Vũ động càn khôn
Chapter
0063
Uỳnh uỳnh uỳnh!Bàn tay thon dài dường như chỉ quạt nhẹ một cái trong không trung nhưng lại tạo nên một sức mạnh kinh thiên động địa!Nguyên lực thiên địa bùng nổ, từng đợt sóng năng lượng khủng bố lan tỏa, cuối cùng oanh kích lên những quầng sáng khổng lồ ở xung quanh tạo nên vô số đường gợn sóng dữ dội.
Không khí cũng giống như bị ép chặt lại, mơ hồ còn có thể thấy được không khí thoát hết ra khỏi quầng sáng.
Rầm!Một cái chưởng ấn từ được đánh xuống từ bàn tay thon gọn kia, trong chưởng ấn không hề có sóng năng lượng dao động nhưng nó lại mang một thứ khí tức vô cùng cổ xưa.
Khí tức đó như xuyên từ thời Viễn Cổ về đây, chỉ một chút cũng đủ thiên địa rung chuyển.
Khi chưởng ấn còn chưa chạm xuống thì chiến đài phía dưới đã xuất hiện một dấu chưởng ấn to cỡ mấy chục trượng, ở viền chưởng ấn còn có thể nhìn thấy nguyên lực hùng hồn lãng đãng bao quanh.
Hắc quang vốn mù mịt ngập trời, lúc này đã bị chưởng ấn ép về chỗ xung quanh thân thể Lâm Lang Thiên vài trượng.
Áp lực ấy khiến xương cốt toàn thân Lâm Lang Thiên phát ra những tiếng kêu răng rắc.
Muốn giết ta sao? Không dễ vậy đâu!Nhưng đúng là Lâm Lang Thiên hiện nay đã không còn như trước nữa, đối mặt với áp lực lớn như thế, mắt hắn ngược lại càng tràn ngập sát ý, rồi hai tay kết ấn, cổ họng phát ra những tiếng trầm đục như không phải của con người.
Uỳnh uỳnh!Hắc quang trào ra từ người Lâm Lang Thiên theo hình tròn với một tốc độ kinh người, hắc quang cuồn cuộn chống lại áp lực từ trên trời ập xuống.
Lâm Động, ngươi tưởng chỉ có ngươi mới triệu hồi được linh hồn vũ kỹ hay sao? Dị Ma Giám, Tụ Võ Linh!Hắc quang điên cuồng ngưng tụ lại phía sau lưng Lâm Lang Thiên, rồi cũng biến thành một đạo hư ảnh hắc ám khổng lồ.
Từ trong đó như vang ra những tiếng gào thét của vạn ma.
Lúc này đây hắc quang che kín bầu trời, che tối cả vầng mặt trời, cảm giác như ngày tận thế đang đến rất gần! Grào!Hư ảnh hắc ám thành hình phía sau Lâm Lang Thiên, sau tiếng gầm lớn của hắn, hư ảnh đó cũng có một bàn tay gầy guộc mà hắc ám từ bên trong thò ra.
Bàn tay đó được bao phủ bởi rất nhiều vòng hắc quang, nhìn vô cùng quỷ dị.
Dị Ma Giám, lẽ nào là vũ kỹ của Dị Ma Lão Nhân hung danh nổi tiếng từ thời đại Viễn Cổ sao?Trên không trung, lão nhân Đạo Tông kinh ngạc nhìn cảnh tượng đó, lẩm bẩm.
Đại Hoang Nhân Thiên Thủ mà Lâm Động thi triển có lẽ là do Đại Hoang Đế để lại.
Chậc chậc, cả hai đều là cường giả thời Viễn Cổ không tầm thường.
Không biết cuộc đối đầu vũ kỹ này rốt cuộc ai sẽ chiến thắng đây?Bàn tay hắc ám thò ra, trực tiếp mang theo hắc quang oanh kích thẳng lên chưởng ấn.
Ầm ầm uỳnh!Hai chưởng ấn một trên một dưới, thanh thế kinh thiên, ngay sau đó đâm uỳnh vào nhau trước bao ánh mắt kinh hoàng của mọi người.
Vào khoảnh khắc cả hai va chạm vào nhau, cả thiên địa bỗng lặng như tờ.
Ai cũng nhìn thấy, lúc này từ chiến trường giữa Lâm Động và Lâm Lang Thiên, nguyên lực đang ào ạt tràn ra, cảm giác như nguyên lực thiên địa cũng có thể bị hủy diệt vậy!Rầm!Sự tĩnh lặng chỉ diễn ra trong một cái chớp mắt, rồi một luồng sức mạnh cuồng bạo đáng sợ đến không thể tưởng tượng được cuộn trào từ trong quầng sáng.
Lập tức quầng sáng do Lưu Thông, Chấp sự của Nguyên Môn xếp đặt phát ra những tiếng răng rắc chói tai, quầng sáng rung chuyển dữ dội dường như không thể chịu nổi lực xung kích của bọn họ.
Rõ ràng Lưu Thông cũng nhìn thấy cảnh đó, hắn không khỏi nhíu mày.
Nếu hai kẻ tiểu bối giao đấu mà có thể phá vỡ vòng phòng ngự mà hắn xếp đặt thì đúng là quá mất mặt.
Thế là hắn vung tay lên, đem nguyên lực truyền vào quầng sáng.
Quầng sáng nhất thời sáng rực lên, lại vững vàng như cũ.
Vô số ánh mắt đều tập trung vào bên trong quầng sáng, ở đó năng lượng cuồng bạo cũng khuếch tán như cây roi quất liên tục lên người Lâm Động và Lâm Lang Thiên.
Hai thân ảnh đều bị bay ngược ra phía sau, cuối cùng đâm sầm vào quầng sáng, máu tươi bắn ra, hiển nhiên cả hai đều đã bị lực phản chấn gây ra thương tích!Lâm Động đứng vững lại thân thể, quệt đi vết máu nơi khóe miệng, lông mày chau lại nhìn những làn sóng sức mạnh đáng sợ đang lan tỏa, vẻ mặt nặng nề hơn nhiều.
Rõ ràng hắn không thể ngờ Lâm Lang Thiên lại khó đối phó đến vậy…Ở bên kia, Lâm Lang Thiên cũng loạng choạng đứng dậy, tóc tai rũ rượi, nhìn hắn có vẻ thảm hại hơn Lâm Động.
Cuộc đối đầu vừa rồi, nhìn từ góc độ nào đó thì hắn yếu hơn một bậc, hơn nữa khi bị chấn động, tuy Lâm Động cũng thổ huyết nhưng không có gì đáng ngại, dường như Lâm Động khỏe hơn hắn nhiều.
Ta… phải giết ngươi!Mái tóc Lâm Lang Thiên xõa ra, hai mắt đỏ ngầu, thân thể khẽ run lên, rồi một giọng nói khàn đặc vang lên.
Trạng thái của Lâm Lang Thiên lúc này dường như có gì đó không ổn.
Thần thái ở mắt không ngừng thay đổi, lúc thì hung dữ, lúc lại như đang giằng xé điều gì.
Bạn đang đọc truyện tại http://truyenfull.
vn Không giết được Lâm Động, ngươi đừng hòng nghĩ đến việc chiếm cứ thân thể ta! Mau giao hết sức mạnh của ngươi cho ta!Lâm Lang Thiên ôm đầu cào đến tứa máu, miệng không ngừng gầm rít.
Tên tiểu tử đó vô cùng quỷ dị, trong cơ thể hắn chắc chắn có nhiều đó bí mật.
Dù ta có giao hết sức mạnh cho ngươi e là cũng không thể giết hắn được.
Còn rừng thì lo gì thiếu củi đốt? Chỉ cần ta thoát khỏi thể Nguyên thần này, muốn giết hắn dễ như trở bàn tay!Trong đầu Lâm Lang Thiên một giọng nói kinh nộ vang lên, chính là của đạo Nguyên thần thần bí kia.
Khặc khặc, ta đã nói rồi, lần này nhất định ta phải giết hắn!Khóe miệng Lâm Lang Thiên nhếch lên đầy tàn nhẫn: Không phải ngươi nói Dị Ma Giám còn có sát chiêu cuối cùng sao? Ta muốn dùng cái đó! Ngươi điên rồi! Ngươi có biết phải trả giá thế nào không? Khặc khặc, chỉ phải tế chút Nguyên thần cho ngươi thôi mà! Không sao, sau khi giải quyết Lâm Động xong thì ngươi sẽ có thể chiếm quyền chủ đạo, điều khiển hẳn thân thế của ta, tổn hại Nguyên thần sớm muộn gì cũng hồi phục thôi!Lâm Lang Thiên cười quái dị.
Ngươi!Giọng nói của đạo Nguyên thần có phần tức giận.
Ngươi đã dung hợp với ta, giờ ta đang nắm quyền chủ đạo, không cần nói nhiều nữa, dù sao sau khi xong việc, ngươi muốn gì là có được thứ đó.
Giờ ta không cần gì hết, chỉ cần giết được tên tạp chủng ti tiện Lâm Động kia!Lúc này Lâm Lang Thiên cũng không hề sợ đạo Nguyên thần kia nữa, hắn cười nham hiểm, bàn tay hợp lại, ấn pháp biến hóa, rồi đưa tay tự đập mạnh lên ngực mình! Á!Sau tiếng kêu đau đớn, trong cơ thể hắn như truyền ra một tiếng thét thảm thiết, cuối cùng mười đầu ngón tay như những con dao nhọn vạch thành vết máu sâu hoắm trên ngực Lâm Lang Thiên.
Máu chảy ra lại dồn lại với nhau!Máu đỏ tươi ngưng tụ lại trước mặt Lâm Lang Thiên, trong thứ huyết dịch đó dường như còn thấy một chút kim quang chuyển động, từ trong đó phát ra một luồng sức mạnh kỳ dị.
Quả nhiên là một đạo Nguyên thần!Lão nhân Đạo Tông kia nhìn kim quang xuất hiện trong huyết dịch, ánh mắt ngưng trọng lại.
Lâm Lang Thiên nhìn đám huyết dịch kia, khóe miệng cong lên, rồi thủ ấn biến hóa, hắc quang trào ra từ trong cơ thể rồi lại hình thành một đạo hắc ảnh phía sau lưng.
Tế tự Nguyên thần!Lâm Lang Thiên ngẩng lên cười nham hiểm với Lâm Động, nụ cười khiến ngay cả Lâm Động cũng phải rét run.
Rồi hắn gầm lên một tiếng, đám huyết dịch bay lên, sau đó bắn thẳng vào hắc ảnh ở đằng sau.
Phụt phụt!Cùng với huyết dịch dung nhập vào, đạo hư ảnh hắc ám kia bỗng điên cuồng chuyển động, sương mù lượn lờ, mơ hồ còn có một luồng sức mạnh đáng sợ từ trong đó truyền ra.
Là Tế tự Nguyên thần?Những cường giả Tông phái siêu cấp nhìn thấy cảnh đó, sắc mặt ai nấy đều thay đổi, rồi ánh mắt ai cũng trở nên nặng nề.
Dùng Tế tự Nguyên thần để khí tức Viễn Cổ trong linh hồn vũ kỹ ngưng kết lại sao? Ha ha… Lâm Động, ngươi đấu với ta nhiều năm như vậy rồi, nhưng ta vẫn là người cười sau cùng! Ngươi vẫn luôn bị ta giẫm lên mà thôi, cũng y hệt như năm đó vậy!Lâm Lang Thiên tóc tai rối loạn ngẩng đầu lên trời gào thét, nhìn bộ dạng vô cùng đáng sợ.
Khi hắn đang gào rú, hắc quang phía sau lưng hắn cũng dần ngưng kết lại, một lát sau, màn sương đen dần tan đi, một bàn chân chầm chậm bước ra, sau đó mang theo khí hung sát vô cùng khủng bố, giống như là Ma Vương từ thời Viễn Cổ xuất hiện ở thế gian mấy nghìn năm sau vậy!Hắc quang tạo nên một tấm màn đen cao hàng trăm trượng, đồng thời một bàn chân được bao quanh bởi hắc quang cùng với khí tức Viễn Cổ bước ra từ trong đó, nhìn có cảm giác ở phía sau tấm màn đen đó chính là khoảng không gian từ hàng nghìn năm trước vậy!Trên đỉnh Bách Triều Sơn, gần như mọi ánh mắt đều đổ dồn về nơi này, khi nhìn thấy bàn chân tràn ngập khí tức Viễn Cổ, đồng tử mọi người lập tức co rút lại, ai cũng có thể cảm nhận được một luồng sức mạnh gần như hủy diệt đang lan tràn từ chỗ đó ra!Trên một chiến đài khác, Tần Thiên đến từ Vương triều Thiên Nguyên cũng bị sức mạnh ấy kinh động.
Hắn liền nhìn sang, gương mặt có phần không được tự nhiên, hắn không thích việc bị kẻ khác cướp mất vầng hào quang vốn có của hắn!Trong Bách Triều Đại Chiến, đáng lẽ hắn phải là tâm điểm của mọi sự chú ý, bất luận là thực lực hay bối cảnh, hắn luôn luôn đứng trên tất cả mọi người.
Thế nhưng lúc này hắn lại bị hai người bọn Lâm Động cướp mất vị trí ấy, điều này khiến hắn rất không thoải mái!Dù sao thì hai kẻ đó chỉ đến từ Vương triều Hạ cấp thôi mà.
Dùng Nguyên thần để tế tự linh hồn của vũ kỹ sao? Cái tên Lâm Lang Thiên này cũng thật có bản lĩnh! Không biết hắn có được thứ Nguyên thần này ở đâu?Tần Thiên vừa nhìn qua là biết ý đồ của Lâm Lang Thiên, sự kinh ngạc ánh lên trong mắt hắn, nhưng hắn cũng không sợ hãi.
Một chiêu này của Lâm Lang Thiên đúng là sát chiêu, nhưng nếu đối thủ là Tần Thiên hắn thì Lâm Lang Thiên chưa chắc đã có thể thắng được.
Tần Thiên có thể trở thành cường giả mạnh nhất Niết Bàn Kim Bảng đâu phải chỉ dựa vào khoác lác! Chiêu này có lẽ sẽ giải quyết được Lâm Động!Tần Thiên nhìn về Lâm Động, lúc này sắc mặt đã nặng nề hơn nhiều, cười nhạt rồi cho rằng cuộc đối đầu này có lẽ kết thúc được rồi.
Mà kẻ thất bại tám phần sẽ là Lâm Động!Uỳnh!Trên không trung, hắc quang cuồn cuộn, sau khi bàn chân kia bước ra, một thân hình hắc ám khá gầy gò cũng xuyên qua tấm màn hắc quang, cuối cùng xuất hiện trước mặt tất cả mọi người.
Gần như mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía đó!Đó là một thân ảnh không hề cao lớn, thậm chí có phần gầy guộc.
Những ánh hắc quang bao quanh người hắn khiến người ta không nhìn rõ được gương mặt, nhưng khí tức Viễn Cổ và thứ âm khí tỏa ra từ thân thể hắn cũng đủ uy hiếp cả thiên địa.
Mặt mày Lâm Lang Thiên hung hăng nhìn chằm chằm Lâm Động, đưa tay quệt vết máu nơi khóe miệng.
Đứng bên dưới hắc ảnh, gương mặt méo mó của hắn nhìn vô cùng đáng sợ.
Nguồn: http://truyenfull.
vnLâm Lang Thiên cười lớn, nhìn như sắp phát điên.
Rồi hắn chầm chậm giơ tay phải lên, sát ý và sự điên cuồng trong mắt nhanh chóng ngưng tụ lại.
Khi Lâm Lang Thiên nhấc tay phải lên, hắc ảnh phía sau hắn cũng chầm chầm giơ cánh tay gầy guộc của mình lên, từ xa chỉ về phía Lâm Động.
Ngay lúc ấy, Lâm Động nhận ra mình đã trở thành mục tiêu của một thứ khí trường khủng bố không thể nào tránh né.
Điều này khiến hắn hiểu rằng, công kích chí mạng tiếp theo sẽ truy sát hắn đến chân trời góc biển, chưa chết chưa thôi!Áp lực to lớn bao trùm lấy Lâm Động khiến sắc mặt hắn vô cùng nặng nề.
Lúc này trong lòng hắn cũng dâng lên một cảm giác nguy hiểm, Lâm Lang Thiên liều mạng đến mức này hiển nhiên đã ngoài dự liệu của hắn.
Lâm Động, hai ta đã đấu nhiều năm như vậy, cũng nên kết thúc rồi.
Yên tâm đi, sau khi giải quyết ngươi, ta sẽ chăm sóc đến Phân gia Viêm Thành các ngươi, khặc khặc!Hai mắt Lâm Lang Thiên đỏ ngầu, cười đầy nham hiểm.
Dị Ma Động Thiên Chỉ!Lâm Lang Thiên bỗng điểm ngón tay, sát ý trong mắt như ngưng tụ lại thành thực chất bắn ra.
Ngay vào khoảnh khắc ngón tay Lâm Lang Thiên điểm ra, hắc ảnh sau lưng hắn cũng chuyển động ngón tay.
Vào khoảnh khắc ngón tay gầy gò đó hạ xuống, bầu trời như tối sầm lại, trong quầng sáng, không khí tan biến, hình thành một vùng chân không, ngay sau đó một chùm hắc quang lớn cỡ mấy chục trượng bắn thẳng về phía Lâm Động.
Hắc quang đó bay tới nhưng không hề gây nên âm thanh kinh người, nơi nó đi qua, dường như nguyên lực thiên địa đều bị đánh bật đi, ai cũng có thể cảm nhận được sức mạnh đáng sợ bên trong chùm sáng đó.
Sức mạnh ấy như có thể xuyên thủng cả thiên địa!Những người tham gia chiến đấu, không ai là không kinh hoàng trước chùm hắc quang ấy.
Dù là cường giả đã vào Niết Bàn Kim Bảng, sắc mặt cũng phải tái đi.
Bọn họ biết nếu là mình thì chắc chắn chết dưới một chiêu đó! Lâm Động rắc rối to rồi!Lam Anh ở một chiến đài khác cũng đã chiếm được thế thượng phong, liếc nhìn chùm hắc quang với ánh mắt nặng nề.
Thật sự nàng không thể tưởng tượng được con người có tên Lâm Lang Thiên kia lại thi triển được vũ kỹ công kích có uy lực khủng bố đến như vậy.
Bách Triều Đại Chiến lần này sao Vương triều Đại Viêm lại lắm người biến thái đến vậy? Điều này không khỏi khiến nàng hoài nghi đó có thật đó chỉ là một Vương triều Hạ cấp hay không?Năng lực của những người này, dù là thiên tài từ Thập đại Vương triều Siêu cấp cũng phải thấy xấu hổ!Chùm hắc quang xuyên qua thiên địa, với thanh thế không thể tránh né, lao thẳng tới Lâm Động.
Sắc mặt hắn lúc này vô cùng trầm trọng!Hắc quang ngày một tới gần Lâm Động, nhưng trước vô số ánh mắt kinh ngạc, hắn chầm chầm nhắm mắt lại, hai tay kết ấn, thanh quang chói sáng như dòng thủy triều trào dâng từ trong cơ thể hắn.
Thanh quang bao phủ quanh Lâm Động hình thành nên hư ảnh của một con Thanh Long khổng lồ tạo nên một áp lực vô cùng lớn.
Thiên Long Khí!Trên những chiếc ghế ánh sáng bên trên, ánh mắt các cường giả của Tông phái siêu cấp đều ngưng đọng lại, sắc mặt ngưng trọng.
Từ cơ thể Lâm Động bọn họ cảm nhận được một thứ khí tức mà chỉ Long Tộc cao cấp chính thống mới có được.
Trong đan điền của Lâm Động, Thiên Long Khí mà Thanh Trĩ để lại đột nhiên bùng phát, một sức mạnh hùng hồn khó lòng hình dung nhanh chóng lan tỏa khắp tứ chi.
Cùng với sự bùng phát của Thiên Long Khí, hư ảnh con Thanh Long đang bao quanh Lâm Động nhanh chóng được thực chất hóa.
Trên thân hình to lớn đó, những tấm vảy lấp lánh ánh lên thanh quang, nhìn thân hình ấy đầy sức mạnh như được làm từ gang thép vậy! Grào!Con Thanh Long khổng lồ ngẩng đầu lên trời gầm lên một tiếng, sóng âm thanh khuếch tán gây nên vô số đường gợn sóng trên những quầng sáng ở xung quanh.
Hóa Long Quyết, Thanh Long Bất Động Chung!Giọng nói trầm đục vang lên trong đầu Lâm Động, đôi mắt hắn bỗng mở trừng trừng, thủ ấn biến hóa, Thanh Long cuộn tròn lại bao trùm lấy Lâm Động.
Lúc ày thanh quang lan tỏa quanh con Thanh Long biến thành một chiếc chuông khổng lồ! Thanh quang bao phủ lấy cái chuông khổng lồ kia, hoa văn hình rồng hiện lên, tiếng long ngâm vang vọng, sự uy nghiêm và cổ xưa lan tỏa từ lớp vảy rồng.
Lớp phòng ngự mạnh thật!Lão nhân Đạo Tông kinh ngạc nhìn cái chuông khổng lồ kia, ông cũng cảm nhận được sức mạnh phòng ngự to lớn tỏa ra từ đó, nó là một loại vũ kỹ phòng ngự vô cùng cường hãn!Thanh Long Bất Động Chung là tấm lá chắn cực kỳ kiên cố, còn hắc quang là cây mâu cuồng bạo nhất!Công và thủ, ai sẽ chiếm ưu thế đây?Trên gương mặt của lão nhân Đạo Tông cũng hiện lên vẻ chờ đợi.
Đương nhiên không chỉ có mình ông đang mong đợi, trên đỉnh núi lúc này gần như mọi ánh mắt đều không hẹn mà cùng tập trung về đây, rồi nhìn chùm hắc quang xuyên thủng thiên địa đem theo sức mạnh hủy diệt oanh kích lên chiếc chuông Thanh Long kia.
Choeng!Vào khoảnh khắc ấy, tiếng chuông ngân lên, dường như tất cả nguyên lực thiên địa đều nổ tung!Rầm!Chùm hắc quang xé ngang bầu trời, với phương thức vô cùng kích thích mắt người xem, nó hung hăng oanh kích thẳng lên chiếc chuông Thanh Long khổng lồ.
Vào khoảnh khắc va chạm, tiếng chuông ngân lên rồi lan tỏa nhanh như chớp, những làn sóng gần như thực chất gây chấn động khiến chiến đài ánh sáng xuất hiện vô số những vết nứt to tướng, còn các quầng sáng xung quanh cũng phát ra từng trận âm thanh két két chói tai.
Bùm!Sau đó đợt sóng âm thanh đó là một cơn cuồng phong mang sức mạnh hủy diệt.
Ở nơi tiếp xúc, không gian như méo mó, hắc quang và thanh quang đan xen, thiên địa như có dấu hiệu bùng nổ.
Sức mạnh kinh thiên động địa sinh ra từ sau cuộc va chạm, tất cả chỉ có thể nhìn thấy những quầng sáng mà Lưu Thông bày ra lúc này trở nên méo mó và có dấu hiệu sắp sụp đổ.
Lưu Thông thấy vậy thì cau mày lại, không thể không ra tay lần nữa, lúc ấy mới khiến quầng sáng dần ổn định lại.
Từ sâu trong mắt hắn hiện lên sự kinh hãi, hiển nhiên hắn không thể ngờ Lâm Động và Lâm Lang Thiên lại có thể gây ra một sức tàn phá khủng khiếp đến vậy.
Bên trong quầng sáng, thanh quang và hắc quang xâm thực và hủy diệt lẫn nhau, sức mạnh ấy đủ khiến một cường giả Ngũ Nguyên Niết Bàn tan thành tro bụi.
Bên ngoài quầng sáng, mọi thứ đều yên tĩnh, nhưng bên trong lại vô cùng ác liệt, sự đối lập này khiến người ta nhìn mà có cảm giác kỳ lạ.
Cuộc đối đầu này dường như vượt qua phạm trù Ngũ Nguyên Niết Bàn rồi!Mọi ánh mắt đều tập trung vào trong quầng sáng, ai cũng muốn biết đối mặt với công kích khủng bố đó rốt cuộc Lâm Động có sống sót được không?Nhưng trước sự chăm chú của mọi người, luồng sức mạnh trong quầng sáng kia dần tiêu tán đi, thanh quang và hắc quang cũng tối dần đi rồi biến mất.
Xuất hiện trước tiên là Lâm Lang Thiên, hắc quang tỏa ra từ hắc ảnh phía sau đã giúp hắn bình an vô sự thoát khỏi những luồng sức mạnh ban nãy.
Ánh mắt Lâm Lang Thiên lúc này cũng đang nhìn chăm chăm vào phía đối diện, ở đó tia thanh quang cuối cùng bắt đầu biến mất.
Ánh sáng tan đi, dần để lộ ra bóng dáng của một cái chuông khổng lồ mà mơ hồ!Đồng tử Lâm Lang Thiên co rút lại, sắc mặt tối sầm lại, lẽ nào như thế vẫn chưa thể giải quyết được hắn sao?Hình ảnh cái chuông ngày một rõ rệt, cuối cùng xuất hiện trước bao ánh mắt đang chăm chú.
Chiếc chuông Thanh Long đứng sừng sững dưới ánh nắng lấp lánh đầy vẻ uy nghiêm.
Đỡ được rồi!Cả đỉnh núi ồ lên, ánh mắt không ít người đầy sự chấn động, kinh hãi kêu lên.
Công kích vừa rồi của Lâm Lang Thiên dù là cường giả Ngũ Nguyên Niết Bàn cũng khó lòng chống đỡ.
Những cường giả trong Niết Bàn Kim Bảng, ngoài một số ít người kiệt xuất ra thì có lẽ chẳng ai dám chắc chắn có thể vượt qua được.
Nhưng Lâm Động đã dùng thực lực Tứ Nguyên Niết Bàn chính diện chống lại công kích hung hăng ấy.
Bạn đang đọc truyện tại http://truyenfull.
vn Tên này quả nhiên không ít thủ đoạn!Lão nhân Đạo Tông cười tít mắt nhìn cảnh tượng đó, không kềm được gật gù mấy cái.
Ông ta càng ngày càng có lòng tin với Lâm Động, tiểu gia hỏa này nếu có thể gia nhập Đạo Tông thì chắc chắn sẽ rất thú vị!Trước sự chú ý của tất cả mọi người, quả chuông Thanh Long khổng lồ kia sau sự tĩnh lặng chốc lát cuối cùng xuất hiện động tĩnh.
Thanh quang bao quanh thân chuông dần dần nhạt đi…Sắc mặt Lâm Lang Thiên tối sầm, định hành động thì đồng tử bỗng co rút lại.
Hắn nhìn thấy một cái bóng màu xanh, giống hệt như quỷ mị bỗng lao vút ra từ cái chuông đang dần biến mất kia.
Uỳnh!Tốc độ của cái bóng xanh đó cực nhanh, ngay cả Lâm Lang Thiên cũng chỉ thấy trên không trung vụt qua một cái bóng xanh cùng với một luồng sức mạnh cuồng bạo mà thôi.
Lâm Động phản kích!Ánh mắt Lâm Lang Thiên dữ dằn, hắn giơ tay ra, hắc ảnh phía sau hắn cũng vươn bàn tay gầy guộc của mình ra tóm về phía cái bóng xanh kia.
Thế nhưng tốc độ của cái bóng ấy quả thực nhanh như thiểm điện, bàn tay khổng lồ tóm hụt vào không khí.
Nhanh thật!Sắc mặt Lâm Lang Thiên thay đổi, hắn đã bị tốc độ của Lâm Động khiến cho chấn kinh, nhưng hắn chưa kịp nghĩ gì thì thanh quang lại một lần nữa lóe lên, một thân ảnh xuất hiện một cách quỷ dị.
Đến lúc này Lâm Lang Thiên mới nhìn rõ được thân ảnh trước mặt mình.
Sắc mặt hắn kịch biến, Lâm Động trước mắt gần như hoàn toàn thay đổi, trên người hắn mọc đầy vảy xanh, nhìn giống như tầng áo giáp lấp lánh thanh quang.
Từ trên nó phát ra một thứ sức mạnh kinh người!Xoẹt!Từ sau lớp vảy ấy vẫn có thể nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh như lưỡi đao, ngay sau đó, Lâm Động bỗng giơ bàn tay ra, nó nhanh chóng phình to rồi biến thành một cái Long trảo.
Trên những cái móng vuốt ấy là hàn quang bao phủ, lớp vảy ánh lên những tia sáng âm u lạnh lẽo.
Bàn tay biến thành Long trảo, Lâm Động gần như không chút chậm trễ, Long trảo mang theo một luồng sức mạnh đáng sợ nhằm thẳng ngực Lâm Lang Thiên đánh tới.
Sức mạnh đánh sợ hình thành nên những cái xoáy năng lượng nơi đầu móng vuốt, lực sát thương nó phát ra thậm chí đủ để đánh vỡ Niết Bàn Kim Thân của cường giả Ngũ Nguyên Niết Bàn!Đối mặt với công kích hung hãn đó của Lâm Động, hiển nhiên Lâm Lang Thiên không dám chậm trễ, cánh tay gầy guộc của hắc ảnh phía sau hắn lao ra nghênh đón Long trảo của Lâm Động.
Rầm!Làn sóng sức mạnh đáng sợ cuộn trào từ nơi va chạm, chiến đài hình thành từ nguyên lực lúc này như mảnh đất bị cày xới, vô cùng thê thảm! Khặc khặc, đúng là sức mạnh không tệ nhưng muốn giết ta thì chưa đủ đâu! Ngươi cũng chỉ tiến bộ được đến mức này thôi sao?Lâm Lang Thiên cười gằn, bàn tay kia của hắc ảnh bỗng nắm chặt lại, đem theo kình phong hủy diệt không chút lưu tình nhằm vào đầu Lâm Động đấm tới.
Không chỉ vậy đâu!Hàn quang tràn lên trong mắt Lâm Động, hắn cười lạnh, thanh quang lan tỏa trên bàn tay kia, cũng nhanh chóng biến thành một cái Long trảo khác.
Gần đây, sự lãnh ngộ của Lâm Động với Thanh Thiên Hóa Long Quyết ngày một tiến bộ nhanh chóng.
Binh!Long trảo tung ra tóm lấy bàn tay gầy guộc của hắc ảnh, một vòng năng lượng đáng sợ cuộn trào.
Ngươi!Thấy công kích không ngờ lại bị chặn đứng, Lâm Lang Thiên bạo nộ, hắn không ngờ sau khi trả giá như vậy rồi mà vẫn không thể giải quyết được Lâm Động một cách triệt để! Ngươi nói đúng, cuộc chiến nhiều năm nay giữa chúng ta, cũng nên kết thúc rồi!Lâm Động ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Lang Thiên cười lạnh, nụ cười ấy cũng có dấu hiệu của sự điên cuồng.
Hóa Long Quyết, Long Hóa!Lâm Động gầm lên một tiếng trầm đục, Thiên Long Khí đang tràn ngập tứ chi hắn bỗng tràn vào xương cốt, vào cơ thịt hắn.
Hai cánh tay Lâm Động bỗng rung lên kịch liệt, nhữn tấm vảy rồng từng lớp từng lớp dần xuất hiện, bề mặt da thịt hắn cũng dần trở nên cứng cáp, gần như chỉ trong chớp mắt, hai cánh tay hắn đã biến thành hai cái chân rồng khổng lồ.
Cơn đau từ trong xương cốt truyền ra khiến mắt Lâm Động đục ngầu, Thiên Long Khí vô cùng bá đạo, người bình thường căn bản không thể chịu nổi.
Dù là Lâm Động hiện giờ, muốn long hóa toàn bộ hai cánh tay cũng phải trả giá không ít.
Lâm Động nhìn Lâm Lang Thiên cười gằn, rồi hai cánh tay tung ra hai quyền!Quyền phong tung ra không đẹp mắt, cũng không có chút tính chất vũ kỹ, nhưng sức mạnh mà nó mang theo lại khủng bố đến khó lòng tin nổi.
Uỳnh uỳnh!Long trảo xông tới như vũ bão, năng lượng lúc này như biến thành thực chất khiến không gian cũng trở nên méo mó.
Ánh mắt Lâm Lang Thiên lúc này hiện lên vẻ đầy kinh hãi, hắn vội lùi về sau, hắc ảnh phía sau hắn lại bước ra bao trùm lấy hắn.
Hai mắt Lâm Động đỏ ngầu, nhìn như có dấu hiệu phát điên.
Hắn không quan tâm hắc ảnh kia mạnh ra sao, Long trảo vẫn lao tới với sức mạnh đáng sợ của cả ngọn núi.
Binh binh binh!Long quyền đấm thẳng lên hắc ảnh, âm thanh trầm đục không ngừng vang lên, hắc ảnh không ngừng bị đánh bật ra sau, cuối cùng rầm một tiếng đâm vào quầng sáng.
Xoẹt!Lâm Động gần như ngay lúc đó xuất hiện phía trước hắc ảnh đã hết đường lùi.
Long quyền điên cuồng vung lên, tạo nên vô số đạo tàn ảnh, một quyền, hai quyền, ba quyền…Trên đỉnh núi tất cả trở nên yên lặng, chỉ còn âm thanh từ những cú đấm của Lâm Động.
Rắc!Dưới những cú đấm không chút lưu tình đó, một âm thanh đổ vỡ vang lên!Cả không gian, tất cả mọi người ai nấy cũng sững sờ nhìn cảnh tượng đó.
Lâm Động lúc này trở nên bạo lực đến cực điểm!Hắc ảnh bị dồn đến sát quầng sáng, phía trước là Lâm Động ánh mắt lạnh băng đầy hung hăng, long quyền màu xanh với sức mạnh khủng bố đấm túi bụi như vũ bão lên hắc ảnh.
Binh binh binh!Âm thanh trầm đục khiến người ra kinh hãi vang ra từ hắc ảnh ấy, mọi người có thể nhìn thấy trên quầng sáng phía sau hắc ảnh là những đường gợn sóng đang lan tỏa nhanh chóng.
Lâm Động lúc này dường như đã phát điên!Bọn Liễu Bạch cũng há hốc mồm sững sờ nhìn cảnh tượng đó, hiển nhiên đây là lần đầu tiên thấy một Lâm Động trước nay luôn bình tĩnh lại trở nên điên cuồng như vậy!Sức mạnh tỏa ra từ long quyền, dù có Niết Bàn Kim Thân Ngũ Nguyên Niết Bàn cũng khó lòng chống đỡ nổi, huống hồ với quyền thế như vũ bão kia, nếu đổi là một cường giả Ngũ Nguyên Niết Bàn khác có lẽ đã bị dần thành thịt băm lâu rồi! Tên tạp chủng ti tiện nhà ngươi, cút ra cho ta!Bị sức mạnh to lớn bao trùm, Lâm Lang Thiên cũng cảm nhận được năng lượng đáng sợ đang chui qua hắc ảnh và xâm thực vào bản thể của hắn.
Mắt hắn trào lên sự kinh hãi, hai mắt đỏ ngầu, gắng sức giãy giụa.
Hắn biết nếu cứ bị Lâm Động đánh tiếp thế này, dù có linh hồn vũ kỹ hộ thể thì rồi cũng sẽ phải chết thê thảm!Lâm Lang Thiên cố gắng chống lại công kích của Lâm Động, nhưng Lâm Động lúc này bỏ ngoài tai tiếng quát của hắn, chỉ liên tục nhấc nắm đấm gần như tê dại của mình lên rồi lại đánh xuống.
Ha ha, ngươi đúng là xuất thân từ Nội tộc Gia tộc, lại còn là thiên tài của Gia tộc Lâm Thị, từ khi còn nhỏ, ta đã nhớ thật kỹ tên của ngươi rồi, Lâm Lang Thiên!Hai mắt Lâm Động đỏ ngầu, nắm đấm khủng bố giáng xuống từng trận từng trận, dường như oán khí tích tụ nhiều năm nay đang bùng nổ.
Ngươi là kẻ đầu tiên ta oán hận, mục tiêu duy nhất khiến ta tu luyện chính là để giết ngươi, để ngươi phải trả giá vì đã khiến cha ta tàn phế! Tên khốn kiếp nhà ngươi sao biết được, vì ngươi mà cha ta sống không bằng chết, làm sao biết được những năm đó, để vượt qua ngươi mà ta đã phải trả giá thế nào!Phía sau ngọn núi nhỏ ở trấn Thanh Dương, một thiếu niên gầy gò yếu đuối đã phải đổ không biết bao nhiêu mồ hôi.
Hắn không có linh dược, không có tài nguyên, không có gia thế, hắn chỉ có thể dựa vào chính mình, hắn chỉ có thể ngốc nghếch đuổi theo các đại thiên tài của Nội tộc như thế.
Vì hắn là hy vọng duy nhất của cái gia đình nhỏ bé này! Ngươi đã hại ta suýt chút nữa nhà tan cửa nát, ngươi nghĩ rằng ta sẽ sẽ cho ngươi cơ hội thứ hai sao?Lâm Động nhếch mép, hắn nhìn Lâm Lang Thiên với đôi mắt đỏ ngầu, ánh mắt đó khiến Lâm Lang Thiên cũng phải thấy lạnh xương sống.
Đồ khốn kiếp, nạp mạng đi!Bàn tay phải của Lâm Động lại nắm chặt, thanh quang bùng phát ngưng tụ lại trên nắm đấm của hắn thành hình đầu rồng.
Quyền phong tung ra, không khí bùng nổ, rồi hung hăng đấm lên hắc ảnh.
Rắc!Âm thanh trầm đục dị thường vang lên, đồng tử Lâm Lang Thiên co rút lại, bởi vì hắn lại nghe thấy một tiếng rắc giòn tan, hắn ngẩng lên thì thấy linh hồn vũ kỹ đang bao quanh người hắn bắt đầu tiêu tán!Lớp phòng hộ mạnh nhất của hắn đã bị Lâm Động đánh tan!Mà mất đi sự phòng hộ này thì sao hắn có thể chống lại được long quyền khủng bố của Lâm Động?Sự sợ hãi bỗng chốc trào dâng trong lòng Lâm Lang Thiên, nhìn bộ dạng đáng sợ của Lâm Động lúc này, chắc chắn hắn sẽ không chút nương tay.
Nhân lúc linh hồn vũ kỹ chưa hoàn toàn biến mất, hắn nhanh chóng lùi về sau.
Binh!Thế nhưng khi hắn vừa động đậy thì Lâm Động đã cười lạnh một cái, một quyền tung ra đánh vỡ hoàn toàn hắc ảnh.
Quyền phong tàn dư nhanh như chớp đuổi theo đánh lên người Lâm Lang Thiên.
Phụt!Kình phong xâm nhập cơ thể, Lâm Lang Thiên nháy mắt liền hộc máu, thân thể thảm hại rơi xuống chiến đài, vẽ lên trên đó một vệt dài mấy chục mét!Vừa mới dừng lại, Lâm Lang Thiên gắng gượng đứng dậy, nhưng chưa kịp nói gì thì kình phong đáng sợ lại một lần nữa ập tới, tựa một chiếc chùy nặng nề đập thẳng lên vai hắn!Rắc!Nửa người Lâm Lang Thiên vỡ vụn, cả người đổ ập xuống, đang định vùng vẫy thì Long trảo lao tới tóm chặt lấy cổ họng hắn.
Ngẩng lên thì thấy vảy rồng trên mặt Lâm Động đang dần biến mất và tràn đầy sát ý lạnh lẽo! Ta nhận…Lâm Lang Thiên vùng vẫy, mặt đỏ gay.
Ở đây không có thắng thua, chỉ có sống chết!Lâm Động trừng trừng nhìn Lâm Lang Thiên, sự hung hăng giảm dần, khẽ cười nói.
Lâm Động biết, nếu bây giờ lại để Lâm Lang Thiên chạy mất thì thực lực của Lâm Lang Thiên hắn chắc chắn sẽ được các Tông phái siêu cấp xem trọng.
Mà khi hắn tiến vào Tông phái siêu cấp thì chắc chắn Lâm gia Viêm Thành sẽ gặp nguy hiểm!Chuyện đó đương nhiên Lâm Động sẽ không để nó xảy ra!Mắt Lâm Lang Thiên đỏ ngầu, sâu trong mắt dường như còn có kim quang.
Ta biết trong người ngươi có một đạo Nguyên thần tồn tại!Lâm Động nhìn Lâm Lang Thiên, cười nhạt, chỉ là hàn ý trong mắt thì không thể che giấu được.
Yên tâm, ta sẽ không để bất cứ kẻ nào các ngươi chạy thoát đâu!Nhìn nụ cười trên mặt Lâm Động, Lâm Lang Thiên cảm thấy toàn thân lạnh toát.
Mọi người nhìn trận chiến đã phân thắng bại, lập tức thở phào như trút được gánh nặng.
Trong mắt vẫn còn sự kinh hoàng, trận chiến vừa rồi hiển nhiên đã giúp bọn họ mở mang tầm mắt.
Sức mạnh cuồng bạo đến cực điểm của Lâm Động đủ để khiến vô số cường giả Ngũ Nguyên Niết Bàn phải lạnh sống lưng.
Mạnh mẽ thật!Trên không trung, cường giả của Hồng Hoang Điện nhìn Lâm Động với hai mắt phát sáng.
Tông phái bọn họ vốn chuyên tu sức mạnh, sự bùng phát của Lâm Động hiển nhiên đã khiến bọn họ phải kinh ngạc.
Lưu Thông bình thản nhìn cảnh tượng đó.
Hắn có thể nhận ra Lâm Động muốn động sát thủ, ngần ngừ một lát định nói gì đó.
Tuy Lâm Lang Thiên bại rồi nhưng thiên phú không tệ, hơn nữa trong người hắn dường như có bí mật gì đó, nếu thu nhận vào Nguyên Môn có kẽ cũng bồi dưỡng được.
Niết Bàn Kim Bảng, chỉ cần không ai nhận thua, cuộc chiến đấu sẽ diễn ra cho đến lúc có người chết! Mà lúc này chưa ai mở miệng nói nhận thua cả.
Chấp sự Lưu Thông, ngài vội gì chứ?Nhưng khi Lưu Thông định lên tiếng thì lão nhân Đạo Tông đã cười, nói.
Thắng thua còn chưa rõ ràng hay sao?Lưu Thông cau mày, nói.
Có ai nói nhận thua sao?Lão nhân Đạo Tông làm như không quan tâm, nói.
Lưu Thông nhìn lão nhân ấy một lúc, nhưng cũng không nói gì thêm.
Hình như hắn nhận ra lão nhân này đang muốn giúp Lâm Động.
Trên chiến đài, Lâm Động lạnh lùng nhìn Lâm Lang Thiên, rồi chầm chậm cúi người, bàn tay khẽ đặt lên đỉnh đầu hắn.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Lâm Lang Thiên, kết thúc rồi, ngay cả đạo Nguyên thần trong người ngươi cũng xuống địa ngục đi!Nguyên lực hùng hồn dâng tràn, ngưng tụ nơi bàn tay Lâm Động.
Lúc này gương mặt Lâm Lang Thiên đầy sợ hãi, hắn có thể ngửi thấy được hương vị của sự tử vong! Lâm Động, đừng giết ta! Đây là ân oán giữa ngươi và Lâm Lang Thiên, không liên quan đến ta.
Chỉ cần ngươi tha cho ta, ta sẽ theo ngươi, tùy ngươi sai khiến!Khi Lâm Động đang vận nguyên lực, bỗng một giọng nói đầy sợ hãi vang ra từ trong người Lâm Lang Thiên, là đạo Nguyên thần thần bí kia!Lâm Động lạnh lùng, chỉ khẽ cười rồi chầm chậm lắc đầu.
Lâm Lang Thiên, tạm biệt, ân oán giữa chúng ta kết thúc tại đây!Lâm Động nhìn vẻ sợ hãi của Lâm Lang Thiên, cuối cùng không chần chừ nữa, nguyên lực từ trong bàn tay bắn ra trước ánh mắt tuyệt vọng của Lâm Lang Thiên.
Crắc!Lúc ấy, tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên chói tai.
Rắc!Âm thanh giòn tan lặng lẽ vang lên từ chiến đài, cũng đúng vào lúc ấy, thân thể đang giãy giụa điên cuồng của Lâm Lang Thiên dần dần đông cứng lại!Trên gương mặt hắn vẫn còn lại sự hung hăng và sợ hãi.
Hai loại cảm xúc đan xen, nhìn vô cùng đáng sợ!Lâm Động nắm chặt đỉnh đầu Lâm Lang Thiên, xương đầu của hắn đã vỡ vụn, máu tươi cùng với dịch não chảy ra, nhìn vô cùng ghê tởm.
Lâm Động lạnh lùng nhìn đôi mắt đang trừng trừng nhìn mình, nhưng sự sống dần dần tắt hẳn của Lâm Lang Thiên, chầm chậm thả lỏng tay, sau đó quệt máu trên tay lên áo hắn.
Lâm Lang Thiên chết rồi!Nhìn thân thể chẳng còn chút sự sống nào trước mắt, Lâm Động biết rằng, cuối cùng hắn cũng đã kết thúc được mọi ân oán với kẻ đã giằng co với hắn bao nhiêu năm nay.
Cha… con đã đòi được món nợ cho cha rồi!Lâm Động ngẩng đầu lên, hít vào một hơi sâu.
Hắn đã đợi ngày này bao nhiêu năm rồi? Người thiếu niên năm đó chịu đựng khổ sở tu luyện chắc cũng chờ đợi ngày này phải không?Chỉ là hiện giờ hắn đã không còn là gã thiếu niên yếu đuối hồi đó nữa rồi.
Tầm mắt của hắn không còn chỉ ở trấn Thanh Dương, ở Vương triều Đại Viêm nữa rồi! Cha, mẹ, hai người hãy yên lòng sống tại Vương triều Đại Viêm đi, con sẽ không để phong ba làm phiền đến hai người đâu!Lâm Động mỉm cười, nụ cười đó không còn sự hung hăng tàn nhẫn vừa nãy nữa.
Hắn cúi nhìn thi thể đã lạnh của Lâm Lang Thiên, nói: Nể tình cùng một Gia tộc, ta sẽ cho người đưa ngươi về Vương triều Đại Viêm! Có điều, trước lúc ấy… thứ quỷ quái trong người ngươi, ta phải xử lý đã!Lâm Động nhếch mép, bàn tay ấn lên trán Lâm Lang Thiên, một vòng xoáy màu đen xuất hiện ở lòng bàn tay hắn, lực thôn phệ lập tức xâm nhập vào người hắn.
Nguồn: http://truyenfull.
vnTuy đòn công kích vừa rồi đã giết chết được Lâm Lang Thiên thật sự, nhưng Lâm Động vẫn chưa quên trong người hắn còn có đạo Nguyên thần thần bí kia.
Lâm Lang Thiên chết đi nhưng vẫn chưa giải quyết được sạch sẽ đạo Nguyên thần!Với tích cách của Lâm Động, hiển nhiên là sẽ không thể để lại mầm họa này!Lực thôn phệ chui vào trong cơ thể Lâm Lang Thiên, ngay lập tức phân tán ra tìm đạo Nguyên thần ẩn trong đó.
Muốn trốn sao?Tìm kiếm một lúc không có kết quả, nhưng Lâm Động không từ bỏ, hắn cười lạnh, tiếp tục gia tăng lực tìm kiếm.
Chỉ vài phút sau, hắn đã phát hiện ra ở phần tim Lâm Lang Thiên có một luồng sức mạnh đang dao động.
Lập tức hắn cho lực thôn phệ hình thành nên thiên la địa võng phong tỏa khu vực ấy.
Lâm Động, ta và ngươi không thù không oán, ngươi đã giết Lâm Lang Thiên rồi hà tất phải đuổi tận giết tuyệt như vậy?Lúc đó rõ ràng đạo Nguyên thần kia cũng nhận thấy Lâm Động đang phong tỏa mình, vội hét lên phẫn nộ.
Xin lỗi, con người ta xưa nay làm việc gì cũng không thích để lại hậu họa.
Bao năm nay ngươi đã giúp Lâm Lang Thiên không ít, tính ra cũng gây không ít phiền phức cho ta.
Vì thế… ta không định tha cho ngươi!Lâm Động khẽ cười, cũng không cho đạo Nguyên thần kia có cơ hội nói gì, lực thôn phệ trào dâng biến thành một tấm lưới lớn bao lấy tia sáng đang lấp lánh chỗ tim của Lâm Lang Thiên.
Nhờ hình ảnh mà lực thôn phệ phản xạ lại, Lâm Động nhìn thấy trong kim quang có một bóng người mơ hồ! Đó chính là Nguyên thần sao?Lâm Động nhướng mày, cũng thấy có chút hiếu kỳ.
Chỉ khi nào vượt qua Niết Bàn Kiếp lần thứ bảy, nguyên đan trong đan điền mới dần có dấu hiệu biến thành Nguyên thần.
Khi nguyên đan đã biến hẳn thành Nguyên thần thì cũng có nghĩa là nguyên lực đã tu luyện đến mức siêu việt rồi.
Lúc đó, dù có bị hủy diệt, chỉ cần Nguyên thần vẫn còn thì vẫn có cơ hội hồi sinh.
Hơn nữa, nghe nói, đến lúc ấy thậm chí còn có thể dùng Nguyên thần lấy mạng của kẻ khác cách đó vạn dặm, vô cùng thần kỳ.
Bản lĩnh đó vượt xa những gì bọn Lâm Động có thể tưởng tượng.
Sau khi bị lực thôn phệ bao vây, hiển nhiên đạo Nguyên thần không cam tâm chịu trói, hắn vùng vẫy không ngừng.
Nhưng lúc này hắn chỉ là Nguyên thần mất đi cơ thể, không có nguồn sức mạnh thì căn bản không thể chống cự lại được Lâm Động.
Thôn phệ!Ánh mắt Lâm Động lạnh lùng, tâm thần rung lên, lực thôn phệ bùng phát, kim quang quanh Nguyên thần kia dần tối đi.
Sức mạnh của Nguyên thần đang dần bị lực thôn phệ nuốt gọn! Á, đây là lực thôn phệ? Thôn Phệ Tổ Phù? Ngươi có Thôn Phệ Tổ Phù!Đạo Nguyên thần đó vừa nhìn thì lập tức thét lên, trong tiếng kêu đó tràn đầy sự kinh ngạc, hiển nhiên đã phát hiện ra bí mật của Lâm Động.
Nhãn lực cũng không tệ!Lâm Động nheo mắt cười nhạt, nếu đã bị phát hiện có Thôn Phệ Tổ Phù thì càng không thể thả hắn đi được! Lâm Động, đừng giết ta, ta biết không ít bí mật, chỉ cần để ta bên cạnh, chắc chắn ngươi sẽ có rất nhiều thu hoạch!Hắn cũng nhận ra sát tâm của Lâm Động, vội vàng nói.
Bên cạnh ta có một huynh đệ kiến thức nhiều hơn ngươi vạn lần, hơn nữa lại đáng tin hơn ngươi vạn lần.
Loại như ngươi có lẽ không cần đến đâu!Lâm Động cười hiền, rồi ánh mắt lạnh băng, lực thôn phệ tăng mạnh bao trùm lấy đạo Nguyên thần, sau đó nuốt gọn nó trong tiếng kêu thảm thiết.
Lâm Động thu lại bàn tay đang đặt trên trán Lâm Lang Thiên, một tia hắc quang lặng lẽ chui vào đầu ngón tay hắn.
Hình như có thêm thứ gì đấy!Lâm Động chăm chú nhìn lực thôn phệ, bỗng phát hiện một quầng kim quang nhàn nhạt, nó có khí tức của đạo Nguyên thần kia, nhưng không có bất cứ ý thức nào.
Rõ ràng là ý thức của đạo Nguyên thần đó đã bị thanh trừ hoàn toàn, còn lại chỉ là sức mạnh Nguyên thần mà thôi!Lâm Động quan sát ánh kim quang đó, nhất thời không biết nó dùng được vào việc gì.
Trầm ngâm một lát rồi lấy ra một chút lực thôn phệ bọc nó lại rồi cho vào đan điền.
Tuy hắn tin rằng đã loại bỏ hết ý thức của đạo Nguyên thần đó, nhưng Lâm Động vẫn luôn là người cẩn thận, sẽ không để lại bất cứ hậu họa nào.
Làm xong hết thảy, hắn mới thu lại tâm thần, đập đập tay, phất tay áo thu thi thể Lâm Lang Thiên vào túi Càn Khôn, rồi ngẩng đầu lên nhìn xung quanh.
Lúc này hắn mới phát hiện thiên địa tĩnh lặng, vô số ánh mắt đang nhìn hắn đầy kính sợ.
Lâm Động thấy thế cũng chẳng muốn nói nhiều, ân oán giữa hắn và Lâm Lang Thiên, những người này không hiểu được.
Hắn biết, nếu kẻ thất bại là hắn thì kết cục còn thê thảm hơn Lâm Lang Thiên nhiều.
Hắn nhìn về lão nhân Đạo Tông, khẽ mỉm cười.
Lần này giải quyết được mối đại họa Lâm Lang Thiên cũng là nhờ lão nhân đó!Thấy Lâm Động nhìn mình, lão nhân Đạo Tông vuốt vuốt râu.
Thủ đoạn của Lâm Động không hề gây ác cảm gì cho lão nhân này, ông cũng không phải thánh nhân từ bi gì cả, rất hiểu rằng từ bi với kẻ thù là chuyện vô cùng ngu xuẩn!Lưu Thông nhìn chăm chăm Lâm Động, rồi phẩy tay, giọng nói sang sảng vang lên: Lượt giao chiến đầu tiên đã kết thúc thì bắt đầu lượt hai luôn thôi!Lâm Động quét mắt nhìn một vòng, lượt đấu đầu tiên đã kết thúc, Tiểu Viêm và Tiểu điêu cũng đã thăng cấp.
Nhưng điều khiến Lâm Động ngạc nhiên là ngay Tô Nhu cũng vượt qua được.
Có điều nhìn dáng nàng thở khó nhọc thế kia chắc cũng khá vất vả…Rời ánh mắt khỏi Tô Nhu, Lâm Động nhìn thấy Tần Thiên đang nhìn mình.
Sắc mặt Tần Thiên không còn tươi cười như trước, mà nó có một vẻ gì đó rất khó gọi tên, ánh mắt ấy khiến Lâm Động phải nhíu mày.
Lượt hai vẫn như lượt đầu, rút thăm chọn đối thủ!Lưu Thông phẩy tay, một vòng sáng lại xuất hiện, rồi phát nổ trên không trung, nhưng khi những quang giản sắp rơi xuống thì đồng tử Lâm Động chợt co rụt lại, ngẩng đầu lên nhìn lên vùng hư không.
Ở nơi đó có một thứ sức mạnh vô cùng kỳ lạ chợt bùng phát! Ha ha, cuộc chiến tiếp theo cũng không cần thiết nữa! Bọn ta đợi cũng sốt ruột rồi!Từ vùng hư không bỗng tràn ra một đám mây đen quỷ dị, nó nhanh chóng lan tỏa ra, che phủ cả bầu trời.
Bên trong đám mây đen ấy có thể nhìn thấy có một vài bóng người.
Cái gì? Thiên Phạt sao?Sắc mặt các cường giả của Bát Đại Tông Phái Siêu Cấp nhất thời kịch biến, đứng phắt dậy khỏi ghế, ánh mắt sắc bén nhìn về đám mây đen.
Trên đỉnh núi cũng bắt đầu xáo động, phần lớn mọi người đều nhìn cảnh đó với mắt kinh ngạc và nghi hoặc, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng một số người nhạy bén thì đã có cảm giác không lành.
Cái này…Sắc mặt Lâm Động dần trở nên ngưng trọng, hắn nheo mắt lại nhìn đám mây đen đang lan tràn trên trời, thở hắt ra một hơi.
Quả nhiên đã động thủ rồi!Hắc vân dày dặc đang cuộn trào vô cùng quỷ dị, cuối cùng lan tỏa mù mịt khắp bầu trời, trận thế khiến người ta phải kinh hãi.
Đỉnh núi Bách Triều Sơn cũng vì cảnh tượng này mà náo động, những ánh mắt kinh ngạc, nghi hoặc không ngừng quét lên bầu trời.
Lâm Động cau mày nhìn bầu trời đầy mây đen.
Hắn có thể cảm nhận được một thứ sức mạnh đáng sợ tỏa từ trong đó.
Ánh mắt hắn lấp lánh rồi nhanh chóng nhìn về đỉnh núi phía dưới.
Khi Lâm Động nhìn xuống, Tiểu điêu, Tiểu Viêm và Tô Nhu lập tức bay lên, ngay cả bọn Liễu Bạch cũng tiến lại gần, thần sắc căng thẳng, hiển nhiên cũng bị chấn động bởi cảnh tượng quỷ dị kia.
Xem ra bọn chúng muốn động thủ rồi, tính sao đây?Tiểu điêu nhìn bầu trời, khẽ nói.
Lâm Động gật đầu, trầm ngâm một chút rồi nói: Cứ rút về xem sao đã, cuộc tranh đấu ở tầng thứ này, chúng ta không nhúng tay vào được đâu.
Trên kia còn cường giả của các Tông phái siêu cấp tọa trấn, hơn nữa không gian này là địa bàn chung của những Tông phái siêu cấp Đông Huyền Vực này, muốn cướp đi không phải chuyện dễ dàng đâu.
Nếu động tĩnh quá lớn, chắc chắn sẽ kinh động đến các Tông phái siêu cấp.
Đến lúc đó, bất luận bọn chúng có lai lịch thế nào thì cũng khó làm càn! Lâm Động huynh biết chúng sao?Bọn Liễu Bạch nghe vậy kinh ngạc hỏi.
Rõ ràng bọn họ không thể ngờ lại có kẻ muốn tranh đoạt Chiến trường Viễn Cổ với các Tông phái siêu cấp.
Ừm, ta từng vô tình phát hiện ra chúng, sau đó còn bị truy sát, giao đấu mấy lần!Lâm Động khẽ gật đầu, hiển nhiên hắn cũng chẳng muốn che giấu điều gì, dù sau chuyện cũng đã xảy ra rồi.
Hắn nói rất đơn giản, nhưng Liễu Bạch và Diêm Sâm nghe mà trong lòng đầy kinh ngạc.
Những kẻ kia dám khiêu chiến Tông phái siêu cấp thì chắc chắn lai lịch không tầm thường.
Vậy mà Lâm Động có thể bình an sống đến bây giờ sau khi giao đấu với chúng.
Thật là kinh người!Uỳnh!Hắc vân lan tràn trên không trung, một lúc sau bỗng vỡ ra một khe hở, hắc quang bắn xuống, mười mấy thân ảnh bao phủ bởi hắc quang chầm chậm ngưng tụ trên không trung.
Khi hơn chục thân ảnh đó xuất hiện, nguyên lực thiên địa cũng trở nên sôi sục, một thứ sức mạnh vô hình đáng sợ tỏa ra từ thân thể bọn chúng, áp lực đó khiến không ít người có cảm giác không thể động đậy được chút nào! Thực lực thật đáng sợ!Mọi người trên đỉnh núi đều cảm nhận được áp lực ấy, sắc mặt đầy kinh hãi.
Chỉ với áp lực từ nguyên lực mà đã chấn áp được thế này, rốt cuộc những kẻ kia là loại biến thái từ đâu ra vậy? Hừ!Vẻ mặt tám cường giả các Tông phái siêu cấp lạnh lùng, hừ một tiếng, nguyên lực hùng hồn bùng phát chống lại nguyên lực của đối phương.
Tưởng là ai, thì ra lại là đám Tây Huyền Vực các ngươi.
Các ngươi lá gan cũng không nhỏ nhỉ? Không chỉ xâm nhập Đông Huyền Vực mà còn dám ra tay tại đây!Lưu Thông nhìn những bóng người kia, cười lạnh.
Ha ha, thì ra là Lưu Thông, Chấp sự Nguyên Môn!Kẻ đứng đầu trong hơn chục hắc ảnh kia cười lớn, hắc quang trên đầu tiêu biến, lộ ra gương mặt một người trung niên đang cười.
Trịnh Chung?Lưu Thông vừa nhìn thấy hắn đã nhíu mày lại, nói: Các ngươi dám gây rối Bách Triều Đại Chiến của Đông Huyền Vực bọn ta, rốt cuộc vì mục đích gì? Cũng không có gì, Tây Huyền Vực bọn ta rất có hứng thú với Chiến trường Viễn Cổ này.
Các ngươi chiếm nhiều năm như vậy cũng nên đến lượt bọn ta rồi!Người tên Trịnh Chung kia cười cười, giọng nói hắn vang lên như sấm dường như có một thứ sức mạnh quỷ dị.
Bạn đang đọc truyện tại http://truyenfull.
vn Quả nhiên ngươi vẫn chưa nản lòng.
Không gian này đã được xác định thuộc về Đông Huyền Vực bọn ta.
Dựa vào mấy người các ngươi mà muốn đoạt đi sao? Giờ chỉ cần ta phát tin tức này ra, mấy người các ngươi đừng hòng ai sống mà quay về!Lưu Thông cười lạnh nói.
Nếu đã động thủ rồi thì đương nhiên ta cũng đã nghĩ đến điều đó.
Lưu Thông, lẽ nào ngươi tưởng ngươi có thể phát tin tức ra khỏi đây sao?Trịnh Chung cười quái dị.
Nghe thế, ánh mắt Lưu Thông nhất thời lạnh đi, búng tay một cái, một đạo kim quang bắn ra định xuyên qua hư không.
Dùng Nguyên thần truyền tin sao?Thấy thế, Trịnh Chung cười quái dị, hai tay khoanh lại trước ngực chẳng hề có ý ngăn cản.
Khi đạo kim quang sắp vào biến không gian hư vô thì trong nơi ấy bỗng nhiên xuất hiện một vòng phù văn màu đen to lớn đánh bật đạo kim quang kia trở lại.
Thấy vậy, sắc mặt các cường giả Tông phái siêu cấp bao gồm cả Lưu Thông đều thay đổi.
Cường giả đến từ Hồng Hoang Điện cũng tung ra một quyền, sức mạnh đáng sợ hình thành nơi nắm đấm khiến cả không gian cũng méo mó.
Nhưng ngay lúc ấy, rất nhiều hoa văn màu đen kỳ lạ như mạng nhện xuất hiện trong hư không, chặn đứng nắm đấm của hắn lại! Ha ha, lần này để lấy được Chiến trường Viễn Cổ, bọn ta đã dùng cả Phong Thiên Đại Trận.
Yên tâm, động tĩnh ở đây sẽ không bị tông phái của các ngươi phát hiện ra đâu.
Mà các lão quái vật của Đông Huyền Vực bọn ngươi đương nhiên cũng bị người của Tây Huyền Vực bọn ta cầm chân rồi!Trịnh Chung cười lạnh nói.
Phong Thiên Đại Trận?Nghe thế, bọn Lưu Thông, thậm chí cả lão nhân Đạo Tông cũng giật mình một cái.
Bảo vật đó mà các ngươi cũng đem ra dùng, xem ra Tây Huyền Vực các ngươi cũng chịu bỏ sức nhỉ?Lão nhân nhíu mày, nói.
Ha ha, chẳng còn cách nào khác, Chiến trường Viễn Cổ là một nơi rất tốt, truyền thừa vô số, muốn bọn ta từ bỏ cũng không dễ đâu!Trịnh Chung cười nói.
Chỉ cần bọn ta lập trận pháp trong không gian này là các cường giả có năng lực ở Tây Huyền Vực sẽ có thể truyền tống được toàn bộ không gian này về đến Tây Huyền Vực! Những người ở đây chắc chính là các thiên tài mà đám Tông phái siêu cấp các ngươi vất vả tuyển chọn sao? Ha ha, cũng tốt, tiện thể đem hết đi luôn.
Nếu nương nhờ Tây Huyền Vực bọn ta thì các ngươi cũng sẽ có đãi ngộ không tệ.
Đương nhiên, nếu không theo thì sẽ thành nô lệ cho chúng ta cũng không tệ.
Trịnh Chung nhìn những người trên đỉnh núi, lời nói ra khiến sắc mặt của tất cả mọi người đều kịch biến.
Là người của Tây Huyền Vực!Sắc mặt Liễu Bạch tối sầm lại, nghiến răng nói.
Vương triều của bọn họ đều ở Đông Huyền Vực, nếu bị bắt đến Tây Huyền Vực thì hiển nhiên là mất hết sự tôn nghiêm.
Xung quang Liễu Bạch, sắc mặt các thiên tài từ các Vương triều khác cũng vô cùng khó coi.
Ánh mắt thậm chí có chút kinh hoàng.
Bọn họ rất hiểu nếu bị bắt tới Tây Huyền Vực thì sẽ thê lương đến mức nào, gần như chẳng khác nào nô lệ.
Lão nhân Đạo Tông cũng hơi cau mày, nhưng không hề thất sắc.
Ông nhìn bọn Trịnh Chung rồi cụp mắt xuống, nói: Các ngươi chuẩn bị cũng chu đáo thật.
Nhưng các ngươi tự tin sẽ lập được trận pháp trước mặt bọn ta sao? Tám người lão phu có lẽ không đến mức dễ bị coi thường thế đâu nhỉ?Tuy bọn người đến từ Tây Huyền Vực rất có khí thế, nhưng rõ ràng chúng vẫn chưa đến mức không thể chống lại được.
Thiết nghĩ chúng cũng không dám cho quá nhiều cường giả xâm nhập vào đây, nếu không chắc cũng khó làm được đến mức không chút động tĩnh như thế này.
Ha ha, Ngộ Đạo lão nhân của Đạo Tông, ai dám coi thường chứ?Trịnh Chung cười lớn, ánh mắt dừng ở trên người vị lão nhân Đạo Tông, sâu trong mắt có chút dè chừng.
Sắc thái này của hắn hoàn toàn không có khi đối mặt với Lưu Thông.
Xem ra Trịnh Chung thật sự không dám xem nhẹ lão nhân Đạo Tông này.
Giao đấu với các ngươi đúng là phiền phức, vì thế ta cũng không định làm như vậy.
Chỉ cần tạm thời giữ chân các ngươi lại là được!Trịnh Chung nhún vai, cười đầy nham hiểm.
Giữ chân bọn ta? Chỉ e ngươi không có bản lĩnh đó!Lưu Thông cười lạnh.
Nếu ngươi nghĩ thế thì e là nhầm rồi!Sắc mặt Trịnh Chung trở nên quỷ dị, bàn tay vung lên kết ấn nhanh như chớp.
Phong Thiên Đại Trận, Không Gian Phong Tỏa!Ngay khi Trịnh Chung hét lên, mười mấy cường giả phía sau chợt cười quái dị, đồng thời biến hóa thủ ấn.
Uỳnh uỳnh!Thủ ấn của chúng biến đổi, bầu trời lập tức chấn động, hư không vỡ ra, từng chùm hắc quang bắn tới, biến thành một đạo phù văn khổng lồ.
Phù văn lan tỏa, tựa một cái nhà lao chớp mắt đã phong tỏa tám người lão nhân Đạo Tông ở bên trong!Bùm bùm bùm!Phong tỏa vừa hình thành, bên trong lập tức bùng phát những đạo năng lượng đáng sợ, khiến cả phù văn rung chuyển dữ dội.
Hừ, tuy không giết được các ngươi, nhưng nhờ Phong Thiên Đại Trận giữ chân các ngươi thì dễ thôi!Trịnh Chung cười lạnh, vẫy tay: Tăng cường trận đồ phong tỏa! Vâng!Nghe mệnh lệnh của hắn, hơn chục cường giả phía sau lập tức đáp lại, toàn lực tăng cường trận đồ để giữ chân bọn người lão nhân.
Tào Vũ, Thường Uy, bố trí trận pháp! Bọn ta phải giữ chân chúng, tạm thời không thể phân tâm.
Giao trận pháp lại cho các nugơi!Trịnh Chung ngẩng đầu hét lên với đám mây đen.
Nếu kẻ nào dám ngăn cản, giết hết không cần hỏi!Khi nói câu này, Trịnh Chung nhìn về bọn Lâm Động với ánh mắt âm hiểm.
Vâng!Vừa dứt lời, bên trong mây đen truyền ra tiếng đáp lại, rồi mấy chục đạo hắc ảnh cùng nguyên lực kinh người từ trong đó bay ra.
Lâm Động nhìn qua mấy chục thân ảnh với khí tức kinh người kia, rồi hắn nhìn tập trung vào thân ảnh quen thuộc phía trước, đó chính là Tử Linh Tướng mà trước đây không lâu đã giao đấu với hắn!Lúc này, sắc mặt của tất cả các cường giả có mặt trên đỉnh núi đều trở nên khó coi, cục diện này có phần không hay rồi!Trên bầu trời, mấy chục thân ảnh bay ra từ đám mây đen, rồi nghênh ngang dừng lại khi còn cách đỉnh Bách Triều Sơn một khoảng, ánh mắt thích thú nhìn những người trên đỉnh núi.
Đây là những thiên tài trong các Vương triều của Đông Huyền Vực sao? Hình như chẳng có gì đặc biệt cả!Đằng trước các thân ảnh đó, một thanh niên gương mặt khá nữ tính, cười híp mắt, nhìn đỉnh núi, nói.
Ha ha, đến khi chúng ta đem không gian này đến Tây Huyền Vực, những thiên tài này e là sẽ phải trở thành nô lệ cho chúng ta thôi!Phía sau thanh niên kia, một nam tử cười lớn.
Ha ha!Trên bầu trời bỗng nổ ra một tràng cười lớn, dường như không coi những thiên tài kia ra gì.
Mọi người trên đỉnh núi nghe được giọng cười đó đều bùng lên nộ khí, ai ở đây cũng là những người kiêu ngạo, sao có thể để kẻ khác châm chọc như vậy chứ?Tuy đại nộ, nhưng lúc này chẳng ai dám nói gì, cục diện lúc này ngay các cường giả Tông phái siêu cấp cũng đã bị giữ chân, lẽ nào còn hy vọng gì ở bọn họ?Bọn họ nhìn nhau, rồi hầu như đa số đều quay sang Tần Thiên ở trung tâm.
Bất luận thế nào thì Vương triều Thiên Nguyên là Vương triều lớn mạnh nhất của Đông Huyền Vực, phía sau lại có Nguyên Môn, lúc này tất cả mọi người đều đặt hy vọng vào bọn chúng cũng là chuyện đương nhiên.
Khóe miệng Tần Thiên khẽ nhếch lên, lưng bất giác cũng thẳng lên, rồi hắn liếc về phía Lâm Động, dường như đang thể hiện sự đắc ý.
Hành động đó của Tần Thiên tuy rất nhỏ nhưng không thoát khỏi mắt Lâm Động, không ngờ lúc này rồi mà hắn còn có tâm tư cạnh tranh đó! Chư vị, có lẽ các vị ngông nghênh tại Đông Huyền Vực như vậy không hay cho lắm!Tần Thiên ưỡn ngực, nhìn về mấy chục thân ảnh kia, giọng sang sảng nói.
Ngươi là cái thá gì?Nam tử có vẻ nữ tính kia như cười như không nhìn Tần Thiên, lạnh lùng nói.
Tại hạ là đệ tử Nguyên Môn của Vương triều Thiên Nguyên, Tần Thiên!Ánh mắt Tần Thiên lộ vẻ nổi giận, lạnh lùng nói.
Tần Thiên? Chưa nghe thấy tên ngươi trong thế hệ trẻ của Nguyên Môn!Nam tử kia châm chọc nói.
Ha ha, Thường Uy đại ca, rõ ràng hắn chưa gia nhập vào Nguyên Môn, sao huynh có thể nghe đến tên hắn chứ?Một người ở phía sau cười lớn nói.
Thì ra là cáo mượn oai hùm!Nam tử có tên Thường Uy kia cười khẽ, không để tâm đến sắc mặt tím tái lại của Tần Thiên.
Được rồi Thường Uy, không cần phí nước bọt nữa!Đằng trước, một nam tử áo bào đỏ thẫm cuối cùng khoát tay ngăn lại sự chế giễu.
Vâng, Tào đại ca!Nam tử đó hiển nhiên có địa vị không thấp, hắn vừa lên tiếng, ngay cả Thường Uy cũng gật đầu, im lặng.
Nam tử mặc áo bào đỏ chầm chậm cúi đầu nhìn về đám người trên đỉnh núi.
Trên người hắn dường như có một thứ nguyên lực kinh người lan tỏa khiến mọi người phải run lên, nó còn mạnh hơn cả Tần Thiên! Ai là Lâm Động?Hắn quét mắt một lượt rồi lên tiếng.
Mọi người đều khựng người, rồi nhất tề nhìn về phía Lâm Động, hiển nhiên là bọn họ không ngờ đối phương lại gọi cái tên đó.
Lâm Động nhíu mày, ngẩng lên nhìn hắn, bình tĩnh nói: Có gì sao? Nhận ra hắn không?Nam tử kia vẫy tay, một người bước ra từ phía sau hắn, nhìn Lâm Động với ánh mắt oán độc.
Chính là Tử Linh Tướng đã bị Lâm Động đánh trọng thương.
Hắc hắc, Lâm Động, ngươi còn nhớ lần đó ta nói gì với ngươi không? Sau này ngươi sẽ phải hối hận!Tử Linh Tướng trừng trừng nhìn Lâm Động cười nham hiểm.
Quả nhiên vẫn còn sống, đúng là khốn kiếp!Lâm Động liếc Tử Linh Tướng, cười nhạt nói.
Ngươi cứ cứng miệng đi.
Đợi khi không gian này di chuyển đến Tây Huyền Vực rồi, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là sống không bằng chết!Tử Linh Tướng hung hăng nói.
Sao, Lâm Động ngươi biết chúng à?Tần Thiên thấy vậy bỗng nói, hiển nhiên hắn không muốn Lâm Động cướp vị trí của mình.
Trước đây không lâu từng gặp hắn, từng giao đấu!Lâm Động tiện miệng trả lời.
Ngươi biết chúng có mưu đồ với không gian này, tại sao không báo sớm?Tần Thiên cau mày, nói với ý chất vấn.
Lâm Động nheo mắt, hơi khó chịu nhưng ngữ khí không có gì thay đổi: Đi trên đường tùy tiện gặp một con chó, con mèo hoang, chúng nói với ngươi rằng chúng định cướp Không gian Viễn Cổ này từ tay các Tông phái siêu cấp của Đông Huyền Vực thì ngươi có tin không?Tần Thiên sững người không nói được câu nào.
Tần Thiên, giờ không phải lúc nói những điều này.
Chúng ta nhất định phải ngăn chúng lập trận pháp, nếu không khi chúng truyền tống Không gian Viễn Cổ này đến Tây Huyền Vực thì chúng ta sẽ rơi vào hang sói đấy!Lam Anh ở bên cạnh bỗng lên tiếng.
Nghe thế, Tần Thiên mới quay lại nhìn nam tử áo đỏ: Không cần quá lo lắng.
Dù sao chúng ta cũng có không ít người.
Phong ấn của chúng sẽ không kìm chân được Lưu Thông đại nhân lâu đâu.
Còn kẻ này giao cho ta đối phó!Vừa nói Tần Thiên vừa bước chân ra.
Nguyên lực hùng hồn bùng phát từ trong cơ thể, mức độ mạnh mẽ của nó khiến không ít người phải động dung.
Lục Nguyên Niết Bàn? Không hổ là người của Vương triều Thiên Nguyên, thực lực đã đến Lục Nguyên Niết Bàn rồi!Rất nhiều cường giả đều nhìn với ánh mắt chấn động, rồi có chút vui mừng.
Lúc này thực lực của Tần Thiên càng mạnh càng khiến bọn họ an tâm.
Quả nhiên là Lục Nguyên Niết Bàn!Lâm Động khẽ nhướng mày.
Tần Thiên này đúng là có bản lĩnh, Lục Nguyên Niết Bàn, nếu không có gì điều gì bất ngờ thì chức Quán quân Bách Triều Đại Chiến lần này sẽ rơi vào tay hắn rồi.
Nhưng lúc này Tần Thiên muốn đứng ra thì Lâm Động cũng vui lòng thôi, thế là hắn lùi lại đứng cùng bọn Tiểu điêu! Hắn chưa chắc đã phải đối thủ của kẻ kia, chưa biết chừng còn thảm bại!Tiểu điêu uể oải nói.
Ồ?Lâm Động khựng người, rồi nhìn nam tử áo đỏ, thực lực của hắn đúng là có hơn Tần Thiên, nhưng nếu nói là thảm bại thì không đến nỗi chứ?Tiểu điêu cười thích thú, cũng không giải thích thêm, khoanh tay trước ngực quan sát.
Lục Nguyên Niết Bàn, thực lực cũng không tệ!Nam tử áo đỏ cũng hơi kinh ngạc nhìn Tần Thiên, rồi khẽ lắc đầu, nói: Đúng là các ngươi không ít người, nhưng chỉ là lũ ô hợp mà thôi.
Tuy lần hành động này có phần hạn chế, bọn ta cũng không phải người mạnh nhất, nhưng dọn dẹp các ngươi thì cũng đủ rồi! Bố trận!Hắn lập tức vẫy tay, nói.
Vâng!Mấy chục thân ảnh phía sau hắn cùng đáp lời, trong bàn tay chúng xuất hiện những quả cầu hắc quang, chúng bay dần lên rồi bắn ra vô số tia sáng đen xuyên thủng hư không! Tần Thiên, chặn chúng lại, ai phá được trận pháp này sẽ là Quán quân của Bách Triều Đại Chiến!Ngay lúc ấy, từ trong nhà lao hình thành từ các phù văn cách đó không xa chợt vang lên tiếng quát của Lưu Thông.
Hừ, muốn ngông cuồng ở Đông Huyền Vực sao, e là các ngươi chọn nhầm đối tượng rồi!Nghe tiếng của Lưu Thông, ánh mắt Tần Thiên lạnh băng, nguyên lực dâng tràn biến thành một đạo quang ảnh, nhanh như chớp bắn về phía nam tử áo đỏ.
Động thủ!Phía sau Tần Thiên, những cường giả đã vào Niết Bàn Kim Bảng cũng nhanh chóng đi theo.
Đồ không biết trời cao đất dày!Nam tử áo đỏ lạnh lùng nhìn Tần Thiên, rồi chầm chậm giơ bàn tay ra khẽ nắm lại.
Bùm!Ngay lúc ấy, không gian phía trước đột nhiên méo mó, một đạo hắc quang quỷ dị bắn ra từ trong hư không, rồi nhanh như chớp oanh kích thẳng về phía Tần Thiên! Phụt!Hắc quang đánh trúng Tần Thiên, kim quang trên người hắn sáng lên chói lóa, nhưng rồi lập tức tối đi, hắn phụt máu tươi, thân thể thảm hại bay ngược ra sau cuối cùng rơi uỵch xuống đất.
Những cường giả đang định xông lên bỗng dừng lại phắt, gương mặt đầy vẻ kinh hãi, hiển nhiên bọn họ không thể ngờ Tần Thiên đã là Lục Nguyên Niết Bàn mà đã thua ngay từ đòn công kích đầu tiên.
Ánh mắt Lâm Động dần trở nên trầm trọng, những kẻ này quả nhiên rất ngang ngược!Trên không trung, nam tử áo đỏ nhìn xuống, ngữ khí lạnh lùng, khóe miệng nhếch lên nói: Còn muốn động thủ nữa không?Nam tử đó ngạo nghễ đứng trên không trung, nửa cười nửa không nhìn xuống đám người trên đỉnh núi.
Cả đỉnh núi Bách Triều Sơn lúc này khá yên lặng, sắc mặt ai cũng rất khó coi.
Một vài người tay nắm chặt lại, không kìm được định quát lên, nhưng khi thấy Tần Thiên thảm hại dưới đất thì như bị tạt gáo nước lạnh.
Tần Thiên đã là Lục Nguyên Niết Bàn mà còn bại thê thảm như vậy, bọn họ xông lên có lẽ cũng chẳng có tác dụng gì.
Những người thuộc Niết Bàn Kim Bảng như Lam Anh, sắc mặt cũng âm trầm bất định, hiển nhiên đã bị chấn động bởi chiêu vừa rồi của hắn.
Sao hắn có thể mạnh đến vậy?Lâm Động cau mày, khẽ nói.
Đó là vì Phong Thiên Đại Trận!Tiểu điêu thản nhiên nói.
Đó có lẽ là một món Linh bảo Thuần Nguyên.
Tuy sức mạnh mà hắn dùng chưa bằng một nửa sức mạnh của trận đồ, nhưng cộng thêm với thực lực bản thân hắn, muốn đánh bại Tần Thiên cũng không phải chuyện khó.
Linh bảo Thuần Nguyên?Lâm Động nhíu mày.
Một loại bảo vật còn mạnh hơn Linh bảo Thiên cấp.
Trong Tông phái siêu cấp, thứ đó cũng vô cùng hiếm hoi…Tiểu điêu nói.
Linh bảo Thuần Nguyên vô cùng lợi hại, hơn nữa uy năng của nó vượt xa những gì ngươi có thể tưởng tượng.
Phong Thiên Đại Trận có lẽ là một món Linh bảo Thuần Nguyên thượng đẳng.
Nếu không thì cũng không thể phong tỏa không gian này được.
Lợi hại!Lâm Động thầm chép miệng.
Dùng một món bảo vật phong tỏa cả không gian, so với Linh bảo Thuần Nguyên, Hắc Long Phiên Thiên Ấn trong tay hắn đúng là nhỏ bé! Thạch phù thần bí kia có được coi là Linh bảo Thuần Nguyên không?Lâm Động trầm ngâm một chút rồi hiếu kỳ hỏi.
Hừ, ngay cả ta năm đó còn không hiểu hết được nó, Linh bảo Thuần Nguyên sao có thể so sánh được sự thần bí với nó chứ?Tiểu điêu nhếch mép, hiển nhiên là khá coi thường.
Thì ra đến ngươi cũng không biết rõ được tác dụng của Thạch phù!Lâm Động trợn mắt nhìn Tiểu điêu, nói.
Nghe thế, Tiểu điêu cảm thấy dường như hơi mất mặt, muốn phản bác, nhưng lại nhận thấy đúng là chính nó vẫn chưa biết rõ về tác dụng của Thạch phù, thế là chỉ ngượng ngùng gãi mũi! Cục diện này dường như không được tốt lắm!Tiểu điêu chuyển chủ đề, nhìn lên trời nói.
Lâm Động khẽ thở dài gật đầu.
Rõ ràng hắn cũng không ngờ Bách Triều Đại Chiến đang yên lành lại thành ra thế này.
Cha và ông hắn đang ngóng chờ tin tốt truyền về, nếu biết tin hắn bị bắt tới Tây Huyền Vực chắc sẽ không chịu đựng nổi mất! Xem trước tình hình đã!Trên bầu trời, nam tử áo đỏ tên Tào Vũ nhìn đỉnh núi yên lặng, cười nhạt, vẫy tay một cái.
Vòng sáng trên tay những kẻ đứng sau bỗng bắn ra nhiều tia sáng hơn.
Những tia sáng ấy xuyên thủng không gian, dường như đang hình thành một trận pháp hắc quang khổng lồ.
Không được để chúng hoàn thành trận pháp!Nhìn trận pháp đang dần hình thành, sắc mặt Lam Anh và Thanh Phong trở nên khó coi.
Bọn họ biết một khi trận pháp hoàn thành, không gian này bị đưa đến Tây Huyền Vực, đến lúc đó kết cục của bọn họ sẽ vô cùng thê thảm.
Dù sao quan hệ giữa Đông Huyền Vực và Tây Huyền Vực không tốt cho lắm.
Động thủ đi, ta không muốn đến cái nơi quỷ quá Tây Huyền Vực đấy!Một nam tử lưng đeo một cây kiếm đen nặng nề, sắc mặt tối sầm.
Hắn là người của Vương triều Hắc Kiếm, thực lực rất khá.
Thực lực của Tào Vũ… các ngươi ai có thể chống lại được?Lam Anh nắm chặt tay, nếu không giữ chân được Tào Vũ lại thì bọn họ căn bản không thể ngăn cản đối phương bày trận.
Nhưng nếu những cường giả trong Niết Bàn Kim Bảng này cùng xông lên, chỉ dựa vào những người khác thì rất khó đánh lại đối phương.
Nghe Lam Anh nói vậy, sắc mặt những thiên tài đến từ các Vương triều Siêu cấp cũng tối lại.
Ngay cả Tần Thiên là Lục Nguyên Niết Bàn cũng thua ngay ở chiêu đầu tiên.
Trong số bọn họ, có ai dám đấu một mình với đối phương chứ? Để ta, các ngươi chặn trận pháp lại đi!Nam tử đeo trọng kiếm nghiến răng bước ra, vẫy tay một cái, trọng kiếm sau lưng bay lên tỏa ra một thứ kình lực mạnh mẽ.
Thần Nam, ngươi!Thấy thế bọn Lam Anh đều giật mình, nhưng chưa kịp dứt lời thì nam tử đó đã xông đến, thân kiếm hợp nhất, biến thành một đạo kiếm quang nhanh như chớp đâm thẳng về phía Tào Vũ.
Gian ngoan mất khôn!Tào Vũ lạnh lùng nhìn thân ảnh biến thành kiếm quang đang lao tới, hắn hét lên, bàn tay to lớn giơ ra.
Uỳnh!Không gian phía trước một lần nữa tràn ngập hắc quang rồi biến thành một bàn tay khổng lồ, sau đó hung hăng đập xuống đạo kiếm kình.
Bùm!Kiếm kình gần như lập tức nổ tung, thân ảnh bên trong nó cũng pụt máu, bắn ngược ra sau.
Thiên tài Thần Nam đến từ Vương triều Hắc Kiếm cũng bị Tào Vũ một chiêu đánh bại.
Thần Nam!Bọn Lam Anh vội vàng bay đến bên cạnh Thần Nam, nhìn bộ dạng thê thảm của hắn, nộ hỏa bùng phát trong mắt.
Khụ, thực lực của hắn mạnh thật!Thần Nam hộc máu, sắc mặt không cam tâm, giọng khàn đặc, nói.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Mẹ kiếp, ta liều với chúng!Một gã thiên tài khác đại nộ, sắc mặt những người xung quanh cũng đại nộ, bị những kẻ ở Tây Huyền Vực này giẫm lên đầu thì không thể nuốt nổi cục tức này.
Thay vì bị bắt đến Tây Huyền Vực, chi bằng liều chết với với chúng ở đây!Một cường giả khác cũng nghiến răng nói.
Đúng, liều với chúng đi! …Nghe thấy những sự kích động đầy phẫn nộ ở xung quanh, Lam Anh cắn môi, gương mặt lạnh đi, đứng dậy nói: Thanh Phong, Mã Lân, Cung Trí, chúng ta cùng ra tay giữ chân Tào Vũ, những người khác tất cả động thủ phá trận pháp! Ừm!Mấy cường giả được nêu tên gật mạnh đầu, sát ý trào dâng.
Đi!Lam Anh hành sự cũng rất nhanh gọn dứt khoát.
Hơn nữa nàng cũng biết giờ không thể kéo dài hơn được nữa.
Nhưng khi nàng định bước ra thì bỗng có một bàn tay từ phía sau giữ vai nàng lại.
Các ngươi không phải đối thủ của hắn đâu, đừng đi!Lam Anh quay lại nhìn Lâm Động đang có vẻ mặt bất lực, nàng cắn môi, cười lạnh nói: Ta còn tưởng ngươi cứ trốn đằng sau mãi chứ!Nhìn bộ dạng có vẻ như nàng vẫn bực mình vì đến giờ Lâm Động mới chịu xuất hiện.
Ta không phải là nhân vật rường cột như Vương triều Siêu cấp các ngươi, đặt hy vọng vào ta làm gì?Lâm Động cười nhạt, cũng không để tâm, chỉ ngẩng đầu lên nhìn Tào Vũ, trầm mặc một chút rồi thở dài: Thôi, giao hắn cho ta vậy! Ngươi?Bọn Lam Anh sững người.
Tuy cuộc chiến giữa hắn và Lâm Lang Thiên đã khiến bọn họ phải kinh hoàng, nhưng Tào Vũ này, ngay cả Tần Thiên, hắn cũng chỉ cần một chiêu là đánh bại.
Sao, không cho ta trốn đằng sau, khi ta muốn ra tay ngươi cũng không cho sao?Lâm Động nhìn Lam Anh đang nhìn mình chăm chăm, không khỏi bất lực nói.
Nghe thế, Lam Anh hơi đỏ mặt, không ăn nói gãy gọn như trước nữa mà ngập ngừng: Hắn… mạnh lắm! Chẳng còn cách nào, ta cũng không muốn đi Tây Huyền Vực cái gì đó!Lâm Động nhún nhún vai, cười nói: Hơn nữa bất luận hắn có mạnh không cũng phải thử xem đúng không?Vừa dứt lời, hắn bước chân ra, chưa được mấy bước thì đã thấy Tiểu điêu xuất hiện phía trước.
Để ta!Tiểu điêu nhìn Lâm Động nói.
Hắn rất hiểu Lâm Động, tuy thực lực Lâm Động không tệ nhưng muốn thắng Tào Vũ thì khó lắm.
Ở đây có Nguyên Môn, ta thấy chúng chẳng phải người đại độ gì, ngươi không thể lộ thân phận được!Lâm Động hơi lắc đầu, nói với giọng chỉ Tiểu điêu nghe thấy.
Ngươi không phải đối thủ của hắn!Tiểu điêu nhíu mày, nói.
Nghe vậy, Lâm Động cười khó hiểu, hắn khẽ vỗ vai Tiểu điêu, nói: Chưa chắc đâu! Không phải ngươi muốn biết tại sao ta lại kìm chế tinh thần lực không đột phá sao? Giờ ta sẽ cho ngươi biết!Nhìn thân ảnh Lâm Động, Tiểu điêu dần nheo mắt lại, hắn thật sự sẽ làm được sao?Nam tử đó ngạo nghễ đứng trên không trung, nửa cười nửa không nhìn xuống đám người trên đỉnh núi.
Cả đỉnh núi Bách Triều Sơn lúc này khá yên lặng, sắc mặt ai cũng rất khó coi.
Một vài người tay nắm chặt lại, không kìm được định quát lên, nhưng khi thấy Tần Thiên thảm hại dưới đất thì như bị tạt gáo nước lạnh.
Tần Thiên đã là Lục Nguyên Niết Bàn mà còn bại thê thảm như vậy, bọn họ xông lên có lẽ cũng chẳng có tác dụng gì.
Những người thuộc Niết Bàn Kim Bảng như Lam Anh, sắc mặt cũng âm trầm bất định, hiển nhiên đã bị chấn động bởi chiêu vừa rồi của hắn.
Sao hắn có thể mạnh đến vậy?Lâm Động cau mày, khẽ nói.
Đó là vì Phong Thiên Đại Trận!Tiểu điêu thản nhiên nói.
Đó có lẽ là một món Linh bảo Thuần Nguyên.
Tuy sức mạnh mà hắn dùng chưa bằng một nửa sức mạnh của trận đồ, nhưng cộng thêm với thực lực bản thân hắn, muốn đánh bại Tần Thiên cũng không phải chuyện khó.
Linh bảo Thuần Nguyên?Lâm Động nhíu mày.
Một loại bảo vật còn mạnh hơn Linh bảo Thiên cấp.
Trong Tông phái siêu cấp, thứ đó cũng vô cùng hiếm hoi…Tiểu điêu nói.
Linh bảo Thuần Nguyên vô cùng lợi hại, hơn nữa uy năng của nó vượt xa những gì ngươi có thể tưởng tượng.
Phong Thiên Đại Trận có lẽ là một món Linh bảo Thuần Nguyên thượng đẳng.
Nếu không thì cũng không thể phong tỏa không gian này được.
Lợi hại!Lâm Động thầm chép miệng.
Dùng một món bảo vật phong tỏa cả không gian, so với Linh bảo Thuần Nguyên, Hắc Long Phiên Thiên Ấn trong tay hắn đúng là nhỏ bé! Thạch phù thần bí kia có được coi là Linh bảo Thuần Nguyên không?Lâm Động trầm ngâm một chút rồi hiếu kỳ hỏi.
Nguồn: http://truyenfull.
vn Hừ, ngay cả ta năm đó còn không hiểu hết được nó, Linh bảo Thuần Nguyên sao có thể so sánh được sự thần bí với nó chứ?Tiểu điêu nhếch mép, hiển nhiên là khá coi thường.
Thì ra đến ngươi cũng không biết rõ được tác dụng của Thạch phù!Lâm Động trợn mắt nhìn Tiểu điêu, nói.
Nghe thế, Tiểu điêu cảm thấy dường như hơi mất mặt, muốn phản bác, nhưng lại nhận thấy đúng là chính nó vẫn chưa biết rõ về tác dụng của Thạch phù, thế là chỉ ngượng ngùng gãi mũi! Cục diện này dường như không được tốt lắm!Tiểu điêu chuyển chủ đề, nhìn lên trời nói.
Lâm Động khẽ thở dài gật đầu.
Rõ ràng hắn cũng không ngờ Bách Triều Đại Chiến đang yên lành lại thành ra thế này.
Cha và ông hắn đang ngóng chờ tin tốt truyền về, nếu biết tin hắn bị bắt tới Tây Huyền Vực chắc sẽ không chịu đựng nổi mất! Xem trước tình hình đã!Trên bầu trời, nam tử áo đỏ tên Tào Vũ nhìn đỉnh núi yên lặng, cười nhạt, vẫy tay một cái.
Vòng sáng trên tay những kẻ đứng sau bỗng bắn ra nhiều tia sáng hơn.
Những tia sáng ấy xuyên thủng không gian, dường như đang hình thành một trận pháp hắc quang khổng lồ.
Không được để chúng hoàn thành trận pháp!Nhìn trận pháp đang dần hình thành, sắc mặt Lam Anh và Thanh Phong trở nên khó coi.
Bọn họ biết một khi trận pháp hoàn thành, không gian này bị đưa đến Tây Huyền Vực, đến lúc đó kết cục của bọn họ sẽ vô cùng thê thảm.
Dù sao quan hệ giữa Đông Huyền Vực và Tây Huyền Vực không tốt cho lắm.
Động thủ đi, ta không muốn đến cái nơi quỷ quá Tây Huyền Vực đấy!Một nam tử lưng đeo một cây kiếm đen nặng nề, sắc mặt tối sầm.
Hắn là người của Vương triều Hắc Kiếm, thực lực rất khá.
Thực lực của Tào Vũ… các ngươi ai có thể chống lại được?Lam Anh nắm chặt tay, nếu không giữ chân được Tào Vũ lại thì bọn họ căn bản không thể ngăn cản đối phương bày trận.
Nhưng nếu những cường giả trong Niết Bàn Kim Bảng này cùng xông lên, chỉ dựa vào những người khác thì rất khó đánh lại đối phương.
Nghe Lam Anh nói vậy, sắc mặt những thiên tài đến từ các Vương triều Siêu cấp cũng tối lại.
Ngay cả Tần Thiên là Lục Nguyên Niết Bàn cũng thua ngay ở chiêu đầu tiên.
Trong số bọn họ, có ai dám đấu một mình với đối phương chứ? Để ta, các ngươi chặn trận pháp lại đi!Nam tử đeo trọng kiếm nghiến răng bước ra, vẫy tay một cái, trọng kiếm sau lưng bay lên tỏa ra một thứ kình lực mạnh mẽ.
Thần Nam, ngươi!Thấy thế bọn Lam Anh đều giật mình, nhưng chưa kịp dứt lời thì nam tử đó đã xông đến, thân kiếm hợp nhất, biến thành một đạo kiếm quang nhanh như chớp đâm thẳng về phía Tào Vũ.
Gian ngoan mất khôn!Tào Vũ lạnh lùng nhìn thân ảnh biến thành kiếm quang đang lao tới, hắn hét lên, bàn tay to lớn giơ ra.
Uỳnh!Không gian phía trước một lần nữa tràn ngập hắc quang rồi biến thành một bàn tay khổng lồ, sau đó hung hăng đập xuống đạo kiếm kình.
Bùm!Kiếm kình gần như lập tức nổ tung, thân ảnh bên trong nó cũng pụt máu, bắn ngược ra sau.
Thiên tài Thần Nam đến từ Vương triều Hắc Kiếm cũng bị Tào Vũ một chiêu đánh bại.
Thần Nam!Bọn Lam Anh vội vàng bay đến bên cạnh Thần Nam, nhìn bộ dạng thê thảm của hắn, nộ hỏa bùng phát trong mắt.
Khụ, thực lực của hắn mạnh thật!Thần Nam hộc máu, sắc mặt không cam tâm, giọng khàn đặc, nói.
Mẹ kiếp, ta liều với chúng!Một gã thiên tài khác đại nộ, sắc mặt những người xung quanh cũng đại nộ, bị những kẻ ở Tây Huyền Vực này giẫm lên đầu thì không thể nuốt nổi cục tức này.
Thay vì bị bắt đến Tây Huyền Vực, chi bằng liều chết với với chúng ở đây!Một cường giả khác cũng nghiến răng nói.
Đúng, liều với chúng đi! …Nghe thấy những sự kích động đầy phẫn nộ ở xung quanh, Lam Anh cắn môi, gương mặt lạnh đi, đứng dậy nói: Thanh Phong, Mã Lân, Cung Trí, chúng ta cùng ra tay giữ chân Tào Vũ, những người khác tất cả động thủ phá trận pháp! Ừm!Mấy cường giả được nêu tên gật mạnh đầu, sát ý trào dâng.
Đi!Lam Anh hành sự cũng rất nhanh gọn dứt khoát.
Hơn nữa nàng cũng biết giờ không thể kéo dài hơn được nữa.
Nhưng khi nàng định bước ra thì bỗng có một bàn tay từ phía sau giữ vai nàng lại.
Các ngươi không phải đối thủ của hắn đâu, đừng đi!Lam Anh quay lại nhìn Lâm Động đang có vẻ mặt bất lực, nàng cắn môi, cười lạnh nói: Ta còn tưởng ngươi cứ trốn đằng sau mãi chứ!Nhìn bộ dạng có vẻ như nàng vẫn bực mình vì đến giờ Lâm Động mới chịu xuất hiện.
Ta không phải là nhân vật rường cột như Vương triều Siêu cấp các ngươi, đặt hy vọng vào ta làm gì?Lâm Động cười nhạt, cũng không để tâm, chỉ ngẩng đầu lên nhìn Tào Vũ, trầm mặc một chút rồi thở dài: Thôi, giao hắn cho ta vậy! Ngươi?Bọn Lam Anh sững người.
Tuy cuộc chiến giữa hắn và Lâm Lang Thiên đã khiến bọn họ phải kinh hoàng, nhưng Tào Vũ này, ngay cả Tần Thiên, hắn cũng chỉ cần một chiêu là đánh bại.
Sao, không cho ta trốn đằng sau, khi ta muốn ra tay ngươi cũng không cho sao?Lâm Động nhìn Lam Anh đang nhìn mình chăm chăm, không khỏi bất lực nói.
Nghe thế, Lam Anh hơi đỏ mặt, không ăn nói gãy gọn như trước nữa mà ngập ngừng: Hắn… mạnh lắm! Chẳng còn cách nào, ta cũng không muốn đi Tây Huyền Vực cái gì đó!Lâm Động nhún nhún vai, cười nói: Hơn nữa bất luận hắn có mạnh không cũng phải thử xem đúng không?Vừa dứt lời, hắn bước chân ra, chưa được mấy bước thì đã thấy Tiểu điêu xuất hiện phía trước.
Để ta!Tiểu điêu nhìn Lâm Động nói.
Hắn rất hiểu Lâm Động, tuy thực lực Lâm Động không tệ nhưng muốn thắng Tào Vũ thì khó lắm.
Ở đây có Nguyên Môn, ta thấy chúng chẳng phải người đại độ gì, ngươi không thể lộ thân phận được!Lâm Động hơi lắc đầu, nói với giọng chỉ Tiểu điêu nghe thấy.
Ngươi không phải đối thủ của hắn!Tiểu điêu nhíu mày, nói.
Nghe vậy, Lâm Động cười khó hiểu, hắn khẽ vỗ vai Tiểu điêu, nói: Chưa chắc đâu! Không phải ngươi muốn biết tại sao ta lại kìm chế tinh thần lực không đột phá sao? Giờ ta sẽ cho ngươi biết!Nhìn thân ảnh Lâm Động, Tiểu điêu dần nheo mắt lại, hắn thật sự sẽ làm được sao?Trên đỉnh núi, mọi ánh mắt đều đổ dồn về bóng người trẻ tuổi đang chầm chậm bước ra, tất cả ánh mắt đều có vẻ kỳ lạ.
Những cuộc chiến đấu trước đó cũng đã chứng minh thực lực hơn người của Lâm Động.
Tuy thực lực bề ngoài của hắn nhìn chỉ là Tứ Nguyên Niết Bàn, nhưng ai cũng biết, lực chiến đấu của hắn đã vượt xa đẳng cấp ấy.
Thậm chí, bọn họ còn nghĩ Lâm Động đã có tư cách sánh ngang với Tần Thiên!Nhưng cục diện lúc này, ngay cả Tần Thiên cũng thảm bại, lẽ nào Lâm Động lại có khả năng cứu vãn tình hình sao? Lâm Động?Tào Vũ cúi đầu nhìn Lâm Động, khóe miệng cong lên, khẽ cười nói: Ta đã từng quan sát những cuộc chiến của ngươi, đúng là không tệ, nhưng vẫn chưa giao chiến được với ta đâu! Nếu có thì có lẽ không phải chuyện gì tốt đâu!Lâm Động cười nói: Không thử thì sao biết được, có phải không? Chỉ sợ thử thôi cũng không giữ được mạng!Tào Vũ cười.
Tào đại ca, việc gì phải phí lời với hắn, chỉ là một Tứ Nguyên Niết Bàn cũng dám ra oai.
Để đệ!Nam tử vẻ mặt nữ tính bên cạnh Tào Vũ nhìn Lâm Động, cười quái dị, nói.
Để ta!Tào Vũ xua tay, ánh mắt hắn dừng lại trên người Lâm Động, nói: Hắn không đơn giản như bề ngoài đâu, coi thường hắn sẽ thiệt thòi lớn đấy! Ồ?Nam tử kia nhướng mày, hiển nhiên không tin lời nói đó.
Có lẽ hắn không được coi là nhân vật kiệt xuất trong Tây Huyền Vực, nhưng dù sao bọn Lâm Động này còn chưa được vào Tông phái siêu cấp còn hắn thì đã tu luyện ở Tông phái siêu cấp hai năm rồi! Các ngươi bố trận chú ý những tên khác nữa!Tào Vũ nói, rồi bước chân ra, cong bàn tay về phía Lâm Động, cười nói: Động thủ đi, để ta xem ngươi có thể chống đỡ được mấy hiệp? Chuyện ngăn cản trận pháp giao cho mọi người!Lâm Động quay lại nói với bọn Lam Anh.
Ngươi cẩn thận đấy!Lam Anh không khỏi lo lắng nói.
Nếu Lâm Động cũng bị Tào Vũ dọn dẹp thì sĩ khí của bọn họ sẽ bị đả kích rất lớn.
Lâm Động khẽ gật đầu, rồi thở ra một hơi sâu, hắn cũng giống Tào Vũ, cong bàn tay về phía Tào Vũ: Ra tay đi, để ta được thấy sự lợi hại của cường giả Tây Huyền Vực!Rõ ràng Tào Vũ bị hành động đó của Lâm Động chọc giận, hắn nheo mắt, hàn quang lóe lên.
Đúng là đồ không biết trời cao đất dày!Tào Vũ thầm cười lạnh, cũng không nói gì thêm, giơ bàn tay ra điểm lên không khí.
Ầm!Nhìn có vẻ tùy ý điểm một cái, nhưng nguyên lực thiên địa bỗng sôi sục, không gian hư vô lại biến méo mó, hắc quang trào dâng biến thành một chùm sáng đen mang khí tức mạnh mẽ, xé tan không khí bắn thẳng về phía Lâm Động.
Thấy Tào Vũ vừa ra tay đã hung hãn như vậy, bọn Lam Anh đều giật mình, dường như Tào Vũ không định cho Lâm Động chống đỡ quá một hiệp.
Công kích này căn bản không thể tránh né!Đúng như bọn Lam Anh nghĩ, đối mặt với chùm hắc quang đó, đúng là Lâm Động không hề có ý tránh né.
Xoẹt!Chùm hắc quang mang lực sát thương kinh người gần như chỉ chớp mắt đã đến phía trước Lâm Động! Nhìn cảnh đó mà tim bọn Lam Anh đều như chùng xuống!Rầm!Một âm thanh trầm đục vang lên, sắc mặt bọn Lam Anh cũng tối sầm lại, hết rồi sao? Đâm đầu vào chỗ chết!Bọn Thường Uy nhìn cảnh đó, không kìm được bật cười lớn.
Hắn chưa chết!Tào Vũ cau mày, giọng nói thản nhiên đã pha chút kinh ngạc.
Cái gì?Nghe Tào Vũ nói thế, bọn Thường Uy sững người kinh ngạc.
Chúng biết với thực lực của Tào Vũ mà dùng Phong Thiên Đại Trận sẽ có uy lực khủng bố thế nào, sao tên Lâm Động đó có thể chống cự được?Tào Vũ nhìn chăm chăm về nơi hắc quang đang dần tan đi, một thân ảnh đồ sộ dần xuất hiện.
Hửm? Không đúng!Thấy thân ảnh to lớn đó, cả bọn Thường Uy và Lam Anh đều khựng người lại.
Cuối cùng hắc quang cũng tan hết, thân ảnh đồ sộ kia cũng xuất hiện trước mắt mọi người, thân ảnh đó cả người đã đỏ rực, nhìn như được đúc từ đồng đỏ, gương mặt cũng không phải của Lâm Động mà là một gương mặt lạ lẫm lấp lánh ánh đỏ.
Đây là Huyết Linh Khôi?Đồng tử Tào Vũ co rút lại nhìn thân ảnh đỏ rực tỏa ra khí hung sát phía trước.
Hắn không thể ngờ Lâm Động có Linh khôi, hơn nữa còn là Huyết Linh Khôi có sức sát thương lợi hại nhất nữa.
Quan trọng nhất là đẳng cấp của Huyết Linh Khôi này không hề thấp, chưa biết chừng còn là Ngũ cấp, thậm chí cao hơn! Ha ha!Một đạo thân ảnh chầm chậm bước ra từ phía sau lưng Huyết Linh Khôi, ngẩng lên nhìn Tào Vũ, khẽ cười nói: Tầm nhìn cũng không tệ!Linh khôi này đương nhiên là Huyết Linh Khôi của Lâm Động, từ sau khi mua được bộ xương của Thiên Hoang Thần Ngưu ở thành Vạn Tượng, Tiểu điêu đã dùng bộ xương đó để cường hóa Huyết Linh Khôi, cộng thêm với lượng lớn Niết Bàn Đan mà Lâm Động có, Huyết Linh Khôi hiện giờ đã mạnh hơn trước không biết bao nhiêu lần.
Theo Lâm Động phán đoán, Huyết Linh Khôi hiện giờ có sức phòng ngự khủng bố hơn nhiều.
Công kích đủ để đánh trọng thương một cường giả Ngũ Nguyên Niết Bàn của Tào Vũ chỉ để lại một vệt mờ mờ trên người Huyết Linh Khôi mà thôi.
Lâm Động!Bọn Lam Anh ở phía sau thấy Lâm Động bình an vô sự, ánh mắt đầy mừng rỡ.
Hiển nhiên bọn họ không thể ngờ Lâm Động có thể dùng Linh khôi để đỡ công kích của Tào Vũ.
Huyết Linh Khôi cũng được đấy, nhưng không biết có thể đỡ được mấy lần công kích của ta?Tào Vũ cười nhạt nói.
Thử là biết ngay thôi!Lâm Động cười, ánh mắt sắc lạnh, chân bước ra lao tới, ở giữa không trung hắn nắm tay lại, Thiên Ngạc Cốt Thương xuất hiện, cây thương rung lên biến ra vô số thương ảnh lao thẳng về phía Tào Vũ.
Khi thương ảnh ngưng tụ, một chút thanh quang mờ mờ cũng lặng lẽ xuất hiện!Xoẹt!Thấy Lâm Động chủ động tấn công, ánh mắt Tào Vũ lạnh băng, hắn tung chưởng, hắc quang ngưng tụ biến thành một bàn tay khổng lồ đập xuống Lâm Động.
Rầm!Thế nhưng khi bàn tay khổng lồ sắp đập trúng Lâm Động thì một đạo hồng quang bắn tới, một quyền tung ra đỡ bàn tay hắc quang.
Xoẹt xoẹt!Lâm Động cũng không để tâm đến năng lượng kinh người bùng phát nơi đỉnh núi, hắn động thân, xuất hiện ngay trước mặt Tào Vũ, thương ảnh nhằm thẳng những yếu huyệt của Tào Vũ.
Hừ!Thấy Lâm Động thi triển Huyết Linh Khôi chặn công kích, còn hắn thì tấn công mình, Tào Vũ hừ lạnh một tiếng, kim quang chói lòa bùng phát, biến ra một tấm lá chắn kim quang ở phía trước.
Keng keng keng!Thương ảnh công kích lên tấm lá chắn, nhưng chỉ bắn ra một vài tia lửa, rõ ràng là không thể phá vỡ được lớp phòng ngự ấy.
Chỉ vậy thôi sao?Tào Vũ cười lạnh, nhưng khi nụ cười ấy vừa xuất hiện thì ánh mắt hắn ngưng trọng, vì hắn nhìn thấy sau khi thương ảnh phát nổ thì không biến mất ngay, mà có vô số đạo thanh quang bắn ra từ bên trong, dường như nó là những tấm vảy màu xanh!Vảy xanh lấp lánh vô cùng sắc bén!Phập phập!Vảy xanh bắn tới như mưa, lần này không bắn ra tia lửa mà chúng xuyên thủng tấm lá chắn, rồi lao tới như chớp về phía Tào Vũ.
Đây mới là đòn tấn công thật sự sao?Cảnh tượng bất ngờ đó khiến Tào Vũ giật mình, thì ra công kích ban đầu của Lâm Động chỉ là cách che mắt, công kích thật sự là những tấm vảy bên trong thương ảnh.
Cách hay đấy, nhưng không làm được gì ta đâu!Thân người Tào Vũ khẽ rung lên, không khí quanh người hắn trở nên méo mó, hắc quang tràn ra hình thành một vòng sáng bao trùm lấy hắn.
Những tấm vảy sắc bén cắm lên vòng sáng, nhưng như muối bỏ biển, không hề gây nên động tĩnh gì mà biến mất hoàn toàn.
Lâm Động, không gian này đã bị Phong Thiên Đại Trận bao phủ, ta có thể mượn sức mạnh của nó, đừng nói là ngươi, dù là tất cả các ngươi đều xông lên cũng chẳng làm gì được ta!Tào Vũ ngạo nghễ đứng trong quầng sáng, cười lạnh nói.
Xoẹt!Thế nhưng Lâm Động không hề quan tâm, hắn điểm mũi chân, thân hình xông về phía chân trời, trước bao ánh mắt kinh ngạc, hắn ngồi khoanh chân trên không trung! Cùng lúc ấy, tinh thần lực mạnh mẽ dâng tràn trong nê hoàn cung!Tinh thần lực cuồn cuộn như vũ bão, còn phình to lên với tốc độ đáng sợ, cảm giác ấy giống như ngọn núi lửa bị kìm nén bao năm cuối cùng cũng bùng nổ…Uỳnh uỳnh uỳnh!Khi tinh thần lực của Lâm Động bùng phát, trên trời mây đen cùng cuồng phong kéo tới!Tất cả nhìn thấy cảnh đó đều sững người, cuối cùng hít vào một hơi khí lạnh.
Đây là Phong Lôi Kiếp? Rốt cuộc hắn muốn làm gìTinh thần lực mạnh mẽ cuồn cuộn như vũ bão, cuồng phong bùng nổ, những tiềng đùng đoàng vang lên không ngớt.
Khi tinh thần lực không ngừng dâng tràn, trên trời mây đen cũng điên cuồng kéo tới, bên trong mây đen, những tia sét không ngừng lóe lên, tiếng sấm rền khiến cả thiên địa như rung lên dữ dội.
Tất cả mọi người đều nhìn cảnh tượng đó với vẻ chấn động.
Đương nhiên dù sao ở đây toàn là người có nhãn lực, một số người còn chuyên tu tinh thần lực, cũng đã quen với Phong Lôi Kiếp rồi, vì thế bọn họ chấn động không phải vì bản thân Phong Lôi Kiếp mà là vì hành động của Lâm Động!Phong Lôi Kiếp cũng giống với Niết Bàn Kiếp, khi Thiên Phù sư vượt kiếp đều phải tìm nơi yên tĩnh mà vượt qua.
Nhưng bây giờ Lâm Động lại dẫn động Phong Lôi Kiếp đến khi đang phải đối mặt với đối thủ đáng gờm như Tào Vũ!Hành động này thật sự khiến người ta nghĩ không thông.
Lẽ nào hắn dùng cách cũ sao?Trên mặt bọn Lam Anh đầy vẻ kinh ngạc, trong lòng không khỏi lo lắng.
Tào Vũ không phải Tống Chân, hơn nữa chiêu thức này trước đó thành công cũng là may mắn, chẳng ai biết được hắn đang đối phó với Niết Bàn Kiếp trong người, còn tình hình lúc này lại khác, thực lực Tào Vũ vượt xa Tống Chân, mà Phong Lôi Kiếp lại có động tĩnh lớn thế này, đến thằng ngốc cũng biết hắn đang muốn làm gì! Lẽ nào Tào Vũ không nhân cơ hội này mà động thủ sao?Bên kia, bọn Liễu Bạch, Mạc Lăng, Tô Khôi cũng sững sờ nhìn nhau, ánh mắt đầy lo lắng.
Lâm Điêu đại ca, Lâm Động đại ca làm vậy có mạo hiểm quá không?Tô Nhu căng thẳng, chần chừ một lúc, cuối cùng không kềm được hỏi Tiểu điêu.
Tiểu điêu nheo mắt nhìn Lâm Động, hắn cũng không rõ rốt cuộc Lâm Động muốn làm gì.
Gọi Phong Lôi Kiếp vào lúc này đúng là tìm cái chết.
Hắn không phải kẻ ngốc, hắn làm vậy chắc có lý do của mình.
Cứ đợi đi, giờ có nói gì cũng vô dụng!Lúc này Tiểu điêu cũng chỉ có thể nói vậy mà thôi.
Nghe vậy bọn Liễu Bạch cười khổ, lắc đầu thở dài.
Giờ bọn họ có lo lắng thế nào thì cũng vô ích thôi.
Việc bọn họ có thể làm lúc này là tin rằng Lâm Động làm thế là có lý do của hắn! Ha ha, đúng tiểu tử có khí phách, lúc này mà dám gọi Phong Lôi Kiếp!Trên không trung, những cường giả Tông phái siêu cấp đều nhìn Lâm Động với ánh mắt quái dị.
Tào đại ca, xem ra hắn cố ý khiêu khích huynh!Thường Uy cười quái dị, đang chiến đấu mà lại gọi Phong Lôi Kiếp, đây không phải sự khiêu khích với Tào Vũ hay sao?Sắc mặt Tào Vũ lạnh lùng nhìn Lâm Động, tuy hắn cũng kinh ngạc vì hành động của Lâm Động nhưng cũng không có ý định dừng tay.
Hắn chầm chậm giơ tay lên, bình thản nói: Tuy không biết rốt cuộc ngươi muốn làm gì, nhưng ngươi đã tự tìm cái chết thì cũng đừng trách ta!Uỳnh!Một vòng năng lượng đáng sợ bùng phát từ lòng bàn tay hắn, không gian méo mó, hắc quang cuộn trào biến thành một cây trường mâu dài gần chục trượng phía trước hắn.
Trên cây trường mâu ấy dường như ẩn hiển những đạo phù văn kỳ dị!Xoẹt!Tào Vũ ra tay không chút do dự, ánh mắt lạnh băng, cây hắc mâu rạch tan không khí cùng với sức mạnh đáng sợ có thể giết chết một cường giả Ngũ Nguyên Niết Bàn lao thẳng về phía Lâm Động!Nhìn chiêu sát thủ của Tào Vũ, tất cả mọi người đều thót tim!Tốc độ của hắc mâu cực nhanh, gần như chỉ tích tắc đã xuất hiện phía trước Lâm Động.
Thế nhưng khi hắc mâu sắp phóng thích lực sát thương thì một thân ảnh đỏ rực một lần nữa xuất hiện, thiết quyền hung hãn tung ra chặn đứng hắc mâu! Kẻ vừa ra tay chính là Huyết Linh Khôi!Binh!Kình phong cuồn cuộn trên không trung, tuy Huyết Linh Khôi đã chặn được công kích của hắc mâu nhưng cũng bị chấn động bay về phía sau, thậm chí trên thiết quyền còn xuất hiện một vết thương sâu hoắm.
Rõ ràng với sức phòng ngự lớn như thế của Huyết Linh Khôi mà cũng bị thọ thương.
Nhưng cũng may Huyết Linh Khôi không có cảm giác đau đớn, chỉ cần nó chưa bị hủy diệt thì vẫn có thể chiến đấu đến phút cuối cùng.
Lâm Động bình tĩnh nhìn cảnh đó, trong mắt không hề có chút dao động, không những không hề có dấu hiệu đứng dậy mà ngược lại, hai tay hợp lại biến hóa ấn pháp!Ầm!Ấn pháp thay đổi, tinh thần lực dồi dào lại bùng nổ, đồng thời tiếng sấm rền trong đám mây đen càng trở nên cuồng bạo và khủng bố.
Phong Lôi Kiếp mạnh hơn rồi!Sự thay đổi của Phong Lôi Kiếp lập tức được mọi người nhận ra.
Chợt có tiếng kêu lên kinh ngạc.
Rõ ràng mọi người không thể hiểu tại sao Lâm Động không những không kiềm chế Phong Lôi Kiếp mà lại phóng thích tinh thần lực để kích thích Phong Lôi Kiếp mạnh hơn! Phong Lôi Kiếp đã vượt qua kiếp thứ hai rồi!Không ít cường giả chuyên tu tinh thần lực nhìn lôi vân trên trời, từ sức mạnh nó phóng ra bọn họ có thể cảm nhận được Phong Lôi Kiếp thuộc kiếp thứ mấy! Hừ!Sắc mặt Tào Vũ tối sầm lại, trong lòng cũng cảm thấy bất an vì hành động quái dị của Lâm Động.
Chợt hắn bước chân ra, mười ngón tay búng mạnh, hắc quang cuồn cuộn biến thành vô số chùm sáng bắn như mưa về phía Lâm Động!Khi đó, Huyết Linh Khôi lại xuất hiện phía trước Lâm Động, huyết quang chói sáng bùng phát từ trong người bảo vệ Lâm Động ở phía sau.
Xem ta đánh tan nát Huyết Linh Khôi của ngươi đây!Dường như Tào Vũ bị Huyết Linh Khôi khiến cho mất kiên nhẫn, hàn quang lóe lên trong mắt, chùm hắc quang gào thét bắn hết về phía Huyết Linh Khôi.
Rầm rầm rầm!Sức mạnh kinh người bùng nổ trên người Huyết Linh Khôi, vô số những đường gợn sóng cuồng bạo lan tỏa ra bốn phía.
Hắc quang nhanh chóng tan đi, thân ảnh to lớn của Huyết Linh Khôi dần xuất hiện.
Chỉ có điều, trên người Huyết Linh Khôi lúc này đã xuất hiện rất nhiều vết thương rõ rệt.
Những đường rạn nứt lan ra khắp người, sắc đỏ cũng tối đi nhiều.
Cứ thế này thì Huyết Linh Khôi của Lâm Động sẽ không chống cự được lâu nữa!Sắc mặt bọn Lam Anh nặng nề nhìn về phía Huyết Linh Khôi, nắm tay nắm chặt lại: Dường như Lâm Động đang dùng Huyết Linh Khôi để kéo dài thời gian, lẽ nào thứ này có thể kéo dài đến lúc hắn vượt qua Phong Lôi Kiếp hay sao?Uỳnh uỳnh!Nhưng khi bọn Lam Anh đang lo lắng, lôi vân trên trời bỗng ngày một bành trướng kinh người, sức mạnh bắt đầu trở nên khủng bố.
Phong Lôi Kiếp đang chồng điệp với nhau?Ngay lúc ấy, trên đỉnh núi bỗng có tiếng kêu kinh hãi, một cường giả chuyên tu tinh thần lực vô cùng kinh hãi nhìn lên trời như gặp quỷ! Phong Lôi Kiếp chồng điệp?Nghe thế bọn Lam Anh giật mình, thế là có ý gì? Lẽ nào Lâm Động không chỉ gọi một kiếp đơn thuần mà là chồng điệp của nhiều kiếp?Nghĩ thế, sắc mặt bọn Lam Anh lập tức trở nên phức tạp.
Chồng điệp nhiều Phong Lôi Kiếp tuyệt đối không phải đơn giản là một cộng một đâu! Đã đạt đến kiếp thứ ba rồi, hắn muốn vượt cả kiếp thứ hai và kiếp thứ ba cùng một lúc?Lại có người hét lên.
Không đúng, Phong Lôi Kiếp vẫn tiếp tục mạnh hơn! Trời ạ, tên này điên rồi, lẽ nào hắn muốn chồng điệp cả ba kiếp lại? Uy lực đó dù là Thiên Phù sư Lục ấn cũng khó lòng chịu đựng nổi!Những tiếng kêu kinh hãi không ngừng vang lên, mỗi khi có tiếng kêu vang lên là tim bọn Lam Anh lại co thắt lại.
Chồng điệp ba Phong Lôi Kiếp cùng một lúc? Uy lực đó chắc đủ để khiến một Lục Nguyên Niết Bàn biến thành bột vụn nhỉ? Rốt cuộc Lâm Động muốn làm gì vậy?Uỳnh uỳnh!Trên bầu trời, lôi vân cuồn cuộn điên cuồng, những tia sét trong đám mây từ cỡ bằng cánh tay đã phình to hơn, nhìn từ xa tựa như những con Lôi Long đang di chuyển trong mây đen vậy.
Tiểu điêu ngẩng đầu nhìn lên trời với ánh mắt kỳ dị, rồi hắn nhìn Lâm Động ở phái dưới, ánh mắt lóe lên sự suy nghĩ.
Hắn muốn dựa vào sức mạnh của Phong Lôi Kiếp sao? Đúng là điên rồi!
Xem tiếp...vũ động càn khôn
truyện tranh vũ động càn khôn
truyện vũ động càn khôn
vũ động càn khôn truyện chữ
đọc truyện vũ động càn khôn
vũ động càn khôn chap
truyenfull.vn
truyenfull.vip
truyenfull.vip
truyen.tangthuvien.vn/
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License