Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
Chapter
0211
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Nghe tiếng, sau một hồi trầm tư, Tam trưởng lão lạnh lùng nói: Ra gặp cô ta!Dứt lời, Tam trưởng lão tự âm thầm đi ra.
A, ta tưởng là ai, thì ra là trưởng lão Không Sợ Minh.
Nhiếp Linh Lung nhìn chằm chằm Tam trưởng lão, khóe miệng nhếch lên, nở một nụ cười lạnh như băng.
Tiểu nha đầu, ngươi là do minh chủ chúng ta nhặt về Nhiếp gia từ nhỏ.
Nhiếp gia nuôi ngươi lớn khôn trưởng thành, ngươi lại có thể ăn cây táo, rào cây sung, vong ân phụ nghĩa, muốn giết Nhiếp Vô Danh, lại còn định lật đổ toàn bộ Nhiếp gia.
Tâm địa ngươi thật là sắt đá! Tam trưởng lão nhìn Nhiếp Linh Lung, lạnh giọng nói.
Tâm địa sắt đá? Nhiếp Linh Lung lườm Tam trưởng lão một cái, lạnh giọng cười nói: Ta thấy là không hẳn vậy đi? Nghe nói, ngươi ngay cả con trai ruột của mình đều có thể giết! Nói như vậy, tâm địa ngươi so với ta còn sắt đá hơn, không phải sao?Tam trưởng lão hừ lạnh một tiếng: Năm đó minh chủ không có mặt, vì quyền lợi đỉnh cao, hy sinh một đứa con trai không có tình cảm gì thì đã sao? Nhưng đối với người có ân với mình, lão phu cũng sẽ không làm như ngươi vậy.
Nhìn ra được, người của Không Sợ Minh, thích nhất loại luận điệu nguỵ biện hoang đường.
Nhiếp Linh Lung nói.
Bớt nói nhảm đi, là chính ngươi cùng ta trở về gặp minh chủ, hay là để cho ta cắt đứt tay chân của ngươi, trói ngươi trở về gặp minh chủ?Tam trưởng lão lạnh giọng quát lên.
Nhiếp Linh Lung nhìn Tam trưởng lão chằm chằm, cười lạnh không dứt: Nếu như là Ôn Tử Nhiên của Không Sợ Minh các ngươi, có lẽ còn có mấy phần tư cách cùng ta vui đùa một chút.
Về phần những kẻ già yếu bệnh hoạn các ngươi.
Muốn chết!Nghe Nhiếp Linh Lung gọi mình là kẻgiàyếubệnhhoạn, hàn quang trong mắt Tam trưởng lão lóe lên, cả người như hóa thành một bóng đen, nhanh chóng lao thẳng về phía Nhiếp Linh Lung.
Đừng nói là ngươi, coi như Nhiếp Vô Ưu thời kỳ đỉnh cao đích thân đến, các ngươi liên thủ, thì lại làm nên trò trống gì?Trong lúc Nhiếp Linh Lung nói chuyện, chỉ nghe ầm một tiếng, ả ta đã đối chưởng cùng với Tam trưởng lão.
Trong chớp mắt, thanh âm ầm ầm như tiếng sấm nổ đầu mùa hạ vang lên bên tai không ngừng.
Mấy vị nhân viên tình báo ngầm của Không Sợ Minh, nhìn Tam trưởng lão và Nhiếp Linh Lung đối chọi gay gắt, trên trán không khỏi toát ra từng giọt mồ hôi lạnh.
Chiến đấu ở cấp bậc này, bọn họ căn bản không xen tay vào được.
Hiện tại đi hỗ trợ, cũng tương đương làm cho Tam trưởng lão thêm loạn.
Mau gọi người tới tiếp viện!Một vị nhân viên tình báo trong số đó mở miệng nói.
Nơi này là khu vực bên ngoài Độc Lập Châu, đi đâu để điều người bây giờ?Nơi này đã không nằm trong phạm vi thuộc về Độc Lập Châu.
Chưa nói có thể liên lạc được với người của Không Sợ Minh hay không, coi như là liên lạc được, chạy tới nơi này, phỏng chừng đã là ban ngày.
Đáng chết! Chỉ sợ là Tam trưởng lão không phải là đối thủ của nữ nhân kia.
Mấy vị nhân viên tình báo của Không Sợ Minh tiếp tục theo dõi chiến đấu, chân mày không khỏi nhíu chặt.
Vào giờ phút này, hô hấp của Tam trưởng lão đã có chút gấp gáp.
Thân thủ của Nhiếp Linh Lung kia, quá mức linh hoạt, thân hình thoắt ẩn thoắt hiện.
Rất lâu về trước, thật giống như ông đã từng thấy được thân pháp tương tự.
Ngươi là người của dòng chính?Tam trưởng lão nhìn Nhiếp Linh Lung chằm chằm, lạnh giọng quát lên.
Thân pháp dòng chính, phần lớn đều như vậy.
Người sắp chết, biết ta là người nào, cũng chẳng có ý nghĩa.
Nhiếp Linh Lung đứng tại chỗ, trong tay nắm hờ một con dao găm dính máu.
Nhiếp gia.
Ngươi là con gái của Ngũ trưởng lão dòng chính!Tam trưởng lão bỗng nhiên nghĩ tới điều gì.
Năm đó, đại chiến giữa dòng chính và dòng thứ, Ngũ trưởng lão chết trận, con gái của bà ta, lại lưu lạc ở Độc Lập Châu!Chẳng lẽ, minh chủ là vì thấy Nhiếp Linh Lung này đáng thương, mới mang về Nhiếp gia nuôi dưỡng?Đến tột cùng là minh chủ nghĩ như thế nào vậy? Không biết Nhiếp Linh Lung là con gái của Ngũ trưởng lão dòng chính sao?Lúc này, Nhiếp Linh Lung cười lạnh một tiếng, không nói thêm gì, dao găm trong tay lóe lên hàn quang sáng bóng, tốc độ nhanh đến cực hạn.
Lại là ở trong màn đêm đen nhánh này, chỉ dùng mắt thường, đã khó mà thấy rõ.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Tam trưởng lão như gặp đại địch, đợi đến lúc Nhiếp Linh Lung tới bên người, cánh tay khẽ đưa lên.
Phập một tiếng, dao găm hung hăng đâm vào bên trong cánh tay của Tam trưởng lão, máu tươi văng khắp nơi.
Ầm!Phản ứng của Tam trưởng lão cực nhanh, ông gầm lên một tiếng, chịu đựng sự tê liệt và đau đớn nơi cánh tay, hướng về bụng của Nhiếp Linh Lung, mạnh mẽ đánh một chưởng.
Một giây kế tiếp, Nhiếp Linh Lung lùi lại về phía sau mấy bước.
Ngươi thật đúng là một con chó trung thành tận tâm à nha! Nhiếp Linh Lung có chút hăng hái nhìn chằm chằm Tam trưởng lão toàn thân gần như bị máu tươi nhuộm đỏ.
Nói nhảm nói thiên, qua đây nhận lấy cái chết! Tam trưởng lão nói.
Lần này, vận khí ngươi sẽ không được tốt như vậy nữa đâu!Nhiếp Linh Lung khẽ nhấc dao găm lên, ánh bạc lấp lánh xen lẫn màu máu đỏ rực, tựa như là một nữ quỷ khát máu.
Bạch!Hàn mang lóe lên, tốc độ nhanh đến cực hạn.
Thời khắc này, tốc độ của Nhiếp Linh Lung, khiến Tam trưởng lão thậm chí không kịp phản ứng.
Đợi đến lúc Tam trưởng lão lấy lại tinh thần, chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh, sắp xâm nhập vào lồng ngực của ông.
Trong chớp mắt, một cục đá lại âm thầm được bắn tới cực nhanh, không lệch một chút nào, vừa vặn đánh trúng ngay dao găm trong tay của Nhiếp Linh Lung.
Ai?Nhiếp Linh Lung lạnh lùng hỏi.
Sống sót sau tai nạn, Tam trưởng lão hít một hơi thật sâu, cũng nhìn về bốn phía.
Hô hô, quấy rầy các ngươi sao?Một người đàn ông tướng mạo đẹp mắt, nhưng lại gầy đến tột độ, chậm rãi từ trong bóng tối đi ra.
Cùng đi ra với ông ta, còn có một nam một nữ.
Bộ đồ của ba người này, đều có một chữ Thuê cực cực lớn ở bên trên.
Người của Nhiếp Vô Danh.
Nhìn thấy hai nam một nữ này, hai con ngươi Nhiếp Linh Lung híp lại, như có điều suy nghĩ.
Xem ra, cô đã hoàn toàn bại lộ.
Không Sợ Minh, hãy nói với Minh chủ của các người, mau chóng đem tiền thuê chuyển vào tài khoản của đội trưởng chúng ta, dạo này nghèo tới mức sắp đói mốc đói meo rồi!Người đàn ông gầy gò nhìn về phía Tam trưởng lão, ngáp một cái.
Vẻ mặt Tam trưởng lão vô cùng nghi hoặc, căn bản không biết điều người này nói là có ý gì.
Chuyển tiền vào tài khoản đội trưởng? Là sao?Nhiếp Linh Lung, ngươi còn định đánh vị lão đầu Không Sợ Minh này hay không?Ánh mắt nam nhân gầy gò, rơi vào trên người Nhiếp Linh Lung.
Tiểu đội trưởng, cô ta nhìn thấy có chúng ta ở đây, khẳng định là không dám ra tay đâu!Cô gái có tướng mạo thanh tú cười hì hì một tiếng.
Được rồi, A Nhã, cô tới vui đùa cùng cô ta một chút.
Người đàn ông gầy gò cười nói.
Vâng vâng vâng!Cô gái được gọi là A Nhã, cũng lấy ra một con dao găm từ trong ngực, nhún nhún nhảy nhảy mấy cái, lao thẳng về phía Nhiếp Linh Lung.
Trong phút chốc, hai cây dao găm đụng vào nhau, tóe lửa khắp nơi.
Ôi chao.
Bất quá chỉ mấy hiệp, A Nhã đã bị Nhiếp Linh Lung tung một cước đạp bay ra ngoài.
Tiểu đội trưởng, tôi đánh không lại ả ta, ba người chúng ta cùng tiến lên, đánh hội đồng nó!A Nhã mặt đầy bực tức.
Người đàn ông gầy gò ngẩng đầu lên: Hai người đàn ông như chúng tôi lại cùng cô đi đánh hội đồng một thiếu nữ.
Ừ, ý kiến này rất không tồi, tôi đồng ý!Trong lúc nói chuyện, hai nam một nữ trong nháy mắt vọt thẳng về phía Nhiếp Linh Lung.
Dẫn theo ta nữa, bốn người chúng ta cùng đánh hội đồng cô ta!Tam trưởng lão hét lớn một tiếng, cũng theo đó gia nhập vào trong vòng chiến.
Giờ phút này, Nhiếp Linh Lung mặt không cảm xúc, lấy một địch bốn.
Yo, thực lực cô gái này không tệ nha, A Hổ, đập chết nó cho tôi!Người đàn ông gầy gò lùi về sau mấy bước, hướng về người đàn ông có thân hình cường tráng còn lại trong số họ nói.
Vâng, thưa tiểu đội trưởng!Hắn hét lớn một tiếng, hai quả đấm hung hăng đấm thẳng vào người Nhiếp Linh Lung.
Thấy vậy, Nhiếp Linh Lung nhanh chóng lui về phía sau.
Ầm!!Một tiếng vang thật lớn, hai cánh tay không lực lưỡng của hắn ta, vậy mà lại đục mặt đất thành hai cái hố sâu hoắm hình quả đấm.
Thấy vậy, Tam trưởng lão không khỏi chắc lưỡi hít hà, đây là thực lực quái quỉ gì vậy.
? Nếu như một quyền này trúng vào người ông.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Đúng, đánh nó, đập chết cái con tiểu kỹ nữ này! A Hổ, gắng thêm chút sức nữa! Nếu như biểu hiện của cậu tốt, nói không chừng, Không Sợ Minh sẽ nguyện ý trả cho chúng ta thêm chút tiền.
Người đàn ông gầy gò vội vàng nói.
Tôi đập chết cô ta.
Người đàn ông to con gật đầu, sau đó nhìn về phía Tam trưởng lão ở bên cạnh: Được thêm tiền sao?Nghe câu hỏi này, Tam trưởng lão lập tức gật đầu: Thêm! Riêng tôi sẽ tài trợ cho các người 1 triệu!Tam trưởng lão vừa dứt tiếng, trong mắt hai nam một nữ hiện ra một tia sáng lấp lánh.
Đừng nuốt lời, nếu không tôi đập chết ông.
A Hổ quát vang một tiếng, lần nữa đánh thẳng về phía Nhiếp Linh Lung.
Không biết tự lượng sức mình!Trong mắt Nhiếp Linh Lung tràn đầy khinh thường, dao găm trong tay lật một cái, trong nháy mắt đâm vào cổ tay của A Hổ, máu tươi phun ra.
Nhưng mà, người đàn ông to con kia thật giống như căn bản không biết đau đớn là gì, động tác không hề đình trệ chút nào.
Cảm nhận được sự uy hiếp của sức mạnh kỳ quái của người kia, hai chân Nhiếp Linh Lung điểm nhẹ xuống mặt đất, cả người nhanh chóng thối lui về phía sau.
Được à nha, đánh vậy mà không trúng.
Người đàn ông gầy gò vuốt vuốt cằm, mặt đầy vẻ đáng tiếc.
Hừ, đồ ngốc, ngoại hiệu của A Hổ gọi là Chó Pitbull, hắn căn bản không cảm giác được đau đớn.
A Nhã hướng về Nhiếp Linh Lung le lưỡi một cái.
Chớ nói nhảm với cô ta, cùng nhau bắt sống ả!Tam trưởng lão thở hổn hển nói.
Tôi nói này lão bản, cô gái này, đánh chết liền coi như xong, nhưng bắt sống thì không thể được.
Chúng tôi ra tay, không lưu lại người sống.
Người đàn ông gầy gò lắc đầu một cái.
Đám người ô hợp!Nhiếp Linh Lung cười lạnh một tiếng, chợt.
bỏ chạy về phương xa.
Đuổi theo!Tam trưởng lão mắt thấy Nhiếp Linh Lung thoát ly khỏi nơi này, vội vàng mở miệng nói, dường như muốn lập tức đuổi theo.
Này này này này này.
!!Thấy Tam trưởng lão định đuổi theo, nam nhân gầy gò lập tức chắn trước người Tam trưởng lão.
Sao vậy?Tam trưởng lão có chút không hiểu.
Tôi nói này lão bản, trong lòng ông có phải là không hề cân nhắc hay không vậy? Nam nhân gầy gò sờ sờ cái cằm bóng loáng.
Có ý gì? Tam trưởng lão hỏi.
Còn có ý gì nữa, đánh không lại chứ gì! Người đàn ông gầy gò cười nói.
Tam trưởng lão: .
Tốc độ của nữ nhân kia quá nhanh quá nhạy bén, ra chiêu tàn bạo cay độc, khó mà đối phó.
Coi như là có phần thắng, mấy người chúng ta, cũng phải bỏ ra một cái giá cực kỳ thảm liệt.
Chỉ có 2 triệu, không đền nổi, không đủ! Nam nhân gầy gò lắc đầu một cái.
Đúng vậy, không đền bù nổi, nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành! A Nhã gật đầu liên tục.
Mấy vị, cám ơn nhiều.
Tam trưởng lão ôm quyền nói.
Nếu như hôm nay không phải là có ba người này, chỉ sợ rằng ông cũng đã lật thuyền trong mương.
Đây là nhiệm vụ của chúng tôi, không cần cảm ơn, muốn cám ơn thì đi mà cám ơn minh chủ của các người.
Người đàn ông gầy gò nói xong, dẫn theo nam nhân to con và A Nhã xoay người rời đi.
Đúng rồi, 1 triệu kia của ông, nhớ chuyển vào trong tài khoản của đội trưởng chúng tôi, nếu không chúng tôi đập chết ông.
Nam nhân gầy gò cũng không quay đầu lại, ba người rất nhanh liền biến mất trong đêm tối.
Trong Không Sợ Minh, Diệp Οản Οản nhìn về phía cánh tay quấn băng gạt của Tam trưởng lão, khóe miệng thoáng co giật.
Tình hình trước đó, mấy vị nhân viên tình báo đều đã báo cho nàng biết.
Mình biết tính sao với Tam trưởng lão bây giờ?Bị phát hiện thì thôi đi, lão già này giờ thì hay rồi, trực tiếp đi đánh nhau cùng Nhiếp Linh Lung.
Cũng còn may chính mình có dự kiến trước, đoán rằng Nhiếp Linh Lung không đơn giản, dùng 1 triệu thuê một tổ đội thủ hạ của Nhiếp Vô Danh.
Nếu không, chỉ sợ lần này, cái mạng già này của Tam trưởng lão đã tèo trong tay Nhiếp Linh Lung.
Minh chủ, lần này là tôi tính sai, lần sau tôi nhất định cho cô ta một bài học trọn đời khó quên! Tam trưởng lão cắn răng nghiến lợi nói.
Nhìn bộ dạng tàn tạ của Tam trưởng lão, Diệp Οản Οản vốn chuẩn bị định khiển trách mấy câu, nhưng nghĩ một hồi liền thôi, cứ vậy đi.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Diệp Οản Οản thở dài.
Bây giờ, bọn họ quá mức bị động, không thể nào nhìn thấu những bí ẩn trong màn sương mù, khiến cho người ta khó mà phòng bị.
Cứ như bị một đám côn đồ vô hình đe dọa vậy! Nhất định phải nghĩ biện pháp thoát khỏi cục diện như thế.
Có thu hoạch gì sao?Diệp Οản Οản nhìn chằm chằm Tam trưởng lão, mở miệng hỏi.
Nghe tiếng, Tam trưởng lão gật đầu một cái: Minh chủ, chúng tôi theo dõi Nhiếp Linh Lung đến khu vực bên ngoài Độc Lập Châu, thấy cô ta gặp mặt một người đàn ông.
Nhiếp Linh Lung nói, Nhiếp gia bây giờ đã bắt đầu hoài nghi mình, muốn lật đổ Nhiếp gia, không quá khả thi.
Mà người đàn ông kia lại yêu cầu Nhiếp Linh Lung nghĩ biện pháp lấy đi một cặp nhẫn của cô.
Nghe Tam trưởng lão nói, Diệp Οản Οản như có điều suy nghĩ.
Người đàn ông thần bí.
muốn lấy chiếc nhẫn của nàng.
Đối với lai lịch chiếc nhẫn, hiện nay Diệp Οản Οản cũng không rõ ràng, nhưng đã có thể khẳng định, chiếc nhẫn tất nhiên bất phàm.
Lúc trước ở Hoa quốc, chính mình gặp phải cao thủ tới cướp chiếc nhẫn, chỉ sợ cũng là thủ hạ do người đàn ông thần bí trong miệng Tam trưởng lão sai khiến.
Người đàn ông thần bí.
? Tam trưởng lão, ông xác định là một người đàn ông sao?Giờ phút này, Diệp Οản Οản nhìn về phía Tam trưởng lão, mở miệng hỏi.
Diệp Οản Οản dứt tiếng, Tam trưởng lão hơi sững sờ, chợt gật đầu nói: Thuộc hạ xác định!Vậy ông có thấy được rõ ràng hình dạng người đàn ông nọ không? Diệp Οản Οản lại hỏi.
Chuyện này.
Tam trưởng lão trầm tư chốc lát, lắc đầu một cái, mở miệng nói: Minh chủ, Người đàn ông Nhiếp Linh Lung gặp đã che mặt, cộng thêm sắc trời đã tối, căn bản không thấy rõ bộ dáng và thân hình.
Nếu che mặt, không thể thấy rõ ràng bộ dáng cũng như chưa từng nhìn thấy thân hình, làm sao ông xác định chính là đàn ông? Diệp Οản Οản nhìn chằm chằm Tam trưởng lão, châm câu nào thấy máu câu đó.
Tam trưởng lão mặt đầy mộng bức: Nhưng mà.
minh chủ, âm thanh kia là giọng của đàn ông.
Ừm, tôi biết rồi, ông đi về trước nghỉ ngơi đi.
Diệp Οản Οản nhìn về phía Tam trưởng lão, chợt phất phất tay.
Vâng, vậy thuộc hạ xin được cáo lui trước.
Tam trưởng lão gật đầu một cái, chợt xoay người rời khỏi phòng làm việc.
Sau khi Tam trưởng lão rời đi, Diệp Οản Οản một mình lâm vào trong trầm tư.
Là theo tư duy quán tính, để cho Tam trưởng lão cho rằng người mình thấy là đàn ông, nhưng rốt cuộc là nam hay nữ, còn cần phải đợi xem kỹ mới biết được.
Về phần Nhiếp Linh Lung bên kia, cô ta đã hoàn toàn bại lộ.
Đoán chừng, trong thời gian ngắn, có thể sẽ không trở lại Nhiếp gia.
Hiện nay, điều quan trọng nhất, là phải mau nhanh chóng quay trở lại học viện Xích Diễm, để cho viện trưởng Xích Diễm giúp mình khôi phục lại ký ức.
Những mẩu ký ức của Nhiếp Vô Ưu, còn có quá nhiều thứ nàng chưa từng nhớ lại.
Nếu như biết hết thảy mọi việc, tình hình hiện tại, có lẽ sẽ không như thế.
Đêm đó, Diệp Οản Οản lấy thân phận của Nhiếp Vô Ưu, gọi điện thoại từ xa đến học viện Xích Diễm gặp Cung lão.
Trong điện thoại, âm thanh Cung lão đầy kích động, khó có thể dùng lời mà diễn tả được.
Tin tức Không Sợ Minh Chủ chính là Nhiếp Vô Ưu của Nhiếp gia, đã sớm truyền khắp Độc Lập Châu.
Các thế lực lớn, không ai không biết.
Diệp Οản Οản ước định với Cung lão, ngày mai sẽ trở lại học viện Xích Diễm.
Hôm sauDiệp Οản Οản để cho Thất Tinh lái xe, chở mình đến học viện Xích Diễm.
Trước cửa học viện Xích Diễm, đã sớm đông nghẹt, giọt nước chảy không lọt.
Tin tức Không Sợ Minh Chủ, cũng chính là Huấn luyện viên Ma Quỷ của học viện Xích Diễm lẫy lừng một thời, Nhiếp Vô Ưu sắp trở về, trong một đêm đã truyền khắp nơi.
Trước cửa, Cung lão nhìn Diệp Οản Οản chằm chằm, thần sắc vạn phần kích động.
Con bà nó! Đây chính là Vô Ưu sư tỷ, tướng mạo này.
Chậc chậc, thật không nhìn ra, rõ ràng có thể dựa vào gương mặt kiếm cơm, sao nhất định phải dựa vào thực lực.
Ngươi biết cái đếch gì! Năm đó Vô Ưu sư tỷ, chính là Huấn luyện viên Ma Quỷ của học viện Xích Diễm chúng ta, đã từng đào tạo ra rất nhiều lính đánh thuê ưu tú hàng đầu đấy!Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Thật không nghĩ tới, cái vị ở Nhiếp gia kia, lại là một kẻ giả mạo! Khó trách Nhiếp Vô Ưu của Nhiếp gia trước đây, chưa từng bao giờ trở lại học viện Xích Diễm.
Hôm nay Diệp Οản Οản, đã mang theo gương mặt thật gặp người khác, cũng không hề trang điểm.
Không một ai có thể nghĩ ra, Nhiếp Vô Ưu đứng trước mặt bọn họ, là cùng với một người với cô nàng lính đánh thuê Diệp Οản Οản chuyên trang điểm xấu xí lòe loẹt mà họ từng biết.
Vô Ưu.
Cung lão nhìn chằm chằm Diệp Οản Οản, mặt đầy kích động đi tới bên cạnh nàng, không nhịn được quan sát từ trên xuống dưới.
Sư phụ, con đã trở về.
Diệp Οản Οản nhìn Cung lão thật lâu, khẽ mỉm cười.
Diệp Οản Οản vừa dứt tiếng, thần sắc Cung lão khẽ đổi.
Thanh âm này.
làm sao ông lại thấy quen tai như thế, so với âm thanh của Diệp Οản Οản.
Chỉ bất quá, Cung lão cũng không suy nghĩ nhiều, lập tức dẫn theo Diệp Οản Οản quay trở vào bên trong học viện Xích Diễm.
Sau hồi lâu cùng Cung lão nói chuyện phiếm, Diệp Οản Οản tạm thời không để lộ ra một thân phận khác của chính mình, mà lại lập tức rời đi, tiến đến phòng viện trưởng.
Bên trong phòng làm việc, viện trưởng Xích Diễm đeo kiếng lão, trong tay cầm bút, đang phê duyệt tài liệu cần xử lý gần đây.
Vô Ưu tham kiến viện trưởng.
Diệp Οản Οản đứng ở bên trong phòng làm việc của viện trưởng, nhìn về phía ông ta, khẽ mỉm cười.
Diệp Οản Οản dứt tiếng, viện trưởng Xích Diễm lập tức ngẩng đầu lên, hướng về Diệp Οản Οản quan sát.
Ngươi là Vô Ưu? Viện trưởng Xích Diễm thần sắc kinh ngạc: Đúng là thiếu nữ dậy thì 18 biến.
Không còn vẻ ngây ngô và lạnh lùng ngày trước, thêm vào mấy phần lanh lợi, thiếu chút nữa ta không nhận ra được.
Diệp Οản Οản: .
Viện trưởng, thật ra thì.
Tôi muốn hỏi một chút về chuyện điểm cống hiến lính đánh thuê vinh dự.
Diệp Οản Οản đi thẳng vào vấn đề.
Nếu như là Nhiếp Vô Ưu mà nói, tin rằng tại học viện Xích Diễm, hẳn là còn dư lại rất nhiều điểm cống hiến lính đánh thuê mới phải.
Trước Diệp Οản Οản đã hỏi thăm Cung lão, chỉ bất quá, đối với chuyện này, Cung lão cũng không nắm rõ cho lắm.
Bất đắc dĩ, Diệp Οản Οản chỉ có thể tới hỏi viện trưởng.
Thông thường mà nói, những thành viên có điểm cống hiến tương đối lớn, đều là do viện trưởng tự mình ghi chép giám sát.
Được lắm, Vô Ưu, ngươi rốt cuộc cũng trở về rồi.
Ngươi thiếu học viện Xích Diễm hơn 3 triệu điểm cống hiến, hẳn là chưa quên đấy chứ?Viện trưởng Xích Diễm đứng dậy, đi tới bên cạnh Diệp Οản Οản.
Viện trưởng Xích Diễm vừa dứt tiếng, Diệp Οản Οản mặt đầy mộng bức.
Cái gì?Thân phận Nhiếp Vô Ưu của nàng, không chỉ không có một lượng lớn điểm cống hiến, mà lại còn thiếu nợ học viện Xích Diễm hơn 3 triệu điểm?Hôm nay là ngày cá tháng tư sao?!Vô Ưu, điểm cống hiến còn thiếu năm đó, ngươi còn nhớ sao?Thấy Diệp Οản Οản không nói lời nào, viện trưởng Xích Diễm liền vội vàng hỏi.
Diệp Οản Οản: .
Không nhớ! Không hề nhớ chút nào!Vô Ưu?Diệp Οản Οản nhìn về phía viện trưởng Xích Diễm: Viện trưởng, có phải là ngài nhận lầm người rồi hay không, tôi không phải là Nhiếp Vô Ưu.
Ngươi không phải là Vô Ưu? Viện trưởng Xích Diễm nhìn Diệp Οản Οản chằm chằm, thần sắc vạn phần cổ quái.
Tôi khẳng định không phải là Nhiếp Vô Ưu! Viện trưởng, ngài xem tôi có chỗ nào giống với Nhiếp Vô Ưu cơ chứ.
? Ngài nhận lầm người rồi!Diệp Οản Οản vội vàng nói.
Còn không đợi viện trưởng Xích Diễm tiếp tục mở miệng, Diệp Οản Οản mặt đầy nghiêm túc: Quấy rầy rồi, cáo từ!A, ta nhớ rồi, là học viện Xích Diễm còn thiếu Nhiếp Vô Ưu hơn 3 triệu điểm cống hiến vinh dự.
Hic, càng già càng hồ đồ rồi.
Viện trưởng Xích Diễm lắc đầu một cái.
Diệp Οản Οản mới vừa đi ra khỏi phòng làm việc của viện trưởng, chợt nghe thấy lời nói này, lập tức lại đi vòng ngược trở lại: Viện trưởng, tôi là Vô Ưu, tôi trở lại thăm ngài!Lúc này, viện trưởng Xích Diễm liếc Diệp Οản Οản một cái: Không, ngươi không phải!Không không không, viện trưởng đại nhân, tôi là Vô Ưu, tôi thật sự là Nhiếp Vô Ưu mà! Ngài lại nhìn kỹ một chút! Diệp Οản Οản vội vàng nói.
Được rồi, vậy ngươi thiếu học viện Xích Diễm hơn 3 triệu điểm cống hiến, khi nào trả vậy? Viện trưởng Xích Diễm cười híp mắt hỏi.
Diệp Οản Οản: .
Trời má!!Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Diệp Οản Οản nhìn về phía viện trưởng Xích Diễm đang cười híp mắt, khóe miệng hơi co giật.
Có đôi lời nói thế nào nhỉ.
Gừng càng già càng cay! Củ gừng già này, lại có thể đào hố chính mình! Vô Ưu à, hơn 3 triệu điểm cống hiến, cũng không phải là con số nhỏ gì.
Ngươi hẳn biết chứ? Ngươi nhìn ngươi rời khỏi Độc Lập Châu nhiều năm như vậy, ta đều không hề thúc giục ngươi.
Bây giờ ngươi trở lại, nhất định là vì muốn trả lại số điểm đã thiếu nợ phải không?Viện trưởng Xích Diễm nhìn về phía Diệp Οản Οản, mở miệng cười nói.
Diệp Οản Οản: .
Một điểm này, Diệp Οản Οản ngược lại không hề phản bác.
Đừng nói hơn 3 triệu điểm lính đánh thuê vinh dự, dù chỉ là 170 – 180 ngàn, chính mình đến bây giờ cũng chưa góp đủ nữa là! Có thể tưởng tượng được, hơn 3 triệu điểm cống hiến, cũng tương đương với một con số trên trời.
Chỉ bất quá, khiến cho Diệp Οản Οản có chút không cách nào hiểu được chính là, chính mình năm đó làm sao lại có thể thiếu nợ nhiều điểm cống hiến như vậy?Vô Ưu, tại sao ngươi lại không nói gì? Viện trưởng Xích Diễm mở miệng hỏi.
Viện trưởng, thật không dám giấu diếm, ngoại trừ là Nhiếp Vô Ưu, tôi còn có một thân phận khác.
Diệp Οản Οản nhìn chằm chằm viện trưởng Xích Diễm, khẽ mỉm cười.
Một thân phận khác? Viện trưởng Xích Diễm thần sắc cổ quái: Vậy ngươi nói một chút ta nghe.
Viện trưởng còn nhớ Diệp Οản Οản sao? Diệp Οản Οản hỏi.
Diệp Οản Οản.
Chính là tiểu nha đầu còn thiếu ta mấy chục ngàn điểm cống hiến kia? Viện trưởng Xích Diễm khẽ vuốt cằm.
Diệp Οản Οản: .
Ai thiếu nợ ông ta điểm cống hiến, thật đúng là nhớ rõ rõ ràng ràng.
Viện trưởng đại nhân, thật không dám giấu, tôi chính là Diệp Οản Οản.
Diệp Οản Οản cười nói.
Ngươi là cái người tên Diệp Οản Οản đó?Thần sắc viện trưởng Xích Diễm hơi có chút kinh ngạc.
Không sai.
Diệp Οản Οản khẽ vuốt cằm: Viện trưởng, cho nên tôi nhờ ông thôi miên, hoàn toàn là bởi vì tôi đã mất đi ký ức vốn có.
Nếu chính mình đã mất đi ký ức rồi, làm sao còn có thể nhớ đến chuyện thiếu nợ học viện Xích Diễm hơn 3 triệu điểm cống hiến vinh dự.
Này này này này này!! Viện trưởng Xích Diễm nhìn chằm chằm Diệp Οản Οản, sau một hồi trầm tư, cau mày mở miệng nói: Cho nên, ý của ngươi là, ngươi đã mất đi ký ức, do đó hơn 3 triệu điểm còn thiếu, cũng không cần trả?Diệp Οản Οản: .
Mặc dù có ý nghĩ này.
Không không không không không!! Diệp Οản Οản lắc đầu liên tục, nhìn viện trưởng Xích Diễm: Viện trưởng đại nhân, ngài hiểu lầm rồi.
Ngài còn không hiểu rõ tôi sao, Nhiếp Vô Ưu này, chẳng lẽ là thứ người như vậy sao?Đúng vậy! Viện trưởng Xích Diễm không chút do dự gật đầu một cái.
Thần sắc Diệp Οản Οản hơi có chút lúng túng, chẳng lẽ ngày trước mình vô sỉ như vậy sao? Để lại ấn tượng không thể xóa nhòa ở trong lòng viện trưởng Xích Diễm.
Viện trưởng đại nhân, làm sao tôi lại sẽ có thể là người thiếu tiền không trả cơ chứ! Ngài xem, không bằng, trước tiên ngài giúp tôi khôi phục lại ký ức.
Chỉ cần trí nhớ của tôi được khôi phục, như thế, tất cả điểm cống hiến tôi còn thiếu học viện Xích Diễm, đều sẽ được trả hết.
Diệp Οản Οản mỉm cười, nhìn viện trưởng Xích Diễm và nói.
Viện trưởng Xích Diễm vô cùng hoài nghi quan sát Diệp Οản Οản: Ta không tin!Viện trưởng đại nhân, ngài nhìn xem, tôi đều đã thiếu nợ hơn 3 triệu điểm cống hiến lính đánh thuê vinh dự rồi, cũng không thiếu chút điểm này.
Tôi bảo đảm, chốc lát nữa khôi phục ký ức, nhớ lại những điểm số mình còn thiếu, nhất định sẽ trả hết toàn bộ số nợ! Diệp Οản Οản mặt đầy khẳng định.
Viện trưởng Xích Diễm hơi có chút bất đắc dĩ.
Một cuốn sổ nợ này, làm sao muốn đòi lại chật vật như vậy?Người này có phải là thiếu nợ riết quen rồi hay không? Hai thân phận, mỗi cái thân phận đều thiếu nợ điểm cống hiến vinh dự của học viện Xích Diễm.
Trong lòng viện trưởng Xích Diễm tràn đầy bất đắc dĩ.
Ban đầu mình vốn không nên tạo ra tiền lệ này.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Cộng thêm số điểm trước còn thiếu.
Để ta tính một chút đã.
Viện trưởng Xích Diễm chìm vào trong yên lặng.
Mắt thấy có triển vọng, Diệp Οản Οản lập tức tươi cười rạng rỡ: Viện trưởng đại nhân, còn tính làm gì chứ? Đến lúc đó chỉ cần tôi khôi phục lại ký ức, bảo đảm nợ bao nhiêu trả bấy nhiêu.
Nếu như tôi thiếu một xu tiền, tôi liền bị thiên lôi đánh!Thật sao? Viện trưởng Xích Diễm có chút không xác định hỏi.
Tuyệt đối thật, thật như vàng 9999! Diệp Οản Οản gật đầu liên tục.
Cuối cùng, viện trưởng Xích Diễm thập phần bất đắc dĩ thở dài: Được rồi, ta đây sẽ tin ngươi một lần cuối cùng, đến chỗ cũ nằm đi.
Lúc này, Diệp Οản Οản nằm ở trên ghế.
Viện trưởng Xích Diễm chuẩn bị rất lâu, mới đi tới bên cạnh Diệp Οản Οản.
Từ những câu ám thị không ngừng trong miệng viện trưởng Xích Diễm, Diệp Οản Οản rất nhanh liền cảm giác trời đất quay cuồng, buồn ngủ.
Chỉ trong chốc lát, nàng đã hoàn toàn ngủ mê man.
Ông ngoại, lạnh quá!Không biết chỗ nào, không biết nơi nào, thật giống như ở bên trên một ngọn núi tuyết, khắp nơi là những bông tuyết lớn như lông ngỗng bay lất phất.
Bên trên những cây đại thụ chung quanh, đều bị từng mảng tuyết dày bao trùm.
Bé gái khom lưng, hết sức nghiêm túc đi theo ông lão ở phía trước, thận trọng bước dò từng bước một.
Mỗi một bước đi, tuyết lún đều sẽ sâu quá đầu gối của cô bé nọ.
Vô Ưu, đuổi theo ông ngoại.
Lão giả quay đầu lại, nói với cô bé.
Ông ngoại, con lạnh quá.
Bé gái giẫm lên tuyết, cả người phát run.
Bây giờ khổ cực con vượt qua, sẽ là tiền vốn lớn nhất cho tương lai của con, biết không? Lão giả mặt không chút thay đổi nói.
Nhưng mà, ông ngoại.
con thật sự rất lạnh.
Bé gái nước mắt lã chã nhìn chằm chằm ông lão.
Thấy vậy, ông lão trầm tư rất lâu, chậm rãi đi lên phía trước, một tay ôm chặt lấy cô bé ở trong ngực.
Ông ngoại thật ấm áp.
Bé gái dùng hai bàn tay hồng hào, ôm chặt lấy cổ của ông lão.
Đến trước mặt, liền tự mình đi.
Lão giả ẵm cô bé, nhanh chân đi về phía trước.
Nhìn hình ảnh trước mắt, trong lòng Diệp Οản Οản khẽ run lên.
Vị lão giả uy nghiêm như thế kia, chính là ông ngoại của mình sao.
Nhưng mà, hiện tại ông ngoại rốt cuộc đi nơi nào, đang ở đâu?Ấm không?Ước chừng nửa giờ sau, lão giả ẵm lấy bé gái đi ra khỏi vùng tuyết trắng, đi tới bên trên một sườn núi cao.
Vâng, ấm ạ.
Bé gái nhìn chằm chằm ông lão, gật đầu lia lịa.
Tự mình đi.
Chỉ chốc lát sau, lão giả nhẹ nhàng đặt cô bé ở trên mặt đất.
Ông ngoại, con đói rồi.
Cô bé ôm bụng, đầy tội nghiệp nhìn về phía lão giả.
Vô Ưu, con biết mình đến đây làm gì sao? Lão giả xoay người, mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm cô bé.
Ông ngoại, con biết.
Bé gái gật đầu một cái: Ông ngoại muốn huấn luyện con vượt qua khổ nhọc, sau này trở thành người trên người!Nếu đã biết, vậy thì gắng chịu đựng.
Vô luận hoàn cảnh gian khổ bao nhiêu, cũng phải ngẩng cao đầu, tươi cười đón nhận, biết chưa? Lão giả nói.
Vô Ưu hiểu rồi! Cô bé khẽ mỉm cười, nhưng chợt, nụ cười lại biến mất, mặt lại tràn đầy ủy khuất: Nhưng con.
thật sự đói.
Vô Ưu sợ chết đói, sẽ không thấy được Tu Nhiễm ca ca nữa.
Ngươi!Rốt cuộc lão giả có chút tức giận, nhưng cuối cùng lại thở dài, đốt một đống lửa ở gần đó: Ở chỗ này sưởi ấm, không được đi bất cứ đâu, biết không?Vâng ạ! Cô bé đáp lời.
Nói xong, lão giả xoay người rời đi.
Ước chừng khoảng 15 phút đồng hồ sau, ông lão giữ chặt một con thỏ hoang trong tay, từ phương xa đi trở về.
Ngồi ở bên cạnh đống lửa, lão giả dùng dao găm đem thỏ hoang xử lý sạch sẽ, chợt đặt ở trên đống lửa nướng.
Không bao lâu, mùi thơm thỏ nướng tỏa ra thơm phức.
Bé gái nhìn chằm chằm con thỏ nướng toàn thân vàng óng, một lớp mỡ dày giòn tan kia, khóe miệng vậy mà có nước miếng trào ra.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn (vẫn đang trong hồi ức) Không có tiền đồ! Lão giả tiến lên, dùng tay lau sạch sẽ nước miếng nơi khóe miệng của cô bé.
Đợi một lát hẵng ăn, nóng lắm đấy! Thấy bé gái liền định đưa tay, lão giả mắng.
Ơ.
Cô bé bị ông lão trách mắng, chỉ có thể tiếp tục bồn chồn chờ đợi.
Ông ngoại, tại sao chúng ta lại không mang theo lương thực dự trữ chứ? Trong lúc chờ đợi, cô bé có chút ngây ngô nhìn về phía lão giả.
Nghe tiếng, lão giả nhìn chằm chằm cô: Đợi sau này con lớn lên, sẽ có lúc đối mặt tình huống sinh tồn nơi hoang dã.
Đến khi đó, nếu như trên người của con không mang theo lương thực dự trữ thì làm sao bây giờ? Chẳng lẽ con định ở đó chờ chết đói hay sao? Nếu như con có thể học được toàn bộ những kỹ xảo này, coi như đến lúc đó không có đồ ăn, không có nước uống, bất cứ loại tuyệt cảnh nào, con đều có thể ung dung đối mặt, biết chưa?Ông ngoại, Vô Ưu hiểu được rồi.
Cô bé thật giống như đã hiểu, gật đầu một cái.
Ăn đi.
Lão giả đưa nguyên con thỏ đã được nướng chín cho cô bé.
Ông ngoại, cả một ngày ngoại cũng chưa ăn gì, ông ngoại ăn đi! Cô bé nói.
Mau ăn, ta không đói bụng.
Dường như ông lão cũng không được kiên nhẫn cho lắm.
Nghe lão giả nói không đói bụng, cô bé nhìn chằm chằm con thỏ hoang, lần nữa nước miếng lại chảy ra.
Cô đem thỏ hoang đặt ở trước mũi ngửi một cái, chợt cắn một nhát.
Tất cả xương của con thỏ đều đã bị ông lão lấy ra, cô bé ăn rất là dễ dàng.
Ông ngoại, con ăn no rồi.
Chỉ chốc lát sau, cô bé nói với ông lão.
Ừ.
Ông lão nhìn con thỏ hoang còn dư lại gần nửa, yên lặng nhặt lên, từng miếng từng miếng một, ăn sạch toàn bộ.
Đêm khuya, trong sơn động.
Ngoài động, tuyết không lớn lắm, nhưng cũng không hề nhỏ.
Bên trong động, một đống lửa sáng ngời mà ấm áp.
Cô bé ngồi bên cạnh đống lửa, cũng không cảm thấy giá rét.
Ngay tại thời điểm cơn buồn ngủ của cô kéo đến, lại nghe thấy, thật giống như ở bên ngoài sơn động, phát ra tiếng kêu cứu yếu ớt, hơn nữa còn truyền tới tiếng sói tru vang vọng.
Gần như trong nháy mắt, bé gái liền tỉnh giấc.
Ông ngoại, thật giống như có người.
Nhìn ông lão nhắm chặt hai mắt, cô bé thận trọng nói.
Nhưng mà, lão giả cũng không có bất kỳ động tác gì, thật giống như đã ngủ thiếp đi.
Tiếng kêu cứu càng ngày càng rõ ràng, bé gái cuối cùng cũng lấy can đảm, từng bước từng bước một đi ra ngoài sơn động.
Cứu mạng.
Bên ngoài sơn động, một đứa bé trai thở hồng hộc, mặt đầy kinh hoàng, nơi khóe mắt còn đang chảy máu tươi, mơ hồ có thể thấy được một vết sẹo nhìn thấy mà giật mình, tựa hồ là thương tích do móng vuốt sắc bén gây ra.
Thằng bé nằm trên mặt đất, dùng cả tay chân, nhanh chóng di chuyển về phía sau.
Nhưng mà, chẳng qua là một đứa bé, làm sao có thể so sánh cùng tốc độ của dã thú?Cơ hồ chỉ trong khoảnh khắc, con sói hoang toàn thân trắng như tuyết, răng nanh dài sắc kia, gào thét nhào thẳng về phía thằng bé.
Sắc mặt thằng bé trắng bệch, tràn đầy tuyệt vọng, nhưng trong miệng vẫn theo bản năng kêu cứu mạng.
Bỗng nhiên trong lúc đó, một vệt ánh sáng hiện lên, nhiệt độ nóng bỏng phảng phất như làm cho băng tuyết tan chảy.
Trong tay bé gái nắm chặt thanh củi còn đang hừng hực cháy, một đường chạy tới bên cạnh thằng bé, huơ huơ nhành củi về phía con sói hoang.
Giờ phút này, khuôn mặt cô bé đầy khẩn trương, nhưng trong đầu lại hồi tưởng lại điều ông ngoại từng nói qua, sói sợ nhất chính là lửa.
Thằng bé kinh ngạc nhìn chăm chú cô bé chỉ lớn hơn mình một chút ở trước mặt này.
Cô bé này thật giống như từ trên trời hạ xuống.
Bóng lưng không sợ hãi kia, làm cho người ta mê đắm trong một cảm giác thật an toàn ấm áp.
Sói hoang nhìn chằm chằm cô bé, cái đuôi rũ thấp, trong đôi mắt thú tràn đầy hàn quang, cặp răng nanh đủ để xé rách hết thảy, làm cho người ta run rẩy sợ hãi.
Giờ phút này, sói hoang hướng về phía cô bé thấp giọng gào rú.
Ông ngoại, con sợ.
Gương mặt bé bỏng của cô bé đầy khẩn trương, bất ngờ nhìn về phía sơn động.
Thời khắc này, cô bé có chút hối hận, tại sao không đánh thức ông ngoại, mà lại một thân một mình chạy ra.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn (vẫn đang trong hồi ức) Cây đuốc trong tay cô bé, trước từng cơn gió rét thổi đến, thật giống như lúc nào cũng sẽ có thể bị dập tắt.
Bé gái huơ huơ cây đuốc, dần lui về phía sau, tới bên chỗ thằng bé, lúc này mới nhìn thấy bộ dáng của đứa bé trai.
Một đôi mắt to vô cùng linh động, da thịt trắng noãn, đáng tiếc, nơi khóe mắt lại bị cào rách.
Bất quá, cũng còn may không phạm đến mắt, lại cộng thêm khí trời giá rét, cũng không có gì nguy hiểm.
Chúng ta đi về phía sơn động đi, có ông ngoại ta ở đó.
Bé gái nói với bé trai.
Ta.
Ta đi không nổi rồi.
Đứa bé trai lắc đầu một cái, muốn giãy giụa đứng dậy, nhưng lại tốn công vô ích.
Cô bé lập tức ngồi xuống, một tay đỡ lấy cánh tay của thằng bé, một tay khác nắm lấy cây đuốc, không ngừng chĩa hướng về phía con sói hoang bất cứ lúc nào cũng có thể nhào tới kia.
Vô Ưu!Bỗng nhiên trong lúc đó, lão giả chậm rãi từ bên trong sơn động đi ra, hơi có chút không vui nhìn lấy cô bé.
Ông ngoại nhanh cứu tụi con!Nhìn thấy ông lão, thần sắc cô bé đầy kích động.
Lão giả cũng không nhiều lời, nhanh chân đi tới bên cạnh cô.
Thấy vậy, con sói hoang thấp giọng gào rú, nhào thẳng về phía lão giả.
Bốp!Chỉ thấy lão giả tung ra một cước, đá văng con sói ra ngoài mười mấy mét, ngã vật trên mặt đất, nằm im không một tiếng động.
Trở về!Lão giả dùng một tay ẵm lấy bé gái trong lồng ngực.
Ông ngoại, còn có hắn.
Cô bé chỉ chỉ về phía thằng bé trai.
Lão giả liếc thằng bé trai một cái, chợt cũng bế đứa bé lên, mang vào sơn động.
Ngươi tên là gì? Cô bé hỏi thằng bé.
Nghe tiếng, đứa con trai lắc đầu một cái.
Làm sao ngươi lại ở nơi này một mình vậy, cha và mẹ ngươi ở đâu? Cô bé tiếp tục hỏi.
Thằng bé trai chìm vào trong yên lặng, dường như cũng không muốn trả lời câu hỏi này.
Thưa ông.
cháu có thể ở cùng một chỗ với các người không ạ? Cháu không có nhà.
Hồi lâu sau, thằng bé trai vẫn luôn trầm mặc, bỗng nhiên nói.
Ông ngoại.
Cô bé nhìn ông lão chằm chằm, không ngừng đung đưa cánh tay của ông.
Chỉ chốc lát sau, lão giả nhắm hai mắt lại, lãnh đạm nói: Ừm.
Vào giờ phút này, Diệp Οản Οản nhìn thằng bé kia.
Thằng bé trai này.
chẳng lẽ chính là vị Hội trưởng đương nhiệm của Võ Đạo Liên Minh Công Hội?Một vết sẹo nơi khóe mắt kia, dường như đủ để chứng minh thân phận của hắn.
Diệp Οản Οản có chút khó tin, thì ra, chính mình và Hội trưởng đương nhiệm của Võ Đạo Liên Minh Công Hội, lại còn có thể ở cùng nhau như vậy.
Chỉ bất quá, Diệp Οản Οản cũng không cách nào hiểu được, nếu như đồng thời xuất hiện như vậy, sau khi đứa bé này trưởng thành, tại sao lại truy sát mình?Chuyện này, rốt cuộc đã có biến cố gì xảy ra?Nhưng mà, chạm tay vào được chân tướng, lại khiến cho đầu Diệp Οản Οản đau như muốn nứt ra.
Dường như đây là vấn đề của chính bản thân nàng, không nguyện ý muốn nhớ lại cái thứ gọi là chân tướng kia.
Cảnh tượng bỗng nhiên nhảy chuyển một cái.
Cô bé lớn lên thành thiếu nữ, đã là duyên dáng yêu kiều.
Độc Lập Châu, một nơi nào đó trong khu xóm nghèo.
Thiếu nữ cất bước ở trên đường, chợt lại bị va vào một phát.
Cách đó không xa, một đứa bé ăn mặc hơi có chút rách nát, hướng về thiếu nữ le lưỡi một cái, mắt trợn trắng, mặt đầy vẻ khiêu khích.
Bất quá chỉ chốc lát, cậu ta cũng đã chạy biến mất vô tung vô ảnh.
Thiếu nữ thần sắc lạnh lùng, đuổi theo đứa bé kia, đi tới một con đường mòn vắng vẻ.
Ta trộm được tiền của một người nữ nhân đần, ha ha ha!Cậu nhóc nhìn về phía một thằng bé trai khác dáng vẻ hơi có chút rụt rè xấu hổ ở bên cạnh, vừa nói vừa cười ha ha.
Bắc Đẩu.
Rất nguy hiểm.
Đứa bé kia sau một hồi yên lặng, mới mở miệng nói.
Sợ cái gì! Yên tâm đi, đi theo ta có thịt ăn.
Đáng tiếc thân thể mẹ ta không tốt, không thể mang ngươi về nhà.
Bất quá ngươi yên tâm, ta có một hớp canh để uống, thì ngươi sẽ có một miếng thịt để ăn.
Đứa bé vỗ ngực một cái.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn (vẫn đang trong hồi ức) Đứa bé bên người Bắc Đẩu, vô cùng xấu hổ, hướng về Bắc Đẩu quan sát mấy lần, chợt gật đầu một cái: Cảm ơn.
Phi, ngươi đây là đang làm nhục ta, có cái gì mà cần cảm ơn? Chúng ta là anh em, huynh đệ tốt, phải có nghĩa khí nha, ha ha ha!Bắc Đẩu cười to không dứt.
Bắc Đẩu, cha ngươi đâu?Đứa bé rụt rè yên lặng rất lâu, bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Vừa dứt tiếng, Bắc Đẩu một thân nhem nhuốc, lại rơi vào trong trầm mặc.
Hồi lâu sau, lúc này Bắc Đẩu mới lên tiếng nói: Mẹ ta nói, cha ta đã đi đến một nơi rất xa, phải cực kỳ lâu mới có thể trở về.
Vậy.
Ước chừng tới lúc nào? Bé trai rụt rè hỏi.
Ước chừng vào mùa đông.
Bắc Đẩu cười nói.
Bé trai rụt rè: .
Ha ha, ngươi ngốc sao? Cũng chỉ là lời lừa bịp gạt người mà thôi, cha ta hoặc là bỏ mẹ chạy theo tiểu tam, hoặc là tèo rồi.
Nhất định là mẹ ta không muốn khiến cho ta thương tâm mới nói như vậy.
Âm thanh Bắc Đẩu, pha lẫn chút cô đơn.
Đừng có dùng loại ánh mắt này nhìn ta, ngươi so với ta còn thảm hơn mà! Ta ít nhất còn có mẹ đấy, cha mẹ ngươi đều chết hết cả rồi, hic.
Bắc Đẩu nhìn chằm chằm đứa bé rụt rè kia.
Ừ.
Đứa bé rụt rè thấp giọng nói.
Thôi đừng nói những chuyện nhàm chán kia nữa, chúng ta tới nhìn một chút, xem nữ nhân ngu ngốc kia có bao nhiêu tiền!Bắc Đẩu mặt đầy kích động, dùng bàn tay nhỏ nhem nhuốc lấy ra một cái ví tiền.
Mẹ nó!Hai người nhìn chằm chằm những chồng tiền giấy căng phồng trong ví, cặp mắt sáng lên.
Cho ngươi này!Bắc Đẩu lấy ra hơn phân nửa, đưa cho đứa bé còn lại.
Không được.
Cái này là của ngươi, ta không thể nhận! Đứa bé rụt rè lắc đầu một cái.
Làm sao lại chơi trò đẩy đẩy đưa đưa khách sáo với ta? Cho ngươi ngươi cứ cầm, còn lại những thứ này, ta phải mua chút thuốc cho mẹ ta.
Mẹ ta gần đây luôn ho khan, ta mua rất nhiều thuốc cảm nhưng cũng thấy không đỡ hơn bao nhiêu.
Bắc Đẩu nói.
Hay là để dành cho dì chữa bệnh đi.
Đứa bé rụt rè nói.
Không có việc gì, ta lại đi trộm là được.
Kỹ thuật này ta là trùm, ngươi còn non lắm, ngươi lấy thêm một chút đi.
Bắc Đẩu cười nói.
Đứa bé rụt rè do dự rất lâu, cuối cùng hướng về Bắc Đẩu nói một tiếng cám ơn, nhưng cũng chỉ rút mấy tờ, còn lại, nói cái gì mà cũng không cần lấy thêm.
Cảm ơn.
Đứa bé rụt rè nhìn chằm chằm Bắc Đẩu.
Cám ơn cái rắm! Đợi sau này ngươi có tiền, nếu như ta không có tiền, cùng lắm ngươi cho ta mượn lại một chút.
Mặc dù ta sẽ không bảo đảm có trả hay không.
Bắc Đẩu suy nghĩ một chút, mở miệng nói.
Bắc Đẩu, cha ngươi họ gì.
? Bỗng nhiên, đứa bé rụt rè mở miệng hỏi.
Nghe câu hỏi này, Bắc Đẩu sững sờ cả người: Ta họ Bắc, cha ta chẳng lẽ họ Đông sao? Rõ ràng là cha ta cũng họ Bắc chứ còn gì nữa!Ồ.
Vậy thì ta nghĩ, có khả năng không phải cha ngươi bỏ đi theo tiểu tam rồi.
Nếu không, hẳn là ngươi sẽ có cùng họ với mẹ ngươi.
Đứa bé rụt rè phân tích.
Ừm, ngươi nói có đạo lý! Bắc Đẩu gật đầu liên tục: Vậy cha ta ông ấy.
đoán chừng là chết rồi! Đứa bé rụt rè dùng một ngữ điệu gần như khẳng định nói.
Giờ phút này, Bắc Đẩu mặt đầy mộng bức nhìn chằm chằm đứa bé trai rụt rè: Ta cảm thấy, hay là ngươi đem tiền trả lại cho ta đi!Đồ vật đã cho đi, làm sao lại còn đòi lại chứ!Còn không đợi đứa bé rụt rè mở miệng, một thanh âm dễ nghe từ phía sau lưng hai người vang lên.
Cơ hồ theo bản năng, Bắc Đẩu và đứa bé rụt rè đồng thời xoay người lại.
Một người thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, thần sắc lạnh lùng, không biết bắt đầu từ khi nào, đã đứng ở sau lưng hai người.
Á, nữ nhân ngốc!Sau khi nhìn thấy thiếu nữ, Bắc Đẩu sợ hết hồn, lập tức thối lui về phía sau.
Xem tiếp...Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
truyện tranh Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
truyện Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương truyện chữ
đọc truyện Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
yêu thần ký chap
truyenfull.vn
truyenfull.vip
truyenfull.vip
truyen.tangthuvien.vn/
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License