con-mat-ao-thi

Convertor: VovoEditor: Hyna Nguyễn———————— …!!! Tình huống gì đây cơ chứ! Khi thấy sau cánh cửa có hai người, Diệp Οản Οản cả người giống như bị thiên lôi đánh.

Gương mặt tuấn tú của Hàn Thiên Vũ đủ mọi màu sắc, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Thần cũng trắng hếu quả thật là giống như tiểu bạch kiểm bị cuồng phong mãnh liệt thổi qua… Ba cặp mắt anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, mắt lớn trừng mắt nhỏ.

Không khí một hồi quỷ dị tĩnh mịch.

Các anh… Nghe tôi giải thích… Cái này tuyệt đối là một hiểu lầm… Hàn Thiên Vũ nghe vậy nhìn chằm chằm chân của cô.

Diệp Οản Οản cúi đầu nhìn một cái, vội vàng đem đầu gối để bên người Tư Dạ Hàn xuống.

Tóm lại sự tình tuyệt đối không phải như các anh nghĩ … Hàn Thiên Vũ lại nhìn chằm chằm về phía tay cô.

Tay Diệp Οản Οản lại vội vàng như khoai lang nóng phỏng tay nơi cổ áo của Tư Dạ Hàn buông ra.

Cái đó.

cái đó, uhm, Lạc Thần, Thiên Vũ tiền bối có thể làm chứng cho tôi nha! Diệp Οản Οản ra hiệu cho Hàn Thiên Vũ muốn hắn nhanh chóng giúp cô trấn an Lạc Thần một chút, nhìn đi kìa hài tử người ta đều đã bị hù dọa biến thành dạng gì rồi kìa.

Hàn Thiên Vũ nhìn chằm chằm Tư Dạ Hàn bị ép dưới thân thể của Oản Oản quần áo xốc xếch, sờ lỗ mũi một cái, tỏ vẻ nói: Cái này… Tôi cũng rất kinh ngạc a… Diệp Οản Οản: … Diệp Οản Οản giận đến trợn mắt nhìn người nào đó đang ngồi trên ghế sa lon, theo góc độ của Tư Dạ Hàn, khẳng định sớm đã nhìn thấy có người ở ngoài cửa rồi nhưng anh lại có thể hoàn toàn bỏ lơ qua không có ý nhắc nhở cô.

Cô thật vất vả mới làm cho Lạc Thần có chút cảm giác tín nhiệm với người khác, hiện tại thì tốt rồi mọi chuyện đều quay trở lại thời điểm trước buổi sáng rồi… Tư Dạ Hàn không nhanh không chậm ngồi dậy, sửa sang lại cổ áo cà vạt một chút, coi như dù bị đối tượng là một người đàn ông mạnh mẽ nhào đến nhưng anh vẫn có thái độ vô cùng bình tĩnh.

Đối với Hàn Thiên Vũ thì không sao coi như cô bị hiểu lầm là mình thích đàn ông cũng không có sao, nhưng Lạc Thần thì lại bất đồng, nếu bị hắn nghĩ bản thân cô là một người GAY, sợ rằng từ nay về sau đều không có cách nào nhìn thẳng vào cô được mất.

Vì vậy, trọng điểm của Diệp Οản Οản liền chuyển hướng về phía Lạc Thần, cúi người đem kịch bản bay tán lạc trên mặt đất nhặt lên, sau đó đưa tới bên cạnh hắn.

Tại thời điểm trong nháy mắt cô đưa tay ra, Lạc Thần như con cừu nhỏ bị hoàn sợ rụt người lại… Diệp Οản Οản nội tâm yên lặng rơi lệ, gắng gượng dùng một giọng nói lãnh đạm bình tĩnh như thường giải thích: Lạc Thần, giới thiệu với anh một chút, người này là bạn của tôi, họ Tư, mới vừa rồi tôi cùng với anh ấy chỉ là đùa giỡn thôi, bởi vì tôi có chuyện cần anh ấy hỗ trợ, nhưng anh ấy không chịu đáp ứng… Uhm, chuyện đó không có hù đến anh chứ? Lạc Thần vẫn như cũ đứng ngơ ngác tại chỗ, vẻ mặt hốt hoảng đờ đẫn: … Được rồi, cô đã biết câu trả lời của hắn rồi… Không có cách nào khác để thanh minh nữa, Diệp Οản Οản không thể làm gì khác hơn là ra vẻ lấy chuyện công việc để lảng sang chuyện này: Hai người các anh tìm tôi có việc gì sao? Hàn Thiên Vũ ho nhẹ một tiếng đáp: Tôi ra ngoài nửa đường gặp phải hắn, thấy hắn muốn đi tìm cậu, liền mang theo người đi lên đây.

Lúc này, Lạc Thần rốt cuộc cũng lắp bắp mở miệng: Anh Diệp, tôi… Tôi không có chuyện gì… Chỉ là muốn cùng anh bàn chuyện liên quan đến kịch bản một chút mà thôi… Nếu anh ở bên này có khách… Vậy… Anh khác rồi hãy nói… Lạc Thần mới vừa nói xong, không kịp chờ đợi câu trả lời của cô liền xoay người chạy không thấy bóng.

Thời điểm chạy ra ngoài Lạc Thần không cẩn thận đầu liền đụng phải cánh cửa, phát ra một thanh âm Phanh vang lên… Diệp Οản Οản nhìn cánh cửa lay động, yên lặng che mặt: A trời ạ… Tôi CMN mới vừa điều chỉnh mối quan hệ của mình với con cừu nhỏ này a, sao lại gặp tình huống này cơ chứ, ôi CMN mọi công sức của tôi đổ xuống sông xuống biển cả rồi… Hàn Thiên Vũ ho nhẹ một tiếng, trộm nhìn Tư Dạ Hàn đang ngồi ở một bên mặt không biểu tình sửa sang lại vạt áo của mình, ngay sau đó lại nhìn về phía Diệp Οản Οản, hạ thấp giọng mở miệng nói: Uhm, cậu lần này chơi cũng quá đà rồi… Ngay cả tôi cũng bị cậu hù thiếu chút nữa cũng hiểu lầm, chứ đừng nói tới cậu nhóc mới lớn như Lạc Thần nữa! Diệp Οản Οản sắc mặt đen lại nói: Đừng nói vậy nữa… giờ tôi chỉ muốn hỏi, tôi còn có biện pháp vãn hồi lại tình cảnh này sao? Hàn Thiên Vũ sờ lỗ mũi một cái: Tôi thấy với tình hình này chắc là khó khăn đây… Trừ phi… Trừ phi cái gì? Diệp Οản Οản lập tức truy hỏi.

Hàn Thiên Vũ một bộ giọng nói đùa giỡn, giang tay ra mở miệng nói: Trừ phi, cậu là con gái ~ Diệp Οản Οản: …Convertor: VovoEditor: Hyna Nguyễn————————Trừ phi cô là một người con gái sao?Trời ạ, cô vốn chính là một người con gái nha, nên chắc chắn cô thích đàn ông được chứ?Nhưng vấn đề hiện giờ chính là nếu như cô để cho người khác biết được chuyện cô là con gái vậy Tư Dạ Hàn bên kia làm sao bây giờ?So với con cừu nhỏ như Lạc Thần, rõ ràng đại ma đầu nhà cô ở bên kia càng vướng víu khó giải quyết hơn nhiều nha.

Cho nên thân phận là con gái của cô tuyệt đối không thể bại lộ được!Vì vậy cô chỉ có thể tìm biện pháp khác để giải thích cùng Lạc Thần mà thôi…Hàn Thiên Vũ tỏ vẻ muốn giúp mà không giúp được gì, sau đó liền mang theo thùng bia của hắn rời đi, trước khi đi còn quan tâm giúp cô đóng cửa phòng lại nữa.

Trong phòng, Diệp Οản Οản một mặt ai oán mà nhìn về phía Tư Dạ Hàn: Hiện tại anh hết giận rồi sao?Cô đều đã trả giá cao như vậy rồi…Thân thể thon dài của Tư Dạ Hàn ngồi ở trên ghế sa lon, con ngươi sâu thẳm đột nhiên yên lặng nhìn về phía cô nói: Em thật sự cho rằng anh để ý đến chuyện giả làm người xấu xí sao?Diệp Οản Οản bị ánh mắt kia nhìn lấy, theo bản năng mở miệng nói: Đó là… Cái gì…Tư Dạ Hàn cũng không nói gì, nhưng thời điểm nhìn về phía cô ánh mắt của anh lại để cho cô có loại cảm giác quanh mình hết thảy tất cả đều hóa thành hoang vu vắng lặng.

Cái lạnh giá xa cách này dường như không có chút tình cảm loài người nào vào giờ phút này lại không khỏi cho cô một loại cảm giác cô đơn cùng cô độc…Diệp Οản Οản nhìn thấy bóng dáng của Tư Dạ Hàn buồn bả, trái tim tự dưng hơi hơi đau xót.

Được rồi…Cô thừa nhận, chính mình sở dĩ muốn để cho anh đi gặp cha mẹ cô cũng không phải là bởi vì quan hệ của bọn họ đã thành thục đến độ muốn kết hôn, mà cô muốn xem thời điểm Tư Dạ Hàn đến gặp cha mẹ cô cô có thể dò xét thái độ của anh ra sao mà thôi, cô thật sự sợ hãi trong tương lai Tư Dạ Hàn có thể làm ra chuyện tổn thương đến cha mẹ mình…Cô biết, từ khi trọng sinh tới nay, cô chưa bao giờ có cảm giác an toàn, đối với với người trước mắt cũng chưa từng chân chính rộng mở cánh cửa lòng mình.

Nhưng một phần nguyên nhân chính là quan hệ bất bình đẳng, cô và anh như hai tầng lớp khác biệt vậy thì làm sao cô có thể không giữ lại chút nào của mình mà giao phó toàn bộ bản thân mình cho anh được cơ chứ?Thậm chí thời điểm vừa mới bắt đầu trọng sinh trở về, cô thậm chí còn có qua ý nghĩ đời này cô phải chịu đựng đến lúc Tư Dạ Hàn chết đi thì mới có thể có được sự giải thoát cùng tự do của mình.

Cô nhớ đến kiếp trước trạng thái thân thể của Tư Dạ Hàn không quá hoàn hảo, vào lúc này đã bắt đầu có đủ loại bệnh biến chứng bắt đầu bộc phát ra, một năm kia khi cô và Tư Dạ Hàn ly dị, thân thể của Tư Dạ Hàn đã như dầu cạn đèn đã tắt.

Cô nhớ rõ, kiếp trước thời điểm Tư Dạ Hàn ký giấy ly dị cầm bút cơ hồ cũng không cầm được.

Rời khỏi Tư Dạ Hàn, cô từng nghe được tin tức trên báo cũng như lời đồn đãi nhiều lần liên quan đến tin tức bệnh tình nguy hiểm của anh…Mặc dù nguyên nhân chính là do thân thể của Tư Dạ Hàn nhưng không thể phủ nhận, sự tồn tại của cô làm tăng tốc tử vong của anh.

Kiếp trước, vì cô, anh cùng với cả gia tộc như là kẻ địch, mỗi ngày đều phải xử lý đủ loại loạn trong giặc ngoài thậm chí ám sát, thân thể đã tiêu hao hư nhược quá độ lại càng thêm nhanh chóng bị suy bại đi xuống…Tình cảm của Tư Dạ Hàn đối với cô quá mức cố chấp thậm chí cực đoan, làm cho cô không thể chịu đựng được, thời thời khắc khắc đều có suy nghĩ muốn trốn khỏi anh.

Nhưng điều không thể phủ nhận là vô luận kiếp trước hay là đời này, dù người đàn ông này ngoài mặt khủng bố đến mức nào nhưng từ đầu tới cuối đều chưa từng làm tổn thương cô cùng với người bên cạnh cô.

Khi cô trọng sinh trở về, cô càng phát hiện ra càng ngày càng nhiều mặt của Tư Dạ Hàn mà ngày trước cô chưa bao giờ thấy được.

Rõ ràng một lòng chỉ muốn đạt được tự do, rõ ràng chỉ là vì muốn bảo vệ tánh mạng…Nhưng tại sao, vừa nghĩ tới chuyện thân thể anh càng ngày càng kém đi, nghĩ đến bệnh của anh, nghĩ đến khả năng vài năm sau Tư Dạ sẽ đến giai đoạn cuối của bệnh tật, thậm chí… Trái tim cô giống như bị một móng vuốt to lớn lôi xé cực kì khó chịu.

Thật ra thì Tư Dạ Hàn rất rõ ràng anh đều biết rõ, cô cho tới nay đều là đang cố ý ngụy trang….

Convertor: VovoEditor: Hyna Nguyễn————————Đúng vậy, anh như đi guốt trong lòng của cô rồi, như thế nào lại xem không rõ ràng tâm tư nhỏ kia…Vốn cô nghĩ chuyện Tư Dạ Hàn để ý đến cô chỉ là anh xem cô như một sủng vật nên đặc biệt để ý mà thôi, cũng không thèm để ý đến chuyện cô có thật sự thật lòng với anh hay không, anh chỉ muốn cô ngoan ngoãn nghe lời là được rồi.

Người đàn ông này lại chưa bao giờ biểu đạt ý muốn của mình cho nên cô chưa bao giờ suy nghĩ quá nhiều…Nhưng mới vừa rồi Tư Dạ Hàn lại nhìn về phía cô, nói ra câu: Em thật sự cho rằng anh để ý đến chuyện giả làm người xấu xí sao? làm cho cô trong một chớp mắt, không khỏi có loại cảm giác người đàn ông trước mặt cô này có một sự mất mác cùng thương tâm…Không biết qua bao lâu, Diệp Οản Οản vẫn đang thất thần, trong không khí truyền tới thanh âm khàn khàn của Tư Dạ Hàn: Anh sẽ đi với em.

Tư Dạ Hàn sau khi nói xong liền đứng dậy, đi về hướng cửa phòng…Nhưng mà  trong nháy mắt vừa muốn mở cửa rời đi, sau lưng áo của Tư Dạ Hàn đột nhiên bị một cánh tay kéo lại.

Diệp Οản Οản chẳng biết từ lúc nào đã đứng phía sau Tư Dạ Hàn, kéo vạt áo của anh lại rồi nói: Cảm ơn anh.

Tư Dạ Hàn không nói gì, trên mặt cũng không có bất kỳ biểu lộ gì.

Lúc Tư Dạ Hàn lại muốn lần nữa cất bước rời đi, Diệp Οản Οản đột nhiên mở miệng nói: Tối nay anh ở lại đây đi!Ánh mắt của Tư Dạ Hàn dường như hơi chớp động một cái, ánh mắt hơi hơi rũ xuống, nhìn về phía cô.

Diệp Οản Οản thấy anh bất động, liền trực tiếp kéo tay anh đưa anh kéo vào trong phòng.

Quầng mắt của anh thật giống như lại đen thêm một chút nữa rồi, sau này nếu như thuận tiện thì anh nên tới chỗ em thường xuyên đi, còn nếu như em không có chuyện gì gấp thì em sẽ đi Cẩm Viên tìm anh.

Thấy Tư Dạ Hàn vẫn nhìn chằm chằm vào mình, Diệp Οản Οản mở miệng nói tiếp: Có chuyện gì vậy? Không phải là thời điểm anh cùng em ngủ không được thoải mái chứ?Sợ anh cảm thấy hành vi của mình đột nhiên thay đổi quá lớn, Diệp Οản Οản lại tăng thêm một câu: Uhm, coi như là em báo đáp với anh á! Cám ơn anh đã đồng ý đi gặp ba mẹ với em!Cô biết đối với một người có ham muốn khống chế người khác mạnh như Tư Dạ Hàn mà nói, thì chuyện cô mới vừa thỏa hiệp với anh khó khăn như thế nào.

 Giọng nói của Diệp Οản Οản giống như rất dễ dàng thoải mái, nhưng cũng chỉ có cô mới tự mình biết được, trong nháy mắt kia, nội tâm của cô đã trải qua cái gì.

Mặc dù kiếp trước bởi vì Tư Dạ Hàn đối với mình cố chấp cùng đáng sợ muốn chiếm làm của riêng, cô từng không muốn chịu đựng đau đớn không muốn sống nữa nhưng anh lại chưa bao giờ lừa dối cùng phản bội cô, cũng bởi vì có anh mà cuối cùng cô mới có thể nhìn rõ bộ mặt thật của Trầm Mộng Kỳ cùng Cố Việt Trạch…Cô biết rõ mình không thể nào tiếp thu được chuyện địa vị của mình và Tư Dạ Hàn không cân bằng, quan hệ giữa hai người giống như bức tường mục lúc nào cũng có thể sụp đổ, cô cũng không thể nào tiếp thu được chuyện Tư Dạ Hàn đối với mình không có chút ý tứ nào lại muốn chiếm cô làm của riêng, cũng như anh lúc nào cũng có thể mất khống chế…Nhưng cô cũng không thể phủ nhận, đời này khi cô đổi một cách khác cùng anh sống chung, sau đó nhìn anh thay đổi từng lúc một, rồi cô còn thấy thêm được những cảm xúc mà trước giờ anh chưa bao giờ bộc lộ ra ở kiếp trước nữa.

Cô không thể nói rõ được tình cảm của mình bây giờ đối với Tư Dạ Hàn rốt cuộc là gì, nhưng cô có thể khẳng định là, ít nhất là cô cũng không hy vọng anh chết đi…Thì cứ như vậy đi, nếu không nghĩ ra liền không nghĩ nữa, cứ tùy tâm mà làm đi.

Cô coi như muốn đạt được tự do cũng không hy vọng thông qua cách để Tư Dạ Hàn chết đi mà đạt được như thế.

Ban đêm yên tĩnh.

Hai người an tĩnh nằm ở trên giường.

Tư Dạ Hàn lúc ngủ đặc biệt yên ổn, một chút động tĩnh cũng không có, Diệp Οản Οản cũng không xác định được chuyện anh rốt cuộc có ngủ thiếp đi hay không.

Diệp Οản Οản tinh thần không yên, nằm nửa ngày đều không ngủ được, vì vậy nghiêng đầu nhẹ giọng hỏi: Đúng rồi, thiếu chút nữa em quên mất, em có chuyện muốn hỏi anh… Cái đó… Mai Cảnh Châu anh có biết người đó không?Bên cạnh truyền tới âm thanh trước sau như một trong trẻo lạnh lùng của Tư Dạ Hàn: Anh chưa từng biết.

Diệp Οản Οản nháy mắt một cái, Ai không phải là anh để cho ông ta đi tới tiệc mừng thọ ông nội của em sao?Giọng nói của Tư Dạ Hàn vẫn không có thay đổi gì đáp: Không phải.

Diệp Οản Οản: …Nếu không phải là cô len lén đi hỏi qua Hứa Dịch, thiếu chút nữa đã muốn tin tưởng không phải là anh nha.

Convertor: VovoEditor: Hyna Nguyễn————————Sáng ngày thứ hai.

Sau khi Tư Dạ Hàn rời đi, Diệp Οản Οản gọi điện thoại cho Hứa Dịch.

Alô, Oản Oản tiểu thư Hứa Dịch có chút kỳ quái không hiểu tại sao Diệp Οản Οản mới sáng sớm đã gọi điện thoại cho mình.

Ông chủ nhà anh tình trạng cơ thể trước mắt như thế nào rồi? Diệp Οản Οản trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi.

Chuyện này… Hứa Dịch không biết vì sao Diệp Οản Οản lại đột nhiên hỏi cái vấn đề này, cô ấy muốn mưu đồ gì sao vì vậy trong lúc nhất thời có chút chần chờ.

Rất không ổn sao? Diệp Οản Οản cau mày hỏi lại.

Hứa Dịch cân nhắc một chút rồi chọn lời nói: Quả thật không quá lạc quan… Cửu gia năm xưa bị thương, thân thể vốn như người có bệnh rồi, nhưng ngài ấy vẫn không có muốn chữa trị cho khỏi, cộng thêm chứng mất ngủ nghiêm trọng sau đó liên tiếp gặp tai nạn, trước kia Tôn thần y có giúp Cửu gia xem qua, thậm chí còn chắc chắn…Chắc chắn cái gì?Chắc chắn nếu tiếp tục đi xuống như vậy, Cửu gia không thể sống qua được vài năm nữa đâu… Hứa Dịch cuối cùng vẫn quyết định thành thật trả lời.

Những chuyện này Diệp Οản Οản ở bên cạnh Cửu gia hai năm, thật ra thì cũng đều biết rồi, chỉ là cô ấy chắc chưa từng để bụng hay để ý đến những điều này đi, sợ rằng cô ấy chỉ mong Cửu gia sớm không chịu đựng nổi mà ra đi…Diệp Οản Οản trong nháy mắt yên lặng, quả nhiên, cùng tình huống ở kiếp trước giống nhau.

Thân thể của Tư Dạ Hàn nếu chỉ nhìn ở bề ngoài hoàn toàn không nhìn ra vấn đề gì, ngay cả tâm tình của anh cũng đều không lộ ra ngoài, huống chi là ốm đau.

Nhưng sự thực chính là thân thể đã sớm suy yếu, một thân toàn bộ đều là khuyết điểm.

Năm cô cùng Tư Dạ Hàn ly dị, thân thể của anh đã kém đến nổi ngụy trang cũng làm không được, thời điểm muốn đi đâu ra ngoài phần lớn đều chỉ có thể ngồi trên xe lăn, mà thời điểm cô có thể nhìn thấy anh cũng càng ngày càng ít…Nếu như điều trị thật tốt thì sao đây? Diệp Οản Οản lại hỏi.

Hứa Dịch trầm ngâm chốc lát rồi đáp: Chuyện này… Tôi cũng không dám khẳng định… Cửu gia bình thường lượng công việc quá lớn, gia tộc, công ty, thế lực trong bóng tối, khắp nơi đều yêu cầu sự có mặt của ngài ấy, cộng thêm chứng mất ngủ nữa… Vì vậy nếu muốn điều trị tốt cho hết bệnh cơ hồ là chuyện không thể nào xảy ra được…Tôi biết rồi.

Diệp Οản Οản yên lặng rất lâu, sau đó cúp điện thoại.

Tựa vào ghế mây trên sân thượng, Diệp Οản Οản bần thần nhìn ngoài cửa sổ, lâm vào mông lung, nhớ lại những cảnh xưa cũ trong kiếp trước kia.

Rất nhiều chuyện cô một mực không muốn suy nghĩ tới, nhưng vẫn là… Trốn tránh không được.

Nếu như cô nhớ không lầm, không lâu sau chỉ trong vòng vài ngày nữa, Tư Dạ Hàn sẽ mang theo một nhóm tinh anh của công ty trước tiên nghiên cứu thiết bị, sau đó đi đến quốc gia B đàm phán hợp tác cùng với một người bạn học quan trọng, mà ở lần này trên đường đi đến nước B, Tư Dạ Hàn gặp phải một vụ cướp giết nghiêm trọng, không chỉ nhân viên bị tổn thất nặng nề, thiết bị bị cướp mất mà Tư Dạ Hàn cũng bị trọng thương…Cô nhớ lại kiếp trước vụ cướp kia suýt chút nữa thì làm Tư Dạ Hàn mất mạng, làm cho anh nằm ở trên giường hơn mấy tháng, sau đó khi tỉnh lại, thân thể vốn đã không ổn càng ngày càng hỏng bét hơn…Lần trọng thương này không thể nghi ngờ là bùa đòi mạng Tư Dạ Hàn.

Không biết sau khi sống lại ở đời này, chuyện này còn có thể phát sinh nữa hay không.

Nếu như phát sinh, cho dù điều trị thế nào thì thân thể của anh phỏng chừng cũng không thể trở lại như cũ được đi…Diệp Οản Οản lắc đầu một cái, xóa đi ý tưởng trong đầu.

Có lẽ đời này sự phát triển của sự việc cũng có thể có chỗ bất đồng không nhất định giống kiếp trước, điều này cô thật sự không biết được.

Hơn nữa, cô đến nay cũng chưa nghe nói qua Tư Dạ Hàn gần đây có kế hoạch phải đi đến nước B.

Sau đó cô lại nghĩ đến chuyện mà cô thấy lo nghĩ khác, chính là Lạc Thần a…Diệp Οản Οản thở dài, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Lạc Thần, kết quả, không có người nghe máy.

Gọi lần thứ hai, vẫn là không có người tiếp, bất quá Lạc Thần lại gửi tin nhắn cho cô, nói là mình đang huấn luyện, không có tiện nghe điện thoại.

Nhìn bộ dạng như vậy hẳn là bị giật mình không ít rồi…Thôi cứ như vậy đi, Trước tiên để cho anh ta yên tĩnh một chút rồi hãy nói.

Nếu như vì chút chuyện thế này mà giao động, vậy chỉ có thể nói khoảng thời gian này việc cô làm đều công cóc mà thôi.

Diệp Οản Οản tự mình nghiên cứu kịch bản cả ngày, bất tri bất giác liền đến buổi tối.

Tiếng chuông điện thoại di động reo lên, là Tư Dạ Hàn gửi tin nhắn cho cô, nói là công ty có chút chuyện, nên cô không cần chờ anh ăn cơm cùng.

Diệp Οản Οản nhìn chằm chằm tin nhắn, chân mày nhíu chặt, lại làm thêm giờ sao?Convertor: VovoEditor: Hyna Nguyễn———————— Đế Đô Bắc Giao, trong công ty một chi nhánh của tập đoàn Tư Thị.

Lúc Diệp Οản Οản đi vào công ty, Tư Dạ Hàn đang có cuộc họp cùng mấy quản lý cấp cao, Tần Nhược Hi cùng Lưu Ảnh cũng ở trong đó.

Vẻ mặt tất cả mọi người đều đều nghiêm túc.

Vừa nhìn thấy Diệp Οản Οản, sắc mặt của Lưu Ảnh nhất thời liền trầm xuống.

Mấy quản lý cấp cao khác mặc dù đối với Diệp Οản Οản rất tò mò, suy đoán chắc cô ấy là người yêu trong truyền thuyết của Boss nhà mình, nhưng cả đám dù tò mò nhưng không có một ai dám thể hiện sự hiếu kỳ của mình quá rõ ra mặt tất cả đều quy củ, không dám nhìn thêm, tập trung sự chú ý tiếp tục vào cuộc họp.

Còn Tần Nhược Hi, chỉ có lúc Diệp Οản Οản đi vào, thì nhìn về phía cô lễ phép gật đầu một cái, ngay sau đó vẻ mặt liền bình thường tiếp tục họp.

Trên bàn làm việc của Tư Dạ Hàn chất đầy các loại tài liệu, trong góc trên bàn trà có để một hộp đồ ăn, nhưng thức ăn bên trong không được động tới chút nào.

Cái tên này toàn thân đều là khuyết điểm, dạ dày cũng cực kỳ yếu ớt, lại còn muốn hành hạ thân thể mình như vậy nữa sao.

Thấy cô đột nhiên tới đây, Tư Dạ Hàn ra hiệu cho cô tự mình tìm chỗ ngồi đợi một lát.

Diệp Οản Οản không động, mấp máy môi, nhìn anh nói: Cơm tối anh còn chưa có ăn.

Tư Dạ Hàn như là không nghĩ đến cô cố ý tới đây một chuyến chình là để hỏi việc này, nói: Có chuyện quan trọng cần xử lý.

Diệp Οản Οản đen mặt, chuyện của anh có cái gì không phải là chuyện quan trọng chứ.

Chuyện quan trọng gì đi nữa chẳng lẽ có thể quan trọng hơn mạng của mình sao?Tư Dạ Hàn thấy sắc mặt cô không ổn, lấy từ trong ngăn kéo ra một cái máy tính bảng, đưa cho cô nói: Em chơi một chút đi.

Sắc mặt Diệp Οản Οản biến thành đen: Không chơi! Em cũng không phải tới đây để chơi đâu!Thấy Tư Dạ Hàn vẫn như trước kia, cho dù đang thương lượng chuyện quan trọng gì cũng không kiêng kị Oản Oản, còn để cho cô đợi ngay trong phòng họp đang bàn chuyện cơ mật như vậy, bây giờ còn trực tiếp ở trước mặt mọi người tỏ ra tính khí, làm cho sắc mặt của Lưu Ảnh khó coi đến mức gần như phát hỏa.

Hứa Dịch lau mồ hôi, đứng ở một bên cẩn thận theo dõi ông chủ mình, đề phòng ông chủ mình nổi nóng.

Tần Nhược Hi vẫn là bộ dạng vẻ mặt dịu dàng tự nhiên, nhỏ nhẹ mở miệng cười nói: Diệp tiểu thư đừng nóng giận, Tư tổng lúc này đúng là có chuyện quan trọng phải cùng chúng tôi trao đổi, chờ xong việc sẽ giúp cô.

Diệp Οản Οản cười như không cười nhìn Tần Nhược Hi người giống như đang quan tâm muốn giúp cho cô, sau đó không để ý đến cô ta, cầm lấy máy tính bảng ngồi lên trên ghế sa lon.

Tư Dạ Hàn vẫn chậm chạp không kết thúc cuộc họp, Diệp Οản Οản chỉ có thể chán nản cầm máy tính bảng lướt qua tin tức.

Trong lúc đó di động vang lên một cái, là Hàn Thiên Vũ nhắn cho cô một tin nhắn trên WeChat.

Hàn Thiên Vũ gửi qua vài tấm hình cho cô, hỏi cô tấm nào đẹp trai nhất.

Diệp Οản Οản nhìn lướt qua, chọn một tấm trong đó rồi nhắn tin trả lời: Tấm này, má trái của anh rất đẹp mắt.

Rất nhiều minh tinh đều có góc độ đẹp nhất định, hơn nữa thời điểm mỗi lần đối mặt với ống kính của truyền thông đều cố ý chỉ để lộ góc độ đó, mà má trái của Hàn Thiên Vũ hoàn mỹ hơn cả.

Hàn Thiên Vũ trả lời cho cô một cái: OK.

Sau đó Diệp Οản Οản lướt qua một trang web, liền thấy Hàn Thiên Vũ đăng tin trên Weibo: Có người nói má bên trái của tôi đẹp mắt nhất.

Ảnh được đính kèm chính là tấm hình Diệp Οản Οản chọn cho anh ta.

Bình luận phía dưới liền như một hồi pháo nổ tung.

[ A a a! Trời ơi! chồng tôi rốt cuộc cũng chụp hình của mình rồi! Chờ chết Bảo Bảo rồi! ][Đẹp trai anh tuấn đẹp trai! Chồng tôi ở góc độ nào cũng đều đẹp trai! ][Có người nói sao? Có người là ai a? Sao tôi phảng phất đánh hơi được mùi gian tình đâu đây!]Diệp Οản Οản một bên tâm tư không tập trung lướt qua Weibo, một bên thỉnh thoảng nhìn về phía của Tư Dạ Hàn.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua…Đảo mắt đã qua nửa giờ, đám người Tư Dạ Hàn dường như vẫn không có ý muốn chấm dứt.

Vừa nghĩ tới thân thể suy yếu kia của Tư Dạ Hàn, chân mày Diệp Οản Οản lại càng ngày càng nhíu chặt, ngón tay hơi không kiên nhẫn mà gõ ở trên tay vịn ghế sa lon.

Lại đã qua hai mươi phút, cây kim chỉ giờ đã chỉ hướng đến chín giờ tối rồi.

Ngón tay gõ trên tay vịn ghế dừng lại, Diệp Οản Οản soạt một cái đứng lên, cầm hộp đồ ăn đã nguội lạnh trên bàn trà, đi vào trong phòng nghỉ.

Convertor: VovoEditor: Hyna Nguyễn———————— Ba phút sau.

Diệp Οản Οản cầm lấy thức ăn đã được hâm nóng đi ra, sau đó, đi thẳng tới trước mặt của Tư Dạ Hàn, kéo một cái ghế ở bên cạnh anh ngồi xuống.

Bởi vì động tác bất ngờ của Diệp Οản Οản, trong nháy mắt ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người của cô.

Âm thanh thuộc hạ của anh đang báo cáo cũng bỗng nhiên dừng lại, có chút luống cuống mà hướng ánh mắt về phía Hứa Dịch dò hỏi…Hứa Dịch cũng không hiểu, không biết Diệp Οản Οản rốt cuộc muốn làm cái gì.

Mới sáng sớm hôm nay gọi điện thoại cho hắn thì cách cô cư xử cũng có chút không đúng lắm,Diệp Οản Οản nhìn lướt qua mọi người đang nhìn mình chằm chằm nói: Mọi người cứ tiếp tục.

Nói xong, dùng muỗng múc một ít thức ăn, đưa tới bên miệng của Tư Dạ Hàn.

Tư Dạ Hàn hơi ngẩn ra, con ngươi tối đen dùng một loại cảm xúc khó lường nhìn chằm chằm cô.

Diệp Οản Οản vẫn duy trì tư thế đút cơm này, mặt không đổi sắc mà nhìn về phía Tư Dạ Hàn người đang có vẻ mặt phức tạp nhìn cô chằm chằm, mở miệng nói: Em thấy trong thời gian một tiếng này từ đầu tới cuối anh cũng chỉ nói có tám câu, tổng cộng lại có bốn mươi bảy chữ, chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi, chung quy cũng sẽ không trễ nãi việc anh bàn bạc công việc đi.

Thấy Tư Dạ Hàn bất động, Diệp Οản Οản lại cầm muỗng thức ăn gần thêm một chút nữa, một kiểu nếu anh dám không ăn liền chết với cô.

Tư Dạ Hàn nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của Oản Oản thoạt nhìn lộ vẻ tâm tình không tốt lắm, yên lặng rất lâu, rốt cuộc phối hợp mở miệng.

Diệp Οản Οản từ lúc nãy sắc mặt vẫn rất khó coi lúc này mới hơi hòa hoãn một chút.

Bên trong phòng làm việc những người khác nhìn thấy Boss nhà mình bên cạnh đồng ý cho mỹ nhân đút cơm, yên lặng không thôi…Ách… Là không chậm trễ sự việc…Nhưng vấn đề là bọn họ bị cái màn ân ái này làm cho mắt bọn họ sắp bị mù a!Vẫn một mực bình tĩnh như thường Tần Nhược Hi nhìn Diệp Οản Οản đang đút cơm cho Tư Dạ Hàn, vẻ mặt rốt cuộc trong nháy mắt có chấn động, ngay sau đó mở miệng nói: Là tôi sơ sót, quên mất chuyện Tư tổng chưa kịp dùng cơm.

Lưu Ảnh hừ lạnh một tiếng, trong con ngươi tràn đầy vẻ khinh thường, chạy đến nơi này cố ý diễn cảnh này là muốn cho ai nhìn? Muốn tuyên thệ chủ quyền sao?Hứa Dịch nghe được Tần Nhược Hi nói lời này ánh mắt hắn giật giật.

Nhược Hi tiểu thư lời nói này… Hình như là bởi vì cô sơ sót nên mới đưa đến chuyện Cửu gia chưa có dùng cơm thì phải?Nhưng trên thực tế, tình huống chính là, ông chủ nhà mình căn bản chính là một người cuồng công việc, một khi đã làm việc không cho phép bất luận kẻ nào quấy rầy, cho dù là Nhược Hi tiểu thư cũng thế mà thôi.

Nhược Hi tiểu thư rất rõ ràng điều ông chủ hắn cấm kỵ cho nên cũng chưa bao giờ lắm miệng.

Nhưng bây giờ, Diệp Οản Οản lại có thể trực tiếp tại lúc ông chủ nhà hắn bàn bạc chuyện quan trọng, cắt đứt đi vào, còn đút cơm cho ông chủ nữa, thật là….

Mà ông chủ nhà hắn dường như… Cũng không có bộc lộ tức giậnUhm, mọi người tiếp tục đi!Cho đến khi Hứa Dịch ra hiệu cho mọi người tiếp tục, mọi người mới hồi phục tinh thần lại, vội vàng khôi phục tiết tấu, tiếp tục bắt đầu từng người từng người một báo cáo công việc của mình.

Chẳng qua là, lúc này cũng đã có người không nhịn được nữa, thỉnh thoảng len lén ngẩng đầu nhìn về phía hai người.

Ai cũng nói Cửu gia đối với người này sủng lên trời, bây giờ nhìn lại thì thấy một chút cũng phải là không giả a!Bọn họ chưa từng thấy qua vẻ mặt đó của Boss, bây giờ mới được chứng kiến một màn như thế.

Vốn là bọn họ vẫn cảm thấy Boss cùng với Tần tiểu thư mới là một đôi, nhưng bây giờ suy nghĩ kĩ lại thì bọn họ thấy đây mới là tình trạng bình thường của những người đang yêu đi.

Boss cùng Tần tiểu thư hoàn toàn chỉ có quan hệ công việc mà thôi…Lần này cùng công ty Energy ở nước B đàm phán sắp xếp thời gian ở… Tần Nhược Hi nói được nửa câu, nhìn thấy Diệp Οản Οản đút cho Tư Dạ Hàn một đũa rau cần, theo bản năng liền bật thốt lên mà nói: Tư tổng ngài ấy không ăn rau cần.

Convertor: VovoEditor: Hyna Nguyễn———————— Diệp Οản Οản nghe vậy có chút ngoài ý muốn ngẩng đầu lên nhìn Tư Dạ Hàn không ăn rau cần sao?Trong góc Lưu Ảnh cười lạnh một tiếng nói: Ngay cả thói quen ăn uống của ông chủ cũng không biết…Anh không ăn rau cần sao? Diệp Οản Οản nhìn về phía Tư Dạ Hàn hỏi.

Tư Dạ Hàn nhìn cô một cái, ngay sau đó trả lời: Ừm.

Ồ…Quả nhiên vẫn là Tần Nhược Hi hiểu khá rõ Tư Dạ Hàn, bất quá cũng là khó trách, coi như cộng lại cả hai đời thì thời gian nhận biết Tư Dạ Hàn của cô cũng không có dài.

Diệp Οản Οản đem đũa rau thu về, chuẩn bị gắp một món ăn khác.

Kết quả, cô bên này vừa mới chuẩn bị thu tay lại, đũa lại trống trơn, Tư Dạ Hàn mặt không đổi sắc đem rau cần ở trên đũa nuốt xuống.

Diệp Οản Οản ngẩn ngừơi, sắc mặt không hiểu nhìn về phía Tư Dạ Hàn: …Không phải nói… Không ăn sao…Lưu Ảnh nhìn có chút hả hê vẻ mặt trong nháy mắt cứng lại: …Hứa Dịch yên lặng che mặt, hắn biết sẽ như vậy mà…Trọng điểm không phải là ăn món gì, mà là ai đút nha.

Thấy Diệp Οản Οản bất động, Tư Dạ Hàn nghiêng người tay đặt lên trán, ánh mắt dò hỏi, ý là… Tiếp tục đút ăn.

Diệp Οản Οản nháy mắt một cái, chần chờ lại gắp một đũa rau cần nữa.

Tư Dạ Hàn lần nữa mặt không đổi sắc mà nuốt vô bụng.

Lần này mọi người có ai còn không nhìn ra Boss mình là cố ý cho người ta chỗ dựa nữa chứ, thậm chí không tiếc công chế nhạo làm mất mặt mũi của Tần Nhược Hi.

Bất quá đó đơn giản chỉ là một chi tiết nhỏ thôi a.

Trong phòng mọi người theo bản năng nhìn về phía Tần Nhược Hi, bất quá người ta lăn lộn đến vị trí này cũng không phải là chưa từng thấy những cảnh như vậy, sắc mặt ngược lại vẫn không thay đổi chút nào.

Đút hết cơm xong, Diệp Οản Οản cũng không nhiều lời nữa, ngay lập tức lần nữa trở lại ghế sa lon ngồi đợi.

Lại qua nửa giờ, Tư Dạ Hàn cuối cùng cũng làm xong việc rồi.

Kết thúc rồi à? Diệp Οản Οản lập tức ngẩng đầu lên hỏi.

Một bên Hứa Dịch mở miệng nói: Cửu gia còn muốn đi đến tổng công ty để họp nữa.

Sắc mặt của Diệp Οản Οản lần nửa tối lại: Đến lúc nào rồi, như thế nào ngay cả buổi tối còn muốn mở hội nghị?Hứa Dịch ho nhẹ một tiếng: Lần này hội nghị… Tương đối quan trọng.

Quan trọng…lại là quan trọng…Diệp Οản Οản nhìn về phía Tư Dạ Hàn hỏi: Anh không thể thay đổi ngày được sao?Tần Nhược Hi ở một bên giải thích: Hội nghị lần này quả thật rất quan trọng, không thể trì hoãn, hy vọng Diệp tiểu thư có thể hiểu cho Tư tổng.

Diệp Οản Οản không có nhìn đến Tần Nhược Hi, vẫn chỉ nhìn chầm chầm Tư Dạ Hàn.

Tư Dạ Hàn xòe bàn tay ra, ở trên đầu của Diệp Οản Οản xoa nhẹ một cái nói: Em về trước đi.

Nghe được câu này, cơn tức Diệp Οản Οản mới vừa kiềm chế trong nháy mắt liền nổi dậy.

Chỉ biết công tác công tác, công tác chẳng lẽ so với mạng của mình còn quan trọng hơn sao?Thân thể của mình như thế nào, trong lòng của anh không lẽ không biết?Diệp Οản Οản nhìn về phía Hứa Dịch, ngực phập phồng tức giận hỏi: Từ nơi này đến công ty thời gian bao lâu?Nhìn hai người vào lúc này bầu không khí dường như không tốt lắm, Hứa Dịch cẩn thận trả lời: Đại khái hơn một tiếng.

Diệp Οản Οản lập tức nói: Vậy tôi đây cũng muốn đi cùng.

Tư Dạ Hàn nghe vậy, vẻ mặt khó tin mà nhìn Oản Oản.

Diệp Οản Οản tức giận trừng anh nói tiếp: Xem ra em không thể đi sao?Tư Dạ Hàn: Tùy em.

Lên xe.

Diệp Οản Οản cùng Tư Dạ Hàn ngồi chung ở trên ghế sau.

Diệp Οản Οản tức giận cũng không nhẹ, không thèm nhìn người kia tự mình ngồi một góc, sinh khó chịu.

Đang xem laptop Tư Dạ Hàn rốt cuộc cũng phát hiện ra bạn gái mình tức giận, liền đem máy vi tính trên đầu gối gấp lại, nhìn Diệp Οản Οản.

Đại khái là cảm thấy tâm tình cô hôm nay dường như đặc biệt nóng nảy, vì vậy, mở miệng hỏi: Hôm nay kỳ kinh nguyệt em đến sao?Diệp Οản Οản nhất thời trên trán nổi lên gân xanh: …CMN anh mới tới kỳ kinh nguyệt đấy!!!Convertor: VovoEditor: Hyna Nguyễn————————Diệp Οản Οản giận đến cạn lời không còn muốn nói nữa…Dù cô chưa có tới kinh nguyệt cũng bị anh làm cho kinh nguyệt đến mất thôi!Quên đi quên đi, cô không chấp nhặt với anh nữa.

Cái tên này căn bản liền không ở phạm vi con người bình thường, anh có thể biết được chuyện con gái đến kỳ kinh nguyệt sẽ nóng nảy đã là chuyện vô cùng không dễ dàng rồi.

Diệp Οản Οản hít sâu một hơi, để cho mình tỉnh táo lại, sau đó cũng không muốn kéo dài thời gian, xụ mặt một cái kéo đầu của Tư Dạ Hàn, đè ở trên đùi của mình nói: Còn hơn một tiếng nữa, anh ngủ một chút đi.

Cái người này buổi sáng sáu giờ đã ra khỏi cửa, đến bây giờ đã mười giờ tối, cơm cũng không ăn đúng bữa, nếu cứ liên tục với cường độ công tác cao suốt 16 giờ như vậy, coi như là thân thể thật tốt cũng không nhịn được chứ đừng nói đến tình trạng hiện tại của anh.

Anh thật coi mình không phải là con người sao?Tư Dạ Hàn gối đầu trên hai chân mềm mại của cô, trên mặt đôi mắt trong trẻo lạnh lùng thoáng qua một tia ngoài ý muốn cùng cảm xúc muốn tìm tòi nghiên cứu.

Diệp Οản Οản lập tức trừng anh: Nhắm mắt lại, ngủ đi.

Chắc là thực sự quá mệt mỏi, lời nói của Diệp Οản Οản cũng giống như là một cái chốt nhấn xuống liền đóng lại vậy, ánh mắt của Tư Dạ Hàn muốn tìm tòi nghiên cứu còn chưa kịp nhìn ra điều gì, thì con ngươi đen kia đã bị mí mắt che chắn khép lại…Diệp Οản Οản nghĩ đến, rất nhiều đứa con nít đều thích ôm lấy đồ chơi mình yêu thích hoặc là búp bê đi ngủ, một khi búp bê không ở người bên, liền không có cách nào ngủ được.

Chính bản thân mình lại có tác dụng đối với Tư Dạ Hàn, khả năng giống như là con búp bê được trẻ con ôm vào trong ngực khi đi ngủ đi.

Phía trước Hứa Dịch đang lái xe xuyên qua kính chiếu hậu phía sau thấy được hình ảnh chỗ ngồi ghế sau, trên mặt một mảng phức tạp.

Lúc sáng cuộc điện thoại kia gọi đến hỏi thăm thân thể của ông chủ, sau đó tự mình chạy tới gần như ép buộc đút cơm, hiện tại lại thừa dịp trên đường đi tận dụng thời gian ngắn ngủi chỉ hơn một giờ đồng hồ để cho ông chủ mình chìm vào giấc ngủ, nghỉ ngơi một chút…Diệp Οản Οản cô ấy đây là… Rốt cuộc có chủ ý gì đây?Dù thế nào cũng sẽ không phải… Thực sự vì thân thể của ông chủ đi chứ?Xe vững vàng chạy, bên trong xe đều rất thoải mái Tư Dạ Hàn rất nhanh liền ngủ say.

Diệp Οản Οản theo tủ chứa đồ bên trong lấy ra một cái chăn đắp lên người Tư Dạ Hàn, ngay sau đó thử hỏi dò Hứa Dịch: Mấy ngày nay Tư Dạ Hàn có sắp xếp muốn đi công tác sao?Hứa Dịch mở miệng: Có, cuối tuần sau.

Đi nơi nào? Diệp Οản Οản lập tức hỏi.

Nước B, nghe nói là có một hợp đồng quan trọng, hội nghị tối nay chính là muốn thảo luận chuyện này.

Hứa Dịch cũng không kiêng kị Diệp Οản Οản, trực tiếp trả lời.

Dù sao thái độ ông chủ nhà mình đối với Diệp Οản Οản đã bày ở chỗ đó, hắn còn muốn lừa gạt cùng che giấu cái gì nữa chứ.

Diệp Οản Οản vừa nghe đến mấy chữ Nước B Bàn hợp đồng, trong lòng đột nhiên chợt lạnh.

Sự kiện cùng kiếp trước phát triển giống nhau như đúc, Tư Dạ Hàn lại còn là phải đi nước B…Nhất định phải đi sao? Có thể đổi ngày hay không? Nhất định phải là Tư Dạ Hàn tự mình đi sao? Diệp Οản Οản hỏi.

Hứa Dịch thần sắc khổ sở nói: Chuyện này… Sợ rằng không đi không được! Lần hợp tác hạng mục này toàn bộ công ty đều đã chuẩn bị thời gian hơn ba năm, không có khả năng không đi, cũng không có biện pháp tùy ý đổi ngày, thời gian trước đây đã hẹn xong lịch rồi, hơn nữa cũng chỉ có thể để ông chủ tự mình đi mà thôi.

Oản Oản tiểu thư cuối tuần có chuyện gì sao?Diệp Οản Οản trầm sắc mặt, không nói gì.

Nghe lời nói của Hứa Dịch, chuyện lần này là không đi không thể rồi, hơn nữa bởi vì rất quan trọng, còn nhất định phải do Tư Dạ Hàn tự mình đi nữa.

Nếu như cô không giải thích được nguyên nhân thì muốn ngăn cản chyện này cơ hồ là chuyện không thể nào.

Đang êm đang đẹp, dựa vào cái gì để không cho anh ấy đi đây?Nếu cô nói Tư Dạ Hàn lần này sẽ gặp phải nguy hiểm thiếu chút nữa chết ở nước B ai sẽ tin cô?Chẳng lẽ… Lịch sử lại phải tái diễn à…Convertor: VovoEditor: Hyna Nguyễn———————— Đến cửa công ty, Diệp Οản Οản đánh thức Tư Dạ Hàn dậy.

Anh cứ tiếp tục công việc của mình đi, em sẽ tự mình đi về.

Để cho Hứa Dịch đưa em về.

Đoán chừng ngủ một chút làm cho tinh thần Tư Dạ Hàn khá hơn nhiều nên giọng nói của Tư Dạ Hàn lúc này dường như so với ngày thường ôn hòa hơn nhiều.

Nhưng tâm tình của Diệp Οản Οản không có chút chuyển biến tốt nào cả, vẫn bị tích tụ ứ đọng nhìn chằm chằm một người nào đó đang làm việc đến điên cuồng, sau đó không nói tiếng nào xoay người bước đi.

Thật là hoàng đế không gấp thái giám đã vội gần chết! Vạn Cảnh Danh Uyển.

Sau khi trở về, Diệp Οản Οản liền bắt đầu rầu rỉ, cô phải làm sao để có thể ngăn cản được việc Tư Dạ Hàn tự mình đi chịu chết như vậy được đây.

Đáng tiếc, suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra phương pháp tốt nào cả.

Cô cũng không phải là Tần Nhược Hi, lời nói ra hoàn toàn không có trọng lượng.

Thôi cứ để như vậy đi, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, mấy ngày nay cô thổi nhiều gió bên tai anh như vậy rồi, lời nói không được thì cô còn có chiêu mỹ nhân kế mà.

Diệp Οản Οản thở dài, đổi lại nam trang, sau đó gửi cho Lạc Thần một tin nhắn trong đó ghi: [ Trong vòng năm phút, đến trong phòng tôi ngay.

] Trước tiên phải giải quyết người này đã rồi nói tiếp, càng kéo dài thời gian hơn nữa đứa bé kia còn không biết lại muốn tự mình buồn bực suy nghĩ lung tung đến cỡ nào nữa mất.

Diệp Οản Οản một bên chờ một bên vừa nhìn thời gian trên điện thoại di động.

Đại khái lần này khi cô nhắn tin tương đối mạnh mẽ cứng rắn, cho nên lúc này Lạc Thần không dám lần nữa không đến gặp cô, gần như là vừa vặn đúng năm phút sau, tiếng gõ cửa vang lên.

Diệp Οản Οản: Mời vào.

Cánh cửa của cô chẳng qua chỉ là khép hờ.

Một loạt tiếng bước chân vang lên, Lạc Thần chậm rãi đẩy cửa đi vào.

Lạc Thần hình như là mới vừa tắm xong, tóc còn có chút ướt nhẹp, quần áo mặc cũng rất vội vàng, chân đi một đôi giày xốc xếch, nhìn qua càng khiến người ta không nhịn được mà mềm lòng.

Đáng nhắc tới chính là… Bây giờ là mùa hè nóng bức nhưng Lạc Thần lại mặc một cái áo khoác khá dầy, cả người được bao bọc lại chặt chẽ… Diệp Οản Οản quét mắt nhìn hắn một cái, khóe miệng hơi co quắp, đứa nhỏ này, cho là mình gọi hắn qua đây muốn làm cái gì đó? Ngồi.

Diệp Οản Οản ánh mắt đừng ở trên ghế sa lon bên cạnh mình, mở miệng tỏ ý nói.

Lạc Thần dừng lại một chút, hồi lâu mới đi từng bước từng bước chân một đi về phía cô, bất quá không có ngồi xuống chỗ bên cạnh cô, mà là ngồi ở một chiếc ghế sa lon khác.

Trên người Diệp Οản Οản ăn mặc quần áo thường và đi dép lê, dáng vẻ lười biếng thích ý, thấy vậy chân mày rõ ràng bất mãn cau có lại: Ngồi xa như vậy làm cái gì chứ? Lạc Thần mấp máy môi, dời một chút nhỏ về phía cô.

Thật sự chỉ di chuyển một chút xíu thôi, ước chừng khoảng cách là một bàn tay… Diệp Οản Οản hôm nay tâm tình vốn là không được tốt, giờ phút này kiên nhẫn đã hết, trực tiếp đứng lên đi về phía của Lạc Thần.

Trong nháy mắt khi Diệp Οản Οản đứng dậy, rõ ràng cả người Lạc Thần đều căng thành một cây cung, ngón tay thật nắm chặt tạo thành quả đấm.

Lúc Oản Oản muốn đi tới bên cạnh hắn, Lạc Thần rốt cuộc ngồi không yên nữa, giống như lò xo bật dậy đứng lên.

Nhưng mà, còn chưa có kịp động đã bị Diệp Οản Οản đè bả vai lại, dùng sức đè ép trở về.

Diệp Οản Οản duy trì tư thế đem người đè ở trên ghế sa lon, hai con ngươi híp lại, từ trên cao nhìn xuống nhìn lấy hắn, ánh mắt một mảnh lạnh lùng nói: Chạy cái gì chứ, tôi có ăn thịt anh đâu? Ánh mắt của Lạc Thần hoàn toàn không biết nên nhìn về nơi nào, dường như một giây kế tiếp liền muốn tông cửa chạy ra, nhưng cũng bởi vì nguyên nhân nào đó mà cố kềm chế… Diệp Οản Οản theo dõi phản ứng của hắn, từng chữ từng chữ mà mở miệng, Kế tiếp tôi có lời muốn nói, anh nghe cho rõ đây.

Thứ nhất, tôi không phải là GAY.

Thứ hai, vô luận xu hướng giới tính của tôi là cái gì thì việc sử dụng quy tắc ngầm đối với nghệ sĩ dưới quyền, loại chuyện này thật sự tôi không có hứng thú.

Thứ ba, trừ phi tôi uống rượu nhớ cách xa tôi một chút, thời điểm khác, anh cứ theo điều thứ hai mà làm.

Convertor: VovoEditor: Hyna Nguyễn————————Ánh mắt Diệp Οản Οản khóa chặt vào Lạc Thần, cản trở hắn trốn tránh tầm mắt của mình nói: Anh đã nghe rõ chưa?Lạc Thần đang tiêu hóa câu nói thứ ba của Diệp Bạch là có ý gì, nghe vậy theo bản năng gật gật đầu.

Diệp Οản Οản bất mãn nói: Mở miệng nói chuyện cho tôi.

Lạc Thần gấp gáp vội vàng mở miệng nói: Tôi hiểu rồi!Vẻ mặt Diệp Οản Οản lúc này mới thoáng hòa hoãn mấy phần: Nếu thật sự tôi muốn làm cái gì với anh thì đã sớm động thủ rồi, cần gì phải chờ cho tới bây giờ chứ? Cái tôi nhìn trúng là giá trị thực sự của anh kìa.

Tôi biết không thiếu người làm người đại diện ra cũng làm thêm chút chuyện như dẫn mối làm những chuyện không sạch sẽ, bọn họ nếu chỉ sử dụng quy tắc ngầm với nghệ sĩ của mình là một chuyện, nhưng có người còn muốn nghệ sĩ mình đi ra ngoài bồi rượu thậm chí bồi ngủ với người khác nữa.

Bởi vì loại chuyện này trong giới giải trí phổ biến xưa nay, nên những người nghệ sĩ nghĩ muốn nghiêm túc diễn xuất cùng trở thành nghệ sĩ chính đạo ở trong mắt người khác ngược lại lại trở thành kẻ ngu ngốc.

Bất quá tôi có thể bảo đảm, tôi sẽ không cưỡng ép anh làm những chuyện kia, tất cả mọi chuyện đã có tôi lo liệu, anh chỉ cần làm cho tốt một chuyện, đó chính là đóng phim mà thôi!Nhưng, điều kiện tiên quyết chính là anh có thật sự đáng giá để tôi tiêu tốn tinh lực nhiều như vậy hay không thôi?!Nghe đến đó, thần sắc của Lạc Thần đã hòa hoãn không ít, hơn nữa có thêm kiên quyết đáp lời: Tôi sẽ cố gắng.

Diệp Οản Οản ngồi trở lại trên ghế sa lon, yên lặng nhìn hắn nói: Không phải là cố gắng, mà là phải chiến đấu đến cùng, đây chỉ là cơ hội duy nhất một lần để trở mình thôi.

Anh cũng biết, Chu Văn Bân vẫn đang ngó chừng chúng ta, lần này chúng ta sở dĩ sẽ thành công, hoàn toàn là bởi vì chiếm cứ được tiên cơ, thiên thời địa lợi nhân hòa, mọi chuyện đang tự phát triển theo chiều hướng tích cực, ông ta muốn ngăn cản cũng hữu tâm vô lực.

 Nếu như chỉ cần thất bại lần này thì hết thảy tất cả đều thành công dã tràng, khả năng cả đời anh cũng không có cơ hội tốt lần thứ hai như vậy nữa đâu!Tôi biết rồi.

Biết là tốt rồi, trở về sớm nghỉ ngơi một chút đi, kịch bản ngày mai chúng ta sẽ nói chuyện tiếp.

Ừm.

Tư gia.

Lão thái thái nhìn một đống tài liệu bên trong túi giấy màu nâu, ngón tay run rẩy càng ngày càng kịch liệt: Chuyện này… Đây quả thực…Bên cạnh của lão thái thái có một vị tiểu thư ăn mặc đẹp đẽ, thấy vậy lo âu không dứt mà mở miệng nói: Bà nội, người ngàn vạn lần chớ quá kích động! Trước kia cháu một mực không dám đem những thứ này cho người xem, chính là sợ bà bị chọc giận ảnh hưởng không tốt đến thân thể mình a!Lão thái thái nhìn những tài liệu trong túi giấy kia đều có liên quan đến Diệp Οản Οản, khuôn mặt không cách nào tin tưởng được, nhưng nhiều hơn chính là sự tức giận: Những thứ này đều là thực sự sao?Vị tiểu thư kia vội mở miệng nói: Chính xác trăm phần trăm! Bà nội sao người lại không tin chứ, người có thể chính mình đi kiểm tra mà!Bà nội, bà cũng đừng trách cháu xen vào việc của người khác, trước kia cháu đã nghe mấy người chị em của cháu nói một chút chuyện có liên quan đền vị Diệp tiểu thư này, mà mấy chuyện đó lại không tốt lắm, vốn là cháu không tin, dù sao ánh mắt nhìn người của Cửu ca vẫn luôn được cháu tin tưởng a, nhưng đối phương nói có sách mách có chứng, cháu thật sự là vì lo lắng cho Cửu ca, vì vậy liền tự tiện đi thăm dò một chút.

Chuyện này nếu không tra không biết, tra được liền biết có nhiều chuyện khó mà tin nổi…Vị Diệp tiểu thư này không chỉ chơi ma túy, hơn nữa còn quan hệ với nhiều người, thời gian quen với Cửu ca đồng thời còn theo đuổi một người đàn ông khác… Chuyện này… Đây quả thực là…Cửu ca của chúng ta là người ưu tú như vậy, làm sao có thể cùng loại con gái bỉ ổi này qua lại được.

Trong giọng nói của vị tiểu thư kia tràn đầy căm giận.

Lão thái thái nhắm mắt một cái, một hồi lâu sau, rốt cuộc cố gắng đè nén tất cả tâm tình trong mắt xuống đáp: Được rồi, bà biết rồi, cháu nên trở về đi thôi!Vị tiểu thư kia hơi nhíu mày nói tiếp: Bà nội, Diệp tiểu thư kia, bà định xử lý như thế nào? Cháu nghe nói Cửu ca bị người phụ nữ này mê hoặc làm cho thần hồn điên đảo, bây giờ người có thể khuyên Cửu ca sợ rằng chỉ có bà thôi!Lão thái thái ánh mắt sắc bén nhìn về phía đối phương: Bà tự có chừng mực.

Thấm Du, cháu nhớ quản kĩ miệng của mình, chuyện này, không được để cho bất kì kẻ nào biết.

Xem tiếp...

con-mat-ao-thi

  • Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương

  • truyện tranh Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương

  • truyện Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương

  • Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương truyện chữ

  • đọc truyện Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương

  • yêu thần ký chap

  • truyenfull.vn

  • truyenfull.vip

  • truyenfull.vip

  • truyen.tangthuvien.vn/

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License