Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
Chapter
0097
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Một bên Hứa Dịch cũng bị dọa sợ không hề nhẹ.
Nguyên bản hắn còn cho là hiểu lầm, nhưng vào lúc này trong lòng lại bồn chồn, phản ứng của Oản Oản tiểu thư có gì đó sai sai nha!Có lẽ nào thật có cái gì đi?!Tư Dạ Hàn: Thật sao?Ánh mắt của Tư Dạ Hàn càng lạnh hơn, đem điện thoại di động của mình đưa ra trước mặt của Diệp Οản Οản.
Diệp Οản Οản liếc màn hình điện thoại di động của Tư Dạ Hàn một cái, nhất thời trợn to hai mắt, Híc, tin nhắn này.
Không phải là của em gửi!Tư Dạ Hàn: Đương nhiên không phải là em.
Đại não của Diệp Οản Οản hỗn loạn tưng bừng, nhanh chóng đảo một vòng lớn, cuối cùng mới phản ứng lại đại khái đã phát sinh chuyện gì.
Hình như là có người cầm điện thoại di động của nàng gửi tin nhắn cho Tư Dạ Hàn rồi.
Nàng liếc nhìn thời gian tin nhắn được gửi đi, đây không phải là lúc nàng ra khỏi cửa vào buổi sáng sao?Khi đó, có thể cầm đến điên thoại di động của nàng, thật giống như chỉ có thể là.
Đường Đường?Làm bậy!Diệp Οản Οản luống cuống tay chân giải thích: Thế này, A Cửu, anh nghe em giải thích, em…tối hôm qua.
tối hôm qua quả thật là không ở một mình.
Lại có thể thừa nhận!Mịa nó!Đây là chuyện gì vậy trời!?Một bên, Hứa Dịch nghe đến đó rốt cuộc không có cách nào lại ngồi yên không xen vào nữa rồi, Híc, Oản Oản tiểu thư, cô nói chuyện xin đừng nói một nửa mà! Nhất định tối qua là cô ở cùng với một người con gái khác, đúng không?Chuyện cho tới bây giờ, khẳng định là không thể nói láo nữa rồi.
Diệp Οản Οản chỉ có thể ho nhẹ một tiếng mở miệng, Không phải là con gái.
Là con trai.
Em tối hôm qua đúng là cùng con trai ngủ ở chung một chỗ.
Cằm của Hứa Dịch, loảng xoảng rơi xuống đất: .
Oản Oản tiểu thư! Người đừng có nói giỡn nữa mà!Tư Dạ Hàn gằn từng chữ từng chữ mà mở miệng: Diệp! Oản! Oản! Ngươi! Nói! Lại! Lần! Nữa!!!Vào giờ phút này, biểu tình của Tư Dạ Hàn quả thật là có thể dọa cho trẻ con đang khóc cũng phải sợ hãi mà nín ngay!Hắn là ai? Tư Dạ Hàn nhìn chằm chằm nàng, Cung Húc?Diệp Οản Οản ngẩn ngơ, sặc! Cung Húc?Làm sao lại có thể chứ!Trong lúc Diệp Οản Οản còn đang suy nghĩ, xem phải bắt đầu kể từ lúc nào, sau lưng một trận tiếng bước chân lộc cộc truyền tới.
Diệp Οản Οản nhìn thấy sau lưng của hai người, một thân ảnh nho nhỏ chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện ở chỗ đó.
Diệp Οản Οản vội vàng mở miệng, Hắn.
Chính là người ở phía sau lưng anh!Tư Dạ Hàn nghe vậy, sống lưng trong nháy mắt cứng ngắc, sắc mặt trắng bệch, chuyển thành xanh mét: .
Hứa Dịch đã bị dọa đến hồn phi phách tán, vội vàng nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác!Cái gì!? Tên gian phu kia lại còn dám xuất hiện!Tầm mắt của Tư Dạ Hàn, cũng hướng theo ánh mắt của Diệp Οản Οản nhìn lại.
Nhưng mà, lại nhìn thấy không.
Không có người?Khục khục, thấp xuống.
Tầm mắt của anh phải hạ thấp xuống một chút.
Diệp Οản Οản ho nhẹ một tiếng nhắc nhở.
Vì vậy, tầm mắt của Tư Dạ Hàn đi xuống một chút, sau đó, liền thấy một đứa bé trai phấn điêu ngọc trác đang đứng ở trước người hắn.
Tầm mắt một lớn một nhỏ, liền như vậy ở trong không khí đụng vào nhau.
Hứa Dịch tìm thấy đừng sống từng trong chỗ chết, đứng ở nơi đó, nhìn chằm chằm tên tiểu nãi oa sau lưng ông chủ nhà mình.
Đây…đây là tình huống gì?Con trai trong miệng Oản Oản tiểu thư, chẳng lẽ chính là.
đứa con trai nhìn qua chỉ mới có 4 – 5 tuổi này?Trong hành lang, không khí bỗng trở nên yên lặng quỷ dị, ngay cả âm thanh hô hấp cũng có thể nghe được.
Biểu tình trên mặt Nhiếp Đường Tiêu là sự nghiêm túc xưa nay chưa từng có.
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc mới có một thanh âm phá vỡ sự yên lặng quỷ dị như vậy.
Mẹ! Tiểu nãi oa ngẩng đầu lên, hướng về phía của Diệp Οản Οản nhìn lại, sau đó nhõng nhẽo mà kêu một tiếng.
Cái thanh âm này giống như sấm, nổ vang rền trong bầu không khí yên tĩnh.
Con ngươi của Tư Dạ Hàn chợt co rúc lại: .
Hứa Dịch trợn to hai mắt: .
!!!Ta đi!Mới vừa rồi tên tiểu nãi oa kia kêu Oản Oản tiểu thư là gì?Mẹ.
Mẹ.
Diệp Οản Οản yên lặng bưng kín mặt mình.
Ông trời! Ông đây là muốn đùa chơi chết tôi sao?Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vnNguyên lai Oản Oản tiểu thư là cùng một đứa bé ngủ chung.
Hứa Dịch bên này vừa mới thở phào vì nguy cơ được giải trừ, kết quả, không nghĩ tới một giây kế tiếp liền nghe được đứa bé kia kêu Diệp Οản Οản một tiếng Mẹ.
Đây quả thực con đáng sợ hơn gấp trăm lần khi nghe được Diệp Οản Οản nói chính mình tối hôm qua cùng với con trai ngủ chung!Oản Oản tiểu thư tại sao lại đột nhiên nhô ra một đứa con trai lớn như vậy?Hứa Dịch nhìn chăm chú thằng bé trai trước mắt vừa nhìn Diệp Οản Οản vừa kêu Mẹ, đại não bị đả kích trầm trọng.
Nhiếp Đường Tiêu sau khi kêu mẹ một tiếng, ánh mắt liền lại lần nữa dời đến trên người nam nhân ở bên cạnh mẹ mình.
Hai nam nhân một lớn một nhỏ, một lạnh giá băng lãnh, nơi đáy mắt nhuộm đầy sự kinh ngạc, một người khác lại giống như ngọc tuyết vậy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt là chút lạnh lùng cùng vẻ hiếu kỳ muốn tìm tòi nghiên cứu…Diệp Οản Οản nhìn nam nhân lớn, lại nhìn một chút nam nhân nhỏ, nội tâm chỉ có một ý tưởng, ban đầu rốt cuộc là não nàng đang đi hóng gió ở nơi đâu, mà lại đáp ứng giúp Nhiếp Vô Danh?Vào giờ phút này, mưa gió trên mặt Tư Dạ Hàn ùn ùn kéo tới, quả thật là khiến cho nàng tê cả da đầu.
Dưới khoảnh khắc sống còn, Diệp Οản Οản quả quyết sải bước hướng về phía Đường Đường đi tới, đầu tiên là một tay đem Đường Đường bế lên, sau đó ôm lấy cậu bé đi tới trước mặt của Tư Dạ Hàn.
Ánh mắt của Tư Dạ Hàn hỗn loạn yên lặng nhìn cô gái trước mặt mình, hiển nhiên không hiểu được nàng muốn làm gì.
Diệp Οản Οản không nói hai lời, đem cậu bé hướng vào trong ngực của Tư Dạ Hàn nhét vào, Tư Dạ Hàn.
Của.
Của anh.
Con của anh!Tư Dạ Hàn: .
Nhiếp Đường Tiêu: .
Hứa Dịch: .
???Mới vừa rồi Oản Oản tiểu thư nói cái gì?Mà coi như là người trong cuộc như Tư Dạ Hàn, sắc mặt âm vụ lạnh giá trong nháy mắt hóa thành kinh ngạc, khuôn mặt không nhiễm khói lửa lần đầu tiên trong đời xuất hiện biểu tình mờ mịt luống cuống, cứng đờ ôm lấy cậu bé mềm mại núc ních ở trong ngực.
Con.
Con trai hắn?Diệp Οản Οản theo sát bên, nhìn về phía cậu bé trong ngực Tư Dạ Hàn và mở miệng: Đường Đường, chuyện này, vốn là định ngày mai sẽ nói cho con, hiện tại.
Để mẹ giới thiệu một chút đi, đây là ba của con!Trong ngực của Tư Dạ Hàn, vẻ mặt kinh ngạc mờ mịt của tiểu nãi oa quả thật là cùng một lông một dạng với Tư Dạ Hàn, biểu tình của hai người nghệch ra y chang nhau.
Nhiếp Đường Tiêu lẩm bẩm: Ba…ba.
Diệp Οản Οản: Đúng vậy!Tư Dạ Hàn: .
Hứa Dịch: .
Xin hỏi.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, đủ loại khúc khuỷu, đầu óc của hắn đã hoàn toàn đứng máy.
Ho khan, nơi này nói chuyện có hơi bất tiện, chúng ta tìm địa điểm thích hợp hơn đi, nha.
Ha ha.
Diệp Οản Οản vừa nói vừa đổi thành thúc giục, Đi nhanh một chút đi.
Nói xong, không dám đối mặt với ánh mắt của Tư Dạ Hàn, một người một ngựa chạy trước, nhanh như một cơn gió liền chạy mất dạng.
Sau lưng, chỉ còn lại tiểu nãi oa được ôm trong ngực Tư Dạ Hàn, một lớn một nhỏ, mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Tư Dạ Hàn muốn nói lại thôi, cuối cùng, chỉ có thể tiếp tục ôm lấy hài tử trong ngực.
Đây đại khái là lần đầu tiên trong đời Tư Dạ Hàn ôm trẻ con, tư thế vô cùng không được tự nhiên, thậm chí tay chân đều có chút luống cuống, không biết thả ra như thế nào.
Bất đắc dĩ nhìn về hướng cô nàng đã chạy trốn không còn thấy bóng dáng một cái, Tư Dạ Hàn cẩn thận đổi tư thế, ôm chặt lấy đứa bé trong ngực mình, sau đó từng bước đi thẳng về phía trước.
Trong lúc đó, cậu bé một mực vẫn dùng cặp mắt to đen nhánh kia nhìn hắn ta.
Hắn không thích bị người khác đụng chạm, hơn nữa tư thế ôm của người này không hề thoải mái chút nào, cứng rắn chắc chắn, không được mềm mại như mẹ, cũng không được thoải mái như mẹ.
Nhưng mà.
Tại sao nhóc lại có thể cũng không cảm thấy ghét.
Tư Dạ Hàn bước chân trầm ổn, ôm lấy tiểu nãi oa trong ngực đi về phía trước.
Lúc này, trong ngực truyền tới một âm thanh nhõng nhẽo.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vnNhiếp Đường Tiêu: Chú chính là ba của con sao?Thời điểm cậu bé hỏi câu hỏi này, trong giọng nói không hiểu vì sao lại có cảm giác như thở phào nhẹ nhõm vậy.
Tư Dạ Hàn: .
Đối với vấn đề này, Tư Dạ Hàn tỏ vẻ, hắn cũng rất muốn biết.
Sau khi rời khỏi tiệm Karaoke, Diệp Οản Οản gọi điện thoại cho Hàn Thiên Vũ, nhờ hắn hỗ trợ nói với mọi người một tiếng, nàng có chuyện đi trước, sau đó nhắn Đường Bân cùng Tống Cường lái xe của nàng về, sau đó lên chiếc Caien kia của Tư Dạ Hàn.
Cùng lúc đó, trong phòng Karaoke.
Hàn Thiên Vũ hơi nhíu mày, nói với mấy người bên cạnh, Diệp Bạch có chuyện đi trước!Cung Húc lén lén lút lút trốn về, nghe thấy lời này một cái, nhất thời đổi sắc mặt, Cái gì, đi trước? Xong đời xong đời rồi, Diệp ca ca không có sao chứ.
Hàn Thiên Vũ nhất thời hướng về phía Cung Húc nhìn lại, Thế nào?Cung Húc vẻ mặt đưa đám, che lấy trái tim nhỏ đầy hoảng sợ, ghé vào bên tai Hàn Thiên Vũ thấp giọng mở miệng nói, Mới vừa rồi khi tôi cùng Diệp ca ca cùng đi ra ngoài, thấy bạn trai của Diệp ca ca đến rồi!Bạn trai của Diệp Bạch? Hàn Thiên Vũ trầm ngâm.
Cung Húc gật đầu, Đúng vậy, không biết vì sao đột nhiên lại tới, hơn nữa ánh mắt nhìn tôi thật là đáng sợ, tất cả đều là sát khí! Làm tôi sợ muốn chết!Hàn Thiên Vũ: Cậu lại làm cái gì?Cung Húc nhất thời xù lông, Cái gì gọi là cậulạilàmcáigì? Tôi rõ ràng là cái gì cũng không có làm có được không! Vì sao ánh mắt hắn nhìn tôi xanh rờn, tựa như.
Tôi.
Tôi chỉ kéo cánh tay của Diệp ca ca mà thôi.
Cũng không thể ngay cả cái này mà cũng không được chứ? Nói xong có chút lo lắng, Thiên Vũ ca, anh không biết đâu, biểu tình khi đó của người nam nhân kia có thể dọa chết người đấy, như muốn đại khai sát giới, huyết tẩy tam giới! Diệp ca ca sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?Biểu tình của Hàn Thiên Vũ cũng rất bất an, nhưng mà, đây là chuyện giữa tình nhân người ta với nhau, bọn họ người ngoài cũng không tiện nhúng tay! Nếu không, càng nhúng tay càng loạn.
Hàn Thiên Vũ mặt đầy vẻ bất đắc dĩ thở dài, Cậu biết rõ tình huống đặc thù của Diệp Bạch, hẳn là nên giữ một khoảng cách cùng với anh ấy.
Cung Húc ngữ khí rất là ai oán mà lầu bầu, Giữ cái gì nha? Diệp ca ca coi như là thích nam nhân, nhưng một chút hứng thú đối với tôi cũng không có.
Hàn Thiên Vũ: .
Hiếm thấy hắn ta lại có thể tự biết mình một chút.
Hy vọng Diệp Bạch bên kia sẽ không xảy ra chuyện gì.
Cũng không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, hắn luôn cảm thấy, người nam nhân kia, không đơn giản.
Bên kia, dưới lầu của tiệm Karaoke.
Sau khi Diệp Οản Οản chui vào trong xe, lập tức lấy điện thoại di động ra, khẩn cấp nhắn một tin nhắn cho Tư Dạ Hàn.
Sau khi Tư Dạ Hàn đến, đầu tiên là mở cửa xe, sau đó ôm cậu bé chui vào trong xe.
Đứng ở ngoài xe, đang chuẩn bị lên xe, thanh âm báo có tin nhắn từ điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Mở điện thoại di động ra nhìn một cái, là tin nhắn của Diệp Οản Οản gửi tới:[ A Cửu, chờ lát nữa bất kể em nói cái gì, làm ơn nhất định phải phối hợp với em, nhờ cậy nhờ cậy!!! ]Nhìn thấy nội dung tin nhắn, Tư Dạ Hàn hơi nhíu mày.
Diệp Οản Οản nhìn xuyên qua cửa sổ xe, nhìn thấy biểu tình của Tư Dạ Hàn, vì vậy cắn răng tiếp tục nhắn:[ Cục cưng, có được hay không? ]Tư Dạ Hàn vẫn không có phản ứng.
Vì vậy, Diệp Οản Οản tiếp tục gửi ——[ Bảo Bảo, có được hay không? ][ Tâm can à, van anh! ][ Lão công Lão công Lão công? ]Thời điểm gửi đến tin nhắn thứ 4, Diệp Οản Οản rốt cuộc mới nhận được trả lời ——[ Bảo Bảo yêu thích nhất: Ừ.
]Diệp Οản Οản che ngực thở phào một cái, cũng còn may, cũng còn may.
Sau khi Tư Dạ Hàn lên xe, xe vững vàng mà bắt đầu chạy.
Tài xế cùng Hứa Dịch ngồi ở phía trước, Diệp Οản Οản, Nhiếp Đường Tiêu, Tư Dạ Hàn ba người ngồi ở trên ghế sau.
Bầu không khí trong xe, tương đối quỷ dị.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Diệp Οản Οản không mở miệng, hai người bên cạnh cũng không có ý tứ muốn nói chuyện, trong buồng xe từ đầu đến cuối là một mảnh yên lặng.
Hai người này một lớn một nhỏ có thể nói là tương đối giữ được bình tĩnh.
Cuối cùng, một đường không lời, xe rốt cuộc lái đến Hồng Hoa Tiểu Lâu.
Hứa Dịch lảo đảo người đi ra mở cửa xe phía sau, nhìn ba người trước mặt.
Lại nói, ông chủ nhà mình, còn có Oản Oản tiểu thư mang theo đứa bé trai này đứng chung một chỗ, mặc dù dị thường huyền huyễn không tưởng tượng nổi, nhưng theo cảm giác hình ảnh mà nói, lại tương đối là cảnh đẹp ý vui.
Vì vậy cho nên trước mắt hắn lại sinh ra ảo giác ba người một nhà.
Một.
Một nhà ba người?Sau khi phản ứng lại mình vừa suy nghĩ cái gì, Hứa Dịch nhất thời bị chính mình dọa cho sợ không nhẹ.
Điên rồi sao?Đứa bé trai nhìn kiểu nào cũng ít gì đã 5 tuổi, mà Oản Oản tiểu thư năm nay mới 20 tuổi.
Nếu như đứa nhỏ này là do Oản Oản tiểu thư sinh, đây chẳng phải là nói, Oản Oản tiểu thư còn vị thành niên đã mang thai!?Nếu là như vậy, ông chủ nhà hắn rốt cuộc là có bao nhiêu cầm thú a!Không có khả năng! Không có khả năng! Đây tuyệt đối không có khả năng!Hắn làm sao có thể có ý tưởng đáng sợ như vậy.
Nhưng đứa nhỏ này luôn mồm luôn miệng kêu Oản Oản tiểu thư là mẹ, Oản Oản tiểu thư lại chính miệng nói đứa nhỏ này là con trai của Cửu gia.
Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, đứa nhỏ này làm sao lại tới? Hứa Dịch hỏi Đường Bân cùng Tống Cường vừa đuổi theo ở phía sau.
Hai người vô cùng ăn ý lắc mạnh đầu một hồi.
Cái vấn đề này coi như là muốn hỏi, hẳn là cũng nên đi hỏi cha của cậu bé mới đúng chứ?.
Trở lại trong phòng, Diệp Οản Οản rốt cục cũng tránh không thoát.
Tư Dạ Hàn ngồi ở trên ghế sa lon, Diệp Οản Οản dẫn theo Nhiếp Đường Tiêu ngồi ở đối diện, kiên trì đến cùng mở miệng giới thiệu, Chuyện này, mới vừa có chút vội vàng, hiện tại mẹ chính thức giới thiệu một chút, Đường Đường, người này.
chính là cha của con!Lần nữa nghe được Diệp Οản Οản chính thức xác nhận, cậu bé nhất thời ngẩng đầu lên, hướng về phía của Tư Dạ Hàn nhìn lại.
Mà Tư Dạ Hàn ở đối diện, lại không có bất kỳ phản ứng nào.
Diệp Οản Οản vội vàng âm thầm nháy mắt cho Tư Dạ Hàn, nhìn Tư Dạ Hàn đầy vẻ cầu cứu, anh hứa là phối hợp với em rồi đó nha! Đừng không nói lời nào mà!Vì vậy, dưới sự thúc giục của Diệp Οản Οản, Tư Dạ Hàn rốt cuộc nhìn về phía cậu bé mở miệng: Xin chào, lần đầu gặp mặt, ta họ Tư, Tư Dạ Hàn, là cha của con.
Cái cằm của Diệp Οản Οản loảng xoảng rơi xuống đất.
Lời giới thiệu này, vì sao lại quen thuộc như vậy?Quả thật là giống với lời giới thiệu của Đường Đường khi lần đầu tiên gặp mình gần y như đúc!Giời ạ! Nàng đã đều sắp hoài nghi liệu cậu nhóc này có phải là con riêng của Tư Dạ Hàn hay không!?Sau khi Tư Dạ Hàn nói xong, Diệp Οản Οản nhất thời khẩn trương hướng về Đường Đường ở bên cạnh nhìn lại, nhìn xem phản ứng của hắn, có bị lộ hay không?Cậu bé mím môi, một hồi lâu sau mới mở miệng: Mẹ.
Diệp Οản Οản lập tức nói, Mẹ ở đây, Đường Đường có gì muốn hỏi sao?Nhiếp Đường Tiêu: Mẹ, mẹ xác định, chú này là cha của con sao? Không có khả năng là người khác?Tư Dạ Hàn: .
Diệp Οản Οản: .
Cái câu hỏi này…Diệp Οản Οản lúc này giọng đầy chắc chắn, Đương nhiên, đời của mẹ chỉ từng yêu có mỗi một mình cha con, dĩ nhiên chỉ có thể cùng cha con sinh ra con!Nói xong vẫn không quên lấy lòng, hướng về Tư Dạ Hàn ở đối diện nhìn một cái.
Nhưng thần sắc của Đường Đường dường như vẫn không hoàn toàn tin tưởng Nhưng mà, mẹ.
Cậu nói mẹ lúc trước đã từng thích qua rất nhiều người.
Diệp Οản Οản thiếu chút nữa bị nước miếng của mình sặc chết: .
!!!Mịa nó! Nhiếp Vô Danh tên kia.
Lại có thể loại anh trai đào hố cho em gái nhà mình như vậy sao?Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn Thân muội mất tích, cho nên tránh thoát một kiếp, kết quả là gì, nàng bị gài bẫy!Nhận ra được tầm mắt Tư Dạ Hàn từ đối diện nhìn tới, Diệp Οản Οản cũng sắp khóc, vội vàng lấy ánh mắt ra hiệu.
Bảo Bảo, tỉnh táo lại một chút, với sự thông minh tài trí của anh, chắc chắn có thể biết đứa nhỏ này không có quan hệ với em à nha! Người yêu thích rất nhiều người được nhắc đến cũng không phải là em đâu nha! Diệp Οản Οản chỉ có gắng gượng mà bịa ra một lời giải thích, Đường Đường à, con còn nhỏ, cho nên rất nhiều chuyện không hiểu, thật ra thì thời kỳ thanh xuân tuổi trẻ của một người, thích qua mấy người, đó là chuyện rất bình thường.
Diệp Οản Οản đang bận giải thích cho Đường Đường, đột nhiên phát hiện ánh mắt Tư Dạ Hàn rơi vào trên người mình có gì đó không đúng, vì vậy yếu ớt hỏi, Híc, thế nào? Em nói sai cái gì sao?Tư Dạ Hàn ngồi dựa lưng trên ghế sa lon, nhìn lấy nàng, mặt không thay đổi mà mở miệng, Anh chỉ luôn yêu mình em.
Bị phản bác Diệp Οản Οản: .
Vạn vạn không ngờ tới, Tư Dạ Hàn lại sẽ phá đám nàng như vậy! Này này, đã hứa là phối hợp rồi cơ mà!Bất quá.
Tại sao bị phá đám mà lại có thể vui vẻ như vậy được nhỉ?Diệp Οản Οản vắt hết óc mở miệng, Vậy.
Vậy là anh rất may mắn, em thì tương đối thảm rồi, trăm ngàn cay đắng, cửu tử nhất sinh, nhiều lần trải qua thiên phàm, mới tìm được anh!Tư Dạ Hàn: .
Nhiếp Đường Tiêu: .
Diệp Οản Οản không ngừng cố gắng mở miệng, Đường Đường, con chỉ cần biết, con là tình yêu của cha mẹ kết tinh, là bảo bối trân quý nhất của cha mẹ! Cậu bé nghe vậy, cuối cùng mới gật đầu một cái.
Diệp Οản Οản khẩn trương đã hơn nửa ngày, cuối cùng đã tạm thời trấn an được Nhiếp Đường Tiêu, bận rộn để cho cậu bé đi trước lên lầu tắm rửa, tranh thủ nghỉ ngơi sớm một chút.
Nhưng mà, đứa nhỏ vẫn hoàn toàn giải quyết chưa xong, đứa lớn lại càng vướng víu.
Sau khi Đường Đường lên lầu, trong phòng khách liền chỉ còn lại có Diệp Οản Οản và Tư Dạ Hàn hai người.
Tư Dạ Hàn: Nói đi.
Diệp Οản Οản: Nói rất dài dòng.
Tư Dạ Hàn: Vậy thì kể tóm tắt.
Diệp Οản Οản: Được rồi.
Diệp Οản Οản không có cách nào, chỉ có thể đem ngọn nguồn tất cả đều cùng kể qua một lần.
Kết quả, mới vừa nói xong, liền đối mặt với ánh mắt Em cho là anh sẽ tin tưởng sao? của Tư Dạ Hàn.
Ngay cả Diệp Οản Οản cũng đều cảm thấy lời giải thích này quá chắp vá, huống chi là Tư Dạ Hàn đây!?Nhưng mà, đây thật sự là sự thật nha!Diệp Οản Οản nổi giận đùng đùng mà lầu bầu mở miệng, Em biết chuyện này em giải thích chút ít qua loa, nhưng đây thật sự là sự thật nha! Anh đây là ánh mắt gì, có phải là đang hoài nghi em đang gạt anh hay không? Anh sẽ không phải là đang hoài nghi đứa nhỏ này là con tư sinh của em đấy chứ?Tư Dạ Hàn nghe được ba chữ contưsinh xong, con ngươi thâm thúy dâng lên một gợn sóng không dễ gì mà phát hiện được.
Diệp Οản Οản vẫn còn đang tức giận mà tiếp tục mở miệng, Nhờ cậy nha, anh suy nghĩ kỹ một chút, cũng không khả năng nha! Em vẫn còn nhỏ mà, người ta mới có 20 tuổi à nha! Làm sao lại có thể sinh ra con trai lớn như vậy cơ chứ!?Tại sao anh lại không nói đứa nhỏ này là con tư sinh của anh đây, tính cách này, vẻ mặt này, thần thái này, liền ngay cả giọng nói chuyện cũng đều cùng với anh một lông một dạng đấy!Tư Dạ Hàn: .
Diệp Οản Οản đại khái cũng cảm giác được lời này của mình có chút lố rồi, vội vàng đổi lời nói, A Cửu, được rồi được rồi, không nên tức giận nha, anh nhìn Đường Đường xem, lớn lên giống em, tính tình giống anh, anh cứ coi như nó là do hai chúng ta sinh, nuôi tầm vài ngày là tốt rồi!Tư Dạ Hàn khóe miệng hơi rút lại.
Diệp Οản Οản quơ quơ cánh tay hắn, A Cửu, thân thế đứa nhỏ này rất đáng thương, mẹ bỏ rơi nó không quan tâm, cha là ai cũng không biết, từ nhỏ đã đi theo ông ngoại bà ngoại.
Mấy năm nay một mực tìm cha mẹ ruột đều không tìm ra được.
Thật ra thì ngay từ đầu em cũng không muốn tìm anh đóng giả cha của nó.
Tư Dạ Hàn nhìn nàng một cái: Em muốn tìm ai?Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vnPhát hiện ý đầy nguy hiểm từ nơi đáy mắt của người nào đó ở đối diện, sắc mặt Diệp Οản Οản nhất thời biến thành màu đen.
Có lầm hay không, tìm anh không được, không tìm anh cũng không được? Làm người cũng quá khó khăn đi mà.
Không.
Không đúng! Em ngay từ đầu muốn tìm chính là anh! Loại chuyện này, em nhất định là muốn tìm bạn trai để hỗ trợ nha, em chỉ lo là anh sẽ như bây giờ, không tin lời em nói.
Diệp Οản Οản đang còn giải thích, Tư Dạ Hàn cũng không biết đang suy nghĩ gì, dường như lòng có chút không yên, tầm mắt rơi vào trên người của nàng, lại không có tiêu cự.
Diệp Οản Οản bị nhìn mà có chút sợ hãi, Ây.
Sao.
Thế nào.
Làm gì lại nhìn người ta như vậy?Tư Dạ Hàn tựa hồ đang nghĩ tới điều gì, nhưng lại cảm thấy không có khả năng, nhéo mi tâm một cái, hồi phục tâm trạng, Không có việc gì.
Nói xong, trong miệng thở dài lẩm bẩm, Em không biết.
À? Diệp Οản Οản mặt đầy vẻ mộng bức, hoàn toàn nghe mà không hiểu được Tư Dạ Hàn đang nói gì.
Nàng không? Nàng không biết cái gì?Ai, không nói những thứ này nữa! Lâu như vậy không gặp, anh cũng không nhớ em sao? Cặp mắt Diệp Οản Οản sáng lên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt người nào đó.
Từ khi thân thể bắt đầu chuyển biến tốt, càng ngày càng điên đảo chúng sinh à nha…Đang chuẩn bị chơi trò tiểu biệt thắng tân hôn cũ kỹ, sau lưng truyền đến một loạt tiếng bước chân.
Mẹ.
Diệp Οản Οản nhất thời vèo một cái, đứng thẳng người, Ho khan, Đường Đường, con tắm sạch chưa.
mẹ đợi lát nữa liền đi qua ngủ cùng con nhaaa…!Nhiếp Đường Tiêu: Vâng.
Thật vất vả thu xếp lịch trình chạy về, nhưng phải phòng đơn gối chiếc, Tư Dạ Hàn: .
Diệp Οản Οản: Híc, Đường Đường còn nhỏ, ngủ một mình sẽ sợ.
Tư Dạ Hàn: .
Lúc trước bất kể tình huống gì, nàng đều sẽ đúng hạn chạy về ngủ cùng hắn Diệp Οản Οản nhìn đứa lớn, lại nhìn đứa nhỏ, bó tay toàn tập, đảo tròng mắt một vòng, rốt cuộc có chủ ý: Hay là, ngủ chung?Nàng thật là quá thông minh rồi!Tư Dạ Hàn: .
Nhiếp Đường Tiêu: .
Một lớn một nhỏ liếc nhau một cái, cũng không nói gì, coi như là âm thầm chấp nhận.
Cuối cùng, trở thành ba người cùng nhau nằm ở trên giường.
Để giống với một nhà ba người, Diệp Οản Οản để cho cậu bé nằm ở giữa nàng và Tư Dạ Hàn.
Diệp Οản Οản: Đường Đường, muốn mẹ kể cho truyện cổ tích cho con không?Nhiếp Đường Tiêu: Muốn.
Diệp Οản Οản: Đường Đường muốn nghe kể truyện gì?Nhiếp Đường Tiêu: Truyện mẹ kể tối hôm qua.
Tư Dạ Hàn: .
Lúc trước Oản Oản cũng dỗ hắn ngủ như vậy…Diệp Οản Οản gật đầu một cái, Ồ ồ ồ, truyện cổ tích tối hôm qua, cô bé quàng khăn đỏ cùng lão sói xám sao? Được, được rồi.
Diệp Οản Οản ho nhẹ một tiếng, bắt đầu kể truyện cổ tích, Ngày xửa ngày xưa, có một cô bé đáng yêu, ai thấy đều thích, người thích nhất là bà ngoại của nàng.
Một lần, bà ngoại tăng cho cô bé một chiếc khăn quàng đỏ làm bằng ti nhung.
Từ đó về sau, cô bé cũng không nguyện ý mang một chiếc khăn quàng nào khác, vì vậy mọi người liền gọi nàng là Cô bé quàng khăn đỏ.
Cô bé quàng khăn đỏ không biết chó sói là một tên xấu xa, vì vậy nói với chó sói nàng phải đi vào rừng thăm bà ngoại.
Chó sói tính toán ở trong lòng, Vật nhỏ này da mịn thịt mềm, mùi vị khẳng định là tốt hơn so với lão thái bà kia.
Ta phải bài trí chiến lược, khiến cho cả hai người đều không trốn thoát khỏi lòng bàn tay của ta.
Tư Dạ Hàn nghe đến đó, ngước mắt hướng về Diệp Οản Οản nhìn một cái.
Diệp Οản Οản không hề chú ý tới tầm mắt của Tư Dạ Hàn, tiếp tục kể, .
‘Bà ngoại, miệng của bà sao lại lớn như thế, dọa người à nha?’ Cô bé quàng khăn đỏ hỏi.
‘Có thể một cái ăn sạch ngươi đó, ahihi!’ Chó sói mới vừa nói hết lời, liền từ trên giường nhảy cỡn lên, đem cô bé quàng khăn đỏ nuốt vào bụng.
Tư Dạ Hàn: .
Diệp Οản Οản kể hai lần, rốt cuộc dỗ cho cậu bé ngủ rồi.
Mới vừa thở phào nhẹ nhõm, liền thấy Tư Dạ Hàn đang dùng ánh mắt phức tạp mà nhìn mình: Híc, thế nào?Tư Dạ Hàn: Không giống nhau.
Diệp Οản Οản: Cái gì không giống nhau?Tư Dạ Hàn: So với phiên bản em kể cho anh nghe, không giống nhau.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vnKhông giống nhau?Dĩ nhiên là không giống nhau rồi! Câu chuyện trước đó nàng kể cho Tư Dạ Hàn nghe, đó là lúc nàng cao hứng bịa ra mà.
Diệp Οản Οản nhất thời ho khan một trận, Khục khục khục.
Truyện em kể cho Đường Đường là phiên bản phổ thông.
Truyện em kể cho anh nghe càng lợi hại hơn nha, là bản đặc biệt do em độc chế! Là độc nhất vô nhị.
Tư Dạ Hàn: .
Cô bé quàng khăn đỏ ăn lão sói xám, thật là đặc biệt.
Lúc này, bên tai truyền tới một loạt âm thanh rột rột, cậu nhóc trong lòng giống như một vật nhỏ đáng yêu khẽ giật mình, nhu thuận không dứt mà rúc vào trong ngực của Diệp Οản Οản ngủ yên, tay nhỏ còn níu chặt vạt áo của nàng.
Diệp Οản Οản bị vẻ đáng yêu kia đốn tim: Òa! Thật là đáng yêu! Tư Dạ Hàn anh xem, có phải là đặc biệt đáng yêu, siêu siêu đáng yêu hay không?Vì muốn cho Tư Dạ Hàn tiếp nhận Đường Đường, Diệp Οản Οản trực tiếp bán cái, cẩn thận từng li từng tí đem cậu bé đặt vào lòng của Tư Dạ Hàn.
Cậu nhóc sau khi bị chuyển đổi vị trí khẽ nhíu mày một cái, bất quá rất nhanh lại tiếp tục ngủ say.
Tư Dạ Hàn lo lắng nhìn cậu bé trong ngực mình.
Bên cạnh đột nhiên có cảm giác nhiều hơn một cái bánh bao nhỏ, rất khó mà hình dung.
Đáng yêu quá, đáng yêu quá đi! Ai, đứa bé vừa đáng yêu vừa hiểu chuyện như vậy, lúc trước khi em thấy đứa nhỏ này còn có suy nghĩ, trừ phi là gene của hai chúng ta chung vào một chỗ, mới có thể sinh ra được một đứa bé ai gặp cũng đều yêu thích như vậy.
Anh nói xem, ba mẹ nó làm sao lại nhẫn tâm bỏ rơi nó cơ chứ? Diệp Οản Οản vừa nói vừa thở dài một hơi.
Đối với câu kia: trừ phi là gene của hai chúng ta chung vào một chỗ, mới có thể sinh ra được một đứa bé ai gặp cũng đều yêu thích như vậy… của Diệp Οản Οản, Tư Dạ Hàn nhìn cậu nhóc bên cạnh, lại tỏ vẻ không phủ nhận vô cùng hiếm thấy.
Tư Dạ Hàn: Ai tìm em nhờ hỗ trợ?Vòng quan hệ xã giao của Diệp Οản Οản không lớn, người quen bên cạnh chỉ có những người đó, tựa hồ cũng không thể nào.
Vừa nhắc tới vấn đề này Diệp Οản Οản liền lòng đầy chua xót, Một gã ngu ngốc! Bất quá em càng ngu ngốc hơn, lại có thể đáp ứng hỗ trợ hắn! Trước đây em không phải là có kể với anh, em tìm mấy người đóng vai quần chúng có thân thủ không tệ, đóng giả Death Rose cứu mấy người lính đánh thuê.
Coi như là thiếu nợ bọn họ một món nợ ân tình, cho nên mới đáp ứng hỗ trợ!Nhắc tới chuyện này, sắc mặt của Tư Dạ Hàn liền có chút khó coi.
Nha đầu này…Trước đây lá gan quá nhỏ, chẳng qua chỉ thấy chút máu đều đã sợ đến không chịu được; Sau này lá gan càng ngày càng lớn, lớn đến vô biên.
Ban đầu khi đi cùng và bị bao vây ở nước B khi đó, tác phong làm việc càng về sau, càng phát sinh sự thay đổi.
Hiện tại thì hay rồi, lại có thể trực tiếp ẵm trẻ con đem về nhà nuôi.
Cũng may, chuyện càng kinh thế hãi tục hơn hắn cũng đã gặp qua vô số, đối với loại chuyện nhỏ này, ngược lại cũng được tính là lãnh đạm bình tĩnh.
Diệp Οản Οản tiếp tục mở miệng nói, Về phần vai trò cha của anh, coi như là em cho hắn.
uhm, một chút khuyến mãi.
Tóm lại, khi nào tìm được cha mẹ ruột của đứa nhỏ này, em liền xong việc rút lại ngay! Cho tới hiện tại, ho khan, hai chúng ta, coi như là thực tập một chút nhé?Thực tập một chút.
Sắc mặt của Tư Dạ Hàn không dễ phát hiện tối sầm đi.
Đêm khuya.
Diệp Οản Οản cùng cậu bé đã chìm sâu vào giấc ngủ, một lớn một nhỏ hô hấp đều đặn vang lên trong màn đêm tĩnh lặng.
Tư Dạ Hàn lẳng lặng nhìn hai mẹ con ngủ an lành bên cạnh mình, không khỏi có chút hoảng hốt.
Tương lai có một ngày, bọn họ cũng sẽ có một đứa con của mình hay không.
Lúc này điện thoại di động ở bên cạnh bỗng rung lên một cái.
Tư Dạ Hàn vô cùng nhẹ nhàng đứng dậy, cầm điện thoại di động đi ra ngoài sân thượng.
A lô.
Ông chủ, mấy người Tư Minh Lễ chạy trốn tới hải ngoại, người của chúng ta một đường truy lùng, thời điểm đến địa giới Châu Âu, đột nhiên đã mất đi tung tích của bọn họ.
Sau lưng của Tư Minh Lễ, khẳng định còn có thế lực khác.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vnThần sắc Tư Dạ Hàn cũng không hề biến hóa chút nào, cho thấy rõ ràng đã sớm tính tới.
Nếu như chỉ có một mình Tư Minh Lễ, hắn không có lá gan đó, càng không có bản lãnh điều động thế lực hải ngoại.
Đầu kia điện thoại di động, người kia tiếp tục mở miệng báo cáo, Người cứu Oản Oản tiểu thư, cũng không tra ra dị thường gì, có lẽ là sân sau mà mấy người lính đánh thuê bên cạnh Oản Oản tiểu thư nhờ vả.
Ông chủ, Tư Minh Lễ bên kia, hiện tại phải làm sao?Người ở đầu kia của điện thoại di động xin chỉ thị.
Tư Dạ Hàn trầm ngâm rất lâu, cuối cùng mở miệng nói: Giúp tôi đi thăm dò một người.
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, Tư Dạ Hàn đứng bình tĩnh trong bóng đêm, mặt mũi biến ảo chập chờn.
Thời điểm trước kia, khi hắn chưa trở về nước, nội bộ Tư gia hỗn loạn tưng bừng, tranh đấu không ngừng giữa các hệ phái.
Cho dù hệ phái Tư gia phức tạp, nhưng có lão phu nhân cùng nhị trưởng lão Tư Minh Vinh ở bên kia trấn giữ, cũng sẽ không ầm ĩ đến mức độ Tư gia thiếu chút sụp đổ.
Chuyện này, tuyệt đối có người nào đó âm thầm bày ra, hơn nữa người này đối với Tư gia hiểu rõ vô cùng, cho nên mới có thể dưới tình huống không ra mặt, cũng có thể dùng mỡ nó rán nó, làm cho Tư gia nội đấu không ngừng, từ đó ngư ông đắc lợi.
Dã tâm của người kia, tuyệt đối không phải là muốn trợ giúp Tư Minh Lễ đoạt quyền, sau đó từ trong đó đạt được lợi ích, mà là…toàn bộ Tư gia.
Nếu không phải là khi đó Tư Dạ Hàn kịp thời trở về nước, tiếp quản Tư gia, chỉ sợ hiện tại Tư gia đã không còn tồn tại.
Sau khi hắn trở lại Tư gia, toàn bộ Tư gia vững như bàn thạch, người kia không tìm ra sơ hở nào để tấn công, liền lại lợi dụng tranh đoạt đương thời chủ mẫu Tư gia tương lai để khơi mào mâu thuẫn.
Người này, tuyệt đối có liên hệ rất lớn cùng Tư gia, hơn nữa rất có thể, ẩn núp ngay bên trong Tư gia.
Sáng ngày hôm sau.
Diệp Οản Οản vừa mở mắt liền thấy Đường Đường nằm bên cạnh cùng Tư Dạ Hàn ở đối diện.
Hai người này một lớn một nhỏ.
Quả thật là quá đẹp mắt có phải hay không!Nàng nếu có lão công cùng con trai đẹp trai như vậy, quả thật là nằm mơ cũng có thể cười tỉnh!Diệp Οản Οản đang thưởng thức cảnh đẹp tuyệt vời này, sáng sớm WeChat đã vang lên.
[ Nhiếp Vô Danh: Hữu Danh muội muội! Đường Đường bên kia có khỏe không? Cầu hình cầu hình! ][ Diệp Οản Οản: Anh nói cái gì? Gió lớn quá rồi, Tôi.
Nghe.
Không.
Rõ.
][ Nhiếp Vô Danh:.
]Hắn rõ ràng là nhắn tin có được hay không?Nhiếp Vô Danh phi thường tự giác, gửi đi một bao tiền lì xì.
Diệp Οản Οản vui vẻ đem bao tiền lì xì nhận lấy.
Hôm nay tâm tình không tệ, vì vậy cầm điện thoại di động lên, tiện tay liền chụp một tấm ảnh của Đường Đường gửi cho Nhiếp Vô Danh.
Trong hình, ánh nắng sáng sớm theo cửa sổ chiếu vào, Đường Đường quần áo ngủ hoạt hình có mao nhung, đang ngủ thật say, đầu nhỏ còn dán vào trong ngực của Tư Dạ Hàn.
Diệp Οản Οản vừa chụp hình, một bên vừa chỉ một ngón tay, chọt chọt vào khuôn mặt nhỏ bé đáng yêu của cậu nhóc.
Rất nhanh ảnh chụp liền được gửi tới, Nhiếp Vô Danh vui đến rạo rực.
Thật hâm mộ, lại dám chọt chọt vào mặt của tiểu ma đầu!Sau đó nhìn kỹ một chút, Nhiếp Vô Danh phát hiện ra có gì đó sai sai.
Người nằm bên cạnh Đường Đường dường như không phải là Diệp Οản Οản à nha?[ Nhiếp Vô Danh: Mịa nó! Nam nhân bên cạnh Đường Đường là ai? ]Mặc dù Diệp Οản Οản không chụp tới khuôn mặt của Tư Dạ Hàn, bất quá Nhiếp Vô Danh tự nhiên có thể nhìn ra bên cạnh Đường Đường còn có một người đang nằm, nhìn thân hình là một nam nhân.
[ Diệp Οản Οản: Nói nhảm, là cha của Đường Đường đó nha! Nếu không còn có thể là ai? ][ Nhiếp Vô Danh:.
] Hả? Cha của Đường Đường?Đầu kia điện thoại di động, Nhiếp Vô Danh qua thật lâu mới phản ứng lại được, sau đó trả lời một câu.
[ Nhiếp Vô Danh: Cô từ đâu tìm đến? Thuê bao nhiêu tiền một ngày? ][ Diệp Οản Οản: Tiền cái đầu anh, đây là nam nhân của tôi! Không phải là người đóng thế! ]Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vn [ Nhiếp Vô Danh: Ách, Đường Đường nó có tin không? ][ Diệp Οản Οản: Dĩ nhiên! Anh nghĩ tôi giống như anh không đáng tin vậy sao? ][ Nhiếp Vô Danh: Hữu Danh muội, cô thật sự là quá đáng tin rồi! So với muội muội và em rể của tôi bỏ nhà ra đi, đến cả mình sinh con cũng không biết, còn đáng tin hơn! ]Diệp Οản Οản không còn gì để nói: .
Cũng đừng chỉ đích danh người nào có được hay không? Người một nhà các người đều rất không đáng tin cậy!Sau khi gửi WeChat đi xong, Diệp Οản Οản quả quyết đem tên của Nhiếp Vô Danh lưu thành [ Nhiếp Đào Hố ]Cùng lúc đó.
Trong một thành phố nào đó ở Bắc Âu, quầy rượu tầng trệt.
Nhiếp Vô Danh nhìn ảnh chụp của Đường Đường, thấy cậu bé thích ứng rất tốt, cũng coi như là thở phào nhẹ nhõm.
Trọng điểm là, lại lấy thêm được một tờ giấy thông hành để hoãn thời gian thi hành án tử rồi!Nhiếp Vô Danh lập tức đem ảnh gửi đến hộp thư của cha hắn.
Một lát sau, WeChat của hắn vang lên.
Là Thái hậu nhà hắn tự gửi yêu cầu kết bạn sang!Nhiếp Vô Danh sợ đến mức tay run một cái, quả thật là thụ sủng nhược kinh, vội vàng click chấp nhận.
Sau khi WeChat của hắn bị hủy kết bạn, cũng không hề đề nghị kết bạn trở lại, nhưng bây giờ Thái hậu lại có thể tự mình thêm hắn vào danh sách bạn bè rồi! [ Nhiếp Vô Danh: Mẹ, mẹ thấy rồi đó, hiện tại Đường Đường ở bên kia rất tốt, ăn ngon ngủ say, con đã nói người con tìm rất đáng tin! Hai người vợ chồng son bọn họ đều cực kỳ tốt! ]Nhiếp Vô Danh ra sức đánh chữ.
Mãi qua nửa ngày trời, bên kia rốt cuộc mới hồi âm.
[ Có hình của cô gái kia không? ]Nhìn thấy mẹ mình trả lời, Nhiếp Vô Danh có chút kinh ngạc, sao lại muốn có ảnh của Diệp Οản Οản?Nhiếp Vô Danh suy nghĩ một chút, sau đó thử hỏi dò:[ Mẹ, mẹ muốn ảnh của Diệp tiểu thư làm cái gì? ]Sau đó, điện thoại di động của Nhiếp Vô Danh vang lên, đúng là Thái hậu nhà hắn gọi tới.
Hắn không thể không lần nữa thụ sủng nhược kinh, số điện thoại của hắn bị cho vào danh sách đen, cuối cùng cũng được giải phóng.
Nhiếp Vô Danh cẩn thận từng li từng tí nhận điện thoại, Alô, mẹ.
Sao vậy?Con không cảm thấy, nàng cùng Vô Ưu của chúng ta rất giống nhau sao? Đầu kia điện thoại di động truyền tới một âm thanh lộ ra chút tiều tụy.
Nhiếp Vô Danh nghe vậy mở miệng nói, Chuyện này.
Quả thật có chút giống, thời điểm con lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, cũng không nhịn được nhìn nhiều thêm mấy lần.
Bất quá, nói thật, nàng ấy so với Vô Ưu của chúng ta xinh đẹp hơn, những phương diện khác cũng hoàn toàn không giống.
Hơn nữa mẹ à, con có điều tra, người ta là Diệp gia Nhị tiểu thư ở Đế Đô, có cha có mẹ, còn có một ca ca, bây giờ còn có bạn trai quan hệ không tệ, lại càng không có bệnh án mất trí nhớ, không thể nào là Vô Ưu.
Hắn đương nhiên cũng hy vọng có thể tìm được Vô Ưu, nhưng cũng không thể tùy tiện cứ thấy em gái nào trên đường hơi giống em gái mình một chút liền nhận vơ à nha…Điện thoại di động bên kia trầm mặc hồi lâu, Nhiếp phu nhân mới mở miệng, Giúp ta cảm ơn nàng đã chiếu cố Đường Đường.
Nhiếp Vô Danh: Con biết rồi, mẹ cũng đừng quá lo lắng, muội muội từ nhỏ đến lớn đều chạy khắp nơi, chưa từng ăn qua thua thiệt bao giờ.
Nói không chừng lúc nào đó chơi chán, liền tự mình quay trở về.
Nhiếp phu nhân than nhẹ một tiếng, che giấu sự bất an trong giọng nói, Chỉ hy vọng là như thế.
Hoa quốc, Hồng Hoa Tiểu Lâu.
Cậu bé ở bên cạnh từ từ mở mắt, sau đó liền phát hiện mình đang được ôm chặt bên trong một vòng tay vững chãi.
Cảm giác so với lúc được mẹ ôm không giống, quả thực là vòng tay thật to lớn vững chắc…Có thể vì nhận thấy được động tĩnh trong lồng ngực, Tư Dạ Hàn cũng tỉnh lại.
Các người đã tỉnh rồi!Diệp Οản Οản đã ở bên cạnh tỉnh một hồi lâu, thấy vậy vui vẻ mở miệng, Bảo Bảo, chào buổi sáng!Sau khi Diệp Οản Οản nói xong câu chào buổi sáng này.
Đột nhiên phát hiện, không khí vốn an lành tĩnh lặng, không hiểu sao bỗng ngưng trệ.
Tiểu bao sữa mới vừa tỉnh ngủ cùng Tư Dạ Hàn, tất cả đều bình tĩnh đem ánh mắt đặt ở trên người nàng.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vnVui vẻ nói xong câu Chào buổi sáng, Diệp Οản Οản nhất thời trợn tròn mắt.
Bởi vì một lớn một nhỏ toàn bộ đều nhìn về phía mình.
Rất rõ ràng, Đường Đường nhất định là một Bảo Bảo, nhưng mà, nàng bình thường đối với cục cưng Tư Dạ Hàn của mình, cũng gọi là Bảo Bảo nha.
Diệp Οản Οản đầu tiên nhìn về phía tiểu bao sữa mới vừa tỉnh ngủ.
Gào, Bảo Bảo thật đáng yêu! Quả thực là không đỡ được!Diệp Οản Οản vừa nhìn về phía Tư Dạ Hàn bên cạnh.
Lại nói.
Hình ảnh mỹ nhân mới vừa tỉnh dậy, lực sát thương cũng đủ hung tàn à nha!Trọng điểm là hai người đối với tiếng xưng hô này, tựa hồ có vẻ vô cùng quan tâm…Không phải chỉ là một cách gọi thôi sao, tại sao lại thế chứ?Làm sao mà ngay cả phương diện này, một lớn một nhỏ này cũng tương tự nhau đến như vậy?Sau một trận chiến trời long đất lở ở trong đầu, Diệp Οản Οản quả quyết hướng về phía tiểu bao sữa siêu cute nhìn lại, đưa tay xoa xoa đầu của tiểu gia hỏa, sau đó mở miệng nói, Bảo Bảo, chào buổi sáng, tối hôm qua con ngủ có ngon không?Tiểu Bảo Bảo bị Diệp Οản Οản sờ đầu, nhất thời giống như đóa hoa hướng dương nhỏ vậy, trong nháy mắt dụi dụi, trong đôi mắt trong suốt sáng ngời tràn đầy vẻ mừng rỡ.
Cậu bé cọ cọ bàn tay của Diệp Οản Οản, sau đó dùng sức gật mạnh cái đầu nhỏ, Vâng ạ, Đường Đường ngủ rất ngon! Mẹ, chào buổi sáng!Nhìn thấy Diệp Οản Οản không chút do dự đi về phía tiểu bao sữa, Tư Dạ Hàn: .
Giờ phút này thứ duy nhất khiến hắn cảm thấy may mắn, chính là, đứa nhỏ này không phải là con của bọn họ.
Tối hôm qua vẫn còn đang ấp ủ hình ảnh một nhà ba người trong tương lai, giờ phút này ý nghĩ đó đã hoàn toàn bị dập tắt…Bảo Bảo, muốn mẹ giúp con mặc quần áo không? Diệp Οản Οản ôn nhu hỏi.
Cậu nhóc tựa hồ là muốn cự tuyệt, nói mình có thể, nhưng sau khi suy nghĩ một chút, lại gật đầu một cái.
Diệp Οản Οản: Đúng rồi, hôm nay mặc quần áo mới mẹ mua cho con đi!Cậu nhóc khéo léo mở miệng: Được ạ!Diệp Οản Οản trước đó đã mua cho Đường Đường không ít quần áo, còn có mấy bộ đồ đôi cho mẹ con, vì vậy hào hứng từ trong ngăn kéo lấy ra một bộ.
Bộ đồ nhỏ là quần sọt Jean và áo thun nhỏ màu trắng, trên áo thun còn có in hình con heo con hoạt hình màu hồng rất đáng yêu.
Mau tới đây, mẹ thay cho con!Cậu bé nhìn vào bộ đồ nữ cho người lớn ở bên cạnh, Mẹ có cùng con mặc không?Diệp Οản Οản cười nói, Dĩ nhiên, mẹ cũng mặc giống con!Nhất thời cậu bé khẽ mỉm cười, trên khuôn mặt nhỏ phúng phính, lúm đồng tiền như ẩn như hiện.
Sau khỉ tỉnh dậy rời giường, hình ảnh hai mẹ con sống chung có thể nói là vô cùng hòa hợp…Ở bên cạnh là Tư Dạ Hàn đã hoàn toàn bị quăng vào trong góc, lơ đẹp.
Hắn phảng phất đã thấy viễn cảnh tương lai, vạn nhất bọn họ có em bé, kết quả của hắn sẽ là như thế nào rồi.
Được rồi! Trước tiên đi rửa mặt, sau đó xuống bếp ăn điểm tâm đi! Diệp Οản Οản giúp cậu nhóc thay quần áo xong, sau đó mở miệng nói.
Tâm tình cậu bé ngày hôm qua một mực đều có cái gì đó không đúng, giờ phút này rốt cuộc đã khôi phục lại, khuôn mặt nhỏ nhắn rạng rỡ đi rửa mặt, sau đó xuống lầu.
Sau khi Đường Đường rời đi, Diệp Οản Οản ho nhẹ một tiếng, rốt cuộc hướng về Tư Dạ Hàn ở bên cạnh nhìn lại, Khục.
A Cửu.
Nghĩ bằng đầu gối cũng biết được, giờ phút này biểu tình của Tư Dạ Hàn có hình dáng gì.
Là một Giấm Vương của Đông Á, bình giấm Tư Dạ Hàn ngay cả một con hổ cũng có thể nuốt được, huống chi chỉ là một người còn sống sờ sờ.
Nhưng hết lần này tới lần khác vì cái thứ đượcgọilà con trai của hắn, cho nên mới vừa rồi hắn đã phải cực kỳ nhẫn nại.
Tư Dạ Hàn bị đày vào lãnh cung, ngồi tê đít nơi mép giường, thản nhiên nhìn nàng một cái, Có chuyện gì?Nhìn thấy bộ dáng ngạo kiều của tên Đại Ma Đầu nào đó, Diệp Οản Οản quả thực có chút dở khóc dở cười.
Diệp Οản Οản thở dài, sau đó chậm rãi đi tới, quỳ một chân đọc theo mép giường, hơi hơi cúi người, đôi môi ôn nhuyễn hướng về phía khóe môi của nam nhân hôn lên, nhẹ giọng mở miệng nói, Lão công, chào buổi sáng!
Xem tiếp...Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
truyện tranh Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
truyện Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương truyện chữ
đọc truyện Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
yêu thần ký chap
truyenfull.vn
truyenfull.vip
truyenfull.vip
truyen.tangthuvien.vn/
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License