con-mat-ao-thi

Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

vn Bắc Đẩu là người đầu tiên xông tới bên người Diệp Οản Οản, nhìn quanh bốn phía.

Nghe tiếng, Diệp Οản Οản lườm Bắc Đẩu một cái.

Chờ được hắn tới, người ta đã chạy được tám đời rồi.

Phong tỷ, không sao chứ? Một bên, Thất Tinh nhìn về phía Diệp Οản Οản, mở miệng hỏi thăm.

Diệp Οản Οản khẽ lắc đầu, nói: Không có chuyện gì!Ban ngày ban mặt, giữa thanh thiên bạch nhật, lại có thể có người dám học theo phong cách vô sỉ của Không Sợ Minh chúng ta, đi cướp bóc trấn lột! Đây đúng là đang chặn đường làm ăn của chúng ta mà! Bắc Đẩu mặt đầy bực tức.

Minh chủ, có biết lai lịch đối phương?Giờ phút này, Đại trưởng lão tiến lên, mở miệng hỏi thăm.

Khi bọn họ đang theo Thập Nhất đi điều tra việc thành viên Không Sợ Minh bị Tư Bá Ý bắt nhốt, đã nhận được điện thoại, nói là Minh chủ bị người ta chặn lại, ngay cả thành viên tinh anh của Không Sợ Minh cũng đều không giải quyết được.

Sợ rằng, kẻ chặn đường Minh chủ, đến từ Độc Lập Châu!Chắc là Độc Lập Châu.

Diệp Οản Οản mở miệng nói.

Nghe Diệp Οản Οản nói vậy, Tam trưởng lão cau mày trầm tư, chỉ chốc lát sau, mở miệng nói: Minh chủ, có khả năng sẽ là người của Vô Thiên Hội hay không?Bọn họ bên này vừa đào hố, đẩy tên thủ lĩnh Vô Thiên Hội Tư Bá Ý vào cục cảnh sát, nếu như gặp phải sự trả thù của Vô Thiên Hội, cũng là hợp tình hợp lý.

Hẳn là không phải! Diệp Οản Οản lắc đầu một cái.

Với quy mô của Vô Thiên Hội mà nói, hẳn là kém xa vị cường giả kia.

Huống chi, ý đồ của người kia hết sức rõ ràng, không phải là muốn lấy mạng của nàng, mà là nhằm vào chiếc nhẫn nọ.

Cho nên, hẳn là không có liên quan gì tới Vô Thiên Hội mới đúng.

Vậy thì kỳ quái.

Minh chủ, tôi nghe mấy vị thành viên Không Sợ Minh nói, người kia muốn cướp chiếc nhẫn của cô.

Đại trưởng lão nhìn Diệp Οản Οản nói.

Không sai.

Diệp Οản Οản vô cùng dứt khoát gật đầu thừa nhận.

Minh chủ, đó là loại nhẫn gì, không biết có tiện cho tôi nhìn xem một chút hay không? Đại trưởng lão hỏi.

Diệp Οản Οản cũng không suy nghĩ nhiều.

Đối với đám người Đại trưởng lão, cũng không cần phải đề phòng.

Lúc này, Diệp Οản Οản tháo chiếc nhẫn trên tay xuống, đưa cho Đại trưởng lão.

Thấy vậy, Thất Tinh và Bắc Đẩu, còn có đám người Tam trưởng lão, rối rít vây lại.

Chiếc nhẫn trong tay Đại trưởng lão, nhìn có vẻ cũ kỹ, không biết là dùng loại chất liệu nào để chế tạo.

Quan sát tỉ mỉ, ở phía sau chiếc nhẫn, còn có một cây cỏ nhỏ.

Thoạt nhìn, chiếc nhẫn này nói chung là rất bình thường.

Ngươi nhìn xong chưa, xem xong đưa cho ta xem một chút.

Tam trưởng lão đưa mắt nhìn Đại trưởng lão.

Nghe tiếng, Đại trưởng lão đem chiếc nhẫn đưa cho Tam trưởng lão.

Sau khi Tam trưởng lão quan sát một lúc lâu, cũng không tìm ra được bất kỳ chỗ khác biệt nào.

Tam trưởng lão, tới phiên tôi, đem chiếc nhẫn này giao cho tôi nhìn một chút.

Bắc Đẩu liền vội vàng lên tiếng yêu cầu, đồng thơi đưa tay ra.

Nhưng mà, Tam trưởng lão lại lườm Bắc Đẩu một cái, cũng không phản ứng lại Bắc Đẩu, trực tiếp trả chiếc nhẫn lại cho Diệp Οản Οản.

Minh chủ, chiếc nhẫn này, có vẻ rất cũ rồi, hơn nữa, chất liệu tương đối đặc thù.

Hẳn là tương đối đáng tiền.

Tam trưởng lão trầm tư chốc lát, hướng về Diệp Οản Οản, lên tiếng kết luận.

Đáng tiền.

Trị giá bao nhiêu tiền? Diệp Οản Οản hỏi theo bản năng.

Chuyện này khó nói.

Tam trưởng lão lắc đầu một cái, hắn cũng không phải là người bán chiếc nhẫn, làm sao biết được nó trị giá bao nhiêu tiền?Vậy, trừ đáng tiền ra, còn có tác dụng nào khác không? Diệp Οản Οản nhìn Tam trưởng lão hỏi.

Tác dụng khác? Hẳn chỉ là đáng tiền mà thôi.

Trừ đáng tiền ra, tôi cũng không nhìn ra có tác dụng gì khác.

Tam trưởng lão mặt đầy mộng bức.

Chẳng lẽ chiếc nhẫn này còn có tác dụng đặc biệt nào khác?Lúc này, ánh mắt của Diệp Οản Οản rơi vào trên người Đại trưởng lão.

Mọi người đều biết, ở bên trong Không Sợ Minh, người học rộng tài cao nhất, kiến thức rộng nhất, chính là Đại trưởng lão.

Có lẽ, Đại trưởng lão sẽ biết được công dụng của chiếc nhẫn này.

Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

vn Minh chủ, tôi cũng không nhìn ra được chiếc nhẫn này có chỗ nào đặc biệt.

Nếu như không có ai đi cướp đoạt mà nói, hẳn tôi sẽ cho rằng, chiếc nhẫn này chẳng qua chỉ vẻn vẹn là đồ trang sức mà thôi.

Nhưng nếu như là đồ trang sức, làm sao có thể khiến cho cao thủ Độc Lập Châu đến cướp đoạt? Coi như là lấy lại đồ vật trước đây, hẳn cũng không mấy ai dám cướp đồ của Không Sợ Minh chúng ta.

Trừ phi, không phải là vì tiền, mà là vì có ý nghĩa đặc biệt gì khác.

Đại trưởng lão sau một hồi suy nghĩ, nói với Diệp Οản Οản.

Đối với chuyện này, đương nhiên Diệp Οản Οản cũng hiểu rõ trong lòng.

Chiếc nhẫn này, tất nhiên có công dụng khác, nhưng.

rốt cục là có tác dụng gì, chuyện này mới là chủ yếu! Nếu như không tra rõ ràng, lưu lại trên người mình, biết đâu sẽ thành một củ khoai lang nóng bỏng tay lúc nào không hay!Đương nhiên, khoai lang bỏng tay chắc hẳn là chỉ khi còn ở tại Hoa quốc mà thôi! Diệp Οản Οản cũng không tin, sau khi trở lại Độc Lập Châu, chẳng lẽ còn có người dám cướp đồ của nàng?Minh chủ, chờ sau khi trở về Độc Lập Châu, tôi sẽ để cho người đem chuyện này điều tra chân tướng rõ ràng.

Nếu như biết được là ai dám cướp nhẫn của Minh chủ, nhất định sẽ khiến cho hắn sống không bằng chết, diệt sạch cả nhà! Hàn quang trong mắt Tam trưởng lão lóe lên.

Từ trước đến giờ, chỉ có Không Sợ Minh bọn họ cướp đồ của người khác.

Việc Không Sợ Minh bị người khác cướp vẫn là lần đầu.

Thậm chí, người bị cướp, lại còn là Không Sợ Minh Chủ! Nếu như chuyện này truyền ra ngoài, Không Sợ Minh bọn họ còn mặt mũi nào lăn lộn tại Độc Lập Châu.

Chuyện này, so với việc báo cảnh sát bắt Tư Vô Thiên còn mất mặt hơn…Đối với vấn đề này, Diệp Οản Οản cũng không để bụng.

Ngược lại, chiếc nhẫn trước mắt vẫn còn đang ở trên tay của mình, gã đàn ông gầy gò kia cũng không cướp đi được.

Còn việc có thể điều tra rõ ràng thân phận của gã ta hay không, Diệp Οản Οản cũng không đặt bao nhiêu hi vọng.

Nếu gã ta biết được thân phận của nàng, lại không chút kiêng kỵ, dám đến cướp chiếc nhẫn, đã đủ để chứng minh 2 điều.

Thứ nhất, gã ta đã sớm có sự chuẩn bị chu đáo, coi như là Không Sợ Minh đem hết toàn lực điều tra, cũng tuyệt đối không tìm ra được hắn.

Thứ hai, thế lực sau lưng gã đàn ông gầy gò kia, tuyệt đối không kém gì Không Sợ Minh, càng không sợ Không Sợ Minh tìm phiền toái.

Cho dù là để cho Tam trưởng lão điều tra ra được, cũng bó tay toàn tập.

Cho nên, theo Diệp Οản Οản, tra hay không tra, đối với nàng mà nói, căn bản không quan trọng.

Còn không đợi Diệp Οản Οản mở miệng nói tiếp, chuông điện thoại di động bỗng nhiên vang lên.

Tên người gọi đến —— Bảo Bảo Yêu Thích Nhất.

Đây là chú thích mà Diệp Οản Οản đặt cho số điện thoại di động của Tư Dạ Hàn.

Một bên, sau khi Bắc Đẩu liếc thấy tên người gọi đến trên màn hình điện thoại di động của Diệp Οản Οản, nhất thời trợn to hai mắt, cặp mắt sáng lên, A…a…a!!! Bảo Bảo Yêu Thích Nhất? Phong tỷ đặt cho ai cái chú thích sến súa như vậy? Ai vậy, ai vậy?Thất Tinh không hề phản ứng lại Bắc Đẩu, chẳng qua chỉ hơi nheo lại, đưa mắt nhìn về phía Diệp Οản Οản.

Diệp Οản Οản nhìn thấy chú thích tên người gọi đến, thần sắc khẽ run.

Cái số này, đã rất lâu không sáng lên rồi.

Sau một thoáng khẽ bần thần, Diệp Οản Οản tựa như cười mà không phải cười, nhận lấy điện thoại, Alô, anh yêu?Cố ý dùng cái số của Hoa quốc này, hẳn là muốn ám chỉ nàng, anh ta không hề đi Độc Lập Châu, quả cũng đã hao tổn tâm tư một phen…Bắc Đẩu run lên, vừa nói khẽ với Thất Tinh, vừa ói hỏng bét trong lòng: Tôi ói mất, âm thanh nũng nịu này của Phong tỷ làm tôi nổi hết cả da gà lên rồi này!Em đang ở đâu? Đầu kia điện thoại di động, âm thanh trầm thấp thanh lãnh của Tư Dạ Hàn vang lên.

Em sao? Đương nhiên là ở tại Đế Đô rồi! Sao vậy? Diệp Οản Οản nháy mắt một cái, trả lời như thể là chuyện đương nhiên.

Nghe được Diệp Οản Οản nói mình đang ở tại Hoa quốc, âm thanh ở đầu kia của điện thoại di động nhu hòa đi mấy phần, Không có việc gì, không nên chạy loạn!Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

vnBiết rồi, anh đã nói đi nói lại rất nhiều lần! Anh nhìn xem, em ngoan như vậy, sẽ không biết nghe lời hay sao? Yên tâm đi, em sẽ đợi ở trong nước, không chạy loạn! Diệp Οản Οản thề son thề sắt, có trời đất chứng giám.

Một bên, Thất Tinh nghe nói như vậy, nhíu mày một cái.

Bắc Đẩu trực tiếp kêu khẽ thành tiếng, Mịa nó? Phong tỷ đây là đang xảy ra chuyện gì? Không phải đã nói chuẩn bị đi hay sao? Làm sao lại vì một cú điện thoại của gã bạn trai kia, trong nháy mắt đã đổi ý rồi vậy hả? Thế này cũng.

quá vô liêm sỉ rồi đi?Đối với câu trả lời và thái độ của Diệp Οản Οản, Bắc Đẩu cảm thấy rất là kinh hãi.

Thất Tinh thì lại nghĩ, trên người Diệp Οản Οản còn trúng Tình Cổ, nhất định phải mau trở về, nghĩ biện pháp giải Cổ độc, tuyệt đối không thể ở lại Hoa quốc lâu.

Vậy mà bây giờ, tỷ ấy lại vì một gã đàn ông mà định ở lại Hoa quốc, há chẳng phải là đem mạng của mình ra đùa?Đầu kia điện thoại di động, Tư Dạ Hàn từ chối cho ý kiến đối với những lời này.

Nhưng sau một hồi suy tư, anh ta đoán rằng hẳn là Diệp Οản Οản cũng không phải là đang nói láo.

Dù sao ngày đó, anh cũng đã trấn an nàng xong xuôi, nàng cũng không có lý do nào phải quay trở lại Độc Lập Châu.

Nghĩ tới đây, Tư Dạ Hàn tạm thời an tâm, Chờ anh trở về!Ừm, biết rồi! Em đây sẽ ở nhà ngoan ngoãn chờ anh, anh phải mau mau trở về với người ta đó nha! Âm thanh Diệp Οản Οản mềm mại như nước, cực kỳ nhu thuận đáp ứng.

Bên cạnh, Thất Tinh càng nghe, sắc mặt càng đen lại, nhiều lần muốn mở miệng can gián, nhưng nhịn được.

Sau một hồi nũng nịu đầy sến súa, Diệp Οản Οản rốt cuộc cúp điện thoại, ngay sau đó nghiêng đầu dặn dò Thất Tinh, Đặt xong vé máy bay chưa?Thất Tinh đang muốn mở miệng nói chuyện, nghe nói như vậy, sửng sốt một chút, Cái gì?Diệp Οản Οản bĩu môi một cái, Tôi đang nói là vé máy bay ngày mai trở về Độc Lập Châu đấy!Thất Tinh theo bản năng gật đầu, Đã đặt xong.

Tốt, vậy là được rồi, ngày mai lên đường.

Diệp Οản Οản lên tiếng.

Thất Tinh có chút sững sờ, Phong tỷ, không phải mới vừa rồi tỷ nói…muốn ở lại Hoa quốc…??Diệp Οản Οản nhíu mày, liếc nhìn điện thoại di động, Lúc dụ dỗ người khác, nói mấy lời thôi mà cậu cũng tin à?Chị đây đang lừa người mà thôi…Thất Tinh: .

Bắc Đẩu: .

Kỹ năng diễn xuất của Phong tỷ, trở mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng, quả thật là quá cao tay!Còn không phải là bởi vì bình thường nàng mê trai bỏ bạn, thấy trai đẹp là quên sạch sành sanh, nên bọn họ mới lo lắng sao!! Ai ngờ đâu lần này nàng lại kiên định như vậy, kháng cự lại mỹ sắc.

Bắc Đẩu ghé vào bên tai Thất Tinh, nhỏ giọng nói, Tôi biết rồi, không phải là Phong tỷ đổi tính đâu, mà là bởi vì Độc Lập Châu có nhiều trai đẹp hơn.

Thất Tinh: .

Diệp Οản Οản lườm Bắc Đẩu một cái, Này! Thì thà thì thầm cái gì đấy?Bắc Đẩu vội vàng xua tay, Không có gì, không có gì! Đúng rồi Phong tỷ, đệ muốn hỏi một chút, tỷ.

tỷ và cái gã gia chủ Tư gia Hoa quốc này, chẳng lẽ thật sự đã kết hôn rồi hay sao?Hôn nhân đại sự của Minh chủ, dù sao cũng rất là quan trọng!Diệp Οản Οản không thèm để ý Bắc Đẩu, trực tiếp lên xe, bảo Bắc Đẩu lái về hướng của Chư Thần Thời Đại.

Vào giờ phút này, ở nơi nào đó tại Đế Đô.

Người đàn ông tóc bạch kim ngồi trên một chiếc xe thương vụ, chân mày nhíu chặt, như đang suy tư cái gì.

Không nghĩ tới.

Lại có thể sẽ là chiếc nhẫn kia.

Người đàn ông tóc bạch kim lẩm bẩm trong miệng, trong mắt hiện ra vẻ quái dị và thần sắc đầy lo lắng.

Không có khả năng! Chiếc nhẫn kia, từ sau một trận biến cố tại Độc Lập Châu kia, hẳn là đã hoàn toàn bị tiêu hủy.

Tại sao.

Tinh thần người đàn ông tóc bạch kim hơi có chút bất an.

Năm đó, trước khi Nhiếp Vô Ưu còn chưa mất tích, chính mình rõ ràng đã nói với con bé, nhất định không thể cất giữ chiếc nhẫn, nhất định phải tiêu hủy!Mà đồ đệ Nhiếp Vô Ưu.

Cũng ở ngay trước mặt ông, tiêu hủy chiếc nhẫn này rồi mới đúng.

Nhưng tại sao, chiếc nhẫn kia vẫn còn đó? Hơn nữa, lại còn ở trên tay của Nhiếp Vô Ưu.

?Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

vn Sư phụ, ngài tìm tới chỗ tiểu sư muội sao?Giờ phút này, một cô gái tướng mạo cực kỳ diêm dúa, chậm rãi đi vào bên trong xe thương vụ, hướng về phía người đàn ông tóc bạch kim, mở miệng hỏi.

Nghe tiếng, nam nhân tóc bạch kim khẽ vuốt cằm: Không sai.

Tiểu sư muội cũng thật là… Mới vừa biết cô ấy đi Độc Lập Châu, vốn còn muốn trở về gặp mặt, ngờ đâu cô ấy lại có thể trở lại Hoa quốc rồi, đúng là ham chơi quá đi mà! Nữ tử yêu mị nhẹ giọng cười một tiếng: Sư phụ, vậy sư muội đâu rồi?Sư muội của ngươi bị mất trí nhớ.

Ta không nhận nhau với nó.

Người đàn ông tóc bạch kim nói.

Hả? Nữ tử yêu diễm thần sắc cổ quái, như có chút không cách nào hiểu được: Sư phụ, tại sao ngài lại không nhận tiểu sư muội?Hiện giờ không phải lúc! Người đàn ông tóc bạch kim lắc đầu một cái: Tiểu sư muội ngươi trước đã đi Độc Lập Châu, nhưng rõ ràng là ở trong trạng thái mất trí nhớ.

Không biết tại sao, lại vẫn trở thành Không Sợ Minh Chủ.

A.

Nữ tử yêu diễm khẽ mỉm cười: Sư phụ, chuyện này còn cần phải hỏi sao? Toàn bộ Độc Lập Châu, mặc dù người biết tiểu sư muội Nhiếp Vô Ưu là Bạch Phong không được mấy người, nhưng coi như không nhiều, lại chắc chắn có Kỷ Hoàng trong số đó.

Không cần suy nghĩ cũng biết là Kỷ Hoàng nhận ra tiểu sư muội.

Nhưng Kỷ Hoàng giúp tiểu sư muội khôi phục lại thân phận của Nhiếp Vô Ưu không dễ dàng, vì dù sao hiện tại Nhiếp gia cũng có một con ả Nhiếp Vô Ưu giả.

Nhưng giúp tiểu sư muội khôi phục thân phận của Không Sợ Minh Chủ, hẳn là không thành vấn đề.

Hơn nữa, sư phụ, ngài cũng không phải không biết, tiểu sư muội một khi uống rượu say.

Ta dám khẳng định, tiểu sư muội nhất định đã từng uống say lúc đang ở trong Không Sợ Minh.

Nghe lời nói này, người đàn ông tóc bạch kim khẽ mỉm cười, phảng phất như đang nhớ lại năm đó.

Quả thực, vị tiểu đồ nhi đó của ông ta, một khi uống rượu, coi như là mất trí nhớ, chỉ sợ cũng không ngăn được sức mạnh khủng bố trong cơ thể.

Bất quá, Vô Ưu bây giờ ở trong trạng thái mất trí nhớ, làm sao ngươi biết sau khi con bé uống rượu còn có thể giống như lúc trước được? Nam nhân tóc bạch kim nhìn về phía nữ nhân diêm dúa.

Nữ nhân khẽ mỉm cười: Trước đó từng gặp Kỷ Hoàng một lần, Kỷ Hoàng đem ngọn nguồn, đều nói cho ta biết.

Thì ra là như vậy.

Nam nhân tóc bạch kim như có điều suy nghĩ.

Nói như vậy, chuyện kia liền có thể giải thích thông suốt được rồi.

Nếu như không phải là Nhiếp Vô Ưu uống rượu, bại lộ bản tính, muốn để cho Không Sợ Minh hoàn toàn tin nàng là Bạch Phong, căn bản là không có khả năng! Đặc biệt là mấy vị trưởng lão Không Sợ Minh kia, ai nấy đều là dạng người đầy khôn khéo, trong đầu có sỏi, muốn lừa bịp bọn họ, căn bản là không hề khả thi chút nào.

Sư phụ, không bằng chúng ta tìm tiểu sư muội đi, ta nhớ cô ấy đến chết mất! Nữ nhân diêm dúa có chút nôn nao.

Nhưng mà, người đàn ông tóc bạch kim lại lắc đầu một cái.

Ký ức của Nhiếp Vô Ưu, vẫn là nên dựa vào chính mình tìm về vẫn tốt hơn.

Hơn nữa, nếu như nhận nhau, ông biết giải thích với Nhiếp Vô Ưu như thế nào.

Trước khi nàng mất trí nhớ, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?Chuyện kia đối với Nhiếp Vô Ưu mà nói, quả thực là quá mức tàn khốc, thậm chí là sống không bằng chết.

Nếu như, Nhiếp Vô Ưu không có cách nào tiếp nhận, cũng hoặc là.

không muốn nhớ lại, đó chính là tâm ma vĩnh viễn của nàng.

Sư phụ.

Ngài lo lắng, về chuyện kia.

? Thấy nam nhân tóc bạch kim không có biểu thị, nữ tử yêu mị hồ nghi hỏi.

Không sai.

Nam nhân tóc bạch kim than khẽ: Nếu như nhận nhau, ta sẽ đem hết thảy mọi chuyện nói cho con bé biết, nhưng bây giờ hiển nhiên không phải là lúc.

Nữ tử yêu mị yên lặng chốc lát, chợt thở dài: Ta biết.

Tiểu sư muội tự trách, nhưng chuyện kia.

Tiểu sư muội cũng không sai.

Cô ấy cũng không phải cố ý.

Nữ tử yêu mị nhớ mang máng, nhiều năm trước, Nhiếp Vô Ưu gọi cho cô và sư phụ một cuộc gọi video.

Lúc đó, trạng thái của nàng, sống không bằng chết…Cũng không phải nói là Nhiếp Vô Ưu quá mức yếu ớt, mà ngược lại, Nhiếp Vô Ưu đã đủ kiên cường.

Nhưng bất luận kẻ nào, gặp phải loại chuyện đó, vô luận nam hay nữ, sợ rằng cũng không có dũng khí tiếp tục sống trên cõi đời này.

Mãi đến cuối cùng, Nhiếp Vô Ưu bị người ta truy sát, đợi được sau khi cô và sư phụ chạy tới, mơ hồ nhìn thấy một người đàn ông, đem Nhiếp Vô Ưu dẫn ra khỏi Độc Lập Châu.

Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

vn Chỉ bất quá, không thấy rõ được tướng mạo của người đàn ông kia mà thôi.

Sau đó, nam nhân tóc bạch kim nhận được tin tức, lúc này mới đi tới Hoa quốc, truy xét tung tích của Nhiếp Vô Ưu.

 Theo nữ tử yêu mị, sư phụ không nguyện ý nhận nhau với tiểu sư muội, chỉ sợ cũng là bởi vì, sư phụ quá mức cưng chiều tiểu sư muội.

Nếu như tiểu sư muội truy hỏi, sư phụ chỉ sợ không kiềm lòng được, đến lúc đó nói thẳng ra…Một khi tiểu sư muội biết được chân tướng.

Hậu quả khó mà lường được!Sư phụ, vậy chẳng lẽ chúng ta để mặc tiểu sư muội sao? Nữ tử yêu mị nhìn về phía nam nhân tóc bạch kim, thần sắc hơi có chút khó hiểu.

Thật vất vả mới xác nhận được thân phận của tiểu sư muội, hơn nữa còn tìm được tiểu sư muội, chẳng lẽ không đi nhận nhau.

Nghe câu hỏi này, người đàn ông tóc bạch kim sau khi im lặng một lát, mới nhìn về phía nữ tử yêu mị: Cần gì phải quản chứ! Tiểu sư muội ngươi hiện tại không phải là đang tiêu sái lắm hay sao? Không Sợ Minh Chủ, bên người có một đống lớn cường giả bảo hộ.

Nữ tử yêu mị: .

Suy nghĩ kỹ một chút, dường như cũng là đạo lý này.

Vậy.

Sư phụ, chúng ta lúc nào mới có thể cùng nhận nhau với tiểu sư muội chứ? Nữ tử yêu mị mở miệng hỏi.

Vẫn là chờ đến khi Vô Ưu khôi phục lại ký ức đi! Nam nhân tóc bạch kim thở dài một tiếng.

Vào giờ phút này, Bắc Đẩu vừa lái xe, vừa liếc nhìn Diệp Οản Οản ở phía sau: Phong tỷ, chiếc nhẫn kia của tỷ.

rốt cuộc trị giá bao nhiêu tiền vậy?Lo lái xe đi, đừng nhìn tôi! Diệp Οản Οản lườm Bắc Đẩu một cái.

Ơ… Bất đắc dĩ, Bắc Đẩu chỉ có thể chuyên tâm lái xe, không dám tiếp tục nhìn về phía sau lưng nữa.

Thành viên Không Sợ Minh bị Tư Bá Ý bắt làm tù binh, đã tìm được chưa? Chỉ chốc lát sau, Diệp Οản Οản nhìn về phía đám người Đại trưởng lão và Thất Tinh ở bên cạnh, mở miệng hỏi.

Vâng, đã tìm được.

Thất Tinh mặt không cảm xúc, khẽ vuốt cằm, đáp.

Phong tỷ, Không Sợ Minh chúng ta, trước đó có tổng cộng hơn 20 người bị Vô Thiên Hội bắt làm tù binh.

Hiện tại chỉ còn lại 11 người thôi, hic, bất quá, chúng ta đã báo cảnh sát bắt Tư Bá Ý, còn có hơn chục gã thành viên của Vô Thiên Hội, tính ra cũng không thua thiệt, cũng coi như đã báo được thù.

Bắc Đẩu vội vã góp lời.

Nghe Bắc Đẩu nói vậy, ngồi ở vị trí kế bên tài xế, Tam trưởng lão trợn mắt nhìn Bắc Đẩu.

Có thể con mịa nó đừng có nhắc lại chuyện báo cảnh sát được không?Phong tỷ, tỷ nói xem… tại Hoa quốc, chúng ta báo cảnh sát bắt Tư Bá Ý.

có phải là có chút.

quá mất mặt hay không!? Nếu như truyền tới Độc Lập Châu, thế lực khác đều biết chúng ta thích báo cảnh sát.

vậy thì mặt mũi của chúng ta biết để ở nơi nào? Bắc Đẩu nói.

Tam trưởng lão: .

Nghe Bắc Đẩu nói vậy, Diệp Οản Οản lườm Bắc Đẩu một cái: Có gì mất mặt chứ, là Tư Bá Ý không biết xấu hổ, sử dụng súng đạn trước! Sau đó chúng ta báo cảnh sát, cũng là dùng tay không báo cảnh sát, không hề dùng vũ khí.

Ặc.

Đúng là có đạo lý này, nhưng.

không thể sử dụng súng ống, là quy định của Độc Lập Châu.

Tại quốc gia khác, người Độc Lập Châu cũng không bị ràng buộc bởi nhiều quy củ như vậy! Bắc Đẩu nói.

Cậu nói không sai! Tư Bá Ý đến Hoa quốc cũng không có nhiều quy củ như vậy, chúng ta dựa vào cái gì phải quan tâm quy củ của Độc Lập Châu chứ? Hiện tại chúng ta đang ở tại Hoa quốc, là quốc gia có hiến pháp và pháp luật.

Diệp Οản Οản nói.

Tam trưởng lão: Nghĩ như vậy, cũng thật sự là hợp lý quá đi!Thất Tinh: Ừm.

Bắc Đẩu: Có đạo lý.

Đệ phục rồi!Giờ phút này, Diệp Οản Οản đảo mắt nhìn mọi người một vòng.

Lúc ở Độc Lập Châu, đi ăn cướp của người khác thì không ngại mất mặt, hiện tại lại đánh rắm nhiều như thế, thật là sống lâu mới thấy.

Rất nhanh, dưới sự dẫn đường của Diệp Οản Οản, Bắc Đẩu dừng xe ở trước cửa Chư Thần Thời Đại.

Diệp tổng!!Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

vn Trước cửa Chư Thần Thời Đại, nhân viên thấy đoàn người Diệp Οản Οản bỗng nhiên xuất hiện, mặt đầy vẻ kinh ngạc, lập tức ra nghênh đón.

Kính chào Diệp tổng!Chào cô! Diệp Οản Οản hướng về phía nhân viên, khẽ mỉm cười.

Thấy vậy, nhân viên tựa như nằm mơ, mặt đầy vẻ thụ sủng nhược kinh.

Trước mắt, Diệp Οản Οản chính là Boss hàng đầu của Công ty Tinh Thần đấy!Coi như là những siêu sao tầm cỡ quốc tế, muốn gặp được Diệp Οản Οản, cũng khó khăn vạn phần, không phải cứ muốn gặp là có thể gặp.

Diệp tổng có ở đây không? Diệp Οản Οản mở miệng hỏi.

A.

Ngài không phải là Diệp tổng sao? Nhân viên hơi sững sờ, bật thốt lên.

Nhưng nghĩ lại, mới nhận ra mình nói sai, lập tức sửa lại lời nói: Ồ.

Ý ngài nói là Diệp tổng, Diệp Mộ Phàm.

Có có có, tôi dẫn ngài đi.

Được.

Diệp Οản Οản gật đầu.

Rất nhanh, Diệp Οản Οản ở dưới sự dẫn đường của cô nàng nhân viên kia, đi tới phòng ăn của Chư Thần Thời Đại.

Giờ phút này, trừ Diệp Mộ Phàm ra, còn có Giang Yên Nhiên, Cung Húc, Lạc Thần, Hàn Thiên Vũ, thậm chí còn có cả Sở Phong đã rất lâu không gặp.

Mấy người đang ngồi cùng một bàn, ăn đồ ăn của công ty.

Con bà nó, Diệp ca!Cung Húc là người đầu tiên nhìn thấy Diệp Οản Οản, đầy kích động, trong nháy mắt đứng bật dậy.

Oản Oản, sao em lại tới đây?Nhìn thấy Diệp Οản Οản, Diệp Mộ Phàm lập tức đặt chiếc móng heo đang gặm dở dang xuống, theo bản năng đem mỡ heo trên tay xoa xoa lên người.

Mịa nó.

Bộ đồ mới lão tử vừa bỏ ra số tiền lớn để mua! Nhìn lớp mỡ heo dính đầy trên người mình, mặt Diệp Mộ Phàm cứ như thể mới vừa ăn phân xong…Diệp Οản Οản: .

Lớp mỡ heo kia, không phải mới một giây trước anh tự chùi lên người mình sao?Ăn chung đi!Giờ phút này, Bắc Đẩu nghênh ngang đi lên trước, không coi ai ra gì, ngồi ở bên cạnh Giang Yên Nhiên.

Chào cậu…Hình như chỗ này là chỗ ngồi của tôi.

Sở Phong bị đẩy ra, nhìn chằm chằm Bắc Đẩu, mặt đầy mộng bức.

Mắt thấy là người do Diệp Οản Οản mang tới, Sở Phong cũng không tiện phát tác.

Cái gì mà chỗ của cậu, chỗ của tôi chứ! Cũng không có viết tên ngươi! Tiểu tử, thật không có mắt mà, đi đi đi, chuyển sang nơi khác ngồi đi! Đúng không.

Nữ thần.

Trong lúc nói chuyện, Bắc Đẩu nhìn về phía Giang Yên Nhiên ở bên cạnh.

Giang Yên Nhiên: .

Oản Oản tỷ.

Một đầy mộng bức, Sở Phong lập tức nhìn về phía Diệp Οản Οản.

Đây là có chuyện gì vậy?Bắc Đẩu! Lúc này, Diệp Οản Οản không vui lườm Bắc Đẩu một cái.

Sở Phong người ta là bạn trai chính quy của Giang Yên Nhiên đấy, hai người đều đã sắp đính hôn, cậu ta còn ở nơi này xem náo nhiệt gì chứ!Không đợi Bắc Đẩu mở miệng nói gì, Thất Tinh mặt không cảm xúc đi tới trước người Bắc Đẩu, một tay kéo Bắc Đẩu lên, chợt lãnh đạm nhìn về phía Sở Phong: Mời ngồi!Sau khi Sở Phong ngồi xuống, vẫn không phục hồi lại tinh thần.

Đây rốt cuộc là tình huống gì vậy?Chửi thề một tiếng.

Lão Thất, ngươi con mịa nó còn là con người sao, ngươi lại có thể chia rẽ ta và nữ thần của ta.

Ngươi nói đi, ngươi có phải là vừa ý nữ thần ta rồi hay không! Bị Thất Tinh kéo lên, Bắc Đẩu mặt đầy oán niệm, làu bàu trở mặt.

Bắc Đẩu, vị này là Sở Phong, bạn trai của Giang Yên Nhiên.

Bất đắc dĩ, Diệp Οản Οản chỉ có thể nói thật.

Nghe Diệp Οản Οản giới thiệu, Bắc Đẩu nhìn chằm chằm Sở Phong, mặt đầy kinh ngạc, khó tin: Con bà nó.

Không có khả năng, chuyện này làm sao có thể!! Tiểu tử, ngươi lên đây, ta thách đấu với ngươi! Chúng ta tới ký hiệp nghị sinh tử.

Nghe tiếng, khóe miệng Sở Phong co rúm lại, dường như không quá nguyện ý phản ứng lại Bắc Đẩu.

Con bà nó! Tiểu tử, cậu con mịa nó có thể ngừng một chút hay không? Yên Nhiên người ta đều nhanh đính hôn, cậu còn náo cái gì đây? Diệp Mộ Phàm trợn mắt lườm Bắc Đẩu một cái.

Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

vnTôi bất kể, tôi không đồng ý.

Tiểu lão đệ Cung Húc, giúp tôi đánh hắn! Lúc này, ánh mắt của Bắc Đẩu rơi vào cái người đang ăn dưa.

Cung Húc: …A.

Bắc ca.

tôi.

Cung Húc mặt đầy khó xử.

Hắn cũng có quen biết với Sở Phong, làm sao có thể ra tay đánh người ta? Huống chi…Sở Phong cũng không làm gì sai cả.

Hừ, cậu có thể có tiền đồ một chút được không? Giờ phút này, ánh mắt Thất Tinh, rơi vào trên người Bắc Đẩu.

Đúng thế! Bắc ca, chính là bởi vì, chân trời nơi nào mà chẳng có cỏ thơm, cần gì phải yêu đơn phương một đóa hoa chứ! Có câu nói rất hay, yêu làm chi để dành tiền uống rượu, sống cô đơn cho gái nó thèm.

Cung Húc nhìn Bắc Đẩu, lải nha lải nhải.

Đừng để ý đến cậu ta, tính cậu ta là vậy đó, từ từ mọi người sẽ quen thôi! Mặt Diệp Οản Οản đầy vẻ lúng túng.

Oản Oản tỷ, không sao, tôi đã sớm quen rồi.

Sở Phong khẽ mỉm cười.

Bây giờ, người theo đuổi Giang Yên Nhiên quá nhiều, cậu ta đã sớm thành thói quen.

Bắc Đẩu cũng còn đỡ, bên ngoài còn có người cuồng hơn cả hắn.

Tiểu tử, ta cho ngươi biết, phải đối xử thật tốt với nữ thần của ta.

Nếu như sau này dám khi dễ nữ thần của ta, ta sẽ khiến cho ngươi triệt để thấu hiểu 4 chữ! Bắc Đẩu nhìn chằm chằm Sở Phong, cắn răng nghiến lợi.

Bốn chữ nào? Cung Húc bật thốt lên.

Đoạn! Tử! Tuyệt! Tôn.

!!! Bắc Đẩu gằn từng chữ.

Nói xong, Bắc Đẩu mặt đầy ủy khuất nhìn về phía Diệp Οản Οản: Oản Oản tỷ.

Đệ thất tình.

Diệp Οản Οản: .

Ngươi con mịa nó từng yêu sao…Bắc ca.

Tôi biết mấy cô em, vóc người xinh đẹp.

Cung Húc đi tới bên cạnh Bắc Đẩu, thấp giọng nói.

Ồ.

Nghe Cung Húc nói vậy, con ngươi Bắc Đẩu sáng rực lên.

Bắc ca, hay là… anh dạy tôi vài chiêu đi! Nhờ có mối quan hệ với Diệp ca, tôi may mắn ký được hợp đồng với Tinh Thần Giải Trí, chuẩn bị tiến ra thị trường quốc tế.

Tôi suy nghĩ cẩn thận một chút, cuối cùng cho rằng, phong cách mạnh mẽ rất phù hợp với mình.

Hay là khi nào rảnh Bắc ca tới nhà của tôi chơi, chúng ta cùng trao đổi nghiêm túc về hướng đi này.

Cung Húc mặt đầy nghiêm trang.

Được.

Lần đầu tiên nhìn thấy cậu, tôi liền cảm thấy cậu rất thích hợp với phong cách mạnh mẽ! À, hay cậu gọi luôn mấy cô em kia tới luôn đi! Buổi tối tôi đến nhà cậu.

cùng nhau thảo luận một chút! Bắc Đẩu tỏ vẻ suy tư.

Diệp Οản Οản: .

Đủ rồi đấy, không phải là mới vừa thất tình sao?Vâng, tôi cũng cảm thấy hợp lý.

Cung Húc khẽ mỉm cười, chợt nhìn về phía Diệp Οản Οản: Diệp ca, tôi và mấy em gái kia không có quan hệ gì, chỉ là quen biết sơ mà thôi.

Tôi đây chủ yếu là vì muốn giới thiệu cho Bắc ca, không có suy nghĩ gì khác.

Lúc này, Bắc Đẩu cũng nhìn về phía Diệp Οản Οản: Bởi vậy!! Lãng tử với trái tim vỡ vụn, ngày sau còn có thể yêu ai.

Đệ nghĩ kỹ rồi, sau này đệ sẽ làm một chàng lãng tử vô tình, không yêu thì làm sao mà đau khổ cho được! Diệp Οản Οản: .

Có thể gọi bảo vệ tới lôi hai gã ngốc này ra ngoài được hay không? Đã sắp không chịu nổi rồi, có được không?Không được đi! Giờ phút này, Thất Tinh nhìn về phía Bắc Đẩu, khẽ nhíu mày.

Tại sao, tôi phải giúp lão đệ Cung Húc tạo dựng nên hình tượng một nam tử hán mạnh mẽ đấy! Bắc Đẩu nói.

Đúng vậy, đúng vậy, tại sao lại không cho Bắc ca của tôi đi! Cung Húc cũng vội vàng góp lời.

Thất Tinh không mở miệng, lạnh lùng nhìn về phía Cung Húc.

Ặc.

Thật ra thì tôi cảm thấy, phong cách hiện tại của tôi ổn vô cùng.

không nhất định phải đổi phong cách.

Bắc ca, nếu như anh không có thời gian, cũng không cần tới đâu.

Cung Húc mặt đầy nghiêm túc.

Không thể không nói, ánh mắt kia của Thất Tinh, quả thực là có chút quá dọa người rồi!Chúng ta đã sắp phải đi rồi, cậu đừng có chạy lung tung, gây rắc rối nữa! Cuối cùng, sau khi Thất Tinh hướng về Bắc Đẩu bỏ lại những lời này, cũng không lên tiếng nữa.

Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

vnĐi? Đi đâu?Nghe nói đám người Bắc Đẩu bọn họ phải rời đi, Cung Húc liền vội vàng hỏi thăm.

Đi phương xa.

Bắc Đẩu thở dài một tiếng.

Thật ra thì, suy nghĩ kỹ một chút, nếu như có thể ở lại Hoa quốc, mỗi ngày cùng Cung Húc đi ăn chơi đàn đúm.

Cũng không tệ nha!Vậy, lúc nào thì trở lại? Mặt Cung Húc đầy vẻ không vui.

Ước chừng khoảng mùa đông.

Bắc Đẩu nói.

Bắc ca, anh thế này có chút quá qua loa lấy lệ.

Khéo miệng Cung Húc hơi co rúm lại, lại còn hẹn gặp lại vào mùa đông cơ đấy!Còn không đợi Cung Húc tiếp tục nói nhảm, liền bị Lạc Thần kéo sang một bên.

Đúng rồi, điều tra Diêu Giai Văn bên kia thế nào rồi? Diệp Οản Οản đẩy Diệp Mộ Phàm sang một bên, tự mình ngồi xuống.

Cái con điếm đó, cái đồ bạch nhãn lang! Diệp Mộ Phàm đặt chiếc móng heo đang gặm dở xuống, lạnh giọng cười nhạt: Đều đã điều tra rõ ràng, nuốt riêng khoản tiền lớn của công ty, phạm tội kinh tế, đã bị bắt lại.

Anh thấy không bị giam mấy chục năm cũng đừng mong được thả ra!Tiện nghi cho cô ta rồi.

Hàn Thiên Vũ cười nói.

Cũng coi như là trừng phạt đúng người đúng tội đi! Giang Yên Nhiên nói.

Ban đầu, Diêu Giai Văn đem hết thảy tội danh đẩy tới trên người Diệp Οản Οản, chính mình nuốt riêng số tiền lớn của công ty, còn nặn ra một hình tượng nhân vật vĩ đại, không sợ gian khổ, dẫn dắt Chư Thần Thời Đại thoát khỏi cảnh khó khăn.

Nghĩ tới đã khiến người ta muốn nôn mửa rồi.

Cũng còn may sau đó Diệp Οản Οản trở về, khiến cho hình tượng của Diêu Giai Văn hoàn toàn sụp đổ, hơn nữa còn bị báo ứng thích đáng.

Diêu Giai Văn bị bắt, theo Diệp Οản Οản, chính là chuyện đương nhiên, cũng không cần để ý.

Hoàng Thiên Giải Trí bên đó như thế nào rồi? Diệp Οản Οản nhìn về phía Diệp Mộ Phàm.

Anh đã thống nhất Hoàng Thiên Giải Trí và Chư Thần Thời Đại.

Nghệ sĩ Hoàng Thiên Giải Trí tương đối nhiều.

Bất quá, hiện tại quan trọng nhất vẫn chính là mấy người nhóm Hàn Thiên Vũ.

Đợi sau khi bọn họ trở thành siêu sao quốc tế, rồi hẵng suy nghĩ cho những nghệ sĩ khác đi! Diệp Mộ Phàm nói.

Ha ha, đúng vậy, chỗ béo bở không cho người ngoài là đúng rồi.

Diệp ca ca của tôi chính là lão bản của Công ty Tinh Thần đấy! Trước đó, tôi nằm mơ đều không nghĩ tới có thể ký hợp đồng cùng Tinh Thần Giải Trí.

Sẽ được gặp rất nhiều thần tượng đó nha, yêu Diệp ca ca quá đi mất! Cung Húc cười nói.

Đúng vậy.

Một bên, Hàn Thiên Vũ khẽ vuốt cằm.

Loại công ty giải trí quốc tế như Tinh Thần, không phải ai muốn ký hợp đồng là ký được đâu! Bọn họ nắm giữ quá nhiều tài nguyên phong phú, chỉ cần Tinh Thần Giải Trí nguyện ý, hoàn toàn có thể dễ dàng đào tạo thành nghệ sĩ hàng đầu, thành siêu sao cấp quốc tế.

Chỉ cần chính bọn họ không tự triệt con đường của mình, cũng sẽ không thành vấn đề.

Diệp ca.

Cảm ơn cô.

Một bên, Lạc Thần nhìn chằm chằm Diệp Οản Οản, tựa như muốn nói gì, nhưng cuối cùng chỉ có thể nói ra một câu cảm ơn.

Thiên ngôn vạn ngữ đều không cách nào biểu đạt được tấm lòng cảm kích của cậu ta đối với Diệp Οản Οản.

Nếu như không có Diệp Οản Οản.

hiện tại cậu ta thì tính là cái gì…Làm sao, muốn chơi lớn sao? Trong mắt Diệp Οản Οản hàm chứa nụ cười, hướng về Lạc Thần hỏi.

Không phải.

Lạc Thần lắc đầu một cái.

Oản Oản, không có cậu, sẽ không có mọi người như hiện tại.

Giang Yên Nhiên nhìn về phía Diệp Οản Οản nói.

Đời này của nàng, gặp được quý nhân lớn nhất, chính là Diệp Οản Οản.

Từ lúc còn ở trường, Diệp Οản Οản đã giúp nàng rất nhiều, thật sự là rất rất nhiều…Oản Oản tỷ.

Tôi cũng rất cảm kích cô! Nếu như không có cô, tôi cũng không có khả năng ở cùng một chỗ với Yên Nhiên.

Sở Phong cũng góp lời.

Cái gì?Nghe tiếng, Bắc Đẩu nhất thời sững sờ, mặt đầy ủy khuất nhìn về phía Diệp Οản Οản: Oản Oản tỷ.

Sao tỷ lại đem nữ thần của đệ giới thiệu cho tiểu tử này? Không biết đâu, tỷ bắt đền đi! Đền cho đệ một nữ thần khác, đền cho đệ một người bạn gái.

Diệp Οản Οản lườm Bắc Đẩu một cái: Đi qua đây, để tôi đích thân ‘đền’ cho cậu một trận.

Bắc Đẩu: .

Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

vn Rất nhanh, Diệp Οản Οản hướng về Diệp Mộ Phàm nói: Cha mẹ gọi điện thoại cho em, bảo chúng ta mấy ngày này rảnh thì về nhà ăn cơm.

Anh thừa dịp này có nhiều thời gian, cố gắng tiếp xúc nhiều một chút với đám người Chu tổng của Tinh Thần Giải Trí.

Em đã chào hỏi rồi, Tinh Thần Giải Trí sẽ hợp tác chặt chẽ với Chư Thần Thời Đại.

Con bà nó, có thật không.

Vậy thì quá đã! Diệp Mộ Phàm mặt đầy kích động.

 Trước đó, Tinh Thần Giải Trí chỉ hơi hơi cho Chư Thần Thời Đại một chút tài nguyên, đã lập tức giúp cho Chư Thần Thời Đại và Hoàng Thiên Giải Trí phát triển lên một tầm cao mới.

Nếu như lại còn là hợp tác chặt chẽ, quả thật đúng là không dám nghĩ tới!Bất quá, nghĩ cũng đúng! Diệp Οản Οản là lão bản của Công ty Tinh Thần, vậy Diệp Mộ Phàm hắn, tại Tinh Thần Giải Trí, dù ít dù nhiều cũng có thể coi như là một nửa lãnh đạo rồi đi…Vốn chính là người một nhà, những thứ nước phù sa này, đương nhiên là phải để lại cho ruộng nhà rồi.

Em gái ngoan.

Bỗng nhiên, Diệp Mộ Phàm hướng về Diệp Οản Οản khẽ mỉm cười, mặt đầy vẻ lấy lòng.

Dưới con mắt của mọi người, biểu hiện của Diệp Mộ Phàm, giả vô cùng giả, y như một con cún đang quẫy đuôi.

Có rắm thì mau phóng! Diệp Οản Οản lườm Diệp Mộ Phàm một cái.

Cái gã Diệp Mộ Phàm này, khẳng định là không có chuyện gì tốt.

Ha ha ha.

Diệp Mộ Phàm cười nói: Em gái ngoan, em thế này cũng quá thô lỗ.

Đừng như vậy!Không nói thì đi đây! Diệp Οản Οản nói.

Đừng.

Đừng mà, anh bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện.

Anh cảm thấy, cần phải nói với em một chút.

Diệp Mộ Phàm nói: Em cảm thấy, năng lực của anh thế nào?Nghe vậy, Diệp Οản Οản sững sờ, không hiểu tại sao Diệp Mộ Phàm lại đột nhiên hỏi cái này.

Tạm được.

Diệp Οản Οản trả lời đúng sự thật.

Em gái, em còn nhớ không, lần trước tại Chu Niên Khánh Điển của Tinh Thần Giải Trí.

Em đã bãi nhiệm một người phụ trách chi nhánh của Tinh Thần Giải Trí.

Diệp Mộ Phàm cười nói.

Còn nhớ.

Diệp Οản Οản được Diệp Mộ Phàm nhắc nhở, mới nhớ lại, người bị bãi nhiệm chính là ông nội của Thiệu Hành, người phụ trách một trong ba chi nhánh lớn của Tinh Thần Giải Trí.

Em gái ngoan, em xem.

Anh cảm thấy, với năng lực của anh, hoàn toàn có thể đi đảm nhiệm vị trí người phụ trách vốn bị em bãi miễn.

Hiện tại Hoàng Thiên Giải Trí và Chư Thần Thời Đại đã thống nhất, đang bước vào thời kỳ phát triển nhanh chóng.

Thêm vào đó.

Chúng ta lại sắp cùng hợp tác chặt chẽ với Tinh Thần Giải Trí.

Vậy không bằng đem vị trí người phụ trách còn trống đó giao lại cho anh.

Như vậy các bên đều có lợi! Diệp Mộ Phàm vội vàng nói.

Hắn đã ao ước vị trí này từ rất lâu, nhưng lại cũng không dám mở miệng…Nghe tiếng, Diệp Οản Οản như có điều suy nghĩ.

Thật ra thì, bằng vào năng lực hiện tại của Diệp Mộ Phàm mà nói, đích xác là có thể đảm nhiệm, cũng không có vấn đề gì.

Nhưng.

Bất kể như thế nào, Công ty Tinh Thần dù sao vẫn là sản nghiệp thuộc về Nhị trưởng lão.

Lúc này, Diệp Οản Οản đi vào phòng vệ sinh một chuyến, gọi điện thoại cho Nhị trưởng lão.

Minh chủ.

Mặc dù Công ty Tinh Thần là sản nghiệp của tôi, nhưng nói trắng ra, là sản nghiệp thuộc về Không Sợ Minh.

Tài chính khởi nghiệp ban đầu cũng là Minh chủ phê chuẩn cho tôi.

Minh chủ muốn như thế nào cũng được, tôi hoàn toàn không có ý kiến! Đầu kia điện thoại, Nhị trưởng lão cười nói.

Sau khi cúp điện thoại, Diệp Οản Οản đi ra khỏi phòng vệ sinh, nhìn về phía Diệp Mộ Phàm: Thử việc 3 tháng!Con bà nó, em gái ngoan! Ca ca đãi em một bữa tiệc lớn, A ha ha ha! Diệp Mộ Phàm hơi có chút đắc ý, vênh váo.

Sau khi giao phó mấy câu, Diệp Οản Οản liền dẫn đám người Bắc Đẩu và Thất Tinh, rời khỏi Chư Thần Thời Đại.

Kim Đô Bích Hải.

Khoảng thời gian này, rất nhiều vấn đề hỗn loạn của Diệp gia rốt cuộc dần dần lắng xuống.

Lương Uyển Quân làm một bàn đầy thức ăn, Diệp Mộ Phàm cũng tự mình xuống bếp, trổ tài làm vài món.

Cả nhà có một buổi quây quần đầy hiếm hoi cùng nhau.

Mẹ, để con giúp mẹ!Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

vn Diệp Οản Οản mới vừa vào phòng bếp, liền bị Lương Uyển Quân đuổi ra ngoài, Thôi, không cần đâu, phòng bếp dầu mỡ, dơ dáy, con ra ghế sa lon mà chờ.

Trên bàn trà có trái cây, con ra ăn đi, những thứ này để cho anh con làm là được rồi!Mang khăn choàng làm bếp, Diệp Mộ Phàm gật đầu liên tục, Con gái con lứa, làm sao có thể làm những việc nặng này được, để đó anh làm cho!Diệp Οản Οản đầy bất đắc dĩ, chỉ có thể chấp nhận số phận bị đuổi ra ghế sa lon ngồi.

Diệp Thiệu Đình cả đêm như có gì muốn nói rồi lại thôi, lúc này ho nhẹ một tiếng, ngồi vào bên cạnh con gái, mở miệng hỏi dò, Oản Oản, Tiểu Cửu, cậu ta.

khục, ý cha nói, là Tư tổng sao rồi? Sao gần đây không thấy cậu ta đâu?Bạn trai của con gái nhà mình, lại là Tổng Giám đốc Tập đoàn Tư Thị! Cho tới bây giờ, Diệp Thiệu Đình vẫn cảm thấy giống như là mình đang nằm mơ.

Diệp Οản Οản cắn trái táo, mở miệng đáp, Gần đây anh ấy rất bận rộn, không ở trong nước, mai mốt có gì để con dẫn ảnh về nhaaa.

!Diệp Thiệu Đình rầu rĩ thở dài, Cái đứa nhỏ này, chuyện lớn như vậy mà lại có thể lừa gạt chúng ta.

Diệp Οản Οản ho nhẹ một tiếng đáp, Cha, con cũng không lừa gạt mọi người mà, chẳng phải đúng là anh ấy làm việc ở Tập đoàn Tư thị sao?Diệp Thiệu Đình bất đắc dĩ nhìn con gái một cái, Con đó, cũng không biết là con giống ai nữa, lá gan càng ngày càng lớn!Đó là đương nhiên! Cha nghĩ mà xem, hổ phụ không sinh khuyển nữ! Diệp Οản Οản vội vàng vuốt mông ngựa.

Hic, xem con kìa! Cái anh chàng Tư tổng đó, quyền cao chức trọng! Cậu ta có nghiêm túc trong chuyện tình cảm với con hay không? Lương Uyển Quân lo lắng hỏi.

Nghe tiếng, Diệp Thiệu Đình trợn mắt nhìn Lương Uyển Quân một cái: Em xem em nói cái gì vậy! Con gái anh có thân phận gì, chưa nói tới Chư Thần Thời Đại và Hoàng Thiên Giải Trí, thì con bé còn là Boss của Công ty Tinh Thần! Chẳng lẽ còn không xứng với cái gã Tư Dạ Hàn đó sao? Đùa!Dạ dạ dạ, anh nói có lý! Lương Uyển Quân khẽ mỉm cười.

Diệp Οản Οản nhìn một nhà bốn người vui vẻ hòa thuận, thần sắc hơi khựng lại một chút.

Cho dù là đã biết chân tướng thân thế của mình, nhưng nàng chưa bao giờ cảm thấy có chút xa cách về tình cảm đối với cha mẹ ở Diệp gia cũng như Diệp Mộ Phàm cả.

Bọn họ đã lấp đầy một khoảng trống vô hình về tình cảm gia đình, đem lại cho nàng một cảm giác thật ấm áp.

Trước đó, nàng đã âm thầm để cho người đi điều tra về Diệp Οản Οản, biết được Diệp Οản Οản chân chính đã bỏ mình trong đợt khủng bố năm đó.

Thật ra thì nàng cũng có chút do dự, không biết có nên nói cho bọn họ biết chân tướng hay không.

Nhưng một phần, trước mắt nàng cũng không xác định rõ ngọn nguồn sự tình, không biết giải thích như thế nào, mặt khác, nàng thật sự lo lắng cho bọn họ, sợ là bọn họ sẽ không tiếp nhận nổi.

Mặc kệ là nguyên nhân gì, dù sao nàng cũng đã thay thế thân phận của Diệp Οản Οản.

Xuất phát từ sự áy náy, và cả trách nhiệm, còn có sự ấm áp mà bọn họ mang lại cho nàng.

Cho dù cũng không phải là Diệp Οản Οản chân chính, nhưng nàng cũng sẽ nhất định bảo vệ Diệp gia cẩn thận, đảm bảo cho bọn họ sống hạnh phúc sung túc suốt một đời.

Lúc này, Diệp Mộ Phàm vểnh tai lên, vội vã tới sát bên cạnh hóng, trong tay còn cầm cái vá bới cơm, Cái gì? Bận rộn công việc? Cho dù có bận rộn công tác đi nữa, nhưng có quan trọng bằng bạn gái hay không? Oản Oản à, anh nói cho em biết, em ngàn vạn lần chớ tin mấy cái lý do lý trấu kiểu bận rộn công việc như vậy! Nhất định phải để ý thật kỹ hắn ta, tránh cho hắn phạm sai lầm ở bên ngoài! Chẳng thà tin rằng trên đời này có quỷ, cũng đừng tin những lời ngọt ngào trong miệng lũ đàn ông!Diệp Οản Οản nghe vậy xạm mặt lại.

Thôi cho em xin, anh cũng là đàn ông đấy, lại đi nói về cánh đàn ông như vậy sao?Cho nên, còn không phải là ngày mai em sẽ đi tìm anh ấy hay sao?! Diệp Οản Οản lười phỉ nhổ hắn, thuận miệng nói hùa theo.

Bây giờ, nàng phải rời khỏi Hoa quốc, trở về Độc Lập Châu, đương nhiên cần có một cái cớ.

Cho nên nàng dứt khoát nói với người nhà rằng mình muốn đi tới chỗ của bạn trai.

Sự thật chứng minh, cái cớ này quả thật là rất hợp lý.

Ừm ừm, vậy thì được rồi, nhất định phải trông chừng bạn trai thật cẩn thận! Công ty bên này có anh ở đây, anh cũng sẽ chăm sóc thật tốt cho cha mẹ, em cứ yên tâm! Diệp Mộ Phàm luôn miệng tuôn một tràng anhthề!anhhứa!anhđảmbảo!!Lương Uyển Quân ánh mắt hiền hòa nhìn con gái, Mặc kệ anh chàng Tiểu Cửu kia có thân phận gì, mẹ cũng thấy cậu ta rất tốt, đối xử với con cũng rất tốt, hai người rất dễ sống hòa hợp cùng nhau.

Huống chi Oản Oản, cũng tới lúc con tính tới chuyện chung thân đại sự của mình rồi! Cũng nên yêu đương các kiểu, đi ra ngoài chơi, thả lỏng một chút.

Chuyện trong nhà và chuyện của công ty không cần quan tâm!Diệp Thiệu Đình cũng vuốt cằm nói, Không sai, những chuyện khác giao cho cha và anh con là được rồi, con cứ yên tâm mà đi chơi.

Đối với con gái, Diệp Thiệu Đình vẫn luôn có cảm giác mình mắc nợ con bé, cho nên vẫn luôn tìm cách đền bù cho con.

Trên mặt Diệp Οản Οản tràn ngập cảm giác ấm áp, Cảm ơn cha mẹ!Yên tâm.

Nàng nhất định sẽ bắt được người nào đó quay trở về!

Xem tiếp...

con-mat-ao-thi

  • Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương

  • truyện tranh Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương

  • truyện Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương

  • Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương truyện chữ

  • đọc truyện Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương

  • yêu thần ký chap

  • truyenfull.vn

  • truyenfull.vip

  • truyenfull.vip

  • truyen.tangthuvien.vn/

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License