Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
Chapter
0164
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vnTrong nháy mắt khi Đường Đường dứt tiếng, hiện trường yên lặng quỷ dị chừng mấy giây.
Ngay cả thần sắc khéo léo trước sau như một của Nhiếp Linh Lung cũng biến đi vài phần.
Một bên, Thẩm Thiên Trần biểu cảm đầy thán phục, À! Ồ!! một tiếng.
Giờ phút này, hắn đã hiểu rõ, tiểu nãi oa này thì ra là con trai của Nhiếp Vô Ưu, Bạch Phong phỏng chừng chẳng qua chỉ là mẹ nuôi của nó.
Cố ý nói như vậy, là muốn để cho hắn hết hi vọng.
Ai ngờ đâu có một cao nhân vượt qua hẳn lũ phàm phu tục tử như hắn, căn bản cũng không quan tâm những thứ này.
Mới vừa rồi tên tiểu tử này ở bên cạnh Bạch Phong rõ ràng giống như một tiểu bạch thỏ vô hại, giờ phút này lại bỗng nhiên biến thành một người khác.
Thần sắc cao lãnh trong con ngươi hoàn toàn vượt qua tuổi tác.
Chậc chậc, không hổ là cháu ngoại nhỏ của Nhiếp gia nha.
Lại nói, Cha ruột của cháu ngoại bảo bối của Nhiếp gia là ai? vẫn là một trong thập đại bí ẩn chưa có lời đáp của Độc Lập Châu đấy…Đường Đường! Nhiếp gia chủ nhìn chằm chằm đứa cháu ngoại vô cùng được yêu thương cưng chiều của mình, lần đầu tiên đổi sắc mặt.
Nhiếp phu nhân cũng nhăn đầu lông mày lại, Đường Đường.
Không thể nói với dì của con như vậy!Nhiếp Linh Lung không thèm để ý chút nào, vô cùng hiền hòa mở miệng nói, Cha, mẹ, con không sao! Đường Đường còn nhỏ, nó có thể biết cái gì?Nhiếp Vô Ưu lập tức thừa cơ làm khó dễ, kích động nói, Đường Đường! Con thật sự là quá đáng! Con bất kính với ta, coi ta không ra gì thì coi như xong đi! Nhưng con lại nói dì Linh Lung lâu nay vẫn một mực chiếu cố con như vậy! Con làm sao có thể nói như vậy đối với cô ấy!Nhiếp Vô Ưu nói xong, hướng về phương hướng của Diệp Οản Οản nhìn một cái, lời nói càng thêm kịch liệt, Cả ngày cùng một người ngoài lăn lộn ở chung một chỗ, còn không để ý người nhà lo lắng, theo ả ta đi ra ngoài chạy loạn! Con ăn cây táo, rào cây sung như vậy, vẫn tính là người của Nhiếp gia chúng ta sao?Nghe được một câu nói cuối cùng này, trực tiếp khiến cho sắc mặt của Diệp Οản Οản lạnh xuống.
Nhiếp phu nhân nhíu nhíu mày lại, cảm thấy lời nói của con gái quá nặng nề.
Nhưng một bên là cháu ngoại ruột, một bên là con gái mà bà vẫn luôn lấy làm hổ thẹn.
Môi hở răng lạnh, bà cũng quả thực không đành lòng hà trách.
Đang lúc này, Diệp Οản Οản đột nhiên đi tới trước mặt Kỷ Tu Nhiễm, từ trong tay anh ta đem chiếc bánh ngọt hôm nay Đường Đường làm cầm tới, trực tiếp đi thẳng về phía Nhiếp Vô Ưu.
Ngươi.
Ngươi làm cái gì? Nhiếp Vô Ưu đang bày vẻ ‘ta đây là mẹ thiên hạ’, vênh váo tự đắc mắng chửi người khác, thấy Diệp Οản Οản đột nhiên ép tới gần, khí tức nguy hiểm đáng sợ kia khiến cho ả ta theo bản năng mà lui về phía sau một bước.
Một bên Nhiếp Vô Danh thấy vậy lau lau mặt, trong lòng không nhịn được chửi mẹ nó một tiếng.
Trời má, khí thế hai người này, căn bản không cách nào sánh được với nhau.
Nữ nhân hèn mọn như vậy, thật sự là em gái của hắn? Rõ ràng Hữu Danh lão bản lại càng giống với em gái Nhiếp Vô Ưu của hắn hơn!Thấy Diệp Οản Οản đột nhiên xách một cái hộp trong tay, sát khí khắp người đi về phía Nhiếp Vô Ưu, thần sắc gia chủ Nhiếp gia nhất thời căng thẳng, quản gia và đám hộ vệ cũng tiến vào trạng thái phòng bị.
Diệp Οản Οản đi tới trước mặt Nhiếp Vô Ưu, không nói hai lời, trực tiếp cầm hộp bánh ngọt trong tay kia đập vào dưới chân Nhiếp Vô Ưu.
A ——!!! Nhiếp Vô Ưu bị một lớp bánh kem tung tóe bắn đầy chân, không khỏi hét lên một tiếng, Bạch Phong! Ngươi điên rồi! Ngươi quả thật là khinh người quá đáng!Nhiếp Vô Ưu ủy khuất không thôi, hướng về Nhiếp phu nhân và Nhiếp gia chủ nhìn lại.
Mọi người vốn còn tưởng rằng là vũ khí gì, đều đã chuẩn bị động thủ, lại không nghĩ rằng thứ Diệp Οản Οản ném lại là một cái bánh ngọt, thần sắc khó tránh khỏi đều có chút kinh ngạc.
Diệp Οản Οản làm xong những thứ này, mặt không đổi sắc mà mở miệng nói với Nhiếp Vô Ưu: Nhìn một chút đi!Nhiếp Vô Ưu cùng những người khác theo bản năng hướng về chiếc bánh ngọt bị Diệp Οản Οản đập xuống đất, không hiểu Diệp Οản Οản là có ý gì?Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vnDiệp Οản Οản đi tới bên người của Đường Đường, đứng bên cạnh cậu bé, sau đó âm thanh lạnh lùng, từng chữ từng chữ một mở miệng nói: Đây là chiếc bánh ngọt nhỏ phủ kem mà Đường Đường hôm nay đi đến tiệm bánh Gato tự mình làm.
Bởi vì Đường Đường biết, mấy ngày sau là sinh nhật của mẹ nó.
Mỗi một đóa hoa, mỗi một chữ trên bánh ngọt, đều là do Đường Đường tự mình làm, chính là vì cho mẹ của nó một sự kinh hỉ.
Mà ngươi, lại hoàn toàn không hỏi nguyên do, liền ở ngay trước mặt mọi người trách mắng nó, thậm chí nói ra những lời ác tâm như vậy! Ngươi một mực luôn trách Đường Đường và ngươi không gần gũi, nhưng còn ngươi thì sao, Nhiếp Vô Ưu! Ngươi coi như là mẹ ruột của Đường Đường, ngươi đã làm hết trách nhiệm của một người mẹ rồi sao? Mỗi một chữ Diệp Οản Οản nói, sắc mặt Nhiếp Vô Ưu càng trắng bệch đi một phần.
Đặc biệt thời điểm Diệp Οản Οản gọi cô ta là Nhiếp Vô Ưu, sống lưng cô ta bỗng không hiểu vì sao phát rét một trận.
Sắc mặt của Nhiếp Linh Lung cũng khẽ biến, vẻ mặt đầy âm trầm nhìn về phía Nhiếp Vô Ưu.
Đồ vô dụng!Hàng giả chính là hàng giả! Nàng hao phí nhiều tâm tư như vậy, nàng bày ra nhiều đường lối cho cô ta như vậy, kết quả còn có thể bị Nhiếp Vô Ưu thật ép thành như thế này.
Đường Đường ngước đầu nhỏ nhìn mẹ đứng ở bên cạnh mình, đôi con ngươi sạch sẽ sáng ngời đẹp như ngôi sao dần dần đỏ ửng…Mẹ bởi vì nhóc mà tức giận như vậy.
Mẹ rất quan tâm tới nhóc.
Trên chiếc bánh ngọt bị Diệp Οản Οản đập nát mơ hồ còn có thể nhìn thấy được dòng chữ Chúc mẹ sinh nhật vui vẻ.
Thời điểm khi Nhiếp gia chủ và Nhiếp phu nhân nhìn thấy chiếc bánh ngọt liền biết bọn họ đã hiểu lầm Đường Đường rồi.
Lại nhìn đứa cháu ngoại bảo bối hai mắt đỏ bừng, quả thực là con tim như muốn tan vỡ.
Nhị lão lúc này cũng bất chấp tất cả, đi nhanh đến bên cạnh Đường Đường.
Nhiếp phu nhân một tay đem Đường Đường ôm vào trong ngực, áy náy mà không biết nên làm thế nào cho phải, Đường Đường, thật xin lỗi, thật xin lỗi, là ông ngoại bà ngoại không tốt! Chưa biết rõ sự tình liền trách cứ con!Đường Đường bảo bối! Ông ngoại cũng không tốt! Là lỗi của ông ngoại! Nhiếp gia chủ mới vừa rồi vẫn còn một bộ tư thái gia chủ cũng hoàn toàn hoảng hồn, trở thành một người ông ngoại bình thường.
Ông khẩn trương không thôi, khom người nói xin lỗi với cháu ngoại.
Ta.
Ta không biết! Nhiếp Vô Ưu bị đánh ngược một cái, giờ phút này có chút mộng bức.
Đang muốn giải thích, ánh mắt của Nhiếp phu nhân đã có chút ít không quá cao hứng nhìn sang, Vô Ưu, lần này đúng là con quá lỗ mãng rồi!Nếu như để tâm nhiều một chút, không đến nỗi quan hệ với Đường Đường sẽ biến thành như vậy.
Diệp Οản Οản liếc mắt nhìn lướt qua chiếc bánh ngọt: Xin lỗi, cái bánh ngọt này, ngươi không xứng!Nếu như nàng trực tiếp nói chân tướng cho cha mẹ, độ mạo hiểm quá lớn.
Tốt nhất là có thể để cho chính bọn họ từng chút một phát hiện ra sự thật.
Khi thấy phản ứng của Nhiếp phu nhân và Nhiếp gia chủ, Diệp Οản Οản biết, hạt giống bất mãn đối với Nhiếp Vô Ưu giả, đã được trồng xuống.
Mà cái này, vẻn vẹn chẳng qua chỉ là bước đầu…Một trận náo nhiệt đến đây kết thúc.
Một chút chuyện nhà, để cho các vị chê cười rồi! Nhiếp phu nhân, Nhiếp gia chủ chào hỏi cùng với đám người Kỷ Tu Nhiễm, ngay sau đó nhìn về phía Kỷ Tu Nhiễm nói, Tu Nhiễm, có rảnh rỗi thì tới nhà chơi nhiều hơn một chút, Đường Đường rất nhớ cậu.
Kỷ Tu Nhiễm trước sau như một, vẫn cười đầy nhẹ nhàng, Dĩ nhiên!Nhị lão lần nữa nói xin lỗi đối với Diệp Οản Οản, ngay sau đó mang theo Đường Đường rời đi.
Diệp Οản Οản tiễn Đường Đường đi, thời điểm nàng xoay người nhìn lại, phát hiện Tu La Chủ không biết lúc nào đã rời đi rồi, Thẩm Thiên Trần cũng bị trợ lý kêu đi.
Hic, trợ lý lại thúc giục tôi rồi, tôi phải đi trước đây! Mỹ nhân à, hôm nay cô nợ tôi một món nợ ân tình đó nha! Thẩm Thiên Trần trước khi đi vẫn không quên khoe tài.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vnVì vậy, chỉ còn lại Diệp Οản Οản cùng Kỷ Tu Nhiễm hai người.
Chuyện đó.
Diệp Οản Οản đang bởi vì thân phận hoàn toàn mới của mình mà không biết phải làm sao nói chuyện mặt đối mặt với Kỷ Tu Nhiễm.
Kỷ Tu Nhiễm lại mở miệng trước phá vỡ sự yên lặng.
Kỷ Tu Nhiễm: Phương pháp giải Cổ độc đang được nghiên cứu, đừng lo lắng!Diệp Οản Οản ho nhẹ một tiếng, Không lo lắng, không lo lắng! Có anh ở đây, dĩ nhiên là không lo lắng!Diệp Οản Οản nói tới chỗ này, đột nhiên thử thăm dò mở miệng nói, Bất quá.
Vạn nhất.
Vạn nhất thời gian ba tháng đã đến, thuốc giải vẫn chưa nghiên cứu ra được.
Anh tính sao bây giờ?Trừ thuốc giải, Tình Cổ này chỉ còn lại một loại phương pháp giải thôi, Kỷ Tu Nhiễm có thể đồng ý.
?Diệp Οản Οản mới vừa nói xong cũng hối hận, nàng tại sao lại lắm mồm lắm miệng hỏi câu này!?Bất quá, nàng thật sự thật tò mò nha.
Kỷ Tu Nhiễm nghe vậy, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt lại lọn tóc rối bên tai Diệp Οản Οản, thấp giọng cười một tiếng, như ngàn vạn đóa hoa lê nở rộ, mở miệng nói: Không có vạn nhất!Diệp Οản Οản: A.
Trong một khoảnh yên lặng quỷ dị, sau lưng đột nhiên truyền tới một loạt tiếng bước chân, Nhiếp Vô Danh đột nhiên quay trở lại, Bạch Minh chủ! Thiếu chút nữa đã quên rằng có chuyện muốn nói cho cô biết!Vì vậy Kỷ Tu Nhiễm hơi gật đầu một cái đối với Nhiếp Vô Danh, cáo từ trước.
Sau khi Kỷ Tu Nhiễm đi, Nhiếp Vô Danh đứng ở trước mặt Diệp Οản Οản, gãi đầu một cái nói, Hữu Danh muội muội, cô chớ để ý, em gái kia của tôi cũng không biết có phải là mấy năm này ở bên ngoài bị cái gì kích thích hay không, não có khả năng xảy ra chút vấn đề.
Não có vấn đề.
Cho dù Nhiếp Vô Danh không phải nói chính mình, Diệp Οản Οản vẫn có chút cạn lời.
Có thể nói em gái mình như vậy sao?Ồ đúng rồi, Hữu Danh muội muội, thật ra thì ngày hôm nay tôi vốn là đang muốn tìm cô tới, có một chuyện rất trọng yếu muốn nói cho cô biết! Nhiếp Vô Danh mở miệng nói.
Chuyện trọng yếu? Diệp Οản Οản nhíu mày, Nhiếp Vô Ưu có thể có chuyện trọng yếu gì?Thần sắc Nhiếp Vô Danh có chút hưng phấn mở miệng, Hữu Danh muội muội, trước đó không phải là cô trúng phải Tình Cổ sao, đúng không?Sắc mặt Diệp Οản Οản biến thành đen, cái tên này lại còn đề cập với nàng về Tình Cổ.
Diệp Οản Οản: Nhờ có hồng phúc của Nhiếp đội trưởng.
Nhiếp Vô Danh cười ha hả nói, Khách khí, khách khí!Diệp Οản Οản đã thành thói quen sự không biết xấu hổ của người này: Cho nên rốt cuộc anh muốn nói cái gì?Nhiếp Vô Danh kích động nói: Hữu Danh muội muội, cô đừng lo lắng, Tình Cổ mà thôi, chỉ cần trả một bữa ăn, coi như tiền xăng xe.
À nhầm, là từ sự lo âu khẩn cấp đối với sự an nguy của Hữu Danh muội muội, Băng Sơn Nam đã nghiên cứu ra giải dược! Chỉ cần đàng gái ăn vào liền có thể giải Cổ!Diệp Οản Οản nghe vậy chân mày khẽ nhếch lên, lại không có tâm tình kích động đặc biệt gì, Ồ? Nghiên cứu ra giải dược?Nhiếp Vô Danh: Đúng vậy đúng vậy! Có phải là đặc biệt kích động hay không? Còn có một tin càng kích động hơn đây! Nếu như là Hữu Danh muội muội mua thuốc giải chỗ chúng tôi, có thể giảm giá 12% cho cô!Sắc mặt của Diệp Οản Οản trong nháy mắt tối sầm lại rồi, nàng có thể vì đại nghĩa diệt thân hay không? Tên này còn không thấy ngại, đi đòi tiền nàng!Diệp Οản Οản ngoài cười nhưng trong không cười, nhếch mép một cái, Không cần đâu!Nhiếp Vô Danh nghe một chút, ngẩn người, Híc, tại sao? Là cảm thấy đắt rồi sao?Nhiếp Vô Danh làm ra vẻ nhịn đau, Vậy.
Vậy giảm giá cho cô 30%! Đây là mức giảm thấp nhất rồi đấy! Không thể thấp hơn nữa!Diệp Οản Οản: Không cần.
Nhiếp Vô Danh: Vậy.
Vậy bớt thêm tới 50%! Thật sự không thể thấp hơn nữa mà! Nếu không tôi ngay cả tiền vốn cũng đều không thu về được, không lừa cô!Diệp Οản Οản: Anh trai thân ái của tôi ơi.
Coi như anh cho tôi miễn phí, cũng không cần, cảm ơn!Nhiếp Vô Danh bởi vì Diệp Οản Οản nói câu anh trai thân ái kia mà ngẩn người, nơi ngực không khỏi có chút nóng lên, ngay sau đó phản ứng lại, ngơ ngác mở miệng hỏi: Tại sao?Đây chính là thuốc giải có quan hệ tới mạng nhỏ đấy!Diệp Οản Οản chúm môi cười một tiếng, Bởi vì sao.
Vì tôi càng thích một loại phương thức giải Cổ độc khác hơn.
Nhiếp Vô Danh: .
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vnNhiếp Vô Danh trực tiếp ngây dại: Ặc.
Một loại phương thức giải Cổ độc.
khác…Thật lâu Nhiếp Vô Danh mới nghe ra được ý tứ của Diệp Οản Οản.
Đệt! Nhưng mà Cổ độc nhánh lại…ở trên người của Tu La Chủ đấy!Nhiếp Vô Danh nửa ngày mới nói ra được một câu: Không hổ là em gái tôi.
Thật là lớn mật!Diệp Οản Οản: Cảm ơn đã khen ngợi, tôi còn có việc đây, bái bai ~ Nhiếp Vô Danh: Hic! À ờ thì là.
Diệp Οản Οản: Lại làm sao nữa?Hic hic, chuyện đó…chuyện đó.
Biểu cảm của Nhiếp Vô Danh không biết tại sao lại trở nên có chút nhăn nhó, Hữu Danh muội muội.
Cô có thể.
có thể.
Diệp Οản Οản vẫn thực sự hiếm khi nhìn thấy bộ dáng nhăn nhó như vậy của Nhiếp Vô Danh, buồn cười nói, Có thể làm cái gì?Nhiếp Vô Danh: Có thể …lại gọi tôi một tiếng anh trai?Diệp Οản Οản: .
Nhiếp Vô Danh vội vàng giải thích, Khục khục, tôi cảm thấy là cô nên gọi tôi là anh đi, nghe đặc biệt lọt tai.
Diệp Οản Οản ánh mắt ôn nhu, ngay sau đó tựa như cười mà không phải cười nhìn về phía người anh trai đáng thương, Gọi là anh? Được thôi! Một chữ một khối vàng thỏi! Nhiếp Vô Danh sợ ngây người: Đệt! Một chữ ngàn vàng, cô ăn cướp sao?Diệp Οản Οản ha ha cười ra tiếng.
Nhiếp Vô Danh nghiến răng: Cô chờ đó, chờ tôi góp đủ gia sản nghìn tỷ, muốn nghe bao nhiêu tiếng liền có thể nghe bấy nhiêu tiếng!!Được nha! Tôi chờ!Diệp Οản Οản vừa rời đi, vừa đưa lưng về phía Nhiếp Vô Danh vẫy tay chào một cái.
Nàng còn phải tiếp tục chiến dịch tấn công thuốc giải của nàng nữa…Hôm nay lối đi ở chung quanh đây đều rất chật chội, Diệp Οản Οản đoán chừng Tu La Chủ đi không được bao xa.
Quả nhiên, Diệp Οản Οản đi một vòng liền thấy được một chiếc xe màu đen đang chậm rãi len lỏi trong đám người đông đúc cách đó không xa.
Diệp Οản Οản trực tiếp chạy lại trước xe, ngăn cản đường đi của chiếc xe kia, sau đó, gõ cửa sổ xe một cái.
Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt đen trầm của Khương Viêm, Tại sao lại là ngươi?Diệp Οản Οản không để ý hắn ta, cánh tay để ngang lên cửa sổ xe, nhìn về phía chàng trai đang ngồi ở ghế sau, Tu La Chủ đại nhân, buổi tối có rảnh không? Cùng uống một ly?Nơi ghế sau, sắc mặt nam nhân ẩn núp ở trong bóng tối không nhìn rõ.
Không đợi Tu La Chủ nói chuyện, Khương Viêm đã bùng nổ rồi, Bạch Phong! Ngươi tìm chết!!! Nữ nhân này lại còn dám khiêu khích! Ai cho cô ta lá gan!Diệp Οản Οản cười híp mắt hướng về Khương Viêm nhìn một cái.
Khương Viêm đón lấy nụ cười đó, có một loại dự cảm xấu.
Nhưng thời điểm hắn phản ứng lại, đã không còn kịp rồi, Diệp Οản Οản đột nhiên giữ lấy chiếc cổ của hắn, tỏ vẻ đầy tiếc nuối mở miệng nói, Haizz, nếu như Tu La Chủ đại nhân không chịu, chỉ sợ vị thuộc hạ trung thành này của ngài, liền khó lòng mà giữ được cái mạng nhỏ này nha!Khương Viêm vạn vạn không ngờ tới, đối phương lại còn có thể vô sỉ tới mức này.
Dầu gì cũng là thủ lĩnh một phương đi, loại chuyện ăn hiếp lính lác như này cũng đều làm được?Khương Viêm quả thật là đều nhanh muốn tức điên rồi, Bạch Phong, ngươi quả thật là mơ mộng hão huyền! Ngươi cho rằng chủ thượng sẽ bị loại thủ đoạn tiểu nhân vô sỉ vụng về này của ngươi uy hiếp sao? Ta coi như dù chết, cũng sẽ không để cho chủ thượng bị ngươi.
Lời Khương Viêm còn chưa dứt, một giây kế tiếp, cửa xe phía sau mở ra, đôi chân dài nam tính của chàng trai bước xuống xe.
Con ngươi không chút tình cảm nào của chàng trai xẹt qua trên người cô gái, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm cái tay của Diệp Οản Οản vừa đụng chạm một người nam nhân khác, Thả người!Diệp Οản Οản chúm môi cười một tiếng, lập tức vô cùng nghe lời, đem người buông lỏng, ném một cái vào trong xe, thoắt cái liền đi tới bên cạnh chàng trai, Được thôi!Thời khắc này Khương Viêm trơ mắt nhìn chủ thượng vì chính mình lại có thể thỏa hiệp đối với yêu nữ, quả thật là rơi nước mắt vui mừng.
Vạn vạn không ngờ tới, hắn ở trong lòng chủ thượng, lại có thể quan trọng đến như vậy!Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Bên trong đại sảnh an tĩnh đến mức làm cho người ta hít thở không thông, khắp nơi tối tăm, không có một chút ánh sáng nào.
Ngón tay dài trắng bóc của chàng trai nhẹ nhàng lắc lắc ly rượu cao đỏ thẫm, trên mặt mang theo một nụ cười đẹp tuyệt làm người ta không cách nào suy đoán được tâm tình.
Rất nhanh, nam nhân nhẹ nhàng búng tay, ánh đèn mờ sáng lên.
Hội trưởng.
Một ông lão chậm rãi từ bên ngoài đi vào trong, hướng về nam nhân cúi người chào nói: Có khách tới.
Nghe ông lão báo cáo, nam nhân nói: Để cô ta vào.
Vâng, hội trưởng.
Lão giả nói xong, xoay người rời đi.
Bất quá chỉ trong chốc lát, Nhiếp Linh Lung mở cửa chính ra, phảng phất đối với chỗ này cũng không xa lạ gì.
Sau khi tiến vào bên trong, vô cùng tự nhiên ngồi ở trên ghế sa lon cách đó không xa.
Uống chút? Nam nhân chuyển động cái ghế, xoay người lại, trong một đôi mắt thâm thúy lại tà mị đến tột độ, phảng phất ẩn chứa cả vũ trụ vạn vật.
Nhưng trong một đôi mắt như vậy, lại bao hàm đủ các loại tâm tình, không nói rõ được, cũng không tả rõ được.
Cảm ơn.
Nhiếp Linh Lung nhận lấy ly rượu vang người giúp việc đưa cho, nhấp nhẹ một hớp.
Đều đi ra ngoài đi! Rất nhanh, nam nhân xua xua tay, không ít người giúp việc có nhan sắc làm cho người ta mãn nhãn rời khỏi đại sảnh, cũng đem cửa phòng nhẹ nhàng khép lại.
Ha ha, cô tìm tôi, có chuyện gì không?Nam nhân nhìn về phía Nhiếp Linh Lung, mở miệng cười lạnh một tiếng.
Kế hoạch của tôi, gặp một chút trở ngại.
Nhiếp Linh Lung không đếm xỉa tới, mở miệng nói.
Ồ, có thể khiến cho cô bị trở ngại, quả là mới mẻ! Khóe miệng nam nhân hơi hơi dương lên, nhìn chằm chằm Nhiếp Linh Lung: Tôi ngược lại có chút hứng thú nghe một chút.
Anh hẳn cũng biết, kế hoạch ban đầu của tôi.
Nhiếp Linh Lung mặt đầy vẻ lãnh đạm thờ ơ: Tôi tạo ra một Nhiếp Vô Ưu giả, bất quá chẳng qua là để cho cô ta có thể thuận lý thành chương kế thừa Nhiếp gia.
Đáng tiếc máu mủ của tôi và Nhiếp gia lại không có chút quan hệ nào, nếu không cũng không cần mất công như vậy!Sau đó thì sao? Nam nhân cười hỏi.
Đáng tiếc, Nhiếp Vô Ưu chân chính, một cước chắn ngang.
Nhiếp Linh Lung cười lãnh đạm.
Ồ.
Cô ấy khôi phục lại ký ức rồi sao? Con ngươi của nam nhân, bỗng nhiên toát ra một vẻ hưng phấn và tàn nhẫn.
Không có! Nhiếp Vô Ưu lắc đầu một cái.
Nghe câu này, sự hưng phấn và tàn nhẫn trong mắt nam nhân biến mất, chỉ còn lại một vẻ thất vọng sâu sắc.
Tôi ngày hôm nay tới, không có mục đích gì khác, chỉ là đơn thuần tới thông báo cho anh một tiếng.
Nhiếp Linh Lung nhàn nhạt mở miệng: Tôi không phải là con gái ruột của Nhiếp gia, không cách nào kế thừa Nhiếp gia, vốn là dự định để cho Nhiếp Vô Ưu giả đó kế thừa Nhiếp gia.
Nhưng hiện tại xem ra, cũng không dễ dàng.
Nếu như, cuối cùng không cách nào thành công, tôi đây chỉ có thể dùng phương thức của chính mình để làm việc.
Phương thức của cô là gì? Nam nhân hỏi.
Nghe câu hỏi này, khóe miệng Nhiếp Linh Lung hơi hơi dương lên, nở một nụ cười lạnh làm cho người ta sợ hãi: Huỷ diệt Nhiếp gia, giết Nhiếp Vô Ưu chân chính.
Nhiếp Linh Lung vừa dứt tiếng, trong mắt của nam nhân, dường như ẩn chứa hàn băng vĩnh cửu đã chất chồng hàng vạn năm.
Hắn ta mới vừa mở miệng, dường như nhiệt độ cả thế giới, đóng băng về độ 0 tuyệt đối.
Nhiếp!! Linh!! Lung!! Nam nhân nhìn chằm chằm Nhiếp Linh Lung, trở giọng đầy lạnh lùng: Nếu như, ngươi dám đụng vào một sợi tóc của nàng.
Nói đến đây, trên mặt nam nhân phủ đầy mùi vị âm tà: Ngươi sẽ chết rất thê thảm!Ồ?Nhiếp Linh Lung bỗng nhiên đứng dậy, nhìn chăm chú vị hội trưởng Võ Đạo Liên Minh Công Hội trước mặt này, có chút hăng hái: Khiến cho tôi chết rất thảm.
Chỉ bằng vào anh sao?Vậy có muốn thử một chút sao? Nam nhân cười nói.
Tôi không có thời gian ở nơi này nói nhảm cùng anh, tôi chẳng qua là thông báo với anh, cũng không phải là trưng cầu ý kiến của anh! Nhiếp Linh Lung mặt không cảm xúc nói.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vnTrước khi Nhiếp Vô Ưu khôi phục lại ký ức, tôi hy vọng nàng bình yên vô sự.
Nam nhân nói.
Sau khi ký ức kia khôi phục lại thì sao? Nhiếp Linh Lung hỏi.
Ký ức khôi phục lại.
Ý tà ác của người đàn ông này như thể bao trùm lấy toàn bộ đại sảnh, vết sẹo nơi khóe mắt làm người ta sợ hãi, nhìn dữ tợn đến cực hạn: Đợi sau khi nàng nhớ lại hết thảy, tôi sẽ đích thân.
đưa nàng đi vào trong Tu La Địa Ngục chịu khổ.
Khẩu vị của anh, thật đúng là đặc biệt! Nhiếp Linh Lung cười lạnh một tiếng.
Người cô phải chú ý là Nhiếp Vô Danh, mà không phải là Nhiếp Vô Ưu.
Nam nhân nói.
Nói tới Nhiếp Vô Danh, Nhiếp Linh Lung khinh thường cười một tiếng: Đại ca tôi không đáng lo lắng, luyện võ thành si ngốc, bây giờ lại càng tập trung tinh thần, dùng hết thủ đoạn đường ngang ngõ tắt đi kiếm tiền.
Bất quá.
Nếu như đại ca tôi thật sự muốn cản trở, tôi sẽ không để ý việc trừ khử hắn ta.
Ồ.
Nam nhân như có điều suy nghĩ nhìn Nhiếp Linh Lung: Toàn bộ Độc Lập Châu, không ai dám nói mình có thể diệt trừ Nhiếp Vô Danh.
Đại ca cô ngay cả Cẩu Tạp Chủng cũng đều có thể đánh một trận, chỉ bằng vào cô sao?Đáng tiếc.
Điểm thiếu sót trí mạng của hắn là quá nhiều! Muốn mạng của đại ca tôi, dùng vũ lực là ngu xuẩn nhất, mà biện pháp đòi mạng hắn, thật sự là nhiều lắm.
Nhiếp Linh Lung cười lạnh.
A.
Không cần phải bứt dây động rừng như vậy, cô chỉ cần lợi dụng điểm thiếu sót của hắn, để cho hắn bị Nhiếp mẫu và Nhiếp phụ đuổi ra khỏi Nhiếp gia là được.
Như vậy là hay nhất, người thừa kế sẽ chỉ còn lại Nhiếp Vô Ưu giả đó.
Về phần Nhiếp Đường Tiêu, tuổi tác quá nhỏ, không đáng nhắc đến.
Nhưng Nhiếp Vô Ưu, nhất định phải để lại cho tôi.
Nam nhân nói.
Thời gian của tôi có hạn, không thể bảo đảm cô ta có thể khôi phục lại ký ức hay không.
Tôi đối với Nhiếp Vô Ưu không thèm quan tâm, chỉ cần cô ta đừng làm trở ngại tôi.
Nếu không.
Tôi cũng không có nhiều thời gian đợi cô ta đi khôi phục ký ức như vậy.
Nhiếp Linh Lung nói xong, đầu cũng không ngoảnh lại, xoay người rời khỏi nơi này.
Sau khi chờ Nhiếp Linh Lung hoàn toàn rời khỏi đại điện của Võ Đạo Công Hội, một vị nam tử đeo mặt nạ màu bạc chậm rãi từ phía sau đi ra, thanh âm lãnh đạm từ trong miệng truyền ra: Nhiếp Linh Lung càng ngày càng không dễ khống chế rồi!Nghe câu này, khóe miệng hội trưởng Võ Đạo Công Hội hơi hơi dương lên, lắc lắc ly rượu vang trong suốt: Hết thảy đều nằm trong kế hoạch.
Độc Lập Châu.
sau không lâu nữa, cũng là thời điểm đổi bầu không khí một chút rồi.
Càng ngày càng thú vị, người bên cạnh đều không quan trọng.
Chỉ bất quá, thực lực cái cô nàng Nhiếp Linh Lung này bộc phát lớn mạnh, còn cần phải chú ý một chút.
Bây giờ, toàn bộ Độc Lập Châu, gần như sắp không có ai có thể ngăn chặn cô ta.
Nam nhân đeo mặt nạ nhẹ giọng mở miệng.
Ha ha.
Nghe vậy, khóe miệng hội trưởng Võ Đạo Công Hội khẽ nhếch, mặt đầy hơi thở âm tà: Lòng tham chưa đủ để rắn nuốt voi! Với Nhiếp Linh Lung hiện tại mà nói, nếu như cô ta nguyện ý, một nửa giang sơn của Độc Lập Châu đều là của cô ta.
Nếu như, dị tâm quá nặng, tôi sẽ để cho cô ta hối hận vì đã sinh ra đời.
Hy vọng như thế! Nam tử đeo mặt nạ ngữ khí lãnh đạm thờ ơ.
Vào giờ phút này, trong Không Sợ Minh.
Diệp Οản Οản nhàn nhã dựa vào trên ghế làm việc.
Qua tối hôm nay, chính mình cũng không sai biệt lắm, hẳn là nên trở lại học viện Xích Diễm.
Dù sao hai cái nhiệm vụ cấp A cũng đã ung dung hoàn thành.
Hy vọng kỹ thuật diễn xuất vụng về kia của Bắc Đẩu, sẽ không bị người của học viện Xích Diễm phát hiện ra sơ hở.
Nếu không, nàng nhất định muốn quay trở về đem Bắc Đẩu đánh chết tươi.
Diệp Οản Οản cầm lấy cầm điện thoại di động lên, nhìn vào một phần mềm trò chuyện đã rất lâu không đăng nhập.
Đám người Cung Húc và Lạc Thần, cơ hồ hai ngày ba lại nhắn một tin, phần lớn đều hỏi thăm tin tức liên quan đến hành tung của Diệp Οản Οản.
Chỉ bất quá, Diệp Οản Οản cũng không trả lời, chỉ có thể chờ đến khi mình trở lại Hoa quốc, sau đó mới đi liên lạc.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vnCẩn thận tính một chút, từ khi mình từ Hoa quốc đi tới Độc Lập Châu, đã được một khoảng thời gian.
Mà hết thảy mọi thứ phát sinh tại Độc Lập Châu, đều tựa như ảo mộng, cứ như là không chân thật vậy.
Nàng từ một tiểu thư bình thường của Diệp gia tại Hoa quốc, nhảy một cái trở thành nữ ma đầu, đại tỷ của Độc Lập Châu, làm người ta nghe danh đã phát rét…Thậm chí còn phát hiện ra thân phận thật sự của mình.
Ở Độc Lập Châu ngắn ngủi mấy tháng, nhưng đã thay đổi toàn bộ quỹ đạo nhân sinh của nàng.
Đặc biệt là sau khi biết mình là Nhị tiểu thư của Nhiếp gia, Nhiếp Vô Ưu; Diệp Οản Οản càng nóng lòng muốn tìm lại ký ức chính mình đã đánh mất.
Nếu như, mình có thể tìm lại ký ức, tất cả các câu đố, hẳn là cũng có thể giải quyết dễ dàng.
Năm đó, rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Chính mình tại sao lại bỏ lại Đường Đường, bỏ lại cha mẹ, bỏ lại toàn bộ Nhiếp gia mà rời khỏi Độc Lập Châu? Đường Đường lại là do chính mình và ai sinh? Hiện nay, còn có thật nhiều bí ẩn bị che giấu ở trong đoạn trí nhớ hiện tại vẫn không thuộc về chính nàng này.
Vì vậy, nàng không cách nào tìm được câu trả lời mong muốn.
Còn nữa, trong đầu của mình, trong một thời gian dài đều hiện ra ông ngoại, lại đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra? Ông ngoại vì sao phải nói dối với mình rằng, cha mẹ đã chết rồi?Trong lúc Diệp Οản Οản còn đang suy nghĩ miên man, khóe mắt đảo một cái, trong lúc vô tình, lại đọc được cập nhật trạng thái của người nam tử tóc bạc trên điện thoại.
* Chap 795: Diệp Οản Οản được nam tử tóc bạc cứu thoát khỏi sát thủ, và có kết bạn trên ứng dụng QQ để trả phong bì tiền 100 tệ công cứu giúp.
Haizz, Tiểu Vô Ưu, đồ nhi ngoan của ta, kết quả chết đi nơi nào, thời gian không có đồ nhi ở bên cạnh, thực sự rất nhàm chán.
Ánh mắt Diệp Οản Οản khẽ nhúc nhích, nhớ mang máng nam tử tóc bạc này.
Ban đầu, thời điểm ở Hoa quốc, nếu không phải là nam tử tóc bạc này ra tay, hậu quả của chính mình thiết tưởng không hình dung nổi.
Tiểu Vô Ưu.
Diệp Οản Οản lẩm bẩm trong miệng, cái gọi là Tiểu Vô Ưu trong miệng nam tử tóc bạc này, sẽ không phải chính là Nhiếp Vô Ưu đấy chứ?Với thân thủ của nam tử tóc bạc mà nói, tuyệt đối không thể nào là người nước Hoa.
Nếu như nói là người Độc Lập Châu, vậy hẳn là đúng rồi.
Lúc này, Diệp Οản Οản có linh cảm, nhắn một tin qua cho nam tử tóc bạc: Có ở đây không?Độc Cô Cầu Bại: Ta đã chết, có chuyện đốt tiền giấy vàng mã.
Nếu như ngươi không đốt vàng mã, đi vệ sinh sẽ bị hết giấy vệ sinh, nếu dùng vòi xịt sẽ hết nước.
Diệp Οản Οản: ???Độc Cô Cầu Bại: Ta đã chết, có chuyện đốt tiền giấy vàng mã.
Nếu như ngươi không hóa vàng mã, đi vệ sinh sẽ bị hết giấy vệ sinh, nếu dùng vòi xịt sẽ hết nước.
Diệp Οản Οản có chút cạn lời, cái tên này thật chẳng lẽ là sư phụ mình.
Có cần phải khủng bố như vậy hay không?Diệp Οản Οản nhắn mười mấy tin, nhưng nam tử tóc bạc cũng không trả lời, vẫn là dòng tin nhắn kia, tựa hồ là cài chức năng trả lời tự động.
Bất đắc dĩ, Diệp Οản Οản chỉ có thể buông tha, chờ sau khi nam tử tóc bạc nhận được tin nhắn lại trả lời.
Phong tỷ! Bỗng nhiên, Bắc Đẩu chạy chầm chậm, vọt vào phòng làm việc.
Diệp Οản Οản tiện tay đem điện thoại di động buông xuống, liếc nhìn Bắc Đẩu một cái: Sao vậy?Phong tỷ, đệ nghe nói, buổi tối tỷ hẹn Tu La Chủ đi uống rượu? Bắc Đẩu mặt đầy thần bí.
Làm sao cậu biết? Diệp Οản Οản có chút không hiểu.
Dĩ nhiên là biết rồi, hiện tại tên Khương Viêm đó, đi khắp nơi tuyên truyền nói tỷ là nữ ma đầu, câu dẫn Tu La Chủ, thậm chí dùng tánh mạng của hắn uy hiếp Tu La Chủ.
Vạn bất đắc dĩ, Tu La Chủ mới đáp ứng.
Bắc Đẩu mở miệng nói.
Diệp Οản Οản: .
Vạn vạn không ngờ tới, cái tên Khương Viêm đó cũng là một đứa to mồm.
Phong tỷ, chi bằng buông tay đi! Tu La Chủ cũng không dễ trêu chọc; Lại nói, người ta cũng không thích nữ nhân.
Tu La Chủ đối với Kỷ Hoàng đây chính là một lòng một dạ, tình so với kim loại còn kiên cố hơn.
Chúng ta sẽ thành toàn cho Tu La Chủ và Kỷ Hoàng đi, đừng để đến lúc đó đều đắc tội với cả hai phe rồi, bọn họ liên thủ làm thịt Không Sợ Minh chúng ta.
Chuyện này Không Sợ Minh chúng ta quả thực chịu không nổi đâu! Bắc Đẩu vẻ mặt chân thành khuyên Diệp Οản Οản.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vnCòn không đợi Diệp Οản Οản mở miệng, Bắc Đẩu lại nói: Đúng rồi, đệ lại nhớ ra một chuyện đại sự, mới vừa nghe được!Diệp Οản Οản: .
Ngươi là thông tấn xã của Độc Lập Châu sao…Chuyện gì? Diệp Οản Οản mở miệng hỏi.
Bắc Đẩu mặt vẫn đầy thần bí, đến gần Diệp Οản Οản, nhỏ giọng nói: Phong tỷ, đệ nghe nói, hôm nay Nhiếp phu nhân và gia chủ nổi trận lôi đình, đem Nhiếp Vô Danh chửi mắng một trận thảm hại!Nghe được tin này, Diệp Οản Οản hơi sững sờ.
Đây thì tính là chuyện gì, đối với Nhiếp Vô Danh mà nói, không phải là chuyện bình thường như ăn cơm hàng ngày sao?Nhiếp Vô Danh ngày nào mà không bị Nhiếp gia chủ và Nhiếp phu nhân chửi cho cẩu huyết lâm đầu.
Cậu có khả năng là hiểu lầm định nghĩa của từ ‘đại sự’ rồi? Còn nữa, cậu đi khắp nơi hỏi thăm chuyện của người khác để làm gì? Diệp Οản Οản thờ ơ không thèm đếm xỉa tới.
Phong tỷ, không hỏi thăm tin tức thì đệ biết làm cái gì? Ở dưới sự quản lý của tỷ, Không Sợ Minh dần dần tiến vào quỹ đạo chính quy, đệ lại không có chuyện gì làm.
Còn nữa, lần này thì khác, đệ nghe nói Nhiếp gia chủ suýt chút nữa thì động thủ đánh Nhiếp Vô Danh, thật giống như là bởi vì có liên quan đến Nhiếp gia Nhị tiểu thư.
Bắc Đẩu trầm tư chốc lát, mở miệng nói.
Nghe câu này, Diệp Οản Οản hơi nhíu mày, Nhiếp gia Nhị tiểu thư, chính là hàng giả Nhiếp Vô Ưu đó.
Phong tỷ, tỷ nói xem có phải là bọn họ tranh đoạt gia sản Nhiếp gia hay không? Bắc Đẩu lẩm bẩm trong miệng.
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.
Câu này của Bắc Đẩu không hề thuận miệng hay logic chút nào, rơi vào trong tai Diệp Οản Οản, lại nghe ra được có biến!Tranh đoạt gia sản, cũng không mấy có khả năng, nhưng nếu như là vì tranh đoạt quyền thừa kế sau này của Nhiếp gia.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Diệp Οản Οản lóe lên.
Hàng giả đó, là do Nhiếp Linh Lung tìm đến.
Đối với Nhiếp Linh Lung, tất nhiên như Thiên Lôi, sai đâu đánh đó.
Nhiếp Linh Lung tìm một hàng giả đi tới Nhiếp gia, không có khả năng không có mục đích gì.
Nhưng nếu như là có mục đích, đến tột cùng là loại sự việc nào không thể cho ai biết?Nhiếp Linh Lung vốn không có quan hệ máu mủ với Nhiếp gia, cho nên, quyền thừa kế của Nhiếp gia, ngày sau không có khả năng có bất kỳ quan hệ gì cùng với Nhiếp Linh Lung.
Như vậy thứ nhất, có thể có được quyền thừa kế, liền chỉ có Nhị tiểu thư Nhiếp Vô Ưu và Đại thiếu gia Nhiếp Vô Danh.
Về phần Đường Đường, tuổi tác còn quá nhỏ, không cần xem xét.
Nghĩ đến đây, thân thể Diệp Οản Οản khẽ run lên.
Nhiếp Linh Lung không có liên hệ máu mủ, không có khả năng kế thừa Nhiếp gia.
Nhưng nếu như, cô ta tạo ra Nhiếp Vô Ưu giả làm con rối hoàn toàn nghe theo lệnh của mình.
lại hoàn toàn bất đồng.
Hiện nay, có thể đoạt được quyền thừa kế Nhiếp gia, chỉ có Nhiếp Vô Ưu và Nhiếp Vô Danh.
Nhưng mà Nhiếp Vô Danh tại Nhiếp gia, từ đầu đến cuối đều là một nhân tố cực kỳ không ổn định.
Dù sao, Nhiếp Vô Danh chính là con trai trưởng của Nhiếp gia, quyền thừa kế ngày sau, tám chín phần mười vẫn sẽ thuộc về Nhiếp Vô Danh.
Loại chuyện này, chỉ sợ Nhiếp Linh Lung sẽ không cho phép phát sinh.
Cho nên, chỉ cần Nhiếp Vô Danh bị xoá tên, như thế.
trong tương lai, quyền thừa kế của Nhiếp gia, chỉ có thể rơi vào tay Nhiếp Vô Ưu, thứ hàng giả đó.
Hàng giả tiếp nhận Nhiếp gia, tương đương với Nhiếp Linh Lung nắm trong tay Nhiếp gia!Nhiếp Linh Lung.
Hàn quang trong mắt Diệp Οản Οản hiện lên.
Nếu quả thật đúng như mình phỏng đoán, với tính cách của Nhiếp Vô Danh, Nhiếp Linh Lung muốn xử lý Nhiếp Vô Danh, thậm chí còn là bị Nhiếp gia xoá tên, chuyện này thật là quá đơn giản.
Đối với giá trị vũ lực của Nhiếp Vô Danh, Diệp Οản Οản tất nhiên không nghi ngờ chút nào.
Nhưng nếu như nói về tâm kế hay lòng dạ, đừng nói là so với Nhiếp Linh Lung, coi như là thứ hàng giả Nhiếp Vô Ưu đó, chỉ sợ thậm chí ngay cả học sinh tiểu học, anh ta cũng không bằng.
Nói chung trình độ khoảng khoảng chừng học sinh mẫu giáo.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vnĐêm khuya.
Diệp Οản Οản mặc một bộ đồ thoải mái, đi đến nơi hẹn.
Một lát sau, Diệp Οản Οản dừng lại tại một đầu hẻm của Độc Lập Châu.
Phía dưới cùng của đầu hẻm là một chiếc bảng hiệu sắt cũ xì, phía trên tùy ý viết nguệch ngoạc hai chữ in hoa LD, viết tắt của Lost Demon, ác ma bị lạc.
Đây là hộp đêm nổi danh nhất Độc Lập Châu.
Diệp Οản Οản đẩy cánh cửa sắt cũ nát ra, vang lên một tiếng cót két vang dội, sóng âm đinh tai nhức óc trong phút chốc vọng khắp nơi, ánh đèn hoa cả mắt làm người ta váng đầu.
Bên trong có một đám đông, xập xình náo nhiệt như là một thế giới khác.
Giờ phút này chính là thời điểm hộp đêm náo nhiệt nhất, tất cả mọi người đều đang cuồng hoan rít gào.
Diệp Οản Οản tùy ý tìm một góc ngồi xuống, ngay sau đó liền ngồi ở chỗ đó, chán đến chết mà ngó đám người.
Nàng tới sớm trước giờ hẹn một chút, bây giờ cách thời gian ước định khoảng nửa giờ.
Mặc kệ là Tư Dạ Hàn hay là Tu La Chủ, Diệp Οản Οản tưởng tượng đến hình ảnh anh ta đến một nơi như hộp đêm thế này, thật sự là nghĩ như thế nào cũng thấy kích thích.
Bất quá, cũng may thủ đoạn của nàng mặc dù vô sỉ một chút, nhưng ăn một điểm ở chỗ hữu dụng.
Coi như là Tu La Chủ, nếu đã đáp ứng, còn không đến mức nói không giữ lời.
Quả nhiên, vừa tới thời gian ước định, Diệp Οản Οản liền thấy được một bóng người quen thuộc tại cửa.
Nam nhân mang một chiếc áo sơ mi trắng và com lê màu nâu nhạt theo phong cách Anh quốc, bên ngoài khoác một chiếc áo gió màu đen, toàn thân phát ra một khí độ cao quý sang trọng.
Đặt trong một quán bar xô bồ thác loạn như thế này cũng quá là lạc loài, cũng quá.
Bắt mắt!!Ánh mắt của Diệp Οản Οản không nhịn được nhìn chằm chằm anh ta từ trên xuống dưới, không khỏi chậc chậc chắt lưỡi.
Quá ngon trai!!Đang chuẩn bị đứng dậy ra hiệu cho anh ta vị trí của mình, ngờ đâu lại thấy một mỹ nữ ăn mặc hở hang thiếu vải chặn ngang đường đi của anh…Tiểu ca ca, cùng uống một ly không? Mỹ nữ vừa vuốt mái tóc dài gợn sóng, vừa mập mờ bám dính lấy soái ca.
Nam nhân nhìn chăm chú cô gái trước mặt như từ dưới đất chui lên này, đáy mắt tĩnh lặng, giống như chẳng qua là nhìn một vật chết.
Mỹ nữ bị ánh mắt như vậy làm rung động một cái, nhưng nhất thời cảm thấy càng thêm hứng thú.
Diệp Οản Οản ở xa xa nhìn thấy, hơi có chút cạn lời: Xí.
Cái tên này vừa mới bước vào cửa được có hai bước, liền bị bám lấy, gương mặt này thật đúng là…biết gây họa!!Người biết mặt mũi thực của Tu La Chủ không nhiều, nữ nhân kia dĩ nhiên là không nhận biết anh ta.
Nhìn thấy trai đẹp cực phẩm như vậy, tự nhiên muốn trêu ghẹo một chút.
Diệp Οản Οản định thần nhìn lại, ngoài ý muốn phát hiện mỹ nữ kia lại còn là người quen, tựa hồ là một vị Đường chủ của phân đường thuộc Không Sợ Minh.
Chỉ thấy, đi theo sau lưng Tu La Chủ, Khương Viêm đã y như thần giữ cửa ngăn cản nữ nhân kia lại.
Càn rỡ! Khương Viêm không có chút ý tứ thương hương tiếc ngọc nào, đáy mắt tràn đầy sát khí, Cút ngay!Yo, rất phách lối nha! Quầy rượu LD này, còn chưa có một ai dám nói chuyện như vậy với lão nương.
Mỹ nữ mỉm cười, sắc mặt nhất thời trầm xuống, xoẹt một cái rút ngay chiếc roi bên hông ra.
Vừa nhìn thấy chiếc roi có ký hiệu Long Cốt (xương của rồng) ra, một vài khách nhân ở gần đó nhất thời lộ ra thần sắc sợ hãi.
Đường chủ phân đường Không Sợ Minh.
Bá Vương Hoa Lạc Lâm Na!Nam nhân này không muốn sống nữa hay sao? Ngay cả Bá Vương Hoa cũng dám chọc!Khương Viêm cũng sớm đã nghẹn ức muốn phát hỏa rất lâu, giờ phút này căn bản cũng không có một chút sức nhẫn nại nào, trực tiếp công tới.
Một bên, những khách nhân chú ý tới nhất thời đứng cả dậy, hưng phấn chờ xem trò hay.
Đánh cược đi, tối nay Bá Vương Hoa có thể ôm mỹ nhân về hay không?Cái này còn cần phải hỏi sao? Còn có nam nhân nào mà Bá Vương Hoa không giải quyết được?.
Vút một tiếng, tiếng xé gió lên, roi của Lạc Lâm Na nhanh như tia chớp quất về phía Khương Viêm.
Khương Viêm lắc người một cái tránh qua, tung một chưởng đánh về phía cô gái kia.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Cận vệ bên cạnh Tu La Chủ, nào phải hạng người bình thường, nữ nhân kia nhất thời sơ suất, trực tiếp bị một chưởng đánh trúng… ngực.
Mặc dù kịp thời né tránh, chỉ sợ cũng bị thương không nhẹ.
Nữ nhân không nghĩ tới đối phương lại có thể rời đi như vậy, nhất thời không khinh thường nữa, hai bên đánh nhau kịch liệt.
Hú hú hú ——!! Hay!!Giờ phút này, ở những bàn xung quanh, một đám người đang hú hét cổ vũ, hưng phấn xem trò vui.
Hôm nay một đám cao tầng và thành viên của Không Sợ Minh đang tụ hội uống rượu tại hộp đêm.
Mới vừa rồi Lạc Lâm Na nói thấy được một chàng cực phẩm soái ca, sau đó liền đi qua ôm trai đẹp về rồi!Một đám người đang đánh đánh cược lần này Lạc Lâm Na có thể mất mấy giây để câu được anh ta.
Ha ha ha.
Lần này Lạc đường chủ gặp phải là một gã khó xơi rồi!Không sai, không sai! Nhưng dù thế nào, chỉ cần Lạc đường chủ dựa vào mỹ sắc là có thể đem người giải quyết rồi!Nam nhân kia là ai vậy, làm sao lại chưa từng thấy? Tới hộp đêm còn mang theo cận vệ, là đại thiếu gia nhà nào?Mặc kệ là nhà nào, tối nay nhất định sẽ là người của Lạc đường chủ chúng ta, ha ha ha ha.
Mấy người các ngươi, chơi gì vậy? Vui vẻ như vậy? Ngay vào lúc này, Bắc Đấu và Thất Tinh từ một cửa khác của quán bar đi vào.
Ha ha, Lạc đường chủ coi trọng một chàng soái ca, câu dẫn thất bại, đang đánh nhau cùng với cận vệ của người ta, đang chuẩn bị dùng biện pháp mạnh hơn đây! Một người trong đám giải thích.
Yo, kích thích như vậy? Mau mau nhanh, đưa hạt dưa cho tôi! Bắc Đẩu vội vàng nắm một nắm hạt dưa, liền định vừa cắn vừa xem trò hay.
Mà một bên, Thất Tinh giờ phút này đã thấy rõ người Lạc Lâm Na trêu chọc chính là ai, sắc mặt nhất thời đại biến, lộ ra vẻ nhức đầu không thôi, Tệ hại!Trò vui xem hay như vậy, làm sao lại tệ hại được? Bắc Đẩu liếc Thất Tinh một cái, tiếp theo đó đưa mắt nhìn sang.
Ngay vào lúc này, một ánh đèn nhấp nháy xẹt qua hướng đó, chiếu sáng gương mặt của Khương Viêm đang thay Tu La Chủ đánh nhau với Lạc Lâm Na.
Sặc —— khục khục khặc khục.
!! Sau khi thấy rõ hai người kia là ai, Bắc Đẩu sợ đến tè ra quần, ho đến kinh thiên động địa.
Thất Tinh đầy ghét bỏ vỗ trên lưng Bắc Đẩu một cái.
Trời má.
Lâm Na đây là muốn tìm chết sao? Bắc Đẩu rốt cuộc ho ra hạt dưa kẹt trong cổ họng, chật vật nói.
Giờ phút này, những thành viên Không Sợ Minh khác đối với chuyện này vẫn chưa biết gì cả, tiếp tục hưng phấn xem kịch vui, thậm chí gào to lên.
Lạc đường chủ! Cố lên.
!Đưa hắn lên giường!.
Bắc Đẩu đầy thương cảm nhìn lấy đám người kia, trong lòng âm thầm thắp cho mỗi người một nén nhang.
Hôm nay hắn vì biết được Phong tỷ có hẹn với Tu La Chủ, nên mới tới xem bát quái…à nhầm, tới hộ giá! Không nghĩ tới, sau khi đến lại nhìn thấy một đám huynh đệ Không Sợ Minh vừa vặn tối nay đang uống rượu ở bên này, cho nên hắn mới qua đây ngồi một chút.
Vạn vạn không ngờ tới.
Đám người này lại có thể sẽ gây ra chuyện như vậy.
Làm.
Làm sao bây giờ? Phong tỷ có tới chưa vậy? Bắc Đẩu hỏi.
Thất Tinh đảo một vòng, ánh mắt dừng tại một thân ảnh nào đó, Tới rồi!Bắc Đẩu: Xong rồi, xong rồi!! Tiểu Na Na, ngày này hàng năm.
Tôi sẽ thắp hương cho cô.
Nhưng vào lúc này, vút một tiếng, trong hỗn chiến, đầu roi của Lạc Lâm Na trong lúc sơ xuất đánh về phía Tu La Chủ.
Chủ thượng ——!! Khương Viêm chấn nộ kêu lên một tiếng.
Mà nam nhân đứng tại chỗ, không nhúc nhích, ngay cả ánh mắt cũng đều không nháy lấy một cái.
Một giây kế tiếp, không đợi Khương Viêm đi qua ngăn trở, một cái cổ tay tinh tế, vững vàng hờ hững bắt được đầu roi như xé rách bầu trời kia.
Diệp Οản Οản vừa nắm roi, vừa nhìn mê đắm gương mặt động lòng người của Tu La Chủ, không quên cười híp mắt chào hỏi, Hi ~ ~Tu La Chủ: .
Giống như trong dự đoán, không được nam nhân đáp lại, Diệp Οản Οản cũng không thèm để ý chút nào.
Xem tiếp...Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
truyện tranh Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
truyện Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương truyện chữ
đọc truyện Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
yêu thần ký chap
truyenfull.vn
truyenfull.vip
truyenfull.vip
truyen.tangthuvien.vn/
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License