Độc tôn tam giới
Chapter
0205
̃ khí tăng lên.
(2) Bởi vì một màn Chân Long hiển thánh vừa rồi đối với mọi người đã tạo thành trùng kích tâm lý quá lớn.
Cơ hồ trong khoảnh khắc đó tẩy não những người có mặt này, lưu lại ấn tượng không thể xóa nhòa tỏng lòng mọi người.
Làm cho Giang Trầη giờ phút này nhận được rất nhiều người ủng hộ đáng tin.
Dưới loại tình huống này, cho dù Tu La đại đế nói rát cả cổ họng sẽ có ai đi để ý tới hắn cơ chứ? Thú chiến khế ước đấu với nhau, cũng không kéo dài quá lâu.
Đầu Hắc Dực Long liêu kia dưới sự giáo huấn của Long Tiểu Huyền, không bao lâu đã bị đánh tới mức ngoan ngoãn, nằm bẹp trên mặt đất giả chết, không thể đứng dậy.
Cũng may Long Tiểu Huyền không có tiếp tục truy kích mà ngẩng đầu lên một cách cao ngạo, xoay quanh trong hư không, hiển nhiên tiểu tử này làm vậy là phô trương thanh thế cho Giang Trầη.
Long huynh, được rồi.
Giang Trầη vẫy tay với Long Tiểu Huyền trên không trung.
Long Tiểu Huyền lập tức hóa thành một đạo quang mang, bắn về phía Giang Trầη, đảo mắt cái đã biến mất tại chỗ, không còn tung tích.
Thần thông ẩn giới tàng hình này cũng khiến cho tiếng kinh hô vang vọng không ngừng tại hiện trường.
Giang Trầη sớm đã nhìn thấy phản ứng của tất cả mọi người ở hiện trường.
Tất cả chuyện này đều nằm trong dự liệu của hắn.
Chân Long nhất tộc ở thế giới này cơ hồ chưa từng xuất hiện qua, cho nên phản ứng của những người này cho dù khoa trương một chút, Giang Trầη cũng có thể hiểu được.
Vô luận là ai, khi nhận thức của bản thân hoàn toàn bị phá vỡ, đầu óc chung quy khó tránh khỏi trống rỗng trong khoảng thời gian ngắn, cần phải có thời gian để tiêu hóa tất cả chuyện này.
Tu La, còn muốn tiếp tục so nữa không? Giang Trầη như cười như không nhìn qua Tu La đại đế.
Tu La đại đế trợn mắt há mồm nhìn qua Hắc Dực Long liêu đang nằm trên mặt đất.
Hắn cũng nhìn ra được, trên thân thể Hắc Dực Long liêu này cũng không có bị đả kích trí mạng.
Nhìn tư thế này của Hắc Dực Long liêu, hiển nhiên bị dọa không nhẹ.
Nói không dễ nghe một chút, đó chính là tâm thần bị dọa, ý chí chiến đấu cũng không có.
Hắc Dực Long liêu xưa nay hung hãn vô cùng, chuyên hù dọa người khác, hôm nay bị Chân Long nhất tộc dọa cho sợ hãi, hoảng sợ nằm rạp trên mặt đất giả chết, cũng không dám tiếp tục giao chiến.
Nhìn điệu bộ như vậy, ván này hiển nhiên hắn đã thua rồi.
Khuôn mặt Tu La đại đế đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào Giang Trầη nói: Họ Chân kia, hiện tại mọi người đều bị ngươi tẩy não rồi.
Nhưng mà bổn Đế vẫn chỉ nói câu kia, lai lịch của ngươi không minh bạch, ai biết ngươi tới Lưu Ly vương thành ta có phải có dụng tâm kín đáo hay không? Giang Trầη cười ha hả: Tu La, đây là khí độ của ngươi sao? Khó trách Khổng Tước đại đế bệ hạ nói khí độ của ngươi nhỏ, tầm mắt quá ngắn.
Lúc này mới ván thứ tư, ngươi đã thua không nổi rồi sao? Ta thấy thi đấu lần này ngươi cũng không cần phải tiếp tục nữa đâu.
Tu La đại đế hừ lạnh: Bàng môn tà đạo, cho ngươi may mắn thắng một ván ngươi đắc ý cái gì? Thi đấu mười ba ván, hiện tại mới là hai thắng hai thua một hòa, bất phân thắng bại, Khổng Tước thánh sơn các ngươi cũng không có chiếm được ưu thế gì.
Chậc chậc, nghe khẩu khí của ngươi dường như Tu La đạo tràng của ngươi chiếm được ưu thế sao? Giang Trầη trả lời lại một cái mỉa mai, song phương đã thi đấu năm ván, hai hòa hai thua một hòa.
Ai cũng không chiếm được thượng phong.
Lúc này Niêm Hoa đại đế cũng từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần lại.
Ánh mắt nhìn qua Giang Trầη cũng bắt đầu trở nên ý vị thâm trường.
Ván thứ năm, Chân thiếu chủ của Khổng Tước thánh sơn thắng.
Niêm Hoa đại đế tuyên bố kết quả.
Hiện trường lập tức vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
Giờ phút này người vỗ tay không đơn thuần là người ủng hộ Chân thiếu chủ, ủng hộ Khổng Tước thánh sơn trước đó.
Cho dù là người trung lập, thậm chí vốn là người trước đó ủng hộ Tu La đại đế, giờ phút này cũng không nhịn được mà vỗ tay, bọn họ hiển nhiên cũng bị thủ đoạn cường đại của Giang Trầη khuất phục.
Một thiên tài trẻ tuổi của Khổng Tước thánh sơn, liên tục ở lĩnh vực đan đạo và ngự thú nhất đạo khuất nhục Tu La đại đế, thủ đoạn như vậy đã đủ để khiến cho hắn dương danh, đã được tất cả mọi người tôn trọng.
Đã đấu tới nước này, cho dù cuối cùng Tu La đại đế thắng thì thế nào? Tu La đại đế cũng có phần thắng trên phương diện võ đạo, phương diện khác, tất cả mọi người vô cùng hoài nghi, phương diện khác, liệu Tu La đại đế này có phải là đối thủ của Chân thiếu chủ hay không? Nếu như nói đan đạo là lĩnh vực sở trường nhất của Chân thiếu chủ, cũng là lĩnh vực mà Chân thiếu chủ dựa vào nó để thành danh.
Vậy hiện tại ở ngự thú nhất đạo, Chân thiếu chủ cũng khiến cho tất cả mọi người mở rộng tầm mắt.
Thu phục được Chân Long nhất tộc, đây không chỉ đơn thuần là dùng hai chữ số mệnh có thể giải thích được.
Nhìn xem lực điều khiển của Chân thiếu chủ với Chân long kia tuyệt đối là vô cùng thuần tục.
Triệu hồi là xuất hiện, thắng bảo đi là đi.
Loại độ phù hợp, nhẹ nhàng như vậy mới chính thức là thú chiến khế ước.
Nhìn Hắc Dực Long liêu của Tu La đại đế mà xem, lúc này vẫn còn đang nằm gục ở mặt đất ra vẻ đáng thương.
So giữa hai người với nhau, cao thấp lập tức được phân.
Ngự thú nhất đạo, song phương một thắng một thua.
Như vậy, sau khi chấm dứt năm ván, song phương vẫn bất phân thắng bại, không có phân ra được thắng bại.
Nhưng mà bầu không khí ở hiện trường lúc này vẫn đắm chìm trong màn Chân Long hiển thánh kia, thật lâu không có cách nào phục hồi tinh thần lại được.
Hiển nhiên cảnh này đã khiến cho tất cả mọi người rung động quá sâu.
Tất cả mọi người khi nhìn về phía Giang Trầη, ánh mắt hoàn toàn trở nên bất đồng.
Cho dù là người của Khổng Tước thánh sơn, ánh mắt nhìn qua hắn cũng tràn ngập kính nể, kính ngưỡng, thậm chí là bị khuynh đảo.
Kể cả là Tứ đại hoàng giả kia, giờ phút này ánh mắt bọn họ nhìn Giang Trầη giống như ánh mắt như nhìn thần nhân khi bọn họ nhìn Khổng Tước đại đế bệ hạ năm đó.
Trong mắt rõ ràng tràn ngập sùng bái.
Có thể nói, rung động hiện tại Giang Trầη mang tới cho mọi người viễn siêu rung động mà năm đó Khổng Tước đại đế mang tới cho bọn họ.
Thủ đoạn Khổng Tước đại đế siêu quần, đây là điều bọn họ đã sớm biết rõ.
Thế nhưng mà dù vậy Khổng Tước đại đế cũng chưa bao giờ cho mọi người nhiều kinh hỉ như vậy, nhiều rung động như vậy a.
Chân thiếu chủ này còn trẻ tuổi như vậy đã khiến cho Lưu Ly vương thành không ngừng rung động, từng lần, từng lần, loại rung động này càng thêm kích động nhân tâm, càng khiến cho không ai có thể quên được.
Bên Tu La đại đế thì sĩ khí giảm đi nhiều.
Ngay cả Thương Hải đại đế lạc quan nhất dường như thoáng cái cũng giảm đi tự tin, ánh mắt bắt đầu trở nên phức tạp.
Nhưng mà thi đấu vẫn nên tiếp tục.
Tu La đại đế bây giờ đâm lao phải theo lao.
Mặc kệ thế nào, thi đấu vẫn phải tiếp tục.
Đan đạo và ngự thú nhất đạo chấm dứt, lĩnh vực tiếp theo chính là thi đấu trận pháp nhất đạo.
́u chủ ba chiến ba thắng.
(1) Trận pháp nhất đạo, không thể nghi ngờ chính là lĩnh vực Giang Trầη cường thế nhất.
Trận pháp nhất đạo này cũng có hai ván, trừ Giang Trầη phải xuất chiến ra còn có một người khác xuất chiến nữa, lần này không ngờ Vô Song đại đế lại chủ động ra trận.
Vô Song đại đế ở phương diện trận pháp nhất đạo tuy rằng chưa nối tới có nghiên cứu đặc biệt, nhưng mà tu vi hắn mạnh nhất, kinh nghiệm võ đạo phong phú.
Trận pháp nhất đạo hắn xuất chiến, tuy rằng không nói tất thắng, nhưng ít ra phần thắng cũng lớn hơn một chút.
Bên Tu La đại đế thì Tu La đại đế mang theo Sách Đan Vương kia xuất chiến.
So đấu trận pháp nhất đạo, Giang Trần cũng không sợ Tu La đại đế.
Không nói tới cái khác, chỉ đơn thuần là trận pháp mà nói, chỉ riêng số lượng trận pháp Giang Trầη nắm trong tay nhiều vô số kể, lý giải và lĩnh ngộ của hắn đối với trận pháp tuyệt đối cao hơn Tu La đại đế rất nhiều.
Dù sao, không nói trước đó Giang Trầη kế thừa truyền thừa trận pháp của Đan Tiêu cổ phái, cho dù không có truyền thừa của Đan Tiêu cổ phái, những thứ mà Giang Trầη học kiếp trước, cũng vô cùng kinh người.
Tuy rằng kiếp trước hắn không nghiêm túc nghiên cứu trận pháp nhất đạo, nhưng mà độ cao kiếp trước vẫn còn đó.
Mà kiếp này, hắn dung hợp với truyền thừa của Đan Tiêu cổ phái, lại nhận được Địa Tàng nguyên châu, bảo vật trấn tông của Địa Tàng môn thượng cổ.
Như vậy hắn ở trên phương diện truyền thừa trận pháp tự nhiên có tạo nghệ kinh người.
Giang Trầη cũng không có ý định giúp Vô Song đại đế ăn gian.
Hơn nữa thời gian cũng không cho phép.
Trận pháp nhất đạo này cũng không phải một sớm một chiều có thể học thành.
Hiện tại cho dù tạm thời nước tới chân mới nhảy, cũng không có bao nhiêu ý nghĩa.
Mạch lão ca, cứ dùng hết toàn lực.
Chỉ cần ván võ đạo kế tiếp lão ca thắng, thì lần này chúng ta có cơ hội thắng rất cao.
Giang Trầη cũng cố gắng giảm bớt áp lực tâm lý của Vô Song đại đế.
Vô Song đại đế cười ha hả nói: Yên tâm đi, ta sẽ dùng hết toàn lực.
Giang Trầη cũng không nghi ngờ Vô Song đại đế có thể dùng hết toàn lực hay không, hắn chỉ muốn an ủi Vô Song đại đế một chút, tránh cho hắn tới lúc đó hắn thua trận, gây khó dễ trên phương diện mặt mũi.
Cũng không phải Giang Trầη xem thường tạo nghệ trận pháp của Vô Song đại đế, hắn cảm giác, cảm thấy hai người của đối phương không rõ lai lịch, tạo nghệ các phương diện lại cao tới mức thần kỳ.
Vô Song đại đế cuối cùng cũng chỉ là đại đế tán tu, trừ phương diện võ đạo có thiên phú kinh người ra, phương diện này quả thực cũng không có điều kiện tinh thông mọi thứ.
Điểm này cũng là nhược điểm lớn nhất của đại đế tán tu.
Bọn họ không có nội tình tông môn ủng hộ, cũng không đủ tài nguyen.
Chuyện này làm cho bọn họ mặc dù tinh thông mọi thứ cũng không có trụ cột như vậy.
Ván thứ sáu, Vô Song đại đế của Khổng Tước thánh sơn đấu với Sách Đan Vương của Tu La đạo tràng.
Trận pháp nhất đạo, phương thức thi đấu cũng có rất nhiều.
Mà phương thức thi đấu mà Vô Song đại đế rút thăm trúng lại vô cùng biến thái.
Song phương không ngừng bố trí thi đấu trận pháp, ngươi bố trí một, ta bố trí một.
Nếu như song phương đều có thể nhận ra trận pháp của đối phương.
Cứ như vậy tiếp tục bố trí trận pháp, mãi đến khi có một bên không nhận ra được thì mới thôi.
Đương nhiên, nếu như trong vòng hai thời thần song phương không phân ra thắng bại mà nói, vậy thì ván này chỉ có thể coi như hòa, bất phân thắng bại.
Loại phương thức thi đấu này không thể không nói là vô cùng hà khắc.
Yêu cầu đối với việc rèn luyện trận pháp thường này của song phương cực cao.
Nếu như nội tình không đủ, ở phương diện thi đấu như vậy nhiều khả năng sẽ thất bại.
Vô Song đại đế tuyệt đối không nghĩ tới hắn lại rút thăm ra phương thức thi đấu mà hắn không nguyện ý thi đấu nhất.
Bởi vì loại phương thức thi đấu này đối với hắn mà nói, tuyệt đối là một loại tra tấn.
Bản thân Vô Song đại đế cũng không có học tập trận pháp một cách nghiêm túc, có hệ thống, mặc dù có học lướt qua trận pháp, thế nhưng mà tuyệt đối không có nội tình sâu.
Vốn hắn định dựa vào vũ lực cường đại của mình tới phá trận.
Thế nhưng lại không ngờ rằng mình lại rút được loại phương thức thi đấu như vậy.
Nhưng mà hiện tại đã đâm lao phải theo lao, hắn cũng chỉ có thể kiên trì mà thôi.
Giang Trầη nhìn thấy Vô Song đại đế rút trúng loại phương thức thi đấu này, hắn đã biết rõ Vô Song đại đế có thể gặp phải phiền toái, quả nhiên không ngoài dự liệu.
Sách Đan Vương kia trên phương diện trận pháp nhất đạo cũng có tạo hóa.
Nội tình vô cùng thâm hậu, Vô Song đại đế tuy rằng toàn lực chèo chống, cuối cùng vẫn bại trận.
Ài, Chân thiếu chủ, Mạch mỗ đã làm cho Khổng Tước thánh sơn mất mặt rồi.
Vô Song đại đế thẹn thùng nói, dù sao ván này là hắn chủ động xin xuất trận.
Giang Trầη cười nói: Mạch lão ca, nhụt trí làm gì? Trận pháp nhất đạo cũng không phải là thứ mà bản thân lão ca am hiểu nhất.
Nghe thấy Giang Trầη an ủi hắn như vậy, Vô Song đại đế than nhẹ một tiếng, lại dặn dò: Chân thiếu chủ, ngươi phải cẩn thận đối phó.
Ài, không thể tưởng tượng được mấy người chúng ta ra trận liên tục thua, đều phải dựa vào ngươi chèo chống.
Mãi cho tới bây giờ phương diện đan đạo cũng là Giang Trầη thắng, ngự thú nhất đạo cũng là Giang Trầη tiếp tục thu lấy thắng lợi.
Hiện tại trận pháp nhất đạo này cũng cần Giang Trầη tranh thủ một ván thắng.
Ngẫm lại cảm thấy có chút xấu hổ.
Vô Song đại đế và Vân Trung Minh Hoàng đều cảm thấy thẹn đỏ cả mặt.
Giang Trầη cười nói: Không nên tự trách mình.
Tu La đạo tràng có chuẩn bị mà tới.
Những ván thi đấu này chỉ sợ bọn họ cũng đã sớm định ra từ trước.
Chúng ta bị động nghênh chiến, tự nhiên phải chịu thiệt một chút.
Hiện tại thi đấu sáu ván, bên Khổng Tước thánh sơn thắng hai ván.
Hòa một ván, thua ba ván.
Cục diện đối với Khổng Tước thánh sơn mà nói, quả thực có chút vi diệu.
Yên tâm đi, lần này ta nhất định sẽ thắng.
Giang Trầη nở nụ cười tự tin, nhẹ nhàng xuất trận.
Tu La đại đế liên tục ăn thiệt thòi trong tay Giang Trầη, hiện tại cũng học khôn không có mở miệng châm chọc.
Bởi vì hắn nghe nói Chân thiếu chủ của Khổng Tước thánh sơn này ở phương diện trận pháp nhất đạo cũng có tạo nghệ kinh người.
Cho nên ván này Tu La đại đế cũng không có ôm hy vọng quá lớn.
Tu La đại đế ở phương diện trận pháp nhất đạo, tuy rằng cũng có chút tạo nghệ, nhưng mà hắn cũng biết, nếu như Chân thiếu chủ thực sự am hiểu trận pháp nhất đạo mà nói, ván này hắn cũng không có phần thắng nào.
Cơ hồ tất cả hy vọng của Tu La đại đế đều đặt ở phù lật nhất đạo và võ đạo.
Ván này hắn chỉ cần bảo vệ kết quả thắng.
Cho dù là hòa bất phân thắng bại hắn cũng cảm thấy mỹ mãn.
Nếu như có thể thắng vậy đã là niềm vui ngoài ý muốn rồi.
Đương nhiên, trong đầu Tu La đại đế cũng biết, muốn thắng trên phương diện trận pháp này độ khó thật sự rất lớn.
́u chủ ba chiến ba thắng.
(2) Nhưng mà ngẫn lại hắn cảm thấy rất nghẹn khuất, đan đạo, ngự thú nhất đạo hắn đã liên tục bại trong tay Chân thiếu chủ hai lần.
Trận pháp nhất đạo nếu như lại thua, mặt mũi Tu La đại đế hắn cũng không biết đặt ở đâu.
Muốn làm đại sự không câu nệ tiểu tiết.
Trong lòng Tu La đại đế không ngừng tự nhủ với mình: Chỉ cần ta là người thắng cuối cùng, thua mấy lĩnh vực kia thì tính làm sao? Thế giới võ đạo cuối cùng là võ đạo xưng vương.
Tu La đại đế tự an ủi mình.
Ván thứ bảy, Chân thiếu chủ của Khổng Tước thánh sơn đấu với Tu La đại đế của Tu La đạo tràng.
Niêm Hoa đại đế tuyên bố một tiếng, ván thứ bảy rốt cuộc cũng mở màn.
Nội dung thi đấu ván thứ bảy này vô cùng kỳ lạ.
Là so thủ đoạn bày trận.
Mỗi người đều có trận đồ, cung cấp đầy đủ tài nguyên.
Yêu cầu hai người đồng thời bày trận, ai hoàn thành trước bố trí ba trận pháp thì sẽ được coi như là người thắng trong ván này.
Ba trận pháp này cấp bậc không tính quá đặc biệt cao.
Nhưng mà muốn trong thời gian ngắn bố trí thành công, không thể không nói khảo nghiệm vẫn rất lớn.
Đối với người bày trận mà nói, không thể nghi ngờ là khảo nghiệm rất lớn.
Tu La đại đế đối với phương thức thi đấu này vẫn không hài lòng cho lắm.
Ý nghĩ của hắn kỳ thực giống như Vô Song đại đế vậy, hắn cũng hy vọng rút thăm được phương thức phá trận, mà không phải là bày trận.
Hắn cũng muốn bằng vào vũ lực cường đại đầu cơ trục lợi một chút.
Chỉ tiếc phương thức thi đấu này cũng không có thỏa tâm nguyện của hắn.
Đương nhiên, đối với Giang Trầη mà nói, loại phương thức thi đấu này lại không tính là không xong.
Những năm này hắn ở phương diện trận pháp nhất đạo cũng tốn rất nhiều thời gian, đối với việc bày trận cũng có rất nhiều tâm đắc.
Ngay cả trận pháp cỡ lớn cũng không biết Giang Trầη đã bố trí qua bao nhiêu lần.
Loại trận pháp cấp bậc không cao này, đối với Giang Trầη mà nói, không tồn tại bất kỳ độ khó nào.
Sau khi hắn quan sát trận đồ đã nhìn ra chỗ huyền ảo của ba trận pháp này.
Xem, hiểu trận đồ, kế tiếp chính là so thủ đoạn khắc trận pháp, thủ đoạn bài trận, đủ loại thủ đoạn khác nhau, đây đều là thứ mà Giang Trầη cực kỳ am hiểu.
Mà Tu La đại đế chuyen tu võ đạo, trên phương diện trận pháp nhất đạo tuy rằng cũng không tính tốn quá nhiều tâm tư.
Thế nhưng cũng không có nội tình trận pháp như Giang Trầη.
Như vậy ván thi đấu này đã sớm không cần phải lo lắng cái gì nữa.
Khi thời gian quy định mới trôi qua được hai phần ba, Giang Trầη đã hoàn thành bố trí ba trận pháp.
Mà Tu La đại đế khi đó mới hoàn thành được một nửa trận pháp, hai còn chưa có hoàn thành.
Kể từ đó, kết quả đã rõ ràng như ban ngày.
Ván thứ bảy, Chân thiếu chủ của Khổng Tước thánh sơn thắng.
Niêm Hoa đại đế nhìn qua trận pháp Giang Trầη bố trí, trong đầu tấm tắc kêu kỳ lạ.
Trong lòng cũng âm thầm cảm thán, Chân thiếu chủ này quả thực là yêu nghiệt nghịch thiên, tài hoa siêu tuyệt trên phương diện đan đạo cũng không tính.
Ngực thú nhất đạo chứng minh số mệnh kinh người.
Hiện tại trận pháp nhất đạo này dường như cũng rất có phong cách.
Tuy rằng ba trận pháp này không nhìn ra được bất kỳ hàm lượng kỹ thuật gì cao, thế nhưng mà có thể trong thời gian ngắn bố trí thành công như vậy, đây tuyệt đối là người có nội tình trận pháp.
Không thấy Tu La đại đế mới chỉ hoàn thành có một nửa thôi sao? Treong lúc nhất thời Niêm Hoa đại đế cũng không nhịn được mà nhìn Giang Trầη vài lần.
Mà chư hầu phía dưới lại hoan hô không ngừng, thanh âm giống như tiếng sấm vô cùng vang dội.
Chư hầu khắp nơi lại một lần nữa bị biểu hiện yêu nghiệt của Giang Trầη chinh phục.
Thi đấu phát triển tới một bước này, tất cả mọi người dường như đều đang nhìn biểu hiện độc nhất vô nhị của Giang Trầη.
Về phần bên Tu La đại đế, đại đa số người dường như không quá quan tâm.
Dù sao chống lại Chân thiếu chủ, Tu La đại đế này vẫn luôn thua, thua, thua triệt để.
Nghe thấy tiếng hoan hô như sấm vọng, da mặt Tu La đại đế cũng biến thành màu tím, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu, vừa giận vừa hận giống như độc xà bò qua bò lại trong đầu hắn.
Chân thiếu chủ uy vũ.
Chân thiếu chủ bách chiến bách thắng.
Không biết từ lúc nào, phía dưới bỗng nhiên vang vọng khẩu hiệu giống như sấm dậy như vậy.
Ngay từ đầu chỉ có rải rác vài tiếng, sau đó lại hội tụ thành xu thế giống như biển lớn.
Vài trăm người, mấy ngàn người điên cuồng rống to.
Thanh âm này lan truyền đi, sau đó cả Lưu Ly vương thành giống như đều sôi trào lên, khắp phố lớn ngõ nhỏ đều vang vọng khẩu hiệu bực này.
Cả Lưu Ly vương thành giống như thùng thuốc súng, thoáng cái bị đốt, thoáng cái đã sôi trào.
Người ủng hộ CHân thiếu chủ ở Lưu Ly vương thành vốn đã rất nhiều.
Tin tức thi đấu không ngừng truyền đi, khắp phố lớn ngõ nhỏ không ngừng truyền ra chiến tích cường thế của Chân thiếu chủ.
Như vậy cả Lưu Ly vương thành làm sao không thể điên cuồng như vậy? Vốn mọi người đã vô cùng sùng bái Chân thiếu chủ, hiện tại nghe thấy Chân thiếu chủ ba chiến ba thắng, chiến thắng Tu La đại đế liên tục ba trận, khiến cho Tu La đại đế mất mặt.
Nghe thấy tiếng hoan hô vang vọng Lưu Ly vương thành, từng đạo thanh âm không ngừng giống như cơn sóng truyền tới, cho dù là Niêm Hoa đại đế và Trấn Nhạc đại đế kia cũng phải nhìn nhau, trong mắt như có điều suy nghĩ.
Hiển nhiên bọn họ cũng bị nhân khí của Chân thiếu chủ làm cho kinh sợ.
Chân thiếu chủ như vậy thực sự là người Tu La đại đế có thể tùy tiện ức hiếp hay sao? Trong lúc nhất thời, ánh mắt hai người nhìn về phía Tu La đại đế, đã có chút khó coi.
Thương Hải đại đế và Trảm Không đại đế luôn phụ thuộc Tu La đại đế lúc này biểu lộ trên mặt vô cùng ngưng trọng.
Nhất là Thương Hải đại đế, hắn vẫn là bằng hữu của Tu La đại đế, vì Tu La đại đế đoạt quyền mà làm ra rất nhiều chuyện, nhảy lên nhảy xuống, có thể nói là tận tâm tận lực.
Cho nên hắn tuyệt đối không thể chấp nhận nổi việc Tu La đại đế bị thua.
Vô luận thế nào hắn đều phải chống đỡ, hắn và Tu La đại đế cùng vinh cùng nhục, có quan hệ mật thiết không thể tách rời.
Một khi Khổng Tước thánh sơn ngồi vững ở vị trí chưởng khống giả của Lưu Ly vương thành.
Tu La đại đế sớm muộn gì cũng gặp chuyện không may.
Tu La đại đế không may, Thương Hải đại đế hắn nhất định cũng sẽ không may theo.
Trảm Không đại đế tuy rằng cũng phụ thuộc và Tu La đại đế, thế nhưng mà quan hệ của hắn với Tu La đại đế còn chưa mật thiết tới trình độ này.
Đạo huynh, những người này đều bị tiểu tử kia mê hoặc, chỉ cần chúng ta cường thế thắng ván này, chuyện Lưu Ly vương thành còn không phải do chúng ta tính toán hay sao? Thế giới này cuối cùng cường giả vi tôn.
Chỉ cần ở võ đấu chúng ta thắng bốn trận, cho dù bọn chúng có nhảy nhót thế nào cũng không làm nên được chuyện gì.
Hiện tại mới tiến hành ván thứ bảy, ba thắng ba thua, một hòa, có thể nói là đang ngang nhau.
́ Kiến Thành tâm địa gian xảo.
(1) Tu La đại đế nghe thấy thanh âm giống như biển gầm thế này, nói trong lòng không giận dữ, có suy nghĩ thì đó là giả.
Thế nhưng mà nếu như nói những thanh âm này có thể làm dao động sĩ khí của hắn thì cũng là giả.
Chiến cuộc phát triển tới bước này, tuy rằng khiến cho Tu La đại đế mất mặt.
Nhưng mà hắn càng ngày càng cảm thấy, phần thắng lợi của Tu La đạo tràng hắn càng lúc càng lớn.
Hai ván phù lật, ít nhất bọn hắn có thể thắng được một ván.
Ván kế tiếp cho dù thua, cũng không có sao, nếu như hòa thì cũng không tệ.
Mấu chốt nhất chính là bốn ván võ đấu.
Tu La đại đế tự tin, ván của hắn, nhất định có thể chiến thắng.
Hơn nữa ván của Lý Kiến Thành muốn thắng tiểu nha đầu nũng nịu kia hắn tự thấy cũng không có chút độ khó nào.
Còn lại Sách Đan Vương và Huy Đan Vương, chống lại Vô Song đại đế nhất định phải thua một ván.
Như vậy ván kế tiếp đối đầu với Vân Trung Minh Hoàng, cho dù ngang tay cũng không sao.
Bởi vì bọn họ đã có sáu chiến thắng, chỉ cần Huy Đan Vương và Vân Trung Minh Hoàng kia bất phân thắng bại, bọn họ có sáu thắng, hai hòa, Khổng Tước thánh sơn cho dù có nhảy nhót thế nào, nhiều lắm cũng chỉ có thắng năm ván mà thôi.
Như vậy mười ba ván này, Tu La đạo tràng hắn nhất định sẽ thắng.
Đây là vẫn là kết quả bảo thủ, phù lật nhất đạo này Tu La đại đế tự tin có thể nắm chắc toàn bộ.
Phù lật nhất đạo, Tu La đại đế vô cùng có lòng tin.
Bên Khổng Tước thánh sơn, vẫn quyết định do Giang Trầη và Hoàng Nhi xuất chiến.
Bởi vì phù lật nhất đạo Vô Song đại đế cũng không có nắm chắc tuyệt đối.
Giang Trầη cũng không muốn để cho Vô Song đại đế lần nữa xuất chiến.
Mạch lão ca, nhiệm vụ của huynh chính là trong tranh đấu võ đạo nắm chắc chiến thắng.
Giang Trầη sợ Vô Song đại đế nghĩ nhiều, cho nên cố ý cường điệu nói.
Vô Song đại đế biết rõ Giang Trầη cố ý chiếu cố mặt mũi hắn, cho nên gật đầu nói: Ngươi yên tâm, ván võ đạo này, nếu như ta không thể chiến thắng, ta sẽ lấy đầu tới gặp ngươi.
Trong lòng Vô Song đại đế nảy sinh ác độc, hắn đại biểu cho Khổng Tước thánh sơn xuất chiến, nếu như ngay cả một ván cũng không thắng được, như vậy cũng quá mất mặt.
Nhưng mà phương diện võ đạo, cho dù Tu La đại đế chống lại hắn cũng chưa chắc có thể thắng.
Quy tắc đã quyết định là người đứng đầu song phương đấu với nhau.
Tu La đại đế phải chống lại Chân thiếu chủ.
Như vậy Mạch Vô Song hăn chống lại Huy Đan Vương hoặc là Sách Đan Vương kia.
Nếu không có cách nào thủ thắng, như vậy quá mất mặt.
Hoàng Nhi ở phương diện phù lật nhất đạo cũng không có nghiên cứu đặc thù.
Mà theo tình báo của Khổng Tước thánh sơn, phù lật nhất đạo, dường như là lĩnh vực Tu La đạo tràng ủng hộ nhất.
Cho nên so đấu lĩnh vực phù lật nhất đạo này, Giang Trầη cũng không tính được ăn cả ngã về không.
Hoàng Nhi, bây giờ chúng ta có ba thắng ba thua, một hòa.
Phù lật nhất đạo, cho dù thua toàn bộ chúng ta cũng còn có cơ hội.
Nếu như một thắng một thua, cục diện đối với chúng ta cũng có lợi.
Hoàng Nhi mỉm cười truyền âm nói: Trần ca, muội biết rõ ý định của chàng, mặc kệ thế nào chúng ta toàn lực ứng phó.
Nếu như phù lật nhất đạo có thể một thắng một thua, vậy đánh cuộc mười ba ván này, thắng lợi cuối cùng nhất định sẽ thuộc về Khổng Tước thánh sơn.
Nếu như một thắng một thua ở lĩnh vực phù lật nhất đạo, chiến cuộc này thoáng cái biến thành bốn thắng bốn thua, một hòa.
Như vậy cuối cùng sẽ quyết định thắng bại ở phương diện võ đạo.
Phương diện võ đạo, Vô Song đại đế nhất định có thể nắm chắc một ván.
Hoàng Nhi đối với Lý Kiến Thành này, có lẽ bên Tu La đại đế nhận định mình sẽ thắng.
Nhưng mà ván này chính là át chủ bài của Giang Trầη.
Ván này Giang Trầη sẽ cho bên Tu La đạo tràng kia kinh hỉ.
Chỉ có Giang Trầη biết rõ, tuy rằng Lý Kiến Thành và đệ nhất thiên tài dưới trướng Tu La đại đế.
Thế nhưng mà so với Hoàng Nhi xuất thân từ Vạn Uyên đảo mà nói, nhất là so với Hoàng Nhi sau khi không bị Bách Thế đồng tâm chú tra tấn, Lý Kiến Thành còn kém một đoạn xa.
Phù lật nhất đạo tranh thủ thắng một ván, dù là không thắng nổi cũng tranh thủ một trận hòa.
Nếu như có thể hai trận hòa bất phân thắng bại, vậy là tốt nhất.
Trong tính toán của Giang Trầη, hắn biết rõ, phù lật nhất đạo này cho dù tranh thủ được một trận ngang tay, cũng không tính là kết quả chênh lệch.
Nếu như hai ván hòa, bất phân thắng bại, kết quả như vậy tuyệt đối có lợi với Khổng Tước thánh sơn.
Phù lật nhất đạo, phương thức so đấu cũng rất nhiều.
Phương thức trực tiếp, nguyên thủy nhất tự nhiên là so đấu chế tác phù lật tại trận.
Hoặc là đấu điều khiển phù lật.
Phù lật nhất đạo, có thể nói là uy hiếp của Giang Trầη.
Giang Trầη thiếu không phải là tri thức lý luận, trên phương diện lý luận phù lật, Giang Trầη có trí nhớ kiếp trước, tuyệt đối không kém.
Hiện tại hắn chỉ thiếu năng lực thao tác phù lật, kiếp trước thứ Giang Trầη cảm thấy hứng thú nhất chính là phương diện đan đạo.
Phù lật nhất đạo này tuy rằng hắn cũng có nghiên cứu, nhưng không tốn quá nhiều tâm tư.
Dù sao kiếp trước mặt dù hắn có dương thọ trăm vạn năm, nhưng tâm lực cũng không phải vô cùng, dùng mãi không hết.
Có thể lấy được thành tựu như vậy ở phương diện đan đạo đã rất không tồi rồi.
Phương diện phù lật cho dù có tâm tư, cũng không có khả năng nổi tiếng Chư Thiên như đan đạo.
Ở kiếp này, tuy rằng hắn cũng dùng rất nhiều phù lật, nhưng mà trên phương diện chế tác phù lật, hắn cơ hồ không có dùng qua.
Đương nhiên chuyện này cũng không đồng nghĩa với việc hắn không có trụ cột phù lật.
Trên thực tế, kiến thức lĩnh vực phù lật cơ bản vẫn rất vững chắc.
Chỉ là dựa vào những kiến thức cơ bản này có thể ứng phó được không, hắn cũng không nói được.
Bên Tu La đại đế, lần này không ngờ lại không mang Huy Đan Vương và Sách Đan Vương ra trận.
Lại là Tu La đại đế và đệ tử thân truyền Lý Kiến Thành của hắn xuất chiến.
Đội hình xuất chiến như vậy quả thực khiến cho Giang Trầη có chút ngoài ý muốn.
Ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía Lý Kiến Thành, đây là thiên tài xếp hạng đầu trên Thiếu chủ bảng của thịnh hội Lưu Ly vương tháp.
Ánh mắt Lý Kiến Thành va chạm với Giang Trầη.
Trong lòng tràn ngập đủ loại cảm xúc.
Trong thịnh hội Lưu Ly vương thành, Chân thiếu chủ này còn không bằng Lý Kiến Thành hắn, bài danh còn xa mới đuổi kịp hắn.
Hiện tại mới mấy năm qua đi? Tiểu tử này đã nhảy cao như vậy? Không ngờ trong lúc vô hình lại có thể ngồi ngang hàng với sư tôn nhà mình? Mà ánh mắt khi nhìn mình của tiểu tử này, bộ dáng giống như trưởng bối vậy, khiến cho trong lòng Lý Kiến Thành vô cùng khó chịu giống như con ruồi vo ve quanh tai, ngẹn khuất vô cùng.
Tu La đại đế đã lĩnh giáo qua năng lực công tâm của Giang Trầη, cho nên mới truyền âm cho Lý Kiến Thành: Kiến Thành, mặc kệ tiểu tử này khiêu khích con thế nào, con không cần phải chú ý tới hắn.
Đạo tâm không được dao động.
Trong lòng Lý Kiến Thành rùng mình, khẽ gật đầu.
́ Kiến Thành tâm địa gian xảo.
(2) Nhưng mà khi ánh mắt hắn nhìn về phía Hoàng Nhi, cũng bị khí chất kinh người của Giang Trầη chấn nhiếp, trong lúc nhất thời cực kỳ ghen ghét Giang Trầη.
Tiểu tử này rốt cuộc có chỗ tốt gì? Giai nhân như vậy mà cũng can tâm tình nguyện làm bạn với hắn? Lý Kiến Thành cũng không phải chưa từng nhìn thấy nữ tử tuyệt sắc.
Thế giới võ đạo này có vô số nữ nhân tuyệt sắc.
Thế nhưng mà khí chất như Hoàng Nhi, thực sự hắn chưa từng thấy qua.
Không thể không nói, Lý Kiến Thành ghen ghét vô cùng, hắn cảm thấy Chân thiếu chủ này thực sự chiếm hết chỗ tốt.
Tuổi còn trẻ đã được lập làm thiếu chủ Khổng Tước thánh sơn không nói tới, còn trở thành đệ nhất thần tượng trong Lưu Ly vương thành.
Điều này cũng bỏ đi, thế nhưng lại có nữ nhân tuyệt sắc giống như nữ thần làm đạo lữ hắn.
Trong lúc nhất thời Lý Kiến Thành hận không thể giết chết Giang Trầη, đoạt đạo lữ của hắn.
Họ Chân này quả nhiên là may mắn.
Đợi lát nữa hắn quyết đấu với sư tôn, Hoàng Nhi tiểu tỷ này quyết đấu với ta.
Ta nhất định phải biểu hiện thật tốt một phen, dùng thực lực và tâm ý triệt để chinh phục nữ nhân này.
Lý Kiến Thành nhìn qua thân thể uyển chuyển mềm mại của Hoàng Nhi, thân thể giống như tiên nữ khiến cho trong mắt hắn tràn ngập lửa nóng.
Trong đầu tràn ngập tham niệm chiếm đoạt.
Ván thứ tám, Hoàng Nhi tiểu tỷ của Khổng Tước thánh sơn đấu với Lý Kiến Thành của Tu La đạo tràng.
Lý Kiến Thành cố gắng ổn định tâm tình của mình, dường như muốn điều chỉnh tâm tình của mình tới trạng thái tốt nhất.
Hắn đi tới khu thi đấu, Lý Kiến Thành nho nhã lễ độ chắp tay nói với Hoàng Nhi: Hoàng Nhi tiểu tỷ ở Khổng Tước thánh sơn sao lại ít xuất hiện như vậy? Bổn thiếu chủ ở Lưu Ly vương thành những năm qua cũng không biết trong Lưu Ly vương thành ta có nữ tử tuyệt sắc như vậy.
Chẳng lẽ là tiên tử thượng giới hạ phàm? Lời này không tính là ngả ngớn, nhưng lại hung hăng vuốt mông ngựa.
Hắn cảm thấy nữ tử trên thế gian này cho dù xuất chúng tới đâu cũng luôn thích được khen ngợi.
Chỉ là những lời này hiển nhiên không có một chú tác udjng nào.
Ánh mắt Hoàng Nhi lạnh nhạt, nhìn Lý Kiến Thành: Xin thỉnh giáo.
Hoàng Nhi căn bản không thèm để ý tới những lời này của Lý Kiến Thành.
Lý Kiến Thành như giẫm phải đinh, thế nhưng hắn cũng không vì thế mà nản chí, hắn cười ha hả nói: Hoàng Nhi tiểu tỷ, thế cục Lưu Ly vương thành này rắc rối phức tạp.
Tu La đạo tràng ta thay thế Khổng Tước thánh sơn chỉ là chuyện trước mắt.
Bổn thiếu chủ thực sự cảm thấy tiếc hận thay cho Hoàng Nhi tiểu tỷ nàng a.
Tiếc hận cái gì? Hoàng Nhi lạnh nhạt hỏi lại.
Đối với những lời này của Lý Kiến Thành, nàng vốn không định phản ứng, nhưng mà tiểu tử này cắn mãi không bỏ, cũng làm cho Hoàng Nhi có chút không vui.
Hoàng Nhi tiểu tỷ có khí chất như vậy, họ Chân kia lại coi nàng như quân cờ sai bảo.
Quả nhiên là phá hỏng ý cảnh, không biết thương hoa tiếc ngọc.
Bổn thiếu chủ thực sự không đành lòng nhìn Hoàng Nhi tiểu tỷ cùng gặp chuyện không may với Khổng Tước thánh sơn.
Lý Kiến Thành ra vẻ đại nhân đại lượng.
Hoàng Nhi nhíu mày nói: Ngươi có lời nào cứ việc nói thẳng ra, không cần phải nói tới nói lui.
Loại người âm trầm như Lý Kiến Thành, nói chuyện thích vòng vo, Hoàng Nhi coi như đã gặp nhiều.
Ở Vạn Uyên đảo, người trẻ tuổi ưu tú hơn Lý Kiến Thành có rất nhiều, nàng cũng không biết đã gặp bao nhiêu.
Vì vậy đối với loại người này, Hoàng Nhi đã sớm có sức miễn dịch.
Lý Kiến Thành ngược lại có chút kiên nhẫn, ung dung cười nói: Hoàng Nhi tiểu tỷ đã nói như vậy, ta sẽ nói thắng.
Số mệnh Khổng Tước thánh sơn đã hết, Hoàng Nhi tiểu tỷ ở lại Khổng Tước thánh sơn, thực sự là một lựa chọn không khôn ngoan.
Bởi vì cái gọi là chim khôn biết chọn cành mà đậu.
Dùng khí chất của Hoàng Nhi tiểu tỷ, thực sự không đáng đứng cùng với Khổng Tước thánh sơn đang xuống dốc.
Nhưng mà xin Hoàng Nhi tiểu tỷ yên tâm, một ngày kia dù Khổng Tước thánh sơn xuống dốc.
Chỉ cần bổn thiếu chủ còn ở trong Lưu Ly vương thành, ta nhất định sẽ bảo hộ nàng chu toàn.
Lúc nói lời này Lý Kiến Thành ưỡn lên, vô cùng tự tin.
Không thể không nói Lý Kiến Thành cảm thấy mình rất tốt, hắn vẫn là nhân tài kiệt xuất trong đám người trẻ tuổi của Lưu Ly vương thành.
Mặc dù là Phiền thiếu chủ năm đó, trong lòng Lý Kiến Thành mà nói, cũng không phải là cao tới mức không thể siêu việt nổi.
Tuy rằng Chân thiếu chủ không ngừng khiến cho hắn cảm thấy thất bại, nhưng mà trong lòng hắn, hắn vẫn cảm thấy không phục.
Dù Chân thiếu chủ đan đạo vô song, dù Chân thiếu chủ tìm hiểu được chín tấm Lưu Ly bia.
Thế nhưng mà hteo Lý Kiến Thành thấy, trong thế giới võ đạo cuối cùng là võ đạo xưng tôn.
Hắn cảm thấy luận tu vi võ đạo, hắn tuyệt đối có thể nghiền nát Chân thiếu chủ.
Cho nên trong lòng hắn đối với Chân thiếu chủ mà nói, vừa có ghen ghét lại có một phần không phục.
Bây giờ nhìn thấy Hoàng Nhi có khí chất bực này, trong lòng hắn tự nhiên sẽ sinh ra ý nghĩ vung đao đoạt ái thê.
Trong mắt hắn, Chân thiếu chủ này cho dù có yêu nghiệt tới đâu, ở Lưu Ly vương thành nhất định sẽ không có tiền đồ.
Cho nên hắn đào góc tường Chân thiếu chủ cũng không có áp lực tâm lý gì.
Thậm chí hắn cảm thấy, tuyệt sắc nhân gian như vậy, nếu như chôn cùng Chân thiếu chủ, vậy cũng không khỏi quá mức đáng tiếc.
Còn không bằng ném về phía Lý Kiến Thành hắn.
Hoàng Nhi tiểu tỷ, bổn thiếu chủ tuyệt đối không nói chuyện giật gân.
Lời nói này nếu là người bình thường bổn thiếu chủ tuyệt đối sẽ không nói.
Chỉ là Hoàng Nhi tiểu tỷ là giai nhân vô song như vậy, bổn thiếu chủ cũng không đành lòng để nàng nhảy vào trong hố lửa a.
Trong lòng Hoàng Nhi cười khổ, nàng biết rõ Lý Kiến Thành có cảm giác hài lòng, tự mãn về bản thân mình.
Chỉ là cảm giác này không khỏi quá mức tự kỷ.
Lý Kiến Thành đúng không? Hoàng Nhi rất có tu dưỡng, mặc dù trong đầu không có thoải mái, cũng không có biểu hiện quá mức thoải mái: Ta cũng không biết ngươi cảm thấy mình ưu việt ở điểm nào, cũng hoàn toàn không nhìn ra Tu La đạo tràng ngươi có khí vận gì.
Ngươi nói những lời này có lẽ trong lòng ngươi cảm thấy mình mạnh hơn Chân thiếu chủ rất nhiều, đúng không? Lý Kiến Thành cười ha hả: Chân thiếu củ ở phương diện đan đạo tài hoa ra sao, bổn thiếu chủ vẫn còn có chút bội phục.
Nhưng mà thế giới này là võ đạo vi tôn, nói cho cùng.
.
.
Hoàng Nhi lạnh nhạt cười cười: Ngươi không cần phải nói nhiều.
Có mấy lời rất tàn khốc, đau đớn, thế nhưng tới nước này, ta vẫn nên nói một câu.
Có lẽ ngươi trong đám người trẻ tuổi của Lưu Ly vương thành, coi như đại nhân vật.
Chẳng qua nếu như so với Chân thiếu chủ, ta chỉ có bốn chữ tặng cho ngươi.
Cái gì? Lý Kiến Thành khẽ giật mình.
Tự rước lấy nhục.
Khi Lý Kiến Thành nghe thấy bốn chữ này, sắc mặt lập tức biến đổi, thanh âm trở nên âm trầm: Hoàng Nhi tiểu tỷ, ta không biết Chân thiếu chủ kia rót vào trong hồ lô của ngươi thuốc gì.
Nhưng bất quá, sau lần thi đấu này, cơ hồ tất cả thần thoại của hắn đều bị xé rách.
̉ lại thua một ván.
Ngươi nghĩ nhiều rồi.
Hoàng Nhi cười nhạt một tiếng: Được rồi, ta chỉ nói vậy mà thôi.
Mặc kệ ngươi có cảm giác về sự ưu việt mạnh tới mức nào, ở trước mặt chàng ngươi cái gì cũng không phải.
Cơ hồ tất cả những thứ mà ngươi cảm thấy tự hào, hoàn toàn không cùng một cấp độ với chàng.
Lý Kiến Thành nghe những lời này gần như muốn nổi giận.
Không có khả năng.
Lý Kiến Thành hổn hển nói: Ngươi đã nói vậy, vậy chúng ta mỏi mắt mong chờ.
Ta nhất định sẽ khiến cho hắn giống như chó nhà có tang, làm cho người ta biết, rốt cuộc ai mới là thiếu chủ ưu tú nhất Lưu Ly vương thành.
Hoàng Nhi cười cười, từ chối cho ý kiến, tuy rằng nàng không phản bác gì.
Nhưng mà biểu lộ của nàng đã nói rõ tất cả.
Đối với việc Lý Kiến Thành tỏ thái độ hiển nhiên hoàn toàn không thèm để ý.
Lý Kiến Thành cũng biết, hiện tại nói cái gì cũng không được, chỉ có ở phù lật nhất đạo, trước tiên chinh phục nàng rồi nói sao.
Đúng rồi, trước tiên ở phù lật nhất đạo nên dùng ưu thế của mình để chinh phục nàng.
Hiện tại trong lòng Lý Kiến Thành tràn ngập dục vọng chinh phục.
Thi đấu phù lật nhất đạo, phương thức thi đấu cũng rất nhiều.
Lý Kiến Thành và Hoàng Nhi thi đấu chế tác phù lục.
Đây là phương thức trụ cột nhất của phù lật nhất đạo.
Đây không chỉ là thi đấu khảo nghiệm kiến thức cơ bản bình thường.
Hoàng Nhi ở phù lật nhất đạo tuy rằng cũng có tiếp xúc qua, thế nhưng xưa nay không tính là quá chăm chú.
Mà Tu La đạo tràng ở phương diện phù lật nhất đạo, xem như có ngọn nguồn.
Lý Kiến Thành ở phù lật nhất đạo thiên phú thực tế vô cùng cao.
Cho nên thi đấu giữa hai người bọn họ, Hoàng Nhi ngay từ quả thực đã ở trong hoàn cảnh xấu.
Mà biểu hiện của Lý Kiến Thành cơ hồ có thể nói là phát huy vượt xa bình thường.
Tuy rằng Hoàng Nhi xuất thân ở Vạn Uyên đảo, thế nhưng ở phương diện phù lật nhất đạo, quả thực nàng không tốn quá nhiều tâm tư.
Cuối cùng ván này Lý Kiến Thành dùng ưu thế của mình mà chiến thắng.
Trần ca, Tu La đạo tràng ở phương diện phù lật có tạo nghệ sâu đậm.
Hoàng Nhi đã làm cản trở chàng rồi.
Hoàng Nhi có chút uể oải.
Giang Trầη cười nói: Phù lật nhất đạo, chúng ta đã nghĩ tới kết quả xấu nhất rồi.
Hoàng Nhi khẽ gật đầu: Lý Kiến Thành này cực kỳ vô lễ, muội nhất định phải áp chế hắn, võ đấu một ván, muội nhất định phải áp chế danh tiếng của hắn, làm cho hắn biết trời cao đất rộng ra sao.
Người không màng danh lợi như Hoàng Nhi cũng bị chọc giận, điều này cũng gián tiếp chứng minh Lý Kiến Thành kia hỗn đản tới cỡ nào.
Ván thứ chín, Chân thiếu chủ của Khổng Tước thánh sơn đấu với Tu La đại đế của Tu La đạo tràng.
Thi đấu mười ba ván đã tiến hành tới ván thứ chín.
Hiện tại mỗi một ván đều vô cùng quan trọng.
Nhìn thấy Giang Trầη sải bước ra ngoài, tất cả người của Khổng Tước thánh sơn đều có biểu hiện vô cùng ngưng trọng.
Nhất là Tứ đại hoàng giả, giờ phút này vô cùng xoắn xuýt, hiện tại đã qua tám ván.
Bên Khổng Tước thánh sơn thua bốn ván, thắng ba ván, hòa một ván.
Cục diện đối với Khổng Tước thánh sơn mà nói, vô cùng bất lợi, cơ hồ có thể nói là tràn ngập nguy cơ.
Nếu như kế tiếp ván thứ chín này còn thua, bên Khổng Tước thánh sơn sẽ thua năm ván.
Như vậy khi bốn ván võ đấu kia, tình huống sẽ vô cùng không ổn.
Mặc dù mọi người đều rất tin tưởng Chân thiếu chủ.
Thế nhưng Tứ đại hoàng giả cũng không cho rằng, Chân thiếu chủ trên võ đấu có thể thắng được Tu La đại đế đã thành danh ba ngàn năm.
Ván này trong mắt bọn họ mà nói, cũng phải thua.
Bởi như vậy, không sia biệt lắm đã thắng sáu trận.
Hơn nữa thêm Hoàng Nhi tiểu tỷ, Tứ đại hoàng giả không biết nông sâu của nàng, đến lúc đó nàng đấu với Lý Kiến Thành một ván, cơ hồ không thể nói tới phần thắng gì.
Tính toán như vậy, thế cục quả thực đối với Khổng Tước thánh sơn mà nói, vô cùng bất lợi.
Hiện tại bên bọn họ, ván của Vô Song đại đế cơ hồ không có chút lo lắng nào chiến thắng.
Ba ván võ đấu còn lại, kể cả Vân Trung Minh Hoàng cũng tuyệt đối không nắm chắc.
Bên Vân Trung Minh Hoàng có lẽ còn có thể cố gắng giành thắng lợi một chút.
Mặc dù không thể thắng được thì cũng hòa, bất phân thắng bại là được rồi.
Thế nhưng mà một trận hòa, không phân thắng bại, hiển nhiên không có cách nào cải biến thế cục.
Cho nên tính đi tính lại, bên Khổng Tước thánh sơn vẫn ở vào trong thế yếu.
Ván này ngàn vạn lần không thể thua.
Bên Khổng Tước thánh sơn, rất nhiều người đều cầu nguyện trong lòng.
Thế nhưng mà ở phù lật nhất đạo, Chân thiếu chủ có thể qua được Tu La đại đế có sở trường phù lật nhất đạo hay sao? Trong lòng tất cả mọi người không dám khẳng định.
nếu như nói tới đan đạo, trận pháp nhất đạo, mọi người vẫn tương đối có lòng tin với Chân thiếu chủ.
Nhưng nói tới phù lật nhất đạo, bọn họ thực sự không có mấy tin tưởng.
Giang Trầη không chút đổi sắc, ván này, mục tiêu của hắn rất rõ ràng, đó là toàn lực bảo vệ hòa, cho dù không bảo vệ được mục tiêu là hòa thì cũng không phải đã là tận thế.
Lần này Tu La đại đế đã tính trước.
Phù lật nhất đạo, Tu La đại đế vô cùng nắm chắc.
Chân thiếu chủ, ngươi có nghĩ tới hay không? Ván này nếu như ngươi thua, mười ba ván này Khổng Tước thánh sơn nhất định sẽ thua không thể nghi ngờ.
Lời nói này của Tu La đại đế vẫn có đạo lý của nó.
Nếu như Giang Trầη lại thua ván này, kết quả của Khổng Tước thánh sơn biến thành năm thua, ba tháng, một hòa.
Bốn ván võ đấu cuối cùng, áp lực sẽ vô cùng lớn.
Đương nhiên Giang Trầη là loại người áp lực càng lớn, phát huy càng kinh người.
Đối mặt với lời lẽ công tâm của Tu La đại đế, Giang Trầη mặt không đổi sắc đáp lại: Đợi ngươi thắng ván này rồi nói sau.
Ngươi ngoại trừ mỗi một lần đều bốc phét ra, thì có thể làm gì được không? Nếu như ta nhớ không nhầm mà nói, ngươi không coi trọng ta, tới hiện tại một ván ngươi cũng chưa thắng được ta a.
Giang Trầη cũng giễu cợt, không thèm che dấu.
Sắc mặt Tu La đại đế lạnh lẽo, quả thực, ba lĩnh vực đan đạo, ngự thú và trận pháp, một trận hắn cũng không thắng được.
Vốn ngự thú nhất đạo là lĩnh vực hắn cảm thấy mình thắng chắc, thế nhưng kết quả lại gặp phải đả kích ngoài ý muốn.
Cho nên hiện tại hắn cũng không dám nói quá lời.
Nội dung thi đấu cũng lập tức được rút ra.
Nội dung lần thi đấu này là phương diện khắc hoa văn phù lật.
Trong thời gian quy định, phải hoàn thành khắc xong mười đạo hoa văn phù lật.
Nội dung thi đấu, lại làm cho tinh thần Giang Trầη chấn động.
Nhị vị, xin nhớ kỹ, trong thời gian quy định phải hoàn thành.
.
.
Thì mới là người chiến thắng.
Nếu như hai bên đều hoàn thành, thì phải xem ai hoàn thành trước.
Nếu như thời gian cũng giống nhau, thì coi như là hòa, bất phân thắng bại.
Niêm Hoa đại đế tuyên bố quy tắc.
Khắc hoa văn phù lật, làm cho tin tưởng của Giang Trầη tăng lên nhiều.
Chế tác phù lật, kỳ thực vấn đề hạch tâm vẫn là ở chỗ khắc hoa văn.
Hoa văn của phù lật kỳ thực cũng là một loại hoa văn trận pháp.
̃ đấu bắt đầu.
(1) Thông qua khắc hoa văn, tạo thành lực lượng phù văn, sinh ra năng lượng cường đại.
Đương nhiên hoa văn phù lật và khắc trận pháp vẫn có chút khác nhau.
Nhưng mà hai thứ này cũng có chỗ giống nhahu.
Bố trí trận pháp, khắc hoa văn trận pháp chỉ là một bộ phận trong đó, chỉ là một khâu trong đó.
Mà khắc hoa văn trận pháp là hạch tâm chế tạo phù lật.
Bất luận phù lật nào đầu tiên phải khắc hoa văn thành công, mới có thể nhập năng lực cường đại, mới có thể chế tạo ra một tấm phù lật cường đại.
Nếu như hoa văn phù lật cũng không khắc được, vậy thì tấm phù lật này chính là một tấm phế phù, không có bất kỳ tác dụng nào.
Kiếp trước dù sao Giang Trầη cũng có nghiên cứu qua phù lật, hơn nữa hắn ở phương diện khắc trận pháp vẫn là đại hành gia.
Bởi vậy rút thăm được khắc hoa văn trận pháp tuyệt đối là phương thức thi đấu có lợi nhất đối với hắn.
Thời gian thi đấu bắt đầu, Giang Trầη hết sức chăm chú, băt đầu thi triển bản lĩnh của mình.
Ngay từ đầu, hắn còn có chút không lưu loát.
Sau một tấm, Giang Trầη đã bắt đầu quen thuộc, thành thục.
Sau ba tấm, Giang Trầη như tìm được linh cảm, lập tức tiến vào trạng thái vong ngã, tốc độ càng lúc càng nhanh, càng ngày càng thành thạo.
Lúc này, tri thức kiếp trước của hắn lập tức phát huy tác dụng.
Các loại linh cảm ùn ùn kéo tới trong đầu hắn, liên tục, không ngừng.
Tất cả người của Khổng Tước thánh sơn giờ phút này đều chăm chú nhìn vào lôi đài đang thi đấu.
Trong lòng bọn họ hiện tại vô cùng ngưng trọng.
Ván này, quả thực không thể nào bị vọt khỏi tay được.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, khối đá đặt trên lồng ngực của người Khổng Tước thánh sơn không ngừng nặng nề, khiến cho trong lòng bọn họ vô cùng áp lực.
Chỉ có Giang Trầη, sau khi hoàn toàn tiến vào trạng thái vong ngã, dường như đã quên hắn đang tiến hành thi đấu, thi đấu có liên quan tới vận mệnh Lưu Ly vương thành.
Tu La đại đế ở phương diện phù lật nhất đạo chìm đắm vô số năm, việc khắc hoa văn phù lật đối với hắn mà nói chỉ là kiến thức cơ bản mà thôi.
Trước đó liên tục thua ba trận trong tay Giang Trầη, làm cho trong lòng hắn uất ức, cho nên hắn định trong phù lật nhất đạo này lật ngược thế cờ.
Tu La đại đế mang theo lửa giận báo thù tuyệt đối là vô cùng đáng sợ.
Cho nên lúc này hắn cũng đầu nhập vào việc khặc hoa văn, định vãn hồi lại những hổ thẹn trong ba ván trước nhờ vào phù lật nhất đạo này.
Tất cả đều vô cùng thuận lợi, Tu La đại đế có lẽ đã có thể nhìn thấy thắng lợi trươc mắt hắn sau khi hắn khắc đạo hoa văn phù lật cuối cùng.
Tu La đại đế cẩn thận kiểm tra một phen, bảo đảm không có bất kỳ vấn đề gì, lúc này hắn mới thở phào một hơi.
Trong lòng càng đắc ý vạn phần, cảm thấy ván này mình thắng đã định rồi.
Ánh mắt mang theo vài phần đùa cợt, nhìn về phía Giang Trầη.
Nhìn qua, Tu La đại đế thiếu chút nữa giật mình.
Khi hắn nhìn qua, lại nhìn thấy Chân Đan Vương này vừa vặn cũng đứng lên.
Có ý gì? Tiểu tử này cũng hoàn thành sao? Trong đầu Tu La đại đế đột nhiên hiện lên ý nghĩ đáng sợ, trong lúc vô thức hai người cơ hồ cùng lên tiếng: Ta hoàn thành.
Cảnh này khiến cho tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm.
Đồng thời hoàn thành? Chuyện này cũng quá mức trùng hợp a, hơn nữa nhìn vào dường như Chân thiếu chủ đứng dậy trước, mà song phương đồng thời lên tiếng.
Nếu như đều hoàn thành, thời gian cũng hoàn toàn bằng nhau a.
Chẳng lẽ trận này hòa, bất phân thắng bại? Như vậy cũng có thể hòa, bất phân thắng bại hay sao? Chuyện này khiến cho các lộ chư hầu bên dưới cảm thấy quá mức tưởng tượng.
Phải biết rằng loại chương trình phức tạp như vậy, tốc độ khác nhau.
Nếu như cũng có thể hòa, bất phân thắng bại mà nói, như vậy quá mức xảo hợp.
Tu La đại đế cũng bị tình huống bất ngờ này đả kích làm cho choáng váng, Chân thiếu chủ này làm sao có thể hoàn thành? Sẽ không, hắn làm sao có thể hoàn thành được? Hắn ở phù lật nhất đạo cũng không nghe nói có thiên phú mạnh mẽ tới đâu.
Tiểu tử này nhất định là ăn gian.
Ván này Tu La đại đế mang theo ý nghĩ chiến thắng mà tới.
Trong lòng vô cùng căm giận, Tu La đại đế nhắc nhở: Niệm Hoa đạo huynh, nhất định phải kiểm tra cẩn thận, cũng đừng để cho có người thật giả lẫn lộn.
Tu La đại đế hoài nghi, Chân thiếu chủ này nhất định là vì truy cầu tố độ mà không có chất lượng.
Chỉ tiếc sau khi Niêm Hoa đại đế cẩn thận kiểm tra, lại cho hắn câu trả lời thuyết phục: Trải qua kiểm tra cẩn thận, song phương khắc hoa văn phù lật hoàn toàn hợp cách, không có bất kỳ khuyết điểm nhỏ nhặt nào.
Cái gì? Tu La đại đế giống như bị búa tạ nặng nề đánh vào đầu, sắc mặt lập tức đại biến, trong lòng hối hận, tràn ngập tự trách.
Vì sao? Tại sao ta phải kiểm tra lại làm gì? Nếu như bổn Đế không kiểm tra lại, vậy thì có thể nhanh hơn một bước.
Tu La đại đế lúc hoàn thành còn cố ý kiểm tra lại một chút.
Tuy rằng thời gian kiểm tra không quá nhiều, thế nhưng cuối cùng cũng tốn chút thời gian.
Ai mà ngờ tới, chỉ bằng một chút thời gian trì hoãn này, lại khiến cho thắng bại thoáng cái biến đổi, thành hòa, bất phân thắng bại.
Nếu như không kiểm tra qua, vậy thì không phải phần thắng ván này đã tới tay hắn sao? Tu La đại đế sốt ruột tới mức hối hận, nếu như nói trình độ thực sự không được, thua thì cũng thua rồi, nhiều lắm thì chỉ cảm thấy phiền muộn, là tài nghệ không bằng người ta.
Thế nhưng mà rõ ràng có thể thắng, kết quả lại bị đối phương mạnh mẽ thủ hòa.
Đây tuyệt đối là cướp đi một ván thắng của hắn.
Giống như con vịt tới miệng bỗng nhiên bay đi vậy.
Kết quả đã định, cho dù hắn hối hận thế nào cũng không làm nên chuyện gì.
Không cải biến được sự thật trước mắt.
Niêm Hoa đại đế tuyên bố: Ván thứ chín, hòa, bất phân thắng bại.
Mấy chữ hòa, bất phân thắng bại này khiến cho Tu La đại đế vô cùng đau đớn.
Hắn cũng không biết vì sao, khắc phù lật đối với hắn mà nói cũng không phải là việc khó, vì sao lại ma xui quỷ khiến đi kiểm tra lại một lần? Sau khi kiểm tra, quả thực cũng không có bất kỳ sơ xuất nào.
Có lẽ khi đó không biết vì sao hắn mất tự tin về bản thân mình.
Chẳng lẽ là trước đó ba trận đều thua làm cho đạo tâm hắn xuất hiện vết rách? Tuy rằng Tu La đại đế rất không muốn thừa nhận điểm này, thế nhưng không thể không thừa nhận điểm này.
Sư tôn, không cần nhụt chí.
Chúng ta bốn thắng hai hòa, ba thua, chỉ cần ở võ đạo thắng hai trận, như vậy ván này vẫn như cũ, chúng ta sẽ thủ thắng.
Lý Kiến Thành ngược lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn, hắn an ủi Tu La đại đế.
Tu La đại đế cũng biết kết quả lần này vẫn nằm trong sự khống chế của hắn, chỉ là hắn cảm thấy có chút uất ức a.
Không công mà vứt bỏ một ván thắng như vậy, cảm giác uất ức của hắn lớn hơn cảm giác mất mát.
Bên Khổng Tước thánh sơn, trừ Giang Trầη và Hoàng Nhi, hai người xuất chiến này ra, những người khác đều sĩ khí sa sút.
̃ đấu bắt đầu.
(2) Ba thắng hai hòa, bốn thua, chiến tích này đẩy Khổng Tước thánh sơn tới biên giới nguy hiểm.
Hiện tại mười ba ván đánh cuộc chỉ còn lại bốn trận võ đấu, dưới tình huống như vậy, thực sự không nhìn ra được Khổng Tước thánh sơn có bao nhiêu phần thắng.
Thế cục đối với Khổng Tước thánh sơn mà nói, có thể nói là rất không ổn.
Giang Trầη và Hoàng Nhi lúc trở lại trận doanh Khổng Tước thánh sơn, đều nhìn thấy vẻ mặt của mọi người tràn ngập ngưng trọng.
Sao vậy? Cả đám đều ủ rũ như vậy làm gì? Giang Trầη ngược lại, thanh âm của hắn vô cùng nhẹ nhõm, nhìn thấy sĩ khí của mọi người rớt xuống ngàn trượng như vậy, tự nhiên Giang Trầη cũng không hy vọng nhìn thấy một màn như thế.
Thiếu chủ, thế cục đối với chúng ta rất bất lợi a.
Vân Trung Minh Hoàng là người tham dự, cho nên tràn ngập tự trách, nói: Đều do thuộc hạ học nghệ không tinh, kéo chân mọi người.
Vô Song đại đế bên cạnh nói: Ngàn vạn lần đừng nói như vậy, trừ Chân thiếu chủ ra, chúng ta đều không có bao nhiêu chắc chắn.
Trừ Chân thiếu chủ, chỉ có Hoàng Nhi tiểu tỷ mới thu được một trận hòa, nếu nói cản trở, tất cả chúng ta đều đang kéo chân a.
Giang Trầη thấy bầu không khí có chút xấu hổ cho nên vội nói: Thi đấu không phải còn chưa chấm dứt sao? Chẳng lẽ các người không có lòng tin, ở trong bốn ván cuối cùng chuyển bại thành thắng sao? Đương nhiên mọi người hiện tại đều nghĩ tới việc chuyển bại thành thắng trong bốn ván cuối cùng, thế nhưng mà bốn ván cuối cùng này, khả năng lật ngược thế cờ thực sự quá bé nhỏ, cơ hồ là nhiệm vụ không có cách nào hoàn thành.
Mọi người đừng nản chí, lần này chúng ta đều không có chuẩn bị gì.
Đối phương hiển nhiên đã có chuẩn bị.
Nhưng lại nhờ người ngoài, các ngươi thực sự tin rằng cái gọi là Sách Đan Vương và Huy Đan Vương kia là người Tu La đại đế bồi dưỡng được hay sao? Giang Trầη không chút tin tưởng nào.
Nếu như thực sự là Tu La đạo tràng khiêu chiến Khổng Tước thánh sơn, trừ phù lật nhất đạo Tu La đạo tràng có chút ưu thế ra, phương diện khác Tu La đạo tràng tuyệt đối không có ưu thế gì đáng nói.
Nói trắng ra tất cả mọi chuyện xấu đều từ trên người Huy Đan Vương và Sách Đan Vương kia.
Tu La đại đế của TU La đạo tràng, chiến tích của hắn cũng rất kém cỏi.
Đa Mai Minh hoàng oán hận nói: Tu La đại đế chống lại thiếu chủ, trong bốn ván thì thua ba hòa một.
Thật không biết hắn lấy dũng khí từ đâu, còn mặt mũi tiếp tục đấu.
Cho dù cuối cùng Khổng Tước thánh sơn chúng ta thua, hắn có mặt mũi làm chưởng khống giả Lưu Ly vương thành này hay sao? Hắn có tư cách kia sao? Ở trước mặt thiên tài trẻ tuổi thua liền ba ván.
Chuyện này đối với Tu La đại đế mà nói, tuyệt đối là vết nhơ trong cuộc đời hắn.
Có vết nhơ này, cho dù hắn khống chế Lưu Ly vương thành, cũng rất khó làm cho mọi người tin phục.
Giang Trầη cười cười, hai tay khẽ giơ lên, ánh mắt kiên định nhìn về phía Vô Song đại đế: Mạch lão ca, trong bốn ván võ đạo này, ván của huynh, huynh nhất định phải chiến thắng.
Tuyệt đối không có bất kỳ vấn đề gì.
Vô Song đại đế vô cùng kiên định.
Vân Trung Minh Hoàng, ván của ngươi, Sách Đan Vương và Huy Đan Vương kia cũng không phải là đại đế.
Nếu như ngươi có thể chiến thắng tự nhiên là tốt.
Nếu như không đánh bại được một trong hai người bọn chúng, bảo vệ kết quả hòa có lẽ không có vấn đề gì chứ? Vân Trung Minh Hoàng vỗ ngực nói: Thiếu chủ, nếu như ngay cả một trận hòa ta cũng không lấy được.
Vậy cũng không còn mặt mũi nào ở Khổng Tước thánh sơn.
Được, như vậy chứng minh chúng ta còn có hy vọng.
Giang Trầη và Hoàng Nhi nhìn nhau, hắn đối với Hoàng Nhi vô cùng yên tâm.
Lý Kiến Thành mắt cao hơn đầu, nhưng mà muốn nói ở phương diện võ đạo, hắn còn kém xa Hoàng Nhi.
Bên Niêm Hoa đại đế cũng không để cho Giang Trầη có thời gian, không ngờ lại tuyên bố luôn: Kế tiếp là thi đấu áp trục mà mọi người mong chờ nhất.
Bốn ván võ đấu, mời những người xuất trận của song phương lên đài.
Nhớ kỹ phải tuân thủ quy tắc.
Người đứng đầu đối đầu với nhau, tùy tùng đấu với tùy tùng, đệ tử truyền thừa đấu với nhau.
Tuyệt đối không thể tùy tiện thay đổi.
Quy tắc này cũng tránh cho bọn họ chơi chút trò nhỏ, vặt vãnh trong lúc thi đấu.
Bên Tu La đại đế, người thứ nhất nhảy ra lại là Huy Đan Vương.
Thực lực của Huy Đan Vương này kỳ thực còn cao hơn Sách Đan Vương một ít.
Hắn xung phong, bên Tu La đại đế cũng mang theo ý định giống như đánh cuộc.
Bọn họ suy đoán, bên Khổng Tước thánh sơn có lẽ sẽ phái Vân Trung Minh Hoàng đi ra.
Giang Trầη lại cười nói: Mạch lão ca, ván đầu võ đạo này huynh đi lên đi.
Bốn ván võ đấu, phải đề cao sỹ khí.
Hiện tại cục diện không phải quá có lợi cho Khổng Tước thánh sơn, cho nên Giang Trầη cũng hy vọng để cho Vô Song đại đế mạnh mẽ chiến thắng, lấy khởi đầu tốt cho Khổng Tước thánh sơn.
Dù sao Vô Song đại đế là một trong bốn người nắm chắc chiến thắng nhất trong võ đấu.
Tuy rằng huyết mạch Thiên Côn Vô Song đại đế còn chưa kịp luyện hóa.
Nhưng mà bằng vào thần thông của Vô Song đại đế, muốn đánh bại một võ giả Hoàng cảnh cửu trọng đỉnh phong, tuyệt đối không có bất kỳ vấn đề nào.
Ván thứ mười, Vô Song đại đế Khổng Tước thánh sơn đấu với Huy Đan Vương của Tu La đạo tràng.
Niêm Hoa đại đế lớn tiếng tuyên bố.
Quy tắc lôi đài, sinh tử do ý trời.
Cho nên lúc này lão phu nhắc nhở một chút, nếu như thực lực không đủ, chống đỡ không nổi thì nên nhận thua sớm.
Không nên tiếp tục đánh làm gì, đến lúc đó ngay cả cơ hội nhận thua cũng không còn.
Không thể không nói, Niêm Hoa đại đế vẫn hy vọng song phương không đánh nhau quá hăng say, càng không hy vọng xuất hiện cục diện chết, tổn thương.
Huy Đan Vương nhìn thấy bên Khổng Tước thánh sơn không ngờ lại phái Vô Song đại đế ra, trong lòng cực kỳ phiền muộn.
Hắn vốn muốn đi lên tranh thủ thắng Vân Trung Minh Hoàng một ván.
Hiện tại chống lại Vô Song đại đế, còn có cơ hội gì nữa chứ? Hắn đừng để bị đánh bại nhanh quá đã là không tệ rồi.
Trước đó Vô Song đại đế thua trên trận pháp, vẫn cảm thấy mặt mũi mình có chút khó coi.
Hiện tại rốt cuộc cũng tới võ dấu.
Hắn dồn tất cả nghẹn khuất của mình, định tranh thủ một ván thắng cho Khổng Tước thánh sơn.
Động thủ đi.
Ánh mắt Vô Song đại đế sâu xa, uy áp đại đế không chút lưu tình tràn về phía đối phương.
Huy Đan Vương dù sao cũng là Hoàng cảnh đỉnh phong, dưới uy áp đại đế áp bách của Vô Song đại đế, vẫn miễng cưỡng chống lại được, hắn ôm quyền nói: Xin hạ thủ lưu tình.
Còn chưa đánh đã có chút ý tứ giống như chịu thua Vô Song đại đế không nói lời nào, thế giới võ đạo, bất binh yếm trá.
Mặt ngoài xem ra người ta ở thế yếu, thế nhưng nói không chừng người ta đang làm hắn chủ quan cũng không biết chừng.
So đấu võ đạo cũng không phải có hắc mã lấy yếu thắng mạnh.
Hoàng cảnh đỉnh phong cũng không phải chưa từng có tiền lệ chiến thắng đại đế.
̀ng thế san bằng tỉ số.
(1) Tuy rằng ít, nhưng mà thế giới võ đạo không thiếu cái lạ, chắc chắn sẽ có một ít thiên tài đặc thù, lấy yếu thắng mại, vượt cấp khiêu chiến.
Thậm chí là quét ngang đối thủ, trong lịch sử cũng không thiếu loại tình huống này.
Nhưng mà từ chỉnh thế mà nói, loại chuyện này cuối cùng cũng là số ít, là tồn tại giống như lông phượng sừng lân.
Bình thường mỗi một lần xuất hiện được người ta trắng trợn tung hô, trở thành đề tài, mục tiêu cho những kẻ yếu nói chuyện và cố gắng, được người ta truyền bá uy danh khắp nơi.
Như vậy một khi xuất hiện, đều được coi là kỳ tích.
Huy Đan Vương này ở phương diện thực lực tổng hợp quả thực vô cùng xuất chúng.
Nhưng mà ở phương diện võ đạo, hiển nhiên hắn cũng không phải là loại người có thể chế tạo kỳ tích.
Điều quan trọng nhất chính là Vô Song đại đế cũng không phải là loại đại đế vừa mới vào Đế cảnh, hắn cũng thành danh đã lâu, trong các đại đế cũng thuộc về tồn tại vô cùng thâm niên.
Hắn là người có thể trở thành lãnh tụ trong giới tán tu, sao há có thể dễ dàng bị đánh bại như vậy? Huy Đan Vương này trước khi xuất chiến có lẽ trong còn có chút chờ mong, chờ mong mình sáng tạo kỳ tích.
Nhưng khi hắn chính thức chiến đấu với Vô Song đại đế, hắn mới bi ai phát hiện ra, suy nghĩ hắc mã của mình ngây thơ và vô tri tới mức nào.
Đây căn bản không phải là cùng một cấp bậc, không phải là tồn tại mà hắn có thể chống lại.
Trước khi xuất chiến, Tu La đại đế cũng ban cho hắn Đế Lâm ngự giáp phù, cũng ban cho hắn Đế Lâm Chân cương phù, để cho hắn trong thời gian ngắn hai mặt công thủ đều miễn cưỡng đạt tới tiêu chuẩn đại đế.
Thế nhưng mà khi hắn chính thức giao thủ với Vô Song đại đế, hắn lại do dự.
Đế Lâm Ngự giáp phù và Đế Lâm Chân cương phù quả thực quá mức trân quý.
Vốn hắn định dùng, thế nhưng hiện tại nghĩ lại, thực sự nhất định phải dùng sao? Nhìn tình hình này, cho dù có dùng, nhiều lắm cũng chỉ chèo chống được mấy thời thần.
Thế nhưng mà thi đấu võ đạo chỉ có thời gian hai thời thần.
Cũng nói là, cho dù hắn muốn miễn cưỡng chống lại, kéo dài tới khi kết thúc, nhận được kết quả hòa, bất phân thắng bại thì cũng phải cố gắng kéo dài tới hai thời thần mới được.
Thế nhưng mà hai thời thần này, hắn có thể chống đỡ được hay sao? Hiển nhiên là chuyện không có khả năng.
Không nói trước thân thể của hắn có chịu đựng được Đế Lâm Ngự giáp phù và Đế Lâm Chân cương phù đồng thời thi triển hay không, cho dù chịu đựng được, hai loại phù lật này cũng chỉ có tác dụng trong vòng một thời thần.
Quá một thời thần, đằng sau còn có một thời thần nữa.
Đến lúc đó chèo chống thế nào? Bằng vào thân thể huyết nhục của hắn sao? Một Hoàng cảnh cửu trọng đỉnh phong, muốn đối kháng với đại đế thành danh mấy ngàn năm? Đây quả thực là nói chuyện hoang đường, viển vông.
Huy Đan Vương tuy rằng thiên phú võ đạo không tồi, thế nhưng nhưng phương diện võ đạo, cuối cùng hắn cũng không phải loại thiên tài siêu nhất lưu.
Từ trước tới nay không có bất kỳ vốn liếng vượt cấp khiêu chiến nào.
Trước mặt Vô Song đại đế vượt cấp khiêu chiến? Huy Đan Vương quả thực không có loại lực lượng như vậy.
Trên thực tế, Tu La đại đế thấy tình cảnh này cũng hoàn toàn nhìn ra được.
Trước mặt Vô Song đại đế, HUy Đan Vương tuy rằng có thực lực võ đạo rất không tồi, thế nhưng tuyệt đối không có bất kỳ phần thắng nào.
Cho dù chống lại hai thời thần cũng là hy vọng xa vời.
Trừ phi Huy Đan Vương này có át chủ bài nghịch thiên không có thi triển.
Chiến đấu tiếp tục tiến hành.
Vô Song đại đế vừa mới ra tay, tuy rằng không tới mức dùng tuyệt chiêu ẩn dấu, thế nhưng công kích vô cùng mạnh mẽ, lĩnh vực Đế cảnh thi triển ra, lập tức nắm quyền chủ động trận chiến trong tay.
Vài lần ra tay, Vô Song đại đế đã triệt để khống chế cuộc chiến.
Nhìn thấy Vô Song đại đế đại phát thần uy, Tứ đại hoàng giả của Khổng Tước thánh sơn trong lòng cũng cảm thấy có chút an ủi, đồng thời trong lòng còn cảm thấy khiếp sợ cực kỳ.
Đại đế chính là đại đế, Huy Đan Vương kia ở trước mặt hắn giống như một đứa trẻ vậy.
Đó là đương nhiên.
Mọi người luôn nói Vô Song đại đế là một trong những người đứng đầu giới tán tu.
Lại không thể tưởng tượng được tu vi võ đạo hắn lại sâu như vậy.
Tuy rằng còn chưa thi triển tuyệt chiêu, thế nhưng tu vi võ đạo của hắn dường như không kém Khổng Tước đại đế bệ hạ là bao a.
Khổng Tước đại đế chính là đại đế cao cấp nhất bát vực.
Vậy mà Vô Song đại đế này cơ hồ có thể so với Khổng Tước đại đế, điều này quả thực vô cùng không tồi.
Ván này Vô Song đại đế nhất định thắng rồi.
Đa Mai minh hoàng dùng giọng chắc cawhns nói.
Đúng vậy, Vô Song đại đế thắng ván này, chúng ta có thể duy trì cục diện bốn bốn.
Trấn Tuế Minh Hoàng cũng cười nói.
Dã Hồ Minh Hoàng lại cười khổ: Vô Song đại đế thắng ván này, ta không chút nghi ngờ nào.
Chỉ là nhị vị có từng nghĩ tới hay không? Trừ ván của Vô Song đại đế ra, ba ván khác, cho dù là Vân Trung huynh cũng không có nắm chắc tuyệt đối.
Chân thiếu chủ tuy rằng là kỳ tài ngút trời, thế nhưng chống lại Tu La đại đế, cuối cùng vẫn là.
.
.
Dã Hồ Minh Hoàng nói được một nửa lại không có nói tiếp, hiển nhiên cuộc chiến này tuy rằng nhìn như có thể san bằng tỷ số.
Thế nhưng trên thực tế đối với Khổng Tước thánh sơn mà nói vẫn là bất lợi.
Trấn Tuế Minh Hoàng nói: Chúng ta cũng không cần quá bi quan, Chân thiếu chủ thoạt nhìn như đã tính trước.
Nói không chừng thiếu chủ còn át chủ bài gì thì sao? Nói không chừng Hoàng Nhi tiểu tỷ có thể chiến thắng Lý Kiến Thành kia nha.
Thế giới võ đạo, tất cả đều có thể.
Dã Hồ Minh Hoàng nhìn Hoàng Nhi tiểu tỷ phía xa, lại nhìn Lý Kiến Thành.
Thấy thế nào cũng không nhìn ra Hoàng Nhi tiểu tỷ này có thực lực chiến thắng Lý Kiến Thành.
Ngay cả Chân thiếu chủ ở phương diện võ đạo cũng chưa hẳn đã là đối thủ của Lý Kiến Thành a.
Cũng không phải là bọn họ xem thường Chân thiếu chủ.
Lúc trước ở Thiếu Chủ bảng, Lý Kiến Thành là người đứng đầu Thiếu chủ bảng, mà Chân thiếu chủ chỉ đứng thứ tám a.
Thứ tự cách biệt tuy rằng không thể nói gì, thế nhưng dù sao thời gian Chân thiếu chủ thành danh so với Lý Kiến Thành ngắn hơn rất nhiều, tuổi cũng nhỏ hơn một đoạn.
Nếu nói Chân thiếu chủ ở phương diện võ đạo, có lẽ thực sự không bằng Lý Kiến Thành.
Bên Tu La đạo tràng, Lý Kiến Thành cau mày nói: Sư tôn, không phải người thưởng Đế Lâm Ngự giáp phù và Đế Lâm Chân cương phù cho Huy Đan Vương sao? Sao hắn lại không dùng? Tu La đại đế cười nhạt một tiếng mà không nói gì.
Hắn có thể hiểu rõ tâm tình của Huy Đan Vương.
DÙ sao đều thắng không nổi.
Đoán chừng Huy Đan Vương kia cũng không cam lòng dùng hai phù lật kia.
Quả nhiên sau khi đấu vài chiêu, Huy Đan Vương kia lớn tiếng hô: Khoan đã, Vô Song đại đế, tại hạ kỹ không bằng ngươi, ván này ta nhận thua.
Huy Đan Vương tự mình biết mình, hắn biết rõ, nếu tiếp tục chiến đấu, không cần thời gian một phút đồng hồ, hắn tất sẽ khó được cái mạng nhỏ của mình.
̀ng thế san bằng tỉ số.
(2) Nhìn tư thế của Vô Song đại đế, hắn có thể nhìn ra được, Vô Song đại đế cũng không có ý định tới điểm là ngừng.
Thậm chí hắn còn có thể cảm nhận được sát ý của Vô Song đại đế.
Nếu không phải Vô Song đại đế yêu quý thanh danh của mình, nói không chừng vừa mới lên đài đã dùng tuyệt chiêu, trực tiếp diệt sát hắn.
Hắn đã chủ động nhận thua, Vô Song đại đế muốn hạ sát thủ cũng không được nữa.
Vô Song đại đế lạnh lùng cười: Lâm trận nhận thua, là Tu La đại đế dạy ngươi hay sao? Hay là Đan Cực đại đế kia dạy ngươi? Vô Song đại đế hiển nhiên đã nghe Giang Trầη nói qua, có khả năng Huy Đan Vương và Sách Đan Vương này là người do Đan Cực đại đế bồi dưỡng, phái tới trợ giúp Tu La đại đế a.
Đối với người của Đan Cực đại đế, Vô Song đại đế tự nhiên không thích.
Dù sao Đan Cực đại đế có thể nói là địch nhân cả đời hắn.
Huy Đan Vương chật vật không chịu nổi, miệng thở hồng hộc, trán đầy mồ hôi, cảm thấy giống như mình mới đi qua quỷ môn quan một lần.
Cho nên đối mặt với lời trào phúng của Vô Song đại đế, hắn không dám tranh luận nửa câu, trực tiếp chắp tay nhận thua.
Như vậy khiến cho Vô Song đại đế tức giận không có chỗ phát tác.
Nhưng mà rốt cuộc Vô Song đại đế vẫn chú ý phong độ, đã thắng, đối phương lại chủ động nhận thua, hắn cũng không thể làm quá mức.
Dù sao Vô Song đại đế cũng rõ ràng, hiện tại hắn đại biểu cho Khổng Tước thánh sơn xuất chiến.
Hoặc ít hoặc nhiều cần phải cân nhắc tới thể diện của Khổng Tước thánh sơn.
Thấy Huy Đan Vương kia chủ động nhận thua.
Niêm Hoa đại đế tuyên bố: Ván thứ mười, Vô Song đại đế Khổng Tước thánh sơn thắng.
Vô Song đại đế gật gật đầu, thu được thắng lợi vốn là chuyện đương nhiên, cho nên cũng không có gì đáng để ăn mừng.
Cho nên Vô Song đại đế chỉ cười nhạt một tiếng, không có làm bất kỳ động tác ăn mừng nào mà trực tiếp từ trên lôi đài đi xuống.
Thiếu chủ, không làm nhục sứ mạng.
Chỉ tiếc không có nắm lấy cơ hội tiêu diệt tiểu tử kia.
Trong lòng Vô Song đại đế vẫn còn canh cánh chuyện này, để cho đối phương có cơ hội nhận thua.
Chuyện này khiến cho trong lòng hắn rất không thoải mái.
Giang Trầη cũng không quá để ý, chỉ cười nói: Trận đầu thắng lợi, trợ giúp sĩ khí bên ta.
Mạch lão ca huynh có công đầu a.
Cái gọi là trợ giúp sĩ khí cuối cùng chỉ là một loại an ủi.
Trên võ đài, vẫn dựa vào thực lực, dựa vào thực lực chân chính mà chiến thắng.
Sĩ khí cho dù đầy đủ cũng không thể nào chèo chống cho thực lực, vậy sĩ khí căn bản cũng không thể làm nên chuyện gì.
Nhưng mà Vân Trung Minh Hoàng nhìn thấy Vô Song đại đế chiến thắng, trong lòng tăng thêm chút tin tưởng.
Giang Trầη nói với Vân Trung Minh Hoàng: Huy Đan Vương kia luận thực lực võ đạo mạnh hơn Sách Đan Vương một chút.
Có lẽ hắn cho rằng bên ta phái ngươi đánh trận đầu.
Hiện tại đối thủ trận thứ hai của ngươi đã định, nhất định chính là Sách Đan Vương kia.
Vân Trung Minh Hoàng gật đầu nói: Thiếu chủ, người yên tâm đi.
Vân Trung vẫn nói câu kia, ván này ít nhất thuộc hạ cũng có thể nắm chắc hòa, bất phân thắng bại, cố gắng dành chiến thắng.
Vân Trung Minh Hoàng cũng không dám quá lạc quan, dù sao Sách Đan Vương và Huy Đan Vương kia lai lịch không rõ ràng, ai cũng không biết hắn ta có át chủ bài gì.
Cố gắng tranh thủ hòa, bất phân thắng bại, trên cơ sở này tranh thủ trận thắng.
Vân Trung Minh Hoàng mang theo niềm tin này, trong lòng không có tạp niệm đi lên lôi đài.
Ván thứ mười một, Vân Trung Minh Hoàng của Khổng Tước thánh sơn đấu với Sách Đan Vương của Tu La đạo tràng.
Niêm Hoa đại đế tuyên bố.
Vân Trung Minh Hoàng ở trong các chư hầu vẫn còn có người ủng hộ.
Hắn đi theo Khổng Tước đại đế, vẫn là nhân vật giống như quản gia của Khổng Tước thánh sơn vậy.
Chư hầu khắp nơi khi tới bái phỏng Khổng Tước đại đế đều phải đi qua cửa Vân Trung Minh Hoàng.
Cho nên rất nhiều chư hầu đối với Vân Trung Minh Hoàng đều vô cùng thưởng thức, lúc này thấy hắn ra trận, không ít người vỗ tay lên.
Những tiếng vỗ tay này cũng đem thêm cho Vân Trung Minh Hoàng chút lòng tin.
Khổng Tước thánh sơn quả nhiên không còn người, không ngờ lại phái người như ngươi đi lên? Trong mắt Sách Đan Vương tràn ngập vẻ giễu cợt.
Vẻ mặt khinh thường đánh giá Vân Trung Minh Hoàng trước mắt.
Vân Trung Minh Hoàng rốt cuộc cũng là người từng trải, biết rõ đối phương đang muốn chọc giận mình, hắn chỉ cười lạnh một tieesng: Ta là một trong tứ hoàng của Khổng Tước thánh sơn, đại biểu Khổng Tước thánh sơn xuất chiến là việc thiên kinh địa nghĩa.
Ngược lại, các hạ lén lén lút lút, ai biết là mặt hàng từ nơi nào xuất hiện nha? Hừ, hay cho một câu thiên kinh địa nghĩa, vậy để ta cho ngươi biết, cái gọi là Tứ đại minh hoàng của Khổng Tước thánh sơn các ngươi yếu tới cỡ nào.
Sách Đan Vương kia kỳ thực thực lực kém hơn Huy Đan Vương, nhưng mà thủ đoạn công tâm không kém một chút nào.
Sách Đan Vương là người thông minh, hắn cũng từng nghe ngóng qua, Vân Trung Minh Hoàng này thực lực tổng hợp là người mạnh nhất Tứ đại hoàng giả của Khổng Tước thánh sơn, là người nổi bật nhất.
Tuy rằng thực lực bản thân Sách Đan Vương không kém, thế nhưng nhất định không hơn tứ đại hoàng giả của Khổng Tước thánh sơn, cho nên muốn thắng hiển nhiên cũng là chuyện không có khả năng.
Thực lực giữa song phương nhiều lắm chỉ ngang nhau mà thôi.
Khi thực lực sàn sàn nhau, thứ so chính là tâm lý võ giả.
Sách đc kỳ thực muốn từ trên phương diện tâm lý chấn nhiếp đối phương, làm cho đạo tâm của đối phương xuất hiện vết rách.
Cho dù là một vết rách nhỏ, chỉ cần xuất hiện, Sách Đan Vương hắn nhất định có thể nắm bắt được.
Có lẽ thực lực Sách Đan Vương không phải là mạnh nhất, nhưng mà với tư các là thiên tài đan đạo, hắn có thiên phú và mẫn cảm với việc nắm bắt cơ hội chiến đấu.
Đây là một loại khứu giác của cường giả.
Chỉ là Vân Trung Minh Hoàng căn bản không thèm quan tâm tới hắn.
Lúc trước hắn cũng nghe Giang Trầη nói qua, Sách Đan Vương này thực lực kém hơn Huy Đan Vương kia một ít.
Tuy rằng hắn không biết Chân thiếu chủ căn cứ nơi nào mà nói vậy, thế nhưng dùng sự tín nhiệm xưa nay của hắn đối với Giang Trầη, tự nhiên hắn không chút hoài nghi nào về lời của Chân thiếu chủ.
Cho nên đối mặt với Sách Đan Vương đang lớn tiếng dọa người này, Vân Trung Minh Hoàng cũng không có tự loạn trận cước.
Hắn đã định sẵn sách lược của mình, đó là trước tiên nắm chắc kết quả hòa, sau đó trên cơ sở đó, tùy thời truy cầu cơ hội thắng.
Loại suy nghĩ này tuy rằng bảo thủ một chút, thế nhưng cũng làm toát lên tính cách của Vân Trung Minh Hoàng.
Hắn xưa nay không phỉa là loại người vô cùng cấp tiến.
Không thể không nói, suy nghĩ của hắn vô cùng ổn thỏa.
Cũng vừa vặn khắc chế suy nghĩ của Sách Đan Vương kia.
Sách Đan Vương biết rõ, mình ở phương diện võ đạo không có bất kỳ ưu thế nào, cho nên hắn định lớn tiếng dọa người, vừa mới lên đã dùng miệng lưỡi tấn công, khua môi múa mép.
Xem tiếp...Độc tôn tam giới
truyện tranh Độc tôn tam giới
truyện Độc tôn tam giới
Độc tôn tam giới truyện chữ
đọc truyện Độc tôn tam giới
yêu thần ký chap
truyenfull.vn
truyenfull.vip
truyenfull.vip
truyen.tangthuvien.vn/
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License