Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
Chapter
0206
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn (vẫn đang trong hồi ức) Đây là.
lần gặp gỡ đầu tiên của nàng và Tư Dạ Hàn.
Đang trong cơn thôi miên, Diệp Οản Οản nhớ tới đây, quả thật là vô cùng đau đớn.
Vô luận như thế nào cũng không cách nào tưởng tượng nổi, hồi ức kinh diễm như vậy, nàng lại có thể cứ thế mà quên đi, đã quên đi thật rồi!!!Càng khiến cho nàng đau lòng chính là, tại sao lần đầu tiên gặp mặt cùng Tư Dạ Hàn, nàng không phải là phong hoa tuyệt đại xuất hiện ở trước mặt của anh, khiến cho anh đại loại như vừa thấy đã yêu gì gì đó, mà lại là một thân toàn máu là máu như vậy!Quá thảm rồi.
Sau khi chàng trai phát hiện ra có người xâm phạm vào địa bàn của mình, khí chất nguyên bản vô hại bỗng trở nên âm lãnh hơn.
Khí tràng âm lãnh kia ùn ùn tràn về phía nàng.
Diệp Οản Οản vốn đã mất máu quá nhiều, còn đứng ở trong tuyết, vào lúc này nhất thời lại cảm thấy càng lạnh hơn.
Dù trai đẹp cũng đẹp đấy, nhưng mà.
thế này cũng quá dọa người rồi đi?Uy áp chàng trai mạnh mẽ kinh người đến quá đáng, khiến cho Diệp Οản Οản không sợ trời không sợ đất, nhưng lần đầu tiên đã cảm nhận được khái niệm sợ hãi.
Cô là ai?Đợi đến lúc Diệp Οản Οản phản ứng lại, tử thần đã tới trước gót chân của nàng.
Thể lực của Diệp Οản Οản đã không chống đỡ nổi nữa, ôm lấy vết thương ngồi chồm hổm trên mặt đất.
Đầu óc của nàng nhanh chóng chuyển sang trạng thái mơ mơ màng màng.
Nơi này nếu như là cấm địa của A Tu La, là chỗ nhốt phạm nhân, chẳng lẽ người này cũng là một phạm nhân bị nhốt ở chỗ này?Nếu như là phạm tội bị phạt, có lẽ nàng còn có thể kêu gọi đầu hàng xem sao?Đúng lúc này, chàng trai từ trên cao nhìn xuống nàng, ánh mắt rơi vào một hàng chữ được thêu cực nổi trên bộ đồ của nàng, ngữ khí lạnh như băng hỏi: Không Sợ Minh?Diệp Οản Οản nhất thời thoáng hồi hộp một chút, thầm than một tiếng xong đời, vội vàng che lấy hai chữ Không Sợ trên ngực áo.
Đều do nàng, tuổi trẻ khinh cuồng, quá kiêu ngạo! Lẻn vào đại bản doanh người ta, ngay cả một bộ đồ khác cũng không thèm thay ra, vì vậy bị người ta nhận ra.
Diệp Οản Οản cơ hồ là ôm lấy tâm trạng chết chắc, cắn răng một cái, nhắm mắt lại, nhất thời một hàng lệ hoen mi rơi xuống.
Ngay sau đó, thân thể Diệp Οản Οản run rẩy, giống như đóa hoa nhỏ trong gió sương, thê thê thảm thảm mở miệng đáp, Vâng.
tôi là người của Không Sợ Minh.
Nhưng mà.
nhưng mà tôi bị người ta ép buộc.
Nữ ma đầu Không Sợ Minh đó, Tóc Húi Cua ca Bạch Phong, thấy thân thủ của tôi khá, liền dùng người nhà của tôi uy hiếp, buộc tôi nhập bọn, quả thực là gian ác.
!! Tôi không có cách nào.
chỉ đành bán mạng vì cô ta.
Dung mạo Diệp Οản Οản tại cái tuổi đó rất là nhu thuận mũm mĩm, vô cùng đáng yêu, chỉ cần là khi không đùa bỡn hoành hành, vẻ ngoài đích xác rất có tính ngụy trang và lừa dối, thoạt nhìn rất là thuần lương.
Huống chi, bây giờ nàng còn đang ôm một thân trọng thương, nhìn qua lại càng đáng thương vô hại rồi.
Câu chuyện này của Diệp Οản Οản không có sơ hở gì, nhưng nếu như dùng để đối phó đám người A Tu La đó, thật ra là có phần hơi ngu ngốc rồi.
Bởi vì người của A Tu La cũng sẽ không quản liệu có phải là nàng bị ép nhập bọn hay không?Huống chi, anh chàng trước mắt này thoạt nhìn đáng sợ như thế, nhìn một cái liền biết không có khả năng sẽ tin tưởng nàng, cũng không sẽ đồng cảm với nàng.
Như thế xem ra, cũng chỉ có cách dùng ích lợi để trao đổi vậy!Diệp Οản Οản len lén ngẩng đầu liếc một cái, chỉ thấy chàng trai mặt không cảm xúc lẳng lặng nhìn lấy nàng, quả nhiên bộ dáng không hề giống như có chút mềm lòng nào.
Cũng còn may, trên người nàng còn có một vật đáng tiền!Diệp Οản Οản không có cách nào, nhịn đau sờ soạng trong lồng ngực mình cả nửa ngày, Vị huynh đài này, nếu như hôm nay anh có thể cứu tôi một mạng.
Tôi liền.
Rất tốt, móc ra được rồi!Diệp Οản Οản vèo một cái, từ trong lồng ngực móc ra một cái.
Bánh nướng!Trời má!! Bánh!! Nướng!! Tại sao lại là bánh nướng!?Bảo vật ngày hôm trước nàng mới đoạt được từ tay Thẩm gia đâu rồi? Rõ ràng là luôn mang theo bên người mà!?Làm bậy rồi, hình như là bởi vì sợ đói, đã đổi thành bánh nướng rồi.
Lời trong miệng Diệp Οản Οản quẹo đi, cuối cùng nháy con mắt, gắng gượng biến thành, Tôi liền.
lấy thân báo đáp.
!!Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn (vẫn đang trong hồi ức) Bị thôi miên, Diệp Οản Οản nhớ tới đây, quả thật là muốn tự sát.
Khi đó, bộ dáng nàng mặc một thân đồ xám, trong tay đang cầm một chiếc bánh nướng nát, nói với Tư Dạ Hàn muốn Lấy thân báo đáp, quả thực là siêu ngốc nghếch!Tại sao!? Mới vừa tự khen hồi ức tốt đẹp cơ đấy!Vì sao sẽ biến thành như vậy!?Ngay tại thời điểm Diệp Οản Οản muốn đập đầu tự tử, hồi ức vẫn còn đang tiếp diễn.
Ánh mắt trong vắt của Tư Dạ Hàn lạnh lùng nhìn nàng một cái, sau đó, đưa một ngón tay thon dài ra, nhận lấy chiếc.
bánh nướng.
trong tay nàng.
Đây là cái gì? Tư Dạ Hàn hỏi.
Diệp Οản Οản sững sờ, kinh ngạc trả lời: Bánh nướng đấy! Ăn rất ngon.
Tôi đánh lão chủ quán một trận, cướp.
À, không phải!! Tôi xếp hàng đợi cả mười mấy tiếng mới mua được.
Trên mặt của chàng trai dường như xẹt qua vẻ hồ nghi, giống như từ trước tới nay chưa từng thấy qua chiếc bánh nướng nào vậy.
Sau đó, anh cầm bánh nướng lên, cắn một cái.
Diệp Οản Οản nhìn đến ngẩn người, làm sao ngay cả ăn bánh nướng cũng đều đẹp trai như vậy chứ! Quả thực là thần tiên!Sau khi chàng trai ăn bánh nướng xong, cúi đầu mở miệng nói với nàng: Đi theo tôi!Ơ.
vâng.
Diệp Οản Οản sững sờ bò dậy.
Mặc dù không biết rốt cuộc anh ta có ý gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo.
Chàng trai cứ như vậy dẫn nàng tới trong một gian phòng, sau đó ném cho nàng một chút thuốc trị thương, Tự mình bôi đi!Diệp Οản Οản nhất thời vừa mừng vừa sợ, Này.
? Anh.
Anh.
Tại sao anh phải giúp tôi?Chàng trai mặt không cảm xúc đáp: Bánh nướng không tệ, đây là báo đáp.
Diệp Οản Οản: Ặc.
Nàng lại có thể dùng một cái bánh nướng đổi lấy một mạng?Phương thức xuất bài không dựa theo lẽ thường này, quả nhiên đúng là Tư Dạ Hàn rồi!Sau khi Diệp Οản Οản than thở xong, phản ứng thứ hai là: Trời má.
!! Nàng lấy thân báo đáp lại còn kém hơn một cái bánh nướng nát sao?Có còn thiên lý hay không?Lần đầu tiên gặp gỡ nát bấy này, quả thật là không có chút lãng mạn nào!Sau khi ném cho nàng một chút thuốc bôi, Tư Dạ Hàn liền rời đi.
Diệp Οản Οản chật vật bôi thuốc khắp người, sau đó đi dạo quanh một vòng.
Bày trí chỗ này khá đơn giản, bốn phía đều hoang phế, quả nhiên là nơi giam cầm phạm nhân.
Chàng trai thấy nàng đi ra, lạnh giọng nói: Bôi thuốc xong rồi thì đi đi!Giờ phút này, Diệp Οản Οản đối với chàng trai trước mặt đã không còn cảm thấy sợ hãi như trước nữa, mở miệng tiếp lời, Anh phạm lỗi gì mà bị nhốt ở chỗ này? Tôi nghe nói Tu La Chủ của các người đặc biệt tàn nhẫn biến thái, động một chút là moi tim móc phổi, còn ăn thịt người! Tôi thấy sớm muộn gì anh cũng sẽ gặp nạn! Nếu không, anh đi chung với tôi thì hơn!Tư Dạ Hàn: Tu La Chủ.
tàn nhẫn biến thái?Diệp Οản Οản: Đúng vậy! Anh xem, anh đẹp trai như vậy, lại thiện lương như vậy, hắn ta còn nhốt anh ở tại địa phương quỷ quái này, không phải là biến thái thì là cái gì?Tư Dạ Hàn dường như trầm mặc rất lâu, ngay sau đó nói: Nơi này rất nguy hiểm, không phải là chỗ cô nên tới.
Diệp Οản Οản than thở: Hic, tôi cũng có muốn đâu, nhưng đây là nhiệm vụ minh chủ giao cho tôi! Kế hoạch tác chiến của A Tu La quá nghiêm mật, chúng tôi gần đây thương vong thảm trọng, cho nên minh chủ phái tôi tới nơi này điều tra tình báo.
Minh chủ của chúng tôi rất đáng sợ, nếu như tôi không thể hoàn thành nhiệm vụ, sẽ đánh tôi!Diệp Οản Οản ỉu xìu, kể lể đầy đáng thương.
Giờ phút này, toàn thân nàng đều bị thương, bộ dáng khẽ rủ đầu xuống, quả thật chính là một cô bé nhỏ nhắn đáng thương bị người ta ăn hiếp.
Bị thôi miên, Diệp Οản Οản nhớ tới đây, không khỏi xuýt xoa.
Xem ra kỹ thuật diễn xuất này của nàng là trời sinh, chính nàng cũng tự vỗ tay khen ngợi kỹ thuật diễn xuất và độ mặt dày không biết xấu hổ này của mình.
Tư Dạ Hàn nghe vậy, nhìn nàng một cái: Ngày mai, bảo minh chủ của các người không nên đi đường thủy.
Nghe thấy đối phương đột nhiên lên tiếng, Diệp Οản Οản sửng sốt một chút, Hả?Đường thủy có A Tu La mai phục.
Tư Dạ Hàn tiếp tục nói.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn (vẫn đang trong hồi ức) Tư Dạ Hàn đột nhiên tiết lộ tin tình báo trọng yếu, làm cho Diệp Οản Οản đang diễn bài đáng thương nhỏ yếu lại bất lực bỗng thoáng cái ngây ngẩn.
Diệp Οản Οản: Vì.
vì sao lại giúp tôi vậy?Tư Dạ Hàn: Báo đáp.
Diệp Οản Οản đều đã mộng bức rồi.
Cái bánh nướng nát này, quý giá như vậy sao?Không chỉ đổi cái mạng nhỏ của nàng, còn đổi một tin tình báo quan trọng đến như vậy!Không! Nàng không tin!Tư Dạ Hàn nhất định là đối với nàng vừa thấy đã yêu! Nếu không coi như là lão đại A Tu La, làm sao sẽ bán đứng tin tình báo nhà mình cho nàng?Giờ phút này, Diệp Οản Οản ở trong quá trình thôi miên nhớ tới đây, tâm tình vô cùng phức tạp.
Lần đầu tiên nàng và Tư Dạ Hàn hai người gặp mặt, lại có thể từ đầu đến cuối đều không biết được thân phận của đối phương.
Rõ ràng là lão đại của hai phe, lại lầm tưởng người kia là tiểu lâu la của phe đối phương?Cảnh tượng này, thật đúng là quá hài hước rồi.
Trong ký ức, Diệp Οản Οản thấy chàng trai đang vì mình mà cung cấp tin tình báo, vừa kinh ngạc vừa sáng rỡ hai mắt, Làm sao anh biết? Tin này có thể tin được không?Đối diện, chàng trai mặt không đổi sắc đáp: Trước khi tôi chịu phạt bị giam vào nơi này, phương án mai phục đó là do tôi phụ trách.
Lúc này Diệp Οản Οản mới chợt hiểu ra, thì ra Tư Dạ Hàn là tiểu đầu mục của chi nhánh phía Bắc!Diệp Οản Οản đang bị thôi miên, nhìn Tư Dạ Hàn trong ký ức mình, yên lặng không nói gì.
Vạn vạn không ngờ tới, kỹ thuật diễn xuất này của Tư Dạ Hàn, lại không phân cao thấp so với nàng.
Diệp Οản Οản: Híc, đây cũng là chuyện cơ mật, anh cứ như vậy tiết lộ cho tôi biết?Tư Dạ Hàn: Tôi không thích thiếu nợ nhân tình của người khác, cô quay về bàn giao đi!Diệp Οản Οản: .
Nhân tình! Rốt cuộc nhân tình là cái con mịa gì! Một cái bánh nướng nát đó nha!Mạch tư duy này của Tư Dạ Hàn quả thật là khiến cho nàng sợ ngây người.
Theo lý thuyết, nàng bị thương, anh không chỉ cứu nàng, còn nói cho nàng bí mật trọng yếu! Nói kiểu nào, chắc cũng là nàng thiếu nợ nhân tình của anh mới đúng chứ?Làm sao đến miệng của anh nói ra liền hoàn toàn trái ngược?Diệp Οản Οản quả thực bị loại logic này làm cho sợ ngây người, lầm bầm bật thốt lên, Không chỉ đã cứu tôi, còn nói cho tôi biết tin tình báo trọng yếu, tại sao không cho tôi lấy thân báo đáp? Dung mạo của tôi rất xấu sao?Tư Dạ Hàn nghe vậy, thần sắc hơi khựng lại, ngay sau đó đáp: Tôi cũng không cần cô lấy thân báo đáp.
Nhưng anh lại cần một cái bánh nướng! Hứ!Diệp Οản Οản: .
Được rồi, nàng đã có kết luận rồi, nàng còn không bằng một cái bánh nướng!.
Khung cảnh hồi ức lần đầu gặp gỡ rất nhanh đã kết thúc, ở giữa có một ít mẩu ký ức vụn.
Mơ hồ là Không Sợ Minh dựa theo sự nhắc nhở của Tư Dạ Hàn, thành công tránh thoát mai phục.
Kế tiếp, trong khoảng thời gian này, Diệp Οản Οản thường thường chạy tới trụ sở chính của A Tu La dò hỏi tình báo, thuận tiện gặp mặt Tư Dạ Hàn.
Lần thứ hai, trong ngực nàng bọc theo một cái bánh bao thịt lớn.
Lần thứ ba giấu một cái bánh nếp.
Lần thứ tư mang theo kẹo que.
Cơ hồ mỗi lần, mặc kệ nàng mang theo cái gì, coi như là bánh kẹo các kiểu, Tư Dạ Hàn đều sẽ cấp cho nàng báo đáp vượt mức.
Hoặc là cho ít tin tình báo, hoặc sẽ giúp nàng hoàn thành bài tập.
Ông ngoại mỗi ngày đều sẽ bố trí bài tập cho nàng, để cho nàng phá giải một số chiêu thức võ công.
Mặc dù nàng có thiên phú dị bẩm, nhưng đề mục ông ngoại ra càng ngày càng khó, nàng cũng càng ngày càng lực bất tòng tâm.
Nếu như không làm được, cơ bản đều sẽ bị phạt.
Kết quả, chẳng qua chỉ là có lần nàng thuận miệng nói ra một câu, Tư Dạ Hàn lại có thể dễ dàng trực tiếp giúp nàng tìm hiểu.
Diệp Οản Οản phát giác ra, chàng trai này đoán chừng bởi vì bị nhốt một khoảng thời gian quá lâu, quả thực là không dính chút khói bụi trần gian nào mà! Anh ấy có biết những vật mình cho anh, khiến anh báo đáp, đáng giá bao nhiêu tiền không?Nàng không biết xấu hổ như vậy, mà cũng đều không đành lòng lừa anh thêm nữa rồi.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn (vẫn đang trong hồi ức) Người đàn ông này quả thật chính là Tiểu Long Nữ trong Cổ Mộ phiên bản nam, thậm chí ngay cả rất nhiều đồ vật mang tính chất thường thức cũng đều không biết.
Ví dụ như ngay cả mạt chược, bài poker, anh cũng không biết là cái gì.
Cứ như thể anh không phải là phàm nhân chốn hồng trần này, có khi nào sẽ biến thành thiên thần bay mất, bỏ rơi nàng chăng?Diệp Οản Οản cảm thấy rất áy náy, cho nên mỗi lần đi đến thăm anh đều nghĩ cách cầm theo một chút đồ ăn thú vị mang qua.
Càng tiếp xúc nhiều, nàng càng lúc càng không ưa nổi loại cảm giác bất cứ lúc nào anh cũng có thể tan biến mất như bong bóng xà phòng vậy.
Loại cảm giác khác thường này khiến cho Diệp Οản Οản có chút sợ hãi.
Hơn nữa, theo tình hình chiến đấu giữa Võ Đạo Liên Minh và Tội Ngục càng ngày càng kịch liệt, nàng cứ như vậy thường xuyên ra vào A Tu La, thật sự là quá nguy hiểm.
Hôm nay là một lần cuối cùng, nàng sẽ không thể tới nữa rồi!Sau này hẳn là tôi sẽ không trở lại.
Diệp Οản Οản nói.
Mỗi lần chẳng qua nàng chỉ ghé thăm anh một chút, mang một ít đồ ăn ngon cho anh, nhưng mỗi lần anh đều tặng lại cho nàng hồi báo lớn như vậy, thật sự là khiến cho nàng cảm thấy chính mình đang chiếm tiện nghi của anh.
Người hiền lành đơn thuần như vậy, nàng không muốn lợi dụng anh!Ngón tay cầm quân bài poker của chàng trai khựng lại một chút, lạnh nhạt đáp: Ừm.
Diệp Οản Οản thấy anh không hề có phản ứng gì, không khỏi có chút tức giận, Này, tôi sẽ không trở lại, anh cũng không có gì muốn nói sao? Coi như anh không nhớ tôi, chẳng lẽ lại không nhớ nhung những chiếc bánh nướng, bánh tiêu, bánh bao, màn thầu, kẹo que tôi mang tới hay sao?Tư Dạ Hàn: Sẽ nhớ.
Diệp Οản Οản nghe vậy quả thật là muốn lệ rơi, hốc mắt đều đỏ ửng, Quả nhiên là anh chỉ có thể nhớ bánh nướng, bánh tiêu, bánh bao, màn thầu, kẹo que! Tư Dạ Hàn hơi nhíu mày, sau đó nói nhiều hơn một chữ: Sẽ nhớ em.
Ánh mắt Diệp Οản Οản hơi sáng lên, Hừ, hẳn là nhớ đến tôi cũng là tiện đường mà thôi.
Diệp Οản Οản không nói được cảm giác rối bời trong lòng kia là cái gì, phủi mông một cái, đứng lên, Tôi đi đây, chúng ta bèo nước tương phùng, có duyên lại gặp.
Tư Dạ Hàn: Ừm.
Diệp Οản Οản xoay đầu đi rồi, từ đầu tới cuối cũng không biết được, sau khi nàng rời đi, chàng trai đứng lặng tại chỗ nhìn theo bóng lưng của nàng rất lâu, rất lâu.
Cuối cùng âm thanh trong trẻo lạnh lùng của chàng trai vang lên một câu nỉ non: Sẽ gặp!Đại khái là chàng trai ngụy trang quá tốt, cho nên, mãi tới lúc này, Diệp Οản Οản đang được thôi miên mới phát hiện ra sự thật đầy bi thảm.
Ban đầu nàng cho rằng, chẳng qua chỉ là nàng một bên tình nguyện.
Cũng không lâu sau, chiến lực A Tu La đột nhiên bùng nổ mạnh, Võ Đạo Liên Minh gặp phải trùng kích mạnh mẽ xưa nay chưa từng có.
Diệp Οản Οản trong giờ phút nguy cấp nhận lệnh của ông ngoại, bị phái đi trụ sở chính A Tu La hỏi dò tình báo.
Vốn thường ngày xe nhẹ chạy đường quen một đường đi tới, nhưng vạn vạn không ngờ tới, lần này lại xảy ra chuyện rồi!Nàng lại không cẩn thận rơi vào trong bẫy rập của A Tu La.
Bẫy rập lần này là một cái hố đen lớn, mặc dù nàng đã phá giải cơ quan, không hề bị thương, nhưng bốn phía của hố đen đều là tường đồng vách sắt, trơn láng, căn bản là không lên nổi.
Làm bậy rồi!Nếu như trước ngày mai không thể đi ra ngoài, bị phát hiện, chỉ có một con đường duy nhất: bị A Tu La bắt sống.
Diệp Οản Οản đang gấp đến xoay mòng mòng, tìm tòi khắp nơi, nghĩ biện pháp đi ra ngoài, lúc này, nơi đỉnh đầu đột nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân.
Diệp Οản Οản nhất thời ánh mắt khẽ co giật.
Thôi, xong! Chẳng lẽ là người của A Tu La?Ai ở phía dưới?Sau khi nghe được âm thanh quen thuộc của Tư Dạ Hàn, Diệp Οản Οản quả thật là như nghe âm thanh của thần tiên, vội vàng hô vang, Là tôi, là tôi!Diệp Οản Οản vừa dứt lời, tiếp đó là tiếng gió vút lên, người ở phía trên trực tiếp nhảy xuống.
Diệp Οản Οản sợ hết hồn.
Trong ánh sáng mờ tối, nàng kinh ngạc nhìn chằm chằm Tư Dạ Hàn vừa nhảy xuống: Đệt! Làm sao anh lại nhảy xuống vậy hảảảa! Nơi này là bẫy rập đấy!Tư Dạ Hàn: Ở cùng em, sợ em sợ hãi.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn (vẫn đang trong hồi ức) Trong nháy mắt khi chàng trai dứt tiếng, trong đầu của Diệp Οản Οản chợt chấn động một cái.
Này này! Anh có cần phải dùng âm thanh lạnh lùng như thế nói ra những lời dọa người như vậy không?Hết lần này tới lần khác, đối phương vẫn bày ra vẻ mặt không chút cảm xúc nào!Bi thảm rồi! Nàng thật vất vả mới quyết định được chủ ý sẽ không quay trở lại tìm anh.
Nàng đã phát hiện cảm giác của mình đối với anh ta không được bình thường, mà người trước mặt này thật sự là quá đơn thuần, quá tốt đẹp! Nàng không muốn lại lừa anh, càng sợ chính mình sẽ không nhịn được thú tính bùng nổ, làm ra chuyện gì đó đối với anh.
Người như nàng, làm sao có thể xứng nhận được điều tốt đẹp đến như vậy!Trong hồi ức, Diệp Οản Οản đã bị sự tự trách và áy náy trong nội tâm nhấn chìm.
Mà giờ khắc này, Diệp Οản Οản đang nằm ở trên ghế bị thôi miên, đứng ở góc nhìn người thứ ba, quả thật là mặt đầy mộng bức.
Ơ hay!! Tư Dạ Hàn chính là Tu La Chủ, làm sao anh ấy có thể không biết cơ quan cạm bẫy nhà mình mở ra như thế nào chứ!!?Ngờ đâu, anh ấy lại có thể cố ý không mở cơ quan, cứ như vậy cùng nàng ở lỳ bên dưới!Lúc nàng bị thôi miên, là đứng ở góc nhìn người thứ ba xem lại đoạn hồi ức này.
Cuối cùng, nếu không phải là hồi ức chiếu đến đoạn này, đều suýt chút nữa đã bị anh lừa.
Tư Dạ Hàn.
Chắc! Chắn! Yêu! Thích! Nàng!Vạn vạn không ngờ tới, cái gã đàn ông im lìm này, khi đó cũng đã một lòng ngầm có ý nghĩ muốn chiếm được tình cảm của nàng rồi! Hơn nữa, thời điểm đó, Tư Dạ Hàn lại có thể biết nói chuyện hơn nhiều so với hiện tại.
Nhìn câu nói kia mà xem, chỉ thuận miệng một câu thôi đã đủ để khiến nàng nai vàng ngơ ngác, tâm tình thiếu nữ trào dâng.
Từ đoạn hồi ức này mà xem, Diệp Οản Οản và Tư Dạ Hàn cùng nhau bị chiếc bẫy này vây khốn ước chừng khoảng ba ngày, thật may Diệp Οản Οản có thói quen luôn mang theo thức ăn bên mình mới không bị chết đói.
Mãi tới ngày thứ ba, bởi vì Diệp Οản Οản không cẩn thận đụng phải chốt mở, hai người mới có thể rời đi.
Diệp Οản Οản ở trên ghế thôi miên suýt chút nữa bởi vì quá kích động mà nhảy dựng lên.
Trời má! Chính mình năm đó quả thật là chính là con nai con ngốc nghếch, lại còn đần độn cho là Tư Dạ Hàn đơn thuần ngây thơ không rành thế sự, cuối cùng chính mình hoàn toàn bị anh ta ăn đến sít sao.
Cái tên này, thật là xấu bụng quá đi mất! Lại có thể lừa đảo nàng như vậy!Diệp Οản Οản quả thật là không có lòng nào muốn tiếp tục xem hồi ức nữa rồi.
Nhưng mà, hồi ức lần này lại dài dị thường và tương đối hoàn chỉnh.
Hồi ức vẫn còn đang tiếp tục.
Diệp Οản Οản trơ mắt thưởng thức hai vị đại lão lòng dạ đen tối rốt cuộc là làm thế nào biểu diễn kỹ thuật diễn xuất cho nhau xem, từng người so với từng người đều là ta lừa ngươi gạt.
Hồi ức sau đó, khiến cho Diệp Οản Οản đột nhiên có loại dự cảm chẳng lành.
Bởi vì trong ký ức, nàng đột nhiên nhận được một tin tức, nói bên người của Kỷ Tu Nhiễm gần đây có nhiều hơn một người phụ nữ, hai người mỗi ngày đều kè kè cặp cặp.
Thật ra thì, nàng là một người chỉ cần đã quyết định chủ ý buông bỏ liền sẽ không lại tiếp tục dây dưa.
Nhưng mà, dù sao cũng đã yêu thích lâu quá lâu, khổ sở trong lòng, không phải có thể dễ dàng quên ngay được như vậy.
Tin tức này, khiến cho Diệp Οản Οản trẻ tuổi năm đó chịu đả kích.
Diệp Οản Οản trốn vào trong một quán rượu, một mình uống say túy lúy.
Diệp Οản Οản đang thôi miên theo góc nhìn thứ ba lần trước nhìn thấy, Tư Dạ Hàn không biết từ lúc nào đã đi vào quầy rượu này, ngồi cách chỗ nàng không xa.
Tiếp đó, Diệp Οản Οản sau khi uống say liền hoàn toàn thả mình tự bay.
Họ Kỷ kia! Tôi khó coi sao? Tôi không đáng yêu sao?Tại sao anh không thích tôi.
tôi thích anh như thế.
Tại sao anh lại không thích tôi.
Em gái mưa cái quần què.
Ai thèm làm em gái của anh.
Tôi đây.
Tôi đây sẽ không thích người khác.
cũng sẽ không tìm được người nào khác để yêu thương.
cũng sẽ không vừa ý những thứ kia hoa hoa cỏ cỏ kia.
Trừ anh.
ai cũng chỉ là cảnh đẹp ven đường.
Những lời này của Diệp Οản Οản, hiển nhiên đều bị Tư Dạ Hàn nghe được toàn bộ rồi.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn (vẫn đang trong hồi ức) Làm bậy rồi.
Giờ phút này, Diệp Οản Οản đang bị thôi miên cuối cùng cũng biết được, tại sao chung quy Tư Dạ Hàn lại không tin mình thật lòng thật dạ yêu anh ấy rồi.
Đại khái anh vẫn luôn cảm thấy ở trong lòng nàng còn có một bóng hình không thể nào quên, còn biết người kia họ Kỷ.
Cho nên, mới đặc biệt để ý đến Kỷ Tu Nhiễm sao.
?Nhớ lại đến đây, hết thảy đều có câu trả lời.
Diệp Οản Οản rất muốn đánh chết chính bản thân nàng, cái người đang uống rượu kia! Nàng không bao giờ muốn uống rượu nữa rồi!Chỉ thấy, Tư Dạ Hàn lẳng lặng ngồi ở nơi đó, ngắm nhìn Diệp Οản Οản uống đến say khướt.
Sau khi chậm rãi uống cạn một ly rượu trong tay, Tư Dạ Hàn đứng dậy, tiến tới, đỡ lấy Diệp Οản Οản suýt chút nữa đã ngã sấp xuống, mặt như phủ băng, nói: Em sẽ yêu thích người khác!Ánh mắt Diệp Οản Οản mơ hồ, đã không nhận ra được người trước mặt, nghe vậy nhất thời giận dữ mà trừng anh, Sẽ không đâu!Tư Dạ Hàn: Thật sao?Diệp Οản Οản kiên định gật đầu: Anh đây là.
đây là đang vũ nhục tôi! Tôi đây sẽ không yêu thích người khác!Hai con ngươi của chàng trai hơi hơi nheo lại, sau đó, ngón tay thon dài đỡ lấy cằm nàng, bỗng nhiên xít lại gần, hôn lên nhẹ lên khóe môi của nàng, Thích không?Hơi thở đầy mê người của chàng trai gần trong gang tấc, gương mặt nghiêng nước nghiêng thành, điên đảo chúng sinh kia bỗng nhiên xít lại gần.
Diệp Οản Οản cảm thấy ba hồn bảy phách của mình đều đã hòa theo men say bay đi.
Cùng lúc đó, cả người nàng bỗng thanh tỉnh lại một chút, cũng nhận ra được người trước mắt mình là ai, sững sờ đáp: Thích.
Theo lý thuyết, khi đó Diệp Οản Οản uống say, đối với đoạn hồi ức này chắc hẳn sẽ không quá rõ ràng.
Bất quá, thuật thôi miên của lão viện trưởng xác thực là lợi hại, hoàn hoàn chỉnh chỉnh giúp cho nàng nhớ lại tất cả mọi chuyện phát sinh khi đó.
Tiếp đó, nàng được Tư Dạ Hàn mang về A Tu La.
Tư Dạ Hàn ngược lại là hoàn toàn không có ý tứ lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
Cũng không biết có phải là bởi vì hôm nay trên người Diệp Οản Οản không có mang bánh nướng, không có sức hấp dẫn gì hay không?Sau khi thu xếp ổn thỏa xong cho nàng, Tư Dạ Hàn liền chuẩn bị rời đi.
Nhưng mà, đơn thuần là tự Diệp Οản Οản muốn đâm đầu vào lưới.
Vị mỹ nhân này.
Kỹ thuật coi quẻ của tôi không tệ! Không bằng, tôi coi cho anh một quẻ?Diệp Οản Οản sải một bước dài chạy tới, ngăn cản đường đi của Tư Dạ Hàn.
Nói xong, nàng không nói hai lời, liền nắm lấy tay của chàng trai, sờ sờ soạng soạng, kiểm tra tỉ mỉ, Ồ? Mỹ nhân, quẻ bói này của anh.
trong quẻ bói này nói, cuộc đời anh cần có tôi!Thủ đoạn tán trai của Diệp Οản Οản thật sự có chút thô tục vụng về, nhưng trong phút vội vã, nàng cũng không để ý nhiều như vậy.
Nàng đột nhiên cảm nhận được một loại cảm giác bất an đặc biệt mãnh liệt.
Mặc kệ là thức ăn yêu thích, hay là đồ vật yêu thích, nhất định phải nhanh chóng ăn sạch mới được!Nếu không, nàng sẽ đánh mất chúng.
Mặc dù nàng vẫn luôn cố gắng khắc chế chính mình, để cho mình làm một người đàng hoàng, không nên làm ra chuyện thương thiên hại lý như thế!Nhưng mà.
Nàng thật sự.
Thật sự yêu thích anh.
Mặc dù uống say, nhưng lại càng thêm tỉnh táo.
Đây là lần đầu tiên trong đời nàng có cảm giác như thế.
Vốn nàng từng cho rằng, chính mình cũng sẽ không bao giờ động lòng.
Tư Dạ Hàn: .
Diệp Οản Οản không ngừng cố gắng: Hơn nữa, anh biết không, dung mạo anh đặc biệt giống với một người thân của tôi.
Tư Dạ Hàn: Thật sao?Diệp Οản Οản: Ừm, dung mạo của anh đặc biệt giống với con rể của mẹ tôi!Trên gương mặt chưa từng bao giờ lộ ra vẻ gì khác của chàng trai, giờ phút này, lại nở ra một nụ cười đầy châm biếm, Cô, đối với mỗi hoa hoa cỏ cỏ ven đường, đều nói như thế sao?Diệp Οản Οản nghĩa chính ngôn từ: Nói bậy, không phải đâu.
!! Anh không phải là hoa hoa cỏ cỏ ven đường!Ánh mắt đầy thâm thúy của chàng trai nhìn nàng chằm chằm: Phải không?*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn (vẫn đang trong hồi ức) Anh dĩ nhiên không phải hoa hoa cỏ cỏ! Anh là sao trời biển khơi.
là trăng sáng.
Em yêu anh.
Diệp Οản Οản ngước đầu, khóe mắt trong vắt sáng ngời nghiêm túc dị thường, đầy ngọt ngào ôn nhu, nhìn anh chăm chú.
Em.
Tư Dạ Hàn tựa hồ hoàn toàn không ngờ được cô gái sẽ nói ra những lời này.
Khi nghe được ba chữ cuối cùng kia, khiến anh sững cả người.
Nhưng cũng không biết nghĩ đến cái gì, lại nhanh chóng ảm đạm đi.
Không có ai thích anh! Tư Dạ Hàn mở miệng.
Diệp Οản Οản: Ồ, thật là trùng hợp nha! Thật ra thì tên của em là KhôngCóAi.
Tư Dạ Hàn: Anh là ai?Diệp Οản Οản trả lời rành rọt: Đại mỹ nam cực kỳ thiện lương, cực kỳ đơn thuần, cực kỳ tốt đẹp, tốt đẹp nhất trên đời, bị đại ma đầu tàn nhẫn biến thái giam cầm!Không khí yên lặng.
Tư Dạ Hàn đón lấy ánh mắt nàng, không hề chớp mắt, nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, Em có biết, những lời em nói này, có ý vị thế nào không.
?Diệp Οản Οản: Ý gì?Tư Dạ Hàn: Có nghĩa là, anh sẽ không thả em đi nữa.
Diệp Οản Οản nháy mắt một cái, mặt đầy mơ hồ, Tại sao phải thả em đi?!Diệp Οản Οản nói xong, cũng bạch bạch bạch chạy tới, dụi dụi, đầy đáng thương nhỏ yếu lại bất lực ngước đầu lên nhìn anh, Em mang cho anh nhiều bánh nướng như thế, nhiều bánh bao như vậy, nhiều bánh màn thầu như thế, nhiều kẹo que như thế.
Vậy mà ngay cả anh cũng muốn đuổi em đi sao? Trong nháy mắt ngay khi Diệp Οản Οản dứt tiếng, thân thể đã đột nhiên bị đặt nằm xuống chiếc giường mềm mại.
Một giây kế tiếp, một nụ hôn sâu xen lẫn vị mặn của máu, được đặt lên môi của cô nàng, tựa hồ muốn nuốt sạch nàng, dung nhập nàng vào bên trong thân thể.
A.
Đại não Diệp Οản Οản thiếu ôxy, nhất thời chóng mặt quay cuồng.
Anh không phải là chính nhân quân tử.
Hơi thở hỗn loạn của chàng trai kề sát vào gương mặt ửng đỏ của cô gái.
Một thân ảnh bao trùm lên cơ thể nàng, giống như một con dã thú đột nhiên xé toang lớp vỏ bọc vô hại bên ngoài, lộ ra cặp răng nanh.
Một khí tức u ám đáng sợ ngợp trời bao phủ lấy cả căn phòng.
Ánh mắt trong veo như nước của Diệp Οản Οản phát sáng, nhất thời cao hứng đáp, Quá tốt rồi, em cũng không phải! Len lén nói cho anh biết, thật ra thì em là tướng cướp! Bọn họ cũng gọi em là nữ ma đầu! Chúng ta nhất định là tuyệt phối!Tư Dạ Hàn: .
Thiếu nữ uống say giống như biến thành một người khác, càng thêm nóng bỏng, cũng càng thêm sáng ngời, khiến cho ánh mắt anh càng không thể nào dời sang chỗ khác được.
Diệp Οản Οản còn thề son thề sắt bảo đảm, Anh yên tâm, em sẽ hối cải để làm lại cuộc đời, làm một người thật tốt, nhất định sẽ một lòng một dạ đối với anh, đối xử thật tốt với anh!Thấy đối phương không đáp lại, khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Οản Οản nhíu chặt, lẩm bẩm nói, Chẳng lẽ là bởi vì hôm nay em không mang theo bánh nướng sao? Bất quá.
Bất quá em có mang theo một thứ khác nha!Diệp Οản Οản mò mò, sờ soạng khắp người cả nửa ngày, rốt cuộc mò ra được một túi.
Popping Candy (Kẹo nổ cho trẻ em).
Em nói anh nghe, thứ này ăn rất ngon! Chắc chắn anh chưa từng ăn! Sẽ đem lại cho anh thể nghiệm xưa nay chưa từng có! Diệp Οản Οản chém gió thổi phồng y như đám thần côn chuyên dụ dỗ con nít vậy.
Nói xong lập tức xé lớp vỏ ra, chuyển đến trước mặt Tư Dạ Hàn.
Bị thôi miên, Diệp Οản Οản nhớ tới đây, quả thật là muốn đập đầu tự tử một cái.
Tại sao ở trước mặt Tư Dạ Hàn, nàng sẽ ngốc nghếch đến vậy?Một túi Popping Candy, liền muốn ngủ với người ta, nghĩ sao vậy? Nằm mơ đi!!Chẳng lẽ không phải là nàng đang bị thôi miên, mà là đang nằm mơ?Diệp Οản Οản đang nghĩ là sẽ bị từ chối, một giây kế tiếp, liền nghe được Tư Dạ Hàn trong ký ức dùng thanh âm khàn khàn trầm thấp như dây đàn cello đáp: Được.
Tư Dạ Hàn nói xong, đầy nghiêm túc cẩn thận đón lấy túi kẹo xanh xanh đỏ đỏ trong tay cô gái.
Sau đó, một nụ hôn triền miên không dứt, rơi xuống.
Diệp Οản Οản: .
Năm đó.
Nàng.
Lại! Dùng! Một túi!! Popping Candy!! Dụ được!! Tư!! Dạ!! Hàn!! Ngủ!! Cùng!?Nàng không tin!Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn (vẫn đang trong hồi ức) Sáng ngày hôm sau.
Thời điểm Diệp Οản Οản tỉnh lại, thấy mình nằm ở trên giường, lại nhìn thấy người đàn ông ở bên cạnh, nàng đã sợ đến ngây người.
Y phục của hai người ném đầy đất, bờ ngực chàng trai trần trụi, mà nàng.
đầy bá đạo ôm chặt cứng cánh tay anh ở trong ngực mình, chân còn đang gác ở trên người anh.
Tại sao có thể như vậy!Diệp Οản Οản giống như sét đánh ngang tai, quả thật là sợ đến ngơ ngơ ngác ngác.
Sau khi ngửi được mùi rượu trên người mình, Diệp Οản Οản lại càng thêm luống cuống.
Xong rồi! Nàng cuối cùng cũng mắc phải sai lầm lớn rồi!Diệp Οản Οản nhanh chóng lộn một vòng, lăn sang một bên, sau đó lồm cồm bò dậy, ôm lấy chăn, tóc tai rối bời, mặt đầy mộng bức mà ngồi nghệch ở chỗ đó.
Chàng trai bên cạnh tựa hồ bị hành động của nàng đánh thức, gương mặt điển trai khẽ nhíu một cái, ngay sau đó mở mắt ra, nhìn về phía Diệp Οản Οản.
Diệp Οản Οản bị đôi con ngươi trong vắt thuần khiết vô hại kia nhìn chằm chằm, quả thật là không đất dung thân, muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Em.
em.
em.
chuyện kia.
Bình thường miệng mồm lanh lợi, nhưng giờ phút này ngay cả một câu nói Diệp Οản Οản cũng đều không nói được.
Tư Dạ Hàn khẽ xoa xoa cánh tay bị ôm đến tê cứng của mình, ngay sau đó ngồi dậy, Tỉnh rồi thì đi đi.
Diệp Οản Οản nghe nói như vậy, nhất thời chợt cảm thấy chạnh lòng, Anh có ý gì? Mặc dù.
Mặc dù ngày hôm qua là chuỵện ngoài ý muốn.
Nhưng kỳ thật em đã sớm có mưu đồ đã lâu.
À nhầm.
Không phải.
Ý của em là.
Em nghiêm túc.
Em cũng không biết mình có chuyện gì xảy ra.
Nhưng mà.
Khoảng thời gian sống chung tới nay.
Thật sự em càng lúc càng yêu thích cảm giác được ở bên anh.
Mặc dù rất nhiều lần đều nói là một lần cuối cùng.
Nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, đi gặp anh.
Em yêu anh.
Diệp Οản Οản lại một lần nữa nói ra ba chữ Em yêu anh, lại còn là nói trong trạng thái hoàn toàn tỉnh táo.
Ánh mắt Tư Dạ Hàn chớp một cái, nhìn chằm chằm vào cô bé trước mặt, tựa hồ sợ bỏ sót mỗi một chữ của nàng.
Cuối cùng, không biết qua bao lâu, Tư Dạ Hàn mặt không cảm xúc đáp lại, Chúng ta không thích hợp!Nghe đến đó, Diệp Οản Οản trong cơn thôi miên quả thật là giận đến không thôi! Đệt! Nàng khẩn trương đợi cả nửa ngày, kết quả câu trả lời của Tư Dạ Hàn lại là khôngthíchhợp?Cái gã đàn ông này, thật xấu xa!Nàng càng tức giận chính bản thân mình, làm sao lại ngu như vậy, lại có thể không nắm rõ chuyện gì đang xảy ra? Đó là vì đại mỹ nam không nhiễm khói bụi trần gian trong mắt nàng đang dùng chiêu dụccầmcốtúng đối với nàng mà thôi!Hic, uổng cho nàng vẫn cứ cho là chỉ số nhạy cảm EQ của Tư Dạ Hàn thấp! Chỉ số nhạy cảm EQ thấp, không sai, nhưng không thể phủ định được rằng chỉ số thông minh IQ của người ta cao!Chỉ riêng chỉ số thông minh là đã đủ quay nàng xoay mòng mòng rồi.
Bất quá, bên cạnh sự tức giận, cùng lúc đó, nơi đáy lòng Diệp Οản Οản lại càng có nhiều hơn là.
Đắc ý!Thì ra.
thì ra từ đầu đến cuối, bên động tâm, không chỉ có mỗi mình nàng đơn phương.
Nghĩ tới đây, cảm nhận nội tâm của Diệp Οản Οản liền nhanh chóng chuyển từ Cái gã đàn ông này thật xấu xa! biến thành Bảo Bảo nhà nàng làm sao lại đáng yêu như vậy chứ!Ngay tại thời điểm Diệp Οản Οản đang rạo rực lòng xuân vì những kỷ niệm đẹp, chính bản thân nàng trong ký ức ngay khi nghe dứt câu Khôngthíchhợp! của Tự Dạ Hàn, lại bật thốt lên một câu: Nói bậy, chúng ta hợp 100%!Diệp Οản Οản: .
Được rồi, đây thật đúng là phong cách nói chuyện của nàng.
Một lát sau, hai người mặc quần áo tử tế ngồi ở phòng khách.
Bầu không khí nhất thời lâm vào trong sượng sùng.
Tư Dạ Hàn nhấp một ngụm trà, như lơ như đãng mở miệng hỏi, Em yêu anh chỗ nào?Diệp Οản Οản ngẩng cằm lên, cặp mắt sáng lấp lánh mà nhìn chằm chằm chàng trai dù chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản, ngồi uống trà thôi mà cũng đẹp trai như thiên thần, khiến cho nàng thần hồn điên đảo, bật thốt lên đáp, Anh chờ xem nha!Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn (vẫn đang trong hồi ức) Tư Dạ Hàn đặt ly trà xuống, ngước mắt nhìn nàng một cái, Cõi đời này có rất nhiều trai đẹp.
Diệp Οản Οản không chút do dự đáp, Nói bậy! Không một ai có thể đẹp trai hơn anh! Trong nháy mắt ngay khi Diệp Οản Οản dứt tiếng, cánh cửa lại đột nhiên có một âm thanh truyền tới, Tiểu nha đầu, cô nói lời này.
có phải là quá khiên cưỡng rồi hay không?Nhớ tới đây, Diệp Οản Οản có chút kinh ngạc.
Thật không ngờ nàng lại thấy được Giang Ly Hận xuất hiện trong hồi ức.
Vẻ đẹp của Tư Dạ Hàn là loại hư vô mờ mịt, có một tầng ngăn cách, hơn nữa vô cùng có cảm giác thoát tục.
Mà Giang Ly Hận lại khác, hắn chính là một loại hoa lạ đắt tiền ở trong tiệm, chính là loại mà ai nhìn cũng muốn tiếp cận đùa vui một phen.
Là thành viên danh dự của Hội những người thích ngắm trai đẹp, Diệp Οản Οản quả thực bị chấn động một chút.
Cùng lúc đó, Diệp Οản Οản bén nhạy cảm giác được, trong không khí dường như có thêm một luồng lãnh ý lướt qua, khiến cho nàng không hiểu vì sao lại rùng mình một cái.
Diệp Οản Οản lập tức thu hồi lại ánh mắt, nhìn về phía Tư Dạ Hàn, mở miệng hỏi: Bảo Bảo, hắn là ai vậy? Bạn của anh sao? Làm sao anh lại có một người bạn xấu trai đến như vậy?Thời điểm nghe được Diệp Οản Οản gọi Tư Dạ Hàn là Bảo Bảo, Giang Ly Hận lảo đảo một cái, suýt chút nữa ngã xuống.
Nghe được một câu cuối cùng, chính là suýt chút nữa đã sặc nước bọt mà chết, mặt không cách nào tin nổi, Khục khục *ho khan.
Cô.
Cô.
Cô nói cái gì! Cô lặp lại một lần nữa cho tôi xem!Diệp Οản Οản bạch bạch bạch chạy đến dụi dụi Tư Dạ Hàn ở bên cạnh, đầy nhu thuận nghe lời lại đáng yêu nhìn anh, Không có chuyện gì đâu Bảo Bảo, mặc dù em mê trai đẹp, chẳng qua nếu như hắn là bạn của anh mà nói, vậy em liền miễn cưỡng chào hỏi cùng hắn vậy.
Nói bóng gió, dù em mê trai, nhưng em chỉ mê trai đẹp là anh mà thôi.
Đang bị thôi miên, Diệp Οản Οản bị khát khao muốn sống mãnh liệt tột độ của mình làm kinh động, quả thật là thiếu chút nữa không nhịn được ngồi bật dậy tự vỗ tay khen mình!Nàng quá trâu bò, có được không!Thì ra năm đó nàng cũng đã trâu bò như vậy!Tư Dạ Hàn liếc nhìn người thiếu nữ đang ôm cứng cánh tay của mình, ánh mắt anh toát ra một vẻ ôn nhu mà chính mình cũng không phát hiện, Em.
gọi anh là cái gì?Diệp Οản Οản ngước đầu nhỏ, ríu ra ríu rít nói, Bảo Bảo! Anh thích cách xưng hô này sao?Từ khi bọn họ quen biết đến bây giờ cũng không biết được tên họ của đối phương, lại cũng chưa từng hỏi nhau.
Bởi vì dù gì cũng là người của phe đối thủ, thân phận đối lập.
Bọn họ đối với chuyện này đều ngầm hiểu cho nhau.
Diệp Οản Οản tiếp tục cọ cọ dụi dụi, bộ dáng thận trọng kia giống như là một chú thú cưng đáng yêu đang rụt rè tiếp cận: Vậy.
sau này em có thể gọi anh như vậy không?Đón lấy con ngươi rực rỡ sáng ngời của thiếu nữ, Tư Dạ Hàn ngơ ngẩn cả người.
Một lát sau, anh dùng một gương mặt không cảm xúc đáp lời: Bất quá chỉ là một cách xưng hô mà thôi, tùy em.
Diệp Οản Οản nhất thời mặt đầy cao hứng: Quá tốt rồi! Vậy sau này em sẽ gọi anh là Bảo Bảo, anh có thể gọi em.
Ừ, liền gọi em là cục cưng nhỏ đi!Diệp Οản Οản không hề có chút cảm giác mình vừa bị cự tuyệt, đầy vui vui sướng sướng tự mình quyết định.
Tôi nhổ vào.
Mắt chó của tôi.
Giang Ly Hận quả thật là không thể tin được những gì mình vừa chứng kiến.
Tư Dạ Hàn hướng về phía Giang Ly Hận mặt không cách nào tin, nhìn một cái, ý nơinàykhônghoannghênh lộ rõ trong ánh mắt: Cậu có chuyện?Giang Ly Hận: Hic, tôi sợ cậu buồn chán, tới thăm cậu một chút mà thôi.
Bây giờ nhìn lại, sợ là không cần?Tư Dạ Hàn: Không cần thiết!Giang Ly Hận: .
Đối với sự vô tình của ông bạn mình, Giang Ly Hận che lấy ngực như bị trọng thương, ngay sau đó khẽ cười nhìn về phía Diệp Οản Οản nói, Tiểu nha đầu, ánh mắt của cô rất đặt biệt à nha, lại có thể thích cái tên này?Diệp Οản Οản đối với cách nói của Giang Ly Hận rất là bất mãn: Ánh mắt của tôi thế nào? Bảo Bảo nhà tôi ôn nhu lại tươi đẹp, hiền lành lại đơn thuần, hơn nữa ở gần bùn mà không nhiễm hôi tanh, như một đóa sen đáng yêu! Là người tốt nhất trên đời!Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn (vẫn đang trong hồi ức) Giang Ly Hận sửng sốt thấy rõ, thật lâu đều chưa tỉnh hồn lại, ánh mắt cực kỳ quỷ dị nhìn về phía Tư Dạ Hàn, Cậu ta.
Ôn nhu.
Tốt đẹp.
Hiền lành.
Đơn.
Đơn thuần? Là một.
Người tốt?Diệp Οản Οản trừng mắt lườm hắn một cái, Đúng vậy! Sao hả! Này, rốt cuộc anh là ai vậy? Sẽ không phải là người do tên biến thái Tu La Chủ kia phái tới hành hạ Bảo Bảo nhà tôi đấy chứ!Này.
này.
Cô nói cái gì? Tên biến thái Tu La Chủ kia.
? Giang Ly Hận như rơi vào trong mộng ảo, bật thốt lên, Tôi nói này tiểu nha đầu, cô có biết hay không, cậu ta chính là.
Giang Ly Hận mới vừa nói tới chỗ này, liền cảm nhận được một luồng ánh sáng chết chóc đang bắn thẳng tắp về phía mình, trực tiếp bắn xuyên qua người hắn.
Vì vậy, Giang Ly Hận lập tức gắng gượng bẻ cua gấp, vốn định nói Cậu ta chính là Tu La Chủ biến thái trong miệng cô, lại biến thành ——Không có gì! Không sai! Cậu ta chính là người vừa ôn nhu lại tươi đẹp, hiền lành lại đơn thuần như vậy! Tuyệt đối là một người tốt, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn!Giang Ly Hận cảm thấy, đời này đại khái là chưa từng nói ra những lời trái với lương tâm mình như vậy.
Mãi đến lúc Giang Ly Hận nói xong, luồng ánh sáng chết chóc kia mới được thu hồi lại.
Giang Ly Hận ho nhẹ một tiếng, mở miệng nói: À.
Tôi tự giới thiệu mình một chút, thật ra là thế này, tôi là họ hàng nhà dì hai của em trai thứ ba của đường chủ một phân đường của một chi nhánh nhỏ của Thiên Hận bang, đang làm một chân chạy vặt của Thiên Hận.
Tôi và Bảo Bảo nhà cô quen biết nhau đã nhiều năm, quan hệ rất tốt.
Diệp Οản Οản gật đầu một cái: Thì ra là như vậy, vậy tôi cũng tự giới thiệu mình một chút, tôi là thủ hạ của đồ đệ của Phó đường chủ của chi nhánh phía Bắc Không Sợ Minh.
Bất quá lúc đó tôi là bị nữ ma đầu đáng chém ngàn đao Tóc Húi Cua ca của Không Sợ Minh cưỡng bách gia nhập.
Giờ phút này, trong cơn thôi miên, Diệp Οản Οản đã cảm thấy cạn lời nghiêm trọng.
Hạn hán lời! Sa mạc lời!!Không có gì để nói cả! Thật đúng là nên tặng cho mỗi người một bức tượng Oscar tí hon bằng vàng cho tài diễn xuất của mình.
Hồi ức sau đó, trên căn bản đều là nàng dùng đủ loại chiêu trò hoa dạng để câu dẫn trai đẹp, mà Tư Dạ Hàn thì lại dùng đủ các loại chiêu dục cầm cố túng, mỹ nhân kế, khổ nhục kế thay nhau ra trận.
Tình yêu kiểu này mà nói.
Quả thực khiến cho Diệp Οản Οản nhức trứng.
Trong quá trình sống chung, Diệp Οản Οản từng chút một làm mềm hoá thái độ của Tư Dạ Hàn.
Dĩ nhiên, từ góc độ Diệp Οản Οản đang bị thôi miên để mà xem, cũng là Tư Dạ Hàn đang từng chút một làm cho nàng không thể tự kềm chế.
Cùng lúc đó, Tội Ngục và Võ Đạo Liên Minh bởi vì tranh đấu lâu dài bất phân thắng bại, tạm thời tiến vào trạng thái đình chiến.
Diệp Οản Οản thấy thời cơ chín muồi, rốt cuộc lộ ra răng nanh hung ác, bắt đầu dụ dỗ đào người rồi.
Diệp Οản Οản: Bảo Bảo, chẳng lẽ anh định cả đời bị sa lầy tại A Tu La sao? Rời khỏi nơi này đi!Tư Dạ Hàn: Trừ nơi này, anh không có nơi nào để đi.
Diệp Οản Οản nhất thời đáp: Em có chỗ để đi không được sao, anh đi chung với em đi! Người nhà em bên kia đã giải quyết xong, em cũng chuẩn bị rời khỏi Không Sợ Minh rồi! Vừa vặn chúng ta có thể cùng đi!Tư Dạ Hàn hơi khựng lại một chút, che giấu một vệt ánh sáng nhạt nơi đáy mắt, nhìn về phía nàng: Cùng đi? Đúng vậy! Diệp Οản Οản có chút lo lắng sợ anh nghe không hiểu, vì vậy ho nhẹ một tiếng, giải thích: Có phải là cách nói của em còn chưa đủ rõ ràng hay không? Vậy để em đổi cách giải thích vậy, ý của em chính là.
Chúng ta.
bỏ trốn đi!Bỏ trốn.
Ánh mắt Tư Dạ Hàn trong nháy mắt dường như rung động kịch liệt một cái, Nếu như là em bởi vì lần ngoài ý muốn hôm đó mới làm những việc này với anh, thật ra thì không cần!Diệp Οản Οản tỏ vẻ đầy chính nghĩa: Xin nhờ, làm sao lại có thể bởi vì chuyện đó cơ chứ, em là loại chỉ tham luyến mơ ước chiếm được thân thể của anh thôi sao! Em là người rất yêu anh đấy!Tư Dạ Hàn: Không mơ ước?Diệp Οản Οản: Ơ.
Vẫn là.
Vẫn là có mơ ước.
Lời tác giả: *Mỉm cười* Không biết các bảo bảo có còn thích những chương hồi ức không? Những đoạn về hồi ức này tôi vẫn luôn châm chước /(ㄒ o ㄒ)/~~ trước đó đã xóa gần 8000 chữ viết lại, bởi vì quả thực không muốn đi theo sáo lộ thông thường, muốn cho lần gặp gỡ quen biết của Oản Oản và Cửu gia đẹp mắt một chút, đặc biệt một chút ~Bởi vì sợ mọi người cảm thấy hồi ức quá dài, ở giữa được một đoạn tôi liền cho nhảy cảnh, phần sau hẳn là sẽ mau sớm tiến vào trong tình tiết thực tế.
Khoảng thời gian này ra chương không quá ổn định, chân thành cảm ơn các bảo bảo đã kiên nhẫn chờ đợi, lần lượt Chụt Chụt mọi người ~
Xem tiếp...Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
truyện tranh Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
truyện Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương truyện chữ
đọc truyện Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
yêu thần ký chap
truyenfull.vn
truyenfull.vip
truyenfull.vip
truyen.tangthuvien.vn/
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License