Độc tôn tam giới
Chapter
0183
̀ng ngày càng rắm thí.
(1) Nếu như không phải cân nhắc lấy đại cục làm trọng, Giang Trầη há có thể để cho Tỉnh tam gia này sống yên ổn được.
Lại nói, người này co được giãn được, coi như là nhân vật hung ác.
Hiện tại thấy tình thế không đúng mới chịu thua.
Đợi tới khi thời cơ có lợi với hắn, người này cũng có thể lập tức trở mặt được.
Đối với loại người này, phương tức tốt nhất kỳ thực chính là đuổi tận giết tuyệt.
Để tránh hậu hoạn.
Chỉ là lần này tới Sương Nguyệt thành, có chuyện quan trọng trên người, nếu như triệt để vạch mặt với địa đầu xa nơi này cũng chưa hẳn là chuyện tốt.
Còn không bằng mượn chuyện này, nhìn xem có thể thu được tin tức gì trên người kẻ này hay không.
Tiểu tử này không phải là Phó đà chủ của phân đà đệ nhất dưới trướng Nguyệt Thần giáo hay sao? Nghĩ tới đây, Giang Trầη cũng cười nhạt một tiếng: Tỉnh Tam gia, có câu nói, không đánh không biết nhau.
Nếu như chúng ta náo tới mức này mà có thể tạo thành một đoạn giao tình thì cũng coi như là một đoạn giai thoại.
Tỉnh Tam gia thấy trong thanh âm của Giang Trầη không có quá nhiều ý tứ oán trách, mặc dù hắn cảm thấy kỳ quái, thế nhưng vẫn thuận thế mà leo lên.
Cười nói: Đúng vậy, đúng vậy.
Tỉnh lão ta tuy rằng làm người có chút hỗn dản, thế nhưng mà ngươi cũng biết, ở loại địa phương như Sương Nguyệt thành này, có đôi khi quá mềm yếu cũng không tiện làm việc a.
Thiệu bằng hữu có địa vị như vậy, người bằng hữu như ngươi, Tỉnh mỗ nhận a.
Hai người nói xong, không ngờ lại cười cười nói nói, hoàn toàn không giống như khắc trước còn là đối thủ một mất một còn, sống mái với nhau.
Cảnh này khiến cho Long Tiểu Huyền liên tục bĩu môi, hiển nhiên cảm thấy không có gì để chơi.
Long Tiểu Huyền vốn còn muốn náo loạn lớn hơn một hồi.
Thế nhưng nhìn điệu bộ này, hiển nhiên tâm nguyện của hắn đã thất bại.
Không bao lâu thủ hạ Tỉnh Tam gia liền đem những linh dược của Giang Trầη, từng cái từng cái đưa lại.
Còn có hai ức vạn Thánh linh thạch cũng đưa tới.
Tỉnh tam gia tự tay đưa cho Giang Trầη: Thiệu công tử, không đánh thì không biết nhau.
Gốc Tiếu bồ đề kia coi như là lễ vật gặp mặt Tỉnh mỗ tặng.
Những vật này Tỉnh mỗ tuyệt đối không dám thu, kính mong công tử thu hồi lại.
Giang Trầη cũng không khách khí, thu hai gốc linh dược Thiên cấp lại, nói: Tiếu bồ đề quả thực ta cần gấp, hai ức vạn Thánh linh thạch, còn có hai gốc linh dược Địa cấp này có giá trị tương đương với gốc Tiếu bồ đề kia.
Tỉnh tam gia giữ lại đi, ai cũng không thiệt thòi.
Sau này cũng dễ gặp mặt h ơn.
Tỉnh Tam gia giơ ngón tay cái lên: Tốt, thống khoái.
Một hồi xung đột cuối cùng lại dùng loại phương thức này chấm dứt, hơn nữa song phương đều hết sức ăn ý không nói tới chuyện những người mất tích trước đó.
Giống như những người kia từ trước tới nay chưa từng tồn tại vậy.
Mãi đến khi mọi người hòa hợp, êm thấm, Tỉnh Tam gia mới dẫn người rời khỏi.
Cũng nhiệt tình mời Giang Trầη đi đệ nhất phân đà bọn hắn làm khách.
Đưa mắt nhìn Tỉnh Tam gia mang theo người rời khỏi, Long Tiểu Huyền nhếch miệng, châm chọc: Dối trá, quá đối trá.
Nếu như hắn không đi, ta thấy mình cũng sắp nôn tới nơi rồi.
Long Tiểu Huyền quả thực có chút không nhịn được.
Giang Trầη cười nhạt một tiếng: Tiểu tử này co được giãn được, không phải là một nhân vật đơn giản.
Đúng rồi, Long huynh, ta giới thiệu với ngươi một chút, vị này chính là Vô Song đại đế, là huynh trưởng của ta.
Mạch lão ca, hắn là huynh đệ của ta, gọi là Long Tiểu Huyền.
Dù sao trước đó Vô Song đại đế chưa thấy qua Long Tiểu Huyền, bỗng nhiên thấy hắn xuất hiện, ít nhiều cũng có chút kỳ quái.
Tự nhiên Giang Trầη phải giới thiệu một chút.
Nhưng mà Vô Song đại đế cũng không có hỏi tại sao Long Tiểu Huyền lại ở nơi này, theo suy đoán của hắn.
Long Tiểu Huyền này có lẽ đã ở Sương Nguyệt thành từ sớm.
Long Tiểu Huyền lườm Vô Song đại đế, rất rắm thí nói một câu: Mạch lão ca, thực lực ngươi rất không tệ, rất uy phong.
Vô Song đại đế cười ha hả: Huynh đệ nhà ta quả thực không phải tầm thường, huynh đệ kết giao đều là bất phàm.
Long tiểu huynh thoạt nhìn trẻ tuổi như vậy, tu vi một thân không ngờ sâu xa, lại còn không có cảm giác được quá nhiều.
Khí huyết Long tiểu huynh tràn đầy, nhất định là võ giả có được lực lượng huyết mạch cường đại.
Loại võ giả này bình thường đều có thiên phú võ đạo cường đại.
Long Tiểu Huyền là Chân Long nhất tộc, khí huyết tự nhiên tràn đầy, tuy rằng Long Tiểu Huyền áp chế rất tốt.
Không biểu hiện ra ngoài, thế nhưng mà nhãn lực của cường giả đại đế vẫn cực kỳ tinh tường.
Thấy Vô Song đại đế liếc mắt cái nhìn ra, Long Tiểu Huyền cũng thu vẻ cuồng ngạo của mình.
Hắn biết rõ vị Mạch lão ca này có thực lực siêu cường.
Long Tiểu Huyền tuy rằng kiêu ngạo, thế nhưng đối với cường giả thực sự lại bái phục.
Hắn biết rõ coi như mình là Chân Long nhất tộc, coi như đã đột phá Hoàng cảnh.
Thế nhưng so với vị Mạch lão ca này, chênh lệch vẫn không nhỏ.
Thực sự chính diện đối kháng, hắn tuyệt đối không có phần thắng, chỉ có thể bỏ trốn mất dạng mà thôi.
Mạch lão ca, huynh nhanh đi giải độc cho tẩu tử đi.
Tiểu đệ và LOng huynh hộ pháp cho huynh.
Vô Song đại đế cũng không khách khí: Được, lần này vất vả cho ngươi rồi.
Giang Trầη đem một ít yếu điểm chữa thương, giải độc nói tỉ mỉ cho Vô Song đại đế, Vô Song đại đế liên tục gật đầu.
Mãi tới khi xác định không còn chỗ nào sơ hở mới đi lên lầu.
Vô Song đại đế sau khi đi lên lầu, Giang Trầη lại nói với Long Tiểu Huyền: Long huynh, ngươi nhìn qua giúp ta một chút.
Ta đi ra bên ngoài nhìn xem, tại sao có động tĩnh lớn như vậy, chưỡng quỹ và tiểu nhị của khách điếm này lại không có tới nhìn qua.
Cũng không phải Giang Trầη lo lắng cho chưởng quỹ và tiểu nhị, mà đầu ấu linh thú kia, hắn còn gửi nuôi ở trong khách điếm.
Đi ra ngoài nhìn một vòng, quả thực Giang Trầη há hốc mồm.
Cả khách điếm vườn không nhà trống, trừ mấy người bọn họ ra, ngay cả chưởng quỹ, tiểu nhị, đến khách nhân khác không ngờ lại không còn một ai.
Quả thực Giang Trầη dở khóc dở cười, nhưng mà hắn lập tức hiểu ra đã xảy ra chuyện gì.
Tỉnh lão tam này tiếng xấu đồn xa, xem ra chưởng quỹ và tiểu nhị của khách điếm này đều bị hắn dọa cho sợ hãi mà chạy hết.
Cũng may đầu ấu linh thú kia vẫn còn, nuôi ở trong địa phương mà khách điếm chuyên môn nhận gửi nuôi linh thú.
Nhìn thấy Giang Trầη tới, đầu ấu linh thú này có chút ủy khuất cọ cọ vào ngực Giang Trầη, ô ô nói gì đó, hình như là lên án Giang Trầη bỏ rơi nó.
Giang Trầη cũng dở khóc dở cười, sờ sờ lông mao toàn thân đầu ấu linh thú này, cười nói: Tiểu gia hỏa, ta làm vậy là bảo hộ ngươi a.
Nếu như ta mang ngươi theo người, LOng huynh nhìn thấy ngươi nhất định sẽ hù dọa ngươi.
Giang Trầη nhìn khách điếm này đã không còn người.
Đầu ấu linh thú này để đây cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Hắn chỉ có thể mang theo đầu linh thú này trở về phòng.
̀ng ngày càng rắm thí.
(2) Long Tiểu Huyền nhìn thấy Giang Trầη ôm một đầu linh thú trở lại, hai mắt tỏa sáng: Đây là hậu duệ Thái Tuế Bạch Hổ mà ngươi nói sao? Long huynh, ta biết rõ long tranh hổ đấu, long hổ không thể tương dung, nhưng mà nó mới là một đầu ấu thú, ngươi không cần có địch ý mạnh như vậy nha.
Long Tiểu Huyền cười quá dị: Ngươi nhìn thấy địch ý của ta ở chỗ nào thế? Ta chỉ muốn biết, tiểu gia hỏa này thực sự là huyết mạch của Thái Tuế Bạch Hổ hay không mà thôi.
Nếu như là đúng, sẽ vô cùng thú vị.
Thú vị cái gì? Vẻ mặt Giang Trầη đề phòng.
Đợi nó lớn lên, ta mới có một đối thủ chính thức để đọ sức a.
Long Tiểu Huyền kiêu ngạo nói: Đợi trí nhớ truyền thừa và lực lượng huyết mạch của ta hoàn toàn thức tỉnh.
Trần thiếu ngươi cũng phải đứng sang bên cạnh.
Đến lúc đó thực lực của ta siêu quần, chẳng phải sẽ rất là tịch mịch sao? Giang Trầη dở khóc dở cười: Long huynh, ta phát hiện ra một đoạn thời gian huynh không đi ra, dường như đã tự kỷ hơn rất nhiều.
Chẳng lẽ truyền thống tự kỷ của long tộc các ngươi rốt cuộc cũng khôi phục sao? Chân Long nhất tộc kiêu ngạo, tự kỷ, đây là tính cách của riêng LOng tộc.
Long tộc chẳng những kiêu ngạo, mầ còn đặc biệt rắm thí, các loại.
.
.
.
Giang Trầη từ trên người Long Tiểu Huyền đã phát hiện ra manh mối.
Trong lòng không khỏi ca thán, nắm đó Long Tiểu Huyền thuần khiết cỡ nào, Long Tiểu Huyền khi sinh ra có chút thẹn thùng, không ngờ lại biến hóa nhanh như vậy.
Vẻ mặt Long Tiểu Huyền lại không cho là đúng, nói: Trần thiếu, ngươi phải chú ý cách dùng từ của ngươi.
Chúng ta không gọi nó là tự kỷ, mà là tự tin cường đại của Chân Long nhất tộc.
Tuyệt đối không phải là thứ mà nhân tộc các ngươi có thể so sánh được.
Giang Trầη cười hắc hắc: Ngươi có chút tự tin quá mức a.
Chư Thiên đại thế giới, nhân tộc xuất hiện Thiên Đế Chư Thiên, tuyệt đối còn nhiều hơn Long tộc các ngươi.
Long Tiểu Huyền cao ngạo nói: Đó là bởi vì huyết mạch Long tộc chúng ta cao quý, tốc độ sinh sôi nảy nở chậm.
Nhân tộc các ngươi chính là chủng tộc sinh sôi nảy nở mạnh nhất Chư Thiên thế giới a.
Nhân tộc có hai ưu điểm lớn, năng lực sinh sôi nảy nở mạnh, năng lực học tập cũng mạnh.
Đây cũng là lý do mà nhân tộc có thể kéo dài không dứt, gặp phải các loại hạo kiếp mà vẫn truyền thừa được hương hỏa.
Năng lực sinh sôi nảy nở mạnh, làm cho quần thể chủng tộc Nhân tộc vô cùng cường đại.
Hơn nữa huyết mạch Nhân tộc có tình dung hợp đặc biệt, tính bao dung mạnh, năng lực đồng hóa mạnh.
Điều này cũng làm cho NHân tộc ở trong Chư Thiên thế giới trở thành một chủng tộc giống như tre già măng mọc liên miên vậy.
Mà năng lực học tập mạnh, làm cho trong Nhân tộc xuất hiện rất nhiều cường giả.
Nhân tộc khi gặp hạo kiếp sẽ có thiên tài ứng vận mà sinh, cứu vãn Nhân tộc đang nguy nan.
Trong Chư Thiên đại thế giới, rất nhiều vị diện Nhân tộc đều trải qua tai họa ngập đầu, nhưng mà Nhân tộc giống như cỏ non vậy, chung quy vẫn có thể gian nan sinh tồn trong khe hẹp.
Trải qua gió tanh mưa máu, lại một lần nữa tản mát ra sinh cơ bừng bừng.
Hai điểm ưu thế này, là thứ mà rất nhiều chủng tộc khác đều không có được.
Giang Trầη cười hắc hắc: Trời sinh vạn tộc, chung quy đều cho mỗi chủng tộc có ưu thế nhất định, cũng cho ưu điểm của riêng bản thân chủng tộc đó.
Tạo hóa vẫn luôn công bằng.
Long Tiểu Huyền lần này không có cãi lại mà tha nhẹ một tiếng: Trong trí nhớ truyền thừa của ta, kỳ thực thường xuyên cũng có một ít tin ức.
Giống như thời thượng cổ, Long tộc chúng ta có quan hệ mật thiết vói Nhân tộc.
Hơn nữa Long tộc còn nguyện ý kết giao với Nhân tộc.
Cũng không phải Long Tiểu Huyền đang nói hươu nói vượn.
Ở thời kỳ thượng cổ, Chân Long nhất tộc và Nhân tộc chẳng những quan hệ mật thiết, thậm chí còn thường xuyên xuất hiện chuyện huyết mạch dung hợp.
Bởi vì Chân Long nhất tộc rất muốn học tập đặc điểm sinh sôi nảy nở mạnh của Nhân tộc.
Năng lực sinh sôi nảy nở của Long tộc quả thực so với nhân tộc thì chênh lệch rất lớn.
Nếu như Chân Long nhất tộc có thể sinh sôi nảy nở mạnh như Nhân tộc, như vậy bọn họ đã sớm thống nhất cơ hồ tất cả vị diện Chư Thiên.
LOng huynh, ta và ngươi tương giao, không liên quan tới chủng tộc.
Chúng ta là bằng hữu cùng chung hoạn nạn.
Có lẽ ở Thần Uyên đại lục không có đồng loại của ngươi.
Thế nhưng mà không sao, chỉ cần tu vi ngươi không ngừng đề thăng.
Một ngày nào đó ngươi sẽ đột phá hạn chế của vị diện này.
Phi thăng lên Chư Thiên đại thế giới.
Đến lúc đó Chư Thiên thế giới to lớn, ngươi nhất định sẽ tìm được nơi thuộc về mình.
Giang Trầη nói tới đây, kỳ thực trong lòng cũng cảm thấy kỳ quái.
Nếu như nói Long Tiểu Huyền là huyết mạch Chân long duy nhất ở thế giới này, như vậy là do ai sinh hạ? Không có khả năng vô duyên vô cớ xuất hiện một đầu Chân Long a.
Nghĩ tới nghĩ lui, Giang Trầη vẫn cảm thấy Thần Uyên đại lục này khắp nơi đều vô cùng quỷ dị.
Tất nhiều thứ căn bản không thể dùng mắt thường để giải thích.
Nói Thần Uyên đại lục này là vị diện thế tục bình thường, thế nhưng nơi này lại thường xuyên xuất hiện nhiều đồ vật mà khiến cho bản thân Giang Trầη không thể tưởng tượng nổi.
Hoàn toàn là siêu việt trình độ của vị diện thế tục.
Trần thiếu, nói thực, ngươi nắm chắc bao nhiêu thành nó là huyết mạch Thái Tuế Bạch Hổ? Long Tiểu Huyền dường như so với Giang Trầη còn quan tâm tới đầu ấu thú này hơn.
Nắm chắc mười thành nhất định là không có.
Thế nhưng nắm chắc tới tám chín thành là có.
Nhưng mà có vẫn là ấu thú, hiện tại một phần trí nhớ truyền thừa cũng không có thức tỉnh, huyết mạch cũng hoàn toàn chưa tiến hóa.
Nhưng mà từ tính tình và khí chất trời sinh của nó xem ra, tuyệt đối không phải là thứ ngu xuẩn như Thôn Vân Hổ kia.
Đầu ấu thú này quả thực khí chất có chút bất đồng.
Long Tiểu Huyền đứng trước mặt đầu ấu thú này, bỗng nhiên thúc dục một ít long uy.
Đầu ấu thú này vốn có chút lười biếng, đột nhiên biến đổi, chuyển thành vẻ đề phòng và cảnh giác.
Sau đó ria hai bên mép dựng đứng lên.
Bày ra tư thế hiếu chiến, gắt gao nhìn chằm chằm vào Long Tiểu Huyền, bộ dáng không hề nhân nhượng một chút nào.
Tiểu gia hỏa, Long gia gia của ngươi đứng đây, ngươi có phục hay không? Long Tiểu Huyền cười một tiếng quái dị.
Giang Trầη biết rõ Long Tiểu Huyền cố ý kích thích đầu ấu thú này, cho nên hắn cũng không ngăn cản.
Hắn cũng muốn nhìn một chút, rốt cuộc đầu ấu thù này khi đối mặt với long uy của Long Tiểu Huyền sẽ có phản ứng như thế nào.
Nếu như là Thôn Vân Hổ, chỉ sợ toàn thân đã sớm phát run vì sợ hãi.
Nhìn đầu ấu thú này, tuy rằng đầu không lớn, thế nhưng trong đôi mắt sáng ngời kia lại hiện lên vẻ hiếu chiến cực kỳ, nhanh nhẹn, dũng mãnh, bất khuất, hiển nhiên là không có ý định thỏa hiệp.
Cũng may Long Tiểu Huyền cũng không phải thực sự muốn dùng Long uy trấn áp nó.
́t cả đều vui vẻ.
(1) Hảo tiểu tử, coi như ngươi lỳ lợm.
Bản long khinh thường bắt nạt tiểu bằng hữu, chờ ngươi lớn một chút, lại tới nhe răng trợn mắt với bản long.
Nhìn xem rốt cuộc là Thái Tuế Bạch Hổ nhất tộc ngươi lợi hại, hay là Đông Phương Chân Long nhất tộc ta hơn.
Long Tiểu Huyền làm bộ khinh thường bắt nạt tiểu bằng hữu.
Trần thiếu, ngươi định giúp nó hoàn toàn tiến hóa huyết mạch thế nào? Chỉ bằng vào bộ dáng yếu đuối này của nó, coi như là huyết mạch của Thái Tuế Bạch Hổ, muốn khiến cho ta coi trọng cũng khó có khả năng a.
Tiến hóa huyết mạch, tự nhiên Giang Trầη có rất nhiều phương pháp.
Trên thực tế, hắn đã không chỉ một lần hoàn thành thúc đẩy việc tiến hóa huyết mạch.
Ví dụ như Phệ Kim thử nhất tộc năm do ds.
Trong khi nói chuyện, bên Vô Song đại đế đã hoàn tất trợ giúp Vận phu nhân giải độc.
Lão đệ, đệ có thể tiến vào rồi.
Vô Song đại đế nói một tiếng.
Long Tiểu Huyền bĩu môi nói: Ngươi đi lên đi, ta ở dưới này một chút.
Tính cách của Long Tiểu Huyền vẫn có bản chất lãnh ngạo của Long tộc, tuy rằng hắn cảm thấy Vô Song đại đế cũng không tệ, thế nhưng tình cảm của Long tộc vĩnh viễn không thể nào phát triển nhanh như vậy.
Nhân tộc hiện tại hắn tín nhiệm duy nhất chính là Giang Trầη.
Về phần Vô Song đại đế, mặc dù biết hắn ta là cường giả, lại là huynh trưởng Giang Trầη.
Thế nhưng hắn vẫn không có cách nào thoáng cái tiếp nhận được.
Chứ đừng nói là nhìn một nữ nhân lạ lẫm.
Giang Trầη biết rõ tính cách Long tộc của Long Tiểu Huyền như vậy, cho nên cũng không miễn cưỡng mà sải bước đi lên phía trên.
Chúc mừng Mạch lão ca, tình huống của tẩu tử rất tốt, so với trong dự đoán của tiểu đệ còn tốt hơn nhiều.
Sau khi Giang Trầη xem xong cũng cười nói: Nếu như Mạch lão ca xác định toàn bộ độc tố bị loại trừ hết.
Như vậy tẩu tử nhất định không còn vấn đề.
Hiệu quả của Tùng Hạc đan không bị Thất tình độc làm ảnh hưởng.
Năng lượng sinh mạng của tẩu tử rõ ràng đã tăng lên rất nhiều.
Điểm này Vô Song đại đế và Vận phu nhân đều cảm nhận rõ ràng.
Huynh đệ, nhờ Tùng Hạc đan a.
Lão đệ đã cứu tẩu tử đệ hai lần.
Vô Song đại đế thở dài: A Vận, nàng nói xem Mạch Vô Song ta có tài đức gì mà có thể kết giao với một hảo huynh đệ như vậy? Đệ ấy lại hết sức chân thành với ta.
Nàng không biết khi chúng ta hôn mê, một mình lão đệ đơn độc mạo hiểm, đi tìm dược liệu giải độc cho chúng ta.
Nhân tình này quả thực không nhỏ.
Chân huynh đệ, tẩu tử ăn nói vụng về, cũng không biết nên tạ ơn thế nào.
Hiếm khi lão ca đệ mới nhiệt tình, chân thực như vậy, nếu như huynh đệ hai người không hợp ý thì làm sao có thể như thế này được? Về sau giữa huynh đệ các ngươi có chuyện gì cứ việc nói một tiếng.
Nếu như hắn không đáp ứng, tẩu tử nhất định sẽ làm cho hắn đáp ứng.
Giang Trầη cười nói: Tẩu tử nói quá lời rồi.
Một khi tiểu đệ cầu, Mạch lão ca há có thể không đáp ứng cơ chứ? Vô Song đại đế cười ha hả nói: Đúng, lại nói, thân phận và thực lực của huynh đệ nhà ta đều nhất đẳng.
Đợi một thời gian nữa, thành tựu của đệ ấy sẽ vượt xa ta.
Rốt cuộc là ta cầu đệ ấy hay là đệ ấy cầu ta còn không biết chừng.
Dù sao hiện tại cái gì ta cũng không giúp được đệ ấy, ngược lại còn thiếu của đệ ấy một nhân tình lớn a.
Đây tự nhiên là những lời khách khí.
Nếu như không phải là Vô Song đại đế hỗ trợ, Giang Trầη căn bản không có cách nào thuận lợi đấu giá được Mộc Cao Kỳ, càng không có cách nào thong dong cứu ra Vân Niết trưởng lão, càng không có khả năng mời cường giả đỉnh cấp như huynh đệ Canh gia hộ tống bọn họ trở lại Lưu Ly vương thành.
Mà lần này nếu như không phải Vô Song đại đế ra mặt, Tỉnh Tam gia cũng không có khả năng trước ngạo mạn sau cung kính.
Đương nhiên, Giang Trầη cũng không thể nói những chuyện này trước mắt, hắn chỉ nói: Mạch lão ca.
Khanh phu nhân còn ở bên cạnh.
Cứu hay là không cứu, hai người quyết định đi.
Vô Song đại đế than nhẹ một tiếng, ánh mắt nhu hòa nhìn qua Vận phu nhân: A Vận, Khanh muội là tỷ muội đồng môn của muội.
Muội quyết định đi.
Vận phu nhân hiển nhiên đã nghe qua Vô Song đại đế nói chuyện này, nàng chỉ than nhẹ một tiếng: Khanh muội vẫn là tỷ muội của thiếp, từ khi chúng thiếp ba tuổi đã bắt đầu sống nương tựa vào nhau.
Chuyện Khanh muội thầm mến chàng không ngờ thiếp lại hoàn toàn không biết gì cả.
Người làm tỷ tỷ như thiếp không đủ quan tâm tới muội ấy.
Có lẽ.
.
.
Như vậy đối với muội ấy quá không công bằng.
Vô Song đại đế vội nói: A Vận, chuyện nhân duyên dùng hai chữ công bằng há có thể nói được đầy đủ? Mạch ca, nếu như thiếp không cứu Khanh muội, đời này của thiếp trong lòng sẽ khó mà bình an được.
Thiếp phải cứu muội ấy, chàng không trách thiếp chứ? Vận phu nhân than nhẹ một tiếng.
Vô Song đại đế lắc đầu nói: Bản tính Khanh muội không xấu, bằng không mà nói, muội ấy cũng không dốc lòng chiếu cố nàng tới như vậy.
Được, thiếp đi cứu muội ấy.
Vận phu nhân nói.
Vô Song đại đế có chút lo lắng, hiển nhiên thân thể Vận phu nhân vừa mới chuyển biến tốt đẹp một chút, cho nên hắn vẫn lo lắng chuyện nàng đi giải độc cho Khanh phu nhân.
Hơn nữa nếu như Khanh phu nhân một lòng muốn chết mà nói, hiện tại đi giải độc cho nàng, rất có thể còn bị nàng cắn trả.
A Vận.
.
.
Thân thể nàng còn chưa hoàn toàn phục hồi, chuyện giải độc cực kỳ hao phí tâm lực.
Nếu không nàng khôi phục một lát rồi mới đi giải được không? Vô Song đại đế nháy mắt với Giang Trầη mấy cái, ý bảo hắn đi khuyên nhủ Vận phu nhân.
Giang Trầη cười khổ nói: Tẩu tử, dùng điều kiện thân thể của tỷ, khả năng giải độc thành công cực kỳ thấp.
Hơn nữa rất có thể còn sẽ cắn trả tỷ.
Vận phu nhân đối với những lời của Giang Trầη vô cùng tin tưởng, nàng ah một tiếng, nghẹn ngào hỏi: Vậy phải làm thế nào? Giang Trầη cười khổ: Nếu cứu, cũng chỉ có thể là Mạch lão ca đi cứu mà thôi.
Vô Song đại đế biến sắc, nói: Lão đệ, như vậy sao được? Đệ.
.
.
Đệ không thể hãm hại lão ca ta vào trong vũng bùn như vậy a.
Những lời này của Giang Trầη là sự thực, Vận phu nhân muốn giải độc, nhất định sẽ không thành công được.
Mà Giang Trầη hắn, hiển nhiên càng không thích hợp.
Chọn tới chọn lui, cũng chỉ có Vô Song đại đế là thích hợp nhất.
Lão ca, tuy rằng huynh có chút không thích hợp, nhưng mà tình huống bây giờ, huynh lại là người thích hợp nhất.
Bằng không huynh đi tìm nữ Đan Vương khác.
Ở Sương Nguyệt thành này, huynh muốn thuyết phục một nữ Đan Vương thay huynh chịu nguy hiểm giải độc, chỉ sợ cũng không có mấy người nguyện ý.
Hơn nữa, hiện tại thời gian chỉ còn có hai ngày, kéo dài càng lâu, hy vọng lại càng xa vời.
Giang Trầη chỉ có thể ăn ngay nói thật.
Lúc này Vận phu nhân mở miệng nói: Mạch ca, chàng đi đi.
Chàng là chìa khóa cởi bỏ khúc mắc trong lòng Khanh muội.
Cũng chỉ có chàng vào giải độc thì muội ấy mới không lựa chọn cắn trả chàng.
́t cả đều vui vẻ.
(2) Nữ nhân là động vật tình cảm, thế nhưng không có nghĩa là không biết phân tích một cách lý trí.
Những lời này của Vận phu nhân hiển nhiên vô cùng chuẩn xác.
Được rồi.
Vô Song đại đế thấy Vận phu nhân cũng mở miệng như vậy, rốt cuộc cũng là tu sĩ, cũng không nhăn nhăn nhó nhó giống như người thế tục.
A Vận, chỉ cần nàng biết tâm ý của ta.
Nàng muốn ta làm gì ta cũng không từ chối.
Ước chừng hai thời thần sau, Vô Song đại đế hoàn thành giải độc cho Khanh phu nhân.
Khanh phu nhân sau khi khôi phục ý thức, còn cho rằng mình ở thế giới khác gặp lại Vô Song đại đế.
Nhưng mà sự thực rất nhanh đã dội một gáo nước lạnh lên trên đầu nàng, bởi vì nàng lập tức nhìn thấy Vận phu nhân cũng tiến vào căn phòng này.
Các người.
.
.
Các người tại sao lại không có việc gì? Ta.
.
.
Ta sao cũng không có việc gì thế này? Khanh phu nhân mê man và kinh ngạc không thôi.
Khanh muội, quỷ môn quan cũng đã đi một chuyến, muội còn không nhìn ra cái gọi là Thất tình độc này hay sao? Vận phu nhân than nhẹ một tiếng: Muội thích Mạch ca, nhưng tại sao lại chưa bao giờ nói với tỷ tỷ? Khanh phu nhân thở dài sâu kín, nói: Tỷ tỷ, nói hay không nói với tỷ đều không thay đổi được việc huynh ấy biết tỷ trước.
Tỷ nói đúng, muội ngay cả quỷ một quan cũng đi qua một lần, có cái gì mà không thông suốt cơ chứ? Mạch ca, tỷ tỷ, mọi người muốn đánh ta, muốn giết ta thì cứ việc xuống tay đi.
Muội muội ngốc, ta bảo Mạch ca cứu muội thì sao lại giết muội cơ chứ? Vận phu nhân than nhẹ một tiếng: Muội chỉ cần nói một câu, từ nay về sau Mạch ca sẽ đối với muội như đối với ta.
Khanh phu nhân nhẹ nhàng cười cười, đứng lên nói: Tỷ tỷ, có những việc tỷ rất ngốc, thế nhưng ngốc lại có phúc của kẻ ngốc.
Mạch ca là nam nhân của tỷ, tỷ còn rõ ràng hơn muội a.
Trong lòng của huynh ấy liệu có thể chứa được đồng thời hai nữ nhân sao? Nếu như là nam nhân như vậy, cũng không đáng để muội muội ta vì huynh ấy mà chịu nỗi khổ tương tư.
Mạch ca, huynh phải đối tốt với Vận tỷ.
Nói xong Khanh phu nhân đi ra ngoài, cũng không quay đầu lại.
Khanh muội, muội đi đâu vậy? Vận phu nhân vội vàng hỏi.
Tỷ tỷ, tỷ yên tâm đi, muội đã chết một lần.
Nhất định sẽ phải sống tốt.
Muội cũng sẽ không làm những chuyện ngu ngốc thế này.
Khanh phu nhân nở nụ cười thanh nhã, chậm rãi đi xuống lầu.
Đi ra ngoài cửa, nhìn thấy Giang Trầη ở bên ngoài, ánh mắt Khanh phu nhân bình thản, khẽ đi qua mặt Giang Trầη, chỉ là vừa bước được vài bước, nàng dừng lại, nói: Ngươi nói rất đúng, một khi thích huynh ấy, phải nói cho huynh ấy biết.
Sau khi cho huynh ấy biết, ta cảm thấy toàn bộ mọi thứ đều có thể buông được.
Nụ cười của Khanh phu nhân không màng danh lợi, so với trước khi thiếu một phần cuồng si, nhiều thêm một phần thấu hiểu.
Có thể nhìn ra được, nữ nhân này đã buông bỏ tâm ma của mình xuống.
NHìn nàng đi xa, biến mất trong tầm mắt, trong lòng Giang Trầη vẫn còn cảm khái.
Khách điếm này ngay cả chưởng quỹ và tiểu nhị đều đi hết.
Đám người Giang Trầη tạm thời không có chuyển chỗ ở, để cho Vô Song đại đế và Vận phu nhân ở nơi này nghỉ ngơi hồi phục hai ngày.
Sau đó bọn họ đi tới nơi hẹn với Lưu Chấn từ trước.
Trong lòng Giang Trầη cũng có chút hiếu kỳ, Lưu Chấn này chỉ là võ giả Nguyên Cảnh, rốt cuộc là gây ra phiền phức gì ở Sương Nguyệt thành.
Còn phải vận dụng Thiên Oánh thảo nhờ bọn họ giải quyết? Giang Trầη vốn không muốn xen vào việc của người khác, thế nhưng vì Thiên Oánh thảo, hắn vẫn quyết định xem thử một chút.
SƯơng Nguyệt thành cực kỳ phồn hoa, quy mô thành thị cũng rất lớn.
Địa điểm ước định với Lưu Chấn kia cũng vô cùng kín đáo, Giang Trầη và hai người Vô Song đại đế tìm hồi lâu mới thăm dò được địa phương như vậy.
Đây là một tửu quán, thoạt nhìn cấp bậc tương đối thấp.
Vị trí cũng là khu vực hỗn loạn nhẫn trong Sương Nguyệt thành.
Giang Trầη và Vô Song đại đế đi tới, phí sức chín trâu hai hổ cuối cùng cũng tìm được tửu quán nhỏ này.
Nhìn thấy bộ dáng đơn sơ của tửu quán nhỏ này, Vô Song đại đế nhịn không được mà có chút hoài nghi: Lão đệ, không phải chúng ta đi nhầm nơi rồi đó chứ? Giang Trầη cũng có chút hoài nghi, nhưng mà nhìn kỹ, hắn vẫn cười khổ nói: Chắc có lẽ không sai, căn cứ vào địa chỉ mà hắn cung cấp, tuyệt đối là ở đây.
Mặc kệ, đi vào xem trước một chút.
Vô Song đại đế vung tay lên, hắn có thể thích ứng với mọi hoàn cảnh, hiện tại tâm tình lại vô cùng tốt, là tốt tới mức trước nay chưa từng có.
Từ năm đó, sau khi A Vận bị một chưởng đả thương, Vô Song đại đế luôn mang theo nàng đi bốn phía cầu y.
Từ đó về sau, trong tâm tư của hắn đều chú tâm tới việc chữa thương cho đạo lữ, căn bản không có tâm tình gì tốt đẹp cả.
Mà bây giờ Giang Trầη xuất hiện, Tùng Hạc đan xuất hiện, làm cho thương thế của Vận phu nhân bị áp chế, cơ năng tính mạng của Vận phu nhân cũng tăng lên.
Quan trọng nhất chính là, Giang Trầη còn nói cho hắn biết, thương thế của Vận phu nhân Giang Trầη có thể nắm chắc chín thành chữa khỏi.
Chuyện này đối với Vô Song đại đế mà nói, không thể nghi ngờ chính là kỳ tishc.
Phải biết rằng năm đó hắn đi cơ hồ khắp cương vực nhân loại, đã bái phỏng vô số Đan Vương, thậm chí là rất nhiều Đan đế lánh đời, hắn đều từng bái phỏng qua.
.
.
Thế nhưng mà đáp án nhận được là thất vọng, thất vọng, tiếp tục thất vọng.
Khi hắn cơ hồ sắp tuyệt vọng, Giang Trầη xuất hiện, thắp sáng hi vọng cho hắn, bảo làm sao không khiến cho hắn phấn chấn cơ chứ? Bởi vậy, tâm tình hắn tốt cũng là chuyện đương nhiên.
Hiện tại đừng nói là tửu quán nhỏ này, cho dù là nơi có dơ bẩn hơn nữa, hắn cũng hoàn toàn không chú ý.
Nếu như là bởi vì chuyện của Lưu Chấn kia, Vô Song đại đế chắn chắn sẽ không tới chỗ như thế này, cho dù có linh dược Thiên cấp Vô Song đại đế có lẽ cũng không quá cảm thấy hứng thú.
Nhưng mà hắn biết rõ Giang Trầη cần Thiên Oánh thảo, thậm chí còn không tiếc bất kỳ giá nào dùng bốn ức vạn Thánh linh thạch đi đấu giá Thiên Oánh thảo.
Bởi vậy có thể thấy được Giang Trầη đối với Thiên Oánh thảo này coi trọng tới cỡ nào.
Giang Trầη đã để ý Thiên Oánh thảo như vậy, tự nhiên Vô Song đại đế nguyện ý xuất ra một phần lực lượng.
Tửu quán nhỏ này nhìn bên ngoài có chút không bắt mắt, sau khi đi vào, vẫn coi như có chút không tệ.
Chỉ là người uống rượu ở nơi này, ngư long hỗn tạp, hiển nhiên đều là người có thân phận tương đối phức tạp.
Có một chút tán tu, cũng có một ít thế lực bản thổ Sương Nguyệt thành, cũng có một ít thương khách qua đường.
Nhìn thấy người khí vũ hiên ngang như Vô Song đại đế đi tới, tiểu nhị của tửu quán này cũng có nhãn lực độc đáo, vội vàng tiến lên mời: Mấy vị khách quý, mời vào trong, mời vào trong.
Bất kể là Vô Song đại đế hay là Vận phu nhân, hay là Giang Trầη và Long Tiểu Huyền, nhìn ai cũng không phải là người dễ chọc.
Cho nên trong lòng tên tiểu nhị này âm thầm cảm thấy kỳ quái.
Tửu quán của bọn họ đã tiếp rất nhiều khách nhân, thế nhưng chưa từng có nhân vật bậc này xuất hiện ở chỗ này.
́nh thảo dùng không hết? Hiện tại là ngày gì vậy? Ngọn gió nào lại đem đại nhân vật bình thường không nhìn thấy nổi thổi tới tửu quán của bọn họ? Tìm một cái bàn không quá khiến cho người khác chú ý ngồi xuống.
Chọn một chút rượu và điểm tâm, mấy người Giang Trầη bắt đầu ngồi xuống.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, thời gian ước định đã qua mà Lưu Chấn kia còn chưa có xuất hiện.
Long Tiểu Huyền cau mày nói: Sẽ không phải bị người ta đùa nghịch đó chứ? Vô Song đại đế cười nói: Tiểu tử kia mặc dù có chút tâm cơ, thế nhưng không giống như loại người lén lén lút lút.
Chờ một chút đi.
Vận phu nhân cũng biết ánh mắt của Vô Song đại đế thế nào, nàng phụ họa: Đúng, chờ một chút đi.
Long Tiểu Huyền bĩu môi: Không biết phải đợi tới khi nào.
Ước chừng gần nửa canh giờ trôi qua, tên hán tử thấp bé gọi là Lưu Chấn còn chưa xuất hiện.
Đừng nói là Long Tiểu Huyền, Giang Trầη cũng cảm thấy có chút đứng ngồi không yên, hắn nhìn qua Vô Song đại đế: Mạch lão ca, xem ra tên kia không tới rồi.
Vô Song đại đế thở dài: Không thể tưởng tượng được mấy người chúng ta lại bị một võ giả Nguyên Cảnh đùa giỡn.
Cũng chưa hẳn là đùa giỡn, nói không chừng hắn gặp phải chuyện thì làm sao? Vận phu nhân vô cùng tốt tình, chuyện gì cũng thích nghĩ theo chiều hướng tốt.
Coi như chúng ta nhìn nhầm.
Vẫn là Giang Trầη ra quyết định.
Hắn đang muốn đứng dậy rời khỏi, bỗng nhiên ở cửa ra vào có một đạo thân ảnh nhanh như chớp tiến vào.
Nhìn thấy đám người Giang Trầη, vẻ mặt người này vui mừng, vội vàng lao đầu vào phía trước.
Thiệu công tử, cứu ta, cứu ta.
Tên hán tử kia thở hồng hộc, vẻ mặt kinh hồn táng đảm, người này chính là Lưu Chấn.
Một khắc sau khi hắn chạy vào trong tửu quán, ở cửa tửu quán lập tức có mấy đại hán hùng hổ tràn vào.
Những đại hán này đều mặc y phục màu đen, trên vai thêu hoa văn đặc biệt, nhìn qua có lẽ là tiêu chí của thế lực bang phái nào đó.
Hỗn đản, lần này để xem ngươi chạy đi đâu.
Cầm đầu là một đại hán mũi tẹt, người này nhe răng cười nhìn chằm chằm vào Lưu Chấn, giống như mèo nhìn chuột vậy, trong mắt tràn ngập vẻ châm chọc.
Giang Trầη nhìu mày nhìn qua Lưu Chấn? Có ý gì? Lưu Chấn còn chưa bình tĩnh lại, thở gấp nói: Thiệu công tử, mấy ngày nay ta trốn đông trốn tây, vẫn bị người ta nhìn chằm chằm vào.
Mong Thiệu công tử ra tay giúp ta một chút.
Ta nguyện ý tăng thù lao gấp đôi.
Gấp đôi? Trước đó đáp ứng với hán tử này, giải quyết vấn đề của hắn tại Sương Nguyệt thành, sau đó hắn sẽ đưa cho Giang Trầη một gốc Thiên Oánh thảo nữa.
Tăng lên gấp đôi chính là hai gốc.
Một lời đã định.
Trên mặt Giang Trầη bỗng nhiên hiện lên nụ cười quỷ dị.
Lưu Chân vội vàng nói: Nhất định, nhất định, nếu như đổi ý, trời tru đất diệt.
Giang Trầη gật gật đầu, nói với Long Tiểu Huyền: Long huynh, không phải huynh luôn kêu gào nhàm chán sao? Người đã tới.
Nhớ kỹ, đừng hung ác quá, cũng đừng động thủ trong tửu điếm.
Ném ra bên ngoài rồi nói sau.
Hai mắt Long Tiểu Huyền sáng ngời: Đừng quá hung ác là thế nào? Chỉ cần không chết người là được.
Giang Trầη phất phất tay, ý bảo Long Tiểu Huyền ra tay có chừng mực.
Vẻ mặt Long Tiểu Huyền kích động, cười hắc hắc, vốn hắn cảm thấy vô cùng nhàm chán, lúc này trong mắt bắn ra tinh quang, một tay vỗ bàn, đi về phía mấy đại hán kia.
Chưởng quỹ tửu quán kia thấy tình thế không ổn, liên tục kêu lớn Bằng hữu, bằng hữu, mong cho cho lão phu một chút nhân tình, đừng động thủ trong tiểu điếm a.
Chúng ta chỉ làm sinh ý nhỏ, không chịu nổi a.
Long Tiểu Huyền không nói hai lời, nhanh chóng ra tay như thiểm điện.
Mỗi một lần vươn tay, không ngờ lại không có trượt, toàn bộ trong một hô hấp, năm hán tử lực lưỡng như cột trụ đều bị hắn ném ra ngoài.
Đi, chúng ta đi ra ngoài thân mật một chút.
Long Tiểu Huyền cười hắc hắc, tay mang theo đại hán mũi tẹt kia.
Đa tạ các ngươi a.
Biết rõ ta cảm thấy nhàm chán mà tự mình đưa tới cửa.
Giang Trầη cũng không nhìn ra bên ngoài, mà nhìn chằm chằm vào Lưu Chấn, như cười như không nói: Để cho chúng ta chờ ngươi nửa thời thần, ta còn tưởng rằng ngươi là một người tự cao tự đại, để chúng ta chờ cơ chứ? Lưu Chấn rụt đầu, liên tục nói: Không dám, không dám, trước mặt mấy vị đại nhân, tiểu nhân làm sao dám làm như vậy.
Thực sự là do thực lực tiểu nhân thấp kém, lại bị người ta nhìn vào khắp nơi.
Nếu không phải tiểu nhân cơ linh, chỉ sợ cơ hội nhìn thấy mấy vị đại nhân cũng không có.
Vô Song đại đế tiện tay vung lên, bố trí một cách âm tráo, nói: Được rồi, nói chuyện ở đây bên ngoài không nghe được.
Nói đi, ngươi có chuyện gấp gì cần chúng ta trợ giúp? Cũng đừng quên trả thù lao gấp đôi như ngươi từng nói a.
Lưu Chấn liên tục gật đầu: Tiểu nhân tuyệt đối không dám quên.
Đây là thù lao giải vây vừa rồi Thiệu công tử giúp tiểu nhân.
Mong Thiệu công tử kiểm tra.
Lưu Chấn rất thức thời, lại đưa ra một cái hộp ngọc.
Hộp ngọc rất là đơn, sợ là là hộp ngọc trụ cột thường chứa các linh dược thường dùng nhất.
Giang Trầη khẽ mở hé ra, nhìn thấy lại có một gốc Thiên Oánh thảo nằm bên trong.
Không ngờ lại còn lớn hơn gốc Thiên Oánh thảo thù lao mà Lưu Chấn giao cho hắn sau khi rời khỏi Đan Hỏa thành.
Đây là gốc Thiên Oánh thảo thứ ba mà Lưu Chấn xuất ra.
Chuyện này khiến cho Giang Trầη nhịn không được có chút tò mò: Lưu Chấn, rốt cuộc ngươi có bao nhiêu gốc Thiên Oánh thảo? Sao ta cảm thấy Thiên Oánh thảo trong tay ngươi giống như vô cùng tận vậy? Chẳng lẽ vận khí của tiểu tử ngươi tốt như vậy, kiếm được một ổ linh dược Thiên cấp? Vẻ mặt Lưu Chấn xấu hổ, ngượng ngùng cười cười, không trả lời thẳng mà chỉ nói: Mấy vị đại nhân, ta có bằng hữu rơi vào trong thế lực đứng đầu ở Sương Nguyệt thành.
Bọn họ cho ta thời gian nửa năm, muốn ta mang tiền chuộc đi cứu hắn.
Thế nhưng mà bằng vào một chút bổn sự này của tiểu nhân, cho dù mang tiền chuộc tới, chỉ sợ cũng chẳng khác nào là dê vào miệng cọp.
Cho nên tiểu nhân muốn mời mấy vị đại nhân hỗ trợ, đi cùng tiểu nhân.
.
.
nộp tiền chuộc.
Cứu bằng hữu của tiểu nhân ra.
Vẫn Thiên hội? Vô Song đại đế bỗng nhiên nói.
Lưu Chấn liên tục gật đầu: Đúng đúng, đại đế bệ hạ quả nhiên kiến thức rộng rãi.
Bằng hữu của ngươi có tu vi gì? Làm sao lại xông tới Vẫn Thiên hội? Vô Song đại đế có chút kỳ quái: Dùng tu vi của các ngươi,dường như không nên dây vào Vẫn Thiên hội a.
Lưu Chấn thở dài một tiếng: Nói ra thì rất dài dòng.
Bằng hữu của tiểu nhân là tán tu mà mấy năm trước tiểu nhân kết bạn trên đường.
Hai chúng tiểu nhân vô cùng hợp ý, nhiều lần trải qua hoạn nạn sinh tử, trở thành huynh đệ a.
Kỳ thực hắn cũng không muốn đắc tội với Vẫn Thiên hội, vốn chỉ muốn đi vào Vẫn Thiên hội treo thưởng, tìm hiểu một chút tin tức.
Thế nhưng không biết rốt cuộc là làm chuyện gì đắc tội với Vẫn Thiên hội.
Kết quả bị Vẫn Thiên hội giam lại.
Tới ngày thứ ba, Vẫn Thiên hội mới phái người tới nói cho tiểu nhân biết.
Trong vòng nửa năm mang tới năm ức vạn Thánh linh thạch, đi tới tổng bộ Vẫn Thiên hội chuộc người.
Cho nên ngươi mới cầm Thiên Oánh thảo với Đan Hỏa thành đấu giá?Giang Trầη hỏi.
Đan Hỏa thành tuy rằng cũng có nguy hiểm, thế nhưng Đan Hỏa thành so với Sương Nguyệt thành mà nói, ít nhiều còn có nguyên tắc một chút.
Sương Nguyệt thành này những thế lực ngoài sáng hay trong tối đều đen như nhau.
Nếu như tiểu nhân cầm Thiên Oánh thảo tới dược phổ trong Tam Hà nhai đấu giá, đừng nói là lấy được linh thạch, có thể toàn thân trở ra hay không cũng là một vấn đề lớn.
Lưu Chấn cười thảm nói: Nếu như không phải vì huynh đệ, loại địa phương quỷ quái như Sương Nguyệt thành này, một ngày tiểu nhân cũng không muốn dừng chân.
Có thể nhìn ra được, ấn tượng của Lưu Chấn đối với Sương Nguyệt thành vô cùng kém.
Đương nhiên, võ giả Nguyên Cảnh ở bất kỳ nơi nào trên bát vực đều là tồn tại trung đẳng thấp kém.
Ở loại địa phương như Sương Nguyệt thành này càng không có cảm giác an toàn gì đáng nói.
Ngươi gom đủ năm ức vạn Thánh linh thạch chưa?Giang Trầη bỗng nhiên hỏi.
Trên mặt Lưu Chấn hiện lên vẻ ảm đạm: Chỉ có khoản mà Thiệu công tử đấu giá, sau đó lại bị Tịnh Phần điện trừ phí thủ tục.
Tiểu nhân định thêm một gốc Thiên Oánh thảo, xem bọn họ có thỏa mãn hay không.
Giang Trầη im lặng, một gốc Thiên Oánh thảo ở chỗ đấu giá hội bán được cái giá bốn ức vạn, ngươi cầm một g ốc Thiên Oánh thảo, lại cầm theo mấy ức vạn Thánh linh thạch.
Đây không phải là hành động phá gia chi tử sao?Chẳng lẽ Thiên Oánh thảo thực sự nhiều tới mức dùng mãi không hết? Lưu Chấn, hiện tại ta hỏi ngươi một câu, ngươi phải nói thật.
Rốt cuộc ngươi có bao nhiêu gốc Thiên Oánh thảo? Ta nguyện ý dùng một ức năm ngàn vạn Thánh linh thạch mua một gốc.
Có bao nhiêu mua bấy nhiêu.
Ánh mắt Giang Trầη chân thành, tận lực làm ra vẻ mình không nóng vội như vậy.
Bởi vì hắn biết rõ loại võ giả Nguyên Cảnh như Lưu Chấn có chút mẫn cảm, nếu như biểu hiện trên mặt hắn quá gấp gáp.
Chỉ sợ đối phương sẽ nghĩ nhiều, lo được lo mất.
khi đó chỉ sợ cũng không có nói thật.
Lưu Chấn do dự.
Không thể không nói, hắn có chút động tâm.
Tuy rằng trong lòng ít nhiều có chút sợ hãi, một loại sợ hãi bản năng với cường giả.
Sợ hãi mình chịu thiệt.
Thế nhưng những kinh nghiệm lần lượt trải qua nói cho hắn biết, mấy người kia nhân phẩm ít nhất còn tin được.
So với người Vẫn Thiên hội vẫn còn tốt hơn nhiều.
Thấy Lưu Chấn có chút do dự, Vô Song đại đế nghiêm túc nói: Tiểu tử, dùng tu vi của ngươi vốn không có tư cách cò kè mặc cả.
Lão đệ nhà ta khách khí nói giao dịch với ngươi, nếu như ngươi còn không biết tốt xấu như vậy.
Lời nói không dễ nghe một chút.
Hiện tại chúng ta rời khỏi, có lẽ sau một khắc ngươi sẽ phải phơi thây đầu đường.
Lại nói, nếu như chúng ta muốn hại ngươi, ngươi cảm thấy ngươi có thể thong dong đi vào Sương Nguyệt thành này sao? Nếu như lão đệ nhà ta muốn đoạt Thiên Oánh thảo của ngươi.
Ngươi cảm thấy mình có thể không giao ra sao?Những lời này của Vô Song đại đế mặc dù quá thẳng thắn, thế nhưng lại là sự thực.
Nếu như mọi người có thực lực cùng cấp, vậy quả thực có thể cò kè mặc cả, thậm chí là cự tuyệt.
Nhưng mà hiện tại, Lưu Chấn này rõ ràng có việc cầu bọn họ, mà còn lo này lo kia, không có thoải mái một chút nào.
Giống như bọn họ chiếm tiện nghi của hắn vậy.
Chuyện này khiến cho Vô Song đại đế có chút không thích.
Lưu Chấn, có lẽ ta là người duy nhất nguyện ý giao dịch công bằng với ngươi.
Một gốc Thiên Oánh thảo, giá trị thực tế trên thị trường cũng chỉ có như vậy.
Đương nhiên ta cũng thừa nhận, linh dược Thiên cấp lưu thông bên ngoài rất ít.
Nhưng mà trong tay ngươi, chưa hẳn đã là chuyện tốt.
Còn không bằng đổi thành linh thạch.
Lưu Chấn quả thực đã động tâm, Thiên Oánh thảo quả thực đáng giá, thế nhưng đối với hắn mà nói, muốn dùng Thiên Oánh thảo chuyển hóa thành linh thạch thực tế mà nói, nguy hiểm vô cùng lớn.
Bất luận lúc nào hắn xuất ra một gốc linh dược Thiên cấp, chỉ sợ sẽ bị người ta nhìn chằm chằm vào.
Đối với cường giả Đại đế mà nói, xuất ra linh dược Thiên cấp không là chuyện đáng vào đâu.
Thế nhưng mà hắn chỉ là một võ giả Nguyên Cảnh, xuất ra linh dược Thiên cấp, muốn làm cho người ta không chú ý cũng khó.
Lưu Chấn, bổn đế chỉ nói một câu cuối cùng.
Nếu như ngươi lo lắng chúng ta hại ngươi, thì ngươi không cần phải lo lắng.
Bổn đế dùng danh nghĩa đại đế cam đoan với ngươi, sau khi giao dịch tuyệt đối không hại độc thủ với ngươi.
Nói thật, ngươi cảm thấy huynh đệ nhà ta là loại người này sao?Lưu Chấn vội vàng lắc đầu: Không, không, không, tiểu nhân đương nhiên không có ý này.
Tiểu nhân không phải là kiêng kỵ mấy vị đại nhân.
Càng không có ý đề phòng mấy vị đại nhân.
Thực sự là.
.
.
Cái gì? Thực sự là những Thiên Oánh thảo này không phải của một mình tiểu nhân.
Lưu Chấn nói rõ: Những Thiên Oánh thảo này là huynh đệ kia của tiểu nhân cùng nhau phát hiện, trong đó có một phần của hắn.
Khi chưa được hắn đồng ý, tiểu nhân không dám làm chủ.
Bằng hữu của ngươi có tu vi gì?Giang Trầη hiếu kỳ hỏi.
Chẳng lẽ tu vi của hắn so với ngươi còn mạnh hơn rất nhiều sao? Nếu nói như vậy sao các ngươi lại đi cùng nhau? Không, không, không.
Hắn cũng chỉ có tu vi Nguyên Cảnh, nhưng mà thiên phú của hắn kỳ lạ, tốc độ phát triển rất nhanh.
Tiềm lực võ đạo của hắn rất lớn.
Chỉ tiếc không biết vì sao khi hắn còn trẻ không có bị thế lực tông môn lớn nhìn trúng.
Điều này quả thực rất là kỳ quặc.
Tu vi Nguyên Cảnh, Thiên Oánh thảo quả thực các ngươi không dùng được.
Giang Trầη dẫn dụ từng bước.
Tiểu nhân biết rõ là không dùng được, tiểu nhân chỉ sợ.
.
.
Chỉ sợ sau khi giao dịch, sau đó hắn sẽ mất hứng.
Có thể nhìn ra được, mặc dù Lưu Chấn có chút hèn mọn, bỉ ổi, nhát gan, thế nhưng mà lại là người nghĩa khí.
Người có thể mạo hiểm cứu bằng hữu, không có độc chiếm Thiên Oánh thảo mà bỏ trốn mất dạng, đây quả thực không phải là thứ mà người bình thường có thể làm được.
Phải biết rằng một võ giả Nguyên Cảnh bôn ba từ Đan Hỏa thành tới Sương Nguyệt thành phải trải qua nguy hiểm bao nhiêu.
Có thể nhìn ra được tình bằng hữu của các ngươi rất sâu đậm.
Ta rất bội phục, như vậy đi.
Bộ phận kia chúng ta đợi cứu hắn ra rồi nói sau.
Trong phần của ngươi có bao nhiêu gốc Thiên Oánh thảo?Giang Trầη cười nhạt nói: Có bao nhiêu ta mua bấy nhiều.
Đúng rồi, Thiên Oánh thảo là tài liệu chủ yếu luyện chế Thánh Tiếu đan.
Ngày sau ngươi đột phá Thánh Cảnh, ta có thể đưa cho ngươi một khỏa Thánh Tiếu đan miễn phí.
Cho ngươi ở tu vi Thánh Cảnh tăng lên một trọng cảnh giới.
Hai mắt Lưu Chấn sáng ngời, giờ phút này hắn đã thực sự động tâm, cắn răng một cái, gật đầu nói: Tốt, lúc trước chúng tiểu nhân phát hiện ra tổng cộng mười tám gốc Thiên Oánh thảo.
Đã định mỗi người chín gốc.
Lần này vì cứu hắn, tiểu nhân đấu giá một gốc, lại đưa hai gốc cho các đại nhân làm thù lao.
Hiện tại còn có một gốc đưa cho các đại nhân.
Như vậy đã tiêu hao mất bốn gốc.
Chia đôi ra, mỗi người được phân chia một nửa.
Như vậy tiểu nhân còn có bảy gốc Thiên Oánh thảo.
Mười tám gốc?Mấy chữ này quả thực là khiến cho Giang Trầη kinh ngạc tới ngây người.
Linh dược Thiên cấp thoáng cái phát hiện ra mười tám gốc, đây là khái niệm gì.
Coi như là Đại đế cũng không có phúc duyên nghịch thiên như vậy a.
Loại vận khí nghịch thiên này lại bị hai võ giả Nguyên Cảnh nhận được.
Không thể không nói, chuyện kỳ ngộ này không thể phỏng đoán theo lẽ thường.
Mỗi người đều có phúc duyên của riêng mình, khiến cho người khác chỉ biết hâm mộ.
Tốt, bảy gốc Thiên Oánh thảo.
Ta cho ngươi mười một ức vạn Thánh linh thạch.
Loại vật như Thiên Oánh thảo này, Giang Trầη cho dù có bao nhiêu cũng không cự tuyệt.
Tuyệt đối sẽ không ngại nhiều.
Loại thứ tốt như Thánh Tiếu đan này, tự nhiên càng nhiều càng tốt.
Thiên Oánh thảo là chủ tài liệu duy nhất luyện chế Thánh Tiếu đan, loại thứ tốt này nhìn thấy tại sao lại không tranh thủ một chút cơ chứ?Mười một ức?Đối với tu sĩ Nguyên Cảnh như Lưu Chấn mà nói, không thể nghi ngờ chính là một con số thiên văn.
Đây chính là Thánh linh thạch a.
Không phải là Nguyên linh thạch.
Nguyên linh thạch, mười một ức đối với một võ giả Nguyên Cảnh mà nói, đã là con số cực kỳ khoa trương rồi.
Mười một ức Thánh linh thạch, càng là số tài phú mà hắn nằm mơ cũng không dám mơ.
Tốt, tiểu nhân bán hết cho đại nhân.
Nhưng mà Thánh Tiếu đan.
Thánh Tiếu đan? Yên tâm đi, không thiếu phần của ngươi, còn có bằng hữu của ngươi cũng có một phần.
Chỉ là sau đó ngươi nên hỗ trợ khuyên nhủ hắn.
Ta mua hết.
Giá cả cũng như vậy.
Lưu Chấn gật đầu: Tiểu nhân sẽ khuyên hắn, giá tiền này cũng rất công đạo.
Có lẽ hắn cũng không cự tuyệt.
Tiểu nhân nghe hắn nói, hắn cũng cần gấp.
Nếu như có thể thông qua hình thức này bán Thiên Oánh thảo, hắn nhất định sẽ đồng ý.
Mười tám gốc Thiên Oánh thảo, Giang Trầη ngẫm lại cũng cảm thấy vui sướng.
Cứ quyết định như vậy đi.
Nhiều người, tai mắt phức tạp.
Chúng ta giao dịch sau.
Hiện tại đi ra ngoài xem thế nào.
Giang Trầη thấy Long Tiểu Huyền không có đi vào, cũng biết tiểu tử này có lẽ đang gây họa.
Đặt linh thạch lên trên bàn, Giang Trầη và Vô Song đại đế mang theo Lưu Chấn ra ngoài.
Đi tới bên ngoài tửu quán, cảnh tượng trước mắt lại khiến cho Vô Song đại đế và Giang Trầη dở khóc dở cười.
Giờ phút này Long Tiểu Huyền đang đứng ôm tay, miệng hô to gọi nhỏ.
Mà mấy gia hỏa kia, lúc này mặt mũi đỏ bừng, toàn thân chỉ còn có cái khố đang chạy vòng vòng chung quanh cửa tửu quán.
Mà Long Tiểu Huyền thì không ngừng kêu to: Vòng cuối cùng ai chạy chậm nhất, thì sẽ mất khố.
Vận phu nhân nhìn thấy tình cảnh này, trên khuôn mặt đoan trang ung dung lập tức đỏ ửng.
Vô Song đại đế cười ha hả: Tiểu tử này quả thực biết đùa giỡn a.
Giang Trầη cũng lắc đầu không thôi: Long huynh, ta còn tưởng rằng bên ngoài sẽ là cảnh tượng huyết nhục tung bay, ngươi thử nói cho ta biết xem ngươi đang làm gì vậy?Long Tiểu Huyền lời lẽ đầy chính khí, nói: Là ngươi bảo ta không được làm chết ngươi.
Ngươi biết không, ta ra tay nặng, thế nhưng vẫn biết chừng mực a.
Giang Trầη im lặng, Long Tiểu Huyền biến hóa quả thực quá nhanh.
Không ngờ một đầu Chân Long hướng nội như vậy thoáng cái lại xảy ra biến hóa kinh người như thế.
Trong lòng Giang Trầη chỉ có thể thầm hô lớn, có phải là huyết mạch Long tộc trời sinh trong đầu đều có nhân tố không an phận này hay không.
Được rồi, chúng ta đi thôi.
Giang Trầη nhìn thấy mấy gia hỏa kia trắng bệch mặt, hiển nhiên bị Long Tiểu Huyền đùa giỡn cho gần như sụp đổ.
Ngay cả Giang Trầη nhìn vào cũng cảm thấy đáng thương thay cho bọn chúng.
Lưu Chấn thì vui vẻ không thôi, hiển nhiên đối với loại phương thức đùa giỡn này của Long Tiểu Huyền cảm thấy vô cùng hả giận.
Lúc trước hắn bị đám người kia đuổi theo, trong lòng cũng vô cùng tức giận.
Lúc này nhìn thấy đám người kia chật vật như vậy, tự nhiên là mở cờ trong bụng.
Nụ cười trên mặt căn bản không thể nào ngăn được.
Thiệu công tử, chúng ta bây giờ đi đâu đây?Lưu Chấn thấy đám người Giang Trầη không dừng chân, vội vàng đuổi theo, cẩn thận hỏi.
HIện tại không đi ngươi định đi lúc nào?Giang Trầη hiếu kỳ? Chẳng lẽ không cần phải chuẩn bị một chút sao?Lưu Chấn có chút im lặng.
Chuẩn bị cái gì? Vẫn Thiên hội rất mạnh sao?Lưu Chấn không kìm lòng được mà gật đầu: Bọn họ là địa đầu xà ở Sương Nguyệt thành, là tồn tại thứ nhất của các thế lực trong tối, không thể coi thường.
So với đệ nhất phân đà của Nguyệt Thần giáo thì sao?Giang Trầη ung dung cười nói.
KHông thể nào so với Nguyệt Thần giáo được, Nguyệt Thần giáo dù sao cũng là chưởng khống giả của Tà Nguyệt Thượng vực.
Lưu Chấn trả lời.
Vậy chẳng phải được rồi sao? Tỉnh Lão tam của Đệ nhất phân đà trước mặt chúng ta cũng phải khách khí, đi Vẫn Thiên hội còn phải chuẩn bị gì nữa?Lưu Chấn triệt để sửng sốt, trong lúc nhất thời còn đang tiêu hóa những lời của Giang Trầη.
Vô Song đại đế cười ha hả, cũng đi theo.
Long Tiểu Huyền thì kinh hỉ nói: Có phải muốn đi đnáh nhau hay không? Ta đi với.
Ở đâu? Có xa nơi này hay không?Đối mặt với tên cuồng nhân hiếu chiến này, Giang Trầη phát hiện ra mình đã không còn cách nào dùng ngôn ngữ nhân loại để hình dung nữa.
Đánh đấm cái gì? L ong huynh, trước kia tại sao ta lại không phát hiện ra ngươi thích đánh đấm như vậy? Không phải không gây chuyện là khó chịu đó chứ?Giang Trầη tức giận nói.
Những người khác đều có tư cách nói ta.
Thế nhưng dường như ngươi không có tư cách nói a.
Nói tới gây chuyện, dường như ta còn kém xa ngươi.
Long Tiểu Huyền vô cùng có lý nói.
Giang Trầη phát hiện ra mình không phản bác được.
Lưu Chấn ở phía sau bọn họ nghe vậy trợn mắt há hốc mồm.
Hắn đối với việc đi tới Vẫn Thiên hội vô cùng coi trọng, cực kỳ nghiêm túc.
Thế nhưng mà nhìn tư thế của nhị vị này, hoàn toàn giống như đi dạo phố vậy, hoàn toàn không nhìn ra bất luận áp lực nào.
Trong lúc nhất thời, ngoài kinh ngạc ra, hắn cũng yên tâm không ít.
Không bao lâu sau, Lưu Chấn mang theo đám người Giang Trầη đi tới cửa ra vào tổng bộ Vẫn Thiên hội.
Vẫn Thiên hội với tư cách là đệ nhất thế lực ngầm, tai mắt rất nhiều.
Lưu Chấn chưa tới đây bọn họ đã nhận được tin tức.
Thấy Lưu Chấn mang theo người giúp đỡ tới, hơn nữa đám người này dường như còn không đơn giản.
Long Tiểu Huyền tiến lên trước, chủ động xin ra trận: Ta tới bảo bọn chúng đầu hàng.
Giang Trầη nghe vậy, biến sắc, đang định ngăn cản thì Long Tiểu Huyền không cho hắn cơ hội, trực tiếp lao về phía trước.
Giang Trầη biến sắc, nghĩ thầm, hỏng rồi.
Tiểu tử này chỉ sợ lại gây ra chuyện.
Có ai không? Đi ra nói chuyện.
Long Tiểu Huyền dung hợp một chút thần thông Long khiếu vào miệng, khi nói chuyện khiến cho mặt đất rung rinh, phòng ốc lung lay.
Vô Song đại đế nhìn qua cũng tấm tắc kêu kỳ lạ, đối với Long Tiểu Huyền hiếu kỳ không thôi.
Phương thức kêu gọi đầu hàng của Long Tiểu Huyền, coi như là người bình thường cũng bị chọc giận.
huống chi là loại thế lực địa đầu xà như Vẫn Thiên hội.
Phong cách làm việc của thế lực ngầm, bản thân đã không thiện lượng gì rồi.
So với phong cách làm việc của các thế lực ngoài sáng mà nói, thế lực ngầm này có phong cách càng thêm cực đoan.
Vì đạt được mục đích, sẽ không từ bất kỳ thủ đoạn nào.
Thế lực ngầm không quan tâm tới danh tiếng tốt hay không.
Chỉ cần có biện pháp đi thông, mặc kệ là biện pháo tốt hay xấu, có hợp quy củ hay không.
Mặc kệ loại biện pháp này sau này có bị người ta lên án hay không.
Long Tiểu Huyền vừa mới nói xong, trong Vẫn Thiên hội lập tức có một đám tay chân võ trang đầy đủ túa ra.
Tiểu tạp chủng từ nơi nào tới.
Lại dám hô to gọi nhỏ ở cửa Vẫn Thiên hội chúng ta?Người Vẫn Thiên hội nhìn thấy kẻ kêu gào không ngờ lại là một người trẻ tuổi miệng còn hôi sữa.
Ngoài kinh ngạc ra cũng phát hỏa.
Vẫn Thiên hội ở Sương Nguyệt thành là địa đầu xà, điều này không thể chối cãi.
Xưa nay chỉ có bọn họ làm mưa làm gió, còn không có ai dám can đảm giương oai trước mặt Vẫn Thiên hội bọn họ.
Hôm nay không ngờ lại có người giương oai ở cửa Vẫn Thiên hội.
Đây quả thực là động thủ trên đầu thái tuế mà.
Long Tiểu Huyền vừa nghe thấy hai chữ tạp chủng, sắc mặt khó coi.
Hắn đường đường là huyết thống Chân long nhất tộc thuần khiết nhất, huyết thống không có một chút tạp chất nào.
Cho nên đối với hai chữ tạp chủng này hắn vô cùng chán ghét.
Sắc mặt phát lạnh, bỗng nhiên giống như một trận gió, trực tiếp đánh về phía gia hỏa vừa mới mở miệng.
Phanh Phanh Phanh.
Long Tiểu Huyền liên tục vung tay, tát ra bảy tám cái, toàn bộ đều đánh vào khuôn mặt của gia hỏa vừa mới lên tiếng kia.
Tên kia ngay cả tiếng kêu thảm cũng không kịp kêu lên thì mặt đã sưng thành cái đầu heo lớn rồi.
Ngươi.
.
.
Ngươi dám động thủ ở trước cửa Vẫn Thiên hội?Những võ giả của Vẫn Thiên hội ngây ngốc nói.
Giang Trầη đi tới, thản nhiên nói.
Đi kêu người có thể nói chuyện trong Vẫn Thiên hội các ngươi ra đây.
Loại phương thức xử lý này của Long Tiểu Huyền nhất định là phương thức cừu hận nhất.
Mặc dù Giang Trầη không có ngăn cản, nhưng mà hắn cũng không hy vọng chuyện phát triển tới mức xấu nhấtLong Tiểu Huyền phiền muội: Ta còn chưa phát tiết xong a.
Long huynh, như vậy là được rồi.
Phong cách làm việc của chúng ta là khi cần đánh, ngươi có thể toàn lực ra tay.
Hiện tại nghỉ ngơi một chút đi.
Nhìn thấy hai người trẻ tuổi kia cười cười nói nói, vẻ mặt trấn tĩnh.
Những võ giả của Vẫn Thiên hội kia cũng biết hai người này sợ rằng không phải là người bình thường.
Lập tức đã có người chạy vội vào trong thông báo.
Chỉ một lúc sau, còn có một đám người Vẫn Thiên hội lớn hơn từ bên trong ào ra.
Trong đó có một lão giả lông mày màu vàng, đi đầu, khí thế cực kỳ hung hãn, đằng đằng sát khí, vẻ mặt hung ác, nham hiểm.
Hiển nhiên nghe thấy người một nhà bị đánh, lão gia lông mày màu vàng này có chút đứng ngồi không yên.
Mà phía sau hắn còn có vài người khí độ bất phàm theo chân.
Hiển nhiên đều là cao tầng của Vẫn Thiên hội này.
Lão giả lông mày màu vàng này đi lên trước, ánh mắt u ám đánh giá Long Tiểu Huyền và Giang Trầη.
Chính là các ngươi?Ngữ khí của lão giả lông mày màu vàng lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào Giang Trầη và Long Tiểu Huyền rồi lên tiếng.
Giang Trầη thản nhiên nói: Ngươi là người phương nào? Hừ, tiểu tử, ngươi ngay cả Đại trưởng lão của Vẫn Thiên hội chúng ta còn không nhận ra, còn dám tới giương oai trước cửa Vẫn Thiên hội chúng ta? Ta thấy ngươi chán sống rồi.
Đúng, lại dám đánh người Vẫn Thiên hội chúng ta.
Kha trưởng lão, chỉ cần người nói một câu, mọi người cùng tiến lên, tiêu diệt bọn chúng rồi nói sau.
Lão giả lông mày màu vàng gọi là Kha trưởng lão khoát tay chặn lại, ý bảo tất cả mọi người không nên nói chuyện.
Người trẻ tuổi, báo tên tuổi các ngươi.
Nhìn xem Vẫn Thiên hội chúng ta có động vào được hay không.
Lão giả lông mày màu vàng lạnh lẽo nói.
Hiển nhiên, nếu như một lời không hợp, nhất định sẽ xung đột vũ trang.
Kha trưởng lão, chuyện trước đó huynh đệ nhà ta có chút đường đột.
Nhưng mà cũng không phải người Vẫn Thiên hội các ngươi không sai.
Chúng ta lần này tới đây là có chuyện làm ăn với Vẫn Theine hội.
Kha trưởng lão cảm thấy là hòa khí sinh tài? Hay là tiếp tục tranh giành khí phách không có ý nghĩa kia? Hay cho một câu làm ăn.
Kha trưởng lão giận quá hóa cười: Vẫn Thiên hội chúng ta làm ăn bao nhiêu năm nay, chưa từng thấy ai có lá gan lớn như vậy.
Lại dám ở cửa ra vào Vẫn Thiên hội chúng ta giương oai, đánh người Vẫn Thiên Hội chúng ta.
Đừng có nói những chuyện đó với lão phu.
Chuyện này còn chưa xử lý, thì làm sao nói tới chuyện bàn sinh ý được? Đánh thì cũng đã đánh, ngươi nói thế nào cũng được a.
Long Tiểu Huyền bỗng nhiên nhún nhún vai, quăng nụ cười có ý trào phúng về phía Kha trưởng lão kia.
Lần này triệt để chọc giận người Vẫn Thiên hội.
Kha trưởng lão cười lạnh không thôi: Tốt, tốt, tốt.
Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên.
Hôm nay lão phu coi như kiến thức qua.
Đã như vậy đừng trách Vẫn Thiên hội chúng ta không khách khí.
Giang Trầη nhíu mày: Kha trưởng lão, ngươi thực sự muốn đem chuyện náo lớn hay sao? Tiểu tử, dù cho miệng lưỡi ngươi nở hoa sen, hôm nay lão phu cũng phải lột ba tầng da của các ngươi.
Kha trưởng lão kia cũng không phải là đèn cạn dầu.
Trong lúc nhất thời, những cao tầng Vẫn Thiên hội đứng sau hắn nhao nhao xuất động, bao vây chung quanh Long Tiểu Huyền và Giang Trầη.
Không thể không nói, chỉ cần là cao tầng của Vẫn Thiên hội còn ở tổng bộ, tất cả đều đi ra.
Tu vi những người này đều không tệ, kém cỏi nhất cũng là Thánh Cảnh cửu trọng, không ít người còn là bán bộ Hoàng cảnh, thậm chí còn có mấy người là Hoàng cảnh sơ giai.
Mà Kha trưởng lão này càng là cường giả Hoàng cảnh cao giai.
Đội hình này chỉ là một bộ phận của cao tầng Vẫn Thiên hội.
Hơn nữa mấy hội chủ mạnh nhất còn chưa có xuất mã.
Có thể thấy được một Vẫn Thiên hội nho nhỏ, chỉ là một thế lực ngầm, luận thực lực, đã không kém rất nhiều đại tông môn.
Long Tiểu Huyền nhìn thấy loại trận thế này chẳng những không có cảm thấy khẩn trương, mà vẻ mặt vui vẻ.
Hiển nhiên, phần tử hiếu chiến này đã bắt đầu sôi sục.
Giang Trầη im lặng: Long huynh, ngươi thích ra tay như vậy sao?Long Tiểu Huyền cười hắc hắc: Ngươi không cần quản ta, tự quan tâm tới bản thân mình đi.
Vô Song đại đế luôn ở phía xa thờ ơ lạnh nhạt, lúc này cũng nhịn không được.
Hắn biết rõ, chỉ cần Kha trưởng lão kia không ra tay, những người khác nhất định không uy hiếp được Giang Trầη và Long Tiểu Huyền.
Nhưng mà nhìn thấy người Vẫn Thiên hội vây quanh hai người này.
Mà Kha trưởng lão kia dường như cũng có ý tùy thời ra tay.
Thân ảnh nhoáng lên, lập tức phóng về phía trước, ánh mắt lạnh lùng nhìn qua Kha trưởng lão kia.
Muốn đánh nhau? Có thể được.
Nhưng mà ngươi đứng yên, đừng nhúc nhích là được.
Vô Song đại đế cũng không ngăn cản, kỳ thực hắn cũng rất thưởng thức loại phong cách này của Long Tiểu Huyền.
Đã biết rõ Vẫn Thiên hội này lừa đảo, cho dù có giao linh thạch cũng chưa chắc đã thả người, vậy không bằng đánh một trận trước rồi nói sau.
Nói không chừng đánh thắng, một phân tiền cũng không tốn mà còn mang người đi được.
Kha trưởng lão thấy Vô Song đại đế từ xa đi tới, lúc này mới phát hiện ra Vô Song đại đế cùng một bọn với hai người Giang Trầη, ánh mắt nhìn qua phía xa, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Bởi vì hắn nhìn thấy Lưu Chấn, tên hán tử thấp bé này hắn có ấn tượng.
Về phần Vô Song đại đế, cuối cùng chỉ là tán tu.
Danh khí không có nổi bằng những đại đế khác, thậm chí còn thua kém hơn một ít.
Cho nên Kha trưởng lão này không nhận ra.
Nhìn thấy Lưu CHấn, trong mắt Kha trưởng lão hiện lên vẻ kinh ngạc, bỗng nhiên quát: Dừng tay trước cho ta.
Giang Trầη chỉ cười lạnh, hắn cảm thấy Kha trưởng lão này bị Vô Song đại đế hù cho sợ.
Nhưng mà Vô Song đại đế lại biết, vưa rồi hắn cũng không để lộ uy áp đại đế.
Cho nên Kha trưởng lão này chưa chắc đã bị hắn hù sợ.
Xem ánh mắt của Kha trưởng lão này cũng không có gì sợ hãi mà là có phát hiện khác.
Nhưng mà Vô Song đại đế cũng không có vạch trần.
Mặc kệ trong lòng Kha trưởng lão này nghĩ gì, Vô Song đại đế tuyệt đối không cho phép hắn ra vẻ trước mặt mình.
Hai mắt Kha trưởng lão khẽ động, bỗng nhiên nở nụ cười quỷ dị: Mấy vị chính là người do hán tử thấp bé kia thuê tới?Vô Song đại đế hừ lạnh một tiếng, khinh thường trả lời.
Giang Trầη lại tiếp lời, nói: Thì tính sao?Kha trưởng lão cười hắc hắc: Nói như vậy các ngươi là đồng bạn tới chuộc người của hán tử thấp bé kia?Long Tiểu Huyền phiền muộn kêu lên: Này, các ngươi rốt cuộc đánh hay là không đây? Lằng nhằng như đàn bà vậy, có phải là đàn ông hay không?Tuy rằng cao thấp Vẫn Thiên hội nghe vậy rất là tức giận, thế nhưng sau khi Kha trưởng lão giơ tay lên, những người này cuối cùng vẫn ngăn chặn lửa giận của bản thân.
Chỉ trừng mắt nhìn Long Tiểu Huyền, vẻ mặt bất thiện.
Năm ức vạn Thánh linh thạch.
Mang tới chưa?Kha trưởng lão cười nhạt nói.
Giang Trầη vẫy tay với Lưu Chấn, Lưu Chấn vội vàng hấp tấp chạy twois.
Giang Trầη nói với Lưu Chấn: Chuyện bằng hữu của ngươi, ngươi cứ thương lượng với hắn đi.
Đây là Kha trưởng lão của Vẫn Thiên hội.
Đúng rồi, không nên lo lắng, nên làm thế nào thì làm thế đó.
Đừng để cho người ta hù.
LƯu Chấn tuy rằng lúc này trong lòng đang kinh hoảng, thế nhưng hắn vẫn cố ngăn chặn cảm xúc.
Hắn cũng biết, đây là cơ hội duy nhất của hắn.
Nếu như lần này còn không cứu ra được bằng hữu, vậy hắn không còn cơ hội nào khác nữ.
a Kha trưởng lão các ngươi muốn năm ức vạn Thánh linh thạch, ta đã chuẩn bị tốt.
Nhưng mà ta muốn nhìn thấy người trước.
Lưu Chấn cuối cùng vẫn có lý trí.
Giao tiền tự nhiên sẽ nhìn thấy người.
Không gạt ngươi, bằng hữu của ngươi đang bị trọng điểm giam giữ.
Ngươi muốn nhìn thấy hắn là chuyện không có khả năng.
Kha trưởng lão cũng có điểm mấu chốt của hắn.
Lưu Chân có chút khó xử, phát ra ánh mắt cầu cứu với Giang Trầη.
Giang Trầη gật đầu: Đưa cho hắn.
Lưu Chấn run rẩy đưa năm ức vạn Thánh Linh thạch, do dự một chút vẫn quyết đoán đưa cho Kha trưởng lão kia.
Giang Trầη thấy trên mặt Kha trưởng lão hiện lên vẻ sợ hãi, vui mừng và ngoài ý muốn, hắn không tỏ vẻ gì, chỉ nhắc nhở: Kha trưởng lão, Thánh linh thạch ngươi đã thu, tốt nhất là thành thật một chút.
Kiểm tra một chút.
Cũng đừng mong sau đó lại nói là linh thạch giả.
Số lượng cũng nên kiểm tra một chút.
Có kinh nghiệm của Tỉnh Tam gia đệ nhất phân đà lúc trước, Giang Trầη đối phó với những địa đầu xà này đã cẩn thận hơn nhiều.
Kha trưởng lão vốn định dùng loại chuyện này để phủ nhận, sau khi bị Giang Trầη vạch trần, cũng không có xấu hổ mà chỉ cười hắc hắc: Thánh linh thạch không có vấn đề.
Các ngươi chờ một chút.
Ta lập tức phái người đi tới ngục giam tìm người.
Ta nhắc một câu, tiến vào nơi đó, chết hay sống ta cũng không cam đoan được.
Lưu Chấn biến sắc, vẻ mặt sầu thảm.
Giang Trầη nhíu mày: Kha trưởng lão, ngươi đang đùa giỡn ta sao? Trọng giam? Nếu như nhớ không nhầm mà nói, Vẫn Thiên hội các ngươi chỉ là một thế lực ngầm, có thể đại biểu Sương Nguyệt thành sao? Các ngươi có tư cách gì làm vậy.
.
Kha trưởng lão ngoài mặt cười nhưng bên trong không cười, nói: Bằng hữu.
LỜi này của ngươi không đúng rồi.
Tông môn, thế lực nào mà không có ngục giam trọng điểm của mình cơ chứ?Giang Trầη đang muốn lên tiếng, bỗng nhiên Vô Song đại đế vỗ vai hắn, nói: Cứ chờ một chút đã.
Vô Song đại đế đã mở miệng, tuy rằng Giang Trầη khó chịu, thế nhưng cũng phải tạm thời ngăn chặn lửa giận.
Ước chừng một phút đồng hồ sau, người được cho là đi vào trong ngục giam dẫn người ra không có bất luận tin tức nào truyền ra.
Long Tiểu Huyền là người không kiên nhẫn đầu tiên.
Ta nói họ Kha kia, ta cũng không có kiên nhẫn như vậy đâu.
Ta chỉ cho ngươi nửa khắc đầu hồ nữa, nếu không mang người tới, vậy đừng trách chúng ta không khách khí.
Kha trưởng lão thủy chung vẫn có bộ dáng kia, cười hắc hắc nói: Yên tâm di d, người nhất định sẽ tới, điểm này lão phu có thể khẳng định.
Long Tiểu Huyền hừ lạnh một tiếng, cuối cùng cũng không nói gì nữa.
Nhưng mà từ biểu lộ của hắn có thể thấy được.
Dường như hắn ước gì người không tới, như vậy có thể thoải mái đánh một trận.
Lại qua một phút đồng hồ, người đi kiếm người từ trong ngục giảm ra rốt cuộc cũng trở lại.
Nói thầm vài câu trong tai Kha trưởng lão.
Tuy rằng mỗi lời Giang Trầη đều nghe được rõ ràng, thế nhưng lại không hiểu được ám hiệu này rốt cuộc có nghĩa gì.
Người đâu?Giang Trầη trầm giọng hỏi.
Kha trưởng lão cười cười nói: Ngại quá, người đã không còn ở trong tay chúng ta.
Các ngươi muốn hỏi người thì đi Nguyệt Thần giáo hỏi đi.
Ngươi đùa bỡn ta?Giang Trầη không có tức giận một cách kỳ lạ, mà hắn chỉ bình tĩnh hỏi.
Kha trưởng lão tùy ý cười to: Đúng vậy, lão phu đang đùa giỡn ngươi.
Ngươi cho rằng ngươi là ai? Ở cửa Vẫn Thiên hội chúng ta còn dám nói từ giao dịch với lão phu?Vẻ mặt Lưu Chấn xanh lại, như bừng tỉnh.
Vừa rồi Kha trưởng lão này rõ ràng đã nổi bão, bỗng nhiên lại chuyển biến sắc mặt, cũng là bởi vì nhìn thấy hắn, cho nên muốn lừa bịp, lừa gạt năm ức vạn Thánh linh thạch trong tay hắn rồi mới trở mặt.
Giang Trầη nhẹ nhàng gật đầu, nhìn Lưu Chấn: Lưu Chấn, ở đây đã không còn chuyện của ngươi.
Ngươi tránh ra một chút đi.
Lưu Chấn lúng ta lúng túng, giật mình nhìn qua Giang Trầη.
Hiển nhiên hắn vẫn còn cảm thấy đau lòng vì năm ức vạn Thánh linh thạch kia.
Yên tâm, hắn ăn vào, ta bảo đảm hắn sẽ phải nhổ ra toàn bộ, còn phải chắp hai tay trả lại cho ngươi.
Chỉ cần đồng bạn ngươi vẫn còn, ta nhất định sẽ khiến cho bọn chúng thả người.
Giang Trầη cũng không phải đang bốc phét.
Nhưng mà từ trong mắt Kha trưởng lão có thể thấy được đây là chuyện nực cười nhất thiên hạ.
Tiểu tử, ta thấy ngươi điên rồi.
Đồ mà Vẫn Thiên hội chúng ta nuốt vào, còn chưa có thói quen lại nhổ ra ngoài.
Huống hồ, tên đồng bọn của các ngươi xúc phạm quy củ của Vẫn Thiên hội chúng ta, chết chưa hết tội.
Đừng nói là năm ức vạn Thánh linh thạch, cho dù có mười ức, hai mươi ức, cũng không đủ để chuộc lại lỗi lầm của hắn.
Kha trưởng lão nói.
Kha trưởng lão, tuy rằng ta không biết ngươi lấy tự tin từ đâu.
Nhưng mà có chuyện ta cũng muốn cho ngươi biết một chút.
Kỳ thực ta đã sớm biết ngươi sẽ không giao người như vậy.
Năm ức vạn kia, bất quá chỉ là ta cố ý bảo hắn đưa cho ngươi mà thôi.
Giang Trầη cười nhạt một tiếng.
Kha trưởng lão sững sờ, lập tức cười lớn: Tiểu tử, ngươi cho rằng ngươi nói như vậy lão phu sẽ tin sao? Ngươi nói như vậy là muốn làm lòng ngươi đỡ xót hơn thôi đúng không? Hahahaha.
.
.
.
Giang Trầη dùng ánh mắt nhìn kẻ ngây ngốc nhìn qua Kha trưởng lão, lại nói: Ngươi không nuốt linh thạch của chúng ta, làm sao chúng ta có cơ hội phù hợp để trở mặt cơ chứ?Lời này vừa nói ra, đừng nói là Kha trưởng lão sững sờ, ngay cả bản thân Vô Song đại đế cũng thất thần.
Mà Long Tiểu Huyền thì dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn qua Giang Trầη.
Bọn họ đều nhìn ra, dường như Giang Trầη quả thực không nói đùa.
Long Tiểu Huyền không khỏi cười rộ lên: Tốt.
Ta đang nói tại sao ngươi lại bỗng nhiên tốt tính như vậy.
Hóa ra tiểu tử nhà ngươi còn âm hiểm hơn ta a.
Phương thức bới móc của Long Tiểu Huyền quá mức lộ liễu, mà phương phức của Giang Trầη lại tương đối có kỹ thuật hơn.
Tìm người gây phiền toái, có lấy cơ hợp lý hay không cũng là chuyện vô cùng quan trọng.
Dù sau đó có náo loạn lớn, có cái cớ như vậy, nhất định sẽ chiếm ưu thế.
Kha trưởng lão đang dương dương đắc ý, lúc này biểu lộ trên mặt ngưng trọng.
Hắn ý thức được dường như mình đã bị đối phương tính toán.
Tuy rằng Kha trưởng lão cảm thấy loại tính toán này dường như Vẫn Thiên hội không cần để ý.
Nhưng mà loại tính toán này, không thể nghi ngờ là phương thức khiến cho hắn cảm thấy mất mặt.
Bởi vì hắn đã thua trên phương diện mặt mũi, mưu kế.
Kha trưởng lão thở hổn hển, giận tím mặt: Lên cho ta, diệt bọn chúng.
Giang Trầη cười hắc hắc: Mạch lão ca, cũng không phải là chúng ta muốn bắt nạt người khác, mà người khác muốn bắt nạt chúng ta nh a.
Vô Song đại đế cũng không phải là người tốt tính gì, thấy Vẫn Thiên hội không biết xấu hổ như vậy, vô cớ giam bằng hữu Lưu Chấn, hôm nay nhận tiền chuộc còn không thả người.
Quan trọng nhất chính là, hiện tại trên cơ bản Vô Song đại đế nghe theo Giang Trầη.
Giang Trầη đã nói như vậy có nghĩa là càng náo loạn lớn càng tốt.
Vô Song đại đế nếu như toàn lực ra tay, trên cơ bản sẽ không có chỗ trống cho Giang Trầη và Long Tiểu Huyền phát huy.
Nhưng mà lần này Vô Song đại đế cũng rất khách khí, ánh mắt chỉ lạnh nhạt tập trung vào trên người Kha trưởng lão.
Về phần những người khác hắn căn bản không thèm nhìn.
Bởi vì hắn nhìn ra được, người khác đối với Long Tiểu Huyền và Giang Trầη mà nói, cho dù quần ẩu cũng không chiếm được chút tiện nghi nào.
Bất kể là Giang Trầη hay là Long Tiểu Huyền đều là yêu nghiệt, ai cũng có thể vượt cấp khiêu chiến.
Kha trưởng lão mới đầu còn cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái, đột nhiên lại cảm thấy toàn thân run rẩy, sau khi hắn phát hiện ra mình bị ánh mắt của Vô Song đại đế tập trung, khiến cho không thể nhúc nhích, lúc này hắn mới bối rối.
Cũng không phải ánh mắt này ẩn chứa lực lượng định thân, mà đạo ánh mắt này ẩn chứa uy năng thâm bất khả trắc, làm cho thần thức hắn thiếu chút nữa nứt vỡ.
Loại tình huống này hắn rất rõ, chỉ cần mình hơi động đậy một chút, bước tiếp theo nhất định sẽ gặp phải một kích trí mạng.
Vô Song đại đế cười nhạt một tiếng: Ngươi nên nghe lời một chút.
Lão phu tuy rằng khinh thường động thủ với ngươi.
Thế nhưng ngươi lại bức bách lão phu, như vậy cũng đừng trách ta không nói trước.
Khi đó lão phu cũng chỉ có thể khiến cho ngươi bớt đau đớn mà thôi.
Toàn thân Kha trưởng lão run lên, hắn phát hiện ra mỗi một chữ mỗi một câu của đối phương đều nặng như ngàn quân.
Không ngừng ép hắn, làm cho áp lực toàn thân hắn không ngừng gia tăng.
Ngươi.
.
.
Kha trưởng lão run run nói: Ngươi.
.
.
Các ngươi rốt cuộc có địa vị gì?Vô Song đại đế ung dung cười nói: Hiện tại mới nghĩ tới việc hỏi điều này, không phải đã quá muộn rồi sao?Phanh Phanh phanh.
Lúc này đằng sao là một mảnh chiến trường nóng bỏng.
Kỳ thực Giang Trầη cũng không có quá mức chú tâm.
Chỉ là đơn giản làm nóng người một chút mà thôi.
Ngược lại, Long Tiểu Huyền, mặc dù không có biến hóa ra Chân Long chi thân, thế nhưng thân là huyết mạch Chân long, cho dù là dùng phương thức vận lộn đơn giản nhất, sức chiến đấu cũng cực kỳ uy mãnh.
Giờ phút này Long Tiểu Huyền đang dùng phương thức vận lộn đơn thuần.
Vận dụng lực lượng huyết mạch, pháp thân có thể rắn chắc như sắt đá.
Bất kể là tiến công hay là phòng ngự, đều tuyệt đối có thể nghiền nát cường giả Hoàng cảnh sơ giai.
Cho dù đối mặt với Hoàng cảnh trung giia, hắn cũng hoàn toàn có thể lấy cứng chọi cứng, thậm chí còn có thể chiếm thế thượng phong.
Về phần dưới Hoàng cảnh trung giai, tuyệt đối là tồn tại nghiền nát tất cả.
Giờ phút này hắn đang thỏa thích nghiền nát đám cao tầng của Vẫn Thiên hội.
Nhắc tới cao tầng Vẫn Thiên hội, kỳ thực thực lực không kém.
Huống chi còn có rất nhiều võ giả cấp bậc thấp lẫn lộn.
Chỉ là võ giả thực lực hơi thấp một chút, ngay cả tư cách gia nhập vòng chiến cũng không có.
Một khi tới gần bị long cương đáng sợ của Long Tiểu Huyền bức ra bên ngoài.
Tu vi hơn yếu một chút, bị Long cương chấn động, miệng phun ra máu tại chỗ.
Bởi như vậy Giang Trầη cũng chỉ có ra vẻ đánh đấm cho có chút khí thế.
Thực lực một thân căn bản không có không gian phát huy.
Giang Trầη cũng mừng rỡ, không phải là hắn không có thực lực chiến đấu.
Mà hắn cảm thấy, có thể không sử dụng thực lực của mình thì không nên sử dụng.
Tránh bị người ta nhìn ra mánh khóe.
Long Tiểu Huyền đã thiện chiến như vậy, vậy để cho Long Tiểu Huyền ra sức nhiều hơn một chút.
Dù sao gia hỏa hiếu chiến này nghẹn khuất đã lâu.
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên bên tai, Kha trưởng lão kia ứa mồ hôi lạnh.
Thính lực của hắn rất tốt, tự nhiên có thể phân biệt rõ tiếng kêu thảm thiết là từ miệng ai mà ra.
Nghe thấy những thanh âm này, không ngờ đều là những thanh âm mà hắn quen thuộc.
Không thể nghi ngờ, những người kêu la thảm thiết chính là đồng đảng Vẫn Thiên hội của hắn.
Về phần hai người trẻ tuổi kia lúc này đang giống như mãnh hổ tiến vào bầy cừu, đại sát tứ phương.
Tình cảnh này khiến cho trong lòng Kha trưởng lão rung động không thôi.
Hắn tuyệt đối không thể tưởng tượng được, những tưởng miếng thịt béo tự dâng tới cửa lại là thứ khó nhằn như vậy.
Vốn cho là đối thủ, thế nhưng người ta ngay từ đầu đã định ăn tươi bọn họ.
Trong lúc nhất thời Kha trưởng lão hối hận, sợ hãi, đồng thời lại chờ đợi đám người hội chủ mau chóng trở về sớm hơn.
Xem tiếp...Độc tôn tam giới
truyện tranh Độc tôn tam giới
truyện Độc tôn tam giới
Độc tôn tam giới truyện chữ
đọc truyện Độc tôn tam giới
yêu thần ký chap
truyenfull.vn
truyenfull.vip
truyenfull.vip
truyen.tangthuvien.vn/
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License