con-mat-ao-thi

Ở giữa Tổ Thành là hoàng cung của Tiên Tộc!Sáng sớm, khi ánh mặt trời đầu tiên ló ra từ phía chân trời, xua đi bóng tối, khiến hoàng cung dần dần hiện ra, từ từ sáng ngời lên, trước đại điện của hoàng cung, các tu sĩ tới từ các Tiên Tộc nổi danh trong Tổ Thành và các trọng thần của hoàng thành đều đã tới.

Sắc phong cho Bạch Phát Dược Thiên Tôn, việc này trong bảy ngày qua đã tạo lên một cơn chấn động trong Tổ Thành!Bạch Phát Dược Thiên Tôn này trong một năm đã khiến cho hầu như tất cả những người có tư cách trong Tổ Thành đều biết tới.

Mà bởi vì những lời đồn đại lại càng khiến cho người này thanh danh hiển hách.

Sắc phong ngày hôm nay khiến cho tất cả những gia tộc trong Tổ Thành sau khi được Tiên Hoàng đồng ý liền đứng trước Tiên Đạo Điện này, có mặt trong cái sân khổng lồ này.

Lúc ánh mặt trời chiếu xuống, trong sân đã tụ tập rất nhiều tu sĩ, liếc mắt nhìn lại không dưới mấy vạn người.

Tu vi bọn họ hầu hết đều bất phàm, thậm chí trong đó có cả tu sĩ Thiên Tôn.

Ngay cả Dược Thiên Tôn cũng có mấy người.

Chẳng qua những tu sĩ như vậy dù là ở hoàng cung cũng được mọi người bốn phía tôn kính.

Vào sáng sớm hôm nay, các Truyền Tống Trận từ Tổ Thành thông với hoàng cung có thể nói là được sử dụng liên tục.

Ánh sáng Truyền Tống Trận mở ra liên tục lóe lên, giống như không hề ngừng lại chút nào, đưa tu sĩ từ bên ngoài tới đây xem lễ.

Đám tu sĩ này qua cửu môn hướng về phía sân rộng trước Tiên Đạo Điện mà đi tới.

Trên sân rộng phía trước Tiên Đạo Điện, tu sĩ tới ngày càng nhiều nhưng không đứng tản ra mà theo trình tự đứng ở bốn phía.

Trong đó có vị trí của ba người là trong trăm trượng bốn phía không ai bước vào.

Tu sĩ ở ba vị trí này là ba người trong tứ đại vương phủ tại Tổ Thành!Trên sân rộng trước Tiên Đạo Điện, ngoài mấy vạn tu sĩ đang lục tục tới ra còn có hai đội cấm binh mặc khải giáp màu đen!Cấm binh hắc giáp này là thuộc về hoàng tộc, là lực lượng đánh sợ chỉ phục vụ cho Tiên Hoàng, mỗi một cấm binh hắc giáp này tu vi rất cao, số lượng chỉ có mười vạn người nhưng mười vạn người này lại lắm giữ một loại thần thông hiến tế tính mạng biến thành lực sát thương kinh khủng.

Cụ thể như thế nào thì cũng ít người biết được.

Nhưng giờ phút này hai đội hắc giáp binh đứng tại trung tâm của sân rộng, xếp thành hai hàng thẳng tắp như trường long tỏa ra sát khí ngập trời và vẻ lạnh lẽo vô cùng.

Hai đơn vị này giống như mở ra một đường từ sân rộng kéo dài tới bên ngoài cửu môn!Ở trước Tiên Đạo Điện, ngoài sân rộng là cửu môn.

Chín đại môn này mỗi cái cách nhau vạn trượng, nói là cửa nhưng thực tế là chín kiến trúc khổng lồ hình cánh cửa, màu sắc đen kịt, lộ ra sát khí và vẻ uy nghiêm, ở chỗ cuối cũng của mỗi cánh của này vào lúc này lóe lên ánh sáng của Truyền Tống Trận.

Người của Lý gia xuất hiện, từ trong đó đi về phía sân rộng, thần sắc cung kính.

Giờ lành đã tới, đóng cửu môn!Không bao lâu sau, từ trong Tiên Đạo Điện, một thân ảnh mặc thanh y đi ra.

Đây là một lão già, tướng mạo tầm thường nhưng trong hai mắt lại lóe sáng.

Hắn chậm rãi ra khỏi đại điện, ánh mắt đảo qua phía trước, chậm rãi nói.

Lời nói này truyền ra, giờ phút này đám tu sĩ do cả mấy vạn người hợp thành tại sân rộng lúc này ngưng thần tĩnh khí, đồng loạt nhìn về phía cửu môn ngoài sân rộng!Chỉ nghe thấy một tiếng gầm nhẹ vang trời.

Mười vạn hắc giáp cấm binh đồng loạt rống lên, dung hợp một chỗ, giống như đại địa gầm thét, bất ngờ khiến cho thiên địa biến sắc, bầu trời sáng ban mai tối sầm.

Cửu môn lập tức tỏa ra hắc quang quỷ dị, sau khi nồng đậm tới một mức độ nhất định liền khuếch tán ra, khiến cho chín đại môn nối liền lại, ở phía trước sân rộng này bất ngờ hóa thành một thông đạo thẳng tắp!Thông đạo này do hư ảnh của hắc quang tạo thành, do thân thể của mười vạn hắc giáp cấm vệ tạo thành, thoạt nhìn khá kinh người!Giờ phút này trong sân rộng, mấy vạn tu sĩ như ngừng thở.

Ánh mắt của bọn họ đang nhìn về phía con đường màu đen nối với cửu môn, đồng thời cũng nhìn về phía ánh sáng của Truyền Tống Trận đang hiện ra tại đệ nhất môn phía xa xa.

Chỉ thấy dưới ánh sáng của Truyền Tống Trận, một thanh niên mặc bạch y, mái đầu bạc trắng, thần sắc bình tĩnh từng bước đi tới.

Ở nơi đó, Vương Lâm chắp tay sau lưng, gió buổi sớm thổi tung y phục và mái tóc bạc của hắn, khiến người ta nhìn lại có cảm giác phiêu dật.

Đứng trong gió, Vương Lâm trông từ xa giống như còn rất trẻ nhưng trên người hắn lại có vẻ tang thương, hóa thành nếp nhãn nơi đuôi mắt.

Dù khuôn mặt hắn vẫn bảo trì vẻ thanh niên nhưng nếp nhãn này lại hiện ra bởi sự mệt mỏi trong tim.

Cũng bởi thế mà bước chân vốn dứt khoát của hắn liền hơi chậm lại.

Ánh mắt hắn nhìn xuyên qua con đường phía trước do cửu môn tạo thành, từ xa có thể nhìn thấy mấy vạn người kia, thấy được cung điện cao vút tỏa ra thiên uy mênh mông phía sau họ!Ở phía sau cung điện, Vương Lâm mơ hồ có thể nhìn thấy vô số đại điện sừng sững, hợp thành hoàng cung của Tiên Hoàng trên đại lục của Tiên Tộc!Hoàng cung này rất lớn, ánh mắt Vương Lâm nhìn không thấy điểm cuối nhưng hắn lại có thể thấy được ở đây tồn tại một cấm chế khó có thể tưởng tượng nổi.

Cấm chế này lúc này chưa mở ra, chỉ khi nào mở ra mới bộc lộ uy lực kinh thiên!Đây là hoàng cung của Tiên Tộc sao.

Ánh mắt Vương Lâm ngưng tụ lại tại hoàng cung phía xa xa, bởi khoảng cách quá xa nên hắn chỉ nhìn thấy một pho tượng đá mơ hồ.

Pho tượng đá này ở rất xa.

Đứng trên mặt đất, ánh mắt giống như vĩnh hằng nhìn về bầu trời.

Bạch Phát Dược Thiên Tôn Vương Lâm!Một giọng nói lạnh lùng mang theo sự uy nghiêm từ trong Tiên Đạo Điện như sấm sét ầm ầm truyền ra, cắt đứt suy nghĩ của Vương Lâm, khiến hắn phải nhướng mày.

Người nói là lão già mặc thanh y đi ra từ Tiên Đạo Điện kia.

Lúc này ánh mắt lão đang nhìn về phía Vương Lâm ở xa xa tại cửu môn.

Vương Lâm, mỗi một tu sĩ Dược Thiên Tôn đều được Tiên Hoàng bệ hạ sắc phong.

Nhưng trước khi sắc phong cần trải qua một lần khảo nghiệm.

Khảo nghiệm chính là thông đạo cửu môn này.

Lúc ngươi đi qua cửu môn này, đứng trước mặt ta chính là lúc đại lễ sắc phong chính thức bắt đầu!Đến lúc đó Tiên Hoàng bệ hạ sẽ tự mình sắc phong cho ngươi, quốc sư đại nhân cũng sẽ tính toán biến hóa tương lai cho ngươi! Lúc này tất cả hành động của ngươi ở bên ngoài Tiên Đạo Điện đều đã được trận pháp của hoàng cung chiếu ra, khiến toàn bộ các tông môn trong bảy mươi hai châu của Tiên Tộc nhận được!Lời nói của lão già mặc thanh y bình tình, sau khi nói xong liền nhắm mắt lại không nói nữa.

Nhưng tất cả tu sĩ, kể cả tứ đại vương phủ ánh mắt đều đồng loạt nhìn về phía Vương Lâm ở ngoài cửu môn.

Vương Lâm đứng đó, những chuyện liên quan tới sắc phong hắn đã được lão già Dược Thiên Tôn của Lý gia báo cáo toàn bộ, đích thực là mỗi Dược Thiên Tôn được sắc phong đều phải đi qua thông đạo cửu môn này.

Nhưng việc này chỉ là tượng trưng mà thôi.

Dù sao thì tu sĩ Dược Thiên Tôn cũng đã được phân ảnh của Tiên Tổ trong Thiên Tôn Niết khảo nghiệm, cũng đã xông qua mười tầng, cho nên chín cánh cửa này chỉ là một phương thức biểu hiện của hoàng quyền mà thôi.

Trên thực tế trong đó không chút trở ngại, chỉ cần bước tới là qua.

Ánh mắt Vương Lâm đảo qua con đường cửu môn, thấy hai hàng tu sĩ mặc hắc giáp đứng như hai con trường long.

Đám tu sĩ này khuôn mặt cũng ẩn trong áo giáp, chỉ lộ ra đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Vương Lâm.

Bị gần mười vạn tu sĩ hắc giáp nhìn chằm chằm vào, thần sắc Vương Lâm không chút biến hóa.

Hắn làm việc luôn có nguyên tắc của mình.

Nếu cửu môn này như thường thì thôi, nhưng nếu trong đó tồn tại nguy cơ khác thì Vương Lâm sẽ không khách khí nữa.

Bước ra nửa bước, Vương Lâm bình tĩnh đi về phía đệ nhất môn.

Bước chân không nhanh, từng bước tiến tới, dần dần tới gần cánh cửa này.

Trong nháy mắt tiến vào con đường màu đen này, đột nhiên mười vạn tu sĩ mặc hắc giáp lại đồng loạt phát ra tiếng gầm nhẹ một lần nữa.

Trong tiếng gầm nhẹ này, một luồng sát khí ngập trời, nồng đậm tới cực điểm từ trong mười vạn người này vô hình khuếch tán ra, ngưng tụ lại, hình thành một luồng uy áp không thể hình dung nổi đánh lên người Vương Lâm.

Luồng khí sát lục này là sát khí cả đời của mười vạn người này biến thành, có liên hệ rất lớn với hắc giáp của bọn họ, giờ phút này ngưng tụ lại khiến trước mặt Vương Lâm không phải là con đường cửu môn mà là một sát tiên trong thiên địa!Vương Lâm nhướng mày!Khảo nghiệm của cửu môn này không phải là tu vi mà là sát khí.

nếu như thế thì ta không cần khách khí.

Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, hai mắt từ từ nhắm lại, nhưng trong phút chốc lại mở ra.

Lôi đình bổn nguyên chân thân trong cơ thể tỏa ra sát lục lôi đình lực!Lực lượng này chỉ tồn tại trong khoảng cách mười trượng bên ngoài cơ thể Vương Lâm, nhưng mười trượng này khuếch tán ra liền khiến cho con đường cửu môn ầm ầm nổ vang.

Chỉ thấy con đường cửu môn màu đen bên ngoài thân thể Vương Lâm bị ầm ầm cuốn đi, giống như đối với sát lục Vương Lâm tỏa ra chỉ có thể lui lại phía sau, cách hắn mười trượng.

Vương Lâm không dừng lại, từng bước bước về phía trước.

Nhưng mỗi bước hắn tiến tới lại khiến cho sát lục bao phủ mười trượng theo sau.

Hắc quang bên ngoài con đường cửu môn màu đen kia không ngừng bị cuốn đi.

Cũng khiến hai mắt của đám hắc giáp cấm binh lộ vẻ rung động, không tự chủ được mà lui lại phía sau, giống như trên người Vương Lâm tồn tại một luồng khí thế kinh thiên.

Luồng khí thế này ẩn chứa sát lục, có thể không cần chiến đấu mà khuất phục người khác!Trăm trượng, ngàn trượng, vạn trượng! Vương Lâm tiến tới, liên tiếp đi được vạn trượng.

Phía sau hắn đã không còn ánh sáng màu đen mà chỉ còn cánh cửa đá yên tĩnh!Phía trước hắn còn có thông đạo màu đen do tám cánh cửa đá tạo thành, bị bước chân của Vương Lâm không ngừng áp bức mà lui lại, dường như trở nên mờ đục.

Rống Đám tu sĩ mặc hắc giáp trong thông đạo màu đen bị bức lui vạn trượng lúc này phát ra tiếng gầm nhẹ thứ ba.

Trong tiếng gầm này, hắc quang trong thông đạo bất ngờ khuếch tán ra trong phạm vi lớn, giống như hóa thành một con mãnh hổ màu đen.

Biến ảo ra trong hoàng cung này, gào thét lao thẳng tới Vương Lâm ở phía trước.

Các ngươi lui ra!Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, trong nháy mắt ký hiệu Thiên Ngưu Hồn trên mặt tràn khắp toàn thân, tay phải giơ lên, đánh về phía trước một quyền, sau đó Hồn Khải liền biến mất khỏi thân thể.

Một quyền này đánh ra khiến thiên địa ầm vang, hư ảnh mãnh hổ bị chấn động tan nát, thông đạo màu đen do tám cánh cửa tạo thành cũng ầm ầm nổ tung, hắc quang vỡ vụn.

Đồng thời vào lúc này, mười vạn tu sĩ hắc giáp đồng loạt phun máu tươi, thân thể lui lại phía sau nhưng không ai tử vong.

Đồng tử Vương Lâm âm thầm co rút lại, cẩn thận nhìn thoáng qua áo giáp của họ xong liền đi xuyên qua mười vạn tu sĩ này, xuyên qua tám cánh cửa còn lại, từng bước bước đến trước Tiên Đạo Điện, đôi mắt mở bừng ra, khiến lão già mặc thanh y hoảng sợ cuống quít lui lại phía sau! Ngươi cũng lui ra cho Vương mỗ!Vương Lâm lạnh lùng nhìn lão già mặc thanh y.

Ánh mắt lão già mặc thanh y lộ vẻ kinh hoàng, dưới sự chú ý của đám đông trong sân rộng sau khi lui lại mấy bước, sắc mặt xanh mét, trong lòng vừa tức giận vừa xấu hổ.

Hắn kết luận là Vương Lâm tuyệt đối không có dũng khí ra tay ở đây, sau khi lui lại ba bước, lập tức chỉ vào Vương Lâm, quát lên chói tai.

Ngươi… Lão già mặc thanh y này vừa mở lời thì Vương Lâm đã tiến tới gần, tay phải vung lên, túm lấy hắn ném ra ngoài.

Giọng nói của lão già này hóa thành một tiếng thét kinh hãi, thân thể giống như bị một chưởng vô hình đánh tới, thân thể vọt đi.

Bị vứt ra tới ngoài mấy vạn trượng.

Vương Lâm bái kiến Tiên Hoàng!Ở phía trước Tiên Đạo Điện, Vương Lâm ôm quyền hướng về phía trong vái một cái.

Dù sao đây cũng là hoàng cung, Tiên Hoàng nọ cũng là Đại Thiên Tôn.

Phải có sự tôn trọng nhất định.

Mấy vạn tu sĩ trên sân giờ phút này ánh mắt đều ngưng tụ trên người Vương Lâm.

Hắc giáp cấm binh bốn phía trầm mặc, đừng vây xung quanh, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Vương Lâm.

Trong đám tu sĩ này người của tứ đại vương phủ, trừ Lý Phủ ra thì tam đại vương phủ kia ánh mắt nhìn về phía Vương Lâm cũng bất đồng.

Nhất là gia chủ của những vương phủ này nhìn Vương Lâm lộ vẻ phức tạp và bất đắc dĩ.

Sau khi Vương Lâm ôm quyền vái một cái, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh.

Hồi lâu từ trong Tiên Đạo Điện truyền ra một giọng nói bình tĩnh.

Mở cửa Tiên Đạo Điện ra, đại lễ sắc phong tiến hành.

Lời nói vừa phát ra, chỉ thấy đại môn của Tiên Đạo Điện đang đóng vô thanh vô tức được mở ra, lộ ra cảnh tượng bên trong Tiên Đạo Điện.

Sâu trong đó có một bậc thang cao vời vợi, phía trên lộ ra một long ỷ khổng lồ.

Long ỷ này giống như rồng thật biến thành, cái đầu ngẩng lên giữa không trung, hai mắt lấp lánh hữu thần, nhìn về phía Vương Lâm ở bên ngoài đại điện.

Ngồi trên long ỷ là một nam tử trung niên mặc hoàng bào, đội vương miện.

Hai tay hắn chống cằm, thân thể hơi nghiêng đi, tướng mạo không giận mà uy nghiêm, mở miệng nói.

Bên cạnh nam tử này là một thanh niên mặc trường sam bằng vải thô, da dẻ trắng bệch, hai mắt nhỏ dài, cầm trong tay một hạt châu màu tím, không ngừng chuyển động trong lòng bàn tay hắn.

Khóe miệng hắn luôn hiện lên một nụ cười, ánh mắt ôn hòa nhìn Vương Lâm.

Nhưng chỉ một cái liếc mắt này khiến máu huyết trong cơ thể của Vương Lâm giống như sững lại, giống như chỉ một cái liếc mắt này khiến hắn hoảng hốt, cảm thấy hình ảnh cả đời hắn thoáng qua trước mắt hắn vậy.

Tâm thần Vương Lâm chấn động nhưng rất nhanh liền khôi phục, đồng tử trong hai mắt co rụt lại, đối mặt với thanh niên mặc trường sam bằng vải thô kia.

Ánh mắt thanh niên kia lộ ra một tia kinh ngạc, mỉm cười hướng về phía Vương Lâm gật đầu.

Thượng Huyền Đạo quốc sư!Trong đầu Vương Lâm trong tích tắc khi tiếp xúc ánh mắt với thanh niên này liền hiện lên cái tên này.

Hắn dù chưa bao giờ gặp mặt đối phương nhưng chỉ cần ánh mắt đã khiến mình như chìm vào luân hồi kia thì hẳn phải là vị quốc sư này!Còn về phần Tiên Hoàng ngồi trên long ỷ thì Vương Lâm đã từng gặp ở Thiên Tôn Niết, dung mạo giống hệt như lúc đó, chỉ có uy nghiêm và khí thế mênh mông hơn mà thôi.

Hắn ngồi nơi đó giống như thiên địa này là một bộ phận của hắn vậy.

Tất cả chúng sinh trong thiên địa này dưới mắt hắn đều phải quỳ lạy.

Thôi, ngươi thân là đệ nhất trong Dược Thiên Tôn, nô tài kia bất kính với ngươi, việc này cũng không làm khó ngươi nữa.

Huyền Đạo.

Ngươi chủ trì đại lễ sắc phong đi.

Tiên Hoàng ngồi trên long ỷ chậm rãi nói.

Vâng!Thanh niên mặc áo vải thô kia hơi cúi đầu.

Bước về hướng cửa điện.

Quả nhiên là hắn!Thần sắc Vương Lâm hơi sững lại.

Khi cách Vương Lâm một đoạn, thanh niên mặc áo vải thô này mỉm cười, hướng về phía Vương Lâm gật đầu.

Lại nhìn mấy vạn tu sĩ trong sân rộng bên ngoài điện.

Đại lễ sắc phong do ta chủ trì, kế tiếp lấy huyết tế tiên, mở ra tiên đạo!Thượng Huyền Đạo quốc sư vừa nói, tay phải vừa giơ lên, hướng về phía bầu trời điểm một chỉ.

Một chỉ này lập tức có một đạo hồng mang bay lên, thẳng tới chín tầng trời.

Cùng lúc đó ở chín mươi chín góc của hoàng cung khổng lồ này bất ngờ truyền ra tiếng gầm thét kinh thiên.

Tiếng gầm thét này giống như tiếng mãnh thú rống lên trước khi chết vậy.

Ngay sau đó, chín mươi chín huyết trụ bất ngờ tuôn ra từ trong hoàng cung, hướng thẳng lên trời.

Đứng ở vị trí của Vương Lâm có thể thấy rõ ràng chín mươi chín huyết trụ này có chín mươi chín hồn phách mãnh thú bất đồng!Huyết tế tiên, giết chín mươi chín thú, lấy máu huyết của chúng mở ra tiên đạo mờ ảo sao.

Vương Lâm nhìn tất cả mọi chuyện, thần sắc bình tĩnh.

Chín mươi chín huyết trụ kia lao vào bầu trời, khiến cho thiên không trên hoàng cung liền biến thành màu máu, mơ hồ giống như mở ra một cánh cửa lớn thông với một thế giới thần bí.

Bên ngoài cánh cửa này là một vùng hư vô, không biết là địa phương nào.

Thú hồn trong huyết trụ phát ra tiếng gầm thét vô thành, cùng nhau nhảy vào trong hư vô, biến mất hoàn toàn.

Cả hoàng cung lúc này không ngờ trở thành một vùng yên tĩnh!Trong nháy mắt này, không chỉ nơi này yên tĩnh mà cả đại lục của Tiên Tộc, thông qua trận pháp của hoàng cung chiếu rọi, khiến các lão tổ của các tông môn đều nhìn thấy cảnh này, yên lặng nhìn chằm chằm vào bầu trời bên trên hoàng cung!Những lần đại lễ sắc phong ngoài việc xông qua cửu môn, tiếp nhận khiêu chiến thì còn có một loại nghi thức đó là mở tiên đạo, dùng huyết tế dẫn dắt sinh linh thiên ngoại.

Sinh linh này có mạnh có yếu, đều là do Tiên Hoàng đánh chết, lấy máu tươi vẩy khắp mặt đất, luyện hóa hồn phách thành bảo vật, ban cho người được sắc phong!Vương Lâm đối với nghi thức sắc phong này đã biết rõ, lúc này không có gì bất ngờ, ngẩng đầu nhìn về phía khoảng không.

Bạch Phát Dược Thiên Tôn này không biết có thể dẫn tới sinh linh thế nào!Năm đó Minh Đạo Tôn lúc huyết tế đưa tới một sinh linh có hình kiếm, sau khi bị Tiên Hoàng ra tay giết chết liền hóa thành một cây kiếm, nghe đồn uy lực cực kỳ cường đại!Việc này đều là nhờ vận may, không biết vận may của Vương Lâm thế này!Tu sĩ bốn phía ngẩng đầu, ánh mắt lấp lánh, trong lòng đều chờ mong phán đoán.

Bầu trời màu máu lúc này bất ngờ hình thành một dòng xoáy khổng lồ.

Bên trong dòng xoáy là một vùng hư vô.

Thời gian trôi qua, chỉ thấy một con mãnh thú như sư tử nhoáng lên.

Hai mắt nó đỏ như máu, ở chỗ cổ có huyết nhục mơ hồ, theo tiếng gầm thét, nơi cổ còn có máu màu vàng chảy xuống.

Nó giống như đang bỏ chạy trong hư vô, đột nhiên bị dòng xoáy này hút tới, khiến cho thân thể bị túm lấy, xuất hiện ở nơi này.

Nó xuất hiện liền khiến đám tu sĩ trong sân rộng này kinh hô! Thiên Sư Thú!Đây là Thiên Sư Thú mà Tiên Tổ có lưu lại ấn ký!Nghe nói Thiên Sư Châu chính là do một con Thiên Sư Thú Hoàng biến thành.

Con thú nay trên đầu không có kim mao, không phải là thú hoàng nhưng hình dáng thì hẳn là chiến sư trường thành!Theo tiếng kêu kinh ngạc, thần sắc Thượng Huyền Đạo quốc sư bình tĩnh, giống như đã sớm đoán được là con Thiên Sư Thú này sẽ xuất hiện.

Tiên Tổ lưu lại phong ấn, không có khả năng khiến cho sinh linh quá mạnh mẽ tiến vào.

Con Thiên Sư Thú này nếu không bị thương thì cũng rất khó có thể xuất hiện.

Vương Lâm này vận khí cũng không tệ lắm!Vào lúc Thượng Huyền Đạo quốc sư trầm ngâm thì trên bầu trời đột nhiên truyền tới tiếng gào thét kinh thiên động địa.

Tiếng gầm thét này chấn nhiếp tâm thần, đủ để phàm nhân tan nát, dù là tu sĩ tu vi không cao cũng sẽ giống như gặp phải thiên địch mà run rẩy.

Đây là tiếng sư tử gầm.

Chỉ thấy con Thiên Sư Thú bị thương này trong nháy mắt chạy ra khỏi dòng xoáy, xuất hiện trên đại lục của Tiên Tộc.

Ánh mắt nó lộ vẻ mê man, hiển nhiên là cực kỳ xa lạ với nơi này nhưng trong nháy mắt vẻ mê man liền biến thành hoảng sợ, thân thể lui lại phía sau, giống như muốn qua dòng xoáy này thoát đi!Nhưng vào lúc này trong tay Vương Lâm truyền tới giọng nói lạnh như băng của Tiên Hoàng.

Thiên Sư Thú sao.

Trong nháy mắt khi giọng nói này xuất hiện, Tiên Hoàng ngồi trên long ỷ một tay vẫn giữ nguyên động tác chống cằm như trước, tay kia giơ lên vung về phía trước.

Tay hắn vung lên, một đám lửa năm màu biến ảo ra, trong nháy mắt lao ra khỏi đại điện, mang theo sóng nhiệt ngập trời, đánh thẳng về phía Thiên Sư Thú trên bầu trời.

Trong tích tắc, dưới ánh mắt của Vương Lâm, ngọn lửa năm màu này hóa thành một biến lửa.

Bao phủ toàn thân Thiên Sư Thú đã bị thương kia.

Tiếng gầm thét thê lương vang lên trong thiên địa.

Cùng với tiếng ầm vang kịch liệt, chỉ thấy máu tươi nóng bỏng từ trên bầu trời trút xuống, rơi lên mặt đất, tràn ngập cả hoàng cung.

Cảnh tượng này được tu sĩ bốn phía chứng kiến tận mắt, tâm thần chấn động.

Không biết ai là người quỳ lạy đầu tiên, tất cả tu sĩ đều hướng về phía Tiên Đạo Điện quỳ xuống.

Tiên Hoàng thần uy! Tiên Hoàng thần uy!Tiếng nói của mấy vạn người dung hợp lại, giống như sấm sét ầm ầm bộc phát, vang vọng trong hoàng cung.

Sự cường đại của Tiên Hoàng dùng phương thức này thể hiện ra trước mặt tất cả tu sĩ Tiên Tộc!Vương Lâm trầm mặc.

Thiên Sư Thú bị thương kia hắn cũng có thể giết chết nhưng tuyệt đối không thể làm nhẹ nhàng như Tiên Hoàng mà còn cần phải dùng tới Hồn Khải, thậm chí còn cần một chút lực lượng của phân thân.

Đại Thiên Tôn.

Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh, không lộ ra chút tâm tư nào.

Giờ phút này biến lửa trên bầu trời tiêu tán.

Sau khi biến lửa biến mất, một sợi tóc trắng từ trên bầu trời nhẹ nhàng bay xuống.

Sợi tóc bạc này xuất hiện khiến cho ánh mắt Thượng Huyền Đạo quốc sư đứng cạnh Vương Lâm sững lại.

Không chỉ có hắn, Tiên Hoàng đang ngồi trên long ỷ giờ phút này bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào sợi tóc bạc đang hạ xuống, hai mắt lộ ra một tia kinh ngạc! Cực Hỏa Đạo của ta không thể đốt cháy sợi tóc này.

vậy.

Vương Lâm đứng đó, hai mắt lộ ra ánh sáng kỳ dị.

Sợi tóc này khiến hắn có cảm giác rất quen thuộc.

Cảm giác này chỉ lóe lên, giống như ảo giác vậy.

Không chút chần chừ, thân thể Vương Lâm nhoáng lên, lao thẳng về phía không trung!Tiên Hoàng trong Tiên Đạo Điện lúc này cũng vung tay phải lên chụp vào hư không một cái.

Một bàn tay lửa năm màu đột nhiên biến ảo ra, hướng về phía sợi tóc bạc đó chụp tới!Với tốc độ của Vương Lâm thì không thể so được với Tiên Hoàng.

Chỉ thấy bàn tay do ngọn lửa năm màu kia hóa thành liền xuất hiện bên cạnh sợi tóc, chụp được nó.

Nhưng đúng lúc này bàn tay do ngọn lửa năm màu biến thành lại run lên, bị sợi tóc xuyên thấu, tiếp tục bay xuống.

Cảnh tượng này khiến cho mọi người quan sát ở bốn phía sửng sốt.

Vương Lâm không chút do dự, thân thể nhoáng lên, xuất hiện ở bên cạnh sợi tóc đó, giơ tay chụp lấy! Đa tạ Tiên Hoàng ban tặng bảo vật! Sợi tóc này rơi vào trong tay Vương Lâm, cảm giác quen thuộc kia lại càng trở nên rõ ràng.

Chính hắn cũng không biết tại sao sợi tóc này lại giống như một bộ phận của thân thể hắn vậy.

Cầm sợi tóc trong tay lại không hề mang tới cho hắn chút tổn thương nào, giống như một sợi tóc tầm thương.

Hai tay hắn đưa xuống, cảm giác như chỉ một cơn gió thổi qua là sợi tóc sẽ lại bay mất.

Trong Tiên Đạo Điện, sau một nhịp thở trầm mặc, lúc này truyền ra giọng nói của Tiên Hoàng.

.

Vật này vốn không phải là vật thường cho ngươi nhưng nếu ngươi đã muốn thì ta cho ngươi vậy.

Câu tạ ơn vừa rồi của Vương Lâm có tác dụng mấu chốt.

Lúc này là đại lễ sắc phong của hắn, vạn người để ý, tất cả tông môn trong Tiên Tộc đều nhìn vào.

Hơn nữa Thiên Sư Thú vốn là được triệu hồi từ trong đại lễ sắc phong, cho nên dù Vương Lâm lấy đi sợi tóc bạc đó thì người khác cũng không nói được gì.

Thượng Huyền Đạo quốc sư trong Tiên Đạo Điện nhìn Vương Lâm đầy thâm ý, chậm rãi nói.

Huyết tế chấm dứt.

Đại lễ sắc phong đã tới bước cuối cùng.

Vương Lâm, mọi người ở nơi này có thể khiêu chiến ngươi, nhưng chỉ có ba lần.

Sau ba lần Tiên Hoàng sẽ sắc phong!Trong nháy mắt khi lời nói của quốc sư truyền ra, trong đám người ở phía dưới, tứ đại vương phủ trừ Lý Phủ ra thì lão tổ của ba vương phủ kia bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lên.

Mấy lão tổ này đều là tu sĩ Dược Thiên Tôn!Trong đó có một người mặc hồng bào, thân thể nhoáng một cái liền hóa thành một đạo cầu vồng bay lên, cách Vương Lâm không tới trăm trượng ôm quyền vái một cái.

Lão phu muốn là người đầu tiên khiêu chiến, hy vọng được Bạch Phát Dược Thiên Tôn chỉ giáo!Trong mắt lão già nọ lộ ra u quang, không đợi Vương Lâm trả lời đã khoanh chân ngồi giữa không trung, tay phải giơ lên, toàn thân nổi đầy gân xanh.

Bất ngờ có một tia hắc khí từ trong cơ thể hắn tỏa ra, trong phút chốc liền ngưng tụ lại bên ngoài thân thể hắn, hình thành một bóng đen khổng lồ!Bóng đen này giống như mặc áo giáp, hai mắt trên khuôn mặt mơ hồ nhắm chặt.

Nhưng nó xuất hiện lại khiến cho thiên địa trong hoàng cung biến sắc, phong vân cuồn cuộn.

Vương Lâm xin chỉ giáo!Lão già nọ gầm nhẹ một tiếng, cắn đầu lưỡi phun ra một ngụm máu tươi.

Máu tươi biến thành huyết vụ rơi vào trong bóng đen.

Bị máu tươi kích thích, bóng đen mở bừng đôi mắt, tròng mắt đỏ ửng.

Tiếng gầm thét trầm trầm vang lên.

Bóng đen này giơ tay phải lên, một thanh trường thương màu đen bỗng nhiên biến ảo ra, phóng thẳng về phía Vương Lâm!Ánh mắt Vương Lâm lóe sáng.

Hắn không nhận ra đối phương nhưng từ vị trí của tu sĩ mà mơ hồ đoán ra, đối phương là một trong tứ đại vương phủ!Trong bóng đen kia tràn ngập lực lượng mạnh mẽ, giờ phút này lao tới cũng mang theo tiếng gào thét, giống như muốn xé tan bầu trời.

Vương Lâm không lui lại mà ấn ký của Thiên Ngưu Hồn Khải trên mặt lập tức tràn ngập toàn thân, tay phải giơ lên, đánh thẳng một quyền về phía trước.

Một quyền này hạ xuống, trong nháy mắt cây trường thương kia cũng đánh tới, va chạm tạo thành tiếng ầm vang kinh thiên!Trong tiếng ầm vang này, thân thể Vương Lâm nhoáng lên, tay phải từ từ thu hồi lại.

Nhưng bóng đen phía trước hắn liền lập tức sụp đổ, tan thành nhiều mảnh mà bị cuốn đi.

Lão già ngồi khoanh chân trong không trung sắc mặt lập tức tái nhợt nhưng cắn răng giơ hai tay lên, lại vỗ mạnh lên trán một cái!Cái vỗ này hắn hiến tế thọ nguyên và sinh cơ, khiến hắc khí nồng đậm hơn từ trong cơ thể khuếch tán ra.

Mỗi một đạo hắc khí lan ra khiến khuôn mặt lão già này lại già hẳn đi, giống như vừa từ lòng mộ bò ra vậy.

Hắc khí mênh mông này ngưng tụ lại khiến cho bóng đen chẳng những hoàn toàn khôi phục mà giống như thực chất, ở phía dưới còn ngưng tụ ra một con chiến mã.

Chiến mã này hí vang, mang theo bóng đen trên lưng nhắm thẳng về hướng Vương Lâm.

Vương Lâm ẩn dưới Hồn Khải, thần sắc hơi ngưng trọng.

Trong nháy mắt khi bóng đen lao tới, hai tay hắn đưa lên đỉnh đầu, thân thể khom xuống, dùng đầu húc mạnh tới!Thiên Ngưu Chàng!Một động tác này khiến phía sau Vương Lâm xuất hiện một hư ảnh Thiên Ngưu khổng lồ.

Thiên Ngưu ngửa mặt lên trời gầm thét, đôi sừng lớn trực tiếp đánh lên người bóng đen!Ầm ầm ầm ầm!Bóng đen này và cả chiến mã dưới thân nó đồng thời sụp đổ, giống như không thể thừa nhận nổi lực lượng đánh tới này, tan rã ra khiến cho hư ảnh Thiên Ngưu sau khi xuyên qua màn hắc khí liền lao thẳng về phía Thượng Huyền Đạo quốc sư ở bên ngoài đại điện!Tất cả nhìn chỉ như trùng hợp.

Thiên Ngưu gầm thét đánh tới.

Chỉ thấy thần sắc Thượng Huyền Đạo quốc sư như thường, không hề biến hóa chút nào, tay phải giơ lên giống như đang tính toán, điểm một chỉ về phía trước.

Một chỉ này khiến cho hư ảnh Thiên Ngưu đang lao tới run mạnh.

Vô là một loại của đại đạo.

Bởi vì có nhân tồn tại, cho nên sau khi mất đi liền được gọi là vô.

Thượng Huyền Đạo quốc sư chậm rãi nói, khiến hư ảnh Thiên Ngưu phía trước hắn tan thành mây khói.

Bởi nhân tồn tại, cho nên sau khi mất đi là vô.

Cảnh tượng này và lời nói của hắn hoàn toàn giống nhau.

Đồng tử trong hai mắt Vương Lâm co rút mãnh liệt.

Trong tích tắc vừa rồi hắn cảm nhận được một luồng dao động cực kỳ đáng sợ trên người quốc sư này.

Luồng dao động này thuộc về sự minh ngộ vô cùng sâu đậm đối với đạo.

Thiên Ngưu tan biến, bóng đen do lão già hiến tế thọ nguyên biến thành cũng biến mất.

Hắn khoanh chân giữa không trung, sắc mặt xanh mét, vẻ mặt vô cùng già nua, khổ sở đứng dậy, hướng về phía Vương Lâm ôm quyền vái một cái, không nói gì nữa mà thoáng cái liền hạ xuống, đi vào trong đám tu sĩ trong gia tộc.

Người thứ hai.

Quốc sư đứng trước Tiên Đạo Điện mỉm cười, chậm rãi nói.

Nhưng lúc này vừa nói tới đây liền nhướng mày.

Không chỉ có hắn, Vương Lâm cũng xoay người nhìn về phía xa xa.

Ở trong đám tu sĩ có không ít người phát hiện ra, ánh mắt nhìn lại, nhưng cũng đồng thời nhíu mày.

Hừ hừ, các ngươi thật to gan, chuyện náo nhiệt như vậy là lại không cho bổn vương biết.

Trong mắt các ngươi có còn có bổn vương hay không!Tiểu Hồng, Tiểu Thanh, Tiểu Bạch, Tiểu Lam, các ngươi mở đường cho bổn vương!Chỉ thấy ở phía xa xa bên ngoài cửu môn của hoàng cung, ánh sáng của Truyền Tống Trận lóe lên, xuất hiện một đám người.

Thủ lĩnh của đám người này là một người thanh niên mặc trường sam nhiều màu, cầm trong tay một cây quạt.

Thần sắc hắn phẫn nộ, cây quạt trong tay vung liên tục, khiến mái tóc của hắn không ngừng bay lên.

Bên cạnh hắn, sắc mặt Hứa Lập Quốc tái nhợt, giống như đứng ở đây mà hai chân cũng run rẩy.

Còn có một thiếu niên mặc thanh y, sắc mặt cũng tái nhợt, vô cùng sợ hãi, ôm lấy thanh niên mặc hoa sam, hình như đang thấp giọng cầu khẩn.

Vương.

vương gia, nơi này là hoàng cung đó!Hoàng cũng thì tính là cái quái gì.

Lão tử là vương gia, cái tên nô tài nhà ngươi đi mở đường cho ta!Thanh niên mặc hoa sam kia rất bất mãn, túm lấy thiếu niên kia đẩy về phía trước.

Tiểu Hồng, lấy uy phong của ngươi ở Lý Phủ ra đi.

Đừng có làm mất mặt bổn vương! Nếu không tới lúc trở về bổn vương sẽ cho ngươi đẹp mặt!Thanh niên mặc hoa sam kia giơ chân đá vào mông Hứa Lập Quốc.

Hứa Lập Quốc run rẩy, lúc này bị ánh mắt của cả mấy vạn tu sĩ trong sân rộng nhìn vào, cắn răng đi về phía trước vài bước, giống như thoải mái nhưng lập tức liền phun một ngụm máu tươi, hai tay ôm mông, rốt cục co quắp vài cái liền không nhúc nhích nữa!Hả? Chết rồi sao?Thanh niên mặc hoa sam sửng sốt, cúi đầu nhìn chân mình một chút, thần sắc lộ vẻ khó hiểu.

Vương Lâm đứng giữa không trung, yên lặng nhìn thanh niên mặc hoa sam xa xa.

Hình dạng của đối phương đã thay đổi nhưng hắn liếc mắt một cái là nhận ra đó chính là người điên!Thanh niên mặc hoa sam ra sức quạt lấy quạt để, đi vòng quanh Hứa Lập Quốc vẫn không nhúc nhích vài vòng, lại đá hắn mấy cái.

Hừ, giả chết phải không.

Dám giả chết trước mặt bổn vương.

Nói cho ngươi biết, trước đây bổn vương từng gặp một người giả chết.

hả, là ai nhỉ.

Hắn nói thầm, suy nghĩ hồi lâu vẫn không thể nhớ ra, cuối cùng đơn giản quên luôn Hứa Lập Quốc đang nằm trên mặt đất, nghênh ngang đi về phía trước.

Tất cả tu sĩ trên đường sau khi nhìn thấy hắn đều nhíu mày cười khổ, vội vàng lui lại phía sau.

Tham kiến vương gia! Tham kiến vương gia!Tiếng nói này vang lên không ngừng dọc theo đường đi của hắn.

Thanh niên mặc hoa sam kia trên đường đi trong miệng còn lầm bầm.

.

Sao hôm nay lại nhiều người thế, chẳng lẽ ca ca ta tuyển phi? Hả.

La lão đầu.

Ngươi bị làm sao vậy, già đi không ít, trông nhợt nhạt vậy?Thanh niên mặc hoa sam này đứng trước mặt lão già vừa ra tay với Vương Lâm.

mở to hai mắt, lập tức rống lớn.

Ai dám bắt nạt gia gia của Tiểu Hoa nhà ta.

Con bà nó, ta muốn dạy dỗ hắn! La lão đầu, ngươi nói xem người nào đánh người thành ra thế này, nói mau!Thanh niên mặc hoa sam kia liên tục quạt, không ngừng rống to.

Có phải hắn không! Nhất định là hắn, ta đã sớm thấy kẻ này không vừa mắt rồi.

Rõ ràng là già rồi mà còn giả vờ trẻ trung.

Chính là ngươi rồi! Ta.

Ta bóp chết ngươi!Thanh niên mặc hoa sam chỉ về phía quốc sư ở trước Tiên Đạo Điện đang cau mày, chạy tới vài bước giống như muốn bóp chết đối phương vậy.

Thấy hắn sắp tiến lại, thiếu niên mặc thanh y vẫn luôn đuổi theo hắn lúc này ôm lấy cổ chân thanh niên này.

Vương gia, vương gia.

hắn.

hắn là quốc sư đó! Vương gia, chúng ta về thôi.

Thiếu niên kia bị dọa cho tới mặt tái mét, mặc kệ thanh niên mặc hoa sam giãy thế nào nhưng cũng không buông chân hắn ra.

Hắn bắt nạt gia gia của Tiểu Hoa, ta sao có thể bỏ qua cho hắn! Cái tên nô tài nhà ngươi không buông tay ra phải không, được, ta mang ngươi đi cùng!Thanh niên mặc hoa sam kia lại lần nữa ra sức quạt, đơn giản kéo theo thiếu niên kia.

Bộ dáng hung ác, giống như sắp bóp chết quốc sư như hắn nói thật.

Vương Lâm đứng giữa không trung, nhìn người điên phía dưới, thần sắc trầm mặc lộ vẻ phức tạp.

Hắn đi tới Tổ Thành này chính vì muốn gặp mặt hảo hữu trong quá khứ, xem lúc này đối phương còn nhận ra mình hay không.

Hắn thấy đối phương không ngừng quạt, kéo theo thiếu niên đang không ngừng khuyên nhủ, bước từng bước về phía Tiên Đạo Điện.

Hứa Lập Quốc vừa lăn ra trên mặt đất xa xa nhưng hai mắt mở ra rất nhanh, nhìn thoáng qua thanh niên mặc hoa sam ở phía xa liền lập tức nhắm lại lần nữa.

Đạo Phi!Ngay lúc thanh niên mặc hoa sam kéo thiếu niên mặc thanh y nọ tới trước mặt quốc sư, hung ác nghiến răng, hai tay giơ lên đang muốn bóp cổ đối phương thì trong Tiên Đạo Điện truyền ra giọng nói bất đắc dĩ của Tiên Hoàng.

Ngươi muốn làm gì! Tuyến phi mà không nói cho ta biết, ngươi.

ngươi hơi quá đáng rồi!Thanh niên mặc hoa sam hung tợn nhìn về phía Tiên Hoàng đang ngồi trên long ỷ.

Đạo Phi, đừng gây chuyện nữa.

Lúc này là đại lễ sắc phong của ân công của ngươi, thấy ân công còn không tới bái kiến đi!Lời nói của Tiên Hoàng vang lên, lại có một luồng lực lượng nhu hòa lan ra.

Đưa người điên ra cách quốc sư hơn mười trượng.

Ân công?Thanh niên mặt trắng sửng sốt.

Ân công, đúng là ngươi rồi! Ta tìm ngươi rất lâu rồi, đúng là ngươi rồi!Thanh niên mặc áo hoa kia xoay người lại, sau khi ánh mắt đảo xuống phía dưới một chút, lại nhìn lên Vương Lâm đang ở giữa không trung.

Ngươi là ai? Ai là ân công của ngươi?Vương Lâm yên lặng nhìn người điên ở trước mặt, hắn nhìn thấy rõ trong hai mắt đối phương không có một chút ký ức nào đối với chính mình.

Than nhẹ một tiếng, thân thể Vương Lâm chậm rãi hạ xuống, đứng ở trước mặt người điên.

Người điên Vương Lâm nhẹ giọng nói.

Người điên? Ngươi mới là người điên, ngươi dám chửi bổn vương? Nói cho ngươi biết, bổn vương lợi hại lắm đó!Thanh niên áo hoa kia trợn trừng hai mắt, hướng về Vương Lâm rống to lên.

Ngươi không phải là ân công của ta sao?Người điên dụi dụi mắt, đi vòng quanh Vương Lâm vài vòng.

Thiếu niên mặc áo xanh kia cũng không ôm lấy người hắn nữa, mà đứng dậy đứng ở một bên hầu hạ.

Tốt lắm, cho dù là ngươi cũng được, hiện giờ cũng gặp ân công rồi, ta hỏi ngươi, người nào đã đánh gia gia của Tiểu Hoa ra nông nổi này, có phải là hắn không!Thanh niên áo hoa kia chỉ về phía quốc sư đang nhíu mày, hướng về phía Vương Lâm quát hỏi.

Đạo Phi.

Ngươi lại hồ đồ rồi, ta lại nhốt ngươi lại bây giờ! Lúc này đang là lúc sắc phong đại điển, La Công khiêu chiến ân công ngươi thất bại, không có liên quan gì đến quốc sư.

Ngươi lui ra cho ta!Bên trong Tiên Đạo Điện truyền ra một thanh âm dường như có chút tức giận.

Hả?Thanh niên áo hoa này sửng sốt, dường như nhất thời không hiểu chuyện gì, hắn trừng mắt nhìn thiếu niên áo xanh đang ở sau lưng hắn.

Ngươi giải thích cho ta một chút, ta có chút không hiểu gia gia của Tiểu Hoa không phải là do quốc sư đánh, vậy thì là ai? Hắn khiêu chiến với ân công sao? Có chút lẳng nhằng , ngươi phân tích dùm ta một chút.

Thiếu niên áo xanh kia vẻ mặt đau khổ, nhìn Vương Lâm một cái, rồi lại nhìn thanh niên áo hoa, thấp giọng nói.

Vương gia, hay là chúng ta về đi A? ta nhớ ra rồi, chúng ta còn một lò đan dược đang luyện, nếu về chậm, sợ đan dược sẽ hỏng mất, đó chính là đan dược mà người định tặng cho Hải Tử Thiên Tôn đó.

Đan dược? Đúng rồi, ta còn đan dược chưa luyện!Thanh niên áo hoa kia sửng sốt một chút, rồi dường như là sực nhớ đến chuyện gì, lập tức xoay người định rời khỏi, nhưng hắn chợt dừng lại, xoay người nhìn thiếu niên áo xanh kia gào lên.

Không đúng, gia gia của Tiểu Hoa bị người ta đánh, việc này ta nhớ rõ mà! Ngươi.

Ngươi… hừ, Tiểu Hồng, đừng có giả chết nữa.

Phải tìm ra người đánh gia gia của Tiểu Hoa cho bổn vương, bổn vương sẽ có thưởng!Thanh niên áo xanh kia ra sức quạt cây quạt, hướng về Hứa Lập Quốc đang giả chết ở đằng xa gào lên một tiếng to.

Hứa Lập Quốc kia mở hai mắt đứng lên, trên mặt lộ ra vẻ a dua, vội vàng chạy tới.

Bộ dạng hắn như một bộ khoái ở phàm gian, ánh mắt trước tiên nhìn thoáng qua lão già của La gia đang cười khổ kia, rồi lại nhìn về phía Vương Lâm.

Chỉ là ngay khi hắn chạm phải ánh mắt của Vương Lâm, thân thể Hứa Lập Quốc này bỗng nhiên run lên.

Loại run rẩy này đến từ sâu trong linh hồn hắn, hắn ngơ ngác nhìn Vương Lâm, giống như là có một cảm giác mơ màng, dường như đã gặp đối phương ở chỗ nào đó.

Đã từng rất quen thuộc Sát tinh chủ Hứa Lập Quốc theo tiềm thức thì thào, giống như là ký ức chuẩn bị thức tỉnh.

Nhưng đúng lúc này, hắn lại bị thanh niên áo hoa kia túm lấy bả vai, lay mạnh.

Trong khoảnh khắc này, Hứa Lập Quốc tỉnh lại, sắc mặt tái nhợt, chỉ vào Vương Lâm cuống quýt lùi lại phía sau.

Là hắn, chính là hắn, vương gia, chính hắn đã đả thương gia gia của Tiểu Hoa! Được lắm, hóa ra là ngươi à!Thanh niên áo hoa kia rống lên giận dữ, vứt cây quạt đi, tiến lên hai tay bóp lấy cổ Vương Lâm, vẻ mặt vô cùng hung tợn.

Ta phải bóp chết ngươi, bóp chết ngươi!Vương Lâm nhắm mắt lại, trong mắt ẩn chứa một vẻ bi thương, hắn biết người điên không còn ký ức bên trong động phủ giới.

Đạo Phi, lùi xuống!Một thanh âm tức giận từ trong Tiên Đạo Điện truyền ra, đồng thời thân ảnh của Tiên Hoàng đi ra khỏi đại điện, vung tay phải lên.

Thanh niên áo hoa đang bóp cổ Vương Lâm lập tức như bị cuốn đi, nhanh chóng lui về phía sau, thiếu niên áo xanh cùng với Hứa Lập Quốc vội vàng đuổi theo, không dám ở lại chỗ này một mình.

Hắc giáp cấm binh, bắt lấy hắn tống ra khỏi hoàng cung cho ta, không cho hắn vào!Tiên Hoàng cau mày, quát khẽ một tiếng.

Ngươi chờ đó.

Ngươi dám đả thương gia gia của Tiểu Hoa, việc này bổn vương sẽ nhớ kỹ.

Thanh âm của thanh niên áo hoa chậm rãi đi xa.

Khi Vương Lâm mở hai mắt, khi hắn quay đầu lại trong ánh mắt đã không còn thân ảnh người điên, chỉ còn dư quang của truyền tống trận lóe ra.

Đạo Phi từ sau khi trở về đã trở nên như thế này, trí nhớ lúc tỉnh táo, lúc mơ hồ, có lẽ khi hắn tỉnh táo sẽ có thể nhận ra ngươi.

Tiên Hoàng than nhẹ, lúc này thoạt nhìn hắn không giống như một Đại Thiên Tôn.

cũng không phải là hoàng đế của tiên tộc, mà là một người anh trai.

Vương Lâm trầm mặc.

không nói gì.

Hắn đi tới tổ thành này chính là vì người điên kia, hôm nay gặp được đối phương, mặc dù đối phương đã mất đi trí nhớ, nhưng hắn cũng không giận, trong lòng còn có ý muốn rời khỏi.

Nghi thức khiêu chiến không cần phải tiến hành nữa.

Vương Lâm, ngươi có thể đi qua mười bảy tầng Thiên Tôn Niết, hôm nay sẽ sắc phong ngươi là vị Dược Thiên Tôn thứ bốn mươi chín của tiên tộc!Ngươi có biệt hiệu là Bạch Phát, vừa rồi có được bạch phát sau khi luyện hóa Thiên Sư Thú, vậy thì sẽ ban cho ngươi danh hiệu Bạch Phát Dược Thiên Tôn!Nhưng phàm là Dược Thiên Tôn của tiên tộc đều có một cơ hội tiến vào nơi bế quan của tiên tổ để cảm ngộ.

ở nơi đó sẽ có được những tạo hóa rất lớn.

để sau này khi ngươi trở thành Đại Thiên Tôn sẽ có được cơ sở vững chắc!Thậm chí ở nơi bế quan của tiên tổ tu vi của ngươi sẽ được gia tăng không ít.

Cơ hội này ngay cả tiên hoàng nhất mạch cả đời cũng chỉ có ba lần mà thôi, còn đối với tu sĩ không có huyết mạch của tiên hoàng thì chỉ có sau khi trở thành Dược Thiên Tôn mới có thể được ban cho cơ hội này!Việc này cực kỳ khó mà có được.

Vương Lâm, ngươi và ta trước đây có sự hiểu lầm, ta hy vọng chuyện này có thể xóa bỏ, ngươi ở trong nơi bế quan của tiên tổ hãy cảm ngộ cho tốt, để sớm có thể trở thành đệ lục dương của tiên tộc!Có thể trở thành trụ cột của tiên tộc, tái hiện uy lực của tiên tổ!Thần sắc tiên hoàng cực kỳ chân thành.

Hắn nhìn Vương Lâm, ánh mắt nhìn về phía truyền tống trận ở đằng xa.

Ta chỉ có một đệ đệ này.

Tiên hoàng than nhẹ.

Đi tới chỗ bế quan của tiên tổ đi, ta sẽ đưa Đạo Phi tới nơi đó, có thể ngươi sẽ làm cho hắn nhớ lại được chuyện cũ.

Lúc ta tìm thấy hắn.

ở bên cạnh hắn còn có một nữ tử, nàng đó hiện giờ cũng đã tỉnh lại, đang ở trong chỗ bế quan của tiên tổ cảm ngộ.

Tiên hoàng thần sắc ôn hòa nhìn về phía Vương Lâm.

Đa tạ tiên hoàng bệ hạ, Vương mỗ lần này đến là vì việc sắc phong, hôm nay sắc phong đã kết thúc, củng đã tới lúc rời khỏi, nếu sau này trở lại tổ thành, sẽ lại đi tới nơi bế quan của tiên tổ.

Vương Lâm hướng về phía tiên hoàng ôm quyền, cự tuyệt phần thưởng đi vào nơi bế quan của tiên tổ.

Tiên hoàng trầm mặc.

gật đầu.

không khuyên bảo gì nữa.

Đại lễ sắc phong ngay khi ánh mặt trời đang chói chang đã kết thúc.

Sau khi những tu sĩ trong sân của Tiên Đạo Điện cung kính rời khỏi, Vương Lâm cũng đi khỏi hoàng cung này, sau khi cự tuyệt đề xuất ở lại hoàng cung của Tiên Hoàng, một mình đi ra khỏi hoàng cung, dùng truyền tống trận rời khỏi.

Hắn cũng không ở lại Lý Phủ, mà mang theo Hải Long và Lưu Kim Bưu về gian phòng trong tửu lâu ở phía đông thành.

Đã gặp được rồi.

Mặc dù hắn đã mất đi trí nhớ.

nhưng bộ dạng của hắn hôm nay dường như là rất vui vẻ, như vậy cũng đủ rồi.

Vương Lâm đứng bên cạnh cửa sổ, nhìn bầu trời bên ngoài đã bắt đầu tối.

Hắn đứng ở chỗ này đã được một lúc lâu.

Phải đi thôi.

Thôi, mang theo Hứa Lập Quốc rời khỏi tổ thành của tiên tộc.

đi tới.

cổ tộc!Vương Lâm than nhẹ.

Hắn có chút mệt mỏi.

Ở tiên tộc này, hắn đã trải qua rất nhiều chuyện, có được tu vi và địa vị hiện giờ.

Nhưng hết thảy chuyện này so với chuyện bạn tốt bị mất đi ký ức cũng dường như không quan trọng.

Có lẽ ta đối với tiên hoàng có chút hiểu lầm.

Vương Lâm trong lúc trầm mặc, hồi tưởng lại cảnh tượng lúc sắc phong.

Trên thực tế mâu thuẫn của hắn đổi với tiên hoàng không có bất cứ một lý do gì, chỉ là một loại trực giác mà thôi.

Nhưng bất kể như thế nào.

nơi bế quan của tiên tổ kia ta củng không thể đi.

Hiểu lầm cũng được, mà không hiểu lầm cũng được, phải đề phòng cẩn thận, không thể vì mấy câu nói mà thay đổi.

Trong lúc Vương Lâm trầm ngâm, bầu trời bên ngoài cửa sổ đã trở nên âm u, có một vài bông tuyết rơi xuống, ở trong ngọn đèn dầu bên mái hiên kia giống như là một sợi lông đang bay múa trong ánh sáng, rồi lại biến mất ở nơi mà ánh sáng không chiếu tới.

Gió tuyết bỗng nhiên kéo đến.

khi đã trở nên rất dày, ở bên trong phòng của Vương Lâm truyền ra một tiếng gõ rất nhỏ.

Thanh âm này không nhanh không chậm, rất ôn hòa.

Hải Tử Thiên Tôn.

Vương Lâm xoay người, cửa phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra, Hài Tử Thiên Tôn mỉm cười đứng ở đó, tóc dài trên đầu rối tung, trên tóc còn có một vài bông tuyết chưa tan hẳn.

khiến cho nữ tử tuyệt đẹp này bỗng nhiên trở nên xinh đẹp một cách lạ thường.

Đã tới tổ thành, sao lại không tới Đế Sơn.

Hôm nay Đế Sơn đã không còn hồng điệp, nhưng lại có tuyết.

Vương Lâm, ta theo lệnh của sư tôn mời ngươi tới Đế Sơn một chuyến.

Lời mời của Cửu Đế Đại Thiên Tôn hiển nhiên là phải tuân theo.

Vương Lâm mỉm cười.

Trong gió tuyết, trăng sáng bị che khuất, trên đường tuyết rơi càng ngày càng lớn.

bóng người vội vã, dần dần càng ngày càng thưa thớt.

Vương Lâm cùng với Hải Tử Thiên Tôn dưới tuyết đi trên đường lớn.

ở phía sau bọn họ để lại bốn hàng dấu chân rất dài, nhưng rất nhanh đã bị những bông tuyết lấp đầy.

Tổ thành ngoài những nơi đặc biệt, vì có cấm chế nên không thể tùy ý truyền tống tới.

Ở phía trước không xa chính là một truyền tống trận của Đế Sơn ta, rất nhanh có thể tới Đế Sơn.

Nhìn bộ dạng của ngươi hình như là có ý muốn rời khỏi, khi nào đi?Hải Tử Thiên Tôn nhìn Vương Lâm ở bên cạnh, nhẹ giọng nói.

Khi từ Đế Sơn trở về sẽ đi.

Vương Lâm bước trên tuyết, phát ra những tiếng loạt xoạt, bình tĩnh nói.

Bốn phía vô cùng yên tĩnh, chỉ có những tiếng tuyết rơi, giống như ngay cả tiếng gió củng biến mất.

Đây là một con phố dài, hai bên nhà cửa tối om, không có một ánh lửa.

khiến cho con đường này dường như cũng trở nên âm u, mơ hồ lộ ra một vẻ chết chóc.

Dường như ngay cả tuyết kia cũng có một chút biến hóa.

ẩn chứa một cổ sát khí!Vương Lâm đang tiến về phía trước bỗng nhiên dừng chân lại, hai mắt hắn lóe lên hàn quang, một cảm giác nguy cơ mãnh liệt bỗng nhiên dâng lên.

Tử Hải Thiên Tôn thần sắc cũng sững lại, dừng chân, ngẩng mạnh đầu nhìn về bốn phía.

Có dao động của phong ấn giam cầm.

Không ai biết là ta đến tìm ngươi!Hải Tử Thiên Tôn lập tức giải thích.

Vương Lâm trầm mặc, nhưng ánh mắt nhìn về phía đằng xa lóe lên hàn quang càng đậm.

Gió tuyết, càng dày.

Gió tuyết nức nớ giống như tiếng khóc thê lương của nữ tử, ánh trăng không sáng tỏ, bị gió tuyết che phủ.

Cả một con phố dài cổ kính đều ẩn chứa sát cơ kinh thiên!Trong nháy mắt khi Vương Lâm và Hài Tử Thiên Tôn dừng bước, đám tuyết ở trên con phố dài phía trước bỗng nhiên bị một lực lượng dẫn dắt.

ngưng tụ lại một chỗ, hình thành một đồ án bốn cạnh!Đồ án này vừa xuất hiện liền nhanh chóng tăng vọt tốc độ, lao thẳng tới phía hai người Vương Lâm.

Trong lúc này càng nhiều bông tuyết bị hấp thụ, khiến kích thước của nó tăng mạnh, trong nháy mắt đã hóa thành hơn trăm trượng, mang theo tiếng gào thét trong nháy mắt ập tới.

Cùng lúc đó, ở phía sau Vương Lâm và Hải Tử Thiên Tôn.

phía cuối con phố cũng tràn ra tiếng gào thét nức nở chấn động tâm thần, hình thành một đồ án ba cạnh, bên trong có sát khí ngập trời, sau khi hấp thu rất nhiều tuyết liền nhanh chóng bay tới.

Tất cả chỉ diễn ra trong nháy mắt! Ngươi trước ta sau!Cảm giác nguy cơ hiện lên trong tâm thần của Vương Lâm.

Hắn không hoài nghi Hài Tử Thiên Tôn Dù việc này nhìn như có quan hệ rất lớn với Hài Tử Thiên Tôn nhưng Vương Lâm lại càng tin tưởng trực giác của mình hơn!Vừa nói hắn vừa bước tới một bước, thân ảnh vọt về phía đồ án bốn cạnh kia!Sắc mặt Hài Tử Thiên cực kỳ âm trầm.

Dung nhan tuyệt mỹ của nàng lúc này lộ vẻ phẫn nộ.

Nàng phẫn nộ vì có người nương theo việc mình mời Vương Lâm tới Đế Sơn để đặt cạm bẫy giết người.

Một khi đối phương thành công thì việc này nhất định sẽ chấn động tiên tộc.

Đến lúc đó thì sư tôn sẽ bị liên quan!Nàng biết giờ phút này không phải lúc giải thích, mà tất cả ngôn ngữ lúc này đều không so được với hành động.

Sau khi nghe thấy lời nói đầy tin tưởng của Vương Lâm.

nội tâm của Hài Tử Thiên Tôn trở nên nhu hòa, nhưng khuôn mặt xinh xắn vẫn lộ ra sát khí đối với bố cục giết người này!Không cần nghĩ ngợi.

Hải Tử Thiên Tôn bỗng xoay người, quay lưng lại phía Vương Lâm, đồng thời hóa thành một đạo cầu vồng lao về phía đồ án ba cạnh!Vương Lâm bước ba bước đã tới đồ án bốn cạnh phía trước.

Trong nháy mắt khi nó bao phủ thân thể Vương Lâm.

Thiên Ngưu Hồn Khải trên mặt hắn lập tức bao phủ toàn thân.

Trong sát cục này, Vương Lâm không chút do dự thi triển ra lực lượng cực mạnh của mình!Một quyền đánh ra, chín mươi tám hư ảnh biến ảo ra, trên con đường gió tuyết này cực kỳ kinh người.

Chín mươi tám hư ảnh này trong chớp mắt khi xuất hiện liền đồng thời đánh ra một quyền, cùng với bản thể của Vương Lâm dung hợp, tương đương với chín mươi chín đạo thần thông ngưng tụ lại!Một quyền này có thể dung hợp hai mươi ba đạo thần thông! Lấy hai mươi ba đạo thần thông để điều khiển chín mười chín đạo thần thông, lực lượng sẽ bị tản ra.

không thể phát huy tới mức độ mạnh nhất.

Nhưng trong một quyền này của Vương Lâm khi đánh ra lại dừng lại ba lần! Trong nháy mắt sau khi dừng lại lần đầu tiên, ngủ hành chân thân chồng lên bản thể, ầm ầm đánh ra.

Một quyền này của hắn dung nhập hai mươi ba đạo thần thông, khiến thần thông trực tiếp tăng lên bốn mươi sáu đạo!Trong nháy mắt khi dừng lại lần thứ hai.

thần thông trong một quyền liền bất ngờ hóa thành sáu mươi chín đạo!Hầu như trong nháy mắt khi va chạm với đồ án bốn cạnh kia, một quyền của Vương Lâm lại dừng lại lần thứ ba.

Thần thông trong đó bỗng nhiên tăng lên mãnh liệt, trực tiếp đạt tới cực hạn khi hắn không dùng phân thân trong hư vô, lên tới chín mươi hai đạo!Có Hồn Khải phối hợp.

chín mươi đạo thần thông điều khiển chín mươi chín đạo khiến cho một quyền này hoàn toàn dung hợp, ầm ầm va chạm với đồ án bốn cạnh này!Tiếng chấn động kinh thiên động địa vang lên.

khiến cho cả thiên địa biến sắc, gió tuyết bị cuốn đi.

Trong vòng trăm trượng quanh Vương Lâm, tất cả bông tuyết đều lập tức tan nát, giống như hình thành một hắc động hư vô vậy!Đồ án bốn cạnh kia cũng run lên.

ầm ầm nổ tung, bị một quyền này của Vương Lâm đánh tan!Nhưng nó tuy rằng bị đánh tan, bên trong lại tồn tại một luồng lực lượng cực kỳ quỷ dị.

Luồng lực lượng này va chạm với nắm tay của Vương Lâm, trực tiếp chui vào trong cơ thể hắn.

khiến cho sau khi Vương Lâm đánh ra một quyền này, bước chân liền run lên!Luồng lực lượng này chui vào trong cơ thể Vương Lâm bất ngờ hóa thành một tấm lưới li ti.

Tấm lưới này ký sinh trong kinh mạch huyết nhục của Vương Lâm, hình thành một phong ấn, bất ngờ bao trùm cả cơ thể Vương Lâm.

giống như giam cầm hắn vậy!Bị lực lượng kỳ dị này giam cầm, Vương Lâm không thể tìm ra cặn kẽ nhưng có thể mơ hồ cảm thụ nó là lực lượng thuộc về Vô, bởi có nhân tồn tại cho nên sau khi mất đi, được gọi là Vô!Luồng lực lượng Vô này Vương Lâm chỉ thấy ở trên người quốc sư Thượng Huyền Đạo mà thôi!Hầu như trong nháy mắt khi lực lượng phong ấn giam cầm thân thể Vương Lâm.

bước chân hắn chậm lại thì trong gió tuyết phía trước hắn bất ngờ biến ảo ra ba thân ảnh Ba người này bị gió tuyết bao phủ toàn thân, không nhìn thấy tướng mạo, giống như hư ảo vậy.

Sau khi xuất hiện, ba người đồng thời bắt quyết, ngựng tu gió tuyết trong thiên địa hóa thành ba chưởng đánh thẳng lên đầu Vương Lâm!Cùng lúc đó.

hai bên sườn Vương Lâm bất ngờ cũng xuất hiện ba người, thân thể toàn bộ mơ hồ trong gió tuyết.

Ba người bên trái điểm một chỉ tay phải, ba người bên phải điểm một chỉ bằng ngón út, đồng loạt đánh về phía Vương Lâm!Ở phía sau hắn cũng xuất hiện ba hư ảnh trong gió tuyết.

Bọn họ giơ tay trái lên bắt quyết, trái ngược với ba người phía trước Vương Lâm, tay trái hóa chưởng ầm ầm đánh tới!Nếu chỉ như vậy thì thôi.

Ở bên trên Vương Lâm cũng có ba người biến ảo ra.

Ba người này giống hư ảnh trong gió tuyết, không thi triển chưởng và chỉ mà tay phải cầm ba ngân kiếm gào thét đâm thẳng lên thiên linh của Vương Lâm!Chung quanh hắn lúc này tổng cộng có mười lăm người, trong nháy mắt đồng thời xuất hiện, lộ sát khí muốn giết chết Vương Lâm!Mười lăm người này bất ngờ đều có tu vi Thiên Tôn.

giờ phút này thời điểm vây sát hắn lại chính xác trong tích tắc khi hắn vừa bị giam cầm!Hai mắt Vương Lâm sững lại, trong lúc nguy cấp liền gầm nhẹ một tiếng.

Hắn không cần phải nghĩ ngợi, lập tức thi triển toàn bộ lực lượng của Hồn Khải, trong cơ thể cũng tràn ngập lực lượng Đạo cổ, khiến cho thân thể hắn không gì phá nổi, chân phải hướng về phía mặt đất dẫm một cái.

Ầm một tiếng, mặt đất rung chuyển, thân thể Vương Lâm bộc phát ra tốc độ không cách nào hình dung nổi, mượn lực lượng của một bước này không tiến về phía trước mà lui lại phía sau.

lấy lưng trực tiếp va chạm với chưởng trái do ba người phía sau đánh tới.

Ầm ầm ầm!Hư ảnh ba người trong gió tuyết phía sau Vương Lâm đồng loạt phun máu tươi.

Lực lượng của bọn họ đánh vào thân thể Vương Lâm bị thân thể mạnh mẽ của hắn phản chấn, khiến cho gió tuyết bên ngoài cơ thể ba người tan nát, lộ ra khuôn mặt họ!Đây là ba lão già trông cực kỳ xa lạ đối với Vương Lâm!Ba người hoảng sợ lui lại phía sau.

Trong lúc bọn họ lui lại, Vương Lâm cũng lui lại, từng bước xuyên qua ba người, hai tay giơ lên, không chút lưu tình, mỗi tay túm lấy đầu một người, ánh mắt lộ ra sát khi cuồn cuộn ngập trời.

Trong tiếng ầm ầm, huyết nhục bay ra tung tóe.

Đầu hai người này bị Vương Lâm bóp nát, thu lấy nguyên thần, hút mạnh một cái, khiến toàn bộ nguyên thần của hai người chui vào trong cơ thể.

Một người còn lại trong lúc Vương Lâm nhanh chóng lui lại phía sau.

va chạm với hắn khiến toàn thân hắn run lên.

hóa thành huyết nhục bắn ra, vì thế mà tử vong!Mười lăm người trong nháy mắt đã chết ba.

Nhưng mười hai người còn lại không dừng lại chút nào mà lao thẳng tới Vương Lâm, tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt đã tới gần sát Vương Lâm.

Nhất là ba người phía trước lúc này cắn đầu lưỡi, phun ra một ngụm máu tươi, thi triển huyết độn thuật khiến tốc độ tăng vọt, trong tích tắc đã cách hắn không tới nửa trượng!Tay phải Vương Lâm giơ lên hướng về phía ba người vung tay, dùng một cánh tay này đối kháng với ba cánh tay của ba người này!Thân thể bốn người chấn động, tướng mạo ba người kia lộ ra trong gió tuyết.

Đồng thời vào lúc này, sáu chi của sáu người bên cạnh Vương Lâm phân biệt điểm lên sườn Vương Lâm!Sáu chi này đánh xuống khiến sắc mặt Vương Lâm lập tức tái nhợt, lực lượng giam cầm trong thân thể tăng vọt, khiến cho tu vi suy yếu vô cùng, cùng lúc đó ba kiếm của ba người trên bầu trời đồng loạt đánh tới.

Vương Lâm gầm nhẹ, tay trái giơ lên hướng về phía ba người này đánh ra một quyền.

Hai người cầm kiếm phun máu tươi, toàn thân huyết nhục mơ hồ, kiếm gẫy người bị cuốn đi.

Nhưng có một người vẫn gào thét đâm kiếm vào thiên linh của Vương Lâm ba tấc!Đau đớn tràn ngập toàn thân Vương Lâm.

Máu tươi từ thiên linh chảy xuống mi tâm của hắn.

chảy vào trong hai mắt khiến cho thế giới trong mắt hắn trở thành một màu máu.

Hai mắt hắn vẫn bình tĩnh như nước, lúc này lập tức bị màu máu che lấp, khiến cho người ngoài không còn nhận ra sự tỉnh táo của hắn! Không chút do dự.

Vương Lâm gầm nhẹ bước tới, thân thể tránh khỏi mười hai người này, lao về phía cuối con phố này!Gió tuyết càng thổi mạnh!Đúng lúc này từ mặt đất dưới chân Vương Lâm truyền ra tiếng nổ ầm ầm.

Chỉ thấy phía dưới nền đất bỗng nhiên có ba đạo hư ảnh vọt ra.

Ba đạo hư ảnh này thân thể đen kịt, giống như hòa cùng với gió tuyết, sau khi xuất hiện liền giơ hai tay bắt quyết, đồng loạt điểm lên thân thể mình.

Tiếng bùng bùng truyền ra, ba hư ảnh này giống như nguyên thần liền bất ngờ lao thẳng tới thân thể Vương Lâm!Cùng lúc này ở phía trước con phố lại huyễn hóa ra chín thân ảnh trong gió tuyết nữa.

Ánh mắt chín người này lóe lên.

không cần nghĩ ngợi mà lao thẳng tới Vương Lâm.

Chín người đồng thời giơ tay bắt quyết, dùng phương thức đặc biệt mà dung hợp lại.

Trong lúc họ vọt tới, bầu trời phía trên họ xuất hiện một con băng long.

Con băng long này vô cùng dữ tợn.

ngửa mặt lên trời gầm thét, lao về phía Vương Lâm! Vương Lâm!Phía sau truyền tới giọng nói thê lương của Hải Tử Thiên Tôn.

Nàng Lúc này bị chín người vây quanh.

Với tu vi của nàng vốn không thể kiên trì được lâu lắm nhưng chín người này không có sát khí, chỉ vây không cho nàng đi ra.

Chỉ có thế này thôi sao!Hai mắt Vương Lâm ẩn dưới máu tươi vô cùng tỉnh táo.

giờ phút này sát khí lóe lên.

Bước chân hắn trong tiếng gào thét của băng long bỗng sững lại.

Trong tích tắc này, bên ngoài thân thể Vương Lâm bỗng có một hư ảnh Thiên Ngưu khổng lồ biến ảo ra.

Thiên Ngưu này xuất hiện quá đột ngột, gầm thét kinh thiên, trong nháy mắt đã ngưng thật, giống hệt như Thiên Ngưu sống lại vậy! Các ngươi chết đi!Vương Lâm ngẩng phắt đầu.

thân thể Thiên Ngưu ầm ầm chấn động, húc thẳng về phía băng long.

Trong tiếng ầm vang, băng long phát ra tiếng gầm thét thê lương, thân thể với tốc độ bằng mắt thường có thể thấy được, trong tiếng răng rắc, toàn thân tan rã, vỡ tung thành nhiều mảnh!Chín thân ảnh bên trong băng long khi nó tan vỡ liền huyễn hóa ra, thần sắc hoảng sợ, đồng loạt phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt, bị cuốn bay đi!Nhưng giết chóc còn chưa chấm dứt!Mà gió tuyết lúc này lại càng thổi mạnh! Thiên Ngưu hiện ra, phá tan khối băng, củng vì nó xuất hiện khiến cho mười hai thân ảnh xung quanh Vương Lâm bị tấn công trực tiếp!Từ xa nhìn lại, cảnh tượng này giống như là một bức tranh.

Nếu có thể đem bức tranh này vẽ ra thì sẽ có thể trở thành một kiệt tác truyền đời!Trong bức tranh này, một con kim ngưu to lớn sừng sững đứng trên mặt đất, ở bên ngoài thân thể của con kim ngưu này có mười hai tu sĩ, trong đó có sáu người đang điểm lên thân thể con kim ngưu này.

Nhưng thân thể bọn họ bỗng chấn động mạnh, phun ra máu tươi, thân thể bỗng nhiên bị cuốn đi.

Không chỉ ngón tay mà cả cánh tay của bọn họ đồng thời tan vỡ hóa thành một đám máu thịt hỗn độn!Còn có ba người đang hạ hữu chưởng xuống, thân thể họ tuôn ra sương máu, nhanh chóng lui về phía sau!về phần thanh kiếm đâm vào đỉnh đầu của con kim ngưu này, ở phía sau còn có ba người đang lao tới, lúc này thanh kiếm kia vỡ tan, ba người này bị cái đầu của kim ngưu nhoáng lên một cái lập tức phun ra máu tươi lui lại!Thê thảm nhất chính là ba hắc ảnh đang đánh tới kia, bọn họ có lẽ đang định đoạt xá, nhưng ngay khi đánh tới thì kim ngưu trong nháy mắt xuất hiện.

Kim ngưu há to miệng, ba người kia chưa kịp chui tới đã lập tức bị lực hút hút vào, bị nuốt lấy!Trong khi con kim ngưu này gào thét, Vương Lâm ở bên trong hai tay bấm quyết, lập tức kim ngưu hiện ra bên ngoài thân thể hướng về phía trước ầm ầm phóng đi, đuổi theo chín người hóa thành băng long đang cuốn về phía sau kia, trực tiếp đánh tới.

Chín người kia kêu lên thảm thiết, kim ngưu kia không dừng lại chút nào, trực tiếp vọt tới cuối đường, ầm ầm nổ tung!Lực lượng nổ tung này đủ để rung chuyển thiên địa, thậm chí đủ để phía đông thành này sụp đổ.

Nhưng hiện giờ trong khi sụp đổ liền có gió tuyết vô tận nổi lên, toàn bộ nhà cửa ở bốn phía vẫn không động đậy một chút nào!Đồng tử trong hai mắt Vương Lâm co rụt lại, không hề dừng lại mà thân thể bước tới từng bước, trong nháy mắt xuất hiện ở phía trước ba người vừa tránh được đòn tấn công của kim ngưu.

Mang theo sát khí.

thân thể hắn hóa nhoáng lên một cái hóa thành một đám sương mù, ầm ầm tràn ngập ba người kia.

Trong tiếng kêu thảm thiết vô tận, Vương Lâm đã hấp thụ toàn bộ tinh khí huyết nhục của bọn họ.

sau khi cắn nuốt cả nguyên thần sương mù liền tản ra, hướng về những người còn lại cắn nuốt.

Sáu người ở hai bên vừa bị vỡ vụn cả ngón tay và cánh tay đang nhanh chóng lui về phía sau.

trong cơn tuyệt vọng chỉ thấy đám sương đen kia gào thét lao tới, chia làm hai bộ phận bao phủ toàn bộ sáu người này, bắt đầu cắn nuốt!Cùng lúc đó, ở bên trong đám sương mù bỗng nhiên xuất hiện một thanh cốt âm đao.

Ngay khi thanh đao này xuất hiện liền hướng lên trời chém một nhát, ba người sau khi trọng thương đang lùi lại ở trên không trung thân thể run lên, hóa thành sáu mảnh, còn nguyên thần thì bị hấp thụ dung nhập vào trong đám sương mù phía dưới.

Gió tuyết trên đường nức nở gào thét, thanh âm hỗn loạn thê lương.

Vương Lâm sau khi biến thành đám sương đen đảo quanh một vòng liền lao thẳng tới chín người đang bao vây Hải Tử Thiên Tôn.

Chín người kia sau khi nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng vừa rồi lúc này liền bỏ qua bao vây Hải Tử Thiên Tôn, điên cuồng lùi về phía sau.

Nhưng tốc độ của bọn họ trước đám sương mù do Vương Lâm biến thành cực kỳ yếu ớt, ngay lập tức bị đuổi theo, trực tiếp bị bao phủ.

Khi sương mù đi qua, chỉ còn lại chín bộ hài cốt héo rủ!Bốn phía vô cùng yên tĩnh, trên mặt đất đầy hài cốt, sương mù do Vương Lâm biến thành ngưng tụ lại bên cạnh Hài Tử Thiên Tôn.

Thân thể hắn lộ ra, sắc mặt tái nhợt, sau khi hiện thân lập tức phun ra một ngụm máu tươi.

Ngụm máu tươi kia rơi lên mặt đất đầy tuyết nhìn thật kinh Đi!Thân thể Vương Lâm từng bước đi về phía trước, thẳng tới cuối con phố.

Hải Tử Thiên Tôn cắn môi dưới, đi theo phía sau.

Sự giết chóc ớ mức độ này với tu vi của nàng hoàn toàn rất khó tham dự vào.

Trong nháy mắt giết chết hơn ba mươi người, mỗi một người đều có tu vi của Thiên Tôn!Nhưng Hải Tử Thiên Tôn quan hệ rất rộng.

Thiên Tôn tu sĩ phần lớn đều có ấn tượng, nhưng hơn ba mươi người này nàng cũng chưa bao giờ gặp qua, cực kỳ xa lạ! Bọn họ không phải là Thiên Tôn tu sĩ, mà bị cưỡng ép nâng tới trình độ của Thiên Tôn! Không thể tồn tại quá lâu!Vương Lâm lúc trước cũng xác định như vậy.

Chính là vì sau khi hắn cắn nuốt nguyên thần của hơn ba mươi người này vốn có ý định ngưng tụ thần mạch, nhưng những nguyên thần này lại hỗn tạp, không được tinh khiết, với sự luyện hóa trong cơ thể hắn lúc này cần phải mất một chút thời gian mới có thể được.

Chỉ là ngay cả sau khi ngưng tụ lại với nhau, nhiều nhất cũng chỉ có thể ngưng tụ ra được một thần mạch mà thôi.

Mà thông qua sự hấp thụ nguyên thần của bọn họ, Vương Lâm có thể đoán được rõ ràng thời gian tồn tại của bọn họ chỉ có một canh giờ!Trả một cái giá rất lớn.

kể cả sinh mạng để đổi lấy sự bạo phát tu vi trong một canh giờ!Thần mạch của Vương Lâm hiện giờ đã được năm đường, tối đa có thể triển khai tốc độ của chín mươi tám phân ảnh.

nếu có thể có thêm một đường nữa, thì chiến lực của hắn sẽ tăng lên không ít.

Trận chém giết này ở bên trong có bóng dáng của quốc sư.

Đồ án xuất hiện ở bốn phía vừa rồi có ẩn chứa sức mạnh mà ta không thể phá giải hoàn toàn, chỉ có thể làm yếu đi một chút mà thôi.

Nếu không thể phá vỡ phong ấn giam cầm này thì sẽ ảnh hưởng đến việc phát huy chiến lực của ta!Thân thể Vương Lâm tiến nhanh về phía trước, ở bên trong gió tuyết này càng ngày càng tới gần cuối con đường.

Nhưng nguyên thần trong cơ thể của hắn rất nhanh cũng đã bị hắn truy tầm ký ức, nhưng đều là một đám mơ hồ, đã bị người ta xóa đi! Nơi đây đã bị giam cầm, vừa rồi ta đã lấy lực nổ tung của Thiên Ngưu định phá tan sự giam cầm này, nhưng cũng không thể rung chuyển được chút nào.

Nơi này đã bị người ta thay đổi càn khôn, khi sắp đặt thế trận này, đối phương dĩ nhiên đã nghĩ tới sự cứu viện của người ngoài!Nói như vậy, sự cứu viện của Cửu Đế Đại Thiên Tôn cũng không cần phải lo lắng nhiều.

Nếu là ta sắp đặt thế trận này, nhất định sẽ chuẩn bị hai thứ, một là giam cầm nơi này phong bế toàn bộ khí tức tiết ra ngoài, hai là tìm người tới hạn chế Cửu Đế Đại Thiên Tôn!Đương nhiên hết thảy chuyện này cũng không phải Cửu Đại Thiên Tôn bố trí làm tiền đề, nhưng theo trực giác của ta thì không phải là Cửu Đế! Người bố trí thế trận này có lẽ cũng đang ở chỗ này chờ đợi sát chiêu cuổi cùng dành cho ta!Trong lúc Vương Lâm tiến về phía trước trong đầu không ngừng suy nghĩ, mang theo Hải Tử Thiên Tôn đi về phía cuối con đường.

Nhưng đúng lúc này, bên trong gió tuyết bất ngờ có ba thân ảnh từ phía trước hiện ra.

Ba người này lơ lửng giữa không trung, nhìn chằm chằm Vương Lâm.

hóa thành ba đạo cầu vồng phóng nhanh tới.

Ba người còn chưa tới gần lập tức đã có một lực lượng tu vi gần tới Dược Thiên Tôn khuếch tán ra!Ở phía sau ba người này còn có hai thân ảnh mặc áo đen đang từ trong gió tuyết đi ra.

Hai người này không ngờ có được tu vi của Dược Thiên Tôn.

Mang theo cái nhìn lạnh lùng, hai người này giơ tay phải lên, bên trong gió tuyết lập tức có hắc phong gào thét, hóa thành hai con rắn lớn màu đen.

Hai con rắn kia ngóc đầu lên, chiếm cứ giữa thiên địa.

Hồn khải sứ giả!Vương Lâm liếc mắt một cái liền nhận ra ngay! Hai người xa lạ này, trong những Dược Thiên Tôn, ta ở Từ Dương Tông xem đồ phổ, bốn mươi tám người còn lại không ai có hồn khải.

Hai người này nhất định là cũng nhờ một thủ đoạn đặc biệt nâng cao tu vi tới sức mạnh của Dược Thiên Tôn, còn được ban cho hồn phong!Ở tổ thành này, có thể làm được điều này chỉ có tiên hoàng!Ánh mắt Vương Lâm lóe lên hàn quang, hắn dừng chân lại giơ tay trái lên.

đẩy Hài Tử Thiên Tôn ở bên cạnh ra.

Hài Tử.

ngươi lùi lại, bọn họ sẽ không đả thương ngươi.

Trận chiến này ngươi không nên ra tay! Vương Lâm.

Hài Tử Thiên Tôn thần sắc lo lắng, đang muốn giải thích nhưng bị Vương Lâm vung tay trái lên, thân thể nàng liền bị đẩy lùi lại hơn mười trượng, trơ mắt nhìn Vương Lâm nhấc chân, như thiêu thân đâm đầu vào biển lửa, lao thẳng tới năm người ở phía trước!Năm người kia ba trắng hai đen.

hóa thành năm đạo cầu vồng nhanh chóng tiếp cận Vương Lâm!Con phố đầy gió tuyết, dưới đất tràn ngập hài cốt, gió tuyết càng ngày càng lớn.

trong tiếng nức nớ gào thét sáu người mang theo sát khí triển khai trận chém giết thứ hai! Giết!Vương Lâm hai mắt đỏ bừng, trong tiếng gầm nhẹ chợt lóe lên, cầm cốt âm đao trên tay phải hướng về phía sáu người kia nhanh chóng lao tới.

Trận chém giết này không có một chút biểu diễn nào.

Ba người mặc áo trắng ở phía trước cũng không thi triển nhiều thần thông, chỉ có hai thức! Thức thứ nhất, đó là ngưng tụ sức mạnh của gió tuyết, hình thành một vụ nổ gió tuyết, quét ngang thiên địa.

hóa thành một trận cuồng phong lớn lao thẳng tới Vương Lâm!Thức thứ hai.

đó là tự bạo!Tiếng nổ ầm ầm trong nháy mắt kinh thiên động địa.

Sau khi một đao của Vương Lâm chém tan cuồng phong, đối mặt với ba người áo trắng tự bạo thân thể, tay phải hắn giơ lên bỗng nhiên vung về phía trước.

Chín mươi chín Dịch Linh Án.

bên trong có chín mươi hai là thật, ngưng tụ lại với nhau giống như là bài sơn đảo hải, đối kháng với sức mạnh tự bạo của ba người kia.

Sức tấn công hùng mạnh này vẫn không thể khiến cho sự giam cầm ở nơi này sụp đổ.

Theo thân ảnh Vương Lâm lao ra, hai người mặc áo đen cùng với hai con rắn chiếm cứ không trung kia lao nhanh tới.

Ba người trên con phố này ngay lập tức va chạm vào nhau.

Tiếng ầm ầm vang vọng, trong hai người áo đen kia có một người phun ra máu tươi! Người này toàn thân nổ tung, còn người kia trên mi tâm có một đường đao đỏ như máu.

thân hình bị chia làm hai nửa!Thân thể Vương Lâm vọt tới trước mười trượng, lảo đảo cắm thanh âm đao trên tay phải xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi lên trên mặt đất đầy tuyết, từng trận bạch khí bốc lên!Ngay khi Vương Lâm chống âm đao xuống đất, đột nhiên trong cơn gió tuyết phía sau hắn bỗng nhiên có một bàn tay xuất hiện.

Cánh tay này vô thanh vô tức sau khi đột nhiên hiện ra liền trực tiếp điểm vào gáy Vương Lâm!Một chỉ này mang theo một sự kỳ dị không nói nên lời, giống như nó không hề tồn tại, nhưng lúc này lại giống như là thần thông biến không thành có của Đại Thiên Tôn.

xuất hiện một cách quỷ dị!Một chỉ điểm xuống, ngay khi cách đầu Vương Lâm bảy tấc, Vương Lâm không hề quay đầu lại mà vọt mạnh tới trước, thân thể trong lúc quay lại liền vung âm đao quét ngang mặt đất trực tiếp va chạm với ngón tay kia!Trong tiếng rắc rắc, thanh âm đao của Vương Lâm xuất hiện rất nhiều vết nứt, đột nhiên tan vỡ.

Vô sổ mảnh vỡ tứ tán phản chiếu khuôn mặt bình tĩnh của Vương Lâm, dường như hắn đối với việc thanh đao nay bị hủy không có gì là ngoài dự tính, mà đã sớm có chuẩn bị.

Ngay khi những mảnh vỡ tản ra.

hai mắt Vương Lâm chợt lóe lên kim quang chói mắt!Kim quang này đến từ phân thân cực mạnh của Vương Lâm ở trong hư vô! Từ đầu hắn vẫn không sử dụng phân thân mà vẫn ẩn giấu, chính là vì chờ ngón tay này xuất hiện!Cũng chính là chủ nhân của ngón tay này đã bố trí đồ án ở bốn phía, giam cầm chiến lực của Vương Lâm!Theo kim quang xuất hiện, sự giam cầm trong cơ thể Vương Lâm lập tức trở nên yếu ớt, ngay tức khắc bị phá hủy.

Ngay khi toàn bộ chiến lực của hắn hồi phục, những mảnh của âm đao phản xạ kim quang, bất ngờ đang bay tứ tán bỗng hợp thành một trận pháp!Cấm chế bổn nguyên của Vương Lâm đại thành, trận pháp đối với hắn mà nói có thể tiện tay mà bố trí!Lấy những mảnh của cốt đao làm trận pháp, phản chiếu kim quang từ trong hai mắt.

Khi hình thành một trận pháp trong phạm vi nhỏ, Vương Lâm giơ tay trái lên, cũng là một chỉ đón lấy kim quang, cùng với ngón tay bỗng nhiên xuất hiện kia va chạm với nhau! Một chỉ này là đỉnh điểm chiến lực của Vương Lâm lúc này.

Nó chẳng những có lực lượng của phân thân trong hư vô mà còn có lực lượng Hồn Khải lớn nhất mà Vương Lâm có thể phóng thích ra.

Thậm chí trong một chỉ này, ngủ hành chân thân trong cơ thể Vương Lâm hiện ra, lôi đình chân thân hiển lộ, tam đại hư bổn nguyên cũng huyễn hóa ra, hình thành ba dòng xoáy mơ hồ phía sau Vương Lâm!Tất cả lực lượng dung nhập trong một chỉ này, đồng thời điểm tới, lại càng nhờ mảnh vỡ cốt âm đao của hắn phản chiếu kim quang trong mắt, khiến lực lượng của phân thân Vương Lâm trong hư vô trong trận pháp được hình thành tại mặt đao không lớn này phóng ra tới mức độ lớn nhất.

Dùng tất cả lực lượng để đánh ra một chỉ này, sát khí tràn ngập cơ thể Vương Lâm.

Tính cách của hắn từ trước tới giờ đều như vậy, nếu có người muốn giết hắn vậy thì hắn nhất định phải giết đối phương!Trên con phố dài đầy gió tuyết, một chỉ bất ngờ xuất hiện này cùng một chỉ ẩn chứa sát lực của Vương Lâm trong tích tắc va chạm với nhau!Trong gió tuyết, song chỉ đụng nhau trong nháy mắt, lực lượng Đạo cổ do hồn huyết biến thành ầm ầm bộc phát, va chạm đầu tiên với ngón tay kia.

Tiếng ầm vang bỗng nhiên truyền ra.

Năm thần mạch trong cơ thể Vương Lâm ngưng tụ chín mươi chín thân ảnh thành một, hơn nữa có lực lượng của Thiên Ngưu Hồn Khải, trở thành làn sóng oanh kích thứ hai.

đánh thẳng lên ngón tay đối phương!Tiếng chấn động kinh thiên động địa truyền ra.

Trong đêm gió tuyết yên tĩnh này tiếng động này giống như sấm sét cuồn cuộn, chấn động bốn phía, càng khiến cho Hải Tử Thiên Tôn đang định tới trợ giúp chấn động tâm thần, hai chân cất lên nhưng lại không thể đi về phía trước.

Ngón tay của đối phương cũng sững lại một chút, xuất hiện một tia máu.

giống như đối với một đòn phản kích của Vương Lâm, ngón tay này cũng không chịu nổi.

Nhưng tất cả còn chưa chấm dứt.

Ngủ hành chân thân của Vương Lâm, lôi đình chân thân, còn cả dòng xoáy do tam đại hư bổn nguyên biến thành lúc này đồng thời ngưng tụ lực lượng lại làm một theo đầu ngón tay của Vương Lâm trở thành làn sóng oanh kích thứ ba, bên trong ẩn chứa đạo cả đời của Vương Lâm!Tiếng ầm ầm điếc tai truyền ra.

Ngón tay của Vương Lâm lập tức cũng tràn ngập tơ máu.

Nhưng hắn không lùi bước chút nào, trong tiếng gầm nhẹ liền điểm tới!Làn sóng oanh kích thứ tư đến từ lực lượng phân thân của Vương Lâm trong hư vô.

Luồng lực lượng này từ hai mắt Vương Lâm hóa thành kim quang, bao phủ đầu ngón tay của hắn.

đồng thời cũng khiến cho kim mang phản chiếu từ cốt đao trở nên mãnh liệt, khiến cho ngón tay hắn trong chớp mắt này hoàn toàn biến thành màu vàng!Một ngón tay màu vàng kim!Chiến lực đỉnh điểm của hắn khiến cho ngón tay đối phương vừa đột nhiên xuất hiện trong một tích tắc đổi kháng liền ầm ầm tan nát!Nhưng trong chớp mắt khi ngón tay của đối phương tan nát, một giọng nói bình tĩnh liền vang lên trong thiên địa này.

Nhân mất đi cho nên sau khi ngưng tụ lại liền gọi là Hữu!Lời nói này vang lên, ngón tay vừa tan nát liền dùng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được, ngưng tụ lại một lần nữa.

giống như chưa từng tổn hại, lại va chạm với ngón tay của Vương Lâm một lần nữa! Nhân tồn tại cho nên sau khi biến mất mới gọi là Không!Trong tích tắc khi lần thứ hai va chạm, lực lượng Đạo cổ ẩn chứa trên ngón tay của Vương Lâm chợt biến mất một cách quỷ dị, hóa thành không! Ngoài ra thì thần thông do thần mạch ngưng tụ, còn cả lực lượng của Hồn Khải cũng biến mất, giống như bị gió thổi đi, từ tồn tại hóa thành hư vô.

Thậm chí cả ngủ hành chân thân, lôi đình chân thân cùng hắn dưới lực lượng quỷ dị này củng tan thành mây khói.

Nhưng tam đại hư bổn nguyên của hắn lại vẫn tồn tại như trước!Ba bổn nguyên này là bổn nguyên căn bản nhất của Vương Lâm.

là cảm ngộ cả đời của hắn.

là biểu hiện đổi với đạo, đối với sinh tử, nhân quả, chân giả, không có bất cứ lực lượng nào có thể xua tan được!Không bị tản đi còn cả kim quang do phân thân của Vương Lâm trong hư vô biến thành!Tiếng ầm vang lan ra.

Khóe miệng Vương Lâm tràn máu tươi, thân thể bị cuốn đi, nhanh chóng lui lại phía sau, tay phải vung về phía trước.

Lập tức mảnh vỡ cốt đao tạo thành trận pháp liền lóe lên kim quang, cũng vỡ tan nhưng lại bắn tới ngón tay đang mơ hồ ngưng tụ lần thứ ba!Tiếng chấn động tỏa ra khắp con phố dài, khiến cho gió tuyết như sững lại.

Chỉ thấy ngón tay vừa ngưng tụ lại một lần nữa bởi cốt đao gào thét đánh tới, lập tức bị vỡ tung thành nhiều mảnh, nhưng lại có dấu hiệu ngưng tụ lại lần thứ tư.

Vương Lâm lui về phía sau với tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt đã tới cuối phố.

Nơi này chính là biên giới bị giam cầm.

Đánh tan nơi này hắn có thể rời khỏi đây, thoát khỏi sát cục này!Nhưng ngay trong tích tắc khi hắn tới cuối con phố, chỉ thấy trên mái nhà hai bên phố đột nhiên có dao động trong hư vô, xuất hiện gần trăm hư ảnh mơ hồ trong gió tuyết!Gần trăm thân ảnh này hai mắt lộ vẻ lạnh lùng, trong tích tắc xuất hiện bất ngờ trong tay đều cầm một cây cung, nhắm về phía Vương Lâm.

Trăm người đồng loạt giương cung, trong nháy mắt liền có tiếng dây cung bị kéo căng vang lên.

Gió tuyết lúc này liền hình thành hơn trăm mũi tên tuyết trên dây cung!Cũng trong chớp mắt khi trăm mũi tên này ngưng tụ ra, gần trăm người này đồng loạt phun máu tươi lên mũi tên tuyết.

Thân thể bọn họ dùng tốc độ mắt thường có thể trông thấy, lập tức héo rủ đi, giống như một ngụm máu này đã hút hết tính mạng của bọn họ vậy! Tử sĩ!Đồng tử trong mắt Vương Lâm co rút lại.

Những người xuất hiện trong sát cục này ngoài ngón tay kia ra toàn bộ đều là tử sĩ.

Bọn họ hoàn toàn dùng cái giá của tử vong mà tại thành cục diện đáng sợ này!Loại cục diện này Vương Lâm cả đời mới gặp qua mấy lần nhưng không lần nào có thế so sánh với lần này.

Phải biết rằng những sát cục trước đây, nhưng người giết Vương Lâm còn đế ý tới sinh tử của bản thân.

Nhưng lúc này hắn phải đối mặt với đám người không cần biết tới sinh tử!Trong chớp mắt, thân thể hơn trăm người này bất ngờ tiêu tán, thậm chí cả hài cốt cũng không lưu lại, toàn bộ hóa thành tro bụi.

Nhưng trước khi bọn họ tử vong, dây cũng buông ra.

Bọn họ biến mất, một trăm tiếng vun vút kinh thiên động địa vang lên!Tiếng dây cung bắn ra này vọng tới, hơn trăm mũi tên màu máu từ các vị trí bay thẳng về phía Vương Lâm.

Hơn trăm mũi tên này hóa thành trăm đạo cầu vồng, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã tới gần, không để cho Vương Lâm có chút cơ hội nào né tránh!Vương Lâm ngửa mặt lên trời gầm thét, hai tay bắt quyết, hướng về phía trước đẩy ra.

Lập tức mái tóc bạc trắng của hắn tung bay, y phục phồng lên, hai mắt lóe lên kim quang.

Bất ngờ phía sau Vương Lâm xuất hiện một mặt trời trong gió tuyết.

Trong nháy mắt khi mặt trời này xuất hiện, cả con phố dài tiêu tán, thiên địa cũng trở thành một vùng biến rộng đen kịt, mặt trời ban mai đang ló dạng, tỏa ra lực lượng xua tan tất cả màn đêm! Tàn Dạ!Thuật này vừa đánh ra, hơn trăm mũi tên máu kia dung hợp với màn đêm.

bị lực lượng xé tan màn đêm này quét ngang, phát ra những tiếng ầm ầm liền tung không ngừng.

Trong tiếng động này, giọng nói của Vương Lâm vọng ra! Ta tin rằng tất cả đêm tối đều phải bị hủy diệt trước ánh sáng!Ta tin rằng tất cả mọi thứ đối với vầng mặt trời bình minh đều là hư vô!Ta tin rằng tất cả không và vô đều không thể luân hồi!Lời nói của Vương Lâm vang lên, vầng mặt trời màu vàng kim bên ngoài cơ thể bỗng nhiên bộc phát ra ánh sáng cực mạnh.

Trăm mũi tên kia đồng loạt tan nát, ngay cả ngón tay đang ngưng tụ lần thứ ba trong ánh mặt trời này cũng phát ra tiếng xèo xèo, tỏa ra một lượng lớn hắc khí.

Vương Lâm ngửa mặt lên trời gầm nhẹ, hai tay hướng về phía trước vung mạnh lên.

Mặt trời do Tàn Dạ thuật biến thành lập tức điên cuồng oanh kích, quét ngang qua khiến đêm tối tiêu tan.

Ngón tay xuất hiện trong hư không trong nháy mắt đụng tới mặt trời này liền sụp đổ!Tiếng ầm vang duy trì liên tục, ánh sáng bốn phía tiêu tán, tất cả khôi phục như thường, con phố vẫn đầy gió tuyết như trước!Nhưng y phục trên người Vương Lâm đã có bảy lỗ hổng, trong đó có bảy mảnh vỡ của mũi tên không bị hủy diệt bởi Tàn Dạ.

phá vở vầng mặt trời bình minh mà xuyên qua thân thể Vương Lâm.

Khóe miệng hắn trào máu tươi, thân thể lảo đảo lùi lại phía sau, tay phải nắm thành quyền, ầm ầm đánh lên biên giới giam cầm của con phố này.

Một quyền hạ xuống liền khiến hư không nơi này vặn vẹo.

Chỉ thấy nơi vặn vẹo này có một cái vòng bảo hộ, bất ngờ lan ra, bao phủ cả con phố này.

Trong nháy mắt khi xuất hiện sóng gợn.

Vương Lâm lập tức thấy bên ngoài con phố này có mấy vạn tu sĩ mặc hắc bào đang ngồi!Đám hắc bào tu sĩ này giống như bị một lực lượng dung hợp với nhau.

Cũng chính bọn hắn dưới lực lượng này hợp thành lực giam cầm nơi này! Ngươi trốn không thoát đâu!Một giọng nói bình tĩnh vang vọng trên con phố.

Giọng nói này xuất hiện, ngón tay vừa tan nát lại huyễn hóa ra.

Vì giết ngươi, lúc này đã dùng tới lực lượng mạnh nhất của tông môn ta rồi!Trong khi giọng nói này vang vọng, sóng gợn trên con phố tiêu tán.

Tất cả những gì Vương Lâm nhìn thấy bên ngoài từ từ trở lên mơ hồ, cuối cùng hoàn toàn hóa thành hư vô một lần nữa.

không còn tồn tại.

Chẳng qua trong tích tắc khi hình ảnh bên ngoài biến mất, Vương Lâm thấy trong mấy vạn tu sĩ có hơn trăm người ngẩng phắt đầu, giống như sau khi nuốt đan dược, thân thể liền sụp đổ.

Nguyên thần của bọn họ hóa thành những làn khói bay thẳng về phía con phố bị giam cầm này.

Cùng lúc đó.

trên con phố này bất ngờ xuất hiện trăm thân ảnh mơ hồ trong gió tuyết.

Bọn họ sau khi xuất hiện liền bộc phát ra tu vi Thiên Tôn.

không để ý tới sinh tử mà lao về phía Vương Lâm!Hai mắt Vương Lâm bình tĩnh, vô cùng lạnh lùng.

Hắn xoay người vọt về phía hơn trăm thân ảnh kia, ánh mắt xuyên thấu bọn họ.

rơi vào ngón tay vừa ngưng tụ kia.

Ngón tay này lơ lửng trên không, vẫn không nhúc nhích.

Không để Vương mỗ rời đi, vậy thì Vương mỗ hôm nay đơn giản là không đi nữa! Phương pháp tốt nhất để giải sát cục này chính là giết sạch toàn bộ các người, thế cục này hiển nhiên là sẽ bị phá vỡ.

Mái tóc của Vương Lâm trong tích tắc này lại dài ra một cách quỷ dị.

mơ hồ tràn ngập màu đen, giống như mái tóc đổi màu vậy!Hai mắt hắn vô cùng bình tĩnh, lộ ra vẻ vô tình.

Sự vô tình này chính là vẻ lạnh lùng nhìn chúng sinh trong thiên địa.

Giờ phút này Vương Lâm lạnh lùng như tuyết! Ta vốn không muốn sát lục phủ xuống, nhưng hôm này, các ngươi.

phải chịu sát lục thân của ta!Hai mắt Vương Lâm nhắm lại, trong nháy mắt khi mở ra giống như bị chiến tiên nhập thể.

Sát lục lôi đình bổn nguyên trong cơ thể hắn lần đầu tiên trở thành chủ đạo trong thân thể Vương Lâm!Đây cũng là lần đầu tiên Vương Lâm buông lỏng cấm chế cho sát lục lôi đình chân thân, buông lỏng cho Thái Sơ bổn nguyên, khiến cho sát lục lôi đình trong lôi đình bộc phát ra! Tiếng rống chết chóc, tiếng gào thét diệt tuyệt dung hợp với nhau hình thành một đám sát lục lôi đình!Lôi đình này ẩn chứa một sức mạnh diệt thế, hủy diệt tất cả sinh linh.

Sự tồn tại của nó chính là khởi nguồn của tất cả sự hắc ám trong thiên địa, là biểu hiện của tất cả những sự hủy diệt và tử vong!Ngay khi Vương Lâm mở hai mắt, trong hai mắt hắn không có kim quang, mà chỉ có một màu tối đen.

Màu tối đen này chiếm cứ toàn bộ đồng tử của hắn làm cho mái tóc trên đầu hắn với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được toàn bộ đều biến thành màu đen!Mái tóc đen dài, hai mắt đen kịt, một Vương Lâm màu đen! Không biết trạng thái của ta hôm nay có thể vượt qua tầng thứ nhất của Thiên Tôn Niết không.

Khóe miệng Vương Lâm lộ ra nụ cười mỉm.

nhưng nụ cười này bất kỳ kẻ nào nhìn thấy tâm thần đều phải phát lạnh!Mỉm cười này không phải biểu lộ một sự vui sướng, mà là vẻ tàn nhẫn!Hải Tử Thiên Tôn ở đằng xa ngay khi nhìn thấy nụ cười của Vương Lâm, lập tức toàn thân lạnh như băng, giống như người ở trước mặt và Vương Lâm mà nàng biết hoàn toàn khác xa nhau!Vương Lâm tóc đen này thậm chí còn làm cho nàng có một cảm giác sợ hãi đến cực điểm, giống như là một thiên địch, khiến cho thân thể nàng run rẩy, liên tục lùi lại phía sau mấy bước!Còn có ngón tay xuất hiện từ trong hư vô kia trong khoảnh khắc này cũng chậm rãi thu lại, mơ hồ từ trong hư vô lộ ra hai ánh mắt mang theo một vẻ khiếp sợ! Giết chóc, bắt đầu.

Mái tóc đen của Vương Lâm tung lên, từ bên trong thân thể hắn lập tức phát ra tiếng nổ ầm ầm.

Chỉ thấy vô số lôi đình màu đen bỗng nhiên xuất hiện, vờn quanh bốn phía Vương Lâm.

Hắn ngửa mặt lên trời gào lên một tiếng, lao thẳng tới mấy trăm thân ảnh phía trước.

Mấy trăm thân ảnh này vốn không hề sợ chết, bọn họ chính là tử sĩ, mục đích tới đây chính là lấy mạng sống ra làm giá phải trả để hoàn thành nhiệm vụ.

Thậm chí tình cảm của bọn họ đã bị áp chế rất sâu, gần như đã bị xóa bỏ!Nhưng lúc này, khi tận mắt nhìn thấy Vương Lâm tóc đen kia đang gào thét lao tới, mấy trăm thân ảnh này đều tâm thần chấn động, nhưng lúc này bọn họ đã không còn đường lui, nhất tề lao tới!Vương Lâm tóc đen lộ ra một nụ cười tàn nhẫn, hai mắt lóe lên vẻ điên cuồng, trong lúc bước tới trực tiếp tới gần mấy trăm người này.

Hắn giơ tay phải lên.

bỗng nhiên vung về phía trước, lôi đình màu đen ầm ầm vang lên.

hình thành nên một tấm lưới lôi đình màu đen.

Tiếng ầm ầm vang vọng, mấy chục người đi đầu trong đám mấy trăm người kia ngay khi tấm lưới lôi đình này úp tới đều tự bạo.

Tiếng ầm ầm vang lên kinh thiên, sức mạnh do tự bạo hình thành nên va chạm với tấm lưới lôi đình.

Nhưng điều quỷ dị là sức mạnh này mặc dù có thể phá tan thiên địa, nhưng ở trước mặt tấm lưới này lại vô cùng yếu ớt.

Tấm lưới lôi đình này tản ra, hóa thành vô số, lao thẳng về phía trước.

Phàm là những người bị tấm lưới lôi đình này chạm phải đều lập tức run lên.

thân hình tan nát!Vương Lâm đi lại như gió, đối mặt với mấy trăm người này thân thể hắn không ngừng hiện lên lôi đình, những nơi hắn đi qua hễ thân ảnh nào chạm phải đều ầm ầm tan vỡ!Thân thể hắn cực nhanh, trong nháy mắt đã xuất hiện ở phía sau một thân ảnh gió tuyết mơ hồ, giơ tay phải lên.

điểm lên thân ảnh này một cái.

Dưới một chỉ này, lôi đình màu đen lóe lên, tu sĩ kia run rẩy, lập tức nổ tung.

Thân thể Vương Lâm nhoáng lên một cái, không ngừng nhoáng lên mà chém giết.

Hắn dường như không biết mệt mỏi, thậm chí không biết thương xót.

Những sức mạnh tự bạo kia đánh lên người hắn không khiến hắn dừng lại một chút nào.

Kết thúc!Trong mấy nhịp thở ngắn ngủi, những người chết dưới lôi đình của Vương Lâm đã lên tới một nửa.

Trăm người còn lại trong tiếng gầm nhẹ của một người ngưng tụ lại với nhau, hợp thành một trận pháp quỷ dị.

Ngay khi trận pháp này hình thành, mặt đất chấn động, dường như có địa khí phun lên, dũng mãnh dung nhập vào trong trận pháp của những người này, bất ngờ hóa thành một bàn tay rất lớn.

Bàn tay này toàn bộ có một màu đen.

sau khi hiện ra lao thẳng tới chụp lấy Vương Lâm tóc đen.

Bước chân của Vương Lâm không hề dừng lại, hắn giơ hai tay lên, bất ngờ có hàng trăm đạo lôi đình màu đen bỗng nhiên xuất hiện, bên trong ẩn chứa một sức mạnh chết chóc hủy diệt, hóa thành những làn khói nhẹ, bao phủ toàn thân Vương Lâm, khiến cho thân hình hắn lúc này giống như một đạo lưu tinh do vô số lôi cầu tạo thành, lao thẳng tới cánh tay kia.

Ầm ầm ầm ầm!Cánh tay kia đột nhiên vỡ tan, trăm người ở bên trong toàn bộ đều tan nát.

Vương Lâm đi ra, khóe miệng tràn ra máu tươi, nhưng hai mắt hắn lại càng thêm vẻ điên cuồng.

Ngay khi hắn định bước lên phía trước, đột nhiên ở phía trước hắn hư không bỗng nổi lên gợn sóng, ngón tay lúc trước đã biến mất bỗng nhiên lại xuất hiện, điểm lên mi tâm Vương Lâm! Tất cả mọi thứ đều sẽ trở thành Vô.

Theo một chỉ điểm xuống, một thanh âm kỳ dị vang vọng trong thiên địa.

Nhưng ở dưới một chỉ này, Vương Lâm lại ngẩng mạnh đầu.

vẻ điên cuồng trong hai mắt hắn càng đậm, không hề có một chút nào dấu hiệu tiêu tan.

Hủy diệt vốn là để làm cho tất cả mọi thứ trở thành hư vô, chỉ với sức mạnh của ngươi mà củng dám làm cho ta tiêu tan sao!Vương Lâm giơ tay phải lên đánh một quyền vào thiên địa phía trước.

Hư không xuất hiện sự vặn vẹo kịch liệt, mơ hồ truyền ra một tiếng kêu bi thương.

Theo gợn sóng nổi lên, ngón tay điểm lên mi tâm Vương Lâm lập tức tiêu tan.

Ngay khi ngón tay kia tiêu tan.

ở hai bên đường bất ngờ xuất hiện mấy ngàn thân ảnh mơ hồ.

Những thân ảnh này sau khi xuất hiện đều nhất tề nhằm về phía Vương Lâm!Khóe miệng Vương Lâm lộ ra một sự tàn nhẫn nồng đậm.

vẻ điên cuồng trong mắt ngợp trời.

Trong khi hắn xoay mạnh người, tóc đen trên đầu tung bay, chợt kéo dài ra một cách quỷ dị, hướng về bốn phía lao nhanh đi, trong nháy mắt va chạm với mấy ngàn thân ảnh kia.

Tiếng ầm ầm vang vọng, mấy ngàn thân ảnh kia ngay khi bị tóc đen chạm phải liền chọn cách tự bạo, hình thành nên một vòng xoáy hủy diệt thiên địa.

bao phủ thân hình Vương Lâm.

Trong tiếng ầm ầm vang vọng, Vương Lâm phun ra một ngụm máu tươi, nhưng phần lớn sức tấn công lúc này đã bị vô số sát lục lôi đình từ trên thân thể hắn tản ra đối kháng.

Trên đường lại xuất hiện thêm mấy ngàn thân ảnh.

ở phía sau bọn họ lại có mấy ngàn người hiện ra.

Thần sắc Vương Lâm dữ tợn.

trong khi ngẩng mặt lên trời gào thét, hắn giơ tay phải lên túm mạnh vào ngực! Thiên Ngưu Hồn Kkhải, đi ra cho ta!Trong tiếng gầm nhẹ, tay phải hắn kéo mạnh một cái, bất ngờ từ trong ngực kéo ra hồn phách của thiên ngưu, ném ra phía ngoài.

Trên thân thể hắn lúc này đã không còn Thiên Ngưu Hồn Khải!Sau khi vứt Hồn Khải đi, vẻ điên cuồng của Vương Lâm tóc đen chợt biến mất, hóa thành một sự bình tĩnh, nhưng khóe miệng của hắn vẫn lộ ra một sự tàn nhẫn.

Mất đi Hồn Khải, lập tức khiến cho tu vi của Vương Lâm giảm xuống, nhưng cùng lúc đó.

khí tức chết chóc hủy diệt trên thân thể hắn cũng tăng mạnh lên mấy lần.

Dưới khí tức này, những tia hắc khí ở bên ngoài thân thể Vương Lâm tràn ngập càng đậm.

Thân thể hắn nhoáng lên một cái lao thẳng tới mấy ngàn người kia!Trận chém giết trong khi Hài Tử Thiên Tôn đang run rẩy tâm thần không ngừng tiếp tục.

Vương Lâm giống như là ma tôn.

mỗi khi hắn giết một người, bên ngoài thân thể hắn lại có thêm một tia màu đen.

mỗi khi giết một người, đều khiến cho Hải Tử Thiên Tôn kia càng cảm thấy xa lạ!Trong trận chém giết điên cuồng này, sau một lát, theo mấy ngàn thân ảnh bị xé nát, bên ngoài thân thể Vương Lâm đã có vô số hắc khí vờn quanh, không còn nhìn rõ thân ảnh.

Đúng lúc này, ở bên ngoài đám hắc khí của Vương Lâm.

ngón tay kia lại một lần nữa hiện ra, hung hăng điểm tới.

Nhưng ngón tay này chưa kịp điểm tới đã bị Vương Lâm trực tiếp túm lấy, trong tiếng cười điên cuồng mạnh mẽ kéo ra phía ngoài.

Dưới một cái túm này, một nửa cánh tay đã bị lôi ra.

Đi ra đây cho ta!Vương Lâm túm lấy ngón tay kia, trong tiếng gầm nhẹ lao đầu đánh tới.

Thiên địa ầm vang, cánh tay này tan nát, đồng thời từ trong hư vô truyền ra một tiếng rên bi thương! Toàn bộ mọi người hãy tiến vào giết chết người này!Từ bên trong hư vô, theo tiếng rên kia truyền ra một thanh âm chết chóc!Khi thanh âm này xuất hiện, chỉ thấy ở hai bên đường, từng đạo thân ảnh nhanh chóng hiện ra.

Trong nháy mắt, mấy vạn thân ảnh nhất tề xuất hiện, sau khi chiếm cứ toàn bộ phạm vi ở nơi này, không để ý tới Hài Tử Thiên Tôn chút nào.

mà lao thẳng về phía Vương Lâm.

Thân thể Vương Lâm tóc đen lùi lại mấy bước, trên thân thể bị rất nhiều hắc khí bao phủ.

Hai mắt hắn bình tình, khóe miệng nở một cười tàn nhẫn trông không phù hợp một chút nào.

Bỗng nhiên hắn giơ tay phải lên.

hung hăng vỗ mạnh lên mi tâm! Ngũ hành chân thân, đi ra cho ta!Dưới một cái vỗ này, thân thể Vương Lâm run lên kịch liệt, ở bên ngoài thân thể hắn xuất hiện những hư ảnh trùng điệp.

Chỉ thấy ngủ hành chân thân kia dưới một cái vỗ của hắn từ trong thân thể bị chấn ra ngoài!Ngủ hành chân thân lảo đảo, thần sắc cực kỳ ngưng trọng, lui về phía sau xuất hiện ở bên cạnh Hải Tử Thiên Tôn.

ngưng thần nhìn lại.

Chỉ thấy tu vi của Vương Lâm tóc đen kia sau khi mất đi ngủ hành chân thân tu vi lại giảm xuống, nhưng khí tức chết chóc bên ngoài thân thể hắn lại càng trở nên tinh thuần hơn! Cấm chế bổn nguyên, đi ra cho ta! Thái sơ bổn nguyên, đi ra! Lôi đình bổn nguyên, cũng đi ra!Vương Lâm bị đám hắc khí bao phủ.

trong tiếng gào thét này bổn nguyên ở trong cơ thể hắn bất ngờ bị chấn ra bên ngoài thân thể!Lúc này, mấy vạn thân ảnh kia tới gần, Vương Lâm ở bên trong hắc khí ngẩng mạnh đầu.

hai mắt hắn vẫn bình tĩnh như trước, nhưng nụ cười tàn nhẫn trên khóe miệng hắn đã tiêu tan đi không ít.

Thân thể hắn nhoáng lên một cái cùng với mấy vạn người kia bắt đầu chém giết.

Trong tiếng ầm vang không ngừng, một lát sau.

Vương Lâm phun ra máu tươi, thân thể hắn như muốn vỡ thành từng mảnh.

Mặc dù hắn đã mạnh trở lại nhưng cũng không thể chịu được sự chém giết của mấy vạn người này! Sinh tử.

nhân quả.

chân giả, đi ra cho ta!Vương Lâm ở bên trong hắc khí phát ra tiếng gào thét cuối cùng.

Trong tiếng gào thét này, thân thể hắn run lên, chỉ thấy ba hư bổn nguyên kia cũng bị bức ra ngoài thân thể!Lúc này Vương Lâm tóc đen ở bên trong đám sương đen chỉ còn hai đạo bổn nguyên, một là Mặc Diệt, một là sát lục! Càng không có bất cứ chân thân nào, chỉ có một bản thể!Hắc khí ở bên ngoài thân thể hắn trong khoảnh khắc này chợt co rút lại, hóa thành một trường bào màu đen mặc lên người Vương Lâm.

Tóc trên đầu hắn toàn bộ đã biến thành màu đen.

hai mắt bình tĩnh, khóe miệng không còn mỉm cười nữa, thoạt nhìn toàn thân giống như là hóa thần tử vong!Hắn bình tĩnh nhìn mấy vạn người kia, nhắm hai mắt lại.

Ngay khi hắn nhắm mắt lại, thân thể mấy vạn người kia bất ngờ run lên.

Ngay khi Vương Lâm tóc đen này mở mắt ra, mấy vạn người này ở trước mặt hắn toàn bộ đều hóa thành mây khói!Toàn bộ vô thanh vô tức đã trờ thành bụi trần của lịch sử, hóa thành một đống đổ nát.

Thậm chí ngay cả gió tuyết kia trong lúc phủ xuống cũng lần lượt biến thành màu đen.

Tỏa thiên vận, ấn minh triều.

Chúng sinh không thể biết được thật giả, thường lao vào bể khổ, vĩnh viễn mất đi chân đạo, phụng chí tu chân hành!Vương Lâm thì thào, giơ tay phải lên, túm lấy ngón tay đột nhiên xuất hiện đang điểm tới bên người, nhẹ nhàng vuốt một cái.

Rắc một tiếng, ngón tay này bị hắn vuốt mạnh! Kéo một cái, một thân ảnh toàn thân tỏa ra ánh sáng màu trắng bị hắn lôi từ trong hư vô ra, kéo ra ngoài.

Ngươi không phải là quốc sư!Vương Lâm cũng không nhìn, sau khi kéo thân ảnh màu trắng này ra, tay phải buông hắn ra, trực tiếp bóp lấy cổ thân ảnh này, lại vuốt một cái.

Thân thể thân ảnh kia run lên kịch liệt, ầm ầm tan vỡ.

Ngươi.

ngươi không phải là Vương Lâm! Ngươi là ai??Thanh âm của Hải Tử Thiên Tôn hoảng sợ đến cực điểm, vang vọng trong đêm tối yên tĩnh.

Vương Lâm tóc đen quay đầu.

lạnh lùng nhìn về phía Hải Tử Thiên Tôn.

từng bước đi tới.

Ngươi.

Ngươi rốt cục là ai!Sắc mặt Hải Tử Thiên Tôn tái nhợt, đôi mắt xinh đẹp lộ ra vẻ hoảng sợ không cách nào hình dung nổi.

Thân thể nàng khi thấy Vương Lâm bước tới liền theo tiềm thức lui lại phía sau.

Vương Lâm? Ta không phải tên là Vương Lâm, ta.

Tên ta đúng ra phải là Lục Mặc!Vương Lâm tóc đen bước thong thả đi về phía Hải Tử Thiên Tôn.

thần sắc lãnh khốc, không chút tâm tình, lạnh lùng tới cực điểm.

Bên cạnh Hải Tử Thiên Tôn, ngủ hành chân thân của Vương Lâm thần sắc cực kỳ ngưng trọng, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm tóc đen.

Bên cạnh hắn lôi đình bổn nguyên.

Thái Sơ bổn nguyên, còn có cả tam đại hư bổn nguyên đang vờn quanh, tỏa ra ánh sáng nhu hòa, giống như an ủi Vương Lâm tóc đen ở phía xa.

Sát lục giáng xuống thế gian, ánh sáng bị thay thế bởi bóng đêm.

chúng sinh.

cần độ vô lượng kiếp.

Trong khi Hải Tử Thiên Tôn sợ hãi lui lại phía sau, ngủ hành chân thân của Vương Lâm bước về phía trước nửa bước, mang theo những bổn nguyên khác vờn quanh, chắn trước người Vương Lâm tóc đen, đưa mắt nhìn nhau.

Ngươi chỉ là do ngủ hành chân thân của ta ngưng tụ ra, cũng muốn cản trờ ta sao?Vương Lâm tóc đen nhìn ngũ hành chân thân.

Ta xuất hiện không hủy diệt và giết chóc thì sẽ không trở về! Ngươi.

tán đi!Hai mắt Vương Lâm tóc đen không lộ ra chút ánh sáng, tay phải giơ lên hướng về phía ngũ hành chân thân vung một cái.

Một cái vung này liền khiến ngũ hành chân thân lộ ra vẻ giãy dụa, nhưng thân thể ầm ầm sụp đổ, từ trạng thái chân thân bất ngờ hóa thành mấy đạo bổn nguyên, cùng với hơn năm đạo bổn nguyên khác vờn quanh, bay thẳng vào trong tay Vương Lâm tóc đen.

cuối cùng dung nhập trong tay phải, hoàn toàn biến mất.

Hiện tại nói cho ta biết, ngươi là ai!Vương Lâm tóc đen dừng bước trước Hải Tử Thiên Tôn, nhìn nàng, chậm rãi mở miệng, giọng nói âm trầm, ẩn chứa sát khí.

Sắc mặt Hải Tử Thiên Tôn tái nhợt, hé miệng muốn nói gì đó nhưng lại không thể mở lời.

Cửu Đề Đại Thiên Tôn bảo ta tới Cửu Đề sơn là vì thế này sao?Sát cục lần này dùng ngươi làm mồi nhử, dẫn dụ ta đi ra, là vậy sao?Hải Tử Thiên Tôn, thân phận của ngươi ngoài việc là đệ tử của Cửu Đế Đại Thiên Tôn ra thì còn thuộc về nhất mạch của quốc sư, đúng không?Năm đó trong Sơn Hải, bàn tay gãy kia cũng không phải là nổi điên.

Nó lựa chọn công kích ' ngươi đầu tiên là bởi vì ngươi cũng giống như ta, không thuộc về Tiên Cương đại lục này.

Ta tới từ động phủ giới còn ngươi.

đến từ thiên ngoại.

Cũng có thể nói, tông môn của quốc sư chính là đến từ thiên ngoại.

Vương Lâm tóc đen bình tĩnh nói.

Mỗi một câu nói của hắn đều khiến cho sắc mặt Hải Tử Thiên Tôn tái nhợt hơn.

Tới cuối cùng, Hải Tử Thiên Tôn cắn môi dưới, trầm mặc hồi lâu, ngẩng đầu nhìn về phía Vương Lâm.

Bổn tôn của ta đúng là quá mềm lòng rồi.

hắn vốn nên sớm nhìn ra mánh khóe, nhưng lại không chịu tin.

Vương Lâm tóc đen lắc đầu, tay phải giơ lên, thần sắc tỉnh táo đầy vẻ vô tình, một chưởng hướng về phía Hải Tử Thiên Tôn hạ xuống.

Hắn muốn giết người!Một chưởng này hạ xuống đủ để đánh tan thân thể Hải Tử Thiên Tôn.

hủy diệt nguyên thần hầu như không còn.

khiến nàng hình thần câu diệt!Hải Tử Thiên Tôn không né tránh, nhắm hai mắt lại, hai hàng lệ trào ra.

Nàng không giải thích một câu.

Mặt thấy một chưởng này lập tức tới gần nàng, khoảng cách tới thiên linh của Hải Tử Thiên Tôn không tới ba tấc, khiến thân thể Hài Tử Thiên Tôn run rẩy, giống như sắp sụp đổ thì đột nhiên một luồng lực lượng giống như có thể đánh tan thiên địa, tan biến hư không bỗng nhiên hiện ra phía sau Hải Tử Thiên Tôn.

hóa thành một thân ảnh.

Thân ảnh này lưng hơi còng, mơ hồ là một lão già, tay trái ôm lấy Hải Tử Thiên Tôn, kéo về phía sau.

đồng thời tay phải giơ lên bỗng nhiên va chạm với một chưởng của Vương Lâm tóc đen.

Tiếng ầm vang kinh thiên vang lên.

Thân thể Vương Lâm tóc đen chấn động, lui lại phía sau vài bước, toàn thân phát ra tiếng bùng bùng, giống như sắp nổ tung vậy.

Hắn bảo toàn thân hắn ra sau bảy bước liền tan nát thành hắc khí, nhưng trong nháy mắt lại ngưng tụ một lần nữa.

hóa lại thành hắc bào.

Tới bước thứ chín, thân thể Vương Lâm tóc đen dừng lại, thần sắc như thường, không có chút gì ngạc nhiên, lạnh lùng nhìn về phía lão già vừa cứu Hải Tử Thiên Tôn.

Cửu Đế!Lão già nọ chính là Cửu tông thập tam môn.

Thần sắc hắn ngưng trọng, sau khi cứu Hải Tử Thiên Tôn liền nhìn về phía Vương Lâm.

Sát cục này trừ nhất mạch của quốc sư còn có ngươi.

Vương Lâm tóc đen bình tĩnh nói.

Hủy diệt sát lục.

Bổn tôn vẫn luôn tìm hiểu ngươi rốt cục dựa vào thứ gì mà có thể xông qua tầng mười bảy Thiên Tôn Niết.

Với tu vi của ngươi nếu chỉ dựa vào Hồn Khải thì quả quyết không có khả năng đạt tới cấp độ đó.

Hóa ra trên người ngươi lại tồn tại lực lượng đại biểu sát lục và hủy diệt!Đồng tử trong hai mắt Cửu Đế Đại Thiên Tôn hơi co rút lại.

Một chưởng vừa rồi của hắn ẩn chứa lực lượng của Đại Thiên Tôn.

nhưng lại chỉ có thể khiến đối phương lui lại chín bước! Đây là nguyên nhân ngươi tham dự vào sát cục này sao.

cũng có thể nói ngươi phát hiện ra nơi này có sát cục nên muốn mượn nó để giải mối nghi hoặc trong lòng.

Hai mắt Vương Lâm tóc đen bình tĩnh, lạnh lùng như băng, lời nói vừa thốt lên, thân thể nhoáng lên.

bất ngờ cất bước thẳng về phía Cửu Đế Đại Thiên Tôn!Đây là lần đầu tiên hắn ra tay với Đại Thiên Tôn!Nhưng hắn bước tới lại không hề khiến Cửu Đế Đại Thiên Tôn khinh miệt, người lại tỏ vẻ ngưng trọng, thiên địa biến sắc.

Chỉ thấy gió tuyết đầy trời trong nháy mắt ngưng tụ lại, hóa thành một tuyệt kiếm khổng lồ.

quét thẳng về phía Vương Lâm.

Ta đại biểu cho hủy diệt, nắm giữ sát lục.

Tay phải Vương Lâm tóc đen giơ lên, trong nháy mắt khi tuyết kiếm hạ xuống, nắm quyền đánh tới! Một kích này đánh thẳng lên tuyết kiếm, truyền ra tiếng nổ ầm vang.

Nhưng tuyết kiếm nọ lại lập tức tan nát.

Thân thể Vương Lâm cũng tan rã, hóa thành vô số hắc khí bị cuốn đi, bỗng nhiên thay đổi phương hướng tiến về phía Cửu Đế Đại Thiên Tôn.

Cửu Đế nhíu mày, trong tích tắc khi một lượng lớn hắc khí bay tới, hai tay giơ lên, lập tức đặt trước người, kết thành một ấn kỳ hình tròn.

Trong nháy mắt, ánh sáng mãnh liệt chợt lóe lên, đột nhiên xuất hiện sáng bừng thiên địa.

Ánh sáng này từ trong ấn ký trong tay hắn lan ra, bao phủ bốn phía.

Ánh sáng này tỏa ra va chạm với hắc khí nọ, tiếng ầm vang truyền khắp không gian, giống như một lần đối kháng giữa ánh sáng và bóng tối vậy.

Trong nháy mắt.

ánh sáng tiêu tán, bước chân của Cửu Đế cũng không di động chút nào nhưng hai mắt lại lộ ra tia sáng ngập trời!Hắc khí trước mặt hắn lúc này lấn át ánh sáng, khi tới trước mặt Cửu Đế Đại Thiên Tôn lại một lần nữa ngưng tụ, hóa thành Vương Lâm tóc đen.

Ngươi đánh không thắng được lão phu đâu!Cửu Đế Đại Thiên Tôn nhìn Vương Lâm, khuôn mặt già nua, hai mắt bừng sáng, hình như có dấu hiệu biến đổi thành trung niên.

Ngươi không thể lấn át được giết chóc và hủy diệt.

Vương Lâm tóc đen chậm rãi nói.

Bạch Phát Dược Thiên Tôn.

Hắc Phát Dược Thiên Tôn.

Vương Lâm, ta xem thường ngươi Rồi! Lúc này Hải Tử là người vô tội, vật này tặng cho ngươi, chuyện hôm nay coi như bỏ.

Tay phải Cửu Đế Đại Thiên Tôn chụp vào hư không một cái, kim quang lóe lên.

Bất ngờ trong tay hắn xuất hiện một mảnh nhỏ màu vàng kim bằng bàn tay! Ta từng quan sát thân thể ngươi, có dấu vết của kiếm này.

Mảnh vỡ này có thể khiến kim bổn nguyên của ngươi đại thành!Cửu Đế Đại Thiên Tôn vừa nói, tay phải vừa vung lên.

Mảnh vỡ kia liền bay thẳng về phía Vương Lâm.

lơ lửng trước ngươi hắn.

không hề nhúc nhích.

Đưa ra mảnh nhỏ của Tiên Cực kiếm này, Cửu Đế nhìn Vương Lâm đầy thâm ý, xoay người mang theo Hải Tử Thiên Tôn vẫn luôn trầm mặc, thoáng một cái liền biến mất hoàn toàn.

Theo hắn biến mất, giam cầm trên con phố này cũng biến mất.

Nhưng đống đổ nát bốn phía lại tồn tại trong vĩnh hằng, không bao giờ thay đổi.

Một đêm trên con phố này, chân trời phía xa xa đã có ánh bình minh xuất hiện, giống như muốn xua tan bóng tối, khiến cho mặt đất được ánh sáng bao phủ.

Vương Lâm tóc đen đứng đó, ngẩng đầu nhìn bầu trời, trầm mặc thật lâu.

Thời gian trôi qua, vầng mặt trời xa xa mọc lên.

ánh sáng từ phía đông tỏa ra, giống như một tầng sóng gợn.

Những nơi nó đi qua, màu đen hóa thành ánh sáng, dùng tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy nhanh chóng phủ xuống tổ thành này.

Khi làn sóng gợn đại biểu cho ánh sáng đó hiện ra trên dãy phố này, thân thể Vương Lâm vẫn không nhúc nhích như cũ.

Hắn nhìn sóng gợn ánh sáng cách mình ngay càng gần, cuối cùng để cho thân thể bị bao phủ bởi ánh sáng.

Mái tóc của hắn trong khi ánh sáng tràn qua từ màu đen liền dần dần trở thành tóc bạc.

Vẻ lãnh khốc trong mắt hắn.

thần sắc lạnh như băng khi mái tóc bạc xuất hiện lập tức trở thành uể oải và hiu quạnh.

Không có bất cứ phương pháp nào có thể mạnh mẽ trấn áp sát lục chiếm cứ chủ thể.

Vương Lâm rõ ràng điều này, khi giết chóc phủ xuống, tất cả đều không thể thay đổi.

Từ nay về sau dưới ánh mặt trời ta là Vương Lâm tóc bạc.

khi đêm tối phủ xuống ta là Vương Lâm tóc đen.

giống như mặt trời mọc.

mặt trời lặn, rất khó thay đổi.

May mà ta có lực lượng của phân thân trong hư vô, có thể áp chế, bảo trì thanh tỉnh.

Đen và trắng ở trên thân thể Vương Lâm sẽ tồn tại tới vĩnh hằng.

Than nhẹ một tiếng, đối với Hải Tử Thiên Tôn.

Vương Lâm không suy nghĩ tới nữa.

Hắn giơ tay phải lên, chụp lấy mảnh vỡ Tiên Cực kiếm trước người, cầm lấy liền dứt khoát bỏ lại Hồn Khải, xoay người đi về phía xa xa.

Phải rời khỏi nơi này rồi.

Tất cả tiên tộc dù bí ẩn hay bắt đầu ta cũng không muốn nghĩ tới nữa.

Thân ảnh Vương Lâm biến mất ở phía xa xa.

Theo hừng đông, gió tuyết vẫn như trước, bông tuyết như lông thiên nga rơi xuống.

Trận tuyết này rất lâu sau mới chấm dứt.

Cho tới sáng sớm ngày thứ hai.

bông tuyết vẫn rơi trùm mặt đất, giống như phủ cho mặt đất một tầng áo bông trắng dày.

Trong sáng sớm ngày thứ hai.

Vương Lâm mang theo Lưu Kim Bưu và Hài Long đứng ở cửa thành phía đông.

Hắn quay đầu lại nhìn tổ thành, bình tĩnh chờ đợi.

Thời gian trôi qua không lâu.

dưới ánh mắt trông mong của Lưu Kim Bưu, hắn thấy xa xa đi tới hai người.

Một người trong số đó là mặc trường sam màu đỏ.

đúng là Hứa Lập Quốc.

Vẻ mặt Hứa Lập Quốc mê man.

Trong tâm thần hắn mấy ngày nay luôn có một cảm giác kêu gọi.

Cảm giác này theo hắn mãi khiến sáng nay hắn đi tới cửa đông này.

Bên cạnh hắn là người điên đang nghênh ngang đi tới.

Sở dĩ hắn tới nơi này cũng bởi mấy ngày nay cảm thấy sự kêu gọi như Hứa Lập Quốc, khiến hắn vô cùng phiền lòng, đơn giản tới đây xem một chút.

Hả? Là ngươi? Con mẹ nó, ngươi không ngờ còn dám xuất hiện trước mặt bổn vương!Người điên từ xa đã nhìn thấy Vương Lâm.

lập tức trừng mắt xắn áo xông lên.

Hứa Lập Quốc sau khi nhìn thấy Vương Lâm cũng sửng sốt.

Hứa Lập Quốc, ta phải đi rồi.

Ngươi ở lại nơi này hay đi theo ta!Vương Lâm nhìn người điên đang vọt tới, thầm than, ánh mắt rơi vào thân thể Hứa Lập Quốc, chậm rãi nói.

Lời nói của hắn truyền vào tâm thần Hứa Lập Quốc, khiến trong đầu Hứa Lập Quốc ầm vang.

Tầng trí nhớ bị phong ấn tan ra.

Cảnh tượng năm xưa trong nháy mắt hiện lên trong đầu hắn.

Xem tiếp...

con-mat-ao-thi

  • Tiên nghịch

  • truyện tranh Tiên nghịch

  • truyện Tiên nghịch

  • Tiên nghịch truyện chữ

  • đọc truyện Tiên nghịch

  • Tiên nghịch chap

  • truyenfull.vn

  • truyenfull.vip

  • truyenfull.vip

  • truyen.tangthuvien.vn/

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License