Vạn cổ chí tôn
Chapter
0126
Bùi Cửu Sí thất kinh.
Hắn phát hiện ra uy lực của một kiếm này.
Không ngờ hắn không dám sử dụng thân thể cứng rắn đỡ lấyPhải biết rằng Cửu Thiên Đế Khí trấn áp một chút, bất kỳ công kích nào dưới Vũ Đế chắc chắn phải dễ dàng bị nghiền nát mới đúng.
Vậy chuyện gì đang xảy ra?Bùi Cửu Sí không thể ngẫm nghĩ thêm được nữa.
Bỗng nhiên chân hắn đạp xuống phóng đi, tránh thoát một kiếm này.
Sau đó tay hắn giơ lên.
Cũng là một kiếm quang đâm thủng trời cao lao đi.
Hắn quát:Có thể khiến cho ta lấy ra binh khí, như vậy cũng đủ để cả đời ngươi kiêu ngạo.
Lý Vân Tiêυ thấy buồn cười.
nếu như Bùi Cửu Sí nói ra những lời này vào thời điểm mình ở trạng thái đỉnh phong kiếp trước, vậy cục diện thật là buồn cười.
Trường kiếm trong tay hăn vung lên, vẽ trên không trung vài đường kiếm hoa, sau đó thu hồi đỡ ở trước người.
Keng.
Kiếm quang của Bùi Cửu Sí đâm vào Lãnh Kiếm Băng Sương, không chỉ có khí tức ẩn chứa lự lượng cường đại đánh văng ra, còn phóng ra hoa băng, bắn lên trên không trung, cuối cùng đồng thời khiến một phía không gian đông lạiLý Vân Tiêυ bị lực lượng một kiếm của đối phương đánh bay đi mấy thước.
Hắn liền thi triển ra trọng lực vô cùng hội tụ ở trên hai chân, lúc này mới tránh khỏi phá vỡ tường tửu lâu bay ra ngoài.
Chiếc bàn nơi bốn người vừa ngồi bị khí tức kia ép nát trong nháy mắt.
Đám bốn người La Thanh Vân cũng đồng thời tách ra.
Khí tức trên người mỗi người đều bạo phát.
Binh khí đã lấy ra cầm ở trên tay, bao vây xung quanh Bùi Cửu Sí.
Trên mặt mọi người đều vô cùng ngưng trọng, dự định cùng Lý Vân Tiêυ liên thủNạp Lan Chỉ Tuyền quát:Bùi trang chủ, ngươi thân là Cửu Thiên Vũ Đế, tiền bối Đông Vực, sao có thể không biết xấu hổ ra tay đối với vãn bối.
Nếu thật sự có bản lĩnh, chắc hẳn là để Bùi Minh Viễn đi ra đánh một trận mới phải.
Lẽ nào đây là phong thái của thất tinh Đông Vực, đây là tác phong của Lưu Ly Sơn Trang sao?Khương Nhược Băng cũng khiển trách:Trong thành Hồng Nguyệt, bất kỳ kẻ nào cũng không được càn rỡ.
Bùi Cửu Sí đối với chuyện Lý Vân Tiêυ có thể tiếp được hắn một kiếm trong lòng đã vô cùng kinh ngạc.
Lúc này hắn lại nghe mấy tiểu bối nói như vậy, liền cười lạnh nói:Vừa rồi trước khi ta tiến vào, còn có người đang nói không khiếp sợ thành Hồng Nguyệt.
Hiện tại thế nào trái lại mang thành Hồng Nguyệt tới ép ta?Khương Nhược Băng cười lạnh nói:Ta không sợ bởi vì ta có bản lĩnh để không sợ.
Ngươi dám cả gan làm càn chính là làm trái lại quy định của thành Hồng Nguyệt.
Bùi Cửu Sí đầy giận dữ, lạnh giọng nói:Thật là hậu bối cuồng vọng.
Quy định thành Hồng Nguyệt cũng phải vì người mà khác.
Thân ta là phó trang chủ Lưu Ly Sơn Trang, cho dù thỉnh thoảng có làm trái lại, có thể làm sao?Kiếm khí trong tay hắn càng lúc càng mạnh, trực tiếp ép tới trên người mấy tiểu bối, khiến đám người La Thanh Vân khó có thể nhảy vào vòng chiến.
Bảo kiếm cũng phóng ra cực quang, phi thân đâm về phía Lý Vân Tiêυ.
Mặc dù không dám một kiếm lấy tính mệnh của hắn, nhưng cũng dự định trong nháy mắt phế bỏ chiến lực của hắn dẫn người đi.
Hiện tại sóng ngầm trong thành Hồng Nguyệt bắt đầu nổi lên.
Hắn sợ người lạ ngoài ý muốn sẽ xông tới.
Cẩn thận.
Khương Nhược Băng chợt kinh sợ kêu lên một tiếng.
Mắt thấy Lý Vân Tiêυ sẽ bị một kiếm chém xuống, trong lòng cảm thấy khẩn trương.
Tuy rằng lúc trước hai người náo loạn có chút hiểu nhầm mâu thuẫn nhỏ.
Nhưng lúc này nàng đã xem hắn là bằng hữu.
Hừ.
Trong không trung đột nhiên truyền đến một tiếng hừ lạnh.
Liền thấy một đám hồng quang chớp động.
Từ phía ngoài, một đạo kiếm quang vọt lên, trực tiếp chấn động ở trên thân kiếm của Bùi Cửu Sí, kích thích một luồng gió xoáy tản ra.
Mắt thấy toàn bộ tửu lâu trong nháy mắt sẽ xong đời, thân ảnh màu đỏ kia vươn năm ngón tay chụp một cái.
Trong không trung lập tức xuất hiện ra một hố đen, hút tất cả dư âm vào trong.
Tất cả lại khôi phục sự yên tĩnh.
Bùi Cửu Sí hoảng hốt, nhìn bóng người màu đỏ trước mắt này, đôi tay cầm kiếm thả sát ở trên người, trên mặt lộ vẻ lạnh như băng, mơ hồ lộ ra sát khí khiến toàn thân hắn ớn lạnh.
Ngươi là…Bùi Cửu Sí cả kinh, chợt đưa kiếm chắn ngang trước người, toàn thân đề phòng.
Hắn rất sợ có người đột nhiên ra tay khiến hắn không tiếp nổi.
Khương Nhược Băng thấy người này, ánh mắt lộ vẻ mừng rỡ.
Nhưng rất nhanh nàng đã che giấu được, thoáng quay đầu sang chỗ khác, sợ bị người kia nhìn ra.
Đi theo ta một chuyến.
Người kia chỉ nhìn chằm chằm vào trần nhà thản nhiên nói.
Hình như hắn khinh thường phải liếc mắt nhìn những người ở bên trong tửu điếm.
Đi một chuyến? Ta sao? Đi đâu?Bùi Cửu Sí có chút mờ mịt, hồ nghi hỏi.
Người áo đỏ phun ra hai chữ, nói:Địa laoCái gì? Địa lao Thành Hồng Nguyệt sao?Bùi Cửu Sí cả kinh, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Lúc trước hắn còn tưởng rằng người trước mắt này chính là hậu trường của Lý Vân Tiêυ, vậy thì phiền toái to.
Nhưng hóa ra chỉ là người của thành Hồng Nguyệt.
Vậy thì dễ xử lý hơn nhiều.
Hắn ngượng ngùng nặn ra vẻ tươi cười tới, nói:Hóa ra là đại nhân của thành Hồng Nguyệt.
Không biết đại nhân tên họ là gì?Trên mặt người kia không chút biểu tình, nói:Quy củ Thành Hồng Nguyệt thật sự vì người mà có sự khác biệt.
Về điểm ấy ta chưa bao giờ kiêng kỵ thừa nhận.
Ví dụ như mấy vị đại nhân Thánh vực và Hóa Thần Hải tới, hoặc phong hiệu Vũ Đế xuống, bọn họ gây ra chuyện ầm ĩ giết giết người, chúng ta sẽ không quản.
Nói thật ra là có muốn quản cũng không quản được.
Nhưng ngươi, không đủ tư cách.
Theo ta đi một chuyến tới địa lao.
Bùi Cửu Sí vội vàng nói:Tại hạ phó trang chủ Lưu Ly Sơn Trang Bùi Cửu Sí.
Trong thành Hồng Nguyệt, phu nhân của ta cũng là…Đủ rồi.
Người kia phất tay cắt ngang lời hắn.
Cuối cùng hắn đưa mắt từ trên trần nhà vòng xuống, rơi vào trên người Bùi Cửu Sí, nói:Nửa nén hương sau, nếu như không thấy địa lao đưa tin ngươi đã có đó, chết.
Trong nửa nén hương, nếu như thấy ngươi lại xuất thủ gây chuyện một lần nữa, chết.
Hai chữ Chết giống như cây búa đập vào trong lòng Bùi Cửu Sí, khiến sắc mặt hắn đại biến, thoáng cái trở nên trắng bệch.
Mà trong nháy mắt, người áo đỏ trước mắt này cũng lập tức biến mất, không có để lại bất cứ dấu vết gì.
Dường như từ trước tới nay hắn chưa từng xuất hiện qua vậy.
Nhưng tất cả võ giả bên trong tửu lâu đều từ trong kinh hãi phục hồi lại tinh thần, bắt đầu lộ ra biểu tình hài hước, nhìn người của Lưu Ly Sơn Trang thấy buồn cười.
Bùi Cửu Sí ngây ngô đứng ở tại chỗ, hoàn toàn trợn tròn mắt.
Hắn dám khẳng định, nếu như mình sẽ xuất thủ, hoặc không có đi tới địa lao, tuyệt đối là không đi ra khỏi thành Hồng Nguyệt được.
Phụ thân, như này… như này nên làm như thế nào cho phải?Bùi Minh Viễn cũng choáng váng, thoáng cái không có chủ ý, tức giận nói:Thành Hồng Nguyệt này tuy mạnh, nhưng thật sự không cho Lưu Ly Sơn Trang chúng ta mặt mũi.
Phụ thân dù gì cũng là Phó bang chủ một phái.
Ta dù gì cũng là một trong thất tinh Đông Vực.
Bọn họ làm vậy cũng quá…Câm miệng Bùi Cửu Sí xanh mặt hung hăng trừng mắt với hắn một chút.
Những lời này càng nói ra lại càng mất mặt.
Hiện tại có mấy trăm người đang nhìn.
Chuyện mình bị mất mặt sợ là rất nhanh sẽ truyền ra ngoài.
Những chuyện thực sự mất mặt này lại đột nhiên rới đến nhà hắn.
Hắn đột nhiên nhớ tới lời Lý Vân Tiêυ đã nói lúc trước.
Mặt mũi không phải là người khác cho, nhưng chắc chắn là do mình từ từ ném mặt mũi đi.
Sau khi suy nghĩ tỉ mỉ điều này thật sự có đạo lý.
Hắn xanh mặt, nhìn Bùi Minh Viễn nói:Ngươi nhanh chóng truyền tin cho mẫu thân ngươi, để cho nàng đi gặp chủ mẫu Khương gia Nguyễn Hồng Ngọc đại nhân, tranh thủ sớm để vi phụ đi ra ngoài.
Chính hắn lại ở trước mắt bao người, cùng lúc nổi giận, lập tức hóa thành một đạo ánh sáng rời đi.
Mọi người đều biết đây là hắn đi tới địa lao thành Hồng Nguyệt.
Điều này không thể nghi ngờ.
Toàn bộ mọi người bên trong tửu lâu lập tức phát ra những lời châm chọc và tiếng cười chế nhạo.
Lưu Ly Sơn Trang quả nhiên là cường hào ở Đông Vực.
Thân pháp độn thuật này thật sự khủng khiếp.
Mới chớp mắt đã không có thấy thân ảnh.
Ta chuyên tu luyện công pháp thần thức, nhận biết bên trong trăm dặm cũng không thấy hình bóng của hắn.
Không thể như vậy được.
Tuy nói thành Hồng Nguyệt cực lớn, nhưng lấy loại thân pháp độn thuật này, sợ là trong khoảnh khắc đã đi ra khỏi địa lao.
Vị đại nhân của thành Hồng Nguyệt kia quả nhiên là quá coi thường Bùi phó trang chủ.
Không ngờ cho thời gian nửa nén hương.
Thật đả thương người đi.
Đúng vậy.
Ta đều nhìn không thấy.
Nghe nói địa lao trong thành Hồng Nguyệt giam giữ đều là một vài phạm nhân nghèo hung cực ác.
Hơn nữa bọn họ quanh năm chưa từng thấy nữ nhân.
Ngươi nói Bùi trang chủ này da non thịt mềm, lúc trở ra…Có người bắt đầu lấy ra tỳ bà tới khảy đàn, nhẹ nhàng ngâm nga nói:Cây hoa cúc tàn, thật đáng thương.
Dáng vẻ tươi cười của ngươi đã ố vàng, rơi vào đoạn trường nhân…Câm miệng.
Bùi Minh Viễn nổi giận gầm lên một tiếng.
Đám người của Lưu Ly Sơn Trang cũng đều trợn mắt nhìn.
Vừa xấu hổ lại vừa giận dữ không thôi.
Một võ giả không nhịn được châm chọc nói:Có rảnh rỗi ở này mất mặt, còn không bằng nhanh đi cứu hoa cúc của cha ngươi.
Một gã võ giả khác cũng cười khẩy nói:Ha ha, trừng mắt cái gì? Có bản lĩnh tới đánh ta đi.
Tới đây, đánh đi.
Tới đánh ta a a a a.
Phụt.
Bùi Minh Viễn giận dữ công tâm, trực tiếp phun ra một búng máu.
Đánh cũng không được, không đánh cũng không được.
Mấu chốt là mặc dù đi tới đánh cũng không nhất định có thể đánh thắng.
Trong tửu điếm mỗi một võ giả đều là hung thần ác sát.
Nhưng cũng không thiếu hảo thủ ở trong đó.
Được lắm, được lắm.
Bản công tử đã nhớ rõ bộ dạng của từng người.
Chờ tới khi rời khỏi thành Hồng Nguyệt sẽ tính sổ với các ngươi.
Bùi Minh Viễn biết ngày hôm nay cái mặt mũi đã bị mất sạch.
Nhưng mất mặt chung quy vẫn tốt hơn so với mất mạng.
Đại trượng phu co được thì dãn được.
Hắn thật ra nghĩ rất thoáng.
Không hổ danh là một trong thất tinh của Đông Vực.
Hắn nhìn về phía Lý Vân Tiêυ mở miệng nói:Lý Vân Tiêυ, vẫn mong ngươi giải phong ấn trên người ta ra.
Mọi người mặc dù có chút hiểu nhầm không vui, nhưng nay đã là quá khứ, Mong rằng không cần tiếp tục dây dưa mãi.
Nên vì triển vọng của cộng đồng sau này mới phải.
La Thanh Vân và Nạp Lan Chỉ Tuyền, còn có cả Từ Thanh, ba người đều biết nội tình, đều là không nói gì.
Bọn họ đột nhiên hình như hiểu rõ vì sao người ta là một trong thất tinh của Đông Vực, mà mình lại không phải.
Xem ra cái gọi là thất tinh này không riêng gì có thực lực có khả năng tiến tới, còn cần có da mặt dày, vô sỉ.
Có đầy đủ hai đặc điểm này, mới hoàn toàn chính xác sống lâu hơn so với người bình thường.
Lý Vân Tiêυ hình như không thể trách, khẽ cười nói:Bùi huynh, ta hạ phong ấn thật ra đối với thực lực cũng không ảnh hưởng.
Nhưng nếu như trong vòng bảy ngày không giải trừ, hùng phong của nam nhân sẽ bắt đầu dần dần yếu đi.
Đến cuối cùng cũng không nâng lên được.
Đến lúc đó Bùi huynh trở thành một trong thất tinh Đông Vực có một điểm đặc sắc.
Có thể nói là cờ hiệu của riêng một mình ngươi.
Cái gì? Ngươi…Sắc mặt Bùi Minh Viễn trắng bệch một mảnh, hoảng sợ nói:Ngươi thật là ác độc.
Lý Vân Tiêυ cười nói:Nếu như ta hung ác, cũng sẽ không cho ngươi thời gian mấy ngày.
Bảy ngày, đủ cho ngươi lưu lại hậu sự cho Bùi gia.
Nỗ lực lên.
Trong mắt Bùi Minh Viễn tràn đầy sự oán độc, cắn răng nói:Vậy ta sẽ truyền tin trở lại tìm mẫu thân ta.
Nàng cùng Nguyễn Hồng Ngọc đại nhân là bà con, tất nhiên có thể đưa đến trợ lực cực lớn.
Hi vọng đến lúc đó ngươi không nuốt lời.
Hắn lo lắng dẫn theo đám người Lưu Ly Sơn Trang rời khỏi đó.
Hiện tại chuyện đám người Lý Vân Tiêυ lấy Đông Hải Nguyệt Minh Châu, đã vượt xa chuyện nghĩ biện pháp cứu cha hắn đi ra.
Mọi người quay về phía đám người Lưu Ly Sơn Trang huýt sáo và thổn thức một hồi.
Các loại giễu cợt không ngừng xuất hiện.
Mãi đến khi đi một đoạn xa, bọn họ mới dừng lại.
Chỉ có điều lại thêm một thú vui khi trà dư tửu hậu.
Từ Thanh lại tránh được một kiếp, bắt đầu chào hỏi với đám người Lý Vân Tiêυ.
Về phần Cát Bình Phi, hắn từ lâu không còn mặt mũi, trốn chạy giống như một làn khói.
La Thanh Vân cười nói:Từ huynh có thể lưu lại an dưỡng thật tốt một thời gian.
Nói không chừng trong lôi đài thi đấu có thể đạt được thứ hạng không tệ.
Mặc dù không thể ôm mỹ nhân về, cũng có thể đấu một hồi với anh hùng trong thiên hạ.
Nạp Lan Chỉ Tuyền gật đầu nói:La đại ca nói không sai.
Lần này mặc dù là Khương nhị tiểu thư luận võ chọn rể, nhưng cũng không khác gì đại hội luận võ cùng đệ nhất trẻ tuổi trong thiên hạ.
Trong giới trẻ tuổi tại Thiên Vũ, những cao thủ có chút danh tiếng gần như đều tập trung lại.
Không ít người vốn cũng là ôm mộng làm anh hùng thiên hạ một hồi mới đến tham gia thi đấu.
Cảnh tượng như vậy, nếu bỏ lỡ không phải rất đáng tiếc hay sao?Sắc mặt Khương Nhược Băng lạnh lẽo, hừ một tiếng nói:Đám nam nhâm buồn chán, lấy chuyện chung thân đại sự của người khác ra làm trò đùa.
Thực sự ghê tởm.
Nếu không muốn cưới vợ, tới tham dự thi đấu làm cái gì, nhảy vào bãi nước đục làm gì?Bên cạnh nàng, nha hoàn Tiểu Tuyết che miệng cười nói:Công tử tức giận như vậy, thật không có đạo lý.
Bọn họ không phải là không muốn cưới, mà là không có bản lãnh đó.
Dù sao người chỉ có một người.
Muốn đánh bại quần hào trong thiên hạ, gần như chính là người đứng đầu trong đám trẻ tuổi.
Ngoại trừ đứng đầu Đông Vực Thất Tinh ra, còn có đứng đầu Tây Vực Ngũ Kiệt, Bắc Vực Tứ Tú.
Trong thiên hạ ai có thể có tự tin như vậy chứ?Từ Thanh cười khổ nói:Vị tiểu huynh đệ này nói rất đúng.
Khương nhị tiểu thư này bất kể diện mạo, gia thế, đồ cưới cùng các phương diện khác, có ai không muốn kết hôn, ai không muốn lấy được nàng? Chỉ là làm người phải tự hiểu lấy mình.
Phần lớn mọi người cũng chính muốn tới xem náo nhiệt hơn là tham dự.
Lý Vân Tiêυ cười nói:Vậy Từ huynh cũng dự định tham dự hay sao?Từ Thanh vội vàng nói:Vân Tiêu huynh nói đùa.
Có lẽ lúc trước ta còn có nghĩ này.
Nhưng sau khi gặp huynh…Hắn cười khổ một cái, nói:Sau khi gặp phải Vân Tiêu huynh, ta mới hiểu được lúc trước mình nông cạn và thiển cận đến mức nào.
Nhận thức được mình thật sự tầm thường.
Trước kia chẳng qua là ếch ngồi đáy giếng.
Lần này tuy rằng mất đi khá nhièu, nhưng thu hoạch cũng tương đối phong phú.
Ta dự định sẽ quay về Thính Triều Các bế quan tu luyện.
Nếu không đạt được Cửu Thiên Vũ Đế tuyệt đối không xuất quan.
Mọi người thấy ý hắn đã quyết, cũng không tiện ép hắn ở lại, rót rượu cùng uống một chén.
Sau đó Từ Thanh liền rời đi.
Lúc này lão bản của tửu điếm đã sai người sửa sang, quét dọn lại những thứ đã bị Bùi Cửu Sí phá hỏng.
Năm người Lý Vân Tiêυ lại ngồi xung quanh một cái bàn.
Lão bản của tửu điếm kia khá có thâm ý, liếc mắt nhìn Khương Nhược Băng, nói:Chuyện vừa rồi công tử đã từng thấy chưa? Xem ra công tử phải kìm chế tính tình của mình.
Ở thành Hồng Nguyệt nên tuân thủ quy định của thành Hồng Nguyệt, bằng không sẽ phải đi địa lao khiến hoa cúc tàn phế.
Vẻ mặt Khương Nhược Băng thiên chân vô tà, kinh ngạc nói:Hoa cúc tàn? Hoa cúc nào tàn vậy?Lão bản của tửu điếm cười to nói:Ha ha, công tử thật biết cách giả vờ.
Công tử hiểu mà.
Khương Nhược Băng sửng sốt một chút, vội vàng nói:Ta không hiểu.
Nhưng lão bản kia đã bỏ đi.
Nàng không thể làm gì khác hơn là hỏi mọi người:Lão bản kia nói thật là kỳ quái.
La đại ca, Chỉ Tuyền tỷ tỷ, hoa cúc tàn là có ý gì?La Thanh Vân và Nạp Lan Chỉ Tuyền đều đổ mồ hôi lạnh, liên tục lắc đầu nói không hiểu.
Lý Vân Tiêυ cười nói:Một say lại bồi hồi, không phụ hoa cúc mở.
Ý tức của lão bản là bảo ngươi tốt nhất nên uống rượu, không nên phụ cảnh đẹp ngày lành, lại ngụ ý vì thời điểm tốt, phải tận hưởng lạc thú trước mắt, không nên đợi cho sau khi hoa cúc tàn, ly rượu đã lạnh, không nên phụ thời gian.
Nạp Lan Chỉ Tuyền oán giận trừng mắt nhìn Lý Vân Tiêυ, ý tứ nói:Sao có thể xuyên tạc sự thật của từ ngữ như vậy được? Sẽ làm hư Binh đệ đệ.
Thì ra là thế.
Khương Nhược Băng rên một tiếng nói:Hoa nở sẽ có lúc héo tàn.
Không đợi thu tới hoa cúc tàn.
Vân Tiêu đại ca, có đúng là ý này hay không?Lý Vân Tiêυ cảm thấy đầu choáng váng.
Hắn thật sự không ngờ được Khương Nhược Băng có thể từ một suy ra ba như thế.
Hắn lau mồ hôi lạnh, ngượng ngùng nói:Đại khái là vậy.
Ta đọc sách không nhiều lắm.
Hãy để cho La huynh và Nạp Lan tiểu thư giải thích cặn kẽ hơn.
Nạp Lan Chỉ Tuyền gằn giọng nói:Đừng cùng Vân Tiêu công tử chuyện phiếm nữa.
Đây là lời mắng chửi người.
Nàng đột nhiên nghiêm mặt nói:Đúng rồi, La đại ca.
Đại ca nói muốn dẫn Binh đệ đệ tìm đến Vân Tiêu công tử.
Đại ca nói toàn bộ thành Hồng Nguyệt chỉ có Vân Tiêu công tử có thể giúp một tay.
Chỉ Tuyền có chút không hiểu.
Vân tiêu công tử tuy rằng thực lực sâu không lường được, nhưng…Vẻ mặt nàng đầy nghi hoặc.
Mặc dù biết Lý Vân Tiêυ không đơn giản, nhưng muốn nói Lý Vân Tiêυ có thể làm được chuyện đó, nàng vẫn cảm thấy rất nghi ngờ.
Thật là, hóa ra ngươi mắng ta.
Mặt Khương Nhược Băng đỏ lên, cảm thấy bị người ta đùa bỡn.
Nàng tức giận.
Sau khi nghe được Nạp Lan Chỉ Tuyền nói như vậy, nàng cũng vội vàng trở nên thân thiết.
La Thanh Vân liếc mắt nhìn mấy người, cười nói:Thực lực Lý Vân Tiêυ ở thành Hồng Nguyệt hoàn toàn chính xác không tính là gì cả.
Nhưng hắn có chỗ mà không người nào có thể sánh kịp.
Đó chính là can đảm.
Ta nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có hắn dám làm chuyện nàyThoáng cái ánh mắt bốn người đều tập trung ở trên người Lý Vân Tiêυ.
Hắn thấy vậy, da đầu có phần tê dại, nói:Các ngươi nói chuyện gì vậy? Ta đọc sách không nhiều lắm, không nên tính kế với ta.
La Thanh Vân cười nói:Ngươi nói cái gì vậy.
Chuyện thật ra rất đơn giản.
Chỉ cần ngươi dẫn Binh đệ đệ rời khỏi thành Hồng Nguyệt là được.
Về phần thù lao, tùy ngươi đưa ra.
Khương Nhược Băng thoáng cái trở nên khẩn trương, vẻ mặt đầy vẻ chờ mong.
La Thanh Vân và Nạp Lan Chỉ Tuyền cũng không nói ra thân phận của Khương Nhược Băng.
bọn họ đã đoán được trong lòng Lý Vân Tiêυ biết rõ từ lâu.
Lý Vân Tiêυ có chút sửng sốt, thầm nghĩ tiểu nha đầu này thật sự muốn trốn hôn sao? Nếu nàng chạy, thành Hồng Nguyệt làm sao ăn nói với mọi người trong thiên hạ được.
Nhưng vừa suy nghĩ một chút, hắn lại cảm thấy chuyện giúp nàng đào hôn như vậy thật sự chỉ có mình dám làm.
Đổi thành người khác, cho dù là Vũ Đế đỉnh phong, sợ cũng phải kiêng kỵ.
Dù sao cục diện giữa mình và thành Hồng Nguyệt từ lâu đã là thế bất lưỡng lập.
Đời này hắn cũng không có ý định muốn làm dịu mối quan hệ này.
Nếu thật sự phải giúp một tay, giấu Khương Nhược Băng ở trong Giới Thần Bi, thì cho dù là thần tiên cũng không tìm ra được.
Hắn mỉm cười, nói:Đây chính là chuyện phải liều mạng.
Còn nói không phải là hãm hại ta.
Chỉ có điều nếu như có thể cho ta mười tám hạt Đông Hải Nguyệt Minh Châu có trong đồ cưới của nhị tiểu thư Khương gia, ta thật ra có thể liều mình thử một lần.
Trong lòng bốn người đều thầm rùng mình.
Khương Nhược Băng vội la lên:Ngươi muốn hạt châu này làm gì.
Nó ngoại trừ đẹp ra, cũng không có tác dụng gì khác.
Nếu như ngươi chịu giúp ta, sau khi chuyện thành công, ta nhất định trả thù lao cho bằng một thứ có giá trị hơn nhiều so với hạt châu đó.
La Thanh Vân cũng trầm giọng nói:Mười tám hạt Đông Hải Nguyệt Minh Châu này đã ở Khương nhị tiểu thư trong danh sách đồ cưới.
Muốn lấy ra khó tránh vô cùng.
Lý Vân Tiêυ, không biết có phải ngươi không muốn hỗ trợ chỉ muốn kiếm cớ hay không?Ha hả, tùy ngươi nói thế nào cũng được.
Lý Vân Tiêυ thản nhiên nói:Nếu như ta muốn cố ý kiếm cớ, vậy trực tiếp đưa ra điều kiện để ta nhận được danh hiệu đệ nhất lôi đài chiến.
Cứ như vậy, số đồ cưới tuyệt vời kia chẳng lẽ không phải sẽ rơi hết vào tay ta hay sao.
Nghe nói Khương Nhược Băng này cũng là mỹ nữ tuyệt sắc.
Chà chà.
Hừ, không muốn an phận.
Khương Nhược Băng nói:Trẻ tuổi tuấn kiệt trong thiên hạ đều tề tụ.
Đông Vực Thất Tinh, Tây Vực Ngũ Kiệt, Bắc Vực Tứ Tú, còn có vô số con cháu thế gia đều tới đây.
Chỉ dựa vào ngươi cũng muốn đánh bại tất cả anh hào trong thiên hạ, cướp đoạt vị trí đệ nhất hay sao?Nghe Khương Nhược Băng nói với giọng điệu khinh thường như vậy, Lý Vân Tiêυ cũng không tức giận, cười nói:Không dám nghĩ, không dám nghĩ.
Nạp Lan Chỉ Tuyền cười khổ nói:Đáng tiếc Khương nhị tiểu thư này ở trong phúc lại không biết phúc.
Cơ hội tốt như vậy, nam tử ưu tú nhất trong toàn thiên hạ đều hội tụ ở thành Hồng Nguyệt cho nàng chọn, thật làm ta hâm mộ đố kị muốn chết.
Trong ánh mắt nàng lộ ra một tia si mê và khát vọng.
Cũng không biết là thật sự động tâm hay trêu chọc, nàng nói:Nghe đồn có mấy người trẻ tuổi tuấn kiệt đã đột phá đến Cửu Thiên Vũ Đế.
Cho dù là một ít người có danh tiếng lâu năm và bá chủ cũng không có bao nhiêu người đạt được.
Nếu như có thể gả cho một nam tử như vậy, cuộc đời này thật không còn cầu mong gì nữa.
Khương Nhược Băng hừ một tiếng nói:Vậy Chỉ Tuyền tỷ tỷ cũng nhanh chuẩn bị một chút.
Lấy diện mạo tư sắc của tỷ tỷ, còn có thể chất nguyên âm như vậy, sợ rằng còn gây ra khí thế lớn hơn thành Hồng Nguyệt nhiều.
Đến lúc đó không chỉ có những người trẻ tuổi đi ra, cho dù là những người có danh tiếng lâu năm ẩn trong núi sâu rừng thẳm cũng muốn xuất sơn.
Làm không tốt còn có thể dẫn tới chưởng môn bảy thế lực lớn siêu cấp chém giết lẫn nhau.
Cuối cùng bị lão đầu Thánh Vực cưới đi.
Ha ha.
Nàng đang tự nhạo báng mình, nhìn Nạp Lan Chỉ Tuyền không nói gì nở nụ cười.
Lý Vân Tiêυ đột nhiên nói:La huynh, bên trong số đồ cưới lại có một Long Chi Bí Bảo.
Lấy Chân Long Pháp Thân của La huynh nếu như nhận được nó, sợ là có thể trực tiếp đột phá xiềng xích của Vũ Tôn, một lần hành động bước vào Cửu Thiên cảnh đi? Lẽ nào La huynh không vì vậy mà động tâm hay sao?La Thanh Vân đổ rượu vào miệng, cười khổ nói:Nếu như chỉ là chiến đấu giành thứ hạng, lấy một trong mười vị trí đứng đầu, ta còn có lòng tin tham gia tranh thủ một chút.
Nhưng đánh bại hào kiệt trong thiên hạ, trở thành người đứng đầu trong đám trẻ tuổi, ta là không trông mong gì.
Trừ khi hiện tại để ta nắm giữ được Long Chi Bí Bảo đồng thời luyện hóa vào trong cơ thể.
Như vậy mặc dù ta không phải là Vũ Đế, cũng có đủ lòng tin đánh với Vũ Đế một trận.
Trong mắt hắn chớp động tinh quang.
Hiển nhiên trong lòng hắn cũng để ý tới Long Chi Bí Bảo.
Chỉ là điều kiến để cướp đoạt được quá mức hà khắc.
Hắn căn bản hoàn toàn không có lòng tin.
Tỳ nữ Tiểu Tuyết kia đột nhiên che miệng cười nói:La đại ca muốn đột phá Vũ Đế thật ra không phải là việc khó.
Chỉ cần Nạp Lan tiểu thư đồng ý hỗ trợ, dĩ nhiên là nước chảy thành sông.
Nạp Lan Chỉ Tuyền lập tức hiểu rõ ý tứ trong đó, thoáng e thẹn hiện lên ở trên mặt.
Nàng cáu giận nói:Binh đệ đệ, thư đồng này của đệ đệ cũng học được cách trêu đùa người khác.
Ta thấy đệ đệ cũng bị hắn làm hư rồi.
Khương Nhược Băng tất nhiên biết về công pháp của Nạp Lan Chỉ Tuyền và tình huống của Ngân Nguyệt Tông.
Nàng cười ha hả nói:Tuyết đệ đệ nói không sai.
Nếu như Nạp Lan tỷ tỷ đồng ý giúp La đại ca, như vậy La đại ca chỉ cần một lần hành động sẽ đột phá đến Vũ Đế.
Chuyện tham gia thi đấu trên lôi đài, rất có khả năng thu được vị trí đứng đầu.
Nạp Lan Chỉ Tuyền xấu hổ mắng:Binh đệ đệ là có ý tứ muốn để ta và Khương nhị tiểu thư kia cùng chung một chồng hay sao?Khương Nhược Băng ngẩn người ra.
Nàng không ngờ lòng vòng một hồi lại tới trên người mình, Nàng lập tức thẹn thùng, trên mặt đỏ bừng, vội la lên:Thắng được lại không nhất định phải lấy Khương Nhược Băng.
La đại ca có thể cầm đồ cưới nở mặt nở mày trực tiếp rời đi.
Tiểu Tuyết cười nói:Binh ca ca, nếu làm vậy La đại ca dù đi khắp thiên hạ cũng sẽ bị thành Hồng Nguyệt truy sát.
Hơn nữa Khương nhị tiểu thư có thể nói là tuyệt sắc.
Nếu làm hỏng danh tiếng của nàng như vậy, sau này còn ai chịu lấy nàng.
Cuối cùng chỉ có một kết cục Thảm muốn chết.
Khương Nhược Băng ngượng ngùng, đánh khẽ một cái vào đầu Tiểu Tuyết, không coi ai ra gì, vui vẻ chạy quanh.
Lý Vân Tiêυ cười nói:Đề nghị này rất hay.
Ta tán thành.
Hi vọng sau khi La huynh đoạt được vị trí đứng đầu, có thể đem Đông Hải Nguyệt Minh Châu trong số đồ cưới đó tặng lại cho ta.
La Thanh Vân trừng mắt nhìn hắn, hừ lạnh nói:Nếu như ta nhận được đồ cưới, chuyện đầu tiên chính là mài mười tám hạt châu đó thành bột, ăn hết.
Lý Vân Tiêυ:…Lúc này, một tiếng thở dài khe khẽ truyền đến, nói:Binh đệ, nên theo ta về nhà thôi.
Ca ta và cô đều đang rất lo lắng.
Mọi người thoáng cái liền biến sắc.
Chỉ thấy bên trong tửu lâu đột nhiên xuất hiện thêm mấy người, đứng ở cửa lẳng lặng nhìn Khương Nhược BăngBọn họ đều là bộ dạng mặt mày trẻ tuổi, ăn mặc hoa lệ, anh khí ép người.
Trong khoảng thời gian này, thiếu niên anh tuấn xuất hiện thật sự quá nhiều.
Nhưng mấy người này tư thế oai hùng không tầm thường, dáng vẻ hiên ngang, mọi người vẫn không nhìn được, nhìn thêm mấy lần.
Trong lòng bọn họ đều biết, những người đó hắn là con cháu thế gia tới tham gia thi đấu.
Khương Nhược Băng vừa thấy người dẫn đầu, mặt thoáng biến sắc, cả giận nói:Ngươi là ai? Mau chóng rời khỏi đây.
Ta có trở về hay không thì liên quan gì tới ngươi?Nạp Lan Chỉ Tuyền ngẩn người ra, cười khổ nói:Hóa ra là Tử Lăng công tử.
Nàng thầm nghĩ, cuối cùng vẫn tìm tới tận đây.
Nhưng mình vốn chưa từng nghĩ sẽ có thể thật sự dẫn Khương Nhược Băng rời khỏi thành Hồng Nguyệt.
Chẳng qua là theo nàng làm ầm ĩ, cho rằng để nàng giải sầu mà thôi.
Nguyễn Tử Lăng gật đầu nói:Đa tạ Nạp Lan tiểu thư thay ta chiếu cố cho Binh đệ.
Hắn đưa mắt nhìn La Thanh Vân và Lý Vân Tiêυ đang ngồi bên cạnh một chút, lộ vẻ chán ghét và khinh bỉ, nói:Chỉ có điều, Nạp Lan tiểu thư thân là bạn tốt của Binh đệ, vẫn không nên để hắn tiếp xúc với một vài người vô vị thối nát.
Dù sao thân phận khác biệt, địa vị cách xa.
Để tránh cho vài con cóc không biết trời cao đất rộng, vẫn tự cho rằng có cơ hội, xuất hiện một vài ảo tưởng không thực tế và nảy sinh ra ý đồ không tốt.
Sắc mặt Nạp Lan Chỉ Tuyền lạnh đi, giọng điệu lạnh lùng nói:Chỉ Tuyền khác với Tử Lăng công tử cao quý, quen biết đều là một vài người vô vị thối nát.
Thật không có cách nào.
Nguyễn Tử Lăng không chút phật lòng, thản nhiên nói:Nếu đã như vậy, mong Chỉ Tuyền cô nương sau này cố gắng ít lui tới với Binh đệ.
Nguyễn Tử Lăng, ngươi và đám bạn xấu của ngươi cút xéo ngay cho ta.
Khương Nhược Băng cả giận nói:Ta lui tới với ai còn cần ngươi tới quản hay sao? La đại ca và Vân Tiêu đại ca đều là bằng hữu của ta.
Mong ngươi khép cái miệng thối của mình lại.
Mặt Nguyễn Tử Lăng hơi biến sắc, nhưng không tức giận, chỉ liếc mắt nhìn Lý Vân Tiêυ và La Thanh Vân.
Trong ánh mắt hắn chớp động hàn quang, hình như nhớ kỹ tướng mạo của hai người này.
Lúc này hắn mới mỉm cười nói:Được rồi, xem như ta nói sai.
Binh đệ, mời theo ta trở về.
Đại ca ta và cô đều lo lắng đệ.
Khương Nhược Băng lạnh lùng nói:Bọn họ quan tâm ta thì liên quan gì đến ngươi? Bảo ngươi cút đi, ngươi không nghe thấy sao?Ha ha, Tử Lăng huynh, Binh đệ này bị các huynh chiều tới hỏng rồi.
Một vị công tử mặc trường bào đứng bên cạnh Nguyễn Tử Lăng khẽ cười đi ra, nói:Nếu như không ngại, vậy để ta đưa nàng trở lại là được rồi.
Khương Nhược Băng quay người lại, trực tiếp ném chén rượu trong tay ra.
Chén rượu bay trên không trung.
Rượu dường như ngọn núi bay tản ra, sau đó ngưng tụ ở trên không trung, không rơi xuống, bất ngờ nở ra thành một đóa hoa sen.
Lý Vân Tiêυ thoáng lộ vẻ kinh ngạc.
Đóa hoa sen rượu này sợ là do Khương Nhược Băng tiện tay làm ra, chính là mô phỏng theo một kiếm băng liên của hắn lúc trước.
Thật không ngờ tiểu nha đầu này có ngộ tính cao như thế, suy một ra ba cũng nhanh như vậy.
Nguyễn Tử Lăng thoáng do dự một hồi, sau đó mới nói:Vậy đành làm phiền Trình Vĩnh huynh.
Chỉ có điều không thể gây thương tích cho Binh đệ.
Con ngươi trong mắt công tử kia hơi co lại, cười lớn bước tiến lên, nói:Tử Lăng huynh yên tâm đi.
Binh đệ quả nhiên là thiên tư thông tuệ, một chiêu này rất đẹp.
Hắn đưa tay chộp về phía đóa hoa sen kia.
Ở giữa năm ngón tay hình thành mơ hồ có một khí tức màu xanh lục thoáng dao động.
Dường như hắn nắm giữ cả một con sống lớn ở trong tay.
Thật sự có khí thế giang sơn ở trong tay.
Trảo lực từ trên không trung vồ xuống, khống chế đóa hoa sen rượu ở trên không trung.
Trình Vĩnh? Một trong Tây Vực Ngũ Kiệt, Trình Vĩnh thế lực siêu cấp Vạn Tinh Cốc sao?Nạp Lan Chỉ Tuyền kinh ngạc hô lên.
Trên mặt lộ vẻ hoảng hốt.
Nàng thật sự không ngờ công tử đi cùng với Nguyễn Tử Lăng lại có địa vị lớn như vậy.
Những người trẻ tuổi tuấn kiệt đang đứng ở cửa mỗi người đều mỉm cười, bộ dạng lười biếng.
Hiển nhiên là ở địa vị cao từ lâu mới có thần thái như vậy.
Xem ra mỗi người đều có địa vị không tầm thường.
Trong lòng Khương Nhược Băng cũng cả kinh, biết thực lực người trước mắt không tầm thường.
Một tay nàng đặt ở trước người bắt quyết, quát:Nổ.
Đóa hoa sen rượu kia chợt nổ tung, hóa thành vô số mũi châm nhỏ bằng nước, bắn đi bốn phương tám hướng.
Vèo vèo vèo.
Những kim châm kia dường như sắp đâm thủng bàn tay đang nắm lấy của Trình Vĩnh.
Trình Vĩnh cười lớn một tiếng, khí lực trong tay tăng thêm, lập tức khống chế nước rượu kia kia ở một phía của thiên địa bên trong.
Trong nháy mắt, hắn hút lấy tất cảKhương Nhược Băng kinh hãi.
Trong tay lóe lên ánh sáng.
Nàng liền lấy trường kiếm ra, muốn lao tới tấn công.
Sau lưng nàng, Tiểu Tuyết cũng cầm bảo kiếm ra tay, phối hợp cùng Khương Nhược Băng.
Hai người một trái một phải, rốt cuộc tạo thành một bộ kiếm trận đơn giản, xông lên bao vây tấn công.
Trình Vĩnh không ngừng cười to.
Dưới chân thi triển ra thân pháp, dễ dàng xuyên qua thế kiếm của hai người, dễ dàng chạy thoát.
Chỉ mấy chiêu, một quang điểm bắn trúng trên vai hai người.
Hai thanh trường kiếm tuột tay mà rơi xuống.
Hắn cười to nói:Binh đệ, vẫn nên ngoan ngoãn theo ta trở về đi thôi.
Lúc trước ta đối với đệ cũng không mấy hứng thú.
Nhưng hiện tại lại cảm thấy đệ rất thú vị.
Ha ha, đệ phải nhớ bộ dáng của ta.
Trong cuộc chiến trên lôi đài ta nhất định sẽ thắng được.
Trình Vĩnh cười đầy vẻ tự tin, chộp về phía người Khương Nhược Băng.
Nạp Lan Chỉ Tuyền cả giận nói:Trình Vĩnh ngươi thật lớn mật, dám đả thương Binh đệ.
Trình Vĩnh ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Nạp Lan Chỉ Tuyền, trong con ngươi hiện lên vẻ khác thường, nói:Nàng chính là vị có thân thể nguyên âm trong Ngân Nguyệt Tông đã tu luyện Nguyên Thai Diệu Nữ Công đến đại thành kia sao?Hắn nhìn giống như nhìn hàng hóa, không ngừng đánh giá Nạp Lan Chỉ Tuyền từ trên xuống dưới, nhe răng cười, nói:Nàng cũng có thể đi theo ta.
Hắn đang muốn phi thân lên, đột nhiên truyền đến tiếng thở dài của Lý Vân Tiêυ, nói:La huynh, lần này ta thật sự khâm phục huynh.
Không ngờ huynh có thể nhẫn nhịn lâu như vậy.
Tính nhẫn nại còn mạnh hơn cả ta.
Ta thật sự cam bái hạ phong.
Huynh làm như thế nào vậy?Trên mặt La Thanh Vân vẫn thản nhiên, hình như hoàn toàn không nhìn thấy những chuyện vừa mới phát sinh.
Hắn lẳng lặng uống rượu trong chén, nói:Ta đang đợi ngươi ra tay.
Lý Vân Tiêυ cười khổ nói:Vì sao bản thân huynh lại không ra tay? Giả vờ lãnh khốc sao?La Thanh Vân đặt chén trong tay xuống, trong mắt lóe lên sát khí sau đó lập tức biến mất.
Hắn gằn từng chữ nói:Bởi vì ta sợ mình không nhịn được, vừa ra tay đã giết chết tất cả bọn họ.
Ta không muốn gây phiền toái.
Cho nên…Lý Vân Tiêυ buồn bực tiếp lời, nói:Cho nên huynh muốn để ta chọc tới chuyện phiền toái này sao?La Thanh Vân gật đầu, nói:Huynh từ trước đến nay đều là một người không sợ phiền phức.
Lý Vân Tiêυ phiền muộn vô cùng, cười khổ nói:Ai nha, lần này thật sự bị huynh đánh bại.
Xem ra phiền toái này ta không thể không nhận.
Đối thoại của hai người lập tức khiến đám người Trình Vĩnh nhìn chăm chú.
Đám người bên trong tửu điếm vốn mang tâm trạng xem kịch vui.
Sau khi biết được thân phận của Trình Vĩnh, mỗi người đều hoảng sợ trốn ở một bên, để tránh rước họa vào thân.
Một trong Tây Vực Ngũ Kiệt, Vạn Tinh Cốc, hai gia hỏa này bọn họ chọc không nổi.
Ánh mắt Trình Vĩnh tập trung ở trên người hai người.
Đặc biệt là La Thanh Vân.
Người này cho hắn một cảm giác nguy hiểm.
Còn Lý Vân Tiêυ, hắn trực tiếp xem như không nhìn thấy.
Vũ Tông ngũ tinh, hắn chỉ cần một chưởng có thể đánh chết một trăm người.
Tử Lăng huynh, quy định của thành Hồng Nguyệt hình như không thể tùy ý gây chuyện?Trình Vĩnh lạnh lùng nói, ánh mắt cũng không rời khỏi trên người La Thanh Vân.
Hình như hắn đối với quy định của thành Hồng Nguyệt cũng có chút kiêng kỵ.
Ánh mắt Nguyễn Tử Lăng chớp hiện hàn quang, nhẹ giọng nói:Cũng có thể có trường hợp đặc biệt.
Trình Vĩnh huynh, đây không gọi là gây chuyện, mà gọi là trượng nghĩa ra tay, giải cứu Binh Đệ.
Ha ha, thì ra là thếTrình Vĩnh cười to nói:Có những lời này của Tử Lăng huynh, vậy ta đã an tâm.
Lúc này lão bản của tửu điếm đột nhiên chạy tới, vội vàng nói:Các ngươi không thể gây chuyện.
Bằng không thành Hồng Nguyệt sẽ không bỏ qua cho các ngươi.
Cẩn thận hoa cúc tàn.
Vừa rồi có người của Lưu Ly Sơn.
.
.
Nguyễn Tử Lăng không đợi hắn nói xong, lấy ra một tấm lệnh bài ném tới.
Lão bản của tửu điếm kia đón được tấm lệnh bài, vừa nhìn, toàn thân lập tức run lên một cái, run rẩy nói:Ngươi, ngài.
.
.
Hắn nuốt nuốt nước miếng, run rẩy đưa lệnh bài kia trở lại, cũng không dám nói thêm một câu.
Trong lòng những võ giả đứng ngoài thấy vậy, đều hiểu rõ.
Cường giả có thể ở cùng một chỗ với một trong Tây Vực Ngũ Kiệt, lại để cho lão bản của tửu điếm nhận ra được thân phận, vậy không thể nghi ngờ chỉ có thành Hồng Nguyệt.
Lần này, tất cả mọi người đều cảm thấy bi ai thay cho mấy người trẻ tuổi Lý Vân Tiêυ.
Một khi đắc tội với người của thành Hồng Nguyệt và Vạn Tinh Cốc, đừng nói là đang ở trong thành Hồng Nguyệt, cho dù đang ở trong thiên hạ, cũng không có người nào có thể cứu được.
Khương Nhược Băng vội la lên:Nguyễn Tử Lăng, ngươi dám động bọn họ dù chỉ một chút, ta nhất định sẽ bảo sư phụ giết ngươi.
Nguyễn Tử Lăng hình như nghĩ tới điều gì, sắc mặt chợt biến, vội vàng nói:Trình Vĩnh huynh.
.
.
Trình Vĩnh đã hành động, lạnh lùng nói:Tử Lăng huynh yên tâm.
Nếu Binh Đệ lên tiếng, ta chỉ dạy dỗ cho bọn họ một chút là được.
Tránh cho đám cóc như bọn họ không nhận thấy được rõ thân phận của mình.
Trong tay hắn có một khí xoáy tụ lại giống như Trường Giang và Hoàng Hà lưu chuyển.
Sau khi hắn bước ra một bước, toàn thân hình như là thân ảnh độc lập với thiên địa, hoàn toàn ở ngoài siêu nhiên.
Một chưởng đánh ra đã đi tới trên người La Thanh Vân và Lý Vân Tiêυ.
La Thanh Vân cho hắn cảm giác giống như là một con rồng đang ẩn mình trong vực sâu, bất cứ lúc nào cũng có khả năng bay lên trời.
Trong lòng hắn không khỏi có chút kiêng kỵ.
Cho nên khi thủ hạ, hắn không dám lưu tình.
Vừa ra tay chính là tuyệt học của Vạn Tinh Cốc Nhất Chưởng Kinh ĐàoLa Thanh Vân ngồi yên không động đậy, chỉ lẳng lặng uống say quên buồn.
Thần sắc trong mắt không có chút dao động, vẫn yên tĩnh như nước.
Con ngươi trong mắt Trình Vĩnh đột nhiên co lại.
Trong mắt hắn lóe lên một chút phẫn nộ vì bị không để ý tới.
Trêb bàn tay lại tăng thêm vài phần nguyên lực.
Gần như là lực lượng một trăm hai mươi phần trăm.
Lúc trước nói chỉ giáo huấn một chút, hiện tại hắn cũng ném ra sau đầu.
Hắn hận không thể một chưởng đánh chết hai người này.
Từ sau khi nhận được danh hiệu là một trong Tây Vực Ngũ Kiệt, đã không có người nào dám… khinh thường hắn như vậy nữa.
Cho dù là chưởng môn đại phái cũng phải khách khí.
Hai chưa thấy qua người nào quê mùa, đại khái còn không biết tới uy danh cùng sự lợi hại của Tây Vực Ngũ Kiệt.
Lý Vân Tiêυ nhẹ nhàng để chén rượu xuống.
Trong lúc bất chợt đám võ giả bên trong tửu lâu cảm thấy có chút ớn lạnh.
Một trận gió lạnh từ bốn phương tám hướng của tửu lâu vọt tới.
Mọi người chợt phát hiện tửu lâu vốn vẫn tính là tráng lệ này không ngờ lại cũ nát như vậy.
Bốn phía đều có gió lùa.
Gió to đột nhiên nổi lên, đám mây tản ra.
Trong giây lát Trình Vĩnh phát hiện thân thể mình gần như bị đông cứng lại.
Có một loại lực quy tắc đang chảy xung quanh.
Trong khoảnh khắc, võ kỹ của hắn giống như lá rụng trong gió, thuyền nhỏ trước sóng dữ, bất cứ lúc nào cũng có thể bị huỷ diệt.
Hắn kinh hãi mở to hai mắt.
Chỉ thấy Lý Vân Tiêυ đánh ra một chưởng, không có bất kỳ hoa chiêu nào.
Một chưởng đầy vẻ phong khinh vân đạm.
Giống như bằng hữu đang tùy ý trêu đùa, vỗ vào đầu vai của người vậy.
Nhưng một chưởng phong khinh vân đạm này ở trong mắt hắn lại không khác gì lưỡi hái của tử thần chém xuống.
Một cảm giác lạnh lẽo thấu vào tận xương tủy, lại xông thẳng vào trong đầu.
Lần đầu tiên từ khi chào đời đến nay, hắn cảm thấy được một nỗi sợ hãi tử vong xông lên đầu.
Toàn thân hắn run rẩy, muốn hô to cầu cứu.
Nhưng miệng mở ra, bất kể hắn làm như thế nào cũng không phát ra được bất kỳ âm thanh nào.
Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn một chưởng đánh xuống, sau đó mất đi tri giác.
Ầm.
Mọi người chỉ thấy Lý Vân Tiêυ tiện tay đánh ra một chưởng, rất nhẹ nhàng rất ôn nhu.
Hình như không có bất kỳ khí thế nào.
So sánh với Nhất Chưởng Kinh Đào của Trình Vĩnh, quả thực chính là khác nhau một trời một vực.
Nhưng kết quả lại là suy giảm cực lớn trong mắt mọi người.
Chỉ thấy Trình Vĩnh giống như quả bóng cao su bị xì hơi.
Trong nháy mắt kình khí toàn thân suy giảm, trong thân thể bạo phát ra một vài tiếng động nặng nề.
Cả người cứ như vậy sụp xuống, bị đánh bay ở cửa, dường như đang nhũn ra, quỳ rạp ở trên mặt đất.
Yên tĩnh.
Tất cả đều yên tĩnh.
.
.
Trong mắt La Thanh Vân hiện lên vẻ khiếp sợ cực độ.
Bàn tay đang cầm chén rượu cũng có chút run rẩy.
Tuy rằng hắn cũng không từng để Tây Vực Ngũ Kiệt vào mắt, nhưng tuyệt không có khả năng dễ dàng thoải mái một chưởng đánh gục như vậy.
Hắn đột nhiên cảm thấy mình lại đoán sai thực lực Lý Vân Tiêυ.
Hình như bất kể hắn đánh giá người trước mắt này cao như thế nào, đều không đúng.
Thoáng cái hắn có phần đờ đẫn ngồi ngây ra đó, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.
Trình huynh.
.
.
Trình… Trình Vĩnh?Trình Vĩnh huynh, đứng lên đi.
Hắc, Trình huynh, đừng làm trò nữa.
Mau đứng lên đi.
Đám công tử trẻ tuổi đang tiến vào tửu lâu, trên trán mỗi người đều lấm tấm mồ hôi lạnh.
Bọn họ không thể tiếp nhận được hiện thực trước mắt.
Tất cả đều la lên gọi Trình Vĩnh, đợi hắn từ dưới đất nhảy lên, sau đó giết chết tất cả đám người Lý Vân Tiêυ.
Nhưng mà từ trước đến nay nguyện vọng chính là tốt đẹp, hiện thực vĩnh viễn lại lạnh lùng tàn khốc.
Thân thể Trình Vĩnh dần dần cứng đờ.
Mãi đến khi thân thể bắt đầu có chút tím bầm, mọi người mới từ trong ảo tưởng phục hồi lại tinh thần.
Sắc mặt mỗi người đêu tái nhợt.
Nạp Lan Chỉ Tuyền và Khương Nhược Băng cũng hoàn toàn ngây người.
Trong đầu bọn họ không có cách nào suy nghĩ được.
Bọn họ kinh ngạc nhìn Lý Vân Tiêυ, lại nhìn Trình Vĩnh đang nằm trên mặt đất, trước sau vẫn không có cách nào liên hệ hai người với nhau.
Trình huynh, Trình huynh?Sau khi Nguyễn Tử Lăng kinh ngạc một hồi, vẫn chưa tin, đi lên trước ngồi xổm xuống, vỗ vào thân thể Trình Vĩnh vài cái.
Cuối cùng hắn vận dụng một chút kình đạo ở trong tay.
Không ngờ tới, thoáng cái, hắn đã đánh nổ đầu vai của Trình Vĩnh.
Rất nhiều máu tụ đen đặc và thịt vụn đều tuôn ra ngoài.
Hóa ra ở dưới lớp da, máu thịt toàn thân Trình Vĩnh đều đã biến thành hồ.
A!Nguyễn Tử Lăng sợ đến liên tiếp lui về phía sau, thiếu chút nữa thì ngã ngửa.
Hắn hoảng sợ nhìn Lý Vân Tiêυ, run rẩy nói:Ngươi… ngươi… ngươi lại dám giết người của Vạn Tinh Cốc?Lý Vân Tiêυ cười nhạo nói:Giết thì đã sao?Nguyễn Tử Lăng thoáng trấn tĩnh, hạ quyết tâm, nói:Giết người của Vạn Tinh Cốc, chính là đã bước nửa bước vào quỷ môn quan.
Trong mắt Lý Vân Tiêυ lóe lên hàn quang, lạnh lùng nói:Dù sao cũng phải bước vào quỷ môn quan, vậy ngay cả người của thành Hồng Nguyệt, ta cũng giết.
Sát khí trên người hắn chợt bạo phát ra, nhắm thẳng vào Nguyễn Tử LăngTrong nháy mắt toàn thân Nguyễn Tử Lăng như rơi vào trong hầm băng, cả người run rẩy, răng trên răng dưới không ngừng run lên.
Qua nhiều năm như vậy, tuy có thời điểm sợ hãi, nhưng hắn chưa bao giờ thấy sợ như ngày hôm nay.
Mặc dù không biết thân phận của đối phương, nhưng ít ra hắn biết mình đã đá phải tấm thiết bản.
Không chỉ có Nguyễn Tử Lăng, đám người trẻ tuổi tuấn kiệt đã cùng hắn tiến vào đây cũng cảm nhận được hàn ý này.
Bọn họ hoảng sợ toàn thân run rẩy.
Có một người lại không có cách nào chống đỡ được, hét to một tiếng liền đẩy cửa lớn, cứ như vậy mà trốn đi.
Sát khi của Lý Vân Tiêυ chỉ là đối phó với những người này.
Các võ giả khác bên trong tửu điếm ngược lại không cảm thấy gì cả.
Bọn họ chỉ khiếp sợ khí hắn dùng một chưởng đánh chết Tây Vực Ngũ Kiệt, thật lâu chưa hoàn hồn.
Dừng… dừng tay.
Nguyễn Tử Lăng run rẩy nói:Nếu như lại giết ta, ngươi thật sự phải chết không thể nghi ngờ.
Hiện tại chẳng qua là có chút phiền phức mà thôi.
Ngươi mặc dù giết chết Trình Vĩnh, nhưng chỉ là tự vệ.
Về tình có thể tha thứ.
Tất cả mọi người có thể làm chứng.
Hắn quay đầu lại, nhìn về phía những người đi cùng hắn, nói:Các ngươi nói đúng không?A? Đúng.
Đúng đúng.
Đúng.
Chính là như vậyKhông sai.
Là tự vệ.
Chúng ta đều thấy được.
Trong chuyện này, người sai ở Trình Vĩnh.
Không có bản lĩnh lại hiếu chiến.
Kết quả thật đáng buồn.
Đám bạn đồng hành với hắn đều con cháu đại thế gia.
Vừa nhìn thấy Nguyễn Tử Lăng thay đổi hướng hướng, đã biết là có phiền toái.
Nếu như phối hợp không tốt, sợ là khó có tính mạng rời khỏi tửu lâu này.
Một bạn đồng hành đã chết, cùng với an nguy đối với tính mạng của mình, những người này đều rất dễ dàng đưa ra lựa chọn.
Các võ giả bên trong tửu lâu đều muốn hôn mê.
Bảy thế lực lớn siêu cấp ở trong lòng mọi người vốn là hình tượng cao không thể leo tới.
Sau khi Trình Vĩnh đánh ra một chiêu bỏ mạng, trong nháy mắt Nguyễn Tử Lăng ném đi tiết tháo, dần dần trở nên đáng khinh.
Hóa ra con cháu thế lực siêu cấp chẳng qua cũng chỉ như vậy.
So với chúng ta cũng không có gì khác biệtNguyễn Tử Lăng thấy sát khí trên người Lý Vân Tiêυ càng lúc càng đậm, hai chân cũng có chút run rẩy.
Hắn vội vàng nhìn về phía Khương Nhược Băng đang đứng bên cạnh, cầu xin sự giúp đỡ:Binh Đệ, ta là biểu ca của đệ.
Đệ mau nói một chút với bằng hữu của đệ đi.
Hiểu nhầm, chỉ là một chút hiểu nhầm mà thôi.
Trong mắt Khương Nhược Băng không che giấu được vẻ mất mát.
Tuy rằng nàng đáng ghét Nguyễn Tử Lăng, nhưng đối phương đại biểu cho thành Hồng Nguyệt.
Không ngờ, Nguyễn Tử Lăng ở trong lòng mình vẫn hành xử nghiêm khắc thận trọng trầm ổn, thực lực so với đám trẻ tuổi tuấn tài, đã xem như không tầm thường, lại không có khí phách như vậy.
Nhưng chung quy Nguyễn Tử Lăng vẫn là biểu ca của nàng.
Khương Nhược Băng nói:Vân Tiêu đại ca, chuyện này đến đây dừng đi.
Nếu còn ầm ĩ nữa sợ là khó có thể giải quyết được.
Hiện tại phiền phức của Trình Vĩnh.
.
.
Trong mắt nàng lộ ra vẻ lo lắng buồn bã.
Vạn Tinh Cốc và thành Hồng Nguyệt đều là bảy thế lực lớn siêu cấp, địa vị ngang hàng.
Trình Vĩnh thân là Tây Vực Ngũ Kiệt, cho dù không phải là đệ tử ưu tú nhất của Vạn Tinh Cốc, sợ rằng cũng được coi trọng.
Phiền toái này đã muốn chọc thủng trời.
Nhưng hiện tại nhìn bộ dạng Lý Vân Tiêυ vẫn lơ đễnh, cuối cùng nàng đã hiểu rõ lời La Thanh Vân nói.
Trong toàn bộ thành Hồng Nguyệt, người dám cả gan dẫn theo mình chạy trốn, sợ rằng thật sự chỉ có nam tử thần bí trước mắt này.
Nguyễn Tử Lăng vội vàng nói lý do:Không có việc gì, không có chuyện gì.
Có những người như chúng ta làm chứng, đây không tính là phiền toái gì cả.
Cho dù là Vạn Tinh Cốc, cũng phải nói đạo lý mới được.
Thiên hạ này chuyện gì cũng phải có một chữ lý.
Mọi người nói đúng không?Hắn vẫn nhìn về phía lão bản của tửu điếm kia nói:Chưởng quỹ, đến lúc đó làm phiền các ngươi cũng đi làm chứng cho vị huynh đệ này.
Là do Trình Vĩnh tự mình hành hung không thành, ngược lại bỏ mạng.
Điều này coi như là báo ứng.
Thành Hồng Nguyệt tuyệt đối không thể để người xấu thực hiện được ý định của mình, còn người tốt bị vu oan.
Chưởng quỹ kia gật đầu giống như con gà con mổ thóc.
Hắn liều mạng gật đầu, nào dám nói nửa chữ Không.
Trong lòng Khương Nhược Băng có cảm giác chán ghét trước nay chưa từng thấy.
Nàng xua đuổi mấy người kia nói:Các ngươi đều cút đi cho ta.
Nhìn thấy ngươi đã cảm thấy buồn nôn.
Nguyễn Tử Lăng ngượng ngùng cười, vội hỏi:Vậy ta không quấy rầy các vị nữa.
Binh Đệ từ từ chơi.
Mấy vị bằng hữu này cũng không tệ.
Bọn họ đều là tuấn kiệt, là người đáng để kết giao.
Hắn vội vàng quay người muốn rời đi.
Nhưng trong nhắt mắt khi hắn vừa xoay người, trong mắt nổ bắn ra lửa giận và oán độc kinh người.
Trên khuôn mặt vặn vẹo.
Hắn cảm thấy vô cùng mất mặt.
Nhưng trong nháy mắt hắn lại đứng ngây người ra.
Bởi vì hắn thấy được có một người đột nhiên đứng ở ngoài cửa.
Đó chính là nam tử áo đỏ lúc trước.
Chẳng biết nam tử đó đã đứng ở trước cửa, điều tra tình huống của Trình Vĩnh bao lâu.
Nguyễn Tử Lăng trợn to mắt.
Bỗng nhiên hắn mừng rỡ nói:Hàng Phong thúc thúc.
Tất cả mọi người bên trong tửu điếm cũng ngẩn người ra.
Bọn họ cũng không phát hiện ra nam tử này tới đây lúc nào.
Cho dù là người trẻ tuổi tuấn tài cũng vậy.
Sắc mặt La Thanh Vân ngưng trọng, quát khẽ:Lý Vân Tiêυ, ngươi đi mau.
Tên nam tử áo đỏ này chính là người lúc trước đã chấn áp Bùi Cửu Sí.
Hiển nhiên là cường giả Vũ Đế.
Hơn nữa không phải là tồn tại giống như Vũ Đế.
Hàn quang trong mắt Lý Vân Tiêυ chớp động.
Tên nam tử áo đỏ này tuy rằng thực lực không tầm thường, nhưng nhiều lắm chỉ mạnh hơn so với Huyết Thần Tử một điểm.
Đánh không lại hắn còn có thể chạy trốn.
Hắn sợ là sợ dẫn tới chấn động lớn, khiến dự định thu Đông Hải Nguyệt Minh Châu của hắn thất bại.
Ninh Hàng Phong đối với lời Nguyễn Tử Lăng nói, giống như mắt điếc tai ngơ.
Hắn vẫn không ngừng dùng tay xoa nắn kiểm tra trên người Trình Vĩnh.
Thần sắc trên mặt hắn càng lúc càng ngưng trọng.
Trong lòng Lý Vân Tiêυ thầm nghĩ không tốt.
Vừa rồi, hắn tùy ý thi triển ra Đại Phong Vân Chưởng.
Mánh khóe này sợ là đã bị Ninh Hàng Phong nhìn thấu.
Dù sao năm đó, thành Hồng Nguyệt đã chết không ít oan hồn.
Hàng Phong thúc thúc, người này không để quy định vào mắt, giết Trình Vĩnh huynh.
Vẫn mong thúc thúc ra tay ngăn cản người này, giao cho Vạn Tinh Cốc xử lý.
Để tránh cho quan hệ giữa hai phái chúng ta nảy sinh sự ngăn cách.
Nguyễn Tử Lăng vừa nói, vừa bay nhanh tới trốn ở phía sau Ninh Hàng Phong.
Vừa rồi Lý Vân Tiêυ tùy ý đánh ra một chưởng đã khiến Trình Vĩnh phải chết.
Hình ảnh đó thật sự quá chấn động, khiến xương cốt hắn đều nảy sinh cảm giác khủng bố.
Chỉ có trốn đến phía sau Ninh Hàng Phong, hắn mới cảm thấy vô cùng an toàn.
Khương Nhược Băng vội vàng nói:Hàng Phong thúc thúc, là do Trình Vĩnh muốn giết bằng hữu của ta trước, lúc này mới nhận lấy họa sát thân.
Nguyễn Tử Lăng ngươi cũng quá vô sỉ đi.
Vừa rồi là ai nói sẽ làm chứng cho Vân Tiêu đại ca.
Sắc mặt Nguyễn Tử Lăng ửng đỏ, nói:Ta làm vậy chính là để hắn trấn tĩnh, để tránh cho hắn trốn thoát.
Nếu không, chúng ta làm sao ăn nói được với Vạn Tinh Cốc? Biểu ca cũng là muốn tốt cho thành Hồng Nguyệt.
Về phần an nguy của bản thân, ta từ lâu không để ở trong lòngHắn nói một hồi những lời đại nghĩa, bắt đầu giống như hai người hoàn toàn khác biệt.
Điều đó khiến cho tất cả mọi người cảm thấy choáng váng hồ đồ.
Lúc này Ninh Hàng Phong mới chậm rãi đứng dậy, hai mắt sáng như đao, chăm chú nhìn về phía Lý Vân Tiêυ, nói:Chiêu võ kỹ này, ngươi học được từ đâu?Trong lòng Lý Vân Tiêυ trở nên nghiêm nghị.
Hắn biết hơn phân nửa đã bại lộ.
Lúc này hắn hừ lạnh một tiếng, nói:Võ học trong thiên hạ có nhiều điểm tương đồng.
Chẳng lẽ ngươi dựa vào cái chết của một người là có thể chặt sư thừa của ta sao?Ninh Hàng Phong thoáng sửng sốt.
Những lời Lý Vân Tiêυ trả lời khiến hắn không khỏi nhìn đối phương thêm vài lần.
Lúc này hắn mới lại nói:Chiêu chưởng pháp này rất giống với tuyệt kỹ của một người.
Ngươi đi theo ta.
Ta muốn kiểm tra suy luận trong lòng.
Lý Vân Tiêυ nói:Không rảnh.
Ninh Hàng Phong mỉm cười, nói:Không phải do ngươi.
Thân ảnh hắn chớp động, muốn bắt lấy Lý Vân Tiêυ.
Khương Nhược Băng vội vàng đưa trường kiếm trong tay ra, hất lên cao quét ngang qua, vội vàng la lên:Hàng Phong thúc thúc không thể không phân biệt phải trái như vậy được.
Rõ ràng là tên Trình Vĩnh này cậy manh hành hung mới đưa tới tai họa bất ngờ.
Cho dù chuyện này đến tai cha ta cũng vậy thôi.
Vậy cũng không có cách nào đổi trắng thay đen.
Ninh Hàng Phong bấm tay bắn ra, đập vào trên thân kiếm Khương Nhược Băng, liền chấn động khiến cả người nàng mang kiếm cùng bay ra ngoài.
Thế đi của Lý Vân Tiêυ không hề giảm sút, đã chộp tới.
Lãnh Kiếm Băng Sương trong tay Lý Vân Tiêυ đẩy ra một mảnh kiếm khí, lao tới đâm vào trên người Ninh Hàng Phong.
Hắn không dám lại dùng kiếm quyết của mình, mà là Thiên Chinh Hạo Nhiên Quyết, muốn đánh ra một con đường để bỏ chạy.
Hồng trần ngóng nhìn ánh trăng sáng.
Kiếm quang lạnh như biển.
Trong nháy mắt Lý Vân Tiêυ đâm ra trên trăm kiếm quang, không ngờ phong tỏa một thoáng đã cắt đế khí xung quanh thành từng mảnh nhỏ.
Ninh Hàng Phong kinh hãi mở to hai mắt.
Hắn không thể tin được có người lại có thể dùng kiếm quang chém đươc Cửu Thiên Đế Khí của hắn.
Hơn nữa cổ hàn ý khuếch tán.
Toàn bộ tửu lâu dường như đặt mình ở trong hầm băng.
Lý Vân Tiêυ đi mau.
La Thanh Vân đột nhiên hét lớn một tiếng, một tiếng rồng ngâm vang vọng.
Chỉ thấy thân thể hắn và thương hợp nhất.
Một thương quang khó có thể địch nổi lướt qua ngang trời, đáng kinh sợ giống như một con du long.
Ninh Hàng Phong lại thất kinh.
Tên thiếu niên thất tinh Vũ Tôn này, không ngờ uy lực một thương lại mơ hồ có uy thế của cấp Vũ Đế khác, khiến hắn khó có thể tin được.
Ngày hôm nay xảy ra chuyện gì vậy? Những tiểu hài tử mười mấy tuổi này tại sao đều biến thái như vậy?Nhưng hai người công kích chẳng qua chỉ để hắn giật mình mà thôi.
Tay trái Ninh Hàng Phong ra quyền, vẽ ở trước người một quyền.
Lập tức một lực lượng vô hình giống như mặt nước gợn sóng khuếch tán ra.
Trong nháy mắt toàn bộ không gian bị một lực lượng phong ấn xuống.
Thân thể hai người Lý Vân Tiêυ và La Thanh Vân ở trên không trung trong nháy mắt bị đông cứng lại.
Lý Vân Tiêυ hình như không lưu tâm, khẽ cười nói:Ngươi không phải sợ phiền phức sao?La Thanh Vân lại không thoải mái giống như Lý Vân Tiêυ, dùng toàn lực giãy dụa, nhưng cũng không có tác dụng gì.
Một lát sau, hắn lạnh lùng hừ nói:Người tuy là do ngươi giết, nhưng trách nhiệm sao có thể để một mình ngươi gánh vác được.
Ngươi cho rằng ngươi là ai chứ?Một câu nói ra, đã thể hiện ra hết bản sắc nam nhi, khiến mọi người bên trong tửu lâu đều âm thầm tán thưởng.
Ánh mắt bọn họ nhìn về phía Nguyễn Tử Lăng càng nhiều mấy phần xem thường.
Con cháu thế gia gì chứ? So với những thiếu niên không mấy nổi danh kia lại có sự chênh lệch khó tránh khỏi quá lớn đi.
Hàng Phong thúc thúc, dừng tay.
Khương Nhược Băng khẩn trương.
Nàng biết thực lực của Ninh Hàng Phong.
Nếu như hắn thật lòng động thủ, chỉ sợ một chiêu sẽ giết chết cả hai người.
Dưới tình thế cấp bách, nàng giơ bảo kiếm lên, gác ở trên cổ mình, uy hiếp:Hàng Phong thúc thúc, nếu như thúc thúc dám đả thương bằng hữu của ta, ta sẽ chết ngay bây giờ ở trước mặt thúc thúc, xem thúc thúc làm sao ăn nói được với phụ thân ta, làm sao ăn nói được với sư phụ của ta.
Ninh Hàng Phong chau mày một cái, khiển trách:Nhược Băng, đây không phải là thời điểm để cháu bướng bỉnh.
Mặt Lý Vân Tiêυ cũng hơi biến sắc, nói:Binh lão đệ, buông kiếm xuống.
Thúc thúc này của đệ muốn tổn thương ta vẫn còn hơi kém một chút.
Ninh Hàng Phong khẽ nhíu mày.
Lời này mặc dù nói khó nghe, nhưng hắn biết là tâm ý của đối phương, vì vậy im lặng không lên tiếng.
Nguyễn Tử Lăng cũng gấp gáp nói:Nhược Băng, nghe Hàng Phong thúc thúc nói đi.
Không nên tùy hứngKhương Nhược Băng lộ ra nụ cười sầu thảm nói:Bướng bỉnh? Tùy hứng? Vậy hôm nay ta bướng bỉnh một lần, tùy hứng một lần.
Nàng lạnh lùng nói:Ta muốn kết giao bằng hữu thế nào các ngươi cần gì phải quản chứ? Các ngươi có quyền gì động thủ đối với bằng hữu của ta? Nếu như ngày hôm nay Vân Tiêu đại ca, La đại ca, còn có Chỉ Tuyền tỷ tỷ nhận một chút tổn thương, cho dù hôm nay ta không chết, ngày khác ta cũng phải giết sạch bằng hữu của các ngươi.
Ngươi.
.
.
Nguyễn Tử Lăng nhất thời im lặng, giật mình.
Khương Nhược Băng cười lạnh nói:Ngươi có thể giết chết bằng hữu của ta, vì sao ta không thể giết chết bằng hữu của ngươi? Còn có Hàng Phong thúc thúc nữa.
Nghe nói thúc thúc và chưởng môn Phi Hổ Môn và Không Hoài Cốc đều rất quen thân.
Thẩm thẩm chính là thánh nữ của Không Hoài Cốc.
Đợi tới khi ta có thực lực tất nhiên sẽ triệu tập một đám người tiêu diệt hai tông môn này trước.
Ninh Hàng Phong sắc mặt đại biến, mơ hồ có chút lửa giận.
Nhưng thân phận Khương Nhược Băng tôn quý.
Cho dù là hắn cũng quản giáo không được.
Hắn chỉ có thể hừ lạnh một tiếng, vung tay lên, thả Lý Vân Tiêυ và La Thanh Vân từ trong cấm chế đi ra, lạnh lùng nói:Ta có thể tha cho bọn họ lần này, nhưng lần sau thì không thể.
Còn nữa, cháu phải cùng Nguyễn Tử Lăng trở về.
Đây cũng là điều kiện của ta.
Khương Nhược Băng do dự một chút, nói:Có thể.
Nhưng trong vòng 3 ngày các ngươi không được động thủ đối với bọn họ.
Chúng ta phải lưu lại đủ thời gian để cho bọn họ rời khỏi thành Hồng Nguyệt.
Ninh Hàng Phong trầm tư, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêυ, thần sắc biến hóa không ngừng.
Một chiêu kia của Lý Vân Tiêυ hắn còn chờ đợi xác nhận.
Nhưng giờ này khắc này.
.
.
Sau một hồi suy nghĩ tỉ mỉ, cuối cùng hắn đã thỏa hiệp, nói:Được, ta đáp ứng cháu.
Nhưng ba ngày sau, không bị điều này hạn chế.
ĐượcKhương Nhược Băng gật đầu, nói:Trong khoảng thời gian này mong rằng Hàng Phong thúc thúc chú ý tới đám tiểu nhân vô sỉ nhiều hơn một chút, để tránh cho bọn họ ở sau lưng giở thủ đoạn.
Ninh Hàng Phong nói:Cháu yên tâm.
Toàn bộ cấm quân thành Hồng Nguyệt cũng không sẽ ra tay đối với ba người bọn họ.
Hắn chính là thống lĩnh cấm quân thành Hồng Nguyệt.
Nguyễn Tử Lăng cũng nhậm chức ở trong cấm quân, phải phục tùng sự điều động của hắn.
Khương Nhược Băng gật đầu nói:Có Hàng Phong thúc thúc đồng ý là ta yên tâm.
Nếu như dám gạt ta, ta bẩm báo với cha ta sư phụ ta, xem ngươi có mặt mũi thế nào.
Tất cả mọi người đều choáng váng, cảm giác thiếu niên này còn là một tiểu hài tử, bị khi dễ sẽ cáo trạng với gia trưởngKhương Nhược Băng nhìn về phía ba người nói:Vân Tiêu đại ca, La đại ca, Chỉ Tuyền tỷ tỷ, ta đi về nhà trước.
Hai ngày sau, ta sẽ mang theo vật Vân Tiêu đại ca và La đại ca cần đi tới Thanh Phong Minh Nguyệt Lâu.
Đến lúc đó các ngươi lại đến đây một lần.
Sau đó lập tức sử dụng đại trận truyền tống nhảy qua vực rời khỏi thành Hồng Nguyệt.
Ngàn vạn lần không nên ở lại Đông Vực.
Trong lòng Nạp Lan Chỉ Tuyền đau xót, nói:Binh Đệ, đệ chiếu cố thật tốt bản thân là được.
Không cần lo lắng cho chúng ta.
Lý Vân Tiêυ nhẹ giọng nói:Thứ ta cần, bản thân ta sẽ lấy.
Không phiền đệ động thủ, cũng không có thói quen để người khác làm giúp.
La Thanh Vân cũng nói:Ta cũng như vậy.
Vật dựa vào đệ mang tới, cầm ở trong tay đều sẽ bỏng tay.
Khương Nhược Băng cười khổ nói:Ta biết hai vị đại ca đều là người tốt.
Nhưng ta chỉ muốn làm chút chuyện cho bằng hữu mà thôi.
Ta từ nhỏ cũng không có bằng hữu.
Thời gian qua lại cùng với các ngươi mặc dù ngắn, lại rất vui vẻ.
Trong lòng hai người đều lặng lẽ, nói không nên lời.
Chỉ Tuyền tỷ tỷ gặp lại sau.
Khương Nhược Băng mỉm cười lên tiếng chào, sau đó xoay người nói:Tiểu Tuyết, chúng ta đi thôi.
Nàng cũng không quay đầu lại, đi ra ngoài cửa.
Mọi người đều nhường đường cho nàng.
Bất kỳ ai cũng không dám tới quá gần.
Ninh Hàng Phong liếc mắt nhìn Lý Vân Tiêυ, nói:Ta hi vọng ngươi có thể phối hợp với ta, kiểm chứng suy nghĩ trong lòng ta.
Ta có thể bảo đảm tuyệt đối sẽ không thương tổn tới ngươi.
Nếu như ngươi đã suy nghĩ thông suốt, có thể tới tìm ta bất cứ lúc nào.
Hắn ném ra một tấm lệnh bài, nói:Cầm tấm lệnh bài này đưa cho bất kỳ một người nào đó của thành Hồng Nguyệt, đều có thể tìm được ta.
Hắn cũng xoay người rời đi.
Trước khi đi, hắn vung tay phải lên, thu thi thể của Trình Vĩnh vào, lúc này mới biến mất ở ngoài cửa.
Trong mắt Nguyễn Tử Lăng lộ ra hung quang, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêυ nói:Ngày hôm nay coi như vận khí các ngươi tốt.
Hi vọng lần sau còn có thể có vận khí tốt như vậy.
Hắn và đám trẻ tuổi tuấn kiệt bên cạnh hắn đều khôi phục lại bộ dạng cao cao tại thượng, đều hừ lạnh không dừng, từng người rời đi.
Bên trong tửu điếm lập tức chỉ còn lại ba người Lý Vân Tiêυ, còn có đám võ giả đứng ngoài quan sát.
Lão bản của tửu điếm run như cầy sấy tiến lên, nói:Ba vị đại nhân, có thể đi nơi khác uống rượu hay không? Không nên ở lại tiểu điếm này nữa.
Bản điếm buôn bán nhỏ.
Các ngươi làm ầm ĩ như thế, ta không thể gánh chịu nổi.
Hắn lấy từ trên người ra một túi nguyên thạch đưa tới, chỉ ra bên ngoài, nói:Đối diện có tửu lâu Duyệt Lai.
Chỉ cần ba vị qua bên kia làm ầm ĩ, làm ra chút chuyện, những nguyên thạch coi như là một chút tạ ơn nho nhỏ dành cho ba vị đại nhân.
Ba người đều đen mặt.
Một túi nguyên thạch này chừng hơn vạn cái.
Có thể thấy được thương nhân thành Hồng Nguyệt vẫn vô cùng giàu có.
Lão bản của tửu điếm kia cười hắc hắc nói:Mấy ngườ vừa nhìn đã biết là không sợ loại phiền phức này.
Cái này chỉ là đưa trước một chút thành ý.
Nếu như mấy người có thể ở trong Duyệt Lai Tửu Lâu gây ra chuyện lớn, tốt nhất là khiến cả tửu lâu bên đó đều nổ, vậy ta sẽ có hậu tạ gấp mười lần.
Nạp Lan Chỉ Tuyền chỉ vào đầu, vừa bực mình vừa buồn cười nói:Giữ lại nguyên thạch để cho ngươi mua chút thuốc bổ bồi bổ chỉ số thông minh đi.
Ba người rời khỏi tửu lâu, Lý Vân Tiêυ cười nói:Ha ha.
Ta cảm thấy chỉ số thông minh của lão bản này thật cao.
Nạp Lan Chỉ Tuyền cười khổ, nói:Nếu La đại ca và Vân tiêu công tử không vứt bỏ, có thể đi tới chỗ nghỉ chân của Ngân Nguyệt Tông nghỉ ngơi vài ngày, chờ tới khi quần anh tụ hội ở Thanh Phong Minh Nguyệt Lâu.
Ta có chút không yên lòng về Nhược Băng muội muội, rất sợ nàng làm ra một vài hành động khác người.
Tốt nhất là đi tới phủ thành chủ làm bạn với nàng.
La Thanh Vân nói:Được.
Tính cách của Nhược Băng muội muội đơn thuần.
Có Chỉ Tuyền cô nương ở cùng nàng, mọi người cũng yên lòng.
Nạp Lan Chỉ Tuyền mím môi cáu giận nói:Ý của La đại ca là ta không đơn thuần sao?Nàng đưa mặt tới lắc qua lắc lại trước mặt La Thanh Vân, bộ dạng không thuận theo.
La Thanh Vân có chút xấu hổ, giải thích:Ý ta là nghĩ Chỉ Tuyền cô nương thành thục hơn, xử sự càng thận trọng hơn.
Không giống như Nhược Băng, tính tình còn trẻ con, chỉ biết đùa giỡn.
Hừ, như vậy còn được.
Lúc này Nạp Lan Chỉ Tuyền mới mặt mày rạng rỡ.
Mị lực của nàng cực lớn, lập tức khiến cho người đi đường dừng chân nhìn theo.
Tỉ lệ những người quay đầu lại cũng cực cao.
Lý Vân Tiêυ cười nói:Hiện tại, trong thành Hồng Nguyệt đều ngực đực nhỏ đang động dục.
Nàng làm như vậy sẽ gây phiền toái cho La huynh.
Nạp Lan Chỉ Tuyền cười đầy quyến rũ nói:Thế nào? Vân Tiêu công tử ghen tị sao? Đúng rồi.
Lấy thực lực của Vân Tiêu công tử hoàn toàn có thể đi tham gia thi đấu lôi đài, một lần hành động đoạt được mỹ nhân và Đông Hải Nguyệt Minh Châu.
Như vậy không phải lưỡng toàn hay sao?Nàng thấy Lý Vân Tiêυ muốn giải thích rõ ràng, lại tranh nói trước:Công tử cũng nói với ta cái gì không trông mong gì, vậy mà một chưởng có thể đánh chết một trong Tây Vực Ngũ Kiệt.
Toàn bộ những người trẻ tuổi ở đại lục Thiên Vũ thật không biết còn ai có thể làm được như vậy.
Nếu như Vân Tiêu công tử chịu đi tham gia thi đấu.
Tỷ lệ phần thắng cực lớn.
Cũng có thể khiến Nhược Băng muội muội tránh phải phiền não rồi.
La Thanh Vân nghiêm mặt nói:Không sai.
Ta cũng đã gặp qua Nguyễn Tử Mậu, người đứng đầu Đông Vực Thất Tinh.
Nói thật, ta cảm thấy hắn không bằng huynh.
Lý Vân Tiêυ cười nói:Các ngươi quá coi thường hào kiệt trong thiên hạ.
Thật sự mạnh nhất chắc chắn sẽ không phải là mấy danh hiệu rất vang dội kia.
Cái đó gọi là người thiện chiến danh không hiển hách.
Ngoại trừ Thất Tinh, Ngũ Kiệt, Tứ Tú ra, đại lục Thiên Vũ thắng được vì bọn họ có thể có nhiều người.
Nếu như La huynh đi ghi tên, cũng có thể lăn lộn tới một vị trí đầu lĩnh.
Nạp Lan Chỉ Tuyền nói:Nếu Vân Tiêu công tử không có ý, Chỉ Tuyền cũng không ép buộc.
Nhưng chỉ cầu mong đến lúc đó, Nhược Băng muội muội không thích người chiến thắng, Vân Tiêu công tử có thể góp vui lấy lệ giúp Nhược Băng muội muội một lần.
Lý Vân Tiêυ cười khổ nói:Không nói đến chuyện ta không có bản lãnh đó.
Cho dù thật sự có, sau khi chiến thắng làm sao có thể chỉ góp vui lấy lệ được? Ta cũng không muốn bị người của thành Hồng Nguyệt truy sát cả đời.
Trong đầu của hắn truyền đến tiếng Yêu Long đã yên lặng từ lâu, hừ lạnh nói:Cắt.
Ngươi không phải đã bị thành Hồng Nguyệt truy sát cả đời sao, sợ cái gì chứ?Mặt Lý Vân Tiêυ đen lại, truyền âm mắng:Ngươi không nói lời nào nói, ta sẽ không xem ngươi đã chết.
Yêu Long cười hắc hắc nói:Vừa lúc hai vị hồng nhan tri kỷ của ngươi đều không có mặt ở nơi này.
Cơ hội tốt trời ban phải nắm chặt.
Đúng rồi.
.
.
Yêu Long đột nhiên nghiêm mặt nói:La Thanh Vân so với lần trước khi ở trong Tu Di Sơn rất khác.
Không biết tại sao máu của hắn lại trở nên thuần hậu hơn rất nhiều.
Hình như có dấu hiệu trở về tổ.
A?Lý Vân Tiêυ khẽ cười nói:Như vậy rất tốt, vậy máu hắn càng có giá trị lớn hơn.
Lý Vân Tiêυ lộ ra vẻ mặt tham lam nhìn về phía La Thanh Vân, nhìn tới mức người kia toàn thân sợ hãi, tức giận trừng mắt trở về.
Nạp Lan Chỉ Tuyền nhìn bộ dạng Lý Vân Tiêυ không yên lòng, than thở:Tất cả phải xem số trời.
Hi vọng Nhược Băng muội muội có thể tìm được một người tốt để gả.
Lý Vân Tiêυ cười nói:Những nữ hài tử như các nàng kén vợ kén chồng yêu cầu cũng quá cao đi.
Hội tụ ở đây đều là trẻ tuổi tài tuấn gần như khắp trong thiên hạ.
Các nàng còn không biết đủ.
Chỉ Tuyền cô nương nếu như đi tới phủ thành chủ, mong hãy thay ta đưa một vật tới cho nàng béo Tuyết Cầu.
Tay hắn đưa ra một khối ngọc giản, dùng thần thức lạc ấn một vài tin tức, đưa cho Nạp Lan Chỉ Tuyền, nói:Rất khẩn cấp.
Hy vọng có thể mau chóng đưa đến trong tay Khương Nhược Mai.
Nạp Lan Chỉ Tuyền ngẩn ra, lập tức hiểu rõ Lý Vân Tiêυ đã biết được thân phận của Tuyết Cầu, có chút hồ nghi nói:Nàng béo này và Nhược Băng muội muội luôn không hợp mắt.
Thậm chí đã nhiều lần dùng thủ đoạn không trong sáng đối phó với Nhược Băng muội muội.
Nếu như Vân Tiêu công tử xem chúng ta là bằng hữu, vẫn mong không nên đi lại với nàng quá gần.
Lý Vân Tiêυ cười nói:Yên tâm đi.
Đây là một chút ân oán cá nhân giữa ta cùng Khương Nhược Mai.
Làm phiền Chỉ Tuyền cô nương.
Nạp Lan Chỉ Tuyền cất ngọc giản xong, nói:Như vậy cũng tốt.
Việc này không nên chậm trễ.
Ta hiện tại liền đi tới phủ thành chủ luôn.
Cáo biệt.
Hai người nhìn theo bóng dáng nàng rời đi, lúc này mới ném ra kim chỉ nam, đi về phía nơi Ngân Nguyệt Tông dừng chân.
Nơi dùng chân ở một góc tương đối hẻo lánh, nằm ở trong rừng cây, bên cạnh ánh nước.
Hoàn cảnh thật ra vô cùng tốt.
Dù sao Nạp Lan Chỉ Tuyền qua đó cũng chỉ là ở cùng Khương Nhược Băng mà thôi.
Ở một nơi có hơi xa trung tâm của thành, cho nên lúc trước khối băng tới gây chuyện cũng không có người nào phát giác.
Hai người nhờ chỉ nam, một trước một sau đi trong một rừng cây.
Trong lòng Lý Vân Tiêυ đột nhiên thoáng động, hình như có phát giác, quay người lại, nhìn ánh mắt La Thanh Vân dần dần dấy lên chiến ý, khẽ cười nói:Thế nào? Muốn đánh nhau sao?Nguyên khí trên người La Thanh Vân chấn động ra, đó là một loại tâm tình đang cố hết sức lực áp chế.
Hắn trậm tiếng nói:Sau khi rời khỏi Tu Di Sơn, ta vẫn rất muốn tìm huynh xác minh tu vi một chút.
Mất đi cơ hội ngày hôm nay, thật không biết tới năm nào tháng nào mới có thể gặp lại lần nữa.
Trên người hắn chớp động thanh quang, ở trước người hoàn toàn mở ra, hóa thành một thanh trường thương nắm trong tay.
Thương thế trở nên xao động.
Một uy áp vô hình bao phủ tất cả phạm vi nơi đó.
Nguyên lực mỏng manh ở trên thân thương không ngừng chấn động, nhắm thẳng vào Lý Vân TiêυLý Vân Tiêυ tùy ý để uy lực của thương nhắm vào cơ thể, kinh ngạc phát hiện cường thế trong long uy rất mạnh.
Mặc dù thân thể mình vô cùng cường hãn, ở nơi này, dưới áp chế của long uy, lực lượng cũng có chút đông cứng.
Giống như uy lực của Tường Tử Long ở trên thành Tống Nguyệt Dương.
Ngươi thật sự rất ưu tú.
Lý Vân Tiêυ tán dương:Nếu như có thêm Long Chi Bí Bảo trong người, vậy sẽ có thực lực cùng ta đánh một trận.
Nhưng bây giờ, còn kém xa.
Nếu ngươi muốn thử, ta sẽ mở cho ngươi cửa lớn võ đạo này, để cho ngươi biết cái gì là ngước mặt nhìn núi cao, cho ngươi hiểu rõ, ở trên con đường đi tới đỉnh phong này, ngươi còn kém xa.
Trong mắt hắn chợt lóe lên một tia lệ mang.
Hai đời làm người, mặc dù là thân thể thiếu niên, nhưng thời điểm nhìn La Thanh Vân, không tránh được lại lấy thân phận của trưởng bối ra quan sát.
Hắn quyết định lấy thực lực tuyệt phách, chôn ở trong lòng thiếu niên này một hạt giống không bao giờ ngừng nghỉ, mọc rễ nẩy mầm mặc kệ tất cả.
Nguyên khí trên người Lý Vân Tiêυ chấn động hiện ra hình thái đinh ốc hình thái, xua tan long uy này ra khỏi trong cơ thể, đi xung quanh ép trở lại.
Khí tức của hai người đè ép lẫn nhau.
Cây cối xung quanh từng cây một trực tiếp hóa thành mảnh vụn, nhẹ nhàng tung bay đầy trời, giống như cát bụi khiến cho người ta dùng mắt thường không thể thấy rõ.
Con ngươi Lý Vân Tiêυ đột nhiên hơi co lại, khẽ thở dài:Vốn định chơi vui một chút, đáng tiếc không có cách nào được như ý nguyện.
La Thanh Vân đang tập trung tinh thần chuẩn bị ứng chiến.
Từ sau khi ở Tu Di Sơn vẫn bị Lý Vân Tiêυ áp chế, hơn một năm được qua bất kỳ thời khắc cũng không quên giả tưởng đối phương là quân địch.
Chỉ cần có thể đánh bại Lý Vân Tiêυ, là chiến thắng chấp niệm trong lòng mình, ở trên con đường võ đạo cũng sẽ đi xa hơn.
Chấp niệm võ đạo của hắn chính là vĩnh viễn không bị đánh bại.
Thế nào? Ngươi sợ rồi sao? Có muốn đánh hay không đã không phải do ngươi quyết định nữa.
Sát khí trên người La Thanh Vân vẫn đang không ngừng tăng lên.
Hắn đang điều giải lực lượng của chính mình, để đạt được trạng thái mạnh nhất.
Lý Vân Tiêυ than thở:Hoàn toàn chính xác không phải do ta, nhưng cũng không phải do ngươi.
Ánh mắt của hắn nhìn về một nơi trong hư không, kinh ngạc nói:Văn Lâm huynh, ta rất hiếu kỳ không biết huynh làm sao tìm được ta?Sắc mặt La Thanh Vân chợt thay đổi, lộ vẻ giận dữ.
Thương thức bỗng nhiên đâm tới chỗ hư vô kia, nhất thời phá tan không gian.
Một tiếng rồng ngâm kinh thiên vang lên.
Ầm.
Một chấn động mạnh truyền đến.
Chỉ nghe thấy có vài tiếng kêu thảm thiết.
Trời cao đẫm máu.
Từng thi thể rơi xuống.
Vì vậy đồng thời có mấy đạo ánh sáng chiếu xuống, hiện ra hơn mười nhân ảnh.
Một tên trong số đó là nam tử mặc trang phục của thành Hồng Nguyệt cả giận nói:Thủ đoạn thật tàn nhẫn.
Đúng là chó lớn gan, không ngờ giết người của thành Hồng Nguyệt ta.
La Thanh Vân hừ lạnh một tiếng, thương thế lưu chuyển, thu vào.
Khí tức trên người mới dần dần thu hồi, lạnh lùng nói:Chỉ giết mấy người, đã là giới hạn kìm chế tức giận lớn nhất của ta rồi.
Cho tới nay, hắn vẫn khao khát được đánh một trận.
Nhưng cứ như vậy lại bị phá hỏng.
Nếu như những người trước mắt này không phải người của thành Hồng Nguyệt, sợ hắn đã tiêu diệt sạch, sau đó lại cùng Lý Vân Tiêυ chiến đấu.
La Thanh Vân?Văn Lâm sửng sốt, trên mặt lập tức lộ vẻ vui mừng.
Trong con ngươi, tinh quang không dừng chớp động, hắn khẽ cười nói:Không tệ, thật sự không tệ.
Hắn đột nhiên nói ra những lời này khiến mọi người không hiểu nổi.
Văn Lâm cũng không giải thích, mà nhìn về phía Lý Vân Tiêυ, cười nói:Huynh đệ, nhanh như vậy lại gặp mặt.
Ngươi làm tờ thân phận tại thành Hồng Nguyệt.
Ta chỉ cần tìm được người thành Hồng Nguyệt nhờ hỗ trợ, tất nhiên có thể xác định được vị trí của ngươi cho dù ngươi ở bất kỳ chỗ nào.
Lý Vân Tiêυ hừ lạnh nói:Dối trá như vậy ba mẹ ngươi có biết không? Tin tức trên tờ thân phận kia ta đã sửa lại vài lần.
Ngươi có thể xác định được vị trí của ta, thứ định vị của thành Hồng Nguyệt từ bao giờ trở nên tân tiến như vậy chứ?Tự ý sửa chữa tin tức thân phận, tội không thể thaNgười cầm đầu thành Hồng Nguyệt quát lạnh, sát khí trên người nghiêm nghị.
Trong nháy mắt những thủ hạ còn lại tản ra, bao vây xung quanh hai người.
Lý Vân Tiêυ trầm tư một chút, chợt tỉnh ngộ nói:Ta hiểu được.
Xem tiếp...Vạn cổ chí tôn
truyện tranh Vạn cổ chí tôn
truyện Vạn cổ chí tôn
Vạn cổ chí tôn truyện chữ
đọc truyện Vạn cổ chí tôn
Vạn cổ chí tôn chap
truyenfull.vn
truyenfull.vip
truyenfull.vip
truyen.tangthuvien.vn/
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License