con-mat-ao-thi

Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

vn Đây là.

Tư Dạ Hàn cứng đờ đưa tay ra, cầm lấy chiếc khuy đeo trên cổ của cô gái, âm thanh khàn khàn khô khốc, hồi lâu sau mới lấy lại được thanh âm của mình, Khuy măng sét này, không phải là em đã ném đi rồi sao?Ngày đó nàng tức giận như vậy, từng chính miệng nói muốn lấy về để ném đi.

Tròng mắt Diệp Οản Οản liếc xuống chiếc khuy đeo trên cổ của mình, thấy Tư Dạ Hàn phát hiện rồi, không khỏi có chút nóng mặt, xụ mặt tức giận hừ hừ, Tại sao phải ném? Sao anh lại phá của như vậy, dù gì cũng đáng giá một đồng đấy.

Trong nháy mắt khi cô nàng dứt tiếng, thế giới quanh anh như nổ tung, đột nhiên trời đất quay cuồng, vị trí của hai người trong nháy mắt đổi cho nhau.

Một giây kế tiếp, sau một thời gian kiềm nén rất lâu, một nụ hôn sâu mất khống chế cuối cùng cũng bùng nổ.

Nụ hôn vô cùng nóng bỏng rơi xuống, điên cuồng xâm chiếm lấy từng tấc ngọt ngào trong miệng nàng.

A.

Diệp Οản Οản vừa mở mắt, đã nhận ra ý muốn chiếm hữu điên cuồng trong đôi mắt anh.

Ánh mắt gần như đỏ rực lên, khiến cho nàng nhìn thấy mà giật mình.

A, thuốc giải này.

dường như nàng sử dụng vậy, có chút chịu không nổi thì phải.

Mới vừa rồi Diệp Οản Οản còn diễu võ dương oai, nhưng mà vào lúc này lại có thể vô cùng không có tiền đồ, ngơ ngẩn hết cả người, để mặc anh đè lên người của mình.

Giờ phút này, ánh mắt khóa chặt nàng của chàng trai tuy rằng có chút điên cuồng đến đáng sợ, nhưng mà, động tác lại ôn nhu đến không thể tưởng tượng nổi.

Động tác của anh vô cùng nhẹ nhàng, nắm lấy đôi bàn tay nhỏ của nàng, chậm rãi đặt lên vị trí trái tim của mình.

Diệp Οản Οản lập tức cảm nhận được, trái tim của anh đập cực nhanh, từng nhịp đập rộn rã truyền đến lòng bàn tay của nàng.

Chàng trai cúi đầu, vùi sâu vào nơi cổ của nàng, kịch liệt thở hào hển, đồng thời dẫn dắt bàn tay của nàng luồn sâu vào trong cổ áo của mình, Oản Oản, cởi giúp anh.

Diệp Οản Οản: .

!!!Thuốc giải đột nhiên trào ra như vậy, nàng có chút chịu không nổi, làm sao bây giờ?Trong bất thình lình, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?Không phải chỉ là thấy được nơi cổ áo của nàng có treo một chiếc khuy măng sét thôi sao?Anh.

anh anh anh.

Tự anh cởi đi.

Anh không có tay sao! Diệp Οản Οản thấp giọng thầm thì.

Tư Dạ Hàn: Em đã từng nói, bước này, nhất định phải do em làm.

Em thích quá trình này.

Diệp Οản Οản: Không.

Không có khả năng! Em không bao giờ nói lời như vậy! Rõ ràng anh nói là em thuần khiết hiền lành lại tươi đẹp mà!Làm bậy rồi! Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng những lời kiểu này thật sự nàng sẽ có thể nói ra đấy.

Nàng thật là càng ngày càng hiếu kỳ, năm đó nàng rốt cuộc quấn quít chung một chỗ với Tư Dạ Hàn như thế nào vậy?A, gì chứ.

!? Năm đó.

là.

là em chủ động sao? Sẽ không phải là em.

cưỡng đoạt anh đấy chứ? Diệp Οản Οản đột nhiên có chút lo âu đối với nhân phẩm của mình, tự hình dung ra trong đầu một kịch bản siêu máu chó với nhân vật chính là một.

nữ lừa đảo.

Thần sắc Tư Dạ Hàn thoáng khựng lại, tựa hồ như lâm vào hồi ức, một hồi lâu sau mới đáp lời, Đúng vậy!Diệp Οản Οản: .

Ha ha ha, quả nhiên.

Tư Dạ Hàn tiếp tục nói: Nhìn bề nổi mà nói, đúng là em chủ động, cũng là em cưỡng bách anh.

Làm bậy thật rồi! Diệp Οản Οản yên lặng che mặt: Ahihi, này này, cái gì gọi là nhìn bề nổi mà nói là như vậy? Vậy thì trên thực tế là sao?Tư Dạ Hàn: Trên thực tế.

Trên thực tế, nàng chưa hề biết, từ đầu tới cuối đều là anh vẫn luôn dùng trăm phương ngàn kế dẫn dụ nàng.

Biết rõ là không có khả năng, nhưng vì quá nhớ mong nàng, quá muốn giữ nàng lại, quá muốn có được nàng.

Trên thực tế là cái gì, cái gì? Diệp Οản Οản mở to hai mắt, hiếu kỳ không thôi mà truy hỏi.

Một giây kế tiếp, trả lời nàng, là một nụ hôn che ngợp bầu trời của chàng trai, khiến cho nàng trong nháy mắt quên mất chính mình đang muốn hỏi gì.

Thân thể của cô nàng bị ôm lên, êm ái đặt ở trên chiếc giường mềm mại, ngón tay bị anh dẫn dắt, từng chút một cởi sạch âu phục xa hoa của anh, mãi đến khi chạm đến da thịt nóng bỏng của chàng trai.

Chiếc rèm trắng rủ xuống, bình hoa hồng nơi đầu giường chập chờn đung đưa, sự thanh lãnh nơi đáy mắt chàng trai hóa thành một ngọn lửa hừng hực, như nham thạch trong lòng núi lửa.

Oản Oản, coi như một ngày kia em khôi phục lại ký ức, nhưng anh đã có thể làm cho em quên hắn một lần, thì cũng có thể khiến cho em quên thêm lần thứ hai.

Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

vn .

Trong cơn ý loạn tình mê, tầm mắt Diệp Οản Οản mơ hồ nhìn thấy, trên thân thể của chàng trai, những đường tơ máu màu đỏ lan rộng, quấn lấy nhau hướng về phía buồng tim của anh, nhìn thấy mà giật mình.

Nghĩ đến điều trước đó Nhiếp Vô Danh nói, trong lòng Diệp Οản Οản bỗng cảm thấy vô cùng ấm áp.

Cái tên này, rõ ràng nhìn qua như một đóa hoa tuyết cao ngạo, tuyệt tình cấm dục, không dính khói bụi trần gian, một chút phản ứng mảy may cũng không có, làm hại nàng từng có lúc thiếu chút nữa đã tự hoài nghi chính mình, kết quả.

Lớp ngụy trang này cũng tính là quá tốt rồi đi?Ban đầu nếu như nghệ sĩ được nàng dẫn dắt chính là Tư Dạ Hàn, vào lúc này sợ là ngay cả giải Oscar cũng đã lấy được rồi đấy!Tầm mắt Diệp Οản Οản thuận theo nơi ngực của chàng trai nhìn lên cổ, xương quai xanh, sống mũi.

Mãi đến khi chạm vào một đôi mắt đang ngắm nhìn mình chăm chú.

Đôi tròng mắt kia thanh lãnh thâm trầm, nhưng nơi đáy mắt lại như có một ngọn lửa tình cháy bỏng đang muốn nuốt trọn lấy nàng, hòa tan nàng vào trong cơ thể anh, phảng phất như cả thế giới này, chỉ có mỗi một hình bóng nàng phản chiếu ở nơi đó.

Giờ phút này, chàng trai vừa làm.

động tác, vừa dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng nắm lấy chiếc khuy măng sét nơi cổ áo nàng.

Đại khái là phát giác ra sự phân tâm của cô gái, hai con ngươi của chàng trai híp lại, đột nhiên dùng sức một cái thật sâu, một lần nữa đưa nàng vào trong cơn đê mê hỗn độn.

Lúc Diệp Οản Οản lần nữa tỉnh lại đã là buổi tối ngày hôm sau.

Nàng chậm chạp từ trong chăn thò đầu ra, phản ứng đầu tiên là.

A.

Nàng còn sống!Cho nên nói, Cổ độc đã được giải rồi?Nghĩ tới đây, Diệp Οản Οản ngay lập tức vén chăn lên, kiểm tra thân thể của mình và Tư Dạ Hàn.

Những sợi tơ máu dọa người trước đó trên cơ thể của bọn họ.

Toàn bộ đều đã biến mất.

Nàng đã nói rồi mà! Đây mới là phương thức giải Cổ độc đáng tin nhất!Một bên, người đàn ông đang ngủ say dường như bị động tác lần lần mò mò của cô nàng đánh thức, bắt lấy bàn tay nhỏ đang sờ tới sờ lui khắp cơ thể mình của cô gái, cặp chân mày mới tỉnh lại, như còn đang trong một làn sương mù, thoáng tỉnh táo lại.

Một giây kế tiếp, ánh mắt của chàng trai chậm rãi mở ra, lộ ra con ngươi thâm thúy như những vì sao trên trời, cặp mắt đầy thỏa mãn sau một đêm ân ái có thể nói đẹp đến yêu nghiệt, hút lấy linh hồn của nàng, nhấm chìm vào trong đó, cứ như thể đưa linh hồn của nàng vào một chốn bồng lai nào đó.

Trong lòng Diệp Οản Οản thoáng hồi hộp một chút, bộ dáng này của Tư Dạ Hàn cũng quá muốn chết đi mà.

Nơi đáy mắt chàng trai mang theo mấy phần như mê như say, theo bản năng từng chút một cầm lấy bàn tay của người thiếu nữ, mãi đến khi mười ngón tay đan xen vào nhau, sau đó, đầy cường thế và không cho cự tuyệt, đè lên trên, chậm rãi nghiêng người, hôn vào đôi môi của cô gái.

Ặc, làm sao lại nữa rồi.

Diệp Οản Οản nháy mắt một cái, bị một nụ hôn đột ngột làm cho ngẩn ra, theo bản năng mà nhắc nhở, À ờ.

thì.

là.

này này.

Em mới vừa xem qua, toàn bộ tơ máu đã biến mất, Cổ độc đã được giải rồi.

 Con ngươi nguyên bản có chút mờ mịt mơ hồ của chàng trai giờ phút này đã dần dần tỉnh lại, cũng không bởi vì lời nói của cô nàng mà ngừng động tác lại, đôi môi mềm theo nụ hôn lần đến xương quai xanh của nàng, âm thanh có chút khàn khàn: Bây giờ không phải là vì giải Cổ.

Diệp Οản Οản: .

A.

ơ.

ơ.

Tại sao nàng có một loại cảm giác, Tư Dạ Hàn đột nhiên giải trừ phong ấn.

Cùng lúc đó, đêm khuya, Không Sợ Minh.

Mấy con mắt của đám người Bắc Đẩu, Thất Tinh, Đại trưởng lão, Tam trưởng lão đồng loạt trân trân nhìn Lâm Khuyết chòng chọc.

Minh chủ nhà mình đột nhiên bị Tu La Chủ cướp đi, bọn họ làm sao có thể yên tâm, cho nên trực tiếp giữ Lâm Khuyết lại.

làm con tin.

Không phải đã nói hôm nay trả lại sao? Bắc Đẩu liếc nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, Giờ đã qua một ngày một đêm, đã sắp tới ngày hôm sau luôn rồi! Còn chưa trả!Lâm Khuyết lau mồ hôi, khóe miệng hơi co rúm lại.

Nhìn bộ dạng như vậy, hôm nay sợ rằng là không trả được rồi.

Ôi, Lâm Khuyết đáng thương!!Hắn sớm nên biết.

Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

vn Tỉnh táo, Diệp Οản Οản bỗng nhiên bởi vì chợt nhớ ra một thứ mà ngồi bật dậy.

Xong, xong rồi! Diệp Οản Οản lo lắng, mặt đầy kinh hoảng.

Một bên, Tư Dạ Hàn cau mày nhìn về phía cô gái, đáy mắt thoáng qua vẻ khẩn trương, Sao vậy?Diệp Οản Οản kinh hô: Cục cưng của em! Tiểu bảo bối của em đâu!!!Vẻ mặt Tư Dạ Hàn hơi sầm lại: Tiểu bảo bối.

?Diệp Οản Οản sốt ruột khoa tay múa chân: Chính là khối đá lớn dùng vải đỏ che lại đấy! Là giáo bia của học viện Xích Diễm Giang Ly Hận thua em! Không thấy đâu cả!Tư Dạ Hàn: Em.

Mới vừa cùng anh làm xong chuyện thân mật như thế, thứ đầu tiên nàng nghĩ tới ngay khi vừa tỉnh lại, lại là một cục đá vô tri?Tư Dạ Hàn hít sâu một hơi, mới làm cho mình không một lần nữa đè nàng trở lại xuống giường, Em chỉ muốn nói nhiêu đó thôi sao?Diệp Οản Οản đang cuống cuồng, ánh mắt liếc xéo qua đột nhiên thấy được mây đen kéo tới ùn ùn nơi đỉnh đầu Tư Dạ Hàn, mới kịp phản ứng lại.

Xong đời rồi.

Vì vậy, nàng vội vàng lấy lòng, cọ cọ vào người anh, Gì chứ.

Không thấy tăm hơi cũng không sao, chẳng qua chỉ là một tảng đá vô tri mà thôi!Ngoài miệng nói như vậy, trên thực tế trong lòng nàng đang rỉ máu.

15 ngàn điểm cống hiến lận đấy!Đã để cho thuộc hạ của em mang đi.

Tư Dạ Hàn nói.

Diệp Οản Οản ánh mắt sáng lên, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Cũng còn may, cũng còn may!Biết được tiểu bảo bối an toàn, Diệp Οản Οản cuối cùng mới nhớ tới chính sự, hưng phấn mở miệng nói, Thật ra thì em muốn nói, bảo bối à, hihi, anh xem, Tình Cổ của chúng ta đã được giải, lần này dù sao cũng nên tin lẫn nhau chưa? Đã nói em chỉ yêu mình anh rồi mà.

Nàng tin tưởng, coi như là khôi phục lại ký ức, tình cảm của nàng cũng sẽ không thay đổi.

Sau khi đoạt giáo bia tới tay, hiện tại nàng chỉ cần thêm 10 ngàn điểm cống hiến vinh dự nữa là có thể đi tìm viện trưởng để thôi miên lần thứ ba.

Ánh mắt Tư Dạ Hàn tham luyến nhìn cô gái trước mắt, nhìn sợi dây đỏ có treo chiếc khuy măng sét nơi xương quai xanh của nàng.

Tơ máu trên người tan biến không còn dấu tích, bọn họ bình yên vô sự.

Điều này nói rõ, người nàng yêu chính là mình, ít nhất vào giờ phút này là như thế.

Cái nhận thức này khiến cho lòng anh mừng như điên.

Nhưng dù vậy, sau niềm vui mừng vô hạn này là một nỗi lo lắng âm thầm trào dâng.

Sau một hồi hơi trầm mặc, từ trong ngăn kéo đầu giường, Tư Dạ Hàn lấy ra một vật, giao vào trong tay của Diệp Οản Οản.

Cái gì vậy? Diệp Οản Οản nháy mắt một cái, hoài nghi mà nhận lấy.

Kết quả, sau khi Diệp Οản Οản nhận xong, lại có thể phát hiện ra chiếc hộp nhỏ này nhìn qua vô cùng quen thuộc, mở ra xem.

Hả, đây không phải là chiếc nhẫn của Kỷ Hoàng ở trong buổi yến hội đấu giá từ thiện kia sao? Diệp Οản Οản mặt đầy kinh ngạc, cố gắng che giấu niềm khao khát sáng lấp lánh phản chiếu trong con ngươi của nàng.

Tư Dạ Hàn nhìn cô nàng một cái: Không phải là em muốn sao? Diệp Οản Οản kiên quyết lắc đầu, mặt đầy cảnh giác: Không, không có, em không muốn!Nhìn bộ dáng nhỏ nhắn của cô gái chật vật cự tuyệt, sự thanh lãnh nơi đáy mắt của Tư Dạ Hàn được một nụ cười thay thế, một chút lấn cấn cuối cùng trong lòng cũng đã biến mất không còn thấy đâu: Chắc chắn chứ?Trái tim nhỏ máu của Diệp Οản Οản khiến cho nàng không cách nào nữa nói ra chữ Không, cẩn thận hỏi dò, Tại sao đột nhiên lại đưa cái này cho em vậy?Rõ ràng lần trước chỉ vì chiếc nhẫn này mà huyên náo với nàng một trận nha.

Diệp Οản Οản nói xong, còn lầm bầm lầu bầu nhỏ giọng thầm thì một câu, Chẳng lẽ là bởi vì tối hôm qua biểu hiện của em rất tốt?Tư Dạ Hàn nghe vậy, sắc mặt cứng đờ, nhất thời trở nên có chút mất tự nhiên: Không vì cái gì cả, chẳng qua chỉ là một chiếc nhẫn mà thôi.

Diệp Οản Οản: .

A được.

Thái độ thay đổi lớn như vậy?Thật ra thì vốn hẳn là nên như vậy nha! Nàng đối với anh một lòng một ý, hoàn toàn không cần phải bởi vì một chiếc nhẫn mà ăn giấm nha.

A, chẳng lẽ là bởi vì, sau khi trải qua một ngày một đêm này, cuối cùng anh cũng có giác ngộ mình là chính cung?Trời má, nếu như sớm biết như vậy, nàng sớm đã không tiếc bất cứ giá nào xô ngã anh, còn phải kìm nén làm đủ trò khổ sở như vậy bấy lâu sao.

Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

vn Hì hì, vậy em đây liền không khách khí à nha! Diệp Οản Οản hôn một cái lên khóe miệng Tư Dạ Hàn, sau đó vội vàng đem chiếc nhẫn giấu ở trong ngực.

Mới vừa rồi còn đang suy nghĩ làm sao đi góp 10 ngàn điểm cống hiến này đây, không nghĩ tới mới vừa ngủ gật đã có người chuyển gối tới tận nơi, thật là quá hạnh phúc!Cứ như vậy, nàng liền có thể lập tức tới học viện tìm viện trưởng giúp mình thôi miên.

Hơn nữa, còn có thể trả hết nợ lần trước còn đang thiếu.

Đang vui vẻ, Diệp Οản Οản liếc đến chiếc điện thoại di động bị mình thả trên tủ đầu giường.

Điện thoại di động đang rung liên hồi, vì bật chế độ yên lặng nên không phát ra âm thanh.

Không cần nghĩ cũng biết, nhất định đầu bên kia là Không Sợ Minh gọi tới.

A, trước đó hình như là nàng ở trước mặt tất cả mọi người trực tiếp đi cùng Tư Dạ Hàn thì phải? Còn nhớ là có cầu được ôm một cái, cầu được hôn một cái, mà Tư Dạ Hàn lại còn thật sự đã đáp ứng thỏa mãn cho nàng từng yêu cầu một.

Không cần nghĩ cũng biết, khi đó đám Bắc Đẩu bọn họ sẽ có loại vẻ mặt nào.

Tư Dạ Hàn cũng không mấy chú ý việc Diệp Οản Οản đang kiểm tra điện thoại di động, bất quá, có một cái chi tiết nhỏ lại khiến cho anh không khỏi có chút để tâm.

Trong lịch sử cuộc gọi trong điện thoại của Diệp Οản Οản, có một cái tên xuất hiện với tần số vô cùng cao, là Lão Bản Xưởng Giấm Độc Lập Châu.

Tư Dạ Hàn nhìn cái chú thích danh bạ nọ: Lão Bản.

Xưởng Giấm Độc Lập Châu?Tư Dạ Hàn vừa dứt lời, Diệp Οản Οản nhất thời khẽ hồi hộp trong lòng một chút, bất thốt lên trong sự chột dạ, Híc, phòng bếp Không Sợ Minh gần đây dùng hết giấm rồi.

Phải không? Tư Dạ Hàn không nói gì, lại cầm điện thoại di động của mình lên, tiện tay nhấn nút gọi một cái.

Sau đó, một giây kế tiếp, điện thoại di động của Diệp Οản Οản liền sáng lên.

 Tên người gọi đến —— Lão Bản Xưởng Giấm Độc Lập Châu.

Diệp Οản Οản: .

Tư Dạ Hàn: .

Sau một chốc trầm mặc lúng túng, Diệp Οản Οản bày ra vẻ mặt đưa đám, Ặc ặc.

Em có thể giải thích.

Thật ra thì em dựa theo.

dựa theo.

em tiện tay ấn đại đấy!Khóe miệng Tư Dạ Hàn thoáng co rúm lại một cái.

Diệp Οản Οản vội vàng nói lảng sang chuyện khác, À, đúng rồi, vậy chú thích danh bạ của anh đặt cho em là cái gì?Diệp Οản Οản đột nhiên cực kỳ hiếu kỳ, vì vậy lập tức cũng gọi tới cho Tư Dạ Hàn, đồng thời tiến tới nhìn.

Rất nhanh, Diệp Οản Οản liền thấy màn hình điện thoại di động của Tư Dạ Hàn sáng lên, tên người gọi tới có 2 chữ cực kỳ đơn giản: MW.

M.

W? Đây là ý gì? Diệp Οản Οản suy nghĩ hồi lâu, đều không nghĩ ra biệt hiệu này là có ý gì, tại sao Tư Dạ Hàn lại dùng 2 chữ này để làm chú thích danh bạ của nàng.

W là viết tắt của chữ Oản Oản sao? Vậy thì M là viết tắt của chữ gì?* Diệp Οản Οản = Yè Wǎn Wǎn [ 叶 绾 绾 ] có chữ viết tắt là W.

A Cửu, A Cửu! Hai chữ cái này là có ý gì vậy? Diệp Οản Οản hiếu kỳ không thôi mà truy hỏi.

Tư Dạ Hàn ung dung thản nhiên cất điện thoại di động đi, dùng nguyên văn của Diệp Οản Οản mà đáp lời: Tiện tay ấn nút, không có ý gì cả.

 Diệp Οản Οản: Thật sao.

?Tư Dạ Hàn: Nếu không thì em nghĩ sao?Diệp Οản Οản: .

Đừng trách tại sao nàng lại không cách nào nắm bắt được mạch não vòng vèo 18 đường cong của Tư Dạ Hàn.

Không Sợ Minh.

Đã đợi một ngày một đêm, mọi người Không Sợ Minh rốt cuộc đã hoàn toàn mất đi tính nhẫn nại.

Bắc Đẩu vỗ án, hướng về phía Lâm Khuyết tức giận mắng: Này, rốt cuộc có chuyện gì, người đâu? Các người sẽ không phải là dùng mỹ nhân kế đối với minh chủ nhà chúng tôi, cố ý bắt cóc tỷ ấy qua đó đấy chứ?!Lâm Khuyết vào lúc này cũng rất nhọc lòng, tức giận lườm Bắc Đẩu một cái, uể oải đáp, Chủ thượng nhà chúng tôi nếu như là muốn bắt minh chủ nhà các người, còn phải hy sinh chính mình dùng mỹ nhân kế sao?Bắc Đẩu dùng sắc mặt nghiêm túc suy tư một chút: .

Sau đó phát hiện, không có cách nào phản bác, làm sao bây giờ?Hoàn toàn không cần Tu La Chủ làm cái gì, nếu không phải là bọn họ liều sống liều chết ngăn Phong tỷ, sợ rằng tỷ ấy đã sớm tự mình nhào qua rồi.

Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

vn Tóm lại xin các vị cứ an tâm đi! Nếu như là chủ thượng chúng tôi muốn làm cái gì, căn bản cũng không cần phiền toái như vậy!Nhưng chính miệng Tu La Chủ các người cam kết ‘mượn’ một ngày sẽ trả lại là thật sao!? Hiện tại đã lố thời gian lâu rồi!Ai biết đâu, cũng có thể chính là minh chủ của các người kiên quyết không chịu rời đi thì có!Đệt! Bớt ngậm máu phun.

Ặc, không đúng, điều hắn ta nói nghe cũng có vẻ như có đạo lý.

Một đám người đang năm mồm bảy miệng cãi tới cãi lui, lúc này, không biết ai đột nhiên nhìn chằm chằm trước mặt rồi kêu lên một tiếng: Minh chủ!Nhất thời căn phòng trở nên an tĩnh lại, tất cả mọi người đều đồng loạt hướng về phía cánh cửa mà nhìn.

Cái gì? Phong tỷ?Phong tỷ trở lại rồi hả?Chỉ thấy một chiếc xe màu đen không biết từ lúc nào đã lái tới.

Cửa xe mở ra, người đang từ trong cửa xe đi xuống, không phải là minh chủ của bọn họ thì là ai!Minh chủ!Phong tỷ!Phong tỷ, tỷ trở lại rồi! Tỷ không sao chứ? Bắc Đẩu gào cháy cổ họng, liền định xông lên.

Kết quả, bên này mới vừa chạy được một nửa, liền.

thắng gấp một cái.

Mọi người Không Sợ Minh đồng loạt dừng chân lại, không dám tiến lên nữa.

Trong xe, Tu La Chủ cũng vừa mới bước ra.

Hai ngày nay, Độc Lập Châu thời tiết xấu, khí trời rất lạnh, Diệp Οản Οản mới vừa xuống xe liền bị gió lạnh thổi phả vào mặt, rùng mình hắt hơi một cái.

Hắt xì.

Sau lưng, đôi chân thon dài của người đàn ông cất bước xuống xe, nhìn một cái về phía cô gái, nhíu chặt chân mày.

Một giây kế tiếp, chỉ thấy chàng trai cởi nút của âu phục ra, sau đó cởi luôn chiếc áo vest, tiến lên mấy bước, trực tiếp khoác ở trên vai của cô gái.

Diệp Οản Οản nhất thời được voi đòi tiên xoay người lại dính lấy anh, Tay cũng lạnh nữa!Tư Dạ Hàn nhìn nàng một cái, để đôi tay nhỏ nhắn của nàng tiến vào trong lòng bàn tay anh.

Sau lưng, cả đám người Không Sợ Minh lo lắng một ngày một đêm, mặt mũi đờ đẫn nhìn minh chủ nhà mình y như là chim non nép vào người Tu La Chủ: .

Minh chủ bọn họ đi ra ngoài một chuyến, quay trở lại bị thay đổi tính cách rồi sao?Lâm Khuyết thiếu chút nữa mừng đến chảy nước mắt: Chủ thượng của tôi ơi, cuối cùng anh cũng giao người trở lại rồi!Vẫn là Thất Tinh tương đối đáng tin cậy, ngay lập tức chú ý đến trọng điểm, Phong tỷ, Cổ độc trên người tỷ.

Thần sắc Diệp Οản Οản đầy dễ dàng, lên tiếng trấn an, Yên tâm đi, tôi không sao, Tình Cổ đã được giải.

A.

Tình Cổ của minh chủ đã giải?Ánh mắt của mọi người đều theo bản năng quay về hướng Tu La Chủ mà nhìn.

Sau khi minh chủ nhà mình và Tu La Chủ cùng nhau biến mất một ngày một đêm, Tình Cổ này đã được giải rồi, cộng thêm việc hai người này thân mật đi cùng nhau, một suy đoán khiến cho bọn họ há hốc mồm hiện lên trong đầu của tất cả mọi người.

Dù sao dưới tình huống khi đó, không có thuốc giải, vậy thì cũng chỉ còn lại một phương thức giải Cổ độc duy nhất.

Lâm Khuyết vào lúc này cũng đang suy đoán, bởi vì hắn biết Cửu ca đã có thuốc giải được chuẩn bị sẵn.

Cho nên, rốt cuộc là Cửu ca dùng thuốc giải để giải Cổ, hay là.

Không có khả năng! Chuyện này tuyệt đối không có khả năng! Bắc Đẩu không cách nào tin, lắc đầu, Đệ thấy là ánh mắt của Tu La Chủ vẫn còn tốt vô cùng.

Làm sao có thể vừa ý với Phong tỷ đây chứ.

Á.

Bắc Đẩu còn chưa dứt lời, đã bị Diệp Οản Οản đạp cho một cước.

Thất Tinh châm chước chọn lời cả nửa ngày, đều không biết nên mở miệng thế nào: Tỷ và Tu La Chủ.

Mặc dù ở đây đều là người tin cẩn, bất quá Diệp Οản Οản vẫn còn nhớ kỹ Tư Dạ Hàn dặn phải khiêm tốn, vì vậy thuận miệng đáp: Chỉ là cùng nhau uống trà, nói chuyện thơ ca văn vẻ và triết học nhân sinh.

Thất Tinh: .

Bắc Đẩu: .

Đám người Đại trưởng lão, Tam trưởng lão: .

Minh chủ, cô thấy rằng chúng tôi sẽ tin sao?Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

vn Vào giờ phút này, mọi người tại đây trố mắt nhìn nhau, từng người mắt to nhìn mắt nhỏ, tình cảnh trở nên quái dị vô cùng.

Lão Thất, cậu nhìn một chút đi! Tôi đã nói rồi mà, Phong tỷ và Tu La Chủ, nhất định chẳng có chuyện gì, còn không phải cũng chỉ là uống chút trà tán gẫu một chút, bàn luận nhân sinh lý tưởng gì gì đó thôi sao.

Bắc Đẩu thở phào nhẹ nhõm.

Nghe tiếng, Thất Tinh trừng Bắc Đẩu một cái, tựa hồ như muốn nói gì, nhưng cuối cùng ngay cả một chữ cũng không nói ra được khỏi miệng.

Không ít người tại đây nhìn chằm chằm Bắc Đẩu như nhìn một đứa ngu.

Thằng này là cố ý, hay là đơn thuần thật vậy?Bàn về nhân sinh, nói chuyện lý tưởng?Đừng đùa chứ! Cô nam quả nữ, có chuyện gì đáng nói, hơn nữa còn nói cả một ngày đêm?Đúng lúc này, chuông điện thoại di động của Tư Dạ Hàn vang lên, dường như là có chuyện gì đó cần xử lý.

Diệp Οản Οản cũng không ở lâu, mau chóng dẫn đám người Thất Tinh và Bắc Đẩu rời khỏi nơi này.

Trong Không Sợ Minh, Thất Tinh và Bắc Đẩu bất ngờ hướng về Diệp Οản Οản quan sát.

Ngay cả Bắc Đẩu, ánh mắt khi nhìn về phía Diệp Οản Οản, cũng trở nên quỷ dị khác thường.

Nhìn cái gì vậy?Diệp Οản Οản lườm Bắc Đẩu một cái.

Phong tỷ.

Chuyện đó.

Cổ độc.

thật sự không sao? Bắc Đẩu nhìn chằm chằm Diệp Οản Οản, thấp giọng hỏi.

 Diệp Οản Οản: .

Quản thật rộng, lại nói, không nhìn thấy giờ này phút này nàng đang khỏe mạnh hoạt bát sao?Phong tỷ, tỷ thực sự là trâu mà! Đệ nghĩ tới nghĩ lui, tỷ và Tu La Chủ, tuyệt đối không chỉ là tán gẫu một chút, nói chuyện tâm tình đơn giản như vậy, đúng không? Lại nói, Tu La Chủ có cái gì để nói với tỷ chứ! Lúc này, Bắc Đẩu hướng về Diệp Οản Οản giơ ngón tay cái lên.

Thật coi hắn bị ngu sao, Cổ độc đều đã giải, tại sao có thể là tâm sự chứ!Đều nói, Không Sợ minh chủ dòm ngó mỹ sắc của Tu La Chủ, không ngờ, mới đó thôi, đã để cho minh chủ nhà bọn họ được như ý!Hic, đáng thương thay cho thanh danh một đời của Tu La Chủ, lại có thể sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.

Minh chủ.

Còn không đợi Diệp Οản Οản mở miệng, Tam trưởng lão đẩy cửa vào.

Sao vậy? Diệp Οản Οản mở miệng hỏi.

Có người muốn gặp cô, hắn nói mình gọi là Cà Lăm.

Tam trưởng lão báo cáo.

Cà Lăm?Tam trưởng lão dứt tiếng, Diệp Οản Οản nhất thời sững sờ, thần sắc hơi có chút nghi ngờ.

Cà Lăm nào cơ, Cà Lăm từ đâu tới?Ước chừng thời gian mấy hơi thở qua đi, Diệp Οản Οản mới vỗ ót một cái, nhất thời nhớ ra.

Ban đầu thời điểm khi ở Tư gia Hoa quốc, Tư gia có một gã Ám Vệ, biệt danh là Cà Lăm, tên thật là Phong Huyền Diệc.

Sau đó, anh ta còn trở thành đội trưởng đội Ám Vệ Tư gia.

 Không chỉ như thế, lúc trước khi mình chuẩn bị đi Độc Lập Châu, từng bị sát thủ do Nhiếp Vô Ưu phái ra truy sát, vẫn là nhờ Phong Huyền Diệc đột nhiên xuất hiện, mới cứu mình một mạng.

Đương nhiên, hiện tại cái vị gọi là Cà Lăm tìm đến mình, đến cùng có đúng là Phong Huyền Diệc ban đầu ở Tư gia Hoa quốc hay không, Diệp Οản Οản cũng không nắm chắc.

Minh chủ, có cần tôi đuổi hắn ta đi hay không? Thấy Diệp Οản Οản mãi không nói gì, Tam trưởng lão hỏi dò.

Không cần đâu! Diệp Οản Οản khẽ lắc đầu, nhìn về phía Tam trưởng lão nói: Tam trưởng lão, ông dẫn hắn ta vào đi.

Vâng.

Tam trưởng lão gật đầu một cái, chợt lui ra ngoài.

Phong tỷ, Cà Lăm nào vậy? Quen biết lúc nào? Chẳng lẽ.

chẳng lẽ lại là nợ phong lưu sao? Bắc Đẩu nhìn Diệp Οản Οản, liền vội vàng lên tiếng.

Diệp Οản Οản lườm Bắc Đẩu một cái, nhưng cũng lười đáp lại.

Thấy Diệp Οản Οản không nói lời nào, Bắc Đẩu dùng một ánh mắt đầy mập mờ, một bộ ‘quảnhiênlànhưthế, nhắmmắtđệcũngbiết!’Chỉ chốc lát sau, tiếng gõ cửa vang lên.

Sau khi lấy được sự đồng ý của Diệp Οản Οản, người đàn ông nọ đốt một điếu thuốc lá, rít một hơi thật sâu, rồi mới đẩy cửa phòng làm việc ra.

Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

vn Con bà nó, nhìn cũng khá đấy, có chút hứng thú.

Sau khi nhìn thấy người đàn ông nọ, Bắc Đẩu thấp giọng soi mói bình phẩm: Lão Thất, cậu nói xem, Phong tỷ của chúng ta cũng được đấy chứ! Mặc dù đi khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt, vẫy gió dẫn bướm, nhưng chất lượng hàng cũng đều coi như không tệ.

Nghe tiếng, Thất Tinh không nói một lời, dắt lấy Bắc Đẩu đi ra ngoài cửa.

 Bắc Đẩu: Đúng, đúng, đúng, chúng ta đi, chừa chút không gian riêng cho Phong tỷ, chúng ta ở lại làm bóng đèn rất là bất tiện.

Thất Tinh: .

Diệp.

Diệp.

Giờ phút này, người đàn ông nhìn về phía Diệp Οản Οản, trên mặt mang theo một nụ cười châm biếm.

Tới đây, nói chuyện bình thường, nói trôi chảy! Diệp Οản Οản trừng gã ta một cái.

Đây không phải là Phong Huyền Diệc, thì còn có thể là ai?Diệp.

Diệp tiểu thư, cô quên.

quên rồi sao? Tôi bị.

bị cà.

cà lăm.

Phong Huyền Diệc cười nói.

Người đâu, đem cái tên Cà Lăm này lôi ra cho chó ăn cho tôi! Diệp Οản Οản hướng về ngoài cửa hô vang.

Nghe Diệp Οản Οản ra lệnh, sắc mặt Phong Huyền Diệc nhất thời đại biến.

Nơi này chính là Không Sợ Minh, Diệp Οản Οản thân là Không Sợ Minh Chủ, chỉ cần một câu nói, nói không chừng sẽ có mấy gã thiếu muối đi vào, lôi hắn ra cho chó ăn thật đấy!Đừng, đừng, đừng.

Diệp tiểu thư, có gì thì từ từ nói, cô thế này cũng quá tuyệt tình rồi đi, dầu gì lúc trước tôi cũng cứu cô một mạng.

Phong Huyền Diệc cười xòa.

Không lắp bắp nữa à? Diệp Οản Οản quan sát Phong Huyền Diệc mấy lần.

Cái tên này không đi làm diễn viên quả là quá đáng tiếc! Nếu như làm diễn viên, thu về một giải Ảnh Đế tuyệt đối không thành vấn đề.

Cái vai Cà Lăm này giả bộ thật giống, cứ như thế hắn ta vốn bị cà lăm thật vậy! Diệp tiểu thư, tôi thực sự bị cà lăm, không hề lừa cô.

Phong Huyền Diệc có chút vô cùng bất đắc dĩ mở miệng nói: Lúc trước thực sự là tôi bị cà lăm, sau đó chữa hết mà thôi.

Xem ra là tôi đổ oan cho anh rồi.

Diệp Οản Οản nhìn chằm chằm Phong Huyền Diệc cười nói.

Ừm, đúng đúng! Nghe tiếng, Phong Huyền Diệc gật đầu liên tục.

Diệp Οản Οản: .

Tên này thật đúng là thuận gió phất cờ mà!!Bớt nói nhảm, nói cho tôi nghe mục đích thật sự của anh đi! Diệp Οản Οản nhìn Phong Huyền Diệc, chân mày hơi hơi nhíu lại.

Mục đích thật sự? Nghe Diệp Οản Οản hỏi, Phong Huyền Diệc thoáng sững sờ, mục đích gì cơ? Anh trà trộn vào Tư gia, là có mục đích gì? Diệp Οản Οản nghiêm túc hỏi.

Nàng cũng không hề ngốc, cái gã Phong Huyền Diệc này, rõ ràng chính là người Độc Lập Châu, làm sao lại có thể là cái tên Cà Lăm thoạt nhìn có vẻ đơn thuần đó!Nếu như chuyện đã đến nước này, vậy thì tôi đành nói rõ.

Phong Huyền Diệc nhìn Diệp Οản Οản, chỉ sau một thoáng trầm mặc, lúc này mới lên tiếng nói: Thật không dám giấu giếm, ban đầu đội trưởng dẫn theo chúng tôi đi đến Hoa quốc, là vì tìm em gái của đội trưởng, Nhiếp Vô Ưu.

Chuyện này, tôi tin rằng Diệp tiểu thư hẳn cũng biết!Phong Huyền Diệc vừa dứt tiếng, Diệp Οản Οản bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Cái gã Phong Huyền Diệc này, nói nửa ngày, thì ra là thành viên của tiểu đội Nhiếp Vô Danh.

Diệp Οản Οản trước đó vẫn cho là, tiểu đội Nhiếp Vô Danh chỉ là nhóm 5 người, thì ra còn có một gã Phong Huyền Diệc, vậy là nhóm 6 người mới đúng.

Chỉ bất quá, Diệp Οản Οản có chút không cách nào hiểu được.

Nhiếp Vô Danh tìm em gái, lại để cho Phong Huyền Diệc trà trộn vào Tư gia làm cái gì? Chẳng lẽ, Nhiếp Vô Danh ban đầu đã nhận ra mình, vì vậy mới cố ý để cho Phong Huyền Diệc trà trộn vào Tư gia điều tra?Đương nhiên, loại ý niệm này, cũng vẻn vẹn chẳng qua chỉ trong một cái chớp mắt mà thôi, đảo mắt đã tan thành mây khói.

Với chỉ số thông minh của Nhiếp Vô Danh, nếu như anh ta có thể nhận ra mình, nghĩ ra được chủ ý để cho Phong Huyền Diệc lăn lộn vào Tư gia, vậy sao anh lại còn có thể để cho thứ hàng giả đó trở thành người thừa kế Nhiếp gia?Giờ phút này, Diệp Οản Οản ung dung thản nhiên nhìn chằm chằm Phong Huyền Diệc, nhẹ giọng cười nói: Tôi nói sao, thì ra anh là người của Nhiếp Vô Danh.

Ẩn giấu thật là sâu nha! Bất quá, em gái của Nhiếp Vô Danh, không phải là đã về nhà sao, hôm nay anh đến tìm tôi làm cái gì?Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

vn Phong Huyền Diệc nhìn chằm chằm Diệp Οản Οản, sau một hồi quan sát, khẽ mỉm cười nói: Diệp tiểu thư, không đến nỗi vậy chứ.

Cái vị ở Nhiếp gia kia, hẳn cô cũng biết ả ta là hàng giả.

Hàng giả? Diệp Οản Οản hơi có chút kinh ngạc nhìn chằm chằm Phong Huyền Diệc.

Làm sao anh ta biết được con ả Nhiếp Vô Ưu đó là hàng giả? Diệp tiểu thư, tôi cũng không phải là đội trưởng của chúng tôi.

Lại nói, Diệp tiểu thư có thể đi tới Độc Lập Châu, cũng lại trở thành Minh chủ Không Sợ Minh của Độc Lập Châu, nói ít nói nhiều gì, thì ký ức ít nhất cũng khôi phục lại được một bộ phận.

Đối với thân thế của mình, ít nhiều gì cũng hiểu được một chút? Phong Huyền Diệc vô cùng tùy ý ngồi ở trên ghế sa lon, thuận tay cầm trái táo ở trên bàn lên.

Tiếp tục.

Diệp Οản Οản nói.

Năm đó, Vô Ưu tiểu thư sáng lập Không Sợ Minh, cái tên Không Sợ Minh này, là do tôi đặt.

Phong Huyền Diệc cắn một miếng táo, không nhanh không chậm nói.

Phong Huyền Diệc vừa dứt tiếng, thần sắc Diệp Οản Οản đầy kinh ngạc.

Tên của Không Sợ Minh, là do Phong Huyền Diệc đặt?Vô Ưu tiểu thư và tôi có quan hệ rất tốt.

Năm đó khi Vô Ưu tiểu thư sáng lập Không Sợ Minh, thương lượng cùng với tôi, sau đó liền có Không Sợ Minh.

Đương nhiên, chuyện này, là bí mật của tôi và Vô Ưu tiểu thư.

Vô Ưu tiểu thư sáng lập ra Không Sợ Minh, tôi cũng tuân thủ cam kết, chưa bao giờ báo cho bất luận kẻ nào.

Phong Huyền Diệc tiếp tục nói.

Diệp Οản Οản cũng không mở miệng nói chuyện, vẫn nghe Phong Huyền Diệc nói tiếp.

Ban đầu tôi trà trộn vào Tư gia, trước hết là vì cảm thấy Diệp tiểu thư quả thực có chút quen mắt.

Dù sao Vô Ưu tiểu thư mất tích nhiều năm, thiếu nữ dậy thì lại như thay da đổi thịt, lột xác hoàn toàn.

Đây chỉ là một trong số các lý do, thứ hai là vì, Tư gia là thế gia hiển hách nổi danh tại Hoa quốc, có thế lực không nhỏ, mà chúng tôi cũng chưa quen thuộc với cuộc sống tại Hoa quốc.

Trông cậy vào mấy người không đáng tin cậy của đội trưởng, muốn một người một ngựa điều tra ra tung tích của Nhiếp Vô Ưu tiểu thư, không biết phải chờ tới năm nào tháng nào? Phong Huyền Diệc nói.

Diệp Οản Οản như có điều suy nghĩ, tiếp lời: Cho nên nói, anh cho rằng tôi là Nhiếp Vô Ưu?Nghe tiếng, Phong Huyền Diệc lần nữa châm thêm một điếu thuốc lá, rít sâu một hơi.

Diệp Οản Οản liếc Phong Huyền Diệc một cái, chỉ vào một tấm bảng nhỏ ở bên cạnh.

Cấm hút thuốc!Thần sắc Phong Huyền Diệc có chút lúng túng, dập điếu thuốc lá trong tay, tiếp tục nói: Dự tính ban đầu của tôi vốn là, cho dù cô không phải là Nhiếp Vô Ưu tiểu thư, nhưng chỉ cần tôi có đầy đủ quyền thế tại Tư gia, vẫn có thể lợi dụng thế lực Tư gia, đi điều tra tung tích của Nhiếp Vô Ưu tiểu thư.

Khó trách anh sẽ đi tranh đoạt vị trí đội trưởng Ám Vệ Tư gia.

Diệp Οản Οản nhẹ nhàng đưa ra kết luận.

Không sai! Phong Huyền Diệc khẽ vuốt cằm: Thật ra thì, đội trưởng Ám Vệ chẳng qua là một bước khởi đầu.

Mục tiêu của tôi là trong thời gian ngắn trở thành cao tầng Tư gia, có thể tiếp xúc được với thế lực hạch tâm của Tư gia để đi điều tra tung tích của Nhiếp Vô Ưu tiểu thư.

Bất quá, thật đúng dịp, không bao lâu, Tư Dạ Hàn mất tích, tôi phụng mệnh điều tra.

Thời điểm điều tra tại thư phòng, lại ngoài ý muốn thấy được một số thứ không nên thấy.

 Thứ không nên thấy.

Ví dụ như là.

? Diệp Οản Οản hỏi.

Ví dụ như.

Ký Ức Bao Trùm gì gì đó! Khóe miệng Phong Huyền Diệc khẽ nhếch lên.

Diệp Οản Οản: .

Vào giờ phút này, Diệp Οản Οản rốt cuộc đã hiểu rõ, vì sao thời điểm ban đầu ở thư phòng Tư gia, luôn cảm thấy có cái gì đó không đúng, lớp khóa mật mã thật giống như đã bị ai đó mở ra.

Thì ra, Phong Huyền Diệc đã sớm một bước phát hiện ra chân tướng.

Xem ra, anh biết cả rồi! Diệp Οản Οản có chút bất đắc dĩ.

Không thể không nói, cái vị Phong Huyền Diệc trước mắt này, đích xác có chút bất đồng so với mấy người trong tiểu đội của Nhiếp Vô Danh.

Nếu đem ra so sánh, cái gã Phong Huyền Diệc này quả thật chính là một thiên tài, có được không?Diệp Οản Οản đoán chừng, sợ rằng ở trong tiểu đội Nhiếp Vô Danh, Phong Huyền Diệc ít nhất là nhân vật chịu trách nhiệm vai trò quân sư.

Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

vn Dĩ nhiên là đều biết được toàn bộ rồi.

Phong Huyền Diệc gật đầu.

Những thứ này, anh chưa từng nói với đội trưởng của mình? Thần sắc Diệp Οản Οản hơi nghi hoặc một chút.

 Vẫn chưa.

Phong Huyền Diệc nói: Hẳn là cô cũng biết tính cách của đội trưởng chúng tôi.

Nếu như những thứ này cũng để cho đội trưởng biết, sợ rằng hậu quả khó mà lường được.

Với tính cách của đội trưởng mà nói, cuối cùng nhất định sẽ bứt dây động rừng, ngược lại không ổn.

Nghe tiếng, Diệp Οản Οản không nhịn được phải giơ ngón tay cái lên tặng cho Phong Huyền Diệc.

Quá sáng con mịa nó suốt rồi!Đây cũng là nguyên nhân nàng không nguyện ý nói cho Nhiếp Vô Danh.

Thật ra thì, tôi mới quay trở lại từ Hoa quốc không lâu.

Vừa tới nơi, liền nghe được tin thứ hàng giả đó sắp sửa kế thừa Nhiếp gia.

Thật sự là không có cách nào, nếu không, hôm nay tôi cũng sẽ không tùy tiện tới Không Sợ Minh.

Tôi tin rằng, cô cũng không hy vọng nhìn thấy thân phận của mình, vĩnh viễn bị người khác thay thế, Vô Ưu tiểu thư.

Phong Huyền Diệc nói.

Diệp Οản Οản: Đúng vậy! Mặc dù tôi đã khôi phục lại một bộ phận ký ức, nhưng chỉ là một bộ phận, mà không phải là toàn bộ.

Nhưng thật may, phần ký ức về thân thế của tôi, đã được khôi phục.

Về phần hàng giả, trước mắt tôi còn chưa nghĩ ra biện pháp nào hay để vạch trần ả ta.

Diệp Οản Οản cũng có nỗi băn khoăn của riêng mình.

Nhiếp Linh Lung không phải là đèn đã cạn dầu, nếu không, thứ hàng giả kia không có khả năng sẽ có thể che giấu hoàn mỹ đến vậy, đến ngày hôm nay cũng vẫn chưa bị bóc trần.

Chuyện này tạm thời không đề cập tới.

Thật ra thì, tôi có một việc, vẫn luôn rất hoài nghi.

Phong Huyền Diệc nói: Ban đầu, tại thư phòng Tư gia, tôi phát hiện ra thân phận của Vô Ưu tiểu thư cô.

Tuy cũng không dám nói cho đội trưởng, nhưng đã đem đại khái tình hình nói cho mấy người khác.

Mà sau đó, Vô Ưu tiểu thư là cô lại lập tức bị truy sát.

Những sát thủ truy sát Vô Ưu tiểu thư, tôi cũng đã điều tra rõ, có quan hệ với thứ hàng giả kia.

Nghe Phong Huyền Diệc thuật lại, Diệp Οản Οản sững cả người.

Sau một hồi trầm tư, nàng nhíu chặt chân mày nói: Cho nên, ý của anh là.

trong đội ngũ của anh trai tôi.

có nội gian?Tin tức Phong Huyền Diệc nói ra, đối với Diệp Οản Οản mà nói, không khác nào một quả bom nặng ký.

Vô luận là Ngoại Quốc Dời Gạch cũng được, hay là Thần Hư Đạo Nhân cũng được, hay là Nhất Chi Hoa và Tử Quỷ, đối với bọn họ, Diệp Οản Οản vẫn luôn coi là bằng hữu thân thiết.

Nàng không tin, cũng không nguyện ý đi tin tưởng, ngay trong bọn họ, sẽ có người nào là nội gian.

Ha ha! Phong Huyền Diệc lắc đầu cười nhạt một cái: Vô Ưu tiểu thư, mấy người kia, đều là anh em vào sinh ra tử của tôi, đã từng sát cánh bên nhau vượt qua hiểm nguy vô số lần.

Vô Ưu tiểu thư không nguyện ý tin tưởng trong bọn họ sẽ có người là nội gián, mà tôi, lại càng không nguyện ý tin tưởng.

Nhưng.

sự thật lại là như thế! Dĩ nhiên, cũng không loại trừ khả năng chuyện này chỉ vẻn vẹn là một sự trùng hợp.

Hy vọng là trùng hợp.

Diệp Οản Οản nói.

Thật ra thì.

Vô Ưu tiểu thư, tôi có một biện pháp.

Phong Huyền Diệc đi tới bên người Diệp Οản Οản, thấp giọng ghé sát vào tai nàng và nói.

 .

Đợi sau khi Phong Huyền Diệc rời đi, Diệp Οản Οản lập tức gọi một cú điện thoại cho Nhiếp Vô Danh, yêu cầu Nhiếp Vô Danh nhất định phải dẫn theo đám người Ngoại Quốc Dời Gạch và Tử Quỷ, tới Không Sợ Minh gặp mặt.

Ban đầu, Nhiếp Vô Danh vốn cự tuyệt, nhưng dưới đủ loại thủ đoạn dụ và dọa của Diệp Οản Οản, cuối cùng anh ta mới miễn cưỡng thỏa hiệp.

Sau khi cúp điện thoại, Diệp Οản Οản giận không chỗ phát tiết.

Người anh ruột này của mình, thật quá là không có tiền đồ rồi đi!Vị trí gia chủ đều sắp bị hàng giả cướp mất rồi, chính mình gọi anh ấy qua để thương lượng đối sách một chút.

Vậy mà còn nói cái gì mà ba mẹ đã quyết định rồi, rồi lại chính bản thân không muốn tranh giành.

Sao không nói thẳng luôn ra là không tranh nổi luôn đi!Còn không phải là không tranh nổi sao, cái tên óc heo này! Nếu thật muốn tranh giành quyền thừa kế gia tộc, con hàng giả đó lại thêm Nhiếp Linh Lung, chỉ sợ một ngón tay là đã đủ để đùa chơi chết anh ta.

Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

vn Nhiếp gia.

Sau khi Nhiếp Vô Danh cúp điện thoại, nhìn đám đồng đội Thần Hư Đạo Nhân và Tử Quỷ các loại.

Đội trưởng, sao vậy? Hữu Danh tiểu thư muốn giúp chúng ta đoạt lấy quyền hành hay sao?Ngoại Quốc Dời Gạch vội vàng mở miệng hỏi.

Nhiếp Vô Danh gãi gãi sau ót: Đúng là ngoài miệng thì nói như vậy không sai, nhưng tôi luôn cảm thấy có chỗ nào đó quái lạ.

Tôi còn không tranh nổi, chứ đừng nói chi là con bé.

Băng Sơn Mỹ Nam: .

Đi một chút đi, đi tới Không Sợ Minh ăn cơm chùa, biết đâu còn có tiền mang về.

Nhiếp Vô Danh vung tay lên, dẫn theo mấy người rời khỏi Nhiếp gia.

Không lâu sau, Nhiếp Vô Danh đi cùng mọi người tới Không Sợ Minh.

Trong đại sảnh phòng họp lớn của Không Sợ Minh, rượu ngon, thức ăn ngon được bày đầy trên bàn.

Hữu Danh lão bản, cảm ơn cô đã mời chúng tôi ăn cứt.

Ngoại Quốc Dời Gạch nhìn chằm chằm Diệp Οản Οản, lộ ra hàm răng trắng bóc, khẽ mỉm cười cảm tạ.

Diệp Οản Οản: .

Anh chàng Ngoại Quốc Dời Gạch vừa dứt tiếng, một bên, Bắc Đẩu mặt đầy vẻ quỷ dị, theo bản năng nhìn về phía Thất Tinh ở bên cạnh: Lão Thất, là tôi nghe lầm sao?Thất Tinh: Không hề nghe lầm.

Bắc Đẩu mặt đầy mộng bức nhìn chằm chằm Ngoại Quốc Dời Gạch: Này người anh em, anh.

chuyện này.

anh có biết từ ‘cứt’ là có ý gì hay không vậy?Hả? Nghe tiếng, Ngoại Quốc Dời Gạch cũng sững sờ.

Còn có ý tứ gì khác sao?Cảm giác câu chuyện có gì đó sai sai, Thần Hư Đạo Nhân vội vàng nháy mắt ra hiệu cho Bắc Đẩu.

Nhưng thật không may, căn bản là Bắc Đẩu không nhìn thấy.

Cứt.

là một thứ không tiện nhắc đến! Người anh em, có phải là anh bị ai đó gài hàng rồi hay không?Bắc Đẩu đi tới bên cạnh Ngoại Quốc Dời Gạch, kề vào lỗ tai anh ta nói mấy câu.

Nghe Bắc Đẩu nói xong, nụ cười trên mặt Ngoại Quốc Dời Gạch trong nháy mắt đóng băng, chợt, hung hăng trợn mắt nhìn đám Nhất Chi Hoa và Thần Hư Đạo Nhân các loại mấy lần.

Anh nói xem, mấy người các anh, cũng quá thiếu đạo đức rồi! Diệp Οản Οản cũng không nhịn được, chỉ chỉ vào mấy người bọn họ và nói.

Khục khục, nói chuyện chính đi, nói chuyện chính trước đi.

Nhiếp Vô Danh có chút chột dạ nhìn Ngoại Quốc Dời Gạch một cái.

Có khi nào cái thằng này điên lên đánh mình một trận không ta?Trong ánh mắt tức giận đầy ai oán của Ngoại Quốc Dời Gạch, buổi họp rốt cuộc đã bắt đầu được tiến hành.

Giờ phút này, Diệp Οản Οản nhìn chằm chằm Nhiếp Vô Danh, khẽ mỉm cười nói: Anh nói xem, anh thất đức như vậy, làm sao ngay cả một cái quyền thừa kế của Nhiếp gia mà cũng không tranh được?Nghe Diệp Οản Οản nói, Nhiếp Vô Danh nhất thời nóng nổ mắt: Ai thất đức? Đều là.

đều là ý đồ xấu của tên đạo nhân chết bằm kia, không hề liên quan gì đến anh!Hả? TôiÀ? Ta? Thần Hư Đạo Nhân mặt đầy mộng bức chỉ chỉ vào chính mình.

Lúc này, Ngoại Quốc Dời Gạch hung hăng hướng về phía Thần Hư Đạo Nhân nhìn lại.

Không, không, không! Không phải là tôi.

là.

là.

là Nhất Chi Hoa, là do hắn làm đấy!Đánh rắm! Nhất Chi Hoa liền vội vàng lắc đầu phủ nhận: Là Tử Quỷ, là hắn!Băng Sơn Mỹ Nam: ?Diệp Οản Οản có chút cạn lời.

Có phải là chủ đề có chút lệch rồi hay không? Cái ông anh ruột này của mình.

không tranh được quyền thừa kế của Nhiếp gia, thật là đúng mà! Loại não này, nếu như cũng có thể tranh được, vậy chỉ có thể nói, Nhiếp gia nhị lão sủng Nhiếp Vô Danh đến tận xương tủy.

Nhưng hiển nhiên là không hề có chuyện này.

Lập tức, Diệp Οản Οản xua xua tay, để cho Thất Tinh và Bắc Đẩu đi ra ngoài trước, canh chừng ở trước cửa.

Cái đề tài này tạm thời gác lại trước đã.

Trước tiên em hỏi anh, quyền thừa kế của Nhiếp gia, anh còn muốn hay không? Diệp Οản Οản nhìn về phía Nhiếp Vô Danh, khóe miệng khẽ nhếch lên, nhẹ nhàng nở một nụ cười.

Làm sao có thể chứ? Nhiếp Vô Danh sững sờ, lập tức nhìn về phía Diệp Οản Οản, cũng thuận tay nhét một viên sủi cảo vào trong miệng.

Đúng vậy! Hữu Danh lão bản, ngay cả mấy người chúng tôi liên thủ xuất mưu bày kế, cũng không nghĩ ra được biện pháp.

Thần Hư Đạo Nhân nhìn chằm chằm Diệp Οản Οản, liền vội vàng tiếp lời.

Chủ mẫu và gia chủ thiên vị thấy rõ, chuyện này mọi người đều biết.

Dù như thế nào đi nữa, quyền thừa kế Nhiếp gia, cũng sẽ không thể rơi vào trong tay đội trưởng.

Nhất Chi Hoa hơi có chút bất đắc dĩ thở dài.

Xem tiếp...

con-mat-ao-thi

  • Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương

  • truyện tranh Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương

  • truyện Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương

  • Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương truyện chữ

  • đọc truyện Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương

  • yêu thần ký chap

  • truyenfull.vn

  • truyenfull.vip

  • truyenfull.vip

  • truyen.tangthuvien.vn/

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License