Vũ động càn khôn
Chapter
0106
Uỳnh! Cống nạp?Lâm Động hơi khựng người, rồi mới chợt hiểu ra.
Tuy khu vực này là giáp ranh của Bách Thú Lĩnh và Lôi Uyên Sơn, nhưng Cửu Vĩ tộc muốn yên ổn ở đây đương nhiên phải có cống nạp cho cả hai thế lực đó.
Thế mọi người trốn gì vậy? Nữ nhân Cửu Vĩ tộc bọn ta vốn xinh đẹp, rất dễ dẫn đến phiền phức.
Nếu bị những kẻ đến lấy đồ cống nạp nhìn thấy thì rắc rối to.
Tâm Di ánh mắt hơi tối lại, ở chỗ khác xinh dẹp chắc hẳn sẽ có không ít cái lợi, nhưng ở đây thì đó lại là điều nguy hiểm, thậm chí nếu không cẩn thận có thể ảnh hưởng đến cả chủng tộc.
Lâm Động trầm mặc, Cửu Vĩ tộc có sắc đẹp, nhưng hiện tại họ không có khả năng bảo vệ nó.
Trước dầy Bách Thú Lĩnh có kẻ tên là Tần Cương đến lấy dồ cống nạp, rồi hắn nhìn trúng Tâm Thanh tỷ, nhất quyết đòi nạp tỷ ấy làm thiếp.
Tộc trưởng vì bảo vệ tỷ ấy mà đành phải tạm thời để tỷ ấy ròi khỏi Thú Chiến Vực.
Sau cũng vì việc này mà Cửu Vĩ tộc phải trả giá không nhỏ thì Tần Cương mới miễn cưỡng cho qua.
Một thiếu nữ hậm hực nói.
Tần Cương?Lâm Động nhìn Tâm Thanh.
Hắn là một trong Cửu đại tướng của Bách Thú Lĩnh, thực lực rất mạnh, không hề thua kém thành chủ Huyết Mãng Thành, Tào Doanh.
Tâm Thanh khẽ nói.
Đối với sự chèn ép như vậy, họ chỉ có thể chạy trốn chứ không thể có bất cứ sự phản kháng nào.
Lâm Động gật đầu, rồi nhìn ra bên ngoài sơn trại.
Ở chỗ này khá kín đáo, vừa hay thu dược vào tầm mắt khung cành phía xa.
Lúc này ở hướng đó dường như có tiếng vó ngựa dồn dập.
Ha ha, người của Cửu Vĩ tộc, mau giao nộp đồ cống nạp năm nay đi!Bụi tung mù mịt, rồi có tiếng cười như sấm rền vang vọng không trong không gian.
Sau khi bụi mù tan đi, chỉ thấy một đám người đông nghịt xuất hiện bên ngoài sơn trại, sát khí khiến không gian cũng bị bao phủ bời mầy đen.
Giọng nói này.
Khi nghe thấy tiếng cười này, sắc mặt của Tâm Thanh bọn họ đều kịch biến.
Đó là Tần Cương?Lâm Động thấy vậy thì hiểu ra.
ừm.
Đáng chết, sao lại là hắn.
Tâm Thanh nghiến răng, đôi mắt hiện vẻ bất an.
Lâm Động nheo mắt, vọng nhìn thì thấy phía trước đoàn người là một nam tử cao to, để trần thân trên đen nhẫy, tỏa ra một thứ sát khí nồng nặc.
Hắn ta cưỡi một con dơi đỏ rực, tươi cười nhìn về Cửu Vĩ Trại.
Sau tiếng cười của hắn, trận pháp bao phủ quanh Cửu Vĩ Trại rung chuyển, rồi Tâm Di dẫn cường giả Cửu Vĩ tộc bước ra ngoài.
Ha ha, Tâm trại chủ, đến lúc cống nạp rồi.
số lượng bao nhiêu chắc không cần ta nhắc?Tần Cương cười híp mắt nhìn Tâm Di, uể oải nói.
Thì ra là Tần Cương đại nhân.
Tâm Di gật đầu rồi vẫy tay, lập tức có một túi Càn Khôn bay về phía Tần Cương: < Ở đây ta có một nghìn vạn Huyền Nguyên Đan.
Tần Cương bắt lấy túi, liếc nhìn một cái rồi ném chủ thuộc hạ, cười: l Tâm trại chủ thật dễ nói chuyện.
* Cửu Vĩ tộc ở đây còn cần sự bảo vệ của Bách Thú Lĩnh, điều này là nên làm thôi.
Tâm Di hơi cúi đầu nói.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL Tâm trại chủ nghĩ vậy thật sao?Tần Cương cười thích thú.
Vỏ mặt Tâm Di hơi cứng lại, rồi gật đầu.
Tâm Thanh đâu? về rồi sao không ra gặp ra?Tần Cương cười.
Ánh mắt Tâm Di thay đổi, vội nói: Tần Cương đại nhân, tiểu nữ vẫn tu hành bên ngoài, vẫn chưa trở về.
Ngươi nghĩ ra mật thám Bách Thú Lĩnh là để trang trí sao?Tần Cương cười khảy, rồi nhìn Tâm Di chăm chăm, nói: Tâm ý của ta với Tâm Thanh ngươi cũng biết rồi.
Nếu nàng ấy theo ta, sau này Cửu Vĩ tộc sẽ dược Bách Thú Lĩnh bảo vệ hoàn toàn.
Hon nữa không cần cống nạp hàng năm.
Lợi ích ra sao lẽ nào các ngươi không nhận ra?Thần sắc Tâm Di thay đổi bất định.
Hôm nay ta đợi ở dây, nếu không bảo nàng ấy ra thì ra sẽ cho người vào trong trại Tần Cương khoanh tay, lạnh nhạt nói.
Lần này sắc mặt Tâm Di và các trưởng lão Cửu Vĩ tộc đều trở nên khó coi, nhưng lại không dám thể hiện diều gì.
Vậy là Tần Cương biết muội về rồi.
Lâm Động đột nhiên quay sang Tâm Thanh đang nhìn trộm ra ngoài, nói.
Tâm Thanh sắc mặt hơi thay đổi, rồi giận dữ: Đồ âm hồn bất tán! Chắc chắn hắn sẽ không chịu đi đâu.
Một thiếu nữ lo lắng nhìn Tâm Thanh.
Nếu cứ thế này mãi, đến khi không kiên nhẫn được nữa thì tình hình sẽ hỏng bét.
Tuy hắn không thể xông vào trận pháp của Cửu Vĩ tộc, nhưng như vậy chắc chắn sẽ đắc tội Tần Cương.
Cửu Vĩ tộc nằm ở ranh giới Bách Thú Lĩnh và Lôi Uyên Sơn, không hoàn toàn theo bên nào, nếu Bách Thú Lĩnh gây sự thì chắc chắn Lôi Uyên Son sẽ chẳng thèm ngó ngàng tới.
Thiếu nữ đó lén nhìn Lâm Động, định lên tiếng nhưng bị Tâm Thanh trừng mắt, đành ngậm miệng lại.
Tâm Thanh biết tính cách của Lâm Động, nếu họ mờ mồm cầu xin chắc chắn hắn sẽ giúp đỡ.
Nhưng Tần Cương không phải Tào Doanh.
Dù Lâm Động có thắng Tần Cương nhưng sau đó thì sao? Làm như vậy chẳng khác nào tuyên chiến với Bách Thú Lĩnh, một mình Lâm Động có chống lại được không?Lúc đó Lâm Động sẽ rơi vào nguy hiểm.
Lại có người tới rồi.
Lâm Động chăm chú nhìn bên ngoài trại, dường như hắn không nhận ra ánh mắt của những thiếu nữ kia đang nghìn mình, chỉ nói.
Ồ?Tâm Thanh bọn họ nghe thế giật mình ngẩng lên, quả nhiên thấy từ một hướng khác lại có tiếng động rầm rập đang vọng lại.
Lẽ nào là người của Lôi Uyên Sơn? Chúng cùng đến một lúc sao?Rầm rầm.
Mặt đất rung chuyển, bụi tung mịt mù, chỉ thấy ở phía xa lại có một đoàn người đông nghịt đang tiếp cận Cửu Vĩ Trại, trong đó có một ngọn cờ với chữ Sơn.
Là Sơn Tướng Mông Sơn của Lôi Uyên Sơn.
Tần Cương nhíu mày nhìn đoàn người đó, hiển nhiên hắn không ngờ lại gặp người r của Lôi Uyên Sơn ở đây.
Tần Cương? Ngươi cũng đến đây à?Kẻ kia cũng nhận ra Tần Cương, hơi khựng lại một chút rồi nhếch mép nói.
Kẻ vừa đến thân hình gầy guộc, bề mặt da có màu vàng thẫm, nếu nhìn kỹ sẽ thấy đỏ là một lớp vảy rất nhỏ, nhìn khá kỳ dị.
Mông Sơn đại nhân.
Giờ hình như không phải lúc Lôi Uyên Sơn đến lấy cống nạp?Tâm Di lên tiếng.
Hề hề, ta đến không phải để lấy cống nạp.
Mông Sơn nhìn vào trong Cửu Vĩ Trại với ánh mắt âm u.
Ta đến đổ tìm một kẻ, tên là Lâm Động.
Có lẽ ngươi biết.
Tâm Di sắc mặt hơi thay đổi, nói: Bọn ta không biết.
Hồ hồ, Tâm trại chủ, đừng lừa hắn nữa.
Theo ta được biết, Huyết Mãng Thành đã dùng trọng kim dể gây rắc rối cho hắn.
Mà rõ ràng hắn đến là dược mời.
Tấn Cương cười kỳ quái, hắn chỉ muốn Cửu Vĩ Trại đắc tội với Lôi Uyên Sơn, đến lúc đó họ sẽ phải đáp ứng yêu cầu của hắn.
Tâm Di siết chặt tay, ánh mắt đầy lo lắng, hiển nhiên không thể ngờ sự tỉnh lại thành ra thế này.
Ổ, xem ra sự việc lại liên quan đến ta rồi.
Lâm Động ở bên trong cười, rồi đứng dậy.
Lâm Động đại nhân, chỉ bằng huynh dừng rời khỏi dây.
Tâm Thanh đột nhiên nắm lấy áo Lâm Động, mắt đỏ hoe nói.
Tuy ta không thích bị phiền phức.
Lâm Động xoa đầu Tâm Thanh, rồi cười, đôi mắt đen lóe sáng.
Nhưng ta không sợ.
Sống trên đời này, nếu gặp phiền phức mà muội lại trốn tránh thì cuối cùng sẽ bị ép đến bước đường cùng.
Thay vì như thế, hãy giải quyết ngay từ đầu đi.
Nhưng đó là Lôi Uyên Sơn, chúng mạnh hơn Huyết Mãng Thành nhiều.
Tâm Thanh cuống lên.
Yên tâm đi.
Lâm Động cười an ủi, rồi biến thành quang ảnh bay ra ngoài sơn trại.
Tâm Thanh thấy vậy chỉ biết kiếng chân ngẩng lên nhìn ra ngoài, sợ trại lúc này bị bao vây chật cứng, không khí lúc này cũng trở nên căng thẳng.
Khi Lâm Động bay ra khỏi sơn trại thì ở phía xa đột nhiên mặt đất rung chuyển, một dòng người tràn tới, đội quân này đến rất yên lặng, đằng sau những tấm giáp kia là những đôi mắt đỏ sẫm, khí thế vô cùng hùng hồn.
Thứ hung sát khí đó, người Huyết Mãng Thành không bao giờ sánh được.
Bên trong đội quân đó là một lá cờ đen bay phấp phới, trên đó có thêu chữ lớn màu đỏ.
Chữ đó là.
Viêm.
Uỳnh!Phía trước Cửu Vĩ tộc, hai đoàn người đông nghịt bao vây chật cứng, cả hai đều nhìn vào trong trại với ánh mắt lóe hung quang không hề thân thiện.
Tâm trại chủ, ta cho các ngươi thêm năm phút, nếu còn không giao Lâm Động ra đã thì đừng trách bản tướng không nể mặt mà cưỡng ép bắt người.
Mông Son khoanh tay trước ngực, mắt hoi cụp xuống, lạnh lùng nóiTần Cương ở bên cạnh cười cười nhìn cảnh đó, không hề có dấu hiệu lên tiếng, hiển nhiên hắn chỉ muốn Cửu Vĩ tộc đắc tội với Mông Sơn.
Tâm Di siết chặt tay, một vài trưởng lão sắc mặt cũng tối lại, sự uy hiếp của Mông Sơn khiến họ vô cùng lo lắng.
Nếu việc này sắp xếp không ổn thỏa thì Cửu Vĩ Trại sẽ mất di sự bảo vệ của hai đại thế lực này.
Đến lúc đó các thế lực nhăm nhe Cửu Vĩ tộc từ lâu sẽ nhân cơ hội mà hành động.
Nguồn: http://truyenfull.
vnÁnh mắt Tâm Di lay động, định lên tiếng thì bỗng thần sắc thay đổi, vội ngẩng lên thì thấy một thân ảnh chầm chậm bước ra khỏi quang trận.
Vị bằng hữu đây, ngươi tốt xấu gì cũng là nhân vật có danh khí không nhỏ ở Thú Chiến Vực.
Làm khó một nữ nhân như vậy thì hơi quá dáng thì phải?Tiếng cười nhạt cũng vang lên, rồi Lâm Động bước tới bên cạnh Tâm Di trước bao ánh mắt ngạc nhiên.
Ngươi chính là Lâm Động?Mông Sơn và Tần Cương đều nhìn Lâm Động, xem ra có chút hiếu kỳ với nhân vật gây nên sóng gió ở Thú Chiến Vực này.
Đối mặt với những ánh mắt hung hãn đó, sắc mặt Lâm Động vẫn không hề thay đổi, chỉ cười coi như mặc nhận.
Tuy Thú Chiến Vực cũng có con người, nhưng dám ngông cuồng như vậy ở đây thì rất ít.
Mông Sơn nhìn Lâm Động chăm chăm, rồi nhếch mép nói: Ta dã nhận của Huyết Mãng Thành một số lợi ích, vì thế e là hôm nay ngươi phải theo bọn ta rồi.
Yên tâm, ta sẽ không làm gì ngươi, chỉ giao cho Tào Doanh mà thôi.
Lâm Động nhìn Mông Sơn rối liếc đoàn người đông nghịt đầy sát khí phía sau, cười: Xin lỗi, ta không đi đâu cả.
Mông Sơn nghe vậy phì cười: Việc này không phải ngươi muốn làm chủ là được.
Ta biết bàn lĩnh ngươi không tồi, đến Tào Doanh cũng không làm gì được.
Nhưng ngươi tưởng đám ô hợp Huyết Mãng Thành có thể sánh được với Thiết Sơn Vệ của ta sao?Dường như để chứng mình cho lời nói của hắn, đội quân phía sau lập tức hô lên như sấm.
Khí thế nặng nề ập tới Lâm Động.
Mấy người Tâm Di sắc mặt thay đổi, cảm giác hít thở cũng trở nên khó khăn.
Đến khi dường như không chịu nổi nữa thì một thân ảnh bước ra, một mình gánh hết áp Xem ra hôm nay các hạ muốn gây rối đến cùng?Quanh người Lâm Động hiện lên thanh quang, ánh mắt sắc bén nhìn Mông Sơn.
Đến lúc này rồi vẫn dám ngông nghênh, đúng là không biết sống chết!Thái độ của Lâm Động khiến ánh mắt Mông Sơn tối lại, hiển nhiên hắn đã động nộ, với thân phận của hắn đến bắt người mà Lâm Động không chỉ không chịu trói mà còn nhiều lần bật lại.
Lâm Động đại ca.
Mấy người Tâm Di thấy không khí có phần căng thẳng thì lo lắng, nếu giao đấu với Mông Sơn ở đây, dù có giãi quyết được cục diện trước mắt thì cũng sẽ phải đối đầu với cả Lôi Uyên Sơn.
Bên trong Cửu Vĩ Trại lúc này, mấy người Tâm Thanh cũng căng thẳng nhìn ra, ngoài, sự việc cứ diễn ra thế này sẽ chẳng có ích lợi gì.
Người đâu, bắt tên tiểu tử này lại cho ta!Mông Sơn cười khảy, phẩy tay một cái.
Phía sau, Thiết Sơn Vệ bùng phát nguyên lực, ánh mắt đều trở nên lạnh băng.
Tần Cương ở bên cạnh lạnh lùng quan sát, hắn muốn xem xem tên Lâm Động kia làm thế nào giải quyết cục diện lúc này.
Thực lực Mông Sơn hơn Tâm Di hẳn một bậc, hơn nữa Thiết Sơn Vệ trong tay hắn cũng là đội quân trải qua bao trận chiến, chiến lực hơn hẳn Huyết Mãng Thành.
Lâm Động siết chặt hai tay, tình thế này không thể giải quyết trong hòa binh rồi.
Nếu vậy thì đành phải đấu với chúng vậy.
Uỳnh!Bỗng nhiên mặt đất rung chuyển dữ dội.
Rầm rầm rầm.
Chấn động ngày một nhiều hơn, tất cả cùng quay sang nhìn thì kinh ngạc nhận thấy phía xa là một đội quân mặc giáp sắt cùng hung sát khí đang tràn tới.
Dòng người đên ngòm bay tới, không khí cũng tụ đầy mây đên che lấp cả ánh sáng mặt trời.
Bên ngoài Cửu Vĩ Trại, tất cả đều chấn động khi nhìn thấy cảnh tượng đó, khí thế này vượt xa hai thế lực đang có mặt ở dây.
Khi dòng người ấy đến gần, cuối cùng mọi người cũng nhìn thấy là cờ với chữ Viêm bên trên.
Là Hổ Phệ Quân của Viêm Tướng!Tiếng kêu kinh ngạc bùng nổ, hai dội quân của Mông Sơn và Tần Cương thấy dội quân đông nghịt nhưng không hề có tạp âm ánh mắt đều kinh sợ.
Viêm Tướng.
Sắc mặt Tần Cương thay đổi nhìn đội quân đó, ánh mắt tràn lên sụ e dè, thậm chí là sợ hãi.
Bách Thú Lĩnh và Lôi Uyên Sơn cũng có không ít tranh chấp, số lần chiến tranh cũng không phải ít.
Nhưng trong nhõng trận chiến đó, đội Hổ Phệ Quân này khiến Bách Thú Lĩnh phải trả giá không nhỏ.
Mà thống soái của đội quân này cũng là đệ nhất hung tướng của Lôi Uyên Sơn.
Viêm Tướng, một người chỉ trong hơn một năm đã trở thành tuyệt thế hung tướng của Thú Chiến Vực.
Sao hắn cũng tới vậy.
Khóe miệng Tần Cương có giật, rồi nhìn Lâm Động với ánh mắt thương hại, xem ra hôm nay hắn thê thảm rồi.
Đó là Hổ Phệ Quân.
Mấy người Tâm Di thấy đọi quân đó sắc mặt đều tái nhợt.
Nếu đối mặt với Mông Sơn, Tần Cương họ còn bình tĩnh được, thì bây giờ trước mặt đội quân đầy hung sát khí kia cuối cùng họ đã có dấu hiệu sụp đổ,.
Đó là đội quân có chiến lực mạnh nhất của Lôi Uyên Sơn.
Những nơi Hổ Phệ Quân đi qua chỉ có một kết quả, máu chảy thành sông, xác chất thành núi.
Nếu đội quân hung tàn này tấn công Cửu Vĩ Trại thì có lẽ kết cục sẽ thê thảm rồi.
Lâm Động chau mày nhìn đội quân đang tới, thứ hung khí đậm đặc đó khiến hắn cũng thấy nặng nề.
Từ khi đến Yêu Vực đến nay, đây là đội quân mạnh nhất hắn từng gặp Đó cũng là người của Lôi Uyên Sơn sao.
quả nhiên lớn mạnh.
Lâm Động hít sâu một hơi, sâu trong mắt lóe lôi quang, xem ra hôm nay lại một trận khổ chiến rồi.
Uỳnh uỳnh uỳnh! ịDòng người đó cuối cùng xuất hiện trước mặt mọi người, thứ khí thế đó khiến mọi người hít thở cũng khó khăn.
Khi dòng người đó đến gần, thậm chí còn nhìn thấy cả ánh mắt đỏ rực vô tình đằng sau bộ giáp.
Đương nhiên rối tất cả lập tức chăm chú vào vị trí trung tám, ở đó bùng phát một luồng khí tức khủng bố hơn nhiều.
Nếu nói Hổ Phệ Quân gồm rất nhiều con hổ dữ thì nam tử kia chính là vua của chúng!Hắn có thân hình cao lớn cường tráng, sát khí dường nhu hình thành nên hổ ảnh đỏ rực phía sau hắn.
Đôi mắt quét quanh cũng tạo ra sát khí đầy trời.
Tất cả mọi người, bao gồm cả Mông Sơn, đều nhìn hắn với ánh mắt sợ hãi.
Lúc này Lâm Động cũng nhìn lên thân ảnh to lớn đó, nhưng rồi ánh mắt hắn dần đờ đẫn, gương mặt bình thản của hắn dần hiện lên sự kinh ngạc, rồi đến vui mừng.
Tâm Di ở bên cạnh cười khổ, cục diện này càng ngày càng khiến người ta tuyệt vọng.
Dòng người kia vẫn tiến tới, phá vỡ phòng tuyết của hai đội quân kia mà không ái dám lên tiếng.
Uỳnh!Cuối cùng dòng người dừng lại bên ngoài sơn trại, dộng tĩnh đó khiến nhiều người tim đập thinh thịch.
Đại quân dừng lại, đoàn quân tách ra, rồi thân ảnh cao lớn kia sải chân bước ra khiến cả mặt đất rung chuyển.
Cơ mặt Mông Sơn giật giật mấy cái, định chào hối thì thấy thân ảnh kia không hề nhìn hắn, mà đi thang về phía Lâm Động.
Mông Sơn thấy vậy nuốt lại lời muốn nói rồi kinh ngạc nhìn.
Thân ảnh kia bước đi ngày một nhanh, cuối cùng rầm một tiếng dừng lại trước mặt Lâm Động khiến mấy người Tâm Di ở phía sau không khỏi run lên.
Không khí như đông cứng.
Đôi mắt hổ đầy sát khí ấy nhìn thẳng vào đôi mắt lặng như mặt hồ của Lâm Động.
Thể hình của hai bên không hề cân bằng.
Lâm Động đứng chỉ đến đùi của thân ảnh kia mà thôi.
Nhưng rồi tất cả cùng nhìn thấy một cảnh tượng khiến họ kinh hãi.
Chỉ thấy vị tuyệt thế hung tướng tay nhuốm đầy máu tươi kia quỳ một chân xuống đối mặt với Lâm Động, rồi đôi mắt đò kia bỗng ươn ướt.
Đại ca!Giọng nói khàn khàn đầy xúc động vang lên khiến tất cả mọi người cùng há hốc miệng.
Lâm Động nhìn nam tử có nhiều thay đổi trước mặt, hơn một năm rồi hiển nhiên đã thay đổi nhiều.
Nhưng Lâm Động vẫn nhận ra sự quen thuộc trong đôi mắt kia.
Ngươi.
Trước bao ánh mắt sững sờ và không khí im lặng, cuối cùng Lâm Động đưa tay ra khẽ vuốt tóc nam tử trước mặt, thở hắt ra một hoi: Cuối cùng ta cũng tìm được đệ rồi.
Uỳnh!Không khí dường như bị đông cứng lại, tất cả đều sững sờ đến cứng đờ khi thấy cảnh đó.
Vị đệ nhất hung tướng của Lôi Uyên Sơn lúc này lại đang quỳ một chân trước một con người trẻ tuổi, mông manh như có thể một dập là nát thành tương.
Đôi mắt hổ đỏ học của hắn cũng khiến những người khác có cảm giác không chân thật, một hung tướng nổi danh hung tàn sao lại có trạng thái thế này được?Nếu ở Lôi Uyên Sơn, ai dám nói hắn biết nhỏ lộ thì có lẽ sẽ bị nhìn bằng con mắt nhìn một thằng ngốc.
Thế nhưng lúc này chu vện đó dã xảy ra.
Mông Sơn cũng sừng sỡ, hắn nhìn thân ảnh cao lớn đang quy một chân kia.
Hắn vẫn nhớ, hồi đó ngay cả khi được Yêu Soái đại nhân thu nạp làm tướng thì người đó cũng không hề quỳ.
Nhưng giờ.
hắn lại quỳ rước một con người.
Đên Mông Son cũng sững sờ thì những cường giả Lôi Uyên Sơn khác càng không cần nói.
Khóe miệng chúng có giật, nếu chuyện này mà truyền di thì chắc chắn cả Lôi Uyên Sơn sẽ chấn động.
Mấy người Tâm Di dang tuyệt vọng cũng sững sờ vi cảnh tượng này.
Họ gần Lâm Động nhất, đương nhiên nghe rõ lời nam tử kia nói.
Đại ca?Tâm Di sững người, rồi chợt hiểu ra, lẽ nào đệ nhất hung tướng Lôi Uyên Sơn lại chính là người Lâm Động cần tìm?Nghĩ đến đây Tâm Di không khỏi cảm thấy cổ quái, họ từng nghĩ, có thể trở thành huynh đệ của Lâm Động chắc hẳn có vài phần thực lực, nhưng không thể ngờ cái gọi là vài phần thực lực đó lại dạt đến mức đệ nhất hung tướng của Lôi Uyên Sơn.
Chuyện gì vậy?Một số thiếu nữ trong Cửu Vĩ Trại cũng tranh nhau ngó ra ngoài, dội quân vừa xuất hiện cũng khiến họ tái mặt, nhưng rồi họ lại nhìn thấy hình như sự việc không như họ tưởng tượng.
Đó là Hổ Phệ Quân? Nam tử cao lớn kia lẽ nào là đệ nhất hung tướng của Lôi Uyên Son? Sao hắn lại quy trước mặt Lâm Động đại nhân? Chuyện là sao?Những thiếu nữ kia bắt đầu bàn tán xôn xao, nhìn ra ngoài với ánh mắt hiếu kỳ và nghi hoặc.
Đó chính là huynh đệ mà Lâm Động đại nhân muốn tìm.
Tâm Thanh có phần kinh hoàng nhìn ra ngoài, khẽ nói.
Cái gì? Đệ nhất hung tướng Lôi Uyên Sơn là huynh đệ của Lâm Động đại nhân?Lợi hại thật.
Nghe nói hắn siêu cấp hung tàn đó, không ngờ trước mặt Lâm Động đại nhân lại dịu dàng như vậy.
Lâm Động khẽ vuốt tóc nam tử to lớn trước mặt.
Tâm trạng hắn lúc này cũng rất sục sôi.
Trong ba huynh đệ, Tiểu Điêu là khó nhằn nhất, vì thế Lâm Động cũng không phải lo cho sự an nguy của hắn, kẻ khác không bị hắn gây rắc rối đã là may rồi.
Chỉ Tiểu Viêm là khiến hắn lo lắng.
Trước đây mọi việc đã phần đều do Lâm Động và Tiểu Điêu làm chủ, Tiểu Viêm cũng chẳng nghĩ nhiều, hai người bảo gì thì hắn làmYêu Vực hỗn loạn, đương nhiên Lâm Động lo Tiểu Viêm sẽ gặp phiền phức.
Nhưng lúc này Tiểu Viêm đã xuất hiện trước mặt oai vệ thế này, cuối cùng hắn đã yên tâm được rồi.
vẫn còn sống là tốt rồi.
Lâm Động cười: Đứng dậy đi, như thế này khó coi quá.
Tiểu Viêm gật đầu, những vết sẹo trên mặt khiến hắn có phần hung dữ, nhưng lúc này trước mặt Lâm Động hắn lại nở nụ cười hiền hậu đã lâu không thấy.
Nhiều vết thương quá, hơn một năm nay ngươi sống cũng không dễ dàng gì đúng không?Tiểu Viêm đứng dậy rồi Lâm Động mới quan sát kỹ.
Thổ hình Tiểu Viêm hiện nay đã lớn hơn trước nhiều, hơn một năm nay rõ ràng Tiểu Viêm đã trải qua nhiều sự việc, điều này có thể nhận ra từ những vết thương chằng chịt trên người hắn.
Lâm Động nhìn mà thấy xót.
Tuy nhiên hắn cũng hiểu rồi cũng phải để Tiểu Viêm một mình trải nghiệm thì mới rèn luyện được.
Dù sao hắn cũng là một con mãnh hổ, chứ không phải con mèo to xác chỉ biết nghe theo Lâm Động và Tiểu Điêu.
Tiểu Viêm cười, rồi nói: Chuyện trong một năm qua lát nữa sẽ kể cho đại ca, ta phải giải quyết chuyện này đã.
Lâm Động nhìn Mông Sơn lúc này gương mặt đã cứng đờ, khẽ gật đầu.
Hắn cũng không tiện nói vào việc của Tiểu Viêm.
Tiểu Viêm quay lại, vào dúng khoảnh khắc ấy, tất cả đều nhận thấy sát khí dường như đã biến mất một lần nữa trở nên cuống bạo.
Lúc này hắn đã trở lại là đệ nhất hung tướng Lôi Uyên Son nắm giữ trong tay Hố Phệ Quân.
Tiểu Viêm quay người, đôi mắt đỏ ngầu nhìn về Mông Sơn.
Mông Sơn nhìn ánh mắt dầy sát khí của Tiểu Viêm mà không kìm dược run rẩy, miễn cưỡng nặn nụ cười: Ha ha, Viêm huynh.
không ngờ huynh lại quen biết với Lâm Động huynh.
Ta dã cho người chuyển lời tới ngươi.
Tiểu Viêm bước từng bước lại gần Mông Sơn, huyết quang dần tụ lại trong mắt, dường như biến thành con quang hổ đỏ rực gầm thét.
Sắc mặt Mông Sơn biến hóa bất định, đúng là hắn dã biết Tiểu Viêm cho người chuyển lời, nhưng lúc đó hắn đã xuất phát vì thế cho người chặn người chuyển lời lại.
Viêm huynh.
hiểu nhầm thôi.
Nếu biết huynh và hắn có quan hệ thì chắc chắn ta đã không đến.
Mông Sơn vội cười nói.
Tuy cùng là một trong Cửu đại tướng Lôi Uyên Sơn, nhưng hắn biết mình không thể kháng cự được với Tiểu Viêm.
Nếu không thì Tiểu Viêm không thể nào chỉ trong một hơn một năm mà ngồi vững trên vị trí đệ nhất tướng.
Hiểu nhầm sao?Tiểu Viêm dừng lại trước mặt Mông Sơn, nhếch mép cười, đệ lộ hàm răng trắng lóe hàn quang.
Mông Sơn thấy thế vội vàng gật đầu.
Nhưng ngươi vẫn phải đi chết!Nụ cười của Tiểu Viêm bỗng chốc trở nên ẩn nhẫn, hắn nắm tay lại tung quyền.
Huyết quang ngưng tụ thành một con hổ đô rực đem theo khí thế kinh người lao vút tới Mông Sơn.
Ngươi!Sắc mặt Mông Son kịch biến, nguyên lực lập tức cuộn trào, biến thành bức tường màu vàng đất chắn phía trước.
Bùm!Nắm đấm to lớn giáng xuống, bức tường nổ tan tành, Mông Sơn bay ngược ra sau, hoa văn ánh sáng hiện lên trên cơ thể giống như một lớp áp giáp kiên có vô cùng.
Viêm Tướng, ngươi dám giết ta? Đại nhân sẽ không tha cho ngươi đâu!Mông Sơn gầm lên.
Thiết Sơn Vệ của Mông sờn lúc này thấy hắn bị công kích sắc mặt đều thay đổi, thế nhưng chúng chưa kịp bước ra thì đã thấy một luồng sát khí ập tới.
Ngẩng lên thì thấycả đội quân kia nhìn với ánh mắt đô ngầu.
Chỉ cần chúng dám bước ra một bước, chắc chắn sẽ được đón tiếp bằng một trận sát phạt.
Đội Hổ Phệ Quân chỉ biết sát phạt đó hiển nhiên sẽ không nương tình vì chúng cùng thuộc Lôi Uyên Sơn, trong mặt họ chỉ có Viêm Tướng chứ không có bất cứ ai khác, thậm chí cả vị Yêu Soái của Lôi Uyên Sơn cũng vậy.
Vì đội quần này là do một tay Viêm Tướng đích thân tạo nên.
Tiểu Viêm dừng lại sau tiếng quát của Mông Son, hắn tưởng như vậy dã cảnh cáo được Tiểu Viêm.
Thế nhưng hắn chưa kịp thở phào thì thấy trong mắt Tiểu Viêm dâng tràn sát ý với tốc độ kinh người.
Uỳnh!Ngay khi Mông Sơn cảm thấy bất an thì thân thổ Tiểu Viêm bỗng trở nên hư ảo, sắc mặt hắn kịch biến, vội vàng lùi nhanh về sau.
Xoẹt!Đúng lúc ấy, một bóng đên đã xuất hiện phía sau hắn, hắn không kịp sợ hãi thì một bàn vuốt hổ khổng lồ tóm lấy cánh tay hắn rồi quật mạnh lên vách núi.
Rầm rầm rầm!Tất cả đều nhìn thấy thân ảnh to lớn kia cầm Mông Sơn quật lên mọi thứ ở xung quanh, chỉ hơn mười giây ngắn ngủi mà vách núi dã xuất hiện vô vàn hố lớn nhỏ.
Mông Sơn thực lực bán bộ Tử Huyền Cảnh viên mãn, trong tay Tiểu Viêm lại chẳng có chút khả năng chống cự nào.
Lâm Động cũng kinh ngạc nhìn cành tượng dó, thực lực Tiểu Viêm có lẽ là Tử Huyền Cảnh đại thành, chỉ là.
từ trên người hắn, Lâm Động cảm thấy một luồng năng lượng đặc biệt.
Xem ra trong một năm này Tiểu Viêm cũng đã gặp dược cơ ngộ nào đó.
Rầm!Cuối cùng khói bụi tan dần trước bao ánh mắt, rồi mọi người nhìn thấy thân ảnh to lớn kéo theo một thân ảnh khác không biết sống chết thế nào, rồi tiện tay ném cho Thiết Sơn Vệ.
Cút!Tiểu Viêm trừng trừng nhìn Thiết Sơn Vệ, giọng khàn dặc nói.
Thiết Son Vệ nghe vậy lập tức rút lui, trước mặt đệ nhất hung tướng Lôi Uyên Sơn, chúng không có dũng khí để chống cự.
Sau khi Thiết Son Vệ rút lui, khu vực này lập tức trở nên rộng rãi hơn.
Tiểu Viêm quay lại nhìn Tần Cương sắc mặt tái nhợt, nhếch méo: Còn không cút? Sau này Cửu Vĩ Trại do ta bào vệ, Bách Thú Lĩnh các ngươi dám đến đòi cống một lần nữa, đến kẻ nào ta giết kẻ đấy.
Cơ mặt Tần Cương có giật, muốn nói câu gì đó ra oai, nhưng trước ánh mắt đỏ ngầu của Tiểu Viêm, nghĩ lại kết cục của Mông Sơn, cuối cùng hắn nuốt lại lời.
vỗ lên con dơi dưới chân rồi bỏ chạy.
Mấy người Tâm Di thấy chỉ trong mấy phút là hai thế lực kia chạy sạch, rồi quay sang nhìn Tiểu Viêm gương mặt hiền hậu trước mặt Lâm Động, nhất thời không thể tiêu hóa nổi chấn động này.
Đệ nhất hung tướng, quả nhiên danh bất hư truyền.
Trong Cửu Vĩ Trại, mấy người Tâm Di đứng bên dưới lầu các, thỉnh thoảng lại nhìn lên tầng hai, ở đó thấp thoáng hai bóng người một lớn một nhỏ.
Tâm Di dừng lại ở thân ảnh to lớn một chút, rồi thở dài thu ánh mắt lại.
ở bên ngoài Cửu Vĩ Trại là dội quân tựa dàn hổ dang ngủ vùi, khí thế hùng hồn đó dù họ không thổ hiện ra chút địch ý nào cũng khiến tộc nhân trong Cửu Vĩ Trại cảm thấy một thứ áp lực nặng nề rồi.
Thật sự không thổ ngờ.
người Lâm Động tiểu ca muốn tìm lại là độ nhất hung tướng Lôi Uyên Sơn.
Ở bên cạnh, một vị trưởng lão cảm thán.
Sự việc xảy ra hôm nay hiển nhiên quá bất ngờ, họ vốn tưởng rằng Cửu Vĩ Trại sẽ phải đối mắt với nguy cơ không nhỏ, nhưng nào ngờ lại xuất hiện một Tiểu Viêm dọa cho Tần Cương và Mông Sơn phải sợ hãi mà rút chạy.
Mà câu nói cuối cùng của Tiểu Viêm rõ ràng là có ý bảo vệ Cửu Vĩ Trại, từ giờ về sau những kẻ muốn nhằm vào Cửu Vĩ Trại phải suy nghĩ cho kỹ rồi.
Lâm Động tiểu ca này đúng là phúc nhân của Cửu Vĩ Trại chúng ta.
Tâm Di cười, Tiểu Viêm rất có danh vọng ở Lôi Uyên Sơn, lời hắn dã nói ra thì sẽ không có kẻ nào mạo hiểm đối phó với Cửu Vĩ Trại đâu.
Đúng vậy, vị Viêm Tướng đại nhân này đúng là rất lợi hại.
Tâm Thanh thò đầu ra nhìn hai thân ảnh trên lầu một cách sùng bái, hi hi cười: Theo con được biết, Lâm Động có hai huynh đệ cơ, một là Viêm Tướng đại nhân, còn người kia còn là đại nhân trong Thiên Yêu Điêu tộc dó.
Mấy người Tâm Di lại thêm dộng dung, Thiên Yêu Điêu.
đó là một trong Tứ bá tộc của yêu thú giới đó.
Huynh đệ của Lâm Động tiểu ca quả nhiên cũng không phải nhân vật tầm thường.
Tâm Di xoa đầu Tâm Thanh, một lát sau ngẩng lên nhìn lên thân ảnh phía trên lầu, ánh mắt có phần kỳ lạ.
Hồi đó không gian truyền tống bị ba lão tạp mao kia gây nhiễu loạn, rồi đệ được đưa đến Thú Chiến Vực này, lúc đó bị trọng thương, dưỡng thương gần một tháng mới hồi phục.
Sau đó đệ lăn lộn ở đây một thời gian, trong một lần thám hiểm đệ vào một động phủ.
Chủ nhân của động phủ đó khi còn sống là siêu cấp cường giả Chuyển Luân Cảnh.
Bản thân tiền bối đó có huyết mạch của Hổ tộc.
ở đó đệ có dược tinh huyết truyền thừa của tiền bối.
Trên lầu, Tiểu Viêm ngồi dưới đất kể cho Lâm Động về những gì mình trải qua cho Lâm Động nghe.
Ồ?Lâm Động nghe vậy thì hiểu ra, chẳng trách mà thực lực Tiểu Viêm lại tăng tiến nhanh đến vậy, thì ra có được tinh huyết truyền thừa của siêu cấp cường giả Chuyển Luân Cảnh.
Mà bản thân hắn cũng có thể chất biến dị, có thể hấp thụ một cách hoàn hào sức mạnh của huyết mạch tương đồng.
Có điều đệ vẫn chưa hoàn toàn có được tinh huyết, vì hồi có nó đệ bị kẻ khác phát hiện.
Tiểu Viêm bặm môi.
Mà đó lại chính là Yêu Soái của Lôi Uyên Sơn, Từ Chung.
Lâm Động khựng người, mắt nheo lại.
Hắn cũng có huyết mạch Hổ tộc, thực lực rất mạnh, vì thế đệ phải chia cho hắn một nửa số tinh huyết có được.
Vị Yêu Soái đại nhân đó dễ nói chuyện vậy sao?Lâm Động cười, tuy hắn chưa gặp vị Yêu Soái đó, nhưng có thổ trở thành yêu nghiệt I ở Thú Chiến Vực chắc hẳn không thể không có thủ đoạn.
Mà người như vậy lại chỉ lấy một nửa tinh huyết truyền thừa, lúc đó chắc chắn Tiểu Viêm không có khả năng tranh giành mới phải.
Hừ, sao có thể.
Tiểu Viêm cười khảy: Đệ có thổ chất biến dị, lúc đó đã hấp thụ tinh huyết vào người, nếu hắn cướp, đệ liều mạng thì hắn chẳng được cái gì hết.
Vì thế cuối cùng mới thương lượng mỗi người một nửa.
Vậy sao đệ còn đến Lôi Uyên Son? Lại thành đệ nhất đại tướng dưới trướng hắn? Lâm Động hỏi, sự việc có vẻ phức tạp.
Hắn ta đâu có thể dễ dàng thả cho đệ đi? Mà lúc đó đệ cũng chẳng có chỗ nào để di nên đã ở lại.
Sau đó đệ tự tim một nhóm người đều có huyết mạch Hổ tộc, chia một chút tinh hu vết cho họ, sau đó dẫn họ di chinh chiến.
Chính là Hổ Phệ Quân phải không?Lâm Động gật gù, nói: Đội quân đó không tồi, chiến lực rất mạnh.
Hì hì, hộ cũng rất khá, tuyệt đối trung thành với đệ, độ khó họ từ nơi bị vùi dập lên.
Ngay Yêu Soái Từ Chung cũng rất thèm thuồng dội quân này, có điều, dáng tiếclà.
ngoài đệ ra, họ không nghe lệnh của bất cứ ai khác.
Tiểu Viêm cười.
Đệ đã có đội Hổ Phệ Quân này thì chắc có thể rời khỏi Lôi Uyên Sơn rồi chứ? Nếu ở lại thì Từ Chung sẽ tiếp tục thèm khát tinh huyết và đội quân của đệ.
Rời khỏi dó? Tại sao phải di?Tiểu Viêm nhìn Lâm Động cười giảo hoạt.
Lâm Động nheo mắt roi nhướn mày: Xem ra đệ nhăm nhe một nửa số tinh huyết của Từ Chung phải không.
Đó là thứ thuộc về đệ, sao có thể để hắn lấy không như vậy? Đệ đã nhẫn nhịn một năm nay chinh chiến cho hắn chính là chờ đến ngày hôm nay.
Chỉ cần lấy lại được chỗ tinh huyết đó đệ sẽ đạt đến Tử Huyền Cảnh viên mãn!Tiểu Viêm nhìn Lâm Động, nụ cười trở nên hung hãn: Đại ca, hồi đó ba huynh đệ ta bị Nguyên Môn chèn ép phải bỏ chạy như chó nhà có tang.
Lúc đó huynh và nhị ca liều mạng đấu với ba lão cẩu đó, còn đệ chỉ là gánh nặng.
Đệ biết cuối cùng chúng ta cũng có ngày trở lại, đệ cần sức mạnh! Lần sau nhất định đệ sẽ đứng đằng sau huynh và nhị ca! Vì thế, đệ nhất định phải lấy tinhhu vết về!Lâm Động nhìn đôi mắt đỏ rực của Tiểu Viêm, hơi nhíu mày: Không ai bảo đệ là gánh nặng cả.
Hắn ngừng một chút rồi cười với Tiểu Viêm: Nhưng ta sẽ giúp đệ.
Hắn có thể đoán được những khổ nạn mà Tiểu Viêm đã phải trải qua ở Thú Chiến Vực này.
Tiểu Viêm phải đối mặt với nguy hiểm không hề kém hắn ở Loạn Ma Hải, đương nhiên hắn sẽ toàn lực giúp đỡ Tiểu Viêm, vì họ là huynh đệ! Yêu Soái Từ Chung thực lực thế nào? Chuyển Luân Cảnh chưa? Chưa, hắn hiện giờ chỉ là Tử Huyền Cảnh viên mãn đỉnh phong.
Tuy chỉ còn chút nữa nhưng vẫn chưa thể coi là Chuyển Luân Cảnh được.
Tiểu Viêm lắc đầu.
Lâm Động gật gù, nếu vậy thì dễ hơn nhiều, dù sao thì khoảng cách giữa Chuyển Luân Cảnh và Tử Huyền Cảnh cũng quá lớn.
Dưới trướng Từ Chung, ngoài độ ra còn Bát đại tướng đúng không? Tám người này chắc tương đương Mông Sơn?Lâm Động lại hỏi, nếu muốn ra tay với Từ Chung thì Bát đại tướng cũng là phiền phức không nhỏ.
Ừm, có điều, điều này đại ca cũng không cần quá lo lắng, họ ngược lại có thể trởthành người của chúng ta?Tiểu Viêm cười, rồi hắn kéo tay áo lên lộ ra phù văn màu đen, nó giống như được khắc lên tay vậy.
Ánh mắt Lâm Động ngưng dọng, rồi ánh mắt trở nên lạnh băng: Từ Chung khắc vào đệ?Hắn nhìn là biết đạo phù văn này đã ăn sâu vào người Tiểu Viêm.
Nó giống như quả bom nổ chậm, chỉ cần chủ nhân của phù văn động tám niệm là Tiểu Viêm sẽ nổ tanxác.
ừm, là Ám Uyên Quỷ Phù.
Tiểu Viêm cười: Từ Chung làm gì cũng rất cẩn thận, cả chín đại tướng đều có thứ này, hắn dùng để khống chế bọn đệ.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Hắn thật dáng chết!Ánh mắt Lâm Động tối sầm lại, tuy ở Loạn Ma Hải hắn gặp nhiều nguy hiểm nhưng không hề bị kẻ nào khống chế.
Nhưng cũng nhờ có sự cẩn thận của hắn mà các đại tướng mới bất mãn.
Trong một năm nay đệ dã lôi kéo dược năm người.
Chỉ cần có cơ hội là dộng thủ!Tiểu Viêm cười gằn.
Lần này thì Lâm Động kinh ngạc, hắn nhìn Tiểu Viêm rồi bật cười.
Xem ra trong một năm này Tiểu Viêm đã thay đổi không ít.
Ai ngờ được một người hồ đồ, hiền lành trước dây giờ lại nhiều mưu mô đến vậy? Nếu Từ Chung biết được liệu có hối hận đã lôi kéo Tiểu Viêm về không? Kế hoạch của đệ là động thủ vào cuộc sơn tụ mỗi năm một lần của Lôi Uyên Sơn, nửa tháng nữa sẽ diễn ra.
Hề hề, không ngờ vừa hay lại gặp đại cạ, có huynh thì cơ hội thành công sẽ nhiều hơn không ít.
Tuy thực lực Lâm Động chỉ là Tử Huyền Cảnh tiểu thành, nhưng Tiểu Viêm rất hiểu, chiến đấu lực thực sự của Lâm Động không thể nhìn bề ngoài để đánh giá.
Ám Uyên Quỷ Phù.
Lâm Động nhìn phù văn trên tay Tiểu Viêm, thứ này rõ ràng rất nguy hiểm, lúc nao cũng khiến các đại tướng phải dề phòng.
Đệ không sao, đệ có thể chất biến dị, trong một năm nay phù văn đã bị đệ xâm thực nên mất công hiệu rồi.
Phiền phức duy nhất là phù văn trên năm người kia, họ rất lo lắng.
Tiểu Viêm nói.
Để ta xem.
Lâm Động đưa tay ra chạm vào phù văn trên tay Tiểu Viêm, hắc quang chui ra từ đầu ngón tay rồi chui vào người Tiểu Viêm.
Tiểu Viêm cũng không ngăn cản gì, mặc cho thứ năng lượng đó đi vào.
Rõ ràng hắn tin tường Lâm Động vô điều kiện.
Một lúc sao Lâm Động thu tay về, trầm ngâm một chút rồi khẽ nói: Ta có thể phá giải thứ phù văn này.
Đại ca có thể phá giải Ám Uyên Quỷ Phù?Tiểu Viêm nghe vậy lập tức mừng rỡ, nói.
Lâm Động gật đầu cười, hắn có Thôn Phệ Tổ Phù, tuy phù văn tiềm nhập trong cơ thể khá khó dối phó nhưng với hắn cũng không phải không thể làm dược.
Vậy thì tốt rồi, chỉ cần phá giải được Ám Uyên Quỷ Phù trong năm người là chắc chắn năm người họ sẽ theo chúng ta đối phó Từ Chung.
Bao năm nay họ đều bị phù văn khống chế, đã oán hận từ lâu rồi.
Tiểu Viêm cười lớn.
Mọi người định nửa tháng sau động thủ?Lâm Động nói.
ừm.
Tiểu Viêm gật đầu, hắn cười khảy Đệ biết, dù lần này đệ không ra tay thì có lẽ Từ Chung cũng không nhịn nổi nữa.
Hắn dừng ở Tử Huyền Cảnh viên mãn quá lâu rồi, muốn đột phá, con đường ngắn nhất là lấy được tinh huyết của đệ.
Hắn đã luyện chế một nửa chỗ tinh huyết kia một năm trước rồi.
Lâm Động mím môi, xem ra hắn đến cũng thật đúng lúc, nếu đến muộn hơn một chút, Tiểu Viêm lật mặt với Từ Chung thì e không biết ai sẽ chết trong tay ai.
Dù thế nào, hắn là đại ca, nhất định phải đứng bên cạnh Tiểu Viêm lúc khó khăn nhất cùng gánh phong ba.
Mọi việc đệ sẽ sắp xếp ổn thỏa, đến lúc đó đệ và đại ca sẽ cùng đến Lôi Uyên Sơn giải quyết hắn!Tiểu Viêm cười: Huynh đệ ta liên thủ thì ai cần biết hắn có phải Yêu Soái hay không, chỉ có dường chết mà thôi.
Tiểu Viêm mang đầy sát tâm với Từ Chung, trong hơn một năm nay nếu không phải hắn cũng có chút thủ đoạn thì đã bị giập vùi không biết bao nhiêu lần rồi.
Nhưng dù vậy hắn vẫn nhẫn nhịn chinh phục thiên hạ cho Từ Chung.
Nhưng bây giờ thì mọi thứ dã bùng nổ rồi.
Lâm Động gật đầu, rồi nói: Đệ ở Yêu Vục lâu như vậy, có liên lạc dược với Tiểu Điêu không? Nhị ca à.
đệ vẫn chưa có thời gian đến Thiên Yêu Điêu tộc tìm huynh ấy.
Với tính cách của nhị ca, nếu bình an vô sự thì nhất định sẽ tìm đệ.
Nhưng lâu như vậy chẳng thấy tin tức phong thanh gì.
Đệ nghĩ chắc huynh ấy có phiền phức gì rồi.
Lúc còn ở Dị Ma Thành, thương thế của huynh ấy là nặng nhất, thiêu đốt phù văn không phải dễ hồi phục đâu.
Tiểu Viêm gãi đầu.
Đương nhiên ngoài lý do đó Tiểu Viêm cũng có suy nghĩ khác.
Hắn biết nếu đến Thiên Yêu Điêu gặp Tiều Điêu thì cuộc sống của hắn ở Yêu Vực sẽ dễ dàng hơn nhiều, nhưng đó lại không phải điều hắn muốn.
Hắn muốn dựa vào sức mình để trở nên mạnh hơn chứ không thể để Lâm Động và Tiểu Điêu bảo vệ mãi được.
Vì thế hơn một năm nay hắn không chủ động đi tìm Thiên Yêu Điêu tộc, dù Thú Chiến Vực nguy hiểm trùng trùng như hắn chưa bao giờ từ bỏ.
Lâm Động khẽ nhíu mày, xem ra Tiểu Điêu thực sự trọng thương rồi.
Đại ca có cách nào liên lạc với nhị ca không?Tiểu Viêm hỏi.
Lâm Động xoa cằm, dường như nhớ ra điều gì, nắm tay lại, một tia sáng đen xuất hiện trong tay.
Đây là Nguyên Thần truyền âm mà Tiểu Điêu để lại khi đưa đệ đi khỏi Đạo Tông.
Nhưng lâu vậy nó gần như bị hỏng rồi, không biết có truyền âm đi đượckhông.
Đành thử xem sao.
Lâm Động búng tay, một đạo hắc quang chui ra từ đầu ngón tay rung chuyển rồi bùm một tiếng nổ tung.
Từ bên trong có thứ gì đó truyền ra.
Đó là cực hạn rồi.
Tiểu Điêu có nhận được hay không thì phải xem vận may.
Lâm Động nhún vai bất lực.
Thứ này quá lâu rồi không dùng, ấn kí mà Tiểu Điêu để lại cũng dần tiêu tan.
Tiểu Viêm gật đầu nói: Việc ở đây có lẽ đệ và đại ca giải quyết được, có nhị ca hay không cũng không sao.
Nếu không, thân phận Thiên Yêu Điêu lộ ra thì sự việc không còn thú vị nữa.
Lâm Động cũng cười, thân phận Thiên Yêu Điêu ở Yêu Vực đúng là rất có tính chấn nhiếp.
Vậy đại ca tạm thời ở lại Cửu Vĩ Trại, không cùng đệ về sao?Lâm Động nghĩ một chút rồi lắc dầu: Ta không quen với tình hình ở Lôi Uyên Sơn, mà những việc này có lẽ đệ sẽ làm tốt, chỉ cần đến lúc đó ta cùng đệ đến Lôi Uyên Sơn là dược rồi.
ừm.
Tiểu Viêm cũng không có ý kiến gì khác, nếu giờ bảo Lâm Động đi cùng, Từ Chung mà biết dược thì chắc sẽ diều tra rồi sinh đề phòng.
Như vậy không có lợi cho kế hoạch của họ.
ở đây cũng tốt, nhưng đại ca cũng nên chú ý một chút.
Tuy Cửu Vĩ tộc nhỏ vếu nhưng họ cũng không đơn giản đâu,Tiểu Viêm lưỡng lự một chút rồi nói.
ừm, ta biết rồi.
Lâm Động mỉm cười, thời Viễn cổ, Cửu Vĩ tộc là đại chủng tộc có thể sánh ngang với Tứ Bá Tộc, tuy hiện giờ nhỏ yếu, nhưng chưa chắc đã đơn giản.
Nửa tháng nữa đệ sẽ quay lại gặp đại ca.
Tiểu Viêm biết Lâm Động vốn cẩn thận, nhiều việc chỉ cần nhắc một chút là được.
Tiểu Viêm nói rồi đứng dậy.
Lâm Động gật đầu cười, chỉ là nụ cười có chút lạnh lẽo.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL www.
Truyện FULL Ta cũng muốn gặp vị Yêu Soái đại nhân dám dặt quỷ phù vào đệ.
Đại ca yên tâm, chúng ta sẽ khiến hắn phải trà hết nợ nần.
Tiểu Viêm cười gằn.
Khi Lâm Động và Tiểu Viêm di ra, những tiếng ồn ào ở bên ngoài lập tức trở nên yên lặng, những thiếu nữ Cửu Vĩ tộc túm năm tụm ba lại, bình thường nhưng người vốn gan dạ trò chuyện với Lâm Động lúc này cũng không dám lại gần.
Nguyên nhân chính là vì nam tử cao lớn bên cạnh.
Lâm Động tiểu ca.
Tâm Di vội tiến lại, rồi nhìn Tiểu Viêm cung kính nói: Viêm Tướng đại nhân.
Tâm trại chủ khách khí rồi, đại ca ta có thể đến đây là nhờ Cửu Vĩ tộc các vị.
Bọn ta gặp nhau được phải cảm tạ chư vị mới phải.
Tiểu Viêm bao quyền nói.
Vừa dứt lời thì những người đã nghe đến danh tiếng đệ nhất hung tướng Lôi Uyên Son đều nhìn nhau, một kẻ giết người như ngóe lại biết cảm tạ người khác? Sau này nếu Cửu Vĩ tộc có rắc rối gì cứ đến tìm ta, cống nạp hàng năm cũng không cần nữa.
Tiểu Viêm nói.
Két két!Cửa phòng khẽ mở ra, một thân ảnh nhỏ nhắn chầm chậm bước vào, trong đôi mắt trong veo đó dường như có chút run rẩy.
Cô bé bước vào phòng, đầu hơi cúi xuống không dám nhìn nam tử đang ngồi trên giường.
Lúc này Lâm Động cũng nhìn thiếu nữ bước vào, một lúc sau không thấy cô bé có dấu hiệu gì là muốn lên tiếng, đành lắc đầu bất lực: Tâm Thanh, có chuyện gì không?Tâm Thanh mím môi, tay vặn lại với nhau tái cả lại, dường như cô bé đang có điều gì đó rất giằng xé.
Lâm Động lặng lẽ quan sát, cũng không định thúc giục.
Căn phòng im lìm trong vài phút, cuối cùng ánh mắt lay động, đột nhiên cô bé quỳ xuống.
Lâm Động đại nhân…Lâm Động nhìn Tâm Thanh, cười: Mẫu thân bảo muội đến đúng không? Ừm.
Nếu ta đoán không nhầm thì mẫu thân bảo tối nay muội ở lại đây? Tại sao lại vậy? Hy vọng Cửu Vĩ tộc sẽ được ta bảo vệ sao?Lâm Động khẽ nói.
Xin lỗi.
Mắt Tâm Thanh đỏ lên, nước mắt tràn ra: Muội biết làm vậy là có lỗi với Tâm Liên tỷ tỷ.
Nhưng vì tộc nhân, muội có thể hy sinh mọi thứ, dù đó là tính mạng hay…thân thể.
Cửu Vĩ tộc trước đây rất lớn mạnh, nhưng muội không có tham vọng muốn lấy lại vinh quang trước đây.
Muội chỉ muốn tộc nhân của mình có thể sinh tồn chứ không phải ngày nào cũng lo lắng sẽ bị bắt thành nữ nô cho kẻ khác tùy ý chà đạp.
Lâm Động nhìn thiếu nữ quỳ dưới đất khó rất thương tâm, khẽ thở dài.
Tâm Di đặt vinh nhục của cả chủng tộc lên đôi vai của một thiếu nữ, quả thật nặng quá… Muội biết tính cách của đại nhân, cách làm của đại nhân chắc chắn không được…Nhưng đại nhân cho muội ngồi đây một đêm đi.
Ngày mai muội sẽ giải thích với mẫu thân.
Lâm Động thở dài, hắn xuống khỏi giường ngồi cạnh Tâm Thanh, nhìn gương mắt nhòe nước, cười nói: Ta đến từ một tiểu gia tộc của một vương triều rất nhở ở Đông Huyền Vực, muội biết không? Khi ta còn rất nhỏ đã có một kẻ địch, hắn có khả năng dễ dàng giết chết ta.
Phụ thân ta bị hắn làm cho trọng thương thành phế nhân…Lúc đó giữa ta và hắn có khoảng cách thực lực một trời một vực.
Hắn là thiên tài nổi trội của vương triều, còn ta chỉ là kẻ vô danh trong một tiểu gia tộc.
Tâm Thanh ngừng thút thít, đôi mắt đỏ hoe nhìn người thanh niên đang tươi cười.
Không thể ngờ được nam tử ngay Ma La, một siêu cấp cường giả cũng coi trọng lại có quá khứ như vậy.
Câu chuyện sau này rất đơn giản, ta học được cách nhẫn nhịn, rèn luyện dần để mạnh lên, cuối cùng ta đã giết được hắn…Lâm Động khẽ xoa đầu Tâm Thanh: Ta biết chủng tộc của muội rất khó khăn.
Nhưng trên thế gian này, muốn thật sự bảo vệ người mình quan tâm thì chỉ có thể dựa vào sức mình mà thôi.
Khởi điểm của muội tốt hơn ta nhiều, ở tuổi này mà đã Tử Huyền Cảnh, ở vương triều của ta thì đúng là siêu cấp thiên tài.
Vì thế, hãy tin vào chính mình, rồi sẽ có ngày muội sẽ khiến Cửu Vĩ tộc lại có chỗ đứng trong yêu thú giới thôi.
Đến lúc đó, muội sẽ biết việc hôm nay là không cần thiết.
Đương nhiên, nếu thật sự có ngày đó thì muội đừng hận ta, ta không muốn gây với một Cửu Vĩ Hồ phát nộ đâu.
Phì…Thiếu nữ không kìm được bật cười, rồi chun mũi, hai mắt lấp lánh nhìn Lâm Động: Lâm Động đại nhân cho rằng muội làm được sao? Đương nhiên, muội có tiềm lực.
Lâm Động cười.
Tâm Thanh nghe vậy khẽ cắn môi, rồi bỗng siết tay lại.
Vào khoảnh khắc ấy Lâm Động nhìn thấy dường như trong mắt cô bé có lửa cháy rực.
Cảm ơn Lâm Động đại nhân, muội biết nên làm thế nào rồi.
Tâm Thanh nhìn Lâm Động cười tinh nghịch: Muội biết vì sao đến Tâm Liên tỷ tỷ vốn có tiêu chuẩn cao cũng nhìn trúng huynh rồi.
Khụ, ta và cô ấy chỉ là bằng hữu mà thôi.
Lâm Động cười bối rối.
Tâm Thanh nhìn Lâm Động, đột nhiên ngả về phía trước, vòng tay qua khẽ ôm lấy Lâm Động: Lâm Động đại nhân nói đúng, muốn thật sự thay đổi Cửu Vĩ tộc chỉ có thể dựa vào bản thân.
Nếu mất đi dũng khí đó, sống dựa dẫm, chui lủi cũng không thể trách người khác được.
Lâm Động khựng người, định nói gì đó nhưng Tâm Thanh đã đứng dậy, chớp mắt: Lâm Động đại nhân nghỉ sớm đi, Tâm Thanh đã làm phiền rồi.
Dứt lời thì Tâm Thanh đã rời khỏi phòng, chỉ để lại chút hương thơm.
Lâm Động nhìn bóng lưng thiếu nữ, dường như cô bé đã có điều gì đó thay đổi.
Hắn có thể thấy được sự sợ sệt trong mắt cô bé đã hoàn toàn biến mất.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Hy vọng cô bé sẽ ngày một tốt hơn, hắn coi Tâm Thanh là bằng hữu, giúp được đương nhiên hắn sẽ giúp, nhưng hắn không muốn cô bé ỷ lại vào hắn.
Vì đúng như hắn nói, muốn thay đổi thì phải dựa vào chính mình mà thôi.
…Thiếu nữ chạy trong màn đêm Cửu Vĩ Trại, cô thở hổn hển xông vào từ đường, trong đó có Tâm Di và mấy vị trưởng lão.
Tâm Thanh?Tâm Di nhìn thấy cô bé thì khựng người.
Mấy vị trưởng lão kia nhìn nhau, nhưng không nói gì.
Có lẽ họ cũng biết tối nay Tâm Thanh phải làm gì… Mẫu thân, con đã nói rồi, cách đó không có tác dụng với Lâm Động đại nhân đâu.
Tâm Thanh cười, nói.
Ánh mắt Tâm Di tối lại, lắc đầu cười khổ, rồi ngẩng lên nói với ngữ khí bi thương: Đây chính là vận mệnh của Cửu Vĩ tộc chúng ta ta sao… Con muốn đi Tổ Hồn Điện!Giọng nói kiên định của thiếu nữ đột nhiên vang lên trong từ đường.
Mấy người Tâm Di nghe vậy đều run rẩy ngẩng lên kinh ngạc nhìn cô, trong đôi mắt ấy không hề có chút dao động hay sợ sệt nào.
Con muốn xông pha một chuyến, dù cuối cùng mất mạng cũng tuyệt đối không hối hận!Tâm Thanh nhìn Tâm Di chăm chăm: Con biết Tổ Hồn Điện chỉ khởi động được một lần cuối cùng nữ.
Nhưng đó là cơ hội cuối cùng của Cửu Vĩ tộc chúng ta, nhưng cứ sợ hãi như vậy thì Cửu Vĩ tộc chúng ta sẽ cứ tụt hậu mãi thôi.
Mẫu thân, thay vì hàng ngày sống trong sợ sệt thì chi bằng hãy cố gắng một lần, nếu cuối cùng có thất bại thì đó cũng là ý trời, nếu vậy…Nói đến đây, ánh mắt cô thiếu nữ trở nên kiên quyết: Chi bằng hãy để Cửu Vĩ tộc tự động biến mất khỏi trời đất này.
Như vậy ít nhất thì còn giữ cho Cửu Vĩ tộc chút thể diện.
Cả từ đường trở nên cực kỳ yên tĩnh, mấy người Tâm Di sắc mặt tái nhợt, ánh mắt có phần chấn động.
Chắc hẳn họ không thể ngờ cô thiếu nữ rụt rè này lại sắc xảo đến vậy.
Tộc trưởng…Trầm mặc một lúc lâu, một nữ tử bỗng siết nắm đấm: Tâm Thanh nói không sai, tuy chúng ta chỉ có một cơ hội cuối cùng nhưng thay vì cứ chờ đợi trong sợ hãi, hy vọng người khác bảo vệ, không bằng hãy một lần liều đến cùng! Nếu tiên tổ phù hộ, Cửu Vĩ tộc chúng ta sẽ lấy lại được vinh quang.
Nếu có thất bại….
sống rụt cổ cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Mấy người còn lại trầm mặc, chỉ là sâu trong ánh mắt dường như cũng có ngọn lửa đang bị kìm nén.
Tâm Di khẽ run lên, cuối cùng không kìm được bật khóc: Ta biết như vậy chúng ta sẽ rất mệt, nhưng ta chỉ muốn bảo vệ tộc nhân, chúng ta đã chịu quá nhiều khổ nạn rồi.
Vì thế, mẫu thân…hãy để con cố gắng lần cuối!Tâm Thanh tiến lại quỳ trước mặt Tâm Di, nắm lấy bàn tay lạnh giá của bà, mỉm cười nói.
Tâm Di nhìn đứa con gái, nước mặt tuôn không ngừng: Con sẽ chết mất, hàng nghìn năm nay, tộc nhân vào Tổ Hồ Điện chẳng có ai sống mà ra cả.
Đó là tử địa bị nguyền rủa.
Dù sao vẫn tốt hơn ngày nào đó bị bắtlàm tiểu thiếp hoặc thậm chí là nữ nô chứ?Tâm Thanh khẽ nói.
Tâm Di nhìn đứa con gái bỗng nhiên còn kiên định hơn mình, tay khẽ vuốt mái tóc dài của Tâm Thanh, cắn môi nói: Vậy thì khai khởi Tổ Hồn Điện.
Tâm Thanh mừng rỡ: Mẫu thân, cảm ơn người!Tâm Di quệt nước mắt đi: Nếu con thất bại thì từ nay về sau thế gian này sẽ không còn Cửu Vĩ tộc nữa.
Ngày mai ta sẽ triệu tập tộc nhân để tuyên bố rồi sẽ đưa con vào Tổ Hồn Điện! Ừm.
Không khí đặc quánh trong từ đường cuối cùng đã được thả lỏng hơn.
Có lẽ đã ra quyết định cuối cùng, Tâm Di không còn sự áp lực nữa.
Xem ra Tổ Hồn Điện là nơi rất nguy hiểm…Bỗng nhiên có tiếng cười xen vào khiến cả từ đường giật mình.
Quay lại thì thấy một thân ảnh đứng dựa ở cửa từ bao giờ.
Lâm Động đại nhân?Tâm Thanh nhìn thân ảnh đó thì hơi khựng người, rồi vội vàng quệt nước mắt.
Tâm Di thấy Lâm Động vội vàng đứng dậy hành lễ: Lâm Động tiểu ca, chuyện lúc trước là ta lỗ mãng, mong tiểu ca bỏ quá.
Lâm Động nhún vai, nhìn Tâm Thanh rồi nói: Tổ Hồn Điện người ngoài có vào được không?Tâm Di khựng người, nói: Có thể, nhưng rất nguy hiểm.
Sắc mặt Tâm Thanh hơi thay đổi, vội nói: Lâm Động đại nhân, không được đâu… Để ta vào cùng cô ấy.
Lâm Động không để sự phản đối của Tâm Thanh, vươn vai quay người đi, từ xa còn vọng lại tiếng lầm bầm: Thật là…chỉ tiện an ủi một chút, sao lại vào tuyệt lộ thế này…đúng là thất bại quá…Tâm Thanh nghe thấy thế, tay vội bịt miệng, nước mắt đọng trong mắt rơi lã chã…Lâm Động đứng trên một cành cây nhìn về phía trước, đó là một khoảng đất trống trong Cửu Vĩ Trại, lúc này dường như tất cả người trong Cửu Vĩ tộc đều tập trung tại đây, không khí có chút bi thương.
Trước đó Tâm Di đã nói về việc Tâm Thanh muốn vào Tổ Hồn Điện.
Đương nhiên điều này gây nên sự xáo động không nhỏ trong tộc.
Nhưng ngạc nhiên là không ai phản đối.
Một số thiếu nữ vẻ mặt rất bi thương, chắc hẳn những ngày tháng lo lắng sợ sệt cũng khiến họ khá tuyệt vọng…Lâm Động thấy không khí đó thì thở dài, rồi thầm hỏi trong đầu: Nham, những điều tối qua ngươi nói có thật không?Tối qua Lâm Động nói sẽ cùng Tâm Thanh vào Tổ Hồn Điện, Nham bỗng hiện ra rồi kể một vài chuyện liên quan đến Cửu Vĩ tộc thời Viễn Cổ… Ở thời Viễn Cổ, Cửu Vĩ tộc cũng là nhất đại bá tộc của yêu thú giới.
Hồi đó trong tộc họ có đến ba siêu cấp Luân Hồi Cảnh…Thực lực đó có thể sánh ngang với các bá tộc như Cửu Phụng hay Côn Bàng.
Nham nói.
Ba cường giả Luân Hồi Cảnh sao…Mắt Lâm Động nheo lại, thực lực đó đúng là vô cùng khủng bố.
Trong đại kiếp năm đó, Cửu Vĩ tộc cũng theo sát chủ nhân của ta, lập chiến công hiển hách, nhưng Cửu Vĩ tộc cũng vì thế mà trở thành mục tiêu của dị ma.
Cường giả đỉnh cấp trong tộc tử thương hết, nghe nói trong chiến dịch cuối cùng, vị Cửu Vĩ Linh Hồ cuối cùng của họ đã liều mạng phong ấn ba tên Dị Ma Vương.
Trán áp ba tên Dị Ma Vương?Lâm Động có phần bị chấn động, ở Hỏa Viêm Thành Thanh Trĩ muốn tiêu diệt một Dị Ma Vương không chỉ cần tế ra Diệt Vương Thiên Bàn mà còn phai có năm đạo tổ phù trợ giúp.
Nhưng dù thế cuối cùng vẫn có một chút tinh huyết của Dị Ma Vương chạy thoát.
Còn tiên tổ của Cửu Vĩ tộc chỉ dựa vào sức bản thân trấn áp được ba Dị Ma Vực, tuy phải trả giá bằng tính mạng nhưng cũng là vô cùng khủng khiếp rồi.
Ta hoài nghi Cửu Vĩ tộc về sau sa sút có liên quan đến việc này.
Nham trầm ngâm.
Hai mắt Lâm Động nheo lại.
Ngươi nên đi Tổ Hồn Điện xem rốt cuộc là chuyện gì.
Nham nói, chỉ có điều Lâm Động nhận ra chút kỳ lạ trong giọng nói của hắn.
Ngươi có điều gì chưa nói đúng không?Lâm Động trước nay vốn cẩn thận, liền hỏi.
Hề hề, vị tiên tổ đó của Cửu Vĩ tộc, ở thời Viễn Cổ là đối tượng được Thôn Phệ chi chủ yêu đến chết đi sống lại đó.
Ngươi kế nhiệm Thôn Phệ Tổ Phù, chưa biết chừng sẽ có được chút lợi ích gì đó.
Lâm Động sững người, lại có chuyện này sao? Xem ra người có Thôn Phệ Tổ Phù trước đây cũng thật có mị lực, ngay tiên tổ của Cửu Vĩ tộc cũng bị thu hút.
Ngươi chắc chắn Thôn Phệ chi chủ không phụ lòng người ta chứ?Lâm Động không kìm được hỏi.
Hắn không muốn đến lúc đó lại vì Thôn Phệ Tổ Phù mà bị ngược đãi.
Thời kỳ đó làm gì có nhi nữ tư tình, trận đại cheién thất bại, mọi thứ trong thế gian đều bị dị ma chiếm lĩnh…Để bảo vệ người mình quan tâm, a chẳng liều mạng chiến đấu.
Nham nói.
Lâm Động khẽ gật đầu, lúc đó có lẽ ngay ân oán tình thu cá nhân cũng không còn nữa.
Lâm Động tiểu ca.
Khi Lâm Động và Nham nói chuyện, bỗng nhiên từ xa có tiếng nói vọng lại, rồi họ nhìn thấy Tâm Di dẫn theo Tâm Thanh và một số trưởng bối trong Cửu Vĩ tộc đang nhìn hắn.
Đi thôi.
Thấy vậy Lâm Động gật đầu, thân hình khẽ động, rồi xuất hiện bên cạnh họ.
Lâm Động tiểu ca đã chắc chắn chưa? Tổ Hồn Điện vô cùng nguy hiểm, bao năm nay chưa từng có ai sống trở ra cả.
Tâm Di nhìn Lâm Động, không kìm được nhắc nhở.
Tâm Di, xin dẫn đường.
Lâm Động chỉ cười.
Tâm Di khẽ thở dài, cũng không nói gì thêm, quay người dẫn đường vào sâu trong Cửu Vĩ Trại.
Yên tâm, không sao đâu.
Lâm Động cười với Tâm Thanh, cô bé mím môi khẽ gật đầu.
Mọi người đi theo Tâm Di khoảng nửa giờ, đến một khu rừng rậm sâu trong Cửu Vĩ Trại.
Ở đó có một khu đổ át, trung tâm là một tế đàn khổng lồ.
Tâm Di dẫn mọi người lên tế đàn, ở giữa tế đàn là một cái thạch đài.
Tâm Di khẽ nắm tay lại thì một cái tượng đồng to cỡ bàn tay hiện ra.
Tượng đồng có màu đỏ tươi như máu, đó là một con hồ ly, chỉ là phía sau có chín cái đuôi.
Tuy là tượng đồng, nhưng Lâm Động vẫn cảm nhận được yêu khí tỏa ra từ nó.
Xem ra, ở Tổ Hồn Điện quan trọng nhất vẫn là bức tượng đồng hồ ly này, còn tế đàn có lẽ là hình thức phụ trợ.
Mọi người sẵn sàng chưa?Tâm Di nhìn Lâm Động và Tâm Thanh, hỏi.
Ừm.
Hai người hít sâu rồi cùng gật đầu.
Tâm Di thấy vậy cũng gật đầu, đặt tượng đồng lên thạch đài, cong ngón tay búng ra một quả huyết cầu.
Đó là máu của tất cả tộc nhân Cửu Vĩ tộc, chỉ có cách này mới mở được Tổ Hồn Điện.
Nhưng mỗi lần mở Tổ Hồn Điện ra đều tiêu hao không ít năng lượng của tượng đồng.
Lần này có lẽ là lần cuối cùng, rồi tượng đồng sẽ bị hủy hoại…Tâm Thanh đứng bên cạnh Lâm Động khẽ nói.
Lâm Động khẽ gật đầu, xem ra đây là cơ hội cuối cùng của Cửu Vĩ tộc rồi.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL www.
Truyện FULLẦm ầm…Quả huyết cầu rơi xuống tượng đồng, con Cửu Vĩ Linh Hồ dường như sống lại, ngửa lên trời kêu lên một tiếng dài.
Hắc vân cuồn cuộn nổi lên, huyết cầu biến thành một đạo huyết quang chui vào miệng con Cửu Vĩ Linh Hồ.
Tiếng kêu giống như vọng lại từ thời Viễn Cổ đem theo cảm giác thê lương vang vọng trong không gian.
Cửa Vĩ Linh Hồ dường như nhìn Lâm Động một cái rồi miệng bắn ra huyết quang, biến thành một cánh cửa khổng lồ phía trước mặt hắn.
Vào đi, đây chính là Tổ Hồn Điện.
Tâm Di khẽ siết tay, nói.
Lâm Động đại nhân, huynh phải ở cạnh muôiị, nếu không sẽ bị đẩy ra.
Tâm Thanh nhìn Lâm Động, đưa cánh tay nhỏ bé ra.
Lâm Động hơi do dự rồi nắm lấy.
Cái lạnh của bàn tay cho thấy được cô bé đang rất bất an.
Đi nào.
Lâm Động cười, rồi bước lên trước kéo Tâm Thanh đi vào cánh cửa đỏ rực.
Uỳnh!Cánh cửa rung chuyển, một đạo ánh sáng quét qua hai người rồi biến mất.
Mấy người Tâm Di thấy hai người biến đi thì khẽ siết tay lại lẩm nhẩm: Xin tiển tổ hãy phù hộ cho hy vọng cuối cùng của Cửu Vĩ tộc.
Khi đó, dường như không ai nhìn thấy, trong mắt bức tượng đồng Cửu Vĩ Linh Hồ có hiện lên chút bi ai…Khi bước vào cánh cửa, Lâm Động có thể cảm nhận được một luồng năng lượng mạnh mẽ tỏa ra tồi nhanh chóng dịu đi.
Sau đó khung cảnh trước mặt Lâm Động phục hồi, nguyên lực trong cơ thể đồng thời cũng nhanh chóng vận chuyển.
Nhìn rộng ra không có nguy hiểm như tưởng tượng.
Thu vào tầm mắt là chỉ là một vùng biển đỏ rộng mênh mông vô tận.
Họ đang đứng trên con đường trên đó, phía tận cùng dường như có một khu quảng trường rộng lớn.
Tâm Thanh nhìn quảng trường phía xa, thả tay Lâm Động ra rồi bước nhanh về phía trước.
Cô bé cảm nhận được tiếng gọi như từ thời Viễn Cổ.
Lâm Động theo sát phía sau, ánh mắt không ngừng nhìn vùng không gian đỏ rực này.
Giữa hai tay hắn không ngừng có hắc quang và lôi quang hiện ra.
Hai người rất nhanh đã đến quảng trường.
Sau đó là nhìn thấy ở giữa quảng trường là một bức tượng đá to hàng vạn trượng đứng sừng sững.
Đó vẫn là một con Cửu Vĩ Linh Hồ, chỉ là khí thế mạnh mẽ hơn bức tượng đồng vô số lần.
Dù nhìn từ xa Lâm Động cũng cảm thấy run rẩy.
Đó chính là tiên tổ…Tâm Thanh nhìn bức thạch tượng, ánh mắt có phần cuồng nhiệt.
Đây là di cốt của tiên ổ.
Lúc này Lâm Động mới giật mình, thì ra không phải thạch tượng mà là di cốt của thật sự của Cửu Vĩ Linh Hồ.
Chẳng trách mà khí thế lại khủng khiếp đến vậy.
Tâm Thanh tăng tốc, dừng lại trước bộ di cốt nghìn trượng rồi quỳ xuống, hai tay có tư thế kỳ lạ.
Ba chiếc đuôi phía sau cũng thò ra.
Lâm Động đứng phía sau lặng lẽ nhìn.
Khi Tâm Thanh làm tư thế đặc biệt ấy, đột nhiên có tiếng hát cổ xưa mà thê lương vọng ra từ miệng cô bé.
Tiếng hát vang vọng trong không gian, cảm giác như khoảnh khắc này quay trở về với thời Viễn Cổ.
Ầm ầm!Lâm Động cảm nhận được khi tiếng hát vang lên cũng là lúc nguyên lực trong trời đất rung chuyển.
Trên di cốt Cửu Vĩ Linh Hồ có huyết quang ngưng tụ.
Huyết quang nhanh chóng tụ lại thành hình người, đến khi ánh sáng tan hết thì một đạo quang ảnh của nữ tử hiện ra.
Nữ tử này mặc một bộ y phục hoa lệ, dung nhân vô cùng yêu mị, khi cười trời đất cũng như tối sầm lại.
Tiên tổ!Tâm Thanh thấy quang ảnh đó, nước mắt không kìm được mà chảy ra.
Tộc nhân của ta.
Quang ảnh đó nhìn Tâm Thanh dịu dàng, rồi khẽ đưa bàn tay thon gọn ra, giọng nói dịu dàng mà cuốn hút.
Tiếp nhận tuyền thừa của ta đi.
Ta đợi ngươi lâu lắm rồi.
Tâm Thanh nhìn quang ảnh rồi đưa tay ra.
Thế nhưng, khi sắp chạm vào quang ảnh thì một bàn tay bỗng kéo lại.
Tâm Thanh giật mình, quay lại nhìn Lâm Động khó hiểu: Lâm Động đại nhân.
Nhưng Lâm Động không để tâm, chỉ chăm chăm nhìn vào nữ tử vô cùng yêu mị kia, rồi kéo Tâm Thanh dần lùi lại phía sau.
Cơ thể Tâm Thanh bỗng lạnh ngắt, Lâm Động khẽ nói: Ngươi không phải Cửu Vĩ Linh Hồ.
Ngươi không phải Cửu Vĩ Linh Hồ.
Tiếng nói có phần ngưng trọng và cảnh giác vang lên từ miệng Lâm Động khiến không gian như đặc quánh lại.
Tâm Thanh cũng sững người vì câu nói của Lâm Động.
Tâm Thanh toàn thân lạnh toát, nhìn Lâm Động cười gượng: Lâm Động đại nhân đang nói gì vậy? Muội cảm nhận được huyết mạch tương đồng giữa tiên tổ và Cửu Vĩ tộc mà…Lâm Động không trả lời, chi chăm chăm nhìn nữ tử yêu mị kia, sâu trong mắt bắt đầu có hắc lôi quang tràn dâng.
Ngươi là ai? Ngươi không phải người trong tộc ta.
Nữ tử yêu mị kia nhíu mày nhìn Lâm Động, rồi lạnh lùng nói: Tộc nhân của ta, các ngươi quên cả quy tắc của Cửu Vĩ tộc rồi sao? Dám đưa người khác vào Tổ Hồn Điện? Không phải đâu…Tâm Thanh định nói nhưng bị Lâm Động ngăn lại.
Hắn cười nhạt: Bao nhiêu năm nay tộc nhân của muội vào trong Tổ Hồn Điện này nhưng chẳng một ai ra, muội không thấy kỳ lạ sao?Tâm Thanh hơi run lên, cuối cùng trong ánh mắt dâng lên sự sợ hãi.
Kẻ trước mặt kia không còn là tiên tổ của bọn muội nữa rồi…Lâm Động khẽ nói, rồi hắn cười với nữ tử yêu mị: Ta nói có đúng không? Không biết các hạ là Dị Ma Vương nào? Tiên tổ…thật như vậy sao?Tâm Thanh nhìn nữ tử yêu mị, trong mắt vẫn đọng lại chút hy vọng mong manh.
Nữ tử kia nhìn Lâm Động rồi khóe miệng dần nhếch lên một cách quỷ dị: Xem ra Cửu Vĩ tộc ngu xuẩn cuối cùng cũng cảm nhận ra một số điều không đúng rồi…Mặt Tâm Thanh tái nhợt.
Tiểu tử ngươi là ai? Có lẽ trong trời đất này không còn nhiều người biết sự tồn tại của dị ma.
Huống hồ ngươi chỉ có thực lực Tử Huyền Cảnh đại thành, căn bản không có tư cách biết những điều này.
Nữ tử yêu mị nói.
Hà hà, trước đây không lâu từng giao đấu với dị ma các ngươi…tiện tay giải quyết một Dị Ma Vương.
Lâm Động mỉm cười.
Đồng tử yêu nữ kia co nhỏ lại, rồi che miệng cười: Tiểu tử ngươi cũng thích ăn to nói lớn nhỉ…Ngươi có biết muốn giải quyết một Dị Ma Vực cần bao nhiêu sức mạnh không? Một cường giả Luân Hồi Cảnh, một Diệt Vương Thiên Bàn và năm tổ phù, đủ chưa?Lâm Động bình thản nói.
Tiếng cười cuối cùng đã dứt, yêu nữ kia bắt đầu nhìn thẳng vào thanh niên chỉ Tử Huyền Cảnh tiểu thành này, giọng nói trở nên lạnh băng: Rốt cuộc ngươi là ai? Người chuyên tìm dị ma.
Lâm Động cười.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL Chỉ dựa vào ngươi? Tuy sự việc có hơi bất ngờ, nhưng ngươi đã vào đây thì hãy ở lại đi.
Yêu nữ cười khảy, tay nắm lại, chỉ thấy vùng biển máu kia cuộn lên dữ dội, phụt một tiếng, vô số sợi xích đỏ ối bắn thẳng về phía Lâm Động.
Lâm Động đại nhân, cẩn thận!Tâm Thanh thấy vậy vội kêu lên.
Lâm Động cười nhạt, một con mắt hiện lên lôi quang.
Uỳnh!Tiếng sấm rền vang lên trong không gian, một đạo lôi trụ chói lòa bắn ra từ trong người Lâm Động rồi để mặc cho những sợi xích đỏ rực kia bắn vào.
Rẹt rẹt!Lôi quang chấp chới quấn lấy những sợi xích, sức mạnh của Lôi Đình Tổ Phù được phóng thích đánh gãy từng đoạn xích.
Cái gì?Yêu nữ kia thấy vậy sắc mặt lập tức thay đổi.
Ả ta cảm nhận được một thứ năng lượng quen thuộc đáng sợ từ đó.
Lôi quang ngưng tụ trên đỉnh đầu Lâm Động, một đạo phù văn cổ xưa dần hiện ra, đồng thời gây nên thứ áp lực kỳ lạ.
Lôi Đình Tổ Phù…Yêu nữ nhìn đạo phù văn lôi quang, răng nghiến lại.
Lúc này ả mới biết tại sao Lâm Động lại nói mình là người chuyên tìm dị ma, thì ra hắn có trong tay tổ phù.
Tuy ngươi có Lôi Đình Tổ Phù, nhưng thực lực lại yêu như vậy.
Cũng được thôi, hôm nay ta sẽ giải quyết ngươi, cho Lôi Đình Tổ Phù biến mất khỏi thế gian này luôn.
Lâm Động cười: Xem ra ngươi mới là người thích ăn to nói lớn…Ngươi tưởng mình vẫn là Dị Ma Vương sao? Chỉ là một chút ý thức mơ hồ, còn dám ngông cuồng? Vậy ngươi cứ thử xem!Yêu nữ lập tức biến hóa ấn pháp: Mộng La Ma Trụ Ngục!Ầm ầm ầm!Mặt biển bạo động, hình thành nên vô số cái xoáy nước điên cuồng xoay tròn, vô số quang trụ đỏ rực bắn lên không trung, trên những cột quang trụ đó có hắc khí bao quanh.
Uỳnh!Huyết quang tạo thành thiên la địa võng, khí thế kinh người.
Lâm Động ngẩng lên, trên đỉnh dầu bắn ra hắc quang biến thành một cái hắc động khổng lồ.
Quang trụ chạm vào hắc động là biến mất một cách quỷ dị, cái hắc động đó tựa như cái miệng không đáy, có thể thôn phệ mọi thứ.
Thôn Phệ Tổ Phù? Sao có thể?Yêu nữ kia nhìn hắc động phía trên Lâm Động, sắc mặt kịch biến, lúc này không kìm được mà phải kêu lên sợ hãi.
Ả không thể ngờ Lâm Động lại có tận hai tổ phù.
Lâm Động buông hai tay, phía trên đỉnh đầu hắc quang như chiếm lĩnh cả bầu trời, hắn nhìn yêu nữ, cười: Ý thức này khác rối loạn, nếu ta đoán không nhầm thì chắc là sự dung hợp của ba Dị Ma Vương?Yêu nữ kia đột nhiên bật cười: Ngươi nhận ra rồi thì sao? Nuwx nhân ngu xuẩn này định một mình chấn áp ba bọn ta, nhưng ai ngờ theo thời gian bọn ta lại chấn áp được ả.
Bao năm nay Cửu Vĩ tộc hết kẻ này đến kẻ khác tự tìm đến cái chết.
Ha ha, ngươi thấy không? Biển máu này chính là từ người của Cửu Vĩ tộc đó.
Các ngươi là lũ khốn kiếp.
Tâm Thanh cắn môi, máu tươi và nước mắt không ngừng chảy ra.
Thân thể cô bé run rẩy, cô không thể ngờ nơi mà cả chủng tộc hy vọng lại đáng sợ thế này… Cũng có nghĩa là, chỉ cần tịnh hóa ý thức của các ngươi thì ý thức của Cửu Vĩ Linh Hồ sẽ thoát khỏi sự áp chế của ngươi?Lâm Động khẽ nói.
Ý thức của ba bọn ta đã gắn kết mật thiết với ả, hề hề, ngươi tịnh hóa bọn ta thì ả cũng sẽ biến mất.
Đến lúc đó Cửu Vĩ tộc sẽ hoàn toàn mất cơ hội để vực dậy.
Yêu nữ cười.
Hơn nữa, sức mạnh tổ phù tuy lợi hại, nhưng không thích hợp cho việc tịnh hóa.
Vì thế, tiểu tử, ngươi đánh giá mình quá cao rồi.
Lâm Động đại nhân…Tâm Thanh ở bên cạnh, giọng run rẩy nói.
Cô bé nước mắt chảy giàn giụa nhìn yêu nữ đầy oán hận: Cửu Vĩ tộc ta nguyện cùng chết với chúng!Cơ hội cuối cùng đã mất rồi, chuyến đi Tổ Hồn Điện lần này cũng coi như đã thất bại, rõ ràng Tâm Thanh đã không còn suy nghĩ muốn sống mà ra nưuã.
Sắc mặt yêu nữ hơi thay đổi, chắc hẳn không ngờ Tâm Thanh lại quyết đoán như vậy.
Không cần thiết phải vậy…Lâm Động liếc nhìn yêu nữ, nói: Sức mạnh tổ phù đúng là không tiênnj tịnh hóa, vậy thì ta đổi cách khác là được…Vừa dứt lời, Lâm Động giơ tay lên, từ bàn tay hắn bùng lên bạch quang dịu nhẹ, bên trong đó là một tấm phù thạch.
Thứ bạch quang dịu nhẹ đó cảm tưởng như có thể bao bọc vạn vật, nhanh chóng đẩy lùi không ít ma khí mịt mù xung quanh.
Thân là Dị Ma Vương, chắc ngươi biết thứ này?Yêu nữ sững sờ nhìn tấm phù thạch màu trắng, cuối cùng ánh mắt hiện lên sự sợ hãi: Tổ Thạch? Đáng chết, rốt cuộc ngươi là ai? Sao lại có được Tổ Thạch?Cuối cùng Dị Ma Vương cũng thấy sợ hãi, thanh niên chỉ là Tử Huyền Cảnh tiểu thành không những có hai tổ phù mà còn có Tổ Thạch, thứ đứng hạng hai trong bảng Viễn Cổ Thần Vật.
Ở thời Viễn Cổ nó đã giết không ít Dị Ma Vương…Hai tay Lâm Động kết ấn, ánh sáng trên Tổ Thạch thêm sáng rực rỡ, hắc khí ở xung quanh vừa chạm vào bạch quang lập tức như tuyết gặp ánh mặt trời, tan chảy hoàn toàn.
Tổ Linh Tịnh Ma Trận!Ánh sáng lan tỏa khắp không gian, bỗng có một giọng nói cổ xưa vọng ra từ trong Tổ Thạch.
Chỉ thấy vô số tia sáng bắn ra rồi biến thành quan trận khổng lồ phía trên yêu nữ.
Á!!Yêu nữ thấy vậy lập tức thét lên, thân hình khẽ động định chui vào biển máu.
Muốn chạy sao?Lâm Động cười khảy, lôi quang và hắc quang bắn ra biến thành tấm màn ánh sáng phong tỏa mọi đường của yêu nữ.
Tên Dị Ma Vương này chỉ còn lại ý thức, nhục thể đã tiêu tan từ lâu, đương nhiên không tạo được uy hiếp gì lớn với Lâm Động.
Uỳnh!Khi đó, quan g trận phía trên bầu trời rung chuyển, rồi một âm thanh lớn vang lên, bạch quang tựa dịch thể bắn lên trùm lấy yêu nữ.
Á!!Tiếng kêu thảm thiết bỗng vang lên, đằng sau ánh bạch quang, Lâm Động nhìn rõ ràng từng chút hắc khí đang nhanh chóng chui ra khỏi người Cửu Vĩ Linh Hồ rồi biến mất…Bạch quang dịu nhẹ bắn ra từ trong quang trận bao phủ lấy yêu nữ.
Thứ ánh sáng đó tuy dịu dàng nhưng rõ ràng rất có tính sát thương với dị ma.
Bạch quang xuyên vào trong cơ thể khiến hắc khí nhanh chóng bị ép ra ngoài… Á!!!Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, nhưng Lâm Động không hề dao động, quang trận nhanh chóng xoay chuyển, ngày một mạnh mẽ.
Á, ta không cam tâm, chỉ cần cho ta có một chút huyết nhục là ta có thể tái sinh nhục thể…Yêu nữ thét lên đầy phẫn nộ và không cam tâm.
Trong bao năm nay chúng vẫn nhìn thấy chút hy vọng, nhưng lúc này đã bị Lâm Động xóa bỏ hoản toàn.
Đã chết rồi thì đừng gây rối nữa, ngoan ngoãn mà biến mất đi.
Lâm Động ánh mắt lạnh lùng, chỉ thấy bạch quang càng ngày càng ngưng tụ, cuối cùng gần như biến thành một tia sáng xuyên qua cơ thể, bắn ra từ đỉnh đầu yêu nữ.
Nhưng không hề có máu tươi chảy ra, chỉ có hắc khí tỏa ra rồi bùm một tiếng biến thành hư vô.
Rắc.
Dường như có thứ âm thanh nứt vỡ vọng ra từ cơ thể nữ tử kia.
Á!!!Tiếng kêu thảm dần dần tan đi, đôi mắt của nữ tử nhắm lại, ma khí lan tỏa xung quanh cũng biến mất hoàn toàn.
Lâm Động vung tay, Tổ Thạch bay ngược trở về chui vào trong tay hắn.
Lâm Động đại nhân, thế nào rồi?Tâm Thanh vội hỏi.
Lâm Động nhìn nữ tử kia chăm chăm, lôi quang và hắc quang trên cơ thể chưa biến mất.
Tuy Tổ Thạch đã tịnh hóa năng lực của dị ma khí, nhưng không thể biết được ý thức của Dị Ma Vương đã biến mất chưa.
Một vài phút say, trên cơ thể nữ tử kia độ nhiên có ánh sáng tỏa ra, nhưng không phải thứ tà ác mà là ánh sáng màu hồng phớt.
Đôi mắt nữ tử mở ra, nhìn hai người Lâm Động cười đầy mị hoặc.
Cửu Vĩ Linh Hồ?Lâm Động khẽ nhướn mày, cảm giác về người này khác hẳn lúc trước.
Cuối cùng đã thoát khỏi áp chế rồi…Nữ tử đó cúi xuống nhìn đôi tay mình, đôi mắt có phần phức tạp, rồi nhìn Lâm Động, khẽ gật đầu: Vị tiểu hữu đây…đa tạ!Tuy ý thức vẫn bị áp chế, nhưng rõ ràng Cửu Vĩ Linh Hồ vẫn biết về những việc xảy ra bên ngoài.
Lúc này Lâm Động mới thở phào, nếu ý thức của Cửu Vĩ Linh Hồ bị xóa bỏ thì chuyến đi Tổ Hồn Điện lần này của Tâm Thanh sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Tiên tổ…Tâm Thanh nhìn Cửu Vĩ Linh Hồ, hai mắt đỏ hoe, sức mạnh từ người đó khiến cô bé có cảm giác dựa dẫm.
Tộc nhân của ta…Cửu Vĩ Linh Hồ chầm chậm đáp xuống, đôi mắt dịu dàng và áy náy nhìn Tâm Thanh, đưa tay ra ôm lấy cô bé: Tiên tổ có lỗi với các ngươi… Người biết những việc xảy ra ở đây chứ?Lâm Động hỏi.
Ánh mắt Cửu Vĩ Linh Hồ hơi tối lại, khẽ gật đầu: Năm đó ra thiêu đốt yêu linh trấn áp ba Dị Ma Vương, vốn dĩ định cùng chết với chúng, nhưng ta đã coi thường sức sống của chúng.
Tuy nhục thể đều bị tiêu tan, nhưng ý thức ba bọn chúng quấn lấy nhau, cuối cùng xâm nhập và chấn áp ý thức của ta… Cửu Vĩ tộc yếu ớt bao năm nay cũng là vì thế phải không?Lâm Động nhíu mày.
Cửu Vĩ Linh Hồ gật đầu, vuốt tốc Tâm Thanh, nói: Giữa những người trong Cửu Vĩ tộc có mối liên hệ huyết mạch.
Ba kẻ đó đã lợi dụng ta thi triển thủ đoạn tàn độc quấy nhiễu huyết mạch của tất cả tộc nhân khiến mọi người không thể xung kích lên cảnh giới cao.
Tộc nhân không biết phải làm sao liền nghĩ đến Tổ Hồn Điện.
Nhưng linh thể của ta đã bị chúng chiếm cứ, bao năm nay ta chỉ có thể giương mắt nhìn từng tộc nhân đến đây bị chúng lừa, tự mình rơi vào huyết hải…Giọng nói Cửu Vĩ Linh Hồ có phần bi thường, cảm giác nhìn thấy mà không thể ngăn chặn chắc hẳn vô cùng đau khổ.
Tâm Thanh cắn môi, hai mắt long lanh nước mắt.
Ta biết thời gian qua tộc nhân chắc chắn sống rất khổ sở…đó là lỗi của ta.
Cửu Vĩ Linh Hồ khẽ nói.
Tiên tổ không có lỗi…đó là bọn dị ma quá độc ác.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Tâm Thanh lắc đầu nói.
Tiền bối có đại nghĩa.
Lâm Động cũng nói, hắn rất kính phục hành động xả thân vì nghĩa của Cửu Vĩ Linh Hồ.
Đại nghĩa? Ha ha, một tiểu nữ tử như ta không gánh vác được đâu.
Trận đại chiến thiên địa đó chẳng ai tránh được.
Cửu Vĩ Linh Hồ cười, rồi quay sang nhìn Thôn Phệ Tổ Phù trên đỉnh đầu Lâm Động, ánh mắt có phần phức tạp, nói: Hơn nữa hắn ta lại thích làm bừa…còn dám xuyên qua khe hở Vị Diện đến Dị Ma tộc…ta chỉ làm loạn theo hắn thôi.
Lâm Động khựng người, rồi bỗng hiểu ra, có lẽ người mà Cửu Vĩ Linh Hồ nói là Thôn Phệ Chủ.
Tiền bối, Cửu Vĩ tộc còn phục hưng được không? Ba kẻ kia đã biến mất thì sự can thiệp cũng mất đi…Cửu Vĩ Linh Hồ nhìn huyết hải, khẽ nói: Huyết hải này hình thành từ vô số cường giả Cửu Vĩ tộc, trong đó còn có năng lượng thuần túy của ba tên Dị Ma Vương.
Vị tiểu hữu đây, khi ra ngoài hãy nói với tộc nhân đương nhiệm khởi động trận pháp mà ta để lại, ta sẽ trả lại sức mạnh ở đây cho họ.
Lâm Động giật mình, năng lượng ở đây nhiều đến khủng bố như vậy, trả lại Cửu Vĩ tộc sẽ tạo ra bao nhiêu cường giả? Quả nhiên Cửu Vĩ tộc có hy vọng rồi.
Rồi Lâm Động cười, cúi nhìn Tâm Thanh, nói: Từ giờ các muội không cần bất cứ ai bảo vệ nữa rồi.
Hắn biết, sau này chủng tộc từng là bá tộc trong yêu thú giới sẽ lại đứng sừng sững trong Yêu Vực, không còn kẻ nào dám nhăm nhe họ nữa.
Lâm Động đại nhân…huynh là ân nhân của Cửu Vĩ tộc.
Sau này Cửu Vĩ tộc sẽ trợ giúp huynh như tiên tổ đã trợ giúp Thôn Phệ Chủ!Tâm Thanh nhìn Lâm Động với ánh mắt đặc biệt, rồi bỗng quay người, hai tay dán chặt vào trán, ba chiếc đuôi đặt lên lưng giống như con tiểu hồ ly bái nguyệt, bái Lâm Động.
Cửu Vĩ Linh Hồ ở bên cạnh thấy Tâm Thanh làm vậy, hơi khựng người, nhìn Lâm Động định nói gì, nhưng rồi lại thôi.
Cửu Vĩ Linh Hồ không cho Lâm Động biết đó là lễ nghi cao nhất của Cửu Vĩ tộc….
chỉ tộc trưởng và người kế thừa tộc trường mới được dùng, vì nó đại diện cho cả Cửu Vĩ tộc.
Bao nhiêu năm nay, nghi thức này chỉ xuất hiện hai lần, một là năm đó Cửu Vĩ Linh Hồ làm với Thôn Phệ Chủ, lần thứ hai chính là lần này… Thôn Phệ Chủ, Thôn Phệ Tổ Phù…Cửu Vĩ Linh Hồ khẽ thở dài, Cửu Vĩ tộc thật sự nợ các ngươi sao, không thể thoát khỏi can hệ với các ngươi…Lâm Động không biết hành động đó nghĩa là gì, vì thế hắn chỉ cúi xuống xoa đầu Tâm Thanh cười.
Thiên tư của tiểu nha đầu này rất tốt…Cửu Vĩ Linh Hồ nhìn Tâm Thanh mỉm cười: Ngươi có đồng ý tiếp nhận truyền thừa của ta không?Rồi tiến lại sát Tâm Thanh, giọng nói chỉ hai người nghe được: Chỉ khi mạnh lên rồi mới có tư cách theo đuổi thứ mình thích…Tâm Thanh đỏ mặt, trước ánh mắt ngạc nhiên của Cửu Vĩ tộc, cô bé khẽ lắc đầu: Con chỉ là một tiểu nha đầu…nhưng còn cần truyền thừa của tiên tổ.
Chỉ cần được như tiên tổ năm đó trợ giúp Thôn Phệ Chủ đại nhân là được…Cửu Vĩ Linh Hồ cười khổ, cảnh này cũng thật quen mà…Hai người nói chuyện rất nhỏ, đương nhiên Lâm Động cũng không nghe trộm, chỉ đứng bên cạnh nhìn, rồi thấy Cửu Vĩ Linh Hồ nhìn mình, hắn cười khan, không phải Cửu Vĩ Linh Hồ coi mình là Thôn Phệ Chủ chứ? Tiểu nha đầu hãy tiếp nhận truyền thừa ở đây đi.
Cửu Vĩ Linh Hồ đứng dậy, nói: Có thể mất rất nhiều thời gian, đương nhiên quá trình cũng rất đau đớn, ngươi chấp nhận không?Tâm Thanh gật đầu, ánh mắt đầy kiên quyết.
Cửu Vĩ Linh Hồ quay người, vung tay lên.
Chỉ thấy di cốt Cửu Vĩ Linh Hồ dần tan chảy thành một cái hồ chưa dịch thể đỏ sẫm đặc quánh.
Vào trong đi.
Tâm Thanh gật đầu, nhìn Lâm Động cười: Lâm Động đại nhân, đợi lát nữa Tâm Thanh xuất hiện nhất định sẽ không còn là gánh nặng của huynh nữa.
Đến lúc đó muội không coi ta là gánh nặng là được rồi.
Lâm Động cười.
Tâm Thanh che miệng cười, hít sâu một hơi rồi bay tới, tùm một tiếng chui vào lòng hồ…Lâm Động nhìn mặt hồ, hắn có thể cảm nhận được năng lượng khủng khiếp đang ngưng tụ… Rốt cuộc cũng xong rồi.
Lâm Động vươn vai, cuối cùng cũng giải quyết được vấn đề đau đầu.
Ngươi là Lâm Động?Cửu Vĩ Linh Hồ mỉm cười nhìn Lâm Động, đột nhiên nói.
Ừm.
Lâm Động gật đầu.
Cửu Vĩ Linh Hồ nghĩ một chút rồi nói: Có muốn truyền thừa của Thôn Phệ Chủ không? Có muốn truyền thừa của Thôn Phệ Chủ không?Khi Cửu Vĩ Linh Hồ nói ra câu này, Lâm Động có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở của mình như ngừng lại, đồng tử mở rộng, một lúc lâu sau mới trở lại bình thường.
Tiền bối…nói vậy là có ý gì?Lâm Động dần lấy lại bình tĩnh, không kìm được hỏi.
Truyền thừa của Thôn Phệ Chủ có sức hấp dẫn cực lớn với bất cứ ai, đương nhiên có cả hắn trong đó.
Lẽ nào Thôn Phệ Chủ không vào luân hồi?Lâm Động nhớ đến Ứng Hoan Hoan, nàng chính là Băng Chủ luân hồi chuyển thế.
Nhưng rõ ràng sắc mạnh của Băng Chủ thể hiện trên cơ thể nàng dưới hình thức khác, thứ truyền thừa đó người khác căn bản không thể có được.
Bước vào Luân Hồi Cảnh thì có thể không cần quan tâm đến luân hồi.
Ở trạng thái đó, dù thân vong thần tiêu thì cũng không thể coi là chết hoàn toàn.
Cường giả đỉnh phong ở cảnh giới đó có thể tái hiện ở trời đất bằng phương thức kỳ diệu hơn.
Cũng có nghĩa là chỉ cần Thôn Phệ Chủ bước vào luân hồi thì người khác không thể có được truyền thừa.
Cửu Vĩ Linh Hồ khẽ gật đầu, ánh mắt có phần tối tăm, bi thương.
Thế…Lâm Động giật mình, ngay Băng Chủ cũng luân hồi, sao Thôn Phệ Chủ lại không? Trong trận đại chiến Viễn Cổ, Phù Tổ đại nhân cuối cùng thiêu đốt luân hồi phong ấn khe hở Vị Diện và đẩy lùi Dị Ma tộc.
Nhưng đồng thời cũng phải trả giá rất đắt.
Phù Tổ vong mạng, Viễn Cổ Bát Đại Chủ đều bị trọng thương.
Phù Tổ trước khi qua đời đã dùng chút sức mạnh cuối cùng đưa Băng Chủ vào luân hồi, chỗ sức lực còn lại không đủ để bảo tống người khác vào luân hồi.
Thật ra, với sức mạnh của Phù Tổ, muốn đưa bảy người kia và luân hồi có lẽ miễn cưỡng thì vẫn làm được.
Nhưng nếu vậy thì Băng Chủ luân hồi có thể xảy ra nhiều biến cố vì không có sức mạnh bảo vệ.
Băng Chủ là thủ tịch đệ tử của Phù Tổ đại nhân, cũng là đệ tử ưu tú nhất.
Ngay Thôn Phệ Chủ cũng không có bất cứ dị nghị gì.
Hơn nữa Phù Tổ cũng đã nói, trong Bát Đại Chủ, chỉ có Băng Chủ mới có cơ hội đạt đến trình độ của ngài.
Có lẽ ngươi biết, tuy chúng ta thắng trong trận đại chiến, nhưng như vậy chưa phải đã kết thúc.
Dị ma tộc vẫn luôn nhăm nhe thế giới của chúng ta.
Nếu lần sau lại có đại chiến thì chúng ta cần vị Phù Tổ thứ hai.
Lâm Động siết tay: Vị Phù Tổ thứ hai…rất có khả năng…là Băng Chủ?Nghĩ đến đây, trong đầu hắn lại hiện lên thân ảnh nhỏ nhắn, mái tóc dài đen óng và nụ cười tinh nghịch của thiếu nữa ấy.
Trong lòng không khỏi có cảm giác phức tạp, có lẽ hắn khó lòng biết được khi ngày đó đến, thiếu nữ ấy có còn là người hắn quen, thường ở bên cạnh đánh đàn cho hắn nghe nữa không.
Đương nhiên, muốn bảo vệ Băng Chủ cũng cần ý niệm chung của bảy đại chủ còn lại.
Họ cũng không hề có oán niệm gì với quyết định của Phù Tổ đại nhân, vì thế đây cũng không phải Phù Tổ đại nhân thiên vị.
Cửu Vĩ Linh Hồ đột nhiên thấy Lâm Động đờ người ra tưởng hắn thấy áy náy gì, liền cười nói.
Vậy bảy người còn lại giải quyết thế nào?Lâm Động hỏi, trong Loạn Ma Hải hắn vào trong không gian dung nham thần bí, có lẽ đó là nơi của Viêm Chủ.
Hắn có thể cảm nhận được từ thân thể nằm trong quan tài ở đó một chút sức mạnh, có lẽ Viêm Chủ vẫn còn sống.
Trong Hồng Hoang Tháp cũng có Hồng Hoang Chủ, tuy không biết tình hình thế nào nhưng xem ra cũng không đến mức xấu nhất.
Cửu Vĩ Linh Hồ khẽ siết tay: Trong Bát Đại Chủ, Thôn Phệ Chủ đứng thứ hai, thực lực chỉ thua kém Băng Chủ, hơn nữa khi đại chiến kết thúc thương thế của Thôn Phệ Chủ không hề nhẹ hơn Băng Chủ, thậm chí gần như tiêu tán Nguyên Thần.
Nếu lúc đó Thôn Phệ Chủ vào luân hồi được có lẽ sẽ có cơ hội sống.
Nhưng cuối cùng hắn đã từ bỏ, ngược lại thiêu đốt Nguyên Thần dùng chỗ năng lượng cuối cùng bảo vệ sáu đại chủ còn lại.
Lâm Động trầm mặc, trong lòng dấy lên sự kính trọng.
Cửu Vĩ Linh Hồ nhìn Lâm Động, khẽ nói: Vì thế…từ đó Thôn Phệ Chủ đã hoàn toàn biến mất khỏi trời đất, hắn thật sự mất mạng rồi.
Lâm Động nhìn Cửu Vĩ Linh Hồ ánh mắt lúc này có phầnbi ai, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Hắn lúc nào cũng thích như vậy, ta quen rồi…Hôm nay ta coi như cũng theo hắn biến mất khỏi trời đất này, cũng chẳng có gì đáng phải buồn thương.
Cửu Vĩ Linh Hồ cười thanh thản, nhìn Lâm Động nói: Nếu ngươi có được truyền thừa của hắn để lại thì coi như đã tiếp nối được cái danh Thôn Phệ Chủ.
Lâm Động gãi đầu: Chắc truyền thừa của Thôn Phệ Chủ không phải ở đây chứ? Đương nhiên, ngươi tưởng thế gian này có việc dễ dàng vậy sao?Cửu Vĩ Linh Hồ trợn mắt nhìn Lâm Động, rồi nói: Ta chỉ có thể cho ngươi biết đầu mối, còn có lấy được truyền thừa hay không thì phải xem bản lĩnh của ngươi.
Lâm Động cười bối rối, hắn cũng chỉ tiện mồm hỏi vậy, đương nhiên không có hy vọng gì nhiều.
Thời khắc cuối cùng của hắn là tại Thôn Phệ Thần Điện, ngươi muốn có truyền thừa của hắn thì phải tìm được Thôn Phệ Thần Điện, nó nằm trong Yêu Vực.
Cửu Vĩ Linh Hồ nói.
Ở nơi nào của Yêu Vực?Yêu Vực rộng lớn như vậy, muốn tìm được Thôn Phệ Thần Điện đâu phải dễ.
Thôn Phệ Thần Điện được ẩn trong không gian, hơn nữa nó là một vùng không gian không ngừng di độn, vì thế vị trí của nó cũng không cố định.
Ta không thể cho ngươi biết vị trí chính xác của nó.
Cửu Vĩ Linh Hồ cười.
Có điều cứ cách mỗi một khoảng thời gian là Thôn Phệ Thần Điện lại hiện ra.
Ngươi lại có Thôn Phệ Tổ Phù, chắc hẳn sẽ cảm ứng được ngay…Hắn ta kiệt ngao bất thuận, nhãn quang rất cao, muốn có được truyền thừa của hắn không phải dễ, cho dù ngươi có Thôn Phệ Tổ Phù đi chăng nữa.
Lâm Động cười: Ta rất có lòng tin.
Cửu Vĩ Linh Hồ khựng người, rồi cười: Ngươi rất giống hắn về sự tự đại.
Trước kia hắn cũng không chịu thua Băng Chủ, khiêu chiến đến một trăm năm nhưng không thắng lần nào, lúc ấy mới chịu thôi.
Lâm Động không kìm được chép miệng, xem ra Băng Chủ rất mạnh, mà cứ nghĩ đến sức mạnh ấy sắp tới sẽ xuất hiện ở Ứng Hoan Hoan hắn lại cảm thấy rất áp lực.
Chuyện của Thôn Phệ Tổ Phù về cơ bản là như vậy, ta cũng chỉ giúp được ngươi những thông tin đó thôi.
Cửu Vĩ Linh Hồ nói đến đây, dừng một chút quan sát Lâm Động: Trên người ngươi, ngoài Thôn Phệ Tổ Phù còn có thứ gì có liên quan đến Thôn Phệ Chủ nữa đúng không?Lâm Động bị hỏi bất ngờ thì khựng người, nghĩ một chút rồi vung tay, một cái xác khô màu đen hiện ra: Tiền bối nói cái này? Thì ra là Thôn Phệ Thiên Thi…Cửu Vĩ Linh Hồ nhìn có phần thất thần, ánh mắt hơi tối lại: Nhưng không ngờ lại tàn tạ đến mức này…Lâm Động gật đầu, Thôn Phệ Tổ Phù bị thương quá nặng, khi hắn mới có đúng là có thể giúp đỡ được chút ít, nhưng đến bây giờ nó đã dần mất đi tác dụng.
Hắn cũng từng thử phục hồi lại, nhưng trên Thôn Phệ Thiên Thi quá nhiều đường hoa văn phức tạp, ngay cả khi có Thôn Phệ Tổ Phù trong tay hắn cũng không làm gì được.
Năm đó bên cạnh ta cũng luôn có một cỗ Thôn Phệ Thiên Thi…Khóe miệng Lâm Động khẽ động, xem ra Cửu Vĩ Linh Hồ và Thôn Phệ Chủ đúng là có những bí mật không thể nói ra.
Thứ Thôn Phệ Thiên Thi này có thể coi là hộ vệ mạnh nhất của Thôn Phệ Chủ, nhưng lại dùng nó để bảo vệ Cửu Vĩ Linh Hồ, quan hệ thật không đơn giản.
Lúc trước chỉ cho ngươi biết một số đầu mối về Thôn Phệ Thần Điện, giờ cho ngươi một số sự giúp đỡ thực tế một chút.
Cửu Vĩ Linh Hồ khẽ chạm vào Thôn Phệ Thiên Thi, thở dài.
Lẽ nào tiền bối biết cách phục hồi Thôn Phệ Thiên Thi?Lâm Động mừng rỡ nói.
Thôn Phệ Thiên Thi vào thời kì đỉnh phong có thể đỡ được công kích của cường giả Luân Hồi Cảnh.
Nếu phục hồi được thì sẽ trở thành trợ thủ cực kỳ đắc lực.
Ta đâu phải Thôn Phệ Chủ, sao có thể phục hồi nó hoàn toàn.
Cửu Vĩ Linh Hồ trợn mắt nhìn Lâm Động, rồi nói: Khi Thôn Phệ Chủ tạo ra Thôn Phệ Thiên Thi, ta cũng có mặt.
Nếu mượn sức mạnh của Thôn Phệ Tổ Phù thì cũng có thể phụ hồi một chút, nhưng không thể đạt đến tình trạng hoàn hảo được, điều đó phải dựa vào ngươi thôi.
Có điều, dù không ở trạng thái tốt nhất thì chắc cũng đủ để giữu chân một cường giả Chuyển Luân Cảnh.
Vậy thì làm phiền tiền bối rồi.
Lâm Động vẫn mừng rỡ như vậy, phục hồi Thôn Phệ Thiên Thi đến mức có thể chiến đấu với cường giả Chuyển Luân Cảnh cũng là đủ rồi.
Ta tạm mượn Thôn Phệ Tổ Phù một lát.
Cửu Vĩ Linh Hồ vẫy tay, hắc động trên bầu trời xoay chuyển, đồng thời cũng nhìn sang Lôi Đình Tổ Phù, nói đầy thâm ý: Đến Lôi Đình Tổ Phù ngươi cũng có, ngươi càng được hiều thì trách nhiệm càng nặng đấy.
Dứt lời, Cửu Vĩ Linh Hồ điểm ngón tay, chỉ thấy vô số đạo hắc quang bắn ra từ hắc động rồi quấn quanh Thôn Phệ Thiên Thi.
Dường như những đường hoa văn bị hỏng đang dần hồi phục.
Lâm Động lặng lẽ đứng bên cạnh nhìn, hắn có thể cảm nhận được, theo sau từng tia hắc quang thoáng ẩn hiện một luồng năng lượng mạnh mẽ.
Xem tiếp...vũ động càn khôn
truyện tranh vũ động càn khôn
truyện vũ động càn khôn
vũ động càn khôn truyện chữ
đọc truyện vũ động càn khôn
vũ động càn khôn chap
truyenfull.vn
truyenfull.vip
truyenfull.vip
truyen.tangthuvien.vn/
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License