Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
Chapter
0089
Biên soạn: Đức UyCửu gia.
Người thi hành hình phạt sững sờ, sau đó cung kính khom người hành lễ.
Cửu.
Cửu gia! Hai tên hộ vệ giống như gặp quỷ vậy, trở mình một cái liền bò dậy, run lẩy bẩy quỳ ở một bên.
Vạn vạn không ngờ tới, Cửu gia lại sẽ đến ám thất! Không phải nghe nói là Cửu gia sắp chết rồi mà? Tại sao còn bình yên vô sự mà chạy tới nơi này?Bọn họ đều cho rằng hắn chết rồi, Tư Minh Lễ sẽ tiếp quản gia tộc, nên mới dám đối xử như vậy đối với nữ nhân kia…Ánh mắt của Tư Dạ Hàn từ đầu đến cuối chỉ có một tiêu điểm, vượt qua tất cả mọi người, trực tiếp tìm thẳng về hướng của thiếu nữ.
Trong nháy mắt khi nhìn thấy rõ được hình ảnh của cô gái trong ngục thất, con ngươi đen nhánh như mực của nam nhân đột nhiên càng sâu hơn.
Chỉ thấy trên người thiếu nữ mặc một chiếc váy dạ hội màu đỏ, mái tóc xõa vai, sắc mặt đỏ thắm, môi anh đào kiều diễm.
Ở trong ám thất âm trầm đáng sợ nơi này, lại như hoa hồng nở rộ, đẹp đến không tưởng tượng nổi, xua tan đi hết thảy tăm tối.
Tư Dạ Hàn sau khi lo lắng trong chốc lát, đứng lại trước mặt cô gái, khí tức có chút hơi xốc xếch, lửa giận nơi đáy mắt đột nhiên bốc lên, Tại sao không đi?Đáy mắt Diệp Οản Οản lại dâng lên một nụ cười, lộng lẫy như dải ngân hà, Người ta đang chờ anh đó! Nếu anh tỉnh lại, không thấy được em, thì làm sao bây giờ?Trừ Tư Hạ ra, đêm khuya hôm qua, một người ngoài ý liệu của nàng đột nhiên xuất hiện tại Cẩm Viên, muốn đưa nàng rời đi.
Bất quá, nếu nàng đã quyết định lưu lại, đương nhiên sẽ không cùng hắn rời khỏi.
Về phần nàng khi đó rốt cuộc làm thế nào để cho người kia thỏa hiệp.
A, tốt nhất không nên để cho Tư Dạ Hàn biết.
Em đang chờ anh.
Nếu anh tỉnh lại không thấy được em, thì làm sao bây giờ.
Tư Dạ Hàn nhìn cô gái đang cười tươi rói đứng ở trước mặt mình, cười tươi như hoa nói ra những lời này, trong lòng kịch liệt chấn động.
Cùng lúc đó, khí tức quanh mình càng ngày càng lạnh giá.
Cũng không biết có phải là bởi vì hầm giam quá mức u ám hay không, tất cả mọi người đều cảm nhận được từng trận hàn khí lạnh run cả người.
Soạt, Tư Dạ Hàn cởi áo vest âu phục trên người ra, sải bước đi tới trước mặt của Diệp Οản Οản, đưa cho nàng.
Nhìn thấy biểu tình đáng sợ đến cực hạn của Tư Dạ Hàn, cả người giống như la sát đến từ địa ngục, Diệp Οản Οản liền lao thẳng vào trong ngực của hắn, nhút nhát mở miệng, Anh làm sao bây giờ mới đến? Em thật sự sợ hãi.
Hộ vệ A: .
Hộ vệ B: .
Đại ca bức cung: .
Vị đang nằm giả chết dưới đất: .
Ánh mắt của Tư Dạ Hàn hướng về phía Hứa Dịch nhìn lại.
Hứa Dịch lập tức cầm điện thoại di động, đi tới trước mặt Tư Minh Lễ.
A a a a a….
!!! Cha, cứu con! Cứu con với!Bên trong điện thoại di động truyền tới tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng của Tư Dật Kiệt.
Dật Kiệt!!!Tư Minh Lễ sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Khoảng thời gian này Tư Dạ Hàn tu thân dưỡng tính, thậm chí ngay cả máu tanh đều không dính tới, vì vậy hắn lỡ quên mất bản tính của người đàn ông này có bao nhiêu hung ác.
Tư Dạ Hàn lỗ tai của cô gái trong ngực mình, không để cho nàng nghe được tiếng kêu thảm thiết của Tư Dật Kiệt.
Sau đó, ánh mắt sắc lạnh như băng không mang theo chút tình cảm nhân loại nào, bắn thẳng về phía Tư Minh Lễ, Kể từ hôm nay, giải trừ tất cả chức vụ của Tư Minh Lễ, khu trừ khỏi nhóm tộc lão, suốt đời không được vào lại.
Trong nháy mắt khi câu nói của Tư Dạ Hàn phát ra, tất cả mọi người đều hoảng sợ đờ đẫn ở tại chỗ.
Cái.
Cái gì!!! Tư Minh Lễ sắc mặt chợt đại biến, Dựa vào cái gì!? Ta không phục, sự trừng phạt này căn bản cũng không phù hợp với quy định! Dật Kiệt không phải là đã thay thế ta nhận xử phạt hay sao?Với thân phận địa vị của hắn ở Tư gia, hắn cho là xấu nhất chẳng qua chỉ lại tiếp tục phế bỏ thêm một chân của con trai lớn, ai ngờ đâu Tư Dạ Hàn lại có thể làm ra phán quyết tuyệt tình như vậy.
Đại tẩu.
Tư Minh Lễ lo lắng nhìn về phía lão thái thái ở bên cạnh.
Lão thái thái nhắm mắt lại, cũng không thèm để ý tới Tư Minh Lễ.
Đại ca! Ngươi nói một câu đi! Gia chủ làm bậy như vậy, chẳng lẽ huynh cũng không để ý!Tư Minh Lý hai quả đấm nắm chặt, trong mắt lóe lên một nét biến hóa không rõ có ý gì.
Tư Dạ Hàn tuy là gia chủ Tư gia, nhưng Tư gia này, cũng không phải do Tư Dạ Hàn hắn một người quyết định!Tư Minh Vinh tiến lên một bước, trầm giọng mở miệng, Gia chủ, sự trừng phạt này quả thật quá nặng, trong gia quy cũng không hề có quy định như vậy!Tư Dạ Hàn: Không?Tư Minh Vinh bị ánh mắt của nam nhân nhìn chăm chú, chỉ cảm thấy giống như mình đang bị ngâm trong hầm băng: Đúng thế.
Ánh mắt của Tư Dạ Hàn thản nhiên quét qua những người đang muốn nói đỡ cho Tư Minh Lễ, mặt không xúc cảm, mở miệng: Hiện tại có.
Quy tắc?Hắn chính là quy tắc của Tư gia.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vnHiện tại có.
Nương theo âm thanh trong trẻo lạnh lùng của Tư Dạ Hàn vang lên, trong ám thất đầy khí tức âm lãnh máu tanh bỗng trở nên tĩnh mịch, không hề có một âm thanh nào.
Tất cả các tộc lão không ai dám nói một câu.
Tư Minh Vinh chân mày nhíu chặt, cuối cùng cũng lại không tiếp tục phản bác nữa.
Nói cho cùng, lần này đúng là bọn họ không chiếm lý.
Nếu như là Tư Dạ Hàn vì một nữ nhân nhiễu loạn trật tự gia tộc, hắn tất nhiên sẽ muốn ngăn cản.
Nhưng bây giờ nữ nhân này đã điều dưỡng tốt thân thể của gia chủ, chẳng khác gì đã cứu cả gia tộc bọn họ.
Những tộc lão khác rối rít rúc ở trong góc, toàn bộ cũng đều lựa chọn giả chết.
Cách làm của gia chủ mặc dù có chút quá khích, nhưng bọn hắn lần này quả thật không có lập trường gì để nói.
Huống chi.
Ai dám.
Tư Minh Lễ lần này, sợ là thực sự xong rồi.
Có tộc lão sợ hãi phát hiện trên ngực của mình còn đang đeo bông hoa cúc trắng Tư Minh Lễ thay bọn họ chuẩn bị cho tang lễ lúc trước, vào lúc này vội vàng lẳng lặng run rẩy kéo xuống.
Tư Dạ Hàn! Ngươi dám!!!Tư Minh Lễ vẻ mặt không cách nào tin tưởng, không thể tin được Tư Dạ Hàn lại thực sự dám làm như vậy!Tiểu tử thúi, đừng quên ban đầu khi phụ thân ngươi chết rồi, là ai đã chống giữ Tư gia! Hiện tại đôi cánh ngươi cứng cáp rồi, lại dám đối với ta như vậy!Thấy Tư Dạ Hàn đem hắn đẩy vào chỗ chết, Tư Minh Lễ rốt cuộc lột lớp ngụy trang, điên cuồng gào thét.
Lão phu nhân nghe nói như vậy, sắc mặt có chút khó coi.
Những năm gần đây, tên Tư Minh Lễ này giành công kiêu ngạo, dã tâm quá lớn, càng ngày càng không thể khống chế rồi.
Bà chẳng qua chỉ là vì ngại bệnh của A Cửu, mới không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Ai ngờ đâu hắn càng ngày càng được voi đòi tiên.
Tư Minh Lễ vẫn còn đang rống to, Cái Tư gia này vốn là nên thuộc về lão tử, một tên tiểu tử chưa ráo máu đầu như ngươi, là cái thá gì! Gia chủ, gia chủ chó má!Thấy lời hắn nói càng lúc càng khó ngửi, lão phu nhân hướng về phía hộ vệ bên cạnh nhìn một cái, Dẫn hắn đi xuống.
Vâng!Tư Minh Lễ bị nhanh chóng kéo đi, tiếng gào thét vang vọng khắp cả ám thất, Tiểu tử thúi, ngươi chết không được tử tế! Chết không được tử tế! Ta chống mắt lên mà xem ngươi có thể sống được bao lâu…Đáy mắt Diệp Οản Οản xẹt qua một vệt áng sáng lạnh lẽo, vẫn rúc vào trong ngực của Tư Dạ Hàn mở miệng, lạnh lùng nhìn chằm chằm về phương hướng Tư Minh Lễ bị kéo đi: Yên tâm đi, sống đến khi ván quan tài ngươi lên mốc!Nghe cô gái nghiến răng cười lạnh, sự lạnh giá của Tư Dạ Hàn dường như đang chậm rãi hòa tan đi mấy phần.
Diệp Οản Οản nói xong, không biết nghĩ đến cái gì, đáy mắt lộ ra một chút lo âu.
Tư Dạ Hàn trực tiếp giải trừ tất cả các chức vụ công ty của Tư Minh Lễ, xoá tên khỏi nhóm tộc lão, chẳng khác nào đem hắn đuổi ra khỏi Tư gia.
Làm như vậy, người giật giây hắn há chẳng phải là sẽ không thể nào tra ra được?Bất quá, cũng có thể là ngược lại, chó cùng đường quay ngược lại cắn; không nhẫn nại được lật ra lá bài tẩy của mình…A Cửu, nhanh đi ra ngoài đi, không khí chỗ này rất lạnh, ở đây lâu sẽ không tốt cho thân thể! Lão phu nhân mở miệng.
Tư Dạ Hàn gật đầu, trực tiếp ẵm ngang Diệp Οản Οản bế lên, sải bước mà đi ra khỏi ám thất.
Đám người phía sau, Tần Nhược Hi mặc một thân váy trắng, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm nam nhân cách đó không xa đem Diệp Οản Οản cẩn thận che chở ở trong ngực mình, lẳng lặng rời đi.
Nhược Hi, có chuyện gì xảy ra? Điện thoại di động đầu bên kia, Tần Phong trầm giọng hỏi.
Cha, thân thể của A Cửu đã khôi phục, thầy thuốc nói đã không còn gì đáng ngại.
Tiểu tử này.
Quả nhiên không thể thiếu cảnh giác! Tư Minh Lễ cái con vật ngu xuẩn kia, thiếu kiên nhẫn như vậy, thật đáng đời! Ngay cả một tên hậu bối cũng chống không lại!Tần Phong nói xong, trầm ngâm mở miệng, Nếu thân thể của Tư Dạ Hàn không đáng ngại, vẫn là nên triển khai phương án ban đầu.
Nếu không phải là bất đắc dĩ, những lựa chọn khác không cần xem xét.
Dù sao toàn bộ Tư gia, cũng chỉ có người đàn ông này coi như là xứng với ngươi.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vnCẩm Viên.
Người ta là xa cách gặp lại, mà lần này nàng và Tư Dạ Hàn suýt chút nữa là sinh ly tử biệt rồi.
Diệp Οản Οản đang chuẩn bị ôm lấy mỹ nhân mần một trận, kết quả mới vừa đến nhà liền bị hắn an bài mười mấy thầy thuốc thay phiên kiểm tra một lần.
Thật vất vả mới xác nhận được trên người nàng không hề bị thương, lại bị bức ép uống một tô canh gừng siêu cấp khó uống, cuối cùng bị đuổi lên trên lầu bắt tắm nước nóng mất rồi.
Thực sự là không có tình cảm mà.
Dưới lầu, Tư Dạ Hàn ngồi ở trên ghế sa lon, giống như một tượng đá hình người.
Hai tên tâm phúc của Tư Minh Lễ đã bị xử lý cùng nhau, mà vị phụ trách cung hình trong ám thất Đoạn Lệ Chiêu, mặt đang xám như tro tàn đứng trước mặt Tư Dạ Hàn, Cửu gia, tôi không có.
Tôi có thể thề với trời! Tuyệt đối không hề làm qua bất cứ sự tình gì thương tổn đến Diệp tiểu thư!Nghĩ đến kết quả của hai người hộ vệ kia, vị tên Đoạn Lệ Chiêu phụ trách khảo cung nhiều năm như vậy, đứng ở trước mặt Tư Dạ Hàn, lại hoảng sợ như đang bị tra tấn bằng tất cả các loại thủ đoạn cộng lại vậy.
Lúc này, trong tay Hứa Dịch đang cầm một chiếc USB, vội vã chạy tới, Cửu gia, camera theo dõi trong ám thất đã lấy được rồi.
Thời khắc này Hứa Dịch quả thực là một thân đầy mồ hôi lạnh, vạn nhất ở trong phòng tối, Oản Oản tiểu thư gặp phải cái gì, như thế hậu quả hắn quả thật không có cách nào tưởng tượng ra được.
Mặc dù thầy thuốc đã kiểm tra qua, trên người Oản Oản tiểu thư không có thương tổn, nhưng loại địa phương như ám thất, thủ đoạn đe dọa uy hiếp, tổn thương tạo thành cho người ta càng khó mà phai mờ.
Coi như Đoạn Lệ Chiêu quả thật không tạo thành thương tổn thực chất đối với Oản Oản tiểu thư, nhưng nếu dám hù dọa Oản Oản tiểu thư dù chỉ một chút, với tính tình của Cửu gia, hắn cũng tuyệt đối chết chắc.
Tư Dạ Hàn: Mở ra.
Hứa Dịch bất đắc dĩ hướng về Đoạn Lệ Chiêu nhìn lại, Ừ.
Đoạn Lệ Chiêu ở tại Tư gia nhiều năm, một mực phụ trách ám thất, mặc dù tính tình cùng một dạng với cấp trên của hắn, Tư Minh Vinh, có chút cứng nhắc.
Nhưng đối với Tư gia lại trung thành tận tâm, nhưng lần này hắn phạm vào điều cấm kỵ lớn nhất của Cửu gia…Hứa Dịch không dám trễ nãi, đem USB theo dõi cắm vào trong laptop, đã tại chỗ bật lên ngay.
Sau một ít thời gian điều chỉnh, rất nhanh trên màn hình đã xuất hiện bóng người của Diệp Οản Οản.
Thiếu nữ dưỡng như không hề nghi ngờ việc Tư Dạ Hàn nhất định sẽ khỏe lại, trên mặt trang điểm tinh xảo, một thân váy dạ hội diễm lệ, vẻ mặt lãnh đạm bình tĩnh bị hai tên thủ hạ kia của Tư Minh Lễ dẫn vào…A a a a…!!! Trong máy vi tính truyền đến tiếng quát tháo làm cho người ta rợn cả tóc gáy.
Chỉ thấy trong một gian phòng tối, ngực của một tên nam nhân bị bỏng lỗ chỗ, trầy da vụn thịt, máu me đầm đìa.
Ngay cả Hứa Dịch đứng xem, trong lòng cũng rùng mình một cái, mà sắc mặt của Tư Dạ Hàn rõ ràng càng lúc càng đáng sợ hơn rồi.
A a a….
!!! Âm thanh tê tâm liệt phế càng ngày càng lớn, Diệp Οản Οản bị dẫn tới ám thất đối diện cái người đang bị tra khảo nọ.
Hứa Dịch nuốt nước miếng, tựa hồ như không dám tiếp tục xem tiếp.
Coi như là Oản Oản tiểu thư lợi hại hơn nữa, dù sao cũng chỉ mới là một tiểu thiếu nữ mới vừa tròn 20 tuổi.
Loại hình ảnh này, làm sao mà chịu được.
Sau đó, liền nghe được trong máy vi tính truyền tới âm thanh líu líu lo lo của Diệp Οản Οản…Đây đã là thời đại nào rồi, còn dùng loại phương thức tra khảo già cỗi này?Chỉ thấy Diệp Οản Οản lại háo hức tiến tới gian ám thất ở phía trước mặt, thò đầu hướng về bên trong nhìn vào, tựa như đang coi xiếc thú.
Đã vậy còn vừa coi vừa lắc đầu một cái, thần sắc khinh bỉ, chê…hỏng bét.
Ai, ta nói cho các ngươi nghe, loại vật này, chỉ có thể đối phó với loại tôm tép nhỏ bé mà thôi.
Này này, các ngươi biết cái gì là phương pháp tra khảo bằng tâm lý không? Có muốn ta dạy cho các ngươi hay không.
Đúng rồi, còn nữa còn nữa, loại phương pháp thứ 10 là.
Hứa Dịch mắt thấy hai tên hộ vệ chạy trối chết, Diệp Οản Οản ở bên cạnh, ánh mắt sáng lên hướng về phía Đoạn Lệ Chiêu nhìn lại, tiếp tục bắt đầu lải nhải.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vnAi, không đúng! Vị sư phó này, thủ pháp rút roi của ngươi quá kém rồi! Nghiệp vụ không thành thạo nha!Sai lầm rồi! Sai lầm rồi, góc độ sai lầm rồi.
Này này này!!! Ta dạy cho ngươi nha! Có loại phương pháp đặc biệt đỡ tốn công.
Cuối cùng, hình ảnh theo dõi chiếu tới cảnh Đoạn Lệ Chiêu cơ hồ bị tổn thương, rầu rĩ đem roi ném xuống đất: Tới đây! Đến đi! Ngươi tới đây! Ngươi làm cho ta xem có thẩm tra hắn được hay không!?Trên màn hình, nữ hài cười híp mắt hưng phấn mở miệng: Được à nha!Sau khi xem xong cả đoạn theo dõi.
Tư Dạ Hàn: .
Hứa Dịch: .
Nhất định là đoạn video ta mở có vấn đề…Đoạn Lệ Chiêu đứng ở một bên, khuôn mặt cứ như tháng sáu tuyết rơi, cũng sắp kết sương: Cửu gia.
Tôi làm sao dám lừa gạt ngài.
Diệp tiểu thư quả thật không hề bị kinh sợ.
Hứa Dịch vạn vạn không ngờ tới, nội dung cốt truyện cùng với thứ hắn tưởng tượng trong đầu hoàn toàn khác nhau.
Ngay cả Tư Dạ Hàn cũng rơi vào trầm mặc, ánh mắt nãy giờ đều tập trung theo dõi cô bé trong clip, đã từng một lần nhìn thấy con ngươi giảo hoạt tinh quái của cô bé sáng lên.
Thực sự rất đáng yêu.
Ngay vào lúc này, điện thoại di động của Đoạn Lệ Chiêu vang lên.
Cũng không biết người ở bên kia điện thoại nói cái gì, biểu tình của Đoạn Lệ Chiêu càng thêm khó coi.
Chuyện gì? Hứa Dịch hỏi.
Đoạn Lệ Chiêu ho nhẹ một tiếng, trả lời: Chuyện là.
Gã nam nhân kia nguyện ý khai.
Hứa Dịch: Tên gián điệp thương mại đó?Đoạn Lệ Chiêu: Đúng vậy, chính.
chính là người trong camera theo dõi đó.
Hắn bị nhốt vào tới hơn 3 tháng, tôi đã dùng hết biện pháp cũng không chịu nói.
Hứa Dịch: Vậy làm sao đột nhiên liền nguyện ý cung khai? Hứa Dịch vừa nói, vừa theo bản năng hướng về phía màn hình theo dõi nhìn lại, có lẽ nào.
Hình như cũng không khó đoán lắm!Đoạn Lệ Chiêu:Hắn nói có thể cung khai, nhưng có một điều kiện.
Hứa Dịch: Điều kiện gì?Đoạn Lệ Chiêu: Đừng đem hắn giao cho Diệp tiểu thư.
Hứa Dịch: .
Hứa Dịch đã hoàn toàn nghẹn ngào không nói nên lời…Oản Oản tiểu thư chỉ lượn qua ám thất một vòng, không chỉ không hề bị kinh sợ chút nào, còn khiến cho gián điệp của người ta sợ đến mức lập tức cung khai?Cửu gia.
Đoạn Lệ Chiêu cẩn thận từng li từng tí, hướng về nam nhân trên ghế sa lon nhìn một cái.
Tư Dạ Hàn phất tay, ra hiệu hắn có thể đi.
Đoạn Lệ Chiêu chợt thở phào nhẹ nhõm, quả thật là như được đại xá, vội vàng lui ra ngoài.
Hứa Dịch cũng lấy laptop trên bàn uống trà xếp lại.
Hứa Dịch đang muốn mở miệng nói với Tư Dạ Hàn điều gì đó, trên lầu truyền đến tiếng bước chân bạch bạch bạch.
Diệp Οản Οản đã tắm xong, đang đi xuống rồi.
Bởi vì ở nhà, Diệp Οản Οản cũng không mặc đồ trang trọng gì, trực tiếp mặc bộ đồ ngủ thỏ hồng lông xù của nàng, nhìn ngây thơ và vô hại, khiến cho người ta không có cách nào liên hệ giữa nàng và cái người đáng sợ ở trong camera theo dõi lúc nãy.
A Cửu!Tắm xong?Vâng vâng, tốt rồi tốt rồi, ôm ôm!Thân thể nàng cũng kiểm tra rồi nha, canh gừng cũng uống nha, tắm cũng sạch sạch thơm thơm rồi nha, lần này có thể ôm mỹ nhân vào lòng rồi phải không?Tư Dạ Hàn lúc này cuối cùng cũng không lên thể yêu cầu gì, chỉ biết lắng nghe và lặng yên ngắm cô bé đáng yêu ở trong lồng ngực của mình.
Diệp Οản Οản vừa hơi dính lấy khí tức quen thuộc, lập tức bắt đầu ngáp.
Từ lúc Tư Dạ Hàn bắt đầu hộc máu hôn mê, nàng chưa từng chợp mắt.
Tư Dạ Hàn hơi nhíu mày: Đi ngủ thôi.
Diệp Οản Οản mặt đầy ủy khuất lầu bầu, Vậy anh theo em đi, em không muốn ngủ một mình, em sợ lắm.
A Cửu, anh không biết đâu, ám thất đó đen thui u ám, cực kỳ dọa người.
Nếu anh tỉnh lại muộn hơn chút nữa, cuộc đời em e rằng sẽ lưu lại bóng ma trong lòng.
Hứa Dịch: .
Tư Dạ Hàn hướng về cô gái nhìn một cái, hôn một cái lên trán của nàng: Được, anh ở cùng em.
Hứa Dịch: .
Ông chủ, ngài cũng quá phối hợp rồi.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vnMột phen thiếu chút nữa làm hỗn loạn cả Tư gia cùng nền thương nghiệp Hoa quốc, cứ như vậy theo tin tức bệnh nặng của Tư Dạ Hàn chuyển biến tốt, mà lặng lẽ tiêu tan.
Trước đó Tư Minh Lễ một mực cẩn thận dè đặt, khiến cho người khác không bắt được nhược điểm.
Nhưng lần này cho rằng Tư Dạ Hàn chắc chắn phải chết, dưới tình huống thả lỏng tinh thần, lộ ra quá nhiều sơ hở.
Phe phái của Tư Minh Lễ triệt để bị thanh trừ khỏi Tư gia, đồng thời cũng moi ra không ít ám nhân hắn sắp xếp.
Tư gia lại có thêm một nhóm thế lực bị thanh tẩy.
Đêm khuya.
A a a …!!! Cha, con đau! Con đau chết luôn rồi! Cha, ngài nhất định phải báo thù cho con! Con muốn bọn họ chết! Con muốn bọn họ chết! Tư Dật Kiệt ở trên giường không ngừng lăn lộn.
Lần này không chỉ là chiếc chân còn lại của hắn bị cắt đứt, mà còn bị dùng khốc hình, cả người xem như bị tàn phế.
Tư Minh Lễ vào lúc này nào còn tâm trí đi quản đứa con trai này, phiền não rống giận, Ngươi câm miệng lại cho ta! Còn chê ta chưa đủ phiền não đúng hay không?Ngồi trên ghế sa lon đối diện Tư Minh Lễ, là đứa con trai thứ hai vừa mới chạy ở nước ngoài về, Tư Dật Khiêm.
Tư Dật Khiêm sắc mặt hơi trầm xuống, mở miệng, Cha, lần này ngài quả thật quá sơ suất! Trước đó con đã từng khuyên ngài rất nhiều lần, đối phó Tư Dạ Hàn, tuyệt đối không thể không cảnh giác.
Lần này con cũng nhiều lần nhắc nhở ngài không nên khinh cử vọng động, tại sao ngài vẫn làm.
Tư Minh Lễ nổi dóa: Dật Khiêm, làm sao có thể trách ta được! Tin tức Tư Dạ Hàn bị bệnh thời kỳ cuối là xác thật, lần này ngay cả bác sĩ cũng đã thông báo chuẩn bị hậu sự, ta làm sao biết hắn lại còn sống cơ chứ!Thấy không ai để ý mình, Tư Dật Kiệt ở trên giường giận dữ hô to.
Dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì mà ta phải thay thế cha chịu tội! Chỉ bởi vì ta là con trai trưởng sao? Tư Dật Khiêm, ngươi cũng là con trai của phụ thân, dựa vào cái gì không phải là ngươi!?Tư Dật Khiêm nghe vậy, chân mày không kiên nhẫn nhíu lên, ánh mắt lạnh lùng hướng về Tư Dật Kiệt trên giường nhìn một cái, mặt lạnh băng nói: Bởi vì ngươi là một phế vật! Đây là việc duy nhất ngươi có thể làm cho gia tộc!Ngươi! Tư Dật Khiêm ta giết ngươi! A.
!! Vết thương trên người của Tư Dật Kiệt bị động tới, lại là tiếng rên rỉ liên hồi vang lên.
Tư Dật Kiệt điên cuồng trợn mắt nhìn đối phương, giận dữ hét, Ha ha, Tư Dật Khiêm, ta là phế vật? Vậy ngươi là cái gì!? Ngươi cho rằng ngươi so với ta tốt hơn chỗ nào, ngươi cho rằng ngươi cao quý bao nhiêu? Tần Nhược Hi, nữ nhân kia sẽ nhìn ngươi thêm một cái hay sao?Hiện tại bệnh của Tư Dạ Hàn bắt đầu chuyển biến tốt, cha còn bị đuổi ra khỏi Tư gia, ngươi chính là cái rắm! Đời này của ngươi chỉ có thể làm một cái vỏ xe phòng hờ!Một giây kế tiếp, trong chớp mắt, cổ họng Tư Dật Kiệt đã bị Tư Dật Khiêm dùng sức bóp lại, chỉ cần hơi dùng thêm một phần khí lực, tính mạng hắn liền khó giữ được.
Ngươi dám nói lại lần nữa? Tư Dật Khiêm gương mặt nhìn anh tuấn dịu dàng, nhưng lại là biểu tình âm trầm đến cực hạn.
Dật Khiêm, được rồi, ngươi cùng với hắn so đo làm cái gì.
Tư Minh Lễ không nhịn được la con trai lớn đang om sòm một cái, sau đó nhìn về phía Tư Dật Khiêm nói, Tư Dạ Hàn, tên ma bệnh kia! Hắn tự coi mình tại Hoa quốc một tay che trời được! Dật Khiêm, ngươi yên tâm, vô luận là Tư gia, hay là nữ nhân, sẽ là của ngươi, toàn bộ cũng sẽ là của ngươi đấy!.
Cùng lúc đó.
Bờ bên kia đại dương, ánh sáng mặt trời sáng sớm vừa mới lên.
Ánh mặt trời ấm áp lẳng lặng chiếu xuống bên trong một trang viên cổ kính.
Chỉ thấy trên vách cửa trang viên, chạm trổ vân văn đầy vẻ cổ xưa thần bí, dùng loại chữ triện của Hoa quốc khắc lên một chữ Nhiếp đầy uy nghiêm.
Đột nhiên, bên trong trang viên vang lên một trận tiếng đồ sứ vỡ vụn cùng tiếng rít gào kinh hoàng của người làm nữ, phá vỡ đi sự yên tĩnh của buổi bình minh.
A! Không.
Không xong rồi! Tiểu thiếu gia! Không thấy tiểu thiếu gia!!!Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vnRạng sáng ngày hôm sau…Bên ngoài Cẩm Viên xếp hàng dài tộc lão cùng cao tầng công ty chờ đợi tiếp kiến Tư Dạ Hàn.
Mỗi một người đều mặc trang phục sáng sủa đầy vui tươi, một bên là người giúp việc đi theo xách theo vô số món quà gói lớn gói nhỏ.
Mới vừa trải qua rung chuyển lớn như vậy, dĩ nhiên là phải mau nhanh biểu lộ sự trung thành.
Tư Dạ Hàn ngồi ở trên ghế sa lon phòng khách, Diệp Οản Οản chán đến chết ngồi một bên.
Khiến nàng khá bất ngờ chính là, những người này hôm nay tới đây, lại phần lớn là hướng về phía nàng mà tới.
Diệp tiểu thư, một chút lễ vật nhỏ, không thể biểu lộ hết kính ý, xin hãy nhận lấy!Diệp tiểu thư chịu ủy khuất, ngài phí tâm phí sức chiếu cố gia chủ, lại còn bị hoài nghi như thế.
Tên Tư Minh Lễ đó thật sự là đại nghịch bất đạo! Những thứ đồ bổ này, mời Diệp tiểu thư nhận lấy để bồi bổ thân thể!Diệp Οản Οản hướng về Tư Dạ Hàn nhìn một cái.
Tư Dạ Hàn: Yêu thích thì nhận lấy.
Vì vậy Diệp Οản Οản mở miệng, Đa tạ.
Mặc dù tình huống này nàng cũng đã đoán trước, nhưng thái độ những người này đột nhiên thay đổi, trong lúc nhất thời nàng thật đúng là vẫn chưa quen lắm.
Ngày trước mặc dù nàng có Tư Dạ Hàn làm chỗ dựa, nhưng Tư Dạ Hàn bệnh nặng, Tư gia lúc nào cũng có thể đổi chủ.
Cộng thêm gia thế bối cảnh của nàng, tự nhiên không có ai coi nàng ra gì.
Nhưng bây giờ, chẳng ai nghĩ tới Diệp Οản Οản lại có thể ở bên cạnh gia chủ đợi lâu như vậy, hơn nữa địa vị còn càng ngày càng vững chắc.
Thậm chí ngay cả bệnh của gia chủ cũng để cho nàng điều dưỡng đến khỏe lại.
Thế lực của Tần gia tự nhiên không cần nhiều lời.
Thế giao cùng Tư gia, là bắt đầu từ thời tổ tiên, hai nhà thông gia vô số lần, quan hệ cành lá đan chen.
Đến một đời này, Tần Nhược Hi càng được xem như là đương thời chủ mẫu Tư gia tương lai để bồi dưỡng, là chủ mẫu tương lai tất cả mọi người đều ngầm thừa nhận.
Nội bộ Tư gia đại đa số mọi người đều vẫn coi trọng Tần gia, nhưng mắt thấy Diệp Οản Οản dường như cũng không đơn giản, cũng dần dần bắt đầu coi trọng hơn, ít nhất ngoài mặt không dám tiếp tục đối với nàng bất kính.
Nhìn bộ dạng như vậy, ai chết vào tay ai còn chưa nhất định.
Cố gia *.
* nhà cũTrong phòng khách, lão phu nhân, Tần Phong, Tư Minh Vinh ba người đều ở đó.
Tần Phong hôm nay qua đây, rõ ràng là tới để tạo áp lực.
Lão phu nhân, Vinh thúc, gia chủ hành sự như thế, thật sự khiến cho người ta đau lòng.
Lão phu nhân than nhẹ một tiếng mở miệng nói, Tần Phong, ta hiểu tâm tình của ngươi.
Nhược Hi là đứa trẻ tốt, ta cũng thích vô cùng, nếu như nàng có thể cùng với tiểu Cửu ở chung một chỗ, dĩ nhiên là tất cả đều sẽ vui vẻ.
Bất quá, thời điểm ban đầu tiểu Cửu vừa trở về, ta đã cùng ngươi thông qua, hôn sự của tiểu Cửu là do hắn tự quyết định.
Đây cũng là điều kiện duy nhất ban đầu hắn yêu cầu để đồng ý trở lại tiếp nhận vị trí gia chủ, ta không thể thất tín với hắn.
Huống chi ta xem ra, tiểu Cửu cũng là thật tâm thích cô bé kia.
Trước kia ta một mực lo lắng nha đầu kia sẽ làm thương hại tiểu Cửu, nhưng thời gian đã chứng minh, đứa bé kia cũng là thật tâm thật lòng với tiểu Cửu.
Tần Phong càng nghe sắc mặt càng âm trầm, ban đầu lão phu nhân đúng là đã cùng bọn họ nói qua lời này, nhưng hắn tin rằng Tư Dạ Hàn tuyệt đối sẽ lựa chọn Nhược Hi, cho nên hắn căn bản cũng không để ở trong lòng.
Ai ngờ đâu lúc này đột nhiên nhô ra một tên tiểu nha đầu.
Tư Dạ Hàn lại muốn nâng đỡ nàng làm đương thời chủ mẫu!Tần Phong cười lạnh một tiếng, Cho nên ý của lão phu nhân là, muốn dung túng cho nữ nhân kia đoạt lấy vị trí của Nhược Hi chúng ta?Hắn không tin lão phu nhân cùng Tư Minh Vinh thực sự dám đắc tội Tần gia!Hiện tại các phe phái Tư gia có bao nhiêu người ở trong bóng tối lôi kéo Tần gia bọn họ?Thậm chí có thể nói, Tần gia ủng hộ phương nào, tiền đặt cược của phương đó cho cơ hội kế thừa Tư gia liền trở nên thật lớn.
Cho dù hiện tại Tư Dạ Hàn đã là gia chủ, nhưng bên ngoài, những người nhìn chằm chằm vị trí này, không phải là số ít.
Tư Minh Vinh nghe vậy, mở miệng trấn an nói, Hiền chất, ngươi đừng có gấp! Ngươi cũng biết, hiện tại thân thể gia chủ còn phải nhờ vào Diệp tiểu thư điều chỉnh.
Người trẻ tuổi sẽ tình tình ái ái, lúc trái lúc phải là chuyện bình thường! Gia chủ dù có thể lực trác tuyệt, chung quy vẫn còn trẻ tuổi.
Ta tin tưởng, thời gian lâu dài, gia chủ sẽ thấy rõ được, cũng sẽ có phán đoán chính xác!Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vnTần Phong hừ lạnh một tiếng, Nhược Hi chúng ta từ nhỏ do ông nội bà nội nàng một tay nuôi nấng, lễ nghi xã giao, đầu tư buôn bán, cầm kỳ thư họa tinh thông mọi thứ.
Ta dám nói toàn bộ Đế Đô này, không tìm ra được danh viện thứ 2 có thể cùng nàng so sánh.
Gia chủ chấp mê bất ngộ, khăng khăng phải để cho loại nữ nhân thân phận hèn mọn này làm Tư gia đương thời chủ mẫu.
Cứ vậy chối bỏ hôn ước của hai nhà chúng ta, cũng là vứt đi thể diện của Tư gia, ta đến đây cũng cạn lời!Tần Phong nói xong, trực tiếp vung tay rời đi.
Danh hiệu Đế Đô đệ nhất danh viện của Tần Nhược Hi cũng không phải là hư danh.
Nếu không phải là các đại thế gia đều biết Tần Nhược Hi muốn cùng Tư gia kết hôn sự trong tương lại, e rằng chỉ riêng dòng người đến cửa cầu hôn cũng đã đủ để đạp nát cửa của Tần gia rồi…Tư Minh Vinh mặt đầy ngưng trọng, Đại tẩu, ta biết ngài thương yêu gia chủ, nhưng ngài cũng nhất định phải xem xét đến lợi ích của gia tộc.
Gia chủ ai nói cũng không nghe, bây giờ cũng chỉ có lời khuyên của ngài mới hữu dụng.
Tần gia bên này lỡ như xảy ra điều tai vạ gì, chỉ e rằng sẽ dần đến nguy cơ Tư gia một lần nữa rơi vào hỗn loạn.
Lão phu nhân đôi mắt nhỏ đang nhắm chặt chậm rãi mở ra, Hỗn loạn? Lại có hỗn loạn nào bằng hỗn loạn trước khi có tiểu Cửu trở về Tư gia hay sao? Ban đầu nếu không phải là nhờ tiểu Cửu, Tư gia cũng đã sớm chia năm xẻ bảy.
Có một thứ các ngươi phải hiểu rõ, bây giờ là Tư gia yêu cầu được dựa vào tiểu Cửu!Mà khi đó, Tần gia ở nơi nào? Lấy một câu chuyện nội bộ Tư gia không thích hợp nhúng tay, mà khoanh tay đứng nhìn, tọa sơn quan hổ đấu.
Tần gia bây giờ cũng bất quá là thấy tiểu Cửu được thế, mới nhớ hôn ước tiền định giữa hai nhà, muốn đứng ở đầu bên tiểu Cửu, giữ vững địa vị thông gia.
Lúc trước nếu như không phải vì cái gọi là lợi ích gia tộc kia, cưỡng bách con trai thông gia, cũng sẽ không tạo thành nhiều bi kịch sau đó như thế.
Vì đảm bảo cho cả gia tộc, bà đã mất đi con trai duy nhất, còn khiến cho tiểu Cửu từ nhỏ đã chịu nhiều khổ sở như thế…Bà không thể để cho bi kịch tái diễn.
Vô luận tiểu Cửu chọn ai cùng trải qua một đời này, chỉ cần xác định rõ cô bé kia đối với tiểu Cửu là thật tâm đối đãi, bà đương nhiên sẽ tôn trọng và ủng hộ lựa chọn của tiểu Cửu.
Bà là người của Tư gia, nhưng cũng là bà nội của tiểu Cửu.
Buổi tối, Diệp Οản Οản cùng Tư Dạ Hàn cùng nhau đến Cố Gia theo lão thái thái ăn cơm.
Lão thái thái đứng lên, thần sắc trịnh trọng nói cám ơn đối với Oản Oản, Oản Oản, bà nội thực sự rất cảm ơn con, con đã chiếu cố tiểu Cửu rất tốt.
Nếu không phải bởi vì con tận tâm tận lực ở bên cạnh nó, tiểu Cửu sợ là đã.
Nếu như trước kia lựa chọn cấy ghép khí quan, tiểu Cửu coi như có thể sống thêm một đoạn thời gian, nhưng bất quá cũng chỉ có mấy năm tuổi thọ, lại còn phải không ngừng trải qua nỗi thống khổ mà giải phẫu mang lại.
Mà bây giờ, thân thể của tiểu Cửu lại có hy vọng hoàn toàn khôi phục.
Diệp Οản Οản vội vàng đứng dậy, đỡ lão thái thái, Bà nội, ngài nói quá lời rồi, đây là việc con phải làm.
Lão thái thái nhìn cháu trai nhà mình một chút, lại nhìn cô bé bên cạnh hắn, trên mặt lo lắng, Tình trạng cơ thể của tiểu Cửu, ta đã nghe thầy thuốc Tôn nói.
Phương diện con cháu, mặc dù có thể sẽ tương đối chật vật, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có khả năng.
Huống chi thân thể của hắn đã đang biến chuyển tốt! Cho nên, Oản Oản à, con phải cố gắng một chút, vẫn sẽ có khả năng.
Còn có một điều bà cũng không nói rõ chính là, lấy thân phận trước mắt của Oản Oản, muốn vào cửa của Tư gia quả thật quá khó khăn.
Nhưng nếu như nàng có con của tiểu Cửu, mẫu bằng tử quý, như thế độ khả thi sẽ lớn hơn nhiều.
Về phương diện tình lý, sẽ lấy được lòng của rất nhiều người…Khục khục khục.
Đột nhiên nghe nói như vậy, Diệp Οản Οản thiếu chút nữa bị sặc.
Nàng cố gắng lên một chút? Bà nội à, lời này của ngài chẳng lẽ không phải là nên nói với tôn tử của ngài hay sao?Loại chuyện này, quyền chủ động ở tại nam nhân mới đúng chứ!?Thật là bà nội ruột, phỏng chừng cũng biết cháu trai nhà nàng ở phương diện này có năng khiếu hay không à nha?Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vnConverter: Vo VoTư Dạ Hàn hướng về cô bé đang bày ra vẻ mặt khổ sở bên cạnh nhìn một cái, mặt không thay đổi mà mở miệng nói: Bà nội, con không có dự định sinh con, huống chi thầy thuốc Tôn đã nói qua, với tình trạng thân thể của con đã không còn có khả năng.
Ngày sau chúng con có thể nhận một đứa trẻ trong tộc làm con nuôi.
Giọng nói của Tư Dạ Hàn không có chỗ nào có thể bắt bẻ được.
Không có ai hiểu rõ hơn hắn, Oản Oản không thích trẻ con, cũng không có ý muốn có con.
Lão thái thái nghe vậy, nhất thời chân mày nhíu chặt, Ngươi đứa nhỏ này! Nhận con nuôi là phương pháp vạn bất đắc dĩ! Chẳng lẽ ngươi muốn cả đời này không có con cháu của mình hay sao? Còn Oản Oản thì sao, ngươi có suy nghĩ cho Oản Oản hay không?Diệp Οản Οản vùi đầu, không hề chen vào cuộc nói chuyện của hai người.
Thật ra thì, nàng thực sự sao cũng được.
Tư Dạ Hàn mở miệng: Oản Oản rất thích hài tử, cũng vô cùng muốn có một đứa con thuộc về chúng con.
Trong chuyện này, là con có lỗi với Oản Oản, con sẽ cố hết sức đền bù.
Diệp Οản Οản nghe mà tưởng mình nằm mơ.
Hả?Nàng lúc nào đã nói qua những lời này?Nàng thậm chí đã từng nói rõ, mình ghét trẻ con mới đúng chứ?Cho nên…Tư Dạ Hàn là cố ý nói như vậy.
Cố ý nói tình trạng cơ thể của hắn hoàn toàn không có khả năng, nói nàng cực kỳ muốn có con…Để cho lão thái thái cảm thấy là Tư gia có lỗi với nàng.
Trên thực tế thầy thuốc Tôn đã từng nói, chỉ cần thân thể của hắn khôi phục thuận lợi, là có thể hoàn toàn giống như ngươi bình thường, không khác gì nhau.
Nghĩ tới đây, trong lòng Diệp Οản Οản đột nhiên có loại cảm giác không nói ra được.
Trên đường trở về.
Chỗ ngồi phía sau buồng lái là một mảnh tĩnh lặng, hai người ai cũng không nói một câu nào.
Diệp Οản Οản nâng cằm lên, tâm tình phức tạp nhìn chằm chằm Tư Dạ Hàn một hồi lâu.
Thật ra thì nàng cũng rất lấy làm lạ, không hiểu tại sao, trong niềm thức nàng dường như rất không thích trẻ con.
Một phần là cảm thấy rất phiền phức, lại không đáng yêu, một phần là vì nàng thích tự do tự tại, sinh hoạt không có lấy một chút trói buộc nào.
Trong lý tưởng của nàng, cuộc sống tương lai nửa đời còn lại, chắc chắn sẽ là oanh oanh liệt liệt, lưu lạc nơi chân trời, cùng người yêu dấu đi khắp chốn ngắm phong cảnh đó đây!Loại sinh vật như trẻ con, đối với nàng mà nói, trách nhiệm và cả ý nghĩa đều quá nặng nề rồi.
Nhưng bây giờ suy nghĩ kỹ lại một chút, nếu như đối tượng sinh con cùng nàng là Tư Dạ Hàn mà nói.
Thấy Diệp Οản Οản nháy nháy con mắt dòm mình hoài, Tư Dạ Hàn hướng về phía thiếu nữ nhìn lại, ánh mắt đầy vẻ hồ nghi, Muốn nói cái gì?Diệp Οản Οản đưa đôi tay nhỏ quấn quít mà lay cổ tay áo của hắn, Cục cưng, anh thích hài tử không?Tư Dạ Hàn: Không thích.
Thật là đủ dứt khoát mà.
Nếu bảo bảo tương lai của hai bọn họ biết cha mẹ mình có thái độ này, không biết sẽ đau lòng đến mức nào chứ.
?Nếu như hai người bọn họ có con trong tương lai…Diệp Οản Οản lại thử mở miệng thăm dò, Vậy nếu hiện tại em lại đặc biệt thích, đặc biệt mong muốn có một đứa thì sao!?Tư Dạ Hàn: Em muốn?Diệp Οản Οản: Em nói là nếu như! Nếu như!Tư Dạ Hàn mặt lộ ra vẻ suy tư.
Một hồi lâu sau, giả vờ bày ra vẻ miễn cưỡng, Có thể thỏa mãn nàng.
Cái vị vừa đang lái xe phía trước, vừa đang liếc trộm phía sau – Hứa Dịch: .
Ông chủ, cái biểu tình cố sức gắng gượng này của ngài, thực sự là không giống chút nào, có biết hay không.
Ban đêm ở Đế Đô, nhà nhà đốt đèn, con đường rộng rãi vẫn như trước ngựa xe như nước, xe cộ tới lui.
Dòng người dày đặc đi ngang qua một chiếc cầu nào đó.
Một nam nhân mặc trường sam vải, ăn mặc như đạo sĩ, không giữ chút hình tượng nào mà ngồi xếp bằng trên mặt đất.
Hai người bên cạnh, một vị nằm thẳng cẳng giả chết, một vị khác lại đang nồng nhiệt mở ra một cuốn tạp chí thời trang cũ nát, khi nào có người qua lại mới kêu u oa u oa hai tiếng.
Cả một cái buổi tối, ba người ngay cả một người khách ghé nhìn cũng chẳng có, cái chén trước người rỗng tuếch.
Đúng lúc này, loảng xoảng một tiếng, trong cái chén trước mặt 3 người, đột nhiên có nhiều hơn một chồng tiền giấy lớn được cột ngay ngắn, hơn nữa còn là đồng Euro.
Ôi chao mịa nó!Cường hào nào thế này?!Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vnConverter: Vo VoNhất Chi Hoa cùng Thần Hư đạo nhân đang ở đó trong trạng thái ăn no chờ chết, lập tức Sưu sưu sưu bò dậy, ngay cả Băng Sơn Nam nằm giả chết trên mặt đất cũng nghe mùi tiền mà tỉnh dậy.
Mịa nó! Cám ơn lão bản! Cảm ơn vị lão bản này! Ông chủ ngài thực sự là người rất tốt! Tiền này đủ cho ta đem lão công chôn cất 10 lần rồi!Ông chủ ngài muốn coi bói hay là xem phong thủy! Có thể phục vụ tận nhà nhé, bảo đảm có thể khiến cho ngài hài lòng!Chỉ thấy người đưa tiền là 2 nam nhân mặc y phục màu đen.
Một người trong đó mở miệng: Không cần cám ơn chúng ta, tiền không phải là chúng ta cho các ngươi.
Híc, không phải là các ngươi? Như vậy tiền là.
? Nhất Chi Hoa cùng Thần Hư đạo nhân tỏ vẻ mờ mịt không hiểu.
Hai người mặc đồ đen đồng thời bước sang hai bên một bước, nhường ra vị trí giữa.
Một giây kế tiếp, sau lưng hai người mặc đồ đen, có một thân ảnh nho nhỏ, cứ như vậy đột ngột xuất hiện ở trước mắt bọn họ.
Khi thấy khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc trác không hề có chút cảm xúc, nét biểu tình nịnh hót trên mặt Nhất Chi Hoa cùng Thần Hư đạo nhân trong nháy mắt liền bị đơ, cả người đều hóa đá.
Con.
Mịa nó!!!Giời ạ! Ở nơi này làm gì có cường hào! Đây chính là Tiểu Diêm Vương tìm tới cửa đó nha!Nhất Chi Hoa nhanh chóng trốn phía sau ván quan tài của Băng Sơn Nam; Thần Hư đạo nhân lấy hai tay ôm đầu co rút lại; Băng Sơn Nam không chút do dự ngã thẳng ra sau một cái, nhắm hai mắt lại.
Chỉ thấy đứng ở đối diện là một bé trai tuổi tác ước chừng 5 tuổi.
Bé trai nọ có một khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp một cách tinh xảo đến cực hạn, nhưng biểu tình trên mặt lại lạnh giá cứng ngắc chẳng khác nào người máy, trong có người đen nhánh lấp láy ánh sáng lộng lẫy.
Ánh mắt bé trai xẹt qua ba người, ngay sau đó mở miệng: Đã lâu không gặp!Trong nháy mắt khi thằng bé mở miệng, Nhất Chi Hoa cùng một vị nào đó đang giả chết ở phía đối diện nhất thời run lên.
Không muốn gặp! Không muốn gặp! Bọn họ không hề muốn gặp tiểu ma đầu này chút nào đâu nha!Nhất Chi Hoa: Ha ha ha.
Đúng vậy.
Đúng vậy.
Đã lâu không gặp! Quả thật đã lâu không gặp! Tiểu thiếu gia ngài làm sao đột nhiên lại tới Hoa quốc vậy?Thần Hư đạo nhân: Hoa quốc có nhiều chỗ chơi thật vui, có muốn chúng ta làm hướng dẫn viên du lịch cho ngài hay không?Cậu bé không hề để ý đến 2 người ở phía đối diện đang nhìn trái nhìn phải mà đánh trống lảng, trực tiếp mở miệng: Cậu ta ở nơi nào?Xong đời, đánh trống lảng không thành.
À mà, đánh trống lảng kiểu nào mà thành cho được!Thần Hư đạo nhân ho khan một tiếng, mở miệng, Chuyện này.
chuyện này chúng ta cũng không biết mà.
Nhất Chi Hoa phụ họa, Đội trưởng thường xuyên như thần long, thấy đầu không thấy đuôi.
Chúng ta quả thật không biết hắn ở chỗ nào! Hay là tiểu thiếu gia ngài cứ trở về nước trước đi, chờ chúng ta tìm được đội trưởng, lập tức báo cho đội trưởng liên lạc cùng ngươi! Một mình ngươi chạy tới đây như vậy quá nguy hiểm!Cậu bé quét qua hai người một cái: Nguy hiểm?Nhất Chi Hoa cùng Thần Hư đạo nhân lệ rơi đầy mặt, ôm cứng lấy nhau.
Nguy hiểm cái rắm!Coi như là nguy hiểm, cũng là bọn hắn gặp nguy hiểm đó nha!Thần Hư đạo nhân: Tiểu thiếu gia, ngài đừng hỏi nữa, chúng ta sẽ không bán đứng đội trưởng đâu!Nhất Chi Hoa: Đúng vậy! Chúng ta sẽ không bán đứng đội trưởng!Cậu bé trai: Ta cho các ngươi 3 giây suy nghĩ.
Cái gì.
Ba.
Ba giây???Đội trường ở Kinh Giao, núi Long Tiềm!!! Thần Hư đạo nhân cùng Nhất Chi Hoa vội đồng thanh mở miệng.
Bé trai xoay người rời đi: Đi.
Hai người mặc áo đen lập tức đuổi theo: Vâng.
Sau lưng, Nhất Chi Hoa cùng Thần Hư đạo nhân thở phào nhẹ nhõm.
Ôi chao má ơi, hù chết bọn họ.
Đội trưởng, thật xin lỗi.
Bọn họ đã tận lực, ít nhất còn vùng vẫy được 3 giây mới bán đứng hắn đó nha.
Biên soạn: Đức Uy truyenfull.
vnConverter: Vo VoKinh Giao, núi Long Tiềm.
Trong rừng cây, trên một nhánh cây to cành lá rậm rạp.
Nhiếp Vô Danh ngồi vắt vẻo trên cành cây khô, vung vẩy hai chân, trong miệng ngậm một nhành cỏ xanh, đang chán muốn chết nhai nhai đầu ngọn cỏ.
Dưới cây đại thụ, nam tử thân hình cao lớn hỗn huyết lo lắng ngước đầu nhìn lên, hướng về phía nam nhân trên cây, Đội trưởng, chúng ta còn phải tránh ở chỗ này bao lâu?Nhiếp Vô Danh lười biếng mở miệng: Có thể tránh một ngày liền tốt một ngày!Ngoại quốc dời gạch: Nhưng cứ trốn ở đó như vậy cũng không phải là biện pháp.
Nhiếp Vô Danh than thở, Haizz, Tiểu Điềm Điềm, ngươi nghĩ rằng ta muốn tránh ở một nơi hoang giao ngoại dã lại đầy phần mộ như nơi này hay sao? Những nơi có tín hiệu sóng điện thoại quá dễ dàng để tiểu tử kia tra ra, vì vậy ta chỉ có thể đến một nơi không có tín hiệu như ở đây mà ngồi trốn!Ngoại quốc dời gạch: .
Dường như cái này không phải là trọng điểm thì phải?Đội trưởng, trước đây không phải ngài nói, muốn để Diệp lão bản hỗ trợ hay sao?Nhiếp Vô Danh bất đắc dĩ nhìn hắn một cái, Ngươi cho rằng tiểu tổ tông nhà ta là hài tử 5 tuổi dễ lừa gạt như vậy hay sao?Ngoại quốc dời gạch: .
Chẳng lẽ không đúng sao?Nhiếp Vô Danh tiếp tục mở miệng nói, Tóm lại biện pháp này quá mức không đáng tin cậy, không phải vạn bất đắc dĩ không thể dùng.
Nếu không lỡ như bị phát hiện, mẹ ruột hắn lại không tìm ra được, lưới trời lồng lộng, ta tuyệt đối bị chỉnh đến chết.
Ta còn muốn cố gắng kéo dài thời gian, xem có thể tìm ra được mẹ ruột của hắn trước hay không? Không tìm được mẹ ruột, thì tìm được cha ruột cũng không tệ…Ngoại quốc dời gạch gãi đầu một cái, Nhưng mà chúng ta đều đã tìm 4 năm rồi.
Nhiếp Vô Danh ném ngọn cỏ trong miệng một cái, rên rỉ than thở, Ta đây là tạo cái nghiệt gì! Lại có một đứa cháu ngoại như vậy! Ngươi xem, tiểu tử Mục gia kia có cháu ngoại đáng yêu biết bao nhiêu! Vì sao tên ngu ngốc đó lại có cháu ngoại đáng yêu đến như vậy, mà ta lại không có? Còn có cháu ngoại nhà Kỷ hội trưởng, ôi chao miệng ngọt ơi là ngọt nhé! Nhưng của nhà ta thì sao, hoàn toàn chính là một tên hỗn thế tiểu ma đầu! Tiểu Điềm Điềm, ngươi nói xem ta nói có đúng hay không?Ngoại quốc dời gạch đầy đồng cảm gật đầu, cảm thấy đội trưởng nói vô cùng có đạo lý.
Đang chuẩn bị phụ họa nói theo Nhiếp Vô Danh, vừa nhấc mắt, đột nhiên sợ hãi không thôi mà trợn to hai mắt.
Một câu ngạn ngữ Hoa quốc trong nháy mắt hiện lên trong óc hắn: Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến!Tiểu ma đầu cũng không biết đã đến đây lúc nào, lặng yên không một tiếng động xuất hiện tại phía sau gốc cây, cách đó không xa.
Bên người có hai người hộ vệ đi theo, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng dừng lại một giây ở trên người của hắn, sau đó chậm rãi hướng về Nhiếp Vô Danh trên cây to nhìn lại.
Ngoại quốc dời gạch quả thật là sợ đến hồn phi phách tán, vội vàng mở miệng nói, Không.
Không đúng! Không đúng! Không đúng! Đội trưởng, ta cảm thấy cháu ngoại ngài rất đáng yêu, rất ngoan ngoãn, rất nghe lời, rất dễ thương.
Ai thấy cũng thích, hoa gặp hoa nở, xe thấy xe nổ bánh.
Ta từ trước tới nay chưa từng gặp qua tiểu hài tử làm cho người người đều yêu thích như cháu ngoại của ngài.
Giờ phút này, hắn hận không thể móc ra toàn bộ từ ngữ dùng để ca ngợi tiểu hài tử với vốn tiếng Hoa ít ỏi của hắn.
Nhiếp Vô Danh ngồi trên cành cây, không khỏi cảm thấy sống lưng có chút phát rét, bất quá cũng không để ý nhiều, tỏ vẻ đang nhìn kẻ ngu, hướng về phía đội viên của mình nói, Ta khinh! Tiểu Điềm Điềm, ngươi có phải là sống trong mộ quá lâu bị quỷ nhập rồi không? Loại từ ngữ mê muội lương tâm thế này mà ngươi cũng nói được?Ngoại quốc dời gạch gấp đến độ không kịp thở, dùng sức hướng về phía Nhiếp Vô Danh xua tay, ra hiệu hắn chớ nói, chớ nên nói nữa!Nhưng Nhiếp Vô Danh nào nhận ra được sự lo lắng nhắc nhở của đội viên mình, vẫn còn đang thao thao bất tuyệt xổ thẳng một tràng…hỏng bét.
Xem tiếp...Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
truyện tranh Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
truyện Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương truyện chữ
đọc truyện Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
yêu thần ký chap
truyenfull.vn
truyenfull.vip
truyenfull.vip
truyen.tangthuvien.vn/
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License