con-mat-ao-thi

̣o tràng đắc ý.

Nếu như Vân Trung Minh Hoàng không có suy nghĩ của mình trước đó, trong lúc công thủ quá mức do dự, nói không chừng sẽ bị những lời nói của tên này chấn nhiếp, quả thực sẽ xuất hiện tình huống đạo tâm có sơ hở.

Đợi sau khi Sách Đan Vương nói xong, Vân Trung Minh Hoàng đại khái cũng đã rõ suy nghĩ của đối phương.

Nhưng mà hiểu rõ thì hiểu rõ, muốn phá giải cũng cực kỳ khó khăn.

Sách Đan Vương này có lẽ thực lực võ đạo không phải kiệt xuất nhất, nhưng mà khứu giác võ đạo của người này vô cùng nhạy cảm.

Mỗi lần Vân Trung Minh Hoàng có ý gì, Sách Đan Vương này không ngờ đều có thể tính ra.

Song phương cứ như vậy ngươi tới ta đi, thăm dò lẫn nhau.

Hai bên đều có công có thủ, song phương đều rõ ràng nội tình của đối phương.

Luận thực lực, trên thực tế Vân Trung Minh Hoàng hơn một đường, tuy rằng hơn không nhiều lắm.

Thế nhưng mà luận kinh nghiệm chiến đấu và khứu giác chiến đấu, Sách Đan Vương kia dường như mạnh hơn một chút.

Như vậy, hai người khi đấu lại thành cục diện ngang nhau.

Không quản bọn họ thăm dò nhau thế nào, dụ dỗ thế nào, đều không thể làm nên chuyện gì.

Nhìn thấy cuộc chiến lâm vào trong giai đoạn giằng co, bên Khổng Tước thánh sơn, Đa Mai Minh Hoàng khẽ thở dài nói: Nếu cứ tiếp tục như vậy, Vân Trung muốn thắng ván này cũng không dễ a.

Trấn Tuế Minh Hoàng hung hăng nện một quyền vào thành ghế, nói: Ta cũng không tin, Tu La đạo tràng ngoài Nhật Nguyệt Tinh tam hoàng kia còn có người mạnh như vậy.

Bây giờ nói những chuyện này cũng không làm nên chuyện gì.

Dã Hồ Minh Hoàng thở dài nói: Ván này nếu như có thể thắng được, hy vọng chúng ta còn có một chút.

Nếu như ván này không thắng được, cho dù là hòa, bất phân thắng bại thì cũng là kết quả rất xấu.

Quả thực, bây giờ Khổng Tước thánh sơn nhìn như có chiến tích bốn thắng hai hòa bốn thua, không phân thắng bại với bên Tu La đại đế, thế nhưng mà ván này nếu như không thắng, hai trận còn lại, căn bản không có bất luận khả năng thắng nào a.

Cho nên ván của Vân Trung Minh Hoàng là một đường hy vọng cuối cùng của Khổng Tước thánh sơn.

Ít nhất trong mấy hoàng giả, ván này là ván rất quan trọng.

Bên Tu La đạo tràng, biểu lộ cả đám nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Tuy rằng trước đó Huy Đan Vương bại bởi Vô Song đại đế, ván đó cũng không có gì đáng trách.

Trên mặt Tu La đại đế và Lý Kiến Thành, hoàn toàn không nhìn ra bộ dáng khó chịu nào.

Hiển nhiên ván vừa rồi thua đã nằm trong kế hoạch của bọn họ.

Mà hiện tại ván của Sách Đan Vương, kết quả bất phân thắng bại chỉ sợ không chạy thoát khỏi tay bọn họ.

Sư tôn, kết quả rất đáng mừng a.

Nếu như Sách Đan Vương ván này có thể hòa, như vậy chúng ta nhất định sẽ thắng.

Sư tôn nhất định sẽ thắng tiểu tử họ Chân kia.

Đệ tử chống lại tiểu mỹ nhân ôn nhu kia cũng có thể nắm chắc, không có gì đáng lo lắng.

Đến lúc đó chúng ta sáu thắng ba hòa, bốn thua.

Chiến tích vượt gia Khổng Tước thánh sơn.

Chủ nhân Lưu Ly vương thành tương lai chính là sư tôn lão nhân gia ngài a.

Lý Kiến Thành nói tới đây trong mắt tràn ngập quang mang nóng bỏng, ánh mắt không nhịn được mà nhìn về phía Hoàng Nhi.

Cơ hồ hắn có chút không chờ được.

Hận không thể để cho ván của Sách Đan Vương này chấm dứt, để cho hắn lên đài, trước mặt Hoàng Nhi, biểu hiện một chút tài hoa võ đạ ocura mình, triệt để chinh phục tiểu mỹ nhân tâm cao khí ngạo này.

Trước đó Lý Kiến Thành ở trước mặt Hoàng Nhi mất mặt, thế nhưng mà hắn cũng không có nhụt chí.

Theo hắn thấy, bất quá tiểu mỹ nhân này chỉ là bị họ Chân kia tẩy não mà thôi, trong lúc nhất thời không biết phân biệt lợi hại.

Chỉ cần mình biểu hiện ra thực lực cường đại, khiến cho đối phương triệt để thức tỉnh.

Như vậy tiểu mỹ nhân này đương nhiên sẽ nghĩ thông suốt.

Đến lúc đó còn không phải mặc ta chiếm lấy? Khi đó không phải trở thành người trong lòng hắn hay sao? Theo Lý Kiến Thành thấy, thế giới võ đạo tôn trọng sự thực dụng.

Nhất là những nữ tu sĩ kia, ai cường đại hơn các nàng sẽ nghiêng về phía đó.

Hoàng Nhi này tuy rằng khí chất xuất chúng, thế nhưng mà nhất định cũng không phải là ngoại lệ.

Nàng ỷ lại vào họ Chân kia như vậy, còn không phải bị họ Chân kia mê hoặc hay sao? Còn không phải bị loại người mua danh chuộc tiếng như họ Chân kia thu được tâm mỹ nhân của nàng sao? Lý Kiến Thành không phục, trong lòng hắn thầm thề, nhất định phải chinh phục Hoàng Nhi trên phương diện võ đạo.

Làm cho tiểu mỹ nhân này ái mộ hắn, khăng khăng nhất mực với hắn.

Tu La đại đế dường như khám phá ra tâm tư của Lý Kiến Thành, hắn nghiêm túc dặn dò: Kiến Thành, tâm tư của con bổn Đế biết, người trẻ tuổi có tình cảm đó là chuyện bình thường.

Nhưng mà lát nữa khi giao chiến, tuyệt đối không thể vì vậy mà mất đi tỉnh táo, càng không được khinh địch.

Nữ tử kia nhìn như nhu hòa, tuyệt đối không phải là đèn cạn dầu.

nếu như con vì khinh địch mà đại bại, làm hỏng đại cục, bổn đế nhất định sẽ phạt con thật nặng.

Thậm chí còn lấy đi thân phận thiếu chủ của con, trục xuất con ra khỏi Tu La đạo tràng.

Người trẻ tuổi chung quy cũng phải dạy dỗ một chút.

Điểm này Tu La đại đế lại không mềm lòng.

Hắn lo lắng Lý Kiến Thành quá nóng lòng cầu thành, muốn biểu hiện trước mặt nữ hài tử kia, kết quả lại khinh địch.

Trong lòng Lý Kiến Thành rùng mình, cổ có mồ hôi lạnh toát ra, lúc trước quả thực hắn có chút ý nghĩ kỳ quái, thậm chí là đắc ý quên mình.

Bị Tu La đại đế cảnh cáo như vậy, hắn cũng tỉnh táo lại.

Đúng, không thể đắc ý quên mình, cũng tuyệt đối không thể khinh địch, không thể mềm lòng.

Phải dùng thực lực tuyệt đối chinh phục tâm mỹ nhân.

Sư tôn, người yên tâm đi.

Đồ nhi nhất định sẽ không để cho lão nhân gia người mất mặt.

Mười ban ván này, Tu La đạo tràng chúng ta nhất định sẽ thắng.

Lý Kiến Thành kiên định nói.

Tu La đại đế gật gật đầu, sau khi cảnh cáo Lý Kiến Thành, thấy phản ứng của Lý Kiến Thành hắn đã biết, Lý Kiến Thành đã ném ý nghĩ kỳ quái kia ra khỏi đầu.

Chỉ cần Lý Kiến Thành không khinh địch, chống lại cái gọi là Hoàng Nhi tiểu tỷ kia, Tu La đại đế vẫn rất có tự tin.

Hoàng Nhi kia tuy rằng thần bí, nhưng cũng không thể mạnh hơn Chân thiếu chủ nha.

Coi như là Chân thiếu chủ, Tu La đại đế cũng không thấy được Lý Kiến Thành không bằng hắn ta.

Lại nói, hiện tại Sách Đan Vương và Vân Trung Minh Hoàng chiến đấu đã gần tới thời điểm cuối cùng.

Giữa hai người vẫn có công có thủ như trước, thắng bại còn chưa xuất hiện tình huống nghiên về một phía, vẫn ở trong trạng thái giằng co.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, kết quả ván này tất sẽ là hòa, bất phân thắng bại.

Như vậy cho dù Lý Kiến Thành không có cách nào thắng Hoàng Nhi kia cũng không có sao.

Hiện tại là bốn thắng hai hòa, bốn thua.

Dù Sách Đan Vương và Lý Kiến Thành đều hòa, bất phân thắng bại, cũng chỉ là bốn thắng bốn hòa bốn thua mà thôi.

Trong lúc vô hình Tu La đại đế thậm chí còn có chút chờ đợi loại tình huống này xuất hiện.

Vì như vậy, trận chiến cuối cùng giữa hắn và Chân thiếu chủ mới thể hiện ra tầm quan trọng.

̀ng lên giáo huấn hắn biết nên làm người thế nào đi.

(1) Mới có thể khiến cho hắn nổi bật, đạt được thắng lợi đáng ngưỡng mộ.

Trận chiến áp trục, quyết định thắng bại song phương.

Đây không thể nghi ngờ là thứ có thể khiến cho Tu La đại đế hắn nổi bật, đả kích thể diện Khổng Tước thánh sơn rất tốt.

Phương diện võ đạo, Tu La đại đế có được lòng tin tuyệt đối.

So với phù lật nhất đạo trước đó còn tự tin hơn.

Phù lật nhất đạo còn có biến hóa, thế nhưng võ đạo, Tu La đại đế căn bản không tin tưởng sẽ xảy ra bất kỳ chuyện xấu nào.

Tiểu tử kia trước kia có tin đồn nghe nói hắn là bán bộ Hoàng cảnh.

Cho dù khoảng thời gian này có đột phá tiến vào Hoàng cảnh thì tính sao? Một người trẻ tuổi mới tiến vào Hoàng cảnh, muốn tranh giành cao thấp với đại đế ba ngàn năm như hắn sao? Đây là sự thực sao? Căn bản là chuyện không thực tế.

Lĩnh vực võ đạo là lĩnh vực tàn khốc nhất.

Mạnh chính là mạnh, yếu chính là yếu.

Trẻ tuổi nên tranh hùng với người trẻ tuổi.

Vượt cấp khiêu chiến không phải là không có.

Thế nhưng mà giữa Hoàng cảnh và Đế cảnh, ở giữa hơn kém bao nhiêu cấp cơ chứ? Đó là khoảng cách căn bản không có cách nào có thể khiêu chiến thành công.

Thế giới võ đạo, cơ hồ cũng không có tiền lệ vượt cấp khiêu chiến thành công khi thực lực hơn kém quá xa.

Có lẽ có.

Nhưng Tu La đại đế chưa từng nghe qua, hắn cũng không tin chuyện này lại xuất hiện trên người mình.

Tiểu tử họ Chân kia, thiên phú võ đạo quả thực rất xuất chúng.

trong tranh đoạt Thiếu chủ bảng, Tu La đại đế cũng từng quan sát qua.

Cũng bởi vì từng quan sát qua, trong lòng Tu La đại đế mới nắm chắc.

Hắn cảm thấy dùng thực lực võ đạo của tiểu tử họ Chân kia, nhiều lắm chỉ có thực lực đọ sức với Lý Kiến Thành mà thôi.

Trước mặt Tu La đại đế hắn, không khác con sâu cái kiến là bao.

Tu La đại đế tự tin, mình chỉ cần một phút đồng hồ là có thể bóp chết tiểu tử này.

Trên thực tế trong lòng hắn cũng đang tính toán như vậy, chỉ cần có cơ hội, hắn tuyệt đối không ngại ra tay nắm bắt cơ hội bóp chết anh tài này.

Tiểu tử này không phải là thiên tài sao? Không phải là thiếu chủ Khổng Tước thánh sơn hay sao? Thi đấu lôi đài, sẩy tay đánh chết, tuy rằng sẽ trở thành đề tài cho người ta bàn tán.

Thế nhưng thời gian trôi qua, ai sẽ vì một người chết mà cảm thấy thương cảm, cảm thất bất công cơ chứ? Lại nói, đến lúc đó cả Lưu Ly vương thành đều nằm trong sự khống chế của hắn, ai dám nói nhảm gì nữa? Tứ đại hoàng giả của Khổng Tước thánh sơn? Đến lúc đó trong Lưu Ly vương thành có địa phương cho bọn chúng đứng hay không cũng không nói trước được.

Bàn Long đại đế? Tịch Diệt đại đế? Hai gia hỏa này nếu như thức thời, nhiều lắm cũng chỉ là hai bồ tát, cố làm ra vẻ.

Tuyệt đối không có khả năng để cho bọn chúng nắm giữ quyền hành gì.

Nếu không thức thời, có thể diệt thì tiêu diệt, không thể diệt thì cũng đuổi đi.

Đến lúc đó cái Lưu Ly vương thành này chính là thiên hạ của hắn.

Trong khi đang suy nghĩ, trận chiến trên lôi đài cũng đã chấm dứt.

Hai thời thần đã tới, song phương vẫn bất phân thắng bại, ai cũng không thể làm gì được ai.

Hòa, bất phân thắng bại, lại là kết quả hòa, bất phân thắng bại.

Thế hòa bất phân thắng bại này đối với song phương mà nói, ý nghĩa hoàn toàn bất đồng.

Bên Khổng Tước thánh sơn, trừ Tam đại hoàng giả ngoài Vân Trung Minh Hoàng ra, nhìn thấy trận chiến đã chấm dứt, đều âm thầm nắm chặt tay mà thở dài.

Bọn họ cũng nhìn ra được, thực lực của Vân Trung Minh Hoàng tuy rằng mạnh hơn đối phương một chút.

Thế nhưng ưu thế vẫn không đủ rõ ràng.

Không thể để cho ưu thế này chuyển hóa thành một trận thắng.

Trận này có hi vọng lại không thắng lợi, làm cho thế cục bên Khổng Tước thánh sơn vốn đã vi diệu, càng thêm trở nên vi diệu.

Từ biểu hiện bề ngoài xem ra, kết quả hiện tại là bốn thắng, ba hòa, bốn thua.

Song phương tới hiện tại vẫn hòa, bất phân thắng bại.

Thế nhưng mà người sáng suốt nhìn vào là có thể nhận ra, thế cục hiện tại hoàn toàn đã rơi vào trong tay bên Tu La đạo tràng.

Hai trận kế tiếp đánh thế nào đây? Bên Khổng Tước thánh sơn, Chân thiếu chủ sắp đối mặt với Tu La đại đế, không thể chiến thắng.

Mà Hoàng Nhi tiểu tỷ, mọi người đối với nàng rất là lạ lẫm.

Trước kia tuy rằng nàng xuất chiến qua mấy trận, tuy rằng hòa được một ván trong lĩnh vực đan đạo, thế nhưng biểu hiện ở các mặt khác cũng không phải quá chói mắt.

Bởi vậy khiến cho trong lòng mọi người không mấy lạc quan về nàng.

Ấn tượng đầu tiên của mọi người chính là khí chất của Hoàng Nhi xuất chúng, như khí chất là khí chất, hoàn toàn không có thấy khí phách và sát khí của nàng lộ ra, cho nên khiến cho mọi người không khỏi cảm thấy nàng không có thực lực cạnh tranh, là nhân vật bên Khổng Tước thánh sơn bất đắc dĩ gom góp cho đủ số lượng.

Trên thực tế đại đa số người đều cho rằng nàng tới gom góp cho đủ số.

Bởi vì bản thân Chân thiếu chủ còn trẻ như vậy, muốn hắn lựa chọn một đệ tử thân truyền, cũng rất khó khăn.

Bên Tu La đạo tràng hoàn toàn bất đồng với bên Khổng Tước thánh sơn đang ủ rũ.

Cả đám đều vui mừng không thôi.

Hiển nhiên bọn họ đã nhìn thấy thắng lợi đang nghiên về phía bọn họ.

Đánh cuộc mười ba ván chỉ còn có hai ván.

Hai ván còn lại là hai ván mà bọn họ đều nhất trí cho rằng nhất định có thể nắm chắc thắng lợi.

Tu La đạo huynh, chúc mừng a.

Thương Hải đại đế cũng vui mừng không thôi, tiến lên chúc mừng Tu La đại đế: Tuy rằng thế cục thay đổi bất ngờ, thế nhưng nội tình của Tu La đạo tràng vẫn tốt hơn, để xem lần này bọn chúng còn có gì để nói hay không.

Thương Hải đại đế trước đó cũng kinh hồn táng đảm, sợ bên Tu La đại đế thất bại.

Nhất là khi nhìn thấy Giang Trầη triệu hồi ra thú chiến khế ước là Chân Long, lúc ấy Thương Hải đại đế thực sự có cảm giác thất bại mãnh liệt.

Thậm chí hối hận đối nghịch với Khổng Tước thánh sơn.

Mà bây giờ loại cảm giác này rốt cuộc cũng biến mất.

Thắng lợi đã ở trong tầm mắt, tâm tình của hắn tự nhiên cũng trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Trảm Không đại đế cũng cười cười, mặc dù không có chúc mừng sớm, thế nhưng cũng vô cùng lạc quan: Tu La đạo huynh, hai ván còn lại này, có lẽ không cần phải tiếp tục lo lắng nữa rồi.

Tu La đại đế gật gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Lý Kiến Thành: Kiến Thành, bổn Đế vẫn nói câu nói kia.

Không nên khinh địch, phát huy toàn lực.

Trong mắt Lý Kiến Thành lóe lên tinh quang, như có chút suy nghĩ, hắn gật đầu, dùng giọng cam đoan nói: Sư tôn yên tâm đi, đệ tử nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của sư tôn.

Thương Hải đại đế cười ha hả nói: Nha đầu kia của Khổng Tước thánh sơn, hơn phân nửa là gom góp cho đủ số.

Đừng nói là nha đầu kia, coi như Chân thiếu chủ tự thân xuất mã, đường võ đạo nhất định cũng không địch lại Kiến Thành hiền chất.

Kiến Thành hiền chất chỉ cần có biểu hiện bình thường, nhất định sẽ nắm chắc thắng lợi ván này, không có bất kỳ vấn đề gì cả.

̀ng lên giáo huấn hắn biết nên làm người thế nào đi.

(2) Kiến Thành thiếu chủ, chúc ngươi mã đáo thành công.

Lý Kiến Thành chắp tay, tay áo phất phơ, bay về phía lôi đài phía trước, miệng kêu lên một tiếng: Hoàng Nhi tiểu tỷ, Kiến Thành chờ nàng ở lôi đài.

Lý Kiến Thành cố ý chinh phục Hoàng Nhi, bởi vậy mỗi một hành động, tiếng nói đều cố gắng ra vẻ.

Bên Khổng Tước thánh sơn, biểu lộ trên mặt mọi người vô cùng ngưng trọng.

Vân Trung Minh Hoàng càng tự trách mình hơn: Thiếu chủ, chư vị đạo hữu, Vân Trung vô năng, không thể nắm được ván kia, làm cho thế cục đối với Khổng Tước thánh sơn chúng ta bất lợi.

Vân Trung có tội.

Những người khác cũng biết không trách được Vân Trung Minh Hoàng, trên thực tế ai cũng không lạ gì.

Tất cả mọi người đã cố hết sức, có trách thì chỉ có thể trách Tu La đạo tràng quá mức vô sỉ, mời hai tên trợ thủ không rõ lai lịch, còn đột nhiên đưa ra yêu cầu như vậy.

Nếu như không phải Khổng Tước thánh sơn bị động nghênh chiến, chỉ cần có chút chuẩn bị mà nói, thế cục tuyệt đối sẽ không bị động như vậy, bết bát như vậy.

Vân Trung đạo huynh, chuyện này quả thực không thể trách ngươi, cũng không cần phải nghe lời dèm pha của bất kỳ ai.

Đa Mai Minh hoàng tuy rằng gần đây lạnh nhạt, thế nhưng lúc này lại cực kỳ thông tình đạt lý: Ngươi đã cố hết sức, tất cả mọi người đã cố hết sức.

Đổi lại là chúng ta đi lên, thế cục có khả năng còn bết bát hơn.

Đúng vậy, không nên tự trách.

Trấn Tuế Minh Hoàng thở dài: Chỉ tiếc bệ hạ không có ở Lưu Ly vương thành, nếu không đám tiểu nhân này căn bản không có bất kỳ phần thắng nào.

Đúng vậy, nếu như bệ hạ có mặt, bọn chúng dám càn rỡ như vậy sao? Dã Hồ Minh Hoàng cũng than thở không thôi.

Khổng Tước đại đế là người tài hoa kinh người, phù lật nhất đạo, tài hoa của Khổng Tước thánh sơn có thể nói là đệ nhất nhân trong Lưu Ly vương thành.

Hắn chế tác Đế Lâm Ngự giáp phù và Đế Lâm Chân cương phù cũng là phù lật có trình độ cao nhất Lưu Ly vương thành.

Mà đan đạo, tuy rằng Khổng Tước thánh sơn không tính là có tu vi nổi bật, thế nhưng trong bảy đại đế của Lưu Ly vương thành mà nói, tuyệt đối là tồn tại mạnh nhất.

Trận pháp nhất đạo, Khổng Tước đại đế tuyệt đối cũng là nhân tài kiệt xuất trong bảy đại đế.

Tất cả các mặt, chỉ cần có Khổng Tước đại đế có mặt, mọi thứ đều có thể áp chế Tu La đại đế.

Như vậy đánh cuộc mười ba ván này, nói không chừng bên Tu La đại đế nhiều lắm chỉ thắng được ba bốn ván mà thôi.

Những ván khác chỉ sợ cũng là bên Khổng Tước thánh sơn bọn họ thắng.

Đầu tiên Khổng Tước đại đế có thể áp chế Tu La đại đế bốn năm trận, mà Chân thiếu chủ ít nhất có thể thắng ba bốn trận.

Những người khác cho dù đi lên gom góp đủ số, cũng không có sao.

Tuy rằng Vô Song đại đế cũng mạnh, nhưng mà sự cường đại của hắn chỉ ở phương diện võ đạo mà thôi.

Những lĩnh vực khác, Vô Song đại đế là một tán tu, lực lượng không có nhiều như vậy.

Giang Trầη thấy Tứ đại minh hoàng sa sút, thanh âm có chút không vui vang lên: Chư vị, trận chiến này còn chưa kết thúc, các ngươi đã ở chỗ này khóc lóc kể lể như vậy.

Khổng Tước đại đế bệ hạ đề bạt các ngươi, nói các ngươi là người đáng tin cậy.

Tại sao bổn thiếu chủ lại thấy, tố chất tâm lý của các ngươi có vấn đề a? Quả thực hiện tại Giang Trầη có chút không vui.

Bọn họ hoài niệm Khổng Tước đại đế tự nhiên không có sai, thế nhưng mà trận chiến này còn chưa kết thúc, bọn họ đã nhiều lần nói ra những lời bi quan như vậy.

Giang Trầη với tư cách là thiếu chủ Khổng Tước thánh sơn, tự nhiên hắn không vui cũng phải.

Tứ đại hoàng giả cũng biết mình lỡ miệng, nghe Giang Trầη quát lớn, cả đám vội vàng nói lời xin lỗi.

Chân thiếu chủ, chúng ta sai rồi.

Đúng vậy, xin thiếu chủ trách phạt.

Giang Trầη hừ lạnh một tiếng, hắn biết rõ mình còn trẻ tuổi, Tứ đại hoàng giả này tuy rằng bề ngoài tử trung, thế nhưng mà trên phương diện tâm lý vô thức sẽ vì hắn còn tre tuổi mà không tín nhiệm.

Tuy rằng đây là chuyện thường tình của con người, thế nhưng mà trong lúc quan trọng như vậy, hắn căn bản không hy vọng bên trong Khổng Tước thánh sơn xuất hiện tình cảnh không chiến mà thua trước.

Cho dù thua cũng phải thua thoải mái, nếu như Tứ đại hoàng giả cứ ủ rũ, cứ than thở như vậy.

Vậy thì đây tuyệt đối không phải là bầu không khí xứng đáng mà Khổng Tước thánh sơn nên có.

Hoàng Nhi cười nhạt một tiếng: Lý Kiến Thành kia đắc ý quên mình, ta sẽ đi cho hắn biết thế nào là lễ độ.

Kỳ thực trong lòng Hoàng Nhi có chút giận dữ, Lý Kiến Thành đắc ý quên mình, ăn nói ngả ngớn, khiến cho Hoàng Nhi tức giận.

Mà Tứ đại hoàng giả của Khổng Tước thánh sơn than thở cũng làm cho Hoàng Nhi cảm thấy mình bị khinh thị, coi thường.

Đối với chuyện này nàng cũng không quá để ý.

Thế nhưng mà Tứ đại hoàng giả khinh thị Giang Trầη, lại là điều mà Hoàng Nhi không chấp nhận được.

Sợ rằng không phải là bọn họ cố ý, thế nhưng mà Hoàng Nhi cũng muốn tranh giành một hơi này, muốn cho người cả Lưu Ly vương thành đều biết, dù Khổng Tước thánh sơn không có Khổng Tước đại đế, Chân thiếu chủ cũng tọa trấn được.

Giang Trầη gật đầu nói: Hoàng Nhi, tiểu tử kia ngang ngược càng rỡ.

Nàng đi giáo huấn hắn nên làm người thế nào.

Nếu như hắn quá kiêu ngạo, phế hắn cũng không sao.

Phế hắn? Người Khổng Tước thánh sơn bên này đều có chút giật mình.

Hoàng Nhi lại lạnh nhạt gật đầu, thân thể nhoáng lên một cái, nhẹ nhàng rời khỏi trận doanh Khổng Tước thánh sơn.

Trận thứ mười hai, Hoàng Nhi tiểu tỷ của Khổng Tước thánh sơn đấu với Lý Kiến Thành thiếu chủ của Tu La đạo tràng.

Thực lực của Lý Kiến Thành trên thực tế cả Lưu Ly vương thành, người biết rõ ngọn nguồn của hắn cũng không có mấy người.

Trước kia Khổng Tước thánh sơn có Phiền thiếu chủ, luôn được vinh dự gọi là tồn tại thứ nhất trên Thiếu chủ bảng, luôn áp chế Lý Kiến Thành hắn một đầu.

Về sau, sau khi Phiền thiếu chủ vẫn lạc, Lý Kiến Thành thuận thế trở thành đệ nhất nhân trong đám người trẻ tuổi.

Chỉ là cho tới nay, Lưu Ly vương thành đều lưu truyền nhận định, nói Lý Kiến Thành Tu La đạo tràng thâm bất khả trắc, hắn tu luyện một môn bí pháp của Tu La sát đạo, vô cùng lợi hại.

Một khi luyện thành thực lực đột nhiên tăng mạnh, coi như là Phiền thiếu chủ tái sinh cũng chỉ có thể xách giày cho hắn.

Loại nhận định này không có được chứng minh qua.

Lần trước trong chiến bài danh của Thiếu Chủ bảng, có vài người muốn cướp đoạt vị trí đứng đầu của Lý Kiến Thành, kể cả truyền nhân Chu Diễn của Khổng Tước thánh sơn.

Thế nhưng mà tất cả những người khiêu chiến Lý Kiến Thành, cuối cùng đều chỉ kém một chiêu.

Hơn nữa lúc khiêu chiến Thiếu Chủ bảng, Lý Kiến Thành chỉ dùng phương pháp thông thường, cũng không thấy hắn ta sử dụng bí pháp đặc biệt gì.

Cho nên càng khiến cho Lý Kiến Thành này thần bí.

Lần này Lý Kiến Thành sẽ sử dụng bí pháp sao? Vị Hoàng Nhi tiểu tỷ này nếu như Lý Kiến Thành thi triển bí pháp, không biết có thể chống đỡ được mấy chiêu?̉o ai ba chiêu? (1) Người đã giao thủ với Lý Kiến Thành cũng biết, phương thức chiến đấu của Lý Kiến Thành vô cùng bá đạo, tính áp chế rất mạnh.

Làm đối thủ của Lý Kiến Thành, là một chuyện vô cùng thống khổ.

Rất nhiều thiên tài khiêu chiến Lý Kiến Thành, dưới thế công của Lý Kiến Thành, thậm chí ngay cả cơ hội phát động công kích trả lại cũng không có, đã bị giết hoặc đánh bại.

Cho dù là bên trận doanh Khổng Tước thánh sơn, nhìn thấy Lý Kiến Thành, lại nhìn qua Hoàng Nhi, đều cảm thấy trận chiến này, Hoàng Nhi tiểu tỷ không có cơ hội thắng.

Đương nhiên cũng không phải tất cả mọi người đều xem thường nàng.

Vô Song đại đế nhìn qua thân thể nhẹ nhàng uyển chuyển của Hoàng Nhi, hai mắt khẽ động, dường như có chút suy nghĩ.

Hoàng Nhi tiểu tỷ, chúng ta lại gặp mặt.

Lý Kiến Thành cười ha hả: Phù lật nhất đạo, Kiến Thành hơn một chút.

Trận võ đạo này Hoàng Nhi tiểu tỷ nên cẩn thận.

Kiến Thành mặc dù có ý nghĩ thương hoa tiếc ngọc, thế nhưng luận võ đạo, cuối cùng khó tránh khỏi xảy ra chuyện không như ý.

Nếu như Hoàng Nhi tiểu tỷ không chống nổi, tốt nhất nên nói sớm một tiếng, Kiến Thành nhất định sẽ hạ đài, đủ để cho Hoàng Nhi tiểu tỷ đi xuống.

Ý tứ này hiển nhiên nói cho Hoàng Nhi biết, nếu như nàng nhận thua, bổn thiếu chủ nhất định sẽ cho nàng cơ hội, sẽ không bức nàng tới mức ngay cả cơ hội nhận thua cũng không có.

Không thể không nói Lý Kiến Thành này vô cùng tự phụ.

Lý Kiến Thành tuyệt đối không phải là loại ngươi quên hết tất cả.

Hắn nói những lời này nhìn như khaon dung, thế nhưng trên thực tế cũng đang dùng khí thế áp bách Hoàng Nhi, ở trong lòng có ý định làm tan rã ý chí chiến đấu của Hoàng Nhi.

Trên khuôn mặt mỹ mạo của Hoàng Nhi không có chút biểu lộ nào.

Nàng chỉ lạnh lùng nhìn Lý Kiến Thành.

Người Tu La đạo tràng cuối cùng chỉ là một đám gia hỏa chỉ biết khua môi múa mép hay sao? Hoàng Nhi lãnh đạm nói: Nếu như ngươi muốn khoe khoang tài ăn nói, ta không thể không nhắc nhở ngươi, ngươi đã thất bại rồi.

Khuôn mặt Lý Kiến Thành cứng đờ, hắn tự nhận mình làm như vậy đã rất phong độ rồi.

Thế nhưng nhìn ý tứ của giai nhân xinh đẹp này, người ta căn bản không để hắn vào trong lòng a.

Chẳng lẽ một phen ra vẻ của hắn chẳng khác nào làm cho người mù lòa nhìn hay sao? Lý Kiến Thành rất là phiền muộn, phiền muộn gần như bạo phát.

Điều buồn bực nhất trong nhân sinh chính là ngươi dốc lòng biểu hiện trước mặt giai nhân, mà người ta lại coi ngươi giống như kẻ ngu xuẩn vậy.

Giờ phút này Lý Kiến Thành rốt cuộc cũng động sát cơ.

Nhưng mà sát cơ này lập tức bị một cỗ phẫn nộ tà ác thay thế.

Tiểu tiện nhân, ngươi rượu mời không uống, lại muốn uống rượt phạt.

Tốt, tốt, tốt, ổn thiếu chủ nhất định phải làm nhục ngươi một phen ở ván ày.

Đợi sau khi Khổng Tước thánh sơn sụp đổ, ngươi rơi vào trong tay bổn thiếu chủ, nhất định phải làm cho ngươi uyển chuyển hầu hạ trước mặt thiếu chủ, khi đó để xem ngươi còn giả vờ thanh cao tới lúc nào.

Những lời này Lý Kiến Thành hận không thể thốt lên.

Cũng may hắn còn chưa có quên mình có thân phận là thiếu chủ Tu La đạo tràng.

Những lời này cho dù muốn nói thế nào cũng chỉ có thể nuốt vào trong bụng, tuyệt đối không thể nói ra được, một khi nói ra sẽ rất khó nhìn.

Hoàng Nhi cực kỳ thông minh, nhìn ánh mắt tà ác của Lý Kiến Thành nhìn về phía mình.

Nàng đã mơ hồ đoán ra được đối phương có ý nghĩ tà ác nào trong đầu.

Trong đôi mắt đẹp hiện lên vẻ chán ghét, Hoàng Nhi lạnh lùng nói: Lý Kiến Thành, Tu La đạo tràng các ngươi muốn khiêu chiến quyền uy của Khổng Tước thánh sơn.

Ngươi đã khiêu chiết, vậy ta nhường ngươi xuất chiêu trước.

Cái gì? Cho ta xuất chiêu trước? Lý Kiến Thành cơ hồ còn cho rằng mình nghe nhầm, thế nhưng nữ tử này chẳng lẽ đầu óc có vấn đề? Hay là bị bá vương khí của bổn thiếu chủ chấn nhiếp? Ha ha, ngươi xác định để bổn thiếu chủ xuất chiêu trước sao? Lý Kiến Thành nói, giống như đang nghe được chuyện nực cười nhất trên thế gian này.

Đồng thời biểu hiện trên mặt hắn cũng cứng lại, uy áp Hoàng cảnh cường đại không hề giữ lại mà phóng ra, tạo thành một đạo khí thế cường đại giống như khiêu khích phóng về phía Hoàng Nhi.

Tà ác như Lý Kiến Thành, dường như hận không thể thông qua khí thế này khiến cho Hoàng Nhi ngã xuống đất.

Dùng lĩnh lực Hoàng cảnh của hắn làm nhục tiểu mỹ nhân nũng nịu gọi là Hoàng Nhi tiểu tỷ này.

Hoàng Nhi cảm nhận được ý đùa giỡn của Lý Kiến Thành, nàng càng nhíu mày, trong lòng thầm nói: Tiểu tử này ngả ngớn, vô lễ, vẫn là nghe Trần ca, nhân cơ hội phế hắn.

Trong lòng Hoàng Nhi rất ít khi hiện lên suy nghĩ tà ác như vậy.

Thế nhưng mà suy nghĩ này rất nhanh vẫn bị Hoàng Nhi ngăn chặn.

Không được, đánh bại Lý Kiến Thành thì có thể, thế nhưng phế hắn lại không ổn.

Tâm tư Hoàng Nhi tinh tế, tỷ mỉ, lập tức nghĩ tới trận tiếp theo chính là Trần ca đấu với lão nhân Tu La đại đế kia.

Nếu như nàng phế Lý Kiến Thành, tất sẽ khiến cho Tu La đại đế kia nổi giận lôi đình.

Đến lúc đó Trần ca chống lại Tu La đại đế đang bị phẫn nộ công tâm, chẳng phải là nàng làm liên lụy Trần ca rồi hay sao? Không thể không nói, tâm tư của Hoàng Nhi tinh tế, khi cân nhắc vấn đề cũng vô cùng tỉ mỉ.

Dù nàng bây giờ bất mãn với Lý Kiến Thành như vậy thế nhưng cũng không định làm mọi chuyện quá tuyệt tình.

Lý Kiến Thành nào có biết rằng tiểu mỹ nhân đứng ở đối diện hắn căn bản không phải kiêng kỵ hắn, mà đang cân nhắc trong lòng nên xử trí hắn như thế nào.

Hắn lại càng không biết, mình ở trong suy nghĩ của Hoàng Nhi đã đi qua Quỷ môn quan một chuyến.

Thế nhưng miệng vẫn không biết sống chết khiêu khích Hoàng Nhi: Ở trong đám người trẻ tuổi của Lưu Ly vương thành, bổn thiếu chủ còn chưa bao giờ ra chiêu trước.

Ngay cả cái gọi là Chân thiếu chủ của Khổng Tước thánh sơn các ngươi cho dù lên đài bổn thiếu chủ cũng khinh thường xuất chiêu trước.

Hoàng Nhi tiểu tỷ, ngươi có biết vì sao không? Lý Kiến Thành tìm được cơ hội ngưu bức, tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy.

Hoàng Nhi không chút biểu tình, nói: Ta không có hứng thú biết rõ.

Lý Kiến Thành cười ha hả: Bởi vì ai cũng biết, nếu như bổn thiếu chủ xuất chiêu trước mà nói, đối phương có lẽ ngay cả cơ hội xuất chiêu cũng không có.

Đây cũng không phải là Lý Kiến Thành tự đề cao mình, đường võ đạo của hắn kỳ thực khí phách cực kỳ.

Người cùng hắn giao thủ, nếu như mất đi tiên cơ, thường thường sẽ bị hắn áp chế tới cùng, đánh tới ngay cả cơ hội thở dốc cũng không có.

Chống đỡ từ đầu tới cuối, nói không chừng ngay cả một lần cơ hội phản kích cũng không có mà đã thất bại.

Thật sao? Hoàng Nhi ngay cả mí mắt cũng không có nhấc lên một chút.

Hoàng Nhi tiểu tỷ không tin? Lý Kiến Thành dùng giọng giống như trêu đùa con mồi, nói với Hoàng Nhi.

Hoàng Nhi nhíu mày, đột nhiên nói tiếp: Ta tin hay không chỉ là râu ria.

Nghe ý tứ của ngươi, là muốn ta ra tay trước sao?̉o ai ba chiêu? (2) Bổn thiếu chủ tuy rằng gần đây không thích ra tay với nữ tu, có câu nói gọi là nam nhân tốt không đánh nữ nhân.

Mà hiện tại đang ở trên lôi đài, không đấu cũng không được.

Nhưng mà cho dù muốn đấu cũng phải có chút phong độ.

Hoàng Nhi tiểu tỷ xuất chiêu trước đi.

Nếu như ngươi không có xuất chiêu trước, bổn thiếu chủ sợ rằng ngươi sẽ không còn cơ hội xuất chiêu nữa.

Ngươi chắc chắn? Chắn chắn, chắn chắn.

Ha ha.

Bổn thiếu chủ cũng muốn nhìn một chút, giai nhân như Hoàng Nhi tiểu tỷ, khi công kích, bộ dáng sẽ động lòng người ra sao nha.

Ngữ khí của Lý Kiến Thành không phải ngả ngớn bình thường nữa.

Hoàng Nhi thủy chung vẫn không thèm để ý tới hắn, nhưng mà trong mắt nàng hiện lên vẻ tức giận, nàng khẽ gật đầu nói: Nếu như vậy ngươi tiếp chiêu đi.

Lý Kiến Thành giống như mây trôi nước chảy, vui vẻ nói: Được, Hoàng Nhi tiểu tỷ nên cố gắng hết sức.

Cho dù là gãi ngứa, vậy cũng nên cần ra sức một chút nha.

Như vậy đi, bổn thiếu chủ sẽ nhường Hoàng Nhi tiểu tỷ mười chiêu trước được không? Ba chiêu thôi.

Hoàng Nhi thản nhiên nói.

Ba chiêu thì ba chiêu.

Hoàng Nhi tiểu tỷ có lệnh, tự nhiên bổn thiếu chủ phải đáp ứng.

Nhưng mà theo ý của bổn thiếu chủ, cứ đồng ý mười chiêu, chẳng phải càng có thành ý hơn hay sao? Hoàng Nhi có chút trào phúng nói: Ngươi nghĩ nhiều rồi, ta nói là ngươi có thể tiếp được của ta ba chiêu, vậy ván này coi như ngươi thắng.

Những lời này của Hoàng Nhi, thanh âm cũng không nhỏ.

Khi nàng nói xong, đại đa số người còn tưởng rằng lỗ tai mình nghe nhầm.

Nàng nói cái gì? Muốn Lý Kiến Thành tiếp nàng ba chiêu? Nếu tiếp được ba chiêu thì coi như Lý Kiến Thành thắng? Bên Khổng Tước thánh sơn, cả đám cũng tưởng rằng lỗ tai mình có vấn đề, cả đám đều dùng ánh mắt mờ mịt nhìn nhau.

Hoàng Nhi tiểu tỷ đang nói gì vậy? Vẻ mặt Vân Trung Minh Hoàng mờ mịt, có chút khó tin nhìn về phía tam hoàng còn lại.

Nàng.

.

.

Dường như nàng nói trong vòng ba chiêu đánh bại Lý Kiến Thành.

Hẳn là ý như vậy.

Dã Hồ Minh Hoàng cũng có chút không quá chắc chắn.

Hình như là ý như vậy a.

Đa Mai minh hoàng như có điều suy nghĩ, ánh mắt nhìn qua thân ảnh yểu điệu của Hoàng Nhi trên đài, trong lúc nhất thời có chút khó hiểu.

Mới vừa rồi bốn người bị Giang Trầη phê bình một phen, Tứ đại hoàng giả cũng không dám đơn giản xác định, lại càng không dám biểu lộ cảm xúc bi quan.

Vô Song đại đế cũng nhìn về phía Giang Trầη: Lão phu không nghe nhầm chứ? Hoàng Nhi tiểu thư nói ba chiêu đánh bại Lý Kiến Thành? Giang Trầη cười ha hả: Các ngươi không cần phải nghi thần nghi quỷ, tất cả mọi người không có nghe nhầm.

Nàng đang nói thật.

Lý Kiến Thành không coi ai ra gì, có lẽ Hoàng Nhi chỉ đang giáo huấn hắn nên biết làm người thế nào mà thôi.

Thế nhưng mà.

.

.

Nhìn thấy biểu lộ chắc chắn trên mặt Giang Trầη, trong lòng Tứ đại hoàng giả có một đống lớn câu hỏi, thế nhưng lại vướng ở cổ họng, nửa câu cũng không dám nói ra.

Bên Tu La đại đế, hai hàng lông mày nhíu lại.

Hắn là người từng trải hơn Lý Kiến Thành rất nhiều, sau khi nghe Hoàng Nhi nói những lời này, vẻ mặt sững sờ, thế nhưng trong lòng lại đang nhảy dựng lên.

Trong vòng ba chiêu đánh bại Lý Kiến Thành? Nếu như bất luận là một thiên tài trẻ tuổi nào trong Lưu Ly vương thành nói những lời này, Tu La đại đế nhất định sẽ cho rằng đối phương điên.

Lý Kiến Thành có bao nhiêu bổn sự, hắn làm lão sư, là người rõ ràng nhất.

Ngay cả Chân thiếu chủ kiệt xuất nhất Lưu Ly vương thành chống lại Lý Kiến Thành, đoán chừng thắng bại cũng chỉ năm năm mà thôi.

Nói không chừng phần thắng của Lý Kiến Thành còn lớn hơn.

Nữ tử có khí chất xuất chúng này có thực lực võ đạo xuất chúng như vậy sao? ý nghĩ đầu tiên trong đầu Tu La đại đế chính là không tin.

Thế nhưng mà cẩn thận nghĩ lại, người Khổng Tước thánh sơn xưa nay rất ít mở miệng nói điêu như vậy.

Nói như vậy, chuyện mà Khổng Tước thánh sơn mở miệng có rất ít chuyện không làm được.

Chẳng lẽ.

.

.

Không tốt, trong đầu Tu La đại đế bỗng nhiên xuất hiện ý nghĩ bất an.

Cuồng vọng, nữ tử này xem ra bị Chân thiếu chủ kia tẩy não.

Giống như tiểu tử kia vậy, cuồng vọng không biết điểm dừng.

Thương Hải đại đế bên cạnh cảm thấy chướng mắt vô cùng.

Đồng thời hắn hoàn toàn hco rằng nữ tử này đang nói lời vô nghĩa, muốn ba chiêu đánh bại Lý Kiến Thành hay sao? Coi như là Thương Hải đại đế, hắn cũng không dám nói trong vòng ba chiêu có thể đánh bại Lý Kiến Thành.

Dù sao Lý Kiến Thành là thiếu chủ Tu La đạo tràng, trên người hắn nhất định sẽ có bảo vật nghịch thiên.

Lý Kiến Thành lúc này đầu óc còn chưa thanh tỉnh, chờ tới khi hắn tỉnh táo lại, mới hiểu được hóa ra tiểu mỹ nhân trước mắt này từ đầu tới cuối đều đang khinh bior hắn.

Lý Kiến Thành giận quá hóa cười: Hoàng Nhi tiểu tỷ, xem ra ngươi quả thực không hiểu đủ về bổn thiếu chủ.

Bổn thiếu chủ đối với ngươi dường như cũng không hiểu biết đủ a.

Ta vẫn cảm thấy mình đã rất cuồng rồi.

Thế nhưng nào ngờ Hoàng Nhi lại cuồng hơn ta.

Bổn thiếu chủ không thể không thừa nhận, ngươi học rất giống.

Hoàng Nhi lắc đầu: Một nam nhân dong dài như vậy, đây là bổn sự mà Tu La đại đế dạy ngươi hay sao? Lý Kiến Thành không phải là người dễ dàng bị tiểu mỹ nhân chọc giận như vậy, thế nhưng lần này hắn thực sự đã bị chọc giận.

Cũng không phải hắn chưa từng bị người ta khinh bỉ qua.

Thế nhưng bị một mỹ nữ như vậy khinh bỉ.

Đây vẫn là lần đầu.

Tốt, tốt, tốt.

Lý Kiến Thành nghiến răng nghiến lợi, hung quang trong mắt hiện lên, không thèm che dấu: Tiểu nữu, bổn thiếu chủ tự hỏi đã cho ngươi đủ mặt mũi.

Cho ngươi mặt mũi mà ngươi còn không muốn.

Vậy thì cũng đừng trách bổn thiếu chủ vô tình.

Trong lòng Lý Kiến Thành hiện lên vô số ý nghĩ tà ác, lạnh lùng nói: Động thủ đi, ta đã nói nhường ngươi ba chiêu, bổn thiếu chủ nói được là làm được.

Hoàng Nhi lười dong dài với tên nam nhân khoác lác này, nàng khẽ gật đầu.

Bàn chân ngọc bước về phía trước một bước, bàn tay trắng như tuyết sẽ quấy hư không.

Trong lòng bàn tay nàng đột nhiên như có một con sông hiện lên.

Khi bàn tay trắng như ngọc quấy đảo, dòng sông này giống như không khí sáng chói, hình thành một vòng xoáy màu xanh, thoáng cái hư không bỗng nhiên xuất hiện khe nứt, có một vòng xoay hư không loạn lưu nhảy ra.

Sưu.

.

.

Vòng xoáy trong lòng bàn tay ngọc của Hoàng Nhi khuếch tán, trong nháy mắt bao phủ thiên địa, kéo dài ra bốn phía, thoáng cái bao phủ Lý Kiến Thành vào bên trong.

Lý Kiến Thành kiêu ngạo không ai bì nổi, trong quyết đấu giữa những người trẻ tuổi của Lưu Ly vương thành chưa từng bại trận.

Cho dù là Phiền thiếu chủ của Khổng Tước thánh sơn năm đó khi còn sống, song phương cũng chưa chính thức chiến thắng nhau, cũng chưa chính thức phân ra thắng bại.

Cho nên trong quyết đấu với những người trẻ tuổi Lưu Ly vương thành, tâm tính của Lý Kiến Thành vẫn vô cùng tốt, cũng vô cùng tự tin, chưa bao giờ có thời khắc sợ hãi hoặc là kinh hoàng.

̣t vật nuốt lời.

(1) Thế nhưng mà giờ phút khi Hoàng Nhi ra một chiêu này, Lý Kiến Thành chưa bao giờ kinh hoàng đến vậy.

Không ngờ trong lòng hắn, cảm giác này không có cách nào khống chế được mà tràn ngập trong lòng.

Bàn tay trắng như ngọc của Hoàng Nhi giống như có thể điều khiển thời không, có ma lực thần kỳ.

Vòng xoáy kia một khi hình thành, không ngờ trực tiếp khiến cho Lý Kiến Thành có cảm giác bản thân đang ở trong biển lớn vậy.

Sau một khắc, Lý Kiến Thành hãi hùng khiếp vía, nào dám lãnh đạm.

Hắn hét lớn một tiếng, hai tay chấn động, trong tay xuất hiện một đạo phù lật quỷ dị.

Hắn ném lên hư không, phù lật kia hóa thành từng đường vân màu đỏ, thoáng cái quang mang đại thịnh.

Lực lượng cường đại nổ tung, chấn vỡ hư không, trực tiếp chấn vỡ vòng xoáy cường đại do Hoàng Nhi tạo ra trên hư không.

Ầm ầm ầm.

Lực lượng một trảo này của Hoàng Nhi là một loại thần thông không gian cực kỳ bá đạo, có thể lập tức tạo thành một loại khí thế trói buộc, phong tỏa một phương hư không.

Chỉ cần đối phương không chút cẩn thận, sẽ bị ngục giam vô hình này vây khốn vào bên trong.

nếu không phải Lý Kiến Thành xem xét thời cơ nhanh, trực tiếp xuất ra phù lật cường đại phá nát công kích của Hoàng Nhi, chỉ sợ hắn đã bị vây khốn bên trong một trảo này rồi.

Ầm ầm.

Lực lượng cường đại va chạm, khí lưu điên cuồng va chạm, tản ra, rồi lại va chạm, lại tản ra.

Liên tiếp như vậy, cả hư không giống như đều bị xé rách, khiến cho bốn phía lôi đài đại chấn, đất rung núi chuyển, khí thế cực kỳ kinh người.

Lúc này mới chỉ bắt đầu mà đã có khí thế như vậy khiến cho người xem bốn phía trợn mắt há hốc mồm, tất cả mọi người ngừng thở, con mắt trợn lớn, so với chuông đồng còn lớn hơn.

Ai cũng không nghĩ ra, Hoàng Nhi tiểu tỷ nhìn như ôn nhu kia, bàn tay ngọc chỉ khẽ quấy đảo lại có uy năng đáng sợ như vậy.

Mà Lý Kiến Thành cũng cảm nhận được, trong nháy mắt này hắn đã nhìn thấy nguy cơ.

Phải biết rằng lúc ấy đại bộ phận quần chúng vẫn chưa hay biết gì.

Không thấy nông sâu của một chiêu kia của Hoàng Nhi.

Thật sự quá mạnh.

Xem ra tất cả mọi người đều đánh giá thấp Hoàng Nhi tiểu tỷ này a.

Thoạt nhìn Lý Kiến Thành dường như có chút chật vật a.

Ngược lại, Hoàng Nhi tiểu tỷ này nhẹ nhàng ra tay mà đã có công kish như vậy.

Trận chiến này quả thực đáng xem.

Có cái rắm.

Ta thừa nhận đã đánh giá thấp nàng.

Nhưng mà nữ nhân này quá ngu xuẩn, nàng ta đã mở miệng nói.

Ba chiêu không thắng thì coi như nàng thua.

Ngươi cảm thấy trong vòng ba chiêu nàng có thể thắng được Kiến Thành thiếu chủ sao? Đây chẳng qua chỉ là nói vậy, ngươi còn tưởng là thực hay sao? Vị này hiển nhiên là đứng ở phía Khổng Tước thánh sơn.

Lôi đài không nói đùa, nàng đã khoa trương mở miệng như vậy, phải làm như vậy.

Người ủng hộ Tu La đạo tràng nắm chặt điểm này không buông.

Hay cho một câu trên lôi đài không nói đùa.

Dường như Lý Kiến Thành kia cũng đã nói, nhường người ta ba chiêu a.

Cái gì gọi là nhường chiêu? Nhường chiêu là để cho đối phương công kích, hắn tuyệt đối không hoàn thủ.

Không ngờ hắn lại vận dụng phù lật.

Hay cho một câu nhường ba chiêu a, hóa ra nhường chiêu là như vậy.

Quả thực a.

Lý Kiến Thành này mất phong độ, lại nuốt lời như vậy.

Đã nói nhường ba chiêu, không ngờ lại động thủ.

Tu La đạo tràng toàn là người nói không giữ lời như vậy sao? Hắc hắc, nếu hắn không động thủ, chỉ sợ hiện tại đã nằm dưới lôi đài nha.

Cái gọi là đệ nhất truyền nhân Tu La đạo tràng cũng chỉ có vậy mà thôi.

Vẫn là câu nói kia, số mệnh Lưu Ly vương thành cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi Khổng Tước thánh sơn.

Tu La đạo tràng mặc dù không tệ, thế nhưng chênh lệch một đường.

Nhìn Lý Kiến Thành thành, lại nhìn Hoàng Nhi tiểu tỷ người ta.

Một xưa nay vênh váo tự đắc, cao điệu muốn chết, một người lại không có tiếng tăm gì, ít xuất đầu lộ diện.

Thế nhưng người đứng đầu Thiếu chủ bảng của chúng ta hiện tại ngay cả thiếu nữ chưa từng lộ diện cũng không đánh lại được.

Kỳ thực tranh giành vận khí này cũng không cần phải tiếp tục nha.

Đúng vậy, Khổng Tước đại đế không có mặt ở đây.

Nếu như Khổng Tước đại đế bệ hạ có mặt.

Ta cũng hoài nghi, Tu La đạo tràng có thể thắng được nổi ba ván hay không? Mười ba ván, nếu như không thắng nổi ba ván, vậy chênh lệch vô cùng lớn.

Ba ván ta thấy đã quá sức rồi.

Có lẽ một hai ván có lẽ còn có thể thắng được a.

Giữa các chư hầu khi nói chuyện cũng không có quá nhiều kiêng kỵ.

Bên Tu La đạo tràng, trận chiến bắt đầu, tình cảnh đột nhiên biến đổi như vậy khiến cho biểu hiện trên mặt cả đám tràn ngập vẻ ngưng trọng.

Bọn họ hiển nhiên cũng thật không ngờ, trận chiến bỗng nhiên lại xuất hiện biến cố như vậy.

Vốn cho rằng Lý Kiến Thành tất thắng, vậy mà thiếu chút nữa thua.

Nhất định là ngoài ý muốn.

Thương Hải đại đế thầm nghĩ: Kiến Thành vẫn khinh địch.

Nếu như hắn không nhường chiêu, chủ động xuất kích mà nói, sao lại có thể như vậy được? Sắc mặt Tu La đại đế cũng có chút âm trầm, hắn đối với Lý Kiến Thành cũng có chút tức giận.

Hắn đã dặn đi dặn lại, bảo Lý Kiến Thành không nên khinh địch.

Tiểu tử này trước mặt tiểu nữu kia cuối cùng vẫn quên hết lời của hắn.

Không nhịn được mà muốn biểu hiện mình một chút, thiếu chút nữa thiệt thòi lớn.

Nếu như không phải không thể quấy rầy luận võ, Tu La đại đế cơ hồ không nhịn được muốn quát lớn.

Tu La đạo huynh không cần phải lo lắng.

Kiến Thành hiền chất trong lòng nhất định đã hiểu rõ.

Chỉ là nha đầu kia dường như tu vi không kém, một chiêu vừa rồi, mọi người có nhìn rõ không? Thủ đoạn vô cùng cao minh a.

Trảm Không đại đế bỗng nhiên mở miệng nói.

Một chiêu này quả thực xác thực không tồi, dường như ẩn chứa bí pháp không gian.

Nha đầu này thực sự là đệ tử chân truyền của Chân tiểu tử kia sao? Thương Hải đại đế vẫn còn có chút không phục, muốn cắn mãi không bỏ thân phận của Hoàng Nhi.

Tu La đại đế lại nói: Bây giờ nói những chuyện này cũng không còn ý nghĩa nữa.

Có phải đệ tử chân truyền hay không, đã không làm gì được bọn họ nữa rồi.

Cũng không phải Tu La đại đế không muốn truy cứu, mà người bên phía hắn cũng không phải có lý lịch trong sạch, vững vàng.

Sách Đan Vương và Huy Đan Vương nếu như thực sự truy cứu, hiển nhiên không có quan hệ nhiều lắm tới Tu La đạo tràng của hắn.

Bên Khổng Tước thánh sơn, người ta coi như lai lịch trong sạch hơn một chút.

Vô Song đại đế là tán tu, đầu nhập vào Khổng Tước thánh sơn cũng có lý do, hơn nữa người ta còn thề.

Về phần nữ tử gọi là Hoàng Nhi kia, người ta là đạo lữ của Chân thiếu chủ.

Thân phận này cũng minh bạch, hoàn toàn có thể cho qua được.

Nếu như tiếp tục truy cứu thân phận, người chịu thiệt chỉ có thể là Tu La đạo tràng bọn họ.

Kiến Thành à, Kiến Thành.

Ngươi không nên kém cỏi như vậy.

Ván này cho dù ngươi không thắng được nha đầu kia, ít nhất cũng phải hòa, bất phân thắng bại.

Trong lòng Tu La đại đế thở dài.

̣t vật nuốt lời.

(2) Thi đấu tới lúc này, đối với Tu La đạo tràng vô cùng có lợi.

Cho dù Lý Kiến Thành không thắng nổi, thì một trận hòa cũng đã đủ rồi.

Còn lại giao cho Tu La đại đế hắn.

Ván này cho dù hòa, ván cuối cùng Tu La đại đế nhất định có thể quét ngang Chân thiếu chủ.

Một trận chiến định càn khôn, khi đó ngược lại còn khiến cho trận chiến của hắn còn có ý nghĩa hơn.

Cho nên hắn đối với việc Lý Kiến Thành có chút khinh địch không vui một chút nào.

Chỉ là phương diện tâm lý cũng không quá sốt ruột.

Chỉ cần Lý Kiến Thành không thua ván này, Tu La đạo tràng coi như đã thắng.

Nếu như thua trận, như vậy thế cục vô cùng phức tạp.

Cuối cùng dù Tu La đại đế hắn thắng Chân thiếu chủ, đó cũng là kết quả năm thắng, ba hòa, năm thua.

Song phương bất phân thắng bại.

Như vậy, thi đấu mười ba ván cũng chẳng khác nào là không thi.

Đây cũng không phải là cục diện mà Tu La đại đế hy vọng.

Cho nên ván này yêu cầu thấp nhất của hắn đối với Lý Kiến Thành mà nói, là hòa, bất phân thắng bại.

So với bên Tu La đại đế, phản ứng bên Khổng Tước thánh sơn càng phức tạp hơn.

Vốn trong đầu bọn họ đã tùy thời chuẩn bị tiếp nhận thất bại.

Thế nhưng mà khi Hoàng Nhi và Lý Kiến Thành giao thủ một chiêu, trận chiến dường như thoáng cái biến đổi một trăm tám mươi độ.

Vốn cho rằng ván này không có bất kỳ phần thắng nào, vậy mà lại xuất hiện cơ hội chuyển mình.

Rất nhiều người ở đây đều là đại hành gia, có thể nhìn ra được, một kích kia của Hoàng Nhi hiển nhiên là công kích vô cùng cao minh.

Nếu như không phải Lý Kiến Thành dùng phù lật phá vỡ, chỉ sợ trong vòng một chiêu đã thua rồi.

Công kích bực này khiến cho mọi người lau mắt mà nhìn.

Trong lúc nhất thời, tâm tình vốn không ôm y vọng lúc này đã bắt đầu lung lay.

Ánh mắt nhìn qua Chân thiếu chủ bắt đầu khác lạ.

Lúc trước Giang Trầη để cho Hoàng Nhi đi lên giáo huấn Lý Kiến Thành này làm người thế nào, tất cả mọi người còn tưởng rằng chỉ là một lời nói vui đùa.

Hiện tại xem ra, Thiếu chủ không phải đang nói đùa a.

Chẳng lẽ.

.

.

.

Thực lực võ đạo của Hoàng Nhi cũng siêu quần? Vô Song đại đế mỉm cười, nói: Chân thiếu chủ, ngươi tìm được đạo lữ rất tốt a.

Lý Kiến Thành này ta thấy hắn gặp phiền phức lớn rồi.

Giang Trầη ung dung cười nói, nhìn không dời mắt khỏi lôi đài.

Giờ phút này Lý Kiến Thành đâu còn khí độ bình thản như lúc nói nhường nàng ba chiêu? Mà chuyển thành vẻ mặt đề phòng.

Hoàng Nhi nhìn bộ dáng như gặp đại địch của đối phương, trước sau không giống, trong lòng nàng càng thêm khinh bỉ đối phương.

Lý Kiến Thành này cùng với những thiên tài mua danh chuộc tiếng kia quả nhiên là giống nhau.

Miệng lưỡi rất lợi hại, thế nhưng ngay lập tức đã nuốt lời.

Loại biểu lộ khinh thường này khiến cho Lý Kiến Thành cực kỳ khó chịu.

Hắn biết rõ vừa rồi mình vận dụng phù lật, kỳ thực đã vi phạm hứa hẹn nhường ba chiêu.

Thế nhưng mà Lý Kiến Thành hiện tại đang quê quá hóa khùng, hiện tại cũng không quản còn phong độ hay không.

Hắn cũng không phải là người ngu, một chiêu qua đi đã lập tức cảm nhận được sự đáng sợ của đối phương.

Hắn hít sâu một hơi, trầm giọng nói: Không thể tưởng tượng được Hoàng Nhi tiểu tỷ thâm tàng bất lộ.

Bổn thiếu chủ nếu như tiếp tục nhường cũng chỉ là vô nghĩa.

Nếu như vậy thì chúng ta thực sự chiến một hồi đi.

Không thể không nói, da mặt tiểu tử này rất dày, làm việc không từ thủ đoạn.

Nhìn thấy thế cục không ổn, lập tức đã vứt bỏ ước định ba chiêu.

Muốn nuốt lời thì cứ nói đi.

Không cần phải tìm cái cớ đường hoàng như vậy.

Mặc kệ ngươi có ra chiêu gì, nếu như ngươi có thể ngăn cản hai chiêu còn lại của ta, coi như ngươi thắng.

Hoàng Nhi hiển nhiên đã bị Lý Kiến Thành chọc giận, nàng định động thủ thực sự.

Tâm thần Lý Kiến Thành rùng mình, lời mình đã nói tới nước này mà tiểu nữu này lại vẫn dám nói những lời này.

Chẳng lẽ tiểu nữu này thực sự không có sợ hãi hay sao? Gần đây đều là Lý Kiến Thành cuồng như vậy với người ta.

Hiện tại Lý Kiến Thành mới bi ai phát hiệrn a, mình lại trở thành đối tượng mà người ta cuồng vọng.

Buồn bực nhất chính là hắn không ngờ nay cả dũng khí phản bác cũng không có.

Lý Kiến Thành hiển nhiên không phải là loại quân tử nhẹ nhàng, trực giác cường giả khiến cho hắn ý thức được, trước đó hắn đã khinh địch.

Tiểu mỹ nhân thoạt nhìn ôn nhu yếu ớt này thực lực không ngờ lại mạnh mẽ như vậy, khiến cho Lý Kiến Thành không ai bì nổi trong lúc vô hình cũng cảm nhận được một cỗ cảm giác nguy cơ.

Loại nguy cơ này khiến cho hắn không dám tiếp tục khinh địch, cái gọi là ước định ba chiêu cũng triệt để vứt ra sau đầu.

Ném lên chín tầng mây.

Hai tay chộp hư không một trảo, trong tay xuất hiện một thanh trường thương.

Thanh trường thương này dài hơn một trượng, vừa mới xuất hiện trong tay Lý Kiến Thành, sát ý khôn cùng đã mạnh mẽ, điên cuồng tràn ra, giống như một thanh địa ngục ma binh mới được Lý Kiến Thành rút ra từ mười tám tầng địa ngục vậy.

Đệ tử nhất mạch Tu La đại đế, tu luyện Tu La sát đạo, quan trọng nhất chính là khí chất, là sát ý khôn cùng.

Lúc trước trong Lưu Ly vương tháp, một đệ tử khác của Tu La đại đế là Cao Triển cũng từng có một hồi chém giết với Giang Trầη, Cao Triển kia cũng là một thiên tài tu luyện Tu La sát đạo.

Lúc ấy người ta thậm chí còn nói, Cao Triển kia trên phương diện Tu La sát đạo, thiên phú thậm chí còn mạnh hơn Lý Kiến Thành.

Mà thanh trường thương dài hơn một trượng của Lý Kiến Thành vừa mới xuất hiện, thân thể hắn lập tức biến đổi giống như một Ma thần mới giết từ trong địa ngục ra, tràn ngập sát khí khiếp người.

Sát khí thật mạnh.

Những người xem cuộc chiến dưới đài lúc này nhìn thấy sát khí mạnh mẽ của Lý Kiến Thành, cũng cảm thấy giật mình, Lý Kiến Thành có một mặt như vậy, đây là mặt mà tất cả mọi người chưa từng gặp.

Ngay cả những Thiên tài trong Thiếu chủ bảng trước đó đã từng giao thủ qua với Lý Kiến Thành giờ phút này cũng sợ hãi không thôi.

Bọn họ lúc này mới giật mình tỉnh ngộ, lúc trước bọn họ khiêu chiến Lý Kiến Thành, người ta căn bản không có dùng hết toàn lực.

Lý Kiến Thành giờ phút này có lẽ mới chính là Lý Kiến Thành chính thức, mạnh nhất a? Giang Trầη nhìn thấy Lý Kiến Thành trên đài, trong lòng cũng có chút khiếp sợ.

Nhưng mà khi ánh mắt hắn nhìn về phía Hoàng Nhi, nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Hoàng Nhi, trong lòng lập tức bình tĩnh lại.

Hoàng Nhi là người có chủ ý, cho nên lúc này nàng không vì vậy mà do dự.

Lý Kiến Thành kia cho dù có biến đổi thế nào, thì trong mắt nàng hắn cũng chỉ là kẻ bình thường mà thôi.

Phản ứng của Hoàng Nhi càng bình thản, trong mắt Lý Kiến Thành lại càng khiến cho hắn cảm thấy nàng thâm bất khả trắc.

Ngay cả Tu La đại đế nhìn thấy phản ứng của Hoàng Nhi trên lôi đài, trong lòng cũng có chút lo lắng như ẩn như hiện.

Nữ oa này rốt cuộc tại sao vẫn có thể bình tĩnh tới vậy? Trên lôi đài, khoảng cách gần như vậy, Tu La sát khí của Lý Kiến Thành nặng như vậy, chẳng lẽ đối với nàng ta không có sinh ra ảnh hưởng gì sao?́t uy.

Nếu như thực sự như vậy thì nữ hài tử này quả thực đáng sợ.

Trong lúc mọi người đều đang hoài nghi, tay phải Hoàng Nhi nhẹ nhàng nhấc lên, một đạo quang mang màu xanh từ trong tay áo nàng bắn ra.

Qunag mang màu xanh này được bàn tay Hoàng Nhi nắm lại, đây không ngờ lại là một cây trường tiên.

Cây trường tiên này thoạt nhìn giống như cây trúc thon dài, chỉ là bên trên nó không có bất kỳ một chiếc lá nào.

Đó là cái gì? Nhìn thấy trường tiên trong tay Hoàng Nhi, tất cả mọi người đều cảm thấy khó hiểu.

Thoạt nhìn trường tiên này giống như là một cái cần câu cá vậy.

Ngay cả Giang Trầη, trước kia cũng chưa từng nhìn thấy Hoàng Nhi dùng vũ khí.

GIờ phút này nhìn thấy trong tay nàng có trường tiên giống như một cây trúc, trong lòng cũng có chút hiếu kỳ.

Lý Kiến Thành hừ lạnh một tiếng, trường thương hung hăng dậm xuống mặt đất, sau đó mũi thương chỉ về phía Hoàng Nhi phía xa: Hừ, chẳng lẽ Hoàng Nhi tiểu tỷ muốn dùng một gốc trúc, đối phó với Tu La thần thương của ta? Đối phó với ngươi, một gốc trúc là đủ rồi.

Hoàng Nhi lạnh nhạt nói.

Thật cuồng, vậy tiếp một thương của ta.

Lý Kiến Thành không kiềm chế được lửa giận, hai chân khẽ dậm, rời khỏi mặt đất.

Trường thương điểm một cái, một đạo thương ảnh giống như cự long trực tiếp bắn về phía Hoàng Nhi.

Một thương này nhìn như không có quá nhiều lực lượng, thế nhưng lại vô cùng bá dạo.

Đường võ đạo của Lý Kiến Thành gần đây đều vô cùng suôn sẻ, nổi danh về khí phách.

Khi hắn đối địch bình thường đều dùng thủ đoạn công kích khí phách mười phần, luôn đánh cho đối phương khuất phục, nhận thua thì mới thôi.

Trường thương xé rách hư không tạo thành một đám mây hồng, không ngừng xoay tròn chung quanh mũi thương, tạo thành lực cắn nuốt đáng sợ, không ngừng khiến cho hư không bốn phía vặn vẹo, lĩnh vực phong tỏa càng lúc càng lớn.

Trong chớp mắt đã bao phủ lôi đài vào bên trong, mũi thương trực tiếp đâm tới mặt Hoàng Nhi.

Hoàng Nhi đứng yên tại chỗ, không ngờ lại không có ý định tránh đi.

Nàng giống như lão tăng nhập định.

Lúc này trường tiên trong tay phải nàng nhẹ nhàng rung động.

Trước mặt nàng, một đạo gợn sóng màu xanh tức thì tạo thành một vòng xoáy.

Vòng xoáy này giống như một tấm chắn vô hình, trực tiếp ngăn cản Tu La thần thương của Lý Kiến Thành đang đâm tới.

Một thương cường thế này lập tức đâm vào trong không khí, giống như đâm vào trong một phiến hư không, không có mục tiêu, khiến cho một thân khí lực của Lý Kiến Thành hoàn toàn không có chỗ phát tiết.

Ồ? Lý Kiến Thành chấn động, tại sao lại có thể như vậy? Đối phương chỉ cuốn một cái, không ngờ lại có thể lấy nhàn thắng cực, hoàn toàn tiêu trừ thương thế của hắn? Chuyệ nnày khiến cho trong lòng Lý Kiến Thành bồn chồn, hắn biết rõ nữ nhân trước mặt này khó đối phó.

Thế nhưng khó đối phó tới mức như vậy, khiến cho hắn không thể tưởng tượng nổi được.

Chiêu thức này của Hoàng Nhi kỳ thực là thủ đoạn không gian vô cùng cao minh.

Đem hư không trong phạm vi công kích của Lý Kiến Thành đảo loạn, làm cho công kích của Lý Kiến Thành cũng mất đi mục tiêu.

Do đó thế công thác loạn, không có cách nào tạo thành uy hiếp với nàng.

Nói trắng ra, loại biện pháp chiến đấu này Lý Kiến Thành căn bản chưa từng gặp qua, cho nên trong lúc nhất thời không kịp trở tay.

Nếu như tinh thông thần thông không gian, cho dù là cường giả biết một ít thần thông không gian, lần đầu tiên thất thủ, đại khái cũng suy đoán ra được một chút.

Chỉ là thi đấu trên lôi đài, căn bản không có thời gian để cho Lý Kiến Thành suy nghĩ quá nhiều.

Cảm giác kinh ngạc vừa mới chợt lóe lên trong đầu hắn, trường tiên của Hoàng Nhi đột nhiên lại lay động.

Chỉ trong nháy mắt, không ngờ lại có vô số hư ảnh trường tiên giống như đột nhiên xuất hiện từ trong trống rỗng vậy.

Sau một khắc, vô số hư ảnh trường tiên không ngờ lại bao phủ toàn bộ hư không.

Tại sao có thể như vậy? Lý Kiến Thành chấn động, vô ý thức vận dụng Tu La thần thương, chọc trái chọc phải ngăn cản hư ảnh trường tiên trùng trùng điệp điệp này.

Phanh.

Trường thương Lý Kiến Thành đột nhiên bị ngừng lại, một đạo hư ảnh màu xanh thoáng cái quấn lấy trường thương của Lý Kiến Thành, sau một khắc, trường tiên màu xanh lá kia đã tập trung vào phía trên trường thương hắn.

Trong lúc Lý Kiến Thành ngây người, trường tiên kia đang không ngừng xoáy trường thương hắn, đáng sợ nhất là trường tiên kia giống như dài ngàn vạn, không ngờ lại kéo dài bốn phía, bắt đầu cuốn quanh thân thể hắn.

Đây là cái gì? Lý Kiến Thành thấy một màn như vậy, cũng trợn mắt há hốc mồm.

Hắn buông nhẹ tay ra, buông Tu La trường thương khỏi tay.

Tay chộp một cái, lại móc ra một đạo phù lật, ném về phía hư không, muốn dùng đạo phù lật này phá vỡ sự trói buộc của trường tiên.

Chỉ là không đợi cho hắn kịp thúc dục phù lật, dưới mặt đất bỗng nhiên xuất hiện một đạo trường tiên, trực tiếp cuốn lấy tấm phù lật kia, thuận thế bay về phía hai tay hắn.

Không.

Lý Kiến Thành khàn khàn nói, lực lượng toàn thân muốn bạo phát ra, muốn tránh thoát khỏi sự trói buộc của trường tiên.

Thế nhưng mà khi trường tiên bao phủ người hắn, toàn thân Lý Kiến Thành không ngờ lại giống như bị điện giật, trong nháy mắt này hắn thậm chí toàn thân run lên, có cảm giác như không thể động đậy.

Tuy rằng cảm giác này chỉ là trong nháy mắt, thế nhưng trong nháy mắt này đã đủ phân ra thắng bại.

Đợi khi cảm giác run run biến mất trên người hắn, trường tiên đã cuốn chặt toàn bộ thân thể hắn, buộc hắn thành một cái bánh chưng.

Thủ quyết Hoàng Nhi biến đổi, trường tiên kia giống như có linh lực, lại đem Lý Kiến Thành cuốn lên trên không trung.

Lý Kiến Thành từ khi tu luyện võ đạo, hắn đã gặp qua vô số đối thủ, thế nhưng chưa từng có ai khiến cho hắn cảm thấy bất lực, chật vật như hiện tại.

Hắn nghĩ mãi cũng không rõ, vì sao một thanh trường tiên nhìn như một cây gậy trúc bình thường lại có thể phá vỡ Tu La thần thương của hắn, vậy mà có thể trói chặt, vây khốn hắn như vậy.

Đây rốt cuộc là trường tiên được chế tác từ thứ gì? Trong lúc nhất thời, mặt mày Lý Kiến Thành xám như tro tàn, hắn phát hiện ra mình càng giãy dụa, trường tiên này trói càng nhanh.

Trường tiên này giống như có linh tính vậy.

Đi xuống đi.

Hoàng Nhi lạnh nhạt nói một tiếng, trường tiên kia mang theo Lý Kiến Thành bị trói, ném hắn xuống dưới lôi đài.

Thân thể Lý Kiến Thành chật vật từ trong trường tiên vùng vẫy ra, hung hăng đập vào mặt đất, bụi bặm bốc lên, mặt mũi, miệng đầy bụi đất, muốn bao nhiêu chật vật thì có bấy nhiêu chật vật.

Hiện trường lúc này tĩnh lặng.

Tại sao có thể như vậy? Đây là sự thực sao? Lý Kiến Thành không ai bì nổi, vậy mà nhẹ nhàng bị đánh bại như vậy.

Người ta nói ba chiêu đánh bại hắn, thế nhưng mà tính ra dường như người ta mới ra hai chiêu thôi a.

Truyền nhân kiêu ngạo không ai bì nổi của Tu La đại đế, không ngờ ở trước mặt mỹ nhân như hoa như ngọc này, hai chiêu cũng không chống đỡ nổi? Chuyện này cũng không khỏi quá kinh người a.

Phải biết rằng, trước khi trận chiến này diễn ra, cơ hồ không có mấy người xem trọng Hoàng Nhi tiểu tỷ này.

Coi như là người của Khổng Tước thánh sơn, trong lòng cũng cảm thấy ủ rũ.

̣i sao lại thua? (1) Cho dù là người lạc quan nhất cũng không dám tưởng tượng loại cục diện trước mắt này.

Cho nên, hiện trường im ắng trong vài hô hấp, sau đó mới có từng tiếng vỗ tay của các chư hầu không ngừng nối tiếp nhau vang lên.

Đúng vậy, trận chiến này xứng đáng nhận được tiếng vỗ tay của mọi người.

Tình hình biến đổi quá nhanh, cơ hồ đã phá vỡ tất cả nhận thức của mọi người.

Phá vỡ suy đoán của tất cả mọi người.

Trận chiến này, coi như người lạc quan nhất cũng chưa từng dám nghĩ tới kịch bản như vậy.

Xu thế này quả thực là biến đổi một trăm tám mươi độ a.

Tại thời khắc Hoàng Nhi ném Lý Kiến Thành xuống lôi đài, tâm tư nặng nề của Tứ đại hoàng giả Khổng Tước thánh sơn lúc này cũng không nhịn mà hung hăng co thắt một cái.

Sau đó bọn họ giống như những người khác, đều lâm vào trong trạng thái hóa đá trong giây lát.

Khi những tiếng vỗ tay vang lên, bọn họ mới giật mình tỉnh lại, mới biết ván này Khổng Tước thánh sơn bọn họ thắng.

Đúng vậy, thắng.

Chân thiếu chủ, lão ca ta thực sự có chút hâm mộ ngươi.

Đạo lữ của ngươi quả thực không phải tầm thường a.

Vô Song đại đế tán thưởng.

Biểu hiện của Hoàng Nhi quả thực đã chinh phục Vô Song đại đế.

Giang Trầη cười hắc hắc, hắn không biết nên trả lời thế nào.

Hắn cũng không ngờ tới, Hoàng Nhi không ngờ lại nhẹ nhàng như vậy đã đánh bại được Lý Kiến Thành.

Hạnh phúc tới thường đột nhiên, bất ngờ như vậy.

Thiên tài Vạn Uyên đảo quả nhiên không tầm thường.

Trong lòng Giang Trầη sợ hãi, lại có thán phục: Hoàng Nhi không hổ là người từ Vạn Uyên đảo đi ra.

Người không biết sẽ không cảm nhận được trường tiên của nàng lợi hại.

Thế nhưng nào đâu biết rằng, tu vi của Hoàng Nhi chỉ sợ cao hơn Lý Kiến Thành không chỉ một cấp độ.

Đây là áp đảo trên phương diện thực lực.

Lý Kiến Thành chật vật từ dưới lôi đài bụi bặm xoay người đứng dậy, trên mặ thắn giờ phút này đã biến thành màu gan heo, trong mắt tràn ngập sự phẫn nộ, khuất nhục, thậm chí là khó có thể tin được.

Phanh.

Trên lôi đài, Hoàng Nhi cuốn Tu La thần thương của Lý Kiến Thành, trực tiếp ném xuống trước mặt Lý Kiến Thành, bụi bặm lại bốc lên.

Lý Kiến Thành nhìn thấy thanh binh khí mà hắn vẫn lấy làm tự hào, lại bị người ta khinh miệt ném xuống dưới chân hắn như vậy, giống như là một phú vào khinh miệt vứt bỏ vài đồng tiên vào chiếc bát mẻ của những người ăn mày vậy.

Giờ phút này quả thực tâm tư tự sát Lý Kiến Thành cũng có.

Xấu hổ và giận dữ tràn ngập lồng ngực hắn.

Ván thứ mười hai, Hoàng Nhi tiểu tỷ của Khổng Tước thánh sơn thắng.

Niêm Hoa đại đế cũng ngây người một lát mới kịp phản ứng lại, hắn là người chủ trì đại cục cho nên phải công bố kết quả.

Nghe thấy kết quả này, ngực Tu La đại đế giống như bị búa tạ nặng nề đập vào, sắc mặt vô cùng khó coi.

Lại nhìn dáng vẻ ủ rũ của Lý Kiến Thành, nhìn bộ dáng chật vật không chịu nổi của hắn.

Tu La đại đế đột nhiên có cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Mà Thương Hải đại đế sau lưng Tu La đại đế, Trảm Không đại đế giờ phút này biểu hiện trên mặt vô cùng kinh ngạc, tràn ngập không thể tưởng tượng nổi.

Hiển nhiên, trận đấu đột nhiên xảy ra biến hóa to lớn như vậy, khiến cho trên phương diện tâm lý bọn họ không có cách nào chấp nhận được.

Lý Kiến Thành này làm sao lại thua? Thua một cách khó hiểu như vậy? Mà nha đầu kia dựa vào một cây trường tiên, thoạt nhìn cây trường tiên này cũng không có gì đặc biệt, chỉ là dùng thủ đoạn cuốn tới cuốn lui, chẳng lẽ chỉ như vậy mà cũng không phòng ngự được sao? Giờ phút này bọn họ cơ hồ không nhịn được mà hoài nghi, liệu có phải Lý Kiến Thành buông tay hay không? Đạo huynh, có chút không đúng a.

Thương Hải đại đế sau khi kịp phản ứng đã thấp giọng nói.

Trong lòng Tu La đại đế tràn ngập lửa giận, chỉ hận không thể dùng một cái tát đánh chết Lý Kiến Thành.

Thế nhưng lúc này, hắn lại không ngừng khuyên bảo mình, nhất định phải tình táo, nhất định phải tỉnh táo.

Lúc này là lúc khảo nghiệm lòng dạ của Tu La đại đế hắn.

Nếu như hắn vì thiếu kiên nhẫn, khiển trách Lý Kiến Thành quá mà nói, tất sẽ khiến cho sĩ khí bên Tu La đạo tràng giảm hiều, do đó sẽ làm ảnh hưởng tới thế cục sau đó.

Hắn khoát tay, ngăn Thương Hải đại đế nói chuyện, chỉ phân phó: Đi vịn Kiến Thành xuống.

Thắng bại là chuyện bình thường của binh gia.

Gần đây nó mắt cao hơn đầu, lần này chịu thiệt, ăn khổ, sau này sẽ khôn ngoan nhìn xa trông rộng hơn chút, đối với nó mà nói cũng chưa hẳn là chuyện xấu.

Lời này vô cùng hay.

Rõ ràng trong lòng phiền muộn tới chết, thế nhưng mà Tu La đại đế không thể không nói những lời trái lương tâm này, dù trong lòng hắn đã nổi giận gần như muốn bạo phát.

Lý Kiến Thành kỳ thực không có tổn thương quá nghiêm trọng, cũng không cần người khác dìu hắn.

Chỉ là thua một cách chật vật như vậy, khiến cho hắn không nhịn được, càng cảm thấy mình khó có thế trở về ăn nói với Tu La đại đế.

Đệ tử vô năng, mong sư tôn giáng tội.

Lý Kiến Thành lúc này vô cùng trung thực nói.

Tu La đại đế chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, than thở nói: Kiến Thành à, Kiến Thành.

Ván này con thua, không phải là tài nghệ không bằng người, mà là vì con khinh địch a.

Con lừa chết cũng không muốn ngã, hiển nhiên Tu La đại đế lúc này cũng muốn mạnh miệng một chút, muốn lấy lại chút mặt mũi cho bên Tu La đạo tràng.

Trên thực tế trong lòng hắn hiểu rõ hơn ai hết, trận chiến vừa rồi, ngay từ đầu Lý Kiến Thành đã khinh địch, thế nhưng sau khi tiếp chiêu thứ nhất của tiểu nha đầu kia.

Lý Kiến Thành tuyệt đối không còn khinh địch nữa.

Nhìn một thương nó đâm ra là biết, Lý Kiến Thành về sau tuyệt đối đã động thủ thực sự.

Chỉ là điều khiến cho Lý Kiến Thành và Tu La đại đế đều không ngờ tới là, một thương cơ hồ có thể nói là hoàn mỹ không chê vào đâu được, lại bị tiểu nha đầu kia phá một cách khó hiểu.

Sư tôn, đệ tử.

.

.

Đệ tử thua rất nghẹn khuất a.

Trong lòng Lý Kiến Thành đắng ngắt, hắn thật chí cho tới bây giờ còn không rõ vì sao mình lại thua.

Vì sao Tu La thần thương của mình nhẹ nhàng bị đối phương cuốn lấy như vậy? Trường tiên của đối phương giống như không để ý tới quy tắc không gian, cuốn vào trường thương của hắn một cái khó hiểu.

Thậm chí còn đột nhiên từ dưới mặt đất chui lên, cuốn lấy người hắn.

Tất cả chuyện này đều khó hiểu như vậy.

Đạo huynh, tiểu đệ cũng biết Kiến Thành hiền chất thua ván này quả thực là ngoài ý muốn.

Tu vi của nữ nhân kia quả thực đã bị chúng ta đánh giá thấp.

Có lẽ tu vi của nàng còn mạnh hơn Kiến Thành hiền chất một bậc.

Nhưng mà nếu nói muốn nhẹ nhàng đánh bại Kiến Thành như vậy, thậm chí còn khiến cho Kiến Thành chật vật như vậy, nhất định là vẫn có nguyên nhân khác.

Người mở miệng là Trảm Không đại đế, Trảm Không đại đế cân nhắc cũng vô cùng sâu xa.

Đúng vậy.

Sư tôn, trường tiên kia đột nhiên xuất hiện một cách khó hiểu, đột nhiên cuốn lên trên người đệ tử.

Hơn nữa thứ đồ vật quỷ quái kia sau khi cuốn vào thân thể, còn giống như điện giật, làm cho người ta căn bản không có cách nào phòng ngự.

Lý Kiến Thành tức giận mà không có chỗ nào để phát tiết.

̣i sao lại thua? (2) Hắn cảm thấy, không phải mình thua trong tay Hoàng Nhi, mà là thua ở trong tay thanh trường tiên quỷ dị kia.

Lúc này Huy Đan Vương từ đầu không mở miệng bỗng nhiên nhíu mày nói: Thanh trường tiên này không phải phàm phẩm.

Kiến Thành, ngươi thua ván này kỳ thực không oan.

Lý Kiến Thành nghe xong lời này, có chút không vui nói: Làm sao lại không oan? Nếu như động đao động thương thực sự, bổn thiếu chủ căn bản không e ngại nàng.

Lý Kiến Thành đối với thực lực của mình vẫn vô cùng tự tin.

Đạo thật thương thật, ngươi cũng không bằng nàng.

Huy Đan Vương khi nói những lời này vô cùng trực tiếp: Ngươi có biết thanh trường tiên trong tay tiểu nữu kia là thứ gì không? Nếu có biết ngươi thua ở chỗ nào không? Huy Đan Vương, rốt cuộc ngươi muốn nói gì? Tay ngươi hướng về bên nào vậy? Lý Kiến Thành rất là không phục.

Hừ, nếu như tay ta hướng về phía khác, vậy mười ba ván này còn có chuyện của ngươi nữa không? Đã sớm thua sạch sẽ rồi.

Huy Đan Vương có chút không vui nói, hắn nói sự thực, luận cống hiến mười ba ván này, Tu La đại đế và Lý Kiến Thành kỳ thực không có bao nhiêu cống hiến.

Nhất là Tu La đại đế, mãi cho tới bây giờ một ván thắng hắn cũng không lấy được.

Đây đối với một đại đế muốn cướp đoạt quyền hanhf mà nói, là sỉ nhục lớn lao.

Huy Đan Vương, thanh trường tiên kia có lai lịch gì? Tu La đại đế cũng ngạc nhiên, hắn không thể tưởng tượng được Huy Đan Vương này lại biết lai lịch vật kia.

Huy Đan Vương chậm rãi gật đầu nói: Ta từng xem qua điển tịch thượng cổ, biết rõ thời kỳ thượng cổ có một cây trúc thần kỳ, gọi là cương nhu bích trúc, cũng có tên khác gọi là cương nhu điện trúc.

Trúc này có thể cứng, có thể mềm, có thể duỗi, có thể co lại.

Có thể dài, có thể ngắn.

Một khi đánh trúng người ta, sẽ khiến cho người ta giống như bị chạm phải điện, mất đi sức kháng cự.

Cái gì? Thần vật thượng cổ sao? Vẻ mặt Tu La đại đế thoáng cái trở nên khó nhìn.

Vậy nha đầu kia có lai lịch gì, trong tay lại có thần vật thượng cổ như vậy? Lai lịch của tiểu nữu này chỉ sợ không đơn giản.

Bên Khổng Tước thánh sơn quả thực ngọa hổ tàng long a.

Huy Đan Vương cảm thán nói.

Huy Đan Vương tự nhiên không biết mọi chuyện, cơ hồ tất cả tin tức của hắn đều tới từ Đan Cực đại đế kia.

Đan Cực đại đế vốn là người liên hệ với Tu La đại đế.

Nhưng nhìn thấy Tu La đại đế liên tiếp thua, căn bản không phải là một người hợp tác đáng tin.

Đan Cực đại đế ngoài thất vọng với Tu La đại đế ra còn truyền âm với bộ hạ mình.

Huy Đan Vương cũng tốt, Sách Đan Vương cũng tốt, đều là quân cờ mà hắn sắp xếp, đều là một tay hắn cất nhắc, một tay bồi dưỡng.

Không đơn thuần là giúp Tu La đại đế đoạt quyền, còn có ý định đem hai người này bồi dưỡng thành hai cái đinh sắc bén, cắm vào trong Lưu Ly vương thành.

Dã tâm của Đan Cực đại đế bừng bừng, cuối cùng mục tiêu của hắn vẫn là thông qua người một nhà thẩm thấu, chậm rãi đem quyền khống chế Lưu Ly vương thành vào trong tay hắn.

Thần vật thượng cổ, đáng sợ như vậy sao? Thương Hải đại đế có chút khó hiểu.

Tuy rằng căn cơ của chúng ta bình thường, nhưng mà thần vật thượng cổ cũng không phải chưa từng gặp.

Trận chiến vừa rồi.

.

.

Quả thực là Thần vật thượng cổ Cương Nhu bích trúc.

Không phải là nguyên nhân chủ yếu khiến cho Lý Kiến Thành bị đánh bại.

Nguyên nhân chủ yếu là Lý Kiến Thành không có nhìn thấu sự ảo diệu trong võ đạo của người ta.

Ồ? Đám người Tu La đại đế đều có chút kinh ngạc.

Huy Đan Vương này không ngờ lại có kiến thức bất phàm như vậy.

Theo lời hắn nois, dường như hắn biết rõ sự ảo diệu võ đạo của tiểu nữu này a.

Huy Đan Vương, ngươi không cần phải ấp a ấp úng, chúng ta xin rửa tai lắng nghe.

Huy Đan Vương gật đầu: Nói cho cùng, vẫn là thần thông không gian.

Nữ tử kia dùng thần thông không gian thác loạn cực kỳ cao minh.

Lý Kiến Thành nhìn thấy thanh trường tiên đột nhiên hiện lên trước mặt hắn một cách khó hiểu, thế nhưng lại không biết, đây căn bản chính là không gian thác loạn của người ta.

Làm cho không gian thuấn di, di động, tạo thành phương pháp công kích quỷ dị như vậy.

Cái gì? Không gian thác loạn? Không gian thuấn di, di động? Không sai, loại phương pháp không gian thác loạn này, khiến cho ngươi cản bản không nhìn ra được quỹ tích công kích của đối phương, tự nhiên cũng không có cách nào dự đoán ra được.

Thậm chí ngay cả tâm tư đề phòng cũng không có.

Huy Đan Vương giải thích vô cùng rõ ràng.

Lý Kiến Thành nghe vậy trợn mắt há hốc mồm: Thần thông không gian này ta cũng biết một ít.

Nhưng mà ta hoàn toàn không cảm nhận được không gian thác loạn chứ đừng nói là không gian thuấn di, di động.

Ha ha, điều này chỉ có thể nói rõ, thần thông không gian mà ngươi hiểu được chỉ mới là da lông.

Cho nên căn bản ngươi không lý giải được thần thông không gian của đối phương.

Huy Đan Vương thản nhiên nói.

Lý Kiến Thành há hốc mồm, lại phát hiện ra mình không phản bác được.

Nếu nói thần thông không gian, Tu La đạo tràng cũng không phải hoàn toàn không có.

Nhưng mà quả thực quá thấp, cơ hồ có thể nói là yếu kém.

Tu La đại đế là người mạnh mẽ như vậy giờ phút này cũng có cảm giác không phản bác được.

Thần thông không gian, Tu La đại đế hắn cũng không am hiểu a.

Nhưng mà theo hắn thấy, thần thông không gian cũng không phải là hoàn mỹ.

Với tư cách là cường giả, ngươi hoàn toàn có thể thông qua trực giác cường đại của cường giả, cảm nhận quỹ tích biến hóa của không gian, sau đó sắp xếp kế hoạch công thủ của mình.

Nói cho cùng vẫn là Lý Kiến Thành học nghệ không tinh, tài nghệ không bằng người ta.

Nếu như tu vi của Lý Kiến Thành cao hơn đối phương, thần thức mạnh hơn đối phương, đối phương thi triển thần thông, cho dù hắn nhìn không hiểu, cũng có thể thông qua bản năng cường giả mà tránh né.

Kiến Thành, lời của Huy Đan Vương con phải nhớ cho kỹ.

Ăn một vố đau, nên khôn ngoan nhìn xa trông rộng hơn.

Nếu như ngay từ đầu con dứt khoát ra tay, dùng tâm tính của nữ nhân này, có lẽ ngay cả cơ hội xuất thủ liên tục nàng cũng không có.

Nói cho cùng, vấn đề vẫn là ở chính con.

Tu La đại đế không muốn Lý Kiến Thành dây dưa vấn đề này nữa.

Thua thì đã thua rồi, dù không thích thế nào cũng phải đối mặt với sự thật.

Chỉ là Lý Kiến Thành thua ván này, cục diện vốn có lợi đối với bọn họ cuối cùng lại triệt để biến mất, thậm chí còn đẩy bọn họ sát tới mép vực thảm.

Nếu Tu La đại đế hắn không thắng, vậy mười ba ván này, Tu La đạo tràng bọn họ sẽ thua.

Thế cục chuyển biến đột ngột như vậy làm cho trong đầu Tu La đại đế cảm thấy phiền muộn muốn chết.

Thế cục vốn tốt như vậy, vậy mà thoáng cái lại rơi xuống tình ảnh bi đát như thế.

Trước đó là bốn thắng, ba hòa, bốn thua, không thể tưởng tượng được hiện tại lại biến thành bốn thắng, ba hòa, năm thua.

Loại chênh lệch tâm lý này thực sự quá lớn.

Chênh lệch tâ lý quả thực rất lớn.

Người có tâm vững như bàn thạch như Tu La đại đế lúc này cũng khó mà chấp nhận nổi.

Xem tiếp...

con-mat-ao-thi

  • Độc tôn tam giới

  • truyện tranh Độc tôn tam giới

  • truyện Độc tôn tam giới

  • Độc tôn tam giới truyện chữ

  • đọc truyện Độc tôn tam giới

  • yêu thần ký chap

  • truyenfull.vn

  • truyenfull.vip

  • truyenfull.vip

  • truyen.tangthuvien.vn/

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License