Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
Chapter
0247
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
net Nếu như, em thích, hết thảy những thứ này đều có thể là của em.
Kỷ Tu Nhiễm nhìn phía dưới, nhẹ giọng cười nói.
Có thể là của em? Thiếu nữ cũng hướng về phía dưới quan sát, thực sự nơi đây nhìn không khác gì một hoàng triều.
Nhưng anh là Kỷ Hoàng, anh cam lòng đem hết thảy mọi thứ nhường cho em sao? Nhiếp Vô Ưu trêu ghẹo.
Nếu như, em muốn làm Nhiếp Hoàng.
Kỷ Tu Nhiễm đáp.
Nhiếp Hoàng? Nhiếp Vô Ưu liền vội vàng lắc đầu: Thôi thôi, thật là khó nghe.
Em làm Bạch Phong vẫn tốt hơn!Không cho thiếu nữ có cơ hội tiếp tục mở miệng, cánh tay của chàng trai dùng sức, một tay ôm lấy Nhiếp Vô Ưu bên cạnh mình vào lòng.
Vội vàng không kịp chuẩn bị, thiếu nữ trong nháy mắt ngã vào trong ngực của chàng trai.
Đợi Nhiếp Vô Ưu phục hồi lại tinh thần, khuôn mặt đã đỏ bừng.
Nàng chưa bao giờ có loại cảm giác mặt đỏ tim nhảy như vậy.
Mặc dù, cũng có rất nhiều chàng trai tướng mạo đẹp mắt, nhưng loại đặc biệt như Kỷ Tu Nhiễm, không một ai có thể thay thế.
Không nên quá khổ cực.
Kỷ Tu Nhiễm nhẹ giọng nói.
Anh mới khổ cực.
Nhiếp Vô Ưu phản kích: Đúng rồi, gần đây Đồng gia và Chu gia, và cả cái tên Lý Thuần bị anh đánh bại kia, truyền tin ra, muốn lấy mạng của anh.
Anh biết chưa?Không biết.
Kỷ Tu Nhiễm lắc đầu một cái.
Hả? Không biết? Nhiếp Vô Ưu có chút sửng sốt: Làm sao anh lại có thể không biết, quá nguy hiểm!Anh sẽ không quá để ý những lời nói vớ vẩn của đám a miêu a cẩu.
Kỷ Tu Nhiễm khẽ mỉm cười.
Nhất định phải bảo vệ tốt chính mình, biết không? Thiếu nữ mặt đầy lo âu.
Ừm.
Kỷ Tu Nhiễm đáp.
Sắc mặt của anh, cảm giác có vẻ không được tốt cho lắm? Thiếu nữ quan sát tỉ mỉ khuôn mặt Kỷ Tu Nhiễm.
Có thể là do trời giá rét, chúng ta trở về đi thôi! Kỷ Tu Nhiễm đứng dậy, vô cùng tự nhiên nắm tay của cô bé, chợt rời khỏi nơi này.
Vài ngày sau.
Tổng bộ thế lực Kỷ Hoàng, bên trong thư phòng.
Kỷ Hoàng.
Khô Cốt bước nhanh đến.
Nói.
Kỷ Tu Nhiễm nói.
Là chuyện liên quan đến Vô Ưu tiểu thư.
Thần sắc Khô Cốt có chút do dự.
Khô Cốt vừa dứt tiếng, chân mày chàng trai nhất thời nhíu lại: Thế nào?Vô Ưu tiểu thư.
bị.
bị Chu gia, Đồng gia, và cả đám người Lý Thuần gài bẫy.
Bị bắt! Khô Cốt báo cáo đúng sự thật.
Nghe tiếng, chàng trai từ trước đến giờ vốn luôn trầm tĩnh lạnh lùng, bỗng đứng bật dậy, trong mắt hiện ra hàn băng và hung ác chưa bao giờ có, trên trán nổi gân xanh.
Tay anh, đặt ở trên bàn đọc sách, như là muốn để cho mình hoàn toàn tỉnh táo lại.
Nhưng mà, chỉ nghe một tiếng rầm thật lớn vang lên, mảnh gỗ vụn văng khắp nơi, bàn đọc sách đã nát bấy.
Kỷ Hoàng.
Khô Cốt cực kỳ hoảng sợ! Đời này, lần đầu tiên hắn thấy ông chủ nhà mình gần như đã mất đi lý trí.
Kỷ Hoàng cho tới bây giờ luôn giỏi bày mưu lập kế, chưa từng rơi vào trạng thái như hôm nay!Là ai.
Để lộ ra ngoài? Chàng trai mặt không cảm xúc.
Khô Cốt có thể cảm nhận được, anh đang cố gắng áp chế dã thú sắp vượt ngục khỏi tù đày nơi sâu xa trong nội tâm.
Kỷ Hoàng, căn bản không một ai biết quan hệ giữa ngài và Minh chủ Không Sợ Minh Bạch Phong.
Tôi nghĩ, hẳn là thời điểm Vô Ưu tiểu thư tới tổng bộ chúng ta, bị người của chúng ta nhìn thấy.
Sau đó, không cẩn thận tiết lộ ra ngoài.
Khô Cốt vội vàng giải thích nhanh.
Điều tra ra, giết không tha! Chàng trai ra lệnh.
Vâng.
Không Sợ Minh bên kia, tình hình như thế nào? Kỷ Tu Nhiễm tiếp tục hỏi.
Người của Không Sợ Minh, cũng không biết Vô Ưu tiểu thư bị bắt.
Chu gia, Đồng gia và cả Lý Thuần, lần này đã bỏ ra vốn liếng rất lớn.
Nói cách khác, bọn họ cũng tổn thất nặng nề, chết mười mấy vị cao tầng.
Vô Ưu tiểu thư đánh tới kiệt sức, bởi vì đối phương quá hèn hạ, số người cũng quá nhiều.
Khô Cốt nói.
Vào giờ phút này, chàng trai tỉnh táo đến đáng sợ, nhưng Khô Cốt lại có thể cảm nhận được, một bầu lệ khí đã không cách nào át chế kia.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
net Lấy ra! Kỷ Tu Nhiễm đưa tay về phía Khô Cốt.
Kỷ Hoàng, lấy cái gì? Khô Cốt đầy kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền hiểu được.
Tin tức Lý Thuần và hai nhà Chu Đồng chuyển đến cho ta! Chàng trai nói.
Chuyện này.
Lập tức, chân mày Khô Cốt nhíu chặt lại.
Kỷ Hoàng, làm sao biết.
??Vô Ưu và bọn họ, không thù không oán.
Lý Thuần bắt Vô Ưu, còn không phải là buộc ta hiện thân? Nếu bọn họ thực hiện vô cùng bí mật, dĩ nhiên là sẽ chuyển đến cho ta bức thư chứa đầu mối.
Nếu không, bọn họ trói Vô Ưu lại có ý nghĩa gì? Chàng trai phân tích.
Kỷ Hoàng.
Nhưng mà.
Khô Cốt có chút do dự.
Không nên để cho ta lặp lại lần thứ hai! Chàng trai đã đứng cạnh biên giới mất lý trí.
Cuối cùng, Khô Cốt thở dài, đem bức thư đưa cho Kỷ Tu Nhiễm.
Sau khi xem thư xong, Kỷ Tu Nhiễm nói: Bất luận người nào, đều không nên khinh cử vọng động, ta sẽ đến nơi hẹn!Cái gì!Khô Cốt kinh hãi đến biến sắc, cái gì? Đến nơi hẹn! Đây là cuộc hẹn đòi mạng đấy!Kỷ Hoàng, ngàn vạn lần không thể! Bọn họ hao tốn sức chín trâu hai hổ bắt cóc Vô Ưu tiểu thư, chính là buộc ngài đi vào khuôn khổ! Nếu như ngài thật sự đi đến nơi hẹn, chắc chắn phải chết! Khô Cốt vội vàng ngăn cản.
Chỉ cần nàng không có việc gì.
Ta không có gì hối tiếc.
Chàng trai lẩm bẩm trong miệng.
Đây là sai lầm duy nhất đời này của anh.
Nhưng mà chỉ một lần, lại tạo thành sai lầm lớn không cách nào vãn hồi!Không, Kỷ Hoàng, nếu như ngài đi, ngài và Vô Ưu tiểu thư, sợ rằng đều.
Chỉ cần ngài không đi, tạm thời Vô Ưu tiểu thư sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.
Dù sao, mục tiêu của bọn chúng chỉ có ngài! Khô Cốt nói.
Không nên để cho ta lặp lại một lần nữa.
Chàng trai lạnh lùng nói.
Kỷ Hoàng.
Cút!Khô Cốt chỉ có thể cắn răng lui ra.
Trong một mật thất nào đó.
Toàn thân thiếu nữ đầy vết máu, tay chân bị trói lại, tinh thần coi như không tệ, lạnh giá âm trầm chằm chằm nhìn mọi người tại đây.
Chỉ là không biết, Kỷ Tu Nhiễm, rốt cuộc có quan tâm tính mạng của ngươi hay không? Gã đàn ông cao lớn nhìn Nhiếp Vô Ưu, lạnh giọng nói.
A, nghe nói quan hệ giữa Bạch Phong và Kỷ Tu Nhiễm không tệ.
Coi như Kỷ Tu Nhiễm không quan tâm mạng của cô ta, lần này chúng ta thừa cơ nuốt Không Sợ Minh, cũng có thể giúp phát triển thế lực.
Gia chủ Đồng gia nói.
Năm đó, Kỷ Tu Nhiễm bày bố sát hại con ta, lần này, chắc chắn ta sẽ nghiền cốt hắn thành tro!Chỉ bằng các ngươi.
Nhiếp Vô Ưu nhìn chằm chằm đám người Lý Thuần và Chu gia Đồng gia, lạnh giọng cười một tiếng: Không biết tự lượng sức mình!Đúng vậy, nếu như không có ngươi ở trong tay chúng ta, có lẽ thật đúng là chúng ta không biết tự lượng sức mình.
Nhưng có ngươi, mọi chuyện đều đã khác.
Lý Thuần liếc nhìn Nhiếp Vô Ưu một cái.
Ta? Nhiếp Vô Ưu lắc đầu một cái: Xem ra, thật là khiến cho các ngươi thất vọng! Ta và Kỷ Tu Nhiễm, chẳng qua chỉ là quan hệ trên phương diện làm ăn.
Đoạn thời gian gần đây, Không Sợ Minh và Kỷ Hoàng bên kia có chút hợp tác.
Xem ra, các ngươi cũng chưa điều tra rõ đã tùy tiện hành động.
Nhiếp Vô Ưu vừa dứt tiếng, mọi người tại đây đều sửng sốt thấy rõ.
Kỷ Tu Nhiễm.
Em không cho phép anh tới.
Ngàn vạn lần đừng tới.
Mặt ngoài phong khinh vân đạm, nhưng trong lòng Nhiếp Vô Ưu đã nôn nóng vạn phần.
Gia chủ!Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên xông vào: Kỷ Tu Nhiễm đến rồi!Thật sao? Ánh mắt gia chủ Đồng gia sáng lên.
Ta tận mắt nhìn thấy.
Hơn nữa, chỉ có một mình hắn! Người đàn ông trung niên nói.
Được, tốt vô cùng! Gia chủ Chu gia đầy hưng phấn: Con trai.
Rốt cuộc cha có thể báo thù cho con rồi!Giờ phút này, Nhiếp Vô Ưu sững sờ tại chỗ.
Anh ấy.
vậy mà lại tới! Anh ấy bị ngốc sao! Không biết đây là tình cảnh phải chết sao! Tại sao anh phải làm như vậy!Rất nhanh, tiếng gõ cửa vang lên.
Người trung niên mở cửa phòng.
Chàng trai khoác chiếc áo khoác ngoài, mặt không biểu cảm đứng ở trước cửa: Có tiện để cho ta vào trong sao?Ha ha ha, Kỷ Hoàng, đại giá quang lâm, không tiếp đón từ xa! Hoan nghênh, vô cùng hoan nghênh, chúng ta đều đang chờ ngươi đây! Gia chủ Đồng gia cười nói.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
net Chàng trai siết chặt chiếc áo khoác trên người.
Chợt, không có bất kỳ do dự nào, nhanh chân đi vào trong căn phòng.
Rầm! Kỷ Tu Nhiễm vừa tiến vào, cửa phòng liền bị người ta đóng chặt lại.
Kỷ Tu Nhiễm, tại sao anh lại tới đây, có phải là anh ngốc hay không?! Nhìn thấy Kỷ Tu Nhiễm, thiếu nữ đã rơm rớm nước mắt.
Anh ấy.
sẽ chết!Nhưng mà, chàng trai cũng không hề đáp lại lấy một lời, đảo mắt nhìn qua đám người một vòng: Không biết, các vị dùng loại phương pháp này hẹn ta tới đây, có chuyện gì quan trọng?Thì cũng chẳng có chuyện gì, bất quá đã lâu không gặp Kỷ Hoàng, hết sức nhớ nhung! Chủ yếu là muốn ôn chút chuyện.
Lý Thuần nói.
Hừ! Gia chủ Chu gia hừ lạnh một tiếng: Kỷ Tu Nhiễm, năm đó ngươi giết chết con ta, giá họa cho Đồng gia, để cho ta và Đồng gia lưỡng bại câu thương.
Hẳn ngươi không ngờ tới, mình cũng sẽ có hôm nay!!Nghe lời nói này, khóe miệng Kỷ Tu Nhiễm khẽ nhếch lên, thờ ơ không đếm xỉa tới nói: Là các ngươi quá ngu, chỉ như vậy mà thôi.
Ha ha, giờ đã đến lúc nào rồi, ngươi còn mạnh miệng như thế.
Được, ngươi có thể vì ả đàn bà này tới chịu chết, ta cũng kính ngươi là một tên nam tử hán.
Năm đó ngươi giết con ta, ngày hôm nay ta liền muốn nữ nhân này, chết ở trước mắt ngươi! Gia chủ Chu gia dứt lời, hướng về phía người đàn ông trung niên ở bên cạnh ra lệnh: Trước chọc mù một con mắt của ả cho ta, coi như là tặng lễ ra mắt cho Kỷ Hoàng!Nghe tiếng, người đàn ông trung niên gật đầu một cái, dao găm trong tay trong nháy mắt đâm thẳng về phía Nhiếp Vô Ưu.
Giờ phút này, Nhiếp Vô Ưu có thể cảm nhận được thanh âm dao găm xé gió, khiến cho người ta kinh hãi.
Cơ hồ theo bản năng, thiếu nữ nhắm hai mắt lại.
Phập!Là âm thanh hung khí cắm vào trong da thịt.
Trên mặt của cô gái, cảm nhận được mấy giọt máu nóng bỏng.
Lúc này, Nhiếp Vô Ưu mở hai mắt ra.
Một màn trước mắt, lại khiến cho con ngươi nàng đột nhiên co rụt lại.
Chàng trai ngăn ở trước người của nàng, tóc dài tung bay.
Chẳng qua là, mái tóc đen như mực kia, cũng đã có vết máu dính vào.
Dao găm xuyên qua lòng bàn tay của chàng trai.
Tí tách Tí tách, từng giọt máu thuận theo đầu ngón tay Kỷ Tu Nhiễm nhỏ xuống trên mặt đất.
Tu Nhiễm ca ca!!Trong lúc nhất thời, nước mắt Nhiếp Vô Ưu đã không cách nào át chế.
Chàng trai quay đầu, khóe miệng vẫn vậy, nở một nụ cười mỉm đầy ấm áp với thiếu nữ.
Vẫn là nụ cười quen thuộc như vậy, nơi đáy mắt dạt dào vô vàn ôn nhu, phảng phất như vẫn còn là cậu hàng xóm nhà bên với nụ cười tỏa nắng năm nào.
Ha ha ha, không hổ là Kỷ Hoàng! Nếu như không phải là trận doanh bất đồng, Kỷ Hoàng, ta thật sự muốn cùng ngươi kết giao bằng hữu.
Sau khi ngươi chết, chắc chắn ta sẽ giúp ngươi hậu táng, ngươi đúng là một người đàn ông đích thực! Lý Thuần hướng về Kỷ Tu Nhiễm nói.
Người đàn ông với thân phận tôn quý này, lại dùng bàn tay của mình, giúp cô gái đỡ lấy một dao trí mạng.
Lập tức, Kỷ Tu Nhiễm tung một chưởng đánh bay gã đàn ông trung niên, cũng không quay đầu, đi tới bên cạnh Nhiếp Vô Ưu, nhìn những vết thương trên người nàng, chàng trai khẽ hỏi: Rất đau phải không?Không đau.
Em không đau, anh đi mau đi! Kỷ Tu Nhiễm, anh đi đi! Thiếu nữ dùng hết tất cả khí lực, hướng về chàng trai hô lên.
Nhưng mà, một giây kế tiếp, chàng trai lại ôm lấy cô gái: Thật có lỗi.
Là anh không tốt.
Không mà.
Thật sự là không mà.
Nước mắt làm ướt cả áo khoác ngoài của chàng trai, thiếu nữ cuộn tròn trong ngực của anh, liều mạng lắc đầu.
Vô Ưu.
Đừng sợ! Vô luận em ở đâu, trải qua cái gì.
anh đều sẽ ở bên em.
Chàng trai khẽ cười nói.
Em không sợ, chỉ cần anh ở đây, em sẽ không sợ.
Tu Nhiễm ca ca, em không sợ, nhưng nếu như kết cục là chết, em không hy vọng anh cũng đi theo.
Ở trong ngực của chàng trai, cho tới bây giờ cô gái vẫn chưa từng buông lỏng tinh thần.
Không Sợ Minh Chủ Bạch Phong kiên cường, ở bên cạnh Kỷ Tu Nhiễm, từ đầu đến cuối vẫn luôn là cô bé năm nào.
Nhìn thấy đồ ăn ngon sẽ chảy nước miếng, mệt mỏi sẽ để cho chàng trai cõng lấy nàng sau lưng, mặt sẽ đỏ.
sẽ làm nũng.
Cho dù chết, anh cũng vẫn luôn ở bên em.
Chàng trai nói.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
net Trong mắt thiếu nữ chan hòa nước mắt, nhìn chằm chằm chàng trai: Em không muốn để cho anh chết.
Vô Ưu, anh sẽ không để cho em chết.
Chàng trai cho thiếu nữ một nụ cười yên tâm.
Không cho Nhiếp Vô Ưu mở miệng, Kỷ Tu Nhiễm nói: Nói cho anh biết, là ai làm tổn thương em?Không quan trọng.
Thiếu nữ cười lắc đầu.
Với anh mà nói, quan trọng.
Kỷ Tu Nhiễm mặt không chút thay đổi nói.
Chợt, ánh mắt thiếu nữ, rơi vào trên người gã đàn ông trung niên mới vừa cầm dao nọ.
Phải không?Lúc này, Kỷ Tu Nhiễm chậm rãi đứng dậy, ánh mắt cũng rơi vào trên người hắn ta.
Ha ha ha, Kỷ Tu Nhiễm, có phải là ngươi không ý thức được tình cảnh và hiện trạng của mình hay không? Người đàn ông trung niên nhìn về phía Kỷ Tu Nhiễm, không sợ chút nào.
Hắn ta vừa dứt tiếng, cả người Kỷ Tu Nhiễm trong nháy mắt biến mất tại chỗ, đi tới bên cạnh hắn ta.
Xoẹt!Không có bất kỳ lời nói nhảm dư thừa, tay phải Kỷ Tu Nhiễm phất lên, một giây kế tiếp, máu tươi phun ra.
Nụ cười trên mặt gã trung niên lập tức nhanh chóng cứng đờ, liền bị sự hoảng sợ thay thế.
Hai tay gã trung niên che lấy cổ, máu tươi vẫn như cũ không cách nào ngừng.
Người đàn ông trung niên bị Kỷ Tu Nhiễm cắt đứt yết hầu, cho đến chết, hắn cũng không rõ ràng là Kỷ Tu Nhiễm làm sao làm được.
Kỷ Tu Nhiễm lãnh đạm thờ ơ nói: Tình cảnh của ta, và việc ngươi tổn thương nàng, không có bất cứ liên quan nào.
Ha ha ha, không hổ danh là Kỷ Hoàng! Đều nói Kỷ Hoàng thực lực cường đại, vốn tưởng rằng là tin đồn nhảm! Đây vẫn là lần đầu tiên ta nhìn thấy Kỷ Hoàng tự mình ra tay, coi như là mở rộng tầm mắt.
Lý Thuần cười vỗ tay.
Kỷ Tu Nhiễm cũng không đáp lại, xoay người đi tới bên người cô gái, dùng dao găm cởi trói cho cô.
Còn có thể đi sao? Kỷ Tu Nhiễm hỏi nhỏ.
Nhiếp Vô Ưu lắc đầu một cái: Không được.
Hiện tại em.
không thể nhúc nhích.
Tới đây.
Kỷ Tu Nhiễm khom người xuống.
Không được, Tu Nhiễm ca ca! Em van anh đấy.
Anh đi đi! Nếu như không mang theo em, em tin rằng.
anh có thể an toàn rời đi! Nhiếp Vô Ưu không nỡ.
Kỷ Tu Nhiễm lắc đầu một cái, một tay giữ lấy cô gái, cõng cô lên người.
Kỷ Tu Nhiễm, đây là lần đầu tiên ta thấy ngươi cúi đầu khom người.
Vì một ả đàn bà, đáng giá sao.
Dù phải đổi bằng tính mạng? Hàn quang trong mắt Lý Thuần lóe lên.
Chỉ bất quá, chàng trai cũng không đáp lời, cõng thiếu nữ ở sau lưng, từng bước một tiến về phía trước.
Giết.
Lý Thuần ra lệnh một tiếng.
Ánh đao kiếm ảnh, thật giống như một vòng tuần hoàn vô hạn lóe lên.
Chàng trai xuất thủ, giống như giao long xuất hải, trong nháy mắt đánh bay mấy người gần nhất.
Một đám ngu xuẩn! Xương sườn mềm của Kỷ Tu Nhiễm là Bạch Phong.
Lý Thuần cười lạnh nói.
Nghe tiếng, mọi người thay đổi mục tiêu, chém về phía Nhiếp Vô Ưu.
Phập!Không bao lâu, trên người chàng trai đã dính đầy máu tươi, áo khoác ngoài nhuộm đỏ một màu máu.
Thân thể chàng trai khẽ run, trên mặt vẫn không có bất kỳ biểu lộ gì.
Tu Nhiễm ca ca.
Không nên hành hạ em như vậy! Đừng có tiếp tục ngăn cản đao giúp em.
Em van anh đấy.
Ở sau lưng chàng trai, thiếu nữ đã sớm khóc không thành tiếng.
Lập tức, chàng trai quay đầu lại, trên mặt mang theo một nụ cười ôn nhu: Anh không đau.
Anh không đau.
Nhưng em đau! Thiếu nữ cuồng loạn.
Vô Ưu.
Anh sẽ dẫn em đi ra.
Sau một hồi yên lặng, chàng trai mở miệng nói.
Kỷ Tu Nhiễm, ta ngược lại muốn nhìn xem, làm sao ngươi có thể còn sống mà đi ra khỏi đây! Lập tức, Lý Thuần nhảy lên một cái, dao găm trong tay đâm thẳng về phía sau lưng Nhiếp Vô Ưu.
Dưới con mắt mọi người, Kỷ Tu Nhiễm trong nháy mắt xoay người.
Phập một tiếng, dao găm đâm vào lồng ngực của Kỷ Tu Nhiễm.
Lý Thuần, ngươi cho rằng là.
Ngươi thắng rồi sao? Chàng trai mặt không đổi sắc nói.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
net Không phải sao? Lý Thuần cười lạnh: Máu của ngươi, thật sự rất nóng nha!Động thủ! Kỷ Tu Nhiễm lạnh lùng ra lệnh.
Nghe tiếng, Lý Thuần sửng sốt thấy rõ.
Còn không đợi Lý Thuần phục hồi lại tinh thần, mấy tên cao thủ đi theo hắn ta, trong mắt nhất thời lóe lên hàn quang, dao găm trong tay, trong nháy mắt hung hăng đâm vào sau lưng của Lý Thuần.
Ngươi.
Các ngươi!Lý Thuần hoảng sợ xoay người lại, nhìn chằm chằm hai vị tâm phúc.
Xin lỗi, chúng ta đã sớm là người của Kỷ Hoàng rồi! Một tên tâm phúc trong đó lạnh lùng nói.
Phập!Một người khác, tựa như không muốn nói nhảm, dao găm đâm xuyên qua cổ của Lý Thuần.
Thấy vậy, gia chủ hai nhà Đồng, Chu giận tím mặt.
Cái tên Kỷ Tu Nhiễm đáng chết!Thực lực của Lý Thuần cực mạnh, tại Độc Lập Châu nằm trong nhóm đứng đầu, lại cộng thêm bọn họ người đông thế mạnh! Coi như vài tên tâm phúc của Lý Thuần là người của Kỷ Tu Nhiễm, Kỷ Tu Nhiễm cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ! Hắn bày kế đợi cho Lý Thuần buông lỏng cảnh giác, đâm một đòn trí mạng!Kỷ Tu Nhiễm.
vẫn đang luôn chờ đợi! Hắn vậy mà lại có thể dùng mạng của mình đánh cược!Tên súc sinh này, từ khi vừa mới bắt đầu vào cửa, cũng đã chuẩn bị xong!Đáng tiếc cho Lý Thuần, cho là chính mình hoàn toàn thắng Kỷ Tu Nhiễm, nhưng từ đầu đến cuối lại bị Kỷ Tu Nhiễm đặt bẫy! Cho dù đây là tình thế tất phải chết, Kỷ Tu Nhiễm dùng mạng mình đi đánh cược.
Nhưng hắn, thắng cuộc!Lý Thuần đã chết, những người còn lại, căn bản không đủ nhìn!Kỷ Hoàng! Nhìn thấy thân thể Kỷ Tu Nhiễm lảo đảo muốn ngã, hai vị tâm phúc có chút nôn nóng.
Không cần quản ta.
Kỷ Tu Nhiễm liếc nhìn gia chủ Chu gia và Đồng gia một cái: Để cho bọn chúng nếm hết.
tất cả thống khổ trên đời này.
Dứt lời, chàng trai cũng không quay đầu lại, cõng lấy thiếu nữ sau lưng, rời khỏi nơi này.
Tuyết lớn bồng bềnh, mỗi một bước của chàng trai, lộ rõ vẻ mệt nhọc.
Tu Nhiễm ca ca, thả em xuống! Thiếu nữ giẫy giụa.
Cuối cùng, thiếu nữ tránh thoát, chàng trai thì lại chậm rãi ngã vào trong đống tuyết.
Trên khuôn mặt tuyệt sắc của anh, tràn đầy vui vẻ yên tâm, đưa tay vuốt ve mái tóc dài của người thiếu nữ: Sợ không?Sợ.
!! Em sợ anh chết, Kỷ Tu Nhiễm, anh là đồ ngốc! Thiếu nữ đưa tay đem Kỷ Tu Nhiễm ôm vào trong ngực: Nếu như, anh chết.
Em sống, còn có ý nghĩa gì.
Anh không nên tới!Nghe tiếng, chàng trai chợt yên lặng, cũng không tiếp tục đáp lại.
Nhưng nếu như.
nếu như em chết, anh sống, lại còn ý nghĩa gì?.
Nửa tháng sau.
Kỷ Tu Nhiễm, anh thực sự là quá trâu rồi! Hải Đường nhìn chằm chằm chàng trai đã có thể xuống giường đi lại, ca thán.
Thế nào? Kỷ Tu Nhiễm hỏi.
Suýt chút nữa chết chùm cả hai! Hải Đường nói.
Chỉ xem kết quả là được rồi.
Kỷ Tu Nhiễm nói.
Kỷ Tu Nhiễm, tôi hỏi anh.
Vô Ưu.
đối với anh mà nói, rốt cuộc là cái gì? Sau một hồi, Hải Đường híp hai con ngươi, nhìn về phía Kỷ Tu Nhiễm hỏi.
Kỷ Tu Nhiễm khẽ mỉm cười, cũng không đáp lại.
Anh không cần chia sẻ cùng bất luận kẻ nào.
Hải Đường!Đang nói, Nhiếp Vô Ưu xách theo một đống lớn cơm hộp đi vào.
Ánh trăng sáng của anh tới rồi, tôi chuồn đây! Hải Đường cười một tiếng, xoay người rời đi.
Tới rồi.
Kỷ Tu Nhiễm nhìn về phía Nhiếp Vô Ưu.
Nhanh tới dùng cơm, cơm ngon em làm cho anh đây! Nhiếp Vô Ưu cười nói.
Kỷ Tu Nhiễm lần nữa yên lặng quay trở lại trên giường, nhìn thiếu nữ giúp anh mở hộp cơm ra.
Đây là canh gà ác, để anh bồi bổ máu.
Còn có đồ xào.
Nhiếp Vô Ưu nói.
Nhiếp Vô Ưu cầm muỗng lên: Há miệng.
Kỷ Tu Nhiễm: .
Ăn ngon sao? Thiếu nữ mặt đầy mong đợi.
Ừm.
Nhìn thấy em, anh đã mất đi vị giác, đã không cách nào thưởng thức mỹ vị của thức ăn.
Kỷ Tu Nhiễm cười nói.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
net Thời gian thoáng một cái đã qua.
Nàng theo ông ngoại vào nam ra bắc, anh thi triển nguyện vọng, không ngừng mở rộng bản đồ thế lực Kỷ gia.
Mặc dù hai người bên nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, nhưng cũng càng ngày càng thân thiết với nhau hơn.
Thiếu nữ tuổi còn quá nhỏ, đối với tình cảm ngây thơ mà u mê, nhưng anh lại không nóng vội! Cuộc đời còn lại rất dài, anh và nàng còn có quá nhiều thời gian.
Anh cũng tự tin, Tiểu Vô Ưu của mình, sẽ không dễ dàng xiêu lòng vì một người đàn ông khác.
Nhưng mà.
Mọi thứ anh đều tính kỹ, nhưng không tính được ý trời.
Kỷ Hoàng, thân thể của ngài.
sợ rằng.
Lão giả bên cạnh Hải Đường, nhìn chằm chằm chàng trai, chân mày nhíu lại.
Sau khi chàng trai biết được tình hình thân thể của mình, tr.
uye.
nful.
l.
ne.
t cũng không nói thêm gì, phảng phất như hết thảy những thứ này, đã sớm dự đoán trước từ lâu.
Hic, đúng là tài hoa bạc mệnh mà.
Sau một hồi, lão giả đầy thương tiếc lắc đầu, nhẹ giọng thở dài.
Ừm, minh bạch.
Chàng trai yên lặng rất lâu, khổ sở cười, xoay người rời đi.
Kiếm khách có kiếm, văn nhân có bút.
Sau này, Kỷ Tu Nhiễm sẽ không còn có Nhiếp Vô Ưu.
Xem ra, ông trời cũng không cho phép, bên trong tương lai của nàng có anh.
Kỷ Tu Nhiễm!Thấy chàng trai rời đi, Hải Đường nhanh chóng đuổi theo: Anh nhất định phải nghỉ ngơi cho khỏe.
Nghe tiếng, chàng trai dừng bước, ánh mắt rơi vào trên người Hải Đường: Nhưng tôi, còn có rất nhiều chuyện phải làm.
Rất nhiều chuyện? Chẳng lẽ còn quan trọng hơn so với mạng của anh à? Hải Đường vội la lên.
Như vậy, nằm ở trên giường, trời cao sẽ không thu lấy mạng của tôi sao? Kỷ Tu Nhiễm chỉ về phía bầu trời.
Tôi đi nói cho Vô Ưu.
Rất nhanh, Hải Đường lấy điện thoại di động ra.
Nhưng mà, Kỷ Tu Nhiễm lắc đầu một cái: Không cần.
Kỷ Tu Nhiễm, anh có ý gì? Chuyện lớn như vậy, Vô Ưu không có quyền được biết sao? Chân mày Hải Đường nhăn lại.
Tăng thêm phiền não.
Kỷ Tu Nhiễm nhẹ giọng trả lời.
Rốt cuộc anh có ý gì, anh dự định lừa gạt Vô Ưu, sau đó đẩy Vô Ưu rời đi? Hải Đường hỏi.
Kỷ Tu Nhiễm yên lặng không đáp.
A, Kỷ Tu Nhiễm.
Anh thật vĩ đại, anh nghĩ mình là ai? Anh thật sự xem mình như là nam chính trong truyện ngôn tình ngược rồi sao? Những chuyện vĩ đại tự mình gánh vác, sau đó một mình cô độc hoàn toàn biến mất khỏi cái thế giới này? Hải Đường cả giận nói.
Mỗi một người, đều có quyền lựa chọn, không liên quan tới vĩ đại.
Chàng trai nói xong, cũng không quay đầu lại, xoay người rời đi.
Trên hải đảo, trong kho hàng cũ nát, chàng trai chậm rãi mở hai mắt ra, sắc mặt trắng bệch.
Anh thật giống như vừa mơ một giấc mơ, đã mơ thấy lần đầu gặp gỡ, đã mơ thấy khoảng thời gian hạnh phúc bên nhau, đã mơ thấy cả sự cô độc và tuyệt vọng.
Rất nhanh, chàng trai hơi có chút phí sức sửa sang lại áo sơ mi trắng trên người mình một phen, nhìn vào ống kính, trên mặt lộ ra một nụ cười đầy ấm áp.
Chúc em tân hôn hạnh phúc.
Lúc nói chuyện, trong mắt của chàng trai, có từng tia chấn động! Anh cúi đầu xuống, không muốn để cho ống kính bắt được chút tâm tình nào của mình.
Hồi lâu sau, lúc này chàng trai mới một lần nữa đối mặt với ống kính.
Không hẹn gặp lại.
Bờ biển, chàng trai điều chỉnh cơ thể mình sang một tư thế thoải mái một chút.
Anh còn nhớ, rất nhiều năm trước, chính mình và cô gái kia, đã từng ngồi ở bờ biển như vậy, ăn Bento tiện lợi, trò chuyện về tương lai.
Cảm thụ gió biển thổi lất phất, trong đầu của chàng trai, lại lần nữa bắt đầu nhớ lại những hình ảnh trong giấc mộng.
Kỷ gia.
Mặt trời chói chang trên cao.
Bé gái ôm lấy một cái nồi lớn, mồ hồi đã sớm ướt sũng khắp cả người.
Chợt, cô bé dùng nhánh cây đỡ lấy cái miệng chiếc nồi sắt to lớn kia, trộm không ít thức ăn từ phòng bếp Kỷ gia làm mồi dụ, nhét vào phía dưới nồi.
Một lát sau, đặt mồi nhử xong, bé gái trốn phía sau đại thụ.
Trong tay cô bé giữ lấy một sợi dây.
Cô bé vốn định dùng chiếc nồi lớn này bắt mấy con chim nhỏ phía sau núi ở Kỷ gia, nhưng mà đợi đã lâu, lại cũng không thấy con chim nào mắc bẫy.
Ngay chính thời điểm cô bé bắt đầu buồn ngủ, một đứa bé trai cầm một quyển sách trong tay, đi tới trước cái nồi lớn, hơi sững sờ, nhìn bốn phía một chút, cũng không thấy ai, chỉ thấy đáy nồi đang đặt một ít thức ăn.
Đây là đang làm gì.
?Lúc này, cậu bé khom người xuống, tò mò thò đầu vào trong, nhìn xuống phía bên trong đáy nồi.
Cô bé đang buồn ngủ, cảm nhận được sợi dây trong tay có chút động tĩnh, theo bản năng vội vàng kéo một cái về bên trái.
Chỉ nghe một tiếng cạch vang lên, nồi lớn ngã xuống, cậu bé còn chưa phục hồi lại tinh thần, trong nháy mắt đã bị nhốt bên trong chiếc nồi lớn.
Bé gái kích động từ phía sau đại thụ chạy ra, đến cạnh nồi lớn, hưng phấn không thôi mà hoan hô —— Oa ha ha ha, bắt được, bắt được!Người nào?Nghe được trong nồi lại có âm thanh truyền tới, dường như cô bé sợ hết hồn: Oa, chim thành tinh rồi, ngươi là yêu quái sao! Lại có thể biết nói chuyện!Ngươi là ai?A, ta? Ta gọi là Nhiếp Vô Ưu, ngươi thì sao?.
Nhiếp Vô Ưu.
Vô Ưu.
Lúc đó, đại khái anh tuyệt đối sẽ không nghĩ đến, chính mình lại bị một cái bẫy vụng về như vậy vây khốn.
Một lần vây khốn, chính là cả đời.
HẾTBiên soạn: Đức Uy truyenfull.
net Học võ nghệ? Cậu bé buông bàn tính trong tay xuống, ngoẹo đầu nhìn về phía cha mẹ, chợt lắc đầu một cái: Có cái gì đáng học, con không đi!Tiểu thiếu gia Nhiếp gia có thể coi như là có chút danh tiếng tại Độc Lập Châu, nhưng không chỉ là bởi vì mối quan hệ của Nhiếp gia.
Nhiếp Vô Danh có thiên phú võ đạo cực cao, nhưng lại có khuynh hướng thích tính toán, thường xuyên thực hiện một chút ít mua bán với những người chung quanh.
Cha mẹ, Nhiếp gia chúng ta có bao nhiêu tiền vậy? Đợi sau khi hai người chết đi, con tiếp quản quyền hành kinh tế Nhiếp gia không tốt sao? Học võ có ích lợi gì, cha mẹ nhìn Thẩm gia.
Đối với việc cha mẹ muốn đưa mình ra bên ngoài học võ nghệ, Nhiếp Vô Danh tỏ vẻ rất nghi ngờ.
Nghe nói vậy, Nhiếp gia chủ giận tím mặt: Đồ khốn! Đi ngay, lập tức đưa đi cho ta!.
Chưa tới ba ngày sau, Nhiếp Vô Danh bị đưa ra khỏi Độc Lập Châu.
Hương trấn nào đó, tại một quốc gia nhỏ gần Độc Lập Châu.
Nhiếp Vô Danh nhìn lấy căn biệt thự trong trấn nhỏ, lại nhìn một chút chủ nhân biệt thự này.
Cậu bé hoàn toàn không cách nào lý giải, tại sao cha mẹ lại muốn đem chính mình ném tới cái nơi khỉ ho cò gáy này?Còn nữa, người phụ nữ đang phì phèo thuốc lá bên cạnh mình rốt cuộc là như thế nào? Cha mẹ để cho mình theo bà ta học nghệ?Nhiếp Vô Danh hoàn toàn nhìn không ra, rốt cuộc người phụ nữ này có chỗ nào đặc biệt! Có vẻ cũng chẳng có gì ghê gớm! Nếu như buộc phải chỉ ra một điểm nổi bật nào đó, thực ra là có.
Người phụ nữ trước mắt này, vô luận là tướng mạo hay là vóc người, cơ hồ đều đạt tới đỉnh cao! Chỉ bất quá cách ăn mặc lại hết sức tùy ý: một chiếc quần jean nhìn qua có vẻ cũ rách, áo rộng thùng thình,.
nhưng cũng không thể nào che giấu đi được vẻ đẹp tự nhiên.
Nếu như nghiêm túc ăn diện một phen, hẳn sẽ là một mỹ nhân hiếm thấy.
Vô Danh, tổ tiên ta và tổ tiên của cháu, có thể nói là từng có qua lại.
Cha mẹ cháu đưa cháu đến chỗ ta học tập, hy vọng sau này cháu biết nghe lời một chút, làm được không? Người phụ nữ nhìn về phía Nhiếp Vô Danh, nhẹ giọng cười nói.
Nghe tiếng, Nhiếp Vô Danh nháy nháy mắt: Bà tám chết bằm, cha mẹ tôi đều không quản được tôi, bà bằng cái gì quản tôi? Tôi nhổ vào!Nhiếp Vô Danh hừ lạnh một tiếng, xoay người liền định rời đi.
Nhưng mà, còn chưa đi được mấy bước, người phụ nữ kia đã bắt được cổ áo Nhiếp Vô Danh từ phía sau, nhấc hắn lên.
Ranh con, thật là không có gia giáo! Cha mẹ dạy dỗ kiểu gì vậy?Bà ta lạnh giọng cười một tiếng.
Tôi cảnh cáo bà, lập tức buông ra cho tôi! Trai hiền không đánh với phụ nữ! Tiểu gia cho tới bây giờ chưa từng đánh phụ nữ, tôi không ngại phá cái lệ này.
Tôi cho bà biết, tôi rất mạnh.
Nhiếp Vô Danh gầm gừ giữa không trung, giương nanh múa vuốt.
Nữ nhân nọ lại bị bộ dáng Nhiếp Vô Danh chọc cười, đem Nhiếp Vô Danh nhẹ nhàng đặt khẽ trên mặt đất, hai tay cắm vào túi quần, có chút hăng hái: Rất mạnh sao? Thật đúng là nhìn không ra! Như vậy đi, nếu như cháu có thể đánh thắng ta, ta liền đưa cháu trở về Độc Lập Châu, thế nào?Được, đây chính là bà tự nói đó! Vậy thì chớ trách Vô Danh gia gia lạt thủ tồi hoa! Không biết thương hương tiếc ngọc! Nhiếp Vô Danh hừ lạnh một tiếng.
Lạt thủ tồi hoa.
Thương hương tiếc ngọc.
Tiểu quỷ, những lời này, học được ở chỗ nào vậy? Bà ta hiếu kỳ hỏi.
Quả thực bà không nghĩ ra, một đứa bé 78 tuổi, làm sao có thể nói ra được những lời này.
Tự học, xin hãy ca tụng tôi là thiên tài nào! Nhiếp Vô Danh nói.
Sẽ không phải là cháu học từ chỗ cha mình đấy chứ? Bà ta cười nói.
Nghe lời nói này, Nhiếp Vô Danh nhất thời sửng sốt thấy rõ: Làm sao bà biết?Còn không đợi người kia tiếp tục mở miệng nói gì, Nhiếp Vô Danh bỗng nhiên nhìn về phía sau lưng bà ta, mặt đầy kinh ngạc: Mẹ, sao mẹ lại tới đây?Nhiếp Vô Danh vừa dứt tiếng, người phụ nữ theo bản năng quay về phía sau lưng nhìn lại.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
net Thấy vậy, Nhiếp Vô Danh cười to một tiếng, giơ quả đấm lên, lập tức vội vàng phóng thẳng về phía người phụ nữ nọ: Giang hồ hiểm ác, lòng người khó dò! Để tôi tới dạy cho bà một khóa học!Nhưng mà, chỉ nghe một tiếng Oạch!!, thân hình Nhiếp Vô Danh mất đà, vấp té xuống ngay bên chân của bà ta.
Giờ phút này, người phụ nữ kia xoay người lại, mặt đầy vô tình nhìn về phía Nhiếp Vô Danh: Cháu nói cái gì?Nhiếp Vô Danh: Ồ.
là tôi quá nhớ mẹ mình, chắc là mới vừa rồi gặp ảo giác.
Mới vừa rồi cháu nói muốn dạy ai học một khóa? Bà ta nhìn chằm chằm Nhiếp Vô Danh.
Không phải là tôi tới học nghệ sao, bà dạy một khóa cho tôi đi! Nhiếp Vô Danh nói.
Lúc này, người phụ nữ nọ một tay nhấc bổng Nhiếp Vô Danh lên, đi về căn biệt thự ở phía trước.
Làm học sinh của ta, cháu cần phải tuân thủ ba điều.
Bên trong phòng khách, người phụ nữ nhìn chằm chằm Nhiếp Vô Danh, giọng nói có phần hòa hoãn.
Ba điều gì cơ? Nhiếp Vô Danh hiếu kỳ hỏi.
Thứ nhất, bắt đầu từ hôm nay, cháu phụ trách vệ sinh trong nhà, và mua thức ăn, nấu cơm.
Thứ hai, sau này ta nói cái gì, cháu làm cái đó, không cho phép có bất kỳ dị nghị gì.
Thứ ba, bây giờ cháu là một thành viên trong gia đình chúng ta, cháu là người đàn ông duy nhất, phải chăm chỉ khổ luyện, sau này ít gì cũng có thể bảo vệ chúng ta.
Nhiếp Vô Danh ngồi ở trên ghế sa lon, hai chân đong đưa.
Người phụ nữ vừa dứt tiếng, Nhiếp Vô Danh liền lạnh giọng cười một tiếng: Làm sao chỉ có một mình tôi là đàn ông? Chồng bà đã chết rồi sao, bà là quả phụ à? Muốn để cho tôi mua thức ăn nấu cơm quét dọn vệ sinh, bà chớ hòng mơ tưởng! Tôi muốn học hầu quyền (võ khỉ), bà biểu diễn võ khỉ cho tôi nhìn một chút đi!Còn không đợi người phụ nữ mở miệng tiếp tục nói gì, một bé gái mặt lạnh như tiền, một thân váy dài trắng tinh, chậm rãi từ lầu hai đi xuống.
Mẹ.
Sao ồn vậy.
Cô bé nhẹ nhàng nói với người phụ nữ kia, tuy rằng ánh mắt lãnh đạm, nhưng lại pha lẫn một tia hiếu kỳ nhìn về phía Nhiếp Vô Danh.
Cậu là ai vậy? Nhiếp Vô Danh hướng về cô bé hỏi.
Cậu vào nhà tôi, tại sao hỏi tôi là ai? Cô bé lãnh đạm đáp.
Nhiếp Vô Danh, nó là con gái ta! Dựa theo bối phận để tính, cháu phải gọi con bé một tiếng cô.
Người phụ nữ kia nói.
Cô? Nhiếp Vô Danh nhìn chằm chằm cô bé: Dựa vào cái gì gọi cô ta là cô? Làm sao cô ta không gọi tôi là ông nội? Giờ cậu gọi tôi là ông nội, tôi gọi cậu là cô, chúng ta thân ai nấy gọi, như vậy tôi còn có thể chấp nhận.
Còn không đợi người phụ nữ kia mở miệng nói chuyện, Nhiếp Vô Danh bỗng nhiên tỉnh ngộ: Cô ấy là con gái của bà.
Nói như vậy, bà thật sự đã có chồng.
Mới vừa rồi bà còn nói tôi là người đàn ông duy nhất trong cái nhà này.
Chồng bà thật sự chết rồi, bà chính là quả phụ!Tiểu quỷ, ngươi cũng đừng có lấn tới! Ta chưa bao giờ đánh con nít.
Nữ nhân trở giọng lạnh lùng nói.
Bà tám, bà cũng đừng có giương nanh múa vuốt ở chỗ này, cho tới bây giờ tôi chưa từng đánh phụ nữ đâu! Nhiếp Vô Danh không cam lòng yếu thế.
Lăng Miểu, giúp mẹ hung hăng giáo huấn tên tiểu quỷ này! Người phụ nữ hướng về cô bé nói.
Nghe tiếng, cô bé lại lắc đầu một cái: Sẽ làm dơ bẩn tay của con.
Xem ra, mẹ đành phải tự mình động thủ giáo huấn tên tiểu quỷ này rồi.
Nữ nhân nhìn chằm chằm Nhiếp Vô Danh, lạnh giọng cười một tiếng.
Tới đi, tôi còn sợ một quả phụ như bà sao? Nhiếp Vô Danh trề môi ra khiêu khích.
Ước chừng nửa giờ sau.
Nhiếp Vô Danh mặt mũi sưng húp nhìn người phụ nữ kia, ý cười đầy mặt: Bà cô Lăng *, cho cháu ít tiền, cháu đi mua thức ăn.
* Nguyên gốc: cô nãi nãi: gọi họ hàng xa hoặc không có quan hệ huyết thống.
Phục hay không? Bà Lăng nhìn chằm chằm Nhiếp Vô Danh hỏi.
Cái gì mà có phục hay không.
Chủ yếu vì cháu là người đàn ông duy nhất trong nhà, cháu phải nhường bà và cô Lăng Miểu, đây chính là tôn trọng.
Cơ hồ bị khuất phục, Nhiếp Vô Danh không thể làm gì khác hơn là gánh vác hết thảy những việc chủ chốt trong cái nhà này: vệ sinh dọn dẹp, nấu nướng, lo ăn uống.
Bà Lăng đối với hắn cũng không tính là tệ lắm, việc giặt quần áo được giao cho Lăng Miểu.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
net Lăng Miểu, tại sao cậu lại họ Lăng vậy?Nhiếp Vô Danh nhìn chằm chằm bé gái, mặt đầy hiếu kỳ.
Vậy tại sao cậu họ Nhiếp? Cô bé hỏi.
Cha tôi họ Nhiếp đấy! Nhiếp Vô Danh trả lời.
Không phải là cha cậu họ Lăng sao? Lăng Miểu liếc Nhiếp Vô Danh một cái.
* Họ gốc của Nhiếp gia chủ là họ Lăng.
Híc, tình huống cha tôi có chút đặc thù.
Cậu cũng có thể lý giải là tôi theo họ mẹ tôi.
Thần sắc Nhiếp Vô Danh có chút lúng túng.
Tôi cũng theo họ mẹ, có vấn đề gì sao? Lăng Miểu lạnh nhạt nói.
Ý của tôi là.
Cha cậu đâu? Nhiếp Vô Danh đi thẳng vào vấn đề.
Lăng Miểu trầm tư chốc lát, tựa như cũng không kiêng kỵ: Cha tôi bỏ rơi tôi và mẹ, đi theo người đàn bà khác rồi.
Hả?Nhiếp Vô Danh có chút kinh ngạc: Tôi còn tưởng rằng cha cậu chết rồi, mẹ cậu là quả phụ, cậu là cô nhi.
Lăng Miểu: .
Bất quá, bà cô Lăng xinh đẹp như vậy, làm sao cha cậu lại có thể bỏ đi cùng người phụ nữ khác chứ? Chẳng lẽ nữ nhân kia xinh đẹp hơn bà cô Lăng sao? Nhiếp Vô Danh hiếu kỳ hỏi.
Nếu như cậu không biết nói chuyện, thì tốt nhất không nên lên tiếng.
Lăng Miểu khẽ nhíu mày.
Được được được! Không nói thì không nói.
Đúng rồi, khi tôi tới đây, thấy trong trấn nhỏ này có một vòng đu quay nhỏ, chúng ta đi ra ngoài chơi cho biết.
Nhiếp Vô Danh cười nói.
Nghe tiếng, Lăng Miểu lắc đầu một cái: Mẹ tôi không cho tôi đi ra ngoài chơi.
Bà cô Lăng không cho cậu đi ra ngoài chơi? Nhiếp Vô Danh sửng sốt một chút: Đây không phải là bóp chết tuổi thơ của chúng ta sao? Quả thật là tội ác tày trời.
Hơn nữa tôi cũng không có hứng thú gì.
Lăng Miểu tiếp tục nói.
Nhiếp Vô Danh chép chép miệng: Làm sao có thể không có hứng thú.
Tôi cho cậu biết, đó là vì cậu chưa từng đi chơi.
Đi thôi, tôi dẫn cậu đi.
Dứt lời, Nhiếp Vô Danh liền nắm lấy bàn tay nhỏ của Lăng Miểu, định cùng nhau rời đi.
Bất quá, cùng lắm chỉ trong vòng khoảng chừng hai nhịp thở, chỉ nghe uỳnh một tiếng, thân thể của Nhiếp Vô Danh bỗng nhiên mất đi thăng bằng, bị Lăng Miểu quật ngã xuống đất.
Ôi chao.
Nhiếp Vô Danh té xuống đất, gào thét bi thương không dứt.
Cậu không sao chứ.
Thấy Nhiếp Vô Danh kêu thê thảm, trong mắt Lăng Miểu thoáng qua một vệt sầu lo.
Căn bản là cô bé không dùng sức.
Làm sao không có việc gì? Tôi phải mách bà cô Lăng, cậu lại có thể đánh tôi! Nhiếp Vô Danh mặt đầy ủy khuất.
Ngã đụng vào chỗ nào hả? Lăng Miểu nhẹ nhàng ngồi xổm người xuống, một đôi con ngươi trong veo nhìn Nhiếp Vô Danh.
Đầu! Té u cả đầu rồi này, tự cậu rờ đi! Nhiếp Vô Danh ngồi trên mặt đất, rên rỉ một tiếng.
Lăng Miểu nhẹ nhàng xoa xoa ở trên đầu Nhiếp Vô Danh, thản nhiên nói: Không có chuyện gì.
Một hồi sẽ biến mất ngay thôi.
Cái gì mà không có việc gì? Tôi cho cậu biết, mới vừa rồi là tôi nhường cậu, khắc chế phản ứng bản năng của tôi.
Nếu không, bây giờ nhất định là cậu đã bị trọng thương, nói không chừng đã chết rồi.
Nhiếp Vô Danh tức giận lầm bầm.
Lăng Miểu nhìn Nhiếp Vô Danh, bất đắc dĩ vuốt cằm nói: Được rồi, tôi xin lỗi cậu, lần sau sẽ không đánh cậu.
Nếu như cậu không hài lòng, cậu cũng có thể đánh tôi một chút!Ai đánh cậu, tôi mới không có hứng thú đánh cậu.
Nhiếp Vô Danh nói.
Vậy.
Cậu muốn như thế nào? Lăng Miểu hỏi.
Nhiếp Vô Danh vỗ mông một cái, đứng dậy, lần nữa nắm lấy bàn tay nhỏ của Lăng Miểu: Vậy cậu dẫn tôi đi chơi vòng đu quay.
Vừa dứt lời, thân thể của Nhiếp Vô Danh lần nữa mất thăng bằng, bị Lăng Miểu theo phản xạ đánh ngã xuống đất.
Cậu.
Cậu là cái đồ lường gạt! Không phải cậu nói.
Không bao giờ đánh tôi nữa sao! Tại sao cậu lại đánh tôi, có phải cho là tôi đánh không lại cậu hay không? Nhiếp Vô Danh nhìn chằm chằm Lăng Miểu, trợn to cặp mắt.
Lăng Miểu yên lặng, sau đó đáp: Phản ứng bản năng.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
net Tôi bất kể, hôm nay cậu phải dẫn tôi đi ra ngoài chơi, nếu không tôi và cậu cả đời này không qua lại với nhau, không chết không thôi! Cậu không chết thì tôi phải lìa đời, tôi sẽ bỏ độc trong thức ăn của cậu, tôi sẽ hạ độc chết cậu! Nhiếp Vô Danh la lớn.
Lăng Miểu: .
Tự mình đi ra ngoài chơi là được rồi, tại sao nhất định muốn tôi dẫn cậu đi? Lăng Miểu có chút không hiểu.
Nói nhảm.
Tôi mới tới cái nơi khỉ ho cò gáy này, nếu đi ra ngoài sẽ không tìm được đường về.
Lại nói, không phải cậu là cô họ của tôi sao? Bối phận cậu lớn hơn tôi một bậc, cậu dẫn tôi đi ra ngoài chơi thì đã sao? Đây không phải là làm tròn nghĩa vụ và trách nhiệm của mình sao? Chẳng lẽ danh xưng cô chỉ là danh hão.
Nếu như cậu không dẫn tôi đi ra ngoài chơi, cậu phải gọi tôi là ông nội, cậu phải đền cho tôi! Nhiếp Vô Danh nói.
Cuối cùng, Lăng Miểu chỉ có thể đáp ứng yêu cầu của Nhiếp Vô Danh, dẫn cậu nhóc đi ra ngoài chơi.
Đi khoảng nửa giờ, hai người đi tới được vòng đu quay bỏ hoang tại trung tâm trấn nhỏ.
Lăng Miểu mắt không chớp nhìn chằm chằm vòng đu quay, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Không phải là cậu chưa từng chơi đấy chứ? Nhiếp Vô Danh hỏi.
Nghe tiếng, Lăng Miểu liền lắc đầu một cái.
Từ lúc ra đời cho tới nay, thậm chí cô chưa từng đi đến công viên.
Xem xong chưa, về nhà đi.
Lăng Miểu nói.
Đùa gì thế, tôi còn chưa leo lên chơi đây này.
Nhiếp Vô Danh lắc đầu một cái.
Nơi này bỏ hoang đã lâu, không cho vào.
Lăng Miểu nhìn về phía Nhiếp Vô Danh.
Vậy thì đã sao, chúng ta len lén chạy vào chơi không được sao? Nhiếp Vô Danh cười hăm hở.
Lăng Miểu chợt nhận ra, từ bé đến nay, đây là sự việc điên rồ nhất mà mình từng làm, đi theo Nhiếp Vô Danh lén trốn đi chơi đu quay.
Chỉ bất quá, bởi vì nguyên nhân bỏ hoang đã lâu, vòng đu quay cũng không thể chuyển động, hai người không thể làm gì khác hơn là leo lên vị trí khoảng giữa.
Mà vòng đu quay nơi này cũng không tính là quá cao, cho nên, thật ra cũng không có nguy hiểm gì.
Sao hả, có mát không? Nhiếp Vô Danh cười nói.
Ừm.
Lăng Miểu nhẹ nhàng gật đầu.
Hic, cậu thật là thảm, ngay cả vòng đu quay cũng chưa từng chơi.
Nhiếp Vô Danh lắc đầu một cái.
Tôi nghe nói.
Cha mẹ của cậu cũng rất nghiêm khắc, cậu thường xuyên đi ra ngoài chơi à? Lăng Miểu có chút hiếu kỳ.
Nghiêm khắc thì nghiêm khắc, cha mẹ tôi cũng chưa bao giờ cho phép tôi đi ra ngoài chơi.
Bất quá cũng còn may, tôi có một người em gái, con bé gọi là Nhiếp Vô Ưu.
Con bé thường xuyên lén dẫn tôi đi ra ngoài chơi.
Nếu như cha mẹ tôi tức giận, tôi liền nói là em gái cưỡng ép mình đi chơi, còn tôi đánh không lại nó.
Nhiếp Vô Danh suy nghĩ một chút, sau đó mở miệng nói.
Phải không.
? Lăng Miểu như có điều suy nghĩ: Nhiếp Vô Ưu.
Tên rất dễ nghe.
Dễ nghe cái gì chứ, hàm nghĩa chỉ là không sầu lo, không tim không phổi.
Nhiếp Vô Danh nhìn ngắm phong cảnh phía xa nói.
Thật hâm mộ cậu có một cô em gái.
Lăng Miểu nhìn về phía Nhiếp Vô Danh.
Hâm mộ tôi? Nhiếp Vô Danh thoáng sững sờ, chợt cười to nói: Có cái gì đáng hâm mộ? Em gái tôi từ nhỏ đã bị ông ngoại tôi mang đi, rất ít về nhà.
Ông ngoại tôi có khúc mắc với cha mẹ, không cho em gái tôi tiếp xúc với hai người.
Hơn nữa ông ngoại tôi rất lợi hại, dạy dỗ em gái tôi rất tốt.
Vì vậy cho nên hiện tại tôi cũng đánh không lại em gái, thường xuyên bị con bé khi dễ.
Nhưng.
để cho em gái khi dễ, nói không chừng cũng là một niềm hạnh phúc.
Lăng Miểu hỏi.
Ừm, cậu nói rất có lý, vậy cậu có muốn hạnh phúc một chút không? Tôi cũng có thể làm được, luận về bối phận, tôi nói này cô họ, tại sao hôm nay cô lại đánh con? Nhiếp Vô Danh liếc nhìn Lăng Miểu một cái.
Lăng Miểu: .
Mẹ tôi rất lợi hại, cậu có thể ở bên cạnh bà ấy học tập cho giỏi.
Hơn nữa mẹ tôi đã nói rồi, thiên phú của cậu thật sự rất hiếm thấy, cũng chỉ có bà ấy có tư cách dạy cậu.
Đợi sau này cậu lớn lên, sẽ có thể quay trở về Độc Lập Châu, bảo vệ em gái mình thật tốt.
Lăng Miểu nhẹ giọng nói.
Xem tiếp...Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
truyện tranh Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
truyện Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương truyện chữ
đọc truyện Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
yêu thần ký chap
truyenfull.vn
truyenfull.vip
truyenfull.vip
truyen.tangthuvien.vn/
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License