Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
Chapter
0210
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Một cặp nhẫn đại biểu cho quyền lực chí cao vô thượng, vậy mà sau khi thủ lĩnh của Tử Vong Hoa Hồng chết đi, lại chưa bao giờ được tìm ra trên người bất kỳ ai.
Kỷ Tu Nhiễm hơi nhíu mày.
Một cặp nhẫn kia, tại sao lại rơi vào trong tay của Vô Ưu?Điều duy nhất Kỷ Tu Nhiễm biết được, vẻn vẹn là thủ lĩnh đời trước của Tử Vong Hoa Hồng, có chút quan hệ với Nhiếp gia, coi như là bà con xa.
Lần chiến tranh đó, Nhiếp gia cũng lại đóng vai trò đại nghĩa diệt thân, tham dự hành động truy quét tiêu diệt Tử Vong Hoa Hồng.
Những thứ này, rốt cuộc có gì liên quan, đại biểu cho cái gì.
Kỷ Tu Nhiễm lẩm bẩm trong miệng, sắc mặt lại càng thêm tái nhợt.
Thấy vậy, thần sắc Hải Đường có chút nôn nóng: Tu Nhiễm, đừng suy nghĩ nữa, trước tiên hãy nghỉ ngơi một chút.
Thân thể người đàn ông này, căn bản đã bắt đầu không chịu nổi.
Có giấy bút sao?Kỷ Tu Nhiễm mở miệng hỏi.
Có thì có, nhưng Tu Nhiễm, thân thể của anh.
A Thần mặt đầy lo âu.
Không sao, lấy giấy bút cho tôi.
Kỷ Tu Nhiễm nói.
Nghe tiếng, A Thần thở dài.
Trong lòng của hắn hiểu được, chuyện Kỷ Tu Nhiễm đã quyết định, không một ai có thể thay đổi.
Bất đắc dĩ, A Thần chỉ có thể lấy giấy bút ra.
Người bí ẩn.
chiếc nhẫn, dòng chính.
Ba thứ này, rốt cuộc có gì liên quan?Kỷ Tu Nhiễm cầm bút, nhanh chóng viết hết thắc mắc này tới thắc mắc khác lên trên tờ giấy ố vàng.
Hiện nay, thứ có uy hiếp đối với Vô Ưu, một là Võ Đạo Liên Minh Công Hội, mà một bên khác, chính là dòng chính.
Nói chính xác, là người bí ẩn có thể tự do ra vào dòng chính kia.
Người bí ẩn có hứng thú đối với chiếc nhẫn trong tay Vô Ưu, cho nên, nàng mới sẽ gặp phải truy sát.
Giai đoạn hiện tại mà nói, uy hiếp lớn nhất, vẫn là gã đàn ông thần bí kia.
Võ Đạo Liên Minh Công Hội ở ngoài sáng, mà người bí ẩn, thì lại lẩn trong bóng tối.
Hắn giống như một con rắn độc, lạnh giá mà âm trầm.
Sau khi viết từng mối liên hệ lên trên giấy xong, sắc mặt Kỷ Tu Nhiễm, bỗng nhiên biến đổi.
Một chút chuyện cũ ngày xưa, lần lượt xuất hiện trong đầu và tim anh.
Chẳng lẽ sẽ là.
Chân mày Kỷ Tu Nhiễm nhíu chặt, trong mắt hiện ra vẻ đầy kinh ngạc.
Hải Đường nhìn chằm chằm Kỷ Tu Nhiễm, mới vừa muốn nói gì, lại phát hiện, Kỷ Tu Nhiễm đã đem tờ giấy ố vàng được viết chằng viết chịt kia, xé thành mảnh nhỏ.
Một giây kế tiếp, từ trong khóe miệng Kỷ Tu Nhiễm, trào ra một dòng máu tươi nhìn thấy mà giật mình.
Tu Nhiễm!Hải Đường một tay đỡ lấy Kỷ Tu Nhiễm.
Người đàn ông này, đang thiêu đốt tính mạng của mình.
Rốt cuộc vì cái gì, mà ngay cả mạng của chính mình anh ta cũng đều không để ý!Hải Đường, Kỷ Hoàng!Đúng vào lúc này, Lý đại sư xông vào, vội vàng nói: Một tên tiểu tử chưa ráo máu đầu gọi là Tư Hạ, mới vừa vào đây không lâu, chịu đựng không nổi việc mình bị giam trong tù, lại có thể bơi theo đường biển trốn chạy.
Cậu nói xem có trùng hợp hay không, ở trên đường hắn chạy trốn, lại có thể phát hiện ra kho tài nguyên của Võ Đạo Liên Minh Công Hội, bên trong có lượng lớn thuốc men!Có khả năng.
đã vô dụng.
Ánh mắt Hải Đường đầy phức tạp: Thân thể của Tu Nhiễm.
dựa vào thuốc, có lẽ.
đã không còn tác dụng.
Lý đại sư, hẳn là ông còn rõ ràng điểm này hơn cả tôi đi?Nghe Hải Đường nói vậy, thần sắc mọi người tại đây, nhanh chóng ảm đạm đi.
Quả thực, đúng như Hải Đường vừa nói, thật ra Kỷ Tu Nhiễm đã bị kháng thuốc, thân thể của anh đã bị hủy hoại quá nghiêm trọng.
Cho dù không bị kháng thuốc, thì tác dụng phụ của thuốc, cũng đã đủ để có thể lấy đi tính mạng của Kỷ Tu Nhiễm.
Kỷ Tu Nhiễm thở dốc từng hơi thật khó nhọc, chợt, một lần nữa cầm lấy giấy bút, viết xuống một số thứ gì đó.
Sau đó, anh gấp giấy lại, bỏ vào trong ngực.
Cảm ơn các vị những năm này đã bầu bạn.
Kỷ Tu Nhiễm nhìn về phía mọi người, trên mặt mang theo nụ cười như tắm gió xuân.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Trên hòn đảo hẻo lánh kia, mỗi ngày, sẽ có chuyên viên lái du thuyền đi mấy vòng, chuẩn bị thức ăn cho mọi người trên đảo.
Ở trong nhà tù ngăn cách với đời này, liên tục thời gian nửa tháng, Kỷ Hoàng một mình ở lại trong kho chứa tài nguyên do Tư Hạ phát hiện, chưa từng bước ra khỏi đó nửa bước.
Không một ai biết Kỷ Tu Nhiễm đang làm gì, chẳng qua chỉ có mình Hải Đường phụ trách đưa cơm hàng ngày cho Kỷ Tu Nhiễm.
Mấy ngày cuối cùng, A Thần tới cầu kiến, chỉ bất quá, Kỷ Tu Nhiễm lại không gặp bất luận một ai.
Bất đắc dĩ, A Thần chỉ có thể thở dài rời đi.
Một ngày này, trời trong nắng ấm, vạn dặm không mây, một cơn gió nhẹ thổi qua, tạo nên một cảm giác thoải mái không nói nên lời.
Két một tiếng, cửa kho hàng từ từ bị đẩy ra.
Kỷ Tu Nhiễm mặc một thân áo sơ mi trắng như tuyết, chậm rãi từ trong kho hàng đi ra.
Tu Nhiễm.
Hải Đường một mực canh giữ ở chỗ này, sau khi nhìn thấy Kỷ Tu Nhiễm xuất hiện, vội vàng tiến lại gần.
Vào giờ phút này, khóe môi Kỷ Tu Nhiễm nở một nụ cười nhàn nhạt, nhìn lấy Hải Đường, nhẹ giọng nói: Khí trời tốt, cùng tôi đi dạo một chút, có được không?Được.
Hải Đường gật đầu một cái, cùng Kỷ Tu Nhiễm đi sóng vai.
Dọc theo đường đi, Kỷ Tu Nhiễm yên lặng không nói.
Ở một bên, Hải Đường cũng không biết nên nói cái gì.
Hồi lâu sau, Kỷ Tu Nhiễm lấy ra từ trong ngực một chiếc hộp được bao bọc tỉ mỉ, cũng nhắn với Hải Đường, sau này, xin đem chiếc hộp này giao cho Nhiếp Vô Ưu.
Mãi đến lúc xế chiều, Hải Đường nhìn chằm chằm Kỷ Tu Nhiễm: Tu Nhiễm, gió lớn.
đi về trước đi.
Để cho tôi đi một mình đi, có thể không? Kỷ Tu Nhiễm nhìn Hải Đường, nở một nụ cười thật nhẹ.
Nghe câu này, Hải Đường không chút do dự lắc đầu một cái.
Với tình trạng hiện tại của Kỷ Tu Nhiễm, tốt nhất vẫn nên nghỉ ngơi thật nhiều.
Đi về trước đi.
Trong lúc nói chuyện, Kỷ Tu Nhiễm hướng về Hải Đường búng tay phát ra tiếng.
Theo âm thanh tiếng búng tay, Hải Đường như mê như muội, theo bản năng đi về hướng ngược lại.
Cô biết chính mình đã tính sai, người đàn ông này biết thuật thôi miên.
Đợi sau khi Hải Đường rời đi, Kỷ Tu Nhiễm chắp tay, đứng ở cạnh bờ biển, một đôi con ngươi đầy nhu hòa, nhẹ nhàng nhìn về phía đại dương mênh mông bát ngát.
Mọi người đều cho là, biển có màu xanh da trời, cũng không biết, màu sắc của biển, lại cũng là thiên biến vạn hóa.
Kỷ Tu Nhiễm lẩm bẩm trong miệng: Có lúc xanh đậm, đôi khi xanh biếc, có thể hơi vàng, có thể đỏ thẫm,.
Nhân sinh, làm sao lại không phải là như thế.
?Chàng trai đứng chắp tay, gió biển thổi tới làm vạt áo anh tung bay xào xạc.
Nhìn chằm chằm đại dương vô biên, thời khắc này, dáng người của anh, phảng phất như một hình ảnh cố định vĩnh hằng.
Hồi lâu sau, chàng trai ngồi trên mặt đất, thật giống như đang hưởng thụ một cảm giác thư thích khó có được sau cùng.
Không biết qua bao lâu, sóng biển vỗ nhẹ, chàng trai lại không biết đã đi nơi nào.
Đoạn đường sơn thủy, biết đi nơi nào.
Rạng rỡ xứ lạ, lĩnh hội tam phúLòng người khó lường, ấm lạnh tự ngẫmTrải qua vạn khổ, như không có gìNắng chiều về Tây, lại là hoàng hônPhong độ nhẹ nhàng, khói bụi không nhiễmThời gian không còn, sắp tới phần mộĐại thiên thế giới, cũng là hư vô.
Mới vừa trở lại trong đảo, Hải Đường đột nhiên thức tỉnh.
Cơ hồ trong nháy mắt, cô lần theo đường cũ quay lại.
Chỉ bất quá, lại cũng chưa từng nhìn thấy được bóng người của Kỷ Tu Nhiễm.
Tu Nhiễm.
Cô gái nắm chặt hai quả đấm, trong mắt tràn đầy vẻ phức tạp: Kỷ Tu Nhiễm.
Người đàn ông này, làm cho cô thán phục biết bao.
Trong lòng cô, anh là độc nhất vô nhị, không nhiễm một hạt bụi.
Nhưng mà, anh đã ở lại mãi trong bóng đêm, không thể rời đi.
Mà tại thời khắc cuối cùng, chàng trai thật giống như rời xa huyên náo, cũng sẽ không bao giờ còn bất kỳ ràng buộc nào.
Đã từng có lúc, anh chịu rất nhiều ràng buộc.
Hiện tại, những ràng buộc vướng bận này, sẽ không bao giờ có thể ràng buộc được anh nữa.
Người đàn ông này, thật giống như vĩnh viễn đứng giữa một màn sương.
Anh chưa từng vào giờ rời khỏi màn sương nọ, cũng như chưa từng đi vào bên trong sương mù.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Nửa tháng sauKhông Sợ MinhDiệp Οản Οản đem tập văn kiện nặng trịch trong tay quẳng sang một bên, trong mắt hiện ra từng tia lãnh ý.
Đã quá lâu, những người mất tích kia, phảng phất như thể bốc hơi khỏi thế gian, sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.
Không Sợ Minh cơ hồ phái ra nhân viên tình báo ưu tú nhất tiến hành điều tra trong bóng tối.
Nhưng đã nhiều ngày trôi qua, lại không hề có bất kỳ đầu mối nào.
Chiều hôm ấy, Diệp Οản Οản nhận được điện thoại của Tư Dạ Hàn.
Đảo nhỏ? Có ý gì?Thần sắc Diệp Οản Οản đầy nghi ngờ.
Tư Dạ Hàn nói qua điện thoại, A Tu La phát hiện ra một hòn đảo tại một hải vực ở cách Độc Lập Châu khá xa.
Loại hải đảo như này, ở đâu cũng có, Diệp Οản Οản cũng không cảm thấy có gì khác thường.
Bốn phía hải đảo, có người canh giữ.
Tư Dạ Hàn lên tiếng.
Tư Dạ Hàn vừa dứt tiếng, Diệp Οản Οản nhíu chặt lông mày.
Nếu như chẳng qua chỉ là hải đảo, vậy thì ngược lại không có gì ly kỳ.
Nhưng nếu như.
hải đảo lại có người phụ trách canh giữ, vậy thì nhất định là không tầm thường.
Có người phụ trách canh giữ.
Cho nên, ý của anh nói là, những người trước đó biến mất tại Độc Lập Châu, đều đã bị bắt lên hòn đảo kia sao? Diệp Οản Οản vội vàng hỏi.
Chưa chắc.
Đầu kia điện thoại, Tư Dạ Hàn trả lời.
Diệp Οản Οản trầm tư chốc lát.
Điều Tư Dạ Hàn nói cũng có đạo lý, cũng có thể một số tổ chức xem hải đảo kia thành nơi chứa tài nguyên, hoặc cũng có thể là đang khai thác gì đó.
Nhưng, bất kể như thế nào, trước hết cũng cần đến điều tra rõ.
Thật vất vả mới lần ra được một chút đầu mối hơi hơi có giá trị.
A Cửu, ở chỗ nào, anh nói cho em nghe một chút! Diệp Οản Οản nói.
Nhưng mà, Tư Dạ Hàn lại chìm vào trong yên lặng.
Nói chuyện đi! Diệp Οản Οản hơi nhíu mày.
Sau khi điều tra rõ, sẽ nói cho em biết.
Tư Dạ Hàn đáp.
Diệp Οản Οản: .
Trong lòng Diệp Οản Οản hiểu rõ, Tư Dạ Hàn đây là đang lo lắng nàng sẽ tự đặt mình vào trong nguy hiểm.
Nếu như hải đảo kia thật sự là nơi giam giữ, nhất định sẽ hung hiểm vạn phần.
Chỉ bất quá, Diệp Οản Οản lại cũng không hy vọng, Tư Dạ Hàn sẽ một mình ôm lấy hết thảy những thứ này.
Dù sao, ban đầu người muốn điều tra chính là nàng, cũng không phải là Tư Dạ Hàn.
Chỉ bất quá, với sự thấu hiểu về Tư Dạ Hàn của Diệp Οản Οản, e rằng nàng có truy hỏi như thế nào, Tư Dạ Hàn cũng sẽ không nhiều lời.
Vì vậy, Diệp Οản Οản cũng lười phí lời.
Đường Đường sao rồi, ở chung với anh đã quen thuộc chưa? Diệp Οản Οản hỏi.
Con nhớ em.
Tư Dạ Hàn đáp.
Còn không đợi Diệp Οản Οản nói tiếp, Tư Dạ Hàn lại nói: Anh cũng thế.
Diệp Οản Οản: .
Vì sao cảm thấy chỉ số nhạy cảm của anh trực tiếp tăng cao?Câu này chẳng lẽ là.
Đường Đường dạy cho anh nói sao? Diệp Οản Οản gãi đúng chỗ ngứa.
Tư Dạ Hàn: .
Sau một hồi yên lặng, Tư Dạ Hàn nói: Bên này có buổi họp, tối nay liên lạc.
Tư Dạ Hàn nói xong, liền vội vã cúp điện thoại.
Diệp Οản Οản đem điện thoại di động đặt lên bàn, chống cằm, chẳng lẽ bị mình đoán trúng, chột dạ?Hai cha con nhà này, dường như sống chung, cũng không tệ.
Nếu như vậy, Diệp Οản Οản liền hoàn toàn yên tâm.
Với tính cách của hai cha con nhà này, Diệp Οản Οản sợ rằng hai người một ngày nói với nhau không được mấy câu.
Không có giao lưu ngôn ngữ, vậy thì làm sao bồi dưỡng tình cảm.
?Đúng vào lúc này, điện thoại di động của Diệp Οản Οản lại lần nữa vang lên, là Đường Đường gọi video tới.
Lúc này, Diệp Οản Οản mở video lên.
Đường Đường mặc một bộ quần áo ngủ, ngồi ở đại sảnh, mà phía sau phòng khách, chính là phòng bếp.
Mà ở trong phòng bếp, một người đàn ông đang bận rộn.
Diệp Οản Οản mặt đầy kinh ngạc.
Tư Dạ Hàn lại có thể tự mình xuống bếp?Nàng không nhìn lầm chứ? Tư Dạ Hàn lại cũng xuống bếp!! Dường như nhìn kiểu nào cũng không thể liên hệ hai hình ảnh này lại với nhau được đi!Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Diệp Οản Οản theo bản năng xoa xoa cặp mắt, cuối cùng phát hiện, mình đúng là không nhìn lầm.
Không đúng.
Tư Dạ Hàn mới vừa rồi hình như có nói với mình, có một buổi họp sắp được tổ chức.
Đây là đang họp sao?Mẹ.
Sau khi Đường Đường nhìn thấy Diệp Οản Οản, cặp mắt liền sáng rực lên.
Đường Đường, ở cùng với cha bên kia, có khỏe không? Diệp Οản Οản nhìn Đường Đường chằm chằm, ý cười đầy mặt.
Nghe Diệp Οản Οản hỏi thăm, Đường Đường lại lắc đầu một cái: Đói.
Đói?Diệp Οản Οản mặt đầy mộng bức, cha ruột nhóc không phải là đang nấu cơm sao?Cha nấu cơm, khó ăn.
Đường Đường như là đọc được suy nghĩ trong lòng Diệp Οản Οản.
Diệp Οản Οản: .
Đường Đường ngoan ngoãn, kêu cha con đến đây.
Diệp Οản Οản nói.
Cha.
Đường Đường hô.
Sắp xong rồi! Tư Dạ Hàn lạnh nhạt lên tiếng.
Mẹ gọi cha! Đường Đường nói.
Đường Đường vừa dứt tiếng, Tư Dạ Hàn sững sờ cả người, theo bản năng nhìn về phía điện thoại di động của cậu bé.
Tư Dạ Hàn: .
Nhanh như vậy mà đã họp xong rồi hả?Diệp Οản Οản nhìn Tư Dạ Hàn mặc tạp dề, trong tay cầm xẻng cơm, cười ha ha.
Một thân này.
nhìn kiểu nào cũng thấy kỳ, càng nhìn càng thấy tức cười.
Mẹ, hôm nay cha không hề có buổi họp nào.
Đường Đường thuận miệng nói.
Ồ? Diệp Οản Οản như có điều suy nghĩ.
Tư Dạ Hàn: .
Đường Đường, ở chỗ cha ngoan ngoãn một chút, qua mấy ngày mẹ liền sang đó đón con, có được hay không? Diệp Οản Οản dời ánh mắt khỏi người Tư Dạ Hàn, rơi vào trên người Đường Đường.
Vâng ạ! Đường Đường gật đầu một cái: Mẹ, con đi ăn cơm.
Nói xong, cuộc gọi video kết thúc.
Sau khi cuộc điện thoại kết thúc, Tư Dạ Hàn nhìn Đường Đường chằm chằm, Đường Đường cũng nhìn về phía Tư Dạ Hàn.
Một lớn một nhỏ, bốn mắt nhìn nhau, mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Không Sợ MinhKhóe miệng Diệp Οản Οản khẽ nhếch lên.
Không hổ là con trai ruột của mình, coi như là cha ruột cũng chơi xỏ được, không tệ.
Giờ phút này, Diệp Οản Οản thậm chí có thể hình dung ra được tâm tư không cách nào nói rõ được kia của Tư Dạ Hàn.
Bảo Bảo do chính mình sinh ra, thật là đáng yêu quá đi mà!Phong tỷ, tỷ tìm đệ?Chỉ chốc lát sau, cái đầu to của Bắc Đẩu từ trong khe cửa ló vào, nhìn về phía Diệp Οản Οản.
Không sợ não bị kẹt cửa? Đi vào! Diệp Οản Οản cau mày nói.
Ồ! Nghe tiếng, Bắc Đẩu đẩy cửa chính phòng làm việc ra, một đường chậm rãi chạy tới.
Tôi hỏi cậu, những ngày gần đây, sự tình điều tra thế nào? Diệp Οản Οản mặt đầy nghiêm túc hỏi.
Ặc.
Phong tỷ, chuyện này, thật ra thì là thế này.
Thật ra thì không trách đệ được, Đại trưởng lão và Thất Tinh bọn họ, cũng không thể điều tra rõ ràng.
Đệ cảm thấy, dục tốc bất đạt, có gì từ từ tìm.
Nước này, cũng nên từ từ uống.
Bắc Đẩu nhìn Diệp Οản Οản, hơi có chút chột dạ báo cáo.
Cậu có tin tôi đem đầu cậu ngâm dưới nước hay không!? Diệp Οản Οản đe dọa.
Bắc Đẩu: Đừng mà Phong tỷ, đệ lập tức đi tìm, đệ sẽ ngựa không ngừng vó mà tìm.
Dù đệ có lật tung cả Độc Lập Châu, đệ cũng phải tìm ra bọn họ!Nghe tiếng, Diệp Οản Οản có chút bất đắc dĩ thở dài.
Người ta đều đã điều tra đến biển rồi, hắn ta vẫn đang còn tìm tại Độc Lập Châu.
Làm ăn kiểu này, con mịa nó, trăm năm hắn cũng làm không ra hồn!Ra biển, tìm hải đảo ở lân cận.
Diệp Οản Οản nói.
Diệp Οản Οản vừa dứt lời, Bắc Đẩu thoạt tiên là sững sờ, chợt vỗ đùi: Đúng vậy! Làm sao đệ lại không nghĩ ra chứ! Phụ cận có rất nhiều hải đảo, nói không chừng, những người mất tích đó, đều đang bị giam ở trên đảo!Bắc Đẩu nói xong, lập tức giơ ngón tay cái lên đưa về phía Diệp Οản Οản: Phong tỷ, tỷ thật sự là cao.
cao thâm đừng dò, xưa nay chưa từng có!Diệp Οản Οản mặt đầy mộng bức.
Caothâmđừngdò là cái quỷ gì.
? Chẳng lẽ không phải là cao thâm khó dò sao?Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Bắc Đẩu nhìn Diệp Οản Οản, mặt đầy vẻ bội phục.
Chỉ bất quá, trong sự bội phục này lại có thể thấy rõ ràng là.
là có yếu tố nịnh bợ trong đó.
Phong tỷ.
Trừ Không Sợ Minh chúng ta ra, đệ phát hiện, người của A Tu La, dường như cũng đang điều tra chuyện này!Chỉ chốc lát sau, Bắc Đẩu hướng về Diệp Οản Οản báo cáo.
Biết rồi.
Diệp Οản Οản gật đầu một cái.
Trời má, A Tu La người ta ngay cả vị trí hải đảo đều đã tra ra được, còn hắn lại chỉ mới biết người của A Tu La đang điều tra chuyện này.
Phong tỷ, thật ra thì đệ có một chủ ý tốt hơn!Bắc Đẩu mặt đầy thần bí: Phong tỷ, thật ra thì, chúng ta hoàn toàn có thể tìm người đi theo phía sau mông A Tu La.
Nếu như vậy, không phải chúng ta sẽ có thể tiết kiệm cả thời giờ và sức lực rồi sao?Nghe Bắc Đẩu nói như vậy, Diệp Οản Οản như có điều suy nghĩ.
Đề nghị của Bắc Đẩu, quả thực vẫn tính là không tệ.
Tư Dạ Hàn sợ nàng gặp nguy hiểm, cho nên cũng không chịu nói cho nàng biết tung tích của hòn đảo có người canh giữ kia.
Nếu như Không Sợ Minh bên này có người âm thầm đi theo nhóm điều tra của A Tu La, vậy thì tung tích hòn đảo kia, cũng không phải là bí mật gì nữa.
Đương nhiên, muốn bám đuôi A Tu La, cũng không phải dễ dàng như vậy.
Nếu để cho Bắc Đẩu đi theo, Diệp Οản Οản có thể thề với cái bóng đèn, cái thằng này trong vòng hai ngày, nhất định sẽ bị đội điều tra của A Tu La bắt tại chỗ.
Phong tỷ, tỷ cứ yên tâm 800 cái tâm đi! Chuyện này giao cho đệ, tuyệt đối không thành vấn đề.
Đệ sẽ phái người đi đường thủy, điều tra các đảo lân cận.
Mà chính bản thân đệ, siêu cấp kiện tướng trẻ tuổi nhất Không Sợ Minh, sẽ đích thân đi làm, tự mình đi theo dõi đội ngũ điều tra của A Tu La.
Đến lúc đó vô luận bên kia có tin tức gì, đối với chúng ta mà nói, đều là trăm lợi mà không có một hại, quá hoàn mỹ rồi! Bắc Đẩu mặt đầy kích động: Phong tỷ, đệ cũng coi như là một thiên tài đi?Diệp Οản Οản: .
Diệp Οản Οản hơi có chút nhức đầu, hai tay day huyệt thái dương một cái, nhìn chằm chằm Bắc Đẩu: Không cần đâu, cậu sẽ tự mình đi điều tra các đảo phụ cận.
Hể? Tại sao? Bắc Đẩu mặt đầy mộng bức.
Loại chuyện như theo dõi này.
hắn là chuyên gia đó nha!Tại sao? Diệp Οản Οản liếc Bắc Đẩu một cái: Tôi sợ đến lúc đó còn phải đi A Tu La chuộc cậu ra.
Bắc Đẩu: .
Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Bắc Đẩu, Diệp Οản Οản không chút do dự cự tuyệt mấy lần.
Cuối cùng, Bắc Đẩu chỉ có thể mất hết ý chí, dẫn người đi điều tra đường thủy.
Mà sự tình theo dõi đội điều tra của A Tu La các loại, Diệp Οản Οản liền giao cho Đại trưởng lão và Thất Tinh hai người.
Ở trong Không Sợ Minh, Đại trưởng lão học rộng tài cao, Thất Tinh có tính cách trầm ổn nội liễm.
Để hai người này làm việc cùng nhau, Diệp Οản Οản có chút yên tâm, hẳn là sẽ không xuất hiện vấn đề gì quá lớn.
Tranh thủ mấy ngày nay, Diệp Οản Οản trở về Nhiếp gia một chuyến.
Nhiếp chủ mẫu và gia chủ bất ngờ truy hỏi tin tức của Đường Đường, mà Diệp Οản Οản cũng chỉ có thể tùy cơ ứng biến.
Nàng nói với hai người, Đường Đường còn đang đi học, gần đây trường học tương đối nhiều bài tập.
Bất quá cũng còn may, Nhiếp gia chủ và chủ mẫu cũng không truy hỏi quá nhiều, dường như cũng không nảy sinh nghi ngờ gì.
Mà vào hai ngày sau, Nhiếp Linh Lung mới quay trở về Nhiếp gia, hơn nữa ở ngay trước mặt Nhiếp chủ mẫu và gia chủ, hướng về phía Diệp Οản Οản nói câu xin lỗi có vẻ vô cùng chân thành.
Tỷ tỷ, thật có lỗi! Nếu như không phải là tôi bị kẻ giả mạo đó lừa gạt.
cô cũng không cần chịu nhiều ủy khuất như vậy.
Đều là tôi không tốt, để cho tỷ tỷ chịu khổ.
Đại sảnh Nhiếp gia, Nhiếp Linh Lung nhìn về phía Diệp Οản Οản, mặt đầy vẻ ưu sầu.
Nghe lời nói này, Diệp Οản Οản khẽ mỉm cười: Nhắc lại làm gì, cô cũng là bị người khác che mắt.
Dù sao, cô cũng không được thông minh đến mức vừa nhìn cái liền phân biệt được thật giả, đúng không?Nghe Diệp Οản Οản nói, trong mắt Nhiếp Linh Lung tràn đầy vẻ lạnh lùng, nhưng ngoài miệng lại đáp: Tỷ tỷ nói phải!Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Khóe miệng Diệp Οản Οản khẽ nhếch lên, trong đôi mắt tràn đầy ý cười.
Con hàng Nhiếp Linh Lung này, rốt cuộc có mục đích gì, Diệp Οản Οản cũng không biết rõ.
Nhưng bất kể như thế nào, nếu nó đã muốn chơi, thì mình liền chiều theo nó, chơi tới cùng là được.
Bây giờ, Nhiếp gia này sẽ không bao giờ lại là do Nhiếp Linh Lung và thứ hàng giả đó một tay che trời, mà là Diệp Οản Οản chiếm hết quyền chủ động.
Chỉ bất quá, ở giai đoạn hiện tại mà nói, cũng không đến nỗi phải cạn tàu ráo máng đối với ả ta.
Diệp Οản Οản chỉ muốn nhìn một chút, Nhiếp Linh Lung tiềm phục tại Nhiếp gia, rốt cuộc có mục đích gì, định làm những gì?Linh Lung, quả thật là con phải nói xin lỗi Vô Ưu tỷ của con!Nhiếp chủ mẫu nhìn về phía Nhiếp Linh Lung, mở miệng nói.
Vâng, thưa mẹ, trong lòng con hiểu được, nếu như không phải là vì con, tỷ tỷ cũng sẽ không phải chịu nhiều ủy khuất như thế!Nhiếp Linh Lung hơi có chút bất đắc dĩ thở dài: Chỉ đành đổ thừa cho kỹ thuật diễn xuất của con hàng giả đó quá tốt! Hơn nữa vì giả mạo tỷ tỷ, đã chuẩn bị đủ công phu, con cũng rất khó lòng đoán được.
Nghe Nhiếp Linh Lung nói, Nhiếp gia chủ và chủ mẫu hướng về Nhiếp Linh Lung quan sát thêm vài lần.
Thật ra thì, ngược lại cũng không thể chỉ trách mỗi Nhiếp Linh Lung.
Là cha mẹ, không phải là bọn họ cũng đồng dạng không thể phát hiện ra thân phận của hàng giả kia sao?Linh Lung, thật sự là ngươi nhận lầm sao?Nhiếp gia chủ có thâm ý khác nhìn về phía Nhiếp Linh Lung.
Nhiếp gia chủ vừa dứt tiếng, Nhiếp Linh Lung vô cùng khẳng định gật đầu một cái, mở miệng nói: Cha.
Con khốn hàng giả đó, ẩn núp thực sự quá tốt.
Hơn nữa, cha mẹ cũng không thể nhận ra đấy thôi!Nhiếp gia chủ và Nhiếp chủ mẫu hai người hai mắt nhìn nhau một cái.
Câu này thật đúng là khiến cho bọn họ không còn lời nào để nói.
Cha, mẹ!Giờ phút này, Diệp Οản Οản nhìn về phía Nhiếp gia chủ và chủ mẫu, khẽ mỉm cười, mở miệng nói: Linh Lung muội muội cũng là bị người khác che đậy.
Bất kể như thế nào, cô ấy cũng là vì muốn mau sớm tìm ra được con.
Nhiếp gia chủ và chủ mẫu nhìn Diệp Οản Οản một cái, cũng không nói thêm gì.
Việc Nhiếp Linh Lung nhận sai với Nhiếp Vô Ưu kiểu này, còn cần phải cẩn thận điều tra một phen.
Tỷ tỷ, vô cùng xin lỗi! Nhiếp Linh Lung nhìn về phía Diệp Οản Οản, nói.
Ồ, nói làm gì! Giữa hai chị em chúng ta với nhau, cần gì phải nói xin lỗi.
Diệp Οản Οản nhẹ giọng cười nói.
Sau khi rời khỏi Nhiếp gia, Diệp Οản Οản liền trở lại Không Sợ Minh.
Minh chủ, ngài tìm tôi?Tam trưởng lão đi vào phòng làm việc, nhìn về phía Diệp Οản Οản.
Diệp Οản Οản cẩn trọng nhìn Tam trưởng lão, nói: Tôi muốn ông theo dõi một người.
Minh chủ, mời nói.
Tam trưởng lão gật đầu liên tục.
Nhiếp Linh Lung.
Khóe miệng Diệp Οản Οản hơi hơi dương lên.
Nhiếp Linh Lung.
Thần sắc Tam trưởng lão hơi có chút cổ quái: Minh chủ.
Cô nàng Nhiếp Linh Lung đó, không phải là em gái của ngài sao? Theo dõi cô ta làm cái gì?Quan hệ giữa Nhiếp Vô Ưu và Nhiếp Linh Lung, Độc Lập Châu có ai mà không biết.
Bây giờ, bọn họ đã biết được, thân phận chân chính của Minh chủ nhà mình chính là Nhiếp Vô Ưu của Nhiếp gia, có quan hệ tỷ muội với Nhiếp Linh Lung.
Điểm này, ông không cần hỏi nhiều, nhưng phải nhớ kỹ, bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày Nhiếp Linh Lung đi qua những địa phương nào, gặp người nào, ông đều phải nắm rõ, không được bỏ sót bất kỳ thứ gì! Diệp Οản Οản nghiêm mặt căn dặn.
Xin minh chủ yên tâm, chuyện này giao cho thuộc hạ, sẽ không có chút sơ hở nào.
Tam trưởng lão gật đầu đáp ứng.
Tam trưởng lão vừa định xoay người rời đi, Diệp Οản Οản đã gọi ông ta trở lại.
Nhiếp Linh Lung chỉ sợ không hề đơn giản như mặt ngoài, ông cũng phải cẩn thận vạn phần.
Muôn ngàn lần không thể bị cô ta phát hiện.
Có một điểm, ông nhất định phải nhớ kỹ.
Nếu như, ông bị Nhiếp Linh Lung phát hiện, đừng để ý đến bất kỳ điều gì, 36 kế, chuồn là thượng sách!Diệp Οản Οản đặc biệt dặn dò.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Căn cứ theo sự quan sát của Diệp Οản Οản, Nhiếp Linh Lung tuyệt đối không đơn giản giống như vẻ bề ngoài.
Nếu như, cô ta chỉ dựa vào một con hàng giả kia, đã muốn lật đổ Nhiếp gia, căn bản là nằm mơ giữa ban ngày.
Trừ phi.
Thực lực bản thân Nhiếp Linh Lung vững vàng, chính là khả năng đầu tiên.
Thứ hai, sau lưng của Nhiếp Linh Lung, tuyệt đối có người!Khả năng thứ ba, cũng là khả năng mà Diệp Οản Οản không hy vọng xảy ra nhất.
Thực lực bản thân Nhiếp Linh Lung vững vàng, sau lưng lại có người.
Minh chủ đang lo lắng chuyện gì?Tam trưởng lão nhìn Diệp Οản Οản, hơi có chút không hiểu.
Nghe tiếng, Diệp Οản Οản yên lặng chốc lát.
Có lẽ là nàng suy nghĩ nhiều rồi! Luôn cảm thấy, lần điều tra theo dõi Nhiếp Linh Lung này, cũng không phải là một nhiệm vụ đơn giản.
Thậm chí, sẽ có nguy hiểm đến tính mạng.
Diệp Οản Οản căn dặn như vậy, cũng là hy vọng Tam trưởng lão có thể làm việc với một thái độ vô cùng cẩn thận, ngàn vạn lần đừng nên thiếu cảnh giác.
Tóm lại ông nhớ kỹ một câu, nếu như phát hiện có bất kỳ kẻ nào có thể uy hiếp đến mình, lập tức bỏ qua nhiệm vụ lần này! Diệp Οản Οản mặt đầy nghiêm túc.
Tam trưởng lão khẽ mỉm cười.
Minh chủ nhà mình sợ là đã coi thường ông ta rồi! Chẳng qua chỉ là theo dõi một con đàn bà mà thôi, làm sao sẽ có thể có cái gì có thể uy hiếp được tính mạng của mình chứ!Minh chủ yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ làm việc cẩn thận, tuyệt sẽ không xuất hiện sơ suất.
Sau khi Tam trưởng lão hướng về Diệp Οản Οản nói xong, đầu cũng không ngoảnh lại, xoay người rời khỏi phòng làm việc.
Tam trưởng lão mới vừa rời đi, Nhiếp Vô Danh đã cà lơ phất phơ đi vào.
Em gái bảo bối của anh, đang làm gì vậy?Nhiếp Vô Danh không coi ai ra gì, ngồi ở trên ghế sa lon, thuận tay cầm lên một trái táo trong dĩa trái cây.
Lúc này, Diệp Οản Οản liếc Nhiếp Vô Danh một cái.
Cái tên này tới Không Sợ Minh, chắc chắn không có chuyện gì tốt.
Em còn muốn tìm anh tính sổ đây, chính anh lại chạy tới cửa.
Diệp Οản Οản tức giận nói: Ngày hôm qua, anh tới Không Sợ Minh, dùng danh nghĩa của em, dám để cho Không Sợ Minh thuê một tiểu đội của anh, anh có ý gì?Không Sợ Minh thiếu hụt nhân lực sao?Em gái, em nhìn lại lời nói này của mình mà xem! Nhiệm vụ ngày hôm qua Không Sợ Minh chấp hành, nguy hiểm biết bao nhiêu! Không Sợ Minh là của em gái, mà anh là anh ruột của em, khẳng định là anh phải chiếu cố em nhiều hơn đó nha! Anh nói cho em biết, đội ngũ mà Không Sợ Minh thuê, là một trong những đội ngũ tốt nhất trong tay anh đấy! Nhiếp Vô Danh vội vàng nói.
Diệp Οản Οản: .
Con mịa nó, tốt thì tốt, chủ yếu.
tiền thuê cũng nhiều nốt!Không Sợ Minh đã rất lâu không đi bảo kê, hiện tại.
trong tay cũng rất túng quẫn.
Anh đến tìm em, là cha mẹ nhắn em trở về sao? Diệp Οản Οản hiếu kỳ hỏi.
Nghe tiếng, Nhiếp Vô Danh lắc đầu một cái, mở miệng nói: Em gái, gần đây không phải là em đang tìm những người mất tích kia sao? Anh thấy Không Sợ Minh tìm thời gian dài như vậy cũng không lần ra đầu mối gì, không bằng.
thuê tiểu đội của anh đi! Tiểu đội của anh, anh có thể thề với trời, tuyệt đối rất ổn!Nghe Nhiếp Vô Danh nói một hồi, Diệp Οản Οản suýt chút nữa sặc nguyên ngụm nước vào mặt hắn.
Cái tên này, thật sự nghèo như vậy sao.
Trước còn nghe nói, Nhiếp Vô Danh dẫn theo Nhất Chi Hoa và Thần Hư Đạo Nhân, đầy bá đạo chiếm đoạt của A Tu La cả một khoản lớn.
Diệp Οản Οản mới vừa muốn cự tuyệt, nhưng con ngươi lại hơi chuyển một cái, trên mặt bỗng nhiên nở ra một nụ cười: Chuyện tìm người, cũng không nhọc anh trai quan tâm.
Chỉ bất quá, em bên này thật đúng là có việc cần.
Diệp Οản Οản vừa dứt tiếng, Nhiếp Vô Danh liền ực một phát ăn sạch trái táo, sau đó vội vàng nói: Em xem đi, anh đã nói rồi mà! Em gái có chuyện gì, nhất định phải nói cùng với ca ca! Anh là anh ruột của em, nào có anh ruột không yêu thương em gái mình? Em nói mau, rốt cuộc có chuyện gì, chúng ta thương lượng!Diệp Οản Οản: .
Anh con mịa nó, chính là muốn kiếm tiền!Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Khoé miệng Diệp Οản Οản khẽ nhếch lên, nở một nụ cười vô hình như có như không: Thật ra thì, rất đơn giản.
Em muốn theo dõi một người.
Người của anh, dùng được sao? Có thể sẽ hơi có chút nguy hiểm.
Con bà nó, theo dõi, bọn anh rất chuyên nghiệp! Mặc kệ em cần theo dõi người, hay là quỷ.
thậm chí là yêu ma, bọn anh cũng có thể làm! Nhiếp Vô Danh gật đầu liên tục, trong nháy mắt ngồi thẳng người, nhìn sơ qua cũng có bộ dáng của một ông chủ.
Không cần các người theo dõi yêu ma quỷ quái gì.
Giúp em.
đi theo Nhiếp Linh Lung.
Hàn quang trong mắt Diệp Οản Οản chợt lóe lên.
Được à nha, cho dù là ai cũng không thành vấn đề, yên tâm! Nhiếp Vô Danh gật đầu liên tục.
Nhưng mà bỗng nhiên trong lúc đó, Nhiếp Vô Danh chợt hơi sững sờ, mặt đầy mộng bức: Cái gì? Theo dõi Nhiếp Linh Lung?Không sai.
Diệp Οản Οản gật đầu một cái.
Anh nói này Vô Ưu, em không bị sao chứ, theo Nhiếp Linh Lung để làm gì? Nhiếp Vô Danh cảm thấy khó hiểu.
Ca ca, thật ra thì em đã sớm muốn nói với anh rồi.
Diệp Οản Οản nhìn Nhiếp Vô Danh chằm chằm: Con hàng giả đó, thật ra thì là do Nhiếp Linh Lung tìm đến.
Diệp Οản Οản vừa dứt tiếng, Nhiếp Vô Danh sững người tại chỗ, khó lòng tin nổi: Kẻ giả mạo kia là do Nhiếp Linh Lung tìm đến? Con bà nó! Em gái, rốt cuộc là thật hay giả? Nhiếp Linh Lung chính là do em năm đó đòi sống đòi chết dẫn vào Nhiếp gia! Hiện tại nó lại đi hại ngược lại em sao?Diệp Οản Οản khẽ nhíu mày.
Thật ra thì, nàng cũng không biết chính mình năm đó trúng phải gió gì, tại sao lại muốn dẫn Nhiếp Linh Lung trở về Nhiếp gia? Chẳng lẽ vẻn vẹn chẳng qua là vì thấy cô ta đáng thương?Chỉ bất quá, đoạn ký ức liên quan tới vấn đề này, trước mắt Diệp Οản Οản vẫn chưa thể khôi phục lại.
Anh tin em, hay là tin Nhiếp Linh Lung? Diệp Οản Οản nhìn chằm chằm Nhiếp Vô Danh.
Nói nhảm! Nhiếp Vô Danh bỗng nhiên đứng phắt dậy: Em là em gái ruột của anh, Nhiếp Linh Lung là cái thá gì!Diệp Οản Οản vỗ tay phát ra tiếng: Vậy thì tốt rồi!Mẹ nó! Anh đã sớm nói Nhiếp Linh Lung kia không phải là thứ gì tốt, ăn cây táo, rào cây sung! Lại có thể tìm một thứ hàng giả giả mạo em, còn làm ra vẻ vô tội như thế, ngay cả anh đều bị ả ta lừa gạt! Tức chết anh rồi! Nhiếp Vô Danh nổi trận lôi đình: Không được, anh nuốt không trôi cục tức này!Mắt thấy Nhiếp Vô Danh tỏ vẻ như muốn rời đi, Diệp Οản Οản chỉ cảm thấy đầu đều to như cái đấu rồi.
Trước đó không nguyện ý nói cho Nhiếp Vô Danh, cũng chính là vì Diệp Οản Οản sợ cái tính tình nóng nảy này của anh ta.
Đứng lại cho em!Diệp Οản Οản lập tức tiến lên, ngăn Nhiếp Vô Danh lại.
Thấy vậy, Nhiếp Vô Danh hỏi: Vô Ưu, làm sao em lại cản trở anh? Từ lúc nào em lại biến thành Bồ Tát sống rồi vậy hả? Nhiếp Linh Lung đứng ở trên đầu em.
Mấy chữ cuối cùng, Nhiếp Vô Danh còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, đã bị một ánh mắt trợn trừng của Diệp Οản Οản ép nuốt ngược trở về.
Một đứa được em nhận nuôi, cho vào Nhiếp gia, không biết báo ơn thì coi như xong đi, lại còn đối xử với em như vậy, vậy mà em đều nhịn được sao? Em là Bồ Tát à? Hay để anh đây quỳ xuống, dâng cho em nén hương? Nhiếp Vô Danh hướng về Diệp Οản Οản, hơi có chút tức giận càu nhàu.
Diệp Οản Οản nhìn Nhiếp Vô Danh có chút nóng giận ở trước mặt này, không khỏi cảm thấy, vị ca ca ruột này của mình, còn rất biết bao che.
Nhiếp lão bản, đi đi thôi, đi đánh chết cô ta đi! Xem ra, đối với đơn hàng này, anh không có hứng thú gì rồi.
Diệp Οản Οản thở dài.
Nhiếp Vô Danh: .
Đi đi chứ! Diệp Οản Οản liếc mắt nhìn Nhiếp Vô Danh cứ đứng đực mặt tại chỗ.
Suy tính kỹ một chút, vẫn là nên nghe lời em.
trước tiên bàn chuyện làm ăn đi!Nhiếp Vô Danh vô cùng nghiêm túc ngồi ở trên ghế sa lon.
Em cần nhân viên tình báo tốt nhất bên anh, điều tra nhất cử nhất động của Nhiếp Linh Lung giúp em.
Nhưng không thể để cho cô ta phát hiện.
Diệp Οản Οản mặt đầy nghiêm nghị.
Chẳng hiểu tại sao, Tam trưởng lão bên kia, Diệp Οản Οản luôn cảm thấy tâm thần có chút bất an.
Tuy chỉ là trực giác, nhưng Diệp Οản Οản cũng không dám đi đánh cược.
Nàng luôn cảm thấy, Tam trưởng lão, thời điểm đang điều tra Nhiếp Linh Lung, sẽ chết.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Trước mắt, mặc dù Tam trưởng lão đối với Diệp Οản Οản nói gì nghe nấy, nhưng khuyết điểm của bản thân lại rất khó sửa đổi, quá mức tự đại.
Tam trưởng lão tuyệt đối sẽ không đem Nhiếp Linh Lung để ở trong mắt.
Đây rất có thể sẽ là một cái hố khiến cho ông ta rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Thật ra thì, không chỉ riêng Tam trưởng lão, người của cả Không Sợ Minh, có ai mà không phải là loại cuồng vọng tự đại?Nhưng người của Nhiếp Vô Danh thì lại khác.
Diệp Οản Οản đã từng tiếp xúc cùng với đoàn đội lính đánh thuê của Nhiếp Vô Danh.
Bọn họ là đoàn đội chân chính, mỗi một người đều có phân công cực kỳ rõ ràng.
Mặc dù nhân số mỗi tiểu đội không nhiều, nhưng là tinh anh trong tinh anh.
Tổ hợp lại với nhau, là một chỉnh thể với thực lực cường đại khiến cho người ta run rẩy sợ hãi.
Chỉ cần cấp đủ chi phí cho lính đánh thuê, bọn họ sẽ mang đến cho khách hàng của mình cảm giác an toàn xưa nay chưa từng có.
Ngược lại, nếu như tiền thuê không đủ, vậy thì, chỉ sợ cũng không quá dễ nói rồi.
Yên tâm đi em gái! Bất quá.
em gái ngoan, đội ngũ lính đánh thuê dưới tay anh thật nhiều.
À.
ờ.
giá cả cũng rất bất đồng.
Em có thể trả được bao nhiêu? Nhiếp Vô Danh hiếu kỳ hỏi.
Số này!Diệp Οản Οản đưa ra một ngón tay.
Một trăm?Nhiếp Vô Danh mặt đầy mộng bức: Một.
một trăm đồng tiền.
? Còn không đủ để ăn cơm đấy!Diệp Οản Οản lắc đầu một cái.
Một ngàn? Một ngàn cũng không đủ mà!Diệp Οản Οản híp mắt: Tiếp tục đoán.
10 ngàn.
? Vậy, quá miễn cưỡng rồi đi.
Nhiếp Vô Danh gật đầu một cái.
Em cho anh 100 lần 10 ngàn.
Diệp Οản Οản nói.
10.
10 triệu? Cặp mắt Nhiếp Vô Danh sáng rực.
Diệp Οản Οản: .
100 lần 10 ngàn là 10 triệu?Một triệu! Diệp Οản Οản tức giận.
Nhiếp Vô Danh năm đó từng thề độc, muốn dẫn dắt lính đánh thuê Độc Lập Châu, dùng giá tiền thấp nhất làm nhiệm vụ tốt nhất.
Cho anh ta một triệu, đã coi như là số tiền lớn, lại còn muốn 10 triệu? Tại sao anh ta không đi cướp đoạt luôn đi?Một triệu, được, vậy cũng được rồi! Nhiếp Vô Danh gật đầu liên tục: Em gái, em yên tâm đi, anh sẽ điều đoàn đội tốt nhất trong tay anh cho em.
Em đừng nhìn anh, số tiền này cũng không rơi vào trong túi anh, đều là của bọn họ.
Anh chỉ lấy 15% phí môi giới mà thôi.
Anh, bảo người của anh cẩn thận một chút.
Còn nữa, trông chừng Tam trưởng lão Không Sợ Minh bên em, đừng để cho ông ta gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào.
Em luôn cảm thấy, Nhiếp Linh Lung sẽ không đơn giản như vậy.
Diệp Οản Οản hơi nhíu mày.
Em gái, em yên tâm, anh biết phải làm sao.
Anh trai em thứ khác không được, nhưng loại chuyện này, anh của em là thiên tài.
Nhiếp Vô Danh nói xong, lập tức gọi điện thoại cho đoàn đội thủ hạ: A lô.
Tôi nhận một đơn làm ăn lớn.
Các cậu mời cơm.
chờ tôi đến nói tường tận!Nhìn theo bóng lưng Nhiếp Vô Danh rời đi, Diệp Οản Οản bất đắc dĩ thở dài.
Bọn họ rốt cuộc có coi Nhiếp Linh Lung ra gì hay không vậy?Thật ra thì, lần này thuê đoàn đội của Nhiếp Vô Danh, cũng như mua bảo hiểm.
Một triệu, quá đáng giá!Nếu như Tam trưởng lão điều tra không ra, còn có đoàn đội Nhiếp Vô Danh.
Mà nếu như Tam trưởng lão có bất kỳ nguy hiểm nào, đoàn đội Nhiếp Vô Danh cũng có thể nhanh chóng điều động.
Một mũi tên hạ hai con chim.
Làm xong hết thảy các thứ này, Diệp Οản Οản ở trong phòng làm việc nghỉ ngơi chốc lát.
Chính mình bây giờ đã khôi phục lại thân phận của Nhiếp Vô Ưu, là thời điểm đi đến học viện Xích Diễm ngửa bài.
Năm đó, mình là siêu cấp thiên tài của học viện Xích Diễm, lại còn là huấn luyện viên ma quỷ, truyền kỳ của Xích Diễm.
Điểm cống hiến trên người, chắc chắn sẽ không ít.
Chi bằng dùng thân phận của Nhiếp Vô Ưu, đi xem một chút chính mình rốt cuộc có bao nhiêu điểm cống hiến vinh dự, sau đó.
để cho viện trưởng thôi miên cho mình một lần nữa.
Thật ra thì, Diệp Οản Οản rất tò mò, tại sao mình lại muốn dẫn Nhiếp Linh Lung trở về Nhiếp gia? Còn nữa, từng ly từng tí của Nhiếp Vô Ưu mình, đã đến thời điểm khôi phục.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Lúc đêm khuya, ngoại vi Độc Lập Châu, một nơi yên tĩnh nào đó.
Lão giả mặc một bộ đồ đen, như u linh trong đêm tối, tốc độ cực nhanh, phảng phất như đang lướt đi trên đất bằng.
Rất nhanh, thân hình của lão giả hơi ngừng lại, ánh mắt hướng về nữ nhân ở xa xa quan sát.
Tam trưởng lão nhìn Nhiếp Linh Lung chằm chằm, trên khắp khuôn mặt là thần sắc lạnh lẽo băng giá.
Quả thực ông cảm thấy rất kỳ quái, vì sao minh chủ lại để cho ông theo dõi một nữ nhân như vậy? Thậm chí.
nữ nhân này sẽ uy hiếp được sự an toàn của mình? Căn bản chính là nằm mơ giữa ban ngày, không thực tế!Tập trung một chút, giữ khoảng cách, không nên để cho mục tiêu phát hiện.
Lúc này, Tam trưởng lão mở miệng nói, bên mép là bộ đàm.
Tam trưởng lão, nữ nhân này đi ra khỏi phạm vi của Độc Lập Châu rồi, còn phải tiếp tục theo sao?Rất nhanh, trong bộ đàm truyền tới tiếng người.
Nghe câu hỏi này, Tam trưởng lão yên lặng một lát, sau đó chậm rãi nói: Mục tiêu có phát hiện các ngươi không?Tuyệt đối không có!Được, vậy thì tiếp tục theo dõi.
Tam trưởng lão lạnh lùng nói.
Nhưng mà.
Tam trưởng lão, phía trước là khu vực bên ngoài Độc Lập Châu.
Nếu như phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, người của chúng ta căn bản đuổi không kịp! Có nên trước tiên báo lại cho minh chủ một tiếng, nghe xem ý tứ của minh chủ là gì!?Chê cười.
Tam trưởng lão lạnh lùng nói: Chút chuyện nhỏ này, còn cần đi làm phiền minh chủ nghỉ ngơi sao?Được rồi, nghe Tam trưởng lão.
Nói xong, thân hình của mấy người này, trong nháy mắt biến mất.
Tam trưởng lão cũng tăng tốc độ đuổi theo.
Ước chừng nửa giờ sau.
Tới rồi?Một người đàn ông mang khăn che mặt xuất hiện ở chỗ này.
Đại nhân, Nhiếp gia có khả năng đã không cách nào khống chế được.
Bất quá cũng còn đỡ, con hàng giả đó bị tên ngu xuẩn Nhiếp Vô Danh kia tung một chưởng vỗ chết.
Nếu không, rất có thể tôi sẽ bại lộ.
Nhưng mà.
coi như là vậy, Nhiếp gia chủ và chủ mẫu, hiện tại hẳn là cũng đang hoài nghi tôi.
Ngày sau, có thể sẽ cẩn trọng đề phòng.
Nhiếp Linh Lung nhìn người đàn ông thần bí, lên tiếng nói.
Ha.
Người đàn ông quấn khăn che mặt cười khẽ một tiếng: Nhiếp gia bên kia, thất bại thì thất bại, căn bản cũng không sao.
Bây giờ, Nhiếp Vô Ưu ở tại Nhiếp gia, mà trên người của cô ta, có một cặp nhẫn.
Nhiệm vụ của cô bây giờ, chính là phải đoạt cặp nhẫn đó mang về.
Vâng, tôi hiểu rồi! Nhiếp Linh Lung khẽ vuốt cằm.
Đúng rồi.
Nhiếp Vô Danh có chút vướng chân vướng tay.
Đại nhân, hay là chúng ta đem Nhiếp Vô Danh trừ khử đi! Nhiếp gia không đủ nhân thủ, có thể tùy tiện chiếm cứ.
Nhiếp Linh Lung lại nói.
Nghe Nhiếp Linh Lung đề xuất, người đàn ông thần bí nọ lâm vào trong trầm mặc: Được, nếu như có cơ hội, liền diệt trừ Nhiếp Vô Danh.
Nhưng phải nhớ, không nên trực tiếp động thủ với hắn.
Loại người như vậy, biện pháp giết chết hắn, có rất nhiều.
Hiểu rồi!Nhiếp Linh Lung nói xong, xoay người liền định rời đi.
Chậm đã! Bỗng nhiên, người đàn ông che mặt thần bí lên tiếng.
Đại nhân?Nhiếp Linh Lung nhìn về phía hắn ta.
Linh Lung, cô bị người khác theo dõi lâu như vậy, cũng không phát hiện sao?Người che mặt thần bí nói.
Khóe miệng Nhiếp Linh Lung khẽ nhếch lên: Đã sớm phát hiện, chẳng qua chỉ là mấy con ruồi mà thôi.
Vốn tôi dự định ra mắt đại nhân xong, sau đó mới xử lý.
Ừm, cẩn thận một chút!Người đàn ông thần bí nói xong, xoay người rời đi, nhanh chóng biến mất ở trong màn đêm đen kịt.
Vào giờ phút này, chỉ còn lại một mình Nhiếp Linh Lung.
Nhiếp Linh Lung mặt không cảm xúc hướng về chung quanh quan sát: Sao vậy, Nhiếp Vô Ưu phái các ngươi tới chịu chết sao?Nhiếp Linh Lung vừa dứt tiếng, hàn quang trong mắt Tam trưởng lão liền lóe lên.
Nữ nhân này, vậy mà có thể đã sớm phát hiện ra bọn họ! Thậm chí không chút tị hiềm nào, ngược lại thật đúng là tự tin!Tam trưởng lão, chúng ta bại lộ rồi, hiện tại như thế nào?
Xem tiếp...Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
truyện tranh Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
truyện Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương truyện chữ
đọc truyện Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
yêu thần ký chap
truyenfull.vn
truyenfull.vip
truyenfull.vip
truyen.tangthuvien.vn/
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License