con-mat-ao-thi

Vô dụng, kiếm này chính là hồn phách của ta tạo thành, vô ảnh vô hình, giống như dòng nước chuyển động, đây là hồn lưu, cầu một khi dựng mà thành thì vĩnh viễn khó giải, thẳng tới khi ta rút sạch hồn lực mới thôi.

Lý Vân Tiêυ nói: Ý của ngươi kiếm chính là hồn của ngươi.

Côn Lãng gật đầu nói: Đúng vậy.

Phá quân đại nhân, ta biết rõ ngươi nghĩ gì, nhưng mà phản công ta thật sự không thực tế.

Hồn lưu kiếm này ta tu tập nhiều năm, thu nạp vô số hồn phách, đã luyện thành không hồn không trảm, mặc dù là cửu giai đại thuật luyện sư cũng có thể chém giết dễ dàng.

Vưu Mật cả kinh nói: Côn Lãng ngươi ngươi rút sạch hồn lực của hắn, ta ăn thế nào?Côn Lãng nói: Phó tông chủ đại nhân yên tâm, ta chỉ là rút sạch hồn lực của hắn, cũng không thôn phệ hồn hắn, đợi tí nữa phó tông chủ đại nhân tự ra tay thu tính mạng của hắn là được.

Vưu Mật nói: Cũng chỉ có thể như vậy, hồn lực bị rút sạch nhưng hồn phách vẫn còn, cần dùng đại lượng tinh hồn chăn nuôi là đủ.

Trần Thiến Vũ thấy Lý Vân Tiêυ đã không sức hoàn thủ, đã sớm không yên lòng, tức giận rống lên, cầm kiếm đánh tới.

Hừ, xem rõ đây là phương nào đi, đây đâu phải nơi ngươi giương oai.

Tên trưởng lão hóa yêu của Phệ Hồn Tông lúc này đánh tới một quyền.

Ầm ầm!Quyền phong tuôn ra như vòng xoáy lớn, nó xoay tròn như kết giới, thoáng cái đẩy Trần Thiến Vũ trở về.

Thương thế trong người Trần Thiến Vũ lại bị xé rách ra, nhịn không được Oa một tiếng phun máu tươi.

Trong hai mắt của hắn mang theo thần thái vô lực và không oán, nhìn qua giống gốc cây già.

Thân thể cực lớn mang theo khuất nhục cực lớn.

Từ khi thực lực bước vào cửu tinh đỉnh phong thì hắn đã phong vân một cõi, bế nghễ thiên hạ, ít có địch thủ.

Thời điểm Viên Cao Hàn phái hắn đi thành Hồng Nguyệt, tuy là một trong bảy siêu cấp thế lực, nhưng y vẫn tin rằng mình hết sức quan trọng, đủ để ảnh hưởng đại cục cả thành Hồng Nguyệt, nhưng mà kết quả làm cho hắn cảm thấy bi thương.

Lúc chấp hành nhiệm vụ lần thứ hai, nghĩ thầm rời xa những biến thái siêu phàm nhập thánh kia đi, chính mình sẽ có tác dụng chỉ huy, kết quả lại bị một chưởng của tướng quân đánh thành trọng thương, hiện tại càng không dám làm gì, trưởng lão Phệ Hồn Tông một quyền tùy ý làm hắn trọng thương, cơ hồ suýt mất mạng tại chỗ.

Cảm giác cuồng bạo và khuất nhục sinh ra trong lòng, sát khí trên người Trần Thiến Vũ không ngừng tràn ra, hai mắt trong khoảnh khắc trở nên đỏ bừng, kiếm khí Ông một tiếng bắn ra ngoài.

Tất cả mọi người lạnh lùng nhìn qua hắn, dùng ánh mắt của bọn họ nhận ra hắn đã tẩu hỏa nhập ma.

.

Bình tĩnh!Đột nhiên Lý Vân Tiêυ ngẩng đầu lên, hai chữ này giống như có ma lực vô hình đảo quai.

Toàn thân Trần Thiến Vũ run lên, hắn vốn cũng không phải là người cấp tiến, lập tức phục hồi từ trong trạng thái tẩu hỏa nhập ma lại.

Vân thiếu, ta, ta thật vô dụng!Trần Thiến Vũ xấu hổ và giận dữ không thôi.

Trên trán Lý Vân Tiêυ tràn đầy mồ hôi, hắn vẫn miễn cưỡng nói:Ha ha, cường giả cửu tinh đỉnh phong còn nói thật vô dụng, những lời này chết cười không biết bao nhiêu người đấy? Chỉ có thể nói nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, chúng ta không thể tự mãn, nhưng cũng không thể tự coi nhẹ mình.

Đại nhân dạy bảo phải!Sau khi biết rõ thân phận Lý Vân Tiêυ, thái độ của Trần Thiến Vũ trở nên tất cung tất kính, cũng nguyện ý lắng nghe lời dạy dỗ, nói: Đại nhân, chúng ta bây giờ nên làm gì?Tuy sắc mặt Lý Vân Tiêυ trắng bệch, nhưng khóe miệng vẫn nở nụ cười lạnh, nói: Nếu hồn lưu kiếm có thể giết ta, bổn tọa đã sớm chết ngàn vạn lần rồi.

Mấy câu cuối cùng này hắn vận dụng sóng âm vũ kỹ, còn ẩn chứa có một tia long uy trong đó, cả hang đá vôi chấn động mạnh mẽ, lỗ tai của mọi người bị điếc tạm thời.

Thân ảnh Lý Vân Tiêυ run lên, một bóng dáng trong suốt chậm rãi hiển hiện trên thân ảnh của hắn, bóng dáng này một tay cầm hồn lưu kiếm.

Đây là…Công Lãng hoảng hốt, sức mặt của hắn lúc này đầy vẻ khiếp sợ, giật mình nói: Ngươi, ngươi có thể trực tiếp linh hồn ly thể? Tất cả mọi người hoảng sợ kinh hãi, linh hồn chính là một trong ba thứ khó nghiên cứu nhất của con người, mặc dù là bí thuật của Phệ Hồn Tông cũng không có khả năng tùy ý linh hồn ly thể.

Bóng dáng toàn thân đen kịt kia, trên người tản mát ra lực lượng cực kỳ khủng bố, mặc dù là Hoàng Phủ Bật cùng Vạn Tinh Tử cũng cảm thấy kinh hồn táng đảm.

Hai người đồng thời hoảng hốt, khó có thể tin nhìn qua, chỉ uy áp của nó đã ảnh hưởng tâm thần của cường giả siêu phàm nhập thánh, đã không phải là Cường bình thường có thể giải thích!Ly thể bà mẹ ngươi! Bổn tọa đâu phải hồn phách của hắn.

Bóng dáng màu đen này chậm rãi mở mắt ra, một ánh mắt như đoa xuyên thấu tất cả, toàn thân Công Lãng chấn động, hồn lưu kiếm đang run rẩy có dấu hiệu rạn nứt.

Ah! Ngươi, ngươi là…Mồ hôi của Trần Thiến Vũ rơi như mưa, toàn thân chấn động mạnh, run rẩy nói: Phổ, Phổ, Ma Chủ Phổ…Bóng đen kia chính là Ma Chủ Phổ, hồn lưu kiếm thoáng cái đâm vào linh hồn của Lý Vân Tiêυ, lập tức đâm Ma Chủ Phổ bị thương, lúc này mới làm hắn tỉnh táo lại.

Lý Vân Tiêυ cũng quá sợ hãi, hắn vốn định dùng Đại Diễn Thần Quyết thôn phệ hồn lưu kiếm, nhưng hắn vừa vận chuyển thần quyết thì sát tinh này tỉnh lại.

Rác rưởi, cũng dám tổn thương bổn tọa!Sắc mặt Ma Chủ Phổ phát lạnh, ma lực bành trướng bộc phát dữ dội, lập tức chấn vỡ hồn lưu kiếm, vô số phù văn màu đen nhanh chóng bao phủ Côn Lãng rậm rạp.

Phanh!Ma Chủ Phổ một tay bắt ấn quyết, Côn Lãng lập tức bị nổ tung nửa người.

Sau đó hai tay của hắn không ngừng đánh ấn quyết, thân thể chậm rãi bay lên trong cơ thể Lý Vân Tiêυ, dường như muốn thoát ra ngoài.

Lý Vân Tiêυ hoảng hốt, nếu như ma đầu này chạy ra ngoài thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Rắc…rắc…!Đột nhiên bộ ngực của hắn có vạn đạo kim quang bắn ra ngoài, phong ấn pháp tắc chi liên nhanh chóng khởi động, thân ảnh Ma Chủ Phổ trì trệ, mười hai đạo pháp tắc chi liên trói buộc quanh người của hắn, rốt cuộc không cách nào hành động nửa phần.

Đáng chết! Đáng chết pháp tắc chi liên!Ma Chủ Phổ rống to lên, cả thân ảnh không ngừng giãy dụa, kim quang vạn đạo bắn ra ngoài.

Nhưng phong ấn này càng ngày càng mạnh, chậm rãi áp chế hắn trở về, âm thanh càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến mất không còn nữa.

Lý Vân Tiêυ chỉ cảm thấy giống như có một tòa cự sơn đang bao phủ tâm thần của mình, chấn động làm đầu óc của hắn thất điên bát đảo, khí huyết trong người kích động không thôi.

Tất cả mọi người lúc này nhất thời không kịp phản ứng, kinh ngạc đứng trên bầu trời.

Côn Lãng đã sớm nổ tung pphấn thân toái cốt, cặn bã không thừa, tám tên trưởng lão còn lại biến sắc, cũng cảm giác chuyện vừa rồi quá không chân thật.

Ma Chủ, đó là Ma Chủ!Thiên Tinh Tử vô cùng kinh hãi, thì thào thì thầm: Tục truyền trong thành Hồng Nguyệt, cường giả trong thiên hạ đại chiến với Ma Chủ một trận, cuối cùng đưa tới Hải Hoàng Ba Long dùng thần thông mới thành công phong ấn Ma Chủ trong cơ thể Lý Vân Tiêυ, không thể ngờ đây là sự thật.

Vô dụng, kiếm này chính là hồn phách của ta tạo thành, vô ảnh vô hình, giống như dòng nước chuyển động, đây là hồn lưu, cầu một khi dựng mà thành thì vĩnh viễn khó giải, thẳng tới khi ta rút sạch hồn lực mới thôi.

Lý Vân Tiêυ nói: Ý của ngươi kiếm chính là hồn của ngươi.

Côn Lãng gật đầu nói: Đúng vậy.

Phá quân đại nhân, ta biết rõ ngươi nghĩ gì, nhưng mà phản công ta thật sự không thực tế.

Hồn lưu kiếm này ta tu tập nhiều năm, thu nạp vô số hồn phách, đã luyện thành không hồn không trảm, mặc dù là cửu giai đại thuật luyện sư cũng có thể chém giết dễ dàng.

Vưu Mật cả kinh nói: Côn Lãng ngươi ngươi rút sạch hồn lực của hắn, ta ăn thế nào?Côn Lãng nói: Phó tông chủ đại nhân yên tâm, ta chỉ là rút sạch hồn lực của hắn, cũng không thôn phệ hồn hắn, đợi tí nữa phó tông chủ đại nhân tự ra tay thu tính mạng của hắn là được.

Vưu Mật nói: Cũng chỉ có thể như vậy, hồn lực bị rút sạch nhưng hồn phách vẫn còn, cần dùng đại lượng tinh hồn chăn nuôi là đủ.

Trần Thiến Vũ thấy Lý Vân Tiêυ đã không sức hoàn thủ, đã sớm không yên lòng, tức giận rống lên, cầm kiếm đánh tới.

Hừ, xem rõ đây là phương nào đi, đây đâu phải nơi ngươi giương oai.

Tên trưởng lão hóa yêu của Phệ Hồn Tông lúc này đánh tới một quyền.

Ầm ầm!Quyền phong tuôn ra như vòng xoáy lớn, nó xoay tròn như kết giới, thoáng cái đẩy Trần Thiến Vũ trở về.

Thương thế trong người Trần Thiến Vũ lại bị xé rách ra, nhịn không được Oa một tiếng phun máu tươi.

Trong hai mắt của hắn mang theo thần thái vô lực và không oán, nhìn qua giống gốc cây già.

Thân thể cực lớn mang theo khuất nhục cực lớn.

Từ khi thực lực bước vào cửu tinh đỉnh phong thì hắn đã phong vân một cõi, bế nghễ thiên hạ, ít có địch thủ.

Thời điểm Viên Cao Hàn phái hắn đi thành Hồng Nguyệt, tuy là một trong bảy siêu cấp thế lực, nhưng y vẫn tin rằng mình hết sức quan trọng, đủ để ảnh hưởng đại cục cả thành Hồng Nguyệt, nhưng mà kết quả làm cho hắn cảm thấy bi thương.

Lúc chấp hành nhiệm vụ lần thứ hai, nghĩ thầm rời xa những biến thái siêu phàm nhập thánh kia đi, chính mình sẽ có tác dụng chỉ huy, kết quả lại bị một chưởng của tướng quân đánh thành trọng thương, hiện tại càng không dám làm gì, trưởng lão Phệ Hồn Tông một quyền tùy ý làm hắn trọng thương, cơ hồ suýt mất mạng tại chỗ.

Cảm giác cuồng bạo và khuất nhục sinh ra trong lòng, sát khí trên người Trần Thiến Vũ không ngừng tràn ra, hai mắt trong khoảnh khắc trở nên đỏ bừng, kiếm khí Ông một tiếng bắn ra ngoài.

Tất cả mọi người lạnh lùng nhìn qua hắn, dùng ánh mắt của bọn họ nhận ra hắn đã tẩu hỏa nhập ma.

.

Bình tĩnh!Đột nhiên Lý Vân Tiêυ ngẩng đầu lên, hai chữ này giống như có ma lực vô hình đảo quai.

Toàn thân Trần Thiến Vũ run lên, hắn vốn cũng không phải là người cấp tiến, lập tức phục hồi từ trong trạng thái tẩu hỏa nhập ma lại.

Vân thiếu, ta, ta thật vô dụng!Trần Thiến Vũ xấu hổ và giận dữ không thôi.

Trên trán Lý Vân Tiêυ tràn đầy mồ hôi, hắn vẫn miễn cưỡng nói:Ha ha, cường giả cửu tinh đỉnh phong còn nói thật vô dụng, những lời này chết cười không biết bao nhiêu người đấy? Chỉ có thể nói nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, chúng ta không thể tự mãn, nhưng cũng không thể tự coi nhẹ mình.

Đại nhân dạy bảo phải!Sau khi biết rõ thân phận Lý Vân Tiêυ, thái độ của Trần Thiến Vũ trở nên tất cung tất kính, cũng nguyện ý lắng nghe lời dạy dỗ, nói: Đại nhân, chúng ta bây giờ nên làm gì?Tuy sắc mặt Lý Vân Tiêυ trắng bệch, nhưng khóe miệng vẫn nở nụ cười lạnh, nói: Nếu hồn lưu kiếm có thể giết ta, bổn tọa đã sớm chết ngàn vạn lần rồi.

Mấy câu cuối cùng này hắn vận dụng sóng âm vũ kỹ, còn ẩn chứa có một tia long uy trong đó, cả hang đá vôi chấn động mạnh mẽ, lỗ tai của mọi người bị điếc tạm thời.

Thân ảnh Lý Vân Tiêυ run lên, một bóng dáng trong suốt chậm rãi hiển hiện trên thân ảnh của hắn, bóng dáng này một tay cầm hồn lưu kiếm.

Đây là…Công Lãng hoảng hốt, sức mặt của hắn lúc này đầy vẻ khiếp sợ, giật mình nói: Ngươi, ngươi có thể trực tiếp linh hồn ly thể? Tất cả mọi người hoảng sợ kinh hãi, linh hồn chính là một trong ba thứ khó nghiên cứu nhất của con người, mặc dù là bí thuật của Phệ Hồn Tông cũng không có khả năng tùy ý linh hồn ly thể.

Bóng dáng toàn thân đen kịt kia, trên người tản mát ra lực lượng cực kỳ khủng bố, mặc dù là Hoàng Phủ Bật cùng Vạn Tinh Tử cũng cảm thấy kinh hồn táng đảm.

Hai người đồng thời hoảng hốt, khó có thể tin nhìn qua, chỉ uy áp của nó đã ảnh hưởng tâm thần của cường giả siêu phàm nhập thánh, đã không phải là Cường bình thường có thể giải thích!Ly thể bà mẹ ngươi! Bổn tọa đâu phải hồn phách của hắn.

Bóng dáng màu đen này chậm rãi mở mắt ra, một ánh mắt như đoa xuyên thấu tất cả, toàn thân Công Lãng chấn động, hồn lưu kiếm đang run rẩy có dấu hiệu rạn nứt.

Ah! Ngươi, ngươi là…Mồ hôi của Trần Thiến Vũ rơi như mưa, toàn thân chấn động mạnh, run rẩy nói: Phổ, Phổ, Ma Chủ Phổ…Bóng đen kia chính là Ma Chủ Phổ, hồn lưu kiếm thoáng cái đâm vào linh hồn của Lý Vân Tiêυ, lập tức đâm Ma Chủ Phổ bị thương, lúc này mới làm hắn tỉnh táo lại.

Lý Vân Tiêυ cũng quá sợ hãi, hắn vốn định dùng Đại Diễn Thần Quyết thôn phệ hồn lưu kiếm, nhưng hắn vừa vận chuyển thần quyết thì sát tinh này tỉnh lại.

Rác rưởi, cũng dám tổn thương bổn tọa!Sắc mặt Ma Chủ Phổ phát lạnh, ma lực bành trướng bộc phát dữ dội, lập tức chấn vỡ hồn lưu kiếm, vô số phù văn màu đen nhanh chóng bao phủ Côn Lãng rậm rạp.

Phanh!Ma Chủ Phổ một tay bắt ấn quyết, Côn Lãng lập tức bị nổ tung nửa người.

Sau đó hai tay của hắn không ngừng đánh ấn quyết, thân thể chậm rãi bay lên trong cơ thể Lý Vân Tiêυ, dường như muốn thoát ra ngoài.

Lý Vân Tiêυ hoảng hốt, nếu như ma đầu này chạy ra ngoài thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Rắc…rắc…!Đột nhiên bộ ngực của hắn có vạn đạo kim quang bắn ra ngoài, phong ấn pháp tắc chi liên nhanh chóng khởi động, thân ảnh Ma Chủ Phổ trì trệ, mười hai đạo pháp tắc chi liên trói buộc quanh người của hắn, rốt cuộc không cách nào hành động nửa phần.

Đáng chết! Đáng chết pháp tắc chi liên!Ma Chủ Phổ rống to lên, cả thân ảnh không ngừng giãy dụa, kim quang vạn đạo bắn ra ngoài.

Nhưng phong ấn này càng ngày càng mạnh, chậm rãi áp chế hắn trở về, âm thanh càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến mất không còn nữa.

Lý Vân Tiêυ chỉ cảm thấy giống như có một tòa cự sơn đang bao phủ tâm thần của mình, chấn động làm đầu óc của hắn thất điên bát đảo, khí huyết trong người kích động không thôi.

Tất cả mọi người lúc này nhất thời không kịp phản ứng, kinh ngạc đứng trên bầu trời.

Côn Lãng đã sớm nổ tung pphấn thân toái cốt, cặn bã không thừa, tám tên trưởng lão còn lại biến sắc, cũng cảm giác chuyện vừa rồi quá không chân thật.

Ma Chủ, đó là Ma Chủ!Thiên Tinh Tử vô cùng kinh hãi, thì thào thì thầm: Tục truyền trong thành Hồng Nguyệt, cường giả trong thiên hạ đại chiến với Ma Chủ một trận, cuối cùng đưa tới Hải Hoàng Ba Long dùng thần thông mới thành công phong ấn Ma Chủ trong cơ thể Lý Vân Tiêυ, không thể ngờ đây là sự thật.

Vô dụng, kiếm này chính là hồn phách của ta tạo thành, vô ảnh vô hình, giống như dòng nước chuyển động, đây là hồn lưu, cầu một khi dựng mà thành thì vĩnh viễn khó giải, thẳng tới khi ta rút sạch hồn lực mới thôi.

Lý Vân Tiêυ nói: Ý của ngươi kiếm chính là hồn của ngươi.

Côn Lãng gật đầu nói: Đúng vậy.

Phá quân đại nhân, ta biết rõ ngươi nghĩ gì, nhưng mà phản công ta thật sự không thực tế.

Hồn lưu kiếm này ta tu tập nhiều năm, thu nạp vô số hồn phách, đã luyện thành không hồn không trảm, mặc dù là cửu giai đại thuật luyện sư cũng có thể chém giết dễ dàng.

Vưu Mật cả kinh nói: Côn Lãng ngươi ngươi rút sạch hồn lực của hắn, ta ăn thế nào?Côn Lãng nói: Phó tông chủ đại nhân yên tâm, ta chỉ là rút sạch hồn lực của hắn, cũng không thôn phệ hồn hắn, đợi tí nữa phó tông chủ đại nhân tự ra tay thu tính mạng của hắn là được.

Vưu Mật nói: Cũng chỉ có thể như vậy, hồn lực bị rút sạch nhưng hồn phách vẫn còn, cần dùng đại lượng tinh hồn chăn nuôi là đủ.

Trần Thiến Vũ thấy Lý Vân Tiêυ đã không sức hoàn thủ, đã sớm không yên lòng, tức giận rống lên, cầm kiếm đánh tới.

Hừ, xem rõ đây là phương nào đi, đây đâu phải nơi ngươi giương oai.

Tên trưởng lão hóa yêu của Phệ Hồn Tông lúc này đánh tới một quyền.

Ầm ầm!Quyền phong tuôn ra như vòng xoáy lớn, nó xoay tròn như kết giới, thoáng cái đẩy Trần Thiến Vũ trở về.

Thương thế trong người Trần Thiến Vũ lại bị xé rách ra, nhịn không được Oa một tiếng phun máu tươi.

Trong hai mắt của hắn mang theo thần thái vô lực và không oán, nhìn qua giống gốc cây già.

Thân thể cực lớn mang theo khuất nhục cực lớn.

Từ khi thực lực bước vào cửu tinh đỉnh phong thì hắn đã phong vân một cõi, bế nghễ thiên hạ, ít có địch thủ.

Thời điểm Viên Cao Hàn phái hắn đi thành Hồng Nguyệt, tuy là một trong bảy siêu cấp thế lực, nhưng y vẫn tin rằng mình hết sức quan trọng, đủ để ảnh hưởng đại cục cả thành Hồng Nguyệt, nhưng mà kết quả làm cho hắn cảm thấy bi thương.

Lúc chấp hành nhiệm vụ lần thứ hai, nghĩ thầm rời xa những biến thái siêu phàm nhập thánh kia đi, chính mình sẽ có tác dụng chỉ huy, kết quả lại bị một chưởng của tướng quân đánh thành trọng thương, hiện tại càng không dám làm gì, trưởng lão Phệ Hồn Tông một quyền tùy ý làm hắn trọng thương, cơ hồ suýt mất mạng tại chỗ.

Cảm giác cuồng bạo và khuất nhục sinh ra trong lòng, sát khí trên người Trần Thiến Vũ không ngừng tràn ra, hai mắt trong khoảnh khắc trở nên đỏ bừng, kiếm khí Ông một tiếng bắn ra ngoài.

Tất cả mọi người lạnh lùng nhìn qua hắn, dùng ánh mắt của bọn họ nhận ra hắn đã tẩu hỏa nhập ma.

.

Bình tĩnh!Đột nhiên Lý Vân Tiêυ ngẩng đầu lên, hai chữ này giống như có ma lực vô hình đảo quai.

Toàn thân Trần Thiến Vũ run lên, hắn vốn cũng không phải là người cấp tiến, lập tức phục hồi từ trong trạng thái tẩu hỏa nhập ma lại.

Vân thiếu, ta, ta thật vô dụng!Trần Thiến Vũ xấu hổ và giận dữ không thôi.

Trên trán Lý Vân Tiêυ tràn đầy mồ hôi, hắn vẫn miễn cưỡng nói:Ha ha, cường giả cửu tinh đỉnh phong còn nói thật vô dụng, những lời này chết cười không biết bao nhiêu người đấy? Chỉ có thể nói nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, chúng ta không thể tự mãn, nhưng cũng không thể tự coi nhẹ mình.

Đại nhân dạy bảo phải!Sau khi biết rõ thân phận Lý Vân Tiêυ, thái độ của Trần Thiến Vũ trở nên tất cung tất kính, cũng nguyện ý lắng nghe lời dạy dỗ, nói: Đại nhân, chúng ta bây giờ nên làm gì?Tuy sắc mặt Lý Vân Tiêυ trắng bệch, nhưng khóe miệng vẫn nở nụ cười lạnh, nói: Nếu hồn lưu kiếm có thể giết ta, bổn tọa đã sớm chết ngàn vạn lần rồi.

Mấy câu cuối cùng này hắn vận dụng sóng âm vũ kỹ, còn ẩn chứa có một tia long uy trong đó, cả hang đá vôi chấn động mạnh mẽ, lỗ tai của mọi người bị điếc tạm thời.

Thân ảnh Lý Vân Tiêυ run lên, một bóng dáng trong suốt chậm rãi hiển hiện trên thân ảnh của hắn, bóng dáng này một tay cầm hồn lưu kiếm.

Đây là…Công Lãng hoảng hốt, sức mặt của hắn lúc này đầy vẻ khiếp sợ, giật mình nói: Ngươi, ngươi có thể trực tiếp linh hồn ly thể? Tất cả mọi người hoảng sợ kinh hãi, linh hồn chính là một trong ba thứ khó nghiên cứu nhất của con người, mặc dù là bí thuật của Phệ Hồn Tông cũng không có khả năng tùy ý linh hồn ly thể.

Bóng dáng toàn thân đen kịt kia, trên người tản mát ra lực lượng cực kỳ khủng bố, mặc dù là Hoàng Phủ Bật cùng Vạn Tinh Tử cũng cảm thấy kinh hồn táng đảm.

Hai người đồng thời hoảng hốt, khó có thể tin nhìn qua, chỉ uy áp của nó đã ảnh hưởng tâm thần của cường giả siêu phàm nhập thánh, đã không phải là Cường bình thường có thể giải thích!Ly thể bà mẹ ngươi! Bổn tọa đâu phải hồn phách của hắn.

Bóng dáng màu đen này chậm rãi mở mắt ra, một ánh mắt như đoa xuyên thấu tất cả, toàn thân Công Lãng chấn động, hồn lưu kiếm đang run rẩy có dấu hiệu rạn nứt.

Ah! Ngươi, ngươi là…Mồ hôi của Trần Thiến Vũ rơi như mưa, toàn thân chấn động mạnh, run rẩy nói: Phổ, Phổ, Ma Chủ Phổ…Bóng đen kia chính là Ma Chủ Phổ, hồn lưu kiếm thoáng cái đâm vào linh hồn của Lý Vân Tiêυ, lập tức đâm Ma Chủ Phổ bị thương, lúc này mới làm hắn tỉnh táo lại.

Lý Vân Tiêυ cũng quá sợ hãi, hắn vốn định dùng Đại Diễn Thần Quyết thôn phệ hồn lưu kiếm, nhưng hắn vừa vận chuyển thần quyết thì sát tinh này tỉnh lại.

Rác rưởi, cũng dám tổn thương bổn tọa!Sắc mặt Ma Chủ Phổ phát lạnh, ma lực bành trướng bộc phát dữ dội, lập tức chấn vỡ hồn lưu kiếm, vô số phù văn màu đen nhanh chóng bao phủ Côn Lãng rậm rạp.

Phanh!Ma Chủ Phổ một tay bắt ấn quyết, Côn Lãng lập tức bị nổ tung nửa người.

Sau đó hai tay của hắn không ngừng đánh ấn quyết, thân thể chậm rãi bay lên trong cơ thể Lý Vân Tiêυ, dường như muốn thoát ra ngoài.

Lý Vân Tiêυ hoảng hốt, nếu như ma đầu này chạy ra ngoài thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Rắc…rắc…!Đột nhiên bộ ngực của hắn có vạn đạo kim quang bắn ra ngoài, phong ấn pháp tắc chi liên nhanh chóng khởi động, thân ảnh Ma Chủ Phổ trì trệ, mười hai đạo pháp tắc chi liên trói buộc quanh người của hắn, rốt cuộc không cách nào hành động nửa phần.

Đáng chết! Đáng chết pháp tắc chi liên!Ma Chủ Phổ rống to lên, cả thân ảnh không ngừng giãy dụa, kim quang vạn đạo bắn ra ngoài.

Nhưng phong ấn này càng ngày càng mạnh, chậm rãi áp chế hắn trở về, âm thanh càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến mất không còn nữa.

Lý Vân Tiêυ chỉ cảm thấy giống như có một tòa cự sơn đang bao phủ tâm thần của mình, chấn động làm đầu óc của hắn thất điên bát đảo, khí huyết trong người kích động không thôi.

Tất cả mọi người lúc này nhất thời không kịp phản ứng, kinh ngạc đứng trên bầu trời.

Côn Lãng đã sớm nổ tung pphấn thân toái cốt, cặn bã không thừa, tám tên trưởng lão còn lại biến sắc, cũng cảm giác chuyện vừa rồi quá không chân thật.

Ma Chủ, đó là Ma Chủ!Thiên Tinh Tử vô cùng kinh hãi, thì thào thì thầm: Tục truyền trong thành Hồng Nguyệt, cường giả trong thiên hạ đại chiến với Ma Chủ một trận, cuối cùng đưa tới Hải Hoàng Ba Long dùng thần thông mới thành công phong ấn Ma Chủ trong cơ thể Lý Vân Tiêυ, không thể ngờ đây là sự thật.

Vô dụng, kiếm này chính là hồn phách của ta tạo thành, vô ảnh vô hình, giống như dòng nước chuyển động, đây là hồn lưu, cầu một khi dựng mà thành thì vĩnh viễn khó giải, thẳng tới khi ta rút sạch hồn lực mới thôi.

Lý Vân Tiêυ nói: Ý của ngươi kiếm chính là hồn của ngươi.

Côn Lãng gật đầu nói: Đúng vậy.

Phá quân đại nhân, ta biết rõ ngươi nghĩ gì, nhưng mà phản công ta thật sự không thực tế.

Hồn lưu kiếm này ta tu tập nhiều năm, thu nạp vô số hồn phách, đã luyện thành không hồn không trảm, mặc dù là cửu giai đại thuật luyện sư cũng có thể chém giết dễ dàng.

Vưu Mật cả kinh nói: Côn Lãng ngươi ngươi rút sạch hồn lực của hắn, ta ăn thế nào?Côn Lãng nói: Phó tông chủ đại nhân yên tâm, ta chỉ là rút sạch hồn lực của hắn, cũng không thôn phệ hồn hắn, đợi tí nữa phó tông chủ đại nhân tự ra tay thu tính mạng của hắn là được.

Vưu Mật nói: Cũng chỉ có thể như vậy, hồn lực bị rút sạch nhưng hồn phách vẫn còn, cần dùng đại lượng tinh hồn chăn nuôi là đủ.

Trần Thiến Vũ thấy Lý Vân Tiêυ đã không sức hoàn thủ, đã sớm không yên lòng, tức giận rống lên, cầm kiếm đánh tới.

Hừ, xem rõ đây là phương nào đi, đây đâu phải nơi ngươi giương oai.

Tên trưởng lão hóa yêu của Phệ Hồn Tông lúc này đánh tới một quyền.

Ầm ầm!Quyền phong tuôn ra như vòng xoáy lớn, nó xoay tròn như kết giới, thoáng cái đẩy Trần Thiến Vũ trở về.

Thương thế trong người Trần Thiến Vũ lại bị xé rách ra, nhịn không được Oa một tiếng phun máu tươi.

Trong hai mắt của hắn mang theo thần thái vô lực và không oán, nhìn qua giống gốc cây già.

Thân thể cực lớn mang theo khuất nhục cực lớn.

Từ khi thực lực bước vào cửu tinh đỉnh phong thì hắn đã phong vân một cõi, bế nghễ thiên hạ, ít có địch thủ.

Thời điểm Viên Cao Hàn phái hắn đi thành Hồng Nguyệt, tuy là một trong bảy siêu cấp thế lực, nhưng y vẫn tin rằng mình hết sức quan trọng, đủ để ảnh hưởng đại cục cả thành Hồng Nguyệt, nhưng mà kết quả làm cho hắn cảm thấy bi thương.

Lúc chấp hành nhiệm vụ lần thứ hai, nghĩ thầm rời xa những biến thái siêu phàm nhập thánh kia đi, chính mình sẽ có tác dụng chỉ huy, kết quả lại bị một chưởng của tướng quân đánh thành trọng thương, hiện tại càng không dám làm gì, trưởng lão Phệ Hồn Tông một quyền tùy ý làm hắn trọng thương, cơ hồ suýt mất mạng tại chỗ.

Cảm giác cuồng bạo và khuất nhục sinh ra trong lòng, sát khí trên người Trần Thiến Vũ không ngừng tràn ra, hai mắt trong khoảnh khắc trở nên đỏ bừng, kiếm khí Ông một tiếng bắn ra ngoài.

Tất cả mọi người lạnh lùng nhìn qua hắn, dùng ánh mắt của bọn họ nhận ra hắn đã tẩu hỏa nhập ma.

.

Bình tĩnh!Đột nhiên Lý Vân Tiêυ ngẩng đầu lên, hai chữ này giống như có ma lực vô hình đảo quai.

Toàn thân Trần Thiến Vũ run lên, hắn vốn cũng không phải là người cấp tiến, lập tức phục hồi từ trong trạng thái tẩu hỏa nhập ma lại.

Vân thiếu, ta, ta thật vô dụng!Trần Thiến Vũ xấu hổ và giận dữ không thôi.

Trên trán Lý Vân Tiêυ tràn đầy mồ hôi, hắn vẫn miễn cưỡng nói:Ha ha, cường giả cửu tinh đỉnh phong còn nói thật vô dụng, những lời này chết cười không biết bao nhiêu người đấy? Chỉ có thể nói nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, chúng ta không thể tự mãn, nhưng cũng không thể tự coi nhẹ mình.

Đại nhân dạy bảo phải!Sau khi biết rõ thân phận Lý Vân Tiêυ, thái độ của Trần Thiến Vũ trở nên tất cung tất kính, cũng nguyện ý lắng nghe lời dạy dỗ, nói: Đại nhân, chúng ta bây giờ nên làm gì?Tuy sắc mặt Lý Vân Tiêυ trắng bệch, nhưng khóe miệng vẫn nở nụ cười lạnh, nói: Nếu hồn lưu kiếm có thể giết ta, bổn tọa đã sớm chết ngàn vạn lần rồi.

Mấy câu cuối cùng này hắn vận dụng sóng âm vũ kỹ, còn ẩn chứa có một tia long uy trong đó, cả hang đá vôi chấn động mạnh mẽ, lỗ tai của mọi người bị điếc tạm thời.

Thân ảnh Lý Vân Tiêυ run lên, một bóng dáng trong suốt chậm rãi hiển hiện trên thân ảnh của hắn, bóng dáng này một tay cầm hồn lưu kiếm.

Đây là…Công Lãng hoảng hốt, sức mặt của hắn lúc này đầy vẻ khiếp sợ, giật mình nói: Ngươi, ngươi có thể trực tiếp linh hồn ly thể? Tất cả mọi người hoảng sợ kinh hãi, linh hồn chính là một trong ba thứ khó nghiên cứu nhất của con người, mặc dù là bí thuật của Phệ Hồn Tông cũng không có khả năng tùy ý linh hồn ly thể.

Bóng dáng toàn thân đen kịt kia, trên người tản mát ra lực lượng cực kỳ khủng bố, mặc dù là Hoàng Phủ Bật cùng Vạn Tinh Tử cũng cảm thấy kinh hồn táng đảm.

Hai người đồng thời hoảng hốt, khó có thể tin nhìn qua, chỉ uy áp của nó đã ảnh hưởng tâm thần của cường giả siêu phàm nhập thánh, đã không phải là Cường bình thường có thể giải thích!Ly thể bà mẹ ngươi! Bổn tọa đâu phải hồn phách của hắn.

Bóng dáng màu đen này chậm rãi mở mắt ra, một ánh mắt như đoa xuyên thấu tất cả, toàn thân Công Lãng chấn động, hồn lưu kiếm đang run rẩy có dấu hiệu rạn nứt.

Ah! Ngươi, ngươi là…Mồ hôi của Trần Thiến Vũ rơi như mưa, toàn thân chấn động mạnh, run rẩy nói: Phổ, Phổ, Ma Chủ Phổ…Bóng đen kia chính là Ma Chủ Phổ, hồn lưu kiếm thoáng cái đâm vào linh hồn của Lý Vân Tiêυ, lập tức đâm Ma Chủ Phổ bị thương, lúc này mới làm hắn tỉnh táo lại.

Lý Vân Tiêυ cũng quá sợ hãi, hắn vốn định dùng Đại Diễn Thần Quyết thôn phệ hồn lưu kiếm, nhưng hắn vừa vận chuyển thần quyết thì sát tinh này tỉnh lại.

Rác rưởi, cũng dám tổn thương bổn tọa!Sắc mặt Ma Chủ Phổ phát lạnh, ma lực bành trướng bộc phát dữ dội, lập tức chấn vỡ hồn lưu kiếm, vô số phù văn màu đen nhanh chóng bao phủ Côn Lãng rậm rạp.

Phanh!Ma Chủ Phổ một tay bắt ấn quyết, Côn Lãng lập tức bị nổ tung nửa người.

Sau đó hai tay của hắn không ngừng đánh ấn quyết, thân thể chậm rãi bay lên trong cơ thể Lý Vân Tiêυ, dường như muốn thoát ra ngoài.

Lý Vân Tiêυ hoảng hốt, nếu như ma đầu này chạy ra ngoài thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Rắc…rắc…!Đột nhiên bộ ngực của hắn có vạn đạo kim quang bắn ra ngoài, phong ấn pháp tắc chi liên nhanh chóng khởi động, thân ảnh Ma Chủ Phổ trì trệ, mười hai đạo pháp tắc chi liên trói buộc quanh người của hắn, rốt cuộc không cách nào hành động nửa phần.

Đáng chết! Đáng chết pháp tắc chi liên!Ma Chủ Phổ rống to lên, cả thân ảnh không ngừng giãy dụa, kim quang vạn đạo bắn ra ngoài.

Nhưng phong ấn này càng ngày càng mạnh, chậm rãi áp chế hắn trở về, âm thanh càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến mất không còn nữa.

Lý Vân Tiêυ chỉ cảm thấy giống như có một tòa cự sơn đang bao phủ tâm thần của mình, chấn động làm đầu óc của hắn thất điên bát đảo, khí huyết trong người kích động không thôi.

Tất cả mọi người lúc này nhất thời không kịp phản ứng, kinh ngạc đứng trên bầu trời.

Côn Lãng đã sớm nổ tung pphấn thân toái cốt, cặn bã không thừa, tám tên trưởng lão còn lại biến sắc, cũng cảm giác chuyện vừa rồi quá không chân thật.

Ma Chủ, đó là Ma Chủ!Thiên Tinh Tử vô cùng kinh hãi, thì thào thì thầm: Tục truyền trong thành Hồng Nguyệt, cường giả trong thiên hạ đại chiến với Ma Chủ một trận, cuối cùng đưa tới Hải Hoàng Ba Long dùng thần thông mới thành công phong ấn Ma Chủ trong cơ thể Lý Vân Tiêυ, không thể ngờ đây là sự thật.

Vô dụng, kiếm này chính là hồn phách của ta tạo thành, vô ảnh vô hình, giống như dòng nước chuyển động, đây là hồn lưu, cầu một khi dựng mà thành thì vĩnh viễn khó giải, thẳng tới khi ta rút sạch hồn lực mới thôi.

Lý Vân Tiêυ nói: Ý của ngươi kiếm chính là hồn của ngươi.

Côn Lãng gật đầu nói: Đúng vậy.

Phá quân đại nhân, ta biết rõ ngươi nghĩ gì, nhưng mà phản công ta thật sự không thực tế.

Hồn lưu kiếm này ta tu tập nhiều năm, thu nạp vô số hồn phách, đã luyện thành không hồn không trảm, mặc dù là cửu giai đại thuật luyện sư cũng có thể chém giết dễ dàng.

Vưu Mật cả kinh nói: Côn Lãng ngươi ngươi rút sạch hồn lực của hắn, ta ăn thế nào?Côn Lãng nói: Phó tông chủ đại nhân yên tâm, ta chỉ là rút sạch hồn lực của hắn, cũng không thôn phệ hồn hắn, đợi tí nữa phó tông chủ đại nhân tự ra tay thu tính mạng của hắn là được.

Vưu Mật nói: Cũng chỉ có thể như vậy, hồn lực bị rút sạch nhưng hồn phách vẫn còn, cần dùng đại lượng tinh hồn chăn nuôi là đủ.

Trần Thiến Vũ thấy Lý Vân Tiêυ đã không sức hoàn thủ, đã sớm không yên lòng, tức giận rống lên, cầm kiếm đánh tới.

Hừ, xem rõ đây là phương nào đi, đây đâu phải nơi ngươi giương oai.

Tên trưởng lão hóa yêu của Phệ Hồn Tông lúc này đánh tới một quyền.

Ầm ầm!Quyền phong tuôn ra như vòng xoáy lớn, nó xoay tròn như kết giới, thoáng cái đẩy Trần Thiến Vũ trở về.

Thương thế trong người Trần Thiến Vũ lại bị xé rách ra, nhịn không được Oa một tiếng phun máu tươi.

Trong hai mắt của hắn mang theo thần thái vô lực và không oán, nhìn qua giống gốc cây già.

Thân thể cực lớn mang theo khuất nhục cực lớn.

Từ khi thực lực bước vào cửu tinh đỉnh phong thì hắn đã phong vân một cõi, bế nghễ thiên hạ, ít có địch thủ.

Thời điểm Viên Cao Hàn phái hắn đi thành Hồng Nguyệt, tuy là một trong bảy siêu cấp thế lực, nhưng y vẫn tin rằng mình hết sức quan trọng, đủ để ảnh hưởng đại cục cả thành Hồng Nguyệt, nhưng mà kết quả làm cho hắn cảm thấy bi thương.

Lúc chấp hành nhiệm vụ lần thứ hai, nghĩ thầm rời xa những biến thái siêu phàm nhập thánh kia đi, chính mình sẽ có tác dụng chỉ huy, kết quả lại bị một chưởng của tướng quân đánh thành trọng thương, hiện tại càng không dám làm gì, trưởng lão Phệ Hồn Tông một quyền tùy ý làm hắn trọng thương, cơ hồ suýt mất mạng tại chỗ.

Cảm giác cuồng bạo và khuất nhục sinh ra trong lòng, sát khí trên người Trần Thiến Vũ không ngừng tràn ra, hai mắt trong khoảnh khắc trở nên đỏ bừng, kiếm khí Ông một tiếng bắn ra ngoài.

Tất cả mọi người lạnh lùng nhìn qua hắn, dùng ánh mắt của bọn họ nhận ra hắn đã tẩu hỏa nhập ma.

.

Bình tĩnh!Đột nhiên Lý Vân Tiêυ ngẩng đầu lên, hai chữ này giống như có ma lực vô hình đảo quai.

Toàn thân Trần Thiến Vũ run lên, hắn vốn cũng không phải là người cấp tiến, lập tức phục hồi từ trong trạng thái tẩu hỏa nhập ma lại.

Vân thiếu, ta, ta thật vô dụng!Trần Thiến Vũ xấu hổ và giận dữ không thôi.

Trên trán Lý Vân Tiêυ tràn đầy mồ hôi, hắn vẫn miễn cưỡng nói:Ha ha, cường giả cửu tinh đỉnh phong còn nói thật vô dụng, những lời này chết cười không biết bao nhiêu người đấy? Chỉ có thể nói nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, chúng ta không thể tự mãn, nhưng cũng không thể tự coi nhẹ mình.

Đại nhân dạy bảo phải!Sau khi biết rõ thân phận Lý Vân Tiêυ, thái độ của Trần Thiến Vũ trở nên tất cung tất kính, cũng nguyện ý lắng nghe lời dạy dỗ, nói: Đại nhân, chúng ta bây giờ nên làm gì?Tuy sắc mặt Lý Vân Tiêυ trắng bệch, nhưng khóe miệng vẫn nở nụ cười lạnh, nói: Nếu hồn lưu kiếm có thể giết ta, bổn tọa đã sớm chết ngàn vạn lần rồi.

Mấy câu cuối cùng này hắn vận dụng sóng âm vũ kỹ, còn ẩn chứa có một tia long uy trong đó, cả hang đá vôi chấn động mạnh mẽ, lỗ tai của mọi người bị điếc tạm thời.

Thân ảnh Lý Vân Tiêυ run lên, một bóng dáng trong suốt chậm rãi hiển hiện trên thân ảnh của hắn, bóng dáng này một tay cầm hồn lưu kiếm.

Đây là…Công Lãng hoảng hốt, sức mặt của hắn lúc này đầy vẻ khiếp sợ, giật mình nói: Ngươi, ngươi có thể trực tiếp linh hồn ly thể? Tất cả mọi người hoảng sợ kinh hãi, linh hồn chính là một trong ba thứ khó nghiên cứu nhất của con người, mặc dù là bí thuật của Phệ Hồn Tông cũng không có khả năng tùy ý linh hồn ly thể.

Bóng dáng toàn thân đen kịt kia, trên người tản mát ra lực lượng cực kỳ khủng bố, mặc dù là Hoàng Phủ Bật cùng Vạn Tinh Tử cũng cảm thấy kinh hồn táng đảm.

Hai người đồng thời hoảng hốt, khó có thể tin nhìn qua, chỉ uy áp của nó đã ảnh hưởng tâm thần của cường giả siêu phàm nhập thánh, đã không phải là Cường bình thường có thể giải thích!Ly thể bà mẹ ngươi! Bổn tọa đâu phải hồn phách của hắn.

Bóng dáng màu đen này chậm rãi mở mắt ra, một ánh mắt như đoa xuyên thấu tất cả, toàn thân Công Lãng chấn động, hồn lưu kiếm đang run rẩy có dấu hiệu rạn nứt.

Ah! Ngươi, ngươi là…Mồ hôi của Trần Thiến Vũ rơi như mưa, toàn thân chấn động mạnh, run rẩy nói: Phổ, Phổ, Ma Chủ Phổ…Bóng đen kia chính là Ma Chủ Phổ, hồn lưu kiếm thoáng cái đâm vào linh hồn của Lý Vân Tiêυ, lập tức đâm Ma Chủ Phổ bị thương, lúc này mới làm hắn tỉnh táo lại.

Lý Vân Tiêυ cũng quá sợ hãi, hắn vốn định dùng Đại Diễn Thần Quyết thôn phệ hồn lưu kiếm, nhưng hắn vừa vận chuyển thần quyết thì sát tinh này tỉnh lại.

Rác rưởi, cũng dám tổn thương bổn tọa!Sắc mặt Ma Chủ Phổ phát lạnh, ma lực bành trướng bộc phát dữ dội, lập tức chấn vỡ hồn lưu kiếm, vô số phù văn màu đen nhanh chóng bao phủ Côn Lãng rậm rạp.

Phanh!Ma Chủ Phổ một tay bắt ấn quyết, Côn Lãng lập tức bị nổ tung nửa người.

Sau đó hai tay của hắn không ngừng đánh ấn quyết, thân thể chậm rãi bay lên trong cơ thể Lý Vân Tiêυ, dường như muốn thoát ra ngoài.

Lý Vân Tiêυ hoảng hốt, nếu như ma đầu này chạy ra ngoài thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Rắc…rắc…!Đột nhiên bộ ngực của hắn có vạn đạo kim quang bắn ra ngoài, phong ấn pháp tắc chi liên nhanh chóng khởi động, thân ảnh Ma Chủ Phổ trì trệ, mười hai đạo pháp tắc chi liên trói buộc quanh người của hắn, rốt cuộc không cách nào hành động nửa phần.

Đáng chết! Đáng chết pháp tắc chi liên!Ma Chủ Phổ rống to lên, cả thân ảnh không ngừng giãy dụa, kim quang vạn đạo bắn ra ngoài.

Nhưng phong ấn này càng ngày càng mạnh, chậm rãi áp chế hắn trở về, âm thanh càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến mất không còn nữa.

Lý Vân Tiêυ chỉ cảm thấy giống như có một tòa cự sơn đang bao phủ tâm thần của mình, chấn động làm đầu óc của hắn thất điên bát đảo, khí huyết trong người kích động không thôi.

Tất cả mọi người lúc này nhất thời không kịp phản ứng, kinh ngạc đứng trên bầu trời.

Côn Lãng đã sớm nổ tung pphấn thân toái cốt, cặn bã không thừa, tám tên trưởng lão còn lại biến sắc, cũng cảm giác chuyện vừa rồi quá không chân thật.

Ma Chủ, đó là Ma Chủ!Thiên Tinh Tử vô cùng kinh hãi, thì thào thì thầm: Tục truyền trong thành Hồng Nguyệt, cường giả trong thiên hạ đại chiến với Ma Chủ một trận, cuối cùng đưa tới Hải Hoàng Ba Long dùng thần thông mới thành công phong ấn Ma Chủ trong cơ thể Lý Vân Tiêυ, không thể ngờ đây là sự thật.

Vô dụng, kiếm này chính là hồn phách của ta tạo thành, vô ảnh vô hình, giống như dòng nước chuyển động, đây là hồn lưu, cầu một khi dựng mà thành thì vĩnh viễn khó giải, thẳng tới khi ta rút sạch hồn lực mới thôi.

Lý Vân Tiêυ nói: Ý của ngươi kiếm chính là hồn của ngươi.

Côn Lãng gật đầu nói: Đúng vậy.

Phá quân đại nhân, ta biết rõ ngươi nghĩ gì, nhưng mà phản công ta thật sự không thực tế.

Hồn lưu kiếm này ta tu tập nhiều năm, thu nạp vô số hồn phách, đã luyện thành không hồn không trảm, mặc dù là cửu giai đại thuật luyện sư cũng có thể chém giết dễ dàng.

Vưu Mật cả kinh nói: Côn Lãng ngươi ngươi rút sạch hồn lực của hắn, ta ăn thế nào?Côn Lãng nói: Phó tông chủ đại nhân yên tâm, ta chỉ là rút sạch hồn lực của hắn, cũng không thôn phệ hồn hắn, đợi tí nữa phó tông chủ đại nhân tự ra tay thu tính mạng của hắn là được.

Vưu Mật nói: Cũng chỉ có thể như vậy, hồn lực bị rút sạch nhưng hồn phách vẫn còn, cần dùng đại lượng tinh hồn chăn nuôi là đủ.

Trần Thiến Vũ thấy Lý Vân Tiêυ đã không sức hoàn thủ, đã sớm không yên lòng, tức giận rống lên, cầm kiếm đánh tới.

Hừ, xem rõ đây là phương nào đi, đây đâu phải nơi ngươi giương oai.

Tên trưởng lão hóa yêu của Phệ Hồn Tông lúc này đánh tới một quyền.

Ầm ầm!Quyền phong tuôn ra như vòng xoáy lớn, nó xoay tròn như kết giới, thoáng cái đẩy Trần Thiến Vũ trở về.

Thương thế trong người Trần Thiến Vũ lại bị xé rách ra, nhịn không được Oa một tiếng phun máu tươi.

Trong hai mắt của hắn mang theo thần thái vô lực và không oán, nhìn qua giống gốc cây già.

Thân thể cực lớn mang theo khuất nhục cực lớn.

Từ khi thực lực bước vào cửu tinh đỉnh phong thì hắn đã phong vân một cõi, bế nghễ thiên hạ, ít có địch thủ.

Thời điểm Viên Cao Hàn phái hắn đi thành Hồng Nguyệt, tuy là một trong bảy siêu cấp thế lực, nhưng y vẫn tin rằng mình hết sức quan trọng, đủ để ảnh hưởng đại cục cả thành Hồng Nguyệt, nhưng mà kết quả làm cho hắn cảm thấy bi thương.

Lúc chấp hành nhiệm vụ lần thứ hai, nghĩ thầm rời xa những biến thái siêu phàm nhập thánh kia đi, chính mình sẽ có tác dụng chỉ huy, kết quả lại bị một chưởng của tướng quân đánh thành trọng thương, hiện tại càng không dám làm gì, trưởng lão Phệ Hồn Tông một quyền tùy ý làm hắn trọng thương, cơ hồ suýt mất mạng tại chỗ.

Cảm giác cuồng bạo và khuất nhục sinh ra trong lòng, sát khí trên người Trần Thiến Vũ không ngừng tràn ra, hai mắt trong khoảnh khắc trở nên đỏ bừng, kiếm khí Ông một tiếng bắn ra ngoài.

Tất cả mọi người lạnh lùng nhìn qua hắn, dùng ánh mắt của bọn họ nhận ra hắn đã tẩu hỏa nhập ma.

.

Bình tĩnh!Đột nhiên Lý Vân Tiêυ ngẩng đầu lên, hai chữ này giống như có ma lực vô hình đảo quai.

Toàn thân Trần Thiến Vũ run lên, hắn vốn cũng không phải là người cấp tiến, lập tức phục hồi từ trong trạng thái tẩu hỏa nhập ma lại.

Vân thiếu, ta, ta thật vô dụng!Trần Thiến Vũ xấu hổ và giận dữ không thôi.

Trên trán Lý Vân Tiêυ tràn đầy mồ hôi, hắn vẫn miễn cưỡng nói:Ha ha, cường giả cửu tinh đỉnh phong còn nói thật vô dụng, những lời này chết cười không biết bao nhiêu người đấy? Chỉ có thể nói nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, chúng ta không thể tự mãn, nhưng cũng không thể tự coi nhẹ mình.

Đại nhân dạy bảo phải!Sau khi biết rõ thân phận Lý Vân Tiêυ, thái độ của Trần Thiến Vũ trở nên tất cung tất kính, cũng nguyện ý lắng nghe lời dạy dỗ, nói: Đại nhân, chúng ta bây giờ nên làm gì?Tuy sắc mặt Lý Vân Tiêυ trắng bệch, nhưng khóe miệng vẫn nở nụ cười lạnh, nói: Nếu hồn lưu kiếm có thể giết ta, bổn tọa đã sớm chết ngàn vạn lần rồi.

Mấy câu cuối cùng này hắn vận dụng sóng âm vũ kỹ, còn ẩn chứa có một tia long uy trong đó, cả hang đá vôi chấn động mạnh mẽ, lỗ tai của mọi người bị điếc tạm thời.

Thân ảnh Lý Vân Tiêυ run lên, một bóng dáng trong suốt chậm rãi hiển hiện trên thân ảnh của hắn, bóng dáng này một tay cầm hồn lưu kiếm.

Đây là…Công Lãng hoảng hốt, sức mặt của hắn lúc này đầy vẻ khiếp sợ, giật mình nói: Ngươi, ngươi có thể trực tiếp linh hồn ly thể? Tất cả mọi người hoảng sợ kinh hãi, linh hồn chính là một trong ba thứ khó nghiên cứu nhất của con người, mặc dù là bí thuật của Phệ Hồn Tông cũng không có khả năng tùy ý linh hồn ly thể.

Bóng dáng toàn thân đen kịt kia, trên người tản mát ra lực lượng cực kỳ khủng bố, mặc dù là Hoàng Phủ Bật cùng Vạn Tinh Tử cũng cảm thấy kinh hồn táng đảm.

Hai người đồng thời hoảng hốt, khó có thể tin nhìn qua, chỉ uy áp của nó đã ảnh hưởng tâm thần của cường giả siêu phàm nhập thánh, đã không phải là Cường bình thường có thể giải thích!Ly thể bà mẹ ngươi! Bổn tọa đâu phải hồn phách của hắn.

Bóng dáng màu đen này chậm rãi mở mắt ra, một ánh mắt như đoa xuyên thấu tất cả, toàn thân Công Lãng chấn động, hồn lưu kiếm đang run rẩy có dấu hiệu rạn nứt.

Ah! Ngươi, ngươi là…Mồ hôi của Trần Thiến Vũ rơi như mưa, toàn thân chấn động mạnh, run rẩy nói: Phổ, Phổ, Ma Chủ Phổ…Bóng đen kia chính là Ma Chủ Phổ, hồn lưu kiếm thoáng cái đâm vào linh hồn của Lý Vân Tiêυ, lập tức đâm Ma Chủ Phổ bị thương, lúc này mới làm hắn tỉnh táo lại.

Lý Vân Tiêυ cũng quá sợ hãi, hắn vốn định dùng Đại Diễn Thần Quyết thôn phệ hồn lưu kiếm, nhưng hắn vừa vận chuyển thần quyết thì sát tinh này tỉnh lại.

Rác rưởi, cũng dám tổn thương bổn tọa!Sắc mặt Ma Chủ Phổ phát lạnh, ma lực bành trướng bộc phát dữ dội, lập tức chấn vỡ hồn lưu kiếm, vô số phù văn màu đen nhanh chóng bao phủ Côn Lãng rậm rạp.

Phanh!Ma Chủ Phổ một tay bắt ấn quyết, Côn Lãng lập tức bị nổ tung nửa người.

Sau đó hai tay của hắn không ngừng đánh ấn quyết, thân thể chậm rãi bay lên trong cơ thể Lý Vân Tiêυ, dường như muốn thoát ra ngoài.

Lý Vân Tiêυ hoảng hốt, nếu như ma đầu này chạy ra ngoài thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Rắc…rắc…!Đột nhiên bộ ngực của hắn có vạn đạo kim quang bắn ra ngoài, phong ấn pháp tắc chi liên nhanh chóng khởi động, thân ảnh Ma Chủ Phổ trì trệ, mười hai đạo pháp tắc chi liên trói buộc quanh người của hắn, rốt cuộc không cách nào hành động nửa phần.

Đáng chết! Đáng chết pháp tắc chi liên!Ma Chủ Phổ rống to lên, cả thân ảnh không ngừng giãy dụa, kim quang vạn đạo bắn ra ngoài.

Nhưng phong ấn này càng ngày càng mạnh, chậm rãi áp chế hắn trở về, âm thanh càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến mất không còn nữa.

Lý Vân Tiêυ chỉ cảm thấy giống như có một tòa cự sơn đang bao phủ tâm thần của mình, chấn động làm đầu óc của hắn thất điên bát đảo, khí huyết trong người kích động không thôi.

Tất cả mọi người lúc này nhất thời không kịp phản ứng, kinh ngạc đứng trên bầu trời.

Côn Lãng đã sớm nổ tung pphấn thân toái cốt, cặn bã không thừa, tám tên trưởng lão còn lại biến sắc, cũng cảm giác chuyện vừa rồi quá không chân thật.

Ma Chủ, đó là Ma Chủ!Thiên Tinh Tử vô cùng kinh hãi, thì thào thì thầm: Tục truyền trong thành Hồng Nguyệt, cường giả trong thiên hạ đại chiến với Ma Chủ một trận, cuối cùng đưa tới Hải Hoàng Ba Long dùng thần thông mới thành công phong ấn Ma Chủ trong cơ thể Lý Vân Tiêυ, không thể ngờ đây là sự thật.

Vô dụng, kiếm này chính là hồn phách của ta tạo thành, vô ảnh vô hình, giống như dòng nước chuyển động, đây là hồn lưu, cầu một khi dựng mà thành thì vĩnh viễn khó giải, thẳng tới khi ta rút sạch hồn lực mới thôi.

Lý Vân Tiêυ nói: Ý của ngươi kiếm chính là hồn của ngươi.

Côn Lãng gật đầu nói: Đúng vậy.

Phá quân đại nhân, ta biết rõ ngươi nghĩ gì, nhưng mà phản công ta thật sự không thực tế.

Hồn lưu kiếm này ta tu tập nhiều năm, thu nạp vô số hồn phách, đã luyện thành không hồn không trảm, mặc dù là cửu giai đại thuật luyện sư cũng có thể chém giết dễ dàng.

Vưu Mật cả kinh nói: Côn Lãng ngươi ngươi rút sạch hồn lực của hắn, ta ăn thế nào?Côn Lãng nói: Phó tông chủ đại nhân yên tâm, ta chỉ là rút sạch hồn lực của hắn, cũng không thôn phệ hồn hắn, đợi tí nữa phó tông chủ đại nhân tự ra tay thu tính mạng của hắn là được.

Vưu Mật nói: Cũng chỉ có thể như vậy, hồn lực bị rút sạch nhưng hồn phách vẫn còn, cần dùng đại lượng tinh hồn chăn nuôi là đủ.

Trần Thiến Vũ thấy Lý Vân Tiêυ đã không sức hoàn thủ, đã sớm không yên lòng, tức giận rống lên, cầm kiếm đánh tới.

Hừ, xem rõ đây là phương nào đi, đây đâu phải nơi ngươi giương oai.

Tên trưởng lão hóa yêu của Phệ Hồn Tông lúc này đánh tới một quyền.

Ầm ầm!Quyền phong tuôn ra như vòng xoáy lớn, nó xoay tròn như kết giới, thoáng cái đẩy Trần Thiến Vũ trở về.

Thương thế trong người Trần Thiến Vũ lại bị xé rách ra, nhịn không được Oa một tiếng phun máu tươi.

Trong hai mắt của hắn mang theo thần thái vô lực và không oán, nhìn qua giống gốc cây già.

Thân thể cực lớn mang theo khuất nhục cực lớn.

Từ khi thực lực bước vào cửu tinh đỉnh phong thì hắn đã phong vân một cõi, bế nghễ thiên hạ, ít có địch thủ.

Thời điểm Viên Cao Hàn phái hắn đi thành Hồng Nguyệt, tuy là một trong bảy siêu cấp thế lực, nhưng y vẫn tin rằng mình hết sức quan trọng, đủ để ảnh hưởng đại cục cả thành Hồng Nguyệt, nhưng mà kết quả làm cho hắn cảm thấy bi thương.

Lúc chấp hành nhiệm vụ lần thứ hai, nghĩ thầm rời xa những biến thái siêu phàm nhập thánh kia đi, chính mình sẽ có tác dụng chỉ huy, kết quả lại bị một chưởng của tướng quân đánh thành trọng thương, hiện tại càng không dám làm gì, trưởng lão Phệ Hồn Tông một quyền tùy ý làm hắn trọng thương, cơ hồ suýt mất mạng tại chỗ.

Cảm giác cuồng bạo và khuất nhục sinh ra trong lòng, sát khí trên người Trần Thiến Vũ không ngừng tràn ra, hai mắt trong khoảnh khắc trở nên đỏ bừng, kiếm khí Ông một tiếng bắn ra ngoài.

Tất cả mọi người lạnh lùng nhìn qua hắn, dùng ánh mắt của bọn họ nhận ra hắn đã tẩu hỏa nhập ma.

.

Bình tĩnh!Đột nhiên Lý Vân Tiêυ ngẩng đầu lên, hai chữ này giống như có ma lực vô hình đảo quai.

Toàn thân Trần Thiến Vũ run lên, hắn vốn cũng không phải là người cấp tiến, lập tức phục hồi từ trong trạng thái tẩu hỏa nhập ma lại.

Vân thiếu, ta, ta thật vô dụng!Trần Thiến Vũ xấu hổ và giận dữ không thôi.

Trên trán Lý Vân Tiêυ tràn đầy mồ hôi, hắn vẫn miễn cưỡng nói:Ha ha, cường giả cửu tinh đỉnh phong còn nói thật vô dụng, những lời này chết cười không biết bao nhiêu người đấy? Chỉ có thể nói nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, chúng ta không thể tự mãn, nhưng cũng không thể tự coi nhẹ mình.

Đại nhân dạy bảo phải!Sau khi biết rõ thân phận Lý Vân Tiêυ, thái độ của Trần Thiến Vũ trở nên tất cung tất kính, cũng nguyện ý lắng nghe lời dạy dỗ, nói: Đại nhân, chúng ta bây giờ nên làm gì?Tuy sắc mặt Lý Vân Tiêυ trắng bệch, nhưng khóe miệng vẫn nở nụ cười lạnh, nói: Nếu hồn lưu kiếm có thể giết ta, bổn tọa đã sớm chết ngàn vạn lần rồi.

Mấy câu cuối cùng này hắn vận dụng sóng âm vũ kỹ, còn ẩn chứa có một tia long uy trong đó, cả hang đá vôi chấn động mạnh mẽ, lỗ tai của mọi người bị điếc tạm thời.

Thân ảnh Lý Vân Tiêυ run lên, một bóng dáng trong suốt chậm rãi hiển hiện trên thân ảnh của hắn, bóng dáng này một tay cầm hồn lưu kiếm.

Đây là…Công Lãng hoảng hốt, sức mặt của hắn lúc này đầy vẻ khiếp sợ, giật mình nói: Ngươi, ngươi có thể trực tiếp linh hồn ly thể? Tất cả mọi người hoảng sợ kinh hãi, linh hồn chính là một trong ba thứ khó nghiên cứu nhất của con người, mặc dù là bí thuật của Phệ Hồn Tông cũng không có khả năng tùy ý linh hồn ly thể.

Bóng dáng toàn thân đen kịt kia, trên người tản mát ra lực lượng cực kỳ khủng bố, mặc dù là Hoàng Phủ Bật cùng Vạn Tinh Tử cũng cảm thấy kinh hồn táng đảm.

Hai người đồng thời hoảng hốt, khó có thể tin nhìn qua, chỉ uy áp của nó đã ảnh hưởng tâm thần của cường giả siêu phàm nhập thánh, đã không phải là Cường bình thường có thể giải thích!Ly thể bà mẹ ngươi! Bổn tọa đâu phải hồn phách của hắn.

Bóng dáng màu đen này chậm rãi mở mắt ra, một ánh mắt như đoa xuyên thấu tất cả, toàn thân Công Lãng chấn động, hồn lưu kiếm đang run rẩy có dấu hiệu rạn nứt.

Ah! Ngươi, ngươi là…Mồ hôi của Trần Thiến Vũ rơi như mưa, toàn thân chấn động mạnh, run rẩy nói: Phổ, Phổ, Ma Chủ Phổ…Bóng đen kia chính là Ma Chủ Phổ, hồn lưu kiếm thoáng cái đâm vào linh hồn của Lý Vân Tiêυ, lập tức đâm Ma Chủ Phổ bị thương, lúc này mới làm hắn tỉnh táo lại.

Lý Vân Tiêυ cũng quá sợ hãi, hắn vốn định dùng Đại Diễn Thần Quyết thôn phệ hồn lưu kiếm, nhưng hắn vừa vận chuyển thần quyết thì sát tinh này tỉnh lại.

Rác rưởi, cũng dám tổn thương bổn tọa!Sắc mặt Ma Chủ Phổ phát lạnh, ma lực bành trướng bộc phát dữ dội, lập tức chấn vỡ hồn lưu kiếm, vô số phù văn màu đen nhanh chóng bao phủ Côn Lãng rậm rạp.

Phanh!Ma Chủ Phổ một tay bắt ấn quyết, Côn Lãng lập tức bị nổ tung nửa người.

Sau đó hai tay của hắn không ngừng đánh ấn quyết, thân thể chậm rãi bay lên trong cơ thể Lý Vân Tiêυ, dường như muốn thoát ra ngoài.

Lý Vân Tiêυ hoảng hốt, nếu như ma đầu này chạy ra ngoài thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Rắc…rắc…!Đột nhiên bộ ngực của hắn có vạn đạo kim quang bắn ra ngoài, phong ấn pháp tắc chi liên nhanh chóng khởi động, thân ảnh Ma Chủ Phổ trì trệ, mười hai đạo pháp tắc chi liên trói buộc quanh người của hắn, rốt cuộc không cách nào hành động nửa phần.

Đáng chết! Đáng chết pháp tắc chi liên!Ma Chủ Phổ rống to lên, cả thân ảnh không ngừng giãy dụa, kim quang vạn đạo bắn ra ngoài.

Nhưng phong ấn này càng ngày càng mạnh, chậm rãi áp chế hắn trở về, âm thanh càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến mất không còn nữa.

Lý Vân Tiêυ chỉ cảm thấy giống như có một tòa cự sơn đang bao phủ tâm thần của mình, chấn động làm đầu óc của hắn thất điên bát đảo, khí huyết trong người kích động không thôi.

Tất cả mọi người lúc này nhất thời không kịp phản ứng, kinh ngạc đứng trên bầu trời.

Côn Lãng đã sớm nổ tung pphấn thân toái cốt, cặn bã không thừa, tám tên trưởng lão còn lại biến sắc, cũng cảm giác chuyện vừa rồi quá không chân thật.

Ma Chủ, đó là Ma Chủ!Thiên Tinh Tử vô cùng kinh hãi, thì thào thì thầm: Tục truyền trong thành Hồng Nguyệt, cường giả trong thiên hạ đại chiến với Ma Chủ một trận, cuối cùng đưa tới Hải Hoàng Ba Long dùng thần thông mới thành công phong ấn Ma Chủ trong cơ thể Lý Vân Tiêυ, không thể ngờ đây là sự thật.

Vô dụng, kiếm này chính là hồn phách của ta tạo thành, vô ảnh vô hình, giống như dòng nước chuyển động, đây là hồn lưu, cầu một khi dựng mà thành thì vĩnh viễn khó giải, thẳng tới khi ta rút sạch hồn lực mới thôi.

Lý Vân Tiêυ nói: Ý của ngươi kiếm chính là hồn của ngươi.

Côn Lãng gật đầu nói: Đúng vậy.

Phá quân đại nhân, ta biết rõ ngươi nghĩ gì, nhưng mà phản công ta thật sự không thực tế.

Hồn lưu kiếm này ta tu tập nhiều năm, thu nạp vô số hồn phách, đã luyện thành không hồn không trảm, mặc dù là cửu giai đại thuật luyện sư cũng có thể chém giết dễ dàng.

Vưu Mật cả kinh nói: Côn Lãng ngươi ngươi rút sạch hồn lực của hắn, ta ăn thế nào?Côn Lãng nói: Phó tông chủ đại nhân yên tâm, ta chỉ là rút sạch hồn lực của hắn, cũng không thôn phệ hồn hắn, đợi tí nữa phó tông chủ đại nhân tự ra tay thu tính mạng của hắn là được.

Vưu Mật nói: Cũng chỉ có thể như vậy, hồn lực bị rút sạch nhưng hồn phách vẫn còn, cần dùng đại lượng tinh hồn chăn nuôi là đủ.

Trần Thiến Vũ thấy Lý Vân Tiêυ đã không sức hoàn thủ, đã sớm không yên lòng, tức giận rống lên, cầm kiếm đánh tới.

Hừ, xem rõ đây là phương nào đi, đây đâu phải nơi ngươi giương oai.

Tên trưởng lão hóa yêu của Phệ Hồn Tông lúc này đánh tới một quyền.

Ầm ầm!Quyền phong tuôn ra như vòng xoáy lớn, nó xoay tròn như kết giới, thoáng cái đẩy Trần Thiến Vũ trở về.

Thương thế trong người Trần Thiến Vũ lại bị xé rách ra, nhịn không được Oa một tiếng phun máu tươi.

Trong hai mắt của hắn mang theo thần thái vô lực và không oán, nhìn qua giống gốc cây già.

Thân thể cực lớn mang theo khuất nhục cực lớn.

Từ khi thực lực bước vào cửu tinh đỉnh phong thì hắn đã phong vân một cõi, bế nghễ thiên hạ, ít có địch thủ.

Thời điểm Viên Cao Hàn phái hắn đi thành Hồng Nguyệt, tuy là một trong bảy siêu cấp thế lực, nhưng y vẫn tin rằng mình hết sức quan trọng, đủ để ảnh hưởng đại cục cả thành Hồng Nguyệt, nhưng mà kết quả làm cho hắn cảm thấy bi thương.

Lúc chấp hành nhiệm vụ lần thứ hai, nghĩ thầm rời xa những biến thái siêu phàm nhập thánh kia đi, chính mình sẽ có tác dụng chỉ huy, kết quả lại bị một chưởng của tướng quân đánh thành trọng thương, hiện tại càng không dám làm gì, trưởng lão Phệ Hồn Tông một quyền tùy ý làm hắn trọng thương, cơ hồ suýt mất mạng tại chỗ.

Cảm giác cuồng bạo và khuất nhục sinh ra trong lòng, sát khí trên người Trần Thiến Vũ không ngừng tràn ra, hai mắt trong khoảnh khắc trở nên đỏ bừng, kiếm khí Ông một tiếng bắn ra ngoài.

Tất cả mọi người lạnh lùng nhìn qua hắn, dùng ánh mắt của bọn họ nhận ra hắn đã tẩu hỏa nhập ma.

.

Bình tĩnh!Đột nhiên Lý Vân Tiêυ ngẩng đầu lên, hai chữ này giống như có ma lực vô hình đảo quai.

Toàn thân Trần Thiến Vũ run lên, hắn vốn cũng không phải là người cấp tiến, lập tức phục hồi từ trong trạng thái tẩu hỏa nhập ma lại.

Vân thiếu, ta, ta thật vô dụng!Trần Thiến Vũ xấu hổ và giận dữ không thôi.

Trên trán Lý Vân Tiêυ tràn đầy mồ hôi, hắn vẫn miễn cưỡng nói:Ha ha, cường giả cửu tinh đỉnh phong còn nói thật vô dụng, những lời này chết cười không biết bao nhiêu người đấy? Chỉ có thể nói nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, chúng ta không thể tự mãn, nhưng cũng không thể tự coi nhẹ mình.

Đại nhân dạy bảo phải!Sau khi biết rõ thân phận Lý Vân Tiêυ, thái độ của Trần Thiến Vũ trở nên tất cung tất kính, cũng nguyện ý lắng nghe lời dạy dỗ, nói: Đại nhân, chúng ta bây giờ nên làm gì?Tuy sắc mặt Lý Vân Tiêυ trắng bệch, nhưng khóe miệng vẫn nở nụ cười lạnh, nói: Nếu hồn lưu kiếm có thể giết ta, bổn tọa đã sớm chết ngàn vạn lần rồi.

Mấy câu cuối cùng này hắn vận dụng sóng âm vũ kỹ, còn ẩn chứa có một tia long uy trong đó, cả hang đá vôi chấn động mạnh mẽ, lỗ tai của mọi người bị điếc tạm thời.

Thân ảnh Lý Vân Tiêυ run lên, một bóng dáng trong suốt chậm rãi hiển hiện trên thân ảnh của hắn, bóng dáng này một tay cầm hồn lưu kiếm.

Đây là…Công Lãng hoảng hốt, sức mặt của hắn lúc này đầy vẻ khiếp sợ, giật mình nói: Ngươi, ngươi có thể trực tiếp linh hồn ly thể? Tất cả mọi người hoảng sợ kinh hãi, linh hồn chính là một trong ba thứ khó nghiên cứu nhất của con người, mặc dù là bí thuật của Phệ Hồn Tông cũng không có khả năng tùy ý linh hồn ly thể.

Bóng dáng toàn thân đen kịt kia, trên người tản mát ra lực lượng cực kỳ khủng bố, mặc dù là Hoàng Phủ Bật cùng Vạn Tinh Tử cũng cảm thấy kinh hồn táng đảm.

Hai người đồng thời hoảng hốt, khó có thể tin nhìn qua, chỉ uy áp của nó đã ảnh hưởng tâm thần của cường giả siêu phàm nhập thánh, đã không phải là Cường bình thường có thể giải thích!Ly thể bà mẹ ngươi! Bổn tọa đâu phải hồn phách của hắn.

Bóng dáng màu đen này chậm rãi mở mắt ra, một ánh mắt như đoa xuyên thấu tất cả, toàn thân Công Lãng chấn động, hồn lưu kiếm đang run rẩy có dấu hiệu rạn nứt.

Ah! Ngươi, ngươi là…Mồ hôi của Trần Thiến Vũ rơi như mưa, toàn thân chấn động mạnh, run rẩy nói: Phổ, Phổ, Ma Chủ Phổ…Bóng đen kia chính là Ma Chủ Phổ, hồn lưu kiếm thoáng cái đâm vào linh hồn của Lý Vân Tiêυ, lập tức đâm Ma Chủ Phổ bị thương, lúc này mới làm hắn tỉnh táo lại.

Lý Vân Tiêυ cũng quá sợ hãi, hắn vốn định dùng Đại Diễn Thần Quyết thôn phệ hồn lưu kiếm, nhưng hắn vừa vận chuyển thần quyết thì sát tinh này tỉnh lại.

Rác rưởi, cũng dám tổn thương bổn tọa!Sắc mặt Ma Chủ Phổ phát lạnh, ma lực bành trướng bộc phát dữ dội, lập tức chấn vỡ hồn lưu kiếm, vô số phù văn màu đen nhanh chóng bao phủ Côn Lãng rậm rạp.

Phanh!Ma Chủ Phổ một tay bắt ấn quyết, Côn Lãng lập tức bị nổ tung nửa người.

Sau đó hai tay của hắn không ngừng đánh ấn quyết, thân thể chậm rãi bay lên trong cơ thể Lý Vân Tiêυ, dường như muốn thoát ra ngoài.

Lý Vân Tiêυ hoảng hốt, nếu như ma đầu này chạy ra ngoài thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Rắc…rắc…!Đột nhiên bộ ngực của hắn có vạn đạo kim quang bắn ra ngoài, phong ấn pháp tắc chi liên nhanh chóng khởi động, thân ảnh Ma Chủ Phổ trì trệ, mười hai đạo pháp tắc chi liên trói buộc quanh người của hắn, rốt cuộc không cách nào hành động nửa phần.

Đáng chết! Đáng chết pháp tắc chi liên!Ma Chủ Phổ rống to lên, cả thân ảnh không ngừng giãy dụa, kim quang vạn đạo bắn ra ngoài.

Nhưng phong ấn này càng ngày càng mạnh, chậm rãi áp chế hắn trở về, âm thanh càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến mất không còn nữa.

Lý Vân Tiêυ chỉ cảm thấy giống như có một tòa cự sơn đang bao phủ tâm thần của mình, chấn động làm đầu óc của hắn thất điên bát đảo, khí huyết trong người kích động không thôi.

Tất cả mọi người lúc này nhất thời không kịp phản ứng, kinh ngạc đứng trên bầu trời.

Côn Lãng đã sớm nổ tung pphấn thân toái cốt, cặn bã không thừa, tám tên trưởng lão còn lại biến sắc, cũng cảm giác chuyện vừa rồi quá không chân thật.

Ma Chủ, đó là Ma Chủ!Thiên Tinh Tử vô cùng kinh hãi, thì thào thì thầm: Tục truyền trong thành Hồng Nguyệt, cường giả trong thiên hạ đại chiến với Ma Chủ một trận, cuối cùng đưa tới Hải Hoàng Ba Long dùng thần thông mới thành công phong ấn Ma Chủ trong cơ thể Lý Vân Tiêυ, không thể ngờ đây là sự thật.

Vô dụng, kiếm này chính là hồn phách của ta tạo thành, vô ảnh vô hình, giống như dòng nước chuyển động, đây là hồn lưu, cầu một khi dựng mà thành thì vĩnh viễn khó giải, thẳng tới khi ta rút sạch hồn lực mới thôi.

Lý Vân Tiêυ nói: Ý của ngươi kiếm chính là hồn của ngươi.

Côn Lãng gật đầu nói: Đúng vậy.

Phá quân đại nhân, ta biết rõ ngươi nghĩ gì, nhưng mà phản công ta thật sự không thực tế.

Hồn lưu kiếm này ta tu tập nhiều năm, thu nạp vô số hồn phách, đã luyện thành không hồn không trảm, mặc dù là cửu giai đại thuật luyện sư cũng có thể chém giết dễ dàng.

Vưu Mật cả kinh nói: Côn Lãng ngươi ngươi rút sạch hồn lực của hắn, ta ăn thế nào?Côn Lãng nói: Phó tông chủ đại nhân yên tâm, ta chỉ là rút sạch hồn lực của hắn, cũng không thôn phệ hồn hắn, đợi tí nữa phó tông chủ đại nhân tự ra tay thu tính mạng của hắn là được.

Vưu Mật nói: Cũng chỉ có thể như vậy, hồn lực bị rút sạch nhưng hồn phách vẫn còn, cần dùng đại lượng tinh hồn chăn nuôi là đủ.

Trần Thiến Vũ thấy Lý Vân Tiêυ đã không sức hoàn thủ, đã sớm không yên lòng, tức giận rống lên, cầm kiếm đánh tới.

Hừ, xem rõ đây là phương nào đi, đây đâu phải nơi ngươi giương oai.

Tên trưởng lão hóa yêu của Phệ Hồn Tông lúc này đánh tới một quyền.

Ầm ầm!Quyền phong tuôn ra như vòng xoáy lớn, nó xoay tròn như kết giới, thoáng cái đẩy Trần Thiến Vũ trở về.

Thương thế trong người Trần Thiến Vũ lại bị xé rách ra, nhịn không được Oa một tiếng phun máu tươi.

Trong hai mắt của hắn mang theo thần thái vô lực và không oán, nhìn qua giống gốc cây già.

Thân thể cực lớn mang theo khuất nhục cực lớn.

Từ khi thực lực bước vào cửu tinh đỉnh phong thì hắn đã phong vân một cõi, bế nghễ thiên hạ, ít có địch thủ.

Thời điểm Viên Cao Hàn phái hắn đi thành Hồng Nguyệt, tuy là một trong bảy siêu cấp thế lực, nhưng y vẫn tin rằng mình hết sức quan trọng, đủ để ảnh hưởng đại cục cả thành Hồng Nguyệt, nhưng mà kết quả làm cho hắn cảm thấy bi thương.

Lúc chấp hành nhiệm vụ lần thứ hai, nghĩ thầm rời xa những biến thái siêu phàm nhập thánh kia đi, chính mình sẽ có tác dụng chỉ huy, kết quả lại bị một chưởng của tướng quân đánh thành trọng thương, hiện tại càng không dám làm gì, trưởng lão Phệ Hồn Tông một quyền tùy ý làm hắn trọng thương, cơ hồ suýt mất mạng tại chỗ.

Cảm giác cuồng bạo và khuất nhục sinh ra trong lòng, sát khí trên người Trần Thiến Vũ không ngừng tràn ra, hai mắt trong khoảnh khắc trở nên đỏ bừng, kiếm khí Ông một tiếng bắn ra ngoài.

Tất cả mọi người lạnh lùng nhìn qua hắn, dùng ánh mắt của bọn họ nhận ra hắn đã tẩu hỏa nhập ma.

.

Bình tĩnh!Đột nhiên Lý Vân Tiêυ ngẩng đầu lên, hai chữ này giống như có ma lực vô hình đảo quai.

Toàn thân Trần Thiến Vũ run lên, hắn vốn cũng không phải là người cấp tiến, lập tức phục hồi từ trong trạng thái tẩu hỏa nhập ma lại.

Vân thiếu, ta, ta thật vô dụng!Trần Thiến Vũ xấu hổ và giận dữ không thôi.

Trên trán Lý Vân Tiêυ tràn đầy mồ hôi, hắn vẫn miễn cưỡng nói:Ha ha, cường giả cửu tinh đỉnh phong còn nói thật vô dụng, những lời này chết cười không biết bao nhiêu người đấy? Chỉ có thể nói nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, chúng ta không thể tự mãn, nhưng cũng không thể tự coi nhẹ mình.

Đại nhân dạy bảo phải!Sau khi biết rõ thân phận Lý Vân Tiêυ, thái độ của Trần Thiến Vũ trở nên tất cung tất kính, cũng nguyện ý lắng nghe lời dạy dỗ, nói: Đại nhân, chúng ta bây giờ nên làm gì?Tuy sắc mặt Lý Vân Tiêυ trắng bệch, nhưng khóe miệng vẫn nở nụ cười lạnh, nói: Nếu hồn lưu kiếm có thể giết ta, bổn tọa đã sớm chết ngàn vạn lần rồi.

Mấy câu cuối cùng này hắn vận dụng sóng âm vũ kỹ, còn ẩn chứa có một tia long uy trong đó, cả hang đá vôi chấn động mạnh mẽ, lỗ tai của mọi người bị điếc tạm thời.

Thân ảnh Lý Vân Tiêυ run lên, một bóng dáng trong suốt chậm rãi hiển hiện trên thân ảnh của hắn, bóng dáng này một tay cầm hồn lưu kiếm.

Đây là…Công Lãng hoảng hốt, sức mặt của hắn lúc này đầy vẻ khiếp sợ, giật mình nói: Ngươi, ngươi có thể trực tiếp linh hồn ly thể? Tất cả mọi người hoảng sợ kinh hãi, linh hồn chính là một trong ba thứ khó nghiên cứu nhất của con người, mặc dù là bí thuật của Phệ Hồn Tông cũng không có khả năng tùy ý linh hồn ly thể.

Bóng dáng toàn thân đen kịt kia, trên người tản mát ra lực lượng cực kỳ khủng bố, mặc dù là Hoàng Phủ Bật cùng Vạn Tinh Tử cũng cảm thấy kinh hồn táng đảm.

Hai người đồng thời hoảng hốt, khó có thể tin nhìn qua, chỉ uy áp của nó đã ảnh hưởng tâm thần của cường giả siêu phàm nhập thánh, đã không phải là Cường bình thường có thể giải thích!Ly thể bà mẹ ngươi! Bổn tọa đâu phải hồn phách của hắn.

Bóng dáng màu đen này chậm rãi mở mắt ra, một ánh mắt như đoa xuyên thấu tất cả, toàn thân Công Lãng chấn động, hồn lưu kiếm đang run rẩy có dấu hiệu rạn nứt.

Ah! Ngươi, ngươi là…Mồ hôi của Trần Thiến Vũ rơi như mưa, toàn thân chấn động mạnh, run rẩy nói: Phổ, Phổ, Ma Chủ Phổ…Bóng đen kia chính là Ma Chủ Phổ, hồn lưu kiếm thoáng cái đâm vào linh hồn của Lý Vân Tiêυ, lập tức đâm Ma Chủ Phổ bị thương, lúc này mới làm hắn tỉnh táo lại.

Lý Vân Tiêυ cũng quá sợ hãi, hắn vốn định dùng Đại Diễn Thần Quyết thôn phệ hồn lưu kiếm, nhưng hắn vừa vận chuyển thần quyết thì sát tinh này tỉnh lại.

Rác rưởi, cũng dám tổn thương bổn tọa!Sắc mặt Ma Chủ Phổ phát lạnh, ma lực bành trướng bộc phát dữ dội, lập tức chấn vỡ hồn lưu kiếm, vô số phù văn màu đen nhanh chóng bao phủ Côn Lãng rậm rạp.

Phanh!Ma Chủ Phổ một tay bắt ấn quyết, Côn Lãng lập tức bị nổ tung nửa người.

Sau đó hai tay của hắn không ngừng đánh ấn quyết, thân thể chậm rãi bay lên trong cơ thể Lý Vân Tiêυ, dường như muốn thoát ra ngoài.

Lý Vân Tiêυ hoảng hốt, nếu như ma đầu này chạy ra ngoài thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Rắc…rắc…!Đột nhiên bộ ngực của hắn có vạn đạo kim quang bắn ra ngoài, phong ấn pháp tắc chi liên nhanh chóng khởi động, thân ảnh Ma Chủ Phổ trì trệ, mười hai đạo pháp tắc chi liên trói buộc quanh người của hắn, rốt cuộc không cách nào hành động nửa phần.

Đáng chết! Đáng chết pháp tắc chi liên!Ma Chủ Phổ rống to lên, cả thân ảnh không ngừng giãy dụa, kim quang vạn đạo bắn ra ngoài.

Nhưng phong ấn này càng ngày càng mạnh, chậm rãi áp chế hắn trở về, âm thanh càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến mất không còn nữa.

Lý Vân Tiêυ chỉ cảm thấy giống như có một tòa cự sơn đang bao phủ tâm thần của mình, chấn động làm đầu óc của hắn thất điên bát đảo, khí huyết trong người kích động không thôi.

Tất cả mọi người lúc này nhất thời không kịp phản ứng, kinh ngạc đứng trên bầu trời.

Côn Lãng đã sớm nổ tung pphấn thân toái cốt, cặn bã không thừa, tám tên trưởng lão còn lại biến sắc, cũng cảm giác chuyện vừa rồi quá không chân thật.

Ma Chủ, đó là Ma Chủ!Thiên Tinh Tử vô cùng kinh hãi, thì thào thì thầm: Tục truyền trong thành Hồng Nguyệt, cường giả trong thiên hạ đại chiến với Ma Chủ một trận, cuối cùng đưa tới Hải Hoàng Ba Long dùng thần thông mới thành công phong ấn Ma Chủ trong cơ thể Lý Vân Tiêυ, không thể ngờ đây là sự thật.

Ánh mắt Hoàng Phủ Bật bắn ra tinh quang sáng ngời, không biết nội tâm nghĩ cái gì.

Vưu Mật triệt để kinh ngạc đến ngây người, vậy làm sao mà đánh? Trong cơ thể đối phương có một con hung ma, chỉ khí thế của nó đã áp người ta thở không ra hơi.

Sắc mặt Hoàng Phủ Bật ngưng trọng, nói: Đồng loạt ra tay, bắt Cổ Phi Dương lại!Cái này…Vài tên trưởng lão hai mắt nhìn nhau, hiển nhiên đã bị dọa sợ rồi.

Hoàng Phủ Bật nói: Không cần lo lắng, nếu Ma Chủ thực chạy đến, bị hại đầu tiên chính là bản thân Cổ Phi Dương! Hắn vào lúc này chỉ là vật chứa phong ấn mà thôi, hắc hắc, thật sự là thu hoạch to lớn, toàn bộ ra tay cho ta.

Hắn ra lệnh một tiếng, không người dám phản kháng, tám gã trưởng lão và hai tên phó tông chủ kiên trì ra tay, cái kia thanh thế rung trời, cả hang đọng chậm rãi sụp đổ.

Cùng lúc đó, Hoàng Phủ Bật nhìn qua hắn với ánh mắt càng mạnh hơn, thân ảnh kia đột nhiên biến mất, cũng biến mất tại chỗ, nhưng chân thân cũng đã hiện thân trước mặt Thiên Tinh Tử, hắn đánh ra một quyền.

Một quyền này hết sức bình thường, chỉ là Phục Hổ Quyền đơn giản, là một hổ hình nhe răng trợn mắt rất hung tàn.

Sắc mặt Thiên Tinh Tử trầm xuống, chưa bao giờ ngưng trọng như vậy, mặc dù đối mặt một vạn con hổ thật hắn cũng không có nhìn một cái, chiêu thức của Hoàng Phủ Bật đã phản phác quy chân rồi, bất kỳ vũ kỹ nào thi triển đi cũng không dưới thần thông.

Thiên Tinh Tử giơ chân lên, hắn nghiêng người đá vào hổ trảo của đối phương, chân thế mang phong, cũng đơn giản đến cực điểm, chính là một chiêu La Hán Cước, cũng là một vũ kỹ trụ cột.

Hừ!Hoàng Phủ Bật cười lạnh một tiếng, thuận thế đánh ra một trảo, trực tiếp đánh thẳng vào bàn chân của Thiên Tinh Tử.

Năm ngón tay đụng vào bắp chân, lập tức cảm thấy có lực dính rất mạnh, không thể rút trở về.

Không chỉ như vậy, Hoàng Phủ Bật cảm thấy nguyên lực trong người đang khởi động, lại muốn dọc theo cánh tay của đối phương hấp chân nguyên của hắn.

Hừ, ngây thơ!Năm ngón tay của Hoàng Phủ Bật nắm chặt, lập tức chân nguyên đông cứng ở lòng bàn tay, lại hóa quyền thành chưởng, thuận thế vỗ xuống.

Phanh!Một đạo quang mang tuôn ra, nguyên lực chấn động dữ dội.

Thiên Tinh Tử bị đập bay ra ngoài, thân thể bay lên trời, hai tay của hắn đột nhiên mở ra, lại là một vũ kỹ trụ cột Bạch Hạc Lưỡng Sí, giống như con ngỗng giương hai cánh.

Hoàng Phủ Bật thu quyền lại, giờ phút này hai tay Thiên Tinh Tử mở rộng, thân thể không hề phòng ngự bày ra trước mặt hắn, khắp nơi là tử huyệt, khắp nơi là sơ hở.

Ánh mắt của hắn ngưng tụ, càng như thế càng không dám khinh thường, nhìn qua toàn thân là sơ hở, khắp nơi đều là tử huyệt nhưng càng như thế lại càng hoàn mỹ.

Hắn trở tay một trảo, đánh ra một chiêu Hắc Hổ Đào Tâm.

Thiên Tinh Tử biến sắc, khí thế toàn thân của hắn bị Hắc Hổ Đào Tâm áp chế, một lực lượng áp chế tuôn ra trong nội tâm của hắn.

Thân ảnh của hắn hướng lên, lại đánh ra một chiêu La Hán Cước.

Đồng tử Hoàng Phủ Bật co rụt lại, quát: Cùng chiêu thức thi triển lần hai, dễ dùng như vậy sao?Chiêu Hắc Hổ Đào Tâm nhanh chóng đánh lên đùi La Hán Cước.

Phanh!Một tiếng nổ lớn vang lên, thân thể Thiên Tinh Tử bị đánh bay ra ngoài, trực tiếp đụng vào vách núi, rất nhiều nham thạch rơi xuống.

Ở bên kia, người Phệ Hồn Tông cùng Vạn Tinh Cốc đang hỗn chiến, Lý Vân Tiêυ sau khi bị Ma Chủ Phổ tỉnh dậy đã bị cắn trả, mười hai đạo hư quang phong ấn hoàn toàn dựa vào lực lượng của hắn mà vận chuyển, thân thể của hắn bắt đầu suy yếu.

May mắn uy thế của Phổ quá dọa người, tăng thêm Lý Vân Tiêυ trước đó thi triển ra lực lượng không tầm thường, người Phệ Hồn Tông thật không dám tới gần, chỉ du đấu thăm dò chứ không làm gì được hắn.

Mà Điêu Tu đã không chống đỡ nổi, sau mấy chiêu đã có xu thế sụp đổ.

Trong công pháp của Phệ Hồn Tông rất nhiều có tính thương tổn hồn phách thật lớn, năm quân khôi không ngừng có ác quỷ tiến vào công kích, phá hư từ bên trong, hồn phách bị ăn sạch thì đình trệ bất động.

Đột nhiên một đạo cự đại hào quang sáng lên, chiếu sáng cả cái động to lớn này.

Túc Bình đứng trên quái thú hình lộc cực lớn, một tay bấm niệm pháp quyết, ánh sáng tinh hoàn bốn phía sáng lên không ngớt.

Khí thế thần thánh bay vọt chung quanh hắn, không ngừng hút đi lực lượng trong cơ thể quái thú hình lộc.

Mọi người đều cả kinh, ánh mắt bị hấp dẫn nhìn qua.

Hoàng Phủ Bật đang triền đấu với Thiên Tinh Tử, khóe mắt cũng nhìn qua, trong nội tâm hơi kinh, chợt nói: Thì ra khí tức thánh khiết tới từ cơ thể của Lộc Nghiêu, chẳng lẽ…Túc Bình một tay bấm niệm pháp quyết bất động, hắn vẫn không bị ngoại giới quấy nhiễu, trong lúc hào quang thánh khiết chiếu sáng khắp nơi, đột nhiên ấn quyết thay đổi, trong mắt bắn ra hào quang quái dị, làm cho mọi người cảm thấy nội tâm run lên.

Vạn Trượng Yểm Địa!Hai tay của hắn bấm niệm pháp quyết, thân ảnh của hắn thẳng tắp, một chưởng vỗ vào đỉnh đầu của Lộc Nghiêu, lập tức ấn quyết không ngừng sinh ra.

Thân ảnh Lộc Nghiêu run lên, pháp tắc xiềng xích trói buộc bốn phía lóe lên, cả động đá vôi này không ngừng lắc lư.

Hào quang thánh khiết không ngừng tuôn trào trong cơ thể Lộc Nghiêu, trong khoảnh khắc đã hấp thu không còn, yêu khí bành trướng đột nhiên tản ra.

Lộc Nghiêu đôi mắt to như đèn lồng ra, tia ánh sáng màu đỏ từ trong miệng bay ra ngoài.

Rống! Một khí tức màu xám tro đột nhiên sôi trào, cả động đá vôi này không ngừng rung chuyển, cả không gian cứng lại, tất cả mọi người lập tức có cảm giác hít thở không thông, thật giống như cả thân thể đều bị khí tức màu xám tro bao phủ, hơn nữa sinh cơ dường như bị đoạt đi, trên làn da xuất hiện một lớp vảy.

Ầm ầm!Khi Lộc Nghiêu phun ra một hơi, tinh hoàn bên người Túc Bình cũng tản ra, oanh kích bốn phía, đánh tan ngăn cách.

Đất rung núi chuyển, cả hang động to lớn chậm rãi sụp xuống, không ngừng đổ vỡ.

Bầu trời xuất hiện, cả Chiến Hồn sơn mạch không ngững đổ vỡ, trực tiếp vùi trong địa tầng, khí tức màu xám tro kinh người tản ra, không ngừng bộc phát khắp bốn phía.

Mà người Thanh Câu dong binh đang ở dưới chân núi đều hoảng sợ, rốt cuộc bất chấp Lý Vân Tiêυ uy hiếp, bọn chúng bỏ chạy thục mạng.

Tả Thừa cũng hô thiên hảm địa, mắng chửi, nói: Rốt cuộc mấy tên sát tinh đó làm cái gì vậy Cả sơn mạch bị hủy trong chốc lát.

Kha An trực tiếp ném ra một đầu gỗ lớn như cánh tay, lăng không hóa thành cự mộc che trời, tản mát ra sinh cơ nồng đậm.

Tả Thừa cả kinh nói: Đây là…Kha An quát to: Bất kể, không muốn chết thì đi theo ta!Hắn nhảy lên trên cự mộc này, gương mặt tối tăm lu mờ khôi phục huyết sắc.

Cự mộc tỏa ra sinh cơ nồng đậm, nhưng lúc này bị cắn nuốt hoàn toàn, nhanh chóng biến thành một cây gỗ khô héo.

Người Thanh Câu dong binh đoàn không do dự nữa, thoáng cái nhảy lên, nương theo ánh sáng màu xanh của cự thoát ra khỏi khí tức màu xám tro này.

Chiến Hồn Sơn sụp đổ, trong vòng ngàn dặm không có chút sinh cơ nào, tất cả đều trở nên yên tĩnh tịch mịch.

Xem tiếp...

con-mat-ao-thi

  • Vạn cổ chí tôn

  • truyện tranh Vạn cổ chí tôn

  • truyện Vạn cổ chí tôn

  • Vạn cổ chí tôn truyện chữ

  • đọc truyện Vạn cổ chí tôn

  • Vạn cổ chí tôn chap

  • truyenfull.vn

  • truyenfull.vip

  • truyenfull.vip

  • truyen.tangthuvien.vn/

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License