Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
Chapter
0242
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Rốt cuộc đợi được tới sáng sớm hôm sau.
A Trung ghé chợ mua ít kẹo, sau đó lén lén lút lút đi tìm Đường Đường.
Dường như từ sau khi Đường Đường qua đây, Ân Duyệt Dung liền không còn điên cuồng làm việc như vốn có.
Hôm nay nghỉ ngơi, chính là thật sự ở nhà nghỉ ngơi, cũng không đi đâu, càng không làm việc ngoài giờ.
Mắt thấy chuyện dự thảo luật mới sắp đến giai đoạn cao trào, cũng không chút hoang mang, không nôn nóng gấp gáp như trước đó, quả thật là giống như biến thành một người khác.
Vào lúc này, Đường Đường mới vừa cùng Ân Duyệt Dung ăn sáng xong.
Bà nội, con có thể vào rừng mai bẻ mấy cành hoa được không? Đường Đường chớp đôi mắt to tròn xin phép.
Một bên, A Trung nghe vậy cười lạnh, quả nhiên là vô giáo dục.
Hoa mai này chính là thứ mà Ân Duyệt Dung yêu thích nhất, người giúp việc làm gãy một ít cành lá cũng sẽ bị phạt nặng.
Dù có là hắn, có lần không cẩn thận làm gãy một nhánh hoa, cũng bị trách mắng một trận tơi bời.
Làm sao có thể để cho thằng nhãi ranh này tùy ý bẻ mấy cành được cơ chứ!A Trung đứng ở bên cạnh lạnh lùng nói chen vào, Đám hoa mai này chính là thứ phu nhân yêu thích nhất, làm sao có thể tùy ý bẻ gãy?Mặc dù Kiều Mẫu muốn đỡ lời, nhưng cũng biết quy củ của Ân Duyệt Dung, cho nên không tiện nói chuyện.
Ân Duyệt Dung nhìn Đường Đường một cái, dường như cũng không có bộ dáng tức giận, đầy ôn hòa hỏi, Những bông hoa kia nở trong rừng không phải rất đẹp sao?Đường Đường tiến tới trước mặt Ân Duyệt Dung, nở một nụ cười thật tươi, Hoa nở trong rừng cũng rất đẹp, nhưng mà, Đường Đường cảm thấy, những đóa hoa rừng đó, nếu như tách ra, đặt ở bên cạnh bà nội sẽ càng đẹp hơn!Ân Duyệt Dung nghe vậy ngẩn cả người, sau đó khóe môi khẽ chúm lại, mỉm cười đầy dịu dàng.
Đường Đường: Con muốn bẻ một nhành hoa đặt trên bàn sách của bà nội, như vậy lúc nào bà nội cũng có thể nhìn thấy, há chẳng phải là càng vui vẻ hơn sao?Phu nhân, người xem tiểu thiếu gia thật hiếu thuận làm sao! Kiều Mẫu thật sự càng nhìn càng thích đứa nhỏ này.
Bà đã không nhớ được biết bao lâu phu nhân không sống cho bản thân mình.
Từ sau khi tiểu thiếu gia xuất hiện, tâm tình của phu nhân càng ngày càng tốt, nụ cười trên mặt cũng nhiều hơn.
Đường Đường dừng một chút, cố ý nhìn về phía A Trung một cái, mở miệng nói, Hơn nữa, hiện tại thứ bà nội yêu thích nhất không phải là hoa mai, mà là tôi đó nha!Sắc mặt của A Trung đen như đáy nồi: .
Ha ha ——!! Kiều Mẫu bật cười một tiếng.
Ngay cả Ân Duyệt Dung đều cười khẽ một tiếng, Con đó, không biết khiêm tốn!A Trung nghĩ đến chính mình hôm nay còn có việc cần tên oắt con này giúp, cố nén tức giận, trong lòng tràn đầy đen tối.
Ân Hành thiếu gia nói không sai! Nếu như thật sự để cho tên oắt con này tiếp tục được sủng ái, sau khi Ân gia đổi chủ, hắn nào còn có chỗ đứng.
Rừng mai.
A Trung mang theo kẹo, âm thầm đi theo Đường Đường.
Đợi đến chỗ không người, A Trung lập tức lên tiếng, Thằng nhóc con.
à nhầm, tiểu thiếu gia!Đường Đường nghe được âm thanh sau lưng, quay đầu, Là ngươi à! Có chuyện gì sao?Thằng nhãi ranh này rõ ràng mới có 4 5 tuổi, nhìn người khác đều phải ngước lên, nhưng mà con ngươi lạnh nhạt kia lại như thể trời sinh từ trên cao nhìn xuống, khiến cho trong lòng hắn cảm thấy rất không thoải mái.
Tiểu thiếu gia, đây là kẹo và đồ chơi tôi mua cho cậu, cậu xem thử có thích hay không! A Trung mặt đầy nịnh hót.
Đường Đường nhìn chiếc túi tràn đầy kẹo và đồ chơi A Trung đưa, khẽ nhíu mày, trong con ngươi to tròn lóe lên một tia sáng sắc bén.
Vô sự mà ân cần, không phải lừa đảo thì chính là đạo tặc!A Trung thấy ánh mắt của cậu nhóc sáng lên, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý, Tiểu thiếu gia, thích không? Chỉ cần cậu giúp tôi một chút chuyện nhỏ, những thứ này liền có thể cho cậu!Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Đường Đường không nhanh không chậm hỏi, Giúp cái gì?A Trung nhìn trái ngó phải một phen, ngay sau đó móc ra từ trong lòng ngực một chiếc hộp gỗ chạm hoa cực đẹp, Tiểu thiếu gia, vật này, cậu có thể giúp tôi đặt vào trong hộc bàn thư phòng của phu nhân không?Đường Đường nhìn chiếc hộp kia một cái, Tại sao ngươi lại không tự mình làm?A Trung thở dài nói: Tiểu thiếu gia, cậu cũng biết, chưa được phu nhân cho phép, tôi không thể tiến vào thư phòng, cho nên chỉ có thể nhờ cậu hỗ trợ!Trong này là cái gì? Đường Đường lại hỏi.
A Trung vội vàng trả lời: Là một món đồ sứ.
Bên trong là một chiếc bình sứ không lớn không nhỏ.
Đường Đường: Tại sao ngươi lại muốn đặt cái này ở thư phòng của bà nội?A Trung cắn răng.
Tên oắt con này, suy nghĩ quá nhiều, hỏi hết thứ này đến thứ khác.
Vẻ mặt A Trung buồn thiu, đầy đáng thương nói, Hic, thật ra thì là như thế này.
Lần trước phu nhân sai tôi vào trong sửa sang dọn dẹp thư phòng, kết quả, trong lúc dọn dẹp, do không cẩn thận nên tôi lỡ làm bể món đồ sứ này.
Tôi sợ phu nhân trách phạt, không dám nói với phu nhân, nên mua một món khác tương tự, muốn trả lại trước khi phu nhân phát hiện! Tiểu thiếu gia, xin cậu thương xót, hỗ trợ một chút!Thấy Đường Đường không nói lời nào, A Trung ôn hòa hướng dẫn, Tiểu thiếu gia, cậu chỉ cần thừa dịp lát nữa nhân lúc phu nhân không ở đây, lặng lẽ giúp tôi bỏ đồ vật này vào trong hộc bàn là được, rất đơn giản!Đường Đường không đồng ý, cũng không hề cự tuyệt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ suy tính.
A Trung thấy có triển vọng, càng thêm ra sức khuyên nhủ, Tiểu thiếu gia, trước đó mặc dù có nhiều lúc đắc tội, nhưng cũng đều là vì tôi muốn tốt cho cậu! Cậu không biết, ngày thường phu nhân nghiêm khắc đến dường nào! Tôi cũng chỉ là vì sợ cậu làm sai, khiến cho bà ấy tức giận, sợ bà ấy sẽ trách phạt cậu, cho nên mỗi lần mới đều ở bên cạnh nhắc nhở cậu!Đường Đường: Thật sao?Đáy mắt A Trung lóe lên một cái, muốn nhân dịp này ly gián một chút, vì vậy mở miệng nói, Đúng vậy, tiểu thiếu gia! Chẳng lẽ cậu không biết chút gì sao? Thật ra thì quan hệ giữa phu nhân và cha cậu không tốt, làm rất nhiều chuyện quá phận đối với cha cậu, còn đuổi cha cậu ra khỏi nhà.
Hơn nữa phu nhân còn rất ghét mẹ cậu.
A Trung còn chưa dứt lời, Đường Đường mới vừa rồi còn rất có hứng thú nghe hắn nói chuyện lại đột nhiên đổi sắc mặt, ánh mắt sắc lạnh như dao bắn về phía hắn: Sẽ không một ai ghét mẹ ta! Khục.
A Trung có chút cạn lời, Nhưng mà tiểu thiếu gia, những gì tôi nói đều là chính xác trăm phần trăm! Không tin cậu có thể tùy tiện đi ra ngoài hỏi thăm một chút, những chuyện này tất cả mọi người đều biết đấy!Trên khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của Đường Đường đầy lạnh lùng không hợp với lứa tuổi, gằn từng chữ một: Tại sao ta phải đi ra ngoài hỏi thăm? Ta chỉ cần nghe lời mẹ nói là được rồi! Mẹ đã nói, bà nội là người tốt, thì bà nội chính là người tốt! Ngươi nói xấu bà nội, ngươi chính là kẻ xấu!A Trung hoàn toàn không ngờ rằng thằng nhóc con này hoàn toàn ra bài không dựa theo nội dung cốt truyện, nhất thời có chút mộng bức.
Vốn định tăng hảo cảm, nói xấu Ân Duyệt Dung một chút, làm sao đột nhiên hắn lại trở thành người xấu rồi?Không đúng, Ân Duyệt Dung vốn chính là người xấu, nào cần hắn đi bôi đen? Kết quả tên oắt con này làm sao lại ngu xuẩn như vậy, nói cái gì cũng không tin.
A Trung không có cách nào, chỉ có thể dùng biện pháp mềm dẻo, Tiểu thiếu gia, tôi sai rồi, tôi sai lầm rồi! Nếu như cậu không tin tôi liền coi như xong! Là tôi lắm mồm, không nên nói lung tung, cầu xin cậu giúp tôi một chút, đem vật này bỏ vào hộc bàn! Nếu không cái mạng nhỏ này của tôi khó lòng giữ được rồi!Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Đường Đường hừ một tiếng, Ta có chút không muốn giúp ngươi thì sao!A Trung sắc mặt cứng đờ, Tiểu thiếu gia.
Thật sự van xin cậu.
!! Rốt cuộc cậu muốn như thế nào mới chịu giúp tôi một chút? Tôi đi mua thêm chút quà vặt và đồ chơi cho cậu có được không? Đường Đường suy nghĩ một chút, Nếu như muốn ta giúp ngươi mà nói, cũng có thể! Bất quá, ta có một yêu cầu!Nhất thời sắc mặt A Trung đầy vui mừng, Yêu cầu gì? Vô luận là yêu cầu gì, tôi đều có thể đáp ứng cậu!Đường Đường không nhanh không chậm nói, Được rồi, vậy ngươi liền nói một trăm lần ‘bà nội ta là mỹ nhân, tấm lòng đẹp, là tiểu tiên nữ’ đi!.
Sau khi A Trung nghe rõ yêu cầu của Đường Đường, quả thật là mặt đầy mộng bức.
Thứ đồ chơi gì?Tên oắt con này đang nghiêm túc sao?Nhưng mà.
Lời này cũng quá khó mà nói ra khỏi miệng đi?Không nói sao? Vậy ta đi đây! Đừng cản trở ta hái hoa cho bà nội! Thấy A Trung chậm chạp không mở miệng, Đường Đường xoay người định rời đi.
A Trung nhất thời cuống cả lên, Không không không! Tôi nói, tôi nói ngay! Phu nhân là.
Là tiểu tiên nữ.
Đường Đường: Nói sai rồi! Không cho phép nói sai dù chỉ là một chữ.
A Trung vẻ mặt đưa đám.
Mặc dù hắn rất am hiểu nịnh hót, nhưng cũng chưa từng nói những lời đáng xấu hổ đến như vậy.
Phu nhân.
Phu nhân là mỹ nhân tấm lòng đẹp, là tiểu tiên nữ.
Phu nhân là mỹ nhân, tấm lòng đẹp, là tiểu tiên nữ.
Phu nhân là.
Đường Đường nhàn nhã đi ở phía trước tiếp tục hái hoa cho Ân Duyệt Dung.
A Trung cắn răng, lẽo đẽo đi theo sau cứ như một thằng cháu trai, chấp nhận số mệnh mà lặp đi lặp lại câu nói theo yêu cầu của Đường Đường.
Cứ như vậy đi, nhịn một chút vậy! Qua hôm nay, chính là thiên hạ của hắn!Nhãi con, ngươi chờ đó cho ta!Thật vất vả cuối cùng cũng nói đủ số lượng, Đường Đường rốt cuộc cũng chọn trúng một nhành mai đặc biệt xinh đẹp đem hái xuống.
Tiểu thiếu gia, lần này cậu có thể đáp ứng giúp tôi được rồi chứ? A Trung lau mồ hôi.
Mang tới đây đi! Lần này Đường Đường vậy mà lại rất sảng khoái.
A Trung kích động giao đồ qua, Tiểu thiếu gia, xin cậu lưu ý cho thật kỹ, tránh những người khác, lặng lẽ bỏ vào!Đường Đường: Biết rồi, dài dòng, ngươi cho rằng ta là đồ ngốc sao?A Trung liên tục cười lạnh trong lòng, nghĩ trong đầu, tên oắt con này, vài ba lời đã giải quyết rồi, cũng không phải là kẻ ngốc sao!Chẳng qua là thời khắc này A Trung đại khái đã quên mất, hình như hắn cũng không phải chỉ nói vài ba lời.
Đường Đường nhận đồ xong, hỏi lại một câu, Đặt ở trong ngăn kéo nào? A Trung vội trả lời, Để trong ngăn kéo dưới cùng của hộc bàn bên trái!Vị trí đó Ân Duyệt Dung không thường dùng, tạm thời sẽ không phát hiện.
Đường Đường: Biết rồi.
Đương nhiên A Trung sẽ không yên tâm, cứ đi theo Đường Đường suốt, mãi đến khi tận mắt nhìn thấy Đường Đường tiến vào thư phòng, xác định tận mắt thấy hắn cầm cái hộp kia tiến vào.
Chỉ chốc lát sau, Đường Đường đã đi ra, trên tay không cầm gì.
Xác định Đường Đường đã đem món đồ kia vào trong, A Trung lập tức theo kế hoạch đã bàn với Ân Hành, nặc danh tố cáo Ân Duyệt Dung.
Sau khi làm xong hết thảy những thứ này, A Trung mới thở dài nhẹ nhõm, rốt cuộc hoàn thành nhiệm vụ rồi! Tiếp đó, chỉ cần chờ xem kịch vui.
Sau ngày hôm nay, hắn sẽ trở thành một nửa chủ nhân của Ân gia này, rốt cuộc không cần mỗi ngày nơm nớp lo sợ làm một con chó ở trong tay của Ân Duyệt Dung, thậm chí còn phải nén giận vì một thằng nhãi ranh!Hôm nay khí trời rất tốt, ánh mặt trời mùa đông ấm áp chiếu rọi khắp mọi nơi.
Sau khi Đường Đường hái hoa mai xong, liền dẫn theo Ân Duyệt Dung đi vào trong sân phơi nắng.
Trong sân bày hai cái ghế nằm một lớn một nhỏ, hai người thoải mái nằm ở phía trên, cũng không hề làm gì, chỉ lẳng lặng tắm nắng, vừa câu được câu không trò chuyện cùng nhau.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Đối với Ân Duyệt Dung mà nói, mỗi từng giây từng phút bà cũng sẽ không lãng phí, thời thời khắc khắc đều luôn vắt óc suy nghĩ mưu kế tranh quyền đoạt lợi.
Hành vi nằm không phơi nắng, cái gì cũng không làm, đối với bà mà nói, quả thật chính là chuyện nằm mơ giữa ban ngày.
Giờ phút này, bà lẳng lặng nằm ở chỗ này, nhìn ánh mặt trời nơi đỉnh đầu qua kẽ tay, lại như có một loại ảo giác vừa trải qua cả một đời.
Kiều Mẫu ở xa xa đứng một bên nhìn một màn này, hốc mắt ươn ướt.
Bà cho rằng đời này phu nhân cũng không có khả năng sẽ thay đổi.
Thật không ngờ, ông trời cuối cùng cũng có một lần cảm thương cho số phận của bà, mang đứa nhỏ này đến bên cạnh bà.
Kiều quản gia.
Lúc này, một người giúp việc đi tới trước mặt Kiều Mẫu.
Đang định mở miệng, bị Kiều Mẫu cắt đứt, Nhỏ tiếng một chút! Phu nhân và tiểu thiếu gia đang nghỉ ngơi.
Người giúp việc báo cáo, Người của Trọng Tài Hội tới rồi, muốn gặp phu nhân!Trọng Tài Hội?Đúng vậy, là Bộ Tư pháp, hơn nữa còn mang theo một đám đông người qua đây.
Kiều Mẫu nghe vậy, mơ hồ cảm thấy chuyện có chỗ nào đó không ổn, không dám trễ nãi, vội vàng bước nhanh tới thông báo cho Ân Duyệt Dung.
Phu nhân, người của Bộ Tư pháp Trọng Tài Hội đột nhiên tìm tới cửa, không biết là có chuyện gì? Kiều Mẫu nhanh chóng nói vắn tắt.
Ân Duyệt Dung cơ hồ trong nháy mắt khôi phục lại trạng thái Quản lý Ân của Trọng Tài Hội, sửa sang lại quần áo, đứng lên, Tôi đi xem một chút.
Nói xong liền xoay người dịu dàng nói với Đường Đường ở bên cạnh, Bà nội có khách cần tiếp đón, con tự chơi một lát nhé.
Vâng, bà nội.
Đường Đường ngoan ngoãn gật đầu, nhìn Ân Duyệt Dung bước nhanh về phía phòng khách.
Hộ vệ tự nhiên không dám cản người của Trọng Tài Hội, sau khi nhìn thấy giấy chứng nhận của đối phương, chỉ có thể cười trừ, sau đó lập tức đi thông báo cho Ân Duyệt Dung mà thôi.
Giờ phút này, bên trong phòng khách.
Bộ trưởng Bộ Tư pháp của Trọng Tài Hội đang chắp tay sau lưng, đứng ở nơi đó.
Cùng lúc đó, nhân viên do ông ta mang tới đã phong tỏa tất cả các lối vào của sơn trang.
Rất rõ ràng, những người này không mang theo thiện ý.
Cùng lúc đó, A Trung đang nín thở đứng ở một bên, che giấu ánh sáng tham lam và hưng phấn nơi đáy mắt.
Thật không ngờ những người này tới nhanh như vậy!Bất quá cũng khó trách! Trọng Tài Hội bên kia vô cùng coi trọng vụ án Tần Tung.
Sắc mặt Ân Duyệt Dung không thay đổi chút nào, Bộ trưởng Lưu đại giá quang lâm, không tiếp đón từ xa! A Trung, pha trà!Vâng.
Bộ trưởng Lưu giơ tay lên một cái, Quản lý Ân, trà thì không cần, hôm nay tôi có công vụ trong người.
Hai con ngươi Ân Duyệt Dung híp lại, Công vụ?Bộ trưởng Lưu ngoài cười nhưng trong không cười, Quản lý Ân, bà cũng biết, vụ án Tần Tung, vẫn đều là do tôi làm! Có một phần sổ sách vô cùng quan trọng, mãi vẫn không tìm được tung tích.
Ân Duyệt Dung ung dung thản nhiên: Biết, thì sao?Bộ trưởng Lưu thấy đến lúc này đối phương mặt vẫn không đổi sắc, ánh mắt có phần lạnh lùng, Mới vừa rồi, có người tố cáo nặc danh, phần sổ sách kia, đang ở trong phòng sách của bà! Không biết Quản lý Ân có lời gì muốn nói?Ánh mắt Ân Duyệt Dung dừng lại, ngay sau đó nhìn về phía Bộ trưởng Lưu, Bộ trưởng Lưu đang nói đùa?Có phải là nói đùa hay không, lục soát một phen liền rõ ràng rồi! Đối phương tố cáo chính là có địa điểm vị trí cụ thể, thậm chí giấu ở nơi nào trong thư phòng cũng đều nói rõ rõ ràng ràng.
Không có lửa làm sao có khói! Vì chứng minh sự trong sạch của Quản lý Ân, tôi đành phải đích thân đến tận cửa thăm hỏi một chuyến.
Quản lý Ân khẳng định là sẽ phối hợp phải không? Tuy Bộ trưởng Lưu nói có vẻ rất văn hoa, không đắc tội một ai, nhưng cũng hoàn toàn không cho phép người ta phản bác.
Ân Duyệt Dung hiểu rất rõ, Bộ trưởng Lưu đã tự mình tới cửa, còn mang theo nhiều người như vậy, cho thấy một khi chưa tra rõ, liền sẽ không bỏ qua.
Chuyện xảy ra quá đột ngột, bà hoàn toàn không kịp phản ứng.
Giờ phút này, chuyện duy nhất bà có thể làm, chính là mặc cho đối phương lục soát.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Ân Duyệt Dung phong khinh vân đạm nói, Tự nhiên, ngài tùy ý.
Ân Duyệt Dung rất nhanh liền khôi phục lại vẻ trấn định.
Tác phong đối nhân xử thế cứng rắn thường ngày của bà, lại càng nghiêm khắc một khi dính đến các vấn đề về pháp luật, dẫn đến có không ít kẻ thù! Trước kia cũng đã từng có người bởi vì bất mãn mà tố cáo bà.
Chẳng qua là bà vẫn luôn luôn cẩn thận, cũng không hề có nhược điểm gì cho người ta bắt chẹt.
Phần lớn những người đó cũng chỉ là xuất phát từ tâm lý chán ghét mới vu khống mà thôi.
Huống chi vô luận là trụ sở Ân gia hay là Vạn Mai sơn trang vẫn luôn vững vàng như thành lũy sắt, căn bản sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Bộ trưởng Lưu nghe vậy, lập tức khoát tay một cái, để cho người nhanh chóng đi lục soát.
Ân Duyệt Dung gọi Kiều Mẫu đi qua, Kiều Mẫu!Kiều Mẫu đang lo lắng bất an trong lòng, nghe vậy vội vàng đi tới, Vâng, phu nhân, bà có gì phân phó?Để cho người chú ý chăm sóc Đường Đường cho kỹ, đừng để cho nó đi tới tiền sảnh.
Kiều Mẫu theo lệnh, hiểu được là Ân Duyệt Dung sợ cảnh tượng này sẽ làm cho Đường Đường bị hù dọa, vội mở miệng đáp lời, Vâng, thưa phu nhân.
Bà vẫn luôn ở bên cạnh phu nhân, đối với phu nhân hiểu rõ nhất, nên biết rằng phu nhân không có bất cứ quan hệ nào với những chuyện bẩn thỉu kia của Tần Tung.
Làm sao sẽ có thể cất giấu vật trọng yếu như sổ sách của Tần Tung được?Nhưng mà, hôm nay Bộ trưởng Lưu khí thế hung hãn, nói chuyện chắc như đinh đóng cột, thật sự là không thể không khiến bà lo lắng.
Ước chừng không tới năm phút, đã có một gã thanh niên trẻ tuổi mặc đồng phục vội vã mang theo một vật quay trở về, Bộ trưởng! Đã tìm được!Ân Duyệt Dung thấy gã thanh niên kia mang theo một chiếc hộp gỗ chạm hoa màu đỏ xa lạ, từ trong thư phòng của bà đi ra, đáy mắt xẹt qua một tia lãnh ý.
Cái hộp này, bà chưa từng thấy, làm sao sẽ xuất hiện ở trong phòng sách của mình?Bộ trưởng Lưu lập tức đi tới mở chiếc hộp ra, thấy được bên trong là một chiếc bình sứ màu xanh.
Bộ trưởng Lưu lại nói, Phá hủy món đồ này!Thủ hạ nhận lệnh, lập tức móc ra một thanh dao găm, cẩn thận từng li từng tí cạy chiếc hộp gỗ tinh xảo kia ra.
Một lát sau, một tiếng xoạt xoạt vang lên, phần đáy tương đối dày của chiếc hộp bị thủ hạ cạy ra.
Ở giữa chiếc hộp kia lại có hai lớp, bên trong là một đồ vật được bao bọc bằng giấy dày.
Thủ hạ lập tức kêu lên một tiếng, trình mấy thứ này qua: Bộ trưởng!Bộ trưởng Lưu cẩn thận từng chút một mở lớp giấy ra, bất ngờ chính là phần sổ sách của Tần Tung.
Quản lý Ân, lần này bà còn cái gì để nói? Bộ trưởng Lưu mặt đầy lạnh lùng.
Ân Duyệt Dung nhìn chằm chằm tập văn kiện nọ, trên mặt mây đen giăng kín, A.
Nói cái gì bây giờ? Loại tình huống này, quả thật là không có gì để nói.
Bà quá mức tự tin, ngờ đâu sẽ có người có thể thần không biết quỷ không hay, đem vật này thả vào thư phòng của mình.
Kiều Mẫu vừa trở về liền nhìn thấy màn này, quả thật là kinh hãi đến biến sắc, Bộ trưởng Lưu! Chuyện này là không thể nào! Nhất định là có hiểu lầm gì đó! Phu nhân chúng tôi luôn luôn làm việc rõ ràng minh bạch, làm sao sẽ có thể làm loại chuyện này? Phần sổ sách này nhất định là có người cố ý vu oan giá họa!Bộ trưởng Lưu lườm bà một cái, mở miệng nói, Giá họa? Nơi này chính là Vạn Mai sơn trang! Xin hỏi, ai có bản lĩnh lớn như vậy, có thể đàng hoàng công khai đem loại vật này đặt ở trong thư phòng của Quản lý Ân?Kiều Mẫu hốt hoảng lẩm bẩm, Thư phòng của phu nhân trông chừng nghiêm mật, chưa được cho phép quả thật không có bất luận kẻ nào tiến vào, nhưng.
Không đợi Kiều Mẫu nói xong, Bộ trưởng Lưu đã cắt đứt lời, Đã như vậy, thì sẽ không có sai lầm rồi!Kiều Mẫu theo bản năng hướng về Ân Duyệt Dung nhìn một cái.
Câu nói kế tiếp bà còn chưa nói hết là: Nhưng mà, quả thật tiểu thiếu gia có thể tùy tiện đi vào.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Tiểu thiếu gia chính là người duy nhất trong khoảng thời gian gần đây có thể tiến vào thư phòng của Ân Duyệt Dung.
Chẳng lẽ.
Không có khả năng! Làm sao có thể!Đừng nói là không có khả năng, coi như là nói ra, cũng sẽ không một ai tin một đứa bé lại có thể làm những chuyện này.
Bây giờ chứng cứ xác thật, coi như là Ân Duyệt Dung có nói rách cả miệng cũng không giải thích được.
Kiều Mẫu chỉ cần nhìn Ân Duyệt Dung một cái, Ân Duyệt Dung liền biết được Kiều Mẫu đang suy nghĩ gì.
Thư phòng của bà, chính bà rõ ràng nhất, chỉ có mỗi mình Đường Đường có thể đi vào trong.
Cũng chỉ có Đường Đường mới có thể thần không biết quỷ không hay mang vật lạ đặt vào trong phòng của bà, mà hoàn toàn không bị phát hiện.
Cũng chính là Đường Đường, khiến cho bà không phòng bị chút nào.
Đáy lòng Ân Duyệt Dung dần dần toát ra một cái ý nghĩ cực kỳ đáng sợ, cái ý niệm này giống như một chiếc đầm lầy, chậm rãi nhấn chìm bà vào trong đó.
Là Đường Đường?Tại sao.
??Cảm xúc tiêu cực những ngày qua bị Ân Duyệt Dung chôn sâu trong lòng, thoáng cái cuồn cuộn trào dâng như thủy triều.
A, cũng khó trách! Bà đối xử với cha mẹ thằng bé như vậy, bà là một kẻ ác khiến người khác chán ghét, làm sao nhóc có thể ưa thích bà cho được cơ chứ!?Làm sao sau khi nhóc biết được thân phận của bà, vẫn sẽ quan tâm và thân cận đến vậy? Làm sao có thể xem bà như bà nội, là người thân chân chính!Sao lại thế.
Đời này làm gì có ai ưa thích mình cơ chứ?Đứa bé kia tiếp cận bà, chỉ là vì thời khắc này!! Hẳn là muốn bà gặp báo ứng rồi đi.
Rốt cuộc, cũng chính là vì bà hy vọng quá xa vời rồi.
Kiều Mẫu nhìn vẻ mặt biến đổi liên tục của Ân Duyệt Dung, quả thật là thương tâm không dứt, muốn an ủi, nhưng lại không biết nên nói như thế nào?Bà chỉ có thể khẩn cầu, hy vọng sự tình không phải giống như mình nghĩ.
Nếu không.
sự đả kích lần này phu nhân phải gánh chịu là quá lớn.
Bà ấy yêu thích như thế, thương yêu như vậy, tín nhiệm đứa bé kia đến nhường nào.
Xin lỗi, Quản lý Ân, xin mời đi theo chúng tôi một chuyến vậy! Bộ trưởng Lưu nói.
Giờ phút này, bên trong góc tối, vẻ hưng phấn và kích động trong mắt A Trung đã không cách nào che giấu.
Xong! Ân Duyệt Dung rốt cuộc cũng xong rồi!Phương pháp của Ân Hành thiếu gia quả thực là quá cao minh rồi! Không chỉ giải quyết Ân Duyệt Dung, còn có thể xử lý mọi chuyện sạch sẽ không chút dấu vết.
Hơn nữa, coi như đến lúc đó tiểu tạp chủng kia nói bậy bạ gì, lời một đứa bé nói, cũng sẽ không có người tin.
Nhắc tới lần này thật khéo, là nhờ có tên tiểu tạp chủng kia, làm việc nói chung là rất lưu loát, đặt đồ đúng nơi hắn hướng dẫn, cho nên sự tình mới tiến triển thuận lợi như vậy.
Kiều Mẫu còn muốn nói gì, Ân Duyệt Dung trực tiếp dùng ánh mắt ra hiệu cho bà không cần nhiều lời, ngay sau đó nhìn về phía Bộ trưởng Lưu, Đi thôi!Mặc dù đối phương là cao tầng Trọng Tài Hội, nhưng mà, quy trình vẫn phải tuân thủ.
Bộ trưởng Lưu sai người chuẩn bị xiềng xích và còng tay chuyên dùng để áp chế những phạm nhân có trình độ võ thuật cao cường, Vậy thì xin đắc tội.
Ân Duyệt Dung mặt không cảm xúc nhìn những thứ xiềng xích kia, trầm mặc thật lâu, đáy mắt dần u tối lại, giống như có một hố đen khổng lồ đang cắn nuốt tất cả ánh sáng.
Cuối cùng, bà dặn dò Kiều Mẫu một câu: Kiều Mẫu, sau khi tôi rời đi, mang Đường Đường đưa đến chỗ của A Cửu.
Bà sớm nên biết, thứ không thuộc về chính mình, thì cũng không nên cưỡng cầu.
Nực cười, bà đã sai một lần, không ngờ lại sai thêm một lần nữa.
Kiều Mẫu nghe được Ân Duyệt Dung giao phó những chuyện này, nước mắt nhất thời trào ra, Phu nhân! Phu nhân sẽ không có việc gì! Bà nhất định sẽ không việc gì!Nhưng mà hiện tại loại tình huống này, bị bắt tại trận, chứng cứ rõ ràng! Coi như là phu nhân, cũng không có cách nào.
Hoặc có lẽ là, dường như phu nhân.
căn bản cũng chưa từng nghĩ tới việc phản kháng.
Kiều Mẫu nhìn ra được, lần này phu nhân bị đả kích thật sự quá nặng nề.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Mấy ngày nay, sinh hoạt của Ân Duyệt Dung cứ như trong mơ! Mặc dù thật ung dung vui vẻ, nhưng vẫn nơm nớp lo sợ! Sợ rằng mọi thứ chỉ là ảo giác, chớp mắt một cái liền tan biến thành bọt nước.
Bây giờ vậy mà lại ứng nghiệm, mọi thứ vậy mà lại đến quá bất ngờ! Quả nhiên, muốn có được những khoảnh khắc tốt đẹp, nhất định phải trả giá thật lớn.
Ân Duyệt Dung: Động thủ đi.
Nếu là điều Đường Đường mong muốn, vậy.
cứ như vậy đi!Thấy Ân Duyệt Dung cũng không phản kháng, Bộ trưởng Lưu thở phào nhẹ nhõm, phái hai tên thủ hạ trái phải tiến lên, bắt giữ lấy bà, Mang đi!Đúng lúc này, Ân Duyệt Dung còn chưa kịp rời khỏi cửa chính, đột nhiên phía sau có một âm thanh có chút trẻ con vang lên: Khoan đã!!!Mặc dù âm thanh của cậu bé có chút non nớt, nhưng khí thế lại mãnh liệt dị thường.
Cậu bé bước nhanh tới trước mặt Ân Duyệt Dung, dùng thân thể nhỏ bé ngăn ở trước người bà nội, Không cho phép ai mang bà nội ta đi!Ân Duyệt Dung biến sắc, theo bản năng dùng tay áo che đi xiềng xích nơi cổ tay, vẻ mặt có chút hoảng hốt nhìn về phía cậu bé đột nhiên xuất hiện, Đường Đường.
Bộ trưởng Lưu nhìn thấy thằng bé con đột ngột từ đâu nhô ra, không tự chủ được quan sát đứa bé kia một lượt, sau khi nhìn xong liền có chút kinh ngạc.
Ồ!? Đứa nhỏ này.
dáng dấp thật sự giống với Quản lý Tư.
Thì ra đây là đứa bé gây náo động mấy hôm nay, vốn có tin đồn đã bị Ân Duyệt Dung trừ khử?Không phải nghe đồn Ân Duyệt Dung chán ghét mẹ của đứa nhỏ này, nên mới bắt giam nó lại, sau đó hành hạ mỗi ngày hay sao?Bởi vì chuyện này, cao tầng Trọng Tài Hội đã có rất nhiều người kín đáo phê bình bà, bởi vì cách làm này của bà đã ảnh hưởng tới danh dự Trọng Tài Hội! Mọi người còn đang định công khai tố cáo và lên án bà nữa đấy!Nhưng mà bây giờ xem ra, tại sao dường như mọi thứ khác xa tin đồn đến như vậy?Nếu như mỗi ngày Ân Duyệt Dung đều hành hạ đứa nhỏ này, làm sao nó lại sẽ có thể ở loại thời điểm như thế này đứng ra bảo vệ bà ấy?Ân Duyệt Dung hoàn toàn không ngờ Đường Đường sẽ đột nhiên xuất hiện, nhất thời bủn rủn đứng lặng tại chỗ.
Đường Đường dáng người nhỏ nhắn nhưng lại kiên định, đứng chắn ở trước người Ân Duyệt Dung, trực tiếp mở miệng nói: Hộp gỗ màu đỏ này, là do ta mới vừa rồi bỏ vào thư phòng của bà nội, không hề có liên quan tới bà nội ta!Kiều Mẫu nghe nói như vậy, mặt đầy kinh ngạc.
Nghe thấy Đường Đường chính miệng thừa nhận chiếc hộp kia là do nhóc bỏ vào, sắc mặt của Ân Duyệt Dung trong nháy mắt như bị tuyết trắng bao phủ, một chút năng lượng cuối cùng trong lồng ngực liền tiêu tan trong gió rét.
Thật sự là Đường Đường bỏ vào.
Nhưng mà, nếu như là do nhóc làm, tại sao hiện tại lại đứng ra thừa nhận?Giờ phút này, trái tim Ân Duyệt Dung giống như phân làm hai thái cực, một bên là sông băng, một bên là núi lửa hừng hực.
A Trung mắt thấy Ân Duyệt Dung đã sắp bị mang đi, nhưng không ngờ tên oắt con này lại đột nhiên nhô ra gây chuyện, vội vàng đi tới bên cạnh nói chen vào, Tiểu thiếu gia, xin cậu ngàn vạn lần chớ nói bậy bạ! Một đứa bé như cậu, làm sao có thể làm những chuyện này chứ? Tôi hiểu là cậu không muốn bọn họ mang phu nhân đi, nhưng mà, hic, coi như là cậu có nói như vậy cũng vô ích.
Bởi vì, không một ai sẽ tin tưởng.
Rất hiển nhiên, thái độ Bộ trưởng Lưu nhìn Đường Đường, hoàn toàn chẳng qua chỉ cho rằng, đứa bé này đang gây rối!Đường Đường nhìn về phía A Trung, Một đứa bé như ta, đương nhiên sẽ không có lý do gì đang êm đang đẹp đem vật này bỏ vào thư phòng của bà nội.
Mà bởi vì, là ngươi bảo ta bỏ vào!Nghe được lời của Đường Đường, ánh mắt Ân Duyệt Dung giống như lưỡi dao sắc bén nhìn về phía A Trung.
A Trung để cho Đường Đường bỏ vào?Mới vừa rồi vì tinh thần bối rối, bà hoàn toàn mất đi năng lực suy đoán! Lại hoàn toàn không nghĩ tới vấn đề nằm ở chỗ A Trung, mà chỉ nghĩ đến Đường Đường là người duy nhất có thể tiến vào phòng.
Đại khái là quan tâm quá sẽ hóa loạn! Thứ trước tiên bà nghĩ tới chính là Đường Đường chán ghét chính mình, cho nên mới làm như thế! Nhưng chưa từng nghĩ, Đường Đường là bị người khác lừa gạt.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Dự đoán Đường Đường sẽ nói như vậy, A Trung đã sớm có chuẩn bị, hoàn toàn yên tâm có chỗ dựa vững chắc, trên mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc nói, Tiểu thiếu gia, chuyện này không thể nói lung tung được! Tôi ở bên cạnh phu nhân đã nhiều năm như vậy, trung thành tận tâm, làm sao có thể chỉ thị cậu làm chuyện này được?Mặc dù tôi cũng rất hy vọng chuyện này là do mình làm, như vậy phu nhân sẽ không sao! Chỉ tiếc, cậu có nói dối như vậy, Bộ trưởng Lưu cũng sẽ không tin tưởng.
A Trung vừa chối bỏ mối quan hệ, vừa không quên bày tỏ lòng trung thành, giả bộ làm người tốt.
Hừ, nhãi ranh! Còn muốn kéo ta theo? Cũng quá ngây thơ rồi!Nói miệng không bằng chứng, thằng nhãi ranh vắt mũi chưa sạch này, có nói gì đi nữa, cũng không có phân nửa tác dụng.
Một điểm này, Ân Duyệt Dung cũng hiểu rất rõ.
Nhưng mà, đã đủ!Mặc dù đứa nhỏ này căm ghét bà, nhưng bản tính lại lương thiện! Thấy mình bị bắt đi, vẫn thấy không đành lòng.
Vào lúc này, Đường Đường có thể đứng ra nói một câu như vậy, đối với bà mà nói, cũng đã đủ!Đường Đường nghe thấy lời của A Trung, biểu cảm nhìn về phía hắn ta như nhìn một thằng ngu, A Trung, chẳng lẽ cho tới nay, ngươi vẫn cho rằng ta là một thằng nhóc con đần độn sao?Chẳng lẽ nó ngươi phải là một thằng nhóc con? Chẳng lẽ ngươi không ngốc?A Trung nghe vậy, trong lòng tất nhiên đang nghĩ là như vậy, nhưng ngoài mặt vẫn rất khách khí nói, Tiểu thiếu gia, làm sao như vậy được! Tiểu thiếu gia dĩ nhiên là thông minh hơn người! Ồ.
Đường Đường gật gật đầu nói, Nếu như ta không phải kẻ ngu mà nói, như vậy, xem ra ngươi mới là thằng ngốc rồi! Cho nên, ngươi dựa vào cái gì cho là, thời điểm thái độ ngươi khác thường, dùng một ít quà vặt và đồ chơi dụ dỗ ta đi làm một chuyện kỳ quái, lòng ta sẽ không có chút cảnh giác nào vậy hả?Lời này khiến cho A Trung không khỏi cảm thấy hồi hộp một chút! Thật sự là bởi vì giờ khắc này biểu cảm của đứa nhỏ này quá mức trấn định, hoàn toàn không giống như một đứa bé không hiểu chuyện.
Bất quá, A Trung vẫn cảm thấy thằng nhóc con này mới tí tuổi đầu, làm sao biết được gì! Huống chi, coi như là có đoán được cũng vô dụng.
A Trung làm bộ như không hiểu: Tiểu thiếu gia, cậu nói cái gì? Tôi nghe không hiểu!Đường Đường đầy nhu thuận cười cười: Xem ra, ngươi không chỉ là ngu xuẩn, mà còn là ngu xuẩn không có thuốc chữa!Nói xong, Đường Đường móc ra một vật từ trong lồng ngực, nhìn về phía vị Bộ trưởng Lưu kia, Ta biết nói xuông không có tác dụng, đây là chứng cứ!Ân Duyệt Dung là người đầu tiên nhận ra thứ trong tay Đường Đường là cái gì.
Đó là.
cây bút máy mấy ngày trước bà đưa cho Đường Đường.
Đứa nhỏ này, lại có thể vẫn luôn mang theo trên người sao.
Đây là.
? Bộ trưởng Lưu cau mày.
Bàn tay nhỏ của Đường Đường nhấn một cái nút trên cây bút, trong nháy mắt, âm thanh của A Trung liền từ trong bút máy truyền ra.
Chiếc bút này có chức năng ghi âm.
[ A Trung: Thằng nhóc con.
à nhầm, tiểu thiếu gia! ][ Đường Đường: Là ngươi à! Có chuyện gì sao? ][ Tiểu thiếu gia, đây là kẹo và đồ chơi tôi mua cho cậu, cậu xem thử có thích hay không! Tiểu thiếu gia, thích không? Chỉ cần cậu giúp tôi một chút chuyện nhỏ, những thứ này liền có thể cho cậu! ].
Đường Đường mặt không cảm xúc nói: Còn muốn tiếp tục nghe sao?Nghe được từ trong cây bút bé xíu kia lại có thể truyền ra thanh âm của mình, A Trung quả thật là mộng bức rồi.
Những ngày qua cùng sinh hoạt chung, ở trong mắt hắn Đường Đường chỉ là một thằng nhóc con chỉ biết tỏ vẻ dễ thương, đáng yêu, có chút ngốc.
Cho nên hoàn toàn không ngờ rằng những lời dụ dỗ kia của hắn, lại bị nhóc cố ý thu âm lại.
Phu nhân.
Bộ trưởng Lưu.
Tôi chỉ tùy tiện tìm tiểu thiếu gia tán gẫu một chút.
Lần này A Trung rốt cuộc cũng luống cuống.
Bộ trưởng Lưu lạnh lùng lườm hắn một cái, Im lặng, tiếp tục nghe!Rất nhanh, Đường Đường liền bắt đầu tiếp tục mở đoạn ghi âm kia.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn [ Giúp cái gì? ][ Tiểu thiếu gia, vật này, cậu có thể giúp tôi đặt vào trong hộc bàn thư phòng của phu nhân không? ] [ Tại sao ngươi lại không tự mình làm? ]Bởi vì lúc đó Đường Đường hỏi vô cùng rõ ràng, cho nên quá trình A Trung lừa gạt nhóc như thế nào, toàn bộ đều được ghi lại cặn kẽ.
Chiếc hộp gỗ chạm hoa trong miệng A Trung, cho tới món đồ sứ men xanh, tất cả đều giống y như đúc với thứ bọn họ tìm ra được từ trong thư phòng.
Bộ trưởng Lưu sắc mặt nghiêm túc, nghe đoạn đối thoại bằng chứng này, càng nghe càng cảm thấy ăn khớp.
Cái tên người giúp việc gọi là A Trung này, chỉ sợ là thật sự có chút ngốc.
Lời nói trong miệng đứa nhỏ này, cơ hồ mỗi câu đều đang bẫy hắn! Vậy mà hắn lại có thể không phát hiện chút nào.
[ Tiểu thiếu gia.
Tôi cũng chỉ là vì sợ cậu làm sai, khiến cho bà ấy tức giận, sợ bà ấy sẽ trách phạt cậu, cho nên mỗi lần mới đều ở bên cạnh nhắc nhở cậu!! ][ Đúng vậy, tiểu thiếu gia! Chẳng lẽ cậu không biết chút gì sao? Thật ra thì quan hệ giữa phu nhân và cha cậu không tốt, làm rất nhiều chuyện quá phận đối với cha cậu, còn đuổi cha cậu ra khỏi nhà.
Hơn nữa phu nhân còn rất ghét mẹ cậu.
]Thời điểm Ân Duyệt Dung nghe A Trung dạy Đường Đường làm thế nào hãm hại chính mình, thần sắc vẫn lãnh đạm bình tĩnh như thường.
Nhưng mà, khi nghe được A Trung lại ly gián quan hệ của mình và Đường Đường, sắc mặt thoáng liền biến đổi.
Đùng một tiếng, Ân Duyệt Dung tung một cước đá vào trên xương bánh chè của A Trung, Cẩu nô tài!Lòng tham không đáy.
Ban đầu khi bà từ trong đống người chết cứu hắn ra, hắn ta đối với bà như chó quẫy đuôi, trung thành như một.
Nhưng mà, tham vọng quyền thế từ bên trong lại vĩnh viễn như không có đáy.
Bà đối xử với hắn càng tốt, càng tín nhiệm, lại vô tình thúc đẩy lòng tham đó.
Còn nữa, Ân Hành!!Trừ vấn đề đó ra, tất nhiên không khó để Ân Duyệt Dung đoán ra, sau lưng A Trung, sẽ là ai.
Ý niệm này, càng khiến cho bà như rớt vào hầm băng.
A ——!! A Trung bị đá gào thét bi thương một tiếng, quỵ xuống, đau đớn lăn lộn trên mặt đất.
Ân Duyệt Dung đứng thẳng người, yên lặng nhìn về phía Đường Đường.
Người giúp việc thân cận bên cạnh mình còn đánh giá mình như vậy, Đường Đường sẽ ra sao?Cũng khó trách Đường Đường sẽ trợ giúp A Trung.
Đúng lúc này, ghi âm trong máy rốt cuộc truyền đến thanh âm lạnh lùng của Đường Đường ——[ Sẽ không một ai ghét mẹ ta! ][ Nhưng mà tiểu thiếu gia, những gì tôi nói đều là chính xác trăm phần trăm! Không tin cậu có thể tùy tiện đi ra ngoài hỏi thăm một chút, những chuyện này tất cả mọi người đều biết đấy! ][ Tại sao ta phải đi ra ngoài hỏi thăm? Ta chỉ cần nghe lời mẹ nói là được rồi! Mẹ đã nói, bà nội là người tốt, thì bà nội chính là người tốt! Ngươi nói xấu bà nội, ngươi chính là kẻ xấu! ] .
Ân Duyệt Dung hoàn toàn không ngờ rằng Đường Đường sẽ trả lời như vậy, đáy mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Đứa nhỏ này, cho tới bây giờ vẫn chưa từng chán ghét mình sao?Kiều Mẫu nghe đến đó mặt cũng đầy vui vẻ yên tâm.
Bà biết ngay mà! Tiểu thiếu gia sẽ không đối xử tệ với phu nhân như vậy đâu!Về phần đám thủ hạ và Bộ trưởng Lưu ở bên cạnh, cũng không nhịn được âm thầm xuýt xoa, vị hôn thê kia của quản lý Tư lại đánh giá rằng Ân Duyệt Dung là người tốt.
? Thật là một người phụ nữ thần kỳ!Tiếp đó, trong đoạn ghi âm chính là A Trung dùng đủ loại đầu độc, giả bộ đáng thương.
Cuối cùng, dường như Đường Đường mềm lòng, mới bắt hắn đáp ứng làm một yêu cầu của mình, sau đó mới giúp hắn.
Sau khi đám người Bộ trưởng Lưu nghe được Đường Đường nói lên yêu cầu kia, biểu cảm trên mặt quả thực là.
một lời khó nói hết!Sau đó, đáng sợ hơn là, bọn họ cứ như vậy.
Bị buộc nghe vô số lần: [ Phu nhân là mỹ nhân tấm lòng đẹp, là tiểu tiên nữ ]Bởi vì lo lắng nửa đường sẽ bỏ sót chứng cứ quan trọng gì, tất cả mọi người ở đây đều bị buộc phải nghe đủ.
100 lần.
những lời này.
Nghe xong câu cuối cùng, sắc mặt của Bộ trưởng Lưu đều đã đen đến mức không thể đen hơn nữa rồi.
Đây đại khái sẽ là một trải nghiệm trọn đời khó quên của ông.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Nếu như nói, trái tim Ân Duyệt Dung vốn như bị rút sạch nước, vùi trong sa mạc khô cằn, như vậy, một câu kia của Đường Đường: Bà nội ta là mỹ nhân tấm lòng đẹp, là tiểu tiên nữ chính là như trời hạn gặp mưa.
Trước đó một giây còn phảng phất như đang ở địa ngục, thời khắc này lại trở về lại nhân gian.
Lần đầu tiên trong đời, bà có cảm giác được cứu rỗi.
Chỉ vì Đường Đường không hề ghét bà.
Chỉ riêng ý niệm này, cũng đã đủ để xoa dịu tất cả u buồn trong lòng bà.
Ân Duyệt Dung chịu đựng gian khổ nghe đủ 100 lần, những người khác đương nhiên cũng không khác mấy.
Vào lúc này Bộ trưởng Lưu đều đã sắp thổ huyết đến nơi.
Những lời này quả thật giống như là ma âm rót vào tai, khiến trong đầu ông cứ bị ám ảnh, một câu nói này cứ âm vang mãi không tan.
Thật vất vả, rốt cuộc cũng đợi được tới khi A Trung nói xong.
Phía sau còn có mấy câu đối thoại, đều là một số giao phó của A Trung đối với Đường Đường, thật sự coi như là xác nhận tội danh hắn sai sử Đường Đường.
Bộ trưởng Lưu lập tức hạ lệnh, cho người bắt lấy A Trung.
So với Bộ trưởng Lưu, bị hành hạ thảm nhất không ai bằng A Trung.
Vừa bị đánh vừa bị bắt nghe đoạn ghi âm kia, càng nghe càng thấy mình ngu.
Bộ trưởng Lưu nhìn về phía đứa bé kia, không tự chủ liền coi nhóc như một người trưởng thành, dùng thái độ bình đẳng dò hỏi: Tôi có thể hỏi một vấn đề sao? Đường Đường: Xin mời.
Bộ trưởng Lưu: Làm sao cậu biết có vấn đề, ngay từ đầu liền lập tức thu âm lại?Đường Đường nháy mắt một cái: Một kẻ bình thường luôn đối xử dữ dằn với mình, đột nhiên cầm kẹo và đồ chơi, cười như hoa cúc nở, lén lén lút lút đến tìm mình.
Coi như là có bị ngu cũng biết có vấn đề, đúng chứ?Bộ trưởng Lưu: Ừm.
Quả thật là không cách nào phản bác.
A Trung: .
!!!Làm sao có thể! Tên oắt con này, ngay từ đầu đã phát hiện ra có chỗ không đúng?Bộ trưởng Lưu cảm thấy hứng thú hỏi: Nếu biết có vấn đề, tại sao cậu không trực tiếp cự tuyệt?Đường Đường chậm rãi lên tiếng giải thích, Tôi ngờ rằng hắn có ý đồ xấu, nhưng lúc đó lại không biết rốt cuộc hắn muốn làm cái gì, cho nên dứt khoát đâm lao phải theo lao, từ từ dò xét mục đích của hắn.
Hơn nữa vì phòng ngừa có chuyện gì, lưu lại chứng cứ.
Cũng còn may bà nội tặng cho tôi một cây viết, lúc nào tôi cũng mang theo bên người.
Nếu như ngay từ đầu tôi liền cự tuyệt hắn, như vậy khẳng định hắn còn có thể nghĩ những biện pháp khác làm tổn thương bà nội.
Nếu thế, há chẳng phải bà nội tôi thời thời khắc khắc sẽ gặp nguy hiểm, phải không? Đương nhiên tôi phải nghĩ biện pháp khiến cho hắn lộ ra bộ mặt thật, bảo đảm an toàn của bà nội mình!Cậu nhóc dùng ngữ khí đương nhiên, đầy khẳng định nói ra vài lời như vậy, tỏ vẻ đây không phải là những chuyện rất dễ dàng liền có thể nghĩ tới hay sao?Bộ trưởng Lưu ho nhẹ một tiếng, Không sai, không sai, nói đúng lắm.
Thật là hổ phụ không sinh khuyển tử! Không hổ là con trai của Quản lý Tư! Huống chi cậu bé lại còn là cháu đích tôn của Ân Duyệt Dung.
Cái gã người hầu này, rốt cuộc là ngu xuẩn đến mức nào, mới có thể đánh giá thấp và coi thường đứa nhỏ này như vậy?Lúc này Bộ trưởng Lưu mới phát hiện, Ân Duyệt Dung còn bị khóa, vội vàng ra lệnh, Khục, còn không mau mở khóa cho Quản lý Ân!Những người bên cạnh vội vàng giúp Ân Duyệt Dung đem cùm mở ra.
Giờ phút này, bên tai Ân Duyệt Dung tràn đầy âm thanh kiên định của cậu bé, muốn bảo đảm an toàn của bà nội.
Ân Duyệt Dung chậm rãi cúi người xuống, Đường Đường.
Bà nội! Cậu bé lập tức chạy tới, nhào vào trong lòng bà nội, dùng bàn tay nhỏ vuốt vuốt mái tóc của Ân Duyệt Dung, Bà nội, nội đừng sợ nha, có Đường Đường ở đây! Đường Đường sẽ bảo vệ bà nội!Ân Duyệt Dung ôm cậu bé thật chặt ở trong lòng, nhắm mắt lại, một giọt nước mắt lăn xuống ở trên người của cậu bé.
Cảm ơn.
Cảm ơn con đã không ghét bà nội.
Cảm ơn con vẫn còn ở đó.
Bộ trưởng Lưu cũng là lần đầu tiên nhìn thấy một mặt dịu dàng như thế của Ân Duyệt Dung, mở miệng cười nói, Quản lý Ân, bà có một đứa cháu ngoan!
Xem tiếp...Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
truyện tranh Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
truyện Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương truyện chữ
đọc truyện Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
yêu thần ký chap
truyenfull.vn
truyenfull.vip
truyenfull.vip
truyen.tangthuvien.vn/
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License