Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
Chapter
0187
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vnThấy Diệp Οản Οản bình tĩnh như vậy, Tư Bá Ý khẽ nhíu mày.
Người trước mắt, dù sao cũng là Không Sợ Minh Chủ hung danh vang xa.
Ngươi cho rằng là, chúng ta cứ như vậy đi tay không tới.
Không có chút chuẩn bị nào? Diệp Οản Οản cười nói.
Lúc này, đám người Thập Nhất và Đại trưởng lão, đồng loạt nhìn về phía Diệp Οản Οản.
Ngươi có ý gì? Tư Bá Ý lạnh lùng hỏi.
Tại trang viên của ngươi, ta đã sớm đặt mìn hẹn giờ.
Chỉ cần chúng ta vừa chết, lập tức sẽ có người ấn nút điều khiển từ xa.
Tòa trang viên này, cơ hồ sẽ trong nháy mắt nổ tung thành bình địa.
Đến lúc đó, cũng đừng mong có ai còn sống rời đi.
Diệp Οản Οản cười nói.
Ha ha ha.
Bạch Minh chủ, ngươi đang hù ta sao? Tư Bá Ý cười lạnh.
Phải không?Lúc này, Diệp Οản Οản hướng về phía trên tường rào trang viên nhìn một cái.
Giờ phút này, chỉ thấy mấy vị thành viên Không Sợ Minh, đứng ở trên đầu tường, trong tay của mỗi một vị thành viên, đều đang cầm một thiết bị điều khiển từ xa màu đỏ.
Ngay từ trước khi tới trang viên này, Diệp Οản Οản đã sớm có chuẩn bị sẵn.
Độc Lập Châu không cần phải lo lắng về vấn đề súng ống, nhưng đây cũng không phải là Độc Lập Châu.
Đương nhiên, cái gọi là mìnhẹngiờ, chỉ là hù dọa Tư Bá Ý, thiết bị điều khiển từ xa cũng là giả! Nhưng Diệp Οản Οản có thể khẳng định, Tư Bá Ý không dám động thủ.
Hắn tuyệt đối không có dũng khí để đi đánh cược!Mà trừ cái đó ra, Diệp Οản Οản đã phát hiện từ lâu, có các tay súng bắn tỉa ở một vị trí cực xa…Trước khi bọn họ đi tới trang viên này, Bắc Đẩu đã phát hiện ra mấy tay súng bắn tỉa, vẫn đang luôn âm thầm bảo vệ bọn họ.
Thậm chí không cần suy nghĩ nhiều, nhất định là thủ hạ của Tư Dạ Hàn.
Chỉ cần Tư Bá Ý có bất kỳ ý tưởng gây rối nào, viên đạn của các tay súng bắn tỉa, nhất định sẽ nhanh hơn so với bọn chúng.
Ha ha ha.
Thật không hổ là Minh chủ Bạch Phong.
Khó chơi, quả là rất khó chơi.
Tư Bá Ý nhìn chằm chằm Diệp Οản Οản, đáy mắt lộ ra hung quang.
Nhưng Tư Bá Ý còn chưa kịp tiếp tục mở miệng nói gì, đã nghe hàng loạt tiếng còi xe cảnh sát vang lên.
Theo tiếng còi xe cảnh sát vang lên, các tay súng bắn tỉa ở nơi xa xa kia, lập tức biến mất không còn tăm hơi.
Ngồi xuống!Lúc này, Diệp Οản Οản hướng về đám người Bắc Đẩu và Đại trưởng lão ra lệnh.
Mặc dù không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng mọi người cơ hồ đều theo bản năng, ngồi bệch xuống mặt đất.
Nhiều nhất chỉ trong vòng mấy hơi thở, cửa chính trang viên bị hất tung ra, tiếp đó là mấy chục vị cảnh sát vũ trang đầy đủ tràn vào.
Buông vũ khí xuống!Sau khi nhìn thấy Vô Thiên Hội tay cầm súng, cảnh sát lớn tiếng quát.
Cái gì.
?Nhìn thấy đám cảnh sát Hoa quốc vũ trang đầy đủ, Tư Bá Ý khó mà tin nổi!Bây giờ, bọn họ đã bị bao vây tầng tầng.
Nếu như dám phản kháng, hậu quả khó mà lường được.
Cơ hồ không cần suy nghĩ thêm, Tư Bá Ý liền để cho mười mấy gã thành viên của Vô Thiên Hội vứt bỏ súng ống.
Hai tay ôm đầu, ngồi xuống, nhanh!Mấy vị cảnh sát nghiêm nghị quát lên.
Lúc này, hơn chục người, được Tư Bá Ý cầm đầu, rối rít ngồi xổm trên mặt đất, hai tay ôm đầu.
Lão bản, ngài không sao chứ? Ngài làm tôi sợ muốn chết!Bỗng nhiên, từ phía sau, Chu tổng của Tinh Thần Giải Trí chạy tới.
Đồng chí cảnh sát, cô ấy chính là lão bản của chúng tôi.
Lão bản chúng tôi cùng bạn của cô ấy bị bọn họ bắt cóc.
Chu tổng vội vàng tố cáo.
Diệp Οản Οản là Boss của Tinh Thần Giải Trí, phía cảnh sát dĩ nhiên cũng biết đến.
Đồng chí cảnh sát.
Vị này là lão Đại Tư gia Tư Bá Ý.
Chúng tôi tới đây làm khách, hắn đầy bá đạo, muốn cưỡng ép chúng tôi phải xúc tiến hợp tác kinh tế.
Tôi không đồng ý, bọn họ liền dùng súng uy hiếp tôi.
Diệp Οản Οản cũng mau chóng tiếp lời.
Bắc Đẩu: .
Thất Tinh: .
Đại trưởng lão: .
Tam trưởng lão: .
Thập Nhất: .
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vnNhìn thấy Tư Bá Ý đang hướng về mình trông lại, trong mắt hiện lên đầy sự thù hận, khóe miệng Diệp Οản Οản khẽ nhếch lên, nở một nụ cười đầy lạnh giá.
Trước khi đến chỗ Tư Bá Ý, Diệp Οản Οản đã sắp xếp chuẩn bị đầy đủ các phương án.
Hết thảy những thứ này, tất cả đều ở trong lòng bàn tay của nàng.
Ngươi cũng có phần quá vô sỉ.
Lại có thể báo cảnh sát.
Giờ phút này, Tư Bá Ý nhìn chằm chằm Diệp Οản Οản, cắn răng nghiến lợi.
Tư Bá Ý vạn vạn không ngờ tới, Diệp Οản Οản thân là Minh chủ Không Sợ Minh của Độc Lập Châu, lại sẽ làm ra chuyện vô liêm sỉ đến bực này! Quả thật là mất hết mặt mũi của Độc Lập Châu!Thân là người Độc Lập Châu, bên ngoài phát sinh bất kỳ tranh chấp hay mâu thuẫn nào, đều sẽ dùng vũ lực để giải quyết, ai lại đi báo cảnh sát? Chuyện này đối với cả hai bên đều là nỗi sỉ nhục! Cho dù có chết, cũng sẽ không có khả năng đi làm ra chuyện mất mặt đáng xấu hổ đến mức này…Thậm chí, ở trong đầu của Tư Bá Ý, căn bản cũng không hề có khái niệm báo cảnh sát; lại càng không thể nào ngờ tới, Diệp Οản Οản lại có thể làm ra loại chuyện này.
Tư Bá Ý.
Không ngờ ông lại là thứ người như vậy, lại có thể tự mình nắm giữ nhiều súng đạn như vậy.
Tôi đã nhìn lầm ông rồi!! Diệp Οản Οản nhìn chằm chằm Tư Bá Ý, thở dài một tiếng, bắt đầu diễn.
Sĩ quan cảnh sát, tôi có lời muốn nói.
Nữ nhân này, chôn xuống rất nhiều mìn hẹn giờ ở trong trang viên của tôi.
! Bỗng nhiên, Tư Bá Ý nhìn về phía viên cảnh sát bên cạnh, mở miệng quát lên.
Nếu Diệp Οản Οản đã báo cảnh sát, có chết thì mọi người phải cùng nhau chết chùm! Xúc phạm luật pháp Hoa quốc, cũng không phải chỉ có một mình hắn.
Nghe lời tố cáo này, không ít cảnh sát đều sững sờ.
Trong trang viên này, lại còn có mìn hẹn giờ?Đừng nghe hắn ta nói bậy nói bạ.
Nếu như không tin, các anh có thể kiểm chứng! Diệp Οản Οản mở miệng nói.
Thấy dáng vẻ không chút kiêng kỵ nào này của Diệp Οản Οản, chân mày Tư Bá Ý nhíu chặt lại.
Chẳng lẽ.
trong trang viên của hắn căn bản cũng không có cái gì gọi là mìn hẹn giờ? Trước đó.
chẳng lẽ là Diệp Οản Οản cố ý hù dọa hắn?Bởi vì chuyện Tư Bá Ý nói quá mức nghiêm trọng, các cảnh sát ở đây không dám lơ là, lập tức mời tổ chuyên phá bom mìn tới rà soát.
Nhưng mà, sau khi tòa trang viên này bị rà soát hết một vòng, cũng không hề có dấu hiệu của cái gọi là mìnhẹngiờ trong miệng Tư Bá Ý có tồn tại.
Ngươi.
Tư Bá Ý nhìn chằm chằm Diệp Οản Οản, hận không thể lột da rút xương nàng.
Chính mình lại có thể bị Diệp Οản Οản đùa bỡn!Loại người vô sỉ này, đến tột cùng là làm thế nào có thể đặt chân sinh tồn ở Độc Lập Châu?Sao rồi? Tôi là một người tuân thủ pháp luật, chúng ta không giống nhau.
Diệp Οản Οản nhìn Tư Bá Ý, nói mà mặt không đổi sắc.
Tuân pháp thủ luật.
Tư Bá Ý cắn răng nghiến lợi: Ngươi quả thực là một đứa hạ tiện hèn hạ vô sỉ.
Ngươi căn bản không xứng ở Độc Lập Châu.
Quá vô sỉ!!Cho dù hôm nay Tư Bá Ý hắn không địch lại Không Sợ Minh, cho dù phải chết trận, cũng không có khả năng đi gọi lực lượng cảnh sát Hoa quốc trợ giúp.
Đây chính là vấn đề mang tính nguyên tắc!Không chỉ là hắn, bất kỳ một thế lực nào ở Độc Lập Châu, nếu như đến quốc gia khác, cũng không có khả năng làm ra loại chuyện này.
Chuyện này nếu như bị truyền về Độc Lập Châu, mặt mũi biết để đâu bây giờ?Một giây kế tiếp, Tư Bá Ý nhìn về phía đám người Tam trưởng lão.
Nhìn ta làm gì?! Có quan hệ gì với ta?! Cũng không phải là ta báo cảnh sát!! Ngươi chớ nói lung tung!! Tam trưởng lão có chút chột dạ, liếc nhìn Tư Bá Ý một cái.
Tại Độc Lập Châu, bọn họ chưa từng có khái niệm báo cảnh sát.
Loại hành vi ở Hoa quốc này, dưới cái nhìn của bọn họ, thực sự giống như là hai đứa trẻ con đánh nhau, đánh không lại liền gọi người nhà ra…Thật sự là…Đại trưởng lão: Chuyện này.
Ngươi đúng là sử dụng súng phi pháp.
Cũng đích xác đã phạm tội rồi! Chúng ta cũng không hề ép ngươi phạm tội.
Tội lỗi của ngươi, ngươi tự đi mà gánh… Đừng có mà níu kéo những người không liên quan như ta!Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vnNói xong lời này, Đại trưởng lão mặt già đỏ gay.
Lần này.
Minh chủ thật đúng là.
hơi có chút vô sỉ mà! Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Không Sợ Minh bọn họ vốn không phải là một tổ chức cực kỳ vô sỉ hay sao? Bọn họ chưa bao giờ tuân thủ bất kỳ quy củ gì, Minh chủ làm ra loại chuyện vô sỉ này, thực ra cũng không có gì kỳ quái cả.
Bắc Đẩu: Nhìn cái gì vậy.
Cái tên xấu xa này, phi!Thất Tinh: .
Thập Nhất: Tôi vô tội.
Tôi đi theo sư phụ tới đây nói chuyện làm ăn, ai ngờ đâu đại ca tôi lại là một tên tội phạm.
Không lâu lắm, đám người Diệp Οản Οản và Tư Bá Ý đều bị đưa đi, bắt giải trình cặn kẽ tình huống hôm nay.
Chạng vạng, đám người Diệp Οản Οản được thả ra.
Trải qua điều tra, nhóm người Diệp Οản Οản được chứng minh trong sạch, mà thế lực phi pháp do Tư Bá Ý xây dựng tại Hoa quốc, hơn nữa còn tàng trữ phi pháp một lượng lớn vũ khí quân dụng, đã vi phạm luật hình sự của Hoa quốc.
Tư Bá Ý dù có muốn cùng Diệp Οản Οản lấy mạng đổi mạng, cũng không có biện pháp nào.
Dù sao, Diệp Οản Οản đúng là không hề vi phạm pháp luật Hoa quốc, cũng không hề tàng trữ vũ khí phi pháp, cùng lắm cũng chỉ có chuyện Bắc Đẩu hơi lỡ tay đánh Tần Nhược Hi bầm dập mà thôi.
Mà trong tình huống này, chỉ được tính là tự vệ chính đáng, còn không nghiêm trọng bằng cả…đánh lộn ngoài đường nữa là…Tần Nhược Hi vốn muốn cố hết sức phủi sạch quan hệ giữa mình và Tư Bá Ý, nhưng cảnh sát Hoa quốc lại điều tra một cách thần tốc, moi ra được chứng cứ trực tiếp cho thấy, Tần Nhược Hi là tình nhân của Tư Bá Ý, hơn nữa còn nhiều lần làm chuyện phạm pháp giúp cho Tư Bá Ý.
Tư Bá Ý tuyệt đối không thể ngờ được, cuối cùng, mình lại có thể ngã vào trong vòng tay đầy yêu thương của cảnh sát Hoa quốc.
Đáng hận nhất, kẻ tố cáo lại là…người của Độc Lập Châu, Diệp!! Oản!! Oản!!Tại Độc Lập Châu, Tư Bá Ý đã từng gặp qua đủ loại người, vô sỉ hay độc ác, toàn bộ hắn đều từng tiếp xúc qua.
Nhưng từ trước tới nay, chưa từng gặp qua nữ nhân nào có thể vô sỉ giống như Diệp Οản Οản vậy.
Đời này cũng chưa từng gặp!.
Sau khi dẫn theo đám người Thất Tinh và Bắc Đẩu đi ra khỏi Cục Cảnh Sát, Diệp Οản Οản đảo mắt nhìn qua mọi người một vòng, khẽ mỉm cười nói: Từ trong chuyện này, các người học được cái gì?Đệ học được…học được… Bắc Đẩu nhìn chằm chằm Diệp Οản Οản, lập tức giơ ngón tay cái lên: Phải học theo Phong tỷ, hèn hạ vô sỉ!!Diệp Οản Οản: .
Ngươi con mịa nó, lâu rồi chưa bị ăn đòn sao?Phải biết ma lanh! Thập Nhất nói.
Tôi cảm thấy điều Minh chủ muốn nói chắc là.
Có thể sử dụng ngoại lực giải quyết, thì tận lực đừng tự mình động thủ, dù có vô sỉ một chút cũng không thành vấn đề.
Tam trưởng lão sau một thoáng trầm tư liền đưa ra kết luận.
Ặc.
Ý của tôi là, không nên xúc phạm pháp luật của bất kỳ quốc gia nào.
Tư Bá Ý chính là tấm gương.
Diệp Οản Οản có chút lúng túng chỉnh lại.
Vậy chúng ta đi bắt cóc.
Chẳng lẽ không tính là xúc phạm pháp luật Hoa quốc sao? Bắc Đẩu nhìn chằm chằm Diệp Οản Οản, mặt đầy mộng bức.
Bắt cóc? Nghe tiếng, Diệp Οản Οản lườm Bắc Đẩu một cái: Vậy cũng là do các người trói.
Cũng không phải là tôi trói.
Cao, thật sự là cao tay! Bắc Đẩu đầy bội phục.
Lại nói, cái kia sao có thể tính là bắt cóc? Lương Mỹ Huyên và Hoàng Minh Khôn mới thật sự là tội phạm! Chúng ta chỉ dùng một chút phương thức không chính thống để buộc bọn họ nhận tội mà thôi.
Còn nữa, tôi đánh bọn họ sao, tôi mắng bọn họ lúc nào? Không có, đúng không!? Diệp Οản Οản nói như đúng rồi.
Vậy.
Cái gã Liêu Gia Kỳ thì sao? Bắc Đẩu tiếp tục hỏi.
Tiểu tử họ Liêu kia, thả hắn đi hắn đều không đi, quấn quít dính chặt lấy Minh chủ, vậy sao có thể tính là bắt cóc? Hắn ta là cam tâm tình nguyện phối hợp với chúng ta.
Đại trưởng lão khẽ mỉm cười nói.
Đại trưởng lão nói đúng! Diệp Οản Οản gật đầu.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Nghe tiếng, Tam trưởng lão liếc nhìn Đại trưởng lão một cái.
Xem ra, sự vô liêm sỉ của Minh chủ, đều đã được lão già này nghiêm túc tiếp thu và học hỏi.
Giờ phút này, Thập Nhất nhìn về phía Diệp Οản Οản: Sư phụ, cuộc sống của các người quả thực là muôn màu muôn vẻ, hãy để cho tôi sau này cũng đi theo mọi người đi! Thập Nhất có thể tưởng tượng ra, Độc Lập Châu trong miệng Tư Bá Ý, nơi bọn họ ở, nhất định là một chốn thế ngoại đào nguyên.
A Cửu đã đem Tư gia phó thác lại cho cậu, cậu vẫn là nên ở lại Tư gia đi! Diệp Οản Οản trầm tư chốc lát, mới mở miệng nói với Thập Nhất.
Tư gia không thể rắn mất đầu! Thập Nhất thân là lão Thất Tư gia, trở thành gia chủ Tư gia, quản lý Tư gia là thích hợp nhất! Đây cũng chính là ý tứ của Tư Dạ Hàn.
Nghe Diệp Οản Οản nói vậy, vẻ mặt của Thập Nhất bất đắc dĩ, cuối cùng chỉ có thể thở dài một tiếng, gật đầu đáp ứng.
Hic, bất quá.
Tôi cũng muốn đi đến Cổ tộc Tư thị của Độc Lập Châu nhìn một chút.
Lão Cửu không phải là cũng ở nơi đó sao? Theo lý thuyết, tôi cũng là người của Tư gia, tương đương với hậu bối của Cổ tộc Tư thị.
Có lẽ sau khi tôi tới, bọn họ thấy được thiên phú của tôi không tầm thường, sẽ giữ tôi ở lại đó luôn, hơn nữa còn bồi dưỡng trọng điểm đối với tôi.
Thập Nhất nói.
Diệp Οản Οản: .
Nghiêm túc sao?Cậu nhanh đi sang một bên chơi bùn đi thôi! Bắc Đẩu lườm Thập Nhất một cái: Nếu mà đúng thật như cậu nói, Cổ tộc Tư thị đã sớm bị diệt vong, còn có thể truyền thừa lại tới ngày hôm nay sao? Cổ tộc Tư thị người ta, cũng không có lấy một kẻ yếu, những người đi ra ngoài đều là cường giả đỉnh thiên lập địa, có thể một mình gánh vác một phương.
Võ thuật của tôi coi như không được.
Nhưng mà buôn bán cũng được lắm đấy, chẳng lẽ tại Độc Lập Châu cũng không cần kiếm tiền sao, chẳng lẽ Cổ tộc Tư thị cũng không cần ăn cơm? Tôi ở bên ngoài buôn bán nhiều năm, có kinh nghiệm vô cùng phong phú! Cái gì có thể kiếm ra tiền, cái gì không thể kiếm ra tiền, tôi liếc mắt nhìn là biết ngay.
Thập Nhất cười lạnh.
Có tiền thì thế nào.
Tôi đây có tiền không nổi sao? Có tiền thì có thể đi Độc Lập Châu à? Có tiền thì Cổ tộc Tư thị liền có thể để ý đến cậu sao? Cổ tộc Tư thị coi thường cậu cũng không sao, nhưng Không Sợ Minh chúng tôi, coi trọng nhất chính là những nhân tài giống như cậu vậy! Bắc Đẩu nhìn chằm chằm Thập Nhất, chuyển đề tài, ý cười đầy mặt.
Thất Tinh: .
Diệp Οản Οản: .
Phong tỷ, chúng ta dẫn Thập Nhất huynh đệ đi Độc Lập Châu đi! Thập Nhất chính là đồ đệ của Phong tỷ đó nha! Phong tỷ à, tỷ không thể vô tình như vậy, bỏ lại Thập Nhất huynh đệ, để hắn lưu lạc tại Hoa quốc, mặc kệ sống chết của hắn, đệ kiên quyết không đồng ý! Bắc Đẩu mặt đầy nghiêm túc.
Đúng vậy sư phụ, không bằng cô cứ dẫn tôi đi Độc Lập Châu đi, để cho tôi có cơ hội tìm hiểu thêm các mặt của xã hội.
Thập Nhất vội vàng phụ họa theo.
Cậu đi Độc Lập Châu, Tư gia biết làm sao bây giờ? Diệp Οản Οản gãi đúng chỗ ngứa.
Thập Nhất vẫn nên ở lại Hoa quốc, loại địa phương như Độc Lập Châu, cũng không thích hợp với hắn.
Hơn nữa, đối với Độc Lập Châu mà nói, Thập Nhất thuộc về người ngoài, muốn lấy được giấy thông hành, nhất định sẽ phải lãng phí một phen công phu.
Thậm chỉ với quan hệ hiện tại giữa Không Sợ Minh và Võ Đạo Liên Minh Công Hội mà nói, đoán chừng, bọn họ cũng sẽ không tiếp tục để cho Không Sợ Minh chiếm thêm chút tiện nghi nào.
Chỉ chốc lát sau, Diệp Οản Οản để cho Đại trưởng lão và Tam trưởng lão mang theo Thất Tinh và đám người Thập Nhất, đi xử lý chuyện những thành viên tinh anh Không Sợ Minh bị bắt tại trang viên của Tư Bá Ý, mà Diệp Οản Οản thì lại đi đến chỗ của Chư Thần Thời Đại.
Chuyện Hoa quốc, cơ bản cũng đã xử lý xong, trước khi chuẩn bị đi, còn cần phải nói một tiếng với đám người Cung Húc, Hàn Thiên Vũ.
Về phần cha mẹ bên kia, Diệp Οản Οản đã an bài xong từ lâu.
Bây giờ, Diệp Mộ Phàm đã trở lại Chư Thần Thời Đại, đồng thời, Chư Thần Thời Đại cũng trở thành đơn vị hợp tác trọng điểm của Tinh Thần Giải Trí, cơ hồ tuy hai mà một.
Về phần Diêu Giai Văn, tại thời điểm Diệp Mộ Phàm trở lại Chư Thần Thời Đại, cũng đã bị đá ra khỏi Chư Thần Thời Đại.
Ngoài ra, Mộ Phàm cũng tố cáo Diêu Giai Văn nuốt riêng tiền vốn của Chư Thần Thời Đại.
Bây giờ, quãng thời gian này Diêu Giai Văn vượt qua cũng không dễ dàng, tin rằng không lâu sau, ả ta sẽ phải nghênh đón kiếp sống tai ương chốn lao tù.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Chẳng qua là đáng tiếc, loại địa phương giống như Độc Lập Châu cũng không phải là thích hợp với tất cả mọi người.
Nếu không, đem Chư Thần Thời Đại chuyển tới Độc Lập Châu.
cũng không phải là một phương án tồi.
Chào cô gái…Sắc trời màu xám tro, thời điểm đi qua một khu vực vắng vẻ, một gã đàn ông vóc người gầy gò, không biết từ chỗ nào chui ra, ngăn Diệp Οản Οản lại.
Khoảng cách từ nơi này đến Chư Thần Thời Đại cũng không xa, cho nên, Diệp Οản Οản mới quyết định đi bộ.
Thấy gã đàn ông gầy gò kia cản đường mình, chân mày Diệp Οản Οản hơi nhướn lên.
Người đàn ông này, chính nàng cũng không nhận ra, thậm chí chưa từng thấy qua.
Có chuyện gì?Diệp Οản Οản mở miệng hỏi dò.
Không cần kinh hoảng, ta cũng không có ác ý! Gã ta nhìn Diệp Οản Οản, nhẹ giọng nói: Hôm nay ngăn ngươi lại, chẳng qua chỉ là muốn từ chỗ ngươi, thu hồi lại thứ không thuộc về ngươi.
Thứ không thuộc về mình?Nghe gã đàn ông gầy gò nói như vậy, Diệp Οản Οản hơi sững sờ.
Gặp cướp sao?Cái gì gọi là thứkhôngthuộcvềngươi? Gã đàn ông này căn bản là nàng không quen không biết, hẳn là chưa từng lấy thứ gì của hắn mới đúng!Ồ.
Ta ngược lại thật muốn nghe một chút, thứ gì không thuộc về ta, và thứ ngươi muốn lấy của ta là thứ gì? Diệp Οản Οản nhìn chằm chằm gã ta, cười lạnh một tiếng.
Chính là chiếc nhẫn kia trên tay ngươi.
Gã đàn ông gầy gò cũng không vòng vo, đi thẳng vào chủ đề chính, ánh mắt rơi vào trên chiếc nhẫn trước đây không lâu Tư Dạ Hàn giao cho Diệp Οản Οản.
Cái này.
Diệp Οản Οản nhìn về phía chiếc nhẫn cổ xưa này, như có điều suy nghĩ.
Lúc Tư Dạ Hàn đem chiếc nhẫn này đưa cho nàng, từng đích thân nói với nàng, chiếc nhẫn này vốn là thuộc về nàng, Tư Dạ Hàn chẳng qua chỉ thay mặt bảo quản mà thôi.
Ngay cả chiếc nhẫn như vậy rốt cuộc có tác dụng gì, hoặc là lai lịch gì, ngay cả Tư Dạ Hàn cũng không nắm rõ.
Diệp Οản Οản cũng không nghĩ tới, Tư Dạ Hàn mới vừa đem chiếc nhẫn này giao cho mình không bao lâu, trong nháy mắt nàng đã bị người ta theo dõi.
Ngươi là ai? Diệp Οản Οản nhìn về phía gã đàn ông gầy gò, mở miệng hỏi.
Một điểm này, ngươi không cần thiết phải biết! Chiếc nhẫn này, cũng không thuộc về ngươi, giao ra là được rồi! Gã đàn ông gầy gò mặt không cảm xúc, ra lệnh cho Diệp Οản Οản.
Thật là ngại quá.
Diệp Οản Οản cười lạnh một tiếng: Chiếc nhẫn này đeo ở trên tay của ta, không thuộc về ta, chẳng lẽ còn thuộc về ngươi hay sao?Nguyên bản, Diệp Οản Οản cũng không để chiếc nhẫn này ở trong lòng.
Nhưng từ tình huống hiện nay mà xem, chiếc nhẫn này, tuyệt đối không chỉ đơn giản là đồ trang sức.
Trong này, tất nhiên có bí mật nào đó! Nếu không, ai lại thèm đi cướp chiếc nhẫn này!!Vậy.
Ngươi không nguyện ý giao chiếc nhẫn ra? Trong lúc nói chuyện, gã đàn ông gầy gò chậm rãi đi về phía Diệp Οản Οản: Đã như vậy, để ta tự tới lấy vậy!Vừa nói, gã ta đã đi tới bên cạnh Diệp Οản Οản, đưa tay ra, hướng về phía chiếc nhẫn cổ xưa của nàng, định đoạt lấy.
Thấy vậy, thân hình Diệp Οản Οản khẽ nghiêng nghiêng một cái.
Nhưng mà, tay của gã tay lại di chuyển theo như hình với bóng, cứ như thể tùy tùy tiện tiện, vậy mà đã túm được vai trái của Diệp Οản Οản.
Vào giờ phút này, Diệp Οản Οản mới hiểu ra, người đàn ông trước mắt này, dù có đặt ở tại Độc Lập Châu, cũng thuộc vào loại siêu cường giả đứng hàng đầu.
Dưới trạng thái không uống rượu, chỉ sợ là một chiêu của người đàn ông này, nàng cũng không thể đỡ nổi.
Nhưng mà.
sau khi đi tới Hoa quốc, Diệp Οản Οản cũng không hề kè kè mang theo rượu bên người, vì chưa bao giờ nghĩ tới, mình sẽ gặp phải nguy cơ gì tại Hoa quốc.
Lúc này, con ngươi Diệp Οản Οản khẽ đảo một cái, nhìn về phía người đàn ông gầy gò: Ngươi muốn chiếc nhẫn này, cũng không phải là không thể.
Chỉ cần ngươi nói cho ta biết, ngươi là ai.
Còn nữa, tại sao phải lấy được chiếc nhẫn này, ta có thể hai tay dâng lên.
Không có liên quan gì tới ngươi! Gã ta lạnh lùng từ chối.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Gã đàn ông gầy gò trước mặt này, muốn moi ra được tin tức từ trong miệng của hắn, chỉ sợ cũng không dễ dàng.
Giờ phút này, Diệp Οản Οản nhìn khắp chung quanh.
Như tình hình trước mắt mà nói, hẳn là nên trước tiên nghĩ biện pháp thoát khỏi nơi này thì hơn.
Coi như hỏi ra lai lịch và hiệu quả của chiếc nhẫn, nếu như bị gã đàn ông này đoạt đi, vậy thì biết làm thế nào…? Ta không muốn làm tổn thương ngươi! Hiện tại, chỉ cần ngươi giao chiếc nhẫn ra, liền có thể rời đi, như thế nào? Gã ta nhìn về phía Diệp Οản Οản, lạnh lùng đưa ra lời đề nghị.
Nghe vậy, Diệp Οản Οản cười lạnh một tiếng: Đây là chiếc nhẫn của ta, ngươi muốn lấy, cũng phải nhìn một chút xem, ngươi có bản lãnh này hay không?Trong mắt người đàn ông hiện ra một vệt hàn ý lạnh như băng: Rượu mời không uống, chỉ thích uống rượu phạt!Nhiệm vụ của hắn là lấy được chiếc nhẫn từ trên tay nữ nhân này.
Tuy nói có nhận được mệnh lệnh là không thể giết cô ta, nhưng cũng không đồng nghĩa là không thể đả thương cô ta!Còn không đợi Diệp Οản Οản tiếp tục mở miệng nói gì, mấy bóng đen đã chợt lóe lên, trong nháy mắt canh giữ ở bên người Diệp Οản Οản.
Minh chủ, chúng thuộc hạ tới chậm rồi…Mấy vị nam nhân áo đen, hướng về Diệp Οản Οản hành lễ.
Nhìn thấy có người xuất hiện, Diệp Οản Οản khẽ vuốt cằm.
Những người này, đều là thành viên tinh anh Không Sợ Minh nàng mang từ Độc Lập Châu tới, toàn bộ đều là cường giả hạng nhất, chuyên phụ trách làm việc trong bóng tối.
Tiểu tử, ta khuyên ngươi thành thành thật thật nói cho ta biết, ngươi đến tột cùng là ai, tại sao lại phải lấy được chiếc nhẫn này của ta? Nếu như ngươi không nói, hôm nay muốn rời khỏi nơi này cũng không hề dễ dàng đâu!Thấy thành viên Không Sợ Minh đi tới, trong lòng Diệp Οản Οản đã cảm thấy chắc ăn hơn, nhìn về phía gã đàn ông gầy gò, lạnh giọng quát.
Ồ.
Gã đàn ông gầy gò đảo mắt nhìn đám người Không Sợ Minh, chợt lãnh đạm thờ ơ lên tiếng: Chỉ bằng những người này, chỉ sợ cũng không bảo vệ được ngươi.
Không coi tụi ta ra gì?Nghe gã đàn ông gầy gò nói vậy, mấy vị thành viên tinh anh Không Sợ Minh nhất thời giận dữ.
Người của Không Sợ Minh bọn họ, từng có khi nào bị xem thường như vậy? Chuyện này với bọn họ, quả thực là một nỗi sỉ nhục cực lớn.
Lưu cho hắn một cái mạng, đừng đánh chết.
Diệp Οản Οản ra lệnh.
Nhưng mà, còn không đợi Diệp Οản Οản nói dứt câu, thân thể của mấy vị thành viên tinh anh Không Sợ Minh trước mặt, đã bị đánh bay ngang ra ngoài.
Lúc này, gã đàn ông gầy gò thu tay về, lạnh nhạt nhìn Diệp Οản Οản: Giao chiếc nhẫn ra đây!Vào giờ phút này, Diệp Οản Οản mặt đầy mộng bức.
Tên này là loại quái vật gì.
lại có thể mạnh đến như vậy! Những thành viên tinh anh Không Sợ Minh do Thất Tinh và Bắc Đẩu tuyển chọn tỉ mỉ, chỉ trong vòng mấy giây, đã bị gã ta đánh bay?Minh.
Minh chủ.
Thực lực người này quá mức mạnh mẽ.
chúng thuộc hạ không phải là đối thủ.
Xin Minh chủ tự mình ra tay! Một vị thành viên tinh anh Không Sợ Minh trong đám, sắc mặt hơi hơi tái nhợt, nhìn chằm chằm Diệp Οản Οản, cung kính khẩn cầu.
Tiểu tử.
Ngươi nhất định phải chết.
Ngươi có mắt như mù, ngươi biết vị này là ai không!?Ở trong mắt của những thành viên tinh anh Không Sợ Minh này, Diệp Οản Οản là một người không thể bị đánh bại.
Chỉ cần Diệp Οản Οản ra tay, gã đàn ông gầy gò kia chắc chắn phải chết.
Diệp Οản Οản: .
Các ngươi con mịa nó đừng xuất hiện ở đây còn hơn.
Nếu như những thành viên tinh anh Không Sợ Minh này không đến, cùng lắm nàng…bỏ chạy là được rồi.
Hiện tại thì hay rồi! Đối mặt với gã đàn ông gầy gò, đánh thì đánh thôi, nhưng lại không thể bỏ chạy.
Chung quy không thể ở ngay trước mặt đám đàn em của mình mà…bỏ của chạy lấy người, phải không?Chờ một chút!Diệp Οản Οản hắng giọng một cái, nói: À.
Trong lòng bàn tay ta không giết quỷ vô danh…Trước tiên ngươi hãy xưng tên ra!Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Gã đàn ông gầy gò đưa mắt nhìn Diệp Οản Οản một cái: Không cần thiết!Diệp Οản Οản: .
Bất đắc dĩ, Diệp Οản Οản tỏ vẻ đầy nghiêm nghị, nhìn mấy vị thành viên Không Sợ Minh, nói: À, ta có chút khát nước, các ngươi có ai mang theo rượu trên người không?Khát nước?Nghe Diệp Οản Οản hỏi, mấy vị thành viên tinh anh Không Sợ Minh sững cả người.
Khát nước không phải là nên uống nước sao, tại sao phải uống rượu.
Đó giờ cũng chưa từng nghe nói rượu có thể giải khát nha!Tôi có!Một vị thành viên tinh anh Không Sợ Minh trong đám, lập tức lên tiếng.
Lúc này, sắc mặt Diệp Οản Οản nhất thời trở nên vui mừng, vốn là hỏi đại cầu may, chưa từng nghĩ, lại sẽ thực sự có…Diệp Οản Οản nhận lấy bình nước, nhìn chằm chằm gã đàn ông gầy gò cách đó không xa: Đừng nói ta không cho ngươi cơ hội, ngươi bây giờ chạy thoát thân, cũng còn kịp!Diệp Οản Οản nếu có thể không uống rượu thì không uống vẫn hơn! Sau khi say rượu, cũng không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Nhưng muốn vậy, điều kiện tiên quyết là gã đàn ông này phải biết thức thời một chút.
Thấy gã ta thờ ơ không động lòng, Diệp Οản Οản cũng không nói nhảm thêm, rót thẳng một hớp rượu vào trong miệng.
Sau khi dòng chất lỏng kia chảy vào miệng, sắc mặt Diệp Οản Οản nhất thời biến đổi, ném thẳng chiếc bình rượu xuống đất đầy bất mãn: Ta con mịa nó muốn uống rượu, ngươi đưa nước cho ta làm cái gì?Nghe lời trách mắng này, thành viên tinh anh Không Sợ Minh vừa đưa bình nước cho Diệp Οản Οản sững sờ, mặt đầy ủy khuất trả lời: Minh chủ.
Nhưng ngài nói là ngài khát nước mà? Tôi cảm thấy, rượu không thể giải khát.
mà vừa vặn tôi cũng có mang theo nước bên người.
Diệp Οản Οản: .
Một cái tát này của ta đánh xuống, ngươi có thể lập tức qua đời đấy, có tin không hả?Nhanh, cho ta rượu.
Diệp Οản Οản tận lực tiết chế cảm xúc của mình, để cho tâm tình trở nên ôn hòa hơn một chút.
Ồ.
Thành viên tinh anh Không Sợ Minh có chút mộng bức lấy bầu rượu ra, đưa cho Diệp Οản Οản.
Các ngươi.
là.
đang xem thường ta sao? Giờ phút này, trong mắt của gã đàn ông gầy gò, hiện ra hàn ý âm u.
Ở thời điểm này, Diệp Οản Οản lại có thể hoàn toàn không nhìn hắn, không coi ai ra gì, đòi nước, đòi rượu của đám thành viên tinh anh Không Sợ Minh.
Ngại quá, Minh chủ chúng ta đương nhiên là xem thường ngươi! Ngươi thì tính là cái thứ gì, ở trước mặt Minh chủ chúng ta, ngươi ngay cả một con giun con dế cũng không bằng.
Cũng không tự soi mặt vào trong nước tiểu mà xem, chính mình là cái quái gì! Chỉ bằng ngươi, còn muốn được lọt vào mắt của Không Sợ Minh Chủ?Một vị thành viên Không Sợ Minh lạnh giọng cười to.
Diệp Οản Οản: .
Hảo hán à, xin ngài ngàn vạn lần đừng nghe hắn ăn nói linh tinh, tôi đây thực sự rất coi trọng ngài…Nhưng mà, tuy là trong lòng nghĩ như vậy, ngoài mặt nàng cũng không thể tỏ ra khiếp đảm chút nào, mà còn phải làm bộ thực sự xem thường gã đàn ông gầy gò kia.
Thực sự là vô cùng bất đắc dĩ! Mắt thấy gã đàn ông gầy gò đang nhanh chóng lao về phía mình, Diệp Οản Οản vội vàng mở bầu rượu ra.
Nhưng trong nháy mắt khi khui bầu rượu, Diệp Οản Οản hận không thể một cước đem vị thành viên tinh anh Không Sợ Minh kia đá chết tươi.
Con mịa nó.
Rượu đâu?Diệp Οản Οản theo bản năng dốc ngược hồ lô rượu xuống đất, vẫy vẫy, chỉ có vài giọt rỉ ra.
Thấy vậy, vị thành viên tinh anh Không Sợ Minh kia như có điều suy nghĩ, nói: Ồ.
Đúng rồi, Minh chủ, thật giống như mới vừa nãy tôi đã uống cạn mất rồi!Diệp Οản Οản: .
Chẳng lẽ, Không Sợ Minh không có lấy nổi một người đáng tin hay sao?Ta con mịa nó vốn không nên để cho Bắc Đẩu chọn người.
Sắc mặt Diệp Οản Οản cực kỳ khó coi.
Mắt thấy nam nhân gầy gò đã gần trong gang tấc, Diệp Οản Οản dở khóc dở cười.
Thôi xong, tèo đến nơi rồi! Nếu như thực sự không xong, vẫn là nên giao chiếc nhẫn cho hắn vậy…Tiểu tử, ngươi ban ngày ban mặt, cướp đồ của một cô gái, không tốt lắm đâu!Còn không đợi Diệp Οản Οản giao chiếc nhẫn ra, một thân ảnh áo trắng đã lao vút ra.
Nhìn thấy người đàn ông từ đâu lao ra chắn ở trước mặt mình, thần sắc Diệp Οản Οản đầy kinh ngạc.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Một mái tóc dài màu bạc tới tận eo, trên mặt mang theo một nụ cười thật hiền hòa.
Là ông.
Sau khi nhìn thấy người đàn ông tóc bạch kim nọ, Diệp Οản Οản thần sắc kinh ngạc.
Độc Cô Cầu Bại? Diệp Οản Οản lên tiếng hỏi.
Độc Cô Cầu Bại?Diệp Οản Οản dứt lời, ánh mắt của tất cả đám người Không Sợ Minh, đồng loạt rơi vào trên người ông ta.
Con bà nó, cái tên này.
Cha mẹ ông ta cũng có phần quá kiêu ngạo!Đúng là có chút phách lối.
Ở trên thế giới này, lại còn có người tên là Độc Cô Cầu Bại? Coi tiểu thuyết kiếm hiệp quá nhiều rồi phải không?Cảm nhận được ánh mắt khác thường của mọi người, khuôn mặt người đàn ông nọ ửng đỏ, vội vàng xua xua tay: Cái gì mà Độc Cô Cầu Bại.
Đừng có nói nhảm, đó là nickname của ta thôi.
Là nickname, không phải là tên thật! Lại nói, Độc Cô Cầu Bại đó cũng là chuyện lúc trước rồi, ta cũng đã đổi nickname lại rồi! Người đàn ông tóc bạch kim liền vội vã mở miệng nói.
Đổi rồi.
Diệp Οản Οản nhìn người đàn ông tóc trắng, gần như bật thốt lên: Đổi thành cái gì?Vô! Địch! Thiên! Hạ! Nam nhân tóc bạch kim chậm rãi mở miệng đáp.
Diệp Οản Οản: .
Một đám thành viên tinh anh Không Sợ Minh: .
Thế này con mịa nó, lại còn là Vô Địch Thiên Hạ! Cái tên này của ông, so với Độc Cô Cầu Bại, còn muốn phách lối hơn, có được không?Vào giờ phút này, Diệp Οản Οản quan sát tỉ mỉ người đàn ông tóc bạch kim.
Ban đầu khi mình còn ở tại Hoa quốc, từng tông phải ông ta trong khi lái xe.
Nhưng mà, xe suýt chút nữa đã bị hỏng, mà người đàn ông tóc bạch kim này lại không có chuyện gì.
Khi đó chính mình còn tưởng rằng gặp quỷ.
Nhưng sau đó, vị nam nhân tóc bạch kim này còn từ trong tay đám sát thủ Nhiếp Linh Lung phái tới truy sát nàng, cứu nàng một mạng…Hơn nữa, người đàn ông tóc bạch kim này còn từng đăng lên mạng xã hội, rằng mình có một vị đồ nhi, gọi là TiểuVôƯu.
Diệp Οản Οản hoài nghi trong lòng, vị nam nhân tóc bạch kim này, có khi nào đang tìm Nhiếp Vô Ưu.
Và ông ta cũng chính là sư phụ của nàng?Tuy rằng xác suất khá lớn, nhưng ký ức mình còn chưa khôi phục, hết thảy đều không thể xác định chắc chắn.
Tiểu tử, ban ngày ban mặt, chốn thanh thiên bạch nhật, ngươi làm ra loại chuyện bại hoại thuần phong mỹ tục này, thực sự là đáng nhục, thật sự khiến cho người khác khinh thường.
Nam nhân tóc bạch kim nhìn chằm chằm gã đàn ông gầy gò, mở miệng nói.
Diệp Οản Οản: .
Luôn cảm thấy lời thoại này có gì đó là lạ.
Tiểu tử, có ta ở chỗ này, há có thể cho phép ngươi làm vậy! Nếu như ngươi chấp mê bất ngộ, không đi nữa.
Trong khi nói chuyện, hàn quang trong mắt của người đàn ông tóc bạch kim chợt lóe lên: …ta đây liền báo cảnh sát!Một đám thành viên tinh anh Không Sợ Minh: .
Diệp Οản Οản: .
Báo cảnh sát, mà còn cần phải làm màu khí thế đến như vậy?Gã đàn ông gầy gò nhìn về phía nam nhân tóc bạch kim, chân mày hơi hơi nhíu lên: Là ngươi.
Được, núi không chuyển nước chuyển, không hẹn gặp lại! Sau khi đã đàn ông gầy gò quan sát nam nhân tóc bạch kim mấy lần, không nói hai lời, xoay người rời đi, trong nháy mắt liền mất tung mất ảnh.
Thấy gã nam tử gầy gò rời đi, người đàn ông tóc bạch kim khẽ mỉm cười: Đám người trẻ tuổi thời nay, đúng là sợ bóng sợ gió, không chịu được hù dọa.
Ngay cả điện thoại ta cũng đều không mang, hắn còn thật sự cho rằng ta sẽ báo cảnh sát!Diệp Οản Οản ung dung thản nhiên nhìn vị nam nhân tóc bạch kim trước mặt này.
Gã đàn ông gầy gò rời đi, tuyệt đối không phải là bởi vì sợ lời cảnh báo của nam nhân tóc bạch kim.
Dường như.
hắn ta có nhận biết người đàn ông tóc bạch kim này.
Mới vừa rồi, trước lúc người đàn ông gầy gò rời đi, có nói một câu nói.
Là ngươi.
Bây giờ, Diệp Οản Οản càng lúc càng cảm thấy hiếu kỳ đối với người đàn ông tóc bạch kim này.
Ông ta rốt cuộc có thân phận gì? Thực lực của gã đàn ông gầy gò kia, mạnh đến kinh người! Nhưng mà hai người cũng không hề động thủ, nam nhân tóc bạch kim chỉ cần dựa vào thân phận của mình, đã dọa lui nam tử gầy gò.
Thật khiến cho người khác có chút không thể tưởng tượng nổi.
Minh chủ, còn muốn rượu sao? Tôi đi mua.
Giờ phút này, một vị thành viên tinh anh Không Sợ Minh trong đám đứng dậy, hướng về Diệp Οản Οản hỏi.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Diệp Οản Οản: Không cần đâu! Mua cái con mịa ngươi! Người cũng đã chạy rồi, còn mua rượu để làm gì?Minh chủ?Người đàn ông tóc bạch kim nhìn về phía Diệp Οản Οản, hơi sững sờ, lúc này mới cau mày hỏi: Minh chủ gì cơ.
Minh chủ của chỗ nào?Nói cho ông ông cũng không biết! Có từng nghe đến Độc Lập Châu chưa, có nghe đến Không Sợ Minh chưa? Hẳn là cũng chưa từng nghe qua về Không Sợ Minh Chủ phải không, thánh chém gió!Một vị thành viên tinh anh Không Sợ Minh liếc mắt nhìn người đàn ông tóc bạch kim một cái, đầy vẻ coi thường.
Chém gió là Độc Cô Cầu Bại, còn con mịa nó đổi nick thành Vô Địch Thiên Hạ.
Đúng thật là một tên thánh chém gió mà!Các ngươi đi trước đi!Diệp Οản Οản hướng về mấy gã thành viên tinh anh Không Sợ Minh, xua xua tay.
Vâng.
Nghe Diệp Οản Οản ra lệnh, mấy người gật đầu một cái, chợt rời đi.
Chờ sau khi mấy vị thành viên tinh anh Không Sợ Minh kia rời đi, Diệp Οản Οản như có điều suy nghĩ, nhìn về phía người đàn ông tóc bạch kim.
Không có cách nào xác định được, ông ta có đúng thật là sư phụ Nhiếp Vô Ưu hay không.
Chỉ tiếc, hiện tại mình hoàn toàn không nhớ nổi lấy một chút!Ồ.
Không đúng!Nam nhân tóc bạch kim nhìn chằm chằm Diệp Οản Οản, trong mắt hiện ra một vẻ cổ quái.
Cái gì không đúng? Diệp Οản Οản hiếu kỳ hỏi.
Ngươi lại là Bạch Phong của Không Sợ Minh vốn mất tích nhiều năm.
Nam nhân tóc bạch kim nhìn chằm chằm Diệp Οản Οản, tựa hồ có chút khó hiểu.
Diệp Οản Οản: .
Bạch Phong chẳng qua là bề nổi, thân phận thật sự của mình, vẫn là Nhiếp Vô Ưu.
Vậy xem ra là ta đã lầm, đồ đệ của ta là Vô Ưu, không phải là Bạch Phong! Gã đàn ông tóc bạch kim lẩm bẩm trong miệng.
Tóc Húi Cua ca Bạch Phong của Độc Lập Châu chính là Nhiếp Vô Ưu, chuyện này, chỉ có Kỷ Tu Nhiễm và rất ít người biết được.
Vô luận là Tư Dạ Hàn, cũng như người đàn ông tóc bạch kim trước mặt, hoặc thậm chí là Nhiếp gia chủ, Nhiếp phu nhân, cũng đều không biết.
Ông nói rằng, đồ đệ của ông gọi là Vô Ưu.
Chẳng lẽ là người của Nhiếp gia Độc Lập Châu.
Diệp Οản Οản nhìn về phía người đàn ông tóc bạch kim, mở miệng thăm dò.
Nghe Diệp Οản Οản hỏi vậy, ánh mắt của nam nhân tóc bạch kim rơi vào trên người Diệp Οản Οản: Đúng vậy, đồ nhi Nhiếp Vô Ưu của ta mất tích nhiều năm.
Ta vốn cho rằng là ngươi.
Nhưng hiện tại xem ra, ta đã nghĩ sai rồi.
Nhiếp Vô Ưu là Nhiếp Vô Ưu, Tóc Húi Cua ca là Tóc Húi Cua ca, hoàn toàn là hai người khác nhau.
Ông có chứng cớ gì chứng minh ông là sư phụ của Nhiếp Vô Ưu? Diệp Οản Οản sau một thoáng trầm tư, mở miệng hỏi.
Bất kể nói thế nào, trước mắt mình vẫn còn chưa khôi phục lại được ký ức.
Cho dù người đàn ông này đã cứu mình hai lần, nhưng nếu như không có chứng cứ xác thực chứng minh ông ta là sư phụ của Nhiếp Vô Ưu, Diệp Οản Οản cũng không dám tùy tiện nhận người quen.
Từ khi đi đến Độc Lập Châu, có rất nhiều người bày ra đủ loại âm mưu thủ đoạn.
Đặc biệt là sau khi nàng lấy lại được chiếc nhẫn này, dường như có một âm mưu càng lớn hơn đang chậm rãi nổi dần lên trên mặt nước.
Ngày sau khi làm việc, nàng nhất định phải càng cẩn thận hơn, không thể tùy tùy tiện tiện.
Chứng cớ hay không chứng cớ gì! Ta nói ‘phải’ là đủ rồi! Nam nhân tóc bạch kim mở miệng nói.
Còn không đợi Diệp Οản Οản nói tiếp, cũng không biết ông ta dùng động tác như thế nào, chớp mắt một cái đã tháo chiếc nhẫn trên tay Diệp Οản Οản xuống.
Thấy vậy, chân mày Diệp Οản Οản khẽ nhíu lại, nhìn ông ta, nhưng cũng không nói thêm gì cả.
Chiếc nhẫn này rất đáng tiền sao? Nam nhân tóc bạch kim quan sát tỉ mỉ chiếc nhẫn: Cũng không có gì đặc thù cả, phía trên ngay cả một viên kim cương cũng không có! Thứ phế phẩm này có cái gì hay ho để cướp chứ!Không bao nhiêu tiền, vậy thì hãy trả lại cho tôi đi! Diệp Οản Οản cười khanh khách.
Cho ngươi, cho ngươi.
Người đàn ông tóc bạch kim đem chiếc nhẫn trả lại cho Diệp Οản Οản.
Híc, ông thật không biết chiếc nhẫn này có ích lợi gì? Diệp Οản Οản có chút hiếu kỳ hỏi dò.
Thân phận của người đàn ông tóc bạch kim này, nhất định là không tầm thường.
Nhưng ngay cả ông ta, cũng không biết chiếc nhẫn có giá trị sử dụng gì…Hừm, thật lãng phí thời gian! Nam nhân tóc bạch kim lắc đầu một cái, xoay người liền định rời đi.
Khoan đã! Thấy ông ta định rời đi, Diệp Οản Οản mở miệng nói: Nếu như tôi nói… Tôi chính là Nhiếp Vô Ưu thì sao.
??Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Nghe Diệp Οản Οản nói, thân thể người đàn ông tóc bạch kim dừng lại, hướng về Diệp Οản Οản quan sát: Ngươi nói cái gì, ngươi là Nhiếp Vô Ưu?Diệp Οản Οản hướng về ông ta, đáp: Không giống sao? Bây giờ nhìn, đúng là không quá giống! Nam nhân tóc bạch kim lắc đầu một cái.
Diệp Οản Οản: .
Bây giờ không quá giống, chẳng lẽ trước đó nhìn tương đối giống sao? Mình đâu có đi phẩu thuật thẩm mỹ, thay đổi gương mặt đâu!Ngươi không phải vừa nói ngươi là Bạch Phong của Không Sợ Minh sao, làm sao bây giờ lại nói mình là Nhiếp Vô Ưu? Nam nhân tóc bạch kim mặt đầy vẻ kỳ quái.
Cô gái trước mặt này, quả thực giống đồ nhi Nhiếp Vô Ưu của hắn, nhưng lại không có cách nào khẳng định 100%.
Tôi là Nhiếp Vô Ưu.
Diệp Οản Οản nói.
Ngươi là Nhiếp Vô Ưu.
Vậy thì ai là Bạch Phong? Chân mày người đàn ông tóc bạch kim khẽ nhướn lên.
Bạch Phong cũng là tôi.
Diệp Οản Οản trả lời.
Ngươi là Bạch Phong.
Vậy thì Nhiếp Vô Ưu thì sao? Lộn xộn quá đi, ta bị ngươi xoay mòng mòng chóng hết cả mặt! Nam nhân tóc bạch kim tỏ vẻ không vui.
Diệp Οản Οản: .
Người bị quay mòng mòng đến choáng váng chới với, chẳng lẽ không phải là mình sao…Ông không tin, thì thôi vậy! Diệp Οản Οản mở miệng.
Ngươi có chứng cớ gì chứng minh ngươi là đồ nhi Nhiếp Vô Ưu của ta? Người đàn ông tóc bạch kim chỉ yên lặng trong thoáng chốc, lại một lần nữa mở miệng hỏi.
Vậy ông có chứng cớ gì, chứng minh ông chính là sư phụ của Nhiếp Vô Ưu không? Diệp Οản Οản hỏi ngược lại.
Bởi vì không có chứng cứ xác thực chứng minh người đàn ông tóc bạch kim này chính là sư phụ của Nhiếp Vô Ưu, nên quả thực Diệp Οản Οản có chút giữ kẽ.
Cho dù người đàn ông này, từng cứu nàng hai lần…Ta lười tiếp tục cùng ngươi nói nhảm! Nếu ngươi nói ngươi là Nhiếp Vô Ưu, ta hỏi ngươi, tại sao ngay cả sư phụ của mình mà ngươi cũng không nhận ra? Chẳng lẽ ngươi mất trí nhớ sao? Nam nhân tóc bạch kim hỏi.
Diệp Οản Οản: Ông nói ông là sư phụ của Nhiếp Vô Ưu, vậy tại sao ngay cả đồ nhi của mình đều không nhận ra, chẳng lẽ ông cũng mất trí nhớ?Vị tiểu cô nương này, thật đúng là miệng lưỡi bén nhọn! Được, chờ sau khi ngươi trở về Độc Lập Châu, ngươi có phải là Nhiếp Vô Ưu hay không, ta tự nhiên sẽ có biện pháp lấy được câu trả lời.
Nam nhân tóc bạch kim nói xong, đầu cũng không quay lại, xoay người rời đi, trong nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng.
Sau khi nhìn thấy ông ta rời đi, Diệp Οản Οản lại có chút cạn lời.
Người này cũng quá mức không đáng tin cậy đi!Nếu người đàn ông tóc bạch kim này không biết mình chính là đồ nhi của ông ta, Nhiếp Vô Ưu, vì sao lại cứu mình hai lần? Hay là, vì ông ta có chút không xác định rõ nên mới làm vậy mà thôi? Dù sao, chính mình và Nhiếp Vô Ưu quả thật nhìn có nhiều nét rất tương đồng với nhau.
Từng có lúc, Nhiếp Vô Danh đã đưa ra nhận xét này.
Trong lòng Diệp Οản Οản hết sức tò mò, người đàn ông tóc bạch kim này, rốt cục có thân phận gì? Chẳng lẽ, ông ta thật sự là sư phụ mình.
Cho dù người này thân là sư phụ của Nhiếp Vô Ưu, lại không nhận ra được mình, Diệp Οản Οản cũng không cảm thấy có bất kỳ có chỗ quái dị hay kỳ quái gì.
Đừng nói chi là sư phụ, coi như là cha ruột, mẹ ruột của mình, còn cả anh ruột Nhiếp Vô Danh, còn không phải cũng không nhận ra được mình hay sao?Như đã nói qua, chắc hẳn mình từ khi còn rất nhỏ đã đi theo ông ngoại, rất ít chạm mặt với người của Nhiếp gia.
Nói không chừng, ông ngoại căn bản không cho phép mình gặp Nhiếp gia chủ và chủ mẫu, thậm chí còn cả Nhiếp Vô Danh.
Nếu đã như vậy, người của Nhiếp gia không nhận ra được nàng, quả thật vẫn có thể chấp nhận.
Nhưng mà, sư phụ của mình cũng không nhận ra được mình, thế này có vẻ hơi hơi…bị ngu!Không đợi Diệp Οản Οản suy nghĩ nhiều, một chiếc xe con đã nhanh chóng chạy tới, đậu sát ở ven đường.
Một giây kế tiếp, đám người Bắc Đẩu và Thất Tinh, nhanh chóng từ trên xe vọt xuống.
Phong tỷ, tỷ gặp cướp sao? Hắn đâu rồi, để đệ giết chết hắn!
Xem tiếp...Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
truyện tranh Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
truyện Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương truyện chữ
đọc truyện Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
yêu thần ký chap
truyenfull.vn
truyenfull.vip
truyenfull.vip
truyen.tangthuvien.vn/
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License