Tiên nghịch
Chapter
0003
Người về đến sau cùng, trạc hai mươi tám, hai mươi chín tuổi, khuôn mặt dài như mặt ngựa, có cái cằm hơi nhô ra phía trước.
Ánh mắt hắn láo liên nói:Vương sư đệ! Đệ bế quan mấy tháng nên không biết tới một số chuyện nực cười trong Hằng Nhạc phái của chúng ta.
Đúng như Từ sư muội đã nói, tên Vương Lâm đã dùng những thủ đoạn bỉ ổi để trà trộn vào hàng ngũ đệ tử.
Vương Trác nghe xong, đắc chí cười lớn: Vừa rồi, việc ngươi trở thành đệ tử đúng là khiến cho ta giật mình.
Nhưng không ngờ ngươi phải dùng tới thủ đoạn để vào đây.
Tuy vậy, ngươi cũng có tư chất luyện thành tầng thứ nhất của Ngưng Khí kỳ, thì hà tất phải làm những việc mất thể diện như vậy, còn mang tiếng xấu cho Vương gia.
Vương sư đệ! Ngươi nói sai rồi.
Tư chất tuy quan trọng, nhưng nghị lực còn quan trọng hơn.
Tu tiên vốn là việc nghịch thiên, nếu như không có nghị lực thì cho dù tư chất có tốt như thế nào đi chăng nữa cũng chẳng ích gì.
Nữ tử họ Chu nhẹ nhàng nói.
Vương sư huynh nói đúng! Thoáng nhìn đã biết Vương Lâm là một tên ngốc, không giống với một người tu tiên.
Nữ tử họ Từ đứng gần Vương Trác nói xen vào.
Vương Lâm mở miệng cười nhạt.
Hắn hiểu quan hệ của mấy người đứng trước mặt mình rất phức tạp.
Nhìn thì có vẻ như Vương Trác thích nữ tử họ Chu.
Nhưng nữ tử họ Từ lại rất quan tâm tới Vương Trác, vì vậy mà nàng mới liên tiếp hùa theo.
Nụ cười của hắn khiến Vương Trác cảm thấy không thoải mái.
Hắn hừ lạnh một tiếng, nói:Vương Lâm! Ta khuyên ngươi tốt hơn hết là nên rời khỏi Hằng Nhạc phái.
Bởi tới cuối năm sẽ có cuộc tỉ võ giữa các đệ tử trong môn phái.
E rằng với trình độ như ngươi thì không chết cũng thành người tàn phế.
Khi ở với Tôn Đại Trụ, Vương Lâm đã từng nghe nói rằng cứ vào dịp cuối năm, môn phái đều tổ chức tỉ võ giữa đám các đệ tử.
Người thắng cuộc sẽ được nhận một món pháp bảo.
Cuộc tỉ võ đó được chia làm hai bảng, bảng một là chọn ra mười người xuất sắc nhất trong toàn bộ đám đệ tử nội môn.
Bảng còn lại là tìm ra người ưu tú nhất trong số những người mới nhập môn của năm đó.
Hắn bĩu môi nói: Cám ơn ngươi đã quan tâm.
Ta có tàn phế hoặc tử thương thì cũng không liên quan gì tới ngươi.
Vương Trác cười khẩy, nói: Ta xem ngươi là người thân thích nên mới nói thế.
Nếu như ngươi không biết điều, đến lúc tỉ võ đừng trách ta không nương tay!Vương Trác từ nhỏ đã xem thường cả nhà Vương Lâm.
Tuy trước đây hắn chưa từng gặp Vương Lâm nhưng đã nghe cha hắn kể rất nhiều.
Đặc biệt là cha hắn có kể rằng năm đó cha của Vương Lâm đã dùng lời lẽ ngon ngọt lừa gạt gia gia, còn đem một lượng lớn tài sản của gia đình chia cho kẻ thù, lại còn nhiều lần sỉ nhục cha hắn.
Nhưng cũng may là những người thân thích cũng biết được việc đó nên đã giúp đỡ cha hắn đòi lại số tài sản đã mất.
Chính vì thế mà hắn luôn cảm thấy cả nhà Vương Lâm là sự sỉ nhục của họ Vương.
Tuy rằng sau khi lớn lên, hắn cũng cảm thấy mọi chuyện dường như không hoàn toàn giống với những điều mà cha mình nói.
Tuy nhiên tính cách của hắn vốn nhỏ nhen, kiêu ngạo.
Thậm chí có khi ngay đến cả cha hắn, hắn cũng không coi ra gì chứ đừng nói đến những người xung quanh.
Nữ tử họ Từ đứng bên cạnh Vương Trác nói nhỏ:Hai người là họ hàng với nhau à?Hai người còn lại cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Đến tận hôm nay, họ mới được biết chuyện này.
Không ngờ hai người bọn họ có họ hàng với nhau.
Nữ tử họ Từ thấy Vương Trác đã nóng mặt, vội nói:Vương Trác ca ca! Hắn không hiểu ý tốt của ngươi, ngươi cũng đừng giận.
Ngươi là người tốt, thông minh hơn hắn.
Cứ để sau này, rồi hắn sẽ hiểu được ý tốt của ngươi.
Nhà ta cũng có những người họ hàng giống như thế này.
Ta hiểu ngươi cảm thấy tiếc vì lòng tốt của mình đặt không đúng chỗ có phải không?Vương Trác thấy nữ tử họ Từ nói vậy có chút ngượng ngùng.
Hắn nhìn liếc nhìn đối phương một cái, trong lòng không biết là người ta nói thật hay châm chọc mình.
Vương Lâm nghe thấy vậy, chợt cười, nói:Vương Trác! Xem ra ta đã hiểu lầm người.
Được rồi! Lòng tốt của ngươi, Vương Lâm ta xin ghi nhớ.
Khi hắn đang nói, đột nhiên cánh cửa phòng luyện đan hé mở, có một thiếu niên mặc áo ngắn đi ra, dáng vẻ rất khỏe mạnh, thông minh lanh lợi đi ra.
Người đó chính là Vương Hạo.
Sau khi đi ra, hắn không ngừng ho khan, khiến cho mọi người phải chú ý, rồi đắc chí, nói: Linh đan hôm nay còn chưa ra lò.
Các vị xếp hàng đứng đợi nhé.
Lát nữa chủ nhân luyện xong, ta sẽ gọi mọi người vào.
Vương Trác trừng mắt nhìn Vương Hạo, nghiến răng ken két.
Tuy nhiên, bây giờ, hắn không thể đắc tội với Vương Hạo được.
Xét cho cùng thì hắn cũng là đồng tử của tam sư huynh, chuyên làm những việc lặt vặt trong phòng luyện đan.
Nếu như đắc tội với hắn, sau này tam sư huynh hỏi tội lại bị trừ mất khẩu phần hàng ngày thì nguy.
Vương Hạo nói xong, đưa mắt nhìn xung quanh.
Khi nhìn thấy Vương Lâm, hắn lộ vẻ vui mừng, vội vàng tiến lên kéo Vương Lâm sang một bên, nói nhỏ:Thiết Trụ ca! Chúc mừng ngươi đã trở thành đệ tử của bổn môn.
Những chuyện về ngươi, ta đã nghe hết rồi.
Vốn định đi tìm ngươi để tâm sự, nhưng ở đây không thể tùy tiện ra ngoài.
Những lời người khác nói, ngươi đừng có để tâm.
Đợi sau này tiên thuật luyện thành rồi.
xem bọn họ nói thế nào nữa.
Vương Lâm thấy ấm áp trong lòng, mỉm cười nói:Vương Hạo, cảm ơn ngươi.
Vương Hạo hắng giọng, nói tiếp: Hôm đó, lúc ở tòa nhà lớn của Vương gia, ta định lên tiếng nói đỡ cho ngươi.
Nhưng cha ta đã trừng mắt, ý ông ấy là không muốn ta can dự vào chuyện đó.
Thiết Trụ ca! Ngươi đừng để bụng nhé.
Vương Lâm lắc đầu nói:Chuyện đã qua rồi nhắc lại làm gì! Bây giờ, ta chỉ nghĩ tới tu luyện, nhanh chóng đạt tới tầng thứ nhất của Ngưng Khí kỳ.
Vương Hạo liếc mắt nhìn xung quanh, nhân lúc mọi người không chú ý, lấy từ trong bọc ra một vật gì đó nhét vào tay Vương Lâm, nháy mắt ra hiệu gì đó với hắn.
Bất chợt, từ trong đan phòng truyền ra một âm thanh lãnh đạm.
Dược đồng, ngươi đâu rồi?Vương Hạo dạ một tiếng rồi nhanh chóng chạy vào đan phòng.
Vương Lâm nắm chặt vật đó trong tay.
Hắn liếc mắt nhìn, thì thấy đó là ba viên dược hoàn.
Hắn lặng lẽ đút nó vào túi, rồi ngồi bệt luôn xuống đất chờ đợi.
Bốn người còn lại, ngoại trừ một nam tử ước chừng hai mươi tám, hai mươi chín tuổi nhìn Vương Lâm một cái rồi cũng ngồi bệt xuống đất.
Những người còn lại đều đứng ở một bên.
Vương Trác như muốn lấy lòng thì thầm trò chuyện với nữ tử họ Chu, còn nữ tử họ Từ có vẻ tức giận chỉ thỉnh thoảng nói xen vào.
Thời gian chậm rãi trôi đi, bóng tối dần buông xuống.
Khi ánh trăng đang từ từ lên cao thì cửa đan phòng lại mở, vẻ mặt Vương Hạo mệt mỏi bước ra, trong tay bưng một chiếc khay.
Trên khay có năm viên hạ phẩm linh thạch và 5 viên dược hoàn long lanh trong suốt.
Từng người một bước lên phía trước nhận lấy.
Vương Lâm là người lấy sau cùng.
Sau khi nhận lấy phần của mình, hắn mỉm cười với Vương Hạo rồi xoay người, đi ra.
Tình cảm của Vương Hạo, hắn khắc sâu trong lòng.
Còn cái thứ mà Vương Hạo đưa cho hắn lúc nãy chính là linh đan.
Trở về phòng, Vương Lâm lập tức đóng cửa lại.
Cả bốn viên linh đan, hắn vẫn chưa dùng ngay mà nhét vào trong túi trữ vật.
Bây giờ, hắn phải tiến hành một thí nghiệm với hạt châu thần bí.
Vương Lâm cẩn thận lấy hạt châu và một cái hồ lô ra.
Sau khi, trầm ngâm suy nghĩ: hạt sương chính là điểm mấu chốt trong việc tu luyện của hắn.
Nếu như không có chúng thì quá trình tu luyện sẽ rất chậm.
Nhưng những đám mây trên hạt châu thần bí lại kích thích lòng hiếu kỳ của Vương Lâm.
Sau một hồi, hắn hạ quyết tâm, nếu như giọt sương có thể tích góp lại được, chẳng qua là phải tốn thêm một chút thời gian mà thôi.
Nhưng nếu trên hạt châu lại xuất hiện thêm đám mây thứ mười, chưa biết chừng nó sẽ có những tác dụng khác.
Đến khi đó, sau khi ngâm vào nước suối, nồng độ linh khí lại đạt đến cảnh giới không lường trước được.
Nghĩ đến đó, hắn chẳng nói chẳng rằng lập tức đem hồ lô đựng nước sương (lộ thủy) đổ ra một cái bát bằng đá.
Một lúc sau, lộ thủy bên trong hồ lô đã được đổ hết ra, tất cả chưa được nửa bát.
Một mùi thơm dìu dịu tỏa ra thơm ngát, Vương Lâm vừa ngửi đã thấy toàn thân cảm thấy thoải mái dễ chịu.
Hắn lo lắng mùi thơm sẽ khiến những người xung quanh chú ý, nên vội vàng cho viên ngọc vào và quan sát một cách chăm chú.
Rất lâu sau, nước trong bát mới vơi đi một chút.
Vương Lâm có chút thất vọng.
Hắn cứ tưởng rằng có thể đạt ngay được kết quả tốt.
Nhưng cũng may là hương thơm từ trong bát đã biến mất, Vương Lâm trầm tư hồi lâu, đem chiếc bát đặt dưới giường rồi khoanh chân ngồi ở trên giường.
Hắn cầm trong tay một viên hạ phẩm linh thạch, bắt đầu hấp thu.
Hơi thở một dài ba ngắn dần dần trở nên đều đặn.
Mặc dù trong hai tháng nay hắn không có hấp thu linh khí, nhưng đối với phương pháp hô hấp đó thì đã không còn như trước đây nữa.
Bây giờ hắn đã quen với cách hít thở đó.
Bình thường cho dù không ngồi xuống, nhưng hắn vẫn duy trì phương pháp hít thở như vậy.
Sau một đêm Vương Lâm mở mắt, vội vàng lấy bát dưới giường ra, thấy nước trong bát đã vơi đi một nửa, nhưng đám mây thứ mười trên viên ngọc vẫn chưa xuất hiện.
Hắn cũng không bực tức.
Sau khi đã cất kỹ chiếc bát, hắn do dự một chút rồi lấy từ trong túi trữ vật ra một viên linh đan mà nuốt.
Một luồng khí nóng xuất hiện chạy khắp cơ thể.
Một tháng ở Tôn Đại Trụ, Vương Lâm đều phải trải qua những việc như vậy.
Hắn tiếp tục thổ nạp mãi cho tới tận đêm khuya, sau đó chầm chậm nhả ra một luồng khí màu trắng rất dài, chau mày cười khan, tự nói với mình: Linh đan thực sự rất giống với thang thuốc ở chỗ Tôn Đại Trụ, đều được luyện chế từ những loại thảo dược có chứa rất nhiều linh khí.
Mỗi khi ăn vào chỉ là cảm thấy cơ thể thư thái dễ chịu, thậm chí ngay cả cảm giác đói cũng không còn nữa.
Đáng tiếc là vẫn không thể ngưng tụ được linh khí.
Hắn thở dài một tiếng.
Vương Trác có thể luyện được tầng thứ nhất của Ngưng Khí chỉ trong vòng một tháng.
Vẻ mặt Vương Lâm không có biểu hiện gì dị thường, nhưng trong lòng có chút không vui, tố chất quả nhiên là vấn đề cốt lõi của việc tu tiên.
Nhưng với tính cách của Vương Lâm, hắn sẽ không bao giờ cho phép mình từ bỏ.
Hắn tự an ủi mình có được linh ngọc; linh khí thì không thiếu.
Tuy bây giờ chưa thể ngưng tụ linh khí, nhưng kiên trì luyện tập thì sẽ thành công thôi.
Thời gian… Vương Lâm cắn môi, hít một hơi thật sâu sâu.
Hắn lấy chiếc bát từ dưới giường ra, nước trong bát chỉ còn một chút.
Tuy nhiên đám mây thứ mười trên viên ngọc thì vẫn chưa thấy đâu.
Hắn lại vội vàng lấy chiếc hồ lô đựng lộ thủy ra.
Lần này dịch thể hơi nhiều, đổ đầy bát mà vẫn còn một chút.
Vương Lâm tu một hơi hết luôn chỗ dịch thể còn thừa, rồi tiếp tục thổ nạp.
Lần này trong cơ thể trào dâng một dòng khí nóng mãnh liệt hơn tất cả những lần trước.
Hắn cảm thấy cổ họng khô rát liền tiếp tục thổ nạp theo phương thức đã luyện.
Không lâu sau, Vương Lâm cảm thấy có gì đó không ổn, luồng khí nóng trong cơ thể không tiêu tan như những lần trước mà theo nhịp hô hấp ngày càng tích tụ nhiều, hắn cảm thấy toàn thân đau nhức.
Thân thể giống như một quả bóng đang được bơm căng phồng lên tới đỉnh điểm của giới hạn cơ thể.
Vương Lâm kinh hãi ngừng hít thở, nhưng cảm giác đau nhức vẫn không hề mất đi.
Hắn mở mắt ra và phát hiện mạch máu trên khắp cơ thể nổi lên như những con sâu xanh khiến cho người khác nhìn thấy đều phải kinh sợ.
Vương Lâm không hề biết, thang thuốc mà hắn uống trước đây cũng không có nhiều linh khí.
Vì vậy mà kết hợp với phương pháp hít thở một dài ba ngắn, cộng với việc linh căn của hắn bị khuyết thiếu khiến cho tốc độ tiêu tan linh khí cực nhanh.
Thêm nữa mỗi khi tới những điểm quan trọng, hoá linh thảo đều phát huy tác dụng khiến cho linh khí ngưng tụ trong cơ thể mãi cũng không thành công.
Nhưng bây giờ thì khác, sau khi hắn đã uống lộ thủy, linh khí liền ngưng tụ tới mức rất cao, nhiều hơn tốc độ tiêu tan của linh khí trong cơ thể hắn.
Lúc này hắn không hít thở cũng không sao, đợi một thời gian thì sẽ tiêu tan hết.
Nhưng một khi hắn hít thở thì chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa.
Hắn biết mình đang gặp rắc rối, nhưng lại không biết nên xử lý như thế nào.
Hắn đành trơ mắt nhìn những mạch máu trong cơ thể căng phồng lên.
Tới khi chúng muốn vỡ ra thì trong đầu chợt nảy ra một sáng kiến, hắn lập tức hít thở theo phương pháp ngược lại, ba dài một ngắn.
Hắn nghĩ hít thở bình thường là ngưng tụ linh khí, còn hít thở ngược lại rất có khả năng là giải toả linh khí.
Vương Lâm đoán thế mà đúng, phương pháp hít thở ngược Tu Chân giới ai cũng biết, đấy là bước chuẩn bị cho việc tán công để trung tu.
Theo nhịp hít thở của hắn từng luồng linh khí qua những lỗ chân lông mà tán phát ra ngoài, sau đó nhanh chóng bị ngọc châu hấp thụ.
Thời gian chậm chạp trôi đi, cảm giác đau nhức trong cơ thể dần dần mất đi, các mạch máu dần dần trở lại trạng thái bình thường.
Lúc này trong cơ thể hắn tiết phát ra không phải là linh khí mà là những luồng khí độc.
Đám khí độc này tiêu tan trong không khí mà không hề được viên ngọc hấp thụ.
Vương Lâm cố hết sức ép Hoá Linh Thảo trong cơ thể ra ngoài.
Muốn ép Hoá Linh Thảo ra ngoài có thể dùng hai cách, một là lợi dụng linh khí để ăn mòn.
Đây cũng chính là phương pháp mà Tôn Đại Trụ muốn dùng.
Nhưng sau này do chán nản với Vương Lâm, lại thêm tiếc linh dược nên đành bỏ mặc.
Phương pháp thứ hai chính là tán công, đem tất cả linh khí trong cơ thể tiêu tán ra bên ngoài rồi tu luyện lại.
Sở dĩ Tôn Đại Trụ không sử dụng phương pháp này là vì linh khí trong cơ thể Vương Lâm không đủ, không thể đạt tới yêu cầu của tán công.
Quá trình tán công mất một ngày một đêm, Vương Lâm không chịu được ngã xuống giường.
Trong lòng hắn thầm cảm thấy may mắn vì vẫn còn giữ được mạng nhỏ.
Hắn quyết định sau này không được uống lộ thủy một cách bừa bãi.
Thấy đầu óc không tỉnh táo, cơ thể mệt mỏi, hắn liền lăn ra ngủ.
Không biết thời giời đã trôi qua bao lâu, Vương Lâm mở mắt ra nhìn vềphía cửa sổ, bên ngoài trời tối đen như mực.
Hắn từ trên giường bước xuống, hoạt động thân thể một chút không cảm giác thấy có điều gì khác thường.
Hắn cúi xuống cầm chiếc bát lên phát hiện toàn bộ chất lỏng trong bát vẫn chưa biến mất, lấy hạt châu ở bên trong ra quan sát cẩn thận một lúc.
Trên mặt Vương Lâm hiện lên vẻ vui mừng, đám mây thứ mười đã xuất hiện vào chỗ trống còn lại.
Vương Lâm thấy tỉnh táo hẳn lên, cầm viên ngọc ngắm nghía một lúc, rồi đóng cửa phòng lại.
Sau đó, hắn đi tới con suối trên núi múc một bát đầy nước, rồi lại vội vã trở về phòng bỏ viên ngọc vào.
Làm xong tất cả mọi thứ.
Hắn thử uống một ngụm nước suối.
Một lúc sau, hắn vẫn cảm thấy không có gì khác thường.
Vương Lâm nghi ngờ nhìn viên ngọc, rồi cho lên miệng cắn, không ngờ nó vẫn cứng ngắc.
Hắn chích một giọt máu rồi nhỏ lên, viên ngọc vẫn không có gì khác thường.
Hắn ngập ngừng một lúc rồi lấy chiếc bát nện một phát vào viên ngọc.
Hắn cho rằng sau khi viên ngọc xuất hiện đám mây thứ mười sẽ có những biến đổi.
Choang, choang tiếng chiếc bát vỡ vang lên.
Vương Lâm tê hết cả tay nhưng viên ngọc vẫn trơ trơ không chút xây sát.
Dùng hết mọi cách mà vẫn chưa thấy viên ngọc có gì thay đổi, Vương Lâm cảm thấy tiếc hai bình lộ thủy, bực tức ném viên ngọc sang một bên.
Một lát sau thấy không đành lòng hắn lại nhặt lên, tập trung tinh thần nhìn kỹ.
Hắn cứ nhìn, cứ nhìn rồi tự nhiên xuất hiện cảm giác buồn ngủ.
Vương Lâm cảm thấy ngạc nhiên.
Rõ ràng là mình vừa thức giấc sao lại buồn ngủ đuợc? Hắn dụi mắt rồi tiếp tục quan sát.
Dần dần cơn ngủ vẫn dâng lên.
Cuối cùng không thể chịu nổi, hắn lăn ra đất ngủ mà tay thì vẫn giữ khư khư viên ngọc.
Hắn đã nằm mơ, trong giấc mơ hắn thấy mình tới một không gian rộng lớn, không hề nhìn thấy biên giới.
Nơi đó không phân biệt ngày đêm, nhưng bốn phía lại có rất nhiều vật phát sáng.
Cho dù nằm mơ nhưng đầu óc hắn vẫn hết sức tỉnh táo.
Thậm chí hắn còn thấy kỳ lạ là tại sao mình lại ở một nơi như vậy.
Ở đó hắn có cảm giác rất thoải mái.
Trong lòng hiểu rõ mình đang nằm mơ, nhưng không biết phải làm sao để tỉnh dậy.
Không còn cách nào khác hắn liền đi loanh quanh một lúc.
Không biết bao lâu sau, khi hắn cảm thấy mệt mỏi.
Không gian bốn phía đột nhiên rung động, hắn thấy cơ thể như bị xé rách mà giật mình tỉnh giấc.
Hắn nhìn quanh, thấy mình vẫn ở trong phòng.
Vương Lâm hít thở sâu, xoa xoa mồ hôi trên trán, thầm nghĩ cuối cùng cũng tỉnh.
Bất chợt vẻ mặt hắn trở nên kỳ lạ khác thường.
Hắn mở to mắt nhìn viên ngọc trong tay, toàn bộ những đám mây trên hạt châu đều đã biến mất, thay vào đó là mấy chữ nhỏ.
Điều này… Vương Lâm cảm thấy ngơ ngác, vội vàng cầm xem.
Khi còn nhỏ, đọc nhiều sách nên hắn cũng biết được một số loại văn tự.
Suy nghĩ hồi lâu, rồi so sánh với những dạng chữ mà mình đã biết.
Cuối cùng, hắn cũng lờ mờ đoán được ý nghĩa của những chữ đó.
Những chữ trên đây hoàn toàn là con số, không có ý nghĩa thực tế.
Vương Lâm nắm chặt hạt châu, thầm nhủ.
Đột nhiên trong đầu xuất hiện ý tưởng gì đó, hắn nghĩ tới giấc mơ vừa xong.
Chẳng lẽ nó lại liên quan tới hạt châu này? Vương Lâm trầm tư hồi lâu, lập tức nằm xuống giường và cố gắng chợp mắt.
Nhưng đầu óc hắn ráo hoảnh không làm sao ngủ được.
Hắn nghĩ lại trước khi hắn ngủ đã nhìn viên ngọc rồi tự nhiên lăn ra ngủ.
Thế là hắn căng mắt ra nhìn viên ngọc, cơn ngủ lại kéo đến.
Không cưỡng được hắn lại tiếp tục ngủ.
Không gian vô biên giới lại hiện ra, Vương Lâm đứng đó ánh mắt lộ rõ vẻ trầm tư.
lần này hắn không đi lung tung như lần trước.
Sau khi suy nghĩ một chút hắn nhảy lên nhảy xuống lặp đi lặp lại rất nhiều lần.
Càng ngày hắn nhảy càng cao.
Mới đầu hắn chỉ nhảy được khoảng nửa mét, bây giờ hắn đã nhảy được hơn một mét.
Mãi cho tới lúc cơ thể mệt mỏi không chịu được cảm giác đau đớn giống như cơ thể bị xé rách lại xuất hiện.
Tiếp đó hắn liền tỉnh giấc.
Mở mắt, bước xuống giường, hắn nhảy lên một cái.
Thân thể của hắn bay lên cao kết quả rất giống với những gì đã tập luyện trong mơ.
Vương Lâm không thể tin nổi vào mắt mình, ánh mắt lộ vẻ vui mừng.
Hắn hít thở sâu, cố kìm nén sự sung sướng, đi đi lại lại trong phòng trầm tư suy nghĩ, mồ hôi trên trán không ngừng tuôn ra.
Nếu như chỉ có thể luyện tập trong giấc mộng, vậy thì nó chẳng có ích gì.
Trên thực tế ta cũng có thể tập luyện, không cần thiết phải nhưvậy.
Vương Lâm tự nói.
Không đúng, viên ngọc này đã hấp thụ rất nhiều linh khí mới xuất hiện đám mây thứ mười.
Chắc chắn nó không thể là điều vô nghĩa, nhất định là còn có tác dụng khác, nhất định còn! Nhưng rút cục thì là cái gì đây? Ánh mắt Vương Lâm tỏ ra cứng rắn, quên hết mọi thứ xung quanh tập trung suy nghĩ.
Chẳng lẽ là… Hắn ngừng bước, giường như nghĩ ra được điều gì đó, thất kinh nói: Chẳng lẽ là thời gian? Nghĩ tới đấy, hắn không thể kiềm chế được lòng mình muốn hét lên thật to.
Hai nắm tay của hắn nắm chặt lại, thân thể run run nhìn viên ngọc.
Nếu như đúng là có liên quan tới thời gian, ta…Thiết Trụ ta mặc dù tố chất yếu kém, cũng nhất định có thể trở thành tiên nhân! Vương Lâm hít thở sâu mấy lần, lấy lại trạng thái bình thường.
Hắn chẳng nói chẳng rằng lấy ngọn đèn trong phòng ra.
Sau khi đã đổ đầy dầu, cầm viên ngọc ngồi thẫn thờ trong một góc, trong lòng nhẩm tính thời gian.
Năm giờ sau, ngọn đèn hết dầu tắt ngấm.
Vương Lâm lại vội vàng đổ thêm dầu.
Sau khi châm lửa, hắn lại cầm viên ngọc và bước vào giấc mộng.
Lần này hắn không luyện tập nhảy cao nữa mà khoanh chân ngồi dưới đất tính toán thời gian.
Một giờ, năm giờ, mười giờ, hai mươi giờ, ba mươi lăm giờ, năm mươi giờ!Cảm giác đau nhức lại xuất hiện, Vương Lâm mở mắt, ngọn đèn có dấu hiệu chuẩn bị tắt.
Mười lần! Thời gian trong giấc mộng trôi nhanh gấp mười lần thời gian thực tế! Vương Lâm vui mừng đứng dậy, cầm chặt viên ngọc.
Lần đầu tiên hắn cảm thấy việc tu tiên chắc chắn sẽ thành công.
Lúc này mặt trời đã lên cao, hắn cố gắng trấn tĩnh, không vội vàng dùng viên ngọc cho việc tu luyện.
Hắn thừa hiểu nếu như ban ngày ban mặt mà sử dụng viên ngọc sẽ có lúc có người phát hiện ra.
Vì vậy, hắn đành cất viên ngọc vào túi, đẩy cửa bước ra ngoài.
Ở sơn tuyền, sau khi lấy về rất nhiều tuyền thuỷ, Vương Lâm trở về phòng bắt đầu luyện chế linh khí tuyền thuỷ.
Buổi tối, hắn khoá chặt cửa phòng, còn dùng một sơi dây thừng buộc một đầu vào cửa, một đầu vào cánh tay.
Nếu cửa phòng bị mở ra hắn sẽ lập tức phát hiện được ngay.
Uống mấy ngụm lớn tuyền thuỷ, trong cơ thể nhiệt lưu đã xuất hiện.
Lập tức Vương Lâm cầm lấy hạt châu, tiến nhập mộng cảnh giới.
Trong mộng cảnh vô biên, Vương Lâm khoanh chân ngồi thổ nạp.
Trong khi hắn đang tu luyện, vật sáng ở bốn bên toả ra chùm ánh sáng dìu dịu, khi chiếu đến cơ thể hắn thì hoá thành nhiều điểm quang ban, lặng lẽ tan biến vào trong cơ thể hắn.
Đối với những việc này, Vương Lâm cũng không cảm giác được.
Ước chừng một ngày sau, linh khí tuyền thuỷ đã tiêu tán gần hết.
Tuy thế, hắn rõ ràng cảm giác được cơ thể mình đã không giống như trước đây, khi uống các loại dược thang, cơ thể cũng xuất hiện các dòng nhiệt lưu nhưng theo thời gian thì linh khí cũng sẽ tiêu tan toàn bộ.
Nhưng lần này lại khác, tuy rằng cũng tiêu tan hết nhưng vẫn giữ lại trong cơ thể một tia, tuy không nhiều nhưng vẫn mang đến cho Vương Lâm sự tin tưởng rất lớn.
Hắn suy nghĩ hồi lâu nhưng vẫn không tìm ra được nguyên nhân là do đâu, cuối cùng đành quy kết vấn đề hẳn là do hạt châu thần bí.
Bởi vì không thể tự mình rời khỏi mộng cảnh giới, không thể bổ sung thêm tuyền thuỷ, Vương Lâm đành tiếp tục thổ nạp.
Sau đó hắn phát hiện mộng cảnh giới và thực tế bên ngoài không giống nhau.
Khi ở bên ngoài, khi hắn thổ nạp, tuy không có cảm giác linh khí nhập thể một cách rõ ràng nhưng kiên trì một tháng, hắn cũng nhận thấy sau mỗi lần tu luyện đều làm cho tinh thần sảng khoái, thân thể sung mãn.
Nhưng ở nơi này, sau khi linh khí tuyền thuỷ tiêu tan hết, hắn không có cảm giác sảng khoái, ngược lại tu luyện theo thời gian sẽ làm cho hắn cảm thấy hụt hơi, ngực đau nhức.
Trầm ngâm chốc lát, Vương Lâm đoán rằng hết thảy có lẽ liên quan đến linh khí.
Trong mộng cảng giới không tồn tại linh khí.
Hắn càng nghĩ càng cảm thấy đúng, cau mày lẩm bẩm: Nếu có thể mang tuyền thuỷ vào trong này có lẽ sẽ tốt hơn rất nhiều.
Nghĩ đến đây, bỗng nhiên trong lòng vừa động, cúi xuống nhìn thân mình, trên mặt lộ ra biểu tình nghi hoặc.
Hắn trên mình mặc bộ hồng sắc y phục của nội môn đệ tử, điều này làm cho Vương Lâm rất nghi hoặc, vội vàng sờ vào chỗ đặt túi trữ vật để trong lồng ngực thì thấy nó đã biến mất.
Quần áo có thể đi vào mộng cảnh giới nhưng túi trữ vật thì không…? Hắn trầm tư một lúc, sau đó quyết định sau khi rời khỏi đây phải thử nghiệm một chút, rốt cục cái nào mới có thể tiến nhập mộng cảnh giới, cái nào thì không.
Thời gian trôi qua rất nhanh, năm mươi mấy giờ sau, cảm giác tê liệt xuất hiện, Vương Lâm thanh tỉnh trở về thực tại.
Hắn trong lòng vẫn còn một nghi vấn là tại sao mỗi lần chỉ có thể kiên trì được hơn 50 giờ.
Mang theo nghi hoặc này, hắn cho tuyền thuỷ vào trong hồ lô, đeo vào người chuẩn bị tiến nhập mộng cảnh.
Nhưng lần này mặc cho hắn cứ nhìn chằm chằm vào hạt châu nhưng đều không có kết quả.
Trong lòng Vương Lâm thất kinh, suy nghĩ rất lâu, sau đó đành áp chế lo lắng trong lòng, lại nhập định, tiếp tục tu luyện.
Dần dần, hô hấp của hắn vững vàng lại, thiên địa linh khí cũng theo đó bị hấp thu vào trong cơ thể, làm tiêu tan hết sự mệt mỏi.
Tuy nhiên,khoảng cách đến tấng thứ nhất ngưng khí còn cần một khoảng thời gian không ngắn.
Một ngày sau, hắn thoát ra khỏi trạng thái thổ nạp, cầm lấy tuyền lan dạ hương không ngừng uống linh khí tuyền thuỷ, bảo trì trạng thái linh khí sung túc trong cơ thể.
Lại lần nữa nắm lấy thạch châu, muốn tiến vào mộng cảnh nhưng đáng tiếc vẫn không được.
Thêm một buổi tối lại tới, hắn mở hai mắt, có thể mơ hồ cảm giác được tia linh khí trong cơ thể nhiều thêm một ít.
Nếu là bình thường hắn nhất định sẽ rất hưng phấn nhưng hiện tại tâm thần lại cứ không yên.
Cầm lấy hạt châu, cứ nhìn chằm chằm, đột nhiên khốn ý xuất hiện làm Vương Lâm lộ ra sắc mặt vui mừng, vội thu hồi ánh mắt, khốn ý cũng tiêu tan.
Hắn đứng lên, vuốt cằm suy nghĩ cẩn thận, nhớ lại 4 lần tiến nhập mộng cảnh giới trước đó, rốt cục phát hiện một vấn đề.
Hai lần đầu tiên tiến nhập là liên tục, lần thứ 3 là sau khi quan sát 5 ngọn đèn mới có thể, còn lần thứ 4 lại cách sau một buổi ngày.
Bởi vậy có thể thấy tiến vào mộng cảnh giới có nhất định hạn chế.
Phương pháp ổn thoả là giữa hai lần cách nhau ít nhất 5 canh giờ trở lên, mới chắc chắn có thể tiến vào.
Sau khi giải quyết được vấn đề này, Vương Lâm thử nghiệm xem có thể mang theo những vật gì tiến vào mộng cảnh giới.
Để thử nghiệm, hắn mang theo rất nhiều đồ vật.
Trước hết là 3 cái hồ lô, một chứa lộ thuỷ từ trước, một cái trống không, cái còn lại chứa tuyền thuỷ.
Cái bát đá đã bị vỡ thành các mảnh nhỏ cũng bị hắn cho vào trong ngực áo.
Ngoài ra hắn cũng quấn lên người đồ ăn, quần áo rồi mới nhìn chằm chằm vào hạt châu, tiến nhập vào mộng cảnh giới.
Ở trong mộng cảnh, Vương Lâm lập tức kiểm tra toàn thân, đồ ăn, quần áo, mảnh bát đá cũng còn, chỉ có 3 cái hồ lô không còn.
Trong lúc đang nghi hoặc, hắn đột nhiên nhớ đến trong mộng cảnh không có linh khí, trong đầu lập tức hiện lên ý nghĩ rằng những thứ có thể tiến vào trong mộng cảnh đều là phàm vật, là những thứ không có linh khí.
Mà cả 3 cái hồ lô, túi trữ vật đều nhiều ít có chứa đựng linh khí cho nên không thể mang vào trong này.
Vương Lâm buồn rầu than lên một tiếng.
Nếu là không thể đem hồ lô tiến vào nơi này, mà mỗi lần chỉ uống mấy ngụm tuyền thuỷ thì không đủ cho bản thân mình tu luyện.
Nghĩ đến đây, trong đầu đột nhiên loé lên, dường như hiện lên cái gì đó rất trọng yếu nhưng lại không nắm bắt được.
Loại cảm giác này khiến hắn trở nên trầm tư, suy nghĩ miên man muốn tìm hiểu được điều vừa loé lên đó.
Sau một lúc lâu, sắc mặt hắn trở vui mừng.
Vấn đề mấu chốt là không thể mang tuyền thuỷ tiến vào nơi này nhưng nếu uống vào trong bụng thì vẫn chưa biến mất.
Nói cách khác, không phải mọi thứ đều tuyệt đối, chỉ cần nghĩ ra biện pháp, không biết chừng lại có thể đem linh khí tuyền thuỷ mang vào mộng cảnh giới.
Chờ cho hơn 50 giờ trôi qua, Vương Lâm lập tức rời khỏi phòng, trên tiểu đạo trên núi tìm kiếm thu thập mấy cái hồ lô dại rồi vội vã trở về.
Hắn cho rằng mấy cái hồ lô trước không thể mang vào được mộng cảnh là do đã đựng lộ thuỷ một thời gian dài, làm cho bản thân nó đã chứa đựng nhất định linh khí.
Hắn dùng mấy cái hồ lô mới kiếm được chứa linh khí tuyền thuỷ, biết đâu có thể qua mặt được, mang chúng tiến vào mộng cảnh giới.
Năm canh giờ sau, Vương Lâm mang theo 4 5 quả hồ lô tiến nhập mộng cảnh giới.
Ngay khi vừa vào, hắn lập tức kiểm tra trên người, vui mừng phát hiện toàn bộ số hồ lô trên đều còn.
Mở ra thấy tuyền thuỷ bên trong vẫn còn, uống một ngụm thấy vẫn còn linh khí.
Vương Lâm hưng phấn uống luôn một ngụm lớn, khoanh chân ngồi xuống tiến vào cảnh giới vô ngã, chuyên tâm tu luyện.
Mỗi khi linh khí tiêu tan hết, hắn lập tức uống tiếp mấy ngụm.
Dần dần, một tia linh khí chậm rãi tích luỹ trong cơ thể, dần thay đổi thể chất hắn, không ngừng tiếp cận tầng thứ nhất ngưng khí kỳ.
Vật sáng bốn phía lại hoá thành những điểm quang ban, vô thanh vô tức hoà nhập vào cơ thể hắn.
Lấy thể chất linh căn của Vương Lâm, nếu không có hạt châu thần bí, không có linh khí tuyền thuỷ, hắn phải cần đến mấy năm mới có thể thành công tu luyện tầng thứ nhất linh khí kỳ, nếu muốn tu luyện đến hoá linh thảo thì còn cần ít nhất ba năm mươi năm mới thành công.
Sử dụng môth tháng dược thang của Tôn ĐạI Trụ giúp hắn giảm bớt quá trình này.
Vương Lâm trong khi vô ý tán công, bỏ mất hoá linh thảo.
Nhưng dù vậy cũng phải mất đến khoảng 10 năm mới có thể tu thành.
Nhưng hiện tại, Vương Lâm không thiếu linh khí, lại nắm giữ mộng cảnh giới, có thể làm gia tăng 10 lần thời gian.
Hắn đã có thể thấy sắp thành công tu thành tầng thứ nhất ngưng khí kỳ.
.
Thời gian ở trong núi trôi qua rất nhanh! Hai tháng sau, Vương Lâm vẫnđang ở trong mộng cảnh giới nhắm mắt thổ nạp.
Trong hai tháng này, hắn đã nghiên cứu thấu triệt về hạt châu thần bí.
Hạt châu này cho phép mỗi ngày tiến nhập mộng cảnh giới được 3 lần, mỗi lần khoảng hơn 50 giờ, tương đương với khoảng 6 ngày.
Trong hai tháng này, hắn thực tế đã tu luyện được một năm thời gian.
Tu luyện là một việc rất buồn tẻ.
Trước đây Vương Lâm chưa cảm giác được điểm ấy nhưng mấy ngày nay hắn rốt cục đã hiểu rõ.
Mỗi ngày đều có tuyền thuỷ trợ giúp, cũng không cần phải ăn uống, hắn chỉ còn mỗi việc là đả toạ thổ nạp.
Hắn không ngừng sử dụng phương thức nhất dài tam đoản, hấp thu linh khí trong tuyền thuỷ.
Nếu hắn tâm niệm không cực kỳ kiên định, lại thường nhớ đến ánh mắt kỳ vọng của Cha Mẹ, sợ rằng hắn cũng không thể duy trì được trạng thái tu luyện chán nản này.
Nhất là khi hắn nghĩ đến Vương Trác chỉ cần 3 tháng đã có thể thành công đạt đến tầng thứ nhất của ngưng khí kỳ, trong lòng Vương Lâm thực sự không cam lòng.
Hắn hầu như không ra khỏi cửa, đắm chìm trong trạng thái tu luyện không ngừng nghỉ.
Vương Lâm ở Hằng Nhạc phái chỉ là một kẻ dư thừa, lại không phải là kẻ có nhiều quan hệ.
Cũng có nhiều người ghen tị đối với hắn nhưng cũng rất ít ai để ý đến hăn.
Tôn Đại Trụ lại không quan tâm đến tên đệ tử này, cho dù có lúc nhớ tới cũng lập tức giận dữ, tự ép mình phải quên đi kẻ có cái tên Vương Lâm.
Cũng biết là như thế nhưng Vương Lâm vẫn thi triển một số biện pháp để đề phòng.
Mỗi lần chuẩn bị tiến nhập mộng cảnh giới, hắn đều lập tức cất ngay hạt châu vào trong ngực, cho nên hai tháng qua cũng gió êm sóng lặng, không kẻ nào khác biết đến sự tồn tại của hạt châu thần bí này.
Hai tháng qua, Vương Lâm uống tuyền thuỷ nhiều không đếm xuể, chỉ cần hắn cảm giác trong cơ thể linh khí khuyết thiếu sẽ lập tức uống vào mấy ngụm lớn.
Nếu là Tôn Đại Trụ biết việc này có lẽ sẽ đau lòng đến phát điên, lập tức một chưởng giết ngay tên đệ tử này.
Toàn thể Tu Chân Giới của Triệu quốc, cực kỳ hiếm có kẻ nào có thể dùng linh khí tuyền thuỷ thay cho ăn uống như Vương Lâm.
Cũng chỉ có một ít lão quái vật của vài môn phái có thể được hưởng thụ đặc quyền sử dụng cả một sơn huyệt có linh khí dày đặc đến mức có thể tạo ra được cả linh khí thuỷ tuyền.
Trong mắt người tu tiên thì linh khí có địa vị vô cùng trọng yếu.
Triệu quốc vốn cũng không phải là nơi linh khí nồng đậm.
Tuy vẫn đủ đáp ứng nhu cầu linh khí của mấy môn phái nhưng nếu có ai biết phương thức tu luyện thế này của Vương Lâm hẳn cũng sẽ như su phụ hắn, đau lòng đến chết mất!Những tuyền thuỷ này nếu dùng để luyện chế đan dược thi chắc chắn sẽ gia tăng hiệu suất luyện đan thành công.
Tuy nói tài liệu luyện đan là trọng yếu nhất nhưng nếu có những vật có linh khí sung mãn phụ trợ thì sẽ có được hiệu quả kỳ diệu.
Với sự trợ giúp vô cùng vô tận của linh khí tuyền thuỷ, linh khí trong cơ thể Vương Lâm cũng ngày càng nhiều.
Ngày hôm nay, Vương Lâm ở trong mộng cảnh giới không ngừng thổ nạp.
Hắn cảm giác rõ ràng linh khí nhẹ ngàng lưu động toàn thân.
Theo hô hấp, hai hàng bạch khí cứ theo miệng mũi hắn không ngừng tán phát ra.
Một loại cảm giác từ nhược đến cường chậm rãi xuất hiện trong cơ thể, quét khắp mọi ngóc ngách toàn thân.
Những giọt mồ hôi màu đen, tản ra một mùi khó chịu theo tóc gáy của hắn thoát ra, làm ướt hết áo quần mà hắn vẫn không có cảm giác gì cả.
Vương Lâm hiện giờ đang chìm đắm trong một loại cảm giác kỳ diệu.
Hắn rõ ràng cảm ứng được tuyền thuỷ trong cơ thể không ngừng phân giải, một tia linh khí đang chậm rãi thay đổi kết cấu cơ thể hắn.
Chẳng biết mất bao lâu thời gian, Vương Lâm mở mắt ra, hiện lên nét tinh anh sáng ngời chưa từng có.
Trong đầu hắn rất thanh tĩnh nhưng trong lòng lại như hồ nước nổi sóng.
Những gì xảy ra trong mấy năm qua lần lượt hiện về.
Ánh mắt thân ái của Phụ thân khi còn bi bô tập nói, những lời quan ái của Mẫu thân những khi đọc sách đêm khuya, biểu tình kỳ vọng của Phụ Mẫu khi tiến vào Hằng Nhạc phái, ánh mắt trào phúng của những người họ hàng, thần sắc hâm mộ của người dân.
Vương Lâm như một người ngoài cuộc, bình tĩnh lần lượt xem qua những sự việc từ trước đến nay xảy ra đối với chính mình.
Hồi lâu sau, hắn thở ra một hơi thật sâu, trong lòng nổi lên tư vị chua xót.
Ngay khi hắn bước vào tầng thứ nhất ngưng khí kỳ thì đột nhiên hiểu ra.
Dựa theo trong Ngưng khí tam thiên miêu tả, tầng thứ nhất ngưng khí kỳ như một một cánh cổng lớn, ai bước qua mới có thể xem như chân chính bước vào con đường tu tiên, từ nay về sau đoạn tuyệt phàm thế, bỏ mọi chấp niệm.
Mỗi người khi tiến đến tầng thứ nhất ngưng khí kỳ đều đã trải qua quá trình như thế.
Vương Lâm không biết người khác thì như thế nào nhưng hắn tự biết, chặt đứt tất cả việc phàm trần có thể chỉ là việc nhỏ nhưng tuyệt đối không thể đoạn tuyệt được thân tình của Phụ Mẫu.
Than nhẹ một tiếng, Vương Lâm vỗ vỗ quần áo đứng lên.
Nhãn thần sáng loáng nhìn về bốn phía, lúc này đây hắn đã nhận thấy cảnh vật trong mộng cảnh giới đều bất đồng.
Trước đây hắn nhìn không ra có gì kỳ lạ nhưng hiện tại có thể phát hiện những vật sáng đều ẩn chứa linh khí lưu động.
Tuy không cảm giác được rõ ràng những biến hoá cụ thể nhưng so với trước đây thì giống như một người mù đã khôi phục được thị lực như bình thường.
Đang quan sát thì cảm giác tê liệt xuất hiện, nhưng lần này cảm giác cũng có đôi chút yếu đi.
Mặc dù vẫn còn đau đớn nhưng cũng không đến nỗi toát cả mồ hôi hột.
Trong thực tại, Vương Lâm mở to đôi mắt, ngồi trên giường trầm tư một chút.
Hắn mở một quả hồ lô, nhìn vào tuyền thuỷ bên trong, thấy một tialinh khí nhè nhẹ đang chậm rãi thoát ra, linh khí cực kỳ dư thừa.
Hắn mỉm cười.
Đạt tới tầng thứ nhất ngưng khí kỳ, hắn đã có thể cảm giác được linh khí lưu động trong trời đất.
Hít vào một hơi thật sâu, Vương Lâm đột nhiên phát hiện toàn thân đã dính đầy mồ hôi.
Trong Ngưng khí tam thiên có ghi lại, khi đột phá được tầng thứ nhất ngưng khí kỳ thì phần lớn tạp chất trong cơ thể sẽ bị đẩy ra, giúp cải tạo tất cả các kinh mạch của mình.
Vương Lâm đẩy cửa bước ra khỏi phòng, lúc này trời đã về chiều.
Hắn nhẹ nhàng chuyển thân, đi nhanh về phía cửa đông, đến bên cạnh sơn tuyền, tìm một chỗ hạ du, cởi quần áo xuống tắm, tẩy sạch tất cả các tạp chất dính trên người.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, hắn đến nằm trên một tảng đá, ngẩng đầu nhìn trời, hồi tưởng lại Ngưng khí tam thiên có ghi lại một loại tiên thuật.
Trên Ngưng khí tam thiên có ghi lại một loại Dẫn lực thuật.
Nó thuộc loại tiên thuật cơ bản nhất, chỉ cần đạt tới tầng thứ nhất ngưng khí kỳ thì có thể sử dụng.
Dù sao Hằng Nhạc phái đã thống nhất Triệu quốc được 500 năm, hiện tại tuy có xuống dốc nhưng vẫn tồn tại rất nhiều pháp môn tu tiên.
Về cơ bản, các nội môn đệ tử có thể tuỳ ý đi đến tàng kinh các lựa chọn pháp môn tu luyện nhưng phần lớn họ được các vị trưởng bối khuyên bảo lựa chọn kiếm tu.
Toàn bộ tu vị của một kiếm tu đều đặt ở một thanh phi kiếm.
Tuy ngày sau tu luyện sẽ có nhiều gian nan nhưng uy lực rất mạnh, lại dễ dàng nắm giữ.
Dẫn lực thuật là giai đoạn cơ bản của tiên thuật khu sử phi kiếm.
Ngoại trừ dẫn lực thuật, Ngưng khí tam thiên còn ghi lại hai pháp thuật khác, đó là hoả diễm cầu và địa liệt thuật.
Trong đầu nghĩ tới ba loại pháp thuật, trái tim Vương Lâm lại đập thìnhthịch.
Hắn căn cứ theo khẩu quyết của Hỏa Diễm cầu, tay phải đưa lên bắt quyết.
Nhưng đáng tiếc, chưa nói tới ngọn lửa, ngay cả một đốm lửa cũng không thấy xuất hiện.
Hắn nhíu mày suy nghĩ một lúc sau đó thử lại lần nữa.
Mỗi một lần thử nghiệm là một lần thất bại.
Chỉ có một lần duy nhất xuất hiện được một đốm lửa nhưng nó nhanh chóng biến mất.
Thiên tư.
Đúng là thiên tư.
Vương Lâm cười khổ.
Hắn quay sang tảng đá bên cạnh bắt đầu luyện tập Địa Liệt thuật.
Tuy hiệu quả tốt hơn so với Hỏa Diễm cầu, nhưng nhìn chút rạn nứt trên tảng đá, hắn không khỏi cảm thán trong lòng.
Pháp thuật như vậy đem đi lừa gạt người bình thường thì có thể chứ để đem đi chiến đấu thì một chút tác dụng cũng không có.
Cuối cùng, hắn quay sang luyện tập Dẫn Lực thuật nhưng hiệu quả vẫn như trước không được hài lòng cho lắm.
Có điều, nếu nói xác suất thành công thì Dẫn Lực thuật chính là tốt nhất.
Vương Lâm không nói tiếng nào tiếp tục tập trung vào tu luyện Dẫn Lực thuật.
Dẫn Lực thuật thực ra chính là biện pháp dược dùng để cách không khống chế vật thể.
Nếu có thể thuần thục thì khi Ngưng Khí đạt tới tầng thứ hai liền có thể tu luyện Khu Vật thuật.
Còn sau khi ngưng khí đạt tới tầng thứ ba, tiến vào tầng thứ tư liền có thể tới Kiếm Linh các chọn lấy một thanh phi kiếm.
Luyện tập một lúc, trước khi trời tối, Vương Lâm liền trở về.
Bây giờ, Ngưng Khí của hắn mới đạt tới tầng thứ nhất.
Khi đi qua Đông môn, ngang qua chỗ ở của tạp vụ liền nghe thấy một thanh âm quen thuộc vọng ra.
Lưu sư huynh! Ban đầu, huynh giao cho ta công việc đốn củi chỉ cần được 100 cân là hoàn thành.
Nhưng tại sao bây giờ lại tăng lên cho ta tới 1000 cân? Ta cũng không còn là người mới nữa.
Bao năm nay vẫn hết lòng với huynh mà huynh vẫn cứ bức ta.
Chẳng lẽ đến khi ta phải xuống núi ngươi mới chịu bỏ qua hay sao? Trương Hổ! Ngươi cũng đừng nói ta gây khó dễ cho người.
Cuộc sống củata thời gian qua cũng chẳng được yên.
Nhưng mẹ nó.
Ngươi lại dám lừa ta.
Ngươi chặt củi để cho ta mang tới phòng luyện đan bị người ta mắng cho một trận.
Kiểm tra, ta mới phát hiện ra cái tên ranh con như ngươi đúng là có bản lĩnh.
Một trăm cân củi không ngờ có tới ba mươi cân là nước.
Không thể như thế.
Huynh đừng có ngậm máu phun người.
Chẳng phải mấy hôm trước Triệu Phú Quý cho ngươi một cái tiên phù, để ngươi giao cho một công việc nhẹ nhàng bị ta nhìn thấy.
Ngươi là người như thế nào cóai mà không biết? Còn nếu ngươi cố tình ép ta rời khỏi Hằng Nhạc phái, thì cho dù có chết, ta cũng phải nói với trưởng bối.
Trương Hổ giận dữ, lớn tiếng nói.
Trương Hổ! Đó là ngươi ép ta.
Muốn trách thì trách ngươi không may mắn, nhìn thấy việc mà mình không nên thấy.
Nếu trưởng lão mà biết việc này, lão tử sẽ cho người tới giết cả nhà ngươi.
Từ trong phòng vọng ra thanh âm lạnh lẽo của thanh niên họ Lưu.
Ngay sau đó, Trương Hổ kêu lên một tiếng.
Vương Lâm nghe thấy vậy, cả kinh liền nhanh chóng lao vào chỗ ở của tạp vụ, đá văng cửa phòng.
Trong mắt hắn lúc này, nét mặt tên thanh niên họ Lưu hết sức dữ tợn, cầm thanh trủy thủ đâm về phía Trương Hổ đang sợ hãi đứng nép vào tường.
Vương Lâm thấy không kịp ra tay cứu Trương Hổ liền sử dụng Dẫn Lực thuật.
May mắn lần này hắn lại thành công, Dẫn Lực thuật hóa thành một bàn tay vô hình, trong chớp mắt túm chặt lấy đối phương.
Lúc này, thanh trủy thủ sắc bén đã lướt nhẹ qua ngực Trương Hổ, máu tươi chảy ra ướt đẫm.
Tên thanh niên họ Lưu cảm thấy hoảng hốt.
Toàn thân hắn bị một thứ lực lượng vô hình ép xuống khiến cho thanh trủy thủ trong tay không có cách nào đâm xuống tiếp được nữa.
Sắc mặt Trương Hổ tái nhợt.
Mồ hồi hắn chảy ra ướt đẫm, ánh mắt cảm kích nhìn Vương Lâm, sau đó tránh qua một bên, Tên thanh niên họ Lưu thấy thế cả kinh, liền cố gắng dẫy dụa.
Vương Lâm toát cả mồ hôi có phần không thể khống chế được nữa.
Lần đầu tiên sử dụng Dẫn Lực thuật giữ lấy một người sống khiến cho Vương Lâm cảm thấy lực bất tòng tâm.
Hơn nữa, dưới sự giãy dụa của đối phương, hắn không chế càng lúc càng khó khăn.
Thân thể hắn run run, nhưng nhìn Trương Hổ không có gì nguy hiểm liền thở phào nhẹ nhõm.
Dẫn Lực thuật nhất thời có phần lơi lỏng.
Mắt thấy đối phương đang sắp dẫy ra được, nét mặt Trương Hổ lộ vẻ cổ quái.
Hắn đưa mắt nhìn Vương Lâm rồi lại nhìn Lưu sư huynh.
Ánh mắt hắn xuất hiện một sự tàn nhẫn, nhanh chóng nhặt lấy cây búa đốn củi, đi tới trước mặt Lưu sư huynh.
Ánh mắt Lưu sư huynh lộ vẻ sợ hãi, càng giẫy dụa mạnh hơn.
Trương Hổ cắn răng một cái, thì thào nói: Vô độc bất trượng phu.
Lưu sư huynh! Đây là do ngươi bức ta.
Mẹ kiếp! Ngươi lại còn muốn giết cả nhà ta nữa phải không? Trương Hổ! Ngươi muốn làm gì? Vương Lâm cảm thấy thất kinh.
Dẫn Lực thuật liền mất đi hiệu quả.
Tên thanh niên họ Lưu trong nháy mắt lại có thể hoạt động bình thường.
Nhưng lúc này, Trương Hổ đã giơ búa lên bổ xuống.
Một thanh âm bén ngọt vang lên, Lưu sư huynh không kịp né tránh, thân thể giãy nhẹ vài cái rồi bất động.
Cây búa trong tay Trương Hổ rơi xuống đất, đờ đẫn nhìn thi thể đầy máu trước mắt.
Vương Lâm sững người đứng im.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một thi thể đầy máu.
Một lúc sau, hắn cố gắng mở miệng: Trương Hổ! Ngươi.
Trương Hổ ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, nét mặt hắn nhăn nhúm, dữ tợn nói: Vương Lâm! Ngươi cũng đã thấy ta cũng không muốn giết hắn.
Nhưng hôm nay, nếu không có ngươi thì ta đã bị hắn giết chết.
Tất cả đều là do hắn bức ta.
Vương Lâm trầm mặc không nói.
Trương Hổ hít một hơi thật sâu, lộ rõ vẻ kiên quyết.
Hắn đi tới bên cái thi thể, rồi móc trong người Lưu sư huynh ra một cái túi.
Mở ra xem, bên trong túi có mấy trăm cái tiên phù dành cho đệ tử ký danh.
Ngoài ra còn có một quyển sách.
Trương Hổ mở ra xem rồi nhét vào trong người.
Sau đó, hắn tìm kiếm trong phòng một lúc liền thấy dưới giường có một cái hốc bí mật.
Mở ra, bên trong có một cuộn giấy màu vàng.
Trầm ngâm một chút, hắn xoay người nhìn Vương Lâm, mở miệng nói: Vương Lâm! Cái ơn hôm nay, Trương Hổ ta sẽ ghi nhớ trong lòng.
Ta không thể ở lại Hằng Nhạc phái được nữa.
Một khi bọn họ phát hiện ra tên này bị chết sẽ truy xét.
Đến lúc đó, chắc chắn bọn họ sẽ phát hiện ra ta.
Mấy thứ này ta mang đi.
Còn cái tiên phù này để lại cho ngươi.
Nếu không vì nó, cái tên họ Lưu này cũng chẳng nảy ra sát ý đối với ta.
Nói xong, hắn đưa cuộn giấy vàng cho Vương Lâm.
Vương Lâm vẫn không cầm lấy, thở dài, cười khổ nói: Ngươi.
Tại sao ngươi phải làm như vậy? Nếu ngươi không giết hắn.
Trương Hổ nhướng mày, nói: Vương Lâm! Không cần phải nói tới việc này nữa.
Mấy năm qua ta đã chịu đủ rồi.
Nếu ngươi coi ta là bằng hữu thì hãy cầm lấy cái tiên phù này đi.
Vương Lâm đành im lặng nhận lấy.
Vương Lâm! Ta đi đây.
Việc này không liên quan đến ngươi.
Nếu môn phái có điều tra thì cũng chỉ nghĩ đến ta.
Nhưng lúc đó, ta đã rời khỏi Hằng Nhạc phái từ lâu rồi.
Hừ! Triệu quốc lớn như vậy, Trương Hổ ta cũng không tin cả đời chỉ là một tên đệ tử ký danh.
Nói xong, nét mặt Trương Hổ hết sức phức tạp, xoay người đi ra khỏi phòng.
Vương Lâm nhìn bóng lưng Trương Hổ khuất dần mà thở dài một tiếng.
Bàntay hắn nắm chặt lấy cuộn giấy vàng mà trong lòng có chút buồn bã.
Trương Hổ là bằng hữu đầu tiên của hắn ở Hằng Nhạc phái, nhưng không ngờ bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy.
Cái tiên phù này đúng là mối tai họa.
Vương Lâm nhìn cuộn giấy vàng trong tay, nét mặt thay đổi.
Hắn chợt phát hiện ra bề ngoài của nó so với Tham Thân tiên phù không có gì khác biệt.
Nhưng trong nó ẩn chứa một lượng linh khí vượt xa Tham Thân phù.
Ngoại trừ điều đó, từ bản thân nó còn toát ra một sự nguy hiểm.
Vương Lâm cảm thấy thất kinh.
Mặc dù không biết vật này như thế nào nhưng hắn có thể khẳng định đó chính là một bảo bối.
Do dự một chút, Vương Lâm liền cất cuộn giấy vàng vào trong người.
Nhìn thi thể đang nằm trên mặt đất, hắn thầm than một tiếng.
Nếu không xử lý cái thi thể này thì với tốc độ của Trương Hổ sẽ không thể trốn được sự truy sát của môn phái.
Cũng may không gian trong túi trữ vật cũng đủ cho một cái thi thể.
Sau khi lau sạch vết máu trong phòng, Vương Lâm liền lặng lẽ đi vào trong núi.
Sau khi tìm được một cái khe núi, hắn liền ném cái thi thể xuống đó rồi đi về phòng.
Lúc này, hắn cũng chẳng nghĩ về chuyện của Trương Hổ nữa mà lấy tiên phù ra xem xét một cách cẩn thận.
Vừa mới nhìn, tiên phù cũng chẳng khác gì những cái Tham Thân phù mà đám đệ tử ký danh vẫn dùng.
Nhưng sau khi quan sát cẩn thận, Vương Lâm liền phát hiện ra, từ chất liệu cho tới màu sắc, nét bút đều hoàn toàn vượt qua người bình thường.
Vương Lâm miết tiên phù một cái, sau đó hơi trầm ngâm.
Hắn cũng không biết được tiên phù này có tác dụng như thế nào.
Nhưng từ sau khi tùy tiện uống Hạ Lộ thủy suýt chết, hắn đối với mấy thứ đồ của tiên nhân đều hết sức cảnh giác, không dám sử dụng một cách bừa bãi.
Hơn nữa, từ trên cái tiên phù còn có một hơi thở nguy hiểm nên khiến cho hắn hết sức cẩn thận.
Do dự một chút, hắn cất tiên phù vào trong túi trữ vật, để dành sau này tìm hiểu.
Sau đó, hắn liền lấy cái hạt châu thần bí ra, tiến vào không gian mộng cảnh.
Tuy nhiên, lần này hắn cũng không đặt hết tinh thần vào việc thổ nạp mà dành một ít thời gian tu luyện Dẫn Lực thuật.
Từ lúc sử dụng Dẫn Lực thuật đối với Lưu sư huynh, hắn cảm thấy nó có chút tác dụng.
Đầu tiên hắn sử dụng hình nhân làm đối tượng để luyện tập.
Hắn cố gắng thi triển Dẫn Lực thuật cách không nâng hình nhân lên.
Hình nhân rất nhẹ nên sau khi thử mấy lần, cuối cùng hắn cũng thành công nhấc được hình nhân lên.
Có được một lần thành công, hắn liền lặp lại từ đầu.
Suy nghĩ của Vương Lâm rất đơn giản.
Hắn cho rằng Dẫn Lực thuật nếu có thể tu luyện đến mức tùy tâm sở dục, mười lần thành công cả mười thì cho dù uy lực của nó không lớn lắm nhưng vào thời điểm quan trọng cho dù không dùng được cũng chẳng sao.
Hắn thầm tính toán một chút.
Với trạng thái cơ thể hắn lúc này xác suất thành công chỉ khoảng ba đến bốn mười phần trăm, chưa đạt được yêu cầu của bản thân.
Thời gian trong mộng cảnh trôi qua rất nhanh.
Bất tri bất giác, Vương Lâm đã trở lại với thực tại.
Hắn cũng không để lãng phí thời gian.
Sau khi mở mắt ra liền uống một ngụm nước suối rồi ngồi xuống bắt đầu thổ nạp.
Đợi cho đến khi linh khí toàn thân sung túc, hắn liền hít một hơi thật sâu, rồi nhớ tới nội dung của Tam Thiên ngưng khí.
Trong Tam Thiên ngưng khí ngoại trừ một số tầng tâm pháp ra, còn lại có ghi hai câu khẩu quyết quan trọng.
Hai câu khẩu quyết đó mới chính là điểm quan trọng nhất của việc ngưng khí.
Ngưng Khí kỳ tổng cộng có mười lăm tầng.
Ngoại trừ tầng thứ nhất ra không cần phải tu luyện mà thành thì mười bốn tầng còn lại đều cần phải có khẩu quyết để khai phá.
Như hắn bây giờ tu luyện xong tầng thứ nhất của Ngưng Khí kỳ, nếu không có khẩu quyết để mở ra tầng thứ hai thì cho dù hắn có được tâm pháp của tầng thứ hai cũng không thể tu luyện được mà chỉ dậm chân ở tầng thứnhất thôi.
Vương Lâm yên lặng mặc niệm khẩu quyết.
Linh khí toàn thân hắn lập tức có sự biến hóa.
Ban đầu, sự biến hóa vô cùng nhỏ, nhưng thời gian càng lâu sự biến hóa xảy ra càng mạnh.
Cuối cùng nó trở nên cuồn cuộn, chảy trong cơ thể hắn.
Từ từ, linh khí trong cơ thể dường như không đủ.
Chúng bị đứt quãng chảy đến các nơi tạo thành những cảm giác chua xót, tê dại, ngứa, đau nhức.
Vô số cảm giác xuất hiện trong lòng khiến cho hắn cảm tưởng cơ thể bị đục thủng hàng ngàn lỗ, sau đó được linh lực tái tạo lại.
Trong Tam Thiên ngưng khí, tại một số điểm quan trọng có một câu nói:Khẩu quyết mở ra mỗi tầng thì thiên tư, linh khí, kỳ ngộ có tác dụng quan trọng.
Có người có thể một lần đã thành công, nhưng có người phải mất mười lần, trăm lần.
Một lúc sau, tất cả các loại cảm giác chầm chậm biến mất.
Thân thể Vương Lâm đầm đìa mồ hôi.
Linh khí trong cơ thể không còn sót lại một chút nào.
Tuy nhiên, Vương Lâm từ Tam Thiên ngưng khí cũng hiểu được cảm giác đó chỉ diễn ra một chút, khi ngồi xuống liền trở lại bình thường.
Mặc dù, không thành công mở được tầng thứ hai, nhưng Vương Lâm cũng chẳng hề tức giận.
Lần này, hắn cũng chỉ thử một chút mà thôi.
Sự thật đã chứng minh linh khí trong cơ thể hắn chưa đủ để mở ra tầng thứ hai.
Dù sao thì hắn cũng chỉ mới tu luyện được tầng thứ nhất.
Vì thế mà hắn cũng không vội.
Cùng lắm thì hắn cứ tu luyện tầng thứ nhất đạt tới đỉnh phong rồi mới mở ra tầng thứ hai.
Khi đó, xác suất thành công chắc chắn sẽ cao hơn rất nhiều.
Có suy nghĩ đó, Vương Lâm lại bắt đầu quá trình tu luyện.
Linh lực trong cơ thể hắn dần được tích lũy.
Mà Dẫn Lực thuật cũng ngày càng trở nên thuần thục.
Khẩu quyết để mở ra tầng thứ hai đã được hắn thử rất nhiều lần, nhưng đáng tiếc vẫn chưa có một lần thành công.
Nửa tháng trôi qua, tương đương với ba tháng trong Mộng Cảnh.
Lúc này, Vương Lâm đang ngồi thổ nạp trong lúc chờ đợi Mông Cảnh không gian mở ra.
Hắn liền do dự một chút rồi mặc niệm khẩu quyết mở ra tầng thứ hai.
Hắn cũng chẳng nhớ được bản thân đã thử bao nhiều lần.
Mỗi một lần lại khiến cho linh khí trong cơ thế tiêu tán toàn bộ mà vẫn không thành công.
Một lúc sau, Vương Lâm uể oải ngẩng đầu.
Linh khí trong cơ thể tiêu tán toàn bộ.
Hắn cười khổ, nói: Lại thất bại một lần nữa.
Mở ra tầng thứ hai quả là quá khó.
Đột nhiên, nét mặt hắn thay đổi, hé mặt nhìn chằm chằm vào cửa phòng.
Vương sư đệ! Ra ngoài mau.
Một thanh âm lạnh lùng từ ngoài cửa vọng vào.
Thanh âm đó có chút quen thuộc đối với hắn.
Vương Lâm liền đứng dậy đẩy cửa phòng ra, chỉ thấy một thanh niên khoảng chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi đang đứng ngoài cửa.
Hắc y! Vương Lâm sực nhớ ra thân phận của đối phương.
Ngày đó, chính người này đã tiếp đón hắn cùng với Vương Trác, Vương Hạo.
Cũng chính gã đã đưa phụ thân của Vương Lâm lên vách núi để tìm hắn.
Có điều Vương Lâm vẫn nhớ khi đó đối phương mặc bạch y.
Nhưng mới có mấy tháng, không ngờ người ta đã đổi thành hắc y.
Hắn chợt nhớ tới ngày đó trong lúc kiểm tra, tam sư huynh nhận Vương Hạo làm dược đồng đã từng nói bản thân tu luyện tới thời điểm quan trọng.
Vì vậy mà chưởng môn sợ ảnh hưởng tới tu luyện của hắn nên xếp người thay hắn phụ trách kiểmtra.
Tử, hắc, bạch, hồng.
Hắc y tượng trưng cho một người có thực lực rất cao.
Hắn nhìn không thấu tu vi của đối phương vì vậy cung kính nói: Vương Lâm tham kiến Trương sư huynh! Chúc mừng sư huynh đạt được hắc y.
Thanh niên hắc y liếc nhìn Vương Lâm một cái, nét mặt hơi giãn ra, nói: Thành công tiến vào tầng thứ năm của Ngưng Khí kỳ cũng có chút quan hệ với ngươi.
Nếu không phải trong lúc tìm người phát hiện được cái phong nhãn kia, thì ta cũng không thể đột phá nhanh như vậy.
Vương Lâm ngẩn người, hỏi: Trương sư huynh! Hấp lực của phong nhãn trên vách núi còn có thể trợ giúp tu luyện hay sao?Hắc y thanh niên gật đầu, nói: Chờ đến khi ngươi đạt tới đỉnh phong của tầng thứ tư, khi tu luyện khẩu quyết mở ra tầng thứ năm thì đi vào trong đó.
Đến lúc đó, ngươi sẽ biết hiệu quả của nó như thế nào.
Nói xong, hắn lại nhìn Vương Lâm rồi nói tiếp: Vương sư đệ! Thiên tư của ngươi thấp kém vốn không thể được chọn.
Nhưng bây giờ, ngươi đã trở thành đệ tử nội môn thì càng phải cố gắng tu luyện.
Ta thấy lúc này trong cơ thể ngươi một chút linh khí cũng không có.
Hiển nhiên là ngay cả tầng thứ nhất của Ngưng Khí kỳ cũng chưa đạt được.
Có lẽ trong số tất cả đệ tử nội môn chỉ có mình ngươi là không đạttới tầng thứ nhất.
Vương Lâm ngẩn người, nhưng ngoài mặt thì vẫn điểm một nụ cười, nói: Lời sư huynh dậy bảo ta xin ghi nhớ.
Nhất định ta sẽ cố gắng tu luyện.
Nói xong, hắn lảng sang chuyện khác, hỏi: Không biết Trương sư huynh tới đây là có chuyện gì?Hắc y thanh niên khẽ cười, nói: Cũng chẳng có chuyện gì quan trọng.
Tên đệ tử ký danh ở chỗ tạp vụ bị mất tích.
Có người thấy ngươi hôm đó đi ngang qua đó nên ta đến hỏi một chút.
Vương Lâm vẫn thản nhiên, cười nói: Việc này tiểu đệ có nhớ.
Bình thường tiểu đệ cũng không có đi qua chỗ tạp vụ.
Nhưng nửa tháng trước, tiểu đệ có đi qua đó bị tên đệ tử ký danh xuất ngôn linh tinh nên giận quá giáo huấn hắn một chút.
Có lẽ, hắn sợ tiểu đệ tìm tới gây phiền toái nên bỏ xuống núi rồi.
Trương sư huynh gật đầu, mỉm cười nhìn Vương Lâm, nói: Một tên đệ tử ký danh cũng chẳng có gì quan trọng.
Hôm nay ta đến đây là có một chuyện.
Sau khi chưởng môn cùng với mấy vị sư thúc thảo luận với nhau liền cho rằng chỗ tạp vụ không nên giao cho đệ tử ký danh.
Vì vậy, bọn họ muốn xếp một đệ tử nội môn ở đó phụ trách.
Nhưng tất cả đám đệ tử nội môn đều không muốn đi vì phải tu luyện.
Vương Lâm cười khổ, nói: Tiểu đệ hiểu rồi.
Công việc đó là để dành cho tiểu đệ.
Trương sư huynh mỉm cười, gật đầu nói: Ngươi thu xếp một chút rồi tới đó luôn hôm nay.
Bây giờ ở đó rối tinh rối mù, tốt nhất là ngươi nhanh chóng tới đó chỉnh đốn lại.
Nói xong, hắn ôm quyền với Vương Lâm rồi, dẫm chân một cái, một thanh tiểu kiểm lập tức xuất hiện.
Hắn dẫm lên thanh tiểu kiếm hóa thành một luồng ánh sáng, trong nháy mắt liền biến mất.
Nét mặt Vương Lâm lộ vẻ bất đắc dĩ.
Hắn không hề muốn tới chỗ của tạp vụ.
Nơi đó có quá nhiều người nên rất dễ bị người ta phát hiện bí mật của bản thân.
Hơn nữa, công việc ở đó rất nhiều, chắc chắn sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới thơi gian tu luyện.
Nhưng lúc này lại không thể không đi.
Vì vậy hắn cồ kìm chế, về phòng sắp xếp hành lý rồi đi tới chỗ tạp vụ.
Sau khi tới đó, hắn thầm quyết định bản thân không thể ở lại vị trí tạp vụ này quá lâu.
Tạm thời bây giờ cứ làm thế nào cho tất cả đám đệ tử ký danh cùng yêu cầu với chưởng môn đổi người là hay nhất.
Sau khi quyết định như vậy, Vương Lâm liền thu dọn căn phòng của tên họ Lưu.
Cuối cùng, trong phòng ngoại trừ giường và bàn ghế, tất cả những đồ vô dụng đều bị hắn ném hết ra sân.
Trong khi đang thu dọn có một vài tên đệ tử lục tục đi tới.
Sau khi bọn họ nhận được tin Vương Lâm tới đây tiếp quản, liền cảm thấy bất an.
Nhất là mấy người ban đầu hay châm chọc Vương Lâm làm càng thêm hồi hôp.
Bọn họ cố tính muốn tới giúp Vương Lâm thu dọn.
Nhưng sau khi bị hắn trừng mắt một cái liền ngoan ngoãn đứng im trong sân.
Thu dọn xong, Vương Lâm từ từ lấy một cái ghế ra ngồi xuống.
Ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn hơn một trăm tên đệ tử ký danh trước mắt.
Hắn biết số lượng đệ tử ký danh của Hằng Nhạc phái nhiều lắm.
Ở đây chỉ là một bộ phận nhỏ mà thôi.
Ngươi! Từ nay về sau sẽ đảm nhận đốn củi.
Mỗi ngày năm trăm cân.
Vương Lâm tùy ý chỉ một người.
Hắn nhớ rõ người đó đã từng dè bỉu sau lưng mình.
Người đó ngẩn người, sau đó cầu xin, nói: Vương sư huynh! Trước kia ta chỉ ở trong bếp, chỉ biết làm bữa ăn.
Làm sao có thể đốn củi?Vương Lâm trợn mắt, hừ một tiếng, nói: Gia tăng thêm số lượng.
Mỗi ngày một ngàn cân.
Đối phương nghe thấy thế liền quỳ xuống đất, nghẹn ngào nói: Vương sư huynh! Mong huynh thương xót.
Ta biết mình sai rồi.
Ban đầu không nên cười nhạo huynh.
Nhưng huynh cũng không nên lấy việc công mà báo thù riêng như vậy.
Một ngàn cân làm sao ta có thẻ làm được?Tất cả những người còn lại đưa mắt nhìn nau.
Bọn họ cũng biết Vương Lâm sẽ gây khó dễ.
Nhưng cho dù thế nào họ cũng không thể ngờ được hắn lại có ý định trả thù.
Một số người trong đó cảm thấy bất mãn lập tức la hét: Mọi người đừng nghe hắn.
Bọn ta sẽ đi tìm trưởng lão để trưởng lão làm chủ xem Vương Lâm đúng hay sai.
Đúng thế! Chúng ta đi tìm trưởng lão xin đổi một đệ tử nội môn khác phụ trách nơi đây.
Nếu ngài không chịu, chúng ta cứ quỳ đó xem thế nào.
Mọi người đừng có ngu ngốc để cho Vương Lâm cảm thấy đắc chí như vậy.
Hắn chẳng nghĩ lại xem nếu không phải bản thân tự sát thì làm sao có thể tiến vào môn phái?Thanh âm càng lúc càng ồn ào.
Cuối cùng tám, chín mươi người cùng nhau bỏ đi.
Bọn họ đi thẳng về hướng chánh viện.
Trên đường đi bọn họ la hét đòi lấy một sự công bằng bởi Vương Lâm không muốn cho bọn họ một con đường sống.
Vương Lâm nhàn nhã ngả người, dựa vào ghế, không hề có ý ngăn cản.
Trong lòng hắn đang mong những người đó có thể thành công khiến cho chưởng môn giận dữ, đổi lấy một người khác.
Để cho hắn có thời gian tu luyện.
Những người còn lại cũng đang do dự.
Mặc dù bọn họ cũng muốn bỏ đi nhưng trong lòng lại sợ nếu việc không thành mà còn bỏ đi thì chắc chắn sẽ đắc tội với Vương Lâm.
Vương Lâm cũng không nóng nảy, chờ đợi kết quả từ chính viện.
Một lúc sau, đám đệ tử ký danh cúi đầu, ủ rũ lục tục đi về.
Lúc này, bọn họ không còn la hét nữa.
Ánh mắt hoàn toàn tuyệt vọng, trầm mặc không nói.
Vương Lâm nhìn nét mặt bọn họ biết ý muốn của mình không thành nên cảmthấy thất vọng.
Hắn thầm nghĩ có lẽ phải làm mạnh tay hơn một chút.
Hắn bĩu môi, liếc mắt nhìn mọi người một cái, nói: Lúc đầu, các ngươi dám chê bai đằng sau lưng ta, nhưng để ta nghe được.
Hôm nay, quả là ta muốn trả thù.
Nếu bất mãn có thể đi tìm trưởng lão.
Nếu ai có thể đuổi ta đi khỏi chỗ tạp vụ này, ta xin cám ơn.
Vương sư huynh! Mong ngươi hãy bỏ qua cho chúng ta.
Một tên đệ tử lập tức mở miệng cầu xin .
Đúng thế! Vương sư huynh! Lúc đầu, chúng ta là những con chó bị mù.
Mong sư huynh tha cho chúng ta.
Vương sư huynh! Lúc đầu, bọn họ đều nói sư huynh nói bậy.
Nhưng ta vẫn tin huynh.
Ta.
Chưa kịp để người đó mở miệng, bên cạnh đã có người tức giận mắng: Triệu tiểu nhị! Lúc nãy ngươi mắng to lắm mà.
Vương sư huynh, huynh đừng nghe hắn.
Lúc nãy hắn mắng huynh hết sức khó nghe.
Triệu tiểu tam! Ta là ca ca của ngươi.
Ngươi đúng là ăn cây táo rào cây sung.
Lát nữa về phòng, xem ta xử ngươi thế nào.
Triệu tiểu nhị biến sắc, hổn hển nói.
Cái này vốn là vì nghĩa mà không bận đến tình thân.
Vương sư huynh! Mong huynh thương tình cho ta một việc gì đó đơn giản.
Vương sư huynh! Huynh đừng nghe lời huynh đệ bọn họ.
Hai người bọn họ vốn vẫn kẻ xướng người họa như vậy.
Tất cả mọi người ở đây ai cũng có nói không nhiều thì ít.
Sư huynh! Thực ra chỉ có ta là từ đầu đến giờ vẫn chưa mắng huynh một câu nào.
Vương sư huynh! Sư muội từ nhỏ thân thể đã không được khỏe lắm, vốn không thể làm những việc đòi hỏi cần nhanh nhẹn.
Để cho ta mỗi tối tới đấm lưng cho huynh có được không? Một nữ đệ tử có chút nhan sắc, nói.
Trong số đệ tử ký danh của Hằng Nhạc phải, nữ đệ tử cũng không có nhiều lắm, chỉ chiếm tỉ lệ khoảng một phần mười.
Dù sao thì trong thi kiểm tranghị lực, nam nhân vẫn chiếm ưu thế.
Do có ít nữ đệ tử nên rất được ưu ái.
Thậm chí nếu có một chút thiên phú còn có thể trở thành nội môn đệ tử được ưu tiên.
Lúc này, nữ đệ tử đó liếc mắt một cái với Vương Lâm, nói: Sư huynh! Lúc trước Lưu sư huynh không để cho ta phải làm gì cả.
Chỉ cần mỗi tối tới đây hầu hạ một chút là được.
Đệ tử ký danh có bao nhiêu tỷ muội ta đều biết.
Để đến tối ta dẫn các nàng tới đây gặp sư huynh có được không?Tất cả mọi người ai cũng tranh nhau nói với Vương Lâm, tuy nhiên không có người nào dám mở miệng nói bậy.
Nghe được một lúc, Vương Lâm không nhịn được nữa, quát: Tất cả im miệng lại cho ta.
Ồn ào cái gì?Nói xong, hắn chỉ một người, mở miệng nói: Ngươi! Một ngày nấu hai mươi ang nước .
Nếu không đồng ý thì cứ đi tìm trưởng lão.
Thân thể kẻ đó khẽ run lên một cái, đang định mở miệng.
Nhưng mắt nhìn thấy nét mặt Vương Lâm mất đi sự kiên nhân liền nở nụ cười, vội vàng gật đầu.
Ngươi giặt quần áo.
Một ngày phải giặt cho xong 500 cân.
Nếu không đồng ý thì cứ đi tìm trưởng lão.
Người bị chỉ, nuốt một ngụm nước bọt,hai mắt tối sầm lại, suýt nữa bất tỉnh.
Miệng hắn lẩm bẩm nói: Năm trăm cân.
Đó là quần áo của cả môn phái.
Ngươi quét dọn vệ sinh trong cả môn phái.
Vẫn là câu nói đó: Nếu không đồng ý thì cứ đi tìm trưởng lão.
Ngươi đi vệ sinh nhà xí.
Nếu ta còn thấy trong đó có một con ruồi thì ngươi không cần phải kêu nữa.
Ngươi đi hái thuốc.
Mỗi ngày năm trăm cân.
Nếu dám trộn cỏ vào đó lừa ta, sẽ bị đánh gãy chân, trục xuất khỏi môn phái.
Những người trước đó tuy nói công việc nhiều nhưng vẫn có thể làm được.
Nhưng người này thì hai chân mềm nhũn, lập tức ngã xuống đất bất tỉnh.
Tất cả đám đệ tử ký danh cùng lộ vẻ mặt thương xót.
Năm trăm cân dược thảo, chỉ sợ trong cả vùng núi rừng của Hằng Nhạc phái cũng không có nhiều đến thế.
.
Vương lâm cứ dựa theo trí nhớ về những người lức đầu châm chọc mình mà chỉ ra.
Miệng hắn cứ vậy, tùy ý mà sắp xếp công việc.
Một lúc sau, cuối cùng cũng xong tất cả.
Lúc này hắn thầm nghĩ trong lòng rằng tất cả những việc đó chắc chắn không thể xong.
Ngoại trừ đi tìm trưởng lão bọn họ không còn phương pháp nào khác.
Nếu như đám sư bá đó vẫn không nói gì thì cứ làm rối lên thêm chút nữa cho mọi người biết rằng để ta ở đây là một sai lầm lớn.
Nghĩ tới đây, hắn chỉ vào một người có khuôn mặt thư sinh, nói: Ngươi là người may mắn nhất.
Công việc của ngươi rất đơn giản.
Lập cho ta một cái danh sách lễ vật, người nào tháng nào tặng ta cái gì đều cho ngươi cất giữ.
Mỗi tháng đưa đến cho ta một lần.
Nếu có lòng tham, ta sẽ trục xuất ngươi khỏi môn phái.
Người kia nghe vậy vui mừng, sợ hãi quỳ trên mặt đất, dập đầu cam đoan rằng mình sẽ nhớ không lầm.
Tất cả đám đệ tử ký danh đều trợn mắt há hốc mồm.
Trước kia, tên họ Lưu vấn che giấu việc này.
Nhưng nay Vương Lâm lại nói thẳng ra rằng mình muốn nhận hối lộ.
Lập tức có một tên đệ tử ký danh bước ra, lấy trong người một cái Tham Thân tiên phù, hai tay dâng lên, nói: Vương sư huynh! Ta có chút quả nhỏ muốn biếu huynh.
Vương Lâm ừ một tiếng, sau đó cất vào trong người, nói: Vừa rồi cho ngươi làm việc gì? Nấu nước.
Mỗi ngày hai mươi ang lớn.
Người nọ vội vàng nói, trong mắt có chút hồi hộp.
Mỗi ngày năm ang.
Vương Lâm chậm rãi nói.
Người đó nghe thấy vậy vui mừng, vội vàng nói cảm ơn.
Có người mở đầu lập tức có người tiếp theo.
Lúc này, Vương Lâm chợt đứng dậy, nói: Được rồi.
Tặng lễ cũng phải tuân theo quy tắc.
Viết lên giấy công việc mình đang được giao và công việc mình muốn làm.
Nói xong, hắn cũng chẳng quay đầu lại đi thẳng vào phòng đóng cửa lại.
Tất cả những người đứng đó đều thở ngắn thở dài, ánh mắt lộ vẻ tức giận.
Trong đầu ai cũng thầm nguyền rủa Vương Lâm, nhưng chẳng có người nào đủ can đảm nói ra bằng lời.
Sau đó cả đám đều lục tục bỏ đi.
Đợi sau khi mọi người đi hết, Vương Lâm liền ra khỏi phòng, đi xem xét khu vực tạp vụ một lượt.
Cuối cùng, hắn tìm thấy một gian phòng ở trong chỗ hẻo lánh, để những đồ đạc linh tinh.
Diện tích của gian phòng này cũng không rộng.
Sau khi xem xét một lúc, mặc dù không hài lòng lắm, nhưng cũng tạm coi đây là một chỗ bí mật cũng được.
Hắn liền quét dọn một vị trí trống rồi khóa trái cửa phòng lại, khoanh chân ngồi xuống, tiến vào Mộng Cảnh không gian.
Thời gian thấm thoát trôi qua.
Trong nháy mắt, Vương Lâm đã làm quản sự ở đây được hai tháng.
Trong hai tháng này, ngoại trừ một vài ngày hắn phải sắp xếp công việc cho đám đệ tử ký danh ra, thời gian còn lại, hắn dành hết cho việc tu luyện.
Đối với công việc của đệ tử ký danh, cơ bản là hắn mặc kệ.
Nếu có việc gì, hắn hừ lạnh một tiếng người ta liền ngoan ngoãn đem tiên phù ra cho hắn.
Vương Lâm ở đây hai tháng, quá trình tu luyện luôn bị đám đệ tử ký danh cắt đứt.
Hắn cũng không thể đoán các vị sư bá và trưởng lão nghĩ như thế nào? Mình đã làm như thế rồi mà vẫn không đổi người khác tới.
Chẳng lẽ bọn họ còn muốn ta làm thêm một chút nữa? Vương Lâm rời khỏi chỗ tạp vụ, chuẩn bị đi ra ngoài.
Hắn muốn xem xem, cực hạn của đám sư bá tới đâu.
Nói ra thì lúc này trong lòng đám đệ tử ký danh, Vương Lâm không chỉ là một kẻ phế vật, vô sỉ mà còn được mọi người gọi với một cái tên Hắc Tâm vương.
So với danh hiệu Hoàng Thử lang của tên họ Lưu thì cái tên này còn cao hơn một bậc.
Vương Lâm đã tu luyện trong Mộng Cảnh không gian được khoảng một năm.
Linh khí trong cơ thể lúc này đã nhiều hơn trước mấy lần.
Tầng thứ nhất Ngưng Khí kỳ của hắn đã đạt tới cực hạn, cho dù có thổ nạp thế nào đi chăng nữa thì nó cũng không tăng thêm được.
Vì vậy hắn lại bắt đầu thử dùng khẩu quyết mở ra tầng thứ hai.
Thất bại liên tục mấy lần, nhưng trời cao cũng không phụ lòng người,cuối cùng hắn cũng thành công đột phá Ngưng Khí kỳ tầng thứ nhất, tiền vào tầng thứ hai.
Bao nhiêu lỗ chân lông trên cơ thể đều xuất hiện một lớp chân bẩn màu đen.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Vương Lâm nhìn mình trong nước, chỉ thấy hai mắt sáng người còn thân hình vẫn chẳng khác trước nhiều lắm.
Hắn sờ sờ cằm, trong lòng thầm nghĩ: Bây giờ mới chỉ có khẩu quyết tầng thứ ba của Ngưng Khí kỳ.
Nếu bây giờ mà đi tìm Tôn Đại Trụ cho biết, mình đã đạt tới tầng thứ hai của Ngưng Khí kỳ chắc chắn hắn sẽ hỏi nguyên nhân.
Đến lúc đó, chắc chắn mình sẽ gặp rất nhiều phiền phức.
Suy nghĩ một lúc, hắn cũng không biết làm thế nào.
Thở dài một hơi, hắn lại luyện tập một chút về Dẫn Lực thuật.
Một năm thời gian trong Mộng Cảnh khiến cho bây giờ hắn thực hiện mười lần thì có thể thành công tới chín lần.
Có được hiệu suất đó, Vương Lâm liền nảy ý định gia tăng độ khó.
Hắn tìm một tảng đá lớn sau đó dùng nó để luyện tập khống chế Dẫn Lực thuật.
Thời gian lặng lẽ trôi đi, một tháng nữa vọt qua.
Vương Lâm ở tạp vụ xử lý công việc khiến cho đám đệ tử ký danh vô cùng oán thán.
Có điều, lúc này đã vào mùa đông, môn phái bắt đầu mở lễ hội hàng năm để cho đám đệ tử nội môn tỷ thí.
Mặt khác, năm nay cũng đúng vào thời hạn mười năm một lần, đám đệ tử ký danh thi đấu.
Ba người đứng đầu sẽ trở thành nội môn đệ tử.
Tất cả đám đệ tử ký danh đều luyện tập hăng hái, trong lòng thầm hy vọng.
Vì vậy mà chuyện ở chỗ tạp vụ cũng chẳng có người nào hỏi tới.
Vương Lâm thấy vậy có chút thất vọng.
Đối với việc tỷ thí của đám đệ tử nội môn, Vương Lâm cũng không có ý định tham gia.
Thời gian đó tốt nhất là dành tiến vào Mộng Cảnh không gian tu luyện.
Trong ngày hôm nay, khắp Hằng Nhạc phái chìm trong tuyết.
Những bông tuyết trắng nhẹ nhàng từ trên trời rơi xuống khiến cho trong chu vi ngàn dặm chỉ có tuyết và tuyết mà thôi.
Vương Lâm cũng không tu luyện.
Hắn đứng im trong sân sử dụng Dẫn Lực thuật giống như một bàn tay to múa loạn trong không trung.
Bất cứ bông tuyết nào tới gần người hắn đều dạt ra xung quanh.
Không có một bông tuyết nào dính lên người.
Ánh mắt hắn nhìn về phía sơn thôn.
Vào lúc này có lẽ cha mẹ đều đang ở trong nhà để sưởi ấm.
Nếu còn ở nhà, chắc hắn đang ngồi bên cạnh lò lửa để sưởi ấm.
Cha hắn thì điêu khắc gỗ.
Còn mẹ thì đang vội vàng làm thức ăn.
Có đôi khi hắn không tập trung được bèn ngồi bên cạnh, xem cha hắn điêu khắc.
Vương Lâm còn nhớ rõ trong căn phòng nhỏ của mình, bên dưới cái giường có một ít con quay bằng gỗ.
Ban ngày, thi thoảng hắn lại cầm chúng ra ngoài chơi với lũ trẻ con hàng xóm.
Nghĩ tới đây, Vương Lâm không khỏi hít sâu một hơi.
Người tu tiên cần phải dứt bỏ những việc phàm trần.
Bởi những chyện đó sẽ ảnh hưởng tới quá trình tu luyện.
Vương Lâm nhắm hai mắt lại.
Trong lòng hắn cảm thấy không thể nào vô tình.
Cho dù có cố cũng không được.
Cảm nhận được điều đó, nét mặt của hắn chợt khẽ biến đổi.
Lúc này, hắn đã đạt tới tầng thứ hai của Ngưng Khí kỳ nên sinh ra một thứ mà mọi người gọi là thần thức.
Khi nào tiến được vào tầng thứ ba, mới có thể cảm nhận rõ ràng điều đó.
Thần thức của hắn đảo qua một cái liền thấy Vương Hạo đang đi tới đây.
Một lúc sau, cánh cửa ngoài sân bị đẩy ra, Vương Hạo đầu đội mũ, thân mặc áo da, kinh ngạc nhìn Vương Lâm, nói: Thiết Trụ ca! Ngươi không lạnh hay sao mà lại đứng ngoài như vậy? Ta bắt quyết tính toán, biết ngươi đang tới đây nên ra ngoài chịu lạnh chút để tiếp ngươi.
Vương Lâm mỉm cười.
Thực sự hắn không hề có cảm giác lạnh.
Từ sau khi đạt tới Ngưng Khí kỳ tầng thứ hai, hắn có thể cảm nhận được thân thể so với trước mạnh hơn rất nhiều.
Vương Hạo cười ha hả, sau đó bỏ mũ, cẩn thận nhìn Vương Lâm một chút rồi chợt nói: Thiết Trụ ca! Ta thấy hình như ngươi khác so với mấy tháng trước thì phải?Vương Lâm cười nói: Đó là đương nhiên! Bây giờ ta đã đạt tới tầng thứ hai của Ngưng Khí kỳ, trở thành tiên nhân rồi.
Vương Hạo bĩu môi, đi vào trong phòng, nói: Đừng có nói khoác.
Ta có linh đan hỗ trợ mà đến giờ vẫn còn chưa đạt tới được tầng thứ nhất.
Ngươi làm sao mà xong được?Vương Lâm cũng không nói gì.
Hắn biết rõ có khi nói thật người ta lại không tin.
Dù sao thì hắn với Vương Hạo cũng không phải là thân thiết lắm nên lời nói vẫn cẩn thận một chút.
Cái chuyện mới gặp một lần đã như người thân thì Vương Lâm không thể làm được.
Vương Hạo! Hôm nay làm sao lại có thời gian đến đây? Phòng luyện đan không có việc hay sao? Vương Lâm đi vào phòng, rót cho hắn một chén nước nóng rồi hỏi.
Vương Hạo cầm lấy, thổi vài cái rồi nhấp một chút, cười nói: Mấy tháng nay ngươi không tới phòng luyện đan lấy đồ.
Vì vậy mà ta vẫn cất, hôm nay mang tới cho ngươi.
Nói xong, hắn lấy ra một cái bọc nhỏ, đặt trên bàn.
Vương Lâm cười cười liếc mắt chờ đối phương mở miệng.
Hắn không tin Vương Hạo lại vô cớ mang đồ đến cho mình.
Vương Hạo thấy ánh mắt của hắn liền đỏ mặt, nói: Thiết Trụ ca! Ta nghe nói mấy tháng nay ngươi ở đây rất dễ chịu phải không? Vương Hạo! Có chuyện gì cứ nói thẳng.
Nếu có thể giúp được ta nhất định sẽ giúp.
Vương Lâm rót cho mình một chén nước, nhấp một ngụm nhỏ.
Nét mặt Vương Hạo có chút xấu hổ, ghé sát một chút, nhỏ giọng nói: Thiết Trụ ca! Ta vốn biết ngươi là người thông minh nên nói thật.
Ta biết ngươi ở đây được đám đệ tử ký danh tặng rất nhiều Tham Thân tiên phù.
Ngươi có thể cho ta mượn một ít không?
Xem tiếp...Tiên nghịch
truyện tranh Tiên nghịch
truyện Tiên nghịch
Tiên nghịch truyện chữ
đọc truyện Tiên nghịch
Tiên nghịch chap
truyenfull.vn
truyenfull.vip
truyenfull.vip
truyen.tangthuvien.vn/
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License