Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
Chapter
0241
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Nhân số đối phương đông đảo, lại đều là cao thủ, sợ rằng người của chúng ta không cản được bao lâu! Hộ vệ lo lắng báo cáo.
Kiều Mẫu sắc mặt lạnh lùng, Lập tức dẫn tôi tới! Tôi ngược lại muốn nhìn một chút, người nào chán sống như vậy! Hộ vệ nuốt nước miếng, cẩn thận từng li từng tí trả lời, Kiều Mẫu, tôi thấy người cầm đầu, dường như.
dường như là Đại thiếu gia.
Kiều Mẫu nhất thời sửng sốt, Cậu bảo sao?Hộ vệ: Là Đại thiếu gia, bên cạnh còn có một người phụ nữ dung mạo rất đẹp.
Đại thiếu gia và Nhị tiểu thư Nhiếp gia?Dù thế nào Kiều Mẫu cũng không thể ngờ, với sự trầm tĩnh của Đại thiếu gia, lại sẽ có thể dùng phương pháp thô bạo, trực tiếp đánh tới cửa để đoạt người.
Bất quá, cũng khó trách! Vì bà vẫn luôn ở Vạn Mai sơn trang, cho nên biết được thật ra thì Ân Duyệt Dung đối đãi với tiểu thiếu gia rất tốt.
Nhưng người ngoài lại sẽ không cho là như thế.
Nhất là Đại thiếu gia, không biết nghĩ như thế nào về phu nhân, dĩ nhiên là lòng như lửa đốt! Đại thiếu gia hiểu phu nhân rất rõ, biết đàm phán với phu nhân không có bất kỳ tác dụng nào, cũng chỉ còn lại có một con đường xông vào như vậy mà thôi.
Ngay tại thời điểm Kiều Mẫu và hộ vệ còn đang trao đổi, Tư Dạ Hàn và Diệp Οản Οản, còn có Lâm Khuyết, Du Thiệu đã dẫn đầu từ cửa trước tiến vào hậu hoa viên.
Lâm Khuyết nói: Cửu ca, Cửu tẩu, chúng ta chia nhau đi tìm đi!Diệp Οản Οản gật đầu: Được.
Nói xong, bốn người đang định chia nhau đi tìm người, lúc này, từ phương hướng phòng ăn đột nhiên có một âm thanh truyền tới ——Mẹ!!!Đường Đường?Diệp Οản Οản không cách nào tin được xoay người lại, sau đó liền nhìn thấy một cậu nhóc mặc một chiếc áo ấm nhung bông xù thật dày, giống như một quả cầu tuyết tí hon đang nhanh chóng chạy về phía nàng.
Đường Đường!!!Diệp Οản Οản nhanh chóng tiến lên, ôm thật chặt cậu bé ở trong lòng.
Mẹ, Đường Đường rất rất rất nhớ mẹ!Thật xin lỗi.
xin lỗi con.
đến bây giờ mẹ mới đến.
Tư Dạ Hàn cũng bước nhanh về phía trước, nhìn thấy cậu bé bình an, nếp nhăn vì lo lắng giữa hai hàng chân mày cũng giãn ra được mấy phần.
Lâm Khuyết và Du Thiệu cũng chạy thật nhanh tới.
Hai người cũng đều cảm thấy bất ngờ.
Bọn họ âm thầm trù tính cả nửa ngày, vốn cho là khẳng định Đường Đường đã bị bắt giam tại Vạn Mai sơn trang, ít gì cũng phải trong một hầm giam nghiêm mật dưới lòng đất.
Vì thế bọn họ dành hẳn mấy ngày nghiên cứu cách phá khóa, phá tan hầm giam, cứu lấy cậu bé! Ai ngờ đâu, sau khi chạy tới, chỉ mới bước vào sân sau, liền thấy được cậu nhóc bình an vô sự.
Bảo bối, con thế nào rồi? Diệp Οản Οản kiểm tra tỉ mỉ cậu bé từ trên xuống dưới, xác định trên người nhóc không có bất kỳ vết thương nào.
Hơn nữa từ sắc mặt và biểu cảm của Đường Đường mà xem, không có chút bộ dáng hoảng sợ nào.
Nếu như nói có điểm bất thường.
thì chính là trên người nhóc có thêm hơi nhiều đồ ấm thì phải?Đến bây giờ quả thật Lâm Khuyết còn có chút không dám tin, Tôi nhổ vào, thế này có phải là quá dễ dàng rồi hay không? Sẽ không phải là có bẫy chứ?Cũng không thể trách Lâm Khuyết nghĩ như vậy, gương mặt Tư Dạ Hàn và Diệp Οản Οản cũng đầy cảnh giác.
Vẫn nên cẩn thận thì hơn! Diệp Οản Οản nắm lấy bàn tay của cậu bé, đem Đường Đường vững vàng che chở ở trong ngực.
Du Thiệu mặt đầy nghiêm túc, Chỉ sợ Quản lý Ân đang muốn thả lưới một mẻ tóm gọn, chúng ta đi vào dễ dàng, sợ rằng đi ra ngoài sẽ rất khó khăn!Diệp Οản Οản còn đang quan tâm hỏi thăm Đường Đường, Bảo bối, thân thể con có chỗ nào không thoải mái không?Đường Đường bảo bối lắc đầu một cái, Không có nha, Đường Đường rất tốt, chỉ là.
Diệp Οản Οản nhất thời mặt đầy khẩn trương: Chỉ là cái gì?Đường Đường: Chỉ là có chút hơi nóng.
Chỉ thấy gương mặt của cậu bé đỏ bừng, có thể là bởi vì mới vừa chạy nhanh, trên trán cũng rịn ra một tầng mồ hôi mịn.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Diệp Οản Οản đang mặt đầy khẩn trương, nhìn bộ dáng tròn vo này của nhóc, đột nhiên phát hiện điểm mấu chốt, nghĩ nghĩ, Híc, bảo bối, có phải là con mặc hơi nhiều đồ ấm rồi hay không?Đã được bao bọc lại thành một quả cầu nhỏ rồi, còn có thể không nóng sao?Mặc dù cái bộ dáng này của bảo bối quả thật là đáng yêu đến bùng nổ.
Đường Đường thở dài, bất đắc dĩ đáp, Thật ra thì con không lạnh, nhưng mà bọn họ đều muốn con mặc thêm đồ ấm.
Có một loại lạnh, gọi là bànộicảmthấycháulạnh.
Diệp Οản Οản: .
Tư Dạ Hàn: .
Du Thiệu: .
Lâm Khuyết:: .
Tình huống này, hình như có điểm gì đó lạ lạ?Ngay cả Tư Dạ Hàn đều cau mày một cái, Quần áo là ai mặc cho con?Đường Đường trả lời: Bà nội! Bà nội sợ con lạnh, yêu cầu con mặc nhiều đồ một chút.
Tư Dạ Hàn: .
Diệp Οản Οản: .
Hể?Lâm Khuyết ngoáy ngoáy lỗ tai liên hồi: Tôi có nghe lầm cái gì hay không? Sẽ không phải là Đường Đường gặp phải kích thích quá lớn, sinh ra ảo giác chứ?Một bên, Du Thiệu chen vào: Tiểu thiếu gia, cậu trốn ra khỏi hầm lao ngầm dưới đất như thế nào? Có phải là mới vừa rồi có người cố ý thả cậu ra?Đường Đường chớp mắt một cái, mặt đầy ngơ ngác: Lao ngầm dưới đất là cái gì cơ?Lâm Khuyết: Mấy ngày nay không phải là cậu vẫn đều luôn bị nhốt ở trong hầm lao ngầm dưới đất sao?Đường Đường: Không hề nha, tôi ngủ ở phòng sát vách bà nội.
Lâm Khuyết: .
Du Thiệu: .
Diệp Οản Οản: .
Tư Dạ Hàn: .
Diệp Οản Οản càng nghe càng mơ hồ, mặt đầy mê mang nhìn về phía Tư Dạ Hàn, A Cửu, vầy là sao?Lần đầu tiên Tư Dạ Hàn cũng ngơ ngơ ngác ngác.
Tình huống xoay chuyển kiểu này, anh cũng hoàn toàn không biết là có chuyện gì xảy ra?Từ cách Đường Đường nói mà xem, những ngày qua cậu bé không chỉ không hề bị giam lại, mà còn ở ngay trong sơn trang.
Thậm chí Ân Duyệt Dung còn quan tâm tới cuộc sống thường ngày của nhóc, yêu cầu nhóc mặc thêm đồ ấm?Khục, Đường Đường, con biết bà nội con hiện tại ở nơi nào không? Diệp Οản Οản hỏi.
Đường Đường: Bà nội đang ở trong phòng bếp nấu cơm cho con đấy!Diệp Οản Οản: .
Nà ní??? (Cái gì???)Lâm Khuyết: Xong! Xong rồi! Sợ rằng đứa nhỏ này thật sự não bị kích thích, mất tỉnh táo rồi.
Ngay tại thời điểm bốn người còn đang hoài nghi nhân sinh, bên ngoài phòng ăn đột nhiên truyền tới một loạt tiếng bước chân.
Bốn người nhất thời đầy cảnh giác tiến vào trạng thái phòng bị, lập tức xoay người.
Sau đó, trong nháy mắt ngay khi xoay người, mấy người liền nhìn thấy.
Trên người Ân Duyệt Dung mặc một bộ đồ bộ ở nhà màu lam nhạt, đeo một chiếc tạp dề màu hồng, trong tay còn đang bưng một mâm sườn xào chua ngọt.
Cùng lúc đó, Ân Duyệt Dung cũng nhìn thấy mấy người ở phòng ăn.
Trong lúc nhất thời, mấy người mắt lớn trừng mắt nhỏ, cứ như vậy choáng váng tại chỗ.
Lâm Khuyết: Mắt của tôi.
có phải là mù rồi hay không?Diệp Οản Οản đờ đẫn: Không phải chỉ mỗi mình cậu mù đâu!Trong nháy mắt ngay khi Ân Duyệt Dung nhìn thấy mấy người, sắc mặt cơ hồ thoắt cái liền lạnh xuống.
Quả thật là bà đã đánh giá thấp sự can đảm của những người này rồi, lại dám xông vào Vạn Mai sơn trang!Lúc này, Đường Đường bạch bạch bạch chạy tới chỗ Ân Duyệt Dung, Bà nội! Xương sườn non dấm đường sốt tiêu của con làm xong chưa?Thần sắc Ân Duyệt Dung thoáng hòa hoãn: Rồi.
Sườn xào chua ngọt Ân Duyệt Dung làm màu sắc mê người, mùi thơm nức mũi, ngay cả Diệp Οản Οản cũng không nhịn được mà nhìn chăm chú.
Đường Đường: Oa! Bà nội thật lợi hại!Tựa hồ Ân Duyệt Dung coi mấy vị khách không mời mà đến, tự tiện đột nhập này không tồn tại, chỉ nhìn cậu nhóc trước mắt: Còn muốn ăn cái gì?Đường Đường suy nghĩ một chút: Ừm.
Kẹo hồ lô, bà nội biết làm sao?Ân Duyệt Dung: Có thể thử xem!Đường Đường nhất thời mặt đầy vui vẻ: Quá tốt rồi, cha con thích ăn kẹo hồ lô!Ân Duyệt Dung: .
Tư Dạ Hàn: .
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Mặc dù thời điểm đối diện với Đường Đường, dường như Ân Duyệt Dung đã biến thành một người khác, nhưng thoắt cái khi nhìn những người ngoài, thần thái liền lập tức hóa thành lạnh nhạt.
Ân Duyệt Dung nhìn về mấy vị khách không mời một cái, ánh mắt lạnh đến mức không hề có một chút nhiệt độ nào, Xem ra mấy vị xem Vạn Mai sơn trang của ta là thắng cảnh thăm quan rồi? Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi!?Hai con ngươi Tư Dạ Hàn híp lại, Ừ.
Kết quả, không đợi Tư Dạ Hàn mở miệng nói xong, Đường Đường đã líu líu lo lo, Đúng mà, phong cảnh nơi này thật tuyệt phải không? Phía sau còn có một rừng mai đặc biệt đẹp đẽ! Cha, mẹ, hai vị thúc thúc, các người tới thật đúng lúc! Chúng ta có thể cùng nhau ăn cơm nha! Đợi sau khi cơm nước xong có thể đi rừng mai ngắm hoa!Ân Duyệt Dung: .
Tư Dạ Hàn: .
Diệp Οản Οản: .
Du Thiệu: .
Lâm Khuyết: .
Ngắm hoa? Lại còn.
còn ở lại dùng cơm? Đùa sao!Ân Duyệt Dung không đem bọn họ tháo thành tám khúc, làm phân bón cho rừng mai cũng là không tệ rồi!Ân Duyệt Dung sắc mặt âm trầm, biến đổi liên tục.
Đường Đường mặt đầy kiêu ngạo khoe, Một lát nữa mọi người liền có thể nếm được tài nấu nướng của bà nội rồi, bà nội nấu ăn rất ngon đấy!Biểu cảm của Ân Duyệt Dung biến ảo mấy lần, cuối cùng rốt cuộc khôi phục lại vẻ mặt không cảm xúc, Thức ăn ở phòng bếp, các vị cứ tự nhiên.
Trơ mắt nhìn Ân Duyệt Dung không hề làm gì mình, trực tiếp xoay người đi vào phòng bếp, bốn người ở phía sau đã trợn mắt há mồm.
Má ơi! Cái.
Cái ý tứ này là.
Thật đúng là giữ chúng ta lại dùng cơm? Lâm Khuyết mặt như gặp quỷ.
Du Thiệu cũng có chút kinh hoảng, từ lúc bắt đầu bước vào Vạn Mai sơn trang, hết thảy diễn biến sự việc, tiến triển có chút khó mà tưởng tượng nổi.
Một lát sau, tất cả thức ăn đã được dọn lên.
Ân Duyệt Dung, Đường Đường, Tư Dạ Hàn, Diệp Οản Οản, Lâm Khuyết, Du Thiệu ngồi vào cùng một bàn ăn.
Lâm Khuyết và Du Thiệu cũng không dám thở mạnh.
Bọn họ lại có thể cùng Ân Duyệt Dung ngồi ăn cơm chung một bàn, hơn nữa thức ăn còn là do Ân Duyệt Dung tự mình làm! Chính giữa chiếc bàn, thậm chí còn có những viên kẹo hồ lô tròn tròn, sắc hồng óng ánh!Chuyện này nói ra, quả thật là không một ai sẽ tin!Cả cái bàn này, người bình tĩnh duy nhất, đại khái chỉ có Đường Đường mà thôi.
Mặc dù Ân Duyệt Dung cho phép bốn người lưu lại, nhưng trực tiếp coi những người khác như là không khí, đầy tự nhiên ngồi xuống ăn cơm.
Cậu bé trước tiên gắp cho mẹ một miếng sườn xào chua ngọt, Mẹ mau nếm thử đi!Diệp Οản Οản nuốt nước miếng.
Sườn xào chua ngọt Ân Duyệt Dung làm.
Nàng dám ăn không?Nhưng mà, tình hình này, không ăn dường như cũng không hay cho lắm?Diệp Οản Οản phục hồi lại tinh thần, mau chóng gật đầu liên tục, Được.
được.
Kết quả, vừa mới chuẩn bị há miệng, đã bị Tư Dạ Hàn chặn lại, Đừng ăn!Rất hiển nhiên, Tư Dạ Hàn cũng không tin Ân Duyệt Dung.
Động tác nhỏ này của Tư Dạ Hàn tự nhiên không tránh được ánh mắt của Ân Duyệt Dung.
Chiếc đũa trong tay Ân Duyệt Dung khựng lại, cứng đờ, không khí quanh người như lạnh đi.
Diệp Οản Οản bất đắc dĩ âm thầm than thở, hạ thấp giọng nói với Tư Dạ Hàn, Em biết anh không tin bà ấy, em cũng không tin.
Nói tới chỗ này, Diệp Οản Οản dừng một chút, nhìn về phía Đường Đường bảo bối, Nhưng mà, em tin tưởng Đường Đường.
Huống chi, ở đẳng cấp của Ân Duyệt Dung, nếu như muốn hạ độc người khác, hoàn toàn có thể khiến cho đối phương trúng độc mà không chút phòng bị nào.
Làm sao lại có khả năng dùng phương pháp cấp thấp – hạ độc trong đồ ăn – như thế này?Nói xong, nàng trực tiếp cúi đầu, đem miếng sườn xào chua ngọt cho vào trong miệng.
Tư Dạ Hàn trơ mắt nhìn Diệp Οản Οản nuốt miếng xương sườn vào, nhất thời cả người đầy căng thẳng.
Diệp Οản Οản: A.
Tư Dạ Hàn: Sao vậy!Diệp Οản Οản: Món này ngon quá đi!Tư Dạ Hàn: .
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Rất ngon phải không?! Con đã nói bà nội rất lợi hại! Cái gì bà nội cũng biết! Đường Đường bảo bối cao hứng khoe đầy tự hào.
Một bên, sắc mặt của Ân Duyệt Dung như ôn hòa thêm mấy phần rất khẽ không thể nhận ra.
Cha, cha cũng ăn đi! Đường Đường lại gắp một miếng cá kho cho Tư Dạ Hàn.
Cửu ca, đừng ăn! Anh tin dì Dung sao.
Lâm Khuyết đầy khẩn trương ở bên cạnh thấp giọng thầm thì.
Tư Dạ Hàn không nói gì, trực tiếp nhận lấy miếng cá Đường Đường gắp cho mình ăn một miếng, ngay sau đó sắc mặt liền trở nên kinh ngạc.
Anh vẫn cho là chẳng qua Oản Oản lo lắng Ân Duyệt Dung tức giận, mới cố ý nói như vậy.
Thật không ngờ rằng, tài nấu nướng của Ân Duyệt Dung, lại thật sự rất xuất sắc.
Cha, có ngon không? Đường Đường bảo bối lập tức hỏi.
Tư Dạ Hàn im lặng rất lâu, ngay sau đó gật đầu: Ừm.
Ân Duyệt Dung nghe vậy, thần sắc thoáng khựng lại, nhưng rất nhanh đã lại khôi phục như thường.
Thấy Tư Dạ Hàn cũng ăn rồi, Du Thiệu chỉ có thể hùa theo gắp một miếng.
Mịa nó! Lá gan của mọi người cũng quá lớn rồi! Tôi không ăn! Có đánh chết tôi cũng không ăn! Lâm Khuyết mặt đầy sợ hãi lắc đầu lia lịa.
Cuối cùng.
Mắt thấy tựa hồ mấy người ăn cũng rất vui sướng, Lâm Khuyết không nhịn được hoài nghi, Thật sự ngon như vậy sao? Tôi nếm một chút.
Lâm Khuyết cẩn thận từng li từng tí, gắp một miếng nhỏ, sau đó, ánh mắt liền sáng lên.
Món này cũng quá ngon rồi đi! Tài nấu nướng của dì Dung lại có thể tuyệt đến vậy??? Cuối cùng, toàn bộ người trong bàn vậy mà lại bắt đầu dùng cơm cùng nhau, tất cả thức ăn đều bị quét sạch.
Lâm Khuyết ăn nhiều nhất!Thật là thơm!Giữa bữa ăn, Diệp Οản Οản vừa ăn vừa dùng ánh mắt đầy nghi vấn hướng về phía Tư Dạ Hàn hỏi dò.
Mà Tư Dạ Hàn chỉ có thể bất đắc dĩ biểu thị, đối với với tình hình hiện tại, anh cũng chưa bao giờ gặp.
Dù sao Ân Duyệt Dung đã không chỉ một lần ở trước mặt bọn họ biểu hiện sự chán ghét và bài xích đối với Đường Đường.
Thậm chí lần đó, tại hành lang Trọng Tài Hội, đã buông lời độc ác đến tột độ.
Nhưng sau khi tận mắt thấy lại phát hiện, sự thật lại hoàn toàn khác với những gì anh dự đoán.
Phản ứng của Đường Đường không làm giả được.
Cậu bé ở chỗ này nhiều ngày như vậy, tâm tình vô cùng ổn định.
Không chỉ là ổn định, có thể nói là trạng thái rất tốt, được chăm sóc cũng rất tốt.
Ân Duyệt Dung thậm chí còn tự mình xuống bếp làm đồ ăn cho Đường Đường, hơn nữa đồ ăn Ân Duyệt Dung làm lại là thức ăn mặn, thứ mà bà chưa bao giờ đụng qua theo trí nhớ của anh.
Hơn nữa, mới vừa rồi rõ ràng Ân Duyệt Dung đã muốn phát tác, nhưng mà, chỉ vì một câu nói của Đường Đường, lại thật sự giữ bọn họ lại ăn cơm.
Con ngươi của Tư Dạ Hàn giống chìm vào nơi sâu nhất của biển cả, sóng ngầm mãnh liệt.
Ân Duyệt Dung trước mắt này, và Ân Duyệt Dung anh nhận biết, dường như căn bản cũng không phải là một người.
Nhưng mà, đây chỉ là khi bà đối mặt với Đường Đường mà thôi! Còn thái độ đối với những người khác, vẫn như cũ là Ân Duyệt Dung đó.
Nếu không, anh thậm chí đã sắp hoài nghi người trước mắt căn bản chính là một người khác giả mạo.
Mẹ anh đây là như thế nào.
Em đều sắp mộng bức rồi.
Diệp Οản Οản có chút thảng thốt cắn đũa.
Có lẽ, em nên hỏi con của em.
Ánh mắt Tư Dạ Hàn hướng về phía cậu bé ngồi chính giữa Ân Duyệt Dung và Diệp Οản Οản.
Diệp Οản Οản ngưng thần trầm tư thật lâu, cuối cùng vỗ đùi một cái, A Cửu, em biết nguyên nhân.
Tư Dạ Hàn nhìn về phía nàng, Là gì?Diệp Οản Οản: Nhất định là bởi vì con trai của em vô cùng đáng yêu à nha!Tư Dạ Hàn: .
Biểu cảm của Tư Dạ Hàn một lời khó nói hết.
Có đáng yêu đến mấy cũng không có khả năng khiến cho Ân Duyệt Dung cảm thấy xúc động chút nào.
Nhưng mà, trừ yếu tố đó ra, anh cũng không cách nào phán đoán, thái độ của Ân Duyệt Dung đối với Đường Đường khác thường như vậy, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì?Làm sao, anh không tin sao? Diệp Οản Οản nhíu mày.
Tư Dạ Hàn không nói lời nào, nhưng mà nét mặt đã trả lời nàng.
Diệp Οản Οản nói đầy sâu xa, Rất khó hiểu sao? Ban đầu cũng không phải là bởi vì anh thấy em vô cùng đáng yêu nên mới đối với em vừa thấy đã yêu sao?Tư Dạ Hàn: .
Hai chuyện này không thể nhập làm một.
Diệp Οản Οản lầu bầu: Rõ ràng chính là cùng đạo lý không sai biệt lắm.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Lâm Khuyết lẩm bẩm, Tôi nói này Cửu ca, lá gan của các người cũng quá lớn rồi đó! Lại còn thật sự ăn!Tư Dạ Hàn yên lặng liếc Lâm Khuyết ăn nhiều nhất: .
Anh chưa bao giờ tin tưởng Ân Duyệt Dung, chẳng qua chỉ tin tưởng Oản Oản mà thôi.
Đường Đường: Cha, kẹo hồ lô cha yêu thích ăn!Diệp Οản Οản: Đúng đúng đúng, cha con thích ăn nhất là kẹo hồ lô!Tư Dạ Hàn: .
Một bữa cơm cứ như vậy diễn ra trong bầu không khí vô cùng hài hòa, ngay cả món tráng miệng cũng đều được ăn sạch.
Sau đó, Đường Đường đúng theo kế hoạch định dẫn mọi người đi tham quan rừng mai.
Đường Đường: Mẹ, Đường Đường dẫn mẹ đi ngắm hoa mai!Diệp Οản Οản: À.
Thật đúng là định đi ngắm mai sao!Diệp Οản Οản và Tư Dạ Hàn trao đổi cho nhau một ánh mắt.
Hiện tại, việc cần thiết trước mắt là phải tìm cách đem tiểu bảo bảo mang đi.
Nhưng mà, mới vừa ăn uống chung xong một hồi, lại không tìm được cơ hội mở miệng.
Bọn họ hiểu rất rõ, bây giờ bọn họ còn có thể miễn cưỡng giữ được trạng thái hòa bình giả tạo, nhưng mà, một khi mở miệng đề cập, sợ là có muốn che giấu cũng không thể làm được nữa.
Diệp Οản Οản dự định trước tiên đi ngắm hoa, sau đó sẽ thảo luận kỹ hơn, nghĩ một phương pháp nói uyển chuyển một chút.
Kết quả, Tư Dạ Hàn đã lên tiếng.
Tư Dạ Hàn: Đường Đường, chúng ta cần phải trở về!Diệp Οản Οản chỉ có thể yên lặng than thở che trán.
Thế này.
Cũng khó trách quan hệ hai mẹ con này kém đến như vậy.
Trong nháy mắt ngay khi Tư Dạ Hàn dứt tiếng, bầu không khí vốn có vẻ ấm áp dưới ánh mặt trời rực rỡ, như hóa thành bọt biển, gió thổi nhẹ liền tan biến.
Đáy mắt Ân Duyệt Dung lóe lên vẻ tàn khốc, ánh mắt trong trạng thái vô thức quay về phía Đường Đường nhìn lại.
Diệp Οản Οản bén nhạy nhận ra được, thời điểm ánh mắt Ân Duyệt Dung rơi vào trên người Đường Đường, cơ hồ là trong nháy mắt có sự thay đổi.
Mặc dù sự thay đổi đó nhỏ bé đến mức không thể nhận ra, nhưng đại khái là với bản năng của một người mẹ, nàng cảm nhận được một sự ấm áp ở trong mắt Ân Duyệt Dung.
Thậm chí là.
rất nhiều.
!!Ngay từ đầu, nàng cũng hoài nghi có phải là Ân Duyệt Dung có âm mưu gì đó hay không?Nhưng với tính tình của Ân Duyệt Dung, bà cũng chưa bao giờ thích những trò vòng vo uốn lượn, cũng không có khả năng làm được đến mức tự mình xuống bếp nấu cơm cho Đường Đường.
Huống chi trẻ con không biết nói dối! Phản ứng của Đường Đường cũng không cách nào làm giả được.
Nhóc cũng rất yêu thích bà nội mình.
Diệp Οản Οản mất thật lâu mới tiêu hóa được sự thật này! Có lẽ là Ân Duyệt Dung thật sự yêu thích Đường Đường.
Nếu không làm sao lại để cho Đường Đường ngủ ở căn phòng sát vách mình, làm sao lại có thể cho người đi chuẩn bị quần áo trẻ con, thậm chí còn tự mình xuống bếp vì Đường Đường.
Cho nên nói.
Trước đó bà vẫn luôn không quan tâm đến ảnh hưởng và áp lực của Dịch Linh Quân, không nguyện ý thả người, là bởi vì, không nỡ để Đường Đường rời đi sao?Đường Đường ngước đầu nhỏ lên: Phải đi về sao?Ánh mắt Tư Dạ Hàn lạnh lùng nhìn về phía Ân Duyệt Dung: Hay là nói, bà muốn tiếp tục giữ người lại?Trong lúc nhất thời, bầu không khí như ngưng kết thành băng.
Một bên, Lâm Khuyết và Du Thiệu lập tức trở nên cảnh giác.
Không đợi Ân Duyệt Dung lên tiếng, lúc này, Đường Đường bảo bối ở bên cạnh dùng ngữ khí đương nhiên trả lời: Cha, bà nội thích Đường Đường như vậy, dĩ nhiên muốn giữ Đường Đường ở lại!Tư Dạ Hàn: .
Ân Duyệt Dung nghe được lời của Đường Đường, trên gương mặt luôn luôn không cảm xúc kia lộ rõ vẻ bối rối và lúng túng.
Nhưng cuối cùng lại hoàn toàn không hề phản bác lời nói của Đường Đường.
Diệp Οản Οản nhìn biểu cảm của Ân Duyệt Dung, coi như là đã hoàn toàn xác định được suy đoán của mình.
Vì vậy Diệp Οản Οản ho nhẹ một tiếng, mở miệng nói, A, khi nào trở về, cứ để Đường Đường tự quyết định đi.
Nếu như Đường Đường ở chỗ này thấy vui vẻ, có thể chơi thêm mấy ngày.
Dù sao cha mẹ cũng ở ngay gần đây, lúc nào cũng có thể sang thăm con!Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Ân Duyệt Dung không ngờ rằng Diệp Οản Οản sẽ nói như vậy, thần sắc kinh ngạc thấy rõ.
Bà hiểu rất rõ nữ nhân này quan tâm Đường Đường đến dường nào! Ban đầu khi Ân Hành bắt Đường Đường đi, nàng thậm chí không tiếc trực tiếp bại lộ thân phận.
Đường Đường nhìn về phía Ân Duyệt Dung: Bà nội, con có thể nói chuyện riêng với mẹ một lát được không?Ân Duyệt Dung: Được!Một lát sau, Đường Đường kéo lấy Oản Oản cùng đi đến rừng mai không người.
Sau lưng cách đó không xa, Kiều Mẫu âm thầm đi theo, ẩn nấp ở phía sau một hòn non bộ cao hơn người.
Mẹ, ôm! Đến chỗ không người, cậu nhóc lập tức làm nũng.
Diệp Οản Οản quả thật là bị đốn tim rồi, làm sao có thể cự tuyệt sự đáng yêu này, vội vàng ngồi chồm hổm xuống ôm cậu bé vào trong lòng.
Mẹ.
Biểu cảm của cậu bé thoạt nhìn có chút thương tâm.
Diệp Οản Οản vội hỏi: Sao vậy?Cậu nhóc rũ đầu xuống: Mẹ, mẹ chưa hôn Đường Đường một cái.
Diệp Οản Οản bật cười, cái tên nhóc này, gọi mình đến đây là vì vậy à?Đoán chừng là mới vừa rồi đông người nên ngượng ngùng.
Diệp Οản Οản ôm chặt cậu bé trong ngực, nhẹ nhàng hôn một cái ở trên má của cậu bé.
Thấy cậu bé có vẻ không được cao hứng cho lắm, Diệp Οản Οản cười một tiếng, lại chụt hôn thêm một cái.
Lúc này cậu nhóc mới hài lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, cặp mắt sáng lấp lánh.
Đường Đường, mẹ có vấn đề muốn hỏi con.
Mẹ, là chuyện của bà nội sao?Ừ, con.
con có thích bà nội không? Diệp Οản Οản thử hỏi dò.
Cậu bé không do dự, đầy khẳng định gật gật đầu, Đường Đường thích bà nội.
Bà nội giống như mẹ nói, mặc dù có chút không dễ sống chung lắm, độ nhạy cảm cũng có chút thấp, tuy nhiên lại là một người rất tốt, rất ôn nhu.
Lúc này Diệp Οản Οản mới nhớ ban đầu mình có nói qua những lời này với Đường Đường, ho nhẹ một tiếng, Không sai không sai.
Đúng là như vậy.
Nghe đến đó, cuối cùng Diệp Οản Οản cũng yên tâm rồi.
Mặc kệ Ân Duyệt Dung đối với người khác như thế nào, ít nhất bà cũng sẽ không làm thương tổn đến Đường Đường.
Cùng lúc đó, sau hòn non bộ, Kiều Mẫu lẳng lặng nghe những lời này.
Thời điểm nghe đến đó, đã không tiếp tục nghe lén nữa, ngay sau đó lặng lẽ rời đi.
Diệp Οản Οản xoa xoa đầu của cậu bé, Vậy cũng tốt! Nếu như bảo bối muốn ở lại, thì cứ ở lại chơi thêm mấy ngày đi.
Cha và mẹ qua mấy ngày nữa sẽ tới đón con.
Đường Đường bảo bối đáp, Không cần đâu mẹ, qua mấy ngày nữa con sẽ nói bà nội dẫn con về là được rồi!Diệp Οản Οản nghe nói như vậy, nhất thời đảo tròng mắt một vòng.
Nếu như thật sự có thể để cho Ân Duyệt Dung chủ động đưa Đường Đường về nhà.
Vậy thì quá tốt rồi!Dù sao bất kể bọn họ dùng phương thức gì đem Đường Đường mang đi, sợ rằng đều sẽ huyên náo lên, tan rã trong không vui.
Vạn nhất Tư Dạ Hàn và Ân Duyệt Dung lại đối chọi, vậy thì sẽ uổng công Đường Đường ở chỗ này những ngày qua rồi.
Cho nên, sau khi do dự nửa ngày, Diệp Οản Οản vẫn quyết định tin tưởng Đường Đường: Được!.
Diệp Οản Οản và Đường Đường lại trò chuyện tiếp một hồi, sau đó mới quay trở lại phòng ăn.
Thấy Đường Đường trở lại, ánh mắt Ân Duyệt Dung lập tức nhìn sang.
Diệp Οản Οản dắt cậu bé, nhìn về phía Ân Duyệt Dung, thần sắc ôn hòa nói: Vừa vặn gần đây tôi và A Cửu cũng rất bận rộn, không biết Đường Đường có tiện tiếp tục làm phiền, nhờ bà nội trông nom thêm mấy ngày?Từ đầu tới cuối Diệp Οản Οản đều không nhắc tới việc Ân Duyệt Dung bắt cóc Đường Đường.
Đáy mắt Ân Duyệt Dung thật nhanh toát lên vẻ kinh ngạc, rất nhanh liền ổn định lại tinh thần, phối hợp với Diệp Οản Οản, lạnh nhạt trả lời,: Cũng được.
Khóe môi Diệp Οản Οản mấp máy, Vậy xin kính nhờ!Thấy Tư Dạ Hàn muốn mở miệng, Diệp Οản Οản liền cho anh một ánh mắt bìnhtĩnhchớnônnóng.
Sau khi rời khỏi Ân gia.
Diệp Οản Οản đem tất cả nội dung mình trao đổi với Đường Đường, nói cho Tư Dạ Hàn biết.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Diệp Οản Οản: Em đã nói mà, suy đoán của em không sai nha! Mẹ anh quả nhiên đúng là rất thích Đường Đường nha! Cho nên nói, hiện tại chúng ta đi về trước, đợi tin tức của Đường Đường là được rồi!Thật ra thì lần này qua đây, từ biểu hiện của Đường Đường và Ân Duyệt Dung mà xem, quả thật có thể thấy được bọn họ ở chung rất hòa hợp.
Chẳng qua là ấn tượng của Ân Duyệt Dung ở trong lòng anh đã bén rễ quá sâu, vì vậy từ đầu đến cuối anh đều không cách nào hoàn toàn tin tưởng.
Lâm Khuyết kinh ngạc nói, Đại lão Đường Đường thật lợi hại! Thậm chí ngay cả dì Dung đều có thể thu phục được! Tôi nói làm sao dì Dung lại khác thường đến như vậy! Thì ra là bị Đường Đường thu phục!Nói xong, cẩn thận nhìn về phía Tư Dạ Hàn một cái: Một bên là con trai, một bên là cháu trai, tại sao lại kém nhau xa đến như vậy? Phỏng chừng Cửu ca tôi cũng chưa từng được ăn cơm dì Dung làm đi! Quả thực là không so sánh sẽ không thấy tổn thương.
Diệp Οản Οản nhất thời hướng về Lâm Khuyết trừng mắt một cái.
Làm sao lại tự vạch áo cho người xem lưng vậy hả!!Du Thiệu khẽ cười một tiếng: Vậy đại khái chính là khoảng cách thế hệ! Rất nhiều người mặc dù đối đãi với con mình rất nghiêm khắc, nhưng lại rất cưng chiều cháu của mình.
Lâm Khuyết lầm bầm: Nhưng ai lại có thể nghĩ tới, dì Dung lại cũng có một mặt giống với người bình thường.
Vạn Mai sơn trang, thư phòng.
Sau khi đám người Tư Dạ Hàn rời đi, Kiều Mẫu đi vào.
Bọn họ nói cái gì? Ân Duyệt Dung hỏi.
Tính cách nhạy cảm lại đa nghi của Ân Duyệt Dung, không có khả năng ngay lập tức liền thay đổi.
Cho nên khi Diệp Οản Οản và Đường Đường cùng nhau rời đi, bà liền âm thầm để cho Kiều Mẫu đi theo.
Kiều Mẫu đúng sự thật báo cáo lại những gì Diệp Οản Οản và Đường Đường trò chuyện ở bên trong rừng mai.
[ Đường Đường thích bà nội.
Bà nội giống như mẹ nói, mặc dù có chút không dễ sống chung lắm, độ nhạy cảm cũng có chút thấp, tuy nhiên lại là một người rất tốt, rất ôn nhu.
][ Không sai không sai.
Đúng là như vậy.
]Hơn nữa, nhìn dáng dấp, vị Nhị tiểu thư Nhiếp gia kia không hề nói với Đường Đường, là bà bắt cóc cậu bé.
Mấy câu nói ngắn ngủn, khiến cho sắc mặt Ân Duyệt Dung thay đổi liên tục.
Kiều Mẫu tiếp tục nói, Tất nhiên không có khả năng thật sự nghĩ như vậy, chỉ sợ là vì không muốn lưu lại oán hận gì trong lòng đứa bé.
Bất quá, phần lòng dạ này, đúng là những vị danh viện thiên kim kia không cách nào sánh được.
Mặc dù Ân Duyệt Dung không mở miệng nói gì, nhưng thật bất ngờ, vẻ giễu cợt và phản bác thường ngày, không còn sót lại chút gì.
Cảm giác cứ như thể mất mà lại được.
Đi hỏi Đường Đường một chút, ngày mai muốn ăn cái gì?Được rồi, tôi lập tức đi ngay!.
Hôm nay khi đám người Tư Dạ Hàn xông tới, A Trung đang đi đến Hình đường lãnh phạt rồi! Sau khi ăn đòn no, mới biết đã xảy ra chuyện gì.
Diễn biến sự việc, dường như đã hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn.
Đêm khuya, A Trung vội vàng lẻn vào hầm giam tìm Ân Hành.
Ân Hành thiếu gia, chuyện sợ là không ổn!!!Xảy ra chuyện gì, nói cho rõ ràng?Xế chiều hôm nay, Tư Dạ Hàn và nữ nhân kia mang theo một nhóm người xông vào Vạn Mai sơn trang!Ánh mắt Ân Hành sáng lên, Cái gì? Cậu nói Tư Dạ Hàn lại có thể xông vào Vạn Mai sơn trang?Đây không phải là chuyện tốt sao?Hắn đã mong đợi bọn họ vội vàng tranh đấu, đấu đến ngươi chết ta sống!Ân Hành chỉ tưởng tượng thôi cũng có thể đoán được tình hình giương cung bạt kiếm căng thẳng khi đó.
Hiện tại thế cục thế nào, có phải là đã tranh đấu rồi hay không? Ân Duyệt Dung rất là khó đối phó, khẳng định Tư Dạ Hàn đã điều động tất cả mọi nguồn nhân lực rồi đi?Thủ vệ nơi này khẳng định là không còn sâm nghiêm như trước nữa rồi, cậu nhanh nghĩ biện pháp cứu tôi ra đi! Đợi tôi thoát ra ngoài, trước tìm một chỗ an toàn đợi mấy ngày, đợi tầm năm ba ngày, cùng lắm là mười ngày nửa tháng, bọn họ tất nhiên sẽ đấu đến lưỡng bại câu thương!Đến lúc đó, tôi lại lấy thân phận gia chủ Ân gia xuất hiện, đi thu thập tàn cuộc.
Càng nói, ánh mắt Ân Hành càng sáng, mặt đầy vẻ khẳng định.
Nhưng mà, hắn lại không hề phát hiện sắc mặt của A Trung khó coi không thôi.
Thật lâu A Trung mới do dự chọn lời: Khục, thiếu gia, sự tình không giống như chúng ta dự liệu cho lắm.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Khó trách mấy ngày nay cậu có thể lẻn vào đây dễ dàng như vậy! Sợ là Tư Dạ Hàn đã không rảnh quan tâm.
Ân Hành đang thao thao bất tuyệt, đột nhiên nghe được câu nói chen vào của A Trung, âm thanh khựng lại, Không giống? Có ý gì? A Trung nuốt nước miếng, Đại khái là bởi vì thái độ phu nhân quá kiên quyết, nói cái gì cũng không chịu thả người.
Ngay cả Dịch hội trưởng ra mặt cũng đều vô dụng! Đại thiếu gia bị ép, nên mới cùng với người phụ nữ kia, điều động một nhóm lớn tinh nhuệ, trực tiếp giữa ban ngày mạnh mẽ xông vào Vạn Mai sơn trang.
Vốn tôi nghĩ rằng, lần này nhất định là sẽ không chết không thôi.
Ai ngờ đâu hai bên êm đẹp, hoàn toàn không hề đánh nhau, một chút động tĩnh cũng không có, thậm chí.
Thậm chí cái gì?Thậm chí phu nhân còn để bọn họ ở lại cùng nhau ăn cơm, sau khi ăn cơm xong còn đi dạo vườn mai! Cuối cùng Tư Dạ Hàn cũng không mang thằng nhãi con kia đi, nói là để nó ở lại bên này chơi thêm mấy ngày!Quả thật là nói bậy nói bạ!Ân Hành thiếu gia, tôi cũng hoàn toàn không thể tin được.
Nhưng.
nhưng sự thật quả thật là như thế.
!! Thật ra thì.
có chuyện này tôi mãi vẫn không dám nói với cậu.
Đều đã đến lúc nào rồi, còn cái rắm gì không mau thả đi! Dự cảm chẳng lành trong lòng Ân Hành càng lúc càng lớn.
Tất cả vẻ điềm đạm ngụy trang thường ngày đều hóa thành cộc cằn hung ác.
A Trung vội vàng nói, Chính.
chính là không hiểu vì sao phu nhân càng ngày càng đối xử tốt với tiểu tạp chủng kia.
Ngay từ đầu chỉ là sắp xếp nó ở phòng sát vách, cũng không có phản ứng gì mấy.
Sau đó lại dần dần quan tâm tới cuộc sống thường ngày, cơm ăn áo mặc của thằng nhóc đó! Để cho Kiều Mẫu mua quần áo mới cho nó, cho phép tự do đi lại, còn cho phép nhãi con kia tùy ý ra vào thư phòng.
Mỗi ngày, thời điểm phu nhân làm việc, nhãi con kia sẽ ở trong thư phòng phụng bồi.
Hôm nay.
Hôm nay phu nhân thậm chí phá lệ, ăn chay nhiều năm như vậy, vậy mà tự mình xuống bếp làm món ăn mặn cho tiểu tử kia!A Trung nói một hơi, sau đó hốt hoảng chép miệng, Tôi vốn cho là nhất định phu nhân sẽ ghét cay ghét đắng tiểu tạp chủng này.
Nào ngờ đâu, phát hiện diễn biến càng lúc càng có gì đó sai sai.
Phu nhân.
Phu nhân đây rõ ràng là đang coi thằng nhãi kia như cháu trai ruột mà đối đãi!Ân Hành càng nghe sắc mặt càng khó coi, Cậu nói cái gì.
Cậu nói mẹ không chỉ không hành hạ nhãi con kia, mà còn rất sủng ái nó?Ân Duyệt Dung coi tiểu tạp chủng kia như cháu trai ruột? Quả thực là lời nói vô căn cứ!A Trung che lấy mấy vết thương trên người, đáy mắt tràn đầy phẫn hận, Chính xác trăm phần trăm! Tên oắt con này, thật giống như mẹ nó, cũng không biết là cho phu nhân uống bùa mê thuốc lú gì, lại có thể khiến cho một người như Ân Duyệt Dung bị thuần phục.
Nào chỉ là sủng ái, nếu nói là nói gì nghe nấy cũng không sai! Ngày kia tâm tình phu nhân không tốt, tôi ở ngoài thư phòng bưng trà dâng nước trấn an, kết quả phu nhân trực tiếp phạt tôi một trận.
Tên tiểu tạp chủng kia thì ngược lại, tùy tiện nói mấy câu an ủi, phu nhân liền trực tiếp ôm lấy nó đi vào trong thư phòng! Mọi chuyện A Trung đều nói đều rất tường tận, tuyệt đối không phải là đang nói láo.
Hắn ở bên cạnh Ân Duyệt Dung lâu như vậy rồi, tự nhận là đã hiểu rất rõ Ân Duyệt Dung.
Làm sao có thể ngờ, chuyện sẽ rắc rối đến mức này!Hắn một lòng trông cậy vào tên tiểu tạp chủng này sẽ có thể trở thành mồi dẫn lửa khiến Tư Dạ Hàn và Ân Duyệt Dung khai chiến.
Nhưng mà bây giờ, lại khéo quá hóa vụng.
Ân Duyệt Dung và Tư Dạ Hàn thậm chí rất có thể sẽ vì đứa bé này mà bình thường hóa quan hệ.
Hắn đây quả thực là.
Mang đá tự đập vào chân của mình!Vào giờ phút này, Ân Hành đã hối hận tím cả người, một quyền đập vào trên song sắt.
Sớm biết như thế này, ban đầu liền không nên đi bắt cóc thằng nhóc kia.
Nếu không hắn cũng sẽ không sa sút đến mức như bây giờ!Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Ân Hành thiếu gia, hiện tại biết làm sao bây giờ? Nhãi con kia hiện tại đã chính thức ở lại Vạn Mai sơn trang rồi.
Đối với nó, phu nhân cũng càng ngày càng dung túng.
Thậm chí nhờ vào nó, ngay cả chuyện của nữ nhân kia cũng không định truy cứu nữa.
Phải biết, mâu thuẫn lớn nhất giữa phu nhân và Đại thiếu gia chính là nữ nhân kia! Nếu cứ tiếp tục như vậy mà nói, quan hệ của phu nhân và Đại thiếu gia khôi phục, vậy thì vị trí gia chủ Ân gia này.
A Trung nói.
Đáng chết.
Cứ tiếp tục như thế, Tư Dạ Hàn và Ân Duyệt Dung làm hòa! Tư Dạ Hàn trở lại Ân gia, kế thừa vị trí gia chủ, vậy thì hắn liền trở thành một quân cờ vô dụng.
Ân Duyệt Dung sẽ không chỉ không quan tâm đến sống chết của hắn, mà nói không chừng sẽ còn vì xót cháu trai mà ghi hận hắn.
Ân Hành thiếu gia, ngài phải mau nhanh nghĩ biện pháp đi!Nghĩ biện pháp! Tôi như hiện tại, có thể nghĩ biện pháp gì? Ân Hành mặt đầy u ám, rống giận như một con thú bị giam cầm.
Sau đó, tròng mắt Ân Hành như rắn độc nhìn về phía A Trung, A Trung.
Hiện tại mắt thấy Tư Dạ Hàn rất có thể sẽ trở thành gia chủ Ân gia rồi.
!! Làm sao.
có phải là cậu muốn gió chiều nào xoay chiều nấy?Thanh âm lạnh lẽo của Ân Hành khiến cho sống lưng A Trung phát rét một trận, Không.
Không dám! Làm sao thuộc hạ dám nghĩ như thế! Thuộc hạ trung thành tận tâm đối với Ân Hành thiếu gia ngài, tuyệt không hai lòng! Điểm này ngài phải hiểu rõ trong lòng!Ân Hành hừ lạnh một tiếng.
Trung thành?Chẳng qua chỉ là bởi vì hắn nắm trong tay một số nhược điểm không thể lộ của A Trung mà thôi.
Nếu như hắn dám phản bội, vậy thì cũng đừng mong sống nữa!Ân Hành thiếu gia, việc cần thiết trước mắt, chính là mau nhanh nghĩ biện pháp ứng đối thì hơn! A Trung lo lắng nói.
Giờ phút này, sau khi Ân Hành tiêu hóa chuyện này, đã thoáng bình tĩnh lại.
Bị nhốt nhiều ngày như vậy, Ân Duyệt Dung không biểu thị chút thái độ nào, vì vậy cho nên tinh thần hắn đã muốn sụp đổ tới nơi.
Cho nên mới vừa rồi lòng hắn mới có thể rối như tơ vò đến vậy.
A Trung không dám quấy nhiễu, cẩn thận từng li từng tí đợi ở một bên.
Một lát sau, đáy mắt Ân Hành đột nhiên lóe lên một ý cười khát máu, Có lửa mới có khói, coi như Tư Dạ Hàn muốn hòa hoãn quan hệ cùng Ân Duyệt Dung, cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai.
Cậu nói xem, nếu như bây giờ Ân Duyệt Dung xong đời, người có khả năng kế thừa vị trí gia chủ Ân gia này nhất, rốt cuộc là ai?Con ngươi A Trung khẽ chuyển động, Nếu vậy, dĩ nhiên là Ân Hành thiếu gia ngài! Dù sao hiện tại ngài vẫn là ứng cử viên vị trí gia chủ tương lai do phu nhân chính miệng thừa nhận! A Trung nói xong, sắc mặt hơi trắng bệch, Chẳng qua là, phu nhân.
xong.
xong đời? Phu nhân đang êm đang đẹp, làm sao có thể xong.
Êm đẹp? Đương nhiên là bà ta sẽ không có chuyện! Nhưng nếu như.
tôi tiễn bà ta một đoạn đường thì sao? Ánh mắt Ân Hành lạnh giá thấu xương.
A Trung sợ hết hồn.
Chẳng lẽ Ân Hành muốn giết chết Ân Duyệt Dung?Chỉ bằng hắn? Bây giờ bị nhốt ở trong lao này, làm sao có thể làm được?Ân Duyệt Dung là ai? Mặc kệ là trắng trợn tấn công hay là ám sát, dù cho là dùng độc, coi như là hiện tại Ân Hành không có bị nhốt, cũng không có khả năng làm được loại chuyện như vậy.
Dường như nhìn thấu A Trung đang suy nghĩ gì, Ân Hành hừ lạnh một tiếng nói, Coi như là Tư Dạ Hàn, muốn lật đổ Ân Duyệt Dung, cũng là chuyện không thể nào! Muốn diệt trừ Ân Duyệt Dung, chỉ có một biện pháp, mượn tay Trọng Tài Hội! Trùng hợp, chỗ này của tôi có một số món đồ, có thể làm cho Ân Duyệt Dung tuyệt đối không bò dậy nổi!Là.
là vật gì? A Trung nuốt nước miếng.
Chỗ của vật kia, cậu đi đến tổ chức Thanh Ngọc Minh, tìm một người gọi là Vương Hổ, hắn sẽ tự đưa cho cậu.
Sau khi cầm được món đồ này, cậu nghĩ biện pháp đem nó thả vào thư phòng Ân Duyệt Dung.
Chuyện còn lại, không cần tôi nói, cậu cũng biết nên làm như thế nào!Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Ân Hành nói đầy dữ tợn, A Trung nghe mà run sợ trong lòng, vội mở miệng nói, Đem đồ vật thả vào thư phòng phu nhân, chỉ riêng chuyện này đã là bất khả thi! Cậu cũng biết thư phòng của phu nhân không cho bất kỳ ai tiến vào!Ân Hành thản nhiên nhìn hắn một cái, Cậu quên tên tiểu tạp chủng kia rồi sao?Đứa bé kia.
A Trung không hiểu.
Nếu đứa bé kia có thể tự do ra vào thư phòng, vậy thì cậu có thể lừa nó mang thứ đồ kia vào trong đó, một hòn đá hạ hai con chim.
Ân Hành nói.
Lừa gạt thằng nhãi kia! Chuyện này.
chuyện này sợ là có chút khó.
A Trung ngập ngừng nói.
Bất quá chỉ là một thằng nhóc con vài tuổi đầu mà còn không giải quyết được, tôi cần cậu làm gì? Dù có là phế vật cũng không phế đến thế! Ân Hành thấp giọng chửi, sau đó âm thanh hòa hoãn lại, dụ dỗ, A Trung, mấy năm nay tôi đối xử với cậu như thế nào, hẳn là cậu cũng rất rõ ràng! Tất cả mọi người đều biết cậu là người của tôi! Chỉ khi tôi là gia chủ Ân gia, mới có thể giúp cậu có một miếng cơm ăn.
Nếu không, nếu để cho cái tên Tư Dạ Hàn kia làm gia chủ, cậu cho rằng là sau này cậu còn có thể có cuộc sống tốt sao?Lời nói của Ân Hành tràn đầy cám dỗ.
Trong lòng A Trung hiểu rất rõ, Ân Hành nói không sai.
Nếu như gia chủ đổi người, kết quả của hắn tất nhiên sẽ thê thảm.
Nếu như chuyện này thành công, hắn sẽ nước lên thuyền lên, dưới một người trên vạn người!Cuối cùng, A Trung cũng đồng ý, Ân Hành thiếu gia, cậu cứ giao chuyện này cho tôi, tôi nhất định không phụ kỳ vọng!Ân Hành: Rất tốt!.
Bóng đêm thâm trầm, A Trung nhanh chóng rời khỏi, đến chỗ gọi là Thanh Ngọc Minh như Ân Hành dặn dò.
Quan hệ giữa Vương Hổ và Ân Hành từ trước đến giờ vẫn rất tốt, cho nên Ân Hành mới để cho Vương Hổ thay mặt bảo quản một số đồ trọng yếu.
Sau khi đến nơi, A Trung báo tên của mình, lập tức có thủ hạ dẫn hắn tới một hộp đêm nọ.
Bên trong phòng VIP riêng tư nào đó.
Vương Hổ đem một cái túi da trâu ném cho A Trung, Đây, thứ ngươi muốn!A Trung vội vàng nhận lấy.
Mới vừa rồi lúc ở hầm giam, hắn nghĩ mãi vẫn không ra, vật mà Ân Hành thiếu gia nói có thể khiến cho Ân Duyệt Dung sụp đổ, còn có thể khiến cho Trọng Tài Hội tự mình động thủ, rốt cuộc là cái gì?A Trung vừa nghĩ vừa cẩn thận mở chiếc túi da trâu đó ra.
Kết quả, mới vừa nhìn một cái, biến sắc.
Bên trong túi hồ sơ này lại là một chút sổ sách bí mật, toàn bộ bên trong đều là ghi chép lại chi tiết các tài khoản và chứng cứ phạm tội của Tần Tung, những thứ vốn không nên được đưa ra ánh sáng.
Thật không ngờ Ân Hành thiếu gia lại có thể nắm giữ được một thứ quan trọng đến như vậy.
Sau khi Tần Tung ngã ngựa, không ít cao tầng Trọng Tài Hội đã bị liên đới theo.
Nhưng Ân Duyệt Dung vốn là người cực kỳ cẩn thận, cũng không bao giờ làm chuyện gì xúc phạm tới quy củ của Trọng Tài Hội.
Cho nên mặc dù có quan hệ không tệ với Tần Tung, nhưng sau khi hắn ta xảy ra chuyện cũng không hề bị ảnh hưởng chút nào.
Nếu như những tài liệu này xuất hiện ở trong thư phòng của Ân Duyệt Dung, thì bà ta có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Đến lúc đó nhất định Trọng Tài Hội sẽ trực tiếp ra tay.
Đến lúc đó sợ là bà sẽ phải sống tiếp quãng đời còn lại ở trong tù.
Nhìn đủ chưa? Nhìn đủ rồi thì cút ngay đi! Vương Hổ không nhịn được đuổi khách, cũng hoàn toàn không hỏi A Trung muốn thứ kia để làm cái gì.
Vật này đặt ở chỗ này của hắn quả thực là củ khoai lang bỏng tay.
A Trung muốn lấy đi, hắn cầu mà không được.
Vâng.
vâng.
A Trung gật đầu liên tục.
Sau khi lấy được đồ, A Trung lập tức trở về Vạn Mai sơn trang.
Sắc trời còn chưa sáng, A Trung đầu tiên liền thận trọng luẩn quẩn ở khu vực gần thư phòng, muốn tìm cơ hội để lẻn vào bên trong.
Nhưng mà, A Trung làm việc tại Ân gia lâu như vậy rồi, cũng hiểu rõ Vạn Mai sơn trang như lòng bàn tay.
Hắn rất rõ ràng, lẻn vào thư phòng là chuyện bất khả thi.
Cho nên, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn chỉ có thể dùng phương pháp của Ân Hành thiếu gia, đi tìm thằng nhãi con kia để đặt vật này vào, thần không biết quỷ không hay.
Ân Duyệt Dung sẽ tuyệt đối không phát hiện.
Xem tiếp...Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
truyện tranh Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
truyện Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương truyện chữ
đọc truyện Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
yêu thần ký chap
truyenfull.vn
truyenfull.vip
truyenfull.vip
truyen.tangthuvien.vn/
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License