Độc tôn tam giới
Chapter
0203
̀ng bước ép sát.
(1) Bàn Long đại đế kiên định nói: Nếu muốn so thắng bại, nhất định phải đánh cuộc trên toàn bộ phương diện.
Để cho đám chư hầu nhìn thấy nội tình của hai thế lực lớn này, như vậy đám người chư hầu mới có thể biết được mình nên ủng hộ ai, mới biết được ai có thể mang tới tiền đồ cho Lưu Ly vương thành.
Tu La đạo huynh, nếu như ngay cả dũng khí đánh cuộc ngươi cũng không có, thì làm sao ngươi có thể phục chúng được? Cho dù ngươi may mắn lấy được quyền khống chế, ngươi cảm thấy mọi người sẽ ủng hộ ngươi như đã từng ủng hộ Khổng Tước đại đế bệ hạ hay sao? Tịch Diệt đại đế lạnh nhạt hỏi.
Sẽ sao? Đáp áp hiển nhiên là không thể nào.
Nếu như dựa vào vũ lực khuất phục Chân thiếu chủ, như vậy Tu La đại đế chẳng những không có nhận được sự tôn trọng của mọi người, mà sợ rằng còn bị người khắp thiên hạ cười nhạo hắn.
Ai cũng biết thắng lợi như vậy căn bản không có bất kỳ ý nghĩa nào.
Nếu như ngươi không được tất cả mọi người ủng hộ, căn cơ cuối cùng vẫn bất ổn.
Cho dù ngươi ngồi được nhất thời, thế nhưng cũng không ngồi yên được cả đời.
Đi chính là đi, không được là không được.
Tịch Diệt đại đế nhìn như đang khuyên bảo, trên thực tế lại ép Tu La đại đế từng bước, không còn đường lựa chọn.
Đương nhiên sự thực cũng như lời Tịch Diệt đại đế nói, thắng không đẹp mặt, cho dù thắng cũng không được thế nhân tôn trọng, cũng không có khả năng được các lộ chư hầu của Lưu Ly vương thành ủng hộ.
Trong lòng Tu La đại đế xoắn xuýt vô cùng.
Những lời này của Tịch Diệt đại đế khiến cho hắn rất không thích, bởi vì những lời này tuy rằng là lời nói thật, thế nhưng cũng là uy hiếp hắn.
Vừa rồi hắn đã nhìn qua biểu hiện của các lộ chư hầu, hiển nhiên mọi người đối với loại lời nói này của Tịch Diệt đại đế vô cùng tán thành.
Nhìn biểu hiện của các lộ chư hầu này, cho dù là chư hầu ủng hộ tlđ hắn, dường như cũng rất muốn nhìn thấy cục diện đấu lớn một hồi.
Nếu như hắn khư khư cố chấp, muốn dùng võ lực thắng cuộc, cướp lấy vị trí chưởng khống giả.
Chỉ sợ lúc ấy cho dù thắng được vị trí, thế nhưng lại thua nhân tâm.
Đúng như người khác nói, một chưởng khống giả thích hợp nhất là làm cho người ta không có cách nào để nói mình, nên áp đảo người khác ở tất cả các mặt, có ưu thế mang tính áp đảo.
Bằng không mà nói, ngươi có thể lên, người khác cũng có thể đạp đổ ngươi để lên.
Khổng Tước đại đế chính là người có tính áp đảo này.
Tu La đại đế tự tin, trừ Khổng Tước đại đế ra, mình ở Lưu Ly vương thành có lẽ cũng có đủ tính áp đảo.
Chân thiếu chủ này sở dĩ đưa ra yêu cầu đấu lớn một hòi, đơn giản cũng chỉ là bởi vì hắn ta ở phương diện đan đạo có một ít ưu thế a.
Thế nhưng mà Tu La đại đế tự hỏi lòng mình, trừ đan đạo mình không có đặc biệt nắm chắc ra.
Mặc kệ so cái gì, hắn đều có ưu thế tuyệt đối.
Lúc này, Niêm Hoa đại đế bên kia cũng mang theo ánh mắt hỏi thăm nhìn về phía Tu La đại đế.
Hiển nhiên kỳ thực Niêm Hoa đại đế cũng rất đồng ý cách làm của Giang Trầη.
Hắn cũng cho rằng trận tranh dấu này không đơn thuần là tranh đấu giữa Chân thiếu chủ và Tu La đại đế.
Trên thực tế chính là tranh giành số mệnh của Khổng Tước thánh sơn và Tu La đạo tràng.
Tu La đạo hữu, không bằng để chư hầu bỏ phiếu quyết định, là luận võ một hồi hay là đấu lớn, toàn bộ các phương diện một hồi? Niêm Hoa đại đế hỏi ý kiến Tu La đại đế.
Tu La đại đế quét mắt một vòng nhìn chư hầu khắp nơi, trong lòng như gương sáng.
Nếu như để cho chư hầu bỏ phiếu quyết định mà nói, nhất định kết quả sẽ là quyết đấu toàn bộ phương diện một hồi.
Từ trong ánh mắt chờ đợi của chư hầu khắp nơi, hắn cũng có thể thấy được mọi người đều hi vọng xem tuồng một chút.
Nếu như hắn khư khư cố chấp chỉ luận võ, nhưng vậy địa vị trong lòng các chư hầu sẽ rớt xuống ngàn trượng.
Vốn địa vị đã không quá vững chắc, tỷ lệ ủng hộ cũng bất phân thắng bại.
Lúc này nếu như lại mất đi nhân tâm, như vậy chư hầu ủng hộ Tu La đại đế hắn sẽ càng ít đi.
Đợi bỏ phiếu quyết định còn không bằng mình chủ động một chút, hào phóng một chút, ra vẻ mình đại lượng một chút, hắn lập tức lạnh nhạt cười nói: Chân thiếu chủ đã có nhã hứng như vậy bổn đế còn có thể nói gì nữa? Tự nhiên phải phụng bồi tới cùng rồi.
Bổn đế chỉ không muốn để cho hắn thua rất khó coi, mất mặt tới mức bỏ trốn mà thôi.
Giang Trầη nghe vậy cười ha hả: Hay cho một câu làm cho ta thua rất khó coi.
Hy vọng đây là lời tâm huyết của Tu La đại đế ngươi, mà không phải lời nói bắt buộc trong tình thế hiện tại a.
Tự nhiên Giang Trầη nhìn ra được Tu La đại đế không có lựa chọn nào khác.
Niêm Hoa đại đế nghe vậy cũng thở dài một hơi.
Song phương đã không có ý kiến phản đối như vậy, cũng tránh việc tranh giành miệng lưỡi.
Nhị vị, các ngươi đã định đấu lớn một hồi, vậy định đấu ở những phương diện nào? Giang Trầη rất hào phóng, cười nhạt một tiếng nói: Tu La đại đế nói trước đi, Tu La đạo tràng các ngươi am hiểu cái gì ta phụng bồi cái đó.
Lời này vừa nói ra, toàn trường vang lên tiếng thán phục, sợ hãi.
Khí phách a.
Tu La đạo tràng am hiểu cái gì Chân thiếu chủ hắn phụng bồi cái đó? Cái này.
.
.
Quá nghịch thiên a.
Chẳng lẽ Chân thiếu chủ này tuổi còn trẻ mà lại là thiên tài toàn năng hay sao? Thương Hải đại đế nhịn không được mà giận quá hóa cười: Chân thiếu chủ, nếu như ngươi muốn mạnh miệng để nhận được sự đồng tình của mọi người thì không thể không nói, chiêu này của ngươi quá vụng về.
Bàn Long đại đế đang định mỉa mai trả lời thì lại thấy Giang Trầη khoát tay ngăn mình lại.
Giang Trầη lạnh nhạt nhìn Thương Hải đại đế, mỉm cười nói: Thương Hải đại đế, ta biết rõ ngươi có quan hệ mật thiết với Tu La đại đế.
Ngươi đã cảm thấy ta nói mạnh miệng thì Thương Hải nhất mạch ngươi có gì am hiểu vậy thì cũng có thể lấy ra chỉ giáo.
Lúc trước Khổng Tước đại đế để cho Giang Trầη phỏng đoán thế cục của Lưu Ly vương thành, Giang Trầη cũng đã điều tra qua một chút.
Trong những đại đế của Lưu Ly vương thành, đại đa số là chìm đắm trong võ đạo, đối với phương diện khác tuy rằng cũng có một ít cố gắng, thế nhưng mà tổng thế mà nói, thành tựu không lớn.
Nói thật, Giang Trầη đối với những đại đế không cầu phát triển của Lưu Ly vương thành này rất là bất mãn.
Một thế lực cường đại, tất phải có nhân tài đặc thù ở tất cả các phương diện.
Võ đạo đương nhiên là rất quan trọng, thế nhưng mà đan đạo, trận pháp, phù lật, cơ quan, ngự thú.
.
.
Tất cả các lĩnh vực đều nên phát triển một chút mới được.
Thời kỳ thượng cổ, bất luận một lĩnh vực gì kỳ thực đều có thiên tài.
Đều có tồn tại đỉnh cấp.
Cho nên thời kỳ thượng cổ chính là lúc trăm hoa đua nở.
Có tông môn đỉnh cấp dùng đan đạo lập tông, có tông môn đỉnh cấp dùng võ đạo xưng hùng, cũng có tông môn dựa vào phù lật lập tông, về phần tông môn sở trùng ngự thú đạo cũng có không ít.
Hiện tại loại tông môn này cũng có.
̀ng bước ép sát.
(2) Một tông môn, một thế lực, nếu như là trăm hoa đua nở, không thể nghi ngờ sẽ càng tăng thêm nội tình của bản thân.
Đan Hỏa thành vì sao ở bát vực có danh tiếng dường như có thể lấn áp được Lưu Ly vương thành, cũng là bởi vì Đan Hỏa thành tương đối cởi mở hơn một chút, tất cả lĩnh vực đều có phát triển, có một môi trường khoáng đạt.
Các thiên tài các lĩnh vực cùng với người đứng đầu đều không hẹn mà cùng phát triển ở những mặt khác.
Điểm này cũng là thứ mà Lưu Ly vương thành thiếu.
Không phải nói là Lưu Ly vương thành không có lực hấp dẫn, mà là Lưu Ly vương thành đối với đỉnh cấp cường giả, đối với thiên tài ở các loại lĩnh vực mà nói, Lưu Ly vương thành thiếu đi loại lực hấp dẫn khiến cho người ta mê muội.
Làm cho người ta tới đây không nhìn thấy vẻ khoáng đạt.
Đây là khuyết điểm lớn nhất của Lưu Ly vương thành.
Trên thực tế Khổng Tước đại đế cũng ý thức được điểm này, cho nên hắn ở phương diện đan đạo làm rất nhiều chuyện.
Chỉ là Lưu Ly vương thành to lớn như vậy, bằng vào lực lượng một mình của Khổng Tước đại đế, cuối cùng vẫn chỉ có hạn, không có khả năng chu toàn được.
Cho nên những năm gần đây tuy rằng Lưu Ly vương thành luôn cố gắng, thế nhưng hiệu quả ở các phương diện cũng không tính là quá nổi bật.
Cũng không phải nói năng lực Khổng Tước đại đế có hạn.
Mà là những phương diện này nội tình và truyền thống của Lưu Ly vương thành thực sự vẫn còn chênh lệch một đoạn với Đan Hỏa thành.
Thừa dịp cơ hội lần này, Giang Trầη cũng kích thích loại thế cục ao tù nước đọng của Lưu Ly vương thành một chút, rót vào chút sức sống cho loại thế cục này.
Cho nên hắn mới đưa ra ý kiến đấu lớn một hồi, tất cả các phương diên, cũng khiến cho thế lực khác nhận thức một việc, ngoài võ đạo ra, còn có rất nhiều lĩnh vực khác đáng giá để nghiên cứu.
Những lĩnh vực này cũng có thể đi thông tới đỉnh phong.
Đứng ở độ cao của Giang Trầη, kiếp trước hắn đã từng bái phỏng quá nhiều cường giả, thông qua các lĩnh vực khác hau, đi về phía đỉnh phong.
Cũng không chỉ có võ đạo mới có thể đi tới đỉnh phong.
Thương Hải đại đế lúc này bị lời này của Giang Trầη chọc giận.
Cùng chỉ giáo? Đây là hoàn toàn không để Thương Hải đại đế hắn vào mắt a.
Tốt, tốt.
Chân thiếu chủ, ngươi đã cuồng như vậy, bổn đế trước tiên sẽ lôi gốc gác của ngươi ra hết.
Thương Hải đại đế hổn hển nói.
Ngươi rốt cuộc muốn so cái gì với ta? Khóe miệng Giang Trầη nở nụ cười lạnh, đồng thời nhìn về phía Tu La đại đế: Tu La đại đế, hắn xuất chiến có thể đại biểu ngươi hay không? Câu này khiến cho Tu La đại đế đứng ngồi không yên, hắn lo lắng Thương Hải đại đế không cẩn thận trúng quỷ kế của đối phương, vạn nhất mà thua một ván một cách khó hiểu, như vậy được không bù mất.
Hắn lập tức thản nhiên nói: Hiện tại nói mấy thứ cụ thể đó làm gì? Đấu mấy ván còn chưa nói rõ, gấp cái gì? Tu La đại đế nói với Niêm Hoa đại đế: Niệm Hoa đạo huynh, đấu những lĩnh vực nào, ngươi có đề nghị gì không? Chuyện này còn cần song phương các ngươi tự mình thương nghị.
Nếu như lão phu mở miệng, khó tránh khỏi khiến cho mọi người nghi ngờ lão phu thiên vị.
Niêm Hoa đại đế không cho đề nghị nào.
Tu La đại đế nói: Thế giới võ đạo tự nhiên võ đạo là quan trọng nhất, những lĩnh vực khác đấu một trận.
Bổn đế đề nghị võ đạo đấu ba trận.
Những lĩnh vực khác, đan đạo và phù lật tất cả đều đấu một ván.
Năm trận quyết định thắng bại, thế nào? Tu La đại đế sở dĩ đưa ra lĩnh vực phù lật mà không đề cập tới lĩnh vực trận pháp là vì Tu La đại đế hắn dường như đã nghe nói qua, trận pháp nhất đạo này Chân thiếu chủ cũng vô cùng am hiểu.
Nếu như là lĩnh vực đối phương am hiểu, Tu La đại đế tự nhiên phải tránh đi.
Về phần đan đạo, hắn biết rõ trốn không thoát.
Nếu như không đấu đan đạo, vừa không hợp lý, lại khiến cho mọi người nghĩ hắn sợ Chân thiếu chủ, ngay cả đan dạo cũng không dám đề cập tới.
Chỉ đánh cuộc đan đạo một trận, dù có thua, vậy cũng không phải sợ.
Lĩnh vực võ đạo và phù lật, cũng có thể kiếm trở lại.
Lĩnh vực phù lật này Tu La đại đế vẫn còn có chút tự tin.
Chân thiếu chủ này hắn chưa nghe nói qua tiểu tử này có tài hoa đặc thù gì ở phương diện này.
Không đợi Giang Trầη mở miệng, Bàn Long đại đế bên cạnh cười rộ lên: Có chút kỳ quái a, lĩnh vực võ đạo bao hàm rất nhiều thứ? Vì sao đánh chỉ có đánh cuộc đan đạo và phù lật? Trận pháp nhất đạo chẳng lẽ không quan trọng? Ngự thú chẳng lẽ không quan trọng? Luyện khí thì sao? Cơ quan đâu rồi? Giang Trầη cũng cười nói: Hiếm khi triệu tập đại hội chư hầu một lần, tự nhiên phải cho mọi người tận hứng.
Ta đề nghị, để cho chư vị chư hầu quyết định.
Mọi người có thể nghĩ tới lĩnh vực nào thì chúng ta đấu một hồi.
Như vậy mới bõ một phen chư vị lặn lội đường xa như vậy.
Cũng có thể cho mọi người nhìn thấy nội tình hai nhà.
Tu La đại đế nghe vậy hận không thể tát một cái vào mặt mình.
Hắn cảm thấy Chân thiếu chủ này không phút giây nào không nịnh nọt các lộ chư hầu, đây là lấy lòng a.
Cứ theo đà này, trong các chư hầu, không ít người sẽ thiên về phía Chân thiếu chủ.
Đối với Tu La đại đế hắn vô cùng bất lợi.
Hừ, thi đấu cũng không phải là trò đùa.
Một ít lĩnh vực không đủ đặt lên mặt bàn, nếu như cũng đấu một trận, có trời mới biết sẽ tới khi nào.
Tu La đại đế không chấp nhận.
Giang Trầη cười nói: Còn chưa bắt đấu Tu La đại đế ngươi đã e sợ như vậy.
Nếu như vậy ngươi sao có thể làm được chưởng khống giả của Lưu Ly vương thành cơ chứ? Tu La đại đế thực sự quê quá hóa khùng, có xúc động muốn bạo phát tại chỗ.
Chân thiếu chủ, bổn đế có chút hoài nghi, liệu có phải ngươi đang cố ý kéo dài thời gian.
Tu La đại đế lạnh lùng nói.
Ta kéo dài thời gian làm gì? Giang Trầη cười nhạt một tiếng.
Nếu như vậy vì sao ngươi lại hung hăng càn quấy như vậy? Thanh âm của Tu La đại đế có chút tức giận.
Sao ta lại hung hăng càn quấy cơ chứ? Ngươi triệu tập đại hội chư hầu, hiện tại lại không nghe đề nghị của chư hầu, muốn làm mà không muốn bàn luận, chọn thứ có lợi cho ngươi.
Ngươi không cảm thấy mình rất không có phong độ hay sao? Tu La đại đế thực sự rất phiền muộn.
Hắn biết rõ Chân thiếu chủ có chút khó chơi.
Thế nhưng mà trước khi triệu tập đại hội chư hầu, hắn đã từng phân tích kỹ càng, từ trước tới nay hắn đều cảm thấy không có Khổng Tước đại đế, hắn muốn trở thành chưởng khống giả tuyệt đối là chuyện chắc chắn.
Chỉ là Chân thiếu chủ, coi như là thiên tài nghịch thiên, cuối cùng tuổi còn rất trẻ, quá non.
Trong trí nhớ của Tu La đại đế, Chân thiếu chủ này cho dù so với đệ tử chân truyền Lý Kiến Thành của hắn còn có ưu thế hơn một chút, thế nhưng đến cùng chỉ là thiên tài trẻ tuổi, căn bản không có tư cách đánh đồng với hắn chứ đừng nói là cạnh tranh với hắn trên đại hội chư hầu.
́t chủ bài.
(1) Thế nhưng mà sự thực tàn khốc lại bày ra trước mặt hắn.
Chân thiếu chủ này từng bước bình ổn trận địa Khổng Tước thánh sơn, thậm chí còn từng bước ép sát hắn.
Nếu như tất cả không có lợi với hắn, nói không chừng sẽ thực sự thất bại trong gang tấc.
Chỉ là hắn nghĩ lại: Tiểu tử này nói như vậy, chẳng lẽ hắn ta thực sự là thiên tài toàn năng? Hay là vì muốn nịnh nọt chư hầu, cho nên cố ý nói ra những lời này? Vì muốn làm cho bổn đế khó chịu? Làm tăng nhân khí cho hắn? Nói thật hiện tại Tu La đại đế có chút xoắn xúy.
Trong miệng hắn tuy rằng phản đối, thế nhưng trong lòng kỳ thực cũng biết, đề nghị của Chân thiếu chủ này thực ra là hợp lý nhất, đắc nhân tâm nhất.
Niêm Hoa đại đế thấy song phương giằng co không thôi, đành phải mở miệng khuyên nhủ: Nhị vị, nếu như chuyện gì cũng để cho chư hầu quyết định quả thực cũng không ổn, không kết thúc được.
Lão phu là người trung lập, cho nên có lời phải nói.
Song phương muốn đánh cuộc phân ra thắng bại thì nhất định số ván phải là số lẻ.
Ví dụ như năm ván, bảy ván, chín ván, mười một ván, mười ba ván.
Vì như vậy mới có thể phân ra thắng bại.
Đương nhiên song phương đã nói lần đánh cuộc này là đánh cuộc số mệnh và nội tình hai nhà.
Như vậy nếu như hai người các ngươi đấu, vẫn là không ổn.
Ta đề nghị hai nhà các ngươi xuất ra mấy người.
Ở lĩnh vực bất đồng thi đấu một phen, như vậy mới có thể thể hiện ra nội tình của song phương.
Niêm Hoa đại đế đưa ra kiến nghị này cũng được đám người chư hầu đồng ý.
Đúng vậy, song phương đều phái ra một ít người, hai người thi đấu như vậy quá buồn tẻ a.
Nói có lý, ta đề nghị song phương phái ra năm người, đánh cuộc mười một ván hoặc là mười ba ván.
Số ván càng nhiều, nhân số tham dự càng nhiều, càng có thể nhìn ra được nội tình.
Đúng, nên như vậy.
Số lần đánh cuộc càng nhiều càng tốt.
Chư hầu phía dưới đều nhao nhao mở miệng kêu lớn.
Những chư hầu mở miệng đại đa số đều là chư hầu trước kia đứng trung lập.
Đương nhiên bên Khổng Tước thánh sơn cũng không thiếu chư hầu reo hò lên tiếng.
Kỳ thực trong lòng bọn họ rất rõ ràng, nếu như một mình Chân thiếu chủ đấu với Tu La đại đế, dù sao Chân thiếu chủ tuổi trẻ, cho nên nhất định sẽ chịu thiệt.
Vì vậy nhân số càng nhiều, đánh cuộc càng nhiều ván, càng có thể làm suy yếu ưu thế của Tu La đại đế.
Những chư hầu ủng hộ Khổng Tước thánh sơn cũng thực sự suy nghĩ cho Khổng Tước thánh sơn.
Nhưng mà những người ủng hộ của Tu La đại đế kia hiển nhiên không muốn làm như vậy.
Bọn họ cũng biết ưu thế lớn nhất của Tu La đạo tràng chính là Tu La đại đế.
Nếu như ưu thế của Tu La đại đế bị làm yếu đi, vậy chỉnh thể Tu La đạo tràng so với Khổng Tước thánh sơn, tuyệt đối không chiếm được ưu thế gì.
Chỉ là dưới loại tình huống này, tiếng nói của người ủng hộ Tu La đại đế rõ ràng đã bị người của Khổng Tước thánh sơn và phái trung lập lấn áp.
Coi như là người ủng hộ bên phía Tu La đại đế rất nheieuf người cũng chỉ là tạm thời bị Tu La đại đế thuyết phục, cho nên đầu óc mới nóng lên ủng hộ Tu La đại đế mà thôi.
Hiện tại nếu có cơ hội xem náo nhiệt, tự nhiên bọn họ cũng sẽ đi theo ồn ào.
Cũng ủng hộ đấu lớn một hồi.
Chỉ là loại tâm tư này của bọn họ không có cách nào biểu hiện ra ngoài.
Nhưng ít ra bọn họ không có lên tiếng phản đối thanh âm của Khổng Tước thánh sơn và những người phái trung lập.
Như vậy những thanh âm ở hiện trường càng ngày càng lớn mạnh, làm cho Tu La đại đế càng không còn đường lui.
Lửa giận trong lòng Tu La đại đế không ngừng thiêu đốt hắn.
Dù cho thế nào hắn cũng không nghĩ tới đại hội chư hầu này lại diễn biến tới một bước này.
Vốn là chuyện hắn cho rằng nhẹ nhàng như ăn sáng lại xuất hiện vô số khó khăn trắc trở tới như vậy.
Trong lúc nhất thời Tu La đại đế phiền muộn không thôi.
Tu La, không cần lo lắng, đấu với bọn họ, phương diện đan đạo không ngại nhiều hơn hai trận.
Đan Hỏa thành chúng ta đưa nhiều át chủ bài cho ngươi như vậy, chẳng lẽ ngươi không dùng sao? Ngay khi Tu La đại đế không biết lựa chọn thế nào, thần thức bỗng nhiên khẽ động, nghe thấy Đan Cực đại đế dùng thần thức truyền âm cho hắn.
Thanh âm này giống như ánh lửa trong bóng tối, khiến cho Tu La đại đế thoáng cái nhìn thấy ánh sáng và hy vọng, hai mắt lập tức sáng ngời.
Đúng vậy a, Tu La đại đế không phải đã chuẩn bị mấy con át chủ bài cho hắn hay sao? Tu La đại đế tước đó không muốn dùng những con át chủ bài này, một phần là vì hắn kiêng kỵ Đan Cực đại đế.
Kỳ thực trong lòng hắn cũng hiểu rõ, mời Đan Cực đại đế tới, thực sự không khác gì dẫn sói vào nhà, uống rượu độc giải khát.
Thế nhưng mà hắn không có biện pháp gì khác khả thi hơn.
Nếu như không mời Đan Cực đại đế, ngay cả Khổng Tước đại đế hắn cũng không dẫn dắt đi được thì làm sao có thể đoạt được quyền? Cho nên hiện tại cho dù hắn kiên trì thì cũng phải vận dụng con át chủ bài mà Đan Cực đại đế giao cho hắn: Bỏ đi, đã thiếu nợ hắn mấy nhân tình rồi.
Đợi một đoạn thời gian nữa, chúng ta lớn mạnh, tự nhiên không cần mặc hắn bố trí.
Ở địa bàn Lưu Ly vương thành ta, cuối cùng hắn vẫn không thể làm gì được ta.
ở địa bàn của ta, nếu như hắn quá mức hung hăng càn quấy.
.
.
Ta cũng không ngại diệt trừ hắn tại chỗ.
Trong lòng Tu La đại đế phẫn nộ, đâm ra cũng giận lây sang người khác.
Có thể làm được đại đế, ai cũng không phải là đèn cạn dầu.
Tu La đại đế cố ý lợi dụng Đan Cực đại đế, thoạt nhìn là dẫn sói vào nhà, trên thực tế hắn cũng có chút ý định của mình.
Thậm chí trong đầu hắn cũng có ý nghĩ, đợi khi đại cục Lưu Ly vương thành đã định, trực tiếp tìm cơ hội liên hợp với mấy đại đế Lưu Ly vương thành, trực tiếp tiêu diệt Đan Cực đại đế, làm cho hắn ta không có cơ hội trở lại Đan Hỏa thành.
Đến lúc đó nhất cử lưỡng tiện, đã gạt bỏ được chướng ngại vật là Khổng Tước đại đế, lại gạt bỏ được uy hiếp lớn nhất trong Đan Hỏa thành.
Một hòn đá ném hai con chim.
Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ lớn nhất trong đầu Tu La đại đế.
Hiện tại hắn cũng biết, Đan Cực đại đế dám tới Lưu Ly vương thành, nhất định đã chuẩn bị đường lui.
Cho nên hiện tại hắn tuyệt đối không thể làm cho trong lòng Đan Cực này sinh ra hoài nghi.
Thành thành thật thật nghe theo sự sắp xếp của Đan Cực đại đế, để cho Đan Cực đại đế chủ quan, khi đó mới bồi cho một kích trí mạng.
Đan Cực đại đế lại dùng thần thức truyền âm nói: Phương diện đan đạo ngươi không nên lo lắng.
Tùng Hạc đan trước đó Khổng Tước thánh sơn truyền ra, ngươi nghĩ biện pháp nhìn xem có thể thăm dò trong đan đấu được không.
Dù là không thăm dò được đan phương Tùng Hạc đan này thì cũng phải thăm dò một chút xem rốt cuộc loại đan dược này có thật hay không.
Nhớ kỹ, ngươi thiếu nợ ta nhân tình, ta có thể không quan tâm tới tất cả.
Chỉ cần ngươi giúp bổn đế nắm được Tùng Hạc đan.
Chuyện trước kia hai chúng ta coi như không ai nợ ai cả.
́t chủ bài.
(2) Đan Cực đại đế tuy rằng có dã tâm với Lưu Ly vương thành, nhưng mà Khổng Tước đại đế không có mặt, Lưu Ly vương thành đối với hắn mà nói, kỳ thực cũng không tồn tại uy hiếp gì.
Về phần chiếm đoạn Lưu Ly vương thành, Đan Cực hắn căn bản không có khẩu vị lớn nhưu vậy, cũng không có bao nhiêu tính khả thi.
Khoảng cách một nam một bắc trên cương vực còn đó.
Nhiều lắm chỉ là âm thầm điều khiển, dùng bổn sự và trí thông minh của Đan Cực đại đế hắn, Đan Cực đại đế cảm thấy chuyện này căn bản không có bao nhiêu khó khăn.
Hiện tại dã tâm lớn nhất của hắn chính là Tùng Hạc đan, là Chân thiếu chủ này.
Lúc trước Vạn Thọ đan vừa mới xuất hiện, tạo thành sóng to gió lớn trong giới đan đạo, cơ hồ có thể nói là một lần cách mạng với giới đan đạo.
Hiện tại Tùng Hạc đan này còn kinh khủng hơn, còn hơn mười lần, trăm lần Tùng Hạc đan.
Nếu như có thể thu tới tay mà nói, Đan Hỏa thành có thể triệt để lũng đoạn thị trường đan đạo.
Tu La đại đế nghe Đan Cực đại đế nói vậy trong đầu bán tín bán nghi, trợ giúp Đan Cực đại đế thu được Tùng Hạc đan, những nhân tình mà hắn thiếu trước đó hoàn toàn xóa bỏ sao? Nếu như có thể mà nói, đây cũng là chuyện tốt.
Tu La đại đế cũng không hy vọng mình thiếu nợ nhân tình của Đan Cực đại đế, hơn nữa nhân tình này còn tùy thời có khả năng bị đối phương lấy ra làm chứng, thậm chí lấy ra uy hiếp hắn.
Nếu như có thể dùng Tùng Hạc đan trả hết nhân tình, đây tuyệt đói là chuyện tốt.
Thế nhưng mà tin đồn về Tùng Hạc đan Tu La đại đế cũng có nghe qua.
Nếu như Tùng Hạc đan này là thực, loại đan dược này sẽ tuyệt đối mang tới lực lượng mạnh mẽ có thể phá vỡ định kiến trong giới đan đạo, triệt để sửa đổi lại bản đồ thị trường đan đạo trong cương vực nhân loại.
Tùng Hạc đan này nếu như là thực tuyệt đối có thể quét ngang thị trường đa đạo.
Không có đan dược nào có thể đánh đồng với Tùng Hạc đan.
Bất luận một loại thánh dược trị thương nào bán trên thị trường đều chỉ có thể ngộ mà không thể cầu.
Nhất là thứ cho cường giả Đế cảnh và Hoàng cảnh sử dụng, đã ít càng thêm ít.
Bất luận một khỏa nào đều có thể bán với cái giá trên trời.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Đan Hỏa thành có thể chiếm được thị phần lớn nhất trong thị trường đan dược của cương vực nhân loại.
Đan Hỏa thành ở trong thị phần đan dược cao cấp có ưu thế quá lớn.
Thế nhưng mà những đan dược cao cấp này so với Tùng Hạc đan mà nói, thoáng cái trở nên ảm đạm thất sắc.
Làm cho cường giả Hoàng cảnh kéo dài thọ nguyên một ngàn năm, thậm chí cường giả Đế cảnh cũng có thể dùng.
Loại đan dược này, cho dù kẻ ngốc cũng biết giá trị của nó.
Chữa thương và kéo dài tuổi thọ một ngàn năm, trân quý tới đâu ai cũng biết.
Thánh dược trị thương chính thức có thể khởi tử hoàn sinh đều là thứ chỉ có thể ngộ không thể cầu.
Hoàn toàn không có khả năng sản xuất với số lượng lớn.
Bất luận một khỏa nào đều là vô giá.
Mà Tùng Hạc đan này nếu như có thể luyện chế nhiều mà nói, giá trị không cần nói cũng biết.
Cho nên trong đầu Tu La đại đế vẫn còn có chút do dự.
Không nói trước hắn có thể nắm được đan phương Tùng Hạc đan này hay không.
Nếu như thực sự thu được, cứ như vậy mà chắp tay dâng cho Đan Cực đại đế? Để cho Đan Hỏa thành nhất thống giới đan đạo? Điều này hiển nhiên không phải là chuyện mà Tu La đại đế có thể chấp nhận được.
Tu La đại đế cũng có dã tâm, hắn không hy vọng khi mình chưởng quản Lưu Ly vương thành bị Đan Hỏa thành áp chế xuống, thành thế lực phụ thuộc Đan Hỏa thành.
LOại cục diện này không phải là thứ mà Tu La đại đế hắn nguyện ý tiếp nhận.
Đan Cực đạo huynh, Tùng Hạc đan này chỉ sợ là tiểu tử này cố ý làm ra tin đồn để hấp dẫn ánh mắt người khác.
Tu La đại đế nghĩ tới đây lập tức truyền âm đáp lại.
Mặc kệ thật giả ra sao.
Ngươi cứ điều tra một chút đi.
Đan Cực đại đế biết rõ tâm tư của Tu La đại đế, chỉ sợ Tu La đại đế này thực sự không bỏ được Tùng Hạc đan này a.
Tu La, có phải ngươi không bỏ được? Thanh âm của Tu La đại đế có chút không vui.
Đan Cực đạo huynh, tiểu đệ chỉ cảm thấy loại đan dược thần kỳ như vậy, nghe rất không thực tế.
Nếu như thực sự thì đây chính là báu vật vô giá a.
Hừ, Tu La, ngươi muốn mặc cả thì cứ nói.
Tốt, bổn đế đáp ứng với ngươi, nếu như Tùng Hạc đan là thực.
Tương lai nếu như sinh ra lợi ích, ta phân ngươi hai thành, như thế được chưa? Đan Cực đại đế biết rõ, nói tới nói đi không phải là vì hai chữ lợi ích hay sao? Hai thành lợi ích? Tu La đại đế nghe vậy trong lòng giận dữ, Đan Cực này đang đuổi ăn mày sao? Đan Cực đạo huynh, Tùng Hạc đan này nếu như là thực sự, năm năm là điểm mấu chốt của ta.
Hơn nữa Lưu Ly vương thành ta phải toàn diện tham dự, cùng Đan Hỏa thành khai phá nó, không phân biệt chủ và thứ.
Trên vấn đề lợi ích, Tu La đại đế không nhường một bước nào.
Theo hắn thấy, phân chia năm năm thì Đan Hỏa thành đã chiếm tiện nghi lớn rồi.
Kỳ thực trong lòng Đan Cực đại đế cũng đang tức giận, thế nhưng mà lúc này hắn cũng không tiện phát tác a.
Trong lòng suy nghĩ một lát, không ngờ lại đồng ý một cách thần kỳ: Được, theo ý ngươi nói, phân chia năm năm.
Nhưng mà ngươi nhất định phải nghĩ biện pháp thu được Tùng Hạc đan này.
Muốn thu được đan phương Tùng Hạc đan, cũng không có dễ dàng như vậy.
Tu La đại đế hiện tại ngay cả đan phương Vạn Thọ đan còn chưa chạm vào được chứ đừng nói tới Tùng Hạc đan này.
Nhưng mà hiện tại trận chiến miệng lưỡi này hắn cũng không thể yếu thế hơn được.
Tu La, ngươi phải nhớ kỹ, phương diện đan đạo phải nghe theo ta sắp xếp, theo như ta nói mà làm.
Cố gắng dò xét ra được thật giả của Tùng Hạc đan này, sau đó nghĩ biện pháp thu Tùng Hạc đan tới tay.
Đan Cực đại đế nói.
Yên tâm đi, chỉ cần phương pháp của ngươi có thể thực hiện, ta sẽ dựa theo đạo huynh an bài mà làm.
Nhưng mà đạo huynh cũng đừng quên, lần đại hội chư hầu này nếu như ta không lấy được quyền khống chế Lưu Ly vương thành, tất cả chỉ là nói suông.
Tu La đại đế vĩnh viễn không quên, mục đích của đại hội chư hầu này chính là đoạt quyền, mà không phải là cướp đoạt Tùng Hạc đan gì đó.
Tùng Hạc đan tuy rằng là thứ của Khổng Tước thánh sơn, thế nhưng cuối cùng vẫn là Lưu Ly vương thành.
Chỉ cần Khổng Tước thánh sơn ở đây, đan phương này sớm muộn gì cũng có thể lấy được tới tay.
Nhưng nếu như Tu La đại đế hắn không có đoạt được quyền khống chế, Tu La đạo tràng hắn cuối cùng chỉ là phụ tá của Khổng Tước thánh sơn, Tùng Hạc đan có quan hệ gì tới hắn chứ? Ngự thú nhất đạo thì so làm cái gì? Tu La đại đế nhíu mày hỏi.
Đây là việc mọi người đang cùng nhau thương nghị.
ý kiến của mọi người chính là bốn ván võ đạo, hai ván đan đạo, trận pháp, phù lật và ngự thú tất cả đều một ván, tổng cộng là chín ván phân ra thắng bại.
Hơn nữa thế lực song phương đều phải phái bốn người tham gia.
Ngươi và Chân thiếu chủ phải tham gia, sau đó mang hai tùy tùng, một đệ tử thân truyền.
̀i ba ván phân định thắng bại.
Hai tùy tùng? Một đệ tử thân truyền? Tu La đại đế nghĩ một lát, nghĩ tới đệ tử thân truyền của mình là Lý Kiến Thành, mặc kệ phương diện nào tuyệt đối là đỉnh tiêm.
So với Chân thiếu chủ có lẽ còn chênh lệch kém một chút thế nhưng cũng có nắm chắc.
Lại nói Chân thiếu chủ có đệ tử thân truyền sao? Về phần tùy tùng, thủ hạ Tu La đại đế hắn có Nhật, Nguyệt, Tinh, ba đại hoàng giả, so với Tứ đại hoàng giả của Khổng Tước thánh sơn cũng tương xứng Phương diện lựa chọn người bổn đế không có bất kỳ ý kiến nào, thế nhưng đan đạo chỉ có hai ván, các ngươi không thấy có chút ít hay sao? Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người xôn xao một mảnh, đan đạo có hai ván còn ít sao? Trước đó không phải Tu La đại đế lo lắng phương diện đan đạo kém Chân thiếu chủ sao? Tại sao bỗng nhiên hướng gió lại đổi như vậy? Ngay cả Thương Hải đại đế và Trảm Không đại đế cũng có chút ngoài ý muốn.
Niêm Hoa đại đế có chút kinh ngạc nhìn qua Tu La đại đế, hiển nhiên đối với viện Tu La đại đế đột nhiên thay đổi thái độ một trăm tám mươi độ cũng cảm thấy khó hiểu không thôi.
Tu La đạo hữu, võ đạo bốn ván, đan đạo hai ván, cũng không tính là ít a.
Ít? Quá ít.
Như thế nào cũng phải có ba ván.
ta đề nghị phần ngự thú này không bằng hủy bỏ đi.
Tu La đại đế ở phương diện ngự thú nhất đạo quả thực không có gì nắm chắc cả.
Tu La, ngự thú nhất đạo không cần phải bỏ.
Để cho bọn họ thêm một ván lĩnh vực đan đạo, phù lật cũng thêm một ván nữa.
Đan Cực đại đế truyền âm nói.
Tu La đại đế được Đan Cực đại đế chỉ thị, lại nói: Nếu không thì thêm một ván đan đạo, một ván ở lĩnh vực phù lật nhất đạo.
Chín ván biến thành mười một ván, được không? Phù lật nhất đạo? Niêm Hoa đại đế có chút khó nhịn, nhìn về phía Giang Trầη.
Chỉ là Giang Trầη chỉ cười nhạt một tiếng: Tu La đại đế tính toán thật tốt nha.
Phù lật nhất đạo là thứ hẳn Tu La đại đế ngươi rất am hiểu a? Muốn thêm thì dứt khoát thêm nhiều một chút, phù lật và trận pháp nhất đạo đều thêm một nữa.
Võ đạo bốn vạn, đan đạo ba ván, phù lật và trận pháp, ngự thú đều hai ván.
Tổng cộng mười ba ván.
Hoặc là thêm nhiều nữa, hoặc là không thêm.
Đây là ý kiến của Giang Trầη, hiển nhiên ý kiến này nhận được sự ủng hộ của các chư hầu.
Phía dưới rất nhiều chư hầu nhao nhao kêu lớn: Chúng ta ủng hộ ý kiến của Chân thiếu chủ.
Đúng vậy, hiếm khi tổ chức đại hội chư hầu, để cho mọi người nhìn thấy một màn luận bàn đặc sắc cũng tốt nha.
Đúng vậy, mười ba trận, càng nhiều thì càng dễ dàng nhìn ra được nội tình của song phương a.
Phía dưới kêu to không ngừng.
Đám chư hầu này dù sao cũng muốn nhìn náo nhiệt hơn một chút.
Nếu như chín ván, quả thực không đủ tận hứng.
Mười ba ván mới tốt nha.
Ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn về phía Tu La đại đế, hiển nhiên tất cả mọi người đều đợi câu trả lời thuyết phục của Tu La đại đế.
Tu La đại đế thoáng cái bị mọi người đẩy lên đống lửa.
Hắn có chút khó coi, trong lòng thì không ngừng tính toán.
Bốn trận võ đạo, bên ta ít nhất có thể nắm được hai trận.
Hai trận khác, nếu như là Nhật, Nguyệt, Tinh, tam hoàng đấu với Tứ đại hoàng giả kia, ít nhất có thể đánh hòa không phân thắng bại.
Nếu như hai ván này hòa, không phân thắng bại, vậy thì mười ba trận biến thành mười một trận.
Mười một trận ta chỉ cần nắm chắc sáu trận, coi như đã thắng.
Võ đạo thắng hai, đan đạo mà nói, trừ Chân thiếu chủ này ra, nếu như đánh ba ván, ba ván ít nhất có thể thắng được hai ván.
Tăng thêm phương diện phù lật ít nhất có thể thắng chắc một ván, thậm chí cả hai cũng có thể thắng được.
Như vậy dù trận pháp và ngự thú đều thua, ta cũng có thể nắm chắc sáu ván thủ thắng.
Trong lòng Tu La đại đế nhanh chóng tính toán, cảm thấy bên mình có phần thắng rất lớn.
Tùy tiện tính toán đã có thể nắm chắc sáu ván, thắng lợi trong tầm tay.
Về phần hai ván trận pháp và ngự thú, bốn ván này dù sao cũng thắng được một ván chứ? Vận khí tốt còn có thể nắm được hai trận thắng.
Nghĩ tới đây, Tu La đại đế cũng hào phóng cười cười: Tất cả mọi người đã cảm thấy số trận càng nhiều càng đặc sắc, bổn đế há có thể phá hỏng tâm tình hào hứng của mọi người đây? Cứ như vậy quyết định đi, bốn ván võ đạo, ba ván đan đạo, trận pháp và ngự thú hai ván, tổng cộng có mười ba ván.
Nhưng mà bổn đế có đề nghị.
Tu La đại đế cười nói.
Đề nghị gì? Niêm Hoa đại đế hỏi.
Bàn Long đại đế và Tịch Diệt đại đế đều dùng ánh mắt cảnh giác nhìn qua Tu La đại đế, lo lắng tên này lại đưa ra yêu cầu quá đáng gì đó.
Vào thời khắc mấu chốt này, bất luận một chi tiết nào cũng không thể phớt lờ được.
Ta đề nghị bất kỳ một trận nào đều phải ước định thời gian.
Ví dụ như võ đạo, nếu như thực lực song phương ngang nhau, vậy thì cho dù có tiếp tục thi đấu cũng chỉ có thể lưỡng bại câu thương, đả thương người minh còn không nói, còn tổn thương hòa khí, đối với đại cục của Lưu Ly vương thành chúng ta sẽ tạo thành bất lợi.
Cho nên ta đề nghị quy định thời gian.
Không thể không nói, đề nghị này của Tu La đại đế tương đối dễ chấp nhận.
Niêm Hoa đại đế gật gật đầu nói: Tu La đạo hữu có thể nghĩ như vậy, lão phu cảm thấy rất vui mừng.
Điều này nói rõ Tu La đạo hữu cũng cân nhắc cho đại cục.
Chân thiếu chủ, ngươi có vấn đề gì không? Tự nhiên Giang Trầη không tin Tu La đại đế này có ý tốt gì.
Hắn đề nghị như vậy nhất định là có ý định riêng của đối phương.
Chỉ là hiện tại Giang Trầη không biết đối phương đang tính toán cái gì mà thôi.
Nhưng mà kiến nghị này của Tu La đại đế không thể không nói Giang Trầη cũng không chịu thiệt gì.
Giang Trầη ra vẻ suy nghĩ một lát, giả bộ do dự rồi nói: Được rồi, có thể không tổn thương hòa khí thì tốt nhất.
Tu La đại đế nghe hắn nói như vậy, trong lòng vui mừng không thôi.
Sở dĩ hắn đưa ra yêu cầu này thực ra có tư tâm rất lớn.
Tùy tùng mà hắn chọn nhất định là chọn tử Nhật Nguyệt Tinh, tam hoàng này.
Nhật Nguyệt Tinh tam hoàng và Tứ hoàng của Khổng Tước thánh sơn kia, thực lực ngang nhau, đấu lâu có lẽ sẽ phân ra thắng bại.
Thế nhưng mà hai ván kia, Tu La đại đế chỉ cầu hòa không cần cầu thắng.
Bởi vì hai ván võ đạo, phần thắng của hắn đặt trên người mình và đệ tử thân truyền Lý Kiến Thành.
Hắn tự hỏi, mình chống lại Chân thiếu chủ tuyệt đối là nghiền nát nhẹ nhõm, về phần Lý Kiến Thành chống lại đệ tử thân truyền của Chân thiếu chủ sao? Vậy càng không cần phải nghĩ, hiên tại Giang Trầη nào có đệ tử thân truyền gì, cũng không thể phái Bộ Đan Vương và Lữ Phong Đan Vương, hai lão đầu này ra xuất chiến đó chứ? Thế nhưng mà hai lão đầu này căn bản không tính là đệ tử võ đạo của Giang Trầη, cũng không phải là người trẻ tuổi, bọn họ xuất chiến không hợp quy củ.
̣p Khổng Tước thánh sơn.
(1) Thấy Giang Trầη không có ý kiến phản đối, Niêm Hoa đại đế thuận thế nói: Nếu như vậy mỗi một ván võ đạo ước định tối đa là hai thời thần, nếu như trong hai thời thần không phân ra thắng bại, sẽ được coi là bất phân thắng bại mà tính, được không? Bổn đế không có ý kiến.
Tu La đại đế sảng khoái nói.
Ta cũng không có ý kiến.
Giang Trầη mặt không biểu tình, trong lòng xuất hiện cảm giác vui vẻ.
Hắn không biết Tu La đại đế này cân nhắc, suy nghĩ thế nào, nhưng mà ước định hai thời thần, đối với Giang Trầη hắn mà nói tuyệt đối là chuyện tốt.
Hiện tại thực lực võ đạo của hắn nhất định không đánh bại được Tu La đại đế, thế nhưng muốn nói hai thời thần, hắn vẫn có biện pháp có thể vượt qua.
Thấy song phương không có ý kiến, Niêm Hoa đại đế lại nói: Tốt rồi, hiện tại song phương các ngươi bắt đầu chọn lựa ra người xuất chiến.
Nhớ kỹ, sau khi chọn ra bốn, mặc kệ tình huống thế nào cũng không thể thay đổi, thay thế người chọn lựa khác.
Hơn nữa trên nguyên tắc, mỗi một người ít nhất phải xuất chiến một lần.
Mỗi một lĩnh vực cũng không thể tiếp tục xuất chiến nữa.
Hơn nữa hai người Tu La đại đế và Chân thiếu chủ, với tư cách là người đứng đầu song phương, mỗi một lĩnh vực đều phải xuất chiến một lần.
Nhiều lắm chỉ có thể xuất chiến một lần.
Tuyển chọn bốn người, đối với người song phương mà nói, đều là một lần khảo nghiệm.
Tu La đại đế và Giang Trầη với tư cách là thủ lĩnh song phương, tự nhiên đều phải xuất chiến một lần.
Hơn nữa mỗi một lĩnh vực đều phải xuất chiến.
Như vậy, mười ba ván, Giang Trầη và Tu La đại đế phải xuất chiến năm ván, cũng chỉ có thể xuất chiến năm ván mà thôi.
Bảy ván khác, là do ba người còn lại kia xuất chiến.
Tốt, song phương các ngươi thương nghị một chút xem ai xuất chiến.
Nhớ kỹ, hai tùy tùng, một đệ tử thân truyền.
Những quy tắc này nhất định phải tuân theo, không được thay đổi, thay thế người chọn lựa.
Bên trận doanh của Khổng Tước thánh sơn, kể cả người của Tịch Diệt đại đế và Bàn Long đại đế cũng tụ tập về phía này.
Thiếu chủ, Vân Trung thỉnh cầu xuất chiến.
Vân Trung Minh Hoàng tiến lên đề cử mình.
Thiếu chủ nếu cần dùng lão thân, lão thân cho dù thịt nát xương tan cũng xin tham chiến.
Đa Mai minh hoàng cũng chủ động đề cử mình.
Trấn Tuế Minh Hoàng và Dã Hồ Minh Hoàng cũng không cam lòng chịu yếu thế.
Ánh mắt Giang Trầη đảo qua tất cả mọi người.
Bỗng nhiên một đạo thanh âm vang vọng: Chân thiếu chủ, cho lão phu một chân.
Người mở miệng này không ngờ lại là Vô Song đại đế.
Bình thường hắn gọi Giang Trầη, cũng gọi lão đệ, giờ phút này lại gọi là Chân thiếu chủ.
Vừa mới nói ra, những người khác ngạc nhiên.
Bọn họ biết rõ Vô Song đại đế là huynh đệ kết nghĩa của Giang Trầη, lần này là tới hộ tống, trợ uy cho Giang Trầη.
Thế nhưng mà lần này người xuất chiến phải là tùy tùng.
Vô Song đại đế cũng không phải là tùy tùng của Chân thiếu chủ, thậm chí ngay cả người Khổng Tước thánh sơn cũng không tính a.
Danh ngạch xuất chiến có rất nhiều hạn chế, có quy tắc chọn người nghiêm khắc.
Trừ hai người đứng đầu là Giang Trầη và Tu La đại đế ra, ba nhân tuyern khác phải là hai tùy tùng và một đệ tử thân truyền.
Hơn nữa đệ tử thân truyền phải là người trẻ tuổi.
Lữ Phong Đan Vương và Bộ Đan Vương Giang Trầη thu đều là người thế hệ trước,cũng không thể xuất chiến.
Trên thực tế, chuyện này đối với bên Khổng Tước thánh sơn có hạn chế rất lớn.
Dĩ nhiên đối với Tu La đạo tràng cũng có hạn chế nhất định.
Cho nên theo như quy tắc mà nói, Vô Song đại đế chỉ là bằng hữu giang hồ của Giang Trầη, tuy rằng mới tới trợ trận, thế nhưng hắn không được tính là người Khổng Tước thánh sơn, hắn thỉnh cầu xuất chiến là không phù hợp với quy củ a.
Cho nên hắn xung phong xin xuất chiến làm cho mọi người cảm thấy ngoài ý muốn, lại cảm thấy tim đập thình thịch.
Nhưng nghĩ cẩn thận lại, lại cảm thấy chuyện này căn bản không có khả năng.
Nói trắng ra đây là tranh giành giữa song phương Khổng Tước thánh sơn và Tu La đạo tràng.
Ngay cả Bàn Long đại đế và Tịch Diệt đại đế cũng tuyệt đối không thể xuất chiến.
Đương nhiên bên Tu La đạo tràng cũng vậy, Thương Hải đại đế nhảy nhót lên xuống thế nào thì cũng không thể xuất chiến.
Bầu không khí ở hiên trường có chút ngưng trọng, Bàn Long đại đế cũng biết uy danh của Vô Song đại đế, biết rõ đại đế truyền kỳ của giới tán tu này, thời gian thành danh so với hắn và Tịch Diệt đại đế còn sớm hơn, tu vi một thân chỉ sợ còn mạnh hơn bọn hắn một bậc.
Vô Song đạo huynh, ngươi và Chân thiếu chủ là huynh đệ, đây là một đoạn giai thoại.
Thế nhưng quy tắc xuất chiến còn đó.
Chúng ta cũng hy vọng Vô Song đạo huynh đại phát thần uy, thế nhưng bất đắc dĩ.
.
.
Tịch Diệt đại đế cũng nhẹ nhàng gật đầu nói: Vô Song đạo huynh thanh danh hiển hách, luận thực lực, luận danh khí, Lưu Ly vương thành ta chỉ sợ cũng chỉ có Khổng Tước đại đế mới có thể nổi danh cùng huynh.
Chúng ta vô cùng hy vọng Vô Song đạo huynh có thể xuất chiến, thế nhưng chỉ tiếc quy tắc đã đề ra.
Nói như vậy ít nhiều cũng nâng Vô Song đại đế lên, Vô Song đại đế cũng biết danh khí của mình mặc dù lớn, thế nhưng so với Khổng Tước đại đế vẫn kém nửa trù.
Nhưng mà trong Lưu Ly vương thành này trừ Khổng Tước đại đế ra, Vô Song đại đế quả thực không kiêng kỵ ai.
Cho dù là Tu La đại đế cũng thế.
Khi hắn biết rõ Tu La đại đế muốn soán vị, muốn gây bất lợi với Giang Trầη, Vô Song đại đế cũng giận dữ không thôi.
Trong mắt hắn, chuyện của Giang Trầη chính là chuyện của hắn.
Vô Song đại đế khẽ gật đầu, ánh mắt kiên nghị cực kỳ, bỗng nhiên cười nhạt một tiếng: Ta biết rõ, muốn xuất chiến thì phải là người Khổng Tước thánh sơn đúng không? Ài, đúng là như vậy.
Bàn Long đại đế cũng thở dài.
Vậy thì Mạch mỗ từ khoảnh khắc này thỉnh cầu Chân thiếu chủ gia nhập Khổng Tước thánh sơn, Mạch Vô Song ta phiêu đãng trên giang hồ nhiều năm như vậy, không biết có bao nhiêu thế lực đã từng lôi kéo ta.
Thế nhưng mà bọn họ chưa từng khiến ta động tâm qua.
Thế nhưng mà Khổng Tước thánh sơn, nhất là Chân thiếu chủ chinh phục được ta.
Hiện tại ta thành tâm thỉnh cầu gia nhập Khổng Tước thánh sơn.
Trận chiến này coi như là đầu danh trạng ta dâng lên Khổng Tước thánh sơn.
Vô Song đại đế đại danh đỉnh đỉnh lúc này gia nhập Khổng Tước thánh sơn? Lần này tất cả mọi người đều cảm thấy đầu óc mình trì trệ, không dùng được.
Cả đám đều cả kinh vô cùng, nhao nhao nhìn qua Vô Song đại đế.
Hiển nhiên đang đoán xem lời này của hắn rốt cuộc là vui đùa hay là thành tâm thành ý? Mọi người nhìn một hồi, hoan toàn không nhìn ra được trên mặt Vô Song đại đế có ý tứ nói giỡn.
Chẳng lẽ.
.
.
Vô Song đại đế này thực sự muốn gia nhập Khổng Tước thánh sơn? Trong lúc nhất thời hai mắt Bàn Long đại đế và Tịch Diệt đại đế đều sáng lên.
Nếu như Vô Song đại đế gia nhập mà nói, sự trống vắng mà Khổng Tước đại đế để lại, cho dù không thể hoàn toàn tu bổ, vậy thì ít nhất cũng có thể bổ sung được tám chín thành a.
̣p Khổng Tước thánh sơn.
(2) Chỉ là, một ý nghĩ, mọi người không khỏi nghĩ nhiều hơn.
Vô Song đại đế gia nhập Khổng Tước thánh sơn, có thể lớn tiếng đoạt chủ, uy hiếp địa vị của Chân thiếu chủ, hoặc là cướp đoạt quyền khống chế của Chân thiếu chủ hay không? Cũng đừng tiễn hổ cửa trước, dẫn sói vào cửa sau a.
Dù sao Bàn Long đại đế và Tịch Diệt đại đế không quen biết Vô Song đại đế.
Tin đồn trên giang hồ có nói Vô Song đại đế này là hán tử quang minh lỗi lạc.
Thế nhưng mà tin đồn trên giang hồ cũng không thể lúc nào cũng tin a.
Trong lúc nhất thời tuy rằng trong lòng bọn họ sinh ra rất nhiều chờ đợi, thế nhưng cũng không dám tự tiện phát biểu ý kiến của mình.
Người có cùng tâm tư với hai vị đại dế này còn có tứ đại hoàng giả của Khổng Tước thánh sơn.
Giờ phút này tâm tình của bọn họ cũng vô cùng kích động.
Đánh cuộc mười ba ván, tuy rằng dũng khí khiêu chiến của bọn họ là có, thế nhưng rốt cuộc có bao nhiêu phần thắng, trong lòng bọn họ cũng vô cùng bồn chồn, khó biết trước được.
Khổng Tước đại đế không có mặt, ở sâu trong lòng bọn họ ít nhiều vẫn có chút thất lạc.
Nếu như Vô Song đại đế gia nhập, không thể nghi ngờ là một liều thuốc trợ tim, có thể tranh thủ giúp bọn họ thêm một phần thắng, thậm chí còn có thể thay đổi cục diện.
Dù sao danh khí ở thế giới võ đạo, tuy rằng Vô Song đại đế kém hơn Khổng Tước đại đế, nhưng so với Tu La đại đế ít nhất cũng phải ngang nhau.
Thế nhưng mà bởi vì địa vị của Vô Song đại đế quá lớn, danh khí quá lớn, khiến cho bọn họ chờ đợi, đồng thời cũng không khỏi có chút lo lắng giống như Tịch Diệt đại đế và Bàn Long đại đế.
Ánh mắt tất cả mọi người lúc này đều nhìn qua Giang Trầη, hiển nhiên lúc này quyết định của Chân thiếu chủ ra sao, mọi người đều muốn biết.
Giang Trầη đối với việc Vô Song đại đế chủ động như vậy cũng có chút ngoài ý muốn.
Mạch lão ca, tâm ý của huynh tiểu đệ ta nhận.
Nhưng mà chuyện này liên quan tới tự do của Mạch lão ca a.
Điều Giang Trầη lo lắng khác với những người khác, những người khác lo lắng Vô Song đại đế quá mạnh mẽ, ảnh hưởng tới địa vị của Chân thiếu chủ, thậm chí là lớn tiếng át chủ.
Thế nhưng mà điều Giang Trầη lo lắng chính là nếu như gia nhập Khổng Tước thánh sơn, sẽ mất đi sự tự do của tán tu.
Mạch Vô Song cười ha hả: Chẳng lẽ ta gia nhập Khổng Tước thánh sơn sẽ không còn tự do sao? Lão đệ yên tâm đi, ta chỉ làm một trưởng lão khách khanh của Khổng Tước thánh sơn, bình thường không hỏi qua bất cứ chuyện gì của Khổng Tước thánh sơn.
Trừ phi là Khổng Tước thánh sơn có chuyện lớn, nếu không ta sẽ không nhúng tay vào.
Trưởng lão khách khanh? Vô Song đại đế nói xong, Bàn Long đại đế và Tịch Diệt đại đế hai mắt sáng ngời, bọn họ đã nhìn thấy tính khả thi của chuyện này.
Nếu như Vô Song đại đế gia nhập Khổng Tước thánh sơn, nếu như có rất nhiều yêu cầu thì chuyện này không dễ làm.
Thế nhưng chỉ là khách khanh trưởng lão, bình thường mặc kệ bất kỳ sự vụ lớn nhỏ nào của Khổng Tước thánh sơn, vậy tính khả thi đã gia tăng lên một mảng lớn.
Cơ hồ có thể nói, chỉ cần Giang Trầη không phản đối, việc này không có bất kỳ vấn đề gì.
Thấy Giang Trầη vẫn còn trầm ngâm cân nhắc, Vô Song đại đế nhướng mày: Chân thiếu chủ, ngươi đã có ân cứu mạng ta và A Vận, cũng không cho ta có cơ hội báo đáp sao? Bởi vì hiện tại chung quanh có rất nhiều người, cho nên Vô Song đại đế cũng không tiện nói quá trực tiếp, trên phương diện xưng hô vì chiếu cố tới quyền uy của Giang Trầη mà gọi hắn là Chân thiếu chủ chứ không phải là lão đệ.
Lời này nói ra, tất cả mọi người đều hiểu ý tứ bên trong.
Hóa ra Vô Song đại đế là vì báo đáp ân cứu mạng của Chân thiếu chủ.
Giang hồ đồn rằng, đạo lữ của Vô Song đại đế được Chân thiếu chủ cứu.
Chuyện ân cứu mạng này hiện tại rất nhiều người đều biết.
Thì ra Vô Song đại đế làm vậy là báo ân.
Trong lúc nhất thời Bàn Long đại đế và Tịch Diệt đại đế đều có chút kính nể.
Bàn Long đại đế càng trực tiếp nói: Chân thiếu chủ, Vô Song đại đế trong giới tán tu là đại đế nổi tiếng đứng đầu.
Hắn là người ân oán rõ ràng, lúc này ta cảm thấy thiếu chủ nên cân nhắc tới thỉnh cầu của Vô Song đại đế một chút.
Đúng vậy, Thiếu chủ, Khổng Tước thánh sơn nếu như có Vô Song đạo huynh gia nhập, nhất định sẽ như hổ thêm cánh.
Vân Trung Minh Hoàng cũng đề nghị.
Vô Song đại đế đã tỏ thái độ chỉ làm trưởng lão khách khanh, cũng không tham dự vào sự vụ lớn nhỏ trong Khổng Tước thánh sơn, loại quan hệ này cơ hồ là đem tới cho Khổng Tước thánh sơn một đại đế giúp đỡ, lại sinh ý không vốn này, Vân Trung Minh Hoàng không làm mới là lạ.
Giang Trầη than nhẹ một tiếng: Mạch lão ca, lão ca đã nói tới nước này ta tiếp tục từ chối cũng là không biết tốt xấu.
Được rồi hiện tại ta đại biểu Khổng Tước thánh sơn chân thành mời Mạch lão ca gia nhập Khổng Tước thánh sơn.
Về phần danh hiệu ta cũng đã nghĩ kỹ, là thái thượng trưởng lão khách khanh.
Nếu như chỉ là trưởng lão khách khanh, địa vị không khỏi quá thấp, căn bản không xứng với địa vị giang hồ của Vô Song đại đế.
Thái thượng trưởng lão khách khanh, địa vị lại bất đồng.
Tăng thêm hai chữ thái thượng, ý nghĩa hoàn toàn khác biệt.
Tốt, đây là giai thoại thiên cổ a.
Bàn Long đại đế vỗ tay cười ha hả.
Tịch Diệt đại đế cũng vô cùng vui mừng nói: Vô Song đạo huynh, Tịch Diệt đại biểu cho Khổng Tước đạo huynh hoan nghênh đạo huynh gia nhập Khổng Tước thánh sơn.
Có đạo huynh gia nhập, số mệnh của Khổng Tước thánh sơn sẽ tăng lên nhiều a.
Vô Song đại đế biết rõ những người này đều là minh hữu của Giang Trầη, cho nên ôm quyền nói: Nhị vị đạo hữu không cần phải khách khí như vậy, Chân thiếu chủ có đại ân với ta, cả đời này Mạch mỗ chưa chắc đã trả hết.
Nói cho cùng là ta thiếu nợ nhân tình của Chân thiếu chủ, không phải là Khổng Tước thánh sơn thiếu ta a.
Đây là những lời tâm uyết.
Chân thiếu chủ.
.
.
Lúc này huynh đệ Canh gia cũng đứng ngồi không yên, lão đại Canh Thiên Trượng lắp bắp nhìn qua Giang Trầη nói: Nhân vật như Mạch lão ca cũng gia nhập Khổng Tước thánh sơn, hai huynh đệ chúng ta mặt dày mày dạn, muốn gia nhập Khổng Tước thánh sơn.
Huynh đệ Canh gia có thể xưng huynh gọi đệ với Vô Song đại đế cũng là nhân vật tiếng tăng lừng lẫy.
Tuy rằng không phải là đại đế, thế nhưng một là cường giả Hoàng cảnh cửu trọng đỉnh phong, một là cường giả Hoàng cảnh bát trọng đỉnh phong.
Nhân vật như vậy đặt ở Lưu Ly vương thành cũng là tồn tại nhất đẳng.
Kinh hỉ liên tiếp tới khiến cho người Khổng Tước thánh sơn cảm thấy ngoài ý muốn.
Vô Song đại đế cười ha hả nói: Chân thiếu chủ, hai huynh đệ này của ta bọn họ từ tước tới nay đều có tâm tư giống ta.
nếu như thiếu chủ không vứt bỏ, vậy thì.
.
.
Tốt, quá tốt.
Chân thiếu chủ, chúc mừng Khổng Tước thánh sơn lại có thêm nhị hổ a.
Bàn Long đại đế cười ha hả nói.
Giang Trầη gật gật đầu, nói với huynh đệ Canh gia.
̀i chọn lựa ai cũng không thể tưởng tượng nổi.
(1) Nhị vị cũng giống như Mạch lão ca, làm thái thượng trưởng lão khách khanh, được không? Không dám, không dám.
Chúng ta không đảm nhận nổi chứ thái thượng này.
Chỉ là trưởng lão khách khanh là được rồi, cũng đủ rồi.
Canh Thiên Trượng vội vàng nói.
Tu vi bọn họ dù sao còn chưa tiến vào Đế cảnh, thái thượng trưởng lão nhất định không thể nhận được.
Vị trí trưởng lão khách khanh bọn họ cũng cảm thấy mỹ mãn rồi.
Lại nói, bọn họ muốn đi theo Vô Song đại đế, cũng bởi vì tín nhiệm Giang Trầη, cứ không phải truy cầu vị trí gì đó.
Vô Song đại đế cũng nói: Chân thiếu chủ, hai huynh đệ bọn họ đối với quyền thế không có bao nhiêu hứng thú, như vậy là được rồi.
Thiếu chủ có thể cho bọn họ một danh hiệu trưởng lão khách khanh là bọn họ đã thỏa mãn rồi a.
Đúng đúng, hai huynh đệ chúng ta hoàn toàn bội phục Chân thiếu chủ, tín nhiệm Mạch lão ca.
Canh Ngàn Thước lớn tiếng nói.
Vô Song đại đế và huynh đệ Canh gia gia nhập làm cho bên Khổng Tước thánh sơn thoáng cái sĩ khí đại chấn.
Ngay cả Tứ đại hoàng giả cũng cảm thấy hạnh phúc tới quá nhanh, trong lòng tràn ngập vui sướng.
Cường giả đã gia nhập, cũng không uy hiếp được địa vị của Tứ đại hoàng giả bọn họ, loại chuyện tốt này đi đâu tìm đây? Cũng chỉ có Chân thiếu chủ mới có thể khiến cho nhân vật truyền kỳ của giới tán tu gia nhập Khổng Tước thánh sơn bọn họ.
Điểm này cho dù khi Khổng Tước đại đế còn, chỉ sợ cũng không làm được.
Tuy rằng mặt mũi của Khổng Tước đại đế lớn, thế nhưng muốn nói để cho Vô Song đại đế tự nguyện gia nhập Khổng Tước thánh sơn, hơn nữa một chút lợi ích cũng không cần tới, chuyện này không có bao nhiêu khả năng.
Được, Mạch lão ca đã gia nhập Khổng Tước thánh sơn, Mạch lão ca chiếm một danh ngạch, mọi người không có ý kiến gì chứ? Ánh mắt Giang Trầη mang theo ý tứ dò hỏi, nhìn về phía tất cả người của Khổng Tước thánh sơn.
Không có ý kiến.
Vân Trung Minh Hoàng là người đầu tiên tỏ thái độ.
Ta cũng không có ý kiến.
Nhân vật lạnh lùng như Đa Mai minh hoàng lúc này cũng không có khả năng đưa ra ý kiến phản đối.
Tính cách nàng chỉ lạnh nhạt, thế nhưng cũng không phải là kẻ ngu.
Vô Song đại đế tham chiến, không thể nghi ngờ là tăng thêm một phần thắng cho Khổng Tước thánh sơn, trừ phi là đầu óc nàng có vấn đề thì mới đi phản đối.
Giang Trầη thấy tất cả mọi người không phản đối, cười nói với Vô Song đại đế: Mạch lão ca, hai chữ tùy tùng này huynh sẽ không phản cảm đó chứ? Vô Song đại đế cười ha hả: Chân thiếu chủ, ngươi cảm thấy ta là người chú ý tới những tiểu tiết nhỏ nhặt kia hay sao? Đừng nói là tùy tùng, cho dù là tôi tớ thì sao? Dù sao chỉ là một cách xưng hô mà thôi.
Thiếu chủ đối đãi với ta thế nào, trong lòng của ta há có thể không biết cơ chứ? Vô Song đại đế lúc nói ra những lời này trong lòng cũng có chút kích động.
Nhớ tới Giang Trầη đưa cho hắn huyết mạch Thiên Côn thì trong lòng hắn lập tức có cảm giác nóng bỏng hừng hực.
Làm cho hắn cảm thấy toàn thân nóng lên, phát sốt, chỉ hận không thể đem cả tấm thân già này báo đáp, tùy ý để Giang Trầη sai bảo.
Hắn biết rõ là Giang Trầη chính thức tín nhiệm hắn, như vậy mới có thể đưa cho hắn huyết mạch úy giá bực này.
Bằng không mà nói, bên người Giang Trầη có vô số bằng hữu đại đế, vì sao lại đưa cho Mạch Vô Song hắn? Chính là bởi vì cảm nhận được loại tín nhiệm này cho nên Vô Song đại đế mới đưa ra yêu cầu này, chủ động yêu cầu gia nhập Khổng Tước thánh sơn.
Vô Song đại đế là người kiêu ngạo, nhưng hắn kiêu ngạo cũng không có nghĩa là hắn không coi ai ra gì, cũng không có nghĩa là hắn cũng không biết báo đáp ân tình.
Chính là bởi vì hắn kiêu ngạo, cho nên khi hắn phát hiện ra Giang Trầη cường đại mới có thể bội phục từ tận đáy lòng.
Chính là bởi vì hắn kiêu ngạo, cho nên sau khi nhận đại ân của Giang Trầη hắn mới có thể can tâm tình nguyện để cho Giang Trầη sai bảo.
Đây là một loại biểu hiện của Vô Song đại đế.
Hắn không cảm thấy lựa chọn gia nhập Khổng Tước thánh sơn của hắn là xúc động nhất thời.
Trái lại, thời gian ở chung với Giang Trầη lâu như vậy, càng làm cho hắn cảm thấy trên người trẻ tuổi thần bí này ẩn chứa tiềm năng vô hạn.
Vô Song đại đế có một loại trực giác, hắn cảm thấy đi theo người trẻ tuổi kia lăn lộn, nói không chừng ngày sau sẽ nhận được tạo hóa mà bản thân hắn không có các nào tưởng tượng nổi.
Cho dù sau này không có chỗ tốt gì, chỉ riêng huyết mạch Thiên Côn, cũng đã có thể cải biến nhân sinh của Mạch Vô Song hắn, làm cho hắn can tâm tình nguyện để cho Giang Trầη sai bảo.
Dù sao cơ duyên Thiên Vị, tại thế giới này là thứ chỉ có thể ngộ mà không thể cầu.
Mạnh như Khổng Tước đại đế, Đan Cực đại đế kia, thành danh mấy ngàn năm chẳng phải còn chưa đột phá Thiên Vị hay sao? Bởi vậy có thể thấy được, cảnh giới Thiên Vị này muốn đột phá khó tới cỡ nào.
Chính là bởi vì biết rõ khó khăn tới nhường nào, cho nên Vô Song đại đế mới biết được một giọt huyết mạch Thiên Vị có ý nghĩa thế nào, đây chính là ân tình to lớn không có cách nào tả xiết a.
Nhìn thấy Vô Song đại đế kiên quyết như vậy, trong lòng mọi người đều cảm thấy ấm áp.
Trong lòng càng nhiều thêm mấy phần kính nể với Vô Song đại đế.
Bọn họ cảm thấy, Vô Song đại đế này thực sự là một hán tử tốt.
Mạch lão ca chiếm một danh ngạch, còn có một danh ngạch khác, chư vị cảm thấy ai xuất chiến phù hợp hơn? Giang Trầη đảo mắt nhìn qua Tứ đại hoàng giả, huynh đệ Canh gia, còn có Bộ Đan Vương, Lữ Phong Đan Vương.
Dù sao, danh ngạch thứ hai nhất định phải chọn lựa từ trong những người này.
Vân Trung Minh Hoàng xung phong, nói: Thiếu chủ, Vô Song đại đế đã xuất chiến, lại để cho huynh đệ Canh gia xuất chiến mà nói, mấy người chúng ta cũng băn khoăn không yên a.
Danh ngạch thứ hai này mong thiếu chủ chọn ra từ trong bốn người chúng ta.
Vân Trung nguyện ý xuất chiến.
Đúng, tứ đại hoàng giả chúng ta là do một tay Khổng Tước đại đế bệ hạ cất nhắc.
Hiện tại cho dù có thịt nát xương tan thì cũng phải bảo vệ vị trí của Khổng Tước thánh sơn.
Lữ Phong Đan Vương cười hắc hắc: Sư tôn, nếu không thì chọn con đi nha.
Phương diện võ đạo con không có gì nắm chắc, thế nhưng phương diện đan đạo, con tự tin vẫn có thể mang về cho Khổng Tước thánh sơn một trận thắng.
Lữ Phong Đan Vương đi theo Giang Trầη nhiều năm như vậy cũng học được không ít bổn sự.
Mặc dù Giang Trầη không có thời gian tự mình chỉ điểm bọn họ, thế nhưng Giang Trầη lại đưa cho bọn họ rất nhiều điên tịch đan đạo, ở những điểm mấu chốt lại chỉ điểm rất nhiều cho bọn họ, khiến cho nhận thức đan đạo của bọn họ lại tăng lên thêm một tầng nữa.
Giang Trầη ngẫm nghĩ một chút rồi nói: Danh ngạch thứ hai này vẫn là chọn một trong Tứ đại hoàng giả.
Nếu không trong lòng bọn họ sẽ khó yên, tin đồn bên ngoài cũng khiến cho bọn họ thừa nhập áp lực cực lớn.
Đây là lời nói thật.
̀i chọn lựa ai cũng không thể tưởng tượng nổi.
(2) Tứ đại hoàng giả là người tự tay Khổng Tước đại đế đề bạt, là bố người phụ tá mà Khổng Tước đại đế tín nhiệm nhất.
nếu như không cho bọn họ xuất chiến vậy cũng khó mà ăn nói sau này.
Bốn người các ngươi có thể thương nghị một chút, nhìn xem rốt cuộc là ai xuất chiến phù hợp hơn.
Giang Trầη cũng không trực tiếp chọn, hắn biết rõ nếu như mình trực tiếp chọn, chọn trúng ai thì ba người khác đều thất lạc.
Để cho chính bọn họ từ đề cử ra, như vậy dễ dàng hơn một chút.
Tứ đại hoàng giả thương nghị một hồi, cuối cùng vẫn quyết định chọn ra Vân Trung Minh Hoàng.
Tu vi võ đạo của Vân Trung Minh Hoàng so với ba người khác cũng không có ưu thế mang tính áp đảo.
Nhưng mà ưu thế của hắn ở chỗ, trình độ đan đạo cũng tương đối cao, cho nên thắng ở phương diện thực lực tổng hợp.
Chọn ra Vân Trung Minh Hoàng, danh ngạch thứ hai này cũng không tính là tuyển sai.
Danh ngạch cuối cùng thuộc về đệ tử thân truyền.
Đệ tử thân truyền thì không dễ tuyển.
Dù sao Giang Trầη mặc dù có ba đệ tử thân truyền, thế nhưng Bộ Đan Vương và Lữ Phong Đan Vương ở phương diện tuổi tác đều không thích hợp.
Cho nên người còn lại cũng chỉ có Lâm Yến Vũ.
Đương nhiên tuy rằng Mộc Cao Kỳ là đồng môn Đan Kiền Cung của Giang Trầη, nhưng nếu nói đệ tử thân truyền thì cũng miễn cưỡng có thể tính vào.
Thế nhưng mà Lâm Yến Vũ cũng tốt, Mộc Cao Kỳ cũng tốt, tu vi võ đạo của bọn họ đều hơi yếu một chút.
Bốn ván võ đạo, mỗi người đều phải xuất chiến một lần, để cho bọn họ xuất chiến, vô cùng nguy hiểm.
Sư tôn, đệ tử xin xuất chiến.
Lâm Yến Vũ chủ động thỉnh cầu xuất chiến.
Lâm huynh, để ta tới đi.
Mộc Cao Kỳ cũng chủ động xin chiến.
Về phần những người khác, ví dụ như Câu Ngọc, ví dụ như Tiết Đồng, cấp độ của bọn họ còn không bằng Lâm Yến Vũ và Mộc Cao Kỳ, lúc này cũng không có đi ra làm gì.
Giang Trầη cũng có sự băn khoăn của bản thân mình.
Lâm Yến Vũ và Mộc Cao Kỳ dường như đều là người chọn lựa thích hợp, thế nhưng mà phương diện võ đạo bọn họ thực sự không thích hợp xuất chiến.
Về phần đan đạo, đan đạo chỉ có ba ván, bên Tu La đại đế chưa chắc đã phái Lý Kiến Thành ra, dùng tuổi tác của Lâm Yến Vũ và Mộc Cao Kỳ, bọn họ ở phương diện đan đạo so với những người trẻ tuổi khác có đủ ưu thế mang tính áp đảo.
Thế nhưng mà Tu La đạo tràng chỉ cần phái ra tùy tùng cấp bậc như Lữ Phong Đan Vương và Bộ Đan Vương, dùng tuổi tác của Mộc Cao Kỳ và Lâm Yến Vũ, cuối cùng vẫn kém một chút hỏa hầu.
Đây không phải là nói năng lực và thiên phú của bọn họ không đủ, mà là tuổi tác dù sao còn quá nhỏ, chưa phải thời điểm bọn họ là nhân vật chính.
Đột nhiên, sau lưng Bàn Long đại đế, Cơ Tam công tử nhảy ra: Chân thiếu chủ, không bằng danh ngạch cuối cùng này cho ta đi? Lĩnh vực khác ta không dám khoác lác, thế nhưng võ đạo, ta nhất định có thể đánh bại Lý Kiến Thành.
Cơ Tam công tử bỗng nhiên chủ động đề cử mình khiến cho tất cả mọi người có chút ngoài ý muốn.
Bàn Long đại đế trừng mắt nói: Hồ đồ, thân phận của ngươi mỗi người đều biết.
Sao ngươi có thể thay Khổng Tước thánh sơn xuất chiến được chứ? Cơ Tam công tử giải thích: Bàn Long đại phiệt chúng ta năm đó không phải là dòng chính của Khổng Tước thánh sơn hay sao? Tại sao không thể xuất chiến? Giang Trầη khoát tay nói: Cơ huynh, hiện tại Bàn Long đại đế đã tự lập môn hộ, bây giờ ngươi thuộc Bàn Long nhất mạch, ý tốt của ngươi ta nhận.
Nhưng mà trận chiến này tuyệt đối không thể để cho ngươi đi.
Danh phận dù sao cũng không thể qua được.
Khóe miệng Cơ Tam công tử giật giật, thế nhưng nhìn thấy biểu lộ kiên định của Giang Trầη, những lời hắn định nói tới miệng lại phải nuốt trở lại.
Hắn biết rõ, chuyện Giang Trầη đã quyết định tuyệt đối không thể thay đổi.
Cơ Tam công tử sau khi nhận được máu Chân Long từ chỗ Giang Trầη, thoáng cái thông suốt, tu vi đột nhiên tăng mạnh, sau khi đột phá Hoàng cảnh, lực lượng huyết mạch không ngừng thức tỉnh.
Tu vi hiện tại đang trong thời kỳ bay vọt.
Nếu không phải hắn luôn nghe theo lời Giang Trầη, gần đây ít xuất hiện, chuyện này chỉ sợ đã sớm làm cho cả Lưu Ly vương thành khiếp sợ.
Kỳ thực Cơ Tam công tử rất khát vọng chiến một trận này, khát vọng đem đệ tử thân truyền Lý Kiến Thành của Tu La đại đế dẫm nát dưới chân.
Cơ Tam công tử không được, Lâm Yến Vũ và Mộc Cao Kỳ đều chưa hoàn toàn lớn lên.
Chuyện này khiến cho việc lựa chọn danh ngạch cuối cùng lâm vào cục diện bế tắc.
Giang Trầη nhìn Lâm Yến Vũ và Mộc Cao Kỳ, đang định quyết định thì bên cạnh lại vang lên tiếng cười: Không bằng để cho Hoàng Nhi thử xem một chút a.
Một đạo thân ảnh thanh tú từ bên người Giang Trầη đứng lên, giống như một đóa hoa sen thánh khiết bỗng nhiên nở rộ, sáng rọi một vùng.
Đạo thân ảnh xinh đẹp này rơi vào trong mắt mọi người, tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm.
Hoàng Nhi, nàng? Giang Trầη nao nao, cũng bị hành động của Hoàng Nhi làm cho không kịp trở tay.
Hì hì, chẳng lẽ Hoàng Nhi không được hay sao? Hoàng Nhi mỉm cười.
Trên người Hoàng Nhi giống như có một loại khí chất thiên nhiên, làm cho người ta cảm thấy thoải mái.
Tất cả mọi người đều nhìn qua Hoàng Nhi, mọi người đương nhiên biết rõ Hoàng Nhi là ai, cũng biết nàng là đạo lữ của Chân thiếu chủ.
Chỉ là từ trước tới nay mọi người không ngờ tới, Hoàng Nhi tiểu tỷ phong nhã, ôn nhu hào phóng này không ngờ lúc này lại chủ động xin chiến.
Để Hoàng Nhi thử một lần đi.
Ánh mắt Hoàng Nhi vô cùng chân thành nhìn qua Giang Trầη: Hoàng Nhi can đoan tuyệt đối sẽ không để cho Chân thiếu chủ mất mặt nha.
Kỳ thực Hoàng Nhi không quen tỏ thái độ trước mặt nhiều người như vậy, thế nhưng lúc này nàng rất rõ ràng, nếu như mình không giúp ái lang, cả đời nàng cũng không an tâm.
Lâm Yến Vũ và Mộc Cao Kỳ, bọn họ cuối cùng căn cơ vẫn thiếu một chút.
Hoàng Nhi biết rõ nếu như mình không xuất chiến.
Phái những người khác ra đều chỉ cản trở Giang Trầη mà thôi.
Giang Trầη trầm ngâm một lát, nhìn qua đôi mắt sáng của Hoàng Nhi, trong lúc nhất thời trong lòng đã bị ánh mắt sáng rõ này của Hoàng Nhi đả động.
Hắn khẽ gật đầu, nhìn về phía Lâm Yến Vũ và Mộc Cao Kỳ: Trận chiến này để cho Hoàng Nhi xuất chiến.
Các ngươi không cần uể oải, ngày sau, sẽ tới phiên các ngươi triển lộ thần uy.
Đổi lại là trước kia, Giang Trầη tuyệt đối không cho phép Hoàng Nhi xuất chiến.
Bởi vì Bách Thế đồng tâm chú trên người nàng vô cùng đáng sợ, một khi Hoàng Nhi dùng thần thức, hoặc là dùng vũ lực.
Đều dẫn động Bách Thế đồng tâm chú, thậm chí là xuất hiện bi kịch không thể cứu vãn.
Hiện tại Bách Thế đồng tâm chú đã được giải trừ, không cần phải lo lắng tới vấn đề cắn trả nữa.
Mà thực lực của Hoàng Nhi cần phải hoài nghi sao? Năm đó khi còn ở Đan Kiền Cung, đệ tử thân truyền Tào Tấn, kiêu ngạo không ai bì nổi của Cửu Dương Thiên Tông bị ba chiêu của Hoàng Nhi làm cho mất mặt, chật vật chạy trốn.
̣n về người được chọn.
(1) Hoàng Nhi dù sao cũng là người từ Vạn Uyên đảo đi ra, tuy rằng tuổi tác so với Giang Trầη còn nhỏ hơn một hai tuổi, thế nhưng một thân tu vi đã sớm là Hoàng cảnh.
Về phần phương diện đan đạo, tuy rằng Hoàng Nhi không bằng Giang Trầη, sở học bao quát Chư Thiên, thế nhưng nội tình đan đạo của Vạn Uyên đảo nhất định càng thêm thâm hậu hơn cương vực nhân loại.
Hơn nữa bản thân Hoàng Nhi là người mang bệnh, bệnh lâu thành y, chuyện này khiến cho nàng ở phương diện đan đạo cũng có tạo nghệ rất cao.
Chỉ là Hoàng Nhi đi theo Giang Trầη nhiều năm như vậy, nàng tương đối ít xuất hiện, cũng không làm náo động, cho nên ở những phương diện này cũng không tạo cho người ta có cảm giác nàng lợi hại.
Những năm này khi Giang Trầη bên ngoài, Hoàng Nhi thay Giang Trầη lo liệu chuyện trong phủ, ngược lại còn khiến cho người ta có ấn tượng nàng là một nhân tài quản lý.
Dần dà, không có ai để ý tới tài hoa phương diện võ đạo và đan đạo của nàng.
Trên thực tế tài hoa của Hoàng Nhi, trên phương diện nào đó còn vượt qua Giang Trầη.
Nếu không phải Giang Trầη quá mức nghịch thiên, các loại cơ duyên quá nhiều, dùng thực lực võ đạo chính thức mà nói, trước khi đột phá Hoàng cảnh, Giang Trầη tuyệt đối kém hơn Hoàng Nhi.
Hoàng Nhi luôn ít xuất hiện, điệu thấp, nàng cũng không muốn biểu hiện ra những thứ này, càng không muốn đoạt danh tiếng của Giang Trầη.
Đương nhiên phương diện võ đạo Hoàng Nhi vượt lên trên Giang Trầη là bởi vì bước khởi điểm cao hơn Giang Trầη rất nhiều.
Trên thực tế ở sâu trong lòng Hoàng Nhi, nàng cảm thấy tiềm lực của Giang Trầη còn hơn xa nàng.
Mà ở đan đạo, trận pháp, những lĩnh vực này thực lực mà Giang Trầη biểu hiện ra ngoài càng khiến cho Hoàng Nhi thấy thỏa mãn.
Hoàng Nhi xuất thân Vạn Uyên đảo, tầm mắt cao bực nào? Nam tử bình thường căn bản không lọt được vào trong mắt nàng.
Mà Giang Trầη chính là dựa vào mị lực của mình, từng bước một chinh phục tâm hồn thiếu nữ của Hoàng Nhi.
Lâm Yến Vũ và Mộc Cao Kỳ, đối với Hoàng Nhi đều vô cùng bội phục.
Bọn họ ở trong Thiếu chủ phủ, cũng quen biết với Hoàng Nhi, so với người ngoài, bọn họ còn rõ ràng hơn Hoàng Nhi tiểu tử nhìn như ôn hòa lãnh đạm này trên thực tế là một nhân vật khó dây vào.
Cho nên nghe Giang Trầη sắp xếp như vậy, tự nhiên bọn họ không có dị nghị gì.
Những người khác lại có chút kinh ngạc, khó hiểu.
Kể cả là Tứ đại hoàng giả đều cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Phái một nữ nhân xuất chiến, tuy rằng là đạo lữ của Chân thiếu chủ, thế nhưng mọi người đối với Hoàng Nhi đều khó hiểu.
Hơn nữa bọn họ trừ việc biết Hoàng Nhi tiểu tỷ này thay Giang Trầη quản lý sự vụ trong phủ ra, cũng chưa nghe nói qua nàng có tài hoa xuất chúng ở phương diện khác.
Phái nàng xuất chiến? Thực sự thích hợp sao? Giang Trầη biết rõ mọi người nghi kỵ, hắn cười nói: Hoàng Nhi xưa nay ít lộ diện, bất quá ta có thể cam đoan, nàng xuất chiến tuyệt đối là nhân tuyển tốt nhất.
Giang Trầη đã nói như vậy, Tứ đại hoàng giả tự nhiên không có khả năng phản đối.
Dù sao hiện tại Khổng Tước đại đế không có mặt, đại cục vốn là do Chân thiếu chủ quyết định.
Vô Song đại đế cười ha hả: Chân thiếu chủ, Hoàng Nhi tiểu tỷ xuất chiến, nhất định sẽ là một giai thoại a.
Tất cả mọi người cười ha hả.
Nghe thấy tiếng cười ồn ã bên phía Khổng Tước thánh sơn, bên Tu La đại đế cảm thấy kinh ngạc, đều nhao nhao nhìn về phía Khổng Tước thánh sơn.
Hiển nhiên bọn họ không rõ, lúc này mà bên Khổng Tước thánh sơn còn cươi được sao? Giang Trầη không để ý tới phản ứng của đám người Tu La đại đế, nói: Những người chọn chúng theo ta xuất chiến, những người khác ở bên lược trận.
Ngay khi Giang Trầη mang người chuẩn bị báo danh, bên Tu la đạo tràng cũng đã chọn xong người.
Người chọn lựa của song phương vừa mới xuất hiện, bốn phía đều vang lên tiếng ồ kinh ngạc.
Bất kể là Khổng Tước thánh sơn hay là Tu La đạo tràng không ngờ lại xuất hiện khuôn mặt mà mọi người không quen thuộc, hơn nữa còn không chỉ có một nguwoif.
Bên Khổng Tước thánh sơn, người được mọi người nhận ra cũng chỉ có Vân Trung Minh Hoàng.
Hai người khác một khí vũ hiên ngang, nhìn không giận mà uy, một không nhiễm trần thế, khí chất xuất chúng.
Hai người này nhìn qua đều cảm thấy bất phàm, làm cho người khác nhìn qua lập tức cảm thấy đây là người được chọn không tầm thường.
Về phần bên Tu La đạo tràng, trừ Tu La đại đế và Lý Kiến Thành ra, hai tùy tùng khác không ngờ cũng không chọn lựa bên trong Nhật Nguyệt Tinh tam hoàng.
Ai cũng biết tùy tùng mạnh nhất của Tu La đại đế hẳn là Nhật Nguyệt Tinh tam hoàng mới đúng.
Thế nhưng mà hai nhân tuyển mà bọn họ chọn ra, vậy mà không có ai nhận ra được.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt Giang Trầη và Tu La đại đế đối chọi với nhau, đều nhìn thấy ý tứ tra hỏi trong mắt đối phương.
Khu khách quý, Đan Cực đại đế nhìn thấy Vô Song đại đế sau lưng Giang Trầη, lông mày nhíu lại, lập tức truyền âm cho Tu La đại đế.
Tu La, người bên Khổng Tước đại đế kia chính là Vô Song đại đế giới tán tu, hắn không có tư cách xuất chiến thay Khổng Tước thánh sơn, ngươi phải đề phòng.
Nhận được lời nhắc của Đan Cực đại đế, Tu La đại đế hừ lạnh một tiến, bắt đầu làm khó dễ: Chân thiếu chủ, người sau lưng ngươi nhìn rất lạ mắt a.
Khổng Tước thánh sơn ngươi từ khi nào có hai vị này vậy? Nếu như nhớ không nhầm mà nói, vị này chính là Vô Song đại đế đại danh đỉnh đỉnh trong giới tán tu a.
Bổn đế không rõ, Vô Song đại đế có quan hệ gì với Khổng Tước thánh sơn các ngươi? Hắn dựa vào cá igif mà thay Khổng Tước thánh sơn ngươi xuất chiến? Tu La đại đế chắp tay nói với Niêm Hoa đại đế: Niệm Hoa đạo huynh, Khổng Tước thánh sơn đã sa đọa như vậy, làm cho người ta thất vọng cực độ.
Ta hoài nghi Khổng Tước đạo huynh không có ở nhân thế, Khổng Tước thánh sơn đã bị người ngoài điều khiển.
Chó cắn một cái, lý luận vô cùng sắc bén.
Mồm mép của Tu La đại đế cũng không phải là đèn cạn dầu.
Niêm Hoa đại đế nhướng mày, nhìn về phía Giang Trầη, hiển nhiên cũng đợi Giang Trầη giải thích.
Trên mặt Giang Trầη treo nụ cười trào phúng, nhìn qua hai người sau lưng Tu La đại đế: Tu La, ngươi thực sự cũng biết làm việc đó.
Hai người sau lưng ngươi thực sự là người của Tu La đạo tràng ngươi sao? Tu La đại đế lạnh lùng nói: Tốt nhất ngươi nên nên giải thích chuyện Vô Song đại đế đi đã.
Vô Song đại đế ngạo nghễ cười, trên mặt tràn ngập vẻ khinh thường: Tu La, bằng vào chút kiến thức đó của ngươi còn muốn đoạt quyền soán vị? Quả nhiên là nực cười.
Nói ngươi tầm nhìn hạn hẹp, ngươi lại không tin.
Lúc trước lão phu được Chân thiếu chủ cứu mạng, cho nên đã gia nhập Khổng Tước thánh sơn.
Lão phu hiện tại chính là thái thượng trưởng lão khách khanh của Khổng Tước thánh sơn.
Ngươi nói xem lão phu có tư cách xuất chiến thay Khổng Tước thánh sơn hay không? Cái gì? Lời này giống như sấm sét giữa trời quang, trực tiếp đánh vào gáy Tu La đại đế, khiến cho đầu óc hắn ông ông.
Vô Song đại đế gia nhập Khổng Tước thánh sơn?
Xem tiếp...Độc tôn tam giới
truyện tranh Độc tôn tam giới
truyện Độc tôn tam giới
Độc tôn tam giới truyện chữ
đọc truyện Độc tôn tam giới
yêu thần ký chap
truyenfull.vn
truyenfull.vip
truyenfull.vip
truyen.tangthuvien.vn/
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License