con-mat-ao-thi

Editor: Hứa Y NhiênBeta: Gemini…………………………….

Sau đó mới phát hiện, nhóm người kia không phải giặc cỏ mà là thành viên của một nhánh đoàn lính đánh thuê.

Nghe nói, thành viên đoàn lính đánh thuê đến thành H nhận nhiệm vụ của Hắc bang nào đó đi lấy một món đồ quan trọng.

Kết quả, đồ đã lấy được rồi, cũng dựa theo giao ước tới giao cho Hắc bang, nhưng Hắc bang này ở thành H lại đột nhiên tuyên bố căn bản không có cầm được món đồ kia.

Bởi vì khi đó có rất nhiều tổ chức và đoàn lính đánh thuê tất cả đều đang tìm một vật gì đó, Hắc bang sau khi cầm được món đồ kia, vì phòng ngừa phiền phức, dĩ nhiên đem đoàn lính đánh thuê này đẩy ra chịu trận.

Bên ngoài, tất cả mọi người đều cho là vật kia bị nhóm lính đánh thuê nuốt riêng, tất cả đều đang đuổi giết nhóm lính đánh thuê.

Những lính đánh thuê này sau khi bị đám Hắc bang hãm hại thảm như vậy dĩ nhiên là không chịu từ bỏ ý đồ, trực tiếp chạy sang khu vực thành H cùng Hắc bang giằng co.

Chỉ tiếc nhóm người đi đường này rơi vào trong bẫy của Hắc bang, cuối cùng vẫn bị tiêu diệt cũng chỉ có một số người trốn thoát.

Khi đó cô cũng chỉ là nghe mấy ám vệ Tư gia nhắc tới trong lúc nói chuyện phiếm với nhau trên đường đi mới biết được tin tức này…Cái nhà không giống nhà máy ở phía trước kia chính là xưởng sản xuất mà Hắc bang nước ngoài xây dựng dùng để chế tạo các loại thuốc cấm, lưu thông ở tất cả các quốc gia bao gồm nước Hoa.

Nhà máy này chẳng qua chỉ là một phân xưởng rất nhỏ, có thể dễ dàng vứt bỏ, chưa nói thành H ở Myanmar này hết sức hỗn loạn nhất là cái nơi ngoại ô không ai khai phá,  lại càng ít người lui tới này.

Coi như là bị phát hiện thì cái phân xưởng nhỏ kia có mất đi đi cũng chẳng thấy tiếc.

Ông chủ Diệp, chúng ta tới nơi này làm gì? Nhất Chi Hoa nhìn về phía trước đánh giá xung quanh, vẻ mặt không hiểu.

Lúc trước Diệp Οản Οản chỉ nói với nhóm người Nhiếp Vô Danh là ra ngoài làm việc, nhưng lại không có nói rõ mục đích chủ yếu là sợ nhóm người này không muốn đi cho nên cô dự định sau khi đến nơi mới nói.

Các anh có thấy cái xưởng đó không? Oản Oản chỉ về phía trước.

Thấy được, không phải chỉ là cái xưởng nhỏ sao, thế nào? Thần Hư đạo sĩ cùng mấy người kia thế nhưng không nhìn ra bất cứ cái gì khác thường.

Ở chỗ này có một cái xưởng như vậy, mấy người các anh không thấy cái gì kì quái? Diệp Οản Οản hỏi lại.

Kỳ quái? Thần Hư đạo sĩ lắc đầu: Có cái gì kì quái, không phải chỉ là một chút thế lực nước ngoài hoặc Hắc đạo xung quanh xây dựng trái phép sao?Trước đừng quan tâm mấy cái đó, lần này chúng ta đến đây là muốn diễn một vai diễn! Diệp Οản Οản nhìn mấy người Nhiếp Vô Danh, vẻ mặt thần bí.

Diễn xuất? Cái này được, so với làm vệ sĩ thì tốt hơn nhiều! Nhất Chi Hoa gật đầu liên tục.

Ta cảm thấy vẫn là làm vệ sĩ tốt hơn.

Thần Hư đạo sĩ thì không cho là như vậy.

Băng Sơn mỹ nam: …Nhiếp Vô Danh không nhịn được nói: Đừng nói nhảm nữaThấy Nhiếp Vô Danh mở miệng, Nhất Chi Hoa và Thần Hư đạo sĩ lập tức biết điều mà ngậm miệng lại, về phần Băng Sơn mỹ nam chính là vừa lòng nhất với cái yêu cầu này.

Cô em Hữu Danh, diễn xuất mà không có máy quay phim là sao?Nhiếp Vô Danh nhìn Thần Hư đạo sĩ và Nhất Chi Hoa hoàn toàn yên lặng ở phía sau, hướng mắt nhìn xung quanh một chút: Cũng không có đoàn kịch… Quay phim, ánh sáng… Quan trọng nhất là không có ai chuẩn bị hộp cơm cho diễn viên?Ai nói diễn xuất nhất định phải dùng mấy thứ kia? Diệp Οản Οản liếc Nhiếp Vô Danh một cái, thật ra thì cái tên này quan tâm nhất chính là hộp cơm đi…Không cần sao? Nhiếp Vô Danh nhíu mày suy nghĩ.

Cần thiết không? Diệp Οản Οản hỏi ngược lại.

Cô là ông chủ, cô nói gì cũng đúng.

Cô nói cần thì cần, nói không cần thì không cần, nhưng mà, bây giờ tạm thời đổi nhiệm vụ… Cô em Hữu Danh, cô mau đến thêm tiền a… Nhiếp Vô Danh nhìn về phía Diệp Οản Οản nhẹ giọng nói.

Editor: Hứa Y NhiênBeta: Gemini………………………………………………….

Đúng, đúng, đúng, đội trưởng nói đúng, trước nói chúng tôi làm vệ sĩ cho tốt, hiện tại lại phải diễn xuất, cái này cần thêm tiền! Nhất Chi Hoa vội vàng gật đầu phụ hoạ.

Ông chủ Diệp, cái này ít nhất cô cũng phải cho chúng tôi mỗi người thêm hai trăm đồng.

Thần Hư đạo sĩ mở miệng.

Hai trăm cái rắm! Nhiếp Vô Danh liếc qua Thần Hư đạo sĩ một cái, chợt nhìn về phía Diệp Οản Οản: Tôi cảm thấy mỗi người ít nhất phải thêm năm trăm đồng?Tôi cho các anh mỗi người thêm một ngàn.

Diệp Οản Οản cười nói.

Nghe thấy lời của Diệp Οản Οản, Nhiếp Vô Danh tiến lên cầm chặt tay cô: Cô em Hữu Danh, đây chính là cô nói a, mỗi người một ngàn, năm người chính là năm ngàn, cô không thể đổi ý!Nhất Chi Hoa: Ông chủ Diệp thật rộng rãi.

Thần Hư đạo sĩ: Ông chủ Diệp quả nhiên là người hào phóng!Người Ngoại Quốc dời gạch: Hào phóng!Băng Sơn mỹ nam: ?Lúc này, Diệp Οản Οản không nói gì đem tay rút về: Thế nhưng, cần phải nói trước, cái này chúng ta phải diễn thật tốt, không thể tùy hứng làm bậy.

Cô em Hữu Danh, cô mau thả tym đi, chúng tôi sẽ để cô thưởng thức một chút cái gì gọi là ảnh đế chân chính.

Nhiếp Vô Danh bày ra bộ mặt ngạo nghễ.

Không phải chỉ là diễn mấy vai diễn sao, chính bởi vì cuộc sống này giống như một trò đùa, toàn phải dựa vào kĩ thuật diễn xuất để sống, mà mỗi người bọn họ đều là những diễn viên giỏi nhất.

Diệp Οản Οản: …Cô chỉ sợ bọn họ diễn quá nhập vai, dùng sức quá mạnh được không?Mau qua đây, mau qua đây, nghe ông chủ Diệp nói kịch bản, nghiêm túc một chút! Nhiếp Vô Danh hướng mấy người Nhất Chi Hoa phất phất tay.

Lập tức, bốn người bọn họ trái phải đều vây xung quanh cô.

Các anh có nghe qua Tử Vong Hoa Hồng không? Diệp Οản Οản vẻ mặt thần bí nhìn về phía mấy người Nhiếp Vô Danh.

Nhóm năm người này của Nhiếp Vô Danh, thực lực hẳn cũng không tệ, tầm hiểu biết và từng trải tất nhiên cũng không ít, cho nên Diệp Οản Οản tin tưởng mấy người bọn họ nhất định đều đã nghe qua Tử Vong Hoa Hồng.

Sau khi nói tới Tử Vong Hoa Hồng, Thần Hư đạo và người Ngoại Quốc dời gạch nhất thời cười to, Diệp Οản Οản không hiểu họ cười cái gì?! Tử Vong Hoa Hồng… Ông chủ Diệp, cô còn nghe tới Tử Vong Hoa Hồng a? Rất nhanh Thần Hư đạo sĩ ngưng ý cười.

Làm sao, Tử Vong Hoa Hồng danh tiếng to lớn như vậy, tôi nghe nói qua chẳng lẽ có vấn đề gì sao? Diệp Οản Οản hỏi ngược lại.

Haha, đội trưởng, anh có muốn hay không để chúng tôi nói sự thật với cô em Hữu Danh.

Thần Hư đạo sĩ nhìn về phía Nhiếp Vô Danh.

Sau khi lấy được sự đồng ý của Nhiếp Vô Danh, Thần Hư đạo sĩ lúc này mới cười nói: Ông chủ Diệp, tôi liền nói cho cô biết sự thật vậy.

Trên đời này, căn bản không hề có Tử Vong Hoa Hồng!Không có Tử Vong Hoa Hồng?Nghe Thần hư đạo sĩ nói vậy, Diệp Οản Οản nhất thời sững sờ, không có Tử Vong Hoa Hồng …… Là bọn họ điên rồi hay cô điên rồi?Ngày lập tức, Diệp Οản Οản hướng về phía Thần Hư đạo sĩ tỏ vẻ khinh bỉ: Các anh không biết liền nói không biết đi!Ông chủ Diệp, tôi nói đều là sự thật, ở trên thế giới này quả thực là không hề có nhân vật Tử Vong Hoa Hồng này, chẳng qua chỉ là bịa đặt mà thôi.

Thần Hư đạo sĩ nghiêm mặt giải thích.

Bịa đặt? Ai mà tin.

Loại thế lực ở cấp độ như vậy làm sao có thể dựa vào bịa đặt? Lần trước ở nước ngoài, cô chính là dựa vào giả mạo Tử Vong Hoa Hồng mới giúp Tư gia tránh được một kiếp.

Nếu như là bịa đặt, Tư gia làm sao có thể không biết? Tất cả mọi người trên thế giới đều không biết?Lừa cô làm gì? Cái thế lực Tử Vong Hoa Hồng này quả thực không tồn tại, nguyên nhân bắt đầu chẳng qua cũng chỉ là một bản thảo mà thôi.

Nhất Chi Hoa khẳng định nói.

Bản thảo?Diệp Οản Οản nghe vậy càng thêm nghi ngờ, đây rốt cuộc là chuyện gì với chuyện gì?Editor: Hứa Y NhiênBeta: Gemini……………………………………………Thật ra thì, cái thế lực Tử Vong Hoa Hồng này là do ba đội trưởng lúc còn trẻ viết ra mà thôi, đại khái là hình dung ra cái thế lực lớn mạnh, sau đó bản thảo liền bỏ dở.

Về sau có đội trưởng, ngay khi đội trưởng còn bé anh ấy đã viết tiếp bản thảo của ba mình.

Cảm thấy Tử Vong Hoa Hồng có chút hấp dẫn, lúc đấy mới miêu tả cặn kẽ về cái thế lực Tử Vong Hoa Hồng này…Cái gì mà thành viên Tử Vong Hoa Hồng đều mặc áo khoác có thêu hoa hồng đen, trên mang chiếc mặt nạ màu bạc, đây đều là những thứ khi đội trưởng mấy tuổi viết ra.

Cái gì thủ lĩnh Tử Vong Hoa Hồng là Hắc Quả Phụ thích nam sủng khát máu, tất cả đều do đội trưởng viết đấy? Thần Hư đạo sĩ mở miệng cười.

Sau đó, Nhiếp gia gặp kẻ trộm, bản thảo cũng biến mất lúc đó, chính là trong khoảng thời gian ấy câu chuyện Tử Vong Hoa Hồng bị truyền ra ngoài.

Một chuyền mười, mười chuyền trăm, chuyền cho tới bây giờ.

Người trên thế giới này đều cho rằng cái tổ chức ấy là thật… Nói đến cũng buồn cười, đều nói có, ai có thể thực sự gặp qua? Nhất Chi Hoa buông tay bổ sung.

Nghe Nhất Chi Hoa và Thần Hư đạo sĩ giải thích về lai lịch của Tử Vong Hoa Hồng, Diệp Οản Οản nhất thời sững sờ tại chỗ, hoàn toàn không thể tin tưởng.

Cái tổ chức Tử Vong Hoa Hồng này làm người ta nghe qua đã sợ mất mặt… Lại là… Một bản thảo viết về tổ chức và nhân vật chỉ là hư cấu!Quan trọng nhất chính là lúc ấy Nhiếp Vô Danh mới có mấy tuổi viết ra.

Cẩn thận suy nghĩ một chút, Diệp Οản Οản thế nhưng lại cảm thấy vô cùng không hợp lý, mang theo ánh mắt không hiểu nhìn về phía mấy người Nhiếp Vô Danh.

Tuỳ tiện làm mất một bản thảo, cũng làm cho người ta tin là thật, các anh cho rằng tôi là kẻ ngu….

Hai cha con Nhiếp Vô Danh này, may mắn lần đó là viết về Tử Vong Hoa Hồng, bằng không xui xẻo viết ra câu chuyện siêu nhân…Ông chủ Diệp không thể nói như vậy, vốn là một gia đình bình thường nhưng chỉ sợ trong nhà có kẻ gian lẻn vào, tên đấy sợ là đến nhìn một cái cũng không có… Cô phải biết, bản thảo này từ trong Nhiếp gia lấy ra độ tin tưởng chính là tuyệt đối, không ai dám không tin.

Huống hồ người đứng đầu nhà họ Nhiếp và đội trưởng không phải là dùng cách thức viết sách miêu tả Tử Vong Hoa Hồng mà dùng cách ghi chép, càng làm cho người khác tin tưởng không chút nghi ngờ.

Thần Hư đạo sĩ nói.

Hazz, đều là chuyện cũ ngày xưa, không đề cập tới cũng được.

Huống hồ, chẳng phải tôi đã cấm có người nhắc đến Tử Vong Hoa Hồng rồi sao? Nhiếp Vô Danh nhàn nhạt nói.

Chỉ sợ là đến chính bản thân Nhiếp Vô Danh cũng không thể ngờ tới, khi còn bé chỉ tiện tay viết vài nét bút mà đến hôm nay lại hư cấu thành một thế lực tổ chức lớn, ở trong mắt người ngoài lại chính là hoàn toàn tồn tại.

Nhìn bộ dáng Nhiếp Vô Danh không giống nói dối chút nào, lại nhìn vẻ mặt của nhóm người Thần Hư đạo sĩ với Nhất Chi Hoa, Diệp Οản Οản không khỏi thất kinh trong lòng.

Cái tên Nhiếp Vô Danh này rốt cuộc là người như thế nào?Chỉ là anh ta và ba mình tiện tay viết ra một cái bản thảo, khi truyền ra bên ngoài lại có thể làm cho cả thế giới tin là thật, thậm chí ngay cả Tư gia cũng chưa một lần hoài nghi.

Hơn nữa mới vừa rồi Nhiếp Vô Danh có nói, mười năm trước anh ta đã không cho phép tin tức Tử Vong Hoa Hồng truyền ra ngoài.

Nhưng cũng thật trùng hợp, chính là trong vòng mười năm Tử Vong Hoa Hồng đã mai danh ẩn tích, không có bất cứ tin tức gì trừ lần trước cô giả mạo…Mấy người trước mặt cô, đến tột cùng là thần thánh phương nào…… Sức ảnh hưởng khiến người ta giận đến độ sôi máu!Nhưng có một chuyện, Diệp Οản Οản nghĩ thế nào cũng không thông.

Mấy người bọn họ tại sao lại xuất hiện ở đây? Tại sao mỗi ngày chỉ vì chuyện ăn no mà rầu rĩ…Tuy nói nhóm người Nhiếp Vô Danh này không hề đơn giản, nhưng cô cũng không hoàn toàn tin tưởng lời bọn họ.

Nói không chừng là bọn họ cố ý muốn dao động mình, tuy tới giờ cô cũng chưa nhìn ra bất cứ lý do gì khiến nhóm người Nhiếp Vô Danh muốn dao động mình.

Editor: Lạc Thiên YBeta: Gemini……………………………Đúng rồi, ông chủ Diệp, cô hỏi Tử Vong Hoa Hồng để làm gì vậy??? Nhất Chi Hoa nhìn về phía Diệp Οản Οản hiếu kỳ hỏi.

Diệp Οản Οản sắp xếp lại ngôn ngữ, mở miệng nói: Lần này, chúng ta sẽ diễn là người của tổ chức Tử Vong Hoa Hồng, tôi sẽ diễn Hắc Quả Phụ… Các anh sẽ diễn làm thành viên của tổ chức Tử Vong Hoa Hồng.

Nghe Diệp Οản Οản nói vậy, tất cả mọi người trong đó có cả Nhiếp Vô Danh đều ngạc nhiên tại chỗ, cái gì? Để bọn họ đi diễn Tử Vong Hoa Hồng???Năm đó, Nhiếp Vô Danh đúng là nghiêm cấm những tin tức có liên quan đến Tử Vong Hoa Hồng truyền ra ngoài, ngay cả Nhiếp lão gia cũng cảm thấy vì bản thảo năm đó của mình đã tạo nên một tổ chức hư cấu không có thật này nên cũng vô cùng ủng hộ Nhiếp Vô Danh.

Mà hiện tại, Diệp Hữu Danh lại nói đến chuyện này không những thế còn để một trong những người đã viết cái bản thảo kia là Nhiếp Vô Danh đi diễn cái Tử Vong Hoa Hồng vớ vẩn này.

Ông chủ Diệp, Tử Vong Hoa Hồng có gì hay đâu mà diễn, hay là không bằng diễn về Nhiếp gia của tôi đi… Nhà họ Nhiếp thế nào cũng lợi hại hơn Tử Vong Hoa Hồng gấp mấy trăm lần, thế nào cô hãy suy nghĩ kỹ đi.

Tôi diễn chính mình cho cô xem, giá cả hợp lý.

Nhiếp Vô Danh đi đến trước mặt Diệp Οản Οản nói với giọng điệu thương lượng.

Nghe thế, Diệp Οản Οản đưa mắt nhìn Nhiếp Vô Danh như nhìn một kẻ ngốc, chém… Cứ tiếp tục chém đi, so với Tử Vong Hoa Hồng còn lợi hại hơn gấp mấy trăm lần…Không được, phải diễn Tử Vong Hoa Hồng Diệp Οản Οản nói với thái độ kiên quyết, không cho Nhiếp Vô Danh có cơ hội thương lượng.

Bất kể Tử Vong Hoa Hồng có tồn tại hay không, kế hoạch của cô cũng sẽ không thay đổi.

Nếu như tổ chức Tử Vong Hoa Hồng này cùng với người đứng đầu là Hắc Quả Phụ tất cả đều là chuyện bịa đặt, càng không tồn tại thì càng tốt…Bởi vì cứ như vậy thì cũng chưa từng có một ai tận mắt thấy được cái tổ chức Tử Vong Hoa Hồng này.

Chi bằng, hãy để cô khiến cho cái tổ chức Tử Vong Hoa Hồng có thật…Vậy… Tôi không diễn Nhiếp Vô Danh cũng rất là kiên quyết lắc đầu, dáng vẻ vô cùng kiên trì với nguyên tắc của mình.

Ồ, vậy anh không diễn tôi sẽ nói cho cháu của anh biết là anh kêu tôi và bạn trai của tôi giả làm ba mẹ của nó.

Mặt Diệp Οản Οản không thay đổi nói.

Đừng a, em gái Hữu Danh… Có chuyện gì chúng ta cứ từ từ bàn bạc… Nhiếp Vô Danh nghe Diệp Οản Οản nhắc đến Tiểu Ma Đầu, lúc này mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Nhiếp Vô Danh anh không sợ trời không sợ đất, nhưng chỉ sợ đứa cháu trai kia của mình.

Vậy anh còn không muốn diễn khóe miệng Diệp Οản Οản mỉm cười, nhìn về phía Nhiếp Vô Danh.

Tôi diễn, tôi diễn được chưa!!! Nhiếp Vô Danh bất đắc dĩ phải nhận lời.

Không nói đến chuyện Diệp Οản Οản có muốn nói sự thật cho thằng nhóc đó biết hay không, chỉ cần cô nổi hứng lên không chịu diễn làm mẹ của thằng nhóc nữa cũng đủ làm cho Nhiếp Vô Danh cảm thấy đau đầu.

Cho nên Nhiếp Vô Danh trái lo phải nghĩ, bị đứng ở giữa hai tầng uy hiếp, cuối cùng chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp.

Đội trưởng, ngược lại chúng ta đến lúc đó sẽ mang theo mặt nạ màu bạc, ai cũng không biết là anh đâu! Người Ngoại quốc dời gạch rất là cơ trí nhìn Nhiếp Vô Danh phân tích.

Đúng vậy! Nhiếp Vô Danh vỗ đùi: Ngược lại yêu cầu mặt nạ màu bạc…Nói đến đây, Nhiếp Vô Danh nhìn bốn phía: Mặt nạ đâu?Lúc bọn họ đi theo ông chủ ra ngoài, cũng không mang cái gì là mặt nạ!Tôi có đây.

Diệp Οản Οản cười thần bí, đem vali xách tay của mình mở ra.

Bên trong vali xách tay, để lụa đen, váy lụa đen, mấy cái mặt nạ màu bạc, còn có vài cái áo khoác màu đen thêu ám văn hoa hồng.

Em gái Hữu Danh, cô chuyện này… Cô cái này đều sớm chuẩn bị xong à…Nhiếp Vô Danh nhìn chằm chằm mặt nạ màu bạc và áo khoác thêu ám văn hoa hồng trong rương, vẻ mặt sững sờ, hóa ra ông chủ Diệp này, căn bản cũng không có ý định cùng bọn họ thương lượng, trực tiếp cứng rắn quyết định, ngay cả đạo cụ cũng chuẩn bị xong…Editor: Lạc Thiên YBeta: Gemini————–Chỉ chốc lát sau, Nhiếp Vô Danh liền đeo mặt nạ bạc, khoát thêm chiếc áo khoác có thêu ám văn hoa hồng, nhìn cũng rất ra dáng nhìn không khác mấy so với Tử Vong Hoa Hồng trong tưởng tượng của Diệp Οản Οản.

Các cậu còn không thay nhanh đi.

Nhiếp Vô Danh nhìn về phía mấy người Nhất Chi Hoa và Thần Hư đạo sĩ nói.

Nghe Nhiếp Vô Danh nói, Thần Hư đạo sĩ liên tục lắc đầu: Đội trưởng, anh thì sợ người khác nhận ra nên phải cải trang thành như thế, nhưng chúng tôi không sợ cái đó… Cho nên không cần phải mặc thành như vậy?Dù sao, cái bản thảo về Tử Vong Hoa Hồng cũng đâu phải do bọn họ viết ra.

Hơn nữa, kêu họ mặc mấy cái đó… Thật sự rất xấu hổ…Không đợi Nhiếp Vô Danh mở miệng, Diệp Οản Οản đã nhìn về phía Thần Hư đạo sĩ nói: Các anh cũng phải thay, nếu không làm thế nào có thể giả mạo Tử Vong Hoa Hồng? Không phải nói người một nhà quan trọng nhất chính là thật ngay ngắn chỉnh tề sao?Dưới sự uy hiếp của Nhiếp Vô Danh và Diệp Οản Οản, Nhất Chi Hoa và người Ngoại Quốc dời gạch, kể cả Thần Hư đạo sĩ, chỉ có thể vô cùng bất đắc dĩ thay trang phục của Tử Vong Hoa Hồng.

Đội trưởng, anh nói xem tại sao năm đó anh viết về tổ chức Tử Vong Hoa Hồng phải mang mặt nạ bạc và áo khoác vậy? Tôi cảm thấy… Các thành viên của của Tử Vong Hoa Hồng nên mặc trang phục nữ hết mới phải, như vậy mới không phụ cái tên Tử Vong Hoa Hồng này mà.

Nhất Chi Hoa nhìn cái áo khoác trên người mình, dường như có chút không vừa ý.

Diệp Οản Οản … may mắn là bản thảo về Tử Vong Hoa Hồng không phải do Nhất Chi Hoa viết.

Mịa nó cái ông đây viết là một tổ chức thần bí chứ không phải là miêu tả một tổ chức biến thái.

Nhiếp Vô Danh liếc mắt nhìn Nhất Chi Hoa.

Đội trưởng, bộ dạng tức giận của anh cũng rất đẹp trai… Trái tim thiếu nữ của tôi đã muốn nổ tung rồi! Nhất Chi Hoa không nhịn được liền tiến về phía trước lại bị Nhiếp Vô Danh trừng mắt một cái làm lui trở về.

Đội trưởng, đừng để ý đến cái tên biến thái chết tiệt đó, nhưng ở đây còn có một người chưa thay đồ này! Thần Hư đạo sĩ chỉ Băng Sơn mỹ nam đang nằm dưới đất nói.

Nghe thấy lời nói của Thần Hư đạo sĩ, Nhiếp Vô Danh và đám người Diệp Οản Οản, nhìn về phía người đang nằm dưới đất.

Đúng như dự đoán, Băng Sơn mỹ nam đang nằm với một tư thế vô cùng thoải mái, chỉ có điều chỗ anh nằm là mặt đất.

Băng Sơn mỹ nam: ? Đứng dậy cho ông.

Nhiếp Vô Danh tức giận nói.

Băng Sơn mỹ nam: …Ông đây tung hoành giang hồ nhiều năm như vậy, sóng to gió lớn gì chưa từng gặp, nhưng người lười như cậu, ông đây là lần đầu nhìn thấy.

Thần Hư đạo sĩ mở miệng.

Ngoại Quốc dời gạch: Trâu bò.

Băng Sơn Nam: ……! Nhất Chi Hoa, cậu đi thay cho cậu ta! Nhiếp Vô Danh nói.

Đội trưởng thật tốt…… Em đi thay quần áo cho chồng á! Nhất Chi Hoa đi về hướng Băng Sơn mỹ nam.

Một giây sau, chỉ thấy Băng Sơn mỹ nam từ trên mặt đất nhảy lên một cái, ghét bỏ lấy ra mặt nạ và áo khoác, vẻ mặt không tình nguyện mặc ở trên người.

Chồng à, anh có ý gì á…… Người ta đã đồng ý thay quần áo cho anh, anh còn ghét bỏ người ta, ư…… Nhất Chi Hoa liếc liếc Băng Sơn mỹ nam nói.

Lăn đi.

Băng Sơn mỹ nam hiếm thấy mở miệng, có thể thấy được chính xác là một loại ghét bỏ.

Còn không chờ Nhất Chi Hoa tiếp tục mở miệng, Diệp Οản Οản đột nhiên làm ra tư thế im lặng.

Rất nhanh, theo ánh mắt Diệp Οản Οản, Nhiếp Vô Danh nhìn về phía dưới.

Chỉ thấy ở ngoài nhà xưởng nhỏ kia, đi ra mấy người đàn ông mang vũ khí.

Mấy người đàn ông đó vũ khí đầy đủ, giờ phút này đang canh giữ ở ngoài nhà xưởng nhỏ, ánh mắt nhìn liên tục đánh giá chung quanh.

Các anh xem.

Một lát sau, Diệp Οản Οản chỉ hướng phía dưới bên trái.

Chỉ thấy mấy chiếc xe việt dã chậm rãi chạy đến phía sau nhà xưởng nhỏ rồi ngừng lại, từ trên mấy chiếc xe việt dã, đi xuống mười mấy người.

Mười mấy người này, đều là quần áo ngụy trang, giống như lính đánh thuê trong miệng Diệp Οản Οản.

Giờ phút này, mười mấy người đang rón ra rón rén đi về hướng nhà xưởng.

Đứng lại!Mấy người đàn ông có vũ khí canh giữ ở lân cận nhà xưởng nhỏ, đúng lúc phát hiện hành tung của mười mấy người lính đánh thuê.

Editor: Lạc Thiên YBeta: Gemini———————–Ối trời, không có phát hiện… Làm sao bây giờ… Đều tại các người, ai cũng nói…đem xe lái để xa một chút sao… Xe đã chạy đến bên cạnh xưởng rồi, nếu có người đều sẽ có thể nghe được chúng ta đến đây.

Trong đám lính đánh thuê, có một người không lớn tuổi lắm, tướng mạo có mười phần ngọt ngào đáng yêu của một tiểu Loli, bĩu môi than phiền.

Trời ạ, tôi đã sớm phanh xe rồi, nhưng xe không ngừng được, tôi đâu có biện pháp gì, tôi đã nói tôi không lái xe, vậy mà các người cứ để cho tôi lái, thật sự lúc nãy tôi cũng muốn trực tiếp dâm chết họ.

Trong đó có một người có dáng vẻ mập mạp, vẻ mặt oan ức.

Hazz… Ngay cả xe mà cũng không biết lái, cậu nói xem mỗi ngày cậu ăn nhiều như vậy, chỉ lãng phí thịt toàn thân.

Một mỹ nam tóc dài, gảy móng tay, hừ lạnh nói: Vừa xuống xe đã bị phát hiện, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ đây!Dứt lời, mỹ nam tóc dài, đem khủy tay đấm lên người của người mập.

Ai da, cậu có thể đừng dùng nấm đấm nhỏ của cậu đánh lên ngực của tôi không.

Người mập nói với vẻ mặt ghét bỏ.

Bảo Nhi, bị phát hiện thì có sao đâu, có Cường ca ở đây, sợ gì chớ! Đứng phía trước mỹ nam tóc dài là một người đàn ông cường tráng có râu nói.

Nghe thế, mỹ nam tóc dài nhích lại gần trong lòng người đàn ông có râu: Cường ca, vẫn tốt hơn mập mạp chết bầm kia nhiều! Có Cường ca ở đây, em không có sợ chút nào!Ha ha, Bảo Nhi, cần gì phải sợ, Cường ca ở đây, cho dù trời sập thì không phải có Cường ca chống cho em sao! Người đàn ông cười phóng khoáng.

Đừng dọa người, hai người các anh chú ý chút đi, đây là nơi công cộng.

Người mập nhìn người đàn ông có râu, nhịn không được nói.

Còn chưa đợi người đàn ông có râu nói gì thì có một lão giả* chậm rãi đi ra khỏi đoàn lính đánh thuê.

(*lão giả là ông già, ông lão, lão già.

Mình để lão giả luôn vì để ông lão nghe già quá luôn ấy ^^)Lão giả vẻ mặt âm trầm, đáy mắt lo lắng: Đừng nói nhảm, mau đi giải quyết mấy con chó kia trước đi.

Để tôi làm… Để tôi làm cho! Tiểu Loli lập tức nhảy ra, nhanh chân đi về phía trước.

Giờ phút này, người đàn ông trên người có trang bị vũ khí đang canh giữ gần nhà xưởng, thấy trong đám lính đánh thuê có một tiểu Loli dáng vẻ ngọt ngào đáng yêu đi đến, rối rít nhìn nhau.

Ai nha… Các anh trai, dáng vẻ các anh thật khó coi… Nhưng mà, các anh có thể lựa chọn một kiểu chết tương đối đáng yêu một chút… Em giới thiệu cho các anh nha, như là bị độc chết nè, trúng đạn chết nè, bị lựu đạn nổ chết nè, bị lựu đạn nổ chết nè, bị xe đâm chết nè, bị dao găm giết chết… Các anh cảm thấy cái nào được.

  Tiểu Loli nhìn mấy người đàn ông đang đứng trước mặt mình, hì hì cười nói.

Muốn chết.

Ngay sau đó, mấy người lập tức dùng họng súng nhắm ngay tiểu Loli.

Nhưng mà, ngón tay chưa kịp bóp cò, trong hư không cũng lóe hàn quang.

PhốcPhốc xuyMấy người đàn ông vũ trang, thậm chí không kịp kêu đau đã bị dao găm cắm vào ngay mi tâm.

Lúc này, tiểu Loli vỗ tay một cái, vẻ mặt lẫn con người cười hiền lành: Em cảm thấy là… Bị dao găm giết chết là đáng yêu nhất nha!Lời của tiểu Loli vừa dứt, mấy phần tử vũ trang đã tê liệt ngã nằm trên đất.

Thế nào… Lợi hại không, lợi hại không!!! Tiểu Loli sau khi giải quyết mấy người đàn ông vũ trang, quay người nhìn đoàn lính đánh thuê phía sau, khom lưng làm mặt quỷ.

Thật dọa người, tôi cảm thấy, không bằng vừa rồi để tôi lái xe đâm chết tất cả bọn họ đi! Người mập tiến lên, mở miệng cười nói.

Đừng nói nhảm! Rất nhanh lão giả phất tay: Hôm nay, bất kể thế nào, phải tìm ra món đồ kia, giết chết toàn bộ bọn họ!Lão giả nói xong, một đám lính đánh thuê cẩn thận đi vào trong nhà xưởng.

Editor: HoahonggaiBeta: Gemini…………………………….

Trên sườn núi, Thần Hư đạo sĩ nhìn thấy một đám lính đánh thuê đi vào nhà xưởng, xoay người nhìn về phía Diệp Οản Οản: Ông chủ, một đám người kia đều kì dị.

Chưa từng thấy một đám đánh thuê như vậy.

Nhất Chi Hoa gật đầu nói.

Một đám ngu.

Ngoại quốc dời gạch nghiêm túc nói.

Băng Sơn Nam: Ừm.

Giờ phút này, khóe miệng Diệp Οản Οản hơi co rút, là ai cho bọn họ dũng khí, nói người khác kì lạ…… Kỳ lạ nhất không phải là bọn họ sao……Ông chủ Diệp, rốt cuộc cô là để chúng tôi đến đây để diễn xuất, hay là xem trò vui.

Sắc mặt Thần Hư đạo sĩ không hiểu.

Đến giờ phút này đám người Nhiếp Vô Danh, vẫn không biết mục đích của Diệp Οản Οản.

Là như vầy, mục đích lần này của chúng ta, chính là đem đám lính đánh thuê kia cứu ra.

Diệp Οản Οản mở miệng nói.

Cứu đám lính đánh thuê kia? Mặt Nhất Chi Hoa đầy nghi ngờ, đang êm đẹp, tại sao đi cứu đám lính đánh thuê kia.

Ông chủ Diệp, đám lính đánh thuê là muốn đi đánh nhau, chúng ta cũng muốn cứu sao? Thần Hư đạo sĩ đặt câu hỏi.

Mấy người Nhiếp Vô Danh không biết, nhưng trong lòng Diệp Οản Οản hết sức rõ ràng, kiếp trước,đám lính đánh thuê này, phần lớn đều chết ở nơi này.

Trong nhà xưởng kia, có vài cao thủ trấn giữ, chính là chờ bọn họ.

Thật phiền phức, tôi không muốn cứu.

Nhất Chi Hoa nói.

Ngoại quốc dời gạch: Tôi đói rồi… muốn ăn phân.

Băng Sơn mỹ nam: …Mỗi người lại thêm một ngàn! Diệp Οản Οản bất đắc dĩ nói, chỉ có thể như thế.

Lập tức, Nhất Chi Hoa và Thần Hư đạo sĩ ánh mắt lóe lên.

Thần Hư đạo sĩ: Ông chủ Diệp, cô nói cứu làm sao?Nhất Chi Hoa: Nhất định phải cứu, liền chết cũng phải cứu, đó là tác phong của chúng ta? Lương tâm sẽ không đau sao, buổi tối có thể ngủ được sao?Ngoại quốc dời gạch: Nhất định phải cứu, cái này không phải vấn đề là tiền…Nhiếp Vô Danh: Đều nghe ông chủ Diệp đấy!Băng Sơn mỹ nam: …Lập tức, Diệp Οản Οản tiến lên, cùng đám người Nhiếp Vô Danh nói ra kế hoạch của mình.

………Cùng lúc đó, tại trong nhà xưởng, truyền tới một trận đấu súng, kèm theo tiếng hét thảm.

Không bao lâu, toàn bộ lính đánh thuê đều bị ép đi ra toàn bộ.

Chỉ bằng các người, cũng dám tìm trở về?Một người đàn ông trung niên, nhìn về đám lính đánh thuê phía trước, cười lạnh nói.

Ông tên hỗn đản này, ra giá cao thuê chúng ta đi nhận món hàng đó… Sau khi nhiệm vụ hoàn thành, giao đồ cho ông xong, ông lại nói nhiệm vụ chưa hoàn thành, đổ tội cho chúng tôi… Lão giả lính đánh thuê nhìn thấy người đàn ông trung niên, trong mắt lóe ra hàn quang.

Hừ, vì các người ngu xuẩn.

Người đàn ông trung niên cười lạnh: Cũng được, tôi lười cùng các người nói nhiều, hôm nay tôi mời được Lý Tam Gia và bác sĩ Khô Lâu, tôi ngược lại muốn nhìn một chút, chúng ta ai sống ai chết!Ngay sau đó, người đàn ông trung niên nhìn về lão giả tóc trắng và người bác sĩ, cười rạng rỡ: Hai vị, hôm nay làm phiền rồi…Nghe tiếng, lão giả tóc trắng phất tay: Lấy tiền của người, giúp người tiêu tại, Chu lão đại, đám lính đánh thuê này, hôm nay sẽ chết ở chỗ này.

Nhìn thấy hai người này, đám lính đánh thuê của lão giả chân mày nhíu lại như gặp đại địch.

Lão tóc trắng là Lý Tam Gia, người trẻ tuổi là bác sĩ Khô Lâu, hai người này, đều là sát thủ nổi danh.

Các người đừng có xen vào chuyện của người khác! Một người trong đám lính đánh thuê lạnh giọng quát lên.

Nhưng mà, vừa dứt lời, Lý Tam Gia gầm lên một tiếng, một chưởng đánh ra.

Người lính đánh thuê kia còn không biết chuyện gì liền bị một chưởng đánh đến miệng phun máu, cả người như diều đứt dây, bay ra vài chục mét.

Editor: HoahonggaiBeta: Gemini……………………….

Ha ha ha, không hổ là Lý Tam Gia.

Chu lão đại gật đầu liên tục.

Giờ phút này, trong lòng lão giả lính đánh thuê âm thầm nghĩ cách đối phó.

Chu lão đại này đã biết bọn ho sẽ trở lại, cho nên đã lập bẫy trong nhà kho này, bọn họ vừa vào nhà xưởng là bị mắc bẫy súng ống.

Lúc này, mấy chục khẩu súng hướng vào họ, nếu như không phải trên người bọn họ có thuốc nổ, chỉ sợ đã sớm bị bắn chết.

Anh Cường, làm sao bây giờ… Chúng ta phải chết sao… Vẻ mặt của người tóc dài như đưa đám.

Bảo Nhi, đừng sợ, có anh Cường ở chỗ này, không đáng sợ, bọn họ tính là cái gì! Người đàn ông có râu cười lạnh.

Nhưng mà, vừa dứt lời, người đàn ông có râu bị Lý Tam Gia hung hăng vả miệng.

Ông dám đánh tôi…Ông có gan lặp lại lần nữa coi? Người đàn ông có râu trợn mắt nói.

Ba!Nghe tiếng, Lý Tam Gia lại cho anh ta một bạt tai.

Ông… Người đàn ông có râu siết chặt quả đấm: Ông…Rất nghe lời! Nhìn thấy ông nghe lời như vậy, tôi không làm khó dễ ông nữa rồi!Anh Cường thật giỏi! Lâm nguy không loạn, còn có nghĩa khí như vậy! Vẻ mặt người tóc dài đầy sùng bái.

Hừ, Bảo Nhi, đó là tự nhiên, nếu không phải ông ta nghe lời như vậy, một quyền của anh liền đánh chết ông ta, chỉ bất quá, nhìn ông ta lớn tuổi rồi, vừa nãy lại nghe lời của anh, anh mới tha cho ông ta một lần.

Người đàn ông có râu cười lạnh nói.

Ta phi…Sắp chết đến nơi mà còn ở đó khoác lác? Mập mạp nhìn về phía người đàn ông có râu, mặt đầy khinh bỉ.

Chà… Thật phiền phức, bị thiết kế rồi… Không đáng yêu chút nào, không đáng yêu, tôi không muốn chết! Tiểu Loli nước mắt lã chã.

Các ngươi hôm nay đều phải chết ở chỗ này.

Bác sĩ Khô Lâu nói, nhếch miệng lên, mặt đầy tà mị, trong tay vuốt dao giải phẫu sáng choáng.

Còn không đợi người đàn ông trẻ nói tiếp gì đó, khóe mắt chợt nhìn về sườn núi không xa.

Trong phút chốc, nụ cười trên mặt người đàn ông trẻ cứng đờ, theo bản năng xoa cặp mắt, sau đó nhìn về hướng sườn núi.

Chỉ thấy, một người đội nón đen, người phụ nữ trên mặt che mũ đen, chậm rãi đi xuống sườn núi, đi về phía bên này.

Sau lưng cô gái kia, năm người mang theo mặt nạ, nhìn thân hình, đều là đàn ông.

Tử Vong…Hoa Hồng? Lúc này, trong mắt người đàn ông trẻ nổi lên kinh ngạc cùng khó tin.

Một thân trang phục kia, quả thực trong tin đồn Tử Vong Hoa Hồng giống nhau như đúc.

Tuy nói, Tử Vong Hoa Hồng đã gần mười năm không có tin tức, nhưng gần đây, tại lân cận nước B truyền ra, Tử Vong Hoa Hồng lại xuất hiện…Đám người Chu lão đại và Lý Tam Gia, mặt cũng đầy kinh ngạc.

Trời … Bọn người giả trang kia….

Tử Vong Hoa Hồng? Tiểu Loli trợn to mắt, mặt không thể tin tưởng.

Đám người lính đánh thuê, cũng là vẻ mặt khiếp sợ.

Rất nhanh, Diệp Οản Οản mang theo nhóm người Nhiếp Vô Danh đến gần.

Còn không đợi Diệp Οản Οản mở miệng, Nhiếp Vô Danh bỗng nhiên đứng lên trước một bước, lạnh lùng nói: Ta là Nhiếp Vô Danh, cho chút thể diện, thả người.

Diệp Οản Οản: … Anh là heo à…Nhiếp….

Nhiếp Vô Danh?Nghe lời nói này, Lý Tam Gia sắc mặt rung một cái nhìn Nhiếp Vô Danh?Nhiếp Vô Danh.

Anh đang ở đây đùa giỡn hay sao…… Người đàn ông trẻ nhìn về phía Nhiếp Vô Danh.

Nhiếp Vô Danh là người nào, ngay cả Tử Vong Hoa Hồng Hắc Quả Phụ gặp phải, cũng phải khách khí, hạ thấp dáng vẻ bản thân, làm sao có thể trở thành một thành viên của Tử Vong Hoa Hồng, ở nước ngoài đùa giỡn!Đội trưởng, chúng ta bây giờ là giả danh Tử Vong Hoa Hồng… Thần Hư đạo sĩ tiến lên, dùng âm thanh chỉ có Nhiếp Vô Danh nghe thấy.

Ồ… Nhiếp Vô Danh hồi phục tinh thần, nhìn về đám người Lý Tam Gia, lần nữa mở miệng nói: Ông đây là thành viên Tử Vong Hoa Hồng, cho các ngươi chút thể diện, chẳng lẽ cho Tử Vong Hoa Hồng chúng ta mặt sẽ mất mặt hay sao?Khóe miệng Diệp Οản Οản hơi co rút, kỹ thuật diễn này… Dường như hơi cường điệu một chút…Editor: HoahonggaiBeta: Gemini………………………….

Lão tặc, tôi là thành viên của Tử Vong Hoa Hồng, các người chẳng lẽ chưa nghe qua Tử Vong Hoa Hồng? Nhiếp Vô Danh hét lớn một tiếng.

Nhìn thấy Nhiếp Vô Danh tự biên tự diễn, Diệp Οản Οản chỉ muốn thời gian quay lại để cô đổi diễn viên…Cô đột nhiên phát hiện, diễn xuất của Cung Húc cũng không có khó coi như vậy, không…Nếu so sánh, kỹ thuật diễn của Cung Húc có thể coi là thần cấp!Đang lúc này, Băng Sơn mỹ nam đem quan tài sau lưng đặt dưới đất, chợt nằm vào trong, Ầm ván quan tài đóng chặt.

Diệp Οản Οản: … Cô sớm nên biết kết quả này.

Giờ phút này, Thần Hư đạo sĩ và Nhất Chi Hoa canh giữ trước người cô, hai diễn viên này, coi như miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn đi…Lão già kia, mau đem người thả ra, Tử Vong Hoa Hồng tôi tha mạng chó cho các người!Nhiếp Vô Danh vẫn đang si mê diễn xuất không thể kiềm chế được.

Ngay sau đó, Diệp Οản Οản thật muốn tiến lên hỏi một chút Nhiếp Vô Danh, anh ta lúc ban đầu viết Tử Vong Hoa Hồng, thành viên Tử Vong Hoa Hồng là viết như vậy…Một đám lính đánh thuê nghiêng mắt như nhìn thấy kẻ ngu là Nhiếp Vô Danh, cái này thật là thành viên của Tử Vong Hoa Hồng?Lão già ông đâu phải người chết, không nghe tôi nói gì à? Nhanh lên một chút, nếu không, tôi một đao đâm chết ông, tôi bỏ đao vào bỏ vỏ ra! Nhiếp Vô Danh quát to.

Đội trưởng, thế nào là bỏ đao vào bỏ vỏ ra, anh nói sai rồi.

Nhất Chi Hoa nói.

Nghe tiếng, Nhiếp Vô Danh gật đầu một cái, tiếp tục nói: Không sai, bỏ đao vào bỏ vỏ ra!Cô, là Tử Vong Hoa Hồng Hắc Quả Phụ? Lý Tam Gia nhìn chằm chằm Diệp Οản Οản, hoàn toàn không có phản ứng Nhiếp Vô Danh.

Diệp Οản Οản: … cô có thể lựa chọn không nói lời nào không.

Càn rỡ! Lão già kia, thân phận của ông là gì mà dám cùng nói chuyện với lão đại tôi, lão dại tôi thích nhất nam sủng, dùng máu tươi tắm rửa, ông không sợ hãi sao? Nhiếp Vô Danh quát lên.

Ha ha… Bác sĩ Khô Lâu cười lạnh: Còn tưởng là Tử Vong Hoa Hồng tới thật, ầm ĩ nửa ngày, thì ra một đám thần kinh.

Lão giả lính đánh thuê nhìn về phía Diệp Οản Οản, lắc đầu một cái, ông thật sự cho là Tử Vong Hoa Hồng đến thật, nhưng bây giờ nhìn lại…Anh nói các người là Tử Vong Hoa Hồng? Lý Tam Gia nhìn Nhiếp Vô Danh, cười lạnh nói.

Lão già kia, ông còn không hiểu sao? Nhiếp Vô Danh nói.

Anh nói là anh là thành viên của Tử Vong Hoa Hồng? Khéo miệng Lý Tam Gia hơi dương lên.

Lão già kia, còn không rõ sao? Nhiếp Vô Danh hừ lạnh.

Tôi nghe nói, Tử Vong Hoa Hồng, mỗi thành viên thân thủ đều rất giỏi, đi đâu cũng là hoành tráng, đã như vậy, không bằng anh liền so một chút…  Cho tôi xem, lời đồn đãi này có thật hay không.

Lý Tam Gia cười nói.

Tôi không muốn động thủ cùng ông, lỡ ông bị thương thì không tốt.

Nhiếp Vô Danh nói.

Ha ha, Lý Tam Gia… Bọn họ là bọn thần kinh, không cần quản bọn họ là ai, giết hết đi! Khóe miệng bác sĩ Khô Lâu nổi lên một tia tàn nhẫn.

Được.

Lý Tam Gia gật đầu, chợt cánh tay phải giơ lên, lóe lên một chưởng.

Một giây tiếp, chỉ thấy một chưởng của Lý Tam Gia đánh vào bụng của Nhiếp Vô Danh.

Lập tức, Nhiếp Vô Danh bỗng ngưng nói, theo bản năng nhìn bụng dưới mình.

Ồ? Trong mắt Lý Tam Gia nổi lên tia kinh ngạc, tiểu tử này, không có việc gì?Ông, vừa mới có phải đánh tôi hay không.

Nhiếp Vô Danh chậm rãi đem mặt nạ lấy xuống, ánh mắt lạnh thấu xương nhìn về phía  lão giả, chỉ nhìn một cái, phảng phất có thể đem người ta vào hầm băng.

Editor: HoahonggaiBeta: Gemini…………………………………….

Khuôn mặt Nhiếp Vô Danh lạnh nhạt thờ ơ, đôi mắt không chút nào dao động.

Đội trưởng….

là ông ta đánh anh đấy! Nhất Chi Hoa vội mở miệng.

Lý Tam Gia giọng lạnh lùng quát một tiếng, lại một chưởng đánh vào bụng Nhiếp Vô Danh, lần này, ông dùng lực đạo toàn thân.

Nhưng mà, để cho Lý Tam Gia khó tin, người đàn ông trước mắt này không tránh né chưởng của mình, lại trực tiếp nhận chưởng nhưng không có một chút hao tổn nào.

Ông….

thực sự muốn chết.

Trong mắt Nhiếp Vô Danh lộ ra hàn quang.

Không ai thấy anh ta ra động tác như thế nào, một giây sau là giữ lấy cổ của Lý Tam Gia.

Lực đạo to lớn như vậy làm cho Lý Tam Gia không có cơ hội phản kháng.

Người sát thủ nổi danh lừng lẫy ở trong tay Nhiếp Vô Danh thì như một đứa trẻ sơ sinh, bị Nhiếp Vô Danh một tay bóp cổ, nhấc khỏi mặt đất.

Chỉ thấy sắc mặt Lý Tam Gia đỏ lên cặp mắt tràn đầy tia máu, hai tay điên cuồng đánh vào người Nhiếp Vô Danh.

Một chiêu thức này nếu là người bình thường chỉ sợ trong nháy mắt bị đánh chết.

Chỉ là rơi vào người Nhiếp Vô Danh thì không có hề hấn gì.

Chuyện này…Lão giả lính đánh thuê nhìn thấy Nhiếp Vô Danh, mặt đầy chấn động, thực lực của Lý Tam Gia trong lòng ông rõ ràng, coi như cả bọn ông cùng tiến lên, cũng chưa chắc đánh lại, nhưng trong tay người trẻ tuổi này lại không có một chút sức lực đánh trả nào!Anh tìm chết! lập tức, bác sĩ Khô Lâu trong tay cầm dao mổ hướng Nhiếp Vô Danh phi tới.

Nhưng mà, cho chưa tới gần người, dao giải phẫu đã bị Nhiếp Vô Danh bắt lấy.

Có ý tứ… Nhiếp Vô Danh nhìn bác sĩ Khô Lâu một cái, chợt thu hồi ánh mắt.

Tôi vốn không muốn gây chuyện….

Nhưng các người không biết thế nào là giới hạn.

Nhiếp Vô Danh nói xong, trong lòng bàn tay phát lực.

Cùng lúc đó, chỉ nghe tiếng Rắc âm thanh tiếng xương vỡ vang lên.

Mọi người trợn to mắt, chỉ thấy cái cổ của Lý Tam Gia, trong nháy mắt bị Nhiếp Vô Danh bóp nát!TêTình cảnh này, để cho mọi người hút khí lạnh.

Mới vừa rồi mọi người còn hoài nghi nhóm người này có phải Tử Vong Hoa Hồng trong truyền thuyết hay không.

Mà giờ phút này, mọi người cũng vẫn còn hoài nghi, Tử Vong Hoa Hồng trong truyền thuyết có kinh khủng như vậy không!Bạch Cánh tay Nhiếp Vô Danh vung lên ném thi thể Lý Tam Gia bay hơn trăm mét ra ngoài.

Sau đó nhiếp Vô Danh chuyển hướng đi về phía bác sĩ Khô Lâu.

Anh… Giờ phút này, sắc mặt bác sĩ Khô Lâu có chút bối rối.

Đã nhiều năm, không có người nào dám động thủ với tôi rồi.

Nhiếp Vô Danh nhìn bác sĩ Khô Lâu kia lạnh lùng nói.

Nhìn cơn tức giận của Nhiếp Vô Danh, Nhất Chi Hoa và Thần Hư Đạo sĩ trố mắt nhìn nhau.

Cũng coi như mấy người kia không có mắt dám ra tay với đội trưởng bọn họ, có một câu nói rất đúng Có mắt không biết thái sơnDiệp Οản Οản nhìn Nhiếp Vô Danh, sắc mặt kinh ngạc, võ công của Nhiếp Vô Danh cao đến thế…Nhất là vừa nãy khí thế của Nhiếp Vô Danh khủng bố như vậy, trên trán Diệp Οản Οản chảy ra mồ hôi lạnh, vẫn là Nhiếp Vô Danh mà cô nhận biết sao, khí lực vượt qua cả giới hạn của con người!Anh, lại đây.

Lúc này Nhiếp Vô Danh nhìn về phía bác sĩ Khô Lâu cười nói.

Anh… Muốn như thế nào… Bác sĩ Khô Lâu cau mày, nhìn về phía Nhiếp Vô Danh.

Vèo! Dột nhiên, chỉ nghe một âm thanh xuyên khắp toàn trường.

Một giây kế tiếp, toàn trường yên tĩnh như chết.

Chỉ thấy Nhiếp Vô Danh không nói lời nào, xuất ra một chưởng.

Bác sĩ Khô Lâu không biết phát sinh chuyện gì, cả người đã bay mấy trăm mét.

Ầm ầm!Thân thể của người đàn ông đã đụng nát một cái cột trong nhà xưởng.

Xem tiếp...

con-mat-ao-thi

  • Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương

  • truyện tranh Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương

  • truyện Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương

  • Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương truyện chữ

  • đọc truyện Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương

  • yêu thần ký chap

  • truyenfull.vn

  • truyenfull.vip

  • truyenfull.vip

  • truyen.tangthuvien.vn/

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License