Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
Chapter
0240
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Âm thanh có chút nhõng nhẽo của cậu bé vang lên bên tai, vành mắt Ân Duyệt Dung dần dần díp lại, mơ màng tiến vào giấc ngủ.
Giấc ngủ này bình an đến lạ, Ân Duyệt Dung ngủ thẳng một mạch từ chạng vạng tối tới đêm khuya, cuối cùng bị đánh thức bởi một tiếng sấm.
Ngoài cửa sổ sấm chớp rền vang, bão tố nổi lên, cuồng phong gào thét, bóng cây phản chiếu lên cửa sổ, như những bóng ma quỷ vờn quanh.
Ân Duyệt Dung theo bản năng liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ nhíu mày.
Nằm mãi một hồi, Ân Duyệt Dung đứng dậy, khoác áo khoác, đẩy cửa đi ra ngoài.
Ân Duyệt Dung đi tới phòng cách vách, đẩy cửa phòng ra.
Bên ánh đèn ngủ le lói của căn phòng, cậu nhóc nằm ở trên giường đang ngủ say sưa, dường như hoàn toàn không hề bị tiếng sấm quấy nhiễu.
Ân Duyệt Dung nhìn Đường Đường một cái, chân mày nhíu chặt, tựa hồ như có chút ảo não.
Bà cũng không ở lại lâu, trực tiếp xoay người rời đi.
Chẳng qua là, lúc rời đi, Ân Duyệt Dung không cẩn thận đụng phải chiếc ghế dựa nơi mép giường, tạo thành một tiếng cạch khe khẽ.
A.
Trên giường, cậu bé mơ mơ màng màng tỉnh lại, Bà nội?Thấy cậu nhóc phát hiện ra mình, Ân Duyệt Dung ho nhẹ một tiếng, Ừm.
Đường Đường dụi dụi mắt ngồi dậy, nhẹ đưa bàn tay nhỏ nhắn ra, sờ sờ trên trán Ân Duyệt Dung, xác định Ân Duyệt Dung đã đỡ sốt rồi.
Sau đó, nhóc ngáp một cái, tò mò nhìn về phía bà, Bà nội, sao nội lại tới đây? Con biết rồi.
Có phải là bà nội sợ hãi hay không?Cậu nhóc nói xong, liền dùng bàn tay nhỏ vỗ vỗ sau lưng của Ân Duyệt Dung một cái, Bà nội đừng sợ, mẹ con nói sấm chớp rền vang chẳng qua chỉ là hiện tượng tự nhiên mà thôi.
Hơn nữa trên thế giới này cũng không có quỷ, cho nên không cần sợ hãi!Cậu nhóc đầy nghiêm túc phổ cập khoa học thường thức cho Ân Duyệt Dung, cuối cùng còn nhích sang một bên của chiếc giường, Bà nội, nếu như nội sợ, có thể ngủ chung cùng Đường Đường!Mặc dù Ân Duyệt Dung cũng không muốn thừa nhận, nhưng mà, quả thật là bởi vì bà có chút lo lắng mới qua đây xem chừng đứa nhỏ này một chút.
Lại không ngờ rằng, cuối cùng chính mình lại trở thành người được trấn an.
Trên giường, cậu bé mặc bộ đồ ngủ do Kiều Mẫu chuẩn bị cho.
Bộ đồ ngủ lông xù, gương mặt mũm mĩm của nhóc và đôi mắt còn díp lại mơ màng vì buồn ngủ, đáng yêu lạ thường.
A Cửu khi còn bé cũng ngọc tuyết đáng yêu giống như vậy, nhưng A Cửu giống như là một con búp bê vậy, dù rất tinh xảo nhưng lại như không có linh hồn, trong con ngươi chưa bao giờ có vẻ sáng ngời, ngây thơ và ấm áp như vậy.
Ân Duyệt Dung trở nên thất thần, đột nhiên nhớ lại hồi ức xưa rất xưa.
Trước đây cực kỳ lâu, thời điểm bà vẫn còn là một cô bé, cũng từng yêu thích trẻ con.
Bắt đầu từ lúc nào thì chán ghét nhỉ? Là thời điểm Tư Hoài Chương đi ngoại tình cùng nữ nhân kia, con riêng của lão ta lần lượt ra đời, hết đứa này đến đứa khác? Hay là khi, đứa con cùng Tư Hoài Chương bà thật vất vả mới sinh ra được, lại bị lão ta chẳng thèm ngó tới, coi như là cục nợ.
?Không cần đâu, con ngủ đi.
Vẻ mặt của Ân Duyệt Dung rất nhanh khôi phục lại như thường, xoay người rời khỏi phòng.
Có lẽ là bị ốm khiến người ta dễ dàng suy nghĩ lung tung, tối nay bà thật sự là quá khác thường.
Sáng ngày hôm sau, Ân Duyệt Dung đã hạ sốt.
Trọng Tài Hội bên kia, bà xin nghỉ hẳn một ngày, hôm nay ở nhà nghỉ ngơi.
Sáng sớm, Đường Đường đã đi tìm Ân Duyệt Dung, xác định bà đã không sao, cậu bé mới yên tâm.
Mới vừa ăn sáng xong, Kiều Mẫu mang theo một cô gái trẻ đi tới, Phu nhân, trang phục thời trang mới nhất, quản lý Trương đã tự mình đưa tới! Bà muốn nhìn một chút sao?Ân Duyệt Dung cũng không thèm ngẩng mí mắt lên, tùy ý xua tay một cái, Bà tự quyết định đi!Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Kiều Mẫu vội mở miệng nói, Phu nhân, trang phục mùa này đều rất không tệ, hay là bà chọn thử xem! Y phục của bà, kiểu dáng quá đơn điệu, cũng nên thay đổi một chút cho mới mẻ!Mỗi lần có thời trang mới nhất, Kiều Mẫu đều bảo cửa hàng đưa tới tận nơi cho Ân Duyệt Dung chọn.
Nhưng Ân Duyệt Dung hoặc là trực tiếp để cho Kiều Mẫu quyết định, hoặc là sẽ chọn lại những mẫu quần áo tựa tựa như cũ, và tất cả đều là màu đen, chưa bao giờ chọn thử một loại khác.
Nói chung vì hôm nay không có chuyện gì, Ân Duyệt Dung liền đồng ý, Mang vào đi.
Vâng! Kiều Mẫu vội vàng nói quản lý đem những mẫu đồ mới nhất vào.
Quản lý Trương cũng không phải là lần đầu tiên đến đây, nhưng mỗi lần tới đều không nhịn được trầm trồ vì vị nữ quản lý Trọng Tài Hội vừa xinh đẹp lại lạnh lùng này.
Nhan sắc của nữ quản lý này được bảo dưỡng quá tốt rồi, chẳng qua là bình thường chưa bao giờ trang điểm.
Chỉ cần thoáng sửa soạn một chút, khẳng định là càng kinh diễm.
Quản lý Trương sai cấp dưới mang toàn bộ quần áo vào, xếp thành một hàng, để cho Ân Duyệt Dung chọn.
Ân Duyệt Dung nghiêng nghiêng đầu, tiện tay chỉ vài bộ, Cái này, cái này.
Quả nhiên, tất cả những loại được Ân Duyệt Dung chọn đều là trang phục tương đối chính chuyên, màu đen và có phần khô cứng.
Những cái còn lại, thậm chí bà cũng chưa thèm liếc lấy một lần.
Quản lý Trương theo thói quen nghề nghiệp, không nhịn được đi tới cạnh một cái váy màu xanh đen, giới thiệu, Quản lý Ân, cái này cũng rất đẹp mắt, kiểu dáng rất kinh điển, sẽ không quá lóa mắt, hơn nữa màu sắc đặc biệt tôn vinh làn da của bà!Ân Duyệt Dung ngước mắt, thản nhiên lướt qua chiếc váy xanh đen đó một lần, Khó coi.
Sắc mặt của quản lý Trương cứng đờ, lại vội chỉ sang một chiếc váy tím nhìn có vẻ chính chuyên hơn, Vậy cái này bà thấy sao?Lần này ngay cả lời thừa Ân Duyệt Dung cũng lười nói ra, biểu cảm đã nói rõ ghét bỏ.
Quản lý Trương ngượng ngùng lui ra, không nói thêm gì nữa.
Kiều Mẫu ở bên cạnh mớm lời, Phu nhân, tôi thấy hai bộ đồ quản lý Trương đề cử kia đều rất đẹp, rất thích hợp với bà, hay là phu nhân thử một lần xem sao?Ân Duyệt Dung lạnh lùng lườm một cái: Bà muốn loại đồ vật này được mặc ở trên người tôi?Thần sắc Kiều Mẫu đầy bất đắc dĩ, đang định nói gì, lúc này, không biết từ lúc nào Đường Đường đã xuất hiện, líu la líu lo mở miệng nói, Hai bộ này rất khó coi! Không xứng với bà nội tôi!Kiều Mẫu theo bản năng nhìn về phía người mới xuất hiện, Tiểu thiếu gia.
Ân Duyệt Dung nhìn thấy cậu nhóc, nghe được lời của cậu bé, sắc mặt mới hơi hơi khá hơn một chút.
Quản lý Trương nghe nói như vậy, vốn là có chút mất hứng, nhưng thấy người vừa mới nói lại là một đứa bé đẹp trai đáng yêu, vì vậy một chút điểm không vui kia liền biến mất không còn.
Không chấp trẻ con à nha!Vị này là? Quản lý Trương hỏi thăm.
Kiều Mẫu giới thiệu: Đây là tiểu thiếu gia nhà tôi.
Tiểu thiếu gia?Từ lúc nào Ân gia có thêm một tiểu thiếu gia rồi vậy hả?Nghe nói hình như vị Đại thiếu gia Ân gia rời nhà đã lâu kia có một đứa con riêng, chẳng lẽ là đứa bé kia?Người ta thần bí như thế, quản lý Trương không dám hỏi nhiều, vội nói, Chào tiểu thiếu gia, không biết cậu thích cái nào, cảm thấy cái nào mới thích hợp với bà nội của cậu đây? Cậu có thể giúp bà nội chọn một cái nha!Ân Duyệt Dung ngồi ở một bên, cũng không hề ngăn cản.
Chỉ thấy Đường Đường đi tới trước một dãy quần áo kia, đi tới đi lui, khá chuyên tâm quan sát, dường như đang thật sự tập trung chọn.
Cuối cùng Đường Đường đi tới phía trước một chiếc váy dạ hội màu đen.
Kiều Mẫu vội nhắc nhở, Tiểu thiếu gia, cái này mới vừa rồi phu nhân đã chọn rồi.
Đường Đường lắc đầu một cái, Tôi thích bộ đồ bên cạnh chiếc váy màu đen này, bộ này bà nội mặc khẳng định rất đẹp!Bộ đồ bên cạnh chiếc váy màu đen?Chỉ thấy bên cạnh bộ đồ đen chính là một chiếc váy màu đỏ rực, kiểu dáng mới mẻ độc đáo nhưng lại không đến mức hở hang quá phận, cổ áo và mép váy được thêu tay vô cùng tinh tế.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Mắt quản lý Trương sáng lên, Ánh mắt tiểu thiếu gia thật tốt, kiểu dáng này chính là sản phẩm mới xuất sắc nhất của chuỗi series mùa này của chúng tôi.
Chỉ có điều bộ này đặc biệt kén người mặc, người bình thường đúng là rất hiếm người dám thử.
Nhưng nếu như là phu nhân mà nói, thật sự là hoàn toàn phù hợp!Chẳng qua.
chẳng qua là với tính tình của Ân Duyệt Dung, nhìn kiểu nào cũng sẽ không có khả năng chọn mẫu này, cho nên vừa rổi cô mới hoàn toàn không đề cử.
Đường Đường bạch bạch bạch đi tới trước mặt Ân Duyệt Dung, Bà nội, nội mặc bộ này đi, bộ này đẹp mắt.
Ân Duyệt Dung hơi nhíu mày, bình tĩnh mà xem xét.
Đường Đường chọn cái này, đúng là bộ đồ đẹp nhất trong số những trang phục ở đây.
Nếu như với tính tình của bà lúc còn trẻ, nhất định sẽ chọn nó, nhưng còn bây giờ.
Ân Duyệt Dung thản nhiên liếc nhìn bộ đồ kia một cái, Thật sao? Ta cũng không cảm thấy đẹp mắt cho lắm.
Hai con ngươi Đường Đường óng ánh, Đẹp mắt đấy! Bà nội mặc lên khẳng định đặc biệt đặc biệt xinh đẹp, đẹp như tiên nữ.
Bà nội thử xem đi, Đường Đường muốn ngắm bà nội mặc!Ân Duyệt Dung: Màu sắc khó coi!Đường Đường: Rất đẹp mắt nha, bà nội nhìn đi, hôm nay Đường Đường cũng mặc đồ màu đỏ đó nha!Sau một hồi lâu trầm mặc, Ân Duyệt Dung: Lấy tới, tôi thử xem!Kiều Mẫu: .
!Quản lý Trương: .
Hai người đều vạn vạn không ngờ tới, Ân Duyệt Dung lại có thể thật sự đồng ý, sửng sốt hồi lâu mới phản ứng lại được.
Vâng vâng vâng, tôi lập tức lấy cho bà! Quản lý Trương vội vàng mang bộ đồ từ kệ trưng bày xuống.
Ân Duyệt Dung nhận bộ đồ, đi vào trong phòng thay.
Đợi thật lâu, cuối cùng Ân Duyệt Dung cũng đi ra.
Mới vừa bước ra, tất cả người giúp việc trong phòng đều trợn to hai mắt, ngẩn người ra đó.
Bình thường phu nhân nhà bọn họ đều luôn mặc đồ màu đen, hơn nữa bao bọc cơ thể mình nghiêm nghiêm cẩn cẩn.
Đây là lần đầu tiên bọn họ biết, thì ra phu nhân nhà mình đẹp mắt như vậy, có khí chất như vậy!Hơn nữa đúng là bộ trang phục này vô cùng kén người, người bình thường căn bản không dám mặc! Cũng chỉ có Ân Duyệt Dung ở độ tuổi và vị trí thế này, mới hoàn toàn khống chế được bộ quần áo này, vì vậy giúp cho khí chất cả người đều phát sinh biến hóa, giúp cho khí tức u ám buồn phiền trên người bà hoàn toàn tiêu tan.
Cả người mặc dù đầy kiêu kỳ và sang trọng, nhưng vẫn trẻ trung, xinh đẹp, đầy sức sống.
Phu nhân.
Bà.
Bà mặc bộ đồ này thật là đẹp mắt.
Kiều Mẫu không khỏi nhớ lại Ân Duyệt Dung năm đó.
Quản lý Trương cũng không ngừng tán dương, Ánh mắt của tiểu thiếu gia thật sự quá tuyệt vời! Phu nhân thật sự rất thích hợp với màu sắc này!Bà nội thật là xinh đẹp, bà nội giống như Đường Đường vậy! Cậu nhóc vui vẻ đi tới.
Ân Duyệt Dung đứng ở trước gương, nhìn mình trong gương, cơ hồ không nhận ra chính mình.
Đây.
là mình sao.
?Bà không nhớ nổi đã bao lâu mình không ăn mặc theo sở thích, nghiêm túc đi chọn cho mình một bộ quần áo.
Phu nhân!Lúc này A Trung vội vàng đi tới, đang muốn nói gì, liếc nhìn Ân Duyệt Dung trước gương, cũng thoáng cái ngây ngẩn.
Hắn vẫn chưa bao giờ thấy Ân Duyệt Dung ăn mặc và trưng diện như vậy, đã xảy ra chuyện gì?Chẳng lẽ lại là thằng nhãi con này.
A Trung không kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng thông báo, Phu nhân, Trọng Tài Hội bên kia có tin tức truyền tới, có một buổi hội nghị khẩn cấp, yêu cầu bà lập tức đi một chuyến.
Ân Duyệt Dung lập tức nghiêm mặt đáp, Biết rồi, ta lập tức tới ngay!A Trung: Phu nhân, người tới đón bà đã đợi ở ngoài cửa rồi.
Ân Duyệt Dung vốn định đi thay đồ, nghe nói như vậy liền bỏ đi ý nghĩ, trực tiếp cất bước đi ra ngoài, Đi thôi!.
Nửa giờ sau, bên trong phòng họp tại Cao ốc Trọng Tài Hội.
Mọi người đang thảo luận các vấn đề liên quan đến xử lý Tần Tung, đang đến hồi kịch liệt, gay cấn.
Tiếng gõ cửa vang lên, sau đó liền thấy được một người phụ nữ đi vào.
Mọi người ngay từ đầu thoạt nhìn cũng không hề nhận ra là ai.
Đợi sau khi thấy được đúng là Ân Duyệt Dung tới, toàn bộ đều hiện rõ vẻ mặt kinh ngạc.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Bên trong phòng họp, xôn xao tiếng bàn tán đầy kinh ngạc.
Có chuyện gì? Đây.
đây là Ân Duyệt Dung? Đây là lần đầu tiên tôi nhận ra quản lý Ân lại xinh đẹp như vậy! Đã ở cái tuổi này rồi, vậy mà vẫn xinh đẹp như vậy, so với những thiếu nữ mới lớn còn ý nhị hơn!Quản lý Ân năm đó nổi danh là một đại mỹ nhân có được hay không? Chẳng qua là sau đó lại luôn ăn mặc như thể nhà có tang, lạnh lùng đến mức muốn sống chớ chọc vào, khiến cho người ta quên mất chuyện này.
Ở đây có mấy vị cao tầng lớn tuổi, còn nhớ được một số chuyện năm xưa, giờ phút này không nhịn được xuýt xoa, Các người nói xem cái vị ở Tư gia kia nghĩ như thế nào? Có được một đại mỹ nhân vừa xinh đẹp vừa có gia thế tốt làm vợ không muốn, lại vứt bỏ hết thảy, đi trốn theo một tiểu nha đầu nghèo ở Hoa quốc!Tôi nói, khó hiểu nhất chính là Ân Duyệt Dung mới đúng! Với điều kiện của cô ấy, năm đó muốn tuýp đàn ông như thế nào mà chẳng được, lại khăng khăng bám riết lấy Tư Hoài Chương không buông, quá đáng tiếc!.
Thấy chủ đề mọi người càng ngày càng đi lệch, Dịch Linh Quân ho nhẹ một tiếng cắt đứt mọi người bàn tán, nhìn về phía Ân Duyệt Dung mở miệng nói, Mời Quản lý Ân vào chỗ, sức khỏe như thế nào?Ân Duyệt Dung khẽ gật đầu một cái, Đa tạ Hội trưởng quan tâm, đã không đáng ngại.
Ồ, vậy thì tốt.
Dịch Linh Quân nói xong, không khỏi có chút hoài nghi.
Ân Duyệt Dung vốn là một người điên cuồng vì công việc, từ khi gia nhập Trọng Tài Hội tới nay chưa bao giờ xin nghỉ.
Có lần bị người ám sát, bụng trúng dao, ngày hôm sau vẫn quấn băng gạt đến dự họp như thường.
Đây là lần đầu tiên bà xin nghỉ, hơn nữa qua điện thoại, quản gia của bà nói chẳng qua chỉ bị cảm cúm sốt nhẹ, thật sự là khiến người ta bất ngờ.
Hôm nay Ân Duyệt Dung vừa xuất hiện, lại ăn diện khác xa ngày bình thường, dĩ nhiên là càng làm cho mọi người nhìn chăm chú.
Dịch Linh Quân không khỏi suy nghĩ nhiều.
Vì sao Ân Duyệt Dung lại đột nhiên xuất hiện nhiều điểm khác thường như vậy?Cùng lúc đó, hôm nay Tư Dạ Hàn cũng dự hội nghị, đang ung dung thản nhiên quan sát Ân Duyệt Dung.
Anh cũng không thèm quan tâm đến việc người ta mặc quần áo gì, chẳng qua chỉ muốn từ trên thần sắc của mẹ mà phán đoán tình huống của Đường Đường.
Anh âm thầm phái người đi Ân gia dò hỏi, kết quả biết được Đường Đường cũng không ở tại Ân gia, hẳn là bị bí mật dời đi.
Anh hoài nghi Đường Đường đã bị chuyển tới một sơn trang tư nhân của Ân Duyệt Dung.
Chẳng qua là trang viên kia được quản lý nghiêm mật, tất cả đều là tâm phúc của bà ta, tạm thời không có cách nào thám thính được tin tức.
Sau khi hội nghị kết thúc, trong hành lang.
Tư Dạ Hàn: Quản lý Ân!Ân Duyệt Dung tựa hồ đã sớm biết Tư Dạ Hàn sẽ tìm mình, lãnh đạm bình tĩnh xoay người, Có chuyện?Tư Dạ Hàn trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, Quản lý Ân định lúc nào thả người?Ân Duyệt Dung lạnh nhạt nói, Dù sao cũng là lần đầu tiên được gặp cháu mình, dĩ nhiên là muốn giữ lại thêm mấy ngày.
Tư Dạ Hàn mặt như sương lạnh, Chỉ sợ là con nuôi của bà không chịu nổi được mấy ngày.
Ân Duyệt Dung cười đầy trào phúng, Ồ, A Cửu, mẹ vẫn nghĩ là con sẽ hiểu rất rõ mẹ cơ đấy! Tại sao con sẽ cho rằng, con có thể dùng Ân Hành để uy hiếp mẹ?Tư Dạ Hàn nghe vậy hơi nhíu mày, Oản Oản cũng đã nói những lời không sai biệt lắm.
Nhưng mà, Ân Duyệt Dung không tiếc dùng Ân Hành để thay thế mình, hơn nữa đã xác định để cho hắn tiếp nhận vị trí gia chủ Ân gia, thậm chí đã từng vì cứu Ân Hành mà không tiếc tánh mạng, làm sao sẽ có thể không để ý sống chết của hắn?Ân Duyệt Dung thu hồi nụ cười, đáy mắt hoàn toàn lạnh lẽo, Ân Hành chết sống mẹ cũng không quan tâm, nếu con thích, cứ giữ lấy mà chơi, muốn chém muốn giết muốn róc thịt, con cứ tùy hứng.
Tư Dạ Hàn lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mắt, đáy mắt u ám như màu mực, Ân Duyệt Dung, bà thật sự có trái tim sao?Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Tại sao một người có thể vô tình và máu lạnh tới mức này? Rốt cuộc cái gì thì bà ta mới quan tâm?Câu nói như hàn băng lạnh thấu tim, sống lưng của Ân Duyệt Dung chợt cứng đờ.
Một lát sau, Ân Duyệt Dung chậm rãi ngẩng đầu lên, Con trai ngoan, cuối cùng con cũng hiểu được mẹ con là người như thế nào! Như vậy mới đúng, không phải sao?Ân Duyệt Dung dừng một chút, tiếp tục nói, Ồ đúng rồi, nói cho con biết một tiếng, đứa bé kia tên gì, Đường Đường thật sao? Thằng nhãi ranh kia thật là quá giống mẹ nó, khiến người ta chán ghét y chang nhau! Con yên tâm, mẹ sẽ giữ nó lại, chiêu đãi thật tốt!Ân Duyệt Dung! Đáy mắt Tư Dạ Hàn đột nhiên tràn ra hàn ý lạnh thấu xương.
Ân Duyệt Dung không nói một lời, trực tiếp xoay người rời đi.
Tư gia.
Lúc Tư Dạ Hàn trở về, Lâm Khuyết suýt chút nữa cho là Cao ốc Trọng Tài Hội bị đánh bom, bởi vì thật sự cho tới bây giờ hắn chưa từng thấy sắc mặt của Tư Dạ Hàn khó coi đến như vậy.
Lâm Khuyết lẩn tránh xa xa truy hỏi, Cửu.
Cửu ca.
Có chuyện gì vậy?Diệp Οản Οản nhận được cuộc gọi của Lâm Khuyết, lập tức chạy tới.
Nhìn thấy Diệp Οản Οản, Lâm Khuyết vội vã tiến tới, Cửu tẩu, cô nhanh đi hỏi một chút, biểu cảm của Cửu ca dọa chết người!Diệp Οản Οản chậm rãi đi tới, nhìn thấy bộ dáng này của Tư Dạ Hàn, khe khẽ thở dài, Có phải là đã gặp mẹ anh rồi hay không?Tư Dạ Hàn yên lặng không nói, Diệp Οản Οản biết ngay là mình đã đoán trúng 80 90%.
Gây gổ à? Sắc mặt Diệp Οản Οản đầy bất đắc dĩ, Hai người với tính tình như vậy, vừa thấy mặt nhất định là như Sao Thuỷ đụng Địa Cầu, muốn dùng đàm phán giải quyết tuyệt đối là chuyện không thể nào, chỉ có thể là tưới thêm dầu vào lửa mà thôi.
Một bên, Lâm Khuyết gật đầu liên tục, Chị dâu thật sự là hiểu rất rõ bọn họ!Tư Dạ Hàn: Oản Oản, thật có lỗi.
Diệp Οản Οản nhẹ nhàng ôm lấy chàng trai: Tại sao phải nói xin lỗi với em, chuyện này không phải là lỗi của anh.
Có một người mẹ như vậy, đã là bi ai lớn nhất đời anh, làm sao lại là sai lầm của anh cơ chứ?Tư Dạ Hàn day mi tâm một cái, Lâm Khuyết, lập tức phái người đi thăm dò, chỉ cần xác định Đường Đường ở tại Vạn Mai sơn trang, lập tức điều động tất cả nhân lực hiện có, bao gồm người của A Tu La.
Lâm Khuyết ngẩn ngơ, *bật thốt chửi thề*! Cửu ca anh muốn làm gì! Anh muốn cướp người sao!Diệp Οản Οản mặt đầy kinh ngạc, Thế lực Ân Duyệt Dung không thể khinh thường, huống chi nơi này còn là Thiên Thủy thành, là địa bàn của bà ấy.
Tư Dạ Hàn: Oản Oản, em không hiểu bà ấy, kéo dài nữa, Đường Đường sẽ gặp nguy hiểm.
Ân Duyệt Dung thậm chí có khả năng bấu lấy Đường Đường cả đời không thả.
Anh tuyệt đối không cho phép Đường Đường phải trải qua chuyện giống như mình.
Diệp Οản Οản nghe vậy, sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng, nhất thời cũng có chút không biết nên quyết định như thế nào.
Thật ra thì nàng từng suy nghĩ cẩn thận, Ân Duyệt Dung giữ chặt lấy Đường Đường thật sự là không có bất kỳ tác dụng nào.
Giống như là trước đó Dịch Linh Quân từng nói, chẳng qua là bà gây khó dễ vì thể diện, đợi thư thả lại ít hôm, cộng thêm Dịch Linh Quân giải hòa từ bên trong, có khả năng rất cao người sẽ được thả ra.
Nhưng mà, dù sao Tư Dạ Hàn và Ân Duyệt Dung cũng là mẹ con, tự nhiên rất hiểu nhau.
Hôm nay sợ là thời điểm anh và Ân Duyệt Dung gặp mặt, Ân Duyệt Dung nói cái gì, mới khiến cho anh kích động như thế.
Được rồi, đợi khi xác định được vị trí hiện tại của Đường Đường, em sẽ để cho Đại trưởng lão bên kia cũng điều động thêm nhân lực qua.
Cuối cùng Diệp Οản Οản cũng đưa ra quyết định.
Vì an nguy của Đường Đường, nàng cũng không thể chờ đợi được lâu như vậy.
Vạn Mai sơn trang.
Lúc Ân Duyệt Dung trở về sắc mặt khó coi vô cùng.
Tất cả mọi người giúp việc đều nơm nớp lo sợ, thở cũng không dám thở mạnh.
Ngay cả A Trung cũng không dám tiến lên.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Kiều Mẫu cẩn thận đi tới hỏi thăm, Phu nhân, đã xảy ra chuyện gì?Ân Duyệt Dung không nói một lời tiến vào thư phòng, sau đó không hề trở ra.
Lúc này, Đường Đường đi tới: Kiều Mẫu, Kiều Mẫu, bà nội đâu?Kiều Mẫu đang lo âu, nhìn thấy Đường Đường, ánh mắt sáng lên, Tiểu thiếu gia, tâm tình bà nội cậu có vẻ như không được tốt, vẫn đang tự giam mình ở trong phòng.
Đường Đường cau mày, Có phải là có người khi dễ bà nội hay không?Kiều Mẫu: Chuyện này.
tôi cũng không rõ nữa.
Coi như là Trọng Tài Hội cũng không một ai có thể khiến cho phu nhân nhà bọn họ chịu thua thiệt.
Kiều Mẫu, tôi hơi lo lắng cho bà nội, tôi có thể vào xem bà nội một chút không? Cậu bé ngỏ lời.
Kiều Mẫu có chút do dự, Chuyện này.
A Trung bưng ly nước trà đi tới, trợn mắt nhìn, Chỗ trọng yếu như thư phòng, trừ phu nhân, không một ai có thể vào!Kiều Mẫu bất đắc dĩ đáp: Thật có lỗi thưa tiểu thiếu gia, nếu như không được phu nhân cho phép, quả thật là bất luận kẻ nào cũng không được đi vào thư phòng.
A Trung hừ một tiếng, đi tới cửa thư phòng, nhẹ giọng nói: Phu nhân, tôi pha cho bà ly trà giải nhiệt.
Không đợi A Trung nói xong, cửa phòng choang một tiếng bị một cái ly đập trúng từ bên trong, tạo thành tiếng ly vỡ nát: Cút!A Trung bị hù đến bủn rủn cả người, Vâng.
vâng.
Xem ra quả thật là lần này phu nhân tức giận không hề nhẹ.
Dường như đã rất lâu chưa từng thấy phu nhân tức giận đến như vậy.
Đường Đường nhíu chặt chân mày, đứng ở trước cửa, khe khẽ gõ cửa một cái, Bà nội, con là Đường Đường, con có thể vào không?A Trung lập tức trừng mắt lườm nhóc một cái, Nhãi con, mày muốn chết à!Đường Đường không để ý đến hắn, đầy đáng thương nhõng nhẽo nói, Bà nội, A Trung lại ăn hiếp con! Đường Đường rất sợ.
A Trung nhất thời trợn to hai mắt, đệt! Tên oắt con này, lại còn tố cáo!Bất quá mày cho rằng Ân Duyệt Dung sẽ quan tâm đến mày sao? Mày nghĩ mày là ai?A Trung đang cười trào phúng, lúc này, cửa thư phòng đột nhiên được mở ra.
Ân Duyệt Dung sắc mặt âm trầm đứng ở cửa, nhìn về phía A Trung, Làm ồn đủ chưa?A Trung sợ đến không dám nói lấy một câu.
Ân Duyệt Dung có vẻ mất kiên nhẫn: Tự mình đi đến Hình đường lãnh phạt!Mặt A Trung nhất thời không cách nào tin tưởng, Phu nhân, rõ ràng là tên oắt con này đang gây ồn ào.
Ân Duyệt Dung không để ý đến hắn, cúi đầu nhìn cậu nhóc dưới chân một cái, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn giống cha nhóc như đúc, sắc mặt càng lạnh hơn.
Ân Duyệt Dung đang bùng phát cơn giận, kết quả, cậu nhóc bên chân đột nhiên giang bàn tay nhỏ ngắn về phía bà, mặt đầy ủy khuất, nước mắt lưng tròng nhìn bà, nhõng nhẽo yêu cầu: Bà nội.
Bà nội ôm một cái!Ân Duyệt Dung: .
Một giây đồng hồ.
Hai giây.
Tựa hồ là bởi vì bà nội không để ý tới mình, ánh mắt cậu nhóc càng ngày càng ủy khuất.
Ba giây.
Ân Duyệt Dung, cúi người xuống, cúi người bế cậu bé lên.
Kiều Mẫu: .
A Trung: .
Hắn vừa thấy cái gì vậy???Phu nhân.
Phu nhân lại có thể ôm thằng nhãi con này!Ân Duyệt Dung ôm lấy Đường Đường tiến vào thư phòng, sau đó Ầm một tiếng đóng cửa lại rồi.
Sau khi vào phòng, mặc dù Ân Duyệt Dung đem Đường Đường để xuống rồi, nhưng cũng không hề đuổi nhóc đi.
Đường Đường liền bạch bạch bạch trực tiếp dính đến trước mặt bà.
Cậu bé đầy quan tâm hỏi thăm, Bà nội, tại sao nội lại thương tâm vậy?Ân Duyệt Dung nghe vậy, thần sắc khẽ run, thương tâm?Đứa nhỏ này vì sao lại nói là bà thương tâm.
Bà nội, là tên đại bại hoại nào khi dễ nội?Ân Duyệt Dung nhìn cậu bé một cái, Nếu như người này là cha con thì sao?Con ngươi Đường Đường khẽ chuyển động, không chút do dự trả lời, Vậy thì cha cũng là đại bại hoại.
Ân Duyệt Dung: Tại sao? Làm sao con biết là lỗi của cha con?Đường Đường đáp như lẽ đương nhiên, Bởi vì là một người đàn ông, hẳn là nên chở che cho phụ nữ, không nên làm cho phụ nữ tức giận!Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Đối với câu trả lời của Đường Đường, Ân Duyệt Dung có chút dở khóc dở cười, nhưng phần tâm tình u buồn trong lòng kia, lại bởi vì một câu nói của đứa nhỏ này, không hiểu vì sao lại tiêu tán.
Cậu nhóc mềm giọng, an ủi bà nội, Bà nội, nội đừng nóng giận, tức giận sẽ không xinh đẹp nữa! Bà nội, hoa mai bên ngoài rất đẹp, Đường Đường bồi nội đi ngắm hoa nhé! Ân Duyệt Dung: Được.
Sau khi Đường Đường cùng Ân Duyệt Dung đi vào, Kiều Mẫu vẫn đầy lo âu chờ mãi ngoài cửa, lo lắng phu nhân sẽ giận cá chém thớt, trút giận lên đầu cậu bé.
Thật không ngờ, chờ chưa được bao lâu, đã thấy hai người đi ra, mà biểu cảm của Ân Duyệt Dung, dường như đã hòa hoãn đi không ít.
Hai ngày này, khí trời có chút lạnh, Ân Duyệt Dung nhìn cậu bé bên cạnh một cái, ngay sau đó dặn dò Kiều Mẫu: Đi chuẩn bị áo ấm dày một chút cho cháu tôi!Bà nội, thân thể của Đường Đường rất tốt, không lạnh.
Rừng mai gió lớn.
Cảm ơn bà nội, bà nội đối với Đường Đường thật tốt! Cậu bé mặt đầy vui vẻ.
Ân Duyệt Dung xụ mặt, cũng không để lộ cảm xúc gì: Kiều Mẫu, ngày mai đi chuẩn bị thêm chút ít quần áo.
Kiều Mẫu nhất thời hiểu ra, phu nhân lại được tiểu thiếu gia dỗ thành công rồi, mau chóng gật đầu liên tục, Vâng vâng vâng, phu nhân, tôi lập tức chuẩn bị ngay!Sau khi mặc áo khoác thật dày, hai người cùng đi đến rừng mai.
Cậu nhóc mặc áo khoác bông màu trắng, đi ở trong tuyết, giống như một quả tuyết cầu tí hon.
Oa, thật là đẹp! Bà nội mau tới đây!Cậu nhóc bước nhanh ở trong khu rừng nhỏ, bất quá còn chưa chạy được mấy bước đã quay trở về theo đường cũ, đi tới bên cạnh Ân Duyệt Dung, đưa bàn tay nhỏ ra nắm lấy tay Ân Duyệt Dung, Bà nội, con dẫn nội đi, nội cẩn thận bị trợt té nhé!Ân Duyệt Dung cúi đầu liếc nhìn bàn tay được cậu nhóc nắm lấy, khẽ nâng một cái, cuối cùng vẫn không hề rút trở về.
Dọc theo đường đi, cậu bé liếng thoắng trò chuyện cùng bà nội, có thể nhìn ra được rất muốn làm cho bà nội vui.
Bà nội, những bông hoa này là do nội trồng sao?Bà nội con chụp hình cho nội nhé!Bà nội, tuyết thật là trắng nha, trắng giống như màu lông của Đại Bạch vậy! Đúng rồi, Đại Bạch là một con hổ trắng lớn, là bạn của con!Hổ trắng.
Không biết Ân Duyệt Dung nghĩ đến cái gì, sắc mặt có chút đăm chiêu.
Đúng rồi! Đại Bạch rất mềm mại, rất đáng yêu.
Nếu như nội thấy nhất định cũng sẽ thích Đại Bạch đấy! Sau này con sẽ giới thiệu cho bà nội làm quen! Đúng rồi còn có Đại Hắc, Đại Hắc là một con báo màu đen!.
Trên mặt đất bị lớp tuyết dày trắng phau phau bao trùm, có hai hàng dấu chân đi bên nhau, cứ thế nối dài đến nơi sâu trong rừng mai.
Ân Duyệt Dung và Đường Đường cùng ngắm hoa một hồi, sau đó trở về lại thư phòng.
Đường Đường bẻ một nhành hoa mai, giúp Ân Duyệt Dung cắm vào trong bình hoa trên bàn sách.
Thư phòng âm trầm lạnh tanh như có thêm chút sắc màu ấm, vậy mà sáng hơn không ít.
Ân Duyệt Dung mở ngăn kéo bàn đọc sách, lấy một chiếc bút máy ra.
Bút máy tựa hồ như được chế tác riêng, phía trên có khắc họa tiết hoa mai, phần thân bút còn có một chiếc nút bấm, có chức năng ghi âm.
Bà nội, cây bút này thật là đẹp.
Cho con đó! Ân Duyệt Dung đem bút máy đưa cho cậu bé, Cảm ơn hoa mai của con, có qua có lại.
Cảm ơn bà nội! Cậu nhóc đầy vui vẻ nhận lấy, cẩn thận giấu vào trong ngực, sau đó tiến tới, chụt một cái hôn lên gò má của Ân Duyệt Dung.
Dường như Ân Duyệt Dung cũng không quen thân mật như vậy, thân thể có chút cứng đờ, mặt không cảm xúc nói: Chẳng qua chỉ là một cây bút mà thôi.
Đường Đường nghiêm túc lắc đầu một cái: Không giống nhau! Đây là bút máy bà nội tặng cho con!Sáng sớm hôm sau.
Đường Đường mới vừa rời giường, liền nhìn thấy trong phòng có thêm rất nhiều quần áo mới, trên bàn còn có một cái hũ lớn đủ mọi màu sắc.
Mở ra xem, bên trong chiếc bình lớn đổ đầy kẹo sữa bò, là cái loại kẹo sữa bò ngày đó Đường Đường cho Ân Duyệt Dung ăn.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Mấy ngày kế tiếp, cơ bản là Ân Duyệt Dung đều ở lại Vạn Mai sơn trang.
Ở ngoài Vạn Mai sơn trang thủ vệ càng thêm sâm nghiêm, tất cả đều sẵn sàng tinh thần và thế trận để đón địch.
Bất quá, bên trong sơn trang này, lại là bầu không khí hoàn toàn khác biệt.
Hôm đó, khi Ân Duyệt Dung mang theo sắc mặt đầy khó coi trở về từ Trọng Tài Hội, đám người giúp việc đều cho rằng nhất định mấy ngày kế tiếp sẽ phải gặp xui xẻo.
Nhưng không ngờ, Ân Duyệt Dung thoắt cái liền khôi phục như thường.
Thậm chí.
tâm tình dường như còn tốt hơn thường ngày.
Kiều Mẫu vui vẻ không thôi.
Vốn là hy vọng Ân Duyệt Dung có thể nghĩ thông suốt mau nhanh thả cậu nhóc về, bây giờ lại thật lòng mong rằng tiểu thiếu gia có thể ở lại thêm ít ngày.
Sau khi tiểu thiếu gia đến, mặc dù phu nhân vẫn thể hiện vẻ lạnh lùng khó gần trước sau như một, nhưng lúc đối mặt với tiểu thiếu gia, lại tỏ ra nhẫn lại chưa từng thấy.
Huống chi tiểu thiếu gia đáng yêu như thế, bất quá mấy ngày ngắn ngủi, tất cả người giúp việc trong trang viên đều đã vô cùng yêu thích cậu bé.
Bắt đầu từ ngày đó, Ân Duyệt Dung đã thầm chấp nhận cho Đường Đường có thể tùy ý ra vào thư phòng và phòng ngủ của bà.
Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời mùa đông ấm áp, Ân Duyệt Dung ngồi ở trước bàn đọc sách làm việc, Đường Đường liền lặng yên đợi ở một bên vẽ tranh.
Hai bà cháu hòa hợp đến lạ, cứ như đã gắn bó bên nhau không biết bao nhiêu năm tháng.
Kiều Mẫu nhẹ nhàng gõ cửa thư phòng, Phu nhân.
Ân Duyệt Dung: Vào đi.
Kiều Mẫu đẩy cửa đi vào, nhìn một màn trước mắt, nơi hốc mắt không nhịn được có chút phiếm hồng.
Phu nhân, hôm nay muốn ăn gì, tôi cho phòng bếp đi chuẩn bị.
Kiều Mẫu hỏi.
Ân Duyệt Dung không hề ngẩng đầu, Tùy ý.
Đối với thức ăn, từ trước đến giờ bà đều không có yêu cầu gì đặc biệt.
Vì vậy, Kiều Mẫu liền nhìn về phía Đường Đường, Tiểu thiếu gia, vậy cậu thì sao? Cậu muốn ăn cái gì?Đường Đường dừng cây cọ vẽ, suy nghĩ một chút, Kiều Mẫu, tôi muốn ăn sườn xào chua ngọt!Kiều Mẫu nghe vậy, thần sắc hơi có chút khó xử, Chuyện này.
Mấy năm nay Ân Duyệt Dung đều ăn chay trường, ba bữa cơm tại Ân gia toàn bộ đều là thức ăn chay, chưa từng có ngoại lệ.
Kiều Mẫu thử thăm dò nhìn về phía Ân Duyệt Dung hỏi ý, Phu nhân, hay là để cho phòng bếp chuẩn bị một chút thịt?Thấy thần sắc Ân Duyệt Dung không vui, Kiều Mẫu lại lập tức bổ sung một câu: Phu nhân, dù sao trẻ con đang tuổi ăn tuổi lớn.
Ân Duyệt Dung nghe câu đang tuổi ăn tuổi lớn kia của Kiều Mẫu, liền đáp lời: Cũng được.
Kiều Mẫu nhất thời vui mừng, Được rồi, vậy tôi đi chuẩn bị ngay!Mấy ngày nay đều luôn là như vậy! Chỉ cần là tiểu thiếu gia yêu cầu, mặc dù Ân Duyệt Dung sẽ thường xuyên tỏ vẻ không vui trên mặt, nhưng cuối cùng đều sẽ thỏa mãn, đáp ứng.
Bà nội, nội đã làm việc liên tục được hai giờ rồi, cần nghỉ ngơi một chút.
Đường Đường bồi nội nói chuyện phiếm nhé! Cậu nhóc bạch bạch bạch chạy đến trước mặt bà nội.
Ân Duyệt Dung buông tập văn kiện trong tay xuống, Trò chuyện gì?Hiện tại cậu nhóc hầu như đã trở thành đốc công của bà, mỗi ngày lúc bà làm việc đều ở bên cạnh, khi đến giờ liền thúc giục bà nghỉ ngơi, cùng bà nói chuyện phiếm.
Thoạt tiên bà chẳng qua chỉ nghe cho qua chuyện, sau đó lại quen dần việc cậu bé sẽ tìm mình nói chuyện phiếm, dần dần cũng sẽ đáp lại.
Đường Đường tò mò hỏi thăm, Bà nội, tên của cha là do nội đặt sao?Ân Duyệt Dung: Ừm.
Đường Đường lập tức hỏi: Vậy thì tên của cha bắt nguồn từ đâu, có ngụ ý gì sao?Thần sắc Ân Duyệt Dung khẽ run lên: Thời gian quá lâu rồi, không nhớ rõ.
Đại khái là bởi vì.
ngày đó ta sinh cha con là vào một buổi tối tháng chạp, đêm hôm đó rất lạnh.
Ký ức về đêm đó của bà, đã mơ hồ theo năm tháng.
Thứ duy nhất rõ ràng, chính là lạnh, giá rét thấu xương!Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Đường tựa hồ có chút cạn lời, Đêm hôm đó rất lạnh, cho nên liền đặt tên là Dạ Hàn sao? Bà nội, cái tên do nội đặt này, thật có chút tùy tiện à nha!* Tư Dạ Hàn (司夜寒): Dạ (夜) = (ban) đêm, Hàn (寒) = lạnh.
Sắc mặt của Ân Duyệt Dung vốn còn có chút âm lãnh, cuối cùng bị biểu cảm của cậu nhóc chọc cho khóe môi chẽ mỉm cười, Phải không? Đường Đường lập tức đáp lời, Đúng vậy mà, quá tùy tiện rồi! Tên của Đường Đường chính là do mẹ con rất nghiêm túc nghĩ ra được đấy!Tên của Đường Đường?Nhiếp Đường Tiêu.
Đường – Tiêu!!Vậy thì tên của con, là có ngụ ý gì? Ân Duyệt Dung hỏi.
Đường Đường nháy nháy mắt: Bà nội đoán xem!Ân Duyệt Dung thoáng suy nghĩ một chút: Đường đường chính chính, tiêu sái xuất trần?Đường Đường lắc đầu, mặt đầy tự hào giới thiệu: Không phải đâu nha, là bởi vì mẹ con đặc biệt đặc biệt thích ăn xương sườn non dấm đường sốt tiêu, cho nên mẹ đặt cho con tên gọi là Nhiếp Đường Tiêu!Ân Duyệt Dung: .
Dấm đường.
Sốt tiêu.
Xương sườn non.
Xác định là cái tên này không tùy tiện sao?Chỉ thấy cậu nhóc đặc biệt vui vẻ tiếp tục khoe với Ân Duyệt Dung, Xương sườn non dấm đường sốt tiêu là thức ăn mẹ yêu thích nhất! Mẹ dùng thứ yêu thích nhất đặt tên cho Đường Đường.
Điều này có nghĩa là mẹ đặc biệt, đặc biệt yêu thích Đường Đường.
Bà nội, có phải là rất êm tai hay không?Ân Duyệt Dung nhìn gương mặt nhỏ sáng rỡ và con ngươi lấp lánh như ánh sao ngập tràn của cậu bé, ánh mắt không khỏi dần dần trở nên nhu hòa: Ừm, tên rất hay.
Cái tên nhìn như rất tùy tiện, nhưng lại ấm áp như vậy.
Đường Đường có chút tiếc nuối than thở, Hic, đáng tiếc tài nấu nướng của cha và mẹ con cũng không tốt, làm xương sườn non dấm đường sốt tiêu cũng không dễ ăn! Bà nội, nội biết làm sườn xào chua ngọt sao?Ân Duyệt Dung nghe vậy, chẳng hiểu tại sao lại đột nhiên trầm mặc đi, không nói gì.
Hầu như bà đã quên rằng, thật ra thì mình biết nấu cơm.
Năm đó vì Tư Hoài Chương, đã bỏ biết bao tâm huyết rèn luyện kỹ thuật nấu ăn.
Chẳng qua là, ông ta chưa từng ăn lấy một lần.
Vậy mà bà lại từng thấy ông ta ăn cơm hộp do cô gái kia làm mang đến công ty! Trong cặp lồng đựng cơm, màu sắc thức ăn rất vụng về, thậm chí có chút khét, ông ta lại coi như bảo bối! Bởi vì bà làm đổ chút cơm mà cô gái kia chuẩn bị, mà nổi trận lôi đình đối với bà.
Từ đó về sau, bà không còn xuống bếp nữa.
Đường Đường: Bà nội! Bà nội?Ân Duyệt Dung phục hồi lại tinh thần, Biết một chút.
Đường Đường nhất thời mặt đầy mong đợi và sùng bái, Có thật không? Bà nội biết làm?Ân Duyệt Dung: Muốn ăn?Đường Đường thành thực gật đầu: Muốn ăn cơm do bà nội làm.
Cùng lúc đó, trong phòng bếp.
A Trung đang nổi giận: Đùa sao, phải làm món ăn mặn! Bà không biết mấy năm nay phu nhân vẫn luôn ăn chay sao? Vứt cho thằng nhãi ranh kia một miếng ăn ké đã là rất không tệ rồi, lại còn kén cá chọn canh! Tôi nhất định phải đi tìm phu nhân nói lí lẽ mới được!Kiều Mẫu đang muốn đáp lại, lúc này, từ sau lưng truyền tới âm thanh của Ân Duyệt Dung: Tìm ta làm cái gì?A Trung vội vàng khí thế hung hăng tiến lên tố cáo: Phu nhân, Kiều Mẫu càng ngày càng không có quy củ, lại muốn để cho đầu bếp làm món ăn mặn cho thằng nhãi con kia.
Chẳng lẽ bà ta không biết phu nhân không nhìn được thức ăn mặn sao? Đây là rắp tâm làm cái gì? Rõ ràng là cố ý khiến cho phu nhân không thoải mái!Ân Duyệt Dung thản nhiên liếc mắt nhìn hắn một cái, Ai nói ta muốn đầu bếp làm món ăn mặn?A Trung nghe đến đây, nhất thời càng thêm phách lối, Kiều Mẫu, bà lại còn lừa gạt tôi nói là mệnh lệnh của phu nhân, quả thật là to gan lớn mật!Kiều Mẫu có chút không biết làm sao, Phu nhân.
Chuyện này.
Ân Duyệt Dung vừa ung dung thong thả xắn tay áo lên, vừa nói: Kiều Mẫu, chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn đi, tôi tự mình nấu.
Kiều Mẫu: .
!!!A Trung: .
Tôi là ai? Đây là đâu?Cái gì???Phu nhân lại muốn tự mình xuống bếp!A Trung trợn mắt há mồm, hoàn toàn không thể tin tưởng vào những gì mình vừa nghe được.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Trong biệt thự của Tư Dạ Hàn.
Sau khi trải qua mấy ngày điều tra và chuẩn bị, Tư Dạ Hàn đã xác định được vị trí hiện tại của Đường Đường, biết rõ tình hình bài bố thủ vệ tại Vạn Mai sơn trang.
Cùng lúc đó, nhân lực cũng đã được triệu tập đầy đủ, tùy thời có thể hành động.
Vừa nghĩ tới phải tấn công địa phương đáng sợ nhất Thiên Thủy thành, Vạn Mai sơn trang, Lâm Khuyết cũng không khỏi sợ hãi, Vạn Mai sơn trang là nơi Ân Duyệt Dung chuyên dùng để nuôi Cổ, độc trùng khắp nơi, toàn bộ cánh rừng chung quanh tràn ngập chướng khí.
Thiên Thủy thành căn bản là không ai dám đến gần.
Diệp Οản Οản nói: Tôi đã nhờ anh tôi để cho Tử Quỷ chuẩn bị sẵn thuốc giải, một lát nữa anh phát cho tất cả mọi người, có thể kháng lại độc trùng và chướng khí.
Vừa nghĩ tới Đường Đường phải đợi lâu ở một nơi đáng sợ như vậy, lòng Diệp Οản Οản cũng như lửa đốt.
Ban đầu nàng vẫn cho rằng Ân Duyệt Dung chẳng qua chỉ gây khó dễ vì thể diện, qua mấy ngày nhất định sẽ dùng Đường Đường để trao đổi lấy Ân Hành.
Ai ngờ đâu, Dịch Linh Quân bên kia thử thăm dò Ân Duyệt Dung nhiều lần, mà bà ta đều bất động như núi.
Dù sao nơi này cũng là đại bản doanh của Trọng Tài Hội, nếu như làm huyên náo lớn lên, chắc chắn Trọng Tài Hội sẽ không mặc kệ, đến lúc đó Dịch Linh Quân cũng sẽ khó xử.
Cho nên mấy ngày nay nàng an ủi Tư Dạ Hàn, nhưng vẫn luôn nhẫn nại, đợi tin tức của Dịch Linh Quân.
Kết quả 7 ngày trôi qua, Ân Duyệt Dung vẫn còn chưa thả người! Bây giờ bọn họ đã không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể dùng biện pháp mạnh.
Cửu ca, Cửu tẩu, vậy.
chúng ta có nên chờ sắc trời tối thêm một chút nữa hay không? Nửa đêm hành động sẽ ổn hơn! Lâm Khuyết khuyên nhủ.
Ánh mắt Tư Dạ Hàn không có chút ba động nào: Thông báo tất cả mọi người, lập tức lên đường!Hiện tại trễ nãi thêm một khắc, Đường Đường sẽ chịu thêm một phần nguy hiểm.
Thần sắc Diệp Οản Οản đầy bất đắc dĩ, Anh cho rằng Ân Duyệt Dung sẽ không có chuẩn bị sao? Thật ra thì hành động ban ngày hay ban đêm, cơ bản không khác gì nhau cả.
Lâm Khuyết: Ặc.
Đối với lời này của Diệp Οản Οản, hắn không cách nào phản bác.
Đây chỉ đơn thuần là xin đi tìm chết trễ hơn một chút mà thôi.
Cuối cùng, Tư Dạ Hàn và Diệp Οản Οản tự mình dẫn một đội quân tinh nhuệ, trực tiếp thằng tiến Vạn Mai sơn trang.
Vạn Mai sơn trang.
Kiều Mẫu sai người đi mua nguyên liệu nấu ăn tươi ngon, thậm chí còn chuẩn bị cả tạp dề nấu ăn.
Ân Duyệt Dung thay đồ ở nhà, rửa tay, mặc tạp dề, sau đó bắt đầu chuẩn bị cơm tối ở trong phòng bếp.
Đã không nhớ rõ bao nhiêu năm chưa xuống bếp, vốn cho rằng sẽ rất xa lạ.
Nhưng mà, lúc cầm con dao lên, cảm giác quen thuộc lại quay trở về.
Giờ phút này bà mới phát hiện, những ký ức kia thật ra chưa bao giờ biến mất hay phai mờ, chẳng qua chỉ là bị bà giấu ở chỗ sâu trong tim.
Bà chưa bao giờ nghĩ tới, chính mình lại sẽ có một ngày xuống bếp vì một người nào đó.
Phòng bếp nhiều khói, Ân Duyệt Dung không cho phép Đường Đường đi vào, vì vậy cậu bé chỉ có thể giương mắt chờ ở phòng ăn.
Tiểu thiếu gia, phu nhân đang nấu ăn, cậu ngoan ngoãn ngồi chơi ở chỗ này, chờ một chút nha! Kiều Mẫu dịu dàng nói.
Đường Đường: Được.
Kiều Mẫu dặn dò tiểu thiếu gia xong, liền quay trở lại phòng bếp, tiếp tục giúp Ân Duyệt Dung.
Kết quả, mới vừa đi được nửa đường, bên ngoài đột nhiên có người hoang mang rối loạn chạy vào, Kiều quản gia! Kiều quản gia! Không xong rồi!Kiều Mẫu khẽ nhíu mày: Ồn ào gì đó!? Xảy ra chuyện gì?Gã hộ vệ thở hổn hển nói: Bên ngoài có người tự tiện xông vào, hơn nữa tốc độ rất nhanh, vào lúc này đã đến dưới chân núi rồi.
Kiều Mẫu nhất thời giận dữ, Ngươi nói cái gì? Ai gan to như vậy, ngay cả Vạn Mai sơn trang cũng dám xông vào!
Xem tiếp...Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
truyện tranh Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
truyện Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương truyện chữ
đọc truyện Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
yêu thần ký chap
truyenfull.vn
truyenfull.vip
truyenfull.vip
truyen.tangthuvien.vn/
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License