con-mat-ao-thi

Tại sao lại truy tra không được khí tức của hắn? Chẳng lẽ trên người hắn có dị bảo? Hồng Mông Đại Đế nhíu mày thì thào nói, có thể ở địa bàn của Sáng Tạo thần, để Sáng Tạo thần cùng Sáng Tạo thần tổ không cách nào bắt được, hoàn toàn là chuyện không thể nào.

Nhậm Ngã Tiếu nheo mắt lại, nói tiếp: Trừ khi hắn không ở Thần giới cao nhất! Nghe vậy, Tần Quân phảng phất như nghĩ tới điều gì, vô ý thức ngẩng đầu nhìn lại.

Xuyên qua Nguyên Không Gian của Thần giới cao nhất, hắn tựa hồ thấy được Thủy Ác diện mục dữ tợn đang theo dõi hắn.

Chẳng lẽ Cực Đế có năng lực xuyên qua Nguyên Không Gian? Khi hắn bị đuổi giết, liền rời Nguyên Không Gian? Tần Quân càng nghĩ càng thấy có khả năng, lực lượng của Thủy Ác mạnh hơn, cũng không thể nào làm được quỷ thần khó dò như thế.

Tiếp tục đi tới, cách Chúng Thần khởi nguyên rất gần rồi! Tần Quân mở miệng nói, ném sự tình Cực Đế đến sau đầu.

Ba thần cũng không có ý kiến, cho dù bọn hắn lại muốn báo thù, cũng phải tìm ra Cực Đế mới được.

Bọn hắn tiếp tục đi tới.

Quang mang của Chúng Thần khởi nguyên đã xuất hiện ở sâu trong vũ trụ.

Nơi này là trung tâm của Thần giới cao nhất, tuy là cấm địa, nhưng cũng là thánh địa, cung cấp toàn bộ sinh linh của Thần giới cao nhất tín ngưỡng, bao quát Sáng Tạo thần ở bên trong.

Ngay thời điểm bọn người Tần Quân sắp đến Chúng Thần khởi nguyên, Vĩnh Hằng Thần Mệnh bỗng nhiên xuất hiện.

Tham kiến Tổ Thần? Vĩnh Hằng Thần Mệnh cung kính quỳ xuống, biểu lộ nghiêm túc.

Tần Quân không nhìn hắn, tiếp tục bay về phía Chúng Thần khởi nguyên.

Sắc mặt của Vĩnh Hằng Thần Mệnh kịch biến, lúc này lách mình đến phía trước Tần Quân, gấp giọng nói: Tổ Thần! Chúng ta có việc thì thương lượng! Ngàn vạn lần không thể đi vào Chúng Thần khởi nguyên! Vì sao không thể vào? Tần Quân bễ nghễ hắn hỏi.

Chúng Thần khởi nguyên là nhà hắn, còn có đạo lý không cho hắn vào? Vĩnh Hằng Thần Mệnh vội vàng giải thích: Như thế sẽ quấy nhiễu Bất Hủ cùng Vĩnh Hằng! Trẫm chính là cha của bọn hắn, tại sao phải sợ bọn hắn? Tần Quân lạnh giọng nói, trong giọng nói ẩn hàm một tia sát ý.

Thật cho là tất cả đều siêu việt hắn? Hồng Mông Đại Đế, Nhậm Ngã Tiếu cùng Thái Dịch Hỗn Độn thì cảnh giác nhìn Vĩnh Hằng Thần Mệnh, tùy thời chuẩn bị khai chiến.

Vĩnh Hằng Thần Mệnh ngưng nghẹn, không biết nên nói cái gì.

Cút ngay! Tần Quân vung tay lên, Chí Cao Thần Lực đụng vào Vĩnh Hằng Thần Mệnh, vị Sáng Tạo thần mạnh nhất này bị Tần Quân vén bay ra ngoài.

Ba vị Hồng Mông Thần linh theo sát Tần Quân, bay về phía Chúng Thần khởi nguyên.

Từ ánh mắt của bọn hắn nhìn lại, Chúng Thần khởi nguyên chính là một đại lục tản ra cường quang, vô cùng to lớn, nguyên khí mênh mông cho dù là Vô Thượng Nguyên Thần cũng sẽ tâm động thình thịch.

Ở vào tình thế như vậy tu luyện, khẳng định thể xác tinh thần vui vẻ, nói không chừng có thể tăng cường lực lĩnh ngộ.

Chỉ có lòng yên tĩnh như nước, lực lĩnh ngộ mới có thể đạt tới tốt nhất.

Tổ Thần! Vĩnh Hằng Thần Mệnh lập tức gấp, lấy tay chụp vào bả vai Tần Quân.

Tần Quân đột nhiên quay đầu, để Vĩnh Hằng Thần Mệnh vội vàng dừng lại.

Trong chốc lát, sát ý kinh khủng khó có thể tưởng tượng từ bốn phương tám hướng vọt tới, bao phủ Vĩnh Hằng Thần Mệnh.

Làm sao có thể có loại thực lực này.

Vĩnh Hằng Thần Mệnh sợ hãi không thôi, hắn sớm liền phát hiện Tần Quân xuất hiện, nhưng khi đó Tần Quân quá yếu, căn bản không đủ để tiến vào pháp nhãn của hắn, mới qua bao lâu a? Tần Quân vậy mà trở nên cường đại như thế! Đoán chừng đã có thể chống đỡ Bất Hủ cùng Vĩnh Hằng.

Cho dù lại kinh hãi, hắn cũng không thể để Tần Quân nhập Chúng Thần khởi nguyên!Nghĩ xong, tay phải Vĩnh Hằng Thần Mệnh dùng Thần lực ngưng tụ ra một thanh trường thương, toàn lực ném về phía Tần Quân.

Xé rách Nguyên Không Gian, trong nháy mắt liền muốn đụng vào Tần Quân.

Ngâm.

.

.

Thiên Đế Long khí ngao rít gào mà ra, tiếng rên vang vọng Thần giới cao nhất.

Oanh một tiếng, chùm sáng bị xé nát, Tần Quân từ trong cường quang xông ra, giết tới trước mặt Vĩnh Hằng Thần Mệnh, ngón trỏ tay phải nâng lên, điểm lên trán Vĩnh Hằng Thần Mệnh.

Con ngươi của Vĩnh Hằng Thần Mệnh thít chặt, vô ý thức muốn tránh đi, đáng tiếc đã không kịp.

Oanh.

.

.

Thiên Đế Thần Phạt giết ra, liệt diễm trong nháy mắt bao phủ thân hình Vĩnh Hằng Thần Mệnh, xỏ xuyên vũ trụ, phảng phất như muốn đánh xuyên Thần giới cao nhất.

Cảm thụ được uy áp kinh khủng của Thiên Đế Thần Phạt, ba vị Hồng Mông Thần linh cũng nuốt nước miếng.

Nhậm Ngã Tiếu cảm thán nói: Quá mạnh, Sáng Tạo thần cũng không phải đối thủ của phụ Thần.

Thái Dịch Hỗn Độn cùng Hồng Mông Đại Đế gật đầu, bọn hắn có thể cảm giác được Vĩnh Hằng Thần Mệnh còn mạnh hơn Sáng Tạo thần khác.

Liệt diễm tiêu tán, Vĩnh Hằng Thần Mệnh hiện thân, chỉ còn lại có một chùm sáng, như là ánh nến.

Tần Quân lạnh lùng nhìn hắn một cái, nói: Nếu như ngươi lại ngăn cản, trẫm sẽ không lưu thủ! Vĩnh Hằng Thần Mệnh dọa đến không dám nhúc nhích, nhưng hắn vẫn lấy dũng khí nói: Tổ Thần! Bọn hắn đã thay đổi! Hiện tại bọn hắn ở vào trạng thái cực kỳ nguy hiểm, nếu đánh tỉnh bọn hắn, bọn hắn sẽ hủy diệt Thần giới cao nhất! Nhưng Tần Quân không để ý tới, mang theo ba vị Hồng Mông Thần linh bay vào Chúng Thần khởi nguyên.

Vĩnh Hằng Thần Mệnh khôi phục nhục thân, nhìn bọn hắn rời đi, sắc mặt âm tình biến ảo.

Vì sao các ngươi luôn độc đoán như thế! Vĩnh Hằng Thần Mệnh cắn răng thì thào nói, trong lòng tràn ngập phẫn uất.

Mặc dù hắn danh xưng Sáng Tạo thần mạnh nhất, nhưng so với Tần Quân, Bất Hủ, Vĩnh Hằng, chênh lệch vẫn còn quá lớn, nhưng hắn có dã tâm, cho nên không cam tâm.

Dù không cam lòng đến đâu hắn cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.

Cuối cùng, hắn lựa chọn rời đi, tùy thời chuẩn bị ứng đối Bất Hủ cùng Vĩnh Hằng bạo tẩu.

Chúng Thần khởi nguyên, so với trước khi Tần Quân đi lớn hơn rất nhiều, nơi này phong cảnh vô cùng duy mỹ, như tiên cảnh, linh khí hóa sương mù, tràn ngập tại ở giữa dãy núi.

Bốn người Tần Quân ngự không phi hành, đánh giá Chúng Thần khởi nguyên tráng lệ.

Nơi này chính là Chúng Thần khởi nguyên sao? Tuy đẹp, lại không khác những đại thế giới khác, có lẽ đây chính là hình thức ban đầu của đại thế giới.

Nhậm Ngã Tiếu cảm khái nói.

Hắn đi qua rất nhiều nơi, phát hiện thế giới diễn hóa, đều trăm sông đổ về một biển, cuối cùng sẽ diễn biến về một phương hướng.

Tần Quân dùng thần niệm liếc nhìn Chúng Thần khởi nguyên, phát hiện trong Chúng Thần khởi nguyên không có một sinh linh, ngay cả Bất Hủ, Vĩnh Hằng cùng Thiên Đế cũng không có mặt.

Trùng hợp như vậy? Tần Quân nhíu mày, phát giác được một chút không bình thường, chẳng lẽ có âm mưu.

Sau đó hắn mang theo ba vị Hồng Mông Thần linh bay khắp nơi, kiểm tra mỗi một góc của Chúng Thần khởi nguyên.

Thiên Đế, ngươi ở chỗ nào? Trong lòng Tần Quân nói, đổi lại thường ngày, Thiên Đế khẳng định sẽ trả lời, nhưng lần này không có.

Thiên Đế phảng phất như bốc hơi khỏi nhân gian.

Đợi bọn hắn lục soát Chúng Thần khởi nguyên một lần, vẫn không phát hiện hành tung của Bất Hủ, Vĩnh Hằng cùng Thiên Đế.

Phụ Thần, không thích hợp a! Hồng Mông Đại Đế trầm giọng nói, cảnh giác nhìn chung quanh, sợ địch nhân đột nhiên giết ra.

Tần Quân nhắm mắt không nói, hiển nhiên cũng đang tự hỏi vấn đề này.

Ầm ầm Chúng Thần khởi nguyên bỗng nhiên truyền đến rung động dữ dội, như đại địa chạm vào nhau.

Lúc này bọn hắn thả người bay đi, tan biến ở cuối cùng đường chân trời.

Khí tức cường đại uy áp toàn bộ Chúng Thần khởi nguyên.

Tần Quân nhìn về phía khí tức truyền đến, chỉ thấy phía dưới xuất hiện một hố to đường kính đạt tới vạn dặm, đáy hố có một tia sáng, tản mát ra vô số quy tắc lực, ngay cả Nguyên Không Gian cũng nổi lên sóng gió.

Trong hố to, quy tắc quấn quanh, lơ lửng một đoạn xương ngón tay, trong suốt sáng long lanh, ánh mắt của đám người Tần Quân bị nó hấp dẫn.

Đó là cái gì? Bên trong ẩn chứa lực lượng vậy mà để cho ta tim đập nhanh! Hồng Mông Đại Đế nhíu mày hỏi, xương ngón tay này cho hắn một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm.

Nhậm Ngã Tiếu cùng Thái Dịch Hỗn Độn cũng gắt gao nhìn chằm chằm xương ngón tay kia, đề phòng, để tránh xương ngón tay bỗng nhiên phát động tiến công.

Tần Quân cũng rất tò mò, cái này sẽ là xương ngón tay của ai? Hắn đưa tay, Chí Cao Thần Lực cách không thu lấy xương ngón tay, tất cả quy tắc lực đều bị Chí Cao Thần Lực gạt mở, nhưng vừa chạm vào xương ngón tay, Chí Cao Thần Lực liền bị bắn ra.

Ông.

.

.

Xương ngón tay bắt đầu rung động, phảng phất như sắp bạo tạc.

Ba vị Hồng Mông Thần linh lập tức khẩn trương lên.

Nơi này chính là Chúng Thần khởi nguyên, một đoạn xương ngón tay xuất hiện, chỉ sợ là chẳng lành! Hưu! Xương ngón tay bỗng nhiên đánh tới Tần Quân, âm thanh phá không vang vọng Chúng Thần khởi nguyên.

Ánh mắt Tần Quân ngưng tụ, tay phải nâng lên, dùng Chí Cao Thần Lực đỡ được.

Xương ngón tay rung động, muốn đột phá Chí Cao Thần Lực, đáng tiếc lần này Tần Quân vận dụng toàn lực, nó căn bản không có cách đột phá.

Thứ này.

Ánh mắt Tần Quân gắt gao nhìn chằm chằm xương ngón tay, hắn có thể xác định đoạn xương ngón tay này không phải đến từ Sáng Tạo thần, cũng không phải Bất Hủ, Vĩnh Hằng cùng Thiên Đế.

Vậy nó đến cùng tới từ ai? Trước thu lại hẳn nói! Tần Quân vung tay áo, thu vào trong vũ trụ của mình, sử dụng lực lượng thời không phong ấn nó, để nó không thể chạy trốn.

Theo xương ngón tay biến mất, quy tắc lực phía dưới cũng nhao nhao tán đi.

Đúng lúc này, Thiên Đế bỗng nhiên từ chân trời bay đến.

Nhậm Ngã Tiếu, Hồng Mông Đại Đế cùng Thái Dịch Hỗn Độn trừng to mắt, hai mặt nhìn nhau, sau đó đều nhìn về phía Tần Quân.

Thiên Đế chính là Tần Quân Phân Thân, hai người giống nhau như đúc, nhưng ba vị Hồng Mông Thần linh không biết tầng quan hệ này, cho nên có chút chấn kinh.

Vị Thiên Đế này trong lúc giơ tay nhấc chân đều ẩn chứa quy tắc lực, nhìn lạnh lùng hơn Tần Quân rất nhiều.

Tham kiến bản tôn.

Thiên Đế đi vào trước mặt Tần Quân, cung kính ôm quyền nói.

Bản tôn! Phân Thân? Các Hồng Mông Thần linh sửng sốt, bọn hắn biết Tần Quân Phân Thân bản lĩnh rất mạnh, nhưng vị Thiên Đế này cho bọn hắn cảm giác còn mạnh hơn bản tôn của Tần Quân.

Sẽ có Phân Thân mạnh hơn bản tôn? Ngươi đi đâu vậy? Tần Quân nhìn chằm chằm Thiên Đế hỏi, ngữ khí có chút không vui.

Thiên Đế trả lời nói: Tránh ma quỷ! Ma quỷ gì? Tần Quân nhíu mày hỏi.

Là xương ngón tay ngài vừa mới thu phục, nó chính là tà vật! Ngữ khí của Thiên Đế có chút phức tạp.

Tà vật! Ba vị Hồng Mông Thần linh nghe sợ nổi da gà, tà vật đối với loại cường giả như Thiên Đế, sẽ kinh khủng như thế nào? Tần Quân trầm giọng nói: Nói rõ ràng cho trẫm, lại xâu khẩu vị của trẫm, trẫm diệt ngươi! Nói năng đứt quãng, muốn ăn đòn sao! Thiên Đế ngẩn người, lắc đầu cười một tiếng, bất đắc dĩ nói: Lai lịch của tà vật này ta cũng không rõ ràng, từ khi Bất Hủ cùng Vĩnh Hằng thay đổi thời không nhân quả, thường cách một đoạn thời gian đều sẽ xuất hiện dạng tà vật này, sinh linh đạt được tà vật đều sẽ trở nên cường đại, nhưng cũng bởi vậy tính tình đại biến, tràn ngập tính công kích.

Đoạn xương ngón tay ban nãy cũng là một trong tà vật, trước khi ta đi còn không có nó, có thể là mới xuất hiện.

Thay đổi thời không nhân quả? Nhậm Ngã Tiếu nhịn không được hỏi: Thay đổi thời không nhân quả là có ý gì? Thiên Đế liếc mắt nhìn hắn, nói: Luân hồi, hết thảy đều là luân hồi, chúng ta cuối cùng sẽ chết, rồi lại sẽ xuất hiện, không có kết cục, chỉ lại không ngừng luân hồi, đây chính là kết cục khi thay đổi thời không nhân quả.

Các Hồng Mông Thần linh nghe mà lưng bốc lên hơi lạnh.

Tần Quân lâm vào trầm tư, chẳng lẽ những tà vật này có quan hệ tới nhân quả luân hồi? Hắn nhìn về phía Thiên Đế hỏi: Vậy Bất Hủ cùng Vĩnh Hằng đi đâu? Bọn hắn vẫn lạc.

Thiên Đế bình tĩnh nói, phảng phất như nói một việc nhỏ.

Tần Quân nheo mắt lại, theo dõi hắn, Thiên Đế bình thản ung dung.

Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí trở nên ngưng trọng.

Ba vị Hồng Mông Thần linh cũng nghe ra không thích hợp, Phân Thân của phụ Thần rất cổ quái, ngữ khí làm sao có loại âm dương quái khí nhỉ? Chẳng lẽ hắn che giấu cái gì? Bỗng nhiên ánh mắt của Tần Quân ngưng tụ, trong chốc lát, sắc mặt Thiên Đế kịch biến, hai tay ý thức ôm bụng cười, toàn thân run rẩy lên.

Hắn khó có thể tin nhìn về phía Tần Quân, hỏi: Ngươi làm cái gì? Tần Quân hỏi: Đừng muốn ra vẻ, ngươi lại không thành tḥật khai báo, trẫm sẽ để cho ngươi hối hận.

Trước đó hắn liên hệ Thiên Đế, nhưng Thiên Đế không có nói Bất Hủ, Vĩnh Hằng đã vẫn lạc.

Hoặc là lừa gạt hắn, hoặc là dấu hắn làm sự tình gì.

Vô luận là loại tình huống nào, đều sẽ để Tần Quân tức giận.

Thiên Đế cảm giác linh hồn thống khổ, tựa hồ lúc nào cũng có thể bạo diệt, hắn vội vàng nói: Ta không có lừa ngươi bọn hắn muốn diệt trừ Thủy Ác, liên thủ tiến đến hư vô, một đi không trở lại! Chuyện xảy ra khi nào? Tần Quân hỏi, hắn không tin Thiên Đế.

Chuyện đột nhiên xảy ra, không hợp lý! Nhưng trận đạo chữ bí của hắn lại không cách nào nhìn trộm tâm lý hoạt động của Thiên Đế, cho nên chỉ có thể hỏi tiếp.

Ngay ở trước đó không lâu, sau khi Cực Đế tới! Thiên Đế đau đến xoay người, sắp co lại thành một đoàn.

Tần Quân không còn tra tấn hắn, hắn ở trong cơ thể Thiên Đế lưu lại một đạo Chí Cao Thần Lực, vô luận trải qua bao lâu, chỉ cần hắn muốn, liền có thể để Thiên Đế sống không bằng chết.

Muốn báo thù cho bọn họ, ngài phải mạnh lên, ta hiểu rõ một chỗ, có thể để ngài trở nên càng mạnh.

Thiên Đế chậm rãi nói.

Gia hỏa này không mang thù? Hay là sợ? Nhậm Ngã Tiếu nhìn chằm chằm Thiên Đế, trong mắt tất cả đều là vẻ cảnh giác.

Vừa rồi Thiên Đế biểu hiện để bọn hắn nghi vấn.

Tần Quân cũng không ngốc, hắn lật tay, đoạn xương ngón tay kia bỗng nhiên xuất hiện, đầu ngón tay chỉ về phía Thiên Đế.

Thấy cảnh này, sắc mặt Thiên Đế đại biến, vội vàng lui nhanh, rời xa Tần Quân.

Bản tôn ngài muốn làm gì? Thiên Đế cùng Tần Quân cách xa nhau mấy ngàn dặm, cắn răng hỏi.

Tần Quân cười lạnh nói: Hình như ngươi rất sợ nó? Sắc mặt Thiên Đế khó coi, không biết nên trả lời như thế nào.

Nếu như ngươi không giao ra Bất Hủ, Vĩnh Hằng, trẫm sẽ nó thả, nó giống như cảm thấy rất hứng thú với ngươi.

Tần Quân đạm mạc nói, hắn có thể cảm giác được xương ngón tay rất muốn lao tới Thiên Đế.

Thiên Đế trầm mặc, không biết nên trả lời như thế nào.

Cho ta một đoạn thời gian, ta giúp ngài tìm ra bọn hắn! Cuối cùng, Thiên Đế vẫn cúi đầu, làm trong mắt Tần Quân lấp lóe hàn quang.

Quả nhiên đang gạt hắn! Bất Hủ cùng Vĩnh Hằng căn bản không chết! Còn chưa chờ hắn phân phó, Thiên Đế xoay người bỏ chạy.

Vì an nguy của Bất Hủ, Vĩnh Hằng, Tần Quân tạm thời không giết hắn, bỏ mặc hắn rời đi.

Hắn thu ngón tay vào trong vũ trụ.

Phụ Thần, vì sao hắn lừa gạt ngươi? Thái Dịch Hỗn Độn nhịn không được hỏi.

Phân Thân dám làm như thế? Tần Quân trả lời nói: Vì thời gian quá dài, ở trước Nguyên Vị Diện, hắn đã được trẫm sáng tạo, thời gian có thể san bằng hết thảy.

Lời vừa nói ra, trong lòng ba vị Hồng Mông Thần linh giật mình.

Mặc dù biết Tần Quân là Tổ Thần của các Sáng Tạo thần, nhưng bọn hắn vẫn không nhịn được hiếu kỳ.

Tần Quân đến cùng sống bao lâu? Trước ở lại nơi này, các ngươi cẩn thận một chút, để tránh lại có tà vật xuất hiện.

Tần Quân phân phó nói, hắn muốn nghiên cứu xương ngón tay một chút, tìm tòi nghiên cứu ra lai lịch của nó.

Tần Quân đi vào ngọn núi cao nhất trên Chúng Thần khởi nguyên, hắn đứng ở chỗ này, quan sát thiên địa, ánh mắt lơ lửng không cố định.

Lần nữa đăng lâm ngọn núi này, tâm tình của hắn hoàn toàn không giống.

Trước kia không có bao nhiêu cảm giác, bởi vì khi đó chỉ có một thế giới, hiện tại ở chỗ này có thể nói là chư thiên vô số, vị diện đỉnh điểm, để hắn có loại cảm giác cảnh còn người mất.

Hắn ngồi xếp bằng, lật tay lấy ra xương ngón tay, sau khi Thiên Đế rời đi, đoạn xương ngón tay này liền không bạo động nữa.

Chẳng lẽ trước lúc bọn hắn nhập Chúng Thần khởi nguyên, Thiên Đế liền núp trong bóng tối? Nghĩ đến đây, Tần Quân hừ lạnh một tiếng.

Sau đó hắn không nghĩ nhiều nữa, lực chú ý tập trung ở trên xương ngón tay.

Trong đoạn xương ngón tay này ẩn chứa một loại lực lượng thần kỳ, cùng loại với quy tắc, lại không giống quy tắc.

Đến cùng là cái gì đây? Tần Quân rất ngạc nhiên, mặc dù cỗ lực lượng này thấp hơn Chí Cao Thần Lực, nhưng không kém bao nhiêu.

Tuyệt đối có lai lịch bất phàm! Thần niệm của hắn thăm dò vào, trong chốc lát, Thần niệm hắn sắp vỡ, vô số hình ảnh truyền vào trong óc.

Để hắn dần dần động dung.

Hắn thấy được một vùng ngân hà, vô số tượng đá sinh linh trôi nổi, lít nha lít nhít, như ức vạn sao trời, nhìn từ đằng xa, tinh hà chính là từ bọn chúng tạo thành.

Ánh mắt Tần Quân rơi vào trong tinh hà, nơi đó có một bóng người, tản ra khí tức giống xương ngón tay như đúc.

Rất cổ quái.

Rõ ràng là hình ảnh ký ức, lại có thể để hắn cảm nhận được khí tức.

Khuôn mặt của bóng người kia mơ hồ không rõ, xếp bằng ở trong tinh hà, không nhúc nhích.

Tần Quân muốn xem đến rõ ràng hơn, đáng tiếc không cách nào làm được.

Không biết tĩnh tọa bao lâu.

Bóng người kia chậm rãi đứng dậy, hắn nhìn tượng đá sinh linh ở chung quanh, bỗng nhiên mở miệng nói: Phá! Hắn nói ngôn ngữ là Tần Quân chưa từng nghe nói qua, nhưng Tần Quân có thể hiểu ý tứ của hắn.

Thoại âm rơi xuống, toàn bộ tượng đá hóa thành tro bụi, phiêu tán ở trong tinh không.

Ngay sau đó, tinh không lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được hóa thành hắc ám, như bị hắc ám thôn phệ.

Giờ khắc này, Tần Quân phảng phất như đi vào thế giới cuối cùng, cảnh tượng tất cả ánh sáng biến mất, hắc ám hàn lâm, giống bức họa này như đúc.

Bóng người kia như Tần Quân khi đó, cô độc, tuyên cổ trường tồn.

Bất quá khi đó Tần Quân có Bất Hủ, Vĩnh Hằng làm bạn, mà bóng người này không có gì cả.

Những ký ức này, mãi mãi không thay đổi.

Ý thức của Tần Quân trở lại hiện thực, hắn nhíu mày, thì thào nói: Bóng người kia có lai lịch gì? Vì sao có loại cảm giác quen thuộc? Hắn luôn cảm giác mình gặp qua bóng người kia.

Giống như là con của hắn.

Không phải như loại Bất Hủ, Vĩnh Hằng… mà là thân sinh cốt nhục.

Chẳng lẽ là Lăng Mệnh? Không đúng, lại có chút giống Thiên Vận, Thiên Thừa.

Tần Quân nhíu chặt chân mày hơn, các con của hắn đều mạnh khỏe, làm sao có thể rơi ra một đoạn xương ngón tay? Sau đó, hắn tiếp tục quan sát xương ngón tay, càng cảm giác mình suy đoán có thể là thật.

Tiếp xuống một đoạn thời gian, hắn vẫn cầm xương ngón tay quan sát.

Thẳng đến Thiên Đế trở về.

Thiên Đế đi vào trên đỉnh núi, quỳ lạy Tần Quân nói: Bản tôn, ta đã thông tri Bất Hủ, Vĩnh Hằng, nhưng bọn hắn không tin.

Tần Quân mở mắt hỏi: Vì sao không tin? Bọn hắn nhận định ngài đã mất, có lẽ bọn hắn không thể tin được ngài đã trở về, nếu như ngài trở về, cũng cần phải kinh thiên động địa, mà không phải từ hạ giới phi thăng đến.

Thiên Đế hít sâu một hơi nói, sau đó còn nói ra vị trí của hai vị Sáng Tạo thần phụ.

Nguyên lai sau khi Bất Hủ, Vĩnh Hằng thay đổi thời không nhân quả, ở trên đỉnh cao nhất của Thần giới sáng lập Luân Hồi cung, bế quan vô số kỷ nguyên, một mực đợi Tần Quân xuất hiện.

Khi Tần Quân xuất hiện ở Hồng Mông, bọn hắn liền đã nhận ra Tần Quân, mới đầu bọn hắn rất kích động, nhưng rất nhanh liền lâm vào nghi vấn.

Phụ thân trong lòng bọn họ không có khả năng yếu như vậy, ngay cả mở Hồng Mông cũng phải hi sinh con của mình.

Lại thêm khi đó tâm tính của Tần Quân cùng lúc ở thế giới cuối cùng kém không ít, làm bọn hắn càng thêm không tin.

Tần Quân dở khóc dở cười, tức giận nói: Vậy bây giờ thì sao, chẳng lẽ trẫm cùng trong trí nhớ của bọn hắn còn không giống? Thiên Đế lắc đầu nói: Ta cũng nói như vậy, nhưng bọn hắn không nguyện ý tin tưởng, còn nói nếu bọn họ đi ra, sẽ nhịn không được hủy diệt hết thảy vị diện.

Vì sao muốn hủy diệt? Tần Quân nghi hoặc hỏi.

Chẳng lẽ bế quan lâu, tẩu hỏa nhập ma? Thiên Đế thành thật trả lời: Bởi vì bọn hắn cảm thấy chỉ khi hết thảy đều không còn tồn tại, ngài mới có thể xuất hiện, như lúc ban đầu.

Tần Quân im lặng, không khỏi hồi tưởng lại thế giới cuối cùng.

Nơi đó không có thời gian, không có không gian, chỉ có hắn, Bất Hủ, Vĩnh Hằng.

Hắn thăm thẳm thở dài nói: Mang trẫm đi tìm bọn họ.

Nghe vậy, Thiên Đế gật đầu.

Lần này, hắn nhìn tựa hồ không có đùa nghịch tâm cơ.

Tần Quân đi theo Thiên Đế rời Chúng Thần khởi nguyên, hắn mặt không biểu tình, nhìn như đang suy nghĩ tâm sự, kì thực cảnh giác Thiên Đế.

Mặc dù hắn có biện pháp tru sát Thiên Đế, nhưng Thiên Đế đã biến đến mức không thể khống chế, lúc trước còn lừa hắn nói Bất Hủ, Vĩnh Hằng đã chết, để Tần Quân như thế nào lại tin tưởng hắn? Nhưng Tần Quân nhất định phải tìm Bất Hủ, Vĩnh Hằng.

Từ tình huống trước mắt đến xem, muốn tiêu diệt Thủy Ác, chỉ dựa vào hắn là không được.

Bởi vì hiện tại hắn đột phá rất khó khăn, cần thời gian.

Sau khi Tần Quân rời đi, Chúng Thần khởi nguyên chỉ còn lại Nhậm Ngã Tiếu, Hồng Mông Đại Đế, Thái Dịch Hỗn Độn.

Ba thần ngồi xuống, chờ Tần Quân trở về.

Một bóng người bỗng nhiên bay tới, rõ ràng là Dương Mi đại tiên, vẻ mặt hắn sợ hãi, cấp tốc bay đến trước mặt ba thần.

Ba thần trong nháy mắt di động, vây quanh hắn.

Thiên Đế bệ hạ đâu? Hắn ở đâu? Dương Mi đại tiên gấp giọng hỏi, nghe mà ba thần nhíu mày, bọn hắn không biết Dương Mi đại tiên.

Nhậm Ngã Tiếu nhìn chằm chằm Dương Mi đại tiên, biểu lộ cổ quái nói: Ngươi đến từ Thần Thoại? Thần Ma trong Thần Thoại hệ thống hắn đều biết, đối với Dương Mi đại tiên vẫn có một ít ấn tượng.

Thần Thoại? Vẻ mặt của Hồng Mông Đại Đế vô cùng nghi hoặc, Thái Dịch Hỗn Độn thì như có thâm ý nhìn về phía Nhậm Ngã Tiếu.

Hắn nhớ Nhậm Ngã Tiếu đã từng sáng tạo ra thứ gì đó, là theo Tần Quân yêu cầu đi sáng tạo, trong danh tự có hai chữ thần thoại.

Dương Mi đại tiên cũng nhớ lại Nhậm Ngã Tiếu, thần sắc phức tạp, không lo được ân oán trước kia, nói: Gia hoả kia muốn giết tới, chúng ta nhất định phải tìm được bệ hạ! Oanh.

.

.

Một trận cuồng phong nghiền nát từng tòa sơn nhạc, chỉ thấy Cực Đế như mũi tên đánh tới.

Sắc mặt của ba vị Hồng Mông Thần linh đại biến, mặc dù bọn hắn muốn tìm Cực Đế báo thù, nhưng hiện tại Cực Đế tản ra khí tức thật sự là quá mạnh.

Mau trốn! Dương Mi đại tiên trầm giọng nói, nói xong, mình liền lách người rời đi.

Hồng Mông Thần linh cũng như thế.

Cực Đế không có truy đuổi Dương Mi đại tiên, mà đánh tới ba vị Hồng Mông Thần linh.

Tốc độ của hắn rất nhanh, chí ít nhanh hơn các Hồng Mông Thần linh! Không đến một cái nháy mắt, hắn liền đến phía sau Thái Dịch Hỗn Độn, một quyền nện xuống.

Nhục thân của Thái Dịch Hỗn Độn bị oanh bạo, thần hồn muốn chạy ra, lại bị Cực Đế một hút vào trong bụng.

Vẫn lạc! Thái Dịch! Hồng Mông Đại Đế lập tức nổi giận, quay người lao về phía Cực Đế.

Ta tất sát ngươi! Hồng Mông Đại Đế gầm thét nói, thanh âm vang vọng Chúng Thần khởi nguyên, khuôn mặt dữ tợn, lửa giận chiếm cứ hai mắt.

Đối mặt Hồng Mông Đại Đế khí thế hung hung, Cực Đế mặt không biểu tình, đôi trắng bệch lạnh lùng tới cực điểm, một quyền vung đi.

Ở dưới Ngũ Tướng thần thông, toàn thân hắn đen kịt, như hóa thân của hắc ám.

Hồng Mông Đại Đế nhấc chưởng đối kháng.

Một chưởng nén giận, toàn lực mà làm! Oanh! Quyền chưởng tấn công, Hồng Mông Đại Đế bị Cực Đế đánh nổ, đi theo gót Thái Dịch Hỗn Độn! Thần hồn mới xuất thể liền bị Cực Đế thôn phệ, hắn chính là tồn tại Vô Thượng Nguyên Thần Thất Cảnh, những vẫn bị miểu sát.

Nhậm Ngã Tiếu nhìn mà con mắt đỏ bừng, đồng dạng quay người đánh tới Cực Đế.

Cho dù hắn biết mình đánh không lại Cực Đế, nhưng hắn cũng muốn quay đầu! Đối mặt Nhậm Ngã Tiếu, Cực Đế nâng lên nắm tay phải, nhưng thân thể hắn bỗng nhiên run lên, diện mục dữ tợn, phảng phất như giãy dụa.

Phanh.

.

.

Nhậm Ngã Tiếu một chưởng bổ vào trên bờ vai Cực Đế, nhục thân của Cực Đế cường đại đến cực điểm, không có bị hắn chặt đứt, nhưng thân thể vẫn rớt xuống.

Chúng Thần khởi nguyên bị hắn đụng xuyên, Nhậm Ngã Tiếu theo đuổi không bỏ, muốn chém giết Cực Đế.

Nhưng vào lúc này, Dương Mi đại tiên bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn, ngăn hắn lại, gấp giọng nói: Ngươi muốn chịu chết sao! Một tiếng quát lớn này để Nhậm Ngã Tiếu thanh tỉnh, Dương Mi đại tiên bắt lấy bờ vai của hắn, mang theo hắn tiến hành không gian xê dịch, rời xa Chúng Thần khởi nguyên.

Cực Đế không ngừng hạ xuống, hắn như trước đang giãy dụa ra lực lượng của Thủy Ác.

Không thể giết hắn, hắn là người được Thiên Đế cùng Tô Đế quan tâm.

Cực Đế cắn răng gào thét, con ngươi như ẩn như hiện.

Nhưng rất nhanh, ý chí của hắn lại bị Thủy Ác chiếm cứ lần nữa.

Giết chóc mới là sứ mệnh của ngươi! Ý nghĩa sự tồn tại của ngươi là giết chóc! Là hủy diệt! Thiên Đế cùng Tô Đế chỉ là chướng ngại vật của ngươi! Chỉ có giết bọn hắn, ngươi mới có thể chân chính phóng thích thiên tính! Tỉnh đi, ngươi không giống bọn hắn, bọn hắn đều có hết thảy mỹ hảo của thế gian, mà ngươi lại không, ngươi một mực gánh vác lấy hắc ám tiến lên, chức trách của ngươi là để hắc ám thôn phệ hết thảy! Bỗng nhiên Cực Đế phát ra thanh âm âm lãnh, ngữ khí tràn ngập ngang ngược, sát ý.

Nương theo câu nói sau cùng rơi xuống, Cực Đế ngừng ở trên không trung, không tiếp tục rơi xuống nữa.

Cực Đế ngẩng đầu, hai mắt khôi phục trắng bệch.

Hắn nhìn đỉnh điểm của Thần giới cao nhất, thân hình nhoáng một cái, biến mất không thấy gì nữa.

Luân Hồi cung, nơi này ở trên đỉnh Thần giới cao nhất, là một không gian độc lập, cho dù là Vô Thượng Nguyên Thần cũng rất khó đột phá không gian bích chướng.

Tòa cung điện này ở trong sương mù, đỉnh chóp là tượng thần của Tần Quân, cúi nhìn Thần giới cao nhất, vô cùng vĩ ngạn.

Thiên Đế đẩy đại môn, mang theo Tần Quân tiến vào Luân Hồi cung.

Hai cỗ Thần niệm cường đại trong nháy mắt đánh tới, bao phủ Tần Quân cùng Thiên Đế.

Tần Quân hơi nhướng mày, cảm giác Bất Hủ, Vĩnh Hằng không yếu hơn Thiên Đế nhỉ? Xem ra bọn hắn ở Vạn Sinh Sáng Tạo Công thành tựu rất cao.

Lúc này, hai quang ảnh vĩ ngạn xuất hiện ở trước mặt bọn hắn, cao tới trăm vạn trượng, ở trước mặt bọn hắn, Tần Quân cùng Thiên Đế như là sâu kiến.

Hai đạo quang ảnh thu nhỏ, biến thành Bất Hủ, Vĩnh Hằng.

Hai vị Sáng Tạo thần phụ mặt lộ vẻ âm trầm nhìn chằm chằm Tần Quân, trong mắt tràn đầy lửa giận.

So sánh với trước khi Tần Quân đi, bọn hắn trở nên càng có cảm giác áp bách, nhất là lúc thần sắc âm trầm, khiến người ta cảm thấy trời phảng phất như muốn sụp đổ.

Làm sao? Còn muốn xuất thủ với trẫm? Tần Quân tức giận nói, hai tiểu gia hỏa này không muốn nhận hắn? Bất Hủ trầm giọng nói: Lăn ra ngoài! Ngươi không phải cha ta, nếu như lại xuất hiện, ta tất sát ngươi! Mặc dù Vĩnh Hằng không có nói chuyện, nhưng trong mắt đã toát ra sát ý.

Tần Quân nhíu mày, hét lên: Các ngươi không phải thật tẩu hỏa nhập ma chứ? Oanh! Bất Hủ chân đạp một bước, huy chưởng chụp về phía Tần Quân, đổi lại bất luận một vị Vô Thượng Nguyên Thần nào ở trước mặt hắn, cũng sẽ bị hắn tập trung, bởi vì tốc độ thật sự quá nhanh.

Trong nháy mắt Tần Quân tiến vào trạng thái Thiên Đế Thần thể, đón đỡ một chưởng của hắn.

Một chưởng này để Tần Quân lui lại nửa bước, biểu lộ của Bất Hủ cũng ngưng kết.

Dù hắn chưa dùng toàn lực, nhưng Tần Quân chỉ lui nửa bước vẫn làm hắn chấn kinh.

Vĩnh Hằng cũng sửng sốt, có chút không dám tin vào hai mắt của mình.

Hắn chính là bản tôn của ta, các ngươi không cần chấp mê bất ngộ! Thiên Đế trầm giọng nói, lúc trước sở dĩ hắn lừa gạt Tần Quân, là lo lắng sẽ phát sinh tình cảnh lúc này.

Vĩnh Hằng kéo Bất Hủ ra, nhìn chằm chằm Tần Quân nói: Ngươi đi đi, chúng ta sẽ không tin tưởng ngươi, trừ khi… Trừ khi cái gì? Tần Quân hỏi, hắn cũng không giận, tâm tính sớm đã viễn siêu lúc trước.

Vĩnh Hằng nói: Trừ khi ngươi có thể khôi phục hết thảy như lúc ban đầu, tất cả Sáng Tạo thần để chết đi phục sinh.

Tần Quân trầm mặc, sắc mặt trở nên tái nhợt.

Bất Hủ hừ nói: Làm không được a! Mau rời đi đi! Từ lúc Hồng Mông, bọn hắn liền quan sát Tần Quân, một mực xem thường Tần Quân, ở dưới ấn tượng cứng nhắc, cho dù Tần Quân mạnh lên, bọn hắn cũng vô ý thức mâu thuẫn.

Nếu không phải dáng dấp của Tần Quân cùng cha của bọn hắn giống như đúc, đoán chừng bọn hắn sẽ tại chỗ oanh sát Tần Quân.

Lỗi lầm của các ngươi, còn muốn trẫm chùi đít cho các ngươi? Lúc trước trẫm dạy các ngươi thế nào? Tần Quân tức giận hỏi.

Giờ phút này, Tần Quân chỉ có thể dùng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép để hình dung tâm tình của mình.

Loại yêu cầu hoang đường này cũng nói ra được, còn làm Sáng Tạo thần phụ! Oanh! Tần Quân trực tiếp mở ra đấu đạo chữ bí, chân phải giẫm một cái, chấn động đến Luân Hồi cung rung động ba lần.

Khí tức của hắn bay vọt, để Bất Hủ, Vĩnh Hằng động dung.

Thiên Đế cũng khẽ nhíu mày, không biết nên giúp bên nào.

Sau khi Tần Quân rời đi, hắn liền xem Bất Hủ, Vĩnh Hằng như con của mình, hiện tại bản tôn cùng con trai đại chiến, hắn kẹp ở giữa, thật không dễ làm.

Ngươi muốn làm gì! Sắc mặt của Vĩnh Hằng khó coi hỏi, bị Tần Quân chất vấn, để hắn mặt mũi không ánh sáng, bị đâm trúng chỗ đau, trong lòng cũng có lửa giận.

Trẫm muốn thu thập các ngươi! Tần Quân lạnh giọng nói, đúng lúc này, thanh âm hệ thống nhắc nhở vang lên ở trong đầu hắn.

Đinh! Thái Dịch Hỗn Độn tử vong! Sắc mặt hắn lập tức đại biến, Thái Dịch Hỗn Độn làm sao lại chết? Chẳng lẽ lại có tà vật xuất hiện? Đinh! Hồng Mông Đại Đế tử vong! Lại một thanh âm hệ thống nhắc nhở vang lên, để Tần Quân biến mất tại chỗ cũ.

Thiên Đế ngẩn người, vội vàng đuổi theo.

Lưu lại Bất Hủ cùng Vĩnh Hằng ngây người ở trong đại điện.

Chúng Thần khởi nguyên.

Tần Quân xuất hiện ở phía trên, Thần niệm quét qua, hắn liền cảm ứng được khí tức của Cực Đế.

Hắn trong nháy mắt đoán được chân tướng.

Hắn lần nữa biến mất, trước đi tìm Nhậm Ngã Tiếu.

Giờ phút này, Dương Mi đại tiên mang theo Nhậm Ngã Tiếu đi tới một bên khác của Thần giới cao nhất.

Hai người rơi vào một phương thế giới.

Nhậm Ngã Tiếu ngồi dưới tàng cây, sắc mặt âm tình biến ảo, có phẫn nộ, có không cam lòng, cũng có cừu hận, càng nhiều hơn chính là hối hận.

Dương Mi đại tiên thở dài nói: Tên kia mỗi thôn phệ một thần hồn đều sẽ mạnh lên, ngoại trừ bệ hạ, đoán chừng không có người nào có thể ngăn cản hắn.

Vừa nghĩ tới khí tức của Cực Đế, hắn liền không nhịn được rùng mình một cái.

Hắn thật sự là không muốn lại đối mặt Cực Đế.

Vì sao hắn xuất hiện? Nhậm Ngã Tiếu ngẩng đầu hỏi, hai mắt tràn ngập tơ máu.

Dương Mi đại tiên vội vàng phủi sạch quan hệ, nói: Ta nhìn thấy hắn một đường bay về phía Chúng Thần khởi nguyên, mới cố ý tới báo tin!Nghe Dương Mi đại tiên giải thích, Nhậm Ngã Tiếu dời ánh mắt, chỉ là lửa giận cùng hối hận của hắn không cách nào biến mất.

Lý Họa Hồn bị bắt, Hồng Mông Đại Đế, Thái Dịch Hỗn Độn bị giết, để hắn gần như ở vào trong sụp đổ.

Chờ một chút.

Nhậm Ngã Tiếu bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, nở nụ cười quỷ dị, phảng phất như trở mặt.

Dương Mi đại tiên bị nét mặt của hắn dọa đến khẽ run rẩy, hỏi: Ngươi sao vậy? Sẽ không phải là tức giận công tâm, điên rồi chứ? Nhậm Ngã Tiếu lắc đầu cười một tiếng, nói: Không có gì, chỉ là nhớ tới một chuyện.

Thần Thoại hệ thống là được hắn hoàn thiện, hắn biết một số công năng của Thần Thoại hệ thống, trong đó bao quát công năng phục sinh Thần Ma.

Lúc trước sự tình phát sinh quá đột ngột, để hắn mất đi tư duy, sau khi tỉnh táo, hắn không khỏi cảm thấy may mắn.

May mắn Dương Mi đại tiên ngăn hắn lại.

Đa tạ.

Nhậm Ngã Tiếu nhìn Dương Mi đại tiên nói.

Nhìn thấy hắn khôi phục bình thường, Dương Mi đại tiên thả lỏng một hơi, thật vất vả cứu Nhậm Ngã Tiếu ra, hắn cũng không hy vọng Nhậm Ngã Tiếu lại đi chịu chết.

Đúng lúc này, Tần Quân bỗng nhiên đi vào trước mặt bọn hắn.

Thiên Đế theo sát phía sau.

Các ngươi vẫn khỏe chứ? Tần Quân mở miệng hỏi, ánh mắt hoàn toàn lạnh lẽo.

Xem ra nhất định phải tranh thủ thời gian trấn áp Cực Đế, thiên phú chiến đấu của Cực Đế cực kỳ hiếm thấy, lại thêm lực lượng của Thủy Ác, tiếp tục như vậy, thế tất sẽ càng ngày càng mạnh, thậm chí có khả năng siêu việt Thiên Đế.

Khi đó, Tần Quân đối mặt Thủy Ác cùng Cực Đế, hậu quả khó mà lường được.

Phụ Thần, tạm thời không cần phục sinh bọn hắn! Để tránh lại chết, bọn hắn chỉ có thể phục sinh một lần.

Nhậm Ngã Tiếu nhắc nhở, Tần Quân nhướng mày, hắn còn là lần đầu tiên biết Thần Ma phục sinh chỉ có một cơ hội.

Dương Mi đại tiên thì rất ngạc nhiên, bọn hắn đến cùng đang nói cái gì? Thiên Đế như có điều suy nghĩ, hắn biết Thần Thoại hệ thống tồn tại, mắt thấy Tần Quân cùng Nhậm Ngã Tiếu sáng tạo ra Thần Thoại hệ thống, nhưng hắn không rõ ràng tiềm lực của Thần Thoại hệ thống.

Không chỉ hắn, Bất Hủ, Vĩnh Hằng cũng coi thường chỗ cường đại của Thần Thoại hệ thống.

Các ngươi trở về đi! Tần Quân trầm giọng nói, hiện tại Thần giới cao nhất tràn đầy nguy hiểm, cho dù là Vô Thượng Nguyên Thần cũng không thể cam đoan an toàn của mình.

Nhậm Ngã Tiếu muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn lựa chọn trầm mặc.

Dương Mi đại tiên thì thở dài một hơi, từ khi gặp được Cực Đế, hắn trong lòng liền run sợ, sợ không cẩn thận đụng vào Cực Đế.

Tần Quân vung tay, dùng Chí Cao Thần Lực đưa Nhậm Ngã Tiếu cùng Dương Mi đại tiên về hạ giới.

Nhất định phải bắt hắn lại, nếu như tình huống đặc thù, đề nghị tru sát! Thiên Đế nhìn Tần Quân nói, sợ Tần Quân bận tâm tình cảm ngày xưa, cho nên cố ý thêm vào một câu: Bây giờ không phải là thời điểm xử trí theo cảm tính! Tần Quân hít sâu một hơi, gật đầu.

Ngay sau đó, ánh mắt hắn ngưng tụ, vô số Thiên Đế Phân Thân từ trong cơ thể bay ra.

Cùng lúc đó, ở một bên khác của Thần giới cao nhất.

Cực Đế đang điên cuồng đồ sát sinh linh.

Một Sáng Tạo thần mang theo ức vạn Thần binh vây quanh Cực Đế, vũ trụ mênh mông tràn đầy quang ảnh, vây quanh hắc ám là Cực Đế.

Giết hắn! Gia hỏa này quá mức tà ác, không thể bỏ mặc hắn sống sót! Vây quanh hắn! Không thể để cho hắn có cơ hội chạy trốn! Có Sáng Tạo thần, nhìn hắn còn trốn như thế nào! Ức vạn Thần binh đều giận mắng, trong khoảng thời gian này, Cực Đế ở Thần giới cao nhất huyên náo nghiêng trời lệch đất, bọn hắn có thể nhịn được mới lạ? Nhìn quang ảnh trải rộng vũ trụ, Cực Đế mặt không biểu tình, hai mắt trống rỗng.

Nghiệt súc! Ngươi tàn sát sinh linh, hôm nay bản Thần liền muốn ở đây tru sát ngươi! Tên Sáng Tạo thần kia lạnh giọng nói, ngay sau đó vung động Thần trượng trong tay, ức vạn Thần binh từ từng phương hướng đánh tới Cực Đế, thanh thế to lớn, rung động khắp toàn bộ Thần giới cao nhất.

Oanh! Cực Đế duy trì trạng thái Ngũ Tướng thông thần bỗng nhiên thôi động Cửu Túc Cụ Quyền, chín bộ vị ở trên người xuất hiện Cụ lực, khí tức của hắn càng bay vọt.

Chín Đại Đạo Sinh Thiên Luân màu đen xoay quanh ở quanh người hắn.

Hắn đột nhiên khởi hành, tựa như một vệt đen phân vũ trụ thành hai nửa, ven đường mấy trăm vạn Thần binh đều bị hắn đánh cho hồn phi phách tán.

Sáng Tạo thần động dung, lúc này giơ thần trượng lên đâm về phía Cực Đế.

Cực Đế đập tới một quyền, đối cứng thần trượng ẩn chứa quy tắc lực.

Đương… Thần trượng bị thiết quyền của Cực Đế nện đến co vào, hóa thành một cái bánh ánh sáng, nắm đấm của Cực Đế cũng thuận thế rơi vào trên lồng ngực Sáng Tạo thần.

Một quyền này, hủy diệt hết thảy! Sáng Tạo thần kia biểu lộ ngưng kết, còn không kịp nói chuyện, nhục thể của hắn liền bạo diệt, linh hồn thì bị Cực Đế nuốt vào trong miệng.

Thôn phệ Sáng Tạo thần! Tất cả Thần binh đều bị chấn nhiếp, sợ hãi điên cuồng bò lên trong lòng bọn hắn.

Làm sao có thể.

Sáng Tạo thần chết rồi? Hắn nuốt thần hồn của Sáng Tạo thần, hắn rốt cuộc là vật gì? Xong, mau trốn a! Mau trốn! Các Thần binh lấy lại tinh thần, lập tức vỡ tổ, nhao nhao chạy trốn.

Thân hình của Cực Đế bỗng nhiên cất cao, đạt tới mười ức trượng, mở ra miệng to như chậu máu, khí thôn vũ trụ, hấp lực kinh khủng tuyệt luân hấp xả những Thần binh muốn chạy trốn kia trở về.

Trong chốc lát, có vài chục vạn Thần binh bị hắn thôn phệ.

Càng ngày càng nhiều Thần binh bị hút trở về, chỉ có Thần binh trên Vĩnh Hằng Thần Mệnh mới có thể đào thoát.

Tiếng kêu thảm thiết vang vọng vũ trụ.

Khí tức của Cực Đế tăng vọt, ngay cả Nguyên Không Gian cũng ba động, phảng phất như tùy thời phá diệt.

Đúng lúc này, các Thiên Đế Phân Thân của Tần Quân như dòng lũ vọt tới.

Dừng tay! Tần Quân quát một tiếng, uy chấn Thần giới cao nhất, để toàn thân Cực Đế run lên.

Nghe được thanh âm của Tần Quân, con ngươi của Cực Đế như ẩn như hiện, phảng phất như thần trí muốn khôi phục.

Nhưng hắn có thể nào chiến thắng Thủy Ác? Hai cỗ ý chí va chạm, khiến cho Cực Đế lâm vào trạng thái bùng nổ, liên tục gầm thét.

Từng Thiên Đế Phân Thân đánh tới, tất cả đều tiến vào trạng thái Thiên Đế Thần thể, đập ở trên người hắn, tốc độ cực nhanh, cho dù Cực Đế thân cao mười ức trượng, vẫn bị đánh đến thân thể điên cuồng vặn vẹo, như con rối mặc cho bài bố.

Thiên Đế nhìn một màn này, âm thầm kinh hãi.

Hắn cảm giác bản tôn lại mạnh lên! Nhiều như vậy Thiên Đế Phân Thân hội tụ vào một chỗ, cường đại dường nào, đơn giản vô địch.

Ngươi còn không thu tay lại! Tần Quân trầm giọng hét lên, mặt mũi tràn đầy âm trầm, hắn có thể nhìn ra Cực Đế đang chống lại, nhưng không cách nào chiến thắng Thủy Ác.

Điều này nói rõ, ở sâu trong nội tâm Cực Đế vẫn giấu kín lấy ý niệm hủy diệt.

Hắn vẫn cho rằng Cực Đế là trái tim xích tử, hiện tại xem ra, hắn nhìn lầm.

Thân là Đại Kiếp Tà Số, bản thân Cực Đế liền không thuần chính.

Bị vô số Thiên Đế Phân Thân công kích, biểu lộ của Cực Đế vô cùng thống khổ.

Rống.

Cực Đế đột nhiên gào thét, hai tay chấn động, đánh bay tất cả Thiên Đế Phân Thân.

Tần Quân đưa tay chộp tới, Chí Cao Thần Lực hóa thành một bàn tay khổng lồ còn muốn to lớn hơn Cực Đế, bắt lấy.

Giờ khắc này, ở dưới Chí Cao Thần Lực, Cực Đế lộ ra vô cùng nhỏ bé.

Tỉnh! Trong lòng Tần Quân quyết tâm, bàn tay khổng lồ bóp chặt, bóp nát nhục thân của Cực Đế, hóa thành vô số hắc tinh phiêu tán, chỉ còn lại có thần hồn phiêu đãng ở trong lòng bàn tay.

Thần hồn của Cực Đế đen kịt, bị lực lượng của Thủy Ác xâm nhiễm, cực kỳ kinh khủng.

Xem tiếp...

con-mat-ao-thi

  • Tối cường thần thoại đế hoàng

  • truyện tranh Tối cường thần thoại đế hoàng

  • truyện Tối cường thần thoại đế hoàng

  • Tối cường thần thoại đế hoàng truyện chữ

  • đọc truyện Tối cường thần thoại đế hoàng

  • Tối cường thần thoại đế hoàng chap

  • truyenfull.vn

  • truyenfull.vip

  • truyenfull.vip

  • truyen.tangthuvien.vn/

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License