Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
Chapter
0189
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Diệp Mộ Phàm liếc nhìn Diệp Οản Οản, khẽ mỉm cười, dùng bả vai nhẹ nhàng huých Diệp Οản Οản một cái, nói: Thật ra thì.
gì chứ đối với đàn ông, em phải có kỹ xảo! Nhất là loại đàn ông giống như Tư Dạ Hàn này, lại càng phải có kỹ xảo.
Em gái, anh nói cho em biết, ở phương diện này, anh của em có ưu thế, được trời cao ưu ái, vô cùng từng trải, kinh nghiệm cũng rất nhiều.
Em có cần anh truyền cho chút kinh nghiệm hay không.
??Nghe Diệp Mộ Phàm nói vậy, thần sắc Diệp Οản Οản đầy cổ quái.
Được trời cao ưu ái, có nhiều kinh nghiệm…nói ra sao nghe có gì đó sai sai!!Không nhìn ra, anh cũng có nghiên cứu nhiều về đàn ông như vậy! Lúc này, Diệp Οản Οản bật thốt lên.
Diệp Οản Οản dứt tiếng, Lương Uyển Quân và Diệp Thiệu Đình lườm Diệp Mộ Phàm một cái.
Diệp Thiệu Đình: Ngươi bớt xía mõm vào, làm bậy làm bạ quấy rầy em gái ngươi! Một người đàn ông, nói ra những lời như vậy, mà cũng không biết xấu hổ!Lương Uyển Quân mặt đầy lo âu: Mộ Phàm.
Chằng lẽ…con không thích phụ nữ hay sao?Khóe miệng Diệp Mộ Phàm khẽ co giật: Con là đàn ông đích thực đó nha, cho nên hiểu rõ đàn ông nhất.
Có vấn đề gì không? Chuyện này có liên quan gì đến việc thích phụ nữ?Vậy thì tốt! Lương Uyển Quân lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Em gái, anh nói cho em biết.
Để ứng đối với đàn ông, cũng phải có bài có bản.
Loại đàn ông như Tư Dạ Hàn, em phải biết dục cầm cố túng, cũng giống như chơi thả diều vậy, biết kéo biết thả hợp lý.
Nhưng mà, không đợi Diệp Mộ Phàm nói xong, Diệp Οản Οản lạnh nhạt đáp: Anh có tin em khiến anh biến thành một con diều giấy hay không?Hắn còn tưởng rằng tất cả đàn ông đều cặn bã giống như hắn?Diệp Mộ Phàm: Được rồi, lời thật thì khó nghe, em không tin thì thôi! Nhưng.
em gái à, nếu như Tư Dạ Hàn khi dễ em, không cần kinh sợ, nói cho anh biết, anh nhất định sẽ đánh cho hắn một trận te tua!Diệp Οản Οản: .
Đến lúc đó, còn chưa biết là ai te tua đâu!Được rồi, được rồi, ăn cơm cũng không chặn nổi miệng của mấy đứa bay, mau ăn cơm đi! Diệp Thiệu Đình cười nói.
Nhìn thấy thời khắc hòa thuận này, trong lòng Diệp Οản Οản bỗng trào dâng một loại tâm tình phức tạp, nhất là sau khi biết được chân tướng của mình.
Mặc dù đối với cái nhà này, đối với cha mẹ và anh trai, nàng cũng không có bất kỳ cảm giác xa lạ nào.
Nhưng bất kể như thế nào, nàng cũng không phải là Diệp Οản Οản thật sự.
Cái chân tướng này, Diệp Οản Οản không biết có nên nói ra hay không, cũng không biết nói ra khỏi miệng như thế nào? Diệp Οản Οản chân chính, đã chết đi nhiều năm! Nếu như cha mẹ và Diệp Mộ Phàm bọn họ biết được chân tướng này, có thể tiếp nhận sao?.
Hôm sauSau khi Diệp Οản Οản ăn sáng xong, Lương Uyển Quân cũng đã giúp Diệp Οản Οản chuẩn bị hành lý chu đáo, đồng thời mua thật nhiều quần áo mới, xếp cẩn thận trong vali giúp nàng.
Trừ quần áo ra, còn có thật nhiều đồ ăn.
Con đi ngàn dặm mẹ lo âu! Vô luận ở bất cứ lúc nào, đều là như thế!Mẹ, không cần chuẩn bị nhiều như thế, đến lúc đó thiếu cái gì, đều có thể mua được.
Diệp Οản Οản nhận lấy rương hành lý, nhìn về phía Lương Uyển Quân nói.
Nói càn, hết thảy đều đã chuẩn bị xong, dù sao cũng hơn đến lúc đó thiếu lên thiếu xuống! Diệp Thiệu Đình đặt quyển sách trong tay xuống.
Cha, con biết rồi.
Diệp Οản Οản không thể làm gì khác hơn là gật đầu đồng ý.
Đúng rồi.
Oản Oản, cha vẫn luôn có một chuyện muốn hỏi con.
Diệp Thiệu Đình nhìn về phía Diệp Οản Οản, mở miệng nói: Làm sao con lại có thể trở thành lão bản của Công ty Tinh Thần?Cha, chuyện này nói ra thì dài dòng lắm! Trong tay con, vốn không có bao nhiêu cổ phần của Công ty Tinh Thần.
Bất quá, mấy người bạn kia của con lại có nhiều cổ phần.
Sau đó.
mọi người lại cảm thấy đầu óc buôn bán của con không tệ.
cho nên, tương đối nghe theo con.
Diệp Οản Οản bịa đại ra một câu chuyện.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Còn có loại chuyện này.
Diệp Thiệu Đình mặt đầy mộng bức.
Mấy vị bằng hữu của Diệp Οản Οản, ông ta cũng đã từng gặp qua.
Còn có hai vị lão giả học thức uyên bác, thoạt nhìn cũng không giống người bình thường.
Đối với cách giải thích của Diệp Οản Οản, Diệp Thiệu Đình cũng không dễ dàng tin tưởng, luôn cảm thấy quá mức qua loa.
Chỉ bất quá, vô luận như thế nào, chuyện Diệp Οản Οản bây giờ là lão bản của Công ty Tinh Thần, sẽ không thể giả được.
Về phần Diệp Οản Οản làm thế nào lại có thể đạt được vị trí đó, Diệp Thiệu Đình thấy dường như Diệp Οản Οản không quá nguyện ý nói nhiều, nên ông ta cũng không tiện truy hỏi.
Cha, không nói nữa, con phải đi rồi.
Đợi một lúc nữa là không kịp giờ bay mất!Diệp Οản Οản đẩy rương hành lý, cáo biệt cùng Diệp Thiệu Đình và Lương Uyển Quân, xoay người rời đi.
Ngoài cửa, đám người Bắc Đẩu và Thất Tinh, cũng không biết đã đợi được bao lâu.
Sau khi rời khỏi Kim Đô Bích Hải, Thất Tinh nhìn về phía Diệp Οản Οản: Phong tỷ, nhiệm vụ của học viện Xích Diễm.
Đúng vậy, Phong tỷ, tỷ trở về, không phải để làm nhiệm vụ tiêu diệt đám lính đánh thuê đào ngũ của học viện Xích Diễm hay sao? Bắc Đẩu cũng vội vã góp lời.
Nghe tiếng, Diệp Οản Οản tỏ vẻ ngạc nhiên, nhìn về phía Thất Tinh và Bắc Đẩu: Không phải là đã tiêu diệt rồi sao?Diệp Οản Οản dứt tiếng, mọi người mặt đầy cổ quái.
Tiêu diệt?? Chuyện khi nào, làm sao bọn họ lại không biết?Diệp Οản Οản lấy điện thoại di động ra, đọc tin tức ngày hôm qua, lẩm bẩm trong miệng: Hẳn vầy cũng tính là tiêu diệt rồi đi?Trên màn hình là tin tức cảnh sát Hoa quốc phá vỡ một thế lực xã hội đen ác ôn nào đó, kẻ cầm đầu chính là Tư Bá Ý.
Mà thế lực xã hội đen này, chính là căn cứ tại Hoa quốc của Vô Thiên Hội do Tư Bá Ý lập ra…Trên bài đăng, có mấy gã thành viên Vô Thiên Hội bị dẫn độ, giống y hệt những hình ảnh Diệp Οản Οản nhận được từ trong học viện Xích Diễm, đều là đám lính đánh thuê đào ngũ.
Trước đó, chính miệng Tư Bá Ý cũng từng nói, Vô Thiên Hội thu nạp rất nhiều lính đánh thuê đào ngũ của Độc Lập Châu.
Mà đám lính đánh thuê đào ngũ này, tự nhiên sẽ trở thành một phần tử của Vô Thiên Hội.
Con bà nó, Vô Thiên Hội cứ như vậy mà xong đời.
Thật là chuyện mới lạ! Bắc Đẩu nhìn chằm chằm tin tức trên điện thoại di động của Diệp Οản Οản, không khỏi chắc lưỡi hít hà.
Đại trưởng lão lắc đầu một cái: Hoa quốc là một quốc gia cực kỳ mạnh mẽ.
Người của Vô Thiên Hội, dù lợi hại hơn nữa, nhân lực cũng có hạn.
Muốn chống lại cảnh sát, trừ phi là muốn chết.
Đấu tay không thì may ra, chứ có cả mấy trăm khẩu súng chĩa về phía ngươi, nếu ngươi dám phản kháng.
ngươi đoán xem, ngươi có chết hay không!?Diệp Οản Οản nhìn Đại trưởng lão một cái.
Đại trưởng lão này đúng là một người hiểu chuyện.
Đến Hoa quốc, là địa bàn của người khác, phải tuân theo quy củ của họ, nhập gia tùy tục.
Phá hư quy tắc của Hoa quốc, không ai sẽ xem đó là chuyện đùa!Diệp Οản Οản đem điện thoại di động bỏ vào trong túi.
Cũng không biết.
Học viện Xích Diễm rốt cuộc có chịu nhận vật này hay không…Không bao lâu, đến sân bay, chỉ sau một hồi tán gẫu, mọi người đều lên máy bay.
Lại là bao nguyên cả chiếc máy bay.
Trên máy bay lớn như vậy, chỉ có Diệp Οản Οản và Thất Tinh Bắc Đẩu, cộng thêm Đại trưởng lão, Tam trưởng lão, tổng cộng 5 người.
Những người còn lại đâu? Diệp Οản Οản tò mò quan sát bốn phía.
Minh chủ, tôi đã sắp xếp bọn họ ở lại Hoa quốc, bảo vệ đám người Lương Uyển Quân và Diệp Mộ Phàm.
Chia làm hai nhóm nhận nhiệm vụ, 3 tháng đổi một lần.
Lần này tạm thời chưa để cho bọn họ trở về, để cho bọn họ làm quen với tình hình Hoa quốc.
Đại trưởng lão cười nói.
Nghe tiếng, Diệp Οản Οản hết sức hài lòng gật đầu một cái.
Quả nhiên vẫn là Đại trưởng lão đáng tin, hiểu được ý nàng.
Hừ, trước đó ta cũng nghĩ như vậy, bị ngươi giành trước mà thôi! Một bên, Tam trưởng lão hơi có chút bất mãn, lầu bầu mấy câu.
Đúng rồi, nhóm thành viên Không Sợ Minh trước đó bị Vô Thiên Hội bắt làm tù binh đâu? Diệp Οản Οản tiếp tục hỏi.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Minh chủ, tôi đã sớm sắp xếp cho bọn họ đi về trước.
Tam trưởng lão tiến lên, vội vàng trả lời: Bọn họ rời khỏi Độc Lập Châu quá lâu, đều rất nhớ nhà, trạng thái của mọi người đều không được tốt cho lắm.
Cho nên.
Không tệ.
Diệp Οản Οản gật đầu.
Thấy vậy, Tam trưởng lão khẽ mỉm cười, liếc mắt nhìn Đại trưởng lão bên cạnh, thần sắc có chút khiêu khích.
Sân bay Độc Lập Châu.
Máy bay vững vàng hạ cánh, chuyển chừng mấy chuyến bay, lại đi hai chuyến thuyền, đoàn người Diệp Οản Οản rốt cuộc về tới Độc Lập Châu.
Vừa về tới Độc Lập Châu, Diệp Οản Οản lập tức bung xõa, quăng sạch kính râm, khẩu trang, cùng với áo khoác đen cao cấp được chế tác riêng sang một bên, tháo dây chuyền, trang sức nhãn hiệu nổi tiếng xuống, mặc lại bộ đồ thể thao rộng thùng thình, chuyên dùng để luyện võ, đánh nhau; loại đồ thông thường nhất của Độc Lập Châu, giày cũng trực tiếp được đổi thành dép lào.
Hi, cảm giác không phải mang đủ các loại bao bịt để tránh né các loại fan cũng như phóng viên thật là thoải mái.
Lúc ở Hoa quốc, nàng còn phải giữ hình tượng trước mặt các fan cũng như các nghệ sĩ của mình nữa đấy!Nghĩ tới đây, Diệp Οản Οản không khỏi có chút thoải mái, khẽ mỉm cười.
Nhớ năm đó, lúc nàng mới vừa đến Độc Lập Châu, quả thực là nơm nớp lo sợ, như đi trên một lớp băng mỏng.
Từ áo cơm cho đến ngủ nghỉ, thậm chí ngay cả nói một câu đều phải cẩn thận cân nhắc.
Bây giờ, bất quá chỉ mấy tháng ngắn ngủi, nàng đã từ một người ngoại lai lén lút, trở nên dần dần thích ứng với cuộc sống ở nơi này, thậm chí bắt đầu lên như diều gặp gió.
Quả nhiên, dù cho là ký ức bị sửa đổi, thứ trong cốt tủy, cũng không cách nào thay đổi.
Cùng lúc đó, trụ sở chính A Tu La.
Lâm Khuyết vừa nhàn nhã ngồi trên ghế mây ngoài vườn hoa uống trà, vừa nói với người đàn ông đang xem tài liệu ở bên cạnh, Ai nha, thật là không dễ dàng, không dễ dàng! Chúc mừng Cửu ca, cuối cùng cũng đã giải quyết xong được nha đầu kia rồi!Vốn còn tưởng rằng phải hao tâm tổn huyết một phen, không nghĩ tới, Cửu ca chỉ cần lộ mặt ra là đã giải quyết xong rồi!Lâm Khuyết dùng chân chó vuốt mông ngựa, Vẫn là Cửu ca lợi hại, chỉ cần anh ra tay, là gạo xay ra thóc, còn cóc biến thành nòng nọc.
Nha đầu cứng đầu kia, nói gì nghe nấy!Trước khi bọn họ đi, đã gọi điện cho Diệp Οản Οản xác nhận lại một lần.
Sau khi xác định rằng nàng sẽ không rời khỏi Hoa quốc, lúc này mới yên tâm rời đi.
Tư Dạ Hàn nhìn về phía Lâm Khuyết một cái, hiển nhiên là tâm tình không tệ.
Thông báo cho Khương Viêm, triệu tập thủ lĩnh các phân bộ, buổi chiều họp.
Tư Dạ Hàn dặn dò.
Lâm Khuyết than thở, Lần này anh làm việc đúng là liều mạng, không ngừng không nghỉ, một ngày chỉ ngủ 2, 3 tiếng.
Anh muốn tu tiên hay sao vậy?Đột nhiên lại nhớ nha đầu kia rồi! Lúc đó, ít nhất còn có người dám đè anh ta xuống, bắt đi ngủ….
Đoàn người Diệp Οản Οản đi theo lối đi đặc thù, rất nhanh đã ra khỏi cửa của phòng khách tại sân bay.
Hic, đệ còn chưa chơi chán đây, đã trở về nhanh như vậy! Bắc Đẩu mặt đầy tiếc nuối lầu bầu.
Thất Tinh lườm Bắc Đẩu một cái, không thèm để ý đến hắn, đã bắt đầu nhanh chóng báo cáo về tình hình gần đây của Không Sợ Minh, cùng với sắp xếp lịch trình trong thời gian sắp tới cho Diệp Οản Οản nghe.
Ừm ừm ừm.
Diệp Οản Οản mới vừa tỉnh ngủ ở trên máy bay, còn có chút mơ hồ, day day thái dương, không tình nguyện nghe báo cáo, Được rồi, tốt rồi, biết rồi! Đúng rồi, Thất Tinh, chuyện liên quan tới Kỷ Hoàng tôi bảo cậu điều tra, đến đâu rồi?Lần này trở về Hoa quốc, chủ yếu là vì anh và cha, cùng với điều tra hành tung của Tư Dạ Hàn, nhiệm vụ học viện chỉ hoàn thành một nhiệm vụ cấp A – diệt lính đánh thuê đào ngũ, thu được 5.
000 điểm cống hiến.
Lần trước, tỷ thí tại học viện Xích Diễm, nàng sáng tạo ra kỷ lục, giành được 5.
000 điểm cống hiến, giành giải nhất cuộc tỷ thí võ thuật thu được 10.
000 điểm cống hiến, đồng thời hoàn thành 2 nhiệm vụ cấp A, được thêm 10.
000 điểm nữa.
Tổng cộng đã lấy được 25.
000 điểm cống hiến vinh dự.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Nhưng một lần viện trưởng thôi miên cho nàng, lại có giá tận 50.
000 điểm cống hiến lính đánh thuê vinh dự.
Tất cả điểm cống hiến của nàng đều đã dùng hết rồi, lại còn nợ viện trưởng 25.
000 điểm.
Tổng cộng nàng cần được thôi miên bốn lần, cho nên, hiện tại nàng còn cần thêm 175.
000 điểm nữa.
Quả thật là một con số trên trời!Nàng phải mau nghĩ biện pháp, góp đủ điểm vinh dự!Thất Tinh nghe vậy, sắc mặt trầm xuống, chân mày cau lại, Phong tỷ, đệ cho rằng tỷ không nên đi quá gần cùng với vị tai to mặt lớn kia.
Thấy Thất Tinh lại bắt đầu lải nhải, Diệp Οản Οản có chút nhức đầu, Cậu không tra giúp tôi, vậy tôi đây trực tiếp vào thẳng cửa chính Kỷ gia tìm anh ta hỏi vậy!Sắc mặt Thất Tinh cứng đờ, mấp máy môi, chỉ có thể lập tức đáp lời, Chiếc nhẫn mà Kỷ Hoàng thường xuyên đeo trên tay kia, đệ cũng không nắm được lai lịch, hẳn chỉ là một loại đồ trang sức tầm thường mà thôi.
Bởi vì đệ vừa vặn nhận được tin tức, ba ngày sau sẽ có một buổi đấu giá từ thiện.
Vật đấu giá Kỷ Hoàng quyên góp, thật trùng hợp chính là chiếc nhẫn kia…Nếu như là một vật rất quan trọng, hẳn là sẽ không đem ra đấu giá mới đúng…Diệp Οản Οản nghe vậy, nhất thời ánh mắt sáng lên, Rất tốt!!Quả thực là trời cũng giúp mình!!Điểm cống hiến của nàng lèo tèo như vậy, đang rầu không biết tích góp bằng cách nào đây!Dự định ban đầu của nàng, nếu như không phải là vật gì quá đắt tiền, nàng sẽ thương lượng mua lại từ chỗ Kỷ Hoàng.
Bây giờ Kỷ Hoàng lại vừa vặn định lấy chiếc nhẫn đi làm từ thiện, nàng sẽ có thể nhân dịp này, danh chính ngôn thuận thu mua lại vật này…Nhiệm vụ cấp S lấy chiếc nhẫn thiếp thân của Kỷ Hoàng, chỉ cần 1 chiếc nhẫn là có thể gom được 10.
000 điểm cống hiến, đúng là vô cùng khả quan!Phong tỷ, tỷ muốn làm cái gì? Thất Tinh có chút cảnh giác hỏi.
Diệp Οản Οản sờ cằm một cái, tỏ vẻ là vì tình thế bắt buộc, Ba ngày sau, đi đến buổi đấu giá từ thiện.
Chiếc nhẫn này, nhất định phải là của tôi!Bắc Đẩu đảo tròng mắt long lanh, vừa chậc chậc chép miệng, Phong tỷ, hóa ra tỷ lừa vị gia chủ Tư gia kia, rồi lại cuống cuồng chạy về, chính là vì Kỷ Hoàng sao! Ở trên buổi đấu giá từ thiện, mua chiếc nhẫn thiếp thân của hắn ta để sưu tầm gì gì… Chậc chậc chậc, đây còn không phải là đang công khai tỏ tình hay sao?Thất Tinh thấy Minh chủ nhà mình lại tái phát bệnh cũ, nhức đầu không thôi, vội vàng khuyên nhủ, Phong tỷ, ngày hôm đó nhất định sẽ có không ít danh viện và phu nhân trình diện, chiếc nhẫn Kỷ Hoàng đeo bên mình, tuyệt đối sẽ có giá trên trời.
Gần đây, chi tiêu của Không Sợ Minh quá nhiều, chỉ sợ là…không mua nổi!Diệp Οản Οản nhíu mày, Tôi biết là tôi không mua nổi rồi! Bất quá, đây không phải là đấu giá sao?Thất Tinh nghe vậy, có chút ngơ ngác không hiểu.
Một bên, Bắc Đẩu nhất thời vỗ bả vai của Thất Tinh, mở miệng nói, Lão Thất, cậu có phải là ngốc hay không? Không Sợ Minh Chủ Tóc Húi Cua ca, đến buổi đấu giá cưỡng đoạt đồ đấu giá, ai dám giành với tỷ ấy? Coi như Phong tỷ chỉ ra giá một đồng tiền, cũng không có ai dám cùng đấu giá với Phong tỷ! Phong tỷ của chúng ta đến dự buổi đấu giá.
còn không phải là đang chứng minh sự mạnh mẽ của liên minh chúng ta hay sao?Thất Tinh: .
Diệp Οản Οản: .
Mặc dù ý nàng chính là muốn như vậy, nhưng mà có thể nói uyển chuyển một chút được hay không? Cảm ơn!Bất quá, điều Bắc Đẩu nói đúng là không sai.
Đồ vật mà Không Sợ Minh Chủ muốn, ai dám đấu giá? Đó là cố ý tự tìm phiền phức! Diệp Οản Οản dự định đem sự vô sỉ quán triệt đến cùng.
So với trí nhớ của mình, vô sỉ hơn một chút, cũng không tổn thất gì cả.
Rất nhanh, đoàn người đã hướng về phương hướng Không Sợ Minh đi tới.
Trụ sở chính Không Sợ MinhDiệp Οản Οản nghênh ngang đi vào phòng làm việc.
Đại Bạch.
Tiểu Hắc.
Mới vừa vào phòng làm việc, ánh mắt Diệp Οản Οản sáng lên, Bạch Hổ và Hắc Báo ở chung một chỗ, trắng đen hòa hợp, cũng không có bất kỳ cảm giác không ổn nào.
Nhìn thấy Diệp Οản Οản, Beerus trong nháy mắt đứng dậy, trong đôi mắt thú hiện lên vẻ kích động, đứng thẳng chân sau lên, nhào về phía Diệp Οản Οản.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vnKhi Beerus đứng lên còn cao hơn Diệp Οản Οản nhiều lắm.
Bóng đen ùa đến, Diệp Οản Οản ôm chầm lấy Beerus.
Đại Bạch cũng lập tức đứng lên, đi tới đi lui, cọ cọ ở bên cạnh Diệp Οản Οản, tựa như cũng rất nhớ nhung.
Diệp Οản Οản cười khẽ một tiếng, tiếp đó thứ chờ đợi Đại Bạch và Beerus là một trận mân mê nhào nặn điên cuồng.
Minh chủ.
Minh chủ, cô đâu rồi?Bỗng nhiên, bên ngoài cửa phòng làm việc vang lên một giọng nói khiến cho Diệp Οản Οản cảm thấy có chút quen thuộc.
Còn không đợi Diệp Οản Οản nghĩ nhiều, cửa phòng làm việc đã bị đẩy ra, một thân ảnh chạy vọt vào.
Minh chủ.
Người này vừa định chạy tới bên cạnh Diệp Οản Οản, đã bị tiếng rống đầy giận dữ của Beerus ngăn lại, trong nháy mắt bị hù tới cả mặt trắng bệch.
Phó Minh Hi?Diệp Οản Οản nhìn người đàn ông xuất hiện trước mặt, không khỏi kinh ngạc.
Cái gã Phó Minh Hi này không phải là đang ở Hoa quốc sao, làm sao lại chạy đến đây rồi?Minh Hi, không được càn rỡ!Một lão giả chậm rãi đi vào phòng làm việc, liếc nhìn Phó Minh Hi một cái.
Lão giả chính là Nhị trưởng lão Không Sợ Minh.
Phó Minh Hi, sao cậu lại trở về đây rồi? Diệp Οản Οản gọi Beerus quay lại, để cho Phó Minh Hi và Nhị trưởng lão ngồi ở một bên.
Trước đó tôi có hỏi ông nội, biết được Minh chủ sẽ trở về, cho nên đã sớm đi đến đây từ hôm qua.
Phó Minh Hi nói.
Diệp Οản Οản: .
Tiểu tử này, thật đúng là bám dai như đỉa mà! Ở lại Hoa quốc làm một siêu sao, một thần tượng sáng chói không tốt sao.
Cả ngày chạy loạn để làm cái gì?Nhị trưởng lão, lần này phải cảm ơn ông rồi! Diệp Οản Οản không thèm để ý đến Phó Minh Hi, ánh mắt rơi vào trên người Nhị trưởng lão.
Minh chủ, ngài nói gì vậy!? Công ty Tinh Thần vốn là thuộc về Không Sợ Minh.
Nếu Minh chủ có nhu cầu, tùy ý sử dụng, đó là chuyện đương nhiên.
Nhị trưởng lão lập tức vội vã nói.
Diệp Οản Οản còn chưa kịp lên tiếng, Đại trưởng lão, Tam trưởng lão, và cả đám người Bắc Đẩu, Thất Tinh, cũng đi vào trong phòng làm việc.
Nhìn thấy Nhị trưởng lão và Phó Minh Hi, sắc mặt Tam trưởng lão nhất thời biến đổi.
Con bà nó! Tiểu tử nhà ngươi quả thực là dính như keo con voi mà! Đi tới đâu cũng không tránh được ngươi! Bắc Đẩu nhìn Phó Minh Hi, mặt đầy vẻ cổ quái.
Cái tên Phó Minh Hi này, lại có thể về đây còn sớm hơn cả bọn họ, còn không phải là có chuẩn bị kỹ càng rồi hay sao?Nhị trưởng lão, ngươi cũng có phần quá không biết xấu hổ rồi đi.
Giờ phút này, Tam trưởng lão nhìn về phía Nhị trưởng lão, mặt đầy vẻ không vui.
Ta không biết xấu hổ chỗ nào? Sắc mặt Nhị trưởng lão cũng lạnh xuống.
Ngươi lại có thể để cho cháu trai của ngươi.
Ngươi đây là đang muốn chiếm đoạt Không Sợ Minh.
Tam trưởng lão hừ lạnh.
Ta lười tám nhảm với ngươi! Nhị trưởng lão cười lạnh: Chuyện này, là ban đầu đích thân Minh chủ đã đáp ứng.
Nếu như Minh chủ và Phó Minh Hi đến được với nhau, vậy sau này, Phó Minh Hi đương nhiên phải giúp Minh chủ chia sẻ chuyện trong ngoài.
Có gì không đúng sao?Ngươi.
Tam trưởng lão suýt nữa tức trào máu họng.
Ông ta thật đúng là không tìm được lý do nào để đáp lại…Minh chủ, thật ra thì.
Tôi có mấy người con trai, cũng rất tốt.
Lúc này, Tam trưởng lão đổi ngay một vẻ mặt đầy tươi vui, quay sang nói với Diệp Οản Οản.
Minh chủ.
Tôi.
Giờ phút này, dường như Đại trưởng lão cũng muốn nói gì đó…Tôi cái gì mà tôi! Ngươi có con trai sao? Tam trưởng lão lườm Đại trưởng lão một cái.
Ngươi có cháu trai sao? Nhị trưởng lão cũng hướng về Đại trưởng lão mà đâm chọt.
Đại trưởng lão: .
Đủ, đủ rồi! Diệp Οản Οản mặt đầy bất đắc dĩ, xua tay một cái.
Cái đám này tới đây làm gì vậy, tổ chức đại hội mai mối sao?Hôn sự của tôi, đã có sắp xếp, mấy người các người đừng có mà ở đây làm ông mai nửa mùa nữa! Diệp Οản Οản thở dài.
Ông nội, Minh chủ nhìn trúng một tên tiểu bạch kiểm.
Phó Minh Hi hướng về Nhị trưởng lão mách.
Nghe tiếng, Nhị trưởng lão nhẹ nhàng cười một tiếng, đầy chân thành khuyên nhủ Phó Minh Hi: Minh Hi à, Minh chủ hiện tại vẫn chưa kết hôn.
Bởi vì vậy…vẫn là cạnh tranh công bằng! Ông nội tin tưởng con, cố lên!Diệp Οản Οản: .
Bệnh không biết xấu hổ này là di truyền hay sao?Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vnÔng nội, yên tâm đi.
Phó Minh Hi nhìn về phía Nhị trưởng lão, trên mặt tràn đầy sự tự tin.
Đi thôi, Minh Hi, ông nội coi trọng con! Nhị trưởng lão hướng về Phó Minh Hi, đầy vui vẻ yên tâm gật đầu.
Diệp Οản Οản: .
Hình như mình nói rõ ràng lắm rồi mà, mình đã có người yêu.
Có nghe hiểu tiếng người hay không vậy hả?Con bà nó.
Da mặt này thật dày.
Bắc Đẩu vội vàng hướng về Nhị trưởng lão và Phó Minh Hi giơ ngón tay cái lên.
Da mặt dày nhất Không Sợ Minh, chỉ sợ chính là hai ông cháu nhà này đi?Diệp Οản Οản chỉ có thể đầy bất đắc dĩ rời khỏi phòng làm việc, để cho Nhị trưởng lão và Tam trưởng lão tiếp tục ồn ào, còn nàng thì lái xe đi đến Nhiếp gia.
Người Nhiếp gia đều biết được thân phận của Diệp Οản Οản, nhất là sau lần trước khi nàng dẫn Đường Đường ra ngoài một chuyến rồi trở về.
Rõ ràng gia chủ nhà họ Diệp từng có căn dặn cẩn thận với đám người giúp việc, cho nên có thể ra vào rất thuận lợi.
Đại sảnh, Nhiếp gia chủ mẫu mặt đầy vẻ cưng chìu, nhìn Diệp Οản Οản, khóe miệng còn lộ ra một nụ cười thật tươi.
Mẹ nuôi, đây là quà con đem từ Hoa quốc về tặng mẹ.
Diệp Οản Οản lấy ra một phần quà, để ở một bên, còn có một phần khác dành cho Đường Đường.
Có lòng! Nhiếp gia chủ mẫu cười nói.
Đúng rồi, Đường Đường đâu ạ? Diệp Οản Οản có chút nôn nao không đợi nổi, muốn gặp cậu con trai ruột, bảo bối cưng của mình…Nhiếp gia chủ mẫu trả lời, Khi trước đã sắp xếp thủ tục nhập học cho Đường Đường, bây giờ nó đang đi học ở trường đấy!Đường Đường đi học.
Diệp Οản Οản nghĩ đến tuổi tác của Đường Đường, dường như cũng đúng là đã đến tuổi đến lớp.
Ôi, một người mẹ như nàng, thật sự là không đáng mặt một người mẹ, ngay cả điều này mà cũng không biết!Nghe tiếng, Diệp Οản Οản khẽ vuốt cằm, vốn nàng còn muốn đem những món quà này tự tay giao cho Đường Đường, cuối cùng đành để dành, lần sau lại tới.
Sau một hồi tán gẫu cùng với Nhiếp gia chủ mẫu, Diệp Οản Οản dự định rời đi.
Đi tới Nhiếp gia, chủ yếu là để có thể gặp Đường Đường.
Đường Đường không có nhà, vậy thì nàng sẽ đi tới học viện Xích Diễm vậy!Còn không đợi Diệp Οản Οản rời khỏi cửa chính của Nhiếp gia, đã thấy Nhiếp Vô Danh đang đi lang thang khắp nơi.
Nhiếp! Vô! Danh!Nhìn thấy Nhiếp Vô Danh, Diệp Οản Οản lập tức quát lên.
Con bà nó.
Dọa người ta hết cả hồn!Thấy Diệp Οản Οản, Nhiếp Vô Danh thần sắc kinh ngạc: Không phải là em đã trở về Hoa quốc chơi rồi sao, trở về lúc nào.
Trước tiên anh không cần quan tâm những thứ này! Tôi hỏi anh, Tử Vong Hoa Hồng rốt cục là có chuyện gì xảy ra? Diệp Οản Οản hận không thể táp một phát, cắn chết Nhiếp Vô Danh.
Cái con hàng chuyên đào hố này, nói với mình rằng Tử Vong Hoa Hồng không tồn tại, còn lừa phí bản quyền của mình!!Tử Vong Hoa Hồng? Nhiếp Vô Danh mặt đầy vẻ khó hiểu: Có chuyện gì? Tử Vong Hoa Hồng thế nào?Lại còn chuyện gì? Tử Vong Hoa Hồng rõ ràng đã từng tồn tại, tại sao anh lại nói Tử Vong Hoa Hồng không tồn tại? Chẳng lẽ chỉ vì lừa gạt tôi chút phí bản quyền kia.
Anh mau đem tiền trả lại cho tôi ngay! Diệp Οản Οản chìa tay về hướng Nhiếp Vô Danh.
Tiền thì không có… Mạng cùi thì có một cái.
Nhiếp Vô Danh lắc đầu lia lịa.
Tiền tiến vào túi của hắn, muốn để cho hắn nhả ra? Đừng có mơ, không có cửa đâu!Vậy thì anh phải nói rõ rõ ràng ràng cho tôi biết, Tử Vong Hoa Hồng rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
? Anh có biết rằng tôi mua bản quyền của anh, tự mình sáng tạo ra một tổ chức Tử Vong Hoa Hồng mới? Làm như vậy, là anh muốn hại chết tôi sao? Diệp Οản Οản giận mà không có chỗ phát tiết.
Ai da, em gái à.
Đây cũng không phải là anh lừa em mà! Nhà chúng ta đúng thật là đã từng viết qua bản thảo của Tử Vong Hoa Hồng.
Nhìn thấy ánh mắt Diệp Οản Οản gần như sắp muốn ăn thịt người, Nhiếp Vô Danh hơi có chút chột dạ cười nói: He he.
Được rồi, Tử Vong Hoa Hồng quả thực có tồn tại.
Đây là điều cấm kỵ của Độc Lập Châu, ai mà dám nói chứ.
Nói cách khác, Tử Vong Hoa Hồng cũng không phải là hư cấu.
Diệp Οản Οản cau mày hỏi.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vnỜ.
Đúng vậy! Nhiếp Vô Danh tỉnh queo gật đầu một cái.
Một cái tát này tôi đánh xuống, anh! chết! chắc! rồi! Diệp Οản Οản nâng bàn tay lên, hận không thể tung một cái tát, đánh chết Nhiếp Vô Danh.
Vạn nhất Tử Vong Hoa Hồng chính mình mới sáng tạo ra dẫn tới sự chú ý của lũ người có ý xấu, đây cũng không phải là chuyện đùa đâu!!Em gái à, đừng sợ! Tử Vong Hoa Hồng kia… đều là quá khứ cả rồi.
Đừng nói bây giờ em tạo ra một cái Tử Vong Hoa Hồng mới, cho dù cái thế lực mà em tạo ra, được đặt tên là Cha của tất cả mọi người Độc Lập Châu… cũng không sao! Chỉ là một cái tên mà thôi, đừng lo lắng! Nhiếp Vô Danh nói với một vẻ mặt đầy chính nghĩa.
Diệp Οản Οản: .
Nhiếp Vô Danh rốt cuộc là loại yêu ma quỷ quái gì, lại còn Cha của tất cả mọi người Độc Lập châu.
Sao không đặt mịa nó luôn là Ông nội của tất cả mọi người Độc Lập Châu đi!Tôi hỏi anh, Tử Vong Hoa Hồng rốt cuộc là như thế nào, anh nói tỉ mỉ cho tôi nghe! Diệp Οản Οản không nhịn được gằn giọng.
Bất đắc dĩ, Nhiếp Vô Danh chỉ có thể trả lời đúng sự thật: Tử Vong Hoa Hồng.
Thật ra là.
là một thế lực đời đời tương truyền.
Thủ lĩnh của mỗi một đời, đều là phụ nữ, đều dùng biệt danh là Hắc Quả Phụ.
Tổ chức này còn có một danh hiệu đặc biệt, gọi là Eric.
Thấy lửa giận của Diệp Οản Οản từ từ lắng xuống, Nhiếp Vô Danh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nói: Thật ra thì.
Tử Vong Hoa Hồng bị huỷ diệt đã rất nhiều năm, đã hoàn toàn trở thành chuyện quá khứ.
Theo tôi được biết, Tử Vong Hoa Hồng vô cùng cường đại, khiến cho cả Độc Lập Châu đều lâm vào khủng hoảng.
Tổ chức mạnh mẽ như vậy, vì sao lại diệt vong? Lại là ai, khiến cho nó diệt vong? Diệp Οản Οản hiếu kỳ hỏi.
Nghe tiếng, Nhiếp Vô Danh lắc đầu một cái: Làm sao anh biết chứ! Anh đây và Tử Vong Hoa Hồng không quen nhau nhá.
!!Đúng rồi, Eric là có ý gì? Diệp Οản Οản nhớ tới danh hiệu mà Tư Bá Ý từng đề cập tới.
Cụ thể cũng không rõ ràng, nhưng.
chắc có nghĩa là Kẻ Báo Thù.
Nhiếp Vô Danh nói.
Báo thù.
Báo thù ai cơ? Diệp Οản Οản hỏi theo bản năng.
Nhưng mà, Nhiếp Vô Danh lại lắc đầu một cái: Làm sao anh có thể biết nhiều như vậy chứ!! Hay là, em đi hỏi cha và mẹ thử xem? Bọn họ thuộc thế hệ trước, hẳn sẽ biết được rõ hơn nhiều so với anh.
Nhiếp gia chủ và Nhiếp gia chủ mẫu, Diệp Οản Οản đương nhiên sẽ không có khả năng đi hỏi thăm từ miệng bọn họ.
Nhiếp Vô Danh ngây ngô không nắm rõ tình hình, vậy còn dễ tính.
Tử Vong Hoa Hồng và nàng cũng không có liên quan gì đến nhau.
Cùng lắm, đến lúc đó, nàng đổi tên thế lực mình mới lập là được rồi.
Đúng rồi.
Bỗng nhiên, con ngươi Diệp Οản Οản khẽ chuyển, lấy chiếc nhẫn xưa cũ ra, đưa cho Nhiếp Vô Danh: Giúp tôi xem một chút, chiếc nhẫn này, anh có biết không?Nghe tiếng, Nhiếp Vô Danh cầm lấy chiếc nhẫn, quan sát trên dưới.
Sau một hồi, chân mày khẽ nhíu lại, nhìn về phía Diệp Οản Οản.
Thế nào.
?? Thấy biểu hiện của Nhiếp Vô Danh không đúng, Diệp Οản Οản vội vàng hỏi.
Chiếc nhẫn này.
Chất liệu rất hiếm, chế tác cực kỳ phức tạp và đặc thù.
Giá trị tuyệt đối là một số tiền lớn! Nhiếp Vô Danh nhìn chằm chằm chiếc nhẫn: Nhìn đường cong này mà xem, chậc chậc.
Nhìn chất liệu này mà xem.
Em gái à, chiếc nhẫn này là của em sao? Anh có đường dây bán đồ cổ, hay là, chúng ta bán đấu giá nó đi rồi chia, anh 3 em 7; cùng lắm là anh 2 em 8.
Diệp Οản Οản: .
Quả nhiên, đặt hi vọng vào Nhiếp Vô Danh, là não của nàng có vấn đề rồi!Đưa cho tôi! Diệp Οản Οản nói.
Ồ.
Nhiếp Vô Danh thành thành thật thật đem chiếc nhẫn trả lại cho Diệp Οản Οản, mặt đầy vẻ tiếc nuối.
Đúng rồi! Lúc này, Nhiếp Vô Danh vỗ đùi một cái, chưa từ bỏ ý định, ra giá: Em gái, thuốc giải Tình Cổ của em.
Anh đều đã chuẩn bị cho em rồi.
Em có muốn lấy hay không? Thời gian càng ngày càng gấp, cũng không thể đem mạng của mình ra đùa được! Không bằng, em lấy chiếc nhẫn này ra, đổi lấy thuốc giải đi! Đổi thuốc giải còn được tặng thêm miễn phí lọ đựng thuốc, tính tới tính lui em vẫn còn lời!Ha ha.
Khả năng tính toán của ngài thật là tốt!Diệp Οản Οản lườm hắn ta một cái, Nói lời không cần thiết! Thuốc giải tôi đã có rồi, hiệu quả tốt, lại dễ dùng hơn nhiều, không cần anh phải phí tâm!Diệp Οản Οản đầy vô tình, lạnh lùng tiêu diệt đường làm ăn của Nhiếp Vô Danh.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vnSau khi rời khỏi Nhiếp gia trở về, Diệp Οản Οản cũng không vội đến học viện trả nhiệm vụ.
Đợi buổi đấu giá từ thiện ba ngày sau kết thúc, lấy được chiếc nhẫn của Kỷ Hoàng rồi đi bàn giao luôn một thể.
Mấy ngày nay, nàng đã xử lý những công vụ dồn cục của Không Sợ Minh thời gian vừa rồi, sau đó lại nghiên cứu bảng phân phối nhiệm vụ mới nhất do học viện Xích Diễm công bố, xem có nhiệm vụ nào khác dễ dễ, có thể tiếp nhận được hay không?Đảo mắt đã đến ngày đấu giá…Buổi đấu giá từ thiện được tổ chức mỗi năm một lần này, là một trong những thịnh yến lớn nhất Độc Lập Châu, do Thẩm, Kỷ, Nhiếp, Lăng, tứ đại gia tộc làm chủ.
Hàng năm, các thủ lĩnh và người nổi tiếng ở Độc Lập Châu của các giới đều được mời đến tham gia.
Với phương châm Thích là nhích, từ thiện không biên giới, cho nên khách mời cũng không phân biệt đen trắng, chính tà, thế lực này thế lực kia.
Cho nên, thậm chí ngay cả tổ chức tiếng xấu vang rền như Không Sợ Minh, cũng đều được tứ đại gia tộc phát thư mời.
Chỉ bất quá, với hình tượng của Không Sợ Minh, đương nhiên không có khả năng sẽ tham dự loại đấu giá từ thiện không phù hợp với định vị của tổ chức rồi!Không Sợ Minh bọn họ cũng không phải là tổ chức đi chuyên đi phát quần áo cho trẻ em nghèo vượt khó học giỏi đâu!Dọc theo đường đi, Bắc Đẩu vẫn cứ ngó đi ngó lại thư mời, vừa lẩm bẩm, Hic, Phong tỷ, chúng ta thật sự sẽ đi đến buổi đấu giá từ thiện gì gì đó sao? Hình tượng của Không Sợ Minh chúng ta sợ là muốn sụp đổ rồi!Bình thường, nếu như Không Sợ Minh bọn họ muốn làm việc tốt, cũng sẽ trực tiếp đem tiền nhét vào trong tay người ta.
Không muốn nhận cũng phải nhận, ai không nhận sẽ bị đập cho một trận bắt nhận, nào có một ai trong liên minh sẽ tình nguyện đi tham gia loại buổi tiệc từ thiện, chuyên đổi lấy mấy thứ danh hão này chứ!Diệp Οản Οản lườm hắn một cái, Bớt nói nhảm! Chiếc nhẫn của Kỷ Hoàng khi nào sẽ được đấu giá, cậu có nghe được chút gì không?Bắc Đẩu bĩu môi một cái, Cái này mà còn cần phải hỏi thăm sao? Nhất định sẽ là vật phẩm áp trục, nằm trong số những thứ được đấu giá sau cùng rồi.
Trước khi tới, Diệp Οản Οản cũng đã hơi hơi biết được một chút.
Buổi đấu giá từ thiện của Độc Lập Châu này, so ra cũng giống với loại hình tương tự tại Hoa quốc.
Về hình thức, cơ bản là giống nhau.
Cơ bản đều do một thương hiệu hoặc cơ quan chức năng có uy tín làm chủ, đứng ra tổ chức, mời người nổi tiếng thuộc các giới đến tham gia.
Quy trình đại khái là mỗi người nổi tiếng đến dự đều sẽ góp một loại vật phẩm, sau đó tất cả các khách quý có mặt tại buổi tiệc sẽ đấu giá, số tiền đấu giá vật phẩm sẽ coi như là tiền quyên góp cho từ thiện.
Những vật phẩm này muôn hình vạn trạng, thứ gì cũng có.
Có đồ trang sức châu báu trân quý đắt tiền, cũng có những loại vật phẩm tùy thân của người nổi tiếng, như quần áo, bút máy, thậm chí cũng có thể là khăn tay đã từng dùng qua.
Những thứ đồ dùng thường ngày này, giá trị chính là ở chỗ chủ nhân của chúng.
Ví dụ như chiếc nhẫn thiếp thân của Kỷ Hoàng, người thừa kế của Kỷ gia Độc Lập Châu, ông hoàng của thế giới ngầm Châu Âu.
Có danh xưng Kỷ Hoàng, nhân khí và uy vọng của Kỷ Tu Nhiễm tại Độc Lập Châu tương đối cao.
Chiếc nhẫn này được coi như là một trong những bảo vật áp trục của buổi đấu giá tối nay, nhất định sẽ có không ít người nhìn chằm chằm, là một thứ vô cùng quý hiếm và có sức hấp dẫn.
Chỉ sợ mọi người đều sẽ không ngờ, hôm nay sẽ có một nữ tướng cướp xuất hiện…Thất Tinh dọc theo đường đi, sắc mặt đều không dễ nhìn.
Sau khi nửa đường nhận được một cú điện thoại, sắc mặt lại càng thêm khó coi.
Lão Thất, mặt cậu làm sao lại khó coi như vậy? Cậu cũng sợ mất thể diện? Hay là chúng ta cùng nhau đeo khăn che mặt lại đi?Mí mắt của Thất Tinh không hiểu sao lại co giật không ngừng, trầm giọng nói, Không thể để cho Minh chủ đi.
Tôi vừa nhận được tin, tối nay Tu La Chủ cũng sẽ tới!Chỉ một Kỷ Hoàng cũng đã đủ để cho hắn lo lắng đề phòng, giờ lại xuất hiện thêm một vị Tu La Chủ nữa, còn không biết Phong tỷ sẽ quậy cho buổi tiệc thành cái hình dạng gì nữa…Bắc Đẩu nghe vậy, nhất thời trợn to hai mắt, Hả, người của A Tu La cũng sẽ tới? Vậy thì tốt quá rồi! Như vậy Không Sợ Minh chúng ta cũng không phải là thế lực đội sổ rồi!A Tu La tới chỗ như vậy, khẳng định sự chấn động mà bọn họ đem lại còn lớn hơn cả Không Sợ Minh! Bởi như vậy, hẳn là bên này cũng không đến nỗi bị coi là mất thể diện…Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Đối với điểm mà Bắc Đẩu chú ý, Thất Tinh đã hoàn toàn mất đi hứng thú muốn nói chuyện.
Diệp Οản Οản bám lấy đầu, nhìn hai gã đàn em ở bên cạnh mình, Hai người các cậu, đang thì thầm cái gì đó? Trong khi nói chuyện, xe đã lái đến trước cửa phòng yến hội, Diệp Οản Οản sửa sang lại quần áo, cất bước xuống xe.
Vì một chút thể diện còn sót lại của Không Sợ Minh, Diệp Οản Οản cũng không mặc lễ phục, vẫn là bộ trang phục tương đối thả mình tự bay như thường lệ, coi như là giữ lại một chút tôn nghiêm cuối cùng của một vị Minh chủ Không Sợ Minh như nàng.
Thất Tinh mắt thấy Diệp Οản Οản đã sắp sửa tiến vào, vội vàng tiến lên một bước, ngăn ở trước mặt của Diệp Οản Οản, Phong tỷ, chờ một chút.
Sao vậy? Diệp Οản Οản quay đầu nhìn về phía Thất Tinh với một con mắt đầy nghi vấn.
Phong tỷ, loại sự kiện này, không thích hợp để chúng ta tham gia.
Đệ cho là.
Không đợi Thất Tinh nói xong, tầm mắt của Diệp Οản Οản đột nhiên vượt qua hắn, nhìn chằm chằm phía sau lưng của cậu ta.
Phong tỷ?Sự chú ý của Diệp Οản Οản dường như đã hoàn toàn bị một thứ gì đó sau lưng Thất Tinh hấp dẫn, nghe vậy đưa tay ra, trực tiếp đẩy Thất Tinh sang một bên, ngay sau đó khóe miệng vẽ nên một đường cong, tâm tình tương đối vui vẻ, hướng về phía bên kia, cất tiếng, Hi, Tu La Chủ đại nhân, đã lâu không gặp à nha!Thất Tinh: .
Trong nháy mắt khi Diệp Οản Οản dứt tiếng, cả người Thất Tinh đều cứng đờ, ngay sau đó cậu ta liền xoay người về phía sau.
Một giây kế tiếp, Thất Tinh liền nhìn thấy một chiếc xe màu đen đậu sát ở cửa phòng yến hội.
Tu La Chủ cả người giống như một khối băng ở Bắc Cực, mặt không cảm xúc, đứng sững người ở nơi đó, bên cạnh là một gã tùy tùng tướng mạo bình thường, và gã hộ vệ Khương Viêm.
Thất Tinh cũng không biết có phải là do ảo giác của mình hay không, mà có vẻ trong nháy mắt khi Tu La Chủ nhìn thấy Minh chủ nhà mình, cả người hắn phảng phất như hóa thành một tảng băng, trong nháy mắt nổ tung, làm đóng băng cả bầu không khí chung quanh.
Thành phần thanh niên chậm tiến như Bắc Đẩu cũng đều theo bản năng mà run lên, Híc, tại sao tôi có cảm giác khi Tu La Chủ nhìn thấy Minh chủ chúng ta, lại có chút.
có chút tức giận.
Bất quá cũng khó trách, bất kỳ mỹ nhân nào bị dê xồm dây dưa trêu ghẹo, đương nhiên cũng đều sẽ phẫn nộ bất mãn.
Nhưng người trong cuộc Diệp Οản Οản lại cứ như thể không hề cảm nhận được một chút nào, lại còn cười híp mắt, tiếp tục chào hỏi, Ui chao, đại nhân à, sắc mặt của ngài làm sao lại có vẻ không được tốt cho lắm? Có ai chọc ngài sao? Đối diện, gương mặt hàn băng vạn năm không thay đổi kia như xuất hiện từng khe nứt, cứ như thể một giây kế tiếp sẽ mất đi khống chế, con ngươi lạnh giá kia, vậy mà lại đang toát ra ánh lửa.
Cô.
Nam nhân cơ hồ là cắn răng nói ra một chữ này, sau đó dùng một lực tự kiềm chế cực lớn, rốt cục cũng ổn định lại được tâm tình của mình, không để cho mình theo bản năng…lao lên cắn chết cái cô nàng hứa lèo nọ.
Thoắt cái mà đã xuất hiện ở Độc Lập Châu, xuất hiện ở trước mặt mình.
Tôi nhổ vào, Diệp Οản Οản.
Cô ta.
Cô ta…làm sao lại trở về Độc Lập Châu rồi.
Một bên, Lâm Khuyết trố mắt nghẹn họng, oán thầm trong lòng.
Về phần Khương Viêm, một cách tự động hiểu rằng thái độ của chủ thượng nhà mình là chán ghét Diệp Οản Οản, mặt lạnh lùng tiến lên một bước, ngăn Diệp Οản Οản lại, Bạch Minh chủ, xin tự trọng!Lâm Khuyết quả thực không nhịn được, khẽ thấp giọng ói hỏng bét bên tai Tư Dạ Hàn, Mịa nó! Thực sự là.
thà rằng tin trên đời này có quỷ, cũng không nên tin cái miệng của cô nàng Diệp Οản Οản này! Quả thật là lừa đảo mà! Một bên vừa mới đồng ý hứa hẹn trong điện thoại với anh, nháy mắt một cái đã xuất hiện ở trước mặt anh rồi! Khi còn bé, mẹ tôi nói cho tôi biết, phụ nữ càng xinh đẹp, lời họ nói lại càng không nên tin! Quả nhiên là sự thật, chậc chậc chậc.
Vạn vạn không ngờ tới, Cửu ca lại cũng có một ngày tính sai.
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, thậm chí ngay cả mỹ nhân kế đều vô dụng rồi hả?Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Lâm Khuyết mới xì được một nửa, đã đón lấy ánh mắt sắc lẹm như lưỡi dao nhọn của Cửu ca nhà mình, vì vậy nhất thời làm động tác kéo khóa miệng, cấm khẩu.
Người đàn ông bị băng tuyết bao phủ nọ hít sâu một hơi, dường như muốn đè xuống cuồng phong gió lốc vù vù như muốn thổi bay mình đi 10 vạn 8 ngàn dặm.
Có ai ngờ, lần này, lại thất bại.
Nam nhân nhìn chăm chú cô gái trước mặt, cơ hồ đã không cách nào che giấu nổi sự tức giận trong giọng nói nữa: Nghe nói Bạch Minh chủ đã đi Hoa quốc, sao lại quay trở lại sớm như vậy?Thấy chủ thượng nhà mình lại có thể chủ động nói chuyện cùng Bạch Phong, Khương Viêm mặt đầy khiếp sợ.
Ngày trước chủ thượng có thèm phản ứng lại Bạch Phong bao giờ…Diệp Οản Οản nghe được giọng nói của chàng trai, dường như càng thêm vui vẻ, khóe mắt giãn ra một ý cười, khiến cho gương mặt mộc không trang điểm của nàng càng trở nên xinh đẹp rạng ngời.
Cô gái tựa như cười mà không phải cười, mở miệng nói, Vốn định ở lại Hoa quốc lâu lâu một chút, nhưng cũng không có cách nào cả! Tôi nhớ nhung một người thành bệnh mất rồi, cuối cùng không nhịn được phải chạy như bay trở về gặp người đó đấy!Diệp Οản Οản vừa cố ý nhấn mạnh mấy chữ nhớnhungthànhbệnh, vừa cười híp mắt nhìn chằm chằm gương mặt của chàng trai.
Bắc Đẩu: .
Thất Tinh: .
Bọn hắn biết ngay là sẽ như vậy mà! Minh chủ vừa gặp được vị này liền không biết giữ mồm giữ miệng rồi!Không thấy sắc mặt của Tu La Chủ đã khó coi thành như vậy rồi sao? Tại sao lại không thể khiêm tốn một chút?Bên cạnh Tư Dạ Hàn, Lâm Khuyết nhỏ giọng thầm thì, Hay nhỉ, nhớ nhung một người thành bệnh? Ai vậy?Thời điểm bầu không khí ở đây trở nên càng ngày càng ngưng trệ, sau lưng bọn họ bỗng truyền đến một âm thanh đầy hiền hòa, Bạch Minh chủ.
Diệp Οản Οản nghe tiếng, nghiêng đầu nhìn sang.
Sau khi thấy gương mặt tươi như gió xuân thoảng qua kia, con tim nhỏ bị Tu La Chủ làm cho rét lạnh thoáng hòa hoãn lại vài phần, vẫy vẫy tay, mở miệng nói, A, Kỷ Hoàng, thật là đúng dịp nha!Chào hỏi bắt chuyện xong, lại thuận miệng nói một câu, Nhiều ngày không gặp, thật là nhớ ghê luôn.
Lâm Khuyết nghe vậy nhất thời trợn to hai mắt, bật thốt lên, Đây chính người mà nha đầu kia nhớ nhung thành bệnh?Nha đầu này sẽ không phải là thật sự vừa ý Kỷ Tu Nhiễm rồi đi?Đương nhiên, cũng có thể là vừa ý cả Tu La Chủ và Kỷ Tu Nhiễm…Lâm Khuyết vừa lẩm bẩm vừa nơm nớp lo sợ nhìn về phía Tu La Chủ ở bên cạnh.
Làm bậy rồi, mặc kệ lý do của nha đầu này trở lại Độc Lập Châu là gì, đỉnh đầu Cửu ca, cỏ cũng đã mọc thành thảo nguyên đủ để cho ngựa phi nước đại rồi…Kỷ Tu Nhiễm ung dung thản nhiên nhìn về phía Tu La Chủ, ngay sau đó nhìn lại cô gái, cười khẽ, Quả là trùng hợp, Bạch Minh chủ cũng tới tham gia dạ tiệc?Nghe trong giọng nói của Kỷ Tu Nhiễm có chút ngoài ý muốn, Diệp Οản Οản giải thích, Đúng vậy! Bên trong những vật đấu giá tối nay, trùng hợp có thứ khiến tôi cảm thấy hứng thú! Kỷ Tu Nhiễm: Thứ cảm thấy hứng thú?Diệp Οản Οản ho nhẹ một tiếng, Ha ha, đúng vậy!Không biết là vật gì, có thể vừa mắt Bạch Minh chủ? Biểu cảm của Kỷ Tu Nhiễm nhìn qua tựa hồ có chút hiếu kỳ, liền hỏi.
Khóe miệng Diệp Οản Οản hơi rúm lại.
Nàng biết nói sao bây giờ, không lẽ nói là nàng thích chiếc nhẫn của hắn? Nói kiểu nào cũng thấy sượng miệng.
Khục khục, không có gì, không có gì.
Diệp Οản Οản chung quy vẫn không thể nói ra khỏi miệng.
Khục, chuyện này, Cửu ca.
Một bên, Lâm Khuyết đang định nói chuyện, lại phát hiện bên cạnh đã không có ai.
Tu La Chủ đã tự mình đi về phía trước, Lâm Khuyết vội vàng đi theo.
Hừ, yêu nữ! Khương Viêm cũng nối bước theo sau.
Mặt Diệp Οản Οản đầy khinh bỉ, hơi có chút cạn lời, nhìn về phía Khương Viêm, Xí, cái tên này.
Không thể đổi cách xưng hô khác được sao? Có thể có chút sáng tạo được không? Rồi cũng có ngày ta sẽ khiến ngươi đổi cách gọi thành phu nhân Tu La Chủ.
Xem tiếp...Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
truyện tranh Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
truyện Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương truyện chữ
đọc truyện Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
yêu thần ký chap
truyenfull.vn
truyenfull.vip
truyenfull.vip
truyen.tangthuvien.vn/
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License