Vũ động càn khôn
Chapter
0060
Nhìn đôi mắt đỏ rực của Mạc Lăng, Lâm Động cười tươi hơn một chút: Tin ta sao? Chưa bao giờ hoài nghi cả!Mạc Lăng thở ra một hơi, vì hắn vào vùng trung tâm chậm hơn nên không được nghe đến chuyện Lâm Động và Vương triều Phong Vân đối đầu, nhưng điều đó không làm ảnh hưởng đến lòng tin của hắn với Lâm Động.
Lòng tin đó cơ hồ như được hình thành từ sau rất nhiều những việc Lâm Động đã làm khi vào Chiến trường Viễn Cổ, cho đến tận bây giờ khi đối mặt với Vương triều Siêu cấp, hắn vẫn dám giữ lòng tin với Lâm Động.
Ban đầu hắn không muốn lôi Lâm Động vào chuyện này, một là vì không muốn gây rắc rối cho Lâm Động, hai là cũng không muốn làm phiền đến Lâm Động nữa.
Nhưng không ngờ Lâm Động lại nói thẳng như vậy.
Lần này Lâm Động không chủ động ra tay lấy lại thể diện cho bọn hắn, mà chỉ bình tĩnh nói, đằng sau đối phương có Vương triều Siêu cấp, còn đằng sau hắn lại có Lâm Động.
Trong mắt Đỗ Vân và Man Sơn cũng ánh lên sự kích động, hai hàm răng nghiến lại, hung quang lóe lên trong mắt, bộ dạng ủ rũ giờ đã không còn, nhìn như đã biến thành một người khác.
Những người đứng xung quanh có phần kinh ngạc nhìn bọn ba người Mạc Lăng từ bộ dạng ủ dột trở nên đầy sát khí, hiển nhiên là bọn họ không hiểu tại sao sau khi gặp Lâm Động bọn họ lại có sự thay đổi lớn đến vậy.
Lẽ nào người trước mặt đây có thể cho bọn họ dũng khí khiêu chiến với Vương triều Siêu cấp? Đi đi, hãy dùng chính bàn tay mình để lấy lại thứ của mình.
Tuy bọn ta chỉ từ một Vương triều Hạ cấp nhưng bất cứ hậu quả gì hôm nay ta đều gánh hết.
Lâm Động vẫy vẫy tay, cười nói.
Vương triều Hạ cấp?Lâm Động không có ý che giấu nên tiếng nói cũng truyền đi, vậy là sắc mặt của mọi người trở nên thật phong phú, ánh mắt cổ quái nhìn Lâm Động.
Bọn họ vốn tưởng bọn Lâm Động có lai lịch thế nào thì mới dám ăn nói như vậy, không ngờ lại chỉ từ một Vương triều Hạ cấp, thật không hiểu làm thế nào mà bọn họ lại vào được đến đây…Khi đó ba người Mạc Lăng gật mạnh đầu, quay người, sát khí đằng đằng quay trở lại quảng trường.
Ồ, gan không nhỏ đâu nhỉ!Mấy nam tử hắc y kia vẫn ở nguyên chỗ cũ.
Từ ban đầu bọn chúng đứng ngoài lạnh lùng nhìn bọn Lâm Động, khi thấy ba người Mạc Lăng như tiến lại đầy dũng khí không kìm được nở nụ cười một cách quái dị.
Tiểu tử, đừng tùy tiện ra vẻ uy phong, chỉ sợ hối hận cũng không kịp đâu.
Chuyện ở đây của bọn ta, có lẽ ngươi không có tư cách gánh vác!Nam tử hắc y đứng đầu nhìn Lâm Động, cười lạnh nói.
Nghe vậy, Lâm Động chỉ cười cười, không thèm quan tâm đến bọn chúng, ngẩng lên nhìn nhóm người ở phía dưới ngọn cây cao đằng xa đang nhìn về phía này, trên gương mặt bọn chúng lúc này cũng ánh lên hàn ý.
Không biết sống chết… đâm đầu vào chỗ chết!Bên cạnh gã thanh niên lạnh lùng mặc hắc ý, một nam tử tóc hoa râm nhếch mép nói.
Ánh mắt sắc lạnh như đao của thanh niên kia lướt qua người Lâm Động, khóe miệng hắn nhếch lên vẻ thích thú.
Hắn vốn định đứng dậy nhưng rồi lại ngồi xuống, hắn muốn xem xem cục diện hôm nay rốt cuộc Lâm Động sẽ gánh vác như thế nào.
Lý Khôn… không ngờ có kẻ muốn thách thức Vương triều Đại Uy chúng ta, vậy ngươi cứ thử đi!Gã thanh niên hắc y búng nhẹ ngón tay, một tia hàn quang lượn lờ quanh đầu ngón tay của hắn, hắn nhàn nhạt nói.
Vâng!Nghe vậy, gã nam tử kia lập tức cung kính đáp, khi quay lại gương mặt dữ dằn nhìn ba người bọn Mạc Lăng, nói: Cho một con đường sống mà các ngươi không đi.
Nếu đã vậy thì đừng trách bọn ta nặng tay!Ầm!Bàn chân giẫm mạnh xuống gây nên một tiếng nổ trầm đục.
Đối mặt với Lý Khôn, ba người bọn Mạc Lăng không nói nhiều, nguyên lực mạnh mẽ bùng phát khiến mặt mày bọn Lý Khôn hơi biến sắc, rõ ràng bọn chúng không ngờ thực lực thật sự của bọn Mạc Lăng lại mạnh đến vậy.
Giết bọn chúng đi, không cần nương tay!Lý Khôn quát lên, rõ ràng hắn rất phẫn nộ vì bọn Mạc Lăng dám khiêu khích sự uy nghiêm của Vương triều Đại Uy.
Nếu hôm nay không dạy cho ba kẻ này một bài học, có lẽ thanh danh của Vương triều Đại Uy sẽ thành trò cười cho thiên hạ mất.
Phía sau Lý Khôn có bốn nhân ảnh, khí tức đều rất cường hãn.
Lý Khôn vừa dứt lời, cả bốn người nhất thời bùng phát nguyên lực Tam Nguyên Niết Bàn lao tới.
Tuy nhiên dù cũng là Tam Nguyên Niết Bàn, nhưng so với bọn Mạc Lăng thì kém không ít.
Dù thế nào thì bọ Mạc Lăng cũng có được truyền thừa của Tông phái Viễn Cổ.
Có lẽ nó chưa đủ khiến bọn họ có thể so sánh được với thủ lĩnh của các Vương triều Siêu cấp, nhưng những nhân vật bình thường cũng khó có thể đối phó được.
Mấy đạo thân ảnh nhanh như chớp lao vào nhau, vô vàn công kích vũ kỹ mạnh mẽ cùng những luồng nguyên lực cuồng bạo cùng lúc này lan tỏa đầy hung hãn.
Ầm ầm ầm!Không ít người nhìn những luồng năng lượng cuồng bạo phát ra phải thấy kinh ngạc.
Không ngờ ba người bọn Mạc Lăng lúc trước nhún nhường như thế lại có chiến đấu lực khá như vậy.
Ba người này cũng tiến bộ không ít!Tiểu điêu nhìn cảnh đó, cười nói.
Dù sao cũng có truyền thừa Tông phái Viễn Cổ đủ để lấp đầy khoảng cách chênh lệch!Lâm Động gật gù.
Thật ra bọn Mạc Lăng tiến bộ cũng khá nhanh, xem ra những lợi ích bọn họ nhận được từ truyền thừa Tông phái Viễn Cổ cũng không ít.
Dù sao Lâm Động hiện nay nói thật ra thì thực lực cũng chỉ là Tam Nguyên Niết Bàn đỉnh phong.
Đương nhiên Tam Nguyên Niết Bàn của hắn lại đủ khả năng trảm sát cường giả Tứ Nguyên Niết Bàn như là Phong Thương.
Lâm Động đại ca biết bọn họ sao?Tô Nhu khẽ hỏi.
Ừm, bọn họ và bọn ta cùng đến từ một Vương triều!Lâm Động cười nói.
Tô Nhu chớp chớp đôi mắt to, rõ ràng có phần kinh ngạc.
Nàng hiểu rõ mức độ ngang ngược của thực lực bọn Lâm Động… nhưng còn ba người Mạc Lăng này… hình như rất bình thường.
Xem ra sắp thắng rồi.
Tiểu Viêm bình thường khá trầm mặc, bỗng mở miệng nói.
Rầm!Hắn vừa dứt lời thì một âm thanh trầm thấp vang lên, ngay sau đó bốn gã cường giả của Vương triều Đại Uy đã bắn ngược ra, vô cùng thảm hại rơi xuống mặt đất, hiển nhiên đã bị yếu thế.
Khi đó ba người bọn Mạc Lăng cũng đã nhanh chóng hấp thụ hết Niết Bàn Ấn của bọn chúng.
Khốn kiếp!Thấy bọn kẻ đó thua nhanh như vậy, mắt Lý Khôn tối sầm lại, nhưng còn không đợi hắn ra tay, Mạc Lăng đã lao tới, nguyên lực nhanh như chớp ngưng tụ nơi bàn tay.
Quy Nguyên Cuồng Doanh!Gương mặt anh tuấn của Mạc Lăng lúc này cũng hiện lên sự cuồng bạo.
Vũ kỹ hắn thi triển cũng rất cường hãn, nhìn nguyên lực đang không ngừng tập trung nơi bàn tay của hắn cũng có thể xác định được là Linh Vũ kỹ Sơ cấp! Mạc Lăng, ngươi dám!Công kích mạnh mẽ này của Mạc Lăng khiến sắc mặt Lý Khôn kịch biến, đặc biệt là khi hắn cảm nhận được sự cuồng bạo của chưởng phong trên tay Mạc Lăng, sắc mặt càng trở nên khó coi hơn rất nhiều.
Vì thế nên hắn vội vàng vận chuyển nguyên lực, tung ra một quyền.
Vẻ mặt Mạc Lăng lạnh băng, công kích của vũ kỹ oanh thẳng lên trên nắm đấm của Lý Khôn, lực đạo mạnh mẽ đánh bay Lý Khôn về phía sau.
Chỉ nghe phụt một tiếng, máu tươi đã phun trào ra từ trong miệng của Lý Khôn.
Ồ!Thấy Mạc Lăng không ngờ lại có thể đánh bay Lý Khôn, xung quanh lập tức xôn xao lên một trận.
Thế nhưng rất nhiều người sau khi kinh ngạc trôi qua, đã nhìn Mạc Lăng với ánh mắt đầy thương hại.
Lẽ nào hắn quên đằng kia còn có cường giả chân chính của Vương triều Đại Uy hay sao?Trước mặt bao nhiêu người thế này mà ra tay đánh bay người của Vương triều Đại Uy, có lẽ chuyện này khó lòng kết thúc tốt đẹp rồi.
Đồ vô dụng!Phía dưới ngọn cây, gã nam tử tóc hoa râm quan sát cảnh tượng đó với ánh mắt thâm trầm, vẻ mặt lạnh băng.
Bàn tay hắn vỗ mạnh xuống đất, toàn thân biến thành một đạo hắc quang lao đi.
Nguyên lực lan tỏa, không ngờ lại là một cường giả Tứ Nguyên Niết Bàn!Nam tử tóc hoa râm đó chớp mắt một cái đã xuất hiện phía trên đỉnh đầu Mạc Lăng.
Hắn nở cười dữ dằn, bàn tay biến thành một đạo cuồng phong giáng thẳng xuống đầu Mạc Lăng.
Vương triều Đại Uy ta dù là súc sinh cũng có địa vị cao quý hơn ngươi.
Đồ ti tiện, ta sẽ cho ngươi biết cái gì là không được động vào!Nguyên lực xé tan không gian mang theo lực sát thương cường hãn kinh người, bay nhanh như tia chớp thẳng xuống Mạc Lăng.
Cảm nhận được sự cuồng bạo của một kích đó đó, sắc mặt Mạc Lăng khẽ biến, đang định vận lực chống đỡ thì từ sau đột nhiên phát ra một tiếng rít gió chói tay.
Ngay sau đó, một thân hình to lớn nặng nề đã đáp xuống trước mặt Mạc Lăng.
Một luồng nguyên lực cường hãn bắn ra từ côn ảnh ngăn cản lại đạo nguyên lực kia.
Cút!Một thanh âm âm trầm quát vang lên.
Một luồng sức mạnh vô cùng đáng sợ từ trên thân côn lan ra… Cuối cùng, tất cả mọi người cũng đều vô cùng kinh ngạc nhìn thấy, thân thể của gã nam tử tóc hoa râm cũng bay ngược ra phía sau, rầm một tiếng, đâm thẳng vào một gốc cây khổng lồ, rơi xuống một cách thảm hại.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULLSắc mặt của gã nam tử hắc y gương mặt lạnh lùng kia lúc này cũng tối sầm lại, ngón tay kẹp lại, một thanh phi đao đen nhánh nhanh như chớp bay ra.
Cánh tay hắn rung lên, hắc quang như xé tan hư không, kình phong đủ để cắt đôi một cường giả Tứ Nguyên Niết Bàn cũng nhằm thẳng cổ họng Tiểu Viêm mà bay tới.
Đinh!Hắc quang bắn tới, nhưng khi còn cách Tiểu Viêm vài trượng thì một đạo thanh quang cũng bắn tới từ phía sau, oanh kích luồng hắc quang khiến cho nó vỡ tan.
Xoẹt!Hắc quang tan tành, sắc mặt của gã nam tử hắc y lạnh lùng biến đổi, một thân ảnh như quỷ mị bỗng xuất hiện trước mặt hắn, hai ngón tay thon dài kẹp một miếng vảy lấp lánh màu xanh lạnh lẽo bỗng dừng lại phía trước trán hắn.
Ta nghĩ chuyện ở đây, Lâm Động ta có thể gánh vác được!Lâm Động mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng mà tràn ngập hàn ý lan ra.
Toàn trường nhất thời lặng ngắt như tờ, vô số gương mặt há hốc sững sờ.
Lâm Động?Khi hai chữ này thoát ra khỏi miệng Lâm Động, đồng tử của không ít người đã co rút lại.
Cuối cùng bọn họ cũng hiểu đám người mới tới này là thần thánh phương nào rồi!Xung quanh quảng trường đá, sự huyên náo gần như biến mất, vô số ánh mắt hả hê trước tai họa của người khác dần bị sự chấn kinh thay thế.
Lâm Động?Cái tên như có ma lực đó chui vào tai gần như khiến thân thể bọn họ run lên.
Sau khi vào vùng trung tâm này không lâu, bọn họ cũng đã được nghe thấy tin tức về cuộc đại chiến kinh thiên động địa ở đường vào từ thành Vạn Tượng.
Ở nơi đó, Vương triều Phong Vân thân là một Vương triều Siêu cấp căn bản không kịp có bất cứ hành động gì, nhưng đã hoàn toàn thân bại danh liệt.
Mà những người đánh bại bọn chúng lại không hề có chút bối cảnh gì, bọn họ chỉ đến từ Vương triều Hạ cấp…Cuộc đối quyết giữa Vương triều Siêu cấp và Vương triều Hạ cấp cuối cùng đã kết thúc với thắng lợi thuộc về Vương triều Hạ cấp.
Sự trái ngược này đủ để khiến bất cứ ai cũng phải kinh thán.
Mọi người ai nấy đều là nhân tài đến người từ các Vương triều, cho nên gần như ai cũng biết khoảng cách khó có thể rút ngắn giữa hai cấp bậc Vương triều này, dù những người đó may mắn có được truyền thừa của Tông phái Viễn Cổ đi chăng nữa, nhưng muốn khiêu chiến vượt cấp thì vẫn là chuyện nằm mơ giữa ban ngày.
Điều này có thể biết được từ việc ba người bọn Mạc Lăng luôn nhún nhường lúc nãy.
Thế nhưng cũng vì những suy nghĩ đó mà khi thông tin đó lan truyền ra mới tạo được hiểu quả chấn kinh đến vậy.
Sau khi biết kết quả của cuộc chiến đó, gần như tất cả mọi người đều ghi nhớ cái tên ấy, cái tên dám dùng sức của Vương triều Hạ cấp khiêu chiến với một Vương triều Siêu cấp…Lâm Động!Mà lúc này, cái tên chỉ tồn tại trong lời đồn kia cuối cùng đã xuất hiện trước mặt bọn họ… Ực!Một số người thầm nuốt nước bọt, ánh mắt nhìn thân ảnh đó có phần kính sợ.
Rõ ràng bọn họ không ngờ được người thanh niên nhìn không có vẻ xuất bọn chúng gì lại là đại nhân vật danh tiếng lẫy lừng như vậy.
Ba người bọn Mạc Lăng cũng yên lặng vì sự tĩnh mịch này.
Bọn họ nhìn Lâm Động bỗng như quỷ mị xuất hiện trước mặt gã thủ lĩnh của Vương triều Đại Uy.
Trong tay Lâm Động lúc này là một chiếc vảy màu xanh sắc bén dừng lại phía trước trán kẻ kia khiến hắn không dám động đậy.
Nhanh như chớp giật!Trong đầu Mạc Lăng lóe lên câu nói đó, hắn căn bản không nhìn rõ Lâm Động ra tay thế nào, mà rõ ràng là gã thủ lĩnh của Vương triều Đại Uy cũng vậy.
Nếu không thì chắc chắn sẽ không để thứ vũ khí sắc bén kia của Lâm Động dí vào trán mình như thế.
Lại mạnh hơn nữa rồi…Ba người bọn Mạc Lăng nhìn nhau, bọn họ đều có thể thấy sự chấn kinh và đầy phức tạp trong mắt của đối phương.
Phía dưới ngọn cây, sắc mặt của đám cường giả Vương triều Đại Uy cũng kịch biến, đặc biệt là khi bọn chúng nhìn thấy cái vảy xanh sắc lạnh trên đầu ngón tay của Lâm Động đang chĩa thẳng vào trán của thủ lĩnh mình.
Lâm Động?Thân thể gã thanh niên mặc hắc y vẻ mặt lạnh lùng cũng đông cứng lại, tròng mắt phản xạ ánh hàn quang của chiếc vảy xanh, khóe miệng giật giật một chút, nói: Chẳng trách mà khẩu khí ngông cuồng như vậy, thì ra cũng có chút bản lĩnh chân chính! Chuyện thế này là thôi được rồi nhỉ? Tính ra cũng là do bọn chúng tự làm tự chịu.
Lâm Động liếc nhìn những kẻ xui xẻo bị bọn Mạc Lăng hấp thụ hết Niết Bàn Ấn, rồi nhìn gã thanh niên phía trước mặt, cười nói.
Trước mặt bao nhiêu người như vậy cướp đi Niết Bàn Ấn trong tay thủ hạ của Vương triều Đại Uy, ngươi nghĩ bỏ qua được sao?Gã thanh niên đó nheo mắt, cười lạnh nói.
Vậy thì động thủ sao?Lâm Động cười càng tươi hơn, quét mắt nhìn bàn tay của thanh niên đó, mơ hồ thấy có ánh kim quang lấp lánh: Sức hấp dẫn của Niết Bàn Ấn Thiên cấp cũng không hề nhỏ a… Muốn cướp Niết Bàn Ấn trong tay Thẩm Quân ta sao? Gan của ngươi cũng không nhỏ đâu, chỉ sợ ngươi không lấy được thôi!Ánh mắt gã thanh niên đó lóe lên hàn quang, ngón tay búng một cái, một con dao găm bắn ra với tốc độ kinh người nhằm thẳng vào cổ họng Lâm Động.
Keng!Hắc quang bắn ra, thế nhưng khi sắp xuyên qua cổ họng Lâm Động thì một chiếc vảy xanh bỗng hiện ra nơi cổ họng, keng một tiếng, khiến con dao găm nháy mắt nát vụn.
Vèo vèo!Công kích bị chặn đứng, ánh mắt Thẩm Quân tối sầm lại, ngón chân điểm một cái, thân hình biến thành tàn ảnh lùi nhanh về sau, mười ngón tay cùng búng ra vô số đạo hắc quang sắc bén bắn ra như mưa về phía những điểm trọng yếu trên người Lâm Động.
Thấy Thẩm Quân hạ thủ ác độc như vậy, Lâm Động cũng chỉ cười lạnh, bàn tay hơi cong lại rồi nắm chặt, thanh quang nhanh chóng hội tụ nơi lòng bàn tay, cuối cùng biến thành một tấm lá chắn tạo thành từ những chiếc vảy màu xanh.
Tấm lá chắn ấy nhìn không hề chắc chắn, chỉ to khoảng một thước, hàn quang lượn lờ xung quanh như rạch rách cả không khí.
Đing đing đing!Thế nhưng tấm lá chắn không hề chắc chắn ấy lại có thể dễ dàng chống đỡ được hết hắc quang sắc bén có thể xuyên thủng thân thể một cường giả Tam Nguyên Niết Bàn đỉnh phong kia.
Vút!Lâm Động xoay bàn tay, tấm lá chắn bỗng chuyển động rồi vù một tiếng biến thành một mảnh thanh quang xé tan hư không lao thẳng về phía Thẩm Quân.
Tốc độ của thanh quang nhanh đến mức mắt thường không thể nhìn thấy, ngay cả Thẩm Quân cũng chỉ thấy một tia sáng xanh lóe lên, hắn có thể cảm nhận được sự nguy hiểm từ đó, vì thế liền không dám chậm trễ, bàn tay ném ra một cái chuông khổng lồ màu đen bay về phía thanh quang.
Chiếc chuông khổng lồ đó hiển nhiên là một thứ Linh bảo Địa cấp thực lực không tệ, khi bay ra gây nên từng trận gió rít, sức sát thương không hề nhỏ.
Thanh quang đâm sầm vào chiếc chuông đen khổng lồ, tiếng chuông ngân lên vang vọng khắp không gian, sóng âm lan đến đâu, cây cối nổ tung đến đó.
Thế nhưng mà, trải qua một kích va chạm trên chiếc chuông cũng xuất hiện vô số những vết nứt, rồi trong nháy mắt bùm một tiếng nổ tung.
Linh bảo Địa cấp uy lực không tệ của Thẩm Quân đã bị đánh vỡ tan tành chỉ trong một lần ngạnh kháng!Vèo!Khi chiếc chuông đó nổ tung, một đạo thanh quang bắn ra từ trong đó, mục tiêu nhằm thẳng Thẩm Quân, âm thanh bạo phát ra do tốc độ cực nhanh của nó giống như lưỡi hãi tử thần đoạt hồn nhiếp phách người khác.
Quỷ Đao Ấn!Thanh quang bắn tới, sắc mặt Thẩm Quân trở nên nặng nề, thủ ấn biến hóa, cuối cùng hét lên một tiếng, nguyên lực hùng hồn cuộn trào biến thành một thanh quỷ đao chặt xuống!Keng!Quỷ đao màu đen hình thành từ nguyên lực hung hăng chặt xuống thanh quang.
Âm thanh kim loại giòn tan vang vọng, kình phong dâng tràn, tấm lá chắn từ vảy xanh và thanh quỷ đao đều bị đánh bật ra, cuối cùng nổ tung giữa trời.
Một vài mảnh vỡ thậm chí khiến Thẩm Quân phải khổ sở tránh né.
Tình hình giao đấu ác liệt như vậy nhưng không nói cũng biết ai chiếm ưu thế, ai yếu thế.
Thẩm Quân có phần thảm hại rơi xuống một ngọn cây cao, sắc mặt khó coi dị thường, ánh mắt nhìn Lâm Động lúc này không còn chút coi thường nào nữa.
Ta còn nghĩ tin tức đó chỉ là lời đồn thất thiệt, xem ra đúng là sự thật!Thẩm Quân lạnh lùng nói.
Dù hắn đã từng nghe tin Lâm Động đánh bại Vương triều Phong Vân, nhưng trong lòng thực sự vẫn còn chút hoài nghi.
Nhưng vừa rồi Thẩm Quân đã hiểu rõ thực lực của Lâm Động, bản lĩnh đó đánh bại được Phong Thương của Vương triều Phong Vân cũng không phải không thể.
Mọi người xung quanh nghe vậy cũng thầm chấn kinh, đặc biệt là những cường giả của Vương triều Đại Uy, sắc mặt vô cùng phong phú, ánh mắt nhìn Lâm Động đầy vẻ dè chừng.
Vương triều Siêu cấp các ngươi muốn thể hiện uy phong bá đạo, ta cũng không quan tâm, nhưng nhằm vào bằng hữu của ta thì tuyệt đối không được!Lâm Động ngẩng lên, ánh mắt bình thản nhìn Thẩm Quân, chầm chậm nói.
Bọn Tiểu Viêm lúc này cũng đã đến phía sau lưng Lâm Động, hung quang trong mắt khóa chặt lấy bọn người Vương triều Đại Uy, như chỉ cần một chút động tĩnh bất lợi là lập tức ra tay.
Bạn đang đọc truyện tại http://truyenfull.
vnMọi người xung cảm nhận không khí căng thẳng đó đều thầm cảnh giác.
Sau khi biết thân phận của bọn Lâm Động, không còn ai cho rằng bọn họ lấy trứng trọi đá nữa.
Tuy thực lực Vương triều Đại Uy không tệ nhưng dù sao vẫn kém Vương triều Phong Vân một bậc.
Bọn Lâm Động còn giải quyết được Vương triều Phong Vân, vậy thì giải quyết Vương triều Đại Uy cũng chẳng phải chuyện gì khó khăn.
Trên ngọn cây, mặt mày Thẩm Quân tối sầm nhìn bọn Lâm Động, ánh mắt khẽ động, cuối cùng có chút không cam tâm rút hết nguyên lực về.
Hắn biết rằng nếu động thủ thật sự thì e là kẻ bại trận cuối cùng chính là bọn hắn!Thấy thế, mọi người xung quanh thở ra một hơi thất vọng, ánh mắt có phần cảm thán.
Không ngờ trước mặt bọn Lâm Động, Vương triều Siêu cấp như Vương triều Đại Uy cũng phải tránh né.
Hắn quả thực là biến thái! Lâm Động, ta phải thừa nhận ngươi rất có bản lĩnh.
Nhưng ngươi cũng đừng quá đắc ý, kẻ có được truyền thừa của Tứ Đại Ma Tông trong Liên minh Địa Sát của Không gian Viễn Cổ này cũng đang tìm các ngươi.
Ha ha, không biết đối diện với bọn chúng các ngươi có còn ngông cuồng được như thế này không?Thẩm Quân nhìn Lâm Động, bỗng cười lạnh, ánh mắt có phần sung sướng trước tai họa của kẻ khác.
Nhưng hắn cũng không nói gì nhiều hơn, vừa dứt lời đã dẫn đồng bọn đi mất.
Tứ Đại Ma Tông trong Liên minh Địa Sát?Lâm Động nhíu mày nhìn bóng bọn Thẩm Quân lẩm bẩm.
Cái gọi là Liên minh Địa Sát này có liên quan gì đến Tứ Đại Huyền Tông của Liên minh Thiên Cương trong Viễn Cổ Bí Tàng không?Trong quảng trường đá, sau khi bọn người Vương triều Đại Uy rút đi, không khí vốn căng thẳng như dây đàn cũng dần được thả lỏng.
Rất nhiều ánh mắt kỳ lạ nhìn về phía ba người bọn Mạc Lăng rồi thầm cảm thán, không ngờ ba kẻ có vẻ chẳng có chút bối cảnh nào này lại có quan hệ với tên biến thái uy danh khắp chốn kia.
Bọn họ cũng thầm thấy may mắn vì lúc nãy không mượn gió bẻ măng, nếu không có lẽ cũng chẳng tốt lành gì hơn bọn Lý Khôn.
Liên minh Địa Sát… Tứ Đại Ma Tông…Lâm Động cũng không quan tâm đến những ánh mắt xung quanh, miệng khẽ lẩm bẩm cái tên Thẩm Quân vừa nói.
Có lẽ là một cái Viễn Cổ Bí Tàng khác, nhưng nghe tên thì có vẻ đối đầu với Liên minh Thiên Cương, chưa biết chừng năm đó hai bên thường xuyên có đại chiến sinh tử.
Tiểu điêu cười nói.
Điều này chẳng liên quan gì đến ta!Lâm Động nhíu mày.
Ha ha, có khi nhận được truyền thừa cũng có nghĩa phải nhận một số trách nhiệm từ thời Viễn Cổ.
Tiểu điêu cười nói.
Thanh Trĩ không có nói với ta điều này.
Lâm Động lắc đầu bất lực, khi nhận truyền thừa, Thanh Trĩ không hề nói với hắn phải làm gì với Liên minh Địa Sát cả.
Lâm Động, huynh phải cẩn thận với cái Liên minh Địa Sát này.
Mạc Lăng ở đằng sau bỗng nói.
Hửm?Lâm Động ngạc nhiên quay lại nhìn Mạc Lăng, sắc mặt có phần nặng nề.
Theo ta biết, truyền thừa của Tứ Đại Ma Tông trong Liên minh Địa Sát đều đã rơi vào tay bốn Vương triều Siêu cấp có thực lực vô cùng mạnh.
Hơn nữa những truyền thừa mà bọn chúng có được khá đặc biệt.
Đó là cần máu tươi của những người có được truyền thừa của Tứ Đại Huyền Tông như huynh mới khởi động được nó.
Mạc Lăng nói.
Ồ?Ánh mắt Lâm Động ngưng đọng lại, không ngờ truyền thừa của Liên minh Địa Sát lại quỷ dị như vậy.
Xem ra ân oán giữa Liên minh Địa Sát và Liên minh Thiên Cương khá sâu sắc, thậm chí những người có được truyền thừa cũng bị kéo vào mối ân oán đó.
Các huynh đã có được hai truyền thừa của Tứ Đại Huyền Tông, còn hai cái còn lại trong ty Diêm Sâm và Liễu Bạch.
Ta nghe nói khi chưa vào vùng trung tâm này bọn họ đã từng giao đấu với Vương triều Siêu cấp có truyền thừa của Liên minh Địa Sát…Mạc Lăng nói.
Ngay cả Liễu Bạch, Diêm Sâm cũng bị nhằm vào rồi?Lâm Động nheo mắt, xem ra Liên minh Địa Sát thật sự chẳng phải loại tốt đẹp gì.
Giờ danh tiếng của ngươi cũng đã vang đi khắp nơi, xem ra không lâu nữa bọn chúng sẽ tìm đến ngươi đấy.
Tiểu điêu cười nói.
Đến thì đến thôi! Muốn lên Niết Bàn Kim Bảng, bọn chúng ta cần không ít Niết Bàn Ấn.
Nếu bọn chúng mang đến tận nơi thì ta cũng vui lòng mà nhận thôi.
Lâm Động cười không chút sợ hãi.
Tuy hắn không thích rắc rối nhưng cũng không sợ nó.
Với lực chiến đấu hiện nay của hắn, dù phải đối đầu với cường giả Tứ Nguyên Niết Bàn cũng có khả năng chiến thắng không nhỏ.
Huống hồ Tiểu Viêm, Tiểu điêu, thậm chí Tô Nhu cũng có chiến lực rất lớn, dù phải đối mặt với một Vương triều Siêu cấp hắn cũng chẳng chút sợ hãi.
Thế Tứ Đại Ma Tông rốt cuộc là cái gì?Lâm Động ngừng một chút rồi bỗng hỏi.
Tứ Đại Ma Tông lấy theo tên của các loại Hung thú thời Viễn Cổ: Y Ngột, Thao Tông, Cùng Kỳ, Chu Yểm.
Truyền thừa của bọn chúng không hề đơn giản, cộng với thực lực hùng hậu của Vương triều Siêu cấp, đủ để khiến thủ lĩnh của bọn chúng có tư cách xung kích Niết Bàn Kim Bảng.
Hung thú thời Viễn Cổ sao?Lâm Động khẽ gật đầu, một chính một tà, chả trách lại đối lập đến vậy.
Nguồn: http://truyenfull.
vn Đúng rồi, Mạc Lăng, đây là huynh đệ của ta, Lâm Điêu!Lâm Động bỗng nhớ ra, giới thiệu hai bên với nhau.
Mạc Lăng nghe vậy cũng vội ôm quyền.
Gương mặt hắn thật ra cũng khá tuấn tú, nhưng thật sự so sánh tướng mạo thì dáng vẻ tuấn mỹ yêu dị của Tiểu điêu có phần nhỉnh hơn một chút.
Nếu là hai nữ nhân so sánh với nhau thì đúng là cũng có chút thưởng thức, nhưng đây lại là hai nam nhân, thật là có phần khó xử.
Nhưng Mạc Lăng cũng không vì dung mạo của Tiểu điêu mà coi thường hắn.
Sau khi chứng kiến thực lực khủng bố mà Tiểu Viêm đã thể hiện, hắn đều có tâm thái ngưỡng mộ với những người bỗng nhiên xuất hiện cạnh Lâm Động.
Hơn nữa hắn mơ hồ cũng cảm thấy người thanh niên tuấn mỹ chưa ra tay lần nào này cũng là nhân vật không tầm thường.
Không cần khách khí, bọn chúng ta cũng là người quen cả!Tiểu điêu cười, lời nói khiến bọn Mạc Lăng chẳng hiểu ra sao, nhưng Tiểu điêu cũng không giải thích gì thêm.
Dù sao thì hồi trước hắn cũng ẩn náu trong cơ thể Lâm Động, ba người Mạc Lăng không hề biết đến sự tồn tại của hắn.
Tiếp đó Lâm Động lại giới thiệu Tô Khôi, Tô Nhu, hai bên làm quen một chút rất nhanh đã thân thiện với nhau.
Đúng rồi, còn chuyện này nữa…Mạc Lăng bỗng nhìn Lâm Động, ánh mắt nặng nề nói: Bọn ta… từng gặp… Lâm Lang Thiên.
Lâm Lang Thiên?Đồng tử Lâm Động co lại, quả nhiên hắn chưa chết! Người tốt sống chẳng được lâu, tai họa thì kéo dài mãi, câu này nói quả không sai.
Không ngờ tên tiểu tử đó lại sống dai như vậy.
Tiểu điêu chép miệng nói.
Bọn Mạc Lăng đều biết ân oán sâu đậm giữa Lâm Động và Lâm Lang Thiên, vì thế cũng không thấy lạ về ánh mắt của hắn.
Mạc Lăng trầm ngâm một chút nói tiếp: Nhưng hắn có chút gì kỳ quái, rất khác trước đây.
Khi bọn ta thấy hắn, hắn cũng nhìn thấy bọn ta, nhưng ánh mắt dường như rất xa lạ cứ như không biết nhau vậy…Lâm Động nhíu mày, rốt cuộc Lâm Lang Thiên xảy ra chuyện gì rồi? Nhưng dù thế nào thì cũng chẳng phải chuyện gì tốt.
Lạ thì lạ nhưng thực lực của hắn lại vô cùng khủng bố…Đỗ Vân ở bên cạnh tiếp lời.
Bọn ta đã tận mắt chứng kiến hắn giết chết một cường giả Tứ Nguyên Niết Bàn và đoạt đi Niết Bàn Ấn…Lâm Động nheo mắt.
Hồi ở Viễn Cổ Bí Tàng, thực lực Lâm Lang Thiên nhiều nhất cũng chỉ là Nhị Nguyên Niết Bàn, không ngờ chỉ mấy tháng mà thực lực đã tăng tiến kinh người như vậy.
Xem ra có lẽ hắn cũng có được cơ ngộ gì đó.
Ngày càng có nhiều đối thủ rồi…Lâm Động khẽ búng ngón tay, kình phong mạnh mẽ quấn quanh ngón tay hắn, trên gương mặt không có chút gì là hoảng loạn hay sợ hãi, ngược lại nụ cười có phần thích thú.
Đây mới là Bách Triều Đại Chiến, khiến người ta không kìm nổi nhiệt huyết trong người.
Đi thôi, đến Bách Triều Sơn.
Khó khăn lắm mới đến được đây thì phải xem nơi đấu võ trung tâm thế nào chứ.
Ta cũng muốn giao đấu thử với những thiên tài yêu nghiệt đến từ các Vương triều khác của Đông Huyền Vực.
Lâm Động cười rồi vẫy tay, hắn bay đi trước, theo sau là Tiểu điêu, Tiểu Viêm và những người khác.
Bọn Mạc Lăng nhìn theo bóng Lâm Động, huyết dịch trong người không khỏi sục sôi.
Cùng là người đến từ Vương triều Đại Viêm, thấy Lâm Động tạo dựng được thành tựu như vậy bọn họ cũng thấy tự hào.
Chắc khi tin tức từ Chiến trường Viễn Cổ truyền về Vương triều Đại Viêm thì cả Vương triều, bất luận là Hoàng thất hay Tứ Đại Tông Tộc đều sẽ bị chấn động vì bọn họ.
o0oĐây là một khu rừng rộng lớn, sâu bên trong có một nhóm người đang ngồi lặng lẽ, tuy không có âm thanh gì khác lạ nhưng sự hung hãn lạnh lẽo phát ra từ đó lại khiến không khí như đặc quánh lại.
Vút!Bỗng một luồng ánh sáng bay ra tới từ xa, cuối cùng bị một thân ảnh trong đó bắt lấy, là một miếng ngọc quyền âm.
Kẻ đó lắng nghe tiếng nói trong miếng ngọc rồi ngẩng phắt lên nhìn về trung tâm khu rừng.
Ở đó có một thân ảnh đang ngồi bàn tọa, hơi nóng kinh người tỏa ra từ cơ thể hắn.
Đầu lĩnh, có tin tức từ đám người Lâm Động rồi!Khi nghe thấy tiếng cười lớn ở phía dưới, thân ảnh đang ngồi kia bỗng mở mắt, hơi nóng quanh người hình thành nên một con cự thú thể hình giống con vượn khổng lồ, đầu trắng chân đỏ.
Hung thú Viễn Cổ, Chu Yểm! Cuối cùng cũng xuất hiện rồi sao?Một đôi mắt đỏ ngầu dần tràn lên sự hiếu sát chợt mở ra.
Hắn đứng dậy, thân hình khẽ động rồi xuất hiện trên một cành cây cao các đó khá xa.
Đi thôi, giết hắn rồi ta mới được coi là có được truyền thừa thật sự của Chu Yểm Tông!Nghe vậy, những kẻ phía dưới lập tức mắt lóe lên sát khí, tiếng gió rít vang lên!o0oCrắc!Tiếng xương gãy giòn tan bỗng vang lên, một cường giả Tam Nguyên Niết Bàn đỉnh phong bỗng từ từ đổ ập xuống, máu tươi và dịch não từ từ chảy ra từ trán, ánh mắt dường như vẫn đọng lại sự kinh hoàng không thế xóa bỏ.
Bốp!Bên cạnh thi thể đó, một nhân ảnh mặc thanh y giơ chân đá thi thể đi, thè lưỡi liếm máu còn dính trên bàn tay, giọng nói cao vút mà quái dị vang lên.
Lâm Động, bây giờ ta sẽ khiến ngươi phải sợ hãi, khục khục!Hắn ngẩng lên nhìn về một hướng nào đó, gương mặt tuấn dật lúc này lại méo mó như ma quỷ.
Hắn chính là Lâm Lang Thiên!Sau khi rời khỏi điểm nghỉ chân, nhóm người bọn Lâm Động không ngơi nghỉ tiến thẳng về Bách Triều Sơn.
Người của mọi Vương triều lúc này cũng đều đang đổ về hướng đó.
Chuyến đi này mất cả một ngày trời, trên đường cũng không thể coi là bình yên.
Dù sao hiện giờ nơi đây cũng vô cùng phức tạp, bọn Lâm Động cũng không thể thoát khỏi những cuộc cạnh tranh tàn khốc.
Dù bọn họ không chủ động ra tay thì vẫn có không ít Vương triều vẫn nhằm vào Niết Bàn Ấn trong tay bọn họ.
Lâm Động cũng không thương hại gì những kẻ bị lòng tham che mờ lý trí kia.
Hầu như tất cả những kẻ dám ra tay với bọn Lâm Động, ngoài một số ít kẻ giảo hoạt trốn thoát được thì phần lớn đều xôi hỏng bỏng không, ngược lại còn bị mất đi Niết Bàn Ấn của chính mình.
Sau khi hấp thụ những Niết Bàn Ấn mà bọn chúng đem đến tận nơi, Niết Bàn Ấn Thiên cấp trong tay ba người bọn Lâm Động ngày một chói lọi.
Thậm chí Tô Nhu cũng đã thăng cấp Niết Bàn Ấn lên Thiên cấp.
Như vậy chỉ riêng bọn họ đã có bốn Niết Bàn Ấn Thiên cấp rồi, điều này mà truyền ra ngoài thì không biết có bao nhiêu kẻ phải ghen tỵ.
Tô Khôi và bọn Mạc Lăng cũng hấp thụ được không ít Niết Bàn Ấn, tuy không thăng được lên Thiên cấp nhưng Niết Bàn Ấn cũng có được ánh kim nhàn nhạt, rõ ràng là đã đạt đến Địa cấp đỉnh phong rồi.
Cứ tốc độ này thì không phải không thể tiếp tục lên cấp.
Bọn Lâm Động tiến đến Bách Triều Sơn với thế như chẻ tre, giữa đường gặp không ít phiền phức nhưng thu hoạch cũng không tệ… Càng vào sâu sự khiêu khích cũng ngày một ít đi.
Dù sao sự đào thải của Bách Triều Đại Chiến rất tàn khốc, những người vượt qua vô số chướng ngại vào được trong này chắc chắn đều có bản lĩnh và nhãn lực.
Vì thế bọn họ cũng biết ai có thể động vào, ai không thể.
Sự khiêu khích ít dần khiến bọn Lâm Động thấy chưa thỏa mãn, dù sao bọn họ cũng muốn vào Niết Bàn Kim Bảng, cần hấp thụ rất nhiều Niết Bàn Ấn…o0oCó điều, không có ai gây sự bọn Lâm Động cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.
Màn đêm của ngày thứ hai sắp tới, bọn họ cũng đã vào được sâu bên trong khu trung tâm rồi.
Cứ với tốc độ này không lâu sau là bọn họ đến được điểm đấu võ trung tâm cuối cùng, Bách Triều Sơn.
Màn đêm bao trùm đất trời, bọn Lâm Động dừng chân, ban đêm ở đây nguy hiểm hơn ở những nơi khác trong Chiến trường Viễn Cổ.
Tuy Lâm Động không sợ nhưng bọn Mạc Lăng hay Tô Khôi thì không thể không cẩn thận.
Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất là vì hình như Tiểu Viêm có dấu hiệu đột phá.
Từ khi ở Viễn Cổ Bí Tàng, Tiểu Viêm đã đạt đến Tam Nguyên Niết Bàn đỉnh phong, nay trải qua vô số trận huyết chiến, lợi ích nhận được không hề nhỏ, cộng với hắn có thể chất biến dị và huyết mạch của Thiên Ma Hổ Tộc, tu luyện càng tốn ít sức… Tốc độ đó ngay cả Lâm Động cũng phải cảm thấy bất ngờ.
Nhóm Lâm Động từ trên đỉnh núi đáp xuống đất, ngay lập tức Tiểu Viêm ngồi đả tọa, nguyên lực cuồng bạo lan tỏa trước ánh mắt đầy chấn động của bọn Mạc Lăng.
Sắp vượt qua Niết Bàn Kiếp lần thứ tư sao?Tô Khôi nhìn đầy Tiểu Viêm ngưỡng mộ.
Thường thì trong vùng trung tâm này cũng chỉ có thủ lĩnh của Vương triều Siêu cấp mới đạt được đến mức độ đó.
Lâm Động cười tươi rói, nếu Tiểu Viêm thành công thì chắc chắn thực lực chỉnh thể của bọn họ sẽ tăng mạnh, dựa vào thể chất Yêu thú, nếu thật sự liều mình thì cũng có thể đấu với cường giả Ngũ Nguyên Niết Bàn.
Mà cường giả Ngũ Nguyên Niết Bàn về cơ bản đều là nhân vật biến thái đã vào Niết Bàn Kim Bảng! Chắc không lâu nữa ngươi cũng xung kích Niết Bàn Kiếp lần thứ tư thôi.
Tiểu điêu cười nói.
Vì bán được ba viên Độ Ách Đan cho Tống Tần ở thành Vạn Tượng, trong tay bọn Lâm Động bây giờ có một lượng Niết Bàn Đan rất lớn, tu luyện căn bản không sợ thiếu.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Tiểu Viêm có thể đột phá nhanh đến như vậy.
Lâm Động cười, cũng không phủ nhận.
Hắn cũng cảm nhận được nguyên lực ngày một dồi dào trong cơ thể mình, nhưng lại không chủ động thúc động nó.
Đột phá phải vào lúc thời cơ chín muồi thì mới hoàn hảo.
Ngoài ra tinh thần lực của ngươi hình như sau khi vượt qua Phong Lôi Kiếp lần đầu xong thì chẳng có dấu hiệu đột phá.
Rốt cuộc ngươi muốn làm gì vậy?Tiểu điêu nhìn Lâm Động, bỗng nói.
Tiểu điêu hiểu rất rõ về thiên phú tinh thần lực của Lâm Động, cộng với việc hắn có Thôn Phệ Tổ Phù, điều này với việc tu luyện tinh thần lực như hổ thêm cánh.
Nhưng lạ là từ sau Phong Lôi Kiếp lần đầu tiên, dường như tinh thần lực của hắn dùng lại chẳng thấy dấu hiệu của Phong Lôi Kiếp lần hai, trong khi tu vi nguyên lực đã vượt qua Niết Bàn Kiếp lần thứ ba rồi…Đương nhiên Tiểu điêu sẽ không ngây thơ mà cho rằng Lâm Động tu luyện hơn nửa năm nay lại chẳng có chút tiến bộ nào, có lẽ là do hắn cố tình.
Hắc hắc, ngươi phát hiện rồi à?Nghe Tiểu điêu nói thế, Lâm Động nở nụ cười gian xảo độc quyền của Tiểu điêu vẫn có… nhưng hắn cũng không giải thích gì nhiều, chỉ khẽ cười nói: Không lâu nữa ngươi sẽ biết thôi!Tiểu điêu nheo mắt, nghĩ một chút, tạm thời không hiểu Lâm Động đang nghĩ gì, đành lắc đầu, quay lại nhìn quần thể núi trong đêm.
Hắn có thể cảm nhận được ở trên những đỉnh núi đó có không ít người đang nghỉ chân, trong đó cũng không thiếu kẻ có thực lực kinh người.
Có lẽ khi Tiểu Viêm vượt Niết Bàn Kiếp sẽ có động tĩnh không nhỏ.
Ở đây phức tạp, không biết có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn về đây.
Họn chúng ta có bốn Niết Bàn Ấn Thiên cấp, cũng có sức hấp dẫn không vừa.
Chỉ có ba người bọn chúng ta và Tô Nhu là chủ lực, nhưng giờ Tiểu Viêm không thể ra tay được, vì thế tính ra thì lúc này lực chiến đấu của bọn chúng ta khá yếu.
Trong bóng đêm, ánh mắt Tiểu điêu lấp lánh, tiếng nói của hắn truyền đến tai Lâm Động.
Ngươi lo có kẻ nhân lúc này mà ra tay?Lâm Động nheo mắt, hắn cũng cảm nhận được một số luồng khí tức mạnh mẽ mà ẩn dật.
Nếu để quần hùng đều nhằm vào thì đúng là rắc rối lớn.
Bọn chúng ta hiện giờ cũng không phải loại vô danh, nếu có kẻ định có ý đồ cũng phải tính toán một chút.
Nghĩ ngợi một chút Lâm Động khẽ nói, nếu có rắc rối thật thì có tránh cũng chẳng tránh được.
Nhưng hiện giờ bất luận là ai muốn trèo lên đầu lên cổ bọn họ có lẽ phải trả giá một chút.
Đêm nay hắn muốn xem xem kẻ nào sẽ là tiên phong?Bọn Mạc Lăng, Tô Khôi cũng hiểu cục thế hiện tại, vì thế khi Tiểu Viêm vào trạng thái tu luyện, bọn họ lập tức cảnh giác, ngồi chỗ cách Tiểu Viêm khoảng hơn chục trượng, nguyên lực lan tỏa quanh cơ thể.
Bạn đang đọc truyện tại http://truyenfull.
vnLâm Động và Tiểu Viêm đứng nơi rìa đỉnh núi, hai thân ảnh thẳng đứng như ngọn thương, một thứ khí tức mạnh mẽ kinh người phát ra.
Phía sau hai người, Tô Nhu nửa ngồi trên một hòn đá xanh, gương mặt tú lệ thoáng vẻ cảnh giác, sẵn sàng giải phai phong ấn để tác chiến bất cứ lúc nào.
Nàng cũng hiểu khi Tiểu Viêm đột phá thì nàng sẽ là người thay thế vị trí chiến đấu chủ lực của Tiểu Viêm…Uỳnh!Trên đỉnh núi bỗng bùng phát nguyên lực cuồng bạo, một làn sóng nóng rực cuộn trào, cây cối trên đỉnh núi gần như khô héo ngay tức thì, sự lạnh lẽo của màn đêm cũng bị xua tan.
Động tĩnh này không ngoài dự liệu của bọn Lâm Động, lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều người trong núi.
Rồi tiếng rít gió vang lên, một vài thân ảnh bay ngang qua nhìn về phía này từ đàng xa.
Đương nhiên Lâm Động cũng đã phát giác ra những kẻ đó.
Hắn nheo mắt, bàn tay nắm lại, một cái thiết ấn xuất hiện trên tay hắn, hắc quang lan tỏa.
Cái thiết ấn phình to ra như ngọn núi nhỏ lơ lửng trên đỉnh núi, năng lượng kinh người dâng tràn.
Linh bảo Thiên cấp?Khi thiết ấn xuất hiện, trong màn đêm lập tức phát ra vô số tiếng kêu kinh ngạc, ngữ khí có dè chừng, sợ hãi và cả thèm thuồng.
Những người đến được đây đều không phải loại ngu ngốc, ai cũng biết sức mạnh của Linh bảo Thiên cấp, nhưng cũng hiểu người khống chế nó có lực chiến đấu lớn thế nào.
Trong màn đêm, những kẻ muốn hành động lúc này không thể không kìm nén sự tham lam lại…Lâm Động bình tĩnh nhìn cảnh tượng đó.
Những người ở đây đều là đối thủ cạnh tranh của nhau, hắn cũng không lo bọn chúng liên thủ, vì chẳng ai lại tình nguyện giơ lưng ra cho kẻ có thể đâm dao sau lưng mình bất cứ lúc nào.
Nếu bọn chúng không ra tay là tốt nhất!Mạc Lăng thở phào, khẽ nói.
Lâm Động khẽ cười, định nói gì thì sắc mặt bỗng thay đổi, ngẩng lên nhìn màn đêm phía xa.
Ở đó bỗng có một luồng khí nóng kinh người đang sục sôi, cuối cùng ngưng tụ lại thành hình một đầu cự thú hình cự viên đầu trắng chân đỏ.
Hung thú Viễn Cổ, Chu Yểm!Nhìn con cự thú khổng lồ đó, ánh mắt Tiểu điêu lạnh băng, khẽ nói.
Một trong Tứ Đại Ma Tông à? Cuối cùng cũng tìm đến tận nơi rồi!Sắc mặt Lâm Động tối sầm lại, thiết ấn bên trên đỉnh đầu chầm chậm xoay tròn.
Ánh lửa nóng bỏng trong đêm tối vô cùng nhức mắt, hơn nữa sức mạnh to lớn đang cuộn trào như sóng triều cũng khiến không ít người phải nhìn một cách kinh ngạc.
Đó là Hung thú Chu Yểm? Là Tiêu Sơn của Vương triều Đại La! Hắn có được truyền thừa của Chu Yểm Tông, một trong Tứ Đại Ma Tông.
Chẹp chẹp, theo ta biết thì Tứ Đại Ma Tông và Tứ Đại Huyền Tông đối lập nhau vô cùng gay gắt, những kẻ có được truyền thừa của Tứ Đại Ma Tông đều phải sử dụng máu tươi của người có truyền thừa từ Tứ Đại Huyền Tông mới coi như có được truyền thừa một cách hoàn chỉnh! Xem ra bọn chúng nhằm vào Lâm Động mà đến.
Có kịch hay xem rồi! Nghe nói Tiêu Sơn từng vượt Niết Bàn Kiếp lần thứ năm, tuy thất bại, nhưng thực lực cũng là vô địch trong Tứ Nguyên Niết Bàn.
Tuy bọn Lâm Động đánh bại được Vương triều Phong Vân nhưng cũng chưa chắc sẽ làm gì được Tiêu Sơn.
…Tiếng xì xầm bàn tán nhanh chóng lan đi, đỉnh núi này rất nhanh đã trở thành nơi đáng chú ý nhất.
Trước ánh mắt chăm chú của mọi người, con cự thú hình thành từ liệt diễm kia đã nhanh chóng lao tới, xuất hiện trên thiên địa phía trên đỉnh núi.
Phía sau nó cũng có không ít tiếng rít gió, rồi xuất hiện rất nhiều thân ảnh, tất cả đều có khí tức rất mạnh, rõ ràng đều là cao thủ của Vương triều Đại La.
Bên trong con Hung thú Chu Yểm kia là một thân ảnh đang đứng chắp tay sau lưng, đôi mắt đỏ ngầu, lãnh đạm nhìn hai thân ảnh phía dưới.
Ngọn lửa chờn vờn cuối cùng chui vào thân ảnh đó, lúc này hắn mới hiện rõ dung mạo trước mặt mọi người.
Toàn thân choàng áo bào đỏ chót, vô cùng chói mắt nhưng cũng vô cùng quỷ dị, nhiều người nhìn thấy thế mà có cảm giác lạnh xương sống.
Dáng vẻ của Tiêu Sơn không thể coi là anh tuấn, thậm chí trên mặt còn có hình hoa văn màu đỏ sẫm, nhìn giống như một con Chu Yểm vậy.
Lâm Động, cuối cùng các ngươi cũng xuất hiện! Tiêu Sơn nhìn Lâm Động, vẻ mặt không chút biểu cảm dần hiện lên nụ cười khiến hình ảnh hoa văn Chu Yểm động đậy, nhất thời gương mặt đầy sát khí.
Vương triều Đại La, Tiêu Sơn?Lâm Động hơi nhíu mày, khẽ nói.
Ngươi đã biết lai lịch của ta thì chắc cũng biết tại sao ta lại tìm ngươi.
Ta với ngươi không thù không oán, nhưng muốn trách thì phải trách các ngươi đã có truyền thừa của Tứ Đại Huyền Tông…Giọng Tiêu Sơn khàn đặc rất khó nghe.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Xem ra các ngươi có kẻ nào đó sắp vượt Niết Bàn Kiếp hả? Ai da, hình như ta đến nhầm thời điểm rồi thì phải…Tiêu Sơn bỗng nhìn lên đỉnh núi rồi thấy Tiểu Viêm đang ngồi nhắm mắt, toàn thân bao phủ đầy nguyên lực, cười nhạt nói.
Tiêu Sơn, ta không muốn kết oán với Vương triều Đại La các ngươi.
Vì thế ngươi cũng nên biết điều một chút, đừng để đến khi mất Niết Bàn Ấn rồi hối hận không kịp đâu!Lâm Động chậm rãi nói.
Ha ha, hối hận?Tiêu Sơn ngửa mặt lên cười lớn đầy châm chọc: Lâm Động, ta biết các ngươi đã đánh bại Vương triều Phong Vân, nhưng Phong Thương trong mắt ta chỉ là loại tầm thường.
Ngươi muốn đề cao mình bằng chuyện đó thì hơi ngây thơ quá đấy!Phía sau Tiêu Sơn, bọn cường giả Vương triều Đại La cũng bật cười, nhìn bọn Lâm Động đầy thích thú.
Đã vậy nói nhiều cũng vô ích, động thủ đi!Lâm Động hơi cụp mắt xuống, bàn tay nắm chặt lại, thiết ấn trên không trung bỗng quay tròn, hắc quang lan tỏa, con Hắc Long trên thiết ấn dường như có dấu hiệu tỉnh lại.
Nhìn thiết ấn đang lơ lửng trên không trung kia, đám cường giả Vương triều Đại La kia mới thu lại nụ cười, hiển nhiên bọn chúng cũng cảm nhận được uy lực của Linh bảo Thiên cấp.
Tiêu Sơn nheo mắt nhìn thiết ấn, trường bào đỏ rực phẩy lên một cái, chân bước ra, cười lạnh: Đã nghe nhiều lời đồn về Lâm Động ngươi, hôm nay ta muốn đích thân thử xem, một tên đến từ Vương triều Hạ cấp như ngươi rốt cuộc có thật sự khó đối phó đến đâu? Muốn ta từ bỏ thì hãy thể hiện bản lĩnh ra xem nào!Thân thể Tiêu Sơn bỗng rung lên, khí lãng nóng đỏ rực lan tỏa khắp trời, khiến nhiệt độ không khí dường như cũng tăng lên.
Đôi mắt tím đen của Tiểu điêu nhìn Tiêu Sơn với khí thế kinh người, hàn quang lóe qua mắt, đang định bước ra nhưng lại bị Lâm Động cản lại.
Tiểu Viêm sắp đột phá, không thể để bị quấy nhiễu, do ngươi tọa trấn thì sẽ an toàn hơn.
Lâm Động khẽ nói.
Vương triều Đại La ngoài Tiêu Sơn ra còn có ba gã cường giả Tứ Nguyên Niết Bàn, đó cũng là thực lực có sức uy hiếp rất lớn.
Nếu bọn chúng ra tay với Tiểu Viêm thì sẽ rất phiền phức.
Mà ở đây có lẽ chỉ có Tiểu điêu mới có thể bảo vệ Tiểu Viêm một cách hoàn hảo.
Tuy hắn chưa phải Ngũ Nguyên Niết Bàn nhưng cũng mạnh hơn nhiều so với Tứ Nguyên Niết Bàn đỉnh phong.
Một mình ngươi có đối phó được không?Tiểu điêu do dự, nói.
Lâm Động cười.
Đúng là Tiêu Sơn mạnh hơn Phong Thương một bậc, nhưng Lâm Động hắn hiện giờ cũng mạnh hơn khi giao đấu với Phong Thương rồi… Bảo vệ tốt cho Tiểu Viêm!Lâm Động khẽ dặn dò rồi thân hình khẽ động, lao đi trong không gian rồi xuất hiện bên trên thiết ấn.
Được, có khí phách lắm!Thấy Lâm Động dám một mình nghênh chiến, Tiêu Sơn cười lạnh, bàn tay nắm lại, nguyên lực cuồng bạo nóng bỏng ngưng tụ lại trong bàn tay hắn rồi biến thành một thanh đại đao đỏ rực dài khoảng nửa trượng.
Thân đao rung lên, xoẹt một tiếng xé tan không khí.
Lâm Động, người khác đều nói ngươi là số ít trong những kẻ từ Vương triều Hạ cấp khiêu chiến được với Vương triều Siêu cấp.
Giờ hãy cho ta xem rốt cuộc ngươi có được như thế không!Ánh mắt Tiêu Sơn lạnh băng, đại đao trong tay chém xuống, mấy chục đường đao quang khổng lồ màu đỏ rực bắn ra chặn hết đường lui của Lâm Động.
Lâm Động nắm tay lại, thanh Thiên Ngạc Cốt Thương hiện ra, thân thương rung lên biến thành vô vàn thương ảnh lao thẳng về đao quang.
Ting ting ting!Tia lửa bắn tung tóe, nguyên lực cuộn trào, vô số đao quang đã bị thương ảnh của Lâm Động phá giải.
Ta không có thời gian chơi với ngươi, bớt ra những công kích thăm dò thế này đi! Long Âm Võng!Ánh mắt Lâm Động tối lại, thủ ấn biến hóa, Hắc Long Phiên Thiên Ấn phía dưới bỗng rít gào.
Đầu Hắc Long mở to cặp mắt, chiếc miệng khổng lồ há ra, hắc quang quang ngưng tụ, cuối cùng sau một tiếng gầm biến thành làn sóng âm màu đen cuồn cuộn.
Sóng âm không lan tỏa ra khắp bốn phía mà tụ lại một chỗ, biến thành một tấm lưới khổng lồ ập về phía Tiêu Sơn.
Rõ ràng sau khi dần thích ứng với Hắc Long, Lâm Động cũng đã ngày một khống chế nó tốt hơn.
Sóng âm lao tới, không gian như bị tách ra thành vô số đường nứt, Tiêu Sơn thấy vậy, ánh mặt cũng ngưng đọng, trầm giọng nói: Quả nhiên có chút bản lĩnh! Ngươi nói đúng, đúng là ta không có nhẫn nại chơi với ngươi, Nếu ngươi đã có truyền thừa của Tứ Đại Huyền Tông vậy thì ta sẽ cho ngươi biết thế nào là truyền thừa của Tứ Đại Ma Tông! Xem ta một chiêu giải quyết ngươi đây! Chu Yểm Ma Linh!Tiêu Sơn dang hai tay ra, cơ thể rung lên dữ dội, nguyên khí đỏ rực bùng nổ từ ngực hắn như núi lửa phun trào, cuối cùng ngưng tụ lại biến thành con cự thú đỏ rực to cỡ trăm trượng.
Cự thú hình vượn, hai bàn chân màu đỏ đồng nhưng đầu lại màu bạch ngọc, ánh sáng chói lòa.
Đây là Hung thú Viễn Cổ Chu Yểm, khác với hình tượng hư ảo lần trước, Chu Yểm lần này tỏa ra khí hung sát tuyệt thế thuở Hồng Hoang, nhìn như xuyên thời gian từ thời Viễn Cổ về đây vậy.
Grào!Cự thú ngửa lên trời gầm rú, hung khí bao trùm thiên địa, bàn chân to lớn tựa đỉnh núi giơ ra, một quyền đánh tan tấm lưới sóng âm thanh màu đen kia.
Sau đó một cái bóng đen to lớn xé tan hư không cùng với sức mạnh hủy diệt đánh xuống Lâm Động.
Khí thế đó dù là cường giả Tứ Nguyên Niết Bàn nếu bị trúng đòn chắc chắn không còn đường sống!Trên đỉnh núi, Tô Nhu thấy đòn công kích kinh người đó mà cắn chặt môi sợ hãi, trong mắt đầy sự kinh hoàng.
Tiểu điêu nheo mắt, gương mặt vẫn rất bình tĩnh nhưng tử hắc quang cũng đã ngưng tụ nơi đầu ngón tay hắn.
Grào!Bóng đen ập tới, một tiếng gầm kinh thiên động địa vang lên.
Bên trên thiết ấn, đầu Hắc Long phình to cuối cùng bay lên trời tỏa ra áp lực mạnh mẽ.
Để xem rốt cuộc ai một chiêu giải quyết ai?Mắt Lâm Động cũng ánh lên hung quang.
Hắn nhìn con Hắc Long bay lên từ thiết ấn, thanh quang bỗng lan tỏa trên hai bàn tay, cuối cùng chui vào người con Hắc Long, đồng thời Thiên Long Khí trong người hắn cũng tách ra một ít chui vào người Hắc Long.
Khi còn sống ngươi chỉ là Long Tộc bình thường, nay ta cho ngươi Thiên Long Khí, hãy thể hiện hết uy năng của mình đi!Lâm Động nhìn ánh thanh quang bùng phát, Hắc Long đang giãy giụa bỗng ánh lên vẻ cuồng nhiệt.
Hắn muốn thử xem thứ Long linh này sau khi có Thiên Long Khí sẽ có sức mạnh thế nào? Grào!Tiếng long ngâm đinh tai nhức óc vang lên khắp không gian tạo nên một làn sóng âm thanh mắt thường có thể nhìn thấy được cùng với áp lực to lớn lan tỏa bốn phía.
Những nơi làn sóng âm đi qua, không ít cường giả cảm thấy đau nhói toàn thân, ánh mắt nặng nề hơn nhiều.
Trong làn sóng đó bọn họ có thể cảm nhận được một thứ năng lượng vô cùng cuồng bạo ẩn chứa bên trong.
Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía đó.
Chỉ thấy con Cự long màu đen bay lên kia bỗng nhiên giãy giụa điên cuồng.
Trong nháy mắt, thanh quang đã lan tỏa ra từ những tấm vảy trên người nó.
Thanh quang với một tốc độ kinh người nháy mắt đã bao trùm cả người Hắc Long.
Thanh quang bao phủ, những chiếc vảy đen cũng dần biến thành màu xanh, cả thân hình phình to, long trảo được bao quanh đầy thanh quang, cảm giác như tát một phát có thể khiến cả ngọn núi vỡ tan.
Thiên Long Khí chính là năng lượng đặc biệt mà chỉ Long Tộc cao cấp mới có.
Con Hắc Long này tuy cũng được coi là Long Tộc nhưng hiển nhiên còn lâu mới đạt được mức đó.
Giờ đây Lâm Động truyền Thiên Long Khí vào người nó, đối với Long linh mà nói đúng là có sự trợ giúp thần kỳ!Toàn thân Hắc Long vì bị thanh quang bao trùm, dần dần cũng nhuộm một màu xanh, thân hình khổng lồ lạnh lẽo uốn lượn.
Long linh trong Linh bảo Thiên cấp sao?Bên trong thân thể Chu Yểm, Tiêu Sơn nhìn Long linh đang hình thành trên không trung, hắn cũng cảm nhận được một áp lực to lớn ập xuống, ánh mắt trở nên nặng nề.
Thực lực Lâm Động chỉ là Tam Nguyên Niết Bàn, nhưng lực chiến đấu khiến hắn cũng phải cảm thấy giật mình… chẳng trách đánh bại được bọn Phong Thương.
Tuy là Long linh, nhưng chỉ là linh hồn của Long Tộc bình thường, hừ Hung thú Chu Yểm ta đây là bản nguyên của Chu Yểm, ở thời Viễn Cổ, cho dù là Long Tộc, Chu Yểm cũng giết sạch! Tiểu tử, giao Niết Bàn Ấn của ngươi ra đây!Tiêu Sơn cười lạnh, Chu Yểm bên ngoài cơ thể hắn giơ bàn tay khổng lồ ra tóm về phía Long linh, nơi nó đi qua không khí như bùng nổ răng rắc.
Hung thú Chu Yểm cố nhiên tiếng tăm không nhỏ, nhưng ngươi cũng chỉ có hư ảnh mà thôi! Muốn lấy Niết Bàn Ấn của ta, sợ là ngươi không có khả năng đó!Hàn ý trào dâng trong mắt Lâm Động, hắn nhìn Long linh đầy khí thế kia, ánh mắt sắc lạnh, bàn tay vung lên… Chiếc đuôi khổng lồ của con Cự long quất mạnh một cái, long trảo to lớn cùng sức mạnh như chia đôi thiên địa nhằm thẳng Hung thú Chu Yểm mà oanh kích tới!Trong màn đêm, hai con cự thú khổng lồ trong sự cuộn trào của năng lượng cuồng bạo đâm sầm vào nhau.
Vào khoảnh khắc đó, một âm thanh kinh thiên động địa phát ra chấn động như muốn thủng màng nhĩ.
Uỳnh uỳnh uỳnh!Cự long và Chu Yểm với một tốc độ kinh người lao thẳng vào nhau, vô số những đợt sóng năng lượng lan ra khiến những ngọn núi xung quanh nổ tung.
Rất nhiều cường giả nhìn hai vật thể khổng lồ hung hăng đó, sắc mặt đều nặng nề.
Bọn họ có thể cảm nhận được bất luận là Long linh hay Chu Yểm, mỗi công kích bọn chúng tung ra đều có thể khiến một cường giả Tứ Nguyên Niết Bàn phải chấn động đến thê thảm.
Nếu hơn mười chiêu, thậm chí nhiều hơn cứ tung ra liên tiếp, có lẽ rất khó có người nào đỡ được.
Thực lực của Lâm Động quả nhiên danh bất hư truyền, có thể đối chiến với Tiêu Sơn đến mức này…Một số người không khỏi xuýt xoa, may mắn là bọn họ không vì tham lam mà mất đi lý trí, nếu không nếu lúc này đổi là bọn họ đang giao đấu với Lâm Động thì có lẽ một cái tát của Long linh cũng đủ khiến cường giả Tam Nguyên Niết Bàn trọng thương.
Rầm!Lại một lần đợt xung kích nữa, Long linh và Chu Yểm đều bị chấn động lùi sau mất trăm trượng, thanh thế thật kinh người.
Tên này…Tiêu Sơn vốn ở bên trong hư ảnh Chu Yểm, cảm nhận được nguyên lực cuồng bạo phát ra, không khỏi nghiến răng.
Giao thủ với Lâm Động vừa rồi, hắn không hề có chút nương tay, đây cũng là sát chiêu mạnh nhất của hắn, nhưng không ngờ lại không thể làm gì được Lâm Động.
Dù sao thực lực của ta hơn ngươi một bậc, ta muốn xem xem ngươi gắng gượng được bao lâu?Hàn quang lóe lên trong mắt, Tiêu Sơn biến hóa thủ ấn, nguyên lực nhanh chóng bùng phát, thể tích của Chu Yểm bắt đầu phình to ra.
Hừ!Thấy Tiêu Sơn lằng nhằng mãi không thôi, rõ ràng Lâm Động cũng không còn kiên nhẫn nữa.
Hắn hừ một tiếng, vung tay lên, hắc quang thẩm thấu ra từ chiếc Hắc Long Phiên Thiên Ấn tạo nên sự nặng nề kinh người.
Thiên Long Ấn!Lâm Động biến hóa thủ ấn liên tục, Long linh bỗng bay vút lên trời biến thành một đạo thanh quang tối sẫm chui hết vào bên trong thiết ấn.
Nguồn: http://truyenfull.
vnTheo đó, thiết ấn lấp lánh ánh xanh, cuối cùng biến thành hình một con Cự long cuộn tròn.
Thiết ấn rung lên dữ dội rồi tựa một ngọn núi lao thẳng xuống thân thể của Ma Linh Chu Yểm!Keng!Một âm thanh chói tai vang lên, năng lượng lan tỏa từ thiết ấn đánh bật Chu Yểm ra phía sau hàng mấy trăm trượng, thân thể nó cũng xuất hiện vô số vết rạn nứt.
Đòn công kích chí mạng này đã đánh vỡ được thân thể của Ma Linh Chu Yểm!Linh bảo Thiên cấp cộng với Thiên Long Khí, uy lực mà nó phát ra thật sự kinh người!Rắc rắc!Những vết nứt trên người Ma Linh dần lan ra trước bao ánh mắt kinh ngạc, cuối cùng bùm một tiếng nổ tung, một đợt sóng năng lượng lan tỏa, núi rừng phía dưới bị san thành bình địa.
Ma Linh phát nổ, thân ảnh bên trong nó cũng bắn ra sau, bộ dáng khá thảm hại.
Mũi chân hắn không ngừng điểm trên không, không khí phía sau lưng bị lực đạo phát ra từ cơ thể hắn làm cho bộc phát từng tiếng nổ răng rắc.
Thân ảnh đó bay xa đến trăm trượng mới dừng lại được, hắn ngẩng lên với sắc mặt rất khó coi, chính là Tiêu Sơn! Thủ lĩnh!Bọn cường giả Vương triều Đại La thấy vậy, sắc mặt kịch biến.
Hiển nhiên bọn chúng không ngờ Tiêu Sơn lại rơi vào tình trạng thê thảm như thế này trong tay Lâm Động.
Động thủ, bắt những kẻ khác lại!Ánh mắt Tiêu Sơn hung tàn, quát lên một tiếng.
Hiện giờ hắn đã hiểu thực lực của Lâm Động kia rốt cuộc khủng bố đến mức nào, đương nhiên hắn sẽ không đánh đơn độc nữa.
Người của Vương triều Đại La hắn nhiều, đồng thời động thủ thì sẽ chiếm lợi thế.
Vâng!Bọn cường giả Vương triều Đại La nghe vậy, hung quang lóe lên trong mắt rồi lao tới tấn công bọn Tiểu điêu.
Mọi người không được rời nửa bước!Thấy vậy, ánh mắt Tiểu điêu sắc lạnh, khẽ quát lên, mười ngón tay búng ra, tử hắc quang biến thành mười sợi xích như thiên la địa võng chụp xuống đám cường giả kia.
Ầm ầm!Thấy Tiểu điêu đứng ra cản đường, bọn cường giả Vương triều Đại La nhất tề ra tay, Sử dụng hàng loạt vũ kỹ oanh kích như mưa lên thiên la địa võng kia.
Nhưng điều khiến bọn chúng kinh hãi đó là, dù bọn chúng đã liên thủ nhưng vẫn không thể phá vỡ lớp phòng ngự kia.
Nhìn gã thanh niên có dung mạo tuấn tú, ánh mắt lạnh lẽo kia, bọn chúng có cảm giác bất an.
Nhiều người như vậy mà không phá được phòng ngự của hắn, các ngươi ăn cái gì vậy hả?Tiêu Sơn cũng thấy được cảnh đó, khóe mặt co giật, hét lên.
Vào lúc ấy, Tiêu Sơn cũng cảm thấy điều bất ổn, hình như hắn đã đánh giá nhầm thực lực của bọn Lâm Động.
Đáng chết, biết sớm thì đã gọi cả Vương triều Huyết Ấn!Tiêu Sơn nghiến răng, Vương triều Huyết Ấn mà hắn nhắc đến là một Vương triều khác cũng có được truyền thừa của Tứ Đại Ma Tông.
Chuyện tối nay có lẽ khó thành, xem ra phải rút lui thôi!Tiêu Sơn lóe lên suy nghĩ rút lui.
Thế nhưng khi hắn vừa nghĩ tới, chưa kịp rút thì một đạo kình phong đã xuất hiện ngay phía trước, hắn vội ngẩng lên thì thấy gương mặt lạnh lùng vô tình của Lâm Động.
Muốn giữ thể diện cho ngươi, nhưng ngươi lại ép người quá đáng.
Đã thế thì đừng trách ta không nương tình!Sát ý dâng lên trong mắt Lâm Động, rõ ràng hắn đã bị hành động của Tiêu Sơn chọc giận.
Bàn tay đưa ra, thanh quang cuồn cuộn, chỉ thấy phía dưới bàn tay hắn xuất hiện rất nhiều tầng vảy xanh, rồi bàn tay phình to biến thành một cái long trảo!Lâm Động trước đây chỉ biến được ra một ngón tay Cự long, nhưng sau vài lần đại chiến, hắn đã có tiến bộ trong Thanh Thiên Hóa Long Quyết, nay đã biến được cả bàn tay thành long trảo.
Thanh Long Chưởng, Toái Linh Hồn!Long trảo ập tới, thanh quang xé nát hư không, sau đó Tiêu Sơn chỉ có thể mở mắt kinh hãi nhìn long trảo khổng lồ đánh thẳng lên người mình.
Ầm!Năng lượng đáng sợ nhất thời bùng nổ, Tiêu Sơn hộc ra một ngụm máu tươi, thân hình rơi ầm xuống đất.
Lâm Động chụp lấy bàn tay của hắn rồi nháy mắt đã hấp thụ hết Niết Bàn Ấn Thiên cấp chói sáng trong bàn tay hắn.
Hắc hắc, Niết Bàn Ấn Thiên cấp thật mạnh mẽ! Xem ra ngươi cũng đã hấp thụ Niết Bàn Ấn của không ít người, giờ tiện nghi cho ta rồi!Sau khi hấp thụ hết Niết Bàn Ấn của Tiêu Sơn, nhìn ánh tử kim sắc trong lòng bàn tay của mình, gương mặt Lâm Động hiện lên một nụ cười quái dị.
Lâm Động!Tiêu Sơn nhếch nhác rơi từ trên trời xuống, khí tức yếu ớt, gương mặt đầy vẻ giận dữ, Niết Bàn Ấn trong tay hắn là do hắn đã dùng hết kế sách, dùng mọi thủ đoạn mới hấp thụ được của gần chục cường giả Tứ Nguyên Niết Bàn mới đạt được tầng thứ gần Niết Bàn Kim Bảng này.
Nhưng lúc này lại bị Lâm Động cướp mất khiến công sức của hắn đổ xuống sông xuống biển cả!Trong bóng tối không ít cường giả nhìn nhau, hiển nhiên bọn họ không thể ngờ Tiêu Sơn lại bại trong tay Lâm Động, mà Niết Bàn Ấn còn bị cướp sạch sẽ.
Lâm Động, ta với ngươi thề không đội trời chung!Tiêu Sơn rơi uỳnh xuống đất, xung kích lực khiến hắn phụt máu, nhưng hắn không để ý đến thương thế, ngẩng lên gào thét.
Tự làm tự chịu!Lâm Động cười lạnh.
Nếu hôm nay là hắn bại trong tay Tiêu Sơn thì có lẽ không chỉ bị cướp Niết Bàn Ấn, mà đối phương chắc chắn sẽ lấy máu tươi của hắn để hoàn thành truyền thừa của Chu Yểm Tông.
Thắng làm vua thua làm giặc, một năm nay trong Chiến trường Viễn Cổ, Lâm Động đã gặp không ít chuyện như vậy.
Tiêu Sơn đã trọng thương, nhưng Lâm Động không hề có ý tiếp tục ra tay, hắn nhìn lên Tiểu Viêm ở trên đỉnh núi.
Lúc này, quanh người Tiểu Viêm, nguyên lực cũng đã ngưng tụ lại thành thực chất, điên cuồng lan tỏa.
Trong bán kính mấy chục trượng, mặt đất nứt nẻ, tất cả cây cối đều khô héo, cuối cùng nát thành phấn vụn tan đi theo gió.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL www.
Truyện FULLBọn Mạc Lăng vốn ngồi quanh Tiểu Viêm làm hộ pháp, lúc này cũng không chịu được lực lượng cuồng bạo, không ngừng lùi ra xa, vận nguyên lực chống lại sự xâm thực của nguyên lực nóng bỏng kỳ lạ kia.
Niết Bàn Kiếp lần thứ tư không phải bình thường, nhưng với Tiểu Viêm thì không tạo được sự uy hiếp chí mạng.
Thân thể hắn vốn dĩ vô cùng mạnh mẽ, dù là Niết Bàn Kim Thân của các cường giả Tứ Nguyên Niết Bàn cũng không thể sánh được với hắn.
Vì thế, chỉ cần không xảy ra bất ngờ gì thì sẽ có đến bảy phần là thành công.
Tỷ lệ này đối với phần lớn cường giả vượt Niết Bàn Kiếp mà nói là mức rất cao! Cường giả của Vương triều Đại La cũng bị chặn đứng rồi sao?Lâm Động nhìn lên không trung phía trên đỉnh núi, chỉ thấy thiên la địa võng hình thành từ những sợi xích màu tím đen lấp lánh đã chặn được hết đám cường giả của Vương triều Đại La.
Cảnh tượng đó khiến không ít người cảm thấy chấn kinh.
Dù gì trong số đó cũng có đến vài chục cường giả, cũng có ba người thực lực Tứ Nguyên Niết Bàn, nhưng tất cả đều không thể phá vỡ nổi lớp phòng ngự của Tiểu điêu.
Thực lực thật khủng bố!Trong bóng tối, không ít người nhìn những cường giả dốc hết toàn lực mà không thể lại gần được đỉnh núi, rồi lại nhìn gã thanh niên tuấn mỹ đứng chắp tay nhàn nhã trên không trung kia.
Một số người có nhãn lực, trên gương mặt đều hiện lên vẻ kinh hãi.
Dựa vào sức của một người dễ dàng chặn đứng ba gã cường giả Tứ Nguyên Niết Bàn và mấy chục cường giả thực lực không tệ khác.
Thực lực như vậy e là chỉ có cường giả Ngũ Nguyên Niết Bàn mới làm được.
Nhưng người thanh niên tuấn mỹ kia lại có thể, lẽ nào hắn cũng là cường giả Ngũ Nguyên Niết Bàn?Nghĩ đến đây, không ít người toàn thân toát mồ hôi lạnh, ánh mắt nhìn nhau không che giấu nổi sự kinh hãi.
Cường giả Ngũ Nguyên Niết Bàn, trong Không gian Viễn Cổ này chắc chắn là có, nhưng những người đó không ai không phải là những cường giả đỉnh cấp của các Vương triều Siêu cấp.
Tất cả hầu như đều là yêu nghiệt có thể vững vàng tiến vào Niết Bàn Kim Bảng, cuối cùng được các Vương triều Siêu cấp lựa chọn.
Nhưng bây giờ, tại một Vương triều Hạ cấp lại cũng xuất hiện một yêu nghiệt như thế! Vương triều Đại Viêm sao lại mạnh như vậy?Rất nhiều người trở nên câm lặng, thật sự bọn họ không thể tưởng tượng được một Vương triều Hạ cấp lại có thể xuất hiện cùng một lúc nhiều yêu nghiệt đến như vậy.
Vốn dĩ bọn họ nghĩ rằng Lâm Động đã là người ưu tú nhất của Vương triều Đại Viêm rồi, nhưng bây giờ mới hiểu thì ra còn có một người càng ẩn giấu kỹ hơn nữa.
Với trận hình như bọn Lâm Động, cho dù có phải đối kháng với những cường giả cao cấp của Vương triều Siêu cấp thuộc cấp bậc cao cũng không hề thua kém.
Trong khi mọi người còn đang kinh hãi, Lâm Động phiêu phù lơ lửng trước đỉnh núi, chân giẫm lên thiết ấn, tay cầm Thiên Ngạc Cốt Thương, ánh mắt lạnh lùng sắc bén nhìn xung quanh.
Hắn biết trận đại chiến này chắc chắn sẽ thu hút không ít cường giả đến đây.
Tiểu Viêm lại đang ở thời điểm độ kiếp quan trọng, nếu bị làm phiền thì hậu quả khó lường.
Vì thế dù đã đánh bại Tiêu Sơn nhưng hắn cũng không ra tay truy sát tiếp.
Khí tức mạnh mẽ tỏa ra từ người Lâm Động, giống như thanh kiếm sắc chém rách hư không.
Trước ánh mắt sắc lạnh của hắn, không người nào dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Sau khi được chứng kiến lực chiến đấu kinh người của Lâm Động và thực lực đáng sợ của Tiểu điêu, dù có thèm khát Niết Bàn Ấn Thiên ấn của bọn Lâm Động đến thế nào thì cũng chẳng ai dám động thủ.
Ầm ầm!Trong khi Lâm Động đang nhìn ngắm xung quanh chấn áp quần hùng, trên không trung, vô số cường giả của Vương triều Đại La đều thảm hại bay ngược ra từ thiên la địa võng.
Mà khi đó Niết Bàn Ấn trong tay bọn chúng đã bị Tiểu điêu cướp sạch.
Chỉ trong mấy phút mà trong thiên la địa võng chỉ còn lại ba gã cường giả Tứ Nguyên Niết Bàn khổ sở chống đỡ, còn những kẻ khác đều đã bị Tiểu điêu giải quyết.
Lúc này bên dưới, Tiêu Sơn cũng loạng choạng bay trở lại không trung, nhưng khí tức hắn đã yếu đi rất nhiều, rõ ràng đã bị Lâm Động đánh cho trọng thương.
Khi thấy Vương triều Đại La tổn thất nghiêm trọng như vậy, sắc mặt tái nhợt của Tiêu Sơn trở nên tím tái dị thường.
Nhưng hắn không dám ra tay nữa, hắn biết với tình hình lúc này hắn căn bản không phải đối thủ của Lâm Động.
Rầm rầm rầm!Bỗng nhiên lại có ba âm thanh trầm đục nữa vang lên, rồi mọi người nhìn thấy ba sợi xích màu tím đen nhanh như chớp quật lên người ba gã cường giả Tứ Nguyên Niết Bàn còn lại của Vương triều Đại La.
Kình lực đáng sợ khiến ba kẻ bọn chúng hộc máu, đồng thời Niết Bàn Ấn trong tay bọn chúng cũng bị Tiểu điêu không chút khách khí đoạt mất.
Ba thân ảnh đó cuối cùng được người của Vương triều Đại La đỡ lấy, lúc ấy sợi xích trong tay Tiểu điêu mới nhạt dần, ánh mắt quét qua, trên gương mặt tuấn mỹ kia ánh lên sát khí khiến người ta lạnh gáy.
Bất luận bình thường Tiểu điêu có bình tĩnh thản nhiên thế nào thì vẫn có trái tim của Thiên Yêu Điêu Tộc.
Với tính cách cao ngạo của hắn, nếu không phải sợ khi bị bại lộ thân phận sẽ gây rắc rối cho Lâm Động thì có lẽ hắn đã ăn tươi nuốt sống bọn người kia rồi.
Còn ai dám có ý đồ với bọn ta nữa không?Dọn dẹp sạch sẽ bọn Vương triều Đại La, Tiểu điêu lạnh băng quét mắt vào màn đêm nói.
Giọng nói vang lên khiến không ít người biến sắc, cuối cùng không ai dám tiếp lời.
Cường hãn như Vương triều Đại La còn thảm bại trong tay bọn Lâm Động, bọn họ không muốn động vào những nhân vật như vậy.
Không trung yên lặng như tờ, bọn Mạc Lăng trên đỉnh núi thấy vậy không kìm được quệt mặt rồi cười khổ.
Thực sự bọn họ không thể tưởng được rằng với sức lực của Lâm Động và Tiểu điêu lại chấn áp được thiên tài từ nhiều Vương triều đến như vậy… Hai tên biến thái này!Lâm Động đứng lặng yên trên thiết ấn, nhìn màn đêm tĩnh lặng, sắc mặt hắn giãn ra, xem ra không ai dám đi vào vết xe đổ của Vương triều Đại La nữa rồi! Hửm?Vừa nghĩ thế xong, Lâm Động đột ngột ngẩng lên nhìn về phía xa.
Ở đó, trên một đỉnh núi lướt qua một đạo thân ảnh thanh y, một đôi mắt u tối đang khóa chặt lấy hắn.
Ánh trăng chiếu lên gương mặt có phần méo mó, nhìn rất quỷ mị.
Lâm Động nheo mắt nhìn thân ảnh đó, nắm chặt Thiên Ngạc Cốt Thương trong tay, giọng nói lạnh băng đầy sát ý len qua kẽ răng.
Lâm Lang Thiên, quả nhiên ngươi chưa chết!Trong màn đêm tối tăm, thân ảnh thanh y đứng trên đỉnh núi, gương mặt tuấn dật có phần méo mó, oán độc.
Một thứ sát khí khó hình dung nổi không ngừng lan tỏa từ cơ thể hắn, dường như ngay cả không khí cũng trở nên lạnh lẽo.
Gương mặt quen thuộc đó chính là Lâm Lang Thiên, kẻ có ân oán không kể hết với Lâm Động.
Nhìn bộ dạng đó dường như sau lần bị Lâm Động đánh trọng thương, hắn ta vẫn giữ lại được cái mạng nhưng cũng chật vật vô cùng.
Mạng ngươi cũng lớn thật!Ánh mắt Lâm Động tràn đầy sát ý.
Nhiều năm nay tuy hắn đã từng có sát ý với không ít đối thủ, nhưng chưa có kẻ nào có thể vượt qua được thứ sát ý của hắn đối với Lâm Lang Thiên.
Trong lòng Lâm Động hiểu rất rõ ân oán giữa mình và Lâm Lang Thiên, trong hai người chắc chắn chỉ có thể có một người sống sót!Nếu kẻ sống sót là Lâm Lang Thiên thì với tính cách của hắn, không chỉ cái mạng nhỏ của Lâm Động khó giữ mà ngay cả phụ thân và Lâm gia Viêm Thành của hắn ở Vương triều Đại Viêm cũng khó lòng thoát khỏi tai kiếp.
Chính vì thế, Lâm Lang Thiên tuyệt đối không được sống sót trở về!Để phụ thân bọn họ sống yên ổn tại Vương triều Đại Viêm, nhất định phải diệt trừ mối họa truyền kiếp này!Toàn thân Lâm Động tràn ngập sát ý lạnh băng, điều này cũng gây chú ý cho không ít người.
Vậy là rất nhiều ánh mắt thuận theo hướng nhìn của hắn dừng lại ở thân ảnh thanh y trên đỉnh núi cách đó khá xa.
Dường như lại xuất hiện kẻ đối địch với bọn Lâm Động rồi.
Khí tức của hắn có gì đó bất ổn!Lúc này Tiểu điêu xuất hiện bên cạnh Lâm Động, hắn nhìn thân ảnh kia bỗng chau mày nói.
Ừm!Lâm Động cũng gật đầu, hắn cũng nhận ra khí tức của Lâm Lang Thiên quỷ dị và mạnh mẽ hơn trước rất nhiều.
Ít nhất là đến Lâm Động cũng cảm thấy sự nguy hiểm từ hắn.
Rốt cuộc là hắn đã xảy ra chuyện gì?Lâm Động nhíu mày, lẩm nhẩm nói.
Nhưng dù Lâm Lang Thiên có trở nên quỷ dị hơn đến đâu đi nữa thì Lâm Động cũng không sợ hắn.
Nếu không phải hắn không muốn rời xa Tiểu Viêm quá xa thì chắc chắn hắn sẽ chủ động ra tay thăm dò thử xem sao.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Khi Lâm Động quan sát hắn thì ánh mắt của Lâm Lang Thiên cũng đang khóa chặt lấy Lâm Động.
Nhưng kỳ lạ là hắn không hề có dấu hiệu động thủ, ánh mắt hắn chầm chậm lướt qua Lâm Động và Tiểu điêu, từ sâu trong đáy mắt cũng có chút e dè.
Lâm Động, ta đợi ngươi ở Bách Triều Sơn, đến lúc đó ân oán giữa hai ta sẽ được giải quyết triệt để!Nằm ngoài dự đoán của Lâm Động, sau khi quan sát một lúc, Lâm Lang Thiên chỉ cười lạnh nham hiểm rồi biến mất chứ không động thủ ngay tại đây.
Rõ ràng Lâm Lang Thiên cũng biết Lâm Động hiện nay đã không còn đơn độc như trước, bên cạnh hắn đã có được một trận hình rất mạnh mẽ.
Dù Lâm Lang Thiên hắn hiện nay đã khác xưa, nhưng cũng không thể chỉ một mình mà giải quyết được bọn Lâm Động.
Vì thế sau khi suy tính, hắn đành không cam tâm mà rút lui.
Đương nhiên, hắn tin là trong Bách Triều Đại Chiến hắn sẽ có cơ hội đơn độc giao thủ với Lâm Động.
Đến lúc đó hắn sẽ cho Lâm Động hiểu rằng, người cười đến phút cuối chỉ có thể là Lâm Lang Thiên hắn! Hắn…Lâm Động nhìn Lâm Lang Thiên đang xa dần.
Hắn không sợ Lâm Lang Thiên sẽ xông tới động thủ, nếu thế hắn có thể giải quyết phiền phức này ngay trong đêm nay.
Chắc chắn lần này hắn sẽ không cho Lâm Lang Thiên bất cứ cơ hội sống nào.
Khí tức của hắn… có một chút sức mạnh của đạo Nguyên thần từng tồn tại trong người hắn.
Ánh mắt Tiểu điêu lóe sáng, bỗng nói.
Là sao?Lâm Động khựng lại hỏi.
Ta đang nghĩ có lẽ Lâm Lang Thiên hiện giờ đã không còn là Lâm Lang Thiên ngươi từng biết nữa rồi.
Tiểu điêu trầm ngâm nói.
Lần trước ngươi đã gây cho hắn thương thế vô cùng nghiêm trọng.
Nếu là người bình thường, chắc chắn đã mất mạng, nhưng hiện giờ hắn vẫn sống nhăn, ngược lại thực lực còn mạnh hơn trước.
Từ trực giác ta cảm thấy có lẽ đạo Nguyên thần kia đã dung hợp với tinh thần của Lâm Lang Thiên.
Dung hợp? Ngươi muốn nói là đạo Nguyên thần kia đã chiếm cứ thân thể của Lâm Lang Thiên?Ánh mắt Lâm Động lóe sáng, hiểu ra ý của Tiểu điêu.
Chiếm cứ không phải chuyện dễ, chỉ cần một tia tinh thần của Lâm Lang Thiên vẫn còn tồn tại thì đạo Nguyên thần kia không thể dễ dàng cướp đi được.
Đương nhiên… nếu Lâm Lang Thiên chủ động giao nạp, không kháng cự thì đạo Nguyên thần kia dần dần sẽ xâm thực tinh thần của hắn, cuối cùng nuốt gọn.
Nhưng khi ấy, người xuất hiện sẽ không phải đạo Nguyên thần đơn thuần, cũng không phải một mình Lâm Lang Thiên, mà là cả hai bọn chúng.
Người mới này sẽ thay thế Lâm Lang Thiên và đạo Nguyên thần kia, nhưng cũng có được ký ức thậm chí tính cách của bọn chúng.
Tiểu điêu xoa cằm, nhìn Lâm Động nói: Xem ra Lâm Lang Thiên hận ngươi đến tận xương tủy.
Để giết được ngươi đã chọn cách này, có lẽ hắn cũng hiểu một khi dung hợp lại thì hắn sẽ mất đi vị trí chủ đạo.
Thật là kẻ khiến người ta bực mình!Lâm Động mím môi, chẳng trách mà hắn cứ cảm thấy Lâm Lang Thiên rất kỳ quái.
Thì ra để có sức mạnh, Lâm Lang Thiên đã dùng cách cực đoan tự hủy diệt chính mình.
Nhưng nhìn sự oán độc quen thuộc trong mắt hắn, thiết nghĩ sau khi dung hợp hắn vẫn coi Lâm Động là cái gai trong mắt.
Thường thì tác hại của việc dung hợp này rất lớn, thành tựu sau này nhiều nhất cũng chỉ là Niết Bàn Cảnh đỉnh phong.
Muốn lên Sinh Tử Huyền Cảnh có lẽ không thể.
Xem ra đạo Nguyên thần kia cũng chán kiểu tồn tại đó rồi nên mới liều mình.
Tiểu điêu thở dài, trước đây hắn cũng là trạng thái Yêu linh nên hiểu sự bất lực của trạng thái đó.
Nếu không phải Lâm Động giúp hắn có được Sinh Tử Chuyển Luân Đan thì có lẽ hiện giờ hắn không thể thoát khỏi thể trạng Yêu linh.
Lần sau gặp lại hắn ngươi phải cẩn thận.
Vì hắn hiện giờ không phải Lâm Lang Thiên đơn thuần nữa, nếu động thủ thì ngươi sẽ phải đối mặt với sự liên thủ của hắn và đạo Nguyên thần kia…Tiểu điêu nhắc nhở.
Ừm!Lâm Động gật đầu, trong đôi mắt cụp xuống có ánh sáng lóe lên.
Bách Triều Đại Chiến đã sắp đến phút cuối, nhất định hắn phải giải quyết phiền phức này trước khi đại chiến kết thúc.
Nếu không một khi Lâm Lang Thiên được Tông phái siêu cấp chọn trúng thì hắn sẽ mất cơ hội tốt nhất.
Đồng thời nếu Lâm Lang Thiên cũng vào Tông phái siêu cấp thì địa vị của hắn trong Gia tộc Lâm Thị sẽ nâng cao vô cùng, khiến cho Lâm Động luôn phải thấp thỏm lo lắng.
Vì thế lần sau gặp lại nhất định hắn phải giải quyết triệt để ân oán giữa hai bên!Trong đêm, rất nhiều người thấy Lâm Lang Thiên khí thế không nhỏ lại rút lui, ánh mắt không ít kẻ chợt hiện lên vẻ thất vọng, rõ ràng là đang đợi có kẻ đến gây loạn để bọn chúng đục nước béo cò.
Uỳnh uỳnh!Trên đỉnh núi bỗng có luồng nguyên lực cực kỳ cuồng bạo cuộn trào, sức nóng kinh người đó xua tan mọi sự lạnh lẽo của màn đêm, khiến nguyên lực của không ít người đều có dấu hiệu xáo động, liền vội vàng lùi ra xa.
Hình như hắn vượt kiếp thành công rồi!Một số người nhìn đỉnh núi với ánh mắt vừa chấn động vừa ngưỡng mộ.
Đã có kinh nghiệm vượt Niết Bàn Kiếp nên bọn họ đều cảm nhận được sự bộc phát cuối cùng.
Từ mức độ cường hãn của Niết Bàn Kiếp đó, bọn họ cũng đoán được có lẽ Tiểu Viêm vượt Niết Bàn Kiếp lần thứ tư.
Như vậy là sau khi hắn thành công, thực lực của bọn Lâm Động sẽ đại tăng, từ đó càng ngày càng khó có ý đồ với bọn họ.
Trong khi mọi người đang bất lực, thì trên đỉnh núi, một đạo quang trụ đỏ rực bắn vọt lên trời, ánh sáng mạnh mẽ chói lòa xé tan màn đêm trong vòng bán kính hàng trăm trượng.
Grào!Khi cột quang trụ ấy bắn lên, một tiếng hổ gầm chấn nhiếp sơn lâm vang lên, đem theo uy lực mạnh mẽ lan tỏa khắp bốn bề.
Năng lượng của nó khiến sắc mặt không ít người kịch biến.
Thành công rồi!Gương mặt Lâm Động ánh lên hỷ sắc, hắn biết Tiểu Viêm đã thuận lợi vượt qua Niết Bàn Kiếp lần thứ tư.
Bọn họ cũng coi như đã vượt qua một đêm đầy hiểm nguy rồi.
Đi thôi!Tiêu Sơn cách đó không xa cảm nhận được luồng sức mạnh đó, sắc mặt tối sầm lại, không dám ở lại lâu, nghiến răng quay người bỏ đi.
Hắn biết bọn Lâm Động đã có thêm một nhân vật hung hăng nữa, ở lại cũng chẳng có tác dụng gì.
Với sự tổn thất nặng nề hiện giờ, muốn đòi lại cũng phải tìm cách khác.
Ít nhất thì với thực lực của Vương triều Đại La hiện giờ cũng không thể chống lại được bọn Lâm Động.
Nhưng giờ nói gì cũng vẫn hơi sớm, Bách Triều Đại Chiến sắp diễn ra ở Bách Triều Sơn mới là nơi quyết đấu thật sự.
Hiện giờ chẳng ai có thể khẳng định mình có thể cười đến phút cuối cùng cả.
Dù là Lâm Động cũng không dám chắc mình sẽ không gặp phải một cục diện làm điên đảo mọi thứ!Trên đỉnh núi, cột quang trụ đỏ rực dần tan biến, rồi biến thành một chùm sáng biến mất hoàn toàn trong màn đêm.
Quang trụ biến mất vào trong thân thể to lớn của Tiểu Viêm, bên dưới lớp da của hắn có thể thấy kim quang đang chuyển động, mạnh mẽ hơn trước không biết bao nhiêu lần.
Đôi mắt nhắm nghiền của Tiểu Viêm cũng lập tức mở trừng trừng, bắn ra kim quang mạnh mẽ khiến người khác không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Rầm!Kim quang tối dần, cuối cùng biến mất, Tiểu Viêm đứng dậy, thể hình to lớn tạo nên một áp lực mạnh mẽ khiến bọn Mạc Lăng khó chống cự nổi, sắc mặt đều hơi biến lùi ra xa.
Không phải bọn họ chưa bao giờ thấy qua cường giả Tứ Nguyên Niết Bàn, nhưng đây là lần đầu bọn họ thấy một người mới bước vào Tứ Nguyên Niết Bàn mà đã có sức mạnh kinh người như vậy.
Thành công rồi?Trên đỉnh núi có lẽ chỉ có Lâm Động là không bị ảnh hưởng bởi áp lực của Tiểu Viêm, ba người Tiểu điêu và Tô Nhu lúc ấy cũng nhìn về phía Tiểu Viêm.
Ừm!Tiểu Viêm nhìn Lâm Động, nở nụ cười hồn hậu, trong mắt không che giấu được sự hưng phấn.
Hắn cảm nhận được sức mạnh to lớn trong cơ thể mình.
Lúc này, nếu gặp Mạc Lăng của Vương triều Phong Vân có lẽ không quá năm hiệp là Tiểu Viêm sẽ phế được hắn, chứ không phải vất vả như lần trước.
Vì để thủ hộ ngươi vượt kiếp, tối nay quả thật không nhẹ nhàng gì!Tiểu điêu mệt mỏi nói.
Tiểu Viêm cười, ngẩng lên nhìn màn đêm xung quanh.
Gần như vào khoảnh khắc đó, gương mặt vốn hiền hậu bỗng trở nên hung dữ giống như con Hung thú mới thức giấc, hắc khí tràn ra từ cơ thể biến thành hổ ảnh khổng lồ màu đen, khí hung sát lan tỏa bao trùm cả màn đêm.
Những Vương triều và các cường giả đang chú ý về phía này, bởi vì khí hung sát cùng sức mạnh cuồng bạo đang bao trùm tới mà sắc mặt kịch biến.
Sức mạnh này có thể sánh ngang với cường giả Tứ Nguyên Niết Bàn đỉnh phong rồi! Lại là một nhân vật khó nhằn!Không ít kẻ thầm chửi rủa, vốn dĩ chỉ riêng Lâm Động và Tiểu điêu liên thủ cũng đủ khiến bọn chúng không dám tùy tiện hành động.
Vậy mà bây giờ, một tên mới vào Tứ Nguyên Niết Bàn mà đã có sức mạnh như vậy.
Trận hình như vậy có kẻ nào dám động vào nữa?Một số kẻ vốn có ý đồ giờ đã hoàn toàn bỏ cuộc, nhìn nhau rồi ủ rũ rút lui.
Lâm Động cười cười nhìn đám người rút lui rất nhanh, hắn cũng không quá e dè những kẻ dám nghĩ mà không dám làm kia.
Đi thôi, trời cũng sắp sáng rồi, phải tăng tốc đến Bách Triều Sơn!Tiểu Viêm đã vượt kiếp thành công thì cũng không cần phải ở lại nữa, Lâm Động ngẩng lên nhìn sắc trời rồi vẫy tay, nói.
o0oCả vùng trung tâm lúc này gần như tất cả Vương triều và cường giả đều đang đổ về Bách Triều Sơn.
Lâm Động biết rằng ở đó hắn sẽ được thấy những nhân vật đứng đầu của vô số Vương triều ở Đông Huyền Vực.
Trên đường bọn họ đi có lẽ thành tựu của bọn họ có thể coi là rất xuất sắc, nhưng ở những tuyến đường khác cũng có rất nhiều nhân vật kiệt xuất.
Và cuối cùng những thiên tài yêu nghiệt nổi trội lên từ vô vàn cuộc chiến sẽ hội tụ tại Bách Triều Sơn để tranh một trận thư hùng!Cuộc chiến ở đây có lẽ sẽ khiến nhiệt huyết thật sự sôi sục.
Một năm khắc khổ tu luyện sẽ được chứng minh thành quả ở đây!o0oTrong khu trung tâm này hiển nhiên là thông tin được lan truyền vô cùng nhanh chóng.
Sau khi bọn Lâm Động giải quyết Vương triều Đại La không lâu thì chuyện này đã truyền đi như gió bão.
Thông tin đương nhiên đã gây ra sự chấn động không nhỏ.
Thực lực của Vương triều Đại La ra sao rất nhiều người đã được biết đến.
Dù gì trong phạm vi của các Vương triều Siêu cấp thì Vương triều Đại La cũng không phải loại tầm thường, nhưng cuối cũng vẫn bại trong tay bọn Lâm Động.
Điều này khiến những Vương triều vốn có ý đồ với bọn Lâm Động lập tức phải dè chừng.
Thông tin truyền đi cũng khiến không ít người phải xuýt xoa, không biết từ bao giờ mà danh tiếng của Lâm Động ngày một lan xa.
Những biểu hiện của bọn họ đều khiến nhiều người hiểu, chắc chắn trong Bách Triều Đại Chiến sẽ có hình ảnh chói sáng của bọn họ.
Trong Bách Triều Đại Chiến những năm trước đây, những người đến từ Vương triều Hạ cấp gần như không có chút khả năng nào sẽ lọt vào được Niết Bàn Kim Bảng.
Khu vực này từ trước tới giờ đều là địa bàn của Vương triều Siêu cấp, không biết lần này liệu có xuất hiện tình huống đặc biệt không.
o0oBọn Lâm Động đi không ngừng nghỉ, đến khoảng trưa ngày thứ hai, thân ảnh bọn họ cuối cùng cũng dần dừng lại, đáp xuống một ngọn cây lớn, ánh mắt đầy cuồng nhiệt nhìn về phía trước.
Phía trước là một khu rừng rậm rạp dường như không có tận cùng, một thứ khí hung sát đậm đặc tỏa ra từ đó.
Ở chính giữa khu rừng ấy là một ngọn núi hùng vĩ, đỉnh núi bằng phẳng như có ai đó dùng đao gọt mất.
Đỉnh núi cao hàng ngàn trượng, vô cùng nổi bật giữa khu rừng rậm này.
Hơn nữa mơ hồ trên đỉnh núi hình như còn có một thứ sức mạnh vô cùng đặc biệt lan tỏa ra.
Đây chính là Bách Triều Sơn sao?Lâm Động khựng người nhìn đỉnh núi cao đến tận tầng mây, ánh lửa nóng bỏng hiện lên trong mắt, lẩm bẩm nói.
Bên cạnh Lâm Động, gương mặt bọn Mạc Lăng và Tô Khôi cũng đầy kích động.
Sau một năm khổ tu và cạnh tranh khốc liệt, cuối cùng bọn họ cũng đến được điểm cuối cùng! Ha ha, Bách Triều Sơn, cuối cùng bọn chúng ta cũng đến nơi rồi!Trong không trung bên ngoài khu rừng cũng có vô vàn thân ảnh bay ồ ạt tới.
Bọn họ cũng giống bọn Lâm Động, dừng lại ở những ngọn cây cao ở xung quanh, cuối cùng một vài kẻ cũng không kìm được kích động, ngửa mặt lên trời cười lớn.
Để đến được đây tất cả đều phải liều mạng, đấu tranh với kẻ khác, với trời đất, phát huy tiềm lực đến cực hạn, tất cả cũng chỉ vì đến đây!Ngày có càng nhiều thân ảnh đổ về đây, cuối cùng cũng dừng lại bên ngoài khu rừng, cả thiên địa lập tức trở nên huyên náo dị thường.
Tiếp theo làm gì?Lâm Động nhìn đỉnh núi phía xa, bỗng hỏi.
Những người đến đây đều sẽ vào khu rừng Bách Triều Lâm này để chiến đấu lần cuối cùng.
Nhưng người có tư cách vào Bách Triều Sơn bắt buộc phải vào Niết Bàn Kim Bảng.
Nghe câu trả lời đó, Lâm Động nheo mắt lại, định nói gì nhưng bỗng sực tỉnh.
Giọng nói đó không phải của bất cứ ai trong số người của nhóm hắn, vội quay lại thì thấy trên ngọn cây cách đó không xa là một thân ảnh đang đứng.
Thân ảnh đó mặt lam y, một gương mặt trắng như tuyết, mũi cao, đôi mày lá liễu, tuy ăn mặc như nam tử nhưng khí chất đã để lộ thân phận nữ nhi của người đó.
Nữ tử xinh đẹp mặc lam y, giả dạng nam nử lúc này đang nhìn bọn Lâm Động đầy thích thú.
Đa tạ đã cho biết!Lâm Động nhìn nữ tử đó một chút rồi ôm quyền, cười nói.
Dù cười nhưng trong lòng Lâm Động lại đầy cảnh giác, vì hắn cảm thấy nữ tử trước mắt không hề đơn giản.
Ngươi là Lâm Động à? Ta đã nghe nói đến các ngươi.
Không ngờ Vương triều Đại La cũng bị các ngươi dọn dẹp.
Ha ha, rất nhiều năm rồi trong Vương triều Hạ cấp không có nhân vật xuất sắc nào như các ngươi.
Nữ tử lam y mỉm cười, dáng vẻ như không hề biết đến sự cảnh giác từ Lâm Động.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL www.
Truyện FULL Ta là Lam Anh, đến từ Vương triều Tự Tiên!Nữ tử phóng khoáng giơ bàn tay trắng như ngọc ra, nở nụ cười đầy thu hút.
Đúng lúc nàng ta dứt lời thì Lâm Động phát hiện gương mặt của Tô Khôi hiện lên vẻ đầy kinh hãi.
Lâm Động không hỏi Tô Khôi, vì sau đó đồng tử hắn cũng đã thu nhỏ lại.
Trong bàn tay trắng nõn của nữ tử kia, hắn nhìn thấy Niết Bàn Ấn ánh lên màu tử kim quang!Đó là dấu hiệu cho thấy người đó đã vào Niết Bàn Kim Bảng!Niết Bàn Ấn Tử Kim!Chỉ người đã vào Niết Bàn Kim Bảng mới có được dấu hiệu đặc biệt này!Đây là lần đầu tiên Lâm Động nhìn thấy Niết Bàn Ấn Tử Kim thật sự, hơn nữa điều khiến hắn cảm thấy khó tin đó là chủ nhân của nó lại là là một nữ tử xinh đẹp như vậy.
Trong lòng Lâm Động dậy sóng, mãi lúc lâu sau mới kìm nén được, hắn giơ tay ra khẽ chạm vào tay Lam Anh, cảm giác mềm mại lành lạnh khiến người ta có cảm giác không nỡ rời.
Lâm Động, từ Vương triều Đại Viêm!Nhưng Lâm Động cũng không quá tham lam cái cảm giác ấy, chỉ bắt tay nhẹ một cái rồi buông.
Bởi vì hắn biết nữ tử này có lẽ là người có thực lực mạnh nhất từ khi hắn đến Chiến trường Viễn Cổ.
Khi chưa biết người này có địch ý hay không, sự cảnh giác là không thể thiếu!Lam Anh nhìn Lâm Động cười, sự nhạy cảm của nữ tử cũng khiến nàng nhận ra ánh mắt của Lâm Động khi nhìn thấy Niết Bàn Ấn Tử Kim của mình cũng như sự cảnh giác của hắn.
Ta nghe về các ngươi đã lâu nhưng tới giờ mới được gặp.
Lam Anh có chiếc cằm thon, khi cười nhìn rất đẹp.
Đôi mắt xinh đẹp của nàng cũng nhìn về Tiểu điêu, Tiểu Viêm ở bên cạnh và Tô Nhu đứng phía sau Lâm Động.
Tiểu điêu vẫn có bộ dạng bất cần, gương mặt tuấn dật lúc nào cũng thu hút ánh nhìn của người khác.
Lam Anh cũng dừng ánh mắt tại hắn lâu hơn một chút, những ngón tay thon dài khẽ nắm lại, nàng có thể cảm nhận được sự nguy hiểm như ẩn như hiện từ người hắn.
Rồi nàng nhìn sang Tiểu Viêm thân hình đồ sộ như người khổng lồ và Tô Nhu dáng vẻ rụt rè.
Khẽ cắn môi, Lam Anh nhìn Lâm Động, nói đầy ẩn ý: Thực lực của các ngươi… quả danh bất hư truyền! Lam cô nương quá khen.
Ở nơi đây ngọa hổ tàng long, không chừng lát nữa bọn ta sẽ bị cướp mất Niết Bàn Ấn ấy chứ.
Lâm Động cười cười, đương nhiên hắn biết dường như Lam Anh đã nhìn ra thực lực của bọn hắn.
Đúng là không chắc thật!Ngoài dự đoán của Lâm Động, Lam Anh che miệng cười, dường như không hề cho rằng lời nói của Lâm Động là khiêm tốn.
Khi nói nàng cũng nhìn Lâm Động như muốn xem xem liệu Lâm Động có nổi giận vì bị mất mặt không.
Nhưng điều khiến nàng bất ngờ là Lâm Động vẫn tươi cười, thậm chí ánh mắt cũng không có chút dao động vì lời nói không hề giữ thể diện cho hắn của nàng.
Ở đây phức tạp, chẳng ai biết chắc được chuyện gì sẽ xảy ra.
Lâm Động cười nói.
Đúng là vậy… nhưng ta biết các ngươi sắp gặp phiền phức!Lam Ngọc cười mỉm nói.
Ồ?Lâm Động nhướng mày, kẻ khiến Lam Anh cũng phải nói là phiền phức chắc chắn không phải kẻ dễ đối phó.
Một trong Thập đại Vương triều Siêu cấp, Vương triều Thiên Ma, đứng đầu Tứ Đại Ma Tông, nhận truyền thừa của Thao Thiết Tông!Lam Anh cười nói.
Sắc mặt Tô Khôi kịch biến.
Trong Đông Huyền Vực, Vương triều nhiều như sao trên trời, trong đó cũng phân đẳng cấp, Vương triều Siêu cấp chính là bá chủ… Cũng như vậy, trong số các Vương triều Siêu cấp có mười Vương triều đứng đầu, được gọi là Thập đại Vương triều Siêu cấp của Đông Huyền Vực.
Vương triều Thiên Ma và Vương triều Tự Tiên của Lam Anh cũng là hai trong số đó.
Đó mới chính là những người đỉnh cao thực sự của Chiến trường Viễn Cổ.
Có lẽ ngay từ khi vào không gian này bọn họ đã đi phía trước tất cả mọi ngườì rồi.
Đúng là rất phiền phức!Lâm Động khẽ gật đầu, hắn biết sự tồn tại của Thập đại Vương triều Siêu cấp, chỉ là trước đây không hề biết một trong số đó lại có Vương triều nhận truyền thừa của Thao Thiết Tông.
Như vậy thực lực của Vương triều Thiên Ma sẽ mạnh hơn Vương triều Đại La không biết bao nhiêu lần.
Nếu bọn chúng tìm đến chắc chắn sẽ có một trận thảm chiến.
Nhìn gương mặt vẫn khá bình tĩnh của Lâm Động, khóe miệng Lam Anh hơi cong lên, dường như cũng tò mò về sự trấn tĩnh đó.
Dù sao bọn người Vương triều Thiên Ma ngay cả đến nàng cũng cảm thấy khó đối phó.
Khi Lâm Động và Lam Anh nói chuyện, người tiến về khu vực này ngày càng một đông hơn, tiếng động huyên náo lập tức phá vỡ sự yên tĩnh vốn có.
Đúng lúc đó trên không trung bỗng phát ra tiếng u u nhàn nhạt, nhiều người ngẩng lên nhìn thì thấy một vầng hào quang bay ra từ Bách Triều Sơn cuối cùng hóa thành một nhân ảnh xuất hiện trên cao.
Bóng người đó đứng trên một thanh cự kiếm, mặc quần áo tông phái, đôi mắt sắc bén đầy uy nghiêm tạo nên một áp lực rất lớn khiến những tiếng ồn ào xung quanh lập tức biến mất.
Tất cả đều nhìn bóng người đó với ánh mắt kính sợ.
Từ trang phục mọi người có thể biến người kia chính là người của Tông phái siêu cấp mà bọn họ kính sợ.
Sau một năm khổ luyện, vào được đến đây, điều đó cũng chứng minh thực lực của mọi người.
Nhưng Tông phái siêu cấp tuyển chọn đệ tử rất nghiêm ngặt, chỉ có người kiệt xuất nhất mới được chọn lựa.
Trên không, bóng người đó nhìn xuống, giọng nói như sấm rền vang lên bên tai tất cả mọi người.
Lên Bách Triều Sơn chỉ cần một điều kiện, đó là biến Niết Bàn Ấn trong tay mình thành màu tử kim.
Chỉ cần lên được đó, là một năm khổ tu của các người sẽ có thành quả hoàn mỹ! Niết Bàn Ấn Tử Kim?Nghe nói thế, không ít cường giả sắc mặt đầy phức tạp… Bọn họ biết Niết Bàn Ấn Tử Kim có nghĩa là gì.
Đó chính là tượng trưng cho cường giả được vào Niết Bàn Kim Bảng.
Muốn biến Niết Bàn Ấn trong tay mình thành màu tử kim không phải dễ.
Ta không cần biết các ngươi dùng thủ đoạn gì, bọn ta không quan tâm quá trình, bọn ta chỉ cần kết quả! Chỉ cần các ngươi có Niết Bàn Ấn Tử Kim là có thể được Tông phái siêu cấp lựa chọn!Nghe vậy Lâm Động than thầm.
Xem ra tên này muốn kích thích cho tất cả mọi người phát điên.
Chắc sau khi vào khu rừng kia sự tàn sát khốc liệt sẽ diễn ra! Trong nhiều cường giả tham gia thế này chắc người có được Niết Bàn Ấn Tử Kim sẽ rất ít.
Kiểu lựa chọn này quá tàn khốc, tanh mùi máu.
Nó có tác dụng gì với Vương triều Siêu cấp không?Lâm Động lẩm bẩm một mình.
Những người có Niết Bàn Ấn Tử Kim, dù vào Tông phái siêu cấp rồi cũng sẽ được bồi dưỡng lại, coi như là đệ tử tân truyền.
Đồng thời người của Vương triều Siêu cấp cũng sẽ quan sát các trận chiến đấu, người có biểu hiện ưu tú cũng sẽ lọt vào mắt bọn họ.
Chỉ có điều sau khi vào Tông phái siêu cấp sẽ coi như là đệ tử ký danh, đương nhiên địa vị sẽ không bằng đệ tử tân truyền.
Lam Anh ở bên cạnh giải thích cho Lâm Động.
Ánh mắt nàng nhìn về nam tử kia cũng không có quá nhiều sự kính sợ.
Với ưu thế của Lam cô nương, thiết nghĩ chắc sớm đã được nhắm vào Tông phái siêu cấp?Lâm Động cười nói.
Vương triều Tự Tiên vốn là trực hệ của Cửu Thiên Thái Thanh Cung, dĩ nhiên ta cũng muốn vào đó.
Đương nhiên nếu thiên phú của ta tầm thường, dù có quan hệ tốt thế nào cũng khó lòng mà vào được!Lam Anh khẽ cười.
Cửu Thiên Thái Thanh Cung?Nghe thấy cái tên này Lâm Động hơi khựng lại, hắn nhớ hình như năm đó khi ở Đại Hoang Quận, Vương triều Đại Viêm, hắn từng gặp một lão nhân áo vải.
Hình như người đó nói mình là người của Cửu Thiên Thái Thanh Cung.
Giờ nghĩ lại, người đó có phần khoác lác rồi, với thực lực Nhất Nguyên Niết Bàn của hắn, cũng chưa tới mức là thành viên của Tông phái siêu cấp này.
Lam Anh chỉ nghĩ Lâm Động lần đầu nghe thấy cái tên này, vì thế cũng không để tâm lắm.
Thấy người kia vẫn làm vẻ uy phong nói mấy lời vô vị, nàng lại cười nói: Đông Huyền Vực có tất cả bảy đại Tông phái siêu cấp lớn nhất, được gọi chung là Thất Đại Tông Phái.
Đương nhiên ngoài bọn họ ra còn có các Tông phái siêu cấp khác, chỉ là thực lực không bằng mà thôi.
Ồ, trong Thất Đại Tông Phái, tông phái nào là mạnh nhất?Lâm Động hiếu kỳ hỏi, lần đầu tiên hắn được biết thông tin chi tiết như thế về Tông phái siêu cấp.
Trong Thất Đại Tông Phái, kẻ thống lãnh có lẽ là Nguyên Môn!Lam Anh hơi mím môi, ánh mắt phức tạp, nói.
Nguyên Môn?Lâm Động thấy cái tên có phần lạ lẫm nhưng dường như rất có đại khí, khẽ gật đầu, nhưng hắn không thấy được sắc mặt đã có sự thay đổi khó nhận ra của Tiểu điêu ở bên cạnh.
Giữa các Tông phái siêu cấp cũng không phải hòa thuận gì với nhau, cạnh tranh cũng khá quyết liệt.
Nếu sau này ngươi vào phải Tông phái nào có xích mích với Cửu Thiên Thái Thanh Cung bọn ta, thì chưa biết chừng sẽ có lúc bọn chúng ta phải giao đấu với nhau a!Lâm Động biết thêm được một số thông tin.
Những Tông phái siêu cấp ở Đông Huyền Vực cũng không phải một khối đoàn kết vững chắc, quả nhiên ở đâu cũng có phân tranh.
Khi Lâm Động không ngừng dò hỏi thông tin về Tông phái siêu cấp từ Lam Anh, cuối cùng bóng người kia cũng chấm dứt bài phát biểu.
Nhìn những ánh mắt đỏ ngầu bên dưới hắn mới gật đầu hài lòng, bàn tay bỗng vung mạnh: Nếu mọi người đều đã sẵn sàng thì ta tuyên bố, Bách Triều Đại Chiến, chính thức bắt đầu!Uỳnh!Cả trời đất dường như rung chuyển, trên thiên địa vang lên âm thanh xé gió, cuối cùng vô số thân ảnh ồ ạt lao về điểm quyết đấu cuối cùng.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Ta đi trước đây, Lâm Động, hy vọng sẽ gặp lại các ngươi ở Bách Triều Sơn.
Khó khăn lắm mới có Vương triều Hạ cấp đi được đến mức này, đừng để ta thất vọng!Lam Anh quay lại cười với Lâm Động nói, rồi biến thành một đạo tàn ảnh bay mất.
Tốc độ nhanh thật! Không hổ là người vào Niết Bàn Kim Bảng!Lâm Động khẽ cảm thán.
Đi thôi, Bách Triều Sơn thẳng tiến!Cảm nhận không khí như bùng nổ, trong mắt Lâm Động cũng ánh lên sự cuồng nhiệt, hắn vẫy tay, giống như cánh chim đại bàng bay về phía khu rừng, phía sau là bọn Tiểu điêu cũng bay theo.
Cuối cũng cũng đến điểm cuối cùng!
Xem tiếp...vũ động càn khôn
truyện tranh vũ động càn khôn
truyện vũ động càn khôn
vũ động càn khôn truyện chữ
đọc truyện vũ động càn khôn
vũ động càn khôn chap
truyenfull.vn
truyenfull.vip
truyenfull.vip
truyen.tangthuvien.vn/
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License