con-mat-ao-thi

Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

vn Nghe tiếng, Diệp Οản Οản lườm mấy người một cái, cười lạnh không dứt: Nhanh như vậy liền đã buông xuôi rồi? Làm sao, dự định chắp tay giao hết thảy Nhiếp gia cho bọn họ?Còn có thể có biện pháp gì chứ, chẳng lẽ em có thể làm cho cha mẹ chúng ta hồi tâm chuyển ý? Nhiếp Vô Danh có chút không hiểu, nhìn về phía Diệp Οản Οản.

 Biện pháp thì vẫn có.

Diệp Οản Οản nhìn chằm chằm Nhiếp Vô Danh, khẽ mỉm cười nói: Thật ra thì, chỉ cần làm cho Nhiếp gia chủ mẫu đau lòng không thôi vì Nhiếp Vô Ưu là xong! Chuyện đơn giản biết bao nhiêu.

Hả? Để cho ba mẹ đau lòng vì Nhiếp Vô Ưu? Nhiếp Vô Danh mặt đầy mộng bức, sau một hồi suy nghĩ, lắc đầu liên tục nói: Không được, không được! Năng lực của Vô Ưu, mặc dù không cách nào đảm nhiệm được vị trí gia chủ Nhiếp gia.

Nhưng bất kể nói thế nào, con bé cũng là em gái của anh, làm sao anh có thể làm như vậy được?Diệp Οản Οản: .

Nhìn Nhiếp Vô Danh trước mắt, tuy nói là có chút hận đời trốn tránh trách nhiệm, nhưng Diệp Οản Οản lại cảm thấy có một sự ấm áp chảy lướt qua trong lòng.

Dù sao cũng là anh ruột của mình.

Mặc dù bây giờ Nhiếp Vô Ưu  kia là hàng giả, nhưng Nhiếp Vô Danh coi ả ta như là chính bản thân nàng.

Mặc dù cảm động thì cảm động, nhưng Nhiếp Vô Danh lại không nguyện ý tiếp quản, chuyện này cũng hơi có chút khó xử.

Giờ phút này, con ngươi Diệp Οản Οản khẽ chuyển một cái, nhìn chằm chằm Nhiếp Vô Danh, lạnh lùng nói: Anh cho rằng làm vậy là vì muốn tốt cho Nhiếp Vô Ưu? Sai hoàn toàn!Tại sao? Nhiếp Vô Danh mặt đầy vẻ ngơ ngác.

Chính anh mới vừa rồi đều nói, Nhiếp Vô Ưu bây giờ, năng lực bản thân không đủ, căn bản là không có cách nào khống chế được toàn bộ Nhiếp gia.

Anh nghĩ xem, thế cục Độc Lập Châu hỗn loạn đến dường nào? Một Nhiếp Vô Ưu chưa đủ năng lực, trở thành gia chủ một trong tứ đại thế gia, không phải là anh đang đẩy cô ấy lên đứng mũi chịu sào rồi sao? Diệp Οản Οản mặt không đỏ, hơi thở không gấp, nói luôn một tràng.

Không cho Nhiếp Vô Danh cơ hội lên tiếng, Diệp Οản Οản tiếp tục nói: Các mối quan hệ của Nhiếp gia rắc rối phức tạp, Nhiếp Vô Ưu có thể xử lý được hay không? Vấn đề của nhà mình tạm thời chưa nói đến, thế lực bên ngoài thì sao? Vạn nhất ngày nào đó, bởi vì năng lực bản thân của Nhiếp Vô Ưu không đủ, mà làm sụp đổ mấy trăm năm cơ nghiệp của Nhiếp gia, Nhiếp Vô Ưu sẽ trở thành tội nhân thiên cổ của Nhiếp gia.

Nếu như có ngày này, đều là do anh hại.

Diệp Οản Οản hướng về Nhiếp Vô Danh, thành khẩn nói.

Nhiếp Vô Danh: .

Ngoại Quốc Dời Gạch: Oa, Hữu Danh lão bản, cách nói của cô thật có đạo lý!Thần Hư Đạo Nhân: Con bà nó, đúng thật là một câu nói của Hữu Danh lão bản, đã giúp cho tôi giác ngộ cách mạng, còn hơn cả đọc sách mười năm!Nhất Chi Hoa: Thì ra là như vậy, bất quá suy nghĩ kỹ một chút, thật đúng là có đạo lý này.

Một khi xảy ra, sẽ để lại tiếng xấu muôn đời.

Băng Sơn Mỹ Nam: ?Con bà nó, em gái ngoan, làm sao em nghĩ ra được vậy? Thiếu chút nữa anh đã bỏ sót những thứ này! Nhiếp Vô Danh nhìn chằm chằm Diệp Οản Οản, thần sắc rung động.

Vào giờ phút này, Diệp Οản Οản than thầm trong lòng.

Đám người này, làm thế nào sống đến ngày hôm nay tại Độc Lập Châu vậy? Khó trách Nhiếp gia nhị lão không nguyện ý đem vị trí gia chủ truyền lại cho Nhiếp Vô Danh.

Chờ một chút, không đúng! Bỗng nhiên, Thần Hư Đạo Nhân nhìn về phía Nhiếp Vô Danh: Vậy.

Nếu như là đội trưởng kế thừa Nhiếp gia, sau đó, tội nhân thiên cổ của Nhiếp gia không phải sẽ trở thành đội trưởng sao!?Đúng, đúng, đúng, vẫn là nên để cho chính Vô Ưu tiểu thư trở thành tội nhân thì hơn! Ngoại Quốc Dời Gạch gật đầu liên tục.

Hai người vừa dứt tiếng, Nhiếp Vô Danh hừ lạnh một tiếng: Ngưng thả rắm thối của các người đi!Với năng lực của tôi, đầu óc buôn bán của tôi, nếu để cho tôi kế thừa Nhiếp gia, chỉ càng ngày càng đi lên, nâng lên một tầm cao mới.

Không được bao lâu, sẽ có thể trở thành thế gia đứng đầu trong tứ đại thế gia! Nhiếp Vô Danh cười lạnh một tiếng, mặt đầy ngạo nghễ.

Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

vn Nhất Chi Hoa có chút lúng túng nhìn Nhiếp Vô Danh một cái: Đội trưởng.

Chuyện này.

Thật ra thì.

Nhiếp gia.

vốn chính là thế gia đứng đầu tứ đại thế gia thì phải?Nhiếp Vô Danh: Vậy thì đã sao? Ở trong mắt tôi, Thẩm gia mới thật sự là thế gia đứng đầu tứ đại thế gia!Nghe tiếng, Diệp Οản Οản lườm Nhiếp Vô Danh một cái.

Nói lòng vòng cả nửa ngày, ở trong mắt Nhiếp Vô Danh, ai có tiền người đó là đại ca.

Nếu theo cách xếp hạng của Nhiếp Vô Danh, Thẩm gia nào chỉ đứng đầu tứ đại thế gia? Thẩm gia rõ ràng là đứng đầu cả Độc Lập Châu.

Cái gì mà Không Sợ Minh, cái gì mà A Tu La, cái gì mà Võ Đạo Liên Minh Công Hội, Cổ tộc chó má, nhìn thấy Thẩm gia cũng phải quỳ xuống gọi hai tiếng ông nội.

Đội trưởng.

Thần Hư Đạo Nhân nhìn Nhiếp Vô Danh chằm chằm, khóe miệng hơi rúm lại, như là muốn nói gì.

Nhưng mà, thời điểm thấy một ánh mắt tàn nhẫn của Nhiếp Vô Danh quét tới, Thần Hư Đạo Nhân lại lắc đầu liên tục cười nói: Không có việc gì, không có việc gì, với năng lực của đội trưởng, Nhiếp gia sau này tất nhiên sẽ được nâng lên một tầm cao mới, xưng bá Độc Lập Châu!Khẩu hiệu của chúng ta là.

! Nhiếp Vô Danh vỗ tay một cái.

Tru Thần đội trưởng, phong lưu phóng khoáng!Đẹp trai anh tuấn, đẹp trai anh tuấn! Mạnh mạnh mạnh mạnh!Ngoại Quốc Dời Gạch và Nhất Chi Hoa hết sức phối hợp hô vang khẩu hiệu.

Diệp Οản Οản: .

Khẩu hiệu làm cho người ta xấu hổ này, có thể đổi một câu khác hay không?Em gái ngoan, vậy phải làm thế nào mới có thể khiến cho ba mẹ chúng ta đau lòng vì Vô Ưu, từ đó nhường vị trí này cho anh đây? Đương nhiên, cũng không phải là anh dòm ngó vị trí gia chủ Nhiếp gia.

Năng lực của anh, em cũng biết mà, tạo ra vài cái Nhiếp gia nhẹ nhàng thoải mái! Chủ yếu là vì không muốn để cho đứa em gái không có đầu óc kia của anh sau này trở thành tội nhân thiên cổ của Nhiếp gia mà thôi.

Nhiếp Vô Danh nhìn về phía Diệp Οản Οản, mặt đầy nghiêm túc nói.

Nghe tiếng, Diệp Οản Οản tặng cho Nhiếp Vô Danh một ánh mắt ‘emhiểumà’, chợt nhẹ giọng nói: Chỉ cần chúng ta đặt bẫy, để cho Nhiếp Vô Ưu chui vào tròng là được.

Chợt, Diệp Οản Οản đem kế hoạch tỉ mỉ nói một lần.

Ước chừng nửa giờ sau, lúc này Nhiếp Vô Danh mới dẫn theo một đám người Nhất Chi Hoa và Thần Hư Đạo Nhân rời khỏi Không Sợ Minh, quyết định dựa theo kế hoạch của Diệp Οản Οản mà làm việc.

Đợi sau khi đám người Nhiếp Vô Danh hoàn toàn rời đi, Diệp Οản Οản vỗ tay một cái: Đi ra đi!Diệp Οản Οản dứt tiếng, Phong Huyền Diệc châm một điếu thuốc lá, vô cùng tự nhiên ngồi xuống một chiếc ghế trong phòng họp.

Tự giác một chút! Diệp Οản Οản chỉ về phía tấm bảng.

Cấm hút thuốc!Phong Huyền Diệc: .

 Bất đắc dĩ, Phong Huyền Diệc lại tiếp tục dập tắt điếu thuốc vừa mới đốt.

Kế hoạch đã thành công, bước kế tiếp, anh dự định làm sao bây giờ? Diệp Οản Οản nhìn Phong Huyền Diệc, mở miệng hỏi.

Há miệng chờ sung rụng là được rồi.

Phong Huyền Diệc khẽ mỉm cười: Trừ đội trưởng, trong điện thoại di động của mấy người còn lại, tôi đều đã cài máy nghe lén.

Nếu như có bất kỳ người nào liên lạc cùng Nhiếp Vô Ưu giả đó, chúng ta nhất định sẽ biết được.

Nghe Phong Huyền Diệc nói vậy, chân mày Diệp Οản Οản khẽ nhíu lại: Anh xác định sao.

? Nếu như bọn họ không gọi điện thoại, mà nói mặt đối mặt, vậy thì làm sao bây giờ?Hỏi thật hay! Phong Huyền Diệc nhìn Diệp Οản Οản, tiếp tục cười nói: Tôi cũng có cài máy nghe lén ở trên người bọn họ!Diệp Οản Οản: .

Vậy nếu như, bọn họ không lên tiếng, mà dùng ám hiệu để trao đổi thì sẽ làm thế nào, dùng ngôn ngữ bằng tay của người câm thì sao? Kế hoạch này của anh, cũng không phải là thập toàn thập mỹ.

Diệp Οản Οản lắc đầu một cái.

Máy nghe lén của tôi, có chức năng thu hình, cho nên lo lắng của Vô Ưu tiểu thư cô, đều là dư thừa.

Phong Huyền Diệc cười nói.

Diệp Οản Οản: .

Nàng còn có thể nói gì nữa chứ?Trong nháy mắt này, chính nàng cũng không còn lời nào để nói.

Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

vn Sao vậy, Vô Ưu tiểu thư, cô cho là cái biện pháp này rất ngu? Phong Huyền Diệc nhìn Diệp Οản Οản, cười nói.

Chẳng lẽ rất kinh thế hãi tục sao? Diệp Οản Οản hỏi ngược lại.

Vậy, phương pháp ngu xuẩn như vậy, Vô Ưu tiểu thư cho là có hữu dụng không? Phong Huyền Diệc tiếp tục hỏi.

Diệp Οản Οản trầm tư chốc lát, gật đầu một cái.

Quả thực, nếu quả thật là có nội gian mà nói, sau khi nhận được tin tức, nội gian nhất định sẽ trong thời gian ngắn nhất, thông báo cho Nhiếp Vô Ưu.

Dựa theo biện pháp của Phong Huyền Diệc, một khi nội gian có hành động, như thế.

Phong Huyền Diệc sẽ ngay lập tức biết được.

Rất nhanh, Phong Huyền Diệc mở màn hình lớn trong phòng họp lên, không biết thao tác một trận như thế nào, từ trên màn hình phân biệt xuất hiện bốn hình ảnh khác nhau, theo thứ tự là Tử Quỷ, Nhất Chi Hoa, Ngoại Quốc Dời Gạch, và cả hình ảnh của Thần Hư Đạo Nhân.

Anh làm như thế nào vậy?Diệp Οản Οản nhìn Phong Huyền Diệc, không khỏi giơ ngón tay cái lên.

Cái anh chàng này.

quả thật là một thiên tài!Trước mắt, Không Sợ Minh bọn họ, đang thiếu nhân tài như vậy!Diệp Οản Οản cực kỳ động tâm, Nhiếp Vô Danh óc heo, thả Phong Huyền Diệc ở bên người quả thực là lãng phí.

Nhưng nếu như đem Phong Huyền Diệc giao cho mình.

vậy thì đối với Không Sợ Minh, có thể coi như là hổ mọc thêm cánh.

Dù sao, toàn bộ Không Sợ Minh, chỉ có một bộ não cường đại nhất là nàng, cũng không đủ dùng.

Ha ha ha, ai cho đội trưởng dũng khí, còn muốn nâng Nhiếp gia lên một tầm cao mới? Tôi thấy, nếu như đội trưởng trở thành gia chủ Nhiếp gia, đội trưởng nhất định sẽ trở thành tội nhân thiên cổ, Hữu Danh lão bản đây là có thâm cừu đại hận với đội trưởng sao?!Bỗng nhiên trong lúc đó, từ trên màn ảnh truyền hình, truyền tới tiếng cười lớn của Thần Hư Đạo Nhân.

Lúc này, Phong Huyền Diệc lập tức tiến lên, liên tiếp thực hiện một loạt thao tác, lưu lại đoạn đối thoại này.

Anh làm gì vậy? Diệp Οản Οản không hiểu, nhìn về phía Phong Huyền Diệc.

A.

Lưu lại chút nhược điểm ở trong tay, sau này dễ uy hiếp.

Phong Huyền Diệc nói.

Diệp Οản Οản: .

Quá thẳng con mịa nó thắn!Tới đây, ta mời các ngươi đi ăn cứt!Còn không đợi Diệp Οản Οản tiếp tục nói gì, trong video truyền tới một tiếng gầm vang của Ngoại Quốc Dời Gạch.

Tiểu Điềm Điềm, cậu nghe tôi giải thích! Nhất Chi Hoa vội vàng nói.

Giải thích bà nội các ngươi! Ngoại Quốc Dời Gạch phóng thẳng về phía Nhất Chi Hoa.

Một giây kế tiếp, Băng Sơn Mỹ Nam và Nhất Chi Hoa trong nháy mắt trốn mất tăm mất tích.

Xem mấy hình ảnh trên màn hình, Diệp Οản Οản không khỏi buồn cười.

Đây chính là nhóm 5 người mà nàng quen biết, bộ dáng quả thực không giống như là có nội gian.

Nhưng mà, ước chừng qua một giờ, tín hiệu truyền về của một đoạn video, có chút thay đổi.

Ở một nơi yên tĩnh nào đó bên ngoài Nhiếp gia.

Tam tiểu thư.

Âm thanh của Nhất Chi Hoa truyền ra.

Trong video trên màn ảnh, đúng lúc có thể nhìn thấy rõ ràng bộ dáng của Nhiếp Linh Lung.

Anh tìm tôi? Nhiếp Linh Lung nhìn về phía Nhất Chi Hoa.

Hôm nay đội trưởng dẫn chúng tôi đi Không Sợ Minh.

Đi Không Sợ Minh? Nhiếp Linh Lung thần sắc lãnh đạm thờ ơ: Sau đó thì sao?Diệp Οản Οản có một kế hoạch, dự định làm cho nhị lão bất mãn đối với Vô Ưu tiểu thư, sau đó đem vị trí Nhiếp gia chủ, truyền lại cho đội trưởng.

Âm thanh Nhất Chi Hoa cũng không phải là vô cùng bình tĩnh.

Mà ở giây tiếp theo, Nhất Chi Hoa nói ra kế hoạch mà Diệp Οản Οản vạch ra trong phòng hội nghị lúc nãy, toàn bộ đều nói cho Nhiếp Linh Lung nghe, một chữ cũng không sót.

Vào giờ phút này, trong phòng họp, Diệp Οản Οản nhìn vào video, mặt đầy vẻ kinh ngạc, mà thần sắc Phong Huyền Diệc, lại lộ vẻ có chút thất vọng.

Tam tiểu thư, Diệp Οản Οản, thật sự là người của dòng chính, là do dòng chính phái tới hại Nhiếp gia?Bỗng nhiên, Nhất Chi Hoa hơi nghi hoặc một chút, mở miệng hỏi.

Sao vậy, anh không tin tôi? Nhiếp Linh Lung mặt không đổi sắc hỏi ngược lại.

Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

vn Không phải.

Nếu như không phải là nhờ ân cứu mạng năm đó của Tam tiểu thư, tôi đã sớm chết rồi.

Nhất Chi Hoa lắc đầu một cái: Lời Tam tiểu thư nói, dĩ nhiên là tôi tin tưởng.

Hẳn là nên như vậy! Nhiếp Linh Lung nói.

Nhưng.

chuyện Phong Huyền Diệc nói, Diệp Οản Οản có thể thật sự là Vô Ưu tiểu thư.

Có khi nào, cái vị trong nhà kia.

là giả hay không? Nhất Chi Hoa hỏi.

A, thật quá ngu xuẩn! Nhiếp Linh Lung lãnh đạm thờ ơ cười nói: Dòng chính biết các người đi Hoa quốc tìm Vô Ưu tỷ, lúc này mới sai Diệp Οản Οản đi Hoa quốc, chính là muốn để cho các người cho rằng, Diệp Οản Οản mới là Nhiếp Vô Ưu thật.

Chỉ bất quá, Vô Ưu tỷ đã được tôi tìm ra trước, cho nên, kế hoạch của dòng chính bại lộ.

Vì vậy, Diệp Οản Οản giả mạo không được, mới giựt dây đại ca đi tranh đoạt vị trí Nhiếp gia chủ.

Với đầu óc của đại ca, nếu như anh ấy lên làm gia chủ Nhiếp gia, chỉ sợ, ngày sau, Nhiếp gia này liền sẽ trở thành đồ trong túi Diệp Οản Οản, anh có hiểu không?Đã hiểu.

Nhất Chi Hoa gật đầu một cái.

Được, đem những gì anh biết, đi báo cáo một tiếng cho Vô Ưu tỷ.

Dù sao, người sắp trở thành gia chủ Nhiếp gia chính là Vô Ưu tỷ.

Nhiếp Linh Lung nói.

Được, tôi biết phải làm sao.

Chỉ chốc lát sau, Nhất Chi Hoa tìm tới Nhiếp Vô Ưu, cũng đem những gì mình biết, báo lại toàn bộ cho Nhiếp Vô Ưu.

A, muốn bày kế hại tôi, chỉ bằng tên phế vật kia sao?Giờ phút này, mặt Nhiếp Vô Ưu nở một nụ cười lạnh.

Vô Ưu tiểu thư, cô đừng nói xấu đội trưởng như vậy! Năm đó đội trưởng bị đả kích.

Hiện tại, não, cô hiểu mà.

Nhất Chi Hoa thở dài.

Đương nhiên tôi sẽ không nói xấu đại ca! Dù sao, đại ca cũng là bị người khác xúi giục.

 Nhiếp Vô Ưu nói.

Vậy.

tôi đi trước đây.

Nhất Chi Hoa nói.

Chờ một chút, Nhất Chi Hoa, giao cho anh một nhiệm vụ, đi giết nữ nhân kia!Hàn quang trong mắt Nhiếp Vô Ưu lóe lên.

Chuyện này.

Nghe mệnh lệnh này, Nhất Chi Hoa như có chút không mấy tình nguyện.

Làm sao, chẳng lẽ anh không hạ thủ được?Nhiếp Vô Ưu lạnh lùng nói.

Vô Ưu tiểu thư, quan hệ của đội trưởng và Diệp Οản Οản, cô cũng biết.

Hơn nữa, Diệp Οản Οản bây giờ thân ở Không Sợ Minh, làm sao tôi ra tay được? Nhất Chi Hoa lắc đầu một cái.

Ha ha, Nhất Chi Hoa, bản lĩnh ám sát của anh, thiên hạ vô song, chỉ cần anh muốn, chẳng lẽ còn không làm được? Huống chi, thứ người như Diệp Οản Οản, bụng dạ khó lường.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, đại ca nhất định sẽ bị cô ta hại cho thân bại danh liệt.

Anh không lo nghĩ cho Nhiếp gia, chẳng lẽ, anh nhẫn tâm nhìn đại ca cứ như vậy bị cô ta tiếp tục hãm hại?Nhiếp Vô Ưu nói.

Tôi hiểu mà.

Nhưng, tôi không hoàn toàn nắm chắc, chỉ có thể thử xem.

Nhất Chi Hoa nói xong, không cho Nhiếp Vô Ưu cơ hội tiếp tục mở miệng, xoay người rời đi.

 .

Không Sợ Minh, bên trong phòng hội nghịDiệp Οản Οản xem đoạn video trên màn ảnh, không khỏi rùng mình một cái.

Điều tra cả nửa ngày, thì ra người ngu xuẩn nhất trong nhóm 5 người, không phải là Nhiếp Vô Danh, mà là Nhất Chi Hoa.

Cũng còn đỡ.

Phong Huyền Diệc như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm: Không phải thuần túy là nội gian, chẳng qua là ngu trung mà thôi.

Nhắc đến ngu trung, trong nháy mắt Diệp Οản Οản nhớ lại Lưu Ảnh.

Lưu Ảnh là người không có bao nhiêu bản lãnh nhưng lại ngu trung, còn vị này thì lại khác.

Thật ra thì, năm đó là Vô Ưu tiểu thư cô cứu Nhất Chi Hoa.

Phong Huyền Diệc nhìn về phía Diệp Οản Οản, như có điều suy nghĩ.

Tôi cứu Nhất Chi Hoa? Diệp Οản Οản mặt đầy vẻ khó hiểu.

Không sai, năm đó Nhất Chi Hoa mắc phải sai lầm lớn, suýt nữa hại chúng tôi toàn quân bị diệt.

Là Vô Ưu tiểu thư cô cầu xin đội trưởng ân xá cho Nhất Chi Hoa.

Chẳng qua là chính Nhất Chi Hoa cũng không rõ ràng mà thôi, còn tưởng rằng là Nhiếp Linh Lung xin tha cho cậu ta.

Phong Huyền Diệc bất đắc dĩ cười khổ.

Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

vn Bây giờ, Diệp Οản Οản còn thiếu sót phần lớn ký ức, đối với những gì Phong Huyền Diệc nói, cũng không có chút ấn tượng mảy may.

Nếu như điều Phong Huyền Diệc nói là thật, vậy chỉ có thể nói, Nhất Chi Hoa quả là có chút hơi.

ngu.

Cho tới nay, anh ta vẫn luôn bị đám người Nhiếp Linh Lung lợi dụng.

 Nhưng bất kể như thế nào, tối thiểu, Nhất Chi Hoa cũng không hoàn toàn là một kẻ phản bội.

Vô Ưu tiểu thư, vẫn nên sớm có an bài cho thỏa đáng, đầu óc của Nhất Chi Hoa, chỉ sợ đích xác là có chút không đủ dùng.

Nếu như cậu ta thật sự tin vào hàng giả và Nhiếp Linh Lung mà nói, đi ám sát Vô Ưu tiểu thư, với thực lực của Nhất Chi Hoa, nói thật là có chút nguy hiểm.

Chỉ chốc lát sau, Phong Huyền Diệc hơi có chút bất đắc dĩ nhìn về phía Diệp Οản Οản, khẽ than thở.

Nghe Phong Huyền Diệc nói vậy, Diệp Οản Οản nhếch miệng mỉm cười, mở miệng nói: Cà Lăm, anh đừng quên, nơi này là nơi nào?Không Sợ Minh.

Phong Huyền Diệc bật thốt lên.

Phong Huyền Diệc dứt tiếng, Diệp Οản Οản khẽ vuốt cằm: Cho dù tôi không biết Nhất Chi Hoa chuẩn bị tới ám sát tôi, nếu như anh ta định động thủ ở trong Không Sợ Minh, cũng không dễ dàng.

Huống chi, hiện tại tôi đã sớm biết rồi.

Phong Huyền Diệc khẽ mỉm cười.

Quả thực, tại loại địa phương như Không Sợ Minh, sự lo lắng của hắn, tựa hồ có chút dư thừa.

Rất nhanh, Diệp Οản Οản gọi mấy người Đại trưởng lão và Tam trưởng lão tới, hơn nữa trong thời gian ngắn, đưa ra vô số phương án chuẩn bị.

Tại Không Sợ Minh, đi vào cũng không mấy khó khăn, nhưng nếu như muốn đi ra ngoài, lại khó như lên trời.

 Phong Huyền Diệc cũng không rời đi, ở lại Không Sợ Minh, phụng bồi Diệp Οản Οản.

Giờ phút này, bên trong phòng làm việc Không Sợ Minh, ước chừng có mấy chục người.

Trừ mấy vị trưởng lão ra, đám người Bắc Đẩu và Thất Tinh cũng đều có mặt.

Cà Lăm, anh nói xem.

Nhất Chi Hoa sẽ đến hay không?Chờ mãi đến tận khuya, Diệp Οản Οản hơi có chút buồn chán, ánh mắt rơi vào trên người Phong Huyền Diệc.

Nàng phất cờ gióng trống, kêu nhiều người đến bảo vệ mình như vậy, nếu như Nhất Chi Hoa không tới, vậy chẳng phải là quá xấu hổ sao?Đối với chuyện này, Phong Huyền Diệc lắc đầu một cái, khẽ cười khổ: Chuyện này rất khó nói.

Dù sao.

loại chỉ số thông minh của bọn họ, không cùng chung một tần số với mạch suy nghĩ của tôi.

Có thể sẽ tới, cũng có thể sẽ không.

Phong tỷ, đệ thấy là không thể nào đâu! Có ai não bị úng nước, lại dám chạy đến trụ sở chính của Không Sợ Minh để ám sát Không Sợ Minh Chủ? Bắc Đẩu hơi nghi hoặc một chút, nhìn về phía Diệp Οản Οản.

Không đợi Diệp Οản Οản mở miệng, Bắc Đẩu lại tiếp lời: Nếu như là đệ mà nói, coi như là muốn ám sát, đệ cũng sẽ chờ Phong tỷ rời khỏi Không Sợ Minh, sau đó mới động thủ.

Tại sao đệ phải chạy đến trụ sở chính của Phong tỷ để hành động?Diệp Οản Οản: .

 Trong lúc nhất thời, Diệp Οản Οản lại không có lời nào để đáp lại.

Vấn đề ngay cả Bắc Đẩu đều có thể suy nghĩ ra này, chẳng lẽ.

Nhất Chi Hoa lại không nghĩ ra?Cà Lăm, cậu mở máy theo dõi ra xem một chút.

Hồi lâu sau, Diệp Οản Οản hướng về Phong Huyền Diệc đưa ra yêu cầu.

Nghe tiếng, Phong Huyền Diệc gật đầu một cái, đứng dậy mở màn hình chiếu ra.

Rất nhanh, trên màn hình xuất hiện mấy hình ảnh.

Góc máy của đám người Thần Hư và Ngoại Quốc Dời Gạch, tối đen như mực, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng ngáy vang như sấm dậy.

Rất hiển nhiên, mấy người này đã chìm vào giấc ngủ.

Mà góc máy của Nhất Chi Hoa thì lại khác, thứ xuất hiện trên màn ảnh, nhìn vô cùng quen mắt.

Ồ, đây không phải là lầu ba Không Sợ Minh sao?Nhị trưởng lão nhìn chằm chằm hình ảnh trên video của Nhất Chi Hoa, mặt đầy kinh ngạc.

Nhị trưởng lão vừa nói xong, mọi người liền vội vàng nhìn về phía màn hình lớn.

Đúng như Nhị trưởng lão nói, quả thật đúng là hình ảnh lầu ba Không Sợ Minh.

Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

vn Lúc này, Phong Huyền Diệc tắt hình ảnh theo dõi đám người Tử Quỷ và Thần Hư, chỉ để lại góc máy của Nhất Chi Hoa, nhờ đó giúp hình ảnh video truyền về càng thêm rõ ràng.

Từ trong video có thể thấy, thân thủ của Nhất Chi Hoa cực kỳ bén nhạy, thành công tránh được đông đảo tai mắt bên trong Không Sợ Minh, đi thẳng một đường, hướng về những lầu cao hơn.

Nhiều nhất chỉ vài chục phút sau, góc máy của Nhất Chi Hoa, cho thấy anh ta đã đi tới tầng này.

Đệ.

đệt.

!! Đệ thu hồi lời vừa mới nói, thật sự có người não bị úng nước, chạy đến trụ sở chính Không Sợ Minh để ám sát Không Sợ Minh Chủ! Bắc Đẩu nhìn chằm chằm video, mặt đầy mộng bức.

Diệp Οản Οản bất đắc dĩ cười một tiếng.

Cái anh chàng Nhất Chi Hoa này, lại còn có thể ngu xuẩn hơn cả Bắc Đẩu! Đạo lý mà ngay cả Bắc Đẩu đều biết, Nhất Chi Hoa lại không biết.

Minh chủ, chúng tôi đi xử lý một chút.

Giờ phút này, Tam trưởng lão đứng dậy, nhìn về phía Diệp Οản Οản, chủ động xin đi.

Nhưng mà, Diệp Οản Οản lại lắc đầu một cái, mở miệng nói: Không cần đi ra ngoài, đều ở lại chỗ này.

Vâng.

Vì Diệp Οản Οản đã mở miệng, Tam trưởng lão đương nhiên sẽ không tiếp tục nhiều lời, chỉ ở lại nơi này là được.

Diệp Οản Οản liếc nhìn hình ảnh được truyền về một cái, động tác của Nhất Chi Hoa quả thật là nhanh chóng, đã đi tới bên ngoài phòng làm việc.

Bên trên màn hình lớn, góc nhìn của Nhất Chi Hoa vòng quanh một vòng, như thể đang nhìn xem chung quanh có người hay không?Sau khi xác định an toàn, Nhất Chi Hoa rút dao găm ra, nhẹ nhàng cắm vào bên trong cánh cửa.

 .

Vào giờ phút này, bên trong phòng làm việc, mọi người nhìn chằm chằm chiếc dao găm từ bên ngoài đưa vào, chợt trố mắt nhìn nhau.

Không thể không nói, năng lực mở khóa của Nhất Chi Hoa vô cùng phi phàm, cùng lắm chỉ trong vòng vài hơi thở, khóa cửa đã bị phá hư.

Chỉ nghe Két một tiếng, cửa phòng làm việc đã nhẹ nhàng bị đẩy ra từ bên ngoài.

Cùng lúc đó, mấy chục đôi mắt, đồng loạt nhìn về phương hướng cửa chính.

Nhất Chi Hoa mặc một thân quần áo đen, sau khi tiến vào phòng làm việc, nhanh chóng xoay người, một lần nữa đóng chặt cánh cửa lại.

Nhưng mà, sau khi Nhất Chi Hoa xoay người một lần nữa, đón lấy ánh mắt của mấy chục người, trong nháy mắt, thần sắc có chút đờ đẫn.

Ôi, khung cảnh chung quanh thực sự là quá đẹp, đẹp như mơ, thậm chí có chút khó mà hình dung.

Chào anh bạn!Diệp Οản Οản đứng dậy, nhìn Nhất Chi Hoa, khẽ mỉm cười.

Nhất Chi Hoa: ???Bên trong phòng làm việc, ánh mắt của mấy chục người, phảng phất như lưỡi dao sắc bén, quét qua người Nhất Chi Hoa.

Cậu bạn nhỏ, sao cậu lại chậm như vậy, trực tiếp đi thang máy lên không được sao? Cậu leo thang bộ làm cái gì? Nhị trưởng lão nhìn chằm chằm Nhất Chi Hoa, chân mày nhíu chặt.

Sớm nhấn thang máy mà đi mịa nó đi, là đỡ mắc công bọn họ phải chờ lâu như vậy rồi.

Ặc.

 Nhất Chi Hoa nhìn về phía mọi người, đầu óc như có chút đình trệ.

Tình huống trước mắt, khiến cho hắn hoàn toàn không cách nào lý giải nổi, có chuyện gì đang xảy ra?Thật giống như có chỗ nào đó sai sai.

Ặc.

Nhất Chi Hoa nhìn chằm chằm mọi người, thần sắc càng lúc càng lúng túng.

Ha ha, mọi người đang họp sao? Không có chuyện gì, tôi chỉ tới xem một chút, các người cứ làm việc tiếp đi.

Nhất Chi Hoa nói xong, lập tức xoay người, mở cửa ra, định.

bỏ chạy.

Đám người Diệp Οản Οản cũng không hề có bất kỳ động tác gì, mặc cho Nhất Chi Hoa rời đi.

Chỉ bất quá, sau khi Nhất Chi Hoa bước ra khỏi phòng làm việc, lại phát hiện, cả tầng này đã bị thành viên Không Sợ Minh bao vây, một giọt nước cũng không lọt.

Toàn bộ số người chặn ở ngoài cửa, ước chừng khoảng vài trăm người.

Bất đắc dĩ, Nhất Chi Hoa chỉ có thể lần nữa lui về phòng làm việc, nhìn chằm chằm Diệp Οản Οản, lúng túng cười nói: Hữu Danh lão bản, cô đang chơi tôi sao.

Chơi anh? Diệp Οản Οản lắc đầu một cái: Nào dám, tôi đây chẳng làm gì cả, vậy mà anh đã muốn tới hại tôi rồi.

Nếu như tôi mà dám đùa bỡn anh mà nói, há chẳng phải là chết không nơi chôn cất sao?Nghe Diệp Οản Οản nói vậy, Nhất Chi Hoa lắc đầu liên tục: Hữu Danh lão bản, lời nói này.

Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

vn Nhất Chi Hoa, sợi dây này cho cậu!Không lâu lắm, Phong Huyền Diệc từ trong đám người đi ra, đá một sợi dây thừng tới dưới chân Nhất Chi Hoa.

 Có ý gì.

Nhất Chi Hoa nhìn chằm chằm dây trói lớn dưới chân mình, mặt đầy mộng bức.

Sau khi Nhất Chi Hoa thấy rõ ràng khuôn mặt của Phong Huyền Diệc, lại theo bản năng nhìn về phía màn hình lớn bên trong căn phòng làm việc.

Trong nháy mắt, trong đầu thật giống như nghe thấy một tiếng sấm nổ ngang trời.

Ta.

đệt.

!! Phong Huyền Diệc, cái thằng Cà Lăm đáng chết này, ngươi đáng bị chém ngàn đao! Nhất định là ngươi, chỉ có ngươi mới có thể làm được loại chuyện không biết xấu hổ này.

Ngươi lại có thể giúp đỡ người khác chơi ta!Sau khi Nhất Chi Hoa lấy lại tinh thần, chỉ thẳng mặt Phong Huyền Diệc tức tối chửi ầm lên.

Nghe Nhất Chi Hoa nói vậy, Phong Huyền Diệc dửng dưng lườm Nhất Chi Hoa một cái, lạnh nhạt mở miệng nói: Chơi ngươi thì đã sao? ‘Chơi ngươi’ (chơi gay) cũng không cần chịu trách nhiệm.

Nhất Chi Hoa: .

Đừng nói nhảm, tự giác một chút, đừng đợi đến lúc hảo hán Không Sợ Minh cùng tiến lên, phỏng chừng cũng không được ôn nhu như vậy đâu! Phong Huyền Diệc nhìn Nhất Chi Hoa chằm chằm, thở dài.

Để cho ta tự trói chính mình.

Ngươi nói đùa sao? Chuyện này đối với ta là một loại làm nhục, là miệt thị, là không tôn trọng.

Nhất Chi Hoa lạnh giọng quát lên.

Bất kể như thế nào, ta cũng đã từng là sát thủ đứng đầu.

Đối với ta mà nói, nhiệm vụ cũng chỉ có hai loại, một là thành công, ta rời đi, hai là thất bại, ta không thoát được.

Muốn để cho ta tự trói chính mình, không có cửa đâu! Nhất Chi Hoa tiếp tục quát lên.

Yo, quả là có cá tính à nha! Bắc Đẩu nhìn chằm chằm Nhất Chi Hoa: Nếu ngươi không động thủ, vậy thì để bọn ta đến giúp ngươi!Giờ phút này, cả đám người Không Sợ Minh đồng loạt lao lên vây lấy Nhất Chi Hoa.

Mắt thấy hơn chục người lên một lượt, Nhất Chi Hoa mặt đầy lúng túng, cơ hồ không chút do dự, lập tức nhặt sợi dây trên đất lên, ở ngay trước mặt mọi người, tự trói gô cổ mình lại.

Ha ha, đùa thôi, loại việc nặng này, làm sao có thể để cho các vị động thủ, không cần phiền toái như vậy đâu, để tôi tự mình làm là được.

Tất cả ngồi xuống đi, đừng động thủ, không đáng giá phải tốn công.

Trên mặt Nhất Chi Hoa là nụ cười toe toét.

Ồ, anh không phải là sát thủ đứng đầu sao, tự mình trói mình, đối với anh mà nói, chắc là miệt thị và làm nhục mới đúng? Diệp Οản Οản nhìn Nhất Chi Hoa, hiếu kỳ mở miệng hỏi.

Hữu Danh lão bản, nhìn cô nói kìa! Đây không phải là chuyện đã qua rồi hay sao.

Đã từng là sát thủ hàng đầu! ‘Đã từng’ mà thôi, hay là nói, trói chính mình hay không cũng không quan trọng.

Chủ yếu là tôi thích bị người khác làm nhục.

miệt thị.

gì gì đó.

Nhất Chi Hoa nói.

Bắc Đẩu: .

Thất Tinh: .

Đã từng thấy kẻ không biết xấu hổ, nhưng loại không biết xấu hổ như thế này, bọn họ đúng là lần đầu tiên thấy.

Trước đó còn một bộ dáng lão tử thiên hạ đệ nhất, thà chết chứ không chịu khuất phục, trong nháy mắt, ngay cả chút cốt khí cũng chẳng còn.

Vậy, Hữu Danh lão bản, xem thử tôi trói thế này đã đủ chặt hay chưa? Giờ phút này, Nhất Chi Hoa nhìn chằm chằm Diệp Οản Οản, mặt đầy nghiêm túc.

Diệp Οản Οản: Tùy ý đi.

Chỉ chốc lát sau, nhìn Nhất Chi Hoa tự trói gô cổ mình lại, Diệp Οản Οản dở khóc dở cười.

Chỉ có chút thông minh này, lại có thể là sát thủ hàng đầu.

Tiểu tử, ta cho ngươi biết đừng đùa bỡn bịp bợm, cột chắc một chút! Nếu không ông nội Bắc Đẩu của ngươi, dao đỏ đâm vào, dao trắng rút ra!Bắc Đẩu nhanh chóng đi lên trước, hướng về phía Nhất Chi Hoa kiểm tra một lần.

Phong tỷ, hắn quả thật là đã trói chặt mình lại rồi, không thành vấn đề.

Một lát sau, Bắc Đẩu hướng về Diệp Οản Οản báo cáo.

Các người đều đi ra ngoài hết đi.

Diệp Οản Οản nhìn về phía mọi người trong phòng làm việc, ra lệnh.

Sau khi Diệp Οản Οản hạ lệnh, lấy mấy vị trưởng lão cầm đầu, toàn bộ đều xoay người rời khỏi phòng làm việc, sau đó cũng nhẹ nhàng khép cửa phòng lại.

Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

vn Vào giờ phút này, Diệp Οản Οản và Phong Huyền Diệc ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn Nhất Chi Hoa tự trói gô cổ mình lại y như nhìn một kẻ ngu.

Cảm giác thế nào? Phong Huyền Diệc nhìn chằm chằm Nhất Chi Hoa, cười nói.

Nhất Chi Hoa: Hừ, cái tên nghiệp chướng này, lại có thể giúp đỡ Hữu Danh lão bản đi đối phó với ta.

Ngươi nói đi, ngươi nhận của Hữu Danh lão bản bao nhiêu tiền!?Nhất Chi Hoa dứt tiếng, nụ cười trên mặt Phong Huyền Diệc trong nháy mắt biến mất không còn thấy gì nữa, nhìn về phía Diệp Οản Οản giống như ở trong mộng mới tỉnh.

Đúng rồi, bây giờ cô là Không Sợ Minh Chủ, tôi tính là người của Nhiếp gia.

Tôi giúp cô, chẳng khác gì là làm thuê cho Không Sợ Minh.

Tiền thuê này.

Phong Huyền Diệc hướng về Diệp Οản Οản, thấp giọng nói khẽ.

Diệp Οản Οản: .

Trước đó còn hoài nghi, làm sao Phong Huyền Diệc có thể hòa nhập vào trong tiểu đội của Nhiếp Vô Danh? Hiện tại, Diệp Οản Οản có thể thấy rõ rõ ràng ràng, còn không phải là người một nhà, cùng một ruột với nhau hay sao?Chuyện tiền bạc, hiện giờ không phải lúc nói! Chuyện đó tính sau đi! Diệp Οản Οản suy nghĩ một chút, mở miệng nói.

Được.

Phong Huyền Diệc vô cùng thỏa mãn, gật đầu liên tục.

Chỉ cần đáp ứng đưa tiền, hết thảy đều dễ nói.

Nhất Chi Hoa, ngươi to gan lớn mật, lại dám làm ra loại chuyện ác độc táng tận lương tâm này! Hành động của ngươi, ta có ghi hình lại làm bằng chứng.

Ta sẽ nói cho đội trưởng biết, để cho đội trưởng tới trị ngươi.

Phong Huyền Diệc đe dọa.

Nghe Phong Huyền Diệc dọa dẫm, sắc mặt Nhất Chi Hoa nhất thời tái lại: Đừng đừng đừng.

Ngươi con mịa nó còn dám nhái ta? Phong Huyền Diệc hướng về Nhất Chi Hoa, trợn mắt trừng một cái.

Ai nhái ngươi hồi nào chứ? Hừ hừ hừ.

Lại còn con mịa nó nhái nữa?Tôi sai rồi, có được không, có gì thì từ từ nói, ngàn vạn lần chớ nói cho đội trưởng.

Nếu như cậu nói cho đội trưởng, chính là không chừa lại đường sống cho tôi! Nhất Chi Hoa mặt đầy vẻ lo lắng, dịu giọng hòa hoãn.

Hiện tại có đánh chết hắn cũng được, nhưng mà không thể nói cho Nhiếp Vô Danh.

Ta nói ngươi là đồ óc heo, ngươi còn không chịu thừa nhận, ngày ngày đi giễu cợt Tiểu Điềm Điềm? Trong mấy người, có ai mà không thông minh hơn ngươi? Nghe Nhiếp Linh Lung và hàng giả đó nói lung tung.

Bọn chúng bảo ngươi đi chết, ngươi tại sao không đi chết luôn đi? Phong Huyền Diệc hận rèn sắt không thành thép, hầm hừ.

Hàng giả?Phong Huyền Diệc vừa dứt tiếng, Nhất Chi Hoa nhất thời sững sờ, thần sắc hơi kinh ngạc, thậm chí là khó tin.

Cậu nói là, cái vị Vô Ưu tiểu thư trong nhà kia, là giả? Nhất Chi Hoa hỏi.

Nếu như ta nhớ không lầm, ban đầu lúc ở Hoa quốc, đã nói đại khái với các người, Oản Oản tiểu thư, vô cùng có khả năng mới thật sự là Nhiếp Vô Ưu rồi đi? Phong Huyền Diệc hỏi ngược lại.

Không đúng.

Linh Lung tiểu thư đã nói rồi, cô ấy là người của dòng chính.

tới hại Nhiếp gia, muốn Nhiếp gia hoàn toàn biến mất.

Nhất Chi Hoa lắc đầu liên tục.

Nhiếp Linh Lung là mẹ ruột ngươi à? Ả ta nói cái gì ngươi cũng đều tin tưởng? Chính ngươi không có não, không biết tự suy tính? Phong Huyền Diệc lạnh lùng.

Cà Lăm chết bằm, làm nhục ta cũng được, đừng làm nhục mẹ ta! Nhất Chi Hoa cả giận.

Diệp Οản Οản: .

Có khả năng là người này còn ngu xuẩn hơn cả Bắc Đẩu!Giờ ta nói trắng ra cho ngươi hay, cái người hôm nay ngươi tới ám sát, mới thật sự là Vô Ưu tiểu thư, hiểu chưa? Phong Huyền Diệc nói.

Vậy ngươi có chứng cớ gì? Nhất Chi Hoa cũng chưa từ bỏ ý định.

Chứng cớ? Lúc này, Phong Huyền Diệc đem hai bản báo cáo giám định thân nhân cho Nhất Chi Hoa.

Đây là cái gì? Nhất Chi Hoa hiếu kỳ hỏi.

Báo cáo giám định thân nhân.

Diệp Οản Οản là mẹ ruột của Đường Đường thiếu gia, một phần báo cáo khác là của hàng giả đó, xác minh ả ta cũng không phải là mẹ đẻ của Đường Đường thiếu gia.

Phong Huyền Diệc đáp.

Xem không hiểu.

Nhất Chi Hoa lắc đầu liên tục.

Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

vn Không trông cậy vào ngươi có thể xem hiểu, chỉ là để cho ngươi biết, ta đã xác định, Oản Oản tiểu thư mới thật sự là Nhiếp Vô Ưu.

Cái con ả trong nhà là hàng giả do Nhiếp Linh Lung tìm đến! Cái thằng ngu này! Cho tới nay, đều bị Nhiếp Linh Lung lợi dụng.

Phong Huyền Diệc nhìn Nhất Chi Hoa chằm chằm, lạnh giọng trách mắng.

Phong Huyền Diệc dứt tiếng, chân mày Nhất Chi Hoa khẽ nhíu lại.

Trước đó cũng có hoài nghi việc Nhiếp Linh Lung vẫn luôn nói với hắn, Diệp Οản Οản là người của dòng chính.

Nhưng.

nhìn kiểu nào, Diệp Οản Οản và dòng chính cũng không có một chút quan hệ nào mới đúng.

 Chỉ bất quá, dù sao cũng xuất phát từ trong miệng của Nhiếp Linh Lung, cho nên, Nhất Chi Hoa chỉ có thể lựa chọn tin tưởng.

Còn nữa, thằng ngu, năm đó bởi vì do lỗi của ngươi, suýt nữa hại chúng ta bị tiêu diệt sạch, vẫn là nhờ Vô Ưu tiểu thư viết thư cho đội trưởng, cầu tình giúp ngươi, lúc này ngươi mới có thể thoát chết.

Phong Huyền Diệc nói.

Là Vô Ưu tiểu thư cầu tình giúp tôi? Nhất Chi Hoa mặt đầy mộng bức.

Tự nhìn đi, đây là bức thư năm đó Vô Ưu tiểu thư tự tay viết.

Cũng không kịp nhìn Phong Huyền Diệc làm cái gì, nhưng trong tay lại xuất hiện một bức thư đã ố vàng.

Tôi còn đang bị trói đây, làm sao mà nhìn? Nhất Chi Hoa hô.

Bất đắc dĩ, Phong Huyền Diệc phải tự mở bức thư ra, dùng hai tay nâng đến trước mắt Nhất Chi Hoa.

Sau khi xem xong bức thư, Nhất Chi Hoa thần sắc kinh ngạc.

Nội dung trong thư, đích xác là cầu tình giúp hắn, người ký tên cũng là Nhiếp Vô Ưu, không sai.

Nhưng mà.

trước đó Nhiếp Linh Lung lại tạo cho hắn một nhận thức sai lầm, thật giống như, người năm đó cầu xin tha thứ giúp hắn, chính là Nhiếp Linh Lung.

Nói như vậy, Nhiếp Linh Lung, vẫn đều đang luôn lừa gạt hắn?Cô.

Cô thật sự là Vô Ưu tiểu thư? Nhất Chi Hoa nhìn về phía Diệp Οản Οản.

Không thể giả được.

Diệp Οản Οản đáp.

Nhưng mà, nếu như cô thật sự là Vô Ưu tiểu thư, tại sao Nhiếp Linh Lung lại nói cô là người của dòng chính? Nhất Chi Hoa hơi nghi hoặc một chút, cau mày hỏi.

Đồ ngu, chuyện này mà còn cần phải hỏi sao? Phong Huyền Diệc lườm Nhất Chi Hoa một cái, càng lúc càng tức giận: Nhiếp Linh Lung tìm về một ‘hàng giả’ giả mạo Vô Ưu tiểu thư, hiện nay, lại giúp đỡ hàng giả đó đoạt quyền khống chế Nhiếp gia.

Hiển nhiên, Nhiếp Linh Lung rất muốn khống chế Nhiếp gia.

Về phần mục đích là gì, tạm thời chưa biết được.

Không đúng! Nếu như dựa theo cách nói của cậu, tự Nhiếp Linh Lung kế thừa Nhiếp gia là được rồi, tại sao còn phải tìm một con hàng giả về? Chuyện này hoàn toàn vô lý, chẳng lẽ Nhiếp Linh Lung ngốc sao? Nhất Chi Hoa vội vàng phản bác.

Vào giờ phút này, Phong Huyền Diệc nhìn Nhất Chi Hoa một cái thật sâu, dường như cũng chịu không nổi nữa, tức tối gào lên: Đao của tôi đâu? Vô Ưu tiểu thư, tìm cho tôi một cây đao, ngày hôm nay nhất định phải mở banh sọ não của hắn ra! Tôi muốn nhìn một chút xem rốt cuộc là bên trong đựng thứ gì!?Đừng, đừng, tỉnh táo, tỉnh táo lại! Diệp Οản Οản vô cùng kiên nhẫn, trấn an Phong Huyền Diệc.

Không thể không nói, chỉ số thông minh của Phong Huyền Diệc cao như vậy, đối thoại cùng với Nhất Chi Hoa, đúng thực là mệt con mịa nó mỏi mà!Sau khi Phong Huyền Diệc cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại, nhìn về phía Nhất Chi Hoa: Ngươi con mịa nó có phải là bị ngốc hay không? Nhiếp Linh Lung kia là do Vô Ưu tiểu thư nhặt về Nhiếp gia, cũng không phải là huyết mạch của Nhiếp gia.

Ả ta bằng cái gì có thể kế thừa Nhiếp gia? Nếu như ả ta không tìm về một con hàng giả, đến lúc đó, Nhiếp gia nhất định là do đội trưởng kế thừa, hiểu chưa?Nghe Phong Huyền Diệc giải thích xong, Nhất Chi Hoa gật đầu liên tục: Đúng đúng đúng.

Ngươi con mịa nó lại nhái lão tử thời điểm bị cà lăm, lão tử thật muốn đem ngươi giết chết.

Phong Huyền Diệc hung tợn quát lên.

Nhất Chi Hoa: Ai nhái cậu chứ, cậu không nên nhạy cảm như vậy, có được hay không.

Ý của tôi là, Nhiếp Linh Lung đích xác là không có huyết mạch Nhiếp gia, không có khả năng kế thừa Nhiếp gia.

Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

vn Ánh mắt Diệp Οản Οản rơi vào trên người Nhất Chi Hoa: Hiện tại tin rồi sao?Có chút giống như nằm mơ.

Hết thảy đều tới quá bất ngờ.

Nhất Chi Hoa nhìn chằm chằm Diệp Οản Οản đáp: Thật ra thì, hôm nay tôi cũng không định tới ám sát cô.

Nếu như muốn ám sát cô mà nói, tôi không có khả năng lựa chọn động thủ tại Không Sợ Minh.

Tôi chỉ muốn biết rõ, rốt cuộc cô có phải là người của dòng chính hay không, có muốn hại Nhiếp gia hay không? Bất quá.

cũng còn may tôi đi chuyến này! Nếu như phải lựa chọn, tôi lựa chọn tin tưởng Phong Huyền Diệc.

Dù sao, chúng tôi ở chung một chỗ nhiều năm như vậy, sống chết có nhau, Phong Huyền Diệc sẽ không lừa gạt tôi.

Diệp Οản Οản có chút vui mừng, gật đầu một cái.

Cũng còn đỡ, là loại ngu còn cứu được, không phải là loại ngu đến mức không có thuốc nào cứu chữa.

Cậu hiểu được là tốt rồi.

Phong Huyền Diệc dịu giọng lại.

Vậy.

Có thể mở trói cho tôi không? Dầu gì tôi cũng là sát thủ hàng đầu, cứ để như thế này, không quá thích hợp.

Nhất Chi Hoa lúng túng cười toe toét.

Lúc này, Diệp Οản Οản gật đầu một cái, để cho Phong Huyền Diệc cởi trói cho Nhất Chi Hoa.

Sau khi Nhất Chi Hoa giãn người một lát, mới ngồi lên trên một chiếc ghế ở bên cạnh.

Vậy, hiện tại tôi phải làm gì? Nhất Chi Hoa nhìn chằm chằm Diệp Οản Οản.

Còn không đợi Diệp Οản Οản mở miệng nói chuyện, Nhất Chi Hoa bỗng nhiên lại hỏi vặn: Cô thật sự là Vô Ưu tiểu thư chứ?Diệp Οản Οản: .

Tôi thật sự là Nhiếp Vô Ưu.

Diệp Οản Οản thở dài.

Tôi tin cô.

Nhất Chi Hoa gật đầu một cái: Đa tạ Vô Ưu tiểu thư năm đó đã cầu tình giúp tôi.

Chuyện năm đó, thật sự tôi không còn nhớ rõ nữa rồi.

Diệp Οản Οản nói.

Trải qua sự giải thích của Phong Huyền Diệc, Nhất Chi Hoa mới biết rõ ngọn nguồn chuyện Diệp Οản Οản mất trí nhớ.

Vô Ưu tiểu thư, cô yên tâm! Tôi nhất định lấy mạng chó của Tư Dạ Hàn, báo thù rửa hận cho cô! Nhất Chi Hoa nắm chặt hai quả đấm, cắn răng nghiến lợi nói.

Khóe miệng Diệp Οản Οản hơi co rúm lại, nhìn về phía Phong Huyền Diệc: Đao của tôi đâu?Đừng kích động.

Phong Huyền Diệc liền vội vàng kéo Diệp Οản Οản lại.

Thấy vậy, Nhất Chi Hoa mặt đầy mộng bức.

Sao lại nữa rồi!?Có báo thù hay không, không liên quan gì đến cậu! Phong Huyền Diệc day day huyệt thái dương.

Được, các người nói gì, tôi làm thế đấy.

Nhất Chi Hoa gật đầu một cái: Lên núi đao, xuống chảo dầu, quyết không chối từ.

Núi đao biển lửa không cần cậu xuống.

Phong Huyền Diệc nhìn Nhất Chi Hoa, khẽ mỉm cười nói: Đợi ngày mai, cậu trói Vô Ưu tiểu thư trở về, tìm tới con hàng giả đó, nói cho ả ta biết, cậu đã trói được người quay về.

Nghe Phong Huyền Diệc nói, Diệp Οản Οản nhất thời sửng sốt một chút.

Chờ một chút.

chuyện này trước đó cũng chưa hề nói với nàng.

Tại sao lại phải trói nàng?Không chỉ mỗi mình Diệp Οản Οản mộng bức, Nhất Chi Hoa tỏ vẻ không cách nào giải thích được.

Cao nhân tự có diệu kế.

Phong Huyền Diệc cười nói.

Một đêm này, Diệp Οản Οản và Nhất Chi Hoa dành cả buổi ngồi nghe cái gọi là diệukế của Phong Huyền Diệc.

Hai người không khỏi vỗ tay khen hay.

 Sáng sớm ngày hôm sau, Phong Huyền Diệc và Nhất Chi Hoa ở trong phòng làm việc nhắm mắt ngủ một lát, Diệp Οản Οản thì tranh thủ thời gian, xử lý một số tài liệu giấy tờ của Không Sợ Minh, hơn nữa lên kế hoạch tìm kiếm đám người Kỷ Tu Nhiễm.

Học viện Xích Diễm bên kia, bởi vì gần đây viện trưởng không có mặt, cũng không biết đã đi đâu về đâu.

Nàng đành đợi đến khi viện trưởng trở về mới trả nhiệm vụ, thôi miên lần thứ 3.

Minh chủ.

Rất nhanh, cửa phòng làm việc bị gõ.

Vào đi.

Diệp Οản Οản nói.

Đại trưởng lão đi vào phòng làm việc, đầu tiên là nhìn Nhất Chi Hoa đang khò khò ngủ say một cái, chợt hơi nghi hoặc một chút, nhìn về phía Diệp Οản Οản.

Sát thủ này.

làm sao lại được mở trói rồi? Còn ngủ ở Không Sợ Minh?Kêu gọi đầu hàng.

Diệp Οản Οản giải thích.

Nghe tiếng, Đại trưởng lão lập tức nâng ngón tay cái lên giơ về phía Diệp Οản Οản, nói: Không hổ là minh chủ! Cao, thật sự cao tay!Có chuyện gì? Diệp Οản Οản để văn kiện xuống, nhìn về phía Đại trưởng lão.

Minh chủ, Lăng gia có người muốn gặp cô.

Đại trưởng lão mở miệng nói.

Xem tiếp...

con-mat-ao-thi

  • Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương

  • truyện tranh Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương

  • truyện Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương

  • Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương truyện chữ

  • đọc truyện Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương

  • yêu thần ký chap

  • truyenfull.vn

  • truyenfull.vip

  • truyenfull.vip

  • truyen.tangthuvien.vn/

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License