con-mat-ao-thi

Dưới sự cường công của người khỉ, cuối cùng Đại Tri Chu cũng rút lui.

Có lẽ nó biết rõ, không có gì phải đánh với một người chết, cho dù liều mạng đến mức lưỡng bại câu thương thì như thế nào chứ, người ta đã sớm chết, không đau không ngứa a.

Địch nhân vừa đi, người khỉ lập tức trở nên mờ mịt, xoay một vòng tại chỗ.

Lăng Hàη muốn rời đi, thế nhưng bỗng nhiên nghĩ đến còn có Thiên Văn ngọc rơi ở phía trước, nghĩ nghĩ một lát, hắn vẫn quyết định đi thu hồi lại Thiên Văn ngọc.

Hẳn Đại Tri Chu đã chạy đi xa, khả năng giết trở lại rất thấp a.

Quan trọng nhất là, Thiên Văn ngọc quá quan trọng, hắn nhất định phải cầm về.

Hắn đi về phía trước, cũng không có đi được mấy bước thì phía sau lưnghắn đã toát ra mồ hôi lạnh.

Sau lưng hắn, người khỉ vốn còn mờ mịt bồi hồi lại không phát một chút âm thanh nào, cùng đi tới.

Đây chính là một cỗ thi thể a, lảo đảo đi theo sau lưng, chuyện này không dọa người sao chứ?Nếu không phải vừa rồi người khỉ đã xuất thủ công kích Đại Tri Chu cho hắn, như vậy nhất định hiện tại Lăng Hàη đã co cẳng chạy trốn từ lâu rồi.

Hắn dừng bước lại, người khỉ kia cũng ngừng lại.

Lăng Hàη nhìn thật cẩn thận, nhục thân của người khỉ không hủ hóa, thế nhưng ngực đột nhiên có một cái động lớn, hiển nhiên đã bị đánh nổ trái tim mà chết.

Hiện tại, trong hai mắt của người khỉ có ngọn lửamàu xanh lụcnhảy lên, vô cùng quỷ dị.

Ách, một người chết bò dậy, lảo đảo đi theo sau lưng, đây đã là một chuyện vô cùng quỷ dị a.

Lăng Hàη xoay người tiếp tục đi, người khỉ cũng loạng chà loạng choạng đi theo hắn, dường như ỷ lại hắn vậy.

Mình rốt cuộc là thể chấtgì a?Gây phiền toái, kéo cừu hận, hiện tại còn dẫn theo quỷ?Chỉ là, như vậy hắn cũng có thể bình tĩnh đi tìm Thiên Văn ngọc, không cần lo lắng việc Đại Tri Chu lại đột nhiên giết tới.

Hắn cẩn thận tìm kiếm, mặc dù nơi này rất là đen tối, thế nhưng dù sao hắn cũng có thể nhìn thấyđồ vật trong phạm vi mười trượng.

Lại thêm thời gian không gấp, muốn tìm về Thiên Văn ngọc cũng không khó.

Sau mười mấy phút, hắn đã hoàn thành nhiệm vụ.

Còn nên đi lên phía trướchay không?Lăng Hàη có chút lo lắng.

Có một đầu người khỉ đi theo, mặc dù đã chết rất nhiều năm, thế nhưng thực lực vẫn còn trên tiên đồ, có thể nói là một tên hộ vệ cường đại a.

Lăng Hàη suy nghĩ một chút, vẫn quyết định tiếp tục đi tới trước.

Hắn đi ở phía trước, mà người khỉ thì đi theo phía sau.

Bóng tối vô biên, dường như không có tận cùng.

Đi được một đoạn thời gian rất dài, Lăng Hàη chỉ cảm thấy hoa mắt, phía trước đã có một ngườingăn cản hắn.

Nói một cách chân thật, đây là một cỗ thi thể.

Người khỉ.

A, ngươi không phải hốt hoảng, chỉ biết đi theo phía sau ta, sao lại đột nhiên ngăn phía trước ta vậy chứ?Lăng Hàη muốn đi vòng qua, thế nhưng người khỉ lại không ngừng di chuyển, luôn luôn ngăn ở trước mặt của hắn.

Ngươi có ý gì chứ?Hiển nhiên, một tên Tiên cấp cường giả, dù là đã chết, thế nhưng cũng không phải là tồn tại mà Lăng Hàη có thể địch nổi.

Đối phương chặn đường, Lăng Hàη không qua được.

Chẳng lẽ, phía trước rất là nguy hiểm sao?Người khỉ này không có địch ýđối với mình, hiện tại lại đột nhiên ngăn cản chính mình, có lẽ phía trước sẽ có nguy hiểm lớn, cho nên hắn ta mới có thể ngăn cản ở trước mặt mình.

Tốt a, Lăng Hàη gật gật đầu, đi trở về, quả nhiên, người khỉ cũng không tiếp tục ngăn cản hắn, mà là giống như trước đó vậy, lảo đảo đi ở phía sau hắn, giống như một cái xác không hồn.

Ách, đây vốn chính là một cái xác không hồn a.

Lăng Hàη cảm thấy mình trái tim rất lớn, bị một người khỉ đã chết đi theo, thế mà hắn vẫn còn có tâm tình đi để ý tới loại chuyện này.

Bước đi, rất nhanhbọn hắnđã về tới khu vựcquảng trường.

Cha!Bảy đứa trẻ chỉ tay về phía hắn.

Ta biết, ta đã biết.

Lăng Hàη gật đầu, sau lưng có một người trên ngực có một lỗ thủng lớn đi theo, dù là ai thấy được thì trong lòng cũng sẽ run rẩy.

Không cần khẩn trương, vị lão huynh này còn cứu ta a.

Hắn giải thích.

Bảy anh em hồ lô đều a một cái, lập tức lau mắt mà nhìn đối với người khỉ đã chết rồinày.

Nhị Oa nhìn chằm chằm vào người khỉ một hồi rồi nói: Gia hỏa này đã từng đứng trên bậc thang thứ ba ở tiên đồ, chậc chậc chậc, còn tu ra Ngân Đan, đáng tiếc đã vỡ nát.

Thật cổ quái, đã chết đi nhiều năm như vậy, vì sao còn có thể sống như vậy cơ chứ? Chẳng lẽ, oan hồn của hắn không tiêu tan, vẫn còn mãnh liệt như vậy?Bậc thang thứ ba trên tiên đồ?Khó trách sau khichết vẫn có chiến lực cấp bậc tiên đồ.

Lăng Hàη sờ đầu, chẳng lẽ hắn phải dẫn theo người khỉ bộ vị trái tim bị đánh thủng này ra ngoài hay sao?Thế nhưng thi thể một tên cường giả cấp bậc tiên đồ đi theo, Lăng Hàη lại không thể đuổi nó đi được a.

Ài, ngươi muốn đi theo thì cứ đi theo đi, ai bảo ngươi ngưu bức a?Lăng Hàη và bảy anh em hồ lô đi ở phía trước, mà người khỉ thì loạng chà loạng choạng đi theo sau.

Khi bọn hắn đi vào khu vực tượng đá trong sân rộng, chỉ thấy phía trước đột nhiên sáng lên, tượng đá to lớn kia giống như sống lại, tản ra quang huy màu vàng.

Quang huy này xua tán đi bóng tối, cũng làm cho tượng đá to lớn kia hoàn toàn hiện ra.

Ước chừng cao một trăm năm mươi trượng, đây là hình tượng của một người nam tử trung niên, thần uy lẫm liệt, nhất là hai mắt, mặc dù là được khắc ra từ đá.

Thế nhưng lại sáng ngời có thần, có một loạithần uykhông có cách nào nói ra thành lời.

Sinh tử có giới, không được vượt qua!Một đạo thanh âm vang dội vang lên, ầm ầm vang vọng, chấn động đến mức khiến cho tai Lăng Hàη sắp nổ tung.

Kim quang trên tượng đá đại thịnh, trong nháy mắt đã chiếu sáng toàn bộ quảng trường.

Người khỉ lập tức có vẻ e ngại, không ngừng lui lại, mãi đến khi thối lui ra khỏi quảng trường, tiến vào bên trong mảnh khu vực bóng tối kia.

Lúc người khỉ hoàn toàn rời khỏi quảng trường thì quang huy mà tượng đá phát ra cũng lập tức ảm đạm, khôi phục bộ dáng như trước.

A, chẳng lẽ tượng đá này chuyên môn trấn tà sao?Nơi này rất quỷ dị, thây nằm ngàn dặm, người chết lại có thể đứng lên, nhưng có một tòa tượng đá trấn áp, làm cho người chết không thể tiến vào khu vực của người sống.

Lăng Hàη không khỏi tràn ngập tò mò, con người sau khi chết đi thật sự có một loại địa phương như là âm phủ hay sao?Nếu không, đây là nơi nào, tượng đá này ở đây có ý nghĩa gì chứ?Thầm nghĩ, Lăng Hàη quay người rời đi, nếu có cơ hội, hắn muốn quay về Hải Bình sơnmột lần, đi tìm Hầu ca hỏi thăm một chút.

Cũng đã lâu không có gặp mặt, không biết Hầu ca đã thoát khốn hay chưa.

Lăng Hàη trở lại cuối lối đi bí ẩn này, đi ra ngoài.

Sau khi che giấu vết tích, hắn tiếp tục dọc theo đường hầm ở đáy hồ rời đi, cẩn thận từng li từng tí một.

Lại đi rất lâu, rốt cục đường hầm này đã chấm dứt.

Tám người đi ra ngoài, chỉ thấy phía trước xuất hiện một khối vách đáto lớn, phía trên có khắc một bức hoạ rất lớn.

Chỉ là, dưới thạch bích lại có chí ít trăm bộ thi thể nằm đó, có thi thể bị chém rụng đầu, có thi thể thì bị chém thành hai nửa, có thể thấy được người ra tay vô cùng tàn nhẫn.

Ánh mắt Lăng Hàη đảo qua, nơi này còn có ba người sống sờ sờ, phân biệt là hai nam một nữ, bọn hắn đều đưa lưng về phía hắn, ngửa đầu nhìn khối vách đá kia, giống như đang lĩnh ngộtuyệt thế võ học gì đó.

Nghe thấyđộng tĩnh của đoàn người Lăng Hàη, nam tử mặc áo trắng trong ba người đứng dậy, cũng xoay người qua nhìn.

A, nhìn rất quen mắt.

Đầu tiên Lăng Hàη sững sờ, sau đó đã lập tức nghĩ ra, đây chính là người mà lúc hắn nhảy vào trong động giữa hồ băng đã nhìn thấy.

Bởi vì đối phương vừa mới đi ra khỏi hốc cây, cho nên hắn cũng chỉ nhìn thấy một chút mà thôi.

Lại có người đến chịu chết a!Đồng Miêu nở nụ cười thị sát, nhanh chân đi về phía Lăng Hàη.

Lăng Hàη nhướng mày, nói: Người nơi này đều là do ngươi giết? Không sai, mà ngươi cũng sắp làm bạn cùng bọn hắn rồi.

Đồng Miêu nói xong, một khi hắn gặp máu, sát ý kia sẽ sôi trào không có tận cùng.

Nếu không phải thực lực của Đổng Tề và Tân Như Nguyệt cũng không ở dưới hắn thì hai người này cũng không có khả năng yên ổn ngồi ở chỗ này, mà đã là thi thể nằm ở dưới đấ trồi.

Lăng Hàη nheo mắt vừa nhìn, trong cơ thể Đồng Miêu có sáu đạo Minh Văn, mà quanh thân còn có hơn mười điểm sáng, hiển nhiên người này là một tên Khai Khiếu cảnh, mà lại đột phá lục cốt.

Khi còn là Cực Cốt cảnh đã có thể đạt tới lục cốt, như vậy khi còn là Hoán Huyết cảnh nhất định cũng đã đạt tới lục biến, bởi vì cảnh giới càng cao, càng khó mà đánh vỡ cực hạn được.

Chỉ là, Lăng Hàη không sợ.

Cho dù nơi thí luyện không còn áp chế tu vi của Đồng Miêu, như vậy hắn còn có Tuyệt Đối Công Bằng a.

Lăng Hàη mỉm cười: Ta không tin! Ngươi tin hay không thì như thế nào chứ, ta căn bản không quan tâm!Đồng Miêu giết tới, một kiếm chém ra.

Một nháy mắt, thời gian giống như dừng lại, Lăng Hàη lần nữa thấy được màn sáng ở bên trong thức hải, hỏi hắn có muốn kéo thấp tu vi của đối phương hay không.

Xuống đến lục cốt.

Lăng Hàη dùng thần thức nói.

Lập tức, Đồng Miêu tu vi hạ thấp.

Ừm?Đồng Miêu kinh ngạc, hắn dừng bước, nói: Hóa ra ngươi chỉ có Cực Cốt cảnh, ha ha, chỉ là Cực Cốt cảnh mà cũng dám hi vọng xa vời trở thành nhân tuyển sồ long hay sao? Để ta dùng một kiếm chém ngươi thành hai khúc, kết thúc mơ tưởng của ngươi a.

Hắn lần nữa giết ra, cho dù tu vi bị áp chế đến lục cốt, thế nhưng hắn cũng cho rằng mình có thể tuỳ tiện xử lý Lăng Hàη.

Lăng Hàη ngưng quyền, bên trên có năng lượng tầng thứ caobao vây, lại đánh ramột quyền.

Phanh!Nắm đấm nện lên trên thân kiếm, lập tức có quang hoa kịch liệt chớp động, nhưng kiếm và nắm đấm ai cũng không có ngăn chặn được ai, cứ như vậy cầm chân nhau lại.

Lăng Hàη âm thầm gật đầu, Đồng Miêu này không sai biệt lắm với Hồng Thiên Bộ, đều tu mỗi cảnh giới đến cực hạn, mà lúc hắn giao đấu với Hồng Thiên Bộ dưới trạng thái nhất văn, thủ đoạn được xuất ra hết thì cũng chỉ liều mạng lưỡng bại câu thương được mà thôi.

Cho nên, hắn mới quyết định ép tu vi của Đồng Miêu đến lục cốt, bảo thủ một chút, quả nhiên là lựa chọn chính xác.

08 Đúng là có chút thực lực!Đồng Miêu kinh ngạc, hắn tin tưởng tu vi Lăng Hàη là lục cốt thì mới có thể kéo tu vi hắn đến lục cốt, có một trận chiến công bằng.

Hắn tự tin vô địch cùng giai, hiện tại một kích lại không thể chiếm thượng phong cho nên làm cho hắn có chút giật mình.

Ngoại trừ Đổng Tề và Tân Như Nguyệt ra, lại còn có một thiên tài không kém gì chính mình sao? Ngươi đến từ đâu?Hắn hỏi.

Huyền Bắc quốc Lăng Hàη.

Lăng Hàη từ tốn nói.

Ừm?Đồng Miêu càng thêm giật mình, ở bên trong thế giới mênh mông võ đạo chỉ có thể nói là nguyên thủy này lại có thể toát ra một thiên tài như vậy hay sao? Đế đô song kiêu, Hồng Thiên Bộ, Lăng Hàη, hóa ra ngươi chính là Lăng Hàη!Tân Như Nguyệt đã sớm đứng lên xem chiến, nghe thấy hắn nói như vậy không khỏi a một thoáng, có vẻ giật mình.

Đồng Miêu lại mờ mịt, cái gì mà Hồng Thiên Bộ, Lăng Hàη, đều là thứ quỷ gì vậy?Được rồi, không cần phải để ý đến a, dù sao đối phương cũng trở thành vong hồn dưới kiếm của hắn mà thôi.

Chết!Hắn vung kiếm chém tới, lực lượng cũng chỉ là tương đương mà thôi, cũng không đại biểu cho việc chiến lực của hai người cũng tương đương, đây là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt.

Võ kỹ, kinh nghiệm, ứng biến khi chiến đấu sẽ quyết định thắng bại giữa hai người.

Một kiếm chém tới, sưu một thoáng, trên thân kiếm có hỏa diễm hừng hực thiêu đốt, chém xuống chỗ Lăng Hàη.

Kiếm chưa đến, nhưng hơi nói cực nóng không gì sánh được đã đánh tới, khiến cho Lăng Hàη cảm giác da lông tóc đã cháy rụi, mà bên trên góc áo thì lại xuất hiện vết cháy, có khói nhẹ toát ra.

Đối phương muốn làm cho mình trần truồng sao?Lăng Hàη giận dữ, phanh, hắn kích phát ra năng lượngthạch, tạo thành một đạo phòng hộ trước người.

Sau đó miệng kêu một tiếng, giết tới chỗ Đồng Miêu.

Phanh! Phanh! Phanh!Thiết quyền không ngừng đánh về phía trường kiếm, chỉ thấy lửa bắn tung tóe, năng lượng tầng thứ cao va chạm, tạo thành tia lửa chói mắt.

Tân Như Nguyệt và Đổng Tề cũng đang nhìn trận chiến, không hẹn mà cùng nhìn nhau một cái, trong mắt hiện lên vẻ kiêng kị.

Dân vùng hẻo lánh này thực sự rất mạnh a.

Ở dưới tình huống bình thường, bọn hắn có tu vituyệt cao, có thể tuỳ tiện xử lý Lăng Hàη.

Thế nhưng ở trong nơi thí luyện này, chiến đấu sẽ trở nên công bằng, cảnh giới cao đến mấy cũng không có bao nhiêu ưu thế.

Mà một ngọn núi chỉ có thể có một người đi ra, nói cách khác, giữa bọn hắn đều là đối thủ cạnh tranh của nhau.

Hơn nữa không có một chút nào có thể thỏa hiệp, nếu có cũng chỉ có một người có thể trổ hết tài năng mà thôi.

Cho nên, Lăng Hàη cường đại như vậy cũng gõ một hồi chuông cảnh báo cho bọn hắn, hóa ra còn có đối thủ cạnh tranh cường đạithứ ba ở đây.

Bọn hắn nghiêm túc xem trận chiến, nắm bắtsơ hở của Lăng Hàη và Đồng Miêu.

Bất luận kẻ nào cũng có sơ hở, có một chút người là kỹ pháp của bản thân đãrất không hoàn mỹ, có ngườilúc tu luyện gây ra rủi ro.

Lăng Hàη và Đồng Miêu cũng như thế, bọn hắn cũng đang tìm lỗ hổng của đối phương, từ đó đánh ra một kích trí mạng.

Chỉ là, thực lực của bọn hắn tuyệt cường, sơ hở ít đến mức thương cảm, cho dù có lộ ra cũng chỉ lóe lên rồi biến mất, muốn nắm bắt được ở trong tiết tấu chiến đấu nhanh như vậy, đồng thời còn đưa ra phản ứng, chuyện này khó không gì sánh được.

Chỉ khi nào bọn hắn chiến đến lâu, song phương quen thuộc con đường của đối phương thì mới có thể chân chính lợi dụng sơ hở của đối phương, trong nháy mắt phân ra thắng bại.

Ha ha ha, thống khoái! Thống khoái!Đồng Miêu cười to, nói: Mặc dù cảnh giới của ngươi không cao, nhưng chiến lực thực sự không yếu, có tư cách trở thành người bị tagiết chết, ta sẽ nhớ kỹ tên của ngươi.

Đây coi như là vinh quang sao?Lăng Hàη cườiha ha: Da trâu thổi xé trời! Chẳng mấy chốc nữa ngươi sẽ biết rõ, có phải ta đang khoác lác hay không.

Đồng Miêu lại cũng không có giận dữ, chỉ nở một nụ cười lạnh, tay trái ngả vào bên tay phải, cũng không biết hắn làm như thế nào mà bỗng nhiên nhúc nhích, không ngờbên trong tay trái tay phải đều nắm một thanh lợi kiếm.

A, còn có thể làm như vậy sao? Song kiếm mới có thể phát huy ra sức chiến đấu của ta!Đồng Miêu lè lưỡi liếm một cáitrên thân kiếm, trên mặt hiện lên vẻ khát máu điên cuồng.

Biến thái! Tên điên! Quá xấu!Mấy đứa trẻ, thế nhưng ánh mắt lại rất sáng.

Lăng Hàη lắc đầu: Xem ra nhất định phải cố gắng giáo huấn ngươi một trận, nếu không để ngươi dạy hư trẻ nhỏ thì phải làm sao bây giờ? Ba hoa!Đồng Miêu giết tới, song kiếm đồng thời múa, một màn quỷ dị xuất hiện,trên thân kiếm tay phải hắn vẫn quấn quanh hỏa diễm, thế nhưng trên thân kiếmtay trái lại ngưng kết ra băng, rõ ràng là hai loại năng lượng hoàn toàn đối lập, thế nhưng lại bị hắn dung hợp hoàn mỹ lại một chỗ, cũng không có xung đột với nhau.

Bên nóng bên lạnh, uy lực hết sức kinh người.

Lăng Hàη chỉ cảm thấy nửa người nóng bỏng, nửa thân thểkháclạnh lẽo, chuyện này đã làm ảnh hưởngcực lớn tới máu tươi của hắn lưu chuyển, dẫn đến bí lực vận chuyển cũng có chút vướng víu.

Đã xuất chiêu thức mạnh mẽ a.

Lăng Hàη hừ lạnh một tiếng, vận chuyểnYêu Hầu quyền, lập tức, một cỗ khí tứcngang ngược lưu chuyển trên cơ thể của Lăng Hàη.

Khiến cho hắn giống như đã hóa thân thành một đầu yêu hầu viễn cổ, coi trời bằng vung, có thể đánh nát trời, có thể chém nát đất.

Lập tức, ảnh hưởng của công kích nóng lạnh đối với hắn giảm một mảng lớn, Lăng Hàη bắn ra, triển khai phản kích Đồng Miêu.

A?Đồng Miêu không khỏi giật mình, hắn xuất ra song kiếm, từ trước đến nay mọi việcđều thuận lợi, dù là trước đó chiến với Đổng Tề, Tân Như Nguyệt thì hai người cũng chịu ảnh hưởng rất lớn.

Chỉ là bọn hắn cũng có tuyệt chiêucường đại, khiến cho hắn phải chịu ảnh hưởng, bằng không hắn đã sớm chém bay đầu của hai người kia rồi.

Nhưng giật mình thì giật mình, đương nhiên hắn sẽ không loạn, song kiếm vung vẩy, chém về phíaLăng Hàη.

Lần này, Lăng Hàη cũng không có đánh ra hư ảnh yêu hầu viễn cổ, mà là dung hợp cùng bản thân, đưa đến tác dụng chống cự lạnh, nóng.

Đây cũng là thứ mà sau khi nhìn người khỉ chiến đấu cùng Đại Tri Chu thì hắn mới lĩnh ngộ ra được.

Uy năng của môn quyền pháp này, có lẽ hắn mới đào bới ra được một phần trăm mà thôi.

Đổng Tề và Tân Như Nguyệt đều kinh ngạc, lúc trước mặc dù bọn hắn đã hóa giải song kiếm của Đồng Miêu.

Thế nhưng bản thân vẫn phải chịu ảnh hưởng, không giống như Lăng Hàη, dường như chuyện gì cũng không có.

Sao dân vùng hẻo lánh này lại yêu nghiệt như thế chứ, so sánh với hắn ta, giống như hắn mới là kẻ kế thừachân lý võ đạo, bọn hắn lại là dã nhân.

Ha ha, có ý tứ, có ý tứ!Đồng Miêu càng thêm điên cuồng, đột nhiênhuyết khícủa hắn sôi trào, chiến lực lập tức tăng vụt,bên trong mấy kiếm chém ra, Lăng Hàη không có cách nào địch nổi, trúng liền mấy kiếm, có máu tươi tuôn ra.

Lăng Hàη thét dài một tiếng, huyết khí cũng sôi trào, hắn cũng không tin không địch nổi người này.

Hai người kịch chiến, lúc này lại là Lăng Hàη hơi chiếm thượng phong.

Chuyện này khiến cho Đồng Miêu, Đổng Tề, Tân Như Nguyệt không có cách nào không rung động.

Sao bọn hắn lại không biết ý vị chuyện này cơ chứ, sau khi huyết khí của Lăng Hàη sôi trào, chiến lực tăng lên còn cao hơn bọn họ.

Kỳ thật, tăng phúc như vậy chính là mộttiêu chuẩn để cân nhắc tiềm lực của võ giả, chủ yếu là trình độ tu luyện hoàn mỹ ở Thông Mạch cảnh.

Lăng Hàη chiếm ưu thế, điều này đã nói rõ hắn tu luyện Thông Mạch cảnh càng thêm hoàn mỹ so với bọn họ.

Hít, tênquái vật này…Đồng Miêu im lặng, hắn là tồn tại trong lao tù, mặc dù chỗ đó là một lồng giam, thế nhưng bên trong có vô số cao thủ, Tông chủ Hoành Thiên tông càng là cường giả đứng ởtrên bậc thang thứ hai cctiên đồ.

Dưới sự dạy dỗ của đối phương, cơ sở của mình đã được đánh kiên cố.

Chỉ là còn không hoàn mỹ bằng dân ở vùng hẻo lánh như tiểu tử này sao?Hắn cắn răng, giao kiếm ởtay trái với tay phải, một lần nữa kiếmkết hợp lại với nhau, tay trái hắn thì lấy ra một khối đá nhỏ.

BA~, hắn dùng sức bóp, tảng đá lập tức bị bóp nát, hơn nữa nát vô cùng triệt để, toàn bộ đều hóa thành bụi.

Đồng Miêu hít một hơi thật sâu, toàn bộ những hạt bụi này đều tiến vào trong miệng của hắn, lập tức, cặp mắt của hắn trở nên hoàn toàn đỏ thẫm, khí thế cũng tăng vọt, vượt xa khỏi tăng phúc vốn có của huyết khí sôi trào.

Dựa vào, đánh không lại thì lại dùng cấm dược?Quá vô sỉ.

Đồng Miêunày thật đúng là liều mạng, ngay cả bụi xương cũng đã dùng tới.

Tân Như Nguyệt cau mày nói.

Hắc hắc, đổi lại là Tân tiên tử, cũng không muốn thua ở dưới tay một tên thổ dân a?Đổng Tề cười cười.

Tân Như Nguyệt không nói gì, một lát sau, nàng chậm rãi gật đầu.

Mặc dù bọn hắn là dânlao ngục, nhưng cấp độvõ đạo lại áp đảo trên thế giới này rất xa, mà những thiên kiêu nhưbọn hắn lại không bằng một tên thổ dân? Nếu như chuyện này truyền đi quả thực sẽ bị người ta cười chết.

Cho nên, bọn hắn có thể thua bởi thiên tài từ trong lao tù đi ra, thế nhưng tuyệt nhiên không thể thua thổ dân nhỏ yếu ở phía ngoài.

Sau khi Đồng Miêu hút bụi bặm cổ quái kia, giống như đã trở nên điên cuồng, thực lực xuất hiện tăng phúc gấp bội.

Oanh, hắn đánh ramột quyền, vô cùngnhanh.

Lăng Hàη phát động tần suất công kích, cứng rắn đối đầu với đối phương một lần.

Chỉ là ngay lập tứclùi về phía sau, chỉ cảm thấy xương cốt sắp gãy.

Hắn không kịp kinh hãi, vội vàng trốn vào bên trong, bởi vì Đồng Miêu đã chém tới một kiếm.

Cha, đó làtro cốt sau khi cường giả chết để lại, sau khi hấp thu vào cơ thể có thể tăng lên chiến lực trong thời gian ngắn ngủi.

Nhị Oa nói.

Không biết xấu hổ, có dám công bằng đánh một trậnhay không?Đại Oa khinh thường nói một câu.

Đồng Miêu lại làm như không nghe thấy, trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ, đó chính là chém chếtLăng Hàη này.

Hút tro cốt của cường giả?Lăng Hàη rùng mình một cái, con mẹ nó, cũng quá buồn nôn a.

Lăn, tênbiến thái đáng chết nhà ngươi!Hắn hét lớn một tiếng, sát khí xung kích ra.

Động tác của Đồng Miêu không khỏi cứng đờ, nhưng chỉ trong nháy mắt mà hắn đã khôi phục lại như bình thường, lại giết tới chỗ của Lăng Hàη.

Giống như ở dưới tro cốt tăng phúc, bí lực, tinh thần, cường độ thân thể của hắn đều được tăng lên.

Đây là lần đầu tiên sát khí của Lăng Hàη xung kích lại có hiệu quả thấp như vậy, chỉ là, dù có yếu ớt thì cũng có hiệu quả.

Động tác của Đồng Miêu cứng đờ, tự nhiêncông kích sẽ xuất hiện vướng víu, đây cũng có thể nói là sơ hở.

Thân thểLăng Hàη rất linh động, từ bên trong sơ hở của đối phương xuyên ra ngoài, sau đó khởi xướng phản kích.

Đồng Miêu như điên cuồng, lần nữa hai tay phânkiếm ra, liên tục điên cuồng chém, toàn thân có khí tức màu đỏ lưu chuyển, thậm chí, mái tóc đen của hắn cũng bị nhuộm thành màu hồng.

Dạ Ma Thập Bát Trảm!Hắn gầm nhẹ một tiếng, song kiếm chém ra, đánh ra hai đạo kiếm khí to dài không gì sánh được.

Sau đó hóa thành hai tên người dơi to lớn, bay nhào về phía Lăng Hàη.

Lăng Hàη hừ một tiếng, đánh raYêu Hầu quyền, một đầu yêu hầu cũng trồi lên, tràn ngậpkhí tức ngang ngược, vung quyền đánh về phía hai con dơi lớn.

Yêu hầu phát uy, mạnh mẽ xé rách hai con dơi lớn, nhưng lực lượng bản thân cũng đã hao hết, hóa thành hư ảnh rồi biến mất.

Cảnh này khiến cho Tân Như Nguyệt và Đổng Tề thấy hoa mắt.

Làm sao có thể, một thổ dân lại nắm giữtuyệt học đáng sợ như vậy a.

Đầu yêu hầukia khiến cho ta có cảm giác, có vẻ giống như một vị Thánh Nhân, khiến cho ta run rẩy, ngay cả dũng khí nhìn thẳng cũng không có.

Chẳng lẽ, đây là tuyệt thế thần công màYêu Thánh lưu truyền xuống hay sao?Sau khi hai người chấn kinh, ai cũng có vẻ ngấp nghé.

Thánh Nhân, cao cao tại thượng, quan sát thế gian, dù chỉ là tiện tay chỉ điểm một chút cũng có thể khiến cho chiến lực của người ta thoát thai hoán cốt.

Mà nếu như thứ này là Thánh Nhân pháp, dù là truyền lại từ Yêu Thánh thì đó cũng là trân bảo không có cách nào hình dung được, có thể khiến cho đại năng trong lao tù cũng vì nó mà điên cuồng.

Quan trọng hơn chính là, Lăng Hàη chỉ là thổ dânmột giới, lại không có bối cảnh cường đạigì cả.

Cho dù có giết hắn, chiếm công pháp của hắn thì như thế nào chứ, cần phải kiêng kị ai sẽ đi ra tìm bọn hắn để gây chuyện hay sao?Đồng Miêu cũng bị yêu hầu làm cho ảnh hưởng, nhưng dù sao cảnh giới của Lăng Hàη vẫn quá thấp, loại ảnh hưởng này cũng giống hư sát khí xung kích vậy, chỉ là kỳ thật hiệu quả cũng không lớn.

Bởi vậy, công kích của Đồng Miêu trở nên trì trệ, lại ầm ầm đánh đến, chỉ là uy lực đã bị suy yếu đi một chút.

Lăng Hàη vung quyền nghênh đón, một bên thì phản kích, Thiên Văn ngọc đã được hắn nắm trong tay.

Một, hai, ba, bốn, năm!Sưu, hắn ném bảo khí ở trong tay ra, lại dùng niệm lực thôi động, trong nháy mắt đã đạt đến tốc độ gấp chín lần vận tốc âm thanh, khôi phục lại trọng lượng đáng sợ nặng tới vạn cân.

Một kích này, cho dù là Khai Khiếu cảnh chính diện nghạnh kháng cũng có thể bị đánh cho xương vỡ thân gãy.

Phản ứng của Đồng Miêu cực nhanh, lập tức dùng song kiếm ngăn ở trước người, cực kỳ nguy cấp.

Phanh, Thiên Văn ngọc đã đập vào trên thân kiếm, hai thanh kiếmnày không biết dùng vật liệu gì mà tạo thành, thế nhưng tuyệt đối là bảo kiếm bất phàm.

Chỉ là lúc này cả hai lập tức vỡ vụn, tay của Đồng Miêu càng nứt ra.

Thế đi của Thiên Văn ngọc không giảm, lại đánh tới trên thân Đồng Miêu, đánh cho thân thểđối phương chấn động, bắn ra ngoài.

Chỉ là, sau khi bị kiếm ngăn cản một chút, uy lực của Thiên Văn ngọc cũng đã nhỏ đi rất nhiều, một kích này cũng không thể diệt sát được Đồng Miêu, mà chỉ tạo thành vết thương nhẹ mà thôi.

Thân thểLăng Hàη nhảy ra, lấy tay bắt Thiên Văn ngọc về, cái đồ chơi này nặng hơn vạn cân, niệm lực không có cách nào tóm trở về được.

Xoát, Đồng Miêu lập tức đánh tới một quyền, hắn chỉ bị thương nhẹ, cũng không có mất đi chiến lực tái chiến.

Thân thểLăng Hàη tung lên rồi lui về sau, tránh một quyền này, sau đó mớinâng Thiên Văn ngọc lên.

Đồng Miêu thấy vậy, không khỏi sợ hãi.

Hắn vừa mới thể nghiệm sự lợi hại của Thiên Văn ngọc, nào dám lại chịu một kích nữa chứ?Trước đó còn có kiếm thay hắn ngăn cản một chút, hiện tại đã không có nữa.

Hắn rất là quả quyết, lập tức xoay người chạy, sưu, thân thể phát động, hắn không dám chạy thẳng mà thân thể biến hóa cực nhanh, khiến cho Lăng Hàη không có cơ hội khóa chặt hắn.

Trong nháy mắt đã chạy không còn hình bóng.

Trên thực tế, chỉ cầnhắn chạy ra khu vựcnhất định thì áp chế đối với tu vi của hắnsẽ biến mất, tu viKhai Khiếu cảnh gần Tầm Bí cảnh,thực lực như vậy tuyệt không phải là thứ mà Lăng Hàη có thể địch nổi.

Lăng Hàη không có truy kích, nhìntốc độ của đối phương đột nhiên tăng vọt thì hắn đã biết tu vi của Đồng Miêu đã khôi phục.

Cũng có nghĩa, trận chiến đầu tiên của bọn hắn đã kết thúc.

Nếu như hắn chủ động khiêu chiến, trận pháp nơi này không còn áp chế tu vi đối phương thì phải làm sao bây giờ?Tuyệt Đối Công Bằng là tuyệt chiêu đáy hòm của hắn, đương nhiên không thể tuỳ tiện dùng a.

Đổng Tề và Tân Như Nguyệt nhìn lẫn nhau, không có người nào mà không nhíu mày.

Cuối cùngLăng Hàη đã dùng thủ đoạn công kích khiến cho bọn hắn cũng đều phát lạnh, dưới tình huống ở khoảng cách gần như vậy, sao bọn hắn có thể tránh được công kích dùng tốc độ gấp chín lần vận tốc âm thanh đánh tới cơ chứ?Phải biết,đánh cùng với Lăng Hàη, tu vi củabọn hắn sẽ bị áp chế đến Cực Cốt cảnh a.

Kỳ thật, cũng không phải là không có khả năng chiếnthắng, chỉ cần hai người có thể chân thành hợp tác, một người hấp dẫn hỏa lực, một người khác có thể thừa cơ công kích, dù sao Lăng Hàη cũng chỉ có một khối Thiên Văn ngọc mà thôi.

Vấn đề là, ai hấp dẫn hỏa lực cơ chứ?Chuyện này cũng không phải là đùa giỡn a, động một tí là sẽ mất mạng, đừng nói bọn hắn chỉ là bèo nước gặp nhau, cho dù là sư huynh muội thì cũng phải ước lượng một chút, xem có thể bị đối phương bán đihay không.

Đừng quên, chuyện này còn dính đến việc cạnh tranhdanh ngạch Sồ Long a.

Cho nên, bọn hắn hoàn toàn không có khả năng hợp tác.

Hai người đều cười cười với Lăng Hàη, ra vẻ vô cùng thân mật.

Bọn hắn hiểu rất rõquy tắc trận phápởnơi này, nếu như Võ Giả cấp thấp chủ động xuất thủ vớiVõ Giảcao giai, như vậy trận pháp sẽ không vận chuyển cưỡng ép áp chế người cảnh giới cao hơn.

Cho nên, nếu như Lăng Hàη xuất thủ, bọn hắn có thể dùng cảnh giới cao hơn diệt sát Lăng Hàη.

Ở sâu trong nội tâm, đương nhiênbọn hắn rất hi vọng Lăng Hàη sẽ cậy mạnh xuất thủ với bọn hắn.

Thời gian: 00: 00: 00Đáng tiếc, Lăng Hàη cũng không có mắc lừa.

Đừng nhìn bộ dáng của hắn trẻ tuổi, thế nhưng ở trong đám người đồng lứa, hắn đã trải qua bao nhiêu mưa gió chứ?Từ đầu tới cuối hắn đều duy trì tâm tính trẻ tuổi, đối với sinh mệnh rất là nhiệt tình, từ đầu đến cuối vẫn đang theo đuổi sự cường đại, nhưng ở phương diện khác, hắn đã già, kinh nghiệm cũng phong phú không gì sánh được.

Lăng Hàη cũng cười một tiếng vớiĐổng Tề và Tân Như Nguyệt, sau đó học dáng vẻtrước đó của bọn hắn, ngồi xếp bằng xuống, nhìn xem bức họa trên vách đá.

Đương nhiên ba đại tuổi trẻ thiên kiêu không có khả năng nhàm chán ngồi ở chỗ này, cho nêntất nhiênbức họa bên trên vách đá này phảicó thâm ý.

Nghe nói, ở trong đó ẩn chứa một bộ tuyệt thế thần công, nếu có thể tìm hiểu ra được, chẳng những có thể trợ giúp tu vi tăng lên, hơn nữa còn có thể phát huy tác dụng ở bên trong thí luyện sau đó.

Tân Như Nguyệt mở miệng nói, tiếng nói nhu hòa,cực kì dễ nghe.

Lăng Hàη có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới Tân Như Nguyệt lại chủ động lấy lòng mình như vậy.

Đổng Tề thì cười lạnh, tự nhiên hắn biết rõ, Tân Như Nguyệt đang cố ý lôi kéo làm quencùng Lăng Hàη.

Chẳng lẽ, nữ nhân này muốn lấy sắc đẹp để dẫn dụ Lăng Hàη, đạt được quyền pháp của đối phương hay sao?Thật sự là không muốn mặt mũi a!Trong lòng Đổng Tề thầm mắng, nhưng lại tràn ngập ghen ghét.

Tân Như Nguyệt là một đại mỹ nữ, hơn nữa thiên phú võ đạo kinh người, lại là đệ tử của Thái Cổ Chân Quân, thân phận kinh người, nếu có thể kết làm quyến lữ với nàng, như vậy sẽ đạt được rất nhiều chỗ tốt.

Đáng tiếc,căn bản Tân Như Nguyệt chướng mắt hắn.

Một Cực Cốt cảnhnho nhỏ, hơn nữa lại là một thổ dân, dựa vào cái gì mà lại cưỡi đến trên đầu của hắn chứ?Đổng Tề nhắm mắt lại, mặc dù hắn cuồng ngạo, thế nhưng cũng không ngốc, khai chiếncùng Lăng Hàηở chỗ này chỉ có thể khiến cho Tân Như Nguyệt ngư ông đắc lợi mà thôi.

Cho nên, sau khi thí luyện hắn mớinổi bão, dùng tu vi Khai Khiếu cảnh của hắn, muốn giết một Cực Cốt cảnh còn không đơn giản hay sao?Dù là yêu nghiệt cũng khó thoát khỏi cái chết.

Lăng Hàη cười cười với Tân Như Nguyệt, nói: Cảm ơn đã chỉ điểm.

Ta gọi là Tân Như Nguyệt.

Nữ tử này nở nụ cười rất là xinh đẹp.

Lăng Hàη gật gật đầu, hắn cũng không cần tự giới thiệu, đối phương đã sớm biết rõ về mình.

Hắn hỏi: Không biết Tân cô nương có suy nghĩ ra môn đạo gì hay không?Tân Như Nguyệt lắc đầu: Như Nguyệt đần độn, cũng không có nhìn ra được cái gì a.

Lăng Hàη ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy bức họa trên vách đá hoàn toàn không thể được xưng là bức hoạ, mà càng giống như là vẽ loạn, nhìn không ra là vẽ cái gì.

Có thể là vẽ linh tinhhay không?Đây cũng có thể coi như là một khảo nghiệm, tất cả mọi người còn tưởng rằng đồ phổtuyệt thế thần công gì đó, kết quả lại uổng phí thời gian.

Lăng huynh, không chỉ là Thiên Hải tinh có thí luyệnSồ Long, những địa phương khác cũng có a.

Tân Như Nguyệt nói: Theo một vị tiền bối nói, bên trong tấm khắc đá này quả thực có cất giấu tuyệt thế thần công, nhưng tuyệt đối không thể tiết lộ huyền bí trong đóra ngoài, nếu không sẽ có cường giả xuất thủ, người tiết lộ bí mật sẽ bị chịu thuật giả giết chết tại chỗ.

Hả?Nói cách khác, thí luyện Sồ Long này được thế lựcnào đó ở sau lưng duy trì a?Lăng Hàη cười một tiếng với Tân Như Nguyệt: Đa tạ Tân cô nương chỉ điểm.

Tân Như Nguyệt gật gật đầu, nàng thay đổi ý nghĩ, cố ý kết một thiện duyên với Lăng Hàη.

Lăng Hàη hết sức chuyên chú nhìn bức khắc đá, nhìn xem rốt cuộcở trong đó ẩn giấu bí mật gì?Chỉ cần ở trong đóthực sự cất giấu tuyệt thế võ họcgì đó thì Lăng Hàη tin tưởng dùng ngộ tính của mình nhất định có thể nhìn ra được.

Hắn hít một hơi thật sâu, tâm tĩnh lặng, khí hòa, tiếp tục xem xét.

Nhưng mà, bút họaloạn thất bát tao vẫn là loạn thất bát tao, không có một chút quy luật nào, không hề có mỹ cảm, cũng không nhìn ra được cái gì cả.

Nha!Nhị Oa đột nhiên vỗ tay, nói Con đã hiểu rồi.

Nàng vui vẻ kêu lên.

Trong lòng Lăng Hàη khẽ động, chỉ có Nhị Oa nhìn ra sao?Nhất định là nhãn thuật.

Hắn mở nhãn thuậtra, lại nhìn lại tấm khắc đá, không khỏi kinh hỉ, bởi vì hắn đã thấy được chỗ khác biệt.

Trên thực tế, một khắc một họa cũng không có xảy ra biến hóa gì cả, thế nhưng làcấp độ lại rất là rõ ràng.

Có chút ở phía trước, có chút ở phía sau, hơn nữa không phải là hai tầng, mà là mười mấy tầng, thậm chí lại nhìn tinh tế tỉ mỉ một chút, còn xa không chỉ là mười mấy tầng không thôi.

Ở bên trong thức hải của Lăng Hàη xuất hiện một bộ đồ hình nổi.

Đây là.

.

.

Cấu tạo của thân thể con người, giờ khắc này bức họa chính là kinh mạch trong cơ thể của con người.

Nhưng mà, chỉ là kinh mạch trongcơ thể người cũng không thể nói rõ ra cái gì, chỉ cần đả thông trăm mạch, người nào mà không biết cấu tạo của kinh mạch bản thân cơ chứ?Lăng Hàη nhìn kỹ, sau đó giật nảy mình, là phối hợp tia sáng, dưới chiếu sángtrước mắt, có một đạo kinh mạch đặc biệt rõ ràng, giống như được thiêu đốt lên vậy.

Ở trong lòng hắn thầm cười một tiếng, biết rõ mình đã phá giải được bố cục bên trong bức họa bằng đá này.

Cách mỗi một lúc, Lăng Hàη sẽ nhìn kinh mạch đồ biến hóamột chút, đây thật ra là đồ hình bí lực vận chuyển.

Ròng rã một ngày một đêm, tia sáng biến hóa thành một vòng tuần hoàn, cuối cùng Lăng Hàη đã nắm bắt được tất cả biến hóa của kinh mạch.

Đây là một môn công pháp, hiệu quả cụ thể như thế nào còn không rõ ràng lắm.

Lăng Hàη lại đợi nửa ngày, lúc mặt trời mới lên, hắn bắt đầu dùng công pháp mới để tiến hành tu luyện.

Nhưng mà, kết quả khiến cho hắn hoàn toàn không hiểu.

Bởi vì thứ này căn bảnkhông có cách nào rút ra Thiên Địa lực, hoàn toàn là mù quáng làm việc.

Chẳng lẽ lý giải của mình không đúng?Lăng Hàη nhíu mày, lại lặp đi lặp lại cân nhắc một chút, hắn cảm thấy lý giải của mình cũng không có vấn đề a.

Vì không lãng phí thời gian, Lăng Hàη thay thành vận chuyển công phápHầu ca, rút Thiên Địa lực ra cho mình dùng.

Hả?Trong lòng hắn đột nhiên hơi động, có thể là như vậy hay không?Trên cơ sở vận chuyển công phápHầu ca, Lăng Hàη lần nữa vận chuyển môn công pháp mớikia, kỳ tích xuất hiện, lỗ chân lôngtoàn thân hắn giống như mở lớn, tốc độ rút ra Thiên Địa lực lập tức tăng lên rất nhiều lần.

Hóa ra, đây là một môn công phápphụ trợ!Lăng Hàη đại hỉ, công phápHầu ca vốn đã mười phần ngưu bức, lại phối hợp với môn công phápphụ trợ này, có thể khiến cho tốc độ tu luyện của hắn siêu việt thường nhân bao nhiêu lần cơ chứ?A, hắn kinh ngạc phát hiện ra, sau khi môn công pháp này vận chuyển, trên cổ tay của hắn có thêm một ấn ký.

Cái gì!Tân Như Nguyệt, Đổng Tề đồng thời mở hai mắt ra, mặc dù dùng mắt thường không có cách nào nhìn thấy, thế nhưng bọn hắn vẫn có thể dùng thần thức để cảm ứng được, giống như Lăng Hàη đã trở thành trung tâm của vòng xoáy, hấp thụ một lượng lớn Thiên Địa lực đang dũng mãnh lao tới phía hắn.

Muốn làm được như vậy cần mạnh đến trình độ gì chứ?Có thể so sánh cùng bọn hắn a!Phải biết rằng, bọn hắn là Khai Khiếu cảnh a!Một Cực Cốt cảnh hấp thu được Thiên Địa lực có thể so sánh cùng Khai Khiếu cảnh, đây là khái niệm gì chứ?Ngươi là yêu quái sao?Không đúng!Bọn hắn lập tức nghĩ đến, một ngày trước Lăng Hàη cũng tu luyện, hơn nữa cũng dẫn động không ítThiên Địa lực.

Thế nhưng tuyệt không có khoa trươnggiống nhưbây giờ vậy.

Nói cách khác, đây là đột nhiên thay đổi.

Hít, chẳng lẽ gia hỏa này phá giải được bí mật của bích hoạ?Bọn hắn không còn tâm tư nào để tu luyện nữa, không có người nào trong lòng không tràn ngập hâm mộ, nếu như bọn hắn cũng có thể có được môn công pháp này, chẳng phải có thể dùng thời gian ngắn nhất để bước vào tiên đồ hay sao?Đây là đại cơ duyên a.

Lăng Hàη một lòng tu luyện, lực lượng trong cơ thể mãnh liệt và bàng bạc, mỗi một giây trôi qua, tiến bộ của hắn đều vô cùngrõ ràng.

Từ tốc độ này xem ra, chỉ cần ngắn ngủi sáu ngày thì hắn đã có thể đạt tới tam cốt đỉnh phong.

Lăng Hàη nở một nụ cười, dù là không có thu hoạch được vị tríthứ nhất thí luyện thì hắn cũng hoàn toàn không lỗ.

Sau khi nửa giờqua đi, thấy Lăng Hàη mở hai mắt ra, Đổng Tề lập tức ngạo nghễ nói: Lăng Hàη, nói bí mật của bích hoạ cho ta, ta có thể dùng bảo vật để trao đổi với ngươi.

Thời gian: 00: 01: 12Bảo vật gì có thể so sánh được với môn công pháp phụ trợ này cơ chứ?Lại nói, trước đórõ ràng Tân Như Nguyệt đã để lộ ra, nếu như nói bí mật của công pháp ra ngoài, sẽ có cường giả xuất thủ, không quản hắn là người dự thi hay không, hay là người có nó như Đổng Tề, tất cả đều bị đánh giết.

Đổng Tề có chết hay không, Lăng Hàη không thèm để ý, thế nhưnghắn cũng không muốn điềntính mạng của mình vào a, đương nhiên hắn sẽ không làm như vậy.

Không có hứng thú.

Lăng Hàη lắc đầu.

Ánh mắtĐổng Tề trở nên mãnh liệt, nói: Thổ dân, ngươi không nên quá cuồng ngạo mà quên đi thân phận của mình! A, thân phận của ta là gì?Lăng Hàη hỏi.

Ngươi chẳng qua chỉ là đồ nhà quê ở trên mảnh đất nguyên thủy này, rớt lại phía sau.

Vừa mới tiếp xúc đến võ đạo, căn bản không biết thế giới này lớn đến mức nào!Đổng Tề lạnh lùng nói: Ngươi sao có thể biết rõ, ở dưới thế giới mà ngươi biết còn có một lao tù cực lớn.

Bên trong có rất nhiềucường giả, cảnh giới cao tới mức căn bản không phải là thứ mà ngươi có thể tưởng tượng ra được.

Lao tù?Lăng Hàη kinh ngạc, nói như vậy, bất kể làthử yêu trước kia hay là Thôi Trấn Hải sau đó, cùng với đámcường giả tiên đồ mọc lên như nấm, tất cả đều xuất phát từ lao tù.

Dưới thế giới này trấn ápmột cái lồng giam, nhưng Thiên Địa kịch biến, mới để cho bọn hắn thoát khốn sao?Chờ chút, có phải là bởi vì bởi vì bọn họ muốn thoát khốn, cho nên Thiên Địa mới có thể xảy ra kịch biến hay không?Trong lòng Lăng Hàη thay đổi rất nhanh, trên mặt lại bất động thanh sắc, hắn chỉ thản nhiên nói: Một tù phạm, sao lại có khẩu khí lớn như vậy chứ? Ngươi đây đang làm ô nhục những tiền bối và các đại nhân sao?Đổng Tề cười lạnh nói: Ngươi cho rằng, Huyền Bắc quốc có một Thánh Hoàng gì gì đó là có thể bảo kê ngươi sao? Sai, Trần Phong Viêm cũng chỉ vừa mới bước vào tiên đồ, chỉ cần khe hởlồng giam lại mở ra một chút thì sẽ có nhân vật càng cường đại hơn xuất hiện, tuỳ tiện đã có thể giết chết Trần Phong Viêm.

Cho nên, một thổ dân nhưngươi vẫn nên tự biết mình thì hơn!Lăng Hàη lắc đầu, nói: Ngươi một câu thổ dân, một câu đồ nhà quê khiến cho ta rất tức giận!Đổng Tề cười ha hả: Vậy thì thế nào, ngươi còn muốn xuất thủ với ta hay sao?Hắn lại ước gì Lăng Hàη sẽ làm như thế, kẻ yếu chủ động khiêu khích, trận pháp sẽ không hạ thấp cảnh giới của cường giả, như vậy hắn giết Lăng Hàη sẽ chỉ là chuyện nhấc tay mà thôi.

Đương nhiên, trước tiênhắn sẽ ép bí mật của Lăng Hàη ra.

Ánh mắt Lăng Hàη lành lạnh, nói: Ngươi thử nói một câu thổ dân nữa xem.

Thổ dân, thổ dân, thổ dân.

Đổng Tề cười to, khiêu khích: Ta nói, còn muốn nói mấy lần! Thổ, dân, thổ! Dân!!Lăng Hàη lắc đầu: Sao lại luôn có người tự tìm cái chết như vậy cơ chứ?Hắn tế ra Thiên Văn ngọc, muốn trong thời gian ngắn nhất để kết thúc chiến đấu.

Hai mắt Đổng Tề có chút xiết chặt, mặc dù hắn không nhận ra thứ này chính là Thiên Văn ngọc, thế nhưng lại tận mắt chứng kiến uy lực của đồ chơi này.

Không thể chủ quan, cũng không thể lật thuyền trong mương a.

Thổ dân, ngươi chỉ biết quát tháo ngoài miệng thôi sao?Hắn cười to, tiếp tục khiêu khích Lăng Hàη.

Một, hai, ba.

.

.

Lăng Hàη bắt đầu đếm số.

Ngươi ngu rồi sao?Đổng Tề có chút khó hiểu.

Năm!Bên trong ánh mắt ccLăng Hàη lộ rasát khí, bỗng nhiên giết về phía trước.

Ha ha, thật sự là tự tìm cái chết!Đổng Tề cười to, hắn không tránh không né, muốn chờ tới khi Lăng Hàη thực sự giết tới chỗ này mới ra tay.

Đây chính là Lăng Hàη chủ động xuất thủ, mà hắn có lòng tin tuyệt đối, dù Lăng Hàη đánh ra Thiên Văn ngọc, dùngtu vi Khai Khiếu cảnh của hắn cũng có thể trốn đi, thậm chí đánh bay.

Mười bốn trượng, mười một trượng, chín trượng, tám trượng, Tuyệt Đối Công Bằng được phát động.

Tay phải Lăng Hàη giơ lên, xoát, Thiên Văn ngọc đã được ném ra ngoài, ở dưới niệm lực thôi thúc, trong nháy mắt đã đạt đến vận tốc gấpchín lần âm thanh, nhanh chóng bắn về phía Đổng Tề.

Cái gì!Sắc mặtĐổng Tề đại biến, bởi vì hắn phát hiện ra tu vi của mình đã trực tiếp bị hạ xuống đến Cực Cốt cảnh.

Rõ ràng trận pháp không phát động, sao tu vi của hắn lại bị hạ xuống cơ chứ?Chẳng lẽ?Bỗng nhiên hắn nghĩ ra, trên thânLăng Hàη còn có một cáitrận pháp tương tự a?Hỏng bét!Hắn muốn trốn tránh, nhưng dưới vận tốc gấpchín lần âm thanh, hắn đâu còn tránh kịp nữa?Không có cách nào khác, hắn chỉ có thể miễn cưỡng giơ hai tay ngăn ở trước người, BA~, tay mới nâng lên thì Thiên Văn ngọc đã đánh gãy tay, chỉ thấy máu me tung tóe, hai tay của hắn đã mạnh mẽ bị nện đứt.

Thế đi của Thiên Văn ngọc không giảm, vẫn hướng về phía lồng ngực của hắn mà đập tới.

Đổng Tề miễn cưỡng né tránh một chút, BA~, Thiên Văn ngọc đánh vàotrên sườn trái của hắn, lập tức kéo xuống một mảng lớn huyết nhục của hắn.

Còn có mấy chiếc xương sườn, tạo thành một cái khe nứt hình vuông.

Hắn kêu thảm một tiếng, thế nhưng lại không có chút do dự xoay người chạy đi, thân hình như bay.

Vốn hắn cũng không không chịu nổi một kíchnhư thế, thế nhưng ai bảo hắn không nghĩ tới Lăng Hàη còn cóloại trận pháp như Tuyệt Đối Công Bằng cơ chứ? Mà hắn lại ôm tâm tư muốn hố Lăng Hàη, mãi đến khi đối phương xuất thủ thì hắn mới tiến hành phản kích, dẫn đến hắn thiếuthời gian phản ứng a?Sau khi chạy ra thật xa, lúc này hắn mới quay đầu, có chút oán hận nhìn Lăng Hàη một chút, sau đó thân thểlại bắt đầu biến mất ở phương xa.

Ha ha, còn muốn gạt cha nhà ta, thật sự là mơ mộng hão huyền! Tự mình chuốc lấy cực khổ! Không biết cha chúng ta là tổ tông âm người hay sao?Mấy đứa trẻ không có người nào không hi hi ha ha nói cười.

Sắc mặt Lăng Hàη lập tức tối đen, có người nào khoa trương như thế sao?Bị các ngươi nói ra như vậy, bảo sau này ta hố người tanhư thế nào đây.

Một thân mồ hôi lạnh củaTân Như Nguyệt cũng toát ra, ánh mắt nhìn về phía Lăng Hàη tràn ngập vẻ cổ quái.

Vừa rồi nàng cũng nghĩ là Lăng Hàη xúc động, trúng phép khích tướng của Đổng Tề, thế nhưng ai mà biết được Đổng Tề mới là kẻ hố người không thành còn bị âm lại.

Hai cánh tay cũng bị đánh nổ, trừ phi tìm được linh dược có thể mọc lại thịt từ xương, bằng không hắn ta sẽ vĩnh viễn là một tên phế nhân.

May mắn nàng đã trấn áp sát niệm, nếu không đối đầu với một kích kia của Lăng Hàη, chỉ sợ ngay cả nàng cũng sẽ phải trúng chiêu.

Lăng huynh, thủ đoạn rất tốt!Tân Như Nguyệt tràn ngập cảm khái nói, nàng thật sự bội phục, Lăng Hàη diễn dịchhoàn mỹ, lại dùng xu thế lấy yếu thắng mạnh.

Mặc dù động tác như vậy như vậy chỉ là trong một nháy mắt mà thôi.

Lăng Hàη cười một tiếng: Tân cô nương khen ngợi rồi.

Hắn nghĩ lại một chút, nếu như trước khi ném ra Thiên Văn ngọc trước dùng sát khí xung kích một chút, như vậy Đổng Tề kia sẽ không có khả năng chạy thoát.

Tại hạ đi trước một bước.

Lăng Hàη chắp tay nói với Tân Như Nguyệt.

Mời.

Tân Như Nguyệt gật gật đầu, bên trong ánh mắt của nàng tràn ngập ý chí chiến đấu, Lăng Hàηđã có thể ngộ ra bí mật trong tranh đá, không có lý do gì mànàng lại không làm được.

Lăng Hàη mang theo bảy đứa trẻ rời đi, mới đi được không bao xa, chỉ thấy phía trước xuất hiện một vườn hoa cực lớn, khắp nơi là cỏ xanh, từng cây hoa cao bằng người, nụ hoa chớm nở.

Những cây hoa này rất lộn xộn, nhìn như không có quy luật gì cả, thế nhưng cẩn thận nhìn vào dường như lại có một loại quy luật nào đó.

Chỉ là trong lúc nhất thời không tìm ra mà thôi.

Liếc mắt nhìn qua, còn có thể nhìn thấy bên trongvườn hoa này có đầy ngườinằm.

Tư thếngã quỵ khác nhau, có ngửa mặt lên trời, có nằm trên đất, từđám người ngửa mặt lên trời mà xem, sắc mặt bọn hắn hồng nhuận, giống như không phải là người chết vậy.

Rất nhanh, Lăng Hàη đã nhìn thấy một người bò dậy, mơ hồ đi về phía trước mấy bước, chỉ thấy một đóa hoa tươi bên người hắn nở nộ, BA~, người này lại ngã xuống, một lát sau, hoa tươi nở rộ lại khép lại.

Một màn này vẫn đang tiếp diễn, nhìn từng người bò dậy chưa đi được mấy bước đã ngã xuống, cảnh này rất là buồn cười.

Thời gian: 00: 00: 00Lăng Hàη đã hiểu ra, nơi này cũng không phải là tử địa, những bông hoa kia chỉ làm cho người ta ngất xỉu mà thôi.

Vấn đề là, phấn hoa có hiệu quả mê choáng rất mãnh liệt, ngửi một thoáng sẽ hôn mê bất tỉnh, hơn nữa thời gian cũng sẽ rất lâu rất dài.

Lăng Hàη chú ý quan sát, sau khi một người ngã xuống, qua hơn hai giờ cũng không tỉnh lại.

Hắn kiên nhẫn quan sát, lạiphát hiện qua một tiếngsau người kia mới thức tỉnh lại được.

Lăng Hàη cũng không chỉ quan sát một người này, hắn đã tổng kết ra, phần lớn người đều sẽ hôn mê chừng ba giờ, chỉ có một số rất ít người mới có thể tỉnh lạisớm.

Thế nhưng cũng chỉ trước thời hạn một chút xíu mà thôi.

Đó là trận pháp sao?Lăng Hàη quan sát, hắn muốn biết quy luậthoa tươi mở ra, bởi vì cùng là một gốc hoa, người tiến vào thường có lúc mở ra, có khi lại không.

Hắn phát động nhãn thuật, thế giới này lập tức dùng một loại phương thức khác hiện raở trước mặt của hắn.

Đầu óc của hắn vận chuyển với tốc độ cao, vườn hoa này quá lớn, số lượng hoa cũng quá nhiều, muốn tìm raquy luật mở ra của mỗi một gốc hoa tươi, khó.

Rất nhanh Lăng Hàη đã từ bỏ dự định muốn biết rõ toàn bộquy luật mở ra của tất cả hoa tươi.

Bởi vì hắn chỉ cần tìm ra một con đường có thể thông qua là đủ.

Hắn không ngừng quan sát, không ngừng thôi diễn, lượng tính toán này vẫn lớn đến kinh người, bởi vì sau khi mỗi gốc hoa đua nở, thời gian và phạm vi phấn hoa phiêu tán cũng không giống nhau một chút nào.

Mà dùng năng lực củaLăng Hàη, hắn cũng chỉ có thể tính toán ra một khối khu vực nhỏ mà thôi.

Hắn để cho mấy đứa trẻ tiến vào trong Dưỡng Nguyên Hồ Lô, mà hắn thì là một mình đi về phía trước.

Một bước, hai bước, ba bước, hắn đi lại nhẹ nhàng, thế nhưng chỉ đi ra được mấy trăm bước thì hắn lập tức cảm thấy hoa mắt, sau đó đã ngã xuống trên mặt đất.

Dựa vào, tính toán sai lầm, trúng chiêu.

Hắn mơ màng tỉnh lại, ký ức trong nháy mắt khôi phục, vội vàng theo đường cũ lui về phía sau, hắn cũng không muốn phấn hoa lại bung ra, lại khiến cho hắn hôn mê hai đến ba giờ a.

Lăng Hàη lại bắt đầu tính toánlạitừ đầu.

Trên thực tế, tiến độ của hắn đã nhanh đến mức kinh người, người khác có thể đi được vài chục bước cũng đã không tệ rồi, hắn lại đi được mấy trăm bước, chênh lệch rất lớn.

Sau cả buổi, một lần nữaLăng Hàη lại sải bước.

Đằng đằng đằng, sau mấy trăm bước, Lăng Hàη lần nữa trúng chiêu, nằm vật xuống dưới đất.

Lần này,sau khi tỉnh lại Lăng Hàη có chút khó khăn, bởi vì hắn đã vượt qua phần lớn người, phía trước chỉ cómấy người thưa thớt, hơn nữa trên cơ bản đều nằm trên đất, không có người nào dò đườngcho hắn.

Cho nên hắn chỉ có thể dựa vào nhãn thuật để quan sát, tốc độ sẽ chậm hơn rất nhiều.

Hắn dứt khoát trước chuẩn bị ăn, cho ăn no bảy cái sữa em bé về sau, hắn cũng tiến vào Dưỡng Nguyên Hồ Lô bên trong.

—— nơi này hoa cỏ rậm rạp, sẽ không có người nhìn thấy.

Hắn hôm nay dùng não quá độ, xác thực cần nghỉ ngơi thật tốt một thoáng.

Sáng sớm hôm sau, hắn lập tức ra Hồ Lô, ngồi xếp bằng xuống tu luyện.

Lúc này, mặt trời vừa vặn mới lên.

Lăng Hàη đồng thời vận chuyển hai môn công pháp, một chủ một phụ, cũng không xung đột, lấy tinh thần lực của hắn mạnh hoàn toàn có thể nhất tâm nhị dụng.

Đây là kinh người được nhanh.

Còn muốn bốn ngày, hắn liền có thể đạt tới tam cốt đỉnh phong, sinh mệnh bảo quả thì không cần lo lắng, hắn chuẩn bị trước sinh mệnh bảo quả vẫn luôn không có sử dụng, hoàn toàn chống đỡ nổi hắn xông lên tứ cốt.

Chỉ là tứ cốt lại muốn đi lên, hắn liền phải nghĩ biện pháp khác.

Cái này chế ước cảnh giới, ngoại trừ công pháp bên ngoài, lớn nhất nhân tố chính là sinh mệnh bảo quả.

Cũng không đủ sinh mệnh bảo quả, ai dám tuỳ tiện đột phá, không muốn sống nữa?Lăng Hàη bỏ xuống trong lòng tạp niệm, một lần nữa quan sát, một lần nữa tính toán.

Lúc này, hắn chỉ có thể đi được tới đâu hay tới đó, tốc độ so với hôm qua chậm rất nhiều, nhưng so với những người khác đến tốc độ của hắn có thể xưng biến thái.

Một ngày này kết thúc về sau, Lăng Hàη chạy tới cực kỳ phía trước.

Hoặc là đã có người thông qua, bằng không hắn khẳng định là cái thứ nhất.

Đến ngày thứ tư sắp lúc kết thúc, Lăng Hàη ngoài ý muốn phát hiện, có một gốc hoa tươi thế mà kết xuất trái cây, dù là còn cách khoảng cách thật xa, hắn vẫn có thể cảm ứng được nồng đậm không gì sánh được Sinh Mệnh Khí Tức.

Đây là sinh mệnh bảo quả.

Cũng quá đúng dịp đi, thiếu cái gì đến cái đó.

Lăng Hàη chỉ là muốn một thoáng, liền đem ý nghĩ này bỏ qua một bên, hiện tại trọng điểm là thế nào hái được.

Cái này không ở Lăng Hàη cần phải trải qua trên đường, mà là muốn chệch hướng bình thường lộ tuyến rất nhiều, tất nhiên sẽ lãng phí rất nhiều thời gian.

Hái sinh mệnh bảo quả, sao có thể tính toán lãng phí thời gian đây? Lăng Hàη cười một tiếng, tự nhiên không chút do dự gãy hướng.

Nơi này bụi hoa muốn dày đặc quá nhiều, hơn nữa cũng không có người ở phía trước dò đường, Lăng Hàη chỉ có thể lấy nhãn thuật một chút xíu địa xem xét, tiến độ mười phần chậm chạp.

Không tốt, trúng chiêu!Hắn cũng không phải hoàn toàn không có sai lầm, cũng may mùi hoa này cũng không trí mạng, hơn hai giờ về sau, hắn lại vừa tỉnh lại, lần nữa tiến về phía trước.

Bỏ ra trọn vẹn hai ngày thời gian, Lăng Hàη mới rốt cục đi tới gốc kia sinh mệnh bảo quả trước.

Trên cành tất cả kết xuất chín khỏa trái cây, tản ra nồng đậm không gì sánh được Sinh Mệnh Khí Tức, Lăng Hàη trước từng chiếm được một viên Khai Khiếu cảnh cấp bậc sinh mệnh bảo quả, so sánh dưới, xa xa không bằng cái này chín khỏa trái cây.

Bởi vậy, cái này chín khỏa hẳn là Tầm Bí cảnh cấp bậc sinh mệnh bảo quả.

Lăng Hàη đương nhiên sẽ không khách khí, đem chín khỏa sinh mệnh bảo quả thu.

Hắn hiện tại chỉ có Cực Cốt cảnh, tin tưởng hắn lại yêu nghiệt, dạng này một viên sinh mệnh bảo quả cũng đủ làm cho hắn đột phá một cảnh giới.

Lăng Hàη hết sức hài lòng, chuyến này thật đúng là không có uổng phí đến, thu hoạch thật là tràn ngập.

Hắn trở về chính đồ, tiếp tục đi tới.

Lại là hai ngày sau, Lăng Hàη cuối cùng là đi ra cái này vườn hoa khu.

Phía trước là một mảnh khu rừng rậm rạp, Lăng Hàη gật gật đầu, vừa vặn, hắn có thể ở chỗ này đột phá.

—— mấy ngày nay xuống tới, hắn đã là đạt đến tam cốt đỉnh phong.

Xung kích tứ cốt!Hắn tiến cảnh quá nhanh, ở tam cốt giai đoạn này dừng lại thời gian bất quá mười ngày, nhưng Lăng Hàη không có thời gian có thể lãng phí, hắn nhất định phải nhanh tăng lên tu vi, cái này Sồ Long thí luyện bên trong tích chứa chỗ tốt vượt qua hắn tưởng tượng, cho nên, hắn nhất định phải đạt được thứ nhất.

Mặc dù trước chiến đấu cũng rất công bằng, gặp phải cường giả đều có thể áp chế tu vi của đối phương, nhưng ai có thể bảo đảm, tiếp theo cũng là như thế chứ?Cho nên, tự thân cường đại mới là đáng tin nhất.

Hắn tìm một một chỗ yên tĩnh, đợi ngày thứ hai, lúc mặt trời mới lên, hắn hoàn thành một lần tích lũy bí lực cuối cùng, sau đó bắt đầu xung kích tứ cốt.

Cảnh giới tăng lên, chính là cấp độ sinh mệnh tăng lên, mà cấp độ sinh mệnh tăng lên nói trắng ra là chính là xé tan gông cùm xiềng xích trong cơ thể, giống như thượng thiên hạn chế, khiến cho phàm nhân sinh hoạt bình thường nhất định phải trải qua dạng quá trình này, từng bước một đi về phía cường đại.

Lăng Hàη ăn vào một viên sinh mệnh bảo quả, sau đó bắt đầu xé rách gông cùm xiềng xích.

BA~, một đạo gông cùm xiềng xích vỡ vụn, Lăng Hàη lập tức cảm giác một hồi nhẹ nhõm, nhưng cùng lúc, bản nguyên sinh mệnh trong cơ thể cũng bị hung hăng rút đi một đoạn.

Cũng còn may, sinh mệnh bảo quả biến thành tinh khí lập tức bổ sung dạng thiếu thốn này, khiến cho Lăng Hàη duy trì sức sống cường đại.

BA~, BA~, BA~, một đạo tiếp lấy một đạo, gông cùm xiềng xích sinh mệnh không ngừng bị phá vỡ, Lăng Hàη nhe răng lại nhếch miệng, bởi vì nương theo quá trình này, còn có xương đáng tróc ra, mới xương hướng về càng thêm cường hoành phương hướng tiến quân.

Ba giờ sau, Lăng Hàη kết thúc công việc.

Tứ cốt!Thời gian: 00: 00: 00Dùng tốc độ tu luyện này của Lăng Hàη, chỉ sợ không cần mười ngày là lại có thể đột phá.

Như vậy cũng quá nhanh rồi!Không phải cảnh giới càng cao thì tốc độ tu luyện càng chậm hay sao?Lăng Hàη suy nghĩ lại một chút về lời nói của đám anh em Hồ Lô trước kia, trong lòng không khỏi xuất hiện một ý nghĩ, sợ rằng chỉ có đi lên trên tiên đồ, mới chân chính được tính là mở ra đường võ đạo a.

Giống như ở bên trong đồng thế giới, cũng từ luyện thể đến phá hư, ở Hằng Thiên đại lục phải cần bao lâu chứ? Mà ở Thần Giới lại cần bao nhiêu, thậm chí, ở Tiên giới, có ít người từ lúc sinh ra đã trực tiếp nhảy qua quá trình này.

Giống như an hem Hồ Lô từ khi sinh ra đã không có loại trói buộc như gông cùm xiềng xích này, chỉ cần trưởng thành, tự nhiên tu vi sẽ tăng lên, hơn nữa lại còn là chủng loại tồn tại đánh vỡ cực hạn, tự nhiên cấp độ sinh mệnh sẽ hơn người ta một bậc.

Cho nên, hiện tại hắn tu luyện có nhanh đến mấy cũng không phải là hắn quá nghịch thiên, mà là trong giai đoạn hiện tại này.

Ném tới thế giới võ đạo chân chính hoàn toàn là cất bước khởi đầu, tốc độ có nhanh một chút cũng là chuyện bình thường.

Không phải nói, có bảo quả có thể khiến cho người ta một bước lên trời, tới thẳng Minh Văn, Khai Khiếu thậm chí là Tầm Bí cảnh hay sao?Chuyện này cũng đã có tiền lệ a.

Lăng Hàη ý chí chiến đấu sục sôi, như vậy hắn mới có thể trong thời gian ngắn nhất đạt tới Tầm Bí cảnh, trước mắt gặp phải thế hệ trẻ tuổi tiêu chuẩn, mà sau khi đạp vào tiên đồ, như vậy sẽ không thể có khả năng thăng tiến mạnh như vậy nữa.

Xem như tiên thiên thần thể cũng không có khả năng là tồn tại không nhìn bình phong cảnh giới như thế.

Tỷ như Yêu tộc, sau khi bước vào tiên đồ, bọn hắn sẽ không nắm giữ ưu thế gì so với Nhân tộc được nữa.

Lăng Hàη thả mấy đứa trẻ ra, lần này xuất hành hắn chuẩn bị rất là đầy đủ, chí ít đồ ăn mang theo rất đủ, không chỉ là Dưỡng Nguyên Hồ Lô mà hắn còn thu được không ít Pháp Khí không gian.

Toàn bộ đều bị hắn ném đầy đồ ăn vào trong.

Cho nên, hoàn toàn không cần phải lo lắng ở chỗ này thời gian quá dài sẽ bị chết đói.

Tám người tiếp tục đi tới, tiến vào trong rừng rậm.

Ồ?Lăng Hàη kinh ngạc, hắn phát hiện ra phía trước có vết tích có người đi qua.

Không phải là dã thú, hẳn là con người.

Lại còn có người đi đằng trước hắn hay sao?Lăng Hàη có chút khó tin, trước đó hắn dẫn trước xa xa, mặc dù khi hái sinh mệnh bảo quả phải bỏ ra một chút thời gian, thế nhưng không đến mức kém nhiều như vậy a.

Nếu nói có người một mực đi ở phía trước mặt hắn, như vậy vì sao không hái sinh mệnh bảo quả kia đi cơ chứ?Đừng nói là chướng mắt a, thứ kia dù sao cũng là sinh mệnh bảo quả!Được rồi, cứ đi tiếp là được.

Lăng Hàη đề cao cảnh giác, xuyên qua khu rừng rậm rạp này, phía trước trở nên rộng mở trong sáng, xuất hiện một cái bình đài nhỏ, mà phía sau bình đài, thế núi nhanh chóng trở nên dốc đứng, đường rất là chật hẹp không gì sánh được, chỉ có thể để cho một người đi mà thôi.

Trên bình đài xuất hiện đầy tượng đá, có chút giống như người, có giống như ngựa, có chút giống như xe, phân hai màu đen đỏ.

A, đây không phải giống như hay cờ sao?Lăng Hàη vừa nhìn, bình đài bị chia làm từng ô vuông nhỏ, quân cờ được bài bố theo quy luật, tuyệt đối là quân cờ, hơn nữa, đánh cờ vừa mới bắt đầu, song phương đều có một quân cờ đã qua sông.

Bên ngoài bàn cờ có rất nhiều người đang vây xem, đều là ở gần bên hắn, mà ở bên kia thì không có một ai.

Lăng Hàη lại nhìn qua, trong lòng hơi kinh hãi, bởi vì đứng ở bên trên tướng, soái vị, một bên là người, một bên khác là đồ vật được một chùm sáng bao phủ, hoàn toàn không nhìn ra là bộ dáng gì.

Trận linh?Lăng Hàη thầm suy đoán ở trong lòng, sau đó hắn đi lên trước mấy bước, thám thính tình huống từ người trước.

Vận khí của ngươi thật là tốt! Đó là một nam tử trẻ tuổi, hắn ra vẻ vô cùng quen thuộc, vỗ vỗ bả vai của Lăng Hàη, nói: Trước đó chúng ta đều bị vây trong hoa viên kia cực kỳ lâu, về sau không biết có chuyện gì xảy ra, những bông hoa kia không mở, lúc này mới thuận lợi thông qua a.

Ách, ngươi không biết, sau khi những bông hoa kia nở có thể lập tức khiến cho người ta ngất a.

.

.

Người này có chút nói nhiều, rõ ràng hắn đang hỏi thế cuộc là gì mà đối phương lại nói tới vườn hoa.

Lăng Hàη không cắt đứt lời đối phương, bởi vì như vậy cũng giải kh một nỗi nghi hoặc ở trong lòng của hắn.

Khó trách lại có nhiều người như vậy chạy đến phía trước của hắn, có lẽ là sau khi hắn xông qua vườn hoa kia, những nụ hoa kia cũng không có hiệu quả nữa.

Vì cái gì?Là vì cố ý chờ ai chứ?Đây cũng không phải là chuyện không có khả năng, dù sao người tu ra nhãn thuật rất ít, cho nên cửa này có thể khiến cho người tới trước mất đi rất nhiều ưu thế thời gian.

Vốn Lăng Hàη một mình một ngựa, thế nhưng ở trong rừng rậm nghỉ ngơi một đêm, lại tốn ba giờ tiến hành đột phá, cho nên, hắn bị người ta vượt qua cũng không là chuyện kỳ quái gì cả.

Như vậy xem như hắn cống hiến cho người ta sao?Nghĩ đến chín khỏa sinh mệnh bảo quả kia, Lăng Hàη giật mình, thứ này coi như là phần thưởng a.

Khụ khụ! Lăng Hàη nhắc nhở một chút, ngươi nên nói trọng điểm nha, sao lại còn đang tán dóc đồ vật khác loạn thất bát tao cơ chứ? A —— Đúng lúc này, chỉ nghe một tiếng kêu thảm thiết truyền đến, Lăng Hàη vừa nhìn qua.

Chỉ thấy bên trong thế cuộc đánh cờ vây đã phân thắng bại, như vậy cũng không có gì.

Thế nhưng soái lại bị một con mã giết chết, tảng đá mã giẫm đạp một cái, lập tức liền giẫm người kia thành bánh thịt.

Dựa vào, ác như vậy sao? Uy uy uy, ngươi thấy chưa? Thế cuộc này rất là hung tàn a! Nam tử trẻ tuổi kia nói: Thua sẽ là mất mạng.

Lăng Hàη gật gật đầu, ngươi nói nhảm một đống lớn, ta đã dùng con mắt nhìn thấy, không cần ngươi nói a.

Người này vừa chết, quân cờ nhanh chóng quy vị, giống như có sinh mệnh vậy.

Đây là một trận pháp, Lăng Hàη lập tức thầm nói ở trong lòng.

Lão huynh, khảo nghiệm cửa này thật sự là biến thái, không nói thực lực, không ngờ lại khảo hạch kỳ nghệ.

Người tuổi trẻ kia có chút phát điên.

Không thể xông vào sao? Lăng Hàη cười hỏi.

Đây tuyệt đối là tự tìm cái chết.

Người tuổi trẻ kia vội vàng nói: Ngươi tới muộn, không nhìn thấy, trước đó quả thực có người xông vào, có chút người còn kết thành đoàn đội.

Kết quả thì sao, trong nháy mắt đã bị toàn diệt.

Hít, những con xe, mã a, tốt kia.

Mỗi một con đều là khủng bố vô biên, tuyệt đối có được thực lực cấp bậc tiên đồ, chúng ta có nhiều người hơn nữa cũng không đủ bị bọn họ đánh.

Lăng Hàη gật gật đầu, cười nói: Vậy ngươi từ giờ trở đi khổ luyện kỳ nghệ, đây cũng không phải là chuyện có bao nhiêu khó khăn a.

Ai, không phải là vấn đề học tại chỗ a! Người tuổi trẻ kia dùng vẻ mặt đau khổ nói.

Có người thông qua hay không? Lăng Hàη lại hỏi.

Một người cũng không có.

Người tuổi trẻ kia thở dài, nói: Tên ở đối diện kỳ nghệ cao đến kinh người, có ít người tự cho là xem thấu đường đi của đối phương, kết quả vừa mới đi lên chiến một trận đã bị ép thành cặn bã.

Lăng Hàη gật gật đầu, nói tiếng cám ơn với người kia, lại vòng quanh bàn cờ này một chút.

Hắn là một tên Trận Pháp Sư, muốn hắn bố trí một cái thế cuộc dạng này, có thể đánh cờ cùng người ta, nói thật, hắn không làm được.

Thế nhưng nếu trực tiếp phá hư thế cuộc trận pháp thì sao chứ?Hắn quan sát qua, trước tiên cũng không có ý định đăng đàn khiêu chiến.

Thế nhưng kế tiếp cũng không ai tiến lên, hiển nhiên, vết xe đổ trước đó quá nhiều, ai cũng không muốn nộp mạng uổng phí.

Ha ha, một đám cặn bã, xem ta đây!Chỉ thấy một tên nam tử mặc áo xanh đứng dậy, hắn nhanh chân đi tới trên soái vị.

Lập tức, vị trí bên trên phía đối diện cũng có ánh sáng hiển hiện, đại biểu cho thế cờ bắt đầu.

Người kia là ai? Có người hiếu kì, chẳng lẽ gia hỏa này không nhìn thấy kết quả đều chết của đám người trước đó sao? Đó là Lý Song Nghệ.

Có người nhận ra thân phận của người khiêu chiến này.

A, là người được xưng cầm kỳ song tuyệt? Không sai, đệ tử Tuần thượng nhân, thực lực tương đối bất phàm.

Hắn đã được xưng cầm kỳ song tuyệt, như vậy hẳn là có khả năng thắng a.

Ừm, vội vàng ghi lại mỗi một bước cờ của hắn đi, chờ sau đó nếu như hắn thắng, chúng ta sẽ đi theo bước của hắn.

Đúng đúng đúng.

Vừa có nhắc nhở như vậy, tất cả mọi người đều trở nên hưng phấn.

Đánh cờ bắt đầu, song phương ngươi tới ta đi, ngươi ăn ta một con tốt, ta ăn ngươi một con tốt, quân cờ va chạm, vỡ nát, quân cờ trên trận cũng trở nên càng ngày càng ít.

Sắp phân ra thắng bại a?Lý Song Nghệ từ đầu đến cuối đều bình tĩnh thong dong, bản thân hắn cũng có thể đi lại.

Thế nhưng chỉ giới hạn ở bên trong Cửu Cung của soái vị, hơn nữa cũng phải dựa theo quy luật thế cuộc để hành động, cũng không thể chạy lung tung.

Pháo năm bình phương sáu.

.

.

Mã Lục tiến bốn.

.

.

Trong miệng hắn không ngừng phát ra chỉ lệnh, chỉ huy quân cờ phe mình phát động công phạt.

Thắng, sắp thắng rồi! Tất cả mọi người đều hưng phấn, cho dù là kỳ nghệ của bọn họ không bằng, thế nhưng nếu muốn phán đoán thế cục thì lại không khó.

Lý Song Nghệ đã hoàn toàn chiếm được thượng phong, chỉ có phần hắn tiến công, một con mã, một con xe lại thêm một con tốt đã qua sông, từng bước ép sát, làm cho đối phương chỉ có thể liên tiếp chống đỡ, không được bao lâu đã lại ăn được ba con cờ.

Đến tận đây, đại cục đã định.

Quả nhiên, chỉ sau ba bước, tướng quân của đối phương đã bị giết chết, thế cuộc kết thúc.

Lý Song Nghệ cười ngạo nghễ, nhanh chân bước đi hướng về phía đối diện, không có một quân cờ nào phát động công kích với hắn.

Sau khi hắn đi qua, thế cờ cấp tốc phục hồi lại như cũ, quân cờ trước đó bị đánh nát cũng đã khôi phục nguyên trạng, giống như có thể nghịch chuyển thời gian vậy.

Các ngươi đã nhìn thấy bản thiếu thắng thế nào chưa? Lý Song Nghệ xoay người lại, quét mắt một vòng về phía đám người, vẻ mặt ngạo nghễ, giống như đang chờ đợi đám người đối diện triều bái.

Lý ca, ngươi không cầnp hải nói nhiều, ta phục ngươi! Lập tức có người nói.

Lần này có thể qua ải, cũng thiệt thòi Lý ca a.

Lý huynh, ta thiếu nợ ngươi một nhân tình.

Quả nhiên, có không ít người nhao nhao tỏ thái độ, nhưng cũng có một số ít người không có lên tiếng.

Hừ, một đám bạch nhãn lang! Lý Song Nghệ không vui nói, thế nhưng cũng không hề tức giận, mà là lo lắng nói: Thế cuộc thiên biến vạn hóa, cho dù các ngươi đi theo con đường của ta đi, thế nhưng cũng sẽ xuất hiện biến hóa, lấy kỳ nghệ cặn bã của các ngươi, không phải là muốn chết sao?Cái này.

.

.

Đám người kia nghe xong, không có người nào trong lòng không chợt cảm thấy lạnh lẽo.

Đúng vậy a, nhất là giai đoạn bắt đầu, biến hóa quá nhiều, cho dù cùng là một nước cờ cũng không có khả năng ứng biến giống nhau như đúc a.

Nghĩ như vậy, thái độ của đám người đều xảy ra biến hóa, không có người nào là không hướng về Lý Song Nghệ để lấy lòng.

Hi vọng nếu như lúc thực sự có tình huống như vậy xuất hiện, đối phương có thể chỉ điểm một chút.

Lý Song Nghệ mỉm cười, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, người không có sức cạnh tranh, hắn không ngại để cho bọn chúng qua quan, thu hoạch một chút danh vọng và ân tình.

Thế nhưng nếu là người khiến cho hắn cảm thấy uy hiếp, vậy xin lỗi, ngươi nên chết đi thì hơn.

Rất nhanh đã có người đánh cờ, quả nhiên, cho dù hắn dựa theo con đường của Lý Song Nghệ để đi, thế nhưng vẫn xuất hiện biến hóa vi diệu, toàn bộ đều nhờ vào Lý Song Nghệ lên tiếng chỉ điểm, mới lại dẫn thế cuộc trở về con đường vốn có, trợ giúp người kia thắng lợi.

Đây rõ ràng là một sai lầm, vì sao người bên trên có thể chỉ điểm cơ chứ?Lăng Hàη nghĩ nghĩ, hắn lắc đầu, nhìn cách cục và bố trí của nơi thí luyện này, hẳn sẽ không xuất hiện sai lầm rõ ràng như vậy, mà là cố ý để như thế a.

Tựa như vườn hoa trước đó vậy, có người thứ nhất thông qua, về sau tất cả hoa tươi sẽ đình chỉ nở rộ, có thể để cho người ta nhẹ nhõm thông qua.

Người thông qua tự nhiên mang ơn đối với Lý Song Nghệ, mà Lý Song Nghệ thì lại ra vẻ rất cao ngạo, rất khó gần.

Sau đó, lại có người tiến vào đánh cờ.

Sauk hi thế cuộc xuất hiện biến hóa, Lý Song Nghệ vẫn mở miệng chỉ điểm, trợ giúp đối phương thông qua.

Hai, ba, bốn người, người thông qua càng ngày càng nhiều, nhưng khi tới người thứ chín lại xuất hiện tình huống ngoài ý muốn, dường như kỳ nghệ của trận linh thăng tiến.

Mặc cho Lý Song Nghệ nghĩ như thế nào, tất cả biện pháp đều không có tác dụng.

Đương nhiên, kết quả của người này chỉ có phần bị quân cờ nghiền chết.

Lúc này Lý Song Nghệ cảm thán, một lần hắn không ra tay, mà ở bên trong lúc đánh cờ, một nước sai, cả bàn thua.

Lý thiếu, không cần quá mức để ở trong lòng, là người thì chung quy cũng sẽ xuất hiện sai lầm.

Đúng, chính là đạo lý này.

Lý thiếu, ngươi cũng không nên cho rằng đây là lỗi của ngươi a.

Tất cả mọi người đều nhao nhao an ủi, nói thay Lý Song Nghệ.

Nói thì nói như thế, nhưng cũng không có người nào lập tức đi khiêu chiến, ai biết được Lý Song Nghệ có thể lần nữa sai lầm hay không a.

Chỉ là, cuối cùng khát vọng đối với thực lực lại siêu việt sự sợ hãi, không lâu sau, cuối cùng lại có người tiến lên khiêu chiến, kết quả, lại thắng.

Đám người bên kia khôi phục lòng tin, lại bắt đầu tranh nhau chen lấn.

Bởi vì ai mà biết rõ Lý Song Nghệ có thể đột nhiên đi hay không a?Lăng Hàη quan sát qua, thế nhưng cũng không phải là quan sát thế cuộc biến hóa, mà là trận pháp vận chuyển.

Hắn hiểu rõ rất nhiều tư liệu, có một cái chi tiết rất quan trọng.

Đó chính là sau mỗi một bước cờ, song phương đều chỉ có thời gian một phút đồng hồ để cân nhắc, quá hạn, trực tiếp coi như là thua.

Trước đó có người có thời gian cân nhắc quá dài, trực tiếp bị nghiền chết.

Xem tiếp...

con-mat-ao-thi

  • thần đạo đan tôn

  • truyện tranh thần đạo đan tôn

  • truyện thần đạo đan tôn

  • thần đạo đan tôn truyện chữ

  • đọc truyện thần đạo đan tôn

  • thần đạo đan tôn chap

  • truyenfull.vn

  • truyenfull.vip

  • truyenfull.vip

  • truyen.tangthuvien.vn/

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative CommonsAttribution 4.0 International License