Vũ động càn khôn
Chapter
0079
Phía trước tế đàn, bốn người đứng đối lập, trong không khí dường như lưu động một thứ hàn ý âm u lạnh lẽo.
Trong mắt của cả bốn người đều bùng lên sát ý không thể che giấu nổi.
Các ngươi có muốn thử không?Khi nghe câu nói đó của Lâm Động, ánh mắt của Nguyên Thương rõ ràng trở nên sắc lạnh hơn.
Hắn lườm lườm nhìn, vẻ mặt Lâm Động không hề có chút sợ hãi mà ngược lại còn ánh lên sự điên cuồng.
Mà sự điên cuồng đó khiến đồng tử của Nguyên Thương phải coi rút lại.
Hiện giờ, khi đối mặt với Lâm Động, hắn đã không còn bất cứ sự coi thường nào nữa.
Hắn không muốn lật thuyền trong mương.
Thực lực bề ngoài của Lâm Động không hề đáng lo ngại, nhưng tất cả sự việc đã xảy ra khiến hắn hiểu rằng chỉ đánh giá Lâm Động qua thực lực bề ngoài đó mới thật sự là ngu ngốc!Tuy Nguyên Thương không biết tại sao đến mức này mà Lâm Động vẫn dám chống đối bọn chúng, nhưng mơ hồ hắn cảm thấy đây không phải lấy trứng trọi đá.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL www.
Truyện FULLHắn có thể làm vậy chắc chắn là có cái để dựa vào, chưa biết chừng cái giá đắt mà hắn nói không phải chỉ là hư ngôn.
Ánh mắt Nguyên Thương nhấp nháy, hắn không phải loại người hay chần chừ do dự, nhưng hắn cũng hiểu Lâm Động không phải kẻ chỉ được cái bề ngoài.
Lão đại?Lôi Thiên và Linh Chân nhìn Nguyên Thương thì khựng người, không ngờ Nguyên Thương lại chần chừ trước một câu nói của Lâm Động.
Lão đại, tên tiểu tử này dù bản lĩnh có lớn hơn đi nữa, lẽ nào có thể chống lại được ba người chúng ta liên thủ? Đừng bị hắn dọa!Lôi Thiên lên tiếng.
Linh Chân liếc nhìn Lâm Động nhưng không nói gì.
Hắn hiểu tính cách của Nguyên Thương, nếu không có gì phải dè chừng thì chắc chắn sẽ không bị Lâm Động dọa suông như vậy.
Ta khống chế trận pháp trước!Nguyên Thương dần thu ánh mắt khỏi Lâm Động, bình thản nói.
Lôi Thiên nghe hắn nói thế lập tức cuống lên, định mở miệng nói gì thì Nguyên Thương trừng mắt với hắn: Vội cái gì? Khi chúng ta khống chế trận pháp rồi thì hắn có thoát được không? Lôi Thiên, đợi một lát nữa đi.
Làm như Lão đại nói mới thật sự toàn vẹn.
Lát nữa ngươi muốn xử trí hắn thế nào cũng được.
Linh Chân cũng lên tiếng.
Được, vậy để hắn sống thêm chút nữa!Lôi Thiên nghiến răng gật đầu, rồi nhìn Lâm Động với ánh mắt hung hăng.
Nguyên Thương lạnh lùng nhìn Lâm Động, rồi hắn bay về phía sau, đáp lên tế đàn.
Hắn hành sự trước nay không thích việc đánh cược, tuy hắn không tin lắm việc Lâm Động có thể chống lại được ba người, nhưng hắn vẫn không muốn mạo hiểm.
Vì thế hắn chọn cách tạm thời nhẫn nhịn, đợi khi hắn khống chế được Phần Thiên Trận thì dù Lâm Động có tuyệt chiêu gì cũng khó tránh khỏi cái chết!Sau khi bọn Nguyên Thương rời khỏi tế đàn, Lôi Thiên và Linh Chân vẫn lơ lửng trên không nhìn Lâm Động chằm chằm, nguyên lực dồi dào bao phủ toàn thân, rõ ràng là không muốn Lâm Động động thủ can thiệp.
Muốn khống chế Phần Thiên Cổ Tàng sao?Lâm Động nhìn Nguyên Thương cũng đoán ra hắn muốn làm gì, nhưng hắn không hề hoảng loạn, dường như hắn không biết rằng một khi Nguyên Thương khống chế được trận pháp thì hắn sẽ rơi vào hoàn cảnh khó khăn vậy.
Ngươi có biết hậu quả nếu để hắn khống chế được trận pháp không?Lăng Thanh Trúc nhìn tế đàn, nói.
Đến lúc đó, sinh tử của tất cả mọi người trong Phần Thiên Cổ Tàng đều nằm trong tay hắn.
Dù lúc đó có ngươi có thủ đoạn thoát thân thì đệ tử Đạo Tông e là sẽ không thể thoát được! Ta biết!Lâm Động cười nhạt.
Thấy hắn bình thản như thế, Lăng Thanh Trúc nhíu mày: Vậy sao ngươi vẫn còn bình tĩnh như vậy? Khống chế được Phần Thiên Trận đúng là có thể nắm trong tay sinh tử của những người trong trận pháp.
Nhưng quan trọng là, Phần Thiên Trận dễ dàng bị khống chế thế sao?Lâm Động khẽ cười.
Đây là trung khu của Phần Thiên Trận, chắc chắn Nguyên Thương bọn chúng có một vài thông tin, ngươi dám khẳng định hắn không thành công sao? Ngươi định dùng tính mạng của các đệ tử Đạo Tông để đánh cược?Lăng Thanh Trúc nói.
Đây đúng là trung khu của Phần Thiên Trận!Lâm Động nhướng môi, rồi hắn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đỏ rực, lẩm bẩm: Nhìn đi, hắn không thành công được đâu!Lăng Thanh Trúc nhíu mày, nhưng cũng không hỏi thêm, quay đầu nhìn Nguyên Thương trên tế đàn.
Lúc này Nguyên Thương không ngừng bắn ra những cột sáng nguyên lực vào trong tế đàn.
Uỳnh uỳnh!Theo với hành động của Nguyên Thương, tế đàn bỗng vang lên những tiếng động trầm đục.
Rồi tòa cự thạch bắt đầu rung động, sau đó không ngừng bắn ra vô số cột ánh sáng.
Linh Chân và Lôi Thiên nhìn thấy vậy, ánh mắt lập tức hiện vẻ vui mừng, xem ra thông tin bọn chúng có được không sai!Vô số cột ánh sáng bắn ra từ tế đàn, bọn chúng đan chéo vào nhau dường như hình thành một quang trận khổng lồ.
Lâm Động nheo mắt nhìn quang trận kỳ dị đó, nó hơi nghiêng xuống vừa hay bao phủ lấy tế đàn.
Chỉ có điều cảnh tượng đó khiến khóe mắt hắn co giật, vì quang trận đó dường như không phải đang bảo vệ tế đàn mà giống đang trấn áp hơn! Tình hình có chút không ổn!Lâm Động bước lùi về sau, đến bên cạnh Lăng Thanh Trúc khẽ nói.
Ánh mắt Lăng Thanh Trúc lúc này cũng trở nên ngưng trọng, dường như nàng cũng đã phát hiện ra điều gì.
Trên tế đàn, Nguyên Thương cau mày nhìn quang trận, do dự một chút rồi bỗng đánh một chưởng lên cây thạch trụ ở trung tâm tế đàn.
Bùm!Thạch trụ nổ tung, một cột quang trụ lập tức tiêu biến, rồi quang trận cũng tối đi nhiều.
Uỳnh!Đúng khi quang trận tối đi, tế đàn bỗng rung lên dữ dội, đại địa xung quanh dường như tách ra thành rất nhiều khe nứt.
Chuyện gì vậy?Hai gã Linh Chân vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc, dường như đây không phải dấu hiệu khi khống chế được trận pháp?Nguyên Thương ở trên tế đàn, sắc mắt hơi thay đổi.
Hắn nghiến răng, chưởng phong tung ra liên tiếp đánh tan những cây thạch trụ bắn ra cột sáng.
Uỳnh uỳnh uỳnh!Rất nhiều cột sáng dần biến mất, tế đàn rung chuyển cũng ngày càng dữ dội.
Cuối cùng trong những khe nứt kia bỗng có khí tức màu đen tỏa ra.
Khi nhìn thấy đám hắc khí đó, đồng tử Lâm Động co rút lại, gương mặt đầy kinh hãi.
Vì hắn không lạ gì đám khí tức này, đó dường như giống hệt với sinh vật chưa biết bị trấn áp dưới Đại Hoang Vu Bi!Tế đàn này đang cố gắng trấn áp thứ sinh vật quỷ dị kia!Lâm Động hít sâu một hơi, tuy thứ bị trấn áp ở đây không khủng bố bằng thứ ở dưới Đại Hoang Vu Bi, nhưng chắc chắn không phải thứ mà hắn có thể ứng phó.
Đó là cái gì?Lăng Thanh Trúc cũng không nhận ra đám hắc khí đó, ánh mắt nheo lại, hỏi.
Rắc rối lớn rồi!Ánh mắt Lâm Động tối lại, hắn ngẩng đầu lên nhìn Nguyên Thương rồi hét: Tên ngu ngốc nhà ngươi, đây là khống chế trận pháp sao? Chẳng lẽ ngươi muốn giải phóng thứ bị trấn áp dưới tế đàn?Sắc mặt Linh Chân, Lôi Thiên cũng u ám nhìn thứ hắc khí quỷ dị kia.
Cảnh tượng này dường như không giống với việc khống chế được trận pháp.
Việc này không đến lượt ngươi quản!Ánh mắt Nguyên Thương sắc lạnh, rồi hắn nhìn cột thạch trụ cuối cùng, thoáng hiện vẻ do dự, nhưng cuối cùng vẫn nghiến răng tung chưởng đánh vỡ nó.
Rắc rắc!Sau khi cột quang trụ cuối cùng biến mất, quang trận bao phủ quanh tế đàn cũng tan đi, đồng thời tế đàn cũng không rung chuyển nữa.
Thấy tế đàn không còn dị động nữa, ba kẻ Nguyên Thương đều thở phào.
Thế nhưng ngay lúc đó, bọn chúng bỗng cảm nhận được một luồng sức mạnh cuồng bạo, âm lãnh bỗng tràn ra từ dưới tế đàn, điên cuồng xông lên trên.
Bùm!Tế đàn cự thạch vào lúc này đột nhiên nổ tung, đá vụn bắn tứ tung, khí đen cuồn cuộn trào lên từ lòng đất, một cảm giác tà ác lạnh lẽo bao trùm cả không gian.
Tên khốn kiếp!Lâm Động nhìn đám hắc khí lan tỏa ra khắp thiên địa, sắc mặt khó coi, không kìm được chửi lớn một câu, ba tên khốn kiếp đã giải phóng thứ kia ra rồi!Hắc khí tràn ra từ tế đàn lan tỏa một thứ khí tức tà ác u ám quỷ dị.
Đó là cái gì vậy?Ánh mắt Lăng Thanh Trúc ngưng trọng nhìn đám hắc khí, thứ cảm giác tà ác trong đó khiến sắc mặt nàng cũng phải thay đổi, nàng chưa từng gặp thứ nào như thế trước đây.
Nàng cũng biết một vài cách thức tu luyện kỳ lạ sẽ sinh ra thứ năng lượng tương tự, nhưng so với thứ hiện giờ thì khác hẳn về mặt bản chất.
Thứ sức mạnh này hoàn toàn tách biệt với thế giới này, đồng thời nó có ý đồ xâm thực toàn bộ mọi sinh linh trên thế gian! Xem ra nguồn cơn gây ra cuộc đại chiến thời Viễn Cổ không được xử lý hoàn toàn.
Bọn chúng bị phong ấn ở đây, giờ đang nhân cơ hội để thoát ra!Ánh mắt Lâm Động tối sầm lại, nói.
Nguồn cơn gây ra Đại chiến Viễn Cổ?Lăng Thanh Trúc chau mày, rồi khẽ nói: Giờ phải làm sao đây?Lâm Động cười khổ, sao hắn biết được phải làm sao? Thứ này hắn đâu thể ứng phó nổi.
Bọn chúng muốn làm gì vậy?Lâm Động bỗng nghe thấy giọng nói kinh ngạc của Lăng Thanh Trúc, vội ngẩng đầu lên thì thấy ba kẻ Nguyên Thương đang tiến lại gần luồng hắc khí.
Càng tới gần, nguyên lực trong người bọn chúng cũng bùng phát mạnh mẽ rồi biến thành tấm màn sáng hình tam giác bao phủ lấy hắc khí, xem ra bọn chúng muốn bắt thứ sinh vật đó.
Ngu ngốc!Lâm Động thấy thế, sắc mặt kịch biến, vội tóm lấy cánh tay Lăng Thanh Trúc lùi nhanh về sau.
Đúng lúc ấy trên bầu trời, tấm màn ánh sáng tam giác cũng đã oanh kích lên đám hắc khí.
Khục khục, đám sâu kiến cũng dám ra tay với Bản tướng? Đúng là lũ sinh vật ti tiện!Hắc khí cuồn cuộn, một tiếng cười cổ quái đầy tà ác vọng ra, rồi hắc khí cuộn trào, tấm màn ánh sáng nguyên lực khi tiếp xúc với hắc khí thì phụt phụt biến mất, căn bản không thể ngăn cản được gì.
Ba kẻ Nguyên Thương thấy công kích của mình hoàn toàn vô hiệu, sắc mặt nhất thời thay đổi, ngay lập tức vội vàng lùi về sau.
Phụt!Đúng lúc đó, đám hắc khí bỗng ngưng tụ lại thành một bàn tay to lớn tóm về phía bọn chúng.
Uỳnh uỳnh!Thấy vậy, bọn chúng đều vội vàng vận nguyên lực bắn ra, nhưng đòn công kích của bọn chúng khi chạm vào bàn tay bằng hắc khí kia thì bị xâm thực tiêu tan hết!Sắc mặt Lâm Động lạnh lùng nhìn ba kẻ thảm hại trước sự công kích của hắc khí, bọn chúng bị thế hoàn toàn do tự bọn chúng gây ra thôi! Buông tay ra!Bên cạnh Lâm Động bỗng có giọng nói khẽ vang lên.
Lúc này hắn mới nhận ra tay Lăng Thanh Trúc đang bị hắn nắm chặt, hắn hắng giọng một tiếng rồi buông tay.
Thứ đó dường như rất khó đối phó!Lăng Thanh Trúc khẽ xoa nơi cổ tay bị Lâm Động nắm đến đỏ ửng, giọng nói vẫn lạnh lùng, nhưng khi nói, ánh mắt không hề nhìn Lâm Động, ngữ khí cũng có chút dao động.
Lâm Động khẽ gật đầu, lông mày nhăn tít lại.
Tuy giờ hắn rất thích thú khi thấy ba kẻ Nguyên Thương bị sinh vật kia chèn ép đến thê thảm.
Nhưng hắn biết sau đó chắc chắn thứ ấy sẽ không tha cho bất cứ ai trong không gian này.
Đến lúc đó, với sức mạnh của bọn họ căn bản không thể ngăn nổi nó! Hửm?Ánh mắt Lâm Động bỗng ngưng tụ, vội ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đỏ rực, ở đó bỗng có một luồng năng lượng mãnh liệt truyền tới.
Thấy Lâm Động như thế, Lăng Thanh Trúc cũng ngẩng đầu lên, khẽ nói: Ở đó có động tĩnh!Nàng vừa dứt lời thì một tiếng chuông ngâm vang lên từ bầu trời.
Tiếng chuông tạo nên những đường gợn sóng đỏ rực cuộn tới từ chân trời với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
Khi những đường gợn đó khuếch tán ra, Lâm Động nhận thấy vùng không gian bị biến dạng bắt đầu tan biến.
Rồi hắn phát hiện ra, trong vùng không gian đó có một vài luồng khí tức mạnh yếu khác nhau.
Dường như trận pháp đã bị giải trừ rồi!Lăng Thanh Trúc nói, hiển nhiên nàng cũng nhận ra những luồng khí tức đó, có lẽ đó là của những người cùng vào Phần Thiên Cổ Tàng.
Bạn đang đọc truyện tại http://truyenfull.
vnLâm Động gật đầu, ánh mắt nhìn chăm chăm lên bầu trời, không gian ở đó dần biến dạng cuối cùng biến thành một cái đỉnh lô khổng lồ, mà bọn họ hình như đang ở trong cái đỉnh lô ấy! Xem ra chúng ta không bị nhốt trong Phần Thiên Trận mà là ở trong bụng cái thứ kia rồi!Lâm Động chỉ lần cái đỉnh lô khổng lồ trong vùng không gian méo mó, rồi hít sâu một hơi, ánh mắt có phần chấn động.
Không ngờ Phần Thiên Cổ Tàng mà bọn họ xông vào lại là một cái đỉnh lô.
Đây có lẽ một món Linh bảo Thuần Nguyên vô cùng cường hãn!Lăng Thanh Trúc ánh mắt ngưng trọng nhìn bề mặt bên trong của cái đỉnh lô, khẽ nói.
Lâm Động ngưng thần, hắn từng thấy Thiên Hoàng Cầm trong tay Ứng Hoan Hoan uy lực rất lớn, nhưng so với cái đỉnh lô dường như hiện ra từ không gian có thể nuốt gọn tất cả vào trong bụng nó thì chưa là gì cả.
Thứ bảo bối này chắc cũng có thể coi là thượng đẳng trong các món Linh bảo Thuần Nguyên!Rầm!Bỗng nhiên trong cái đỉnh lô khổng lồ bao phủ cả không gian bỗng bắn xuống vô số chùm sáng đỏ rực về hướng bọn Lâm Động.
Khi ấy, ánh sáng đỏ biến thành một cái quang trận khổng lồ trên bầu trời rồi ập xuống bao trùm lấy đám hắc khí.
Rầm rầm rầm!Hắc khí va đập lên quang trận, nhưng giờ không còn cảm giác thế như chẻ tre nữa, nhưng nó cũng khiến quang trận rung lên không ngừng.
Cái đỉnh lô này hình như có người khống chế?Thấy thế, ánh mắt Lâm Động không kìm được hiện vẻ kinh ngạc, nói.
Lăng Thanh Trúc khẽ gật đầu, trong mắt cũng ánh lên sự kinh ngạc, hiển nhiên cục diện kỳ lạ này cũng khiến nàng khó duy trì được sự lạnh lùng.
Phần Thiên lão quỷ đáng chết, chết rồi mà âm hồn bất tán!Thứ sinh vật trong đám hắc khí kia điên cuồng đâm vào quang trận, âm thanh đinh tai uỳnh uỳnh vang lên khắp không gian.
Dường như quang trận không duy trì được lâu nữa!Lâm Động nhìn quang trận càng ngày càng rung lên dữ dội, tim không kìm được thắt lại.
Trận pháp đã bị phá, nếu để thứ kia thoát ra thì không biết sẽ có bao nhiêu người phải chết!Uỳnh uỳnh!Khi Lâm Động còn đang lo lắng, thì từ trên trời, một đường gợn sóng đỏ rực cuộn lên, nó khuếch tán ra xung quanh, đồng thời Lâm Động cảm nhận được không gian quanh người phát ra một lực kháng cự lại, rồi không gian biến dạng hút hắn vào trong! Chuyện gì vậy?Lăng Thanh Trúc thấy thế cau mày lại.
Lâm Động vội nói: Đừng phản kháng, cái đỉnh lô đó dường như muốn hút chúng ta vào!Vừa dứt lời, Lâm Động mặc cho không gian đó hút mình vào, rồi trước mắt biến thành một màu tối đen.
Màn đen nhanh chóng biến mất, sau đó Lâm Động thấy ánh sáng đỏ chói chiếu vào mắt, cảnh tượng trước mặt không còn là vùng đại địa đỏ rực nữa mà là một quần thể núi non đỏ rực.
Trên bầu trời lúc này là một chiếc đỉnh lô lớn cỡ vài trăm trượng đang sừng sững đứng đó không ngừng tỏa ra những luồng khí nóng bỏng.
Lâm Động nhìn nó, khẽ thở ra.
Hắn biết có lẽ nơi hắn vừa bị nhốt có lẽ là trong bụng của cái đỉnh lô này rồi!Trong quần thể núi đỏ rực có một thứ khí tức nóng rực lan tỏa, nhìn từ xa giống như ngọn núi bị đang ngùn ngụt cháy vậy.
Lúc này Lâm Động nhìn chăm chăm vào cái đỉnh lô khổng lồ sừng sững trên đỉnh núi.
Cái đỉnh lô ấy có màu đỏ rực, bề mặt là những đường hoa văn rực lửa tỏa ra một thứ năng lượng nóng bỏng, cảm giác như muốn thiêu cháy cả bầu trời.
Rõ ràng cái đỉnh lô ấy là nơi bọn Lâm Động bị nhốt ban nãy!Vút!Khi Lâm Động xuất hiện tại quần thể núi này không lâu, cách đó không xa, Lăng Thanh Trúc và ba người bọn Nguyên Thương cũng nhanh chóng xuất hiện.
Ngay sau đó không gian lại nhanh chóng biến dạng, vô số thân ảnh cũng bay ra từ đó, chỉ trong mấy phút và vùng núi tĩnh lặng bỗng bị biển người lấp đầy.
Không gian cũng lập tức trở nên huyên náo, không ít người nhìn xung quanh với ánh mắt đầy cảnh giác.
Một số người còn có vết máu trên cơ thể, xem ra bọn họ ở trong Phần Thiên Trận cũng không hề thoải mái.
Lâm Động!Trong biển người ấy bỗng có một giọng nói mừng rỡ vang lên.
Lâm Động ngoảnh lại nhìn thì thấy một đoàn người đang bay về phía mình, dẫn đầu là Ứng Tiếu Tiếu, Ứng Hoan Hoan và Vương Diêm.
Nguồn: http://truyenfull.
vn Không sao chứ?Thấy ba người bọn họ bình an vô sự, Lâm Động cũng thở phào, vội hỏi.
Không sao, Phần Thiên Cổ Tàng thật quá quỷ dị!Ứng Tiếu Tiếu lắc đầu, vẻ mặt đầy ngưng trọng, hiển nhiên nàng đã được nếm mùi lợi hại của Phần Thiên Trận.
Lâm Động ca!Lại một âm thanh mừng rỡ nữa từ xa vọng tới, rồi Lâm Động nhìn thấy Thanh Đàn và Thần Khôi cũng bay tới.
Thấy hai ngươi này, Lâm Động mới thật sự nhẹ nhõm, cũng may mọi người đều không làm sao.
Trên bầu trời lúc này vô cùng hỗn loạn, người của các thế lực vội vàng tụ tập lại, âm thanh huyên náo vang vọng khắc không gian.
Cẩn thận một chút!Lâm Động nhìn bầu trời hỗn loạn, rồi nhìn về cái đỉnh lô khổng lồ, khẽ nói.
Tuy cái đỉnh lô ấy là đại bảo bối cường đại nhưng hắn không tin chỉ dựa vào nó là có thể trấn áp được thứ sinh vật kia.
Lát nữa nếu có tình hình gì xảy ra thì lập tức rời khỏi đây!Lâm Động nhắc nhở.
Phần Thiên Cổ Tàng này không hề có nhiều bảo bối như mọi người vẫn tưởng, mà ngược lại nó là một thứ Ma thần có thể lấy mạng người!Mấy người Ứng Tiếu Tiếu nhìn vẻ nặng nề trên gương mặt Lâm Động, tuy không hiểu lắm nhưng cũng gật đầu.
Lâm Động, ngươi nhìn đằng kia!Ứng Hoan Hoan bỗng mím môi chỉ về ngọn núi nguy nga nhất trong quần thể núi non này.
Trên đó có dòng dung nham đang chảy, là một ngọn núi lửa còn hoạt động! Hửm?Lâm Động nheo mắt, nhìn theo hướng Ứng Hoan Hoan chỉ.
Một lát sau ánh mắt ngưng tụ, dường như hắn nhìn thấy một bóng người đang ngồi trong nham thạch.
Ở đó có người?Sắc mặt Lâm Động thay đổi, ngưng thần nhìn ra xa thì thấy bóng người đó rất gầy gò, trên người khoác chiếc áo bào màu đỏ rực.
Lâm Động cũng không cảm nhận được chút sinh khí nào từ đó, hình như là một cái xác khô… Chết rồi sao?Lâm Động nhíu mày, lẩm bẩm.
Không phải!Ứng Hoan Hoan lắc đầu, ánh mắt lóe lên ánh lam nhạt, khẽ nói: Dường như hắn vẫn coi là còn sống! Coi là còn sống?Lâm Động hơi khựng người vì câu nói kỳ lạ của Ứng Hoan Hoan.
Chết là chết, sống là sống, thế nào gọi là coi là còn sống? Ta cũng không biết, nhưng cứ cảm thấy sức sống của hắn chưa hoàn toàn biến mất.
Hơn nữa… khí tức của hắn cũng hơi chút quen thuộc!Ứng Hoan Hoan nhìu mày ngẫm nghĩ.
Câu nói cuối cùng gần như nàng chỉ lẩm bẩm trong miệng, người bên cạnh không nghe được nhưng Lâm Động lại nghe thấy.
Đồng tử hắn lập tức co rút lại.
Ứng Hoan Hoan đương nhiên không thể nào từng gặp người mặc xích bào kia được.
Nhưng điều đó không có nghĩa là trước khi luân hồi nàng chưa từng gặp qua!Cái cảm giác qune thuộc đó rất có thể là do thân phận trước khi luân hồi của Ứng Hoan Hoan đem lại! Trước khi luân hồi từng gặp người này sao?Rầm!Khi Lâm Động quan sát bóng người đó thì chiếc đỉnh lô trên không trung bỗng rung chuyển, một âm thanh lớn nổ ra.
Khặc khặc, Phần Thiên lão quỷ, cái đỉnh nát này của ngươi không thể trấn áp được Bản tướng đâu!Khi cái đỉnh lô rung chuyển, đám hắc khí tràn ra, một tiếng cười lớn chói tai cùng sự lạnh lẽo vang ra.
Hắc khí tụ lại bên ngoài cái đỉnh, thấp thoáng bên trong có ánh sáng đỏ lòm lấp lánh tựa mắt của ác ma.
Nhiều kiến thế này sao?Đôi mắt quỷ đỏ lòm đó lướt qua biển người rồi một giọng nói lạnh lẽo u ám vang ra từ đám hắc khí, ngay sau đó từ bên trong bắn ra vô số hắc quang.
Phụt phụt!Hắc quang nhanh như chớp xuyên thủng những người không kịp tránh.
Rồi tất cả mọi người cùng kinh hãi nhìn thấy những người bị bắn trúng dần dần khô quắt lại, cuối cùng đến xương cốt cũng không còn, tan biến thành tro bụi!Cả không gian lập tức trở nên hỗn loạn, trên gương mặt ai cũng đầy vẻ kinh hãi.
Mau đi thôi!Lâm Động hít sâu một hơi rồi trầm giọng nói.
Sinh vật chưa biết sống sót từ thời Viễn Cổ này rõ ràng không phải thứ mà những người ở đây có thể ứng phó, ở lại chỉ có con đường chết!Bọn Ứng Tiếu Tiếu nghe vậy vội vàng gật đầu, bọn họ cũng cảm nhận được sự nguy hiểm từ đám hắc khí kia.
Đám người Lâm Động nhanh chóng rút lui, vô số đạo hắc quang bắn tới từ bốn phía.
Những người bị bắn trúng hầu như chẳng có ai chống cự được, tan biến hết thành tro bụi.
Nhất thời không gian bay mù mịt những đám bụi xám.
Lâm Động đứng ở cuối đội ngũ, ánh mắt cực kỳ cảnh giác nhìn những đạo hắc quang bắn tới như vũ bão.
Chợt đồng tử hắn co rút lại, một đạo hắc quang đã tìm được đúng mục tiêu bắn thẳng về phía hắn!Nhìn tia hắc quang này, ánh mắt Lâm Động cũng vô cùng nặng nề, vì hắn không thể chắc chắn mình có thể chặn được đòn công kích quỷ dị này…Nhưng lúc này dù có bất an thế nào thì hắn cũng không còn đường lùi nữa.
Vì phía sau hắn là Thanh Đàn, Ứng Hoan Hoan!Lâm Động hít thật sâu, nguyên lực hùng hồn bùng phát, nhưng đúng lúc hắn định động thủ thì một thân ảnh đã xuất hiện trước mặt hắn.
Là Ứng Hoan Hoan với chiếc đuôi ngựa nhí nhảnh! Ngươi!Hiển nhiên Lâm Động đã bị hành động đó của Ứng Hoan Hoan dọa cho giật thót.
Định quát lên thì Ứng Hoan Hoan lắc đầu khẽ nói: Ngươi không chặn được loại công kích này đâu!Nghe vậy, Lâm Động khẽ sững người, không phải vì lời nói đó mà là vì hàn ý ẩn trong lời nói, thứ hàn ý lạnh thấu xương không phải thứ nàng vốn có…Vút!Hắc quang bắn tới, trong mắt Ứng Hoan Hoan ánh lên màu lam nhạt lạnh lẽo.
Lâm Động ở phía sau có thể nhìn thấy mái tóc của nàng bắt đầu chuyển sang màu lam…Lâm Động nheo mắt, bàn tay nắm lại, gốc hắc thụ hiện ra, hắn định nếu tình hình không ổn thì lập tức ra tay, lúc này không thể nghĩ nhiều hơn nữa!Soạt!Hắc quang cuối cùng cũng bắn tới, rồi tỏa ra thứ năng lượng chết chóc trước mặt bọn Lâm Động.
Phụt!Nhưng vào khoảnh khắc hắc quang sắp kích trúng Ứng Hoan Hoan, bóng người mặc xích bào trên đỉnh núi bỗng mở trừng đôi mắt thâm sâu, lóe lên một tia sáng.
Băng… Băng chủ!Bóng người xích bào chợt ngẩng đầu lên, ánh mắt xuyên qua không gian dừng lại trên người Ứng Hoan Hoan, một giọng nói khàn đặc dị thường mang mùi vị cổ xưa chầm chậm thốt ra.
Xoẹt!Hắc quang bắn tới, mùi vị của sự tử vong mạnh mẽ lan tỏa, vào khoảnh khắc đó, sắc mặt Lâm Động kịch biến, sự công kích này bọn họ căn bản không thể nào chống đỡ nổi!Ứng Hoan Hoan khẽ cắn môi, bàn tay đặt lên Thiên Hoàng Cầm, nhưng khi nàng chuẩn bị ngăn chặn thì không gian phía trước mặt bỗng biến đạng, một thân ảnh mặc xích bào đột nhiên xuất hiện, bàn tay tóm một cái bóp tan luồng hắc quang!Sự thay đổi đột ngột này khiến bọn Lâm Động đều sững người.
Khi nhìn về thân ảnh xích bào kia, đồng tử trong mắt lập tức co rút lại, vì hắn nhận ra đó chính là xích bào nhân ngồi trong nham thạch lúc trước! Thật sự là vẫn còn sống!Bàn tay Lâm Động ướt đẫm mồ hôi.
Đối với những lão quái vật thế này hắn không thể không dè chừng!Xích bào nhân chặn đứng hắc quang, ánh mắt dừng lại trên người Ứng Hoan Hoan, gương mặt gầy quắt dường như đang suy nghĩ, một lúc sau đôi môi động đậy nhưng không có âm thanh nào phát ra.
Ứng Hoan Hoan nhìn xích bào nhân khó hiểu, kỳ lạ một điều là nàng không hề thấy sợ hãi khi đối mặt với nhân vật Viễn Cổ lai lịch bất minh này.
Khi hai người còn đang nhìn nhau thì Lâm Động kéo Ứng Hoan Hoan ra phía sau, tay cầm gốc hắc thụ, ánh mắt đầy cảnh giác, rồi ôm quyền nói: Vị tiền bối đây, bọn ta vô tình quấy nhiễu, sẽ đi ngay!Tiếp cận xích bào nhân ở khoảng cách gần thế này, Lâm Động cũng cảm nhận được khí tức của người này dường như rất cổ quái.
Cảm giác đó không giống người sống mà giống người nửa chết hơn, kiểu như Ma thi vậy, chỉ có điều trí tuệ của người đó vẫn còn.
Trạng thái quỷ dị nửa sống nửa chết!Xích bào nhân dường như không nghe thấy Lâm Động nói gì, ánh mắt chỉ nhìn Ứng Hoan Hoan.
Nhìn lão như thế, sắc mặt bọn Ứng Tiếu Tiếu cũng trở nên căng thẳng.
Lúc ấy, xích bào nhân bỗng hơi cúi người với Ứng Hoan Hoan, rồi quay người bước đi trên không về phía sinh vật hắc khí kia.
Lão ta…Mấy người Ứng Tiếu Tiếu kinh ngạc, cuối cùng nhìn Ứng Hoan Hoan nghi hoặc, hiển nhiên không hiểu vì sao xích bào nhân lại làm thế với Ứng Hoan Hoan.
Nắm tay của Lâm Động thả lỏng, xem ra xích bào nhân biết thân phận trước khi luân hồi của Ứng Hoan Hoan, hơn nữa có vẻ như địa vị hồi đó của Ứng Hoan Hoan cũng không hề thấp.
Nếu không thì sao lão ta lại tôn kính nàng ta như vậy? Lão ta định làm gì?Vương Diêm nhìn xích bào nhân đang tiến lại đám hắc khí, hỏi.
Lâm Động cũng nhìn sang, dường như xích bào nhân định ra tay với hắc khí…Uỳnh!Khi bọn Lâm Động đang chăm chú nhìn, trên bầu trời, nguyên lực hùng hồn bỗng bùng phát từ cơ thể xích bào nhân, giống hệt như biển lửa, rồi biến thành một tấm màn lửa khổng lồ bao trùm lấy đám hắc khí!Phụt phụt!Hắc quang oanh kích lên tấm màn lửa, nhưng lại không có được tác dụng đáng sợ như trước mà bị ngọn lửa thiêu cháy.
Nguồn: http://truyenfull.
vn Phần Thiên lão quỷ, nhiều năm không gặp như vậy, ngươi lại biết thành bộ dạng sống không ra sống, chết chẳng ra chết.
Khặc khặc, xem ra ngươi vượt Luân Hồi Kiếp thất bại rồi!Hắc khí cuồn cuộn, cột sáng đỏ lòm khóa chặt xích bào nhân đang tiến lại, cười chói tai.
Ta sống như vậy là để trấn áp ngươi!Xích bào nhân ngẩng đầu lên, đôi mắt mơ màng bỗng ánh lên tia sáng sắc lạnh, giọng nói trầm khàn vang lên.
Trấn áp Bản tướng? Khục khục, lũ sinh vật bé nhỏ các ngươi, nếu năm đó không phải là do tên đó đốt cháy luân hồi, phong tỏa khe nứt Vị diện, thế giới này của các ngươi còn tồn tại được sao?Hắc quang ba động, âm thanh chói tai không ngừng vọng ra.
Nhưng cuối cùng vẫn là bọn ta chiến thắng… lần này ta vẫn sẽ trấn áp được ngươi!Giọng nói của xích bào nhân khàn đặc nói, rồi bàn tay vẫy một cái, cái đỉnh lô khổng lồ trên không trung bỗng lao xuống.
Ở miệng đỉnh lô bắn ra những ngọn lửa nóng bỏng về phía hắc khí! Khặc khặc, đám sinh linh yếu ớt các ngươi cũng vọng tưởng trấn áp được Bản tướng!Hắc khí cũng đột nhiên cuộn trào, biến thành thành một bàn tay khổng lồ hàng nghìn trượng rồi đánh tan ngọn lửa.
Vút vút!Vô số cột lửa to hàng trăm trượng không ngừng bắn ra từ trong cái đỉnh lô, những luồng lửa nhanh chóng biến thành hỏa trận bao trùm lấy thứ sinh vật kia.
Ma Thôn Thế Giới!Nhìn hỏa trận khổng lồ đang ập tới, tia sáng đỏ lòm trong hắc khí nhấp nháy không ngừng, rõ ràng nó cũng cảm thấy sự nguy hiểm.
Cuối cùng hắc khí lan tỏa ra một cảm giác tà ác lạnh lẽo.
Trước sự xâm thực của hắc khí, không gian dường như sụp đổ!Uỳnh!Hỏa trận và hắc khí cuối cùng oanh kích vào nhau, cả thiên địa dường như rung chuyển dữ dội, những lưỡi lửa và ánh hắc quang cuộn trào.
Mấy ngọn núi xung quanh đều toàn bộ biến thành bình địa, sức phá hoại thật kinh thiên động địa!Binh!Một bàn tay hắc ám khổng lồ vươn ra đập mạnh lên cái đỉnh lô, nhất thời đỉnh lô bay ngược ra sau, rơi uỳnh xuống mặt đất tạo nên một cái hố hàng nghìn trượng! Khặc khặc, cái đỉnh nát của ngươi hình như yếu hơn trước thì phải?Một chưởng đánh bay đỉnh lô, đám hắc khí nở nụ cười đắc ý.
Vậy sao?Xích bào nhân lẩm bẩm, trong đôi mắt sâu hun hút hiện lên những tia sáng đỏ quạch.
Ngay sau đó bàn tay lão vung lên, chỉ thấy từ trong đỉnh lô bỗng bắn ra tám tia sáng đỏ rực, rồi ngưng tụ trên không trung thành tám tấm quang bài.
Khi nhìn thấy tám tấm quang bài đó, Lâm Động nheo mắt lại, vì hắn thấy bọn chúng giống hệt với tấm quang bài mà hắn có!Vút vút!Quang bài bắn ra rồi lơ lửng trên tám ngọn núi lửa khổng lồ.
Núi lửa rung chuyển, nham thạch phun trào rồi hình thành tám cánh cửa nham thạch khổng lồ!Tám cánh cửa lơ lửng trên không trung tạo thành trận pháp đáng sợ, nhưng ở phía Đông Bắc trận pháp lại thiếu mất một góc.
Tất cả hãy rời khỏi đây!Nham thạch bắn tứ tung, không khí trở nên nóng rực, một số người cảm thấy cơ thể bắt đầu nóng lên.
Lúc này, giọng nói khàn đặc của xích bào nhân cũng vọng ra.
Uỳnh uỳnh!Ngay sau đó, không gian xung quanh bỗng ba động biến thành một vài cái xoáy không gian! Mau đi thôi!Nhìn thấy đám xoáy không gian xuất hiện, lập tức có vô số người bay ào ạt vào.
Cuộc chiến ở tầng thứ này chỉ cần bọn họ dính vào một chút là coi như chết chắc.
Lúc này không còn tâm trạng để nghĩ bảo bối Cổ Tàng gì nữa! Mọi người cũng đi đi!Lâm Động quay lại nói với mấy người Ứng Hoan Hoan.
Còn ngươi thì sao?Dường như Ứng Hoan Hoan nhận ra Lâm Động có ý ở lại, vội nói.
Yên tâm, ta không sao, đợi ta ra ngoài sẽ tìm mọi người!Lâm Động nói nhanh, rồi ánh mắt nheo lại, vì hắn nhìn thấy ba người Nguyên Thương đang lén lút bay về phía cái đỉnh lô đỏ rực kia.
Ba tên này lại muốn trộm lấy cái đỉnh lô! Đi!Ứng Tiếu Tiếu cũng nhìn thấy ba kẻ Nguyên Thương, sắc mặt thay đổi.
Bọn họ đã chứng kiến uy lực của cái đỉnh lô, nếu bọn Nguyên Thương có được thì rất nguy hiểm với bọn họ.
Nhưng lúc này ở lại cũng chẳng thể giúp được gì, vì thế Ứng Tiếu Tiếu cũng dứt khoát, kéo bọn Ứng Hoan Hoan nhanh chóng chui vào xoáy không gian.
Phù!Thấy bọn Ứng Tiếu Tiếu đã rời đi, Lâm Động thở phào một tiếng.
Ánh mắt tối sầm quay sang nhìn ba tên kia, gây ra họa lớn thế này còn định cướp bảo bối, thật quá vô sỉ!Dù thế nào cũng không thể để cái đỉnh lô rơi vào tay bọn chúng!Trên vùng trời của quần thể núi này trở nên vô cùng hỗn loạn, rất nhiều xoáy không gian hình thành, rồi có không ít người chui vào đó để thoát khỏi đây.
Ngoài những người muốn chạy trốn đó ra vẫn có một số người không hề hoảng loạn, phần lớn bọn họ nhìn về cái đỉnh lô khổng lồ trên mặt đất, ánh mắt đầy sự thèm muốn.
Công kích mà xích bào nhân vừa dùng cái đỉnh lô kia để phát động bọn họ đều đã nhìn thấy.
Thứ đó chắc chắn là một món Linh bảo Thuần Nguyên uy lực cực lớn, nếu có được nó chắc chắn sẽ khiến thực lực tăng mạnh!Vút vút!Trên không trung, một số người đã không kềm chế được lòng tham, bay về phía cái đỉnh lô định ra tay.
Lâm Động thấy vậy, lông mày thoáng cau lại, nhưng hắn cũng không vội ra tay.
Cái đỉnh lô đó đúng là kỳ bảo, nhưng nếu dễ dàng có được như thế thì có lẽ quá buồn cười.
Hơn nữa… xích bào nhân mới là chủ nhân của nó.
Tuy lão vẫn đang kịch chiến với sinh vật trong đám hắc khí, nhưng chỉ cần tâm thần kẽ động là những kẻ tham lam kia sẽ phải lãnh đủ.
Ngươi vẫn chưa đi sao?Một thân ảnh bay tới, nhìn Lâm Động rồi ngạc nhiên hỏi.
Ngươi cũng chưa đi mà?Lâm Động nhìn Lăng Thanh Trúc, cười nói.
Không phải ta tham lam cái đỉnh lô kia, chỉ là muốn xem tình hình trận chiến!Lăng Thanh Trúc nói, rồi ánh mắt nhìn về phía xa.
Nếu để thứ đó chạy thoát thì có lẽ sẽ rắc rối không nhỏ đâu!Tuy không biết rốt cuộc thứ hắc khí kia là cái gì, nhưng Lăng Thanh Trúc biết đó chẳng phải thứ gì hiền lành.
Nếu để nó thoát khỏi phong ấn, có lẽ những người vào Dị Ma Vực sẽ lành ít dữ nhiều!Lâm Động khẽ gật đầu, nếu không phải thứ bắt buộc phải trừ bỏ thì chắc các cường giả Viễn Cổ cũng không tụ họp lại để chống lại nó.
Lâm Động nhìn sang hướng khác, ở đó tám cánh cửa dung nham cũng đã hình thành trận pháp, dung nham ào ào đổ xuống từ trên trời, cảnh tượng vô cùng hoành tráng.
Uỳnh uỳnh!Đối mặt với sự phong tỏa của tám cánh cửa dung nham, hắc khí bắt đầu điên cuồng phản kháng.
Hắc khí cuồn cuộn tỏa ra luồng khí âm u, không ngừng xâm thực dung nham nóng bỏng.
Nhưng xem ra thứ hắc khí kia cũng rất e dè tám cánh cửa dung nham.
Trong khi tấn công cũng trở nên vất vả hơn, tiếng người mỉa mai cũng không vang lên nữa.
Xích bào nhân lơ lửng giữa tám cánh cửa, ánh mắt sắc lạnh khóa chặt đám hắc khí, nhưng sắc mặt hắn không hề thoải mái, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn góc bị thiếu của đại trận, một sự lo lắng khó nhận ra hiện lên trong mắt hắn.
Xoẹt!Ở hướng khác, mười mấy thân ảnh đã bay tới chỗ xung quanh đỉnh lô.
Thế như chưa đợi bọn chúng kịp ra tay thì một luồng kình phong mạnh mẽ đánh bay bọn họ đi.
Nguyên Thương, các ngươi đừng có quá đáng quá! Thứ này không phải của Nguyên Môn các ngươi!Mười mấy thân ảnh bị đánh bay phẫn nộ nhìn về nơi kình phong phát ta, rồi sắc mặt thay đổi, quát lên.
Trước đây không phải, nhưng giờ thì phải!Lôi Thiên cười khảy, nói.
Chư vị vẫn nên nhanh chóng rời khỏi đây thì hơn, tránh rước họa vào thân!Linh Chân mỉm cười.
Động thủ, tách mối liên hệ giữa xích bào nhân và đỉnh lô.
Lão ta đang quần nhau với thứ kia, chắc không thể thoát ra được, chúng ta đoạt đỉnh lô rồi đi!Nguyên Thương liếc nhìn một cái lạnh lùng rồi chuyển ánh mắt rực cháy sang cái đỉnh lô.
Ừm!Hai người Lôi Thiên nghe vậy vội gật đầu, ba bọn chúng vung tay ném ra ba thứ gì đó rồi biến thành màn sáng lan rộng bao quanh cái đỉnh lô.
Trên tấm màn sáng dường như có sóng âm lan tỏa, hiển nhiên đó cũng là một món Linh bảo.
Bị màn sáng bọc bên ngoài, ánh sáng của đỉnh lô tối đi một chút.
Đem đi!Ba người bọn Nguyên Thương thấy vậy thì mừng rỡ định đem cái đỉnh lô đi.
Hửm?Nhưng đúng lúc bọn chúng định động thủ thì xích bào nhân ở giữa những cánh cửa dung nham kia đột nhiên biến sắc, quay ra nhìn lại, trong ánh mắt bùng cháy nộ hỏa.
Uỳnh!Đúng vào lúc xích bào nhân mất tập trung, hắc khí vốn đang bị thu nhỏ bỗng bùng lên, lần này rõ ràng nó đã thu gọn công kích, chỉ tấn công vào đúng góc bị khuyết của đại trận.
Rầm rầm!Xích bào nhân thấy vậy, sắc mặt kịch biến, bàn tay nắm lại, ở giữa tám cánh cửa lập tức bắn ra vô số cột sáng dung nham về phía hắc khí.
Phụt phụt!Bị cột dung nham tấn công, trong đám hắc khí vọng ra tiếng kêu thảm thiết, nhưng thứ sinh vật kia không vì thế mà rút lui, ngược lại còn chịu đựng công kích và tiếp tục tấn công góc khiếm khuyết của đại trận.
Chỉ khi xông ra khỏi trận pháp này hắn mới thật sự tự do!Xích bào nhân nhìn sinh vật kia liều mạng cũng vội vàng điều động công kích để ngăn cản.
Lão cũng biết nếu để nó thoát khỏi đây thì không ai có thể ngăn chặn được nó nữa.
Uỳnh uỳnh!Công kích cuồng bạo bùng nổ trên đám hắc khí, nhưng nó vẫn nhanh chóng tiếp cận với góc khuyết của trận pháp.
Khặc khặc, Phần Thiên lão quỷ, Hỏa Môn Trận của ngươi hình như thiếu mất một góc thì phải.
Xem ra Bản tướng sắp thoát khỏi đây rồi!Hắc khí ngày càng gần với góc khuyết, từ trong đám hắc khí ấy vọng ra tiếng cười chói tai.
Cơ mặt xích bào nhân co giật, định dùng tâm thần thúc động đỉnh lô, nhưng cái đỉnh lô dưới mặt đất chỉ rung lên vài cái chứ không bay tới.
Bị phân tâm nên lão đã bị bọn Nguyên Thương chia tách mối liên hệ với đỉnh lô khá nhiều… Bọn khốn kiếp!Lâm Động thấy vậy, ánh mắt cũng tối sầm lại, lẽ nào bọn chúng không biết thả thứ kia ra sẽ rắc rối lớn thế nào sao? Hắc khí sắp phá vỡ trận pháp rồi!Lăng Thanh Trúc bỗng lo lắng nói.
Lâm Động bước chân ra, vung tay lên, một tấm quang bài hiện ra trước ánh mắt ngạc nhiên của Lăng Thanh Trúc, rồi bàn tay hắn rung lên, tấm quang bài bay ra.
Tiền bối!Nghe tiếng gọi của Lâm Động, trái tim xích bào nhân khẽ rung lên, rồi lão nhìn thấy tấm quang bài đỏ rực bay tới, gương mặt hiện lên vẻ mừng rỡ.
Không ngờ phần cánh cửa bị thiếu lại nằm trong tay ngươi!Xích bào nhân nhìn Lâm Động ở đằng xa, rồi bàn tay vung lên, tấm quang bài đó liền lơ lửng trên đỉnh ngọn núi lửa cuối cùng, một cánh cửa khổng lồ bằng dung nham khác hình thành, biến đại trận trở nên hoàn chỉnh!Uỳnh!Đúng lúc cánh cửa cuối cùng hình thành, cả thiên địa dường như đỏ rực lên, dung nham phun trào tạo thành một ngọn núi lửa khổng lồ tỏa ra một làn sóng năng lượng đáng sợ.
Xem ra ông trời cũng không cho ngươi ra ngoài rồi!Xích bào nhân cúi đầu nhìn đám hắc khí bị năng lượng của ngọn núi kia chèn ép, trên gương mặt khô quắt cuối cùng cũng hiện lên nụ cười khó coi.
Khốn kiếp!Bị năng lượng nóng bỏng ép lui, trong đám hắc khí vọng ra một tiếng hét giận dữ.
Rõ ràng là biến cố này khiến hắn không kịp trở tay.
Tên tiểu tử đó…Hồng quang trong đám hắc khí nhìn về hướng, Lâm Động, một giọng nói hằn học vọng ra, trận pháp hoàn chỉnh đã đủ năng lượng để trấn áp hắn! Lần này ngươi không có cơ hội chạy thoát đâu!Xích bào nhân nhìn xuống đám hắc khí, giọng nói khàn đặc vọng ra, lão vung tay, ngọn núi khổng lồ lao thẳng xuống hắc khí.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Phụt phụt!Hắc khí gắng gượng giãy giụa nhưng cũng chỉ như châu chấu đá xe, ngọn núi dung nham rơi xuống, dưới đáy bắn ra vô số tia sáng bao phủ lấy đám hắc khí, cuối cùng kéo nó về đáy ngọn núi.
Không!Uỳnh!Trong tiếng kêu thảm thiết, ngọn núi khổng lồ uỳnh một tiếng rơi xuống, mặt đất sụt lở, cuối cùng dung nham đông cứng lại biến thành ngọn núi nham thạch đỏ rực, còn thứ sinh vật kia lại một lần nữa bị trấn áp bên dưới.
Phù!Lâm Động thở phào, nhưng rồi sắc mặt kịch biến, vì hắn nhìn thấy ba kẻ Nguyên Thương đã nhấc được cái đỉnh lô lên đang bay tới chỗ xoáy không gian.
Hừ!Thế nhưng đúng lúc ấy, xích bào nhân cũng quay ngươi lại, mặt phủ đầy hàn khí.
Gương mặt của xích bào nhân bị bao phủ bởi hàn khí nhìn ba kẻ Nguyên Thương đang định đem đỉnh lô chạy trốn.
Lão vươn tay ra rồi nắm chặt vào.
Uỳnh!Theo sau động tác đó, cái đỉnh lô lập tức rung chuyển dữ dội, phóng ra một làn sóng năng lượng khủng khiếp, trước vẻ mặt biến sắc của ba người bọn Nguyên Thương đáng tan tành ba món Linh bảo của bọn chúng.
Đi!Biến cố đó khiến Nguyên Thương lo lắng, nhưng hắn vẫn rất quyết đoán, cũng không có ý định phản kháng, hắn hét lên rồi bay đi trước vào xoáy không gian, bọn Linh Chân, Lôi Thiên cũng vội vàng theo sau.
Trong đôi mắt sâu hun hút của xích bào nhân lóe lên hồng quang, tay áo vung lên, chiếc đỉnh lô bay lên, rồi nhằm đúng lúc ba kẻ bọn Nguyên Thương sắp chui vào xoáy không gian bắn ra một cột quang trụ đỏ rực.
Bùm!Năng lượng cuồng bạo bùng phát, sắc mặt bọn chúng đều tái nhợt, máu tươi phụt ra, kinh hãi đến hồn bay phách lạc.
Không dám chần chừ, bọn chúng liền dựa vào lực đẩy mà chui vào xoáy không gian rồi biến mất.
Xích bào nhân đuổi được ba người bọn Lôi Thiên, ánh mắt u ám nhìn những kẻ còn ở lại đây.
Lão vung tay lên, cuồng phong cuộn trào thổi bay tất cả những người còn lại vào trong xoáy không gian.
Lâm Động nhìn những người bị thổi đi một cách thảm hại cũng không kềm được nhếch nhếch mép.
Rồi hắn nhìn thấy xích bào nhân nhìn về phía hắn và Lăng Thanh Trúc.
Khụ, vãn bối…Bị xích bào nhân nhìn tới, Lâm Động ho khan một tiếng, đang định ngoan ngoãn rời đi thì lão lên tiếng: Tiểu bối, đa tạ ngươi!Lâm Động khựng người, rồi nói: Vừa hay may mắn có được một mảnh thiếu của đại trận của tiền bối.
Với lại nếu để thứ đó chạy thoát thì có lẽ rắc rối không nhỏ! Ngươi biết nó sao?Gương mặt xích bào nhân hiện lên chút ngạc nhiên.
Vãn bối từng gặp một đám như vậy, lại tự xưng là Vương!Lâm Động nói, cái mà hắn nhắc đến đương nhiên là thứ bị trấn áp dưới Đại Hoang Vu Bi.
Vương?Khi nghe thấy cái tên này, sắc mặt xích bào nhân kịch biến, rồi thân ảnh đột nhiên xuất hiện trước mặt Lâm Động, đôi mắt thâm sâu đó nhìn chằm chằm vào Lâm Động, bất chợt thò tay ra, tóm lấy cổ tay hắn.
Lâm Động giật mình, nhưng lại nghĩ khoảng cách thực lực giữa hai bên thì cố gắng trấn tĩnh, sự chênh lệch đó thì có thủ đoạn gì mới lấp đầy nổi cơ chứ?Xích bào nhân tóm lấy cổ tay Lâm Động, ánh mắt nhấp nháy mãi một lúc lâu sau mới dần dần thả lỏng tay.
Lão nhìn Lâm Động, cặp môi động đậy, rồi một giọng nói chỉ Lâm Động nghe thấy vang ra.
Không ngờ ngươi lại có Thôn Phệ Tổ Phù và Tổ Thạch!Trái tim Lâm Động khẽ rung lên, người này dò ra được Thôn Phệ Tổ Ph,ù hắn cũng không thấy lạ, nhưng cái gọi là Tổ Thạch lẽ nào là nói Thạch phù thần bí kia? Tiền bối, Tổ Thạch có tác dụng gì?Do dự một chút, rồi Lâm Động dùng nguyên lực bao quanh giọng nói, truyền tới tai xích bào nhân.
Xích bào nhân trầm ngâm một chút rồi bỗng nhìn Lăng Thanh Trúc ở bên cạnh.
Lăng Thanh Trúc thấy thế, vẻ mặt hiện lên sự cảnh giác, sau đó không đợi xích bào nhân lên tiếng đã lùi về sau.
Ta đi quanh đây xem sao!Nhìn Lăng Thanh Trúc, sắc mặt Lâm Động không khỏi có chút cổ quái.
Vì hắn nhớ lại năm năm trước trong Cổ mộ phủ ở Vương triều Đại Viêm, chuyện hoang đường xảy ra giữa bọn họ cũng là do một cường giả chết đã lâu gây ra.
Xem ra Lăng Thanh Trúc chim sợ cành cong rồi!Nhìn Lăng Thanh Trúc đi xa, thân hình xích bào nhân khẽ động rồi đáp trên đỉnh núi nham thạch, Lâm Động cũng nhanh chóng theo sau.
Nhân lúc còn chút linh trí, ta cho ngươi biết một chút bí mật…Xích bào nhân ngồi xuống.
Linh trí của tiền bồi không thể duy trì mãi sao?Lâm Động nhíu mày hỏi.
Nói chính xác thì ta đã chết lâu rồi, chỉ là dùng một vài thủ đoạn bảo vệ chút sinh khí, từ đó biến thành bộ dạng nửa sống nửa chết này.
Hiện giờ thứ kia cũng đã bị trấn áp rồi.
Có lẽ không lâu nữa linh trí của ta sẽ tiêu tan.
Sau này nếu ngươi quay lại đây có lẽ sẽ nhìn thấy một cỗ Khôi lỗi bảo vệ ngọn núi này theo bản năng!Giọng nói của xích bào nhân vô cùng bình thản, dường như không sợ cái chết.
Lâm Động cảm thấy đáng kính trọng, những cường giả thời Viễn Cổ có tấm lòng như vậy thật đáng khâm phục.
Ha ha, khi gặp phải nguy nan thật sự sẽ có người gạt bỏ hết mọi khúc mắc mà ra tay cứu vãn.
Trận chiến đó khiến cả thế giới gần như bị hủy hoại.
Cuối cùng vẫn là Phù Tổ đại nhân luân hồi phá thế, cứu được thiên địa này.
Xích bào nhân nở một nụ cười khó coi.
Phù Tổ đại nhân?Lâm Động khựng người, đó là ai lại khiến vị xích bào nhân này tôn sùng như vậy? Ngài ấy đã cứu cả thế giới này, nếu không phải cuối cùng ngài đốt cháy luân hồi, lấy tính mạng phong tỏa khe nứt Vị diện thì có lẽ cuộc chiến đó sẽ kéo dài vô số năm.
Xích bào nhân cười nhạt, nói.
Và Tổ Thạch ngươi có chính là vật mà Phù Tổ đại nhân để lại! Ồ?Lâm Động động dung, tuy hắn đoán được Thạch phù thần bí có lai lịch bất phàm, nhưng hắn không ngờ lại là di vật của Phù Tổ, người dẫn đầu trong Đại chiến Viễn Cổ.
Thời điểm Tổ Thạch ở trong trận đại chiến ấy, sau khi phong ấn xong Tam Vương, cũng đã bị trọng thương, giờ có lẽ đang ở trạng thái ngủ say, còn liệu có gọi được hắn dậy hay không thì phải xem cơ duyên của ngươi…Xích bào nhân từ tốn nói.
Lâm Động gật gù.
Trận đại chiến năm đó, nói cho cùng thì không thể coi là chiến thắng, chỉ có thể nói là đã trả một cái giá quá đắt để giữ được phiến thiên địa này.
Bọn dị ma đó sẽ không nản lòng đâu.
Có lẽ sau này sẽ lại có đại chiến nổ ra, nhưng đến lúc đó phải dựa vào sức mạnh của các ngươi rồi…Giọng nói của xích bào nhân khàn đặc lại.
Lâm Động trầm mặc, việc này dường như còn hơi sớm.
Đã có duyên gặp mặt, nếu ngươi đã có Tổ Thạch, có lẽ là do Phù Tổ đại nhân đã lựa chọn ngươi.
Không lâu nữa ta sẽ mất đi linh trí, ta có một vài thứ có thể cho ngươi…Xích bào nhân vung tay, chiếc đỉnh lô lớn trăm trượng nhanh chóng biến nhỏ lại nằm trên lòng bàn tay lão.
Đây là là Phần Thiên Đỉnh, là Linh bảo Thuần Nguyên bản mệnh của ta, nhưng có lẽ sau này ta không dùng được nữa rồi.
Tuy với thực lực hiện giờ, ngươi chưa thể phát huy hết sức mạnh của nó nhưng cũng coi như một món vũ khí lợi hại!Nhìn cái đỉnh lô đỏ rực trước mặt, Lâm Động khựng người một chút rồi gật đầu, vươn tay nhận lấy.
Xích bào nhân nghĩ một chút rồi giơ bàn tay ra, sinh khí tụ lại trong lòng bàn tay cuối cùng biến thành một viên đan hoàn màu trắng to cỡ long nhãn, lan tỏa một luồng sinh khí kinh người.
Ngươi luyện hóa nó có lẽ thực lực sẽ tăng không ít.
Nhưng hiện giờ ngươi chưa thể luyện hóa nó hoàn toàn được.
Phần lớn dược lực sẽ lưu lại trong cơ thể ngươi, chắc sẽ trợ giúp được ngươi không ít.
Lâm Động sững người nhìn xích bào nhân, sau khi sinh khí bị ép ra, gương mặt khô quắt của lão cũng trở nên tái nhợt nhiều.
Tiền bối…Lâm Động mím môi, hiển nhiên thật khó nhận phần trọng lễ thế này.
Ta tin vào sự lựa chọn của Tổ Thạch!Xích bào nhân cười nói.
Lâm Động trầm mặc một chút cuối cùng khẽ gật đầu, cung kính nhận lấy đan hoàn trong tay xích bào nhân.
Vừa chạm vào Lâm Động đã cảm thấy nguyên lực trong người cuộn trào.
Không biết quý danh của tiền bối là gì?Lâm Động cung kính hỏi.
Ta là Phần Thiên, người ta hay gọi Phần Thiên lão quỷ!Xích bào nhân cười.
Trọng ân của Phần Thiên tiền bối, vãn bối khắc cốt ghi tâm!Lâm Động trầm giọng nói.
Ha ha, cũng không cần ngươi ghi nhớ.
Lão phu chỉ muốn nhờ ngươi giúp ta một việc…Xích bào nhân nói.
Tiền bối cứ nói! Ngươi hãy chăm sóc thật tốt cho người bằng hữu kia!Lâm Động cũng hiểu người mà xích bào nhân nói chính là Ứng Hoan Hoan.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL www.
Truyện FULL Tiền bối biết nàng ấy trước đây ư?Lâm Động lưỡng lự.
Ta từng được nhận ơn chỉ điểm của đại nhân!Xích bào nhân cười, nói: Xem ra đại nhân đã luân hồi thành công, thật không hổ là đệ tử được Phù Tổ đại nhân xem trọng nhất…Trái tim Lâm Động run lên, rồi ôm quyền trịnh trọng nói: Tiền bối an tâm, vãn bối sẽ bảo vệ nàng ấy thật tốt! Vậy thì ta cảm ơn ngươi trước!Xích bào nhân mỉm cười, thần sắc nhợt nhạt, hai mắt dần nhắm lại.
Tiền bối, có cách nào có thể cứu người không?Lâm Động vội nói nhanh.
Ánh mắt xích bào nhân hiền hòa, dường như hơi mỉm cười, rồi hai mắt nhắm lại hoàn toàn, một giọng nói truyền tới tai Lâm Động.
Khi nào ngươi ngộ được luân hồi thì quay lại đây!Lâm Động nhìn xích bào nhân đang ngồi nhắm mắt, thân thể tựa bức tượng, ánh mắt tràn đầy phức tạp.
Hắn có thể cảm thấy dường như sự sống trong cơ thể xích bào nhân đã hoàn toàn biến mất!Hiện giờ lão hoàn toàn đã chết, nhưng có thể không lâu sau đó lão lại mở mắt, nhưng đến lúc đó lão sẽ trở thành một cỗ Khôi lỗi trong lòng mang chấp niệm thủ hộ nơi này.
Trọng ân của tiền bối, Lâm Động sẽ khắc cốt ghi tâm!Lâm Động cung kính hành lễ với xích bào nhân, cho dù xích bào nhân không ban tặng nhiều lễ vật, thì chỉ riêng hành động đó thôi cũng đủ khiến Lâm Động khâm phục.
Có lẽ chỉ có những tiền bối đã trải qua đại kiếp thời Viễn Cổ mới có được tinh thần xả thân vì đại nghĩa thế này.
Lâm Động nhìn viên đan hoàn tựa long nhãn trong tay, rồi ngồi xuống khoanh chân lại.
Hiện giờ trong Cổ Tàng cũng an toàn, tính ra là nơi tốt nhất để luyện hóa đan hoàn này.
Luyện hóa nó ở đây vậy!Lâm Động suy nghĩ một chút rồi không do dự nữa, cho đan hoàn vào miệng.
Uỳnh!Đan hoàn vừa vào miệng, sắc mặt Lâm Động lập tức đỏ ửng lên.
Hắn cảm nhận được một nguồn nguyên lực vô cùng dồi dào bùng nổ trong cơ thể.
Phụt phụt!Thanh quang nhanh chóng tràn ra từ trong cơ thể Lâm Động, toàn thân hắn nhất thời nhanh chóng tiến hành long hóa, chống lại xung kích của nguồn nguyên lực kia.
Trên kinh mạch, gân cốt trong cơ thể hắn lúc này cũng xuất hiện những lớp vảy xanh không ngừng cường hóa nội bộ cơ thể hắn.
Nhưng cho dù như vậy, Lâm Động vẫn cảm nhận được từng cơn đau chói, thậm chí kinh mạch hắn còn phát ra tiếng kèn kẹt.
Phù!Lâm Động thở hắt ra một hơi, tâm thần khẽ động, Ma thi xuất hiện bên cạnh, rồi một đạo kim quang chui ra từ trên thân thể Ma thi, bắn vào trong cơ thể Lâm Động.
Lúc này hiển nhiên Lâm Động không dám phân tán sức mạnh của Nguyên thần, nếu không có vấn đề gì thì hậu quả khó lường.
Sau khi Nguyên thần quay trở về bản thể, hư ảnh Nguyên thần cỡ bàn tay cũng dần ngưng tụ, rồi tay Lâm Động, vung lên gọi ra Thôn Phệ Tổ Phù, lực thôn phệ mạnh mẽ bùng phát.
Uỳnh uỳnh!Nguyên lực hùng hồn trào dâng như thủy triều, tràn đến tứ chi, một luồng khí nóng bỏng lan tỏa khắp cơ thể Lâm Động.
Sau khi nguyên lực nóng bỏng vận chuyển khắp mọi ngõ ngách, cuối cùng chui vào Thôn Phệ Tổ Phù ở đan điền.
Ào ào!Khi nguyên lực tràn vào, hắc động mà Thôn Phệ Tổ Phù hình thành nên cũng nhanh chóng xoay tròn, nhất thời dịch thể nguyên lực vô cùng tinh thuần chảy ra từ Thôn Phệ Tổ Phù, cuối cùng chảy lên hư ảnh Nguyên thần bên trên Long Nguyên Luân.
Phụt phụt!Dịch thể Tinh nguyên lực vừa tiếp xúc vào hư ảnh thì tỏa ra những làn khói trắng, sau đó nhanh chóng hòa vào Nguyên thần.
Theo đó, hư ảnh Nguyên thần cũng dần trở nên rõ ràng hơn, đồng thời Long Nguyên Luân cũng phát ra kim quang nhàn nhạt hấp thụ dịch thể rơi xuống.
Lúc này ở một nơi khác trong cơ thể Lâm Động, một quầng sáng trắng không ngừng phát ra những tia sáng ấm áp, đó chính là nơi xuất phát của nguồn nguyên lực dồi dào kia.
Nguyên lực kinh người không ngừng tràn ra tựa như không bao giờ hết vậy.
Bên trong quầng sáng chính là viên đan hoàn kia, mỗi khi nó xoay tròn một chút, nguyên lực cũng nhanh chóng lan tràn ra.
Viên đan hoàn này được ngưng tụ từ một chút sinh khí cuối cùng trong người Phần Thiên, tuy lúc đó lão không còn nhiều sinh khí, nhưng chỉ một chút đó thôi, đối với Lâm Động mà nói cũng có thể coi là một hải dương nguyên lực rộng lớn.
Nguyên lực trong viên đan hoàn nếu phóng thích hoàn toàn thì có lẽ dù có Thanh Thiên Hóa Long Quyết thì cơ thể của Lâm Động cũng nổ tung vì quá nhiều năng lượng rồi.
Đương nhiên, quan trọng nhất là có lẽ là do Phần Thiên lão nhân đã cố ý áp chế lực lượng của nó xuống.
Lực lượng của viên đan hoàn này không hề bài xích với lực lượng của Lâm Động, ngược lại còn vô cùng ấm áp, cũng không điên cuồng phóng ra nguyên lực tàn phá trong cơ thể hắn.
Điểm này trong khi Lâm Động luyện hóa nó mới nhận ra, nhất thời trong lòng hắn lại càng thêm cảm kích Phần Thiên lão nhân.
Sau này nếu hắn thật sự có thể bước vào Luân Hồi Cảnh thì chắc chắn sẽ quay lại đây để xem có cứu được Phần Thiên lão nhân hay không.
Phù!Một tiếng thở khẽ vang lên trong đầu Lâm Động, sau đó hắn bắt đầu ngưng tụ toàn bộ tâm thần, chuyên chú thôn phệ hấp thụ nguyên lực từ viên đan hoàn kia.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULLDưới lực thôn phệ hấp thụ vô tận đó, hư ảnh Nguyên thần trong đan điền của hắn ngày một hiện rõ, chân thực hơn so với trước đây.
Đồng thời Lâm Động cũng cảm nhận được thực lực của hắn đang tăng nhanh với tốc độ đáng sợ!o0oTrong thời gian hắn ngưng thần tu luyện, năm ngày chớp mắt đã qua đi.
Trên đỉnh núi, xung quanh thân thể gã thanh niên đang ngồi tĩnh tọa không ngừng tỏa ra những làn sóng năng lượng hùng hồn, khiến cho những tảng đá xung quanh cũng bị chấn động mà nổ tung.
Trước mặt hắn lúc này là một nữ tử khí chất lạnh lùng, nàng ta đang lặng lẽ quan sát gã thanh niên ấy, bên dưới tấm mạng che mặt là một cảm xúc mơ hồ.
Đúng là hắn đã thay đổi quá nhiều!Lăng Thanh Trúc khẽ lẩm bẩm, tuy bình thường nàng vẫn lạnh lùng đối với Lâm Động, nhưng lúc này không có ai, nàng đã để lộ ra một chút cảm xúc chân thật của mình.
Có lẽ không một ai lại có thể đối xử bình thản với người đã từng chiếm giữ sự thanh bạch của mình, cho dù đó có là Lăng Thanh Trúc đi nữa.
Lăng Thanh Trúc khẽ đưa tay lên chạm nhẹ vào gương mặt mình, trong lòng thầm nhớ lại những chuyện trong quá khứ.
Ánh mắt nàng nhìn chằm chằm lên gương mặt Lâm Động, đem hình ảnh của nó dần dần trùng khớp lên gương mặt của gã thiếu niên năm năm trước yếu ớt nhưng vô cùng cố chấp kia.
Hiện giờ hắn không còn là con sói con non nớt yếu đuối phải ngẩng đầu lên nhìn về phía nàng, ấp ủ trong lòng mong muốn được bước đi trên con đường cường giả nữa, hiện giờ hắn đã là một con chim ưng, dang rộng đôi cánh bay lên khắp bầu trời bao la!Cuối cùng gã thiếu niên năm đó đã đạt được đến mức này… Ngay Lăng Thanh Trúc cũng không nhịn được, nở nụ cười nhàn nhạt, nàng biết hắn đã phải cố gắng đến mức nào mới đạt được như ngày hôm nay.
Hửm?Bỗng nhiên sắc mặt Lăng Thanh Trúc hơi thay đổi, ngẩng đầu lên nhìn lại, thì thấy gã thanh niên kia không biết từ bao giờ đã mở mắt ra và đang nhìn mình chằm chằm.
Ánh mắt hai người nhìn thẳng nhau, hiển nhiên Lăng Thanh Trúc không kịp trở tay, vì thế nàng khẽ sững người lại một chút, chưa kịp phản ứng lại.
Ánh mắt hai người giao nhau, Lâm Động bỗng nhiên mỉm cười rồi đưa tay ra gỡ phăng đi tấm mạng che mặt của Lăng Thanh Trúc.
Tấm mạng rơi xuống, gương mặt xinh đẹp đến kinh hồn động phách một lần nữa xuất hiện trước mặt Lâm Động.
Vẻ đẹp khuynh nước khuynh thành đó khiến Lâm Động phải kinh thán.
Ngươi!Tấm mạng bị gỡ ra, Lăng Thanh Trúc nhất thời sực tỉnh lại, đôi mắt vốn tĩnh lặng như mặt hồ lúc này đã mất đi sự bình tĩnh, dần dâng lên một sự phẫn nộ cùng với ngại ngùng.
Nàng ta vội vàng lùi về sau mấy bước.
Thật đẹp!Lâm Động ngẩng đầu lên nhìn cô nàng nữ tử với gương mặt ửng hồng dưới ánh nắng chiếu rọi.
Khoảnh khắc này, nàng giống hệt như là tiên nữ lạc phàm vậy!Cô nàng nữ tử dáng người thon thả, gương mặt ủng hồng, đôi mắt to màu hổ phách vốn tĩnh lặng như nước hồ thu, lúc này lại tràn đầy sự ngượng ngùng xen lẫn giận dữ, cảnh tượng hiếm gặp này thật khiến lòng người rung động.
Ngươi…Lăng Thanh Trúc nhìn Lâm Động đầy giận dữ, hiển nhiên không thể ngờ hắn lại to gan đến như vậy.
Bị Lăng Thanh Trúc nhìn mình chằm chằm như thế, Lâm Động cũng khẽ sực tỉnh, không khỏi thấy lúng túng.
Vừa rồi động thủ hắn chẳng qua là một chút bốc đồng mà thôi, nhưng lúc này sau khi đã kéo tấm mạng xuống rồi, hắn mới biết mình đã hơi chút quá đáng rồi.
Nhưng rõ ràng là chuyện này có giải thích gì cũng vô ích, Lâm Động chỉ cười khan một tiếng.
Nhưng vẻ mặt ngượng ngùng giận dữ của Lăng Thanh Trúc kéo dài không lâu, hiển nhiên sự trấn tĩnh của nàng bất phàm, cho dù trong tình huống này cũng có thể dễ dàng ổn định lại xảm xúc.
Nàng ta hầm hầm nhìn Lâm Động một cái, sau đó lại lấy ra một tấm mạng khác che mặt lại.
Lần sau còn như vậy thì đừng hòng giữ lại cái tay!Lăng Thanh Trúc lạnh lùng nói.
Lâm Động cười cười, hắn biết nếu là kẻ khác thì có lẽ Lăng Thanh Trúc đã rút kiếm chém chết ngay tức khắc rồi.
Hành động của nàng cũng nói cho Lâm Động hiểu, có lẽ địa vị của hắn trong lòng nàng khác với những người khác!Đương nhiên, như thế không có nghĩa là Lăng Thanh Trúc thích hắn.
Lâm Động không phải kẻ ngu ngốc, hắn biết mình không có sức hấp dẫn như thế, hơn nữa cho dù thiên phú của hắn không tệ, nhưng trong mắt Lăng Thanh Trúc thì cũng chẳng có gì xuất sắc.
Sự khác biệt này phần lớn là vì chuyện năm đó, có lẽ còn có sự thay đổi của Lâm Động mấy năm nay cũng khiến Lăng Thanh Trúc có phần ngạc nhiên…Nhìn nụ cười của Lâm Động, Lăng Thanh Trúc khẽ cắn môi, định nói gì đó thì bỗng cảm nhận được một luồng sức mạnh đáng sợ bùng phát từ cơ thể hắn.
Niết Bàn Kiếp?Cảm nhận được luồng sức mạnh quen thuộc đó, Lăng Thanh Trúc khẽ khựng người, rồi nhìn Lâm Động với ánh mắt kỳ lạ.
Xem ra năm ngày bế quan hắn thu hoạch được không ít! Cuối cùng cũng đến rồi!Khi luồng năng lượng trong cơ thể còn đang tỏa ra, Lâm Động nở nụ cười tươi rói.
Hắn hít mạnh một hơi thật sâu, lại nhắm mắt lại.
Thanh quang không ngừng lấp lánh ngoài bề mặt cơ thể Lâm Động, từ bên trong cơ thể vọng ra những tiếng nổ trầm đục.
Lần nhắm mắt này kéo dài gần nửa giờ đồng hồ, sau đó hắn lại mở mắt ra, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Xong rồi!Lâm Động nhìn Lăng Thanh Trúc cười.
Ồ?Lăng Thanh Trúc khẽ gật đầu, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Niết Bàn Kiếp lần thứ tám không phải dễ đối phó, hồi đó khi nàng vượt kiếp cũng mất không ít thời gian, chứ không nhẹ nhàng như Lâm Động thế này.
Cuối cùng cũng đến cảnh giới Bát Nguyên Niết Bàn rồi!Lâm Động đứng dậy, tay nắm chặt lại, cảm nhận năng lượng dồi dào trong cơ thể, ánh mắt không giấu nổi vui mừng.
Đan hoàn Sinh Khí mà Phần Thiên để lại cho hắn quả nhiên có tác dụng rất lớn.
Hơn nữa dù đã hoàn thành một lần đột phá, nhưng hắn có thể cảm nhận được viên đan hoàn vẫn còn ở lại trong cơ thể, chỉ có điều sức mạnh dồi dào đó hắn chưa thể hấp thụ hoàn toàn hết được! Xem ra chuyến đi đến Phần Thiên Cổ Tàng này, phần lớn lợi ích đều rơi cả vào trong tay ngươi rồi!Lăng Thanh Trúc nhìn Lâm Động, bình thản nói.
Lâm Động nghe vậy cũng không kìm được bật cười.
Nghĩ thấy cũng phải, trước đây đều nghe đồn đãi rằng trong Phần Thiên Cổ Tàng có rất nhiều bảo bối, nhưng vào đây thì không chỉ chẳng thấy bảo bối đâu mà ngược lại còn có một đống rắc rối… Khó khăn lắm mới thoát khỏi Phần Thiên Trận thì lại gặp phải một sinh vật chưa biết tên kia, một vài kẻ xui xẻo đã phải trả giá bằng tính mạng.
Thế nhưng dù có phải trả giá nhiều như vậy, nhưng cuối cùng tất cả phải tay trắng tháo chạy.
Tính ra, thu hoạch thật sự cũng chỉ có mỗi mình Lâm Động mà thôi.
Lần này ta tu luyện hết bao lâu rồi?Lâm Động quay sang hỏi.
Năm ngày! Năm ngày sao?Lâm Động khẽ gật gù, nhìn Lăng Thanh Trúc, cười nói: Sao nàng không đi trước đi?Rõ ràng năm ngày này Lăng Thanh Trúc đều ở quanh đây cùng với hắn.
Vốn dĩ nàng có thể rời khỏi đây từ sớm tiếp tục chỉ huy đệ tử Cửu Thiên Thái Thanh Cung chứ không cần lãng phí thời gian ở đây… Ở đây có không ít thứ để lại từ thời Viễn Cổ, ta muốn thăm dò một chút mà thôi!Lăng Thanh Trúc nhìn sang chỗ khác, nói.
Vậy à?Lâm Động cười, cũng không hỏi thêm, nói: Cảm ơn!Tuy hai người không nói ra rõ ràng, nhưng Lâm Động biết Lăng Thanh Trúc ở lại là có ý làm hộ pháp cho hắn.
Tuy ở đây sẽ không có phiền phức gì nữa, nhưng hành động này khiến cho Lâm Động hắn cảm thấy ấm áp.
Lăng Thanh Trúc cũng chỉ nói: Tu luyện xong rồi thì đi thôi!Lâm Động gật đầu, đứng dậy rồi nhìn sang Phần Thiên ngồi như tượng, cung kính hành lễ.
Phần Thiên tiền bối, sau này nếu vãn bối đạt được đến mức độ người nói, chắc chắn vãn bối sẽ quay lại cứu người!Dứt lời, hắn quay người bay về phía vùng xoáy không gian trên bầu trời.
Lăng Thanh Trúc nhìn Phần Thiên lúc này đã mất hết sức sống, ánh mắt dường như suy nghĩ điều gì, rồi cũng theo sau Lâm Động, hai người nhanh chóng biến mất trong xoáy không gian.
Sau khi hai người rời đi, vùng đất lại trở nên tĩnh lặng như cũ.
o0oTrong bồn địa đỏ rực, một vùng không gian nhu động rồi biến thành một vòng xoáy không gian, hai thân ảnh một trước một sau bay ra.
Lâm Động lơ lửng trên bầu trời, quét mắt quanh bồn địa, biển người trước đây đã rời đi gần hết, chỉ còn lại lác đác vài người.
Xem ra đã đi hết rồi!Lâm Động nhìn thế không khỏi mỉm cười.
Bạn đang đọc truyện tại http://truyenfull.
vn Ừm! Ở đây còn cách Dị Ma Vực hơn nửa ngày đường, chắc đệ tử các Tông phái đã bắt đầu tham gia rèn luyện rồi.
Lăng Thanh Trúc gật đầu, nói.
Nàng không vội về chủ trì đại cục à?Lâm Động nói.
Ngô Quần cũng có khả năng soái lĩnh, tạm thời có thể ứng phó được cục diện.
Thực lực Tô Nhu cũng không tệ, chỉ cần không gặp rắc rối quá lớn thì chắc không sao!Lăng Thanh Trúc cười nói: Còn ngươi, Đạo Tông và Nguyên Môn ân oán rất sâu nặng, không sợ khi không có ngươi, bọn Nguyên Thương sẽ ra tay với Đạo Tông sao? Chắc Thanh Đàn và Thần Khôi cũng theo Tiếu Tiếu sư tỷ bọn họ.
Có Thần Khôi thì Nguyên Thương sẽ dè chừng một chút.
Chưa đến lúc cuối cùng, có lẽ hắn sẽ không tùy tiện ra tay.
Dù sao thì ở sâu trong Dị Ma Vực cũng không thể coi là thái bình, chẳng may gặp phải bọn Ma quái lợi hại thì bọn chúng sẽ phải đau đầu.
Lâm Động nói.
Đương nhiên, để chắc chắn thì phải nhanh chóng trở về đội ngũ!Lâm Động cười, rồi vẫy tay với Lăng Thanh Trúc: Cùng đi nhé?Lăng Thanh Trúc khẽ lắc đầu, nhìn về hướng khác trong Dị Ma Vực: Ngươi đi trước đi, ta còn việc phải làm! Hướng đó là nơi Ma quái nhiều nhất Dị Ma Vực, nàng đi làm gì?Lâm Động chau mày, hỏi.
Theo thông tin ta đọc được trong cổ tịch, ở sâu trong Dị Ma Vực có Thái Thanh Tiên Trì, đó là thứ do một vị cường giả thời Viễn Cổ để lại…Lăng Thanh Trúc lưỡng lự một chút rồi mới khẽ nói: Ta tu luyện Cửu Thiên Tiên Quyết của Cửu Thiên Thái Thanh Cung, thứ vũ kỹ này quá lợi hại, trước đây tu luyện từng xảy ra sai sót, đã tổn thương đến kinh mạch, phủ tạng.
Vì thế ta cần Thái Thanh Tiên Trì để trị thương và trừ bỏ di chứng của Cửu Thiên Tiên Quyết.
Lâm Động khẽ khựng người, hiển nhiên hắn không ngờ Lăng Thanh Trúc hiện tại đã bị nội thương.
Tại sao không dẫn theo đệ tử Cửu Thiên Thái Thanh Cung cùng đi? Ở đó e là không mấy an toàn!Lâm Động cau mày.
Chính vì thế đem theo bọn họ cũng vô ích, ngược lại còn có thể bị thương vong không cần thiết!Lăng Thanh Trúc nói, rồi không nói gì thêm, dưới chân xuất hiện đóa thanh liên.
Chúng ta chia tay ở đây nhé.
Gặp lại ở nơi truyền tống, bảo trọng!Dứt lời, Lăng Thanh Trúc không chần chừ nữa, biến thành một luồng thanh quang bay đi.
Thế nhưng chỉ một lát sau nàng bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt kinh ngạc quay đầu lại thì thấy gã thanh niên kia đang bay theo sát mình, trên gương mặt là nụ cười tươi rói.
Để một nữ tử một mình vào nơi nguy hiểm thì thật không chút phong độ.
Vì thế cùng đi đi, tiện thể cũng cho ta cơ hội trả ơn!Sâu trong Dị Ma Vực, màn đen hắc ám bao phủ toàn bộ thiên địa, thỉnh thoảng có ánh hoàng hôn chiếu xuống, nhưng rồi lập tức bị màn đen nuốt chửng lấy.
Ở phía xa thỉnh thoảng lại có tiếng gầm rú vang vọng không ngừng.
Vèo!Hai thân ảnh bay tới nhanh như chớp, ánh mắt cảnh giác nhìn bốn phía.
Hai thân ảnh này chính là Lâm Động và Lăng Thanh Trúc, ba ngày trước cùng xuất phát từ Phần Thiên Cổ Tàng đến đây.
Mục tiêu lần này của bọn họ chính là Thái Thanh Tiên Trì ở sâu trong Dị Ma Vực!Hôm đó Lăng Thanh Trúc hiển nhiên rất ngạc nhiên vì Lâm Động lại chủ động đi theo mình.
Ban đầu nàng muốn cự tuyệt, với tính cách của mình, nàng không muốn nợ ân tình của ai, đặc biệt là người đó lại là Lâm Động.
Nhưng cuối cùng, khi nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên gương mặt gã thanh niên ấy, không biết vì sao nàng lại không thốt được ra lời cự tuyệt.
Tính cách nàng bình thường vốn lạnh lùng cao ngạo, khi nói chuyện với người khác luôn luôn lạnh nhạt khó gần, nhưng rõ ràng sự lạnh nhạt đó lại không có cách nào thể hiện ra khi đứng trước mặt Lâm Động.
Tuy rất nhỏ thôi, nhưng đúng là có sự khác biệt.
Mà nguyên nhân của sự khác biệt nhỏ này rõ ràng là mối quan hệ phức tạp không nói rõ ràng được giữa hai người bọn họ.
Chúng ta đã ở sâu trong Dị Ma Vực rồi.
Ma quái ở đây đều vô cùng lợi hại, ngoài ra vẫn phải cẩn thận những kẻ khác!Lăng Thanh Trúc nhìn về phía xa, rồi quay sang Lâm Động, nói.
Những kẻ khác?Lâm Động khựng người, ngạc nhiên hỏi: Đệ tử của Tông phái khác cũng đến đây sao? Không phải đệ tử Tông phái!Lăng Thanh Trúc lắc đầu: Trong Dị Ma Vực cũng có không ít người tiến vào tìm bảo vật, thực lực bọn chúng đều không phải là tầm thường, trong Đông Huyền Vực cũng có thể coi là cường giả.
Thực lực của những người này cho dù có đạt đến Sinh Huyền Cảnh cũng không có gì lạ.
Trong mắt bọn họ chỉ có bảo bối, chỉ cần có lợi ích thì bọn họ cũng không chút do dự mà ra tay với đệ tử các Tông phái siêu cấp.
Sinh Huyền Cảnh!Đồng tử Lâm Động co lại, xem ra sâu trong Dị Ma Vực đúng là những người ngoài kia không thể so sánh được.
Dù ở các Tông phái siêu cấp thì những người ở tầng thứ Sinh Huyền Cảnh cũng có địa vị không nhỏ.
Ở Dị Ma Vực, tuy thực lực càng mạnh thì càng chịu sự bài xích lớn hơn, nhưng mà chỉ cần là cường giả Sinh Huyền Cảnh thì sự bài xích sẽ không quá lớn! Nhưng từ trước đến giờ, chúng ta và bọn họ nước sông không phạm nước giếng, cuộc Thi đấu Tông phái của chúng ta, bọn họ cũng sẽ không can thiệp.
Nhưng ở đây đã nằm ngoài phạm vi đó, vì thế chúng ta phải cẩn thận một chút!Lăng Thanh Trúc khẽ nói.
Lâm Động gật đầu, những người vào được đây đều không phải kẻ tầm thường, nếu thật sự động thủ thì đúng là rất khó đối phó.
Còn nửa ngày nữa là chúng ta sẽ đến Thái Thanh Tiên Trì.
Nơi đó khá ẩn mật, chắc sẽ không dễ bị phát hiện.
Ngoài ra, Thái Thanh Tiên Trì cứ cách một tháng mới xuất hiện một lần.
Ta đã tính qua, có lẽ đúng hôm nay sẽ đến lúc xuất hiện, vì thế chúng ta cũng phải tăng tốc tránh bị kẻ khác đến trước!Lâm Động lại gật đầu, định lên tiếng thì ánh mắt nheo lại nhìn về phía xa, ở đó có một luồng năng lượng cuồng bạo lan tỏa.
Đó là…Lâm Động nhìn kỹ lại, thì ra luồng năng lượng đó phát ra từ một đầu Ma quái khổng lồ.
Lúc này, lơ lửng trước mặt đó là một quang ảnh, vô số công kích mạnh mẽ bắn ra như vũ bão về phía đầu Ma quái khiến nó không thể động đậy được gì.
Thực lực mạnh thật!Lâm Động nhìn cảnh đó, không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Đầu Ma quái đó cũng có thực lực Cửu Nguyên Niết Bàn, nhưng người kia lại hoàn toàn áp chế được nó, từ đó có thể thấy người đó ít nhất phải là Cửu Nguyên Niết Bàn đỉnh phong.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL Đó cũng là người đi tìm bảo vật! Chúng ta đi thôi, ở nơi này rất kỵ nói chuyện với bọn họ.
Lăng Thanh Trúc liếc mắt nhìn rồi nói.
Lâm Động gật đầu, rồi hai người tăng tốc bay vòng qua chiến trường đó.
Uỳnh!Thế nhưng đúng vào lúc đó, đầu Ma quái kia cũng ngã ra, một gã trung niên nam tử đã giết nó.
Rồi hắn cũng nhìn thấy hai người Lâm Động, trong mắt đầy vẻ cảnh giác, người đó lấy ra một vật từ trong người đầu Ma quái cất đi rồi nhanh chóng bỏ đi.
Tính cảnh giác cao thật!Lâm Động nhìn thấy thế, bề ngoài thì khẽ cười nhưng trong lòng có chút nặng nề.
Người vừa rồi toàn thân tỏa ra một thứ khí hung sát nồng nặc, rõ ràng là nhân vật đã trải qua vô số cuộc chiến đẫm máu.
Người như vậy mới là khó đối phó, nếu những người tìm bảo vật trong Dị Ma Vực đều như vậy, một khi xung đột thì thật đau đầu.
Hai người nhìn nhau, đều nhận ra sự nặng nề trong mắt đối phương, rồi cùng tăng tốc bay đi.
Tuy chỉ còn cách mục tiêu nửa ngày đường nhưng do trên đường gặp không ít Ma quái, vì thế khi hai người Lâm Động đến nơi thì đã quá nửa ngày sau.
Ở đây rồi!Lăng Thanh Trúc chỉ về vùng sơn mạch xuất hiện trong màn đêm phía trước, giọng nói trước nay luôn lạnh lùng cũng khẽ thở phào một tiếng.
Lâm Động nhìn về phía trước, vùng sơn mạch ấy như ẩn như hiện trong màn đêm, nhìn từ xa giống như một con Hung thú thời Viễn Cổ đang nằm cuộn mình trong bóng đêm, thấp thoáng còn vọng ra những tiếng Ma thú gầm rú.
Đi thôi!Lâm Động cười khẽ.
Cố gắng thu khí tức lại, ở đây có không ít Ma quái, nếu bị bao vây thì chúng ta chỉ có thể bỏ chạy mà thôi!Lăng Thanh Trúc nhắc nhở.
Ừm!Thấy Lâm Động đồng ý như vậy, Lăng Thanh Trúc mới khẽ thở ra một hơi, đóa thanh liên dưới chân biến mất, nguyên lực quanh người cũng thu lại, rồi hai người lặng lẽ bay vào vùng sơn mạch rộng lớn.
Soạt!Vì lo kinh động đến lũ Ma quái trong sơn mạch, tốc độ của hai người chậm hơn hẳn, tiếng gầm rú đinh tai nhức óc thỉnh thoảng lại vọng ra.
Lâm Động ở sau lưng Lăng Thanh Trúc nửa bước, tinh thần lực được động dụng triệt để, cảm nhận những động tĩnh nhỏ nhất từ xung quanh.
Cẩn thận một chút!Tinh thần lực bỗng khẽ rung động, Lâm Động nheo mắt, đột nhiên giữ tay Lăng Thanh Trúc lại, mắt nhìn về phía trước.
Ở đó là một con hắc báo có cánh, toàn thân đen tuyền đang nằm ngủ, nhìn từ xa tựa như một tảng hắc thạch.
Những đầu Ma quái này dựa vào ma khí lan tỏa trong Dị Ma Vực có thể ẩn thân vô cùng hoàn hảo, vừa rồi lúc mới đến, Lăng Thanh Trúc cũng không phát giác ra.
Ừm!Lăng Thanh Trúc khẽ gật đầu, đôi mắt sáng trong nhìn Lâm Động trong môi trường ảm đạm.
Lâm Động thấy vậy khẽ cười, thả tay ra rồi dường như lẩm bẩm một mình: Cảm giác bàn tay rất mịn a!Tuy giọng của Lâm Động rất nhỏ, nhưng Lăng Thanh Trúc cũng đã nghe thấy, ánh mắt hiện lên sự ngượng ngùng và giận dữ.
Nàng ta khẽ hít vào một hơi, lồng ngực phập phồng, rồi cũng không để ý tới Lâm Động nữa, bay vòng qua con hắc báo.
Trong bóng tối nhưng Lâm Động vẫn có thể nhìn ra được dáng người yểu điệu đó, bất giác cười khổ.
Bình thường thì còn được, nhưng sao mỗi lần thấy gương mặt lạnh lùng đó của Lăng Thanh Trúc là hắn lại không kìm được mà muốn nói gì đó phá vỡ nó đi.
Lâm Động nhanh chóng theo sau Lăng Thanh Trúc, hai người thận trọng bay xuyên qua dãy sơn mạch, hơn nữa tuyến đường đi cũng khá quỷ dị.
Cứ thế khoảng nửa giờ sau, vùng không gian tối tăm bỗng sáng bừng lên, một tòa sơn cốc đột nhiên xuất hiện trước mắt hai người.
Lâm Động có thể cảm nhận được một nguồn sức mạnh dồi dào bên trong sơn cốc đó.
Hai thân ảnh nhanh như chớp bay lên vách núi trên sơn cốc.
Nhìn vào trong thì thấy một mặt hồ lấp lánh ánh sáng bảy màu chiếu sáng cả sơn cốc.
Đó chính là Thái Thanh Tiên Trì!Lăng Thanh Trúc nhìn mặt hồ sáng lòa, gương mặt cuối cùng cũng nở nụ cười nhẹ nhõm đầy quyến rũ.
Trên sơn cốc, Lâm Động nhìn vào trong rồi dừng lại ở mặt hồ bảy màu, ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Hiển nhiên hắn không thể ngờ trong Dị Ma Vực bị ma khí xâm thực lại có năng lượng thuần túy thế này.
Nghe nói Thái Thanh Tiên Trì là nơi một vị cường giả Viễn Cổ tọa hóa, xương cốt của ngài xâm nhập vào đại địa, cách biệt hoàn toàn sự xâm thực của ma khí, đồng thời hình thành nên Thái Thanh Tiên Trì.
Lăng Thanh Trúc khẽ nói.
Ở đây có Ma quái trấn thủ, thực lực cũng rất mạnh!Lâm Động nhìn về phía trước của Thái Thanh Tiên Trì.
Ở đó, trên mặt đất là một đầu quái xà đen xì khổng lồ đang cuộn tròn.
Nó có ba đầu, răng nhọn ánh lên hàn quang, nước dãi chảy xuống khiến mặt đất tan chảy.
Lâm Động có thể cảm nhận được một luồng sức mạnh cuồng bạo từ người đầu quái xà đó truyền ra.
Theo như hắn dự đoán, thực lực của nó không hề thua kém Lôi Thiên, chỉ còn một bước nữa là lên đến Sinh Huyền Cảnh! Thứ này vô cùng khó đối phó, nhưng cũng may Ma quái không có linh trí, bọn chúng chỉ biết công kích theo bản năng mà thôi, dụ nó đi là được!Lâm Động trầm ngâm nói.
Ừm!Lăng Thanh Trúc gật đầu, nàng cũng biết dây dưa với loại Ma quái không biết sợ chết này vô cùng phiền phức, không giải quyết triệt để thì sẽ không thôi.
Lâm Động vung tay lên, Ma thi xuất hiện, định dùng nó để dụ quái xà đi thì lông mày bỗng chau lại, ánh mắt nhìn về phía sau.
Sao vậy?Lăng Thanh Trúc nhận ra sắc mặt của Lâm Động, hỏi.
Không có gì!Lâm Động lưỡng lự một chút rồi lắc đầu, tâm thần khẽ động, Ma thi bay ra, thân thể lơ lửng trên không trung, sau đó tung quyền đánh ra kình phong mạnh mẽ lên người đầu quái xà.
Bùm!Âm thanh dữ dội vang lên, đầu quái xà vốn đang ngủ bỗng mở to đôi mắt đỏ ngầu ra, tiếng kêu phẫn nộ vọng ra từ ba cái đầu, rồi hắc quang đem theo sức mạnh ăn mòn đáng sợ bắn thẳng về phía Ma thi.
Ma thi nhanh nhẹn tránh được hắc quang, rồi quay người bay ra ngoài sơn cốc.
Grào!Quái xà gầm lên, do bởi vì không có linh trí nên nó không hề suy nghĩ, dựa vào bản năng quẫy đuôi biến thành hắc quang đuổi theo Ma thi.
Âm thanh uỳnh uỳnh vang ra từ trong sơn cốc.
Cuối cùng nó cũng đi xa ra khỏi vùng sơn cốc này.
Được rồi!Lâm Động vỗ tay cười nhạt, rồi gật đầu với Lăng Thanh Trúc, hai người bay vào chỗ Thái Thanh Tiên Trì.
Lăng Thanh Trúc cúi người xuống, đưa tay xuống mặt hồ cảm nhận nguồn năng lượng đặc biệt trong nó, gương mặt hiện vẻ mừng rỡ.
Ngươi có thể canh chừng bên ngoài giúp ta một thời gian không?Lăng Thanh Trúc ngẩng đầu lên, ánh mắt lúc này lấp lánh vẻ ngượng ngùng của thiếu nữ.
Ồ, được!Lâm Động khựng người, sau đó chợt hiểu, cười khan rồi quay người đi ra.
Lăng Thanh Trúc nhìn bóng lưng của Lâm Động rồi thở phào, gỡ tấm mạng xuống, định cởi y phục bước xuống hồ thì một bàn tay bỗng đưa ra ngăn nàng lại.
Ngươi!Lăng Thanh Trúc giật mình, vội quay lại thì thấy Lâm Động đã quay người lại, gương mặt nàng nhất thời hiện lên vẻ đầy giận dữ.
Chúng ta đã bị theo dõi!Lăng Thanh Trúc chưa kịp nổi giận thì Lâm Động đã nhìn vào vùng tối trong sơn cốc, nói.
Cái gì?Nghe vậy, lông mày Lăng Thanh Trúc khẽ chau lại, ánh mắt lóe lên hàn quang.
Hai vị, lén lén lút lút lâu như vậy, cũng nên hiện thân rồi!Lâm Động trầm giọng nói.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULLTrước đó hắn đã mơ hồ cảm thấy có gì bất ổn, nhưng cảm giác đó quả thật rất nhỏ, thậm chí hắn cũng tưởng ảo giác.
Nhưng đúng lúc Lăng Thanh Trúc định cởi bỏ y phục thì hắn mới chợt cảm nhận được một luồng khí tức ba động nhàn nhạt trong bóng tối.
Không muốn tự hiện thân thì ta đành ép các ngươi ra vậy!Lâm Động thấy chỗ tối đó vẫn yên tĩnh như cũ, hàn quang lóe lên trong mắt, lòng bàn tay cong lại, thanh quang ngưng tụ thành những tấm vảy sắc bén bắn ra.
Keng keng!Những chiếc vảy đó bắn vào trong bóng tối, lập tức có những âm thanh giòn tan vang lên, tia lửa bắn tung tóe, rồi hai thân ảnh bắn ra trước mắt Lâm Động và Lăng Thanh Trúc.
Hắc hắc, tiểu tử này cũng nhạy bén thật!Hai kẻ đó dừng ở phía trên cửa vào sơn cốc nhìn xuống hai người, nở nụ cười kỳ quái.
Ánh mắt Lâm Động tối sầm lại nhìn hai kẻ đó.
Bọn chúng đều mặc hắc bào, vẻ ngoài khá giống nhau, dường như là huynh đệ.
Dáng vẻ hai kẻ này cũng tạm ổn, chỉ là đôi mắt hẹp dài không ngừng quét quanh người Lăng Thanh Trúc, nụ cười trên mặt khiến bọn chúng trở nên cực kỳ dâm đãng.
Nữ nhân xinh đẹp thật! Hai huynh đệ ta từng gặp không ít nữ nhân, nhưng đây mới là cực phẩm a!Một tên mặc hắc bào ánh mắt thèm thuồng dừng lại trên gương mặt đầy hàn khí của Lăng Thanh Trúc, cười hắc hắc nói.
Vốn chỉ cảm nhận được năng lượng ba động ở đây, không ngờ lại có được thu hoạch này!Tên kia cũng cất tiếng cười kỳ quái.
Ánh mắt Lâm Động tối sầm lại nhìn hai kẻ đáng ghét kia.
Từ năng lượng tỏa ra trên người bọn chúng, Lâm Động biết bọn chúng đều thuộc hàng cường giả Sinh Huyền Cảnh, thực lực không hề thua kém bọn Lôi Thiên.
Nhưng điều này cũng không khiến hắn thấy dè chừng, vì thế ánh mắt hắn lạnh tanh nhìn bọn chúng, giọng nói lạnh lùng vang lên: Không muốn chết thì cút đi!Hai kẻ kia nheo mắt, ánh mắt tối lại nhìn Lâm Động rồi cười: Một tên tiểu tử Bát Nguyên Niết Bàn cũng dám nói vậy trước mặt bọn ta, thật đúng là không biết trời cao đất dày! Mỹ nhân, chút bản lĩnh đó của hắn không bảo vệ được nàng đâu, chi bằng theo hai huynh đệ ta, rồi Thái Thanh Tiên Trì tùy nàng dùng, hắc hắc!Nghe hai kẻ đó đùa cợt, gương mặt Lăng Thanh Trúc cũng bị bao phủ bởi lớp băng lạnh, thế nhưng như vậy lại càng khiến hai kẻ kia thêm ngứa ngáy.
Nàng trị thương trước đi! Thời gian Thái Thanh Tiên Trì xuất hiện có hạn, hai tên này cứ để ta!Lâm Động quay sang nói với Lăng Thanh Trúc, nụ cười trên mặt mang đầy sát khí.
Thứ sát khí đó vô cùng đậm đặc, Lâm Động không biết tại sao lại không kìm được thứ sát khí đó, nhưng hiện giờ lý trí bảo hắn rằng hắn không muốn thả cho hai tên kia đi! Hai kẻ này có lẽ là huynh đệ Dương thị nổi tiếng có hung danh trong Dị Ma Vực.
Bên trái là Lão đại Dương Chiến, bên phải là Lão nhị Dương Uy.
Bọn chúng đều là cường giả Sinh Huyền Cảnh, hơn nữa nghe nói thủ đoạn của bọn chúng hung tàn, bản tính háo sắc, từng bị các Tông phái siêu cấp truy nã.
Nhưng bọn chúng lẩn trốn vào trong Dị Ma Vực, ngay cả các Tông phái siêu cấp cũng không không thể làm gì được.
Chúng ta cùng đối phó đi!Lăng Thanh Trúc do dự, hai kẻ trước mặt thực lực đều không thua kém Lôi Thiên, nếu chỉ mình Lâm Động thì có lẽ rất vất vả.
Chúng ta không có một tháng ở đây nữa đâu!Lâm Động cười, nếu bỏ qua lần này, Thái Thanh Tiên Trì một tháng nữa mới xuất hiện, vì cuộc thi, rõ ràng bọn họ không thể ở lại đây được! Vậy ngươi cẩn thận, ta sẽ cố gắng ra nhanh nhất có thể!Lăng Thanh Trúc nghe vậy, hơi chần chừ rồi cắn môi, gật đầu với Lâm Động, sau đó bay vào sâu bên trong, một tấm váy áo màu trắng hiện ra bao bọc lấy thân thể của nàng.
Thấy Lăng Thanh Trúc đã vào Thái Thanh Tiên Trì, nụ cười trên gương mặt Lâm Động dần thu lại, đôi mắt lạnh lùng quay sang khóa chặt hai kẻ kia.
Hắc hắc, mỹ nhân đừng vội, lát nữa hai huynh đệ ta sẽ phục vụ nàng!Hai huynh đệ Dương thị nhìn Thái Thanh Tiên Trì gợn sóng, ánh mắt đầy dục hỏa nỏng bỏng.
Không cần đâu, hai ngươi xuống dưới đất mà làm bạn với nhau đi!Lâm Động từ từ bay lên, sau đó hắn cười hung hăng, khóe miệng nhếch lên, bàn tay nắm lại, một chiếc đỉnh lô đỏ rực cỡ bàn tay hiện ra.
Hai kẻ trước mặt rõ ràng đã triệt để kích thích sát ý trong lòng Lâm Động!
Xem tiếp...vũ động càn khôn
truyện tranh vũ động càn khôn
truyện vũ động càn khôn
vũ động càn khôn truyện chữ
đọc truyện vũ động càn khôn
vũ động càn khôn chap
truyenfull.vn
truyenfull.vip
truyenfull.vip
truyen.tangthuvien.vn/
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License