con-mat-ao-thi

Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

vnHứa Dịch: .

Trước mặt, trên ghế tài xế, Hứa Dịch vội vàng tắt radio.

Một giây kế tiếp, trơ mắt từ trong gương chiếu hậu nhìn thấy được một màn ngược cẩu này, quả thật là nghẹn ngào không nói nên lời.

Cửu gia, ngài có phải là đã quên cái gì hay không?Đừng chỉ che mỗi ánh mắt của Đường Đường thiếu gia như vậy chứ!Cuối cùng, Hứa Dịch bị ngó lơ, chỉ có thể tự mình động thủ, lặng lẽ nhấn nút nâng tấm chắn lên, che tầm mắt của mình lại…Phát hiện Đường Đường trong ngực Diệp Οản Οản đã ngủ rồi, Tư Dạ Hàn mới dời bàn tay đang che lấy tầm mắt của cậu nhóc, đồng thời, nụ hôn cũng dần dần sâu hơn…Diệp Οản Οản cảm thụ cảm giác mát lạnh ở trên môi, hai gò má lại dần dần nóng lên.

Quá khiếp sợ rồi!Nàng mới vừa rồi.

là bị câu dẫn rồi sao?Tư Dạ Hàn lại có thể thả thính nàng! Hơn nữa ở một cấp độ rất cao!Tư Dạ Hàn đón lấy ánh mắt mở to tròn quay, trợn trừng nhìn mình của Diệp Οản Οản, nụ hôn bị buộc phải ngừng lại, thần sắc có chút bất đắc dĩ: Em đây là ánh mắt gì?Con mắt Diệp Οản Οản lóe sáng lấp lánh, mở miệng hỏi, A Cửu A Cửu, anh có phát hiện hay không, anh lại có thể biết tán gái rồi? Hic! Hơn nữa kỹ năng tỏ tình gần như MAX! Chỉ số EQ này, quả thật là đột nhiên tiến bộ vượt bậc! Anh là phải là lén em đi tham gia khóa đào tạo tăng cường chỉ số EQ rồi hay không?Sắc mặt của Tư Dạ Hàn hơi đen lại, nâng cằm thiếu nữ lên dùng sức cắn một cái, cắn răng nghiến lợi mở miệng: Gần gần mực thì đen, gần đèn thì sáng.

Diệp Οản Οản chớp mắt một cái, sau đó tỏ vẻ câu trả lời này.

cũng không tệ!Nhất định là bị nàng ảnh hưởng.

Gần đèn thì sáng nha!.

Nửa giờ sau, xe rốt cuộc lái đến Hồng Hoa Tiểu Lâu.

Tư Dạ Hàn từ trong ngực Diệp Οản Οản ôm lấy Bảo Bảo, một nhà ba người xuống xe.

Khương lão đứng ở cửa đón bọn họ.

Tư Dạ Hàn ôm lấy Đường Đường lên lầu trước, ánh mắt Diệp Οản Οản đảo qua nơi phòng khách thấy một chiếc hộp to lớn ở một góc nào đó, hơi nhíu mày, Đây lại là cái gì?Khương lão báo cáo đúng sự thật, Chủ nhân, hôm nay lại nhận được một chiếc tủ lạnh.

Khương lão nói xong, mặt lộ vẻ nghi ngờ, hiển nhiên không hiểu được chủ nhân nhà mình sao lại mua nhiều đồ điện gia dụng như vậy để làm cái gì?Tháng này đã nhận được rất nhiều tủ lạnh, TV, máy giặt rồi.

Diệp Οản Οản nghe vậy xạm mặt lại.

Nhiếp Vô Danh cái tên này, vậy là đủ rồi!Giờ còn định đưa bao nhiêu cái tủ lạnh, TV, máy giặt qua nữa?Còn nói cái gì mà giữ nguyên tắc, không dùng thủ đoạn không đứng đắn để cướp đoạt! Cái này so với cướp thì có gì khác nhau?Ban tổ chức chương trình làm sao vẫn chưa đánh chết hắn vậy?Diệp Οản Οản: Được rồi tôi biết rồi, ông tùy tiện tìm một cái kho nhét nó vào đi!Để khi nào có thời gian nàng sẽ hỏi bạn bè mình thử xem có ai cần không, có thì tặng, không có thì bán.

Diệp Οản Οản nói xong, đang chuẩn bị lên lầu, điện thoại di động reo lên một cái, chính là tin nhắn của Nhiếp Vô Danh, cái gã đã tặn mất tăm mất tích quãng thời gian này.

Nhiếp Vô Danh gần đây dường như bề bộn nhiều việc, thường xuyên nằm ở trong trạng thái mất liên lạc, thỉnh thoảng nhắn đến toàn để xin ảnh chụp của nàng và Đường Đường nhằm bảo vệ tính mạng.

[ Nhiếp Đào Hố: Hữu Danh muội, tủ lạnh nhận được chưa? ][ Diệp Hữu Danh: Nhận được rồi.

][ Nhiếp Đào Hố: Vậy thì tốt, vậy thì tốt! Hic, đây đại khái là một lần cuối cùng tôi gửi cho cô sinh hoạt phí.

]Diệp Οản Οản vừa định nói với hắn, bảo hắn đừng đưa sang nữa, thấy được câu này, vì vậy nhắn tin hỏi thăm ——[ Diệp Hữu Danh: Sao vậy? ][ Nhiếp Đào Hố: Tất cả các tiết mục, tôi đều bị cấm tham gia rồi, mấy người BTC chương trình cũng quá thiếu chuyên nghiệp, không chịu giữ nguyên tắc! Đều nói nếu chơi tốt liền có thể nhận thưởng; dựa vào cái gì lại hùa nhau cấm tôi dự thi? ][ Diệp Hữu Danh:.

]Diệp Οản Οản cạn lời không biết nói gì, không cấm hắn thì cấm ai?Chưa đánh chết hắn là đã rất không tệ rồi!Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

vnNhiếp Vô Danh sau khi nộp sinh hoạt phí, và xin nàng vài tấm hình, rất nhanh lại tan biến không còn tăm hơi.

Diệp Οản Οản vốn là muốn hỏi thăm hắn tiến triển của dự án tìm kiếm cha mẹ ruột của Đường Đường, cũng không kịp.

Cái tên này thật sự là to gan nha! Hắn cứ yên tâm như vậy, không hề sợ một hôm nào đó nàng bỗng nổi thú tính, đem Đường Đường bắt cóc đi sao?Diệp Οản Οản cất bước lên lầu, Đường Đường đã được Tư Dạ Hàn nhẹ nhàng đặt trên giường, cậu nhóc đang ngủ say sưa ngon lành.

Diệp Οản Οản nhanh chóng tiến lên, hôn trên gò má của Đường Đường một cái.

Lúc này, Tư Dạ Hàn từ trong ngăn kéo lấy ra một hòm thuốc: Qua đây.

Diệp Οản Οản nhất thời ngoan ngoãn đi về phía chiếc ghế sa lon, Vâng.

Tư Dạ Hàn liếc nhìn nơi gót chân nàng bị giày cao gót mài rách mất một miếng da, cẩn thận đem chân của nàng đặt ở trên đùi mình, sau đó bôi thuốc cho nàng.

Diệp Οản Οản không thích, cũng không giỏi mang giày cao gót.

Tối nay vì muốn trang bức, nên đã chọn loại rất cao.

Thế nên toàn bộ buổi dạ tiệc, nàng cứ cảm thấy mình y như một nàng tiên cá mắc cạn vậy.

Mới vừa rồi, trong nháy mắt khi Tư Dạ Hàn cầm chiếc dép xuất hiện, nàng quả thật là muốn đoạt lấy ngay!Diệp Οản Οản nâng cằm lên, thưởng thức khuôn mặt chàng trai đang chuyên tâm xoa thuốc cho mình, xuýt xoa vì vẻ đẹp trai của anh lúc này càng trở nên hấp dẫn.

Bỗng nhiên trong đầu nàng lại xuất hiện một ảo giác, giống như một màn này đã từng quen lắm…Ban đêm yên tĩnh, động tác của chàng trai bôi thuốc cho cô vô cùng thuần thục, tựa hồ đã làm qua vô số lần.

Bên cạnh trên giường, bánh bao nhỏ mềm mại núc ních vẫn đang ngủ say ngọt.

Một màn ôn nhu thân ái này, quả thật là đủ để khiến kẻ phong lưu quy tâm, tướng quân tháo giáp, bất kể là giang hồ, chiến trường hay là sông sâu, sa mạc rộng, cũng không sánh nổi với giờ phút này được ở bên cạnh anh.

Tư Dạ Hàn thấy thiếu nữ vẫn đang nhìn chằm chằm mình, nhìn nàng một cái: Sao vậy?Diệp Οản Οản nâng cằm lên lẩm bẩm, Em đột nhiên đang suy nghĩ.

Anh khi đó.

Tại sao lại yêu em?Nghe được câu hỏi này, thần sắc Tư Dạ Hàn hơi khựng lại, Tại sao lại đột nhiên hỏi chuyện này?Tò mò không được sao.

? Diệp Οản Οản lầu bầu, Lúc ấy em bị đuổi ra khỏi nhà, đoạn tuyệt quan hệ cùng cha mẹ, còn vừa mập vừa xấu xí, muốn tiền không có tiền, muốn mặt không có mặt, anh làm sao lại vừa ý em cơ chứ?Nàng đã từng hỏi qua vấn đề này, kết quả câu trả lời của Tư Dạ Hàn vô cùng mơ hồ, anh nói Chỉ có mình em.

Câu Chỉ có mình em rốt cuộc là có ý gì?Từ khi trọng sinh tới nay, nàng luôn luôn phấn đấu vì tự do, sinh kế, và được ở bên cạnh người thân.

Thật sự có rất nhiều vấn đề không nghĩ ra, nhưng cũng không thèm nghĩ nữa.

Chẳng qua là vào một buổi tối đặc biệt như hôm nay, sự tò mò của nàng mới lại lặng lẽ dâng lên.

A, em còn nhớ một năm trước khi chúng ta còn gây gổ, em đã từng hỏi qua anh vấn đề này, khi đó anh trả lời em.

‘Chỉ có mình em’.

Rốt cuộc là có ý gì? Diệp Οản Οản lẩm bẩm hỏi.

Ánh trăng dìu dịu từ ngoài cửa sổ chiếu vào, rọi lên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy tò mò của người thiếu nữ.

Tư Dạ Hàn ngắm thần sắc u mê trên mặt cô nàng, thân ảnh cao lớn của anh dường như bỗng thoáng qua một chút buồn bã.

Diệp Οản Οản hơi nhíu mày, biểu cảm của Tư Dạ Hàn, trong nháy mắt khiến cho cô sinh ra ảo giác, cả thế giới này chỉ có một mình anh cô độc.

Tại sao.

lại lộ ra vẻ mặt như thế?Không biết qua bao lâu, Tư Dạ Hàn nhìn chằm chằm con ngươi sáng lấp lánh trong màn đêm của cô bé, chậm rãi mở miệng, Bởi vì, anh chỉ có mình em.

Chỉ có mình em.

Anh chỉ có mình em!!Trong nháy mắt khi tiếng nói của Tư Dạ Hàn phát ra, Diệp Οản Οản cảm giác trái tim mình giống như bị vật gì bén nhọn đâm một cái, bỗng nhiên thắt lại.

Là cháu đích tôn của Tư gia, là gia chủ duy nhất, rõ ràng địa vị cao cao tại thượng, thân phận tôn quý, được tất cả mọi người tôn kính như thần.

Tại sao lại lộ ra vẻ mặt như thế, vì sao lại nói.

Anh chỉ có mình cô?Diệp Οản Οản càng ngày càng mê mang, chẳng lẽ.

là kiếp trước nàng bỏ sót điều gì?Hay là nàng quên mất chuyện gì trọng yếu?Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

vnDiệp Οản Οản cố gắng nhớ lại, lại phát hiện không thu hoạch được gì.

Kỳ quái, trí nhớ của nàng tốt như vậy, không có đạo lý chuyện từng phát sinh qua lại không hề có một chút ấn tượng nào? Thời điểm nàng tiếp tục tập trung suy nghĩ, lại phát hiện chỗ sâu trong óc giống như bị ngoại lực gì đó công kích, truyền đến cảm giác đau đớn vô cùng…Ngủ đi.

Cơ thể bỗng nhiên được một bờ ngực ấm ấp ôm lấy, bên tai truyền tới âm thanh ôn nhu của Tư Dạ Hàn làm cho người ta vô cùng an tâm.

Nỗi đau đớn kia giống như ảo giác, tan thành mây khói.

Diệp Οản Οản gật đầu, xoa xoa đôi mắt buồn ngủ, có lẽ là do khoảng thời gian này áp lực quá lớn, quá bận rộn.

Mấy ngày sau, cao ốc tập đoàn Diệp thị.

Diệp Hồng Duy triệu tập tất cả cao tầng, mở ra một cuộc họp lớn của các thành viên Hội Đồng Quản Trị.

Trong phòng họp, bên trái của Diệp Hồng Duy, Diệp Thiệu An ngồi ở hàng trên cùng, tiếp đó là Diệp Y Y, bên cạnh Diệp Y Y chính là Cố Việt Trạch.

Mà bên tay phải của Diệp Hồng Duy là Diệp Mộ Phàm, bên cạnh Diệp Mộ Phàm chính là Diệp Οản Οản.

Các cao tầng của Hội Đồng Quản Trị ở đây, chỉ nhìn trật tự sắp xếp chỗ ngồi này, cũng đã trố mắt nhìn nhau, không dám thở mạnh một tiếng.

Từ sau khi kết quả giải Kim Lan được công bố ra bên ngoài mấy ngày trước, cùng với sự tình trong buổi dạ tiệc được truyền ra, người của tập đoàn Diệp thị toàn bộ đều đã bàng hoàng.

Tất cả mọi người đều biết, công ty này, sợ là thời tiết muốn thay đổi rồi!Diệp Hồng Duy ho nhẹ một tiếng, mở miệng, Hai vị ngồi bên cạnh tôi, mọi người hẳn là đều đã biết, Tổng giám đốc của Chư Thần Thời Đại Diệp Mộ Phàm, và Tổng Thanh tra mảng Kinh tế Nghệ sĩ Diệp Οản Οản.

Ngoài ra, mọi người đều biết, trước đây, chức vụ Tổng giám đốc của Hoàng Thiên Giải Trí là do Cố Việt Trạch, Cố tiên sinh tạm giữ.

Diệp Hồng Duy nói xong, hướng về Cố Việt Trạch nhìn lại, Việt Trạch, khoảng thời gian này nhờ có cậu hỗ trợ.

Cố Việt Trạch bày ra phong thái hiền lành lịch sự, khiêm tốn mở miệng nói, Chủ tịch Diệp, ngài khách khí rồi, đều là người một nhà, là lẽ đương nhiên.

Một bên, Diệp Y Y không nói một lời, trên mặt treo một nụ cười phóng khoáng khéo léo, nhưng mà đáy lòng đã sớm là một mảnh khói mù.

Mấy ngày nay nàng nghĩ qua vô số biện pháp, cũng hy vọng xa vời rằng lão gia tử sẽ không cảm thấy yên tâm đối với Diệp Mộ Phàm.

Lại không nghĩ rằng, sự tình vẫn phát triển theo chiều hướng xấu nhất.

Diệp Hồng Duy thấy vậy, hài lòng gật đầu, ngay sau đó liền nhìn về phía Diệp Mộ Phàm mở miệng nói, Khoảng thời gian này sau khi khảo sát, năng lực của Mộ Phàm, chắc hẳn mọi người cũng đã biết quá rõ ràng.

Cho nên, tôi quyết định, bắt đầu từ hôm nay, sẽ do Mộ Phàm đảm nhiệm chức Tổng Giám đốc của Hoàng Thiên Giải Trí.

Trong nháy mắt khi lời này của Diệp Hồng Duy phát ra, phòng họp đầu tiên là yên lặng một giây đồng hồ.

Không ít người theo bản năng mà hướng về phía Diệp Thiệu An và Diệp Y Y nhìn lại, thần sắc tựa hồ có chút chần chờ.

 Bất quá, vẫn có tiếng vỗ tay vang lên lẻ tẻ, cuối cùng toàn trường đều vang lên một tràng pháo tay nhiệt liệt.

Chúng cao tầng giờ phút này đã thổn thức không thôi.

Ai có thể ngờ tới, 3 năm trước đây, một nhà Diệp Thiệu Đình bị đuổi ra ngoài như chó nhà có tang, vậy mà một ngày kia lại vẫn có thể trở về.

Diệp Mộ Phàm giờ đã xưa đâu bằng nay, bọn họ vẫn nên bảo trì thái độ trung lập, không nên đắc tội là được rồi.

Huống chi, bên cạnh cậu ta còn có Diệp Οản Οản, một trợ tá vô cùng cường đại…Hai huynh muội này, cũng đều không phải là đèn đã cạn dầu.

Một người con rể như Cố Việt Trạch, bất luận nhìn thế nào, cũng không thể sánh bằng người cháu ruột như Diệp Mộ Phàm…Kết quả như thế nào, hết thảy vẫn còn khó nói trước được!Thấy đại cục đã định, Diệp Thiệu An rốt cuộc không thể nhịn được nữa, dùng sức vỗ bàn một cái, Con không đồng ý! Ba, tiểu tử này tính tình như thế nào, chẳng lẽ ba còn không rõ ràng hay sao? Ba hãy nghĩ lại thời điểm khi hắn còn ở tại công ty chúng ta lúc trước, đem công ty giày vò thành hình dáng gì?Diệp Hồng Duy nhìn đứa con thứ thiếu kiên nhẫn này của mình, hơi nhíu mày.

Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

vnDiệp Hồng Duy trầm giọng mở miệng nói: Thiệu An, sáng sớm ta cũng đã nói, tập đoàn là tâm huyết của ta, vô luận là đối với người nào, ta sẽ không thiên vị.

Nguyên tắc trước giờ chỉ có một, người có tài thì chiếm được.

Trước đây Mộ Phàm tại tập đoàn biểu hiện quả thật không tốt, cho nên ta mới trừng phạt nó, mà bây giờ nó đã dùng thực lực chứng minh được mình, cho nên ta cũng sẽ cho nó một cơ hội như thường.

Nếu như nó làm không tốt, như vậy cũng sẽ phải rời đi mà thôi.

Không thiên vị bất kỳ ai! Đúng như Diệp Οản Οản dự đoán, lão gia tử cũng không để ý tới Diệp Thiệu An chất vấn.

Lão gia tử sinh thời quan tâm nhất chính là gia nghiệp mà ông ta phí hết tâm huyết tạo dựng nên.

Cho nên giống như ông nói, yêu cầu của ông đối với người thừa kế chỉ có một: Người có tài mới chiếm được.

Trước đây gia tăng hảo cảm cũng chỉ là phụ trợ, cuối cùng có thể thuyết phục lão gia tử chỉ có một cách, đó chính là thực lực.

Chỉ cần làm ra thành tích, vô luận là Diệp Thiệu An cùng Diệp Y Y bên kia dù nhảy nhót thế nào, dù bày trò thế nào, Diệp Hồng Duy cũng sẽ tuyệt đối không thay đổi chủ ý.

Huống chi lão gia tử đối với Cố Việt Trạch vốn cũng không hoàn toàn yên tâm.

Ban đầu chẳng qua chỉ là Diệp gia đại loạn, quả thực không một người nào có thể dùng, mới nghe theo Diệp Y Y và Diệp Thiệu An khuyên, tạm thời đồng ý để cho Cố Việt Trạch quản lý.

Cuối cùng sự tình Diệp Mộ Phàm quay trở lại Hoàng Thiên Giải Trí vẫn được chốt lại như vậy.

Cuộc họp kết thúc trong một bầu không khí âm trầm, Diệp Thiệu An không thèm để ý Diệp Y Y khuyên can, trực tiếp xô ngã bàn, nổi giận đùng đùng rời đi.

Bên ngoài cửa phòng họp.

Diệp Y Y che giấu sự căm ghét nơi đáy mắt, Mộ Phàm, hoan nghênh trở lại, sau này sẽ phải cùng nhau cộng sự, có chỗ nào không biết, có thể hỏi tôi.

Diệp Mộ Phàm khẽ xì một tiếng.

Nếu đổi lại là lúc trước, hắn có lẽ đã thật sự bị người chị họ nhìn như ôn nhu ân cần này lừa gạt.

Hiện tại, còn coi hắn là kẻ ngu sao?Diệp Mộ Phàm đang muốn mở miệng nói chuyện, đột nhiên phát hiện Diệp Οản Οản và Cố Việt Trạch đồng thời không thấy đâu, vì vậy khẽ nguyền rủa một tiếng, sắc mặt âm trầm nhìn về phía Diệp Y Y, Tôi cũng không phiền cô quan tâm, cô lo đi mà quản lý nam nhân của mình đi! Đừng để cho hắn trêu chọc Oản Oản, nếu không, tự gánh lấy hậu quả!Diệp Mộ Phàm nói xong, vội vàng đi tìm người.

Trong nháy mắt khi Diệp Mộ Phàm xoay người rời đi, sắc mặt Diệp Y Y nhất thời âm trầm đến cực hạn.

Cuối hành lang không người.

Cố Việt Trạch nhìn Diệp Οản Οản trước mắt dường như đã hoàn toàn tưởng như hai người, ánh mắt tham luyến lượn lờ trên người cô gái: Oản Oản, chúc mừng em.

Diệp Οản Οản mặt không đổi sắc mà nhìn người nam nhân nọ: Có lời gì thì nói thẳng!Cố Việt Trạch tỏ vẻ đạo mạo mở miệng nói, Tối nay có rảnh không? Cùng uống một ly?Vào giờ phút này, con ngươi của Cố Việt Trạch lấp lánh y như đang nhìn một con mồi thơm ngon phưng phức.

Diệp Thiệu An đã lăn lộn ở Diệp gia được 3 năm, ăn sâu bén rễ.

Với thực lực trước mắt của Diệp Mộ Phàm, muốn dao động ông ta, vẫn còn chưa có cửa.

Cho nên hắn cũng không nôn nóng, mà dự định sẽ tọa sơn quan hổ đấu.

Hiện tại thứ khiến cho hắn cảm thấy hứng thú, ngược lại là.

Diệp Οản Οản!Nữ nhân này, thật sự là càng ngày càng khiến cho hắn tò mò.

Tại sao lúc trước không phát hiện ra, cái thứ ngu xuẩn làm cho người ta chán ghét đó, lại còn có một mặt mê người như vậy…Diệp Οản Οản thật ra thì vốn cũng không nghĩ đến, nhưng không hiểu tại sao, sự để ý đối với Cố Việt Trạch trong tiềm thức, vẫn để cho nàng tới nói chuyện với hắn.

Kết quả, liền nghe được lời mời mọc chủ động này của Cố Việt Trạch.

Cố Việt Trạch vốn coi nàng ngu như bò, trốn nàng như trốn nước lũ, lại có thể chủ động câu dẫn nàng, hơn nữa thái độ còn khách khí như vậy, thật đúng là mặt trời mọc đằng Tây rồi sao?Khi đó không phải là nàng quấn quít lẽo đẽo đi theo sau mông hắn, sau đó nhận lại được là sự chán ghét và lạnh lùng.

Ôi cái thế giới xem mặt này…Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

vn Thái độ phong khinh vân đạm này của Cố Việt Trạch, cứ như thể đủ loại hành vi hắn làm đối với nàng trước đây, toàn bộ đều chưa từng xảy ra.

Nhưng ý đồ và dục vọng lồ lộ trong mắt hắn, Diệp Οản Οản tự nhiên không có khả năng không nhìn ra.

 Diệp Οản Οản hướng về phía gã đàn ông trước mặt đang tỏ vẻ phong độ, nhưng ánh mắt lại đục ngầu, trầm ngâm nói: Cố Việt Trạch, tôi thật sự đã từng yêu thích anh sao?Cố Việt Trạch nhíu mày: Có ý gì?Diệp Οản Οản nhún vai một cái, Không có gì, chỉ là cảm giác mình lúc ấy, hẳn là mắt hơi có chút mù, não thì không biết đang đi du lịch ở đâu.

Đại khái là ở trong vụ khủng bố tấn công khi đó, đầu óc hẳn là bị hỏng đi một chút, nếu không làm sao lại sẽ thích thứ người như Cố Việt Trạch?Con ngươi của Cố Việt Trạch chợt co rút lại mấy phần, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh, trở giọng Diệp Οản Οản, cô sẽ không phải là còn đang nằm mộng, vọng tưởng leo lên giường của Tư Dạ Hàn đấy chứ?Diệp Οản Οản hơi nhíu mày, leo lên giường của Tư Dạ Hàn?Nàng không có mà!?Đều là Tư Dạ Hàn leo lên giường của nàng ngủ…Diệp Οản Οản đang muốn mở miệng, sau lưng một loạt tiếng bước chân dồn dập truyền tới, Diệp Mộ Phàm khẩn trương không thôi vội chạy tới, một tay đem Diệp Οản Οản che chở ở sau lưng, Cố Việt Trạch, ngươi muốn làm gì? Diệp Οản Οản bỗng cảm thấy mất hứng xem kịch vui, nhìn về phía Diệp Mộ Phàm mở miệng, Ca, đi thôi.

Diệp Mộ Phàm vốn còn muốn chửi Cố Việt Trạch, nhưng không thể làm gì khác hơn là đuổi sát theo Diệp Οản Οản.

Trên xe, Diệp Mộ Phàm lập tức khẩn trương truy hỏi, Cố Việt Trạch cái tên cặn bã nam tìm em là muốn làm gì?Diệp Οản Οản nghiêng đầu sang, thuận miệng nói, Có thể là muốn ôn lại chuyện cũ một chút đi.

Diệp Mộ Phàm nghe vậy, nhất thời khẽ chửi thề một tiếng, Mẹ! Cái gì mà ôn chuyện cũ! Cái thằng chó đó chính là lúc trước được em theo đuổi thì không thèm, bây giờ thấy em lột xác trở nên xinh đẹp, tươi ngon nên muốn ‘làm thịt’ em đấy!! Cái loại cặn bã trong số cặn bã này! Oản Oản xin em ngàn vạn lần chớ bị hắn lừa! Thứ người như vậy anh quá hiểu!Diệp Οản Οản khóe miệng hơi rúm lại: .

Không hổ là kẻ phong lưu đã từng trải qua tình trường, có thể thấu hiểu được tâm tính của cặn bã nam, thực sự là cực kỳ tinh chuẩn.

Sau khi rời khỏi công ty, buổi tối Diệp Οản Οản cùng người một nhà ăn chung bữa cơm.

Mới vừa ngồi xuống, Diệp Thiệu Đình và Lương Uyển Quân liền bắt đầu lên án Diệp Mộ Phàm.

Diệp Thiệu Đình: Mộ Phàm, con là có chuyện gì xảy ra? Chuyện trọng yếu như vậy, làm sao có thể lừa gạt chúng ta? Em gái con là một cô gái, xuất đầu lộ diện ở trong cái giới kia, nếu như có nguy hiểm gì thì làm sao bây giờ? Diệp Mộ Phàm phản bác: Vì vậy nên con bé mới dùng nam trang rồi, không phải sao? Sẽ không có nguy hiểm.

Lời của Diệp Mộ Phàm còn chưa dứt liền bị Lương Uyển Quân cắt đứt: Nam trang cũng vậy, không an toàn nha!Diệp Mộ Phàm: .

Diệp Οản Οản vội mở miệng, Cha, mẹ, các người đừng trách ca ca nữa, là con nhờ ca ca hỗ trợ lừa gạt các người.

Cũng là bởi vì sợ cha mẹ sẽ lo lắng! Cha mẹ xem, hiện tại không phải là con vẫn thật tốt sao? Ca ca bảo vệ con rất khá!Diệp Thiệu Đình cuối cùng hơi bớt giận, sắc mặt hơi trầm xuống, mở miệng nói, Oản Oản, ban đầu căn phòng này, là con trao đổi điều kiện với Chử Hồng Quang, đúng chứ?Ban đầu Oản Oản nói căn nhà này là một người bạn của nàng, tên là Diệp Bạch, hỗ trợ chuộc về.

Bây giờ mới biết, nguyên lai từ đầu tới cuối đều là nha đầu này chính mình khổ cực, ở bên ngoài đánh liều.

Nghĩ đến những thứ này, hai vợ chồng liền đau lòng không thôi.

Oản Oản, là cha vô dụng, để cho con khổ cực như vậy! Trên mặt của Diệp Thiệu Đình tràn đầy thương xót.

Diệp Οản Οản vội vàng giả vờ tức giận nói, Cha, đều là người một nhà, đừng nói tới những thứ này! Con cùng ca ca còn rất nhiều sự tình không biết, cũng là cha mẹ ở bên cạnh chỉ điểm mới có thể thuận lợi như vậy! Không có hai người, chúng con cũng không có khả năng thành công! Cha mẹ chính là ngọn đèn soi đường cho hai chúng con đấy!Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

vnDiệp Thiệu Đình nhất thời lộ ra nụ cười, Con đó! Đứa nhỏ này.

Diệp Mộ Phàm một bên yên lặng vùi đầu lùa cơm, cuối cùng thở phào.

Vẫn là muội muội lợi hại, dỗ có một câu liền ổn rồi! Đổi lại là hắn, coi như nói ba ngày ba đêm sợ rằng cũng vô dụng.

Sau khi ăn cơm tối, bởi vì yêu cầu mãnh liệt của hai vợ chồng, Diệp Οản Οản liền nói với Tư Dạ Hàn một tiếng, bảo anh chăm sóc Đường Đường, sau đó ở nhà một đêm.

Trên ban công.

Diệp Οản Οản ngồi ở trên chiếc ghế mây tròn bên cạnh bàn, xem các tài liệu liên quan của Hoàng Thiên Giải Trí, Đừng thiếu cảnh giác, tiếp theo, Diệp Thiệu An và Diệp Y Y bên kia, nhất định sẽ có hành động.

Diệp Mộ Phàm gật đầu, Ừ, anh biết rồi, sẽ không buông lỏng.

Diệp Οản Οản nhìn dáng vẻ như lâm đại địch của Diệp Mộ Phàm, khẽ cười một tiếng, Bất quá cũng không cần phải quá khẩn trương.

Chúng ta bây giờ có Chư Thần Thời Đại, không giống như lúc trước mất đi tất cả.

Diệp Mộ Phàm kinh ngạc nhìn em gái trước mặt mình, làm sao cũng không nghĩ tới, ban đầu chẳng qua chỉ là một câu nói đùa của Oản Oản, lại có thể toàn bộ thành sự thật.

Bởi vì vẫn luôn ở chung một chỗ cùng với Oản Oản, hắn cũng không phát hiện ra.

Nhưng chợt suy nghĩ một cái, khoảng thời gian này sự thay đổi của muội muội, quả thực là quá lớn.

Nói là hoàn toàn biến thành một người khác cũng không hề quá đáng.

Bất quá, vô luận là hình dáng gì, đều là muội muội hắn thương yêu nhất.

Diệp Οản Οản ở chỗ ba mẹ ngủ một đêm, sáng ngày hôm sau mới rời khỏi.

Bây giờ Diêu Giai Văn càng ngày càng thích ứng với công việc bây giờ, rất nhiều chuyện đều đã có thể tự mình xử lý.

Nàng bên này thời gian nhàn rỗi không ít, hôm nay không có bất kỳ lịch trình nào, vì vậy sau khi dự buổi họp giao ban của công ty, liền quay trở về Hồng Hoa Tiểu Lâu.

Trước khi quay trở về, Diệp Οản Οản cố ý ghé qua tiệm bánh ngọt mua ít đồ ngọt cùng điểm tâm.

Khi đi ngang qua cửa hàng tổng hợp bán đồ thiếu nhi, nhìn thấy một đôi giày rất đáng yêu, vì vậy quả quyết mua.

Có giày làm sao có thể không có quần áo để phối với giày đây? Vì vậy Diệp Οản Οản lại mua một bộ quần áo cho Đường Đường.

Có quần áo làm sao có thể không có cái mũ được đây? Nhìn thấy một chiếc mũ cũng không tệ, Diệp Οản Οản lại quả quyết mua thêm một chiếc mũ…Cuối cùng, chỉ vì lỡ nhìn một đôi giày hơi nhiều một chút, Diệp Οản Οản cuối cùng túi lớn túi nhỏ mua cho Đường Đường một thân trang phục và đạo cụ.

Diệp Οản Οản đem mấy thứ này để lên xe, sau đó gọi điện thoại cho Đường Đường.

Alô, Đường Đường!Mẹ!Cục cưng, mẹ một lát nữa liền quay trở về nhà ngay đó nhaaa.

! Con đang làm gì? Đã dậy chưa?Đã dậy rồi, ba ba đang dẫn Đường Đường đi câu cá.

Ặc.

 Nàng để cho Tư Dạ Hàn chăm sóc một đứa bé, kết quả lại có thể dẫn trẻ con đi câu cá, liền không thể dẫn bé đi chơi trò chơi hợp với lứa tuổi hơn một chút hay sao?Cục cưng, chờ mẹ trở lại hihi, mẹ dẫn con đi chơi đùa! Mẹ còn mua cho con quần áo đẹp vô cùng!Vâng, Đường Đường chờ mẹ ~ .

Diệp Οản Οản rất nhanh lái xe chạy tới Hồng Hoa Tiểu Lâu.

Diệp Οản Οản xách túi lớn túi nhỏ, ngâm nga hát mở cửa chính ra, ở một cây đại trụ ven đường chính ở trong vườn, trên cây lại đột nhiên treo ngược xuống một cái đầu người.

Mịa nó!!!Diệp Οản Οản sợ hết hồn, xuất phát từ phản xạ có điều kiện, không hề nghĩ ngợi liền trong nháy mắt bay lên tung một cước.

Một giây kế tiếp, huỵch một tiếng, một cánh tay đỡ lấy chiêu thức của nàng.

Nhiếp Vô Danh ôm lấy cái đầu tổ quạ từ trên tán cây nhảy xuống, khóe miệng ngậm một cây cỏ đuôi chó, mặt đầy ủy khuất xoa xoa cánh tay, Hữu Danh muội, phản ứng cửa người bình thường không phải hẳn là nên rú lên hoảng sợ sao? Cô làm sao không nói hai lời liền tung cước đánh người rồi?Diệp Οản Οản ngay cả hồn cũng đã sắp bị hắn hù dọa rớt ra ngoài, sau khi thấy rõ là Nhiếp Vô Danh xong, thở hổn hển mà gào lên: Người bình thường đều biết đi bộ đấy! Anh làm sao lại không cố gắng đi bộ! Có người nào như anh, không có việc gì mà lại nhảy lên trên cây thòng ngược cái đầu xuống như vậy không?Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

vnCó người không có việc gì lại leo lên cây sao?Diệp Οản Οản đang hầm hừ, Vèo Vèo Vèo, tiếp đó trên cây lần lượt lại nhảy xuống ba người.

Ba người chính là Nhất Chi Hoa, Thần Hư đạo nhân và Ngoại Quốc Dời Gạch.

Nhất Chi Hoa trước sau như một, trang điểm xinh đẹp, y như không xương treo trên người Nhiếp Vô Danh, hướng về phía nàng vẫy vẫy tay, Hi, Hữu Danh lão bản! Lại gặp mặt!Diệp Οản Οản xạm mặt lại mà nhìn chằm chằm mấy người kia: .

Thật là ngưu tầm ngưu mã tầm mã!Có dạng chủ gì, sẽ có dạng thủ hạ đó.

Bốn người đợi ở trên một thân cây, cũng không ngại chen chúc…Đúng rồi, không phải là có 5 người à? Vậy tại sao hôm nay chỉ có 4 mà thôi?Làm sao thiếu một người rồi? Diệp Οản Οản hướng về 4 người nhìn một cái, thuận miệng hỏi.

Hôm nay cái tên chuyên đeo quan tài sau lưng, Băng Sơn Nam, thật giống như không có mặt?Người chết, đừng ngủ nữa! Nhiếp Vô Danh đẩy Nhất Chi Hoa treo ở trên người ra, sau đó nhấc chân liền đạp mạnh một cái vào thân cây to.

Sau đó, Uỳnh —— một tiếng.

Chỉ thấy một người nhanh như chớp từ trên cây té xuống.

Chính là cái gã bị bệnh ung thu lười giai đoạn cuối.

Băng Sơn Nam ngã sấp mặt y như mít rụng trên mặt đất, sau đó chậm rãi bò dậy, ngay cả lá cây và bụi bẩn trên người cũng lười phủi, cứ như vậy đứng ở nơi đó.

Nhìn thấy 5 tên dị nhân này, Diệp Οản Οản quả thật là không đành lòng nhìn thẳng.

Lúc này, Thần Hư đạo nhân chen đến trước mặt của Diệp Οản Οản, mặt đầy vẻ nịnh hót xoa xoa tay mở miệng, Hữu Danh lão bản! Nhìn thấy cô thật sự rất vui! Không biết.

Nhà của cô có.

Diệp Οản Οản: Có cái gì?Ngoại Quốc Dời Gạch: Hữu Danh lão bản, nhà của cô có cứt không?Diệp Οản Οản: Cái gì???Thần Hư đạo nhân vội đem tên to con đẩy ra: Không đúng, không đúng!! Chúng tôi muốn hỏi là…trong nhà cô có cơm không?Diệp Οản Οản sửng sốt một chút: Hả? Cơm?Thần Hư đạo nhân gật đầu liên tục, Đúng đúng, không nói dối cô, chúng tôi đều đã 3 ngày nay không ăn gì.

Nhất Chi Hoa bị Nhiếp Vô Danh đẩy ra sau, lại đu lên, thoi thóp mà mở miệng: Là 3 ngày 02 giờ 18 phút!Diệp Οản Οản: .

Tại sao mỗi lần nhìn thấy bọn họ đều thảm như vậy? Rốt cuộc bọn họ sống kiểu gì…Nể tình của Đường Đường, Diệp Οản Οản phóng khoáng mở miệng: Các anh đi vào trước đi!Thần Hư đạo nhân kích động không thôi: Hữu Danh lão bản, cô quả thực là lòng dạ Bồ Tát! Sau khi chết nhất định sẽ đến được Tây phương cực lạc!Diệp Οản Οản: .

Không biết khen người, thì đừng có mở mồm thối ra…Diệp Οản Οản vừa dẫn theo 5 người đi vào nhà, vừa thuận miệng hỏi, Đúng rồi, vẫn còn chưa hỏi, các anh hôm nay qua đây làm gì? Làm sao lại đông đủ như vậy?Mấy người này như thần long, thấy đầu mà không thấy đuôi, đều đã hơn mấy tháng không gặp.

Ngoại Quốc Dời Gạch nghe vậy đúng sự thật mở miệng nói: Hữu Danh lão bản, chúng tôi tới đón Đường Đường tiểu thiếu gia về nhà.

Trong nháy mắt ngay khi tiếng nói của Ngoại Quốc Dời Gạch rơi xuống, không khí đột nhiên trở nên tĩnh mịch.

Một giây kế tiếp, Uỳnh…!!! một tiếng vang thật lớn.

Đón, đón cái ông nội các ngươi!!! Diệp Οản Οản không chút do dự đi vào trong nhà, sau đó nặng nề đóng lại cánh cửa.

Đệt! Lại là đến dẫn Đường Đường đi đấy!Vào giờ phút này, 5 người bị ném ở bên ngoài, hơn nữa bị rống cho một mặt đầy nước bọt, mộng bức: .

Không có…không có sai mà!?Bọn họ đúng là đón ông nội của bọn hắn kia mà…Vị tiểu tổ tông kia có thể không phải chính là ông nội của bọn hắn hay sao…Ngoại Quốc Dời Gạch mặt đầy vẻ vô tội: Tôi có phải là đã nói sai cái gì rồi hay không.

?Thần Hư đạo nhân nhìn chằm chằm cánh cửa lớn đóng chặt, vô cùng đau đớn: Tiểu Điềm Điềm, cậu có phải là ngốc hay không! Dù gì cậu cũng phải chờ chúng ta ăn cơm xong rồi mới nói cho cô ấy biết chứ!Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

vnNhiếp Vô Danh mặt đầy mê mang: Hic? Tại sao chúng ta muốn đi đón tiểu ma đầu, Hữu Danh muội lại tức giận như vậy?Thần Hư đạo nhân ngẩn người, cũng mở miệng nói: Đúng vậy, Hữu Danh lão bản tại sao lại tức giận?Nhất Chi Hoa nâng đôi bàn tay nhỏ, sờ sờ trên mặt của Nhiếp Vô Danh, Mấy tên xú nam nhân các người, chẳng hiểu trái tim phụ nữ chút nào, Hữu Danh lão bản hiển nhiên là không nỡ bỏ tiểu ma đầu đi nha.

Thần Hư đạo nhân: Hữu Danh lão bản không nỡ bỏ tiểu ma đầu? Thực sự là, lòng nữ nhân như kim dưới đáy biển.

Nhiếp Vô Danh đẩy tay của Nhất Chi Hoa ra, sờ cằm một cái, Chuyện này.

Không thể nào!?Nhất Chi Hoa lườm hắn một cái, nhíu mày nói, Làm sao lại không? Tiểu ma đầu của anh ở trước mặt Hữu Danh muội, cũng không phải là giống như đối với như chúng ta, lại còn biết dỗ phụ nữ vui vẻ đấy!Thần Hư đạo nhân không nhịn được nói, Đừng nói những thứ vô dụng này nữa! Tóm lại là bây giờ cơm đâu?! Làm như nói nữa là có thể được ăn cơm đấy? Tôi không quan tâm, Tiểu Điềm Điềm, là cậu gây họa, cậu phải tìm cách dỗ cô ấy cho tôi!.

Ngoài cửa đang là một trận thanh âm ồn ào, bên trong nhà, Diệp Οản Οản thả túi lớn túi nhỏ trong tay xuống, sắc mặt khó coi mà ngồi ở chỗ đó.

Tại sao lại đột nhiên muốn đón Đường Đường về nhà?Chẳng lẽ là.

Hữu Danh lão bản! Mở cửa ra!Hữu Danh lão bản! Tiểu Điềm Điềm, tiếng Trung hắn không tốt, cô đừng nghe hắn nói bậy!Hữu Danh lão bản! Tôi đã trói kỹ Tiểu Điềm Điềm! Cô có thể tùy tiện đánh! Xin cho một miếng cơm ăn đi mà!Hữu Danh lão bản! Hay là chúng tôi đập chết hắn tặng cho cô, cô xem có được không?.

Diệp Οản Οản cạn lời, nhìn cái nhóm 5 gã dị nhân ở ngoài cửa xin cơm như quỷ khóc sói tru…Im miệng …!!! Còn muốn ăn cơm? Đi ăn C.

Ứ.

T đi!!!Sau khi Diệp Οản Οản gầm lên chiêu Sư Tử Hống, ngoài cửa an tĩnh lại khoảng chừng một phút.

Diệp Οản Οản nghe được ngoài cửa không có thanh âm gì nữa, theo bản năng chợt nhìn về phía cửa.

Chẳng lẽ đi rồi sao?Sau đó, Diệp Οản Οản liền thấy, nơi khe cửa dưới mặt đất, có thứ gì có lặng lẽ được nhét vào.

Diệp Οản Οản định thần nhìn lại, là một đồng…đồng tiền xu!!Sau đó, lại nhét vào tiếp một đồng.

Sau đó, giống như vô cùng đau lòng, sau một hồi khá lâu, lại chậm rì rì nhét vào tiếp đồng thứ ba.

Diệp Οản Οản nhìn chằm chằm mấy đồng tiền xu được chầm chậm nhét vào kia, sắc mặt đen như đáy nồi.

Giời ạ! Coi cái nhà nàng là một chiếc xe bus hay sao? Lại có thể nhét tiền xu!Cho là nhét mấy đồng tiền xu vào liền có thể làm nàng nguôi giận?Hữu Danh muội.

Đây chính là tất cả những gì chúng tôi tích cóp được rồi!Hữu Danh muội! Mở cửa một chút đi mà!Hữu Danh muội! Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp!Một đám nào đó vì xin cơm mà kêu gào đến quên cha quên mẹ…Nghĩ đến mấy người này đến đón Đường Đường, Diệp Οản Οản vào lúc này cảm thấy vô cùng phiền não, nghe tiếng than vãn mà nhức hết cả đầu.

Lúc này, trong phòng bếp truyền tới một trận âm thanh huyên náo.

Diệp Οản Οản quay người về phía âm thanh phát ra, liền nhìn thấy đám người Kiều Kiều, Hải Địch đang tò mò ló đầu ra nhìn về phía nàng bên này.

Diệp Οản Οản nhìn thấy năm người, nhất thời mở miệng ra lệnh: Mấy người các cậu! Còn ngớ ra làm gì! Ồn chết người rồi! Đem mấy tên ồn ào ở ngoài cửa kia ném hết ra ngoài cho tôi!Nhóm 5 người lính đánh thuê: .

!!!Năm người nhất thời lộ ra dáng vẻ vô cùng hoảng sợ, đồng loạt lui về sau mấy bước.

Dù sao thời điểm ở tại Myanmar, bọn họ đã từng thấy qua thân thủ của 5 người này.

Nhất là cái người cầm đầu đó, thật sự là không phải người…Hải Địch vẻ mặt đưa đám, Chủ.

Chủ nhân, chuyện này.

chuyện này không thể được!! Chúng tôi đi ném.

ném 5 người bọn họ?Đường Bân: Bọn họ tùy tiện một người liền có thể đem 5 người chúng tôi nghiền thành cặn bã nữa là.

Tống Cường: Đúng vậy! Đúng vậy.

Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

vnDiệp Οản Οản đem nhóm 5 người lính đánh thuê cũng đuổi ra bên ngoài, trong người cực kỳ khó chịu, cuối cùng vẫn mở cửa để cho đám người Nhiếp Vô Danh tiến vào.

Diệp Οản Οản: Ngồi!Nhiếp Vô Danh: Muội muội.

Đường Đường không có ở đây, không cần kêu muội muội.

Diệp Οản Οản ngồi xuống ở trên ghế sa lon, Nhiếp Vô Danh ngồi ở đối diện, bốn người khác chia nhau ngồi ở một bên.

Nhiếp Vô Danh ho nhẹ một tiếng, Được được được, Hữu Danh muội.

Diệp Οản Οản vốn là không muốn gặp, cũng không muốn hỏi, nhưng mà Đường Đường cũng sắp cùng Tư Dạ Hàn trở về rồi.

Thật sự đến cuối cùng cũng phải để bọn họ đi vào.

Tại sao bỗng nhiên muốn đón Đường Đường trở về? Diệp Οản Οản dừng một chút, ngay sau đó mở miệng hỏi, Là trong nhà xảy ra việc gì gấp? Hay là, cha mẹ của Đường Đường.

tìm được?Nhiếp Vô Danh mở miệng trả lời: Tên dã nam nhân đó vẫn còn không tìm được, nhưng em gái tôi tìm được rồi!Quả nhiên là tìm được mẹ ruột của Đường Đường rồi.

Mặc dù là câu trả lời trong dự liệu, Diệp Οản Οản nhất thời vẫn còn có chút không phản ứng kịp: Làm sao lại đột ngột như vậy?Nhiếp Vô Danh giải thích, Trước tôi đã đáp ứng cô, trong vòng 3 tháng nhất định sẽ đem người tìm được.

Thật ra thì trước đó đã có tin tức, chỉ là bởi vì đã từng thất bại qua rất nhiều lần, cho nên chưa tới cuối cùng xác định được, vẫn chưa dám kết luận.

Lần này mãi đến khi xác nhận không nhận lầm, mới dám phái người tới đón Đường Đường.

Nhiếp Vô Danh nói xong, Diệp Οản Οản trầm mặc trong chốc lát, thật lâu cũng không hề mở miệng.

Mấy ngày nay nàng cùng Đường Đường sống chung từng li từng tí, từng hình ảnh bỗng hiện lên trước mắt.

Bỗng nhiên, không có chút chuẩn bị nào, Đường Đường sắp phải rời đi.

Giống như ban đầu nhóc đột nhiên xuất hiện.

Thấy Diệp Οản Οản mãi không mở miệng, Nhiếp Vô Danh lên tiếng: Hữu Danh muội?Diệp Οản Οản nâng con ngươi, nhìn Nhiếp Vô Danh một cái, Anh yên tâm đối với tôi như vậy sao?Nhiếp Vô Danh ngơ ngác, Hả?Diệp Οản Οản ánh mắt hơi lạnh đi: Nếu như tôi giữ người lại không trả cho anh thì sao?Không đợi Nhiếp Vô Danh nói chuyện, Thần Hư đạo nhân kích động mở miệng nói, Hữu Danh lão bản, tinh thần vì dân trừ hại của cô thật sự là quá cảm động lòng người, quá dũng cảm rồi!Nhất Chi Hoa: Vậy cô từ nay chính là ân nhân cứu mạng của chúng tôi!Diệp Οản Οản: .

Diệp Οản Οản xoa xoa huyệt thái dương, không nói gì lườm bọn họ một cái, mở miệng hỏi: Các anh có phải là ở gần Bắc Âu không?Nhiếp Vô Danh suy nghĩ một chút, Coi là vậy đi.

Cái gì gọi là…coi như là?Diệp Οản Οản: Vậy sau này tôi.

có tiện đi thăm Đường Đường không?Nhiếp Vô Danh nghe nói như vậy, thần sắc tựa hồ có chút khó xử; mấy người còn lại ở sau lưng nhìn lẫn nhau một cái, biểu tình cũng có chút gì sai sai.

Sau đó, Nhiếp Vô Danh mở miệng nói, Dưới tình huống bình thường mà xem, dĩ nhiên chắc là có thể được.

Nhưng mà…nhà tôi có chút đặc thù, người ngoài không thể tùy tiện ra vào! Cho nên.

Diệp Οản Οản nghe vậy sửng sốt một chút, Người ngoài không thể tùy tiện ra vào? Có ý gì?Nhất Chi Hoa nũng nịu mở miệng giải thích, Đơn giản mà nói chính là.

Nhà chúng tôi tương đối bài xích người ngoại lai, cấm chỉ người ngoài ra vào.

Người bình thường tùy tiện xông vào sẽ.

sẽ nguy hiểm đến tánh mạng đó nha!!Nghe được thuyết pháp này, Diệp Οản Οản nhất thời cảm thấy có chút quen thuộc, theo bản năng mà lẩm bẩm, Chẳng lẽ.

Các anh là người của Độc Lập Châu?Nhất Chi Hoa nhíu mày, Ồ? Hữu Danh lão bản, cô biết Độc Lập Châu?Nhiếp Vô Danh cũng có chút kinh ngạc, Là Đường Đường nói cho cô biết sao?Nghe được Nhất Chi Hoa cùng Nhiếp Vô Danh nói xong, Diệp Οản Οản nhíu chặt chân mày.

Không nghĩ tới thật sự lại là Độc Lập Châu.

Nhiếp Vô Danh bọn họ, thật sự là người của Độc Lập Châu.

Thật ra thì…xem thân thủ đáng sợ của bọn họ, có thể đoán ra được phần nào…Trước đó Mục tiên sinh cũng đã nói, Độc Lập Châu không phải là địa phương có thể tùy tiện ra vào.

Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

vn Nguyên bản Bắc Âu cũng đã rất xa xôi, huống chi là nơi đó còn vô cùng nguy hiểm đối với người bình thường, căn bản là một nơi không có cách nào tưởng tượng ra được làm sao để tiến vào.

Diệp Οản Οản đang vì tin tức này mà thất thần, lúc này, Thần Hư đạo nhân đi ra nhận điện thoại.

Một lát sau hắn bước chân vội vã chạy về, Đội trưởng, lão phu nhân bên kia đang thúc giục rồi, Lăng Phong cùng Lăng Vân đã đợi ở bên ngoài, máy bay rất nhanh sẽ đến.

Nhất Chi Hoa duỗi người ra, Cái nhiệm vụ bi thảm này có thể cuối cùng cũng được hoàn thành rồi!! Cả ngày dầm mưa dãi nắng, các cậu nhìn nhan sắc tôi tàn phai là biết…Thần Hư đạo nhân ghét bỏ mà lườm một cái, Đừng quan tâm tới cái mặt đần của cậu nữa, mau nhanh giải thích tình huống đối với tiểu ma đầu, sau đó đem người đưa đi đi!Nhất Chi Hoa nhất thời sửng sốt: Giải thích tình huống? Ai sẽ giải thích?Thần Hư đạo nhân lập tức nói: Tôi nào biết? Ngược lại không phải là tôi!Nhất Chi Hoa: Chuyện nói rõ trước rồi đấy! Tôi cũng không đi đâu!Ngoại Quốc Dời Gạch: Tiếng Trung của tôi không tốt!Băng Sơn Nam: .

Đùa à, chạy đi giải thích cùng tiểu ma đầu là bọn họ cùng nhau lừa hắn sao?Vì vậy, bốn người cùng nhau nhìn về phía Nhiếp Vô Danh.

Thần Hư đạo nhân cười hì hì mở miệng nói, Tôi cảm thấy, ai lừa gạt người đó giải thích, như vậy là thích hợp nhất!Nhất Chi Hoa liên tục phụ họa, Đội trưởng, anh đẹp trai, anh đi trước đi!Nhiếp Vô Danh sờ cằm một cái, Chi bằng.

Chúng ta đánh một trận, người nào thua người đó đi?Bốn người còn lại: .

Đệt! Cái này quá vô sỉ rồi!!Không bằng nói thẳng, hắn tuyệt đối sẽ không đi cho nó vuông!Thời điểm nhóm 5 người còn đang tranh cãi không ngừng nghỉ, nơi cửa, một loạt tiếng bước chân truyền tới, sau đó hai thân ảnh một lớn một nhỏ đi vào.

Tư Dạ Hàn mặc quần áo bình thường màu xám, quanh thân là một cỗ khí độ thanh lãnh cao quý.

Đường Đường thì đang mặc một bộ đồ trẻ em có hình hoạt họa do Diệp Οản Οản mua cho, trong tay còn cầm một cái xô nhỏ màu đỏ, trong xô là mấy con tôm tép bé xíu đang sung sướng bơi lội tung tăng.

Mẹ…!!!Đường Đường vui sướng xách theo xô nước nhỏ chạy vào, kết quả, mới vừa vào cửa liền thấy 5 người Nhiếp Vô Danh đang chờ.

Vì vậy, biểu cảm vui sướng mềm mại đáng yêu trên mặt đã nhất thời biến mất rồi!Nhất Chi Hoa: Xong.

Xong đời!!Thần Hư đạo nhân: Quả thật là xong đời.

Đội trưởng quả thật là muốn chết, lại dám lừa gạt tiểu ma đầu!! Hy vọng tin tức tìm thấy mẹ ruột của tiểu ma đầu có thể làm lắng xuống lửa giận của hắn.

Nếu không mấy người chúng ta cũng sắp xong đời rồi!!Nhất Chi Hoa nhìn chằm chằm nam nhân bên người Đường Đường: Xong đời.

Tôi có thể phải leo tường.

Thần Hư đạo nhân: Là cái quỷ gì?Thần Hư đạo nhân thuận theo tầm mắt của Nhất Chi Hoa nhìn lại, ngay sau đó liền thấy được nam nhân bên cạnh tiểu ma đầu, vì vậy nhất thời khóe miệng co giật, Cái bản tính mê trai này của cậu đúng là không dạy bảo được mà! Làm sao nhìn thấy trai đẹp một chút liền ngây như phỗng vậy hả? Cậu không cảm thấy phụ lòng đội trưởng sao?Nhất Chi Hoa: Đẹp trai một chút? Anh nói cho tôi biết cái này gọi là đẹptraimộtchút??Thần Hư đạo nhân: Híc, rồi rồi, tôi thế nào lại cảm giác biểu cảm, thần thái của tiểu ma đầu.

lại giống nam nhân này đến vậy? Hữu Danh lão bản cũng quá đáng tin rồi đi, tìm một người đóng giả làm cha lại giống như ruột thịt đến vậy!Diệp Οản Οản nhìn thấy Đường Đường, cưỡng ép đè nén tâm thần cuồn cuộn như sóng biển trào dâng trong lòng mình, mỉm cười đi tới trước mặt tiểu gia hỏa, Đường Đường trở về rồi à? Mau tới đây! Cậu của con tới rồi, tại sao không chào cậu?Đường Đường nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, ngoan ngoãn nhìn về phía Nhiếp Vô Danh mở miệng: Cậu!Nhiếp Vô Danh đang uống trà để hóa giải sự bồn chồn của mình, nghe được một tiếng Cậu này, trực tiếp phun thẳng ngụm trà ra ngoài, thiếu chút nữa bị sặc chết.

Xem tiếp...

con-mat-ao-thi

  • Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương

  • truyện tranh Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương

  • truyện Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương

  • Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương truyện chữ

  • đọc truyện Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương

  • yêu thần ký chap

  • truyenfull.vn

  • truyenfull.vip

  • truyenfull.vip

  • truyen.tangthuvien.vn/

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License