Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
Chapter
0201
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vnCùng lúc đó, ở một trang viên nơi khu Đông.
Trên đỉnh đầu là vầng trăng sáng vằng vặc, dưới bóng cây, trên một chiếc bàn vuông không lớn đặt vài món ăn đơn giản, thức ăn sớm đã nguội, nhưng không hề được động vào chút nào.
Chàng trai mới vừa tắm xong, mặc quần áo ngủ rộng thùng thình chậm rãi ngồi vào bên chiếc bàn, ánh mắt rơi vào hư không xa xa, vẻ mặt hơi có chút bần thần, tựa hồ như xuyên qua thời không, chìm sâu vào trong một hồi ức nào đó từ xưa lắm.
Đầu bờ tường phủ đầy rêu xanh, một cô gái với một bộ đồ đỏ rực như lửa, đầy ngạo nghễ và tự nhiên như ánh sao trời, chiếu rọi thẳng vào trong thế giới cô độc của riêng anh.
Cái gì? Anh nói ‘không có ai’ thích anh sao? Vậy thì thật là trùng hợp, tôi tên là KhôngCóAi!Không thích hợp? Không thể nào! Lão nương đây hợp 100%!Này? Có thể cho tôi mượn một thứ được không? Cho tôi mượn một nụ hôn đi, bảo đảm sẽ trả lại cho anh!.
Cửu ca.
Cửu ca.
Cửu ca?Mãi đến khi bên tai truyền tới âm thanh của Lâm Khuyết, vẻ bần thần trên mặt chàng trai lại hóa trở lại thành một lớp hàn băng vạn năm không tan, Có chuyện gì?Cửu ca, anh đang nghĩ gì vậy? Gọi anh một hồi lâu mà anh đều không hề có phản ứng! Lâm Khuyết thấp giọng lầu bầu, ngay sau đó mở miệng nói, Tôi đã an bài xong xuôi, để cho người đi truy xét tung tích của những người mất tích kia rồi!Tư Dạ Hàn: Ừm.
Lâm Khuyết cạn lời mà than thở.
Hắn biết ngay mà, một khi con hàng Diệp Οản Οản kia nhận việc, chắc chắn Cửu ca sẽ không mặc kệ.
Đúng rồi, còn có một chuyện phải báo cáo với anh.
Lâm Khuyết đang chuẩn bị tiếp tục báo cáo sự tình, trong lúc ánh mắt liếc xéo qua rơi vào trên người Tư Dạ Hàn, đột nhiên sợ hết hồn, Con bà nó! Cửu ca! Trên người của anh bị sao vậy?Làm sao? Tư Dạ Hàn không khỏi dùng một vẻ mặt đầy nghi hoặc nhìn về phía Lâm Khuyết.
Ánh mắt Lâm Khuyết đầy kinh sợ nhìn chằm chằm nơi cổ áo trần trụi của Tư Dạ Hàn.
Từ phần cổ trở xuống, lớp da thịt của anh đang có từng sợi tơ máu chằng chịt lan tràn như mạng nhện.
Tư Dạ Hàn thuận theo tầm mắt của Lâm Khuyết nhìn lại, cũng phát hiện ra những sợi tơ máu này, ngón tay thon dài vạch lớp áo ra phía sau, hình ảnh xuất hiện lại càng thêm kinh người.
Cả người anh đều đã phủ đầy tơ máu, từ cổ lan mãi đến xương quai xanh, ngực, bụng, mãi đến vị trí không ai thấy được vẫn có.
Trời đất, đây là có chuyện gì vậy? Cửu ca, anh trúng độc? Lâm Khuyết bị dọa sợ không hề nhẹ.
Tư Dạ Hàn yên lặng nhìn những sợi tơ máu trên người, một hồi lâu sau, ngữ khí bình tĩnh nói: Là Tình Cổ.
Lâm Khuyết nghe vậy, mặt đầy kinh ngạc: Tình Cổ? Tình Cổ phát tác? Không phải là còn ít nhất một tuần lễ mới phát tác sao? Những sợi tơ máu này là có ý gì chứ?Tư Dạ Hàn: .
Ý nghĩa của tơ máu.
Nếu như người trúng phải Tình Cổ yêu người kia càng sâu đậm, càng chung thủy, càng khát khao, số lượng tơ máu sẽ càng dày đặc.
Lâm Khuyết sau khi thoáng định thần, lại phát hiện ra có gì đó sai sai, Á! Không đúng, không phải nghe nói nha đầu Diệp Οản Οản kia có thuốc giải sao? Tôi còn tưởng rằng độc đã được giải rồi! Đang êm đang đẹp làm sao lại phát tác như vậy chứ?Tư Dạ Hàn nghe vậy, nơi đáy mắt thoáng qua một vẻ bất đắc dĩ không dễ dàng gì phát giác.
Rất hiển nhiên, nàng không hề dùng thuốc giải!.
Trong khu phía Tây, vào lúc này toàn thân Diệp Οản Οản có chỗ nào đó không ổn, không có tâm trạng phản ứng lại Nhiếp Vô Danh, nâng ly trà lên uống cạn.
Nhưng mà sau khi uống vào vẫn cảm thấy trong lòng như thiêu như đốt, triệu chứng không hề giảm bớt chút nào.
Diệp Οản Οản cạch một cái đem ly trà đặt lên bàn, Con mịa nó, rốt cuộc là có chuyện gì? Có loại cảm giác như linh hồn muốn lìa khỏi thể xác.
Tình trạng của nàng hiện tại đã nghiêm trọng đến mức không thể kiểm soát được hành động của mình, cứ như thể là muốn xuất hồn bay ra ngoài, cũng không biết rốt cuộc là muốn bay đi đâu.
Diệp Οản Οản sắc mặt nghiêm túc nói, Tôi cảm thấy.
Có khả năng là tôi cần phải uống một chút rượu để ổn định tâm tình lại một chút.
Vèo Vèo Vèo toàn bộ số rượu trên bàn đã bị Đại trưởng lão dùng một tốc độ thần thánh hất bay đi thật xa.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Đúng lúc này, Bắc Đẩu đột nhiên kêu lên một tiếng, dường như phát hiện ra gì đó.
Mịa nó! Phong tỷ, cổ.
cổ của tỷ là có chuyện gì đang xảy ra!?Cổ của tôi?Diệp Οản Οản theo bản năng cúi xuống nhìn về phần cổ của mình.
Chỉ thấy cổ của mình từ cổ áo trở xuống, đột nhiên xuất hiện những đường tơ máu chằng chịt giống như mạng nhện.
Hả, đây là thứ đồ chơi gì vậy chứ? Diệp Οản Οản mặt đầy kinh ngạc.
Bắc Đẩu trợn to hai mắt nhìn hồi lâu, Phong tỷ, tỷ lúc nào đã lén sau lưng bọn đệ đi xăm mình một mình vậy hả?Diệp Οản Οản: Xăm cái đầu cậu!Thất Tinh vội vàng nắm tay Diệp Οản Οản nhấc lên, xắn tay áo của nàng lên.
Chỉ thấy trên cổ tay của Diệp Οản Οản bất ngờ cũng có vô số những đường tơ máu màu đỏ.
Thậm chí đám tơ máu kia cũng giống như sinh vật sống, lan tràn với một tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.
Trong chốc lát, trên mu bàn tay của Diệp Οản Οản cũng đã bắt đầu xuất hiện rồi.
Chẳng lẽ là trúng độc? Sắc mặt Thất Tinh khó coi hơn bao giờ hết.
Đại trưởng lão và Tam trưởng lão cũng vội vàng xông tới, Chưa từng nghe nói có loại độc gì sẽ có phản ứng như thế này?Thời điểm một đám người đang năm mồm bảy miệng bàn tán, thì cái anh chàng Nhiếp Vô Danh đang ăn như rồng cuốn bên cạnh bỗng lớn tiếng nói, Trời đất, nguy rồi, Tình Cổ của em đã phát tác!Câu nói của Nhiếp Vô Danh như một giọt nước lạnh bắn vào trong chảo dầu sôi.
Thất Tinh kinh hãi đến biến sắc: Anh nói cái gì?Bắc Đẩu kinh ngạc đến ngây người: Cái gì? Tình Cổ phát tác?Diệp Οản Οản cũng trợn mắt há mồm nhìn về phía Nhiếp Vô Danh, Căn cứ theo thời gian dự tính, không phải là còn phải ít nhất một tuần nữa mới phát tác sao?Nhiếp Vô Danh đầy phiền muộn cắn miếng đùi gà: Chuyện này.
Anh cũng không biết nữa!Diệp Οản Οản đầy tức giận suýt chút nữa đã đem bàn tay đầy tơ máu của mình cào mặt anh ta: Tình Cổ này là do bọn anh chế ra, làm sao chính anh cũng không nắm rõ?Mặt Nhiếp Vô Danh đầy vẻ vô tội: Tử Quỷ chế, không phải là anh, cùng lắm anh chỉ coi như là người trung gian mà thôi!Diệp Οản Οản: .
Người trung gian cái quần què!Ngay từ đầu, thứ Diệp Οản Οản trúng phải chính là Cổ độc Tình Đầu Ý Hợp, chỉ cần trong vòng 12 tiếng, ngủ với người mình thích là có thể giải được độc.
Nhưng tệ nhất chính là, loại Cổ độc Tình Đầu Ý Hợp này lại biến dị, thành công tiến hóa thành vua của các loại Cổ độc, Tình Cổ.
Thời hạn 3 tháng là họ căn cứ theo tình trạng của người từng trúng phải Tình Cổ mà suy đoán ra.
Nhưng trên thực tế, một mặt là bởi vì Diệp Οản Οản trúng phải loại Cổ độc biến dị ngoài ý muốn, mặt khác bởi vì độc tính của loại Cổ độc này đối với những người có cơ địa khác nhau sẽ bất đồng, mới dẫn đến tình huống bọn họ không thể ngờ trước được xuất hiện.
Tỷ lệ chế tạo Tình Cổ thành công quá hiếm hoi, người trúng loại Cổ này càng là cực hiếm, triệu chứng của nó cũng hiếm có ai nắm rõ được.
Bắc Đẩu mặt đầy mộng bức, Vậy thì biết làm sao bây giờ! Thu Thủy bên kia vẫn còn chưa tìm ra được thuốc giải đâu! Cô ấy nói là đang nhờ Kỷ Hoàng giúp, nhưng mà Kỷ Hoàng vào lúc này cũng đang mất tích, hic!Diệp Οản Οản đầu váng mắt hoa, đầu đặc như có đổ chì bên trong, nhiệt độ cơ thể như muốn khiến cho nàng nổ tung, giận dữ hét lên: Đừng có đứng đó nói nhảm nữa, các người có dây thừng không?Bắc Đẩu vội vàng phụ họa: Đúng, đúng, đúng, dây thừng, lão Thất, mau tìm dây thừng trói Phong tỷ lại! Nếu lỡ như tỷ ấy trong lúc kích động làm gì đó với Tu La Chủ thì không xong!Diệp Οản Οản gấp rút thở hào hển, tung một cước đạp vào mông Bắc Đẩu: Tôi muốn các người mau trói Tu La Chủ tới đây cho tôi!Bắc Đẩu: .
Thất Tinh: .
Đám người Đại trưởng lão, Tam trưởng lão: .
Nhiếp Vô Danh giơ ngón tay cái lên: Không hổ là em gái của anh!Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Tôi muốn các người mau trói Tu La Chủ tới đây cho tôi—— Diệp Οản Οản mới vừa gào xong những lời này, thì cùng lúc đó Tư Dạ Hàn và Lâm Khuyết cũng đang vội vã từ cửa sau chạy tới.
Thân hình hai người nấp sau một cây đại thụ, vừa vặn nghe được câu này của Diệp Οản Οản.
Tư Dạ Hàn: .
Khóe miệng Lâm Khuyết co giật liên hồi, Nha đầu này, nhìn dáng dấp còn rất hoạt bát.
Bất quá, sợ là không cần cô trói, tự người nào đó đã tới dâng hiến.
Giờ phút này, Bắc Đẩu mặt đầy đau khổ, đã hoàn toàn tuyệt vọng: Xong rồi lão Thất, Phong tỷ đã độc khí công tâm, đã bắt đầu nói mê sảng rồi.
Thất Tinh mặt đầy ngưng trọng, hùa theo đám người Bắc Đẩu và cả Đại trưởng lão, Tam trưởng lão mấy người hợp lực gắt gao đè Diệp Οản Οản xuống, mới miễn cưỡng chế trụ được nàng.
Đám người Bắc Đẩu đang nói gì, Diệp Οản Οản đã hoàn toàn không nghe được nữa, thân thể đã khó chịu như muốn nổ tung.
Loại độc này phát tác quá nhanh, chỉ trong thời gian mấy phút ngắn ngủi đã khiến cho nàng sắp mất đi lý trí.
Bắc Đẩu đổ mồ hôi như tắm: Không ổn, không ổn! Cứ tiếp tục như vậy, Phong tỷ mất khống chế thật sự đi đè Tu La Chủ hiếp thì không xong! Mau nhanh đưa Phong tỷ đi, sau đó thông báo cho Thu Thủy, đem toàn bộ đám thầy thuốc đang chế tạo thuốc giải tới đây! Trước có nghe thầy thuốc nói, trong vòng 2 giờ sau khi Cổ độc phát tác nhất định phải giải độc, nếu không thì xong đời!Thất Tinh: Chỉ có thể như vậy.
Đám người Không Sợ Minh đang định hộ tống Diệp Οản Οản rời đi, lúc này, Nhiếp Vô Danh vội vàng nhảy cỡn lên nói: Khoan khoan khoan, tìm thầy thuốc gì chứ! Tôi có thuốc giải đây này! Cái gì? Anh có thuốc giải?Trong lúc nhất thời, ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người của Nhiếp Vô Danh.
Nhiếp Vô Danh: Đúng vậy!Thất Tinh: Làm sao anh lại có thuốc giải?Nhiếp Vô Danh nói như đúng rồi: Anh đây vốn có sẵn rồi nha!Nói xong, lập tức tiến tới trước mặt Diệp Οản Οản, Em gái ngoan, em xem đi, hôm nay may mắn là anh có mặt ở ngay chỗ này, kịp thời trước khi Tình Cổ của em hoàn toàn phát tác.
Em gái à, vận khí của em thật đúng là quá tốt rồi!Diệp Οản Οản trừng hắn: Anh tránh sang một bên đi!Nhiếp Vô Danh: Hic, tỉnh táo một chút đi, vào lúc này độc của em đã phát tác rồi, cũng không thể quá nóng giận.
Tâm tình quá nóng nảy sẽ dẫn đến máu huyết lưu thông nhanh, sẽ gia tăng tốc độ phát tác đấy!Diệp Οản Οản: Anh nói mà không biết ngượng mồm sao!Ánh mắt lạnh lùng của Thất Tinh nhìn chằm chằm Nhiếp Vô Danh: Anh thật sự có thuốc giải?Nhiếp Vô Danh bĩu môi đáp, Đã nói là có rồi mà! Không tin thì hỏi minh chủ của các người đi! Minh chủ của các người cũng biết! Chẳng qua là minh chủ nhà các người thề sống thề chết không chịu dùng thuốc giải của tôi mà thôi!Thất Tinh nhìn Diệp Οản Οản một cái, mặt đầy ngạc nhiên, Minh chủ không chịu dùng thuốc giải? Nhiếp Vô Danh đầy bất đắc dĩ thở dài, Thật! Không tin thì cậu đi hỏi cô ấy mà xem, tôi đều đã giảm 50% rồi đấy, nhưng cô ấy không chịu mua.
Đám người Thất Tinh nghe vậy đều ngẩn ra, hoàn toàn không hiểu nổi minh chủ nhà mình vì sao lại làm như vậy?Bắc Đẩu cuống cuồng nói, Phong tỷ, có thuốc giải tại sao tỷ lại không uống chứ!Diệp Οản Οản xụ mặt, trên mặt tỏ vẻ anh hùng bất khuất, thà chết chứ không chịu khuất phục, Tất cả đều tránh ra cho tôi, không uống! Trúng Tình Cổ lại còn phải dựa vào thuốc giải để giải độc? Tôi con mịa nó không có sĩ diện sao?Đám người Không Sợ Minh cạn lời, nghẹn cứng họng nhìn chằm chằm minh chủ đại nhân nhà mình tỏ vẻ bất khuất: .
Nên nói gì với minh chủ nhà bọn họ mới tốt đây?Phía sau gốc cây, Lâm Khuyết nghe đến rõ ràng: .
Tư Dạ Hàn: .
Tư Dạ Hàn nhéo mi tâm một cái.
Sớm nên biết.
Thất Tinh nhức đầu không thôi, chỉ có thể cố nhẫn nại khuyên nhủ: Phong tỷ, không thể tuỳ hứng.
Hiện tại độc của tỷ đều đã phát tác rồi, chỉ còn lại không tới hai giờ, nhất định phải mau sớm dùng thuốc giải.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Thất Tinh nói xong, cũng bất chấp mọi thứ, vội vàng nói với Nhiếp Vô Danh: Không cần phải giảm giá, tôi đồng ý mua với giá gốc, mau đưa thuốc giải cho tôi!Diệp Οản Οản: Không được mua! Có mua tôi cũng không uống!Bắc Đẩu: Phong tỷ à, tỷ đừng như vậy mà! Không uống thuốc giải.
vậy làm sao có thể giải độc? Phương thức giải Cổ độc ‘cósĩdiện’ mà tỷ đề cập căn bản là không tồn tại à nha! Nói không chừng còn chết sớm hơn một chút!Diệp Οản Οản: Không uống!Trong lúc nhất thời, tình cảnh lâm vào bế tắc.
Cho đến lúc này, con ngươi Đại trưởng lão chuyển động, ung dung mở miệng nói một câu, Minh chủ đại nhân của tôi ơi, nếu như ngài không uống thuốc giải, vậy thì Tu La Chủ cũng sẽ chết.
Cái chết có lúc nặng tựa Thái Sơn, có lúc lại nhẹ như lông hồng, cô nhẫn tâm nhìn trai đẹp chết theo mình hay sao?Sau khi Đại trưởng lão dứt tiếng, Diệp Οản Οản nhất thời sửng sốt một chút.
Đúng vậy, sau khi Tình Cổ này phát tác, sẽ là cảnh hai người cùng chết.
Hơn nữa còn chết rất thảm, miệng lưỡi lở loét, thất khiếu chảy máu.
Hiện tại chỉ còn lại không tới 2 giờ mà thôi, mà cái tính tình ngang như cua của Tư Dạ Hàn kia, nếu như đợi anh nguyện ý cùng nàng giải độc, nói không chừng mộ phần của hai người đã xanh cỏ rồi.
Tam trưởng lão luôn miệng phụ họa, Minh chủ, cô xem, một đại mỹ nam đẹp như Tu La Chủ, cô cam lòng để cho hắn ta chết thảm như vậy sao?Bắc Đẩu: Đúng vậy, đúng vậy.
Diệp Οản Οản sờ tấm giáo bia trong ngực, thần sắc vùng vẫy ba giây, cuối cùng mở miệng nói: Nhiếp Vô Danh, đưa thuốc giải cho em.
Quá tốt rồi!Quả nhiên vẫn là phải tìm đúng xương sườn mềm của Phong tỷ! Phía sau gốc cây, Lâm Khuyết theo đó mà thở phào nhẹ nhõm, Cũng còn may, cũng còn may! Cái cô nàng này, cuối cùng cũng chịu uống thuốc giải! Uống sớm một chút không phải là êm chuyện rồi sao.
Bên kia, sau khi Diệp Οản Οản chịu thỏa hiệp, Nhiếp Vô Danh cực kỳ mau lẹ móc thuốc giải giao ra.
Diệp Οản Οản nhận lấy một chai nhỏ màu xanh biếc, đổ ra một viên thuốc hình tròn màu trắng, sắc mặt đầy nghiêm túc nói với Nhiếp Vô Danh: Đã nói bớt 50% rồi đấy nhé!Nhiếp Vô Danh che mặt: Em gái ngoan của tôi ơi, đã tới nước này rồi mà em còn trả giá với anh sao!!Diệp Οản Οản: Anh nói mau, bớt 50%, có bán hay không!?Diệp Οản Οản quặm mặt lại, tỏ vẻ ‘anhkhôngbán, tôiliềumạngchoanhxem’.
Nhiếp Vô Danh cảm thấy trong kiếp gian thương của mình lần đầu tiên đã gặp phải đối thủ: Bán, bán ngay và luôn! Bán cho em, giảm 50%!Diệp Οản Οản lúc này mới hài lòng, có chút không cam tâm tình nguyện uống viên thuốc giải.
Còn có ai số khổ như nàng không?Lại lăn lộn kém đến nỗi phải uống thuốc để giải độc.
Tiếp đó, thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Phong tỷ, tỷ cảm thấy thế nào? Thất Tinh khẩn trương hỏi, những người khác cũng đều bất an nhìn chằm chằm phản ứng của Diệp Οản Οản.
Thần sắc Nhiếp Vô Danh đầy vẻ dễ dàng vỗ ngực nói, Hi, các người cứ yên tâm đi, thuốc giải này của tôi uống vào nhất định sẽ hết bệnh, trong vòng một phút Cổ độc sẽ được giải ngay! Thất Tinh nhìn thời gian trên điện thoại di động một cái.
Thời gian một phút vốn trôi qua thật nhanh, giờ phút này lại giống cả một thế kỷ vậy, sao lại dài đằng đẵng.
Diệp Οản Οản ngồi ở trên ghế, lẳng lặng chờ đợi thuốc giải phát huy tác dụng.
Chỉ chốc lát sau, thời gian cũng đã đến.
Nhiếp Vô Danh cười hỏi, Em gái, em cảm thấy thân thể như thế nào hả? Có phải là tốt hơn nhiều hay không? Thanh tỉnh nhiều hơn? Tơ máu trên người cũng không còn thấy đâu?Diệp Οản Οản trầm mặc khoảng chừng 10 giây đồng hồ.
Nhiếp Vô Danh, anh đang đùa sao? Đầu của Diệp Οản Οản đều đã nhanh muốn nổ rồi, trên trán gân xanh nổi lên, Thanh tỉnh cái rắm, khắp đầu đều là anh ấy!Cái từ anh ấy này là chỉ.
Tu La Chủ?Hay là ông chủ xưởng giấm đó?Hay là vị gia chủ Tư gia kia?Biểu cảm của Bắc Đẩu có vẻ mơ hồ.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Diệp Οản Οản vừa nói vừa vén tay áo lên, lộ ra những sợi tơ máu lan tràn khắp cơ thể, nhìn còn đáng sợ hơn, Hơn nữa, anh nói cho tôi nghe, cái này mà gọi là tơ máu đều biến mất rồi hả? Tôi đã sắp thành huyết nhân rồi đây này!Bắc Đẩu nhìn chằm chằm cổ tay của Diệp Οản Οản, sợ ngây người: Mịa nó! Phong tỷ! Sao lại thế này? Một phút đã qua rồi mà! Làm sao lại càng nghiêm trọng hơn? Chỉ thấy trên người Diệp Οản Οản, những đường tơ máu càng nhiều hơn, hơn nữa màu còn đậm hơn cả lúc nãy, cơ hồ như có máu tươi muốn phá vỡ lớp da tuôn ra ngoài.
Những người khác cũng đều nôn nóng, bắt đầu truy hỏi Nhiếp Vô Danh, Có chuyện gì vậy? Vậy mà nói thuốc giải hiệu quả tức thì đấy!Nhiếp Vô Danh cẩn thận từng li từng tí lui về sau một bước, Không đúng, chuyện này không khoa học, làm sao lại không có hiệu quả chứ? Tử Quỷ đã nói trong vòng một phút Cổ trùng sẽ chết chắc, sau đó tơ máu sẽ hoàn toàn biến mất đấy!Diệp Οản Οản tức giận: Khoa học cái rắm, thứ đồ chơi này vốn bản thân nó đã không khoa học! Thuốc giải dỏm này của anh rốt cuộc có hiệu quả hay không vậy?Thất Tinh: Hiện tại rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?Nhiếp Vô Danh: Khục.
Chuyện này.
Có khả năng.
Đại khái.
Có lẽ.
Là thuốc giải.
Không có hiệu quả.
Thất Tinh: Thuốc giải làm sao lại có thể không có hiệu quả?Nhiếp Vô Danh: Cổ độc Tình Đầu Ý Hợp đều có thể phát sinh biến dị.
Cho nên thuốc giải mới mất đi hiệu lực.
Thật ra thì cũng không phải là vô dụng.
Diệp Οản Οản: .
Biết ngay mà, không nên trông chờ vào con hàng Nhiếp Vô Danh này! Hoàn toàn không đáng tin! Bắc Đẩu mặt đầy mộng bức: Cho nên, hiện tại rốt cuộc phải làm sao?Nhiếp Vô Danh nói đầy yếu ớt: Hiện tại.
Hiện tại.
hiển nhiên chỉ còn lại biện pháp tiếp theo mà thôi!Thất Tinh: Biện pháp gì?Nhiếp Vô Danh: Đi tìm người trúng Cổ nhánh để giải Cổ.
Thất Tinh: .
Bắc Đẩu: .
Đại trưởng lão, Tam trưởng lão và đám người Không Sợ Minh: .
Đi tìm người trúng Cổ nhánh.
? Đi tìm.
Tu La Chủ.
Giải Cổ?Đi tìm Tu La Chủ giải Cổ? Vậy thì khác nào Phong tỷ chết chắc! Bắc Đẩu bật thốt lên.
Sắc mặt của Thất Tinh cực kỳ khó coi, cố nén lắm mới không phát tác, nhìn về phía Nhiếp Vô Danh hỏi: Cổ độc phát tác, Tu La Chủ sẽ có phản ứng gì? Nhiếp Vô Danh suy nghĩ một chút, mở miệng nói: Cổ độc sẽ phóng đại dục vọng của nội tâm con người, có tình cảm càng sâu đối với người mình yêu, phản ứng sẽ càng lớn, tơ máu sẽ càng nhiều, màu sắc cũng sẽ càng đậm.
Dĩ nhiên, nếu như Tu La Chủ thanh tâm quả dục, căn bản là không hề yêu một ai, vậy thì lúc phát tác sẽ không hề có phản ứng dù chỉ là một chút.
Bắc Đẩu bỗng nhiên tỉnh ngộ: Mịa nó! Khó trách mới vừa rồi Tu La Chủ một chút phản ứng cũng không có! Tôi biết ngay là không có khả năng rồi mà! Lại nói, thật giống như Tu La Chủ không hề làm gì sai mà cũng phải chết chùm theo, thấy có chút thảm?Không yêu em, không ngủ chung với em sẽ chết! Tình Cổ này, quả nhiên là biến thái.
Vậy có khả năng nào Tu La Chủ bên kia đã lấy được thuốc giải? Sau khi bên đó giải Cổ rồi, minh chủ nhà chúng ta cũng sẽ không có việc gì? Dù sao mạng lưới của A Tu La so với chúng ta cũng rộng hơn rất nhiều, không có khả năng bọn họ sẽ để mặc Tu La Chủ chết! Thất Tinh ôm lấy một tia hi vọng, hỏi lại.
Nhiếp Vô Danh giải thích: Trước mắt chỉ có thể thông qua giết chết ‘Cổ gốc’ để giải độc, nhưng cũng không loại trừ việc có người nghiên cứu ra cách giải ‘Cổ nhánh’.
Nhưng Tình Cổ có một đặc điểm, nếu như ‘Cổ gốc’chết rồi, ‘Cổ nhánh’ cũng sẽ chết.
Độc của hai người đều có thể được giải.
Nhưng.
nếu như ‘Cổ nhánh’ được giải, ‘Cổ gốc’ cũng sẽ không được loại trừ.
Nếu như Tu La Chủ tìm được thuốc giải để giải độc trong cơ thể mình, Tu La Chủ sẽ không có việc gì, nhưng còn minh chủ nhà các người.
Nhất định phải chết!Bắc Đẩu sửng sờ: Mịa nó.
Vậy chẳng phải là xong đời! Tôi thấy ‘Cổ nhánh’ trên người Tu La Chủ tới 80% là đã được giải, cho nên mới không hề cuống cuồng chút nào!Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Cùng lúc đó, sau bụi cây.
Lâm Khuyết nghe Nhiếp Vô Danh nói xong câu: .
có tình cảm càng sâu đối với người mình yêu, phản ứng sẽ càng lớn, tơ máu sẽ càng nhiều, màu sắc cũng sẽ càng đậm, nhất thời hướng về chiếc cổ của Tư Dạ Hàn nhìn lại.
Giờ phút này, Tư Dạ Hàn đã thay lại âu phục màu đen kín mít, phần lộ ra ngoài không để lại một chút vết tích nào.
Nhưng mới vừa rồi khi Tư Dạ Hàn cởi quần áo ngủ ra, hắn đã nhìn đến rõ rõ ràng ràng.
Trên người anh toàn bộ đều là tơ màu chằng chịt, đáng sợ không thể tả.
Tư Dạ Hàn chớp mắt, chậm rãi giơ bàn tay lên.
Chỉ thấy, những đường tơ máu dày đặc như mạng nhện kia đã bắt đầu lan về phía lòng bàn tay.
Ánh mắt Lâm Khuyết liếc xéo lên bàn tay của Tư Dạ Hàn, quả thật là nhìn thấy mà giật mình, Mịa nó.
Đang định tiếp tục nhìn, Tư Dạ Hàn đã hạ tay xuống, che giấu vết tích trong lòng bàn tay.
Lâm Khuyết ho nhẹ một tiếng: Cửu ca, làm sao bây giờ đây.
Lâm Khuyết bên này còn chưa dứt lời, một giây kế tiếp, Tư Dạ Hàn đã cất bước, từ phía sau gốc cây đi ra.
Tu.
Tu La Chủ!Khi phát hiện Tu La Chủ đột nhiên từ phía sau xuất hiện, Bắc Đẩu lắp bắp, còn đám người Nhiếp Vô Danh nhất thời im thin thít như con gà bị bóp lấy cổ họng.
Cùng lúc đó, tầm mắt mọi người đều giống như tia X quét qua người đàn ông trước mặt.
So với Diệp Οản Οản thần trí mơ hồ, khắp người tơ máu, Tư Dạ Hàn thoạt nhìn quả thật là bình thường đến không thể nào bình thường hơn.
Cho nên, hiện tại có hai loại khả năng.
Khả năng thứ nhất là, Tư Dạ Hàn thanh tâm quả dục, không hề yêu nàng.
Loại thứ hai có thể là, Tư Dạ Hàn đã tìm ra được thuốc giải, giải được ‘Cổ nhánh’.
Vô luận là loại khả năng nào, minh chủ nhà bọn họ.
đều chết chắc!Cái nhận thức này khiến cho tất cả mọi người Không Sợ Minh đều mặt đầy tuyệt vọng.
Quả nhiên là xong đời rồi!Nhưng mà, vào lúc này Tu La Chủ xuất hiện lại là vì cái gì?Vẻ mặt Bắc Đẩu như đưa đám, run lẩy bẩy, Xong, xong rồi! Có phải là Tu La Chủ thẹn quá hóa giận hay không? Nghĩ đến thù mới hận cũ, rốt cuộc định động thủ với Phong tỷ?Tam trưởng lão: Tám phần mười là đúng vậy.
Đại trưởng lão: Hic, đã sớm khuyên minh chủ nghĩ lại, không nên đi trêu chọc vị sát thần này rồi! Lần này biết làm thế nào cho phải.
Đám người Bắc Đẩu, Thất Tinh, Đại trưởng lão, Tam trưởng lão mồ hôi tuôn như suối, ướt hết cả lưng, vẻ mặt đầy cảnh giác, vội vàng bảo vệ Diệp Οản Οản.
Chỉ thấy ánh mắt của chàng trai vượt qua mấy người, trực tiếp rơi vào trên người cô gái.
Ngay sau đó, lướt hai bước về phía trước, nhanh chóng đi về phía nàng.
Vào lúc này, tầm mắt của Diệp Οản Οản đều đã có chút mơ hồ, nhưng vẫn theo bản năng nhận ra người trước mắt, Bảo.
Bảo.
Bắc Đẩu: Phong tỷ đang nói cái gì vậy?Âm thanh của Diệp Οản Οản quá nhỏ, tất cả mọi người đều không nghe rõ.
Trên trán Diệp Οản Οản là một lớp mồ hôi hột ướt nhẹp, thân thể lảo đảo muốn ngã, vừa nhìn thấy người đàn ông trước mặt, nhất thời tất cả ủy khuất đều hiện ra, ủy khuất không thôi mà làm nũng, Bảo Bảo, em không cần.
không cần thuốc giải.
Chỉ cần anh ôm một cái.
Ôm em một cái.
Diệp Οản Οản nói xong, liền hướng về phía chàng trai mà giang rộng vòng tay.
Lần này, tất cả mọi người đều nghe rõ lời Diệp Οản Οản nói, nghe rõ mỗi một chữ của nàng.
Ặc.
Minh chủ nhà mình lại có thể yêu cầu Tu La Chủ.
ôm cô ấy một cái.
Bắc Đẩu bị dọa đến són cả ra quần, ngôn ngữ đã loạn hết cả lên, Tu La Chủ đại nhân.
Ngài bớt giận.
Minh chủ.
tỷ ấy.
Ngay tại thời điểm mọi người Không Sợ Minh đều sợ đến hồn phi phách tán, chỉ thấy, Tu La Chủ trong một bộ tây trang màu đen, như một vị bá tước của màn đêm, từng bước từng bước trực tiếp đi tới trước mặt của cô gái, dừng bước lại.
Anh biết rõ là không nên, nhưng không có cách nào cự tuyệt.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Cô gái hướng về anh mở rộng vòng tay ra, giống như một con chim non mới nở, trong mắt tràn đầy sự ỷ lại.
Chỉ trong nháy mắt, đã đủ để đánh tan tất cả mọi lớp tường thành phòng thủ của anh.
Một giây kế tiếp, chàng trai chậm rãi nâng cánh tay lên, nhẹ nhàng ôm chặt cô gái nhỏ trong lồng ngực của mình.
Bởi vì khí áp của chàng trai mạnh đến mức khiến cho người người sợ hãi, vì vậy người của Không Sợ Minh đều quên ngăn trở, trơ mắt nhìn cảnh này phát sinh.
Xin hỏi.
chuyện gì đang xảy ra vậy?Đây là một loại chiêu thức tấn công vô hình mới sao?Trong nháy mắt khi được ôm vào trong lồng ngực, Diệp Οản Οản giống như một chiếc thuyền nhỏ trong biển lớn cuối cùng cũng tìm được bến đỗ, nhất thời đầy nhu thuận không thôi mà dán chặt người mình trong vòng tay anh.
Trong nháy mắt khi hơi ấm của cô gái tiếp cận, hòa quyện cùng với hơi ấm của chính bản thân mình, con ngươi của Tư Dạ Hàn cơ hồ thoáng co rụt lại một chút.
Thật ra thì, lúc Cổ độc phát tác, tối đa anh chỉ cảm thấy càng nhớ nàng hơn so với ngày thường một chút mà thôi.
Trừ điểm đó ra cũng không có gì khác biệt nhiều.
Chỉ có những đường tơ máu đỏ rực chằng chịt trên cơ thể mới có thể khiến cho tình cảm chân thật của anh bị bại lộ mà thôi.
Có lẽ là bởi vì, coi như là lúc Cổ độc không phát tác, anh cũng đã quá nhớ mong nàng rồi.
Tư Dạ Hàn nhìn cô gái nhỏ trong lồng ngực của mình, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, ngay sau đó chậm rãi cúi người xuống, vòng tay ra sau lưng ôm lấy nàng, định bế nàng lên.
Nhưng mà.
không ôm nổi!Quá nặng! Chẳng biết từ lúc nào, cô gái nhỏ đã vòng tay sang bên cạnh, ôm lấy tiểu giáo bia bảo bối sợ rơi mất.
Tư Dạ Hàn liếc nhìn cục đá mà cô gái vẫn đang khăng khăng giữ lấy, khóe mắt mơ hồ có chút tan vỡ, Buông tay.
Diệp Οản Οản dùng chút thần trí còn sót lại, dùng sức lắc đầu một cái, Không được, không được! Đây là cục cưng tiểu bảo bối của em, tuy là không đáng bao nhiêu tiền, nhưng không thể buông.
Tư Dạ Hàn: .
Vào giờ phút này, Bắc Đẩu, Thất Tinh, đám người Không Sợ Minh và cả Nhiếp Vô Danh, Lâm Khuyết đi ở phía sau, ánh mắt đều như ngây như dại, nhìn về khung cảnh đầy lãng mạn mà Diệp Οản Οản và Tư Dạ Hàn đang tạo ra.
Tư Dạ Hàn thoáng do dự một giây, ngay sau đó mới trầm giọng nói: Em cần nó, hay là cần anh? Chỉ có thể chọn một!Véo!! Diệp Οản Οản không chút do dự ném giáo bia đi, lúc này mới vững vàng ôm chặt hông của Tư Dạ Hàn không buông, thay cho một câu trả lời tương đối quả quyết.
Mịa nó ——!! Động tác Diệp Οản Οản ném giáo bia quá nhanh và quá phũ phàng, vì vậy người bên cạnh hoàn toàn không phản ứng kịp.
Bắc Đẩu lập tức bay nhào qua, vừa may đón kịp tấm giáo bia đáng thương nọ.
Nhìn tiểu bảo bối, cục cưng của Diệp Οản Οản bị ném bỏ một cách vô tình, tất cả mọi người tại đây đã cạn lời rồi.
Đương nhiên, càng khiến cho bọn họ như nghe thấy sét đánh ngang tai, chính là lời nói không cách nào tin nổi của Tu La Chủ mới rồi.
Thất Tinh cân nhắc chọn lời cả nửa ngày, nhưng đối với một màn trước mắt này, lại hoàn toàn không biết nên nói cái gì.
Tất cả những người khác cũng đều là như thế.
Bầu không khí bỗng rơi vào trong một sự yên lặng đầy quỷ dị.
Hết lần này tới lần khác, ngay vào lúc này, minh chủ nhà bọn họ còn không ngại thế giới quan của bọn họ chưa đủ tan nát và vỡ vụn, ngẩng đầu nhìn Tu La Chủ, đầy nũng nịu nhõng nhẽo, Còn muốn.
Còn muốn được hôn một cái.
Hôn em một cái đi.
Bắc Đẩu: .
Thất Tinh: .
Đại trưởng lão: .
Tam trưởng lão: .
Mấy vị cao tầng Không Sợ Minh: .
A Di Đà Phật.
Nhất thời, vô số cặp mắt đồng loạt nhìn về phía Tu La Chủ.
Lỡ như là Tu La Chủ chợt làm khó làm dễ, nhất định cả bọn sẽ liều mạng chó lao lên giành lại tính mạng cho minh chủ nhà mình!Xung quanh có nhiều con mắt nhìn chằm chặp như thế, khiến cho Tư Dạ Hàn khẽ nhíu đầu lông mày.
Phản ứng thân thể của Diệp Οản Οản đã càng ngày càng mãnh liệt, dồn dập thở hổn hển, nhiệt độ cơ thể như bị ngâm trong một nồi nước sôi, toàn bộ thể xác và tinh thần chỉ còn lại một ý niệm duy nhất: Muốn thân mật với người trước mắt này, chỉ cần mỗi một người trước mắt này mà thôi.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Diệp Οản Οản không hài lòng, yêu cầu: Còn muốn một nụ hôn.
Giờ phút này, trong đôi mắt của cô gái chỉ còn lại có mỗi mình anh, trong con ngươi trong vắt của nàng như đang hừng hực ngọn lửa cháy, chỉ có mỗi mình anh.
Một cảnh này, chính là cảnh đẹp tuyệt vời nhất cõi đời này mà anh từng thấy được.
Ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của Tư Dạ Hàn dần dần trở nên nhu hòa, rốt cuộc cũng cởi giáp đầu hàng, tựa như đã thỏa hiệp.
Chậm rãi cúi người xuống, anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn có phần kìm nén và hơi mất tự nhiên lên trán của cô gái.
Một giây kế tiếp, một tiếng lộp cộp vang lên, là tiếng tấm giáo bia trong tay Bắc Đẩu cầm không vững, nặng nề rơi xuống đất.
Cũng may là tấm giáo bia có chất lượng tốt nên mới không bị vỡ tan.
Cằm của những người khác cơ hồ đều đã chạm tới đất, ba hồn (bảy vía) bị dọa rơi mất hai hồn rưỡi!Chắc chắn là bọn họ bị điên rồi! Điên rồi sao!?Tu La Chủ.
hôn.
hôn minh chủ bọn họ rồi!!!Là Tu La Chủ chủ động hôn, không phải là bị minh chủ bọn họ cưỡng hôn?Nhưng mà, đối với nụ hôn lên trán này, hiển nhiên là Diệp Οản Οản rất là không hài lòng, ai oán đưa tay ra sờ cái trán của mình một cái, không vui mà oán trách, Thật là qua loa lấy lệ.
Làm lại.
!!Đối diện với vẻ mặt tố cáo của cô gái, Tư Dạ Hàn ho nhẹ một tiếng, Đợi lát nữa, được không?Vào giờ phút này, toàn bộ mọi người Không Sợ Minh đều đã hóa thành tượng đá, ngẩn ngơ đứng lặng tại chỗ.
Bọn họ là ai.
Bọn họ đang ở đâu.
??Sau khi trấn an được cô gái, Tư Dạ Hàn cuối cùng cũng dành một chút quan tâm cực nhỏ cho đám tượng đá Không Sợ Minh ở chung quanh, ánh mắt lãnh đạm đảo qua mấy người, sau đó dùng một âm thanh đầy lạnh lùng nói: Ngày mai sẽ trả lại minh chủ cho các người!Còn không đợi bọn thuộc hạ nhà mình mở miệng đáp lời, Diệp Οản Οản lập tức nói chen vào, Không cần trả! Không cần trả!Đám người Không Sợ Minh: .
!!!Minh chủ, không cần đến nỗi mê trai bỏ đàn em như vậy chứ?Không còn tấm giáo bia to lớn kia, lần này, Tư Dạ Hàn cuối cùng đã thành công bế được cô gái lên, sờ sờ cái trán nóng rực của cô, sải bước rời khỏi sân nhỏ.
Mãi đến khi thân ảnh của hai người đã biến mất không thấy gì nữa, mấy người Không Sợ Minh rốt cục mới kịp phản ứng lại.
Mịa nó! Minh chủ —— Phong tỷ!!!Minh chủ bọn họ cứ như vậy bị mang đi!?Chuyện này.
Chuyện này là thế nào vậy hả?Sau khi định thần lại, mấy người trố mắt nhìn nhau, loạn hết cả lên.
Lúc này, Lâm Khuyết còn chưa rời đi bỗng tiến lên một bước, ho nhẹ một tiếng, Thế này, trước tiên mấy vị có thể quay về.
Minh chủ nhà các vị, ngày mai chúng tôi sẽ tự trả về.
Làm bậy rồi! Trực tiếp ôm gái bỏ chạy, còn một nùi rối rắm thì quẳng lại cho hắn thu thập.
Nhưng mà, Cổ độc trên người minh chủ.
Không biết là âm thanh nho nhỏ của ai đó chen vào một câu.
Lâm Khuyết mở miệng nói: Cổ độc trên người minh chủ của các người, ngày mai tự nhiên sẽ không có việc gì.
Ngày mai tự nhiên sẽ không việc gì? Đây là.
có ý gì?Sẽ không phải là loại ý tứ mà bọn họ đang.
nghĩ bậy đấy chứ?Minh chủ nhà bọn họ.
và.
và Tu La Chủ.
?Cái suy đoán này trong nháy mắt khiến cho tất cả mọi người sợ đến tê cả da đầu.
Vào giờ phút này, trong đầu tất cả mọi người đều là cảnh cưng chiều và dung túng mới vừa rồi của Tu La Chủ đối với minh chủ nhà bọn họ.
Tất cả mọi người đều như cũ, vẫn còn đắm chìm trong thế giới quan vỡ vụn và sự chấn động đổ vỡ như đến ngày tận thế.
Diệp Οản Οản được ôm lên một chiếc xe màu đen, chiếc xe chậm rãi chạy về một phương hướng không biết là nơi nào.
Nàng không quan tâm xe sẽ lái tới chỗ nào, chỉ cần ở bên cạnh người này, liền vô cùng an tâm.
Cơ hồ như linh hồn muốn xuất khiếu khỏi cơ thể, cũng dần quay trở về.
Không biết qua bao lâu, chiếc xe dừng lại trước một kiến trúc tĩnh lặng.
Diệp Οản Οản mơ mơ màng màng nhìn cảnh tượng trước mắt, phát hiện nơi này là một sân nhỏ hoang phế phía sau trụ sở chính của A Tu La.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Trước cửa là những gốc cây khô, trên nhánh cây có những con chim màu đen không biết tên lượn vòng vòng, tòa nhà đen ngòm nhìn qua lâu năm không tu sửa, đã rất lâu không có người ở, lộ ra vẻ lạnh tanh đìu hiu.
Khiến cho nàng có chút để ý chính là, chỗ này nhìn qua.
không khỏi có chút cảm giác quen thuộc và thân thiết.
Rất nhanh, Tư Dạ Hàn bế nàng vào trong nhà.
Mặc dù chỗ này từ bên ngoài nhìn qua vừa quạnh quẽ lại cũ nát, bất quá, sau khi đi vào lại như tiến vào một thế giới khác.
Bố trí bên trong, ngược lại, vô cùng thư thích, nhìn một cái liền biết ngay có người thường xuyên lau chùi quét dọn.
Diệp Οản Οản mê man để mặc cho Tư Dạ Hàn ẵm mình tiến vào phòng ngủ chính ở lầu hai, ngồi xuống chiếc ghế sa lon nhung mềm mại màu trắng.
Ngồi yên, đừng động đậy.
Sau khi đặt cô gái xuống, Tư Dạ Hàn lập tức nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng xắn ống tay áo của nàng lên, cẩn thận kiểm tra.
Ồ.
Diệp Οản Οản ngoan ngoãn ngồi, mặc cho anh kiểm tra, tầm mắt chuyển động theo từng động tác của anh.
Chỉ thấy những đường máu vằn vện đan vào nhau kéo dài lên trên khắp cả cánh tay nàng, phỏng chừng tất cả những chỗ khác cũng đều là như vậy.
Trước đó thầy thuốc từng nói, thời điểm phát tác, tơ máu càng nhiều, chứng tỏ sự rung động của trái tim càng lớn, sự khao khát đối với người mình thương cũng càng sâu.
Giờ phút này, những đường tơ máu này của nàng.
là vì ai.
??Nghĩ tới đây, ngón tay của Tư Dạ Hàn thoáng siết chặt.
Còn đang cố gắng để cho mình ổn định tinh thần, đột nhiên nơi đỉnh đầu anh như có một bóng ma xuất hiện, ngay sau đó một vài sợi tóc đen nhánh xõa xuống, chạm vào cổ và vai anh, khiến anh cảm thấy nhồn nhột.
Tiếp đó, hơi thở của nàng đột nhiên đến gần, một nụ hôn mềm mại và cháy bỏng, cứ như vậy nuốt trọn lấy đôi môi của anh.
Tư Dạ Hàn: .
Một nụ hôn đến quá bất ngờ, khiến cho sống lưng Tư Dạ Hàn dựng thẳng tắp lên.
Một nụ hôn nhẹ nhàng vô cùng, thoáng cái đã đánh tan toàn bộ sự lo lắng và dòng suy nghĩ của anh đến thất điên bát đảo.
Sau thoáng kinh ngạc ngắn ngủi, Tư Dạ Hàn ôm lấy đôi vai của nàng, đẩy nàng ra cách xa người mình một chút, Em.
Diệp Οản Οản thấy mình bị đẩy ra, nhất thời tỏ vẻ như một thiếu nữ bị trai lừa gạt, Anh đã đáp ứng.
đáp ứng đợi một lát nữa làm lại.
Em đã đợi một lúc rồi, đợi rất nhiều lần mộtlúc!Tư Dạ Hàn: .
Tư Dạ Hàn hít sâu một hơi, mới khiến cho dòng suy nghĩ của mình thoáng ổn định lại một chút, Oản Oản, em đã nhìn rõ rồi chứ? Anh là ai?Diệp Οản Οản: TênLừaĐảo!!Tư Dạ Hàn: .
Diệp Οản Οản: Anh đã đáp ứng! Đáp ứng đợi lát nữa! Ánh mắt Diệp Οản Οản trân trân nhìn chòng chọc người đàn ông trước mặt, vô cùng cố chấp với lời hứa hẹn này.
Tư Dạ Hàn lần nữa hít sâu một hơi, Oản Oản, có nhớ điều trước đó anh nói với em không? Tình Cổ này cực kỳ phức tạp, nếu như có gì đó sai sót.
Diệp Οản Οản: Anh đã đáp ứng đợi lát nữa làm lại!Tư Dạ Hàn: .
Tư Dạ Hàn rốt cuộc đã phát hiện ra một chân lý.
Xem bộ dáng này, nếu như không làm lại, vậy thì cuộc đối thoại này cũng không cần tiếp tục nữa rồi.
Đón lấy con ngươi đầy cố chấp mà trong veo như nước của cô gái, Tư Dạ Hàn nhức đầu day mi tâm một cái, sau đó bàn tay to lớn nhẹ nhàng nâng phía sau ót của nàng, khẽ đặt một nụ hôn ấm áp lên đôi môi nàng.
Vốn chỉ là định trấn an một chút, nhưng khi đụng chạm vào làn da mềm mại, cơ thể đang hừng hực sắc xuân của nàng, gần gũi với nàng như vậy, lý trí anh trong nháy mắt đã.
chàomitađinhé!.
Đợi đến khi phản ứng lại, nụ hôn này của anh đã cực kỳ sâu, hoàn toàn không qua loa lấy lệ, mà Diệp Οản Οản không biết từ lúc nào lại có thể đã ngấm ngầm mở tung cổ áo anh ra rồi, nút áo cũng bị nàng bứt đứt mất hai chiếc, cổ áo bị kéo đến xộc xệch.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Trước khi đám tơ máu trên cơ thể mình bị bại lộ, Tư Dạ Hàn đột nhiên phục hồi lại tinh thần, đè tay của cô gái lại.
Diệp Οản Οản ai oán nhìn chằm chằm bàn tay nhỏ của mình bị đè lại: A Cửu, anh hãy thành thật nói cho em biết, có phải là anh hết yêu em rồi hay không? Chẳng lẽ anh đã có em út khác bên ngoài rồi! Là ai?Tư Dạ Hàn: .
Làm sao anh có thể hết yêu nàng chứ? Nàng là ý nghĩa và ánh sáng duy nhất trong cuộc đời đầy trống vắng này của anh.
Diệp Οản Οản: Uổng công em vẫn luôn yêu anh đến chết đi sống lại, một lòng một dạ, không phải anh không được.
Lời của nàng giống như một ly rượu độc ăn mòn trái tim của anh, nhưng trong từng giọt rượu ấy lại có một lớp mật ngọt ngào bao bọc bên ngoài, làm cho người ta cam tâm tình nguyện uống cạn.
Không biết trầm mặc bao lâu, Tư Dạ Hàn rốt cuộc nói ra một câu kia: Oản Oản, anh biết em đang nghĩ biện pháp khôi phục lại ký ức.
Vẻ mặt Diệp Οản Οản cứng lại, đại não đang mơ mơ màng màng cơ hồ trong nháy mắt thanh tỉnh lại không ít.
Nàng không ngờ, Tư Dạ Hàn lại đột nhiên nhắc đến đề tài mà bọn họ vẫn đang cố ý lảng tránh.
Tư Dạ Hàn biết rồi.
Đời này, điều anh hối hận nhất, chính là lần.
cưỡng ép em tại Cẩm Viên khi đó (chương đầu).
Xin lỗi! Lời xin lỗi này, đáng lẽ anh đã nên nói với em từ lâu.
Loại chuyện này, vốn nên là tốt đẹp, không nên phát sinh dưới tình huống này.
Trong giọng nói của Tư Dạ Hàn tràn đầy bi thương.
Diệp Οản Οản hỏi theo bản năng: Không nên phát sinh dưới tình huống này, vậy thì nên phát sinh dưới tình huống nào?Tư Dạ Hàn chật vật đáp: Nếu như một ngày nào đó em khôi phục ký ức, còn cho là như vậy, cho là.
người em yêu là anh.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Οản Οản trắng nhợt: Chờ đến lúc đó em đều hóa đá rồi, cỏ trên mộ phần đều đã cao hơn con trai em rồi!Tư Dạ Hàn: .
Thật ra thì chỗ anh vẫn còn có một phần thuốc giải do thầy thuốc bên mình chế ra để đề phòng, trước đây không lâu mới vừa phối trí thành công.
Thầy thuốc nói nếu như nàng uống vào sẽ không có vấn đề gì, trên 90% có thể giải được Cổ độc.
Vì vậy, Tư Dạ Hàn mở miệng nói: Ở bên chỗ anh có thuốc giải, bây giờ em có thể dùng.
Diệp Οản Οản nghe tới đây, không nói hai lời, nhất thời tay nàng lại tiếp tục dùng sức.
Một giây kế tiếp, chàng trai đã bị nàng đẩy ngã ra ghế sa lon.
Cặp mắt đầy hưng phấn của cô gái sáng lên, lại tiếp tục đè lên trên Tư Dạ Hàn, hôn lên mặt anh một cái, Có thật không? Bây giờ em có thể dùng thuốc giải rồi hả?Tư Dạ Hàn: .
Ý của anh.
Không phải là loại thuốc giải này.
Nhưng mà, Diệp Οản Οản cũng không muốn nghe anh giải thích, thật nhanh đã tiếp tục dùng móng tay cởi tiếp nút áo của anh.
Giờ phút này trong lòng Tư Dạ Hàn có quá nhiều cố kỵ.
Dù sao Tình Cổ này hung hiểm dị thường, quả thật không cho phép có chút bất trắc nào.
Anh không thể dùng tánh mạng của nàng để mạo hiểm đặt cược.
Tư Dạ Hàn trong nháy mắt hoàn hồn lại, đang chuẩn bị đẩy cô gái ra.
Đúng lúc này, trước mặt lại bị một thứ gì đó che khuất.
Không biết là thứ gì ở trên cổ của nàng rơi xuống, đong đưa trước mặt anh.
Đây là.
Từ sớm trước đó, anh đã phát hiện ra trên cổ của Diệp Οản Οản có nhiều hơn một sợi dây màu đỏ, nhưng vật trên sợi dây màu đỏ bị cổ áo che khuất, không biết là treo cái gì.
Nhưng mới vừa rồi, bởi vì động tác của Diệp Οản Οản, đồ vật trên sợi dây màu đỏ lại lộ ra, lại.
lại là khuy măng sét của anh!Chiếc khuy măng sét bằng đá hắc diệu thạch quen thuộc này, anh sẽ tuyệt đối không nhận nhầm, chính là chiếc khuy anh quyên góp trong buổi từ thiện hôm đó.
Tư Dạ Hàn không cách nào tin nổi, nhìn chằm chằm chiếc khuy măng sét này.
Yết hầu anh khô khốc, dòng máu lạnh băng trong người bỗng đột nhiên ấm lên, thoáng cái trở nên nóng bỏng, rồi sôi trào.
Khuy măng sét của anh được nàng cố ý dùng dây đỏ xỏ qua, đeo luôn bên người.
Có thể thấy được sự quý trọng của nàng đối với nó lớn đến dường nào.
Nhận thức này, khiến cho trái tim anh điên cuồng đập rộn rã, khiến cho từng tế bào của anh vui sướng đến tê dại.
Xem tiếp...Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
truyện tranh Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
truyện Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương truyện chữ
đọc truyện Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
yêu thần ký chap
truyenfull.vn
truyenfull.vip
truyenfull.vip
truyen.tangthuvien.vn/
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License