con-mat-ao-thi

Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

vn Mẹ.

Mãi đến khi Đường Đường dắt Kỷ Tu Nhiễm qua gọi mình, Diệp Οản Οản mới hồi phục lại tinh thần.

Mẹ, đây là Kỷ thúc thúc của con! Thái độ đối đãi với Kỷ Tu Nhiễm cậu bé, so với thái độ đối đãi Thẩm Thiên Trần, quả thực là khác nhau một trời một vực.

Cậu bé nhiệt tình nắm tay Kỷ Tu Nhiễm giới thiệu cùng với nàng.

Sau đó cậu bé hướng về Kỷ Tu Nhiễm mở miệng nói, Kỷ thúc thúc, đây là người mà con đã nói với thúc, mẹ của con.

Kỷ Tu Nhiễm cười khẽ một tiếng, Ta biết rồi, ta với mẹ của con có quen biết nhau.

Khóe miệng Diệp Οản Οản hơi co giật, nào chỉ là quen biết thôi.

Còn là tình nhân không công khai đấy!Có thật không? Nhất thời, cậu bé mặt đầy kinh hỉ.

A, Kỷ Hoàng, thật là đúng dịp! Tôi đang phụng bồi Bạch Minh chủ đi dạo phố đây! Một bên, Thẩm Thiên Trần giơ kẹo hồ lô vẫy vẫy tay.

Kỷ Tu Nhiễm nghe vậy, dường như không có phản ứng đặc biệt gì, hướng về Thẩm Thiên Trần khẽ mỉm cười, Thẩm thiếu gia khai trương tốt đẹp, Kỷ mỗ đã chuẩn bị một chút lễ mọn, đã cho người đưa đến phủ.

Ồ, Kỷ Hoàng quá khách khí rồi! Thẩm Thiên Trần đầy hào khí mà cười.

Kỷ Tu Nhiễm cười nhạt, ngay sau đó nhìn về phía Diệp Οản Οản, động tác cực kỳ tự nhiên từ trong tay nàng cầm lấy chiếc bánh ngọt nàng đang xách, cùng với tất cả đồ ăn vặt túi lớn túi nhỏ, cuối cùng một tay còn lại dắt Đường Đường, sau đó mở miệng nói với Thẩm Thiên Trần, Tiểu Phong đã làm phiền Thẩm thiếu gia chiếu cố.

Thẩm Thiên Trần thấy vậy, mắt chữ A mồm chữ O.

Đây.

Đây là cái tình huống gì?Kỷ Hoàng và Bạch Phong.

Kỷ Hoàng sẽ không phải là đã có ý tứ cùng với mỹ nhân đấy chứ?Thẩm Thiên Trần tự luyến rằng mình tài sắc song toàn, Bạch mỹ nhân chắc chắn sẽ không cự tuyệt mình được.

Nhưng bây giờ.

Chuyện này.

Tình địch này thoạt nhìn dường như có chút cường đại nha!Trên trán Thẩm Thiên Trần không khỏi rơi xuống một giọt mồ hôi lạnh.

Híc, Bạch Minh chủ à, mới vừa rồi cô nói đã có người yêu! Chẳng lẽ.

Chẳng lẽ Kỷ Hoàng chính là người mà cô nói.

chính là tình cảm chân thành duy nhất cả cuộc đời này?Thẩm Thiên Trần vừa nói vừa chửi thầm! Nếu đã như vậy, đứa nhỏ này là do mỹ nhân sinh cùng ai? Vừa mới nói là tình cảm chân thành duy nhất cả cuộc đời đấy?! Sẽ không phải là hù dọa hắn đi.

Xuất phát từ khao khát muốn thoát khỏi Thẩm Thiên Trần, và khao khát cầu một con đường sống mãnh liệt trước mặt Kỷ Tu Nhiễm, Diệp Οản Οản quả quyết gật đầu, Không sai, Đúng vậy!Một bên, Đường Đường nghe nói như vậy, hai mắt thật to chớp chớp, dường như có vẻ rất vui sướng.

Kỷ Tu Nhiễm ngược lại, từ đầu tới cuối vẫn là một biểu cảm nhẹ như mây gió, lãnh đạm bình tĩnh.

Chẳng qua cũng không biết có phải là ảo giác của Diệp Οản Οản hay không, giờ phút này đường cong nơi khóe miệng của Kỷ Tu Nhiễm, dường như có thêm một chút nhiệt độ, ấm áp hơn so với ngày thường rất nhiều.

Thẩm Thiên Trần nghe vậy, nhất thời nhức đầu không thôi.

Dõi mắt toàn bộ Độc Lập Châu, bàn về tán gái, Thẩm Thiên Trần hắn còn chưa từng sợ ai!Nhưng mà tên tình địch trước mặt này, quả thực hơi quá đáng sợ một chút.

Thẩm Thiên Trần do dự rất lâu, cảm giác độ khó mình có thể chống lại Kỷ Hoàng dường như có hơi lớn, tương đối nguy hiểm.

Vì vậy, sau một hồi lâu chần chờ, Thẩm Thiên Trần rốt cuộc mở miệng nói, Không biết mỹ nhân cô có thu nhận bồ nhí hay không?Lại có thể ở ngay trước mặt Kỷ Tu Nhiễm hỏi nàng có thu nhận bồ nhí hay không, Diệp Οản Οản quả thật là muốn đập chết hắn ta: .

!!!Cũng không hề muốn thu nhận, có được không!Độc Lập Châu, nơi này kẻ mạnh là vua, nam nữ đều giống nhau.

Không chỉ là có nam nhân thực lực cường đại, quyền thế mới có thể sở hữu mỹ nữ, mà nữ nhân cũng giống vậy.

Hic, chuyện này cũng không có biện pháp nào, vậy chỉ có thể.

cạnh tranh công bằng thôi! Thẩm Thiên Trần thở dài.

Mới vừa nói xong câu này, Thẩm Thiên Trần lập tức từ trong lồng ngực móc ra một chiếc chìa khóa vàng óng ánh, Mỹ nhân à, đây là chìa khóa kho bạc của Thẩm gia chúng tôi! Chỉ cần một câu nói của cô, liền có thể làm sính lễ của cô!Diệp Οản Οản: .

Ha ha.

Vừa mới nói cạnh tranh công bằng đấy!Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

vn Diệp Οản Οản nghe vậy cạn lời, nâng tay che trán, Không cần, cảm ơn.

Nàng đối với núi vàng biển bạc gì gì cũng không có hứng thú, chuyện này là không có khả năng đâu!Nhưng mà loại con hàng này.

Vẫn là thôi đi!Sau khi bị cự tuyệt, Thẩm Thiên Trần nhìn nàng chằm chằm, sắc mặt hoài nghi, mở miệng chất vấn, Nhưng.

Bạch Minh chủ à.

Lời mới vừa rồi của cô, dường như có chỗ nào đó không đúng lắm thì phải! Nếu như nói Kỷ Hoàng là tình cảm chân thành duy nhất cả cuộc đời này của cô, vậy đứa con này là của cô sinh cùng với ai?Diệp Οản Οản: .

Gã tiểu thần tài ngốc nghếch này làm sao lại khó chơi như vậy! Không bằng bây giờ liền đập chết hắn ta cho rồi!Diệp Οản Οản đang nhức đầu không thôi, muốn đánh người.

Lúc này, Đường Đường ở bên cạnh đột nhiên nhìn chằm chằm một hướng khác cách đó không xa kêu một tiếng —— Cha.

Hả? Cha…?Cái quỷ gì?Diệp Οản Οản theo bản năng nhất thời thuận theo ánh mắt của Đường Đường nhìn lại.

Kết quả.

Lại có thể thấy được một người!! Trước sau như một, một thân âu phục màu đen, mặt đầy khí tức âm lãnh.

Chính là Tu La Chủ!Nam nhân mới từ trong một tòa nhà cao cấp đi ra, đi theo phía sau là một đám tùy tùng, ánh mắt sắc bén của anh xẹt qua chợt nhìn thấy hình ảnh một nhà ba người Diệp Οản Οản, Kỷ Hoàng và Đường Đường đứng chung một chỗ.

Thoắt cái, ánh mắt bỗng lạnh như mùa đông khắc nghiệt, quanh thân tản ra một cỗ khí tức muốn sống thì chớ có lại gần.

Chuyện này… con mịa nó.

Có cần trùng hợp như vậy hay không?Diệp Οản Οản đã cố ý chơi chiêu chiến tranh lạnh một đoạn thời gian.

Không nghĩ tới, sau nhiều ngày không thấy, lại có thể sẽ dưới tình huống này gặp phải Tu La Chủ.

Con.

Mịa nó.

!? Thẩm Thiên Trần nhìn chằm chằm gã đàn ông Đường Đường vừa gọi là cha, cằm đã như muốn chạm tới mặt đất.

Đây.

Đây không phải là Tu La Chủ hay sao?Tên tiểu nãi oa này mới vừa rồi gọi Tu La Chủ là cái gì?Bạch Phong thậm chí ngay cả Tu La Chủ đều đưa được lên giường, hơn nữa con của hai người đều đã lớn đến như vậy?Vậy thì Kỷ Tu Nhiễm lại là có chuyện gì xảy ra?Cho nên.

Nàng là hai chân đạp hai thuyền?Ánh mắt Thẩm Thiên Trần nhìn chằm chằm Diệp Οản Οản, giờ phút này đã tràn đầy ý sùng bái.

Hắn cho rằng mình đã quá phóng đãng, không nghĩ tới vị này còn phách lối hơn.

Dàn hậu cung này… có chút.

trâu bò!!Cha.

Đã sớm chiều sống chung hơn ba tháng tại Hoa quốc, Đường Đường sau khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia, theo bản năng liền kêu lên một tiếng.

Mặc dù thời điểm tại Hoa quốc, quan hệ hai cha con này dường như cũng chỉ bình thường, nhưng khi Đường Đường gặp lại, trong đôi mắt lại rõ ràng là có chút mừng rỡ.

Tu.

Tu La Chủ.

Thẩm Thiên Trần mặt đầy vẻ đờ đẫn, Nhóc con, ngươi.

ngươi mới vừa gọi anh ta là cái gì?Sau khi Tu La Chủ nhìn thấy cậu bé bên cạnh Diệp Οản Οản bị Kỷ Tu Nhiễm dắt tay, đôi mắt băng lãnh dường như chớp nhanh một cái, như dùng tuyết che lại.

Chỉ một hơi gió thoáng qua, rất nhanh ánh mắt này liền biến thành dửng dưng, cứ như đang nhìn những người xa lạ.

Đường Đường phát hiện phản ứng của đối phương, khẽ cau mày, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng ảm đạm thêm vài phần, đồng thời cũng có vẻ hơi nghi hoặc một chút.

Diệp Οản Οản không để ý gã Thẩm Thiên Trần kêu la om sòm, sau khi chú ý tới tâm tình của Đường Đường, nháy mắt giải thích cho Đường Đường, Đường Đường, hắn ta không phải là người mà con nhận biết, chẳng qua là tướng mạo tương tự mà thôi.

Nàng không có cách nào giải thích hết thảy mọi thứ với Đường Đường, chỉ có thể nói như vậy cho cậu bé an tâm.

Không phải là cha sao.

Cậu bé cau mày lẩm bẩm, lại ngước đầu quan sát đối phương.

Nhưng mà, rõ ràng chỉ có màu tóc là không giống nhau thôi mà!Diệp Οản Οản sắp xếp ý nghĩ một chút, sắc mặt bình tĩnh chào hỏi, Tu La Chủ, thật là đúng dịp nha, lại gặp mặt rồi!Yêu nữ.

Sau lưng Tu La Chủ, Khương Viêm mặc dù không hề lên tiếng, nhưng nhìn khẩu hình của hắn, rõ ràng là đang nói hai chữ này.

Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

vn Một hồi không minh bạch cùng với Kỷ Hoàng, một hồi lại cấu kết với Thẩm Thiên Trần.

Chủ thượng làm sao có thể bị loại nữ nhân này làm ô nhục! Vừa nghĩ tới đêm hôm đó đi nhầm vào gian phòng của chủ thượng, nhìn thấy một màn nọ, nghĩ tới hết thảy những thứ nữ nhân này làm với chủ thượng, hắn liền cảm thấy chủ thượng quả thực là chịu bị làm nhục quá thể rồi, thật là ô nhục.

Vô luận như thế nào, hắn cũng phải tìm cho được biện pháp giải Cổ độc!Nam nhân mặt không đổi sắc, hướng về nàng hơi gật đầu, coi như là chào hỏi: Bạch Minh chủ.

Vẻ mặt này, giống như hai người bọn họ không có chút quan hệ nào, cứ như hết thảy mọi thứ trước đó phát sinh đều không tồn tại.

Điều này khiến cho trong lòng Diệp Οản Οản tràn đầy tức giận.

Về phần Thẩm Thiên Trần, vào lúc này đều đã bắt đầu bấn loạn.

Vậy thì, rốt cuộc Tu La Chủ có phải là cha của đứa bé này hay không?Không được! Thật vất vả mới gặp được một cô gái thích hợp với hắn như vậy.

Tuyệt đối không thể cứ bỏ qua như vậy!Vẻ mặt Thẩm Thiên Trần đầy thẹn thùng nhìn về phía Diệp Οản Οản nói, Bạch Minh chủ, cô có thích sính lễ hay không? Vậy.

Vậy coi như là đồ cưới của tôi cũng được mà!So với hắn có quyền hơn thì thế nào, còn không nhiều tiền bằng hắn! So với hắn có thế hơn thì thế nào, còn không phải chịu thua tiền của hắn hay sao? So với hắn dáng dấp đẹp trai hơn thì thế nào, còn không phải là kém xa tiền của hắn hay sao?Hắn cũng không tin thiên hạ này, có nữ nhân nào có thể chống cự sức hấp dẫn này của hắn!Coi như đối tượng cạnh tranh là Kỷ Hoàng hay Tu La Chủ cũng giống vậy!Sau khi Thẩm Thiên Trần nói xong, sống lưng bỗng vô thức cảm nhận được một luồng khí tức đầy lạnh lẽo.

A không đúng, hình như là.

Hai luồng?Không đúng.

Ba luồng!!Nhưng hắn nhìn tới nhìn lui, ở đây trừ hắn và Bạch Phong ra, ba người còn lại, một là Kỷ Hoàng với nụ cười thản nhiên trên mặt từ đầu đến cuối, Tu La Chủ mặt không cảm xúc, một người còn lại chính là một tên nhóc con…Không thể nào!!Thời khắc này Diệp Οản Οản đã không muốn nói chuyện nữa: .

Cái tên này, tiết tháo ở đâu.

Diệp Οản Οản hít sâu một hơi, sau đó, ánh mắt giống như vô tình đảo qua trên người Kỷ Tu Nhiễm và Tu La Chủ, cười một tiếng mở miệng nói: Thẩm công tử, thật sự là xin lỗi, tôi đương nhiên là yêu tiền tài rồi.

Bất quá, yêu tiền tài, lại càng yêu thích trai đẹp hơn! Đối với tôi mà nói.

Ngàn vàng khó mua được một nụ cười.

Diệp Οản Οản nói ra câu ngàn vàng khó mua được một nụ cười này, cũng không chỉ thẳng mặt người mình vừa ám chỉ là ai.

Khi Diệp Οản Οản nói xong câu này, vẻ mặt Tu La Chủ ở đối diện dường như có một nỗi u buồn, trong nháy mắt con ngươi nhanh chóng đảo qua một vật gì đó.

Thẩm Thiên Trần che ngực, tỏ vẻ trong tim có một mũi tên, ủy khuất cười hề hề, Thật ra thì.

Người ta cười lên cũng rất đẹp mắt nha! Mỹ nhân à, cô nhìn kỹ lại một chút.

Gương mặt nhỏ nhắn kia của Thẩm Thiên Trần quả thật cũng không tệ, thả vào Hoa quốc hoàn toàn có thể trở thành một ngôi sao điện ảnh nhỏ.

Nhưng mà gương này này, so với hai vị đối thủ khủng bố trước mặt, có vẻ hơi bị lép vế…Diệp Οản Οản ho nhẹ một tiếng, Thẩm công tử à, chuyện này.

thật ra thì không liên quan mấy đến tướng mạo.

Thẩm Thiên Trần nghiêm túc nhìn nàng một cái: Không liên quan đến tướng mạo? Bạch Minh chủ à, cô nói ra những lời này, chẳng lẽ lương tâm không cắn rứt sao?Diệp Οản Οản: .

Nàng quả nhiên vẫn là muốn đập chết hắn.

Lúc này, Đường Đường ở một bên đột nhiên nâng đầu nhỏ lên, hướng về phía người đàn ông đối diện nhìn lại, Ngài thật sự không phải là cha ta?Con ngươi Tu La Chủ rũ xuống, ánh mắt nhìn xuống cậu bé với gương mặt phấn điêu ngọc trác nhiều ngày không gặp.

Trái tim sắt thép giống như tường đồng vách sắt giờ phút này càng thiếu chút nữa có vài phần mất khống chế.

Ít nhất sau ba giây trầm mặc, một âm thanh lãnh đạm lạnh lùng vang lên: Ngươi nhận lầm người rồi!Đường Đường nhìn chăm chú người đàn ông trước mắt, tựa hồ là đã đón nhận cách nói của anh ta, ngay sau đó ngữ khí đầy khẳng định mở miệng: Thật xin lỗi, là ta nhận lầm người.

Ngươi không phải là cha ta, cha ta rất ôn nhu!Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

vn Trong nháy mắt khi cậu bé dứt tiếng, con ngươi lạnh giá như hàn băng vạn năm của người đàn ông như đột nhiên nổ tung, một tâm tình kinh ngạc mà đầy phức tạp thoáng qua…Ôn nhu.

Diệp Οản Οản ngẩn cả ra.

Bởi vì kinh ngạc, cho nên bỏ lỡ mất biểu cảm nơi đáy mắt mới rồi của chàng trai.

Khiến Diệp Οản Οản kinh ngạc chính là, không nghĩ tới Đường Đường nhìn có vẻ rất không hợp nhau với Tư Dạ Hàn, nhưng trên thực tế lại rất thích anh ấy.

Ở trong ấn tượng của Đường Đường, Tư Dạ Hàn rất ôn nhu.

Đúng vậy.

Ôn nhu!Thời điểm đó Tư Dạ Hàn.

quả thật rất ôn nhu.

Nàng bỗng một ngày chơi lớn, đem một đứa bé ở đâu về chăm sóc, còn bắt anh phải phối hợp đóng giả cha của đứa bé.

Vậy mà anh vẫn đồng ý vô điều kiện…Thời điểm đó nàng chưa bao giờ nghĩ tới.

một ngày kia.

giữa bọn họ sẽ có kết cục như vậy.

Tu La Chủ và cậu nhóc giờ phút này đang đối mắt với nhau, Diệp Οản Οản nhìn đứa lớn một chút, lại nhìn đứa nhỏ một chút, vẻ mặt có chút sợ sệt.

Bàn về tướng mạo, Đường Đường thật ra thì tương đối giống mẹ.

Mũi, miệng, cằm, trán của cậu bé, cơ hồ đều tương đối giống nàng.

Nhưng, duy chỉ cặp mắt kia.

lại cực kỳ giống với Tư Dạ Hàn!Còn có tính cách thần thái thường ngày của đứa nhỏ này nữa! Thời điểm ban đầu ở Hoa quốc, nàng đã từng cảm thấy thực ra Tư Dạ Hàn và cậu bé thực ra rất giống cha con… Chẳng lẽ.

Đường Đường và Tư Dạ Hàn thật sự là.

Nhưng nàng đã mất đi ký ức, cho nên không biết Đường Đường có tồn tại cũng liền thôi đi! Còn tác giả tạo ra đứa bé, Tư Dạ Hàn, vì sao cũng hoàn toàn không biết Đường Đường?Dù sao chỉ là ánh mắt và tính cách có chút tương tự, cũng không thể nói rõ được điều gì…Lại nói, Đường Đường và Kỷ Hoàng còn tương đối thân mật với nhau, thật là hiếm thấy!Hì hì hì.

Kỷ Hoàng, Tu La Chủ, hai vị có thể sang một bên nói chuyện với tôi được không? Thẩm mỗ muốn bàn bạc một khoản giao dịch cùng hai vị! Con ngươi Thẩm Thiên Trần láo liên, cũng không biết là nghĩ tới điều gì, cười hô hố, mở miệng nói với Kỷ Tu Nhiễm và Tu La Chủ.

Là thành viên của một trong tứ đại gia tộc, Thẩm Thiên Trần làm người mặc dù có chút lôi thôi lếch thếch, nhưng tầm ảnh hưởng của hắn ta.

nói chính xác hơn, là tài lực, tuyệt đối không thể nghi ngờ.

Hắn cũng là một đối tượng mà các thế lực lớn muốn lôi kéo.

Vô luận là thế lực phương nào, sẽ không có ai lại muốn gây khó dễ cho tiểu thần tài, cho nên cũng đều sẽ cấp cho hắn ít nhiều thể diện.

Kỷ Tu Nhiễm và Tu La Chủ cũng không ngoại lệ.

Kỷ Tu Nhiễm thái độ ôn hòa đáp lại: Dĩ nhiên, mời Thẩm thiếu gia.

Tu La Chủ cũng theo đó, đi tới một góc cách tòa cao ốc mấy bước.

Diệp Οản Οản nhìn ba gã đàn ông rời đi, cau mày một cái.

Cái gã Thẩm Thiên Trần này, lại muốn làm trò gì?Một bên, Đường Đường gấp đến độ không yên, Mẹ! Cái gã họ Thẩm đó khẳng định là không có ý tốt!Trên thực tế, Đường Đường tính toán rất chuẩn.

Mới vừa đến chỗ không người, Thẩm Thiên Trần liền đầy ám muội theo sát hai người mở miệng nói, Kỷ Hoàng, Tu La Chủ, mời hai vị ra giá đi!Kỷ Tu Nhiễm: Ra giá?Tu La Chủ: Thẩm công tử có ý gì?Hai người đàn ông, một người như gió xuân ấm áp, một người lạnh lẽo âm trầm, cơ hồ đồng thanh nói.

Thẩm Thiên Trần lập tức cười nói, Ai nha, hai vị đại lão à, huynh đệ tôi vừa nhìn hai người các vị liền biết các người thích kiểu nữ nhân gì.

Loại tàn nhẫn phóng đãng giống như Bạch Minh chủ, khẳng định không phải là mẫu người các vị yêu thích.

Nếu đã như vậy, còn không bằng thành toàn cho tiểu đệ! Chỉ cần hai vị chịu phối hợp rời khỏi, cứ thoải mái ra giá tiền là được!Mạch não của Thẩm Thiên Trần rất đơn giản.

Nếu Bạch mỹ nhân bên kia đi không thông, vậy thì đổi một con đường khác là được!Hắn thật sự là quá cơ trí!Kỷ Tu Nhiễm: .

Tu La Chủ: .

Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

vn Như thế nào? Khoản làm ăn này không thua thiệt đúng không?! Trong lòng có dự tính sẵn, Thẩm Thiên Trần mở miệng nói.

Ha.

Con ngươi Kỷ Tu Nhiễm rũ xuống, trong con người hiền hòa thoáng qua một ý cười.

Thẩm Thiên Trần nháy mắt một cái, Kỷ Hoàng cười cái gì?Kỷ Tu Nhiễm: Thẩm thiếu gia làm sao biết, Kỷ mỗ thích kiểu mẫu người nào?Đương nhiên là kiểu khuê nữ danh môn, cao quý ưu nhã lại thùy mị rồi! Chẳng.

Chẳng lẽ không đúng sao? Thẩm Thiên Trần mặt đầy hoài nghi.

Kỷ Tu Nhiễm vẫn như cũ là nét mỉm cười, nhưng ngữ khí lại không có chút ý tứ đùa giỡn nào: Không phải!Thẩm Thiên Trần: .

???Cái đồ chơi gì?Anh.

Anh không phải là muốn nói cho tôi biết.

anh.

anh thích loại người như Bạch Phong đấy chứ? Chuyện này không khoa học! Thẩm Thiên Trần chấn kinh tại chỗ.

Hắn không nghĩ tới có người lại cũng có khẩu vị nặng giống như hắn! Mà cái người này lại còn là một công tử luôn ôn nhuận nhẹ nhàng như Kỷ Tu Nhiễm.

Nhưng giờ phút này, Kỷ Tu Nhiễm cũng không nói lời nào, cũng không hề phủ nhận.

Sẽ không phải là âm thầm chấp nhận đấy chứ?Không có việc gì, không có việc gì, phải tỉnh táo!Còn có một người nữa cơ mà!Thẩm Thiên Trần thật lâu mới hồi phục lại tinh thần, vội vàng nhìn về phía Tu La Chủ, Vậy.

Vậy ý của Tu La Chủ anh thế nào?Tu La Chủ: Xin lỗi, khoản làm ăn này, tại hạ sợ rằng không có cách nào đáp ứng.

Cái gì? Anh cũng không đáp ứng, tại sao chứ? Thẩm Thiên Trần mặt đầy ngơ ngác.

Tu La Chủ: Ý trên mặt chữ.

Nam nhân nói xong, ánh mắt chạm nhau nảy lửa trên không trung với Kỷ Tu Nhiễm.

Trong ánh mắt hai người đều là lãnh ý.

Ta phi! Ý trên mặt chữ lại là có ý gì hả! Thẩm Thiên Trần quả thật là muốn qua đời cho xong.

Không phải là cái ý mà hắn đang nghĩ tới đấy chứ!Hai vị đại lão này chẳng lẽ đều.

Ôi, cái thế giới này có phải là điên rồi hay không?Bên kia, Diệp Οản Οản đang cố gắng muốn nghe lén Thẩm Thiên Trần rốt cục kéo lấy Kỷ Tu Nhiễm và Tu La Chủ định nói cái gì, nhưng bất đắc dĩ, khoảng cách hơi xa, hoàn toàn không nghe rõ.

Ngay vào lúc này, phía trước đột nhiên truyền tới một trận âm thanh huyên náo.

Ngay sau đó, tất cả đám người chen lấn cơ hồ đều tứ tán ra xung quanh, nhường ra một lối đi.

Theo sát đó là một đám hộ vệ trên áo có thêu gia huy Nhiếp gia, cuồn cuộn tràn về hướng nàng.

Cùng đi với bọn chúng là gã quản gia trước đó đã ngăn bọn họ, cùng với Nhiếp phu nhân, Nhiếp Linh Lung, Nhiếp Vô Ưu.

Nhiếp Vô Danh cũng có mặt, bên cạnh hắn là một người đàn ông trung niên thần sắc trang nghiêm, nhìn qua chắc là Nhiếp gia chủ.

Toàn bộ Nhiếp gia cơ hồ đã dốc hết toàn lực.

Diệp Οản Οản hơi nhíu mày, biết phiền phức của mình đã tới rồi.

Đường Đường ——!!Nhiếp Vô Ưu một mình một ngựa xông tới trước mặt, chạy thật nhanh đến trước mặt Đường Đường, ôm lấy cậu bé.

Cậu bé bị kéo ra khỏi người của Diệp Οản Οản, chân mày nhất thời nhíu chặt lại.

Khí lực của cô ta quá lớn, ôm nhóc rất đau.

Nhanh! Người đâu! Đem ác đồ này trói lại cho ta! Nhiếp Vô Ưu nghiêm nghị trách mắng, ra mệnh lệnh.

Trong phút chốc, Diệp Οản Οản bị một đám hộ vệ Nhiếp gia bao vây chung quanh.

Gã quản gia tay bó bột lập tức nhảy ra, lòng đầy căm phẫn mà chạy đến trước mặt của Nhiếp phu nhân cùng Nhiếp gia chủ, chỉ vào Diệp Οản Οản mở miệng tố cáo, Gia chủ, phu nhân, chính là nữ nhân này, giương oai trước cửa Nhiếp gia chúng ta, bạo lực đả thương tôi, trói tiểu thiếu gia mang đi!Bạch Phong! Tâm tư ngươi thật độc ác! Ta biết ngay mà, ngươi tiếp cận anh ta, tiếp cận Đường Đường không có ý tốt! Đáng thương cho anh ta tín nhiệm ngươi như thế, ngươi lại làm ra loại chuyện mất lý tính này! Ngay cả một đứa bé mà cũng không buông tha! Nhiếp Vô Ưu vừa ôm lấy Đường Đường lúc này đã bị siết đến rơm rớm nước mắt, vừa tức giận mở miệng, hoàn toàn tỏ vẻ ra một người mẹ hiền đầy bi phẫn.

Về phần Nhiếp Linh Lung, chẳng qua chỉ bày ra vẻ mặt thản nhiên mà đứng ở bên cạnh Nhiếp phu nhân, lạnh lùng nhìn Diệp Οản Οản bị vây lại bằng nửa con mắt.

Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

vnĐường Đường! Đường Đường, con không sao chứ? Hù chết bà ngoại rồi! Nếu như con có chuyện gì, bà ngoại biết làm sao bây giờ! Nhiếp phu nhân bị hù dọa đến sắc mặt tái nhợt, lo âu không dứt mà kiểm tra tình huống của Đường Đường.

Đường Đường vội vàng giải thích: Bà ngoại, chuyện tình cũng không phải là như cô ta nói, mẹ cũng không hề làm chuyện gì tổn thương con! Nhiếp phu nhân nghe vậy, hơi nhíu mày, vẻ mặt tựa hồ có chút quấn quít.

Bà không hề mở miệng, nhưng nhìn thần sắc, cũng không hoàn toàn tin tưởng lời của Đường Đường.

Dù sao việc quản gia bị bẻ gãy tay cũng không làm giả được, hơn nữa từ trong hình ảnh theo dõi, cũng đúng là Diệp Οản Οản cưỡng ép đem người mang đi.

Chuyện này.

Thực sự là làm bừa quá rồi!Một bên Nhiếp Vô Ưu thấy vậy, làm ra vẻ mặt cực kỳ bi thương, Mẹ, mẹ nhìn Đường Đường xem, xưng hô với con xa lạ như vậy, lại gọi một nữ nhân ngoài đường không có chút quan hệ nào là mẹ!Quản gia lập tức đúng lúc lên tiếng: Bạch Phong đả thương tôi, cưỡng ép tiểu thiếu gia mang đi là sự thật! Tất cả hộ vệ ở đây đều có thể làm chứng.

Vô luận là cô ta mê hoặc tiểu thiếu gia như thế nào, đều không cách nào thay đổi được sự thật! Nếu không phải là chúng ta kịp thời chạy tới, khó có thể tưởng tượng sau khi tiểu thiếu gia bị bắt cóc sẽ xảy ra chuyện gì! Quản gia vừa nói vừa nháy mắt cho mấy gã hộ vệ ở bên cạnh.

Trong đám người có tầm hai ba người cũng đi ra nói hùa theo, chứng minh lời của hắn.

Tiểu Phong, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Nhiếp phu nhân đối với cô gái này mới gặp mà như đã quen từ lâu.

Cho dù biết rõ nàng là Không Sợ Minh Chủ, cũng vẫn như cũ có ấn tượng không tệ đối với nàng.

Nhưng một khi vấn đề liên quan đến Đường Đường, lại là hai chuyện không giống nhau.

Đường Đường làm sao có thể chịu được việc mẹ bị truy hỏi, bị oan uổng? Không đợi Diệp Οản Οản mở miệng, một tiểu thần hộ vệ đã đứng chắn ở trước người Diệp Οản Οản, Bà ngoại, là bởi vì Phùng quản gia bất kính với con, cho nên mẹ mới xuất thủ bảo vệ con.

Mẹ dẫn con đi ra ngoài cũng là vì chính con yêu cầu.

Chuyện này không hề liên quan gì tới mẹ!Diệp Οản Οản nhìn cậu bé dùng thân thể nhỏ nhắn chặn ở trước mặt để bảo vệ nàng.

Mặc dù giờ phút này đứng ở trước mặt cha mẹ ruột cũng không thể nhận nhau, còn bị hiểu lầm và trách móc, trong lòng vẫn như cũ tràn đầy sự ấm áp và cảm động.

Nhiếp Vô Ưu mặt đầy ủy khuất nhìn về phía Nhiếp phu nhân cùng Nhiếp gia chủ, Cha, mẹ, Đường Đường đã hoàn toàn bị nữ nhân này tẩy não! Nhiếp Vô Ưu không kịp đợi cho Diệp Οản Οản nói gì, đã gán cho nàng tội danh tẩy não Đường Đường.

Như vậy mặc kệ Đường Đường có đứng ra nói đỡ cho Diệp Οản Οản như thế nào cũng đều vô dụng, ngược lại càng nói càng đen.

Nhiếp Vô Ưu tiếp tục mở miệng nói, Cha, mẹ, gần đây bởi vì Độc Lập Châu không yên ổn, cho nên con mới bảo quản gia chăm sóc kỹ Đường Đường, không nên để cho nó chạy loạn.

Chuyện này ba mẹ cũng biết rồi, quản gia chẳng qua là chỉ tận chức tận trách thi hành mệnh lệnh mà thôi.

Nhưng mà, con ả Bạch Phong này thì sao? Đã biết rõ còn tự tiện mang Đường Đường đi ra ngoài! Cô ta có tâm tư rắn độc gì, còn cần con nói sao?Thấy Nhiếp phu nhân yên lặng không nói, Nhiếp Linh Lung ung dung thản nhiên hướng về Nhiếp Vô Ưu nhìn một cái, vì vậy, Nhiếp Vô Ưu không ngừng cố gắng mà lại châm thêm một cây đuốc, Mẹ, ả ta chính là Bạch Phong, là Minh chủ Không Sợ Minh! Không Sợ Minh là địa phương nào? Bạch Phong lại là nhân vật nào? Là ác đồ nổi danh Độc Lập Châu! Thứ người như vậy, làm sao mẹ có thể tin tưởng lời của ả ta! Nàng rõ ràng chính là có âm mưu sẵn, muốn bắt cóc Đường Đường!Nếu như là Đường Đường có chuyện gì xảy ra, mẹ nói con biết sống thế nào? Con thật vất vả mới có thể trở về, thật vất vả mới có thể trở về bên cạnh các người và Đường Đường! Con không cho phép bất luận kẻ nào tổn thương con trai của con! Cha, mẹ, lần này tuyệt đối không thể bỏ qua nữ nhân này!Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

vnNghe được Nhiếp Vô Ưu này lòng đầy căm phẫn nói vậy, thần sắc Nhiếp phu nhân rốt cuộc cũng dao động.

Thần sắc Nhiếp gia chủ lại lãnh túc dị thường.

Ánh mắt của ông đầy xa lánh nhìn Diệp Οản Οản một cái, ngay sau đó đi tới trước mặt Nhiếp Vô Ưu.

Thời điểm nhìn con gái, sắc mặt lãnh túc lập tức trở nên nhu hòa xuống, Vô Ưu ngoan nào, những chuyện này không cần con bận tâm, cha sẽ giúp con làm chủ! Cha.

Nhiếp Vô Ưu mặt đầy vẻ cảm động.

Nhiếp Vô Danh nghe không nổi nữa, liền nhảy ra, Con mẹ nó! Nhiếp Vô Ưu ngươi đang nói hưu nói vượn cái gì đó! Cái gì mà rắn độc, cái gì mà không có lòng tốt, cái gì mà bắt cóc! Ý của ngươi là ta ác độc, ta không có lòng tốt, ta muốn bắt cóc cháu ngoại của ta có đúng không?Nhiếp Vô Ưu giống như bị kinh sợ, ủy khuất không thôi mà rụt cổ một cái, Ca ca, anh làm sao lại nghĩ như vậy, em không có nói anh.

Nhiếp Vô Danh nổi giận đùng đùng nói, Ngươi không có nói ta? Vậy ngươi không biết Bạch Phong là người thân của ta sao? Ngươi nghi ngờ cô ấy, đó chính là nghi ngờ ta! Ngươi cho ta là người chết rồi sao?Diệp Οản Οản nhìn Nhiếp Vô Danh bộ dáng kích động nhảy ra vì mình nói chuyện, cảm giác thật sự phức tạp.

Mới đầu, nàng vốn đối với sự thật cái con hàng Nhiếp Vô Danh này lại là anh ruột của mình, thật sự có điểm khó mà tiếp nhận.

Bất quá.

Người anh trai này.

Quả thật đối xử với mình rất tốt!!Mặc dù phương thức làm việc của anh ta.

Thật sự là.

Quá kích động!Thực sự là.

nói khó nghe, chính là một gã đồng đội óc heo… Nguyên bản Diệp Οản Οản còn nghĩ, nếu như nói cho Nhiếp Vô Danh biết thân phận của mình, Nhiếp Vô Danh nhất định sẽ tin tưởng nàng.

Nhưng bây giờ, nàng vô cùng vui mừng vì chính mình đã không nói.

Anh chàng này giá trị vũ lực rất mạnh, nhưng tính cách lại quá bồng bột kích động.

Trông cậy vào anh ta trợ công.

Quả thật là chuyện không thể nào!Không xảy ra chuyện gì xấu cũng đã rất không tệ rồi…Quả nhiên, con hàng Nhiếp Vô Danh này vừa tuôn ra một tràng không có chút lý lẽ nào, Nhiếp gia chủ liền tặng cho hắn một cái tát vỗ vào trên ót.

Nhiếp gia chủ nhất thời càng tức giận hơn, Tiểu tử thúi! Ngươi là đang gầm to hống lớn cùng ai đó? Đang hung hăng với ai đó! Vô Ưu là em gái ruột của ngươi! Ngươi điên rồi sao? Ngươi có giỏi thì hung hăng thêm một cái cho ta xem!Nhiếp Vô Danh ôm đầu, giận đến giậm chân: Mẹ nó! Con làm gì có hung hăng? Không phải là con chỉ hơi lớn tiếng một chút thôi sao! Sao cha lại có thể thiên vị như vậy? Con rốt cục có phải là ruột thịt của cha hay không?Tiểu tử thúi! Ngươi câm miệng lại cho ta! Lúc về ta sẽ tính sổ với ngươi! Cả ngày lẫn đêm ở bên ngoài không làm chính sự, giao du với những loại người nào, tự nhìn đi!?Nhiếp gia chủ không tiếp tục xử lý con trai ngu xuẩn nhà mình, ánh mắt thản nhiên hướng về Diệp Οản Οản nhìn lại, Bạch Minh chủ, nghe đại danh đã lâu! Nhiếp gia và Không Sợ Minh luôn luôn nước sông không phạm nước giếng, nhưng cũng không có nghĩa là Nhiếp gia sợ phiền phức! Chuyện hôm nay, Bạch Minh chủ sợ là phải cho Nhiếp một câu trả lời, nếu không sợ rằng không thể cứ như vậy rời đi! Nhiếp gia chủ vừa dứt tiếng, bọn hộ vệ nhất thời tiến lên một bước, nguyên một đám người đem nàng vây quanh.

Thời khắc này thần sắc Diệp Οản Οản có chút bừng tỉnh, bên tai vẫn là lời mà Nhiếp gia chủ vừa nói để bảo vệ Nhiếp Vô Ưu kia…Nhìn ra được, Nhiếp phu nhân và Nhiếp gia chủ thực sự vô cùng thương yêu Nhiếp Vô Ưu đứa con gái này.

Vốn nàng vẫn bị những mảnh vụn ký ức kia lừa gạt, vẫn cho là cha mẹ của mình đã chết rồi.

Không nghĩ tới, bọn họ còn ở nhân thế, hơn nữa lại còn thương yêu nàng như vậy.

Chỉ tiếc, với tình huống bây giờ, nàng lại không cách nào nhận nhau cùng bọn họ, còn phải đối mặt với cảnh giương cung bạt kiếm như giờ phút này.

Hết thảy các thứ này, đều là bởi vì.

Nhiếp Linh Lung!Đứa con gái nuôi này Nhiếp gia, nữ nhân ban đầu tự tay nàng cứu về này…Không nghĩ tới, đúng là nuôi hổ gây họa!!Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

vnLàm sao? Bạch Phong! Ngươi không có lời nào để nói sao? Còn không trả lời! Tại sao ngươi muốn bắt cóc Đường Đường? Ngươi trăm phương ngàn kế tiếp cận anh ta, rốt cuộc là muốn làm cái gì? Nhiếp Vô Ưu nghiêm nghị mở miệng nói.

Một bên, tinh quang trong mắt gã quản gia lóe lên, âm dương quái khí mở miệng, Vô Ưu tiểu thư, còn có thể là bởi vì cái gì chứ? Tóc Húi Cua ca tội ác chồng chất, bắt cóc tiểu thiếu gia dĩ nhiên là vì muốn tống tiền chứ gì? Bằng không chính là vì giết người thành thói quen, thuần túy là muốn giết tiểu thiếu gia cho hả giận, ngay cả một đứa bé cũng đều không buông tha! Nếu không phải là chúng ta đã phong tỏa tất cả lối đi ở Độc Lập Châu, kịp thời tìm tới nơi này, hậu quả, quả thật là không tưởng tượng nổi.

Nhiếp Vô Ưu: Cha, mẹ, không cần tiếp tục nói nhảm với cô ta, trực tiếp đem người bắt lại đi! Loại ác đồ này tuyệt đối không thể bỏ qua!Nhiếp gia chủ luôn luôn là người cực kỳ bao che, huống chi người hôm nay Bạch Phong động tới lại là cháu ngoại ruột quý giá nhất của ông ta.

Vì vậy, Nhiếp gia chủ giơ tay lên, ra lệnh cho hộ vệ động thủ.

Hai con ngươi Diệp Οản Οản híp lại, trên mặt không có chút kinh hoảng nào, càng không có vẻ nổi giận, ngược lại cứ như thể không có chuyện gì xảy ra cả.

Đối mặt với đám người Nhiếp Vô Ưu giả và Nhiếp Linh Lung mồm năm miệng mười xúi giục nghi ngờ, Diệp Οản Οản không nhanh không chậm mở miệng nói, A, ta bắt cóc Đường Đường? Cho nên, Nhiếp tiểu thư có ý tứ là, hôm nay, Bạch Phong ta, cùng Kỷ Tu Nhiễm, Thẩm đại thiếu gia Thẩm Thiên Trần, cùng với Tu La Chủ của A Tu La ở cùng một chỗ, bắt cóc Đường Đường sao?Cái.

Cái gì? Nhiếp Vô Ưu ngẩn người, Ngươi có ý gì? Cùng với Tu Nhiễm ca ca, còn có Thẩm đại thiếu gia? Thậm chí còn có Tu La Chủ là cái quỷ gì?Diệp Οản Οản mặt không đổi sắc mà bắt đầu nói, Vị quản gia đại nhân này không phải nói là bên ngoài không yên ổn sao? Cho nên ta mới cố ý tìm mấy người đồng hành, bảo đảm cho Đường Đường tuyệt đối an toàn 100%! Làm sao, ngươi cảm thấy Không Sợ Minh Chủ ta cộng thêm Kỷ Hoàng, Thẩm Thiên Trần, Tu La Chủ, đều không đủ để bảo vệ Đường Đường an toàn sao?Nhiếp Vô Ưu giả giận đến bật cười rồi, Bạch Phong! Ta thấy ngươi là chó dại cùng đường quay lại cắn càn rồi! TR U Y E N F U L L.

VN Quả thật là ăn nói lung tung! Nói bậy nói bạ! Kỷ Hoàng, Thẩm Thiên Trần, Tu La Chủ làm sao có thể đồng hành cùng ngươi! Kiếm cớ cũng không biết tìm một cái cớ đáng tin một chút sao?!Đừng nói là đồng hành cùng Bạch Phong, coi như là mấy người này tập hợp ở chung một chỗ, cũng là chuyện cực kỳ khó gặp.

Ả ta coi bọn họ là diễn viên quần chúng trên đường, tùy tiện kéo lấy là được sao?Lại nói, Nhiếp Vô Ưu vừa mới dứt lời, sau lưng liền truyền đến một loạt tiếng bước chân.

Một giây kế tiếp, Nhiếp Vô Ưu chỉ thấy một thân ảnh màu trắng quen thuộc, không nhanh không chậm đi về phía bên này, nụ cười rạng ngời như gió nhẹ đầu xuân, Nhiếp bá phụ, Nhiếp bá mẫu, chuyện gì xảy ra vậy, làm sao lại tức giận như thế?Kỷ Tu Nhiễm.

 Chàng trai đứng cách người cô gái nửa bước, đây là một tư thế sứ giả hộ hoa tiêu chuẩn.

Đám người Nhiếp Vô Ưu đang kinh ngạc vì sao Kỷ Hoàng lại trùng hợp xuất hiện như vậy, lập tức liền thấy, sau lưng của Kỷ Tu Nhiễm, một người ăn mặc áo sơ mi màu hồng bảnh bao và một người đàn ông mặc âu phục màu đen, đồng thời đi về phía bên này…Người đàn ông mặc áo sơ mi màu hồng là Thẩm Thiên Trần.

Một người khác.

Một người khác lại là, Tu La Chủ!!!Nhiếp Vô Ưu nhìn chằm chằm Thẩm Thiên Trần, nhất là Tu La Chủ, mặt đầy khiếp sợ.

Mặc dù chỉ từng gặp Tu La Chủ một lần tại tiệc chia tay của Thẩm Thiên Trần, nhưng nàng tuyệt đối sẽ không nhận sai.

Ba người này.

Lại có thể thật sự đồng thời xuất hiện rồi!!Nhiếp Linh Lung từ đầu tới cuối đều khinh thường mở miệng, nhìn thấy ba người, ánh mắt hơi sáng lên, mở miệng yếu ớt nói: Tu Nhiễm ca ca, các người tới vừa đúng lúc, Bạch Phong bắt cóc Đường Đường, lại còn chống chế mà nói rằng.

Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

vnKỷ Tu Nhiễm: Nói cái gì?Nhiếp Vô Ưu lập tức nhìn có chút hả hê, mở miệng nói tiếp, Con ả Bạch Phong này lại còn nói hôm nay là theo Tu Nhiễm ca ca, còn có Thẩm thiếu gia, và.

Tu La Chủ cùng nhau đồng hành đấy! Anh nói xem có mắc cười hay không?Kỷ Tu Nhiễm nghe vậy, nhìn về phía Diệp Οản Οản, nhếch miệng cười khẽ.

Một lát sau, Kỷ Tu Nhiễm mở miệng nói: Hôm nay Bạch Minh chủ đúng là cùng mấy người chúng tôi đồng hành.

Nhiếp Vô Ưu nhất thời mặt đầy ngơ ngác, không cách nào tin tưởng, Chuyện này.

Chuyện này làm sao có thể?Thẩm Thiên Trần xì một tiếng, từ phía sau xông tới, Làm sao lại không thể? Bạch Minh chủ mang theo đứa bé, vẫn luôn ở chung một chỗ với chúng ta.

Chúng ta chơi rất khoái trá! Làm sao một cái chớp mắt, chúng ta liền biến thành tội phạm bắt cóc trẻ em rồi hả?Bắt cóc? Thôi lạy! Đứa bé ở cùng một chỗ với chúng ta làm sao có thể gặp loại chuyện như vậy được! Ai dám làm, bổn thiếu gia ta dùng vàng thỏi đập chết hắn!Cuối cùng.

Chỉ còn lại Tu La Chủ mà thôi!Kỷ Tu Nhiễm và Thẩm Thiên Trần sẽ phối hợp, Diệp Οản Οản có chút nắm chắc, nhưng, nhưng.

Tu La Chủ.

Diệp Οản Οản vội vàng đầy ám muội mà cười lấy lòng với nam nhân này một tiếng.

Nhờ cậy đại lão phối hợp một chút nha!Thấy được nụ cười của cô gái, ánh mắt của chàng trai dường như lấp lóa, nhưng lập tức tránh khỏi tầm mắt của nàng.

Ánh mắt của Diệp Οản Οản đảo tới, chỉ thấy nam nhân nghiêng đầu qua, mặt không thay đổi mà trầm mặc, không hề vạch trần nàng, nhưng cũng không hề nói chuyện, coi như là ngầm chấp nhận màn chém gió như thần vừa rồi của Kỷ Tu Nhiễm cùng Thẩm Thiên Trần.

Dĩ nhiên, cũng có thể là vì không muốn nhúng tay vào chuyện này, chẳng thèm cùng bọn họ nói chuyện.

Đám người Nhiếp gia hoàn toàn không nghĩ tới Kỷ Tu Nhiễm, Thẩm Thiên Trần, và Tu La Chủ ba người lại sẽ đồng thời xuất hiện như vậy.

Sắc mặt tất cả đều bối rối, hoàn toàn không phản ứng kịp.

Nhiếp Linh Lung nhíu chặt chân mày.

Nhiếp Vô Ưu mặt đầy vẻ không cách nào tin tưởng, Chuyện này làm sao có thể, rõ ràng là cô ta muốn bắt cóc Đường Đường.

Chuyện này.

Nhiếp gia chủ và Nhiếp phu nhân dường như cũng hoàn toàn không ngờ tới sẽ là tình huống như thế, trong lúc nhất thời cũng không phán đoán chuẩn được.

Nhiếp Vô Danh nhất thời la hét toáng lên, Nói đi! Tiếp tục nói đi! Nói em gái ta bắt cóc Đường Đường! Đúng rồi đấy, em gái ta và Kỷ Hoàng của Độc Lập Châu, người thừa kế một trong tứ đại gia tộc Thẩm Thiên Trần, và Tu La Chủ của A Tu La cùng nhau bắt cóc Đường Đường đấy! Trời má, quả thực là chuyện cười lớn! Ngươi con mịa nó là muốn chọc ta cười chết để kế thừa tài sản của ta sao?Nghe được lời của Nhiếp Vô Danh, mặt Nhiếp Vô Ưu và quản gia toàn bộ đều trắng bệt.

Kỷ Tu Nhiễm và Thẩm Thiên Trần có thân phận như vậy cũng không nói rồi, Tu La Chủ mặc dù không tính là chính quy, không được Võ Đạo Liên Minh tiếp nhận, nhưng người ta dù sao cũng không có khả năng sẽ làm ra loại chuyện bắt cóc trẻ con này.

Lời này của mình nói ra, không phải là công khai muốn làm nhục A Tu La sao?Trong con ngươi của Nhiếp Vô Ưu tràn đầy hoài nghi, Nhưng Tu Nhiễm ca ca, Kỷ thiếu gia, và cả Tu La Chủ nữa… Mấy người các người, vì sao lại ở cùng nhau?Lúc này, Tu La Chủ nãy giờ vẫn ở một bên mặt lạnh từ đầu đến cuối không hề nói chuyện, bỗng lên tiếng: Ta cùng với ai ở chung một chỗ, còn phải đi giải thích với ngươi?A.

Nhiếp Vô Ưu nhất thời bị chặn đến á khẩu không trả lời được.

Cùng lúc đó, ánh mắt lạnh lẽo dọa người nhìn chúng sinh bằng nửa con mắt của chàng trai, khiến cho nàng cảm giác mình nhỏ bé giống như một con kiến hôi vậy, sống lưng phát run một trận.

Không hổ là Tu La Chủ trong truyền thuyết.

Người đàn ông này, chỉ cần mở miệng thôi, cũng đã đủ đáng sợ.

Thẩm Thiên Trần cảm thấy Tu La Chủ nói như vậy thật là đẹp trai, vì vậy gật đầu liên tục: Đúng đúng đúng, Tu La Chủ nói không sai!Kỷ Tu Nhiễm bỗng thổi một luồng phong ba vào biển lặng: Là Bạch Minh chủ mang Đường Đường tới gặp ta, nửa đường gặp phải Thẩm công tử và Tu La Chủ, vì vậy cùng nhau đồng hành.

Thẩm Thiên Trần lại hướng về Kỷ Tu Nhiễm nhìn lại, cảm thấy Kỷ Hoàng nói rất có đạo lý, Đúng đúng đúng, Kỷ Hoàng nói không sai!Diệp Οản Οản không nói gì, chỉ lườm Thẩm Thiên Trần một cái: .

Không học thức, thật là đáng sợ!!Cũng còn may có hai vị thần trợ công khác ra sức…Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

vn Câu chuyện tới đây, đã có kết quả.

Nếu như chỉ có một người có lẽ còn có đường chất vấn, nhưng mà lời nói của Kỷ Tu Nhiễm, Thẩm Thiên Trần thậm chí là Tu La Chủ đều nhất trí, Bạch Phong căn bản cũng không có khả năng nói dối.

Chẳng lẽ bọn họ ba vị đại lão này có thể đồng thời vì Bạch Phong mà ngụy tạo bằng chứng sao?Đây quả thực là trò hề lớn!Cho nên, Nhiếp Vô Ưu, gã quản gia và bọn hộ vệ mới vừa thề son thề sắt, giờ phút này đã căn bản không nói nổi một câu nào.

Trong đôi mắt hơi híp của Nhiếp Linh Lung thoáng qua một vệt sáng lạnh lẽo, bất quá thần sắc rất nhanh liền khôi phục lại vẻ thờ ơ, cười giảng hòa nói, Nguyên lai là một sự hiểu lầm, không có việc gì là tốt rồi! Bạch Minh chủ, Vô Ưu cũng chỉ là bởi vì lo lắng cho Đường Đường, cộng thêm phong cách làm việc thường ngày của cô quả thực là.

Bạch Minh chủ sẽ không để tâm chứ?Khóe miệng Diệp Οản Οản bĩu ra đầy giễu cợt.

A, cái con nhãi Nhiếp Linh Lung này, khó trách có thể ẩn núp sâu như vậy! Vài ba lời, lời khen lời chê tất cả đều bị cô ta giành nói hết.

Đệt! Oản Oản có lòng tốt mang Đường Đường đi ra ngoài chơi, lại bị một đám này bêu xấu tát nước dơ, ngươi nói một câu hiểu lầm liền xong rồi à? Nhiếp Vô Danh nhất thời cả giận nói.

Trong con ngươi Diệp Οản Οản xẹt qua một tia cảm động.

Nhiếp Vô Danh: Dầu gì cũng phải học theo Thẩm công tử một ít, có thể có chút thành ý tặng vài thỏi vàng hay không?Diệp Οản Οản: .

Cảm động cái gì! Chính là mây trôi.

Nhiếp phu nhân sậm mặt lại, giận dỗi trừng con trai, Ngươi câm miệng cho ta!Nhiếp phu nhân nói xong nhìn về phía Diệp Οản Οản, thần sắc khó tránh khỏi có chút áy náy, Tiểu Phong, xin lỗi.

Diệp Οản Οản vốn chỉ là muốn diễn một chút.

Dù sao bàn về kỹ thuật diễn xuất, nàng không thể nào thua mấy người này! Bất quá, thời điểm mở miệng, vẫn khó tránh khỏi có mấy phần thật sự chua xót trong lòng, Mẹ nuôi, không có chuyện gì! Các người chẳng qua là vì lo lắng cho Đường Đường mà thôi.

Nhiếp phu nhân nhìn ánh mắt buồn bã của cô, cùng với vẻ ảm đạm nơi đáy mắt kia, chẳng biết tại sao lại đầy thương xót, trong tim như đau đớn co thắt lại.

Một bên, Nhiếp Vô Ưu hoàn toàn không nghĩ tới sự tình lại có thể sẽ phát triển thành như vậy, gắt gao siết chặt quả đấm.

Một lát sau, tất cả âm vụ trên mặt Nhiếp Vô Ưu đều hóa thành ủy khuất, Đều là lỗi của ta.

Nếu không phải là ta không làm tròn trách nhiệm của mẹ.

Chuyện ngày hôm nay cũng sẽ không phát sinh! Ta đã trở lại lâu như vậy rồi.

nhưng mà.

Đường Đường vẫn không cách nào tiếp nhận ta.

Quản gia ở một bên lập tức trợn mắt nhìn Diệp Οản Οản, châm chọc mở miệng nói, Chuyện này làm sao có thể trách Vô Ưu tiểu thư.

Tiểu thư mới là mẹ ruột của Đường Đường tiểu thiếu gia, ở đâu ra một người từ trên trời rớt xuống, ngày ngày thân mật cùng tiểu thiếu gia như vậy, rốt cuộc là có mưu mô gì?Tôi làm sao lại không biết Tóc Húi Cua ca của Không Sợ Minh lại là người thích trẻ con, là một người có trái tim nhân ái như vậy?Nhiếp phu nhân thở dài một tiếng, bọn họ thương yêu nhất chính là đứa con gái này.

Thấy con gái và cháu ngoại quan hệ bất hòa, vì thế ngày ngày sầu não uất ức, tự nhiên sẽ đau lòng.

Nhiếp Linh Lung đối với biểu hiện của quản gia rất hài lòng, nhìn về phía Đường Đường ở bên cạnh, ôn nhu mở miệng nói: Đường Đường, Nhị tỷ mới là mẹ ruột của con, con lại đối xử với người ngoài còn thân mật hơn cả với mẹ ruột, làm mẹ con thương tâm lắm, biết không?Nhiếp Linh Lung lấy thân phận trưởng bối, nói nhẹ một câu nhắc nhở Đường Đường.

Trọng điểm muốn nói, ý ở ngoài lời, chính là đang nói Đường Đường ăn cây táo, rào cây sung rồi!Đường Đường nghe câu này, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên căng thẳng, Con ngươi trong vắt sáng ngời đáng yêu khi ở trước mặt Diệp Οản Οản, giờ phút này không có một chút nhiệt độ nào, quanh thân đều tản ra khí tức băng lãnh thấy lạnh cả người.

Cậu bé ngước đầu lên, gằn từng chữ từng chữ mà mở miệng nói, Chuyện của Nhiếp gia chúng ta, còn chưa tới phiên người ngoài như ngươi tới chen miệng vào!Mẹ không phải là người ngoài!!!

Xem tiếp...

con-mat-ao-thi

  • Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương

  • truyện tranh Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương

  • truyện Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương

  • Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương truyện chữ

  • đọc truyện Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương

  • yêu thần ký chap

  • truyenfull.vn

  • truyenfull.vip

  • truyenfull.vip

  • truyen.tangthuvien.vn/

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License