Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
Chapter
0248
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
net Bảo vệ nó? Nhiếp Vô Danh cười lạnh một tiếng: Đợi tôi lợi hại rồi, tôi sẽ trở về đánh chết nó, để cho nó biết anh nó lợi hại!Nhiếp Vô Danh và Lăng Miểu chơi ở vòng đu quay đến mãi tận ban đêm, mãi đến khi phía dưới truyền tới một tiếng gầm phẫn nộ kinh thiên động địa.
Hai cái đứa kia mau nhanh lăn xuống cho ta, ngày hôm nay nếu ta không đánh chết các ngươi, ta liền đổi sang họ các ngươi!Vừa dứt tiếng, sắc mặt Lăng Miểu nhất thời biến đổi: Thôi xong rồi.
Bị mẹ phát hiện rồi.
Sợ cái gì, để cho tôi tới! Nhiếp Vô Danh đứng dậy hướng về phía dưới hô: Tới đây, bà già ác độc, nếu bà có bản lãnh thì leo lên đây bắt chúng tôi đi!Thằng nhãi ranh, khá lắm!Bà Lăng bị chọc giận, ở dưới ánh mắt khó tin của Nhiếp Vô Danh, vậy mà thực sự dùng thời gian cực ngắn trong nháy mắt leo lên, giống như con thằn lằn.
Bà cô Lăng, không có liên quan tới cháu, đều là do cô ấy.
là do cô Lăng Miểu!! Cô ấy đánh cháu, nhất định đòi dẫn cháu đi ra ngoài chơi, cháu đây là bị ép.
Úi úi.
Đừng đánh mặt.
Biệt thự, bên trong đại sảnh.
Nhiếp Vô Danh và Lăng Miểu xách thùng nước, hai người bị bà Lăng trừng phạt.
Cậu nói xem, dù gì tôi cũng là người đàn ông duy nhất trong cái nhà này của chúng ta, bà cô Lăng không tôn trọng tôi một chút nào! Không cho tôi lấy một chút thể diện, như vậy thích hợp sao.
Tôi phải phản kháng, bà ấy còn ác hơn cả mẹ tôi! Nhiếp Vô Danh lầm bầm trong miệng, tràn đầy vẻ không phục.
Đây là sự trừng phạt chúng ta đáng phải nhận.
Lăng Miểu bình thản lên tiếng.
Tôi thấy là cậu bị đàn áp đã quen! Loại tư tưởng này của cậu quá đáng sợ, cái gì gọi là đáng phải nhận trừng phạt? Tôi nói với cậu, nên phản kháng đi! Giống lúc tôi ở Độc Lập Châu, cha mẹ bảo tôi đi học, tôi liền không đi, bọn họ có thể làm gì tôi! Nhiếp Vô Danh ngạo nghễ khoe.
Vậy.
Sau đó thì sao? Lăng Miểu tràn đầy hiếu kỳ, loại chuyện phản kháng này, đối với nàng mà nói, quá mức xa xôi.
Sau đó.
bọn họ liền thuê gia sư tại gia cho tôi.
Hic.
Nhiếp Vô Danh khóc không ra nước mắt.
Ồ, vậy vẫn là không nên phản kháng thì hơn.
Lăng Miểu lắc đầu một cái.
Sai rồi, phản kháng, là một loại thái độ.
Nhiếp Vô Danh mặt đầy cao thâm khó dò.
Ngươi muốn phản kháng đúng không?Bỗng nhiên, trên lầu truyền tới tiếng quát của bà Lăng.
Bà cô Lăng, là cô Lăng Miểu muốn phản kháng, bà ngàn vạn lần đừng nóng giận, cháu đang làm giáo dục tư tưởng cho cô ấy, đảm bảo có hiệu quả, giúp cho cô ấy thành tâm sám hối!Nhiếp Vô Danh vội vàng hô vang.
Lăng Miểu: .
Sau khi bà Lăng bên kia hoàn toàn an tĩnh, Nhiếp Vô Danh không nhịn được nhìn về phía Lăng Miểu: Tôi nói này, cậu đúng là không biết phản kháng mà! Tôi đổ oan cho cậu như vậy, cậu cũng không nói gì?Lăng Miểu nhìn về phía Nhiếp Vô Danh: Không phải cậu nói, tôi là cô họ của cậu sao? Nhường cậu một chút, cũng không có vấn đề gì.
Sáng sớm hôm sau, Nhiếp Vô Danh được an bài cùng Lăng Miểu học tập.
Ban ngày sẽ học văn hóa, do đích thân ta, người mẹ hiền và cũng là bà cô họ vĩ đại nhất, đáng kính nhất của hai đứa, tự mình dạy dỗ.
Bà Lăng nhìn Nhiếp Vô Danh và Lăng Miểu đang ăn điểm tâm, nói.
Trình độ văn hóa của bà cô đến mức nào, mà lại có thể dạy học? Nhiếp Vô Danh nhìn bà Lăng hỏi.
Nghe tiếng, bà Lăng hơi sững sờ, mặt đầy vẻ suy nghĩ: Khi còn bé từng đi học qua 2 năm.
Vậy thì nói cách khác, theo cách tính hiện tại.
cũng đồng nghĩa là.
trình độ học vấn mẫu giáo? Nhiếp Vô Danh mặt đầy mộng bức.
Làm sao, có ý kiến à? Bà Lăng hung ác trợn mắt nhìn Nhiếp Vô Danh một cái.
Bà cô Lăng, thật là quá tốt rồi, cháu rất thích loại trình độ văn hóa này của bà! Nhất định cháu sẽ chăm chỉ học thật tốt.
Nhiếp Vô Danh thề, đây là lớp văn hóa thoải mái nhất từ lúc sinh ra tới nay hắn từng học.
Thì ra, học văn hóa còn có thể.
ít kiến thức như vậy!!Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
net Nhóc con, trình độ tính toán cũng không tệ nhỉ?Bà Lăng nhìn chằm chằm Nhiếp Vô Danh.
Giờ phút này, khóe miệng Nhiếp Vô Danh khẽ nhếch lên, vậy mà lại lấy ra một cái bàn tính cổ xưa từ trong ngực: Bà cô Lăng, bà đi Độc Lập Châu hỏi thăm một chút, có ai mà không biết Nhiếp Vô Danh này chính là vua tính toán, là thiên tài trong thiên tài.
Bà biết Thẩm gia Độc Lập Châu không, chính là nhà giàu nhất Độc Lập Châu.
Đợi đó đi, sớm muộn cũng có một ngày cháu dùng đầu óc buôn bán và khả năng tính toán không ai địch lại của mình, đánh bại bọn họ.
Khóe miệng bà Lăng khẽ co giật: Rốt cuộc ta cũng biết tại sao cha mẹ cháu muốn đưa cháu tới đây.
Thiên phú cháu tốt như vậy, chuyện nên làm không làm, lại muốn đi làm ăn?Bà cô Lăng, bà quá ngu ngốc.
Nhiếp Vô Danh thở dài, mặt đầy nghiêm túc: Làm ăn rất tốt nha! Cháu muốn làm đại gia, học võ có ích lợi gì? Đợi sau khi cháu thành đại gia, cháu có thể mời vô số cao thủ võ đạo làm việc cho mình.
Cháu còn có thể thành lập một đội lính đánh thuê.
Cháu có tiền, cháu là ông chủ, những cao thủ kia đều phải nghe lời của cháu!Có đạo lý! Bà Lăng gật đầu một cái: Chỉ bất quá.
Đạo lý này của cháu, tại Độc Lập Châu, sợ rằng không mấy thích hợp thì phải?Nếu như là ở bên ngoài, vậy thì ý tưởng của Nhiếp Vô Danh hoàn toàn không sai.
Nhưng Độc Lập Châu là địa phương nào? Thẩm gia hoàn toàn là một trường hợp đặc biệt, không phải là tất cả mọi người đều có thể trở thành Thẩm gia.
Lại nói, Nhiếp gia còn thiếu tiền sao? Gia nghiệp to lớn, chỉ còn thiếu cao thủ trấn tộc.
Có thể là cha mẹ cháu hy vọng cháu có thể học nên thành tựu.
Đừng suy nghĩ nhiều những thứ vô dụng như vậy! Bà sẽ tịch thu bàn tính.
Bà Lăng nói xong, trực tiếp lấy đi bàn tính của Nhiếp Vô Danh.
Không sao.
Nhiếp Vô Danh nở nụ cười đầy kiêu hãnh, lại lấy ra một đồ vật nào đó từ trong túi: Cháu còn có máy tính!Cũng thu nốt.
Bà Lăng một tay đem máy tính đoạt lấy.
Bà.
! Nhiếp Vô Danh nhất thời mù quáng.
Nếu dám nói tục ta vả vỡ mồm! Bà Lăng hung tợn đe dọa.
Bà.
Bà trông rất xinh đẹp.
Nhiếp Vô Danh nhất thời như quả bóng da xì hơi.
Một bên, trên khuôn mặt như phủ băng vạn năm của Lăng Miểu, chợt lộ ra một nụ cười trêu chọc hiếm thấy.
Nàng cũng không hiểu tại sao chàng trai này lại khiến mình cảm thấy có chút vui vẻ.
Chỉ cần nhìn hắn, thật giống như đang xem một bộ phim hài.
Bà cô Lăng, bà tịch thu mất những vật quý giá nhất của cháu, cuộc đời này của cháu không còn ý nghĩa.
Cháu cảm thấy như vậy rất không công bằng! Nhiếp Vô Danh tựa hồ vẫn nuốt không trôi cục tức này.
Vậy cháu muốn thế nào, tiểu tử ngốc, nếu có bản lãnh cứ tới đoạt lại xem! Bà Lăng bĩu môi.
Cháu là người có học thức, có tư cách, cháu sẽ dùng đồ vật có giá trị tương đương để trao đổi.
Nhiếp Vô Danh cho thấy bản sắc thương nhân của mình.
Không đợi Bà Lăng mở miệng, Nhiếp Vô Danh tiếp tục nói: Bà Lăng, vật quý nhất của bà là cái gì?Con gái ta.
Bà Lăng bật thốt lên.
Cháu đây muốn lấy cô Lăng Miểu, để trao đổi với máy tính và bàn tính của mình.
Nhiếp Vô Danh vội vàng nói.
Giá trị của tôi chỉ bằng một cái máy tính và bàn tính sao? Lăng Miểu nhìn về phía Nhiếp Vô Danh, khẽ nhăn mặt.
Cháu lấy Lăng Miểu làm cái gì? Bà Lăng mặt đầy hiếu kỳ.
Bà lấy máy tính và bàn tính của cháu làm cái gì? Nhiếp Vô Danh hỏi ngược lại.
Làm sao ta biết.
Bà Lăng đáp.
Vậy cháu đây làm sao biết! Nói chung đều là vật quý nhất, cháu không thua thiệt là được.
Nhiếp Vô Danh nói.
Bà Lăng: .
Được, vậy cứ vui vẻ quyết định vậy đi! Bà cô Lăng, sau này cô Lăng Miểu chính là của cháu rồi! Sau này nếu như bà muốn phạt cháu, trước tiên cứ tính hết tội cho cô Lăng Miểu, để cho cô ấy thay cháu chịu phạt.
Nhiếp Vô Danh suy nghĩ một chút, nói.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
net Lăng Miểu: Tôi không đồng ý!Vậy không được! Đây là giao dịch giữa tôi và bà cô Lăng.
Trừ phi cậu thuyết phục bà ấy đem máy tính và bàn tính trả lại cho tôi.
Nhiếp Vô Danh bĩu môi nói.
Bà Lăng giống như nhìn quái vật, cứ như vậy nhìn chằm chằm Nhiếp Vô Danh, không khỏi giơ ngón tay cái lên: Ta lớn chừng này tuổi, cháu là người mặt dày vô liêm sỉ nhất mà ta từng thấy.
Bây giờ cháu còn nhỏ, đợi sau khi cháu lớn lên.
da mặt của cháu, rốt cuộc sẽ có thể dày tới mức nào đây?Da mặt dày? Nhiếp Vô Danh có phần kinh ngạc nhìn Bà Lăng: Bà cô Lăng, làm sao bà có thể nói cháu như vậy! Da mặt cháu nào có dày cơ chứ, xin chú ý lời nói của mình, không nên gây ra tổn thương cho con tim bé nhỏ của cháu có được hay không?Bà Lăng: .
Sau khi bà Lăng rời đi, Nhiếp Vô Danh liếc mắt nhìn Lăng Miểu, mở miệng cười nói: Bắt đầu từ bây giờ, cậu chính là tùy tùng của tôi! Bà cô Lăng đã bán cậu cho tôi rồi.
à không, nhượng lại cho tôi rồi.
Sau này cậu phải nghe lời tôi, tôi nói đông cậu không thể nói tây, tôi để cho cậu đánh chó, cậu không thể đuổi gà!Nghe vậy, Lăng Miểu cũng không thèm nhìn tới Nhiếp Vô Danh, xoay người đi về phía phòng ngủ trên lầu.
Thấy vậy, Nhiếp Vô Danh vội la lên: Này.
cậu đừng có chạy, sắp tới chúng ta còn có một cuộc hẹn với tên mập hàng xóm, cậu phải đi tiếp thêm cho tôi một chút can đảm chứ!Không đi.
Trên lầu truyền tới thanh âm của Lăng Miểu: Tên mập kia là tiểu ác bá trong trấn, cậu không nên trêu chọc hắn.
Hừ, không đi thì thôi, cậu không đi tôi đi! Nhiếp Vô Danh lạnh giọng nói xong, chợt nghênh ngang rời khỏi nơi này.
Nhiếp Vô Danh, ngươi cái tên khốn kiếp này, ngươi lại dám lừa gạt ta? Rừng cây nhỏ, thiếu niên nhìn Nhiếp Vô Danh chằm chằm, lộ ra vẻ tàn bạo thấy rõ.
Đi chết đi, ai lừa ngươi! Nhiếp Vô Danh nói.
Ngươi cầm tiền của ta, nói sẽ để chị ngươi hẹn hò cùng ta, đúng hay không? Bàn Đôn quát lên.
Không sai, ngươi nói đúng, ta cũng không nuốt lời mà.
Nhiếp Vô Danh gật đầu một cái, cũng không phủ nhận.
Một đoạn thời gian trước, Nhiếp Vô Danh làm quen được với Bàn Đôn, tiểu ác bá nổi danh trong.
trấn.
Hai người đạt thành giao dịch, Bàn Đôn trả cho Nhiếp Vô Danh thù lao nhất định, Nhiếp Vô Danh sẽ giới thiệu chị gái cho hắn làm quen.
Chỉ bất quá, thời gian ngày lại qua ngày, Nhiếp Vô Danh cũng không tuân thủ cam kết.
Mãi mà không thể gặp được Lăng Miểu, cuối cùng Bàn Đôn cũng mất hết kiên nhẫn.
Nếu ngươi thừa nhận là tốt rồi! Ngươi nói xem chuyện này xử lý như thế nào? Bàn Đôn khó chịu lườm Nhiếp Vô Danh.
Xử lý cái gì cơ.
Ta nhất định sẽ tuân thủ lời hứa của mình, mang chị gái tới đây.
Nhiếp Vô Danh nói.
Cho một cái thời hạn, rốt cuộc khi nào ngươi sẽ dẫn Lăng Miểu qua đây? Bàn Đôn nhìn về phía Nhiếp Vô Danh.
Bàn Đôn vừa dứt tiếng, Nhiếp Vô Danh bỗng có chút sửng sốt , mặt đầy kinh ngạc nói: Lăng Miểu nào cơ? Ai nói muốn dẫn Lăng Miểu đến?Nhiếp Vô Danh, tiền đã trả rồi, bây giờ ngươi đang đùa bỡn ta, hả? Bàn Đôn mặt đầy tức giận: Khi đó chính miệng ngươi đã nói sẽ mang chị mình tới!Nhưng mà, Nhiếp Vô Danh lại lắc đầu một cái: Tên béo chết bầm, lời ta nói đương nhiên không sai.
Nhưng mà Lăng Miểu là cô họ ta, cũng không phải là chị gái! Ta nói dẫn chị gái mình tới, chứ cũng không hề nói là mang cô họ tới nha!Ngươi nói cái gì? Bàn Đôn mặt đầy mộng bức.
Tuổi tác Lăng Miểu kia và Nhiếp Vô Danh này không chênh lệch bao nhiêu, làm sao bối phận lại lớn hơn hắn một cấp bậc, cô họ?Nhiếp Vô Danh.
Đồ khốn kiếp! Ngươi được lắm.
Ngươi cũng không hỏi thăm xem uy danh ông nội ngươi ở trong vòng 10 dặm quanh đây! Ngươi dám đùa bỡn ông nội ngươi, ngươi nhất định phải chết! Bàn Đôn thần sắc dữ tợn.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
net Vào giờ phút này, Nhiếp Vô Danh trợn mắt trừng Bàn Đôn một cái: Ta nhổ vào, ngươi có bản lãnh thì qua đây, ông nội Vô Danh đây không đánh ngươi rụng răng, ta làm con ngươi!Nhiếp Vô Danh, cái đồ con hoang! Dám phách lối với ta? Bàn Đôn mặt đầy tức giận.
Chờ một chút.
Thấy gã béo đầy hung hăng định lao qua, Nhiếp Vô Danh vội la lên: Nếu không như vầy đi, ngươi lại cho ta thêm ít tiền, lần này ta sẽ đem cô họ ta qua đây cho ngươi làm quen.
Ngươi thấy thế nào?Ngươi đem mẹ mình mang tới đều vô dụng! Bàn Đôn nhặt một hòn đá từ dưới đất lên: Hôm nay ta không đánh chết ngươi, ta làm con ngươi.
Sao rồi, tự xưng là tiểu bá vương nổi tiếng khắp vùng, làm sao lại không có chút phong độ nào hết vậy? Giờ đã là thời đại nào rồi, còn đòi đánh nhau một chọi một? Thấy Bàn Đôn hừng hực khí thế, Nhiếp Vô Danh vội vàng nói.
Nhiếp Vô Danh vừa dứt tiếng, Bàn Đôn thoáng sững sờ, không hiểu được hàm nghĩa trong lời nói của Nhiếp Vô Danh, trực tiếp đặt câu hỏi: Nhiếp Vô Danh, thằng oắt con kia, lời này của ngươi là có ý gì?Có ý gì? Nhiếp Vô Danh cười lạnh một tiếng: Có gan thì lập nhóm gọi 500 anh em ra đánh nhau, đấu một mình thì có gì hay ho! Căn bản không có cách nào thể hiện được thân phận và địa vị của chúng ta! Như thế này đi, chúng ta ước hẹn ra thời gian và địa điểm, có bản lĩnh thì tự tìm người tới, xem ai nhiều người hơn, ai trâu hơn? Người nào thắng, sau này sẽ là tiểu bá vương khắp 10 dặm quanh đây, thế nào?Nghe Nhiếp Vô Danh nói, Bàn Đôn trầm mặc chốc lát, như là đang tự hỏi lòng.
Ha ha ha, tên mập chết bầm, ta thấy căn bản là ngươi không gọi được người đi? Khẳng định bây giờ ngươi rất sợ hãi, trong lòng sợ muốn chết! Chi bằng ngươi dập đầu lạy ta một cái, chuyện này coi như xong! Nhiếp Vô Danh nhìn Bàn Đôn, cười lạnh.
Ngươi bớt đánh rắm! Bàn Đôn hung tợn lườm Nhiếp Vô Danh: Ông nội ngươi sợ sao? Ha ha, thật là mắc cười! Bắt đầu từ lúc sinh ra, ông nội ngươi đây chưa bao giờ khóc, trong từ điển căn bản cũng không có chữ sợ! Ông nội ngươi ngay cả chữ chết viết như thế nào cũng không biết!Vậy thì tới hẹn ngày giờ đánh lộn đi! Nhiếp Vô Danh cười lạnh.
Được, tới thì tới! Ta cho ngươi biết, ta có 20 anh em! Chiều mai, vẫn là ở chỗ này, ai không tới người đó là cháu trai! Bàn Đôn nói.
Được, ai không tới người đó làm cháu trai.
Nhiếp Vô Danh gật đầu một cái.
Cách đó không xa, Lăng Miểu khẽ nhíu mày.
Nhiếp Vô Danh này, lại có thể dùng mình để trao đổi, còn đắc tội cái tên tiểu ác bá kia.
Vốn là có chút lo lắng cho an toàn của Nhiếp Vô Danh, nhưng mà sau khi đuổi tới nơi, Lăng Miểu lại phát hiện, chính mình hoàn toàn lo lắng thừa! Hắn có bị tên béo kia đánh chết cũng không oan.
Không chỉ lấy chính mình ra buôn bán, lại còn hẹn ngày giờ đánh lộn.
Hắn ở cái nơi này, căn bản không quen biết mấy người! Coi như quen biết, cũng không có ai nguyện ý đi trêu chọc cái tên tiểu ác bá đó! Nhiếp Vô Danh có thể tìm ai?Về đến nhà, Lăng Miểu vốn tưởng rằng Nhiếp Vô Danh sẽ nhờ chính mình hoặc là mẹ giúp đỡ, kết quả, cậu ta lại không hề nói lấy một lời.
Hôm sau, đến thời gian ước định.
Vẫn là rừng cây nhỏ hôm qua.
Bàn Đôn quả nhiên dẫn theo mười mấy tên thiếu niên.
Không bao lâu, Nhiếp Vô Danh xuất hiện ở trong tầm mắt Bàn Đôn.
Ha ha ha, Nhiếp Vô Danh, cái thằng con hoang kia, ngươi mang theo mấy người vậy? Bàn Đôn mặt đầy đắc ý.
Ồ, ta chỉ mang theo một người tới.
Nhiếp Vô Danh nói.
Mang theo một người? Bàn Đôn sững sờ, chợt cười to: Ngươi thật đúng là chán sống mà, tới đây, gọi thằng đồng bọn chó chết của ngươi ra đây!Ngươi không thể nói như vậy.
Cái gì mà thằng chó chết? Làm sao ngươi lại mắng chửi người vậy hả! Nhiếp Vô Danh nói: Ngàn vạn lần không nên mắng chửi người, xin dùng từ văn minh một chút!Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
net Chửi mắng các ngươi thì đã sao, kẻ ngươi dẫn theo chính là một thằng chó chết, thứ hèn nhát, phế vật! Bàn Đôn cười lạnh.
Haizz.
Nhiếp Vô Danh thở dài, hướng về rừng cây nhỏ phía sau nói: Thúc thúc, xin mời đi ra đi!Một giây kế tiếp, một người đàn ông cầm nịt da trong tay, từ phía sau nhanh chân bước ra ngoài.
Sau khi nhìn thấy ông ta, toàn thân Bàn Đôn run lên, gương mặt nhất thời biến sắc.
Làm thế nào Bàn Đôn cũng không nghĩ ra, người mà Nhiếp Vô Danh dẫn theo.
lại là cha hắn.
Nhìn Bàn Đôn bị người đàn ông cầm dây nịt da đuổi trốn khắp nơi, Nhiếp Vô Danh móc hạt dưa từ trong túi ra: Thúc thúc đừng khách khí, trẻ con thì phải dạy từ nhỏ! Nhỏ như vậy đã học đòi hẹn đánh nhau rồi, lớn lên còn thế nào nữa? Muốn sau này không bị đánh chết, phải giáo dục từ sớm.
Tiểu súc sinh, mới bây lớn đã học đòi hẹn đánh lộn rồi! Không học vấn không nghề nghiệp, đưa ngươi đi học lại dám cúp cua?Người đàn ông cầm dây nịt da trong tay, đầy thô bạo quất thẳng vào người Bàn Đôn.
Úi úi.
Cha, con không dám.
á á, con cũng không dám nữa.
Trong miệng Bàn Đôn truyền ra từng tiếng kêu rên, trên người đã bị dây nịt da quất trúng mấy lần.
Ngươi xem hôm nay lão tử thu thập ngươi như thế nào, để cho ngươi khắc cốt ghi tâm dài dài! Ông bố gằn giọng, một bộ ngữ khí hận rèn sắt không thành thép.
Đám đồng bọn được Bàn Đôn mang tới, từng tên hai mắt nhìn nhau, trợn mắt há mồm.
Không một ai có thể ngờ được, cái tên Nhiếp Vô Danh chủ động hẹn đánh nhau kia, da mặt lại sẽ có thể dày đến loại trình độ này, lại có thể gọi người lớn, hơn nữa lại còn gọi.
cha!Rõ ràng là hắn hẹn đánh lộn trước có được hay không? Làm sao lại vô sỉ tới mức này vậy hả!Cách đó không xa, Nhiếp Vô Danh cắn hạt dưa, bỏ vào trong miệng, nói: Hic, thật là chán ngán, còn nhỏ tuổi không lo học hành cho tốt, lại đi học theo người xấu! Lấy người xấu làm gương, sau này trưởng thành cũng là sâu mọt của xã hội.
Thúc thúc, con của chú ép buộc cháu, bảo cháu giới thiệu cô họ của mình cho hắn làm quen.
Cháu không nguyện ý hắn liền chửi cháu, còn đánh cháu.
Bàn Đôn vốn muốn nói gì, nhưng ngay lập tức lại ăn một nịt, chỉ có thể tiếp tục chạy trối chết.
Hic, không chỉ là như thế, mỗi ngày bà cô cháu đưa cho cháu một ít tiền mua đồ ăn, đều bị hắn đoạt đi, nói cái gì mà nộp phí bảo kê cho hắn.
Cháu không đưa tiền cho hắn, hắn liền đánh cháu, nhiều lần đánh cháu khóc.
Nhiếp Vô Danh thở dài.
Bàn Đôn vừa gào thét bi thương vừa hung tợn nhìn Nhiếp Vô Danh chằm chằm.
Con mịa nó, thằng ranh con này rõ ràng là lừa tiền của mình mới đúng.
Cha, là nó lừa tiền của con.
Bàn Đôn la lớn.
Nhưng mà, vừa dứt lời, người đàn ông lại quất một nịt da lên lưng của Bàn Đôn: Còn học nói láo đúng không? Ngươi xem người ta mới bây lớn, ngươi bao lớn? Ngươi nói người ta lừa tiền ngươi, xem lão tử hôm nay không quất chết ngươi!Bàn Đôn khóc không ra nước mắt, mặt đầy oan ức.
Còn buộc Vô Danh hẹn cô họ nó ra gặp đúng không? Thằng khờ, ngươi muốn làm gì, ngươi muốn lên trời sao? Ngươi năm nay mới bao lớn! Người đàn ông càng nói càng giận, vung nịt da lên, tiếp tục đuổi theo Bàn Đôn.
Ước chừng sau nửa giờ đánh cho Bàn Đôn bầm dập, người đàn ông mới đem dây nịt bị đánh tét vất sang một bên, đi tới bên cạnh Nhiếp Vô Danh: Thằng mập nhà chú cướp của cháu bao nhiêu tiền?Ừm.
Thật ra thì cũng không có bao nhiêu, chỉ là tiền bà cô cháu đưa cháu mua thức ăn mỗi ngày.
Đại khái.
nhiều như thế này này.
Nhiếp Vô Danh đưa ra mấy ngón tay.
Thật ngoan, còn nhỏ tuổi đã biết giúp đỡ làm việc nhà, còn có thể tự mình đi mua thức ăn.
Người đàn ông liếc Bàn Đôn nhà mình, bất đắc dĩ lắc đầu.
Đây là tiền thúc thúc trả lại cho cháu, sau này nếu nó lại khi dễ cháu, cứ tới nói với chú! Người đàn ông nói.
Vâng, tạ ơn thúc thúc! Nhiếp Vô Danh gật đầu liên tục.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
net Anh đi khắp phố phường, kiếm được không ít tiền, đừng ai cản anh đây, để anh kiếm nhiều một chút.
Nhiếp Vô Danh nhìn tiểu Bàn Đôn bị cha của mình đánh một trận thê thảm, dường như tâm tình không tệ, nhận lấy tiền cha tiểu Bàn Đôn cho mình, khe khẽ hát một bài trong miệng, đầy vui vẻ trở về nhà.
Xa xa, Lăng Miểu đã sớm âm thầm đi theo Nhiếp Vô Danh tới rừng cây nhỏ, sau khi nhìn thấy tình cảnh vừa rồi, cũng không biết nên nói gì.
Nhiếp Vô Danh xuất hiện, thực sự đã giúp nàng thấy được một thế giới mới.
Sau chuyện này, thiếu niên mười mấy dặm chung quanh, không ai không biết Nhiếp Vô Danh, cũng không còn có ai nguyện ý đi trêu chọc cậu ta.
Bà cô Lăng, bà thấy cháu chạy nhanh không?Bên trong biệt thự, Nhiếp Vô Danh dùng hết tốc độ chạy tới chạy lui.
Nhanh.
Nghe tiếng, bà Lăng bưng khay trái cây đặt ở trên bàn trà.
Võ công của cháu, đã đạt đến đỉnh phong, cháu là vô địch rồi! Nhiếp Vô Danh cười nói.
Nhiếp Vô Danh vừa dứt tiếng, Lăng Miểu và bà Lăng mặt đầy mộng bức.
Con gà cùi bắp này, từ lúc nào lại vô địch rồi vậy hả?Không phải là cháu chỉ chạy nhanh một chút thôi sao? Bà Lăng mở miệng nói.
Nhiếp Vô Danh nhìn về phía bà Lăng, khẽ mỉm cười, mặt đầy cao thâm khó dò: Võ công thiên hạ, chỉ có nhanh là không phá được!Bà Lăng: .
Lăng Miểu: .
Cuộc sống như thế, kéo dài không biết bao lâu.
Nhiếp Vô Danh lại có thể càng ở lâu càng quen thuộc, thậm chí, còn vô cùng hưởng thụ.
Thoáng cái đã rất nhiều năm.
Một vùng đất hoang vu nào đó.
Chàng trai tướng mạo tuấn tú, thân hình cao lớn, một thân đồ thể thao.
Cô gái thần sắc lạnh tanh, tựa như không thích nói cười, khí chất như sông băng, phảng phất như nữ thần cao cao tại thượng, khiến người ta không dám tùy tiện tiếp cận.
Lăng Miểu, em nói xem bà cô Lăng nghĩ như thế nào, để cho chúng ta đánh cái đám lính đánh thuê chó má gì đó? Đánh lính đánh thuê thì coi như xong đi, lại còn không trả tiền nữa cơ đấy? Xem chúng ta như lao động không công sao? Nhiếp Vô Danh than phiền.
Lăng Miểu nhìn Nhiếp Vô Danh một cái: Nếu như anh không thích, có thể trở về.
Vậy không được! Trở về bà cô Lăng còn không đấm chết anh sao? Thôi cứ vậy đi! Sau khi làm xong đơn hàng này, nhất định anh sẽ khiến bà ấy trả tiền công cho anh.
Sau một hồi trầm tư, Nhiếp Vô Danh mở miệng nói.
Một nam một nữ kia, sẽ không phải là lính đánh thuê do người phụ nữ kia mời tới đấy chứ?Xa xa, hai chàng trai mi thanh mục tú, hướng về Nhiếp Vô Danh và Lăng Miểu quan sát.
A Di Đà Phật, theo bần tăng thấy, hẳn là như vậy rồi.
Chàng trai mặc trang phục đạo gia, mở miệng nói.
Quản bọn họ có phải hay không, trước cứ giết chết! Gã thanh niên kia tướng mạo cũng không tệ lắm.
Hừ, cậu xem cô gái bên cạnh hắn, nhìn liền biết chính là một ả hồ ly tinh, đồ lẳng lơ, một con hàng chỉ biết câu dẫn đàn ông! Phải khiến ả ta sống không bằng chết! Một gã thanh niên khác mặc áo đỏ rực nói.
A Di Đà Phật, hẳn là vì cậu thấy người ta đẹp đi? Đạo nhân cười nói.
Đánh rắm! Cô ta đẹp chỗ nào? So với tôi, không bằng một phần vạn.
Chàng trai mặc đồ đỏ cười lạnh.
Dứt lời, thanh niên áo đỏ trong nháy mắt chạy như bay tới bên cạnh Nhiếp Vô Danh và Lăng Miểu.
Đường này là tôi mở, cây này là tôi trồng, muốn từ đường này qua, để lại mạng mình trước! Thanh niên áo đỏ nói đầy nghiêm túc.
Cậu là ai?Nhiếp Vô Danh liếc gã đàn ông áo đỏ một cái.
Ngay cả danh hiệu của tôi đều chưa từng nghe qua? Trong vạn bụi rậm có một bông hoa! Thanh niên đồ đỏ nói.
Cậu họ Vạn.
tên là BụiRậmMộtBôngHoa? Nhiếp Vô Danh hiếu kỳ hỏi.
Lão nương tên là Nhất Chi Hoa! Thanh niên đồ đỏ quát lên.
Ồ, Nhất Chi Hoa, vậy cậu có chuyện gì? Nhiếp Vô Danh hỏi.
Đường này là tôi mở, cây này là tôi trồng, muốn từ đường này qua, để lại mạng mình đi! Nhất Chi Hoa lặp lại một lần.
Lúc này, Nhiếp Vô Danh hướng về bốn phía quan sát: Ở đây cũng không có cây mà?Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
net Anh con mịa nó là giả ngốc hay ngốc thật.
Nhất Chi Hoa sững sờ tại chỗ, đây là có phải là vấn đề về cây hay sao?Hơn nữa ở đây cũng không có đường nhựa, dưới chân đều là cát, chẳng lẽ cậu là người sửa đường? Nhiếp Vô Danh tiếp tục hỏi.
A Di Đà Phật.
Giờ phút này, thanh niên mặc trang phục đạo sĩ chậm rãi từ đằng xa đi tới, nở một nụ cười.
Vị thí chủ này, tôi thấy ấn đường cậu biến thành màu đen, muốn coi cho cậu một quẻ.
Tiểu đạo sĩ nói.
Lăng Miểu nhìn thấy hai người này, chân mày khẽ nhíu lại.
Nhất Chi Hoa.
Thần Hư Đạo Nhân.
Có lẽ người bên cạnh không biết danh hiệu hai người, nhưng mấy năm gần đây, Lăng Miểu lại từng nghe qua về hai người này.
Thủ đoạn độc ác, tàn sát vô số người.
A Di Đà Phật, thí chủ, tôi nhìn gương mặt của cậu.
Cảm thấy nhất định sắp tới cậu sẽ có họa sát thân.
Nếu như thí chủ nguyện ý chi tiền, bần tăng nguyện giúp thí chủ phá giải họa sát thân này.
Thần Hư Đạo Nhân mặt đầy nghiêm túc.
Cậu rốt cuộc là đạo sĩ hay là hòa thượng? Nhiếp Vô Danh quan sát Thần Hư Đạo Nhân.
Thí chủ bị mù sao? Thần Hư Đạo Nhân xoay tròn một vòng ở ngay trước mặt Nhiếp Vô Danh: Bần tăng đương nhiên là đạo sĩ.
Ồ.
Thì ra là như vậy! Nhiếp Vô Danh như có điều suy nghĩ: A Di Đà Phật không thích hợp, hẳn cậu phải tụng Vô Lượng Thiên Tôn, ‘bần tăng’ cũng không phải là cách xưng hợp lý.
Ha ha, chuyện này cũng không quan trọng.
Thần Hư Đạo Nhân mở miệng cười: Nếu như tôi đoán không sai, hai vị là lính đánh thuê do Lăng Vân thuê đi?Sao, cậu biết bà Lăng? Nhiếp Vô Danh hiếu kỳ hỏi.
Ha ha, lúc còn trẻ, Lăng Vân càn quét một phương, đương nhiên là từng nghe nói đến cái danh hào này! Cậu hỏi lại như vậy, có thể thấy, các người đúng là lính đánh thuê của Lăng Vân.
Thần Hư Đạo Nhân nói.
Cũng thật là trùng hợp, mục tiêu lần này của các người là Triệu Diệp Triêu! Hai người chúng tôi chính là được Triệu Diệp Triêu thuê.
Cho nên, các người nhìn, các người theo đường cũ trở về, hay là muốn ở nơi này an nghỉ.
Thần Hư Đạo Nhân mới vừa nói dứt câu, Nhiếp Vô Danh khẽ mỉm cười, tay phải giơ lên, một cái đùng, một quyền đánh bay gã thanh niên ở bên cạnh mình văng ra xa mười mấy thước.
Nhất Chi Hoa dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng, trúng một quyền của Nhiếp Vô Danh, ôm đầu gào thét bi thương không dứt.
Lời nói này quá ngông cuồng.
Nhiếp Vô Danh nói.
Nhất Chi Hoa: Hắn cuồng.
Anh con mịa nó đánh tôi làm cái gì? Anh đánh hắn chứ! Anh dựa vào cái gì đánh tôi!Nghe lời nói này, Nhiếp Vô Danh nhất thời sửng sốt một chút.
Ầm!Một giây kế tiếp, Thần Hư Đạo Nhân còn chưa tỉnh hồn lại, cũng bị Nhiếp Vô Danh tung một quyền đánh bay.
Nhiếp Vô Danh: Ẻo lả, cậu nói có đạo lý!Lăng Miểu: .
Lăng Miểu không khỏi nhìn lại chàng trai trước mặt mình mấy lần.
Từ khi Nhiếp Vô Danh đi tới nhà nàng lúc còn là một thiếu niên, mẹ đã từng nói, Nhiếp Vô Danh có thiên phú cực cao.
Chỉ bất quá, vô luận như thế nào Lăng Miểu cũng không nghĩ tới, đối với chuyện học võ, Nhiếp Vô Danh, cái gã ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới này, lại có thể trưởng thành đến độ cao bây giờ.
Cho dù nói anh ấy là thiên tài, cũng không quá đáng chút nào.
Đạo sĩ thúi, giết chết cặp gian phu d*m phụ này! Nhất Chi Hoa cắn răng đứng dậy.
Chớ có nói bừa.
Chân mày Lăng Miểu khẽ cau lại: Tôi là cô họ anh ấy.
Hả? Cô họ?Nhất Chi Hoa và Thần Hư Đạo Nhân trố mắt nhìn nhau, cô gái này giữ gìn nhan sắc thật tốt!Mỹ phẩm dưỡng da cô dùng là nhãn hiệu gì? Cơ hồ theo bản năng, Nhất Chi Hoa bật thốt lên.
Lăng Miểu: .
Ngông cuồng như vậy, cũng không thèm trả lời? Cô đúng là một con hồ ly tinh! Nhất Chi Hoa nhìn về phía Thần Hư Đạo Nhân: Chớ nói nhảm cùng bọn họ, giết chết đôi gian phu này!Lăng Miểu: .
Ước chừng bảy tám phút sau, Nhiếp Vô Danh cưỡi ở trên người Thần Hư Đạo Nhân và Nhất Chi Hoa: Ai chà, mặc dù thực lực cũng không tệ lắm, nhưng so với ông nội Vô Danh của các cậu, vẫn còn chênh lệch rất lớn.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
net Lăng Miểu, em nói xem xử trí bọn họ như thế nào? Nhiếp Vô Danh nhìn Lăng Miểu, cười nói.
Tùy anh.
Lăng Miểu mặt không cảm xúc đáp.
Giết nhé? Nhiếp Vô Danh suy nghĩ một chút hỏi.
Ừm.
Lăng Miểu gật đầu.
Chờ chút.
Anh mới vừa nói anh gọi là Vô Danh? Thần Hư Đạo Nhân vội vàng hỏi.
Ông nội Vô Danh đây, đi không thay tên ngồi không đổi họ! Nhiếp Vô Danh cười nói.
Anh.
không phải là họ Nhiếp đấy chứ? Thần Hư Đạo Nhân tiếp tục hỏi.
Thần Hư Đạo Nhân vừa dứt tiếng, Nhiếp Vô Danh và Lăng Miểu đều kinh ngạc.
Thần Hư Đạo Nhân này làm thế nào biết được?Làm sao cậu biết họ của tôi? Thần sắc Nhiếp Vô Danh hơi có chút hiếu kỳ.
Con bà nó! Anh con mịa nó thật đúng là họ Nhiếp sao, không phải là trùng hợp chứ! Thần Hư Đạo Nhân còn kinh ngạc hơn cả Nhiếp Vô Danh.
Còn không đợi Nhiếp Vô Danh tiếp tục nói gì, Thần Hư Đạo Nhân lại tiếp lời: Anh đừng nói với tôi, anh là Nhiếp Vô Danh của Nhiếp gia.
Vân Thành.
Độc Lập 12 Châu!Con bà nó, như vậy mà cậu cũng biết? Cậu điều tra tôi? Nhiếp Vô Danh sửng sốt thấy rõ.
Thần côn chết bầm, cậu biết hắn? Bị Nhiếp Vô Danh ép trên mặt đất, Nhất Chi Hoa vội vàng hỏi.
Đội trưởng, thật là anh sao, tôi còn tưởng rằng anh chết rồi chứ! Thần Hư Đạo Nhân ôm bắp đùi Nhiếp Vô Danh.
Bớt ở chỗ này làm quen với tôi đi! Đội trưởng gì chứ, tôi cũng chưa từng gặp cậu.
Nhiếp Vô Danh nói.
Tôi là.
Đầu Trọc! Năm đó ở Độc Lập Châu, tôi còn là đội viên của Thương đội Vô Danh đấy! Thương đội chúng ta chỉ có hai người chúng ta, anh là đội trưởng, tôi là đội viên, anh quên rồi sao? Thần Hư Đạo Nhân mặt đầy kích động.
Hể? Nhiếp Vô Danh mặt đầy mộng bức nhìn lấy Thần Hư Đạo Nhân: Cậu là đầu trọc?Đúng vậy, tôi là đầu trọc! Khi còn bé anh còn lừa gạt tiền tôi nhớ không? Anh nói coi như là nộp học phí, để cho tôi đi theo anh, gia nhập Thương đội Vô Danh, sau này cùng nhau kiếm nhiều tiền, dẫn tôi nhậu nhẹt! Thần Hư Đạo Nhân gật đầu liên tục.
Tôi nhổ vào, thật đúng là cái tên khốn kiếp nhà cậu! Nhiếp Vô Danh một tay nhấc bổng Thần Hư Đạo Nhân lên: Sau đó cậu liền chạy tới Nhiếp gia, mách với mẹ tôi, tôi lừa tiền cậu! Mẹ và cha tôi liên thủ, song kiếm hợp bích tẩn tôi một trận.
Hả? Có loại chuyện này sao? Làm sao tôi lại không biết? Không có, tuyệt đối không có.
Thần Hư Đạo Nhân liền vội vàng lắc đầu: A.
tôi đoán là một số người khác bị anh lừa đi mách lẻo, tôi tuyệt đối không có.
Đánh rắm, mẹ tôi nói là một thằng nhóc đầu trọc, mắt mũi láo liên, vừa tố cáo với bà ấy, vừa liếm nước mũi, không phải là cậu thì là ai? Cậu khi còn bé con mịa nó ưa thích liếm nước mũi nhất! Nhiếp Vô Danh nói.
Thần Hư Đạo Nhân: .
Nhất Chi Hoa: Thần côn chết bầm, cậu lại có khẩu vị mặn như vậy?! Đội trưởng.
Hảo hán không đề cập lại chuyện năm xưa! Sau đó không gặp lại anh nữa, tôi còn tưởng rằng anh bị mẹ đánh chết rồi cơ đấy! Thần Hư Đạo Nhân thở dài nói: Vốn là dự định theo anh học làm ăn, kết quả anh không còn, tôi chỉ có thể học võ.
Hiện tại làm công cho người ta.
Gần đây rất thiếu tiền, nên làm lính đánh thuê cho Triệu Diệp Triêu.
Xin anh ngàn vạn lần chớ đi tìm Triệu Diệp Triêu, hắn đã sớm bày thiên la địa võng, chờ các người chui vào!Thần côn chết bằm, làm sao lại phản bội nhanh như vậy! Nhất Chi Hoa cả kinh nói.
Nói nhảm, chúng tôi chơi với nhau từ lúc còn nghịch bùn.
Nhiếp Vô Danh liếc mắt nhìn Nhất Chi Hoa.
Nhất Chi Hoa: .
Nhiếp Vô Danh nhìn Thần Hư Đạo Nhân: Làm lính đánh thuê làm gì, sau này đi theo tôi, hiệu buôn Vô Danh của tôi sau này tất nhiên sẽ hiển lộ tài năng, thay thế Thẩm gia.
Đội trưởng, tôi tin anh! Với sự vô sỉ của anh, tuyệt đối không có vấn đề, chúng ta phải hoàn thành lời hẹn lúc trước! Ăn ngon mặc đẹp, để cho Thẩm gia bưng trà dâng nước cho chúng ta.
Tổ yến vi cá, ăn một chén đổ một chén! Thần Hư Đạo Nhân gật đầu liên tục.
Đầu trọc, cậu nói đúng, vẫn là cậu hiểu tôi! Nhiếp Vô Danh nói.
Đội trưởng, vốn khởi nghiệp của anh có bao nhiêu? Thần Hư Đạo Nhân hiếu kỳ hỏi.
Trước mắt chưa có.
Nhiếp Vô Danh suy nghĩ một chút đáp.
Thần Hư Đạo Nhân: .
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
net Thần Hư Đạo Nhân nhìn chằm chằm Nhiếp Vô Danh bên cạnh, nhưng trong lòng thì âm thầm chửi thề.
Với sự lý giải của mình đối với Nhiếp Vô Danh, nói hắn không có tiền, chuyện này là không thể nào.
Không nói đến Nhiếp Vô Danh từ nhỏ đã tinh thông lừa gạt, chỉ riêng bản tính thích kiếm lời, một phân tiền có thể kiếm ra được mười khối tiền, coi như là tiết kiệm cũng có thể dư ra được cả mớ! Làm sao sẽ có thể không có tiền?Đội trưởng, anh không có tiền, nhất định có thứ khác đi? Thần Hư Đạo Nhân nhìn chằm chằm Nhiếp Vô Danh, thử hỏi dò.
Nghe Thần Hư Đạo Nhân nói vậy, khóe miệng Nhiếp Vô Danh khẽ nhếch lên, mặt đầy tự tin: Cậu nói vậy coi như cũng đúng!Đội trưởng, rốt cuộc anh có cái gì? Thần Hư Đạo Nhân lập tức tỉnh táo hẳn lên.
Sau một hồi yên lặng, lúc này Nhiếp Vô Danh mới nói: Tôi có khát vọng.
Đội trưởng, anh nhìn xem lúc này trời đã không còn sớm nữa, chúng tôi còn có chút việc còn chưa xử lý xong.
Như vậy đi, lần sau lại nói chuyện, lần sau tôi mời anh ăn cơm.
Thần Hư Đạo Nhân cười nói.
Lúc này, Nhiếp Vô Danh liếc Thần Hư Đạo Nhân mấy lần: Tôi hiểu rồi, cậu đang gợi ý tôi.
mời cậu ăn cơm.
Thần Hư Đạo Nhân: .
Hắn đưa ra gợi ý lúc nào chứ?Gần đây có một thành phố.
Một bên, Lăng Miểu nhẹ giọng nói: Đúng lúc tôi cũng có một số vấn đề muốn thỉnh giáo hai vị.
Mỹ nhân cũng đã mở lời, đi thôi! Nhiếp Vô Danh một tay nhấc Nhất Chi Hoa lên.
Ồ, cô ấy không phải là cô họ của anh sao? Nhất Chi Hoa mặt đầy hiếu kỳ.
Là cô họ tôi thì sao? Nhiếp Vô Danh hỏi ngược.
Là cô họ anh, anh không gọi cô ấy là cô họ, mà lại gọi là mỹ nhân? Nhất Chi Hoa nói.
Này, cô họ tôi không đẹp sao? Nhiếp Vô Danh hỏi ngược lại.
Đẹp thì có đẹp.
Vậy thì nói gì nữa!Nhất Chi Hoa: .
Nói thì nói vậy, nhưng sao vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Tới gần chạng vạng tối, mấy người cuối cùng cũng tới được thành phố ở gần đó.
Nói đi, ăn cái gì, hôm nay tôi mời khách.
Nhiếp Vô Danh nói đầy hào khí.
Đội trưởng, không bằng chúng ta đi ăn.
Còn không đợi Thần Hư Đạo Nhân nói xong, Nhiếp Vô Danh bỗng nhiên chỉ vào một quán ăn nhỏ ven đường: Tôi mời các cậu ăn cơm chiên trứng được chứ? Mỗi người một quả trứng chiên, lại nói chủ tiệm cho một phần cơm thêm.
Thần Hư Đạo Nhân: .
Nhất Chi Hoa đưa mắt liếc nhìn Nhiếp Vô Danh: Anh cũng quá keo rồi đi! Coi như là chúng tôi đồng ý ăn cơm chiên trứng, mỹ nhân bên cạnh anh cũng chưa chắc muốn ăn đâu!Cơm chiên trứng thì đã sao? Cô họ xinh đẹp của tôi chưa bao giờ kén ăn.
Nhiếp Vô Danh lạnh giọng cười một tiếng, chợt nhìn về phía Lăng Miểu: Cô họ xinh đẹp, em muốn ăn cơm chiên trứng với dưa muối không?Nghe hỏi, Lăng Miểu lắc đầu một cái: Bốn ngày liên tiếp anh cho em ăn cơm chiên trứng với dưa muối rồi, đổi khẩu vị một chút đi.
Ăn cơm chiên trứng và dưa muối bốn ngày?Nhất Chi Hoa và Thần Hư Đạo Nhân trố mắt nhìn nhau, mặt đầy mộng bức.
Hic, đội trưởng, không bằng chúng ta đi ăn món Âu đi, chi bằng để Nhất Chi Hoa mời.
Thần Hư Đạo Nhân nhìn về phía Nhiếp Vô Danh đề xuất.
Hả, cái gì? Nhất Chi Hoa trợn to cặp mắt: Dựa vào cái gì bắt tôi mời, các người chơi bùn lớn lên, thật vất vả nhiều năm như vậy mới gặp lại nhau! Để cho một người ngoài như tôi mời khách, các người có cần thể diện không? Có biết xấu hổ, ngại ngần hay không?Cậu xem lại lời mình nói mà xem, đều là người trong giang hồ, không quan tâm những thứ lễ nghi phiền phức kia, chủ yếu là cao hứng, ai mời đều được! Tôi không thèm để ý.
Nhiếp Vô Danh cười nói.
Tôi để ý! Nhất Chi Hoa nói thẳng.
Được rồi, để em mời khách.
Sau một hồi, Lăng Miểu lên tiếng nói.
Đừng đùa, anh không mời nổi sao, không cần em mời đâu! Nhiếp Vô Danh cau mày nói, sau đó liếc nhìn Thần Hư và Nhất Chi Hoa một cái, cười lạnh nói: Hai người kia thật sự quá keo kiệt mà.
Nhất Chi Hoa: .
Thần Hư Đạo Nhân: .
Rõ ràng là chính Nhiếp Vô Danh chủ động nói mời cơm, bây giờ lại nói hai người bọn họ keo?Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
net Rất nhanh, mấy người tìm tới một nhà hàng món Âu giá cả bình dân.
Sau khi ngồi xuống, nhân viên phục vụ đưa mấy tờ thực đơn cho đám người Nhiếp Vô Danh.
Đội trưởng, tôi ăn thịt bò bít tết.
gan ngỗng kiểu Pháp, súp đặc, và cả salad trộn.
Thần Hư Đạo Nhân gọi món.
Tôi cũng giống vậy.
Nhất Chi Hoa nói.
Ăn thịt bò bít tết gì cơ, ăn gan ngỗng gì cơ, không tốt cho sức khỏe có biết không? Người tập võ chúng ta, lưỡi đao liếm máu, nhất định phải ăn uống thanh đạm một chút! Lỡ như lúc đang giao thủ với kẻ địch, bị đau bụng, thì biết làm sao bây giờ? Nhiếp Vô Danh hơi nhíu mày, chợt nhìn về phía nhân viên phục vụ: Vậy đi, cậu cho bọn họ một dĩa cơm chiên trứng, một dĩa dưa muối.
Nhất Chi Hoa: .
Thần Hư Đạo Nhân: .
Lăng Miểu: .
Thần sắc nhân viên phục vụ có chút nhăn nhó: Tiên sinh, chỗ chúng tôi là nhà hàng món Âu, không có cơm chiên trứng và dưa muối.
Thịt bò bít tết ở nhà hàng chúng tôi rất không tồi, hay là ngài thử xem?Vậy cậu cho bọn họ hai phần salad trộn! Nhiếp Vô Danh nói.
Tiên sinh, ngài xác định chỉ gọi hai phần salad trộn sao? Nhân viên phục vụ nhìn Thần Hư Đạo Nhân và Nhất Chi Hoa một cái, chợt hướng về Nhiếp Vô Danh hỏi.
Đúng vậy.
Nhiếp Vô Danh trả lời.
Được, vậy ngài và quý cô này muốn gọi món gì đây? Nhân viên phục vụ tiếp tục hỏi.
Cho vị mỹ nhân này một phần thịt bò bít tết, gan ngỗng kiểu Pháp, salad trộn, súp đặc, và đồ ngọt tráng miệng.
Cho tôi một phần thịt bò bít tết.
Nhiếp Vô Danh nói.
Thần Hư Đạo Nhân: .
Nhất Chi Hoa: .
Vừa mới nói không tốt cho sức khỏe đấy? Vừa mới nói ăn xong sợ đau bụng đấy?Vậy.
về đồ uống, mấy vị có muốn uống rượu không? Phục vụ viên hỏi.
Đội trưởng, chúng ta đã nhiều năm không gặp như vậy, không nói nhiều, nhất định là phải uống rượu nha! Thần Hư Đạo Nhân vội vã nói.
Ừm, cậu nói có đạo lý! Như vậy đi, chúng tôi gọi loại rượu ngon nhất, sang nhất, đắt tiền nhất.
Nhiếp Vô Danh gật đầu một cái.
Tiên sinh, chỗ chúng tôi loại rượu đắt tiền có không ít, không biết anh muốn uống loại rượu nào? Nhân viên phục vụ cười nói.
Cho chúng tôi hai bình rượu Mao Đài, lấy loại ngon nhất, chọn loại đắt tiền nhất! Nhiếp Vô Danh vung tay lên.
Nghe Nhiếp Vô Danh nói vậy, khóe miệng nhân viên phục vụ hơi co rúm lại: Thật có lỗi tiên sinh, nơi này của chúng tôi không có Mao Đài.
Không có Mao Đài? Nhiếp Vô Danh thở dài: Cái này các người cũng không có, cái kia cũng không có, có tiền mà không tiêu được, còn làm ăn gì nữa!Hết sức xin lỗi, tiên sinh, nhưng chỗ chúng tôi là nhà hàng Âu.
Rượu vang có được không? Phục vụ viên hỏi.
Chờ chút.
Nhiếp Vô Danh cầm lấy menu, lật tới trang rượu, sau khi nhìn một lát, nói: Được rồi được rồi, rượu vang thì rượu vang! Cho tôi một bình Louis XIII sản xuất năm 1874.
Trên mặt của nhân viên phục vụ nặn ra một nụ cười miễn cưỡng: Tiên sinh, không có.
Vậy thì lấy một chai vang đỏ Chateau Lafite cổ kiền năm 1787.
Nhiếp Vô Danh nói.
Nụ cười trên mặt nhân viên phục vụ tản đi: Tiên sinh, loại rượu ngài gọi này, sợ rằng còn đắt hơn cả nhà hàng chúng tôi, chúng tôi thật sự không lấy ra được.
Không có gì cả! Làm ăn kiểu gì vậy! Nhiếp Vô Danh sắc mặt không vui: Cho 4 ly nước lọc!Tiên sinh, thật sự xin lỗi.
Nhân viên phục vụ thở dài nói.
Xin lỗi liền coi như xong à? Như vậy đi, các người tặng miễn phí 2 suất ăn đi, coi như lời xin lỗi.
Nhiếp Vô Danh nói.
Đội trưởng, hay là để tôi mời.
Thần Hư Đạo Nhân mặt đầy mộng bức nhìn về phía Nhiếp Vô Danh.
Đùa gì thế! Tôi đã nói tôi mời, đương nhiên, nếu như cậu thực sự muốn mời, thì cậu cứ trả tiền cũng được.
Nhiếp Vô Danh nhìn về phía nhân viên phục vụ: Cho vài bình rượu ngon nhất của quán, sau đó lấy cho riêng tôi thêm một phần thịt bò bít tết, một phần gan ngỗng, súp đặc, món tráng miệng.
Cậu ta mời!
Xem tiếp...Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
truyện tranh Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
truyện Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương truyện chữ
đọc truyện Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
yêu thần ký chap
truyenfull.vn
truyenfull.vip
truyenfull.vip
truyen.tangthuvien.vn/
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License