con-mat-ao-thi

̣n về người được chọn.

(2) Đây cũng không phải là một tin tức tốt a.

Khổng Tước thánh sơn nhiều nhân vật nổi danh cùng với hắn như vậy, cơ hồ có thể nói đã bổ sung chỗ trống của Khổng Tước đại đế.

Đối với người muốn đoạt quyền đoạt vị như hắn mà nói, không thể nghi ngờ là tin dữ kinh thiên.

Thái thượng trưởng lão khách khanh.

Cả những đại đế cho tới chư hầu của Lưu Ly vương thành đều bị tin tức này làm cho chấn động.

Nhân vật cấp bậc như Vô Song đại đế gia nhập Khổng Tước thánh sơn? Đây chẳng phải là nói, Lưu Ly vương thành lại có thêm một đại đế? Hơn nữa còn là một đại đế có cấp độ rất cao? Trong lúc nhất thời ngay cả Niêm Hoa đại đế cũng có chút ngạc nhiên, không nói được gì.

Đầu óc Tu La đại đế chuyển động cực nhanh, hừ lạnh một tiếng nói: Ngươi nói gia nhập là gia nhập sao? ai biết ngươi có tạm thời gia nhập, sau khi đánh cuộc xong lại vỗ mông rời khỏi hay không? Gia nhập như vậy thì ta cũng có thể mời tới chục vị đại đế tới trợ trận a.

Tên này phản ứng cực nhanh, thoáng cái đã tìm tới chỗ sơ hở mà hắn tự cho là đúng.

Thương Hải đại đế cũng kêu lớn: Niệm Hoa đạo huynh, đạo huỵnh cần phải minh xét, Khổng Tước thánh sơn này bịp bợm như vậy, không coi quy tắc ra gì a.

Hồ đồ, hồ đồ a.

Trảm Không đại đế cũng lắc đầu nói.

Vô Song đại đế cười ha hả: Tu La, năng lực não tàn của ngươi cũng không tệ a.

Ai nói cho ngươi biết là ta tạm thời gia nhập? Ai nói cho ngươi biết xong chuyện ta sẽ rời khỏi? Hôm nay đã có nhiều hào kiệt ở đây như vậy, Mạch Vô Song ta cũng nên công khai một chút.

Từ nay Mạch Vô Song ta chính là thái thượng trưởng lão khách khanh của Khổng Tước thánh sơn, trừ phi là ta thân tử đạo tiêu, nếu không đời này kiếp này vĩnh viễn không rời khỏi Khổng Tước thánh sơn.

Chỉ cần Chân thiếu chủ muốn ta đi hướng đông, ta sẽ đi hướng đông, muốn ta đi hướng tây ta sẽ đi về phía tây.

Các người đừng hỏi vì sao.

Chân thiếu chủ cứu tính mạng phu thê chúng ta, nhân vật như vậy đáng để ta bán mạng.

Các ngươi coi như ta báo ân cũng tốt, coi như ta muốn leo lên vị trí quyền quý cũng được.

Chuyện này là như vậy.

Nếu như có hai lời, Mạch Vô Song ta bị trời tru đất diệt.

Câu trả lời vô cùng có khí phách, làm cho Tu La đại đế và Thương Hải đại đế á khẩu không trả lời được.

Giang Trầη không đợi Tu La đại đế mở miệng, chỉ lạnh lùng nhìn qua hai người sau lưng Tu La đại đế: Vô Song đại đế gia nhập Khổng Tước thánh sơn ta là do tnfh nguyện.

Về sau cũng sẽ không xảy ra chuyện phản bội.

Ngược lại hai vị sau lưng Tu La ngươi không ngại giới thiệu một chút được không? Nếu như ta đoná không sai, lai lịch của bọn họ rất có vấn đề ai? Không biết là tới từ Bất Diệt Thiên Đô hay là Đan Hỏa thành nha.

Giang Trầη cũng không định khách khí với Tu La đại đế.

Từ khi nhìn thấy Tu La đại đế, Giang Trầη đã có một loại trực giác, cảm thấy Tu La đại đế này tuyệt đối có quan hệ không minh bạch với Đan Cực đại đế kia.

Nếu nhưu chỉ là Tu La đại đế soán vị, đợi một thời gian, Khổng Tước đại đế trở về, hoàn toàn có thể nghịch chuyển càn khôn.

Thế nhưng nếu như có Đan Hỏa thành nhúng tay vào, vậy thì khó mà nói được.

Vạn nhất Lưu Ly vương thành bị Đan Cực đại đế nhúng tay vào, đến lúc đó cục diện bền vững như sắt thép, thời gian kéo dài, cho dù Khổng Tước đại đế trở về cũng vô lực xoay chuyển càn khôn.

Cho nên lần này vô luận thế nào cũng không thể để cho Tu La đại đế thực hiện được.

Đã xé rách da mặt, Giang Trầη cũng không có gì cố kỵ.

Trực tiếp đưa ra nghi vấn của bản thân, nghi vấn lai lịch của hai người này không rõ.

Thậm chí còn trực tiếp nói ra Đan Hỏa thành và Bất Diệt Thiên Đô.

Lời vừa nói ra quả nhiên khiến cho tứ phương ồn ào, đám người phía dưới như nổ tung, không ngừng chau đầu ghé tai nghị luận.

Vô Song đại đế tuy rằng đại danh đỉnh đỉnh, ai cũng biết hắn là tán tu không môn không phái, không có căn cơ.

Hắn gia nhập Khổng Tước thánh sơn, không tồn tại động cơ gì đáng nghi.

Bởi vì thân thế tán tu vô cùng trong sạch.

Chỉ là Bất Diệt Thiên Đô và Đan Hỏa thành thì không giống vậy.

Nói không dễ nghe một chút đều là thế lực đối dịch của Lưu Ly vương thành.

Thế nhưng như vậy nếu như xen vào chuyện của Lưu Ly vương thành, như vậy thế cục vô cùng phức tạp.

Nếu như vậy, Tu La đại đế nhất định sẽ bị cả Lưu Ly vương thành phỉ nhổ.

tl nhìn thấy Vô Song đại đế, vốn muốn làm ác nhân cáo trạng trước.

Kết quả Vô Song đại đế lại là thực tâm đầu nhập vào Khổng Tước thánh sơn.

Sau đó người ta còn trực tiếp nghi vấn lai lịch của hai tùy tùng hắn, hơn nữa trực tiếp nói liên quan tới Bất Diệt Thiên Đô và Đan Hỏa thành.

Bất Diệt Thiên Đô và Đan Hỏa thành đều là thế lực năm đó tranh đoạt Vạn Thọ đan với Lưu Ly vương thành, nhất là Đan Hỏa thành vốn luôn là đối thủ tiềm ẩn của Lưu Ly vương thành.

Thế lực hai nhà này đối với người Lưu Ly vương thành mà nói, là thế lực không thể tiếp nhận nhất, cũng là hai thế lực phản cảm nhất.

Nếu như Tu La đại đế thực sự có quan hệ không minh bạch với thế lực hai nhà này.

Tất sẽ bị người Lưu Ly vương thành phỉ nhổ.

Nhưng mà Tu La đại đế đã chọn ra hai người này hiển nhiên hắn đã sớm có chuẩn bị.

Đoán chừng hắn cũng đã sớm dự liệu được, bên Khổng Tước thánh sơn sẽ gây khó dễ cho hắn.

Hắn lập tức nghiêm túc, lạnh lùng nói: Hai người này đều là tử sĩ mà Tu La đạo tràng ta bồi dưỡng.

Chỉ là gần đây ít xuất đầu lộ diện mà thôi.

Ồ? Lời nói từ một phía làm sao có thể khiến cho người ta tin phục được? Giang Trầη không chịu buông tha.

Tu La đại đế này nhất định có một đám tử sỉ, thế nhưng có thể xuất chiến ở loại trường hợp này, thực lực phải vượt qua Nhật Nguyệt Tinh tam hoàng, Giang Trầη cũng không tin Tu La đạo tràng có thể bồi dưỡng ra được.

Theo hắn thấy, hai người này hơn phân nửa là mượn từ Đan Hỏa thành.

Giang Trầη chắp tay nói với Niêm Hoa đại đế: Niêm Hoa đại đế, không phải Chân mỗi muốn bới móc.

Khổng Tước thánh sơn và Tu La đạo tràng tranh đấu, nếu như thân phận cũng không minh bạch, vậy thì có thi đấu cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì a.

Nói xong Giang Trầη lại nhìn về phía những chư hầu bên dưới, nói: Tin rằng hơn tám trăm chư hầu cũng không muốn xem một trận thi đấu không minh bạch như vậy a? Tu La đại đế giận dữ: Chân thiếu chủ, bờ mông của ngươi còn chưa cọ sạch lại đi cắn người khác như vậy, ngươi có ý gì? Giang Trầη cười nhạt nói: Khổng Tước thánh sơn ta thanh bạch, có gì mà chưa sạch với sạch a? Hừ, Vô Song đại đế lâm trận gia nhập, bổn đế không nói tới.

Thế nhưng đệ tử thân truyền này của ngươi thì sao? Ta chưa từng nghe qua ngươi thu một nữ đệ tử thân truyền như vậy nha.

Tu La đại đế lại đem mũi thương chỉ về phía Hoàng Nhi.

́t đầu đan đạo.

Hắn vẫn cho rằng Giang Trầη sẽ để cho Lâm Yến Vũ xuất chiến, dù sao Lâm Yến Vũ cũng là đệ tử thân truyền được mọi người biết tới, được Giang Trầη thu nhận công khai.

Thế nhưng mà người xuất chiến này có khí chất xuất chúng, lại là một thiếu nữ vô cùng lạ lẫm.

Cũng khó trách Tu La đại đế cảm thấy lạ lẫm, Hoàng Nhi ít xuất hiện ở nơi công cộng của Lưu Ly vương thành, cho dù có xuất hiện thì cũng mang mặt nạ, hoặc là dịch dung.

Hiện tại Hoàng Nhi dùng khuôn mặt chân thật gặp người khác, làm cho người ta ngoài cảm giác kinh diễm ra còn hết sức tò mò về lai lịch của nàng.

Giang Trầη cười ha hả: Ta đã biết ngươi sẽ nói như vậy mà.

Hoàng Nhi là đạo lữ của ta, người người trong Khổng Tước thánh sơn đều biết.

Có gì mà dị nghị cơ chứ? Đạo lữ? Tu La đại đế cười lạnh một tiếng: Coi như là đạo lữ, cũng không phải là đệ tử thân truyền, thử hỏi một câu, nàng ta có tư cách gì xuất chiến? Hoàng Nhi cười nhạt một tiếng, miệng nói: Trước kia khi ta và Chân thiếu chủ quen biết, là bởi vì hâm mộ thiên phú đan đạo của Chân thiếu chủ.

Trên phương diện đan đạo có danh nghĩa sư đồ, vì sao không thể xuất chiến? Dù sao đều là chuyện trong Khổng Tước thánh sơn, Hoàng Nhi muốn nói thế nào người khác cũng không có cách nào một mực theo không dứt.

Dù sao người ta thực sự là người Khổng Tước thánh sơn, ít nhất thân phận hoàn toàn không có vấn đề.

Tu La đại đế, ngươi vẫn nên chứng minh thân phận của hai tùy tùng của ngươi trước thì hơn.

Giang Trầη lãnh đạm nói, căn bản không có ý định nhượng bộ.

Sau người sau lưng Tu La đại đế, trong đó có một hán tử mặc áo bào màu bạc đi tới, thản nhiên nói: Chúng ta là tử sĩ do Tu La đại đế bồi dưỡng, hiệu trung với Tu La đại đế.

Vô Song đại đế có thể gia nhập Khổng Tước thánh sơn ngươi, dường như chúng ta thuần phục Tu La đại đế cũng không có gì không ổn.

Ánh mắt Vô Song đại đế âm trầm, nheo mắt nhìn người này đột nhiên lạnh lùng mở miệng: Mạch mỗ gia nhập Khổng Tước thánh sơn đã từng phát lời thề độc.

Đời này kiếp này không phản Khổng Tước thánh sơn, nhị vị các ngươi có dám thề độc hay không? Bằng lịch duyệt của mình, Vô Song đại đế tự nhiên có thể nhìn ra được lai lịch của hia người này bất phàm.

Hai tên kia nhìn nhau, một lát sau đều nhao nhao gật đầu thề: Chúng ta thề, đời này kiếp này chỉ cần Tu La đạo tràng còn, sẽ vĩnh viễn thuần phục Tu La đạo tràng, không có dị tâm.

Nếu như vi phạm lời thề, sẽ bị ngũ lôi oanh đỉnh.

Hai người này rất quyết đoán, lập tức phát ra lời thề độc.

Trong lòng Tu La đại đế cũng cam thấy bất ngờ, thế nhưng sau khi thấy bọn họ thề, hắn âm trầm nhìn chằm chằm vào Giang Trầη, nói: Chân thiếu chủ, ngươi còn có gì để nói hay không? Giang Trầη cười ha hả: Sớm nói như vậy chẳng phải mọi sự sẽ đại cát hay sao? Giang Trầη như cười như không nhìn qua Tu La đại đế: Đừng trách ta không có nhắc nhở ngươi, lời thề của hai người này dấu diếm huyền cơ.

Người ta nói Tu La đạo tràng chỉ cần còn, sẽ vĩnh viễn thuần phục không có dị tâm.

Nếu như có một ngày người ta rời khỏi, nói không chừng chính là lúc Tu La đạo tràng ngươi diệt vọng.

,.

Tuy rằng Giang Trầη không biết hai người này thề thốt có kẽ hở hay không, thế nhưng xuất phát từ bản năng, hắn cảm thấy có lẽ lời thề này có vấn đề.

Đã như vậy Giang Trầη cũng không cần để ý nói ra những lời buồn nôn với Tu La đại đế, thuận tiện châm ngòi quan hệ giữa Tu La đại đế và Đan Hỏa thành một chút.

Kỳ thực Giang Trầη vẫn tin tưởng, hai người này nhất định không phải là người của ltdd.

Nhưng chuyện cho tới nước này, người ta thề cũng đã thề rồi, nếu như tiếp tục dây dưa, lại khiến cho người ta thấy thiếu chủ Khổng Tước thánh sơn như hắn không có phong độ.

Huống chi cho dù đối phương là người Đan Hỏa thành phái ra, Giang Trầη cũng không sợ.

Đánh cuộc mười ba ván, Giang Trầη cũng tính toán một chút, nhìn qua có lẽ là bên Tu La đại đế nắm chắc.

Thế nhưng mà theo Giang Trầη thấy, hắn cũng có nắm chắc chiến thắng.

Các con át chủ bài, các thần thông, để xem ai mới là người có thể cười cuối cùng.

Niêm Hoa đại đế thấy bọn họ đã không dây dưa trên phương diện danh ngạch xuất chiến cho nên lập tức quyết định, nói: Tốt, danh ngạch xuất chiến của song phương đã không có vấn đề.

Lão phu cuối cùng cũng nên nhắc lại quy tắc một chút.

Danh ngạch đã được quyết định, không thể sửa đổi, ngoài ra, thi đấu võ đạo khó tránh khỏi sinh tử, thương vong, song phương nên ước định trước.

Là tới điểm là dừng hay là sinh tử do mệnh? Đây mới là trọng điểm.

Nếu như tới điểm là dừng vậy thì không thể quá phận, thắng là được, tuyệt đối không thể giết người.

Nếu như sinh tử do ý trời, vậy thì thi đấu này hơn phân nửa sẽ xuất hiện cảnh sinh tử.

Chân thiếu chủ, nếu như ngươi sợ bổn đế có thể cân nhắc tới điểm là ngừng.

Bất quá võ giả chúng ta, nếu như sợ chết thì cũng không cần phải đánh cuộc làm gì.

Tu La đại đế nhìn như nhượng bộ, thế nhưng trên thực tế lại cố ý áp bách Giang Trầη đồng ý sinh tử do ý trời.

Giang Trầη nhẹ nhàng cười nói: Tu La, nhìn khẩu khs của ngươi dường như rất có nắm chắc ăn được chúng ta a? Nếu như đã vậy, Khổng Tước thánh sơn ta nhường Tu La đạo tràng ngươi một chút.

Ngươi cứ quyết định là được.

Cuối cùng Tu La đạo tràng ngươi chỉ là người khiêu chiến, một chút phong độ đó Khổng Tước thánh sơn ta vẫn có.

Cái gì? Tu La đại đế nghe vậy sắc mặt trầm xuống, Chân thiếu chủ này sắp chết tới nơi rồi còn lớn miệng, để cho Tu La đạo tràng hắn quyết định sao? Tu La đại đế nghe xong không khỏi cười lạnh: Tốt, tốt, ngươi đã nói như vậy, dứt khoát để cho mọi người xem đặc sắc một ít, luận võ, chúng ta sinh tử do ý trời vậy.

Rất tốt, theo ý ngươi.

Giang Trầη không chút để ý.

Còn nữa, thi đấu võ đạo trong hai thời thần, nếu như không có phân ra thắng bại thì được coi như hòa.

Hai bên các ngươi có dị nghị gì không? Niêm Hoa đại đế lại nói tới việc này.

Đây là kế hoạch mà Tu La đại đế đã sớm định tốt.

Tự nhiên hắn sẽ không phản đói: Cường giả luận bàn không cần hai thời thần mới có thể phân ra thắng bại a.

Nếu như trong hai thời thần không phân ra được thắng bại, vậy coi như hòa đi.

Hai tùy tùng của hắn nếu nói phương diện võ đạo cuối cùng chỉ là Hoàng cảnh đỉnh phong, bán bộ đế cảnh, cũng không phải là Đại đế chính thức.

Hai người này sở dĩ thay Nhật Nguyệt Tinh tam hoàng xuất chiến là bởi vì thực lực tổng hợp của bọn họ mạnh hơn, nhất là phương diện đan đạo thiên phú siêu quần.

Nói trắng ra, Tu La đại đế mang bọn hắn xuất chiến là vì muốn bọn họ thắng hai ván trên phương diện đan đạo.

Nhưng mà hiện tại bên Khổng Tước thánh sơn lại xuất hiện một Vô Song đại đế, khiến cho kế hoạch của Tu La đại đế bị cản trở.

Chỉ là trong lúc mấu chốt này hắn cũng biết không có cách nào sửa đổi.

Chỉ có thể hy vọng hai người được Đan Cực đại đế giới thiệu này có thể phát huy ra ư thế mạnh hơn một chút.

́t bại.

(1) Thấy song phương không có tranh luận, Niêm Hoa đại đế lại nói: Thi đấu võ đạo có bốn trận, khó tránh khỏi thương vong, ảnh hưởng tới thi đấu lĩnh vực khác.

Bởi vậy bốn trận luận võ để tới cuối cùng đi.

Ba trận đan đạo sẽ được coi như mở màn, song phương các ngươi có dị nghị gì không? Đánh cuộc đan đạo trước? Giang Trầη có chút ngoài ý muốn, nhưng mà phương diện đan đạo, hắn quả thực không cần phải kiêng nể gì ai.

Chỉ là đan đạo cũng có ba ván, Vô Song đại đế ở phương diện đan đạo mặc dù có chút tạo nghệ, thế nhưng tuyệt đối không tính là áp đảo.

Thậm chí luận tạo nghệ đan đạo, chưa hẳn đã vượt qua Hoàng Nhi.

Đương nhiên nội tình đan đạo của Hoàng Nhi Giang Trầη cũng không cần phải suy nghĩ.

Hiện tại đan đạo mở màn, trong lòng của hắn cũng không có quá nắm chắc.

Nhưng mà hiện tại mũi tên đã lên đây, cũng không phải lúc hắn lo lắng nhiều.

Mạch lão ca, Hoàng Nhi toàn lực ứng phó, không cần có gánh nặng tâm lý gì.

Giang Trầη dùng thần thức truyền âm nhắc nhở.

Đạo chỉ là thắng một trận chúng ta cũng có cơ hội.

Vô Song đại đế và Hoàng Nhi gật đầu, chuyện tới nước này bọn họ đã là lựa chọn tốt nhất bên Khổng Tước thánh sơn.

Cho dù phái người khác lên, cũng chỉ có như vậy mà thôi.

Ở phương diện đan đạo, nếu như hai người sau lưng Tu La đại đế là người Đan Hỏa thành phái tới, trong Khổng Tước thánh sơn, trừ Giang Trầη ra không ai có thể đối kháng.

Cho dù là Lữ Phong Đan Vương và Bộ Đan Vương đi lên cũng không làm nên chuyện gì.

Về phần Lâm Yến Vũ và Mộc Cao Kỳ, dù sao tuổi tác vẫn còn nhỏ, hiện tại cũng không có cách nào đứng lên.

Tu La đạo hữu, Chân thiếu chủ, nhị vị đã là người đứng đầu Tu La đạo tràng và Khổng Tước thánh sơn, Mỗi lĩnh lực các người đều phải xuất chiến.

Hơn nữa phải là hai người đấu với nhau, về phần những người khác giao đấu, trừ thi đấu võ đạo ra, phải đối đầu với nhau.

Thi đấu ở lĩnh vực khác chư vị cũng không có yêu cầu gì chứ? Niêm Hoa đại đế trưng cầu ý kiến của song phương.

Người đứng đầu đấu với nhau, đây là chuyện nên làm.

Nếu như Tu La đại đế và Chân thiếu chủ không đấu với nhau, vậy cách đấu này cũng không ổn, cũng thiếu đi sự đặc sắc.

Giang Trầη cười nhạt một tiếng, nói: Ta không có ý kiến.

Tu La đại đế biết rõ Giang Trầη ở phương diện đan đạo xuất chúng, nhưng mà lúc này hắn cũng không có khả năng lùi bước.

Lĩnh vực đan đạo, Tu La đại đế hắn cũng đã chuẩn bị thua một trận rồi.

Nhưng mà không phải đan đạo có ba ván sao? Còn có hai ván nữa, Tu La đại đế nhìn Vô Song đại đế và Hoàng Nhi phía đối diện, khóe miệng nở nụ cười quỷ dị.

Đan đấu từ xưa tới nay chính là một trong những phương thức thi đấu nóng bỏng nhất.

Tại thế giới võ đạo, đan đấu cũng là một loại thi đấu gấn với võ đạo nhất.

Đan đấu mở màn, võ đấu kết thúc, phương thức thi đấu như vậy cũng khiến cho mọi người chờ mong gấp đôi.

Đương nhiên ở trường hợp thế này, cấp bậc đan đấu cũng khó mà ra đề tài được.

Niêm Hoa đại đế tuy rằng là trọng tài của song phương trong lần thi đấu này.

Nhưng mà nói tới đề tài đan đấu, hiển nhiên trình độ cũng chưa tới tầng thứ kia.

Cho nên lần này hắn muốn song phương tự định phương thứ thi đấu đan đấu.

Phải là phương thức mà song phương có thể tiếp nhận thi đấu được.

Muốn nghĩ ra phương thức thi đấu mà song phương có thể tiếp nhận, quả thực không dễ.

Sau khi trải qua cò kè mặc cả, song phương cuối cùng cũng nhất trí phương thức thi đấu.

Thi đấu ba ván, thi đấu ba lĩnh vực bất đồng.

Lĩnh vực thứ nhất tự nhiên là luyện đan, đây là phương thức đan đấu trực tiếp nhất, cũng là phương thức nguyên thủy nhất.

Lĩnh vực thứ hai chính là phân tích đan dược.

Khâu này yêu cầu song phương đánh cuộc xuất ra một loại đan dược, làm cho đối phương công nhận.

Nói cách khác, chính là song phương phân tích đan dược mà đối phương cung cấp.

Phân tích ra nguyên vật liệu và số lượng càng nhiều thì coi như là chiến thắng.

Về phần là cầm đan dược nào ra, song phương có thể dùng tất cả thủ đọna, không cần biết là loại đan dược gì, chỉ cần có thể làm khó đối thủ là được rồi.

Song phương, ai có thể phân tích ra số lượng nguyên dược liệu nhiều hơn, thì coi như chiến thắng.

Đương nhiên, trên phương diện đan dược ngươi cũng không được ăn gian, nếu như bị phát hiện sẽ bị coi là thua.

Mà lĩnh vực thứ ba khác với lĩnh vực thứ hai.

Song phương chuẩn bị một đám nguyên dược liệu, nhóm nguyên dược liệu này có đúng có sai, để cho đối phương từ đống nguyên dược liệu này tổ hợp ra những nguyên dược liệu mà một loại đan dược nào đó cần, cũng phải luyện chế ra.

Nếu như song phương đều có thể luyện chế ra, như vậy sẽ nhìn xem ai hoàn thành trước mà phân định thắng thua.

Ba đấu ba, thi đấu ba lĩnh vực khác nhau.

Về phần người nào thi đấu ở lĩnh vực nào, toàn bộ đều rút thăm mà quyết định, tất ca đều do ông trời định đoạt.

bên Giang Trầη, Vô Song đại đế cười nói: Phương diện đan đạo Mạch mỗ quả thực không am hiểu, ta không xuất chiến cho mọi người thêm phiền.

Giang Trầη gật đầu: Trận chiến đan dược nhất đạo này ta và Hoàng Nhi, còn có Vân Trung Minh Hoàng xuất chiến.

Giang Trầη biết rõ, Vân Trung Minh Hoàng ở trong Tứ đại minh hoàng coi như là người kiệt xuất nhất trong phương diện đan đạo.

Trình độ đan đạo của hắn có lẽ không bằng Vô Song đại đế, nhưng Giang Trầη biết rõ, trận chiến này nếu như đối phương thực sự phái ra người Đan Hỏa thành, mặc kệ là phái Vân Trung Minh Hoàng hay là Vô Song đại đế, phần thắng của Khổng Tước thánh sơn bọn họ không lớn.

CHo nên Giang Trầη vì bảo toàn mặt mũi của Vô Song đại đế, cũng biết phái Vân Trung Minh Hoàng ra là tốt nhất.

Bên Tu La đạo tràng, quả nhiên không có gì ngoài dự liệu, hai tên tùy tùng không rõ lai lịch và Tu La đại đế xuất chiến, tất cả đều nằm trong dự liệu của Giang Trầη.

Hoàng Nhi, trận chiến này ta nhất định có thể thắng Tu La đại đế.

Vân Trung Minh Hoàng có lẽ phần thắng không lớn.

Nàng nếu như có thể bất phân thắng bại cũng coi như là biểu hiện rất tốt rồi.

Giang Trầη dùng thần thức truyền âm cho Hoàng Nhi, làm giảm sức ép cho nàng.

Hoàng Nhi mỉm cười: Trước tiên rút thăm đã.

Kết quả rút thăm là Vân Trung Minh Hoàng rút thăm lĩnh vực thứ nhất, luyện đan.

Mà Giang Trầη thì rút trúng lĩnh vực thứ ba, chọn lựa tài liệu, luyện chế đan dược.

Hoàng Nhi rút trúng lĩnh vực thứ hai, phân tích đan dược, phân tích nguyên vật liệt.

Đối với Giang Trầη mà nói, ba lĩnh vực này mặc kệ cái nào, hắn đều không sợ.

Hắn cũng tin chắc rằng mình có thể nhẹ nhàng thắng Tu La đại đế.

Phương diện đan đạo Giang Trầη rất tự tin, chống lại bất kỳ ai hắn cũng có nắm chắc.

Được rồi, đã rút thăm xong.

Ván đầu tiên, Vân Trung Minh Hoàng của Khổng Tước thánh sơn đấu với Sách Đan Vương của Tu La đạo tràng.

Niêm Hoa đại đế tuyên bố.

Ván đầu tiên này đối thủ của Vân Trung Minh Hoàng là một gia hỏa dưới tai có một nốt ruồi đen lớn.

Là một trong hai tên tùy tùng không rõ lai lịch kia.

Đan Vương có nốt ruồi này gọi là Sách Đan Vương, về phần rốt cuộc là tên giả hay tên thật, ai cũng không biết được.

́t bại.

(2) Nhưng mà Giang Trầη nhìn khí độ của đối phương đã biết rõ người này tạo nghệ trên phương diện đan đạo tuyệt đối bất phàm.

Chỉ sợ tu vi đan đạo thậm chí còn vượt qua Lữ Phong Đan Vương và Bộ Đan Vương.

Thi đấu luyện đan, tương đối trực tiếp một ít.

Không có thứ gì gọi là không tưởng tượng được, chỉ so tay nghề, so kỹ xảo, so trình độ.

Về phần luyện chế đan dược gì cũng dựa vào rút thăm mà quyết định.

Niêm Hoa đại đế chuẩn bị hơn mười loại đan dược, từ đó lựa chọn ra một loại.

Có thể nhìn ra được, tâm tính của Vân Trung Minh Hoàng không tệ, trên mặt hắn cũng không nhìn thấy bao nhiêu áp lực.

Thiếu chủ, trận chiến này Trung Minh có thể thắng được không? Trấn Tuế Minh Hoàng bên cạnh không nhịn được mà thấp giọng hỏi Giang Trầη.

Giang Trầη mỉm cười, đây là ván đầu tiên, thắng bại cũng không quan trọng.

Thăm dò nông sâu của đối thủ một chút là được rồi.

Đây là những lời an ủi của Giang Trầη, trên thực tế, mười ba ván định thắng thua, mỗi một ván đều vô cùng quan trọng.

Đương nhiên hắn cũng không muốn thủ hạ của mình quá mức lo lắng.

Hiện tại sĩ khí thật vất vả mới có thể đề cao như vậy.

Cũng không thể làm cho sĩ khí tán loạn như vậy a.

Nhưng mà ván này, theo như trước đó Giang Trầη dự đoán, hai tên Đan Vương không rõ lai lịch này có trình độ đan dạo quả nhiên vô cùng cao siêu.

Ngay từ đầu Giang Trầη còn không có nhìn ra, thế nhưng lúc này từ Sách Đan Vương có nốt ruồi kia, từ biểu hiện bề ngoài ít nhất có thể so với tiêu chuẩn của Đan Vương cửu cấp, phát huy vô cùng tốt.

Nhưng mà có thể nói cơ hồ Vân Trung Minh Hoàng đã phát huy vượt qua trình độ của mình, thậm chí còn phát huy vượt xa người thường.

Nhưng mà nội tình còn đó, nội tình là thứ có thể nhìn thấy rõ ràng nhất.

Kết quả cuối cùng Sách Đan Vương có thời gian hoàn thành nhanh hơn Vân Trung Minh Hoàng hai khắc chung.

Hơn nữa tư chất đan dược cũng hơn Vân Trung Minh Hoàng một bậc.

Như vậy tháng bại ván đầu tiên đã vô cùng rõ ràng.

Trải qua Niêm Hoa đại đế và những người khác nhất trí nhận định, ván đầu tiên này là Sách Đan Vương thắng.

Ván đầu tiên, Tu La đạo tràng thắng.

Niêm Hoa đại đế tuyên bố kết quả.

Trên mặt Tu La đại đế lập tức hiện lên nụ cười vui sướng.

Trận đầu tiên thắng, đả kích đối với sĩ khí của Khổng Tước thánh sơn vô cùng rõ ràng.

Nhìn biểu lộ uể oải bên phía Khổng Tước thánh sơn kia, có thể nhìn ra được, ý nghĩa của trận đầu tiên chiến thắng không đơn thuần là đơn giản có thể thắng ván kế tiếp.

Đương nhiên, thắng ván kế tiếp cũng vô cùng quan trọng.

Trong lòng Tu La đại đế mừng rỡ, nói với Sách Đan Vương: Trận đầu thắng lợi, ngươi đã ghi công đầu a.

Đồng thời hắn quay đầu lại nói với tên hán tử mặc áo bào màu bạc sau lưng: Huy Đan Vương, trận thứ hai này nhìn biểu hiện của ngươi.

Yên tâm đi, tiểu cô nương ôn nhu yếu ớt kia, cho dù có học đan đạo từ trong bụng mẹ cũng có thể có bao nhiêu đạo hạnh cơ chứ? Không cần lo lắng, ván thứ hai này, nhất định ta sẽ thắng chắc.

Thi đấu ván thứ hai này kỳ thực có hàm lượng kỹ thuật vô cùng cao.

Đối với song phương thi đấu cũng là một loại khảo nghiệm cực lớn, bởi vì ván thứ hai này, đầu tiên ngươi phải có được một loại đan dược vô cùng thâm ảo, ít người biết, làm cho đối phương không có cách nào phân biệt ra được.

Đây không thể nghi ngờ một lần khảo nghiệm với người ta.

Bản thân Hoàng Nhi cũng không thường xuyên luyện chế đan dược.

Tuy rằng Giang Trầη luyện chế rất nhiều đan dược.

Thế nhưng đan dược mà hắn luyện chế đại đa số đều có truyền bá, tất cả đều bán tở Thái Uyên các.

Đan dược đã có trên thị trường, hiển nhiên là đồ vật đã sớm bị người ta phân tích thấu triệt.

Cho dù người ta không thể luyện chế, thế nhưng mà thành phần đan dược ít nhiều có thể nghiên cứu ra một chút.

Cho nên lúc này những đan dược thông thường kia nhất định không thể lấy ra.

Trong đầu Giang Trầη mặc dù có vô số đan phương, thế nhưng ván thứ hai này phải xuất ra đan dược sẵn có.

Đan dược sẵn có này mặc dù Giang Trầη có không ít.

Thế nhưng nếu nói tới lạ, chỉ có một mình Tùng Hạc đan mà thôi.

Những đan dược khác tuy rằng có một ít, thế nhưng Giang Trầη không có nắm chắc người ta có biết hay không.

Dù sao nội tình Đan Hỏa thành còn đó.

Giang Trầη cắn răng một cái, vẫn xuất ra một khỏa Tùng Hạc đan đưa cho Hoàng Nhi, để cho nàng đi xuất chiến.

Tùng Hạc đan này có hàm lượng kỹ thuật cực cao, thậm chí vượt qua tiêu chuẩn Thiên giai, loại đan dược này cho dù là Đan Cực đại đế, cũng chưa chắc đã phân tích ra được căn nguyên của nó.

Ván này coi như là Giang Trầη chảy máu.

Ván thứ hai, Hoàng Nhi tiểu tỷ Khổng Tước thánh sơn đấu với Huy Đan Vương của Tu La đạo tràng.

Ván quyết đấu này song phương đối chiến là một già một trẻ, nhìn qua vô cùng kỳ lạ.

Tu La đại đế bỗng nhiên lên tiếng nói: Tu La đạo hữu, ngươi có lời gì muốn nói? Niêm Hoa đại đế nhíu mày hỏi.

Khi đối chiến phải cách ly, nếu không vạn nhất có kẻ ăn gian thì sao? Dù sao phân tích đan dược tuyệt đối có thể ăn gian.

Không thể không nói Tu La đại đế này rất kiêng kỵ Giang Trầη.

Một lòng nghĩ tới việc ngăn chặn tất cả khả năng có thể gây ra bất lợi cho hắn.

Đê nghị này của Tu La đại đế quả thực làm khó Niêm Hoa đại đế.

Giang Trầη cười rộ lên, nói: Tu La, ngươi rốt cuộc sợ ta tới cỡ nào? Ngươi đã sợ như vậy thì tại sao phải vắt óc tìm kế đối nghịch với Khổng Tước thánh sơn ta như vậy.

Tu La đại đế hừ lạnh một tiếng: Sợ ngươi? Giữa ban ngày ban mặt ngươi nói mớ gì vậy? Bổn đế chỉ lo lắng những ngườ khác không quân tử, âm thầm quấy rối a.

Giang Trầη cười nhạt một tiếng: Niêm Hoa đại đế, cách ly thì cách ly đi.

Nhưng mà song phương đều phải cách ly.

Ta cũng lo lắng có kẻ dẫn sói vào nhà a.

Trong lúc vô tình Giang Trầη nhìn về phía Tu La đại đế.

Ván thứ hai này bắt đầu sau khi song phương thi đấu được cách ly.

Tùng Hạc đan quả thực là một loại đan dược vô cùng thâm ảo, khi Tùng Hạc đan xuất hiện trong ta Huy Đan Vương kia, hắn lập tức phát hiện ra được loại đan dược này bất phàm.

Trong lúc nhất thời Huy Đan Vương này cũng hít sâu một hơi, đồng thời trong lòng hiện lên sự kích động.

Trước khi xuất chiến Đan Cực đại đế từng nói với hắn, muốn hắn nghĩ cách tìm hiểu tin tức Tùng Hạc đan, nắm được loại đan dược kia trong tay.

Hiện tại Huy Đan Vương có trực giác mãnh liệt, khỏa đan dược này rất có thể chính là Tùng Hạc đan trong truyền thuyết.

Loại linh lực như vậy, sinh cơ cường đại như thế.

.

.

Chuyện này khiến cho Huy Đan Vương cơ hồ có xúc động muốn nuốt riêng khỏa đan dược này.

Thế nhưng mà cuối cùng lý trí của hắn vẫn chiến thắng xúc động.

Hắn đang trong lúc thi đấu, đừng nói hắn có nuốt riêng được hay không, cho dù nuốt riêng, cũng sẽ là một trò cười cho mọi người.

Cùng lúc đó Hoàng Nhi cũng nắm đan dược mà đối phương cung cấp, đan dược này Hoàng Nhi cũng không biết.

Nhưng mà nàng đã chuẩn bị tâm lý thật tốt.

Trước khi lâm chiến, Giang Trầη đã bảo nàng chuẩn bị một chút, nếu như là đan dược không biết thì nên phân tích đan dược này như thế nào.

́ch tự ngược hay sao? (1) Quy tắc thi đấu rất tàn khốc, không cho phép phá hỏng bản thân đan dược.

Hàm lượng kỹ thuật vô cùng cao.

Nếu như có thể phá hỏng bản thân đan dược, chung quy cũng có thể tổng kết ra được một ít kết luận.

Mà quy tắc của lần thi đấu này, cũng không cho phép phá hỏng bản thân đan dược.

Như vậy thứ bọn họ có thể dựa vào là mắt, mũi, còn có thần thức của bản thân mình.

Đan đấu này cũng có hạn chế thời gian thi đấu, hạn định lúc này cũng là hai thời thần.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, tất cả mọi người chỉ có thể sốt ruột chờ đợi.

Bởi vì song phương thi đấu hoàn toàn bị ngăn cách trong không gian độc lập.

Người bên ngoài căn bản không biết tình huống của bọn họ bên trong.

Hai thời thần rất nhanh đi qua.

Theo như quy tắc, mỗi người nhiều nhất chỉ có thể ghi bảy đáp án.

Trong bảy đáp án này, trả lời đúng sẽ được một điểm tích lũy, trả lời sai cũng không trừ điểm.

Đương nhiên nếu như ghi nhiều quá định mức, đương nhiên phải khấu trừ điểm.

Cho nên bọn họ nhiều lắm chỉ có thể ghi ra bảy loại nguyên vật liệu.

Giờ phút này trên bài thi của Hoàng Nhi chỉ ghi hai loại, hai loại này coi như nàng có nắm chắc, còn có năm đáp án còn lại vẫn còn trống.

Đương nhiên trong lòng Hoàng Nhi cũng có một ít đáp án, chỉ là nàng vẫn còn đang lựa chọn.

Những đáp án này chỉ có vẻ bề ngoài, có một ít căn cứ, còn đâu tất cả đều là mù mịt.

Theo thời gian chuyển dời, Hoàng Nhi cũng không có biện pháp tiếp tục trì hoãn.

Mắt nhìn thời gian sắp hết, Hoàng Nhi một không làm, hai thì làm cho trót, nàng lập tức đem mấy đáp án nàng đang do dự trong lòng điền lên trên giấy.

Mà lúc này thời gian cũng vừa vặn hết.

Cách ly được mở ra, song phương đều đi ra.

Biểu lộ trên mặt Hoàng Nhi không buồn không vui, Huy Đan Vương kia biểu lộ lại có chút ngưng trọng, thỉnh thoảng còn có chút hốt hoảng, lơ lửng giống như trên mây vậy.

Bài thi của song phương đều được đưa lên.

Đây là thi đấu quân tử, bài thi đều được đưa tới bên đối phương thẩm định, đương nhiên không có người nào dám can đảm ra làm chút chuyện ở thi đấu như thế này.

Bởi vì trước khi thi đấu, song phương đều phải thề phải thi đấu một cách công bằng, tuyệt đối không thể có bất luận mánh khóe nào.

Huy Đan Vương kia nhìn thấy bài thi của Hoàng Nhi, không ngờ lại trả lời đúng hai, không khỏi có chút ngoài ý muốn.

Khỏa đan dược mà hắn cung cấp kỳ thực cũng vô cùng ít xuất hiện, vốn tưởng rằng đối phương sẽ vô kế khả thi, hoàn toàn không tìm ra đầu mối, thế nhưng không ngờ rằng đối phương lại trả lời đúng hai loại.

Hừ, cũng không biết là mù mờ hay là thực sự phân tích ra.

Huy Đan Vương thấy Hoàng Nhi tuổi còn trẻ, trong lòng cũng không tin đối phương dùng tài nghệ thực sự phân tích ra được.

Mà Tùng Hạc đan, Huy Đan Vương này không ngờ cũng phân tích ra hai loại tài liệu, nhưng mà đều là tài liệu phụ tá.

Về phần chủ tài liệu Huy Đan Vương không nhìn ra được nửa điểm đầu mối.

Bởi vậy ván thứ hai này song phương chỉ phân tích ra hai loại tài liệu.

Ván thứu hai, song phương phân tích ra hai loại tài liệu, hòa nhau.

Niêm Hoa đại đế khi tuyên bố kết quả này cũng âm thầm có chút kinh ngạc.

Loại thi đấu thế này hàm lượng kỹ thuật cực cao.

Theo Niêm Hoa đại đế thấy, nữ hài khí chất xuất chúng bên phía Khổng Tước thánh sơn, hơn phân nửa không phải là đối thủ của Huy Đan Vương này.

Thế nhưng không ngờ rằng Hoàng Nhi tiểu tỷ này lại bất phân thắng bại với Huy Đan Vương này.

Kết quả hòa, không phân thắng bại khiến cho toàn trường vang vọng tiếng sợ hãi, thán phục.

Hiển nhiên ai cũng không ngờ nhanh nhưu vậy đã xuất hiện kết quả hòa, không phân thắng bại.

Huy Đan Vương hiển nhiên có chút buồn bực, hắn xuất chiến hoàn toàn là hướng về chiến thắng mà tới.

Lại không ngờ rằng thắng lợi không tới như kỳ vọng của hắn, mà lại là hòa, bất phân thắng bại.

Chuyện này khiến cho hắn có chút uể oải, nhưng mà hắn cũng không có thời gian để uể oải, bởi vì sau khi rời khỏi lôi đài, hắn dùng thần thức truyền âm bắt đầu báo cáo với Đan Cực đại đế: Bệ hạ, khỏa đan dược mà thuộc hạ vừa mới phân tích bên trong có chứa sinh cơ đáng sợ.

Thuộc hạ hoài nghi nó chính là Tùng Hạc đan.

Tin tức bất thình lình khiến cho trong lòng Đan Cực đại đế chấn động.

Trong nháy mắt vô số ý niệm dâng lên trong đầu hắn.

Tùng Hạc đan.

CHo dù là loại cự đầu đan đạo như Đan Cực đại đế giờ phút này trong đầu cũng tràn ngập tham niệm.

Tùng Hạc đan.

.

.

Thế giới này thực sự còn có loại đan dược thần kỳ bực này sao? Chân Đan Vương này rốt cuộc là từ nơi nào biết được loại đan dược này? Rốt cuộc là ai dạy hắn loại đan dược này? Trong đầu Đan Cực đại đế trừ tham niệm ra còn có cảm xúc ghen ghét nồng đậm.

Sau khi khiếp sợ, các loại cảm xúc hóa thành một ý nghĩ kiên định trong đầu hắn: Nhất định phải thu tới tay, bất luận thế nào cũng phải đem Tùng Hạc đan này thu tới tay.

Đan Cực đại đế đối với sức phán đoán của Huy Đan Vương không có bao nhiêu hoài nghi.

Huy Đan Vương là thủ hạ mà hắn vô cùng coi trọng.

Tuy rằng xưa nay ít xuất đầu lộ diện, thế nhưng mà nội tình đan đạo của Huy Đan Vương này, Đan Cực đại đế không có chút nghi ngờ nào.

Hắn đã phán đoán có khả năng là Tùng Hạc đan, như vậy có thể khẳng định, đây là chuyện hơn phân nửa có thể tin cậy.

Hơn nữa đứng ở góc độ của Khổng Tước thánh sơn mà nói, đối phương muốn xuất ra loại đan dược mới lạ, không có gì chắc chắn hơn Tùng Hạc đan này.

Thái Uyên các có đan dược nào trong lòng Đan Cực đại đế hắn rõ như lòng bàn tay.

Cho nên đan dược bình thường, Chân thiếu chủ nhất định sẽ không lấy ra.

Muốn xuất ra thì cũng phải là đan dược cực kỳ hiếm thấy.

Như vậy xuất ra Tùng Hạc đan cũng không phải là chuyện ngoài ý muốn.

Hoàng Nhi nắm được một ván hòa, bất phân thắng bại, kết quả này đối với Khổng Tước thánh sơn mà nói, mặc dù không tính là tin tức tốt, thế nhưng cũng tuyệt đối không phải là tin tức xấu.

Ít nhất thi đấu đan đạo này, Khổng Tước thánh sơn không rơi xuống hạ phong.

Ván thứ ba tuy rằng là Chân thiếu chủ đấu với Tu La đại đế, thế nhưng trong lúc vô thức mọi người đều cảm thấy ván này Chân thiếu chủ có thể nhẹ nhõm chiến thắng.

Ván thứ ba quả nhiên không ngoài dự liệu của mọi người.

Tu La đại đế tuy rằng muốn dựa vào thế yếu chống lại một chút.

THế nhưng bản thân Tu La đại đế ở phương diện đan đạo quả thực không có tốn quá nhiều tâm tư.

Đừng nói so với Huy Đan Vương và Sách Đan Vương kia, cho dù so với thủ hạ Bộ Đan Vương của hắn trước kia cũng không so nổi.

Nếu không năm đó Bộ Đan Vương cũng không có khả năng được coi trọng như vậy.

Chỉ tiếc về sau Bộ Đan Vương khiêu khích Giang Trầη, lại bị Giang Trầη thu phục, thành đồ đệ Giang Trầη, làm cho Tu La đạo tràng mất đi Đan Vương đỉnh cấp.

Ván thứ ba, cơ hồ Giang Trầη dùng tư thái nhẹ nhàng nắm thắng lợi trong tay.

Tu La đại đế chí không ở đan đạo, cho nên tuy rằng hắn thua, cũng không có bao nhiêu xấu hổ.

́ch tự ngược hay sao? (2) Hiện tại hắn càng căm giận Huy Đan Vương không có chiến thắng ván thứ hai, chuyện này khiến cho trong lòng hắn bị phủ một bóng mờ.

Nhưng mà lĩnh vực đan đạo chỉ là phụ, cho nên kết quả hòa đối với hắn mà nói cũng không tính là xấu.

Vốn đan đạo là ưu thế của Khổng Tước thánh sơn, bất phân thắng bại, đối với Tu La đạo tràng mà nói, tự nhiên cũng không phải không thể tiếp nhận.

Ba ván đan đạo đã hoàn tất.

Lĩnh vực thi đấu thứ hai chuẩn bị mở màn, trận pháp, phù lật, còn có ngự thú.

Ba lĩnh vực này đều có hai trận thi đấu.

Rút thăm trình tự thi đấu, khi rút ra không ngờ lại thi đấu lĩnh vực ngự thú đầu tiên.

Lĩnh vực ngự thú này tương đối lạ một chút.

Trừ những linh thú nuôi dưỡng trong thời gian dài kia, là sở trường của những tông môn trong lĩnh vực này ra, kỳ thực tu sĩ bình thường cũng không quá am hiểu đạo này.

Đương nhiên cũng không phải tuyệt đối, không ít tu sĩ mặc dù bản thân mình không am hiểu thì cũng thu phục một ít linh thú làm linh thú khế ước cho mình, hoặc là thu phục làm tọa kỵ.

.

.

.

Ngự thú nhất đạo, bên Khổng Tước thánh sơn thương nghị một chút, do Giang Trầη và Hoàng Nhi xuất chiến.

Trên thực tế, Hoàng Nhi đối với ngự thú nhất đạo cũng không có nghiên cứu.

Chỉ là Vô Song đại đế và Vân Trung Minh Hoàng cũng không am hiểu đạo này.

Cho nên Giang Trầη lựa chọn để Hoàng Nhi xuất chiến.

Dù sao đều là thua, để cho người trẻ tuổi thua thì ít nhất cũng không khó coi như vậy.

Như cường giả cấp bậc đại đế nhưu Vô Song đại đế, thua thì mặt mũi quả thực khó nói.

Vô Song đại đế tuy rằng cũng có linh thú khế ước, nhưng đều là dựa vào vũ lực mà thu phục, cũng dựa vào bằng hữu có tài năng trên phương diện này trợ giúp.

Bản thân hắn cũng không có tài hoa ở phương diện này, cho nên mạnh mẽ xuất chiến cũng không làm nên được chuyện gì.

Nhưng mà Giang Trầη lại khác, hắn đối với ngự thú nhất đạo nghiêm túc vô cùng.

Ban đầu ở Vô Tận địa quật, hắn là người dùng thú ngữ thượng cổ, khi đó mới kéo được quan hệ với Mãng Kỳ.

Kết giao với Long Tiểu Huyền cũng là vì hắn tinh thông ngôn ngữ long tộc.

Đây là chỗ tốt của học vấn cao.

Ngự thú nhất đạo, đầu tiên ngươi phải nắm giữ thú ngữ, mà thú tộc tuyệt đối có hàng ngàn chủng tộc, thú ngữ tuyệt đối cũng có hàng ngàn.

Mà thú ngữ thượng cổ là ngôn ngữ thông hành, phổ biến nhất.

Giang Trầη vì sao có thể thu phục được Long Tiểu Huyền, lại có thể thân mật với ấu thú Thái Tuế Bạch Hổ như vậy cũng là bởi vì hắn tinh thông thú ngữ thượng cổ, cho nên trời sinh có lực tương tác với thú tộc.

Bằng không mà nói, lấy Chân Long nhất tộc làm ví dụ, Thái Tuế bạch hổ cũng vô cùng cao ngạo, làm sao có thể lăn lộn một chỗ với nhân tộc được? Bên Tu La đạo tràng, là Tu La đại đế mang theo Huy Đan Vương xuất chiến.

Trên thực tế nếu như không phải quy tắc định người đứng đầu song phương lĩnh vực nào cũng phải xuất chiến mà nói, Tu La đại đế nhất định sẽ phái Huy Đan Vương và Sách Đan Vương ra tham chiến ngự thú nhất đạo này.

Bởi vì phương diện ngựu thú nhất đạo, hai người này cũng vô cùng sở trường.

Đương nhiên phương diện này, Tu La đại đế kỳ thực cũng không kém.

Thậm chí có thể nói hắn ở lĩnh vực này cũng có tạo nghệ không hề tầm thường.

Chân thiếu chủ, ngự thú nhất đạo này Khổng Tước thánh sơn các ngươi một chút cơ hội cũng không có đâu.

Tu La đại đế nhìn thấy Giang Trầη mang theo Hoàng Nhi xuất chiến, không khỏi cười khẩy nói.

Giang Trầη lại cười nhạt, đáp lại: Ngươi đã tự tin như vậy, không bằng chúng ta hủy bỏ mười ba ván định thắng thua, ta và ngươi, hai người chúng ta trực tiếp định thắng thua trong một ván, được chứ? Lời này giống như một cái tát nóng bỏng, trực tiếp tát tới.

Làm cho khuôn mặt Tu La đại đế cứng đờ, miệng há hốc, nhưng lại không nói nên lời.

Đối mặt với khiêu khích trần trụi của Giang Trầη, hắn thoáng cái không biết nên chống đỡ thế nào.

Không đáp ứng sao? Vậy trước đó ngươi còn hung hăng càn quấy cái rắm.

Nói Khổng Tước thánh sơn một chút cơ hội cũng không có? Đồng ý? Nhìn thấy nụ cười tự tin của Giang Trầη, trong lòng Tu La đại đế cảm thấy vô cùng quái dị, cảm thấy sau nụ cười này nhất định ẩn chứa âm mưu to lớn.

Hiện tại Tu La đại đế đã sớm không coi Giang Trầη giống như một thiên tài trẻ tuổi bình thường mà đối đãi nữa.

Theo hắn thấy, người trẻ tuổi kia hiện tại cho dù so ra kém Khổng Tước đại đế, thế nhưng nếu đợi một thời gian nữa mặc hắn ta phát triển, nói không chừng sẽ thực sự trở thành mối họa lớn trong lòng Tu La đại đế hắn.

Theo bản năng, Tu La đại đế cũng có chút kiêng kỵ Giang Trầη.

Cho nên đối mặt với khiêu khích của Giang Trầη, Tu La đại đế theo bản năng không dám mắc mưu, làm cái gì đó mà hủy bỏ mười ba ván định thắng thua.

Chỉ là nếu như vậy lời khiêu khích của hắn chẳng khác nào là tự mình bạt tai, làm cho phía dưới vang lên tiếng cười không thôi, những thanh âm trào phúng cũng không thèm che dấu mà vang vọng.

Đã muốn gây hấn lại không dám ứng chiến, đây không thể nghi ngờ là khiến cho cảm nhận của đám chư hầu đối với hắn lại một lần nữa tệ hại hơn.

Hừ, bổn đế không muốn lấy lớn hiếp nhỏ, cũng không muốn để cho người khác thấy bổn đế là người tùy tiện phá hỏng quy tắc.

Chân thiếu chủ, nếu như ngươi sợ, vậy hiện tại cầu xin tha thứ còn kịp.

Cầu xin tha thứ? Giang Trầη nhịn không được cười rộ lên.

Tu La nếu như ngươi không sợ thì cần gì phải nói sang chuyện khác.

Nếu như ngươi không sợ vì sao không dám tiếp nhận đề nghị của ta? Ta có chút hiếu kỳ, vì sao mỗi lần ngươi rõ ràng không có lực lượng, cần gì phải cố gắng giả vờ là một trang hảo hán tới khiêu khích ta? Hẳn là đường đường Tu La đại đế chúng ta có sở thích tự ngược như vậy nha? Tu La đại đế khiêu khích không thành, ngược lại còn bị Giang Trầη chế nhạo một trận, cảm thấy trên mặt không có ánh sáng.

Hắn cũng hiểu rõ, đấu võ mồm với Chân thiếu chủ này hắn sẽ tự mình chuốc lấy khổ cực.

Coi như đã học khôn ra, Tu La đại đế dứt khoát không lắm miệng nữa mà chỉ cười lạnh một tiếng: Chân thiếu chủ, đấu mồm mép bổn đế thừa nhận ngươi rất lợi hại.

Thế nhưng mà thi đấu này còn cần dựa vào thực học.

Ngự thú nhất đạo này, một khi thi đấu, vô cùng nguyên thủy a.

Ván thứ tư, Hoàng Nhi tiểu tỷ của Khổng Tước thánh sơn đấu với Huy Đan Vương của Tu La đạo tràng.

Hoàng Nhi ở phương diện ngự thú nhất đạo không có gì đặc thù, ván này, cũng coi như là ván mà Khổng Tước thánh sơn buông tha.

Hoàng Nhi chỉ xuất hiện tượng trưng một chút, cuối cùng không có chút ngoài ý muốn nào mà thua ván này.

Có thể nhìn ra được, Huy Đan Vương kia quả thực ở phương diện ngự thú nhất đạo có nghiên cứu qua.

Nhìn thấy Hoàng Nhi không chút lo lắng nhận thua, khóe miệng Tu La đại đế hiện lên nụ cười đắc ý.

Hắn nhìn ra được, Khổng Tước thánh sơn ở phương diện ngự thú nhất đạo có lẽ không có bất kỳ nội tình nào.

Bằng không mà nói, ván thứ tư này cũng không thể nào nhận thua lưu loát như vậy.

́c Dực Long lão.

(1) Ván thứ tư, Huy Đan Vương của Tu La đạo tràng thắng, ván thứ năm, Chân thiếu chủ của Khổng Tước thánh sơn đấu với Tu La đại đế của Tu La đạo tràng.

Phương thức thi đấu bốc thăm quyết định.

Ngự thú nhất đạo này cũng có rất nhiều nội dung hạng mục.

Có hạng mục thuần thú tại chỗ, cũng có nội dung trực tiếp triệu hồi ra thú chiến khế ước của mình chiến đấu với đối phương.

Hoàng Nhi và Huy Đan Vương vừa rồi là rút trúng phương thức thi đấu thuần thú tại chỗ.

Kỳ thực Giang Trầη cũng hy vọng rút trúng loại phương thức thi đấu này, như vậy cũng có thể lợi dụng ưu thế thú ngữ của hắn.

Nhưng mà hết lần này tới lần khác, kết quả lại không như mong muốn.

Phương thức thi đấu ván này của bọn họ sau khi rút thăm ra cũng được công bố.

Phương thức thi đấu ván này không ngờ là triệu hoán thú chiến khế ước của mình ra, đây là phương thức thi đấu nguyên thủy nhất.

Thú chiến khế ước của ai có cấp bậc cao hơn, người đó sẽ chiến thắng.

Khi rút thăm được phương thức thi đấu này, Tu La đại đế cơ hồ không nhịn được muốn cười lớn lên.

Hắn cơ hồ có cảm giác chiến thắng đã nằm trong lòng bàn tay hắn.

Hắn đường đường là một đại đế, bằng vào thực lực bản thân thuần thú, đó cũng là Hoàng cảnh trung giai, gần tới Hoàng cảnh cao giai.

Thú chiến khế ước như vậy, cũng là dưới cơ duyên xảo hợp mới thu phục được.

Phải biết rằng hung thú cấp bậc càng cao, lại càng khó có thể thuần phục.

Tu La đại đế nếu không phải hiểu được ngự thú nhất đạo, nếu không phải vận khí tốt, đừng nói là Hoàng cảnh trung giai, chỉ là hung thú Hoàng cảnh sơ giai cũng chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu.

Rất nhiều thú chiến khế ước của các cường giả đại đế khác thậm chí ngay cả Hoàng cảnh cũng không phải.

Còn có cường giả đại đế thậm chí ngay cả thú chiến khế ước cũng không có.

Cũng không phải là bọn họ khôn tìm được, mà là tìm không thấy thú chiến khế ước phù hợp.

Cấp bậc quá thấp bọn họ cũng không muốn.

Thú chiến khế ước bình thường bị nhìn trúng, hoặc là tu vi cao, hoặc là tiềm lực lâu dài của nó lớn.

Nếu như hai điểm này không có đủ, vậy thu phục được cũng không có bất kỳ ý nghĩa nào.

Dù sao một đại đế, nếu như thú chiến khế ước quá mức khó coi, như vậy cũng tổn hại tới thể diện.

Thú chiến khế ước của Tu La đại đế hiện tại không đơn giản là tu vi cảnh giới không tệ, hơn nữa vẫn còn có tiềm lực phát triển.

Lúc đầu khi hắn thu phục nó, mới là Hoàng cảnh sơ giai.

Trải qua Tu La đại đế nuôi dưỡng vài thập niên, hiện tại đã gần đạt tới Hoàng cảnh cao giai.

Đợi một thời gian nữa, đầu thú chiến khế ước này hoàn toàn có thể tiến hóa tới Hoàng cảnh đỉnh phong.

Về phần có thể đột phá tới Đế cảnh hay không, vậy thì phải xem vào tạo hóa.

Nhưng mà dù vậy Tu La đại đế ở phương diện thú chiến khế ước cũng vô cùng tự hào.

Hắn thậm chí còn cho rằng Khổng Tước đại đế ở phương diện này cũng chưa chắc mạnh hơn hắn.

Chứ đừng nói là Chân thiếu chủ.

Chân thiếu chủ này tu vi bản thân cũng chỉ có thể, như vậy có thể có được thú chiến khế ước cường đại tới đâu cơ chứ? Dùng thực lực của Chân thiếu chủ, nhiều lắm cũng chỉ thu phục được một ít hung thú Thánh Cảnh mà thôi.

Cũng khó trách Tu La đại đế lạc quan như vậy, trong thế giới võ đạo, mặc dù những tông môn dùng ngự thú nổi danh kia cơ hồ cũng có rất ít người có thể thuần phục hung thú cùng giai với mình.

Dù sao muốn thuần phục một đầu hung thú, đầu tiên phải áp đảo đầu hung thú này trên phương diện vũ lực, còn phải dùng thủ đoạn khác khuất phục nó nữa.

Đương nhiên những thứ này cũng không phải là tuyệt đói.

Giang Trầη sau khi rút thăm được phương thức thi đấu, trong lòng cũng có chút buồn bực.

Hắn không nguyện ý nhất đó chính là rút thăm được loại phương thức thi đấu này.

Cũng không phải hắn sợ.

Mà là loại phương thức thi đấu này không có cách nào phát huy được ưu thế thú ngữ thượng cổ của hắn.

Về phần thú chiến khế ước, Giang Trầη mặc dù không có thú chiến khế ước một cách chính quy, thế nhưng minh hữu thú tộc hắn cũng có một đám lớn.

Long Tiểu Huyền, Phệ Kim thử nhất tộc, còn có ấu thú Thái Tuế bạch hổ.

Đương nhiên ấu thú Thái Tuế bạch hổ còn chưa triệt để thức tỉnh, cho nên không nói tới.

Phệ Kim thử nhất tộc phát triển cũng kinh người.

Nhưng mà muốn dùng Phệ Kim Thử vương xuất đầu lộ diện liều ngươi chết ta sống với thú chiến khế ước của Tu La đại đế, điều này hiển nhiên không phải là chuyện lão Kim am hiểu nhất.

Cho nên chọn tới chọn lui, kỳ thực hắn không có lựa chọn nào khác.

Chỉ có thể để cho Long Tiểu Huyền xuất chiến.

Cũng không phải Giang Trầη không sai bảo được Long Tiểu Huyền mà là Giang Trầη quả thực không muốn bạo lộ Long Tiểu Huyền.

Dù sao huyết mạch Chân long quả thực không bình thường.

Một khi bạo lộ ra ngoài, Giang Trầη cũng không có cách nào tưởng tượng được hậu quả sau đó của nó.

Cho nên lúc này Giang Trầη phải thương nghị với Long Tiểu Huyền, hắn cười cười truyền âm nói: Long huynh, ván này nhất định không để thua, ngươi nhất định phải giúp ta.

Chỉ là một khi pháp thân ngươi bạo lộ, đối với ngươi mà nói lại là hậu hoạn.

Cho nên nếu như Long huynh không chịu xuất chiến, ta cũng không trách Long huynh.

Giang Trầη cũng không muốn dùng đại nghĩa bắt ép Long Tiểu Huyền.

Long Tiểu Huyền hừ lạnh một tiếng: Nếu như ta bị người ta đuổi giết, ngươi có thể ngồi yên không để ý tới không? Nói nhảm, ta và ngươi có giao tình nhiều năm như vậy.

Ngươi bị người khác đuổi giết, ta có thể ngồi yên không để ý tới hay sao? Giang Trầη đối với vấn đề ngốc nghếch này của Long Tiểu Huyền vô cùng căm giận.

Vậy thì không được.

Long Tiểu Huyền lạnh nhạt nói: Dù sao sớm muộn gì cũng bạo lộ, ta đường đường là Chân Long nhất tộc, mỗi một ngày đều không thể bạo lộ ra ngoài ánh sáng, cũng bực mình vô cùng.

Long Tiểu Huyền ban đầu khi mới biết Giang Trầη vẫn tương đối sợ người lạ, đối mặt với thế giới trước mắt hoàn toàn mới lạ, không biết gì cả, khiến cho hắn ít nhiều cũng có chút kiêng kỵ.

Hiện tại Long Tiểu Huyền ở thế giới bên ngoài đã có chút quen thuộc, đối với thế giới bên ngoài đã có lý giải trực quan, đã sớm không còn chút lo lắng và kiêng kỵ như ban đầu nữa.

Hơn nữa theo trí nhớ truyền thừa của Chân Long nhất tộc không ngừng thức tỉnh, ngạo khí của Long tộc cũng không ngừng tăng lên trên người Long Tiểu Huyền.

Cho nên kỳ thực ở sâu trong lòng Long Tiểu Huyền cũng không hy vọng mình vĩnh viễn trốn tránh.

Đây cũng là một loại khinh nhờn với thân phận Chân Long nhất tộc của hắn.

Long huynh, ngươi cần phải nghĩ cho rõ a.

Giang Trầη liên tục nhắc nhở.

Không cần phải cân nhắc.

Tiềm long cuối cùng cũng phải có một ngày bay lên trời.

Long Tiểu Huyền lạnh nhạt nói, thế nhưng trong thanh âm lại tràn ngập vẻ kiên quyết.

Nói như vậy ngươi quyết định rồi? Giang Trầη hít sâu một hơi.

Nói nhảm quá.

Long Tiểu Huyền rất rắm thí, nhưng mà khẩu khí của hắn hiển nhiên cũng nói cho Giang Trầη biết, hắn cũng không muốn bạo lộ chân thân.

Giang Trầη ngẫm lại cũng có thể hiểu được, Long Tiểu Huyền hiện tại đã sớm không phải là Long Tiểu Huyền năm đó từ mộc linh chi tuyền đi ra.

́c Dực Long lão.

(2) Sau khi đột phá Hoàng cảnh, thực lực của Long Tiểu Huyền đại tăng, trí nhớ truyền thừa của long tộc không ngừng thức tỉnh, thực lực có thể nói là đột nhiên tăng mạnh.

Loại tình huống, loại tính cách không an phận của Long tộc tất nhiên cũng bạo phát ra.

Để cho tử tôn Chân Long nhất tộc trải qua cuộc sống giống như con chuột, không thấy ánh mặt trời, khiến cho trong lòng Long Tiểu Huyền có lẽ đã sớm chán chường.

Nếu như vậy thì tới đi.

Trong lòng Giang Trầη cũng tràn ngập hào hùng.

Chân thiếu chủ, nếu như ngươi e ngại, thì sớm nhận thua đi.

Bổn đế đã đợi ngươi lâu rồi.

Thanh âm hung hăng càn quấy của Tu La đại đế từ phía xa truyền tới.

Mà sau lưng Tu La đại đế, một đầu hung thú như chim cực lớn, hình dáng hung mãnh, toàn thân đen kịt, giống như từ trong địa ngục chui ra vậy.

HUng thú này chẳng lẽ có tứ chi mạnh mẽ có lực, còn có một đôi cách bằng xương thị.

Đôi cánh bằng xương thị kia một khi mở ra che khuất bầu trời, diện tích bao phủ kinh người.

Đầu hung thú này vừa mới đứng trên lôi đài, cơ hồ che khuất nửa bầu trời của lôi đài.

Đầu hung thú này toàn thân đen kịt, trên trán lại có đôi mắt màu xanh lá, tròng mắt xanh ngắt, giống như ác quỷ ở địa ngục, hung hãn cực kỳ.

Ngao.

Đầu hung thú này đột nhiên lại mở đôi cánh bằng xương thịt này ra, lập tức trên lôi đài cát bay đá chạy, mây đen ảm đạm, giống như trong nháy mắt phiến thiên địa này đều biến sắc.

Thanh âm bén nhọn kia hình thành khí thế đáng sợ, giống như có thể đâm thủng linh hồn của võ giả.

Bất kể là từ khí chất hay là từ khí thế, đầu khí thế này đều khiến cho người ta có cảm giác sởn hết gai ốc.

Ánh mắt Giang Trầη khẽ động, nhìn qua đầu quái vật màu đen này, trong lòng hơi có chút kinh ngạc.

Đây là Hắc Dực Long liêu? Hắc Dực Long liêu cũng không phải là linh chủng thuần túy, mà là huyết mạch hỗn tạp ở thời đại thượng cổ, có người nói đây là kết hợp của long tộc thượng cổ và liêu tộc hung tàn nhất mặt đất.

Mặc kệ tin đồn là thật hay giả, nhưng mà Hắc Dực Long liêu này quả thực vô cùng, hung ác giống như trong truyền thuyết.

Loại quái vật này võ giả bình thường căn bản không có khả năng thu phục, chiếm được nó.

Cũng may là Tu La đại đế, cường giả tu luyện Tu La sát đạo mới có biện pháp trấn áp hung vật bực này.

Từ khí chất này có thể nói Hắc Dực Long liêu vô cùng phù hợp với Tu La đại đế.

Cũng khó trách đầu hung thú này từ sau khi đi theo Tu La đại đế cũng không có bao nhiêu không phục và không cam lòng.

Nhìn thấy ánh mắt phức tạp của Giang Trầη, bản năng Tu La đại đế liền cho rằng đối phương bị đầu chiến thú khế ước của mình hù cho sợ.

Hắc Dực Long liêu bên ngoài quả thực vô cùng hung hãn, hơn nữa khí thế cũng vô cùng cường đại.

Nhưng mà muốn nói bằng vào bộ dáng hung thần sát ác này hù dọa Giang Trầη, như vậy chẳng khác nào là suy nghĩ hão huyền.

Giang Trầη hoàn toàn bất động, biểu lộ lạnh nhạt, từng bước một đi lên lôi đài.

Ngoài mạnh trong yếu a.

Nhìn như hung hãn, muốn dựa vào nó dọa người sao? Tu La, không thể không nói, ngươi rất ngây thơ a.

Tu La đại đế u ám cười rộ lên: Đã đến nước này ngươi còn định mạnh miệng hay sao? Chân thiếu chủ, bổn đế muốn nhìn một chút, ngươi lấy cái gì mà đấu với thú chiến khế ước của bổn Đế.

Giang Trầη mang theo một tia trào phúng nhìn về phía Tu La đại đế, chậc chậc nói: Bây giờ ngươi nhất định rất đắc ý, cảm thấy bằng vào loại phương thức thi đấu này ngươi nhất định sẽ thắng đúng không? Chẳng lẽ không phải sao? Tu La đại đế chậm rãi nói, hắn quả thực đã cho rằng mình đã nắm chắc thắng lợi trong tay.

CHo dù Giang Trầη có hỏi như vậy Giang Trầη cũng không cho rằng Giang Trầη có con át chủ bài nào lợi hại.

Bởi vì Tu La đại đế đối với Hắc Dực Long liêu này vô cùng có lòng tin.

Một khi hung tính của đầu Long liêu này bị kích thích, ngay cả Hoàng cảnh cao giai, cho dù là tu sĩ Hoàng cảnh đỉnh phong trong nhân loại cũng phải kiêng kỵ nó ba phần.

Hung tính của Long liêu làm cho nó trong chiến đấu thường thường có thể bắn ra khí thế cường đại hơn địch nhân vài lần.

Loại hung tính này cũng làm cho Long liêu thường thường có thể chiến thắng địch nhân cường đại hơn mình một bậc.

Tu La đại đế hiển nhiên cố ý lập uy trước mặt Giang Trầη, giết chết nhuệ khí của Giang Trầη.

Nhẹ nhàng huýt gió, huýt sáo, ý bảo đầu hung thú kia có thể ra tay.

Đầu Hắc Dực Long liêu kia đột nhiên thét dài một tiếng, ngửa cổ lên trời thét dài một tiếng, đôi cái bằng xương thịt sau lưng giương lên, liên tục chấn động.

Sưu Sưu sưu.

.

.

Cương phong cường đại lập tức khuếch tán khắp thiên địa, tạo thành khí thế đáng sợ, bao phủ cả bốn phía lôi đài.

Mà trong tiếng thét dài của đầu Hắc Dực Long điêu kia có một cỗ khí thế hung lệ đáng sợ, càng hình thành uy áp khí thế đáng sợ, nhào đầu về phía Giang Trầη.

Chân thiếu chủ, không phải ngươi định nói cho bổn đế, ngay cả một đầu thú chiến khế ước ngươi cũng không có đấy chứ? Tu La đại đế dương dương đắc ý, giọng điệu giống như thợ săn trêu đùa con mồi.

Mí mắt Giang Trầη nhẹ nhàng nhấc lên, miệng nở nụ cười châm chọc: Tu La, ta chỉ muốn nhìn xem một chút, đầu Hắc Dực Long điêu này rốt cuộc có vài phần thủ đoạn.

Hiện tại xem ra cũng chỉ như vậy mà thôi.

Bằng vào tư chất bậc này của đầu Long liêu này, tu vi cùng lắm chỉ là Hoàng cảnh cao giai, đừng có mơ tiến vào Đế cảnh.

Loại thú chiến khế ước này cũng chỉ là để giữ thể diện, dọa người bình thường mà thôi, thực sự không biết có gì mà ngươi lại đắc ý như vậy.

Khí thế ngập trời mà đầu Hắc Dực Long liêu của Tu La đại đế tràn ra, Tu La đại đế muốn dùng loại khí thế này áp chế khí thế của Giang Trầη, làm cho Giang Trầη khuất phục.

Thế nhưng mà mặt Giang Trầη không đổi sắc, hoàn toàn không có bị dọa sợ.

Khi nói chuyện còn khiến cho tâm ý Tu La đại đế hoảng loạn.

Tiểu tử này không ngờ lại nhận ra Hắc Dực Long liêu của ta.

Hắn.

.

.

hắn ta làm sao có ánh mắt này vậy? Trong lòng Tu La đại đế đột nhiên sinh ra một cỗ cảm giác bực bội khó hiểu.

Hắc Dực Long liêu này không phải là thú tộc bình thường.

Loại hung thú huyết mạch tạp giao này là thứ ngàn năm khó cầu.

Người bình thường căn bản không biết.

Ngay cả Tu La đại đế cũng phải tra rất nhiều tư liệu, thỉnh thoảng lại thụ giáo tất cả đại sư ngự thú nhất đạo, mới miễng cưỡng biết rõ lai lịch đầu hung thú này.

Thế nhưng mà Chân thiếu chủ của Khổng Tước thánh sơn này không ngờ lại dễ dàng nói toạc ra lai lịch của Hắc Dực Long liêu, chuyện này khiến cho phần đắc ý trong lòng Tu La đại đế lập tức giảm bớt đi nhiều.

Giống như nắm một lá bài tẩy, khi chuẩn bị nghiền nát đối thủ, đối thủ lại một câu nói toạc ra át chủ bài của hắn, loại cảm giác này khiến cho Tu La đại đế khó chịu giống như ăn giòi ăn bọ vậy, vô cùng buồn nôn.

̉n thánh.

Quê quá hóa khùng, Tu La đại đế hừ lạnh một tiếng nói: Chân thiếu chủ, ngươi đã biết được hung danh của Hắc Dực long liêu thì phải biết ván này ngươi không có phần thắng nào.

Cũng khó mà thay đổi kết quả toàn cục.

Bổn đế đã từng nói qua, ngự thú nhất đạo này ngươi không có bất kỳ cơ hội nào.

Nhìn thấy khí thế của Hắc Dực Long liêu kia, hơn tám trăm chư hầu phía dưới đều hít sâu một ngụm khí lạnh.

Bọn họ từ trên người Hắc Dực Long liêu cảm nhận được một cỗ khí tức hung ác.

Loại khí tức đáng sợ này giống như có thể xé nát tất cả.

Những chư hầu ủng hộ Giang Trầη cũng không khỏi toát mồ môi hột thay Giang Trầη.

Mặc dù là bên Khổng Tước thánh sơn, đại bộ phận người cũng cau mày, hiển nhiên đối với sự tồn tại của Hắc Dực Long điêu cũng cực kỳ kiêng kỵ, trong lòng lo lắng vạn phần.

Ngược lại Hoàng Nhi và Vô Song đại đế bên này biểu hiện trên mặt vô cùng bình tĩnh.

Trong lúc đó, trong mắt Giang Trầη bắn ra một đạo kim quang sắc bén, bắn về phía Tu La đại đế: Tu La, ngươi biết vì sao ngươi một mực không có cách nào làm được lão đại của Lưu Ly vương thành hay không? Hừ, chuyện cho tới nước này, ngươi còn muốn dùng lời mê hoặc người khác hay sao? Sắc mặt Tu La đại đế không vui.

Bởi vì ngươi giống như con cóc ở đáy giếng vậy, vĩnh viễn chỉ thấy một mảnh trời nhỏ trước mặt, vĩnh viễn không biết thế giới này lớn tới bao nhiêu.

Chỉ là một đầu Hắc Dực Long liêu đã khiến cho ngươi đắc ý như vậy.

Hôm nay ta sẽ cho ngươi kiến thức một chút, biết rõ cái gọi là sơn ngoại hữu sơn.

Ngữ khí Giang Trầη đột nhiên lạnh lẽo, cao giọng nói.

Sơn ngoại hữu sơn? Trong lúc nhất thời, cơ hồ tất cả ánh mắt đều có chút khó hiểu nhìn qua Giang Trầη, tất cả mọi người đều muốn nhìn một chút, Chân thiếu chủ này rốt cuộc có con át chủ bài nào còn chưa xuất ra? Vì sao dưới sự cường thế của Hắc Dực Long liêu hắn ta vẫn luôn trấn định, tự tin như vậy.

Chẳng lẽ, Chân thiếu chủ này thực sự còn có át chủ bài ghê gớm nào còn chưa xuất hiện? Trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều vô cùng trông mong.

Mọi người đều biết, Chân thiếu chủ này cơ hồ có thể nói là người am hiểu sáng tạo kỳ tích nhất Lưu Ly vương thành này.

Từng lần, từng lần, hắn đều biến vô số chuyện không có khả năng biến thành khả năng.

Lúc này hắn sẽ mang tới cho mọi người bao nhiêu kinh hỉ nữa đây? Lần này, hắn sẽ lại sáng tạo kỳ thích hay sao? Tâm tình Tu La đại đế vốn vững vàng như bàn thạch, bởi vì những lời này của Giang Trầη rót vào trong đạo tâm của hắn, đột nhiên xuất hiện vết rách khó có thể lấp đầy.

Rốt cuộc trong hồ lô của tiểu tử này bán loại thuốc gì? Tu La đại đế bán tín bán nghi, nhưng mà giờ phút này hắn vẫn như trước không cho rằng Giang Trầη này có thể triệu hồi ra thú chiến khế ước mạnh mẽ hơn Hắc Dực Long liêu của hắn.

Dùng trình độ và thực lực của Chân thiếu chủ này, nào có đạo lý tiểu tử này lại thu phục được thú chiến khế ước mạnh hơn Hắc Dực Long liêu của hắn? Hung thú cường đại như vậy, một cái tát sẽ chụp chết tiểu tử hắn, làm sao có thể để cho tiểu tử đó thuận lợi thu phục hay sao? Tiểu tử này nhất định là điên rồi.

Trong lòng Tu La đại đế tràn ngập hoài nghi, nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy tiểu tử này nhất định điên rồi.

Hiển nhiên Giang Trầη không có điên.

Trái lại giờ phút này đầu óc hắn thanh tỉnh vô cùng, sau khi trải qua trao đổi với Long Tiểu Huyền, trong lòng hắn đã không có bất kỳ khúc mắc nào, cũng không có bất kỳ băn khoăn nào.

Ngủ đông, ở ẩn lâu như vậy, Chân Long nhất tộc như Long Tiểu Huyền này nhất định sẽ phải có một ngày một bước lên trời.

Giang Trầη đột nhiên ngửa mặt lên trời thét dài, khí thế cường đại đột nhiên không ngừng hút khí lưu chung quanh hư không lại, hình thành một tiếng long ngâm đáng sợ.

Đây là thần thông mà trong thịnh hội Lưu Ly vương tháp Giang Trầη đã từng thi triển ra.

Tiếng long ngâm này vang vọng, thủ quyết Giang Trầη biến đổi, đột nhiên một đạo quang mang chói mắt từ trong tay hắn bắn ra, tầng mây trên hư không lập tức cuồn cuộn.

Sau một khắc pháp thân của Long Tiểu Huyền điên cuồng cuồn cuộn, khí thế mạnh mẽ tràn ra, hiển hiện trên tầng mây.

Ngao.

Long Tiểu Huyền, pháp thân Chân long hiện lên.

Tiếng long ngâm của Chân long nhất tộc tuyệt đối không phải là thần thông bình thường.

Một tiếng long ngâm này phối hợp với tiếng long ngâm của Giang Trầη, lập tức tạo thành biển sóng âm đáng sợ, giống như muốn khuấy cho thiên địa này điên đảo lên.

Tiếng sấm vang vọng không ngừng, tầng mây cuồn cuộn.

Chân Long pháp thân, cuồn cuộn trong hư không.

Trong lúc nhất thời toàn trường một mảnh xôn xao, huyết mạch của cơ hồ tất cả võ giả có mặt giống như đột nhiên bị thiêu đốt, trong lồng ngực tràn ngập một cỗ nhiệt huyết.

Long, là Chân long.

Không phải chứ? Cương vực nhân loại chúng ta có chân long hay sao? Không thể tưởng tượng được, không thể tưởng tượng được, đây là thú chiến khế ước của Chân thiếu chủ hay sao? Như vậy cũng quá khoa trương a.

Chân Long nhất tộc chỉ tồn tại trong thần thoại mà thôi.

Chân thiếu chủ này không ngờ lại thu phục được một đầu Chân Long làm thú chiến khế ước? Trời ạ.

Ở trong thần thoại, chỉ có người có số mệnh Chư Thiên mới có thể được gọi là Chân Long thiên tử, Chân thiếu chủ này chẳng lẽ thực sự là Chân Long thiên tử hay sao? Thật đáng sợ, thật là đáng sợ.

Chân thiếu chủ có số mệnh như vậy không phải là Chân Long thiên tử thì là cái gì? Nực cười, nực cười thay, Tu La đại đế này lại muốn nhảy nhót, mưu toan muốn cướp lấy vị trí của Khổng Tước thánh sơn.

Ta thấy hắn điên rồi.

Chân Long thiên tử, chậc chậc.

Chân thiếu chủ, Chân thiếu chủ, ta đã quyết đinh rồi.

Đời này ta chỉ ủng hộ Chân thiếu chủ mà thôi.

Ta cũng vậy, số mệnh của Chân thiếu chủ ngay cả Khổng Tước đại đế bệ hạ cũng phải cam bái hạ phong a.

Khó trách thiếu chủ tuổi còn trẻ như vậy mà có thể làm được nhiều đại sự như vậy.

Hóa ra đây là thiên tài trời sinh có đại khí vận.

Nhân vật bậc này, đợi một thời gian nữa, tất sẽ trở thành người đứng đầu cương vực nhân loại chúng ta.

Hiện tại coi như ta đã thấy rõ, vì sao Khổng Tước đại đế lại yên lòng ra ngoài như vậy.

Hóa ra lão nhân ra mở ra Chư Thiên tuệ nhãn, sớm nhìn ra Chân thiếu chủ là người có đại khí vật.

Có đạo lý a, Tu La đại đế chỉ là một đạo nan đề mà Khổng Tước đại đế cố ý sắp xếp để khảo nghiệm Chân thiếu chủ.

Phục, đời này lão tử không có phục qua ai.

Đối với Chân thiếu chủ, lão tử đã triệt để phục.

Mặc kệ lần này Chân thiếu chủ thắng hay thua, trong lòng lão tử, Lưu Ly vương thành chỉ có một chưởng khống giả là Chân thiếu chủ.

Những người khác, hắc hắc, lão tử không chấp nhận.

Chân Long hiển thánh.

Kỳ quan bực này ngay cả những đại đế có mặt ở hiện trường trong lúc nhất thời cũng ngừng thở, nhìn qua cảnh này, một lúc lâu cũng không có cách nào phục hồi tinh thần lại.

Kể cả những khách mời ở khu khách quý kia, biểu lộ trên mặt vô cùng phức tạp, nhìn qua Chân Long hiển thánh trên lôi đài, thật lâu không nói được lời nào.

̃ khí tăng lên.

(1) Cái này thật đáng sợ.

Một màn trước mắt đã hoàn toàn phá vỡ nhận thức của bọn họ đối với thế giới này.

Chân Long nhất tộc xuất hiện, quả thực đã phá vỡ nhận thức của bọn họ.

Chân Long nhất tộc.

.

.

Tiểu tử họ Chân này rốt cuộc có địa vị gì? Đan Cực đại đế lúc này trong lòng tràn ngập cảm xúc, thậm chí trong nháy mắt này trong đầu hắn còn sinh ra một ý nghĩ: Đối nghịch với Chân thiếu chủ này, thực sự có lợi sao? Thực sự quan trọng như vậy sao? Mà Thiên Đô chi chủ lúc này trong lòng tràn ngập kinh hãi: Chân thiếu chủ này không ngờ lại thu phục được Chân Long nhất tộc là thú chiến khế ước? Muốn làm được chuyện này cần thực lực thế nào a? Tiểu tử này nếu như thực sự là Giang Trầη, địch nhân của Bất Diệt Thiên Đô chúng ta, Bất Diệt Thiên Đô chúng ta vĩnh viễn không có ngày yên bình a.

Bất Diệt Thiên Đô cũng luôn hoài nghi Chân thiếu chủ chính là Giang Trầη, cho nên Bất Diệt Thiên Đô đối với chuyện của Lưu Ly vương thành vô cùng quan tâm, bọn họ vô cùng hy vọng Tu La đại đế đuổi Chân thiếu chủ xuống lôi đài, để Bất Diệt Thiên Đô bọn họ điều tra một chút, rốt cuộc Chân thiếu chủ này có phải là Giang Trầη mà bọn họ đuổi giết hay không.

Hiện tại thấy một màn như vậy, trong lòng Thiên Đô chi chủ chỉ có thể khẩn cầu, hy vọng Chân thiếu chủ này không có một chút quan hệ nào với Giang Trầη.

Nếu không, Bất Diệt Thiên Đô sẽ hậu hoạn vô cùng.

Khiếp sợ, không chỉ đơn thuần là Đan Cực đại đế và Thiên Đô chi chủ, ngay cả Hàn Thiên Chiến và Hàn Thiên Trượng, hai huynh đệ Hạ Vũ Thiên Kiếm tông này cũng khiếp sợ không thôi.

Bọn họ tuyệt đối không thể tưởng tượng được, Đan đế khách khanh mà Hạ Vũ Thiên Kiếm tông bọn họ thuê thậm chí lại còn thu phục được một đầu Chân Long, cảnh này thực sự khiến cho bọn họ trong lúc nhất thời không có cách nào tiêu hóa được.

Mà Tố Hoàn Chân của Thiên Thiền cổ viện, giữ hai hàng lông mi kia cũng nhăn lại.

Trong mắt hiện lên vẻ suy nghĩ, hiển nhiên cảnh tượng Chân Long hiển thánh, cũng là cho Tố Hoàn Chân trong lúc nhất thời không kịp phản ứng.

Cũng giật mình, còn có những bằng hữu của Tu La đại đế, nhất là Thương Hải đại đế, hắn trợn mắt há hốc mồm nhìn tất cả chuyện này, trong lòng hắn hiện tại đang nhấc lên sóng to gió lớn.

Ở sâu trong lòng hắn, cũng tràn ngập nghi hoặc, thậm chí còn tràn ngập ghen ghét, tràn ngập khó hiểu, tràn ngập vẻ khó có thể tin tưởng nổi.

Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà chuyện tốt trong thiên hạ này dường như đều bị tiểu tử này chiếm hết.

Lực rung động của Chân Long hiển thánh cơ hồ đã khắc dấu ấn khó quên trong lòng tất cả mọi người, biểu hiện trên mặt tất cả mọi người trong lúc nhất thời đều không thể thoát khỏi cảm giác khiếp sợ này.

Người giật mình nhất kỳ thực không ai qua được Tu La đại đế đang đối kháng với Giang Trầη trên lôi đài.

Giờ phút này sắc mặt hắn âm trầm không thôi, mặt đen lên nhìn qua đầu Chân Long đang đứng đối diện với Hắc Dực Long liêu của hắn.

Luận tu vi cảnh giới, Hắc Dực Long liêu dường như còn mạnh hơn.

Nhưng mà luận khí chất, luận khí thế, luận đủ loại điều kiện, Hắc Dực Long liêu ở trước mặt Chân Long nhất tộc, quả thực giống như con cháu nhìn thấy lão tổ tông vậy, hoàn toàn không phát huy được hung tính vốn có của nó.

Long tộc, Chân Long nhất tộc, đều có một loại khí thế gọi là Long uy.

Chân long nhất tộc, loại khí chất này truyền thừa từ trong huyết mạch, đây là thú mà bất luận huyết mạch Long tộc nào cũng phải chú ý nhìn vào.

Trên người Hắc Dực Long liêu kỳ thực không có bao nhiêu huyết mạch Long tộc, tuy rằng là huyết mạch kết hợp giữa Long tộc và Liêu tộc, nhưng mà trên người Hắc Dực Long liêu này kỳ thực huyết mạch Long tộc đã vô cùng mỏng manh.

Nhưng mỏng manh thì mỏng manh, cuối cùng vẫn có.

Trước mặt Chân Long nhất tộc như Long Tiểu Huyền, một chút huyết mạch Long tộc ít ỏi của hắn bị khí tức Chân Long của Long Tiểu Huyền dồn ép, cơ hồ tất cả hung tính phải thu liễm, mất hết.

Đây là một loại kiêng kỵ, sợ hãi theo bản năng.

Hắc Dực Long liêu này, một khi hung tính không phát huy ra thì sức chiến đấu của hắn cũng không có cách nào trở mình tăng lên gấp bội.

Mà Long Tiểu Huyền mặc dù chỉ là Hoàng cảnh sơ giai, nhưng mà Long Tiểu Huyền có các loại thủ đoạn Long tộc cộng lại, hoàn toàn có thể chính diện đối kháng với Hoàng cảnh cao giai.

Huống chi, Long Tiểu Huyền trong quá trình kết giao với Giang Trầη, cũng từ trên người Giang Trầη học được rất nhiều bí quyết chiến đấu, không hoàn toàn không biết lợi dụng một ít ưu thế huyết mạch Chân Long của mình.

Như vậy, không tới một phút đồng hồ, Hắc Dực Long liêu kia liên tục kêu oan, bị Long Tiểu Huyền đánh cho không còn lực hoàn thủ.

Nhìn qua Hắc Dực Long liêu chật vật chạy trốn khắp nơi, trong lòng Tu La đại đế cơ hồ nhỏ máu, có một thứ gọi là tự tôn đang xói mòn trên mặt hắn.

Hắn thu phục đầu Hắc Dực Long liêu này cũng có mười năm, trăm năm, vẫn luôn nhìn thấy Hắc Dực Long liêu bắt nạt hung thú khác, những linh thú khác.

Thế nhưng mà cho tới bây giờ hắn chưa từng thấy qua bộ dáng chật vật như vậy của Hắc Dực Long liêu.

Bộ dáng hốt hoảng kia giống như một tiểu hài tử tránh né roi vọt vậy, hốt hoảng mà chật vật.

Đây là một mặt mà từ khi Tu La đại đế thu phục Hắc Dực Long liêu đến nay chưa từng thấy qua.

Loại cảnh tượng này giống như Giang Trầη đang dùng tay không ngừng tát vào trên cái mặt dày của Tu La đại đế vậy.

Trước khi Chân Long hiển thánh, hắn còn dõng dạc nói người ta không có cơ hội.

THế nhưng mà trong nháy mắt hắn đã bị đánh vào mặt mũi.

Chân thiếu chủ nói hắn là ếch ngồi đáy giếng.

Xem xét qua cảnh này, quả thực là hắn có chút giống như ếch ngồi đáy giếng.

Chân Long nhất tộc, sắc mặt Tu La đại đế tái nhợt, giờ phút này quả thực hắn hận không tìm được một khe nứt trên đất, sau đó chui vào.

Trong lòng lại lo lắng, có chút ghen ghét, lại không cam lòng, thậm chí còn có chút sợ hãi.

Các loại tiếng nghị luận phía dưới hắn cũng nghe được, nhất là bốn chữ Chân Long thiên tử này, càng đã sâm thật sâu vào lòng tự tôn của Tu La đại đế.

Chân Long thiên tử? Hắn không tin, cho dù Chân thiếu chủ này triệu hồi ra Chân Long nhất tộc, hắn cũng không tin Chân Thiếu chủ này là Chân Long thiên tử gì đó.

Hắn muốn thắng, nhất định phải thắng.

Trong lòng Tu La đại đế tràn ngập ý nghĩ điên cuồng, gắt gao nhìn chằm chằm vào Giang Trầη: Họ Chân kia, bổn đế không thể không hoài nghi, ngươi rốt cuộc có lai lịch gì? Giang Trầη sao không nhìn ra ý của Tu La đại đế, đây rõ ràng là muốn dội chậu nước bẩn lên đầu hắn đây mà.

Nhưng mà chuyện cho tới nước này, mỗi người đều bị cảnh tượng Chân Long hiển thánh làm cho rung động.

Lúc này Tu La đại đế dội chậu nước bẩn vào đầu mình, quả thực là mơ mộng hão huyền.

Dù là hiện tại Giang Trầη hắn thừa nhận không phải người bản thổ Lưu Ly vương thành, đoán chừng mọi người cũng không thèm quan tâm.

Ai sẽ để hắn có lai lịch gì cơ chứ? Chỉ cần không phải là Ma tộc, chỉ cần hắn không phải bội Lưu Ly vương thành, hiện tại cho dù hắn từ vị diện khác tới, chỉ sợ rất nhiều người trong Lưu Ly vương thành cũng sẽ không phản đối hắn.

Xem tiếp...

con-mat-ao-thi

  • Độc tôn tam giới

  • truyện tranh Độc tôn tam giới

  • truyện Độc tôn tam giới

  • Độc tôn tam giới truyện chữ

  • đọc truyện Độc tôn tam giới

  • yêu thần ký chap

  • truyenfull.vn

  • truyenfull.vip

  • truyenfull.vip

  • truyen.tangthuvien.vn/

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License