Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
Chapter
0239
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Trong con ngươi của Ân Duyệt Dung mang theo chút lãnh ý, tiếp tục nói, Hội trưởng, một quản lý như tôi, luôn nghiêm khắc tuân thủ tất cả các quy định của Trọng Tài Hội.
Nếu như Ân Hành phạm sai lầm, tôi sẽ nghiêm trị không tha! Nhưng mà hiện tại, rõ ràng chẳng qua chỉ là chuyện nhà của Ân gia tôi! Hội trưởng, ngài nói xem đúng không?Mặc kệ chức vụ của Dịch Linh Quân có cao hơn nữa, cũng không quản được chuyện trong nhà người ta.
Chuyện này.
Giờ phút này, Dịch Linh Quân quả thực có chút nhức đầu.
Ân Duyệt Dung này, khó giải quyết cực kì! Coi như là ông, cũng cực kỳ không muốn đấu đá nhiều với bà ta.
Diệp Οản Οản đè nén lửa giận, Quản lý Ân, nếu như bà có cái gì bất mãn, đại khái có thể nhằm vào tôi, đừng làm khó dễ một đứa bé.
Ân Duyệt Dung nhìn về phía Diệp Οản Οản, cười một tiếng, Nhiếp tiểu thư thật sự là bản lãnh, ngay cả tôi đều bị lừa rồi.
Khó trách A Cửu quyết chết một lòng đối với cô.
Bất quá Nhiếp tiểu thư cũng không cần khẩn trương, tôi nói rồi, tôi là bà nội của Đường Đường! Bà nội đón cháu ruột mình tới ở mấy ngày, không có vấn đề gì chứ?Bà.
Diệp Οản Οản kiêng kỵ Tư Dạ Hàn, nên một số lời khó nghe quả thực không nói ra được.
Đúng lúc này, Tư Dạ Hàn liếc Ân Hành đang kêu đau, gào thét bi thương trên đất một cái, ngay sau đó quay sang nói với Lâm Khuyết, Lâm Khuyết, mang Ân thiếu gia về.
Vâng thưa Cửu ca! Lâm Khuyết lập tức gọi mấy người trói gô cổ Ân Hành lại, ném về phía sau.
Sau đó, liền nghe được Tư Dạ Hàn mặt không cảm xúc nói, Tôi và Ân Hành là anh em, mời hắn đến chỗ tôi làm khách mấy ngày, chắc hẳn Quản lý Ân cũng sẽ không để ý.
Diệp Οản Οản: .
Dịch Linh Quân cạn lời, nhìn hai mẹ con này: .
Bà dùng con trai tôi uy hiếp tôi, tôi cũng dùng con trai nuôi bà uy hiếp lại bà.
Có cần chơi lớn đến vậy không hả?Thấy Tư Dạ Hàn lại có thể dùng Ân Hành để uy hiếp chính mình, đáy mắt Ân Duyệt Dung đen đi, bất quá rất nhanh dần dần thanh tỉnh lại, khẽ cười một tiếng nói: Xin cứ tự nhiên!Đại khái là không ngờ tới Ân Duyệt Dung lại sẽ trả lời như vậy, sắc mặt của Tư Dạ Hàn thoáng trầm xuống.
Ân Hành nghe vậy kinh hãi tột độ, thật không ngờ rằng Ân Duyệt Dung lại sẽ có thể mặc kệ mình như vậy, nhất thời kinh hô thành tiếng, Mẹ! Không được!Hắn không thể rơi vào tay Tư Dạ Hàn! Tuyệt đối không thể! Tư Dạ Hàn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn!Thấy hai mẹ con tràn ngập mùi khói súng, chạm một cái sẽ nổ tung, Dịch Linh Quân thật sự là nhức đầu không thôi.
Vạn nhất để cho hai mẹ con này ồn ào, Hội trưởng như ông sợ là cũng khó lòng sắp xếp được.
Dịch Linh Quân không có cách nào, chỉ có thể vội vàng nháy mắt cho con gái.
Diệp Οản Οản hơi nhíu mày, hít sâu một hơi để cho mình tỉnh táo lại, ngay sau đó đi tới trước mặt Tư Dạ Hàn, A Cửu, chúng ta đi về trước rồi nghĩ biện pháp sau.
Anh còn không nhìn ra được sao? Trước mặt nhiều người như vậy, Ân Duyệt Dung không có khả năng thả người.
Nếu không thể diện của bà ấy biết ném đi nơi nào?Huống chi anh lại còn lấy cứng đối cứng với bà ấy như vậy! Với tính tình của Ân Duyệt Dung, sẽ tuyệt đối không thể nào nhượng bộ hay thỏa hiệp, chỉ có thể đối chọi với anh tới cùng.
Như vậy sẽ không cứu được Đường Đường ra.
Tư Dạ Hàn nghe được âm thanh dịu dàng khuyên nhủ của cô gái ở bên cạnh, lý trí rốt cuộc mới quay trở về.
Không thể không thừa nhận Oản Oản nói rất đúng.
Mặc dù nàng và Ân Duyệt Dung tiếp xúc không nhiều, lại hiểu rất rõ tính tình Ân Duyệt Dung.
A Cửu, chúng ta đi về trước, đợi khi không có ai lại âm thầm thương lượng với Ân Duyệt Dung.
Đến lúc đó có thêm sư phụ em ra mặt, bảo bà ấy thả Đường Đường ra không thành vấn đề.
Diệp Οản Οản tiếp tục nói.
Ân Duyệt Dung nhìn lướt qua mọi người: Sắc trời đã tối, tôi cũng không tiện nói nhiều.
Hay là, các vị muốn tiếp tục ở lại làm khách?Bầu không khí căng thẳng thế này, những vị cao tầng và quản lý kia nào dám ở lại, vạn nhất bị vạ lây thì biết tìm ai nói lý lẽ bây giờ? Vì vậy tất cả đều vội vàng chào tạm biệt, rời đi.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Tư Dạ Hàn và Ân Duyệt Dung lườm nhau một cái, cảm nhận bàn tay nhỏ bé của Diệp Οản Οản đang nắm chặt tay mình trấn an, lúc này anh mới chịu nhượng bộ, Được.
Lần này đến phiên Ân Duyệt Dung cảm thấy ngoài ý muốn, theo bản năng nhìn Diệp Οản Οản đứng bên cạnh anh một cái.
Thật không ngờ với tính cách của con mình, lại sẽ đồng ý nhượng bộ! .
Đêm khuya, chỗ ở của Tư Dạ Hàn.
Đường Đường vẫn còn ở trong tay của Ân Duyệt Dung, sắc mặt của Diệp Οản Οản và Tư Dạ Hàn đều không dễ nhìn.
Lâm Khuyết nhức đầu hỏi, Cái tên Ân Hành kia, xử lý như thế nào? Có cần tra tấn, khảo cung không? Nói không chừng làm như vậy dì Dung sẽ đau lòng đấy? Dù sao cũng là người nối nghiệp duy nhất của bà ấy, ít nhiều gì cũng sẽ để ý một chút chứ?Tư Dạ Hàn trầm ngâm chốc lát, ngay sau đó đáp, Mỗi ngày cứ dùng hình như bình thường, nhưng cũng không cần quá gắt, nới lỏng tạo cơ hội cho hắn truyền tin ra bên ngoài.
Lâm Khuyết thoạt tiên thoáng sửng sốt một chút, sau đó hiểu ra, Ồ, hiểu rồi, để cho hắn cầu cứu với dì Dung đúng không! Vẫn là Cửu ca anh nhìn xa trông rộng! Được rồi, tôi hiểu rồi!Diệp Οản Οản nhìn Tư Dạ Hàn một cái, A Cửu, anh xác định là Ân Duyệt Dung sẽ thật sự để ý sự sống chết của Ân Hành? Nếu quan tâm tới một người, sẽ không có phản ứng kiểu như thế.
Em thực sự không nhìn cái gã con tin Ân Hành này còn tác dụng gì.
Huống chi hiện tại Ân Hành cũng đã xem như một kẻ vứt đi.
Tư Dạ Hàn đáp: Bà ấy sẽ để ý Ân Hành! Ít nhất Ân Hành ở chỗ này, Đường Đường sẽ an toàn.
Nghe Tư Dạ Hàn nói Ân Duyệt Dung để ý Ân Hành, Diệp Οản Οản không khỏi có chút thương anh.
Tư Dạ Hàn: Trong vòng 3 ngày, nếu bà ấy còn không thả người, anh sẽ dùng phương thức của mình để giải quyết.
Phương thức của mình.
Diệp Οản Οản nghe vậy, nhíu chặt chân mày, quả thực không nghĩ tới chuyện sẽ ầm ĩ tới mức độ này.
Ân gia.
Tâm phúc của Ân Hành, A Trung run lẩy bẩy quỳ dưới đất.
Phu nhân, thuộc hạ sai rồi! Thuộc hạ thật sự biết lỗi rồi! A Trung không ngừng dập đầu, sợ đến hồn xiêu phách lạc.
Ân Duyệt Dung cười lạnh một tiếng, Sai rồi sao? Ngươi nói một chút xem, mình sai chỗ nào?A Trung vội nói, Thuộc hạ không nên để mặc cho Ân Hành thiếu gia làm bậy, không nên mặc cho cậu ấy bắt cóc tiểu thiếu gia!Ân Duyệt Dung gõ gõ ly trà trong tay, Chỗ sai của ngươi không phải là bắt cóc đứa bé kia, mà sai ở chỗ các ngươi ngu xuẩn, tự cho là đúng!Bà biết rất rõ việc Ân Hành nhân lúc không có ai làm những chuyện kia cùng Tần Tung.
Bà cố ý không lên tiếng nhắc nhở, chính là muốn khảo nghiệm Ân Hành một phen.
Ai ngờ đâu, hắn lại có thể ngu xuẩn đến loại trình độ này, từng bước từng bước rơi vào cảnh làm ma chết thay cho kẻ khác.
Một bên, nữ quản gia thở dài, tự mình lẩm bẩm, Lần này chuyện thành như vậy, thậm chí còn bắt đứa bé kia lại! Sợ rằng Đại thiếu gia sẽ tuyệt đối không trở lại Ân gia nữa.
Vốn còn tưởng rằng sau khi Đại thiếu gia trở về Thiên Thủy thành, quan hệ giữa hai mẹ con có thể có thể chuyển biến tốt, ai ngờ đâu lại càng ngày càng tồi tệ.
Làm sao, chẳng lẽ bà nghĩ rằng tôi không có nó không được sao? Coi như không còn nó, không còn Ân Hành, thì cũng có thể đào tạo ra một ‘Ân Hành’ khác! Ân Duyệt Dung cả giận nói.
Nguyên bản bà còn nghĩ, chỉ cần A Cửu rời xa nữ nhân kia, liền sẽ trở về.
Mà bây giờ, bà đã biết rõ, đứa con trai này, tuyệt đối sẽ không trở lại nữa.
Nữ quản gia muốn mở miệng, nhưng lại không dám phản bác.
Làm sao có thể giống nhau cơ chứ! Rõ ràng trong lòng phu nhân cũng hiểu rõ, bất kể là ai, cuối cùng cũng không cách nào sánh bằng Đại thiếu gia.
Đứa bé kia đâu? Ân Duyệt Dung hỏi.
A Trung cẩn thận từng li từng tí trả lời, Ân Hành thiếu gia để cho người trông chừng rồi.
Ân Duyệt Dung: Trước cứ đưa đến Vạn Mai sơn trang.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn A Trung: Vâng.
Nữ quản gia có chút lo âu, Phu nhân, bà muốn làm cái gì? Thật ra thì trong chuyện này, thiếu gia Ân Hành quả thật có hơi quá đáng! Vô luận như thế nào cũng không nên làm liên lụy đến một đứa bé vô tội.
Không bằng thả đứa bé kia đi, như vậy thiếu gia Ân Hành cũng có thể được an toàn.
Ân Duyệt Dung thản nhiên nhìn nữ quản gia một cái, Từ lúc nào việc tôi làm, đến phiên bà tới dạy?Phu nhân thứ tội, là tôi quá phận rồi! Nữ quản gia vội vàng quỳ xuống, mồ hôi lạnh đổ nhễ nhại trên trán.
Sự đả kích từ chuyện này đối với phu nhân thực sự là rất lớn, vì vậy tâm tình của phu nhân càng thêm bất ổn định.
Vạn nhất phu nhân trong trạng thái kích động làm ra chuyện gì đó với đứa bé kia, hậu quả thật sự là không tưởng tượng nổi.
A Trung đợi cả nửa ngày, thấy Ân Duyệt Dung không đề cập chút gì đến Ân Hành, có chút không nhịn được, Vậy.
Phu.
Phu nhân.
Ân Hành thiếu gia biết làm sao bây giờ? Phải mau cứu cậu ấy ra!Trên mặt của Ân Duyệt Dung không có nhiệt độ chút nào: Một thứ phế vật mà thôi, đáng giá để ta quan tâm sao?A Trung: Chuyện này.
Chuyện này.
Đêm khuya, tại nơi giam giữ Ân Hành.
Đêm đã khuya, A Trung thử liều lĩnh lẻn vào bên trong, vậy mà thật không ngờ, lại có thể thành công.
Thiếu gia! Thiếu gia.
Ân Hành nghe được âm thanh, trở mình bò dậy, kinh ngạc nhìn về nơi cửa, A Trung! Sao cậu lại tới đây!A Trung: Tôi lo lắng cho an nguy của thiếu gia, mạo hiểm đột nhập vào!Ân Hành: Nhanh! Nhanh cứu tôi ra ngoài!Cái nơi quỷ quái này, hắn không thể nào chịu đựng nổi nữa rồi, dù chỉ là thêm một khắc!Thiếu gia, nơi này bị trông chừng nghiêm ngặt, tôi có thể lẻn vào đã rất không dễ dàng, không có khả năng mang cậu đi ra ngoài! A Trung khổ sở nói.
Đáng chết.
!! Ân Hành mặt đầy u ám, Hiện tại mẹ như thế nào rồi? Khi nào mẹ sẽ tới cứu tôi? Có phải là mẹ bảo cậu tới hay không?A Trung nghe vậy, sắc mặt có chút khó coi, do dự trả lời, Phu nhân.
bà ấy không đề cập tới chuyện của ngài.
A Trung không dám nói thật với Ân Hành, thái độ đó của Ân Duyệt Dung, căn bản rõ ràng chính là không có ý định cứu hắn.
Ân Hành nhất thời sững sờ, Cái gì gọi là không hề đề cập tới chuyện của tôi?Ân Duyệt Dung lại có thể hoàn toàn không hề đề cập tới chuyện cứu hắn?Chẳng lẽ hắn thật sự bị vứt bỏ rồi sao?Không.
Không có khả năng.
!! Không thể nào.
!! Mặc dù lần này tôi làm mẹ thất vọng.
nhưng mẹ hao tốn nhiều tâm huyết như vậy trên người tôi, tôi là người kế thừa duy nhất của bà ấy! Bà ấy tuyệt đối không thể nào vứt bỏ tôi được! Ân Hành tự trấn an mình.
A Trung vội nói, Vâng vâng vâng, thiếu gia ngài nói phải! Hiện tại ngoại trừ trông cậy vào ngài, phu nhân còn có thể dựa vào ai? Bây giờ phu nhân và Đại thiếu gia đã như nước với lửa, Đại thiếu gia tuyệt đối không có khả năng sẽ trở về! Cậu cũng biết Tư Dạ Hàn là người nào, tin rằng phu nhân cũng chỉ là vì nhất thời không nghĩ được biện pháp tốt để cứu cậu ra ngoài mà thôi!Ân Hành cắn răng, Đúng vậy, không sai! Coi như Nhiếp Vô Ưu đó là đệ tử thân truyền của Hội trưởng thì đã sao? Quan hệ giữa Tư Dạ Hàn với Ân Duyệt Dung tuyệt đối không có khả năng vãn hồi lại như cũ.
Mẹ sẽ kiên trì cản trở việc thông qua dự luật.
Hơn nữa, mẹ chán ghét nữ nhân kia như thế, nhất định sẽ hành hạ tên tiểu tạp chủng kia! Đến lúc đó, bọn họ nhất định sẽ đấu nhau đến lưỡng bại câu thương! Đến lúc đó.
đến lúc đó Ân gia chính là của tôi rồi!A Trung lộ vẻ vui mừng: Thiếu gia ngài anh minh!Ân Hành: A Trung, sau khi đi ra ngoài nên làm thế nào, đã biết rõ rồi chứ?A Trung: Biết rồi biết rồi! Tôi nhất định sẽ nói tốt cho thiếu gia trước mặt phu nhân, nói với phu nhân cậu ở chỗ này bị nghiêm hình tra khảo, xin phu nhân cứu cậu ra ngoài! Về phần tên tiểu tạp chủng bên kia, tin rằng không cần tôi làm cái gì, phu nhân cũng sẽ cảm thấy chán ghét nó, sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nó đâu!Ân Hành: Rất tốt!Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Sáng sớm hôm sau, ở một sơn trang rộng vài ngàn mẫu nào đó.
Vạn Mai sơn trang là một sản nghiệp tư nhân của Ân Duyệt Dung, vị trí rất bí mật, là khu vực chuyên dụng mà Ân Duyệt Dung dùng để nuôi Cổ trùng và chế tạo độc dược, nghe đồn chướng khí tràn ngập, độc trùng khắp nơi! Người của Thiên Thủy thành đều cho rằng đó là một vùng cấm địa, không một ai dám tiếp cận nơi đó.
Bởi vì Ân Duyệt Dung thích hoa mai, cho nên bên trong trang viên được trồng rất nhiều hoa mai, thuê người chăm sóc tỉ mỉ.
Giờ phút này, đang giữa độ mai nở rộ, bên trong sơn trang ngập tràn mùi hương thơm dịu của hoa mai.
Chẳng qua là phong cách kiến trúc của trang viên này quá mức cổ điển, màu tối làm chủ đạo.
Dù cho phong cảnh thơ mộng, nhìn vào lại thấy như có tử khí âm trầm, ngay cả những đóa hoa xinh đẹp cũng trở nên u ám đi phần nào.
Sáng sớm tinh sương, những bông tuyết tinh khôi bay lất phất, từng cơn gió lạnh rít qua khe cửa, bên trong khu vực trang viên càng thêm vắng vẻ lạnh tanh, cực kỳ đáng sợ.
Phu nhân!Ân Duyệt Dung bước vào phòng khách, lập tức có người giúp việc cúi thấp đầu, đi lên nhận chiếc áo khoác của Ân Duyệt Dung, một người hầu gái khác vội vàng dâng trà nóng lên.
Tất cả mọi người giúp việc lặng yên đứng ở hai bên, không dám thở mạnh.
Ân Duyệt Dung nhấp một ngụm trà, Mang người tới đây!Dạ dạ dạ.
A Trung gật đầu liên tục, vội vàng phân phó thủ hạ, Còn không mau dẫn tiểu tạp chủng kia lên đây!Nghe được lời của A Trung, chân mày Ân Duyệt Dung cau lại rất khẽ không thể nhận ra, bất quá cũng không hề nói gì.
Rất nhanh, có tiếng bước chân từ nơi cửa truyền tới, hai gã thủ hạ dẫn một đứa bé khoảng chừng 4 – 5 tuổi đi tới.
Trên người đứa bé nọ còn mặc đồng phục trường học màu xanh da trời, da thịt trắng noãn mũm mĩm, hai gò má có chút phúng phính, đôi mắt trong veo như sao, tươi tắn xinh xắn.
Cho dù bị bắt cóc đến địa phương đáng sợ xa lạ này, trên mặt của cậu nhóc cũng không hề kinh hoảng chút nào, chẳng qua chỉ tò mò nhìn khắp tứ phía.
Sau khi Đường Đường bị mang tới đây, thoạt tiên quan sát khắp nơi một vòng, sau đó, ánh mắt rơi vào trên người người phụ nữ ngồi ở trên chiếc ghế đỏ phía đối diện.
Ân Duyệt Dung trước sau như một, vẫn mặc trang phục màu đen, giày ống đen.
Chỉ có điều, trang phục màu đen này lại càng tôn lên nước da trắng nõn nà của mà, tóc mai đen tuyền, ngũ quan tinh xảo, không hề có chút nếp nhăn nào.
Nếu không phải là khí tức trên người quá lạnh lùng nghiêm khắc, vẻ mặt quá âm trầm, coi như là nói bà chỉ mới 30 tuổi, cũng có người tin.
Giờ phút này, Ân Duyệt Dung cũng đang quan sát đứa bé trước mặt mình.
Trong nháy mắt khi thấy đứa bé kia, Ân Duyệt Dung liền lập tức sửng sốt thấy rõ.
Đứa bé phấn điêu ngọc trác này.
quả thật là giống A Cửu khi còn bé như đúc! Thậm chí, so với A Cửu khi còn bé còn dễ thương đáng yêu hơn.
Ngay cả nữ quản gia bên cạnh, mặt cũng đầy kinh ngạc, hạ thấp giọng nói thầm ở bên tai Ân Duyệt Dung, Ôi chao, phu nhân, dáng dấp đứa nhỏ này và Đại thiếu gia khi còn bé thật giống nhau.
Không chỉ là giống với A Cửu, phần trán cũng giống với nữ nhân Nhiếp Vô Ưu kia! Đứa nhỏ này như được thừa hưởng những gì tốt đẹp nhất của bố mẹ.
Nhận thấy sắc mặt của Ân Duyệt Dung không tốt lắm, trên mặt nữ quản gia tràn đầy lo âu, rất sợ bà giận cá chém thớt, làm chuyện gì đó không hay với đứa bé, Phu nhân.
Nữ quản gia đang do dự không biết nên khuyên nhủ thế nào, lúc này, cậu nhóc đứng ở chính giữa phòng khách nhìn bên trái một chút, lại nhìn bên phải một chút, cuối cùng con mắt sáng lấp lánh như sao đó, dừng ở trên người Ân Duyệt Dung, đầy nũng nĩu nói, Tỷ tỷ, dung mạo tỷ thật là xinh đẹp! Tỷ tỷ là tiên nữ sao?Ân Duyệt Dung: .
Nữ quản gia: .
Đại khái là Ân Duyệt Dung hoàn toàn không ngờ rằng câu đầu tiên đứa bé kia sẽ nói sau khi nhìn thấy mình lại là như vậy, thần sắc ngẩn ra thấy rõ, chân mày cũng khẽ nhíu lại.
Chỉ bất quá, hẳn là biểu cảm kia cũng không tính là tức giận, chỉ là bởi vì bất ngờ mà nhất thời không biết nên ứng đối như thế nào mà thôi.
Ân Duyệt Dung xụ mặt: Không được nói bậy.
Đường Đường nghe vậy, đầy hoài nghi mà nghiêng đầu một chút, Tại sao? Ở nơi này của tỷ tỷ có quy định, không cho người khác nói thật sao?Ân Duyệt Dung: .
Lần đầu tiên trong đời, Ân Duyệt Dung bị người hỏi mà không lời chống đỡ.
Tác giả: Hỏi các bạn, Đường Đường bảo bối của chúng ta có moe hay không!?!Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Một bên, mất một hồi lâu nữ quản gia mới phục hồi lại tinh thần, khẽ cười một tiếng nói, Phu nhân, bà đừng nóng giận! Trẻ con ngây thơ thuần khiết, không biết nói láo.
Bộ dáng của bà vốn trẻ trung, lúc trước bà và đại thiếu gia cùng đi ra ngoài, nói là chị em cũng có người tin.
Huống chi dung mạo của phu nhân vốn rất đẹp mắt, cũng khó trách thằng bé hiểu lầm.
Trên thế giới này có người phụ nữ nào mà không thích người khác khen mình xinh đẹp cơ chứ, coi như là Ân Duyệt Dung cũng không ngoại lệ.
Lúc này, bên ngoài phòng khách có người giúp việc mang một chén thuốc màu đen tới, Phu nhân, tới giờ uống thuốc rồi.
Ân Duyệt Dung thường xuyên làm việc với Cổ trùng, cơ thể bị nhiễm độc, tất nhiên là có chút ảnh hưởng, cho nên cần phải thường xuyên dùng thuốc và thảo dược để trung hòa.
Đây không phải là thảo dược tầm thường, trong chén đen kịt một màu, nhìn qua cực kỳ đáng sợ, mùi cực kỳ khó ngửi.
Thuốc vừa mới được bưng lên, tất cả mọi người giúp việc cũng không nhịn được mà nhíu mày.
Tỷ tỷ, đây là cái gì? Đường Đường tò mò hỏi.
Ân Duyệt Dung đang muốn chỉnh lại cách xưng hô của đứa nhỏ này, nhưng không hiểu tại sao lại không làm, thuận miệng đáp, Thuốc.
Đường Đường bảo bối nhất thời có chút lo âu, Tỷ tỷ bị bệnh sao?Nhìn thấy sự lo âu đầy thuần khiết trong mắt đứa bé, Ân Duyệt Dung khẽ giật mình.
Đã bao lâu rồi bà chưa từng thấy người khác lo âu và quan tâm cho mình một cách thuần khiết đến vậy?Một bên, nữ quản gia thấy phu nhân không nói lời nào, đầy ôn hòa đỡ lời, giải thích: Chẳng qua là thân thể phu nhân có chút hao tổn, cần dùng thảo dược để trung hòa, không cần lo lắng!Tiếp đó, Ân Duyệt Dung cũng không tiếp tục để ý tới đứa bé kia, cầm lấy chén thuốc như thể đang cầm một chén cháo trắng bình thường, sau đó mặt không cảm xúc trực tiếp uống một hơi cạn sạch.
Một chén thuốc đáng sợ chỉ nghe mùi thôi đã cảm thấy buồn nôn, sau khi Ân Duyệt Dung uống xong bất quá chân mày cũng chỉ nhăn lại rất khẽ mà thôi.
Từ đầu tới cuối Đường Đường vẫn luôn không hề chớp mắt lấy một cái, nhìn chằm chằm Ân Duyệt Dung.
Đợi Ân Duyệt Dung uống thuốc xong, vội vàng líu ra líu ríu lấy ra một đồ vật xanh xanh đỏ đỏ từ trong lòng ngực, nhanh chóng lấy ra, sau đó bạch bạch bạch nện bước chân nhỏ bé chạy đến trước mặt Ân Duyệt Dung, mở giấy bọc viên kẹo sữa bò nhét vào trong miệng của Ân Duyệt Dung: Tỷ tỷ mau ăn đi!A Trung thấy vậy, nhất thời hét lớn một tiếng, Tiểu tử thúi, không muốn sống nữa sao! Mày cho phu nhân ăn cái gì!Đường Đường híp con mắt nhìn người trước mắt: Là kẹo sữa bò, rất ngọt, ăn xong sẽ không cảm thấy đắng nữa!Ân Duyệt Dung hoàn toàn không có chút phòng bị đối với đứa nhỏ này, trong khoảng khắc bất ngờ không kịp chuẩn bị, bị nhét viên kẹo sữa bò vào trong miệng.
Trong phút chốc, một hương vị ngọt ngào ngập tràn khắp khoang miệng, từng chút một trung hòa đi vị đắng làm cho người ta muốn nôn mửa kia.
Bà cúi đầu xuống, liền thấy thấy được một đôi mắt long lanh đầy quan tâm và mong đợi của cậu nhóc.
Tỷ tỷ, có phải là hết đắng rồi hay không? Kẹo sữa bò này là mẹ mua cho đệ, chỉ còn lại viên cuối này thôi!Nhóc nói xong, trên mặt tràn đầy vẻ không nỡ.
Chỉ còn lại một viên mà thôi, vậy mà vẫn cho bà đấy!Bà chưa bao giờ để lộ ra việc mình cảm thấy thuốc này đắng, cho nên tất cả mọi người đều cho là bà có thể chịu đựng được mùi vị như vậy.
Chính bà cũng đã sớm tập thành thói quen! Lần đầu tiên có người lại lo lắng cho bà, sợ bà cảm thấy thuốc đắng.
A Trung nôn nao, Phu nhân, ai biết được thứ kia rốt cuộc là thứ gì, nói không chừng có độc thì sao? Tiểu tạp chủng này nó.
Sắc mặt của Ân Duyệt Dung đột nhiên lạnh xuống, Im miệng, đến phiên ngươi nói chuyện sao?A Trung không cam lòng nhìn về phía thằng bé kia một cái.
Hắn hoàn toàn không ngờ rằng lần đầu tiên gặp mặt của hai người này lại trong một bầu không khí quỷ dị đến như vậy.
Không được! Không thể để tiếp tục như vậy được!Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn A Trung nhìn về phía Đường Đường, phẫn nộ quát, Không được vô lễ! Ngươi biết bà ấy là ai chăng? Vị này chính là gia chủ của Ân gia Thiên Thủy thành chúng ta, người quản lý của Trọng Tài Hội!Gia chủ Ân gia.
Đường Đường bảo bối nghe vậy, trong đôi mắt to tròn lộ ra thần sắc suy tư, tựa hồ như rốt cuộc cũng đã biết được bà là ai.
Bầu không khí ấm áp vừa rồi tựa như chỉ là ảo mộng, như bong bóng xà phòng, đụng một cái liền tan vỡ.
Biết ngay mà! Đứa nhỏ này quan tâm và thân thiện với mình như vậy, chẳng qua chỉ là bởi vì không biết mình là ai mà thôi!Sắc mặt Ân Duyệt Dung khôi phục lại vẻ lạnh giá, nhìn về phía đứa bé kia, Không sai, ta chính là gia chủ Ân gia!Bà tin rằng A Cửu và nữ nhân Nhiếp Vô Ưu kia sẽ không có khả năng không đề cập về mình với đứa bé này.
Nhất là Nhiếp Vô Ưu, dĩ nhiên là đã cảnh cáo đứa nhỏ này, bà là người thế nào!Nhưng mà, khiến cho Ân Duyệt Dung lần nữa bất ngờ là, sau khi đứa bé kia biết được thân phận của mình, trên mặt hoàn toàn không hề lộ ra vẻ mặt sợ hãi, mà ngược lại là.
một vẻ mặt đầy vui mừng và kích động.
Bà nội! Cậu nhóc nhìn về phía bà, giòn giòn giã giã cười thật tươi, Thì ra người chính là bà nội của Đường Đường!Nghe tiếng Bà nội kia của cậu nhóc, sống lưng của Ân Duyệt Dung cứng đờ, đáy mắt tràn đầy thần sắc cổ quái khó hiểu, Con biết ta là ai, con không sợ ta sao?Đường Đường có chút không hiểu, Tại sao phải sợ bà nội?Ân Duyệt Dung ung dung thản nhiên nói: Mẹ của con, không hề đề cập với con về ta?Đường Đường thành thực gật đầu, Mẹ có đề cập tới bà nội.
Trên mặt Ân Duyệt Dung lộ ra thần sắc giễu cợt: Ồ? Thật sao? Mẹ con nói gì về ta?Đường Đường suy nghĩ một chút, Mẹ nói.
nói bà nội là người không dễ sống chung lắm.
Ân Duyệt Dung cười lạnh một tiếng, quả nhiên!Ân Duyệt Dung: Còn gì nữa không?Đường Đường: Mẹ nói mặc dù bà nội thoạt nhìn là người không dễ sống chung lắm, nhưng thật ra thì là người tốt.
Nói rằng chẳng qua chỉ là độ nhạy cảm của bà nội có chút vấn đề!Ân Duyệt Dung: .
Là người tốt.
Độ nhạy cảm có chút vấn đề.
?Đại khái là vô luận như thế nào Ân Duyệt Dung cũng chưa từng nghĩ, sự đánh giá của Nhiếp Vô Ưu đối với mình lại sẽ có thể là như vậy.
Đường Đường tiếp tục mở miệng nói, Mẹ nói rồi, thân phận bà nội cao quý, dáng dấp lại đẹp mắt như vậy, vốn hẳn là nên gặp được may mắn một đời mới đúng.
Đáng tiếc chỉ là độ nhạy cảm quá thấp, giống như cha con.
Cũng còn may là Đường Đường không di truyền độ nhạy cảm của bà nội và cha.
Ân Duyệt Dung nghe thấy lời của đứa nhỏ này, thần sắc thật sự là có chút khó mà hình dung, thật lâu mới hồi phục lại tinh thần, Mẹ của con.
chỉ nói những thứ này?Đúng vậy! Đường Đường bảo bối gật đầu một cái, sau đó vội vàng an ủi, Bất quá bà nội cũng đừng đau lòng, trong nhà của chúng ta có con và mẹ có độ nhạy cảm cao là đã đủ rồi!Ân Duyệt Dung đã hoàn toàn không biết nên nói cái gì: .
Hơn nữa câu trong nhà của chúng ta kia, khiến cho tâm tình của bà không hiểu sao lại có chút xao động.
Nữ quản gia ở bên cạnh nghe đến đó, không nhịn được cười ra tiếng, trên mặt tràn đầy ôn nhu, yêu thích không thôi nhìn cậu nhóc trước mắt, Phu nhân, tiểu thiếu gia thật biết điều!Nói xong, đầy thăm dò thử nói với Ân Duyệt Dung, Phu nhân, thật ra thì.
Nhiếp Vô Ưu đó.
chúng ta cũng chưa từng đi tìm hiểu qua.
Có lẽ cũng không đến mức không biết điều như trong tưởng tượng của chúng ta.
Dù sao cũng là người Đại thiếu gia yêu thích.
làm sao có thể kém được?Chỉ riêng việc nàng không gieo ân oán và cừu hận của đời trước vào đầu của một đứa bé, nữ quản gia cũng đã sinh ra không ít hảo cảm trong lòng.
Còn nữa, tiểu thiếu gia này, thật là băng tuyết đáng yêu, bà càng nhìn càng thích.
Khó trách sau khi đứa nhỏ này bị bắt cóc không hề có chút sợ hãi nào, nhìn thấy Ân Duyệt Dung cũng không kinh hoảng chút nào! Thì ra là bởi vì Nhiếp Vô Ưu chưa từng nói xấu về người bà nội này ở trước mặt cậu bé.
Tâm tư cậu nhóc trong veo, cho nên mới không sợ hãi!Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Ân Duyệt Dung tất nhiên đã nghe ra được Kiều Mẫu đang đứng ra nói giúp cho cô gái kia, lạnh nhạt nói, Không ở trước mặt đứa nhỏ này nói xấu tôi thì đã sao, tôi nên cảm tạ ân đức? Bà cho là tôi sẽ quan tâm sao?Kiều Mẫu vội vàng cúi đầu, cung kính nói, Đương nhiên là không, phu nhân sẽ luôn không để ý đến cách nhìn của bất luận kẻ nào.
Kiều Mẫu hiểu rất rõ tính tình của Ân Duyệt Dung, muốn làm cho bà thay đổi cách nhìn đối với một người quả thực là khó như lên trời.
Đối với Tư Hoài Chương là vậy, đối với Đại thiếu gia cũng vậy, đối với Nhiếp Vô Ưu cũng không ngoại lệ.
Vô luận Tư Hoài Chương làm cái gì, bà cũng sẽ không nguyện ý thay đổi tình cảm đối với lão ta.
Không nguyện ý dừng việc giận cá chém thớt và nghiêm khắc đối với Đại thiếu gia! Cũng chưa bao giờ thay đổi cách nhìn đối với Nhiếp Vô Ưu.
Nhân tố khiến cho Đại thiếu gia hoàn toàn thoát khỏi lòng bàn tay của bà, muốn để cho bà tiếp nhận, cơ hồ là chuyện không thể nào.
Kiều Mẫu không khỏi âm thầm than thở, cách đánh giá của Nhiếp Vô Ưu đối với phu nhân, vậy mà có thể nói là chuẩn xác.
Phu nhân chỗ nào cũng tốt, chỉ là cái tính tình này, thật sự là.
Ân Duyệt Dung nhìn đứa bé kia một cái, ngay sau đó day day huyệt thái dương, đứng lên, Hôm nay không về nhà nữa, ở lại nơi này làm việc.
Về phần đứa nhỏ này, Kiều Mẫu, bà đi sắp xếp đi.
Sau khi biết Thiên Thủy thành xảy ra chuyện, bà suốt đêm chạy về.
Tần Tung xảy ra chuyện, bà lại phải đi xử lý một đống lớn cục diện rối rắm, đến bây giờ cũng chưa có lấy một khắc nghỉ ngơi.
Sau khi Tần Tung ngã đài, phe phái của Phó hội trưởng như rắn mất đầu, loạn thành một đoàn, không ngừng có người đến cửa tìm bà.
Được rồi phu nhân, vậy.
tiểu thiếu gia sẽ ở nơi nào? Kiều Mẫu thử hỏi dò.
Lúc này, A Trung vội vàng chen vào một câu, Phu nhân, không bằng đứa nhỏ này cứ giao cho tôi an bài đi!Đại khái là ý thức được dường như Ân Duyệt Dung không quá thích hắn gọi đứa bé kia là tiểu tạp chủng, A Trung đầy thông minh mà đổi cách xưng hô.
Bất kể nói thế nào cũng là cháu trai ruột của Ân Duyệt Dung.
Chính bà có thể mắng như vậy, nhưng không nhất định có thể chịu được việc người khác cũng mắng như vậy.
Ân Duyệt Dung vốn đang định thuận miệng đáp ứng, nhưng mà, đón lấy con ngươi trong suốt của cậu bé, chẳng hiểu tại sao lại đổi lời, Kiều Mẫu, sửa sang căn phòng sát vách lại cho tôi.
Kiều Mẫu nghe vậy, sắc mặt nhất thời đầy vui mừng, Vâng, tôi sẽ làm ngay!A Trung sững sờ, Chuyện này.
Như vậy sao được!! Cái thằng tiểu.
à, đứa nhỏ này có tư cách gì.
Kiều Mẫu không vui lườm A Trung một cái, Vị này là tiểu thiếu gia của Ân gia chúng ta, là cháu đích tôn của phu nhân, sắp xếp ở sát vách phòng phu nhân, có vấn đề gì?Nghe Kiều Mẫu nói, Ân Duyệt Dung khẽ nhíu mày, đại khái là quá mệt mỏi, cũng không có tinh lực đi quản, cuối cùng cũng không mắng.
A Trung thấy Ân Duyệt Dung cũng lên tiếng, liền biết mình nói thêm gì cũng vô ích, chỉ có thể miễn cưỡng đáp, Không có.
Không có vấn đề gì! Chỉ là để ở bên cạnh phu nhân dường như có chút không mấy thích hợp để trông chừng!.
Bên trong thư phòng.
Ân Duyệt Dung uống một ly cà phê đặc biệt nồng, đang tiếp tục làm việc, A Trung gõ cửa đi vào.
Phu nhân.
Nói! Ân Duyệt Dung cũng không ngẩng đầu lên.
A Trung dựa theo giao phó tối hôm qua của Ân Hành, ngữ khí đầy bi thiết mà mở miệng nói, Phu nhân, tối ngày hôm qua tôi lẻn vào Tư gia đi thăm Ân Hành thiếu gia, Đại thiếu gia thật sự là quá độc ác! Toàn thân Ân Hành thiếu gia bị thương cũng không cho chữa trị, lại còn tra tấn cậu ấy!Hiện tại thân thể của Ân Hành thiếu gia vô cùng suy yếu! Phu nhân, bà phải mau nghĩ biện pháp cứu Ân Hành thiếu gia ra! Nếu không cứ tiếp tục như vậy mà nói, sợ rằng thiếu gia không chịu được!Ân Duyệt Dung đặt cây bút máy trong tay xuống, lạnh lùng nhìn A Trung một cái, Xem ra điều ngày hôm qua ta nói, ngươi còn chưa nghe rõ? Ngươi cho rằng hiện tại hắn ở chỗ ta, kết cục sẽ khá hơn?Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Ánh mắt lạnh giá kia khiến cho sống lưng A Trung run lên, nuốt nước miếng mở miệng nói, Phu nhân, tôi biết lần này Ân Hành thiếu gia phạm vào sai lầm lớn, nhưng dự tính ban đầu của cậu ấy cũng là vì tương lai của Ân gia.
Dù sao cậu ấy cũng là gia chủ tương lai của Ân gia.
Tính nết của Đại thiếu gia bà cũng biết, hắn bị yêu nữ kia mê hoặc tâm trí, chắc chắn sẽ không trở lại.
Tương lai Ân gia này, vẫn phải dựa vào Ân Hành thiếu gia.
Sắc mặt của Ân Duyệt Dung bỗng nhiên trầm xuống, Ngươi đang uy hiếp ta?Không.
Không dám! Phu nhân, làm sao tôi dám! Tôi chỉ là vì phu nhân, vì Ân gia mà lo nghĩ!Cút!Vâng.
Vâng vâng.
Hầm giam bí mật của Tư gia.
A Trung lần nữa lẻn vào vào trong.
Ân Hành vừa thấy được A Trung, lập tức lo lắng hỏi thăm, Tình hình thế nào? Mẹ có nói thời gian nào sẽ sắp xếp cứu tôi ra ngoài không?A Trung sợ Ân Hành kích động, tận lực nói giảm nói tránh, Phu nhân.
Phu nhân bà ấy hiện tại đang đấu trí với Đại thiếu gia.
Không có khả năng thỏa hiệp nhanh như vậy.
Chỉ có thể để thiếu gia ngài chịu ủy khuất thêm mấy ngày rồi.
Cái gì? Còn phải chờ mấy ngày? Sắc mặt của Ân Hành nhất thời trầm xuống, rốt cuộc cảm thấy có chỗ nào đó sai sai rồi, A Trung, cậu nói thật với tôi! Rốt cuộc mẹ tôi nói như thế nào! Tôi muốn nghe nguyên văn!A Trung sắc mặt khó coi: Ân Hành thiếu gia, đừng nên biết thì tốt hơn.
Ân Hành siết lan can sắt thật chặt: Tôi đương nhiên muốn biết! Nói mau!A Trung không có cách nào, chỉ có thể trả lời đúng sự thật, Phu nhân nói.
nói nếu như là vào lúc này cậu ở tại Ân gia, kết quả không thể tốt hơn so với hiện tại.
Còn nói, nói.
cậu là phế vật.
Đã không đáng giá để bà ấy tiêu tốn tinh lực.
Ân Hành nghe nói như vậy, mặt đầy không cách nào tin tưởng, Không có khả năng! Chuyện này làm sao có thể! Ân Duyệt Dung chỉ còn lại mình tôi mà thôi! Sao bà ấy dám không cứu tôi!A Trung: Vâng, thiếu gia! Tôi cũng nghĩ như vậy, cho nên hẳn chỉ là lời tức giận của phu nhân mà thôi, cậu ngàn vạn lần chớ kích động! Gần đây phu nhân cũng bận rộn bể đầu sứt trán, tâm tình không tốt!Ân Hành cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại, Cục diện bên ngoài hiện tại như thế nào?A Trung trả lời, Hiện tại Tần hội phó rơi đài, thường xuyên có người đến cửa tìm phu nhân.
Gần đây phu nhân thường xuyên tiếp xúc cùng những người đó.
Tôi có cảm giác.
có thể phu nhân đang muốn cướp lấy và ngồi lên vị trí Phó hội trưởng!Con ngươi của Ân Hành sáng lên, Bằng vào năng lực và mạng lưới giao thiệp của mẹ, đúng là ứng cử viên lớn nhất cho vị trí Phó hội trưởng này!Nếu như Ân Duyệt Dung lên làm Phó hội trưởng, hắn liền có thể dựa vào Ân Duyệt Dung đông sơn tái khởi!Ân Hành sắc mặt âm trầm, Bây giờ mẹ giam giữ tiểu tạp chủng kia, coi như là hoàn toàn xung đột với Tư Dạ Hàn, đến cuối cùng nhất định là sẽ lưỡng bại câu thương! Đến lúc đó, nhất định mẹ sẽ cứu tôi trở về!A Trung gật đầu liên tục, Thiếu gia nói rất phải!.
Vạn Mai sơn trang.
Ân Duyệt Dung làm việc liên tục từ buổi sáng đến chạng vạng tối, bữa trưa cũng không cho phép người giúp việc quấy rầy.
Cuối cùng vẫn là Kiều Mẫu lấy can đảm đi gõ cửa, gọi bà ra ăn cơm.
Ân Duyệt Dung giống như một cỗ máy đi tới bàn ăn, vừa mới đến gần, liền sửng sốt một chút.
Khác với những hôm trước chính là, hôm nay, bên cạnh bàn ăn lớn như vậy còn có một cậu nhóc phấn điêu ngọc trác đang ngồi.
Băng ghế có chút cao, cậu bé ngồi ở chỗ đó, hai chân đung đưa trên không.
Nhìn thấy bà, lập tức vui vẻ vẫy vẫy tay, Bà nội!Lúc này Ân Duyệt Dung mới nhớ, trong nhà có nhiều hơn một người.
Kiều Mẫu quan sát thái độ Ân Duyệt Dung, ngay sau đó cẩn thận từng li từng tí mở miệng nói, Bên này không có nhiều người giúp việc, không điều được người chuẩn bị thêm một bữa riêng.
Nên tôi mới để tiểu thiếu gia và bà cùng nhau dùng cơm, cũng bất quá chỉ là nhiều thêm một đôi đũa mà thôi.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Ân Duyệt Dung không tỏ ý kiến đi tới ngồi xuống, hoàn toàn không nhìn người thừa ra này, dùng nước chanh rửa tay, ngay sau đó mặt không cảm xúc bắt đầu dùng cơm.
Thấy Ân Duyệt Dung không để ý tới mình, Đường Đường vậy mà cũng không thèm để ý, cũng tự nhiên ngồi ở chỗ đó.
Ân Duyệt Dung ăn chay, cho nên trên bàn ăn cơ bản tất cả đều là thức ăn chay.
Kiều Mẫu có chút lo âu nhìn về phía cậu bé, sợ nhóc ăn không quen.
Quả nhiên, chuyện bà lo lắng đã xảy ra, từ đầu đến cuối cậu bé không hề gắp thức ăn, cũng không ăn cơm, chẳng qua là cứ mãi nhìn chằm chằm vào Ân Duyệt Dung, trên gương mặt mũm mĩm tràn đầy thần sắc không mấy vui vẻ.
Kiều Mẫu ho nhẹ một tiếng, thử trấn an, Tiểu thiếu gia, mùi vị thức ăn chay nơi này chúng tôi làm cũng không tệ, cậu nếm thử đi!A Trung bưng một chén canh rau tới, đầy xỏ xiên nói chen vào, Kiều Mẫu, nó là một cậu ấm được nuông chiều từ bé, làm sao quen ăn những thứ này được!Kiều Mẫu cau mày, Trẻ con kén ăn cũng là chuyện bình thường!Kiều Mẫu nói là nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn lo lắng không thôi.
Phải biết, ngày trước nếu như là Đại thiếu gia dám kén ăn, tuyệt đối sẽ bị trừng phạt phi thường nghiêm khắc.
Ân Duyệt Dung nghe hai người này tranh cãi đến phát bực, đem đũa gõ xuống bàn một cái, Im miệng, ồn chết đi được!Lúc này rốt cuộc Kiều Mẫu và A Trung mới im lặng lại.
Ân Duyệt Dung nói xong, nhìn về phía cậu nhóc ngồi xụ mặt phía đối diện, sắc mặt khó coi thấy rõ.
Đường Đường cũng không nói chuyện, chẳng qua vẫn như cũ nghiêm khuôn mặt nhỏ, mắt không hề nháy một cái, nhìn chằm chằm Ân Duyệt Dung.
Ân Duyệt Dung đang muốn mở miệng nói cái gì, chỉ thấy cậu nhóc đột nhiên trở mình một cái từ trên ghế trèo xuống dưới, sau đó nhanh chóng đi về phía Ân Duyệt Dung.
Ân Duyệt Dung khẽ nhíu mày, sắc mặt có chút không vui, không hiểu nhóc muốn làm cái gì.
Sau khi Đường Đường đi tới, nhón chân lên, bẹp một tiếng nhẹ nhàng đặt bàn tay núc ních của mình lên trán Ân Duyệt Dung.
Bàn tay nhỏ ấm áp của cậu nhóc bất ngờ đặt lên, Ân Duyệt Dung thoáng sửng sốt.
Không chỉ riêng Ân Duyệt Dung, A Trung và Kiều Mẫu cũng sợ hết hồn.
Ân Duyệt Dung ghét nhất bị người khác đụng chạm, đứa nhỏ này làm như vậy, quả thật là muốn chết mà!A Trung nhất thời lớn tiếng gầm lên, Càn rỡ! Quả thật là vô lễ! Nhãi con! Ngươi làm cái gì!Đường Đường dùng tay đặt lên trán Ân Duyệt Dung một hồi, sau đó dứt khoát kéo lấy cổ của Ân Duyệt Dung, để cho đầu của bà cúi thấp một chút, cuối cùng quả quyết dùng trán của mình lần nữa áp vào trên trán Ân Duyệt Dung.
Sau đó, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn búng ra sữa kia, vô cùng nghiêm túc kết luận: Bà nội! Nội bị sốt!Ân Duyệt Dung không nhúc nhích cứng đờ ở nơi đó, cái trán nóng bỏng chạm vào cái trán ấm áp của cậu bé, nghe trong hơi thở chỉ thấy đều là hương vị ngọt ngào thơm mùi sữa, đập vào mắt bà chính là một đôi mắt tràn đầy trách cứ và lo lắng.
Chính Ân Duyệt Dung cũng biết y thuật, bà tiện tay bắt mạch cho chính mình, ngay sau đó nhíu chặt chân mày.
Lại có thể thật sự là bị bệnh.
Bà bận rộn đến bây giờ, cũng hoàn toàn không hề phát hiện.
Phu nhân, bà bị làm sao vậy? Kiều Mẫu rốt cuộc phục hồi lại tinh thần, đuổi tới.
Bị sốt mà thôi, không cần ngạc nhiên.
Ân Duyệt Dung trả lời.
Đường Đường sắc mặt ngưng trọng dị thường: Trán bà nội rất nóng, sốt rất nặng, phải nhanh uống thuốc, nghỉ ngơi!Kiều Mẫu cẩn thận nhìn Ân Duyệt Dung một chút, chỉ thấy trạng thái của Ân Duyệt Dung so với bình thường có chút mệt mỏi hơn mà thôi, thật ra thì cũng không có biến hoá quá lớn, cho nên bà mới không có nhìn ra Ân Duyệt Dung bị bệnh.
Không ngờ rằng, đứa nhỏ này quan sát tỉ mỉ như vậy, lại có thể là người đầu tiên phát hiện ra.
Thì ra nhóc không phải là bởi vì kén ăn mà không vui, mà là bởi vì bà nội bị bệnh.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Kiều Mẫu, đi lấy thuốc đi!Đối mặt với ánh mắt sáng ngời của cậu bé, Ân Duyệt Dung cũng không hiểu tại sao mình sẽ thỏa hiệp, cuối cùng vẫn để cho Kiều Mẫu đi lấy thuốc.
Trong phòng ngủ, Ân Duyệt Dung nằm dài trên giường, uống thuốc hạ sốt.
Đường Đường vẫn trông chừng ở bên cạnh, mãi đến khi nhìn thấy Ân Duyệt Dung uống thuốc xong mới an tâm.
Kiều Mẫu, đem tài liệu trên bàn làm việc của tôi tới đây.
Ân Duyệt Dung ra lệnh.
Kiều Mẫu đang định làm theo, Đường Đường lập tức nhìn về phía Ân Duyệt Dung, Bà nội, nội cần nghỉ ngơi, công việc có quan trọng đi nữa cũng không quan trọng bằng sức khỏe của bà nội!Sau khi nói xong, cậu bé trực tiếp nhìn về phía Kiều Mẫu, Kiều Mẫu, điều chỉnh nhiệt độ trong phòng cao hơn một chút, để cho nhà bếp chuẩn bị chút cháo.
Bắt đầu từ bây giờ, miễn tiếp tất cả các loại khách.
Giúp bà nội đến Trọng Tài Hội bên kia xin nghỉ phép.
Cậu bé dùng vài ba lời, trực tiếp phân phó ổn thỏa công việc của tất cả mọi người.
Kiều Mẫu đứng đờ ở đó: .
Một bên, A Trung mặt đầy khinh thường, tên oắt con này muốn tạo phản sao? Cho rằng đây là nơi nào, lại có thể ở chỗ này ra lệnh? Làm vậy nhất định là phu nhân sẽ nổi giận đấy, dù sao phu nhân ghét nhất là người không tuân theo quy củ!Ân Duyệt Dung nhìn chăm chú cậu bé trước mắt, trầm mặc rất lâu, cuối cùng rũ con ngươi, đột nhiên cười khẽ một tiếng.
Có thể là bởi vì thân thể suy yếu, làm cho gương mặt bà dường như dịu dàng hơn so với thường ngày đi vài phần, Cái thằng bé con này, quản rộng nhỉ?Nhìn thái độ này của Ân Duyệt Dung, hoàn toàn không có chút không vui nào.
Không nghe được sao, đi sắp xếp đi! Ân Duyệt Dung nhìn về phía Kiều Mẫu.
Kiều Mẫu thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt vui mừng, nhanh đi an bài.
A Trung thì trố mắt nghẹn họng mà ngẩn người tại chỗ.
Sau khi Kiều Mẫu và A Trung rời đi, trong phòng liền chỉ còn lại có Ân Duyệt Dung và Đường Đường hai người.
Ân Duyệt Dung dựa vào đầu giường, Làm sao con biết ta sốt?Cậu nhóc nháy mắt một cái, Bởi vì thoạt nhìn bà nội rất không thoải mái!Ân Duyệt Dung: Phải không.
Bà đã sớm quen ngụy trang thành thói, vô luận dưới tình huống nào cũng sẽ không để cho chính mình lộ ra sơ hở, cho nên ngay cả Kiều Mẫu vẫn luôn ở cạnh bà cũng đều không nhìn ra.
Đứa nhỏ này vậy mà liếc mắt liền nhìn ra được bà không thoải mái.
Đại khái là bởi vì ánh mắt của cậu nhóc tương đối là đơn thuần, cho nên nhìn thấu được một số thứ mà người khác không thấy được chăng?Bà nội, có phải là nội không ngủ được hay không? Hay là Đường Đường kể chuyện cổ tích cho nội nghe nhé! Đường Đường mở miệng.
Tùy con.
Ân Duyệt Dung nhắm mắt lại.
Vậy con bắt đầu kể đây! Đường Đường hắng giọng một cái, sau đó đầy nũng nịu, bắt đầu kể chuyện xưa.
Trước đây cực kỳ lâu, ở bên trong rừng rậm có một cô bé, bà ngoại của cô bé kia đan cho cô một chiếc khăn quàng đầu màu đỏ.
Cô bé đặc biệt thích, mỗi ngày đều mang, cho nên mọi người cũng gọi cô là cô bé quàng khăn đỏ.
Có một ngày, cô bé quàng khăn đỏ đưa cơm cho bà ngoại ở sâu trong rừng.
Nhưng mà, không ngờ tới nửa đường lại gặp phải một con sói xám lớn.
Con sói xám lớn này vô cùng đói, vừa nhìn thấy cô bé quàng khăn đỏ, liền lập tức nhào tới.
Nhưng sau khi lão sói xám nhào đến, lại không hề ăn cô bé quàng khăn đỏ.
Bà nội, nội biết tại sao lão sói xám không có ăn cô bé quàng khăn đỏ sao?Tại sao? Lúc Ân Duyệt Dung phản ứng lại, phát hiện mình đã hỏi ra miệng.
Đường Đường cười híp mắt đáp: Bởi vì lão sói xám cảm thấy cô bé quàng khăn đỏ quá đáng yêu, cho nên nó muốn cùng cô bé quàng khăn đỏ làm bạn, không muốn ăn cô bé quàng khăn đỏ nữa!Đáy mắt Ân Duyệt Dung chậm rãi hiện lên một ý cười, Câu chuyện này là như vậy sao?Đúng vậy! Chính là như vậy đấy! Bà nội còn muốn nghe không? Con biết rất nhiều chuyện cổ tích đó nha! Con tiếp tục kể cho nội nghe!
Xem tiếp...Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
truyện tranh Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
truyện Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương truyện chữ
đọc truyện Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
yêu thần ký chap
truyenfull.vn
truyenfull.vip
truyenfull.vip
truyen.tangthuvien.vn/
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License