Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
Chapter
0212
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn (vẫn đang trong hồi ức) Thiếu nữ nhìn chằm chằm Bắc Đẩu, bỗng nhiên tiến lên một bước, tay phải nắm lấy lỗ tai cậu ta: Đừng chạy, ta là nữ nhân ngốc, ngươi sợ cái gì?Phi, nữ nhân ngốc, chúng ta hai người, ngươi chỉ có một người! Chỉ bất quá, chính bởi vì trai hiền không đánh với nữ nhân, ta khuyên ngươi nên khẩn trương rời đi.
Hai người chúng ta đều là loại người đại gian đại ác, không khác nào súc sinh cả! Ta khuyên ngươi nên mau chóng bỏ chạy đào mạng.
Nếu không, ngươi đừng trách chúng ta khi dễ một nữ nhân như ngươi.
Ta đây dao đỏ đâm vào, dao trắng rút ra! Bắc Đẩu vừa gào thét đầy bi thương vừa mở miệng đe dọa người thiếu nữ nọ.
Thật đúng là uy hiếp có lực sát thương lớn đấy! Thiếu nữ cười khanh khách.
Ngươi biết sợ là được, lời khôn không nói lần thứ hai, mau nhanh trốn đi, nếu không ta sẽ ra tay đấy! Bắc Đẩu la lớn.
Vậy ngươi còn đang chờ gì nữa chứ? Thiếu nữ cười nói.
Thất Tinh, ngươi đi trước, ta ra tay rất ác độc, sợ rằng sẽ hù dọa ngươi! Bắc Đẩu hướng về đứa bé rụt rè ở bên cạnh nói.
Đứa bé rụt rè: .
Nữ nhân ngốc, ngươi có gan buông ta ra, ta sẽ để cho ngươi biết sự lợi hại của ta!Trong lúc nói chuyện, Bắc Đẩu hướng về thiếu nữ đá một cước, chỉ bất quá lại đá vào không khí.
Được à nha, như ngươi mong muốn!Thiếu nữ buông bàn tay đang nắm lỗ tai Bắc Đẩu ra, cũng lùi về sau một bước.
Lúc này, Bắc Đẩu xoa xoa lỗ tai, nhìn về phía đứa bé rụt rè kia: Thất Tinh, ngươi thấy rồi chứ, ta bảo cô ta buông ra, cô ta phải lập tức buông ra.
Ở trên một mảnh đất nhỏ này, ai dám không cấp cho Bắc Đẩu này mấy phần mặt mũi?Đứa bé rụt rè: .
Tiểu đệ đệ, ngươi thật là thú vị.
Thiếu nữ nhìn Bắc Đẩu chằm chằm, nhẹ giọng cười nói.
Ta nhổ vào, ai là tiểu đệ đệ của ngươi, gọi ta là Bắc gia! Bắc Đẩu lạnh giọng quát lên.
Còn không đợi Diệp Οản Οản mở miệng, Bắc Đẩu hét lớn một tiếng, chợt nhanh chóng chạy như bay về phía người thiếu nữ.
Đột nhiên, thân hình khẽ chuyển, hắn nhảy lên không tung ra một cước.
Nhưng mà, thiếu nữ lại đứng yên tại chỗ không hề động đậy.
Một cước này của Bắc Đẩu vì thiếu khoảng cách nên không tung ra được, sẩy chân một cái, còn chưa chạm đến người ta, chính mình đã ngã sóng xoài trên mặt đất.
A, độ khó của động tác có chút cao à nha.
Thiếu nữ nhìn Bắc Đẩu nói.
Ta nhổ vào mặt ngươi! Bắc gia đây là tâm địa lương thiện, thấy dung mạo ngươi thật đẹp mắt, ta thương hương tiếc ngọc, sợ đá chết ngươi.
Bắc Đẩu cười lạnh.
Còn không đợi thiếu nữ tiếp tục nói gì, Bắc Đẩu thở dài: Mà thôi, mà thôi, nể tình ngươi tuổi tác không lớn, dáng người lại xinh đẹp, hôm nay Bắc đại gia tha cho ngươi một mạng.
Sau này, đừng để ta gặp lại được ngươi.
Ta thấy ngươi một lần liền đánh một lần! Đừng cho là ta đang đùa giỡn với ngươi!Nói xong, Bắc Đẩu chạy chầm chậm tới trước mặt cậu bé trai rụt rè: Thất Tinh, hôm nay ngươi coi như cho ta chút thể diện, cũng đừng so đo với nữ nhân ngốc này, chúng ta đi!Cậu bé rụt rè: Vậy.
Vậy cũng tốt.
Chớ đi, trò chuyện tiếp đi chứ!Thiếu nữ nhẹ giọng cười một tiếng, bước tới một bước, ngăn ở trước mặt Bắc Đẩu và đứa bé xấu hổ kia.
Được được được.
Bắc Đẩu nhìn thiếu nữ chằm chằm: Nữ nhân ngốc, đây là ngươi ép buộc ta! Thật ra thì dung mạo ngươi vừa già lại xấu xí, ngươi là đồ ma lem!Còn không đợi thiếu nữ nói chuyện, Bắc Đẩu lạnh lùng nói: Đã như vậy, liền để ngươi nhìn một chút công phu thật của ta đi.
Đang chờ đây!Thiếu nữ cười nhạt.
Một giây kế tiếp, Bắc Đẩu mặt đầy âm trầm, đi thẳng về phía người thiếu nữ.
Chuẩn bị xong chưa, nữ nhân ngốc? Bắc Đẩu hừ lạnh.
Chờ đến muốn hóa đá luôn rồi đây này.
Cô gái nói.
Thiếu nữ vừa dứt tiếng, chỉ thấy Bắc Đẩu đã uỵch một tiếng quỳ thẳng xuống đất, hai tay chắp lại: A ha ha ha.
Tỷ tỷ, đại tỷ tỷ xinh đẹp, đệ sai lầm rồi.
Ngài đại nhân không chấp tiểu nhân, chừa lại cho đệ một con đường lui.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn (vẫn đang trong hồi ức) Tỷ tỷ xinh đẹp, tỷ nhìn xem, đệ cũng còn nhỏ dại.
Chính bởi vì, ai mà không có tuổi trẻ bồng bột.
Úi, mịa nó, mai này ta đông sơn tái khởi, chắc chắn tắm máu kẻ dám khi dễ mình.
Úi, đừng nhéo nữa, đệ quỳ, để đệ quỳ, đệ chừa rồi.
Trong lúc nói chuyện, lỗ tai Bắc Đẩu lại một lần nữa.
no đòn, bị đầu ngón tay thiếu nữ siết chặt lại.
Không được khi dễ Bắc Đẩu!Đúng vào lúc này, đứa bé rụt rè chạy tới, mặt đầy tàn bạo nhìn lấy thiếu nữ.
Hai người các ngươi có quan hệ như thế nào? Thiếu nữ hiếu kỳ hỏi.
Chúng ta là anh em! Đứa bé rụt rè nói từng chữ đầy mạnh mẽ.
Đại tỷ tỷ, cậu ta không hiểu chuyện, ngài đại nhân không chấp tiểu nhân.
Cùng lắm, để ta viết cho ngươi một tờ giấy nợ liền coi như xong.
Ngươi thấy thế nào? Ngươi còn định giết ta sao? Hừ, phía trên ta còn có người, ngươi dám động đến ta, nhất định sẽ có người tìm ngươi báo thù.
Chính là bởi vì, oan oan tương báo biết đến khi nào, còn không bằng nâng cốc hỏi trời xanh.
Ngươi một ly, ta một ly, mọi người cùng nhau say.
Thiếu nữ lườm Bắc Đẩu một cái: Ngươi bị ngu hả?Nghe tiếng, Bắc Đẩu hơi sững sờ: Làm sao ngươi biết, mẹ ta cũng đã nói như vậy.
Cậu ấy không phải kẻ ngu! Cậu bé có chút nhút nhát kia nói đầy kích động.
Bỗng nhiên trong lúc đó, thiếu nữ buông tay ra, để cho lỗ tai Bắc Đẩu được khôi phục lại tự do.
Tại sao các ngươi phải trộm đồ? Thiếu nữ hỏi.
Ta có kỹ thuật này, không xài sẽ lãng phí! Bắc Đẩu vội vàng nói.
Thiếu nữ: .
Chúng ta.
không có tiền, đã rất lâu ta chưa ăn cơm rồi.
Cậu ấy không chịu về nhà, ở cùng một chỗ với ta.
Sau một hồi, đứa bé xấu hổ cúi đầu, lí nhí nói.
Cha mẹ ngươi đâu? Thiếu nữ nhìn về phía Thất Tinh.
Bọn họ đều chết hết rồi.
Cậu ta trả lời bằng một âm thanh rất nhẹ.
Vậy còn cha mẹ ngươi đâu? Diệp Οản Οản nhìn về phía Bắc Đẩu.
Cắt, sức khỏe mẹ ta không tốt, cha ta bỏ đi cùng với tiểu tam rồi, thì đã sao? Bắc Đẩu nói.
Thiếu nữ nhìn Bắc Đẩu chằm chằm, mặt đầy nghi ngờ.
Sức khỏe mẹ hắn không tốt, cha hắn bỏ đi theo tiểu tam.
Vậy rốt cuộc hắn đang kiêu ngạo ở chỗ nào?Không đúng, Bắc Đẩu.
Cha ngươi hẳn là đã chết rồi.
Thất Tinh nói đầy nghiêm túc.
Đi chết đi! Cha ngươi mới chết! Cha ta chỉ bỏ đi theo tiểu tam mà thôi! Bắc Đẩu xùy xùy phản đối.
Hic.
đúng là cha ta chết rồi mà.
Nhưng mà nhất định không phải cha ngươi bỏ đi theo tiểu tam đâu! Cha ngươi cũng đã chết.
Thất Tinh nói đầy khẳng định.
Cha ta chính là bỏ đi theo tiểu tam! Bắc Đẩu có chút nóng giận.
Được được được, đừng nói nữa.
Thiếu nữ lập tức ngăn cuộc đối thoại của hai người lại, nhìn chằm chằm Bắc Đẩu, dịu giọng can gián: Cha cậu đúng là bỏ đi theo tiểu tam rồi!Đúng vậy, cha đã bỏ đi theo gái, chuẩn không cần chỉnh! Bắc Đẩu gật đầu liên tục.
Vậy thì hai người các cậu, dự định tiếp tục đi ăn trộm sao? Thiếu nữ hỏi.
Ha ha, cậu ta nào có kỹ thuật đó, nhất định là Bắc gia này trộm nha! Bắc Đẩu mặt đầy ngạo nghễ.
Đã như vậy, sau này các cậu đi cùng tôi đi! Thiếu nữ cười nói: Như vậy, sau này mẹ cậu cũng sẽ có tiền chữa bệnh, các cậu cũng có thể có được những tháng ngày khá hơn một chút, như thế nào?Tỷ tỷ, có thể ăn đủ no mỗi ngày sao.
Cậu bé Thất Tinh nhìn chằm chằm Diệp Οản Οản.
Vậy phải xem cậu có cố gắng hay không? Cô gái nói.
Đệ.
Đệ chịu được cực khổ rất giỏi đấy! Cậu bé vội vàng nói.
A, đại tỷ, tỷ có nói thật không vậy, đi theo tỷ có thể kiếm được tiền chữa bệnh cho mẹ đệ? Bắc Đẩu cũng mở miệng hỏi.
Đương nhiên là có thể.
Thiếu nữ mỉm cười gật đầu.
Đệ đây không thành vấn đề! Bắc Đẩu lập tức gật đầu.
Đệ cũng không thành vấn đề! Cậu bé rụt rè phụ họa.
Đi thôi, dẫn các cậu trở về nhà mới, Thiếu nữ xoay người rời đi trước.
Tỷ tỷ, tỷ tên là gì? Cậu bé rụt rè hỏi.
Bạch Phong, Bạch có nghĩa là ‘màu trắng’, Phong trong ‘lá phong’, sau này các cậu gọi tôi là Phong tỷ là được.
Thiếu nữ cũng không quay đầu lại.
Con bà nó! Phong tỷ, tỷ chờ bọn đệ một chút!Lúc này, Bắc Đẩu và Thất Tinh cùng nhau đuổi theo.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn (vẫn đang trong hồi ức) Vào giờ phút này, đầu Diệp Οản Οản to như cái đấu.
Nàng vạn vạn không ngờ tới, mình và Bắc Đẩu, Thất Tinh, lại quen biết như vậy.
Hơn nữa, Bắc Đẩu ngốc, thật sự không phải là giả vờ.
Từ nhỏ hắn đã ngốc như vậy, ngốc thật sự!.
Cảnh tượng lại nhảy chuyểnVô số hình ảnh lớn lớn nhỏ nhỏ, từng mẩu ký ức, tràn vào sâu trong đầu Diệp Οản Οản.
Có chút ký ức, cũng rõ ràng như vậy, mà có chút ký ức, cũng đã vô cùng mơ hồ, phảng phất như là từng mảnh ghép hỗn tạp.
Giai đoạn sống chung với cha mẹ không nhiều, đùa giỡn cùng ca ca Nhiếp Vô Danh, bị Cẩu Tạp Chủng đè xuống đất đánh, thấp thỏm bất an lúc sắp sinh ra Đường Đường, xảy ra những mâu thuẫn nhỏ hay thân mật quấn quít bên Tư Dạ Hàn.
Bỗng nhiên trong lúc đó, Diệp Οản Οản đi tới một chỗ thư phòng.
Thiếu nữ lớn lên đã càng xinh đẹp hơn, ngồi ở một bên bàn đọc sách, nâng cằm lên, si ngốc nhìn ngắm người đàn ông độc nhất vô nhị nọ.
Khuynh Thành Bất Tu Nhiễm, Công Tử Thế Vô Song *.
* Nguyên văn: 倾城不修染,公子世无双 | Qīngchéng bù xiū rǎn, gōngzǐ shì wúshuāng|.
Tạm dịch Vẻ đẹp khuynh thành không chỉnh sửa, người con trai thế gian không ai sánh bằng.
Trong đôi mắt của thiếu nữ, đong đầy tình yêu, phảng phất như hết thảy mọi thứ đều bị người đàn ông kia lấp đầy.
Khuôn mặt anh ta tinh xảo, không thể chê vào đâu, góc cạnh rõ ràng, khóe miệng từ đầu đến cuối đều nở một nụ cười thản nhiên, phảng phất như trong đôi mắt trong vắt làm cho người ta như say như mê kia, đều tràn đầy lơ đãng, ôn nhu và nho nhã.
Vô Ưu.
Chàng trai thả bút và giấy trong tay xuống, đôi mắt đầy ý cười, ôn nhu nhìn chằm chằm thiếu nữ.
Bỗng nhiên trong lúc đó, cảnh tượng lại nhảy chuyển, trời đất quay cuồng, tất cả hình ảnh liên quan tới Kỷ Tu Nhiễm, giống như một tờ giấy bị xé toạc thành muôn ngàn mảnh vỡ.
Sâu trong đầu Diệp Οản Οản, chàng trai một chữ cũng không nói, chẳng qua chỉ nhẹ nhàng vỗ tay một tiếng.
Đến đây, hết thảy mọi ký ức liên quan tới Kỷ Tu Nhiễm, toàn bộ đều biến mất.
A!Diệp Οản Οản bỗng nhiên thức tỉnh, đầu đã đầy mồ hôi.
Mà ở một bên, chân mày viện trưởng Xích Diễm nhíu chặt, nhìn chằm chằm Diệp Οản Οản, thần sắc càng cổ quái.
Tại sao có thể như vậy.
? Diệp Οản Οản lẩm bẩm trong miệng, lập tức nhìn về phía viện trưởng Xích Diễm.
Trước tiên đừng hỏi.
Viện trưởng Xích Diễm nhìn Diệp Οản Οản: Ngươi nhìn thấy cái gì?Thật giống như, tôi đã quên mất một số ký ức.
Diệp Οản Οản như có điều suy nghĩ.
Đúng vậy! Tất cả ký ức của ngươi đều sẽ biến mất, rất nhiều hình ảnh nhỏ, chi tiết nhỏ, mơ mơ hồ hồ quên đi là chuyện thường.
Nhưng.
một số chuyện lớn, trừ phi là tiềm thức của chính ngươi không nguyện ý nhớ lại, nếu không, cũng sẽ không có khả năng quên mất.
Viện trưởng Xích Diễm mở miệng nói.
Chính mình không nguyện ý nhớ lại?Chân mày Diệp Οản Οản nhíu lại, ví dụ như Võ Đạo Liên Minh Công Hội, ông ngoại, và cả cái vị Hội trưởng Võ Đạo Liên Minh Công Hội đời này, chẳng lẽ là chính mình không nguyện ý nhớ lại sao?Nhưng mà Kỷ Tu Nhiễm là xảy ra chuyện gì? Hết thảy mọi ký ức bị xé toạc thành mảnh vụn kia, khiến cho nàng sợ hết hồn hết vía.
Tôi không nhớ nổi bất kỳ hồi ức nào có liên quan đến Kỷ Tu Nhiễm.
Thậm chí, xuất hiện một hình ảnh, anh ta ở sâu trong đầu của tôi, vỗ tay phát ra tiếng.
Sau đó, hết thảy mọi ký ức có liên quan tới anh ta, hóa thành bụi trần.
Diệp Οản Οản trả lời theo bản năng.
Diệp Οản Οản dứt tiếng, viện trưởng Xích Diễm bỗng nhiên tỉnh ngộ: Khó trách.
Ở trước ta, quả thực còn có người từng thôi miên ngươi, chắc là đã hoàn toàn cất kín một phần trí nhớ của ngươi.
Dựa theo cách nói của ngươi, là Kỷ Tu Nhiễm đã giấu đi tất cả hồi ức giữa ngươi và hắn.
Ngay cả ta.
sợ rằng cũng không đủ sức giúp ngươi nhớ lại.
Kỷ Tu Nhiễm, là môn sinh đắc ý khiến ông kiêu ngạo nhất.
Thành tựu thôi miên, đã sớm vượt xa so với vị viện trưởng Xích Diễm là ông quá nhiều.
Kỷ Tu Nhiễm từng thôi miên tôi.
Nhưng vì cái gì? Mục đích anh ấy làm như vậy là cái gì.
Dòng suy nghĩ của Diệp Οản Οản có chút hỗn loạn.
Có khả năng, là không muốn để cho ngươi nhớ lại một chút chuyện không nên nhớ lại.
Có lẽ là sợ ngươi thương tâm gì đó.
Ha ha, ta cũng chỉ là tùy tiện nói một chút thôi, chớ coi là thật.
Viện trưởng Xích Diễm nói đầy thâm ý, chợt khẽ mỉm cười.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Diệp Οản Οản hơi có chút ngạc nhiên nhìn về phía viện trưởng Xích Diễm, cũng không quá rõ ràng ngụ ý của ông.
Ha ha, nói theo một ý nghĩa nào đó, Kỷ Tu Nhiễm là đệ tử đắc ý nhất của ta.
Thuật thôi miên của cậu ta là học ở chỗ ta, nhưng thành tựu đã sớm ở trên ta.
Chỉ bất quá, thủ đoạn thôi miên của Kỷ Tu Nhiễm quá mức bá đạo, còn của ta tương đối nhu hòa.
Ta có thể giúp ngươi khôi phục ký ức, nhưng Kỷ Tu Nhiễm chỉ có thể khiến ngươi quên đi một thứ gì đó.
Viện trưởng Xích Diễm nhìn chằm chằm Diệp Οản Οản, nhẹ giọng cười nói.
Nghe viện trưởng Xích Diễm nói vậy, chân mày Diệp Οản Οản hơi hơi nhướn lên.
Một điểm này, nàng thật sự không hiểu rõ cho lắm.
Kỷ Tu Nhiễm rốt cuộc là đã thôi miên mình lúc nào.
Diệp Οản Οản trầm tư.
Dường như, một lần nào đó Kỷ Tu Nhiễm đã đem cho mình Bento tiện lợi, có phải là lần đó hay không?Đúng rồi, Vô Ưu à, ngươi nói phần ký ức ngươi mất đi kia, có phải là do Kỷ Tu Nhiễm làm hay không? Viện trưởng Xích Diễm nhìn chằm chằm Diệp Οản Οản, hiếu kỳ mở miệng hỏi.
Nghe viện trưởng nói vậy, Diệp Οản Οản lắc đầu một cái.
Tình trạng của mình, là do Ký Ức Bao Trùm, không hề có chút quan hệ nào với Kỷ Tu Nhiễm.
Nếu đã không phải là vậy, ta cũng không rõ lắm.
Dù sao thế giới này cũng là của những người trẻ tuổi như các ngươi, nửa cái mạng già này đều đã sắp xuống lỗ rồi, cũng không phải cái gì đều biết được.
Viện trưởng Xích Diễm khẽ mỉm cười.
Kỷ Tu Nhiễm đã từng thôi miên nàng, khiến cho nàng quên hết mọi quan hệ với anh thuở thiếu thời.
Diệp Οản Οản cũng không hiểu được, tại sao Kỷ Tu Nhiễm phải làm như thế? Trước phải tìm ra được Kỷ Tu Nhiễm, sau đó hỏi cho rõ ràng.
Viện trưởng, tôi có cảm giác.
trí nhớ của tôi, còn chưa hoàn toàn khôi phục.
Sau một thoáng trầm tư, Diệp Οản Οản hướng về viện trưởng Xích Diễm nói.
Đó là đương nhiên! Viện trưởng Xích Diễm gật đầu một cái: Hoàn toàn khôi phục, cũng cần có thời gian.
Coi như thân thể của ngươi bị thương, cũng phải từ từ khôi phục, huống chi là ký ức.
Thật ra thì, phần lớn ký ức lúc còn nhỏ, Diệp Οản Οản đã hồi tưởng lại được, chẳng qua một vài đoạn quan trọng, thí dụ như tin tức của ông ngoại, ký ức về Hội trưởng đương nhiệm Võ Đạo Liên Minh Công Hội, lại không thể nhớ ra.
Chẳng qua là cần thời gian sao.
Diệp Οản Οản lẩm bẩm trong miệng.
Thần sắc viện trưởng Xích Diễm đầy khẳng định: Ngươi nói không sai! Nhưng có một chút chuyện, nếu như chính bản thân mình không nguyện ý nhớ lại, thì có mượn ngoại lực bên ngoài như thế nào, đều là tốn công vô ích.
Dựa theo cách nói của lão viện trưởng, xem ra phần ký ức còn lại, chỉ có thể dựa vào chính bản thân nàng.
Diệp Οản Οản cũng không hề nôn nóng.
Nàng đã có thể nhớ lại phần lớn ký ức, mà những thứ còn chưa nhớ lại kia, dựa theo lời của viện trưởng Xích Diễm mà nói, cần có thời gian để từ từ khôi phục.
Đây đã không còn là chuyện có liên quan đến sức người nữa.
Vô Ưu, chuyện ngươi thiếu học viện Xích Diễm hơn 3 triệu điểm cống hiến, đã nhớ lại chưa? Bỗng nhiên, viện trưởng Xích Diễm cười híp mắt nhìn Diệp Οản Οản nói.
Viện trưởng Xích Diễm vừa dứt tiếng, Diệp Οản Οản đột nhiên vỗ trán một cái: Thật giống như tôi không hề nhớ lại chuyện này.
Viện trưởng đại nhân, trở về tôi sẽ từ từ suy nghĩ, hẹn gặp lại!Còn không đợi viện trưởng Xích Diễm nói gì, Diệp Οản Οản đã chạy biến, vô ảnh vô tung.
Lần thứ tư thôi miên này hao phí tinh lực cực lớn.
Từ sau khi rời khỏi học viện lính đánh thuê Xích Diễm, cả người Diệp Οản Οản đều vô cùng mệt mỏi, thật giống như tất cả tinh khí thần đều bị móc rỗng ruột.
Cùng lúc đó, Không Sợ Minh đột nhiên có khách đến thăm.
Khi thấy Tu La Chủ và hộ vệ đứng ở nơi cửa, Bắc Đẩu sợ đến lông tóc đều dựng đứng cả lên rồi.
Mịa nó! Tu.
Tu La Chủ! A Tu La đánh tới cửa rồi! Các anh em, nhanh cướp tài sản bọn chúng!Đúng đúng đúng, cướp tài sản bọn chúng! Chơi chết chúng!Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Một bên, Thất Tinh dùng ánh mắt y như nhìn một kẻ ngu nhìn Bắc Đẩu, ngay sau đó không để ý đến cậu ta, nhìn về phía Tu La Chủ ở đối diện, Tu La Chủ đại nhân ghé thăm, không tiếp đón từ xa.
Lúc này Bắc Đẩu mới phản ứng được, vội vàng nói, Đệt! Xin lỗi, xin lỗi, suýt chút nữa quên mất chúng ta và A Tu La đã là người một nhà! Sai lầm, sai lầm rồi!Thật sự là chuyện này cũng không thể trách hắn.
Mặc dù đã trải qua nhiều ngày như vậy rồi, hắn vẫn còn có chút không cách nào phục hồi lại tinh thần, đối với sự thay đổi quan hệ to lớn như vậy.
Minh chủ các ngươi đâu? Tư Dạ Hàn hỏi.
Thất Tinh vội vàng trả lời: Minh chủ đã đi đến học viện Xích Diễm rồi, còn chưa trở lại.
Bất quá xem thời gian, cũng sẽ lập tức trở về.
Ngài có thể vào trong chờ một chút.
Ừm.
Tư Dạ Hàn khẽ gật đầu một cái, ngay sau đó đi theo Thất Tinh tiến vào bên trong Không Sợ Minh.
Toàn bộ cao tầng tại trụ sở chính, cơ bản đều có mặt tại thời điểm ngày đó A Tu La vây công Nhiếp gia, tận mắt chứng kiến quá trình Tu La Chủ biến thành cha của con trai minh chủ bọn họ.
Đây là một màn mang tính chất lịch sử đấy!Bất quá, thời điểm đột nhiên nhìn thấy vị Đại ma đầu Độc Lập Châu người người khiếp sợ xuất hiện tại đại bản doanh nhà mình, bọn họ cũng giống như Bắc Đẩu, bị dọa cho sợ không hề nhẹ, theo bản năng mà cho rằng ‘ngườinàyđếngâysự’.
Mịa nó.
Một đường chủ nào đó thoáng nhìn thấy người đi theo sau lưng Thất Tinh, sợ đến chân cẳng mềm nhũn, suýt chút nữa trực tiếp quỳ xuống.
Tam trưởng lão đang cãi vã gì đó với Đại trưởng lão, khi ngẩng đầu lên chợt nhìn thấy Tư Dạ Hàn, cũng trong nháy mắt hồn phi phách tán.
Ta nhổ vào, Tu.
Tu La Chủ? Đang giữa ban ngày, ta gặp quỷ sống?Đại trưởng lão đầy khinh bỉ nhìn Tam trưởng lão một cái, Có tiền đồ chút đi! Bây giờ Tu La Chủ đã là người của Minh chủ chúng ta rồi, sẽ xuất hiện ở Không Sợ Minh thì có gì đáng ngạc nhiên!Tam trưởng lão nắm lấy tay Đại trưởng lão giơ lên.
Trong tay của Đại trưởng lão, thật bất ngờ, đang nắm chặt một chiếc ám khí phát ra ánh sáng lạnh lẽo.
Tam trưởng lão nổi giận: Cái tên già nhà ngươi, sợ đến mức ám khí đều nắm chặt trong tay, còn không thấy ngại đi nói ta?Đại trưởng lão: .
Ặc, thật sự là phản xạ có điều kiện, phản xạ có điều kiện mà thôi.
Đây chính là thủ lĩnh A Tu La tiếng xấu lan xa, nổi danh tàn bạo đấy!Nghe nói người này âm tình bất định, tâm tình khó lường, giết người như ngóe, bạo ngược thành tính, thậm chí nghe đồn còn có sở thích đáng sợ: ăn thịt người, uống máu người.
Thành viên Không Sợ Minh bình thường đi hù dọa trẻ con thường có một câu nói Nếu như ngươi không nghe lời nữa, sẽ để cho Tu La Chủ bắt ngươi ăn thịt!.
Có thể thấy tiếng xấu của Tu La Chủ ăn sâu vào lòng người đến mức nào.
Năm đó trong trận huyết chiến giữa Tội Ngục và Võ Đạo Liên Minh kia, chiến lực máu tanh của A Tu La cũng để lại ấn tượng không thể xóa nhòa cho tất cả các thế lực của Độc Lập Châu.
Bất quá, nói tới chỗ này, đột nhiên bọn họ lại suy nghĩ minh bạch ra một chuyện.
Tam trưởng lão bỗng nhiên tỉnh ngộ, Lại nói, năm đó trong một trận đánh với Tội Ngục, tất cả các thế lực khác đều chết thảm trọng, duy chỉ có Không Sợ Minh chúng ta là thương vong nhỏ nhất.
Khi đó ta chỉ cảm thấy là tin tức chúng ta linh thông, làm việc vô sỉ, lẩn tránh nhanh.
Bây giờ suy nghĩ lại một chút, thì ra là bởi vì Minh chủ chúng ta và Tu La Chủ có gian tình!Đại trưởng lão: Dùng tuổi tác thiếu chủ của chúng ta để mà tính, không phải là khi đó Minh chủ và Tu La Chủ đã cấu kết sẵn rồi sao?Tam trưởng lão: Ta nhổ vào! Khẩu vị của minh chủ chúng ta năm đó.
Đại trưởng lão: Cũng quá nặng.
!!Thậm chí ngay cả Tu La Chủ cũng dám ngủ cùng!Còn dám giấu người ta sinh một đứa con lâu như vậy!Nói vậy, người đáng sợ nhất Độc Lập Châu này chắc hẳn là Minh chủ của bọn họ mới đúng chứ?Thất Tinh dẫn Tư Dạ Hàn tới phòng khách quý, ngay sau đó để cho người dâng trà bánh.
Ngài chờ chốc lát, hẳn còn khoảng chục phút nữa, Minh chủ sẽ lập tức trở về.
Thất Tinh nói.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Cho dù Thất Tinh đã cố gắng hóa giải tâm tình, khắc chế sự sợ hãi của mình, nhưng mà, đứng ở bên cạnh người đàn ông này ở khoảng cách gần như vậy, chẳng qua chỉ mấy phút ngắn ngủi, đã đủ khiến cho sau lưng cậu ta thấm ra một tầng mồ hôi lạnh.
Về phần Bắc Đẩu, đã sớm không có nghĩa khí né thật xa, Lão Thất, nhiệm vụ vinh quang mà nặng nề này liền giao cho cậu! Rõ ràng người đàn ông này đẹp trai như thế, nhưng một thân sát khí này, thật sự là quá nặng.
Tuổi còn trẻ đã tiếp nhận vị trí chí cao của A Tu La, trở thành Tu La Chủ, chinh phục toàn bộ đám người hung dữ như chó săn đến từ địa ngục của A Tu La kia, khiến bọn họ trở nên nghe lời.
Năm đó những thủ đoạn của người này, đã làm cho tất cả thế lực trong thế giới ngầm của Độc Lập Châu vừa nghe tin đã sợ mất mật.
Thất Tinh đến nay đều không nghĩ ra, làm sao Phong tỷ lại có thể thích một người như vậy.
Tu.
Tu La Chủ.
Mời dùng trà.
Thuộc hạ tới dâng trà bánh đầu đầy mồ hôi, tay run lẩy bẩy.
Thời điểm buông ly trà xuống, vì tay hắn run quá mức cầm không chắc, sơ ý một chút đã làm đổ cả ly nước trà lên quần áo của Tư Dạ Hàn.
Ngươi làm ăn kiểu gì đấy! Bên cạnh, Khương Viêm nhất thời nổi giận.
A.
Tay thuộc hạ đã hoàn toàn sợ đến choáng váng, gương mặt trắng bệch không còn chút máu, đầu gối mềm nhũn, phịch một tiếng liền quỳ xuống.
Tu La Chủ tha mạng! Tu La Chủ tha mạng! Tôi.
Tôi không phải cố ý.
Thất Tinh thấy vậy cũng vội vàng nói, Tu La Chủ tha thứ, hắn ta cũng không phải là cố ý!Ngón tay thon dài của Tư Dạ Hàn nhẹ nhàng gạt đi lá trà trên quần áo, tròng mắt khẽ đảo, nhìn về phía tên thuộc hạ và Thất Tinh đang sợ mất mật, mặt đầy khẩn trương như lâm đại địch.
Nhận ra được tầm mắt của nam nhân, tên thuộc hạ đã sợ đến sắp hít thở không thông, đầu cơ hồ đều đã muốn chôn xuống mặt đất, Đừng giết tôi.
Đừng giết tôi.
Tư Dạ Hàn thần sắc thản nhiên nói: Bình thường Kỷ Hoàng tới cửa, các ngươi cũng khẩn trương như vậy sao?Thuộc hạ đang quỳ dưới đất kia, nhất thời nghĩ trong bụng, làm sao có thể! Kỷ Hoàng có vẻ là người ôn hòa, thích làm người khác vui, cũng không hề thích giết người lung tung.
Người Độc Lập Châu ai mà không biết, nào có đáng sợ như thế.
Thất Tinh bén nhạy phát hiện, câu hỏi của người đàn ông này, tương đối nguy hiểm.
Thất Tinh siết chặt lòng bàn tay đã đổ mồ hôi đầm đìa, cố gắng trấn định nói: Kỷ Hoàng chưa hề tới nơi này.
Không có! Không hề có! Căn bản Kỷ Hoàng chưa từng tới!Tư Dạ Hàn nghe vậy cũng không nói lời nào, chỉ dùng cặp mắt không có bất kỳ cảm tình gì nhìn tên thuộc hạ sợ mất mật kia, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Mà xa xa, đám cao tầng Không Sợ Minh nhìn thấy tình huống bên này cũng đều toát mồ hôi ròng ròng, không dám thở mạnh.
Họ rất sợ vị đại ma đầu trước mắt thật sự giống với tin đồn, một khi không vừa ý liền đại khai sát giới.
Nghe đồn Tu La Chủ chỉ bởi vì bị người khác nhìn đểu một cái, liền giết cả một tòa thành.
Nghe đồn ngay cả tâm phúc dưới trướng, Tu La Chủ đều có thể nhẫn tâm hạ sát thủ, tiêu diệt cả nhà, ngay cả trẻ con còn nằm trong tã lót hắn cũng không buông tha.
Chỉ vì tên tâm phúc kia làm đổ chén trà của hắn.
!!Nghe đồn người đàn ông này chính là một con quái vật không có nhân tính.
Tin đồn đáng sợ có liên quan tới người đàn ông này thật sự là đã nhiều lắm rồi, cũng không thể trách người ta vừa nhìn thấy hắn liền sợ hãi.
Xong xong rồi.
!! Hôm nay sợ là mình phải chết ở chỗ này!Hic, giờ biết tính sao đây? Các ngươi có ai đi qua cứu hắn không?Đùa sao!? Ai đi thì cứ đi! Ta không đi!Thời điểm hai mắt tên thuộc hạ đã sắp trợn trắng, muốn bất tỉnh, sau lưng bỗng truyền tới một loạt tiếng bước chân nhanh nhẹn.
Diệp Οản Οản mới vừa nhận được điện thoại của Thất Tinh liền tăng nhanh tốc độ xe, vào lúc này đã đuổi tới phòng tiếp khách, quả nhiên liền thấy được Bảo Bảo nhà nàng, nhất thời cặp mắt sáng rỡ lên, nhảy nhảy nhót nhót bay nhào qua.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Bảo Bảo ——!!Âm thanh mềm mại nhu mì của cô gái giống như phá tan tảng băng lạnh lẽo đang bao phủ cả căn phòng.
Con ngươi của chàng trai như rẽ mây thấy được mặt trời, từng tia nắng rọi xuống xua tan màn sương mù, sáng ngời rạng rỡ.
Một giây kế tiếp, không đợi chàng trai phản ứng lại, mùi thơm dìu dịu ngọt ngào như kẹo đường, mạnh mẽ nhào thẳng vào trong lồng ngực anh.
Diệp Οản Οản ngồi vắt vẻo trên chân của Tư Dạ Hàn, hai tay thân mật ôm lấy cổ của chàng trai, cúi người xuống hôn một cái chụt trên gương mặt anh, cặp mắt chiếu sáng lấp lánh, tràn đầy mừng rỡ, Bảo Bảo, sao anh lại tới đây vậy? Chờ lâu không?Khi thấy minh chủ nhà mình chạy đến như một cơn gió, đám người Không Sợ Minh quả thật là giống như nhìn thấy được cứu tinh giáng thế.
Nhất là tay thủ hạ đang quỳ dưới đất đó, biểu cảm khi thấy Diệp Οản Οản như thấy được Quan Thế Âm Bồ Tát.
Bất quá, sau khi bọn họ nhìn thấy Minh chủ nhà mình lại có thể nũng nịu như vậy nhào thẳng vào người Tu La Chủ, còn hôn một cái ở trên mặt anh ta, biểu cảm của tất cả mọi người cứ như hóa đá, toàn bộ đều không thể nào tin nổi vào con mắt của mình.
Một màn này, thật sự là quá mức.
Chấn động.
!!Ánh mắt Tư Dạ Hàn đã hoàn toàn bỏ rơi tên thủ hạ, mà chuyển dời sang người cô gái, một tay ôm lấy hông nàng, ổn định cơ thể nàng, tránh cho nàng ngã xuống, sau đó nói: Vừa tới, không bao lâu.
Em mệt quá! Ngày hôm nay em có chuyện đi đến học viện Xích Diễm, đọ sức thật lâu với lão già viện trưởng kia.
Mệt chết mất, nhanh hôn em một cái! Diệp Οản Οản mè nheo cầu được hôn, cầu an ủi.
Tư Dạ Hàn nhìn ngắm cô gái với gương mặt nhỏ đầy ai oán, ánh mắt linh động sáng người, khi nhìn về phía mình thật sự ngập tràn vui sướng và thân mật.
Cô gái mới vừa rồi đã nhào thẳng vào trong lòng anh, cơ hồ xua tan toàn bộ tâm tình tàn bạo của anh, khiến chúng nhất thời tan thành mây khói.
Chỉ thấy chàng trai đưa bàn tay rộng lớn ra, nhẹ nhàng vuốt ve đầu cô gái, ngay sau đó liền cúi người, nhẹ nhàng hôn lên trán cô, cực kỳ trân trọng dành cho cô một nụ hôn vô cùng ôn nhu.
Giống như đối đãi với bảo vật trân quý nhất trên đời.
Thời điểm nhìn thấy Minh chủ nhà mình yểu điệu quấn lấy đại ma đầu đòi một nụ hôn, mọi người Không Sợ Minh đều khiếp sợ.
Khi thấy đại ma đầu nhẹ nhàng nói lời an ủi, còn ôn nhu như nước, cẩn thận từng li từng tí hôn trấn an minh chủ nhà mình, các vị đứng xem đã hoàn toàn kinh sợ rồi.
Thậm chí Bắc Đẩu và Thất Tinh vẫn luôn thân cận với Diệp Οản Οản, đều cả kinh không hề nhẹ.
Tư Dạ Hàn hôn cô gái một cái, ngay sau đó không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên đưa tay đẩy nàng ra.
Làm sao vậy? Bị đẩy ra, nhất thời Diệp Οản Οản mặt đầy bất mãn.
Tư Dạ Hàn: Trên quần áo có nước, đừng đụng.
Lúc này Diệp Οản Οản mới phát hiện trên quần áo của Tư Dạ Hàn ướt sũng nước trà, cùng lúc đó chợt nhận ra còn có một tên thuộc hạ đang quỳ mọp ở đó, không khí căn phòng tương đối căng thẳng.
Không cần suy nghĩ nhiều, Diệp Οản Οản cũng đoán được đại khái đã phát sinh chuyện gì.
Diệp Οản Οản đưa tay xách cổ áo tên thủ hạ, Đứng lên cho ta! Không biết đường cẩn thận để làm đổ nước trả, hừ, sao ngươi lại sợ đến như vậy? Bảo Bảo nhà ta ôn nhu như thế, một người tính tình tốt như vậy, chẳng lẽ còn có thể ăn ngươi sao?Tên thuộc hạ bị kéo lên nghe vậy mặt đầy mộng bức: Ôn.
Ôn nhu?Hể?Minh chủ, ngài đang nói đùa sao?Diệp Οản Οản tức giận tung một cước đạp hắn sang một bên.
Thôi vậy, nể tình hắn lập được đại công tạt nước trà, không tính toán với hắn nữa.
Ngay sau đó, Diệp Οản Οản liền cười tươi như hoa nắm lấy tay Tư Dạ Hàn, Bảo Bảo, anh nhìn anh xem, quần áo đều ướt hết cả rồi! Đi, em dẫn anh đi vào phòng em thay quần áo!Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Xí, nể tình ngươi lập công, tha cho ngươi khỏi chết! Còn không mau đi!Tay thuộc hạ mặt đầy mộng bức nhìn mình bị minh chủ đá văng ra, hoàn toàn không hiểu, mình rốt cuộc đã lập công gì.
Không phải phải là hắn vừa gây họa rồi sao?Sau đó, tên thuộc hạ kia và đám người Không Sợ Minh liền nhìn thấy minh chủ nhà mình y như một con sói già ngoe nguẩy đuôi, mượn cớ quần áo người ta bị ướt sũng, kéo người ta quẹo vào phòng mình.
Nhìn lấy biểu cảm như sói già vẫy đuôi của minh chủ nhà mình, vẻ mặt của mọi người đều có chút một lời khó nói hết.
Vạn vạn không ngờ tới, phương thức chung sống của minh chủ nhà mình và Tu La Chủ lại sẽ có thể là như vậy.
Minh chủ quả nhiên trâu bò mà! Đối mặt với một người đàn ông đáng sợ như vậy đều có thể cưa đổ được!Khẩu vị này.
Quả thật là không ai bằng!Ngay sau đó, một giây kế tiếp, tầm mắt mọi người đều đồng loạt đổ dồn về phía Tu La Chủ.
Chỉ thấy sắc mặt trong trẻo lạnh lùng kia của chàng trai cũng không hề thay đổi, vẫn như cũ ngồi tại chỗ, nghe vậy ánh mắt chậm rãi dừng một nhịp ở trên gương mặt cô gái, sau đó lạnh nhạt nói: Không cần đâu, không có gì đáng ngại.
Đám người Không Sợ Minh nhất thời chậc chậc chắt lưỡi, một bộ biểu cảm quảnhiênlànhưthế.
Biết ngay mà! Quả nhiên bị cự tuyệt rồi!Tu La Chủ đó lòng dạ đáng sợ đến dường nào, làm sao lại có thể nhìn không thấu chút mánh khóe nhỏ kia của minh chủ?Diệp Οản Οản vậy mà không thèm để ý chút nào, cười híp mắt tiếp tục mở miệng nói, Đi nha ~ vừa vặn em vừa mua cho anh một bộ quần áo, vào phòng để em giúp anh thay nha!Thần sắc Tư Dạ Hàn hơi khựng lại, ngay sau đó đáp: Được.
Sau đó, Diệp Οản Οản liền trực tiếp dắt người nào đó đi lên lầu rồi.
Đám người Không Sợ Minh: .
Bên trong phòng nghỉ ngơi chuyên dụng của Diệp Οản Οản.
Quần áo đâu? Tư Dạ Hàn đảo mắt nhìn một vòng.
Không có quần áo, em lừa anh đấy! Diệp Οản Οản mặt không đỏ tim không nhảy đáp, sau đó trực tiếp đẩy người ta ngã nhào lên giường.
Tư Dạ Hàn: .
Diệp Οản Οản: Ôm một cái ~ Sau khi từ học viện Xích Diễm đi ra ngoài, tâm tình của nàng quả thực có chút nặng nề.
Bất quá, vừa thấy được Tư Dạ Hàn, liền lập tức khá hơn nhiều.
Thần sắc Tư Dạ Hàn có chút bất đắc dĩ, Khoan đã!Nói xong, anh đỡ cô gái dậy, khẽ đẩy nàng ra.
Trời má! Lại có thể đẩy nàng ra!Bị đẩy ra, sắc mặt Diệp Οản Οản nhất thời tối sầm lại, mặt đầy vẻ tố cáo: Anh có em út bên ngoài rồi hả?Tư Dạ Hàn ngước mắt liếc nàng một cái, không lên tiếng, không nhanh không chậm cởi chiếc áo khoác màu đen dính trà trên người xuống, lúc này mới hơi hơi hướng về phía cô gái, giang hai cánh tay ra, Qua đây.
Ui chao, thì ra là tự giác cởi quần áo! Sao không nói sớm! Chẹp chẹp, thế này thì được!Chủ động như vậy sao? Diệp Οản Οản nhất thời sáng mắt lên, lúc này mới hài lòng, một lần nữa nhào tới, thoải mái rúc vào trong ngực của Tư Dạ Hàn, Hí hí, chờ kế hoạch của chúng ta thành công, cha mẹ em tiếp nhận anh, chúng ta cũng không cần lại tiếp tục lén lén lút lút gặp mặt nữa!Em nghe Đường Đường bảo bối nói, hai người hiện tại đã ở chung rất tốt, nhìn dáng dấp kế hoạch đã sắp thành công rồi!Đứa bé kia, mặc dù thời điểm nói về anh có vẻ rất ghét bỏ, nhưng thật ra thì em nhìn ra được, nó vẫn rất thích anh.
Anh có nhớ hay không, thời điểm trước đó con còn chưa biết anh chính là Tu La Chủ, còn ở trước mặt Tu La Chủ bảo vệ cho anh đấy, nói anh rất ôn nhu kia mà.
Không hổ là con trai em, thật là giống em đúc, thật tinh mắt.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Nghe cô gái líu la líu lo nói về tương lai của bọn họ, nói về con của bọn họ, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của nàng, hơi thở của chàng trai đầy bình ổn, cúi xuống dùng sức hôn lên môi của cô gái một nụ hôn thật sâu.
Cảm nhận được trên môi đột nhiên xuất hiện một nguồn nhiệt nóng bỏng, Diệp Οản Οản nháy nháy mắt, có chút ngoài ý muốn.
Được à nha?Hôm nay nhiệt tình như vậy sao?Có phải là có chút nhiệt tình quá mức rồi hay không, khiến cho nàng có chút vội vàng không kịp chuẩn bị.
!Nàng vốn đang chuẩn bị tán gẫu một chút, tìm thời cơ tấn công!Bàn tay rộng lớn của chàng trai vuốt ve làn da mềm mại của nàng, không thể kìm chế, để cho cô gái dán chặt người vào cơ thể mình.
Diệp Οản Οản bén nhạy phát hiện ra trong tâm tình Tư Dạ Hàn lúc này đang che giấu một nỗi bất an.
Theo bản năng, nàng nâng bàn tay nhỏ xoa xoa mái tóc của anh.
Sống lưng Tư Dạ Hàn đột nhiên cứng đờ, ngay sau đó tất cả động tác đều ngừng lại.
Diệp Οản Οản nhẹ nhàng hôn một cái trên cằm Tư Dạ Hàn, Bảo Bảo, sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?Không biết trầm mặc bao lâu, Tư Dạ Hàn rốt cuộc mở miệng: Oản Oản.
Em thật sự nghĩ rõ ràng rồi?Từ khi biết được thân thế của Đường Đường, mấy ngày nay, anh vẫn luôn có một loại cảm giác cực kỳ không chân thật, tâm hồn cứ như thể luôn lơ lửng trên không trung.
Diệp Οản Οản không hiểu: Nghĩ rõ ràng chuyện gì?Tư Dạ Hàn: Ở chung với anh.
Diệp Οản Οản lườm anh một cái, Nói nhảm, dĩ nhiên là vậy rồi! Chuyện này còn phải suy nghĩ sao?Tư Dạ Hàn day mi tâm một cái, thần sắc đầy suy sụp đứng dậy, sau đó yên lặng ngồi ở bên mép giường, trên trán như tỏa ra khói mù làm người ta đoán không ra.
Một hồi lâu sau, ánh mắt chàng trai mới không một tiêu cự nhìn về hư không xa xa, âm thanh khô khốc nói, Người trong lòng em kia.
là một vầng trăng tròn rạng rỡ, là quân tử được người người kính trọng.
Mà anh, chẳng qua chỉ là một con ác long.
Nói bậy!Nghe được Tư Dạ Hàn lại có thể nói về bản thân mình như vậy, Diệp Οản Οản nhất thời đổi sắc mặt.
Trong quá trình mấy lần thôi miên, thông qua một chút hồi ức và những đoạn hình ảnh rời rạc, nàng đã nhớ lại toàn bộ ký ức cùng Tư Dạ Hàn.
Nàng hiểu rất rõ, Tư Dạ Hàn tuyệt đối không phải là người như anh vừa nói.
Bản chất của anh, so với ai khác đều phải hiền lành hơn, so với ai khác đều phải đơn thuần hơn.
Chẳng qua là.
Tranh đấu cùng với những con ác long quá lâu, chính bản thân cũng trở thành ác long.
Đưa mắt nhìn vào vực sâu quá lâu, vực sâu phản chiếu thăm thẳm trong ánh mắt.
Trên thế giới này, trừ ác long, không có bất kỳ sinh vật nào có thể đánh bại ác long.
Mặc dù anh đã chiến thắng ác long, nhưng chính bản thân mình lại trở thành loại người mà anh căm ghét nhất.
Tư Dạ Hàn: Oản Oản, không cần phải lừa mình dối người, không một ai hiểu rõ anh hơn chính mình.
Điều anh sợ nhất, không phải là đánh mất nàng, mà là cuối cùng có một ngày, nàng sẽ hối hận.
Thần sắc Diệp Οản Οản đầy nghiêm túc nhìn chằm chằm Tư Dạ Hàn: Kỷ Tu Nhiễm là một người rất tốt, anh ấy rạng rỡ như vầng trăng tròn, anh ấy được người khác kính trọng, được tất cả mọi người kính yêu, bao gồm cả em của ngày xưa.
Mỗi một chữ Tư Dạ Hàn nghe được, ánh mắt liền ảm đạm đi một phần.
Diệp Οản Οản tiếp tục nói, Mà anh, anh là ác long, là đại ma đầu trong mắt mọi người, tất cả mọi người đều sợ anh, tránh xa anh.
Nhưng mà, như vậy thì đã sao? Ở trước mặt em, anh vĩnh viễn đều sẽ thu hồi móng nhọn và răng nanh, vĩnh viễn đều luôn ôn nhu lại hiền lành.
Đối với em mà nói, anh chính là người tốt nhất.
Em.
Cô gái gằn từng chữ một, khiến cho con ngươi Tư Dạ Hàn trong nháy mắt cuồn cuộn gợn sóng tâm tình.
Thế giới của anh vốn đã hoàn toàn đổ sập, chỉ nhờ một câu nói của nàng mà được xây lại, hoàn mỹ, tươi đẹp.
Mỗi lần Diệp Οản Οản nói anh ôn nhu, nói anh hiền lành, nội tâm của anh đều trào dâng một cảm giác cực kỳ mãnh liệt, cảm giác chán ghét và vứt bỏ chính mình.
Nhưng mà, anh chưa từng nghĩ tới, nàng lại sẽ nói ra mấy câu nói như vậy.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Diệp Οản Οản tức giận lầu bầu, Cho nên, không cho phép anh lại tự coi nhẹ mình! Anh cũng không cần so sánh cùng bất luận kẻ nào, anh chính là anh! Lại nói, tin đồn về em cũng không hay ho hơn anh là bao kia mà? Hai chúng ta rõ ràng là quạ đen trong miệng thiên hạ! Thật không biết những thứ lo lắng này của anh là tới từ đâu!Anh này, mỗi một ngày không có việc gì liền sản xuất giấm, rồi tự dìm mình vào! Tật xấu này anh có thể sửa đổi không vậy?Diệp Οản Οản nói xong, lại thở dài, nâng cằm lên, nhìn chăm chú người đàn ông trước mắt, rờ lấy khóe môi, xua tay một cái rồi nói, Tính toán một chút, không cần thay đổi đâu, bộ dáng uống giấm của anh, em cũng siêu thích!Tư Dạ Hàn nhìn Diệp Οản Οản rất lâu, như là muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng ngay cả một câu cũng không thể nói ra khỏi miệng.
Còn nhớ hòn đảo lần trước anh nói với em không?Chỉ chốc lát sau, Tư Dạ Hàn nhìn về phía Diệp Οản Οản, mở miệng nói.
Tư Dạ Hàn vừa dứt tiếng, Diệp Οản Οản liền sững cả người.
Hòn đảo lần trước?Giờ phút này, Diệp Οản Οản ngoẹo đầu, lâm vào trầm tư.
Biết biết.
Diệp Οản Οản chợt nhớ tới, trước Tư Dạ Hàn có nhắc tới một hòn đảo, tựa như là có người canh giữ.
Những vị đại lão có danh tiếng tại Độc Lập Châu mất tích trước đó, có lẽ có khả năng bị nhốt ở bên trên hòn đảo này.
Mấy ngày nay, A Tu La đã điều tra cẩn thận.
Tư Dạ Hàn mở miệng nói.
Diệp Οản Οản trong nháy mắt cảm thấy hứng thú: Sau đó thì sao?Đám người Kỷ Tu Nhiễm, đều đã mất tích thời gian rất lâu, càng sớm tìm được càng tốt.
Nếu không, mỗi một ngày đều sẽ có thêm rất nhiều nhân tố không xác định, bọn họ cũng sẽ càng thêm nguy hiểm.
Số người phụ trách canh giữ ngoài đảo khá nhiều.
Trừ phi cưỡng chế tấn công lên đảo, nếu không rất khó điều tra rõ.
Tư Dạ Hàn nói.
Nguyên bản, anh dự định sau khi điều tra rõ mọi chuyện, sẽ suy nghĩ thêm có nên để cho Diệp Οản Οản biết được hay không.
Nhưng, chuyện này, Diệp Οản Οản có quyền biết! Không chỉ riêng bởi vì lời cam kết ban đầu của nàng, mà còn bởi vì, người đàn ông kia, có thể cũng ở trên đảo.
Có nhiều người như vậy sao, ngay cả A Tu La đều không cách nào tiếp cận? Diệp Οản Οản nhìn Tư Dạ Hàn, trợn trừng mắt.
Nghe tiếng, Tư Dạ Hàn mặt không đổi sắc đáp: Rất nhiều.
Nói chung cũng không phải là A Tu La không có cách nào tiếp cận, nhưng một khi tiếp cận, nhất định sẽ bị thế lực phụ trách canh giữ hòn đảo kia phát hiện.
Trên đảo có chuyện gì, có nhốt những người mất tích trước đó hay không, trước mắt tạm thời là một điều không thể đoán được.
Nếu như hòn đảo kia thật sự có trọng binh canh giữ, thật lẻn vào trong, tùy tiện tiếp cận, không chỉ không cách nào cứu người, ngược lại sẽ bứt dây động rừng.
Thậm chí, có thể sẽ khiến cho những người bị nhốt kia lâm vào nguy hiểm.
Tư Dạ Hàn ung dung thản nhiên nhìn Diệp Οản Οản một cái.
Nếu như, trên đảo không có Kỷ Tu Nhiễm, có lẽ anh cũng sẽ không quan tâm đến sự an toàn của đám người dưng kia.
Nhưng mà, Kỷ Tu Nhiễm có khả năng bị nhốt bên trên hòn đảo này.
Tư Dạ Hàn cũng không muốn bởi vì chính mình, mà khiến cho Kỷ Tu Nhiễm càng thêm bị động và nguy hiểm.
Vậy phải làm gì.
? Chân mày Diệp Οản Οản khẽ nhíu lại, chìm vào trong trầm tư.
Tư Dạ Hàn nhìn Diệp Οản Οản rất lâu, lúc này mới chậm rãi mở miệng nói: Chuyện này, em không cần quan tâm, anh sẽ xử lý.
Tư Dạ Hàn vừa dứt tiếng, ánh mắt Diệp Οản Οản liền rơi vào trên người Tư Dạ Hàn: Anh dự định xử lý như thế nào?Diệp Οản Οản cũng không muốn để cho Tư Dạ Hàn bởi vì chuyện này mà gặp bất kỳ nguy hiểm nào.
Nếu không, nàng tình nguyện tự mình xử lý.
Oản Oản.
Tư Dạ Hàn nhìn chằm chằm Diệp Οản Οản: Nếu như, Kỷ Tu Nhiễm còn sống, anh sẽ cứu hắn ra.
Đương nhiên, người phải còn sống! Chỉ có người sống, mới có thể được gọi là cứu.
Xem tiếp...Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
truyện tranh Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
truyện Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương truyện chữ
đọc truyện Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
yêu thần ký chap
truyenfull.vn
truyenfull.vip
truyenfull.vip
truyen.tangthuvien.vn/
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License