Vũ động càn khôn
Chapter
0104
Uỳnh!Nguyên lực hùng hồn tựa thủy triều lan tràn ở đảy cột sáng với tốc độ kinh người.
Bên trong nguồn nguyên lực đó thấp thoáng có lẫn hắc khí, một thứ năng lượng đặc biệt theo đó tỏa ra.
Trên không trung, mấy người Đường Tâm Liên đầu chấn động khi nhìn thấy cảnh tượng ấy, họ đều đã từng trải qua quá trình này, đương nhiên hiểu rõ lúc này chuyện gì đang xảy ra.
Hắn ra.
lại xung kích Tử Huyền Cảnh vào lúc này!Một trường lão không kìm được chép miệng.
Xung kích Từ Huyền Cảnh, sinh khí mang tử khí, vô cùng nguy hiểm.
Đây lại là chiến trường, chỉ cần dộng nhẹ khiến sự cán bằng trong cơ thể bị phá vỡ là tử khí lan tràn, biến thành cái xác khô ngay lập tức.
Đúng thế, hắn thật to gan.
Nhưng lúc này.
dường như chỉ còn cách đó thôi.
Hắn muốn liều chết rồi.
Nghe những tiếng xôn xao bàn tán đó, Đường Tâm Liên nhíu mày.
Đương nhiên nàng biết Lâm Động sẽ nguy hiểm thế nào nếu hành dộng thế này, nếu thất bại, hậu quả là vô cùng nghiêm trọng.
Chư vị trưởng lão, bảo vệ hắn, không thể dể Lang Ma Tướng quấy nhiêu.
Đường Tâm Liên siết chặt Phượng Hoàng Thương, trầm giọng nói.
Lúc này nếu mất đi sức mạnh của tổ phù thì họ sẽ không thể trấn áp được Lang Ma Tướng.
Rõ!Tất cả trưởng lão đều đáp lời, họ cũng rất khâm phục khí phách của Lâm Động, dám xung kích Tử Huyền Cảnh trước mặt Dị Ma Tướng, người thường không thể có cái gan này.
Đường Tâm Liên nheo mắt nhìn phía cuối cột sáng, có thể thấy thấp thoáng một thân ảnh gầy gò, nhưng nàng lại có cảm giác trời có sập xuống hắn cũng không gục ngã.
Chẳng trách mà người trước nay rất cuồng ngạo như sư phụ cũng xem trọng hắn như Yên tâm, có ta đây, hắn sẽ không quấy rầy ngươi được đâu.
Nàng siết chặt Phượng Hoàng Thương, khóe miệng nhướn lên, mái tóc xoăn đỏ rực tung bay theo gió.
Rắc rắc!Vô số sợi xích đang quấn lấy Lang Ma Tướng bị gãy tung.
Lang Ma Tướng cười gằn, ánh mắt hắn nhìn sang cột sáng, cười kỳ quái: Muốn dột phá ở dây sao? Đúng là vọng tưởng!Chỉ thấy hắc khí đằng sau hắn cuộn trào, rồi biến thành một bàn vuốt sói to hàng nghìn trượng.
Trên đó phủ đầy những đường hoa văn kim sắc.
Bàn vuốt sói vung lên đến không khí cũng bị xuyên thủng.
Chặn hắn lại!Đường Tâm Liên thấy vậy, ánh mắt lập tức lạnh băng, hét lên một tiếng.
Các cường giả ở xung quanh lập tức đáp lời rồi vận nguyên lực chặn bàn vuốt sói lại.
Bùm!Sóng năng lượng kinh người lan tỏa khắp không gian.
Dưới mặt đất, sóng xung kích đi đến đâu là san bằng mọi thứ đến đấy.
Hai mươi chín thân ảnh đều bị đánh lui, sắc mặt đều tái đi một chút.
Đối mặt với Lang Ma Tướng ngày một hiếu chiến, rõ ràng họ đang bị yếu thế.
Uỳnh!I Không chờ họ điều chỉnh khí tức, không gian phía trước lại nổ tung, hắc khí đầy trời biến thành hàng vạn con sói hung hăng lao tới.
Đường Tâm Liên cắn môi, đôi mắt lạnh lùng không hề có ý rút lui.
Nàng chống mạnh cây Phượng Hoàng Thương, hét lớn rồi cùng hai mươi tám cường giả Viêm Thần Điện xông tới.
Nàng biết Lâm Động lúc này rất cần thời gian.
Bùm bùm bùm!Những chiêu đòn kinh thiên động địa bùng nổ trên không trung.
Ai cũng nhận ra hội Đường Tâm Liên bại trong tay Lang Ma Tướng chỉ còn là vấn đề thời gianBốn đội quân ở bốn phía của Viêm Thần Điện thấy vậy nhưng không can thiệp vào.
Vì họ cần phải duy trì trận pháp dể áp chế Lang Ma Tướng.
Khi động thủ bừa bãi là khiến trận pháp bị rối loạn, sẽ khiến Lang Ma Tướng có cơ hội thoát ra.
ở chiến trường phía xa, Mộ Lam và Xích Vân trưởng lão cũng nhìn về phía này nhưng không thể viện trợ được, đối thủ của họ cũng không hề đơn giản.
Ha ha, xem ra các ngươi bại một trận rồi.
Thiên Mình Vương cũng nhìn trận chiến bên dưới, rồi nhìn Thanh Trì và Ma La cười.
Trong lúc ấy, hắn điểm một cái trên không, không gian ở đầu ngón tay hắn bùng nổ, một khe nứt không gian hàng vạn trượng hiện ra, rồi soạt một tiếng công kích về phía hai người Thanh Trĩ.
Thanh Trĩ cười, siết tay lại, thanh quang quanh người cuộn trào, một vài con thanh long khổng lồ bay ra biến thành Thanh Long Chưởng đập xuống.
Quanh người Ma La, biển lửa cuồn cuộn, cũng biến thành một con hỏa long vạn trượng, đem theo sức mạnh hủy diệt lao thẳng về phía công thế của Thiên Mình Vương.
Bạn đang đọc truyện tại http://truyenfull.
vnBinh!Cuộc đối đầu kinh người như vậy, nhưng kỳ lạ là không có âm thanh kinh thiên động địa.
Không gian bị biến dạng, sóng xung kích thu hẹp, nhưng nếu cường giả Tử Huyền Cảnh viên mãn dính phải cũng tan thành tro bụi.
Trận chiến ở tầng thứ này quá đáng sợ! Ngươi kết luận hơi sớm quá dấy!Dưới chân Thanh Trĩ hình thành nên vô số hoa văn thanh long, rồi biến thành một con thanh long cổ xưa, to hàng vạn trượng.
Hắn nhìn Thiên Mình Vương cười, nụ cười mang đầy sự uy nghiêm.
Bùm!Lại một luồng năng lượng xung kích khác lan tỏa.
Hai mươi chín thân ảnh bay ngược ra sau, sắc mật tái nhợt, máu tươi bắn ra, khí tức cũng nhanh chóng trở nên yếu ớt.
Các ngươi chỉ có chút bản lĩnh đó thôi sao?Lang Ma Tướng cười gằn.
Đường Tâm Liên không nói, quệt máu nơi khóe miệng, hàn quang lóe lên trong mắt.
Nàng cố gắng gượng dậy, tay siết chặt Phượng Hoàng Thương rồi tiếp tục xông tới.
Nha đầu không biết sống chết!Sát ý tràn lên trong mắt Lang Ma Tướng, hắn nắm tay lại, một cây hắc mâu nghìn.
trượng hiện ra, xoẹt một tiếng xuyên qua hư không rồi xuất hiện ngay phía trước Đường Tâm Liên.
Nàng nhìn công thế khủng khiếp đó, nghiêng răng rồi điều động mọi người chống đỡ.
Thế nhưng khi Đường Tâm Liên định ra tay thì dưới cột sáng phía xa bỗng vọng ra một tiếng gầm thét, nguyên lực hùng hồn bắn thẳng lên trời.
Uỳnh!Quang trụ gần như lập tức biến thành màu đen xen bạc, bắn thẳng vào trận pháp bao trùm trời đất kia.
Cự trận lập tức cuộn trào, bốn đại quân của Viêm Thần Điện lập tức mừng rỡ, cuối cùng họ cũng đợi được sức mạnh này.
Thành công.
rồi sao?Đường Tâm Liên quay sang nhìn bên dưới cột sáng.
Ở đó có nguyên lực hùng hồn lan tòa, thân ảnh gầy gò trong đó cuối cùng cũng đứng đậy, khí tức tỏa ra từ hắn mạnh hơn trước dây rất nhiều!Rõ ràng Lâm Động đã xung kích Tử Huyền Cảnh thành công! Tứ quân nghe lệnh, toàn lực vận chuyển trận pháp!Gương mặt Đường Tâm Liên cũng hiện vẻ mừng rỡ.
So với cả trận pháp thì sức mạnh tổ phù của Lâm Động chỉ là một phần rất nhỏ, nhưng nó lại có tác dụng quyết định.
Chỉ khi có năng lượng đó họ mới hoàn toàn trấn áp dược Lang Ma Tướng.
Rõ!Nghe thấy mệnh lệnh của Đường Tâm Liên, bốn đại quân của Viêm Thần Điện cùng đáp, tất cả cùng vận hết nguyên lực truyền vào trận pháp.
Uỳnh uỳnh uỳnh!Cự trận chầm chậm xoay chuyển, ở trung tâm trận pháp có hắc lôi quang ngưng tụ, nguyên lực dào dạt tự biền không ngừng tràn vào.
Vút!Đột nhiên đại trận rung lên, chỉ thấy ở trung tâm bắn ra một sợi xích hắc lôi hàng nghìn trượng.
Sợi xích ấy kích thước rất lớn, bên trên phủ đầy những đường hoa văn lôi sắc, ẩn chứa một thứ năng lượng kỳ lạ.
Hừ! Thiên Lang Ma Tượng Thuẫn!Lang Ma Tướng thấy sợi xích đang lao tới, ánh mắt lóe hàn quang, rồi gầm lên một tiếng.
Ma khí cuộn trào, biến thành một tấm lá chắn đen khổng lồ, trên đó là hình những con sói hung tợn, một khi thế bức người lan tỏa ra xung quanh.
Vút!Sợi xích được ngưng tụ từ sức mạnh của bốn đại quân Viêm Thần Điện xuyên thủng hư không, trước vô số ánh mắt căng thẳng đang nhìn, lao thẳng vào tấm lá chắn đenKeng!Âm thanh kim loại vang lên, không gian xuất hiện vô số vết rạn nút.
Mọi người cũng nhìn thấy tấm lá chắn nhanh chóng bị nứt thành đường mạng nhện.
Sợi xích đột phá xuyên qua tấm lá chắn, rồi trước bao ánh mắt không thồ tin nổi, xuyên thủng người một.
Phụt!Sợi xích quấn quanh người Lang Ma Tướng rồi xuyên qua cơ thể hắn.
Hắc quang và lôi quang dần chui vào bám chặt lấy xương cốt hắn.
Ma khí nhanh chóng tiêu tan, thân thể khổng lồ của Lang Ma Tướng cũng nhanh chóng thu nhỏ lại, cuối cùng một cột sáng bắn từ đại trận bao phủ lấy hắn.
Khí tức kinh người đó cuối cùng cũng tan thành mây khói!Trên bầu trời, bốn đội quân sắc mặt đều tái nhợt.
Họ nhìn Lang Ma Tướng bị trấn áp không thổ làm được gì, niềm vui dần lan tỏa, tiếng hoan hô vang dậy đất trời.
Sau khi dùng tới mọi sức mạnh, cuối cùng họ cũng trấn áp thành công cường địch!Uỳnh!Quang trụ từ trên bầu trời bắn xuống, Lang Ma Tướng bị sợi sắt hắc lôi quấn quanh, sợi xích xuyên qua người hắn, đến xương quai xanh của hắn cũng bị khóa chặt, vô số phù văn hắc lôi quang không ngừng tỏa ra từ sợi xích, cuối cùng chui vào cơ thể Lang Ma Tướng trấn áp hoàn toàn ma khí rong cơ thể hắn.
Vút!Quang trụ trọc trời lúc này dần thu nhô lại cuối cùng biến thành quang trụ khoảng mười trượng, bốn bồ quang trụ là Tứ Tượng Chỉ Linh.
Đồng thời sợi xích đên cũng dần lan rộng rồi liên kết trên quang trụ tạo thành vòng tròn hoàn hảo phong ấn Lang Ma Tướng bên trong.
Trên bầu trời, bọn Đường Tâm Liên thấy Lang Ma Tướng bị phong ấn, gương mặt có phần trắng bệch cuối cùng hiện lên nụ cười nhẹ nhõm trút được gánh nặng, rồi không thể gượng hơn được nữa, thân thể đều như muốn nhũn ra.
Trận đại chiến vừa rồi đã tiêu hao hết năng lượng của họ.
Bốn đội quân của Viêm Thần Điện cũng đổ ập xuống, không ít đệ tử Viêm Thần Điện đều vì cạn nguyên lực mà khí tức trở nên yếu ớt hẳn.
Rầm rầm!Bên trong cột quang trụ, Lang Ma Tướng vẫn đang điên cuồng giãy giụa, dường như hắn đang gầm rú, nhưng tiếng của hắn không thể truyền ra ngoài, ma khí bị phong ấn hiển nhiên hắn khó lòng có thể thoát dược.
Gương mặt Đường Tâm Liên cũng tái trắng, tuy rất vếu nhưng nàng vẫn cố gắng đứng dậy rồi lại phát mệnh lệnh điều phối bốn đội quân thay nhau nghỉ, còn những cường giả khác của Viêm Thần Điện cũng tranh thủ thời gian hồi phục nguyên lực.
Bên ngoài Hỏa Viêm Thành, vô số người nhìn đội quân Viêm Thần Điện bay qua với ánh mắt chấn dộng.
Dù là những cường giả có danh tiếng trong Loạn Ma Hải, khi nhìn thấy thân ảnh kiều diễm kia ánh mắt cũng không khỏi khâm phục.
Thực lực Đường Tâm Liên có lẽ không phải lợi hại nhất Viêm Thần Điện, nhưng trong trận đại chiến vừa rồi, rõ ràng Đường Tâm Liên có công rất lớn trong việc phong ấn Lang Ma Tướng.
Viêm Thần Điện Hỏa Tiên Tử quả nhiên danh bất hư truyền.
Mọi người đều thầm cảm thán, tuy trong Tranh Bá Chiến, Lâm Động thể hiện uy lực, nhưng lúc này không còn nghi ngờ gì Đường Tâm Liên chính là người nổi trội nhất.
Viêm Thần Điện có người kế thừa như vậy thì còn phải lo sẽ không mạnh sao? Hơn nữa bản thần Đường Tâm Liên thiên phú rất cao, chỉ cần cho nàng đủ thời gian thì chắc chắn sẽ trở thành cường giả đỉnh cấp trong Viêm Thần Điện.
Đến lúc đó, nếu mi truyền Hỏa Diệm Tổ Phù cho Đường Tâm Liên thì nàng nhất định sẽ trở thành nữ vương Viêm Thần Điện bá đạo ở Loạn Ma Hải mà không ai dám coi thường.
Trên không trung, Đường Tâm Liên tay cầm Phượng Hoàng Thương, nghe thấy tiếng hoan hô vang dậy bên ngoài Hỏa Viêm Thành thì khựng lại một chút rồi nhìn về hướng Lâm Động.
Hắn lúc này đang lê tấm thân mệt nhoài ngồi lên đống đổ nát rồi ngẩng lên nhìn nàng.
Gương mặt trẻ tuổi ấy hiện lên nụ cười rạng rõ, cuối cùng hắn bật ngón tay cái lên với nàng, mọi biểu hiện của nàng vừa rồi đều khiến hắn khâm phục.
Đường Tâm Liên nhìn nụ cười rạng rỡ ấy của Lâm Động, gương mặt thoáng ửng hồng.
Nàng biết trong trận đại chiến vừa rồi Lâm Động cũng góp công không ít hơn nàng, nhưng hắn lại không đứng ra để nhận danh tiếng có thể vang dội khắp Loạn Ma Hải, mà chỉ ngồi trong bóng tối để mọi ánh hào quang chiếu lên nàng.
Hắn biết chiến tích này sẽ củng có được địa vị của nàng trong Viêm Thần Điện, thậm chí rất có lợi cho Đường Tâm Liên tiếp quàn Viêm Thần Điện sau này.
Nam nhân này quả thực rất đặc biệt.
Đường Tâm Liên cắn môi, trong lòng bỗng có cảm giác kỳ lạ, rồi gương mặt bỗng ửng đỏ, Hòa Tiên Tử trước nay luôn đầy phong độ lúc này lại dịu dàng quyến rũ.
Lâm Động nằm dựa vào đống đổ nát, ngực phập phòng lên xuống thở phì phò.
Rõ ràng hắn lúc này không được tốt cho lắm, tuy trước đó hắn đã xung kích Tử Huyền Cảnh thành công, nhưng không hề có thời gian để củng cố.
Như vậy hiến cảnh giới của hắn không dược bền vững, không cẩn thận là có thể bị lùi về Sinh Huyền Cảnh.
Lâm Động ca không sao chứ?Mộ Linh San xuất hiện ở bên cạnh Lâm Động lo lắng hỏi.
Người khác không biết Lâm Động vừa làm gì, nhưng cô bé thì hiểu rõ.
Lâm Động lắc đầu cười, chỉ là gương mặt tái nhọt của hắn không có sức thuyết phục lắm.
Mộ Linh San thấy vậy chu môi lên, nhưng cũng không nói gì.
Không hổ là Dị Ma Tướng.
đúng là rất khó đối phó.
Lâm Động nhìn về cột sáng phía xa, không kìm dược thở dài một tiếng, rồi trong lòng bỗng dâng lên hào khí sảng khoái.
Dị Ma Tướng tương đương với siêu cấp cường giả Chuyển Luân Cảnh dó.
Năm ấy ở Dị Ma Vực, Phần Thiên Lão Tổ dã dùng cả sinh mệnh mới phong ấn được một tên Dị Ma Tướng.
Mà hiện giờ hắn đã làm được điều đó.
Tuy phần lớn là nhờ Viêm Thần Điện dốc hết lực lượng, nhưng công của hắn không thể thiếu.
Lâm Động cũng tin chắc sẽ có một ngày hắn dựa vào chính mình phong ấn được đối thủ đáng sợ đó!Soạt!Khi ấy, từ trên trời bay tới một thân ảnh rồi đáp bên cạnh hắn.
Đôi mắt nhìn hắn có phần dịu dàng hiếm thấy.
Thế nào, bận vậy cũng rút ra được sao?Lâm Động nhìn Đường Tâm Liên cười.
Giờ chiến lực của Viêm Thần Điện cũng cạn rồi, cũng không cần làm gì thêm nữa.
Những việc đó có các trưởng lão là dược rồi.
Đường Tâm Liên hất tóc trước ngực ra, khẽ nói: Lần này đã tạ ngươi! Ta mang trong mình tổ phù, vốn dĩ là kẻ địch của dị ma.
Lâm Động lắc đầu, rồi cười: Hơn nữa giờ cảm ơn ta vẫn hơi sớm.
Chúng ta chỉ phong ấn được một tên Dị Ma Thành mà thôi.
Ở kia còn có hai tên nữa và một Dị Ma Vương khủng khiếp hơn.
Việc đó thì chúng ta không làm được gì rồi.
Đường Tâm Liên bất lực nói.
Chỉ đối phó một Dị Ma Tướng thôi đã dốc cạn sức lực.
Hiện tại họ căn bản không còn sức để can thiệp vào chiến trường kia nữa.
Lâm Động gật đầu, sau trận đại chiến vừa rồi đúng là hắn cũng không còn chút chiến đấu lực nào nữa.
Tình hình hiện tại phải giải quyết thế nào thì phải xem sư phụ và Thanh Trĩ rồi.
Đường Tâm Liên ngẩng lên nhìn trời, nói.
Ha ha, Thiên Mình Vương, xem ra kẻ thất bại trước tiên là các ngươi.
Thanh Trĩ liếc nhìn xuống dưới rồi cười, nói.
Nụ cười trên gương mặt Thiên Mình Vương cũng thu lại, chắc hẳn hắn không thể ngờ được Lang Ma Tướng lại bại trong tay Viêm Thần Điện.
Xem ra bản vương đã coi thương Viêm Thần Điện các ngươi.
Ma La nhếch môi cười rồi nhìn Thiên Mình Vương, nói: Yên tâm, bắt được một Dị Ma Thành vẫn chưa thỏa mãn được bọn ta đâu.
Đúng là bản vương không thể thắng được hai ngươi liên thủ, nhưng nếu bản vương muốn đi thì lẽ nào các ngươi ngăn được sao?Thiên Mình Vương cười chế giễu.
Hôm nay ngươi muốn đi không dễ đâu.
Thanh Trĩ cười.
Thiên Mình Vương nheo mắt, cười khảy: Thanh Trĩ, tuy ngươi đã là Luân Hồi Cảnh, nhưng ngươi tưởng mình là ai? Viễn cổ Bát Vương sao? Bọn chúng đã rồi vào luân hồi rồi.
Thanh Trĩ mỉm cười, mái tóc dài bay phấp phới, hai mắt bỗng lấp lánh, thanh long vạn trượng dưới chân bỗng gầm lên, thanh quang lan tỏa rồi biến thành cái dĩa thanh quang.
Cả trời đất dường như ngay lập tức tối sầm, nguyên lực trong trời đất như trở nên bạo động.
Trên bầu trời, Mộ Lam và Xích Vân trường lão đang giao chiến với hai Dị Ma Tướng khác cũng dừng lại, vì cái đĩa thanh quang kia cũng trùm lấy họ.
Bạn đang đọc truyện tại http://truyenfull.
vn Đây là.
Xích Vân trường lão nhíu mày.
Mộ Lam nheo mắt, dường như nghĩ ra diều gì, ánh mắt có chút thay đổi.
Thanh Trĩ đứng trên chiếc đĩa thanh quang, nhìn Thiên Mình Vương ở phía xa, cười Thiên Mình Vương, không biết ngươi đã nghe thấy cái này chưa.
Cái gì?Thiên Mình Vương thản nhiên nói.
Diệt Vương Thiên Bàn.
Đồng tử Thiên Mình Vương đột ngột có rút, không gian phía sau hắn cũng bùng nổ.
Sự biến sắc này là lần dầu tiên xuất hiện trên gương mặt hắn.
Rõ ràng cái gọi là Diệt Vương Thiên Bàn khiến hắn cũng cảm thấy nguy hiểm.
Diệt Vương Thiên Bàn xếp thứ sáu trong bảng Viễn cổ Thần Vật?Ma La cũng kinh ngạc.
ừm, ta đã tìm trong suốt mấy năm qua, cuối cùng cũng phát hiện ở một chiến trường Viễn cổ.
Thanh Trĩ gật đầu, cười.
Ma La mừng rỡ, ngay cả ở thời Viễn cổ, Diệt Vương Thiên Bàn cũng là thứ thần vật đảng sợ, đã từng có Dị Ma Vương bỏ mạng vì nó Có điều.
Đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, Ma La chau mày: Theo ta biết, muốn Diệt Vương Thiên Bàn có thể giết Dị Ma Vương, phải cần bốn tổ phù.
Thanh Trĩ gật đầu.
Nhưng chúng ta.
cộng cả tiểu tử Lâm Động nữa cũng mới có ba.
Thanh Trĩ lắc đầu, nhìn Ma La cười: Không.
chúng ta có bốn.
Uỳnh!Bốn tổ phù?Ma La khựng người, vô cùng kinh ngạc nhìn Thanh Trĩ, rồi không kìm được kêu lên: Lẽ nào ngươi cũng có? Nhưng tại sao ta không có chút cảm ứng nào? Trong trời đất này có tám tổ phù, đâu có dỗ đổ có.
Hơn nữa tổ phù nhận chủ cũng không dễ, không phải ai có được nó là thành chủ nhân.
Ngươi tưởng ai cũng may mắn như ngươi hay Lâm Động sau?Thanh Trĩ lắc đầu bất lực.
Thế.
Ma La nhíu mày, vậy tấm tổ phù thứ tư trong tay ai?Vút!Lúc này phía dưới có hai đạo quang ảnh lướt tới, Mộ Lam và Xích Vân trưởng lão xuất hiện bên cạnh hai người Thanh Trì.
Mộ Lam nhìn cái đĩa ánh sáng bao trùm đất trời, do dụ một chút rồi nói: Ngươi muốn dùng đến nó rồi? ừm, Dị Ma Vương là chiến lực mạnh nhất của chúng, hôm nay đã gặp thì nhất định phải trừ bỏ.
Thanh Trĩ nheo mắt, ánh mắt lóe lên sát y lạnh lẽo.
Dị Ma Vương tương đương cường giả Luân Hồi Cảnh của con người, thiếu đi một tên chắc chắn là tổn thất rất lớn.
Trước đó dị ma tiềm phục rất kỹ, không thể tìm dược.
Nay đã có cơ hội thì đương nhiên không thể bỏ qua.
Nhưng nghe nói Diệt Vương Thiên Bàn cần bốn tổ phù mới giết được Dị Ma Vương.
Thứ thần vật này cũng do Phù Tổ đại nhân tạo ra.
Trong đại kiếp năm đó, Phù Tổ đại nhân dã dùng tám tấm tổ phù dể duy trì Diệt Vương Thiên Bàn, từng một chiêu giết chết tám tên Dị Ma Vương.
Thanh Trĩ cười, rồi nhìn Mộ Lam: Còn tấm tổ phù thứ tư, phải hỏi Mộ Lam huynh.
Ma La và Xích Vân trường lão khựng người, cùng nhìn sang Mộ Lam.
Mộ Lam vẻ mặt phức tạp thở dài, nhìn xuống thân ảnh nhỏ nhắn phía dưới.
Bất Tử Thánh Kình tộc ta đúng là có một tấm tổ phù.
Nghe vậy cả hai người Ma La đều kinh ngạc.
Không biết Bất Tử Thánh Kình tộc có tấm tổ phù nào trong Bát đại tổ phù?Ma La trầm giọng hỏi.
Mộ Lam trầm mặc một lúc rồi khẽ nói: Sinh Từ Tổ Phù.
Đồng tử Ma La có lại, giọng nói có phần chấn động: Là Sinh Tù Tổ Phù được biết đến như thú giúp người có nó vĩnh hằng bất diệt? Thế gian này làm gì có gì là vĩnh hằng bất diệt thật sự? Như Phù Tổ đại nhân cuối cùng cũng về với cát bụi, huống hồ là một tấm tổ phù sinh ra từ trời đất.
Mộ Lam cười khổ.
Sinh Tử Chỉ Chủ, một trong Bát Đại Chủ thời Viễn cổ chính là lão tổ tông của Bất Tủ Thánh Kình tộc ta.
Năm đó Người bị trọng thương qua đời, tộc ta mai táng Người ở nơi sâu nhất trong Loạn Ma Hải.
Nhưng trăm năm trước khi dọn mộ thỉ phát hiện trong mộ xuất hiện ánh sáng.
Bọn ta vội vàng mở mổ ra thì phát hiện một quà trứng ánh sáng hai màu đen trắng, còn thi thể của lão tổ tông thì đã đem theo Sinh Tử Tổ Phù tan biến.
Ma La nhìn xuống thân hình nhỏ nhắn phía dưới: Rồi quả trứng đó sau khi được bọn ta chăm sóc thì cuối cùng nở ra một tiểu nha đầu.
, Ma La hít sâu một hơi:) Là Mộ Linh San? ừm.
Mộ Lam khẽ gật đầu.
Điều này.
Xích Vân trưởng lão há mồm, lưỡng lự nói: Nha đầu đó rốt cuộc là lão tổ của Bất Tử Thánh Kình tộc, hay là.
Sinh Tử Tổ Phù? Mộ Lam cười khổ, thần sắc khó hiểu.
Có lẽ là Sinh Tử Tổ Phù.
Thanh Trĩ nói, hắn nhìn Mộ Lam: Sinh Tử Chỉ Tổ năm đó bị thương thế quá nặng, tuy Người định luân hồi chuyển thế nhưng thất bại.
Vì thế có lẽ Sinh Tử Chỉ Tổ đã biến mất hoàn toàn, còn Mộ Linh San từ trong quả trứng ánh sáng kia, thật ra chính là.
Sinh Tử Tổ Phù.
Tổ phù.
sao lại biến thành người dược?Xích Vân trưởng lão có phần không thể tin nổi.
Tổ phù đều có linh tính, nhưng đúng là chưa có tổ phù nào xuất hiện dưới dạng con người.
Hơn nữa, ngay bản thân Mộ Linh San cũng không biết mình là Sinh Tử Tổ Phù.
Lão tổ tuy đã mất nhưng rõ ràng cuối cùng dã dung hợp một phần vào Sáng Thế Phụ Thần.
Chính vì cơ duyên đó mà Mộ Linh San ra đòi.
Mộ Lam nói.
Linh San hiện tại có thân thể của Bất Tử Thánh Kình tộc, nhưng nha đầu đó cũng là Sinh Tử Tổ Phù, biến dị kiểu này dúng là lần đầu tiên thấy trong trời đất này.
Ma La sắc mặt kinh ngạc gật đầu, rồi xoa cằm nói: Nói vậy thì chả trách mà nha đầu lại thân thiết với Lâm Động như vậy, chắc là vì Thôn Phệ Tổ Phù.
Thanh Trĩ cười: Nghe nói ở thời Viễn cổ, Bát đại tổ phù sinh ra, Sinh Tử Tổ Phù là muộn nhất, cũng là yếu nhất.
Thôn Phệ Tổ Phù nuốt nó vào trong để cung cấp năng lượng, đến khi Sinh Tử Tổ Phù thật sụ trưởng thành thì mới rời khôi Thôn Phệ Tổ Phù.
Xích Vân trưởng lão sắc mặt cổ quái, nói vậy thì là Thôn Phệ Tổ Phù sinh ra Sinh Tủ Tổ Phù sao? Vậy quan hệ giữa chúng là gì?Mộ Lam cười khổ: ở thời Viễn Cổ, lão tổ của tộc ta cũng chính vì mối quan hệ này đau đầu.
Thân là người mang tổ phù, ít nhiều cũng bị ảnh hưởng bởi tổ phù.
Ma La gật đầu, hắn cũng là người giữ tồ phù nên cũng hiểu điều này.
Nhưng chuyện này không được truyền ra ngoài, Mộ Linh San tuy là Sinh Tử Tổ Phù nhưng sức mạnh của nó vẫn chưa tỉnh giấc, nếu bị dị ma phát hiện thì rất phiền phức.
Mộ Lam nhắc nhở.
Yên tâm, thúc động Diệt Vương Thiên Bàn chỉ cần sự có mặt của bốn tổ phù chứ không cần động dùng đến sức mạnh của chúng.
Hơn nữa ở đây ta sẽ dùng luân hồi lực gây nhiễu, ngoài chúng ta ra, sẽ không một ai biết nữa.
Nghe vậy Mộ Lam gật gù.
Giải thích xong, Thanh Trĩ vung tay, chiếc đĩa thanh quang bao trùm trời đất chầm chậm xoay chuyển, bên trong dần ngưng tụ một luồng năng lượng hủy thiên diệt địa.
ở chỗ khác trên bầu trời, Thiên Mình Vương và hai Dị Ma Tướng về mặt ngưng trọng nhìn cảnh tượng ấy.
Hiển nhiên danh tiếng của Diệt Vương Thiên Bàn có sức uy hiếp không nhỏ với chúng.
Hừ, Diệt Vương Thiên Bàn tuy mạnh nhưng cần tổ phù để duy trì.
ở đây chỉ có mộtHỏa Diệm Tổ Phù, muốn giết bân vương sao? Nằm mơ!Mắt Thiên Mình Vương tràn ngập ma khí, cuối cùng đôi cánh giang ra, hoa văn kim sắc trên đó lan tỏa ra cha khuất bầu trời.
Ở phía xa, Thanh Trĩ siết tay lại, cái đĩa thanh quang khổng lồ đột nhiên rung lên, ở giữa bắn lên một cột sáng cuối cùng biến thành cái đĩa ngọc to cỡ bàn tay trên bầu trời, tròn tựa trăng rằm, sáng lấp lánh.
Ma La!Cái đĩa ngọc cổ xưa vừa xuất hiện thì Thanh Trĩ lập tức nhìn sang Ma La.
Ma La gật đầu, phù văn trên trán cháy rực, bắn ra một đạo hỏa diệm bay thẳng về phía chiếc đĩa ngọc.
Âm ầm!Theo đó, chiếc đĩa ngọc hiện lên một đường hoa vãn huyền ảo.
Chỉ có Hỏa Diệm Tổ Phù mà cũng dám gọi là Diệt Vương?Thiên Mình Vương thấy vậy cười khảy.
Thanh Trĩ không hề bận tâm, hai mắt nhám lại, trên chiếc đĩa ngọc dần tỏa ra một thứ năng lượng vô hình.
Trong đống phế tích dưới thành, Lâm Động ngẩng lên nhìn chiếc đĩa ánh sáng thanh sắc bao phủ trời đất.
Chẳng ai nhìn rõ dược bên trong đang xảy ra chuyện gò.
Hon nữa không gian xung quanh cũng rất tối tăm, mọi tia sáng đều đã biến mất.
Hừm?Ngẩng lên nhìn, ánh mắt Lâm Động ngưng trọng, hắn cảm giác được một luồng năng lượng đặc biệt tỏa ra từ trên không trung rồi bao trùm lấy hắn.
Trong sự bao trùm đó, hai tổ phù trong người hắn khẽ rung lên.
Lâm Động, thả lòng, ta muốn mượn sức mạnh tổ phù để giết Thiên Mình Vương!Khi Lâm Động đang thay đổi sắc mặt thì giọng của Thanh Trĩ vang lên bên tai.
Lúc này hắn mới thở phào, sau đó thả lỗng sự áp chế tổ phù.
Uỳnh!Sau khi Lâm Động không kháng cự nữa, hắc quang và lôi quang đột nhiên trào ra từ cơ thể hắn rồi biến mất.
Thật lợi hại!Lâm Động thấy vậy cũng cảm thán.
Hắn cảm nhận được sức mạnh của Lôi Đình Tổ Phù và Thôn Phệ Tổ Phù dường như yếu đi không ít, hiển nhiên đã bị diều dộng sức mạnh đi.
Rồi hắn đột nhiên cảm thấy bên cạnh có thứ sức mạnh kỳ lạ.
Vội ngoảnh sang thì nhìn thấy thân thể Mộ Linh San đột nhiên phát ra tia sáng có cả hắc quang và bạch quang.
Lâm Động ca, Thanh Trĩ tiền bối nói muốn mượn sức mạnh của muội.
Lúc này mắt Mộ Linh San hiện lên sự mệt mỏi, thân hình loạng choạng, khi nói xong câu cuối cùng thì ngã về phía Lâm Động.
Hắn vội vàng ôm lấy cô bé.
Thế nhưng khi hắn vừa vào thân thề Mộ Linh San thì sắc mặt hắn bỗng thay đổi.
Vì hắn cảm nhận thấy một luồng năng lượng thuần túy dồi dào không thể tượng tượng nổi điên cuồng tràn vào cơ thể hắn.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL www.
Truyện FULLLuồng năn lượng đầy chứa đầy sinh tử khí tinh thuần, hai luồng năng lượng hoàn toàn khác biệt này lại dung hợp một cách hoàn hảo.
Lâm Động sững người nhìn Mộ Linh San.
Nguyên lực khô cạn trước đó của hắn đã dần hồi phục, thứ sinh tử khi truyền ra từ cơ thể Mộ Linh San lại không hề bài xích gì hắn.
Đây là.
Lâm Động không hiểu ra sào, hắn xúi nhìn gương mặt tinh xảo của cô bé.
Một lúc sau đồng tử hắn có lại khi thấy giữa trán Mộ Linh San hiện lên hình phù văn hai màu đen trắng.
Hắn không hề xa lạ gì với thứ phù văn này.
vì đó là một trong Bát đại tổ phù.
Sinh Tử Tổ Phù!Uỳnh! Sinh Tử TỔ Phù?Lâm Động có phần thất thần nhìn hoa văn trắng đen đan xen trước trán Mộ Linh San.
Hoa văn cũng cổ xưa như Thôn Phệ Tổ Phù hay Lôi Đình Tổ Phù, tỏa ra một thú năng lượng kỳ lạ.
Chỉ hấp thụ một chút thôi Lâm Động cũng cảm thấy nguyên lực có dấu hiệu sục sôi rồi.
Trong cơ thể Linh San.
lại có tổ phù?Mãi một lúc lâu sau Lâm Động mới sực tỉnh, rồi không biết phải nói gì mới phải.
Hồi đầu mới gặp Mộ Linh San, hắn đã mơ hồ nhận thấy Thôn Phệ Tổ Phù có gì đó bất thường.
Mà sự bất thường đó do Mộ Linh San gây ra.
Lúc đó Lâm Động dã đoán Mộ Linh San có liên quan gì đó với Thôn Phệ Tổ Phù, nhưng chưa từng nghĩ trong người cô bé lại có Sinh Tử Tổ Phù, một trong Bát đại tổ phù.
Thì ra là Sinh Tử Tổ Phù.
Khi Lâm Động đang cảm thán thì đột nhiên từ bên trong vang lên tiếng của Nham đã mất tích một thời gian.
Ngươi vẫn còn sống sao?Lâm Động hơi bực nói, trước đó hắn phải trải qua biết bao trận chiến sinh tử mà Nham không hồ xuất hiện, giờ không còn nguy hiểm gì nữa hắn ta lại ló mặt ra.
Tổ Thạch đang dần hồi phục ta cũng thỉnh thoảng ngủ vùi, hì hì, dựa vào sức mình không phải rất tốt sao?Nham cười.
Lâm Động trợn mắt, chỉ riêng hôm nay hắn dã phải lượn quanh giữa sống với chết không biết bao nhiêu lần, giờ hắn lại đứng ngoài hớn hở.
Nha đầu này không phải người nắm giữ tổ phù.
Hử?Lâm Động khựng người, trán Mộ Linh San có phù văn, chính xác là Sinh Tử Tổ Phù Sinh Từ Tổ Phù.
chính là bản thân nha đầu ấy.
chang trách mà ban đầu ta không nhận ra thân phận, thì ra là sự biến hóa kỳ dị như vậy.
Nham cảm thán.
Linh San.
là Sinh Tử Tổ Phù? Sao có thể?Đồng tử Lâm Động có lại, hắn có định lực như vậy cũng không khỏi kinh ngạc.
Câu chuyện dài dòng, nhưng đó đúng là sự thật.
Chẳng trách nha đầu này lại theo ngươi, thì ra là vì Sinh Tử Tổ Phù.
Nham nói, nhìn Lâm Động với chút nghi hoặc, rồi nói mối liên hệ giữa Thôn Phệ Tổ Phù và Sinh Tử Tổ Phù.
Lâm Động nghe xong, sắc mặt có phần đặc sắc, cười khan: Nói vậy thì hình Thôn Phệ Tổ Phù cứ như cha mẹ của Sinh Tử Tổ Phù vậy? Ồ, nói từ góc độ con người các ngươi thì đúng là có chút quan hệ đó.
ở thời Viễn Cổ, quan hệ giữa Sinh Tử Chỉ Chủ và Thôn Phệ Chỉ Chủ cũng hơi phức tạp.
Nham như nhớ ra điều gì, giọng nói có phần kỳ quái.
Lâm Động nhướn môi, rồi xoa đầu Mộ Linh San.
Tuy sự thật có phần khó tin, nhưng hắn vẫn chấp nhạn, dù Mộ Linh San là gì, chỉ cần là tiểu nha đầu hoạt bát đáng yêu mà hắn biết là được.
Ta mới không xuất hiện chưa bao lâu mà thứ dị ma đẳng cấp này đã xuất hiện.
Bao năm rồi không gặp.
Nham cũng cảm nhận được động tĩnh trong trời đất.
Một Dị Ma Vương, ba Dị Ma Tướng, khá khủng bố.
Bạn đang đọc truyện tại http://truyenfull.
vnLâm Động cười khổ.
Không cần quá lo lắng, Thanh Trí đối phó được.
Ta cảm nhận thấy Diệt Vương, Thiên Bàn, vừa hay ở đầy có bốn tấm tổ phù, có tổ phù trợ giúp, muốn giết một Dị Ma Vực không phải không thể.
Nham nói.
Diệt Vương Thiên Bàn? Thần vật đứng thứ sáu trong bảng Viễn cổ Thần Vật, vô cùng ngang ngược, từng giết không ít Dị Ma Vương.
Lâm Động chớp miệng, xem ra Thanh Trí cũng đã chuẩn bị khi đến.
Nhưng không biết thứ thần vật có thể giết Dị Ma Vương, khi thật sự thì triển sẽ khủng khiếp đến mức nào.
Tuy Lâm Động biết Tổ Thạch trong người hắn đứng vị trí thứ hai trong bảng Viễn cổ Thần Vật, nhưng nó bị trọng thương, đến giờ không thể thì triển hết sức mạnh dược.
Diệt Vương Thiên Bàn dã xuất hiện, chắc hẳn cũng đã kết quả, Dị Ma Vương không chống lại được đâu, ngươi không cần quá lo.
Lâm Động cười khổ, cuộc chiến ở mức đó, hắn có lo cũng chẳng ích gì.
Giờ hắn chỉ có thể cầu mong sự thực sẽ như Nham nói, Thanh Trĩ sẽ giải quyết được Thiên Mình Vương.
Nếu không thì tất cả những người ở dây có lẽ sẽ không chạy thoát nổi.
Ở phía xa, chiếc đĩa thanh quang chia đôi trời và đất, mấy nguồi Thanh Trì đứng trên đó, phía trước mặt là một chiếc đĩa ngọc xanh đang xoay chuyển.
Thanh Trĩ bỗng nở nụ cười rồi khẽ nắm tay lại.
Chỉ thấy chiếc đĩa hàng vạn trượng phía dưới bỗng rung chuyển, bắn lên ba cột sáng rồi cùng chui vào chiếc đĩa ngọc kia.
Uỳnh!Chiếc đĩa ngọc đột nhiên rung chuyển, những hoa văn mờ nhạt trên đó hiện rõ dần.
Khi những hoa văn ấy xuất hiện, chiếc đĩa ngọc thêm chói lòa, không gian xung quanh biến dạng, vô vàn những đường năng lượng mảnh lan ra khiến trời đất như rung lên.
Diệt Vương Văn?Thiên Mình Vương nhìn thấy phù văn hiện lên trên chiếc đĩa ngọc, sắc mặt kịch biến, không kìm được gầm lên: Sao có thể? Thanh Trĩ, thì ra người đã chuẩn bị, để Diệt Vương Thiên Bàn có bố tổ phù để duy trì.
Thanh Trĩ mỉm cười nhìn Thiên Mình Vương: Hiếm khi Dị Ma Vương hiện thân, đương nhiên ta phải tiếp đãi chu đáo.
Grào!Thiên Mình Vương ánh mắt tháy đổi, rồi lập tức gầm lên.
Hai tên Dị Ma Tướng kia vội gật đầu, từ chiếc đĩa ngọc kia ngay bọn chúng cũng cảm thấy mùi vị nguy hiểm.
Thứ năng lượng đó thật sự có sức mạnh để hủy diệt chúng.
Ma khí tràn ra từ ba người bọn Thiên Mình Vương.
Chúng vỗ mạnh đôi cánh, không gian phía sau lập tức rách tan.
Muốn chạy sao?Ma La thấy vậy thì cười khảy, đôi mắt rực đỏ, tung ra một chường, một biển lửa lan tỏa đầy lùi ba bọn chúng về sau.
Thân thể Thiên Mình Vương đột nhiên cứng đờ, thứ ma khí bao phủ trời đất lúc này nhanh chóng yếu đi.
Uỳnh!Ma khí vừa rồi còn tràn ngập đất trời lúc này đã nhanh chóng tiêu tan, ở giữa đám mí khí là Thiên Mình Vương đang sững sờ nhìn cái lỗ máu đỏ lòm trước ngực.
Ở viền là dính thứ dịch thể màu xanh ngọc kia, dịch thể tựa thứ thuốc độc điên cuồng xâm thực cơ thể hắn.
Những nơi dịch thể đi qua, dị ma khí dồi dào của hắn nhanh chỏng tan đi như tuyết gặp lửa.
Hắn có thể cảm thấy rõ ràng rằng đồng thời với việc ma khí tan đi, sinh mệnh ngoan cường của hắn cũng dang dần tiêu tan.
Cảm giác tử vong dần dần lan tòa khiến gương; mặt hắn dần ngập tràn sự sợ hãi.
Á!!!Tiếng kêu thảm thiết vang ra từ mồm Thiên Mình Vương, tuy rơi vào tuyệt cảnh nhưng dù sao hắn cũng là cường giả Luân Hồi Cảnh, lập tức đánh một chưởng lên người, chỉ thấy dưới bề mặt da hắn hiện lên hoa văn tử kim sắc.
Vô số tia dị ma khí tinh thuần tụ lại ở cái lỗ trước ngực ngăn cả sự xâm thực của dịch thể kia.
Phụt phụt!Từng dợt khói trắng tỏa ra từ nơi tiếp xúc, gương mặt Thiên Mình Vương dầy thống khổ.
Nhìn dịch thể kia có vẻ ôn nhu nhưng với hắn lại có sức sát thương vô cùng khủng khiếp.
Dù cơ thực lực của một Dị Ma Vực nhưng hắn vẫn không thể ngăn cản được sự xâm thực đó.
Thiên Mình Vương, vô ích thôi.
Sức mạnh của Diệt Vương Thiên Bàn với dị ma các ngươi mà nói đúng là độc dược.
Nó sẽ xâm thực cơ thể ngươi đến khi ngươi biến thành hư vô.
Thanh Trĩ bình thản nói.
Thanh Trĩ, ngươi đừng đắc ý quá!Thiên Mình Vương gầm lên, gương mặt biến dạng dị thường.
Rồi hắn nghiến răng, thủ ấn biến hóa, chỉ thấy bề mặt cơ thể hắn hiện ra hoa văn ma quái màu tử kim, tỏa ra thú năng lượng cuồng bạo đến cực hạn.
Bọn Thanh Trĩ, Ma La thấy vậy sắc mặt đều thay đổi, rồi vội vàng lùi về sau.
Bùm!Nhưng khi họ vừa lùi về sau thì thân thể Thiên Mình Vương bỗng nổ tung, ma khí đáng sợ hình thành nên một làn sóng cao hàng vạn trượng ập tới.
Những nơi ma khi thả qua không gian đều nổ tung.
Thiên Mình Vương đã tự phát nổ!Uỳnh!Chiếc đĩa thanh sắc bao phủ bầu trời cũng bị chấn động, quang trụ bắn lên trời chặn làn sóng ma khí lại.
Phụt phụt!Khi đó, ở nơi Thiên Mình Vương phát nổ, ma khí ngưng tụ lại biến thành một quả tim đen phủ đầy hoa văn kim sắc.
Quả tim vừa xuất hiện thì định chạy trốn.
Thiên Mình Vương, ta và dị ma các ngươi đã tiếp xúc qua nhiều lần, thủ đoạn này không qua mắt được ta đâu!Thế nhưng khi quả tim đó định trốn thì Thanh Trĩ đã cười lớn.
Không gian biến dạng, thân ảnh áo xanh xuất hiện ngay phía trước quả tim.
Thanh Trĩ, ngươi không sợ người trong tộc ta sẽ khiến ngươi mãi mãi không bao giờ ngóc đầu lên được sao?Quả tim kia đập cuồng loạn, gương mặt Thiên Mình Vương hiện ra gầm lên một tiếng.
Giết cái ma thai này là ngươi sẽ hoàn toàn biến mất đủng không?Thanh Trĩ cười thản nhiên, gương mặt hắn không hề có chút sợ hãi, rồi ngón tay điểm lên không khí, một chùm thanh quang bắn ra.
Ngươi!Thấy Thanh Trì không chút nương tình, Thiên Mình Vương cũng bạo nộ, vội vàng vận ma khí hình thành tấm lá chắn bên ngoài quả tim.
Nhưng hắn đã mất đi nhục thể, cũng giống như cường giả là con người khi chỉ còn Nguyên Thần, thực lực giảm sút rất nhiều.
Bùm!Nhưng tấm lá chắn không duy trì được bao lâu đã nổ tung.
Chùm sáng xanh bắn thẳng lên ma thai, một tiếng kêu thảm thiết vọng ra, rõ ràng Thiên Mình Vương đã bị trọng thương.
Thanh Trĩ ánh mắt lãnh đạm, bước chân ra, thanh quang bùng phát, biến thanh một cái long trảo hàng nghìn trượng.
Uỳnh!Không gian phía trước nổ tung, long trảo tựa màn đêm chết chóc bao trùm lấy ma thai.
Khốn kiếp!Từ ma thai vọng ra tiếng kêu kinh nộ của Thiên Mình Vương, hắn cuống cuồng vận ma khí, không gian phía sau nhanh chóng biến dạng, nhưng ngay lúc đó long trảo mang theo sức mạnh hủy diệt đã lao tới.
Cứu ta!Thiên Mình Vương kinh hãi nhìn long trảo đem theo bóng đen chết chóc ập tới, hắn kêu lên, từ trong tiếng kêu có một luồng năng lượng xâm nhập vào không gian.
Uỳnh!Ngay khi tiếng kêu của Thiên Mình Vương vừa dứt thì không gian phía sau hắn đột nhiên nổ tung, xuất hiện một vòng xoáy hắc quang hàng vạn trượng.
Trong vòng xoáy đó thò ra hai bàn tay khổng lồ chặn đứng long trảo.
Bùm bủm!Xung kích lực lan ra khiến không gian rung chuyển dữ dội.
Còn có cứu viện sao?Ánh mắt Thanh Trĩ sắc lạnh, bàn chân khẽ giậm xuống đất, lại có thêm vài nghìn con thanh long lao ra chui vào long trảo đẩy lùi hai bàn tay ma quái kia.
Ma La!Khi đối phó với bàn tay ma quái đó, Thanh Trĩ cũng hô lên.
Ma La nghe thế lập tức gật đầu, sát ý tràn lên trong mắt, thân hình lướt di rồi xuất hiện ngay phía trước ma thai.
Ngươi dám!Khi Ma La truy sát ma thai thì trong vòng xoáy đen cũng có tiếng gầm phẫn nộ, một mà tay định chuyển hướng công kích Ma La.
Ngoan ngoãn ở yên đó cho ta!Thanh Trĩ quát lên, long trảo lao tới tóm chặt bàn tay ma quỷ.
Ánh mắt Ma La lạnh tanh, tay nắm lại, một thanh trường mâu đỏ rực xuất hiện, ở đầu mũi mâu cuộn trào những ngọn lửa nóng bóng, biến thành xoáy lửa rực cháy không chút nương tình bắn thẳng tới.
Bùm!Trường mâu bắn ra, không gian nổ tung, đem theo một cái vệt lửa dài phía sau nhằm thẳng ma thai lao vút tới, cắm thẳng lên nó.
Trường mâu rực lửa xuyên qua ma thai, máu tươi màu tử kim không ngừng chảy ra.
Bùm!Khi tiếng kêu đạt đến mức cao nhất, ma thai đột nhiên phình to rồi bùm một tiếng nổ tung, huyết dịch màu tử kim tràn ra.
Ở sâu trong xoáy đen, một tiếng gầm giận dữ vang lên, bàn tay kia vội vàng rút về rồi tóm lấy thứ dịch thể màu tử kia, rồi vội vàng rút vào trong vòng xoáy.
Thanh Trì, Ma La, các ngươi dám giết Dị Ma Vực của bọn ta.
Ma ngục tuyệt dối sẽ không tha cho các ngươi, cứ đợi đấy!Khi bàn tay đó rút về, một tiếng gầm phẫn nộ đầy sát ý vang lên vọng khắp không gian.
Xoáy đên nhanh chóng tiêu tan, cuối cùng cũng tan biến cùng tiếng gầm kia.
Ngay sau đó ma khí tà ác bao trùm trời đất cũng rút đi.
Thanh Trĩ nheo mắt nhìn chỗ vòng xoáy biến mất, nói: Lại một tên Dị Ma Vương sao.
thật là đáng gờm.
Xem ra là xuyên không gian ra tay.
Trường mâu trong tay Ma La tan biến, rõ ràng bàn tay ma quỷ kia cũng là của một Dị Ma Vương.
Nhưng khoảng cách đến đây khá xa, năng lượng đương nhiên không thể đủ để ngăn chặn Thanh Trĩ.
Điện chủ, Thiên Mình Vương đã chết chưa?Xích Vân trưởng lão căng thẳng hỏi.
Họ đã tốn biết bao tâm huyết, nếu để hắn sống thì quá dáng tiếc.
Sinh mệnh lực của dị ma rất ngoan cường, nhưng công kích vừa rồi cũng coi như đã gây ra thương thế chí mạng.
Tuy Dị Ma Vương cứu được một chút tinh huyết, nhưng muốn hồi sinh Thiên Mình Vương thì rất khó.
Hơn nữa dù miễn cưỡng hồi sinh thì thực lực cũng giảm mạnh, không đáng sợ.
Bạn đang đọc truyện tại http://truyenfull.
vnMa La bình thản nói.
Xích Vân trưởng lão nghe vậy thở phào.
Thanh Trĩ vung tay, chiếc đĩa thanh quang khổng lồ bao trùm không gian dần tan đi.
Chiếc đĩa ngọc cũng quay về tay hắn.
Chỉ là lúc này đĩa ngọc tối hẳn đi, dường như năng lượng của nó đã bị tiêu hao cạn kiệt vậy.
Xem ra trong thời gian lâu nữa không thể dùng tới Diệt Vương Thiên Bàn rồi.
Mộ Lam nói.
Giải quyết được một tên Dị Ma Vực cũng đáng.
Thanh Trĩ cười.
Ma ngục mà hắn nói.
là gì vậy?Ma La nhìn Thanh Trĩ, hỏi.
Thanh Trĩ nheo mắt, thở hắt ra một hơi: Có lẽ là tổ chức thần bí của dị ma.
Thiên Mình Vương và Dị Ma Vương vừa ra tay có lẽ là thành viên trong đó.
Ánh mắt Ma La tối lại, chỉ một Dị Ma Vục và ba Dị Ma Tướng đã khó đối phó, rốt cuộc ma ngục khủng bố đến mức nào?Chính bàn tay trong bóng tối đó đã tiêu diệt những cường giả đình cấp của con người Xem ra chúng ta phải có hành động mới được.
Mấy lão quái vật còn sống đó cũng phải động gân cốt rồi.
Thanh Trĩ khẽ nói, rồi ngẩng lên nhìn ánh mắt trời ấm áp, cười.
Có điều, ít nhất chúng ta thắng trước một trận.
Dưới mặt đất, Lâm Động nhìn bầu trời lại có ánh sáng chiếu rọi, ma khí cũng tan biến hết, nhìn mấy thân ảnh phía xa, hắn cười nhẹ nhõm.
Chúng ta thắng rồi đúng không?Đường Tâm Liên hít sâu một hoi.
ừm, chúng ta thắng rồi.
Lâm Động mỉm cười, lẩm nhẩm nói với bản thân.
Nhưng.
đây mới chỉ là bắt đầu.
Ánh nắng từ trên trời rọi xuống, chiếu sáng cả Hỏa Viêm Thành lúc này đã thành một đóng đổ nát.
Chỉ nơi đây mới chứng mình được trận đại chiến kinh thiên động địa vừa xảy ra.
Bên ngoài thành, vô số cường giả thấy những đệ tử Viêm Thần Điện ngồi bàn tọa ở các nơi hồi phục năng lượng, rồi thấy một vài cường giả Viêm Thần Điện tăng cường tuần tra trên không trung đều thầm thấy chấn động.
Họ biết sau khi tin tức ở đây truyền đi chắc chắn sẽ gây náo động cả Loạn Ma Hài.
Trận chiến vừa rồi, chỉ có bốn kẻ xâm phạm nhưng chúng dã xới tung cả Viêm Thần Điện.
Tuy chiếc đĩa thanh quang đã ngăn cản tầm nhìn, họ không nhìn được bên trong nhưng chắc chắn mức độ của trận chiến không thể thấy nhiều ở Loạn Ma Hải.
Điều khiến mọi người nghi hoặc đó là bốn kẻ thần bí kia rốt cuộc có lai lịch thế nào.
Trận dung đó không phải thế lực hàng đầu nào cũng bày ra được.
Vô số người bắt dầu bàn tán xôn xao, biển người kia nhìn từ xa khá hoành tráng.
Một số người ánh mắt rực cháy, hiện giờ Viêm Thần Điện đang yếu nhất, nếu có thể đục nước béo cò.
Chư vị, Viêm Thần Điện ta hôm nay gặp một số phiền phức, Hỏa Viêm Thành đã bị hủy hoại, không tiện tiếp dãi chư vị.
Vì thế mong mọi người tạm thời rời khỏi Hỏa Viêm Thành, nếu có ý đồ gây rối, Viêm Thần Điện ta cũng sẽ nghênh tiếp.
Khi bên ngoài thành có chút hỗn loạn, một thân ảnh thướt tha lướt tới, rồi giọng nói dễ nghe vang lên.
Người đó tự nhiên là Đường Tâm Liên, phía sau nàng là lượng lớn quân đội chỉnh tề.
Sau khi nghi ngơi diều chỉnh, đã có một số đệ tử Viêm Thần Điện phục hồi.
Trận chiến vừa rồi Đường Tâm Liên đã tỏa sáng, ngay những cường giả có danh tiếng ở Loạn Ma Hải cũng bị chấn dộng.
Giờ thấy nàng lộ diện, tuy dung nhan xinh đẹp nhưng khí thế đó khiến người ta hít thở cũng khó khăn.
Tiếng xôn xao ngoài thành dần bớt đi, đặc biệt là khi đệ tử Viêm Thần Điện quét mắt tới, một số người có ý đồ vội vàng nhìn sang chỗ khác.
Nữ hài tử này.
đúng là cừ.
Một số cường giả thấy Đường Tâm Liên chỉ một lời đã chấn áp được cả thành, trong lòng đều chép miệng.
Từ nay về sau, có lẽ không còn người trẻ tuổi nào dám ganh đua với Đường Tâm Liên nữa rồi.
Trên không trung, Đường Tâm Liên quay đầu sang phát ra một số mệnh lệnh, chia đội đệ tử Viêm Thần Điện rồi mới đáp xuống.
Viêm Thần Điện Hỏa Tiên Tử quả nhiên danh bất hư truyền.
Có điều, ngươi lợi hại như vậy, sau này nào ai dám lấy.
Lâm Động nhìn Đường Tâm Liên, không kìm được trêu.
Khí thế và phách lực chấn nhiếp quần hùng vừa rồi của Đường Tâm Liên cũng khiến hắn phải tán thưởng.
Ngay lập tức đôi mắt đỏ rực lóe sáng, một đạo kình phong mạnh mẽ xuất hiện trước mặt hắn.
Chỉ thấy đầu mũi thương sắc nhọn đã dùng ngay trước mũi hắn.
Một tia hàn quang lóe lên.
Lâm Động ngậm miệng, lấy tay gạt Phượng Hoàng Thương ra, nhìn Đường Tâm Liên cười khan: Được rồi, ta không nói nữa.
Đường Tâm Liên khẽ rung tay thu Phượng Hoàng Thương lại, rồi tiến tới gần Lâm Động, đôi mắt nhìn thẳng vào hắn.
Khi Lâm Động có chút thiếu tự nhiên thì nàng cười: Ta không lợi hại bằng ngươi, hơn nữa với năng lục của ngươi, cà đời này ta cũng chỉ ở phía sau mà thôi.
Nguồn: http://truyenfull.
vnLâm Động khựng người, rồi bật cười ha ha, chuyển ảnh mắt đi chỗ khác: Ta đi xem Dị Ma Tướng bị phong ấn.
Nói rồi hắn vội quanh người đi mất, ánh mắt của Đường Tâm Liên khiến hắn hoảngĐường Tâm Liên nhìn bóng lưng Lâm Động, tay gạt một lọn tóc rủ xuống, khẽ móm môi, khóe miệng nhướn lên cười khiến những đệ tử Viêm Thần Điện ở bên cạnh ngẩnỞ trung tâm thành, một cột sáng đứng sừng sững.
Lang Ma Tướng bên trong đó cũng không còn ngang ngược như trước nữa.
Bên ngoài là Thanh Trĩ, Ma La nhìn hắn với ánh mắt nhìn một con dễ chuẩn bị lên bàn mổ.
Thanh Trĩ tiền bối, Ma La tiền bối.
Lâm Động tiến lại, bao quyền nói.
Hà hà, anh bạn trẻ, lâu rồi không gặp.
Thanh Trĩ quay lại cười hiền.
Vừa rồi nhờ Thanh Trĩ tiền bối ra tay cứu giúp.
Lâm Động gãi đầu, hắn khá tôn kính Thanh Trĩ.
Thanh Trĩ không chỉ truyền cho hắn Thanh Thiên Hóa Long Quyết mà còn kịp thời ra tay cứu hắn trong tay ba huynh đệ kia ở Dị Ma Thành.
Ân tình này Lâm Động vẫn luôn khắc ghi.
Kế hoạch lần này thành công cũng là nhờ ngươi.
Thanh Trĩ cười.
Phong ấn được dị ma đúng là phải nhờ vào sức mạnh của ngươi.
Ma La cũng gật đầu nói.
Nếu không phải Tâm Liên cô nương khống chế đại cục, thì vãn bối không thể tiếp dược một chiêu của Dị Ma Tướng.
Lâm Động lắc đầu, hắn cũng không muốn tranh công về mình.
Đúng rồi, tên Dị Ma Vương.
Lâm Động lưỡng lự một chút rồi hòi.
Vì Thanh Trĩ che đi trận chiến nên hắn cũng không biết dã xảy ra trận chiến kịch liệt đến mức nào.
Coi như đã chết.
Lâm Động nghe vậy thì thở phào, xem ra kế hoạch lần này đã không công cốc.
Tuy không phong ấn được Thiên Mình Vương nhưng cũng có được chút tin tình báo về ma ngục.
Thanh Trĩ chỉ vào Lang Ma Tướng trong cột sáng, nói.
Ma ngục?Lâm Động khựng người.
Thanh Trĩ nhìn Ma La rồi nói: Một tổ chức thần bí của dị ma.
Bọn ta không biết ma ngục rốt cuộc thực lực khủng khiếp thế nào.
nhưng chắc chắn chúng là ẩn họa lớn nhất của thế gian này.
Lâm Động gật đầu, tổ chức khủng bố như vậy, hắn lúc này chưa có tư cách dính líu, vì thế có lẽ hắn không giúp được gì rồi.
Lần này ngươi không bị lộ tổ phù, về Lôi Đình Tổ Phù, sau này ta sẽ thông báo đó là giả để tránh cho ngươi khôi rắc rối.
Ma La nói.
Đã tạ Ma La tiền bối.
Lâm Động cười.
Tiếp theo ngươi định làm gì?Thanh Trĩ nhìn Lâm Động, hỏi.
Lâm Động nghĩ một chút, nói: Vãn bối muốn tìm hai người huynh đệ.
Từ lần thoát khỏi Đông Huyền Vục, bị ba kẻ Nguyên Môn gây nhiễu không gian truyền tống, bọn vãn bối bị chia tách.
Giờ không biết họ thế nào.
Đến Loạn Ma Hải Lâm Động chỉ có hai tháng.
Một là nâng cao thực lực để đủ sức ệ mạnh quay lại Đông Huyền Vực giết đến Nguyên Môn.
Thứ hai đương nhiên là tìm Tiểu Điêu và Tiểu Viêm.
I Ba lão già đó đúng là có phần ức hiếp người quá đáng.
Sau này ngươi trở về Đông c Huyền Vực ta sẽ cùng di với ngươi.
Thanh Trĩ nói, lần đó hắn lộ diện mà ba kẻ đó không hề nổ tình, điều này đã khiến hắn phẫn nộ.
Chuyện của ngươi ta cũng đã nghe nói.
Lần này ngươi đã giúp Viêm Thần Điện, sau này nếu cần thì ta cho Tâm Liên dẫn đủ người về Đông Huyền Vực san bằng Nguyên Môn với ngươi.
Ma La vung tay, lời nói cũng khá bá đạo.
Lâm Động cảm động, gật đầu nói: Nếu cần đến hai tiền bối thì vãn bối sẽ không khách khí.
Có điều, vãn bối tin chắc khi ba huynh độ vãn bối trở vồ nhất định sẽ tự tay giết được chúng.
Ha ha, đúng là có khí phách, bản tọa thích!Ma La cười lớn.
Thanh Trĩ cũng gật đầu mỉm cười, rồi nói: Ta cũng có chút tông tích của hai người huynh đệ ngươi.
Lần đó truyền tống ta cũng đã cảm ứng.
Ồ?Lâm Động mừng rỡ, hắn tìm Tiểu Điêu và Tiểu Viêm đã hơn một năm mà chẳng có chút tin tức gì.
Hai người họ có lẽ bị truyền tống đến Yêu Vực.
Ngươi cũng không phải quá lo, hai bằng hữu của ngươi, một là Thiên Yêu Điêu tộc, đó là chủng tộc khá ngang ngược, bá đạo, hung hăng trong giới yêu thú, ít kẻ dám gây sự.
Còn người kia lại có huyết mạch của Thiên Ma Hổ tộc, cũng rất khá.
Thanh Trĩ cười: Có lẽ ở đó chúng yên ổn hơn ngươi ấy chứ.
Lâm Động thở phào, địa vị của Thiên Yêu Điêu ở giới yêu thú không hề thấp.
Nếu Tiều Điêu trở về có lẽ thực lực sẽ nhanh chóng phục hồi.
Từ lần nói chuyện trước,Lâm Động cũng cảm nhận được Tiểu Điêu cũng không phải tộc nhân bình thường của Thiên Yêu Điêu.
Còn Tiểu Viêm, nếu theo Tiểu Điêu, với tính cách của Tiểu Điêu sẽ không để Tiểu Viêm thiệt thòi.
Chỉ là.
không biết hai người đó thế nào rồi?Lâm Động mím môi, trong lòng bỗng thấy nôn nóng, hắn rất muốn gặp hai người huynh đệ đã cùng hắn vào sinh ra tử, bước ra từ vương triều Đại Viêm nhỏ bé đến Ngươi định tìm họ?Thanh Trĩ cười.
Lâm Động gật đầu: ờ đây cũng không có việc của vãn bội nữa.
Nghỉ ngơi một thời gian vãn bối sẽ đế Yêu Vực.
Đợi khi tìm được họ rồi sẽ trở lại Đông Huyền Vực.
Thanh Trĩ thấy Lâm Động đã quyết chí, cũng không nói gì nhiều, chỉ nói: Rồi ta và Ma La sẽ truyền tống không gian cho ngươi, chắc sẽ đưa ngươi đến Yêu Vực được.
Vậy thì đã tạ hai vị tiền bối!Lâm Động mừng rỡ, nếu vậy thì sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian, vì dù sao Loạn 5 Ma Hải cũng cách Yêu Vực rất xa.
^Thanh Trĩ xua tay cười, nói chuyện thêm một chút với Lâm Động rồi mới rời đi.
Thật đúng là tiêu tử không an phận.
Sau khi gây sóng gió ở Loạn Ma Hải rồi lại j muốn đến Yêu Vực.
Ma La nhìn bóng lưng Lâm Động, cười.
Thanh Trĩ gật đầu cười.
Ngươi rất coi trọng hắn? Lần đó tranh Lôi Đình Tổ Phù ngươi cũng bảo ta nhường.
Ngươi biết là nếu Lôi Đình Tổ Phù vào tay một cường giả tương đương ta thì chiến lực sỗ rất lớn.
Ma La nheo mắt, đột nhiên nói.
Lâm Động có thêm một tấm tổ phù thì chúng ta sẽ thêm một người nắm giữ tổ phù nữa.
Thanh Trĩ cười, hắn ngẩng lên nhìn bầu trời xanh, lẩm nhẩm: Đại kiếp thời Viễn cổ, con người thắng được là nhờ Phù Tổ đại nhân.
nhưng bây giờ.
chúng ta không có nữa rồi.
Nếu đại kiếp lại xảy ra.
thì phải làm sao?Đồng tử Ma La có lại: Ngươi nghĩ Lâm Động có thể trở thành Phù Tổ?Thanh Trĩ chắp tay sau lưng, khẽ nói: Hắn có Tổ Thạch, đó là sự lựa chọn của Phù Tổ đại nhân.
Hiện nay, có hai người có khả năng đạt đến mức của Phù Tổ.
Hai người? Băng Chủ trong Luân Hồi, và.
Lâm Động.
Có điều, bất luận họ có đạt đến cảnh giới đó hay không.
Con người chúng ta muốn thắng thì bắt buộc phải có vị Phù Tổ đại nhân thứ hai.
Sau khi đại chiến kết thúc, trong mấy ngày tiếp theo, Viêm Thần Điện đã yên ổn trở lại.
Vì phải xây dựng lại thành nên tòa thành khá náo nhiệt, một lượng lớn đệ tử Viêm Thần Điện bay lượn qua lại trong thành.
Lúc này Lâm Động cũng dừng chân ở trong thành, tuy hắn rất muốn nhanh chóng gặp Tiểu Điêu, Tiểu Viêm, nhưng vẫn phải có thời gian nghỉ ngơi cần thiết.
Trên một cái thạch đài gần ngọn núi nguy nga ở trung tâm thành, Lâm Động ngồi tĩnh lặng nhìn xuống cả Hỏa Viêm Thành.
Sức sống lan tỏa ở đây khiến hắn không kìm được phải vươn vai một cái, cảm thấy xương cốt dường như tê dại di sau mấy ngày nghi ngơi rảnh rỗi.
Hiện giờ hắn có thể được coi là khách quy của Viêm Thần Điện, đãi ngộ rất tốt.
Nhưng vì Viêm Thần Điện hiện nay quá bận rộn nên trong mấy ngày này hắn không có ai tiếp đãi.
Đừng nói Ma La, ngay Đường Tâm Liên cũng chỉ vội vàng rẽ qua xem hắn còn sống không rồi lại đi mất.
Nói ra thì Đường Tâm Liên phải lo nhiều việc hơn cả Ma La.
Có điều nàng đúng là rất có bản lĩnh.
Xương sắp mềm cả ra rồi.
Lâm Động vặn vặn cổ, thở dài một hơi, rồi lông mày nhướn lên, quay lại nhìn một tia hồng quang dột nhiên lóe lên từ phía xa rồi xuất hiện phía trước hắn.
Mấy hôm nay nghỉ ngơi tốt chứ?Đường Tâm Liên gạt lọn tóc trước mặt, nhìn Lâm Động cười.
Cuối cùng mọi người cũng nhớ còn ta ở dây.
Lâm Động hơi bực, hắn còn tường mọi người quên hắn rồi chứ.
Hỏa Viêm Thành bị hủy diệt sạch sẽ, muốn xây dựng lại cũng rất khó khăn, hơn nữa lực lượng phòng vệ của Viêm Thần Điện cũng bị thiếu hụt, vì thế phải chỉnh đốn cho tốt.
Đường Tâm Liên giải thích, thấy Lâm Động hơi nhướn môi, khẽ cười: Được rồi, ta xin lỗi vì mấy hôm vừa rồi tiếp đón không chu đáo.
Không phải ngươi có mấy mỹ nhân của cổ gia sao? Ta còn tuông ngươi rất thoải mái chứ? Họ cũng có việc của gia tộc, đâu thể ở lại đây quá lâu.
Hơn nữa ta với họ cũng chỉ là bằng hữu mà thôi.
Lâm Động bất lực nói.
Đường Tâm Liên nghe vậy, dường như nụ cười thêm tươi tắn.
Nhưng cũng không nói gì thêm về vấn đề này, chỉ hỏi: Tìm ta có việc sao?ừm.
Đường Tâm Liên gật đầu, hơi nhíu mày nhìn Lâm Động: Ngươi đột phá Tử Huyền Cảnh trong trận đại chiến, thường thì sau khi đột phá nhất thiết phải củng có cảnh giới.
Tuy có thể chiến dấu nhưng trận chiến đó quá ác liệt.
Sư phụ nói chắc chắn sẽ đệ lại chút di chứng.
Lâm Động nheo mắt, gật gù.
Mấy hôm nay trạng thái của hắn đã hồi phục.
Nhưng tuy hiện giờ đã là Tử Huyền Cảnh nhưng hắn cảm thấy nguyên lực trong cơ thể bất ổn, một khi xảy ra sai sót sẽ rất dễ trở về Sinh Huyền Cảnh.
Đành phải từ từ thôi.
Lâm Động cười, thời gian củng có sau đột phá rất quan trọng, một khi có sai sốt, sau này muốn bù đắp cũng rất phiền phức.
Ngươi sắp phải đến Yêu Vục rồi, ở đó cũng không phải nơi yên bình gì, hơn nữa còn là thế giới của yêu thú, con người rất dễ bị thành con mồi.
Nếu ngươi đi với trạng thái hiện giờ khó tránh khỏi chịu thiệt thòi.
Đường Tâm Liên nhíu mày.
Thế không lẽ có cách nào khác?Lâm Động bất lực nói.
Đường Tâm Liên khoanh tay trước ngực, nhìn Lâm Động cười thích thú: Ngươi muốn biết?Lâm Động thấy Đường Tâm Liên đang như muốn nói muốn biết thì cầu xin ta đi, không kìm được muốn bật cười.
Thống soái đại quân Viêm Thần Điện cũng có lúc biểu hiện đầy vẻ nữ nhi thế này.
Ta đi hỏi Ma La tiền bối vậy.
Nhưng hiển nhiên là Lâm Động không mắc bẫy, hắn dềnh dàng đứng dậy rồi đi về phía Viêm Thần Điện.
Đường Tâm Liên cắn môi, hậm hực giậm chân rồi đuổi theo, nói: Ngươi đã nghe đến Tử Viêm Linh Trì chưa?Lâm Động dừng bước, cái tên này hắn có chút ấn tượng, dường như là một cái hồ bảo bối thuộc Viêm Thần Điện.
Nghe nói trong Tử Viêm Linh Trì có tử khí vô cùng tinh thuần.
Thứ tử khí này không phải do con người luyện ra mà sinh ra từ sâu trong lòng đất, vô cùng hiếm gặp, có ích lợi rất lớn đối với cường giả Tử Huyền Cảnh.
Theo ta được biết, hình như Tử Viêm Linh Trì của Viêm Thần Điện mỗi năm chỉ mở một lần? Hơn nữa chỉ những thành viên có cống hiến lớn cho tông phái mới được hưởng thụ.
Lâm Động do dự nói.
Ngươi có thể gia nhập Viêm Thần Điện mà.
Dù sao một mình ngươi.
Đường Tâm Liên nhìn Lâm Động, không hề che giấu sự mong chờ.
Ta nghe sự phụ nói, ngươi có ân oán gì lớn với Nguyên Môn gì đó ở Đông Huyền Vực đúng không? Chỉ cần ngươi trở thành người của Viêm Thần Điện, khi nào về Đông Huyền Vực, ta sê dẫn đại quân đi giúp ngươi san bằng Nguyên Môn!Lâm Động hơi khựng lại, ngẩng lên với thần sắc phức tạp, khẽ nói Xin lỗi, ta không muốn gia nhập tông phái nào khác.
Tuy khi rời khỏi Đông Huyền Vực khá thê thảm, nhưng dù sao hắn cũng là người ở đó.
Những siêu cấp tông phái ban đầu là những sự tồn tại vĩ đại, hiện nay đã mất bớt đi sự thần bí và chấn nhiếp, nhưng rất nhiều bản lĩnh của hắn đều học dược từ Đạo Tông.
Trận chiến ở Dị Ma Vực tuy ứng Huyền Tử vì đại cục mà không chiến nhưng Lâm Động cũng hiểu được rằng, về chỉnh thể, Đạo Tông không thể mạnh bằng Viêm Thần Điện, ửng Huyền Tử cũng không thể so sánh với người nắm giữ tổ phù có thể sánh ngang cường giả Luân Hồi Cảnh, không đủ sức để chống lại ba kẻ đứng đầu Nguyên Môn.
Có chiến đấu cũng chỉ khiến Đạo Tông phải trả giá đắt.
Cuối cùng Lâm Động chọn cách tự rút lui khỏi Đạo Tông, nhưng hắn biết sự ràng buộc giữa hai bên, không thể cắt đứt đơn giản nhu vậy.
Khi gặp người thiếu nữ vì muốn bảo vệ hắn mà từ bỏ sụ cao ngạo lộ vẻ cầu xin, hắn đã biết như vậy.
Phù.
Lâm Động thở hắt một hơi, kìm nén hết ký ức lại rồi ngẩng lên nhìn Đường Tâm Liên nhún nhún vai.
Ta cũng chỉ nói vậy thôi.
Yên tâm, dù ngươi có phải người của Viêm Thần Điện không.
Sư phụ ta cũng sẽ giúp ngươi.
Đường Tâm Liên gật đầu cười, rồi bước đi nhanh hơn: Nhanh lên, sư phụ bọn họ đang đợi chúng ta.
Lâm Động chỉ khẽ thở dài rồi đi theo.
Viêm Thần Điện hiện nay đã phòng vệ nghiêm ngặt hơn trước, rất nhiều đội quân tuần tra bay qua thành dùng cảm tri nhạy bén quét quanh, một con muỗi cũng không thể lọt.
Có Đường Tâm Liên dẫn đường, Lâm Động thuận lợi đi vào sâu trong Viêm Thần Điện.
Cánh cửa lớn mở ra, đập vào mắt Lâm Động trước tên là một ngọn thác đên đổ xuống, cũng không biết tận cùng là ở đâu.
Ngọn thác lại đổ ngược, hoa nước trào lên rồi lại rơi xuống hồ nước đen khổng lồ bên dưới.
Kỳ lạ nhất là có ngọn thác lớn như vậy đổ xuống nhưng mặt hồ không có bất cứ gợn sóng nào, mặt hồ phẳng lặng một cách quỷ dị.
Ở bên hồ là hai thân ảnh đáng đứng, là Ma La và Thanh Trì.
Đến rồi à?Khi hai người Lâm Động vào thì Ma La quay lại cười.
Đến gần hồ nước Lâm Động mới nhận ra trên mặt hồ là những ngọn lửa đen cháy, thứ tử khí tinh thuần này biến thành hắc khí bay lên.
Đây chính là Tử Viêm Linh Trì sao?Lâm Động hiếu kỳ nhìn hồ nước.
ừrn.
Thanh Trĩ gật đầu nói: Chỗ này không chỉ củng cổ cảnh giới của ngươi mà còn rất có ích cho Thanh Thiên Hóa Long Quyết.
Nhưng Tử Viêm Linh Trì một năm chỉ mở một lần, vốn dĩ còn một thời gian nữa mới tới thời gian mờ của năm nay, Ma La vẫn không nỡ mờ ra, hắn nói làm vậy sẽ tổn thất không ít năng lượng của Tử Viêm Linh Trì.
Ài, Thanh Trĩ bảo ta mờ Tử Viêm Linh Tri cho ngươi, ta cũng chẳng thấy lạ.
Ma La nhướn môi, rồi liếc nhìn Đường Tâm Liên lúc này mặt hơi ửng hồng: Ngay nha đầu này cũng không suy nghĩ cho Viêm Thần Điện, điều này mới khiến bản tọa không vui.
Lâm Động dã giúp chúng ta dối phó với Lang Ma Tướng nên cảnh giới mới không ổn định.
Chúng ta có trách nhiệm giúp hắn giải quyết vấn đề này.
Chứ nếu không, tin này mà truyền ra ngoài thì còn ai dám giúp Viêm Thần Điện ta nữa?Tuy nhiên Đường Tâm Liên cũng không phải dễ bắt nạt, tuy đỏ mặt nhưng lời nói của nàng cũng khiến Ma La không nói được gì.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Đã tạ Ma La tiền bối.
và Tâm Liên cô nương.
Lâm Động câm động, bao quyền nói.
Ma La xua tay: Tiểu tử, ta phải nói trước.
Nhìn thấy những ngọn lửa đen kia không? Chúng dược hình thành từ tử khí rất tinh thuần.
Lát nữa ngươi ngồi trên thạch đài trong hồ, khi bản tọa khỏi động Tử Viêm Linh Trì là chỗ tử khí này sẽ bị sinh khí trong người ngươi hấp dẫn và tràn vào cơ thể ngươi.
Nó sẽ tăng cường to khí trong người ngươi, củng có cảnh giới, cường hóa nhục thể, nhưng cũng rất nguy hiểm.
Tử khí ở đây quá tinh thuần, mà bản thân tử khí lại là thứ năng lượng phá hoại rất mạnh.
Nếu ngươi không chịu được, nhục thể sẽ bị hủy hoại, đến lúc đó, chí có thể biến thành thể Nguyên Thần.
Lâm Động hơi giật mình, quả nhiên rủi ro không nhỏ.
Từ khi Viêm Thần Điện thành lập đến nay, đã có tám vị cường giả Tử Huyền Cảnh bị Tử Viêm Linh Tri hủy diệt nhục thể.
Chỉ có bốn người là chịu được mười đợt tử khí.
Bao năm nay cũng chỉ có một người chịu được bốn mươi chín đợt.
Bốn mươi chín đợt? Ai vậy?Lâm Động không kìm được hỏi, Tử Viêm Linh Trì đến nhục thể của cường giả Tử Huyền Cành cũng hủy diệt được, rõ ràng là có súc phá hoại rất lớn, muốn vượt qua bốn mươi chín đợt là vô cùng khó khăn.
Người ở bên cạnh ngươi.
Thanh Trĩ cười.
Lâm Động quay sang nhìn Đường Tâm Liên đang khẽ cười.
Cô nương này.
thật lợi Ngươi bắt đầu đi.
Ma La vẫy tay, thích thú nổi: Tiểu tử, đừng có chịu thua Tâm Liên, nếu không thi thể diện của Thanh Trĩ còn đâu nữa.
Lâm Động nhìn Ma La không nói được lời nào, rồi hắn ngẩng lên nhìn Tử Viêm Linh Tri, huyết dịch trong cơ thể cũng sục sôi.
Đã vậy thì đổ vãn bối thứ xem rốt cuộc nó lợi hại thế nào.
Lâm Động cười lớn, rồi điểm chần bay lên thạch đại phía dưới ngọn thác.
Lâm Động đáp lên thạch đài rồi ngồi xuống, đầu hơi ngẩng lên, hắn nhìn thấy trong ngọn thác đen đó có những ngọn lửa đen bập bùng cháy.
Nhìn rất hùng vĩ như vậy nhưng lại không có bất cứ tiếng nước chây nào, nhìn vô cùng quỷ dị.
Ma La tiền bối, bắt dầu thôi.
Lâm Động hít sâu một hơi, nhìn Ma La, nói.
Ma La nhìn Thanh Trĩ một cái, khẽ gật đầu rồi bỗng đánh chường về phía hồ nước.
Uỳnh!Tử Viêm Linh Tri vẫn luôn trầm tĩnh bỗng rung chuyển, chỉ thấy từng đợt sóng đen trào dâng, thấp thoáng có thể thấy ở sâu phía trong là một dạo trận pháp khổng lồ đang xoay chuyển.
Lâm Động, nếu không chịu được hãy lên tiếng đẻ ta cứu, đừng miễn cưỡng.
Mỗi dợt tử khí gột rửa là tương dương với công kích toàn lực của một cường giả Tử Huyền Cảnh đấy.
Ma La trầm giọng hô lên.
Lâm Động nhìn chăm chú lên mặt hồ, hai tay nắm lại, cười: Tiền bối yên tâm, mười vạn dạo lôi đinh vãn bối còn chịu qua dược cơ mà.
Tiểu tử khí phách lắm! Hây để ta xem rốt cuộc ngươi kiên tri được đến lúc nào.
cẩn thận đấy!Cơ thể Lâm Động căng cứng, rồi hắn nhìn thấy từ trong Tử Viêm Linh Tri, bóng nước bọc quanh những ngọn lửa đen trào lên, biến thành một con hắc long khổng lồ.
Grào!Hắc long ngửa lên trời gầm lên một tiếng, tử khí tinh thuần lan tỏa ra thứ năng lượng phá hoại kinh người.
Xoẹt!Hắc long không hề cho Lâm Động bất cứ cơ hội nào để phản ứng, lập tức đêm theo cái đuôi lửa đen lao thẳng vào người hắn.
Rầm!Âm thanh trầm đục vang lên, thân thể Lâm Động rung lên, vẻ mặt Lâm Động biến dạng đi.
Hắn cảm nhận được rõ ràng một luồng từ khí dồi dào mà tinh thuần đang ngang ngược xông vào cơ thể hắn, hung hăng gột rửa cơ thịt, kinh mạch, xương cốt, lục phủ ngũ tạng trong người hắn.
Bề mặt da Lâm Động cũng dần tối đi, thứ tử khí nồng đậm đó khiến hắn giống như vương thì vậy.
Lâm Động có thể cảm nhận được, khi từ khí xâm nhập, tạng phụ của hắn có dấu hiệu khô héo dần.
Tử khí là thú năng lượng rất mạnh, nếu không nắm bắt không cẩn thận rất có thể sự tự tổn hại đến cơ thể mình.
Có điều tình hình này Lâm Động không thể để nó phát triển tiếp như vậy.
Hắn nhanh chóng thì triển Thanh Thiên Hóa Long Quyết, thanh quang trào dâng trong từng ngóc ngách cơ thể.
Phụt phụt!Thanh quang lan tràn khắp cơ thể Lâm Động, được Thanh Thiên Hóa Long Quyết bảo hộ, kinh mạch, xương cốt, tạng phủ của Lâm Động cũng bắt đầu nhu động, rồi hấp thụ thứ từ khí kia.
Tử khí giống như thanh gươm hai lưỡi sắc bên, nếu nắm bắt tốt thì nó sẽ trở thành thứ vũ khí vô cùng ngang ngược.
ơ trên bờ Tử Viêm Linh Trì, ba người Ma La cùng căng thẳng nhìn Lâm Động lúc) này bị tử khí bao quanh.
Họ đều nhìn thấy một chút thanh quang lóe lên, rồi dần đậmđặc, cuối cùng bùng nổ thành một cái miệng lớn hút sạch tử khí vào trong.
Đến nữa đi!Lâm Động đột ngột mở mắt, thanh quang ngập tràn trong mắt.
Uỳnh!Vừa dứt lời, một làn sóng đen lại trào lên, một con hắc long mãnh liệt hơn trước hình hành rồi lao thẳng vào người Lâm Động.
Tử khí đậm đặc bao trùm quanh người Lâm Động, thanh quang trào dâng, hai luồng năng lượng không ngừng giằng co.
Trong quá trinh đó cũng bắt đầu có chút tử khí dung nhập vào cơ thể Lâm Động.
Chẹp, Thanh Thiên Hóa Long Quyết của tiểu tử này cũng dã tu luyện đến thành thục rồi.
Ma La nhìn luồng thanh quang ngoan cường trong tử khí, không kìm dược cười, nói.
Thanh Trĩ cũng gật đầu cười, ánh mắt có phần tán thưởng.
Tuy hắn truyền lại Thanh Thiên Hóa Long Quyết cho Lâm Động, nhưng hầu hết đều do tự Lâm Động tu luyện mà thành.
Có điều, ta thấy dù Thanh Thiên Hóa Long Quyết của hắn không tồi những cũng chỉ vượt qua được khoảng bốn mươi dợt, cực hạn là bốn mươi bảy.
Ma La xoa cằm, nói.
Ồ?Ma La hơi nhướn mày, cười: Như vậy là kém Tâm Liên hai dợt? Tử khí của Tử Viêm Linh Trì đợt sau lại mạnh hơn đợt trước.
Sau bốn mươi đợt thì mỗi lần đều mạnh gấp mấy lần.
Hồi đó Tâm Liên cũng là nhờ một vài biện pháp bảo hộ mới vượt qua được bốn mươi chín đợt.
Nhưng sau đó thì hôn mê, điều dưỡng tận hai tháng mới dần hồi phục.
Ma La nói.
Lâm Động tương đương với Tâm Liên như vậy đã rất được rồi.
Thanh Trĩ cười, đột nhiên nhíu mày, nói: Cực hạn là năm mươi dợt.
Nhưng chưa từng ai kiên trì được đến cuối.
Đương nhiên tiền đề là Tử Viêm Linh Trì có hiệu quả với người vào trong.
Thường thì Tử Viêm Linh Trì có tác dụng lớn nhất với những người mới bước vào Tử Huyền Cảnh.
Thực lực càng tăng thì hiệu quả càng ít.
Vì thế trong Viêm Thần Điện, những người có thực lực vượt qua cảnh giới này không dược phép vào Tử Viêm Linh Trì.
Có lẽ hôm nay người sẽ được mở rộng tầm mắt.
Thanh Trĩ mỉm cười.
Ngươi có lòng tin với Thanh Thiên Hóa Long Quyết hay là tin Lâm Động? Cứ hy vọng đi, ta muốn xem xem rốt cuộc tiểu tự đó có phá kỷ lục của Tâm Liên được không.
Vậy thì đợi xem sao.
Đường Tâm Liên ở bên cạnh nghe hai người nói vậy, môi khẽ mím lại, nhìn lên thân ảnh gầy gò đang nhận từng đợt gột rủa của tử khí.
Nàng cũng hiếu kỳ và mong chờ, muốn xem thanh niên nhìn có vẻ bình thường nhưng lại tạo ra vô số kỳ tích, liệu có khiến người khác chấn động lần nữa được không.
Uỳnh uỳnh!!Thời gian dần trôi đi, Tử Viêm Linh Trì không còn tĩnh lặng như trước nữa, nước hồ trào dâng, từng con hắc long hình thành rồi đem theo tử khí khủng khiếp đánh lên người Lâm Động.
lThế nhưng Lâm Động được bao quanh bởi thanh quang vẫn vững như thạch bàn.
Thanh quang nhìn có vẻ mỏng manh nhưng không hề bị phá vỡ.
I Bốn mươi đợt rồi.
giờ mới lợi hại.
Ma La nói.
Chỉ thấy Tử Viêm Linh Trì bỗng nhiên cuộn sóng, một con hắc long to gấp mấy lần con trước đó dần hiện lên.
Đôi mắt của hắc long có màu đỏ sẫm khiến người ta lạnh Đúng là lợi hại hơn rất nhiều.
Mắt Thanh Trĩ cũng ánh lên sự kinh ngạc, khẽ gật dầu.
Grào!Hắc long đem theo tử khí hùng hồn lao thẳng lên người Lâm Động.
Vào khoảnh khắc hắc long đâm vào người, cả gương mặt Lâm Động như biến dạng, bề mặt da hắn nhanh chóng tối sạm lại.
Nhưng rồi rất nhanh hắn gầm lên, thanh quang bùng phát bảo vệ cơ thể.
Hai luồng ánh sáng hung hăng giằng co, nhưng chẳng bên nào chiếm dược thế thượng phong.
Bùm!Ánh mắt Lâm Động lạnh băng, tay tóm chặt lấy đầu hắc long, thanh quang bùng phát, cả con hắc long nổ tung.
Tử khí thuận theo tay hắn chui vào cơ thể.
Lại nào!Bàn tay Lâm Động hơi run rẩy, nhưng ánh mắt càng thêm rực cháy.
Grào!Tử Viêm Linh Trì lại nổi sóng, từng con hắc long cuồng bạo hơn hình thành, không ngừng lao vào người Lâm Động.
Rầm rầm rầm!Âm thanh trầm dục vang vọng trong không gian, Ma La nhìn Lâm Động bị vô số con hắc long đâm vào nhưng không hề gục ngã, ánh mắt có phần ngưng trọng.
Bốn mươi bảy đợt rồi.
Đường Tâm Liên khẽ nói, giọng nói của nàng hơi run rẩy.
Nàng từng trải qua việc này đương nhiên biết Lâm Động dang phải chịu khổ sở thế nào.
Hồi đó cực hạn của nàng cũng là bốn mươi bảy đợt.
Nếu không phải có chuẩn bị từ trước thì chắc chắn đã thất bại rồi.
Ào ào!Mặt hồ bỗng hình thành hai cái xoáy đen khổng lồ rồi lướt tới với khí thế mạnh mẽ, đan xen vào nhau và đâm thẳng lên người Lâm Động.
Tử khí hùng hồn cuộn trào, đòn công kích vừa rồi ngay cường giả Tử Huyền Cảnh đại thành cũng phải lo lắng cho tính mạng.
Ba người Ma La nhìn nơi có tử khí đậm đặc nhất.
Mãi lâu sau tử khí tan boét, một thân ảnh ho sặc sụa xuất hiện trước mặt họ.
Lâm Động lúc này thân thể xám xịt, bề mặt da dính một thứ chất lỏng đen, tất cả đều là hắc khi biến thành.
Khụ.
Lâm Động ho ra một ngụm máu đên, rõ ràng thương thế không nhẹ.
Tiểu tử này đúng là lợi hại.
Ma La thở hắt ra.
Tuy Lâm Động lúc này hơi thở thảm nhưng thật khó tưởng tượng hắn lại chịu được bốn mươi chín đợt tử khí gột rửa.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Vậy thôi được rồi.
Ma La vung tay định đóng Tử Viêm Linh Trì lại, nhưng ngay lúc ấy, Lâm Động giơ tay ra, giọng nói khàn khàn vang lên khiến Đường Tâm Liên phải biến sắc: Vẫn còn một đợt nữa.
Khi giọng nói ấy vang lên, sắc mặt của Ma La và Đường Tâm Liên đều thay đổi, chỉ Thanh Trĩ là cười, dường nhu không hề bất ngờ.
Lâm Động, đến nay chưa một ai chịu dược năm mươi dợt tử khí của Tử Viêm Linh Trì.
Đợt cuối cùng cũng mạnh hơn những đợt trước rất nhiều, một khi thất bại, nhục thể của ngươi có mạnh thế nào cũng sẽ bị tử khí xâm thực!Ma La trầm giọng nói.
Lâm Động lúc này vì bị tử khí xâm thực mà xạm đen lại, dường như hắn đang nhẫn nhịn sự thống khố, nên hắn không thể nói được lời nào, chỉ khẽ vẫy tay ra ý chưa muốn dừng lại.
Thế gian này chẳng có sức mạnh từ trên trời rơi xuống.
Muốn mạnh hơn người khác phải nỗ lực và mạo hiểm hơn người khác.
Điểm này Lâm Động đã rất rõ từ khi rời khỏi vương triều Đại Viêm.
Ma La thấy vậy ánh mắt ngưng đọng, tiểu tử này thật quật cường.
Ma La, kệ hắn di.
Hắn dã quyết dinh diều gì thì ngươi không cản dược dâu.
Thanh Trĩ cười.
Ma La cười khổ, lắc đầu nói.
Ngươi cứ đứng đó mà nói.
Đến khi nhục thế của hắn bị hủy diệt, ngươi tưởng luyện chế nhục thế dễ lắm sao?Thanh Trĩ cười nhìn lên Lâm Động, khẽ nói: Hắn sẽ thành công.
Hy vọng là vậy.
Tử khí sền sệt chạy nhô từ thạch đài xuống hồ nhưng không gây nên bất cứ âm thanh nào, cũng không tạo ra gợn sóng.
Sau bốn mươi chín dợt tử khí, Tử Viêm Linh Tri trở lại sự tĩnh lặng trước đó như không còn biến có gì nữa vậy.
Sư phụ.
Ánh mắt Đường Tâm Liên có chút nghi hoặc, vì chưa từng có ai vượt qua đợt thứ năm mươi nên không ai biết rốt cuộc nó thế nào.
Sắp tới rồi.
Ma La ngẩng lên nhìn ngọn thác, ánh mắt có phần ngưng trọng.
Rầm rầm!Ngay sau đó không lâu, cà mặt đất rung chuyển, Đường Tâm Liên ngẩng lên nhìn thì thấy ngọn thác đen đang chầm chầm nhu động.
Ngọn thác giống như con cự long không có điểm tận cùng dần thể hiện sự hung hãn của nó trong im lặng.
Thứ tử khí đáng sợ khó hình dung lan tràn.
Cả không gian đều trở nên tối lại, thứ tử khí đó đến không gian cũng không chịu nổi.
Lâm Động trên thạch đài cũng cảm nhận được luồng năng lượng đáng sợ đó.
Hắn chầm chậm ngẩng lên, trong mắt phàn chiếu ngọn thác khủng bố tựa Tử Thần giáng lâm.
Hắn hít sâu một hơi, đợt tử khí cuối cùng biến thái đến thế này, chẳng trách mà Ma La phản đối.
Có điều, đã đến lúc nà không thể rút lui được nữa.
Đến đi!Ngồi khoanh chân lại, ánh mắt dẩn tràn lên chiến ý.
Ngọn thác chầm chậm uốn lượng, một dòng nước đen chảy xuống rồi hòa vào hồ nước.
Thế nhưng vẫn không có bất cứ âm thanh nào truyền ra, sự yên lặng này khiến nhiều người phải lạnh gáy.
Rắc!Bỗng nhiên có âm thanh gì đó vang lên, rồi không khí nhanh chóng tân ra, ngọn thác đen đem theo thanh thế khủng khiếp, tựa ngọn núi khổng lồ lao thẳng xuống đầu Lâm Động.
Rầm!Ngọn thác lao xuống, thạch đài gần như ngay lập tức biến thành tro bụi.
Tuy không có âm thanh đinh tai nhức óc nhưng đại địa rung chuyển cũng đủ chứng mình lực xung kích dáng sợ của nó.
Ngọn thác đen che lấp Lâm Động, rồi một tiếng kêu đầy thống khổ vang lên.
Ba người Ma La sắc mặt nặng nề nhìn cảnh tượng đó.
Dựa vào nhẫn lực họ có thổ nhìn thấy bên trong, thân thể Lâm Động dang dần đen di, đó là dấu hiệu của nhục thể sắp bị phá hoại.
Hắn không kiên tri dược nữa rồi.
Đường Tâm Liên vội nói, ai cũng không thổ tưởng tượng nối đợt ma khí cuối cùng lại hung mãnh đến vậy.
Bốn mươi chín dợt trước chẳng dáng nhắc đến.
Sư phụ, mau cứu hắn đi!Ma La vẻ mặt ngưng trọng nhìn Thanh Trĩ vẫn bình tĩnh bên cạnh, lắc đầu khẽ nói: Đừng lo, tiểu tử đó vẫn chịu được.
ÁMDưới sức ép của hắc khí, tiếng kêu tựa của thú dữ vọng ra từ ngọn thác.
Thật khó tưởng tượng mức độ thống khổ đó đến mức nào, ngay Lâm Động cũng phải kêu lên thảm thiết như vậy.
Đường Tâm Liên lấy tay che miệng, nàng có thể nhìn thấy cơ thể Lâm Động dường như đang dần thu nhỏ lại.
Tử khí đang dần xâm thực cơ thể hắn.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULLTừng lớp da đen chồng lên bề mặt cơ thể Lâm Động, cảnh đó khiến người khác nhìn phải nổi da gà.
Tiếng kêu thảm thiết dần yếu đi, không phải hết thống khổ mà là vi tử khí đã làm hỏng cổ họng hắn.
Đường Tâm Liên thấy thế, mắt đỏ hoe, vội vàng quay đi không nhìn nữa.
Rốt cuộc nàng cũng hiểu tại sao sư phụ và Thanh Trĩ lại coi trọng người thanh niên có độ tuổi tương đương nàng như vậy.
Đó không phải vì thiên phú hay gì khác, mà là vì hắn có sự y chí không nhận thua.
Ý chí đó nàng không thể đạt tới, ít nhất thì hồi đó nàng không có dũng khí thách thức đợt tử khí thứ năm mươi.
Lâm Động, có lên.
Đường Tâm Liên siết chặt tay, lấm nhẩm.
Tiếng kêu thống khố kia dần tiên tan, thế nhưng từ khí khủng khiếp vẫn không ngừng đánh lên cơ thể Lâm Động.
Do bị tử khí bao quanh nên không thể cảm nhận được người bên trong liệu có còn sống hay không.
Mười phút sau, ngọn thác đen kia mới dần chảy ngược trở lên trên lơ lửng trên không.
Ba người Ma La thấy ngọn thác dần rút lui, vội vàng nhìn xuống Tử Viêm Linh Trì.
Trên mặt hồ là ngọn lửa đen cháy rực, nhũng lớp da vụn đen chồng lên nhau thành ngọn núi nhỏ.
Ma La vung tay, một đạo kình phong thôi qua, đám da bay đi, lộ ra một thân thể gầy quắt đen toàn thân.
Đường Tâm Liên nhìn thấy thân thể tựa như bộ xương đó, không kìm được mím môi I lại cố gắng không phát ra tiếng.
Nàng không cảm nhận được bất cứ luồng sinh khí nào từ cơ thể đó.
Ma La vẻ mặt nặng nề, rồi nhìn sang Thanh Trì.
Thanh Trĩ lúc này tuy vẻ mặt bình tĩnh nhưng Ma La vẫn nhận thấy cơ thổ hắn căng lên.
Không ai nói gì, không khí bức bối đến nghẹt thờ.
Rắc!Không khí đó kéo dài khoảng một phút, rồi đột nhiên có một âm thanh rất nhỏ vang lên.
Ba người Ma La vội nhìn, thì thấy trên cơ thể đen tuyền kia bỗng xuất hiện vô số vết rạn.
Ba người thấy vậy, ánh mắt đều ngưng đọng.
Vì thứ vậy chất đên kia hoàn toàn được ngưng tụ từ tử khí, nên ngay Thanh Trĩ cũng không thể phát hiện được liệu nó còn sinh khí hay không.
vết rạn nhanh chóng lan rộng, rồi một cánh tay thò ra.
Rắc rắc!Thứ vật chất đen kia nhanh chóng tách ra, rồi một thứ màu khỏe mạnh đầy sinh khí lộ ra.
Một thân thể trẻ tuổi cao to, cường tráng xuất hiện.
Đôi mắt đen sâu thẳm, sáng ngời, cơ thể tràn đầy năng lượng.
Đó dường như là thân thể được niết bàn trùng sinh từ cái chết.
Tuy không có cơ thể cường tráng như người khổng lồ, nhưng đằng sau đó là một thứ năng lượng đáng sợ.
Thành.
công rồi.
Ba người Ma La nhìn thân thể dó, cả ba đều cảm nhận được cơ thể đó mạnh hơn trước rất nhiều.
Hơn nữa trong cơ thể hắn còn chảy một thư nguyên lực dồi dào.
Trong nguyên lực là thứ tử khí tinh thuần, cảnh giới đã vững như thạch bàn!Rõ ràng đó là kết quả sau khi Lâm Động vượt qua đợt tử khí thứ năm mươi.
Tiểu tử này.
Ma La cười, ánh mắt đầy sự tán thường.
Lâm Động một lần nữa dã khiến hắn chấn động.
Phù!Thanh Trĩ cười thật tươi, nhưng chỉ có Ma La mới nhận ra thân thê căng cứng của hắn bắt đầu thả lỏng.
Lâm Động nhìn ba người, cũng cười, định tiến lên thì một cây trường thương đỏ rực bay vút tới.
Kình phong mạnh mẽ khiến hắn phải lúi sau mấy bước, rồi kinh ngạc nhìn Đường Tâm Liên.
Lúc này gương mặt Đường Tâm Liên đỏ ửng, ánh mắt nhìn sang bên cạnh hắn, vừa giận vừa xấu hổ: Ngươi mặc quần áo vào!Ma La không kìm được bật cười lớn, còn Thanh Trĩ chỉ lắc đầu cười mỉm.
Lâm Động bối rối mặc áo vào lên bờ, lúc này Đường Tâm Liên mới đỏ mặt nhìn hắn, rồi nàng sững người.
Dáng vẻ Lâm Động không có gì thay đổi, chỉ là toàn thân hắn tỏa ra thứ ánh sáng lấp lánh, đôi mắt đen không biết có phải vì Thôn Phệ Tổ Phù không mà càng thêm sâu thẳm.
Khi chạm vào ánh mắt đó, Đường Tâm Liên cỏ chút hoảng hốt, vội vàng rời ánh mắt đi, nhịp tim bỗng tăng nhanh.
Cảm nhận được sự thay đổi đó của mình, Đường Tâm Liên không kìm được ngượng ngùng.
Nàng từng thấy nam nhân chỉ dựa vào vẻ ngoài dã khiến nữ nhân phải ái mộ.
Nhưng nàng không phải nữ tử bình thường, vẽ ngoài chẳng thể hấp dẫn được nàng.
Điểm này có thể thấy từ Châu Trạch, hắn không những tuấn dật mà bản lĩnh cũng không phải tầm thường, nhưng lại không thể công phá được bức tường bàng Đường Tâm Liên.
Nàng bản tính vốn mạnh mẽ, nữ nhân như vậy vốn khá kiêu ngạo, vì thế khi phát hiện ra mình lại có cảm xúc như vậy với Lâm Động thì khó tránh khỏi thấy ngượng ngùng.
Lần sau còn như vậy, thương của ta sẽ không nhận người quen đâu.
Để che giấu cảm xúc, nàng nghiêm mặt, nắm tay lại, Phượng Hoàng Thương quay trở lại tay, rồi nàng làm ra vẻ bình thản nói.
Lâm Động dành cười khan, hắn cũng không muốn việc thế này xảy ra lần thứ hai.
Có điều, chúc mừng ngươi.
Tử Viêm Linh Trì chưa từng có người dón được đợt ma khí thứ năm mươi đầu.
Thấy vẻ mặt bối rối của Lâm Động, Đường Tâm Liên bất giác mềm lòng, rồi ánh mắt nhìn hắn có phần khâm phục.
Khi nhận ra cảm xúc đó của Đường Tâm Liên, Lâm Động không khỏi thấy lâng lâng.
Chỉ khi thấy được tính cách quật cường của nàng rồi mới biết, để nàng lộ ra cảm xúc như vậy khó khăn thế nào.
Suýt nữa ta cũng không kiên trì được.
Nhưng sau một chút đắc ý, Lâm Động đã hồi phục lại trạng thái bình thường.
Hắn nhìn ngọn thác với chút sợ hãi.
Vừa rồi đúng là hắn đã cảm nhận được sự tử vong, cảm giác đó không hề ít hơn khi giao đấu với Lang Ma Tướng.
Ngay hắn cũng không dám chắc nếu có lần thứ hai thì hắn vẫn sẽ vượt qua được.
Tử Viêm Linh Trì quả nhiên đáng sợ, chẳng trách mà hiện giờ ngoài kẻ điên như hắn vẫn chưa ai dám khiêu chiến với đợt ma khí cuối cùng.
Khụ, ta bảo này.
hai người thật sự coi như không có ai ở đây saoKhi Lâm Động và Đường Tâm Liên nói chuyện thì một giọng nói thích thú vang lên từ bên cạnh.
Hai người Lâm Động quay sang thì thấy Ma La và Thanh Trĩ đang nhìn mình.
Lâm Động cười khan, Đường Tâm Liên thì hơi đô mặt, rồi nàng nhìn thẳng vào Ma La khẽ hừ một tiếng: Sư phụ dám trêu con nữa là con bế quan, việc ở Viêm Thần Điện để sự phụ tự lo lấy!Câu nói này của Đường Tâm Liên rõ ràng là thứ vũ khí hữu hiệu, vẻ mặt trêu chọc của Ma La lập tóc biến mất, nghiêm túc nhìn Lâm Động: Chắc di chứng của ngươi đã được loại bỏ?Viêm Thần Điện rộng lớn như vậy, bao nhiêu chuyện vặt vãnh xử lý cũng rất rắc rối, trước đây Ma La cũng tự xử lý, nhưng rồi khi Đường Tâm Liên tiếp quản được thì Ma La đã hiểu thế nào là được giải thoát.
Nếu giờ bắt hắn ra mặt thì có lẽ thời gian tu luyện cũng không còn nữa.
về mặt này quả thực Ma La không thể không thừa nhận mình không bằng Đường Tâm Liên.
Lâm Động cũng vì sự thay đổi này của Ma La mà cười thầm, rồi gật đầu, khẽ siết tay lại câm nhận nguồn nguyên lực dồi dào trong có thể.
Khóe miệng hắn nhếch lên, cảm giác bất ổn giờ đã hoàn toàn không còn nữa.
Hiện nay cảnh giới của hắn đã hoàn toàn ổn định ở mức Tử Huyền Cảnh tiểu thành.
Nguyên lực trong cơ thể mang theo tử khí, giống như hắc long tiềm phục, một khi trào dâng thì sẽ thể hiện sự khủng khiếp của mình.
Nếu khi giao đấu với Hỏa Thần, Từ Tu hắn có sức mạnh này thì kết cục đã không đến mức thê thảm như vậy.
Lâm Động hiện tại tuy là Tử Huyền Cành tiểu thành nhưng dù cường giả Tử Huyền Cảnh đại thành cũng khó có đối thủ, thậm chí đối mặt với Tử Huyền Cảnh viên mãn hắn cũng không sợ.
Thực lực này quả thực mạnh hơn rất nhiều so với lúc ở Loạn Ma Hải.
Tử Huyền Cảnh viên mãn, dù trong siêu cấp thế lực cũng thuộc tầng thứ trường lão.
Thậm chí gia chủ của cổ gia, Ngụy gia thực lực cũng chỉ tương đương như vậy mà thôi.
Thực lực này chắc hẳn có thể xông pha nơi Yêu Vực dược rồi! Giải quyết được rồi thì tốt.
Thanh Trĩ cũng cười, ánh mắt có phần tán thường.
Chắc hắn biểu hiện của Lâm Động trong Tử Viêm Linh Tri khiến hắn rất hài lòng.
Nếu vấn đề đã được giải quyết thì ngươi định bao giờ đến Yêu Vực?Ma La hỏi.
Càng nhanh càng tốt!Lâm Động trầm ngâm nói.
Trước đó Thanh Trĩ đã nói, hắn cảm ứng được Tiểu Viêm và Tiểu Điêu dược truyền tống tới Yêu Vực.
Tiểu Điêu khi dược truyền tống di thương thế rất nặng.
Dù sao ở Dị Ma Thành Tiểu Điêu đã đốt cháy tộc văn để chiến đầu cùng ba kẻ của Nguyên Môn.
Như vậy dù hắn có về Thiên Yêu Điêu tộc thì cũng phải bế quan trị thương ngay lập tức, không biết hiện giờ hắn thế nào.
Nếu Tiểu Điêu bế quan không đi tìm Tiều Viêm được thì có lẽ Tiểu Viêm đang một mình xông pha ở Yêu Vực.
Điều này khiến Lâm Động lo lắng.
Hắn muốn nhanh chóng tìm được Tiểu Viêm, sau khi xác định Tiểu Viêm không sao rối đến Thiên Yêu Điêu tộc để tìm Tiểu Điêu.
Vậy thì ba hôm nữa đi.
Ma La vẫy tay nói: Ngoài ra Viêm Thần Điện cũng có một số đệ tử yêu thú, ta sẽ phái một đệ tử khá hiểu về Yêu Vực đi cùng ngươi, sẽ rất có ích cho ngươi tìm người.
Lâm Động mừng rỡ, hắn chẳng biết gì về Yêu Vực, nếu có ngươi giúp dương nhiên sẽ bớt đi rất nhiều phiền phức.
Vậy quyết định thế đi.
Ta và Ma La liên thủ truyền tống ngươi đi.
Ba hôm nữa sẽ đưa ngươi đến Yêu Vực.
Lâm Động gật đầu, rồi nhìn lên bầu trời rộng lớn, trong lòng có chút nôn nóng.
Tiểu Điêu, Tiểu Viêm, đợi ta.
Ba huynh đệ chúng ta đã nói sẽ cùng giết về Đông Huyền Vực mà!Ba hôm sau, trên đỉnh ngọn núi hùng vĩ nhất Hỏa Viêm Thành, Lâm Động ngồi khoanh chân trên một tảng đá xanh, ngẩng lên nhìn không gian truyền tống mà Ma La và Thanh Trĩ chuẩn bị cho hắn.
Lâm Động ca!Bỗng có một giọng nói dễ nghe vang lên, rồi hắn thấy Mộ Linh San chạy tới, phía sau là Mộ Lam theo sát.
Huynh muốn đến Yêu Vực sao? Muội cũng muốn đi!Mộ Linh San túm lấy tay Lâm Động, đôi mắt đấy sự mong chờ.
Đừng thế nữa, ở Loạn Ma Hải còn theo ý mình được, chứ ở Yêu Vực là không được đâu.
Mộ Lam ở phía sau hoi bực nói.
Lâm Động cười, xoa đầu Mộ Linh San: Linh San ngoan, Yêu Vực đúng là rất nguy hiểm, ngay ta cũng chỉ có thể tự bảo vệ mình, muội theo Mộ Lam tiền bối về tu luyện, bao giờ thực lực mạnh hơn, muội còn bảo vệ ta chứ.
Sau khi biết thân phận đặc biệt của Mộ Linh San, Lâm Động cũng hiểu chắc chắn Mộ Lam sê không cho Linh San đi Yêu Vực.
Nếu thân phận bị lộ ra thì quá nguy hiểm.
Mộ Linh San nhăn mặt, từ thái độ của Mộ Lam và Lâm Động có thể thấy cô bé không có nhiều cơ hội.
Lâm Động ca yên tâm, lần sau gặp lại nhất định muội sẽ mạnh hơn.
Sau này muội sẽ bảo vệ huynh.
Mộ Linh San hi hi cười, ánh mắt đầy quyến luyến.
Mộ Lam tiến lại, nhìn Lâm Động, cười: Yêu Vực tuy nguy hiểm nhưng chắc hẳn ta cũng không cần nhắc nhở ngươi điều gì nữa.
Ở Loạn Ma Hải gây dựng nên tiếng tăm thế này chắc ở Yêu Vực cũng không tầm thường.
Ta cũng tò mò không biết tiểu tử ngươi sẽ làm nên chuyện gì ở Yêu Vựcđây.
Lâm Động dở khóc dở cười, nói vậy thì hắn cứ như Hỗn Thế Ma Vương vậy.
Rồi hắn định nói gì nhưng đột nhiên từ xa có tiếng gió rít, Đường Tầm Liên bay tới, phái sau dường như còn có một người nữa.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Lâm Động, dây là đệ tử của Viêm Thần Điện, cô ấy cũng đến từ Yêu Vực.
Lâm Động nhìn sang bên cạnh Đường Tâm Liên thì thấy một thiếu nữ nhỏ nhắn, gương mặt thanh lệ, chỉ là dường như hơi rụt rè sợ người lạ.
Lâm Động đại nhân, ta.
ta là Tâm Thanh, là người của Cửu Vĩ tộc.
Vì Thanh Trĩ đại nhân nói có thể bằng hữu của đại nhân xuất hiện ở địa vực của tộc ta nên bảo ta dẫn đường cho đại nhân.
Cô bé vặn tay vào nhau, cúi đầu nói thật nhỏ.
Cửu Vĩ tộc?Lâm Động hơi khựng người, rồi không kìm được nhìn ra phía sau cô bé.
Dường như nhận ra ánh mắt của hắn, cô bé đỏ mặt trốn sau lưng Đường Tâm Liên, nàng giữ cô bé lại rồi lườm Lâm Động.
Lâm Động khẽ hắng giọng, rồi nhìn cô bé cười hiền: Tâm Thanh cô nương, lần này cô nương vất vả rồi.
Tâm Thanh là người của Viêm Thần Vệ, tuy tuổi còn nhỏ nhưng đã là tiểu thành.
Ngươi đừng có giở trò, nếu không.
Đường Tâm Lãng khẽ siết tay, trong đôi mắt tràn lên sát ý.
Ta là loại người đó sao.
Lâm Động cười khổ.
Đường Tâm Liên nghĩ một chút rồi cười, giọng nói dịu dàng hơn hẳn: Đi cẩn thận đấy.
ừm.
Lâm Động gật đầu rồi nhìn lên đỉnh núi.
ở đó là một cột sáng bắng thẳng lên trời, tòa ra sức mạnh đảng sợLâm Động chăm chú nhìn, một lúc lâu sau mới hít sâu một hơi, nhảy xuống khỏi tảng đá, vẫy vẫy tay rồi đi về phía đỉnh núi.
Đi thôi.
Xem tiếp...vũ động càn khôn
truyện tranh vũ động càn khôn
truyện vũ động càn khôn
vũ động càn khôn truyện chữ
đọc truyện vũ động càn khôn
vũ động càn khôn chap
truyenfull.vn
truyenfull.vip
truyenfull.vip
truyen.tangthuvien.vn/
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License