con-mat-ao-thi

Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

vn Diệp Οản Οản ở chợ thấy được rất nhiều bộ quần áo ngủ thiếu nhi đáng yêu, cứ hết bộ này tới bộ khác mua không dừng, một hơi mua rất nhiều bộ.

Diệp Οản Οản lấy ra từng bộ một, bày ra tại trên giường ngủ.

Có bộ in hình Doremon màu xanh da trời, có bộ in hình mèo Kitty màu hồng, còn có kiểu dáng gấu Teddy nữa, bộ nào cũng đều vô cùng đáng yêu.

Nghĩ đến vẻ khả ái của những thứ quần áo này mặc ở trên người Đường Đường, Diệp Οản Οản thiếu chút nữa muốn đem cả cái chợ về nhà.

Rõ ràng là một cậu bé khả ái như thế, cả ngày đều mặc tiểu âu phục, cũng quá không phù hợp với lứa tuổi rồi!Cái này đẹp mắt, a, cái này cũng đáng yêu, mặc cái nào thì được hơn nhỉ? Diệp Οản Οản quấn quít lựa chọn đồ cho cậu con trai nhỏ.

Cậu bé mở miệng: Con có thể mỗi ngày mặc một bộ cho mẹ ngắm.

Diệp Οản Οản vốn đang sợ là mình tự tiện chủ trương, cậu nhóc sẽ không thích, nghe được lời này nhất thời cảm động đến không nói nên lời.

Cuối cùng, Diệp Οản Οản chọn một bộ  quần áo ngủ hình con hổ có lông mao lún phún, ở trên mũ vẽ ra đồ án hình chữ Vương (王), đỉnh đầu còn có lỗ tai, nhìn qua khỏi phải nói, cực kỳ đáng yêu.

Trước mặc cái này đi!Vâng.

Có muốn mẹ giúp con tắm rửa hay không? Diệp Οản Οản hỏi.

Cậu bé hai gò má ửng đỏ mà ôm lấy quần áo, Con tự có thể.

Diệp Οản Οản cười một tiếng, Được rồi!Sau khi Đường Đường đi tắm, Diệp Οản Οản liền đi ra ngoài, đến cửa phòng khách.

Mới vừa đi ra khỏi cửa, điện thoại di động đột nhiên vang lên một cái, là thanh âm nhắc nhở của WeChat.

Diệp Οản Οản tiện tay mở WeChat ra nhìn một cái, khi thấy rõ là ai nhắn WeChat cho nàng, nhất thời bỗng vô thức nhíu chặt lông mày.

[ Nhiếp Vô Danh: Hữu Danh muội muội! Khẩn cấp kêu gọi, khẩn cấp kêu gọi! ]Vạn vạn không ngờ tới, Nhiếp Vô Danh tự nguyện rời nhóm lại còn giả chết, lại có thể sẽ chủ động tìm nàng.

Diệp Οản Οản nhìn lướt qua, chậm rãi đưa ngón tay ra điểm hai cái.

Cùng lúc đó, dưới lầu, trong sân, ở một góc khuất nào đó.

Thần Hư đạo nhân: Hữu Danh lão bản phản hồi hay không, có nhắn lại hay chưa?Nhất Chi Hoa: Tại sao còn không nhắn lại vậy trời!Tiểu Điềm Điềm: Có phải là không thấy hay không?Nhiếp Vô Danh: Tôi gửi lại một lần nữa thử xem!Năm cái đầu ghé vào điện thoại di động của Nhiếp Vô Danh ở trước mặt, chỉ thấy Nhiếp Vô Danh lại gửi một tin nhắn qua.

Sau đó, 5 người liền thấy ở phía trước tin nhắn thứ hai hiện ra một dấu chấm than (!) màu đỏ sậm, sau đó là một dòng chữ thông báo của hệ thống:[ Đối phương bật chức năng lọc tin nhắn từ người lạ, bạn vẫn chưa kết bạn với người này.

Xin hãy trước tiên gửi yêu cầu kết bạn cho họ, sau khi được chấp thuận, mới có thể sử dụng chức năng chat riêng.

]Nhiếp Vô Danh: .

Nhất Chi Hoa ho nhẹ một tiếng, Ây.

Đội trưởng.

Anh thật giống như là bị hủy kết bạn rồi.

Nhiếp Vô Danh liếc hắn một cái, Im miệng! Lão tử cần ngươi nói à!Thấy đội trưởng tức giận, Thần Hư đạo nhân lập tức châm dầu vào lửa, Đội trưởng, đều do con quỷ cái giả chết chết tiệt, nếu không phải là hắn trước khi rời nhóm còn đem phong bì của Hữu Danh lão bản lĩnh đi, Hữu Danh lão bản làm sao lại sẽ tức giận như vậy!Nhiếp Vô Danh trên trán nổi lên gân xanh, Mấy người các ngươi, còn không đem tiền trong tay tất cả đều phun ra cho tôi!Nhất Chi Hoa cùng Thần Hư đạo nhân trăm miệng một lời: Đội trưởng, tôi không có tiền mà!Nhiếp Vô Danh hừ lạnh một tiếng, Bớt làm bộ, các cậu đều bán đứng tôi, còn dám nói không có tiền? Tất cả đều phun ra ngoài cho tôi! Phát hồng bao cho Hữu Danh muội muội nhanh! Nhanh! Tôi cho các cậu ba giây thời gian, ai con mịa nó không đem tiền toàn bộ phun ra, vậy hãy cùng tôi đi vào trong rừng cây nhỏ luyện võ một chút!Gào.

Tôi không đi.

Dưới dâm uy của đội trưởng, ba người không có biện pháp nào, chỉ có thể nhịn đau thay phiên đi phát hồng bao cho Diệp Οản Οản.

Điện thoại di động của Băng Sơn Nam lại trực tiếp bị Nhiếp Vô Danh đoạt lại.

Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

vn Trên lầu, Diệp Οản Οản đang ngâm nga bài hát trở về phòng ngủ, điện thoại di động lại liên tục tách tách tách mà vang lên.

Diệp Οản Οản tiện tay mở ra nhìn một cái, chỉ thấy, trừ Nhiếp Vô Danh bị nàng hủy kết bạn ra, bốn người khác đều thay phiên phát bao tiền lì xì cho nàng, trên mỗi bao tiền lì xì đều có viết chữ.

[ Thần Hư đạo nhân:(bao tiền lì xì) Hữu Danh lão bản! ][ Nhất Chi Hoa:(bao tiền lì xì) Xinh đẹp như hoa! ][ Ái Tân Giác La.

Tiểu Điềm Điềm:(bao tiền lì xì) Đẹp Đẹp Đẹp Đẹp! ][ Ma Quỷ:(bao tiền lì xì) Tịnh! ][ Ma Quỷ:(bao tiền lì xì) Tịnh! ][ Ma Quỷ:(bao tiền lì xì) Tịnh! ][ Ma Quỷ:(bao tiền lì xì) Tịnh! ].

Diệp Οản Οản: .

Cái khẩu hiệu xấu hổ này.

Nàng quả thật là cũng không muốn nhận.

Diệp Οản Οản sau khi nghẹn ngào thật lâu, cuối cùng mới đem bao lì xì lĩnh cho rồi.

[ Ma Quỷ: Hữu Danh muội!!! Cô rốt cuộc cũng để ý đến tôi rồi! Hữu Danh muội, tôi bị oan! Lần này tiểu ma đầu chính là tự mình đột nhiên chạy tới, tôi hoàn toàn không biết rõ tình hình, chính tôi cũng bị dọa sợ hết hồn.

Sau đó tôi ngược lại thật muốn trước thời hạn báo cho cô biết, nhưng tiểu ma đầu hắn lại nhìn chòng chọc tôi không để cho tôi nói, bảo là muốn cho cô một cái kinh hỉ.

Ta nào có thể còn biện pháp gì, tôi cũng rất tuyệt vọng à nha.

]Diệp Οản Οản nhìn thấy Băng Sơn Nam nhắn tin, đảo mắt thấy nhiều chữ như vậy, liền đoán được, người đang cầm điện thoại di động của Băng Sơn Nam chắc chắn là Nhiếp Vô Danh.

Ha ha, kinh hỉ.

Thật con mịa nó là kinh hỉ thật là lớn.

 [ Ma Quỷ: Hữu Danh muội, hiện tại tình huống thế nào? Cô gặp tiểu ma đầu nhà ta rồi sao, nhận nhau chưa, hắn có tin tưởng hay không, sẽ không quậy tung trời chứ? Tôi bây giờ đang ở dưới lầu nhà cô, thuận lợi nói chuyện không? ]Nhiếp Vô Danh thật nhanh gửi hàng loạt câu hỏi sang cho nàng.

Diệp Οản Οản vốn là trong lòng vẫn còn tức giận, vừa nghĩ tới Đường Đường, mới mềm lòng, trực tiếp gọi một cuộc điện thoại sang.

Diệp Οản Οản: A lô.

Nhiếp Vô Danh: Ho khan, Uy.

Hữu Danh muội.

Diệp Οản Οản: Các người vào trong nói chuyện.

Nhiếp Vô Danh lập tức mở miệng, Không cần, không cần, không cần đâu, tôi không vào, tôi tìm hiểu một chút tình huống tiểu tổ tông nhà tôi liền đi!Bọn họ e sợ phải gặp Đường Đường, khiến cho Diệp Οản Οản nghe xong không còn gì để nói.

Tại sao ư?Đầu kia điện thoại di động, Nhiếp Vô Danh thở dài, ngữ khí áy náy mà mở miệng, Hữu Danh muội, tôi có lỗi với cô, tôi thật không phải là có ý định lừa bịp cô.

Tôi biết tiểu ma đầu nhà tôi thực sự rất khó nuôi, tính tình quái gở lại không thích vui đùa; còn ngày ngày bày ra cái khuôn mặt nhỏ nhưng đáng sợ như rắn độc; còn nhỏ tuổi đã bị bệnh thích sạch sẽ, ai cũng không cho đụng; kén ăn muốn chết! Ta nói….

gà không phải là gà rừng không ăn, nếu không là phải hầm thật mềm, không phải là nước cất không uống.

Vị tổ tông này so với phục vụ Phượng Hoàng còn khó hơn.

Cơm ăn một bữa kén một bữa, xe ngồi một cái kén một cái, ở khách sạn còn phải xem phong thủy, ngủ một giấc còn phải chọn hướng giường.

Cô không biết lúc trước hắn ra ngoài, chúng tôi ngay cả từng cái gối một trên giường cũng phải cùng nhau sắp xếp thật cẩn thận.

Nhiếp Vô Danh thao thao bất tuyệt nói đến lịch sử huyết lệ của hắn.

Điện thoại di động đầu kia, Diệp Οản Οản nghe được mà cảm thấy hoàn toàn mơ hồ.

Tiểu nãi oa trong miệng Nhiếp Vô Danh, cùng với cậu bé mà nàng gặp, thực sự là cùng một người sao?Nàng sợ không phải.

là nhận sai oa rồi không?Diệp Οản Οản chân mày càng nhíu càng chặt, Chờ một chút, Nhiếp đội trưởng, người trong miệng ngươi hình dung, làm sao lại so với người tôi nhìn thấy hoàn toàn khác nhau?Nhiếp Vô Danh: Không giống nhau, có ý gì?Diệp Οản Οản ngữ khí ngưng trọng mở miệng: Nhiếp đội trưởng, có khả năng, tôi nhận sai oa rồi.

Điện thoại di động đầu kia, Nhiếp Vô Danh sững sờ, sau đó kinh hãi: Cô nói cái gì! Làm sao có thể! Làm sao lại sẽ nhận sai oa hả trời?!Diệp Οản Οản nhức đầu nhéo mi tâm một cái, Nhưng những thứ anh vừa nói với tôi, không có lấy một cái nào khớp cả! Tóm lại, anh mau nhanh qua đây xác nhận một chút đi.

Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

vnNghe thấy lời của Diệp Οản Οản, vào lúc này Nhiếp Vô Danh đã hoàn toàn bối rối.

Hắn vốn suy nghĩ là bên cạnh tiểu ma đầu có người trong nhà đi theo, cho nên khẳng định sẽ không xảy ra vấn đề.

Nhưng ngờ đâu sau khi hắn đến, không chỉ đuổi hắn đi, mà ngay cả hai hộ vệ trong gia tộc cũng không cho lưu lại.

Cho nên hắn mới lấy hết can đảm, mau chóng đuổi qua để xác nhận tình huống cháu của mình.

Nếu không bên này không có lấy một người, vạn nhất xảy ra chuyện gì, hắn thực sự có chín cái mạng cũng không đủ cho Thái hậu nhà hắn làm thịt.

Hiện tại Diệp Οản Οản đột nhiên nói cho hắn biết, nàng nhận lầm người, tâm tình Nhiếp Vô Danh, có thể tưởng tượng được.

Nhiếp Vô Danh cố để cho mình tỉnh táo lại, Tóm lại, không phải.

Cô nói cô có khả năng nhận lầm, vậy người cô thấy là dạng gì?Diệp Οản Οản nháy mắt một cái: Tôi thấy được? À, cho nó ăn gì liền ăn nấy, cho nó mặc gì liền mặc nấy, cho hắn ngủ nơi nào liền ngủ nơi đấy.

Hoàn toàn không hề để tôi phải bận tâm, nhu thuận nghe lời, đáng yêu hiểu chuyện, vừa ấm áp lại thân thiết, quấn quít bên người, miệng lại ngọt, quả thật chính là một tiểu thiên sứ!Nhiếp Vô Danh hoàn toàn tuyệt vọng: Xong đời, nhận lầm rồi!Nhất Chi Hoa: Nhận lầm rồi!Ngoại quốc dời gạch hữu: Nhận lầm rồi!Thần Hư đạo nhân: Hoàn toàn không khớp chút nào!Băng Sơn Nam: .

Sáu người hoàn toàn đã là sáu khuôn mặt mộng bức.

Đi thôi! Đi xem một chút là biết ngay! Diệp Οản Οản cũng không biết rốt cuộc nên làm gì bây giờ, vội vàng dẫn năm người cùng nhau đi vào trong nhà.

Ngắn ngủi khoảng cách mấy bước chân, 5 người giống như là cùng đi ở trên cầu Nại Hà, đã đi xong hết cây cầu, thì sẽ phải xuống thẳng địa ngục!Lại có thể đem tiểu ma đầu để lạc mất rồi, cái mạng nhỏ này còn có thể giữ được sao?Đường Đường mới vừa rồi còn đang tắm đấy, tôi mua cho nó quần áo ngủ mới, nó rất thích, nói muốn mặc cho tôi xem nữa kia mà! Vào lúc này hẳn là đã tắm xong.

Diệp Οản Οản vừa đi vừa kể lại tình huống của Đường Đường, một bên vừa dẫn theo 5 người xuyên qua vườn hoa hồng nhỏ đi về phía phòng khách.

Nhiếp Vô Danh sống lưng thẳng tắp, Nhất Chi Hoa hai tay che mắt, chỉ dám lộ ra một khe hở, Thần Hư đạo nhân trong cơn kinh hoảng, đều đã làm đến động tác lạy chúa Jesus.

Đội trưởng, thật giống như đang ở trong phòng khách! Nhất Chi Hoa kêu một tiếng.

Năm người hai mắt nhìn nhau một cái, sau đó đồng loạt hướng về phía cửa sổ chụm đầu lại, từ ngoài vườn hoa nhìn vào trong phòng khách.

Nhất là Nhiếp Vô Danh, thân hình kia mau đến mức Diệp Οản Οản chỉ thấy trước mắt là một cái bóng xẹt qua.

Trong chớp mắt, Diệp Οản Οản còn chưa kịp phản ứng lại, chớp mắt xong, cả người tên kia đã nằm sấp sát cửa sổ tầng trệt rồi.

Nhất Chi Hoa cùng đạo sĩ bọn họ cũng Vèo Vèo Vèo mấy giây tiếp theo này, giống như một lũ thằn lằn trườn nhanh sang, nằm sấp tới.

Có thân thủ thế này, mà lại không thể dùng ở trên chính sự sao?Diệp Οản Οản khóe miệng khẽ có giựt một cái, rất nhanh cũng đi theo.

  Nhiếp Vô Danh: Đâu? Đâu? Ở đâu đó!Nhất Chi Hoa: Đội trưởng! Trên ghế sa lon! Ghế sa lon đó.

đó.

là… Không phải.

?Nhiếp Vô Danh: Nơi nào, nơi nào.

Ách.

Nhiếp Vô Danh vừa nói vừa đảo mắt, sau khi tìm thấy một tiêu, bỗng nghẹn ngào.

Âm thanh của Nhất Chi Hoa cùng đám người Thần Hư cũng tiêu tan trong gió đêm vào giây tiếp theo.

Chỉ thấy.

Tiểu ma đầu nhà bọn họ đang khéo léo ngồi ở trên ghế sa lon phòng khách, trên người mặc một bộ quần áo ngủ hình con hổ lông xù theo kiểu hoạt hình, màu ngà sữa.

Quần áo ngủ có kiểu dáng tiểu lão hổ, phía sau mông có một cái đuôi hổ, đỉnh đầu là hai lỗ tai nhỏ đáng yêu, trung ương là chữ Vương màu đỏ hung.

Nhiếp Vô Danh: .

Ta là ai.

Nhất Chi Hoa: .

Ta đang ở đâu.

Thần Hư đạo nhân: .

Ta đang làm gì.

Ngoại quốc dời gạch: .

Nhất định là phương thức mở mắt của ta có vấn đề.

Băng Sơn Nam: .

!Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

vnVào giờ phút này, trong đầu 5 người Nhiếp Vô Danh như có một vạn con tiểu lão hổ đang lao nhanh qua.

Thấy Nhiếp Vô Danh bọn họ có biểu tình quỷ dị, Diệp Οản Οản lo âu đi tới, Alô, mấy người các ngươi, đây là biểu tình gì? Rốt cuộc có phải là nhận sai rồi hay không? Nhóm 5 người còn đang trong trạng thái sợ hãi tột cùng, không cách nào bình tĩnh: .

Các ngươi mau nói gì đi! Diệp Οản Οản gấp đến độ không chờ được.

Nhiếp Vô Danh vừa ngắm cậu bé trong phòng khách một cái, sau đó lập tức bị vẻ đáng yêu kia đốn tim, một hồi lâu sau mới ngẩng đầu lên, cực kỳ chật vật mở miệng, Hữu Danh muội, cô rốt cuộc là làm cái gì đối với tiểu ma đầu nhà tôi? Nó làm sao lại biến thành như vậy?Diệp Οản Οản nháy mắt một cái, tỏ vẻ vô tội, Hì! Tôi chẳng hề làm gì cả, cậu nhóc vốn chính là bộ dáng này nha!Nhiếp Vô Danh: .

Cũng không cần biết Nhiếp Vô Danh mấy người bọn hắn vì sao lại tỏ vẻ kỳ quái như thế, cũng may Diệp Οản Οản rốt cuộc có thể xác định, chắc là không nhận lầm người, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, Cho nên, tôi là không có nhận lầm người đúng không? May thật, tôi thiếu chút nữa bị mấy người hù chết!Nhiếp Vô Danh: .

Rốt cuộc là ai thiếu chút nữa bị hù chết?Vào trong ngồi chơi một chút đi.

Diệp Οản Οản mở miệng.

Nhiếp Vô Danh trong nháy mắt lảng tránh, Không không không, không cần rồi, xác định không có nhận lầm người là được!Diệp Οản Οản không còn gì để nói, Người cũng đã tới, cũng không đi gặp mặt, anh rốt cuộc có phải là cậu ruột hay không vậy?Lúc này, Nhất Chi Hoa ở bên cạnh cẩn thận từng li từng tí giơ tay lên: Chờ một chút, thật không có nhận lầm?Thần Hư đạo nhân ho nhẹ một tiếng, Tôi cảm thấy.

nên yêu cầu xác nhận ADN đi, đội trưởng?Ngoại quốc dời gạch: Tôi cũng thấy vậy!Băng Sơn Nam: .

Mấy người đang xoắn hết cả lên, bỗng bên tai đột nhiên truyền tới một loạt tiếng bước chân, sau đó rào một tiếng, cửa sổ tầng trệt bị kéo ra.

Chỉ thấy Nhiếp Đường Tiêu cũng không biết từ lúc nào đã phát hiện ra bọn họ, giờ phút này đã đi tới.

Gào —— mịa nó!Tiểu ma đầu đột nhiên xuất hiện, đám người Nhiếp Vô Danh quả thật là sợ đến hồn phi phách tán, nhảy dựng một cái cao ba thước, sau đó Rẹt Rẹt Rẹt động tác vô cùng tề chỉnh, tất cả đều trốn sau lưng của Diệp Οản Οản.

Diệp Οản Οản dòm mấy người tránh ở phía sau mình, khóe miệng bỗng kéo ngang ra: .

Ánh mắt Nhiếp Đường Tiêu chỉ nhìn lướt qua phía sau lưng Diệp Οản Οản liền thu hồi lại, rơi vào trên người của Diệp Οản Οản, cái đầu nhỏ vẫn ngước lên như trước đó, nhõng nhẽo mà xít tới gần, Mẹ!Khi Diệp Οản Οản nhìn thấy Đường Đường sau khi thay quần áo ngủ, nhất thời bị vẻ đáng yêu kia dụ hoặc mặt ửng lên, không nhịn được ngồi chồm hổm xuống, một tay đem cậu bé nhào nặn ở trong ngực, Gào, bảo bối, con thật là quá đáng yêu!Nhóm 5 người trơ mắt nhìn Diệp Οản Οản lại dám ôm lấy tiểu ma đầu nhào nặn: .

Cậu bé mấp máy môi, có chút khẩn trương hỏi, Mẹ, có thích không?Diệp Οản Οản làm sao có thể không thích, nàng đều hận đứa bé này không thể là do chính nàng sinh rồi!Mẹ dĩ nhiên thích, thích nhất Đường Đường rồi! Diệp Οản Οản sờ sờ đầu của tiểu gia hỏa, ở trên gò má bụ bẫm đáng yêu của hắn hôn một cái.

Tiểu nãi oa thần sắc ngẩn ra, đưa tay ra sờ sờ chỗ mặt bị hôn qua, đáy mắt tựa như ngôi sao sáng chói, Đường Đường cũng thích mẹ nhất!Nhóm 5 người thần kinh đã như muốn thác loạn: .

A, đúng rồi, Đường Đường, cậu con bọn họ đến để thăm con! Diệp Οản Οản cuối cùng mới nhớ tới 5 người bị lãng quên.

Mà giờ khắc này biểu tình của nhóm Nhiếp Vô Danh còn kinh sợ hơn cả lúc nãy…Thấy Nhiếp Vô Danh cứ đứng ở đó y chang như kẻ ngốc, Diệp Οản Οản âm thầm ở trên bắp chân của Nhiếp Vô Danh đạp một cước, hạ thấp giọng nhắc nhở, Này, nói chuyện đi!Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

vnNhiếp Vô Danh nuốt nước miếng cái ực, vô cùng giật mình nhìn chằm chằm tiểu thiên sứ trước mắt nhu thuận nghe lời, đáng yêu hiểu chuyện, vừa ấm áp lại thân thiết, quấn người miệng lại ngọt.

Tôi.

Tổ tông à, ngươi.

ngươi không sao chứ? Ngươi làm sao lại biến thành như vậy? Ngươi đừng làm ta sợ nha!Nhiếp Đường Tiêu mặc quần áo ngủ tiểu hổ hoạt hình lông xù, nắm vạt áo của mẹ, mặt không thay đổi mà mở miệng: Con vốn chính là bộ dáng này, có vấn đề gì hả cậu?Nhiếp Vô Danh: .

What?Nhiếp Vô Danh cảm giác mình cũng sắp bị chơi đùa đến chết rồi, Không phải nha, làm sao có thể, ngươi rõ ràng.

Nhiếp Vô Danh lời còn chưa dứt, đã bị ngắt lời.

Nhất Chi Hoa: Đúng!Thần Hư đạo nhân: Không sai!Ngoại quốc dời gạch: Vốn chính là bộ dáng này!Nhất Chi Hoa: Một mực đều nhu thuận nghe lời, đáng yêu hiểu chuyện!Thần Hư đạo nhân: Vừa ấm lại thân thiết, quấn người miệng lại ngọt!Ngoại quốc dời gạch: Là tiểu thiên sứ!Băng Sơn Nam: .

Nhiếp Vô Danh: .

!!! Mịa! Mấy cái thằng nhóc con này! Lại bán hắn!Diệp Οản Οản nghe vậy nhất thời mặt đầy vẻ kiêu ngạo, Tôi đã nói rồi! Đường Đường vốn chính là tiểu thiên sứ nha!Nhiếp Đường Tiêu ở một bên nghe vậy, con ngươi đen nhánh trong suốt, không dễ dàng phát giác sáng lên một cái.

Trong phòng khách.

Nhiếp Đường Tiêu ngồi ở trên ghế sa lon, nhóm 5 người Nhiếp Vô Danh chen chúc ở phía đối diện, đoan đoan chính chính ngồi thành một hàng.

Diệp Οản Οản nhìn về phía cậu bé, ôn nhu mở miệng, Bảo bối à, con cùng cậu và mấy vị thúc thúc trò chuyện, mẹ đi châm trà nhaaa.

! Vâng thưa mẹ! Tiểu nãi oa nhu thuận gật đầu, thời điểm gật đầu lỗ tai nhỏ trên cái mũ dao động theo một cái, đáng yêu đến đến mức 5 tên đối diện đều có chút không chịu nổi.

Diệp Οản Οản nói xong liền đi xuống phòng bếp lấy trái cây cùng thức uống.

Nàng cố ý tránh, cũng là muốn để cho hai cậu cháu bọn họ có thể nói chuyện riêng với nhau.

Cơ hồ là trong nháy mắt khi Diệp Οản Οản mới vừa quay người lại rời đi, sau lưng 5 người đều đồng loạt hướng về bóng lưng của nàng đưa dài tay ra.

Chớ có đi mà…Quả nhiên, Diệp Οản Οản vừa rời đi, trong phòng khách lập tức yên tĩnh lại, không khí chung quanh cũng trong nháy mắt thay đổi.

Mặc dù Nhiếp Đường Tiêu vào lúc này vẫn là ăn mặc ngốc manh lại vừa đáng yêu, nhưng thời điểm ngay khi Diệp Οản Οản vừa đi khuất khỏi tầm mắt, cậu bé lại làm cho người ta có cảm giác thay đổi trong nháy mắt.

Không biết qua bao lâu, Nhiếp Vô Danh ho nhẹ một tiếng, rốt cuộc thử thăm dò mở miệng, Bảo bối à, con hai ngày nay có khỏe không? Cảm thấy mẹ con như thế nào?Nhiếp Vô Danh khó tránh khỏi thấp thỏm, cũng không biết Diệp Οản Οản rốt cuộc có bị lộ hay không.

Nhiếp Đường Tiêu thản nhiên mà hướng về người cậu đối diện nhìn một cái, mở miệng nói: Xin chú ý cách chọn lời.

Nhiếp Vô Danh sống lưng run lên, trong nháy mắt đổi lời nói: Ồ nha.

Đường Đường tiểu thiếu gia, ngươi hai ngày nay có khỏe không? Cảm thấy mẹ ngươi như thế nào?Nhất Chi Hoa đồng tình mà nhìn đội trưởng nhà mình một cái, lá gan đội trưởng cũng quá lớn rồi, lại dám gọi nhân gia người ta là bảo bối!Thần Hư đạo nhân cùng Tiểu Điềm Điềm ở bên cạnh liếc nhau một cái: .

Quả nhiên tiểu ma đầu vẫn là tiểu ma đầu! Không sai!Nhiếp Đường Tiêu: Mẹ rất tốt.

Nhiếp Vô Danh nghe vậy, thực sự là ngoài ý liệu, hiếm khi thấy tiểu quỷ độc mồm độc miệng, kén cá chọn canh nhà mình, lại có thể đối với một người nói ra đánh giá Rất tốt như vậy.

Thật ra chỉ từ những thứ mới vừa rồi liền có thể nhìn ra, tiểu ma đầu thực sự rất yêu thích Diệp Οản Οản.

Hắn nghĩ làm sao cũng không hiểu được, chính hắn tùy tiện tìm một người để giả mạo, lại có thể ngoài ý muốn hợp với khẩu vị của tiểu ma đầu.

Cho nên, hắn đây cũng có thể được cho là tạm thời giải trừ nguy cơ, đúng không?Bất quá, còn có một chuyện rất trọng yếu.

Nhiếp Vô Danh cân nhắc chọn lời một chút, lại vội vàng hỏi, Vậy, ngươi đã gặp ba của ngươi hay chưa?Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

vnTheo lý thuyết, sau khi tiểu ma đầu gặp mẹ, chuyện thứ nhất nhất định là hỏi ba hắn ở nơi nào mới đúng.

Cho nên Nhiếp Vô Danh không khỏi lo lắng Diệp Οản Οản bên này khó mà diễn tròn vai được.

Nhiếp Đường Tiêu: Không có.

Nhiếp Vô Danh kinh ngạc: Ngươi không có hỏi mẹ ngươi?Trước đó tiểu ma đầu một mực hỏi bọn hắn ba mẹ ở nơi nào? Mẹ của hắn không tìm được, về phần ba lại càng vướng víu.

Bọn họ ngay cả ba hắn là ai cũng không biết, người biết ba hắn ở đâu, chỉ có mẹ hắn thôi.

Cho nên, hắn cảm thấy tiểu ma đầu khi gặp được mẹ, nhất định sẽ hỏi ngay mới đúng.

Nhiếp Đường Tiêu: Khi nào mẹ muốn nói cho ta, đương nhiên sẽ tự nói cho ta biết.

Nhiếp Vô Danh: .

Nhiếp Vô Danh quả thật là nghe xong mà lệ rơi đầy mặt, cái này cũng quá mức phân biệt đối xử quá đi mà!Lúc trước đè hắn hỏi liên tục như cuồng phong bão táp, hiện tại đối xử với mẹ lại ôn nhu quan tâm như vậy!Ta chính là anh ruột của mẹ ngươi đấy, ngay cả một chút mặt mũi cũng không thể cấp cho hay sao?Bên cạnh, Nhất Chi Hoa lập tức mở miệng nói: Đúng đúng đúng! Lão Đại làm rất đúng, vạn nhất mẹ ngài cũng không biết ba ngài là ai, tùy tiện đi hỏi như vậy, sẽ rất dễ lúng túng nha!Thần Hư đạo nhân: Vẫn là Lão Đại cân nhắc chu đáo!Ngoại quốc dời gạch: Lão Đại tài trí hơn người, tài cao học rộng, bày mưu tính kế, vượt xa thiên lý!Băng Sơn Nam: .

Nhiếp Vô Danh hít sâu một hơi, cố nén xúc động để khỏi đập cho bọn chúng một trận giải tán nhóm, một lần nữa nhìn về phía tiểu ma đầu hỏi, Vậy.

Ngươi dự định khi nào trở về nhà?Nhiếp Đường Tiêu nghe vậy ánh mắt lạnh lùng: Trở về?Nhiếp Vô Danh: .

Chết mịa rồi, nhìn bộ dạng như vậy là hoàn toàn chưa từng nghĩ tới vấn đề này, cũng hoàn toàn không có ý định trở về.

Nhiếp Đường Tiêu hướng về phía phòng bếp nhìn một cái, nhàn nhạt mở miệng: Mẹ ở nơi nào, ta liền ở đó!Xong đời!Cái tên tiểu ma đầu này còn không chịu trở về… Vốn là kế hoạch của hắn chẳng qua là để cho hai mẹ con bọn họ gặp mặt nhau, tạm thời trấn an tiểu ma đầu, sau đó mượn cớ nói mẹ hắn tạm thời phải ở lại trong nước, để cho hắn đi về trước.

Nhưng bây giờ nhìn thái độ của tiểu ma đầu, muốn đem tiểu ma đầu dẫn về, chỉ có thể mau nhanh tìm ra cha mẹ ruột của hắn…Tiểu ma đầu bỏ nhà đi lâu như vậy, hắn biết làm sao giao phó với Thái hậu nhà hắn đây.

Nhiếp Vô Danh quả thật là bể đầu sứt trán.

Lúc này, Diệp Οản Οản đã bưng thức uống trở lại rồi.

Nhiếp Vô Danh thấy vậy mau chóng xông qua, Hữu Danh muội, tôi có chuyện nhờ cô.

Diệp Οản Οản nhất thời mặt đầy cảnh giác, Lại có chuyện gì?Nhiếp Vô Danh xoa xoa tay, Chớ khẩn trương, tôi chính là muốn.

làm một tấm kim bài miễn tử.

Kim bài miễn tử là cái quỷ gì? Diệp Οản Οản không hiểu.

Là thế này, cô có thể giúp tôi chụp cho Đường Đường một tấm ảnh, sau đó gửi cho tôi! Nhiếp Vô Danh thỉnh cầu.

Diệp Οản Οản không nói gì, nhìn hắn, Chụp hình mà thôi, anh tự đi chụp là được rồi!Nhiếp Vô Danh: Tôi không dám.

Diệp Οản Οản: .

Diệp Οản Οản đã cố nhịn nhưng cũng đành nhìn hắn đầy khinh bỉ, đi tới bên cạnh, đặt khay đồ uống xuống.

Sau đó lấy điện thoại di động ra, nhìn về phía cậu bé trên ghế sa lon, Đường Đường mặc bộ này thật đáng yêu, mẹ có thể chụp cho con một tấm ảnh được không?Nhiếp Đường Tiêu lập tức hướng về ống kính điện thoại di động của Diệp Οản Οản nhìn lại, Được, mẹ.

Diệp Οản Οản sờ cằm một cái, Chờ một chút nha, mẹ nghĩ thử xem tạo tư thế nào tương đối đáng yêu, đúng rồi, như vậy đi.

Diệp Οản Οản trước tiên đem điện thoại di động kín đáo đưa cho Nhiếp Vô Danh ở một bên, sau đó làm ra tư thế hai tay vòng qua đầu làm hình trái tim, Tới đây, làm giống mẹ nào, hướng về phía ống kính làm hình trái tim nha!Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

vnTiểu tử rất nhanh liền học được, bày ra một bộ dáng đưa tay lên đầu tạo thành hình quả tim vô cùng hoàn mỹ.

Đúng đúng đúng, chính là như vậy! Diệp Οản Οản vội vàng từ trong tay Nhiếp Vô Danh lấy lại điện thoại di động, kịp thời chụp đuợc bộ dáng khả ái của Đường Đường.

Nhiếp Vô Danh: .

Nhất Chi Hoa: .

Thần Hư đạo nhân: .

Ngoại quốc dời gạch: .

Băng Sơn Nam: .

Sinh thời, bọn họ lại có thể còn sống mà thấy được tiểu ma đầu đi bán manh *.

*tỏ vẻ cuteSau khi chụp xong, Nhiếp Đường Tiêu mấp máy môi, con ngươi dịu dàng lặng yên hướng về phía Diệp Οản Οản nhìn lại.

Diệp Οản Οản đang thưởng thức tấm ảnh đáng yêu của tiểu bảo bối, bỗng chú ý tới tầm mắt của cậu nhóc, ngẩng đầu lên, Thế nào, Đường Đường?Cậu bé lắc đầu một cái, không nói gì.

Diệp Οản Οản suy nghĩ một chút, thử thăm dò mở miệng A, có muốn cùng chụp với mẹ một tấm hay không?Ánh mắt của tiểu gia hỏa cơ hồ là ngay lập tức phát sáng thêm vài phần.

Diệp Οản Οản cười khẽ, Đến đây đi!Nói xong liền đem điện thoại di động đưa cho Nhiếp Vô Danh nói, Ca ca, giúp em cùng Đường Đường chụp một bức ảnh chung đi!Nhiếp Vô Danh nghe vậy, thần sắc bỗng nhiên ngẩn ra, cơ mặt chợt run lên một chút.

Diệp Οản Οản thấy vậy lại kêu một tiếng, Ca? Thế nào?Diệp Οản Οản vừa nói chuyện, một bên lại âm thầm cuống cuồng, có thể chuyên nghiệp một chút được hay không, con yêu tinh hay đùa giỡn này làm sao lại ngừng đúng thời điểm như vậy chứ hả?Nhiếp Vô Danh lúc này mới hồi phục lại tinh thần, nhận lấy điện thoại di động.

Diệp Οản Οản thở phào nhẹ nhõm, mang theo Đường Đường nhìn về phía ống kính, sau đó hai mẹ con mỗi người đưa ra một cánh tay đưa lên đỉnh đầu, hợp thành một hình trái tim ngay ngắn.

Cô gái tựa như vừa mới ở trong một buổi yến hội chính thức về, còn chưa kịp tháo trang sức và thay quần áo, mặt bộ váy dài màu lam, trên mặt trang điểm khéo léo tinh tế, khí chất ưu nhã lại cao quý.

Này.

Em gái ta làm sao lại có thể có hình tượng trang nhã thục nữ như vậy cơ chứ.

Xong chưa? Diệp Οản Οản thúc giục hỏi.

Tốt rồi, tốt rồi.

 Nhiếp Vô Danh thu hồi cảm giác kỳ quái khó hiểu trong lòng, vội vàng canh góc máy chụp ảnh.

Nhiếp Vô Danh xác nhận tiểu ma đầu không có việc gì, lại lấy được kim bài miễn tử, nhất thời thở phào nhẹ nhõm.

Rời khỏi Hồng Hoa Tiểu Lâu.

Mắt thấy đội trưởng nhà mình cứ lơ đãng bước thẳng, chỉ chút nữa là đâm sầm vào gốc cây trước mặt, biểu tình của bốn người kia đều là một mặt mộng bức.

Một giây trước khi đụng vào gốc cây, thân thể của Nhiếp Vô Danh theo bản năng ngừng lại một bước, mới miễn cưỡng tránh được, sờ cằm một cái, ngưng thần suy tư điều gì.

Lần đầu tiên nhìn thấy đội trưởng nhà mình lộ ra thần thái có chiều sâu như vậy, biểu tình của mấy người kia đều có chút khó mà hình dung được.

Nhất Chi Hoa không nhịn được truy hỏi, Đội trưởng, anh đang nghĩ gì vậy?Nhiếp Vô Danh trầm ngâm: Các ngươi nói.

Nhất Chi Hoa: Nói cái gì?Nhiếp Vô Danh sờ cằm một cái, Các ngươi nói, Hữu Danh muội, có khả năng là em gái ta hay không?Nhất Chi Hoa cùng Thần Hư đạo trưởng nhất thời trố mắt nhìn nhau, sau đó hai người tụm đầu lại, nhỏ giọng thầm thì.

Nhất Chi Hoa: Thần Côn, đội trưởng có phải là nhớ muội muội muốn điên rồi hay không?Thần Hư đạo nhân: Tôi cũng thấy vậy!Nhất Chi Hoa: Anh biết Nhiếp Vô Ưu có lai lịch gì sao? Đệ tử thân truyền duy nhất của lão quái vật Hách Liên Giác, huấn luyện viên trưởng trong truyền thuyết của Xích Diễm Học Viện, được người ta gọi là Địa Ngục Đại Ma Vương, huấn luyện viên ma quỷ, hung tàn đến không ai dám hó hé, anh nói tôi xem Nhiếp Vô Ưu lại có thể mang váy thục nữ đến vậy, lại còn dịu dàng chăm sóc em bé?Thần Hư đạo nhân: Hữu Danh lão bản nếu là em gái của đội trưởng, tôi tình nguyện nuốt 3 cân phân!Nhất Chi Hoa: Tôi 30 cân cũng dám nuốt!Ngoại quốc dời gạch: Tôi ít một chút đi, 10 cân đã đủ rồi.

Băng Sơn Nam: .

Nhiếp Vô Danh một cước hướng về mấy người đạp tới, Im miệng, em gái tôi cũng là rất đáng yêu, rất khả ái đấy!Bốn người: .

Đội trưởng, ngài tỉnh lại một chút!Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

vnHồng Hoa Tiểu Lâu.

Trong phòng ngủ, Diệp Οản Οản nằm ở trên giường không ngủ được, đang ôm lấy điện thoại di động nhìn ảnh chụp của Đường Đường.

Thực sự là.

Càng xem càng thấy đáng yêu.

  Diệp Οản Οản trở mình một cái bò dậy, gửi tin nhắn cho Tư Dạ Hàn.

[ Tổng tài đại nhân, xin hỏi, ngài lúc nào được nghỉ vậy ạ? ]Lúc đó, Tư Dạ Hàn bên kia đang tham gia một buổi tiệc rượu xã giao.

Mấy ngày nay trừ tuân theo Diệp Οản Οản dặn đi dặn lại phải bảo đảm thời gian ngủ, hắn cơ hồ một khắc cũng không hề ngừng nghỉ, hành trình ban đầu miễn cưỡng bị cắt lại còn một nửa thời gian.

Tư Dạ Hàn đang cùng nói chuyện với mấy vị cao tầng khác, lúc này, điện thoại di động đột nhiên vang lên một cái.

Liếc nhìn màn hình điện thoại di động, sau đó hắn liền thấy được tin nhắn của Diệp Οản Οản gởi tới.

Tư Dạ Hàn gửi lại hai chữ để trả lời:[ làm sao? ]Diệp Οản Οản bên kia lập tức nhắn lại:[ Ngài nếu như có thời gian rảnh, chúng ta sinh em bé thôi! ]Khục.

Tư Dạ Hàn đang uống rượu chát trong ly bỗng bị sặc một cái.

Hứa Dịch ở bên cạnh vội vàng xít tới, khẩn trương hỏi thăm: Chủ nhân, ngài không sao chứ?Ách, còn chưa thấy Tư Dạ Hàn lại công khai thất thố bao giờ, tình huống này là thế nào?Tư Dạ Hàn nhấc tay, tỏ vẻ không có việc gì, sau đó đi tới vườn hoa nhỏ phía sau phòng yến hội, gọi cho Diệp Οản Οản một cuộc điện thoại.

Diệp Οản Οản rất nhanh liền nghe điện thoại, Ai nha, làm sao mà anh lại gọi tới?Tư Dạ Hàn: Em mới rồi, là có ý gì?Diệp Οản Οản lập tức cười ha hả, Ha ha ha, không có gì, không có gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy buồn chán thôi.

Buồn chán? Cho nên liền muốn sinh đứa bé để chơi đùa?Đối với nàng mạch tư duy của nàng.

Hắn dường như đã.

rất quen.

Tư Dạ Hàn nơi đáy mắt bỗng lóe lên một chút bất đắc dĩ cùng dung túng: Ngày mai anh sẽ trở lại.

À? Nhanh như vậy sao? Diệp Οản Οản kinh ngạc bật thốt lên.

Tư Dạ Hàn là người nào, đương nhiên vô cùng bén nhạy phát giác ra ngữ khí của Diệp Οản Οản có cái gì đó không đúng, Nhanh?Diệp Οản Οản vội vàng nói, Ây.

Không đúng, không đúng! Ý tứ của em là, anh không cần gấp như vậy mà, chú ý thân thể, gượng ép quá sức sẽ không tốt!Tư Dạ Hàn: Thật sao?Diệp Οản Οản có chút nhức đầu, cái tên này có cần phải bén nhạy như thế? Ngữ khí của nàng hơi có chút sơ hở liền phát hiện ra ngay có cái gì đó sai sai! Diệp Οản Οản vội vàng mở miệng, Vốn chính là như thế nha, quan tâm đến anh mà thôi, nếu không còn có thể thế nào chứ? Chẳng lẽ em còn có thể giấu riêng một nam nhân khác ở nhà, sợ anh đột nhiên trở lại phát hiện ra à?Tư Dạ Hàn: .

Diệp Οản Οản vội vàng nói lảng sang chuyện khác, Đúng rồi, chờ lần này anh trở về, vị Mục tiên sinh đó cũng muốn tới Tập đoàn Tư Thị khảo sát sao? Phương diện lễ nghi này em đã học được không sai biệt lắm, anh đem tài liệu có liên quan đến Mục tiên sinh gửi qua cho em nhé, em làm quen một chút, để chuẩn bị thật tốt!Tư Dạ Hàn: Ừm.

Cũng còn may, Tư Dạ Hàn không tiếp tục gặn hỏi đến cùng.

Sau khi cúp điện thoại, ánh mắt của Tư Dạ Hàn rơi vào chỗ sâu trong bóng đêm, vẻ mặt như đang nghĩ tới điều gì.

Oản Oản bên kia, hắn một mực đã âm thầm phái người bảo vệ.

Chẳng qua là, những người đó chỉ phụ trách an toàn của nàng, mà không phải là giám thị.

Trừ sự tình có liên quan đến an toàn của nàng ra, hắn không yêu cầu bọn họ báo cáo.

Hắn chỉ cần biết nàng an toàn là được rồi…Nhưng mới vừa rồi từ giọng nói của Diệp Οản Οản, quả thật có gì đó không đúng lắm.

Cho dù chẳng qua là một câu nói nhìn như rất bình thường, hắn lại biết rõ, nàng nhất định là có chuyện gì đó đang lừa gạt hắn.

Hồng Hoa Tiểu Lâu.

Diệp Οản Οản mới vừa cúp điện thoại liền hối hận, nàng mới vừa rồi trực tiếp nói với Tư Dạ Hàn sự thật là tốt rồi! Tại sao lại không dám mở miệng, vẫn cứ chột dạ như thế!Khiến cho nàng giống như đang lừa gạt hắn đi sinh con riêng ở bên ngoài vậy…Thật là gặp quỷ mà!Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

vn Loại cảm giác không dám để cho Tư Dạ Hàn gặp Đường Đường đến từ tiềm thức này, khiến cho Diệp Οản Οản thật sự là có chút nghĩ mãi không thông.

Là bởi vì dáng dấp của Đường Đường giống mình đến mấy phần, cho nên nàng mới sợ Tư Dạ Hàn suy nghĩ lung tung sẽ hiểu lầm sao?Diệp Οản Οản nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể đổ cho lý do này.

Sau khi cúp điện thoại, Diệp Οản Οản chuẩn bị đi sang phòng bên nhìn Đường Đường một chút, lo lắng cậu bé ở trong hoàn cảnh xa lạ sẽ ngủ không ngon.

Diệp Οản Οản rón rén mở cửa phòng sát vách, kết quả vừa đẩy cửa ra liền ngây ngẩn.

Trên giường không có ai!Diệp Οản Οản nhất thời sợ hết hồn, Đường Đường đâu?Trong phòng nhìn một vòng đều không có ai, cuối cùng, rốt cuộc thấy được một thân ảnh nho nhỏ ở trên sân thượng.

Chỉ thấy trên người tiểu gia hỏa vẫn như cũ mặc bộ quần áo ngủ dáng kia, đang lẻ loi một mình ngồi ở chỗ đó.

Trái tim Diệp Οản Οản không hiểu vì sao bỗng thắt lại.

Chẳng lẽ Đường Đường hai buổi tối nay đều ngồi ở chỗ này như vậy hay sao?Đứa bé còn nhỏ như vậy, một thân một mình rời nhà đi, tới một nơi xa lạ, làm sao có thể sẽ quen được đây? Nàng hẳn là nên phát hiện sớm một chút.

Đường Đường, làm sao lại ngồi ở chỗ này? Không ngủ được sao?Tiểu tử nghe được âm thanh của Diệp Οản Οản, biểu tình nhất thời sửng sốt một chút, Mẹ.

Mẹ ở đây, thế nào? Có phải con ngủ không quen hay không?Lúc Diệp Οản Οản nói chuyện, ánh mắt liếc xéo qua nhìn thấy điện thoại di động của Nhiếp Đường Tiêu đặt trên bàn tròn nhỏ trước người, trên màn ảnh điện thoại di động là một tấm hình, trong hình tựa hồ là một người nam nhân.

Còn không đợi Diệp Οản Οản thấy rõ ảnh chụp, màn hình điện thoại di động đã tự động đen lại.

Nàng mới vừa rồi chỉ nhìn thấy được ký hiệu trên tấm hình kia là con số 1.

Số 1 trên góc trên của ảnh là có ý gì?Chẳng lẽ còn có 2 3 4 5 6?Đương nhiên, thời khắc này Diệp Οản Οản tuyệt đối sẽ không đoán được, đây là danh sách người được đề cử mà Đường Đường hoài nghi là cha ruột của mình…Diệp Οản Οản cũng không nghĩ nhiều, sờ sờ đầu của tiểu gia hỏa, Mẹ ngủ cùng con có được hay không?Cậu bé ngẩng đầu lên, thần sắc nghiêm túc mở miệng: Mẹ, con có thể ngủ một mình, mới vừa rồi, con chỉ là đang suy nghĩ vài thứ mà thôi.

Nghe tiểu nãi oa nghiêm trang nói mình đang bận suy nghĩ, Diệp Οản Οản thiếu chút nữa bị chọc cười, Vậy cũng không được, buổi tối không ngủ sẽ không lớn được đâu đấy!A, một khắc mới vừa kia, vẻ mặt nhỏ nghiêm trang của Đường Đường, thực sự là.

cực kỳ giống người nào đó!Giời ạ, nàng rốt cuộc là đang chột dạ cái gì?Thay vì nói Đường Đường là con tư sinh của nàng, cái này con mịa nó càng giống như là con tư sinh của Tư Dạ Hàn hơn, có được hay không?Diệp Οản Οản trực tiếp nắm bàn tay nhỏ của cậu bé, về lại trong phòng ngủ.

Đem cậu bé ôm đến trên giường, sau đó Diệp Οản Οản cũng tự nằm bên cạnh của tiểu gia hỏa, Cục cưng, mẹ kể chuyện cổ tích cho con nghe nhé?Cậu bé nằm ở bên cạnh mẹ, tay nhỏ để dọc theo người, đôi mắt to đen lay láy long lanh, nhìn chăm chú về phía mẹ mình.

Trong lòng Diệp Οản Οản mềm nhũn đến rối tinh rối mù, thanh âm êm dịu mà chậm rãi mở miệng, Ngày xửa ngày xưa, có một cô bé, bởi vì bà ngoại tặng cho nàng một chiếc khăn đỏ xinh xinh, cho nên mọi người cũng gọi nàng là cô bé quàng khăn đỏ.

Có một ngày, cô bé quàng khăn đỏ đi đưa bánh ngọt cho bà ngoại.

Kết quả trên đường, đã gặp một con sói xám lớn, cô bé quàng khăn đỏ cho tới bây giờ chưa từng gặp qua chàng chó sói nào có dáng dấp đẹp trai đến như vậy, vì vậy dùng bánh ngọt đem lão sói xám lừa gạt.

Mịa nó.

Thiếu chút nữa lại kể sai phiên bản rồi!Diệp Οản Οản khẩn cấp thắng lại, đổi lại phiên bản bình thường, Khục khục, cô bé quàng khăn đỏ trong rừng rậm gặp chó sói.

Nàng chưa từng thấy qua chó sói, cũng không biết chó sói tính cách hung tàn; Vì vậy nói cho chó sói biết, nàng phải đi vào trong rừng rậm thăm bà ngoại, sau đó.

Dưới ánh đèn vàng ấm, ở trong thanh âm ôn nhu ngọt ngào của cô gái, mí mắt cậu bé dần dần khép lại, khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm dán vào trong tay mẹ, ngủ say sưa.

Biên soạn: Đức Uy truyenfull.

vn Bờ bên kia đại dương.

Trên một công trình kiến trúc uy nghiêm hùng vĩ, ký hiệu hùng ưng màu đen đang rạng ngời rực rỡ dưới ánh mặt trời.

Bên trong đại sảnh, phụ nhân trung niên khí chất lăng nhiên ngồi ở bên cạnh chiếc bàn, thần sắc lạnh như băng chờ ở nơi đó.

Một lát sau, nam nhân ăn mặc tây trang màu đen vừa lau mồ hôi vừa bước nhanh tới trước, thần sắc cung kính, Nhiếp phu nhân, không tiếp đón từ xa, hôm nay làm sao lại rảnh rỗi tự mình đến tận cửa đoàn lính đánh thuê Huyền Ưng của chúng ta?Phu nhân mặt không thay đổi mà mở miệng: Tôi muốn phát lệnh truy nã cấp S.

Nam nhân mặc âu phục nghe xong, nhất thời biến sắc, Nhiếp phu nhân.

Không biết đối tượng ngài muốn truy nã là.

Rốt cuộc là người nào, lại dám đắc tội Nhiếp gia, còn để cho Nhiếp phu nhân tự mình qua đây phát lệnh truy nã cấp S?Đây là Độc Lập Châu, là thời tiết muốn thay đổi sao?Phu nhân đôi mắt đẹp khẽ nâng: Nhiếp Vô Danh!Nam nhân mặc âu phục còn đang lo lắng, bỗng nhiên bị đơ, nghệch mặt ra Ây.

Hắn có nghe lầm hay không?Lại muốn truy nã con ruột của mình.

Ngay tại thời điểm hắn ta đang không biết nên làm thế nào, lúc này, một nam nhân mặc áo vải màu xám bước nhanh vào trong.

Âu phục nam vừa nhìn thấy người kia, nhất thời giống như thấy được cứu tinh, Nhiếp.

Nhiếp tiên sinh, phu nhân nói phải phát lệnh truy nã cấp S đối với Nhiếp công tử.

Ngài xem chuyện này.

Nam nhân áo xám đi tới bên cạnh phu nhân, ho nhẹ một tiếng mở miệng khuyên nhủ, Phu nhân, sự tình không bết bát như nàng tưởng tượng, Lăng Phong cùng Lăng Vân không phải đã nói, Đường Đường hết thảy đều tốt rồi hay sao?Phu nhân cũng không nói chuyện, chẳng qua chỉ lạnh lùng hướng về nam nhân kia nhìn một cái.

Nam nhân áo xám nhất thời chuyển hướng sang âu phục nam, Nếu vợ tôi đã nói rồi, vậy còn ngớ người ra làm cái gì, trực tiếp phát lệnh đi! Cấp S! Âu phục nam khóc không ra nước mắt: .

Xin đừng làm rộn nữa mà hai vị đại lão.

Lúc này, điện thoại di động của nam nhân áo xám đột nhiên vang lên.

Nam nhân áo xám cẩn thận liếc điện thoại di động một cái, Phu nhân, là con trai gọi tới!Phu nhân mở miệng yếu ớt: Con trai?Nam nhân áo xám lập tức nói: Khục khục, là tên nghịch tử kia gọi tới! Anh cũng muốn xem một chút xem nó rốt cuộc muốn nói cái gì!Nam nhân nói xong hơi hơi tránh xa ra một chút, thấp giọng, vội vàng nhận điện thoại ở của đầu bên kia, Con trai, mẹ con nói phải phát lệnh truy nã cấp S đối với con.

Điện thoại di động đầu bên kia, Nhiếp Vô Danh nhất thời nghẹn ngào một cái, Cha, cha nói thật cho con biết một chuyện.

Chuyện gì?Con có phải là ruột thịt của các người hay không?Tiểu tử thúi! Giờ đã đến lúc nào rồi mà còn ba hoa! Cha ngươi mấy ngày nay bị ngươi làm liên lụy, không có lấy một ngày bình yên! Con nói xem con đã làm ra cái chủ ý xấu gì? Tại sao lại có thể tùy tiện tìm một người giả mạo Vô Ưu?Nhiếp Vô Danh uể oải mở miệng, Cha, con không có tùy tiện mà, cô em này tính tình cực kỳ tốt.

Con có tấm hình này, phỏng chừng có thể cứu được con, con đã phát cho cha, cha nhanh nhanh cho mẹ xem một chút.

Đợi mẹ xem xong, phỏng chừng sẽ không giận con nữa.

Một tấm hình có thể hết tức giận, làm sao có thể? Lần này ngay cả cha ngươi đi dỗ cũng đều vô dụng!Nhiếp Vô Danh trầm mặc một chút, sau đó mới mở miệng: Cha, địa vị trong gia đình của cha có phải là có hiểu lầm gì hay không?Hắc! Tiểu tử thúi! Ngươi nói cái gì, lặp lại lần nữa cho lão tử!Nhiếp Vô Danh vội vàng vừa thúc cha mình cho mẹ ruột xem hình, vừa cúp điện thoại.

Nam nhân không có cách nào khác chỉ có thể nghe theo lời Nhiếp Vô Danh nói, cầm điện thoại di động đi tới trước mặt phu nhân, Phu nhân, tiểu tử thúi kia gửi qua một tấm hình, nói muốn để cho nàng xem một chút.

Phu nhân thần sắc càng lạnh hơn mấy phần, Có gì để xem, anh bảo hắn lập tức đem Đường Đường mang về cho em, nếu không thì không bàn gì nữa!Khục khục, xem qua trước rồi nói sau đi.

Nam nhân áo xám đem điện thoại di động mở ra, quả nhiên, mới vừa rồi Nhiếp Vô Danh gửi vào hòm thư của hắn vài tấm hình.

Xem tiếp...

con-mat-ao-thi

  • Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương

  • truyện tranh Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương

  • truyện Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương

  • Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương truyện chữ

  • đọc truyện Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương

  • yêu thần ký chap

  • truyenfull.vn

  • truyenfull.vip

  • truyenfull.vip

  • truyen.tangthuvien.vn/

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License