con-mat-ao-thi

Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

vn Diệp Οản Οản hướng về Nhiếp gia chủ và Nhiếp chủ mẫu quan sát, phát hiện hai người quả thực tức giận không hề nhẹ.

Nhất là sau khi biết được Đường Đường là con trai ruột của nàng và Tu La Chủ, liền nổi nóng không thôi.

Tạm thời không nói đến danh tiếng của A Tu La tại Độc Lập Châu như thế nào, chỉ riêng việc hôm nay Tu La Chủ dẫn người bao vây Nhiếp gia, hơn nữa khẩu xuất cuồng ngôn, đã đủ khiến cho Nhiếp chủ mẫu và gia chủ hai người không xuống thang được.

Diệp Οản Οản có chút bất đắc dĩ, anh chàng Tư Dạ Hàn này thật là một cây gân cứng! Mặc dù có chuyện gì đi nữa, chẳng lẽ không thể gọi điện thoại hỏi mình trước hay sao? Ít nhất trước tiên phải làm rõ ràng mọi chuyện đã chứ!Chỉ bất quá, vào giờ phút này, nói gì nữa đều đã muộn.

Việc đã đến nước này, cũng không có thuốc hối hận để uống, chỉ có thể suy nghĩ một chút xem dùng phương pháp gì để sửa chữa mà thôi.

Nhưng bây giờ nhìn lại, cha mẹ đang bực bội, chỉ sợ nói gì hiệu quả cũng không cao.

Hơn nữa, với sự nhạy cảm của Tư Dạ Hàn, vẫn là nên để cho anh ít nói chuyện thì hơn.

Trước mắt, Tư Dạ Hàn đứng ở đại sảnh yên lặng không nói tiếng nào, Nhiếp gia chủ và chủ mẫu cũng không thèm để ý đến anh.

Trong lúc nhất thời, bầu không khí có chút lúng túng.

Anh đi về trước đi!Hồi lâu sau, Diệp Οản Οản mở miệng nói với Tư Dạ Hàn.

Tư Dạ Hàn ăn nói quá kiệm lời, vậy thì không cần nóng vội, trước hết để cho cha mẹ yên tĩnh một chút đã.

Đúng, để cho hắn đi về trước đi! Nhiếp gia chủ mở miệng nói.

Nghe câu này, Tư Dạ Hàn quay người nhìn về phía Diệp Οản Οản, chợt lại hướng về Đường Đường quan sát, dường như cũng không quá nguyện ý cứ như vậy rời đi.

Thấy vậy, Diệp Οản Οản nháy mắt cho Tư Dạ Hàn.

Gây ra họa lớn như vậy, sự phẫn nộ của Nhiếp gia nào sẽ dễ dàng tiêu tan! Tư Dạ Hàn ở lại chỗ này không đi, chỉ sẽ hoàn toàn phản tác dụng, làm cho Nhiếp gia chủ và chủ mẫu càng thêm không vui.

Hôm nay đã đắc tội nhiều, ngày khác tới cửa nhận lỗi.

Tư Dạ Hàn hướng về Nhiếp gia chủ và chủ mẫu nói, chợt liền định rời đi.

Chờ một chút!Thấy Tư Dạ Hàn muốn đi, Nhiếp chủ mẫu bỗng nhiên lên tiếng.

Lúc này, Tư Dạ Hàn dừng lại, nhìn về phía Nhiếp chủ mẫu.

Trước tiên nói cho rõ ràng, cậu và con gái Vô Ưu của tôi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nhiếp chủ mẫu hỏi Tư Dạ Hàn.

Tư Dạ Hàn: .

Lúc này, ánh mắt Tư Dạ Hàn rơi vào trên người Diệp Οản Οản.

Loại câu hỏi này, anh cũng không biết phải trả lời như thế nào.

Mẹ.

Loại chuyện này, đến lúc đó con sẽ nói cho mẹ nghe.

Diệp Οản Οản vội vàng nói.

Mẹ đang hỏi Tu La Chủ! Nhiếp chủ mẫu nói.

Nhiếp chủ mẫu.

Tư Dạ Hàn nhìn về phía bà, đem chuyện năm đó kể đại khái lại một lần.

 Sau khi biết được ngọn nguồn, Nhiếp chủ mẫu nhìn Diệp Οản Οản một cái, chợt liền để cho Tư Dạ Hàn rời khỏi Nhiếp gia trước.

Chờ sau khi Tư Dạ Hàn đi rồi, lúc này Nhiếp chủ mẫu mới nhìn về phía Diệp Οản Οản, chân mày nhíu chặt, nói: Vô Ưu, hẳn là con biết hắn có thân phận gì? Thứ người như vậy thủ đoạn độc ác, không chuyện ác nào không làm, con nói mẹ và cha con làm sao có thể yên tâm đem con và Đường Đường giao cho hắn?Diệp Οản Οản: .

Quả thực, đối với người ngoài mà nói, tác phong làm việc của Tu La Chủ, không tính là bình thường.

Nhưng đó cũng chỉ là đối với người ngoài mà thôi.

Trước mắt, cha mẹ còn chưa hiểu được Tư Dạ Hàn nên có chút băn khoăn, thật sự là rất bình thường.

Nếu như đổi vị trí để suy nghĩ, Diệp Οản Οản nếu như là mẹ mình, cũng sẽ đồng dạng có loại băn khoăn này.

Mẹ yên tâm đi, con biết phải nên làm như thế nào! Diệp Οản Οản hướng về Nhiếp chủ mẫu cười nói.

Bất kể như thế nào, trước tiên trấn an cha mẹ đã! Công tác vuốt lông này, còn có rất nhiều cơ hội.

Sau khi Tư Dạ Hàn trở lại trụ sở chính A Tu La, lập tức bấm điện thoại cho Diệp Οản Οản, dường như muốn tìm biện pháp chữa cháy.

Nhưng hiện tại, chỉ có thể chờ cơ hội.

Dù sao, hiểu lầm lần này, quả thực có chút lớn.

Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

vn Ngày thứ ba, trụ sở chính A Tu La có một vị khách không mời mà đến.

Khương Viêm tiến vào phòng làm việc, nhìn về phía Tư Dạ Hàn: Chủ thượng, cái ông thần Nhiếp Vô Danh đó lại tới rồi.

Còn mang theo một đám người, giống như là thổ phỉ!! Thấy cái gì đáng tiền liền lấy cái đó, ngay cả những hàng hóa chúng ta mới mua đều đã dọn sạch đi rồi.

Nghe báo cáo này, Tư Dạ Hàn mặt không cảm xúc, đem tài liệu trên bàn khép lại, chậm rãi đứng dậy: Dẫn ta đi! Vâng.

Khương Viêm cười lạnh một tiếng.

Hắn cũng không tin, chủ thượng đích thân tới, Nhiếp Vô Danh còn có thể càn rỡ như vậy!Chỉ chốc lát sau, Khương Viêm dẫn theo Tư Dạ Hàn, đi tới kho hàng A Tu La.

Chung quanh kho hàng, thành viên tinh anh A Tu La đã vây kín, nhìn Nhất Chi Hoa và Ngoại Quốc Dời Gạch khiêng hàng hóa trong kho giống như thể đang dọn nhà mình, mặt đầy tức giận.

Chỉ bất quá, mọi người lại không dám ngăn cản.

Đám này lại là thủ hạ của cậu ruột thiếu chủ A Tu La bọn họ đấy!Nhưng.

cho dù là cậu ruột, vậy cũng quá đáng rồi đi! Nào có chuyện dọn sạch sẽ đồ trong kho hàng của người khác như vậy?Cái quỷ gì!Các ngươi bỏ xuống cho ta!Khương Viêm đứng ở cạnh kho hàng, thấy Nhiếp Vô Danh lại có thể đang gom hàng hóa bọn họ sắp sửa lấy đi giao dịch cùng tổ chức khác, nhất thời giận đến nảy lửa, hét lớn một tiếng.

Nhưng mà, đám người Nhiếp Vô Danh thật giống như căn bản không hề nghe thấy, đắm chìm trong thế giới của mình, tự mình khiêng đồ, cả đám nhìn có vẻ cực kỳ thông thạo.

Lần này phát tài rồi.

.

Chủ thượng, ngài xem bọn họ, đây nào phải là người của Nhiếp gia, đây rõ ràng chính là một đám thổ phỉ! Khương Viêm giận không chỗ phát tiết.

Đám này, thật con mịa nó so với A Tu La còn đen tối hơn!Không Sợ Minh so với đoàn đội của Nhiếp Vô Danh này, vậy đơn giản là không đáng chú ý.

Không Sợ Minh cướp hàng hóa, ít nhất còn phải đi cướp.

Đoàn đội Nhiếp Vô Danh này lại xem là chuyện đương nhiên, cứ y như là đang chuyển nhà của mình vậy.

Tức nhất là, lại còn trắng trợn chuyển đồ ở ngay trước mặt bọn họ!Dừng tay, ở ngay trước mặt Tu La Chủ, cướp kho hàng của chúng ta?Giờ phút này, Khương Viêm hướng về đám người Nhiếp Vô Danh chửi vang.

Nghe câu này, Nhiếp Vô Danh bỗng nhiên xoay người lại, nhìn về phía Khương Viêm, mặt không đổi sắc: Cướp? Ta khuân đồ của em rể ta, có liên quan gì tới các ngươi!Đúng vậy, đội trưởng chúng ta chính là cậu ruột của Đường Đường, Tu La Chủ lại là cha ruột Đường Đường, dời ít đồ thì đã thế nào? Có vấn đề sao!? Thần Hư Đạo Nhân gật đầu liên tục phụ họa.

Chủ thượng.

Khương Viêm nhìn về phía nam nhân bên cạnh.

Thế nào, có vấn đề sao em rể? Nhiếp Vô Danh hướng về Tư Dạ Hàn hỏi.

Một tiếng em rể này của Nhiếp Vô Danh, lại khiến cho con ngươi Tư Dạ Hàn khẽ nhúc nhích, chậm rãi mở miệng đáp: Để cho bọn họ dời.

Hể?Khương Viêm mặt đầy mộng bức.

Những gì đám người Nhiếp Vô Danh đang dời, chính là hàng hóa họ sắp sửa dùng để giao dịch cùng các thế lực khác.

Chủ thượng lại có thể cứ như vậy, để mặc cho bọn họ mang đi?Được rồi em rể, đợi tôi dẫn Đường Đường tới chơi với cậu mấy ngày nhé! Sau khi Nhiếp Vô Danh ngồi lên xe, hướng về Tư Dạ Hàn vẫy vẫy tay.

 Hắn thật sẽ dẫn thiếu chủ tới?Mặt Khương Viêm đầy vẻ hoài nghi.

Đối với việc này, Tư Dạ Hàn cũng không nhiều lời, xoay người rời đi.

Nhiếp gia.

Diệp Οản Οản nhìn Đường Đường, con ngươi khẽ đảo một vòng, nói: Đường Đường, con có muốn gặp mặt cha con hay không?Cha?Đường Đường như có điều suy nghĩ, lập tức đáp: Cũng được.

Diệp Οản Οản: .

Quả nhiên là con ruột Tư Dạ Hàn, tuyệt đối không hề sai!Như vậy, con nói với ông bà ngoại là đi học.

Ngàn vạn lần chớ có lỡ miệng, biết không? Diệp Οản Οản dặn đi dặn lại với Đường Đường.

Vâng.

Vậy, mẹ dẫn con đi tìm cha, có được hay không? Diệp Οản Οản cười nói.

Vâng ạ! Đường Đường gật đầu.

Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

vn Xế chiều hôm đó, Diệp Οản Οản nói dối dẫn Đường Đường đi học, nhưng trên thực tế lại là để cho Nhiếp Vô Danh đem Đường Đường đưa đến trụ sở chính A Tu La.

Nhiếp gia chủ và chủ mẫu bên kia, có thể dùng Đường Đường coi như điểm đột phá.

Nếu như Đường Đường và Tư Dạ Hàn sống chung tương đối tốt, đến lúc đó, tin rằng hai ông bà cũng sẽ không nhẫn tâm để cho cha con chia lìa.

Đương nhiên, Nhiếp chủ mẫu và gia chủ, quả thực không làm chủ cho nàng được.

Chỉ bất quá, dù sao vẫn phải xoa dịu, dỗ dành hai cụ nhà một chút.

Người một nhà sống sao cho hòa thuận, như vậy vẫn là hay hơn.

Sau khi quyết định, Diệp Οản Οản liền chia nhau hành động cùng Đường Đường.

Một người đi đến chỗ Tư Dạ Hàn, một người ở lại trong nhà trấn an hai ông bà lão.

Trụ sở chính A Tu La.

Khương Viêm ném vũ khí ở một bên, ngồi xổm trong góc tường, duy trì tư thế này suốt cả một ngày.

Bắt đầu từ khi nhìn thấy tờ giấy giám định thân nhân kia, thế giới quan và tín niệm của hắn cũng đã hoàn toàn sụp đổ.

Lâm Khuyết nhìn bộ dáng hắn tự kỷ như vậy, tỏ vẻ anhđâyđãsớmbiết, đi tới bên cạnh, đầy đồng tình mà vỗ bả vai của cậu ta một cái, Này, Tiểu Hồng Hồng, tôi đã nói chưa? Đều đã từng nhắc nhở cậu rồi, bảo cậu không nên đắc tội với nha đầu kia! Lần này thì hay rồi, đem phu nhân tương lai của chủ thượng triệt để đắc tội.

Chỉ cần nha đầu kia tùy tiện chém gió một câu ở trước mặt chủ thượng, cậu nói xem sau này cậu còn lăn lộn kiểu gì giờ?Khương Viêm nhất thời ngẩng đầu lên: Đừng có nói bừa! Chủ thượng nhất định không phải là cái loại người hoa mắt ù tai này!Chân mày Lâm Khuyết cau lại: Ồ? Cậu chắc chắn chứ? Cậu nhìn vào mắt tôi, lặp lại lần nữa?Khương Viêm: .

Một câu hỏi ngược lại mang ý vị sâu xa này, nhất thời làm cho Khương Viêm giống như một quả bóng bay bị xì hơi.

Hắn cũng.

không biết nữa.

Đúng lúc này, có hộ vệ tới thông báo, Nhiếp Vô Danh lại lần nữa đến chơi.

Khương Viêm vừa nghe thấy Nhiếp Vô Danh đã tới rồi, nhất thời như hít thuốc lắc, lập tức chạy như bay ra ngoài.

Ngươi làm sao lại đến? Kho hàng ta đã dùng mấy chục loại khóa đặc chế để khóa chặt, ngươi đừng mong mở ra được!Khương Viêm nhìn Nhiếp Vô Danh chằm chằm, tức tới toàn thân phát run.

Hắn thề với trời, chính mình cũng không muốn gặp lại cái tên hám tiền một cách kỳ lạ đến từ Nhiếp gia này.

Mù à?Nhiếp Vô Danh liếc mắt nhìn sang Đường Đường ở bên cạnh một cái: Không nhìn thấy là ta đến đưa Đường Đường cho em rể ta sao?Thiếu chủ?Thời khắc này, trải qua sự nhắc nhở của Nhiếp Vô Danh, rốt cuộc Khương Viêm cũng nhìn thấy Đường Đường ở bên cạnh.

Mới vừa rồi, Khương Viêm thấy Nhiếp Vô Danh đến, giận không có chỗ phát tiết, nói chung cũng không chú ý tới gì khác.

Đúng là thiếu chủ.

 Nhìn thấy Đường Đường, Khương Viêm mặt đầy kinh ngạc.

Không ngờ, cái tên này lại thật sự mang theo thiếu chủ tới đây!Trước đó, Khương Viêm cho rằng Nhiếp Vô Danh chẳng qua chỉ thuận miệng nói bừa mà thôi.

Sắc mặt Khương Viêm lúc này mới hơi hơi đẹp mắt lại một chút.

Ít nhất cái tên Nhiếp Vô Danh này, nói lời vẫn khá đáng tin cậy.

Nhớ kỹ! Nói với em rể ta, đứa nhỏ này ở nhà bị ta làm hư rồi.

Cậu ta làm cha không thể nuông chiều, nên đánh thì phải đánh! Nhiếp Vô Danh căn dặn.

Nhiếp Vô Danh vừa dứt tiếng, ánh mắt lạnh như băng của Đường Đường liền rơi vào trên người ôngcậuyêudấu của mình.

Khóe miệng Khương Viêm hơi co giật, đây thật sự là cậu ruột sao.

Sợ rằng, Nhiếp Vô Danh đưa Đường Đường tới đây, cũng không phải là vì để cho cha con gặp nhau, mà là.

để cho chủ thượng giáo dục thiếu chủ đi!?Ngươi thật là không có tiền đồ, còn dùng khóa đặc chế để khóa kho hàng lại.

Nói với em rể ta, lần trước coi như là bồi thường cho nhiều năm hi sinh cực khổ của ta, còn phải chuẩn bị thêm lễ vật đám hỏi đó nha!Nhiếp Vô Danh chép chép miệng nói.

Còn không đợi Khương Viêm nói tiếp, ở bên dưới ánh mắt uy hiếp của Đường Đường, Nhiếp Vô Danh cười hô hố, xoay người rời đi, trong nháy mắt liền mất tăm mất tích.

Vào giờ phút này, trước cửa trụ sở chính cũng chỉ còn lại có mình Đường Đường và Khương Viêm, và cả một đám thủ vệ A Tu La.

Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

vn Khương Viêm nhìn mình chằm chằm cậu con trai đột nhiên chui ra này của chủ thượng, hít sâu một hơi, để cho mình trấn định lại, khẽ mỉm cười nói: Thiếu chủ, chủ thượng đang bận phê duyệt tài liệu, công việc còn chưa làm xong.

Ngài đói không, chi bằng trước tiên tôi dẫn thiếu chủ đi ăn một chút gì đó, đợi chủ thượng làm xong việc.

Mặc dù, đến nay hắn cũng còn chưa thể nào tiếp nhận được sự thật yêu nữ kia chấm mút chủ thượng nhà mình, nhưng mà, đối mặt với chủ thượng phiên bản thu nhỏ này, hắn vẫn không tự chủ được mà tỏ ra cung kính.

Hiện tại, dẫn ta đi gặp cha ta!Đường Đường mặt không chút thay đổi nói.

Khương Viêm: .

Không phải hắn vừa nói chủ thượng đang bận rộn sao?Thiếu chủ, phụ thân ngài, ông ấy.

Khương Viêm vẫn còn chưa kịp nói xong, chân mày Đường Đường đã khẽ nhíu lại một chút: Cần ta nói lần thứ hai sao?Khương Viêm: .

Khương Viêm có thể khẳng định, cái vị thiếu chủ Nhiếp gia này, tuyệt đối là con trai ruột của chủ thượng không chạy đi đường nào.

Từ cách nói chuyện cho đến thần thái, hoàn toàn chính là bản sao của chủ thượng nhà mình!Vậy.

Được rồi.

Bất đắc dĩ, Khương Viêm chỉ có thể dẫn theo Đường Đường hướng về phía phòng làm việc của Tu La Chủ mà đi.

Nửa đường, Khương Viêm nhìn chằm chằm Đường Đường: Thiếu chủ, con đường này không dễ đi, hay là để tôi cõng cậu đi?Không cần! Đường Đường lắc đầu.

Vậy.

Hay là để tôi dắt cậu đi nhé? Khương Viêm tiếp tục cười nói.

Khương Viêm vừa nói câu sau, Đường Đường đã lườm Khương Viêm một cái.

Trên mặt tuy là không hề có bất kỳ biến hóa nào, nhưng trong cặp con ngươi đen nhánh kia, lại tràn đầy vẻ ghét bỏ không che giấu chút nào.

Khương Viêm khóc không ra nước mắt.

Trẻ con ngày nay, đều không cần người lớn dắt đi rồi sao? Lại còn bị thiếu chủ coi thường.

Rất nhanh, Khương Viêm dẫn Đường Đường đi tới trước cửa phòng làm việc của Tu La Chủ.

Khương Viêm gõ cửa một cái.

Chỉ bất quá, bên trong phòng làm việc cũng không hề có bất kỳ phản hồi nào.

Chủ thượng, là thiếu chủ đến rồi!Khương Viêm giải thích.

Khương Viêm vừa dứt tiếng, ước chừng mấy giây sau, cửa phòng lúc này liền lập tức được mở ra.

Một người đàn ông đứng ở trước cửa, một đôi mắt rơi vào trên người Đường Đường.

Cơ hồ trong cùng một lúc, hai cha con này bốn mắt nhìn nhau, nhưng trầm mặc rất lâu lại không một người nào lên tiếng trước.

Khương Viêm đứng ở một bên hơi có chút lúng túng.

Hình thức sống chung của hai cha con nhà này, có phải là có chút kỳ quái rồi hay không?Vào.

Tư Dạ Hàn nắm bàn tay nhỏ của Đường Đường, dẫn Đường Đường vào thư phòng.

Khương Viêm đi theo sau lưng Tư Dạ Hàn, vốn định thừa dịp lần này báo cáo một ít công việc.

Nhưng còn chưa kịp tiến vào phòng làm việc, đã nghe thấy ầm một tiếng, cửa chính đã bị đóng sập lại một cách đầy phũ phàng.

Bên trong phòng làm việc, Đường Đường ngồi ở một bên, mà Tư Dạ Hàn lại vẫn như cũ ngồi phê duyệt tài liệu.

Mẹ con đâu? Tư Dạ Hàn vừa phê duyệt tài liệu, vừa mở miệng hỏi, mắt không chớp nhìn chăm chú tài liệu trong tay.

Trong nhà! Đường Đường nhìn về phía Tư Dạ Hàn, đáp.

Ừm.

Tư Dạ Hàn nói xong, tiếp tục công việc.

Đói không?Một lát sau, Tư Dạ Hàn lên tiếng lần nữa.

Ăn rồi.

Đường Đường trả lời.

Sau đó, hai cha con họ lại lần nữa lâm vào trong trầm mặc quỷ dị.

Sau khi Tư Dạ Hàn phê duyệt xong tài liệu, đã là đêm khuya.

Trong lúc đó, Tư Dạ Hàn đã để cho Khương Viêm mang đến một chút thức ăn.

Mệt không?Tư Dạ Hàn thả chiếc bút trong tay ở trên bàn đọc sách, nhìn về phía Đường Đường hỏi.

Tạm tạm.

Đường Đường đáp.

Đi nghỉ ngơi.

Tư Dạ Hàn đứng dậy, lại lần nữa dắt tay nhỏ của Đường Đường, dẫn theo cậu bé đi ra bên ngoài thư phòng.

Ước chừng một phút đồng hồ sau, Tư Dạ Hàn dẫn theo Đường Đường đi tới phòng ngủ.

Biết tắm rửa sao?Tư Dạ Hàn hỏi.

Biết.

Đường Đường gật đầu một cái, xoay người đi vào phòng tắm.

Tư Dạ Hàn: Không phải là không biết sao?Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

vn Lúc ở Hoa quốc, đều là Oản Oản giúp cậu nhóc tắm.

Đường Đường mặt không cảm xúc, nghiêng đầu qua nói: Hiện tại đã biết.

Tư Dạ Hàn: .

 Tư Dạ Hàn cũng không nói gì, đem bàn chải đánh răng và khăn lông đặt ở phía trước bồn rửa mặt chải tóc.

Một lát sau, Tư Dạ Hàn mở tủ quần áo ra.

Nếu như Diệp Οản Οản có ở chỗ này, nhất định sẽ kinh ngạc nói không ra lời.

Trong tủ treo quần áo của Tư Dạ Hàn, vậy mà toàn bộ lại có thể đều là quần áo trẻ con, thậm chí còn có một vài món đồ chơi!Tư Dạ Hàn yên lặng lấy ra một bộ đồ ngủ, đặt ở trước giường.

Qua đây!Tư Dạ Hàn đứng ở cạnh bồn rửa mặt, hướng về Đường Đường nói.

Nghe tiếng, Đường Đường cũng không do dự, đi tới bên cạnh Tư Dạ Hàn.

Rất nhanh, Tư Dạ Hàn lấy máy sấy tóc ra, bật chế độ gió nhẹ, nhẹ nhàng giúp Đường Đường sấy khô tóc.

Cha, cha có biết dùng máy sấy tóc hay không?!Đường Đường hơi nhíu mày.

Tại sao hơi nóng trong máy sấy tóc, đều thổi lên trên mặt của nhóc vậy hả?Lần đầu tiên.

Tư Dạ Hàn mặt không cảm xúc.

Vậy bình thường cha sấy khô tóc bằng cách nào? Đường Đường hỏi.

Nhưng mà, Tư Dạ Hàn cũng không trả lời câu hỏi này.

Sau khi miễn cưỡng sấy khô tóc của Đường Đường xong, mới dẫn Đường Đường đi về phía phòng ngủ.

Không bao lâu, Tư Dạ Hàn cầm quần áo ngủ trên giường lên, đưa cho Đường Đường.

Biết mặc không? Tư Dạ Hàn hỏi.

Không thích! Nhìn chằm chằm bộ quần áo ngủ có phần đáng yêu trên tay cha mình, Đường Đường khẽ nhíu mày, mặt đầy vẻ ghét bỏ.

Lúc này, Tư Dạ Hàn liếc mắt nhìn bộ đồ ngủ trong tay, khẽ nhíu mày.

Rõ ràng là anh dựa theo sở thích trước đây của cậu nhóc mà lấy đồ cho bé.

Lúc ở Hoa quốc, Oản Oản mặc cho nhóc loại quần áo ngủ này, nhóc đều rất thích.

Còn không đợi Đường Đường tiếp tục nói gì, Tư Dạ Hàn xoay người đi tới cạnh tủ quần áo, mở cửa tủ ra.

Chọn.

Tư Dạ Hàn lạnh lùng nói.

Quá cao, không nhìn thấy.

Đường Đường đáp.

Tư Dạ Hàn yên lặng tại chỗ trong chốc lát, sau đó, ngồi xổm người xuống, một tay bế Đường Đường lên.

Chọn.

Tư Dạ Hàn tiếp tục nói.

Cuối cùng, Đường Đường chọn một bộ quần áo ngủ còn tính là bình thường.

Vừa lúc đó, điện thoại di động của Tư Dạ Hàn vang lên, là Diệp Οản Οản gọi tới.

Alô, Bảo Bảo!Đầu kia điện thoại di động truyền tới âm thanh mềm mại ngọt ngào của nàng.

Nghe được tiếng của mẹ trong điện thoại, lỗ tai nhỏ của Đường Đường nhất thời dựng lên.

Vốn nhóc ngồi cách Tư Dạ Hàn xa xa, vào lúc này nhất thời lại chạy gấp về phía anh.

Tư Dạ Hàn hướng về cậu bé nhìn một cái, cho con trai một ánh mắt ngườimẹcongọichínhlàta, ngay sau đó nối điện thoại, A lô?Cậu bé thấy vậy, quai hàm trề ra, đầy bất mãn mà nhìn anh.

Đầu kia điện thoại di động, Diệp Οản Οản mở miệng nói, Anh trai em mang Đường Đường đến rồi phải không?! Em đã nói với cha mẹ là đưa Đường Đường đến chỗ của thầy để kèm riêng, anh có thể ở chung với Đường Đường lâu hơn một lát.

Tư Dạ Hàn: Được.

Dưới ánh mắt tố cáo của con trai, Tư Dạ Hàn mở loa ngoài, hơn nữa còn ngồi chồm hổm xuống.

Đầu bên kia, Diệp Οản Οản không yên tâm dò hỏi: Hai cha con sống chung như thế nào?Tư Dạ Hàn: Rất tốt.

Đường Đường: Không, con thấy không tốt, cha nói dối.

Ngay sau đó, Đường Đường liền bắt đầu than phiền đủ kiểu với mẹ, rằng mình ăn không ngon mặc không tốt, hơn nữa ngay cả tóc mà cha cũng không biết sấy.

Tư Dạ Hàn: .

Diệp Οản Οản: .

Tình cảnh hơi có chút lúng túng.

Ngữ khí Diệp Οản Οản đầy bất đắc dĩ: Em còn tưởng rằng, khi ở tại Hoa quốc, anh cũng coi như là có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con.

Tư Dạ Hàn: .

Vốn anh cũng cho rằng, anh coi như là có kinh nghiệm.

Nhưng sự thật so với tưởng tượng của anh lại hoàn toàn ngược lại.

Rốt cuộc là cái gì tạo cho anh ảo giác, lại có thể cho rằng đứa nhỏ này rất dễ trông?Nhưng thời điểm có Oản Oản ở bên, quả thật rõ ràng là rất dễ trông.

Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

vn Nghe thấy giọng cô gái ở đầu bên kia, ngón tay nắm điện thoại của Tư Dạ Hàn hơi hơi căng lên, có vô số ý nghĩ, vô số câu hỏi muốn hỏi nàng, nhưng mà một chữ cũng đều không nói được.

Mãi một lúc sau, Oản Oản.

Diệp Οản Οản: Sao vậy?Tư Dạ Hàn kinh ngạc nhìn chằm chằm cậu bé bên cạnh, cậu con trai mà nàng sinh cho anh, Đường Đường.

là con của anh?Diệp Οản Οản nguýt một cái, Anh hỏi lại em một lần thử xem? Anh xem khuôn mặt của con trai anh, rồi hỏi lại em một lần thử xem!Tư Dạ Hàn hướng về con trai nhìn một cái, nhất thời không nói gì.

Khi lần đầu tiên nhìn thấy Đường Đường, anh còn không nhìn cẩn thận như vậy.

Anh chỉ cảm thấy rằng lông mi của Đường Đường rất giống Oản Oản, nhưng mà con nít đứa nào chả giống nhau.

Sau thời gian xa cách lâu như vậy, đúng là càng ngày lại càng giống anh.

Nhưng mà, sao lại thế.

Âm thanh Tư Dạ Hàn có chút đứt quãng: Lúc.

nào.

?Lúc nào có Đường Đường? Anh lại hoàn toàn không biết.

Nhắc tới chuyện này, Diệp Οản Οản cũng có chút chột dạ.

Bởi vì chuyện này nói ra cũng thật ngộ, tựa hồ là nàng cố ý lừa gạt anh.

Từ sinh nhật của Đường Đường mà suy tính, thời điểm lần đầu tiên nàng và Tư Dạ Hàn ngủ chung với nhau, liền đã có Đường Đường rồi.

Hai ngày nay cứ mãi sứt đầu mẻ trán đối mặt với đủ loại oanh tạc điên cuồng của cha mẹ, vì vậy cho nên nàng đều không thể kịp nói cho Tư Dạ Hàn, nàng đã khôi phục lại ký ức rồi.

Diệp Οản Οản ho nhẹ một tiếng đáp, Chính là lần đó đó.

Diệp Οản Οản nhắc nhở: Là lần anh bị em dùng một gói Popping Candy thu mua đó.

Một bên, Đường Đường u mê đến mức đầu cũng muốn méo đi một chút.

Nhóc là sản phẩm của một lần cha bị mẹ dùng Popping Candy thu mua mà có?Trong nháy mắt khi Diệp Οản Οản dứt tiếng, những thứ hồi ức phủ đầy bụi xưa rất xưa kia, chợt toàn bộ điên cuồng tràn vào trong mắt anh.

Làm sao nàng biết.

Hai con ngươi Tư Dạ Hàn đột nhiên mở ra, âm thanh khàn khàn khô khốc, Em.

đã.

Diệp Οản Οản híp hai con ngươi lại, Hừ hừ, không chỉ nhiêu đó, mà còn là toàn bộ, một chút không hề sót! Em còn tưởng rằng ban đầu tất cả đều là một mình em đơn phương, một bên tình nguyện quấn chặt lấy anh! Còn tưởng rằng là em lừa gạt, còn tưởng rằng là em ép anh làm trai bán hoa cưỡng bách anh, trong lòng cứ áy náy mãi! Ai ngờ là anh chơi đủ loại chiêu trò giả heo ăn thịt hổ, dục cầm cố túng các loại.

Anh cũng quá đen tối rồi đi!Nói đến chỗ này, Diệp Οản Οản lập tức không nhịn được, bùng nổ một trận.

Nghe cô gái nói gằn từng chữ, nghe nàng đếm kỹ những thứ hồi ức kia, Tư Dạ Hàn chợt cảm thấy giống như có vô vàn thứ đã mất đi không ngừng quay ngược trở về trong lồng ngực anh, căng tràn và nóng hổi.

Tư Dạ Hàn: Làm sao sẽ là cưỡng bách.

Từ đầu tới cuối.

Đều là anh đang trăm phương ngàn kế giữ em lại.

Là anh.

không thể rời bỏ em.

Thanh âm khàn khàn của chàng trai từ trong điện thoại truyền tới, hỏa khí cả người Diệp Οản Οản nhất thời tan thành mây khói, chỉ còn lại toàn là tro bụi.

Trời má! Lại phạm quy nữa sao!Đang êm đang đẹp, ai cho phép anh đột nhiên nói lời tỏ tình.

!! Nói cho anh biết.

Em cũng không dính chiêu này.

Diệp Οản Οản lầu bầu.

Tư Dạ Hàn: Năm đó sau khi em đi, anh liền một mực ở bên trong nhà chờ đợi em, sợ em trở lại sẽ không tìm được anh.

Diệp Οản Οản: .

!!! Cho em xin, lại phạm quy nữa rồi!Tư Dạ Hàn: Oản Oản, anh muốn gặp em.

Âm thanh đè nén của chàng trai, khiến cho một chút tro bụi còn sót lại của Diệp Οản Οản nhất thời đều tan biến sạch, vù vù vù trong lòng liền ngập tràn những bông hoa xinh tươi nở rộ, Anh nghĩ rằng em không muốn sao? Cha mẹ em hiện tại đang song song tiến hành giám sát em nghiêm nghiêm cẩn cẩn.

Có thể đem Đường Đường đưa qua chỗ anh vẫn là nhờ em bỏ tiền đút lót cho anh trai.

Tư Dạ Hàn nhíu một cái, biết lần này là chính mình đã xúc động rồi, Anh sẽ nghĩ biện pháp.

Xét tới biểu hiện lần trước của anh ở trước mặt cha mẹ, Diệp Οản Οản tỏ vẻ hoài nghi sâu sắc đối với câu nói này.

Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

vn Cùng lúc đó, một áng mây đen lững lờ trôi, phía bắc Độc Lập Châu, một hòn đảo nhỏ gần như ngăn cách với đời, lẳng lặng đứng sừng sững ở đó, phảng phất như một con thú khổng lồ cao ngất trời, muốn cắn nuốt tất cả các sinh linh.

Tiếng gió như tiếng thét gào của con quái thú, làm cho người ta kinh hãi.

Bên trên hòn đảo rộng lớn kia, có những con đường mòn đầy cát sỏi đan xen chằng chịt với nhau.

Chính giữa trung ương đảo là một tòa ngục giam to lớn, xung quanh được bọc kín bởi những thanh sắc đúc được đặc chế riêng, không một ai có thể đi vào, cũng như không một ai có thể đi ra.

Giờ phút này, một chàng trai trẻ tuổi đang cầm lấy cái cuốc, đang không ngừng đào đào xới xới cái gì, cứ như là muốn đào một đường hầm vượt ngục, dùng sức của một người đào ra một con đường tự do.

Ha ha ha, nhóc con, ngươi mới vừa vào không bao lâu, đợi thời gian dài một chút, ngươi sẽ tập thành thói quen thôi.

Không sai, nếu như đào giống như ngươi vậy liền có thể đi ra ngoài, chúng ta đã sớm đi ra ngoài, cần gì phải chờ tới bây giờ.

Một bên, mấy người đàn ông trung niên nhìn về phía chàng trai trẻ tuổi phía trước, bất đắc dĩ lên tiếng nói.

Nghe tiếng, chàng trai trẻ có chút tuyệt vọng đem cái cuốc quăng mạnh xuống đất.

Tiểu tử, ngươi tên là gì?Một người đàn ông trung niên cầm đầu lên tiếng hỏi.

Chàng trai trẻ yên lặng chốc lát, chậm rãi ngẩng đầu lên: Tư Hạ.

Tư Hạ?Nghe tiếng, mấy người đàn ông trố mắt nhìn nhau.

Họ Tư.

Chẳng lẽ ngươi là người của Tư tộc?Toàn bộ Độc Lập Châu, họ Tư chỉ có thể đến từ Tư tộc.

A, tôi nào tính là người của Tư gia gì chứ.

Khóe miệng Tư Hạ khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười khổ.

Tư Hạ huynh đệ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngươi làm sao lại bị bắt tới nơi này?Người trung niên cầm đầu nhìn về phía Tư Hạ, hơi nhíu mày.

Nơi này, là vùng đất của sự tuyệt vọng.

Thế nhân đều cho là, Võ Đạo Liên Minh Công Hội, có một tòa ngục giam trong lòng đất.

Một tầng cuối cùng, nhốt trọng phạm có quyền thế, cùng hung cực ác.

Nhưng mà.

ở chỗ này, mới thật sự là nơi giam giữ kinh khủng nhất của Võ Đạo Liên Minh Công Hội.

Tên của cha ta tại Độc Lập Châu, hẳn gọi là Tư Vô Thiên.

Chỉ chốc lát sau, Tư Hạ đáp lời.

Tư Vô Thiên, không phải là cái tên phản đồ Tư tộc tiếng xấu vang xa sao.

Ngươi là con của hắn?Mấy người đàn ông trung niên thần sắc kinh ngạc.

Tư Vô Thiên năm đó ở Độc Lập Châu, cũng coi như có danh tiếng không nhỏ.

Nhất là sau khi bị trục xuất ra khỏi Tư gia, danh tiếng càng ngày càng lớn.

Nhưng mấy năm gần đây, Tư Vô Thiên thật giống như đã rời khỏi Độc Lập Châu, mai danh ẩn tích.

Vốn dĩ, ta tới Độc Lập Châu tìm cha ta, thuận theo đầu mối đó tìm tới Tư gia.

Nhưng bọn họ nói ta là con của tội nhân, để cho Võ Đạo Liên Minh Công Hội bắt ta giam vào cái địa phương quỷ quái này.

Hàn quang trong mắt Tư Hạ lóe lên.

Sau khi biết được ngọn nguồn, mấy người đàn ông trung niên thở dài.

Nếu là như vậy, người Tư tộc không đem Tư Hạ đánh chết tại chỗ, đã vạn hạnh lắm rồi, còn có cái gì để mà oán trách! .

Giờ phút này, bên trên toàn bộ đảo, tiếng người huyên náo.

Có tin tức đồn rằng, bọn họ trước đó ở trên đảo có gặp được Kỷ Tu Nhiễm, Kỷ Hoàng.

Ngay cả Kỷ Hoàng đều bị bắt đến nơi quỷ quái này sao? Chuyện này làm sao có thể!Không thể tin được, ngay cả nhân vật như Kỷ Tu Nhiễm đều.

Không chỉ riêng Kỷ Hoàng, còn có thủ lĩnh Thiên Kiêu, Hải Đường!Thiên Kiêu? Lão đại ca của Không Sợ Minh? Hải Đường lại cũng có thể bị bắt sao.

Một bên là Kỷ Hoàng, một bên là Thiên Kiêu, hai thế lực lớn này là những tồn tại cao cấp nhất của Độc Lập Châu, tại sao có thể như vậy!Ồ, xem ra, thời tiết Độc Lập Châu thật sự muốn trở trời rồi.

Một nơi cũ nát, hơi có chút tối tăm, bên trong khắp phòng giam tản ra mùi ẩm mốc.

Trên khuôn mặt đẹp mắt của chàng trai, mang theo một vẻ tái nhợt không có tí máu nào.

Cô gái nhìn chàng trai chằm chằm, chân mày nhíu lại thật chặt.

Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

vn Lý đại sư, thân thể của Tu Nhiễm.

Thủ lĩnh Thiên Kiêu Hải Đường nhìn chằm chằm ông lão tóc trắng đang giúp chàng trai kiểm tra thân thể.

 Nơi này không có bất kỳ thiết bị y tế nào, không cách nào kiểm tra kỹ càng được.

Nhưng suy tính sơ bộ, sợ rằng thời gian còn lại nhiều nhất chỉ còn có mấy tháng.

Lý đại sư lắc đầu một cái, thở dài nói.

Chuyện này.

Hải Đường nhìn chằm chằm Kỷ Tu Nhiễm.

Thật khó có thể tưởng tượng, người đàn ông này, sắp qua đời.

Không sao.

Chàng trai mặt mũi tái nhợt nở một nụ cười thản nhiên: Đã có lời rồi.

Thật ra thì, Hải Đường cô hẳn phải biết, loại tình huống này của Kỷ Hoàng, đã coi như là kỳ tích.

Lý đại sư lắc đầu một cái.

Năm đó, Kỷ Hoàng mắc bệnh nan y, là tôi tự tay chẩn đoán.

Nhiều nhất còn có thời gian 23 năm.

Kỷ Hoàng có thể duy trì tới nay, hoàn toàn là dựa vào ý chí cứng cỏi không cách nào tưởng tượng được mà sinh tồn.

Cái giá của loại ý chí này, là mỗi một ngày, đều phải thừa nhận sự đau đớn mà người thường không cách nào tưởng tượng nổi.

Lý đại sư thở dài.

A, thật không nghĩ tới, Lý đại sư ngài cũng đi theo Hải Đường vào đây.

Kỷ Tu Nhiễm khẽ mỉm cười.

Ngày đó Lý đại sư và tôi cùng nhau thưởng thức trà, ngờ đâu gặp phải tai bay vạ gió.

Tôi cũng rất áy náy.

Hải Đường nhìn về phía Lý đại sư.

Hải Đường, cô nói gì vậy? Có bắt hay không, với tôi mà nói, không hề khác nhau chút nào.

Bộ xương già này của tôi, còn có thể tiêu dao ở trên đời này bao lâu, sớm muộn cũng hóa thành một đống xương trắng.

Nói chung là cũng không có vấn đề gì đâu.

Lý đại sư nói.

Lý đại sư.

Vậy thì bệnh của Tu Nhiễm, thật sự không có biện pháp gì sao? Hải Đường cau mày hỏi.

 Nghe tiếng, Lý đại sư yên lặng chốc lát, chợt lắc đầu một cái: Đối với Kỷ Hoàng mà nói, bây giờ mỗi một ngày trôi qua, có khả năng đều là sự hành hạ.

Có thể chịu đựng được, không cần lo âu.

Kỷ Tu Nhiễm hướng về Hải Đường nhẹ giọng cười một tiếng.

Kỷ Hoàng, Hải Đường, tôi đi ra trước xem một chút tình hình nơi này.

Lý đại sư giúp Kỷ Tu Nhiễm mặc quần áo xong, chợt đứng dậy rời khỏi nhà lao.

Nhà lao nơi này, vây kín chung quanh, giọt nước không lọt, nhưng không hề khóa lại, có thể tùy ý ra vào.

Mà cả một hòn đảo nhỏ này, mới thật sự là nhà lao.

Ý chí cứng cỏi không cách nào tưởng tượng nổi! Tu Nhiễm, là bởi vì Vô Ưu sao?Chờ sau khi Lý đại sư rời đi, Hải Đường nhìn về phía gương mặt từ đầu đến cuối vẫn luôn luôn nở nụ cười hiền hòa của chàng trai.

Cho dù, biết thời gian còn lại của mình không nhiều, mỗi ngày cần uống rất nhiều loại thuốc, lại phải chịu đựng sự đau khổ người thường căn bản là không có cách tưởng tượng nổi.

Vậy mà khuôn mặt của anh, vẫn luôn là một nụ cười dịu nhẹ như gió xuân, vẫn luôn đầy sức hút như vậy.

Là bởi vì Vô Ưu, để cho anh kiên trì tới bây giờ.

Không tìm được cô ấy, cho nên không cam lòng sao? Hải Đường thở dài.

 Nghe tiếng, Kỷ Tu Nhiễm lại lâm vào yên lặng.

Cần gì chứ?Hồi lâu sau, Hải Đường nhìn về phía Kỷ Tu Nhiễm: Anh hẳn là càng hiểu Vô Ưu hơn so với tôi, không phải sao?Sau đó thì sao? Kỷ Tu Nhiễm hỏi.

Năm đó, anh bị Lý đại sư chẩn đoán ra được bệnh nan y.

cố ý xa lánh Vô Ưu.

Anh yêu cô ấy như vậy, coi như sinh mạng của mình, tại sao không nói chân tướng cho cô ấy? Cần gì phải làm tổn thương trái tim cô ấy như vậy, khiến cho cô ấy cách xa anh? Hải Đường hỏi.

Vô Ưu.

Kỷ Tu Nhiễm trầm mặc, sau đó thản nhiên nói: Tôi chẳng qua chỉ xem cô ấy như một người em gái.

Em gái? Hải Đường lắc đầu một cái: Hiện nay, ngay cả bản thân mình mà anh cũng bắt đầu tự lừa gạt rồi sao?Nghe Hải Đường nói vậy, Kỷ Tu Nhiễm khẽ mỉm cười, lại chìm vào trong yên lặng.

Anh biết rằng mình sống không được bao lâu, cho nên cố ý xa lánh cô ấy, để cho cô rời xa anh, Anh nghĩ rằng tôi không rõ ràng sao? Anh không muốn để cho cô ấy đau khổ, cho nên lựa chọn một mình chịu đựng.

Mà lần trước, tại Thẩm gia, anh và Tu La Chủ giao thủ với nhau.

Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

vn .

Nguyên nhân chân chính.

là đau lòng đi? Cơ hồ anh đã đánh mất lý trí.

Hải Đường bất đắc dĩ nói.

Tu La Chủ sao? Hẳn cũng tính là người đáng cho cô ấy phó thác cả đời người.

Sau một hồi, Kỷ Tu Nhiễm nhẹ giọng nỉ non.

Đáng giá không? Hồi lâu sau, Hải Đường hỏi.

 Cô nói xem? Hai con ngươi Kỷ Tu Nhiễm híp lại.

Cho dù người khác đáng giá để phó thác, nhưng cũng không phải là anh.

Hải Đường nhìn Kỷ Tu Nhiễm.

Người đàn ông này, nàng không thể nhìn thấu dù chỉ là mảy may.

Phụtt.

!!Bỗng nhiên, từ trong miệng Kỷ Tu Nhiễm phun ra một ngụm máu tươi.

Không sao chứ?Thấy vậy, Hải Đường đỡ lấy Kỷ Tu Nhiễm.

Kỷ Tu Nhiễm yên lặng chốc lát, chậm rãi đứng dậy, lắc đầu nói: Tôi.

đã không còn thời gian nữa rồi.

Giống như Lý đại sư từng nói, bây giờ anh.

mỗi một ngày trôi qua, đều là sự hành hạ đi.

? Ý chí kiên cường kia của anh, là tới từ Vô Ưu.

Sau khi Vô Ưu trở về, tâm nguyện của anh cũng đã hoàn thành.

Anh mạnh mẽ chống đỡ lâu như vậy, chỉ là vì muốn được gặp lại Vô Ưu một lần.

Trong mắt Hải Đường có một thứ tâm tình khó tả.

Kỷ Tu Nhiễm vẫn không nói một lời.

Với tình hình thân thể bây giờ của anh, căn bản không thể động thủ.

Nhưng mà lần trước anh lại cùng Tu La Chủ giao thủ.

Anh là đang tự sát! Nếu như không phải là lần đó, thân thể của anh, sẽ không trở nên suy bại như thế.

Hải Đường nói.

Đều giống nhau cả thôi.

Kỷ Tu Nhiễm lắc đầu một cái: Tôi từng nói, thời gian của tôi, đã không còn nhiều.

Bọn họ ra tay, vừa vặn đúng lúc tôi phát bệnh.

Tới nơi này, coi như là tôi vì Vô Ưu.

làm một chuyện cuối cùng.

Chàng trai sắc mặt trắng bệch, từng bước từng bước đi hướng về phía bên ngoài phòng giam.

Nhìn theo bóng lưng Kỷ Tu Nhiễm rời đi, Hải Đường nói không nên lời.

Người đàn ông này, rốt cuộc muốn làm cái gì? Ngày hôm nay, với một bộ thân thể không lành lặn này, anh ta còn có thể làm cái gì nữa chứ?Cuối cùng Hải Đường cũng đứng dậy, đi theo sau lưng Kỷ Tu Nhiễm.

Trên đảo, bên trong một căn phòng tồi tàn không chịu nổi nào đó.

Kỷ Tu Nhiễm chậm rãi bước vào nơi này.

Kỷ Hoàng!Trong phòng là mười mấy người nam nữ, sau khi nhìn thấy Kỷ Tu Nhiễm, rối rít đứng dậy.

Tu Nhiễm, làm sao anh lại sẽ bị bắt vào đây?Người cầm đầu, thần sắc lạnh lùng, nhìn chằm chằm Kỷ Tu Nhiễm, khẽ nhíu mày.

Người nói chuyện, chính là người đứng đầu Bát Đại Thần, thủ hạ của Kỷ Hoàng.

Không một ai ngạc nhiên vì đệ nhất đại thần.

Bởi vì trong số họ ai mà chẳng biết, ngay từ nhiều năm trước, vị đệ nhất đại thần này đã tiến vào bên trên hòn đảo này.

Không cần hỏi nhiều, điều tra như thế nào?Kỷ Tu Nhiễm mở miệng hỏi.

Võ Đạo Liên Minh Công Hội, bọn họ nhất định là muốn độc bá Độc Lập Châu.

Hồi lâu sau, một cô gái trong bọn họ mở miệng nói.

Tiếp tục.

 Kỷ Tu Nhiễm nói.

Chúng tôi ở trên đảo điều tra, dòng chính và Võ Đạo Công Hội liên hiệp.

Đệ nhất đại thần, thủ hạ của Kỷ Tu Nhiễm tiếp lời.

Kỷ Hoàng, anh cũng biết, những năm gần đây, dòng chính đã bắt đầu phản công, âm thầm thuyết phục các đại thế gia phản bội.

Tất cả những ai không chịu quy thuận, cuối cùng đều bị ám sát.

Người này cau mày nói.

Tất cả đều là do Võ Đạo Liên Minh Công Hội làm.

Bọn họ dã tâm bừng bừng, Độc Lập Châu sợ rằng không được an bình.

Hai con ngươi Kỷ Tu Nhiễm khép hờ, sau một hồi yên lặng, lại lắc đầu một cái: Chưa chắc.

Võ Đạo Liên Minh Công Hội và dòng chính có quan hệ là sự thực, nhưng chưa chắc là đã thật sự thuận theo dòng chính.

Ý của Kỷ Hoàng ngài là.

Võ Đạo Liên Minh Công Hội sao.

? Có ý tứ!Kỷ Tu Nhiễm khẽ mỉm cười: Có lẽ, Võ Đạo Liên Minh Công Hội, đang bảo vệ mọi người cũng chưa biết chừng.

Kỷ Tu Nhiễm dứt tiếng, mười mấy người ở đây trố mắt nhìn nhau.

Võ Đạo Liên Minh Công Hội?Bảo vệ mọi người?Thế lực trên đảo, 80 90% là những người phản đối dòng chính.

Nếu như, Võ Đạo Liên Minh Công Hội nghe theo dòng chính, điều bọn họ phải làm, không phải là nhốt, mà là chém chết.

Kỷ Tu Nhiễm nhẹ nhàng kết luận.

Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

vn Sự suy đoán của Kỷ Tu Nhiễm, hoàn toàn vượt khỏi dự liệu của mọi người.

Chỉ bất quá, mọi người ở đây, cũng không một ai tỏ ra có chút nghi ngờ nào.

Kỷ Tu Nhiễm, là người tài trí trẻ tuổi nhất Độc Lập Châu.

Ở trong toàn bộ thế giới ngầm do anh thống trị và Kỷ gia, mỗi một thời điểm cần đưa ra quyết định liên quan tới sống còn, người đàn ông này, cho tới bây giờ chưa từng sai, một lần cũng không hề có.

Giờ phút này, hô hấp của Kỷ Tu Nhiễm hơi có chút hỗn loạn, thân thể cũng hơi cong lại, thuận thế ngồi xuống chiếc ghế cũ nát ở bên cạnh.

Thật ra thì, Võ Đạo Liên Minh Công Hội muốn ra tay với ta, ta đã sớm biết được.

Chỉ bất quá, ta cũng không muốn phản kháng mà thôi.

Kỷ Tu Nhiễm nhìn về phía mọi người, nhẹ giọng nói.

Một bên, Hải Đường hơi nhíu mày.

Lúc Kỷ Tu Nhiễm bị bắt, đúng lúc bệnh tật phát tác.

Vốn cho rằng là Kỷ Tu Nhiễm vô lực phản kháng.

Chưa từng nghĩ, anh ta lại chưa từng bao giờ có ý muốn phản kháng, mà là tự nguyện bị bắt, đi tới tòa ngục giam ngăn cách với đời này.

Vị đệ nhất đại thần thủ hạ của Kỷ Tu Nhiễm như có điều suy nghĩ.

Năm đó, Kỷ Tu Nhiễm sắp xếp cho hắn trà trộn vào dòng chính, trong một nhiệm vụ nào đó, đúng lúc phát hiện ra hòn đảo này, sau đó liền đem tình hình báo lại cho Kỷ Tu Nhiễm.

Kỷ Tu Nhiễm vốn cho rằng, toà đảo này có quan hệ cùng dòng chính, cho nên mới để cho hắn chủ động chui vào lưới, làm bộ như bị bắt làm tù nhân.

A Thần.

Kỷ Tu Nhiễm nhìn về phía người đàn ông này, nhẹ giọng mở miệng nói: Mấy năm nay, cực khổ cho cậu rồi.

Nghe tiếng, hắn ta lắc đầu một cái: Tu Nhiễm, đừng nói như vậy, thật ra thì, mấy năm nay anh vẫn luôn thu thập các tin tức về dòng chính.

Người chân chính canh giữ Độc Lập Châu, là anh.

Hải Đường đánh giá lại người đàn ông nho nhã trước mắt này.

Tựa hồ luôn nhẹ nhàng như mây gió, mới có thể hoàn toàn lý giải về con người anh.

Anh vì Độc Lập Châu, đã làm quá nhiều, quá nhiều chuyện.

Tại dòng chính, có đạt được tình báo gì hay không?Kỷ Tu Nhiễm hỏi.

Cũng có.

A Thần vuốt cằm đáp: Đầu tiên là cái con ả Nhiếp Linh Lung đó, đã sớm trở thành người của dòng chính.

Năng lực của Nhiếp Linh Lung không thể xem thường, dã tâm cực lớn, tại dòng chính đã gây dựng được không ít thế lực.

Những thứ này, Tu Nhiễm anh cũng biết.

Đối với chuyện này, Kỷ Tu Nhiễm gật đầu một cái: Còn nữa không?Còn có một việc.

A Thần trầm tư rất lâu, lúc này mới lên tiếng nói: Thời điểm tôi mai phục ở dòng chính, đã từng nhìn thấy một người bí ẩn, do người thống lĩnh cao nhất của dòng chính tiếp kiến.

Mà người đàn ông này, tựa hồ tràn đầy hứng thú với một cặp nhẫn tượng trưng cho quyền lực chí cao vô thượng của Tử Vong Hoa Hồng.

 Một cặp nhẫn.

Nghe báo cáo này, Kỷ Tu Nhiễm như có điều suy nghĩ.

Còn nhớ đến, ban đầu Vô Ưu.

từng cho anh xem hai chiếc nhẫn.

Hai chiếc nhẫn kia, chính bản thân  Kỷ Tu Nhiễm cũng không biết được lai lịch của chúng.

Thậm chí, anh từng nghe Vô Ưu nói, bởi vì chiếc nhẫn này, mà nàng bị dòng chính đuổi giết.

Hồi lâu sau, hai con ngươi Kỷ Hoàng híp lại.

Tổng hợp lại tất cả tin tức, chỉ sợ, hai chiếc nhẫn trong tay Vô Ưu kia, hẳn là đại biểu cho quyền lực tối thượng của Tử Vong Hoa Hồng.

Cũng chính bởi vì như thế, dòng chính mới sẽ ra tay với nàng.

Mọi người đều biết, Tử Vong Hoa Hồng, năm đó bị tất cả thế lực của Độc Lập Châu liên thủ tiêu diệt.

Nhưng chân tướng là vì cái gì, người bên cạnh không rõ ràng, nhưng Kỷ Tu Nhiễm lại rõ ràng trong lòng.

Tử Vong Hoa Hồng, truyền thừa mấy chục đời, thế lực trải rộng toàn thế giới, làm sao sẽ có thể bị toàn diệt dễ dàng như vậy.

Năm đó, thủ lĩnh của Tử Vong Hoa Hồng, đã bị giải quyết tại chỗ.

Mà phần lớn thế lực thuộc Tử Vong Hoa Hồng, vẫn như cũ có chi nhánh tại các nơi trên thế giới.

Tương truyền, tại Độc Lập Châu, có một người liên lạc của Tử Vong Hoa Hồng, chỉ cần chiếc nhẫn tượng trưng cho quyền lực tối cao của Tử Vong Hoa Hồng xuất hiện, người liên lạc liền có thể thông báo cho các tinh anh của tổ chức ở khắp nơi trên thế giới tụ họp lại.

Xem tiếp...

con-mat-ao-thi

  • Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương

  • truyện tranh Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương

  • truyện Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương

  • Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương truyện chữ

  • đọc truyện Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương

  • yêu thần ký chap

  • truyenfull.vn

  • truyenfull.vip

  • truyenfull.vip

  • truyen.tangthuvien.vn/

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License