền này không có bị bức cho tức chết, nhưng lại trở thành đan nô của Vĩnh Hằng thánh địa.
Loại nhục nhã này thậm chí còn vượt quá Tử Mục trưởng lão lúc trước bị tức khí tới chết.
Tức chết ít nhất cho dù chết cũng không có bị nhục nhã, mà làm đan nô, đây là chuyện so với chết còn mất mặt hơn.
Ngay cẩ Tam Đại thánh chủ lúc này tâm tình kích động không thôi.
Trong lúc nhất thời còn chưa có cách nào tiếp nhận được một màn này.
THiệu Uyên này không ngờ thực sự hoàn thành được nhiệm vụ báo thù này.
Chẳng những hoàn thành nhiệm vụ này, còn đem Thạch Huyền thu làm đan nô, còn có phương thức gì còn càng thêm hả giận hơn sao? Ngay cả Tam đại thánh chủ cũng không nghĩ ra được phương thức nào hả giận hơn.
Về phần có đắc tội với Bách Hoa thánh địa hay không, bọn họ căn bản không quan tâm.
Lúc trước Bách Hoa thánh địa không sợ đắc tội với Vĩnh Hằng thánh địa, hôm nay Vĩnh Hằng thánh địa tự nhiên cũng không sợ đắc tội với Bách Hoa thánh địa.
Huống chi, luận thực lực tuyệt đối, Vĩnh Hằng thánh địa thậm chí còn xếp trên Bách Hoa thánh địa.
Bách Hoa thánh địa sở dĩ càn rỡ là hoàn toàn vì nội tình đan đạo của bọn họ, có ưu thế may mắn trên phương diện đan đạo.
Chuyện này khiến cho rất nhiều thế lực đều không muốn trở mặt với Bách Hoa thánh địa.
Nói trắng ra Bách Hoa thánh địa giống như bị làm hư, cảm thấy nội tình đan đạo bọn họ thâm hậu, những thánh địa của các thần quốc khác đều phải nịnh bợ bọn họ, nhìn sắc mặt bọn họ mới đúng.
Hai gã lão tổ đan đạo khác của Bách Hoa thánh địa lúc này sắc mặt tái nhợt.
Một người trong đó chắp tay nói với Đại thánh chủ: Đại thánh chủ, Bách Hoa thánh địa chúng ta ở xa tới là khách, các ngươi dùng loại phương thức này đối đãi với khách nhân, dường như không đủ hữu hảo a.
Đại thánh chủ không có lập tức trả lời, mà vẻ mặt nghiêm túc, nở nụ cười nghiền ngẫm: Chu đạo hữu, đạo đãi khách của Vĩnh Hằng thánh địa chúng ta hẳn không có vấn đề.
Đánh cuộc này trước đó cũng chỉ là vì trợ hứng, vì tìm thú vui cho mọi người.
Ai ngờ tới song phương lại đánh cuộc tới tình trạng thảm thiết như vậy.
Lại nói, luận bàn đan đạo, thắng bại cũng chỉ là việc thường.
Bách Hoa thánh địa chắc có lẽ sẽ thua không nổi đó chứ?Bách Hoa thánh địa lúc này quả thực thua không nổi.
Quả thực, bọn họ không thua nổi Thạch Huyền kia.
Nếu như lần này bọn họ trở về, lại để Thạch Huyền lại Vĩnh Hằng thánh địa, trở về căn bản không có cách nào ăn nói.
Một cự đầu đan đạo kiệt xuất nhất Bách Hoa thánh địa bị tạm giam ở Vĩnh Hằng thánh địa? Loại tin tức này một khi mang về căn bản không có cách nào đối mặt với thánh chủ của Bách Hoa thánh địa.
Đại thánh chủ, giết ngươi đầu cũng rơi xuống đất.
Nếu như là đánh cuộc song phương hữu hảo, có lẽ cũng nên có chừng mực a.
Lại nói, đánh cuộc giữa bọn họ, căn bản không phải là cùng một cấp độ.
MỘt là tính mạng cả đời, một là một loại đan phương mà thôi.
Tiền đặc cược không cân bằng, cũng có nghĩa là lần đánh cuộc này không được thừa nhận.
Lão giả họ Chu kia lại ý đồ đảo ngược trắng đen, kết quả.
Đại thánh chủ nhẹ nhàng lắc đầu: Nếu như là chúng ta bức bách Thạch Huyền đánh cuộc, thì lần này có thể coi như không.
Thế nhưng mà lần đánh cuộc này là Thạch Huyền tự mình tán thành.
Chu đạo hữu, ngươi nhìn như nhiệt tâm, thế nhưng lại bôi xấu tên tuổi Thạch Huyền hắn, việc này Vĩnh Hằng thánh địa ta tuyệt đối sẽ không nhượng bộ.
Đại thánh chủ cũng không muốn nói nhảm với tên này.
Lúc trước Thạch Huyền đối phó với Tử Mục trưởng lão, chèn ép Tử Mục trưởng lão, nói móc Tử Mục trưởng lão, từng bước một bức bách Tử Mục trưởng lão tới tuyệt lộ.
Bách Hoa thánh địa cũng không hạ thủ lưu tình.
Lúc này muốn nghĩ như vậy thông qua hay sao? Muốn cho Vĩnh Hằng thánh địa bọn họ tự động bội ước, chuyện này làm sao có thể?Hiện tại lửa giận của mọi người còn chưa có tiêu a.
Đại thánh chủ, coi như hạ thủ lưu tình.
Cho Bách Hoa thánh địa chúng ta một ít mặt mũi, nhân tình này chúng ta sẽ ghi nhớ.
Lão giả họ Chu kia còn có ý đồ đả thông.
Đại thánh chủ khẽ cua mày: Được rồi, không cần phải nói nữa.
Lần đánh cuộc này không thể tùy tiện đổi ý, nếu như có thể thì sau này ai sẽ đánh cuộc nữa? Ta tin rằng chuyện này mặc kệ đi tới đâu, Vĩnh Hằng thánh địa chúng ta đều là người có lý.
Quả thực loại đánh cược này, là Thạch Huyền tự mình thề.
Thạch Huyền tự mình khẳng định không thể lật ngược, đổi ý, trừ phi Giang Trầη không muốn loại đan nô như Thạch Huyền, mà chỉ muốn làm nhục hắn một chút.
Nhưng mà hiển nhiên Giang Trầη cũng không có ý định như vậy? Đại thánh chủ, thực sự không thể dàn xếp hay sao? Dàn xếp?Đại thánh chủ lạnh lùng cười cười: Lúc trước khi các ngươi đối phó với Tử Mục trưởng lão, sao lại không nghĩ tới việc dàn xếp? Sao lại không nghĩ tới việc lui một bước trời cao biển rộng? Sao lại không nghĩ tới chuyện lưu lại một đường, ngày sau dễ gặp mặt? Các ngươi đã làm tuyệt như vậy, không có ý định gặp lại, các ngươi làm được lần đầu tiên thì đừng trách Vĩnh Hằng thánh địa chúng ta là người tiếp theo làm chuyện này.
Đại thánh chủ dù sao cũng là chủ một thánh địa, một khi phát uy, tuyệt đối là uy nghiêm, mạnh mẽ.
Trong lúc nhất thời lão giả họ Chu kia cũng á khẩu không trả lời được.
Hắn cũng biết việc này bất kể là thế nào thì Bách Hoa thánh địa bọn họ quả thực không có đạo lý.
Lần đánh cuộc hôm nay, chỉ sợ Thạch Huyền kia rất khó toàn thân trở ra.
Thạch Huyền lắc đầu, sắc mặt tái nhượt đi tới trước mặt đồng bạn, bờ môi giật giật, dường như muốn nói cái gì đó.
Đây là phương thức dùng môi ngữ nói chuyện với nhau, trước đó thần thức truyền âm bị bộc lộ, hiện tại bọn họ đã học khôn hơn, không hề dùng thần thức truyền âm, mà lựa chọn dùng một loại phương thức khác trao đổi.
Cuối cùng Thạch Huyền lại phất tay với những người khác trong Bách Hoa thánh địa, nhìn qua giống như quyết tâm ở lại Vĩnh Hằng thánh địa làm đan nô vậy.
Lão giả họ Chu kia cũng không có nói thêm gì nữa, sắc mặ đen lên, nhìn qua, oán niệm trong lòng hắn vẫn cực lớn.
Chỉ là ngay cả bản thân Thạch Huyền cũng có thể thỏa hiệp, hắn cũng không có khả năng can thiệp vào.
Dù sao đây là Vĩnh Hằng thánh địa, nháo sự ở đây, người lưu lại khi đó không chỉ có một mình Thạch Huyền, mà có khả năng là toàn bộ người Bách Hoa thánh địa.
Tốt, chúc mừng Vĩnh Hằng thánh địa, chẳng những thắng cuộc còn thu được một đan nô thực lực mạnh mẽ.
Có người cũng lớn tiếng cười nói.
Có người thứ nhất sẽ có người thứ hai, thứ ba.
Các phương đều nhao nhao lên tiếng nói.
Tư thế kia lại làm cho những người của Bách Hoa thánh địa triệt để im lặng.
Thế giới đan đạo vốn tàn khốc như vậy, một khắc trước ngươi còn cao cao tại thượng, sau một khắc nói không chừng trời sẽ lập tức sập xuống.
Ví dụ như Thạch Huyền vậy, thành danh từ khi còn là thiếu niên, cho tới bây giờ cũng chỉ chừng trăm tuổi mà thôi.
Tuổi tác không quá lớn, thậm chí còn coi là trẻ tuổi.
Cả đời rất là thuận lợi, thế nhưng lại không ngờ rằng, ở Vĩnh Hằng thánh địa lại thua tất cả.
Tử Xa đạo hữu, đánh cuộc đã chấm dứt.
Hiện tại có thể lộ ra một ít tin tức về Thái Nhất bổ thiên đan được chứ? Chúng ta đều vì Thái Nhất bổ thiên đan này mà tới a.
Tử Xa Mân nghe lời này, trong lòng cũng cao hứng.
Thái Nhất bổ thiên đan là do thiên tài Thiệu Uyên của Vĩnh Hằng thánh địa chúng ta nghiên cứu luyện chế ra.
Nhắc tới Thái Nhất bổ thiên đan, chỉ sợ không có ai có tư cách hơn với hắn.
Thiệu Uyên, Thiệu Uyên, nói một chút, nói một chút đi.
Mọi người ở vấn đề này đều vô cùng ăn ý, vô cùng chấp nhất, trăm miệng một lời.
Giang Trầη vừa đánh bại Thạch Huyền, hiện tại căn bản không còn ai hoài nghi thực lực của hắn.
Trước đó tất cả mọi người đều cảm thấy người trẻ tuổi kia của Vĩnh Hằng thánh địa ngụy trang.
Nhưng bây giờ mọi người lại cảm thấy, Thái Nhất bổ thiên đan này vốn là thứ Thiệu Uyên này nghiên cứu chế tạo ra.
Trừ hắn ra, còn có người nào có thể làm được như vậy nữa?Không thể không nói, trận chiến này triệt để đặt vững chắc địa vị của Giang Trầη.
Giang Trầη mỉm cười: Từ xưa tới nay, cửa ải khi trùng kích từ Đế cảnh lên Thiên vị vô cùng gian nan, ngăn cách vô số thiên tài.
Người có thể đột phá Đế cảnh đứng ở đỉnh phong Thiên Vị.
Chỉ sợ trăm không còn một.
Mà Thái Nhất bổ thiên đan này quả thực có thể đền bù loại khuyết điểm kia.
Giang Trầη chậm rãi nói, chậm rãi giảng giải.
Tài ăn nói của hắn gần đây đều rất tốt, hơn nữa loại giải giải này đối với hắn không tồn tại độ khó gì, dù sao bản thân hắn cũng quá quen thuộc với phẩm tính của Thái Nhất bổ thiên đan.
Cho nên Giang Trầη rất nhanh đã đem một ít tư liệu cơ bản về Thái Nhất bổ thiên đan kia giảng giải một phen.
Mọi người nghe thấy Thái Nhất bổ thiên đan có hiệu quả như vậy, cũng có chút bán tin bán nghi.
Giang Trầη cũng không giải thích gì thêm.
Những người này đều là người tham lam.
Đều nhận qua Thái Nhất bổ thiên đan, chỉ cần những người này ánh mắt không giấu trong đũng quần, nhất định là có thể nhận ra, Thái Nhất bổ thiên đan nhất định không phải là đan dược bình thường.
THiệu Uyên tiểu hữu, công hiệu của Thái Nhất bổ thiên đan mọi người đều biết.
Chủ tài liệu mọi người cũng biết là Thái Nhất long lân quả.
Như vậy tài liệu phụ tá có thể nói cho mọi người một phen được không?Có một ít người được một tấc lại tiến thêm một bước.
Giang Trầη thản nhiên nói: Tài liệu cũng không tính là phức tạp.
Nhưng mà chư vị đừng tưởng rằng nói cho chư vị biết tài liệu là coi như nhận được đan phương hoàn mỹ.
Không có tâm pháp luyện chế, không có quy trình luyện chế, biết rõ tài liệu đối với các ngươi mà nói ngược lại là tai nạn.
Tiểu hữu, không nên nói chuyện giật gân a.
Chúng ta muốn biết tài liệu, ngươi cứ việc nói, chúng ta không sợ loại tai nạn này a.
Tai nạn theo như lời Giang Trầη nói thực ra là lo lắng nếu như mọi người đêu biết tài liệu, đi nếm thử lung tung, lãng phí tài liệu.
Phải biết rằng tài liệu kia cũng vô cùng khan hiếm.
Nếu như tất cả mọi người đều tùy hứng đi tiêu hao như vậy.
Tài liệu vốn không nhiều lắm thì càng không chịu nổi lãng phí.
Giang Trầη không sợ lãng phí tài liệu khác, hắn lo lắng nhất là Thái Nhất long lân quả.
Coi như là chủ tài liệu vô cùng quý trọng.
Nếu như tất cả mọi người thử loại đan dược này, vậy thì khắp thiên hạ nào có thể có Thái Nhất long lân quả tới tay Vĩnh Hằng thánh địa hắn?Cho nên hắn cũng không muốn công bố tài liệu gì.
Chư vị, Thái Nhất bổ thiên đan này mọi người cũng đừng nghĩ tới nữa.
Ta có thể nói rõ cho các ngươi biết, cho dù cho các ngươi danh sách tài liệu, các ngươi tuyệt đối sẽ không luyện chế ra được.
Thủ pháp phức tạp kia chỉ cần có một bước sơ suất, sẽ thất bại trong gang tấc.
Cũng không phải Giang Trầη nói chuyện giật gân.
Cho dù đám người này lạc quan thế nào cũng không có khả năng có ý nghĩ ngây thơ như vậy.
Sở dĩ bọn họ đưa ra yêu cầu này, nguyên nhân chủ yếu là vì muốn cho trong lòng Giang Trầη có điểm áy náy, như vậy bọn họ mới thuận lợi nói ra yêu cầu chính thức.
Thiệu Uyên tiểu hữu, chúng ta cũng biết, Thái Nhất bổ thiên đan này là bí mật bất truyền, chúng ta cũng không có ý định chiếm tiện nghi lớn của ngươi như vậy.
Chúng ta chỉ muốn hỏi một câu, Thiệu Uyên tiểu hữu khi rảnh rỗi có thể tới chỗ ta làm khách, hỗ trợ luyện chế Thái Nhất bổ thiên đan này một chút hay không? Phương diện thù lao, chỉ cần không quá phận, chúng ta đều vui vẻ dâng tặng.
Đây mới là ý nghĩ thực sự của rất nhiều thế lực.
Bọn họ có được Thái Nhất Long lân quả, lại không biết luyện chế thế nào.
Nhưng mà Thiệu Uyên này biết luyện chế, nếu như có thể mời được đối phương tới, như vậy cũng có thể đạt được Thái Nhất bổ thiên đan này.
Trong thế giới đan đạo, loại chuyện hỗ trợ như vậy cũng rất thông thường.
Dù sao loại chuyện hỗ trợ này, tiền thù lao cũng rất nhiều.
Trên cơ bản chỉ cần ra tay một lần, đều có hồi báo cực lớn.
Cho nên đại bộ phận đan đạo đại sư đều không quá cự tuyệt loại chuyện như vậy, trừ phi là số ít nhân vật cấp bậc cự đầu.
Những cự đầu này bọn họ căn bản không để ý tới bất luận hồi báo gì.
Bởi vì bọn họ khống chế rất nhiều tài nguyên, căn bản không cần đi kiếm thêm thù lao gì cả.
Nhưng mà Giang Trầη hiển nhiên không tới một bước này.
Trong lúc nhất thời, Giang Trầη cũng có cảm giác tim đập thình thịch.
Thứ hắn nghĩ trước tiên không phải là vấn đề tiền tài.
Mà là mở rộng vòng giao thiệp của mình.
Làm cho vòng giao thiệp của hắn khuếch tán ra toàn bộ thập đại thần quốc.
Nếu như mình ở Vạn Uyên đảo có quan hệ với tất cả các thập đại thần quốc, cố gắng kết thiện duyên, đối với hắn cũng có chỗ tốt cực lớn.
Ví dụ như tranh đoạt Hoàng Nhi, ví dụ như tìm kiếm manh mối của Chư Thiên Vạn linh tỏa thần đại trận.
Những thứ này đều cần nhân mạch đi giải quyết.
Nếu như không đủ nhân mạch, tất cả những chuyện Giang Trầη muốn làm ở Vạn Uyên đảo, đều bị hạn chế, đều khó có khả năng thuận lợi được.
Cho nên hắn đối với yêu cầu này cũng không có trực tiếp cự tuyệt.
Mà hắn mỉm cười: Thiệu Uyên ta cũng không phải là người bất cận nhân tình.
Tâm tình này của mọi người ta cũng có thể lý giải.
Nếu như ngày sau ta có thời gian dạo chơi Vạn Uyên đảo, đi qua nơi nào nhất định sẽ không để cho mọi người thất vọng.
Hứa hẹn này của Giang Trầη cũng không được tam đại thánh chủ đồng ý.
Trong lòng Tam đại thánh chủ ít nhiều cũng có chút khúc mắc, nhưng mà cân nhắc tới thực lực và thành tựu của Giang Trầη.
Tam đại thánh chủ hiện tại cũng không có cách nào bác bỏ lựa chọn của hắn.
Dù sao thiên tài như vậy đã không phải là người mà Tam Đại thánh chủ bọn họ muốn gõ là có thể gõ được.
Loại thiên tài này, bọn họ không muốn dụ dỗ thì cũng phải dụ dỗ.
Không dụ dỗ, vạn nhất ngày nào đó thiên tài này đi mất thì sao?Loại thiên tài này nếu như muốn trốn đi, tin rằng chín đại thần quốc khác nhất định sẽ hoan nghênh.
Cho dù là Bách Hoa thần quốc, chắc chắn cũng sẽ không chú ý mà hoan nghênh.
Thạch Huyền thực sự không tầm thường, nhưng mà Thiệu Uyên này rõ ràng so với Thạch Huyền còn có tiềm lực cao hơn, là một thiên tài cao cấp hơn.
Nghĩ tới đây, một chút cảm xúc không thoải mái của Tam đại thánh chủ cũng được ngăn chặn.
Mà nghe Giang Trầη nói như vậy, ấn tượng của những người khác đối với hắn thoáng cái tốt hơn nhiều.
Người trẻ tuổi kia cũng không phải là không biết làm người.
Xem ra, trước đó hắn khiêu khích với Bách Hoa thánh địa, với Thạch Huyền kia, miệng lưỡi lợi hại như vậy đều là thù cũ của Vĩnh Hằng thánh địa và Bách Hoa thánh địa, mà không phải là bản thân Thiệu Uyên có vấn đề.
Thiệu Uyên tiểu hữu, ngươi cũng đừng có dùng những lời này nói cho qua nha.
Có người nửa đùa nửa thật nói.
Đúng vậy a, chúng ta đều rất chờ đợi a.
Giang Trầη cười nói: Thiệu Uyên ta nhất ngôn cửu đỉnh, nếu như có cơ hội, ta nhất định sẽ không từ chối.
Lời nói tới nước này, mọi người tự nhiên cũng không hoài nghi thành ý của hắn.
Kế tiếp, Bổ Thiên thịnh hội này tiến hành trong hoàn cảnh vô cùng nhẹ nhõm.
Trong thịnh hội, Giang Trầη bởi vì Thái Nhất bổ thiên đan, lại trở thành nhân vật chính của lần thịnh hội này.
Khi mọi người đang thảo luận đan đạo, Giang Trầη liên tục mở miệng, thường xuyên có những câu nói kinh người, chậm rãi nói chuyện với đám cự đầu đan đạo của Vạn Uyên đảo, không có chút luống cuống nào.
Giống như hắn căn bản không phải là lần thứ nhất tham gia loại thịnh hội này, quen việc dễ làm, hơn nữa không chút luống cuống nào.
Ngay cả Tử Xa Mân, nhìn qua cũng tấm tắc kêu kỳ lạ.
Có một ít thiên tài nhất định là vì những tràng diện lớn mà sản sinh.
Thiệu Uyên này không hề nghi ngờ chính là loại người này.
Những cự đầu đan đạo đi vào Vĩnh Hằng thánh địa, cơ hồ đã ngoài chín thành cự đầu đan đạo của Vạn Uyên đảo, trong những cự đầu này, có mấy người ngay cả Tử Xa Mân cũng không thể nào ngang hàng nói chuyện.
Bởi vì trình độ người ta viễn siêu Tử Xa Mân hắn.
Thế nhưng mà Thiệu Uyên lại có thể ứng đối tự nhiên, nhìn qua, Thiệu Uyên ở phương diện nội tình đan đạo hoàn toàn không kém hơn những người này.
Biểu hiện kiệt xuất của Giang Trầη cũng khiến cho Tử Xa Mân tránh đi rất nhiều xấu hổ.
Dù sao nếu như ở loại trường hợp này muốn cho Tử Xa Mân đi lên chống đỡ, dùng nội tình đan đạo của Tử Xa Mân hắn, vẫn còn có chút miễn cưỡng.
Loại trường hợp này có thể phân ra cao thấp rõ ràng.
Khi thịnh hội này sắp chấm dứt, trong lúc lơ đãng Vĩnh Hằng thánh địa lại bộc lộ ra một nội tình cực lớn.
Trong lúc lơ đãng không ngờ lại nói trong Vĩnh Hằng thánh địa đang nghiên cứu một loại đan dược gọi là Đỉnh Thiên đan.
Đỉnh Thiên đan kia có thể khiến cho cường giả Thiên Vị vô điều kiện tăng lên một trọng cảnh giới.
Tin tức tràn ngập cân nặng này lộ ra, khiến cho hiện trường xôn xao một mảnh.
Rất nhiều gia hỏa vốn đã hết hứng thú, thoáng cái lại bị câu dẫn ra lòng hiếu kỳ cực lớn.
Nhao nhao truy hỏi.
Tử Xa trưởng lão, Đỉnh Thiên đan, đây là một loại tư tưởng hay là đã có mạch suy nghĩ cụ thể? Cảnh giới Thiên Vị còn có thể vô điều kiện tăng lên một trọng cảnh giới hay sao? Như vậy cũng quá kho trương a? Tử Xa trưởng lão, Vĩnh Hằng thánh địa các ngươi chẳng lẽ phát giác ra bí cảnh thái cổ nào hay sao?Tử Xa Mân mỉm cười: Thực không dám dấu diếm.
Chuyện này không có liên quan gì tới bí cảnh.
Nhưng mà đan dược này quả thực chúng ta đã có mạch suy nghĩ.
Nói không chừng một ngày nào đó Đỉnh Thiên đan sẽ thực sự hiện thế.
Trên thực tế Đỉnh Thiên đan đã hiện thế.
Chỉ là Đỉnh Thiên đan vẫn chỉ có trong nội bộ cao tầng biết rõ, đại đa số người cũng không biết Đỉnh Thiên đan đã hiện thế.
HIện tại Vĩnh Hằng thánh địa chỉ muốn âm thầm đưa chút tin tức ra, cũng không có ý định đem Đỉnh Thiên đan ra hiện thế.
Bây giờ là thời gian của Thái Nhất bổ thiên đan, nếu như lại đem Đỉnh Thiên đan ra, vậy sẽ cướp mất danh tiếng thuộc về Thái Nhất bổ thiên đan.
Phải là cho Thái Nhất bổ thiên đan tiếp tục duy trì được độ nóng, sau đó mới chậm rãi đẩy ra Đỉnh Thiên đan.
Đây là sách lược của Vĩnh Hằng thánh địa.
Nghe thấy Tử Xa Mân nói như vậy, mấy lão gia hỏa này càng đứng ngồi không yên.
Bọn họ so với ai khác càng rõ ràng hơn, loại đan dược này trước mắt Vạn Uyên đảo hoàn toàn không có.
Nếu như quả thực Đỉnh Thiên đan này hiện thế, thế cục đan đạo sẽ xuất hiện chuyển biến cực lớn.
Nói không chừng danh hào đệ nhất thánh địa đan đạo của Bách Hoa thánh địa không tới vài năm sẽ bị Vĩnh Hằng thánh địa thay thế.
Trên thực tế, quyết định này của Tử Xa Mân cùng Đại Thánh Chủ, Giang Trầη cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Tuy trước khi bọn hắn công bố, cũng không có nói gì với hắn.
Bất quá, những chuyện này đã không trọng yếu.
Quan trọng là.
.
.
, Giang Trầη làm nhiều như vậy, đợi lâu như vậy, rốt cục chờ đến ngày hôm nay, chờ được ủng hộ đến từ Vĩnh Hằng Thánh Địa.
Loại tỏ thái độ này, là minh xác tỏ thái độ, mà không phải thái độ lập lờ nước đôi.
Lúc Đại Thánh Chủ nói ra lời này, bên Hạ Hầu gia tộc kia, cả đám sắc mặt đại biến.
Nhất là Hạ Hầu Tông, hai mắt càng bắn ra hung quang lạnh thấu xương, sắc mặt thoáng cái đầy vẻ lo lắng.
Lúc này, mặc dù Đại Thánh Chủ còn không có chỉ mặt gọi tên, nhưng xuất phát từ trực giác, Hạ Hầu Tông biết, Yến gia thiên kim theo như lời của Đại Thánh Chủ, sẽ là ai.
Yến gia tộc trưởng thất thần một lát, mới nhẹ nhàng nuốt nuốt yết hầu.
Đại Thánh Chủ, không biết ngươi nói, là vị nào của Yến gia ta?Yến gia tộc trưởng đây là biết rõ còn cố hỏi rồi.
Đại Thánh Chủ ung dung cười cười, nhìn về phía Hoàng Nhi.
Nữ lưu trẻ tuổi trong Yến gia Các ngươi, còn có người vượt qua Yến Thanh Hoàng sao? Là nàng?Trong lúc nhất thời, Yến gia tộc trưởng cũng ngũ vị tạp trần.
Hiện tại chính hắn cũng không rõ ràng lắm, mình là tâm tình gì.
Cao hứng? Bất an? Hay là lo lắng?Tựa hồ cũng có một ít.
Nếu loại thiên tài như Thiệu Uyên có thể trở thành con rể Yến gia, đây tuyệt đối là thiên đại chuyện tốt.
Thế nhưng mà, bên Hạ Hầu gia tộc kia, việc này có thể dọn dẹp sao? Dùng thực lực của Yến gia, có thể dẹp loạn lửa giận của Hạ Hầu gia tộc sao?Ai cũng biết, Yến Thanh Hoàng đã sớm hứa cho Hạ Hầu Tông làm lô đỉnh luyện công.
Chuyện này đối với Yến gia là sỉ nhục, nhưng không có nghĩa là Yến gia có thể bội ước.
Thế nhưng mà, hiện tại cầu hôn là Vĩnh Hằng Thánh Địa, đây chính là tồn tại vượt qua Hạ Hầu gia tộc.
Hạ Hầu gia tộc lại bá đạo, có thể bá đạo hơn Vĩnh Hằng Thánh Địa sao?Yến gia tộc trưởng biết rõ như thế, nhưng vẫn lo được lo mất.
Thần Tiên đánh nhau, có khả năng là tiểu quỷ gặp nạn.
Nếu như Hạ Hầu gia tộc tranh không lại Vĩnh Hằng Thánh Địa, cuối cùng thỏa hiệp với Vĩnh Hằng Thánh Địa.
Có khả năng sẽ đem lửa giận phát tiết lên đầu Yến gia bọn hắn.
Đây là sự tình Hạ Hầu gia tộc thường xuyên làm.
Cho nên, trong lúc nhất thời, tâm tình của Yến gia tộc trưởng phi thường phức tạp.
Ngược lại là Yến Vạn Quân, con mắt sáng ngời, lớn tiếng nói: Đây là chuyện tốt a, Thiệu Uyên thiên tài vô song, mà Yến Thanh Hoàng cũng là nhân gian tuyệt sắc, trai tài gái sắc, quần anh tụ hội.
Dưới gầm trời này, còn có một đôi thích hợp hơn sao?Đến cùng Yến Thanh Hoàng là cháu gái ruột của Yến Vạn Quân, nếu có chuyển cơ, hắn cũng không hy vọng cháu gái ruột của mình cứ như vậy đưa cho Hạ Hầu gia tộc chà đạp.
Yến Vạn Quân vừa nói ra, bên Hạ Hầu gia tộc kia, lại không dễ làm rồi.
Một gã tộc lão của Hạ Hầu gia tộc lạnh lùng nói: Yến Vạn Quân, Yến gia các ngươi một đời một đời, quả nhiên cho tới bây giờ không biết chữ tín là vật gì a.
Năm đó con của ngươi cùng Hạ Hầu gia tộc ta có hôn ước, cuối cùng lại ở bên ngoài tầm hoa vấn liễu.
Hôm nay Yến Thanh Hoàng này, hứa cho Hạ Hầu Tông làm lô đỉnh luyện công, hẳn là lại muốn lật lọng?Lại nói tiếp, bất kể là phụ thân của Hoàng Nhi, hay là Hoàng Nhi, hai cái ước định kia, kỳ thật đều không phải là tự nguyện, có thể nói, đều là hành động bất đắc dĩ.
Nhưng mà, bởi vì Hạ Hầu gia tộc cường thế, mặc dù Yến gia có ủy khuất, cũng không còn cách nào.
Hôm nay Hạ Hầu gia tộc trả đũa, ngược lại thành Yến gia không phải.
Yến Vạn Quân lúng ta lúng túng im lặng, bất quá Yến Thanh Tang lại không khách khí, lớn tiếng nói: Lúc trước hôn ước của thúc phụ ta, nhớ không lầm, là Hạ Hầu gia tộc các ngươi áp đặt a? Sự tình của Hoàng Nhi, càng là Hạ Hầu gia tộc các ngươi ỷ thế hiếp người, ngạnh sanh đến Yến gia ta yêu cầu? Phải, Hạ Hầu gia tộc các ngươi, những năm này thật là rất cường đại, nhưng Vĩnh Hằng Thần Quốc chúng ta, cũng không phải là địa phương không phân rõ phải trái.
Sự tình của thúc phụ ta, trước không nói.
Chỉ nói Hoàng Nhi, ngươi dám nói không phải các ngươi đơn phương áp đặt cho chúng ta sao? Có công văn sao? Có bằng chứng gì sao?Yến Thanh Tang bây giờ là đệ tử của Vĩnh Hằng Thánh Địa, lực lượng cũng đủ rất nhiều.
Cho dù là đối mặt Hạ Hầu gia tộc, cũng có thể chậm rãi nói rồi.
Hạ Hầu Tông không vui, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Yến Thanh Tang: Ngươi tính toán thơm bơ vậy sao? Đừng tưởng rằng mặc vào bào phục của Vĩnh Hằng Thánh Địa, ngươi liền thật sự là thiên tài rồi.
Tại đây còn không tới phiên ngươi nói chuyện.
Yến Thanh Tang cười ha hả: Hạ Hầu Tông, ít cùng ta trang bức.
Đây là ở Vĩnh Hằng Thánh Địa, ta là đệ tử của Vĩnh Hằng Thánh Địa, làm sao lại không có tư cách nói chuyện.
Ánh mắt của Hạ Hầu Tông như Độc Xà, khẽ quét qua Yến Thanh Tang, cuối cùng lại đứng ở trên người Giang Trầη.
Tiểu tử, ngươi gọi Thiệu Uyên, đúng không?Ngữ khí của Hạ Hầu Tông, lộ ra cực kỳ ngạo mạn.
Giang Trầη thần tình lạnh nhạt, nhìn ánh mắt của Hạ Hầu Tông, không mặn không nhạt.
Yến Thanh Hoàng là nữ nhân của ta, đây là sự tình đã sớm định.
Ngươi thích nhặt đàn bà dâm đãng của ta, vậy cũng phải chờ ta chơi xong lại nhặt.
Hiện tại, ta khuyên ngươi tốt nhất chết cái tâm này đi.
Tính tình của Hạ Hầu Tông này, là như thế, mặc dù tại Vĩnh Hằng Thánh Địa, hắn cũng không che dấu phong mang của mình chút nào.
Giang Trầη nghe được hai chữ dâm đãng này, khẽ chau mày, trong mắt có một đạo sát cơ, lạnh lùng bắn về phía Hạ Hầu Tông.
Hạ Hầu Tông, ngươi biết không?Giang Trầη đạm mạc mở miệng.
Ta đến Vĩnh Hằng Thần Quốc lâu như vậy, còn chưa từng chán ghét qua ai, nhưng mà, ngươi để cho ta rất chán ghét.
Thì tính sao?Hạ Hầu Tông khinh thường.
Người chán ghét ta, thống hận ta, ghen ghét ta, không biết có bao nhiêu, hiện tại những người kia hoặc là đã chết, hoặc là nhìn thấy ta ngay cả lời nói cũng không dám nói.
Nhiều ngươi một cái, cũng không coi là nhiều, thiếu ngươi một cái, cũng không tính ít.
Thật sao? Ta có thể nói cho ngươi biết, người ta chán ghét qua, hiện tại đã không có một cái nào còn sống.
Giang Trầη đối chọi gay gắt.
Vậy chỉ có thể nói, ngươi chán ghét đều là một ít phế vật mà thôi.
Hạ Hầu Tông lạnh lùng nói.
Có lẽ xác thực là một ít phế vật, bất quá, người ta chán ghét qua, ngươi không phải là người họ Hạ Hầu thứ nhất.
Trên mặt Giang Trầη treo một chút mỉm cười quỷ dị.
Hạ Hầu Tông nghe vậy, trong nội tâm khẽ động.
Mà những người khác của Hạ Hầu gia tộc, sắc mặt mỗi một cái đều lạnh xuống.
Bọn hắn bản năng cảm thấy, Thiệu Uyên này nói, có ý ở ngoài lời.
Trong giây lát, bọn hắn tựa hồ nhớ ra cái gì đó.
Hạ Hầu Anh hét rầm lên: Ca, hắn là muốn nói, Hạ Hầu Hi chính là hắn giết sao?Hạ Hầu Anh phản ứng rất nhanh, nàng biết rõ Thiệu Uyên là từ Lam Yên đảo vực đến, tiểu tử này cũng tham gia Lam Yên đảo vực Cổ Ngọc thịnh hội.
Mà Hạ Hầu Hi, là vẫn lạc ở Lam Yên đảo vực.
Đến bây giờ còn chưa bắt được hung thủ.
Vẫn luôn là một mê đề của Hạ Hầu gia tộc.
Hiện tại xem ra, Hạ Hầu Hi chết, quả nhiên cùng tiểu tử này có quan hệ?Hạ Hầu Tông nhíu mày, ánh mắt lành lạnh nhìn chằm chằm vào Giang Trầη: Là có chuyện như vậy sao? Ngươi muốn lý giải như vậy, cũng có thể.
Giang Trầη nhún vai, trên thực tế, đệ tử Hạ Hầu gia tộc bị hắn giết, Hạ Hầu Hi cũng không phải là người thứ nhất.
Tại Nhân loại cương vực, Hạ Hầu Kinh cũng chính là hắn giết.
Hảo hảo hảo.
Hạ Hầu Tông giận quá mà cười.
Tiểu tử, ngươi có gan, ngươi thật sự rất có gan.
Vĩnh Hằng Thần Quốc này, đã rất nhiều năm không có loại người như ngươi rồi.
Ta nhớ kỹ ngươi.
Hảo hảo nhớ kỹ, bởi vì, trong tương lai, đến ngày nào đó ngươi vẫn lạc, ta sẽ là ác mộng ngươi lái đi không được.
Không thể không nói, rất nhiều người đều rất bội phục dũng khí, bội phục khí độ của Giang Trầη.
Tại Vĩnh Hằng Thần Quốc, thật sự đã rất nhiều năm, không có trẻ tuổi dám cùng Hạ Hầu Tông nói chuyện như vậy.
Thiệu Uyên này, thật đúng là không sợ a.
Mấu chốt nhất là, đấu mồm mép, Hạ Hầu Tông tựa hồ hoàn toàn không chiếm được thượng phong.
Giang Trầη cười nhạt một tiếng, lại không để ý tới Hạ Hầu Tông, mà ôm quyền hướng Yến gia tộc trưởng hỏi: Yến gia tộc trưởng, Thiệu mỗ cùng Yến gia, cũng coi như có chút duyên phận.
Cố ý cùng Yến gia thân càng thêm thân, không biết tâm ý của Thiệu mỗ, Tộc trưởng có thành toàn hay không?Yến gia tộc trưởng có chút làm khó.
Bờ môi của Yến Vạn Quân hơi động một chút, muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.
Về phần thế lực trung lập, rất nhiều người tự nhiên đều không tiện phát biểu ý kiến.
Dù sao, bọn hắn ai cũng không muốn đắc tội Hạ Hầu gia tộc.
Mặc dù thiên tài gọi Thiệu Uyên kia, xác thực rất chói mắt.
Nhưng mà hắn chói mắt, trước mắt vẫn chỉ thể hiện ở lĩnh vực đan đạo.
Ở lĩnh vực võ đạo, toàn bộ Vĩnh Hằng Thần Quốc, ngay cả tồn tại tiếp cận Hạ Hầu Tông cũng không có.
Chớ nói chi là khiêu chiến địa vị của Hạ Hầu Tông.
Thiệu Uyên này, hắn thật sự có tiềm lực kia sao?Theo lý thuyết, Vĩnh Hằng Thánh Địa nhất định là mạnh hơn Hạ Hầu gia tộc.
Thế nhưng mà, Vĩnh Hằng Thánh Địa thật sự sẽ vì Thiệu Uyên, không tiếc cùng Hạ Hầu gia tộc vạch mặt sao?Những năm này, tốc độ quật khởi của Hạ Hầu gia tộc, mọi người cũng rõ như ban ngày.
Tuy nói khả năng Hạ Hầu gia tộc khiêu chiến Vĩnh Hằng Thánh Địa, vẫn là không lớn.
Nhưng đối với một thế lực đang quật khởi mà nói, có thể không đắc tội vẫn là không đắc tội thì tốt hơn.
Dưới loại tình huống này, nhân sĩ trung lập của Vĩnh Hằng Thần Quốc, lại không tốt tỏ thái độ.
Về phần thế lực từ bên ngoài đến, đều cảm thấy đây là sự tình của Vĩnh Hằng Thần Quốc, bọn hắn lại càng không dễ nhúng tay.
Yến gia tộc trưởng than nhẹ một tiếng: Thiệu Uyên, bổn Tộc trưởng phi thường thưởng thức ngươi, cũng thừa nhận ngươi cùng Hoàng Nhi rất xứng.
Nhưng mà, chuyện này, Yến gia ta rất khó làm.
Nếu có thể, chuyện này, bổn Tộc trưởng hi vọng, các ngươi cùng Hạ Hầu gia tộc có thể có cái thuyết pháp, Yến gia chúng ta mới dễ đáp ứng.
Giang Trầη nghe vậy, hơi có chút thất vọng.
Yến gia tộc trưởng này, đến cùng ở trên vấn đề trái phải rõ ràng, lập trường không đủ kiên định.
Đây vốn là cơ hội tốt nhất để hắn quăng hướng Vĩnh Hằng Thánh Địa.
Xem tiếp...Độc tôn tam giới
truyện tranh Độc tôn tam giới
truyện Độc tôn tam giới
Độc tôn tam giới truyện chữ
đọc truyện Độc tôn tam giới
yêu thần ký chap
truyenfull.vn
truyenfull.vip
truyenfull.vip
truyen.tangthuvien.vn/
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License