Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
Chapter
0037
Convertor: VovoEditor: Hyna Nguyễn————————Ông chủ rời đi sau đó, Nhiếp Vô Danh như có điều gì suy nghĩ nhìn về phía người bạn kia của mình rồi nói: Hôm nay dời được bao nhiêu viên gạch?Người ngoại quốc một thân bắp thịt rắn chắc hơi hơi rung động, mặt đầy kiêu ngạo đáp: Không nhiều không nhiều, chỉ có 5000 cục gạch mà thôi.
Nghe vậy, Nhiếp Vô Danh nhất thời hứng thú hỏi tiếp: Vậy hôm nay kiếm không ít tiền đi…Đương nhiên rồi…, đội trưởng.
Người ngoại quốc cười hắc hắc, vỗ chính mình một cái.
Ngay sau đó, Nhiếp Vô Danh trong lòng liền vui mừng không ít lên tiếng: Ông chủ, cho tôi thêm mười chén sủi cảo, một mâm thịt kho, một mâm cá kho, còn có xương sườn kho!Diệp Οản Οản: …Cô còn cho là mình đã là một thùng cơm lớn rồi, ai ngờ cái tên này là một cái… thùng sủi cảo cực kì lớn luôn.
Trong quá trình chờ đợi đồ ăn được mang lên, lại có thêm hai người nữa đi vào.
Đội trưởng, chúng ta đã trở lại rồi nhé ~ Cầm đầu là một người đàn ông mặc dù mặc nam trang, nhưng gương mặt so với nữ nhân còn muốn yêu mị hơn, nếu không nhìn cẩn thận thì người ngoài nhìn qua sẽ thấy thật giống như một người con gái có tướng mạo xinh đẹp động lòng người.
Một người đàn ông khác một đầu tóc dài đen nhánh, sau lưng cõng lấy một cái cáng cứu thương, cả người giống như băng xuyên vạn năm, trong mắt không có chút tình cảm nhân loại nào.
Còn không đợi Nhiếp Vô Danh mở miệng, băng sơn mỹ nam đã không coi ai ra gì đem cáng cứu thương thả trên mặt đất, chợt, cả người lười biếng nằm ở trên cáng cứu thương.
Đứng lên.
Thấy vậy, Nhiếp Vô Danh nhéo mi tâm một cái tựa hồ có hơi nhức đầu.
Nhưng mà, băng sơn mỹ nam lại không hề có ý muốn nhúc nhích tí nào, dường như nằm ở đó rất là thoải mái.
Cậu sao lại lười như thế chứ? Lười như vậy sao không chết luôn đi?! Giọng nói của Nhiếp Vô Danh như sắt không luyện thành thép được bất lực lên tiếng nói.
Đứng lên cho tôi! Ngay sau đó Nhiếp Vô Danh lạnh giọng quát lên.
Thấy Nhiếp Vô Danh có hỏa khí, băng sơn mỹ nam mới cực kì không tình nguyện chậm rãi đứng dậy, từ tư thế ngủ biến thành tư thế ngồi.
Lão tử muốn cậu đứng lên! Không phải là CMN để cho cậu ngồi như thế! Nhiếp Vô Danh quát lên.
Nghe vậy, băng sơn mỹ nam yên lặng rất lâu, cuối cùng vẫn nghe lời Nhiếp Vô Danh nói, đem cáng cứu thương thu hồi lại lần nữa đứng lên.
Ai nha nha, đội trưởng thật là đẹp trai, ngay cả bộ dáng phát hỏa đều đẹp trai như vậy, mấy ngày không thấy, đội trưởng, người ta rất muốn đội trưởng nhé, người có muốn người ta hay không a ~ băng sơn mỹ nam bên cạnh yêu mị chui đầu vào trong ngực của Nhiếp Vô Danh.
Cút.
Nhiếp Vô Danh mặt đầy vẻ không nhịn được nữa la lên.
Đội trưởng anh thật là đáng ghét mà… Sau đó người đàn ông kia liền ngoan ngoãn ngồi thẳng người, xoay người nhìn về phía người đàn ông tóc dài đang ngồi bên cạnh, nháy nháy mắt mở miệng nói: Lão công ~ anh sẽ không ăn giấm đi chứ?Nhưng mỹ nam tóc dài kia chẳng qua chỉ liếc mắt một cái, cũng không thèm phản ứng đến hắn nữa.
Thấy mỹ nam kia không nói lời nào, người đàn ông yêu mị kia vẻ mặt như bị tổn thương nghiêm trọng nói: Lão công, anh nói một câu đi nha, cả ngày lạnh băng, tổn thương lòng của người ta mà ~ Lão công, anh nói một câu nào đi mà ~ người ta muốn nghe âm thanh loại mà lão công anh nói ra làm cho hormone của người ta tăng cao á…Nhìn lấy một màn kịch này, cách đó không xa Diệp Οản Οản đang ngồi trong góc, thịt kho trong miệng đều cả kinh rớt xuống: …Cái CMN này là cái gì vậy… Cái quan hệ phức tạp này là sao?Cái yêu mị nam nhân này cùng Nhiếp Vô Danh cấu kết làm bậy, sao lại còn kêu thêm một người đàn ông khác là lão công? Cô thật không thể hiểu được mà.
Lão công, anh nói một chữ đi, có được hay không vậy?… Người đàn ông đầy yêu mị kia vẫn còn chưa từ bỏ ý định nói tiếp.
Sau đó, băng xuyên mỹ nam nhìn về phía hắn, rốt cuộc như ước nguyện của hắn lên tiếng: Cút.
Yêu mị nam nhân trong con ngươi tràn đầy oán niệm, lúc này đôi mắt đẹp đầy vẻ giận dữ nhìn chằm chằm băng xuyên mỹ nam kia nói: Ly dị! Cuộc sống này không có cách nào tiếp tục nữa đâu!Vô Lượng Thiên Tôn…Đột nhiên, bên trong quán ăn xuất hiện một vị đạo nhân trẻ tuổi.
Đạo nhân này một thân mặc áo bào màu trắng như tuyết, tay phải cầm một cán cờ dài, trong mắt phong khinh vân đạm, làm cho người ta có một loại cảm giác siêu phàm thoát tục tiên tư.
Diệp Οản Οản một mặt đầy mộng bức, nhìn đến không chớp mắt làm sao lại có thêm một vị đạo sĩ đến nữa vậy?Đám này rốt cuộc là có bao nhiêu người?.
[VoVo: Quen quen vãi ra.
:V]Convertor: VovoEditor: Hyna Nguyễn————————Đạo sĩ đem phướn dài nhẹ nhàng buông xuống, nhìn về phía yêu mị nam tử nói: Tên gay chết tiệt kia, bần đạo cho cậu một quẻ, mấy ngày gần đây của cậu nhất định có họa sát thân.
Yêu mị nam tử lạnh giọng cười một tiếng: Thật đúng là đem chính mình trở thành đạo nhân rồi sao, Tử Thần côn!Nghe lời nói này, gương mặt tuấn tú của đạo sĩ hơi đổi, khóe môi nhếch lên một nụ cười âm trầm tà mị: Cậu… Muốn chết phải không?Ồ… Muốn thì thử một chút đi nam tử kiều mị thu lại dáng vẻ yểu điệu nãy giờ của mình, ánh mắt sáng lên như lưỡi đao sắc bén, làm cho người nhìn vô tưởng như hai người khác nhau.
Hoa Hoa, năm đó hắn một mình tiêu diệt một quốc gia đó, tôi cảm thấy cậu cũng không cần thử đau.
Người ngoại quốc làm nghề dọn gạch kia hảo tâm nhắc nhở.
Hả? Hắn thì sao… Bị gọi là hoa hoa làm cho yêu mị nam tử ôm bụng cười to, vừa muốn mở miệng nói tiếp đã bị Nhiếp Vô Danh dùng ngón tay gõ bàn một cái.
Đều CMN an tĩnh cho tôi.
Nhiếp Vô Danh không nhịn được nói.
Nhiếp Vô Danh nói xong, người ngoại quốc dọn gạch, yêu mị nam tr, còn có đạo nhân trẻ tuổi kia trong nháy mắt không còn âm thanh, thậm chí ngay cả mỹ nam băng xuyên cũng một mặt nghiêm nghị nhìn về phía Nhiếp Vô Danh.
Nhiếp Vô Danh quét mắt một cái qua bốn người, lập tức hắng giọng một cái, lạnh lùng nói: Đoàn đội chúng ta là!Tru Thần Hoàng Hôn! Bốn người đồng thời mở miệng.
Khẩu hiệu của chúng ta là! Nhiếp Vô Danh tiếp tục nói.
Đồ ăn ngon không qua sủi cảo, thú vị không bằng chị dâu, đội trưởng ăn sủi cảo, chúng ta chơi đùa chị dâu!Đội trưởng, em không muốn chơi chị dâu… Người ta muốn chơi anh a~ Yêu mị nam tử trong nháy mắt hướng về trước người Nhiếp Vô Danh đụng chạm.
Nhưng mà, còn không đợi tên gay kia xít lại gần, đã bị Nhiếp Vô Danh dùng một cái ánh mắt lạnh lẽo dọa cho lui.
Tiếp tục hô khẩu hiệu! Nhiếp Vô Danh lại nói.
Ngay sau đó, bốn người trố mắt nhìn nhau, chợt bàn tay gợi lên nhịp điệu, trăm miệng một lời: Tru Thần đội trưởng, phong lưu phóng khoáng, đẹp trai anh tuấn đẹp trai anh tuấn, cường cường cường cường!Mọi người đều rất thành thực, là đội trưởng tôi rất vui vẻ yên tâm nha.
Nhiếp Vô Danh hết sức hài lòng gật đầu một cái.
Bên ngoài quán ăn, ông chủ đứng nhìn như kẻ ngu ngốc vậy, đánh giá lấy năm người bên trong quán ăn của mình.
Mà ở trong góc, Diệp Οản Οản thịt kho trên chiếc đũa lần nữa rơi xuống bàn…Đầu năm nay tổ chức bán hàng đa cấp thật là càng ngày càng kỳ lạ mà…Khẩu hiệu xấu hổ như vậy làm sao có thể hô lên được vậy?Đều là nhân tài a!Không lâu sau, ông chủ đem thức ăn lên đầy đủ, sau đó liền xoay người rời đi.
/Sau đó, tiểu đạo sĩ từ bên ngoài đưa đến một két bia, mấy người nhìn lấy thức ăn trên bàn, từng người không kịp đợi giơ đũa lên.
Càn rỡ, đều buông đũa xuống cho tôi, quy củ của đội ngũ chúng ta là ai đẹp trai thì người đó ăn trước! Yêu mị nam tử bỗng nhiên mở miệng.
Nghe vậy, tiểu đạo sĩ cùng ngoại quốc dọn gạch rối rít thở dài, chỉ có thể đem đũa đã đưa ra rụt trở về.
Nhiếp Vô Danh bắt chéo hai chân, chậm rãi gắp lên một khối thịt kho, một miếng nuốt vào, sau đó mở miệng nói: Vẫn là… Sủi cảo… Ăn ngon…Thấy đội trưởng khởi động, mấy người khác mới nhanh chóng động đũa của mình.
Ước chừng nửa tiếng đồng hồ sau, bia còn dư lại nửa két.
Trên mặt Nhiếp Vô Danh vẻ lười biếng, dần dần thu lại, ánh mắt từng cái quét qua mấy người đó hỏi chuyện: Có tin tức không Còn chưa có tin tức xác thực.
Yêu mị nam tử nghiêm mặt nói.
Đội trưởng, còn đang điều tra, cần thêm chút thời gian nữa.
Đạo sĩ mở miệng.
Băng sơn mỹ nam lắc đầu một cái, tỏ vẻ cũng không tin tức gì.
Cậu thì sao? Nhiếp Vô Danh nhìn về phía người ngoại quốc dọn gạch nói.
Đem thịt kho trong miệng nuốt xuống, người ngoại quốc dọn gạch kia nói ngay: Đội trưởng, tôi cả ngày hôm nay đều đi dọn gạch kiếm tiền… Không có điều tra.
Nhiếp Vô Danh giữa hai lông mày dâng lên một vẻ không kiên nhẫn: Cho các cậu thêm ba tháng, tôi muốn người đó, nhất định phải tìm ra cho tôi!Đội trưởng yên tâm, chúng tôi bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ! Bốn người khác đồng thanh nói.
Trong góc Diệp Οản Οản nhìn đến chậc chậc chắt lưỡi, trong đầu nghĩ đám người này muốn tìm ai a?Chẳng lẽ là có người thiếu nợ tiền bọn họ sao?Convertor: VovoEditor: Hyna Nguyễn————————Cơm nước no nê xong sau đó, Nhiếp Vô Danh đứng dậy: Ông chủ, tính tiền!Ông chủ lập tức đi vào bên trong nói: Bốn trăm bảy mươi lăm đồng.
Nghe thế Nhiếp Vô Danh gật đầu một cái, hướng về bốn người nhìn lại.
Bốn người cũng hướng về Nhiếp Vô Danh quan sát.
Tiền đâu! Thanh toán a! Nhiếp Vô Danh nói.
Ồ… Yêu mị nam tử từ trong túi móc ra một chồng tiền giấy, phần lớn là năm xu, Nhiếp Vô Danh cẩn thận đếm đếm, tổng cộng mới được hai mươi mấy khối.
Đạo sĩ trong lòng có chút không phục xuất ra một hai tờ tiền giấy mười đồng mới tinh.
Cậu thì sao? Nhiếp Vô Danh nhìn về phía băng sơn mỹ nam.
Đội trưởng, ngài quên rồi sao?… Tôi cùng lão công là hợp tác, lão công diễn người chết, tôi khóc tang, bán mình chôn chồng… Số tiền này là chúng tôi cùng nhau thu nhập nhé ~ Yêu mị nam tử hướng về phía Nhiếp Vô Danh ném một vẻ mặt đương nhiên nói.
Một mực đang chú ý bên kia Diệp Οản Οản: …Bán mình chôn chồng sao?Phương thức kiếm tiền này… Lợi hại… Thật quá lợi hại luôn mà.
Ta thảo! Nhiếp Vô Danh nhìn quanh mấy người ở bàn tròn một cái, sau đó chỉ vào ba người: Các ngươi ba tên phế vật này! Hôm nay tổng cộng kiếm không tới năm mươi đồng sao?!Gần đây làm ăn không khá lắm… Hôm nay chỉ có một người tìm tôi coi quẻ… Còn nói không chính xác, không cho tôi tiền, hai mươi đồng này là do tôi đi bộ nhặt được… Đạo sĩ tướng mạo vô cùng tuấn mỹ tà mị thở dài một tiếng.
Không nên tìm lý do! Nhiếp Vô Danh vẫy tay cắt đứt, chỉ vào người ngoại quốc dọn gạch nói: Nhìn một chút Ái Tân Giác La Tiểu Điềm Điềm đi, một ngày dời được 5000 cục gạch, kiếm được nhiều tiền như vậy, các ngươi xem lại mình một chút đi, diễn tử thi, bán mình chôn chồng sao, làm thần côn… Kiếm lời CMN không tới năm mươi đồng, các ngươi có thấy mình mất mặt hay không, có hổ thẹn hay không, có xấu hổ hay không!Phốc, Ái Tân Giác La Tiểu Điềm Điềm… Mỗi lần nghe được cái tên này, liền cả người đều nổi da gà… Đạo sĩ tướng mạo tuấn mỹ tà mị, len lén hướng về người ngoại quốc dọn gạch nhìn lại.
Đội trưởng, tên anh đặt cho tôi, tại sao bọn họ đều cười vậy, Ái Tân Giác La Tiểu Điềm Điềm rốt cuộc là có ý gì? Người ngoại quốc dời gạch đầy mặt không vui.
Uhm, uhm… Nhiếp Vô Danh nhìn về phía người ngoại quốc dời gạch, thành khẩn nói: Ái Tân Giác La Tiểu Điềm Điềm, là có ý tứ phi thường uy mãnh, ngang ngược, bọn họ cười cậu là bởi vì mình không có được danh tự này!Nghe lời giải thích của Nhiếp Vô Danh người ngoại quốc dời gạch gật đầu một cái, nghiêm mặt nói: Đội trưởng, tôi thích cái tên ngang ngược này, chờ tôi kiếm được tiền, mời đội trưởng ăn cứt!Nhiếp Vô Danh: … Cái này thì không cần.
Ái Tân Giác La… Tiểu Điềm ĐiềmDiệp Οản Οản một mặt như ăn phải thứ gì quá đắng, đây là cái tên quỷ gì a…Các ngươi rốt cuộc xong chưa? ông chủ đứng ở một bên, sắc mặt có chút khó coi.
Mấy người bị bệnh thần kinh này chẳng lẽ không có tiền thanh toán!Cùng đội trưởng chúng ta nói chuyện, ông nên chú ý đến ngữ khí cùng thái độ của ông một chút.
Đạo sĩ trong mắt ánh sáng lạnh lẻo lóe lên.
Yo a, tìm tới nơi của tôi ăn cơm chùa giờ lại còn muốn tôi nói chuyện có lễ độ sao? ông chủ trong tay chẳng biết lúc đã có thêm một cái dao phay.
Ông chủ, đừng xúc động ma.
Nhiếp Vô Danh phất phất tay, nhìn về phía người ngoại quốc có tiền nói: Tiểu Điềm Điềm, lấy tiền ra.
Nghe tiếng gọi, cái ngoại quốc nam nhân kia gật đầu một cái, từ trong túi móc ra một tờ tiền giấy.
Còn gì nữa không đều lấy ra đi.
Nhìn tiền giấy mười đồng trong tay ngoại quốc dời gạch, Nhiếp Vô Danh cười nói.
Đội trưởng, không còn, đều ở chỗ này.
Ngoại quốc nam nhân mở miệng nói.
Không còn sao? Nhiếp Vô Danh ngẩn ra một chút: Cậu không phải là dời 5000 cục gạch sao?Đúng, đều ở nơi này, ông chủ nói tiền công dọn 5000 cục gạch chính là nhiêu đây đó.
Người ngoại quốc dời gạch nói.
Convertor: VovoEditor: Hyna Nguyễn————————Ngươi CMN… Dời gạch một ngày, ông chủ chỉ cho ngươi mười đồng thôi sao? Nhiếp Vô Danh nhịn được muốn hộc máu nói: Lần sau dời nhiều hơn một chút, dời một trăm ngàn khối đo.
Được rồi đội trưởng.
Ngoại quốc dời gạch kia gật đầu liên tục đáp.
Đội trưởng, hôm nay đội trưởng kiếm được tiền à.
Đạo sĩ hiếu kỳ hỏi.
A… Kiếm được tiền sao? Nhiếp Vô Danh nhếch miệng lên, một bộ ngạo nghễ, sờ tay vào trong ngực, móc từ trong ngực ra một tờ trăm đồng nói: Thấy rõ một chút.
Nhìn thấy trong tay Nhiếp Vô Danh làm tờ trăm đồng, bốn người lập tức há hốc mồm, trong miệng đồng thanh nói: Tru Thần đội trưởng, phong lưu phóng khoáng, đẹp trai anh tuấn đẹp trai anh tuấn, cường cường cường cường!Đội trưởng thật là giỏi ~ tôi muốn cho đội trưởng một cái yêu Chụt Chụt ~ Yêu mị nam tử ôm chồm lấy Nhiếp Vô Danh chuẩn bị thực hiện điều mình mới nói.
Sau đó bị một cái tát đẩy ra…Diệp Οản Οản yên lặng nhìn lấy tờ một trăm đồng kia trong tay Nhiếp Vô Danh…Cái kia sẽ không phải là một trăm khối mà cô mua món đồ kia đi chứ?Ghét ghê đội trưởng… Đội trưởng thật xấu xấu nhé… phát hỏa cũng đẹp trai như vậy… Người ta yêu thích đội trưởng nha ~ biểu tình của yêu mị nam tử lại càng sùng bái.
Tiểu Điềm Điềm, đem hắn ném ra ngoài.
Nhiếp Vô Danh nói.
Được rồi đội trưởng.
Người ngoại quốc xoa xoa tay, xách như con gà con đem yêu mị nam tử ném ra ngoài cửa hàng.
Chỉ không quá nửa phút, yêu mị nam tử lại trở vào trong, chỉ vào người ngoại quốc nói: Thối tha người dời gạch kia, lại dùng móng vuốt của cậu đụng vào làn da mịn màng của lão nương, lão nương muốn cho ngươi đoạn tử tuyệt tôn!Lão công, hắn khi dễ em a, anh không đau lòng chú nào sao? Em có còn là tiểu tâm can anh thích nhất sao?~ Yêu mị nam tử khoác lấy cánh tay của băng sơn mỹ nam nói.
Giờ phút này, nhìn lấy đám người đang diễn trò lung tung này, sự nhẫn nhịn của ông chủ rốt cuộc cũng đến cực hạn nói: Nhanh lên đưa tiền đây! Tôi cũng bị điên theo các ngươi luôn rồi!Ông chủ, bớt một chút đi.
Nhiếp Vô Danh nói.
Nhìn chằm chằm những đồng tiền trong tay Nhiếp Vô Danh, tổng cộng chỉ có 160 khối tiền giấy mà thôi, ông chủ cười lạnh đáp: Đánh gãy xương thì thế nào?Ông chủ, như vậy đi… Nhiếp Vô Danh không biết từ nơi nào xuất ra một khối cốt chế phẩm, hắng giọng một cái, thần sắc nghiêm túc nói: Đây là vật tôi từ Bắc Cực khu vực băng nguyên giết cá sấu, dùng đầu lâu lấy thủ pháp thất truyền chế thành, tôi bán một trăm ngàn khối, hôm nay tiện nghi cho ông rồi, đem cái này thành tiền cơm thế nào, có được không?Ông chủ, ông thật sự kiếm lời rồi đo! Yêu mị nam tử liền vội mở miệng.
Ông chủ, nhanh chóng cất đi, nếu như ông cảm thấy không thoải mái, vậy lại cho đội trưởng chúng ta thêm mấy chén sủi cảo nữa là được.
Ngoại quốc dời gạch cũng gật đầu nói.
Giờ phút này, ông chủ đã xạm mặt lại, mấy người kia ăn cơm chùa thì coi như xong đi… Bây giờ còn coi hắn là kẻ ngu ngốc mà muốn lừa gạt ông nữa sao…Tôi nguyền rủa nhà các ngươi a! Ông chủ cầm dao phay lên, một bộ thần sắc lão tử muốn chém chết các ngươi.
Trong góc, Diệp Οản Οản nhìn mấy người kia diễn hồi lâu, rốt cuộc ngồi không yên, ho nhẹ một tiếng đứng dậy đi tới, lấy ra ba trăm đồng, đặt ở bên người Nhiếp Vô Danh nói: Cho anh mượn…Đi nhanh lên đi, đừng có ở lại đây chọc cho ánh mắt của tôi bị mù luôn rồi.
Ồ… Diệp Hữu Danh tiểu thư, trùng hợp như vậy sao?! Nhiếp Vô Danh hơi kinh ngạc, sau đó gắt gao bắt lấy ba trăm đồng Diệp Οản Οản để ở trên bàn, không bao giờ nữa muốn buông tay.
Ngay sau đó, đạo sĩ kia bộ dáng ăn mặc như nam nhân nhìn chằm chằm Diệp Οản Οản, nhất thời cặp mắt sáng lên: Đội trưởng, từ nơi nào mà người có thể nhận thức được một vị tiểu mỹ nhân như vậy…Đây là khách hàng ở thời điểm bày sạp bán đồ, gọi là Diệp Hữu Danh, đừng nói tới danh tự này, cùng tôi thực sự hữu duyên mà.
Nhiếp Vô Danh sờ cằm một cái nói.
Diệp Οản Οản không còn gì để nói, tên mà chính mình tùy tiện nói bừa, hắn lại còn tưởng thật…Ai… Đội trưởng, ngài dầu gì cũng là truyền thuyết ở thế giới này… Bây giờ lại dựa vào một cô em để cứu tế chính mình sao? Đạo sĩ tà mị kia một bộ dạng vô cùng đau đớn nói.
Convertor: VovoEditor: Hyna Nguyễn————————Đừng nói nhảm.
Nhiếp Vô Danh hơi không kiên nhẫn đáo: Tháng này, ai tiền kiếm được ít nhất, liền cút đi Châu Phi chấp hành nhiệm vụ cho lão tử.
Không… Tôi chỉ muốn ăn no chờ chết thôi… Đạo nhân một mặt hoảng sợ lắc đầu liên tục, khoảng cách từ giờ tới cuối tháng đã không còn mấy ngày nữa, hắn nhất định là người kiếm tiền ít nhất đó.
Chậc chậc, đã từng là Thận Hư đạo nhân người mà các đại thế lực đứng đầu Đông bộ vừa nghe đến đã biến sắc, giờ lại muốn ăn no chờ chết… Yêu mị nam tử không nhịn được cười nhạo.
Là Thần Hư đạo nhân.
Đạo nhân tà mị sắc mặt lạnh lẻo sửa lời.
Thận hư dường như thích hợp cậu hơn đấy! Yêu mị nam tử cười lạnh nói.
Tên gay chết tiệt biến thái kia, tôi đã từng một mình một người huỷ diệt một quốc gia, cậu xác định muốn dùng loại thái độ này nói chuyện cùng tôi sao? tà mị đạo nhân mắt hàn quang lóe lên hỏi.
Ái chà chà… Cũng không phải sao, hù chết lão nương rồi… Chẳng qua đó là một dân bản xử ở một nước nhỏ, chỉ có mấy chục người mà thôi, chẳng lẽ đó chỉ là khả năng của cậu sao?! Yêu mị nam tử ôm bụng cười to.
Tà mị đạo nhân giận đến hô hấp hơi cứng lại, hừ lạnh nói: Bất kể bao nhiêu người, đó cũng là một quốc gia độc lập…Diệp Οản Οản nuốt nước miếng, không nói gì mà nghẹn họng mà nhìn chằm chằm mấy người kia, da đầu đều có chút tê dại.
Gặp qua có thể phá hủy, có thể phá hủy thành như vậy…Cái gì thế này? Nhiếp Vô Danh truyền thuyết của thế giới, cái gì mà các đại thế lực đứng đầu Đông bộ nghe đến đã biến sắc Thần Hư đạo nhân, cái gì mà một mình một người huỷ diệt một quốc gia…Các ngươi sao không lên trời mà ở đi chứ! Tổ chức bán hàng đa cấp cũng không có dám nổ như vậy đi.
Bệnh viện tâm thần tương đối thích hợp với bọn họ hơn…Uống mấy chai rượu đều không biết mình tên gì mấy trăm đồng tiền đều không trả nổi, vậy mà vẫn còn ở nơi này có thể bốc phét như vậy nữa cơ đây Ông chủ quán ăn tựa hồ có chút không chịu nổi, vung dao phay mở miệng cười lạnh nói.
Ông chủ, đừng xúc động a… Nhiếp Vô Danh đem tiền trong tay giao cho ông chủ.
Nhận được tiền cơm, thần sắc của chủ quán cơm lúc này mới dễ nhìn một chút.
Chờ một tí… Tôi đưa cho ông nhiều hơn mười đồng rồi… Nhiếp Vô Danh vội vàng chạy lên trước, từ trong tay ông chủ đoạt lại một tờ mười đồng.
Thật giời ạ, lão tử mở tiệm cơm nhiều năm như vậy, muôn hình muôn vẻ, hạng người gì mà chưa từng thấy chứ… Các ngươi như vậy, lão tử phục! Ông chủ đối với mấy người Nhiếp Vô Danh giơ ngón tay cái lên.
Trả xong tiền ăn rồi, Nhiếp Vô Danh một mặt cảm kích nhìn về phía Diệp Οản Οản nói: Mới vừa rồi đa tạ Diệp Vô Danh tiểu thư giải vây!Diệp Οản Οản sờ lỗ mũi một cái đáp: Chỉ một cái nhấc tay mà thôi không cần để tâm đâu.
Coi như là đối với món lễ vật kia cảm ơn thôi, dù sao đúng là cô chiếm tiện nghi của hắn mà.
Cái đó, mặc dù có chút mạo muội, nhưng quả thực có chút hiếu kỳ… Mấy người các anh là… tổ chức bán hàng đa cấp sao? Diệp Οản Οản không nhịn được hỏi.
Yêu mị nam nghe xong, nhất thời nổi giận: Càn rỡ! Cô nói ai tổ chức bán hàng đa cấp chứ! Chúng tôi là…Lúc này, đạo sĩ bên cạnh đặt mông đẩy ra hắn, đi tới trước mặt của Diệp Οản Οản: Không phải vậy, chúng tôi là đoàn đội chính quy, tiểu thư có hứng thú gia nhập sao? Đội ngũ của chúng tôi còn chưa có một cô gái nào đâu! Nhất là người giống như tiểu thư, cốt cách vô cùng đặc biệt, dị bẩm thiên phú!Diệp Οản Οản: Ha ha, không cần cảm ơn, tôi cái gì cũng sẽ không làm được đâu…Cô chỉ là một người tay trói gà không chặt mà thôi, giữ còn không được vậy mà đòi tham gia đoàn đội chính quy sao được…Đạo sĩ vẫn còn đang thuyết phục: Mỹ nữ, cô cái gì cũng không cần làm, có thể làm đoàn sủng, cho cô đãi ngộ tốt nhất! Để tỏ lòng thành ý của tôi, tôi có thể miễn phí coi cho cô một quẻ! Tôi nhìn mặt lộ vẻ mây đỏ của cô, mắt hiện lên sáng mờ, là điềm tốt cực lớn, tương lai rất có thể sẽ có số đào hoa a!Diệp Οản Οản: …Em gái ngươi! Quả nhiên là một tên thần côn lường gạt! Cái gì điềm tốt cực lớn, số đào hoa đối với cô mà nói rõ ràng là đại kiếp mới đúng có biết hay không hả?Diệp Οản Οản quả quyết không muốn quay đầu lại rời đi…Convertor: VovoEditor: Hyna Nguyễn———————— Quang Diệu truyền thông.
Lạc Thần mới vừa bước vào công ty liền hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Mấy người thực tập sinh ngày trước nhìn cũng không muốn nhìn Lạc Thần vừa thấy được hắn, rối rít chủ động tiến lên chào hỏi.
Anh Thần chào buổi sáng! Tiền bối Lạc Thần chào buổi sáng! Tiền bối chúc mừng a! Tôi đã xem video mà tiền bối phát bên trên Weibo thật sự là quá tuấn tú rồi! Tôi cảm thấy lần này nhân vật Lâm Lạc Trần này nhất định không phải do Lạc Thần tiền bối đóng, nếu không thì không ai có thể đảm nhận được a! Mặc dù đã qua mấy ngày rồi, nhưng Lạc Thần vẫn như cũ không cách nào thích ứng được thân phận bây giờ của chính mình, đối mặt với sự tâng bốc của mọi người vẫn còn có chút không được tự nhiên, mấp máy môi, mắt nhìn thẳng bước nhanh hướng về văn phòng trên lầu đi tới.
Góc bên kia, Lâm Hạo nhìn chằm chằm phương hướng Lạc Thần ly khai, trong con ngươi tràn đầy vẻ âm vụ.
Bên người Lâm Hạo mấy tiểu nghệ sĩ không nhịn được chậc chậc chắt lưỡi, tụm lại thấp giọng nghị luận.
Thật là thế sự khó liệu, ai sẽ biết Lạc Thần mờ nhạt ba năm qua thoáng cái liền bạo nổ phát hỏa như vậy chứ? Không nhìn ra cái người đại diện mới đó tới thật sự có tài a! Không chỉ có ánh mắt nhìn người độc đáo mà ngay cả dự liệu thị trường cũng tinh chuẩn như thế! Không biết hắn có còn muốn nhận thêm người mới hay không a?… Thậm chí còn có tiểu nghệ sĩ muốn nổi lên có có tâm tư muốn tiếp cận với Diệp Bạch.
Một bên kia Lâm Hạo nghe vậy hai tay ôm ngực, cười lạnh một tiếng nói: A, chuyện này căn nguyên là do Lâm Tông qua đời, Tống Kim Lân là vì muốn hoàn thành di nguyện của Lâm Tông mới nổi lên ý nghĩ muốn quay phần tiếp theo, cùng việc dự liệu thị trường có quan hệ gì đâu, hắn ta chẳng qua chỉ là gặp may mà thôi!Một nghệ sĩ nhỏ nghe vậy yếu ớt lẩm bẩm: Nhưng chủ yếu cũng là dựa vào cái video đó a, sáng tạo đúng là quá tốt rồi, trong nháy mắt liền đem Lạc Thần đẩy ra ngoài ánh sáng! Tiểu nghệ sĩ kia sợ chọc giận Lâm Hạo cho nên còn có đôi lời không dám nói.
Ở nơi như trong vòng giải trí này vận khí cũng là một phần của thực lực.
Lâm Hạo mặt coi thường: Quả thật là ngây thơ quá rồi! Các ngươi biết hiện tại nhân vật này có bao nhiêu người cạnh tranh sao? Hắn chỉ là một người vô danh tiểu tốt mà thôi, thế mà hắn lại muốn dùng lấy một cái Weibo phát hỏa để có thể đi vào tổ quay phim sao? Nghe được lời này của Lâm Hạo, mấy người kia có chút đồng ý, tuyển chọn vai diễn lần này cho 《 Kinh Long 2》độ cạnh tranh quả thật lớn vô cùng.
Mặc dù Lạc Thần bây giờ là người được mọi người để ý nhất, nhưng người cạnh tranh cùng hắn cũng đều là người có lai lịch không nhỏ, thậm chí có người còn nguyện ý đưa theo sự đầu tư vào tổ quay phim này, cho nên cuối cùng nhân vật này sẽ rơi vào nhà nào thật sự không dễ nói… Bên trong phòng làm việc của Diệp Οản Οản.
Cóc cóc cóc tiếng gõ cửa vang lên.
Mời vào.
Diệp Οản Οản mới vừa tin nhắn cho Tư Dạ Hàn xong, hẹn hắn buổi tối cùng nhau ăn bữa tối dưới ánh nến, nghe được tiếng gõ cửa sau đó mở miệng nói.
Anh Diệp.
Ngồi đi.
Diệp Οản Οản ra hiệu cho Lạc Thần ngồi xuống, sau đó ngẩng đầu lên hỏi: Gần đây luyện tập thế nào rồi? Cũng khá tốt.
Lạc Thần trả lời, đồng thời đáy mắt xẹt qua một vẻ phức tạp.
Nguyên bản hắn còn đang muốn chất vấn tại sao người đại diện của mình muốn để cho mình học tập những thứ võ thuật đối với hắn mà nói nhìn như căn bản không dùng đến nay, hắn vì sao lại phải luyện tập những thứ này, thậm chí dốc toàn lực đem từng điều nhỏ nhặt một phải làm cho tốt, mỗi ngày qua hắn đều đang lo âu cùng tự mình hoài nghi những chuyện này.
Đến bây giờ mới biết, tất cả những điều Diệp Bạch để cho mình làm hết thảy đều có dụng ý của riêng mình… 《 Kinh Long 》đã có không ít cảnh quay liên quan đến đánh võ thì trong kịch bản 《 Kinh Long 2》cảnh đánh võ càng nhiều hơn, nếu thân thủ của hắn tốt đây nhất định sẽ là ưu thế rất lớn.
Lấy tính cách của Lạc Thần, cùng bộ dạng mình vậy thì hẳn là có ít nhất chín phần mười cơ hội trở lên có thể đoạt được vai diễn này.
Diệp Οản Οản hài lòng gật đầu, sau đó, thuận miệng nói: Cậu đem áo cởi ra, tôi muốn nhìn một chút.
Trước bàn làm việc thanh niên nghe tiếng nói kia rơi xuống trong nháy mắt, sắc mặt của Lạc Thần âm trầm xuống, đột nhiên ngẩng đầu lên, giống như đã nghe được chuyện gì đó thật kinh người.
Convertor: VovoEditor: Hyna Nguyễn———————— Diệp Οản Οản đại khái là kịp thời phản ứng lại lời nói của mình dường như đưa tới hiểu lầm, theo bản năng khóe miệng hơi cong lên.
Chẳng qua là muốn để anh ta cởi áo ra mà thôi, đừng làm ra vẻ mặt kinh hoảng thất thố này được không? Chị đây nhìn cậu cởi quần áo mới là mạo hiểm nguy hiểm to lớn chứ, việc này sao lại làm tiểu tâm can nhu cậu sợ đến mức run rẩy như vậy rồi… Cô biết bởi vì chuyện trải qua lúc trước cho nên tính cảnh giác của Lạc Thần rất cao, hẳn là hắn vẫn chưa có hoàn toàn tin tưởng cô, nhưng nếu như hắn tiếp tục giữ thái độ như vậy, như thế phần công tác kế tiếp cô sẽ rất khó tiến hành.
Nghệ sĩ cùng người đại diện trọng yếu nhất chính là sự tín nhiệm.
Lạc Thần không biết lại nhớ tới cái gì, gắt gao cắn môi, máu trên mặt rút hết không còn sắc hồng thường có.
Ánh mắt của hắn ngưng trệ mà hướng về phía chàng trai đang ngồi trước bàn làm việc, chỉ cảm thấy Diệp Bạch mặc dù nói như vậy vẻ mặt thanh phong lãng nguyệt nhưng trong con ngươi không có có bất kỳ vẩn đục không chịu nổi nào, so sánh với thời điểm Chu Văn Bân nhìn lấy hắn thần thái tràn đầy dục vọng cùng tham lam hoàn toàn bất đồng… Diệp Οản Οản biết loại chuyện như tín nhiệm này không phải là một sớm một chiều liền có thể bồi dưỡng được, huống chi Lạc Thần trước kia còn có bóng ma nghiêm trọng trong lòng.
Nhìn sắc mặt của Lạc Thần trắng bệch, rốt cuộc, cô vẫn quyết định không miễn cưỡng hắn nữa nói: Được rồi, anh không cần… Kết quả, cô mới vừa mở miệng chuẩn bị nói không cần nữa, lại thấy Lạc Thần đột nhiên đứng lên, ngón tay cầm lấy hai bên vạt áo, sau đó lật lên vạt áo quần lên, đem áo Tshirt màu trắng trên người hơi cũ cởi ra.
Lần này Diệp Οản Οản ngược lại có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới Lạc Thần đối với đàn ông luôn có thái độ bài xích cùng chán ghét, lại có thể làm đến bước này.
Hoảng hốt chỉ chốc lát sau đó, Diệp Οản Οản bắt đầu quan sát vóc người của Lạc Thần.
Bình thường thời điểm Lạc Thần mặc quần áo còn xem không rõ, hiện tại sau khi cởi quần áo ra, Diệp Οản Οản liền nhìn thấy, Lạc Thần đã gầy đến sắp thành khúc củi, cơ hồ có thể nhìn thấy được cả xương sườn, da thịt cũng là do thường xuyên không thấy ánh mặt trời mà trắng bệch… Đây là kết quả sau hơn nửa tháng cô để cho hắn đi theo thầy võ huấn luyện… So với trong tưởng tượng của cô còn bết bát hơn… Diệp Οản Οản nhức đầu không thôi mà nhéo mi tâm một cái, mặc dù cô nói là chỉ cần mập lên thêm mười cân mập quá sẽ không đẹp, nhưng cô cũng không phải nói càng gầy càng tốt, Lạc Thần bây giờ là hoàn toàn gầy quá mức mà.
Nếu chụp ảnh yêu cầu lộ thịt một chút trước ống kính, vóc người này của hắn căn bản không cách nào nhìn a! Cô trước đã cố ý lật xem qua kịch bản, không giống với trong 《 Kinh Long 1》 Lạc Thần chính là một thiếu niên thiên chân vô tà lại đơn thuần, thậm chí hắn có thể yếu đuối ôn nhu một chút cũng không sao, nhưng trong 《 Kinh Long 2》tuổi tác cùng tính tình của Lạc Thần đều đã có biến hóa rất lớn, không thể tiếp tục là hình thái của thiếu niên, mà trong đó còn có thêm mấy cảnh quay yêu cầu vóc người được lộ ra nữa.
Không thể đến lúc đó lại đi tìm người đóng thế được.
Lấy yêu cầu hà khắc đối với chất lượng của đạo diễn Tống Kim Lân tuyệt đối sẽ không cho phép.
Diệp Οản Οản ở trên sổ tay ghi chép lại vài nét bút, ngay sau đó sắc mặt đông lạnh nói: Không được, anh quá gầy, trước tiên phải tăng cân, sau đó tăng cơ, tôi sẽ cho anh một kế hoạch cụ thể cứ dựa theo phía trên à làm.
Mặt khác, các khóa huấn luyện trình độ khác của anh, còn có bác sĩ dinh dưỡng đều đã giúp anh sắp xếp xong xuôi rồi.
Nhà trọ cũng đã xin được, để tiện cho việc quản lý, anh cùng tôi ở cùng một dãy nhà trọ, đây là chìa khóa, tối nay anh liền có thể dời qua.
Mới đây tôi đem video lần trước anh quay hoàn chỉnh gửi cho đoàn làm phim 《 Kinh Long 2》, mới vừa rồi tôi đã nhận được email thông báo của đoàn làm phim, anh đã qua thi vòng loại, trở về chuẩn bị thật tốt một chút đi, tháng sau liền đến thời điểm thử vai rồi.
Tôi ở lầu trên, có chuyện anh tùy thời có thể đến tìm tôi! Lạc Thần lăng lặng nghe đối phương nói một hơi tất cả những điều sắp xếp cho tương lai của hắn, nhìn đối phương đưa tới chìa khóa có khắc mấy chữ Vạn Cảnh Danh Uyển, hoảng hốt hồi lâu mới nhận lấy, siết chặt trong bàn tay, yên lặng gật gật đầu đáp Ừm.
Convertor: VovoEditor: Hyna Nguyễn———————— Thời gian làm việc của người đại diện là tự do, cũng không cần mỗi ngày đều ở tại công ty, Diệp Οản Οản đem khóa trình huấn luyện cùng với huấn luyện viên thể hình cùng bác sĩ dinh dưỡng an bài xong cho Lạc Thần, lại ở trên mạng đăng tin thông báo tuyển dụng đội nhân viên cho Lạc Thần, ngay sau đó liền đón xe đi đến tập đoàn Tư thị.
Thư kí trực tiếp mang cô hướng phòng làm việc tổng giám đốc đi tới.
Nhận ra được vị này cùng tổng giám đốc nhà mình có quan hệ thần bí, nhìn vị tiên sinh này hôm nay dường như có tâm sự, thư kí thử mở miệng thăm dò: Diệp tiên sinh, ngài hôm nay nhìn qua thật giống như có chút phiền lòng Diệp Οản Οản nhéo mi tâm một cái cũng không phủ nhận đáp: Đúng a! Phiền lòng… Thư kí nháy mắt một cái hỏi tiếp: Thế nào xảy ra chuyện gì sao? Chẳng lẽ là tổng giám đốc hắn… Lại cáu kỉnh Thư kí chỉ nghe được thanh niên dung nhan tuyệt đẹp bên cạnh mình ai oán thở dài đáp: BOSS nhà cậu dáng dấp quá trêu người rồi… Thư kí: … Hắc Vì sao giọng điệu này… Lại cho hắn cảm giác bởi vì bạn gái mình có dáng dấp xinh đẹp mà phiền não vậy chứ… Bên trong phòng làm việc của Tổng giám đốc.
Thời điểm Diệp Οản Οản đi vào, Tư Dạ Hàn còn có một chút việc chưa có xử lý xong, đang ở trước máy vi tính không biết cùng người nào gọi cuộc gọi video.
Diệp Οản Οản tự giác đi tới trên ghế sa lon ngồi xuống, một bên ngồi chờ, một bên nâng cằm lên nhìn chằm chằm Tư Dạ Hàn đang ngồi trước bàn làm việc đeo tai nghe Bluetooth, lưu loát nói chuyện đến ngẩn cả người.
Phía sau anh là một mảnh cửa sổ nhỏ nhắn, chân trời lửa đốt sáng mờ, cùng với vẻ thanh lãnh cực kỳ của gương mặt tạo thành sự đối lập rõ ràng, trở nên một hình ảnh đẹp đến mức tận cùng.
Chỉ cần gương mặt thôi, cũng không cần nhắc tới đỉnh lông mày đẹp đẽ con ngươi đen mà sâu thẳm, đôi môi nhỏ bé thật sự là hoàn mỹ không một tì vết nào, thật không có lời nào có thể hình dung về dung mạo tuyệt thế này được.
Rõ ràng chẳng qua là tùy tùy tiện tiện mà ngồi ở chỗ đó mà thôi, trên mặt cũng bao trùm lạnh lẽo như băng tuyết không có một tí nhiễm khói lửa nhân gian, chỉ liếc mắt một cái lại để cho người nhìn có loại cảm giác dù đã nhiều lần trải qua phồn hoa nhân gian cũng không bằng bữa tiệc sắc đẹp trước mắt này… Diệp Οản Οản chật vật mà thu hồi tầm mắt lại, gần như đem gò má chôn vào trong lòng bàn tay.
Làm bậy a… Chói mắt… Cái này cũng quá chói mắt đi… Chói mắt như vậy làm sao để cho cô mang trở về được đây? Nếu mang về để cho ba mẹ cô thấy được, vẫn không thể họ sẽ bận tâm đến mức nào nữa đây? Thật là tự mình làm bậy thì không thể sống được… Cuối cùng, Diệp Οản Οản vẫn là không có lựa chọn phòng ăn cao cấp để ăn bữa tối dưới ánh nến, mà là đến một quán rượu.
Rõ ràng đó là nơi không hề hợp với khí chất của Tư Dạ Hàn nhưng ở trong hoàn cảnh huyên náo như vậy, Tư Dạ Hàn tồn tại giống như là một nơi đào nguyên yên tĩnh, thấm vào ruột gan.
Diệp Οản Οản đang ôm lấy đầu, nhìn chằm chằm mỹ nam nhân ngồi đối diện rầu rĩ không dứt mà than thở, sau đó chỉ thấy Tư Dạ Hàn không nhanh không chậm để ly rượu trong tay xuống, ngẩng đầu lên, thân thể áp vào phía sau chỗ dựa trên ghế sa lon, ánh mắt muốn lấy tâm của người khác chợt rơi vào trên mặt của cô, đôi môi nhỏ bé khẽ mở: Nhìn đủ rồi chứ? Khụ khụ khụ… Diệp Οản Οản đầu tiên là sững sờ, ngay sau đó đột nhiên lại có một trận cuồng ho khan, lúc này mới phát hiện ánh mắt của mình không chút kiêng kỵ nào nhìn Tư Dạ Hàn, lúng túng mở miệng nói: Gì chứ… Anh đẹp mà! Diệp Οản Οản rốt cuộc ổn định lại tinh thần, chuẩn bị nói chính sự: Bảo Bảo a, tối ngày hôm qua lời em nói ở trên tiệc mừng thọ của ông nội anh đều nghe được rồi đúng không? Chuyện em giải trừ hôn ước với Cố Việt Trạch đó… Tư Dạ Hàn: Ừm.
Nhìn biểu tình của Tư Dạ Hàn, chắc là tâm tình không tệ.
Ánh mắt của Diệp Οản Οản nhất thời sáng một cái, thử thăm dò mở miệng: Vậy… Biểu hiện của em tốt như vậy lại biết điều như vậy, em có thể nói một yêu cầu nho nhỏ hay không Tư Dạ Hàn nhấp miếng rượu, liếc cô một cái: Nói một chút.
Convertor: VovoEditor: Hyna Nguyễn———————— Diệp Οản Οản chần chừ một phen, rốt cục mở miệng: Uhm, chuyện là như vậy, trước kia vì Cố Việt Trạch đồ cặn bã nam đó mà quan hệ giữa em cùng ba mẹ em một mực luôn căng thẳng không hòa hợp, lần này quay lại Diệp gia, em đã cùng ba mẹ em nói rõ vì để cho bọn họ yên tâm, tin tưởng em thực sự đã nghĩ thông suốt cho nên chuyện giữa hai chúng ta em cũng nói với bọn họ rồi…Nói tới chỗ này, Diệp Οản Οản dừng một chút, vừa quan sát thần sắc của Tư Dạ Hàn, vừa tiếp tục mở miệng: Cộng thêm hai chúng ta lui tới đến bây giờ cũng hơn hai năm rồi, cho nên, anh có muốn hay không… Cùng em trở về… Gặp ba mẹ em một chút.
Điều cô lo lắng nhất chính là một ngày nào đó chuyện của mình và Tư Dạ Hàn ngoài ý muốn bị ba mẹ cô phát hiện, lấy thái độ của Tư Dạ Hàn đối với ba mẹ cô, cộng thêm chuyện vạn nhất ba mẹ biết rõ mình ban đầu là bị cưỡng bách, hậu quả này cô quả thật là không dám tưởng tượng…Cho nên cô nhất định phải nghĩ mức độ đến xấu nhất mà chuyện này có thể phát triển được sau đó nghĩ đến phương pháp lưỡng toàn giải quyết chuyện này.
Nếu như Tư Dạ Hàn đồng ý hơn nữa còn nguyện ý phối hợp vậy thì không thể tốt hơn nữa…Diệp Οản Οản nói xong trong nháy mắt, không khỏi có cảm giác âm thanh huyên náo chung quanh tất cả đều không còn nữa, toàn bộ sự chú ý đều của cô hiện giờ chỉ có phản ứng của người đàn ông đối diện mà thôi.
Tư Dạ Hàn bưng ly rượu ngón tay dừng lại một chút, bởi vì ánh sáng nơi quầy rượu không đủ nên cô nhìn mặt của anh cũng không quá rõ ràng.
Thời gian một giây đồng hồ một giây đồng hồ một trôi qua…Không thể được sao? Diệp Οản Οản thấy vậy, con ngươi tịch mịch hơi buồn rầu, trên mặt một mảnh buồn bã: Tư Dạ Hàn… Em đối với anh mà nói… Có phải chỉ là một món đồ chơi mà thôi hay không? Anh không vui liền giam dữ em, nếu anh vui vẻ thì để cho em đi ra ngoài bay mấy vòng… Em biết anh có khả năng không quá vui vẻ nếu em cùng người khác lui tới thân thiết, thậm chí là ba mẹ của em… Nhưng là… Thái độ của anh như vậy sẽ làm ba mẹ em tưởng tượng theo chiều hướng không tốt có thể sẽ cho là em bị người xấu bắt đi, hoặc xấu hơn nữa có thể nghĩ đến chuyện em bị giam cầm bao nuôi…Tư Dạ Hàn trầm sắc mặt, chỉ thấy cô càng nói càng ủy khuất, tựa hồ cũng muốn khóc, sau đó nghe cô tiếp tục nói: Bọn họ là ba mẹ của em, cũng là bố mẹ vợ tương lai của anh, chẳng lẽ anh chỉ muốn cùng em vui đùa một chút, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện cùng em kết hôn sao?Nghe được hai chữ Kết hôn, vẻ mặt lạnh giá của Tư Dạ Hàn dường như có chút chấn động nhỏ không thể nhận ra trong nháy mắt, ngay sau đó, rốt cuộc mở miệng nói: Có thể.
Tư Dạ Hàn tiếng nói hạ xuống trong nháy mắt, gương mặt nhỏ nhắn của Diệp Οản Οản như hoa hướng dương nhìn thấy mặt trời bắt đầu vui vẻ hơn tiến tới hỏi: A! Thực sự có thật hay không vậy? Vậy anh đến lúc đó có thể biến thành một gương mặt khác, để cho mình xấu xí một chút, a không phải ý em không phải thế đâu, ý em là thoạt nhìn hiền lương thục đức, a không, ý của em là… Thoạt nhìn an toàn một chút có được hay không?!Tư Dạ Hàn: …Sắc mặt Tư Dạ Hàn mới vừa hòa hoãn mấy phần nhất thời giống như gió bắc gào thét, âm thanh cũng lạnh đến đóng băng, từng chữ từng chữ mà mở miệng: Anh nhìn rất không được sao?Diệp Οản Οản vội vàng đem đầu lắc như đánh trống đáp: Làm sao như vậy được! Chẳng qua là anh cũng biết nha, từ khi em quen Cố Việt Trạch sau đó, ba mẹ em một mực lo lắng em bị lừa, người quá tuấn tú quá có tiền đều sợ em khống chế không dừng được, sợ đối phương sẽ vứt bỏ em hoặc là vượt quá giới hạn cái gì đó, huống chi em hiện tại lại có thể tìm được một phú khả địch quốc toàn thế giới như anh nữa chứ!Nếu em trực tiếp nói cho ba mẹ em biết, bọn họ phỏng chừng sẽ lo lắng đến ngủ không yên!Cho nên, hiện tại em chỉ có năng lực để cho bọn họ hoàn toàn yên tâm trước, em vẫn không thể trực tiếp nói cho ba mẹ em biết thân phận thật của anh… Cho nên… Không thể làm gì khác hơn là ủy khuất anh một chút á…Tư Dạ Hàn tựa hồ là bị chọc cười nhưng vẫn ung dung nhìn lấy cô: Em muốn an toàn sao?.
Diệp Οản Οản lôi điện thoại di động ra, từ bên trong đưa ra một tấm hình nói: Uhm, không sai biệt lắm thì anh chỉ cần như loại trình độ này là được rồi…Convertor: VovoEditor: Hyna Nguyễn———————— Diệp Οản Οản vừa nói xong liền trực tiếp đem hình ảnh đưa cho Tư Dạ Hàn nhìn.
Chỉ thấy trong hình tựa hồ là một diễn viên hài kịch nào đó, ăn mặc theo mốt những năm 80 áo lót sọc caro già cỗi màu đỏ cùng quần ống thẳng màu xanh lá cây, mang kính gọng thật dầy màu đen, da ngăm đen, hơn nữa còn là đầu trọc, hình tượng chỉ trong một lời cực kì khó nói hết.
Diệp Οản Οản hưng phấn hỏi: Thế nào có phải là vô cùng an toàn hay không a?Nào chỉ là an toàn, phỏng chừng đưa tới cửa đều không có cô em nào muốn a! Quả thật là quá hoàn mỹ!Hơn nữa tuyệt đối không có người nào nhận ra được đó là ai!Thời điểm Tư Dạ Hàn nhìn thấy tấm hình kia vẻ mặt không biết nên nói thêm gì nữa: …Lương tâm Diệp Οản Οản đại khái cũng phát hiện ra được chuyện này có chút không đúng, cảm thấy để cho Tư Dạ Hàn một tuyệt thế mỹ nhân dựa theo tấm hình này lại bị biến hóa thành như thế này phỏng chừng có chút khó khăn, vì vậy hơi hơi lui một bước nói: Uhm, tóc có thể có…Áo sơ mi đỏ nếu anh ghét bỏ quá diễm lệ vậy thì cho anh đổi thành màu xanh lá cây Mắt kính cũng không cần đeo, không được không được, ánh mắt anh quá dụ người, mắt kính không thể không đeo nha…Thấy sắc mặt của Tư Dạ Hàn dường như càng ngày càng khó coi, Diệp Οản Οản nuốt nước miếng, suy nghĩ một chút rồi mở miệng nói: Bảo Bảo a, em cũng không muốn, ai biểu ông trời lại cho anh một gương mặt nhìn qua thật sự là…Tư Dạ Hàn mặt như phủ băng: Sẽ vượt quá giới hạn?Diệp Οản Οản vội nói: Làm sao sẽ! Bảo Bảo a, đối với tâm ý của anh, em còn có thể không biết sao?! Anh xem bộ dáng xấu nhất của em cũng đều không có ghét bỏ! Em chỉ là sợ ba mẹ em không yên lòng mà thôi…Cuối cùng, dù Diệp Οản Οản dùng miệng lưỡi của mình nói đến cạn lời nhưng đàm phán vẫn không thành công… Vạn Cảnh Danh Uyển.
Sau đó trở lại nhà trọ, Diệp Οản Οản vẫn còn chưa từ bỏ ý định khuyên Tư Dạ Hàn.
Ai, thân ái, anh nghĩ như vậy nha, nếu anh là người rất xấu, bên người anh lại có một đại mỹ nữ đi theo, vậy người khác khẳng định đều sẽ cảm giác cho là anh là người giàu có! Cảm giác này hoàn toàn thoải mái a! Ách, thật giống như không đúng chỗ nào đó… Anh vốn chính là người giàu có nha…Diệp Οản Οản quả thật là tuyệt vọng.
Đem Diệp Οản Οản đưa tới cửa, Tư Dạ Hàn dứt khoát ngay cả cửa cũng không muốn tiến vào, trực tiếp xoay người liền muốn đi.
Diệp Οản Οản nhất thời nóng nảy, chợt tiến đến trước mặt Tư Dạ Hàn, dùng sức đưa anh đẩy vào trong phòng nói: Anh làm sao lại không muốn nói lý lẽ như vậy? Em vì anh đã giả xấu nhiều lần như vậy rồi, anh vì em một lần chẳng lẽ cũng không được sao?Tư Dạ Hàn bị đẩy ở bên ngồi lên ghế sa lon, hai con ngươi híp lại, dường như đang muốn thay đổi động tác, nhưng một giây kế tiếp, không biết nhìn thấy sau lưng Diệp Οản Οản cái gì, lại đột nhiên bất động, mặc cho Diệp Οản Οản dùng một bộ dạng thiếu nữ ác bá cưỡng bách người đàng hoàng đưa anh đè ép dưới thân.
Nếu anh nói không được thì sao? Tư Dạ Hàn sâu kín hỏi, cặp con ngươi nhuộm lấy băng tuyết mê hoặc người tới cực hạn.
Diệp Οản Οản bị sắc đẹp này đọng lại trong ánh mắt một giây, sau đó càng thêm kiên định mà cảm thấy không thể để cho anh ở hình dạng nguyên thủy mà xuất hiện được, vì vậy, trực tiếp đem Tư Dạ Hàn đẩy ở trên ghế sa lon, một gối đè ở bên người anh nói: Hôm nay anh theo cũng phải theo, không theo cũng phải theo!Diệp Οản Οản tiếng nói hạ xuống trong nháy mắt một âm thanh Loảng xoảng vang lên…Ngay sau đó lại là Ba một tiếng…Sau lưng đột nhiên liên tiếp truyền tới hai tiếng động khác thường.
Diệp Οản Οản trong lòng đột nhiên dâng lên một cổ dự cảm cực kỳ không tốt, sống lưng cứng ngắc xoay người lại sau đó liền thấy…Hàn Thiên Vũ đang mặc đồ ngủ đi dép lê một mặt đầy kinh sợ mà đứng ngây ngốc ở chỗ cửa trước, bên chân là lon bia rơi đầy xuống đất… Càng làm cho Diệp Οản Οản tuyệt vọng hơn chính là, bên cạnh Hàn Thiên Vũ chính là thân hình đơn bạc của chàng thanh niên… Đó lại là Lạc Thần…Hài tử đáng thương toàn bộ người cũng đã ngu theo kịch bản rơi đầy đất…Ta… CMN! Đã xảy ra chuyện gì vậy!!!
Xem tiếp...Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
truyện tranh Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
truyện Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương truyện chữ
đọc truyện Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
yêu thần ký chap
truyenfull.vn
truyenfull.vip
truyenfull.vip
truyen.tangthuvien.vn/
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License