con-mat-ao-thi

̉nh Tam gia bá đạo.

(1) Hắc hắc, đi thôi, đi xem náo nhiệt.

Đây tuyệt đối là trò hay, loại cơ hội này tuyệt đối không thể bỏ qua.

Giang Trầη ngồi xếp bằng ở nơi bắt mắt nhất trên Tam Hà nhai, hai bên người để hai chữ.

một trái một phái, một bên viết hai gốc linh dược Thiên cấp đổi một gốc Tiếu bồ đề, một bên nói, chỉ có một ngày, quá thời hạn không đổi.

Biện pháp này tuy rằng rất ngốc, thế nhưng không thể nghi ngờ lại là biện pháp trực tiếp nhất.

Về phần, chỉ có một ngày, quá thời hạn không đổi, mấy chữ này là Giang Trầη cố ý viết vào.

Tuy rằng hắn có thời gian ba ngày, thế nhưng ghi thế này lại là một chút thủ đọan của hắn.

Bởi vì hắn muốn thăm dò một chút, rốt cuộc Sương Nguyệt thành này có Tiếu bố đề hay không.

Nếu như có, nhìn thấy tám chữ này, nhất định sẽ xuất hiện trong ngày hôm nay.

Về phần cò kè mặc cả thế nào, đó là chuyện sau đó.

Mặc kệ như thế nào, Giang Trầη không thể để cho người ta phá tan điểm mấu chốt.

Viết một ngày kỳ hạn cũng là nói cho những người này biết.

Có thì lấy ra giao dịch, muốn cò kè mặc cả, qua hôm nay, giao dịch coi như chấm dứt.

Hai gốc linh dược Thiên cấp tuyệt đối là khoản tài phú siêu cấp, đây tuyệt đối không phải là giao dịch công bằng.

Ai có được Tiếu bồ đề tuyệt đối là một cơ hội phát tài.

Chỉ là nhân tâm luôn như vậy, được voi đòi tiên, Giang Trầη cũng không dám quá lạc quan.

Có ít người nhìn thấy hắn cần Tiếu Bồ đề, nhất định sẽ rao cái giá trên trời.

Cho nên Giang Trầη mới cố ý ghi như vậy, chỉ có trong ngày hôm nay, nếu như không quý trọng, ngày mai sẽ không còn loại cơ hội như vậy.

Tin rằng người có Tiếu bồ đề sẽ lo lắng, có nên nắm bắt lấy cơ hội này hay không? Đem hai gốc linh dược Thiên cấp thu vào túi.

Đây là một loại đấu trí.

Giang Trầη nhìn như nhập định, thế nhưng kỳ thực hắn đang dùng thần thức quan sát bốn phía.

Đại bộ phận người vây chung quanh chỉ là xem náo nhiệt.

Đừng nói là Tiếu bố đề, chỉ là một gốc linh dược Địa cấp bình thường chưa hẳn đã có.

Nhưng mà Giang Trầη tin chắc, Sương Nguyệt thành to lớn như vậy nhất định sẽ có người có Tiếu bồ đề.

Nói không chừng người này cũng đang trà trộn vào trong đám người xem náo nhiệt, hoặc là phái thủ hạ ra nghe ngóng tin tức.

Này, bằng hữu, ngươi thực sự có hai gốc linh dược Thiên cấp sao? Có người hỏi thăm dò.

Giang Trầη thản nhiên nói: Xuất ra một gốc Tiếu bồ đề, ngươi sẽ có tư cách nhìn thấy linh dược Thiên cấp của ta.

Giang Trầη không có ngu như vậy, trước tiên lấy linh dược Thiên cấp ra, tuy rằng giao dịch lần này nhất định là không công bằng với hắn.

Thế nhưng Giang Trầη cũng không muốn bộc lộ ra át chủ bài quá sớm cho người khác nhìn.

Ta biết một bằng hữu có Tiếu bồ đề, cũng nói cho hắn biết.

Nhưng mà hắn đang bế quan, tạm thời không tới được.

Hắn nói, ngươi muốn giao dịch thì có thể tới tìm hắn.

Giang Trầη cười nhạt một tiếng: Ta ở ngya đây, muốn kiếm hai gốc linh dược Thiên cấp, một chút thành ý cũng không có.

Hắn không muốn tới, tự nhiên sẽ có người khác tới.

Cũng không thể nói như vậy a.

Tiếu bồ đề tốt xấu gì cũng coi như là linh dược Thiên cấp.

Linh dược ở Sương Nguyệt thành này không quá phong phú, Tiếu bồ đề này nhất định vô cùng hi hữu.

Giang Trầη cười mà không nói, không có trả lời.

Sau đó lục tục có một ít người tới dò xét, thế nhưng Giang Trầη vẫn luôn giữ vững điểm mấu chốt của mình, không nhìn thấy Tiếu bồ đề, hắn tuyệt đối sẽ không lấy ra linh dược Thiên cấp của bản thân.

Giằng co như vậy, người bên ngoài càng ngày càng nhiều, nhưng mà người chân chính có thể xuất ra Tiếu bổ đều lại không có một ai.

Trong lòng Giang Trầη tuy rằng có chút lo lắng, thế nhưng hắn cũng biết đây là biện pháp duy nhất.

Biện pháp này thậm chí còn có chút mạo hiểm.

Thế nhưng mà trừ lựa chọn này ra, quả thực hắn không còn lựa chọn nào khác.

Cho nên mặc dù hắn lo lắng trong lòng thì cũng chỉ có thể kiên trì chờ đợi.

Hắn tin chắc rằng, chỉ cần trong Sương Nguyệt thành này có Tiếu bồ đề, nhất định người này sẽ thiếu kiên nhẫn.

Quả nhiên, ngay khi trời chạng vạng tối, rốt cuộc cũng có một nam tử mặc hoa phục đi tới.

Sau lưng nam tử này có một đám thân vệ như lang như hổ.

Nhìn thấy nam tử mặc hoa phục này, đám người xem náo nhiệt bốn phía đều nhao nhao tránh đường.

Miệng nở nụ cười giống như là nịnh nọt vậy, hoặc ít hoặc nhiều cũng có một tia kiêng kỵ.

Hiển nhiên thân phận của nam tử mặc hoa phục này cực cao.

Tỉnh tam gia tới.

Tam gia xuất mã, xem ra Tam gia nhất định có Tiếu bố đề.

Chậc chậc, nếu như Sương Nguyệt thành chúng ta ngay cả người như Tam gia không có Tiếu bồ đề, những nhà khác càng không thể có được.

Tiểu tử này vận khí không tệ a.

Tam gia tới.

Những thanh âm này hoặc ít hoặc nhiều đều mang theo ý tứ nịnh nọt.

Hơn nữa còn cố ý nói lớn tiếng, hiển nhiên muốn vỗ mông ngựa nam tử mặc hoa phục này.

Giang Trầη ngẩng dầu lên, ánh mắt đảo qua khuôn mặt người này.

Người này mặc hoa phục màu tím, da mặt có chút vàng, trên miệng thủy chung có nụ cười tà nhàn nhạt.

Nhìn dáng đi của người này trên đường là có thể biết được người này là bá chủ một phương trong Sương Nguyệt thành.

Bằng hữu, ngươi có hai gốc linh dược Thiên cấp? Tam gia này dừng lại trước mặt Giang Trầη, nhìn Giang Trầη từ trên xuống dưới rồi nhàn nhạt hỏi.

Giang Trầη cũng nghiêm túc gật đầu nói: Tam gia? Hắn đối với Sương Nguyệt thành tạm thời không có khái niệm gì, trừ biết trong Tà Nguyệt Thượng vực có một Nguyệt Thần giáo ra, đối với thế lực khác hoàn toàn không biết gì.

Nhưng hắn biết rõ, Sương Nguyệt thành này cũng không phải người của Nguyệt Thần giáo, bởi vì tuy rằng Nguyệt Thần giáo là người nắm quyền trong Tà Nguyệt Thượng vực, nhưng mà tổng bộ của Nguyệt Thần giáo lại ở nơi thế ngoại, đây đủ linh lực, cũng không có ở trong Sương Nguyệt thành.

Sương Nguyệt thành bất quá chỉ là nơi mà thế lực thế tục của Nguyệt Thần giáo ở lại.

Đương nhiên những thế lực thế tục này cuối cùng vẫn nằm trong sự khống chế của Nguyệt Thần giáo.

Ta họ Tỉnh, ngươi có thể gọi ta là Tỉnh Tam gia, bằng hữu gọi là gì? Giang Trầη cười nhạt nói: Ta họ Thiệu, gọi là Thiệu Uyên.

Tỉnh Tam gia nhướng mày, dường như cảm thấy cái tên này có chút quen tai: Thiệu Uyên.

.

.

Cái tên này dường như Tỉnh mỗ đã nghe qua ở nơi nào đó rồi.

Trong lúc nhất thời hắn không nhớ ra nổi.

Nhưng mà hắn cũng không có hứng thú suy nghĩ tới chuyện này, hắn khẽ lật bàn tay, một gốc Tiếu bồ đề hiện lên trong lòng bàn tay hắn.

Tiếu bồ đề, trong tay ta vừa vặn có một gốc.

Tỉnh Tam gia nở nụ cười nghiền ngẫm, nói: Nhưng mà nếu như bằng hữu chịu xuất ra ba gốc linh dược Thiên cấp mà nói, Tỉnh mỗ sẽ xem xét chuyển nhượng cho ngươi.

Tỉnh Tam gia vừa nói ra, những người vây xem bốn phía đều hít sâu một hơi.

Có chút người đứng xa thì trong lòng cười thầm, thầm nghĩ, quả nhiên là vậy.

BỌn họ cũng biết Tỉnh Tam gia này bá đạo, người này vừa mới xuất hiện, tuyệt đối không phải là có chuyện tốt gì.

Quả nhiên hắn ta vừa mới mở miệng đã đòi ba gốc linh dược Thiên cấp.

Đây cơ hồ là cái giá trên trời.

̉nh Tam gia bá đạo.

(2) Giang Trầη nhịn không được cười rộ lên: Tỉnh Tam gia, linh dược Thiên cấp không phải là cỏ dại ven đường, tuy rằng hiện tại ta cần gấp Tiếu bồ đề, thế nhưng ta đã xuất ra thành ý lớn nhất của ta.

Linh dược Thiên cấp, trên người ta có hai gốc, cũng chỉ có duy nhất hai gốc này, ngươi muốn ta lấy ra gốc thứ ba, giao dịch này coi như không thành.

Tỉnh Tam gia dường như đã sớm đoán Giang Trầη sẽ nói như vậy, hắn ung dung cười nói: Vậy cũng không quan trọng, lúc nào ngươi muốn làm sinh ý này, cứ tới quý phủ tìm ta.

Về phần những người khác, ngươi cũng không phải nghĩ.

Ở Sương Nguyệt thành này, cho dù những người khác có Tiếu Bồ đề cũng sẽ không giao dịch với ngươi.

Lông mày Giang Trầη nhíu lại: Ồ? Vì sao? Tỉnh Tam gia cười ha hả, không có trả lời.

Ngược lại một gã đại hán cường tráng bên người Tỉnh Tam gia kêu lớn: Tiểu tử bên ngoài nhà ngươi quả thực không hiểu chuyện.

Chuyện Tam gia ta nhúng tay, ai dám vượt mặt Tam gia nhà ta? Ở Sương Nguyệt thành này, Tam gia làm ăn, không ai dám đoạt.

Khối thịt béo Tam gia nhìn trúng, quả thực không ai dám ăn a.

Đám người bên ngoài cười vang, hiển nhiên đối với cách nào này vô cùng tán thành.

Giang Trầη nhíu mày: Tam gia, ta chỉ cần Tiếu bồ đề hôm nay, qua hôm nay, giao dịch này cũng không còn ý nghĩa.

Hôm nay ta nhất định không tìm được gốc linh dược Thiên cấp thứ ba.

Cũng không phải Giang Trầη không có gốc linh dược Thiên cấp thứ ba.

Mà hắn căn bản không quen nhìn bộ dáng này của Tam gia.

Việc này thoạt nhìn là buôn bán, thế nhưng mà ngang nhiên vơ vét của cải.

Nếu như hắn thực sự xuất ra gốc linh dược Thiên cấp thứ ba, nói không chừng Tỉnh Tam gia này lại thay đổi ý định, muốn gốc thứ tư.

Loại người lòng tham không đáy này, lòng tham vĩnh viễn không đủ.

Tỉnh Tam gia thờ ơ, nhún nhún vai nói: Bằng hữu, chuyện mua bán ngươi tình ta nguyện.

Tam gia ta chưa bao giờ thích ép mua ép bán.

Ngươi không lấy ra được ba gốc linh dược Thiên cấp cũng đnừg mong lấy đi Tiếu bồ đề trong tay ta.

Cũng đừng mong đạt được Tiếu bồ đề trong Sương Nguyệt thành.

Đây là quy củ của Sương Nguyệt thành.

Tiểu tử này hiển nhiên cũng không phải là đèn cạn dầu, hoàn toàn là dầu muối không ăn.

Hiển nhiên hắn làm chuyện như vậy cũng không phải là lần một lần hai.

Rõ ràng là hắn xảo trá vơ vét của Giang Trầη, thế nhưng lại làm ra vẻ, là ngươi cần cầu ta.

Trên đời này thứ gì Giang Trầη cũng có thể chấp nhận được, thế quả thực không chấp nhận được việc mình bị xoay lòng vòng.

Tam gia, ta cũng nói cho ngươi biết.

Ta cũng chỉ có hai gốc linh dược Thiên cấp, nếu như ngươi muốn thêm, thì chỉ có hai gốc linh dược Địa cấp.

Đây cơ hồ là tất cả gia sản của ta.

Tuy rằng trên miệng Giang Trầη nhường một bước, thế nhưng trong lòng lại giận dữ không thôi.

Mặc kệ lần giao dịch này thành hay không, Tỉnh Tam gia này đã khắc sâu trong lòng Giang Trầη.

Tỉnh Tam gia nghe vậy sắc mặt đột nhiên trầm xuống, hiển nhiên lời nói không kiêu ngạo không siểm nịnh của Giang Trầη đã chọc giận hắn.

Tỉnh Tam gia ở SƯơng Nguyệt thành vẫn là bá chủ một phương, người bên ngoài ở trước mặt hắn gần đây chỉ có phần tất cung tất kính, còn không có ai dám chống đối hắn như vậy.

Huống chi lại là một người trẻ tuổi miệng còn hôi sữa.

Tỉnh Tam gia nhìn chằm chằm vào Giang Trầη, mãi một lúc lâu sau bỗng nhiên cười xòa một tiếng, nói: Nếu như nhớ không nhầm, trước đó các hạ ở trong các dược phổ xuất ra số lượng linh thạch khá lớn, không biết có chuyện này hay không? Giang Trầη thản nhiên nói: Nếu là đồ vật mà dùng linh thạch có thể mua được, ta cần gì phải ở chỗ này lắm lời như vậy? Tỉnh Tam gia cười ha hả: Tỉnh mỗ nhìn ngươi đáng thương.

Như vậy Tỉnh mỗ nhường một bước, hai gốc linh dược Thiên cấp, hai gốc linh dược Địa cấp, lại thêm hai vưc vạn Thánh linh thạch.

Giá tiền này đã rất công đạo.

Nếu như lại cò kè mặc cả, Tỉnh mỗ cam đoan, ngươi ở Sương Nguyệt thành này vĩnh viễn không tìm được Tiếu bồ đề.

Nói đến câu sau, trên mặt Tỉnh Tam gia hiện lên vẻ lạnh lẽo, cực kỳ bá đạo hung hãn khiến cho không ai có thể hoài nghi lời hắn nói.

Người vây xem đều nhao nhao nhìn qua Giang Trầη.

Hiển nhiên trong mắt mọi người, người trẻ tuổi kia bị Tỉnh tam gia nhìn chằm chằm vào, quả thực không có mấy cơ hội chạy thóa.

t Giang Trầη biết rõ đối phương cố ý vơ vét mình, nhưng giờ phút này hắn sốt ruột cứu ngươi, nếu như không hoàn thành khoản giao dịch này, chỉ sợ trong Sương Nguyệt thành thực sự không có ai dám can đảm bán cho hắn.

Cũng có thể nói, gốc Tiếu bồ đề của Tỉnh Tam gia này là hy vọng cứu Vô Song đại đế duy nhất.

Mặc kệ Giang Trầη không tình nguyện cỡ nào, hắn cũng biết phải lấy đại cục làm trọng, cố nén sự tức giận trong lòng, gật gật đầu nói: Tỉnh Tam gia quả nhiên biết buôn bán, lần giao dịch này cứ quyết định như vậy đi.

Giang Trầη thuận tay lấy hai gốc linh dược Thiên cấp mà hắn chuẩn bị từ trước, lại tăng thêm hai gốc linh dược Địa cấp, còn có hai ức vạn Thánh linh thạch, tất cả đều móc ra.

Nói thật, trên đường, liên tục móc ra nhiều tài phú như vậy không thể nghi ngờ là chuyện khiến cho mạch máu người ta sôi trào.

Có câu nói gọi là tiền tài không nên để lộ ra ngoài, thế nhưng vì làm bút giao dịch này, Giang Trầη cũng không quan tâm.

Nhìn bộ dáng Tỉnh Tam gia giống như biết mình sẽ làm vậy, cho dù trong lòng Giang Trầη không bình tĩnh như biểu hiện bề ngoài thì cũng không thể làm gì khác hơn được.

Đời này, những giao dịch mà hắn làm, gầy đây đều chiếm tiện nghi, quả thực còn chưa nếm qua thiệt thòi lớn tới như vậy.

Không phải Giang Trầη hắn không chịu nổi thiệt thòi, mà là phần thiệt thòi này quá nghẹn khuất, cũng không phải là thiệt thòi mà hắn nguyện ý chịu thiệt.

Tỉnh Tam gia này nhìn như mua bán tự nguyện, thế nhưng kỳ thực không thể nghi ngờ là đang uy hiếp hắn.

Không giao dịch với hắn ta, trong SƯơng Nguyệt thành này cũng không có ai dám đem Tiếu bồ đề ra giao dịch với hắn.

Cho nên, chẩng khác là sinh ý độc môn của Tỉnh tam gia này.

Nhìn như không bức bách, kỳ thực chẳng khác gì là bức bách.

Sắc mật của Tỉnh Tam gia vô cùng lúng túng, rõ ràng chiếm được tiện nghi lại còn làm ra vẻ ta đang chiếu cố ngươi.

Hắn cười nói: Thiệu lão đệ, Tỉnh mỗ ta gần đây thích giúp người.

Về sau ở Sương Nguyệt thành có chuyện gì khó xử, ngàn vạn lần đừng quên Tỉnh mỗ ta đó nha.

Giang Trầη tiếp nhận Tiếu Bồ đề, nghiệm chứng Tiếu bố đề này một chút, xác định không có vấn đề, lúc này mới lạnh nhạt thu Tiếu bồ đề lại.

Tỉnh Tam gia ở Sương Nguyệt thành có uy thế lớn như vậy, Thiệu mỗ không tìm ngươi thì tìm ai đây? Giang Trầη cười nhạt một tiếng, không nói gì nữa mà quay người rời đi.

Trong đám người truyền ra từng tiếng thổn thức.

Bọn họ cũng bội phục khí phách và thủ bút của người trẻ tuổi kia.

Hai gốc linh dược Thiên cấp.

Hai gốc linh dược Địa cấp, còn có hai ức vạn Thánh linh thạch, nói đưa ra là đưa ra, không có một chút do dự nào.

Tuy rằng không biết vì sao hắn vội vã cần một gốc Tiếu bồ đề như vậy, thế nhưng không thể không nói, người trẻ tuổi kia quả thực giàu có.

̉ đệ.

Nhưng mà cũng có người thở dài thay cho Giang Trầη, nghĩ thầm người trẻ tuổi kia cuối cùng vẫn là lòng dạ không đủ, nếu như nhất định phải chịu thiệt thòi như vậy, vì sao không biết làm người một chút, gây dựng quan hệ với Tỉnh Tam gia? Trước khi đi còn nói loại lời nói ý vị thâm trường như vậy, chuyện này không phải muốn làm cho Tỉnh tam gia kia chán ghét ngươi sao? Đối với những người hiểu Tỉnh Tam gia, cũng biết Tỉnh Tam gia không phải là loại người có lòng dạ khoáng đạt.

Nếu như người trẻ tuổi kia bợ đít Tỉnh Tam gia, vỗ mông ngựa hắn, nói lời nói mang ơn, nói không chừng tâm tình của Tỉnh Tam gia tốt, chuyện cũng chỉ tới đây mà thôi.

Thế nhưng mà người trẻ tuổi kia trong lời nói còn lộ ra vẻ trào phúng với Tỉnh Tam gia.

Chuyện này không phải là tự tìm phiền toái cho bản thân mình sao? Cho nên người hiểu Tỉnh Tam gia, cũng biết chỉ sợ chuyện này còn chưa xong.

Người trẻ tuổi kia nói không chừng sẽ phải chịu đau khổ.

Đương nhiên, những người vây xem chung quanh lúc này, ai cũng không có khả năng đi quan hệ tới chuyện của Tỉnh Tam gia.

Thậm chí trên mặt mũi, bọn họ còn phải biểu hiện là đứng ở phía Tỉnh Tam gia.

Người trẻ tuổi hiện tại quả thực không hiểu chuyện.

Đúng vậy a.

Không phải là Tam gia, cho dù hắn có mười gốc linh dược Thiên cấp cũng không cầu được một gốc Tiếu bồ đề a.

Đúng vậy, Tam gia đã rộng lượng như vậy mà hắn còn làm ra vẻ thế kia.

Loại người trẻ tuổi này không biết thức thời a.

Hừ, Sương Nguyệt thành chúng ta, mặc kệ hắn có địa vị gì, muốn ở trước mặt Tam gia bày ra tư thái kia là tự mình muốn chết.

Tỉnh Tam gia hiển nhiên rất hưởng thụ những lời nịnh hót này, vẻ mặt vui vẻ, thản nhiên tiếp nhận.

Tùy ý phất tay rồi dẫn theo một đám thủ hạ như lang như hổ nghênh ngang rời đi.

Nhìn thấy Tỉnh Tam gia đi xa, trong đám người lại vang lên tiếng thở dài.

Khó trách Tam gia có thể phú địch toàn thành, tốc độ kiếm tiền này quả thực khiến cho người ta trợn mắt há mồm a.

Sinh ý của Tam gia là dựa vào thủ đoạn.

Ngươi không làm được, cuối cùng vẫn phải cầu hắn làm.

Người trẻ tuổi kia nhìn như có tiền, thế nhưng cuối cùng vẫn non một chút.

Những nghị luận này nhìn như nghênh về phía Tỉnh tam gia, thế nhưng kỳ thực lại có chút không thuận mắt với hắn.

Có ít người thì nhẹ giọng nói thầm: Lợi nhuận của kẻ này không phải chỉ là dựa vào quyền thế ép người sao? Hắn kiếm tiền quả thực thống khoái, thanh danh của Sương Nguyệt thành chúng ta cũng bị hắn làm cho thối nát.

Đúng vậy a, người bên ngoài hiện tại nghe thấy Sương Nguyệt thành chúng ta đều lắc đầu.

Đối với sinh ý đan dược trong Sương Nguyệt thành chúng ta đều không thèm ngó tới.

Ài, địa vị của Sương Nguyệt thành trên bát vực ngày càng thấp, danh tiếng cũng ngày càng kém, cũng không phải là không có nguyên nhân.

NHững người này có mấy người có lẽ đang ngang nhiên phê phán Tỉnh tam gia, nói trắng ra chỉ có bốn chữ, lũng đoạn thị trường.

Đương nhiên bọn họ nói thầm, thanh âm đều rất nhỏ.

Hiển nhiên không muốn người khác nghe được, đắc tội với Tỉnh tam gia.

Tại Sương Nguyệt thành, đắc tội với Tỉnh Tam gia, quả thực không có mấy người sống được thoải mái.

Giang Trầη tạm thời lại không có tâm tình đi so đo với Tỉnh Tam gia kia.

Mặc dù trong lòng hắn khó chịu vạn phần, thế nhưng cũng bị hắn tạm thời đè nén xuống.

Hiện tại hắn một lòng muốn chạy về khách điếm, luyện chế ra giải dược, giải độc cho Vô Song đại đế.

Tuy rằng vì mua Tiếu bồ đề này phải trả một cái giá rất lớn, nhưng cuối cùng cũng nắm được tới tay.

Như vậy, chí ít Giang Trầη có chín thành nắm chắc có thể cứu tỉnh đám người Vô Song đại đế.

Hơn nữa có thể cam đoan sau này bọn họ sẽ không phải chịu bất kỳ ảnh hưởng mặt trái nào.

Đương nhiên muốn làm được chuyện này còn cần thủ đoạn độc nhất vô nhị của Giang Trầη, đổi lại là bất luận Đan Vương nào của Thần Uyên đại lục, thậm chí là Đan Đế cũng chưa hẳn đã hiểu rõ.

Về phần Đan Đế sắp lên Thiên Vị Đan tiên, Giang Trầη cũng không có tận mắt nhìn qua, không biết thủ đoạn của bọn họ, cho nên đối với thực lực của bọn họ cũng không dễ phỏng đoán.

Trở lại khách điếm, Long Tiểu Huyền vẫn tận chức trách, luôn chăm chú canh gác, không có xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.

Nhìn thấy Giang Trầη trở về, vẻ mặt Long Tiểu Huyền lạnh lùng nói: Ngươi lại thiếu nợ ta một nhân tình.

Giang Trầη cười hắc hắC: Long huynh, ta thiếu nợ ngươi quá nhiều nhân tình.

Nợ quá nhiều, ngày đó ngươi tìm cơ hội để ta trả một lần hết luôn a.

Ta sẽ không quên.

Long Tiểu Huyền bỗng nhiên nhếc miệng cười nói: Ta nhớ lần trước ngươi ở Đan Hỏa thành có thu một đầu linh thú, khí tức khiến cho ta rất không thích, ngươi gửi nuôi nó ở nơi nào? Giang Trầη vội nói: Long huynh, ngươi muốn làm cái gì? Ngươi khẩn trương như vậy làm gì? Sợ ta ăn nó sao? Bộ dáng của Long Tiểu Huyền hiện tại rất là rắm thí.

Giang Trầη đánh giá Long Tiểu Huyền, cười hắc hắc nói: Long huynh, tại sao ta cảm thấy sau khi ngươi biến hóa, trở nên rắm thí hơn rất nhiều nha.

Đừng nói sang chuyện kháng, đầu linh thú kia gửi nuôi ở nơi nào? Để bản long nhìn một cái.

Long huynh, đầu linh thú kia ngươi cũng đừng có nhớ thương.

Ta chắc chắn sẽ không để cho ngươi thôn phệ nó.

Lại nói, cho dù ngươi có thôn phệ nó cũng không dung hợp được huyết mạch của nó.

Giang Trầη vội vàng nói.

Long Tiểu Huyền lầm bầm nói: Thứ nhất, bản long đối với loại tiểu linh thú này không có bất luận hứng thú nào.

Thứ hai, bản long vốn là hậu duệ Long tộc thượng cổ, không có huyết mạch nào là Bản long không có cách luyện hóa.

Lần này cũng không nhất định nha.

Giang Trầη cười thần bí nói: Long huynh, huyết mạch linh thú thượng cổ, có thể trở thành huyết thống hoàng tộc cũng không nhiều lắm.

Chân long nhất tộc các ngươi cũng tính là một, thế nhưng mà Chân Long nhất tộc cũng không phải là huyết mạch hoàng tộc duy nhất trong Chư Thiên a.

Có ý gì? Chẳng lẽ ngươi nói đầu tiểu linh thú kia cũng là huyết mạch hoàng tộc Chư Thiên gì đó hay sao? Long Tiểu Huyền thoáng cái có chút không phục nói.

Cái này sao? Tạm thời ta cũng không thể kết luận.

Vốn bằng vào phán đoán trực giác của ta, việc này cũng không kém nhiều lắm.

Nếu như đúng mà nói.

Về sau các ngươi long huynh hổ đệ, cũng có thể giúp được ta một hai.

Trong trí nhớ truyền thừa của Long Tiểu Huyền đột nhiên hiện lên một ít tin tức, sắc mặt biến đổi, nói: Chẳng là nó chính là huyết mạch của Thái Tuế Bạch Hổ thượng cổ? Chủng tộc linh thú có huyết mạch được xưng là hoàng tộc thượng cổ tuyệt đối không nhiều lắm.

Đông phương Chân Long, Thái Tuế Bạch Hổ nhất tộc, Chu Tước nhất tộc, Quy xà Huyền Vũ nhất tộc.

Trừ những tộc này ra còn có một ít huyết mạch chuẩn Hoàng tộc, so với bốn thần thú này thấp hơn một chút.

Ví dụ như Kỳ Lân nhất tộc, ví dụ như Khổng Tước nhất tộc, ví dụ như Côn Bằng nhất tộc.

.

.

Những chủng tộc này số lượng ước chừng có hơn mười.

Thế nhưng vẫn chênh lệch hơi nửa trù so với bốn thần thú.

Dưới tầng này chính là những chủng tộc bình thường.

̉nh Tam gia lần nữa gây hấn.

(1) Giang Trầη cười nói: Ta tạm thời cũng chỉ hoài nghi, còn chưa có thời gian khảo nghiệm huyết mạch của nó.

Lại nói hiện tại nó chỉ là ấu thú, trí nhớ huyết mạch đều không được thức tỉnh, thoạt nhìn giống như một đầu Thôn Vân hổ, cho nên mới khiến cho những người không biết mới nhận định nó là Thôn Vân hổ.

Được rồi, Long huynh, còn phải làm phiền ngươi hộ pháp thay ta.

Ta định luyện chế một ít giải dược, có chuyện gì ngươi cứ xử lý là được rồi.

Giang Trầη cũng không có thời gian nói nhảm với Long Tiểu Huyền, thời gian không đợi người.

Sớm luyện chế ra giải dược một chút, Vô Song đại đế và Vận phu nhân cũng có nhiều hơn một phần hy vọng sống sót.

Tính mạng quan trọng, Giang Trầη cũng xuất ra cơ hồ tất cả thủ đoạn.

Cũng may chỗ đáng sợ nhất của thất tình độc là phải phân giải ra độc tính của nó, cũng phải tìm được biện pháp đúng bệnh hốt thuốc.

Về phần luyện chế giải dược, lại không phải là việc khó gì.

Nửa canh giờ sau, Giang Trầη đem giải dược luyện chế ra.

Bất quá giải dược lần này, Giang Trầη lại luyện chế ra hai loại hình thái.

Một loại là linh dịch, một loại là đan dược bình thường.

Độc tính của Thất tình độc vô cùng khắc nghiệt, không đơn thuần là xâm nhậm vào trong lục phủ ngũ tạng, còn có thể xâm nhập vào mỗi một tấc da thịt, mỗi một lỗ chân lông, cuối cùng còn có thể xâm nhập vào trong mỗi một tấc da thịt, phong bế trọn thức hải, cũng từng bước thôn phệ.

Hiện tại đám người Vô Song đại đế chỉ là thức hải bị phong tỏa, còn chưa đạt tới tình trạng thôn phệ.

Một khi bị thôn phệ thì cho dù là thần tiên hạ phàm cũng khó giải.

Sau khi thu được giải dược, Giang Trầη vẫn lựa chọn cứu Vô Song đại đế trước.

Bởi vì Thất tình độc lại phải loại trừ y phục, thân thể lõa lồ, như vậy mới có thể quan sát được toàn bộ độc tính, sau đó mới có thể hoàn toàn loại trừ.

Thất tình độc này vô cùng đáng sợ, chỉ cần có một chút không trừ đi được, sẽ gió góp thành bão, trong vòng thời gian mấy ngày kế tiếp sẽ sản sinh ra một lượng tình độc lớn hơn.

Bởi vậy giải Thất tình độc này, phải trảm thảo trừ căn, cho dù một chút cũng không thể nào lưu lại được.

Vô Song đại đế dù sao cũng là nam nhân, cho nên Giang Trầη không có quá nhiều kiêng kỵ.

Theo lý thuyết mà nói, dùng tình huống của Vận phu nhân, có lẽ nên cứu chữa trước.

Nhưng muốn Giang Trầη cởi bỏ toàn bộ y phục trên người Vận phu nhân, toàn thân lõa lồ, Giang Trầη vẫn còn có chút cảm giác trói tay trói chân.

Đương nhiên quá trình giải độc so với quá trình luyện chế giải dược có chút gian nan hơn một chút.

Giang Trầη đem một khỏa đan dược giải độc nhét vào trong miệng Vô Song đại đế, sau đó lại sử dụng chân nguyên rót vào trong cơ thể hắn, trợ giúp hắn luyện hóa dược lực của giải dược.

Sau đó lại dùng linh dịch giải dược, dẫn vào các mạch máu, kinh mạch toàn thân Vô Song đại đế, sau đó thẩm thấu tới mỗi góc da thịt bên ngoài, kể cả mỗi một lỗ chân lông đều có.

Cũng may Giang Trầη tu luyện Thiên Mục thần đồng và Thất khiếu thông linh, giác quan thứ sáu so với người bình thường cường đại hơn vô số lần.

Cơ hồ tất cả các phương diện tuyệt đối mạnh hơn người bình thường vô số lần.

Mỗi một cái lỗ chân lông đối với người bình thường mà nói, có lẽ mắt thường cũng phải cẩn thận quan sát một chút.

Thế nhưng mà thần thức Giang Trầη chỉ cần quét qua đã biết rõ ràng, từng chi tiết một.

Giang Trầη liên tục dùng linh dịch rột rửa ba lượt, lúc này mới trừ toàn bộ thất tình độc ở trong lục phủ ngũ tạng, huyết mạch, da thịt, thậm chí là những lỗ chân lông.

Kế tiếp chỉ còn một bước cuối cùng, cũng chính là tình độc đông nghịt trong thức hải kia.

Đây là bước khó khăn nhất.

Bởi vì tình độc này đã vây quanh thức hải của Vô Song đại đế, phải dẫn linh dịch vào, từng tia, từng tia luyện hóa, cả quá trình phải vô cùng cẩn thận.

Chỉ cần có chút sai sót, sẽ làm cho quá trình giải độc không được hoàn mỹ, thậm chí còn kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Tâm lực cường đại của Giang Trầη lúc này được biểu hiện vô cùng hoàn mỹ.

Giải độc trước đó chỉ mất không tới thời gian nửa canh giờ của Giang Trầη.

Mà bước trừ thất tình độc trong thức hải này lại tiêu tốn của hắn ít nhất một giờ.

Sắc trời dần dần tối, màn đêm cũng hoàn toàn buông xuống.

Giang Trầη cũng đắm chìm bên trong, căn bản không có chút phân tâm nào.

Lúc này ngoài cửa khách điếm xuất hiện mấy người, y phục trên người đều cùng một kiểu, hùng hổ sải bước vào trong khách điếm.

Chưởng quỹ của khách điếm nhìn thấy y phục của mấy người này, sắc mặt biến đổi, vội vàng từ trong quầy chạy ra, cười nói: Vậy vị đại nhân.

.

.

Chưởng quỹ khách khí, đám người kia lại không có khách khí với chưởng quỹ.

Đại hán đi đầu hung dữ đầy chưởng quỹ ra.

Đừng có lôi kéo làm quen.

Tên đại hán này lưng hùm vai gấu, giống như là một ngọn núi nhỏ, làm cho chưởng quỹ gầy gò lập tức sợ hãi tới mức mặt mũi xám ngoét.

Mấy vị đại nhân, tiểu điếm, tiểu điếm.

.

.

.

Chưởng quỹ lắp bắp, trong lúc nhất thời không thể nói nên lời.

Lão đầu, ta tới hỏi ngươi, trong tiệm của ngươi phải chẳng có một người trẻ tuổi thuê trọ? Gã đại hán cường tráng kia hung thần sát ác hỏi.

Chưởng quỹ vội nói: Đại nhân muốn hỏi người trẻ tuổi nào? Tiểu điếm có mấy người trẻ tuổi như vậy.

Đại nhân muốn tìm ai? Không nói nhảm với ngươi nữa.

Tên đại hán kia khoát tay, trực tiếp quét chưởng quỹ kia ra, quát: Tìm kiếm cho ta, tìm kiếm từng phòng mọt.

Nhất định phải tìm ra được tiểu tử kia, dám cầm linh dược Thiên cấp ra lừa gạt Tam gia, đây là tội chết.

Chưởng quỹ kia bị đại hán này quét ra xa mấy trượng, máu tươi phun ra, sợ tới mức hồn phi phách tán, cũng không dám chống đối nửa câu.

Bởi vì hắn từ trên y phục và trang sức của đám người này, còn trong lời nói của tên đại hán này đã đoán ra được địa vị của mấy người này.

Người của Tỉnh Tam gia.

Đây chính là bá chủ một phương trong Sương Nguyệt thành, ngay cả là thành chủ Sương Nguyệt thành cũng phải bán mặt mũi cho người này.

Ở Sương Nguyệt thành tuyệt đối chính là tồn tại đi ngang.

Đừng nói hắn chỉ là một chưởng quỹ của một khách điếm, coi như là nhân vật lợi hại hơn hắn gấp mười lần trước mặt Tỉnh Tam gia cũng phải run run.

Chưởng quỹ cũng phải im lặng, đám tiểu nhị càng trợn mắt nhìn về phía trước, không dám tiến lên một bước.

Đám người kia thì như lang như hổ, bắt đầu mạnh mẽ tìm kiếm mỗi một căn phòng trong khách điếm.

Phanh.

Trực tiếp đạp văng cửa phòng, khách nhân đương nhiên là khó chịu, thế nhưng sau khi dùng vẻ mặt giận dữ bừng bừng đi ra, kết quả thứ nghênh đón hắn chính là một cái bạt tai.

Có một ít khách nhân tính tình rụt rè, nhìn thấy có chút không đúng, sợ hãi rụt rè phối hợp, vận khí tốt cho nên tránh thoát khỏi phải ăn một cái bạt tai.

Trong lúc nhất thời cả khách điếm gà bay chó chạy, thỉnh thoảng có vài tiếng gầm lên, sau đó là tiếng va chạm, đánh nhau, khi lại vang lên tiếng thét chói tai của nữ nhân.

Thậm chí còn có người lõa thể chạy ra ngoài, vẻ mặt hoảng sợ.

̉nh Tam gia lần nữa gây hấn.

(2) Chưởng quỹ kia thấy một màn như vậy, sắc mặt trắng bệch, hắn biết rõ, khách điếm của mình coi như bị hủy.

Bị náo loạn như vậy, về sau còn ai dám tới ở nơi này nữa? Thế nhưng mà dù vậy, cho dù vị chưởng quỹ này giận mà vẫn không dám nói gì.

Hắn rất rõ ràng, lúc này hắn chỉ có thể yên lặng chịu đựng mà thôi.

Chưởng quỹ, đám người kia là thủ hạ Tỉnh Tam gia.

Bọn họ không phải muốn tìm vị khách nhân phòng chữ Thiên đó chứ? Có lẽ chính là người trẻ tuổi này a.

Một gã tiểu nhị cẩn thận đi lên, nhẹ giọng hỏi.

Chưởng quỹ kia đột nhiên nhớ tới cái gì đó, vội vàng chạy đi lên, nói: Đại nhân, tiểu nhân nhớ rồi, có phải các người muốn tìm một người trẻ tuổi mang theo mấy người bị thương hay không? Đại hán lưng hùm vai gấu kia nở nụ cười dữ tợn, nói: Lão đầu, ngươi biết hắn sao không nói sớm? Xem ra ngươi muốn chúng ta dỡ khách điếm của ngươi xuống a.

Oan uổng quá.

Đại nhân, tiểu nhân nhất thời không nhớ ra được.

Nếu như đại nhân muốn tìm hắn thì tiểu nhân nguyện ý dẫn đường.

Chỉ cần mấy vị đại nhân đừng quấy rối khách nhân khách.

Tiểu nhân làm một chút sinh ý nho nhỏ này cũng không dễ a.

.

.

Tên chưởng quỹ này một mặt khóc lóc kể nể, một mặt lại đưa một chiếc nhẫn trữ vật nhét vào trong túi đại hán này.

Bên trong có trọn vẹn một trăm vạn Thánh linh thạch.

Tên đại hán cường tráng này thấy chưởng quỹ thức thời như vậy, hắn cười lạnh một tiếng, lúc này mới vung tay lên: Các huynh đệ, thăm dò được tin tức của tiểu tử kia rồi.

Tất cả mọi người kiềm chế một chút, trước tiên tìm chính chủ đã.

Nói xong hắn nói với vị chưởng quỹ kia: Dẫn đường đi.

Vẻ mặt chưởng quỹ như sắp khóc, hắn cũng biết như vậy là không tốt.

Thế nhưng nếu không làm như vậy thì phải làm thế nào? Nếu nhưu tùy ý để cho những người này tiếp tục hồ đồ, khách điếm này của hắn cũng bị hủy.

Không thể không nói, chỉ có thể hi sinh người trẻ tuổi kia mà thôi.

Phòng chữ Thiên của Khách điếm này vô cùng yên tĩnh, chưởng quỹ mang mấy người này tới địa phương u tĩnh, hẻo lánh nhất của khách điếm.

Mấy vị đại nhân, người trẻ tuổi này mướn mấy gian phòng, thuê một tháng.

Các người tìm hắn, hắn ở đây.

Chỉ là mong các vị đại nhân giơ cao đánh khẽ cho bổn điếm.

Cút đi.

Tên đại hán cường tráng cũng biết chưởng quầy không dám lừa gạt mình, hắn vung tay lên, mang theo một đám thủ hạ hùng hổ đi tới nơi hẻo lánh kia.

Chưởng quỹ núp ở góc tường, bờ môi run rẩy, trốn ở chân tường vụng trộm nhìn qua động tĩnh bên này.

Đám người kia đằng đằng sát khí đi qua bên này, đột nhiên tên đại hán cường tráng cầm đầu dừng lại, miệng nói: Dừng.

Trước mặt bọn họ có một thiếu niên thân thể gầy gò, toàn thân tỏa ra khí tức lạnh lẽo, thiếu niên này đang đứng ở trước mặt bọn họ không xa, đang lạnh lùng nhìn mấy người bọn họ.

Lão đại, không phải hắn.

Chẳng lẽ tên chưởng quỹ kia gạt chúng ta? Tên đại hán cường tráng khoát tay, tiến lên một bước, nói: Thiếu niên, một mình ngươi ở nơi này, hay còn có đồng đảng khác? Kêu bọn họ ra đây cho ta.

Đừng nhìn những người này như lang như hổ, kỳ thực đều biết chọn quả hồng mềm mà nắn bóp.

Nhìn thấy thiếu niên này có vẻ mặt đằng đằng sát khí, dường như không dễ chọc, cho nên lúc nói chuyện cũng giữ lại ba phần.

Thiếu niên lãnh ngạo kia dùng ánh mắt khinh miệt nhìn qua mấy đại hán trước mắt, nói: Ngươi đang nói chuyện với ta? Thiếu niên, ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không? Ồ? Tên thiếu niên lãnh ngạo kia cười lạnh một tiếng, nói: Ta cần phải biết ngươi là ai sao? Tên đại hán cường tráng cầm đầu trên mặt có chút khó nhịn, hôm nay hắn tới khách điếm này một đường đều như lang như hổ, đằng đằng sát khí, hiện tại hiếm khi ôn hòa được một chút.

Thiếu niên này lại không biết sáng suốt như vậy, dám ra vẻ ở trước mặt hắn? Tiểu tử, ở Sương Nguyệt thành này người dám nói với Tỉnh Tam gia nhà ta như vậy, ngươi vẫn là người đầu tiên.

Tên đại hán cường tráng kia vung tay lên, nói: Hai người đi lên, phế hắn.

Sau lưng đại hán này lập tức có hai võ giả một trái một phải xông lên, đằng đằng sát khí, bay thẳng về phía thiếu niên kia.

Nhìn khí thế ra tay hiển nhiên không có ý định lưu ti nfh.

Sát khí trong nháy mắt này bắt đầu tăng vọt.

Lão đầu chưởng quỹ kia cũng sững sờ, thiếu niên lãnh ngạo này là ai? Lão đầu này nhớ rõ dường như mình không có ấn tượng gì a.

Nhưng mà nhìn thấy hai gã thủ hạ của Tỉnh Tam gia bổ nhào qua, thiếu niên yếu đuối này nhất định sẽ ăn thiệt thòi lớn, nói không chừng bỏ mình tại chỗ cũng là chuyện có thể.

Thế nhưng mà chuyện xảy ra sau một khắc, cho dù là ai cũng không đoán ra được.

Tốc độ của hai người kia cực nhanh, vừa mới tới gần thiếu niên kia, bỗng nhiên thiếu niên kia cũng có hành động.

Sau một khắc hai tay của thiếu niên kia giống như có ma lực, hai tay tùy thời chụp một cái.

Hai người kia giống như bù nhìn, không ngờ ngay cả một chút lực phản kháng cũng không có.

Trực tiếp bị bàn tay của thiếu niên kia hút qua.

Phốc phốc.

Cơ hồ là đồng thời có hai đạo thanh âm vang vọng, sau một khắc máu tươi văng khắp nơi.

Bàn tay của thiếu niên này giống như chọc vào tờ giấy mỏng, trực tiếp phanh ngực hai tên nô tài kia ra.

Cánh tay nhấc lên, thiếu niên này không ngờ lại trực tiếp dứt ra tim phổi của hai tên đại hán kia, cầm vào trong tay.

Cảnh này khiến cho tất cả mọi người trợn mắt há hốc mòm.

Quả nhiên là lang tâm cẩu phế.

Thiếu niên kia chán ghét nhìn đám người trước mắt, thuận tay ném về phía đại hán cường tráng kia: Trả lại cho ngươi.

Cảnh này khiến cho da đầu đại hán cường tráng kia run lên, toàn thân cơ hồ run rẩy.

Hắn tuyệt đối thật không ngờ tới hai huynh đệ của mình lại nhẹ nhàng bị thiếu niên này giết như vậy, hơn nữa còn không hề có chút phản kháng nào, đã bị người ta phanh ngực ra.

Đây chính là hai cường giả Thánh Cảnh cửu trọng a.

Thiếu niên này thoạt nhìn chỉ mười mấy tuổi, người này rốt cuộc có lai lịch gì, tuổi còn nhỏ như vậy mà đã có tu vi như thế? Trong lúc nhất thời đám ác nô hung thần sát ác rốt cuộc cũng biết lần này mình đá phải khối sắt, khí thế đằng đằng sát khí lúc trước giờ phút này hoàn toàn sụp đổ.

Tên chưởng quỹ kia ở góc tường thấy một màn này, toàn thân run rẩy.

Đám ác nô của Tỉnh Tam gia đã rất hung hăng, càn quấy, bá đạo, thế nhưng không ngờ lại gặp một gia hỏa còn hung hăng hơn bọn chúng.

Thiếu niên này thoạt nhìn ôn nhu im lặng, thế nhưng một khi động thủ không ngờ lại đáng sợ như vây.

Chưởng quỹ bỗng nhiên tối sầm hai mắt, có cảm giác như trời sụp xuống.

Hắn biết rõ lúc này mình đã triệt để xong đời.

Người Tỉnh Tam gia ở trong khách điếm hắn bị đánh chết, cho dù hắn không có chút quan hệ nào, thế nhưng cũng khó tránh khỏi tội chết.

Cuối cùng nếu như muốn tìm một người để xả giận, nhất định sẽ là chưởng quỹ một khách điếm nhỏ như hắn.

Trong lúc nhất thời hai chân chưởng quỹ như nhũn ra, toàn thân vô lực, cảm giác tận thế tràn ngập.

Người của Tỉnh Tam gia chết trong khách điếm, đây chính là chuyện lớn bằng trời a.

Tỉnh Tam gia giận dữ, cả Sương Nguyệt thành cũng phải run lên, chứ đừng nói là một khách điếm nho nhỏ như của hấn.

Chưởng quỹ này muốn trốn, hiện tại hắn không còn tâm tư đi xem náo nhiệt.

Hắn đi thẳng tới cửa khách điếm, nói với tất cả tiểu nhị: Mau mau, tất cả mọi người lĩnh tiền công, giải tán ngay tại chỗ.

Rời khỏi Sương Nguyệt thành, càng nhanh càng tốt.

Sắc mặt tên chưởng quỹ này trắng bệch, trực tiếp phát tiền công.

Lúc này cũng mặc kệ bao nhiêu, phát lung tung một chút, sau đó thu thập châu báu, nữ trang, bỏ trốn mất dạng.

Đám tiểu nhị thấy chưởng quỹ đã đi, bọn họ còn không biết trời đã sụp xuống rồi hay sao? Cả đám sắc mặt trắng bệch, nhanh như chớp chạy đi.

Khách điếm lớn như vậy nói bỏ là bỏ.

Ngươi.

.

.

Tiểu tử ngươi dám giết người của Tỉnh tam gia? Tên đại hán cường tráng kia vô cùng chấn động, nhìn qua bộ dáng của thủ hạ, vẻ mặt khó có thể tin nổi.

Thiếu niên lãnh ngạo kia không có chút biểu hiện gì trên mặt, chỉ lạnh nhật nói: Tỉnh Tam gia là ai? Nói, các ngươi tới nơi này làm g ì? Nếu nói không rõ, các ngươi cũng đừng đi nữa.

Tên đại hán cường tráng kia lúc này toàn thân chấn động, tuy rằng hắn là Hoàng cảnh nhất trọng, tu vi so với hai đồng bạn cường hãn hơn không ít.

Thế nhưng mà bị ánh mắt của thiếu niên này nhinf chằm chằm vào, người không nhịn được mà sởn hết gai ốc lên.

Hắn rốt cuộc có chút hối hận, hối hận mình quá liều lĩnh.

Nhìn thiếu niên lãnh ngạo này, dường như không phải làn người trẻ tuổi mà hắn muốn tìm a.

Nếu như quả thực vì tìm nhầm mà gây thù chuốc oán, tạo ra phiền phức lớn như vậy, vậy thì quá không đáng.

Thiếu niên này ngay cả Tỉnh Tam gia cũng không biết, tại sao lại là người trẻ tuổi kia được? Hơn nữa thiếu niên này nhìn thế nào cũng giống như là loại người coi trời bằng vung, bằng không màn ói, sao lại ở một địa phương lạ lẫm, nói giết người là giết người như vậy? Hơn nữa sau khi giết, một chút áp lực cũng không có.

Bộ mặt vẫn lạnh lẽo, cứng đờ như cương thi vậy.

Không thể không nói, con người có đôi khi vô cùng ti tiện.

Chính thức đối mặt với người mà phải cúi đầu khom lưng với bọn họ, con mắt chưa chắc đã nhìn người ta một chút.

Con chân chính đối với người có thể giết chết bọn họ.

Bọn họ còn phải chăm chú đối đãi.

Bằng hữu, Tỉnh Tam gia.

.

.

Tỉnh Tam gia chúng ta là Phó đà chủ phân đà thứ nhất của Nguyệt Thần giáo tại Sương Nguyệt thành.

Ở SƯơng Nguyệt thành này coi như thành chủ Sương Nguyệt thành cũng phải cho Tỉnh Tam gia vài phần mặt mũi a.

Nguyệt Thần giáo? Thiếu niên kia sững sờ, lắc đầu nói: Chưa từng nghe qua, rất lợi hại đúng không? Tên đại hán cường tráng kia muốn khóc, hắn biết rõ lần này mình thực sự đụng phải một tên điên rồi.

Ngay cả Nguyệt Thần giáo cũng dám nói chưa từng nghe nói qua, người này tuyệt đối không phải là thiện nam tín nữ gì.

Hắn cũng không tin trong cương vực nhân loại này có người chưa nghe nói qua Nguyệt Thần giáo, nói không biết hiển nhiên là cố ý.

Mà người ta dám ở trong địa bàn mà Nguyệt Thần giáo khống chế, nói không biết, nhất định là có lực lượng của hắn.

Lão đại, không cần quan tâm nhiều như vậy, chúng ta cùng tiến lên, ta cũng không tin không bắt được tiểu tử này.

Tiểu tử này dám cả gan giết huynh đệ chúng ta, ở Sương Nguyệt thành này là địa bàn của Tỉnh Tam gia chúng ta.

Tà Nguyệt Thượng vực lại là địa bàn cuura Nguyệt Thần giáo, mặc kệ tiểu tử này có địa vị gì, ở địa bàn của mình làm gì tới phiên hắn giương oai? Đúng, tiểu tử, đến Sương Nguyệt thành, là long cũng phải cuộn tròn, là hổ.

.

.

Tên thiếu niên lãnh ngạo kia đột nhiên nhíu mày nói: Nếu như ta không cuộn tròn thì sao? Vậy là ngươi tự mình muốn chết.

Tên đại hán kia cũng bị thái độ của thiếu niên lãnh ngạo này chọc giận triệt để, tay tạo thành trảo, một đạo pháo hoa đột nhiên bắn lên trời.

Đây là tín hiệu gọi đồng bạn, tín hiệu này vừa mới phát ra, các đồng bạn trong phân đà thứ nhất của Nguyệt Thần giáo sẽ đuổi tới.

Thậm chí cả Tỉnh Tam gia cũng đích thân đuổi tới.

Đến lúc đó cho dù tiểu tử này có ba đầu sáu tay thì tính thế nào chứ? Tiểu tử, ngoan ngoãn thú thủ chịu trói, ở trước mặt Tam gia chúng ta, chúng ta còn có thể cầu tình thay ngươi.

Đúng vậy, không cần biết ngươi có địa vị gì.

Ở Sương Nguyệt thành này ngươi đừng mong hoành hành.

Đám ác nô của Tỉnh Tam gia sau khi phát ra tín hiệu cầu cứu, lực lượng bắt đầu tràn trề.

Lại nói bọn họ hiện tại dù sao cũng chỉ có sáu ngươi, tiểu tử này chỉ có một mfinh.

Sau người bọn họ cho dù không đánh lại hắn ta, thế nhưng tự bảo vệ mình một chút có lẽ cũng được a? Đợi sau khi tiếp viện tới thì chính là lúc tiểu tử này phải chết.

Om sòm.

Tên thiếu niên lãnh ngạo kia trầm giọng nói, ánh mắt giống như dao đảo qua tất cả đám đại hán này: Các ngươi đã muốn chết vậy thì ta sẽ tiễn đưa các ngươi một đoạn đường.

Tên đại hán cầm đầu biến sắc, quát: Mọi người không nên tản ra, hợp lực bày trận.

Nói xong hắn lại nói với thiên niên lãnh ngạo kia: Thiếu niên, ngươi không nên chấp mê bất ngộ.

Ngươi có thể thắng mấy người chúng ta, chờ đại quân phân đà thứ nhất của chúng ta tới nơi, ngươi cũng khó mà thoát khỏi cái chết.

Chúng ta lần này tới tìm kẻ lừa đảo kia, không có chuyện liên quan tới ngươi.

Lừa đảo? Là ai lừa đảo? Thiếu niên lãnh ngạo này sững sờ nói.

Chính là gia hỏa cầm hai gốc linh dược Thiên cấp lừa gạt Tỉnh Tam gia.

Thiếu niên lãnh ngạo này nao nao: Có phải là người nhìn qua hơn hai mươi tuổi, đi linh dược phổ tìm linh dược giải độc đúng không? Đúng vậy, ngươi biết hắn? Hắn lừa gạt một gốc Tiếu Bồ đề từ chỗ Tam gia chúng ta.

Chẳng lẽ ngươi thực sự là đồng đảng của hắn? Tên đại hán cường tráng kia biến sắc.

Thiếu niên kia nhếch miệng cười cười: Nói như vậy đúng rồi.

Các ngươi không có tìm nhầm a.

Tên thiếu niên này tự nhiên chính là Long Tiểu Huyền sau khi biến hóa thành nhân loại.

Hắn từ đầu còn có chút khó hiểu, thế nhưng sau khi biết rõ đám người này tới tìm Giang Trầη, hắn lại cười lớn.

Ngươi quả nhiên là đồng đảng của hắn.

Tên đại hán kia biến sắc.

Các người tìm thấy hắn rồi định làm gì hắn? Long Tiểu Huyền vẫn ung dung hỏi.

Hừ, dám cả gan lừa gạt Tam gia, đó chính là tử tội.

Một tên ác nô kêu gào nói.

Vừa mới nói ra, tên đại hán cầm đầu quả thực muốn quỳ xuống, trong lòng thầm nghĩ, con mẹ ngươi sao nhiều chuyện như vậy? Lúc này sao tự nhiên lại cứng rắn như thế? Đây chính là lúc kéo dài thời gian, đợi kéo dài qua khoảng thời gian này, đồng bạn sẽ chạy tới.

Lúc đó muốn nói thế nào mà chẳng được.

Cần gì phải nói những lời đó lúc này? Tên thiếu niên lãnh n gạo kia nghe vậy cười hắc hắc, bỗng nhiên gật đầu nói: Tốt, nếu như là tử tội, vậy ta đây thay hắn làm tăng thêm mấy cái tử tội a.

Trong khi nói chuyện thiếu niên lãnh ngạo này bỗng nhiên giống như quỷ mị xuất động, cả thân thể bỗng nhiên không ngừng lắc lư, quanh thân thể tức thì có mây mù nhàn nhạt.

Không tốt, đây là lĩnh vực Hoàng cảnh.

Tên đại hán cường tráng cầm đầu dù sao cũng là Hoàng cảnh nhất trọng, tự nhiên biết rõ lực lượng của lĩnh vực Hoàng cảnh ra sao.

Thế nhưng mà cho dù biết rõ, muốn thoát khỏi nào có dễ dàng như vậy? Lúc hắn đang dồn tất cả lực lượng muốn phá lĩnh vực Hoàng cảnh giống như lao ngục này lại phát hiện ra tất cả những thứ mình làm đều vô dụng.

Mây mù màu đen này giống như là lao ngục được đúc bằng sắt thép vậy, không ngờ lại hoàn toàn không phá ra được.

Mọi người cẩn thận.

Lúc này tên đại hán cầm đầu bắt đầu sợ hãi, sợ hãi vì đứng trên bờ vực tử vong.

Két.

Trong lúc đó xương cốt của một gã ác nô rốt cuộc phát ra tiếng vỡ vụn thảm thiết.

Sau một khắc người này giống như bị một đạo lực lượng nào đó đập thành không khí, toàn thân giống như bị một trận gió thổi đi.

Trực tiếp hóa thành tro tàn.

Tình cảnh đáng sợ như vậy khiến cho những người khác sợ tới mức hồn phi phách tán.

Ah, chạy mau.

Phanh.

Trong hư không đột nhiên có một cự trảo vươn ra, trực tiếp bắt một gã võ giả khác.

Không đợi tên này phát ra tiếng kêu, đã bị mạnh mẽ kéo ra khỏi phiến hư không này.

Biến mất không còn tung tích, giống như một khối đá ném xuống biển vậy.

Từng người lại từng người.

Trong nháy mắt năm sáu ác nô dễ dàng bị kéo đi sạch.

Thần thông thôn phệ của Long Tiểu Huyền có thể nói là không gì không thôn phệ, không có gì là chống đỡ nổi.

Mấy võ giả Thánh Cảnh đihr phong, hơn nữa còn có một cường giả Hoàng cảnh nhất trọng, vô cùng hợp khẩu vị của hắn.

Mây mù tán đi, hiện trường chỗ này bỗng nhiên như lúc ban đầu, thậm chí một chút dấu vết chiến đấu cũng không có lưu lại.

Kể cả hai võ giả bị Long Tiểu Huyền phanh ngực ra cũng tan biến sạch sành sanh.

Long Tiểu Huyền vỗ vỗ tay, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, thản nhiên đi vào trong phòng.

Lúc này Giang Trầη mới hoàn thành giải độc cho Vô Song đại đế.

Sau khi Vô Song đại đế tỉnh lại, nhìn cảnh tượng trước mắt, vẻ mặt kinh ngạc nói: Lão đệ, ta đang ở đâu thế này? Lão ca, huynh vừa mới đi một vòng từ hoàng tuyền trở lại a.

Giang Trầη cũng không dấu diếm, đem chuyện xảy ra nói qua một lần.

Vẻ mặt Vô Song đại đế kinh ngạc, nghe thấy vậy trợn mắt há hốc mồm: Khanh muội.

.

.

Không ngờ muội ấy lại ra tay với ta.

Còn ra tay với A Vận.

.

.

Muội ấy.

.

.

Mạch lão ca, ai bảo huynh có mị lực vô song a.

Khanh phu nhân thà rằng đồng quy vu tận với huynh, cùng xuống hoàng tuyền, chỉ cần ở một chỗ với huynh.

Giang Trầη trêu ghẹo.

Ài, lão đệ, lần này lão ca ta chủ quan.

Đúng rồi.

, A Vận đâu? Tẩu tử ngươi không sao chứ? Tẩu tử tiểu đệ không tiện ra tay.

Mạch lão ca, huynh đừng lo lắng, giải dược đã điều phối ra, ngươi có thể tự mình giải độc cho tẩu tử.

Đúng rồi, còn Khanh phu nhân, cứu hay là không cứu, lão ca tự mình làm chủ đi.

Giang Trầη đối với chuyện của người ta cũng không xen vào quá nhiều.

Ta cứu tẩu tử ngươi trước.

Giang Trầη đem giải dược cho Vô Song đại đế, bỗng nhiên cái tai động đậy, khẽ cười nói: Xem ra lại có người gây ra không ít phiền phức cho ta a.

Vô Song đại đế hiển nhiên cũng nghe thấy một chút động tĩnh, sắc mặt phát lạnh: Tại sao lại có nhiều võ giả chạy về phía chúng ta như vậy? Đây là địa phương nào? Đây là khách điếm a.

Chúng ta đi ra xem một chút.

Ở gần phòng bọn họ lúc này ít nhất cũng có mấy trăm tên cường giả tụ tập, cả đám đều có cùng một cách ăn mặc, cầm đầu có hai người, không ngờ đều là võ giả Hoàng cảnh cấp cao.

Một Hoàng cảnh bát trọng, một Hoàng cảnh thất trọng.

Thái sư huynh, có lẽ chính là ở chỗ này.

.

Tên cường giả Hoàng cảnh thất trọng mặc áo bào màu bạc nói với cường giả Hoàng cảnh bát trọng kia.

Ồ.

Mấy người bọn họ đâu? Tên cường giả Hoàng cảnh bát trọng cũng cảm thấy kỳ quái: Bọn họ vâng mệnh Tam gia tới nơi này, tại sao bản thân bọn họ lại chạy đi như vậy? Mạch lão ca, những người này có địa vị gì? Giang Trầη nhìn qua cửa sổ, hắn đoán những người này có lẽ có quan hệ với Tỉnh Tam gia kia.

Nhìn y phục và trang sức trên người bọn chúng, hẳn là người phân đà thứ nhất của Nguyệt Thần giáo.

Vẻ mặt Vô Song đại đế lạnh nhạt, hiển nhiên đối với những người này cũng không thèm đặt vào trong mắt.

Người phân đà thứ nhất của Nguyệt Thần giáo? Đúng rồi, Mạch lão ca, huynh có biết một người họ Tỉnh hay không? Là bá chủ của Sương Nguyệt thành này.

Giang Trầη bỗng nhiên mở miệng hỏi.

Tỉnh? Tỉnh lão tam sao? Vô Song đại đế gật đầu nói: Đúng là có một người như vậy, là phó đà chủ phân đà thứ nhất.

Bởi vì Đà chủ phân đà thứ nhất trên cơ bản không thể nào quản lý tục vụ, cho nên Tỉnh lão tam này có thể nói là chưởng khống giả trên thực tế của phân đà thứ nhất này.

Tu vi người này bất quá chỉ là Hoàng cảnh thất trọng mà thôi.

Nhưng mà gia tộc của hắn cũng có địa vị không kém ở trong Nguyệt Thần giáo.

Có đường đệ nghe nói là thiên tài mà Nguyệt Thần giáo toàn lực bồi dưỡng.

Mà thế hệ trước của gia tộc, ở Nguyệt Thần giáo thậm chí còn có chức vị trưởng lão.

Cho nên Tỉnh lão tam này ở SƯơng Nguyệt thành rất là ngang ngược, kiêu ngạo, ngay cả thành chủ Sương Nguyệt thành cũng phải nể mặt hắn ba phần.

Giang Trầη nghe vậy lúc này mới chợt hiểu ra.

Vì sao Tỉnh Tam gia kia lại dám kiêu ngạo như vậy.

Hóa ra là có nền tảng như vậy.

Gia tộc ở Nguyệt Thần giáo có địa vị không thấp, lại là đà chủ phân đà thứ nhất của Nguyệt Thần giáo, kiêu ngạo, hung hăng ngang ngược như vẫy cũng không ngoài ý muốn.

Lão đệ, sao vậy? Ngươi đắc tội với hắn sao? Vô Song đại đế cười rộ lên: Bổn sự gây họa của tiểu tử ngươi dường như cũng không nhỏ a.

Giang Trầη nhún nhún vai, cười khổ nói: Lão ca, lần này huynh thực sự nghĩ oan cho tiểu đệ rồi.

Nếu nói gây, là hắn chọc phải ta mới đúng.

Lập tức Giang Trầη đem chuyện mình đi tới Tam Hà nhai mua linh dược nói qua một lần.

Nhất là chuyện mua Tiếu Bồ đề, hắn cũng không có che dấu.

Vô Song đại đế càng nghe biểu lộ trên mặt càng ngưng trọng, sau khi nghe xong, lại nghiêm túc chắp tay nói với Giang Trầη: Lão đệ, lần này lão ca nghĩ oan cho đệ rồi.

Nói như vậy việc này đều vì cứu lão ca ta mà ra.

Hổ thẹn, hổ thẹn.

Là lão hũ ngu ngốc, lại làm cho lão đệ bị liên lụy theo.

Lão đệ ngươi nghĩa bạc vân thiên, nhân tình lần này, là lão ca ta thiếu đệ.

Ngươi yên tâm, đừng nói là Tỉnh lão tam này, coi như là hắn mời gia tổ hắn tới trước mặt ta, cũng không dám hung hăng càn quấy.

Cũng không phải Vô Song đại đế dày mặt nói như vậy.

lão tổ Tỉnh gia bất quá cũng chỉ là trưởng lão của Nguyệt Thần giáo mà thôi, chỉ là Hoàng cảnh cửu trọng đỉnh phong.

Cũng không phải là cường giả Đế cấp.

Không phải cường giả Đế cấp, trước mặt Vô Song đại đế thậm chí ngay cả tư cách nói chuyện cũng không có.

Gặp mặt cũng chỉ có thể tự cho mình là vãn bối mà nói chuyện.

̣n náo lớn.

Lão ca, Tỉnh Tam gia kia còn chưa tới, lão ca đừng lộ diện trước.

Trước tiên khôi phục nguyên khí một chút rồi nói sau.

Ta đi ra ngoài ứng phó đám người này.

Vô Song đại đế vừa được giải độc, mặc dù không có tác dụng phụ gì.

Thế nhưng cũng cần một chút thời gian khôi phục.

Hơn nữa một lát nữa còn phải giải độc cho Vận phu nhân, cho nên cũng cần khôi phục tới trạng thái đỉnh phong.

Lão đệ, không nên miễn cưỡng, cũng không nên trở mặt với bọn họ trước, đợi lão ca ta đi ra rồi nói sau.

Vô Song đại đế ân cần khuyên bảo.

Giang Trầη cười cười: Yên tâm đi.

Nói xong hắn liền lác mình xuống lầu, vừa đi ra ngoài, Long Tiểu Huyền đã dùng nụ cười quỷ dị nói: Vừa rồi có mấy gia hỏa tới om sòm, ta đã thay ngươi tiêu diệt bọn họ.

Ta biết ngay ngươi không phải là đèn cạn dầu mà.

Kỳ thực vừa rồi Giang Trầη cũng nghe được một chút om sòm phía dưới.

Chỉ là hắn đang toàn lực giải độc cho Vô Song đại đế, cho nên không có phân tâm chú ý tới chuyện bên dưới.

Hắc hắc, chuyện này không thể trách ta.

Lại nói, người ta tới tìm ngươi, ta cũng chỉ hảo tâm cho nên mới giúp ngươi xử lý bọn chúng một chút.

Bọn chúng nói cái gì? Giang Trầη nhíu mày.

Nói ngươi cầm linh dược Thiên cấp giả đi lừa gạt linh dược của Tam gia gì gì đó.

Có chuyện này sao? Giang Trầη nghe vậy giận dữ, hắn đưa ra hai gốc linh dược Thiên cấp, cũng đều là hàng thật giá thật, nhiều người ở đây như vậy, nếu như là hàng giả, sớm đã bị người ta nhìn thấu.

Hơn nữa dùng sự khôn khéo của Tỉnh Tam gia kia, nếu như mình đưa linh dược Thiên cấp giả, hắn sẽ ngu mà thu như vậy sao? Nói trắng ra đây chỉ là lý do hắn muốn tìm Giang Trầη gây phiền toái mà thôi.

Giang Trầη giận quá hóa cười, thầm nghĩ: Hay cho Tỉnh lão tam nhà ngươi, ta còn chưa tới tìm ngươi gây phiền phức, ngươi đã tự mình đưa tới cửa.

Lừa ta hai gốc linh dược Thiên cấp, hai ức linh thạch còn chưa đủ? Giang Trầη đã từng gặp qua vô số người tham lam, thế nhưng tên Tỉnh lão tam này không thể nghi ngờ đã chọc giận hắn.

Giang Trầη tới Sương Nguyệt thành, kỳ thực cũng không muốn gây chuyện.

Thế nhưng cũng không có nghĩa là hắn sợ gặp chuyện.

Nhất là loại người như Tỉnh Tam gia, quả thực là khinh người quá đnág.

Long huynh, ta chỉ có một câu.

Cái gì? Long Tiểu Huyền sững sờ.

Rất tốt.

Ngữ khí Giang Trầη lạnh lùng: Tỉnh Tam gia này quả thực cho rằng ta sợ hắn, còn muốn đuổi tận giết tuyệt.

Giả linh dược Thiên cấp? Đừng nói ta cho là thật, cho dù linh dược ta cho là giả, hắn không có phát hiện tại chỗ, vậy cũng chỉ có thể trách ánh mắt hắn kém cỏi.

Nói như vậy, số linh dược ngươi đưa cho hắn là thật? Long Tiểu Huyền nhíu mày.

Nói nhảm, ta nóng lòng muốn cứu đám người Mạch lão ca.

Làm sao có thể đưa ra linh dược giả được? Giang Trầη tức giận nói: Đi, chúng ta ra ngoài xem, ta muốn nhìn xem Tỉnh Tam gia này rốt cuộc có bao nhiêu hung hăng càn quấy.

Long Tiểu Huyền cười hắc hắc, nó ở với Giang Trầη lâu như vậy, đã chậm rãi vượt qua tâm lý e ngại đối với bên ngoài lúc trước.

Loại tâm lý sợ hãi với bên ngoài biến mất, nhân tố không kiêng nể gì cả trời sinh của huyết mạch Chân long bắt đầu chậm rãi phát tác.

Hiện tại Long Tiểu Huyền quả thực có chút giống như sợ thiên hạ không loạn.

Hắn đâu có cản Giang Trầη? Ngược lại, không có đổ thêm dầu vào lửa đã là khách khí rồi.

Gặp rắc rối? Ai sợ ai? Thái sư huynh, có người đi ra.

Tên cường giả Hoàng cảnh thất trọng bỗng nhiên nói.

Tên cường giả Hoàng cảnh bát trọng gọi là Thái sư huynh nhướng mày, nhìn thấy hai người trẻ tuổi từ trên lầu đi xuống.

Có người nhìn lên, thoáng cái đã nhận ra Giang Trầη.

Thái gia, chính là hắn.

Chính là hắn.

Chính là người lớn tuổi kia làm giao dịch với Tam gia.

Cũng chính là hắn cầm linh dược Thiên cấp ra lừa bịp Tam gia.

Tỉnh Tam gia lúc trước giao dịch với Giang Trầη, mang theo một đám thủ hạ, lúc này hiển nhiên có người nhận ra được Giang Trầη.

Cường giả Hoàng cảnh bát trọng họ Thái lúc này cũng nghi hoặc không thôi.

Trước đó Tam gia phái một đám người tới.

Nhóm người này còn phát ra tín hiệu cầu cứu, tại sao tới nơi này không thấy đám người kia đâu? Xem xét hiện trường cũng không thấy dấu vết đánh nhau a.

Đi, phái người mang chưởng quỹ và tiểu nhị tới đây.

Cường giả họ Thái thấp giọng phân phó.

Rốt cuộc vẫn là cường giả Hoàng cảnh bát trọng, tương đối ổn trọng hơn một chút.

Sau khi nhận được mệnh lệch, đã sớm có người đi tìm chưởng quỹ và tiểu nhị, nhưng mà rất nhanh người nọ đã trở lại, vẻ mặt kinh hoàng.

Thái gia, cái này.

.

.

Có chút không đúng a.

Chưởng quỹ và tiểu nhị hoàn toàn không thấy bóng dáng, khách điếm này ngươi không nhà trống, hoàn toàn không có lấy một ai khác.

Không có khả năng, chưởng quỹ thì đi đâu được chứ? Hắn không có mở cửa sao? Thái gia quả thực sững sờ, nhưng mà hắn lập tức nhớ tới, lúc hắn tiến vào đây, trước quầy của khách điếm này quả thực không có lấy một người nào.

Tuy rằng lúc ấy hắn cảm thấy kỳ quái, nhưng mà cũng không có chú ý.

Lúc này nghĩ lại, trong lòng phát lạnh.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngay cả chưởng quỹ và tiểu nhị cũng không thấy đâu? Thái sư huynh, chẳng lẽ.

.

.

Chẳng lẽ hai gia hỏa này đem tất cả mọi người ăn mất? Tên cường giả Hoàng cảnh thất trọng mặc áo bào màu bạc kia lúc này sắc mặt rét run, thanh âm có chút phức tạp hỏi.

Cường giả họ Thái kia nghe vậy trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Trước tiên hỏi bọn họ đã.

Hai người một trái một phải, đi về phía Giang Trầη và Long Tiểu Huyền.

Sắc mặt Giang Trầη phát lạnh, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hai cường giả Hoàng cảnh này, nói: Sương Nguyệt thành quả thực là không yên ổn a.

Nếu như nhớ không nhầm thì đây là khách điếm, không phải là lãnh địa tư nhân.

Người một bang các ngươi, chẳng lẽ muốn dỡ khách điếm này xuống hay sao? Cường giả họ Thái hừ lạnh một tiếng: Bằng hữu, người mắt sáng không nói tiếng lóng.

Thái mỗ chỉ hỏi ngươi một câu, những người kia đâu.

Người nào? Tự nhiên Giang Trầη sẽ không thừa nhận.

Hừ, dám làm không dám nhận thì coi như có bổn sự gì? Ngữ khí của cường giả họ Thái kia vô cùng lạnh lẽo: Cho dù hôm nay ngươi có nói hay không thì cũng đừng mong thoát được tội.

Thái mỗ có thể nói cho ngươi biết, trước khi chuyện này không có điều tra rõ ràng, các ngươi đừng mong rời khỏi đây.

Giang Trầη giận quá hóa cười: Chậc chậc, khẩu khí thật lớn.

Chẳng lẽ người nói chuyện với ta là giáo chủ Nguyệt Thần giáo? Hay là đại đế đỉnh cấp nào trên bát vực? Trong khi nói chuyện, có người kêu lớn: Tam gia tới.

Cường giả họ thái nghe thấy Tam gia tới, trong lòng bình tĩnh lại.

Tam gia đã tới, vậy dễ xử lý rồi.

Tam gia là người phát ngôn của phân đà thứ nhất này, chuyện ở đây do Tam gia làm chủ, đó là biện pháp tốt nhất.

Tam gia.

Tam gia tới rồi sao? Đừng nhìn hai cường giả một Hoàng cảnh thất trọng, một Hoàng cảnh bát trọng này lạnh lùng như vậy.

Thế nhưng trước mặt Tỉnh Tam gia, bọn họ đều cung kính, không dám làm cao.

Dù tu vi bọn họ không chênh lệch với Tam gia, thậm chí cường giả họ Thái kia còn mạnh hơn Tỉnh Tam gia này một đường.

́c ngạo mạn sau cung kính.

(1) Sắc mặt Tỉnh Tam gia tái nhợt, trừng mắt nhìn Giang Trầη: Tiểu tử, Tỉnh lão tam ta ở Sương Nguyệt thành nhiều năm như vậy, ngươi vẫn là người đầu tiên dám lừa gạt Tỉnh Lão tam ta.

Cầm hai gốc linh dược Thiên cấp giả đi lừa gạt Tỉnh mỗ, lá gan của ngươi quả thực không nhỏ.

Giang Trầη chỉ cười lạnh, Tỉnh lão tam này ngậm máu phun người.

Rõ ràng là muốn lừa bịp, vơ vét của hắn.

Thế nhưng lúc này đã vạch mặt, có giải thích cũng không có bất kỳ ý nghĩa nào.

Tiểu tử, ngươi điếc sao mà không nói gì? Tam gia nói chuyện ngươi dám không trả lời sao? Cường giả họ Thái kia quát lớn.

Giang Trầη cười một tiếng khinh miệt: Tỉnh lão tam, ta nghe nói ngươi là Phó đà chủ phân đà thứ nhất của Nguyệt Thần giáo? Ta thấy buồn bực, Nguyệt Thần giáo dù gì cũng là tông môn nhất phẩm, phân đà thứ nhất này như thế nào lại chọn một gia hỏa không nên thân nhưu ngươi? Giả Linh dược THiên cấp? Ngươi mù lòa hay là ngu ngốc vậy? Nếu như là giả, lúc ấy ngươi nhìn không ra sao? Ngươi nói ra không cảm thấy xấu hổ, nhưng mà ta lại cảm thấy xấu hổ thay ngươi a.

Tiểu tử lớn mật, tại sao lại dám nói chuyện tới Tam gia như vậy? Tam gia, tiểu tử này hoàn toàn không có đặt phân đà thứ nhất chúng ta vào trong mắt a.

Các huynh đệ, băm hắn.

Thay Tam gia hả giận.

Nụ cười trên mặt Tỉnh tam gia cứng đờ, bỗng nhiên khoát tay, ngăn lại bọn thủ hạ đang om sòm, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Giang Trầη: Tiểu tử, nhanh mồm nhanh miệng lắm.

Nhưng mà ngươi chọc tới Tỉnh mỗ, cho dù ngươi có miệng lưỡi lợi hại thế nào cũng vô cụng.

Tỉnh lão tam ta sẽ không để mình bị đẩy lòng vòng đâu.

Thức thời thì đem tất cả những đồ vật đáng giá trên người ngươi rao ra.

Tam gia ta có lẽ sẽ cân nhắc tha thứ cho ngươi một lần.

Đây rõ ràng là mở miệng cướp bóc.

Giang Trầη biết rõ, mình một hơi xuất ra hai gốc linh dược Thiên cấp, còn có hai ức vạn Thánh linh thạch, cuối cùng vẫn rước lấy phiền phức.

Giống như một tiểu hài tử ba tuổi cầm rất nhiều vàng đi lại trên đường vậy, muốn không bị người khác nhớ thương cũng khó khăn.

.

Linh dược Thiên cấp chính là thứ tốt chỉ có thể ngộ mà không thể cầu.

Ngay cả cường giả Đế cấp nhìn thấy linh dược Thiên cấp tim cũng đập thình thịch.

Một gốc linh dược Thiên cấp, không phải có linh thạch là có thể mua được.

Trên thị trường, mười năm, hai mươi năm đều khó có khả năng xuất hiện một gốc linh dược Thiên cấp.

Trừ phi là người có mắt không tròng mới có thể đem linh dược Thiên cấp bán ra thị trường.

Giang Trần không thể nghi ngờ đã phạm vào điều tối kỵ, thoáng cái hắn xuất ra hai gốc linh dược Thiên cấp.

Hơn nữa hoàn toàn lại bị loại địa đầu xà như Tỉnh Tam gia nhìn chằm chằm vào.

nghĩ tới đây trên mặt Giang Trầη hiện lên nụ cười, nói: Tỉnh lão ta, nói cho cùng chỉ là thấy hơi tiền là nổi lòng tham, muốn lừa bịp, cướp đoạt tiền của ta.

Nếu như ngươi đoạt một cách quang minh chính đại thì ta còn bội phục loại ác ôn quang minh chính đại như ngươi.

Lấy cái cớ vụng về như vậy, quả thực khiến cho ta phải cho rằng ngươi thật xứng với cái họ này.

Lời này khiến cho đám người Tỉnh lão tam không hiểu thấu.

Đang êm đẹp nói tới họ làm gì? Họ của Tỉnh tam gia có vấn đề gì sao? Tỉnh Tam gia nhướng mày nói: Tiểu tử, ngươi có ý gì? Có ý gì sao? Giang Trầη lạnh nhạt cười nói: Điều này còn không rõ ràng sao? Ngươi không phải họ Tỉnh sao? Dù sao cũng đều là tỉnh, có thể thấy được cái họ Tỉnh này cũng không tốt lành g ì.

Lời vừa nói ra, Tỉnh Tam gia biến sắc, mà cơ hồ tất cả người của phân đà thứ nhất đều trợn mắt há hốc mồm.

Dùng ánh mắt giống như nhìn người chết nhìn qua Giang Trầη.

Nghĩ thầm, tiểu tử này quả thực quá to gan lớn mật, ngay cả dòng họ Tam gia cũng dám đem ra trêu đùa, tiểu tử này tuyệt đối chết chắc.

Phải biết rằng, họ của Tam gia, đây chính là vốn liếng mà Tam gia cho rằng tự hào nhất.

Tỉnh gia ở Nguyệt Thần giáo, địa vị cũng không kém.

Đây là mấu chốt mà Tam gia có thể dùng tu vi Hoàng cảnh thất trọng leo lên chức vị Phó đà chủ phân đà thứ nhất.

Mà tiểu tử này lại trêu đùa, cười nhạo trắng trợn thứ mà Tam gia vẫn luôn cho rằng tự hào.

Quả nhiên, biểu lộ trên mặt Tỉnh tam gia thoáng cái trở nên lạnh lẽo.

Tiểu tử, ngươi biết mình có bao nhiêu ngu xuẩn hay không? Tỉnh tam gia tức quá hóa cười, nói: Tiểu tử, nếu như ngươi muốn chọc giận ta.

Ta chúc mừng ngươi, ngươi thành công rồi.

Nhưng mà, chọc giận Tỉnh mỗ phải trả một cái giá lớn.

Vô cùng thảm trọng.

Ta nỗi cho n gươi biết, ngươi không chỉ đơn thuần đắc tội với Tỉnh mỗ, cũng không đơn thuần là đắc tội với đệ nhất phân đà của chúng ta.

Càng đắc tội Tinh thị nhất tộc ta, đắc tội cả Nguyệt Thần giáo chúng ta.

Không thể không nói, Tỉnh Tam gia này rất biết nói chuyện, thoáng cái nói chuyện này liên lụy tới cả Nguyệt Thần giáo.

Giang Trầη căn bản không để cho mình bị đẩy lòng vòng, thản nhiên nói: Sau đó thì sao? Sau đó? Tất cả mọi người sững sờ, cái này còn có sau đó sao? Đắc tội với Nguyệt Thần giáo ở Tà Nguyệt Thượng vực, nhất định chỉ có đường chết, còn có sau đó sao? Sau đó sao? Sau đó ngươi nên tự mình cầu phúc, kiếp sau đầu thai thì nên thông minh hơn một chút.

Tỉnh Tam gia cười dữ tợn, vung tay lên: Bắt bọn chúng, nếu như phản kháng, giết bất luận tội.

Cường giả họ Thái cùng với Hoàng cảnh thất trọng kia lập tức khom người lĩnh mệnh: Vâng.

Trong lúc đang muốn ra tay, bỗng nhiên trên lầu truyền đến tiếng cười lạnh nhạt, một đạo thanh âm lạnh lẽo vang vọng: Nếu như nhớ không nhầm, mạnh nhất Tỉnh gia là lão tổ của các ngươi, ở Nguyệt Thần giáo bất quá chỉ là một trưởng lão mà thôi.

Tỉnh lão tam, bổn đế vô cùng hiếu kỳ, ngươi rốt cuộc lấy lực lượng từ nơi nào mà dám giương oai? Tỉnh Lão tam không ngờ trên lầu còn có người, miệng thốt lên: Ngươi là thứ gì? Chuyện Nguyệt Thần giáo chúng ta.

.

.

Nói tới đây Tỉnh lão tam đột nhiên cảm giác có chút là lạ, vừa mới nói một nửa bỗng nhiên dừng lại.

Đợi.

.

.

Đợi một chút, vừa rồi hắn mới nghe được gì? Vừa rồi người nọ tự xưng bổn đế? Bổn đế? Cái gì gọi là bổn đế? Lông mày Tỉnh lão tam nhảy dựng lên, trong lòng đột nhiên sinh ra cảm giác khiếp sợ, sau đó hóa thành sợ hãi.

.

.

Bổn đế là cách xưng hô mà chỉ cường giả Đế cấp mới có tư cách nói.

Chẳng lẽ vị trên lầu kia là cường giả Đế cấp? Tỉnh lão tam không phải là kẻ cô lậu quả văn, thế nhưng mà trước mặt cường giả Đế cấp, hắn còn không có bất kỳ tiền vốn hung hăng càn quấy nào.

Thế nhưng mà rốt cuộc hắn vẫn là đà chủ, tuy rằng trong lòng có chút bối rối, thế nhưng không có hoàn toàn rối loạn, lòng thầm nói: Có lẽ là tiểu tử này phô trương thanh thế.

Thiên hạ nào có nhiều cường giả Đế cảnh như vậy? CHo dù có tại sao lại để một tiểu tử trẻ tuổi tới Dược phổ tìm Tiếu bồ đề? Còn cầm linh dược Thiên cấp chạy khắp nơi? Một cường giả Đế cảnh ngay cả một chút trí tuệ đó cũng không có sao?́c ngạo mạn sau cung kính.

(2) Tỉnh lão tam nghĩ tới đây, càng không tin, lạnh lùng cười nói: Bằng hữu, ta lấy lực lượng từ nơi nào, chẳng phải ngươi tới xem là biết sao? Tỉnh lão tam đang muốn dẫn xà xuất động, mặc kệ do đối phương là cường giả Đế cảnh hay không, chỉ cần vừa lộ mặt sẽ biest.

Trên mặt Giang Trầη nở nụ cười nhạt, nhẹ nhàng lắc đầu, tự nhiên hắn nhìn ra được.

Tỉnh lão tam này không thấy hoàng hà thì tâm không chết.

Vô Song đại đế cười lạnh một tiếng: Vậy bổn đế cũng muốn nhìn xem một chút.

Vừa mới nói xong, thân ảnh Vô Song đại đế đột nhiên nhoáng lên một cái, rơi xuống trước mặt Tỉnh lão tam.

Uy áp đại đế xuất hiện, lan tràn ra chung quanh.

Những võ giả chung quanh Tỉnh lão tam, giống như bị một cỗ lực lượng vô hình đè nặng, ngã trái ngã phải.

Không ngờ lại không có một ai đứng vững được.

Không tốt.

Cường giả họ Thái và cường giả Hoàng cảnh thất trọng mặc áo bào màu bạc kia nhìn nhau, bước chân lên phía trước, ý đồ muốn ngăn cản khí thế của Vô Song đại đế.

Khóe miệng Vô Song đại đế nhếch lên, hừ lạnh: Chỉ bằng vào hai người các ngươi cũng muốn ngăn cản ta? Bước chân di chuyển, giống như mỗi một bước đều có uy áp vô cùng, làm cho hai gã Hoàng cảnh cao cấp kia cảm thấy như có một ngọn núi lớn đang tới gần bọn họ.

Ngực càng ngày càng nặng, hô hấp cũng càng ngày càng dồn dập.

Vô Song đại đế lãnh đạm nói: Người nào ngăn ta, chết.

Câu nói kia giống như cọng rơm rạ cuối cùng đè sập lạc đà, làm cho thân thể hai cường giả Hoàng cảnh cao giai kia thoáng cái nhoáng lên, máu tươi đồng thời phun ra, vẻ mặt sầu thảm ngã xuống mặt đất.

Tỉnh Tam gia được hai người này ngăn ở phía sau, ngay từ đầu còn không cảm giác được bao nhiêu áp lực.

Thế nhưng hai người này vừa mới ngã xuống, cơ hồ tất cả áp lực đều tập trung vào người hắn.

Trong lúc nhất thời cơ hồ thần thứ Tỉnh tam gia muốn sụp đổ, toàn thân nhịn không được mà run lên, trong hai mắt hiện lên vẻ sợ hãi.

Hắn không ngờ tới, mình chỉ thuận miệng nói một câu, vậy mà thực sự khiến cho cường giả Đế cảnh xuất hiện.

Uy áp như vậy không chỉ là cường giả Đế cảnh bình thường, ít nhất cũng là loại cường giả Đế cảnh đình tiêm.

Cũng may Vô Song đại đế thu phóng tự nhiên, bỗng nhiên thu lại uy áp Đế cảnh, Tỉnh Tam gia kia lập tức cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, chân lảo đảo, thiếu chút nữa phịch một tiếng quỳ xuống đất.

Trên mặt và cổ đều đầy mồ hôi.

Ánh mắt của Tỉnh Tma gi a lúc này trở nên vô cùng ngoan ngoãn, trung thực, biểu lộ trên mặt tràn ngập sự sợ hãi và kiêng kỵ.

Tiền.

.

.

Tiền bối.

.

.

Vãn.

.

.

Vãn bối thất lễ, vãn bối thất lễ.

Tỉnh Tam gia cũng là người co được giãn được, gặp cường giả Đế cảnh giá lâm, hắn biết rõ hôm nay nếu như không hạ thấp người một chút, chỉ sợ phiền phức sẽ cực lớn.

Vô Song đại đế lạnh nhạt nói: Lão phu vốn không muốn xuống, là ngươi muốn để cho lão phu nhìn một chút, nhìn xem lực lượng của ngươi từ đâu mà có a.

Nói cho ta biết, lực lượng của ngươi ở đâu? Dường như lão phu không thấy nha.

Tỉnh Tam gia lắp bắp, vẻ mặt như muốn khóc: Ta.

.

.

Ta.

.

.

Ta chỉ nói đùa mà thôi.

Tiền bối đại nhân đại lượng, ngàn vạn lần không nên chấp nhặt với vãn bối.

Không nên chấp nhặt với ngươi? Vô Song đại đế gật đầu: Cũng có thể.

Đúng rồi, ngươi vừa nói gì cơ mà? Nói huynh đệ này của ta cầm linh dược Thiên cấp giả đi lừa gạt ngươi đúng không? Không.

.

.

Không có chuyện này.

Có lẽ là bọn thủ hạ nhìn nhầm.

Ta sẽ lập tức đi điều tra.

Tỉnh Tam gia vội vàng phủ nhân.

Đừng có sau này mới điều tra, hiện tại điều tra đi.

Lấy ra linh dược, lão phu sẽ tự mình điều tra.

Vô Song đại đế duỗi tay phải ra, nói.

Không, không cần.

Tiền bối không cần.

Vãn bối đi, đi ngay.

Không quấy rầy tiền bối thanh tu.

Lúc này cho Tỉnh Tam gia mười lá gan, hắn cũng không dám giương oai a.

Trong khi nói chuyện, hắn nháy mắt với đám thủ hạ, lúc này định đi.

Sắc mặt Vô Song đại đế trầm xuống, nói: Đi? Ai cho ngươi đi? Vô Song đại đế sa sầm mặt, bước chân của Tỉnh Tam gia lập tức dừng lại, vẻ mặt khổ sở, cười nói: Tiền bối, là vãn bối sai, thực sự là vãn bối sai rồi.

Đúng hay sai đều là do ngươi nói? Ngươi đang trêu đùa lão phu sao? Vô Song đại đế không để mình bị đẩy lòng vòng, nói: Lấy linh dược ra, lão phu nhìn xem.

Vẻ mặt Tỉnh Tam gia đau khổ Linh dược không mang tới, thực sự không mang tới.

Không mang mà ngươi dám tới đây đối chất? Cũng dám tới nơi này ngang nhiên chỉ trích huynh đệ ta cho ngươi linh dược giả? Ai cho ngươi lá gan này? Thanh âm của Vô Song đại đế lạnh lẽo vô cùng.

Tỉnh Tam gia cơ hồ muốn khóc lên, bỗng nhiên vươn tay tát mình một cái: Tiền bối, là ta sai, là đầu ta bị ý nghĩ ma quỷ xui khiến.

Ta không nên vu oan bằng hữu ngài.

Mong tiền bối nể mặt Nguyệt Thần giáo, không so đó với vãn bối.

Vô Song đại đế cười lạnh: Không so đo với ngươi? Ý ngươi là, một gốc Tiếu bồ đề của ngươi đổi hai gốc linh dược Thiên cấp của ta, lại hai gốc linh dược Địa cấp, cộng thêm hai ức vạn Thánh linh thạch? Cứ như vậy mà vui vẻ chiếm được tiện nghi sao? Trong lòng Tỉnh Tam gia run rẩy, không ngừng kêu khổ, đồng thời cũng hối hận không thôi.

Lần này thực sự là đá phải thiết bản, được chỗ tốt lớn như vậy cũng thôi đi, còn đuổi tận giết tuyệt? Hiện tại tới mức này, đừng nói là muốn kiếm thêm, cho dù những thứ đã nuốt vào lúc trước cũng phải nhổ ra toàn bộ.

Nhưng mà Tỉnh Tam gia quả thực là người cầm được cũng buông được, hắn vội vàng quát: Còn làm gì đó? Mau trở về mang thứ đó tới cho tiền bối.

Vô Song đại đế thấy Tỉnh Tam gia co được giãn được như vậy, trong lúc nhất thời cũng không tiện phát tác.

Hắn đã ra mặt, vốn định đem chuyện này náo loạn lớn lên.

Nếu như Tỉnh tam gia này hung hăng càn quấy, hắn không ngại trực tiếp tiêu diệt.

Cho dù diệt Tỉnh Tam gia này Nguyệt Thần giáo cũng không có biện pháp làm gì hắn.

Dù sao việc này từ đầu chí cuối là TỈnh Tam gia này đuối lý.

Diệt hắn, Nguyệt Thần giáo cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn.

Thế nhưng mà tiểu tử này này lại nắm được buông được, nên mềm thì mềm, lúc cứng thì cứng.

Cũng làm cho Vô Song đại đế không tiện ra tay.

Vô Song đại đế nhìn Giang Trầη, hiển nhiên muốn trưng cầu ý kiến của hắn.

Giang Trầη nghĩ lại, cảm thấy vẫn nên lấy đại cục làm trọng thì hơn.

Tỉnh Tam gia biết nhìn mặt mà nói chuyện, nhìn thấy cường giả Đế cảnh này không ngờ lại trưng cầu ý kiến của người trẻ tuổi kia.

Trong lòng cũng kinh hãi không thôi.

Hắn tuyệt đối không thể tưởng tượng được, trong lúc vô tình mình lại đắc tội với người mà ngay cả cường giả Đế cảnh cũng phải trưng cầu ý kiến.

Tỉnh Tam gia ở Sương Nguyệt thành vốn là nhân vật tàn nhẫn.

Hắn tàn nhẫn với người khác, cũng tàn nhẫn với mình.

Thấy tình thế không đúng, không có một chút tự tôn nào, trực tiếp bước tới trước mặt Giang Trầη, vẻ mặt cầu xin nói: Thiệu bằng hữu, là Tỉnh mỗ có mắt không tròng, có chỗ nào đắc tội, Tỉnh mỗ xin lỗi ngươi.

Xem tiếp...

con-mat-ao-thi

  • Độc tôn tam giới

  • truyện tranh Độc tôn tam giới

  • truyện Độc tôn tam giới

  • Độc tôn tam giới truyện chữ

  • đọc truyện Độc tôn tam giới

  • yêu thần ký chap

  • truyenfull.vn

  • truyenfull.vip

  • truyenfull.vip

  • truyen.tangthuvien.vn/

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License