Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
Chapter
0122
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vnTiếp đó, Thần Hư đạo nhân liền thừa dịp trong nháy mắt khi Nhiếp Vô Danh ho khan, cướp lời trước một bước, lớn tiếng mở miệng nói: Tiểu thiếu gia, đội trưởng có lời muốn nói với cậu! Tên chết bằm, cậu nói xem có đúng hay không!Vào lúc này ánh mắt Nhất Chi Hoa vẫn như cũ dính ở trên người của Tư Dạ Hàn, nghe vậy không chút nghĩ ngợi gật đầu, Đúng đúng đúng! Nhiếp Vô Danh một lần nữa bị bán đứng thiếu chút nữa hộc máu, mấy cái thằng nhóc con này!Diệp Οản Οản đi tới bên người Tư Dạ Hàn, giới thiệu với anh một chút, A Cửu, vị này là cậu của Đường Đường, mấy vị bên kia là bằng hữu của anh ấy.
Ánh mắt của Tư Dạ Hàn hơi nhìn lướt qua 5 người, con ngươi thâm thúy u ám như hắc động sâu không thấy đáy, nhìn không ra được đang có tâm tình gì, hướng về phía mấy người kia hơi gật đầu một cái, coi như là chào hỏi.
Nhất Chi Hoa đôi chân bủn rủn, mềm nhũn đi mà ôm lấy Thần Hư đạo nhân, Nam nhân này.
Quả thực là cực phẩm nha!!Thần Hư đạo nhân run run một cái, vội vàng túm lấy hắn ném ra, Tên chết bằm, giờ đã là lúc nào rồi, đừng có nháo nữa!?!Diệp Οản Οản sợ rằng mình chỉ cần hơi do dự một chút, liền sẽ không nhịn được làm ra chuyện gì đó phạm pháp, như bắt cóc trẻ em chẳng hạn! Vì vậy sờ sờ đầu nhỏ của Đường Đường, ôn nhu mở miệng: Đường Đường, cậu con có chuyện muốn nói với con, cùng cậu con lên phòng trên lầu trò chuyện một chút có được không?Đối với Diệp Οản Οản mà nói, cậu bé lần đầu tiên lộ ra thần sắc không quá nguyện ý.
Diệp Οản Οản sờ sờ trên đầu cậu nhóc, Đường Đường ngoan nào, đi thôi!Đường Đường hướng về Diệp Οản Οản đưa cánh tay ngắn ngủn ra, Mẹ ôm.
Diệp Οản Οản bật cười ôm lấy cậu bé, Làm sao lại đột nhiên thích làm nũng như vậy?Đường Đường đem khuôn mặt nhỏ nhắn chôn chặt trong cổ mẹ, Mẹ, Đường Đường câu cá, muốn làm cho mẹ ăn.
Ánh mắt Diệp Οản Οản nhìn sang, thấy trên trán cậu nhóc là một tầng mồ hôi mịn, rõ ràng cho thấy là vừa mới vội vàng chạy trở về, muốn trước tiên phải đem cá đưa cho nàng.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Nhiếp Vô Danh lại bắt đầu gấp rút vang lên, chuông báo điện thoại đang không ngừng khuấy động bầu không khí yên tĩnh.
Diệp Οản Οản hơi dừng một chút, nhìn về phía Đường Đường: Sự tình cậu con muốn nói rất trọng yếu, trước hết nghe cậu con nói chuyện, có được không?Nhiếp Vô Danh: Thật ra thì không trọng yếu.
Không trọng yếu!!!Đường Đường: Được rồi.
Nhiếp Vô Danh: .
Cuối cùng, Nhiếp Vô Danh cùng Đường Đường hai người một lớn một nhỏ vẫn lên lầu, bốn người còn lại chợt thở phào nhẹ nhõm, tất cả đều trốn xa chừng nào tốt chừng đó, chạy ra bên ngoài chờ đợi.
Bóng người của Đường Đường vừa biến mất tại cửa căn phòng trên lầu, vẻ ôn nhu mỉm cười trên mặt Diệp Οản Οản nhất thời liền biến mất không thấy gì nữa.
Lúc này, thân thể bỗng nhiên mềm nhũn, là Tư Dạ Hàn ôm nàng vào trong ngực.
Trong nháy mắt khi khí tức quen thuộc đem chính mình bao lấy, tâm tình của Diệp Οản Οản nhất thời có chút không nhịn được, Mẹ ruột của Đường Đường đã tìm được, bọn họ muốn đón Đường Đường đi rồi.
Tư Dạ Hàn dường như cũng đoán được, trấn an mà ôm lấy nàng, vỗ sau lưng của cô nàng một cái.
Diệp Οản Οản: A Cửu, em rõ ràng không thích trẻ con! Trẻ con thật phiền toái.
Tại sao Đường Đường muốn đi, em lại không nỡ bỏ như vậy? Em không muốn để cho Đường Đường đi.
Tư Dạ Hàn: Con nó sớm muộn cũng phải trở lại nơi con thuộc về….
Trên lầu.
Trong phòng ngủ, Đường Đường không nói một lời ngồi ở trên ghế sa lon, quần áo hoạt hình mềm mại đáng yêu trên người cậu bé đã không che giấu được áp suất thấp toát ra.
Nhiếp Vô Danh hiểu rất rõ tiểu ma đầu, nhìn thấy biểu cảm này liền biết tình huống không ổn, quả thật là hận không thể trực tiếp leo qua cửa sổ nhảy xuống.
Chỉ cần tiểu ma đầu tùy tiện nói vài lời ở trước mặt cha mẹ hắn, hắn cũng đừng mong có cuộc sống tốt đẹp.
Ai bảo ban đầu là chính bản thân hắn nghĩ ra cái chủ ý như vậy, hiện tại dù muốn khóc cũng phải tự mình giải thích.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vnBảo bối à.
Nhiếp Vô Danh cẩn thận từng li từng tí cười cười tiến lên trước.
Chân mày đẹp mắt của cậu bé nhất thời nhíu lại.
Nhiếp Vô Danh đã quá quen thuộc, đón lấy ánh mắt cảnh cáo của tiểu gia hỏa, lập tức thức thời mà đổi lời nói, Ho khan khục.
Đường Đường.
Cậu có một tin tốt, còn có một tin xấu.
Con muốn nghe cái nào trước?Cậu bé nhìn hắn một cái: Cậu chỉ có 5 phút.
Nhưng mà, kiểu mở lời vòng vo kia cũng thất bại.
Nhiếp Vô Danh không thể làm gì khác ngoài tự mình mở miệng: Cậu đây nói tin xấu trước vậy.
Chia tay sớm, bớt đau khổ cho rồi…Nhiếp Vô Danh quằn quại nửa ngày, rốt cuộc nơm nớp lo sợ mở miệng: Chuyện là, thật ra thì là chúng ta không cẩn thận nghĩ sai rồi.
Hiện tại người đang cùng con ở chung một chỗ, cũng không phải là mẹ của con.
Ngay khi Nhiếp Vô Danh nói câu, Không phải là mẹ của con; Trong nháy mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé cơ hồ bỗng lạnh đi.
Đôi mắt đen nhánh của Đường Đường không hề chớp mắt một cái nhìn chằm chằm hắn, Cậu mới vừa nói, là cậu nghĩ sai rồi?Tiểu ma đầu cố ý nhấn mạnh ba chữ Nghĩsairồi, hơn nữa ánh mắt quả thật cứ như tia Xquang, quá có lực xuyên thấu rồi!Nhiếp Vô Danh thật sự là đỡ không được, chỉ có thể nói thật, Được rồi, được rồi.
Không phải là ta nghĩ sai rồi.
Là ta cố ý lừa gạt con!! Bất quá ta thật sự là không có cách nào, ta cũng là lo lắng con chạy loạn khắp nơi sẽ có nguy hiểm, chỉ có thể tìm một người giả trang mẹ của con.
Nhờ cậy nàng trước khi tìm được cha mẹ ruột của con, tạm thời chiếu cố cho con một chút.
Trước khi tiểu ma đầu tức giận, Nhiếp Vô Danh vội vàng đưa ra Thượng Phương Bảo Kiếm, Bất quá con yên tâm, mẹ ruột con đã tìm được, lần này tuyệt đối là thực sự! Một giờ trước kết quả kiểm tra DNA đã có rồi, cho nên ta lập tức mới tới đón con!Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Đường từ đầu tới cuối đều không có biểu tình gì, mãi đến khi nghe được câu mẹ ruột tìm được kia, ánh mắt mới hơi hơi thay đổi một chút, bất quá rất nhanh lông mi thật dài liền lần nữa rũ xuống.
Đây nếu không phải trầm mặc trước khi bùng nổ, vậy chính là trầm mặc trước khi diệt vong nha…Nhiếp Vô Danh đang lo lắng, cậu bé vẫn một mực trầm mặc bỗng đột nhiên mở miệng: Mẹ con nói cái gì?Nhiếp Vô Danh vội vàng trả lời: Mẹ con? Ta cũng không biết nàng nói cái gì, vẫn chưa gặp được nàng đâu, vẫn phải đợi khi trở về.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Đường hơi hiện lên vẻ tức giận, trở giọng: Ta nói là mẹ ta!Ta nói là mẹ ta.
??? Nhiếp Vô Danh đang lẩm bẩm theo, chợt đột nhiên phản ứng lại, thử thăm dò mở miệng, Híc, con nói là.
Diệp Οản Οản sao? Ta đã nói qua với nàng chuyện mẹ ruột con đã tìm được rồi, sau đó nàng không nói gì cả.
Đồng ý để cho ta qua đây giải thích với con một chút!Chuyện này, Đường Đường à, trong chuyện này, đúng là ta lừa con, nhưng ta thật sự không phải là cố ý! Lại nói, con xem, hiện tại mẹ ruột con không phải là đã tìm được rồi sao, ta cũng coi như là lấy công chuộc tội, có đúng hay không? Có thể tha thứ cho ta lần này hay không?Đường Đường mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm ông cậu chuyên hố hàng này của mình: Cậu, cậu cho rằng kỹ thuật lừa gạt của cậu rất tốt? Nhiếp Vô Danh ngẩn người, Hả.
Có ý gì?Đường Đường không hề trả lời, chẳng qua chỉ nghiêm mặt ngồi ở chỗ đó: Bảo ta trở về cũng được, nhưng ta có yêu cầu.
Từ ban đầu nhóc đã không hề tin tưởng người cậu không đáng tin cậy này của mình, chẳng qua là bỏ qua hết tất cả hoài nghi mà thôi…Nhóc yêu mẹ.
Việc mẹ là ai không có quan hệ.
Nhiếp Vô Danh nghe vậy nhất thời thở phào nhẹ nhõm, vậy là tiểu ma đầu tha cho hắn một lần rồi hả?Nhiếp Vô Danh lập tức nói, Dĩ nhiên có thể, bất kể là yêu cầu gì đều có thể! Cho nên, yêu cầu của con là…?Đường Đường: Ta muốn mẹ và ta cùng nhau trở về.
Nhiếp Vô Danh: .
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vnNghe được lời của tiểu ma đầu, Nhiếp Vô Danh nhất thời trợn tròn mắt.
Hắn muốn Diệp Οản Οản đi chung với hắn?Nếu là những yêu cầu khác đều dễ nói, nhưng mà, yêu cầu của hắn lại là để Diệp Οản Οản và hắn cùng nhau trở về, đây cũng không phải là chuyện anh có thể quyết định được…Nhiếp Vô Danh nghe vậy thần sắc khó xử, Tiểu tổ tông của ta, mới vừa rồi ta không phải là giải thích qua với con rồi sao? Người này hiện tại không phải là mẹ con, là ta tìm đến để đóng giả mẹ con, là ta lừa gạt con.
Con bảo muốn cho nàng và con cùng nhau trở về để làm gì?Cậu bé nghe xong, khuôn mặt nhỏ nhắn đã lạnh như băng không còn chút nhiệt độ nào: Cậu có 10 phút để hoàn thành yêu cầu của ta.
Nhiếp Vô Danh: Đây không phải là vấn đề thời gian.
Đường Đường: 5 phút.
Nhiếp Vô Danh: Rồi rồi rồi rồi! Ta lập tức đi tìm mẹ của con!!!Nhiếp Vô Danh lập tức tông cửa xông ra.
Cùng lúc đó, phòng khách dưới lầu.
Diệp Οản Οản được Tư Dạ Hàn an ủi, tâm tình đã hơi hòa hoãn lại một chút, Tư Dạ Hàn, anh còn nhớ tới Độc Lập Châu trước đó em nói với anh không? Nơi đáy mắt của Tư Dạ Hàn như có ánh sáng nhạt thoáng qua, Sao vậy?Diệp Οản Οản mở miệng nói: Đường Đường chính là từ Độc Lập Châu tới.
Nghe được lời này của Diệp Οản Οản, trên trán Tư Dạ Hàn giống như trong nháy mắt kết một tầng băng sương, bất quá ngay khi Diệp Οản Οản nhìn sang, lại hóa thành sương mờ, thoáng qua rồi biến mất, thần sắc như thường mở miệng nói, Thật sao?Ừ, là cậu của Đường Đường chính miệng nói, vốn là em còn muốn sau khi Đường Đường quay trở về, còn có thể đi thăm con nữa đấy! Không nghĩ tới Đường Đường lại sẽ là người của Độc Lập Châu.
Diệp Οản Οản nói tới đây, sắc mặt trầm xuống.
Cũng không biết như thế nào mới có thể làm giấy thông hành đến Độc Lập Châu, em có thể tìm cậu của Đường Đường nhờ giúp một chuyện, ngụy tạo một giấy thông hành giả hay không? Diệp Οản Οản đột nhiên nghĩ đến.
Tư Dạ Hàn: Không được.
Sự hỗn loạn và bài xích ngoại vật của Độc Lập Châu không phải là thứ mà em có thể tưởng tượng được.
Cho dù là em có giấy thông hành, tự tiện tiến vào cũng là tự tìm đường chết.
Căn cứ vào luật pháp của Độc Lập Châu, tất cả cư dân nghiêm cấm tự tiện mang người ngoài ra vào, nếu không sẽ bị xử trọng tội, không ai dám vi phạm pháp luật.
Diệp Οản Οản nghe vậy tâm tình càng ngày càng nặng nề, cuối cùng đột nhiên như có gì đó trong đầu vang lên, có chút ngoài ý muốn nhìn về phía Tư Dạ Hàn: A Cửu, tại sao anh lại biết rõ như vậy? Khi trước em hỏi anh, không phải anh đã nói.
anh không biết chỗ này hay sao?Tư Dạ Hàn: Đã từng hỏi qua Mục Tùy Phong.
Diệp Οản Οản: Như vậy à? Đây chẳng phải là nói.
Đường Đường lần này vừa đi, em liền sẽ không còn được gặp con nữa.
?Diệp Οản Οản đang nói chuyện, ngay vào lúc này, Nhiếp Vô Danh ngay cả cầu thang cũng không kịp đi xuống, sau khi lao ra cửa, trực tiếp nắm lấy lan can, nhảy xuống từ lầu hai, trực tiếp đáp xuống trước mặt của Diệp Οản Οản.
Hữu Danh muội muội! Cứu mạng…!!!Diệp Οản Οản nhìn thấy người từ trên trời hạ xuống, khóe miệng co quắp lại một cái, Anh làm sao vậy? Không phải là đang đi giải thích với Đường Đường sao? Đường Đường nói thế nào?Nhiếp Vô Danh mặt vàng như nghệ, Đường Đường nói trừ phi đáp ứng nó một yêu cầu, nó mới đồng ý bỏ qua cho tôi, cùng tôi trở về!Diệp Οản Οản hỏi: Yêu cầu? Yêu cầu gì?Nhiếp Vô Danh: Nó.
Nó muốn cô.
Diệp Οản Οản chỉ mình: Hả? Muốn tôi?Nhiếp Vô Danh gật đầu một cái: Đúng.
Nó muốn cô và nó cùng nhau trở về.
Trong nháy mắt khi câu này của Nhiếp Vô Danh phát ra, Nhiếp Vô Danh cảm giác được một cách rõ ràng một cỗ khí lạnh còn run người hơn gấp trăm lần so với ban nãy khi đối mặt với tiểu ma đầu đang ùn ùn kéo đến.
Dĩ nhiên, Diệp Οản Οản cũng cảm thấy.
Nàng đang ở bên cạnh Tư Dạ Hàn, cảm thụ được lại càng thêm rõ ràng.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vnBiểu tình thời khắc này của Tư Dạ Hàn, quả thật y hệt như lúc biết nàng muốn cùng Cố Việt Trạch bỏ trốn vậy…Diệp Οản Οản nhất thời trợn mắt nhìn Nhiếp Vô Danh một cái.
Mịa, không nắm bắt xem tình huống một chút, lặng lẽ nói riêng với nàng được sao? Thật sự đúng là muốn hại chết nàng mà!Diệp Οản Οản liếc nhìn sắc mặt khó coi của Tư Dạ Hàn bên cạnh, lại nghĩ đến Đường Đường, quả thật là tiến thoái lưỡng nan: Cùng nhau trở về? Chuyện này.
Nhiếp Vô Danh vẻ mặt đau khổ nói, Hữu Danh muội muội, tôi cũng biết yêu cầu này thực sự làm cho người ta cảm thấy khó xử! Nhưng mà tiểu ma đầu cứ khăng khăng phải thỏa mãn yêu cầu này, nếu không liền không đi.
Diệp Οản Οản nhíu chặt chân mày, nàng quả thật cực kỳ không nỡ bỏ Đường Đường, nhưng mà, có thể thường xuyên đi thăm Đường Đường một chút, nàng cũng đã thỏa mãn.
Hiện tại bảo nàng và Đường Đường cùng nhau trở về?Nhưng mà hiện tại coi như có cùng nhau đi qua đó, hiện tại mẹ của Đường Đường đã tìm được, nàng lại lấy thân phận gì để đi với Đường Đường cùng nhau trở về.
Dĩ nhiên, trọng điểm là, Tư Dạ Hàn làm sao có thể đồng ý.
Diệp Οản Οản chật vật mở miệng nói: Xin lỗi, chuyện này sợ rằng không ổn.
Không đợi Nhiếp Vô Danh mở miệng nói chuyện, nơi đỉnh cầu thang lầu 2 đột nhiên truyền tới một loạt tiếng bước chân.
Diệp Οản Οản theo bản năng quay đầu lại, liền nhìn thấy cậu bé đứng ở sau lưng nàng, giống như một chú thú cưng bị người ta ném cái oạch xuống đất, ngay cả lông nhung trên người đều đã mất đi sinh cơ: Mẹ, mẹ không cần Đường Đường rồi sao.
? Diệp Οản Οản cơ hồ trong nháy mắt liền mềm lòng, cái gì cũng đều quên mất, coi như để cho nàng phụng bồi Đường Đường bảo bối đi đến chân trời góc biển đều được.
Nhất là khi nàng nghe được một tiếng Mẹ kia.
Diệp Οản Οản đi tới, một tay đem cậu bé ôm vào trong ngực, ôm lấy thân thể mềm mại núc ních của cậu nhóc, tâm tình bị dồn nén nãy giờ bỗng ùa ra, Không có! Mẹ làm sao lại sẽ không cần Đường Đường! Mẹ cũng không nỡ bỏ Đường Đường.
Cậu bé ôm lấy nàng thật chặt, sợ bị vứt bỏ, Đường Đường không muốn rời xa mẹ!Trái tim Diệp Οản Οản bỗng co thắt lại đau đớn, Đường Đường, thật xin lỗi, mẹ lừa con…Nhưng mà, mặc dù con cũng không phải là Bảo Bảo của mẹ, nhưng mẹ thật sự, thật sự vô cùng, vô cùng yêu con.
Đường Đường là bảo bối đáng yêu nhất trên đời, người người đều yêu thích.
Mẹ cũng cực kỳ không nỡ bỏ Đường Đường, nhưng mà, mẹ của con, ông ngoại, bà ngoại của con, tất cả bọn họ khẳng định cũng đều vô cùng nhớ con.
Diệp Οản Οản hít sâu một hơi, rốt cục vẫn phải mở miệng nói ra câu nói kia: Bảo bối, con nên về nhà.
Cậu bé ôm thật chặt cổ của Diệp Οản Οản, không nói tiếng nào, hoàn toàn không nguyện ý buông tay.
Lúc này, điện thoại di động của Nhiếp Vô Danh vang lên.
Nhiếp Vô Danh cẩn thận từng li từng tí đi tới trước mặt tiểu gia hỏa: Đường Đường, là điện thoại của bà ngoại con.
Cậu bé như cũ không nhúc nhích.
Nhiếp Vô Danh thần sắc khó xử hướng về Diệp Οản Οản nhìn lại.
Diệp Οản Οản khẽ vỗ lưng của tiểu gia hỏa một cái: Bảo bối, nghe điện thoại đi!Đường Đường lúc này mới buông lỏng Diệp Οản Οản, từ trong tay của Nhiếp Vô Danh nghe điện thoại.
Bà ngoại.
Nghe được âm thanh của Đường Đường, phu nhân ở đầu kia điện thoại di động lập tức kích động đến mức thanh âm khẽ run, Alô, bảo bối! Bà ngoại rất nhớ con!Cậu bé mềm giọng mở miệng: Đường Đường cũng nhớ bà ngoại!Nghe được cháu ngoại nói, đầu kia điện thoại di động dường như truyền tới tiếng khóc của phu nhân, sau đó bên kia trầm mặc một hồi, đại khái là phu nhân đang tự mình tiết chế lại cảm xúc, sau đó mới mở miệng tiếp tục nói: Bảo bối, cậu con đã nói với con chưa? Mẹ con đã tìm được! Lăng Phong, Lăng Vân đang đi đón con, bà ngoại làm cho con rất nhiều đồ ăn ngon, đang cùng ông ngoại, còn có mẹ cùng nhau chờ con trở lại.
Cậu bé bỗng nhiên rơi vào trong trầm mặc.
Alô, Đường Đường?Diệp Οản Οản mơ hồ nghe được đầu kia điện thoại di động có giọng nói của bà ngoại Đường Đường, đưa tay ra vuốt ve mái tóc của tiểu gia hỏa, Nói với bà ngoại đi, con rất nhanh liền sẽ về nhà.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Cặp mắt to đen nhánh của Đường Đường nhất thời mụ mị đi: Bà ngoại, Đường Đường rất nhanh liền quay trở lại.
Hic, được được được được! Bà ngoại ở nhà chờ con! Người một nhà rốt cuộc sắp đoàn tụ, Nhiếp phu nhân vui vẻ không thôi, Đường Đường à, con để cho.
Nhiếp phu nhân tựa hồ có chút không biết nên xưng hô như thế nào với Diệp Οản Οản, vì vậy mở miệng nói, Con để cho cậu con nhận điện thoại một chút đi.
Đường Đường đem điện thoại di động đưa cho Nhiếp Vô Danh: Bà ngoại tìm cậu.
Mẹ ruột rốt cuộc nhớ tới hắn, Nhiếp Vô Danh hào hứng nhận điện thoại, Alô, mẹ.
Kết quả, mới vừa nói được hai chữ, đầu kia điện thoại di động liền truyền tới âm thanh của Nhiếp phu nhân: Để cho Diệp tiểu thư nghe điện thoại.
Nhiếp Vô Danh: Ơ.
Một trạm trung chuyển nào đó bi phẫn đưa điện thoại cho Diệp Οản Οản: Mẹ tôi muốn nói chuyện với cô.
Diệp Οản Οản hơi gật đầu một cái, nhận lấy điện thoại di động: Alô, xin chào.
Đầu kia điện thoại di động truyền tới một giọng nữ ôn hòa ưu nhã: Xin chào, Diệp tiểu thư, tôi là bà ngoại của Đường Đường.
Xin lỗi, vẫn chưa có cơ hội tự mình cảm ơn cô.
Khoảng thời gian này Đường Đường thật sự là quá làm phiền cô rồi.
Diệp Οản Οản: Ngược lại không hề phiền toái gì cả, Đường Đường thực sự rất đáng yêu!Phu nhân mở miệng nói: Vẫn phải cảm ơn cô đã chiếu cố cho Đường Đường! Diệp tiểu thư, cô có thể yêu cầu bất kì điều gì!Diệp Οản Οản: Xin bà đừng khách khí, yêu cầu thì không cần… Diệp tiểu thư, cô có thể suy nghĩ thật kỹ một chút rồi hẵng trả lời tôi.
Đây cũng là ý của con gái tôi, cũng là tâm ý của cả gia đình chúng tôi đối với cô.
Nhiếp gia chúng tôi cũng không thích thiếu nợ nhân tình của người khác.
Chỉ cần cô mở miệng, vô luận yêu cầu gì đều có thể!Diệp Οản Οản trước đã từng nghe Mục Tùy Phong nhắc tới, Độc Lập Châu có rất nhiều gia tộc lánh đời có bối cảnh thần bí đáng sợ.
Nhiếp gia đại khái cũng có chút ít quyền thế, giọng nói của Nhiếp phu nhân cũng không khỏi mang theo một phần khí thế cao cao tại thượng của kẻ bề trên.
Đối với thái độ có chút cao ngạo của Nhiếp phu nhân, Diệp Οản Οản ngược cũng không thèm để ý, trực tiếp mở miệng nói, Phu nhân, thật sự không cần, trước đây con trai bà đã từng giúp qua tôi một lần, tôi coi như là trả lại cho anh ấy một món nợ ân tình.
Cho nên, cũng không tính là thiếu nợ nhau cái gì.
Thấy Diệp Οản Οản giữ vững thái độ, Nhiếp phu nhân cuối cùng cũng không miễn cưỡng.
Diệp Οản Οản cúp điện thoại, ngoài cửa sổ một trận cuồng phong nổi lên, sau đó liền nhìn thấy một chiếc máy bay trực thăng chậm rãi hướng về bãi đất trống phía sau Hồng Hoa Tiểu Lâu đáp xuống.
Xem ra là người tới đón Đường Đường…Diệp Οản Οản ổn định lại tâm tình, vội vàng muốn đi giúp Đường Đường thu thập hành lý, còn có những đồ vật mới vừa mua hôm nay, cũng để cho Đường Đường mang theo.
Nhưng mà, nghĩ lại, sau khi Đường Đường trở về, cái gì cũng có, nào thiếu những thứ này, cho nên lại bỏ đi ý nghĩ này.
Nàng thật giống như không có cái gì phải chuẩn bị, cũng không có cái gì có thể để cho nhóc mang đi.
Diệp Οản Οản trầm mặc chốc lát, ngồi xổm trước mặt của tiểu gia hỏa, hôn trên gò má của tiểu gia hỏa một cái, Bảo bối, hẹn gặp lại.
Giờ phút này, đáy mắt của cậu bé yếu ớt khiến cho người ta không dám nhìn, Mẹ không thể đi cùng con sao?Diệp Οản Οản khẽ thở dài một tiếng, nàng dĩ nhiên muốn cùng Đường Đường luôn ở bên nhau, thậm chí đã vô số lần muốn đem nhóc bắt cóc đi.
Tại sao Đường Đường không phải là do nàng sinh chứ.
?Mẹ, tại sao?Ánh mắt của tiểu gia hỏa đột nhiên bắn về phía Tư Dạ Hàn bên cạnh Diệp Οản Οản: Là bởi vì người đàn ông này sao?Diệp Οản Οản: Ặc.
Vẻ mặt cậu bé vô cùng nghiêm túc: Mẹ, con cũng có thể nuôi mẹ!Diệp Οản Οản: .
Tư Dạ Hàn: .
Nhiếp Vô Danh: .
Bọn bốn người Nhất Chi Hoa đang trốn ở sau cánh cửa: .
!!!Thần Hư đạo nhân: Yo, tình huống gì đây trời.
Nhất Chi Hoa: Cái kỹ năng tán gái này của tiểu ma đầu, quá lợi hại rồi!Nhất Chi Hoa nói xong, chậc chậc nhìn chằm chằm mặt của Tư Dạ Hàn, Chỉ tiếc là, gương mặt bên này, thực sự làm cho người ta mê luyến.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vnTư Dạ Hàn: Yên tâm, ta sẽ chiếu cố nàng.
Lời này của Tư Dạ Hàn.
Không khác nào dao đâm vào tim.
Quả nhiên, cậu bé đều đã tức muốn khóc!Diệp Οản Οản nhéo Tư Dạ Hàn một cái, nhanh chóng đi sang dỗ Đường Đường, Bảo bối ngoan nào, không cần lo lắng cho mẹ, mẹ sẽ sống thật tốt! Con cũng phải đáp ứng với mẹ, nhất định phải tự chăm sóc bản thân mình cho thật tốt, luôn nghe lời của ông bà ngoại, không được tiếp tục làm chuyện nguy hiểm, không thể lại để cho người khác lo lắng, có được không?Thấy cậu bé vẫn trầm mặc không nói lời nào, Diệp Οản Οản lại hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ bầu bầu của bé, Đường Đường vĩnh viễn là bảo bối mẹ yêu thích nhất!Nghe nói như vậy, sắc mặt của tiểu gia hỏa lúc này mới dịu đi một chút, tức giận nhìn về phía Tư Dạ Hàn, sau đó dính ở trong ngực Diệp Οản Οản, buồn buồn gật gật đầu.
Ở bên ngoài bãi đất trống của khu biệt thự.
Lăng Phong và Lăng Vân toàn thân đều là màu đen, thần thái cung kính đi tới trước mặt Đường Đường.
Tiểu thiếu gia, đã đến lúc nên lên đường.
Diệp Οản Οản ngồi xổm người xuống, nhẹ nhàng ôm cậu bé một cái, ngay sau đó buông nhóc ra, xoa xoa đầu của bé, Đi thôi!Đại khái là sợ mẹ khó xử và thương tâm, Đường Đường nhu thuận gật đầu, trên mặt đã khôi phục lại vẻ lạnh nhạt trấn định.
Cậu bé thần sắc trịnh trọng, mở miệng: Mẹ, gặp lại sau.
Sau khi tạm biệt cùng Diệp Οản Οản, cậu bé lại hơi có chút do dự hướng về nam nhân bên người Diệp Οản Οản nhìn lại.
Lúc này, Tư Dạ Hàn vẫn không hề mở miệng, lại chủ động hơi hơi cúi người xuống, giang tay ra hướng về phía cậu bé.
Cậu bé thần sắc kinh ngạc, nhìn nhìn chăm chú người đàn ông trước mặt mình, cuối cùng, từng bước từng bước chậm rãi đi tới trước mặt anh.
Tư Dạ Hàn đưa tay ra, ôm Đường Đường một cái, đôi bàn tay rộng lớn mà ấm áp, nhẹ nhàng xoa đầu của tiểu gia hỏa.
Thân thể của tiểu gia hỏa khẽ run, bên trong con ngươi đen nhánh sáng ngời trong nháy mắt rưng rưng, một giọt nước mắt thật dài khẽ lăn xuống, Đường Đường muốn cùng cha mẹ ở chung một chỗ.
Muốn cùng mẹ, muốn cùng ba ba ở chung một chỗ.
Một bên, Diệp Οản Οản nghe thấy lời này của Đường Đường, hít sâu một hơi, cố đè nén tất cả tâm tình của mình xuống: Bảo bối không được khóc, mẹ đáp ứng với con, sau này nhất định sẽ đi gặp con, có được không?Mặc dù hiện tại nàng không có khả năng đi Độc Lập Châu, nhưng không có nghĩa là sau này cũng không.
Mục tiên sinh đã từng đề cập tới, luật pháp Độc Lập Châu mặc dù nghiêm cấm người ngoài tiến vào, nhưng mà, Độc Lập Châu còn có một cái thiết quân luật, hoan nghênh cường giả võ đạo.
Cậu bé gật đầu một cái, đi ra từ trong ngực của Tư Dạ Hàn, rốt cục vẫn phải theo hai người vệ sĩ, từng bước từng bước đi lên máy bay, thân ảnh biến mất ở bên trong cánh cửa phi cơ.
Đám người Nhiếp Vô Danh ở phía dưới thấy tiểu ma đầu lên máy bay, đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng giải quyết xong rồi, cái mạng nhỏ này coi như là giữ được rồi.
Lăng Phong và Lăng Vân hướng về phía Nhiếp Vô Danh bái một cái từ xa, sau đó hai người cũng đồng loạt đi theo lên máy bay.
Một giây kế tiếp, máy bay chậm rãi khởi động, càng ngày càng cao, biến thành một cái bóng nho nhỏ, rốt cuộc chậm rãi biến mất ở trong tầm mắt.
Diệp Οản Οản bàng hoàng nhìn lên bầu trời đã không còn thấy bóng người, thật lâu không nói gì.
Nhiếp Vô Danh thở phào nhẹ nhõm: Hữu Danh muội muội, lần này thật sự là vô cùng cảm ơn!Diệp Οản Οản phục hồi lại tinh thần, hướng về Nhiếp Vô Danh nhìn lại, Các người không đi sao?Nhiếp Vô Danh trả lời: Bên này còn có một chút sự tình phải xử lý, mấy ngày nữa liền rời đi.
Diệp Οản Οản gật đầu một cái, Như vậy.
Vậy.
Chúng tôi đi trước đã! Nhiếp Vô Danh chắp tay tạm biệt.
Thần Hư đạo nhân: Hic.
Lúc này đi rồi? Nhưng cơm còn chưa được ăn cơ mà?Nhất Chi Hoa: Chỉ biết có ăn với ăn thôi! Mạng nhỏ có thể giữ được cũng đã là rất không tệ rồi!Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vnSau khi tất cả mọi người đều rời đi, trong sân liền chỉ còn lại có Diệp Οản Οản cùng Tư Dạ Hàn hai người.
Trên mặt của Diệp Οản Οản vẫn là biểu cảm mỉm cười lúc tiễn Đường Đường rời đi.
Một bên, Tư Dạ Hàn than nhẹ một tiếng, đem cô bé ôm vào trong ngực.
Tâm tình bị đè nén của Diệp Οản Οản cơ hồ trong nháy mắt đổ ập xuống, âm thanh khàn khàn mà mở miệng, A Cửu, em rất muốn có Đường Đường, không thể để cho Đường Đường làm Bảo Bảo của em sao?Tư Dạ Hàn vuốt ve mái tóc của thiếu nữ, Đường Đường dù sao cũng không phải là con của chúng ta, cha mẹ chân chính của nhóc còn đang chờ nhóc.
Em bất chấp! Em chỉ cần Đường Đường thôi! Em là mẹ của Đường Đường! Em đã từng hứa với Đường Đường là sẽ luôn luôn cùng con ở chung một chỗ đấy!Nếu như em thích.
Chúng ta sau này cũng sẽ có hài tử.
Em không muốn, em chỉ cần Đường Đường! Hu hu hu….
Phòng ngủ.
Hôm nay tâm tình của Diệp Οản Οản tổn thương quá lớn, đã kiệt sức nằm ngủ ở trên giường rồi.
Tư Dạ Hàn giúp cô gái đắp lại chiếc chăn, cúi người hôn một cái ở nơi khóe mắt còn ươn ướt nước của nàng.
Đúng lúc này, điện thoại của anh bỗng nhiên chấn động.
Trên màn ảnh điện thoại di động chính là một chuỗi dãy số kỳ quái…Trong nháy mắt khi nhìn thấy dãy số này, nét ôn nhu trên mặt anh liền bị mây đen rợp trời thay thế, sóng yên bể lặng nơi đáy mắt bấy lâu nay bỗng chốc biến thành địa ngục tu la, tâm tình rơi thẳng vào vực sâu tối tăm không thấy đáy…Diệp Οản Οản ngủ một giấc lâu thật lâu, lúc tỉnh lại, đã là buổi sáng ngày hôm sau.
Mới vừa mơ mơ màng màng quay đầu lại, liền đối mặt với ánh mắt Tư Dạ Hàn đang nhìn nàng chăm chú.
Ánh mắt của anh bình tĩnh, an bình mà lại thỏa mãn, dường như còn vương theo mấy phần hoài niệm.
Nhưng ở nơi sâu thẳm đen tối nhất trong đáy mắt, lại như đang khắc chế tâm tình đè nén đến cực hạn nào đó, vô cùng thâm trầm mà đau đớn.
Cái tâm tình kia tựa như lúc nào cũng có thể xé rách vẻ ngoài bình tĩnh trầm ổn của anh, bủa vây lấy anh…Diệp Οản Οản chợt đối diện với ánh mắt như vậy, trái tim không khỏi chùng xuống một nhịp, ngay sau đó lại bởi vì sự hoài niệm và thống khổ trong mắt anh, trong lòng cô không hiểu sao lại dâng lên một nỗi niềm chua xót.
A Cửu.
Tỉnh rồi à.
Ánh mắt của Tư Dạ Hàn trong nháy mắt khôi phục lại sự tỉnh táo, tất cả tâm tình giống như bị một trận gió thổi tan sương mù.
Diệp Οản Οản hơi nhíu mày, nàng mặc dù mới vừa tỉnh ngủ nên có chút mơ hồ, nhưng lại có thể khẳng định được rõ ràng, những gì nàng vừa nhìn thấy không phải là ảo giác.
Anh.
Một đêm không hề ngủ sao? Diệp Οản Οản thử hỏi dò.
Nàng không khỏi có cảm giác Tư Dạ Hàn…cứ như vậy ngắm nàng suốt cả đêm.
Tư Dạ Hàn thần sắc tự nhiên, không có chút khác thường nào: Mới vừa tỉnh, đang chuẩn bị đến công ty.
Ồ.
Diệp Οản Οản gật đầu một cái, đột nhiên lại ngẩng đầu lên trừng trừng nhìn Tư Dạ Hàn, Tư Dạ Hàn.
Chúng ta có khi nào đã từng gặp qua? Ý của em là.
Chúng ta có phải là đã từng quen biết nhau từ trước đây thật lâu, nhưng không hiểu sao em lại quên mất khoảng thời gian đó?Biểu cảm không chút nào sơ hở của Tư Dạ Hàn bỗng dường như cứng lại một chút, bất quá chẳng qua chỉ thoáng qua rồi biến mất, Không có.
Diệp Οản Οản gật đầu một cái, Cũng đúng, anh đẹp như vậy.
Không có đạo lý em đã gặp anh rồi lại còn có thể quên được.
Tư Dạ Hàn: .
Diệp Οản Οản liếc nhìn thời gian trên điện thoại di động, Em cũng phải đến công ty.
Tư Dạ Hàn: Không nghỉ ngơi mấy ngày…?Diệp Οản Οản lắc đầu một cái, nàng sợ mình đột nhiên rảnh rỗi sẽ không nhịn được nhớ tới Đường Đường.
Trong nhà đột nhiên ít đi một người, thoáng cái bỗng trở nên trống vắng hơn…Diệp Οản Οản duỗi người, lên tinh thần, mở miệng cười nói: Mặc dù đã giành được thắng lợi ở giai đoạn này, bất quá vẫn không thể mất cảnh giác! Vị trí hiện tại của em, khoảng cách đến khi có quyền có thế, một tay che trời vẫn còn kém rất xa đấy! Anh quên mục tiêu to lớn ban đầu của em rồi sao?Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vnTư Dạ Hàn nhìn nàng một cái, thần sắc có chút ý vị sâu xa, Mục tiêu to lớn? Em nói là.
Chờ em có quyền thế, một tay che trời, liền đem anh giam lại, đâu cũng không cho đi, ngay cả cha mẹ cũng không cho gặp, bất kể anh đi nơi nào đều phái người đi theo anh, giám thị anh, đem anh.
Bao nuôi…Dừng lại, dừng lại! Diệp Οản Οản ngăn anh lại, cả kinh ho khan một trận, Anh….
Trí nhớ của anh tốt như vậy để làm gì!?Nàng còn tưởng rằng Tư Dạ Hàn đã quên rồi đấy.
Nhớ đến lúc ấy nàng vẫn còn đang bị Tư Dạ Hàn cấm túc, liền giận dỗi Tư Dạ Hàn, hờn dỗi nói một câu, rằng hắn muốn kết hôn với ai là quyền tự do của hắn…Khi đó Tư Dạ Hàn cũng trả lời nàng một câu: Anh cũng không cần tự do.
Cho nên lúc đó Diệp Οản Οản đang bị Tư Dạ Hàn giam cầm tự do, đã nổi giận nói những lời vừa rồi.
Còn nói muốn đem hắn khóa ở trên giường, hàng đêm đè hắn ra, muốn làm gì thì làm.
Khi đó Tư Dạ Hàn trả lời nàng bốn chữ: Anh rất chờ mong.
Bây giờ suy nghĩ lại một chút, chỉ cần nàng ngoan ngoãn nghe lời, hoặc có lẽ là, chỉ cần nàng luôn ở bên cạnh anh, Tư Dạ Hàn đối với nàng sẽ luôn dung túng, không hề có điểm dừng…Anh khi dễ em! Không thể để cho em có cảm giác bá đạo đối với anh được một lần hay sao? Diệp Οản Οản lầu bầu.
Ban đầu nàng vốn dự định một ngày kia đạt được tự do, liền bao nuôi 180 tên trai tơ, mở ra 3000 hậu cung.
Hiện tại toàn bộ kế hoạch cũng vì anh mà sụp đổ…Dĩ nhiên, lời này nàng tuyệt đối không dám nói với Tư Dạ Hàn.
Tư Dạ Hàn cầm tay của cô gái, đặt ở trong lòng bàn tay của mình, Yên tâm, vô luận dù em là một tay che trời, hay là không quyền không thế, anh vẫn sẽ không rời xa em.
Diệp Οản Οản cảm nhận hơi ấm của bàn tay anh, hơi nhíu mày, Sáng sớm như vậy mà đã câu dẫn người ta rồi.
Em cũng không phải là chính nhân quân tử, em đã nói với anh.
Đang nói chuyện, Diệp Οản Οản cảm giác đầu giường có thứ gì đang chấn động.
Đang muốn mò thử xem là cái gì, Tư Dạ Hàn đã vượt qua nàng cầm điện thoại di động lên, ánh mắt đảo qua một cái, Điện thoại của công ty.
Nói xong chỉnh lại cổ áo, Anh đi đây.
Diệp Οản Οản gật đầu một cái, Ừm, được rồi, công việc bên em cũng đã đi vào quỹ đạo rồi, chờ có thời gian nghỉ ngơi, em liền đi qua giúp anh.
Nếu như thân thể của anh có chỗ nào không ổn, nhất định phải nói cùng em.
Ừm.
Tâm tình không tốt cũng phải gọi điện cho em.
Ừm.
Diệp Οản Οản mặc dù có chút lo lắng về Tư gia bên kia, bất quá nghĩ lại, kiếp trước Tư gia hỗn loạn là bởi vì tình trạng cơ thể của Tư Dạ Hàn.
Mà bây giờ, với thủ đoạn của Tư Dạ Hàn, những người ở tầng lớp dưới của Tư gia nhất định cũng sẽ không muốn tự tìm chết.
Về phần Tư Minh Lễ, bị buộc phải chạy trốn ra nước ngoài, cũng không có khả năng nhấc lên sóng gió gì.
Gần đây ngay cả thái độ của chúng tộc lão Tư gia đối với nàng cũng đều có sự thay đổi lớn, hết thảy những thứ kiếp trước nàng gặp phải tại Tư gia, kiếp này cũng không gặp phải, đủ để chứng minh, vận mệnh đã theo một hướng hoàn toàn bất đồng mà tiến lên phía trước…Diệp Οản Οản nghĩ như thế, lúc này mới an tâm.
Tư Dạ Hàn thắt lại cà vạt: Khoảng thời gian này có thể sẽ tương đối bận rộn, anh sẽ không tới chỗ em được, có gì thì liên lạc qua điện thoại.
Diệp Οản Οản gật đầu: Được rồi!Vì Đường Đường, nàng đã làm phiền anh quá nhiều.
Anh vẫn luôn ở chỗ nàng, đi lại cũng không mấy tiện đường.
Diệp Οản Οản tiễn Tư Dạ Hàn đến cửa, Em hai ngày tới sẽ phải đi công tác, phỏng chừng không thể đến tìm anh, anh không nên thức khuya nha! Còn nữa, phải nhớ ăn cơm đúng giờ!Ừm.
Tốt rồi, tốt rồi, không làm trễ thời gian của anh nữa, vậy anh mau đi đi! Diệp Οản Οản hôn một cái trên khóe môi của anh, sau đó phất phất tay, hối thúc anh rời đi.
Nhìn thấy Tư Dạ Hàn đi tới cạnh chiếc xe, mở cửa ra leo lên, Diệp Οản Οản ngáp một cái, đi vào trong nhà.
Kết quả, mới vừa bước được hai bước, sau lưng đột nhiên bị một đôi bàn tay vững chắc, ôm thật chặt vào trong bờ ngực nóng bỏng…Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vnHả.
? Diệp Οản Οản sửng sốt một chút, dừng chân lại, A Cửu? Tại sao lại quay trở lại rồi vậy?Nàng muốn xoay người, nhưng nam nhân lại ôm nàng càng chặt hơn, ngăn cản lại động tác của nàng.
Đại khái qua 10 giây đồng hồ, nam nhân mới buông nàng ra.
Diệp Οản Οản nháy nháy mắt xoay người lại, Sao vậy?Tư Dạ Hàn không nói gì, mà lại cúi người, khẽ hôn một cái thật nhanh trên môi của cô gái, tựa hồ như sợ rằng hơi hơi dừng lại lâu, liền sẽ vô phương khắc chế.
Diệp Οản Οản bật cười, nguyên lai là quên hôn chào buổi sáng.
Nàng phát hiện ra chỉ số EQ của Tư Dạ Hàn thật sự là càng ngày càng cao, đã sắp có thể xuất sư rồi.
Tư Dạ Hàn: Đi đây!Diệp Οản Οản: Vâng.
Tư Dạ Hàn sau khi vừa hôn xong, lập tức lên xe, cứ như thể sợ lưu lại thêm một giây đồng hồ nữa, tâm tình càng ngày càng mất khống chế của hắn sẽ để lộ ra sơ hở trước mặt nàng.
Thiếu nữ không hề thấy được rằng, sau khi chàng trai lên xe, bên trong cánh cửa xe ngăn cách, trên mặt của anh tất cả đều là tâm tình âm trầm u ám….
Mấy ngày kế tiếp, Diệp Οản Οản vẫn luôn bận rộn bay khắp nơi bàn chuyện hợp tác.
Tư Dạ Hàn bên kia cũng có một hạng mục lớn trọng yếu, Hứa Dịch báo cáo trạng thái cơ thể và tâm tình anh cũng không tệ, Diệp Οản Οản cũng thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Y Y cùng Diệp Thiệu An ngoài sáng trong tối ngáng chân không ít lần.
Chó cùng đường quay lại cắn, đám người một nhà kia sẽ không từ bỏ ý đồ! Nàng trước tiên cần phải chuẩn bị thật sẵn sàng để đối phó với bọn họ.
Bởi vì thân phận nam hay nữ đối với nàng mà nói đều đã không có gì khác biệt, cho nên Diệp Οản Οản liền trực tiếp bắt đầu lấy thân phận nữ để đi gặp các đối tác rồi.
Diệp Οản Οản Bạch một tiếng đem một chồng tài liệu vỗ lên bàn: Cung Húc tiểu tử kia nghỉ ngơi đủ chưa? Bảo cậu ta ngày mai nhất định phải bắt đầu làm việc!Diêu Giai Văn mặt đầy vẻ khó xử, Tôi đã gọi điện thoại để hỏi dò, là Đông Tử nhận.
Đông Tử nói.
Diệp Οản Οản ngẩng đầu: Nói cái gì?Diêu Giai Văn: Nói.
Nói là cậu ta thất tình.
Muốn xin nghỉ một năm!!Diệp Οản Οản khóe miệng co giật: .
Một người nghệ sĩ xin nghỉ một năm! Hắn muốn chết à!?Mới vừa đạt được Ảnh Đế liền bắt đầu…Diêu Giai Văn thở dài, sứt đầu mẻ trán mở miệng: Phương pháp gì tôi cũng đều đã thử qua, Cung Húc hoàn toàn không chịu nghe khuyên bảo, Diệp Tổng Thanh tra, phỏng chừng cô phải tự mình đi một chuyến.
Hai người đang nói chuyện, một người gõ cửa đi vào, Diệp ca, cô tìm tôi?Nhìn thấy Lạc Thần, sắc mặt của Diệp Οản Οản mới dễ nhìn lại một chút: Ừ, cái kịch bản này cậu lấy về xem thật kỹ một chút…Lạc Thần: Vâng… Nói xong mở miệng nói: Đúng rồi, Diệp ca, Cung Húc bên kia cô đừng lo lắng, tôi đã đi tìm cậu ta, cậu ta bảo ngày mai liền sẽ bắt đầu làm việc lại!Diệp Οản Οản nhất thời có chút kinh ngạc, Thật sự? Cậu làm sao thuyết phục cái con hàng kia?Không biết có phải là do Diệp Οản Οản đột nhiên thay nữ trang hay không, Lạc Thần có chút không quen, tránh khỏi tầm mắt của nàng, ho nhẹ một tiếng, Thật ra thì.
Tôi cũng không nói gì.
Chỉ nói một câu.
Lời còn chưa dứt, đột nhiên Ầm m m…!!! —— một tiếng vang thật lớn, cửa phòng làm việc lần nữa bị ai đó đẩy ra.
Sau đó liền thấy cái con hàng Cung Húc phong phong hỏa hỏa chạy vọt vào, sau đó trợn to hai mắt nhìn chằm chằm người thiếu nữ mái tóc gợn sóng, đang mặc một thân váy màu vàng nhạt ở trước bàn làm việc…Cung Húc trong nháy mắt ngẩn ngơ, Mịa nó.
Lạc Thần tiểu tử kia không có lừa hắn, Diệp ca lại có thể thật sự mặc đồ con gái đi làm nha!Vẻ mặt Cung Húc thảng thốt như vừa mới bỏ lỡ 100 triệu vậy, Tên ngốc, cậu vì sao lại không nói sớm cho tôi biết!!!Lạc Thần trực tiếp lựa chọn không nhìn, không hề phản ứng lại hắn… Diệp Οản Οản nghẹn ngào, nhìn cái bộ dáng thất thất thố thố này của hắn: Sớm nói cho cậu biết cái gì?Cung Húc mím môi, lặng im không nói.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Diệp Οản Οản: Nếu đã tới, liền theo lịch trình mà Giai Văn đã sắp xếp cho cậu, đi đi!Cung Húc: Ơ.
Người ta cực kỳ tức giận nha! Cung Húc nhìn về phía mứt hoa nhỏ, tức giận không hề nhúc nhích…Cung Húc cẩn thận đi từng bước một, một hồi lâu sau mới mở miệng nói một câu, Diệp ca.
Diệp Οản Οản ngưng đọc tài liệu, ngẩng đầu lên: Còn có việc?Cung Húc: Cô khi nào chia tay?Rắc một tiếng, bút máy trong tay Diệp Οản Οản bị nàng vặn gãy lìa rồi.
Ầm —— một tiếng, Cung Húc lập tức sợ đến mức quay đầu bỏ chạy mà quên cả mở cửa, tông mạnh một cái rung chuyển cả căn phòng.
Cái tên đần độn này!Lại dám rủa nàng chia tay!Diệp Οản Οản thuận tay cầm điện thoại di động ở bên cạnh lên, mới vừa rồi nàng nhắn cho Tư Dạ Hàn một tin nhắn ngắn, hẹn anh buổi tối cùng đi ra ngoài ăn cơm, kết quả, đã hơn một canh giờ, Tư Dạ Hàn còn không trả lời nàng.
Lúc trước tin nhắn của nàng, Tư Dạ Hàn cơ hồ đều lập tức trả lời ngay…Chắc là gần đây quá bận rộn.
Diệp Οản Οản cũng không quá để ý, tiếp tục xử lý công việc.
Sau khi tan làm, tin nhắn kia vẫn yên tĩnh, vẫn không có bất kỳ hồi âm nào.
Diệp Οản Οản cau mày, gọi điện thoại cho Tư Dạ Hàn.
Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách.
Không biết tại sao, trong lòng Diệp Οản Οản không khỏi có chút bất an.
Diệp Οản Οản lập tức lại gọi điện thoại cho Hứa Dịch.
Lần này điện thoại rất nhanh liền kết nối.
Hứa Dịch: Alô, Oản Oản tiểu thư?Hứa quản gia, A Cửu cùng với anh ở chung một chỗ sao? Diệp Οản Οản lập tức hỏi.
Cửu gia? Ngài ấy đang cùng với đối tác thảo luận hợp đồng, cô có chuyện gì gấp sao?Diệp Οản Οản nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, Không có việc gì, không có việc gì, chỉ là thuận miệng hỏi thăm, không cần nói với anh ấy! Các anh làm việc đi!Đều do cái tên chó Cung Húc này, ăn nói linh tinh, làm nàng bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Đảo mắt mấy ngày sau.
Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa.
Diệp Οản Οản nhíu chặt chân mày, điện thoại di động của Tư Dạ Hàn vẫn ở trong trạng thái tắt máy, không cách nào liên lạc.
Nếu như là bởi vì quá bận rộn mà tắt máy không nghe điện thoại, điều này hoàn toàn có thể lý giải.
Nhưng mà, đây là Tư Dạ Hàn, cũng tuyệt đối không có khả năng!Kiếp trước cộng thêm kiếp này, chung sống lâu như vậy cùng Tư Dạ Hàn, loại tình huống này cho tới bây giờ đều chưa từng xuất hiện.
Coi như là thời điểm quan hệ của bọn họ ác liệt nhất, Tư Dạ Hàn cũng chưa từng không tiếp điện thoại của nàng lâu như vậy.
Trừ chuyện đó ra.
Đoạn thời gian trước tâm tình của Tư Dạ Hàn mất khống chế, cùng với có chút khác thường khi rời khỏi Hồng Hoa Tiểu Lâu ngày đó, cũng khiến cho tâm thần của nàng càng ngày càng có chút mất tập trung.
Năng lực che giấu tâm tình của Tư Dạ Hàn quá mạnh mẽ, nếu như anh không muốn để cho người khác phát hiện ra sự khác thường của mình, như vậy tuyệt đối sẽ không một ai có thể nhìn thấu được tâm tình của anh.
Nhưng ngay cả như vậy, Diệp Οản Οản vẫn có thể phát giác được có chút gì đó bất bình thường…Điều này nói rõ, chuyện này có khả năng nghiêm trọng đến mức Tư Dạ Hàn không cách nào khống chế được tâm tình…Diệp Οản Οản nhanh chóng gọi điện thoại cho Hứa Dịch, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề mở miệng hỏi: Hứa quản gia, anh hãy thành thật nói cho tôi biết, A Cửu rốt cuộc đi đâu?Đầu kia điện thoại di động trầm mặc rất lâu.
Một hồi lâu sau, rốt cuộc truyền tới âm thanh của Hứa Dịch, Oản Oản tiểu thư, chúng tôi gần như xuất ra toàn bộ Ám Vệ và nhân viên, nhưng đều không thể tìm được Cửu gia.
Diệp Οản Οản: Anh đang nói gì? Cái gì gọi là không tìm được anh ấy?Oản Oản tiểu thư, Cửu gia ngài.
ngài ấy có khả năng mất tích!!Chỉ chốc lát sau, âm thanh của Hứa Dịch từ đầu kia điện thoại truyền ra, âm thanh nôn nóng mà mệt mỏi, không giống nói bừa hay đùa giỡn.
Mất tích.
Nghe được câu trả lời của Hứa Dịch, đáy mắt của Diệp Οản Οản lộ ra một tia kinh ngạc, thậm chí có chút ít khó tin.
Đang êm đẹp, làm sao lại có thể mất tích?
Xem tiếp...Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
truyện tranh Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
truyện Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương truyện chữ
đọc truyện Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
yêu thần ký chap
truyenfull.vn
truyenfull.vip
truyenfull.vip
truyen.tangthuvien.vn/
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License